Giả sử ngay khi trước, Liêu dương cách trở, duyên chàng Kim đừng dỡ việc ma chay, quan lại công bằng, án Viên ngoại tỏ ngay tình oan uổng, thì đâu đến nỗi son phấn mấy năm lưu lạc, đem thân cho thiên hạ mua cười, mà chắc biên thùy một cõi nghịnh ngang, ai xui được anh hùng cởi giáp. Thì sao còn tỏ được là người thục nữ mà dù đường hiếu nghĩa, tay đàn bà mà lại có cơ quyền. Thế mới biết: người khôn thì hay gặp gian truân, chuyện đời khéo lắm trò quanh quẩn.
Con tạo hóa vốn thương yêu tài sắc, nàng là biết thế hay chưa ? Khách má hồng đừng giận nỗi trăng già, ta cũng khuyên lời phải chẳng. Chỉ vì một tội mối mạnh chưa có, thề thốt đã nhiều, trăng gió mắc vào, phồn hoa đính mãi.
Cũng có người bảo: Tại nước chảy mây trôi lỡ bước, nên cành đưa lá đón quen thân. Nào biết đầu bông hạnh nở ngoài tường, chưa để con ong qua tới; cho có muốn lưỡi dao liều với mạng, lại sợ thành cháy vạ lây. Tấm lòng này như tuyết như gương, mối sầu họ qua ngày qua tháng Ngọc kia không vít, giá liên thành khôn xiết so bì; nước đã trôi xuôi, hồn cựu mộng hay còn vơ vẩn.
Bàn cho thật phải, tỉnh cũng nên thương. Lại xem như bút mực tài hoa, đoạn trường mười khúc, trúc tơ phong nhã, hồ cầm một chương ; câu thần vằng vọng tiêu tao, bóng ngọc tưởng chiều não nuột ; hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh, vậy nên khách đa tình say chuyện phong lưu, trăm năm cũ còn ghi tên tuổi hào ; người chép sách tiếc vì tài sắc, ngàn thu sau nhặt lấy phẩn hương thừa.