Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Con Gái Người Canh Giữ Giấc Mơ của tác giả Emily Colin & Phạm Minh Trang (dịch), cũng như link tải ebook Con Gái Người Canh Giữ Giấc Mơ miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Tám năm sau sự mất tích bí ẩn của người bạn trai tên Max Adair, nhà khảo cổ học Isabel Griffin đã cố gắng vượt qua nỗi đau, xây dựng lại cuộc đời cùng cô con gái nhỏ Finn, mối ràng buộc cuối cùng của cô với Max. Nhưng sau khi một loạt sự kiện kỳ lạ xảy ra, Isabel bắt đầu tự hỏi có phải Max vẫn còn sống ở đâu đó, đang cố gắng liên lạc với cô…
Cuốn tiểu thuyết Con Gái Người Canh Giữ Giấc Mơ thứ hai này của tác giả Emily Colin (sau Kẻ trộm ký ức) là sự hòa trộn đầy ấn tượng của du hành thời gian, những xúc cảm đầy đam mê, cuộc nổi dậy, nỗi đau mất mát và sự phản bội.
Emily Colin tốt nghiệp khoa Tâm lý học tại Đại học Duke. Môn chính thứ hai của cô là Văn học – Truyền thông. Ngoài ra, cô có bằng thạc sĩ Nghiên cứu Gia đình và Phục vụ Con người, chuyên về Phát triển Thanh niên tại Đại học Kansas. Cô là Giám đốc điều hành của tổ chức DREAMS tại Wilmington, một tổ chức phi lợi nhuận hoạt động nhằm xây dựng những công dân sáng tạo và tâm huyết bằng cách cung cấp cho giới trẻ những chương trình nghệ thuật chất lượng cao và miễn phí.
Emily là một nghệ sĩ violon tài năng, một nhà văn và biên tập cho một nhà xuất bản tại địa phương. Trước khi làm việc cho DREAMS, cô là Tổng biên tập tạp chí Coastal Carolina thuộc một công ty phi lợi nhuận hoạt động với mục đích bảo tồn lịch sử, văn hóa của vùng biển Bắc Carolina, và là nhà đồng sáng lập Hiệp hội Phụ nữ Carolina. Con gái người canh giữ giấc mơ là cuốn tiểu thuyết thứ hai của cô.
Isabel
Tôi đang quỳ gối, mặt trời bỏng rát trên lưng và bụi bẩn từ những khúc xương dài chết chóc rải rác giữa những ngón tay đeo găng, thì điện thoại đổ chuông.
Bởi đang tập trung vào công cuộc đào xới tỉ mẩn, tiếng chuông điện thoại chói tai khiến tôi giật thót. Tôi bật dậy và mất thăng bằng, ngã phịch mông xuống và khiến một đám bụi bẩn tung lên. Phía sau, tôi nghe tiếng Jake, một trong những sinh viên của tôi, đang bật ra thứ chỉ có thể được mô tả như một tiếng cười hô hố. Tôi xoay người lại trừng mắt nhìn cậu ấy và cậu ấy che giấu nó thành một tiếng ho khan, trông vẻ bối rối. Sắc hồng lan trên má cậu ấy, gò má vốn đã đỏ lựng lên vì mặt trời và gió.
Tôi cứ tưởng cuộc gọi đến từ người hướng dẫn của tôi ở trường Đại học Charleston. Hoặc là của cha tôi, ông đang trông nom Finn, cô con gái bảy tuổi của tôi trong khi tôi đi thực địa. Nheo mắt để xem số gọi đến, tôi cố trấn áp cơn hoảng loạn bản năng và ớn lạnh mà tôi cảm thấy bất cứ khi nào chuông điện thoại reo: Là trường học. Finn mất tích. Con bé đang chơi trên sân trong lúc giải lao và giờ họ không thể tìm thấy con bé ở đâu cả, như thể con bé đã biến mất vào thinh không.
Phản ứng theo cách này thật chẳng ích gì, tôi nhắc nhở bản thân. Nó sẽ không hiệu quả. Nhưng tôi không thể đừng được. Sau tất cả những năm tập luyện võ thuật hỗn hợp cùng một đai đen Judo, tôi vẫn không cảm thấy thế giới này là nơi an toàn.
Rồi tôi nhìn thấy tên người gọi, và tôi quên luôn Jake, quên luôn Finn, quên luôn mọi thứ ngoại trừ ba chữ cái vô hại xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Max.
Điện thoại lại reo, nhưng tay tôi đang run đến mức khó khăn lắm tôi mới tháo được găng, và rồi phải thêm hai hồi chuông nữa tôi mới có thể trả lời cuộc gọi. Tim tôi đập mạnh gấp ba lần khi tôi đưa điện thoại lên tai. “A lô?” Tôi nói, và rồi, khi không có tiếng đáp lại, tôi tiếp tục. “Max? Là anh phải không?”
Chỉ có sự im lặng từ đầu dây bên kia, và rồi, như thể đến từ tít cuối đường hầm tĩnh lặng dài thật dài, giọng nói tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe thấy lần nữa cất lên. “Isabel.”
Tất cả những gì anh nói là tên tôi – nhưng đúng là Max, không nghi ngờ gì nữa. Suốt sáu năm chúng tôi quen biết nhau, tôi đã nghe Max gọi tên tôi vô số lần, theo hàng ngàn cách khác nhau. Anh hét gọi tôi từ trong khu rừng nối giữa hai nhà, háo hức kêu tôi ra ngoài. Cố gắng thu hút sự chú ý của tôi khi chúng tôi nằm cạnh nhau trong ngôi nhà trên cây anh đã dựng, lật từng trang cuốn Địa lý Quốc gia cũ kỹ. Lần đầu anh ngập ngừng hôn tôi, những ngón tay anh lướt trên mặt tôi. Và cuối cùng, khi Finn được thụ thai, như thể một phép màu, một điều còn kì diệu hơn câu “anh yêu em”. Tôi sẽ nhận ra giọng nói của Max ở bất cứ đâu.
Vấn đề là, tôi đã không còn được nghe giọng nói ấy nữa kể từ trước cả khi Finn chào đời.
Vấn đề là, tôi đã không còn được nghe giọng nói ấy nữa kể từ trước cả khi Finn chào đời.
Những ngón tay tôi đột nhiên nhũn ra, và thứ tôi đang cầm rơi bịch xuống nền đất bẩn. “Ôi trời ơi, Max.” Tôi nói. “Anh đang ở đâu?”
Sự im lặng ở đầu dây bên kia, và rồi, khi anh nhắc lại tên tôi, giọng anh chất chứa sự tuyệt vọng. “Isabel.” Anh nói, theo sau là sự tĩnh lặng. Tôi ấn mạnh điện thoại vào tai trong nỗi thất vọng, cố gắng thốt nên lời. Nhưng tôi không thể hiểu nổi cái quái gì hết. Rồi giọng anh trở nên rõ ràng lần nữa. “Giữ con bé an toàn.”
“Max, khó nghe quá. Giữ ai an toàn cơ? Nói cho em anh đang ở đâu.” Tôi nói, nhưng đã quá muộn. Tôi đang nói với một đường dây đã ngắt.
Tôi cố gọi lại, nhưng tất cả những gì tôi nghe thấy là tin nhắn thoại tôi đã nhận được suốt bảy năm qua: Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Tôi gọi hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả y như nhau.
Dần dần tôi nhận ra mình vẫn đang quỳ trên đất bẩn, nước mắt lăn dài xuống mặt, giữa chuyến khai quật khảo cổ mà tôi được giao nhiệm vụ phụ trách. Từ từ và chậm rãi, khuôn mặt nhòe đi của các sinh viên của tôi dần hiện ra trong tầm mắt. Jake đang nhìn tôi chằm chằm, vẻ bối rối và hoảng hốt.
Tôi loạng choạng đứng dậy, đầu óc choáng váng. “Tôi xin lỗi.” Tôi lẩm bẩm. Rồi sau đó, tôi làm điều chưa từng làm trước đây, chưa từng trong suốt năm năm đại học và hai năm làm giảng viên.
Tôi bước thẳng qua khu vực đang khai quật.