Chu Thiên Giáng, một tay săn ản chuyên nghiệp, chẳng may trong một lần tác nghiệp trượt chân ngã xuống vực sâu, đầu va vào một… con heo. Kết quả, heo chẳng biết thế nào, hắn lại sống lại ở một niên đại không tồn tại trong lịch sử của kiếp trước. Từ đó, hắn quyền khuynh triều dã, vấn đỉnh thiên hạ.
Hắn chính là “một nhân vật chính chưa từng thấy” (theo suy nghĩ của DG yishigengchul)
Xuyên việt về thời cổ đại, tưởng chừng cũng giống như những cốt truyện khác: làm quan, quân sự, nhân vật chính thường có cách nghĩ nghiêm túc, lươn lẹo mưu kế, thái độ với bề trên cũng e dè dăm phần. Nhưng Chu Thiên Giáng thì khác hẳn. Thủ hạ của Chu Thiên Giáng nghĩ hắn là nỗi nhục của quan viên Đại Phong, nhưng vì lẽ gì đó, vẫn trung thành hết mực.
Chửi Hoàng thượng, Cách cách, Hoàng tử, Vương gia tám đời tổ tông nhà người ta, không kiêng nể ai. Hành động thì lỗ mãng, đầu óc thì điên rồ, lời nói thì ngông cuồng. Nhưng những điều này lại làm nên một Chu Thiên Giáng rất khác biệt và vô cùng độc đáo, đây là những yếu tố chính tạo nên sức hút của Thiên Giáng Đại Vận.
Là con người đến từ hai thế giới, với trí thông minh, sự sắc bén vốn có cùng khả năng lãnh đạo, cầm quân xuất chúng, hắn đã lần lượt lập những chiến tích huy hoàng khiến người người khiếp sợ và bái phục. Từ đó hắn cũng bị cuốn vào những cuộc tranh giành đoạt vị khốc liệt của các vị hoàng tử và những trận chiến đẫm máu nơi sa trường.
Trần Hưởng là một người yêu thích nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm công việc viết tin tự do, nói trắng ra là một thợ săn ảnh chuyên nghiệp.
Đừng nhìn Trần Hưởng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, trong giới giải trí, hắn đã là một người có tiếng ác nổi cộm. Không ít minh tinh hàng đầu vừa nhắc đến hai chữ “Trần Hưởng” thì hận không thể chém hắn thành trăm mảnh rồi thiêu thành tro, sau đó vứt hai bao cứt phủ lên. Hận hắn đến như vậy đấy.
Có lẽ đến ông trời cũng nhìn không vừa mắt nữa, thiên lý có ác giả ác báo, rốt cục đã để Trần Hưởng gặp báo ứng.
Một ngày nọ, Trần Hưởng theo dõi một đạo diễn nổi tiếng đến Nhạn Đãng Sơn phong cảnh tuyệt đẹp. Vì muốn chọn góc chụp đẹp, chụp động tác duỗi người của tay đạo diễn này thành cảnh ôm nữ quản lý, kết quả Trần Hưởng sẩy chân rơi xuống vách núi sâu hun hút.
Ai ngờ thời gian không gian nhất thời hỗn loạn, Trần Hưởng xuyên đến niên đại không có ghi chép trong lịch sử. Triều đại này gọi là Đại Phong, dựa theo hiểu biết của Trần Hưởng về sau, thời đại này cũng tương đương với triều Đại Minh của “kiếp trước”. Họ nói rất tiếng Trung, viết chữ Hán, thậm chí ngay cả một số chữ của phủ nha quan viên cũng không khác nhau là mấy.
Theo như tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi xuyên việt không phải tái sinh làm trẻ con thì là chiếm linh hồn của người nào đó. Nhưng Trần Hưởng thì khác, hắn cứ trần truồng rơi xuống từ trên trời, khi rơi xuống còn vừa vặn rơi trúng một con heo. Kết quả, heo chết rồi, hắn còn sống nhăn. Mẹ của ta ơi, con heo quả thực là phụ mẫu tái sinh của hắn mà.
Lại nói Trần Hưởng trần truồng từ trên trời rơi xuống làm chết một con heo núc ních, người cũng choáng váng rồi hôn mê. Chuyện lạ như thế kinh động đến huyện Đại lão gia, lập tức sai lính áp giải cả heo lẫn người dẫn vào huyện nha.
Trần Hưởng hôn mê ba ngày liền mới tỉnh táo lại, kết quả sau khi tỉnh lại thì toàn “nói hươu nói vượn”, chẳng những không nói được tên của mình, còn uy hiếp phải “trách cứ” hắn. Huyện Đại lão gia bị chọc tức bèn vung tay lên đánh hai mươi hèo, tiện tay đặt luôn cho hắn cái tên “Chu Thiên Giáng”. Nếu không phải huyện Đại lão gia vì muốn chiếm lấy con heo kia, bằng không đến tên cũng lười đặt.
() Chu Thiên Giáng: nghĩa là heo rơi xuống từ trên trời. Chữ “Chu” dịch ra Hán Việt có thể là Trư, cũng có thể là Chu.
Rầm! Huyện lệnh gõ thước lên bàn:
– Chu Thiên Giáng, bổn đại nhân hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có mục đích gì lại đến vùng đất mà bổn lệnh quản hạt, còn đập chết heo mập của nhà nông.
– Heo cái đầu mẹ mày, các người là đoàn làm phim nào, đạo diễn là ai? Mẹ nó, bố mày kiện mày chết luôn. Biết tao là ai không, có tin một tấm hình của bố cũng cho mày chết đứng rồi không.
Hai ngày qua, vị “Heo kỳ nhân” từ trên trời giáng xuống này cuối cùng cũng nói một câu tiếng người hoàn chỉnh, nhưng lại hù nha dịch đứng hai bên run lập cập, hắn còn dám chỉ vào Huyện lệnh mắng mẹ ông ta.
– Lớn mật! Vả miệng cho ta!
Huyện lệnh ra lệnh một tiếng, hai bên nha dịch nhào lên tẩn cho một trận. Trần Hưởng kêu trời gọi đất, hiện tại hắn muốn gặp cảnh sát nhất, dù là hai người quản lý đô thị cũng được.
Và như thế, Trần Hưởng bị “đánh cho nhận tội”, chẳng những phải thừa nhận cái tên “Chu Thiên Giáng”, đến tội danh cũng phải nhận. Huyện Đại lão gia trong cơn giận dữ đã bán hắn cho một thanh lâu của Trung Đô phủ dưới mỹ danh “bán thân trả heo”.
Trong thanh lâu chẳng những có kỹ nữ, mà còn không thiếu “tương cô” (kỹ nam), nói trắng ra là chính là “vịt”. Hết mấy lần tú bà kỹ viện Phùng ma ma đều muốn dạy dỗ Trư đại kỳ nhân thành tương cô, tiếc rằng hắn hoá trang không đẹp, con mắt đảo loạn xạ giống hệt kẻ trộm. Từ đó về sau, Chu Thiên Giáng lại có thêm một thân phận, quy nô () của kỹ viện.
() Quy nô: nam công chuyên cõng kỹ nữ đến tửu quán, vì tư thế giống con rùa nên có tên này.
Tục ngữ nói người khi đi vận mã như bay (), xúi quẩy thì phơi nắng cũng bị cứt chim rơi đầy mặt. Trần Hưởng mấy lần trốn thoát đều bị bọn hầu thanh lâu bắt trở lại rồi cho xơi khổ hình.
() Câu này ý nói người có số cực tốt, dù gặp chuyện xui nhưng do số quá tốt nên cũng vượt qua.
Đến lúc này, Trần Hưởng mới biết được người hầu của kỹ viện thời xưa đáng sợ ra sao. Xã hội đen ở kiếp trước mà so sánh với bọn chúng, quả thực chính là Hoạt – Lôi – Phong! ()
() Lôi Phong là người tốt, chuyên giúp người làm vui, câu Hoạt Lôi Phong ý chỉ người tốt, còn trong truyện, ý Trần Hưởng nói xã hội đen còn tốt chán so với bọn hầu kỹ viện.
Hai tháng trôi qua, Trần Hưởng kiếp trước cũng là Chu Thiên Giáng của kiếp này, mỗi ngày đều ngậm đắng nuốt cay, làm đến nỗi hắn giống như đang tranh đua ngôi vị quán quân trong giới quy nô. Hắn gặp người liền cười niềm nở, nhất định phải cúi người chào khi đứng cách năm mét.
Vì muốn hòa nhập với tỷ muội trong lầu xanh, Trư đại kỳ nhân còn chuyên môn phổ một khúc từ cho các nàng/ các chàng, ca ngợi tinh thần tình nguyện kính dâng thanh xuân không biết sợ.
– Hoa cúc tàn, mông đầy vết thương, nụ cười của người đã tàn úa
Trư đại kỳ nhân thâm tình u oán biểu diễn, đám tỷ muội trong lầu lệ rơi sướt mướt, còn bỏ tiền ra nuôi dục vọng của hắn.
Khúc từ vừa ra mắt lập tức lưu truyền rộng rãi, quả thực trở thành lầu ca trong giới thanh lâu. Trư đại kỳ nhân cũng bị kẻ nhiều chuyện phong là “Heo hoa cúc”, tôn là tấm gương mẫu mực trong thanh lâu, là một đóa hoa hiếm thấy của giới quy nô.
Từ đó về sau, thanh danh Chu Thiên Giáng lan truyền rộng khắp, người người mộ danh kéo đến, tạo nên cục diện “Làm người không biết Heo hoa cúc, lăn lộn thanh lâu cũng uổng công”.
Chu Thiên Giáng kính nghiệp, tú bà Phùng ma ma dần dần nới lỏng cảnh giác với hắn. Nhưng trong nội tâm, Trư đại kỳ nhân vẫn giữ niềm tin kiên định, lúc nào cũng nghĩ cách trốn đi.
– Thiên Giáng, hôm nay khách tương đối nhiều, ngươi đưa chút đồ ăn đến phòng chữ “Huyền” ở hậu viện. Cẩn thận một chút, nha đầu đó rất bướng, vẫn chưa chịu phục tùng.
Phùng ma ma mặt mũi hung tợn, hiển hiện uy nghiêm của giới đại ma ma chốn thanh lâu.
Trư đại kỳ nhân vừa nghe thấy phòng chữ “Huyền”, trong lòng liền mừng hớn, cơ hội chạy trốn rốt cuộc đã tới.
Phòng chữ “Huyền” nằm ở hậu viện, nơi đó giam giữ cô nương không phải mới mua về thì chính là lén bắt được. Bình thường người mới đều bị đẩy vào phòng “Huyền” bỏ đói hai ngày, sau đó đưa đến phòng “Địa” chịu tra tấn bất nhân.
Chu Thiên Giáng quan sát vài lần, phát hiện đường chạy trốn tốt nhất chính là hành lang ngựa ở hậu viện. Mấy lần trước đều dựa vào hai cái chân để chạy, chạy bao xa cũng sẽ bị người dễ dàng đuổi theo. Chỉ cần có ngựa, hắn cảm thấy nhất định sẽ thành công.
Chu Thiên Giáng bưng một chén cháo gạo đi tới hậu viện. Nói là phòng “Huyền”, thực ra chính là phòng củi.
Hai gã hầu vừa thấy quy nô gương mẫu này đến đưa cơm, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ. Trư đại kỳ nhân trải qua hai ba tháng tôi luyện về tâm sinh lý, sớm đã luyện được không biết nhục, lại xem là thượng tầng cảnh giới của quanh vinh mà mỉm cười gật đầu đi vào.
Trên đống cỏ khô trong phòng củi có một cô gái bị trói. Cô gái này mày liễu mắt hạnh, môi hồng răng trắng, cặp mắt to đầy vẻ hoảng sợ, thuần khiết đến độ khiến lòng người say mê.
Trong lòng Thiên Giáng chợt thấy tiếc hận. Xem ra tuổi cô nàng chỉ chừng mười lăm mười sáu, đặc biệt trong ánh mắt còn có một tia oán hận, đồng thời cũng thấy thú vị.
– Ta nói cô nương, người là sắt, cơm là thép, nào! Hôm nay Thiên ca đút cô ăn.
Chu Thiên Giáng tốt bụng múc một muỗng cháo, muốn đưa đến bên miệng cô gái.
– Cút! Chỉ cần thả bổn cô nương ra, ta nhất định giết nơi này không còn mảnh giáp. Nếu không phải các ngươi dùng Mê hồn hương hạ lưu, đừng mơ đụng đến một ngón tay của bổn cô nương.
Cô gái mắt lộ sát khí, lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cẩn thận nhìn ra bên ngoài:
– Xuỵ, nhỏ tiếng chút. Ta nói nha đầu, nhà cô ở đâu, ta có thể giúp cô chuyển lời, nhờ người nhà lấy bạc chuộc cô ra.
Trư đại kỳ nhân động lòng trắc ẩn.
– Ta khinh! Ta cũng không phải nữ nhân thanh lâu, dựa vào cái gì lấy tiền chuộc người.
– Bà cô nhỏ, cô nhỏ giọng một chút, ta đang thật lòng giúp cô mà. Nói thật, ta với cô giống nhau, cũng không hiểu vì sao lại bị người ta bán đến nơi này.
Chu Thiên Giáng bị hù đến mức chỉ hận không thể bịt miệng tiểu cô nương.
– Có quỷ mới tin lời của ngươi, chỉ cần bổn cô nương ra ngoài thì cũng không bỏ qua ngươi. Ta sẽ nói với cha ta trảm hết đầu các ngươi.
Tiểu cô nương tức giận trừng mắt.
Chu Thiên Giáng cười khổ, cởi dây lưng quần để lộ ra nửa cái mông, vết sẹo do gậy nhỏ quất vào rõ mồn một trước mặt, đặc biệt gai mắt.
– Ngươi, ngươi làm gì vậy, hạ lưu!
Cô gái xấu hổ vội vàng quay mặt sang chỗ khác.
– Xem vết thương này trên người ta, chúng ta đều là người chịu khổ. Nha đầu, ta không muốn thấy cô nhỏ như vậy mà phải chịu nhục, Phùng ác bà nhất định sẽ bán cô với giá cao. Thừa dịp bà ta vẫn chưa gọi người đến dạy dỗ cô, khẩn trương tìm người chuộc thân đi.
Chu Thiên Giáng tốt bụng nói.
– Ngươi, nếu ngươi thật lòng muốn giúp ta, vậy đi báo quan, ta bị gây mê ở một hắc điếm, sau đó bị trói đến đây.
Ánh mặt cô bé dường như có một chút chờ mong.
– Mẹ ta ơi, phủ huyện nha này đều có phần trong bổn thanh lâu, bọn họ là một phe. Lần trước lão tử chạy trốn đến tận cửa phủ nha môn, kết quả vẫn bị bắt trở lại đánh cho một trận tơi bời. Ta nói nha đầu, vô dụng thôi.
Chu Thiên Giáng lắc đầu, thở dài nói.
– Nhà của ta cách đây quá xa, đi về mất hơn một tháng. Nếu không thì huynh thả ta ra, ta có luyện qua công phu, có thể tự mình chạy thoát.
Tiểu cô nương khẩn cầu nhìn Chu Thiên Giáng.
– Cô nghĩ gì thế, cô mà chạy thì ta chết chắc. Phùng ác bà đã sớm muốn tìm người bạo hành hoa cúc của lão tử, ta đâu dễ gì giữ trong sạch trong bùn lâu như vậy.
Chu Thiên Giáng bất mãn trợn trắng hai mắt.
– Bạo hành hoa cúc là gì?
Tiểu cô nương đơ ra nhìn Chu Thiên Giáng.
– Chính là ấy ấy giữa nam nhân và nam nhân, có nói cô cũng không hiểu, hay là ăn chút gì trước đi.
Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ cầm chen lên, hắn cũng không muốn mang theo phiền toái mà chạy trốn.
– Đại ca ca, van huynh đó, thả ta ra được không, ta có thể dẫn huynh cùng đi.
Tiểu cô nương mắt nước mắt lưng tròng nhìn Chu Thiên Giáng.
– Cô dẫn ta đi? Cứt! Đợi lát nữa ta tự chạy, không cần cô dẫn.
– Nếu huynh không cứu, ta chỉ có thể lấy cái chết để bảo vệ trong sạch.
Ánh mắt tiểu cô nương đầy vẻ cứng rắn.
Chu Thiên Giáng nhìn đôi mắt thuần khiết của cô gái xa lạ trước mặt, cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
– Bà nó, cùng lắm là bị bắt trở lại làm “vịt”. Tiểu nha đầu, ta hỏi cô, trong nhà cô có tiền không?
Chu Thiên Giáng thấy cô bé mày thành mi tú, không giống con nhà nghèo. Đi vào thế giới này, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm một khoản tiền trước.
Cô bé nhìn Chu Thiên Giáng, ngẫm nghĩ một chút, yên lặng gật đầu.
– Tốt lắm, ta cứu cô ra ngoài, cũng phụ trách đưa cô về nhà. Nhưng về đến nhà cô nhất định phải cho ta… một trăm lượng bạc.
Chu Thiên Giáng cũng không biết tiểu cô nương này gia thế hiển hách, bản thân nghĩ đến chữ “thiện”, lại thay đổi vận mệnh đời này của hắn.
– Được, nhất định sẽ cho huynh.
Cô bé vừa nghe chỉ một trăm lượng, khẩn trương đồng ý.
Tấm lòng anh hùng cứu mỹ nhân của Trư đại kỳ nhân trỗi dậy, không màng đến thứ gì, cởi bỏ dây thừng trói tay chân cô gái. Hai người thương lượng đơn giản một chút, Chu Thiên Giáng đến trước cửa, vờ như không có việc gì đi ra ngoài.
– Hai vị đại ca, Hồng tỷ của phòng chữ Thiên nói muốn Trương đầu giúp nàng ta mua hộp son, cho ba đồng bạc vụn, còn dư lại là tiền thưởng. Tôi cảm thấy tiền này không thể để cho một mình Trương lao đâu chiếm trọn, tôi không thể đi ra ngoài, không biết hai huynh ai nguyện ý đây?
Chu Thiên Giáng nhịn đau bỏ ra ba đồng bạc vụn mới thó được hôm trước.
Hai gã hộ viện vừa nghe thấy, đây chính là chuyện tốt, có thể kiếm hơn một nửa. Tiểu tử này coi như rất hiểu chuyện, không giao chuyện đẹp như thế cho Trương lão đầu.
– Heo hoa cúc, tiểu tử ngươi làm như vậy là đúng, về sau ở trong viện tử này, hai ta sẽ bảo kê cho ngươi. Một trong hai tên cười tà cầm lấy bạc.
– Cảm ơn hai vị, về sau có chuyện tốt tôi sẽ nhớ đến hai huynh.
Chu Thiên Giáng cúi đầu khom lưng nói.
Thấy một tên vội vội vàng vàng đi về phía tiền viện, Chu Thiên Giáng ngoắc tay với người còn lại:
– Huynh đài, nào, cho huynh xem một thứ rất hay.
– Thứ hay? Cái gì thế?
Tên hộ viện còn lại nghi hoặc đi theo Chu Thiên Giáng vào phòng củi.
Tên kia hộ viện nhìn dây thừng trên mặt đất, sợ tới mức bắt lấy Chu Thiên Giáng.
– A, người, người đâu?
Đây chính là cô nương mà Phùng ma ma bảo chăm sóc đặc biệt, nghe nói vì mua nàng ta mà tốn không ít bạc cho hắc điếm.
Trên xà nhà, cô gái kia nhảy xuống, hung hăng nện gạch xanh trong tay lên đầu tên hộ viện. Hộ viện đến kêu thảm cũng chưa phát ra, liền hôn mê bất tỉnh.
– Tiểu nha đầu, tay chân đúng là linh hoạt, khẩn trương theo ta đi.
Chu Thiên Giáng khen ngợi thật lòng một câu.
Đến trước cửa, Trư đại kỳ nhân vừa định đi ra, chợt nghe “vù” một tiếng, tiểu cô nương kia không ngờ lại rút đao của hộ viện ra, cắm phập xuống.
– Mẹ ta ơi, cô, cô giết người?
Chu Thiên Giáng sợ tới mức chân cẳng nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất.
– Người như vậy chết vẫn chưa hết tội. Đi mau!
Tiểu cô nương nói xong liền kéo Chu Thiên Giáng chạy khỏi phòng củi.
– Ta nói nha đầu, giết người là tội lớn, lần này ta bị cô hại chết rồi. Đừng đi cửa trước, đi cửa sau với ta, nơi đó có hành lang ngựa.
Chu Thiên Giáng vừa oán giận vừa đảo khách thành chủ, kéo tiểu cô nương chạy ra phía sau.
– Cô nghe đây, trong hành lang ngựa có một tên Nhị ngốc, sức cũng không yếu, lúc này cô ra mặt dụ dỗ, ta sẽ đốn ngã y.
Chu Thiên Giáng nhỏ giọng nói.
Kế hoạch chạy trốn này là do Chu Thiên Giáng quan sát rất lâu mới tìm được một con đường chạy trốn, có điều mấu chốt nhất là phải đánh bại tên trông coi hành lang mới được. Tên Nhị ngốc này không hảo nư săc mà thích nam nhân, Chu Thiên Giáng vài lần nghĩ đến việc bán chút nhan sắc đổi lấy tự do, nhưng sau cùng lại kiềm chế. Hắn sợ sau khi mình bán nhan sắc xong, tên ngốc kia lỡ đâm ghiền mà bao hắn thì quá lỗ rồi.
Tên Nhị ngốc ngồi như tháp sắt trong hành lang ngựa đang uống chút rượu, đột nhiên cuối hành lang ngựa xuất hiện có một bóng dáng, một vị cô nương xuất hiện.
– Ngươi, ngươi là ai?
Tên đại hán đó mắt say lờ đờ nhìn cô nương, chưa kịp đứng vững, chợt nghe sau đầu “cộp” một tiếng, một viên gạch xanh lớn đập vào cái ót của y.
Chu Thiên Giáng kích động nhìn tên đại hán, chờ y ngã gục rồi đi cướp ngựa. Ai ngờ trên ót của y sưng vù lên, nhìn Chu Thiên Giáng như không có gì.
– Khốn kiếp, ngươi dám đập ta?
Đại Hán bắt lấy cổ áo của Chu Thiên Giáng.
– Không, không phải , đại ca hãy nghe ta nói, ta ái mộ huynh, đừng, đừng đánh!
Trư đại kỳ nhân vừa buồn bực vừa thấp thỏm, vừa rồi sợ cú đập đó làm chết người cho nên dùng sức hơi nhẹ. Phen này toi rồi, tên Nhị ngốc không bạo hành hắn đến chết thì thôi.
Đúng lúc này, chỉ nghe “vút” một tiếng, một mũi đao nhọn đâm phập từ sau ngực của tên ngốc.
– Mẹ ta ơi, sao cô lại giết nữa. Mẹ nó, lần này ma ma nếu bắt được lão tử, e là ta phải làm vịt bán, không làm vịt nấu không được.
Chu Thiên Giáng hoảng sợ nhìn tên Nhị ngốc ngã xuống đất. Từ kiếp trước đến kiếp này, hôm nay là lần đầu hắn nhìn thấy cảnh giết người. Mặc kệ ở niên đại nào, giết người luôn là trọng tội, bản thân có muốn gột sạch tội cũng không được.
– Bọn nó ở đâu? Đừng cho bọn nó chạy!
Ngay lúc Chu Thiên Giáng còn đang đứng trơ ra, ngoài hành lang ngựa hô to một tiếng, bọn hộ viện thanh lâu cầm đao đuổi theo. Chạy dẫn đầu chính là tên lúc nãy đi mua son, gã còn chưa tới tiền viện liền đụng phải Hồng tỷ phòng chữ Thiên, nói đơn giản vài câu đều bại lộ tất cả.
Cô bé kia đã dẫn ra một con ngựa đỏ thẫm, thấy có người đuổi theo, cô tung người lên lưng ngựa, vỗ mặt đao vào thân, ngựa hí dài một tiếng.
– Đừng bỏ rơi ta, nha đầu, chúng ta không giao kèo như vậy, cứu mạng với!
Trư đại kỳ nhân hận điên lên, bản thân liều mạng cứu nha đầu kia ra, thời khắc mấu chốt cô ta lại muốn bỏ rơi hắn mà chạy.
Cô gái kia coi như còn lương tâm, ngay thời khắc mấu chốt nắm lấy cổ áo Chu Thiên Giáng, mượn sức ngựa mà kéo hắn lên lưng ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của cô gái rất khá, kéo dây cương một phát, ngựa đỏ phóng qua tường chắn, chạy về phía cửa sau cách đó không xa.
Cửa sau của thanh lâu là cửa để xe ngựa ra vào, bình thường không đóng cửa, có hai gã hộ viện trông coi. Không ít quan lại quyền quý có thân phận đến thanh lâu đều để xe ngựa bí mật dừng ở hậu viện.
Hai gã hộ viện nghe thấy tiếng ồn ào, vẫn không rõ có chuyện gì, đột nhiên bắt gặp một con ngựa đỏ phóng đến.
– Mau đóng cửa lại!
Tên đuổi theo sau khẩn trương hô to một tiếng.
…
Mời các bạn đón đọc Thiên Giáng Đại Vận của tác giả Phá Hồ.
Nguồn: https://www.dtv-ebook.com.vn