🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tuần Trăng Mật Thảm Khốc
Ebooks
Nhóm Zalo
https://thuviensach.vn
BỒ GIANG dịch thuật:
TUẦN TRĂNG MẬT
THẢM KHỐC
của
LAWRENCE BLOCK
TỦ SÁCH BỒ GIANG
SAIGON
https://thuviensach.vn
TUẦN TRĂNG MẬT THẢM KHỐC Nguyên tác: Deadly Honeymoon của Lawrence Block
Bồ Giang dịch thuật
Tác phẩm thứ 2 của
TỦ SÁCH BỒ-GIANG
In lần thứ nhất: Tháng 6-1974 Bản quyền của Nhà Xuất Bản
Hình bìa do BỒ GIANG trình bày
https://thuviensach.vn
Nguồn sách: Sadec1
Những người tham gia số hóa: Derby, 4DHN Tạo ebook: 4DHN
https://thuviensach.vn
Dave và Jill Wade đến từ Pennsylvania sau lễ cưới, mực vẫn còn chưa ráo trên tờ hôn thú của họ. Họ dự định có ba tuần trăng mật hạnh phúc ở ven hồ Wallenpaupack. Tất cả đều tuyệt vời cho đến khi những tên giết thuê đến, bọn chúng tìm và giết người đàn ông ở biệt thự kế bên. Vì họ đã chứng kiến vụ giết người nên bọn sát nhân đã bắt buộc họ phải giữ im lặng, nhưng chúng đã đánh đập Dave và kéo cô dâu còn trinh tiết của Dave vào phòng ngủ của người chết và thay nhau hãm hiếp cô.
Wades không báo cảnh sát, nhưng đã có lời thề: sẽ giết những kẻ đã phá hỏng tuần trăng mật của họ. Họ tới New York, điều tra tung tích những tên giết thuê và cuối cùng đã giết chết chúng, kết thúc một tuần trăng mật đẫm máu.
Và cuối cùng hạnh phúc đã trở lại với họ….
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 1
NGAY khi ra khỏi vùng ngoại ô Binghamton, chàng dừng xe lại ở bên đường và tắt máy. Nàng nghiêng mình tới gần chàng và chàng hôn nàng, rồi bảo:
- Chào bà Wade.
Nàng chắc lưỡi:
- Chà. Em thích cái tên mới của em quá. Mình ngừng lại để làm gì vậy anh?
- Xe hết xăng rồi.
Chàng lại hôn nàng và nói tiếp:
- Không, họ đã cột đủ thứ vào xe mình. Giày và các vật lỉnh kỉnh. Em không để ý à?
- Không.
Chàng bước xuống và đi một vòng quanh chiếc xe hơi. Bốn chiếc giày cũ buộc vào tấm bảng số. Trên nắp thùng xe, có ai đã sơn hai chữ TÂN HÔN màu trắng cao lối mười hai phân tây. Chàng quỳ một đầu gối lên đất và cố gắng tháo mấy sợi dây giày. Các nút đều được thắt chặt. Cửa xe về phía người đàn bà chợt mở ra và nàng bước xuống đi xem chàng đang làm gì. Chàng ngước mắt lên nhìn nàng và nàng mỉm một nụ cười hiền lành, bảo chàng:
https://thuviensach.vn
- Em cũng không để ý nữa. Em đã phải để hết tâm trí vào việc tránh né những nắm gạo do người ta ném vào mình. Em hết sức vừa ý vì mình đã cử hành hôn lễ tại nhà thờ. Dave, anh cũng biết, không lẽ mình chạy khắp Pennsylvania với chiếc xe như thế này? May mắn thay anh đã nhận thấy!
- May thật! À, em có một con dao nào không?
- Để bảo vệ danh dự của em? Không. Anh hãy để cho em. Em có móng tay dài đây này.
- Thôi, được rồi.
Chàng đứng dậy, tay cầm mấy chiếc giày, và mỉm cười với nàng:
- Các ông bà ấy điên khùng thật! Theo ý em, mình dùng cái này làm gì bây giờ?
- Em không biết.
- Anh muốn nói, có phải mình cất giữ nó sẽ được nhiều hạnh phúc? - Khi mình mang vừa chân.
Chàng bật lên một tiếng cười tràn đầy sung sướng và liệng mấy chiếc giày vào những bụi cây dọc theo đường, rồi mở thùng xe, lấy ra một miếng dẻ và bắt tay vào việc chùi mấy chữ trên nắp sau. Sơn dính rất kỹ. Trong thùng xe có một bình xăng và chàng mở nút để nhúng miếng dẻ vào xăng. Lần này, sơn bị chùi sạch một cách dễ dàng. Sau đó, chàng lau nắp xe bằng một tấm vải sạch để giữ cho xe luôn luôn bóng loáng, rồi liệng cả hai miếng dẻ vào lề đường, và đóng thùng lại.
Nàng lắc đầu:
- Em không ngờ anh có tật vất các đồ dơ lung tung.
- Mình không thể giữ những miếng vải thấm xăng trong thùng. Rất có thể nó bắt lửa.
Nàng đã thay chiếc áo cưới bằng một cái áo ngắn màu xanh lá cây làm nổi bật thân hình nở nang của nàng. Mái tóc vàng của nàng, chải theo đúng thời
https://thuviensach.vn
trang, chỉ vừa chấm ngang vai. Nàng có một đôi mắt lớn, hơi sậm hơn mầu áo của nàng. Chàng ngắm nàng và tự bảo nàng quả thật đẹp mê hồn.
- Dave, mình phải tiếp tục đi chứ.
- Ừ...m...
- Mình có tới ba tuần lễ. Mình đã chờ đợi được đến ngày hôm nay, thì mình cũng có thể chờ thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Hơn nữa chỗ này không được kín đáo lắm, chắc anh thấy chứ?
Giọng của nàng không được nhẹ như ý nàng muốn nói. Chàng quay mặt khỏi nàng. Nhiều chiếc xe hơi chạy qua trên xa lộ. Chàng bỗng mỉm cười và trở lên xe. Nàng cũng ngồi vào chỗ bên cạnh người lái, sát mình chàng. Chàng bật công tắc, sang số và phóng xe đi.
Rời khỏi Binghamton, hai người chạy về phía nam trên Đường 81, Xa Lộ mới Penn-Can. Jill trải một tấm họa đồ tiểu bang trên đùi và thỉnh thoảng nàng lại cúi xuống xem, nhưng thật sự không cần thiết lắm. Chàng giữ cho xe chạy với một tốc độ khá đều giữa chín mươi và một trăm cây số giờ. Chiếc xe hiệu Ford Fairlane, mới mua từ năm trước. Bây giờ là tuần lễ thứ hai của tháng chín và xe mới chạy có hai mươi ngàn cây số.
Họ băng ngang biên giới tiểu bang Pennsylvania vào khoảng giữa trưa. Tới mười hai giờ rưỡi, họ rời khỏi Đường 81 tại một đô thị có tên Lenox và quẹo về hướng đông nam trên Đường 106 xuyên qua Carbondale và Honesdale. Con đường mới này hẹp hơn, chỉ có hai lối xe chạy ngoằn ngoèo giữa những ngọn đồi. Họ ngừng lại trong một trạm xăng Esso ở Honesdale, và Jill ăn một miếng sandwich gà trong một cái quán ở cách cây xăng hai căn nhà. Chàng gọi một hộp Coke nhưng chỉ uống hết một nửa.
Chạy thêm mấy cây số nữa, tới Indian Orchard, họ lại rời khỏi Đường 106 và tiếp tục xuôi nam trên Xa lộ U.S.6. Họ đến Pomquit lúc hai giờ kém mười lăm. Pomquit ở mặt bắc hồ Wallenpaupack, và lữ quán của họ nằm trên bờ phía tây của hồ nước, cách thị xã chín cây số về phía nam. Họ đã tìm ra nơi này mà không cần phải ngừng lại để hỏi thăm đường. Một tư lộ đưa tới khu
https://thuviensach.vn
vực có nhà cho thuê. Họ theo con lộ chạy quanh co xuyên qua một cụm rừng thông và đậu xe trước một tòa nhà rộng lớn sơn trắng ba mặt đều có hành lang. Từ chỗ đậu xe, họ thoáng trông thấy mặt hồ. Nước có vẻ yên tĩnh và rất xanh.
Bên trong, một người đàn bà tóc hoa râm ngồi sau bàn tiếp tân, đang uống một ly Whiskey pha nước. Khi bà ta ngước mắt về phía họ, Dave liền xưng danh hai vợ chồng chàng. Người đàn bà lật một chồng phiếu khổ 12x18 phân và tìm ra phiếu giữ chỗ của họ.
- Wade, David. Ông bà muốn một biệt thự, phải không?
- Đúng thế.
- Tôi dám cá đây là tuần trăng mật của ông bà. Tôi thông cảm ngay mà. Thật không có gì hơn một biệt thự. Các phòng ở khách sạn thường rất đầy đủ tiện nghi nhưng đâu có yên tĩnh hơn ở trong một biệt thự. Các ngôi nhà xưa cũ thì yên tĩnh bậc nhất. Và Chúa cũng phải nhìn nhận rằng trong khi hưởng tuần trăng mật thì vấn đề yên tĩnh phải được xem là tối quan trọng.
Jill vẫn không đỏ mặt. Người đàn bà nói tiếp:
- Ông bà chọn đúng khoảng thời gian này trong năm là hay hơn hết. Có đủ hồ nước và núi non, ở đây trời bao giờ cũng mát mẻ, thế mà năm nay, tháng bảy và tháng tám lại nóng bức, quả thật nóng bức. Trong lúc đi hưởng tuần trăng mật không ai lại thích trời quá nóng. Nhưng bây giờ thì trời mát lại rồi.
Bà ta đưa cho Dave một tấm phiếu, ở dưới cùng, trên một hàng chấm, chàng viết “Ông và Bà Wade” với một niềm kiêu hãnh pha trộn bối rối. Người đàn bà xếp tấm phiếu mà không cần xem lại. Sau đó bà ta đưa chàng một cái chìa khóa và cho hay bằng một giọng không hăng hái rằng bà ta sẽ dẫn hai vợ chồng chàng tới tận biệt thự. Chàng trả lời chàng tin tưởng sẽ tìm được khỏi phải làm phiền bà ta. Bà ta liền giải thích cách thức cùng đường sá để đến đó. Hai người trở ra xe và chạy theo một con đường vòng quanh hồ. Ngôi biệt thự họ vừa mướn được là ngôi thứ tư trên đường đi. Chàng đậu chiếc Ford bên cạnh và bước xuống.
https://thuviensach.vn
Hành lý của họ - gồm hai chiếc va-li - giống hệt nhau, tặng phẩm của một bà cô và một ông chú của chàng - để ở băng sau. Chàng xách lên mấy bậc tam cấp của biệt thự, đặt trên mặt đất, mở cửa, và đưa vào, bên trong. Nàng đứng đợi ở bên ngoài và chàng mỉm cười tới bên nàng.
Nàng bảo:
- Em chờ đây.
Chàng nhấc bổng nàng trên hai cánh tay một cách không nặng nhọc, bồng nàng qua cửa, băng ngang phòng và nhẹ nhàng đặt nàng xuống mép chiếc giường hai chỗ nằm.
Chàng nói:
- Đáng lẽ anh phải cưới một bà vợ nhỏ con.
- Anh thích các cô gái nhỏ nhắn à?
- Anh thích các cô lớn con tóc vàng hơn chứ. Nhưng vợ nhỏ con vẫn dễ bồng hơn.
- A! thật chứ?
- Như thế không có lý à?
- Chắc anh đã bồng nhiều cô?
- Chưa bao giờ.
- Anh nói dối.
Nàng im lặng một lát.
- Bà già say đó đầu óc không được bình thường phải không anh?
- Bà ta đâu có say, chỉ đang mê uống rượu. Và đầu óc bà ta cũng đâu có bất bình thường.
- Thế thì sao
- Thực tế.
https://thuviensach.vn
- Dâm đãng mới đúng.
- Ờ… ờ.
Chàng say sưa ngắm nàng, trong lúc nàng vẫn ngồi yên ở mép giường, chiếc giường chung của họ.
Nàng hai mươi bốn tuổi, kém chàng hai tuổi, và chưa hề có một người đàn ông nào làm tình với nàng. Chàng không ngờ mình lại có diễm phúc đến thể. Trước khi quen biết nàng, chàng vẫn tưởng rằng vấn đề vợ mình đã có gì với một người đàn ông nào khác trước khi trở thành vợ mình chỉ là một chuyện không mấy quan trọng. Bây giờ chàng mới hiểu mình đã lầm. Điều này rất quan trọng đối với chàng, chàng sung sướng biết chưa có một kẻ nào gần gũi nàng. Ngay cả sự đợi chờ cũng không làm chàng bất mãn. Lần đầu tiên đối với họ sẽ là bây giờ, ở đây, bên nhau, và sau hôn lễ.
Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Ngay khi nàng quay mặt về phía chàng, chàng hôn nàng. Nàng thốt ra một tiếng rên. thích thú và ép sát vào mình chàng. Chàng cảm thấy thân hình mềm mại của Jill bao trùm chặt lấy thân hình chàng.
Bây giờ, nếu chàng muốn. Nhưng lúc này đang giữa buổi trưa và ánh nắng đang tràn qua những khung cửa sổ của tòa biệt thự. Lần đầu tiên phải cho thật tuyệt diệu, chàng thầm nghĩ. Hay nhất là trong đêm, với sự che chở của bóng tối đồng lõa.
Chàng lại hôn nàng, rồi đứng dậy và bước xa căn phòng nhỏ hẹp để đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chàng nói bằng một giọng lơ đãng:
- Hồ nước đẹp quá. Em có muốn đi lội một chút không?
- Em yêu anh.
Chàng kéo lá sách xuống. Đoạn chàng ra ngoài và đóng cửa lại để chờ nàng trên thềm trong lúc nàng thay áo tắm. Chàng đốt một điếu thuốc lá và ngắm mặt hồ.
https://thuviensach.vn
Năm nay chàng vừa được hai mươi sáu tuổi và đã thi đỗ bằng cử nhân luật cách đây hai năm. Khoảng một năm sau, chàng sẽ được xem như hội viên trong cơ sở thương mại của ba chàng. Chàng vừa lập gia đình. Chàng yêu vợ.
Một người đàn ông mập lùn dơ một bàn tay lên ra dấu chào chàng từ thềm biệt thự bên cạnh. Chàng cũng ra dấu chào lại. Hôm nay trời đẹp thật, chàng thầm nghĩ. Ba tuần lễ sắp tới đây chắc sẽ vô cùng thần tiên.
*
* *
Jill lội giỏi hơn chàng. Đứng trong nước mát rượi ngang lưng, chàng dành đa số thì giờ vào việc ngắm những cử động nhịp nhàng một cách kỳ diệu của vợ chàng. Mái tóc vàng của nàng đã được bới lên, cho vào dưới cái mũ trùm đầu màu trắng.
Một hồi lâu sau nàng tới gần chàng và chàng hôn nàng.
Nàng đề nghị:
- Mình ngồi nghỉ dưới bóng cây đi anh. Em không muốn bị trúng nắng. Chàng chắc lưỡi:
- Chúa ôi, đừng nghe em! Bị cảm nắng giữa tuần trăng mật... - Anh làm em liên tưởng đến bà già say rượu ban nãy.
Chàng trải một tấm chăn trên bờ hồ và hai người cùng ngồi sát bên nhau, cùng hút chung một điếu thuốc. Vai họ chạm vào nhau. Những tiếng động nhỏ của rừng cây tạo thành một thứ nhạc đệm, thỉnh thoảng mới bị xáo trộn bởi tiếng rú xa xôi của một chiếc xe hơi trên đại lộ. Không có một thứ gì khác. Chàng lau lưng và vai cho nàng bằng một chiếc khăn và nàng gỡ cái mũ trùm đầu ra để tóc buông tự do.
Vào khoảng năm giờ chiều, người đàn ông ở ngôi biệt thự bên cạnh - người đã chào Dave khi chàng và vợ chàng mới đến - tiến tới gần họ cầm theo ba hộp bia Budweiser.
https://thuviensach.vn
Ông ta lên tiếng:
- Chào hai anh chị. Tôi nghĩ có lẽ anh chị vui lòng uống một hộp bia với tôi.
Ông ta chừng bốn mươi lăm năm mươi tuổi, cân nặng ít nhất cũng ngoài trăm rưỡi ki-lô và mặc một chiếc quần gabardine màu xám với một chiếc sơ mi thể thao màu xanh nước biển cổ hở. Hai cánh tay ông ta đen sạm vì ánh nắng và trên bộ mặt tròn có rất nhiều nếp nhăn.
Họ cám ơn ông ta và mời ông ta ngồi xuống. Mỗi người lấy một hộp bia mát lạnh và thơm ngon. Người đàn ông ngồi lên mép chăn và cho họ hay ông ta tên Joe Carroll, hiện ở tại Nữu-Ước. Dave và Jill cùng tự giới thiệu và bảo họ vừa từ Binghamton đến. Carroll đáp lời ông ta chưa hề đến Binghamton. Ông ta uống một ngụm bia dài và chùi miệng với lưng bàn tay. Ông ta hỏi họ có định ở đây lâu hay không?
Dave trả lời:
- Ba tuần.
- Anh chị chọn nơi này quả thật đúng điệu. Trời hôm nào cũng quang đãng, bây giờ lại còn mát mẻ hơn, nhưng nắng thì luôn luôn có. Tuần trước có một cơn mưa nhỏ. nhưng không đáng kể.
Jill lên tiếng hỏi:
- Ông Carroll, ông đã ở đây bao lâu rồi?
- Anh chị cứ gọi tôi bằng tên Joe. Vâng, gần như suốt mùa hè. Tôi chỉ ở đây một mình. Chắc rồi thế nào mình cũng phải phát điên vì không có người để trò chuyện... Anh chị thành hôn với nhau lâu chưa?
Dave đáp:
- Mới đây thôi.
- Anh chị đã có con?
- Thưa chưa.
https://thuviensach.vn
Carroll ngắm hồ nước:
- Tôi thì vẫn chưa lập gia đình được. Tôi đã bị thất bại một lần nhưng không phải do tôi gây ra. Và tôi xin nói thật với anh chị, sống như tôi cũng không đến nỗi thiếu thốn. Ngoại trừ vấn đề con cái. Một đôi khi tôi cảm thấy thiếu thốn vì không có con.
Ông ta uống cạn lon bia, cầm cái hộp trong một bàn tay, đưa lên ngắm nghía, và nói tiếp:
- Nhưng trong công việc làm ăn, anh chị thừa hiểu, mình đâu có dư thì giờ để mà buồn chán.
- Ông ở trong giới doanh thương?
- Ngành kiến trúc.
Ông ta phác một cử chỉ về phía hồ:
- Về mạn Long Island, thuộc quận Nassau, khu đang được khuếch trương. Chúng tôi đã xây cất một số lớn nhà cửa ở nơi đó.
- Lúc này ông đang ở ngay giữa mùa hoạt động thì phải?
Ông ta bật một tiếng cười nhỏ.
- Ồ! hiện giờ tôi không còn dính dáng tới những chuyện đó nữa. - Ông về hưu trí?
- Nói thế cũng có phần đúng.
Carroll mỉm cười như đang tự chế riễu.
- Có lẽ tôi sẽ hoạt động trở lại. Tôi sẽ xoay chỗ khác, tìm một vùng đất ngon lành hơn.
Họ nói đủ thứ chuyện lẩm cẩm. Về trò chơi dã cầu, về thời gian, về người đàn bà điều khiển khu cho mướn biệt thự này. Carroll cho biết bà ta góa chồng và không có con. Chồng bà ta đã qua đời năm sáu năm về trước, bà ta nắm luôn quyền lãnh đạo cơ sở này và xoay xở cũng khá giỏi. Ông ta lại cho
https://thuviensach.vn
biết thêm rằng bà ra chỉ là một bợm nhậu vào bậc trung, không bao giờ say mềm nhưng cũng không bao giờ được hoàn toàn tỉnh táo.
Rồi ông ta kết luận:
- Ở cái xó này, bà ta biết làm trò gì khác hơn để giải trí bây giờ?
Ông ta còn mách với chàng và nàng có một nhà hàng ở mút đường, thức ăn không đến nỗi tệ.
Cuối cùng ông ta bảo:
- Khi nào anh chị có dịp, nhớ ghé qua nhà tôi chơi. Mình sẽ nói chuyện vặt cho đỡ buồn.
- Vâng...
- Tôi có sẵn bia và lại có cả bếp điện để pha cà phê. Anh chị có biết đánh bài gin rummy? Mình có thể chơi một vài ván cho qua thời giờ.
Hai người đi tới nhà hàng Carroll vừa chỉ ở ngay lối ra khỏi Pomquit. Miếng bít tết dày cộm, bồi dọn thức ăn khá nhanh, bầu không khí trong quán có vẻ quê mùa, chất phác nhưng không đến nỗi quá tệ. Một cái ấm cũ bằng đồng gắn vào một cái móc trên tường khiến Jill lưu ý. Dave cố mua cho nàng nhưng viên chủ quán nhất định không chịu bán. Hai người dạo quanh một hồi bên ngoài sau bữa ăn tối và ngắm trăng. Đêm hôm nay trăng chưa được tròn.
Nàng bảo:
- Đối với mình tuần trăng mật vào tháng sáu mới thật thích hợp. Nhưng bây giờ đã tháng chín rồi, phải không anh?
- Bà già say đã bảo rằng như thế này mới thú hơn. Ai lại đi hưởng tuần trăng mật giữa mùa nóng bức.
- Sao lại không?
- Ai mới thật dâm bây giờ?
Nàng cười nói:
https://thuviensach.vn
- Em không còn mắc cỡ gì nữa. Mình hãy trở về biệt thự đi. Tôi cảm thấy tôi đang yêu ông đây, ông Wade.
Trong lúc họ chạy xe từ từ về phía biệt thự, nàng chợt lên tiếng: - Ông ấy làm cho em hơi thương hại.
- Em muốn nói Carroll?
- Phải. Ông ấy thật là cô đơn, buồn khổ. Tại sao ông ấy lại chọn một nơi như thế này để đến ở một mình?
- Thì ông ta đã bảo đi câu...
- Nhưng ai lại đi câu một mình? Chắc chắn có nhiều nơi náo nhiệt hơn mà câu cá cũng không thua kém nơi này.
- Em nên biết ông ta vừa dẹp hết công việc làm ăn. Rất có thể ông ta đang gặp chuyện lôi thôi.
- Đáng lẽ ông ta phải lập gia đình.
Nàng quay kiếng xuống và buông cánh tay ra ngoài, nhịp đầu móng tay lên hông xe.
- Tất cả mọi người đều phải lập gia đình. Không chừng ông ấy sẽ cưới bà già say đó, bà ta sẽ bỏ rượu và họ cùng chung lo giữ gìn khách sạn.
- Hay là họ sẽ đập phá hết và xây cất một tòa nhà xấu xí tồi tàn.
- Dù sao đi nữa, tất cả mọi người phải lập gia đình. Hôn nhân là một chuyện thần tiên.
- Em quả thật khó trị.
- Em yêu anh.
Chàng suýt bỏ qua ngã ba rẽ về phía khách sạn. Chàng bẻ quặt lay lái khá gấp về bên trái và chiếc Ford chạy vào con đường tư. Chàng chạy qua khách sạn và tiếp tục lái, tới biệt thự. Đèn trong nhà Joe Carroll vẫn còn cháy sáng.
Nàng bảo:
https://thuviensach.vn
- Ông Carroll đã mời mình ghé nhà ông ấy để uống cà phê. Chàng đáp:
- Để khi khác.
Chàng đậu xe và hai người từ từ bước lên mấy bậc thềm. Chàng mở cửa, bật đèn. Lúc họ đã vào trong nhà, chàng khép cửa lại và đẩy chốt khóa. Nàng ngước mắt nhìn chàng và chàng lại hôn nàng.
Nàng khẽ kêu:
- Ô kìa!
Chàng liền tắt đèn. Bóng tối trong phòng không đến nỗi đen đặc! Một chút ánh sáng lọt vào, một phần là ánh trăng và một phần là ánh đèn từ biệt thự của Carroll.
Chàng vẫn ôm chặt nàng và nàng vòng hai cánh tay quanh cổ chàng để hôn chàng. Thân hình cao và thon của nàng ép sát vào mình chàng một cách êm dịu và ấm áp. Nàng sắp sửa thuộc về chàng hoàn toàn. Chàng tìm dây kéo áo dài của nàng, kéo xuống lưng chừng và vuốt ve lưng nàng bằng mấy đầu ngón tay.
Bên ngoài, một chiếc xe hơi từ từ chạy tới. Tiếng động cơ tắt và chiếc xe ngừng lại.
Nàng cứng sững người bảo chàng:
- Có ai đến.
- Không phải đến đây.
- Em vừa nghe tiếng xe hơi.
- Có lẽ bạn bè của Carroll.
Nàng hăng hái nói:
- Em hy vọng không phải là bạn bè của mình. Em hy vọng không có một tên ngốc nào chợt nghĩ ra trò đùa phá mình theo kiểu này.
https://thuviensach.vn
- Không ai làm chuyện kỳ cục đó đâu.
- Em ước mong anh nói đúng.
Chàng buông nàng ra.
- Để anh đi xem lại cho thật chắc chắn.
Chốt cửa bị kẹt. Nhưng chàng cũng đẩy lui được xoay quả nắm, mở cửa và bước ra thềm nhà. Jill đi theo chàng và đứng im bên cạnh chàng. Chiếc xe hơi lúc này đã trống trơn đang đậu trước biệt thự của họ, bên cạnh chiếc Ford. Đó là một chiếc xe loại du lịch kiểu lớn hiệu Buick hoặc Oldsmobil. Trời tối nên chàng khó phân biệt được màu sơn. Có lẽ màu đen cũng có lẽ màu nâu sẫm hoặc xanh đậm. Hai người đi xe đang tiến về phía biệt thự của Carroll. Cả hai người đều có thân hình nhỏ thó và đội mũ, mặc áo quần sẫm màu.
Chàng quay sang nàng.
- Em thấy chưa? Hai người bạn của Joe.
- Tại sao họ không đậu xe ngay trước nhà ông này?
Chàng nhìn theo Jill trong lúc nàng tiếp tục bày tỏ những điểm thắc mắc:
- Họ chạy qua khỏi biệt thự của ông ấy, đậu xe tại đây và bây giờ đi bộ trở ngược lại. Vì sao vậy?
- Em băn khoăn để làm gì?
Chàng nắm lấy cánh tay của nàng và tỏ ý muốn kéo nàng trở vào trong. Nhưng nàng nhún vai và vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
- Một lát nữa.
- Có chuyện gì thế?
- Em không biết. Đợi em một phút thôi, nghe Dave.
Hai người cùng chú ý nhìn. Biệt thự của Carroll ở cách biệt thự của họ chừng ba bốn mươi thước. Hai người đàn ông băng qua quãng đường này mà
https://thuviensach.vn
không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Một bậc tam cấp nhà Carroll kêu ken két và ngay sau đó họ thoáng thấy một biến động trong biệt thự. Hai người lạ không gõ cửa. Một người mở nhanh cánh cửa và người kia phóng mình vào bên trong. Người còn đứng trên thềm cầm một vật trong tay có lẽ một vật bằng kim khí lấp lánh sáng.
Nhiều tiếng động khó phân biệt phát ra từ biệt thự. Sau đó Joe Carroll đi ra khỏi nhà và người đang đứng bên ngoài khẽ bảo ông ta mấy lời. Bây giờ họ đã trông thấy rõ vật y đang cầm trong tay. Đó là một khẩu súng lục. Tên kia cũng rút ra một khẩu súng lục khác và dí vào lưng Carroll.
Họ đứng im lìm trên thềm, cảnh tượng trông như không phải thật mà chỉ là một màn kịch hay một đoạn phim.
Họ chợt nghe tiếng nói của Carroll vang lên thật rõ trong bầu không khí im lặng của đêm tối:
- Tôi sẽ bồi hoàn lại. Tôi xin thề với các anh tôi sẽ bồi hoàn. Nhờ các anh về nói với Lublin tôi sẽ bồi hoàn lại.
Gã đang dí nòng súng vào lưng ông ta bật lên một tiếng cười khẽ. Một tiếng cười bực bội.
Carroll lại bảo với bộ mặt khủng khiếp:
- Trời ơi! Tôi van các anh, các anh hãy để cho tôi một dịp may, một dịp may thật nhỏ....
Gã đứng trước mặt ông ta ra lệnh:
- Bò xuống.
- Các anh muốn tôi làm gì...?
- Mày hãy quỳ xuống và xin một cách có lễ phép, đồ thối tha!
Carroll đành phải quỳ xuống. Lá khô và gai thông trùm khắp mặt đất. Ông ta vẫn không ngừng nói lải nhải bằng một giọng yếu ớt, nhưng hai tên nọ như không thèm nghe.
https://thuviensach.vn
Gã đứng trước mặt ông ta tiến tới một bước và đặt nòng súng lên trán của Carroll. Carroll khởi sự rên rỉ. Y liền bắn ông ta một phát giữa hai mắt và Carroll bật người lên một cái rồi ngã úp mặt xuống đất. Gã kia đến sát ông ta và bắn một hơi bốn viên đạn vào gáy.
Jill rú lên một tiếng.
Tiếng rú này đã ngừng ngay khi vừa thốt ra nên không lớn lắm. Nhưng hai gã đàn ông mặc bộ đồ xám đen vẫn nghe được. Họ nghe khá rõ và cùng quay đầu về phía biệt thự của hai vợ chồng Wade.
Và họ cùng tiến tới.
*
* *
Cả bọn bốn người cùng đứng trong biệt thự của Carroll. Căn phòng nhỏ rất trật tự, tựa hô không có ai ở tại đây. Trên một chiếc bàn gỗ sồi có một cái bếp điện và một bình cà phê bột lớn với một tách mới uống hết một nửa. Chăn nệm trên giường được sắp xếp rất ngay ngắn.
Gã cao nhất trong hai người được gã kia gọi là Lee. Dave và Jill đều nghe rõ nhưng không biết đó là tên hay là họ. Y chính là kẻ đã bắt Carroll bò trước khi giết ông ta bằng viên đạn đầu tiên bắn ngay giữa trán. Lee có một đỏi mắt lớn màu nâu sẫm và một cặp lông mày rậm màu đen. Trên sống mũi y có ba bốn vết sẹo nhỏ. Cái miệng có hai làn môi nhợt nhạt trông như một đường lằn mỏng dính. Lúc này y đang đứng canh chừng hai vợ chồng Dave trong lúc tên kia, mà họ chưa nghe nhắc đến tên, đang lục soát một cách tỉ mỉ tủ áo của Carroll, lấy từng vật một ra khỏi các hộc tủ rồi sau đó liệng lên mặt đất.
Cuối cùng y bảo:
- Không có gì. Không có gì ngoài những thứ giấy tờ trong chiếc ví của nó.
Lee vẫn im lặng. Gã thấp hơn quay lại và chỉ Jill với Dave bằng một dấu hiệu đầu. Y mập lùn hơn Dave một chút, cổ to, xương mũi đã bị gãy và sửa lại không được ngay ngắn. Trông thấy y, người ta có thể tưởng lầm y là một
https://thuviensach.vn
cầu thủ bóng tròn của một hội tuyển sinh viên.
Cuối cùng, y hỏi bạn:
- Còn hai người này?
- Họ đâu có thấy gì. Họ cũng sẽ không bép xép.
- Nhưng nếu họ bép xép?
- Thì đã sao? Họ đâu có biết gì.
Dave cam đoan:
- Chúng tôi sẽ không gây rắc rối đâu.
Giọng nói của chàng hình như khác lạ hẳn. Chàng có cảm tưởng một người nào đang giựt dây để vận động đôi môi của chàng, tựa hồ một kẻ khác đang nói thế cho chàng.
Bọn họ như không nghe lời chàng nói. Lee bảo:
- Dù họ có nói ra đi nữa cũng không có gì hệ trọng. Cùng lắm họ chỉ đến khai báo với một viên cảnh sát nào đó. Gã này sẽ ghi chép, lời khai lên mặt giấy rồi liệng vào hộc hàn và sẽ không ai thèm nghĩ đến nữa.
- Mình nên tính sao cho thật an toàn.
Dave nói:
- Xin các ông hãy tha cho chúng tôi.
Bên cạnh chàng, Jill đang thở hổn hển. Chàng nhìn khẩu súng lục Lee đang cầm trên tay và tự hỏi có phải hôm nay chàng và nàng cùng chết tại biệt thự này.
Chàng lại nói tiếp:
- Xin các ông hãy để cho chúng tôi sống.
Lee bảo:
- Nếu mình giết họ, câu chuyện sẽ trở thành tùm lum lên. Chẳng thà tên
https://thuviensach.vn
ngoài kia là chuyện đã đành, nhưng giết luôn hai đứa nhỏ này thì... - Thế thì mình tha họ?
- Ừa.
- Tha khơi khơi như thế này à?
Lee lại bảo:
- Tao không thích giết người mà không được lãnh tiền. Tao không thích làm việc thí công.
Gã mũi gãy gật đầu. Rồi y nói:
- Con bé này...
- Gì nữa?
- Trông ngon lành đấy chứ?
Dave ngắt lời:
- Ông coi chừng...
Bọn họ vẫn không để ý tới chàng.
- Mày muốn nó?
- Tại sao không?
Gã tên Lee mỉm một nụ cười tàn nhẫn. Bước đến gần Jill, y dúi mũi súng vào ngực nàng, ngay giữa hai gò vú, và hỏi:
- Em bé nghĩ sao? Em bé có vui lòng hy sinh một chút để đổi mạng sống không nào?
Dave liền tiến tới một bước và lấy hết sức đấm một quả vào mặt y, theo phản ứng tự nhiên không suy nghĩ. Gã tên Lee thụt lùi để cho quả đấm lướt qua phía trên vai y. Đoạn cầm nòng súng, y quật mạnh báng súng vào giữa trán Dave. Dave vẫn còn bước thêm được nửa bước rồi ngã quỵ.
Đầu óc chàng quay cuồng. Chàng gượng dậy trên một đầu gối. Gã thấp
https://thuviensach.vn
đang đẩy Jill về phía chiếc giường của Carroll. Nàng khóc như điên loạn nhưng không chống cự được bao nhiêu. Có tiếng áo quần bị xé rách, những tiếng rú thất thanh của Jill làm át mất tiếng này. Chàng đứng lên được và lao mình về phía giường. Lee liền móc chân chàng khiến chàng té sấp xuống. Y bước đến gần chàng và đá mạnh vào cạnh sườn chàng.
Chàng rên rỉ và gục mặt trên nền nhà.
Lee khuyến cáo:
- Mày nên nằm yên thì hơn.
Chàng lại lồm cồm đứng dậy, thân hình lảo đảo. Lee đặt khẩu súng lục trên bàn và tiến tới một cách khoan thai. Dave vẫn đứng nguyên một chỗ, mắt nhìn sững về phía trước trong lúc Lee lầm lì tới trước mặt chàng đấm vào phía dưới bụng chàng. Chàng gập người lại, nhưng không té. Lee chờ đợi và khi chàng thẳng người trở lên, y lại đấm một phát vào giữa ngực và hai phát vào dạ dày chàng. Lần này thì chàng té nhào. Chàng lại cố đứng lên, nhưng không sao đứng nổi. Chàng có cảm giác tất cả gân trong cơ thể chàng đều bị cắt đứt. Chàng hãy còn tỉnh táo, chàng biết rõ tất cả chuyện đang xảy ra nhưng chàng không thể cử động được.
Jill đã ngừng khóc. Gã lùn hơn đã xong việc với nàng và đi về phía họ. Hắn hỏi Lee liệu rằng Dave có định làm người hùng không.
Lee không nói gì. Gã mập lùn nói:
- Cô ta ngon lành quá. Mày có thể tin được điều đó không? – Và hắn nói rằng hắn chưa từng gặp một trinh nữ nào cho đến lúc này.
Lee nói:
- Bây giờ cô ta không còn là trinh nữ nữa. – Hắn cởi áo khoác và thế chỗ của gã mập lùn với Jill.
Jill không còn kêu la nữa. Nàng nằm im ở đó, và Dave nghĩ rằng họ nên giết nàng đi thì hơn. Vào lúc đó, chân chàng đã cử động được, và chàng nhỏm dậy. Gã mập lùn đánh chàng bằng cây súng lục và cơn đau như xẻ đầu
https://thuviensach.vn
chàng làm đôi. Chàng gục xuống. Trời đất chợt chuyển sang màu xám, rồi tối sầm lại.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 2
CHÀNG không bao giờ biết rõ chàng đã trở về biệt thự mình như thế nào. Chàng chỉ nhớ lại một cách mơ hồ chàng đã bước, đã té, rồi đứng lên để lại ngã xuống, nhưng những mẩu ký ức này lờ mờ như những cơn mê sảng lúc sắp sửa ngất xỉu. Khi chàng thật sự tỉnh trí trở lại, chàng đang ở trong biệt thự của hai người. Chàng đang nằm dài trên giường, và Jill ngồi trên một chiếc ghế ở bên giường, đang nhìn chàng. Nàng mặc một chiếc jupe màu cà phê sữa và một cái áo len đan màu nâu sẫm. Khuôn mặt của nàng mới được rửa, môi son vừa được tô lại, mái tóc cũng được chải một cách cẩn thận. Thoạt tiên, không còn một cái gì có nghĩa lý đối với chàng - tất cả tấn kịch, Carroll và hai gã đàn ông, những cú đánh mà chàng đã hứng lấy và vụ vợ chàng bị cưỡng hiếp, tất cả những chuyện đó không thể nào xảy ra được.
Nhưng sau đó chàng cảm thấy cơn đau đớn ngay trong cơ thể của chàng, những cú bá súng cày thủng da đầu chàng, và chàng lại còn trông thấy ở dưới con mắt bên phải Jill một vết bầm mà lớp hóa trang không hoàn toàn che giấu được. Chuyện đó quả thật đã xảy ra.
Nàng bảo:
- Anh khoan nói chuyện đã. Hãy nằm nghỉ cho khỏe.
- Anh khỏe lắm rồi.
- Dave...
Chàng nhắc lại:
https://thuviensach.vn
- Anh khỏe lắm rồi.
Chàng chống tay ngồi dậy. Lúc này tư tưởng của chàng đã hoàn toàn minh bạch. Cơn đau đớn vẫn còn khá dữ dội, nhưng chàng đã hết sức tỉnh táo. Chàng nhớ lại từng chi tiết một cho tới lúc cú đánh mạnh đã làm cho chàng bất tỉnh nhân sự. Điều chàng vẫn không sao hồi tưởng được là đoạn đường trở về từ biệt thự của Carroll đến biệt thự của hai người, nhưng chàng không thể nào quên được phần còn lại trong thực tại ghê rợn của chàng.
Chàng bảo:
- Phải đưa em đi bác sĩ.
- Em cảm thấy khỏe lắm.
- Có phải bọn chúng...?
- Phải.
- Cả hai tên?
- Cả hai tên.
- Jill à, em phải đi khám bác sĩ.
- Để mai hãy hay.
Nàng thở dài, nói tiếp:
- Em tin chắc cảnh sát còn bên đó... trong biệt thự kia. Em đã nghe tiếng một chiếc xe hơi, chắc có người nào gọi cho họ hay. Việc này sẽ khiến họ mất không ít thì giờ.
- Mấy giờ rồi?
- Quá mười giờ. Anh có nghĩ họ sẽ đến đây không?
- Cảnh sát? Phải, chắc họ sẽ đến.
- Anh nên tắm rửa lại một chút. Em đã lau qua mặt cho anh. Đầu anh đã bị thương hai chỗ một trên đỉnh và một phía sau tai. Đây này!
https://thuviensach.vn
Nàng lướt bàn tay tươi mát và nhẹ nhàng qua chỗ đó, rồi lại hỏi: - Anh cảm thấy sao?
- Khỏe lắm.
Nàng lắc đầu:
- Nói dối. Dave, anh hãy tắm rửa và thay áo quần đi.
Chàng bước vào buồng tắm nhỏ xíu và cởi áo quần. Không có bồn tắm, mà chỉ có một cái vòi thuộc loại xưa cũ, phải kéo dây nước mới chảy. Chàng tắm một cách chớp nhoáng và nghĩ đến hai gã đàn ông, đến Carroll và chuyện mà bọn chúng đã làm với vợ chàng. Lúc đầu, cơn cuồng nộ làm cho tâm trí chàng tối đen, nhưng chàng vẫn đứng yên dưới với nước. Nước tuôn xối xả trên mình chàng và chàng nghĩ đến những gì đã xảy ra, chàng ép buộc mình phải nghĩ đến. Nỗi giận của chàng vẫn không chìm lắng. Nó luôn luôn còn đó nhưng nó không làm mờ lý trí chàng nữa, nó đã thay đổi hình thức.
Trong lúc chàng lau thân hình, cửa buồng tắm chợt mở và Jill đem áo quần sạch vào cho chàng. Lúc nàng đi rồi, chàng mới nhận thấy một cách kỳ lạ rằng nàng vừa trông thấy chàng mình trần lần đầu tiên. Chàng nhún vai và mặc quần áo.
Khi chàng ra khỏi buồng tắm thì cảnh sát đã đến. Có cả thảy hai cảnh sát viên địa phương thân hình cao và mảnh khảnh, với một người lớn tuổi hơn thuộc Sở Cảnh Sát Pomquit. Một trong hai cảnh sát viên hỏi tên họ của vợ chồng Dave. Rồi ông ta giở nón ra và bảo:
- Ông Wade, tối hôm nay, một người vừa bị ám sát ở đây. Chúng tôi muốn hỏi xem ông bà có biết chuyện gì khác lạ không?
- Bị ám sát?
- Người ở bên cạnh nhà ông bà. Một người đàn ông tên Carroll.
Jill cố nén một tiếng kêu kinh ngạc. Dave quay mặt nhìn nàng, rồi trở lại với viên cảnh sát và cho ông ta hay:
https://thuviensach.vn
- Chúng tôi vừa mới quen ông Carroll chiều hôm nay. Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Ông ta vừa bị bốn phát đạn trong đầu.
Năm chứ, chàng thầm nghĩ.
Chàng hỏi:
- Ai bắn?
- Chúng tôi chưa được biết. Ông bà có nghe hoặc thấy gì không? - Không.
- Ông Wade, kẻ giết ông ta chắc đã đến bằng xe hơi, Chúng tôi đã lấy được dấu bánh xe. Có một chiếc xe hơi đã đậu sát ngay xe của ông ngoài đó. Chiếc Ford, có phải là xe của ông?
- Vâng.
- Ông Wade, ông có nghe tiếng một chiếc xe hơi chạy đến? - Tôi nhớ không có nghe.
Người thuộc Sở Cảnh Sát Pomquit chen lời:
- Đáng lẽ ông phải nghe rõ, nó ở ngay dưới cửa sổ của ông mà. Đáng lẽ ông cũng phải nghe tiếng súng nổ. Ông bà ở đây suốt cả buổi tối phải không?
Jill bảo:
- Chúng tôi đi ăn tối ở ngoài.
- Vào giờ nào?
Nàng đáp:
- Chúng tôi đã đi vào lúc bảy giờ. Khoảng giữa bảy giờ và bảy giờ rưỡi. - Và ông bà về nhà lúc nào?
- Vào khoảng... Ồ! cách đây độ nửa giờ. Tại sao?
https://thuviensach.vn
Người thuộc Sở Cảnh Sát Pomquit, quay về phía hai cảnh sát viên địa phương và nói với hai người này:
- Như vậy thì phải rồi. Carroll đã chết ít nhất là một giờ trước, theo lời nhân viên của tôi cho hay. Có thể gần hai tiếng đồng hồ. Chắc họ đã về ngay trước khi có người điện thoại báo tin cho mình và họ đã không trông thấy tử thi trong lúc đi thẳng vào nhà. Hơn nữa, từ nơi xe đậu, khó có thể trông thấy rõ.
Ông ta hỏi lại Dave:
- Ông Wade, ông đã về nhà cách đây nửa giờ phải không?
Chàng đáp:
- Có lẽ hơn một chút.
- Một giờ?
- Ồ! chưa tới đâu. Có lẽ tối đa là bốn mươi lăm phút.
- Thế thì phái rồi. Trong trường hợp này, ông không thể trông thấy gì cả.
Ông ta quay người để đi ra. Hai cảnh sát viên do dự, dường như họ muốn nói điều gì, nhưng không biết mở lời như thế nào.
Dave hỏi:
- Tại sao người ta giết ông ấy?
- Chúng tôi chưa thể biết được.
- Ông ấy rất dễ thương. Từ tốn, thân mật. Hồi chiều chúng tôi vừa uống bia với ông ấy bên bờ hồ.
Hai cảnh sát viên vẫn không nói gì. Dave nói tiếp:
- Chắc quý ông còn bận rộn lắm. Xin quý ông cứ tự nhiên.
Hai cảnh sát viên đìa phương chào họ bằng một cái gật đầu rồi bước theo nhân viên của Sở cảnh Sát Pomquit, tất cả ra khỏi biệt thự.
https://thuviensach.vn
Lúc chiếc xe cảnh sát cuối cùng ra về thì vừa đứng nửa đêm. Hai người ngồi im lặng trong năm hay mười phút. Rồi chàng đứng dậy bảo:
- Mình rời khỏi đây ngay đêm hôm nay. Em hãy đi xếp lại hành lý. - Mình đi đêm nay?
- Chắc chắn em không muốn ở lại đây nữa phải không?
- Lẽ tất nhiên không.
Nàng đưa một bàn tay ra. Chàng liền cho nàng một điếu thuốc lá và đốt lên cho nàng. Nàng nhả một tầng khói, rồi mới tiếp lời:
- Biết họ có thấy thế là đáng nghi?
- Nghi gì?
- Nghi việc mình đã bỏ đi quá vội vàng. Đến nỗi chưa kịp ở đây cho hết đêm nay?
Chàng lắc đầu:
- Mình là một cặp tân hôn. Những người mới cưới nhau nhất định không bao giờ muốn trải qua đêm tân hôn ngay một nơi vừa xảy ra án mạng.
- Những người mới cưới nhau!
- Phải.
- Đêm tân hôn của mình. Chúa ơi. Dave, thế mà em đã mất biết hao nhiêu công chuẩn bị cho cái đêm hôm nay. Tất cả chi tiết.
Chàng nắm lấy bàn tay của nàng.
- Em đã định làm bộ nhõng nhẽo với anh, đúng theo ý thích của anh. Em đã nghĩ dù có đau đớn em cũng không ngại bởi vì em quá sức yêu anh. Trời ơi, lại còn những mẹo vặt mà em đã học trong một cuốn sách cẩm nang của những người mới lập gia đình, em đã muốn đem ra áp dụng. Và làm cho anh phải ngạc nhiên vì sự ngây thơ của em.
- Em đừng nói nữa.
https://thuviensach.vn
Chàng lấy hai chiếc va-li và mở ra trên giường.
Hai người cùng chất đồ vào trong im lặng. Chàng bỏ bộ áo quần nàng vừa thay ra và cả áo quần dơ của chàng trong thùng xe và đặt hai chiếc vali lên băng ghế sau. Nàng ngồi vào xe và chàng bước lên thềm để khóa cửa biệt thự.
Khi họ chạy qua phía trước khách sạn, nàng bảo:
- Mình chưa trả tiền. Nhất định bà già đòi tiền thuê trọn đêm. Chàng cau có:
- Trả chó gì nữa.
Chàng quẹo trái lên đường cái và chạy vê hướng Pomquit. Họ băng ngang thành phố và rẽ vào một con đường chạy lên phía bắc.
Chàng nói:
- Khuya quá rồi mà anh thì lại không thuộc đường ở đây. Mình sẽ ngừng lại ở lữ quán nào trông khá sạch sẽ.
- Tùy ý anh.
Chàng nói tiếp:
- Sáng mai mình sẽ đi sớm.
Chàng chăm chú nhìn về phía con đường ở đằng trước và không hề liếc mắt về phía nàng:
- Mình sẽ đi thật sớm sau khi nghiên cứu kỹ địa đồ và thiết lập lộ trình. Bọn chúng là người Nữu-Ước, phải không Jill?
- Chắc vậy, Carroll đã bảo ông ta ở tại Nữu-Ước. Hơn nữa cả hai tên đều nói giọng Nữu-Ước.
Chàng bứt ga. Có một lữ quán bên tay trái nhưng tấm bảng ở phía trước cho hay “hết chỗ”. Chàng lại đạp ga và bảo:
- Mình sẽ đi Nữu-Ước. Mình sẽ tới đó vào khoảng chiều mai, thứ hai.
https://thuviensach.vn
Mình sẽ lấy một căn phòng trong một khách sạn và mình sẽ điều tra xem bọn chúng là ai, cả hai gã đó. Một gã tên Lee. Anh không nghe kêu tên của gã kia.
- Em cũng vậy.
- Mình sẽ điều tra tên họ chúng, rồi mình đi tìm chúng và mình sẽ giết chúng, cả hai đứa. Sau đó, mình sẽ trở vê Binghamton. Mình có ba tuần lễ. Trong ba tuần này, anh hy vọng mình sẽ tìm ra chúng và thanh toán chúng.
Một lát sau, trên đường lại có một lữ quán. Chàng cho xe chạy chậm dần. Trong lúc quẹo ra khỏi đường cái, chàng liếc nhanh mắt nhìn Jill, nàng nghiến răng bảo với đôi mắt sắc và lạnh:
- Ba tuần lễ là quá đủ.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 3
Trong quán ăn, người nữ chiêu đãi than vãn:
- Chà! Sao tôi ghét ngày thứ hai quá! Bất cứ ngày nào cũng được, nhưng ngày thứ hai thì thành thực... Ông bà muốn dùng cà phê?
Chàng bảo cô ta:
- Một cái đen và một cái pha sữa.
Ở quầy có hai người đàn ông - chắc là tài xế xe cam nhông - và người thứ ba dường như là một nông dân. Người nữ chiêu đãi đưa cà phê cho chàng và chàng mang cả hai tách đến một chiếc bàn ở một bên. Một chút cà phê trong tách của nàng tràn ra ngoài dĩa. Chàng lấy một tấm khăn giấy trong hộp khăn để lau chùi sạch. Nàng bỏ thêm một muỗng đường bột vào tách của nàng. Còn chàng thì uống cà phê không.
Khi người chiêu đãi đến gần. chàng gọi mấy lát bánh mì phết bơ và một dĩa dồi nóng. Jill muốn một khúc bánh mì nướng, nhưng nhà hàng không có thứ này. Cô gái chiêu đãi cho hay mãi tới chín giờ rưỡi sáng mới có. Jill phải gọi thay thế bằng một miếng bánh ngọt và cố gắng nuốt trôi được một nửa.
Chàng trải tấm họa đồ đường sá trên bàn và nghiên cứu, đánh dấu lộ trình của họ bằng bút chì, trong lúc nàng nhấm nháp tách cà phê, mắt mơ màng nhìn vào hư vô. Khi chàng hoàn tất công việc thì nàng cũng vừa uống xong tách cà phê sữa của nàng. Chàng ngước nhìn lên và bảo:
https://thuviensach.vn
- Đây là đường mình sẽ đi. Hiện giờ mình đang ở trên Đường 590. Mình dùng đường này tới Ford - tức ngay trên biên giới tiểu bang - và rẽ qua Đường 97. Mình chạy độ tám cây số trên đường 97 tới Đường 55. Đây là thành phố Barryville. Rồi theo Đường 55 chạy lên bắc tới một nơi gọi là Bạch-Hổ, mình sẽ tới Đường 17B. Rồi mình quẹo trở lên Đường 17 ở Monticello. Con đường này đưa mình tới xa lộ tốc hành tại Ngõ 16, và cứ thế mình chạy thẳng xuống Nữu-Ước.
Nàng nói:
- Em chưa hề nghe tên những thành phố này.
- Monticello, bây giờ em đã nghe rồi đó.
- Em muốn nói những nơi khác.
Chàng uống một ngụm cà phê, kiểm soát lại giờ chỉ trên đồng hồ tay của chàng với giờ chỉ trên chiếc đồng hồ treo chạy bằng điện ở phía trên quầy nhà hàng.
Chàng bảo:
- Tám giờ kém hai mươi.
- Mình đi chưa?
- Một chút nữa.
Chàng đứng dậy.
- Anh muốn uống thêm một tách cà phê nữa. Còn em?
- Em cũng vậy.
Chàng đưa hai cái tách trở về quầy. Cô gái chiêu đãi đang giải thích với một trong hai người tài xế cam nhông ngày thứ hai của cô ta khủng khiếp như thế nào. Đó là một cô gái béo phục phịch có mái tóc cứng như rễ tre. Lúc cô ta chấm dứt câu chuyện với gã tài xế, Dave mới gọi thêm hai tách cà phê khác và mang trở về bàn.
*
https://thuviensach.vn
* *
Họ băng ngang đô thị, một thành phố nhỏ và một tấm biển yết thị cho biết người lái xe có thể trở lại tốc độ bình thường. Chàng liền nhấn ga. Vừng thái dương chiếu sáng lòa trên mặt đường phía trước họ. Nền trời âm u lúc họ mới ngủ dậy, bây giờ đã gần như hoàn toàn quang đãng.
Nàng chợt lên tiếng:
- Đây là Forestine. Còn năm cây số nữa thì tới Bạch Hổ.
- Rồi kế đó?
- Kế đó mình quẹo phải vào Đường 17B.
Chàng gật đầu. Suốt gần một tiếng đồng hồ chạy xe, hai người chỉ nói chuyện về lộ trình và tình trạng của đường sá. Nàng vẫn luôn luôn đặt tấm họa đồ trên đầu gối với lộ trình đã được chàng đánh dấu và nàng cho chàng hay khi nào thì chạy chậm lại và khi nào thì quẹo. Nhưng đa số thời gian, họ cùng giữ im lặng. Đó không phải là vì họ không có chuyện gì để nói hoặc một chiếc hố đã đào sâu giữa họ. Nhưng chỉ vì những lời vụn vặt không còn hợp thời mà nói chuyện một cách đứng đắn thì họ lại cảm thấy khó khăn.
Đêm vừa qua, họ đã ghé vào một lữ quán tên là Hillcrest Manor. Họ đã ngủ chung trên một chiếc giường đôi. Ghi tên họ vào sổ xong rồi, họ vẫn để hành lý trong chiếc xe hơi đã được khóa cửa cẩn thận và đi vào phòng. Họ thay quần áo ngay giữa ánh điện, rồi chàng tắt đèn và họ cùng ngã mình lên chiếc giường lớn. Nàng nằm phía cửa sổ và chàng về phía cửa ra vào. Chàng chờ đợi, và nàng lăn lới gần để hôn chàng, chỉ một cái, trên má, rồi nàng trở về mép giường của nàng. Chàng hỏi nàng có thể ngủ được không, và nàng trả lời được. Độ chừng mười lăm phút sau, chàng nghe hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của nàng và biết rằng nàng đã ngủ.
Về phần chàng, chàng không sao nhắm mắt nổi.
Trận đòn vừa qua đã làm chàng kiệt sức và cơ thể chàng đang cần nghỉ ngơi, nhưng chàng không thể nào ngủ được. Lâu lắm chàng mới cảm thấy
https://thuviensach.vn
khỏe khoắn lại và bắt đầu thiêm thiếp, nhưng ngay lúc ấy kỷ niệm đau đớn lại trở về dày vò tâm tư chàng một cách ác liệt và chàng nghẹt thở, lắc đầu và ngồi bật dậy trên giường, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Thỉnh thoảng, chàng phải đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh cửa sổ, hút thuốc lá trong bóng tối, rồi lại dí tắt thuốc và trở về giường.
Vào khoảng bốn giờ sáng, chàng mới thiu thỉu ngủ. Tới sáu giờ kém mười lăm, chàng bỗng nghe một tiếng hét khủng khiếp và tỉnh lại ngay tức khắc. Nằm ngửa người, đầu kê trên gối, hai mắt vẫn nhắm, nàng đang khóc trong giấc ngủ. Chàng đánh thức nàng dậy, trấn an nàng, quả quyết với nàng mọi việc sẽ êm thấm. Mấy phút sau, nàng ngủ thiếp trở lại và chàng đứng lên, đi thay áo quần.
Bây giờ chàng nói chuyện với nàng trong lúc mắt không nhìn nàng mà vẫn nhìn thẳng con đường phía trước mặt.
- Khi mình tới Monticello, em phải đi khám bác sĩ.
- Không.
- Tại sao em lại không chịu đi?
Chàng quay đầu về phía nàng. Nàng đang cắn môi.
- Em không muốn... bất cứ một ai đụng vào mình em, ngay lúc này, để khám xét em.
- Chỉ có thế?
- Em không muốn. Hơn nữa nếu bác sĩ biết được chuyện xảy ra, không chừng ông ta sẽ khai báo. Như trường hợp có người bi đạn?
- Anh không hiểu. Nhưng nếu bọn chúng đã làm em bị thương... Nàng ngắt lời:
- Bọn chúng không gây thương tích nào. Em muốn nói, em vẫn bình thường. Em đã kiểm chứng lại và đã biết rõ. Không có vết thương, không bị xuất huyết.
https://thuviensach.vn
Tiếng nói lạnh nhạt của nàng bỗng có hồn trở lại:
- Dave, mấy người cảnh sát đó ngốc quá.
- Tại sao?
- Họ tin tưởng đã hiểu đầu đuôi nội vụ. Thấy cảnh tượng ngổn ngang trong biệt thự của Carroll, họ nghĩ rằng Carroll đã đánh lộn với mấy tên sát nhân và bọn chúng đã kéo ông ta ra ngoài để bắn chết
- Anh không nghĩ đến điều đó, họ đã suy luận như thế?
- Em đã nghe họ nói chuyện với nhau khi họ còn ở bên ngoài, ngay trước khi anh tắm xong. Dave à, bọn chúng không làm em đau đớn gì hết. Em không cần phải đi khám bác sĩ.
- Thế thì...
Nàng tiếp ngay:
- Ngay cả... lúc đó em cũng không đau bao nhiêu. Trước khi thành hôn, em đã đi khám bác sĩ.
Chàng im lặng chờ đợi.
- Bác sĩ đã kể cho em nghe một vài cách luyện tập. Để giúp cho mình dễ dàng hơn trong lúc...
Nàng dừng tại và trong lúc chàng vẫn không nói gì, nàng lấy lại bình tĩnh, tiếp lời:
-...Hợp cẩn.
Chàng vẫn chăm chú nhìn con đường phía trước. Chàng lạng sang bên trái để qua mặt một chiếc xe thùng, rồi trở về lại bên phải. Chàng đưa mắt nhìn hai bàn tay của chàng trên vô-lăng. Những khớp xương trắng hếu ra vì mấy ngón tay siết chặt vô-lăng. Chàng liền tụt hai bàn tay xuống phía dưới để cho nàng không thể trông thấy.
Đột nhiên, chàng mỉm cười:
https://thuviensach.vn
- Có chuyện gì vui?
Chàng bảo:
- Anh vừa tưởng tượng em đã lo lắng tập luyện mấy phương pháp đó.
Rồi chàng bật cười thành tiếng, và nàng cũng cười theo. Đó là lần đầu tiên hai người cất tiếng cười kể từ khi Carroll bị bắn chết. Một lát sau, chàng lại bảo:
- Còn một lý do khác khiến em cần phải đi khám bác sĩ.
- Lý do gì?
- Anh không biết dùng lời gì để nói... Lỡ em có thai thì sao? Nàng không đáp và chàng nói tiếp:
- Không vui vẻ gì khi nghĩ đến chuyện này. Nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
- Ồ, Dave...
Chàng chạy chậm lại, trấn an nàng:
- Em không việc gì phải lo sợ. Thế nào mình cũng sẽ có cách xử trí. Luật lệ mỗi tiểu bang một khác, nhưng anh quen biết cả chục bác sĩ bất chấp cả luật pháp. Nếu... nạn nhân của một vụ hiếp dâm bị mang bầu, người đó có thể nhờ họ phá thai. Chuyện không thành vấn đề.
Nàng thốt lên:
- Chúa ơi! Em quên bẵng chuyện đó, Anh đã lo nghĩ về chuyện đó suốt đêm qua phải không?
- Thế thì...
- Em không có mang đâu. Em đã uống thuốc ngừa. Đó là một trong những điều em định gây ngạc nhiên cho anh. Bác sĩ đã cho em mấy viên thuốc. Loại thuốc viên màu vàng nhỏ xíu. Em không thể có thai được.
Nói đến đó nàng bắt đầu khóc. Chàng muốn dừng xe lại bên đường, nhưng
https://thuviensach.vn
nàng bảo chàng cứ tiếp tục chạy, cam đoan với chàng nàng sẽ bình tĩnh lại ngay. Chàng tiếp tục lái xe và nàng ngừng khóc, nói với chàng:
- Anh đừng lo lắng cho em. Em sẽ không bao giờ khóc nữa.
Hai người chạy khá nhanh. Sau khi ngừng xe một lần để đổ xăng và ăn uống, chàng đến Nữu-Ước lúc mười hai giờ rưỡi trưa. Họ đến nơi theo lối Xa Lộ, sau Mill River, đường xe chạy phía Tây. Chàng lấy một căn phòng có hai giường chiếc ở Royalton, thuộc phía tây đại lộ 44. Người gác cửa phụ trách việc đậu xe cho chàng.
Căn phòng của họ ở tầng lầu thứ mười một. Một gã bồi phòng đưa hành lý của họ lên, kiểm điểm lại khăn tắm, chỉ cho họ biết đâu là tủ áo quần, mở một khung cửa sổ, cám ơn Dave về số tiền thưởng và đi ra khỏi phòng. Dave bước về phía cửa sổ. Chàng không trông thấy gì ngoại trừ bức tường bên hông một tòa cao ốc kế cận.
Chàng thở ra một hơi dài:
- Mình đến rồi.
- Phải. Anh đã từng ở lâu tại Nữu-Ước?
- Anh đã đến một hai lần trong dịp cuối tuần hồi còn đi học. Và kế đó là sáu tuần lễ cách đây lối hai năm. Lúc đó anh sắp sửa thi ra trường luật và phải tham dự một cuộc thực tập tại chỗ. Một cuộc thực tập cấp tốc trong sáu tuần. Anh ở tận phía dưới khu Martinique và không làm gì khác ngoài ăn, ngủ và học. Vì vậy, anh không biết nhiều về thành phố này.
- Hồi ấy em còn chưa quen anh.
- Phải. Còn em, em biết rõ Nữu-Ước chứ?
Nàng lắc đầu:
- Em có một người cô ở đây. Một người em gái của ba em. Cô ấy vẫn còn chưa có chồng và làm việc trong ban quảng cáo của một thương xá lớn. Em không biết cô ấy còn ở đó hay không, vì đã mấy năm rồi em không gặp mặt. Anh hãy kể cho em nghe tên một số thương xá.
https://thuviensach.vn
- Anh không nhớ nổi. Saks, Brooks Brothers...
- Chắc chắn cô em không làm cho Brooks Brothers.
- Thật ra anh không biết gì nhiều về các thương xá. Bonwit? Có phải có một thương xá tên Bonwit?
- Thương xá đó là Bergdorf Goodman, bây giờ em nhớ ra rồi. Gia đình em đã đi thăm cô em hai ba lần. Hồi ấy em hãy còn nhỏ xíu. Gia đình em ít khi gặp cô ấy bởi vì má em không chịu được tính tình của cô em. Anh có nghĩ rằng cô ấy là người đồng tính luyến ái?
- Anh làm sao mà biết được?
- Em cứ thắc mắc mãi. Hồi em còn đi học, có một con bạn ở chung phòng mắc chứng này.
- Em đã kể cho anh nghe.
- Nó muốn làm tình với em. Em cũng đã kể cho anh?
- Phải.
- Tất cả mọi người đã bảo em cần phải báo cáo ngay, nhưng em đã bỏ qua. Em cứ thắc mắc không biết có phải cô Beth là người đồng tính luyến ái?
- Em hãy điện thoại cho cô ấy và hỏi thử xem sao.
- Để khi khác... nghe Dave?
Lúc này nàng đã nghiêm nét mặt.
- Em tưởng mình cần phải quyết định xem trước hết mình sẽ làm những gì. Làm cách nào để tìm cho ra bọn chúng, cả hai tên đó? Mình không biết chút gì về bọn chúng.
- Mình biết một hai điều.
- Điều gì?
Chàng có một cuốn sổ tay trong túi, một cuốn số bìa da nhỏ có thể lấy rời từng tờ, để ghi chép những việc cần nhớ. Và những cuộc ước hẹn. Chàng
https://thuviensach.vn
ngồi xuống một chiếc ghế bành, mở cuốn sổ tay ra, dở tới một trang trắng, lấy một cây bút chì và viết hai chữ: “Joe Carroll” rồi bảo:
- Bọn chúng đã giết một người tên Joe Carroll. Đó là một khởi điểm. Nàng gật đầu trong lúc chàng tiếp:
- Nếu đó là tên ông ta.
- Sao?
- Đó là cái tên ông ta đã nói với mình và ghi vào sổ khách sạn. Nhưng ông ta đang muốn trốn tránh một kẻ nào đó. Vì vậy có lẽ ông ta đã dùng một cái tên giả.
- Hai tên đó gọi ông ta như thế nào nhỉ?
- Anh không nhớ. Anh không tin bọn chúng đã gọi tên ông ta. Lúc đó anh không nghe được nhiều.
- Chắc cảnh sát sẽ biết được tên thật của ông ta.
- Cảnh sát?
Chàng ngẫm nghĩ một hồi mới nói tiếp:
- Có lẽ ông ta có giấy tờ căn cước trong mình. Họ gọi ông ta là Carroll, nhưng rất có thể họ đã gọi như thế trước mặt mình để cho mình khỏi thắc mắc. Cũng có thể ông ta không có một giấy tờ gì trong người.
- Hay là bọn chúng đã lấy mất chiếc ví của ông ta.
- Có lẽ.
Chàng đốt một điếu thuốc lá.
- Nhưng họ sẽ lấy dấu tay của ông ta. Họ luôn luôn làm như vậy, và gởi dấu tay về Hoa-thịnh-đốn. Nếu ông ta có một hồ sơ tư pháp, thì dấu tay ông ta đã có sẵn tại đấy, và họ có thể tìm được ngay lý lịch ông ta.
- Mình làm sao tìm biết được?
https://thuviensach.vn
- Nếu ông ta là một nhân vật quan trọng, nội vụ sẽ được các nhật báo ở Nữu-Ước tường thuật. Nếu không, thì tin tức chỉ được đăng trên các nhật báo địa phương. Giả sử Pomquit có một tờ nhật báo. Hoặc một trong những đô thị khác lớn hơn ở chung quanh nơi này. Như Scranton chẳng hạn.
- Mình có thể mua nhật báo ở Seraton tại Nữu-Ước?
- Được chứ. Có một sạp báo ở Times Square, anh vẫn thường đến đó tìm mua nhật báo ở Binghamton lúc anh đi thực tập tại đây. Báo gửi đến tuy trễ, nhưng họ có đủ.
Trên cuốn sổ tay chàng ghi thêm “Nhật Báo ở Scranton”.
Chàng ngước mắt lên.
- Mình nên bắt đầu từ lúc khởi thủy. Carroll - hãy tạm nhận đó là tên ông ta - đã bảo ông ta ở trong ngành kiến trúc. Và gần như về hưu trí.
- Có lẽ ông ta chỉ nói cho có chuyện.
- Có thể lắm. Nhưng con người thường vẫn không đi quá xa sự thật khi họ nói dối. Nhất là khi họ nói dối chỉ để cho qua chuyện. Carroll muốn làm bạn với mình và ông ta phải bịa đặt một câu chuyện, không phải cốt để che giấu mình một điều gì, mà chỉ vì ông ta không thể nói rõ sự thật khiến cho ông ta bị chú ý. Cũng có thể ông ta là một tội phạm. Anh có ý nghĩ này căn cứ theo cái lối ông ta nói chuyện với hai tên kia...
- Em cũng vậy.
- Nhưng anh tin rằng có lẽ ông ta chỉ là một tội phạm trong phạm vi kiến trúc. Có biết bao nhiêu vụ làm ăn mờ ám ẩn núp bên trong những nghiệp vụ hợp pháp. Em có biết sạp bán thuốc lá trước mặt tiệm Lafayette?
- Ở Binghamton?
- Phải. Đó là một ổ cá ngựa.
- Em không biết chuyện đó.
- Đó không phải là một sự bí mật. Tất cả mọi người đều biết, họ làm ăn
https://thuviensach.vn
gần như công khai. Tuy nhiên, trên danh nghĩa đó chỉ là một sạp bán lẻ thuốc lá. Họ không chưng bảng hiệu “Ổ Cá Ngựa” và gã quản lý nói với thiên hạ rằng y chỉ lo việc buôn hán thuốc hút chứ không phải biên đề. Có lẽ trường hợp của Carroll cũng tương tự như thế. Có lẽ ông ta ở trong ngành xây cất, không gần thì xa, dù ông ta còn có những vụ làm ăn mờ ám nào khác đi nữa.
Lúc này chàng đang nói với nàng mà cũng nói với chính mình. Nếu họ muốn tìm ra Lee và tên đồng lõa, họ chỉ có thể đạt được mục đích bằng cách suy luận từ một ít sự kiện và dấu vết mà họ đang nắm trong tay.
- Carroll đã làm một việc gì sai lầm. Chính vì vậy hai tên kia đã đi tìm ông ta. Ông ta đã lừa gạt một kẻ nào đó.
- Ông ta đã nói với hai thì kia ông ta sẽ cố bồi hoàn.
Chàng gật đầu:
- Đúng vậy. Ông ta đã nhắc đến một cái tên. Tên trùm của bọn chúng, kẻ đã mướn chúng. Carroll đã van xin bọn chúng hãy nói lại với tên trùm rằng ông ta sẽ xin hồi hoàn.
Trên cuốn sổ tay, bên cạnh hai chữ “Joe Carroll” chàng viết thêm: “Kiến trúc”. Rồi chàng lại ghi “Quận Nassau”. Carroll đã nói với họ đó chính là nơi ông ta từng làm việc.
Jill nhận xét:
- Bọn chúng đả nhắc tên gã đầu sỏ. Hay là chính Carroll đã nhắc. - Anh nhớ hình như Carroll nhắc thì phải.
- Để em cố nhớ lại. Đợi em một chút.
Chàng lặng lẽ chờ trong lúc nàng nhắm mắt lại và úp hai lòng bàn tay vào nhau.
Cuối cùng nàng lên tiếng:
- Dublin.
- Không, không phải tên đó.
https://thuviensach.vn
- Dublin, đúng là Dublin. “Hai anh hãy nói với Dublin tôi sẽ hoàn lại.” Anh nói đúng, không phải như vậy thật.
- Bọn chúng không nói như thế.
- Có lẽ Lublin?
- Anh không biết.
- Vậy anh hãy nhắc lại câu nói đó cho em nghe thử. Em tin em có thể biết được nếu em nghe lại câu đó. Cũng như ký ức thị giác, tuy đây là một trường hợp khác hẳn. Anh hãy nói lại câu đó theo đúng giọng của y.
- Với cái tên Lublin?
- Phải.
Chàng liền làm theo lời nàng.
- Nhờ các anh về nói với Lublin tôi sẽ bồi hoàn đủ.
- Đúng rồi, anh Dave. Chắc chắn là Lublin. Chàng viết ngay: “Lublin - Tên trùm”.
- Bọn chúng làm việc cho Lublin? Phải vậy không anh?
Chàng lắc đầu:
- Anh đoán y đã mướn bọn chúng. Anh không tin chúng là... nhân viên thường trực của y. Bọn bọn chúng đã được mướn để đi giết Carroll. Vì thế khi một tên trong bọn muốn giết mình, để cho mình không thể khai gì với cảnh sát, thì tên kia đã nói một câu đại ý bảo rằng y không muốn giết một người nào trừ phi y đã được trả tiền để làm công việc ấy. Dường như bọn chúng đã được mướn để đi giết Carroll, chỉ làm mỗi một việc đó, với một số thù kim đã định.
- Chính tên Lee đã nói câu này. Bây giờ em đã nhớ lại rõ.
Chàng liền viết: “Bọn Giết Mướn. Lee”.
Rồi chàng bảo:
https://thuviensach.vn
- Mình đã biết được một cái tên - Lee. Đây có thể là tên hoặc là họ của y. Nàng nói tiếp:
- Mà cũng có thể là một biệt danh. Không chừng tên y là Le Grand hay một tiếng gì tương tự.
- Dù tên y là gì đi nữa, y vẫn được những kẻ quen biết gọi bằng cái tiếng đó. Anh không nghe gã kia gọi y bằng một cái tên nào khác. Và y không hề gọi tên của gã kia.
- Em cũng tin như thế.
Chàng đốt một điếu thuốc lá khác và chăm chú nhìn cuốn sổ tay với những hàng ghi chú cẩn thận viết kế tiếp nhau: “Joe Carroll - Kiến trúc. Quận Nassau. Nhật báo ở Scranton. Lublin - tên trùm. Bọn giết mướn. Lee”. Chàng bước tới bên cửa sổ và ngắm bức tường của cao ốc trước mặt. Chàng muốn nhìn xem thành phố, nhưng ngôi cao ốc kia đã chặn ngang tầm mắt. Nữu-Ước có cả thảy tám chín triệu dân và trong số gần chục triệu người này, chàng đang đi tìm hai người, thế mà ngay cả thành phố chàng còn không thể trông thấy được, chì vì ngôi cao ốc kia đứng án ngay trước mặt.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 4
THOẠT tiên, chàng đã qua khỏi sạp bán báo tỉnh lúc nào không hay. Chàng đã đi trên lề đường đối diện, nên không trông thấy và cứ đi mãi đến Đại-lộ Thứ Bảy và Bốn Mươi Hai. Tới đây, chàng phải dừng chân một lát để xác định phương hướng, rồi đi trở ngược lại. Sạp báo ở trên Đường Bốn Mươi Ba, phía sau Times Tower. Chàng hỏi mua một tờ nhật báo ở Scranton phát hành buổi sáng. Người chủ sạp trở vào trong và lấy đem ra mật tờ Courier - Herald xuất bản ở Scranton. Chàng nhìn ngày tháng. Đó là báo ngày thứ bảy.
- Đây là tờ mới nhất?
- Có phải báo ngày thứ bảy?. Phải, đây là tờ mới nhất. Không đúng? - Tôi cần báo ngày hôm nay.
Người chủ sạp bảo:
- Không thể nào có được. Những tờ báo của các đô thị lớn như Chicago, Philadelphia, hoặc Detroit chúng tôi có thể nhận được vào buổi chiều cùng ngày nếu là báo phát hành buổi sáng, hoặc ngày hôm sau nếu là báo phát hành buổi chiều. Còn những tờ báo của các thành phố nhỏ thì phải hai ngày sau chúng tôi mới có. Nếu ông muốn mua tờ Courier-Herald ngày thứ hai, thì phải đợi tới chiều thứ tư hoặc sáng thứ năm tôi mới có.
- Tôi cần mua tờ báo buổi sáng đó. Dù báo có gửi đến trễ cũng được.
https://thuviensach.vn
- Ông muốn xem ngày thứ tư?
Chàng quả quyết gật đầu.
- Vâng. Và cả tờ ngày hôm sau nữa.
- Ủa. Mỗi thứ tôi chỉ nhận có hai ba tờ. Nếu ông muốn tôi có thể để dành riêng cho ông. Cần nhất là ông phải trở lại đây để lấy. Vì nếu ông không lấy tôi sẽ không bán cho ai được và kể như mất toi tiền. Nhưng nếu ông cần, tôi sẽ giữ lại cho ông.
- Hai tờ giá bao nhiêu?
- Nửa Mỹ-kim mỗi tờ.
- Nếu tôi đưa trước cho ông một Mỹ-kim, chắc chắn ông sẽ để dành cho tôi mỗi số báo một tờ chứ?
- Ông khỏi cần phải trả tiền trước.
Dave nhất định bảo:
- Tôi nghĩ như thế này tiện hơn.
Chàng đưa cho anh ta một Mỹ-kim, rồi phải chờ người chủ sạp hí hoáy viết xong, một tờ biên nhận và ghi chú riêng cho anh ta trên một miếng giấy.
Tới góc đường, chàng mua một lúc mấy tờ báo buổi chiều của Nữu-Ước ở một sạp khác. Các nhật báo buổi sáng đều bán hết, không còn một tờ nào. Nhưng dù sao đi nữa, tin tức về cái chết của Carroll cũng không thể đến Nữu Ước kịp thời cho các báo buổi sáng. Chàng cầm tập báo đến một tiệm cà phê ở Đường Bốn Mươi Hai, gọi một tách cà phê, và ngồi xuống một bàn trống. Chàng xem xét rất kỹ và không tìm thấy một bản tin nào về vụ án mạng, trên cả mấy tờ nhật báo. Chàng bỏ tất cả trên bàn và đi ra khỏi tiệm.
Qua khỏi hai cửa hàng chàng bước vào trong một buồng điện thoại công cộng và dở xem hai cuốn niên giám, một cuốn của Mã-nhật-tân và một cuốn của Brooklyn. Có bảy cái tên Lublin trong niên, giám Mã-nhật-tân và chín tên trong niên giám Brooklyn, cộng với “Lublin - Tiệm Hoa” và “Lublin và
https://thuviensach.vn
Devlin - Tiệm Bánh Mì”. Những cuốn niên giám địa phương khác không có trong buồng điện thoại này. Chàng liền đi tới tiệm Walgreen ở ngã tư Đại-lộ Thứ Bảy và Bốn Mươi Hai, tại đây chàng mới tìm thấy niên giám của Bronx, Queens và Staten Island. Có bốn cái tên Lublin trong cuốn Bronx, sáu tên trong cuốn Queens và trong cuốn Staten Island thì không có tên nào. Tiệm Walgreen không có niên giám điện thoại của vùng bắc New Jersey, Long Island hoặc quận Westehester. Và rất có thể Lublin hiện ở một trong những nơi này. Không chắc y sinh sống ở ngay giữa thành phố.
Trong cuốn niên giám sắp theo nghề nghiệp - một cuốn sách riêng đặc biệt cho Nữu-Ước chứ không phải chỉ là một tập phụ bản bằng giấy vàng - chàng dở xem mục “Thầu Khoán”. Trước hết chàng tìm chữ “Lublin”, bởi vì chàng đã quen tìm cái tên này, nhưng không có một nhà thầu nào mang tên Lublin. Rồi chàng tìm tên “Carroll, Joseph”. Chàng chỉ tìm thấy hai tên “Carroll, Jas” và “Carrel, J.” Chàng đợi cho đến khi một buồng điện thoại không có người mới bỏ một đồng tiền mười xu vào khe và quay số của Carroll, Jas, thuộc vùng Queens. Có tiếng một người đàn ông trả lời. Dave liền hỏi:
- Ông Carroll có nhà không ạ?
- Chính tôi đây.
Chàng nhanh nhẹn cúp máy và bỏ một đồng liền khác vào khe. Lần này chàng gọi Carrel, J., cũng ở tại Queens, nhưng đường dây đang bận. Chàng đành gác máy. Một người đàn bà đang chờ nói điện thoại. Chàng vẫn để bà ta chờ. Chàng lại gọi, và lần này một cô gái trả lời.
Chàng lịch sự bảo:
- Cô vui lòng cho tôi nói chuyện với ông Carrell.
- Ông Carrel nào?
Ông Carrell nào bây giờ? Chàng chỉ biết nói:
- Tôi không ngờ còn có nhiều ông Carrel khác nữa.
Cô gái đáp:
https://thuviensach.vn
- Có hai ông Carrel. Ông muốn nói chuyện với ông nào?
- Xin cô cho tôi biết tên của họ?
- Ở đây có một ông tên Jacob Carrel và một ông tên Leonard Carrel Lennie... tôi muốn nói ông Leonard Carrel, là người con. Anh ấy đi vắng, nhưng ông Jacob Carrell thì...
Chàng cúp ngay điện thoại. Một cách vô tình, chàng tìm tên “Joseph Carroll” trong cuốn niên giám của Brooklyn. Ở đây có tới mười bốn tên Joseph Carroll. Chàng không thèm tìm trong những cuốn niên giám khác nữa.
Dấu vết độc nhất của họ là Carroll, chàng nghĩ thầm. Họ phải tìm cho ra đó là ai. Nếu họ biết được Carroll là ai, họ có thể tìm ra tên Lublin chính hiệu, và một khi họ đã biết được Lublin họ có thể tìm ra hai gã đàn ông mà y đã mướn đi giết người. Không sao có thể tìm ra Carroll hoặc Lublin trong cuốn niên giám của Nữu-Ước và họa chăng chì có trời mới biết được có bao nhiêu người khác không dùng máy điện thoại hoặc đang dùng nhưng số lại chưa được ghi vào niên giám. Đã thế, từ trước đến giờ chàng chưa từng nghe cái tên Lublin. Cái tên Lublin nghe đã lạ hoắc mà lại có quá nhiều người trùng tên khiến chàng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nàng đang chờ chàng trong phòng khách sạn Joyalton. Chàng kể cho nàng nghe chàng đã đi đâu và đã làm gì. Nàng chỉ lặng thinh nghe.
Chàng nói tiếp:
- Lúc này, mình không thể làm gì hơn chờ đợi. Nhất định sẽ có một bài tường thuật trong các nhật báo sáng mai và nhiều bài đầy đủ chi tiết hơn trong các nhật báo ở Scranton khi mình đã mua được. Đáng lẽ mình nên ở lại quanh quẩn nơi đó một hai ngày, chắc mình sẽ biết được nhiều điều hữu ích.
- Em không thể nào ở lại chỗ đó.
- Anh cũng vậy.
- Mình có thể đi Scranton nếu anh muốn như thế mình sẽ lợi được một ngày.
https://thuviensach.vn
Chàng lắc đầu.
- Cũng không có ích bao nhiêu. Mình hãy chịu khó chờ. Mình đã tới đây và sẽ chờ ở đây. Khi nào đã biết được Carroll là ai mình sẽ quyết định cần phải làm những gì.
- Anh tin rằng ông ta là một găng-tơ.
- Đại khái là như vậy.
Nàng trầm ngâm bảo:
- Em thấy ông ta cũng dễ có cảm tình.
Vào khoảng sáu giờ rưỡi, họ băng ngang đường để đi ăn tối ở một nhà hàng Trung-Hoa. Thức ăn khá ngon. Họ trở về khách sạn và ngồi trong phòng nhưng căn phòng quá chật chội và cả hai người cùng cảm thấy quá tù túng. Trong phòng có một máy truyền hình. Nàng vặn lên và bắt đầu xem một màn trình diễn. Chàng đứng dậy, tới gần và tắt máy.
Chàng nói với Jill:
- Mình hãy ra khỏi đây, đi xi nê.
- Phim gì?
- Đâu cần biết trước là phim gì?
Họ cùng đi tới rạp Criterion ở Broadway và xem một phim tình cảm vui nhộn với Dean Martin và Shirley MacLaine. Họ mua hai vé hạng lô và vừa nhìn lên màn ảnh vừa hút chung một điếu thuốc lá. Lúc họ vào thì phim đã chiếu được chừng mười phút và họ ra về lúc phim còn khoảng mười lăm phút nữa mới vãn. Trên đường về khách sạn họ dừng chân để tìm mua nhật báo buổi sáng. Lúc đó ở một sạp báo chỉ có báo Daily News vừa mới phát hành. Chàng liền mua một tờ, rồi họ trở về phòng.
Chàng chia tờ báo ra làm hai và họ cùng xem qua một lượt. Cả hai phần đều không có tin tức gì về vụ án mạng. Chàng lấy hai mảnh báo, liệng vào sọt rác. Nàng hỏi chàng mấy giờ.
https://thuviensach.vn
- Chín giờ rưỡi.
Nàng bảo:
- Thời gian như không chịu trôi. Anh đi mua thử báo Times xem đã có chưa?
- Chắc em sắp phát điên lên mất.
Chàng cũng đứng dậy, bước tới bên nàng. Nàng quay người sang ngả khác và nói tiếp:
- Như một con sư tử bị nhốt trong chuồng.
- Cố bình tĩnh đi em.
- Mình hãy uống cho thật say đi, Dave.
Nét mặt của nàng thật tĩnh, quá sức trầm tĩnh là đằng khác. Hai bàn tay của nàng, buông hai bên người, đang siết lại mạnh đến nỗi mấy móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay. Nàng chợt trông thấy chàng nhìn hai nắm tay của nàng và nàng mở hai bàn tay ra - nàng đã suýt làm thủng cả da.
Chàng dở máy điện thoại lên và gọi quầy giải khát. Chàng yêu cầu đem lên phòng một chai V.O., nước đá, soda và hai cái ly. Khi người bồi mang rượu lên chàng ra đón anh ta ngay ngoài cửa, lấy chiếc khay, ký tên vào phiếu tính tiền và cho anh ta một Mỹ-kim.
Nàng chắc lưỡi:
- Chà, chồng em rộng rãi quá. Mình còn được bao nhiêu tiền vậy anh? - Gần hai trăm Mỹ-kim. Đủ chán.
Chàng bắt đầu pha rượu. Nàng lại hỏi:
- Tiền phòng bao nhiêu?
- Anh không biết. Tại sao?
- Mình có thể đến ở một khách sạn rẻ tiền hơn. Mình sẽ phải ở đây một thời gian và không nên để cho thiếu hụt tiền.
https://thuviensach.vn
- Họ sẽ nhận chi phiếu.
- Biết họ có chịu nhận không?
Chàng quả quyết.
- Bất cứ khách sạn nào cũng thế. Những khách sạn tương đối đứng đắn.
Nàng cầm lấy ly rượu của nàng với mấy ngón tay cử động một cách vụng về trong lúc chàng pha xong ly của chàng và nâng ly cụng với nàng. Nàng cúi mặt xuống trong lúc uống. Khi cả hai ly của họ đều cạn, chàng đem đặt lên mặt tủ áo và lại rót đầy Whiskey pha với soda.
Nàng bảo:
- Đêm nay em sẽ say. Em chưa bao giờ say rượu trước mặt anh, phải không?
- Em nói gì lạ vậy?
- Em không nói đến các dạ hội. Trong các dạ hội thì mọi người đều say. Em chỉ muốn nói trường hợp uống cho say mà thôi, như đêm hôm nay. Ở trường đại học, các sinh viên vẫn thường như thế. Con bạn trọ chung một phòng với em hồi em mới vào năm thứ nhất. Nó là người tiểu bang Virginia và tên là Mary Beth George. Anh không biết nó đâu.
- Anh không biết.
- Bọn em cùng uống say mềm và kể cho nhau nghe mọi tâm sự vụn. Nó thường khóc mỗi khi say. Còn em thì không. Bọn em nguyện sẽ làm phụ dâu cho nhau. Thế mà em đã không gửi thiệp mời nó hôm mình làm đám cưới. Em đã quên bẵng đi mất. Thật là tệ quá, phải không anh?
- Cô ấy đã có chồng?
- Chắc có rồi.
- Cô ấy có mời em dự đám cưới không?
- Không. Bọn em mất liên lạc với nhau. Quả thật là điều đáng trách không thế tưởng tượng được. Bọn em thường nống vodka pha với nước. Anh đã
https://thuviensach.vn
uống thử chưa?
- Uống rồi.
- Nó chẳng có mùi vị gì cả. Chỉ như nước với quá nhiều chất chlore như một đôi khi về mùa đông. Anh hiểu em muốn nói gì chứ?
- Hiểu.
- Với một chút say mê, em tin chắc em sẽ mắc bệnh nghiện rượu. Anh pha thêm cho em một ly như vừa rồi, đi anh?
Chàng liền pha cho nàng một ly khác khá đậm, và thêm một chút whiskey vào ly của chàng. Nàng uống nhiều ngụm liên tiếp, rồi nói:
- Vào hồi đó, em còn chưa quen biết anh, cả hai đứa mình đều ở tại Binghamton, thế mà mình vẫn chưa hề gặp nhau. Mình đã đi học ở hai trường khác nhau. Đó là một lời nói thật ngu ngốc, phải không anh? Có một kịch sĩ vẫn thường nói như thế, nhưng em không nhớ là ai. Anh có nhớ không?
- Không.
- Ngoài ra còn có những lời nói khác theo kiểu tương tự. “Ông thích đi Nữu-Ước hay đi xe lửa?” Hoàn toàn ngu ngốc. “Anh thích đi bộ đến trường hay ăn cơm trưa?” Theo ý em, em thích câu này hơn. Lúc mới gặp anh lần đầu, em đã không yêu anh ngay. Em lại còn không có cảm tình với anh là đằng khác. Em đang nói với anh những chuyện gì kỳ quái quá như thế này. Nhưng khi anh rủ em đi chơi với anh, em lại cảm thấy vô cùng thích thú. Em không hiểu vì sao. Em chỉ tự bảo rằng đây là một người con trai mà mình không có cảm tình nhưng vẫn khiến mình thích thú lúc đi chơi chung với nhau. Em không thể nào ngừng nói chuyện. Em cứ nói dông dài như một con điên. Em không sao ngừng nói chuyện.
Nàng uống một hơi gần cạn ly rượu của nàng và đi một bước về phía chàng, chỉ đi một bước, rồi dừng ngay lại. Lúc đầu chàng đã tưởng nàng sắp sửa ngã và chàng đã chuẩn bị để chụp lấy nàng nhưng nàng vẫn đứng vững. Một vẻ lo âu hiện rõ trên mặt nàng.
https://thuviensach.vn
Nàng chợt bảo:
- Chắc em sắp sửa đau.
- Em đừng lo chuyện đó.
- Em muốn anh làm tình với em, anh có biết thay không? Anh biết em muốn thế chứ?
Chàng ôm nàng vào lòng và nàng áp mặt vào ngực chàng. Rồi nàng đặt hai bàn tay lên phía trên của hai cánh tay chàng để xô nhẹ Dave ra và nhìn vào mắt chàng. Đôi mắt của Jill có một màu xanh thẫm hơn bao giờ hết, màu ngọc bích.
Nàng nói tiếp:
- Em muốn nhưng em không thể. Em yêu anh, em yêu anh hơn bao giờ hết, nhưng em không thể làm gì được. Anh hiểu thế chứ?
- Anh hiểu. Nhưng em đừng nói tới chuyện đó.
- Chiều hôm nay, em đã tự bảo em sẽ chờ anh và lúc anh về, em sẽ khiêu khích anh để anh làm tình với em, và mọi việc sẽ êm xuôi. Anh không hề tỏ ý muốn làm tình với em. Em nghĩ nếu trước kia, anh tỏ ý muốn, chắc chắn em đã nổi điên lên. Em không biết. Nhưng em đã ngồi đây, trong căn phòng này, và em dự tính đủ chuyện, tất cả những gì em sẽ làm, tất cả những cảm giác em sẽ có... Chỉ có một mình em ở đây và bỗng nhiên em phát run. Em không thế nào giữ bình tĩnh được. Em sợ quá!
- Em chớ lo nghĩ bậy bạ.
- Em có trở lại bình thường không anh?
- Trở lại chứ.
- Anh làm sao biết được?
- Anh biết chứ.
- Em tin anh nói đúng. Em nghĩ rằng tất cả vừa chấm dứt, không khác gì bị nhốt trong một cái hộp, cho đến khi mình làm những gì mình cần phải làm.
https://thuviensach.vn
Hai tên đó, dù có nhắm mắt lại, em vẫn hình dung rõ ràng khuôn mặt của chúng. Nếu em biết vẽ, em có thể họa lại chân dung chúng, với đầy đủ chi tiết. Em hy vọng về sau mọi việc sẽ êm xuôi.
Mấy phút sau nàng lại bảo:
- Như thế này mà gọi là tuần trăng mật sao anh? Em xin lỗi anh nhé!
Chàng liền dẫn nàng vào buồng tắm và giữ nàng đứng vững trong lúc nàng nôn tháo. Nàng có vẻ đau nặng, và chàng vừa đỡ nàng vừa nói đi nói lại với nàng rằng mọi việc không có gì quan trọng và sẽ êm xuôi. Chàng giúp nàng rửa ráy rồi thay áo quần cho nàng và dìu nàng lên giường. Nàng không hề khóc. Chàng đặt nàng nằm xuống, đắp ra và chăn lên mình nàng trong lúc nàng ngước mắt lên nhìn chàng và bảo rằng nàng yêu chàng. Chàng hôn nàng. Nàng gần như ngủ thiếp đi ngay lúc ấy.
Chàng uống một ly cuối cùng, không nước đá và soda. Chàng đậy nút chai lại và cất vào tủ cùng với mấy chiếc sơ mi của chàng. Chàng nghĩ sáng mai chàng sẽ đem đồ dơ tới tiệm giặt ủi, hai chiếc sơ mi mà chàng đã mặc qua và một quần dài. Nhân tiện chàng sẽ mua thêm một ít. Chàng gần như chỉ đem theo những bộ áo quần kiểu thể thao để đi du lịch và cần phải có vài chiếc sơ mi kiểu thường để dùng trong thời gian ở Nữu-Ước.
Men rượu giúp chàng ngủ một cách dễ dàng. Chàng tỉnh dậy một cách bất thần và xem đồng hồ tay. Lúc này là bảy giờ, nghĩa là chàng đã ngủ được tám tiếng. Chàng thay áo quần và đi ra khỏi khách sạn. Jill vẫn còn ngủ. Chàng mua mấy tờ nhật báo buổi sáng và trở lên phòng. Một trong số mấy tờ báo đó đăng bài tường thuật vụ án mạng.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 5
NGƯỜI đàn ông BỊ HẠ SÁT Ở PENNSYLVANIA LÀ MỘT NHÀ THẦU KHOÁN Ở Hicksville
SCRANTON, Pa - Ngày hôm nay, Sở Cảnh Sát Tiểu Bang đã tìm được lý lịch nạn nhân của một vụ thanh toán đẫm máu: đó là Joseph P. Corelli một nhà thầu khoán xây cất ở Long Island cư trú tại Hicksville.
Corelli đã bị hạ sát một cách bí mật trong đêm chủ nhật, ngay phía trước ngôi biệt thự mà ông ta đã mướn ở Pomquit bên bờ hồ Wallenpaupack. Theo lời tuyên bố của ông Roy Fairland quận trưởng cảnh sát Pomquit, thì đây là một vụ có đầy đủ tính chất của một án mạng được thực hiện bởi những lên sát nhân chuyên nghiệp. Corelli đã bị bắn năm viên đạn vào đầu với hai khẩu súng lục khác nhau.
Lúc án mạng xảy ra, nạn nhân hiện trú ngụ tại Lữ quán Pomquit từ gần ba tháng nay. Ông ta ghi danh tại Lữ quán với cái tên Joseph Carroll và có đầy đủ giấy tờ căn cước giả mang tên này. Lý lịch thật của Corelli đã được tìm ra một cách dễ dàng nhờ hồ sơ dấu tay lưu trữ tại cơ quan F.B.I (Federal Bureau of Invesngation: Sở Điều Tra Liên Bang).
Corelli đã bị câu lưu ba lần trong vòng năm năm vừa qua, hai lần vì tội cưỡng đoạt và một lần vì tội lưu trữ biên lai đánh cá. Lần nào ông ta cũng được thả mà khỏi phải ra tòa theo lời tiết lộ của trung sĩ cảnh sát James Gregg tại Nữu-Ước. Trung sĩ Gregg lại còn xác nhận: “Ông ta (tức Corelli)
https://thuviensach.vn
rõ ràng có nhiều liên hệ với giới đạo tặc. Chúng tôi được biết rằng ông ta hiện đang giao thiệp với nhiều người đã từng can án và rất có thể chính ông ta cũng đang có nhiều hoạt động ngoài vòng pháp luật.”
Các viên chức cảnh sát quận Nassau cho hay không biết một hành động phi pháp nào của Corelli trong thời gian gần đây. Một viên chức tuyên bố: “Chúng tôi đã biết rõ những thành tích của ông ta, vẫn tiếp tục để ý theo dõi ông ta, nhưng nếu ông ta đang dính dấp vào một vụ mờ ám nào thì việc đó chỉ có thể xảy ra ở ngoài khu vực kiểm soát của chúng tôi”.
Corelli vẫn còn độc thân, hiện sống một mình tại 4113 đường Bayview ở Hicksville và điều khiển một văn phòng trong cao ốc Bascom, cũng ở tại Hicksville. Ông ta chỉ có một người em gái còn sống. Bà Raymond Romagirs, hiện ở Boston.
Khi chàng mở cửa phòng khách sạn, nàng đang ngồi trên giường nhấp nháy mắt. Sắc mặt nàng có vẻ xanh xao và bơ phờ. Chàng liền hỏi nàng có được khỏe hay không.
Nàng bảo:
- Chỉ hơi bần thần một chút. Em đã uống quá nhiều và đã ăn nói bậy bạ. Em ân hận lắm.
- Bỏ qua chuyện đó đi. Chuyện đã lên mặt báo đây này.
- Vụ Carroll?
Chàng đính chính:
- Corelli.
Chàng xếp tờ báo ở trang có đăng bài về vụ án mạng và đưa cho nàng. Thoạt tiên nàng không sao tìm ra nên chàng phải ngồi xuống bên cạnh nàng và chỉ cho nàng. Chàng quan sát vẻ mặt của nàng trong lúc nàng đọc bài báo. Tới nửa chừng, nàng ra dấu muốn hút thuốc lá và chàng liền châm cho nàng một điếu. Vừa hút hơi đầu nàng đã bị sặc khói nhưng vẫn tiếp tục đọc cho tới cuối bài. Đoạn nàng đặt tờ báo lên giường, bên cạnh nàng. Nàng hút hết điếu
https://thuviensach.vn
thuốc và dụi vào chiếc gạt tàn để trên chiếc bàn con ở đầu giường. Nàng vừa định bày tỏ ý kiến thì chợt nhận thấy lần đầu tiên rằng nàng hiện không có gì mặc trên người. Nàng tự nhìn mình và chạy ù vào buồng tắm.
Khi nàng trở ra, trông nàng như người vừa mới hồi sinh. Khuôn mặt của nàng có vẻ tươi mát và không còn vẻ xanh xao như ban nãy. Nàng đã tô son môi. Nàng hút một điếu thuốc trong lúc mặc áo và mang giày.
Nàng nói:
- Thì ra là Corelli. Thế mà em thấy ông ấy đâu có nét của người Ý.
- Quả thật khó biết được ông ta là người nước nào. Trông ông ta cũng không giống người Ai-nhĩ-lan.
- Có lẽ không phải?
- Có một nhà soạn nhạc tên Corelli. Hình như trước cả Bach. Mình đã đi gần đúng đường phải không anh? Về cá nhân ông ta. Ông ta là một nhà thầu khoán kiến trúc, nhưng còn là một tay găng-tơ.
- Chỉ thuộc hạng tép riu.
Chàng ngẫm nghĩ một lát, băn khoăn bảo:
- Có nhiều chi tiết không được trình bày trong bài báo này.
- Anh muốn nói về chuyện của mình chứ gì?
- Về chuyện của Carroll, về Corelli. Ông ta đang làm ăn những vụ mờ ám nào, bạn bè của ông ta là những ai. Họ nhắc đến những kẻ ông ta thường liên lạc, nhưng lại không nói rõ đó là ai. Mình biết dược những chuyện đó cũng có ích lắm.
- Mình làm sao mà thăm dò ra được?
- Nhờ cảnh sát.
- Anh muốn nói mình chỉ cần hỏi họ à?
- Không đúng hẳn.
https://thuviensach.vn
*
* *
Hai người bỏ qua bữa ăn điểm tâm. Họ rời khỏi khách sạn và tìm một phòng điện thoại trống trong một tiệm thuốc tây ở Đại Lộ Thứ Sáu. Chàng giải thích cặn kẽ nàng phải nói những gì và nàng ôn lại trong lúc chàng tìm số điện thoại của sở cảnh sát trung ương trong cuốn niên giám của Mã-nhật-tân. Chàng ghi lại hàng số trong cuốn sổ tay của chàng và nàng bảo:
- Bây giờ hãy để em nói thử lại. Anh nghe có được không?
Chàng lắng tai nghe nàng nhắc lại những lời nàng vừa tập. Đoạn chàng gật đầu:
- Anh thấy như thế được lắm rồi. Quả thật vai trò này hơi khó. Nhưng mình cứ thử xem sao.
Nàng bước vào buồng và đóng cửa lại. Rồi chàng quay hàng số chàng đã ghi. Có tiếng một người đàn ông trả lời ngay sau hồi chuông thứ nhất.
Nàng mở lời:
- Ông vui lòng cho tôi hỏi trung sĩ James Gregg. Đây là một đường dây từ xa gọi về.
Người đàn ông liền hỏi ai ở đầu dây bên kia. Nàng trả lời:
- Nhật báo Courier-Herald ở Scranton.
Người đàn ông yêu cầu nàng hãy giữ máy để ông ta đi xem có thể tìm ra Gregg hay không. Tiếp theo đó là một khoảng im lặng, mấy tiếng xì xào từ xa vọng đến, rồi lại im lặng và cuối cùng là một giọng nói khá trẻ:
- Gregg đây.
- Trung sĩ James Gregg?
- Vâng.
- Xin ông đừng rời máy.
https://thuviensach.vn
Nàng mở cánh cửa buồng, bước ra ngoài và đưa ống nghe cho Dave. Chàng cầm lấy, bước vào trong buồng và đóng cửa lại.
Chàng lên tiếng:
- Trung sĩ Gregg? Tôi là Peter Miller, phóng viên nhật báo Courier-Herald. Chúng tôi muốn viết một bài điều tra về vụ án mạng Corelli và tôi xin được hỏi ông một vài câu.
- Hỏi gì nữa? Tôi mới nói cho các ông cách đây một giờ mà. Chàng vội bảo:
- Tôi chỉ xin hỏi thêm một vài câu. Chúng tôi có ý định nhấn mạnh vào yếu tố nhân sự trong vụ Corelli. Những vụ thanh toán trong vùng này quả thật là gay cấn
- Gay cấn?
-... và dân chúng đang nóng lòng theo dõi. Ông có thể cho tôi biết thêm vài chi tiết về Corelli?
- Chà, lúc này tôi đang bận nhiều việc
- Tôi chỉ xin ông một phút thôi. Trước hết. tôi xin hỏi lại hình như ông hay một người nào khác đã tuyên bố rằng Corelli có liên lạc với giới đạo tặc?
Gregg trả lời với giọng hoài nghi:
- Quả thật vậy.
- Ông ta làm ăn những vụ mờ ám thuộc loại nào?
Viên trung sĩ im lặng một lát mới đáp:
- Nghề nghiệp ông ta là xây cất. Chúng tôi không biết rõ những hành vi khác của ông ta, những hành vi phi pháp, ông ta quen biết khá nhiều trong giới bài bạc và vụ câu lưu sau cùng của ông ta đã xảy ra tại đây, tại Mã-nhật tân, trong một cuộc bố ráp các sòng bạc. Bởi vì chúng tôi không có bằng chứng chính xác nào để buộc tội ông ta nên chúng tôi đã thả ông ta ngay sau đó.
https://thuviensach.vn
- Tôi hiểu.
- Ông ta chỉ hành nghề tại Long Island. Nơi này không thuộc khu vực kiểm soát của chúng tôi nên chúng tôi không thọc mũi vào đó. Chúng tôi biết ông ta có liên lạc với nhiều người trong thành phố, thuộc giới làm ăn mờ ám tại đây, nhưng chúng tôi không biết một cách rõ ràng. Nếu ông ta làm ăn ở Long Island thì... đó không phải là phận sự của chúng tôi.
- Ông có thể cho tôi biết một vài tên đồng bọn với ông ta tại Nữu-Ước? - Tại sao?
- Như thế bài điều tra mới có chút màu mè.
Gregg liền bảo:
- Dù có biết một vài cái tên cũng không ích lợi gì cho ông. Ông hiện ở Scranton và giới bạn bè của Corelli, những tên mà chúng tôi đã biết rõ danh tánh, chỉ là những tay cờ bạc thuộc cỡ nhỏ. Những tên như George White và Eddie Mizell chỉ là những kẻ không ai nghe nói tới. Không có một tên nào thuộc vào hàng quan trọng.
Dave làm bộ vô tình hỏi:
- Tôi hiểu. Còn một người tên Lublin?
- Maurie Lublin? Ông ta có chuyện gì?
- Có phải ông ta là một đồng bạn của Corelli?
- Ông nghe cái tên đó ở đâu vậy?
- Tôi nghe ở đâu đó, bây giờ không còn nhớ. Có đúng thế không ông?
- Tôi chưa hề nghe nói chuyện đó. Nhưng cũng rất có thể đúng. Những người như Corelli thường quen biết rất nhiều, khó nói rõ được. Mới xét qua, tôi có thể bảo rằng Maurie Lublin thuộc vào cỡ quá lớn không thèm lưu ý tới Corelli.
- Ông có biết vì sao Corelli bị giết?
https://thuviensach.vn
- Ông đã biết, chúng tôi không phải là người phụ trách vụ này. Hơn nữa lại không có gì rõ ràng. Chỉ có những lời đồn đãi.
- Những lời đồn đãi?
- Đúng thế.
Thật là giống như nhổ từng chiếc răng một, chàng thầm nghĩ. Chàng tiếp tục hỏi:
- Lời đồn ra làm sao?
- Người ta nghi rằng Corelli thiếu tiền.
- Với người nào đặc biệt hơn hết?
- Chúng tôi không biết. Vả lại dù sao tôi cũng không thể nói cho ông hay. Nhưng trời ơi các ông không phối hợp công việc lại với nhau hay sao? Tôi vừa kể lại, cũng tương tự như thế này, cho một phóng viên của tòa báo ông mà. Ông không thể hỏi ngay ông ta được à?
- Chắc ban nãy ông đã nói chuyện với một phóng viên lo chạy những tin vặt. Còn tôi mới là người đặc trách về vụ này.
- À!
- Tôi không dám làm phiền ông nhiều hơn nữa, tôi hiểu ông đang có nhiều việc cần phải làm. Ông vui lòng cho tôi hỏi một câu cuối cùng nữa thôi? Ông có phụ trách cuộc điều tra tại Nữu-Ước?
- Cuộc điều tra nào?
- Về cái chết của Corelli.
- Điều tra gì bây giờ?
Gregg có vẻ gần như tức giận:
- Đó là một người quê quán tại Long Island đã bị hạ sát ở ngoải tiểu bang. Chúng tôi không có gì dính dáng vào. Chúng tôi sẽ cộng tác với Pennsylvania nếu họ yêu cầu chúng tôi, nhưng ở tại đây thì chúng tôi không phải làm gì cả.
https://thuviensach.vn
- Chắc sẽ có một cuộc điều tra tại Hicksville?
- Trên Đảo hay sao? Nhưng vì lý do gì mới dược chứ? Ông ta bị bắn chết ở ngoài địa phận tiểu bang kia mà!
Chàng thầm nghĩ thế là Pennsylvania sẽ chôn vùi nội vụ bởi vì Corelli là người Nữu-Ước và Nữu-Ước cũng buông trôi bởi vì án mạng xảy ra tại Pennsylvania. Chàng nói với viên trung sĩ:
- Tôi vô cùng cám ơn ông. Ông đã giúp ích tôi rất nhiều. Xin ông hãy tha lỗi tôi đã quấy rầy ông.
Gregg đáp ngay:
- Đâu có đáng bao nhiêu. Chúng tôi bao giờ cũng hết sức giúp đỡ các ông nhà báo.
Chàng ra khỏi buồng điện thoại. Nàng khởi sự hỏi chàng liền một câu, nhưng chàng lắc đầu và im lặng viết lên cuốn sổ tay nhỏ. Chàng ghi “Maurie Lublin” Và dưới đó là: “George White và Eddie Mizell” Hàng cuối cùng chàng viết: “Corelli mắc nợ tiền”. Rồi: “Không điều tra”.
Trong tiệm thuốc tây có quá nhiều người nên chàng không tiện nói. Chàng nắm cánh tay nàng, bỏ cuốn sổ tay trở vào túi áo trên ngực và dẫn Jill ra ngoài cửa hàng. Có một quán ăn ở về phía trước mặt. Hai người đợi cho đèn hiệu bật sáng màu đỏ mới băng qua Đại lộ Thứ Sáu và bước vào nhà hàng. Lúc ấy đã quá chín giờ. Đa số những người đến đây để dùng điểm tâm đều đến sở làm nên các căn phòng gần như không có ai, Họ ngồi vào một bàn có hai ghế ở trong cùng rồi gọi nước cam với cà phê và bánh mì nướng. Lúc cô gái hầu bàn đưa thức ăn uống tới, chàng đã kể hết nội dung cuộc nói chuyện của chàng với viên trung sĩ cảnh sát.
Nàng nói:
- Anh là một phóng viên giỏi.
- Còn em là một nữ điện thoại viên giỏi. Anh chỉ lo sợ mỗi một chuyện là anh ta hiểu hết rồi sẽ tự hỏi anh là ai và tại sao anh lừa phỉnh anh ta, nhưng
https://thuviensach.vn
may quá anh ta tin hoàn toàn từ đầu đến đuôi. Nhờ vậy mình đã biết thêm được nhiều chuyện.
- Hay quá.
- Rất nhiều. George White và Eddie Mizell - anh không biết mình có thể dùng hai tên này để làm gì. Nhưng còn có tên Lublin. Y là một tay găng-tơ và hiện ở quanh quẩn trong Nữu-Ước. Maurie Lublin. Anh đoán Maurice mới đúng hơn.
- Hay Morris.
- Một trong hai cái tên này. Và tất cả những suy diễn của mình đều ăn khớp với nhau. Quả thật Joe Corelli đã thiếu tiền. Vì thế ông ta đã trốn tránh.
Nàng gật đầu và uống một hớp cà phê. Chàng đốt một điếu thuốc lá rồi đặt trong một cái gạt tàn bằng thủy tinh có hình bầu dục.
- Điều quan trọng nhất là sẽ không có một cuộc điều tra nào ở Nữu-Ước cũng như ở Hicksville. Thành phố gì có cái tên kỳ cục quá?
- Chắc sẽ có phúc trình?
- Chắc có. Nhưng cảnh sát sẽ không húc đầu vào vụ án mạng này đâu. Có lẽ họ sẽ xếp hồ sơ Corelli lại và thế là xong. Nói một cách khác, nghĩa là chỉ có mình tìm tới đó.
- Tới Hicksville?
- Đúng thế.
- Ở đó mình có được yên thân không?
- Yên chứ. Chắc chắn mình sẽ không đụng đầu với cảnh sát, tại nhà riêng cũng như tại văn phòng của Corelli. Sở cảnh sát Nữu-Ước không còn để ý tới vụ Corelli nữa. Và người của Lublin cũng sẽ không có mặt tại đây.
- Anh làm sao biết được?
- Bọn chúng đã có ba tháng trường để lục soát nhà và văn phòng của Corelli. Có lẽ nhờ vậy mà chúng đã biết ông ta đi đâu và cho người đi tìm
https://thuviensach.vn
ông ta. Cái lữ quán đó nằm trong một xó xa vắng. Nhất định bọn chúng phải có ai cho tin nếu không thì còn khuya mới tìm ra ông ra được. Không chừng chúng đã đọc qua tất cả giấy tờ hồ sơ về các dịch vụ của ông ta. Bây giờ, ông ta đã bị thanh toán rồi, bọn chúng không thèm để ý tới nữa.
Nàng có vẻ trầm ngâm. Chàng liên khuyên bảo:
- Có lẽ em phải ở tại khách sạn. Anh sẽ đích thân tới đó xem qua. - Không.
- Anh đi không lâu đâu. Và...
- Không. Anh đi đâu thì em theo đó, rồi có ra sao thì ra. Không, không hẳn như thế. Em chỉ thắc mắc mình sẽ tìm thấy gì ở đó hay không. Nếu bọn, chúng đã lục soát...
- Bọn chúng tìm hiểu những chuyện khác mình. Chúng muốn biết Corelli trốn ở đâu còn mình thì muốn khám phá lý do ông ta chạy trốn, và trốn ai. Thử xem đâu có mất mát gì.
- Dave, em sẽ đi với anh.
Chàng cố tìm thêm lời để thuyết phục nàng nhưng không ăn thua gì. Chàng đành phải chiều theo ý muốn của nàng. Vả lại chuyện cũng không đến nỗi nguy hiểm, thà để cho nàng đi theo chàng còn hơn để nàng ở một mình trong khách sạn với muôn nghìn ý nghĩ dằn vặt.
*
* *
Người gác cổng của khách sạn Royalton đi lấy xe hơi ra cho họ. Anh ta giải thích với họ cách tìm đoạn đường hầm Queens-Midrown và sau đó phải đi ngả nào. Nền trời đầy những mây đen và không khí nặng nề báo hiệu cơn mưa sắp tới. Họ chạy qua đoạn đường hầm rồi quẹo về hướng đông băng ngang Queens theo một xa lộ. Đường đi khá rắc rối. Họ bỏ quên khúc quanh rẽ vào Hicksville, nên phải chạy thêm sáu cây số nữa mới có lối quay trở lui. Tới một trạm xăng Atlantic, họ đổ đầy thùng và hỏi thăm Đường Bayview ở
https://thuviensach.vn
đâu. Họ tìm được con đường này ở khóm nhà 2300 và sau khi lái xe qua nhiều con đường có tên bằng chữ số họ đã đến trước ngôi nhà có địa chỉ đăng trong nhật báo. Hicksville là một đô thị với những ngôi nhà gạch hai tầng kế tiếp nhau một cách đều đặn, nhà nào cũng có một cái sân không trồng cây ở phía trước. Bầu không khí ở đây có một vẻ tạm bợ khiến mình có cảm tưởng tất cả dân chúng chỉ sống qua ngày trong lúc đợi chờ có đủ phương tiện dọn đi một nơi khác, hoặc ra giữa Đảo hoặc tới gần đô thị hơn nữa.
Căn nhà của Corelli, căn mang số 4113, giống như bao căn khác, là một ngôi nhà xây cất bằng gạch nằm giữa căn 4111 và 4115. Phía sau có giăng mấy sợi dây để phơi áo quần. Căn cứ theo các hộp thư thì một người tên Haas hiện ở trên lầu nhất và một người tên Penner ở tầng trệt. Dave trở ra đường để kiểm chứng lại địa chỉ, rồi lấy bài báo trong ví ra, để cho chắc chắn mình đã không lầm: “Corelli vẫn còn độc thân hiện sống một mình tại 4113 đường Bayview ở Hicksville…”
Jill bảo, chàng hãy thử bấm chuông cửa ở tầng trệt. Nàng nói:
- Có lẽ đây là người chủ nhà. Thường thường họ mua nhà, chỉ ở tầng dưới và cho thuê tầng trên để lấy tiền cho thuê trả tiền mua nhà.
Chàng ấn chuông tầng trệt và chờ đợi. Có tiếng động vang lên ở bên trong nhà, nhưng vẫn không thấy gì lạ xảy ra. Chàng lại bấm chuông và một giọng nói khàn khàn vọng ra:
- Đợi một chút, tôi sắp ra đây.
Chàng đứng chờ. Cánh cửa xoay về phía trong và một người đàn bà ló mắt nhìn chàng với một vẻ nghi ngờ qua khung cửa mắt cáo. Rõ ràng bà ta tưởng lầm chàng là một gã chào hàng và không muốn mua một chút nào. Rồi bà ta nhận thấy Jill và tin chắc chàng không phải là người đi bán hàng quảng cáo, nên sắc mặt bà ta từ từ dịu lại. Căn cứ vào vẻ mặt thì bà ta không thích thú gì khi gặp chàng, nhưng ít nhất chàng cũng không mời bà ta mua một món gì và đó là một điều khỏe khoắn rồi.
Chàng lên tiếng:
https://thuviensach.vn
- Bà Penner?
Bà ta gật đầu. Chàng cố tìm một câu thật thích hợp dù bà ta đã biết hay chưa biết rằng Corelli đã chết:
- Tôi tên là Peter Miller. Có phải người ở trên lầu là ông Joseph Corelli? - Tại sao?
Chàng mỉm cười bảo:
- Chỉ là chuyện làm ăn.
- Trước kia ông ấy đã ở đây thật. Tôi đã cho thuê lại căn lầu sau khi ông ấy bỏ đi không thèm nói với tôi một tiếng nào. Ông ấy đã ở đây suốt ba năm và luôn luôn trả tiền nhà một cách đều đặn, đúng ngày đầu tháng. Thế rồi vào một ngày nọ, ông ấy biến đi đâu mất.
Bà ta dừng lại lắc đầu trước khi nói tiếp:
- Đột ngột biến mất, không báo trước một tiếng nào. Ông ấy không lấy theo một món đồ nào, như bàn ghế cùng mọi vật dụng khác. Tôi tự bảo chắc ông ấy sẽ trở về. Vì đồ đạc ông ấy vẫn còn để lại nguyên vẹn, ai mà không tin tưởng ông ấy sẽ trở về?
Chàng gật đầu. Bà ta không biết rằng Corelli đã chết, chàng thầm nghĩ. Có lẽ thế mà lại hay.
Người đàn bà lại tiếp tục kể:
- Nhưng ông ấy không hề trở lại. Ông ấy không hề trở lại, mà tôi vẫn giữ nguyên căn nhà suốt một tháng, chờ đợi ông ấy từng ngày một. Như thế nghĩa là tôi mất toi bảy chục Mỹ-kim tiền nhà thêm một tuần lễ nữa tôi mới cho thuê lại được. Tôi không muốn cho bọn da đen mướn nhà nên phải mất trọn một tuần sau mới có người dọn đến, ông bà Haas. Tổng cộng ông Corelli thiếu tôi tám mươi lăm Mỹ-kim.
- Bà còn giữ đồ đạc của ông ấy chứ? Bàn ghế cùng mọi thứ khác? Lúc này bà Penner có vẻ thủ thế.
https://thuviensach.vn
- Tôi đã cho thuê nhà luôn cả đồ đạc. Bà Haas, bà ấy không có một cái bàn ghế nào. Họ vừa mới thành hôn. Không con cái gì cả.
Bà ta lại lắc đầu:
- Nhưng trước sau gì họ chắc chắn sẽ có con. Những cặp vợ chồng son thì chẳng bao lâu là có con ngay mà, ông có thể tin chắc như thế. Về phần Corelli, tôi phải nhìn nhận ông ấy luôn luôn giữ yên tĩnh trên lầu. Còn đồ đạc của ông ấy? Có phải ông ấy đã nhờ ông đến đây?
Jill liền xen lời:
- Bà Penner, tôi là em gái của ông Corelli. Anh Joe tôi đã điện thoại cho tôi. Anh ấy hiện ở Arizona và đã phải rời Nữu-Ước một cách vội vã.
- Vì có chuyện lôi thôi với cảnh sát?
- Anh ấy không nói gì. Bà Penner...
- Cảnh sát đã đến đây ngay sau khi ông ấy đi. Họ đã cho tôi xem chứng minh thư và xáo tung tất cả đồ đạc của ông ấy.
Bà ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Cả hai ông ấy đều không có vẻ gì giống cánh sát. Nhưng họ đã cho tôi xem chứng minh thư và đối với tôi như thế là đủ. Tôi không thích dính dáng tới những gì không liên quan với mình.
Jill bảo:
- Bà Penner, bà đã biết anh Joe tôi đặt cơ sở làm ăn tại đây. Anh ấy đang có chuyện kiện tụng với một khách hàng nên phải rời khỏi tiểu bang để tránh mọi chuyện lôi thôi. Nhưng vụ này hoàn toàn không dính dáng tới cảnh sát.
- Vậy sao?
Nàng nói tiếp:
- Hôm qua, anh ấy vừa mới điện thoại cho tôi. Anh ấy đã phải bỏ lại đây một số đồ đạc và anh lấy đã yêu cầu tôi đến lấy cho anh ấy.
https://thuviensach.vn
- Lẽ tất nhiên.
- Tôi chỉ cần...
Khung cửa mắt cáo vẫn đóng và người đàn bà cương quyết nói:
- Ngay sau khi tôi đã được trả tám mươi lăm Mỹ-kim. Số tiền tám mươi lăm Mỹ-kim này đúng là số ông ấy đã mắc nợ tôi. Không có khế ước thuê mướn nhà, vì vậy chỉ còn mỗi cách đó: trả cho tôi tám mươi lăm Mỹ-kim, nhưng tôi phải nhận tiền rồi ông ấy mới lấy đi được.
Jill không đáp, Dave rút ra một điếu thuốc lá và bảo:
- Bà Penner, hiện giờ bà có thể giữ lại tất cả đồ đạc. Tôi nghĩ rằng chính Joe cũng muốn bà giữ lại như thế bà có thể cho thuê lại căn lầu với đầy đủ vật dụng. Những thứ đó trị giá cũng hơn tám mươi lăm Mỹ-kim. Nhưng, để đơn giản hóa vấn đề, bà có thể lấy hết số đồ đạc trong nhà để trừ vào số tiền thuê còn thiếu.
Chàng trông thấy bà ta suy nghĩ, cân nhắc hơn thiệt, có lẽ muốn đòi thêm năm sáu Mỹ-kim, nên chàng nói luôn:
- Trừ phi bà muốn lấy tiền. Trong trường hợp đó tôi sẽ cho một chiếc cam nhông đến vào chiều nay đế dọn đồ.
Chàng hình dung cái cảnh bà ta cố tìm lời giải thích với ông bà Haas. Quả nhiên bà ta vội vàng trả lời:
- Thôi, như vậy cũng được. Đó còn là giải pháp giản tiện hơn hết, phải không ông?
- Thì tôi đã nghĩ như thế. Bây giờ, tôi muốn xem quá những món đồ khác của Joe như quần áo và các thứ lặt vặt. Bà vẫn còn giữ đầy đủ chứ?
Bà ta đã đem tất cả xuống lầu bỏ vào trong những thùng giấy. Áo quần, cà vạt, đồ lót. Corelli có cả một cái tủ áo lộng lẫy với những bộ com-lê mang nhãn hiệu Phil Kronfeld và Martin Janss thuộc khu Broadway. Ngoài ra lại còn có một cái hộp đầy đủ giấy tờ. Dave liền lấy đem bỏ vào xe: Jill đợi
https://thuviensach.vn
chàng trong xe, và chàng trở vào nhà nói với bà Perner chàng sẽ cho một người khác đến lấy số đồ đạc còn lại.
Chàng quả quyết:
- Hôm nay hoặc ngày mai.
Bà ta hoàn toàn đồng ý. Chàng lên xe và chạy đi.
*
* *
Ở Cao-ốc Bascom, trong khu vực doanh thương của Hicksville, Jill chờ chàng ngoài xe, với hộp đựng hồ sơ, trong lúc chàng đi vào bên trong và tìm cách để vào văn phòng của Corelli. Công việc này dễ dàng hơn, bởi lẽ người ta chưa dọn đồ đạc của ông ta đi vì ông ta không trả tiền mướn, ông ta bỏ đi đã ba tháng mà cảnh tượng vẫn như cũ, với cửa ra vào bị khóa chặt và không có gì thay đổi. Chàng đi tìm người gác-dan của cao-ốc và giải thích với ông ta rằng chàng muốn vào văn phòng của Corelli. Ông già trả lời chàng phải có chìa khóa hoặc giấy phép viết tay.
Dave kể với ông ta câu chuyện đầu tiên chạy qua đầu chàng: Corelli đã nhờ chàng đến lấy bản sao của một tờ hợp đồng, và vì chỉ mất khoảng một phút đồng hồ nên chàng không có thời gian yêu cầu Corelli viết giấy phép. Ông già gác-dan có vẻ không tin lời chàng một chút nào, nhưng ông ta vẫn lắc đầu, chờ đợi. Dave liền cho ông ta một giấy bạc mười Mỹ-kim, ông ta cất tiền nhanh như chớp rồi dẫn chàng lên lầu tới trước văn phòng và mở cửa cho chàng. Chắc hẳn ông ta cũng đã làm một công việc tương tự cho những kẻ đi tìm Corelli.
Ông ta bảo:
- Ông đừng ở lâu. Và sau khi ra nhớ khóa cửa lại.
Chàng không cần phải ở lâu. Văn phòng nhỏ xíu với một khung cửa sổ trông ra phía đường phố chính của Hicksville, một tủ hồ sơ duy nhất sơn màu xanh đậm, một cái bàn viết rẻ tiền bằng gỗ sồi, một giá máng áo. Chiếc ghế
https://thuviensach.vn
gỗ bọc một thứ nệm phảng phất mùi cao-su cũ.
Tủ hồ sơ có ba ngăn kéo. Ngăn dưới cùng đựng một chai Whiskey đã cạn một nửa. Ngăn giữa trống trơn. Trong ngăn phía trên là một lô hợp đồng để lộn xộn cùng với các thứ hóa đơn và thư từ. Trên đầu những bức thư mà chàng có thể xem qua có mấy hàng chữ cho thấy danh hiệu và địa chỉ của các công ty thuộc lãnh vực xây cất. Chàng gom tất cả giấy tờ lại thành một chồng và cho vào một phong bì lớn màu vàng nhạt.
Trên mặt bàn không có một vật gì. Chỉ có một lớp bụi dày bao bọc. Trong hộc trên cùng của bàn viết, chàng tìm thấy một hộp kim găm, một tờ báo Argosy cũ khoảng một năm trước mở ra ở trang có đăng một bài nói về vật liệu đi câu dưới đáy biển, một tập giấy còn nguyên vẹn chưa viết trang nào, hộp chiếc hộp quẹt Zippo khắc hai chữ “J. C”, một bức hình 12 X 15 phân chụp một cô gái mặc áo quần lót, một cuốn sổ ghi địa chỉ bằng da heo và một tập biên bản tiếp nhận công tác. Chàng bỏ cuốn sổ địa chỉ cùng với những giấy tờ khác vào một chiếc phong bì và đóng hộc lại. Trong cùng một hộc khác, chàng tìm thấy một khẩu súng lục không có đạn và kế đó là một hộp đạn gần như còn đầy nguyên.
Chàng cầm khẩu súng lên, rồi đứng sững lại và tự động liếc mắt về phía cửa sổ. Lẽ tất nhiên không có một ai dò xét chàng. Chàng để khẩu súng vào lòng bàn tay, xem thử nặng độ bao nhiêu. Chàng chỉ do dự trong giây lát, rồi chuồi nhanh khẩu súng vào túi quần. Chàng cất hộp đạn vào túi bên trái của chiếc áo vét, đốt một điếu thuốc lá và mở hộc bàn cuối cùng. Hộc này không có gì cả. Chàng liền đóng lại và đứng dậy.
Bên ngoài, trời đang hăm he mưa. Chàng ngồi vào sau tay lái và Jill hỏi chàng có tìm kiếm được cái gì quan trọng hay không. Chàng trả lời lúc này chàng chưa biết được, hai người cùng phải xem lại thật kỹ. Nàng cho hay nàng đã quên đường trở về trung tâm thành phố và hỏi chàng còn nhớ không. Chàng cho xe chạy và quả quyết với nàng chàng còn nhớ rõ.
https://thuviensach.vn
CHƯƠNG 6
Khẩu súng lục là một khẩu Bodyguard của hãng Smith and Wesson. Súng có thể nạp năm viên đạn cỡ 38 Special. Vì không có con chó nên khỏi cần lên đạn - chỉ cần bóp cò là súng nổ. Nòng súng chỉ dài độ năm phân. Toàn thể đúc bằng thép đen và cân nặng độ chừng hơn nửa ki-lô. Báng súng có những lằn khía gạch chéo và hình dạng thích hợp với bàn tay.
Công dụng của khẩu súng có thể được nhìn thấy rõ ràng trong kích thước của nó. Bởi vì nòng súng ngắn, độ chính xác tương đối bị giới hạn, chắc chắn khó lòng bắn trúng đích khi người bắn đứng cách xa mục tiêu. Nhờ nòng ngắn, loại súng này có thể mang theo trong người hoặc dấu diếm một cách dễ dàng. Nhờ không có con chó, người bắn có thể rút súng ra một cách nhanh nhẹn, vì thường thường con chó có thể móc vào áo quần, làm cho súng bị kẹt trong túi hoặc trong dây lưng, khẩu súng được đặc biệt chế tạo để dễ mang, dễ bắn một cách chớp nhoáng, và nếu nhắm trúng chỗ thì nó thừa sức làm thiệt mạng. Đây đúng là một thứ khí giới để giết người.
Lúc này thì súng không nạp đạn. Ngồi trên mép giường trong phòng khách sạn của họ, chàng cầm khẩu súng lục trong bàn tay phải, mấy ngón tay ôm quanh báng, ngón trỏ đặt nhẹ lên con cò. Hộp đạn được đặt trên giường bên cạnh chàng. Chàng mở hộp ra và nạp đạn vào súng, chỉ nạp bốn viên vào bốn buồng đạn. Chàng quay cho buồng đạn trống nằm ngay dưới kim châm hỏa và như thế sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra nếu con cò vô tình bị động chạm.
https://thuviensach.vn
Chàng ngẩng đầu lên. Jill đang chăm chú nhìn khẩu súng với đôi mắt lo âu. Nàng ngước lên và bắt gặp ánh mắt của chàng.
- Dave, anh biết cách dùng không?
- Biết chứ.
Chàng lại nhìn xuống khẩu súng đặt trên giường bên cạnh chàng. Chàng đậy hộp đạn lại và nói tiếp:
- Trong quân đội, họ đã huấn luyện bọn anh về cách xử dụng căn bản của các loại súng. Lẽ tất nhiên, nhiều nhất là các loại súng dài, nhưng anh cũng đã học sơ lược về các loại súng ngắn.
Nàng không nói gì thêm. Chàng nhặt một tập giấy và lật từng tờ. Chàng xem kỹ tất cả trong gần một tiếng đồng hồ và nhận thấy đa số giấy tờ của Corelli không có một chút ích lợi nhỏ nào cho họ, lẽ ra các loại giấy tờ giao dịch có thể đưa ra một số chứng tích, nhưng họ không sao lọc ra nổi. Đây chỉ là những hóa đơn, những biên nhận và một lô thư từ về công việc xây cất của Corelli. Rõ ràng ông ta chỉ là một mẫu người trung gian trong lãnh vực kiến trúc, đứng ra nhận một số công tác rồi đi đặt lại một số nhà thầu nhỏ khác.
Trong số giấy tờ cá nhân có một xấp giấy nợ, chừng mười hai tờ, ghi rõ những món tiền Corelli đã đi vay, những món nợ bây giờ kể như hủy bỏ vì ông ta đã chết. Số tiền nợ từ ba mươi lăm Mỹ-kim trở lên. Có món nợ lên tới một ngàn, nhưng đa số chỉ vào khoảng một trăm Mỹ-kim. Có bốn bức thư với lời lẽ lời khô khan của người em gái ông ta ở Boston, viết một cách khá ngay ngắn bằng mực xanh đậm kể chuyện về chồng con, nhà cửa và hỏi thăm về công việc làm ăn của ông anh. Ngoài ra còn có nhiều ghi chú nhỏ khác không thể hiểu nổi: những con số điện thoại, địa chỉ, những tên họ, không có vẻ liên quan đến nhau, mỗi ghi chú đứng riêng một trang giấy: “Phòng 417 Barbizon Plaza; “Henrich, 45x7-1/2 = $ 337.500”; “Hoa tặng Joannie” - mấy vé cá ngựa không trúng ở Aqueduct, ở Belmont, ở Roosevelt.
Trong cuốn sổ ghi địa chỉ có hơn năm chục cái tên, đa số đều viết tắt, hoặc chỉ có tên, hoặc chỉ có họ. Có tất cả mười bẩy cô gái chỉ được ghi bằng tên và
https://thuviensach.vn
số điện thoại nhưng không có địa chỉ. Maurice Lublin chỉ được ghi bằng chữ cuối với một số điện thoại và không có địa chỉ.
Nhiều mảnh giấy chỉ chứa toàn những con số, những cột số, những số rời, những phép tính cộng, những bài tính trừ. Con số 65.000 được ghi đi ghi lại trên nhiều tờ giấy, hai lần có thêm dấu Mỹ-kim ở trước: $ 65.000.
Dave bảo:
- Sáu mươi lăm ngàn Mỹ-kim. Đây chắc là số tiền ông ta mắc nợ. - Của Lublin?
- Có lẽ. Anh không biết ông ta đã ăn trộm số tiền này hay đi mượn thực sự. Lee và tên kia đã không tìm ra, như vậy ông ta đã không đem theo trong lúc chạy trốn. Nếu ông ta còn có đủ, tại sao ông ta lại không ẵm theo? Vì thế anh đoán rằng ông ta đã mượn số tiền này của Lublin và không sao trả nổi. Ông ta đã vội vàng bỏ trốn, dường như chưa kịp sắp đặt trước. Theo ý anh, ông ta mắc nợ số tiền này và định trả lãi đàng hoàng. Khi biết mình không thể nào trả được, ông ta mới hoảng hồn và bỏ chạy. Nhưng cuối cùng bọn kia đã tìm ra ông ta.
- Và giết luôn.
- Đúng.
Nàng đang ngồi bên cạnh chàng trên giường khẩu súng lục nằm ở giữa họ và nàng nhìn xuống nó khẽ bảo:
- Mỗi khi thấy súng là em sợ.
- Em hãy cầm nó lên.
- Tại sao?
- Em hãy cầm lên đi.
Nàng, nghe lơi chàng. Chàng liền chỉ cho nàng cách cầm súng và bẻ ngón tay trỏ của nàng trên con cò và nói:
- Em hãy nhắm quả nắm cửa.
https://thuviensach.vn
Nàng đưa cánh tay ra. Chàng nhắm theo nòng súng, chỉ cho nàng thấy cách nhắm của nàng không được đúng, rồi bày cho nàng cách bắn thế nào cho trúng mục tiêu. Sau đó chàng lấy lại khẩu súng, tháo mấy viên đạn ra khỏi buồng chứa. Rồi chàng lại yêu cầu nàng nhắm vào qua nắm cửa và bấm cò để cho quen với khẩu súng. Sau khi nàng đã được huấn luyện trong mấy phút, chàng lấy khẩu súng lại - và nạp đạn như cũ.
Chàng nghiêm trọng bảo:
- Chỉ còn mỗi một phương pháp. Nếu mình muốn, mình có thể tìm hiểu toàn thể đời tư của Corelli. Mình chỉ cần gọi điện thoại hỏi một trong số bạn gái của ông ta. Mình cũng có thể tra cứu trong hồ sơ lưu trữ của Nữu-Ước Thời Báo. Giải pháp cuối cùng là mình đi tìm gặp tất cả những người có tên ghi trong sổ địa chỉ của ông ta và thế là mình sẽ biết tất cả những gì cần thiết về Joe Corelli.
- Anh định làm theo cách đó hay sao?
- Không.
Chàng lấy hai điếu thuốc lá, đốt một điếu cho mình và đưa điếu kia cho nàng. Nàng lắc đầu và chàng bỏ điếu thuốc trở vào bao. Rồi chàng lại nói:
- Không! Chuyện Corelli không thành vấn đề nữa. Mình không cần tìm hiểu Corelli là ai. Ông ta đã chết và mình không cần tới ông ta. Mình không phải là kẻ viết tiểu sử ông ta. Mình chỉ cần tìm cho ra hai tên kia.
Nàng không nói gì và chàng tiếp:
- Lublin đã mướn hai tên này. Mình đã biết tên của Lublin và số điện thoại của y. Mình có thể tìm xem nhà y ở đâu. Mình sẽ đến gặp y và y sẽ cho mình biết hai tên đã giết Corelli là ai.
- Tại sao y phải nói cho mình nghe?
- Mình sẽ làm cho y phải nói.
Đôi mắt của nàng liếc nhanh khẩu súng.
https://thuviensach.vn
- Ngay bây giờ.
- Phải, ngay bây giờ.
Chàng đứng dậy, cầm khẩu súng lên tay.
- Mình sẽ xem trong cuốn niên giám ở tiệm thuốc. Mình sẽ tìm cái tên Lublin nào có đúng số điện thoại mình đã biết, rồi sau đó mình đi viếng thăm y.
Dave thử tìm chỗ giấu khẩu súng, lần lượt trong mỗi túi áo. Cho vào túi trong, nó cộm lên thật rõ. Cho vào túi ngoài, thì nó lại làm thụng áo xuống một bên. Chàng liền nhét vào dưới dây nịt, nhưng nó gây một cảm giác cấn cái khó chịu. Jill bảo:
- Anh đưa cho em.
Chàng đưa khẩu súng cho nàng và nàng bỏ vào trong ví. Chiếc ví thuộc loại dẹp bằng da bò màu đen, không thích hợp với một khẩu súng dày cộm. Nàng đi lấy một chiếc ví khác lớn hơn trong tủ bàn phấn, bỏ khẩu súng cùng mọi vật dụng của nàng vào trong đó một lượt. Lần này trông không có vẻ kỳ cục nữa.
Trời mưa một cách đều đều, với từng cơn gió tạt những giọt nước mưa vào mặt hai người, trong lúc họ đi tới tiệm thuốc tây. Những chiếc xe hơi lướt qua trên mặt đường nhựa ướt át. Một bàn tay của nàng nắm lấy tay của chàng và bàn tay kia cầm chiếc ví. Trong tiệm thuốc chàng khởi sự xem qua tất cả các cuốn niên giám. Nàng tiết kiệm thời giờ bằng cách gọi đến Ban Chỉ Dẫn để hỏi xem số điện thoại của Lublin thuộc khu vực nào. Đó là hệ thống Ulster 9 và điện thoại viên còn cho biết thêm số này thuộc khu Brooklyn.
Họ tìm ra y trong cuốn niên giám của khu Brooklyn: “Lublin, Maurice 4412 Nwkrk... Ulster 9-2459” nàng nhìn kỹ mấy chữ tắt và không sao đoán biết đó là con đường nào. Phía sau cuốn niên giám, có một bảng liệt kê các con đường phố tại Nữu-Ước và chàng dùng một ngón tay dò hảng kê các con đường phố theo thứ tự mẫu tự thuộc khu vực Brooklyn. Có một Đại lộ Newkirk và chỉ có cái tên này là thích hợp với mấy chữ viết tắt.
https://thuviensach.vn
Chàng quay số điện thoại của Lublin, nhưng không có ai trả lời. Chàng lại quay thêm một lần nữa và vẫn không có người trả lời. Chàng liền xem lại trong niên giám có ghi danh hiệu, văn phòng của Lublin hay không. Không có.
Chàng bảo nàng:
- Y đi vắng.
- Thế thì mình hãy đi ăn tối cái đã. Em sắp chết đói rồi đây.
Chàng cũng vậy. Từ hồi sáng chàng không ăn một miếng gì vào bụng và lúc này đã gần sáu giờ chiều. Nhưng chàng đã không để ý tới cơn đói của mình mãi cho tới khi nàng nhắc nhở chuyện ăn. Chàng ghi nhận đây là một bằng chứng tiến bộ chung của cả hai người. Hiện giờ họ đang chuyển động, đang dần dần dấn thân vào cuộc tìm thù, và chàng đã say mê đến quên cả cơn đói.
Họ đi tới một nhà hàng Ý về phía mút đường và vừa uống bia vừa ăn món lasagne. Giữa bữa ăn, chàng rời bàn để đi gọi điện thoại cho Lublin. Vẫn không có tiếng trả lời. Chàng trở về bàn và cho nàng hay.
Nàng nói:
- Sớm muộn gì y cũng về nhà.
- Nhất định như vậy.
Ăn xong, chàng lại gọi. Và vẫn không ai trả lời. Họ dừng chân lại ở một tiệm thuốc và mua hai tờ tạp chí. Rồi chàng lại gọi thử bằng máy của tiệm thuốc. Luôn luôn không có hồi âm. Họ trở về phòng ở khách sạn. Lúc bảy giờ rưỡi chàng liệng tạp chí đang xem qua một bên và giở ống nghe lên, rồi lại đặt xuống giá.
- Chuyện gì vậy?
Chàng lắc đầu:
- Anh không biết. Em có nghi họ nghe lén những cuộc điện đàm?
https://thuviensach.vn
- Ai nghe lén?
- Điện thoại viên của khách sạn.
- Có thể lắm.
- Anh sẽ trở lại ngay, sau một phút.
Chàng đi xuống, đến tiệm thuốc tây ở góc đường và lại quay số. Không có tiếng trả lời. Trong phòng khách sạn, chàng cứ nhìn đồng hồ tay mãi. Chàng trở lại tiệm thuốc vào lúc tám giờ, và lần này có giọng một người đàn ông trả lời.
Chàng hỏi ngay:
- Ông Lublin?
- Ông đợi một chút, để tôi đi tìm ông ấy.
Sau đó là một tiếng gọi:
- Maurie. Anh có điện thoại đây này.
Chàng liền cúp máy và trở về khách sạn, nói với Jill:
- Lublin về nhà rồi, nhưng y không ở một mình. Một kẻ nào khác đã dở máy.
- Có phải đó là...?
- Không, anh chắc chắn không phải. Anh còn nhớ rõ giọng nói của bọn chúng mà.
Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Anh còn nghe nhiều tiếng người khác nói chuyện lao xao trong máy. Có lẽ y mở dạ hội. Anh không rõ. Anh chỉ đoán hình như ở đó đang có nhiều người. Tối thiểu cũng có một người đàn ông khác, kẻ đã trả lời điện thoại. Và y đã gọi Lublin bằng tên. Nếu Lublin là người đàn ông duy nhất, không kể tên nói điện thoại, thì theo ý anh ấy đâu cần phải gọi tên Lublin ra.
- Mình làm gì bây giờ?
https://thuviensach.vn
- Một lát nữa anh sẽ gọi lại. Không sớm thì muộn, y sẽ còn lại một mình và lúc đó anh sẽ đi tìm y.
Nàng lặng thinh một hồi lâu rồi bàn:
- Anh đừng gọi lại y tối hôm nay.
- Tại sao?
- Bởi gì y sẽ nghi ngờ. Vừa gọi lại cúp máy ngay, nếu chuyện mới xảy ra một lần, y sẽ không lưu ý, tưởng ai gọi lầm nhưng nếu chuyện lại còn xảy ra nữa, y sẽ sinh ra nghi ngờ. Mình không nên làm cho y thận trọng đề phòng. Ưu thế hiện nay của mình là không một ai hay biết gì về mình. Ngay cả sự hiện hữu của mình Lublin cũng không biết, còn hai tên kia thì lại không hay mình đang đi tìm chúng, Mình không nên dại dột báo tin cho bọn chúng.
Nàng có lý. Chàng liền bảo:
- Anh sẽ đi thẳng tới đó vào lúc ba giờ sáng. Lúc ấy chắc chắn dạ hội đã tàn.
- Không được.
- Tại sao không, Jill?
Nàng ngồi xuống bên cạnh chàng, nắm lấy bàn tay của chàng.
- Rất có thể y không ở một mình. Anh nên nghe em. Mình còn chưa biết gì về y, cũng như nơi y trú ngụ. Hãy cố đợi tới ngày mai. Mình có thể đi tới đó sau khi điện thoại hoặc, nếu trong nhà không có ai, mình sẽ tìm cách vào trong nhà và đợi y. Không có cách này thì xoay cách khác. Chứ lúc này y đang ở nhà mà nhà y lại có khách, và mình còn chưa biết y ở trong một ngôi nhà biệt lập hay trong một căn chung cư, tóm lại, mình hoàn toàn mù tịt. Mình có thể đợi chờ đến sáng mai được kia mà?
- Em có nóng ruột không?
- Hơi hơi thôi. Nhưng, em kiệt sức rồi. Một giấc ngủ thật ngon lành đâu có làm cho mình thiệt hại. Ngày mai...
https://thuviensach.vn
Chàng từ từ gật đầu. Nàng có lý, không điên dại gì làm mất ưu thế bất ngờ của mình. Dù có phải đợi chờ thêm một ngày cũng không nguy hại gì. Họ có đầy đủ thời gian...
Chàng lấy chai V.O. ra khỏi ngăn kéo và cầm chai rượu nằm dài trên giường. Nàng, đi vặn máy truyền hình. Trên màn ảnh dang trình diễn một chương trình y học về chuyện một di dân không chịu để cho bác sĩ giải phẫu, và họ cùng im lặng xem. Chàng không chú ý lắm, vẫn nằm trên giường chàng uống rượu, từ trong chai không nốc nhiều mà chỉ nhấm nháp từng ngụm nhỏ trong lúc theo dõi chương trình truyền hình. Còn nàng, nàng bảo không muốn uống gì cả.
Tiếp theo đó, họ xem một phim trinh thám dài khoảng một tiếng đồng hồ, rồi bản loan tin mười một giờ khuya. Không có một tin tức gì quan trọng. Tới bản tin khí tượng, nàng tắt truyền hình và tỏ ý nên đi ngủ. Chàng cảm thấy cơ thể mình rã rời và mình cần phải ngủ cho lại sức, nhưng đồng thời, chàng lại cảm thấy vô cùng tỉnh táo. Tuy nhiên nếu ngủ được sẽ rất tốt. Chàng uống một ngụm rượu dài nữa để cho dễ ngủ hơn.
Họ thay áo quần cùng một phòng mà không hề bối rối, hoặc ngượng nghịu một cách giả tạo. Hai người đã quen thuộc với nhau, chàng chua chát nghĩ. Ít nhất họ cũng đã đạt được kết quả này. Không còn vấn đề bối rối với nhau nữa. Chàng có cảm tưởng mình sẽ không bao giờ còn biết bối rối trước mặt người đàn bà này, bởi vì hai người đã cùng trải qua quá nhiều biến cố, đã cùng nhau chia xẻ ngọt bùi quá nhiều, đã trở nên quá thân mật không còn có thể xa nhau vì khoảng cách đó. Khi hai người thay quần áo xong, chàng bật ngọn đèn đầu giường và tắt đèn trên trần, rồi cùng lên giường. Cuối cùng, chàng lại tắt ngọn đèn đầu giường và hai người cùng nằm dài bên nhau trong bóng tối.
Hơi thở của nàng có vẻ dồn dập. Chàng liền xích tới gần nàng. Và nàng lẩn mình vào trong vòng tay của chàng với làn môi nóng hổi và khao khát. Chàng hôn nàng và cảm thấy hơi ấm của nàng áp sát mình rồi chàng lại hôn nàng và vuốt lên ngực nàng. Nàng khẽ gọi tên chàng bằng một giọng lạc hẳn.
https://thuviensach.vn