Thực hay mơ là sự lẫn lộn pha trộn giữa ảo và thực. Tất cả các truyện ngắn trong cuốn sách mới đều mang màu sắc lung linh của sự huyền ảo, siêu thực, giả tưởng và cả kinh dị. Cuốn sách lần này được xem là bước chuyển mình quan trọng trong văn chương của Lưu Quang Minh ngày càng trưởng thành, già dặn, với chiều sâu nội tâm cùng những thể nghiệm mới mẻ cả trong cách viết và tầm tư tưởng.
Tập truyện ngắn Thực Hay Mơ gồm có:
“Đặc điểm văn chương của Lưu Quang Minh là thường sử dụng thủ pháp huyền ảo, nhưng lại theo phong cách viết hiện đại, không gian nghệ thuật hiện đại. Vì thế, người ta thấy chuyện cổ tích hiện lên ở ngay trong lòng thành phố, giữa những quán ăn nhanh với món gà rán dành cho tuổi teen, những câu lạc bộ của người cùng chung sở thích và cả ngày lễ Thánh Valentine. Trong truyện ngắn “Điều bí mật”, không khí hiện thực kéo dài từ đầu đến gần cuối truyện để rồi người đọc ngỡ ngàng vì những hư thực đã làm tan biến nỗi âu lo đè nặng ngay từ tên truyện. Ngược lại, ở “Những tâm hồn đồng điệu”, cái ảo lại kéo dài từ đầu tới gần cuối truyện và khi kết thúc, cái thực khiến người đọc bỗng dưng nhận ra có chính mình ở đó. Cách lý giải về tình yêu của Lưu Quang Minh trong “Tận thế”, “Điều bí mật”, “Mắt và tai”… cũng rất khác những tác giả trẻ khác. Trừu tượng, siêu thực và huyền ảo, trong sự trẻ trung của ngòi bút. Tập truyện ngắn này là như thế.”
“Những câu chuyện của Lưu Quang Minh rất mộc mạc giản dị, như cách sử dụng những ngôn từ mộc mạc đơn thuần mà hàm chứa những tư tưởng khá sâu sắc. Không dùng đến sự đột phá trong hành văn, nhưng Lưu Quang Minh đã làm những câu chuyện tưởng cũ mà lại thật mới mẻ, những câu chuyện mới mẻ lại tưởng chừng như đã quen thuộc từ lâu mà mình vô tình quên mất. Những câu chuyện đời thường, pha lẫn giữa “thực” và “ảo” là nét chung trong từng trang chữ, đôi khi “ảo” là để cho người ta nhận ra “thực” và làm cho “thực” thêm có giá trị giữa xô bồ của cuộc sống. Văn của Lưu Quang Minh có hơi già nhưng những câu chuyện lại trẻ, có thể khiến người ta trẻ lại hoặc thấy mình trưởng thành nhiều thêm. Lưu Quang Minh là một người viết khá lạ và có nét riêng của mình để không thể bị nhầm lẫn với bất kì ai và khó có thể nào lãng quên.”
…Khi câu chuyện này vừa bắt đầu thì thật ra nó đã kết thúc rồi.
Có đúng như vậy không hay chỉ là điều tôi nghĩ?
Cửa mở ra và gã đã đứng đó.
Một tên đeo mặt nạ kỳ lạ? Một kẻ điên?
Gã sẽ nghĩ gì khác ngoài những điều tôi đã nghĩ? Không làm sao chắc được.
Cuộc gặp gỡ buộc phải xảy ra…
___
Gã bảo vậy. Anh không tin cũng được. Nhưng tôi mong anh hãy làm theo mọi lời tôi cảnh báo.
Nghe xong, tôi chỉ cười, và lập tức tống tiễn hắn ngay ra khỏi cửa.
Hoang đường! Toàn là chuyện tào lao, nhảm nhí. Tôi sẽ nhanh chóng quên sạch câu chuyện gã vừa kể vanh vách từ đầu đến đuôi.
Nhưng khi rời khỏi nhà, đến ngã tư trước mặt, tôi sực nhớ lại lời của gã:
“Đến ngã tư thì anh tuyệt đối đừng rẽ phải, hãy rẽ trái… nhớ nhé, làm ơn!”
Cớ làm sao tôi phải rẽ trái? Tôi muốn đến nhà bạn mình, hướng bên phải mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Và tôi rẽ phải theo dự định đinh ninh của mình.
Lúc tôi kịp hoàn hồn thì toàn thân đã ướt như chuột lột. Vũng nước mưa và chiếc xe chết tiệt!
Thật bực mình! Nhưng thôi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Nhanh chân đến nhà bạn thôi.
Bạn tôi – nhà phát kiến tài ba trẻ tuổi – muốn cho tôi xem một thứ được gọi là “phát minh mới lạ”. Vào thời buổi công nghệ cao này, ngày ngày có vô khối những “phát minh mới lạ” được trưng ra. Trở thành một nhà phát kiến không phải là một việc dễ dàng. Cũng giống như các nhà văn, chuyên môn của bạn tôi là sáng tạo. Sáng tạo ra những điều mới mẻ. Không rập khuôn và cũ mòn. Thật là một thách thức.
Vậy nên tôi rất háo hức chờ xem phát minh này.
Tôi đặc biệt không ưa thích những câu chuyện khi mở ra đã đoán định được ngay kết thúc. Phải rồi, tôi vốn là một độc giả khó tính. Bạn tôi biết điều đó nên khá cẩn trọng trong câu từ. Điều đó càng khơi gợi trí tò mò vốn có của tôi. Hiện giờ, khi đang còn lạnh toát toàn thân vì tai nạn ban nãy, trong đầu tôi vẫn bận tâm miên man suy đoán về phát minh của hắn ta. Là gì nhỉ?
Cái quái gì vậy nhỉ?
“Nếu cứ tiếp tục đi mà đầu óc lơ mơ như thế, anh sẽ vấp cục đá và ngã lăn quay ra đường!”
Câu nói của tên điên ập đến khi tôi đã ê ẩm khắp toàn thân. Cục đá chết tiệt! Tôi nhìn lại. Trời ơi. Vật cản to đùng lù lù ngay trước mắt. Ai đi qua cũng đều thấy và tránh được ngay. Thế mà cớ làm sao tôi lại không nhìn ra. Ôi, bực! Bực cả mình!
“Chưa hết đâu. Khi đứng dậy anh còn va phải một gã hớt hơ hớt hải chạy như bay đến từ phía sau…”
“Á!” – Chấn động ập đến từ phía sau.
Đồ… đồ thần kinh!
Mời các bạn đón đọc Thực Hay Mơ của tác giả Lưu Quang Minh.