Candy Candy là tiểu thuyết của nữ tác giả Kyoko Mizuki. Sau này, Yumiko Iragashi dựng nó thành bộ manga gồm 9 tập. Tác phẩm đã đoạt giải nhất của nhà xuất bản Kodansha về truyện tranh Nhật Bản dành cho thiếu nữ năm 1977. Khi phát hành tại Việt Nam lần đầu tiên, bộ truyện có tên là “Candy – cô bé mồ côi”, gồm 12 tập. Đây là câu truyện rất cảm động và cao thượng về một cô bé mồ côi đã luôn vươn lên để sống tốt và hạnh phúc trong bất kì hoàn cảnh nào. Dù tác phẩm này đã thuộc về thế hệ 7x, nhưng giá trị về tình người, về tình yêu, nghị lực và lý tưởng của nó vẫn làm cho giới trẻ và cả người lớn mọi thời đại yêu thích.
Ở một miền quê hẻo lánh phía Nam nước Mỹ thuộc Michigan, có nhà thờ nhỏ tên gọi Pony, do hai sơ Pony & Lane quản lý. Nhà thờ chuyên tiếp nhận trẻ mồ côi. Vào một buổi sáng tháng 5 năm 1898, hai sơ nhìn thấy trước cửa nhà thờ đặt một chiếc giỏ đựng cô bé mới sinh. Tờ giấy ghi lại lời nhắn nhủ của ai đó, rằng xin chăm sóc đứa trẻ tên Candy ấy. Candy trở thành con nuôi của hai sơ Lane, Pony. Cô bé dần lớn lên theo thời gian, kết bạn với Annie – một cô bé mồ côi bằng tuổi mình. Dù Candy nghịch ngợm, mạnh mẽ, lí lắc còn Annie hiền dịu, yếu đuối nhưng họ lại rất thân thiết với nhau. Tuổi thơ của Candy lẫn Annie trôi qua êm đềm trên ngọn đồi Pony (biệt danh do bọn trẻ mồ côi đặt). Annie thường tủi thân vì không thể biết bố mẹ cô là ai, cô sinh ngày nào. Những lúc như vậy, Candy bảo với bạn là ngày họ được nhà Pony nhận nuôi, sẽ thành sinh nhật của họ.
Năm hai cô bé 6 tuổi, Annie được một gia đình rất giàu có nhận nuôi. Cô và Candy xa nhau từ đó. Mỗi ngày Annie và Candy đều viết thư hỏi thăm nhau, nhưng rồi Annie gửi lá thư cuối cùng đến Candy, viết rằng cô bé muốn quên hẳn nguồn gốc xuất thân của mình, đồng thời tuyệt giao với Candy. Ngồi trên ngọn đồi quen thuộc, Candy khóc nức nở sau khi đọc xong thư của bạn. Một cậu thiếu niên đẹp trai mặc đồ truyền thống Scotland, đeo kèn túi bước tới an ủi Candy và chơi kèn cho cô bé nghe. Thấy cô bật cười, chàng trai bảo: “Cô bé tí hon à, em cười sẽ dễ thương hơn là khóc đấy!”. Bỗng lá thư của Annie vô tình bị gió cuốn đi, Candy vội chạy theo nhặt lại chúng, lúc quay lại thì chẳng còn thấy cậu thiếu niên kia đâu, chỉ còn một chiếc phù hiệu cài áo rất đẹp bằng bạc nằm trên đất. Trong trí tưởng tượng của trẻ con, Candy nghĩ rằng đó chính là vị hoàng tử của ngọn đồi Pony. Hình ảnh và tiếng nói của “the Prince of the hill” – Vị hoàng tử trên đồi đã theo Candy đến suốt cuộc đời.
Lúc Candy 12 tuổi, cô bé được gia đình Leagan quyền thế nhận về, nhưng không phải để làm con nuôi mà làm kẻ giúp việc và người bầu bạn với Eliza – con gái nhà Leagan. Tại gia đình Leagan, cô bị 2 đứa con của họ là Neal & Eliza hành hạ đủ điều. Nhưng với tính lạc quan, cởi mở, mạnh mẽ, Candy vượt qua mọi trò xấu xa của chúng. Cô còn kết thân với anh em Alistair (Stear), Archibald (Archie) Cornwell và Anthony Brown (Anthony) – họ hàng của nhà Leagan. Ba chàng thanh niên này là những người tốt bụng nâng đỡ Candy nhiều nhất. Trong một lần rơi xuống thác nước khi lang thang trong rừng, Candy lại có cơ hội gặp gỡ một bạn hữu mới, đó là “ông” Albert – người đã cứu cô. Trải qua bao nhiêu biến cố, suýt bị bán đi làm nô lệ ở México, nhưng may mắn thay, nhờ 3 anh em Stear, Archie, Anthony đã viết thư xin với mẹ William – người có quyền hành cao nhất tộc Andlay mà cô bé đã được cứu thoát, và trở thành con gái nuôi của gia đình Ardlay trong sự miễn cưỡng chấp nhận của mệ Elroy – bà già có vai vế, hiện đang thay mặt ngài William cai quản gia đình. Những tưởng cuộc đời cô bé sẽ hạnh phúc mãi. Tuy nhiên, sau đó Anthony chết vì ngã ngựa trong buổi ra mắt con nuôi chính thức của Candy; anh em Neal và Eliza cũng như nhà Leagan coi cô như vận rủi. Chán chường và đau đớn, Candy bỏ nhà Ardlay về với viện mồ côi Pony. Vài tháng sau, ông William sai gia nhân Geogre đến đón cô bé vào đúng ngày Noel.
Candy lại một lần nữa rời xa quê hương để đến Anh quốc xa xôi. Vì ông William, người đã nhận nuôi cô muốn cô trở thành tiểu thư đích thực nên gửi cô đến trường dòng Saint Paul tại nước Anh. Ở trường, Candy tái ngộ Stear, Archie, đồng thời cũng chạm trán với 2 anh em xấu xa nhà Leagan là Eliza và Neal. Bọn họ không ít lần bôi nhọ, bắt nạt Candy hoặc xúi giục bạn bè khích bác cô bé. Tuy nhiên, Patricia O’Brian (Pattie) – một cô bé người Anh nhút nhát, sống nội tâm vẫn luôn bầu bạn với Candy, bất chấp mọi lời ra tiếng vào. Số phận đưa đẩy cô thiếu nữ 13 tuổi này tái ngộ Annie – người bạn thời thơ ấu ở nhà Pony; gặp Albert là chàng thanh niên từng cứu mạng cô & Terrence Grandchester (Terry), sau này trở thành người yêu của Candy.
Bằng tính hoạt bát, đáng yêu, Candy dần làm Annie hiểu ra tình bạn đẹp đẽ giữa họ và cô bắt đầu chơi thân trở lại với Candy. Albert vẫn tốt bụng và thân thiết như xưa, anh lúc này làm việc trong sở thú. Mối quan hệ giữa cô với Terry cũng tiến triển rất tốt. Éo le thay, cô tiểu thư xấu tính Eliza cũng thầm để ý Terry đã bày mưu chia cắt hai người. Kết quả: Terry nhận thay người mình yêu hình phạt bị đuổi học, sau đó lên tàu thuỷ để đến Mỹ; còn Candy cũng xin nghỉ học và tìm đường trở về nước Mỹ. Candy về nhà của sơ Pony và sơ Lane – 2 bà mẹ tinh thần, bày tỏ nguyện vọng muốn trở thành y tá của cô. Thế là Candy được sơ Pony giới thiệu vào trường y tá kiêm bệnh viện Mary Jane. Năm đó, Candy mới 16 tuổi. Sau một thời gian dài học tập, Candy cùng vài nữ y tá khác nhận lệnh đến làm việc tại bệnh viện Saint John tại Chicago. Đây cũng là lúc chiến tranh thế giới I thực sự xảy ra.
Một lần nữa, Candy vui mừng gặp lại những người bạn yêu quý của mình: Stear, Archie, Annie, Pattie. Cô cũng hội ngộ với cả Albert, vị ân nhân cứu cô hồi nhỏ. Tuy nhiên, anh bị mất trí nhớ do tai nạn nên không còn biết Candy là ai. Candy với lòng yêu thương vô hạn dành cho Albert, đã thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô để sống chung và chăm sóc cho anh. Albert vì mất trí nhớ nên không nhận ra Candy, nhưng sau đó anh dần dần quý mến và xao động vì tính cách đáng yêu của cô. Cả hai chung sống vui vẻ và có nhiều kỷ niệm ấm áp cùng nhau. Albert đã từng nghĩ rằng nếu có thể sống cùng Candy vui vẻ mỗi ngày như vậy thì anh không cần lấy lại trí nhớ của mình nữa.
Terry lúc này đã trở thành diễn viên kịch nổi tiếng. Anh có chút lo lắng khi nhận được thư của Candy báo tin cô đang sống cùng Albert, tuy nhiên anh luôn tin tưởng Candy và kính trọng Albert nên không hề phàn nàn gì. Terry đã mời Candy đến buổi diễn quan trọng nhất của anh. Cô liền hồ hởi đi tàu đến thành phố New York, nơi Terry sống. Người duy nhất đi tiễn cô buổi sáng sớm hôm ấy là Stear, cậu còn tặng Candy chiếc hộp nhạc (phát minh mới nhất của cậu ta), nói với Candy: “Mỗi khi nghe điệu nhạc của nó, hạnh phúc sẽ đến với em!” Nhưng cuộc tình duyên của Candy & Terry đã bị một biến cố lớn lao cắt đứt vĩnh viễn. Susanna – nữ diễn viên đồng nghiệp thầm yêu Terry từ lâu, đã hứng chịu thay cho anh hậu quả nặng nề từ 1 tai nạn của sân khấu; từ đó cô bị mất đi chân phải. Vì tinh thần trách nhiệm, Terry buộc lòng từ bỏ Candy và lấy Susanna. Về phần Candy, cô cũng không muốn để người yêu khó xử, đã chủ động chia tay. Ngay đêm đó, cô lên tàu trở về Chicago. Giữa trời tuyết trắng xoá, tiếng nhạc từ món quà Stear tặng bỗng vang lên trong túi áo cô. Tâm hồn Candy dù đang chìm đắm trong đau khổ, nhưng niềm tin “hạnh phúc sẽ đến” khiến cô cố sức trở về được với mọi người.
Candy trở về nhà với Albert. Anh đã chăm sóc và bảo vệ cho Candy trong thời gian cô suy sụp nhất. Một lần vì nóng lòng muốn về nhà nấu ăn chăm sóc Candy, anh bị xe đụng và chấn thương ở đầu. Chấn thương đó giúp anh dần dần hồi phục trí nhớ. Khi đã bình phục hoàn toàn, Albert không nói sự thật cho Candy biết, vì anh muốn tiếp tục chăm sóc và bảo vệ cho cô. Nhưng vì anh không thể công khai thân phận, và những người hàng xóm bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của hai người, Albert đã lặng lẽ ra đi.
Đó là khoảng thời gian đau khổ nhất của Candy, dường như những người thân thiết với cô đều lần lượt ra đi. Stear đã tình nguyện ra mặt trận làm phi công lái máy bay rồi hi sinh; Neal hãm hại khiến Candy mất việc; Albert thì đã đi biệt tích; người yêu cũ của cô là Terry suy sụp, phải từ bỏ sự nghiệp kịch nghệ của anh.
Lúc này khi nhận ra Candy và Terry vẫn còn quá đau khổ và suy sụp sau khi chia tay, Albert đã âm thầm thu xếp cho cả hai gặp nhau lần nữa. Candy đến Rockston, bang Illinois để tìm Albert (theo sự sắp đặt của chính anh), và cô bất ngờ gặp lại Terry ở đó. Lúc này Terry đang diễn một cách hời hợt và tham gia các vở kịch rẻ tiền, tại các sân khấu tồi tàn. Cô đứng lặng im nơi góc phòng sân khấu, xem anh diễn mà nước mắt cô dâng trào. Với linh cảm của tình yêu, Terry cảm nhận được sự hiện diện của Candy và cả khuôn mặt buồn bã của cô. Nhờ nó, Terry mới có động lực để đứng dậy, làm lại cuộc đời.
Khi Candy trở lại Chicago, cô nhận được lệnh của nhà Leagan buộc cô phải kết hôn với Neal. Tên công tử bột này cũng bị cá tính và nét đẹp tâm hồn của Candy thu hút. Candy đương nhiên không bao giờ chịu lấy kẻ hèn nhát, vô lại như hắn. George – gia nhân trung thành của nhà Andray đã khuyên cô nên đi gặp ngài William ở Lakewood, xin được huỷ bỏ hôn ước. Nhưng thật bất ngờ khi William Ardlay chính là… Albert – người giúp đỡ Candy nhiều nhất. Để giúp Candy hủy bỏ đính ước với Neal, Albert chấp nhận công khai thân phận của mình. Albert đứng ra bảo vệ cô trước cả dòng họ. Sau đó cả hai cùng nhau cưỡi ngựa, chèo thuyền, ôn lại những kỷ niệm đẹp ở Lakewood ngày xưa.
Sau quá nhiều biến cố, Candy quyết định trở lại nhà Pony – quê hương yêu dấu của mình, hành nghề y tá ở trạm xá gần đó. Đồng thời cô cũng giúp sơ Pony và sơ Lane trông nom bọn trẻ mồ côi. Các bạn thân của Candy cũng đến thăm nhà Pony và tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cô trở về. Lúc Candy chạy lên ngọn đồi đầy kỉ niệm, cô gặp Albert đang đứng ở gốc cây gần đó, bảo rằng: “Cô bé tí hon à, em cười trông sẽ càng xinh hơn đấy!” Câu nói đã khiến Candy nhớ lại chàng hoàng tử thời thơ ấu, và bỗng hiểu ra hoàng tử, Albert và ngài William chỉ là một người duy nhất. Nhiều năm trước định mệnh đưa đẩy họ gặp nhau, và bây giờ lần nữa để họ tái ngộ ngay trên chính ngọn đồi Pony thân thương này.
Trong niềm vui sướng dâng tràn, Candy chạy tới chỗ Albert – hoàng tử trên đồi. Đôi mắt xanh của cô lúc này đẹp hơn bao giờ hết.
Câu chuyện khép lại ở đó.
***
Candy White Ardley – Cô gái nhỏ có nụ cười rạng rỡ. Cô gái nhỏ luôn luôn cười trước mọi đòn đau của số phận.
Cho dù bao nhiêu thời gian trôi qua tôi cũng không thể nào cầm được nước mắt mỗi khi đọc “Candy Candy”. Tôi không hiểu cái thế giới trong vắt thánh thiện đấy ở đâu mà ra được. Nó đẹp và thiêng liêng lắm. Lần đầu tiên đọc “Candy Candy”, tôi chừng khoảng 13, 14 tuổi. Khi đó nhà trường yêu cầu học sinh quyên góp truyện cho trẻ em nghèo và tình cờ tôi phải mang đống truyện quyên góp đó của cả lớp về, nhờ đó tôi đã đọc được “Candy Candy”. Bộ “Candy Candy” khi đó không đầy đủ, nhiều tập thiếu khiến tôi đọc cũng không được liền mạch. Vậy mà vẫn khóc như mưa. Khi Anthony mất, khi Terry chia tay Candy, khi cái quãng đời niên thiếu của những người bạn trẻ trong Candy đã trở thành dĩ vãng. Sau này khi được đọc đủ bộ truyện tôi còn khóc cho sự ra đi của Stea. Dưới đây là những trích đoạn những thông tin, review, comment hay về bộ truyện mà tôi lượm lặt được 🙂
Một số thông tin truyện:
Candy Candy thực chất là một tiểu thuyết của nữ tác giả Kyoko Mizuki. Sau này, Yumiko Iragashi dựng nó thành bộ manga gồm 9 tập. Tác phẩm đã đoạt giải nhất của nhà xuất bản Kodansha về truyện tranh Nhật Bản dành cho thiếu nữ năm 1977. Đây là câu truyện rất cảm động và cao thượng về một cô bé mồ côi đã luôn vươn lên để sống tốt và hạnh phúc trong bất kì hoàn cảnh nào. Dù tác phẩm này đã thuộc về thế hệ 7x, nhưng giá trị về tình người, về tình yêu, nghị lực và lý tưởng của nó vẫn làm cho giới trẻ và cả người lớn mọi thời đại yêu thích.
Sự nổi tiếng
Candy Candy đã đạt được sự nổi tiếng rất cao trong nhiều năm liền, các dạng đồ chơi Candy Candy khác nhau cũng được bán trong thị trường Nhật Bản. Trong năm 1976 sau khi manga trở nên cực kỳ nổi tiếng giữa thế hệ thiếu nữ Nhật Bản, một phiên bản anime Nhật Bản được sản xuất cho kênh NET (ngày nay là TV Asahi). Năm 1978, một hãng hoạt hình đã làm phim về Candy Candy và bạn của cô công chiếu trên các rạp tại Nhật Bản. Một bản khác được phát hành năm 1992. Candy Candy vươn ra tầm quốc tê vào đầu và giữa những năm 1980 ở những nơi như Châu âu, Đông Nam Á, Châu Phi và Mỹ Latinh.
Trích review:
Truyện Candy là bộ truyện mà mình thích nhất. Nhưng cái cảnh mà mình nhớ mãi, cái cảnh đã khiến cho mình khóc nhiều nhất là cảnh Achi đứng trên ngọn đồi thổi sáo, thổi cho Stea và thổi cho cả Alxon nữa. Achi nhớ lại những tháng ngày ba người hạnh phúc bên nhau, những tháng ngày sẽ chẳng bao giờ trở lại. Còn Candy, cô không được dự lễ tang của Stear, cô chỉ ngồi trong nhà thờ và khóc, và nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa… Câu chuyện này đẹp biết bao, với những con người cao thượng biết nhường nào, những con người sống hết mình vì ước mơ: như Stea, anh đã được bay trên bầu trời, chiến đấu vì tổ quốc thân yêu và chết trên bầu trời, giữa cảnh hoàng hôn bát ngát… Mình luôn mong muốn sẽ trở thành một người như Candy, một con người tốt bụng, mang trong mình trái tim nhân hậu…
Có lẽ hình ảnh Stea đẹp nhất là hình ảnh anh đứng lặng lẽ nơi sân Ga tiễn chân Candy đi. Thật buồn và thật đẹp.” Thực sự đúng là như thế! Nó buồn, chính vì thế nó đẹp. Cảm nhận được cái buồn đó, cái đẹp đó, cảm nhận được cả cái lạnh tận sâu tâm hồn vào buổi sớm đó, sân ga vắng tanh và tuyết mỗi lúc một nhiều. Truyện trắng đen mà, chẳng thể có hình ảnh đẹp như bản gốc. Nhưng bongbien tin rằng những ai đã từng đọc Candy, đều có thể cảm nhận được, buổi sáng hôm ấy…! “Người ra đi một mình là anh, chứ không phải là em đâu”. Không được theo chân đoàn người đưa tiễn Stea ra nghĩa trang, một mình giữa thánh đường, Candy đã nói như thế! Nỗi đau này chưa qua, nỗi đau khác lại đến. Tery chưa ra khỏi trái tim cô thì Stea đã rời xa. Còn nỗi bất hạnh nào hơn, những người thân yêu lần lượt, lần lượt rời xa mình… Vượt qua mọi nỗi đau để nâng đỡ Petty trước sự ra đi của Stea càng cho ta thấy Candy mạnh mẽ và đáng yêu. “Cứ khóc đi, rồi thì tất cả sẽ qua, bạn không được chết, và Stea cũng sẽ không sống lại, hiểu không đồ ngốc!” Mạnh mẽ thì cứ mạnh mẽ, nước mắt rơi thì nước mắt cứ rơi… Mới hôm qua thôi, tất cả dường như vẫn còn rất gần, gần như từng hơi thở… Stea thích bay, Stea thuộc về bầu trời kia, có lẽ giờ đây Stea đã ở trên ấy, nhìn xuống mọi người và cầu Chúa ban bình an cho họ. “Cảnh hoàng hôn bát ngát này, nhất định một ngày nào đó anh sẽ cho em xem… cho em xem…”. Hẹn anh một ngày khác! Stea!
Candy Candy là một trong những bộ truyện mà tôi ấn tượng nhất. Có niềm vui, có nỗi buồn, có thơ ngây, có trải nghiệm… Suốt những tập đầu, bao giờ trong tôi cũng ngập tràn nụ cười của Candy – một nụ cười chói chang rực rỡ như ánh nắng, làm mờ đi những vết tàn nhang trên gương mặt và bừng sáng đốt cháy đau thương. Cô gái mồ côi chạy tung tăng trên đồi cỏ xanh rì, trời xanh cao vợi, mây trắng như bông gòn bay theo gió lộng một buổi trưa bình yên. Yêu lắm hình ảnh Candy trèo lên cây tạm biệt những đứa bạn trong nhà cô Poni lần lượt có người nhận nuôi – một cái buồn rất dễ thương, một cách chia tay đẹp nhẹ nhàng kiểu trẻ con nhưng vẫn làm cho độc giả ấn tượng sâu sắc. Cái kết của Candy, mặc dù vẫn còn nhiều mất mát, nhưng đã mở ra một trang cuộc đời mới cho cô gái nhỏ mạnh mẽ này. Đó là được trở về với mái ấm ngày xưa sau bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, nơi quê hương bình yên ngóng đợi, để dừng lại và cảm nhận góc trời dấu yêu của riêng mình. Khung tranh cuối cùng đã xuất hiện trở lại nụ cười sáng trong đó, như cô gái nhỏ vô tư tuổi lên sáu hồn nhiên và nghịch ngợm, chạy đến bên ‘vị hoàng tử trên đồi’ ngày nào. Có thể hai người sẽ bên nhau, và có thể không… ai biết trước được. Nhưng với một kết thúc mở như thế này, độc giả được tự do tạo ra cái kết theo mong muốn của mình. Anthony. Stear. Terry. Những người đã đi xa, những người đã khuất mặt… họ sẽ vẫn luôn soi sáng cho cô bé trên chặng đường dài của bản thân. . . .
Năm tháng trôi đi, bốn mùa luân chuyển, đền đài thành quách hay cả kim tự tháp cũng sẽ bị thời gian xoá mờ… Nhưng Candy đã dạy tôi rằng “Sự sống không bao giờ bị dập tắt”… Không bao giờ… “Nắng lên cao rồi nhỉ? Biển và tàu đều sáng rực lên. Đời người là hợp rồi tan, tan rồi lại hợp… Còn sống thì sẽ còn gặp nhau thôi… Đến một lúc nào đó, chắc chắn sẽ…” Giữ vững trong tim niềm tin ấy, Candy đã luôn mong đến một ngày được gặp lại Terry. Gặp được nhau đã là hạnh phúc, đừng vì giây phút chia tay mà mất niềm tin. Nếu còn sống thì sẽ còn gặp nhau, chỉ cần ta muốn thì chắc chắn sẽ là như thế. “Vẫn còn sống quả là một điều hạnh phúc, anh Albat nhỉ?” Đúng rồi, chỉ cần còn sống, thì muốn làm gì cũng được. Vì thế, hãy trân trọng cuộc sống của mình. Hãy tin cuộc sống là món quà đẹp nhất mà thượng đế đã ban tặng cho con người. Mỗi ngày tỉnh dậy, được căng lồng ngực hít thở, được cảm nhận cuộc sống bằng tất cả các giác quan, đó là niềm hạnh phúc lớn lao của con người. Chính cái ánh sáng của niềm tin ấy đã đem đến cho Candy một sức sống không gì dập tắt được. Và một nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt dễ thương đó. Một nụ cười, tưởng chừng như đơn giản nhưng có những khi giật mình nhìn lại ta lại thấy dường như cuộc sống với những bộn bề xung quanh cuốn ta đi nhanh quá, khiến cho nhiều khi ta tiết kiệm ngay cả những nụ cười. Còn với Candy, cho dù gặp bao chuyện xảy ra đi chăng nữa, buồn đó, đau khổ đó…, nhưng cô chưa bao giờ để đánh mất nụ cười. Candy luôn cười. Dù trong nụ cười đó chất chứa những u uất gì, những muộn phiền gì, chỉ cô mới hiểu.
Và câu chuyện giữa Candy và Terry có thể nói là kinh điển trong shoujo manga, bởi mỗi lần đọc lại, tình yêu ấy lại đem đến cảm giác vừa mãnh liệt vừa đau thương. Chúng ta cùng cười khi thấy họ khiêu vũ, ngồi bên nhau hạnh phúc trước ánh lửa bập bùng, hay viết cho nhau những lá thư dài bất tận… Rồi chính bạn như chực khóc khi thấy Candy không quay đầu lại, một mình bước lạc lõng trên con đường khuya vắng, giữa tiếng nhạc đơn độc vang lên, trong đêm tuyết trắng xóa…Để thấy trái tim ta rung lên từng nhịp nhỏ như chạm tay vào ký ức của chính mình…
Candy Candy đã thổi sức sống vào tâm hồn và làm dịu tinh thần của biết bao thế hệ độc giả. Một mangaka nổi tiếng từng nói một shoujo hay thật sự là shoujo có thể lấy đi nước mắt của nhiều người, và mỗi khi nhìn lại, đó là những giọt nước mắt không hề phí hoài vô ích. Bởi chúng ta đã đọc, chúng ta đồng cảm, chúng ta mến yêu. Và “Candy Candy” đã làm được như thế.
Những câu nói đáng nhớ trong truyện :
“Đời người là hợp rồi tan, tan rồi lại hợp… Còn sống thì sẽ còn gặp nhau thôi… Đến một lúc nào đó, chắc chắn sẽ…” (Albat)
“Cô bé tí hon, mỗi khi cô cười, trông cô càng xinh hơn đấy” (Anthony)
“Đằng sau sự láu lỉnh đó có lẽ là cả một nỗi cô đơn…” (Anthony)
“Hoa tàn đi rồi lại nở đẹp hơn, người chết rồi sẽ vẫn còn sống mãi trong tim người sống” (Mẹ Anthony)
“Tôi chỉ đến để xem gương mặt những người đang ở đây cầu nguyện, nhưng sau đó không biết họ sẽ làm những gì?” (Terry)
“Cô bé này ko muốn sinh ra là con rơi đâu, những người trong cuộc mà vô trách nhiệm mới là đáng kinh tởm” (Terry)
“Candy, đây là món quà mang lại hạnh phúc cho Candy! Mỗi lần giở nắp ra và nghe bản nhạc này thì hạnh phúc sẽ đến với em đấy!” (Stea)
“Phải, anh đã lựa chọn rồi. Không phải Candy mà là Suzana… Những ngày tháng trong thánh viện Paul… Tuổi thanh xuân đã qua đi… Thời gian cũng qua đi.. Toàn bộ nụ cười và toàn bộ ánh sáng! Candy…” (Terry)
“Anh nói gì vậy Terry? Được gặp nhau là hạnh phúc rồi..” (Candy)
“Tiểu thư mặt nám! Tiểu thư người rừng!” (Terry)