"Đứa Bé Đi Tìm Cha - Xuân Vũ full mobi pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đứa Bé Đi Tìm Cha - Xuân Vũ full mobi pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] Ebooks Nhóm Zalo Xuân Vũ Đứa Bé Đi Tìm Cha vietmessenger.com MỞ ĐẦU Thằng Nam không ngờ là mình mất cha, và mất nước, cùng một lúc lại mất luôn nhà trường. Nó đi lang thang ngoài đường với ý định tìm cha. Đi từ Cà Mau tới Nam Quan ắt phải gặp. Rồi không suy nghĩ nhiều, nó cắm cổ đi về phía tận cùng đất nước. Nó qua sông Cửu Long bằng xuồng chèo. Nó đi xuống Cần Thơ đến tìm ông ngoại. Nhà cửa tan hoang, ông bà không còn ở đó. Nó ra sông đi nhờ một chiếc ghe, không cần biết đi đâu. Chủ ghe có vẻ đi trốn cướp . Có lẽ cũng nhận thấy trên nét mặt Nam điều bất hạnh như ông , nên ông cho Nam ăn ngủ dưới ghe suốt đêm. Sáng sớm, thức dậy thằng Nam thấy cảnh vật lạ lùng. Hai bên bờ đều là cây tràm cây đước mà nó nhận diện được là nhờ bài khoa học tự nhiên. Cây đước là loại cây lạ lùng nhất thế giới. Rễ mọc tủa ra từ khắp nửa thân mình chụp xuống đất như những móng tay sắc, lút trong bùn. Ghe đến nơi đỗ lại. Nhằm bến có nhiều ghe. Nó lại nhảy sang đi nhờ ghe khác. Nước dưới sông đỏ như màu rượu chát, nó vụt nghĩ. Đây là U Minh, hồ rượu vang là nơi bào chế thuốc lớn nhất của nhân loại bằng lá tràm. Nước tuôn ra biển như một đàn ngựa phóng nước đại lôi cuốn theo những giề lục bình, có giề to bằng cái nhà. Nếu ghe hút vào sẽ bị kẹt không chèo đi được. Người chủ ghe bảo nó: - Đây là sông Gành Hào, rắn lội nước ngược đứt đuôi. Nó đã qua sông Ông Đốc, sông Trèm Trẹm, nhưng không có sông nào nước chảy xiết đến thế. Chỉ có điều lạ là nước đỏ ngầu như pha máu. Không hiểu sao nó có ý định đến mũi Cà Mau . Ôi! vùng đất lạ lùng như mũi tên bắn ra ngoài trùng dương mà thầy Quốc Văn giảng là NGÓN CHÂN CÁI CHƯA KHÔ BÙN VẠN DẶM. À, đây rồi mũi Cà Mau. Ngày xưa trong tưởng tượng, trên trang sách nhà trường. Bây giờ trên mặt đất. Nam lội trong bùn. Những cây đước mọc nhô ra trong nước mặn như những anh hùng đứng đầu sóng ngọn gío. Núp sau lưng đước là tràm những dũng sĩ kiên cường. Đàng sau tràm là rừng mật cật, tàu bay , ô rô, cóc kèn tất cả họp thành làn lũy dày chẳng những ngăn nước mặn mà còn tấn công ra biển cả hung tàn. Những chú còng gíó đủ màu chạy nhón chân trên mặt bùn như những cánh hoa ngũ sắc di động làm cho bùn lầy trở thành một tấm vải hoa mênh mông lôi cuốn mắt du khách trên mặt biển. Ôi, ngón chân cái Nam Tiến đã dừng lại đây hơn thế kỷ nay nhưng phù sa đã đắp da thịt cho nó lớn lên hằng ngày và trở thành bước chân vạn dặm của người khổng lồi và sẽ in trên sao Kim sao Hoả. Nam nằm lăn trong bùn, từ đầu đến chân đắm trong bùn như một chiến sĩ tử thương đang thoi thóp trên chiến trường máu ngửa mặt nhìn Tổ Quốc lần cuối. Hôm sau Nam vẫn ở đây, gội nắng lội bùn. Đây là Cà Mau. Đây là hạt đất cuối cùng của Tổ Quốc có tên là Cà Mau. Không ai hiểu Cà Mau là nghĩa gì, nhưng ai cũng coi đó là hai tiếng thiêng liêng. Bây giờ Nam đang ở Bảy Núi. Nam đi tìm Cha. Cha Nam là người đã đánh giặc 20 năm ròng để giữ đất đai này cho Nam. Mà nay Nam đã đánh mất. Nam nhìn nó bị cướp đi mà không giành giật lại được. Kìa núi Anh Vũ, nọ là núi Dài. Còn đây là núi Sam không xa chợ Châu Đốc là mấy. Đền đài không cao lớn nhưng rất tôn nghiêm. Trèo lên ngót trăm bậc đá đến sân đền. Một cây sứ già đứng ở bên góc sân. Lá rụng tả tơi. Hoa vàng lạt lẽo như mặt người ốm mới dậy. Ông Từ hỏi vài câu lấy lệ, chừng như đoán bằng nét mặt cậu bé là loại người nào, ông nói với vẻ tự hào lẫn đau buồn - Đây là đền linh nên họ chưa dám động tới. - Cháu đi tìm cha. - Ở đâu ? - Cháu không biết. Ông Từ trỏ ngoài ngõ. Một ông già mặc áo dài chít khăn đóng ngồi bên một cái tráp mây và một que nhang tắt, bảo: - Ra mà hỏi Từ Mậu Công ấy. Nam không biết Từ Mậu Công là ai, nhưng linh cảm nhận ra ngay là một ông thánh lạc xuống phàm trần. Ông ta có vẻ như mục hạ vô nhân. Chuyện trên trời dưới đất 300 năm trước ông biết hết, chuyện 300 năm tới ông cũng đoán ra. Quả địa cầu này nằm trong tay ông như quả cam. Vừa thấy Nam, ông đưa ngay cho ống trúc bông nhẵn láng bởi hàng nghìn bàn tay đủ loại đã nâng niu tin yêu nó: - Cậu đi tìm người thân? Nam giật mình rồi cầm lấy ống trúc. Theo lịnh Từ Mậu Công, Nam xốc. Cho đến lúc một chiếc thẻ vọt ra ngoài rơi trên mặt tấm chiếu rách. Từ Mậu Công nhặt lên và bảo Nam xốc tiếp. Lại một thẻ khác vọt ra. Ông lại nhặt và bảo Nam cứ xốc. Cho đến lúc chiếc thẻ thứ ba vâng lệnh một vị thần khuất mặt nào chậm chạp vượt lên cao đồng loại nhưng không chịu ra ngoài ngoài như hai tiền bối. Từ Mậu Công đưa tay rút nó ra rồi gộp với 2 chiếc kia vào lòng bàn tay như đã nắm chắc được những gì cậu bé này mong ước. Ông xem qua rồi đọc: Tu thanh xuân chí ư bạch phát Đến khi tóc bạc mới mong sum vầy. Rồi lại đọc tiếp: Tìm cha như thể tìm chim Chim đi phương Bắc, con tìm phương Nam. Ông dứt ngang. Nam hỏi: - Còn thẻ thứ 3, thưa Cụ ? Từ Mậu Công đưa ra: Một chiếc thẻ trắng. Mặt trước không có chữ. Mặt sau cũng không . Một tấm thẻ lùi xùi không có chữ. - Dạ nghĩa là sao ạ ? - Thiên cơ bất khả lậu! Cậu nên nhớ: Có công mài sắt có ngày nên kim. Câu nói đó và 2 câu ghi trong thẻ trúc, Nam học thuộc lòng. Bất cứ như thế nào Nam cũng đi. Chương 1 Thằng Nam năn nỉ: - Chú làm ơn cho cháu biết có ba cháu trong trại này không ? - Đã bảo mày phải lên Hoàng Liên Sơn thì họa may gặp. - Cháu làm sao đi tới đó được? - Ai bảo bố mày ham ăn bơ thừa sữa cặn của đế quốc làm chi nên bây giờ phải khổ thân. - Chú có ba bị cải tạo thì chú mới thông cảm với cháu. - Tao thông cảm hết, thông cảm hết! Cút đi! Đồ thằng Ngụy con già mồm! - Chú giúp cháu, cháu mang ơn chú đời đời. - Mẹ, chúng bây bị nhốt thì hạ giọng chớ mà thả chúng bây ra cái là bom pháo rơi tối mặt, chúng ông không đỡ kịp. Có cút đi không ? Hay muốn cải tạo thì vào. Thằng Nam vẫn cứ đứng trân trân. - Đã bảo cút! - Cháu cút đi chú cũng chẳng có lợi gì. Còn cháu đứng đây thì chú có lợi. - Lợi gì nào? - Cháu đứng đây thì chú có thêm một người gác giúp chú. Ngoài ra chú còn được tâm tình với một người có học như cháu chẳng hơn dùng đôi mắt để nhìn rừng hoang à ? Tên lính gác bỗng nhiên thấy có lý. Hắn hỏi: - Mày bảo mày có học, thì mầy đã học đến lớp mấy nào? Mày đến đứng ở đây là sai nguyên tắc Mác Lê, mày nói chuyện với cán bộ cũng sai nguyên tắc nốt, nhưng tao cũng khoan hồng cho mày! Mày đứng xa một tị nữa rồi muốn nói gì thì nói ! - Tên lính khoát tay lia. - Dạ, cháu học đến lớp 12 ạ . - Rõ tụi Ngụy tàn ác như Đảng giáo dục chúng tao. Ở ngoài Bắc xã hội chủ nghĩa chúng tao có đến lớp 15, 16 kia đấy. Về mặt văn hoá chúng nó dùng chính sách ngu dân (Thằng Nam suýt bật cười nhưng nó cố nhịn). Còn về mặt kinh tế thì chúng bóc lột nhân dân đến tận xương tủy. Chúng ông vào công tác ở cái trại này hơn một tháng rồi mà chẳng có một tí đá lạnh để giải khát nữa. Thế mà bảo miền Nam phồn vinh. Phồn vinh cái mả mẹ nó. - Vậy ở ngoài đó lúc nào cán bộ cũng giải khát bằng đá lạnh chứ không uống nước. - Chứ còn gì nữa. Đá lạnh với chúng ông là đồ thừa vứt đi! Nhà nào cũng thừa thãi. Còn hợp tác xã thì phơi khô chất đầy kho. Khi cần dùng là có ngay! Tên lính như giật mình bảo: - Mày tránh xa ra cho tao mở cổng! Ngụy đi lao động để trở về rồi kia ! Ba hồi kẻng khua lên cành cạch. Tên lính mở cổng hé ra vừa đủ một người đi lọt. Đoàn tù lần lượt lách vào kẽ hở giữa hai cánh cổng làm bằng những thanh gỗ lùi xùi nặng nề đan chi chít những đường dây chì gai một con ruồi bay cũng không lọt. Tên lính gác đứng trong chòi là che kín bốn bên bằng những mảnh ván gồ ghề chứa một lỗ vuông để tên lính nhìn ra ngoài và thu nhận giấy tờ của khách ra vào. Đoàn tù vào lọt vô trong cổng thì dừng lại bỏ cuốc xẻng dao rựa qua một bên. Rồi chậm chạp xếp hàng đôi điểm danh xong mới lần lượt từng người đi vào phía trại ở trong xa. Rồi 3 người tù gom lại đem nộp cho kho bên cạnh trạm gác. Chờ đám tù đi khuất hết tên lính hỏi Nam: - Mày có muốn nhập bọn với chúng nó không ? - Tôi chỉ muốn tìm ba tôi thôi! - Trong đám đó có ai là ba mày không ? Nam lắc đầu. Tên lính nói: - Vậy thì có thê bố mày nằm ở phía sau trại. Nam linh tính có chuyện gì bất tường nên nói ngay: - Vậy chú có thể cho tôi vào gặp ba tôi được không ? - Còn khước mới gặp được con ạ| Này, trước tiên tao phải báo cáo lên quản giáo. Rồi quản giáo thỉnh thị lên tiểu đoàn. Tiểu đoàn phải xin phép Trung đoàn chớ mày tưởng ở đây là cái chợ sao, muốn vào thì vào? Mà tao hỏi lại mày lần nữa. Mày là thằng gì mà bố mày là ai mới được chứ ? - Dạ, tôi là con của bố tôi. Ba tôi là đại tá! - Rồi Nam tả hình dáng... Tên lính chép miệng: - Thế thì đích thị "hắn ta"! Để tao kể cho mày nghe câu chuyện này rồi tao cho phép mày đi vòng ra sau, đến bìa rừng thì hai bố con sẽ gặp nhau. Nam không tin rằng đó là bố mình nhưng cũng mừng thầm. Dù sao mình cũng bắt được một mối - dù đúng dù sai - để phăng ra dần. Nghĩ vậy Nam hỏi: - Đi đường nào ra đến đó hả chú ? Tên lính thò đầu ra đưa tay vung một nửa vòng tròn và hất hàm bảo: - Mày đi dọc hàng rào nứa này ra tận sau rừng thì gặp. Mà này, nói tao nghe lại lần nữa xem. Nam lại tả hình dáng. Tên lính kêu lên: - Thế là đúng thằng bố của mày rồi không sai vào đâu được ! Thôi đi nhanh đi kẻo hắn lại đi "công tác" rồi mày nhỡ chuyến đấy. Gặp xong trở lại báo cáo với tao nghe! - Dạ! Nam vừa quay lưng đi thì tên lính gọi giật lại bảo: - Nhưng coi chừng chướng ngại vật nghe, có rùi bị thì chịu lấy tao không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé! Đi dang hàng rào ra xa xa. Có mấy lỗ thủng chúng nó mới chui trốn mất mấy thằng chưa vá lại kịp. Đừng có dại mà đút đầu vào! Nam đi theo con đường mòn cặp theo hàng rào nứa ra đến hậu bối của khu trại tiếp giáp với rừng già. Nó ngó quanh rồi cẩn thận dò từng bước đi. Lội hết bãi tranh, nó trở vào. Tên lính cười hô hố: - Bố con gặp nhau rồi chứ ? - Dạ gặp rồi ạ! - Thế nào, bố con có tâm sự được nhiều không ? - Dạ nhiều lắm ạ! - Mày khóc ướt cả áo bố mày phải không ? - Dạ. - Bố mày là đại tá nên nằm choáng một vùng đất to nhất đám phải không ? - Dạ. - Bố mày có dạy mầy điều gì hay ho không ? - Dạ có ạ! - Điều gì thế? - Dạ, bố bảo về nhà cố gắng học hành, không phải đi tìm bố nữa. Phải giành thì giờ luyện tập để đánh chết cha quân cướp. - Thằng nhãi ranh này thông minh lắm, cảnh vệ đâu túm lấy nó. Chỉ nháy mắt, thằng Nam bị trói gô nằm lăn trong chòi gác. Tên lính bảo: - Này nghe tao kể chuyện tại sao bố mày ra bãi tranh ấy sớm thế. Hắn ta là một tên đại ...ngoan cố. Lần thứ nhất hắn ném khẩu phần vào mặt quản giáo. Quản giáo là một cán bộ thấm nhuần đức tính khoan hồng của Bác Đảng nên chỉ phạt hầm tối hắn có một tháng rưỡi thôi. Nếu quản giáo nghiệm trị thì phải tử hình kia đấy! Được ra ngoài, hắn lại được cho đi cuốc rẫy và đốn nứa. Một hôm lá cờ bị kẹt giây ở giữa lưng chừng cột, lên không lên, xuống không xuống, quản giáo bèn bảo hắn vác cây nứa ra móc lá cờ xuống. Hắn vác cây nứa ra khều khều qua loa để giết thì giờ khỏi đi lao động, anh lính gác đang đứng ở chỗ tao đứng bây giờ đây, chớ không phải tao, nghe rõ chưa lào ? Anh lính đi vào báo cáo với quản giáo hắn ta không tích cực rồi trở ra bảo: mày leo lên mà bế lá cờ xuống chớ không được kều như kia làm rách lá cờ thiêng liêng của chúng tao! Hắn lầm lì không nói gì. Bất thần hắn quay ngang ngọn nứa đâm toạc một phát. Ngọn nứa bén như gươm ấy xuyên thẳng cả bụng ra đàng sau anh lính...Lần nầy không thể khoan hồng được nữa. Quản giáo ra lệnh tử thình tức khắc. Thế là hắn ra nằm bãi tranh kia. Trước hắn có một tên đánh quản giáo, sau hắn có mấy tên vượt ngục bị bắt lại. Tất cả đều ra nằm đó với bố mày. Tên lính đưa chân lên đá vào ngực thằng Nam: - Nay mày gặp bố mày rồi. Mày có muốn ra nằm với bố mày cho vui không ? Thằng Nam lặng thinh, nước mắt chảy ròng ròng. Kẻng khua mấy tiếng báo hiệu hết phiên gác. Một tên lính khác tới thay. Tên này trẻ hơn và có vẻ "khoan hồng" hơn tên trước. Nhìn vào sổ trực nhựt, hắn đọc mấy hàng chữ: "Hiện đang giam một thằng bé có vẻ như là gián điệp. Hắn bảo hắn đi tìm cha hắn là đại tá Ngụy. Đề nghị quản giáo giải quyết trường hợp này ngay" . Đọc xong hắn xếp sổ, hỏi: - Ba mày tên gì ? - Dạ tên Nhân. - Cái gì Nhân ? - Nguyễn đại Nhân. - Chà, chà, oai dữ hé. Đã nhân còn đại, không phải là nhân bánh thiu à? - Vừa trêu thằng bé hắn vừa lật sổ rèn rẹc rồi dừng lại nhìn. Cứ thế qua nhiều trang giấy, cuối cùng hắn dừng lại kêu lên: - À, đây rồi! Nhân - Nguyễn đức Nhân . Bố mày đây! - Dạ không ạ. Ba tôi không có chữ lót "đức" Tên lính lại lật tiếp, vừa lật hắn vừa kêu: - Ngụy ở đâu mà đông thế này . Dài hàng dọc như xâu nhái bén ấy. À, đây rồi Nguyễn văn Nhàn. - Dạ không phải ạ. Ba cháu là Nhân chứ không phải là Nhàn. - Người ta viết ngoáy nên cái dấu ớ giống như dấu huyền, để tao gọi vào trong hỏi xem nhé. Thằng Nam đành không dám cãi. Nhưng biết đâu một trăm cái rủi không có một cái may. Nhưng với Nam dường như chưa có cái may nào xảy đến hết. Một chốc tên lính bảo: - Quản giáo bảo là hết giờ thăm tù. Vậy mày có chờ được đến sáng mai không ? - Dạ, được ạ! - Mày có giấy tờ gì đó không đưa xem nào? - Dạ, không có. - Chắc mày trốn Kinh Tế Mới đi đây phải không ? Nam bị chém trúng gốc nên nằm im, không dám lên tiếng. Tên lính lại gầm gừ: - Dân Nam chúng mày là khiếp lắm. Giết chúng tao tràn đồng bây giờ vô rọ cả nên làm mặt hiền như vậy, chứ thả ra là như cọp sút chuồng. Nếu chúng tao không cương quyết thì đã thua chúng mày rồi. Hắn vừa lải nhải vừa giở những trang sổ, bỗng dừng lại và hỏi: - Lúc nãy mày đi đâu ra sau trại? - Dạ chú kia bảo tôi ra đó sẽ gặp ba tôi. - Thì đúng rồi. Một trong những cái mô đất tên là Nhẫn hay Nhân gì đó. Tên hắn đã bị xoá trong sổ rồi. Hắn nghiêng tập vở cho Nam xem và nói: - Tên tuổi ở đây bị nhầm lẫn luôn. Trước đây có một thằng tên Thiên bị phạt cấm cố, nhưng người ta lại bắt nhầm một thằng tên Thiện. Chỉ khác nhau có một cái dấu tí tẹo. Thằng Thiện bị nhốt đến ho ra máu. Khi ra hầm thì đi luôn ra bãi tranh. Bố mày tên Nhân nhưng biết đâu người ta vô sổ thành ra Nhãn, Nhàn, Nhạn ai mã rõ được . Nhưng tao chắc chắc cái tên Nhàn hay Nhân gì đó đã đâm người cảnh vệ bằng cây nứa tươi và bị tử hình. Tao không thể bảo đảm với mày rằng bố mày còn hít thở không khí độc lập tự do ngày hôm nay được con ạ! Hàng triệu tên tù trách sao người ta không lầm lẫn. Mà mày biết đọc chữ hay không ? - Dạ em vừa học hết lớp 12 đấy ạ! - Hì ! Chúng mày càng học càng ngu ra. Mày không thấy người lãnh đạo Việt Nam bây giờ học chưa xong lớp ba hay sao? Ba cái chữ khi vào đầu con người, nó làm laõng óc người ta ra, hỏng hết. Tao có thể cho mày một ân huệ là đọc hết tên tuổi đám tù trong sổ này để tìm ba mày. Nhưng đọc xong phải chép lại cho sạch sẽ, bỏ dấu cho tử tế, dấu nào ra dấu ấy, từ đầu sổ tới cuối sổ. Rồi sáng mai tao cho ra khỏi chỗ này, rồi tếch đi đâu thì đi chớ mày ăn vạ ở đây thì quản giáo sẽ đôn tuổi mày lên và cho tên mày vô sổ này thì mày đi lao động tha hồ nghe con! Có chịu không ? - Dạ, em chịu ạ! Nam nghiêng quyển sổ ra xem từng tờ dưới ánh chiều le lói xiêng qua những ngọn cây cao lố nhố sau trại. Tên lính đã giải phóng cho đôi tay nó để nó được tự do trong việc lật những trang giấy. Bây giờ nó mới biết sự mất tự do khi đôi tay bị trói là thế nào. Thằng Nam bắt đầu đọc cái danh sách dài dằng dặc đen kín hết trang này sang trang khác thẳng tắp , ngay ngắn như những quán hàng. Nam có cảm giác đây là những đơn vị chiến đấu chưa phải tan hàng. Nhưng nó không tìm được ba nó ở đây . Đọc xong nó ngồi dậy thì tên lính cũng mang một cây bút bi và một tập vở đến cho nó. - Mày viết cho kỹ, đừng có ngoáy nhé. - Dạ! Rồi Nam ngồi cặm cụi chép tên tù. Tên lính chốc chốc lại nghiêng đầu vào xem và bảo: - Thằng Ngụy con này viết chữ đẹp nhỉ. Ồ! đẹp nhỉ! Bỗng hắn hỏi: - Mày đã cơm nước gì chưa nào? - Dạ cơm đâu mà ăn ạ. - Trong Nam chúng mày nhịn đói quen rồi mà ! Có phải thế không ? - Dạ phải ạ! Tôi nhịn đói từ mấy tháng nay! Một chốc hắn đem đến cho Nam một tô cơm bảo: - Này ăn đi! Cơm gạo mốc nhé! Ở ngoài Bắc tao ăn toàn gạo Tám Thơm. Vào trong này mới phải ăn cái ngữ này. Nam thấy cơm thì thèm lắm, nhưng không hiểu sao Nam không muốn nhìn tô cơm mà chỉ lo chép tên. - Tao trả công cho mầy đấy! Tên lính đẩy tô cơm lại gần cùi chỏ Nam rồi bảo: - Ở ngoài Bắc, nhân dân làm bất cứ việc gì như nhổ một gốc cỏ, quét một cái rác nhà nước cũng trả công, cho nên ai ai cũng thích lao động. Vào trong Nam tao thấy ngược lại, mọi người lười đến nhớt thây ra, như tụi tù này này. Chúng có chịu lao động tự giác đâu. Phải la, quát, giục giã, thậm chí đánh chửi thì chúng mới chịu đi làm. Mà ăn thì đòi ăn cho nhiều. Tư bản đế quốc là như thế đó.. Nay mai mày vào tù rồi mày sẽ thấy rằng tao nói không sai một nhời nào. Chúng tao cần phải giải phóng Miền Nam là vì thế đấy! Chép được vài tờ thì cây bút nghẹt, thằng Nam quẹt mạnh xuống một tờ giấy rời. Nhưng tên lính la lên hốt hoảng: - Chớ! Chớ! - Rồi giật cây bút trên tay Nam. Hắn bấm lấy cái nút xanh trên đít bút và ngậm vào mồm thổi phù phịt hồi lâu với ý định sẽ tống mực xuống đầu bi là cây bút hết nghẹt. Rồi hắn quẹt thử. Mực vẫn không ra. Hắn kê vào đèn hơ qua hơ lại rồi quệt lên giấy. Một cục mực to bằng con rận đổ kềnh ra. Hắn tóm luôn miếng giấy lau đầu bút rồi vò lọn quẳng vào xó, làu bàu: - Bố tiên sư cái tên này làm hỏng cây bút mới của ông !- Rồi hắn lại ngậm đít bút thổi phù phù và quát: - có ra không nào? Có ra cho ông nhờ không nào? Bút đế quốc nên ngoan cố như ....ngụy! Sau khi thử thêm vài cách nữa hắn hỏi Nam: - Ở trong đó, bút hỏng thế này có thợ chữa hay không ? - Không ạ, chúng em chữa lấy. - Dề! Thế mà bảo trong đó cái gì cũng dùng máy! Mày ra Hà Nội mà xem ở phố Hàng Đào và ở ven bờ hồ đầy những thợ cao cấp. Bút máy Bic nghẹt mực đem lại họ chữa phéng cái là xong, hết mực họ bơm mực mới vào trơn chảy đều đều. Mày bảo mày tự chữa, chữa cách nào? - Quăng xọt rác, lấy cái mới ra xài ! Tên lính lõ con mắt nhìn Nam: - Thằng ranh con láo toéc! Bút thế này mà quẳng đi có phí của không ? - Đúng vậy đó chú ạ! - Đói bỏ mẹ đi lại còn ra cái điều! Thằng Nam không nói gì. Nó chăm chú đọc tên tù trong lúc chờ đợi anh lính chữa cây bút. Nó không tìm thấy tên bố trong sổ nhưng nó vẫn nuôi hi vọng gặp lại bố ở một nơi nào đó trong cuộc đời này dù phải đi cùng trời cuối đất nó cũng đi! Tên lính chữa cây bút không có kết quả vùn vằn om cả lên làm như do Nam gây ra. Hắn quát: - Thôi dẹp đi. Tao không cần mày chép sạch lại nữa. Từ rày tao chỉ kêu chúng nó bằng cái tên chung là Phản động với số tù trên lưng mỗi tên. Phản động 1, Phản động 2, thế ...là được rồi. Thằng Nam mất việc làm. Hai tay bị trói và nó bị cho nằm dưới đất với lời dặn ân cần: - Mày có nhiệm vụ là ngủ thôi nhe! Làm cái gì thì bỏ mạng với ông đấy. Thằng Nam nằm trên đầu cha mấy cây cỏ mọc trên đất. Nó rùng mình nhớ lại cái bãi tranh lúc chiều. Những mô đất mới xen cũ nằm im lìm bên nhau. Chúng vào đây chưa được bao lâu mà một trại đã có bằng ấy mả tù. Khắp nước có bao nhiêu trại và bao nhiêu mả? Những người lính và sĩ quan không chết trận mà lại chết vì sự lừa bịp của bạn, thế mới uất. Bây giờ nằm yên trong lòng đất, trên mộ không có lấy một chữ ghi công, cả tên cũng không có. Vài ba cái ở bìa rừng bị heo ủi văng mất một phần núm. Nam tự hỏi người anh hùng đâm tên cảnh vệ bằng ngọn nứa nằm ở đâu? Chắc ông ấy và các đồng đội cũng thoả anh linh. Tên lính bị ngọn nứa xuyên thủng bụng giờ đã biết sức căm thù của những người bị cướp nước. Nam không ngủ được. Tiếng chim cú rúc ngoài rừng rờn rợn. Hơi đất htấm dần qua làn áo mong manh làm Nam nghe gai người. Kinh Tế Mới cũng ngủ đất thế này. Không biết mẹ có lần được về quê ngoại ở Cần Thơ hay không ? Làm sao trốn được khỏi cái thiên đàng đó? Mà có trốn được thì giấy tùy thân tìm ở đâu ra? Nhà bây giờ không đào đâu ra một đồng một chữ mà bọn phường trưởng, hễ động tới là đòi tiền. Chúng đòi bằng nhiều cách. Cách hữu hiệu nhất là doạ "ông ấy có nợ máu", cách thứ hai là mơi người nhà lên "làm việc" với Phường hàng ngày. Tên Phường trưởng nào cũng là dân Bắc Kỳ cả. Chúng lên mặt "chúng ông " một cách trắng trợn. Nam thương cho hai chị. cả hai đều sắp thi tú tài. Chị lớn đã hứa hôn...Bây giờ không biết đang lêu bêu trên biển nào hay vẫn xây dựng thiên đàng bằng cái cuốc chim. Trời ơi cái cuốc trông giống cái mặt khỉ của thằng cha già Hồ làm sao. Ở bùng binh chợ Bến Thành bỗng một sáng người ta đi chợ thấy lão già ngồi trong ghế bành tay ôm một đứa bé, tay giở quyển sách. Không biết chúng đúc cái tượng xi măng vô duyên này bao giờ và nay đem dựng ở đó. Kẻ qua người lại nguých háy chửi bới không tiếc lời. Lão có hai lỗ tai (lão có 2 lỗ tai chứ) nhưng tai xi măng không biết nghe. Nam cũng có lần đi ngang qua đó và đứng lại xem để sau này thế cuộc đổi dời thì Nam có thể làm một bài luận văn về lão ta, một con người có trái tim và bộ óc bằng xi măng. Những bức tượng TQLC trước nhà Quốc Hội đã bị giật sập. Nghĩa địa Mạc Đỉnh Chi bị chúng đào xới và bốc cốt. Người chết cũng không yên được với chúng. Nam trở mình. Tiếng mõ canh cốc cốc ở trạm gác cuối rào nghe như những mũi kim châm vào tim cậu bé. sự đau xót dằn vặt của một câu học trò con ghê gớm đến thế thì nỗi uất ức của các chú bác còn sâu sắc đến mức nào? - Ê, thằng cu còn nằm đó không ? Sao mày không ngủ đi? - Dạ, chưa ngủ được ạ! - Đã 2 giờ khuya rồi mà chưa ngủ là sao? Hay là mày đang tính kế giải thoát đám phản động này? Có mà lên trời con ạ! - Dạ em đâu có! - Này tao bảo cho mày biết. Nếu đêm nay có chuyện gì lộn xộn thì sáng mai mày sẽ ra bãi tranh nằm với bố mày đấy. - Dạ em đâu có làm gì! - Khối tù đã tổ chức vượt ngục, đánh quản giáo và tự sát rồi đấy. Nhưng đã vào đây thì hết cách thoát. Chỉ có một con đường là học tấp cải tạo cho tốt thì được về. - Dạ chừng bao lâu ạ? - Ồ, năm năm, mười năm, hai mươi năm hay lâu hơn nữa. Ai biết được ! - Khậc! Khậc! Tiếng cười khô khốc như một cái chấm câu. Chương 2 Thằng Nam tiếp tục đi về phía Bắc. Quốc lộ như lưng một con rắn lở lói da mốc cời với những vết thương sâu hóm đen ngòm. Những đoàn xe Molotova màu cứt ngựa chạy ngược chiều nhau liên tục làn bụi bốc lên mù mịt. Nam không dám xin đi nhờ nữa. Qua sự tiếp xúc với đám lính trong trại vừa rồi, Nam thấy chúng không còn là người Việt Nam . Chúng mặc quân phục khác, lòng dạ của chúng cũng đổi theo thứ quần áo đó. Hình như đi về phía Bắc, Nam đụng bọn lính mất tính người hơn. Muốn gặp ba, chỉ có một cách là đi vào trại tù. Ba và đồng đội của ba là tử thù của chúng, đâu có thể nào nhởn nhơ được ở ngoài ? Trại vừa rồi tên là trại gì. Hình như chúng gọi là trại Trần Phú thì phải. Cột số này ghi tên là Bà Rịa. Vậy là mình đã đi hết đất Nam kỳ rồi. Sắp ra đến Trung Kỳ đấy. Nam ngó xuống đất thấy màu đất khác khác. Nam sực nhớ trong một bài quốc văn nào do thầy giảng có hai chữ Hồng Trần. Trong Cung Oán Ngâm Khúc cũng có hai chữ hồng và bụi. Thuở trời đất mới sanh gió bụi Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên Còn bây giờ thì: Thuở Việt Cộng vào sanh gió bụi Nước non này nhiều nỗi truân chuyên Xanh kia thăm thẳm từng trên Trời đen đất đỏ cho nên nỗi này. Bỗng nghe lạnh ót, Nam quay lại: một chiếc xe đạp vụt ngang, Nam không dám nghĩ xa hơn nữa . Chiếc xe đã qua mà Nam còn sợ. Nam có cảm giác người kia đọc được ý nghĩ của mình. Nam bất thần kêu lên: - Chú ơi! Chiếc xe chạy chậm lại. Nam bước nhanh tới và hỏi liền: - Chú biết ở gần đây có trại cải tạo nào không ? - Có, có! Mà em hỏi để làm gì? - Dạ cháu đi tìm ba cháu. - Em đi thăm nuôi hả? - Dạ không . Cháu đi tìm xem ba cháu ở đâu rồi má cháu mới đi thăm nuôi! - Hiện giờ cả nhà không biết ba cháu ở đâu! - Thôi được rồi. - Người kia đáp - lên đây oa chở cho đến nơi. Em sẽ hỏi ra nhiều trại. Ở đây có trại Đất Đỏ và trại Võ thị Sáu. Cùi sợ gì lở. Nghe nói thế Nam bèn leo lên poọc baga ngồi ôm eo ếch người kia. Và hỏi ngay: - Chú là cán bộ hả chú? - Ờ, oa là cán bộ ở tỉnh này. Thấy người cán bộ không khó tánh, Nam hỏi tiếp: - Trại Đất Đỏ gần hay trại Võ thị Sáu gần hả chú ? - Không có trại nào gần hết! - Chú biết đường đi tới đó không chú? - Tôi chỉ nghe nói thôi chớ chưa tới đó bao giờ. Nhưng mà để tôi đưa em đến nhà một người "thầu thăm nuôi" rồi họ sẽ giúp đỡ cho em có kết quả. Nam mừng húm, hỏi tiếp: - Thầu thăm nuôi nghĩa là sao hả chú? - Tôi không có rành ba cái việc đó nhưng theo tôi biết thì ai cần gì thì người thầu cũng giúp được hết. - Họ có ăn tiền như Phường, Khóm không hả chú ? - Cái đó tui cũng không rành, để tới đó rồi biết. Trưa hôm đó vô tới thị xã. Phố xá đều phủ lấp một lớp bụi hồng phơn phớt. Đường xá cũng đỏ bầm với những vết xe khuyết lõm trên mặt và hai bên lề. Người kia dừng xe trước một căn phố ngói, cửa lá sách sơn xanh, bảo: - Em vô đây nghe. Em cứ nói em cần tìm ba em là ở ngõ hẻm hang cùn nào người ta cũng tìm ra cho em hết. Ở trong nhà bây giờ đông nghẹt, người ta cũng đi tìm thân nhân như em đấy. Tên bà thầu là Phước Lộc Thọ, nhớ nghe! Nam mừng quá, vọt lên thềm, quên cả cám ơn. Người kia cũng không cần cái sự đó, vọt xe đi một cách vô tư. Làm phước được phước! Thằng Nam lôi cánh cửa. Bên trong ba bốn người đàn bà đủ các lứa tuổi đang nói chuyện với một ngườoi, cũng đàn bà, mà Nam đoán là người thầu thăm nuôi. Nhớ lời ông xe đạp dặn, Nam nói ngay: - Thưa bà, tôi muốn nhờ bà tìm dùm ba tôi. - Chú em ngồi đó! - Người đàn bà thầu Phước Lộc Thọ trỏ ngón tay chuối mẳn về phía góc nhà - để tôi giải quyết các bà này rồi tới phiên em nghe cưng! Bà đây rồi! Cái tên nghe đầy nhơn đức. Phước Lộc Thọ! Bà Phước Lộc Thọ quay lại mấy bà khách, tuyên bố: - Tôi hứa chắc là dù các ông "đi nghỉ" ở trại nào tôi cũng đưa quí bà đến gặp được hết. Một bà có gương mặt búp bê, hỏi: - Bà tìm giúp trại nhà tôi được không ạ ? - Được, được , miễn có danh sách cấp bậc và ngày sanh tháng đẻ là tôi moi ra hết. Một bà sồn sồn có cặp môi đỏ loét hỏi: - Chồng tôi tới bốn sao... - ....Bốn chớ năm bảy sao tôi cũng tìm được ! Bà Phước Lộc Thọ xua tay trấn tĩnh khách. Một bà gầy đét choàng khăn sạc đen có vẻ ủ rũ nhất trong các bà, nói: - Cán bộ đến "mời" ông nhà tôi giữa đêm khuya, tôi không biết người ta đem đi đâu. Bà Phước Lộc Thọ vuốt mồ hôi trán rảy mạnh và bảo: - Đi đâu tôi cũng moi ra hết! - Bà Phước Lộc Thọ bảo tiếp - Các bà chị vui lòng ghi tên họ ngày sanh, cấp bậc tên tuổi cho thật rõ rồi giao cho tôi. Các bà khách kẻ rút bút máy trong bốp đầm, người dùng viết chì hí hoáy một lúc rồi giao tờ giấy cho bà thầu Phước Lộc Thọ. Bà này nói: - Chừng một tháng, các bà chị chịu phiền trở lại đây sẽ có tin tức. - Lâu vậy sao bà? - một bà tỏ vẻ áy náy hỏi vặn. Bà Phước Lộc Thọ xìa cặp môi vĩ đại ra: - Chời ơi! Chời! Công việc khó khăn chớ phải như lấy đồ trong túi hay sao? Có những ca dễ, những ca rắc rối tôi phải chạy rả giò nói rách miệng chớ đâu phải ngon ăn. Các bà chị có nơi nào tài giỏi thì cứ nhờ họ, tôi không có ép phải đi với tôi. Bà gầy gầy có vẻ kiên nhẫn: - Tụi chị em tôi nóng ruột nên nói vậy chớ đâu dám nói là ngon ăn ngon uống gì! Trăm sự cũng nhờ chị tất cả. Bà Phước Lộc Thọ buông một câu đầy giới tính: - Tôi cũng là đàn bà nên tôi thông cảm với mấy chị chớ công việc nầy nguy hiểm còn hơn bắt rắn hổ trong hang nữa đó. Nếu không làm kết quả thì bị chị em phiền hà chê trách còn làm kết quả thì người ta cho là "con mẹ này ôm chân mấy ông cộng." Thấy chưa? Tôi phải trở như trở bánh phồng mới khỏi khét. Thôi xin mấy bà chị cho "em" xin tiền lệ phí đi! Mấy bà khách móc bốp đầm xỉa tiền lên mặt bàn. Bà Phước Lộc Thọ vừa liếc vừa nói liền miệng: - Bạc mới đổi còn nguyên he! Nhưng nếu có 'đô la' hoặc 'cây' thì công việc chạy mau hơn. Cùng lắm mới xài bạc cụ. Thời buổi này bất cứ làm việc gì muốn có kết quả cũng phải dùng 'cụ' . Có cụ 'phán' thì việc gì cũng trôi hết. Các bà khách xỉa tiền xong hẹn ngày trở lại rồi đứng dậy đi ra với hy vọng loé lên trong mắt. Bà Phước Lộc Thọ được dân gắn cho cái danh từ này là vì công tác của bà luôn luôn có kết quả. Trước đây thời Cộng Hoà bà có tên là bà Tư Thần Thông. 'Bệnh' dù nặng tới đâu bà chạy cũng ra thuốc. Thuốc của bà Tư Thần Thông là thuốc tiên. Chồng bà thuộc loại 'thầu bá nghệ' trừ thầu xây cất. Ông Tư Thần Thông quen thân với nhiều ông lớn có quyền bán trời không mời thiên lôi. Sang thời cộng sản, bà tư cũng không bị khó dễ chút nào và người ta đồn rùm lên rằng bà cũng có gốc bự phía Bắc. Nghe nói ăn chia tứ lục sao đó, có trời mới hiểu mạt cưa mướp đắng hùng hạp chia chác tỷ lệ thuận ngược thế nào duới chân dung của bác và dước sự lãnh đạo anh minh của đồng chí Ba gác ghi xe lửa Đông Hà. Chỉ thấy bà Phước Lộc Thọ càng ngày càng phát lên, còn ông Tư thì năm ngày đại yến, bảy ngày tiểu yến với các ông kẹ mặt đỏ mặt rằn. Xã hội này liên tiếp đẻ ra nhiều loại người lạ lùng không ai có thể hiểu được. Một gã chăn trâu liều mạng ôm mìn nhào vô toà đại sứ, sống sót trở về được lãnh hàm đại úy, còn rủi có tan xác thì được 'tổ quốc ghi công' và được mề đay thành đồng Tổ Quốc, còn cha mẹ thì được lãnh bảng vàng treo trong nhà oai một phách. Không thấy bà Tư Phước Lộc Thọ có con nhưng cái loại bảng vàng này bà muốn mấy cái mà không có ? Nam tự coi mình không phải là kẻ vô tích sự nên tìm chỗ ngồi đàng hoàng, chờ phiên mình. Giải quyết xong các bà khách, bà Phước Lộc Thọ làm việc với Nam. Nam đang bối rối vì không có một đồng xu dính túi, nhưng cứ liều mình xông vô, tới đâu thì tới. Bà Phước Lộc Thọ hỏi ngọt ngào: - Cháu muốn cô giúp cho việc gì ? - Dạ, cháu đang đi tìm ba cháu nhưng không biết ổng ở đâu thòoi may gặp một cán bộ chở cháu lại đây. - Cháu trúng số rồi đó! Nam ghi tên tuổi đơn vị của ba đưa cho bà Phước Lộc Thọ. Bà nhìn Nam như thầy coi tướng rồi bảo: - Cháu ở đây với cô. Cô sẽ đi tìm được ba cháu cho cháu. Cháu đi với cô tới các trại rồi cô hỏi dùm cho. Chừng nào tìm được hãy hay. Thằng Nam đang bối rối vì không có tiền trả công cho bà, chợt nghe bà nói thì mừng líu lưỡi. Đối với nó, nếu ai tìm được ba nó thì đòi điều kiện gì nó cũng nhận. Đi với bà Phước Lộc Thọ đến các trại thì chắc thế nào cũng tìm ra ba. Nghĩ vậy nó nói: - Cô tìm được ba cháu thì cô đòi gì cháu cũng chịu. Bà Phước Lộc Thọ cười run run hai gò má phính: - Ở, vậy thì được lắm. Hai tía con mày thế nào cũng sẽ gặp nhau. Bà nhìn thằng bé quần áo tả tơi nhưng gương mặt sáng rỡ, tướng tá lanh lợi, có vẻ khôn ngoan. Bà hỏi chuyện nó một lúc. Bà thấy nó đáng thương hại lại có hiếu với cha mẹ. Còn thằng bé thì không tính toán gì hết. Nó cũng không thê tính toán gì hơn được. Nó nhận tất cả những gì giao kết với bà chủ thầu, miễn là bà đi tìm ba nó không ăn tiền. Sáng hôm sau, một chiếc xe jeep bầu đỗ ở trước nhà. Một người đàn ông sồn sồn đến. Bà Phước Lộc Thọ chào qua loa và hỏi: - Xe có tốt không chú Bảy ? - Đường có xa lắm không hả chị ? - Không xa nhưng xấu! - Đi trại nào đấy chị ? - Võ thị Sáu. - Dư sức. Nói vậy rồi người đàn ông trở ra xe coi lại xăng nhớt. Thì ra người cán bộ chở Nam bằng xe đạp hôm qua. Chập sau bà Phước Lộc Thọ dắt thằng Nam ra xe, vừa đi bà thì thào: - Con nhớ gọi cô bằng cô nghe! - Dạ. Nam lên xe ngồi băng sau. Bà Phước Lộc Thọ ngồi băng trước nói chuyện luôn mồm với chú Bảy tài xế. Đường đi khúc khuỷu quanh co, xe xốc tưng có cái muốn văng tới trời. Chừng đúng ngọ thì tới nơi. Trại này cũng như mấy trại Nam vừa qua, rào nứa, cổng gỗ, chòi canh, dây chì gai chi chít. Xe đỗ laị trước cổng. Chú Bảy bóp còi e e..Người lính gác chạy ra thấy bà Phước Lộc Tho, hắn kêu lên: - Chào Bà Ngoại! - rồi mở khoá lôi bên cánh cửa có bánh xe, hở một khoảng trống vừa đủ cho xe lọt vào. Hắn bảo: - Đậu bên hông chòi gác nè chú Bảy. Không được vô sân cờ. Bữa nay có ở trên xuống kiểm tra! - Tiểu hay Trung ? - tài xế Bảy hỏi cụt ngủn, tỏ vẻ móc ngoặc ở đây lâu rồi. - Cả tiểu lẫn trung. - Vậy thì tốt lăm. Cho tôi vô luôn đi! - Bà ngoại có muốn thì đi bộ vô văn phòng, để xe ở ngoài nầy. - Có gì mà quan trọng vậy ? Mấy ông 'bệ hạ' đó, tôi đã yết kiến nhiều lần rồi ma. - Đêm qua có 'sự cố', mấy ổng đang làm biên bản, nên hơi gắt hơn ngày thường chút. Bà Phước Lộc Thọ lẳng lặng mở bóp đầm. Rồi: - Nè, biên bản xong rồi, ký dùm đi! Người lính từ tốn cầm lấy trong lúc chú Bảy đang quay ra ngoài bật cái zippo đánh 'bẹng' một tiếng nhỏ, châm thuốc, khói lên mù mịt. Chỉ có Nam nhìn thấy cử chỉ của anh lính qua làn khói. Anh ta bảo: - Vô nhanh, cho ngoại xuống văn phòng rồi trở ra liền nghe! Ông quản thấy xe không có giấy phép mà vô tận trong đó sẽ 'nạo' tụi tôi. Bà Phước Lộc Thọ lại: - Nè, 'nạo' dùm luôn đi! Lần nầy anh lính lại vồ nhanh rồi vô chòi gác. Bà Phước Lộc Thọ nói vói theo: - Cho tôi gởi thằng cháu chút nghe. - Được rồi bà ngoại! Để nó đó, tôi giữ cho. Xe vút đi rồi trở lại đậu bên hông chòi gác. Chú Bảy bảo Nam: - Mày vô đó kẻo nắng! - rồi chú bật người vào lưng ghế, gác hai cẳng để nguyên dép cao su lên tay lái, phun điếu thuốc xuống đất rồi nhắm mắt lim dim. Bỗng nghe tiếng hát bên trong chòi, chú bật dậy: - Bài gì nghe hay vậy, ní ? - Bài mùa Hoa nê kim ma lở. - Hoa nêki ma - Hoa gì lại lỡ ? - Lỡ tức là lở xoè ra đấy bố ạ ! - Đâu hát tiếp thử coi lào . - Bảy tài xế nhái tiếng Bắc. Giọng kia lại tiếp: "Mùa Hoa nê ki ma lở ơ Ở quê ta miền đất đỏ hờ ơ ...Tôi đến hát trước lấm mồ chôn sâu Người lữ anh hùng...từng từng từng" - Hay nhỉ! - Chú Bảy gật đầu khen rồi bảo Nam - Mày vô xin chép bài hát đó về hát đi mày. Mày có thuộc nhiều bài hát mới không ? - Dạ cháu thuộc có một bài. Bỗng thấy bà Phước Lộc Thọ lạch bạch đi ra. Tay bà giơ lên ngoắc lia. Chú Bảy lật đật rồ máy xe quay mũi ra thì bà cũng vừa leo lên ném phịch người lên băng như một bịch muối. Chú Bảy lo lắng hỏi: - Xuôi không chị ? Bà Phước Lộc Thọ thở hắt ra! Hồi lâu mới nói: - Mấy ông này mới đổi lại nên tôi không có móc ngoặc kịp. Thôi sang trại khác. - Trại nào? - Võ thị ...Sáu 2 ! Chú tài xế cười: - Vậy là trại Võ thị Bảy! - Bậy nào, làm gì có cái trại đó. - Võ thị Sáu 2 tức là em của Võ Thị Sáu, không phải Võ thị Bảy là gì ? - Chú cà rởn không hè. - Thôi đi mau cho kịp kẻo 'quát móc' lỗ sở hụi của tôi hết. Chú tài xế cho xe lăn bánh ra cổng. Anh lính lúc nãy chạy ra. Cánh cửa có bánh xe vừa di động một tẹo thì có lệnh: - Xe tốp lại đó! Bà Phước Lộc Thọ kêu lên: - Người ta ách mình lại, chắc có chuyện! Bỗng một người lính ở trong chòi gác chạy ra bảo: - Cho xe quay vào văn phòng làm việc! Bà Phước Lộc Thọ lại thở dài ngao ngán: - Bữa nay xuất hành không coi giờ. Xe chạy vút vào văn phòng đậu ngay trước thềm. Một người lính đầu mũ sao vàng hẳn hoi bước ra chào. Bà ngoại tưởng mình chiêm bao khi nghe loáng thoáng mấy câu: - Trung đoàn đang họp. Bà chờ đấy! Bà Phước Lộc Thọ tính nhẫm ngày tháng, số tiền và sửa soạn miệng để nói những câu cho đúng chánh sách. Sự chờ đợi không dài hơn 2 phút. Bà Phước Lộc Thọ được mời vào gặp Trung đoàn. Một lúc sau bà trở ra , gương mặt tươi rói. Bà leo lên xe ngồi êm ái vào bảo: - Đi qua trại Võ thị..Bảy đi chú ! - Mọi việc xong xuôi hết hả chị? Bà Phước Lôc Thọ gắt khẽ: - Chú cứ nghe tôi! Tôi bảo đi là đi. Tôi bảo đến là đến! Mẹ, thơ Tố Hữu tài thiệt! - Dạ - Chiếc xe phóng ra cổng . Cánh cổng đã mở toang. Người lính lúc nãy còn đứng đó. Anh ta cười toe toét: - Con chờ bà ngoại trở nại đưa thêm cái biên bản để con ký nhé! Chiếc xe phóng nhanh làm dậy lên một làn bụi đỏ mù mịt. Thằng Nam bụm mặt để tránh nhưng nó vẫn nghe mũi hơi cay cay. Chạy được một quãng bà Phước Lộc Thọ bỗng kêu lên: - Thôi chạy thẳng về thị xã, đừng đi Võ thị Bảy! - Ủa, sao chị đổi ý mau vậy ? - Đừng có hỏi. Tôi bảo đi đâu là đi đó cho tôi. Xe qua một quãng đường khác bằng phẳng để vào thị xã, nó lăn bánh cán qua một tấm băng trắng mang dòng chữ đỏ nhoe nhoét bùn cũng đỏ, nằm vắt qua mặt đường như một người muốn tự vận bằng xe hơi. Xe ghé lại một ngôi nhà gạch kiểu mới. Bà Phước Lộc Thọ đi vào khá lâu rồi trở ra với vẻ mặt hớn hở hơn lúc nãy, bảo Bảy tài xế: - Chú chạy lại mậu dịch ăn cho tôi. Xe đỗ lại mậu dịch ăn. Hai người hùng đồng bước vào. Thằng Nam lẩn thẩn đi theo sau. Bà Phước Lộc Thọ trỏ cái bàn trống. Ba người cùng đến. Bà kéo ghế rất kêu ngồi lên và bảo tài xế: - Chú muốn ăn gì thì gọi! - Dạ bà chủ ăn gì tôi ăn nấy. Bà Phước Lộc Thọ cười run run cái nọng dưới cằm: - Bữa nay tôi ăn một cái villa, chú không ăn nổi đâu. Hí hí...nói đùa! - Bà quay lại cô mâụ dịch viên hất hàm:- cho ba tô mì thập cẩm đi ! - Bà phải mua phiếu ăn trước chứ ạ ! - Phiếu gì ? - Phiếu ăn ấy mà ! - Ờ..ờ..chế độ mới..Tôi quên mất! Từ ngày bác đảng vô, tôi không có ăn nhà hàng nên không biết. Ai muốn no phải ăn giấy nhà hàng. Cô mậu dịch trả lời nhỏ nhẹ: - Dạ đây không phải là nhà hàng. Nhà hàng là của Mỹ Ngụy. Còn đây là Mậu dịch ăn của chính phủ ạ! - Chỉ ăn thôi, không có uống à ? - Dạ muốn uống, xin mời bà sang mậu dịch giải khát bên kia đường. Ăn mì xong bà Phước Lộc Thọ móc bốp 'buộc boa' cho cô bán phiếu. Cô này lắc lia: - Chúng tôi không chấp nhận lối khinh thị người phục vụ của đế quốc như thế! Bà Phước Lộc Thọ ngẩn tò te không hiểu mình đã khinh thị cô ta như thế nào. Nhưng bà vui vẻ duối tờ bạc trở vào bốp :- Đã thế càng tốt, ta không mất tiền. - Chú chở tôi lại số 46 đường Võ thị Sáu, tức là con đường chính của thị xã. Chú Bảy nó: - Sao đâu cũng có Võ thị Sáu hết vậy. Chia bớt cho Võ thị Năm, Võ thị Bốn có phải công bình hơn không ? Bà Phước Lộc Thọ trừng mắt: - Chú đừng có đùa. Võ thị Sáu là chiến sĩ cách mạng cho nên bây giờ tên cô mới được lấy đặt cho trại cải tạo và đường phố thấy chưa ? Đó là cách trả công của cách mạng. Chú tài nói: - Tôi có đùa gì đâu. Tôi nghe nói cô Sáu làm cách mạng bị bỏ tù ngoài Côn Đảo nên mới được vinh quanh như ngày nay. Tôi mong sao cô ấy còn có chị có em để gia đình thêm đông đúc và vinh quang hơn nữa. - Vừa nói đến đó thì chú tai bảo luôn - Đây là số 42 Võ thị Sáu đó bà chủ. - Vậy hả! - Bà Phước Lộc Thọ chỉ ngó vào chớ không nói gì thêm rồi bảo chú tài lài xe về nhà. Trời cũng vừa lọ mặt người. Ông Phước Lộc Thọ đã đứng sẵn ở trên thềm hỏi vọng xuống: - Thế nào mình? - Đạt kế hoạch nhà nước năm chăm phần chăm rồi ông ạ! Ông Phước Lộc Thọ nhảy tưng lên. Bà gạt ra, khoát tay cho xe chạy còn dặn vói theo: - Mai tới sớm nghe. Đổ xăng cho đầy! - Xăng khó tìm lắm bà chủ. Nó pha giống gì hay nghẹt kim xe lắm. - Mua giá chợ đen, bao nhiêu tôi trả cho! - Năm chăm phần chăm như kế hoạch nhà nước đấy. - Đã bảo bi nhiêu bi mà! Ông Phước Lộc Thọ mở cửa đợi cho bà vút vô nhà rồi đóng phập lại. Ông đến ngồi phệch xuống bên bà, rủ rỉ: - Thế nào 5 chăm phần chăm hả mình? - Tưởng rủi ai dè may ! - Chợt thấy thằng Nam đứng xớ rớ ở góc phòng bà bảo: - Con đi nấu cơm đi . Ủa ăn mì đằng mậu dịch rồi ! Thôi nấu nước pha cà- phê cho cô dượng! - Rồi hai vợ chồng vào buồng. Thằng Nam vừa nấu nước vừa lắng nghe câu chuyện lọt ra từ buồng. Bà Phước Lộc Thọ nói: - Mấy ông này mới đổi lại. Tôi tưởng 'đứt chến' rồi chớ . Chẳng dè lại 'đậu chến' hơn. - Đâu mình nói cho rõ để tôi phụ đề Việt ngữ chút coi. - Số là vầy ! Vách buồng bằng ván mỏng có khe thưa. Có lẽ trong nhà chỉ hai ông bà độc lập. Con cái ở xa nên không cần phải giữ bí mật với ai. Do đó thằng Nam nghe trọn vẹn câu chuyện không sót một tiếng nào. Bà kể lể: - Ông tá đỏ bắt được một ông kẹ xanh rồi cho quản giáo trại cô Sáu. Ông tá biết ông kẹ xanh cấp tướng phải đưa ra Bắc cải tạo nhưng ông cố tình giữ lại vì ông tự biết ông kẹ xanh có nhà cửa và tài sản ở đây. Ông tá biết thế nào thân nhân cũng tìm tông tích ông kẹ xanh. Thì quả thật hôm nay tôi đến. Tôi đến là do ba cái vụ thăm nuôi cò con cấp úy, nhưng ông vồ lấy tôi ngay. - Ông ta 'vồ', rồi bà cũng để yên cho ông ta vồ à? - Là nói thế thôi, cái ông nầy ! Vồ có nghĩa là mừng quýnh lên và bắt mối làm ăn ấy mà. - Rồi sao nữa? - Để yên cho tôi nói đã. Ba cái răng rụng hết trơn làm như con nít bú ấy! - Chút chụt ...ờ thôi nói tiếp đi! - Ổng đưa tôi cái địa chỉ của ông kẹ, bảo tôi liên lạc với gia đình. Bản hợp đồng thế nầy: thăm nuôi hằng tháng suốt thời gian tù thì mụ vợ phải ký 'tự nguyện hiến cho chánh phủ vườn cà phê 5 mẫu" . Còn nếu muốn cho chồng làm nhẹ việc khổ sai thì phải thêm 10 mẫu trà blao trên vùng cao. - Sao ông tá biết rõ tài sản người ta như vậy? - Cái ông này ngây thơ quá ta! Nằm trong hầm tối lại đói lên đói xuống, giống gì lại không khai ? Bây giờ ông kẹ đã được ra ngoài nằm giường ăn khẩu phần tù thường. Hằng tuần có người của ông tá đến phụ nhỉ Quản giáo phải cho phép đặc biệt, đối xử đặc biệt, cái gì cũng đặc biệt hết á. - Hừ ...hừ... - Bảo nằm im cho người ta kể..ể..! Nhưng nếu trong vòng một háng mà vấn đề cứ dẫm chân tại chỗ thì một là sẽ trở lại hầm tối, hai là bị đưa đi nơi nào đó không ai biết. - Vậy ra chế độ mới cũng có nhiều chuyện đặc biệt nhỉ...ỉ! Rồi bà làm sao? - Tôi sẽ đi Sài gòn để tìm bà kẹ vào bảo là ông kẹ sắp chết, nếu bà ta tiếc của thì ông kẹ sẽ bỏ đời...Người sống đống vàng ...nọ kia. - Ở bà đi Sài gòn sớm sớm đi. Nhưng phải coi chừng. Cọp 30 nghều ngoài đường lúc nào nó cũng vồ bà được hết đó. Xong rồi bà có được xơ múi gì không ? - Phần tôi thì cái villa đường Võ thị Sáu. - Bắt bà kẹ làm giấy tờ, đưa cho cán bộ thị thực xong rồi mới tiến hành. Như vậy mới nắm đằng chuôi nghe bà! - Ông lo dọn dẹp nhà cửa đi. Tôi đi Sài gòn về là mình đến đó để ở. Thằng Nam đã nấu nước pha cà phê xong. Nó đến gõ cửa buồng. Ông Phước Lộc Thọ bước ra. Bà hớt hải: - Nảy giờ mày ở đâu nhỏ? - Dạ con ở đàng sau bếp. - Mày có nghe gì không ? - Dạ, cái ấm nước sôi reo to quá! Bà Phước Lộc Thọ không tin nhưng bà nghĩ: bà cái chuyện này nó có biết cũng không sao. Nghĩ vậy bà nói: - Ba cháu không có ở trại này. Để mai cô đi Sài gòn hỏi thăm. Nếu ba con bị đưa ra miền Bắc thì cô sẽ gởi xe cho con đi. Cô hứa... Thằng Nam không đợi bà Phước Lộc Thọ nói hết câu, đã 'dạ' một tiếng to. Dù chưa biết chắc bà hứa những gì. Nhưng dù bà hứa những gì thì cứ cơi như không có hứa gì hết. Thế là yên tâm. Chương 3 Một hôm bà Phước Lộc Thọ bảo thằng Nam: - Bây giờ mày kêu tao bằng má, chịu không ? - Sao vậy cô? - Hồi nhỏ tới lớn mày có đóng kịch chưa? - Dạ có. Con có đóng nhiều vai kịch trong trường vào lúc mãn khoá. Bà Phước Lộc Thọ xua tay: - Ối cái thứ kịch trong trường học đó vứt đi. Kịch ở trường đời mới đáng kể. Thằng Nam ngơ ngác. Nó không hiểu bà muốn nói gì. Bà tiếp: - Thì từ hôm đó tới nay mày không đóng kịch với tao là gì? Cô cô cháu cháu ngọt xớt. Mấy ông gác cổng, mấy ông quản giáo cứ tưởng mày là cháu ruột của tao, nên họ mói để cho mày ra vô tự do vậy chớ! - Dạ, cô cũng đáng tuổi cô của cháu. - Đáng tuổi thì thiếu gì người . Sao mày không gọi mấy người đó bằng cô mà chỉ gọi tao thôi? Đời này là một vở kịch không có màn cuối mà cũng không ai biết màn đầu ở đâu và bắt đầu từ lúc nào? Cái sân khấu diễn vở kịch này là khắp nước Việt Nam, có thể nói rộng ra là cả quả đất. Còn đào kép thì ôi thôi, vô số kể, da trắng, da vàng, da đen, da đỏ, mắt xanh, mắt đen, tóc quăn, tóc bới đủ thứ hằm bà lằn, không có thầy tuồng nhưng họ diễn rất là xuất sắc. Họ vừa là đào kép vừa là khán giả, mày hiểu không, diễn đó rồi coi cũng đó. Khóc xong lại cười, cưòoi xong lại khóc. Bà Phước Lộc Thọ ngưng một chút rồi tiếp: - Mày phải tập đóng kịch ngoài đời, nếu mày muốn thành công trên trường đời. Đây này tao bảo cho mày nhìn rõ. Thằng Mỹ vừa đóng một vở kịch và hạ màn giữa lúc không ai ngờ..Thằng Hà Nội cũng vừa diễn xong một trò múa "rối nước" thiệt hay! Thấy Nam trố mắt, bà Phước Lộc Thọ tiếp: - Thằng Mỹ long trọng hứa với ông Thiệu là sẽ phản ứng mạnh nếu Hà Nội tấn công nhưng họ lì không động binh, để cho CS mặc sức tung hoàng một mình một chợ. Hơn thế nữa họ còn trói tay quân đội...cho CS làm thịt, giữ tuớng ta không cho ở vị trí chỉ huy, cắt quân viện kinh viện, không tiếp tế xăng nhớt. Một màn bi hài kịch mà chính lính và tướng tá Mỹ cũng bất ngờ. Họ vừa rút quân vừa khóc ấm ức. Không hiểu tại sao đang chiến thắng lại rút lui bỏ đồng minh của mình đơn độc trên chiến trường như thế? Thằng Nam trố mắt nhìn 'bà thầy' giảng chính trị. Nó chỉ hiểu lơ mơ. Ra thế, cho nên quân đội ta không đánh được. Một người như bố Nam có hai mươi mấy năm quân vụ mà đành phải thúc thủ. Bà thầy giảng tiếp: - Còn bọn CS Hà Nội cũng diễn trò rối dưới mấy ngón tay của Nga Xô. Nó chỉ hành động theo sự co giật của mấy ngón tay ngoại quốc. Đó mày có thấy không , mấy thằng tướng VC và mấy tên Trung Ương vô Sài gòn tha hồ chở máy lạnh, TV về Hà Nội. Có thằng chở cả 10 xe mô- lô- tô- va đầy nhóc. Thằng Nam hỏi: - Sao cô biết rõ vậy ? - Trời ơi! Tao làm bộ khặc khừ giả đui giả điếc chớ chuyện gì tao không biết mày nhỏ! Giải phóng đất nước khỏi tay Mỹ Ngụy để vô đây ăn cướp như vậy đó hả? Những ai mơ giải phóng trước đây bây giờ tàn cơn mơ hết rồi. Cho nên thậm thút dắt đường Việt Cộng, trước nhà treo bảng "NHÀ TÔI KHÔNG CHỨA VC" nhưng bên trong vợ chồng nhường phòng cho anh Ba anh Tám ở. Còn mấy ông có quyền thì bán thẻ bọc nhựa cho VC. Một tên giắt mấy thẻ trong lưng, cảnh sát làm sao mà bắt được ? Như thế bảo sao không mất nước ? Thằng Nam lùng bùng lỗ tai. Nó ngồi lặng thinh nhìn bà Phước Lộc Thọ, tưởng như ai khác chớ không phải bà thầu thăm nuôi. Bà Phước Lộc Thọ lại tiếp: - Ba mày nằm trong trại hận tràn lòng ông bạn đồng minh nhưng còn làm gì được. Ổng đã cuốn gói rút lui trong danh dự về tuốt ở bển rồi. Hừ, cái tên khổng lồ, chân đất sét, chọc cứt không nên lỗ, báo hại mấy thằng VC mất công vô đây canh gác cả triệu lính đi ỉa đi đái thối cả rừng núi. Nè, tao nói thiệt nghe nhỏ. Mới đầu tao sợ họ lắm. Tao tưởng họ cần kiệm liêm chính như mấy cái khẩu hiệu to bằng người kẻ trên tường, nhưng dần dần tao thấy họ cũng 'dễ thương' và ăn tạp còn tổ cha mấy ông cũ. Giấy xanh cũng nhai, giấy đỏ cũng nuốt, nhà lá cũng xơi, nhà lầu cũng dộng, vườn trà rẫy nương cũng không tha. Cọp 30 beo gấm 54, hay sư tử 75 đều khờ ịt. Khi nghe mùi tanh phất qua lỗ mũi đều mất hồn cả mày ạ. Nhờ vậy tao mới đứng ra thầu thăm nuôi chớ. Cái nghề này ơn cũng nhiều mà oán cũng hung. Làm kết quả thì họ tung hô. Thất bại thì mắng như tát nước vô mặt . Nhưng mặc dù may rủi tại Trời, tao cũng cố nhắm mắt nhắm mũi mà làm. Trước là đỡ khổ cho anh em mình, sau là tao cũng có cái bỏ vào cái lỗ ...miệng. Trời ơi! nhiều lúc đứng gần tụi nó tao muốn phát điên lên, tao muốn chẻ đầu tụi nó ra rồi đi cải tạo luôn. Nhưng nhìn lại cái thây tao như vầy, vô đó ăn khẩu phần tù, chắc tao chết sớm nên tao giằn bớt đó mầy. Mầy mới lớn lên chưa ra đời dẫm gai dẫm gốc, chưa biết cái vinh cái nhục trên đời. Mày có học sử, mày có nghe thầy mày giảng về bài học ăn cứt kẻ thù mà vẫn khen ngon không ? Lắm lúc phải đóng kịch như vậy đó. Nó đắng cay chua chát lắm! Bà Phước Lộc Thọ ngưng một lúc, bà ngó ra ngoài ngó quanh nhà rồi nhỏ giọng lại: - Bữa nay tao hỏi thiệt mày. Mày biết 'ông dượng' của mầy là ai không ? - Dạ thì là ông Dượng chớ còn ai. - Nhưng mà gốc gì ? - Dạ cái đó con không rõ. Bà Phước Lộc Thọ cười, bảo: - Con rõ làm sao được! - Rồi bà đi vào buồng lục lạo một chốc trở ra, bà giơ tay "chào đồng chí đại tá con!" Thằng Nam giật mình khi thấy cái nón cối úp trên đầu người đàn bà với ngôi sao vàng lồ lộ. Bà Phước Lộc Thọ nói:"- Ông Dượng của mày như thế đó đó. Đỏ hoéc chớ không phải xanh lè đâu, nhưng xáp với tao là vì....cái mùi tanh tao mới vừa nói đó" Thẳng Nam ngẩn ngơ. Bên trong cánh gà sân khấu có quá nghiều bí ẩn, nó không hiểu nổi. Cái tuổi non nớt của nó làm sao hiểu nổi vở kịch Đồng Minh, trò múa rối của Nga Xô và cái lớp sơn xanh đỏ chung sống hoà bình này cho nổi. Bà Phước Lộc Thọ nói: - Gia đình tao cũng không khác gia đình mày bao nhiêu. Chồng tao là đại tá tỉnh trưởng này. Ông ta không đầu hàng nên chúng nó bắt đi biệt tích tao mới vừa tìm ra. Gia đình tao cũng phải đi kính tế mới. Được ít lâu ông "Dượng" mày lên lãnh về. Ở đời này có ai cho không caí gì! Người ta vớt tao ra khỏi kinh tế mới không phải là một việc phước thiện...Các con tao không đồng ý nên không sống chung trong một nhà với tao như trước nữa. Nhưng chúng nó biết đâu sanh mạng của bố chúng đang nằm trong tay người ta. Tao không thể để cho bố chúng nó chết. Hôm vô trại Võ thị Sáu tao hơi gặp trục trặc vì mấy ông lớn mới đổi lại chưa giao tiếp với ông "Dượng" mày. Ông ta là chúa tể vùng này, với bí danh là Năm Ẹo. Ông ta cho phóng viên đăng bài nói rằng sở dĩ ông đi ẹo ẹo là trước đây ông bị B52 vùi làm hỏng xương sống. Trong vùng này ai muốn gì phải được Năm Ẹo gật đầu. Tao nói vậy cũng chưa hết đâu. Nhưng đại khái để cho mày hiểu rằng, như tao nói lúc nãy, cuộc đời này là một tấn tuồng kinh hoàng cùng diễn một lúc trên sân khấu, nhưng ở góc này thì bi, góc kia lại hài. Như trong căn nhà bé nhỏ này cũng có một vở kịch, trước đây chỉ có hai vai chánh, bây gìờ thêm một vai phụ là mày đó. Tuy là vai phụ nhưng phải đóng cho khéo nghe con. Rồi đây sẽ còn một màn kịch mà mày phải đóng với tao. Trước khi ra sân khấu mày phải tập cho thuộc làu. Vì thế tao mới bảo mày kêu tao bằng 'má' là thế đó. Và từ rày mày kêu như thế luôn, không thay đổi nữa. Thấy thằng bé ngồi tần ngần, bà Phước Lộc Thọ tiếp: - Mày ra đường gặp cọp 30 hoặc beo 54 hạch hỏi mày cứ bảo mày là con Năm Ẹo thế là đi xuông hết. Cũng như thiên hạ chế diễu tao:"Người ngay mà lấy tên Ẹo." Tao chỉ cười! Có sao đâu! Đời là một tấn kịch mà! Thì tao là con đào hạng bét hay đào thương còn hắn là 'kép nhứt' hay kép nhì thì cũng thế thôi! Bỗng có tiếng chân ngoài trước, bà Phước Lộc Thọ bảo: - Ổng về đó !- rồi bà tất tả chạy ra mở cửa. Một người đàn bà ẳm con vào mắt sưng húp. Bà mếu máo: - Xin bà giúp cho cháu xin xác chồng cháu về. - Ông ở trại nào thế? - Dạ trại Bà Rá! - Trại đó thuộc phạm vi này tôi có thể xin được . Bà ngồi kể cho tôi nghe xem trường hợp thế nào? - Dạ tôi lên đó thăm nuôi chồng tôi. Nhưng chồng tôi không được ra gặp tôi, họ đòi tôi phải...dạ khó nói quá hà! - Rồi thế nào? - Rồi anh ấy tự vận! Quản giáo bảo đó là hành động chống đối chế độ nên không cho tôi xin xác về quê. Quản giáo đã cho chôn nhưng không đắm nấm. - Luật đâu có cái luật kỳ lạ vậy ? Xảy đâu ông đi về. Bà kể lại câu chuyện. Ông bảo: - Tụi này làm hỏng chính sách của đảng hết. Đồng chí Phạm văn Đồng khi bái tổ vinh qui ở Quãng Ngãi có bảo là chỉ cho tù nhân ăn ít làm nhiều để giảm sức đề kháng của chúng nói thôi chớ đâu có bảo không cho gặp vợ đến thăm, cũng đâu có bắt chết chôn không đắp nấm? Làm như thế này bọn Ngụy sẽ không tự nguyện đi cải tạo mà sẽ tùng tam tụ ngũ chống chế độ cho xem. Chúng ta phải luôn luôn thi hành chính sách khoan hồng của đảng là cho ăn ít mà bắt khổ sai nhiều thôi. Bà Phước Lộc Thọ hỏi người đàn bà: - Chồng cô cấp gì? - Dạ đại úy! - Đại úy binh chủng nào ? - Dạ pháo binh! - Chậc! Chậc! ...Bà Phuớc Lộc Thọ chắc lưỡi to còn hơn thằn lằng Pháo binh nên họ oán thù thế đó. Thứ nhất tình báo, thứ nhì pháo binh, thứ ba thủy quân lục chiến. Ông Phước Lộc Thọ hỏi gặn: - Cô kể có đúng sự thực hay bịa ra đó ? - Dạ đúng sự thực. - Quản giáo tên gì cô biết không ? - Dạ không ạ! - Thôi được rồi, cô về lập bàn thờ phượng đi, còn cái xác đã chôn rồi bốc lên phiền phức. - Dạ để ở đó heo ủi, chó cào người chết không nằm yên được. Cháu đem về quê làm mộ tử tế hằng năm mới tảo mộ nhang khói được ạ! Ông Phước Lộc Thọ nói giọng nghiêm trang: - Hàng ngàn người như thế chứ phải một mình chồng cô thôi sao! Có người bị suối cuốn mất xác, có người đi lao động rồi biệt tích luôn . Đội bảo vệ đi tìm hàng tháng trời mà không ra. Thì cũng chịu thôi chớ làm gì được ! Người đàn bà buông đứa bé trên ghế rồi sụp lạy: - Ông bà giúp cho cháu làm phước. Tổn phí cháu lo hết. Miễn cháu đem xác chồng cháu về được quê thì thôi. Ông Phước Lộc Thọ cười ngất: - Lính Sài Gòn rắc rối thật! Đi chiến trường, tử đâu táng đấy chớ đem về sao được ? Như lính bác Hồ chết trên Trường Sơn mất tích mấy trăm ngàn, làm sao tìm cho hết ? Đến như giấy báo tử đến nay cũng chưa gởi về gia đình cho họ được nữa là mồ mả! Bà Phước Lộc Thọ sợ ông lòi đưôi bèn trừng mắt, nhưng ông cứ nói lướt tới: - Đó là sự thật mà! Bây giờ gia đình của họ làm đon khiếu nại tùm lum thì làm sao mà bưng bít ? Khổ một nỗi là xương cộng hoà với xương cộng sản cũng giống nhau thôi, làm sao mà phân biệt được ? Bà Phước Lộc Thọ gạt ngang: - Người ta đang cần, ông ở đó mà đùa ! Thôi, tiện việc lên đó ngày mai, tôi sẽ nói giúp cho cô, không phải tiền công đức gì cả. Người đến nhờ xin được đi thăm nuôi bữa nay đến chật nhà. Bà Phước Lộc Thọ tiếp chuyện không xuể phải nhờ thằng Nam giúp ghi tên tuổi, địa chỉ, yêu cầu đáp ứng những gì v.v. Một bà cụ nói: - Con tôi lỡ dại, nó đánh lính gác lao động. Có gì đâu nó giỡ củ mì ngoài rẫy. Nó đói quá lén ăn sống một củ. Lính gác bắt được nện báng súng vào mặt nó. Nó đánh trả lại nên về trại bị phạt cấm cố. Tôi đến thăm nuôi, nó không được ra cho tôi nhìn nó một chút. Đồ ăn đem cho nó hư thối tôi phải cho 'chó mèo' ăn hết. Còn đường thuốc kí nhinh và mấy sợi cao su để làm quai dép, quần tiều thì mang về. Mấy chuyện đó không đáng kể, tôi nghe mấy người lính nói nó có thể bị tử hình. Tôi lạy bà chạy dùm cho nó khỏi cái án đó. Một người đàn bà vừa khóc lóc vừa báo cáo: - Chồng tôi vượt ngục bị bắt không biết bị đưa đi đâu ? Nghe nói có mấy người trong toán bị bắn chết, nhưng tôi hỏi tên gì thì mấy người lính nói không biết. Nếu quả thật chồng tôi chết thì cho tôi xin xác về chớ để lộ thiên ngoài rừng như vậy cọp tha beo gậm tủi vong linh người chết, đau lòng người sống tội nghiệp. Những trường hợp bà Phước Lộc Thọ được nghe đều rắc rối cả chớ không đơn thuần thăm nuôi, nhưng bà đều hứa chắc như bắp. Các gói đường đậu nếp chất đầy một góc nhà lớp mới đem đến lớp cũ tồn đọng lại không có cách nào giải quyết, bà Phước Lộc Thọ đem gởi mấy tiệm hàng xén bán đổ bán tháo. Nhưng họ đâu có bán như bà Phước Lộc Thọ tưởng. Họ bán theo giá chợ đen và cho bà chủ giá 'đặc biệt' . Tội nghiệp thân nhân của những người tù dành dụm tiền bạc mồ hôi nước mắt để tiếp tế cho chồng con rốt cuộc cần một thìa đường trong cơn hấp hối mà không tìm đâu ra, trong lúc bọn con buôn thì cứ béo núc lên vì các của hời đó. Những thân chủ của bà Phước Lộc Thọ ngủ lăn khan trong nhà tràn ra cả ngoài thềm. Có người ăn ở trong nhà bà hằng tháng để chờ bà bắt được một cái mối. Nhiều người sạch cả túi phải bán cả nữ trang . Thì cũng chính bà Phước Lộc Thọ mua chớ ai thò tay mặt đặt tay trái vô đây ? Một hôm đợi khách về hết , ông bèn sai thằng Nam đi mua đồ. Ở nhà ông bàn với bà: - Cái nghề thầu thăm nuôi này làm ăn cò con lắm. Mình nên giao lại cho người khác và chỉ lấy hoa hồng, 5,7 phần trăm gì đó thôi. Hiện giờ trong Sài Gòn có mối mần ăn lớn. "Cây" vô rần rần. Họ đang cần người để chạy lo công việc. Nhưng phải là người thâm niên đảng và tham gia cách mạng càng lâu càng tốt. Tôi đã chịu miệng với anh em rồi. Bà Phước Lộc Thọ bảo: - Chuyện làm ăn gì, ông nói tô nghe coi có được không ? Món thầu này tuy không phát to nhưng sống cũng khoẻ. Liệu cái việc của ông có bền không ? Ông nghiêng đầu rù rì với bà: - Hiện nay dân rùn rùn vượt biên. Đảng biết rõ cái tâm lý đó nên cho ra đời một tổ chức bí mật hoạt động dưới sự lãnh đạo của một ủy viên bộ chính trị có thế lực nhất trong Nam, có hàng trăm bến bãi nằm trong tay cách mạng, mình tha hồ bán buôn. - Việc gì cứ nói ra, cứ đi vòng che đảng với chả điếc, ai biết là công tác gì . - Đó là 'bán thủ cấp vượt biên' . Bà Phước Lộc Thọ dãy nảy và kêu lên: - Ôi thôi thôi, tôi không dám nhúng tay vô máu đâu ! Ông đính chánh: - Đó là danh từ trong nghề chớ không phải chặt đầu rẳn cổ ai hết. Cách mạng đâu có giết người bậy bạ vậy! Bà phải biết trong cải cách ruộng đất đảng vừa giết vừa truy bức bỏ tù chưa đến 1 triệu người mà Hồ chủ tịch còn khóc sướt mướt xin lỗi toàn dân, huống chi là chặt đầu dân miền Nam luôn luôn ở trong tim Bác? Bán thủ cấp vượt biên có nghĩa là mỗi đầu người trước khi xuống ghe đi bất kể có thoát hay không thoát mũi súng của Hải quân cũng phải đóng 6 cây. Trung ương qui định 3 cây, nhưng mình tự động tăng gấp đôi. Mỗi thủ cấp mình lời được 3 cây. Nếu thấy dân đi đông thì mình tăng lên 7 cây, rồi 8- 9 cây. Cái mở- nu Tự Do quí lắm nên họ mua bất cứ giá nào. Tôi biết bà miệng bằng tay, tay bằng miệng , công tác mới hợp với ba cái việc thăm nuôi cò con này! Bà ôkê thì tôi nhận công tác ngay! Bà Phước Lộc Thọ ngồi êm ru một chút mới nói: - Ông muốn tính sao thì tính! Thằng Nam từ ngày dẫm chân vào trường đời đã học khôn được nhiều. Nhất là mấy lúc gần được đóng kịch chung với bà cô yêu qúi, nó càng học được nhiều tiết mục. Cho nên lúc nãy khi ông Phước Lộc Thọ sai nó đi mua đồ nó sanh nghi hai ông bà bàn chuyện quan trọng. Sau khi cánh cửa đóng ập lại, nó đứng nép mình bên chậu kiểng và ghé tai vào lỗ khóa mà nghe lén. Chớ không phải để cho câu chuyện dễ dàng lọt qua kẽ vách rồi chui vào tai mình một cách tự nhiên. Nghe vừa dứt câu chuyện nó đập cửa rầm rầm. Ông Phước Lộc Thọ bước ra mở cửa. Nó giơ hai tay không và ngoẹo cổ một cách thất vọng bảo là không có món nào hết. Ông Phước Lộc Thjọ lấy làm hài lòng nhưng ông lại sai nó đi mua tiếp. Nó có biết đâu ông hồ nghi nó nghe lén. Nó cũng đoán thế nên lần này nó không kề tai vào lỗ khóa nữa mà nó ngoan ngoãn chạy đi! Còn ông Phước Lộc Thọ thì hé hé màn cửa sổ thấy thằng bé chạy xa rồi mới trở vào bàn tiếp với bà: - Một mối đẻ ra mấy mối. Mình sẽ đem số nữ trang mình mua rẻ lâu nay ra bán với giá 'đặc biệt'. Đám vượt biên bán nhà bán cửa để đi, mình mua luôn cũng với giá 'đặc biệt' . Riêng tuị Ba Tàu lâu nay làm giàu trên xương máu của dân mình, bây giờ mình lột lại trừ. Lừa thằng bịp, và gỡ tay thằng ăn cướp, đều không có tội. Bà biết không ? Bộ chính trị đang dự trữ vàng để hoạt động công tác đảng ở nước ngoài lẫn trong nước. Ông Phước Lộc Thọ rỉ tai bà một hồi lâu rồi phá lên cười và dặn: - Tôi chỉ noí với bà chuyện đó chớ không nói với ai khác. Bà đừng có bép xép cái miệng, họ không cho mình vô công tác đó nghe chưa ? Ít hôm sau trong lúc ông đi vắng nhà, bà gọi thằng Nam đến bảo: - Mày ngồi đó, tao có câu chuyện muốn nói với mày! Tao nói thiệt với mày bữa hổm rồi! Bữa nay tao nói thêm chút nữa. Mày còn ít tuổi hơn con trai út của tao. Tao theo đạo Phật có tánh thương người nên hay cứu giúp người trầm luân. Thấy hoàn cảnh của mày tao thương hại. Nhưng đã đến mấy trại rồi không tìm thấy ba mầy. Cấp của ổng chắc chắn không có ở trong này. Bây giờ tao lại phải dời vô ở trong Sài Gòn làm công việc khác. Cái vụ đóng kịch thôi, xếp lại đó. Tao mách cho mày một ít kế để tùy thân. Mày nên nhớ rằng cuộc đời này là một vở tuồng không có màn cuối. Mày ra đi rồi hãy nhớ thêm điều nữa: tao sẽ tự vận khi cứu được chồng tao ra. Thôi mày đi, mạnh khoẻ và cố tìm cho được ông già! Thằng Nam không đòi hỏi gì hơn. Dù sao bà Phước Lộc Thọ cũng đã giúp nó đến được mấy trại. Trời chưa cho cha con trùng phùng bây giờ. Thì đành chờ lúc khác vậy. Bà Chúa núi Sam đã bảo: từ thanh xuân tới bạch phát là gì ? Rồi nó từ giã ông bà Phước Lộc Thọ. Ông bà có vẻ ngậm ngùi. Bà cho nó đi nhờ xe ra tới quốc lộ và thả nó xuống bên lề. Trên đường xe cộ dập dìu. Buị bốc mịt mù. Chắc là những người ngang cấp với ba nó được lọc ra từ các trại để đưa ra Bắc! Nó lầm lũi bước không có ý định xin quá giang xe nữa. Biết đâu trời thương nhỏ phước xuống cho nó. Nó thầm van vái bà chúa núi Sam. Nó không biết đi đâu nữa, cứ men theo ven quốc lộ mà đi. Nó vừa bước vừa nhớ lại câu chuyện của ông bà Phước Lộc Thọ: bán thủ cấp dân vượt biên. Trời ơi ! Công việc làm ăn gì lạ vậy? Người ta ai chẳng ham vàng. Thế cho nên bà Phước Lộc Thọ không thầu thăm nuôi nữa. 6 lạng vàng một chỗ ngồi dưới ghe. Sống chết không cần biết. Nó nhớ tới ahì chị của nó Loan và Phượng. Tay yếu chân mềm, cào cấu ở đâu ra 'cây' để đi? Sóng gió trùng dương ? Má bây giờ ở đâu ? Về được quê ngoại hay bơ vơ phương nào? Tuổi già không có con cái bên mình, khổ biết bao. Nam tự trách mình sao đã ra đi trong lúc gia đình lâm vào hoàn cảnh như vậy? Nhưng nếu không đi thì chắc Nam sẽ tự trách mình tại sao không đi tìm ba? Một con trâu bên đồng chen qua bụi cây nhảy chồm lên đường nện móng cộp cộp trên mặt đá. Một thằng bé xách con roi đuổi theo miệng la ỏm tỏi: - Mày chết! Mày chết! Mày lên đường, xe cộng sản nó cán mày bây giờ! Nam sẽ sung sướng biết bao nếu được làm thằng chăn trâu lúc này! Chương 4 Trời đã về chiều, hai chân rã rời, kiến càng cắn bụng. Trông thấy xa xa mấy dãy nhà lúp xúp thì đoán là chợ. Nó bèn đi thẳng đến. Quả thật, chợ. Cái cảnh chợ chiều vô cùng thảm não. Không gì vui bằng chợ đông. Và cũng không gì buồn bằng chợ chiều. Thấy không có bóng người thấp thoáng, Nam men tới một đống rác ở cuối chợ. Ruồi xanh bay ù ù như phi cơ đáp xuống bãi. Nó cảm thấy đói. Nó nhặt một tàu lá chuối xua đám ruồi đối tượng của nó. Rồi ngồi xuống moi móc trong những mớ rác rưới ngập ngụa nhưng nó không ngửi thấy mùi tanh. Nó quơ được một khúc bắp luộc có dấu răng. Chắc ai chê, cạp nửa chừng rồi bỏ. Nó nhặt luôn được mấy qua chuối chín bẹp dí, vỏ đen ngòm. Rồi một khoanh bí đao, một nửa trái bí rợ. Nó chất tất cả 'chiến lợi phẩm' thành một đống. Như thế đã thừa dồn cứng một bao tử con con. Nó sực nhớ tới những bữa cơm ở nhà bà Phước Lộc Thọ. Nhưng nó không dám suy nghĩ gì nhiều về hoàn cảnh của một bà tỉnh trưởng ăn ở với một cán bộ VC. Nó chỉ nhớ câu nói của bà:"Tao sẽ tự vận khi cứu được chồng tao ra." Bỗng một lão già đi tới. Tay lão xách cây chổi, tay cầm cái thúng. - Thằng nhỏ làm gì đấy ? - Lão quát. - Dạ dạ, cháu kiếm đồ ăn! - Mày đi đâu đến nỗi phải moi rác ? - Dạ, cháu là liên lạc bộ đội. - Đồ con khỉ ! - Lão nói vậy nhưng không có vẻ cáu kỉnh. Lão tiếp - Không nên ăn ba cái thứ đó. Về nhà tao cho ăn cơm. Nhưng khoan đã, chờ tao quét chợ xong. Thằng Nam khôn lanh đã nói láo. Nó nhanh nhẹn giật lấy cây chổi của lão già: - Để cháu quét cho ! - Ờ quét thì quét! Để tao kiếm vài món về cho vịt và heo. Trong khi lão già moi rác , thằng Nam quét chợ. Ồ cái chợ sao mà lắm rác. Nào vỏ bưởi, vỏ khóm, lá bánh ú, vỏ chuối, những đôi dép Nhật đứt quai, những cái nón rách, có cả một soong cơm trắng ai bỏ trên sạp hàng. Nó ngừng tay muốn bốc lấy cho vào mồm mà nhai. Nhưng lão già đã quát: - Chớ có ăn! Thằng Nam chợt nhớ lão hứa cho mình ăn cơm nên bỏ ý định ăn cơm trong soong. Nhà lão ở sau chợ. Lão đẫy Nam vô . Nam vừa bước qua cửa, đã giật mình đánh thót. Người ngủ lăn lóc đầy nhà. Dăm chiếc nón cối và kêpi mắc trên vách và để trên vạt. Một anh thức dậy hất hàm: - Mày định làm gì mà vô đây? - Bố em ở ngoài Hà Nội ạ! - Làm gì ở ngoài đó ? - Bố em đi tập kết, không thấy về, má em bảo em đi tìm! - Tập kết thì chuồn về Nam lâu rồi, làm gì tới nay! - một anh khác đang ngủ ngóc đầu dậy quát. Láo !- Tiếng 'quát' như một nhát chém vô hình làm rụng cái thủ cấp xuống giường. Anh chàng lúc nãy bảo, với giọng thông cảm hơn: - Ba em là bộ đội hay cán bộ dân chánh? - Dạ em không biết! Cái thủ cấp kia lại ngóc dậy lèm bèm: - Bố đi tập kết mà không biết là bộ đội hay dân chánh là thế nào ? Thằng này là gián điệp. Bắt lấy nó. - Cái thủ cấp sống rụng xuống và ngáy khò khò, lại ngóc lên luôn với cặp mắt đỏ chạch. Nhưng anh bộ đội kia tiếp: - Nó còn bé, làm gì biết dân chánh hay bộ đội ? Để yên tôi hỏi - Sao biết ba em ở Hà Nội mà đi tìm ? - Dạ, em cũng phóng chừng vậy thôi . Nếu em ra được đó thì gặp ai em cũng hỏi. Thế nào cũng có người biết. Sau một lúc 'tâm tình' anh bộ đội bảo: - Chúng anh sẽ cho em 'quá giang' xe, nhưng em phải công tác bù vào. Thằng Nam vừa mừng thầm vừa hoang mang. Mừng vì được đi xe hơi và hoang mang vì không biết đi đâu và tại sao tên này lại tốt bụng vậy ? Nhờ cái sách của bà Phước Lộc Thọ mà Nam biết bắt đầu bịa chuyện và xây thế cờ. Đời là một tấn tuồng. Mỗi người là một kịch sĩ. Đừng quên nhé! Kịch sĩ Nam đã hiểu ít nhiều cái tấn tuồng này nên mới có cái màn 'ba em đi tập kết'. Được bữa cơm trắng no lòng, lại được ngồi xe. Công tác lúc nãy anh bộ đội nói là tay cầm miếng vải ngồi sau thùng xe mô lô tô va, mỗi lần qua một cái ổ gà thì vẫy cho xe sau đề phòng, chạy chậm lại để khỏi 'hỏng díp' . Theo các anh giải phóng thì bọn Ngụy chẳng sửa sang đường sá chi cả, cứ để 'ổ gà thành ổ voi' xe đảng bác chạy hỏng cả máy! Nhưng Nam chỉ vẫy được vài lần rồi không vẫy nữa vì lâu lắc mới có một cái ổ gà. Anh bộ đội bảo đó là bị ấn tượng phần đường ở phía Bắc cầu Hiền Lương. Nam ngồi xe êm đít quá, nên mặc cho nó chạy đến đâu thì đến không đòi xuống nữa. Tóc chưa bạc thì chưa gặp. Nam bâng khuâng suy nghĩ. Một anh bảo: - Tụi tao không có ra đến Hà Nội đâu. Mày định xuống quãng nào ? Nam ngắc ngứ một chốc rồi đạp: - Anh bỏ em ở đâu cũng được . - Ba mày tên gì ? - Nguyễn văn Tấn. - Ờ đúng là người Nam. Bắc gọi là Nguyễn văn Tiến! Một anh khác cãi: - Người Nam cũng kêu "iến" vậy ! Ông Nguyễn Văn Tiến, đại diện Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam ở Hà Nội mấy năm đấy. - Mấy cha đó bố náo, đặt tên tầm bậy để nghi trang. Tên thật ông ấy là gì chớ không phải tên Tiến đâu! Cậu không biết gì cả. Gọi là miền Nam chớ sự thực ra ông ta ra ngoài miền Bắc lâu rồi. Cũng như ông Nguyễn Văn Hiếu với bà Mã thị Chu đang nằm bệnh viện Việt Xô thì mình móc ra , báo Nhân Dân đăng là ở Sài Gòn ra thăm miền Bắc chứ đếch phải ở miền Nam. - Sao cậu biết giỏi vậy ? - Khắp Hà Nội ai mà chẳng biết! Mấy cậu miền Nam còn bảo thằng bộ đội tiểu đoàn trưỏng Nguyễn Văn Long trình diện Đại Hội Công Đoàn thế giới kỳ đó là bộ đội phục viên ở Nông trường Xuân Mai thuộc F 338. Thôi, tớ không có lộ bí mật nữa đâu. Bị kỷ luật chết ! Nhưng cậu nên nhớ rằng có những chuyện trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường! Còn đây là chuyện trong nhà ngoài ngõ đều biết tõng hết rồi ! Một anh bộ đội lại hỏi thằng Nam: - Bố cậu có phải tên Tấn thật không ? - Thật ạ! - Nếu tên Tiến thì đứt đuôi là người Bắc rồi, còn Tấn đích thực là Nam. Nhưng mà không sao, hễ ra Hà Nội là tìm được . Xe chạy được vài tiếng đồng hồ thì một anh lại hỏi Nam: - Chúng tao sẽ đến trại Bùi Gia Mập chở tù lên Thái Nguyên, mày có đi theo không ? - Bùi Gia Mập là đâu ạ ? - Bùi Gia Mập là Bùi Gia Mập chớ đâu! Nếu mày đi theo xe tao luôn thì tới Hà Nội tao cho xuống còn không theo thì thôi ráng mà cuốc bộ lấy. Ừ, bây giờ có tàu hoả Thống Nhất rồi. Nhưng phải có giấy giới thiệu thì mới mua vé được. Thế nào ? Quyết định nhanh đi. Sắp tới ngã rẽ rồi đấy. - Tôi đi. Óc phiêu lưu nổi dậy trong đầu , Nam đáp ngay không suy nghĩ. Từ lúc vào nhà lão già, anh bộ đội này không có vẻ gì chú ý tới Nam. Nhưng khi lên xe chạy được một chặp thì anh ta miễn cho Nam cái nhiệm vụ quơ nhánh cây và kêu xe chạy chậm lại, bảo Nam lên ngồi trên cabine với mình. Nam mới biết anh ta là chỉ huy trưởng (CHT) đoàn xe 6 chiếc môlôtôva. Xe lại bắt đầu trở lại vận tốc bình thường. Anh CHT hỏi Nam: - Mày bảo ba mày là cán bộ tập kết ? - Dạ, phải! - Mày không nói láo chớ ? - Dạ không ? - Mày bao nhiêu tuổi ? - Dạ 17. - Ba mày tập kết 20 năm mà mày 17 tuổi. Vậy ba mày là ai ? - Dạ em khai gian tuổi để được đi học ạ. - Nam đáp như đã dự tính sẵn trong bụng. Lời nói trơn tru như lươn. Một anh bộ đội lại bảo: - Như vậy mày ít nhứt cũng 20. - Dạ em chắc vậy. Anh CHT khoa tay: - Thôi được rồi. Tao cứ coi mày là con cán bộ tập kết. - Dạ. - Bây giờ tao thêm cho mày là con của Bộ Chính Trị nghe không ? Nam ngơ ngác không hiểu. Anh CHT nói tiếp: - Đoàn tao hiện đang khuyết một đội viên. Vậy mày lấp vào cái lỗ hổng đó chịu không ? Chịu thì đi tiếp, không chịu thì tao tống xuống đất . Tập kết tập kiết gì tao không cần biết! Chúng nó đi về xứ, miền Bắc khỏi bị phá tán. - Dạ chịu. Gì em cũng chịu hết, miễn tìm được ba em thì thôi. - Mày sẽ thế chỗ thằng Điện Thâm. Mày có biết Điện Thâm là ai không ? - Dạ không ạ! - Nó là con trai đại tướng Võ Nguyên Giáp đấy ! Nam giật mình đánh thót quay ngó anh CHT trân trân. Anh ta tiếp: - Nó tên Điện vì hồi má nó đẻ nó ra thì quân ta đang đánh Điện Biên. Cho nên đại tướng đặt tên nó là Điện Biên để kỷ niệm. "Võ Điện Biên" . Nhưng nó lại giống má nó ở cặp môi thâm sì, nên bạn bè của nó gọi nó là Điện Thâm thay vì Điện Biên, riết rồi thành danh Điện Thâm luôn. Thế đấy ! Anh CHT kể tiếp: - Chỉ huy một thằng con đại tướng còn khó hơn chỉ huy một vạn lính thường mày hiểu không ? Nó bất chấp điều lệnh kỷ luật, nội qui gì gì. Nó về nhà chơi rồi nín ở nhà luôn, đi bụi đời nhạc tím nhạc vàng hai ba ngày trở lại đơn vị cũng không ai dám phạt nó. Nó ngủ trưa, kẻng đánh khe khẽ sợ làm mất giấc ngủ cậu cả. Vừa rồi xe đi ngang Huế. Nó xin phép đi tìm quê ngoại nó 1 ngày rồi lặn luôn không thấy trở lại. Quê ngoại nó ở đâu đó tao không biết, chỉ nghe nói là má nó đẻ ở Huế. Rồi thôi, xe tới ngày đi là phải đi. Cậu Điện ta vắng mặt, tao càng mừng! Bây giờ mày thay thằng Điện Thâm nghe! Nam ậm ờ. Anh CHT cười nhạt: - Đang là con cán bộ tập kết quèn laị được làm công tử sướng mê còn không chịu à ? - Dạ em chịu chớ! Nhưng em không nói tiếng trọ trẹ được . - Ờ được đấy, như vậy bố con sẽ gặp nhau. Còn cái "tiếng" thì không quan trọng! Đừng nên nói gì hết là xong. Điện Thâm cũng là Điện Câm luôn. Anh CHT ngó thằng Nam một chút rồi gật: - Mày mặc đồ của nó chắc vừa ! Nam chưa mặc mà đã thấy ngứa ngáy khó chịu trong người . Quân phục VC, nón cối gắn sao vàng là kẻ thù của ba nó, của nó và của cả dân Miền Nam . Làm thế nào nó khoác lên người được ?? Lại còn làm con ông đại tướng, kẻ đối mặt với quân đội Cộng Hoà! Tất cả như một bài toán kỳ quái, nó không muốn cả nhìn mặt bọn lính cụ Hồ này, nhưng nó nhớ lời bà Phước Lộc Thọ dặn:"Đời là một tấn tuồng"...Bà là vợ tỉnh trưởng bây giờ lại sống chung vơí một tên cán bộ ở miền Bắc mà bà vẫn gọi "mình ơi" ngọt ngào. Chả tuồng là gì ? Mình mặc đồ lính Bắc có đau là bao, so với bà ? Nghĩ vậy Nam thản nhiên nói với anh CHT: - Em rất vinh dự ạ! - Vậy thì kể từ giờ phút này tên của mày là Điện Thâm, nghe không ? Nhớ lấy . Nam lại còn đẩy đưa: - Xin gọi em là "Điện Nam", có nghĩa là Điện Biên và Miền Nam đều thắng to , có được không anh? - Được! Nghe cũng hay hay. Chiều hôm đó tới trại Bùi Gia Mập. Chu vi thật rộng, ngó mút mắt, toàn là nứa xốc tréo mũi nhọn, tua tủa như hàng ngàn ngọn dáo chỉa lên trời. Trên đầu cổng một tấm cót phết vôi mang dòng chữ đen loang lỗ "trại cải tạo BGM" . Hai bên cổng là hai chòi gác như hai cái nah còn cái cửa như miệng con gấu, lúc há ra lúc ngậm lại, nuốt tới hàng trăm sinh linh xe cộ một lúc. Đoàn xe dừng lại chờ xét giấy, mở cổng rồi từ từ lăn vào đậu ở trước sân cờ. Quái nhỉ sao đi đâu cũng cứ thấy cái vệt máu tanh tưởi này nó cứ loe ra trên đầu người ta , như muống chụp xuống mặt đất, như cái lưỡi con thuồng luồng muốn quấn nuốt hết cả người và cảnh vật vào bụng nó. Nam được anh CHT trao cho bộ đồ màu cứt ngựa và cái nón cối. - Cậu là Điện... - ...Nam, dạ! - Cậu phải cẩn thận khi tiếp xúc với tù nghe chưa ? Nếu ai ngạc nhiên vì cách phát âm của cậu , cậu cứ tỉnh bơ nghe chưa ? - Dạ! - Phải nói là "Vâng" cho rập khuôn với chúng tao . - Dạ "quâng" - Vâng chứ không phải "quâng" Thằng Nam bắt đầu đóng kịch trong ngôn ngữ. Kịch là diễn lại sự thật y như thật, có pha tí mắm muối. Thằng nào khéo tay thì pha vừa miệng người ăn. Hồi ở trường có đứa đóng vai hoàng tử, khán giả khen "giống lắm" nhưng có ai biết ông hoàng đó mặt mũi ra sao ? Bây giờ mình đóng vai thằng con trai một ông đại tướng cộng sản. Nam không biết nó ra sao nhưng phải đóng cho giống! Ồ dễ mà kịch sĩ Nam! Tên CHT và tên quản giáo đi song song xuống trại giữa lúc tù đang ăn cơm chiều. Kẻ ngồi trên sạp nứa, người bành dưới đất. Đây là giờ thiêng liêng nhất của tù. - Coi chừng chào ! - Có tiếng nạt to. Những người tù đang ăn, buông đũa ngồi "nghiêm", nếu ngồi xếp bằng thì hai tay để trên bắp vế, còn ngồi chồm hổm thì buông xuôi xuống không được nhúc nhích, hai hàm răng đang ngai cũng ngừng hoạt động cứ để cho thức ăn đầy ứ nằm im trong mồm. Bỗng tiếng nạt vang lên: - Thôi chào! Tù nhân lại cầm đũa để tiếp tục bữa cơm, nhưng cái tiếng hô kia lại vang lên: - Ngưng ăn để nghe cấp trên chỉ thị! Tên quản giáo nói: - Những người có tên sau đây sẽ rời trại ngay bây giờ! Tên CHT móc giấy trong túi phành ra đọc một hơi mười mấy danh sách không nghỉ. Thằng Nam ngồi ké trên mép sạp nứa lắng nghe. Bỗng tên CHT dừng lại, nghiêng tờ giấy ra ánh nắng và cố đọc nhưng hắn ngắc ngứ rồi đưa sang tên quản giáo , bảo: - Đồng chí coi tên gì đây ? Tên quản giáo nheo nheo rồi bảo: - Ở đây có ai tên Nhan không ? - Không ạ! - Hoặc Nhản, Nhàn, hay Nhân gì đó. Một người đáp: - Có một anh tên Nhẫn vượt ngục bị bắn chết cách đây mấy tháng chớ không có tên Nhản tên Nhàn gì hết. Tên quản giáo cau mặt: - Viết chữ gì như thế này. Nhân không ra Nhân . Nhàn không ra Nhàn. Tên CHT bảo "Điện Thâm": - Cậu học lớp 12, đâu đọc xem nào ? Điện Thâm cầm tờ giấy đưa lên mắt, nhưng nó không thấy gì hết, những hàng chữ như những quân hàng di động. Không hiểu sao nó nghi đây là tên ba nó bị viết sai đi. Lần trước nó ra đồng tranh nó cũng nghi là ba nó nằm ở đó. Lần này nó lại nghĩ rằng ba nó vượt ngục bị bắn chết. Một người kiên cường , tánh nóng như lửa không dễ gì kiên nhẫn chịu đựng sự hành hạ của đám người thú này. Thằng Điện Thâm đang phóng những ý nghĩ của nó vượt ra khỏi tờ giấy, thì có tiếng hỏi: - Thế nào, con ông Võ đại tướng ? Đã học hết lớp 12 mà đọc không ra một chữ tầm thường như thế à ? - rồi quay sang quản giáo, hắn bảo:- cứ đọc tới đi. Coi như tên Nhân hay Nhẫn gì đó đã chết rồi. Đồng chí cứ ghi dùm cho tôi một chữ là không có ở trại nầy. Một số danh sách được đọc tiếp. Tất cả hơn 20 người phải rời trại ngay bây giờ. Nhờ nghe câu chuyện giữa tên CHT và tên quản giáo mà Điện Thâm biết rằng những người được gọi tên vừa rồi mang cấp bậc đại tá, nên phải chuyển trại. Điện Thâm mong có ba trong số này. Vì lẽ gì đó cũng được, ba nó chưa chết. Ba nó còn sống sót ở đâu đó. Dù ở đâu, một ngày kia phụ tử cũng sẽ trùng phùng. Những tù nhân được gọi tên mang xách hành lý lên văn phòng chờ lệnh. Đời thằng sĩ quan chiến bại bị tên địch không đáng xách dép cho mình, chỉ huy. Đau lắm, nhưng làm gì được nữa ?! Cái ý nghĩa "đồng minh" thiệt thấm thía. Hành lý của họ không có gì đáng một trinh cả. Một người ôm một chiếc mền rách hôi hám. Một người quảy chiếc ba lô có một quai, trên lưng ba lô đeo một cái hộp lon còn dính mấy hột cơm. Một người đi lặc lè tay xách một chiếc dép cụ Hồ đứt quai. Hai mươi mấy ông đại tá chờ lệnh của một tên quản giáo mang cấp bậc thượng sĩ. Tất cả ngồi im lặng, một người đau nặng, ngồi dưới đất tựa đầu vào vách thở dốc. Một người khác xin quay về trại. Tên quản giáo quát: - Để làm gì ? - Thưa cán bộ tôi bỏ quên cái "rút dép"! Tôi xin phép về lấy rồi trở lên ngay ạ ! - Không ai đi đâu cả. Cứ ngồi đấy cho đến lúc lên xe. Thằng Điện Thâm vọt miệng: - Ông ở lán nào, cái rút dép để ở đâu, tôi di lấy dùm cho chú! Tên quản giáo xua tay, gắt gao: - Không được đâu "đồng chí"! Bọn này là ghê lắm. Chúng nó cho mật hiệu nhau để đánh úp trại đó chớ chẳng phải cây rút dép gì đâu! Cuối cùng không ai được rời chỗ. Độ 9 giờ tối lên xe. Từng người lặng lẽ ra sân như những cái bóng. Họ chui vào sau xe như vào bụng một con quái vật sẽ mang họ đi đâu không biết, mà họ cũng không cần biết. Ở đâu thì cũng không khác ở đây. Quả đất này đã trở thành địa ngục. Lò sát sanh có lẽ là nấc thang chót lên thiên đàng. Không một câu đưa tiễn, không một cái vẫy tay. Những người ở lại không được phép ló đầu ra cửa. Mà có ló ra họ cũng không thấy gì ngoài đêm đen. Một anh tài xế đến trước mặt CHT: - Báo cáo thủ trưởng, máy hỏng ạ! - Tại sao thế? - Báo cáo không rõ ạ, nhưng "đề" không chạy! - "Đề" thử lần nữa xem! - Dạ, em đã "đề" nhiều lần nhưng vẫn thế ạ. Tên quản giáo chạy ra hỏ CHT: - Có việc gì thế đồng chí? - Xe hỏng ạ! Tên quản giáo lầu bầu: - Chúng nó phá hoại rồi! - Và hắn quát luôn:- Xuống hết! Đám tù lụt tụt xuống xe lố nhố lao nhao không hiểu chuyện gì. Tên quản giáo quát: - Xếp hàng hai bên cột cờ, chờ lệnh mới. Chưa đầy một phút kẻng khuya lên rầm rĩ. "Có phản động đột nhập trại!" Câu này truyền đi khắp các lán bằng loa điện. Tù nhân đang ngáy ngủ bật dậy và bị lùa ra sân cờ. Tên quản giáo huấn thị: - Có phản động mưu đánh úp trại ta. Các anh phải phát hiện ra tên ấy ngay. Không ai nói gì. Họ mong vấn đề chóng giải quyết để được trở vào ngủ. Sáng còn đi lao động. Tên quản giáo lồng lên: - Đoàn xe Trung Ương vào đây cho chuyển trại một người. Đến giờ xuất phát máy lại hỏng là thế nào ? Tại sao máy hỏng trong một trường hợp lạ lùng như vậy ? Nếu không có bàn tay phá hoại thì đã không có việc này! Tất cả đều lặng im. Mấy con muỗi bay vo ve như định minh oan cho họ, nhưng chính chúng lại làm cho tên quản giáo phát cáu thêm. Hắn vung tay quả quyết: - Đây không phải là lần đầu trại này bị phá hoại. Bùi Gia Mập là ổ phản động còn sót lại trú ẩn. Chúng có liên hệ với những người trong trại này. Chúng tôi đã có hồ sơ từ lâu, nhưng để chúng đi sâu vao tội ác, chúng tôi sẽ tóm luôn một mẽ. Rồi hắn ra lệnh tiếp: - Cái anh "rút dép" bước ra khỏi hàng. Người tù ốm yếu lặc lè bước ra đến đứng trước mặt tên quản giáo. Tên này quát: - Đồng bọn với anh là ai trong vụ phá hoại này? Người tù đáp: - Tôi có biết gì đâu ạ ! - Cái tiếng "rút dép" là một bí hiệu phải không ? - Dạ tôi... - Anh không được nói nữa - Tên quản giáo nói với tên CHT - Chúng nó thông tin toàn bằng mật hiệu, ghê gớm lắm đồng chí ạ ! Bỗng anh tài xế đến báo cáo với tên CHT: - Chúng tôi đã phát máy được rồi ạ ! - Xe hỏng thế nào thế ? - Dạ lúc đậu, anh bạn quên tắt máy đèn nên điện yếu đấy thôi chớ không có hỏng máy ạ . Tên quản giáo khoát tay: - Các đồng chí có thể lên đường. Anh "rút dép" ở laị. Cả trại đứng nguyên đấy. Nếu không khai đồng bọn sẽ đứng tới sáng. Xe chạy ra khỏi cổng. Thằng Điện Thâm hú vía. Có phản động đột nhập trại thật đấy, nhưng phản động đã thoát ra đàng hoàng bằng xe hơi nhà nước! Bây giờ Điện đã khoác áo quân đội nhân dân, con của đại tướng. Nào phải là phản động! Xe chạy một lúc có đèn chớp hiệu phía sau xin dừng lại. Rồi từ phía sau đoàn xe một tên đội chạy đến báo cáo với CHT: - Có một thằng tự vận. - Tên nó là gì ? - Dạ không rõ ạ. - Tự vận bằng cách nào ? - Nó hô "đ.m. thằng Minh" và đánh cằm đứt lưỡi nhưng chưa chết! - Vứt nó xuống rộng! - Tên CHT quát - chạy tiếp . Rồi hắn lấy đèn pin soi trên tờ danh sách, lấy bút bi gạt một cái, lẩm bẩm:- Tá ở đâu mà nhiều như bọ thế ? - rồi hỏi tiếp: Nó địt mẹ hay đụ mẹ thằng Minh, ủa bác Hồ? Nếu địt thì nó là người Bắc! Còn đụ thì người Nam! Tên đội đã chạy đi còn quay trở lại: - Dạ Bắc thì sao ạ? Thằng này đụ má thằng Minh nhưng lại giọng Bắc! - Bắc hay Nam cũng phản động thôi! Quẳng nó xuống ruộng đi. Không hiểu sao thằng Nam lại buột miệng hỏi: - Những người Nam ra Bắc lâu nam cũng nói giọng Bắc được chứ đồ...ồng chí? Tên CHT đáp: - Ra Bắc lâu năm nhưng ba mày chưa chắc đã nói được giọng Bắc. Còn tao có vô Nam bao lâu cũng không nói được giọng Nam. Cũng như mấy thằng tù cải tạo, mầy thấy không ? Nuôi phí cơm chớ đời nào đổi được cái óc đen ngòm của chúng nó. Nó phá hoại, vượt ngục, đánh quản giáo , ăn cắp muối...khiếp lắm! Thằng Nam lại bắt được mối, nói tiếp: - Đồng chí tài xế bảo là bình điện yếu chớ đâu có ai phá hoại, đồng chí ! - Chúng nó lén bật điện, ai biết được . - Đâu có "tên tù" nào laị gần xe mà bật được ? Tên CHT quát: - Mày thấy được bọn đó hay sao ? - Dạ, xe đậu gần trạm gác mà! Tên CHT nổi cáu: - Gác ngủ gục thì sao ? - Dạ gác đâu có ngủ. - Bộ mày muốn bênh chúng nó hả? Ừ bênh thì vô đó mà ở với chúng nó. Thằng bé giật mình nhớ ra mình là "con Võ đại tướng" nên tịt luôn. Chương 5 Điện Thâm thức dậy thì đã sang một ngày mới. Một ngày mới cũ như trái đất, nên chẳng có gì mới đối với nó cả. Vẫn thế, vẫn thế. Phong cảnh ở đây như rắc một lớp bụi nâu. Đường xe hơi và xe lửa gặp nhau ở đây. Đoàn xe đỗ lại để lấy thêm chất đốt cho người và xe. Tên CHT hất hàm bảo Điện Thâm: - Xuống ga kia kiếm gì bỏ bụng, mày! - Em đâu có tiền! - Dân miền Nam giàu bỏ mẹ lại kêu không tiền ! - Dạ em và gia đình em đi kinh tế mới từ khi Giải Phóng vào! Tên CHT trợn mắt: - Gia đình tập kết lại đi "Ca- Tê- Em" (KTM) à! - Dạ người ta bắt lầm. Má em van xin nhưng họ không nghe. - Điện Thâm nhanh trí nói trớ - Gia đình em phải lãnh 1 cái cuốc chim và 3 lít muối đi lên rừng sản xuất. Tên CHT trợn mắt nhưng dịu giọng: - À mà cách mạng đang tiến lên quá độ, có khi cũng nhầm! - Có lẽ để đền bù cho sự nhầm lẫn của cách mạng, hắn móc túi chọn một tờ giấy bạc và bảo: Cầm lấy xuống ga mua chuối bánh hay bất cứ thứ gì bỏ vào mồm được đem lại đây ta chén! Từ đây chạy suốt thì phải chiều mai mới về tới Hà Nội. Ở đó tha hồ mà ăn tươi . - Ở thủ đô "ngày mai ăn khỏi trả tiền" hả đồng chí? Tên cán bộ không hiểu giai thoại chế diễu trong sách nên trừng mắt: - Thủ đô nào ăn khỏi trả tiền? Bố láo! Thằng Điện Thâm giật mình đánh thót: không nên đùa! Lỡ lòi đuôi "kịch sĩ!" Nó cầm tờ giấy bạc, đưa lên mắt xem và hỏi: - Giấy này bao nhiêu đây, thủ trưởng ? - Hai hào chỉ đấy! Đã giải phóng cả năm rồi không biết à ? - Em đi kinh tế mới có thấy tiền bạc bao giờ ? Rồi nó lủi thủi đi về phía ga lèo tèo ba cái hàng nước vối với mấy cái bát sành. Từ ngày giải phóng vào .... Ruồi bâu lên mấy cái vỏ chuối dưới chân bàn, bay tủa ra như một giàn nhạc tí hon chào khách qúi. Bà hàng nước chít khăn nâu đon đả mời: - Anh giải phóng về chơi quê ta đấy à ? Mời anh xơi bát nước ! Điện Thâm dừng lại, ngồi vào bàn thong thả nâng chén hớp từng ngụm. Nước chát chát, nhưng vừa đói vừa khát, nuốt cũng ngon. Xong rồi, đứng dậy oai hùng cất bước. Bỗng nghe tiếng chân chạy phía sau: - Anh cho tiền nước ạ! Điện Thâm ngạc nhiên trước cái bàn tay răn rúm chìa ra run run. Điện đặt tờ giấy trong lòng bàn tay già và nói:"cảm ơn cụ". Nó không kịp nghĩ gì khác. Nó chợt hiểu ra, tiếng mời ở đây không có nghĩa như ở trong Nam. Hơn nữa đây là cửa hàng nước không phải nhà riêng. Nó đi đến trước cửa ga, đứng ngơ ngơ ngáo ngáo không biết để làm gì thì thấy một tấm bảng đỏ lói mang những dòng chữ vàng choé. Đây là cái lối của họ. Mắt Điện đã từng quen nhìn ở Sài Gòn và những chợ - đã đi qua - bảng đỏ và sao vàng. Đỏ là máu , vàng là vàng lá và vàng khối. Muốn có vàng nhiều phải đổ máu. Lãnh tụ CS , tên nào cũng giàu sụ là nhờ máu của chiến sĩ và cán bộ của chúng đổ ra. (Tiền của chúng rồi sẽ mua hết bọn tư bản. Nhưng tư bản nhầm tưởng rằng họ sẽ chinh phục, bắt CS phải đầu hàng vì...tiền!) Một tiếng còi thét lên như tiếng con lợn bị chọc tiết, làm Điện giật mình . Nhưng nó cũng cố xem qua những dòng chữ: "Nơi đây, đồng chí Lê Duẩn đã từng làm công nhân tàu hoả năm 1933 để xây dựng cơ sở đảng. Cũng chính năm này đồng chí bị bắt đày đi Côn Đảo ..." Tiếng tàu hoả lại éo lên làm Điện ngưng đọc. Điện định quay trở lại, nhưng sực nớ ông CHT đưa tiền cho đi mua chuối, bánh, lỡ đã uống nước vối hết một hào rồi. Còn một hào làm sao mua nổi bánh, chuối đem về .Nhưng tô nước vối đã một hào thì với một hào còn lại làm sao mua được món gì để bỏ vào bụng, nhất là cái bụng từng quen thắt như đám lính này ? Tuy vậy, hãy thử thời vận xem sao. Nghĩ vậy Điện quay lại hàng nước hỏi giá một nải chuối. Bà cụ trả lời bằng một câu hỏi: - Đằng nớ xài giấy chi đấy ? Điện hiểu và đáp ngay: - Giấy miền Bắc chính cống ạ! - Giấy cụ tôi không quen. - Giấy đức thánh Trần đâu còn nữa ạ! Bà cụ cười giơ cả lợi ra: - Anh nói rứa răng không còn? Một đức thánh ăn 10 cụ ở đây này! Điện giật mình đánh thót, quay mặt ngó quanh. Thấy năm bảy người đi tới, Điện đưa tay sờ nải chuối vàng hườm, vờ hỏi để lấy oai: - Chỗ này cụ tính bao nhiêu ? - Tôi không biết giá! - Sao cụ treo bán? - Treo thì treo nhưng bán thì không bán! - Thế cụ biếu không cho khách à ? - Có loại khách tôi biếu không . Nhưng đằng nớ không phải là loại khách ấy. Bà cụ nhìn chăm chăm vào cái nón của Điện làm Điện nghe buốt tới óc. Điện hiểu bà cụ muốn ngầm nói gì với Điện. Cái sao vàng trên nón làm khổ Điện nhưng bằng cách nào nói cho bà cụ biết cái bụng của mình. Đám người đi qua. Họ cười nói rân ran, giọng nói nặng chình chịch. Điện không nghe ra họ nói gì. Y như họ là người ngoại quốc vậy . Điện hỏi : Cụ bán cho cháu một hào chuối hoặc bánh được không ? - Chuối làm gì bán có một hào ? Chả nhẽ tôi lại bán cho ông nửa trái à ? Đời này có ai mua nửa trái chuối không ? Điện tìm cách thuyết phục bà già: - Cháu không có tiền cụ à. - Ăn cướp của người ta, chở đầy xe chở về ngoài ấy, mà kêu không tiền à? Bà già lại nhìn cái nón cối của Điện với cặp mắt gay gắt. Một chốc, không hiểu sao bà lại bảo:- Thôi bẻ trái đèo cuối nải chuối, tôi bán rẻ cho đó. Điện bẻ trái chuối và đưa tiền cho bà lão. Bà không nhìn, đút vào dưới nắp tràng bằng tre hỏi:"mặt mũi râu ria ai thế này?" - Cụ Hồ đấy. - Cụ Hồ nào ? Điện dậm chân: - Giải phóng cả năm rồi bà chưa biết cụ Hồ là ai sao ? - Làng tôi ở gần rú rậm, có cụ Hổ chớ không có cụ Hồ! Điện cầm trái chuối về đưa cho anh CHT và thuật lại câu chuyện. Anh CHT bẻ nửa trái đưa cho Điện, không nói mắc rẻ, chỉ chép miệng: - Bà già lạc hậu lại ở ngay quê đồng chí tổng bí thư. Rồi móc đưa cho Điện tờ bạc khác- mày đi mua hai cái bánh ú. Điện bảo bánh ú đàng quán hết rồi. Thực ra Điện không muốn trở lại để nghe bà lão mắng mỏ. Tuy trong bụng không thích nhưng ngoài mặt phải làm ra vui. Đời là một vở tuồng. Câu nói của bà Phước Lộc Thọ là một nguyên lý để sống như nguyên lý Archimède trong vật lý, Pythagore trong hình học vậy. Xe lửa ở phía Nam đỗ lại ở ga. Nó mang dòng chữ bên hông vàng ngoách, trong bụng nó là gạo, TV, tủ lạnh và tù. Những thứ ấy chở ra Bắc. Đó gọi là con tàu Thống Nhất. Điện lên xe. Không biết suy nghĩ những gì. Đầu trống mà bụng cũng rỗng. Anh chỉ huy trưởng cứ lầu bầu về bà già lạc hậu ở quê đồng chí tổng bí thư. Xe chạy nhanh. Đường không xốc nhiều. Điện định bụng sẽ bình tĩnh xem cây cầu Hiền Lương ra sao nhưng khi mở mắt thì đã qua khỏi lâu rồi. Đứa con đi tìm bố bây giờ đã lọt ra đất Bắc XHCN. Rồi cái gì sẽ tới ? Điện nhớ mẹ và hai chị. Không biết bây giờ họ ở đâu? Chị vượt biên có thoát không ? Mẹ có về quê ngoại được không ? Lòng cứ dậy lên cuộn tơ vò. Cái thiên đường kinh tế mơí bây giờ có thêm mấy cái lò thổi rèn đúc cuốc chim cho dân miền Nam đi xây dựng xả hội chủ nghĩa bằng những tấm tôn nằm úp trên những sườn nhà xiêu vẹo do những bàn tay đàn bà dựng lên. Tên Lê Duẩn là đồ tể áo quần sạch sẽ nhưng nó uống máu người không biết tanh. Nó là tên cướp mặt mũi bình thường nhưng tay nó đã đốt phá sạch xóm làng miền Nam. Chính nó ! Dân Nam kỳ gọi nó là con heo. Dân miền Bắc kinh hãi nó nhất. Nó ăn nói như chó táp nước bèo, học hành chẳng ra chi, nhưng sao nó lại làm chúa một xứ, tại sao có những tên Nam Kỳ học thức lại quì lạy nó coi nó như cha? Điện tự hỏi rồi ngủ vì mệt mỏi ê chề. Giấc ngủ không biết kéo dài bao nhiêu năm nữa! Nó tưởng đã qua hàng thế kỷ, nhưng khi nó mở mắt ra thì nó vẫn thấy đoàn tàu đậu ở gần cổng xe lửa với cái tấm bảng đỏ choé mang thành tích của đồng chí "tổng bí thư Lê- con- heo" Đoàn tàu dài dằng dặc đã đến đỗ ở ga không biết từ lúc nào, đầu tàu hướng về phía Bắc. Không hiểu sao nó nghĩ rằng trong những toa tàu này có ba nó. Ông ấy bị xiềng chân trói tay vứt nằm chung với những người khác như nó đã thấy. Ừ, có khi mình sẽ gặp ba ở đây. Ý nghĩ này làm nó tỉnh ngủ và trở thành táo bạo. Nó muốn chạy ào vào đoàn tàu và tìm ba nó trong các toa. Nhưng thấy chung quanh toàn là màu đỏ và những người đội mũ đính sao vàng thì ý nghĩ này dịu xuống ngay. Bên cạnh nó anh CHT đang lim dim đôi mắt ra chiều suy nghĩ. Bỗng nó hỏi: - Anh có tiền không , em đói quá! Anh CHT mở choàng đôi mắt, gật gù nhìn nó: - Tao cũng đói. Nhưng bánh trái ở đây đắt quá. Gì mà tới 2 hào một quả chuối. Dồn đầy bụng phải mất bao nhiêu? - Thôi để em laị đó hỏi xin mấy cái bánh ú thiu. - Ối bậy nào, lính bác Hồ không được làm thế ! - Nói rồi anh CHT móc tuí áo lấy tiền - Đây là khẩu phần ngày mai. Nhưng tạm ứng cho ngày nay, mai sẽ tính - rồi đưa tiền cho thằng bé. Thằng Điện chạy bay trở laị ga. Bà hàng nước vẫn còn đấy, nhưng chuối bánh đã biến đi hết. Điện hỏi: - Mấy cái bánh ú hồi nãy đâu rồi cụ ? - Bán hết rồi. Mấy cái thiu họ cũng mua. Không biết để làm gì? Thằng bé thoáng nghĩ và nói ngay: - Chắc là mua cho tù cải tạo chớ gì. - Ừ, tù mà được bánh đó cũng là quí rồi. - Ba cháu không ăn được đâu . Thằng Điện buột miệng nói. Bà lão nhìn nó: - Cậu có ba đi cải tạo à? Trại nào thế ? Thằng Điện xua tay rối rít: - Không ! Không, ba cháu đi tập kết. - Người trong nớ thì đã về lâu rồi. Sao cậu còn ra đây. Thằng Điện suýt lòi đuôi kịch sĩ, nói luôn một tràng như để thoát bẫy: - Ba cháu còn công tác ngoài Hà Nội, chưa về. Cháu đi nhờ xe quân sự ra tìm ba cháu. Đi đến đây thì hết tiền ăn quà. Đói quá. Bây giờ chỉ còn có nhiêu đây. Anh chỉ huy trưởng đoàn bảo cháu đến mua bánh! - Bánh hết rồi. Chỉ còn mấy nải chuối sống. Hai hào một nải. - Cụ cho cháu xin một nải. Thằng bé móc tiền đưa và lấy nải chuối xanh ngắt từ trong tay bà cụ. Tiếng còi tàu oéc lên inh ỏi. Tàu Thống Nhất lại đi. Những toa tàu đóng cửa kín mít bị lôi sau cùng. Không biết sao nó có ý nghĩ mãnh liệt:"Ba ở trong những toa này!" Trở lại gặp anh CHT, đưa nải chuối xanh. Anh ta nói: - Chuối này chỉ để dằn bụng người chết, chớ mình ăn sao được ! - Rồi bảo: Thôi lên ngủ tiếp là hết đói. Chừng vài giờ nữa, chúng nó bốc hết mấy cái thằng đại tá ở trại Kiên Hà trở ra đây, mình đi thẳng về Hà Nội. Em sẽ gặp ba em nội nhựt ngày mai. Sướng nhé! Ráng nhịn đói. Anh CHT nói một đường, thằng Nam nghĩ một ngả, nhưng nó cũng thấy sung sướng vì những tiếng "gặp ba em". Chương 6 Anh CHT bảo: - Bây giờ mày không thể xài tên "Điện Thâm" nữa nghe chưa! - Tại sao vậy anh? - Vì đây là Hà Nội. Thằng Nam mừng rỡ thật tình hay đóng kịch, nó cũng không biết. - Như vậy là em đã biết được thủ đô của nước mình. Lâu nay em chỉ ước mơ có ngày được ra Hà Nội để thăm di tích lịch sử Hồ Hoàn Kiếm. Anh CHT bảo: - Bây giờ Hồ Hoàn Kiếm xưa rồi, không ai tham quan nữa. Người ta đi viếng lăng bác hiểu chưa ? - Dạ em có nghe, nhưng không biết nó ở đâu . - Thì ở Hà Nội chớ còn ở đâu. Nhưng phải có giấy giới thiệu cơ quan đấy. Đi vào chỗ tôn nghiêm thì phải có tổ chức. Thằng Nam tỏ ra có khiếu đóng kịch hơn bao giờ hết: - Em coi cho kỹ rồi về thuật lại cho các bạn nghe. Anh chỉ huy trưởng lắc đầu: - Không được đứng lâu đâu mà nhìn bác! - Ủa sao vậy anh? - Vì người đến viếng đông lắm . Phải chờ tới phiên. Nếu ai cũng đứng lại lâu như coi hát thì đoàn người dài ra tận Bến Hải. Cho nên vào đó, chỉ được đi chậm, chân bước mắt ngó thế là ra ngay. Vậy là phúc rồi. Biết bao nhiêu người chết rồi mà không được viếng lăng bác đấy. Thằng Nam làm thinh. Đầu óc nó như một mớ bọt xà bông phồng lên rồi xẹp xuống tan ngay. Xe đỗ lại, anh CHT bảo: - Đây là cửa ngõ vào thủ đô. Em xuống đi bộ nhé! Xe này vào thành sẽ phải trình giấy cho trạm gác, em không qua lọt đâu. Vì thằng Điện Thâm, con ông Giáp, lẫn ông Giáp, nhà ở trong thành, lính gác đều biết mặt. Môi nó thâm, môi em đỏ. Chỉ một cái dấu riêng đó đủ lộ rồi. Anh tiếc là không làm gi khác hơn được để giúp em tìm bố, một cán bộ trung kiên của Miền Nam bất khuất anh hùng tập kết.... Anh CHT nói một đoạn văn chưong theo kiểu báo Nhân Dân mà Nam từng đọc. Nam nói: - Em xin cảm ơn anh ! - Em cứ đi thẳng đường này thì vào tới ga Hàng Cỏ.- Anh CHT dặn dò cẩn thận - Đừng quẹo trái quẹo phải chi cả. Đi cho đến chừng đụng đường Nguyễn Thái Học, dừng lại ở ngã tư có đèn chớp chỉ đường. Rồi quẹo trái, nhớ quẹo trái là đường Nguyễn Thái Học nghe. Đi đến chợ Giám, không xa đâu. Từ miền Nam ra đến đây còn đi được , sá gì một quãng đi bộ. Tới chợ Giám hỏi Ban Thống Nhất ở đâu. Vô đó hỏi tin tức ba em. Nhớ chưa ? Bỗng anh CHT dừng lại đưa tay đấm đấm đầu: - Mà quên nữa. Ban Thống Nhất đã giải tán vì nước ta đã giải tán rồi, ủa đã thống nhất rồi. Còn cái ông trung ương chủ nhiệm cái Ban ấy thì lại đi cải tạo vì sai lầm xét lại cùng phe với Kơ- rút- xép. Thằng Nam kêu lên: - Ủa sao kỳ vậy ? - Có gì là kỳ. Chống đảng thì thế. Ông ta theo chủ nghĩa xét lại của Kơ- rút- xép ...gì đó. Anh chỉ nghe đồn thế chứ không rõ đầu cua tai nheo ra sao. Nhớ đừng có hỏi tên ông ấy mà bị "liên quan" nhé! - Thôi đi đi cho được việc ! Cố gắng tìm bố nhé ! Mai này anh có vô Nam đừng có quên anh nhé. Muốn tìm anh thì đến cục vận tải quân đội. - Dạ, em cám ơn anh. Em sẽ tìm anh. - Anh sẽ đưa gia đình vô Nam sản xuất. Ở ngoài nầy đất hiếm khó sống lắm! - Dạ, anh vô Nam em sẽ bảo bố em cho anh 2 công đất. - Được rồi. Chỉ nói thế cho vui chớ XHCN sung sướng như thiên đàng , còn bỏ đi đâu. 2 công đất bằng mấy sào ngoài này? - Dạ, em không biết. Nam bước xuống mặt đường ấm bàn chân với ý nghĩ "chắc sẽ tìm được ba nay mai". Anh CHT đóng cửa , xe vút đi. Anh còn thò đầu ra vẫy tay:"nhớ anh nhé! cục vận tải quân đội" . Nam lủi thủi đi. Đây là thủ đô Hà Nội. Nam không còn là Điện Thâm nữa mà trở lại là Nam. Nam không có ông bố tập kết mà chỉ có người cha bị cải tạo. Đi đâu bây giờ? Cứ đi như những người khác . Với vẻ mặt bình thường, tuy trong lòng xáo trộn hoang mang . Nhưng ý định đi tìm cha làm cho Nam vững lòng và vững bước. Từ thanh xuân chí ư bạch phát... "Không có gì khó. Chỉ sợ lòng không bền..." Đường sá nhà cửa phố xá ở đây cũng như Sài Gòn chứ khác gì, chỉ khác có cái lá cờ. Mà cờ khác thì khác tất cả. Đầu óc lẫn tim gan. Nam vừa đi vừa ngó chừng . Một đoàn tàu hoả chạy vượt qua rồi chậm lại . Nam thấy người đông như kiến cỏ đứng lúm xúm bên những toa tàu. Người công an la hét để giữ trật tự, nhưng đám người dường như không nghe. Tiếng loa vang vang: "Chuyến tàu Thống Nhất sẽ khởi hành xuôi Nam vào lúc 12 giờ trưa..." Tiếng loa làm bừng nhớ những chuyến tàu ra miền Trung của ga Sài Gòn chào mừng khác bằng bài Về miền Trung của Phạm Duy. Về miền Trung, miền thùy dương bóng dừa ngàn thông. Cái dư âm ngày xưa như những mũi kim châm chích trái tim non, một thời đã từng dừng lại trước cổng ga để nghe đến dứt bài hát rồi mới đi đâu thì đi. Bây giờ là sự trái ngược: Nam thấy hàng chữ lớn ở trên mặt tiền "ga Hàng Cỏ" và người ùn ùn đến như nước vỡ bờ. Chiếc loa lại tiếp tục oang oang: - Các đồng chí miền Nam hãy từ từ. Bây giờ Sài Gòn là thành phố Bác sớm muộn gì các đồng chí cũng về quê...không nên chen lấn. Nam đói bụng, mỏi chân nên tìm một chỗ ngồi nghỉ. Cái tam cấp vào cửa chính nhà ga là thiên đàng. Nam ngồi phệch xuống đó nhìn ngó tứ bề lạ hoắc với lá cờ đỏ phất phơ trên những dãy phố và nóc nhà ga. - Em đi tìm ba em tập kết! - Nam nói thầm trong bụng để có ai hỏi bất ngờ thì bật ra, khỏi sợ bị lộ tẩy là "kịch sĩ". Mấy đứa bé bán báo rao lanh lảnh: - Báo đây thầy! Báo Nhân Dân đây thầy ! Báo Nhân Dân mới ra lò nóng hổi vừa thổi vừa đọc . Đồng bào miền Nam đang phấn khởi xung phong đi xây dựng kinh tế mới....Liên Xô vừa gởi sang ta 2 tấn bông băng và thuốc sát trùng để băng bó vết thương chiến tranh...A lô! Báo Nhân Dân phát hàng khắp Nam Trung Bắc . Báo này là của trời cho ...Ai mà không đọc ốm o gầy mòn !... Nam muốn đọc nhưng không biết làm sao mua. Thời may có một người mua một tờ liếc qua rồi bảo: - Tin này đọc rồi. Và gác tờ báo lên chậu kiểng bên cạnh chỗ Nam ngồi rồi bỏ đi. Nhưng bây giờ Nam lại không muốn nhặt nó lên để đọc. Dường như mó tới bẩn tay. Đọc thì bẩn mắt. Người ta vào bên trong ga ào ào. Theo nhu chiếc loa vừa la ó thì chắc đây là những người Miền Nam về quê. Đã gần một năm "giải phóng" rồi mà người Nam ra Bắc vẫn còn đọng ở đây. Hay là họ không muốn về cái quê Mỹ Ngụy ? Bỗng có tiếng la ở góc đường chỗ có cái hàng rào bằng gỗ chắn ngang làm ranh giới sân ga. Nam ngó sang thì thấy một người đàn bà đang níu áo một trự đàn ông . Người đàn o trườn tới cố giằng ra, nhủng nhẳng một lúc làm cái vạt áo sau đứt lìa nằm lại trên tay người đàn bà. Bà ta vung nó lên cố đập vào lưng người đàn ông, nhưng không kịp, người đàn ông đã vọt tới trước, và chạy bay, lẩn trong đám người. Người công an đứng bên thềm quát:"trật tự"! rồi chạy tới chỗ người đàn bà. Một người khách nó ngang và lẩm bẩm: - Lại một cặp chồng Nam vợ Bắc. Nam cố ngồi nép vào chậu kiểng để nhìn. Nhưng cần gì phải nhìn. Người đàn ông kẹt trong đám đông nên không thoát đi đâu được. Người đàn bà thừa thắng vọt tới tóm lấy cổ áo của chàng ta. Họ cũng còn trẻ. Khoảng hơn 40. Người đàn bà gào lên: - Anh định trốn tôi hả? Có mà lên giời! Người đàn ông đã không chạy được đành quay lại đối thoại: - Không trốn ai cả. Đừng làm thế! - Làm thế bỉ mặt nhau phải không? Hai con rồi... - Tôi nuôi. - Nuôi sao không dắt đi theo về quê? Người đàn ông không nói suông được, đành ngắc ngứ: - Đã bảo để tôi về thu xếp rồi rước vào! - Chó mà tin. Các ông miền Nam chuồn hết. - Chuồn cái gì? Người ta về xứ! - Về xứ mà bỏ vợ con à? - Ai bỏ mà bảo bỏ? - Không bỏ sao đi không cho hay? - Cho hay rồi kéo níu không đi được ! Người công an đến can thiệp: - Thế nào? Nói rõ nguyên nhân nghe. Độc lập Thống Nhất rồi, Nam Bắc một nhà, làm thế mất hết danh dự. Người đàn bà lên tiếng: - Anh ta cưới tôi có ủy ban chứng nhận. - Biết rồi! Hai con. Rồi sao nữa? - Anh ta trốn tôi! Người đàn ông lên tiếng: - Tôi không trốn. Bảo ả đợi tôi về thu xếp sẽ rước vào. - Anh ta nói điêu. Trước khi anh ta trốn, cãi nhau một trận kịch liệt. Anh ta đánh tôi sưng cả mặt. Rồi đấu dịu bảo tôi ở lại chờ...Tôi biết anh ta sẽ khai tên khác để lừa tôi. Người đàn ông hầm hầm nét mặt: - Tôi không nói điêu. Người ta nói điêu với tôi. Bảo là 2 năm hoá ra 20 năm. Người công an nhỏ nhẹ với gã đành ông: - Đó là chuyện lớn. Còn đây là chuyện nhỏ. Bây giờ đồng chí tính sao? - Tôi về rồi sẽ tính. - Thôi xin mời cả hai về đồn sẽ giải quyết. Bây giờ gàu sắp lăn bánh rồi. Người đàn bà nói: - Tôi không có vé. - Vấn đề vé không quan trọng, giải quyết vấn đề ổn thoả, cả hai anh chị sẽ có vé xuôi Nam. Người công an vẫy tay. Người đàn bà đi theo. Người công an hỏi: - Quê chị ở đâu thế? - Hà Đông, Thường Tín, Thanh Lạc. - Ở cũng gần ga thôi. Lên ga xép cũng tiện! - Nhưng ở đó không thể lên chuyến tàu Thống Nhất được mà phải ra ga Hàng Cỏ. Anh ta mua vé có một mình ... rồi ... ối giời ơi! Bắt lấy nó. Nó chạy trốn vợ con đấy...- Người đàn bà đang tỉ tê kể lể bỗng quay lại kêu ầm lên - Bắt lấy nó! Quân trố vợ, trốn con. Quân đốn mạt. Nhân dân miền Nam anh hùng tất trừ hắn. Hắn là là ...là. Người đàn bà giận quá lắp bắp. Anh công an vẫn kiên nhẫn: - Chị đừng gào to thế. Đừng chửi bới mất thể diện cán bộ Miền Nam thành đồng Tổ Quốc. - Thành đồng gì mà lừa con bịp vợ. Chúng nó hỏi bố đâu, tôi biết nói sao? - Thì cứ nói như anh ấy vừa nói, là về rồi sẽ trở ra rước! - Không đâu! Anh ta ra khỏi lỗ vỗ vế đấy. - Thôi được rồi, chị nên hạn chế. Để rồi mai này còn ăn ở với nhau làm sao nhìn mặt? - Hắn không có trở lại đây đâu mà ăn với ở! Người đàn bà bù lu bù loa làm cho anh công an phải đứng lại nghe lâu lắc. - Hơn năm năm trời ở với tôi, không ngày nào anh ta không chửi miền Bắc là quân ăn mày. Đồ đểu đủ thứ. Hắn còn chửi cả Trung Ương và Chánh phủ. Tôi doạ thưa ủy ban. Hắn cò giục: thưa đi cho tôi nhờ! Bây giờ hắn có sợ ai! Huy chương hắn còn vứt lại đấy bảo tôi bán lấy hoặc đổi ký thịt lợn mà sống lấy. Người công an biết vấn đề không thể giải quyết ngoài đường nhưng cũng không thể rứt đi, còn người đàn bà thì cứ như túm được đối tượng, cứ kể tội lằng nhằng ra. Khách đợi tàu hoặc trễ chuyến bu lại đông nghẹt, đứng thành vòng tròn chung quanh anh công an và người vợ ông cán bộ Miền Nam. Một người có tuổi nói với anh công an: - Xã tôi cũng có một vụ như vậy. Anh chồng tập kết có vợ trong Nam, xa nhà thiếu thốn tình cảm. Những 20 gan sắt dạ đồng cũng phải nhũn. Còn bà vợ thì có chồng đi giải phóng miền Nam không tin tức. Anh chị có quan hệ nhau, ban đầu thầm lén rồi dần dần khó khăn. Chánh quyền thấy cũng hợp lý nên không làm khó khăn. Hai bên đã có con. Anh chàng cũng thương vợ con. Nhưng mà khổ cái là một cảnh hai quê, dè đâu! Đùng một cái thống nhất. Anh ta nói với chị:"Tôi trả chồng chị lại cho chị đó, chị trả tôi về cho vợ tôi nhé! Chị chàng đau khổ nhưng còn làm sao được . Ăn ở cũng hợp lý mà chia tay cũng hợp tình. Chị nói một câu có lẽ cụ Hồ nghe cũng rùng mình:"Giá đừng thống nhất!" Cả ủy ban ngẩn ngơ nhưng làm gì được ? Người công an muốn chấm dứt câu chuyện không đâu, hỏi: - Rồi sao ? - Không biết sao, nhưng không thấy ai nói gì nữa. Người Nam tính tình ngay thẳng, không quanh co. Cơ hội này họ về có trời mà cản. Chuyến tàu xuôi Nam đến giờ khởi hành. Còi oéc lên xé không gian nhu con dao cắt đứt câu chuyện. Thằng Nam đứng dậy, miệng lẩm bẩm:"Giá đừng Thống Nhất!" rồi nó đi theo sự chỉ dẫn của anh CHT. Nó hỏi một người khách: - Đi thẳng đường này đụng Nguyễn Thái Học phải không bác? - Đúng đấy. Cứ đi thẳng là tới Nguyễn Thái Học. Đừng rẽ trái là đụng Lê Hồng Phong, lạc đường tìm không ra. Nhưng không hiểu sao nó đi một lúc lại đụng bờ Hồ. Nó biết đây ở Hồ Hoàn Kiếm vì có tấm bảng chỉ đường to dựng ở mép hồ bên cạnh gốc điệp già có một nhánh khẳng khiu như một cánh tay thò ra mặt nước. Đây là Hồ Hoàn Kiếm. Nơi con rồng từ dưới nước bay lên trả cây gươm lại cho vua Lê. À mà vua Lê gốc người Mường. Con vua Lê giết Nguyễn Trãi vì cô gái tên Thị Lộ bán chiếu gon. Chính nó là con rắn báo oán như Lan Khai viết trong sách mà ông thầy Quốc văn đã đem ra giảng cho Nam nghe. Rồi một ông thầy khác bảo vua Lê là người Mường chớ không phải là người Việt Nam . Những chuyện trong bài học bây giờ bước ra mặt đất, nghe chừng như bớt đi sự linh thiêng mà gần với thực tế hơn. Đây là hồ Hoàn Kiếm nước xanh có cây cối chung quanh bờ. Ngược laị cũng có chuyện buồn cười. Như tiểu sử Thủ khoa Huân nghe oanh liệt vô cùng, ngâm thơ trên đoạn đầu đài trước khi chịu chết, nhưng khi thấy bức tượng đá của ông dựng ở thị xã Mỹ Tho thì Nam giật mình thon thót: tưởng là ông Tây nào chớ. Trời ơi Thủ khoa Huân mà người ta cho mặc pa- đờ- xuy- đờ- in! Cái hồ Hoàn Kiếm nghe trong lịch sử thì thật là thiêng liêng nhưng khi thấy thì Nam không hiểu tại sao trong một cái ao con như thế lại có con rồng nằm dưới đáy? Và bay lên đỡ cây kiếm cho vua Lê rồi từ đó Hà Nội có tên Thăng Long. Cùng ngước mắt về phương Thăng Long thành cao đứng Trong khói sương chiều Nhị Hà còn kia, Nhị Hà còn đó... Lũ quân chàng Tô sập cầu trôi đầy sông Tháp đây! Gươm thần đâu dưới nước biếc... Bài hát của ai làm hay thật nhưng cái khí thiêng trong bài hát còn cao siêu biết mấy nếu đừng đến Thăng Long mà chỉ nghe thấy nó, tưởng tượng thấy thanh gươm thần, thấy cổ Tháp và cái nước biếc của nó thôi. Đi buôn bán thì trăm nghe không bằng một thấy. Còn nghệ sĩ thì chỉ nên nghe đừng nên gặp chán chường. Nam ngồi trên chiếc băng đá ngó ra mặt hồ. Màu nước xaqnh biếc như một tô rau câu xanh lớn. Ở giữa hồ là một tàng cây cổ thụ che gần khuất một mái ngói rêu phong. Tất cả đứng trên cù lao nối vào đất liền bằng một cây cầu gỗ cong cong sơn đỏ loét. Ở ngay đầu cầu bên phía đất liền, cắm thẳng đứng một thân bút cao ngang ngọn cây. Nghe nó thời vua chúa thạnh trị, trong một khoa thi có một thí sinh đỗ trạng nguyên với một bài luận tuyệt bút nên vua truyền dựng cây tháp bút để kỷ niệm đan1h dấu trí thông minh của dân tộc. Nay có còn không ? Người qua kẻ lại đông đúc. Xe đạp vô số. Áo nâu chen lẫn áo trắng áo màu. Nam đói. Khi đói thì trước mắt không có gì đẹp được . Nam có bao giờ nhịn đói mà phải ăn một trái chuối và uống một tô nước vối cầm hơi như vừa qua. Tưởng cơn đói đến thế là cùng. Nhưng bây giờ Nam thấy đói hơn nhiều. Đói cồn cào, đói xót xa, đói mờ con mắt. À ra cái đói nó là thế đó. Quanh đây hàng quán cũng nhiều. Nhưng làm sao mà vào. Trong bài học tả chân, Nam đã từng đọc Nguyễn Công Hoan, thấy Hà Nội ở thời Ất Dậu một người sang trọng vào nhà hàng ăn no đến đỗi khi vừa ra khỏi cửa là nôn thốc ra. Rồi mấy người ăn mày chạy tới chia nhau đống ói. Nam đọc đến đấy xếp sách lại, không dám đọc tiếp. Ngòi bút của nhà văn "tàn nhẫn" quá. Cái chuyện đói trong sách bây giờ lại chính là của Nam, ở ngay nơi đã từng xảy ra năm ấy. Nếu bây giờ được nải chuối xanh của bà hàng nước thì Nam sẽ nhau nuốt như cao lương mỹ vị ngay. Mấy đứa trẻ đi nhởn nhơ quanh bờ hồ. Không phaỉ là đám trẻ đánh giày. Ở đây ít thấy người mang giày. Họ toàn mang dép cao su thứ dép mà dân Sài Gòn đã cho vào ca dao ngay từ quân "giải phóng" Dép râu nghiền nát đời trai trẻ Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai. Một nhà triết học phương Tây đã viết:"Cái yếu của kẻ mạnh chính là bạo lực". Kẻ mạnh không có lý nên phải dùng bạo lực để đàn áp.. Giết và tù không giải quyết được vấn đề gì. (Người CS biết điều này qua bản thân của họ thời thực dân nhưng tại sao họ vẫn đi theo dấu chân của thực dân Pháp? Họ thoát khỏi Côn Đảo để lập lại một Côn Đảo khác tàn bạo hơn. Họ ca ngợi việc phái ngục Bastilles của Pháp, nhưng chính họ đem những mãnh gạch vụn của Bastilles về xây những Bastilles khác to lớn hơn ở khắp nước Việt Nam để rồi dân Việt Nam sẽ phá ngục Bastilles). Thằng Nam đang ngồi ngắm cảnh Bờ HỒ thì thấy người đi bộ lẫn xe đạp vừa chạy vừa la:"Đi lăng bác! Đi lăng bác!" Hàng trăm người chen nhau ngoài đường và đổ về một hướng. Một người chạy ngang đập vai Nam: - Sao không đi? Bộ mày chê bánh mì thịt hả? Thằng Nam ngơ ngác. Nó không hiểu gì về những tiếng vừa phóng thẳng vào mặt nó:"bánh mì thịt!" Những tiếng ấy làm cái bao tử nó run động, không phải trái tim. Nó đứng dậy nhưng chưa quyết định chạy theo. Thì một thằng bé bán kem chạy ngang quát: - Đi! Mau lên kẻo hết. Thằng Nam chạy theo. Dọc đường nó nghe người ta bàn tán rân ran: - Bữa nay là thứ 7. Bánh bán giá mậu dịch. Mỗi người được mua một ổ. - Có phát không không ? - Bèo rồi, còn đòi không nữa! Thằng Nam biết là phải mua, nhưng tiền đâu?? Mặc, nó cứ chạy theo đoàn người vô tổ chức. Ồ , đi viếng lăng bác cái coi ! Không tốn tiền mà đến đây là nhất rồi. Từ xa nó thấy cái nóc cao thì biết đó là "lăng bác"! Bên trái nó là một tượng đồng. Nó biết đó là tượng Lê Nin nhiều lần thấy trên báo. Đúc mất 4 tấn đồng cao 4 thước, cả bê. Nó còn biết có người dám úp cái nón lá rách lên đầu lão ta nữa. Bây giờ mới trông thấy đây. Mặt sắt đen sì. Dáng bộ chồm tới nhu chụp bắt. Nó bị chặn lại. Quãng trường Ba Đình là đây. Cái lăng nằm phía trái chiếm một khoảng đất rộng. Bên phải là khán đài dùng cho những dịp lễ lớn. Người lính gác mặc lễ phục trắng, đội kê- pi chặn ngang. Đoàn người không vào phía trước lăng mà đổ ra phía sau. Phía sân sau cũng rộng, đã chật những người . Ủa, người ta vào lăng bằng cổng hậu ? Thằng Nam nghĩ vậy khi nó đã qua khỏi cổng mà không bị ngăn lại xét hỏi. Đám đông có vẻ hăng hái lạ thường. Có mấy chàng ngoại quốc mang máy ảnh đứng bên trong sân. Có lẽ là nhà báo nước nào đó tới tìm ảnh đẹp. Ở góc sân có một chiếc bàn. Một người con gái mặt bờ- lu trắng đứng ở đầu bàn, một người thì xẻ ruột bánh mì cho người bên cạnh dồn thịt. Một viên công an quát:"Trật tự! Hàng một!" Mọi người đang bu quanh bàn bỗng chen lấn ấu đả để được đứng ở đầu hàng gần bàn nhất. - Chưa tới giờ. Người bán bánh mì nói vừa quơ đồng hồ tay lên. Một thanh niên đứng sát bàn nói: - Còn dăm phút ăn thua gì, chị. Bán sớm cho chúng em đi xem lăng. - Không có bánh mì, không xem hay sao? - Hì hì! - Thôi được , bán đi! Mọi người nhìn tấm bảng đỏ dựng trên bàn :"Giá mậu dịch đặc biệt 2 hào". - Trời ơi! hai hào mà đặc biệt ? Sao lên giá mau vậy ? Hôm qua có một hào! - Không mua thì tránh ra đi! Người ta lao nhao. Có tiếng gắt: - Hai hào lại còn kêu! Cái người đang kèn cựa không dám đứng lên móc tiền đưa và lấy ổ bánh 2 hào gói bằng giấy học trò, lòi đầu lòi đuôi, đưa lên miệng cắn nhai ngồm ngoàm, vừa quay ra vừa gầm gừ:- Lâu qua tao mới thấy mày nghe (thịt) lợn! rồi đi ra góc sân ngồi lên băng và ăn tiếp. Loa vang vang: - Mỗi người khách chỉ được quyền mua một ổ, không được quay lại lần thứ hai. Nam đứng đụng được cái mép bàn thì chị mậu dịch quay tấm bảng ra bề lưng "HẾT BÁNH". Nam mừng thầm với danh dự không bị tổn thương. May mà hết bánh nên mình không phải "mua". Nếu bánh còn thì tiền đâu mà mua? Nhưng Nam cũng làm bộ hỏi:"Hết bánh rồi hả chị?" - Còn bánh nhưng hết thịt. - Kệ không có "thịch" cũng được. - Em là người miền Nam hả? - Dạ, em ở Sài Gòn ! - Ra viếng lăng bác hả? - Dạ! - Thôi, tạm ăn bánh lạt rồi đi! - Dạ. Người mậu dịch viên kia nói: - Tôi còn để riêng mấy ổ cho mình này - chị đưa cho Nam- không mấy thuở ra đây lại hết bánh, mình sẽ mang tiếng phạm chánh sách đối với Miền Nam. Chị mậu dịch kia thấy thế bèn cho luôn phần mình. Thành ra Nam được 2 ổ bánh mì thịt. Ðầy sân, những người vớ được bánh mì cắn nhai với tất cả sự hăng hái và hồ hởi. Ăn xong họ đi ra. Có người hỏi chị mậu dịch: - Mai còn "đặc biệt" nữa không chị ? - Đặc biệt ở đâu có hoài ? Bữa nay nhằm ngày bác theo Mác Lê nên mới có sự đặc biệt biết không? Thằng Nam ra ngoài rào, tìm một cái băng ngồi thưởng thức đặc sản thủ đô. "Hèn lâu tao mới thấy mặt mày! Đồ con lợn!" Ăn xong, Nam định uống một ca nước mậu dịch miễn phí. Nhưng vừa đứng dậy thì một anh công an tới: - Đồng chí đi với phái đoàn nào? - Dạ, em đi cá nhân ạ! - Chỉ có tập thể viếng thăm thôi. Ai giới thiệu. Cho xem giấy tờ! - Dạ, em đi xe bộ đội ạ! - Tôi hỏi phái đoàn của em kìa? - Dạ, em đi với bộ đội. - Bộ đội ở đâu? - Dạ, họ bỏ em ở cổng thủ đô. (Bộ đồ lính của Nam đã lột trả rồi còn đâu mà đóng kịch!) Bỗng anh công an nhìn xuống mặt băng rồi bảo Nam: - Em nhích qua bên tí coi! Nam nhích qua, nhưng anh công an lại bảo đứng dậy . Rồi anh ta lẩm nhẩm đọc những dòng chữ trên mặt băng: Địt mẹ mày nha, thằng chó Minh Nằm chi phơi rối ở Ba Đình Người phun nước bọt còn chua miệng Bịt mắt bưng tai: bác thối rình. Độc lập tự do ca khúc rởm Lưỡi Lê Mác Dáo: xác chương sình! Chữ Minh có nghĩa là ba xạo Đụ má mày nghe thằng chó Minh. Anh công an hất mặt: - Ai viết bài thơ trên ghế đá này? - Em không biết! - Mày đừng chối. - Dạ em không có viết thật! - Mày viết! Mày viết! - Em không biết làm thơ! - Miền Bắc không biết xài tiếng "đụ má" chỉ có người Nam. Mày lại đi độc chiếc tức là vô tổ chức. Không có ai lãnh đạo! Tao lại còn thấy mày ăn đến hai cái bánh mì. Tinh thần kính yêu đối với Bác của mày kém lắm. - Dạ các chị ấy cho em mà! - Láo! - Dạ thiệt! - Ở xứ này không có ai cho ai tới 2 cái bánh mì thịt. Mày hiểu chưa? Không có ai được tiêu chuẩn 2 cái bánh mì thịt, mày hiểu chưa ? - Dạ...nhưng mà em không có viết vậy. - Ai gởi mày ra đây để mày làm bẩn lăng Bác? - Dạ, em ra đây tìm ba em. - Ba mày làm gì ngoài này? - Dạ, ba em tập kết. - Nói láo. Tập kết về hết hồi năm 65 kia, không đợi tới bây giờ! - Dạ thiệt. Không hiểu sao ba em chưa về. - Bài thơ này vô cùng phản động là do dân Ngụy mớm cho mày ra đây viết. Loại mực không phai này, ở ngoài Bắc không có! Khách xem lăng bác chia làm hai. Một nửa đi tập thể viếng lăn, còn một nửa hoặc quá nửa là dân Hà Nội thì vốn quen với lệ bánh mì thịt bán giá mậu dịch nên hễ thấy hậu viên mở cửa là đánh động cho bà con hay rồi cả thủ đô hay. Họ chịu khó lên đây để mua một ổ bánh mì thịt, vỏ to, ruột đầy mà giá chỉ bằng cái bánh hợp tác xã bánh chai thịt còm. Thấy thằng bé bị công an hỏi gắt, họ bu tới xem. Nhiều người nhoáng trông thấy bài thơ trên ghế đá thì sợ liên lụy bèn tảng lờ đi. Thằng Nam thấy cần phải cường điệu vai kịch. Nó khóc nhặng lên: - Ba ơi! giờ này ba ở đâu? Con của ba bị người ta hạch hỏi nghi ngờ. Hai chị mậu dịch đến can thiệp với anh công an: - Nó không có gian lận gì đâu đồng chí ạ. Chúng tôi thấy nó ở Miền Nam ra nên cho nó bánh để thủ đô được tiếng thơm. Họ về trỏng họ nói tốt cho miền Bắc. - Hai chị thay nhau bênh vực thằng bé rất thành tâm. Nhưng anh công an vẫn không chấp nhận: - Vấn đề thăm lăng bác không có dính gì tới bánh mì thịt. Bánh là để phục vụ nhân dân.. Nhưng không nhất thiết đi viếng lăng bác mới có được bánh mì thịt giá rẻ. Bài thơ đề trên ghế đá có ý nhắc lại "bài thơ trên ghế đá" của tuị Nhân Văn Giai Phẩm 20 năm trước. Thậm chí còn phản động hơn nhiều. Tác giả còn dám đụ má địt mẹ bác nữa cơ đấy. Ai muốn liên lụy thì có ý kiến. Nghe thế, mọi người lặng lẽ tản ra hết. """