Lê Minh Quốc muốn tôi viết lời tựa cho cuốn sách mới của anh. Bất ngờ, nhìn tên sách có một chữ Rock, phải chăng có liên quan đến âm nhạc nên anh mới nhớ đến tôi – một ca sĩ, cho vài cảm nhận? Rồi càng đọc, những con chữ của anh đan vào nhau như Rock thực sự, ngẫu hứng, mãnh liệt, thi thoảng ngân lên cường độ khác biệt.
Tôi cảm Tình ta đang nhảy Rock như một cuốn cẩm nang cho đàn ông, là nghệ thuật trong cuộc sống gia đình. Tất nhiên phụ nữ khi đọc chắc hẳn cũng phải bật cười bởi sự chân thực mà duyên dáng, hóm hỉnh trong vô vàn những dụ ngôn và mẩu chuyện thật đời. Văn của Quốc khá tưng tửng, không cầu kỳ, tưởng chừng ngẫu hứng mà lại khá tinh tế, trật tự và logic. Nó cũng giống con người anh ngoài đời, tôi thấy “ngó vậy mà hổng phải vậy”.
Xuyên suốt các mẩu chuyện, tôi chắc hẳn bạn đọc đều có thể cảm thấy bản thân mình trong đó. Nhưng xin thưa rằng đây không phải là sự tổng kết, góp nhặt của tác giả một cách đơn thuần theo định lượng. Mà là sự tìm tòi để rút ra những kết luận thật gần gũi và cũng thật cần thiết cho mỗi chúng ta (chí ít với cá nhân tôi là vậy), khi phải đối diện với những “vấn đề nhức nhối” trong muôn mặt đời sống gia đình.
Tôi không dám đoán bừa tham vọng của anh khi viết Tình ta đang nhảy Rock – mà có thể cũng chẳng có tham vọng gì. Tuy nhiên, đọc tập sách có thể thấy anh khá kỳ công trong từng ý tưởng và cách sắp đặt chi tiết. Như tiêu đề sách, nhắc đến Rocklà sự cuồng nhiệt, là ngọn lửa xúc cảm bùng cháy, ở đây, trong mỗi lời văn ta đều có thể đồng hành cùng trạng thái này.
Điều thú vị khi đến với Tình ta đang nhảy Rock là độc giả sẽ như được thưởng thức một món ăn tinh thần vừa quen vừa lạ. Quen lắm vì hình như đây là chuyện thường ngày, mà lạ ghê vì “Á à, sao mình không nhận ra điều đơn giản đó nhỉ?”.
Quốc là một thi sĩ, tôi từng đối thơ với anh theo kiểu “ăn thua đủ”, cứ ngỡ Quốc hiếu thắng và chắc anh cũng thuộc cái típ “kẻ sĩ” không bao giờ chịu lép vế trước “phái yếu”. Thế nhưng trong tập sách này, tôi thấy tác giả khá khách quan, thậm chí còn mạnh dạn vạch ra những yếu điểm chết người của cánh mày râu. Phải chăng không gian của tác phẩm cũng chính là nơi anh đối diện với những trăn trở cá nhân, để gửi gắm những điều tâm đắc nhất?
Và nếu có quan điểm cho rằng thơ ca là tín hiệu từ một vũ trụ nào đó phản chiếu vào tâm hồn nhạy cảm của những trái tim đang rung động, thì cá nhân tôi cho rằng nội dung của tập sách này một phần lớn là do con người vô thức bên trong tác giả, đang say sưa nhảy Rock rồi thi thoảng lại nhếch mép cười một cách tinh quái.
Tình ta đang nhảy Rock cũng bởi thế luôn ẩn chứa những nét cười bất chợt, nhưng đầy thâm thúy, trí tuệ và dĩ nhiên không hề thiếu lửa…
Ca sĩ Ánh Tuyết
Vào một ngày phơi phới nắng mai, chúng tôi hào hứng rủ nhau vào một quán ăn. Quán sang trọng, bất ngờ khi nhìn thấy trên tường treo đầy… thơ. Những câu thơ đại loại như: “Kiếp sau xin chớ làm người/ Làm con gà trống sống đời tự do/ Sáng ra thì gáy ó o/ Cả ngày đạp mái không lo trả tiền”, đọc đến đó, có người cười như nắc nẻ.
Chưa hết, lại những câu cũng “cà chớn” không kém: “Những con gà trống hoa mơ/ Mải mê đạp mái bạc phơ cả đầu/ Bạc đầu có sá gì đâu/ Nếu không đạp mái sống lâu làm gì?”.;Thú thật, tôi cảm thấy choáng với “triết lý sống” như trên. Nếu chỉ đọc bỡn cợt lúc trà dư tửu hậu, tha hồ bình luận lúc “chém gió” thì được, chứ ai đời lại giấy trắng mực đen rành rành thế này?
Vậy hóa ra, tôi là mẫu người của cái sự đạo đức, đạo mạo nghiêm chỉnh quá chăng? Không hề. Chẳng phải đâu. “Mất lòng trước, được lòng sau”, phải nói ngay rằng, lâu nay, vẫn có suy nghĩ cho rằng, bản năng tính dục của người đàn ông chẳng khác gì con gà trống! Hơn cả thế, không có cơ hội thì thôi, nếu có, ắt sẽ “ăn tươi nuốt sống” ngay, không thèm tán tỉnh, ba hoa chích chòe bằng cách cất giọng “ò ó o”. Điều đó, có nghĩa, đàn ông vốn “ăn tạp”, có là “xơi” ngay. Tệ hại đến thế sao?
Tùy theo tính cách, nền tảng văn hóa mà mỗi người có cách ứng xử khác nhau trước cái đẹp, nhất là cái đẹp ấy hiện thân từ thân xác của người đàn bà.
Có phải khi đã say bét nhè, say quắc cần câu, Chí Phèo kia mới có thể động tình cùng người đàn bà xấu nhất làng Vũ Đại? Không! Anh ta dù tỉnh táo cũng thế thôi. Đơn giản, chỉ vì trước đó, anh Phèo nhà ta chưa hề được tận hưởng vẻ đẹp mơn mởn đào tơ của các cô nàng như Tây Thi, Điêu Thuyền chẳng hạn. Thế thì, với Thị Nở, trong mắt gã đã là giai nhân tuyệt sắc, dù rằng: “Cái mặt của thị đích thực là một sự mỉa mai của hóa công: Nó ngắn đến nỗi người ta có thể tưởng bề ngang lớn hơn bề dài, thế mà hai má nó lại hóp vào mới thật là tai hại, nếu má nó phinh phính thì mặt thị lại còn được hao hao như mặt lợn, là thứ mặt vốn nhiều hơn người ta tưởng, trên cổ người”. Vì thế không phải ngẫu nhiên, một nhà hiền triết khẳng định chắc nịch như dao chém chuối: “Trong mắt con cóc đực thì con cóc cái là đẹp nhất”.
Giả sử trước đó đã từng mê mẩn tâm thần với những tuyệt sắc giai nhân cỡ Thần Vệ Nữ, liệu chừng Chí Phèo có hứng tình với Thị Nở không? Câu hỏi trên, trả lời như thế nào? Có lẽ còn tùy thuộc vào tâm tính, bản lĩnh, nhận thức… của từng người đàn ông. Có người lao vào chiếm đoạt, có người hoàn toàn không có một chút cảm giác gì sất; có người hậm hực nuốt nước bọt, thèm thuồng, cứ như “mèo thấy mỡ”; có người lại chẳng gợn lên chút rung động mảy may nào. Chính vì thế, để có một kết luận cuối cùng, rất khó, vì bản chất vấn đề hoàn toàn mang tính chủ quan.
Một nhà văn nổi tiếng của nước Pháp nói đại khái là, người đàn ông có thể đưa phụ nữ lên “chín tầng mây xanh” bằng những ngôn từ cao sang, trang trọng nhất như ca ngợi một nữ hoàng nhưng sẵn sàng làm tình với họ trên manh chiếu rách. Hóa ra mọi lời lẽ, mọi cách hành xử đều nhằm đạt đến một mục đích duy nhất. Nói như một nhà văn nọ, đàn ông “cần một cái chỗ”, trong khi đó, đàn bà “cần một lý do”. Trong trường hợp này, đàn ông có khác gì con gà trống? Nhưng bạn cũng đừng quên, có không ít trường hợp ngược lại, vì đây là vấn đề không thể tìm được “mẫu số chung”.
Với tôi, tôi rất thích một thứ “triết lý” đơn giản mà chuẩn xác hơn, chẳng rõ ai đó đã đúc kết được bản chất của đàn ông không khác gì… kẻ đi săn. Phải thế chứ! Đi săn là một thú vui, một lối thư giãn, dù khi vác súng đi săn, không phải ai cũng “săn” như ai. Kẻ tầm thường thì gặp bất kỳ “cái gì” cũng nổ súng. Hành động này xoàng quá, chẳng khác gì một kẻ vừa mới “no xôi chán chè” ở nhà hàng 5 sao nhưng thấy quà vặt cũng cố thử hương vị “là lạ” xem sao.
Lại có những kẻ cứ thích món ăn vặt vãnh đâu đó ở góc phố này, đầu hẻm kia dù rằng chẳng hề biết “an toàn thực phẩm” thế nào. Theo tôi, những kẻ ấy đích thị là những con “gà trống”. Song cũng không thiếu những kẻ đi săn nhưng “cao cơ”. Họ cẩn thận chọn lọc, thậm chí càng khó tiếp cận “mục tiêu”, càng “trầy vi tróc vẩy” lại càng gợn lên những cảm xúc hấp dẫn, càng khiến trái tim đập nhịp hăm hở hơn, quyết liệt săn đuổi. Họ mới thật sự là những “thợ săn” thứ thiệt.
Cuối cùng, dù là “gà trống” hoặc“thợ săn” thì bao giờ thiết chế xã hội cũng luôn có rào cản để điều chỉnh hành vi của đàn ông, đại loại như dư luận xã hội, đạo đức, nếp nhà, tâm linh, v.v… Vượt rào theo cách nào, đến mức độ nào, chấp nhận hậu quả ra sao là tùy thuộc vào phẩm chất của các loại đàn ông khác nhau. Cuộc sống là vậy, luôn đa diện, đa sắc.
Mời các bạn đón đọc Tình Ta Đang Nhảy Rock của tác giả Lê Minh Quốc.