Lâm Xuân bỗng nhiên có được một hệ thống bói toán, tỉ lệ bói trúng 100%, giúp tăng vận may, tránh được tai họa, cứu người khỏi hiểm nguy. Tuy thần kì như vậy nhưng nó lại có một điểm yếu trí mạng, bói toán cũng có giá niêm yết, mỗi lần mười tệ.Con đường làm giàu đi lên đỉnh cao của xã hội vừa mới bắt đầu đã sắp phải kết thúc.Lâm Xuân làm việc chăm chỉ, cẩn thận, thỉnh thoảng cũng nhờ hệ thống bói toán để kiếm ít tiền mua trà sữa. Có lúc cô sẽ moi ra được vài thứ kì quái nhưng chẳng có tác dụng gì trong cửa hàng của hệ thống.Mái tóc dài của Sadako: Lúc lạc đường có thể bò ra ngoài tivi, bởi vì Sadako thích trai đẹp nên bò ra sẽ có cơ hội gặp được anh đẹp trai.Thước của bậc hiền triết: Khi cầm thước có thể đặt câu hỏi cho đối phương, nếu đối phương trả lời sai thì sẽ được đánh vào lòng bàn tay họ mười cái.Sticker ông cụ: Dán lên thì bạn sẽ trở thành ông nội của anh em hồ lô.– Toàn ba cái thứ tào lao, không cái nào ra hồn!Một ngày nọ, Lâm Xuân bị lạc đường, không còn cách nào khác nên đành phải đội mái tóc dài của Sadako để bò ra ngoài tivi.Trần Sơ nhướng mày nhìn cô gái vẫn đang kẹt nửa người trong tivi nhà mình rồi hỏi: “Giải thích cái nhỉ?”Lâm Xuân: Đúng là Sadako thích trai đẹp thật.Nữ chính mạnh mẽ nhưng không tự nhận thức được điều đó x Nam chính lão đạiGiới thiệu tóm tắt: Gặp được trai đẹp thì phải kéo vào TV nha, hi hi~Chủ đề: Người lạc quan thì may mắn sẽ đến thôi.***Tóm tắtLâm Xuân là một cô gái bình thường, làm việc chăm chỉ, cẩn thận. Một ngày nọ, cô bỗng nhiên có được một hệ thống bói toán, tỉ lệ bói trúng 100%. Tuy nhiên, bói toán cũng có giá niêm yết, mỗi lần mười tệ.Lâm Xuân làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, thỉnh thoảng cũng nhờ hệ thống bói toán để kiếm thêm. Cô cũng moi ra được vài thứ kì quái trong cửa hàng của hệ thống, chẳng hạn như mái tóc dài của Sadako, thước của bậc hiền triết và sticker ông cụ.Một ngày nọ, Lâm Xuân bị lạc đường, không còn cách nào khác nên đành phải đội mái tóc dài của Sadako để bò ra ngoài tivi. Cô gặp được Trần Sơ, một anh chàng đẹp trai và giàu có.Từ đó, Lâm Xuân và Trần Sơ quen biết và yêu nhau. Lâm Xuân cũng bắt đầu sử dụng hệ thống bói toán để giúp đỡ mọi người.ReviewTruyện “Tôi Có Hệ Thống Bói Toán” là một bộ truyện nhẹ nhàng, hài hước và ấm áp. Nữ chính Lâm Xuân là một cô gái lạc quan, mạnh mẽ và yêu đời. Cô luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người, bất kể khó khăn hay nguy hiểm.Nam chính Trần Sơ là một anh chàng đẹp trai, giàu có và ấm áp. Anh luôn yêu thương và bảo vệ Lâm Xuân.Cốt truyện của truyện khá đơn giản nhưng hấp dẫn. Các tình tiết được sắp xếp hợp lý, tạo nên sự hài hước và bất ngờ cho người đọc.Đánh giáTruyện “Tôi Có Hệ Thống Bói Toán” là một bộ truyện đáng đọc. Truyện mang đến cho người đọc những phút giây giải trí thoải mái và những bài học ý nghĩa về cuộc sống.Điểm cộngNữ chính Lâm Xuân là một nhân vật đáng yêu và dễ mến.Nam chính Trần Sơ là một người đàn ông lý tưởng.Cốt truyện hài hước và hấp dẫn.Điểm trừCuối truyện có phần hơi vội vàng.Kết luậnTruyện “Tôi Có Hệ Thống Bói Toán” là một bộ truyện nhẹ nhàng, hài hước và ấm áp. Truyện mang đến cho người đọc những phút giây giải trí thoải mái và những bài học ý nghĩa về cuộc sống.***Thành phố Tấn, Đại học Lục Diệp.
Trong kí túc xá nữ, Lâm Xuân đang chỉnh sửa lại luận văn tốt nghiệp của mình, cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ 5 phút.
Phải ăn trưa thôi, lát còn phải đi làm thêm nữa.
Lâm Xuân duỗi rộng tay ra cho giãn người, cô định sang phòng bên cạnh rủ bạn xuống canteen với mình.
Mặc dù đương giờ cơm nhưng ngoài hành lang im phăng phắc, chỉ có lác đác vài người qua lại.
Bởi vì sắp tốt nghiệp rồi nên các bạn cũng đã bắt đầu đi thực tập, không thì cũng ra ngoài phỏng vấn.
Giờ mà còn ở kí túc thì toàn những người không định đi tìm việc, hoặc không cũng là những đứa chẳng tìm được việc như Lâm Xuân.
“Lý Mộng Lâm, Tiểu Dung đâu?” Phòng bên cạnh không đóng cửa nhưng Lâm Xuân vẫn lịch sự gõ cửa.
“Tiểu Dung đi làm rồi.” Cô gái đeo kính đen, đang ôm bịch khoai chiên ngồi cày phim quay sang nhìn Lâm Xuân.
“Đi làm? Cậu ấy tìm được việc rồi hả?” Lâm Xuân ngạc nhiên hỏi.
“Tìm được rồi, thứ sáu tuần trước vừa nhận được offer xong, cậu ấy không nói gì với cậu à?” Lý Mộng Lâm thấy lạ.
“Hai hôm nay tớ đi làm thêm bên ngoài, về nhà cũng muộn.” Lâm Xuân đi làm thêm vào mỗi cuối tuần, toàn về vào lúc 11 giờ đêm.
– Chắc cậu ấy sợ ảnh hưởng đến cậu, giờ cậu là người duy nhất chưa tìm được việc ở lớp mình mà.
“… Ừ phải.” Lâm Xuân hơi gượng, con bé này cứ phải nói toẹt ra như vậy à.
Lý Mộng Lâm “Á” lên rồi quay về đu phim, chẳng hề nhận ra mình vừa nói một câu khiến người ta xấu hổ.
Bầu không khí bỗng u ám hẳn đi, Lâm Xuân không chịu được cái sự tẻ ngắt này nên rủ cho có: “Lý Mộng Lâm, cậu muốn xuống canteen với tớ không?”
– Không, tớ mới xem được nửa phim thôi, không muốn đi đâu, lát nữa tớ đặt đồ ăn ngoài.
Lâm Xuân không nói gì nữa, cô quay gót về phòng mình, nhìn căn phòng vắng vẻ làm cô trào dâng một cảm giác mất mát và thất bại đến khôn cùng.
Đúng thế, giờ trong lớp chỉ còn mỗi mình cô không tìm được việc.
Tại sao cô lại không tìm được việc chứ? Cô kém ở đâu vậy hả?
Về điểm số, thành tích chuyên ngành của cô chưa bao giờ rơi khỏi top 10.
Về chứng chỉ, chỉ cần đại học cho phép thì cô sẽ lấy được tất.
Về kinh nghiệm phỏng vấn, từ lúc học đại học đến giờ cô đã đi làm thêm rất nhiều nên kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Dù thế nào đi nữa thì cô cũng không nên là cái đứa không kiếm được việc chứ.
Chẳng lẽ mình có vấn đề gì à?
Lâm Xuân bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, cô nhìn vào gương, dạo này đi làm thêm ở tiệm bánh nên ăn ngọt hơn nhiều, tuy mặt hơi tròn nhưng cằm vẫn nhọn, vừa nhìn đã biết đây là mặt trái xoan, đường nét gương mặt cân đối, làn da trắng nõn nà, mái tóc đen dài tự nhiên chẳng uốn hay nhuộm gì, trông có xấu đâu cơ chứ.
Với cả từ khi lên đại học, dù không yêu ai nhưng cô cũng được tỏ tình rồi mà, thế thì chắc chắn không phải do mình có vấn đề rồi.
Vậy cớ gì mà mãi cô vẫn không tìm được việc? Lẽ nào mình chưa rải CV đi nhiều chỗ à?
Đúng, chắc chắn là vậy rồi, một nhân viên bán hàng vĩ đại từng nói rằng, kĩ năng bán hàng thành công nhất ấy là tung danh thiếp.
Nên giờ cô muốn “bán mình” thành công thì phải tung CV.
Lâm Xuân nói là làm, chẳng đi ăn nữa mà mở máy tính lên, đăng nhập vào các web tuyển dụng lớn, điên cuồng đăng CV của mình.
Đến khi làm xong hết thảy thì đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ.
“Giờ mình nhất định phải tìm được việc.” Cô cực kì tự tin, vừa mới out khỏi web tuyển dụng thì màn hình sực lóe lên, nhảy sang một web rác nào đấy.
“Bói mạng, tỉ lệ thành công 100%.
Web rác gì đây? Chắc phải diệt virus cho máy rồi.” Mấy cái web rác này thì cô toàn ấn dấu X để đóng web nhưng ngay lúc ấy, cô sực nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và bạn thân vào hôm qua.
“Xuân Nhi, cậu có muốn đi chùa cầu may không, làm thế có khi lại tìm được việc đấy.” Lâm Xuân vẫn luôn tìm kiếm những vấn đề từ chính bản thân mình nhưng bạn thân cô lại thấy cô chưa đủ may.
Có khi nói mình xui thật?
“Không thì… Cứ xem thử xem?” Lâm Xuân hơi rung rinh: “Nếu bói ra xấu quá thì đi chùa cúng bái, đi cầu may.
Còn nếu mà kết quả tốt thì nghĩa là mình sẽ tìm được việc sớm thôi.”
Cô thấy ý tưởng của mình khá hay ho nên không đóng web mà chủ động ấn vào giao diện xem bói.
Giao diện web vô cùng giản đơn, trên hình bát quái có một ống đựng quẻ đứng sừng sững giữa web, trên ống có một chữ “quẻ” rất to được viết bằng bút lông.
Thì ra là rút quẻ.
“Mình muốn biết mình có tìm được việc trước khi tốt nghiệp được hay không?” Lâm Xuân nhắm mắt lẩm nhẩm ba lần rồi mới click chuột vào ống đựng quẻ.
Ống bắt đầu rung lắc, thanh âm vang lên hệt như tiếng xóc quẻ ngoài đời thực.
Lát sau rơi ra một chiếc quẻ có đầu màu đỏ.
Trên chiếc quẻ gỗ ấy chỉ có một vết chấm màu đỏ chứ chẳng tô vẽ thêm gì khác.
“Đây là quẻ tốt hay quẻ xấu đây? Sao có mỗi tên quẻ cũng không ghi ra được.
Thôi kệ, cứ bói trước đã.” Bình thường trên quẻ sẽ viết là quẻ đại cát hay đại hung gì đó mà, nhưng cô cũng không quan trọng lắm, ấn luôn vào phần giải thích quẻ.
Hình ảnh thay đổi, nhảy sang một trang web thanh toán.
[Mời quý khách thanh toán tiền xem bói: 10 tệ/quẻ, 100 tệ/quẻ, 1000 tệ/ quẻ, 10000 tệ/quẻ, 100000 tệ/quẻ.]
[Lưu ý: Xin quý khách lựa chọn cẩn thận, lựa chọn của bạn sẽ quyết định điểm bắt đầu của bạn.]
“Biết ngay là sẽ lấy tiền mà.” Lâm Xuân nói với giọng chẳng mấy ngạc nhiên gì, đến khi đọc kĩ những loại phí thì cô phải hít hà: 100000 tệ một quẻ, sao không đi ăn cướp cho rồi?! Lại còn quyết định điểm bắt đầu của bạn, sao không viết toẹt ra bảo cho càng nhiều tiền thì giải quẻ càng kĩ luôn đi.
Nếu hôm nay bà mà không hứng lên xem bói thì bà còn lâu mới cho mày tiền.”
Cô quyết định chọn cái 10 tệ một quẻ, đòi thêm thì còn lâu cô mới cho nữa.
Thực ra cô không quan tâm đến kết quả lắm, cô chỉ muốn tìm một cái cớ để quyết định xem mình có nên đi chùa cầu may hay không thôi.
Ngay khi hoàn tất thanh toán, kết quả bói đã hiện ra, hai chữ “đại hung” đỏ như máu, đã chiếm gần nửa màn hình.
[Đại hung!]
[Trong bán kính 500 mét, chắc chắn sẽ bị xe đâm.]
Lâm Xuân trợn tròn mắt, hãi đến mức đóng luôn laptop lại, mãi sau thì cô mới hoàn hồn.
“Cái web rác gì thế này, đã lừa tiền người ta thì cũng lừa cái kiểu như này chứ, dù gì chị đây cũng bỏ ra tận 10 tệ mà không nói được mấy câu may mắn gì à? Không nói được mấy câu may mắn cũng được nhưng sao cứ phải rủa người ta, còn rủa ác như thế chứ.” Cô tức phát khóc vì sự ngu xuẩn của chính mình.
Cô muốn đánh chết bản thân của mấy phút trước, mày bị dính lời nguyền nên mới tiêu tiền để bị người ta trù ẻo đó, giữ 10 tệ để mua trà sữa thì không ngon hay gì.
Dẫu chửi web rác là vậy nhưng đọc phải ba cái thứ này nó đen đủi vô cùng.
“Đừng hoảng đừng hoảng, giả hết cả thôi.” Lâm Xuân cứ miết tay lên bàn gỗ, bla bla một lúc: “Không tính không tính, rõ ràng mình hỏi chuyện công việc mà bói ra chả khớp gì cả nên không linh đâu, không phải sự thật đâu.
Web rác, chị report mày.”
Lâm Xuân đang định report cái trang web đã lừa tiền mà còn nguyền rủa người ta, ai ngờ đến khi cô mở máy lên thì web đã biến mất.
Cô lục lại lịch sử trình duyệt thì cũng chẳng thấy tăm hơi.
Chả lẽ là phần mềm độc hại?
Cô cũng không xoắn xuýt mãi, mở phần mềm diệt virus lên, cài đặt chế độ tự động tắt máy sau khi diệt virus rồi ra ngoài kí túc xá, cô phải đi làm thêm ngay bây giờ.
Lâm Xuân chạy ra cổng bắc của trường với tốc độ nhanh nhất.
Cổng bắc rất gần kí túc xá, đi chỉ mất khoảng năm, sáu phút.
Ngoài cổng là cả một thiên đường ăn vặt, đối diện là bến xe buýt, đi qua năm trạm là đến tiệm bánh cô đang làm rồi.
Cô chạy thục mạng để bắt kịp chuyến xe gần nhất.
Khi ra đến cổng, cô vô thức rảo bước băng qua đường.
Ngay ngoài cổng bắc là mặt đường cái, mặc dù có đèn giao thông nhưng lại không có vạch kẻ đường, dòng người đi nườm nượp, xe cô thì lác đác nên để cho tiết kiệm thời gian thì lúc nào bọn học sinh cũng nhìn ngó hai bên, thấy không có xe thì sẽ đi qua đường luôn.
Hồi trước Lâm Xuân cũng y như vậy, nhưng mấy phút trước cô vừa rút được quẻ đại hung, mà quẻ còn chỉ rõ rằng cô sẽ bị xe đâm, dựa trên nguyên tắc cẩn thận là trên hết, cô không đi luôn qua đường mà đứng ở ven đường đợi tín hiệu đèn giao thông.
“Mình không tin vào bói đâu, mình chỉ không muốn tạo ra cơ hội để cái quẻ đấy nó ứng nghiệm thôi.” Cô kiên nhẫn đợi đèn đỏ nhảy sang màu xanh thì mới qua đường.
Bên kia đường, tuyến 108 của cô đã bắt đầu rời bến nên cô tăng tốc chạy ào đến.
– Cẩn thận!
Khi đang chạy thì bỗng có người hét lên, Lâm Xuân vô thức ngoảnh lại nhìn nhưng chưa kịp nhìn rõ gì hết thì người đã bị hất văng ra bởi một sức mạnh kinh hoàng.
Cô cảm nhận được rõ rằng người mình đã vẽ nên không trung một đường parabol vô cùng hoàn hảo, sau ấy thì rơi ụp xuống đất.
Một chiếc Audi đen đang phi như điên qua người cô.
Gò má cô dinh dính, hình như có máu chảy ra, một sắc đỏ ối dần tan vào đôi mắt.
Mình bị xe đâm thật à?
Giờ đây, Lâm Xuân không được nhìn lại về cuộc đời như bao người trước khi nhắm mắt xuôi tay, mà thay vào đó là sự hối hận khôn cùng, nếu biết quẻ bói đó đúng thì cô đã không ra ngoài rồi.
“Đáp ứng đủ các tiêu chuẩn ràng buộc của hệ thống, xin hỏi vật chủ có đồng ý liên kết không? Sau khi liên kết, vật chủ sẽ được chữa trị vết thương.
Xét theo những triệu chứng trên cơ thể của vật chủ thì vật chủ có ba giây quyết định, bắt đầu đếm ngược, ba…” Trước khi cơn đau khủng khiếp bao trùm lên ý thức thì có thanh âm bỗng vang vọng.
“Liên kết.” Lâm Xuân thốt lên câu chữ này bằng tất cả sức mạnh còn sót lại trong mình, và rồi cô đã rơi vào hôn mê.
“Xác nhận, bắt đầu liên kết.” Thoáng chốc, một sức mạnh vô hình thoát ra khỏi cơ thể mảnh mai của người con gái, nhanh chóng chữa lành vết thương cho cô.
Chỉ trong tích tắc, xương sọ bị vỡ toác của cô đã được phẫu thuật, máu cũng ngừng trào, chỉ còn lại một vết thương nho nhỏ.
Bấy giờ, đoàn người vừa mới tản ra đã tụ lại quanh cô, nói ầm ĩ hết cả lên.
– Gọi 120 đi, vẫn còn thở…
– Mọi người đừng chạm vào cô ấy, đợi bác sĩ đến.
– Gọi cảnh sát đi, nghiệp kinh khủng, thằng tài xế còn bỏ chạy kìa.
– Bị đâm ra xa thế này thì khéo không cứu được nữa rồi, tội quá.
– Có ai quen bạn nữ này không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đã lâu không gặp, đợt này nhà mình xảy ra ít chuyện nên mình đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Lâu lắm rồi không viết truyện mới nên tự dưng căng thẳng quá.
Anyway, mình đã về rồi đây.
Mời các bạn mượn đọc sách Tôi Có Hệ Thống Bói Toán của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.