🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Bức Thành Biên Giới Ebooks Nhóm Zalo Bức Thành Biên Giới Minh Đức Hoài Trinh, Volume 2 Minh Đức Hoài Trinh Published by Văn Việt, 2022. While every precaution has been taken in the preparation of this book, the publisher assumes no responsibility for errors or omissions, or for damages resulting from the use of the information contained herein. BỨC THÀNH BIÊN GIỚI First edition. May 27, 2022. Copyright © 2022 Minh Đức Hoài Trinh. ISBN: 979-8201273675 Written by Minh Đức Hoài Trinh. Mục lục Title Page Copyright Page Chương Một ··· ··· ··· Chương Hai ··· ··· ··· ··· ··· ··· ··· Chương Ba Chương Bốn ··· ··· HẾT Also By Minh Đức Hoài Trinh About the Publisher Chương Một Tin Vinh vừa thi đá»?tú tài phần thá»?nhì làm cho bà Hải mừng phát run người, bà đang pha trà cho chồng uống buổi chiều, tay cầm cái ấm nước sôi mà run rẩy làm đá»?cáº?nước ra ngoài bàn. - Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật... Bà Hải chá»?biết niệm Phật lúc nào cảm thấy mình quá vui cÅ©ng như quá buồn, hình như sau khi đã phải trải qua nhiều biến cá»? con người đâm ra ngá»?vá»±c tất cáº? chá»?có Trời Phật là nguyên vẹn trong sá»?tin tưởng mà thôi. Nghe giọng Vinh reo hò tá»?ngoài cá»­a ngõ reo vào: - “Ha-ri-côâ€?rồi máº?Æ¡i, tưới mau tưới mau, trưa ni máº?có chi khao tụi con không máº? phải khao liền cho nóng! Sá»?dồn dập tíu tít cá»§a thằng con trai làm cho bà Hải không còn biết tráº?lời vào lúc nào được. Ông Hải điềm tÄ©nh hÆ¡n, chậm rãi cất tiếng khen đứa con, đôi mắt lim dim nhìn trần nhà qua làn khói nước trà chá»?không nhìn thẳng mặt con: - Thằng Vinh học như rứa là giỏi đó, chá»?con muốn cậu thưởng cái chi? - Xe bành bạch, cậu máº?hùn nhau mua cho con cái xe bành bạch, rồi khi mô cậu cần đi đây đi đó con sáº?làm “sốp phÆ¡â€?cho cậu, khỏi lóc cóc cái xích lô có phải là tiện biết mấy không? - Thôi con Æ¡i, đi thá»?xe ná»?nguy hiểm, máº?sá»?.. Vinh nhăn nhó quay sang máº?với đôi mắt van vá»? - Máº?thì khi mô cÅ©ng sá»? tụi hắn đi cùng đường, có răng mô mà máº?sá»? Nếu con không lén máº?đi học cái ni cái khác, thì chắc tới chá»?con cÅ©ng chưa dám ra đường một mình. - E chưa biết đi nữa, máº?mi thì khi mô cÅ©ng rứa! Ông Hải phá»?họa với con, sau cuộc cách mạng, sau những ngày tản cư tù đày, ông trá»?nên tráº?lại, có láº?vì thấy cuộc sống chớp nhoáng, cái gì rồi cÅ©ng qua nhanh, chẳng nên bo bíu đóng khung lấy con người làm chi cho khá»? Được cha đồng ý, Vinh mừng rá»?nghÄ© đến chiếc xe máy dầu rồi đây mình sáº?được cưỡi lên trên cho máy tha há»?phóng nhanh, tha há»?muốn đi đâu cÅ©ng tới, lên dốc xuống dốc không phải vất váº?như với chiếc xe đạp cÅ© ká»?cá»§a Vinh tá»?mấy năm nay. Nhất là mỗi khi gặp một đoàn ná»?sinh trường Đồng Khánh mà mình phóng rất nhanh thì các cô sáº?e lá»?nép vào bên lá»? kéo nón che mặt. Tuy che mặt nhưng cÅ©ng đưa mắt liếc một cái, rồi sau đấy tháº?nào cÅ©ng có mấy chá»?trách ngầm “anh ni chi láº?rứa!â€?Chá»?“chi láº?rứaâ€?cá»§a con gái Huáº?thường vẫn mang nhiều ý nghÄ©a đậm đà, vừa trách móc giận dỗi, vừa nÅ©ng nịu đón mời, Vinh và các bạn đã ngồi với nhau bàn bạc phân tích ká»?như tháº? - Mừng anh Vinh thi đậu... Giọng nói quen thuộc cá»§a Cá»­u Hà tá»?bếp vọng lên, Vinh vội vã rời cha máº?đi thẳng xuống bếp đá»?còn bắt cáº?nhà chia vui với mình. Không vui sao được, người ta mới có mười tám tuổi mà đã đá»?xong cáº?hai phần tú tài, đấy là vì có một năm trá»?nải đá»?tản cư vá»?làng, đá»?nhà cho quân đội Nhật Bản đóng. Ông bà Hải nhất định thà bá»?học chá»?không cho Vinh á»?lại Huáº?học tiếp, chá»?sá»?có chuyện gì bom rÆ¡i, đạn lạc rồi cha máº?không gặp con. Nếu không mất một năm oan uổng ấy thì Vinh đã là cậu tú tá»?năm ngoái. Nhưng không sao, sớm muộn một năm biết đâu chẳng là một sá»?hay, người máº?vẫn tin như tháº? Một năm á»?làng Vinh chẳng học hành gì cáº? suốt ngày ra đồi hái sim, nhá»?nấm, chặt măng vá»?giúp máº?đá»?khỏi đi chá»? tốn thêm tiền. Tháº?mà trá»?lại trường, thằng bé đã đuổi kịp anh em ngay. Đợi cho con trai đi khuất, hai vá»?chồng ông Hải mới nhìn nhau hân hoan, ban nãy có mặt Vinh, tuy vui mừng mà chẳng ai dám nói lên, sá»?thằng bé đắc chí rồi đâm ra kiêu hãnh tá»?phá»? Bà Hải vẫn theo đuổi dạy đứa con trai từng tí một. Theo ý cá»§a người máº?ấy, nếu con có học mà thiếu phần đức hạnh thì những mảnh bằng cấp kia rồi cÅ©ng chẳng ra gì. Nghe tiếng Vinh rộn ràng dưới bếp rồi, hai vá»?chồng mới dám cho phép sá»?vui mừng được tràn ra khắp ná»?cười, ánh mắt. Lâu lắm mới gặp lại những giây phút vui vàng ngọc hiếm có như tháº? - Mình định cho hắn học ngành chi chá»?đây? Người vá»?thắc mắc hỏi chồng, đặt tất cáº?niềm tin vào sá»?hiểu biết cá»§a chồng, tuy rằng mình cÅ©ng có ý kiến riêng nhưng không dám đưa ra trước. - Tui thấy nên cho hắn học Luật, học ngành ná»?thì sau ni hắn có thá»?làm trạng sư, làm quan tòa hay vá»?ngoại giao cÅ©ng được. Nước mình rồi răng cÅ©ng đi tới độc lập. Tụi Tây hắn sáº?phải nhượng bá»? Độc lập thì cần cán bá»?á»?nhiều ngành lắm. Nếu có phước có phần, hắn sáº?làm rạng rá»?cho gia đình mà khỏi xấu há»?với đồng bào, với dân tộc. Không phải lo thức đêm thức ngày giá»?sách ra học thêm, hoặc cuống quýt lên mà dá»±ng đầu mấy ông cá»?vấn cá»?vít dậy ná»­a đêm mỗi khi có chuyện chi thắc mắc. Nghe chồng giảng dạy một hồi, người vá»?có váº?hiểu rõ hÆ¡n: nhưng sau mấy chục năm kinh nghiệm sống bên chồng trong cuộc đời quan lại, bà Hải hầu như đã chán chường với những thá»?danh vọng hão huyền bên ngoài. Người đàn bà nhận thấy rằng chính cái triết lý cá»§a cha mình ngày xưa tháº?mà có láº?đúng nhất, tuy phục sá»?giảng giải cá»§a chồng nhưng bà vẫn đưa ý kiến cá»§a mình ra đá»?góp thêm. - Tùy mình, tui chá»?sá»?mấy việc ná»?thì rồi không tránh khỏi sá»?ganh đua, sá»?chà đạp lên nhau, kinh nghiệm cá»§a đời mình còn có đó... - Rứa mình muốn cho hắn học nghá»?chi? Ông Hải trầm ngâm hỏi lại vá»? - Nghá»?bác sÄ©, há»?nhà mình chưa có ai làm thầy thuốc, nghá»?ná»?phúc đức nhứt. - Mình tưởng nghá»?ná»?không có sá»?ganh đua à, hai lão bán thịt heo cÅ©ng ganh đua như thường, nghá»?chi mà tránh cho khỏi sá»?ganh đua kèn cá»±a, ra đời thì phải chịu như rứa. Mà mình đừng tưởng nghá»?ná»?phúc đức, trong sách kinh cá»§a Hồi giáo có nói: mấy ông quan tòa, ông bác sÄ© và ông thÆ¡ ký biên chép sá»?sách, khi chết đều xuống thẳng địa ngục. Vì lúc sống mà làm việc quan tòa xét xá»?răng cÅ©ng có sá»?lầm lẫn oan ức, thầy thuốc răng cÅ©ng có sá»?lộn thuốc giết chết con người ta và mấy ông biên chép, răng cÅ©ng có ít nhứt là vài lần biên bậy cho người ta chịu sá»?lá»?lã thua thiệt. Người vá»?cúi đầu thá»?dài khuất phục, chồng đã lý luận thì mình không còn cãi vào đâu được nữa. Dưới nhà bếp, giọng ba anh em thằng Vinh và thằng Minh, thằng Thi chí chóe cãi nhau. - Anh Vinh thi đậu rồi, chá»?anh Vinh phải khao cho Minh với Thi. - Æ  hay anh thi đậu thì hai đứa phải xin máº?tiền khao anh, răng lại bắt anh khao? - Không được, anh phải khao. - Lý do tại răng nói nghe coi, đá»?hai thằng gàn nhà bay. Thằng Minh lớn hÆ¡n em, lên giọng giảng giải: - Cáº?tháng ni anh Vinh học thi, khi mô máº?cÅ©ng không cho Minh với Thi cãi nhau, la hét ồn sá»?làm anh Vinh học không vô, đó là một chuyện. Thá»?hai là Minh với Thi đang tá»?nhiên không vui không buồn, rứa mà anh Vinh thi đậu, buộc Minh với Thi vui tức là hai đứa phải mệt rồi, anh Vinh không khao đền răng được. - Lý luận chi cá»§a tụi bay mà láº?lùng dá»?rứa, anh Vinh chưa há»?nghe ai có những thá»?lý luận ná»?cáº? - Thì chá»?anh Vinh nghe đó, thôi anh Vinh liệu khao cho rồi. - Được, chiều ni anh chá»?cáº?hai đứa ra má»?Cai ăn cháo lòng. Mà hai đứa phải xin tiền máº?đá»?tráº?chá»?anh Vinh không có tiền mô mà tráº? chịu chưa? Công trình anh Vinh thi đậu thì tụi bay mới có lý do mà đòi khao, nếu anh Vinh thi trượt vá»?chuối thì đời mô mà được ăn cháo lòng chiều ni, có phải không? Hai đứa im lặng, ông bà Hải á»?nhà trên nghe những lý luận cá»§a ba anh em, đoán chắc rằng hai thằng em đã thua đòn thằng anh. Bà Hải nhìn chồng lắc đầu mỉm cười: - Đúng là káº?cắp gặp bà già, tụi hắn anh em với nhau thiệt không còn chối ngõ mô được, chịu khao mà bắt điều kiện hai em phải xin tiền máº?thì cÅ©ng vô đó cáº? Nhưng tin Vinh thi đậu như một luồng nắng mới rá»±c rá»?tuôn tràn trên khắp ánh mắt, nét mặt cá»§a mọi người, có gì đi nữa rồi cÅ©ng sáº?được chấp thuận, đồng ý cáº? Tá»?ngày hồi cư, quân đội Pháp trá»?vá»?chiếm đóng lại các đô thá»?lớn, gia đình ông Hải như lập một nếp sống mới, tá»?bá»?hẳn cuộc đời quan liêu cÅ©. Nếp sống ngày nay thân mật hÆ¡n, giản dá»?hÆ¡n, và cÅ©ng tráº?trung hÆ¡n. Ông Hải ra làm việc lại, mục đích chá»?đá»?tránh khỏi sá»?dòm ngó cá»§a mấy chú mật thám và cho đá»?buồn. Tuy vậy thỉnh thoảng cÅ©ng nhận được những bức thư dọa nạt tá»?bên kia gá»­i vá»? bảo phải thôi ngay, nếu không thì sáº?bá»?chuyện này chuyện khác. Biết tháº?nào bây giá»? cuộc sống cá»§a mọi người hầu hết như con cá nằm trên thớt, lúc nào sáº?bá»?chặt ra năm bảy khúc tùy sá»?bận hay rỗi cá»§a chú đầu bếp. Không ra làm thì bá»?dò la điều tra nghi ká»? ra làm thì phải chịu mang tiếng Việt gian bán nước. Hoàn cảnh này là hoàn cảnh chung cá»§a tất cáº?những người không chịu đi tản cư, chẳng ai có cách gì khác hÆ¡n là dùng cái triết lý “tới đâu hay đóâ€? Nếu có bá»?cắt đầu cưa cá»?thì chịu chết, đời ai chẳng phải một lần chết, á»?đấy mà lo sá»?làm chi cho mệt... Sá»?lương nhá»?cá»§a ông Hải mang vá»?chá»?đá»?cho ông mua sách báo, hút thuốc lá, thỉnh thoảng đưa các con đi ăn tiệm, đi xem chiếu bóng, còn dư đồng nào thì cất đấy, khi có cần sắm thêm sách vá»?gì cho các con, khỏi xin vá»? Tất cáº?mọi sá»?ăn tiêu khác trong gia đình đều do một tay bà Hải lo liệu, vì bà đã học được một nghá»?buôn bán các thá»?đá»?cá»? Xá»?Huáº?vẫn nổi tiếng là nÆ¡i có lắm đá»?cá»?tá»?bao nhiêu đời vua này chúa khác dồn dập lại. Nhá»?á»?sá»?hiểu biết truyền thống, bà có con mắt nhìn rất tài tình, ước lượng được ngay cái nào vào thời đại nào, sau đấy xem xét ká»?dấu vết không mấy khi lầm. Những chiếc sập chạm cẩn bằng gá»?trắc, gá»?mun xưa dành cho các bà phi tần ngồi đánh bài với nhau, hoặc những chiếc ống nhá»?cá»§a đời vua này vua ná»? khi nghe ai mách bán thì bà đến mua cất đấy. Gặp khách sang trọng á»?Sài Gòn ra, hoặc những ông bà nhà giàu mới mọc, muốn tạo cho mình cái tác phong quý tộc, mục đích đá»?tẩy xóa nhanh cái quá khá»?khá»?rách áo ôm cá»§a mình, đấy là những vá»?khách sộp nhất, dá»?mua bán nhất. Sá»?tiền lời những món đá»?đã từng mang dấu vết cá»§a bao nhiêu tháº?há»?ấy là sá»?tiền nuôi sống cáº?gia đình, không đến nỗi chật vật lắm. Cuộc cách mạng và tiếp đến cuộc nội chiến đã làm xáo trộn tất cáº?những nền nếp cÅ©, mấy năm qua rồi mà chưa có một dấu hiệu nào báo tin ngừng chiến tranh. Có những đứa tráº?như tụi thằng Minh, thằng Thi con dì Ba, sinh ra tá»?trong lòng cuộc chiến tranh, đêm nào tai cÅ©ng nghe tiếng bom, tiếng súng, tiếng máy bay. Chúng nó hầu như đã quá quen thuộc nên không còn biết đến những lối chÆ¡i gì khác hÆ¡n là chÆ¡i chiến tranh với nhau. Nếu có ai dạy cho chúng một trò chÆ¡i thanh bình hÆ¡n thì có láº?chúng sáº?ngạc nhiên bá»?ngá»?và không mấy khi chịu chấp thuận. Người lớn, cá»?ông bà Hải đã từng biết tháº?nào là những năm tháng thanh bình, tháº?mà rồi cÅ©ng hầu như chai sạn. Con người, nhất là những dân tộc sinh ra trong một nước bé nhá»? cÅ©ng như những con vật bé nhá»? có một sức chịu đựng rất kiên nhẫn, rất dẻo dai. Như káº?cúi đầu đi trong mưa bão, mưa gió quất từng hồi vào mặt, vào thân mình, mà vẫn đều chân bước, chá»?có mím môi và thỉnh thoảng đưa tay lên vuốt mặt cho nước chảy xuống mà thôi. Người dân một nước bé nhá»?chá»?biết thá»?dài, cá»?rèn sức chịu đựng, mặc dầu cuộc sống khó khăn vẫn phải bám chặt lấy. á»?ngoài kia, mỗi lần máy bay đến dội bom cháy hết rồi nhưng chá»?đá»?một tháng sau, hàng quán lại mọc lên. Những chiếc quán lá do những chá»?nhân còn sống sót, với chút tiền được dắt trong lưng, đã tìm đến mua ít thanh tre, dá»±ng lại cái quán khác. Rồi cÅ©ng lại bán cháo, bán chè hoặc vài món ăn thanh đạm cho khách qua đường khi dừng chân nghá»? á»?trong này, mặc dầu có những lời dọa nạt, mặc dầu có những sá»?bá»?ráp hoặc lá»±u đạn ám sát, người dân cÅ©ng vẫn đi tìm cái sống cho mình. Quân đội Pháp trá»?lại, nhưng uy tín đã mất đi khá nhiều. Quốc trưởng Bảo Đại được mời tá»?Hồng Kông vá»? miền Nam có Thá»? Tướng nhưng hết ông này lên ông khác xuống, làm cho người dân cảm thấy mệt mỏi. Ông Bảo Đại vẫn phàn nàn với các bạn cá»§a mình rằng: “Tôi có hai mươi lăm triệu dân, tháº?mà không lập được một cái chính phá»?cho vững chắc chá»?vì trong sá»?hai mươi lăm triệu người dân ấy, người nào cÅ©ng muốn làm Thá»?Tướng chá»?không chịu xuống chức Bá»?Trưởng nữa. Như tháº?bảo làm sao tôi không gặp sá»?khó khăn.â€? Lời nói tuy cốt đá»?biện bạch cho sá»?bất lá»±c cá»§a ngài, nhưng cÅ©ng chứng minh cái tính nhiều tham vọng và không chịu đặt quyền lợi quốc gia lên trên quyền lợi cá nhân cá»§a một sá»?đông người dân Việt. Sá»?lá»±a chọn cho Vinh học luật đã định đoạt cáº?một tương lai cá»§a thằng con trai. Hai vá»?chồng ngập ngừng không biết nên gá»­i Vinh vào Sài Gòn hay xin cho con sang Pháp; Vinh còn ít tuổi, xin đi không khó nhưng đi xa quá, những mấy năm trời, liệu gia đình có chịu nổi sá»?nhá»?thương cách biệt đó không. Trong nhà hiện tại chá»?còn mỗi Vinh là lớn nhất, các con khác đã lạc loài mỗi đứa một nÆ¡i cáº?rồi. Thiếu Vinh ai là người đàm đạo với cha máº? giúp cha trong các thá»?mua bán sách vá»? giúp máº?lo làm các thá»?giấy tá»?hóa đơn khi có một món hàng bán ra. Sau một tuần lá»?cân nhắc, đêm nào cÅ©ng thức đến hai, ba giá»?sáng đá»?bàn bạc, cáº?ông Hải và vá»?đều đồng ý phải đá»?cho Vinh xuất dương. Xin xăm ra ngài cÅ©ng dạy như tháº? Hiện tại còn có phong trào rá»?thanh niên lên chiến khu, ông Hải và vá»?không muốn mất đứa con quý nhất cá»§a mình. Đi ra ngoại quốc, ngoài sá»?học được nhiều điều mới láº? còn tránh khỏi cái nạn bá»?lùa lên khu. Vinh dại dột có thá»?theo lời chúng bạn tuyên truyền mà quên cáº?cha máº?đi chăng. Nghe cha máº?nhất định xin cho mình đi học á»?Pháp, Vinh không đòi xe máy dầu nữa. Thằng con trai nào lại chẳng có cái mộng xuất ngoại, nhất là khi biết tin mấy thằng bạn vừa thi đá»?cùng khóa cÅ©ng được cha máº?lo sá»?gá»­i đi cáº? Đứa định học thuốc, đứa học ká»?sư, học văn chương, đi như tháº?này không những khỏi bÆ¡ vÆ¡ mà còn vui. Vì vẫn được gần lÅ© quá»?sá»?tá»?trước đến nay, nghÄ©a là tá»?năm thá»?nhất ban trung học chúng nó đã không lìa nhau. Chá»?còn có ba tháng nữa thì nhập học á»?Pháp, thời gian vừa đá»?cho các cậu chạy giấy tá»?á»?trường, giấy thông hành và mua sắm các thá»?hành trang. Nghe mọi người dọa Paris lạnh lắm, mỗi năm chá»?vẻn vẹn có ba tháng là được cởi áo khoác, còn thì lúc nào cÅ©ng ru rú trùm tá»?đầu xuống chân. Bà Hải cÅ©ng như các bà máº?khác, tíu tít lo sắm những bá»?áo trong, áo ngoài cho thằng con, bá»?bê cáº?công việc buôn bán. Mấy tuần cuối, tha há»?Vinh được mời đi ăn, hết ông chú tiễn chân đến bà o mời vá»?nhà. Sá»?Vinh sang Pháp nhá»?quà Huáº?nên không hẹn nhau mà mọi người cùng đãi Vinh ăn món Huáº? Nào bún bò, giấm nuốc, nào cÆ¡m hến, bánh bèo tùy sức cá»§a mỗi người. Những tô bún bò lừng lá»±ng thÆ¡m mùi sáº?tươi, mùi ớt bột, mùi giò heo nấu lẫn với thịt bò quyện lấy nhau tỏa ra khắp xóm, bắt ai ngá»­i thấy cÅ©ng phải hít mÅ©i và nuốt nước miếng. Nhìn màu nước bún đá»?sẫm ngáº?ánh vàng cá»§a những đốm má»?hòa trong ớt, bật lên những sợi bún trắng nuột nà lấm tấm màu xanh cá»§a mấy lá hành ngò non tươi, Vinh vừa bưng tô bún lên ăn vừa xuýt xoa: “Chưa ăn đã ngon rồi, làng xóm Æ¡i!â€? Càng cay chảy nước mắt bao nhiêu lại càng quyến rÅ© bấy nhiêu, qua xá»?người dẫu có bọc theo cáº?trăm nghìn quan trong túi cÅ©ng không mua được một tô bún ngon lành như tháº? Chá»?có người Huáº? mang nặng chất núi Ngá»?sông Hương trong tâm hồn mới có thá»?tạo nên những tác phẩm đặc biệt ấy. Dầu có lấy đá»?thá»?nguyên liệu đưa sang dạy cho một người dân miền Nam hay miền Bắc nấu là đã thấy đổi cái mùi vá»?khác biệt rồi, chá»?đừng nói đến sá»?dạy cho một cô đầm hay cô người Đức biết nấu. Ăn chán bún bò lại được đổi món bánh bèo, bà chá»?há»?mua cáº?gánh, bảo quẩy vào nhà Vinh rồi mình với các con đi xe theo đá»?đãi Vinh ăn cho nóng. Những đĩa bánh bèo trắng mỏng manh ná»?hoa tôm vàng rá»±c, tá»?bàn tay dịu dàng cá»§a cô hàng mang tới. Mùi nước mắm ngọt ngào hòa chung với má»?rán và hành lá, cÅ©ng khiêu khích cái dáº?dày không kém tô bún bò. - Tiếc quá trời không sinh ra người có cái dáº?dày cá»§a con lạc đà đá»?ăn cho nhiều, ăn rồi cất một chá»?khi mô đói ăn nữa. - Anh Vinh đừng thèm làm con lạc đà, đi mô cÅ©ng bá»?người ta bắt chá»?đầy một lưng, khá»?chết! Thằng Minh nghe anh than thá»?vội tiếp lời ngay, tá»?cho mọi người biết rằng nó đã từng thấy con lạc đà. - Anh Vinh dại chi mà làm con lạc đà, làm con lạc đà mô có bánh bèo mà ăn? - Con lạc đà không ăn bánh bèo, rứa hắn ăn chi anh Vinh hè? Thằng Thi hỏi anh. - Suốt đời ăn cá»?khô với uống nước lạnh, chưa khi mô hắn được ăn một miếng bánh bèo cáº? Thằng Minh dành phần anh đá»?tráº?lời câu hỏi cá»§a thằng Thi, nó tá»?ra hiểu biết hÆ¡n em vì đã mấy lần được đi xem chiếu bóng á»?trong trường. Sau đấy vá»?nhà nó còn hỏi cha, bắt cha giảng giải rất tá»?má»?vá»?con vật to lớn có cái cục bướu á»?trên lưng ấy. - Cậu Vinh ăn thêm vài đĩa nữa đi, qua bên Tây rồi tha há»?nhá»?món Huáº?đó! Chá»?Thiện, người chá»?há»? cháu gọi ông Hải bằng chú, thấy Vinh mải nói chuyện lạc đà với các em nên giục Vinh ăn thêm. Bà làm chá»?một hiệu tÆ¡ lụa lớn, lúc nào có hàng đẹp vá»?cÅ©ng không quên xé mấy thước mang cho Vinh may sÆ¡ mi, trong gia đình, chá»?Vinh là người được bà thương nhất. - Phải chi mình có được cái bụng như con lạc đà, thì mình nuốt cáº?gánh bánh bèo vô trong bụng Minh, Thi hè! - Anh Vinh nhá»?nuốt cáº?cô hàng, không thì vô trong bụng ai chấy hành má»?cho anh Vinh ăn? Cô hàng nghe nói, che nón e thẹn mỉm cười, đôi má hÆ¡i hồng, hẳn đang nghÄ© đến sá»?bá»?cậu Vinh nuốt vô bụng. Nghe tin Vinh đi Pháp, những người trong há»?tá»?trước đến giá»?vẫn thương Vinh đã tá»?váº?rất vui mừng vì thấy giòng há»?nhà mình cÅ©ng có bà con đi học bên tây như ai. Tuy biết rằng thiếu Vinh thì tá»?nay không có ai liên lạc, không còn ai đá»?thỉnh thoảng kéo đi ăn, đi chÆ¡i. Nhất là bà Hải, đêm nào người máº?cÅ©ng không quên cầu nguyện á»?trước bàn thá»?Phật rất lâu, xong rồi bà ra nằm trên chiếc sập ngoài hiên, gọi Vinh đến dặn dò cách ăn cách á»? - Con nhá»?lo học mau thành tài đá»?vá»?mà giúp nhà giúp nước, cần nhứt là đừng lấy vá»?đầm, vá»?đây ngôn ngá»?bất đồng khó sống cho mình mà cÅ©ng khó sống cho người ta nghe con! Những ý kiến này, tá»?hôm mới quyết định gá»­i đơn xin cho Vinh đi Pháp, người máº?đã lo nhồi vào đầu óc thằng con trai. Đá»?làm vui lòng máº? lần nào Vinh cÅ©ng nhắc lại câu tráº?lời cá»§a mình. - Con đã nói máº?đừng lo, con chá»?học rồi trá»?vá»?xá»?mới cưới vá»? cho máº?tá»?ý lá»±a cô mô cÅ©ng được, miễn cô ná»?biết bóp chân cho máº? biết nấu cháo cho máº?ăn, biết tưới mấy cây bầu, cây bí cá»§a máº?và biết bá»?lư trầm cho máº?khi máº?lên tụng kinh, mà đừng có Chung Vô Diệm quá là con chịu liền. Bà Hải cảm động ứa nước mắt khi nghe con mình chá»?nghÄ© toàn những sá»?hiếu thuận, không há»?đòi vá»?đẹp, vá»?giàu gì cáº? Nếu quáº?thật quan niệm cá»§a Vinh giản dá»?như tháº?thì bà tin chắc rằng Vinh sáº?không bá»?khá»?vì vá»? Bà vẫn khuyên con nên tránh những cô gái con nhà sống bằng nghá»?vay lãi cầm đá»? nghá»?ấy theo ý bà sá»?kém sá»?phúc đức cho con cháu ngày sau chăng. - “Hành thuyền ká»?mã tam phân mạngâ€?đó nghe con, liệu mà đi đứng cho cẩn thận, đi tàu bay lại còn nguy hiểm biết mấy! - Có chi mô mà máº?sá»? cáº?trăm người đi chá»?mô phải một mình con, tụi thằng Hiệp, thằng Hùng cÅ©ng đi một chuyến ná»? Và người máº?ấy nguyện ăn chay nằm đất suốt một tháng đá»?cầu cho thằng con trai đi tới nÆ¡i vá»?tới chốn. ··· Vinh và lÅ© bạn tới Paris vào đầu mùa thu, thá»±c ra thì cÅ©ng chưa hẳn đã phải là đầu mùa thu nhưng trời Paris chá»?được có hai tháng thật nóng, còn thì hắt hiu như mùa thu. Ba ngày ngá»?gà ngá»?gật trên máy bay với hai đêm ngá»?lại á»?Ấn Đá»?và Ai Cập đá»?làm quen thêm cái khí nóng còn gay gắt hÆ¡n cáº?cái nóng cá»§a Sài Gòn, trông mặt mọi người xuống máy bay ai cÅ©ng phá»?phạc, ngoài sá»?thiếu ăn, thiếu ngá»?còn thêm vào sá»?lệch lạc cá»§a thời gian và không gian. Chá»?có thá»?gọi là chớm thu nên ngày vẫn còn dài hÆ¡n đêm, cành lá đã chuyển hết sang màu vàng thắm, thắm như màu những chiếc lá vừa được bác thá»?vàng gắp á»?trong lò lá»­a ra. CÅ©ng có những thá»?cây không đổi lá vàng mà đổi sang màu nâu nhạt hoặc đá»?thẫm, thành phá»?Paris là một cô gái duyên dáng đang thay áo mới, thi sÄ© bảo tháº?và sá»?thá»±c là như tháº? Mùa thu á»?Âu châu được gọi là mùa rá»±c rá»?nhất, tươi đẹp nhất, trời hắt hiu không nóng không lạnh. Tiếng lá xào xạc rÆ¡i, gieo vào không gian một nhạc điệu êm dịu. Thỉnh thoảng nghe hÆ¡i gió, lá rÆ¡i nhiều hÆ¡n như những nhạc công khi nhận được lệnh cá»§a bàn tay nhạc trưởng bảo mình phải tấu mạnh hÆ¡n, mỗi gốc cây là một nhạc công và gió là nhạc trưởng. Đường sá, nếu không được xe vá»?sinh đi quét dọn mỗi ngày hai lần thì chắc sáº?bá»?ngập lụt vì lá vàng, cáº?đến không khí thá»?cÅ©ng ngập mùi lá chết. May nhá»?ông Hải có viết thư mượn người bạn đi thuê phòng tá»?hai tháng trước, nên Vinh khỏi cái nạn vất váº? vác va ly đi kiếm phòng trá»? Paris vẫn nổi tiếng là khan phòng trá»?cho sinh viên và du khách ít tiền. Gian phòng cá»§a Vinh chá»?bé vào quãng đá»?năm thước vuông, bằng cái phòng kho chứa đá»?cÅ© á»?quê nhà, nhưng á»?đây phải tráº?giá những đến tám nghìn quan. Qua mùa đông lạnh có sưởi còn phải tăng thêm hÆ¡n hai nghìn quan nữa, tuy vậy vẫn được gọi là giá ráº?vì nó thuộc loại phòng thuê tháng, có thá»?nấu ăn và giặt á»§i, mỗi sáng chá»?nhật bà chá»?nhà còn nấu nước nóng cho mà tắm giặt. Chá»?mỗi một vấn đá»?cấm tiệt là không được mang đầm vá»?phòng sau 9 giá»?tối. Bà chá»?có giọng nói nghiêm nghá»? cái trán thấp lè tè mặc dầu cá»?chải tóc vênh vang đá»?đánh lừa mọi người. Đôi môi mỏng dánh, đánh son đá»?như ai lấy bút lông chấm vào máu quẹt lên một đường. Đôi má tô hồng như được hai cái tát cá»§a ai vừa tặng cho. Cáº?khuôn mặt trát hết cÅ©ng phải cần ná»­a ký phấn. Tất cáº?những thá»?ấy cắm trên một tấm thân phì nộn thừa má»? thừa thịt. Nhìn cái bá»?cục cá»§a con người bà ta, Vinh chá»?muốn phì cười, nó có gì lỏng bỏng như đang chá»±c đá»?chảy dài ra. - Cậu còn tráº? nên lo học đi đã. Giá á»?vào lúc khác thì Vinh sáº?tá»?ra cho bà biết rằng Vinh tá»?chối không nhận một câu luân lý cá»§a người đàn bà nào khác ngoài máº?mình ra nhưng sá»?mất thì giá»? Biết chắc là bà ta sáº?không hiểu, rồi sáº?nổi cÆ¡n tá»?ái lên thì lại thêm phiền nên Vinh ngừng, không nói gì, chá»?kháº?nhếch mép cười rồi quay gót đi lên sau khi nhận tấm giấy biên lai đá»?còn mang ra khai với quận cảnh sát. Công việc dọn phòng chẳng lấy gì làm khó nhọc vì chá»?được mang theo có 20 cân nên cáº?giang sÆ¡n thu gọn trong một chiếc va-li. Ngoài mấy bá»?quần áo rét, mấy bá»?áo ngá»?với vài quyển sách đá»?đọc mỗi khi nhá»?nhà, Vinh còn một tập ảnh gia đình và ảnh các cô gái Huáº?mà Vinh đã lần hồi ăn cắp được trong mấy hiệu ảnh quen thuộc. Mang theo đá»?nhá»?quê hương chá»?thá»±c ra Vinh không có ý định phá phách gì, chá»?trá»?mỗi một tấm ảnh cá»§a Bội Ngọc là người lý tưởng cá»§a Vinh thì Vinh mới định đi mua cái khung đặt á»?bàn học đá»?giúp thêm ý chí. Theo câu nói cá»§a thánh hiền “trong sách có cô gái đẹpâ€?(thư trung hữu ná»?nhan như ngọc), nên Vinh cÅ©ng muốn có một tấm ảnh kẹp vào sách hoặc đá»?trên bàn cho đúng với ý cá»§a thánh hiền. Bội Ngọc thì quáº?thật cáº?mấy thằng bạn, đứa nào cÅ©ng phải công nhận là đẹp, người đẹp cá»§a sông Hương, chẳng tháº?mà trong trường tá»?thầy đến trò đều thổn thức. Bội Ngọc có mái tóc hÆ¡i quăn, buông dài quá lưng, cái mÅ©i thẳng và đôi mắt to, mới trông như một cô gái lai. Đối với người dân Âu thì cái thá»?nhan sắc ấy chẳng có gì quý hóa, nhưng với những chàng trai xá»?Huáº?chất phác thì là một ká»?công đặc biệt cá»§a ông Phán, bà Phán, cha máº?cá»§a người thiếu ná»? Trước nhà người đẹp lúc nào cÅ©ng thấy hai, ba chiếc xe gắn máy đậu nghiêng ngá»­a á»?bên này bên kia đường. Lắm khi còn có cáº?xe hÆ¡i, chá»?mình Vinh là dân cưỡi xe đạp mà dám sắp hàng vào đám ấy. Cá»?nhiên, con gái, những cô con gái tráº?tuổi bao giá»?cÅ©ng chá»?tìm đến những người đàn ông đã đá»?đạt, đã có sá»?nghiệp chức tước chá»?yêu cậu học trò dài lưng tốn vải thì lấy gì mà ăn. Vinh không bao giá»?dám vào tận nhà mà chá»?lượn qua lượn lại trước đường, nếu không may gặp ông hay bà Phán thì phải vội vàng dông thẳng. Gia đình Vinh không giàu, có tiếng chẳng có miếng, những nhà đông con gái đã má»?cuộc điều tra ká»? “năm thằng con trai mà có chín mẫu ruộng với hai ngôi nhà thì chia được bao nhiêuâ€? Sau cuộc cách mạng và chiến tranh, sá»?giàu sang chá»?đến với những ai biết chụp thời cÆ¡, biết dùng mưu trí, biết sang đoạt, tức là những káº?gian hùng. Gia đình ông Hải trông cậy vào sá»?buôn bán lương thiện cá»§a một người đàn bà thì giàu làm sao được. Có mỗi một lần cÆ¡ hội đến, Vinh gặp Bội Ngọc trên chuyến đò đi qua sông Hương, tiếc rằng gặp người đẹp vào một lúc mà Vinh đang cởi trần giúp cô lái chèo cho nhanh qua sông vì sắp trá»?giá»?học. Thấy Bội Ngọc đấy mà chẳng láº?lại vứt mái chèo tráº?cho cô lái đá»?theo gót người thiếu ná»? Đằng nào nàng cÅ©ng đã thấy cái thân hình trần trùng trục cá»§a mình rồi, và Vinh đành cúi chào Bội Ngọc rồi tiếp tục chèo nốt. Sau buổi học, Vinh luôn luôn thắc mắc vá»?cái nhìn và ná»?cười cá»§a Ngọc, không biết cô gái nghÄ© gì vá»?mình, chá»?có một lần ấy. Mối tình câm điếc và một chiều cá»§a Vinh vẫn tiếp tục một chiều, Bội Ngọc biết có nhiều chàng chạy theo mình nhưng nàng vẫn làm bá»?không thèm đá»?ý đến ai, càng ngày nàng càng đẹp thêm và càng xa với tầm tay cá»§a Vinh thêm. Tấm ảnh Vinh đang nắm trong tay là vật ăn cắp, Vinh biết các cô ná»?sinh Đồng Khánh hay chụp ảnh á»?hiệu ấy nên cÅ©ng mang phim đến rá»­a rồi lân la làm quen với bà chá»? Đợi một hôm bà bận việc và người thá»?rá»­a ảnh vắng mặt, Vinh xin vào rá»­a há»?và rá»­a luôn cho mình một tấm ảnh cá»§a Bội Ngọc vừa mang phim đến bảo rá»­a. Bá»?gái chê là một yếu tá»?thúc đẩy những thằng con trai ra du học ngoại quốc chá»?Sài Gòn cÅ©ng có đá»?thá»?trường Đại Học kém gì ai. Ngày vá»?mà trong túi có xếp mảnh bằng cấp vá»?vào kêu nghe đôm đốp, tức thì người đẹp sáº?hiện đến cuộc đời mình như những nàng tiên trong mấy câu chuyện cá»?tích xưa, khỏi cần mất công, mòn giày, đi kiếm tá»?làng trên đến xóm dưới. Nhưng ngày vá»?cá»§a Vinh thì chắc Bội Ngọc sáº?không còn nữa, nàng sáº?sang ngang mất rồi, ai thèm nghÄ© đến thằng học trò nghèo khá»? Đá»?an á»§i Vinh, mấy đứa bạn vẫn có một câu triết lý: - Tre già thì măng mọc, mi đừng lo chi cho mau bạc tóc, xá»?Huáº?khi mô cÅ©ng còn sức đá»?sản xuất ra những thá»?Bội Ngọc như rứa cáº? Thằng Hiệp muốn tá»?ra mình hay chá»?còn giảng thêm: - Bội Ngọc là một thá»?ngọc bội bạc, mi mà gặp thá»?ná»?thì rồi mi khá»?cáº?đời, tau có con gái không khi mô tau đặt cái tên ná»? ··· Chiều xuống dần, thành phá»?Paris thẫm như vừa được ai quét lên một lớp sÆ¡n màu xám đậm. Vinh dọn xong cái tá»? ra đừng tì tay vào cá»­a sá»?nhìn xuống đường, đèn hai bên đường đã bật lên tá»?lâu. Có từng đoàn người đứng nối đuôi nhau đợi mua hàng, đấy là những người đàn bà đi làm á»?sá»?ra, ghé lại mấy hiệu bán thức ăn nấu sẵn mua vá»?nhà ăn ngay, khỏi mất công nấu. Hôm nay nhằm vào ngày thá»?hai, tất cáº?mọi hàng quán, chá»?búa đều nghá»?buôn bán, chá»?còn một sá»?cá»­a hiệu đóng thuáº?riêng nên được phép má»?cá»­a. Mấy ngày đầu chưa sắm đá»?lá»?cồn với xoong chảo, Vinh cÅ©ng đã phải đi làm đuôi mua thức ăn như tháº? Vì chưa tá»±u trường nên chưa làm tháº?ăn, mà chắc có tháº?rồi Vinh cÅ©ng chá»?ăn những hôm nào quá bận chá»?ăn cÆ¡m Tây, Vinh không bao giá»?thấy đá»?no. Nhìn hoàng hôn đang chậm chạp phá»?xuống mái nhà, xuống bóng cây, Vinh bắt đầu cảm thấy thấm thía tháº?nào là sá»?nhá»?nước nhá»?nhà. Ai cÅ©ng hiểu lầm Vinh khi thấy Vinh vừa bước lên máy bay vừa cười vui váº? tưởng rằng tuổi tráº?chưa biết nhá»?thương. Vinh nhá»?gia đình, nhá»?máº? nhá»?hai thằng em nhá»? cảm thấy hối hận, lúc á»?nhà Vinh hay trêu thằng Thi, thằng bé rất nhiều tình cảm, không thích đùa, tháº?mà Vinh thì lại hay đùa. Ngay cáº?cái hôm sắp lên máy bay, thằng Thi đến ngồi bên cạnh Vinh nÅ©ng nịu hỏi: - Anh Vinh đi tây có nhá»?Thi không? - Nhá»?chá»?răng không nhá»? rứa Thi á»?nhà có nhá»?anh không? - Nhá»?lắm, anh Vinh đi không ai chá»?xe đạp đi chÆ¡i phá»? - Thi nhá»?anh to bằng chừng mô? - To bằng cái phá»?Thá»?Hiến, anh chịu không, còn anh Vinh nhá»?Thi to bằng chừng mô? - To bằng cái cầu tiêu cá»§a phá»?Thá»?Hiến. Thằng Thi không bằng lòng hét lên, nài ná»?mãi Vinh mới chịu sá»­a lại: - Thì thôi, to bằng cái chuồng heo cá»§a phá»?Thá»?Hiến. Bây giá»?nghÄ© lại Vinh cảm thấy hối hận, tối nay Vinh sáº?viết thư vá»?thăm gia đình, viết riêng cho thằng em một bức thư. Vinh sáº?má»?đầu bằng câu chá»?thật to vì thằng bé mới tập đọc “Thi Æ¡i, anh Vinh nhá»?Thi to bằng ba trăm cái phá»?Thá»?Hiến cộng lại, Thi chịu khôngâ€? chắc thằng bé sáº?vui lòng lắm. Vinh lẩm nhẩm tính giá»?và thấy giá»?này bên nhà đang ngá»?say, nghÄ© đến sá»?thần giao cách cảm, biết đâu giá»?này có người đang ngá»?và đang nằm mÆ¡ thấy Vinh. Vinh muốn người ấy sáº?là Bội Ngọc, nếu quáº?thật có sá»?thần giao cách cảm thì Vinh sáº?chá»?đêm đến, Vinh sáº?nghÄ© rất nhiều đến Bội Ngọc, gọi tên Bội Ngọc, bắt buộc Bội Ngọc phải ngá»?mÆ¡ thấy mình. Đấy cÅ©ng là một cách tráº?thù mấy thằng tình địch có chức vá»?và có xe hÆ¡i nhà lầu, biết chắc rằng là bà Phán, máº?cá»§a Bội Ngọc chá»?nhắm có mấy điểm ấy. Ai mới lìa quê hương lần thá»?nhất hẳn cÅ©ng đã có những phút sá»?buổi chiều, sá»?hoàng hôn, sá»?những đêm nằm thao thức vì ngược chiều thời gian, con mắt và trí óc chưa quen thuộc với nhịp đêm ngày cá»§a hai xá»?như Vinh chăng? Gia đình, nhất là máº?Vinh với người chá»?há»?rất sá»?Vinh “na vá»?một má»?đầmâ€? nhưng Vinh tin rằng mình sáº?không “na má»?đầmâ€?vá»? Mắt còn quen nhìn những tấm thân tha thướt dài như mấy cây lau cây sậy, những đôi mắt đen ướt át, những mái tóc thá»?phá»?chấm lưng, Vinh chưa thấy lòng mình rung cảm với một nét đẹp khác, mặc dầu có hai thằng bạn sang tá»?năm ngoái đã thách thức trước. - Cuộc mi đó, mi mà không mê đầm thì chặt cái đầu tau đi, đầm hắn có cái tài quyến rÅ© lắm, con gái Việt mình thấm chi! Vinh chưa biết nhưng cÅ©ng đành vòng tay chá»?đợi vậy, chá»?xem bao giá»?thì sá»?hấp dẫn sáº?đến với mình. Các bạn còn nói cho Vinh rõ lý do vì sao các cậu trai Việt sang đây mê đầm, chá»?vì chÆ¡i với các cô gái Việt mới bữa hôm bữa sáng là các cô nằng nặc bắt cưới. “Bao giá»?anh cưới emâ€? hoặc là “em đã nói với á»?nhà, má biểu anh cá»?viết thư vá»?xin ăn hỏi trước điâ€? - Các cô làm mình chưng há»­ng, mình chÆ¡i là chÆ¡i cho qua ngày tháng, chá»?mình mô có ý định làm chồng làm cha chi cho gấp. Rứa mà các cô cá»?gầm ghè giăng cái tròng ra bắt mình chui cá»?vô, không trốn đi răng được. Đấy là kinh nghiệm cá»§a thằng SÄ© sang Pháp trước anh em một năm, thằng Ích còn tưới thêm: - Tụi bay đừng đứa mô dại mà chun vô tròng cho sớm, đầm hắn vừa đẹp vừa dá»?thương, đi chÆ¡i chán khi mô vá»?xá»?thì kiếm một cô con gái thiệt tráº? thiệt hiền, tha há»?mình uốn nắn ra răng thì uốn. Cưới mấy bà khoặm á»?bên ni vá»?cho mấy bà cưỡi lên đầu, bắt mình pha cà phê mỗi sáng, học theo cái lối văn minh Âu Tây thì chịu chi nổi. Nhá»?sá»?xúi dục khôn dại cá»§a các bạn nên mới có mấy tháng mà Vinh đã hoàn toàn lột xác. Hình ảnh cậu học trò ngây thÆ¡ lúng túng trong bá»?quần áo cắt chật, mặc dầu mới may á»?quê nhà, ngày nay không còn nữa. Một cuộc sống khác hẳn, ngoài sá»?học hành á»?nhà trường, Paris đã dạy thêm cho Vinh rất nhiều vá»?cuộc đời, vá»?tình cảm, vá»?đàn bà. Hình ảnh Bội Ngọc cÅ©ng không còn thắm thiết như ngày mới sang, nhất là sau tin Bội Ngọc đính hôn với một vá»?ká»?sư, Vinh buồn mất ba ngày, cá»?ngâm nga mãi hai câu thÆ¡ cá»§a Xuân Diệu: Và nàng Bội Ngọc lấy Tiêu Lang Cưỡi hạc một đêm bay lên trời... Đối với Vinh thì tuy Bội Ngọc vẫn còn đấy, chưa bay lên trời, ngày trá»?vá»?sáº?có dịp gặp nhưng gặp đá»?làm gì nữa. Mặc dầu khi ra đi, Vinh đã tá»?lý luận với mình là Bội Ngọc không bao giá»?chá»?đợi nhưng trong thâm tâm cÅ©ng hy vọng rằng những cô gái đẹp thường cao sá»? Biết đâu rồi với đám nào cÅ©ng sáº?trật ra cáº?cho tới ngày Vinh vá»? lắm khi Vinh còn muốn cho Bội Ngọc thật khá»? gặp bao nhiêu người tình nhân đày đọa, bao nhiêu lần đá»?vá»?đá»?rồi ngày Vinh vá»? Vinh sáº?ra tay táº?đá»? Vinh sáº?nói với Bội Ngọc rằng “Chúng ta xóa bá»?hết và xây lại cuộc đờiâ€? Nhưng Bội Ngọc đã có chồng, tháº?là hết, người mang tên Tiêu Lang không phải là Vinh. Vinh ngồi nhìn từng giọt cà phê nhá»?xuống cốc. Vinh vẫn nghiện cà phê tá»?thuá»?bé nhưng bà Hải sá»?nóng trong người, không mấy khi cho con trai được uống nhiều. Sang đây sống một mình không có sá»?kiềm cháº?cá»§a máº? tha há»?cho Vinh uống cà phê. Vinh phải mua thá»?cà phê hạt vừa rang xong chưa xay, mỗi khi uống mới lấy ra mấy thìa xay riêng. Hộp đựng cà phê phải kín như hộp đựng ná»?trang cá»§a bà chúa dưới thá»§y cung, có tháº?thì mùi thÆ¡m mới không tản mác đi. Cốc cà phê tá»?mình pha lấy, lọc lấy bao giá»?cÅ©ng đậm đà gấp mấy lần cáº?những cốc “expressâ€?á»?hiệu. Vinh biết rất nhiều lối pha cà phê khác, cá»§a Thụy Điển, cá»§a Ý, cá»§a Thá»?NhÄ© Ká»? nhưng biết đá»?đấy chá»?bao giá»?rồi cÅ©ng phải quay lại với cái lối pha cà phê cá»?điển cá»§a mình. Tách cà phê phải vừa đen, vừa đậm đà, tỏa mùi thÆ¡m ngào ngạt, chá»?cần thêm một thìa cà phê vun đường bột, hoặc một viên rưỡi đường miếng là đá»? ngọt quá sáº?thành xi rô mà thiếu đường sáº?hóa ra thuốc bắc. Các cô gái Pháp có dạy Vinh một công thức đá»?áp dụng, cốc cà phê phải đen như quá»?sá»? nóng như hỏa ngục và ngọt ngào như tình yêu. Vinh chữa lại, đen như mắt cô gái Huáº? nóng như nằm trong vòng tay người yêu, ngọt như câu tá»?tình lần thá»?nhất. Một tách cà phê lý tưởng phải có đá»?ba yếu tá»?ấy thì mới nên uống, không thì ra suối uống nước lạnh còn hÆ¡n. Đang ngồi nghÄ© vÆ¡ vẩn trong lúc đợi cà phê tá»?trên lọc nhá»?giọt xuống thì có tiếng rõ cá»­a rụt rè, ba tiếng rồi hai tiếng nhanh. Tiếng gõ cá»­a đã dặn dò tá»?trước, Vinh biết ngay là cô bé Jeannine đến tìm mình. - Sao hôm nay không hẹn mà em đến, ngá»?anh đi vắng thì sao? Jeannine cởi áo khoác, cởi đôi bao tay bằng da đá»?á»?giường rồi đến bên Vinh nÅ©ng nịu đòi hôn trước khi tráº?lời. - Em cá»?đến, không có anh thì vá»? á»?nhà buồn quá, biết chắc có anh thì em đến sớm một tý nữa đá»?pha cà phê cho anh. - Em đi ngang qua, con máº?chá»?nhà nó có trông thấy không? - Phòng tắt đèn, em đi rất nháº? chẳng nghe tiếng ai cáº? chắc là đi vắng hết rồi chăng? - Hay quá, tháº?thì đêm nay em có thá»?á»?lại đây với anh. Jeannine mỉm cười, đến ngáº?đầu vào vai Vinh âu yếm và tin tưởng, tim Vinh đập mạnh hÆ¡n. Trong một lúc, chàng trai quên cáº?cốc cà phê đang đợi mình. Jeannine là một cô gái bán bánh mì á»?đầu phá»? mới có 15 tuổi nhưng to xác không ai ngá»? Ngay cáº?Vinh lúc mới nhìn qua cÅ©ng tưởng cô bé ít nhất là phải gần hai mươi. Nếu biết tuổi thật cá»§a Jeannine chắc không bao giá»?Vinh dám má»?cuộc tấn công một cách dại dột như tháº? Sá»?mang tiếng dá»?dá»?gái vá»?thành niên, nhưng á»?vào thời đại này thì lắm khi chính các cô gái vá»?thành niên lại đi tìm các cậu trai đá»?dá»?dá»? - Em lên giường ngá»?trước đi, anh còn phải học, sắp thi đến nÆ¡i rồi, nếu gia đình biết tin anh không lên lớp chắc sáº?khá»?lắm. Nhất là máº?anh, tha há»?cho bà cá»?khóc với cầu nguyện. - Em chá»?anh. Nói xong Jeannine lẳng lặng đến má»?tá»?lục tìm những quần áo cá»§a Vinh, nhặt ra cái nào thiếu khuy, thiếu cúc cần mạng vá lại. - Quần áo trong cá»§a anh đã thá»§ng rồi, mai em mua đá»?mới mang đến cho anh, vứt bá»?những cái này bớt đi, chật cáº?tá»? Nghe Jeannine nói, Vinh chá»?cúi đầu xuống sách hÆ¡i mỉm cười, có cảm tưởng cô bé đang xếp tá»?áo cho búp bê, chắc giỏi lắm cô bé cÅ©ng chá»?mới lìa búp bê đá»?hai năm là cùng. Trong lòng chàng trai dâng lên một niềm vui nháº?nhàng, Jeannine đã chinh phục được Vinh bằng những cá»?chá»?nhá»?nhặt ấy. - Mấy thằng bạn nói cÅ©ng đúng... - Nói gì mà đúng háº?anh? - Ngày anh mới đến, chúng nó bảo rằng con gái Pháp có cáº?một nghá»?thuật chinh phục đàn ông rất đặc biệt. Anh gặp cô nào cÅ©ng đặc biệt cáº? Jeannine bÄ©u môi nÅ©ng nịu: - Em không có nghá»?thuật, em chá»?yêu anh thôi, yêu không cần ngày mai và không tính toán. - Có láº?đấy cÅ©ng là một nghá»?thuật rồi chăng? Đêm ấy Jeannine ngá»?lại phòng Vinh và sáng hôm sau Vinh dậy đưa cô bé ra hiệu bán sớm, may bà chá»?nhà chẳng biết gì cáº? Nhưng không phải lần nào cÅ©ng được trót lọt như tháº? Mối tình cá»§a Jeannine và Vinh không kéo dài được một năm, cha máº?cô bé biết con gái mình hư hỏng, hay trốn nhà đi ngá»?lang, đã vội vàng gọi anh chàng con ông chá»?bán thịt bên cạnh gáº?ngay. Như tháº?là chắc ăn nhất, người Âu châu không cần bằng cấp, chức vá»?như người Á châu, há»?cần cuộc sống đảm bảo nghá»?nghiệp trước hết. Nghá»?bán thịt bây giá»?cÅ©ng phải có học ba năm mới được ra má»?hàng thịt, đấy là chưa ká»?mấy năm tập sá»? Khi đã nên cÆ¡ nghiệp rồi thì chàng bán thịt hay chàng luật sư cÅ©ng lái xe hÆ¡i bằng nhau, á»?hai ngôi nhà giống nhau, có láº?chàng bán thịt còn an nhàn hÆ¡n, không bá»?thúc đẩy cạnh tranh những những nghá»?khác. Trước ngày cưới mấy hôm, Vinh đưa Jeannine vào rừng Fontainebleau á»?lại một đêm. Cô bé nói với cha máº?xin đi Paris sắm đá»?cưới vì cha máº?cô bé á»?tỉnh. Lên Paris thì phải á»?nhà bà dì nhưng trước khi đến nhà dì, Jeannine đã khôn ngoan gọi điện thoại báo tin cho Vinh. Hai người sá»­a soạn mua thức ăn nguội, nước uống, rồi lấy vé xe lá»­a đi thẳng đến rừng Fontainebleau. Chọn khu rừng này vì trước kia, ngày lá»?và chá»?nhật hai người vẫn đi tá»?Paris ra đây chÆ¡i suốt ngày đá»?thay đổi không khí. Tìm thấy những chá»?có cây, có đá rất kín đáo, Vinh nẩy ra ý định một đêm nào đó sáº?mang bá»?với thức ăn ra ngá»?lại, đợi mùa hè đẹp trời. Nói tháº?mà rồi mãi chưa có dịp nào đá»?thá»±c hiện, hôm nay muốn đánh dấu cái đêm cuối cùng, đêm không ngá»?đá»?dành cho nhau, gọi là chút ká»?niệm đặc biệt. - Em làm sao quên anh được? - Rồi em sáº?có nhiều bổn phận, làm máº? làm vá»? em có thá»?quên chá»?sao lại không? - Anh nên nhá»?đây là một cuộc tình duyên có tính toán. Vinh thừa biết như tháº? biết cáº?sá»?đồng ý cá»§a Jeannine vì anh chàng bán thịt rất giàu, có xe D-S thượng hạng, làm vá»?anh chàng này thì mỗi năm Jeannine được đi nghá»?hè á»?ngoại quốc hoặc á»?vùng bá»?sang trọng ấm áp, Jeannine sáº?được mặc những chiếc áo ngá»? áo lót rất đắt tiền mua á»?các hiệu lớn, mùa đông sáº?có áo lông cá»§a những con vật khó săn bắt. Nói chung lại, lấy chồng giàu là một sá»?chuột sa chÄ©nh gạo, cô gái nào không ước ao ngày đêm, dầu cho tính ông có gắt bẳn, có già nua, hoặc có cái bụng phá»?to tướng. - Anh cầu chúc cho em hưởng nhiều hạnh phúc. - Trời không cho chúng mình được gần nhau mãi, có phải vì chúng ta trót sinh ra làm dân cá»§a hai xá»?không anh? Giá em là người Việt... Jeannine nÅ©ng nịu hỏi người yêu. - Em là người Việt thì anh đã bảo máº?anh mang các thá»?lá»?đến nhà em đá»?cưới em. Nói xong câu ấy Vinh cảm thấy hÆ¡i ngượng, biết mình nói những lời dối trá vì Vinh đã hứa với máº?đá»?máº?trọn quyền chọn vá»?cho mình. Sương chiều xuống mỗi lúc một lạnh hÆ¡n, hai người nằm sát vào nhau, may mắn là cáº?hai đều khôn ngoan lo đá»?các thá»?áo ấm. Vinh còn đem theo một cái túi ngá»?bằng lông tÆ¡ ngỗng rất nháº? má»?ra nằm thì ấm mà lúc không cần dùng, cuộn lại chá»?còn bằng nắm tay. Thêm hÆ¡i thá»?cá»§a hai người dồn vào nên không thấy lạnh mấy, Vinh rất thích thú cái ý nghÄ© ngông cuồng cá»§a mình hôm nay. Tiếng thá»?đều đều cá»§a Jeannine ká»?sát bên má cho Vinh cái cảm giác nhột ngạt khó chịu như ai đùa dai lấy cái ống bÆ¡m, bÆ¡m hÆ¡i nóng vào mặt. Vinh kháº?trá»?mình tránh cái ống bÆ¡m ấy, nhưng Jeannine đã đưa tay giá»?chặt lại. Vinh không thá»?nào ngá»?được dá»?dàng như tháº? á»?quê nhà thì ngá»?ngoài trời nhìn sao là chuyện rất thường, nhưng á»?một xá»?lạnh là một sá»?ngông cuồng mà ai biết chắc sáº?ngạc nhiên không ít. Cái cảm giác trần truồng, thiếu sá»?che chá»?vì nằm lồng lộng giữa trời, không có mái nhà, không có tường vách bao quanh làm cho Vinh càng thêm khó ngá»? Đá»?còn á»?Huáº? mỗi mùa hè Vinh thường trốn máº?ra ngoài sân nằm cho mát nhưng không thấy có những cảm giác ấy. Hẳn vì nÆ¡i đây lạnh lẽo, trời ít sao, nói cho đúng thì ngá»?á»?ngoài sân với ngá»?á»?trong một góc rừng như đêm nay cÅ©ng khác nhau rất nhiều. Mặc dầu Vinh đã cá»?ý chọn một chá»?kín đáo nhất, tháº?mà cái cảm giác lồng lộng trống trải thiếu tường thiếu mái vẫn cá»?ám ảnh chập chờn. Những tiếng kêu cá»§a lÅ© côn trùng tá»?trong lòng đất vọng ra, hợp thành một khúc hòa tấu hỗn độn. Vinh không có tài phân biệt các loại côn trùng nhưng mỗi âm thanh lọc ra vẫn khác nhau. Có tiếng kéo dài rền rÄ©, có giọng trầm, giọng thanh chát chúa, tuy hỗn độn mà vẫn không chói tai như thá»?nhạc xoong chảo cá»§a loài người. Hình như tất cáº?lÅ© côn trùng đêm nay trong khắp khu rừng đều hẹn nhau ca hát đá»?an á»§i thằng con trai sắp mất người yêu. Thỉnh thoảng Vinh lại giật mình, tưởng có người nào đến cạnh, thì ra chá»?là tiếng đập cánh cá»§a lÅ© chim đi tìm mồi ăn đêm. Vinh chợt nghÄ© đến câu chuyện “Những vì saoâ€?cá»§a Alphone Daudet, so sánh mình với người chăn cừu và Jeannine với con gái chá»?trại. Vinh hÆ¡i xấu há»?vì anh chàng chăn cừu ấy trong sạch quá, tình cá»§a anh ấy tinh khiết quá, có đâu như thá»?tình cá»§a Vinh. Sá»?đưa nhau vào khu rừng không phải chá»?có mỗi mục đích nghe sao thầm thì trên trời hay nghe côn trùng tấu nhạc trong lòng đất, mà còn một mục đích khác... Dầu sao đêm nay đối với Vinh cÅ©ng là một trong những đêm đặc biệt khó quên, không phải tình cá»?mà đến, cá»?nhiên. Nhưng á»?đời có nhiều người chẳng bao giá»?biết đánh dấu những cái gì đặc biệt, mặc dầu há»?có đầy đá»?hoàn cảnh đá»?làm. Trong tâm hồn Vinh như còn tiềm tàng ẩn giấu một nhân vật man rá»? chất phác cá»§a thời đại nào xa xôi lắm. Được hòa mình với thiên nhiên, với cây cá»?là một niềm thích thú nhất mỗi khi có dịp và tháº?nào Vinh cÅ©ng phải tìm đến. Lìa thành phá»? lìa những nÆ¡i tá»?họp đông đúc đá»?được ngồi một mình hàng giá»?nhìn ra bá»?cáº? hoặc một ngọn núi sừng sững trước mặt, rồi sau đấy có làm gì thì làm. Như anh nghiện sau khi hút qua vài điếu mới đá»?ý chí, Vinh nghiện núi, nghiện sông, nghiện bá»? hoặc những quãng đồng bao la. NÆ¡i nào tầm mắt có thá»?phóng được ra thật xa, không bá»?những mái nhà, những cánh cá»­a sá»?làm vướng víu, tháº?là đá»?làm cho Vinh sung sướng gợi hứng, không cần gì hÆ¡n nữa. Jeannine ngá»?khá ngoan, không ồn ào, nhá»?tháº?Vinh tha há»?tháº?tâm tư chÆ¡i vÆ¡i nghÄ© đến rất nhiều vấn đá»?mà không bá»?những tiếng ngáy, những cái đạp chân, cái đấm tay đến quấy rầy. Nhìn cô con gái mê mệt sau những phút thỏa mãn vật chất, giống hệt như con vật sau khi được ăn no tìm một góc nhà nằm ngá»?cho tiêu thức ăn. Vinh cảm thấy mình hÆ¡i ác đối với Jeannine, như tháº?sao có thá»?gọi là tình yêu, hay là tình yêu đi tá»?lúc nào, nháº?nhàng không báo cho ai biết. Vinh không đồng ý với mấy thằng bạn đó nữa, các cô gái Pháp có một nghá»?thuật chinh phục rất cao đá»?thật, nhưng còn bao nhiêu tình tiết khác táº?nhá»?hÆ¡n, bé nhá»?hÆ¡n, mà phải là những káº?chịu chung một nền giáo dục, một nền văn hóa mới cảm thông với nhau được chăng? Jeannine đi lấy chồng thật đã hợp lý và đúng lúc, giúp cho Vinh khỏi phải thắc mắc mà vẫn không mang tiếng là phá»?phàng. Chàng trai thầm cảm Æ¡n sá»?tính toán cá»§a những bậc cha máº? Suốt mấy tháng trời theo dõi tình hình biến chuyển cá»§a quê hương với mặt trận Điện Biên Phá»? với hội nghá»?Genève, người dân Việt Nam yêu nước không ai là không bá»?dằn vặt đau khá»? Một lần nữa đất nước bá»?cắt đôi, không phải là con sông Gianh mà là con sông Bến Hải, một quyết định to tát như tháº?mà người dân không được thăm dò ý kiến, chá»?có ngÆ¡ ngác và phục tùng vâng theo, dọn dẹp hành lý đá»?lên đường rời nÆ¡i chôn nhau cắt rốn. Ngoài sá»?an á»§i rằng cuộc chiến tranh giữa anh em một nhà, một xá»?sáº?nhá»?đấy mà chấm dứt, có những káº?phải bá»?hết cÆ¡ nghiệp tài sản đá»?lên đường di cư vào Nam. Người dân Việt Nam, những người vừa ghét Cộng Sản vừa không chịu nổi sá»?ngoan cá»?cá»§a chính phá»?Pháp đã vui mừng có láº?hÆ¡i vội vàng, tưởng tìm được á»?đây một giải pháp hòa bình. Há»?tin tưởng á»?sá»?thanh bạch cá»§a ông Ngô Đình Diệm, vá»?Tổng thống tu hành và không có vá»?con. Đá»?bênh vá»±c cái lập luận ấy, há»?đưa ra những lời giảng dạy cá»§a đức Phật khi Ngài chấp nhận cho đàn bà được đi tu, Ngài đã chua xót mà báo trước rằng một tôn giáo nào có chen phái ná»?vào thì sá»?tồn tại cá»§a tôn giáo ấy chá»?còn lại ná»­a phần mà thôi. Những chính phá»?trước, ông nào cÅ©ng đùm đá»?nào vá»?cáº? vá»?láº? nào nhân tình, bạn gái, bà con bên vá»?v.v... Khi các bà nhúng mÅ©i vào công việc cá»§a chồng thì không bao giá»?ngoài hai yếu tá»? tình cảm hoặc lợi lộc. Nước Việt Nam do đấy mà điêu đứng hàng nghìn năm chưa cất được đầu lên. Nhưng sá»?kiện này không phải lỗi á»?người đàn bà Việt Nam tham lam mù quáng, mà lý do chính đáng là vì sá»?mù quáng cá»§a tá»?tiên ông cha ngày trước. Người đàn bà Việt Nam vốn khôn ngoan, tháo vát, chăm chá»?và rất thông minh. Với những đức tính vàng ngọc ấy, nếu được rèn luyện, học hành đầy đá»?như con trai thì sáº?là những yếu tá»?xây dá»±ng xã hội rất vững chắc. Đáng tiếc người xưa không hiểu như tháº? lại đưa cái giáo dục và luân lý cá»§a Trung quốc, cái luân lý trọng nam khinh ná»?chá»?có thá»?áp dụng với người đàn bà Trung Hoa hoặc người đàn bà cá»§a những xá»?khác, mà không thá»?mang áp dụng với người đàn bà Việt Nam. Đấy là một sá»?lầm lẫn rất lớn, có ảnh hưởng không ít cho vấn đá»?tiến triển cá»§a một dân tộc, một quốc gia. Thá»?nhìn lại lịch sá»?Đông Tây, đã mấy nước có được những vá»?ná»?tướng anh hùng đứng lên khởi nghÄ©a đánh giặc như bà Trưng, bà Triệu, mặc dầu xã hội á»?thời đại ấy, cuộc sống cá»§a người đàn bà còn bá»?gò bó thắt chặt biết bao nhiêu. Cái tiếng tu hành đạo đức lại không vá»?cá»§a một vá»?lãnh tá»?đã mang lại cho người dân Việt Nam nhiều tin tưởng mới. Cuộc tổng tuyển cá»?tuy có sá»?gian dối, nhưng ứng cá»?viên thá»?hai chưa há»?làm được một sá»?gì tá»?trước đến nay cho dân chúng nhận thấy ai xứng đáng hÆ¡n ai, nên mọi người cÅ©ng nhắm mắt chấp nhận luôn sá»?gian dối ấy. Không chấp nhận cÅ©ng chẳng được nào, những nhà tù trại giam sáº?sẵn sàng lên tiếng. Mặc dầu trong nước còn một sá»?những káº?sống với quan niệm Khổng Mạnh cÅ© “Quân xá»?thần tá»? thần bất tá»?bất trungâ€? nhưng trong lúc nước nhà lao đao, “thầnâ€?ngồi nhà ngóng “quânâ€? thì “quânâ€?sang bên Cannes cho khỏe tâm khỏe xác. Con ốm nặng mà máº?bá»?đi khiêu vÅ© mỗi đêm thì con nào không buồn giận. Quốc trưởng Bảo Đại đã tá»?ra há»?hững với nước nhà, há»?hững hay là bất lá»±c thì cÅ©ng tháº? Người dân Việt Nam không đòi hỏi gì ngoài sá»?được yên thân đá»?làm ăn, cần một chính phá»?lành mạnh, có uy tín đá»?bảo vá»?cho đất nước. Chính phá»?Ngô Đình Diệm hứa hẹn như tháº? theo hiệp định Genève, quân đội Pháp và công chức Pháp phải lui dần. Mặc dầu có káº?bảo ông Diệm là người cá»§a phái Thiên Chúa giáo Pháp nhưng không phải vì tháº?mà người Pháp được á»?lại, được làm mưa làm gió như thời trước. Tội nghiệp cho những người Pháp quen sống á»?xá»?thuộc địa, đang sung sướng với bao quyền hành trong tay mà bỗng dưng bá»?mời đi, bảo há»?không tức giận sao được. Đường lối chính trá»?cá»§a chính phá»?Pháp ra sao há»?không cần biết, chá»?biết rằng phải dọn dẹp đá»?tráº?chá»?cho người Việt trong một thời gian ngắn. Há»?đành uất ức tính chuyện hồi hương, vá»?lại nÆ¡i quê hương lạnh lẽo xa láº?và khó làm ăn vì dân tình quá khôn ngoan chá»?không chất phác tình cảm như những chú nông phu Việt Nam mà há»?đã từng quen sai khiến. Đá»?bớt tức giận, người Pháp thường ká»?cho nhau nghe câu chuyện đùa làm quà, được hoan nghênh nhất là câu chuyện “buổi tiệc cá»§a Thượng Đếâ€? Một hôm Thượng Đáº?có ý muốn gặp tất cáº?mấy vá»?quốc trưởng vua chúa á»?háº?giới, ngài gởi giấy mời quý vá»?ấy lên trời xÆ¡i tiệc. Nhận được giấy mời cá»?nhiên là quý vá»?đều lục tục kéo nhau lên. Thượng Đáº?muốn tá»?lòng ưu ái đối với quý vá»?quốc trưởng quốc vương nên khi Nam Tào khai tên vá»?quốc trưởng nào đến cá»­a, ngài cÅ©ng đứng dậy chào. Đến lượt Nam Tào báo tin có ông Ngô Đình Diệm quốc trưởng nước Việt Nam, Thượng đáº?ngồi yên không há»?nhấc chân. Nam Tào ngạc nhiên đến ghé sát tai trách thầm: - Muôn tâu Thượng Đáº? tại sao ông Ngô Đình Diệm cÅ©ng là quốc trưởng, mặc dầu nước Việt Nam tuy bé nhá»?chá»?có hai mươi lăm triệu dân, nhưng còn nhiều nước bé hÆ¡n. Tại sao ngài đứng dậy khi những vá»?quốc trưởng khác đến mà với vá»?quốc trưởng này ngài cá»?ngồi lì, như tháº?háº?thần nghÄ© rằng ngài sáº?làm buồn cho dân chúng Việt Nam chăng? - Chú mày chẳng biết gì cáº? ta mà đứng lên thì ông Diệm sáº?dành mất chá»?ngồi cá»§a ta. Lúc bấy giá»?Nam Tào mới vá»?láº?ra... Câu chuyện được ká»?đi ká»?lại, thêm bớt rất nhiều, chứng tá»?sá»?uất ức cá»§a mấy ông thá»±c dân tiếc cá»§a. Đối với dân chúng Việt Nam thì miễn ai mang lại sá»?no cÆ¡m ấm áo, sá»?yên tÄ©nh là được chấp nhận ngay. Người dân quê không đòi hỏi những gì cao xa mà chá»?cần những gì đơn giản cá»?thá»? Những năm tháng này tạm gọi là bình yên hÆ¡n trước, người dân quê khi gieo máº?mà dám hy vọng đến ngày gặt được lúa, cÅ©ng như khi trồng ngô khoai mà không thắc mắc đặt câu hỏi, rồi liệu có thá»?được trông thấy cá»?khoai, liệu những cá»?khoai, những thúng lúa này có đổi mang lại thành những tấm áo, những quyển sách cho con đi học. Như tháº?không phải là đã sung sướng rồi hay sao? Nhá»?trời sáº?có một ngày con sông Bến Hải không còn là con sông căm hờn cách chia đôi lứa, máº?con nữa. Ai sáº?được vá»?xá»?ấy, ai sáº?được vá»?nhà nấy, vận nước không láº?cá»?còn xui xẻo mãi. Gia đình ông Hải mặc dầu bao nhiêu đời làm quan, cuộc sống đóng khung trong mấy bá»?tá»?thư ngÅ© kinh cá»§a Khổng Mạnh, nhưng hiện tại cÅ©ng đã hoàn toàn đổi khác. Tá»?ngày quân đội Pháp chặt mất hai gốc cây á»?Ká»?Ngá»?Trang, cáº?hai vá»?chồng đều nghÄ© rằng giòng há»?nhà mình tháº?là tan vá»? không còn mong gì cất đầu lên nổi. Nhưng rồi dần dần cuộc sống cÅ©ng tạm yên ổn. Các con đã lớn, tuy mỗi đứa lạc loài một nÆ¡i nhưng tin vá»?vẫn lành, vẫn còn đá»?mặt trên cõi trần, không phải như những gia đình khác. SÆ¡n đã có gia đình riêng với vá»?con, Vinh, đứa con trai chá»?đợi đã tá»?ra xứng đáng với sá»?chá»?đợi cá»§a cha máº? Mỗi năm lên một lớp đều, sức khỏe và vấn đá»?học hành thi cá»?là hai điều mà người máº?ấy luôn luôn cầu xin. Hình như lời cầu xin đã đến tai Trời Phật, bà Hải không còn mong gì hÆ¡n là ngày hồi hương cá»§a thằng con trai. - Mình Æ¡i, có thÆ¡ thằng Vinh. Mỗi lần nghe tiếng gọi cá»§a chồng tá»?ngoài cá»­a với ba chá»?“thÆ¡ thằng Vinhâ€?là dẫu tiên có xuống múa bà Hải cÅ©ng bá»?đấy đá»?chạy ra đón bức thư cá»§a thằng con quý. Lần này Vinh báo tin thi đá»? xin phép cha máº?cho đi chÆ¡i một vòng Âu Châu nữa rồi sáº?lên máy bay vá»?xá»? bà Hải mừng quá, không biết nói gì, trong đầu óc bao nhiêu là hy vọng. Thư Vinh còn chua thêm mấy dòng riêng viết riêng gá»­i máº?và câu cuối cùng là “Máº?đừng lo, con không na má»?đầm mô vá»?xá»?cáº? mấy thằng bạn con hắn đã na vá»?nhiều lắm rồiâ€? Người đàn bà đưa vạt áo lên chấm hai giọt nước mắt khóc vì quá cảm động, nếu ví cuộc đời cá»§a vá»?chồng ông Hải như hai gốc cây đã bá»?chặt đi thì Vinh là một hạt giống nhá»?được lÅ© chim tha vào rừng. Hạt rÆ¡i xuống đất và được bàn tay Thượng Đáº?trông nom cho mọc lên lại. Công việc trước nhất cá»§a người máº?sau khi nghe con thi đá»?và sắp trá»?vá»?nước là đi thẳng lên bàn thá»?Phật thắp mấy cây hương đá»?cảm táº?và cầu xin cho chuyến trá»?vá»?cá»§a thằng con trai cÅ©ng bình yên như chuyến đi cách mấy năm trước. Sau khi Jeannine lấy chồng, Vinh gặp thêm một sá»?các cô gái ngoại quốc nữa, nhưng rồi cô nào cÅ©ng chá»?á»?có vài tháng, lâu lắm là một năm. Cảm tình đến và đi nháº?nhàng không mấy khi báo trước. Một vài câu nói giận hờn, một lần lỗi hẹn là đá»?đá»?cắt đứt. Cuối cùng Vinh có dịp làm quen với một cô gái Việt. Không bao giá»?thằng con trai làm quen với một cô gái mà có ý định ngay rằng sáº?cưới cô này vá»?làm vá»? trái lại rất nhiều cô con gái mới gặp cậu con trai là đã có sá»?nhắm bắt làm chồng mình rồi. Nam Trân, cô bạn mới cá»§a Vinh cÅ©ng á»?vào hoàn cảnh ấy, mặc dầu mới có ngoài hai mươi tuổi mà cô gái đã lo lắng chá»?sá»?nhá»?tàu. Gặp Vinh, thấy Vinh chưa mang nhẫn, học hành cÅ©ng sắp xong và mặt mày lịch sá»? Nam Trân có ngay ý nghÄ© bắt cho được thằng bé. Nam Trân là người Nam nên cá»?chá»?bạo dạn, vóc người to lớn lại thêm sống mấy năm bên Pháp, thuá»?bé được cha máº?cho đi học trường Pháp, nên nàng có đá»?những nét bắt chước cá»§a những cô gái Âu. Níu được Vinh rồi Nam Trân nhất định không bao giá»?chịu rời Vinh một bước. Mỗi lần mấy thằng bạn trong nhóm Bún Bò gặp Vinh là chúng nó nhao nhao lên phản đối. Vinh và các bạn đã chia ra miền Nam là há»?tiếu, Bắc là phá»?tái và miền Trung là bún bò. Không phải có ý muốn chia ráº?ba miền nhưng nhận thấy dân mỗi miền có một sá»?thích riêng, quan niệm vá»?cuộc đời cÅ©ng có nhiều điểm khác nhau. Dân miền Nam mà cho ăn bún bò thì xuýt xoa trợn lên trợn xuống, cÅ©ng như dân Trung đói mà cho ăn há»?tiếu cÅ©ng chá»?ăn cho qua bữa chá»?không lấy gì làm thích thú. Có món phá»?tái là dá»?tiêu nhất nhưng người Nam sáº?buồn nếu không được thêm vào đấy mấy cọng giá sống. Không biết những người khác có chấp nhận sá»?phân chia ấy không, nhưng đối với Vinh và lÅ© bạn thì đứa nào cÅ©ng đồng ý rằng đấy là một sá»?kiện “bất kháº?khángâ€? - Chá»?Hai mi đi mô bữa ni mà không lẽo đẽo theo giá»?mi, Vinh? Một đứa khác tiếp lời: - Răng bữa ni chá»?Hai mi can đảm rứa, dám tháº?cho mi đi một mình, không sá»?đầm hắn tha đi háº? - Thôi mi Æ¡i, thà mi kiếm con đầm thiệt, tóc vàng mắt xanh coi còn dá»?thương, chá»?cái thá»?mít không ra mít, tây không ra tây ná»? vá»?nhà máº?mi ngá»­i răng cho nổi. Thằng SÄ© ác mồm ác miệng nhất, nó đến bắt Vinh cúi cá»?xuống chá»?cho các bạn xem: - Coi cái kiềng tròng làm trầy cá»?thằng Vinh hết đây tụi bây Æ¡i! Chúng nó ác như tháº?mà Vinh chá»?cười, vì biết rằng chẳng thằng nào ưa Nam Trân, thấy cô nàng cá»?giá»?riết lấy không chịu tháº?cho Vinh thỉnh thoảng được đi họp mặt riêng với bạn bè. Có những buổi đi chÆ¡i, đi ăn mà mấy thằng bạn trai chá»?muốn được riêng biệt với nhau chá»?không thích có chen thêm vào một cô bạn gái. Thêm một cô bạn gái, nhất là loại bạn gái như Nam Trân thì câu chuyện sáº?bá»?xoay chiều, khác hẳn với khi chá»?có riêng tụi con trai. Đối với phái ná»?chắc cÅ©ng như tháº? nhưng Nam Trân nhất định không chịu hiểu. Mặc những lời cháº?giễu cá»§a các bạn Vinh, Nam Trân nghe mà cá»?lá»?đi, không thèm đá»?ý, chá»?cần đạt được mục đích là bắt Vinh phải cưới mình trước đã. Sá»?tấn công á»?ạt cá»§a Nam Trân làm cho Vinh sá»? các cô gái Pháp cÅ©ng tấn công nhưng có nghá»?thuật hÆ¡n, nghá»?thuật á»?chá»?không đá»?cập đến chuyện cưới xin một cách quá vội vàng. Có nhiều cô gái Pháp khi tìm đến các cậu cÅ©ng chá»?đá»?cho có người bạn trai, khỏi cô đơn những chiều thá»?bảy chá»?nhật, lúc cần đi nhảy hoặc đi chÆ¡i đâu thì có người đưa đi mà thôi. Sá»?cưới xin lắm khi đối với các cô cÅ©ng là một cái váº? vì cưới nhau rồi sáº?còn bao nhiêu vấn đá»?phức tạp khác á»?ạt kéo theo, nào nhà cá»­a, nào con cái v.v... Các cô gái Pháp gặp người yêu thì âu yếm dịu dàng, ngáº?ngay vào lòng nói chuyện nhá»?thương, yêu đương, đá»?thá»?đá»?làm say mê con người, nhất là những chàng trai xa xá»? Các cô gái Việt không tháº? gặp là phải mặc cáº?xong xuôi đã rồi muốn gì mới được sau, những phút đến sau ấy dầu có êm dịu đến bao nhiêu cÅ©ng mất đi rất nhiều thi vá»? Nam Trân gặp Vinh không hỏi thăm sức khỏe, sá»?học vấn gì cáº? câu hỏi thá»?nhất là: - Anh đã viết thÆ¡ vá»?nhà chưa? - Anh chưa có thì giá»? Vinh không biết nói dối nên lúc nào cÅ©ng thẳng thắn tráº?lời, hoặc có khi Vinh còn ngây thÆ¡ bảo viết rồi thì Nam Trân sáº?hỏi ngay câu tiếp theo: - Anh nói tháº?nào? - Chẳng tháº?nào cáº? thư thì bao giá»?cÅ©ng thăm viếng và hỏi chuyện học hành chá»?còn gì nữa đâu. Tháº?là cô nàng xìu xuống như cái bánh đa phải mưa, mãi sau Vinh mới tìm ra được lý do. Giá người con gái ấy khôn hÆ¡n, cá»?đá»?cho Vinh yêu mình mà không đòi hỏi, không mặc cáº?thì có láº?sau đấy khi học hành xong, Vinh sáº?viết thư nói khó với máº? xin lại máº?lời hứa cÅ©, rồi sáº?đưa Nam Trân vá»?quê cùng một lần với mình. Yếu tá»?ưu tiên cá»§a Nam Trân là không phải người ngoại quốc, mặc dầu những món thịt kho, cá kho lẫn với trứng vịt đối với Vinh là một sá»?hÆ¡i khó nuốt; hoặc những miếng thịt má»?cắt bằng ná»­a bàn tay mà Nam Trân hay gắp bá»?vào bát cÆ¡m cá»§a Vinh làm cho Vinh cụt hứng hết muốn tiếp tục, dầu sao hai người cùng nói chung một thá»?tiếng. Máº?Vinh sáº?hiểu con dâu mình nói gì, tháº?là đá»?lắm rồi. Nhưng Nam Trân nóng tính, cái gì cÅ©ng muốn nắm chắc, ăn ngay, do đó mà hay có sá»?giận hờn cãi cá»? Mỗi lần nhìn Nam Trân ngá»? đôi môi dày lúc ngá»?không có sá»?kiểm soát và son phấn được cạo sạch nên trông đôi môi lại càng dày hÆ¡n, chứng tá»?sá»?vật chất cá»§a con người đang đá»?rất cao làm cho Vinh hÆ¡i lo ngại. Tầm mắt vẫn quen nhìn tá»?thuá»?bé những đường nét thanh thanh dịu dàng, Nam Trân cÅ©ng như một sá»?cô gái khác ra ngoại quốc đã đá»?cho mình bá»?ngoại hóa mà không biết. Những chi tiết vụn vặt trong lúc ăn, lúc ngá»?ấy đã dồn dập lại như những lớp vôi đóng dưới đáy cốc lâu ngày không được chùi, lớp vôi đã ngăn chắn nẻo đường cá»§a tình cảm. Vinh chưa khi nào nhận thấy mình yêu Nam Trân, cÅ©ng như Nam Trân yêu mình, hai người chá»?cần dùng nhau, đúng hÆ¡n nữa là chá»?có Nam Trân cần dùng Vinh. So với Bội Ngọc, với cáº?Jeannine, Vinh cÅ©ng thấy tim mình còn có nhiều lần thổn thức hÆ¡n. Nam Trân càng lo sá»?lại càng xa cách người yêu, Vinh nhất định sáº?có một hôm nào nói dứt khoát với Nam Trân vì tuổi tráº?và nhan sắc cá»§a người con gái rất ngắn ngá»§i. Nam Trân cần ngay một tấm chồng, Vinh phải đá»?cho nàng rỗi tay mà đi tìm nÆ¡i khác, sá»?có mặt cá»§a Vinh sáº?trá»?thành một thá»?chướng ngại vật chăng? Ý định như tháº?nhưng Vinh vẫn cá»?khất lần, thằng con trai hay sá»?cảnh khóc lóc cá»§a người yêu. Chiều nay trời lạnh hÆ¡n mọi hôm, mười hai đá»?dưới không, giữa mùa đông trời vẫn lạnh, cây cảnh khẳng khiu như những đốt xương ai mang tá»?tha ma vá»?ghép lại đá»?dọa nhau chÆ¡i. Những đốt xương cây váº?từng nét thẫm lên nền trời tái xám, mỗi nét lại được viền thêm bên dưới một đường tuyết trắng tinh khiết, thá»?tuyết chưa kịp tan khi rÆ¡i xuống thì gặp một làn gió buốt thổi vá»? tuyết bắt buộc phải ngá»?đá»?lại với cây. Trời nặng ná»?và háº?trÄ©u xuống thấp như được bàn tay nào đá»?một lớp chì dày á»?bên trên, người đi đường rảo bước, ai cÅ©ng trùm đầu trùm tai cho khí lạnh khỏi vào tai vào mÅ©i. Từng lớp khói xám đậm nhạt tá»?những lò sưởi trên mái nhà bốc lên không ngừng, góp thêm màu xám nặng ná»?với không gian. Paris run rẩy cúi mình dưới màu xám cá»§a trời, cá»§a mái nhà, cá»§a khói bụi, không có gì khoác nên lại càng lạnh lẽo hÆ¡n. Nếu không nhá»?những lá»?thông hÆ¡i tá»?dưới mấy con đường hầm xe lá»­a thổi lên phì phà, chắc Paris còn lạnh lẽo hÆ¡n biết mấy. Vinh đang cúi đầu bước tá»?miệng hầm xe lá»­a lên, ra khỏi hầm bao giá»?cÅ©ng run vì dưới hầm ấm quá. - Anh Vinh. Nghe tiếng gọi, nhận ra được giọng Nam Trân, Vinh giật mình ngÆ¡ ngác nhìn ra chung quanh nhưng Nam Trân đã đứng gần sát bên cạnh. - Sao Nam Trân làm gì mà đứng vậy? - Chá»?anh, em biết tháº?nào anh cÅ©ng lên lối này. - Chá»?sao không vào cà phê Clunny mà chá»? có phải khỏi bá»?lạnh không, đứng chi ngoài cho áº?rập nó phá. - Vào quán cà phê không nhìn thấy anh đi qua thì sao? Anh ăn cÆ¡m chưa? Xuống quán cá»?Há»?ăn với em đi, em bao anh hôm nay đó! - Anh vừa á»?Foyer ra ăn gì được nữa, hôm nay có mấy đứa nó kêu mệt không ăn, dồn thịt qua phần anh, bắt anh phải chá»?hết, bây giá»?thì chá»?có vá»?làm cà phê uống rồi học và ngá»?thôi. Nam Trân phụng phịu nghe Vinh tá»?chối, nàng chá»?muốn đi cùng với Vinh đến những nÆ¡i nào có mặt nhiều người Việt, cho đó là một sá»?ràng buộc tinh thần gián tiếp. Trái lại Vinh muốn tránh những cái quán cá»?Há»? quán ông Diệm, vào những nÆ¡i ấy hay có sá»?dòm ngó cá»§a cáº?hai bên, Vinh cÅ©ng không thích quen với nhiều người, cho rằng đấy chá»?là một sá»?mất thì giá»?vô ích. Vinh có thằng bạn thân, nó vẫn tuyên bá»? “Tao chá»?chÆ¡i với những đứa nào có tài có đức, còn thì loại ra cáº?vì tao không có dư thì giá»?đá»?dành cho những đứa thiếu đức thiếu tài.â€?Câu nói mới nghe qua có váº?tá»?phá»? nhưng nghÄ© ká»?lại thì thằng bạn ấy không hẳn đã hoàn toàn vô lý. Biết không thay đổi được ý định cá»§a Vinh, Nam Trân đành phải đi ăn một mình. Vinh chá»?tiễn đến trước cá»­a rồi tá»?giã nàng trá»?vá»?phòng trá»? viện cá»?cần học thi. Thá»±c tình Vinh không thích những chàng sinh viên cộng sản, quan niệm tư tưởng chẳng giống nhau thì gò ép chào hỏi hoặc chuyện trò với nhau làm gì. Nam Trân không hiểu như tháº? đã bảo rằng thương yêu nhau mà không hiểu nổi những tình tiết riêng cá»§a nhau thì cảm tình ấy đâu có thá»?gọi là thá»?cảm tình có gốc rá»? Thấy Nam Trân chá»?vào hiệu ăn có một mình, mọi người hÆ¡i ngạc nhiên. Hoa, bạn thân cá»§a Nam Trân, vội vàng chạy đến ngồi cùng bàn đá»?nói chuyện: - Bá»?đâu, sao đi có một mình buồn quá vậy? - Bá»?gì mà tính lì như gấu, bảo vào đây ăn cÅ©ng không, bảo ngồi chÆ¡i chá»?người ta ăn rồi đưa người ta vá»?cÅ©ng không, ghét tháº?cho vá»?mất rồi. Con trai Huáº?dá»?ghét lắm. - Vậy chá»?đầm gọi bảo chạy đâu thì chạy đó, mình cÅ©ng phát tức với mấy thằng cha ấy. Hoa kém nhan sắc thua Nam Trân, tá»?đá»?sang Pháp không hiểu vì khí hậu hay vì sá»?ăn uống mà Hoa lên mười cân. Thân hình vì tháº?mà đâm ra mất quân hình, con gái Việt đã thiếu bá»?cao mà nếu chá»?có ra bá»?ngang thì chẳng mấy lúc sáº?trá»?thành một bức tường. Đá»?an á»§i sá»?10 ký thịt thừa ấy, Hoa nhất định đi làm chính trá»?và trong sá»?phá»?ná»?á»?Paris, Hoa nổi tiếng là một thiếu ná»?hoạt động mạnh nhất. Làm chính trá»?thì không cần lo đến nhan sắc, người ta quý cái thành tích hoạt động cá»§a mình chá»?ai thèm đá»?ý đến cái vật chất bên ngoài, những thá»?ấy chá»?nên đá»?dành cho các cô búp bê. Hoa thấy Nam Trân sống á»?Pháp đã mấy năm mà chẳng tìm ra được cậu nào, nên muốn tá»?chức cho Nam Trân hoạt động như mình. - Nói thật với Trân chá»?mình thấy thằng cha đó gàn lắm, gặp mấy lần mà mình không thá»?nào chịu nổi, bá»?phứt nó đi cho rồi. - Mình cÅ©ng đang định như tháº? cho ăn cÅ©ng kêu nấu khó ăn, quan niệm tư tưởng cái gì cÅ©ng không hợp, đến đi xem chiếu bóng mà bao giá»?cÅ©ng mỗi đứa thích một phim khác hẳn nhau. - Thôi giãn đi, sinh viên á»?đây thiếu gì, mình sáº?giới thiệu cho Trân hằng tá “cho xe cây chá»?không hếtâ€? Hoa nói mà không nghÄ© đến mình. ··· Chuyện trong bữa cÆ¡m giữa hai thiếu ná»?bàn với nhau không ngá»?lại thành sá»?thật, lý do bé nhá»?vì Nam Trân đọc lén được một bức thư cá»§a hai đứa em cá»§a Vinh á»?nhà gá»­i cho Vinh. Đọc xong thư, Nam Trân hiểu rõ rằng không bao giá»?Vinh chịu cưới mình nếu chưa đá»?đạt xong, mà đá»?đạt xong rồi thì gia đình chá»?á»?nhà, chá»?đá»?nhắm những thiếu ná»?khác tráº?đẹp hÆ¡n, đâu có tới phần cá»§a Nam Trân. Mang hỏi ý kiến cô Hoa, cá»?nhiên là cô bạn đã phê bình gắt gao, giúp cho Nam Trân đá»?can đảm đá»?cắt đứt cái thá»?tình dằng dai vô vọng ấy. â€?Anh Vinh, “Nghe anh chưa có đầm máº?mừng lắm, máº?biểu Minh viết thư ni khen anh. Theo sá»?điều tra bí mật cá»§a hai nhà trinh thám đại tài Minh, Thi thì hình như máº?đang nhắm cho anh một cô. Một nói anh hẹn với máº?là khi mô anh vá»?nước mới cưới vá»?và anh cho máº?được toàn quyền định đoạt. Cô ni đẹp lắm, học trò Đồng Khánh, đẹp hÆ¡n Bội Ngọc cá»§a anh nhiều, so cô ni với Bội Ngọc thì cô tê chá»?đáng xách guốc cho cô ni. Anh liệu vá»?mau kẻo mất, máº?đang định viết thÆ¡ hỏi anh rồi đi bá»?hàng rào thưa, nếu không thì nguy lắm. Anh đã phục tài cá»§a hai nhà trinh thám Minh, Thi chưa, phục thì phải liệu mua đá»?thưởng đem vá»?â€? Bức thư được Nam Trân mang ra nghiền ngẫm phân tích mất mấy hôm, cuối cùng nàng nhất định điện thoại mời Vinh đến quán “Les Assassinâ€?á»?sau phía Saint Germain des Prés đá»?thảo luận một câu chuyện quan há»? Vinh vừa vào quán, thấy Nam Trân đã ngồi chá»?sẵn, không đợi Vinh cởi áo khoác ngoài, Nam Trân má»?ví ném bức thư ra giữa bàn, cá»?chá»?lạnh lùng tức giận: - Anh khốn nạn lắm, lừa dối tôi tá»?bấy lâu nay, bây giá»?tôi mới biết rõ cái thái đá»?sá»?khanh cá»§a những thằng như anh. Đây tôi tráº?lại bức thư cá»§a gia đình gá»­i cho anh và yêu cầu tá»?nay anh đừng tìm gặp mặt tôi nữa. Vinh ngồi yên lặng nhận xét, trong lòng cảm thấy thích thú, giá có cái máy ghi âm và máy quay phim đá»?chụp và ghi lại mang cho lÅ© bạn xem đá»?chúng nó lấy đó làm bài học thì hay quá. Vinh nhận xét được một điểm đặc biệt nữa là con gái có rất nhiều tá»?ái, nhiều đến quên cáº?sá»?thật. Chính Nam Trân đến tìm Vinh mỗi ngày, chính Nam Trân một tay gầy dá»±ng và nuôi nấng cái tình, nếu gọi đó là tình. Ngay tá»?hôm đầu cÅ©ng chính Nam Trân đã tìm đến làm quen rồi than thá»? rồi kêu buồn, kêu khá»? kêu cô đơn, kêu thèm có một linh hồn bạn. Dùng tất cáº?mọi khí giới đá»?túm tóc người ta, tháº?mà bây giá»?đá»?ngược lại làm y như Vinh là tên sá»?khanh vào trong phòng riêng đá»?dá»?dá»?nàng Kiều rồi trốn đi không bằng... Thấy Vinh vẫn yên lặng không nói gì, Nam Trân càng thêm bá»±c tức. Người hầu bàn thấy khách vào nhưng quen thói thường những káº?yêu nhau vẫn có cáº?tháº?ká»?đá»?dành cho nhau nên không gấp, mải đến năm phút sau mới chậm rãi đến hỏi xem khách dùng gì. - Một cà phê đen và một... cà rốt. Vinh tráº?lời người hầu bàn, hÆ¡i mỉm cười vì thấy được nhìn mặt một cô gái lúc gắt gỏng. Tá»?trước đến giá»?Vinh ít có dịp thấy, các cô gái, cô nào lúc đứng trước thằng con trai cÅ©ng hiền lành ngoan ngoãn, ngay cáº?với Nam Trân tá»?trước đến nay chá»?có phụng phịu hoặc khóc lóc chá»?chưa có lần nào cho nàng cau có gắt gỏng như hôm nay. - Sao lại cà rốt, trong hai người ai cần phải điều chỉnh tính nết cho dá»?thương mà phải dùng đến cà rốt? Vinh phì cười thấy người hầu bàn này quáº?đã nhanh trí và láu lỉnh, các bà máº?Pháp thường vẫn dá»?các con ăn cà rốt vì đó là thá»?làm cho con người dá»?thương ra. Anh hầu bàn này khi nghe gọi cà rốt đã hiểu ngay nên mới đùa lại như tháº? Nam Trân thấy cáº?Vinh và người hầu bàn đều muốn trêu mình, nàng giận dá»?đứng dậy xô gháº?nói ba tiếng ngắn ngá»§i “VÄ©nh biệt anhâ€? rồi bước mau ra đóng mạnh cá»­a lại làm giật mình một đôi tình nhân khác đang ngồi hôn nhau trong góc. - Cô này cần cáº?mấy táº?cà rốt phải không ông? Vinh gật đầu đồng ý, chậm rãi nói: - Bây giá»?thì chá»?có một cà phê thật đậm... Định chạy theo gọi Nam Trân nhưng không hiểu có một sức mạnh gì đã níu Vinh lại, Vinh chá»?ngồi nhìn theo và kháº?thá»?dài: - Thôi tháº?cÅ©ng xong, biết đâu lại còn hay hÆ¡n... Người hầu bàn mang cà phê đến, thấy Vinh buồn, biết hai người này giận dỗi nhau nên cá»?tìm lời an á»§i: - Đừng buồn, việc gì mà buồn, châm ngôn đã bảo rằng không bao giá»?nên chạy theo một người đàn bà hay một chiếc xe buýt vì ba phút sau sáº?có một người đàn bà và một chiếc xe buýt khác đến ngay. Vinh chá»?lắc đầu không nói gì cáº? hình như trong mỗi người đều có hai người, Vinh vừa vui thích vì tá»?lâu vẫn có ý định dứt khoát với Nam Trân, nhưng tại sao lại có một nhân vật thá»?hai đang cảm thấy buồn rầu trong lòng. Thật là phức tạp, chính Vinh cÅ©ng không hiểu nổi. Nếu con tim mỗi người là một ngôi nhà rộng đá»?chứa những hình ảnh thì trong tim cá»§a Vinh hôm nay có căn phòng đang trống vì một khách trá»?vừa ra đi. Tất cáº?mọi sá»?đá»?vá»?đều chẳng mấy khi vui, dầu cho sá»?đá»?vá»?ấy có cần thiết, có được cáº?hai bên tính toán đá»?cá»?tình gây ra. Nam Trân khi ngoan thì ít cô nào theo kịp, mỗi ngày nàng tá»?tay làm một món cháº?giò hoặc gỏi cuốn, cÆ¡m bì đến bắt Vinh phải ăn, nàng ngồi nhìn Vinh ăn, săn sóc như máº?già sinh được đứa con muộn. Gặp Vinh là con cưng nên những sá»?săn sóc ấy thật đã hợp tình hợp cảnh... Tháº?mà hết, hết rất bất ngá»? hết một cách mau chóng, giá Nam Trân kiên nhẫn hÆ¡n, mới có hai mươi bốn tuổi sao nàng lại quá vội vàng. Tại sao người con gái chá»?nằng nặc đòi đổi cuộc đời, cho sá»?được đổi tên người khác là một điều đáng kiêu hãnh. Tại sao lại không kiêu hãnh tá»?tạo lấy cho mình một tên tuổi riêng, một cuộc sống tá»?lập không cần nhá»?cậy đến ai, đá»?dành cảnh núp bóng tùng quân cho những tâm hồn yếu đuối á»?lại? Cuộc sống cá»§a một người đàn bà mà thoát được những xiềng xích cá»§a lá»?giáo phong tục thì dá»?chịu biết mấy. Muốn làm một việc gì mà thấy lương tâm không thắc mắc, không cho sá»?ấy là bôi nhá»?quê hương dân tộc, không bá»?tù tội vì trái luật pháp, tức thá»?mình có thá»? làm một cách đàng hoàng. Nam Trân đã sống á»?ngoại quốc tá»?mấy năm nay, đã được tiêm nhiễm văn minh cá»§a người Pháp, có chút học thức đá»?đọc các thá»?sách triết lý đạo đức mà so sánh. Gia đình gá»­i đá»?tiền cho xài mỗi tháng và tháº?cho sống tá»?do. Tháº?mà cÅ©ng không thoát khỏi những điểm thường tình, sá»?già sá»?áº?cá»§a đàn bà tá»?trước nay. Vinh chậm rãi uống cốc cà phê, không biết nên buồn hay vui, cốc cà phê cạn tá»?lâu, khách vào uống rượu khai vá»?mỗi lúc một đông hÆ¡n ban nãy nên người hầu bàn cÅ©ng bận rộn, không rỗi mà đến an á»§i Vinh nữa. Vinh lặng láº?đá»?tiền trên bàn rồi đứng dậy ra vá»? Trời đá»?tuyết xuống tá»?nãy đến giá»?nên bớt lạnh, tháº?mà ngồi trong quán Vinh không biết gì cáº? những hoa tuyết trắng xóa nháº?nhàng phất phới bay trước mặt, rụng xuống áo, xuống mÅ©, rụng cáº?xuống mặt vì Vinh hÆ¡i ngá»­a mặt lên đá»?hứng tuyết. Vinh đưa lưỡi ra liếm tuyết, nhá»?đến ngày còn bé á»?Kontum, mỗi khi trời mưa đá, Vinh và mấy chá»?thường tranh nhau chạy ra sân nhặt vội vàng những viên đá mang cất vào bình thá»§y lạnh. Nhá»?nhất là bé Trúc, lớn hÆ¡n Vinh có một tuổi; Trúc là chá»?nhưng khá»?khạo kém Vinh nhiều. Trúc vẫn hỏi sao trời không vắt chanh pha đường vào trước khi mưa xuống, có phải đá ấy sáº?ngon hÆ¡n biết bao nhiêu! Một hôm khác nghe máº?bảo thá»?nước mắm Nam Ô ngon và đắt tiền lắm. Trúc đặt ngay câu hỏi “Rứa thì nhà ai giàu há»?sáº?mua thá»?nước mắm ấy vá»?đá»?rá»­a chân phải không máº?â€?Máº?phải kêu trời lên rằng con bé ăn chi mà đần độn láº?lùng. Hình ảnh mấy chá»?em lon ton đi nhặt vội vàng những hạt mưa đá, nhặt được hạt nào thì nắm chặt trong tay, hình ảnh ấy hôm nay đang trá»?vá»?ẩn hiện trong màu tuyết trắng. - Mười mấy năm qua rồi... Vinh chép miệng thá»?dài tiếc thời gian quá khá»?vô tư, trong một phút Vinh quên buồn vì mất Nam Trân, nhưng chá»?một phút thôi rồi cảm giác trống trải chua xót lại vá»?rõ rệt hÆ¡n. Thọc cáº?hai tay vô túi áo sau khi đã kéo chiếc khăn quàng cá»?lên che kín tai, Vinh băn khoăn không biết nên quay vá»?phòng trá»? hay nên đến nhà lÅ© bạn Bún Bò cá»§a mình báo cái tin không buồn không vui này cho chúng nó biết. Vá»?phòng trá»?đá»?nghiền ngẫm sá»?trống trải mênh mông trong tâm hồn đêm nay cÅ©ng không hẳn đã là một đểm đáng trách. Vinh vẫn thích nhìn vào bên trong cá»§a tâm tư mình những lúc vui cÅ©ng như buồn, nằm nhìn lên trần nhà nghiền ngẫm hay gặp nhiều ý nghÄ© ká»?quái, nhưng lắm khi cÅ©ng khá đặc biệt. Cuối cùng Vinh đi thẳng đến nhà mấy thằng bạn. Đá»?đánh lừa sá»?cô đơn, Vinh cúi đầu đi bá»?dưới trời tuyết, nhìn tuyết đang phá»?khăn tang lên mối tình cá»§a mình với Nam Trân trên khắp ngọn cây. Cá»­a vừa má»? thấy đầu Vinh ló vào trắng xóa cáº?tuyết lên chiếc mÅ©, cáº?bọn mừng hét lên: - A thằng Vinh, sau ni chết mi thiêng lắm đó, tụi tao vừa mới mặc niệm tới mi, ma quá»?mô xui khiến đưa đường dẫn lối cho mi tới đây giá»?ni? - Tụi tao đang bàn nhau mai mua ốc với mắm vá»?luộc ăn một trận cho đã đời, mi có hùn không, hai trăm quan mỗi đứa? - Hùn thì hùn, nhưng tao báo cho tụi bay biết một tin rất đau đớn là tao với chá»?hai tao rã nhau rồi. - Việt Nam muôn năm! Thôi rứa thì mi phải đưa tụi tao đi khao mì Lyon cho rồi, mừng mi thoát vòng nô lá»? Tháº?là cáº?bốn đứa, Vinh với Sá»? Thanh và Hiệp kéo nhau xuống lấy métro đi ăn mì á»?ga Lyon. Thấy Vinh hÆ¡i buồn, chúng nó tìm đá»?mọi cách đá»?an á»§i: - Mi không phải thi sÄ© mà cÅ©ng đa cảm đa sầu, có chi nÆ¡i bà khoặm ná»?mà mi mê được, hay vì mấy cái hột vịt kho chung với cá lóc thịt má»?đó! Tiếp lời Sá»? Thanh cay cú hÆ¡n: - Há»?tiếu với bún bò mà mi đem trộn chung thì làm răng nuốt cho trôi? Mi cÅ©ng từng phàn nàn với tụi tao là người chi mô mà ăn miếng má»?“bá»?bằng ba ngón cẳng cáiâ€? chá»?mi còn buồn làm chi! Hiệp cÅ©ng góp một lời giảng giải cho đá»?bá»? chẳng bao giá»?chúng nó chịu thua nhau một câu: - Sang năm mi thi đậu rồi vá»?quê hương xá»?sá»?mà tay chân rảnh rang có phải gia đình mi với máº?mi mừng biết mấy không? Tao như mi thì đêm ni mua pháo bông đốt suốt sáng. Mừng còn hÆ¡n lá»?phá ngục Bastille cá»§a cách mạng Pháp nữa! Nghe các bạn đùa và khuyên dá»? lại gợi đến cảnh vá»?xá»?làm Vinh bớt buồn, quáº?như tháº? chá»?còn gần một năm nữa là Vinh học xong rồi, Vinh sáº?được gặp máº?với cha với chá»?em, ý nghÄ© làm Vinh trá»?lại lạc quan. - Ăn đi mi, ăn rồi hùn nhau ra mua vé sá»? thằng Vinh thất tình ká»?ni chắc mua vé sá»?răng cÅ©ng trúng to! Vinh bật cười hỏi vặn: - Ai dạy cho mi biết là thất tình thì trúng sá»? tao thấy có nhiều người bá»?vá»?đá cho lông lốc như đá banh mà khi mua sá»?có trúng đồng xu mô, tao không tin. - Trúng sá»?hay là đánh bạc ăn, đông tây chi cÅ©ng nói rứa cáº? riêng tao thá»?mấy lần mà không lần mô trúng, mi thá»?lại lần ni nữa coi! - Tụi bây muốn đem tao ra làm con thá»?thí nghiệm háº? tao không dại chi mà bá»?tiền ra mua sá»? đá»?tiền mai ăn ốc hùn với tụi bây không ngon hÆ¡n à! Câu chuyện đá»?cập đến nhiều vấn đá»?khác đã giúp cho Vinh quên hẳn Nam Trân trong đêm đầu tiên tan vá»?ấy. Mì Lyon nổi tiếng là ráº? chá»?cần ăn một tô thôi đã đá»?no, tất cáº?sinh viên học sinh ai cÅ©ng đều biết. Các chú Tàu sang Pháp đã khôn ngoan chiếm độc quyền cái ý kiến má»?hiệu bán độc một thá»?mì này. Mì há»?tá»?cán lấy, mua xương heo vá»?nấu nước dùng với ít rau cải và thịt heo mặn như kho. Lúc ăn cho thêm một dÄ©a bắp cải với ớt thái nhá»?nên không ngấy, có tháº?thôi mà cá»­a hàng cá»§a các chú Tàu ấy chẳng mấy khi vÆ¡i khách. Các sinh viên và cáº?những cá»±u chiến binh người Pháp lúc nào muốn đổi món ăn mà ngại phải nấu nướng vất váº? hôi phòng, ít tốn tiền thì chá»?việc ra lấy cái xe buýt sá»?63 hoặc xe lá»­a hầm đi xuống ga Lyon ăn mì, chưa đến một trăm quan mà cái dáº?dày đã cho ngừng. Cá»?nhiên là Vinh và các bạn lập trá»?sá»?á»?đấy, mỗi tháng tháº?nào cÅ©ng phải đến đây đóng thuáº?cho mấy chú Tàu vài trăm quan. - Thằng Vinh đêm ni vá»?phòng tao, tụi mình pha cà phê uống thức đá»?thảo luận nghiên cứu và nghiền ngẫm cái tâm trạng cá»§a mấy thằng mới mất người yêu. - Mi muốn lợi dụng tao đá»?viết tiểu thuyết háº? mi có giỏi làm cho mối tình cá»§a tao trá»?thành bất diệt thì tao mới cung cấp tài liệu cho, chá»?mà viết bậy báº?bêu diếu tao đá»?sau ni tao áº?vá»?thì liệu hồn, tao giết mi chết! Hiệp, Thành và Sá»?đã họp nhau lại giúp cho Vinh quên mối buồn trống trải hôm nay, vì đứa nào cÅ©ng hiểu tính Vinh rất nhiều tình cảm, tuy vẫn cười đùa nhưng trong lòng không thoát được những ý nghÄ© bi quan. Các bạn cá»§a Vinh không nhiều tình cảm như tháº? chÆ¡i là chÆ¡i mà lúc nào bá»?thì cÅ©ng sẵn sàng bá»?ngay không dằng dai và nhất là không buồn. Hiệp còn nêu ra một ý nghÄ© mới là phải cho trái tim đi nghá»?hè chá»?bắt thổn thức làm việc luôn thì tim sáº?mệt mà chóng yếu sức. Hiệp học vá»?y khoa, sau này anh chàng nhất định trình bày cái luận án “cho tim đi nghá»?hèâ€?cá»§a mình và tin rằng sáº?có một tiếng vang tháº?giới. Theo Hiệp thì tình cảm là một giống cây cá»?mà trái tim là một thá»­a đất, tại sao người ta tìm ra sá»?cho đất nghá»? mỗi ba năm lại phải bá»?hoang một mùa? Vì muốn cho sau đó đất lấy lại sức và hoa màu năm tới sáº?đầy đá»?hÆ¡n. Hiệp bảo trái tim người, nếu được nghá»?thì lần tình cảm sau cÅ©ng sáº?được dồi dào hÆ¡n. Tá»?vấn đá»?tình đi qua đến vấn đá»?vật chất thá»?xác không cách bao xa, và vạn vật đều có tương quan với nhau cáº? Cáº?bọn hẹn sáº?bảo vá»?trái tim cá»§a Vinh tá»?giá»?cho đến ngày Vinh vá»?xá»? như tháº?thì cô thiếu ná»?nào gặp sau này sáº?mang Æ¡n bọn há»?suốt đời. Tất cáº?cùng đồng ý không có gì quý hÆ¡n tình bạn, vì chưa có luật nào đặt ra vấn đá»?bạn bè bá»?nhau, trái lại vá»?chồng tưởng vÄ©nh viễn mà phải ly dá»?với ly thân đá»?trò, như tháº?chứng tá»?rằng khi ta tìm được một người bạn thì ta có thá»?yên chí rằng suốt đời người ấy sáº?mãi mãi là bạn cá»§a ta. Chương Hai Vinh đứng một lúc, tránh sang bên cho mọi người đi xuống thang máy bay trước, vì muốn ghi lại cái giây phút nghiêm trọng cá»§a đời mình. Không nghiêm trọng sao được, hÆ¡n tám năm xa cách bây giá»?mới được trá»?vá»?nhìn lại ánh nắng mặt trời, những mái nhà, những con đường quen thuộc cÅ©. Sài Gòn rá»±c rá»?nắng, Vinh muốn uống hết vào mình tất cáº?cáº?những tia nắng ấm áp ấy, những tia nắng mà người Âu Châu năm nào cÅ©ng phải lÅ© lượt kéo nhau đi hàng nghìn cây sá»?đá»?tìm ra và phải tráº?một giá thật đắt. Nước Việt Nam cá»§a Vinh như một thiếu ná»?có đầy đá»?các món hồi môn, muốn biển, muốn núi chá»?cần đi bá»?một vài trăm cây sá»?là gặp biển gặp núi. Cách ba tiếng đồng há»?trước, khi máy bay bay qua mấy thá»­a ruộng á»?Thái Lan, nhìn xuống những người dân cày đi theo con trâu, Vinh cảm thấy xúc động nhìn đồng há»?canh từng phút, chá»?còn hai giá»?nữa là Vinh sáº?được vá»?với quê hương thân yêu. - Quê hương, đây là quê hương... Vinh tá»?thì thầm với mình, cách xa có gần chín năm trời mà quê hương thay đổi khá nhiều, đấy là chưa hẳn đã thanh bình, rồi đây khi thanh bình trá»?vá»? khi tất cáº?những vết thương cá»§a chiến tranh đều được băng bó lại, da thịt liền nhau thì nước Việt Nam tha há»?mà tiến bá»? Vinh tin chắc như tháº? bao nhiêu nhà xã hội học và nhân chá»§ng học đã không công nhận rằng dân tộc Việt Nam thông minh nhất nhì á»?Á châu đó sao? Thông minh mà nếu thêm sá»?đoàn kết và chịu khó thì nhất định sáº?không thua ai. Trá»?vá»?sau mấy năm du học, ngày ra đi Vinh chá»?mới là một cậu học sinh nhá»?chưa có gì, nhưng bây giá»?Vinh tá»?nhận thấy mình đã khá lớn, không ká»?tấm bằng cấp, vì sá»?thá»±c có lắm người chuyên môn dùng bằng cấp đá»?treo chÆ¡i chá»?không làm được gì có lợi cho đất nước. Ngoài tấm bằng cấp ấy ra, Vinh đã học thêm được rất nhiều kinh nghiệm á»?đời. Vinh đã biết sống, có ý thức vá»?cuộc sống. Phải sống tháº?nào cho khỏi tá»§i thân Thượng Đáº? sống tháº?nào cho lúc già không tiếc mà cÅ©ng không hận, đó là một thá»?triết lý mà Vinh đã thâu nhặt được sau mấy năm lăn lóc á»?Âu châu. Tá»?đằng xa trên gác cá»§a sân bay có mấy người đưa tay vẫy, Vinh nhận ra dáng chá»?Thiện với hai đứa con trai đứng hai bên, chắc là thằng Hoàng và thằng Linh. Chá»?Thiện không thay đổi, hình như có béo hÆ¡n, còn mấy đứa cháu thì lớn vụt lên, khác hẳn với ngày Vinh ra đi, mặc dầu thằng Hoàng vẫn gá»­i thư và ảnh cho Vinh luôn. Biết rằng khó sống á»?Huáº? gia đình chá»?Thiện đã dọn hết vào Nam, á»?trong một tỉnh lớn ai cÅ©ng như ai, không bá»?chú ý như á»?trong một thành phá»?nhá»? Tuy các cháu chẳng ai dám gá»­i thư nhưng có những người đã trốn qua Pháp ká»?cho Vinh và các bạn nghe cái đường lối chính trá»?cá»§a cậu Cẩn và các tay sai. Nhà chá»?Thiện thuộc loại khá giáº?nên nếu không tìm cách dọn đi sớm, chắc tháº?nào cÅ©ng sáº?gặp lắm chuyện lôi thôi phiền phức. Theo như những bức thư cá»§a thằng Minh thì hình như gia đình cÅ©ng đợi Vinh vá»?rồi sáº?dọn cáº?vào Nam á»?luôn, càng hay. Tuy xá»?Huáº?thÆ¡ mộng và quyến rÅ© thật, nhưng khi xá»?Huáº?đã bá»?một thá»? sâu độc đang hoành hành thì người dân đành phải lìa bá»? không thá»?nào vì mấy ngôi má»?mà phải chịu cuộc sống đàn áp khắc nghiệt. Người dân châu Má»?nhá»?có cái tính không mọc rá»?như người dân châu Âu nên nước Má»?mới tiến nhanh như tháº? có phải nước Việt Nam cÅ©ng chá»?vì mấy ngôi má»?với cái nhà thá»?hương hỏa mà chậm tiến đó chăng? Vinh nhất định sáº?cương quyết vá»?thúc đẩy cha máº?dọn gấp vô Nam, đâu chẳng là quê hương, tuy hay đùa gọi bằng bún bò với há»?tiếu nhưng Vinh không có óc phân chia Nam Bắc như những người khác. Sài Gòn đang vào cuối thu, cây cá»?vừa được trải qua một mùa mưa ướt át nên xanh hÆ¡n, không cằn cỗi như vào đá»?nắng cháy cá»§a trời tháng giêng, tháng hai. Thời tiết mùa màng á»?đây khác hẳn với Âu châu, tháº?mà người Pháp lúc sang đây lại cá»?bắt buộc dân tộc Việt Nam phải theo chung một chương trình học tập nên kết quáº?thu nhặt được lắm khi không nhiều. Đá»?này Âu châu đang lo chưng bày các thá»?hàng dáº? len, ná»? áo lông thá»? lông cừu sá»­a soạn đón mùa lạnh, và đồng thời những gian hàng cÅ©ng sá»­a soạn chưng bày bán quà Giáng Sinh. Thiên háº?đang đá»?xô vào chuyện mua sắm trước đá»?được giá ráº? Trái lại Sài Gòn vẫn mỏng manh tha thướt trong những tà áo dài, hoặc những chiếc sÆ¡ mi trần, xăn tay cho bớt nóng. Vinh ngượng nghịu cúi nhìn bá»?áo dáº?thẫm màu cá»§a mình, ai trông thấy cÅ©ng biết ngay là anh chàng vừa á»?một xá»?lạnh vá»? Chá»?Thiện gặp Vinh mừng tíu tít, câu thá»?nhất cá»§a bà chá»?là bảo thằng con trai lớn dẫn cậu đi may mấy cái quần hàng nháº?mặc cho mát. - Xếp cất mấy bá»?áo ấm này đá»?dành đi Đà Lạt cậu Æ¡i. Thằng Hoàng, đang học năm thá»?ba á»?Văn Khoa, nghe tin Vinh vá»?đã cúp cua đi đón, vì trong há»?nó vẫn quý Vinh nhất, cho rằng chá»? mình Vinh mới biết sống. Hoàng tá»?hứa sau này cÅ©ng sáº?theo bước chân cá»§a người cậu há»?tráº?tuổi ấy, Vinh chá»?hÆ¡n Hoàng có sáu tuổi, hai cậu cháu có thá»?trá»?thành một đôi bạn thân. - Con gái xá»?mình chá»?đẹp lắm nghe cậu, không phải như hồi trước mô! Vinh cười nói to cho cáº?mọi người cùng nghe: - Hoàng liệu mà giới thiệu cho cậu đi, cậu mới vá»?còn quê mùa lắm chưa biết chi mô, ngÆ¡ ngác như con nai vàng cá»§a Lưu Trọng Lư mà. - Hai cậu cháu chưa chi đã nói đã nói chuyện gái. - Con trai có chừng ná»?chuyện, nếu máº?là con trai thì máº?cÅ©ng xin chạy theo đi chÆ¡i với tụi con, ngoài ra còn chi khác nữa mô! Tá»?hôm nghe tin Vinh vá»? Hoàng đã bảo máº?thu xếp nhà cá»­a đá»?đón, nhất định mời Vinh á»?với gia đình mình, nó còn viết thư vá»?đá»?nghá»?với ông bà Hải cho Vinh á»?luôn Sài Gòn trong khi chá»?đợi ông bà Hải dọn nhà, chá»?đừng bắt Vinh phải vá»?Huáº? Hoàng khéo nói, khéo đưa ra những ý nghÄ©a vá»?sá»?“hà chínhâ€? tức là lối chính trá»?hà khắc cá»§a lãnh chúa miền Trung, nên ông bà Hải cÅ©ng đồng ý, không dám bắt Vinh vá»?Huáº? Theo lời Hoàng thì con gái miền Nam bây giá»?đã được “Trung, Bắc hóaâ€?nên bớt những chiếc áo màu chói chang ngÅ© sắc, tá»?sắc với những bông hoa to bằng cái chậu giặt máng trên người. Cái quần ngày trước cá»§a các cô gái Nam rộng thùng thình, mỗi ống cá»?hai người chui chân vô cÅ©ng còn vừa, nhưng bây giá»?đã biết xén bớt. Cộng thêm với thá»?nhan sắc mặn mà như muối bá»?có sẵn cá»§a há»?nên trông rất ngoạn mục, rất dá»?say mê. - Thằng Hoàng đang chết mê chết mệt mấy cô “ri-cưâ€?đó cậu Vinh biết không, cậu coi chừng chá»?tháº?nào hắn cÅ©ng cù rá»?cậu vô đảng cá»§a hắn. - Máº?nói láº? các cô “ri-cưâ€?đẹp thì con phải mê, sau khi máº?có dâu đẹp ăn nói có duyên, có phải sướng hÆ¡n là con dắt vá»?cho máº?một má»?dâu há»?Chung, đen như cột nhà cháy, má»?miệng nói câu mô chá»?muốn bịt tai đá»?khỏi bá»?nghe nữa, như rứa máº?chịu răng cho được! - Có cậu Vinh vá»?coi bá»?anh Hoàng lên râu quá máº?hí. Thằng Linh vá»?hùa với máº?đá»?chá»?trích anh, tuy trong lòng nó cÅ©ng thấy vui khi biết cậu Vinh á»?bên Tây vá»?và sáº?á»?lại trong nhà cho tới khi ông Hải và bà Hải dọn vào Sài Gòn. - Nói chi thì nói, đêm nay anh Hoàng bắt cóc cậu Vinh rồi đó, vì có dáº?vÅ© lá»?sinh nhật cá»§a một cô “ri-cưâ€?mời cáº?Sài Gòn xa hoa. Cậu Vinh phải đi dá»?cho mọi người được ngá»­i cái mùi thÆ¡m Paris, đá»?lâu quá nó phai đi hết thÆ¡m. - Mùi Paris chắc Hoàng muốn nói mùi fromage Camembert chá»?gì, dân Paris khoái thá»?ná»?lắm, nhất là khi nó đã chảy dài ra. - Thôi đi cậu, vá»?đây cậu phải nhật gia tùy tục, nhất là phải đá»?cho Hoàng làm “gítâ€?mới được. Tháº?là mới vá»?có một buổi mà Vinh đã hòa mình với cuộc sống cá»§a quê hương. Vinh ngạc nhiên khi thấy có những người vừa học hành xong mà nhất định không chịu vá»? Há»?viện cá»?rằng vá»?há»?là người Pháp, cưới lá»?rồi không thá»?sống được á»?Việt Nam. Một sá»?người khác thì lại thấy mình học quá cao, vá»?nhà không có chá»?sá»?dụng mấy tấm bằng cấp ấy. Tháº?là đành cúi mình làm việc cho người ngoại quốc, tá»?bá»?cáº?giống nòi xá»?sá»? con cháu há»?đã sinh ra chá»?nói rặt một tiếng ngoại quốc, không còn biết gì đến quê nhà. Nước bé đi cung cấp cán bá»?cho nước lớn là tháº? trong khi nước mình đang cần cán bá»? Đá»?an á»§i hoặc bào chữa há»?có một lập luận chính trá»?đá»?đưa ra, vì không đồng quan điểm với chính phá»?nên há»?phải á»?nước ngoài. Ngay cáº?những chá»?đàn bà chuyên nấu ăn với đáº?con mà cÅ©ng dùng cái luận điệu ấy đá»?tá»?bào chữa cho cái tội vong quốc cá»§a mình. Đến bao giá»?nước Việt Nam mới thoát ra được cái tình trạng u tối, nếu tất cáº?những thanh niên ưu tú khi ra được nước ngoài là trốn luôn không tính chuyện trá»?vá»?nữa? Sau khi ngá»?trưa dậy tắm rá»­a xong, Vinh và Hoàng mặc quần áo đi ra phá»?chọn quà mang đến biếu người đẹp, bạn cá»§a Hoàng. - Hoàng sáº?giới thiệu cậu một thiếu ná»?di cư, quê á»?miền Phát Diệm, “chắng như ngó cầnâ€? cậu mà gặp cô ấy thì nhất định là cậu phải “dụng dờiâ€?tay chân. Nghe Hoàng giáº?giọng Bắc đá»?khen người thiếu ná»? Vinh bật cười hỏi lại: - Ngó cần là cái quái quá»?chi cậu không biết? - Cậu không biết ngó cần à, ngó cần là ngó cần đó, “chắng chẻoâ€?lắm, nhưng thôi cậu cá»?chịu khó chá»?tí nữa sáº?thấy, tháº?nào nàng cÅ©ng đến vì người ta có há»?với nhau, Hoàng không phải là văn sÄ© đại tài nên không thá»?táº?được, chá»?biết rằng Hoàng không ác và không đùa theo lối cá»§a ông ngoại đâu. Vinh mỉm cười khi nghe Hoàng nhắc đến cha mình. Thật tháº? ông Hải vẫn hay có cái lối đùa độc ác, đi đâu gặp con gái nhà ai xấu thì vá»?khoe ầm lên là tuyệt tháº?giai nhân đá»?cho mọi người đều tưởng lầm, kéo nhau đi xem mặt. Xem xong vá»?ai cÅ©ng thất vọng và bá»±c tức vì thấy mình bá»?mắc lừa, xấu há»?hÆ¡n nữa là sau đó còn bá»?ông Hải làm mấy câu hò đá»?châm biếm trêu chọc. Hai cậu cháu vừa đi vừa nói chuyện nên không thấy đường xa, lâu lắm Vinh mới gặp những cảm giác hân hoan vui như tháº?này, mà chính Vinh cÅ©ng không biết nó phát nguồn tá»?đâu. Có phải vì được trá»?vá»?với quê hương, hay vì được gặp những người thân, hay tại những niềm vui tráº?trung cá»§a Hoàng đã truyền sang cho mình. - Con đường này đẹp quá, tên chi rứa Hoàng? - Duy Tân. Có mấy con đường á»?Sài Gòn đẹp lắm, bữa mô hai cậu cháu mình đi xem ká»?một hôm, mới vô Sài Gòn một năm mà cháu được tụi bạn tôn cho cháu chức thá»?công rồi đó. - Mê nhứt là hai hàng cây, tưởng tượng nếu đường không có cây cÅ©ng như những người thiếu ná»?không có tóc, buồn biết mấy... - Đồng ý với cậu, Hoàng cÅ©ng không thích mấy cái xa lá»?cá»§a Âu châu, nhìn vào ảnh coi như có gì trần truồng, không thÆ¡ mộng chi cáº? Biệt thá»?cá»§a bác sÄ© Định á»?gần ngay đường Duy Tân nên hai cậu cháu không cần lấy xe. Bác sÄ© Định là cha cá»§a Thùy Nhung, cô thiếu ná»?chá»?nhân cá»§a buổi lá»?sinh nhật hôm nay. Gian nhà trang hoàng theo lối mới, vì đem nay có khiêu vÅ© nên phòng khách rộng được dẹp hết, gháº?đặt ra chung quanh đá»?dành phần giữa làm vÅ© trường. Có cáº?ban nhạc tráº?được mời đến hòa nhạc chá»?không nhảy bằng đĩa hát như những buổi dáº?vÅ© tầm thường. Thùy Nhung là con nhà giàu, tuy di cư nhưng không phải cái thá»?di cư lênh đênh mặt bá»? theo mấy con tàu cá»§a Má»?với Pháp cho mượn, mà là thá»?di cư sang trọng chuyển được hầu hết cá»§a cải đi tá»?trước khi quân đội cá»§a miền Bắc vào Hà Nội. Chá»?trá»?có những ngôi nhà bán không ai mua mà chá»?máy bay thì chẳng có máy bay nào chá»?nổi nên mới phải đá»?lại. Cha máº?giàu, chá»?có hai cô con gái nên hai cô được quý như hai viên ngọc, ngày sinh nhật nhắc đến hôm các cô ra đời mang theo bao nhiêu niềm vui cho gia đình, ngày ấy tất nhiên phải là một ngày đại lá»? các cô muốn thức gì cÅ©ng được bá»?máº?sẵn sàng chiều ý ngay. Cô chá»?là Thùy Nhung vừa 20 tuổi, cô em Thùy Dương mới có 18, hôm nay là lá»?sinh nhật cá»§a cô Nhung, bạn cá»§a Hoàng, bạn hay người yêu cÅ©ng tháº? Tuy rằng chưa chắc Hoàng có thá»?yêu được lâu vì đối với một viên ngọc quý thì giá cao, không phải ai cÅ©ng có thá»? làm chá»?được. Dầu sao tuổi tráº?không há»?biết lùi bước, nhất là trong mặt trận tình cảm nên cáº?hai đều bất chấp tất cáº?mọi cản trá»? Hôm nay Hoàng muốn khoe với gia đình cá»§a người yêu rằng mình cÅ©ng có cậu học á»?Pháp vá»?như ai nên nhất định bắt Vinh phải đi, mặc dầu Vinh kêu rằng mệt và buồn ngá»?mà Hoàng vẫn không tha. - Ngá»? sao lại ngá»?một cách vô lý như rứa, ngày nào chết rồi tha há»?cậu ngá»? chẳng ai kêu cậu dậy nữa đâu! - Cái thằng Hoàng lớn rồi mà ăn nói vô duyên láº? bà ngoại nghe được thì mi liệu hồn. Máº?Hoàng còn thuộc lối cá»?nên hay kiêng cá»? một phần cÅ©ng do á»?lòng thương mà ra, khi thương người nào thì ta không thích nghÄ© đến cái chết cá»§a người ấy hay những điều gì không lành có thá»?xảy ra cho người ấy. Cuối cùng đá»?chiều ý thằng cháu vui tính tràn đầy nhá»±a sống, tính vui nhộn cá»§a Hoàng đã lây sang cho Vinh tỉnh dậy. Vinh cÅ©ng đồng ý là đời người ngắn ngá»§i, ngày nào chết rồi tha há»?ngá»?trong hòm, bây giá»?còn sống, còn được nhìn ánh mặt trời, được nhìn những vì sao, ngá»?làm chi nhiều cho phí cá»§a. Vinh bằng lòng đi với Hoàng sau khi đã uống một tách cà phê thật đậm do tay Hoàng pha cho, vì Hoàng cÅ©ng bắt chước mắc cái bệnh ghiền cà phê cá»§a cậu. Hoàng và Vinh vừa vào đến cổng, chưa kịp bấm chuông thì trong nhà đã nghe tiếng reo mừng người ta chá»?hai cậu cháu. Nghe Vinh á»?Pháp vá»? cÅ©ng nhá»?cái tin đưa ra là có một ông tiến sÄ© á»?Pháp vá»?nên các cô gái đến dá»?lá»?hôm nay có phần đông hÆ¡n mọi năm và điểm đáng chú ý nhất là cô nào cÅ©ng cá»?sức trang điểm thật ká»? thật duyên dáng. Nhung và em gái lộng lẫy trong hai chiếc áo kim tuyến màu xanh và màu hồng chạy ra đón khách tận cá»­a. - Sao các anh đến muộn quá vậy, làm Nhung cá»?tưởng có chuyện gì, định quay điện thoại đến hỏi thăm. - Tại cậu Vinh kêu buồn ngá»?không chịu đi, phải thuyết phục, giảng triết lý mãi mới chịu, mà trước khi đi còn hành phải pha cà phê ngon cho uống mới đi. Đã tháº?lại còn du dương đi bá»?đá»?cậu ấy ngắm đường xá làm quen. Nhung nhìn trách móc làm Vinh phải xin lỗi, trong sân đã đầy những tà áo dài với những bá»?quần áo thẫm màu cá»§a các cô các cậu. - Giới thiệu với chá»?nhân, đây là cậu Vinh cá»§a Hoàng vừa á»?Pháp vá»?sáng nay, còn ngáp và còn thÆ¡m mùi Paris, một thằng con trai có đi có vá»?chá»?không như những phường vong bản, lấy xá»?người làm xá»?mình, bá»?mặc quê hương cho voi giày ngá»±a xéo. Nghe Hoàng nói lưu loát Vinh rất phục cháu, thằng bé sống á»?quê nhà giao thiệp nhiều nên mới mạnh dạn như tháº? trong khi Vinh sống á»?nước ngoài chá»?lo cắm đầu học với thi. Đi đâu chÆ¡i cÅ©ng chá»?quanh quẩn cạnh mấy thằng bạn thân hoặc vài cô gái quen thuộc, không cần phải giá»?gìn ý tá»? Vinh lúng túng chào mọi người, ngượng nhất là biết mình bá»?làm mục tiêu trong buổi lá»? Đó là vá»?phần các cô, cá»?nhiên, chá»?các cậu đến chá»?vì hai viên ngọc quý con ông bác sÄ©, hy vọng được lọt vào mắt xanh cá»§a một trong hai cô, nếu được thì quáº?là một sá»?may mắn. Đời bây giá»?không những người ta chá»?nhắm vá»?đẹp, vá»?giàu, vá»?học thức mà còn nhắm thêm cái địa vá»?cá»§a bá»?vá»? hy vọng được sá»?nâng đá»?cá»§a bá»?vá»?đá»?trèo lên những nấc thang danh vọng một cách nhanh chóng. Lá»?sinh nhật cá»§a Thùy Nhung là một dịp tốt cho tất cáº?lớp con nhà giàu có cÆ¡ hội gặp nhau đá»?đánh giá nhau, thêm sá»?hiện diện cá»§a Vinh lại càng hào hứng. CÅ©ng có vài cậu biết rằng Nhung và Hoàng rất thân nhau nhưng thân là một chuyện mà được sá»?chấp thuận cá»§a gia đình lại là một chuyện khác. Ngày nào cưới rồi mới làm cho há»?rút lui, chưa cưới thì vẫn còn là con cá dưới sông, anh nào có phúc anh ấy câu được, chẳng ai dại gì mà nhường lại cho ai. Hoàng đến trao cho Nhung chiếc hộp nhá»? bên trong có cái thánh giá bằng bạch kim với sợi dây cÅ©ng bằng một thá»?bạch kim. Hoàng đã bắt máº?mua rất đắt hai thá»?ấy vì muốn rằng đấy là món quà mà Nhung sáº?phải mang luôn bên mình, kèm với món quà cá»§a Hoàng. Vinh chá»?cần mang thêm có một hộp kẹo sô cô la. Nhung vui mừng nhá»?Hoàng mang cho vào cá»?mình ngay đá»?tá»?lòng cảm Æ¡n theo lối văn minh Âu tây. - Em sáº?đưa ra nhà thá»?xin cha làm phép và sáº?giá»?mãi... - Hoàng chá»?mong có tháº?.. Các cô gái nhìn cái thánh giá cá»§a Nhung bằng đôi mắt thèm khát, ai cÅ©ng biết rõ giá tiền cá»§a bạch kim còn đắt hÆ¡n giá vàng. Nhung tung tăng chạy đi khoe với các bạn rồi chạy luôn vào trong nhà, chắc đá»?khoe với máº? với những người bà con đến làm giúp. Món quà tặng vốn là một thá»?rất quan trọng, tùy với cái cường đá»?tình cảm mà cho nhau. Hoàng biết rõ như tháº? biết rằng ngày sinh nhật Nhung sáº?nhận được rất nhiều quà, nếu Hoàng cÅ©ng chá»?mua một thá»?gì tầm thường thì món quà cá»§a mình sáº?bá»?lạc trong đám rừng quà cá»§a những người khách khác. Và thời gian, thời gian sáº?làm phôi pha đi, vì tháº?nên chọn thá»?bạch kim vừa ngạo được với thời gian, vừa nhã nhặn không gợi lòng tham như những món ná»?trang bằng vàng hoặc kim cương chói lọi. Một lần nữa Vinh phải phục thằng cháu khôn ngoan sau khi nghe Hoàng giảng giải. Vinh chịu, không biết gì cáº? chẳng tháº?mà cô nào cÅ©ng bá»?đi lấy chồng hết. Thấy Nhung vừa trá»?ra, Hoàng đến bên cạnh người bạn gái nói kháº? - Cậu Vinh cá»§a Hoàng dá»?thương nhất, quan niệm rộng rãi, thích lắm, chúng mình phải tìm một cô bạn nào cÅ©ng tương đương như tháº?đá»?giới thiệu cho cậu ấy đi. - Hoàng có chắc rằng tim cậu ấy chưa bá»?một cô đầm nào đóng đô không đã, các sinh viên đi du học á»?Pháp vá»?Nhung nghi lắm, giới thiệu rồi ngá»?nhá»?bên ấy có ai thì nguy. - Không có đâu, Nhung cá»?tin đi, cậu Vinh thẳng thắn không há»?biết nói dối ai bao giá»? Hoàng đã hỏi rồi, tá»?mấy năm nay cậu ấy vẫn viết thư ká»?cho Hoàng nghe tất cáº?những mối tình cá»§a mình. - Giới thiệu Liễu cho cậu ấy nhé. - Liễu nào đó, Liễu học sư phạm ấy à, thôi đi, tìm cô nào thanh thanh hÆ¡n, Hoàng biết cái “guâ€?cá»§a cậu ấy lắm, cô Liễu không dính đâu. - Hay là Khanh, nhưng Khanh nhiều tình cảm, Nhung sá»?Khanh sáº?khá»?vì cậu ấy thì chúng mình mang tội chết... Hoàng đã nghÄ© đến Khanh ngay tá»?đầu nhưng không muốn nói trước. Trong sá»?bà con và bạn bè cá»§a Nhung, Hoàng vẫn công nhận là Khanh đoan trang và chịu khó nhất, không lấc cấc hoặc “vămâ€?như các cô gái cá»§a thời đại bây giá»? loại gái chá»?đá»?làm vui trong một đám tiệc chá»?không có bá»?sâu, không nói được những câu chuyện triết lý thâm trầm mà lắm khi rất cần thiết, dầu chá»?là bạn bè với nhau. - á»?Khanh, phải đấy, nhưng cô ấy đâu rồi, sao hôm nay không đến? - Khanh đang giúp người bếp khuấy bÆ¡ đá»?váº?chá»?“Happy Birthdayâ€?á»?sau bếp, cô ấy làm việc tá»?chiều đến giá»? không cho Nhung đặt chân xuống bếp. - Ngoan quá nhá»? tháº?Nhung thá»?vào xem xong chưa, triệu cô ấy ra chá»?bắt đóng vai cô bé lá»?lem mãi thì oan quá, đá»?mấy cô khác dành mất ông hoàng tá»?đi thì còn gì nữa. Nhung mỉm cười nghe Hoàng nói đùa, những káº?sung sướng mà có lòng bao giá»?cÅ©ng muốn chia cái sung sướng cho người khác chá»?không ích ká»?giá»?lấy riêng mình. Hoàng và Nhung đều sung sướng hôm nay và cÅ©ng đều là những káº?có lòng. Đợi Nhung vào nhà trong, Hoàng chạy lại ngồi cạnh Vinh nói thầm vào tai không muốn cho người bên cạnh nghe được. - Nhung sáº?giới thiệu cho cậu một cô bé lá»?lem. - Lá»?lem hay ngó cần? Hai cái khác nhau lắm đấy nhé. - Thá»?chất thì ngó cần mà đức tính cá»§a cô lá»?lem, như tháº?mới đáng quý chá»? Vinh tưởng rằng cô ấy đang lẫn trong đám khách nên đưa mắt nhìn ra chung quanh cá»?tìm xem, Hoàng biết ý nhưng vẫn đá»?cho Vinh tìm thá»? xem Vinh sáº?chấm cô nào. - Chẳng thấy cô nào có hai yếu tá»?đó cáº? hay là tại vì cậu không có đôi mắt tinh đời. Ká»?ra cÅ©ng nhiều “ngó cầnâ€?á»?đây nhưng ngó cần mà có thêm đức tính cá»§a cô lá»?lem thì hình như không thấy. - Đúng đấy, ká»?ra cậu cÅ©ng tinh mắt, con gái Bắc ăn nhiều đậu phá»?với nước rau muống, dá»?có cái nước da “ngó cầnâ€?lắm, nhất là các cô lại ká»?nắng Sài Gòn, không đi chÆ¡i vào buổi trưa. Nhưng Hoàng giới thiệu cô này thì nhất định cậu xỉu liền, đá»?hết mọi đức tính. - Chi mà ghê tháº? Hoàng làm như cậu yếu bóng vía lắm, người ta cÅ©ng đã lắm phen sinh tá»?với người đẹp, có phải tù trong khám mới được phóng thích đâu mà gặp ai là nhảy bá»?vào mê ngay. - Cá với cậu đó, một chầu “Arc en cielâ€? cậu mà không mê cô ngó cần ni thì Hoàng mất cậu một chầu á»?đó. - Bá»?câu nhồi yến bá»?câu quay, ăn no chết thôi, Hoàng dám cá không? - Dám liền! Bá»?câu nhồi yến bá»?câu quay, cậu liệu mà chuẩn bá»?cái túi tiền, ngày mai lo gá»­i đơn vào Bá»?xin làm việc đi đã. Hay là tốt hÆ¡n vá»?nói má»?Hoàng cho cậu vay trước đá»?còn bao, chá»?lâu quá mất thú vá»? thua cuộc phải đi ăn liền mới ngon. Hai cậu cháu đang đùa, đánh cuộc với nhau thì Nhung á»?trong nhà bước ra cùng với một cô bạn gái đi sát bên cạnh. Hoàng thúc cùi tay nháº?vào tay Vinh đá»?bắt Vinh phải chú ý. - Giới thiệu với các anh đây là Mai Khanh, bạn cá»§a Nhung và cÅ©ng là chá»?há»?cá»§a Nhung, còn đây là anh Hoàng mọi người đều biết rồi và đây là anh Vinh, cậu cá»§a Hoàng, anh Vinh vừa á»?Pháp vá»?trưa hôm nay. Mọi người cúi đầu chào nhau, Khanh lúng túng không biết nên đưa tay ra bắt hay chá»?nên cúi đầu như lá»?thường. Vinh cÅ©ng lúng túng, vừa lúng túng lại vừa buồn cười, nghÄ© đến bữa ăn mà mình và Hoàng mới đánh cuộc với nhau vì cô thiếu ná»?này. Theo sá»?nhận xét thoáng qua, Vinh thấy Khanh không đến nỗi quá đẹp bắt Vinh phải xỉu như lời “tuyên truyềnâ€?cá»§a Hoàng, nhưng nhìn lâu Khanh có những nét thanh tú đặc biệt cá»§a một cô gái miền Bắc. Nhất là màu da ngó cần, đúng là ngó cần hÆ¡n cáº?các cô gái khác á»?trong buổi tiệc đêm nay. Khanh giống những thiếu ná»?trong tấm tranh lụa mà các họa sÄ© Nguyễn Văn Tá»? Nguyễn Gia Trí hay váº?thời chưa có chiến tranh. Lối trang điểm lại là lối trang điểm cá»§a các cô gái Ý, tất cáº?đều nhợt nhạt, chá»?đôi mắt được đặc biệt chú trọng. Dáng người Khanh mảnh mai nhưng không thấp nhá»?như phần đông các cô gái Việt khác, khá»?mặt trái soan với đôi môi hồng và đôi mắt dài cách xa nhau, thá»?mắt trên mấy bức tượng phá»?ná»?Ai Cập thời cá»? có gì thanh thoát ẩn hiện, như một bông hoa sen trắng. Mỗi phút qua Vinh tìm thêm được á»?Khanh một cái gì lưu luyến hÆ¡n, đậm đà níu kéo hÆ¡n. Ban nhạc bắt đầu trỗi lên, các cô các cậu vui mừng đứng dậy tìm nhau, từng đôi từng đôi quay cuồng. Vinh ngạc nhiên không ngá»?quê nhà tiến bá»?quá tháº? nhất là Hoàng tha há»?trá»?tài, đá»?các môn, chẳng có điệu nào ban nhạc trỗi lên mà Hoàng ngồi yên. Chá»?có Vinh và Khanh là ngồi yên không nhảy, chá»?thỉnh thoảng vá»?tay hoặc nhìn nhau kháº?mỉm cười. Lần nào cÅ©ng do Vinh nhìn trước, bắt Khanh phải cắn môi rồi cúi đầu xuống đá»?tránh cái nhìn cá»§a Vinh. Nhạc vừa ngừng sau một bản Valse, Hoàng rời cô bạn đi thẳng đến chá»?Vinh với Khanh, nói to cho cáº?Khanh cùng nghe. - Cậu Vinh lúc nãy cá chi với Hoàng nhá»?không? - Bá»?câu nhồi yến bá»?câu quay, ăn no chết thôi... Thấy Vinh và Hoàng đùa với nhau, Khanh quay sang hỏi góp chuyện. Có Hoàng đến, Khanh bớt ngượng. Khanh ngượng vì biết Vinh đang nhận xét mình. Cảm tưởng đang bá»?lột hết tá»?tinh thần đến thá»?chất đặt dưới ống kính hiển vi cá»§a nhà bác học làm cho Khanh ngượng và không dám nói chuyện thân mật với Vinh. - Các anh cá gì mà sang trọng tháº? - Bí mật quân sá»? phái ná»?không nên biết tới. Hoàng nói xong còn đưa ngón tay lên miệng cho tăng thêm phần bí mật, nếu Mai Khanh biết rõ chắc nàng sáº?vui thích lắm. - Bao giá»?đi, tối nay hay ngày mai cho cậu tùy thích. - Nhưng ai nói với Hoàng rằng người ta chịu thua cuộc đâu mà đòi ăn. - Thôi thôi cậu đừng gian dối, càng vá»?sau phạt váº?càng to hÆ¡n, cậu tưởng Hoàng là tráº?con mới sinh ngày hôm qua đó háº? Vinh mỉm cười vui thích, thá»±c ra chính Vinh cÅ©ng chẳng biết rõ mình đã thua cuộc hay chưa. Lá»?thường Vinh không bao giá»?thấy mình bá»?sét đánh vì một cô gái nào. Ngay cáº?với Bội Ngọc ngày bé, mối tình thá»?nhất, cÅ©ng phải gặp mấy lần thì cái nhan sắc mới thấm dần vào tim chá»?đâu có dá»?dàng như tháº? Mang ý nghÄ© ấy ra nói với Hoàng nhưng Hoàng đã lên mặt sành sõi dạy đời, rút kinh nghiệm cá»§a mình ra, giảng giải bắt Vinh phải công nhận là mình mê Khanh, mình sét đánh khi thấy Khanh. - Hoàng áp dụng phương pháp tuyên truyền cá»§a Cộng Sản phải không? Vinh nhất định chưa chịu thua cuộc, còn cá»?cãi cho được mặc dầu cÅ©ng đã bắt đầu nhận thấy Hoàng nói có phần đúng, trước sá»?ngÆ¡ ngác cá»§a Khanh và Nhung, hai thiếu ná»?không biết cậu cháu nhà ấy cãi nhau vì lý do gì mà cãi nhau mãi tháº? Có mấy người khách bạn cá»§a Nhung đến muộn, hai thiếu ná»?phải đứng lên chào đón, bá»?mặc Vinh và Hoàng cho cãi nhau nốt. - Ká»?ra cÅ©ng vô duyên Hoàng nhá»? nếu thật như tháº? - Như tháº?là như tháº?nào? - Là thua Hoàng một chầu Arc En Ciel đấy. - Sao lại vô duyên, vô duyên thì “đối diện bất tương phùngâ€?chá»? cậu phải cho rằng đây là hữu duyên mới đúng. - Thôi xin ông đó, đừng có xá»?chá»?cá»§a Thánh hiền với tôi, ai cháº?biết Hoàng học Văn khoa đại học. - Sắp ra trường, xin cậu đừng quên. Hoàng làm bá»?trịnh trọng nhắc thêm, rồi hỏi lại: - Cậu bảo vô duyên là vô duyên làm sao đâu? - Đi bao nhiêu nước đá»?rồi vá»?đây thua cuộc với Hoàng. - “Such is lifeâ€? cậu không nghe chuyện Vi Cá»?hay sao, định mệnh đã buộc thì tránh răng cho khỏi, nhưng cậu có công nhận là “ngó cầnâ€?không? - Chá»?“ngó cầnâ€?nghe vật chất quá, chá»?muốn mang ra nấu canh thịt bò, chá»?ấy nên dành cho những cô gái nào da trắng mà dáng điệu “vămâ€?một tí mới đúng. Cô ni phải gọi là người lụa, toàn người như kết bằng lụa với nến. Hoàng không nhận thấy sao? Hoàng gật gù đồng ý nhưng cho rằng hình ảnh hÆ¡i có váº?liêu trai thần thoại, không hợp với thời đại. - Đấy là cậu chưa có dịp nói chuyện lâu đấy nhé, phải nghe cái giọng cá»§a nàng mới ru hồn. Giọng Bắc cÅ©ng có năm bảy thá»?Bắc, không phải cái loại “lămâ€?đồng xích “nôâ€?tá»?Hà “Lộiâ€?“nênâ€?Phá»?“Nýâ€?đâu. Vinh phá lên cười khi nghe Hoàng uốn giọng đá»?bắt chước cho giống người Bắc làm mọi người đều quay lại nhìn. Nhung chạy đến trách Hoàng: - Các anh có gì vui mà giấu riêng với nhau, anh Hoàng xấu nhé, tí nữa Nhung không cho ăn bánh đâu. - Bánh sinh nhật chắc ngon lắm cô Nhung nhá»? tháº?nào cÅ©ng phải đặc biệt hÆ¡n bánh cá»§a mọi ngày. - Bánh ngon nhưng cậu Vinh phải nhảy một bản rồi mới được ăn. Hoàng muốn bắt Vinh phải mời Khanh nhảy cho hai người quen nhau hÆ¡n, theo ý Hoàng thì dân Paris vá»?chắc phải nhảy giỏi lắm nhưng Vinh vội vàng cải chính ngay: - Muốn nhảy giỏi thì phải có nhiều thì giá»?đi chÆ¡i, mà đi chÆ¡i thì cuối năm thi hỏng, Hoàng tính sao? Hoàng không đồng ý, có học phải có chÆ¡i mà á»?Việt Nam nếu không cho nhảy thì chẳng còn biết môn gì đá»?giải trí. - Báo tin này cho cậu biết, hình như sắp có lệnh cấm cáº?khiêu vÅ© trong gia đình vì nghe bảo hại cho thuần phong má»?tục, chúng ta không còn gì đá»?tiêu sầu ngoài sá»?lò cò với nhau. Nếu cấm nhảy, cấm yêu đương thì chắc dân Việt Nam nên kéo nhau vào núi tu cáº?đi cho xong. Nghe Hoàng than thá»?bằng một giọng chán chường, Vinh chá»?cười, mới vá»?với quê hương tâm hồn còn ấm áp quá, Vinh chưa thấy thắc mắc đến những vấn đá»?ăn chÆ¡i, ngay cáº?đến những vấn đá»?chính trá»?hay gì gì đi nữa, mặc những lời dọa nạt cá»§a một sá»?người trốn qua Pháp phàn nàn những điểm bất công cá»§a chính phá»? những hành động dã man đối với đảng phái đối lập. Nhưng Vinh còn nguyên vẹn quá; tâm hồn như hộp kẹp còn có lớp giấy bóng kính dán bọc kín đáo bên ngoài, tá»?thuá»?bé đến lớn mới rời gháº?nhà trường chưa đầy sáu tháng thì làm gì biết đến những kèn cá»±a, tranh giành thịt xôi trên sân khấu chính trá»? - Sao cậu Vinh không mời cô Khanh nhảy một bản đi? - Dân Paris vá»?quê mùa lắm, nhảy sá»?người ta cười cho thì xấu há»? Thà mình đừng nhảy người ta sáº?tưởng mình nhảy giỏi, phải không cô Khanh? - Tùy đấy, nếu anh nói thật thì là phải, mà nếu anh nói đá»?nhún mình thì không phải. - Những người không nhảy, không đòi ăn ngon, không uống được rượu thì lúc già vào viện dưỡng lão sáº?nằm mà than thá»?vì tiếc cái thời xuân tráº? - Triết lý cá»§a Hoàng học sách nào đó? - Hiện sinh mà cậu, thá»?hiện sinh bán á»?chá»?Sài Gòn đó, nhưng đúng lắm chá»?không phải đùa đâu nhé. Nói xong Hoàng kéo Vinh đứng lên bắt phải mời Khanh nhảy vì theo lời Hoàng, những người này ích ká»?chá»?muốn káº?khác ăn chÆ¡i, còn mình lo ngồi cầu kinh tức là muốn đẩy người ta xuống địa ngục còn mình lên Thiên đường, như tháº?là bất công, trái phép. Nhạc cá»?bản blue tango, Vinh đành phải đứng lên sá»­a lại cà vạt cúi mời Khanh vậy, nếu không thì chẳng bao giá»?được yên thân với Hoàng. - Em nhảy tồi lắm, các anh cá»§a em mới chá»?cho mấy bản, giẫm vào chân anh tha lỗi trước nhé. - Bao giá»?Khanh cân được táº?rưỡi thì hãy lo chuẩn bá»?câu ấy. Bản nhạc đánh xong hồi thá»?nhất, hai người chá»?im lặng đá»?nhận xét nhau, chẳng ai nói với ai câu nào, qua đến lúc tái hồi, Vinh mới tìm được một câu hỏi đá»?phá tan sá»?im lặng: - Khanh vào Sài Gòn lâu chưa? - Ngay sau khi hiệp định Genève ký xong. - Cáº?gia đình chá»? - Cáº?gia đình, có thá»?gọi là hầu hết cáº?há»? chá»?trá»?máº?em tiếc mấy ngôi nhà không bán được nên nhất định á»?lại giá»? Đá»?ấy chúng em vẫn hy vọng rằng chá»?đi một thời gian rồi lại quay vá»?nhưng bây giá»?mới biết rằng chắc còn lâu lắm. - Đá»?mới vào chắc Khanh buồn lắm? - Buồn chá»?anh, nhiều khi chá»?nhá»?cái hiu hắt cá»§a không gian thôi, tháº?mà cái nhá»?ấy cÅ©ng ray rứt làm mình không ngá»?được. - Chắc Khanh thích văn chương? - CÅ©ng như tất cáº?mọi người thôi, Sài Gòn không có đá»?bốn mùa, chá»?có mưa và nắng, nhưng chắc rồi cÅ©ng quen, em đã bắt đầu quen rồi, không bá»?ngá»?như trước nữa. Trong tất cáº?câu chuyện, Vinh nhận thấy á»?Khanh một đức tính chịu đựng nhẫn nhục cá»§a các bà Tú, bà Đá»?người miền Bắc, có láº?đó là đức tính chung cá»§a tất cáº?phá»?ná»?Việt Nam chân chính, vì máº?Vinh, bà Hải, người đàn bà Huáº?cÅ©ng có những đức tính ấy. Ngày nào nước Việt Nam còn thì còn có những người đàn bà như tháº? Loại con gái như Nam Trân hay như một sá»?thiếu ná»?lai căng khác chá»?là lớp da bên ngoài do ảnh hưởng ngoại bang. Lớp người ấy không thá»?nào xô ngã được cái bức thành kiên cá»?cá»§a quê hương, cá»§a dân tộc. Nhạc ngừng, Vinh đưa Khanh trá»?lại chá»?cÅ© sau khi đã nghiêng mình cảm Æ¡n rất lá»?phép, thá»?lá»?phép mà Vinh đã tiêm nhiễm được cá»§a người con trai Âu. Hoàng cÅ©ng vừa đưa Thùy Dương, em cá»§a Thùy Nhung trá»?lại chá»?cÅ©, thấy Vinh và Khanh đã có váº?đậm chuyện, Hoàng đến bên Vinh hỏi lại: - Bá»?câu nhồi yến, bá»?câu quay nhé, nhất định chưa? - Đá»?quá»? đá»?cô hồn đói ăn. Rồi hai người lại cười vang. Hoàng bí mật háº?giọng: - Tuyệt trần không cậu, tuyệt cú không cậu? Chá»?phải một điều gay cấn cho cậu nhất là Thiên Chúa Giáo. - Thật không? Vinh ngÆ¡ ngác không tin. - “Nạyâ€?chúa tôi “nòng nànhâ€?vô cùng, con đâu có “lói náoâ€?với cậu. Vinh cau mặt không cười mặc dầu Hoàng nói cá»?bắt chước người miền Bắc á»?vùng quê. Đấy là một bức thành kiên cá»?nhất mà Vinh sáº?phải vượt qua, biết rõ ý máº? sá»?tin sùng đạo Phật cá»§a máº? nhất định không bao giá»?máº?bằng lòng chấp thuận một người con dâu khác đạo, dẫu cho nàng có tài cán đức hạnh đến tháº?nào. Theo Vinh thì không có nhiều Trời và nhiều Thiên đường; tất cáº?những thá»?ấy đều duy nhất chá»?do loài người đặt bày ra đá»?dọa dẫm nhau, bắt nạt nhau, chá»?chẳng Chúa nào Phật nào mà bày đặt ra sá»?chia ráº?như tháº? Ngay cáº?những bài kinh dài cÅ©ng do người sau này đặt bày thêm thắt vào. Nói ra thì nhất định sáº?có những người mù quáng đứng lên phản đối, Vinh bỗng cảm thấy như một áng mây đen vừa kéo ngang trước mắt mình, hÆ¡i vô lý vì Vinh và Khanh nào đã có gì đâu. ··· Chiếc bánh sinh nhật đặt trong cái mâm bạc lớn được mang ra với con dao và cái xẻng xúc bánh cÅ©ng bằng bạc, những thá»?chá»?dành riêng cho mỗi năm khi trong nhà có lá»? và sinh nhật mới dùng đến nó. Trên chiếc bánh thắp hai mươi ngọn nến, tuổi cá»§a Thùy Nhung năm nay. Âm nhạc cá»?bài “Bon Anniversaireâ€? Người bồi bàn mang ra một khay đầy cốc đá»?uống champagne, tiếp liền sau đó là những tiếng ná»?đôm đốp hòa với tiếng vá»?tay và tiếng chúc tụng. Trước mắt Vinh chá»?có những màu sắc quay cuồng, Thùy Nhung đứng lên thổi nến cắt bánh mang đi mời khắp mọi người. Khanh và Hoàng cÅ©ng lại tiếp tay với Nhung đi tiếp khách, chá»?có Vinh vẫn ngồi yên theo dõi những ý nghÄ© trong tâm tư. ··· Khanh và Thùy Nhung là hai gia đình chú bác với nhau, cá»?lang Lộc và bác sÄ© Định là hai anh em ruột, một người theo vá»?đông y và một người theo tây y. Không phải vì tháº?mà hai anh em xa cách nhau, trái lại há»?thương yêu nhau, bệnh nào em chịu, không chữa được tức là tây y đầu hàng thì gá»­i sang đông y hoặc dịt thuốc lá hoặc uống thuốc thang. Trái lại, có những bệnh cần má»?xáº? cần soi điện thì ông anh lại gá»­i qua cho em trai mình săn sóc. Sau ngày ký kết hiệp định Genève, bà con giòng há»?nhà cá»?Lộc đều di cư vào Nam káº?sau người trước, vì tất cáº?đều là Thiên Chúa giáo, tất cáº?đều không chịu sống dưới cháº?đá»?Cộng Sản. Cá»?Lộc, bá»?cá»§a Mai Khanh là anh cáº?trong há»? Cá»?nổi tiếng là một ông thầy thuốc hay và một con người đạo đức nhất. á»?nÆ¡i cá»? dung hòa cái tốt cá»§a Khổng Mạnh và cá»§a Thiên Chúa giáo, suốt đời triệt đá»?hành động theo những điều dạy bảo trong kinh sách. Với những con bệnh nghèo, chẳng những cá»?thăm mạch không lấy tiền mà thuốc cắt, cá»?cÅ©ng không tính một xu ká»?cáº?những thá»?đắt tiền như sâm, nhung, thục v.v... Tất cáº?há»?hàng lớn bé di cư, chá»?có mỗi mình cá»?bà á»?lại vì thương má»?máº? thương mấy ngôi nhà bá»?lại không ai coi sóc mà bán thì chẳng ai thèm tráº?bằng cái giá tiền xây ná»­a bức tường. - Tao già chừng này, không láº?các ông ấy còn bắt tao ra làm cái gì nữa, há»?muốn lấy gì thì cá»?lấy, nay mai tới rồi tháº?nào tao chẳng vá»?với các cá»? Chá»?có mỗi lý do ấy mà người máº?nhất định á»?lại chá»?ngoài ra chẳng còn gì khác. Đằng nào cÅ©ng chết, thà chết á»?nÆ¡i quê quán còn hÆ¡n là vào làm ma lạc lõng trong Nam. Tháº?là cá»?ông đành dắt các con xuống tàu, nhá»?có ông Định là bác sÄ© gá»­i gắm nên cáº?gia đình cá»?Lộc được đối đãi tá»?táº? được chá»?ăn chá»?á»?đàng hoàng chá»?không bắt chui rút xuống dưới hầm như những người di cư không có sá»?gá»­i gắm khác. Cá»?Lộc chá»?có hai con trai Phúc, Thá»?và hai con gái Mai Hương và Mai Khanh, các con lớn cáº?không cần đến sá»?săn sóc cá»§a máº?nữa, trái lại còn có thá»?giúp cha trong vấn đá»?trông coi nhà cá»­a, ăn uống nên cá»?bà cÅ©ng yên chí không phải lo lắng gì. Phúc và Thá»? hai cậu con trai lớn tuổi cách xa hai em gái. Phúc năm nay đã ba mươi tám, Thá»?ba mươi lăm, Mai Hương ba mươi và Mai Khanh là con gái cuối lòng mới có mười chín. Mấy đứa con giữa đều không nuôi được, tuy có tài hốt thuốc với thăm bệnh cá»§a cha. Người ta vẫn bảo con ông thầy thuốc thường hay bệnh tật, quáº?như tháº? hai vá»?chồng cá»?sinh những mười hai lần mà rốt cuộc chá»?còn lại có bốn đứa. Hai thằng con trai, tuy hiếm hoi mà cá»?Lộc cÅ©ng phải chiều ý đá»?cho chúng nó lăn lóc theo cuộc kháng chiến mất mấy năm. Sau đấy cáº?hai đều trá»?vá»?với gia đình, vì cá»?Lộc là đạo gốc mà nghe nói Cộng Sản diệt tôn giáo nên cá»?nhất định xin các con phải trá»?vá»? Không phải vì sá»?lệnh cá»§a cha nhưng các cậu cÅ©ng chán dần với sá»?hy sinh không ngừng mà đoàn thá»?đòi hỏi nÆ¡i mình. Nhất là á»?đâu rốt cuộc cÅ©ng có những sá»?chia ráº?bè phái, cá lớn nuốt cá bé. Ông cán bá»?lớn hút thuốc thÆ¡m, tắm xà phòng thÆ¡m, xài bút Parker, cưới vá»?đẹp, vá»?tráº?dẫu cho ông có già khú đáº? Trong khi ấy thì ông cán bá»?bé vẫn đi chân đất, hút thuốc lào, dùng bút sừng trâu, cÅ©ng chưa chắc lắm khi đã sắm nổi cái bút sừng trâu và á»?đến bạc tóc cÅ©ng không kiếm ra ai chịu làm vá»? và tiền đâu mà cưới vá»? thì giá»?đâu mà đi kiếm vá»? Mấy năm đầu mọi người đều hăng hái vì cái lý tưởng kháng chiến chống Pháp, Phúc và Thá»?bá»?cáº?học hành đá»?gia nhập ban tiếp táº? ban tuyên truyền đi các mặt trận. Thá»?suýt chết á»?Mường Xén vì quá hăng hái muốn theo các anh bá»?đội đi xáp lá cà với giặc. Phúc thì không biết lây á»?đâu được chứng sốt rét rừng, phải bá»?công việc xin đoàn thá»?vá»?nhà bắt cha săn sóc. Suốt hàng tháng trời, Cá»?Lộc phải ngồi canh thuốc cho con không ká»?ngày đêm. Khỏi chứng sốt rét thì biến sang chứng mụt nhọt, trong thân mình như bá»?chất độc rúc rỉa vì sá»?ăn uống bậy báº? bất thường. Cá»?Lộc săn sóc con đến gầy tóp cáº?người, chá»?vì cá»­a nhà còn có bốn mụn con ấy. Nếu Phúc và Thá»?mà có mệnh há»?nào thì ai nối dõi tông đường, lo lắng chuyện má»?máº? ai xin lá»? rá»­a tội, cầu kinh. Đây là những vấn đá»?rất quan trọng mà chá»?những káº?ăn hôm nay biết hôm nay mới không nghÄ© ngợi quan tâm đến. Cá»?Lộc là giòng trưởng, bảo cá»?không lo ngại sao được. Cá»?bà thấy hai thằng con trai hành háº?cha chúng nó nhiều quá, lắm bận cáu kỉnh chẳng biết có cách nào cho bớt cáu, cá»?têm một cÆ¡i trầu đầy, xong rồi cá»?vừa ngồi ăn vừa chá»­i đổng cho đến bao giá»?nhai hết cÆ¡i trầu cá»?mới ngừng. - Cha bá»?chúng bây, kháng chiến với chẳng kháng chiến, bây giá»?chá»?hành háº?cha chúng bây chá»?có mang vá»?được cái lợi lộc gì cho nhà, cho nước đâu. Đói bá»?xá»? tá»?trên xuống dưới. Tây nó có bom có súng, mình chá»?có hai bàn tay với mấy cái súng ăn cắp được. Thật là châu chấu đá voi. Phúc đang nằm trùm chăn mà nghe máº?nói ngang một lúc, cậu trai tức mình vùng dậy tráº?lời lại máº? - Bu nói mà bu chẳng biết nghÄ©, không có kháng chiến thì làm sao đuổi được cái quân thá»±c dân ra khỏi nước. Hiện giá»?chúng ta đang á»?vào giai đoạn cầm cá»? tất cáº?mọi người phải chịu hy sinh. Ngày nào Tổng phản công, ba thằng thá»±c dân chạy hết thì nước ta sáº?kiến thiết lại rất nhanh, lúc ấy mới là Thiên đường. Lúc ấy rồi bu mới thấy... - Há»? thấy cái gì, thấy ông bà tao chá»?thấy cái gì, lúc ấy thì sáº?thấy bà con há»?hàng nhà tao nhăn răng ra chá»?còn thấy cái gì nữa. Phúc tức lắm, chẳng láº?lại vùng dậy kéo máº?ra á»§y ban cho há»?trừng trá»?cái tội hay nói phản động. Muốn làm một lần nhưng nghÄ© tội nghiệp cha lại thôi. Vừa khỏi bệnh, ăn uống tẩm bá»?kha khá một chút thì Phúc đã nằng nặc đòi ra đi nữa. Như tháº?mà bảo người máº?không cáu sao được. Đáº?con ra không há»?được nhá»?cậy lấy một đồng một chá»? bao nhiêu sức lá»±c mang đi phung phí, ăn cÆ¡m nhà vác ngà voi, đã tháº?mỗi lần vá»?còn nói giọng sặc mùi chính trá»? Không biết đến lá»? đến chầu đến kiệu là gì cáº? lắm khi cá»?có cảm tưởng là ma quá»?nó đã cám dá»?linh hồn cá»§a hai thằng con trai cá»?mất rồi. Nó biến ra thành Việt Minh cộng sản đá»?nó cám dá»?linh hồn, như tháº?đấy chá»?còn gì nữa... Nhưng rồi một hôm ma quá»?nó tráº?lại linh hồn cho hai thằng con trai cá»§a cá»? nó không cám dá»?nữa. Hôm ấy trời mưa, mưa nhiều quá ngập cáº?đường, cá»?thấy thằng con cá»?đi vá»?mặt mày phá»?phạc, râu ria đầy cằm. Tá»?mấy tháng nay không tin tức, thì ra cáº?hai cậu bá»?tá»?vì không làm tròn phận sá»? vì có gia đình phản động, vì có đạo v.v... vì những gì nữa, cáº?hai bá»?đưa đi vào những chá»?rừng rú xa xôi mãi đến hôm nay mới trốn được vá»? CÅ©ng có thá»?là còn những vấn đá»?gì khác hÆ¡n mới làm cho các cậu chán nản như tháº?nhưng chẳng ai muốn nói ra. Tá»?đấy không há»?bao giá»?nghe các cậu đòi ra đi nữa, mỗi người như lãnh thêm cá»§a thượng đáº?hàng chục tuổi, chá»?còn tính chuyện làm ăn buôn bán á»?nhà giúp cha máº? Sau trận Điện Biên Phá»?và Hiệp định Genève, chính Phúc và Thá»?đã thúc giục há»?hàng cha máº?mình đi vào Nam trước nhất. Lúc ấy lại có những quang cảnh trái ngược với bốn năm vá»?trước, cá»?bà đòi á»?lại mà các con thì năn ná»?đá»?mời cá»?đi. Rốt cuộc cá»?ông và bốn đứa con đành xuống tàu vào Nam chá»?không láº?đa sá»?lại phục tùng thiểu sá»? Nhất là ngày nay Phúc và Thá»?đã có nhiều kinh nghiệm vá»?đảng với Bác, đã biết tháº?nào là cuộc sống đoàn thá»? nếu Phúc và Thá»?á»?lại thì tháº?nào cÅ©ng có ngày lòi ra cái việc hai cậu đào ngÅ© vì chán nản, vì thất vọng và sáº?không ăn yên á»?yên với các đồng chí. Có những chuyến chia tay người ta ngá»?rằng ngắn ngá»§i, người ta xây bao nhiêu hoài vọng vào ngày gặp lại, tin tưởng á»?ngày gặp lại không xa, tháº?mà sá»?xa cách đã kéo dài lê thê. Dài đến nỗi con người đâm ra quen thuộc, không còn biết đến đâu sáº?chấm dứt và không chá»?đợi ngày chấm dứt nữa. Bà cá»?Lộc khi tiễn chồng con xuống tàu đã bám víu vào mấy ngôi nhà, mấy nấm má»? mấy chục mẫu ruộng hương hỏa đá»?tìm thêm can đảm, nhưng liệu những vật vô tri ấy có thay tháº?được? Những ngôi nhà, nấm má»?và mấy thá»­a ruộng hương hỏa ấy làm sao mà thay tháº?tiếng ho buổi sáng cá»§a người chồng già xấp xá»?tuổi mình. Người chồng đã cùng với mình chia sáº?biết bao nhiêu sá»?vui buồn cá»§a cuộc đời suốt bốn chục năm trời ăn á»?với nhau. Những tiếng ho không phải vì bệnh hoạn mà vì tuổi già, đấy cÅ©ng là cái đồng há»?báo thức mỗi khi trời chớm sáng đá»?cá»?bà dậy gọi con bé á»?đong gạo nấu cháo sớm. Những ngôi nhà, nấm má»?và mấy chục mẫu ruộng hương hỏa ấy không thá»?nào thay tháº?giọng hát cá»§a Khanh, cô con gái út. Tá»?thuá»?lên sáu, lên bảy Khanh đã được chọn đá»?ca giọng kim ná»?trong nhà thá»?vì cô bé có giọng hát trong trẻo vươn lên, khác hẳn với các tráº?đồng lứa, giọng hát như những cây dương liễu ngoài bá»?biển, vun vút mà thanh khiết. Nhất là làm sao thay tháº?được giọng cầu nguyện chung cá»§a gia đình mỗi đêm trước giá»?lên giường. Bà cá»?Lộc vì hối tiếc, vì thương chồng con nÆ¡i đất khách quê người và thương luôn sá»?thui thá»§i cá»§a mình nên càng ngày càng teo tóp lại như miếng má»?rán bá»?bá»?quên lâu ngày trong góc bếp. Đã tháº?lại không có chút thuốc men tẩm bá»? các đồng chí còn đau ốm nhịn đói nhịn khát huống gì ai. Có những buổi chiều không biết tá»?nhà ai xông lên mùi thuốc bắc, rõ ràng cá»?nhận ra mùi sâm, mùi thục, cá»?phồng mÅ©i cá»?sức hít lấy vào mình nhưng chá»?một thoáng thôi rồi cái mùi thÆ¡m tho ấy biến đâu mất. Hỏi quanh hàng xóm, chẳng ai ốm đau mà cÅ©ng chẳng ai làm gì có thuốc, sao bỗng dưng mùi thuốc lại xông đến mÅ©i bà như tháº? Không bao giá»?cá»?có thá»?tá»?giải thích nổi cái hiện trạng láº?lùng ấy. Ngay cáº?vào những đêm khuya không ngá»?được, nằm nhá»?chồng nhá»?con thì cái mùi thuốc bắc lại quạt vá»? Lắm khi đang chợp ngá»? cá»?nghe như có cáº?giọng cá»§a ông cá»?tá»?dưới bếp vọng lên “Bà nó Æ¡i, dậy mà uống thuốc đi!â€?Cá»?giật mình thức giấc, đưa tay ra quá»?quạng nhưng chá»?thấy cái màn rách. Cảm giác chua xót cá»§a người vá»?tráº?nhá»?chồng ra sao cá»?chưa há»?biết, vì thuá»?tráº?lúc nào cÅ©ng sống cạnh chồng, nhưng cái cảnh vá»?già nhá»?chồng cÅ©ng thê lương không kém và cá»?đã biết quá rõ. - Bà nó Æ¡i, dậy mà uống thuốc đi! Câu nói mới nghe qua tưởng lạnh lùng nhưng bao hàm một tình thương sâu rộng, không phải chá»?thương riêng người đàn bà ấy, mà còn chứa cáº?niềm thương gia đình, thương mấy đứa con, nếu máº?chúng đau yếu hoặc có mệnh há»?nào thì sáº?phải côi cút cô đơn. Tất cáº?những nhạc điệu thân yêu đó ngày nay không còn nữa, ngày nay suốt tá»?sáng đến chiều một mình cá»?thui thá»§i, hôm nào cÅ©ng đợi tin may ra có người trá»?vá»? nhưng có được bao nhiêu người trá»?vá»? Và những người trá»?vá»?ấy đâu có quen biết gia đình chồng mình. Đấy là chưa nói đến những sá»?ép buộc chính trá»?mà cá»?không bao giá»?hay biết đến, cá»?tiến chậm quá, ngày người ta kháng chiến thì cá»?ngồi tiếc ngÆ¡, tiếc ngẩn mấy ông Tây mua bán quá dá»?dãi. Ngày mà mọi người như đã thiên hẳn vào cộng sản thì cá»?còn ngồi hỏi thăm cuộc kháng chiến chống Pháp cá»§a các đồng chí và các anh bá»?đội. Trong xóm thấy cá»?ngồi hàng giá»? mặt mày khá»?khạo, ai cÅ©ng cho rằng cá»?bá»?loạn óc rồi, há»?không cần đá»?ý đến nữa. Sá»?thá»±c cá»?không loạn óc, cá»?vẫn tỉnh táo, nhưng chá»?buồn vì quá cô độc. Có những hôm không chịu nổi, cá»?ngồi gục mặt khóc một mình, vừa khóc vừa gọi “Khanh Æ¡i, Hương Æ¡i, ông nó Æ¡i!â€?nhưng gọi mà chẳng ai thèm tráº?lời. Cá»?đâm ra hối tiếc tại sao mình không chịu theo chồng theo con di cư vào Nam cho xong. Sách vá»?nói cái gì là có cái đó, “xuất giá thì phải tòng phuâ€?và cá»?oán hận tất cáº?những ai đã chia đôi đất nước, đã bắt káº?á»?người đi làm cho cá»?đến lúc tuổi già mà phải cô quạnh, không con không cháu. Cá»?buồn, đâm ra xao lãng cáº?việc kinh ká»? đáng láº?buồn thì càng phải nên đi nhà thá»?cho chăm may ra sáº?vÆ¡i bớt, nhưng cá»?hầu như không thiết đến một sá»?gì nữa, ngay cáº?việc ăn uống hàng ngày nếu làng xóm không hỏi vọng qua “Cá»?Lang Æ¡i, nhà cá»?nấu cÆ¡m chưa?â€? đến lúc ấy cá»?mới giật mình đi tìm gạo nấu cÆ¡m.