🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Chiến Tranh Giữa Các Thế Giới Ebooks Nhóm Zalo https://thuviensach.vn CHIẾN TRANH GIỮA CÁC THẾ GIỚI Nguyên tác: The War of the Worlds Tác giả: H. G. Wells Dịch giả: Phạm Văn Nhã Nam phát hành Nhà Xuất Bản Lao Động - 2015 —★— ebook©vctvegroup https://thuviensach.vn Nhưng nếu các hành tinh này ở được thì ai sẽ sống trên đó?… Chúng ta hay họ mới là Chúa tể Thế giới?… Và vạn vật được tạo ra cho loài người bằng cách nào? KEPLER,  trích trong The Anatomy of Melancholy  (Phân tích nỗi sầu)  https://thuviensach.vn LỜI GIỚI THIỆU Herbert George Wells sinh ngày 21 tháng Chín năm 1866, tại thị xã Bromley, ngoại ô Luân Đôn. Cha mẹ ông giúp việc cho một bà mệnh phụ, và về sau làm chủ một cửa hiệu nhỏ. Lúc bảy tuổi, ông bị gãy chân, phải nằm liệt giường đọc sách. Năm 14 tuổi ông nghỉ học để đi làm ở một hiệu bán vải, rồi giúp việc cho một dược sĩ, rồi làm cho một hiệu vải khác, và cuối cùng gác cửa cho một trường học lúc 17 tuổi. Năm sau ông được Royal College of Science ở South Kensington cấp học bổng theo học ngành động vật học. Truyện ngắn đăng báo đầu tiên của ông là “A Tale of the Twentieth Century” trên tờ Science Schools Journal năm 1887. Sau khi tốt nghiệp năm 1890, ông dạy học ở University Correspondence College, và soạn bộ sách giáo khoa Text-Book of Biology (1893) cũng như viết truyện đăng báo để có thêm thu nhập. Vì sức khỏe kém, ông quyết định ngưng dạy học và sống bằng nghề văn. Tiểu thuyết đăng từng kỳ The Time Machine (1895) lập tức khiến ông nổi tiếng. Sau đó ông viết một loạt truyện khoa học giả tưởng để đáp ứng thị hiếu của độc giả, The Island of Dr. Moreau (1896), The Invisible Man (1897), The War of the Worlds (1898), When the Sleeper Wakes (1899), và The First Men in the Moon (1901). Wells cũng viết các luận văn về chính trị và xã hội, như Anticipations (1900), The Discovery of the Future (1902), Mankind in the Making (1903), A Modern Utopia (1905), và The Future in America (1906). Năm 1903, ông nhận lời mời gia nhập Fabian Society, một tổ chức cấp tiến có mục đích cải thiện xã hội Anh, nhưng ra khỏi hội sau khi thất bại trong cuộc tranh cãi về chính sách của hội với George Bernard Shaw. Năm 1909, Wells xuất bản Tono-Bungay, được coi là cuốn tiểu thuyết hay nhất của ông về xã hội Anh https://thuviensach.vn đương thời. Các tác phẩm kế tiếp sau đó của ông mang nhiều nét tự truyện, The New Machiavelli (1911), Marriage (1912), Mr. Bristling Sees It Through (1916). Ông gọi Thế chiến thứ nhất là “cuộc chiến tranh nhằm chấm dứt mọi cuộc chiến tranh”, và viết The World Set Free (1914), tiên đoán về thời đại chiến tranh nguyên tử. Trong bộ sách tổng quan về lịch sử đưa tên tuổi ông ra khắp thế giới, The Outline of History (1920), ông viết lời giới thiệu: “không thể có hòa bình và thịnh vượng chung nếu không có sự hiểu biết chung về lịch sử”. Cuối năm 1920, nhận lời mời của Maxim Gorky, ông sang thăm Liên Xô. Sau đó Wells gom các bài đã đăng báo để in cuốn Russia in the Shadows (1921), cho chủ nghĩa Marx là không tưởng, nhưng kêu gọi phe đồng minh không can thiệp vào nội bộ của Liên bang Xô viết. Ông xuất bản The Science of Life (1930) và The Work, Wealth and Happiness of Mankind (1932) để đi kèm với bộ The Outline of History. Khi phong trào phát xít bành trướng, Wells trở nên ít lạc quan hơn. Trong The Shape of Things to Come (1933) ông tiên đoán chính xác chiến tranh thế giới sẽ xảy ra năm 1939. Ông xuất bản bộ hồi ký hai tập Experiment in Autobiography (1934), và ngày càng bi quan khi thấy những tiên đoán kinh khủng của mình trở thành sự thật: “Thực tại lấy ra từ một tờ trong sách của tôi.” Tác phẩm cuối cùng của ông, Mind of the End of Its Tether (1945), tiên đoán về một nền văn minh u ám. Ông mất ngày 13 tháng Tám năm 1946 tại Luân Đôn. Tập ba trong bộ hồi ký của ông, H. G. Wells in Love, xuất bản năm 1984. Jules Verne và H. G. Wells được coi là hai nhà văn mở đường cho thể loại tiểu thuyết khoa học giả tưởng. Tuy nhiên, bút pháp của họ rất khác nhau. Verne khai thác các khám phá mới của khoa học để dựng truyện, Wells hình dung ảnh hưởng của nó đối với đời sống loài người. Verne nhìn mặt tích cực mà khoa học mang lại, Wells cảnh giác về mọi hậu quả tốt xấu của nó. Mặt khác, như nhiều tác giả cùng thời được trả nhuận bút theo số chữ, văn của Wells nhiều khi cầu kỳ và dài dòng, thường đảo ngược trật tự https://thuviensach.vn của các từ, dùng nhiều cụm từ đồng nghĩa để nói về cùng một việc trong cùng một câu, và lan man đi vào những chi tiết rườm rà. Thật vậy, chính ông đã nói về truyện của ông như sau: “Tôi muốn thấy tập truyện này trong phòng ngủ của những người đang dưỡng bệnh, trong các phòng đợi của nha sĩ, và trên toa xe lửa, hơn là trong phòng làm việc của các vị trịnh trọng.” Bản dịch Chiến tranh giữa các thế giới dựa theo The War of the Worlds, ấn bản của New York Review Books (New York, 1960) trích trong The Complete Short Stories of H. G. Wells, do John Hammond biên tập, nhà xuất bản Orion Books Ltd. (London, 1999). Tháng 5, năm 2014 PHẠM VĂN https://thuviensach.vn TẬP I NGƯỜI HỎA TINH ĐẾN https://thuviensach.vn Chương 1 Đêm trước chiến tranh Vào những năm cuối thế kỷ mười chín, không ai tin rằng thế giới này đang bị theo dõi sát sao và chặt chẽ bởi những kẻ thông minh hơn loài người rất nhiều tuy họ cũng tử sinh như chúng ta. Không ai tin rằng trong khi loài người bận rộn lo toan những việc của mình thì chúng ta cũng đang bị xem xét và khảo sát, có lẽ cũng tỉ mỉ y như một người dùng kính hiển vi xem xét những sinh vật có đời sống ngắn ngủi chen chúc sinh sản trong giọt nước. Với lòng tự mãn vô hạn, loài người trên quả đất này lăng xăng đi lại làm những việc con con tủn mủn của mình, thanh thản tin chắc vào sự thống trị của mình đối với sự vật. Có thể loài vi sinh vật đơn bào dưới kính hiển vi kia cũng vậy. Không ai nghĩ rằng các hành tinh lâu đời hơn trong không gian lại là nơi đem hiểm nguy đến cho loài người, hay nếu có nghĩ tới thì rồi cũng chỉ cho rằng ý tưởng trên các hành tinh đó có sự sống là bất khả hoặc viển vông. Thật lạ lùng khi nhớ lại nếp nghĩ quen thuộc của thời đã qua ấy. Dạo ấy cùng lắm loài người trên Trái đất chỉ tưởng tượng rằng trên Hỏa tinh có thể có một loài khác, có lẽ thua kém ta và sẵn sàng hoan nghênh một chuyến đi truyền giáo vượt không gian. Nhưng ngoài không gian bao la có những bộ óc mà so với chúng ta thì cũng tương tự như chúng ta so với bộ óc của những con thú ngoắc ngoải, có những kẻ có trí tuệ vô bờ, điềm tĩnh, thiếu cảm thông, nhìn Trái đất này bằng con mắt ghen tị, đang từ tốn và quả quyết lập mưu đánh chúng ta. Và vào đầu thế kỷ hai mươi ảo tưởng xưa sụp đổ tan tành. https://thuviensach.vn Tôi không cần nhắc cho độc giả rằng Hỏa tinh quay quanh Mặt trời ở khoảng cách trung bình 140 triệu dặm, ánh sáng và nhiệt nó nhận được từ Mặt trời chưa bằng phân nửa lượng Trái đất nhận được. Nếu giả thuyết về quá trình hình thành của các hành tinh là đúng thì Hỏa tinh phải có trước Trái đất chúng ta, và sự sống trên bề mặt nó hẳn đã có từ lâu trước khi quả đất này ngừng nóng chảy. Nó lớn chưa bằng một phần bảy thể tích Trái đất, vì thế nó ắt phải nguội nhanh hơn tới nhiệt độ mà sự sống có thể phát sinh. Nó có không khí, nước và mọi thứ cần thiết để đáp ứng cho nhu cầu của sự sống. Nhưng loài người quá tự phụ, và niềm tự phụ của chúng ta quá mù quáng, tới nỗi cho đến tận cuối thế kỷ mười chín chưa một tác giả nào đề cập đến ý niệm rằng trên đó có thể đã phát triển sự sống có trí tuệ vượt xa tầm vóc ở Trái đất này, thậm chí chưa hề nhắc đến sự sống ấy có hay chăng. Cũng không ai hiểu rằng vì Hỏa tinh lâu đời hơn, với diện tích bề mặt chưa bằng một phần tư quả đất chúng ta, và cách xa Mặt trời hơn, do đó dĩ nhiên sự sống nơi đó chẳng những đã bắt đầu trước Trái đất rất lâu mà cũng đang gần lúc cáo chung hơn. Một ngày nào đó sự nguội lạnh trường kỳ sẽ phải đến với hành tinh chúng ta, nhưng hành tinh láng giềng kia thì đã nguội từ lâu. Môi trường tự nhiên của nó vẫn còn là điều bí ẩn, nhưng hiện nay chúng ta biết ngay cả nhiệt độ ở vùng xích đạo của nó vào lúc giữa trưa cũng còn thấp hơn nhiệt độ mùa đông lạnh nhất của chúng ta. Bầu khí quyển của nó loãng hơn của chúng ta rất nhiều; các đại dương của nó đã thu nhỏ chỉ còn che phủ một phần ba bề mặt. Các mùa ở đó thay đổi chậm chạp, và đều đặn định kỳ những đỉnh tuyết khổng lồ tụ lại rồi tan chảy chung quanh một trong hai cực, tràn ngập vùng ôn đới. Giai đoạn kiệt quệ cuối cùng ấy đối với chúng ta vẫn còn xa vời một cách khó tin, nhưng với cư dân Hỏa tinh nó đã trở thành vấn đề thời sự. Áp lực của nhu cầu cấp thiết ấy đã kích thích trí tuệ họ, làm tăng thêm khả năng, và làm tim họ rắn đi. Và với tri thức mà chúng ta khó lòng mơ tưởng tới, với những thiết bị nhìn xuyên qua không gian, họ thấy một ngôi sao rực rỡ niềm hy vọng mà lúc gần nhất ở cách họ chỉ 35 https://thuviensach.vn triệu dặm về hướng Mặt trời. Đó chính là hành tinh ấm áp của chúng ta, cây cối tươi tốt, nước xanh, bầu khí quyển nhiều mây hứa hẹn màu mỡ, và thoáng hiện qua các làn mây trôi dạt là những dải đất rộng đông đúc dân cư cùng những đại dương nhộn nhịp tàu bè. Và đối với họ, loài người chúng ta, sinh vật cư ngụ trên quả đất này, ắt hẳn ít nhất cũng xa lạ và thấp hèn như loài khỉ vượn đối với chúng ta. Trí tuệ loài người đã thừa nhận rằng cuộc sống là đấu tranh không ngừng để sinh tồn, và hình như đó cũng là niềm tin của các bộ óc trên Hỏa tinh. Hành tinh của họ đã quá nguội lạnh trong khi thế giới này vẫn đông đúc sự sống, nhưng chỉ đông đúc cái loài thú mà họ coi là thấp kém. Thật vậy, đem chiến tranh về phía Mặt trời là lối thoát duy nhất của họ hầu tránh sự diệt vong đang bò dần về phía họ từ thế hệ này qua thế hệ khác. Và trước khi khắt khe phê phán họ, chúng ta phải nhớ rằng chính giống loài mình đã tàn nhẫn tiêu diệt hoàn toàn không chỉ các loài động vật, chẳng hạn như chim cưu và bò bison nay đã tuyệt chủng, mà giết cả các chủng tộc thua kém mình. Dân đảo Tasmania, tuy cũng là người, đã bị các di dân người Âu xóa bỏ hoàn toàn trong cuộc chiến tranh diệt chủng kéo dài năm chục năm. Liệu chúng ta có là tông đồ rao giảng lòng nhân ái để mà oán trách nếu người Hỏa tinh gây chiến cũng với tinh thần như thế? Người Hỏa tinh hình như đã tính toán cuộc đột kích của họ một cách tỉ mỉ đáng ngạc nhiên - hiểu biết về toán học của họ hiển nhiên vượt xa chúng ta - và họ đã chuẩn bị trong sự đồng tâm nhất trí hầu như tuyệt đối. Nếu có thiết bị tốt, lẽ ra trong thế kỷ mười chín chúng ta đã có thể thấy tình hình ngày càng đáng ngại từ lâu. Những người như Schiaparelli đã theo dõi hành tinh đỏ - nhân thể nói luôn rằng thật lạ, từ bao thế kỷ Hỏa tinh đã bị coi là hành tinh của chiến tranh - thế nhưng họ không giải thích được những biến động bất thường của những vết đen bề mặt họ đã ghi rất rõ trên bản đồ. Suốt thời gian đó người Hỏa tinh chắc hẳn đang chuẩn bị. Khi Trái đất nằm trong vị trí trực diện(1) với Hỏa tinh vào năm 1894, trước tiên là Đài thiên văn Lick thấy một tia lửa lớn trên mặt sáng của Hỏa https://thuviensach.vn tinh, sau đó ông Perrotin ở Nice thấy, rồi các nhà quan sát khác cũng thấy. Độc giả người Anh lần đầu tiên biết về nó trên tạp chí Nature ấn bản ngày 2 tháng Tám. Tôi có xu hướng nghĩ rằng ngọn lửa rực rỡ này có thể là do họ đang đúc khẩu súng khổng lồ trong cái hố lớn thụt sâu vào lòng hành tinh của họ, súng này họ dùng để bắn chúng ta. Trong hai lần ở vị trí trực diện kế tiếp, người ta thấy những vết đen lạ gần chỗ phun lửa đó, nhưng chưa ai giải thích được. Cơn bão đổ ập lên chúng ta sáu năm trước. Khi Hỏa tinh tiến gần đến vị trí trực diện, ông Lavelle ở đảo Java đã đánh điện gửi những bản tin gây sửng sốt cho hội thông tin thiên văn về một đợt bùng nổ khí nóng sáng khổng lồ trên hành tinh ấy. Nó xảy ra gần nửa đêm ngày 12, ngay sau đó ông dùng máy quang phổ phân tích thấy đó là một khối hơi bừng cháy, chủ yếu là khí hyđrô, di chuyển với vận tốc cực nhanh về phía Trái đất. Tia lửa này tắt biến khoảng mười lăm phút sau nửa đêm. Ông so sánh nó với một cụm lửa khổng lồ bỗng nhiên vọt mạnh ra khỏi hành tinh ấy, “như khí cháy phun ra khỏi nòng súng”. Câu nói ấy đúng lạ thường. Nhưng hôm sau báo chí không đăng tin về vụ này, trừ một mẩu nhỏ trên tờ Daily Telegraph, và thế giới tiếp tục chẳng biết gì về một trong những hiểm họa nghiêm trọng nhất từng đe dọa loài người. Đáng lẽ ra tôi cũng không nghe chút gì về vụ nổ ấy nếu tôi không gặp Ogilvy, nhà thiên văn học nổi tiếng, ở làng Ottershaw. Ông rất háo hức về tin này, và trong lúc sôi nổi ông mời tôi đêm hôm ấy thay phiên với ông để theo dõi chặt chẽ hành tinh đỏ. Mặc dù từ đó đến nay đã xảy ra nhiều việc, tôi vẫn nhớ rất rõ cái đêm thức canh ấy: đài thiên văn tối đen, yên tĩnh, chiếc đèn lồng được che bóng tỏa sáng lờ mờ ở góc sàn nhà, tiếng lách cách đều đều của bánh răng kính viễn vọng, khe hở nhỏ trên mái - một hình thuôn đầy chấm sao mờ ngang dọc. Ogilvy đi đi lại lại, khuất dạng nhưng vẫn nghe thấy tiếng. Nhìn qua viễn vọng kính, ta thấy một vòng xanh thẫm và hành tinh tròn nhỏ trôi trong không gian. Nó trông thật quá đỗi nhỏ nhắn, sáng rực, bé tí, đứng yên, với những sọc ngang lờ mờ, và hơi bẹt, không hoàn toàn tròn trịa. https://thuviensach.vn Nhưng nó thật nhỏ nhắn, thật óng ánh ấm cúng làm sao - một đầu kim ánh sáng! Nó như thể run rẩy, nhưng thật ra đó là chiếc viễn vọng kính rung theo chuyển động của bánh răng có tác dụng giữ hành tinh ấy trong tầm nhìn. Trong khi tôi nhìn, hành tinh ấy dường như lớn lên rồi nhỏ lại, tiến tới rồi lùi xa, nhưng đó chỉ là vì mắt tôi mỏi. Nó cách chúng ta bốn chục triệu dặm - hơn bốn chục triệu dặm chân không. Ít ai hình dung được sự bao la của khoảng không mà trong đó cát bụi của vũ trụ vật chất bay lượn. Tôi nhớ gần nó có ba điểm sáng mờ, ba tinh cầu xa vô tận, và tất cả chung quanh nó là không gian trống rỗng tối đen khôn dò. Ta đều biết màu đen ấy thế nào trong một đêm băng giá rực ánh sao. Trong viễn vọng kính, màn đen dường như thăm thẳm hơn nhiều. Và vô hình đối với tôi, vì quá xa quá nhỏ, nhưng vẫn đang bay nhanh và đều đều tiến tới, vượt qua khoảng xa không thể tưởng tượng ấy, mỗi phút mỗi gần hơn nhiều ngàn dặm, là Vật họ gửi tới chúng ta, Vật sẽ đem quá nhiều xung đột, tai họa và chết chóc tới cho Trái đất. Trong khi nhìn, tôi không hề tưởng tượng nổi, không ai trên Trái đất có thể tưởng tượng nổi chiếc hỏa tiễn tuyệt đối chính xác ấy. Tối hôm đó lại có một tia khí đốt khác bay ra khỏi hành tinh xa xôi ấy. Tôi thấy nó. Một chớp lóe hoe đỏ ở mép hành tinh ấy, một vết chỉ hơi nhô ra viền ngoài của nó đúng lúc đồng hồ gõ nửa đêm. Thấy vậy, tôi gọi Ogilvy và ông tới thế chỗ tôi. Đêm ấm, tôi khát nước, tôi vừa đi vừa duỗi chân cho đỡ mỏi một cách vụng về và mò mẫm trong bóng tối, tới cái bàn nhỏ có gắn vòi nước, trong khi Ogilvy ngạc nhiên thốt lên lúc luồng khí bay về phía chúng ta. Tối hôm ấy, gần như chính xác hai mươi bốn giờ sau chiếc đầu tiên, một chiếc hỏa tiễn vô hình khác bắt đầu từ Hỏa tinh lên đường tới Trái đất. Tôi nhớ mình ngồi đó chỗ cái bàn trong bóng tối, với những vết xanh lục và đỏ thẫm chập chờn trước mắt. Tôi ước gì mình có lửa để hút thuốc, không nghĩ tia sáng nhỏ bé mình vừa thấy kia có ý nghĩa gì và nó sắp đem lại điều gì cho mình. Ogilvy quan sát tới một giờ sáng rồi thôi, sau đó chúng tôi https://thuviensach.vn thắp đèn lồng rồi đi bộ về nhà ông. Dưới kia, trong bóng tối, làng Ottershaw và Chertsey và hàng trăm người nơi đó đang ngủ yên bình. Tối hôm ấy ông đặt ra nhiều giả thuyết về tình trạng của Hỏa tinh, và chế giễu ý tưởng tầm thường rằng trên đó có những sinh vật đang chuyển tín hiệu cho chúng ta. Quan điểm của ông là có thể hành tinh ấy đang bị một trận mưa thiên thạch đổ xuống ào ạt, hay có một vụ núi lửa bùng nổ dữ dội. Ông vạch ra cho tôi thấy rằng tiến hóa hữu cơ khó có thể xảy ra trong cùng một chiều hướng trên hai hành tinh kề cận nhau. Ông nói: “Khả năng trên Hỏa tinh có sinh vật giống như loài người là một phần triệu.” Hàng trăm nhà quan sát đã thấy ngọn lửa tối hôm đó, và tối hôm sau vào khoảng nửa đêm, và vào đêm sau nữa, và mỗi đêm lại thấy một ngọn lửa trong liên tiếp mười đêm. Không ai trên Trái đất cố thử giải thích tại sao lửa lại ngừng phụt lên sau đêm thứ mười. Có thể là khói khi phóng hỏa tiễn làm cho người Hỏa tinh cảm thấy khó chịu. Nhìn qua kính viễn vọng cực mạnh trên Trái đất, những đám khói hay bụi dày đặc này trông như những vết xám nhỏ dao động, tỏa khắp bầu khí quyển trong trẻo của hành tinh ấy và che mờ những nét quen thuộc của nó. Cuối cùng thậm chí các tờ nhật báo cũng chú ý tới những nhiễu loạn ấy, và các bài viết phổ thông xuất hiện đây đó, khắp nơi, bàn về núi lửa trên Hỏa tinh. Tôi nhớ tạp chí Punch nửa nghiêm trang nửa hài hước đã vui vẻ dùng nó trong tranh hí họa chính trị. Tất cả đều không ngờ rằng những chiếc hỏa tiễn người Hỏa tinh đã bắn về phía Trái đất, chúng đang bay với tốc độ hàng bao dặm mỗi giây qua không gian bao la trống rỗng, giờ này sang giờ khác, ngày này sang ngày khác, mỗi lúc một gần hơn. Bây giờ tôi thấy có vẻ lạ lùng gần như không tưởng tượng được rằng trong khi cái chết trước mắt đang lơ lửng trên đầu mà người ta lại có thể cứ loay hoay lo những việc nhỏ nhặt như thế. Tôi nhớ Markham đã hân hoan ra sao khi tìm được tấm ảnh mới của hành tinh ấy để minh họa cho tờ báo mà ông là chủ bút dạo đó. Thiên hạ những thời sau khó lòng hình dung được sự thừa mứa và tính năng nổ của ngành báo chí hồi thế kỷ mười chín. Riêng về phần mình, tôi bận tập đi xe đạp, và bù đầu vì loạt bài thảo luận về phương https://thuviensach.vn hướng biến đổi của các ý niệm đạo đức sau này một khi văn minh tiến triển. Một đêm (khi ấy chiếc hỏa tiễn đầu tiên có thể còn cách chưa tới mười triệu dặm) tôi đi tản bộ với vợ. Trời sáng sao, tôi giải thích về hình ảnh các chòm sao và chỉ cho nàng thấy Hỏa tinh, nó như một đốm sáng rực rỡ đang bò lên thiên đỉnh, nơi nhiều chiếc kính viễn vọng đang nhắm tới. Đó là một đêm ấm áp. Một nhóm du ngoạn từ Chertsey hay Isleworth trở về ngang qua chúng tôi, vừa ca hát vừa chơi nhạc. Đèn sáng trong cửa sổ trên lầu các căn nhà lúc người ta đi ngủ. Từ ga xe lửa phía xa vọng lại tiếng các toa đổi đường ray, vừa gõ chuông vừa kêu rầm rập, càng xa càng nhỏ dần gần như biến thành giai điệu êm ả. Vợ tôi chỉ cho tôi thấy các ngọn đèn báo hiệu, đỏ, xanh, vàng rực rỡ treo trên khung thép, nổi lên giữa nền trời. Vạn vật dường như thật tĩnh lặng và bình an. https://thuviensach.vn Chương 2 Sao băng Rồi tới đêm sao băng đầu tiên. Lúc sáng sớm có một vệt lửa tít trên bầu khí quyển bay về hướng Đông trên quận Winchester. Hàng trăm người chắc đã thấy nó, và cho đó là một ngôi sao băng bình thường. Albin tả rằng nó để lại sau đuôi một vệt xanh lục rực sáng vài giây. Denning, chuyên gia có uy tín nhất của chúng ta về thiên thạch, nói rằng lúc mới xuất hiện nó ở độ cao chín mươi hay một trăm dặm. Ông thấy hình như nó rơi xuống đất cách ông khoảng một trăm dặm về hướng Đông. Lúc đó tôi đang ở nhà ngồi viết trong phòng làm việc. Tôi không nhìn thấy gì, dù kính cửa sổ phòng hướng về phía Ottershaw và rèm cửa kéo lên (vì dạo ấy tôi thích nhìn bầu trời đêm). Nhưng vật lạ nhất xưa nay từ ngoài không gian đến Trái đất ắt đã rơi trong lúc tôi đang ngồi ở đó, lẽ ra chỉ cần nhìn lên lúc nó bay ngang là thấy. Một số người thấy đường bay của nó nói rằng nó vừa bay vừa rít. Bản thân tôi không nghe. Nhiều người ở Berkshire, Surrey và Middlesex hẳn phải thấy nó rơi, và họ chỉ nghĩ rằng chẳng qua lại là một thiên thạch khác rơi xuống. Hình như tối hôm đó không ai bận tâm tìm khối vật chất rơi. Nhưng đến sáng sớm, Ogilvy tội nghiệp, sau khi đã thấy sao băng và tin là có một thiên thạch nằm đâu đó trên bãi đất công giữa Horsell, Ottershaw và Woking, liền dậy sớm với ý định đi tìm nó. Ngay sau hừng đông, ông tìm thấy nó không xa các hố cát. Hỏa tiễn rơi tạo nên một cái hố khổng lồ, làm cát sỏi văng dữ dội tứ phía lên bãi đất bỏ hoang thành những https://thuviensach.vn đống lớn cách xa một dặm rưỡi cũng nhìn thấy được. Bãi thạch nam bốc cháy ở mạn Đông, gây nên một làn khói xanh mỏng bốc lên trên nền trời bình minh. Vật đó gần như bị chôn hoàn toàn dưới cát, giữa đống mảnh dằm văng tứ tán của cây thông bị nó chẻ vụn khi rơi xuống. Phần không bị vùi lấp có dạng hình trụ khổng lồ, bên ngoài có một lớp vỏ cứng dày cộm trông như vảy màu nâu xám bao bọc và làm dịu đường nét. Đường kính nó khoảng ba mươi mét. Ông tiến lại gần khối ấy, ngạc nhiên vì kích thước, và càng ngạc nhiên hơn nữa vì hình dáng của nó, bởi hầu hết thiên thạch không nhiều thì ít đều gần như tròn trịa. Tuy nhiên, nó vẫn còn quá nóng sau chuyến bay qua khí quyển khiến ông không thể tới gần, ông cho rằng tiếng rộn ràng bên trong khối hình trụ là do bề mặt của nó nguội không đều, vì khi ấy ông không nghĩ ra rằng có thể nó rỗng ruột. Ông đứng lại nơi mép hố do vật ấy gây ra, đăm đăm nhìn bề ngoài kỳ lạ của nó, sửng sốt chủ yếu vì màu sắc và hình dáng khác thường, song ngay cả khi ấy ông đã mơ hồ nghĩ rằng nó đến vì một mục đích hiển nhiên nào đó. Buổi sáng sớm yên tĩnh dị thường, mặt trời mới lên khỏi hàng thông phía Weybridge, và trời đã ấm. Ông không nhớ sáng ấy có nghe thấy tiếng chim, nhưng chắc chắn gió không xào xạc, âm thanh duy nhất là tiếng chuyển động nho nhỏ bên trong khối hình trụ màu xỉ than. Ông là người duy nhất trên bãi đất. Rồi bất chợt ông giật mình nhận thấy vài miếng xỉ xám trên lớp vỏ cứng màu tro bọc ngoài thiên thạch đang rơi ra khỏi đầu mép tròn. Nó bong ra từng mẩu nhỏ và rơi lộp độp xuống cát. Một miếng lớn bất chợt bong ra, rơi xuống với một tiếng chát chúa làm tim gan ông nhộn nhạo. Trong một phút ông không hiểu đó là gì, và mặc dù sức nóng lên đến cực độ, ông vẫn leo xuống hố tới gần để xem vật ấy rõ hơn. Thậm chí khi đó ông vẫn cho rằng điều này có thể là do vật thể ấy đang nguội lại, nhưng ý đó không ổn vì tro chỉ rơi ra từ phía đầu khối hình trụ. https://thuviensach.vn Rồi ông nhận ra rằng, rất từ từ, cái nắp tròn của khối hình trụ đang xoay tròn trên thân của nó. Chuyển động đó chậm tới nỗi ông chỉ khám phá ra khi nhận thấy một vệt đen nám phút trước hãy còn gần ông mà giờ đã ở mặt bên kia của hình trụ. Ngay cả lúc ấy ông cũng không hiểu thế là sao, cho tới khi nghe một tiếng rít kèn kẹt và thấy vệt đen đó bật lên phía trước vài phân. Rồi trong chớp mắt ông chợt hiểu. Khối hình trụ không phải do tự nhiên tạo thành - nó rỗng ruột - một đầu có thể vặn ra! Một cái gì bên trong khối hình trụ đang vặn nắp ra! Ogilvy thốt lên: “Trời ơi! Trong đó có người… trong đó có người! Bị nung gần chết! Đang cố thoát ra!” Ngay lập tức, choàng tỉnh, ông nhận ra vật ấy có liên quan với tia sáng lóe lên trên Hỏa tinh. Nghĩ tới sinh vật bị nhốt bên trong, ông hãi hùng đến nỗi quên đi cái nóng mà tiến tới khối hình trụ để vặn giúp. Nhưng may mắn là nhiệt tỏa ra âm ỉ đã ngăn ông lại trước khi ông có thể bị phỏng tay vì kim loại còn đang nóng đỏ. Thấy thế, ông đứng lưỡng lự một lát, rồi quay đi, bò ra khỏi hố, chạy điên cuồng về Woking. Lúc ấy chắc khoảng sáu giờ sáng. Ông gặp một người đánh xe và cố nói cho anh ta hiểu, nhưng câu chuyện ông kể và diện mạo ông quá rồ dại - mũ ông đã rơi trong hố - tới nỗi anh ta cứ đánh xe đi tiếp, ông cũng thất bại tương tự với anh bồi quán rượu vừa mới mở cửa quán bên cầu Horsell. Anh chàng này nghĩ ông là người điên bỏ trốn và toan nhốt ông vào quán rượu. Vì thế ông hơi tỉnh lại, và khi gặp Henderson, ký giả ở Luân Đôn, trong vườn nhà ông ta, ông gọi qua hàng cọc rào và bày tỏ ý mình. Ông gọi: “Henderson, anh thấy ngôi sao băng tối hôm qua chứ?” Henderson nói: “Thì sao?” “Bây giờ nó ở ngoài bãi Horsell.” Henderson thốt lên: “Chúa ơi! Thiên thạch rơi! Hay quá.” “Nhưng nó còn hơn cả thiên thạch nữa. Nó là một khối hình trụ… một hình trụ không phải tự nhiên, ôi chao ơi! Và có cái gì đó bên trong.” Henderson đứng thẳng lên, xẻng trong tay. Ông ta nói: “Cái gì vậy?” ông bị điếc một tai. https://thuviensach.vn Ogilvy kể cho ông ta nghe mọi điều mình đã thấy. Một hai phút sau Henderson mới hiểu. Khi ấy ông buông cây xẻng, vớ lấy áo khoác, chạy ra đường. Hai ông vội vàng trở lại ngay bãi đất công, và thấy khối hình trụ vẫn nằm ở vị trí cũ. Nhưng bây giờ tiếng động bên trong đã ngưng, giữa nắp và phần thân của khối hình trụ hiện ra một vòng mỏng kim loại sáng loáng. Không khí đang tràn vào hay thoát ra ở mép với tiếng xèo xèo nho nhỏ. Họ lắng nghe, dùng một khúc cây gõ lên vảy kim loại nóng, không thấy trả lời, cả hai kết luận rằng một người hay nhiều người bên trong chắc đã bất tỉnh hay đã chết. Dĩ nhiên cả hai chẳng làm gì được. Họ gọi to an ủi và hứa hẹn, rồi cùng về thị trấn để tìm người giúp. Ta có thể hình dung họ lấm lem cát, xốc xếch và phấn khích, chạy trên con đường nhỏ dưới ánh nắng rực rỡ, đúng lúc các chủ tiệm đang gỡ mấy tấm ván ghép che cửa xuống và người ta đang mở cửa sổ phòng ngủ. Henderson vào ngay nhà ga xe lửa để đánh điện gửi bản tin về Luân Đôn. Các bài báo trước đấy đã chuẩn bị cho đầu óc con người đón nhận chuyện này. Lúc tám giờ một số trẻ con và bọn vô công rồi nghề đã lên đường tới bãi đất công để xem “người chết từ Hỏa tinh”. Đó là cách bài báo mô tả sự việc. Lần đầu tiên tôi được nghe tin về nó lúc chín giờ kém mười lăm, từ đứa bé bán báo, khi ra mua tờ Daily Chronicle. Dĩ nhiên tôi sửng sốt, liền lập tức băng qua cầu Ottershaw để tới hố cát ấy. https://thuviensach.vn Chương 3 Trên bãi đất công ở Horsell Tôi thấy một nhóm nhỏ có lẽ hai mươi người đang vây quanh cái hố lớn có khối hình trụ. Tôi đã tả bề ngoài của cái khối đồ sộ chìm trong đất ấy. Mặt cỏ và đá sỏi quanh nó có vẻ cháy đen như bị gây ra bởi một vụ nổ bất ngờ. Chắc chắn là khi chạm đất nó đã gây tóe lửa. Henderson và Ogilvy không có mặt ở đó. Tôi nghĩ họ cho rằng lúc này chẳng thể làm được gì nên đã bỏ đi ăn sáng ở nhà Henderson. Bốn năm đứa bé ngồi trên mép hố, đong đưa chân, tiêu khiển bằng cách ném đá vào cái khối lớn ấy cho tới khi tôi ngăn chúng lại. Sau khi tôi nhắc nhở, chúng bắt đầu len lỏi chơi rượt bắt giữa nhóm người đứng xem. Trong số này có hai người đi xe đạp, một anh chuyên làm những việc vặt trong vườn mà đôi khi tôi thuê, một đứa con gái bế em bé, anh Gregg hàng thịt với đứa con trai nhỏ của anh, hai ba kẻ ăn không ngồi rồi và vài anh vác gậy cho người chơi gôn vẫn hay la cà quanh nhà ga xe lửa. Chẳng ai nói gì nhiều. Hồi đó thường dân ở Anh ít người biết tí gì về thiên văn. Hầu hết đều im lặng nhìn chăm chú phía đầu khối hình trụ, nó giống như cái mặt bàn lớn và vẫn nằm yên như lúc Ogilvy và Henderson bỏ đi. Tôi đoán nói chung họ thất vọng vì không thấy đống xác chết cháy đen mà là cái khối vô tri giác này. Một số bỏ đi lúc tôi ở đó, một số khác đến. Tôi leo xuống hố và nghĩ mình nghe thấy tiếng chuyển động nhỏ dưới chân. Cái nắp chắc chắn đã ngừng xoay. Chỉ tới khi lại gần như thế tôi mới thấy rõ hết sự dị thường của vật này. Thoáng nhìn nó chẳng hấp dẫn gì hơn một cỗ xe bị lật hay một thân https://thuviensach.vn cây bị bạt đổ qua đường. Thật vậy, chẳng có gì nhiều. Nó tựa như một cái phao gỉ sét. Phải có một chút kiến thức khoa học mới nhận thấy lớp vảy xám trên vật ấy không phải là gỉ sét thông thường, và thứ kim loại trắng ngà lấp lánh nơi khe hở giữa cái nắp và khối hình trụ có màu sắc kỳ lạ. “Ngoài Trái đất” chẳng có nghĩa gì đối với hầu hết người xem. Lúc đó tôi biết khá rõ rằng vật ấy từ Hỏa tinh đến, nhưng tôi cho là nó không thể chứa bất cứ sinh vật nào. Tôi nghĩ có thể cái nắp tự động vặn ra. Khác với Ogilvy, tôi vẫn tin rằng trên Hỏa tinh có người. Tâm trí tôi tưởng tượng nó có thể chứa một bản văn, rồi nghĩ đến những khó khăn người ta có thể sẽ gặp khi dịch nó, và liệu chúng ta có tìm thấy những đồng xu và hình mẫu trong đó hay không, vân vân. Nhưng quả quyết về điều này thì hơi quá chủ quan. Tôi sốt ruột muốn thấy nó mở ra. Khoảng mười một giờ, bởi hình như chẳng có gì xảy ra, tôi bèn đi bộ về nhà ở Maybury, trong đầu đầy những ý nghĩ về nó. Nhưng tôi thấy khó mà tiếp tục viết thêm về những nghiên cứu trừu tượng của mình. Đến chiều bộ mặt của bãi đất công đã thay đổi rất nhiều. Ấn bản sớm của các tờ báo buổi chiều đã làm Luân Đôn sửng sốt với những hàng tít lớn: MỘT THÔNG ĐIỆP TỪ HỎA TINH CHUYỆN DỊ THƯỜNG Ở WOKING Vân vân. Ngoài ra, bức điện Ogilvy gửi cho Hội Thông tin Thiên văn đã khuấy động mọi đài thiên văn trong ba vương quốc(2). Có năm bảy chiếc xe độc mã từ nhà ga Woking tới đậu trên đoạn đường cạnh hố cát, một chiếc độc mã mui trần từ làng Chobham, và một cỗ xe khá vương giả. Ngoài ra còn có cả một đống xe đạp. Và thêm rất nhiều người chắc đã đi bộ từ Woking và Chertsey tới, mặc dù trời nóng, vì thế tổng cộng lại là một đám đông đáng kể, trong số đó có một hai phụ nữ ăn mặc lòe loẹt. https://thuviensach.vn Trời nóng như đổ lửa, bầu trời không một gợn mây, cũng chẳng một hơi gió, bóng râm duy nhất là dưới vài cây thông rải rác. Mảng thạch nam bị cháy đã được dập tắt, nhưng khu đất phẳng dẫn tới làng Ottershaw cháy đen ngút tầm mắt vẫn còn bốc lên những dải khói thẳng đứng. Một ông bán quà vặt nhanh trí ở Đường Chobham đã cho đứa con trai đẩy tới một xe cút kít đầy táo xanh và nước gừng. Tôi tiến tới mép hố, thấy một nhóm sáu bảy người trong đó - Henderson, Ogilvy, và một ông cao lớn tóc vàng hoe sau này tôi biết là Stent, Nhà thiên văn Hoàng gia(3), với vài nhân công đang dùng cuốc xẻng. Stent đang hướng dẫn bằng một giọng rõ ràng, the thé. Ông đứng trên khối hình trụ lúc này hiển nhiên đã nguội đi nhiều, mặt ông đỏ ửng, đầm đìa mồ hôi, và hình như có điều gì làm ông bực mình. Một phần lớn khối hình trụ đã được người ta bới cho lộ ra, tuy khúc đuôi vẫn còn cắm dưới đất. Ngay khi Ogilvy thấy tôi trên mép hố giữa đám đông đang nhìn chăm chú, ông gọi tôi xuống, nhờ tôi đến gặp huân tước Hilton, chủ nhân của khu đất này. Ông nói đám người càng lúc càng đông đang gây trở ngại rất lớn cho việc khai quật của họ, nhất là mấy đứa trẻ. Họ muốn có một rào cản sơ sài dựng lên để ngăn người ta lại gần. Ông cho tôi biết thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng động đậy nho nhỏ bên trong lớp vỏ, nhưng các anh thợ chưa vặn nắp ra được, bởi không có chỗ nào cho họ nắm lấy cả. Lớp vỏ có vẻ rất dày, và âm thanh nho nhỏ mà chúng tôi nghe thấy có thể là tiếng náo động ầm ĩ bên trong. Tôi rất vui lòng làm theo lời ông yêu cầu, vì nhờ thế tôi sẽ là một trong các khán giả có quyền được vào bên trong hàng rào để xem. Tôi không tìm thấy huân tước Hilton ở nhà ông, nhưng người ta cho tôi biết ông sẽ từ Luân Đôn về trên chuyến xe lửa sáu giờ khởi hành ở Waterloo. Lúc đó khoảng năm giờ mười lăm, vì thế tôi về nhà uống trà, rồi đi bộ tới nhà ga để chờ ông. https://thuviensach.vn Chương 4 Khối hình trụ mở ra Khi tôi trở lại bãi đất công thì mặt trời đang lặn. Lác đác nhiều nhóm người đang vội vàng từ hướng Woking đi tới, và một hai người quay về. Đám người quanh hố đã đông hơn, đứng đen ngòm trên nền trời màu vàng chanh - có lẽ tới hai trăm người. Có nhiều tiếng quát tháo, và có vẻ người ta đang giằng co nhau chung quanh hố. Đầu tôi chợt tưởng tượng ra những chuyện kỳ dị. Khi tới gần hơn, tôi nghe giọng của Stent: “Lùi lại! Lùi lại!” Một thằng bé chạy về phía tôi. Nó nói lúc chạy ngang: “Nó cục cựa, vặn ra vặn vô. Cháu sợ. Cháu vìa nhà, cháu vìa.” Tôi đi tiếp tới chỗ đám đông. Tôi nghĩ phải có đến hai ba trăm người chen chúc xô đẩy nhau, một hai bà có mặt cũng năng nổ chẳng thua ai. Một người nào đó kêu lên: “Hắn ngã xuống hố rồi!” Vài người khác nói: “Lùi lại!” Đám đông hơi lưỡng lự, tôi liền chen qua. Mọi người hình như rất phấn khích. Tôi nghe tiếng rù rì kỳ lạ trong hố. Ogilvy nói: “Tôi đã bảo giữ bọn ngốc đó xa ra! Chúng tôi không biết có cái quái gì trong này, hiểu chưa!” Tôi thấy một thanh niên, hình như anh ta giúp việc trong một cửa hiệu ở Woking, đứng trên khối hình trụ và đang cố leo ra khỏi hố. Đám đông đã xô anh ta xuống. https://thuviensach.vn Đầu của khối hình trụ đang được vặn ra từ bên trong. Rãnh ốc sáng loáng lòi ra gần sáu tấc. Một người nào đó vấp phải tôi, làm tôi suýt bị hất văng lên đầu con ốc. Tôi quay lại, đúng lúc đó con ốc chắc đã rời ra hẳn, vì nắp khối hình trụ rơi xuống sỏi phát ra một tiếng rền đinh tai. Tôi thúc khuỷu tay vào người phía sau mình, rồi quay đầu lại nhìn vật ấy. Trong một thoáng lỗ hổng tròn trịa ấy có vẻ đen ngòm. Tôi bị mặt trời lặn chiếu vào mắt. Tôi nghĩ đám đông trông đợi thấy một người chui ra - có lẽ hơi khác với người trên Trái đất chúng ta, nhưng về cơ bản vẫn là một người. Tôi biết tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng kìa, tôi lập tức thấy một vật đang cựa quậy trong hốc tối: những cử động cuồn cuộn lờ mờ đè lên nhau, rồi hai cái đĩa tỏa sáng - như cặp mắt. Rồi một vật tựa như con rắn nhỏ màu xám, to cỡ cây gậy, vặn vẹo ngoi lên khỏi phần thân giữa đang quằn quại, ngọ nguậy trên không trung hướng về phía tôi - rồi một vật nữa. Tôi bỗng thấy lạnh toát. Một phụ nữ phía sau rú lên. Tôi hơi quay người lại, mắt vẫn dán vào khối hình trụ, lúc này từ trong đó đang thò ra nhiều tua khác, và bắt đầu lùi ra xa khỏi mép hố. Tôi thấy vẻ sửng sốt trên mặt những người quanh mình bỗng biến thành nỗi kinh hoàng. Tôi nghe những tiếng kêu chẳng thành lời khắp xung quanh. Nói chung mọi người đều lùi lại. Tôi thấy anh nhân viên bán hàng vẫn đang cố leo lên mép hố. Tôi thấy chỉ còn một mình tôi, mọi người bên kia hố đang bỏ chạy, Stent chạy cùng với họ. Tôi lại nhìn khối hình trụ, và cảm thấy kinh hoàng khôn cưỡng. Tôi đứng như phỗng đá, nhìn đăm đăm. Một khối tròn lớn xam xám, có lẽ to bằng con gấu, đang từ từ khó nhọc ngoi ra khỏi khối hình trụ. Lúc nó phình ra, ánh nắng chiếu vào nó lấp lánh như tấm da ướt. Hai con mắt lớn sẫm màu nhìn tôi không rời. Cái tảng tròn chung quanh mắt là cái đầu của vật ấy, trên có một thứ từa tựa như khuôn mặt. Dưới cặp mắt là cái miệng không môi, mấp máy, hổn hển, nhỏ nước dãi. https://thuviensach.vn Toàn thân sinh vật ấy cố ngoi lên và phập phồng co giật. Một cái tua mỏng nắm chặt mép khối hình trụ, một tua khác ngoe nguẩy trên không. Ai chưa từng thấy một người Hỏa tinh còn sống thì khó có thể tưởng tượng bề ngoài dễ sợ lạ lùng của nó. Cái miệng hình chữ V quái dị có mép trên nhọn hoắt, không lông mày, không cằm, mép dưới như cái nêm, miệng mấp máy không ngừng, mớ vòi như nữ thần tóc rắn, phổi thở hỗn loạn trong bầu khí quyển lạ, cử động nặng nề và khó nhọc rõ ràng là do sức hút của Trái đất mạnh hơn - đáng để ý nhất là cặp mắt lớn cực kỳ dữ tợn - tất cả vừa sinh động, mạnh mẽ, vừa không giống con người, vừa què quặt, quái dị. Da nó nâu nhờn trông như nấm, trong những cử động chậm chạp mang vẻ thận trọng vụng về có cái gì đó gớm ghiếc không thể tả. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên này, qua cái nhìn thoáng chốc đầu tiên này, tôi đã hoàn toàn ghê tởm và khiếp sợ. Thình lình con quái vật biến mất. Nó lộn nhào qua mép khối hình trụ, và ngã xuống hố nghe đánh huỵch như một đống da thật lớn. Tôi nghe nó thốt lên một tiếng hự kỳ lạ, và ngay tức khắc một sinh vật khác giống nó xuất hiện đen ngòm trong lỗ hổng tối sâu. Tôi quay lưng chạy như điên, tới cụm cây đầu tiên có lẽ cách đó một trăm mét, nhưng tôi chạy xiêu vẹo và lảo đảo, vì không sao ngoảnh mặt khỏi những vật ấy. Ở đó, giữa mấy cây thông non và bụi kim tước, tôi dừng lại, hổn hển chờ diễn biến mới. Bãi đất công chung quanh hố cát có lác đác người đứng như tôi, nửa hoảng sợ nửa mê hoặc, nhìn đăm đám những sinh vật này, hay đúng hơn là nhìn đống sỏi ở mép hố có chúng nằm trong đó. Rồi tôi lại hoảng sợ khi thấy một vật đen tròn nhấp nhô ở mép hố. Đó là cái đầu của anh bán hàng đã ngã xuống hố, nhưng chỉ còn là vật đen nhỏ in trên nền trời nóng bức phía Tây. Lúc này vai và đầu gối anh đã ngoi lên, rồi hình như anh lại trượt xuống cho tới khi chỉ còn thấy đầu anh. Thình lình anh biến mất, và tôi nghĩ mình nghe một tiếng thét nhỏ vọng tới. Tôi chợt có thôi thúc muốn quay lại để giúp anh, nhưng tôi sợ. Rồi sau đó không thấy https://thuviensach.vn gì nữa, mọi thứ khuất dưới hố sâu sau đống cát do khối hình trụ làm văng lên lúc rơi xuống. Ai đi trên đường từ hướng Chobham hay Woking lại khi nhìn cảnh này sẽ ngạc nhiên - đám người bây giờ đã bớt đông, có lẽ còn khoảng hơn một trăm, đang đứng thành một vòng lớn méo mó, trong hào nước, sau bụi cây, sau cổng và bờ giậu, chẳng nói gì với nhau, có chăng là la hét đầy kích động, và cứ nhìn, chằm chằm nhìn mấy đống cát. Chiếc xe cút kít chở nước gừng, một vật vô chủ kỳ quặc, đứng đen sẫm trên nền trời thiêu đốt, và trong các hố cát có một dãy xe vô chủ với đàn ngựa đang sục mõm vào cái túi đeo trước miệng mà ăn hay đang gõ móng lên mặt đất. https://thuviensach.vn Chương 5 Tia Nhiệt Sau khi thoáng thấy người Hỏa tinh chui ra từ khối hình trụ mà họ đã dùng để bay từ hành tinh của mình đến Trái đất, tôi như bị tê liệt vì mê hoặc. Tôi cứ đứng trong thảm cây thạch nam cao tới đầu gối, đăm đăm nhìn gò đất che khuất họ. Tôi dùng dằng giữa sợ hãi và tò mò. Tôi không dám trở lại hố, nhưng cảm thấy rất muốn xem kỹ nó. Vì thế tôi bắt đầu đi một vòng lớn, vừa tìm điểm thuận lợi và vừa liên tục nhìn chằm chặp các đống cát che khuất những kẻ mới tới Trái đất của chúng ta. Một lần một khúc roi đen thon thả, như vòi bạch tuộc, lóe lên trong ánh hoàng hôn rồi lập tức rút về, sau đó một cây gậy mảnh dẻ vươn lên, từng khúc từng khúc, đầu gậy có một cái đĩa tròn lắc lư xoay vòng. Chuyện gì đang xảy ra ở đó? Hầu hết người xem đã tụ tập lại thành một hay hai nhóm, một nhóm nhỏ phía Woking, nhóm kia bên phía Chobham. Hiển nhiên họ cũng đang trong tâm trạng phân vân nửa sợ nửa hiếu kỳ như tôi. Gần tôi có vài người. Tôi tiến lại gần một ông để bắt chuyện, nhận ra ông là hàng xóm của mình, tuy tôi không biết tên. Nhưng lúc ấy không phải là lúc để nói chuyện có đầu có đuôi. Ông nói: “Thật là những con thú đáng tởm! Chúa ơi! Thật là những con thú đáng tởm!” ông cứ lặp đi lặp lại. https://thuviensach.vn Tôi hỏi: “Ông có thấy một anh ở trong hố không?” Nhưng ông không trả lời. Chúng tôi lặng im đứng bên nhau nhìn một lúc, tôi đoán là để cảm thấy an tâm khi có người bên cạnh. Rồi tôi qua một gò nhỏ cao hơn khoảng một mét để nhìn được rõ hơn, khi tôi quay tìm ông thì ông đang đi về Woking. Ráng chiều phai thành ánh nhá nhem trước khi có chuyện gì khác xảy ra. Đám người xa bên trái, phía Woking, hình như đông thêm, tôi nghe tiếng thì thầm nho nhỏ phía đó. Nhóm nhỏ phía Chobham đã phân tán. Trong hố không thấy có dấu hiệu chuyển động nào. Chính điều này lại khiến người ta can đảm, và tôi cho rằng những người từ Woking mới tới cũng đã giúp cho đám đông bạo dạn trở lại. Dù thế nào đi nữa, khi hoàng hôn lan đến, cái chuyển động chầm chậm thỉnh thoảng lại ngừng bên trên hố cát lại bắt đầu, một chuyển động dường như càng lúc càng mạnh trong khi vẫn không phá vỡ sự tĩnh mịch của buổi chiều tà chung quanh khối hình trụ. Từng nhóm hai ba bóng người đen thẳng cùng tiến tới, dừng lại, quan sát, rồi lại tiến tới, tỏa ra thành một hình lưỡi liềm mỏng không đều, có vẻ như sẽ khép hai đầu nhọn lại để vây lấy cái hố. Tôi cũng từ phía mình bắt đầu tiến tới. Rồi tôi thấy vài anh đánh xe với nhiều người nữa mạnh dạn đi xuống mấy hố cát, và nghe tiếng móng lộp cộp cùng tiếng bánh xe ken két. Tôi thấy một đứa bé đang đẩy chiếc xe cút kít chở táo đi mất. Sau đó tôi thấy, cách cái hố khoảng ba mươi thước, một nhóm người nhỏ nom đen kịt từ phía Horsell đang tiến tới, người đi đầu vẫy lá cờ trắng. Đây là Đoàn đại biểu. Trước đó đã có một cuộc hội ý vội vàng, và vì người Hỏa tinh hiển nhiên là sinh vật có trí khôn, mặc dù hình dáng của họ đáng kinh tởm, người ta đã quyết định cho họ thấy rằng chúng ta cũng có trí khôn, bằng cách ra dấu trong khi tiến lại gần họ. Lá cờ phất phới, phất phới, qua phải, rồi qua trái. Tôi đang ở quá xa nên không nhận ra có ai ở đó, nhưng về sau tôi biết Ogilvy, Stent và Henderson nằm trong số những người can dự vào ý định bắt liên lạc này. https://thuviensach.vn Nhóm nhỏ đang trên đường tiến tới này có thể nói là đã lôi kéo vòng người dần thu hẹp vào trong, bây giờ hầu như đã bao kín chu vi cái hố. Xa xa, nhiều dáng người mờ tối dè dặt đi theo họ. Thình lình một tia sáng lóe lên, khói xanh sáng rực trong hố phun ra thành ba cụm rõ rệt, nối tiếp nhau bay thẳng lên không gian tĩnh mịch. Khói này (có lẽ phải nói là lửa mới đúng) rực rỡ tới nỗi bầu trời xanh thẫm trên cao và những dải đất nâu mờ sương có mấy cây thông đen phía Chertsey dường như đột nhiên sẫm lại khi các cụm khói bay lên, và càng tối hơn sau khi khói tản mác ra. Cùng lúc đó ta có thể nghe thấy một tiếng rít nhỏ. Bên kia hố, toán người với lá cờ trắng dẫn đầu đứng sững sờ trước hiện tượng này, họ là một nhóm vài dáng người nhỏ bé lờ mờ trên mặt đất tối đen. Khi khói biếc bay lên, mặt họ lóe lên tái xanh, rồi lại nhạt nhòa khi khói tan. Rồi tiếng rít dần dần biến thành tiếng ù ù, rồi tiếng o o kéo dài inh ỏi. Một hình dáng gù gù từ từ nổi lên trên hố, và hình như nó lóe ra một tia sáng ma quái. Ngay lập tức, toán người lác đác ấy bừng cháy, ánh chói lòa nhảy từ người này qua người khác, tựa như một tia vô hình chạm vào họ rồi lóe thành ngọn lửa trắng, tựa như mỗi người bỗng tức khắc biến thành lửa. Khi ấy, nhờ ánh sáng của ngọn lửa hủy diệt họ, tôi thấy họ lảo đảo ngã xuống, và thấy những người cổ vũ họ quay lưng bỏ chạy. Tôi đứng nhìn trân trân, vẫn chưa nhận ra rằng chính thần chết đang nhảy từ người này qua người khác trong nhóm người ít ỏi đằng xa ấy. Tôi chỉ cảm thấy đây là một điều rất lạ. Một tia lóe chói lòa hầu như không tiếng động, thế rồi một người ngã chúi xuống nằm im lìm. Và Tia Nhiệt vô hình kia quét qua tới đâu là khóm thông bật cháy tới đó, mỗi bụi cây kim tước khô phực một tiếng nhỏ rồi biến thành một mảng lửa. Xa xa về phía làng Knaphill, tôi thấy cây cối, bờ giậu và những ngôi nhà gỗ bỗng nhiên bừng cháy. https://thuviensach.vn Thần chết cháy rực này, thanh gươm nhiệt vô hình khôn cản này, đang thoăn thoắt và đều đặn quét vòng. Nhờ những bụi cây tóe lửa mà nó chạm đến, tôi thấy nó đang tiến về phía mình, và kinh ngạc ngẩn người tới nỗi không thể cựa quậy. Tôi nghe tiếng lửa cháy lách tách dưới các hố cát và tiếng ngựa hí bất thần rồi bất thần im bặt. Rồi như thể có một ngón tay vô hình nhưng cực nóng đang rút lui qua đồng thạch nam giữa tôi và bọn người Hỏa tinh, và trên suốt vòng chu vi bên ngoài các hố cát mặt đất tối đen bốc khói và cháy tanh tách. Một vật gì đổ ầm xuống xa xa phía trái, nơi con đường từ nhà ga Woking nhập vào bãi đất công. Lập tức tiếng rít và tiếng u u ngưng bặt, và vật đen có hình dáng như cái vòm từ từ chìm khuất xuống hố. Mọi việc xảy ra nhanh tới nỗi tôi đã đứng bất động, sững sờ và bàng hoàng vì các tia lóe sáng. Nếu thần chết đó quét hết vòng thì chắc chắn tôi đã bị giết chết trong khi vẫn đang ngạc nhiên. Nhưng nó bỏ qua và tha cho tôi, để lại quanh tôi bóng đêm bỗng nhiên tối tăm và xa lạ. Bãi đất công mấp mô bây giờ có vẻ tối gần như đen kịt, ngoại trừ các lòng đường mờ nhạt dưới bầu trời xanh thẫm lúc vừa chập tối. Trời u ám, và bất chợt không một bóng người. Trên đầu các vì sao đang tụ lại, bầu trời hướng Tây vẫn sáng nhạt gần như xanh biếc. Các ngọn thông và mái nhà ở Horsell hiện rõ nét và đen sẫm trên ráng hồng phía Tây. Bọn người Hỏa tinh và dụng cụ của chúng đã hoàn toàn biến mất, trừ cây cột mảnh dẻ gắn tấm gương lắc lư không ngừng. Các bụi rậm và cây cối lẻ tẻ đây đó vẫn còn tỏa khói và ửng đỏ, khóm nhà phía ga Woking đang bốc lên những cột lửa cuồn cuộn trong cảnh tĩnh mịch của buổi chiều tà. Ngoài ra không có gì thay đổi, trừ nỗi sửng sốt kinh hoàng. Các đốm đen nhỏ với lá cờ trắng đã bị quét ra khỏi cõi đời, và đối với tôi dường như sự tĩnh mịch của lúc chiều tà không hề bị gián đoạn. Tôi chợt nhận ra mình đang ở trên bãi đất đen này, bất lực, không ai che chở, và cô độc. Thình lình nỗi sợ hãi như từ bên ngoài tới tấn công tôi. Tôi cố sức quay lại và lảo đảo chạy xuyên qua cánh đồng thạch nam. https://thuviensach.vn Nỗi sợ mà tôi cảm thấy là nỗi sợ không thể lý giải, là sự khiếp hãi hoảng loạn không chỉ vì người Hỏa tinh, mà còn vì ánh nhá nhem và sự tĩnh mịch khắp chung quanh mình. Nó làm tôi nhu nhược tới nỗi tôi vừa chạy vừa khóc thầm như đứa trẻ. Khi đã quay lưng chạy, tôi không dám nhìn ngoái lại. Tôi nhớ đã cảm thấy tin tưởng một cách lạ thường rằng mình đang bị đùa bỡn, rằng ngay lúc này, khi tôi sắp về đến chỗ an toàn, thì gã thần chết bí ẩn trong cái hố chứa khối hình trụ sẽ phóng theo nhanh như ánh sáng và đánh tôi ngã gục. https://thuviensach.vn Chương 6 Tia Nhiệt ở Đường Chobham Đến nay người ta vẫn kinh ngạc tự hỏi làm sao người Hỏa tinh có thể giết người quá nhanh và quá im lìm như thế. Nhiều người nghĩ rằng chúng có cách tạo ra sức nóng cực độ trong một khoang rỗng gần như tuyệt đối không dẫn nhiệt. Chúng phóng sức nóng cực độ này thành tia song song tới bất cứ mục tiêu nào chúng chọn, bằng một tấm gương cong bóng loáng có cấu tạo chưa rõ, rất giống tấm gương cong ở hải đăng dùng để phản chiếu tia sáng. Nhưng chưa ai hoàn toàn chứng minh được các chi tiết này. Dù bằng cách nào đi nữa, chắc chắn Tia Nhiệt là cốt lõi của vấn đề. Sức nóng, và tia sáng vô hình, thay vì hữu hình. Bất kỳ vật gì bắt lửa cũng đều bùng cháy khi nó chạm đến, chì chảy như nước, nó làm mềm sắt, làm nứt và chảy thủy tinh, và khi nó chạm nước thì tức khắc nước bốc thành hơi. Tối hôm ấy gần bốn chục người nằm dưới ánh sao trời quanh hố, cháy đen, quăn queo không còn nhận ra hình dáng, và suốt đêm dài, bãi đất công từ Horsell tới Maybury vắng ngắt và cháy rực. Tin tức về vụ tàn sát chắc đã tới Chobham, Woking và Ottershaw gần như cùng lúc. Khi thảm kịch xảy ra, hàng quán ở Woking đã đóng cửa, và một số người, những người buôn bán và đại loại, nghe chuyện rồi bị lôi cuốn, rủ nhau qua cầu Horsell, đi dọc theo con đường giữa các bờ giậu dẫn ra tới bãi đất công. Bạn có thể hình dung giới trẻ ăn diện chải chuốt sau ngày làm việc, coi sự kiện mới lạ này, như bất kỳ điều mới lạ nào, là một https://thuviensach.vn cái cớ để đi bách bộ với nhau và tán tỉnh lăng nhăng. Bạn có thể hình dung tiếng râm ran trên đường vào lúc hoàng hôn… Nhưng hiển nhiên ít người ở Woking biết khối hình trụ đã mở ra, mặc dù ông Henderson đáng thương đã bảo một người phóng xe đạp tới bưu điện, mang theo bản tin khẩn để gửi cho tờ báo phát hành buổi chiều. Khi nhóm này đi thành từng tốp hai ba người tới khu đất trống, họ thấy nhiều toán nhỏ đang vừa sôi nổi trò chuyện vừa nhìn săm soi tấm gương vẫn xoay tròn trên hố cát, và hẳn nhiên sự kiện hấp dẫn ấy lập tức lôi cuốn những kẻ mới đến. Lúc tám giờ rưỡi, khi Đoàn đại biểu bị tiêu diệt, ở đó ước chừng đã có một đám khoảng hơn ba trăm người, chưa kể những kẻ đã ra khỏi lối đi để tiến lại gần người Hỏa tinh, ở đó cũng có ba ông cảnh sát, trong đó có một ông cưỡi ngựa, đang cố hết sức theo yêu cầu của Stent giữ người ta lùi xa và cản không cho họ tới gần cái khối hình trụ. Bọn thiếu suy nghĩ và dễ bị kích động cất tiếng la ó phản đối, đối với họ thì chỗ đông người luôn luôn là một dịp để làm ồn và cợt nhả. Stent và Ogilvy đoán trước là có thể sẽ xảy ra xung đột họ đã gửi điện từ Horsell tới trại lưới ngay khi người Hỏa tinh ngoi ra, để xin một đại đội tới giúp bảo vệ những sinh vật lạ này khỏi bị hành hung. Sau đó họ quay lại để dẫn đầu chuyến đi bất hạnh ấy. Theo như đám đông mô tả, cái chết của họ rất giống với hình ảnh chính tôi thấy: ba cụm khói xanh biếc, tiếng ù ù trầm trầm, và các tia lửa. Nhưng đám người ấy gần kề thần chết hơn tôi rất nhiều. Nhờ có gò cát mọc đầy thạch nam cản phần dưới của Tia Nhiệt nên họ mới thoát nạn. Nếu tấm gương cong giơ cao hơn vài mét thì đã không còn ai sống sót để kể lại câu chuyện này. Họ thấy các tia lóe và nhiều người ngã xuống, rồi như thể có một bàn tay vô hình đốt cháy các bụi cây trong khi lao về phía họ trong ánh nhá nhem. Rồi một tiếng rít vang lên át tiếng o o trong hố, Tia Nhiệt quét sát đầu họ, làm phực cháy mọi ngọn dẻ trắng dọc bên đường, xẻ gạch, https://thuviensach.vn đập vỡ cửa kính, đốt khung cửa sổ và phá đổ tan tành một phần đầu hồi của căn nhà ở gần góc đường nhất. Trong tiếng đổ huỵch, tiếng rít và ánh chói lòa của cây cối bừng cháy, đám đông hoảng loạn hình như đã lưỡng lự vài tích tắc. Tàn lửa và nhánh cây cháy bắt đầu rơi xuống đường, mỗi chiếc lá như một cụm lửa. Nón mũ và quần áo bắt lửa. Rồi tiếng kêu la từ bãi đất công vang lên. Có tiếng la hét inh ỏi, rồi thình lình một anh cảnh sát phi ngựa càn qua đám hỗn loạn, hai tay ôm đầu kêu thét. Một bà hét lên: “Chúng tới!” và lập tức mọi người quay lại, xô đẩy những kẻ phía sau, mở đường về lại Woking. Họ chắc đã nhắm mắt vùng chạy như đàn cừu. Chỗ con đường hẹp lại, tối đen giữa hai bờ cao, đám đông tắc nghẽn, và một trận chen lấn dữ dội xảy ra. Đám người đó không thoát hết, có ít nhất ba người, hai bà và một đứa bé trai, bị đè bẹp và giày xéo, rồi bị bỏ lại để chết giữa nỗi kinh hoàng và bóng tối. https://thuviensach.vn Chương 7 Tôi về nhà bằng cách nào Riêng phần tôi, tôi không nhớ gì về cuộc chạy trốn của mình, ngoại trừ tâm trạng căng thẳng vì cứ vấp phải cây và lảo đảo chạy xuyên qua thạch nam. Khắp chung quanh tôi, sự khủng bố vô hình do người Hỏa tinh gây ra càng lúc càng tăng, lưỡi gươm nhiệt tàn bạo ấy có vẻ như đang càn quét, vung vẩy trên đầu trước khi hạ xuống đập chết tôi. Tôi ra tới khúc đường giữa ngã tư và làng Horsell và chạy theo đoạn đường này tới ngã tư. Cuối cùng tôi không thể đi xa hơn nữa. Mệt nhoài vì kinh hoảng và vì cuống cuồng đào thoát, tôi lảo đảo ngã xuống vệ đường. Chỗ đó gần chiếc cầu bắc ngang con kênh bên cạnh nhà máy khí đốt. Tôi ngã xuống rồi nằm yên. Chắc hẳn tôi đã nằm ở đó một lúc lâu. Tôi ngồi dậy, bối rối lạ lùng. Có lẽ trong một thoáng tôi không biết rõ làm cách nào mình đã tới chỗ đó. Nỗi kinh hoàng đã rụng khỏi tôi như lớp áo mặc ngoài. Mũ tôi đã mất, cổ áo đã đứt văng đi. Vài phút trước chỉ có ba thứ trước mắt tôi là thật: sự bao la của đêm tối, của không gian và thiên nhiên, sự yếu nhược và nỗi thống khổ của tôi, và thần chết tới gần trong gang tấc. Bây giờ như thể đảo ngược lại, điểm nhìn đột nhiên thay đổi. Tâm trí chuyển từ trạng thái này qua trạng thái khác một cách không lý giải nổi. Tôi lập tức trở lại là con người quen thuộc của mình, một công dân bình thường, đúng mực. Bãi đất công tĩnh mịch, nỗi thôi thúc đào thoát, ngọn https://thuviensach.vn lửa bất thần, tất cả như thể trong mơ. Tôi tự hỏi những điều mới xảy ra này có thật không? Tôi không thể nào tin nổi. Tôi đứng dậy, lảo đảo lên dốc cầu. Tâm trí tôi trống rỗng lạ thường. Bắp thịt và thần kinh dường như kiệt quệ. Tôi dám nói mình đã lảo đảo như say rượu. Một cái đầu nhô lên trên dốc cầu, rồi hình dáng một công nhân xách giỏ hiện ra. Một đứa bé trai chạy bên cạnh ông ta. Ông đi ngang qua tôi, chúc tôi ngủ ngon. Tôi định nói chuyện với ông, nhưng thôi. Tôi đáp lại lời chúc của ông bằng tiếng lẩm bẩm vô nghĩa, rồi tiếp tục qua cầu. Trên nhịp cầu Maybury, một chiếc xe lửa, một đám khói trắng cuồn cuộn, và một chuỗi dài cửa sổ sáng đèn, đang lao vút về hướng Nam, lách cách, lách cách, lóc cóc, lóc cóc, rồi biến mất. Một nhóm lờ mờ vài người đang nói chuyện nơi cổng một căn nhà ở dãy phố có đầu hồi xinh xắn mang tên Thềm Đông Phương. Tất cả nom quá thật và quá quen thuộc. Còn phía sau tôi! Hoảng hốt, quái dị! Tôi tự nhủ những điều ấy không thể có thật. Có lẽ tôi là một kẻ có tính bất thường. Tôi không biết trải nghiệm của mình giống hay khác với mọi người đến mức nào. Nhiều khi tôi có cảm giác dửng dưng kỳ lạ đối với chính mình và thế giới chung quanh; tôi dường như từ bên ngoài nhìn vào mọi thứ, từ một nơi xa xôi không thể tưởng, ngoài thời gian, ngoài không gian, ngoài mọi nỗi ưu tư và thảm kịch. Cảm giác này rất mạnh trong tôi tối hôm ấy. Đây là một mặt khác trong giấc mơ của tôi. Nhưng điều khó hiểu là sự mâu thuẫn hoàn toàn giữa cảnh thanh bình này với thần chết chớp nhoáng đang càn quét đằng kia, cách đây chưa tới hai dặm. Nhà máy khí đốt hoạt động ầm ĩ, và các ngọn đèn điện đều bật sáng. Tôi dừng lại trước nhóm người. Tôi hỏi: “Tin tức ở bãi đất công thế nào?” Ở cổng có hai người đàn ông và một người đàn bà. Một người đàn ông quay lại nói: “Hả?” Tôi hỏi: “Tin tức ở bãi đất công thế nào?” https://thuviensach.vn Hai người đàn ông cùng hỏi: “Hổng phải ông mới ở đó về hả?” Người đàn bà sau cổng nói: “Thiên hạ cứ dấm da dấm dớ về cái bãi đất công gì đó. Chuyện gì dzậy hả?” Tôi nói: “Mấy người chưa nghe gì về người từ Hỏa tinh à? Mấy sinh vật từ Hỏa tinh tới ấy?” Người đàn bà sau cổng nói: “Nghe đầy tai rồi, cáám ơơn.” Và cả ba cùng cười. Tôi cảm thấy khờ dại và tức giận. Tôi cố kể cho họ điều mình đã thấy nhưng liền nhận ra rằng mình không kể được. Họ lại cười những câu chẳng ra đầu ra đũa của tôi. Tôi vừa nói vừa tiếp tục đi về nhà: “Mấy người sẽ nghe thêm nữa thôi.” Nơi bậc cửa tôi làm vợ mình sửng sốt, vì trông tôi quá phờ phạc. Tôi vào phòng ăn, ngồi xuống, uống chút rượu vang, và ngay khi có thể trấn tĩnh lại, tôi kể cho nàng những điều đã thấy. Bữa ăn nguội đã được dọn ra, bị bỏ mặc trên bàn trong khi tôi kể câu chuyện của mình. Tôi nói, để làm nhẹ bớt nỗi sợ hãi mà mình đã khơi lên: “Có một điều này: chúng là thứ sinh vật lê lết chậm chạp nhất mà anh từng gặp. Chúng có thể giữ lấy cái hố và giết những ai tới gần chúng đấy, nhưng chúng không ra khỏi hố được… Nhưng chúng ghê gớm quá!” Vợ tôi nhíu mày, đặt tay lên tay tôi, rồi nói: “Đừng, anh!” Tôi nói: “Tội nghiệp Ogilvy! Ông ấy có khi giờ đang nằm chết ngoài đó rồi!” Ít nhất vợ tôi không nghĩ những gì tôi đã trải qua là khó tin. Khi tôi thấy mặt nàng trắng nhợt như chết rồi, tôi ngừng bặt lại. Nàng lặp đi lặp lại: “Chúng có thể tới đây.” Tôi ép nàng uống chút rượu, và cố trấn an nàng. Tôi nói: “Chúng di chuyển khó khăn lắm.” https://thuviensach.vn Tôi bắt đầu an ủi nàng và chính mình bằng cách kể lại tất cả những gì Ogilvy đã nói với tôi rằng người Hỏa tinh không thể sống trên Trái đất. Đặc biệt, tôi nhấn mạnh tới trở ngại về trọng lực. Sức hút trên bề mặt Trái đất gấp ba lần trên bề mặt Hỏa tinh. Vì thế người Hỏa tinh sẽ nặng gấp ba lần trên Trái đất, trong khi sức mạnh cơ bắp của chúng vẫn như cũ. Chúng sẽ cảm thấy cơ thể nặng như một khối chì. Quả thật, dư luận chung là vậy. Sáng hôm sau cả hai tờ Times và tờ Daily Telegraph chẳng hạn đều nhấn mạnh tới điều đó, và cả hai, giống như tôi, đều không chú ý tới hai yếu tố hiển nhiên. Bây giờ chúng ta biết bầu khí quyển của Trái đất chứa nhiều ôxy hơn, hay nói cách khác là ít khí trơ argon hơn nhiều so với Hỏa tinh. Khí ôxy dồi dào làm cho người Hỏa tinh khỏe mạnh hơn, chắc chắn đủ để triệt tiêu sự khó khăn do cảm thấy cơ thể tăng trọng lượng. Thứ nữa, tất cả chúng ta đều bỏ sót sự kiện rằng, với trình độ phát triển máy móc mà chúng có, người Hỏa tinh có thể dễ dàng gạt bỏ hẳn nhu cầu sử dụng cơ bắp nếu thật sự cần thiết. Nhưng lúc ấy tôi không xét tới những điểm này, vì thế lập luận của tôi gạt bỏ hết mọi khả năng bị kẻ xâm lăng. Với rượu vang và thức ăn, với bàn ăn quen thuộc của mình, và với sự cần thiết phải trấn an vợ mình, tôi trở nên can đảm và yên tâm tới mức mê muội. Tôi vừa mân mê ly rượu vừa nói: “Chúng đã làm chuyện dại dột. Chúng nguy hiểm, chỉ vì rõ ràng là chúng sợ quá hóa điên. Có lẽ chúng cứ tưởng sẽ không tìm thấy sinh vật nào, chắc chắn là không sinh vật có trí khôn nào. Tệ lắm thì ta nã một trái pháo vào hố là chúng chết hết.” Rõ ràng là các biến cố kích động cực độ đã kích thích khả năng nhận thức của tôi. Tôi nhớ rõ một cách dị thường cái bàn ăn hôm đó cho tới tận bây giờ. Khuôn mặt lo âu dịu dàng của người vợ yêu quý nhìn tôi chăm chú dưới cái chụp đèn màu hồng, khăn trắng trải bàn với dao nĩa bạc và ly tách - vì dạo ấy ngay cả các tác gia triết học cũng có nhiều thứ xa xỉ nho nhỏ - rượu vang đỏ thẫm trong ly, những hình ảnh ấy rõ mồn một như chụp ảnh. https://thuviensach.vn Cuối cùng tôi ngồi, vừa kiềm chế những ý nghĩ điên rồ bằng cách hút thuốc, vừa tiếc cho sự hấp tấp của Ogilvy, vừa lên án thói sợ hoảng thiển cận của người Hỏa tinh. Con chim cưu đáng kính trên đảo Mauritius chắc cũng đã nằm oai vệ trong tổ mà bàn luận về một chiếc tàu đầy bọn thủy thủ tàn bạo sắp cập bến và thèm thịt súc vật. “Ngày mai mình sẽ mổ chết tụi nó, cưng à.” Tôi không biết điều này, nhưng đó là bữa ăn tử tế cuối cùng của tôi trước khi bắt đầu rất nhiều ngày kỳ lạ và khủng khiếp. https://thuviensach.vn Chương 8 Tối thứ Sáu Đối với tôi, điều quái lạ nhất trong tất cả những thứ lạ lùng và phi thường xảy ra hôm thứ Sáu ấy là các thói quen sáo mòn trong trật tự xã hội của chúng ta lại rất ăn khớp với các biến cố đầu tiên trong loạt sự kiện sắp sửa lật nhào cái trật tự xã hội đó. Nếu tối thứ Sáu bạn lấy cây compa vẽ một vòng tròn bán kính năm dặm chung quanh hố cát ở Woking, tôi không tin bạn sẽ tìm thấy một người nào bên ngoài cái vòng đó mà tình cảm hoặc thói quen bị xao động chút nào vì những kẻ mới tới kia, trừ phi họ là thân quyến của Stent hay ba bốn người đi xe đạp hay mấy người dân Luân Đôn nằm chết trên bãi đất công. Dĩ nhiên nhiều người đã nghe nói về khối hình trụ, và bàn tán về nó trong lúc nhàn rỗi, nhưng chắc chắn là với họ nó không giật gân như nếu chúng ta gửi tối hậu thư cho nước Đức. Tối hôm đó ở Luân Đôn, bức điện của ông Henderson đáng thương mô tả đầu hỏa tiễn từ từ vặn ra bị người ta đánh giá là tin vịt, và tờ báo buổi chiều của ông, sau khi gửi điện xác minh mà không nhận được trả lời - vì ông đã chết - bèn quyết định không in bản tin đặc biệt. Ngay cả trong vòng năm dặm ấy, đại đa số dân chúng vẫn trơ lì. Tôi đã tả thái độ của những người tôi nói chuyện. Trong khắp quận người ta ăn uống, dân đi làm chăm sóc vườn tược sau một ngày làm lụng, trẻ con được cho đi ngủ, giới trẻ lang thang hú hí trong ngõ hẻm, học trò ngồi học, sách mở trên bàn. https://thuviensach.vn Trên đường làng có thể có tiếng xì xào, trong quán rượu có thể có một đề tài mới nổi bật, và đây đó một người mang tin, hay thậm chí một kẻ thấy tận mắt sự kiện vừa xảy ra, khả dĩ tạo nên một cơn kích động, la hét, chạy ngược chạy xuôi; nhưng phần lớn lề thói hằng ngày, làm việc, ăn uống, ngủ nghê thì vẫn tiếp tục như người ta đã làm hàng bao năm, như thể chẳng có Hỏa tinh nào hiện hữu trên bầu trời. Ngay cả ở nhà ga Woking, Horsell và Chobham cũng thế. Ở ga đầu mối Woking, cho tới khuya, xe lửa vẫn đến rồi đi, các toa khác tránh qua đường ray phụ, hành khách xuống xe và đợi, mọi việc tiến hành một cách rất bình thường. Một thằng bé từ thị trấn, xâm phạm vào độc quyền của Smith(4) đang rao tin buổi chiều để bán báo. Tiếng các toa hàng rầm rập chạm nhau, tiếng còi lanh lảnh của các đầu máy ở chỗ nối, hòa lẫn với tiếng chúng rao “Người Hỏa tinh!”. Khoảng chín giờ, những kẻ phấn khích vào nhà ga mang theo những tin tức quái lạ chẳng ai tin, nhưng họ chỉ gây náo động chẳng hơn gì bọn say rượu. Những người lao xao đi Luân Đôn nhìn săm soi bóng tối ngoài cửa sổ toa xe, song chỉ thấy một tia lửa mờ nhạt leo lét sắp tàn chập chờn ở phía Horsell, một ánh đỏ và một màn khói mỏng bay ngang các vì sao, và họ nghĩ đấy chẳng qua là một đám cháy trên đồng thạch nam. Duy chỉ ở quanh bìa bãi đất chung mới có thể nhận thấy được chút náo động nào đấy. Sáu biệt thự đang cháy sát trên ranh giới làng Woking. Mọi ngôi nhà trong ba làng quay mặt ra bãi đất công đều sáng đèn, và người dân sống ở đó thức chong chong tới bình minh. Một đám đông tò mò bồn chồn nấn ná lại, kẻ đến người đi nhưng đám đông vẫn còn đó, cả trên cầu Chobham lẫn cầu Horsell. Về sau người ta biết có một hai kẻ mạo hiểm đi vào bóng tối và bò tới khá gần bọn người Hỏa tinh, nhưng họ chẳng bao giờ trở về, vì thỉnh thoảng một tia sáng quét qua bãi đất công, như chùm đèn pha trên chiến hạm, và Tia Nhiệt lập tức theo sau. Ngoài những chuyện đó, bãi đất công rộng lớn vẫn yên tĩnh và hoang vắng, các thi thể cháy đen nằm rải rác ở đó suốt đêm dưới các vì sao, cả ngày hôm sau cũng vậy. Nhiều người nghe thấy tiếng búa nện trong hố. https://thuviensach.vn Đó là tình hình vào tối thứ Sáu. Ngay chính giữa, cắm vào vỏ Trái đất lâu đời của chúng ta như một mũi tên tẩm độc, là khối hình trụ này. Nhưng chất độc chưa phát tán. Bao quanh nó là bãi đất công yên tĩnh, cháy âm ỉ nhiều chỗ, với vài hình dáng mờ tối nằm vặn vẹo đây đó. Đây đó một thân cây hay bụi rậm đang cháy. Bao quanh là một đường viền náo động, và lửa vẫn chưa lan ra ngoài viền ấy. Trên thế giới dòng đời vẫn chảy như từ ngàn xưa. Cơn sốt chiến tranh vẫn còn đang âm ỉ, để chẳng bao lâu nữa sẽ làm tắc mạch máu, thui chột thần kinh và tiêu hủy bộ não. Suốt đêm người Hỏa tinh nện ầm ầm và loay hoay, không ngủ, không mệt, hì hụi với những cỗ máy mà chúng đang chuẩn bị sẵn sàng, và thỉnh thoảng một cụm khói xanh mờ lại cuồn cuộn bay lên bầu trời đầy sao. Khoảng mười một giờ, một đại đội lính đi qua Horsell tới dàn quân dọc theo rìa bãi đất công để làm rào cản. Sau đó một đại đội khác tiến qua Chobham dàn quân trên mặt Bắc của bãi đất công. Trước đó vài sĩ quan của doanh trại Inkerman đã có mặt, và người ta báo cáo thiếu tá Eden bị mất tích. Lúc nửa đêm, vị đại tá của trung đoàn đến cầu Chobham và bận rộn hỏi đám đông. Giới chức quân sự hiển nhiên hiểu rõ tầm nghiêm trọng của vấn đề. Các tờ báo phát hành sáng hôm sau tường thuật là khoảng mười một giờ một đội kỵ binh nhẹ, hai khẩu súng liên thanh Maxim và khoảng bốn trăm người thuộc trung đoàn kỵ binh Cardigan ở căn cứ Aldershot đã khởi hành. Tích tắc sau nửa đêm, đám đông trên đường Chertsey ở làng Woking thấy một ngôi sao trên trời rơi xuống rừng thông phía Tây Bắc. Ngôi sao màu xanh lục nhạt tỏa ra một ánh chói lòa lặng lẽ như sét mùa hè. Đó là khối hình trụ thứ hai. https://thuviensach.vn Chương 9 Chiến tranh bắt đầu Ngày thứ Bảy ấy vẫn sống động trong trí tôi, một ngày hồi hộp chờ đợi. Hôm ấy cũng là một ngày mệt mỏi, nóng bức và ngột ngạt, tôi nghe nói phong vũ biểu lên xuống nhanh bất thường. Tôi ngủ ít và thức dậy sớm, tuy vợ tôi ngủ say. Trước khi ăn điểm tâm tôi ra vườn sau nhà đứng lắng nghe, nhưng phía bãi đất công chẳng có động tĩnh nào trừ tiếng con chim chiền chiện. Ông giao sữa đến như thông lệ. Nghe tiếng quân xa của ông lách cách, tôi đi vòng ra cửa bên hông nhà để hỏi thăm tin tức mới nhất, ông kể cho tôi rằng trong đêm quân đội đã bao vây người Hỏa tinh, và súng đạn đã sẵn sàng. Khi ấy tôi nghe tiếng xe lửa chạy tới Woking, một âm thanh quen thuộc làm vững dạ. Ông giao sữa nói: “Nếu có thể tránh được thì sẽ không giết chúng.” Thấy người láng giềng đang làm vườn, tôi đến tán chuyện với ông ta một lát trước khi vào ăn điểm tâm. Sáng hôm ấy chẳng có gì bất thường. Người láng giềng của tôi cho là nội ngày hôm nay quân đội có thể sẽ bắt giữ hay tiêu diệt bọn người Hỏa tinh, và cho rằng đã xảy ra bàn cãi trong Đội kỵ binh. Lính công binh học cao hơn lính thường rất nhiều, họ bàn luận một cách sắc sảo về các tình huống đặc biệt của cuộc giao tranh có thể xảy ra. Tôi mô tả Tia Nhiệt cho họ, thế là họ khởi sự cãi nhau. Một anh nói: “Tao nghĩ mình nên ngụy trang bò lên tấn công tụi nó.” https://thuviensach.vn Một anh khác nói: “Đồ ngu! Ngụy trang nào mà được với tụi quỷ này hả? Mấy cây gậy đó nướng chín mày liền! Mình nên lẻn theo địa thế tới càng gần càng tốt, rồi đào hào.” “Dẹp mấy cái hào của mày đi! Mày lúc nào cũng muốn đào hào, đáng lẽ mày sinh ra là con thỏ mới đúng, đồ nhãi ranh.” Người thứ ba, một ông nhỏ bé, ngăm đen, trầm ngâm, hút tẩu thuốc, cắt ngang: “Tụi nó hổng có cái cổ nào hả?” Tôi lặp lại mô tả của mình. Ông ta nói: “Đúng là thứ bạch tuộc. Người ta nói giáo sĩ lưới người, lần này là binh sĩ lưới cá!”(5) Người đầu tiên nói: “Giết bọn thú như vậy đâu có phải là sát nhân.” Người đàn ông ngăm đen nhỏ bé nói: “Tại sao không nã pháo cho tiêu tùng tụi khốn khiếp đó cho rồi? Mày đâu có biết tụi nó có thể làm trò gì.” Người đầu tiên nói: “Pháo của mày đâu? Hổng kịp. Mưu của tao là làm chớp nhoáng, và làm tức khắc.” Họ cứ thế bàn cãi. Một lát sau tôi bỏ đi tới ga xe lửa để mua hết mấy tờ báo buổi sáng tôi tìm được. Nhưng tôi sẽ không tả mãi về cái buổi sáng dài lê thê đó và cái buổi chiều còn lê thê hơn để khiến cho người đọc chán. Tôi không có cách nào thấy được bãi đất công, vì ngay cả các tháp nhà thờ ở Horsell và Chobham cũng nằm trong tay giới chức quân sự rồi. Những người lính mà tôi nói chuyện chẳng biết chút gì, còn cánh sĩ quan thì vừa bí mật vừa bận rộn. Tôi thấy dân thị trấn lại hoàn toàn yên tâm vì có sự hiện diện của quân đội. Và tôi nghe lần đầu tiên từ Marshall, ông bán thuốc lá, rằng con trai ông là một trong những người chết trên bãi đất công. Binh lính đã bắt người dân ở ven làng Horsell khóa cửa nhà rồi di tản. Tôi về ăn trưa lúc hai giờ, mệt nhoài, vì như đã nói hôm ấy rất nóng và ngột ngạt. Để tỉnh táo lại, chiều hôm đó tôi tắm nước lạnh. Khoảng bốn giờ rưỡi, tôi tới nhà ga xe lửa để mua một tờ báo buổi chiều, vì các tờ báo buổi https://thuviensach.vn sáng tường thuật hoàn toàn thiếu chính xác về vụ giết Stent, Henderson, Ogilvy và những người khác. Nhưng chẳng có gì mà tôi chưa biết. Người Hỏa tinh không ló ra một chút nào nữa. Chúng có vẻ bận rộn trong hố, tiếng búa nện và khói bốc lên hầu như liên tục. Hiển nhiên chúng đang bận chuẩn bị chiến đấu. Công thức rập khuôn của báo chí là: “Nhiều nỗ lực mới để bắt liên lạc, nhưng thất bại.” Một anh lính công binh bảo tôi là một người trong hào đã cố liên lạc bằng lá cờ gắn trên cây sào dài. Người Hỏa tinh chú ý tới đề nghị đó như chúng ta chú ý tới tiếng rống của con bò. Phải thú nhận rằng tôi rất kích động khi nhìn các lực lượng vũ trang này, các chuẩn bị này. Trí tưởng tượng của tôi trở nên hiếu chiến, nghĩ tới hàng chục cách đánh bại kẻ xâm lăng, ước mơ tham chiến và thói anh hùng thời học trò của tôi trỗi dậy. Lúc đó đối với tôi hình như đây khó có thể là một cuộc giao chiến ngang sức. Họ có vẻ rất bất lực trong cái hố kia. Khoảng ba giờ bắt đầu có tiếng súng gầm đều đặn từ Chertsey hay Addlestone. Tôi được biết người ta đang pháo kích khu rừng thông cháy âm ỉ nơi khối hình trụ thứ hai rơi xuống, với hy vọng tiêu diệt vật đó trước khi nó mở ra. Tuy nhiên, phải đến khoảng năm giờ mới có một khẩu pháo nhỏ tới được Chobham để đánh toán người Hỏa tinh đầu tiên. Khoảng sáu giờ chiều, lúc đang ngồi uống trà với vợ trong nhà hóng mát, sôi nổi nói về trận chiến đang đe dọa chúng ta, tôi nghe tiếng nổ rền từ bãi đất công, và lập tức sau đó là một tràng súng. Ngay kế tiếp là tiếng loảng xoảng dữ dội, khá gần chúng tôi, làm rung chuyển mặt đất. Tôi chạy vội ra sân cỏ, thấy ngọn cây chung quanh Đại học Đông Phương cháy đỏ khói mù, và tháp nhà thờ nhỏ bên cạnh trường đổ xuống tan tành. Đỉnh nóc đền thờ Hồi giáo biến mất, và mái trường đại học như thể bị một khẩu đại bác một trăm tấn bắn trúng. Một ống khói nhà chúng tôi vỡ ra như bị trúng đạn, bay mất, một mảng ống khói lăn lách cách trên ngói rồi rơi xuống thành một đống mảnh vỡ đỏ rực trên luống hoa bên cạnh cửa sổ phòng làm việc của tôi. https://thuviensach.vn Tôi và vợ đứng chết sững. Rồi tôi nhận ra rằng bây giờ, một khi không còn được trường đại học che khuất, đỉnh đồi Maybury chắc hẳn nằm trong tầm Tia Nhiệt của người Hỏa tinh. Thấy thế tôi nắm tay vợ và chẳng cần kiểu cách kéo nàng chạy ra đường. Rồi tôi tìm cô người làm, bảo cô ta là tự tôi sẽ lên lầu lấy cái rương cô đang nằng nặc đòi mang theo. Tôi nói: “Mình không ở lại đây được,” và trong khi tôi nói, tiếng súng lại nổ một hồi trên bãi đất công. Vợ tôi kinh hoảng nói: “Nhưng mình đi đâu?” Tôi bối rối suy nghĩ. Rồi tôi nhớ tới thân quyến của nàng ở Leatherhead. “Leatherhead!” Tôi hét át tiếng ầm ĩ chợt đến. Nàng nhìn xuống đồi. Thiên hạ đang ra khỏi nhà, sửng sốt. Nàng nói: “Làm sao mình tới Leatherhead?” Tôi thấy dưới đồi có một toán kỵ binh dưới cầu xe lửa, ba người phi nước đại qua các cánh cổng đang mở của Đại học Đông Phương, hai người khác xuống ngựa và bắt đầu chạy từ nhà này qua nhà khác. Mặt trời đỏ như máu chiếu qua đám khói bốc lên trên ngọn cây, tỏa ánh sáng ma mị lạ lùng trên vạn vật. Tôi nói: “Chờ ở đây, ở đây em an toàn.” Rồi tôi lập tức chạy tới tiệm Chó Đốm, vì tôi biết người chủ tiệm có một con ngựa và cỗ xe độc mã nhẹ. Tôi chạy, vì tôi hiểu rằng chốc lát nữa thôi mọi người bên này ngọn đồi sẽ di chuyển. Tôi tìm thấy ông chủ trong quầy, không biết gì về chuyện đang xảy ra phía sau nhà mình. Một người đàn ông đứng xoay lưng lại tôi, đang nói chuyện với ông. Ông chủ tiệm nói: “Tôi phải lấy ông một bảng Anh, nhưng tôi không có ai đánh xe chở nó cho ông đâu.” Tôi nói qua vai người đàn ông lạ: “Tôi trả ông hai bảng.” https://thuviensach.vn “Để làm gì?” Tôi nói: “Và tôi sẽ trả lúc nửa đêm.” Ông chủ tiệm nói: “Trời ơi! Làm cái gì mà vội thế? Tôi đang bán heo thôi mà. Hai bảng, rồi ông đem về trả? Chuyện gì vậy?” Tôi vội giải thích rằng tôi phải rời nhà, vì thế tôi thuê được chiếc xe. Lúc ấy tôi thấy gần như chẳng có lý do gì mà ông chủ quán cũng phải rời nhà sớm. Tôi cẩn thận lấy chiếc xe ngay tại chỗ, đánh ra đường, để cho vợ tôi và cô người làm trông chừng, rồi chạy vội vào nhà gói ghém vài món quý giá mà chúng tôi có, như bộ đồ ăn bằng bạc, vân vân. Hàng dẻ trắng bên dưới nhà bốc cháy trong lúc tôi gom đồ đạc, và hàng cọc rào ở đầu đường ửng đỏ. Trong lúc tôi tất tưởi, một trong hai anh kỵ binh đã xuống ngựa chạy bộ tới. Anh ta đi từ nhà này qua nhà khác, khuyến cáo mọi người rời nhà. Anh đi ngang lúc tôi đang ra cửa trước, lôi theo tài sản của mình gói trong tấm vải trải bàn. Tôi gọi với theo anh: “Có tin gì không?” Anh ta quay lại, nhìn chăm chăm, nói oang oang đại khái là “bò ra, ở trong một cái giống như cái lồng bàn”, rồi chạy tiếp tới cổng căn nhà trên đỉnh đồi. Một cuộn khói đen bỗng lan qua đường che khuất anh một lát. Tôi chạy qua gõ cửa nhà người láng giềng, để kiểm tra cho chắc điều tôi vốn đã biết, rằng vợ chồng ông đã khóa cửa đi Luân Đôn rồi. Tôi lại vào nhà mình để lấy cái rương của cô người làm như đã hứa, lôi nó ra, ấn nó vào bên cạnh cô phía sau chiếc xe, rồi nắm dây cương nhảy lên ghế đánh xe bên cạnh vợ tôi. Một lát sau chúng tôi ra khỏi đám khói và đám ồn ào, thúc ngựa xuống sườn dốc bên kia Đồi Maybury về hướng Old Woking. Phía trước là quang cảnh rực nắng yên tĩnh, cánh đồng lúa mì trải dài hai bên đường, và Quán trọ Maybury với tấm bảng hiệu lắc lư. Tôi thấy cỗ xe của ông bác sĩ đằng trước. Tới chân đồi, tôi ngoái lại nhìn sườn đồi vừa mới đi qua. Những dải khói đen đặc chen lẫn với những sợi lửa đỏ đang bốc lên trong không gian yên tĩnh, hắt bóng đen lên những ngọn cây xanh phía Đông. Khói đã lan xa theo hướng Đông-Tây, phía Đông tới rừng thông https://thuviensach.vn ở Byfleet, phía Tây thì tới Woking. Trên đường rải rác người chạy về phía chúng tôi. Lúc này nghe rất nhỏ, nhưng rất rõ, qua bầu không khí nóng và yên tĩnh, tiếng vút vút khẩu súng máy rất nhanh lại lặng đi và tiếng lốp bốp từng chặp của mấy khẩu súng trường. Hình như người Hỏa tinh đang đốt mọi thứ trong tầm Tia Nhiệt của chúng. Tôi đánh xe không giỏi, nên lập tức phải quay sang chú ý đến con ngựa. Khi tôi ngoái nhìn lại thì ngọn đồi thứ hai đã che khuất khói đen. Tôi dùng roi quất ngựa, rồi thả lỏng dây cương cho tới khi Woking và Send nằm giữa chúng tôi và cảnh náo loạn dồn dập đó. Tôi bắt kịp và vượt qua ông bác sĩ ở đoạn đường giữa Woking và Send. https://thuviensach.vn Chương 10 Trong cơn bão Leatherhead cách Đồi Maybury khoảng mười hai dặm. Mùi cỏ khô thoang thoảng tỏa khắp cánh đồng cỏ tươi tốt quá khỏi Pyrford, các bờ giậu hai bên đường vô vàn hoa tầm xuân rực rỡ dịu thơm. Tiếng súng khi nãy bất chợt dồn dập nổi lên lúc chúng tôi đánh xe xuống Đồi Maybury bây giờ lại cũng thình lình ngưng bặt, để lại buổi tối rất thanh bình và yên tĩnh. Khoảng chín giờ, chúng tôi tới Leatherhead mà không gặp rủi ro nào, và con ngựa được nghỉ một giờ trong khi tôi ăn tối với thân quyến và phó thác vợ tôi cho họ chăm sóc. Vợ tôi đã im lặng một cách lạ lùng trong suốt chuyến đi, và có vẻ bị ám ảnh vì những điềm gở. Tôi trò chuyện để trấn an nàng, vạch ra rằng người Hỏa tinh bị kẹt trong hố bởi vì chúng quá nặng nề, cùng lắm là có thể bò một chút ra khỏi hố, nhưng nàng chỉ trả lời nhát gừng. Nếu tôi không hứa với ông chủ quán thì chắc nàng đã nài nỉ tôi ở lại Leatherhead tối hôm ấy. Giá tôi đã ở! Tôi nhớ rằng khi chúng tôi chia tay mặt nàng trắng bệch. Riêng phần tôi, tôi đã kích động như phát sốt cả ngày. Một thứ rất giống như cơn sốt chiến tranh thỉnh thoảng xảy ra trong cộng đồng văn minh đã ngấm vào máu tôi, và trong thâm tâm tôi không hối tiếc lắm khi phải trở lại Maybury tối hôm đó. Thậm chí tôi còn sợ rằng loạt súng cuối cùng mà tôi nghe có thể đã giết sạch bọn xâm lăng từ Hỏa tinh. Tôi có thể mô tả chính xác tâm trạng của mình lúc ấy là muốn tham dự vào cuộc giết chóc. https://thuviensach.vn Tôi lên đường trở về lúc gần mười một giờ. Đêm hôm đó trời tối không ngờ. Khi bước ra khỏi hành lang sáng đèn ở nhà người bà con, tôi thấy trời có vẻ tối mịt, và nóng ngột ngạt như lúc ban ngày. Mây bay nhanh trên đầu, dù không một hơi gió nào lay động các bụi cây quanh chúng tôi. Người giúp việc của em họ tôi thắp cả hai ngọn đèn. May là tôi biết rõ đường. Vợ tôi đứng trong ánh đèn nơi ngưỡng cửa, nhìn tôi cho tới khi tôi nhảy lên xe. Rồi nàng đột ngột quay vào nhà, để thân quyến của tôi đứng sát bên nhau chúc tôi may mắn. Thoạt tiên tôi hơi thoái chí vì lây nỗi sợ hãi của vợ mình, nhưng chẳng bao lâu lại nghĩ về người Hỏa tinh. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết gì về diễn tiến của cuộc giao tranh đêm ấy. Tôi còn không biết tình huống nào dẫn đến xung đột. Khi đi qua làng Ockham (vì tôi theo đường đó trở về, chứ không qua Send và Old Woking) tôi thấy trên chân trời phía Tây một ánh đỏ như máu từ từ tỏa lên bầu trời. Các đám mây vần vũ của trận bão đang tích tụ trộn lẫn với những mảng khói đen đỏ ở đó. Phố Ripley hoang vắng, trừ một hai cửa sổ sáng đèn, ngôi làng không tỏ một dấu hiệu nào của sự sống, nhưng tôi suýt bị tai nạn ở góc đường đi tới Pyrford, ở đó có một tốp người đang quay lưng lại tôi. Họ không nói gì khi tôi đi ngang. Tôi không rõ họ biết gì về các sự kiện đang xảy ra bên kia đồi, và tôi cũng không biết các căn nhà lặng im trên đường tôi đi qua hiện đang ngủ yên bình hay bị bỏ hoang vắng, hay đang sởn gai ốc canh chừng nỗi kinh hoàng trong đêm. Từ Ripley cho tới khi qua khỏi Pyrford tôi đi trong thung lũng sông Wey, ánh chói đỏ bị che khuất nên tôi không thấy. Khi tôi lên ngọn đồi nhỏ quá khỏi nhà thờ Pyrford, ánh chói lại hiện ra trong tầm nhìn, cây cối xung quanh run rẩy theo điềm báo đầu tiên của trận bão sắp đổ lên tôi. Rồi tôi nghe hồi chuông nửa đêm từ nhà thờ Pyrford phía sau mình, và thấy hình bóng Đồi Maybury, ngọn cây và mái nhà trên đồi nổi bật và đen thẫm trên nền đỏ. https://thuviensach.vn Đúng khi tôi nhìn cảnh này, một ánh xanh mét ghê rợn rọi sáng đoạn đường chung quanh tôi và khu rừng xa xa phía Addlestone. Tôi cảm thấy dây cương kéo mạnh. Tôi thấy những đám mây vần vũ dường như bị một sợi lửa xanh xuyên qua, sợi lửa ấy thình lình soi sáng vẻ hỗn độn của quầng mây rồi đâm xuống cánh đồng bên trái. Sợi lửa đó là ngôi sao băng thứ ba! Gần như cùng lúc với sự xuất hiện ma quái ấy tia chớp đầu tiên của cơn bão đang tích tụ lóe ra tím lòa mắt, và tiếng sấm nổ vang như hỏa tiễn trên đầu. Con ngựa cắn hàm thiếc và lồng lên. Có một sườn dốc thoai thoải xuống chân Đồi Maybury và chúng tôi lách cách chạy theo triền dốc ấy. Một khi sấm sét đã bắt đầu, nó tiếp tục chớp lóe nhanh dồn dập chưa từng thấy. Tiếng sấm nổ liên tiếp cùng với tiếng tanh tách kỳ lạ, nghe như tiếng một cỗ máy điện khổng lồ đang chạy hơn là tiếng dội do nổ bình thường. Ánh lấp lánh chói lòa hỗn loạn, rồi một trận mưa đá mịn quất mạnh vào mặt tôi trong khi tôi đánh xe xuống triền dốc. Lúc đầu tôi không để ý, chỉ nhìn con đường phía trước mình, nhưng rồi chợt chú ý tới một vật đang di chuyển nhanh xuống sườn dốc bên kia Đồi Maybury. Thoạt tiên tôi nghĩ nó là cái mái nhà ướt, nhưng hai tia chớp liên tiếp cho thấy nó đang lăn rất nhanh. Nó là một ảo ảnh lẩn khuất, một khoảnh khắc tối tăm bí hiểm, và rồi, dưới tia chớp sáng như ban ngày, những mảng đỏ của Viện cô nhi gần đỉnh đồi, những ngọn thông xanh cùng với vật khó hiểu này hiện ra sáng rõ và sắc nét. Và cái vật mà tôi thấy đó! Tôi tả nó thế nào đây? Một cái kiềng ba chân ma quái, cao hơn nhiều ngôi nhà, sải bước trên những ngọn thông non, đi đến đâu là xô rạp cây cối qua một bên đến đấy; một bộ máy kim loại lấp lánh biết đi đang sải bước qua bãi thạch nam, mấy sợi dây thép có khớp lủng lẳng trên thân hình nó, và tiếng loảng xoảng hỗn loạn trên đường đi của nó trộn lẫn với tiếng sấm ùng ùng náo động. Một tia chớp, thế là nó hiện ra chói lọi, nghiêng qua một bên, hai chân trên không, biến mất, rồi tia https://thuviensach.vn chớp khác lóe lên, nó lại tái hiện hầu như tức khắc, gần hơn, cách chỗ cũ một trăm mét. Bạn có thể nào tưởng tượng một cái ghế ngồi vắt sữa ba chân bị lật nghiêng rồi lăn lông lốc trên mặt đất không? Các tia chớp lúc ấy gây đúng ấn tượng đó. Nhưng thay vì cái ghế ngồi vắt sữa, hãy tưởng tượng nó như một cỗ máy vĩ đại trên kiềng ba chân. Rồi thình lình cây cối trong rừng thông phía trước tôi tẽ ra, như lau sậy giòn bị tẽ ra vì có người xông tới trước xuyên qua chúng. Cây cối gãy răng rắc và đổ nhào về phía trước, rồi chiếc kiềng ba chân khổng lồ thứ hai xuất hiện, có vẻ như nó đang cắm đầu chạy về phía tôi. Thế mà tôi phi nước đại tới gặp nó! Khi thấy con quái vật thứ nhì, tôi sợ mất vía. Không dừng lại để nhìn nữa, tôi giật mạnh đầu ngựa về bên phải, lập tức chiếc xe đổ nghiêng lên con ngựa, càng xe gãy inh tai, tôi bị hất qua một bên và ngã huỵch xuống một vũng nước cạn. Tôi bò ra khỏi vũng gần như tức khắc, nép mình dưới lùm cây kim tước, chân vẫn còn vục dưới nước. Con ngựa nằm bất động (tội nghiệp con thú, nó bị gãy cổ!). Nhờ ánh chớp, tôi thấy thân chiếc xe đen ngòm nằm chổng ngược và hình bóng bánh xe vẫn đang từ từ quay. Tích tắc sau cỗ máy khổng lồ sải bước qua bên cạnh tôi, lên đồi về hướng Pyrford. Nhìn gần, vật ấy kỳ lạ một cách khó tin, vì nó không chỉ là cỗ máy vô tri giác đang sải bước. Nó đúng là một cỗ máy, bước đi rổn rảng tiếng kim loại, với những chiếc tua dài mềm dẻo lấp lánh (một tua nắm một cây thông non) vung vẩy nghe lách cách quanh thân hình kỳ lạ. Nó vừa chọn đường đi vừa sải bước, và cái mui bằng đồng thau nó đội bên trên ngúc ngắc tới lui, làm ta không thể không liên tưởng tới một cái đầu đang ngó quanh. Phía sau thân mình là một khối kim loại lớn màu trắng, như cái giỏ của gã ngư phủ khổng lồ, và những cụm khói xanh lục từ các khớp tua phun ra khi con quái vật quét sát bên tôi. Rồi tích tắc sau nó đi mất. Lúc ấy tôi chỉ thấy như thể trong ánh chói lòa và bóng đen dày đặc, tất cả đều mơ hồ vì sấm chớp lấp lánh. https://thuviensach.vn Khi đi ngang, nó thốt ra tiếng tru đắc chí inh ỏi ‘“Aluu! Aluu!” át cả tiếng sấm, và một phút sau nó đã theo kẻ đồng hành của nó, cách xa nửa dặm, lom khom trên một vật gì giữa cánh đồng. Tôi tin chắc vật trên cánh đồng là khối hình trụ thứ ba trong số mười cái đã từ Hỏa tinh bắn xuống chúng ta. Tôi nằm tại chỗ vài phút, trong mưa và bóng tối, quan sát trong ánh sáng lập lòe bọn quái vật bằng kim loại này di chuyển loanh quanh đằng xa trên đầu các bờ giậu. Lúc này một trận mưa đá nhỏ bắt đầu rơi, lúc rơi lúc tạnh và hình dáng bọn quái vật kia cũng theo đó mà lúc mờ ảo lúc lại lóe rõ. Đôi khi sấm chớp ngưng, bóng đêm nuốt chửng lấy chúng. Tôi ướt sũng vì mưa đá trên đầu và vũng nước dưới chân. Nỗi bàng hoàng đờ đẫn của tôi một lát sau mới ngớt, tôi cố leo lên bờ để tới chỗ khô hơn, hay để nghĩ về hiểm họa kề cận. Không xa tôi là căn lán nhỏ một phòng bằng gỗ của dân tạm trú nằm giữa mảnh vườn khoai tây. Cuối cùng tôi lảo đảo đứng lên, rồi vừa lom khom vừa tận dụng mọi chỗ có thể ẩn nấp được, chạy tới cái lán. Tôi đập cửa, nhưng không ai nghe (nếu có người bên trong). Một lát sau tôi ngưng, rồi bò lồm cồm gần hết một con mương để vào khu rừng thông về phía Maybury mà không bị bọn máy móc quái vật này nhìn thấy. Vừa ướt vừa lạnh run, tôi dấn bước dưới sự che chở của tán rừng về hướng nhà mình. Tôi đi giữa cây cối, cố tìm lối mòn. Trong rừng tối mịt, vì lúc này sấm chớp trở nên bất thường, và mưa đá đổ xuống như trút, rơi thành từng cột qua các lỗ hổng của tán lá rậm rạp. Giá như hiểu hết ý nghĩa của những điều mình thấy, tôi đã phải lập tức tìm cách đi vòng qua Byfleet tới phố Cobham, trở về gặp lại vợ tôi ở Leatherhead. Nhưng tối hôm ấy những điều kỳ lạ chung quanh và tình trạng thảm hại của thân thể đã ngăn không cho tôi làm vậy, vì tôi bị bầm giập, mệt nhoài, ướt tới tận xương, điếc tai và lòa mắt vì trận bão. Tôi mơ hồ có ý nghĩ tiếp tục đi về nhà mình, đó là động cơ duy nhất của tôi. Tôi lảo đảo qua đám cây, ngã xuống một cái mương và vập vào một https://thuviensach.vn tấm ván bầm cả đầu gối, cuối cùng lội lõm bõm vào ngõ hẻm chạy từ quán College Arms xuống. Tôi dùng chữ lội lõm bõm vì nước mưa cuốn theo cát từ trên đồi xuống đã biến thành một dòng bùn lầy chảy xiết. Trong bóng tối một ông đụng phải tôi làm tôi lảo đảo lùi lại. Ông ta thốt lên một tiếng kinh hoảng, nhảy nghiêng, rồi bỏ chạy trước khi tôi kịp hoàn hồn gọi ông. Trận bão lúc này dữ dội tới nỗi tôi hết sức khó nhọc mới lên đồi được. Tôi lại gần hàng rào bên trái, gắng đi men theo dãy cọc rào. Gần tới đỉnh đồi tôi vấp phải một vật mềm. Nhờ ánh chớp lóe, tôi thấy giữa hai chân mình một đống vải đen và đôi ủng. Tia chớp lấp lánh tắt ngóm trước khi tôi có thể nhận rõ người đàn ông nằm trong tư thế ra sao. Tôi đứng cúi xuống ông, chờ ánh chớp kế tiếp. Khi chớp lại lóe lên, tôi thấy ông là một người cường tráng, mặc y phục rẻ tiền nhưng không luộm thuộm. Đầu vẹo dưới thân mình, ông nằm bẹp rúm gần hàng rào, như thể đã bị ném mạnh vào đó. Cố trấn áp nỗi ghê sợ tự nhiên của một kẻ chưa bao giờ chạm vào xác chết, tôi khom xuống lật ngửa ông ta lại để sờ ngực ông. Ông đã chết hẳn. Hình như cổ gãy. Tia chớp lóe lên lần thứ ba, khuôn mặt ông đập vào mắt tôi. Tôi đứng vội lên. Đó là ông chủ tiệm Chó Đốm mà tôi đã thuê xe. Tôi rón rén bước qua ông và dấn bước lên đồi. Tôi đi ngang trạm cảnh sát và quán College Arms về hướng nhà mình. Sườn đồi không bị cháy, nhưng từ bãi đất công vẫn hắt lại ánh lửa đỏ và khói hồng cuồn cuộn đang chống chọi với trận mưa đá như trút. Nhờ các tia chớp, tôi có thể thấy nhà cửa chung quanh mình hầu như không bị hư hại. Bên cạnh quán College Arms có một đống đen đúa nằm trên đường. Cuối đường về hướng cầu Maybury có tiếng người nói và tiếng chân bước, nhưng tôi không có can đảm để gọi hay đi tới phía họ. Tôi mở then ngoài để vào nhà, đóng cửa, vặn khóa và chốt cửa, lảo đảo tới chân cầu thang, ngồi xuống. Trí tưởng tượng của tôi đầy những con quái vật bằng kim loại đang sải bước, và cái xác chết bị ném vào hàng rào. https://thuviensach.vn Tôi nép xuống chân cầu thang, dựa lưng vào tường, run rẩy dữ dội. https://thuviensach.vn Chương 11 Bên cửa sổ Tôi đã nói các cảm xúc dồn dập của tôi có bí quyết tự cạn kiệt. Một lát sau, tôi chợt thấy mình ướt lạnh giữa mấy vũng nước nhỏ trên thảm cầu thang. Tôi đứng lên một cách gần như tự động, vào phòng án, uống một chút rượu mạnh, rồi đi thay y phục. Sau khi thay xong, tôi lên lầu vào phòng làm việc, nhưng tại sao mình lại làm như thế thì tôi không biết. Cửa sổ phòng làm việc của tôi trông ra bên trên đầu các ngọn cây về phía đường ray, nhìn ra bãi đất công ở Horsell. Lúc vội vàng ra đi chúng tôi đã quên đóng cửa sổ này. Hành lang mờ tối, và trong phòng có vẻ tối như bưng, tương phản với hình ảnh bên ngoài khung cửa sổ. Tôi dừng khựng ở ngưỡng cửa. Cơn bão sấm sét đã qua. Các cột tháp của Đại học Đông Phương và những cây thông chung quanh đã đổ. Ở rất xa, bãi đất công xung quanh hố cát vẫn có thể thấy rõ nhờ ánh lửa đỏ chói lọi. Bên kia ngọn lửa, những hình dáng đen khổng lồ, gớm ghiếc và kỳ dị, bận rộn đi lại ngược xuôi. Thật vậy, cả vùng quê phía đó có vẻ như đang cháy - một sườn đồi rộng bị lửa liếm, những lưỡi lửa nhỏ xíu chao đảo quằn quại theo từng cơn gió mạnh của trận bão đang tàn, hắt ánh đỏ lên cụm mây lướt nhanh bên trên. Thi thoảng khói mù mịt từ một đám cháy gần hơn bay qua cửa sổ, che khuất hình dáng bọn người Hỏa tinh. Tôi không thể thấy chúng đang làm gì, cũng như không nhận rõ hình dáng của chúng và những vật đen mà chúng đang bận rộn lúi húi làm. Tôi cũng không thấy đám lửa ở gần, dù nó https://thuviensach.vn phản chiếu chập chờn trên tường và trần phòng làm việc. Mùi nhựa cây cháy hăng hắc trong không khí. Tôi im lặng đóng cửa rồi bò tới cửa sổ. Khi đó, quang cảnh bày ra trước mắt tôi, một bên tới khu nhà xung quanh nhà ga Woking, bên kia tới khóm rừng thông cháy đen ở Byfleet. Ánh lửa sáng dưới đồi, trên đường ray, gần cổng vòm, vài căn nhà trên Đường Maybury và các phố gần nhà ga đang cháy rụi. Thoạt tiên ánh lửa trên đường ray làm tôi ngạc nhiên, vì có một đống đen và một đám cháy rực rỡ, bên phải nó là một dãy dài những vật hình chữ nhật màu vàng. Rồi tôi nhận ra đó là xác chiếc xe lửa, phần trước bẹp rúm và bốc cháy, các toa phía sau vẫn nằm trên đường ray. Giữa ba điểm sáng chính này - khối nhà, chiếc xe lửa, và vùng đất đang cháy phía Chobham - trải dài những mảng méo mó của vùng quê tối tăm, đứt đoạn đây đó vì những khoảnh đất bốc khói sáng mờ. Một cảnh hết sức kỳ dị, cái dải đen bốc cháy ấy. Nó làm tôi nhớ tới vùng Potteries(6)lúc ban đêm hơn bất kỳ thứ gì khác. Lúc đầu tôi không nhìn thấy ai, dù đã căng mắt ra tìm. Sau đó nhờ ánh lửa ở ga Woking tôi thấy một số hình dáng tối đen đang vội vàng theo nhau băng qua đường ray. Và đây là cái thế giới nhỏ mà tôi đã sống yên bình từ bao nhiêu năm nay, cảnh hỗn mang khói lửa này! Tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra trong bảy tiếng vừa qua, và tôi cũng chưa biết, dù đã bắt đầu đoán được, mối liên hệ giữa bọn khổng lồ máy này với những tảng lờ đờ mà tôi đã thấy oẹ ra từ khối hình trụ. Với cảm giác bàng quan lạ lùng, tôi xoay ghế qua cửa sổ, ngồi xuống nhìn đăm đăm vùng quê đã thành ra đen đúa, nhất là nhìn ba vật đen khổng lồ đang đi ngược xuôi trong ánh lửa xung quanh hố cát. Hình như chúng bận rộn lạ lùng. Tôi bắt đầu tự hỏi chúng có thể là gì? Chúng là những cỗ máy thông minh? Tôi cảm thấy không thể có một thứ như thế. Hay có một người Hỏa tinh ngồi bên trong mỗi cái máy, đang điều khiển, hướng dẫn, sử dụng, rất giống như bộ óc con người điều khiển cơ thể của mình? Tôi bắt đầu so sánh các vật ấy với máy móc của loài người. https://thuviensach.vn Lần đầu tiên trong đời, tôi tự hỏi một con thú hạ đẳng có trí thông minh sẽ nghĩ gì về một chiếc tàu bọc sắt hay một đầu máy hơi nước. Bầu trời trở nên quang đãng sau trận bão, và giữa khi Hỏa tinh đang lặn về phía Tây như một chấm mờ nhỏ trên nền khói của vùng đất cháy thì có một người lính vào vườn nhà tôi. Nghe tiếng sột soạt khe khẽ ở hàng rào, tôi choàng tỉnh khỏi trạng thái hôn mê đã chế ngự mình, nhìn xuống và lờ mờ thấy anh ta đang leo qua hàng cọc rào. Trông thấy một người khác, tình trạng lờ đờ liền biến mất, tôi háo hức chồm ra cửa sổ. Tôi thì thào gọi: “Suỵt!” Anh ta ngờ vực dừng lại, chân còn giạng trên hàng rào. Rồi anh leo qua và băng ngang sân cỏ tới góc nhà. Anh lom khom bước nhẹ. Anh ta cũng thì thào, đứng dưới cửa sổ nhìn lên: “Ai đó?” Tôi hỏi: “Anh đi đâu vậy?” “Có trời mà biết.” “Anh định tìm chỗ trốn phải không?” “Ừ.” Tôi nói: “Vào nhà đi.” Tôi xuống lầu, mở khóa cửa cho anh ta vào, rồi lại khóa cửa lại. Tôi không thấy khuôn mặt anh. Anh ta không đội mũ, và áo choàng không cài cúc. Anh nói khi tôi kéo anh vào: “Trời ơi!” Tôi hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Có cái gì mà không xảy ra?” Trong bóng tối, tôi thấy anh phác một cử chỉ tuyệt vọng. “Bọn nó xóa sạch chúng tôi… xóa sạch trơn chúng tôi,” anh ta lặp đi lặp lại. Anh đi theo tôi, hầu như một cách máy móc, vào phòng ăn. Tôi vừa rót một ly rượu mạnh vừa nói: “Uống chút rượu.” https://thuviensach.vn Anh uống. Rồi đột ngột ngồi xuống trước bàn, anh gục đầu lên cánh tay, và bắt đầu khóc nức nở như đứa trẻ trong trạng thái xúc động mãnh liệt, trong khi tôi ngạc nhiên đứng bên cạnh, quên đi một cách lạ lùng nỗi tuyệt vọng mới đây của chính mình. Một lúc lâu sau anh mới có thể trấn tĩnh để trả lời các câu hỏi của tôi, mà cũng chỉ trả lời một cách lúng túng và ngắt quãng. Anh là lính lái xe kéo pháo, và chỉ vào trận địa lúc bảy giờ. Khi đó người ta đang bắn súng qua bãi đất công, và họ nói toán người Hỏa tinh đầu tiên đang từ từ bò tới khối hình trụ thứ hai dưới sự che chở của tấm khiên kim loại. Sau đó tấm khiên này lắc lư đứng dậy trên kiềng ba chân rồi biến thành bộ máy đầu tiên trong các cỗ máy chiến đấu mà tôi đã thấy. Khẩu súng do anh kéo tới để chế ngự mấy hố cát đã được tháo khỏi đầu xe ở gần làng Horsell, và họ đã gấp rút hành động ngay sau khi súng được mang tới. Khi toán lính đánh xe quay trở về hậu quân, con ngựa của anh giẫm vào hang thỏ và ngã khuỵu, hất anh văng xuống một chỗ đất trũng. Cùng lúc đó súng nổ tan tành phía sau anh, đạn dược nổ tung, lửa cháy khắp chung quanh, và anh thấy mình nằm dưới đống xác người xác ngựa cháy đen. Anh nói: “Tôi nằm yên, sợ mất vía, thân trước một con ngựa đè lên tôi. Bọn tôi bị xóa sạch. Và mùi… Chúa ơi! Như mùi thịt cháy! Tôi đau ngang lưng vì bị con ngựa ngã đè, tôi phải nằm đó cho tới khi cảm thấy đỡ hơn. Trước đó một phút thì y như đang duyệt binh, thế rồi sẩy chân, đùng, véo! Xóa sạch!” Anh nấp dưới xác ngựa một lúc lâu, lén nhìn qua bãi đất công. Toán kỵ binh Cardigan được lệnh giao chiến, họ cố chạy tới cái hố, nhưng chỉ để rồi bị xóa sạch vô tăm tích. Rồi con quái vật đứng lên và bắt đầu ung dung đi tới lui khắp bãi đất công giữa vài kẻ chạy trốn, cái mùi tựa như cái đầu của nó xoay tròn y hệt đầu một người đội mũ. Một thứ giống như cánh tay cầm cái hộp kim loại khó hiểu bắn ra những ánh lóe xanh biếc. Tia Nhiệt phụt ra như khói từ cái miệng loe của hộp này. https://thuviensach.vn Chỉ trong vài phút, theo anh lính chứng kiến, không còn gì sống sót trên bãi đất công, bụi rậm và cây cối ở đó nếu chưa thành bộ xương đen thì cũng đều đang bốc cháy. Toán kỵ binh mới nãy còn trên khúc đường bên kia cung đất, bây giờ anh chẳng thấy ai. Anh nghe bọn Hỏa tinh lách cách một lát rồi lặng im. Bọn khổng lồ chừa lại nhà ga Woking và khóm nhà xung quanh cho tới phút chót, thế rồi, tích tắc sau khi Tia Nhiệt xuất hiện, thị trấn biến thành một đống ngổn ngang ngụt cháy. Rồi vật đó tắt Tia Nhiệt, quay lưng lại anh lính pháo binh, bắt đầu lắc lư đi tới rừng thông đang cháy âm ỉ nơi có khối hình trụ thứ hai. Cùng lúc đó tên khổng lồ thứ hai lấp lánh tự ngoi ra khỏi hố. Con quái vật thứ hai đi theo con đầu, thấy thế anh lính pháo binh bắt đầu rất thận trọng bò qua tro nóng trên bãi thạch nam về hướng Horsell. Anh xoay xở xuống được rãnh nước bên vệ đường, rồi trốn về Woking. Tới đó câu chuyện anh kể bỗng trở nên đầy cảm thán. Không thể vượt qua Woking. Hình như ở đó có vài người còn sống, phần lớn hoảng hốt và nhiều người bị cháy phỏng. Anh phải đổi hướng vì lửa cháy, và nấp giữa đống tường đổ hầu như cháy sém khi một tên trong bọn Hỏa tinh khổng lồ quay lại. Anh thấy tên này đuổi theo một người, dùng cái vòi thép của nó bắt ông ta lên và đập đầu ông ta vào thân cây thông. Cuối cùng, sau khi đêm xuống, anh lính pháo binh vội vàng vượt qua nền đường ray đắp cao. Sau đó anh lẻn tới Maybury, hy vọng thoát nguy về hướng Luân Đôn. Người ta ẩn nấp dưới mương và các tầng hầm, nhiều người sống sót đã trốn tới làng Woking và Send. Anh kiệt sức vì khát cho tới khi tìm thấy một ống nước chính bị vỡ gần cổng đường ray, nước ọc ra như suối trên đường. Đó là câu chuyện tôi nghe được từ anh ta, từng chút từng chút. Càng kể anh càng bình tĩnh lại, và cố làm cho tôi thấy những điều anh đã thấy. Từ đầu câu chuyện anh cho tôi biết từ trưa anh chưa ăn gì; nghe vậy tôi tìm trong tủ thức ăn được một ít thịt cừu với bánh mì liền đem vào phòng. Chúng tôi không thắp đèn vì sợ người Hỏa tinh chú ý, và chốc chốc tay https://thuviensach.vn chúng tôi lại mò lấy bánh mì và thịt. Trong khi anh nói, mọi thứ quanh chúng tôi đen sẫm dần trong bóng tối, bụi rậm bị giẫm nát và khóm hồng bị gãy bên ngoài cửa sổ hiện rõ hơn. Chắc hẳn đã có người hay vài con thú chạy qua bãi cỏ. Tôi bắt đầu thấy mặt anh, đen đúa và hốc hác, chắc mặt tôi cũng thế. Sau khi ăn xong, chúng tôi rón rén lên lầu vào phòng làm việc, và tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong một đêm, thung lũng đã trở thành thung lũng tro. Lúc này các đám cháy đã ngớt. Chỗ lửa cháy ban nãy bây giờ là những dải khói; đêm qua bóng tối đã che giấu vô số các căn nhà đổ sập banh ruột và cây cối hoang tàn đen đúa, nhưng giờ đây dưới ánh bình minh tàn nhẫn chúng lộ rõ vẻ thê lương khủng khiếp. Tuy vậy, đây đó một vài thứ đã may mắn thoát nạn - tấm bảng trắng của đường xe lửa ở đây, đầu hồi căn nhà kính trồng cây ở kia, trắng và sạch giữa cảnh điêu tàn. Chưa bao giờ trong lịch sử chiến tranh sự tàn phá lại không chừa cái gì và toàn diện đến thế. Và sáng ngời trong ánh rực rỡ hừng đông, ba gã khổng lồ kim loại đứng quanh hố, cái mui của chúng xoay tròn như thể đang khảo sát cảnh tan hoang mà chúng đã gây ra. Tôi thấy hình như hố đã được đào rộng thêm, và thỉnh thoảng những cụm hơi xanh biếc từ trong hố bay lên giữa ánh ban mai tươi sáng - bốc lên, cuồn cuộn, đứt gãy, rồi biến mất. Xa xa, những cột lửa chung quanh làng Chobham biến thành những cột khói đỏ ngầu khi ngày mới rạng. https://thuviensach.vn Chương 12 Cảnh tàn phá ở Weybridge và Shepperton Khi hừng đông rạng rỡ hơn, chúng tôi rút khỏi cửa sổ vừa đứng quan sát bọn người Hỏa tinh, và đi rất êm xuống tầng dưới. Anh lính pháo binh cũng nghĩ như tôi rằng không nên ở lại nhà này. Anh nói anh định đi về hướng Luân Đôn, rồi từ đó trở lại với pháo đội của anh, Đội 12 của đoàn Mã phu pháo binh. Dự tính của tôi là về Leatherhead lập tức. Sức mạnh của người Hỏa tinh in hằn lên tâm trí tôi đến nỗi tôi quyết định sẽ đưa vợ tới bến cảng Newhaven, và cùng nàng ra nước ngoài tức khắc. Bởi tôi biết rõ khu vực bao quanh Luân Đôn sẽ không thể tránh khỏi cảnh giao tranh thảm khốc trước khi người ta có thể tiêu diệt các sinh vật này. Tuy nhiên, khối hình trụ thứ ba và bọn khổng lồ canh gác nó đang chắn giữa chúng tôi và Leatherhead. Nếu chỉ một mình, tôi nghĩ tôi sẽ liều mạng băng ngang vùng đất. Nhưng anh lính pháo binh can ngăn: “Làm bà vợ tốt của mình thành góa phụ thì chẳng hay ho gì.” Cuối cùng tôi đồng ý sẽ đi với anh dưới rừng cây che phủ về phía Bắc tới tận phố Cobham trước khi chia tay anh. Từ đó tôi sẽ đi vòng một quãng dài sát gần Epsom để tới Leatherhead. Lẽ ra tôi đã khởi hành lập tức, nhưng người đồng hành của tôi là lính hiện dịch nên anh khôn lanh hơn. Anh bảo tôi lục soát khắp nhà tìm cái chai bẹt bỏ túi để anh rót đầy rượu mạnh, nhét bánh quy và thịt lát mỏng vào hết các túi áo túi quần. Sau đó chúng tôi bò ra khỏi nhà, chạy thật https://thuviensach.vn nhanh trên con đường bất hạnh mà tôi đã đi qua đêm hôm trước. Các căn nhà dường như bị bỏ hoang. Trên đường có ba cái xác cháy đen nằm sát nhau bị Tia Nhiệt giết chết. Đây đó có các thứ người ta đánh rơi - đồng hồ, dép, muỗng bạc, và các món quý giá khốn khổ tương tự. Ở góc đường rẽ lên bưu điện, một cỗ xe nhỏ không ngựa kéo chất đầy rương hòm và bàn ghế, đổ nghiêng trên bánh xe gãy. Một két tiền bị người ta vội vàng đập vỡ toang rồi ném dưới đống đổ nát. Ngoại trừ các nhà ở Viện cô nhi còn cháy, không căn nhà nào ở đây bị thiệt hại nặng lắm. Tia Nhiệt đã cào bằng các đầu lò sưởi rồi bỏ qua. Nhưng, trừ chúng tôi, hình như không còn ai sống trên Đồi Maybury. Tôi đoán đa số cư dân đã ẩn nấp hoặc trốn đi bằng ngả Old Woking, đoạn đường tôi đã đi khi đánh xe tới Leatherhead. Chúng tôi đi xuống ngõ hẻm, ngang xác người đàn ông mặc áo đen lúc này đã ướt sũng vì trận mưa đá suốt đêm, rồi lẻn vào khóm rừng ở chân đồi. Chúng tôi chạy càn qua rừng tới đường ray mà không gặp một người nào. Khu rừng bên kia đường ray chỉ còn là đống gỗ tan hoang lởm chởm đen đúa, vì cây đã đổ gần hết, nhưng một phần thì vẫn còn đứng, cành nhánh xám úa, lá nâu đen thay vì xanh tươi. Bên khu rừng phía chúng tôi, lửa chỉ sém những cây ở gần, không cháy lan ra. Ở chỗ thợ rừng làm việc hôm thứ Bảy, cây cối đã đốn xong và mới tỉa hết cành nằm ngổn ngang trên bãi đất trống, với hàng đống mạt cưa bên cạnh giàn cưa và máy móc. Cái lán tạm đứng gần đó, hoang vắng. Sáng hôm ấy không một hơi gió, vạn vật yên tĩnh lạ lùng. Ngay cả chim chóc cũng im tiếng, và trong lúc rảo bước, tôi và anh lính pháo binh thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng ngoái nhìn sau lưng. Một hai lần chúng tôi dừng lại lắng nghe. Một lát sau, lúc chúng tôi đang tiến tới gần đường lộ thì chợt nghe tiếng móng ngựa lóc cóc, và qua cành cây chúng tôi trông thấy ba người lính kỵ binh đang cưỡi ngựa từ từ đi về hướng Woking. Chúng tôi gọi họ, họ dừng lại chờ chúng tôi chạy tới. Họ là một viên thiếu úy và hai anh binh https://thuviensach.vn nhì của Trung đoàn 8 Kỵ binh, mang một giá chống tựa như dụng cụ vẽ địa hình, anh lính pháo binh bảo đó là máy truyền tin quang báo. Viên thiếu úy nói: “Sáng nay các anh là người đầu tiên tôi gặp đi lối này. Nhốn nháo chuyện gì vậy?” Giọng nói và vẻ mặt ông ta háo hức. Hai người lính phía sau tò mò nhìn. Anh lính pháo binh từ trên bờ cao nhảy xuống đường và giơ tay chào. “Pháo bị tiêu diệt tối hôm qua, thưa thiếu úy. Tôi phải trốn. Cố gặp lại pháo đội, thưa thiếu úy. Tôi đoán là theo đường này chừng nửa dặm nữa thiếu úy sẽ gặp bọn Hỏa tinh.” Viên thiếu úy hỏi: “Bọn chúng là cái quỷ gì?” “Bọn khổng lồ mặc áo giáp, thưa thiếu úy. Cao ba chục thước. Ba cẳng, thân mình như bằng nhôm, cái đầu bự khổng lồ trùm nón, thưa thiếu úy.” Viên thiếu úy nói: “Cút đi! Thật nhảm nhí!” “Rồi thiếu úy sẽ thấy. Bọn chúng cầm một thứ giống như cái hộp bắn ra lửa đánh mình chết, thưa thiếu úy.” “Mày nói gì, súng hả?” “Không, thưa thiếu úy.” Rồi anh lính pháo binh bắt đầu hào hứng tả Tia Nhiệt. Được nửa chừng, viên thiếu úy cắt lời anh ta và nhìn lên tôi. Tôi vẫn đang đứng trên bờ cao bên cạnh đường. Tôi nói: “Chuyện đó hoàn toàn đúng.” Viên thiếu úy nói: “Ồ, chắc là tôi cũng phải đi xem chúng thôi.” Rồi ông nói với anh lính pháo binh: “Nghe đây, chúng ta được lệnh di tản mọi người ra khỏi nhà. Anh nên đi trình diện Thiếu tướng Marvin, kể cho ông ấy mọi thứ anh biết, ông ấy ở Weybridge. Biết đường chứ?” Tôi nói: “Tôi biết.” Khi ấy ông ta lại quay ngựa về hướng Nam. Ông ta nói: “Anh bảo nửa dặm hả?” https://thuviensach.vn Tôi chỉ qua ngọn cây phía Nam và nói: “Chưa tới nửa dặm.” Ông ta cảm ơn tôi rồi cưỡi ngựa đi, và chúng tôi không gặp lại họ nữa. Một lát sau chúng tôi tình cờ gặp một nhóm ba phụ nữ với hai đứa nhỏ trên đường, đang tíu tít dọn một căn lán của công nhân. Họ đã tìm được chiếc xe đẩy nhỏ, và đang chất mấy cái bọc nom bẩn thỉu và bàn ghế tồi tàn lên xe. Họ quá bận không muốn nói chuyện lúc chúng tôi đi ngang. Chúng tôi ra khỏi rừng thông gần nhà ga Byfleet, thấy vùng quê êm đềm và thanh bình dưới nắng sáng, ở đây chúng tôi đã quá khỏi tầm của Tia Nhiệt rất xa. Nếu như không có một vài căn nhà hoang vắng im lìm, các căn khác xôn xao gói ghém đồ đạc, và tốp lính đứng trên chiếc cầu bắc ngang đường ray nhìn đăm đăm xuống tuyến đường về hướng Woking thì hôm ấy hẳn đã rất giống như mọi Chủ nhật bình thường. Vài chiếc xe bò và xe ngựa đang cót két di chuyển trên đường tới Addlestone. Qua cổng vào một bãi đất, chúng tôi chợt thấy bên kia cánh đồng cỏ phẳng có sáu khẩu đại bác loại bắn đạn sáu ký đứng ngay hàng cách đều nhau chĩa về phía Woking. Các pháo thủ đứng chờ bên súng, xe đạn nằm sẵn sàng gần đó. Đội lính đứng như thể đang duyệt quân. Tôi nói: “Tốt lắm! Thế nào họ cũng sẽ bắn trúng.” Anh lính pháo binh lưỡng lự ở cổng. Anh nói: “Tôi sẽ đi tiếp.” Xa xa về phía Weybridge, ngay bên kia cầu, một số lính mặc áo dã chiến màu trắng đang đắp một cái lũy dài, sau lũy lại có thêm súng. Anh lính pháo binh nói: ”Cỡ nào thì cũng chỉ là cung tên chống lại sấm sét. Họ chưa thấy tia lửa đó.” Các sĩ quan không có nhiệm vụ đứng nhìn đăm đăm lên ngọn cây phía Tây Nam, và những người đang đắp lũy thỉnh thoảng dừng lại nhìn về cùng hướng ấy. Byfleet đang náo loạn. Người ta đang gói ghém đồ đạc, và vài anh kỵ binh, một số đã xuống ngựa, một số trên yên, đang xua họ đi. Trên đường làng, người ta đang chất đồ lên ba bốn cỗ xe đen của chính quyền có vẽ chữ https://thuviensach.vn thập trên vòng tròn trắng, và một chiếc xe buýt cũ trong số nhiều xe khác. Người đông, phần lớn đã kịp diện bộ y phục đi lễ đẹp nhất của mình. Binh lính khó lòng nói cho họ hiểu tình thế của họ nghiêm trọng đến dường nào. Chúng tôi thấy một ông già quắt queo khệ nệ ôm cái rương đồ sộ và vô số chậu hoa lan đang giận dữ khiển trách anh hạ sĩ vì anh bỏ mấy thứ đó lại. Tôi dừng lại nắm tay ông ta. Tôi vừa chỉ ngọn thông che khuất người Hỏa tinh vừa nói: “Ông có biết đằng kia có cái gì không?” Ông ta quay lại nói: “Hả? Nói để anh biết mấy thứ này quý lắm đấy.” Tôi hét: “Thần chết! Thần chết đang tới! Thần chết!” rồi vội vàng đi theo anh lính pháo binh, bỏ ông lại để ông suy nghĩ, nếu còn nghĩ được. Tới góc đường tôi nhìn lại. Anh lính đã bỏ ông ta, và ông vẫn đang đứng nhìn mông lung lên các ngọn cây bên cạnh cái rương của ông, trên nắp rương là các chậu lan. Không ai ở Weybridge có thể nói cho chúng tôi biết sở chỉ huy đóng ở đâu. Khắp nơi đều rối loạn, tôi chưa từng thấy ở bất kỳ thị trấn nào như thế cả. Xe bò, xe ngựa khắp nơi, đủ loại linh tinh lừa ngựa và phương tiện vận chuyển đáng ngạc nhiên nhất. Những cư dân đáng kính của nơi này, đàn ông mặc y phục đánh gôn và y phục chèo thuyền, đàn bà thì chưng diện, đang gói ghém, đám vô công rồi nghề ở bờ sông hăng hái phụ giúp, bọn trẻ con phấn chấn, phần lớn đều rất thích sự thay đổi lạ lùng trong ngày Chủ nhật này. Giữa cảnh ấy, vị mục sư đáng kính vẫn rất can trường cử hành buổi lễ sớm, chuông kêu inh ỏi át cảnh ồn ào náo nhiệt. Tôi và anh lính pháo binh ngồi trên thềm bồn nước uống, dọn bữa ăn rất tạm bợ bằng những món chúng tôi đã mang theo. Lính ở đây không còn kỵ binh nữa, mà là vệ binh hoàng gia mặc đồng phục trắng, họ đang khuyến cáo dân chúng đi ngay hoặc lánh vào tầng hầm ngay khi súng bắt đầu nổ. Băng qua cầu xe lửa, chúng tôi thấy một đám người càng lúc càng đông tụ tập bên trong và chung quanh cửa ga, và thềm ga chật cứng rương thùng chất đống. Tôi nhớ là do người ta đã ngừng các chuyến xe thường để lấy https://thuviensach.vn đường chuyển binh lính và súng đạn tới Chertsey. Sau này tôi nghe nói vì thế đã xảy ra một cuộc tranh giành dữ dội để lấy chỗ trên những chuyến đặc biệt sẽ được xếp lịch vào sau đó. Chúng tôi ở lại Weybridge cho tới giữa trưa. Khi đó chúng tôi ở gần cửa kênh giao thông Shepperton, chỗ sông Wey và sông Thames gặp nhau. Có lúc chúng tôi giúp hai bà cụ khiêng đồ đạc lên một chiếc xe nhỏ. Sông Wey có ba cửa kênh, người ta thuê thuyền ở đây, và có một chiếc phà qua sông. Bên mạn Shepperton có một quán rượu nằm sau sân cỏ, xa xa là tháp nhà thờ Shepperton vươn cao trên hàng cây - tháp nay đã được thay bằng một chóp nhọn. Ở đây chúng tôi gặp một đoàn người lánh nạn ồn ào kích động. Tuy cuộc chạy trốn chưa trở thành hoảng loạn, nhưng số người đã quá nhiều so với số thuyền bè qua lại có thể chở họ qua sông. Người người kéo đến, hổn hển vì mang vác nặng; một cặp vợ chồng còn khiêng theo cánh cửa nhỏ của nhà xí, trên đó chất một số đồ dùng trong nhà họ. Một ông bảo chúng tôi rằng ông định tìm cách đi từ nhà ga Shepperton. Nhiều người la hét om sòm, một ông thậm chí còn nói đùa. Dân ở đây hình như nghĩ rằng bọn Hỏa tinh chỉ là những con người ghê gớm, có thể tấn công và cướp phá thị trấn, nhưng cuối cùng chắc chắn chúng sẽ bị tiêu diệt. Thỉnh thoảng người ta bồn chồn liếc qua sông Wey về phía đồng cỏ bên Chertsey, nhưng mọi thứ ở hướng đó đều yên lặng. Bên kia sông Thames, chỉ trừ nơi thuyền bè cập bến, mọi thứ đều yên tĩnh, trái ngược hẳn với bên Surrey. Những người đã cập bến bên đó đang lê lết dọc lối đi. Chiếc phà lớn vừa mới khởi hành. Ba bốn anh lính đứng trên sân cỏ quán rượu, nhìn và giễu cợt dân lánh nạn mà không tỏ ý giúp. Quán rượu đóng cửa, vì lúc này đang vào giờ cấm bán. Một người chèo thuyền quát: ‘“Cái gì vậy?” và một ông bên cạnh tôi mắng con chó đang sủa ăng ẳng: “Im đi, đồ ngu!” Rồi tiếng ầm ĩ lại tới, lần này từ hướng Chertsey, một tiếng trầm - tiếng súng. https://thuviensach.vn Giao tranh bắt đầu. Hầu như lập tức các pháo đội nấp bên kia sông phía tay phải chúng tôi, bị cây cối che khuất dạng, đồng loạt khai hỏa, bắn dữ dội hết phát này đến phát khác. Một bà thét lên. Mọi người đứng sững vì trận chiến bất thần khởi động, gần sát bên mình mà không thấy. Không thấy gì, trừ đồng cỏ phẳng, đàn bò đang ăn phần lớn chẳng bận tâm, và hàng liễu bạc cụt ngọn bất động trong nắng ấm. Một bà bên cạnh tôi ngờ vực nói: “Lính, họ sẽ chặn bọn chúng lại.” Khói mù dâng lên trên ngọn cây. Thình lình chúng tôi thấy khói bay vút lên xa trên thượng nguồn, một cụm khói bùng lên rồi lơ lửng trên không trung. Ngay sau đó đất phập phồng dưới chân và một tiếng nổ mạnh chấn động không gian, phá vỡ vài ba cánh cửa sổ của các căn nhà gần đó làm chúng tôi sửng sốt. Một ông mặc áo đan xanh la lên: “Chúng tới kìa! Đằng kia kìa! Thấy không? Đằng kia kìa!” Tức thì, nối tiếp nhau, một, hai, ba, bốn tên Hỏa tinh bọc sắt xuất hiện, rất xa trên những đám cây nhỏ, bên kia đồng cỏ phẳng trải dài tới Chertsey, chúng đang hối hả sải bước tới dòng sông. Lúc đầu chúng tựa như những thân hình nhỏ đội mũ, tiến tới nhấp nhô và nhánh như chim bay. Rồi tên thứ năm tiến chéo tới phía chúng tôi. Chúng lướt thoăn thoắt tới chỗ đội pháo, thân hình bọc sắt lấp lánh dưới nắng, càng lúc càng gần và lớn lên nhanh chóng. Một tên ở tít bên trái, tên xa nhất, vung vẩy một cái hộp lớn trên không, và Tia Nhiệt ma quái ghê rợn mà tôi đã thấy tối hôm thứ Sáu đánh qua phía Chertsey, giáng trúng thị trấn. Khi thấy các sinh vật kỳ dị, nhanh nhẹn và ghê gớm này, đám đông gần bờ nước dường như chết sững. Không có tiếng la hét, chỉ lặng im. Rồi có tiếng xì xào đùng đục và tiếng di chuyển - tiếng nước lõm bõm. Một ông sợ quá không buông nổi cái rương lớn trên vai, quay nhanh, góc rương đập trúng tôi làm tôi lảo đảo. Một bà lấy tay đẩy tôi rồi chạy băng qua. Tôi quay lưng theo dòng người hối hả, nhưng không quá hoảng hốt đến mất trí. Tôi nghĩ tới Tia Nhiệt ghê gớm. Lặn xuống nước! Đúng rồi! https://thuviensach.vn Tôi hét: “Lặn xuống nước!” Chẳng ai chú ý. Tôi quay lại, lao về phía tên Hỏa tinh đang tiến đến, chạy thẳng xuống bãi sỏi và nhào đầu xuống nước. Nhiều người khác làm theo. Một chiếc tàu đầy người đang cập bến, người trên tàu nhảy vọt ra khi tôi chạy qua. Đá sỏi dưới chân tôi lầy lội, trơn trợt, và sông cạn tới nỗi tôi chạy có lẽ sáu bảy thước mà vẫn chưa sâu đến ngang hông. Rồi thì, giữa khi tên Hỏa tinh lững lững tới trên cao, cách chưa tới hai trăm mét, tôi nhào xuống dưới mặt nước. Người trên tàu nhảy xuống sông tung tóe, nghe như sấm động bên tai tôi. Người ta vội vã lên bờ trên cả hai bên sông. Những cỗ máy Hỏa tinh cũng thờ ơ trước những con người chạy tứ tán chẳng khác gì một người vừa đá phải tổ kiến trước cảnh đàn kiến trong tổ đang hỗn loạn. Ngộp thở, tôi ngoi đầu lên khỏi mặt nước, khi ấy cái mui của người Hỏa tinh hướng tới các pháo đội vẫn đang bắn qua sông, hắn vừa tiến tới vừa vung vẩy cái hộp chắc là máy phát Tia Nhiệt. Tích tắc sau hắn tới bờ sông, sải một bước là đã lội ra giữa dòng. Đầu gối hai chân trước của hắn gập lại khi sang tới bờ bên kia, tích tắc sau hắn đã lại nhô thẳng toàn thân lên, gần làng Shepperton. Ngay lập tức sáu khẩu đại bác, giấu sau bìa làng mà không ai bên hữu ngạn biết, đồng loạt bắn. Chấn động bất ngờ, dồn dập làm tìm tôi đập mạnh. Con quái thú đang giơ cái hộp tạo Tia Nhiệt lên thì phát đạn đầu tiên nổ cách sáu mét trên mui hắn. Tôi thét lên thảng thốt. Tôi không thấy hay nghĩ gì về bốn con quái thú Hỏa tinh kia, sự chú ý của tôi gắn chặt vào biến cố gần mình nhất. Hai trái đạn khác đồng loạt nổ trên không, gần thân hắn, đúng lúc cái mui quay đi để tránh nhưng không kịp, và lãnh trọn trái thứ tư. Trái đạn nổ ngay mặt vật ấy. Cái mui phồng lên, tóe lửa, bắn tung ra hàng chục mảnh thịt đỏ tả tơi và kim loại lấp lánh. Tôi hét lên, nửa thất thanh nửa hoan hô: “Trúng rồi!” Tôi nghe tiếng la hét đáp lại của những người dưới nước quanh tôi. Tôi có thể nhảy vọt lên khỏi mặt nước với niềm hân hoan thoáng chốc ấy. https://thuviensach.vn Gã khổng lồ cụt đầu quay cuồng như tên say rượu, nhưng hắn không ngã. Hắn lấy lại thăng bằng nhờ phép lạ, và không còn chú ý tới bước đi của hắn nữa, cái máy nhắm bắn Tia Nhiệt lúc này cứng đờ giơ cao, hắn quay nhanh sang Shepperton. Sinh vật có trí khôn, người Hỏa tinh ở trong mui đã bị giết chết và văng tung tóe khắp trời, nên vật ấy bây giờ chỉ là cỗ máy kim loại rối beng đang quay cuồng tới cái chết. Hắn tiến theo đường thẳng, không tự điều khiển được. Hắn đụng tháp nhà thờ Shepperton, phá sập tháp giống như khúc gỗ phá thành, quặt ngang, mò mẫm rồi ngã rất mạnh xuống dòng sông xa ngoài tầm mắt tôi. Một tiếng nổ dữ dội chấn động không gian, rồi một cột nước, hơi nước, bùn và kim loại vỡ nát bắn cao lên bầu trời. Khi hộp nhắm của Tia Nhiệt đụng mặt nước, nước lập tức biến thành hơi. Tích tắc sau một ngọn sóng lớn, như đợt thủy triều bùn nhưng gần như nóng bỏng, quét vòng qua khúc quanh trên thượng nguồn. Tôi thấy người ta tranh nhau lên bờ, và thoáng nghe tiếng họ la hét át cả tiếng nước sôi ùng ục và âm thanh điếc tai vì tên Hỏa tinh đổ vật xuống. Trong giây lát, tôi không chú ý tới cái nóng, quên sự cần thiết hiển nhiên là giữ lấy mạng mình. Tôi lội lõm bõm qua dòng nước hỗn loạn, đẩy một ông mặc y phục đen sang một bên để tiến tới, cho đến khi nhìn thấy bên kia khúc quanh. Sáu chiếc thuyền bị bỏ rơi nhấp nhô vô định trên làn sóng dậy như cồn. Tên Hỏa tinh thiệt mạng hiện ra ở cuối dòng, nằm vắt ngang sông, phần lớn chìm dưới nước. Hơi nước dày đặc bốc lên từ đống đổ nát. Tôi có thể thấy qua các cụm khói cuồn cuộn hỗn loạn, thấp thoáng và mơ hồ, các khúc chân cẳng khổng lồ quẫy nước, làm tung tóe bùn và váng lên không trung. Những cái tua vung vẩy đập như cánh tay còn sống, và ngoài những cử động vô vọng không mục đích này, nó tựa như một con vật bị thương đang chống chọi để sống còn giữa sóng nước. Rất nhiều chất lỏng màu nâu đỏ từ bộ máy phun lên ào ào thành tia. https://thuviensach.vn Tôi phải ngừng chú ý đến con giãy chết này vì một tiếng hét cuồng nộ, nghe như cái gọi là còi báo trong các thị trấn công nghiệp của chúng ta. Một ông, lội trong nước tới đầu gối ở gần đường kéo phà, vừa chỉ tay vừa gọi tôi không rõ tiếng. Ngoái nhìn lại, tôi thấy bọn người Hỏa tinh đang sải những bước dài xuống bờ sông từ hướng Chertsey. Mấy khẩu súng ở Shepperton lần này bắn ra không chút hiệu quả. Thấy thế tôi lập tức lặn xuống, và nín thở cho tới khi hết chịu nổi, khốn khổ mò mẫm tiến về phía trước dưới mặt nước càng xa càng tốt. Nước chảy hỗn loạn chung quanh tôi, càng lúc càng nóng. Khi tôi ngoi đầu lên một thoáng để lấy hơi, gạt tóc và nước ra khỏi mắt, hơi nước đang bốc cao thành khói trắng cuồn cuộn thoạt tiên che khuất cả bọn người Hỏa tinh. Tiếng ồn thật điếc tai nhức óc. Rồi tôi thấy lờ mờ mấy thân hình xám khổng lồ, được phóng đại vì màn khói. Chúng đã đi qua bên cạnh tôi, và hai tên đang lom khom trên đống hỗn độn đổ nát sủi bọt của tên bạn chúng. Tên thứ ba và thứ tư đứng dưới nước bên cạnh hắn, một tên cách tôi có lẽ hai trăm mét, tên kia quay về phía làng Laleham. Các máy phát Tia Nhiệt vung cao, giáng xuống khắp nơi những chùm sáng rít chói tai. Không gian đầy tiếng ồn, những âm thanh chói tai và khó hiểu át nhau - tiếng lanh lảnh ầm ĩ của bọn Hỏa tinh, tiếng nhà sập rầm rầm, tiếng cây cối, hàng rào, nhà kho đổ ụp và bừng cháy, tiếng lửa rừng rực thét gào. Khói đen đặc vọt lên trộn lẫn với hơi nước từ dòng sông. Tia Nhiệt bắn ngược xuôi trên Weybridge, nó đụng tới đâu là nơi đó biến thành những tia lóe trắng sáng rực rồi lập tức chuyển thành ngọn lửa xanh lét lung linh bốc khói. Các căn nhà ở gần vẫn đứng nguyên, chờ số phận mình, lờ mờ, nhạt nhòa vàng vọt trong hơi nước, phía sau là lửa bập bùng. Trong giây lát có lẽ tôi cứ đứng đó, nước gần như sôi dâng cao tới ngực, chết điếng tại chỗ, không hy vọng trốn thoát. Qua màn khói dày đặc tôi có thể thấy những người lánh mình dưới sông như tôi đang tranh nhau chen qua đám lau sậy để ra khỏi nước, như bầy ếch nhỏ nhảy vội qua cỏ để https://thuviensach.vn tránh một người đang tiến tới, hay đang hoảng loạn cực độ chạy ngược xuôi trên đường kéo phà. Thình lình ánh lóe trắng của Tia Nhiệt nhảy vọt về phía tôi. Các căn nhà sụm xuống khi bị chạm đến, lửa phụt lên; cây cối bốc cháy phừng phừng. Tia Nhiệt lấp lánh rê lên xuống trên đường kéo phà đốt rụi đám người đang chạy tán loạn, rồi lia xuống mé nước cách chỗ tôi đứng chưa đầy năm mươi mét. Nó quét qua sông tới Shepperton, đi đến đâu là nước sôi bùng lên thành lằn bốc khói đến đấy. Tôi quay về phía bờ. Tích tắc sau, ngọn sóng lớn, gần như sôi, tràn lên tôi. Tôi thét lớn, bỏng da, lòa mắt, đau đớn, lảo đảo lội qua dòng nước nhấp nhô sôi réo để vào bờ. Nếu tôi vấp chân thì đời tôi chấm dứt. Tôi ngã xuống khôn cưỡng trên mũi đất rộng trơ trụi toàn sỏi thoải xuống chỗ góc sông Wey và sông Thames giao nhau, trước mắt bọn người Hỏa tinh. Tôi không mong đợi gì ngoài cái chết. Tôi mơ hồ nhớ bàn chân của một tên Hỏa tinh đạp xuống cách đầu tôi mấy thước, lún thẳng xuống sỏi thưa, bàn chân xoay qua xoay lại, rồi lại nhấc lên. Tôi nhớ cảm giác căng thẳng kéo dài, nhớ tới cảnh bốn tên khiêng cái xác tả tơi của tên bạn chúng, lúc rõ lúc mờ qua màn khói, càng lúc càng xa, dường như vô tận, băng qua khoảng trống bao la của dòng sông và cánh đồng cỏ. Rồi, dần dần, tôi nhận ra rằng mình đã thoát hiểm nhờ phép lạ. https://thuviensach.vn Chương 13 Tôi tình cờ gặp cha xứ Sau khi gặp bài học bất ngờ về sức mạnh của vũ khí trên Trái đất, người Hỏa tinh rút về vị trí ban đầu của chúng trên bãi đất công ở Horsell. Trong lúc vội vã, và lúng túng vì cái xác vỡ tan của đồng bọn, hẳn nhiên chúng đã bỏ qua một nạn nhân lẻ loi không đáng kể như tôi. Giá chúng để đồng bọn lại mà tiến tới tức khắc thì khi ấy giữa chúng và Luân Đôn chẳng có gì ngoài pháo đội đại bác loại bắn đạn sáu ký, và chắc chắn chúng đã tới thủ đô trước khi người ta nghe tin chúng tới. Bất ngờ, dễ sợ và tàn phá, cuộc tấn công của chúng sẽ như trận động đất đã phá hủy Lisbon một thế kỷ trước. Nhưng chúng không vội. Khối hình trụ này rồi khối hình trụ khác nối nhau đến trên những chuyến du hành liên hành tinh, cứ mỗi hai mươi bốn giờ lại đem thêm quân tăng viện tới cho chúng. Trong khi đó, giới chức lục quân và hải quân, bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ sức mạnh ghê gớm của địch thủ, đang miệt mài hoạt động. Cứ mỗi phút là một khẩu súng được đưa vào vị trí, và trước khi trời nhá nhem thì mỗi bãi ươm cây, mỗi dãy biệt thự ở ngoại ô trên sườn đồi chung quanh Kingston và Richmond đều có một nòng súng ngụy trang chờ đợi. Và khắp khu vực bị cháy tan hoang, tổng cộng có lẽ đến hai chục dặm vuông, bao quanh nơi đồn trú của người Hỏa tinh trên bãi đất công ở Horsell, khắp các xóm làng cháy đen đổ nát giữa khóm cây xanh, khắp những vòm đường mới một ngày trước hãy còn những lùm thông mà giờ đây đen kịt bốc khói, có những lính thám báo bò trên mặt đất, hết lòng tận tụy, mang theo máy truyền tin quang báo sẵn sàng báo hiệu cho https://thuviensach.vn đội pháo thủ về bước tiến của người Hỏa tinh. Nhưng bây giờ bọn Hỏa tinh đã hiểu sự tinh nhuệ của pháo binh và mối nguy hiểm khi có loài người sát bên cạnh, vì thế không một người nào dám mạo hiểm tới gần khối hình trụ trong vòng một dặm mà không phải trả giá bằng mạng sống của mình. Hình như cả buổi trưa bọn khổng lồ này đi tới đi lui, chuyển mọi thứ từ khối hình trụ thứ hai và thứ ba - khối thứ hai trong sân chơi gôn Addlestone còn khối thứ ba ở làng Pyrford - tới cái hố ban đầu của chúng trên bãi đất công ở Horsell. Một tên đứng gác trên bãi đất hoang đen đúa và các tòa nhà đổ nát trải dài tứ phía, trong khi bọn còn lại rời khỏi những cỗ máy chiến đấu khổng lồ để đi xuống hố. Chúng tận lực làm việc ở đó thâu đêm. Người ta nói từ trên các ngọn đồi chung quanh làng Merrow, thậm chí đến tận vùng Banstead và Epsom Downs cũng có thể thấy cột khói xanh dày đặc ngất ngưởng từ trong hố bốc lên. Trong khi người Hỏa tinh phía sau tôi chuẩn bị cho cuộc phá vây sắp tới, và phía trước tôi, loài người tập trung cho trận chiến, tôi gắng sức lên đường trong đau nhức khôn cùng, cố ra khỏi vùng khói lửa còn đang cháy ở Weybridge để tiến về hướng Luân Đôn. Tôi thấy một chiếc ghe bị ai vứt bỏ, rất nhỏ và xa, đang trôi xuôi dòng, liền lột gần hết áo quần sũng nước ra để đuổi theo nó, bắt được nó, nhờ thế thoát khỏi cảnh tàn phá ấy. Trên ghe không có mái chèo, nhưng tôi cố xoay xở dùng hai bàn tay phỏng làm chèo gạt nước, xuôi dòng về hướng Halliford và Walton, đi rất chậm và liên tục ngoái nhìn lại, điều này âu cũng dễ hiểu. Tôi theo dòng sông, vì tôi nghĩ rằng nước là lối thoát tốt nhất của mình nếu bọn khổng lồ ấy trở lại. Vùng nước nóng vì xác tên Hỏa tinh ngã xuống cũng xuôi theo dòng cùng tôi, do đó suốt gần một dặm tôi chỉ thấy lờ mờ hai bên bờ. Tuy nhiên, một lần tôi nhận ra một chuỗi hình dáng đen đúa từ hướng Weybridge đang vội vàng băng qua đồng cỏ. Hình như Halliford đã di tản, và một vài ngôi nhà đối diện dòng sông đang cháy. Thật kỳ lạ khi thấy quang cảnh quá yên tĩnh, quá hoang vắng dưới bầu trời xanh nóng, khói và những lưỡi lửa https://thuviensach.vn mỏng bốc thẳng lên hơi nóng ban chiều. Tôi chưa từng thấy nhà cháy mà lại không có một đám đông cản đường. Xa xa đám sậy khô sát bờ bốc khói đỏ rực, và một đường lửa sâu trong đất liền đang tiến đều đặn trên cánh đồng cỏ khô gặt muộn. Tôi trôi dạt một lúc lâu, đau nhức và mệt lả vì những chuyện khốc liệt vừa mới trải qua, và vì hơi nóng trên mặt nước quá gắt. Rồi nỗi sợ hãi lại thắng thế, tôi tiếp tục gạt nước. Mặt trời thiêu đốt tấm lưng trần của tôi. Cuối cùng, khi thấy chiếc cầu ở Walton bên kia khúc quanh, cơn sốt và kiệt lực đã chiến thắng nỗi sợ hãi, thế nên tôi cập bờ ở Middlesex và nằm xuống, mệt chí tử giữa bãi cỏ cao. Tôi đoán lúc ấy khoảng bốn hay năm giờ. Lát sau tôi đứng lên, đi độ nửa dặm mà không gặp một bóng người, rồi lại nằm xuống dưới bóng râm của một bờ giậu. Tôi nhớ loáng thoáng đã nói lảm nhảm một mình trong lần cố gắng cuối cùng ấy. Tôi cũng khát cháy họng, và cay đắng hối tiếc mình đã không uống nhiều nước. Thật lạ, tôi cảm thấy giận vợ mình; không hiểu vì sao nhưng tôi thấy lo lắng khôn nguôi khi không thể tìm về Leatherhead. Tôi không nhớ rõ vị cha xứ đến lúc nào, vì chắc khi ấy tôi đã thiếp ngủ. Khi thức dậy tôi thấy hình dáng ông ngồi, hai tay áo lấm lem bồ hóng, mặt ngẩng lên, mày râu nhẵn nhụi, mắt nhìn đăm đăm ánh bập bùng nhạt nhòa đang nhảy múa trên bầu trời. Bầu trời đầy mây trắng như bông, từng dải mây nhẹ tựa lông chồn, hơi nhuốm màu hoàng hôn giữa mùa hè. Tôi ngồi dậy, tiếng cử động sột soạt làm ông vội nhìn tôi. Tôi hỏi ngay: “Ông có nước uống không?” Ông lắc đầu. Ông nói: “Anh hỏi xin nước nãy giờ cả tiếng rồi.” Chúng tôi im lặng một lát, nhìn nhau dò xét. Tôi dám nói ông ta thấy tôi là một kẻ khá lạ lùng, trần trụi, chỉ độc cái quần và đôi tất sũng nước, da bỏng, mặt và vai nhuốm đen vì khói. Mặt ông có vẻ khá yếu đuối, cằm ông móm, tóc ông quăn thành những lọn gần như nâu nhạt trên cái trán thấp, https://thuviensach.vn mắt ông khá lớn, xanh nhạt với ánh nhìn thẫn thờ. Bất chợt ông lên tiếng, đờ đẫn không nhìn tôi. Ông nói: “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?” Tôi nhìn ông đăm đăm, không trả lời. Ông đưa bàn tay trắng gầy ra và nói với giọng gần như than vãn: “Tại sao có thể xảy ra những chuyện này? Chúng ta đã gây nên tội lỗi gì? Sau buổi lễ sáng, tôi đi dạo qua phố để đầu óc tỉnh táo cho buổi lễ chiều, rồi thì… lửa cháy, động đất, chết chóc! Như thể là Sodom và Gomorrah(7) vậy! Tất cả các công trình của chúng ta đều bị hủy hoại, tất cả… Những người Hỏa tinh này là gì?” Tôi hắng giọng trả lời: “Chúng ta là gì?” Ông nắm chặt đầu gối và quay lại nhìn tôi. Ông lặng lẽ nhìn đăm đăm có lẽ trong nửa phút. Ông nói: “Tôi đang đi dạo qua phố để đầu óc tỉnh táo thì bỗng nhiên… lửa cháy, động đất, chết chóc!” Ông lại lặng im, cằm lúc này hầu như chìm hẳn trong đầu gối. Ngay sau đó ông bắt đầu vẫy tay: “Tất cả các công trình… tất cả các trường dạy giáo lý… Chúng ta đã làm gì… Weybridge đã làm gì? Mọi thứ đã mất… mọi thứ đã bị tiêu hủy. Nhà thờ! Chúng ta mới xây lại nhà thờ ba năm trước. Tiêu hủy! Bị quét sạch khỏi thế gian! Tại sao?” Lại ngừng, rồi ông lại thốt lên như người loạn trí. Ông hét: “Khói lửa thiêu đốt nó bốc lên đời đời kiếp kiếp!”(8) Mắt ông rực lửa, ông chỉ ngón tay gầy về hướng Weybridge. Khi đó tôi bắt đầu dò xét ông. Rõ ràng ông đã trốn khỏi Weybridge, và thảm kịch ghê gớm mà ông gặp đã làm ông gần như mất trí. Tôi nói với giọng thực tế: “Chúng ta ở cách Sunbury có xa không?” Ông hỏi: “Mình phải làm gì? Những sinh vật này có ở khắp mọi nơi không? Liệu Trái đất có bị giao cho chúng không?” https://thuviensach.vn “Chúng ta ở cách Sunbury có xa không?” “Mới sáng nay tôi cử hành buổi lễ sớm…” Tôi lặng lẽ nói: “Sự việc đã thay đổi. Ông phải tỉnh táo, vẫn còn hy vọng.” “Hy vọng!” “Ừ. Nhiều hy vọng… bất kể những tàn phá này!” Tôi bắt đầu giải thích quan điểm của mình về tình thế của chúng tôi. Thoạt đầu ông lắng nghe, nhưng khi tôi nói tiếp, vẻ quan tâm chớm nở trong mắt ông lại bị cái nhìn đăm đăm trước đó thế chỗ, và ông không còn chú ý tới tôi nữa. Ông cắt ngang: “Đây ắt là buổi đầu của tận thế. Tận thế! Ngày vĩ đại và dễ sợ của Chúa! Khi loài người bảo núi và đá đổ xuống họ và che giấu họ - che giấu họ cho khuất mặt Đấng ngự trên ngai!”(9) Tôi bắt đầu hiểu tình thế. Tôi không cố lý luận nữa mà khó nhọc đứng dậy, nhìn xuống ông và đặt tay lên vai ông. Tôi nói: “Can đảm lên! ông sợ mất vía ra kìa! Tôn giáo ích gì nếu nó chịu thua tai ương? Hãy nghĩ tới những gì động đất và lụt lội, chiến tranh và núi lửa đã gây ra cho loài người! Bộ ông nghĩ Chúa đã miễn cho Weybridge à? Ngài đâu có là nhân viên bảo hiểm.” Ông ngồi im đờ đẫn một lát. Ông chợt hỏi: “Nhưng làm sao mình có thể trốn thoát? Chúng vô địch, chúng nhẫn tâm.” Tôi đáp: “Không vô địch, và có lẽ cũng chẳng nhẫn tâm. Và chúng càng mạnh thì mình càng nên tỉnh táo và thận trọng. Mới chưa đầy ba tiếng trước một tên trong bọn chúng đã bị giết chết ở đằng kia.” Ông nhìn quanh quất và nói: “Giết! Làm sao sứ giả của Chúa lại có thể bị giết?” Tôi tiếp tục nói với ông: “Tôi đã chứng kiến chuyện ấy xảy ra. Quân ta tình cờ giành được lợi thế, thế thôi.” https://thuviensach.vn Ông chợt hỏi: “Ánh chớp nháy trên bầu trời đó là gì?” Tôi bảo ông đó là máy truyền tin quang báo đang đánh tín hiệu, đó là dấu hiệu trợ giúp và nỗ lực của loài người trên nền trời. Tôi nói: “Ta đang ở giữa tâm bão, im ắng như nó vẫn thế. Ánh chớp nháy trên bầu trời đó báo hiệu trận bão đang tích tụ. Phía kia, tôi nghĩ là bọn Hỏa tinh, còn phía Luân Đôn, chỗ mấy ngọn đồi bao quanh Richmond và Kingston có cây cối che khuất, người ta đang đắp công sự và dàn trận địa pháo. Chẳng bao lâu bọn Hỏa tinh sẽ lại đi tới phía này.” Ngay giữa khi tôi đang nói, ông đứng vụt dậy, ra hiệu cho tôi ngưng lại. Ông nói: “Nghe kìa!” Từ dãy đồi thấp bên kia sông vọng lại tiếng trầm trầm của các khẩu súng đằng xa, và một tiếng kêu quái dị xa xôi. Rồi vạn vật lặng yên. Một con bọ vo ve trên bờ giậu rồi bay qua chúng tôi. Trên cao bên hướng Tây, vầng trăng lưỡi liềm tái mờ treo lơ lửng trên màn khói ở Weybridge và Shepperton, và ráng chiều nóng bức vẫn lộng lẫy. Tôi nói: “Mình nên đi theo lối này, hướng Bắc.” https://thuviensach.vn Chương 14 Ở Luân Đôn Em trai tôi đang ở Luân Đôn lúc người Hỏa tinh rơi xuống Woking. Chú là sinh viên y khoa đang ôn bài cho kỳ thi sắp tới, và cho đến sáng thứ Bảy chú mới nghe nói về chúng. Các tờ báo sáng thứ Bảy, trừ các bài đặc biệt viết dài dòng về Hỏa tinh, về đời sống trên các hành tinh, vân vân, có đăng một bức điện ngắn, lời lẽ mơ hồ, và đặc biệt gây chú ý vì sự vắn tắt của nó. Bức điện viết người Hỏa tinh hoảng hốt vì thấy đám đông tiến đến nên đã giết một số người bằng khẩu súng bắn nhanh. Bức điện kết luận bằng câu: “Dù có vẻ ghê gớm, bọn Hỏa tinh đã không ra khỏi cái hố nơi chúng rơi xuống, và thật ra hình như chúng không thể leo ra khỏi đó. Điều này có lẽ là vì sức hút của Trái đất tương đối mạnh.” Từ câu cuối đó, người viết xã luận khai triển thêm một cách rất thoải mái. Dĩ nhiên tất cả sinh viên lớp luyện thi môn sinh học của em tôi hôm đó rất quan tâm, nhưng trên đường phố không có dấu hiệu khích động bất thường nào. Mấy tờ báo buổi chiều thổi phồng tin vặt thành tít lớn. Cho tới tám giờ họ vẫn chẳng có gì để nói ngoài các cuộc điều binh chung quanh bãi đất công và rừng thông cháy giữa Woking và Weybridge. Rồi tờ St. James Công báo, trong một ấn bản đặc biệt, chỉ thông báo rằng việc liên lạc bằng điện tín bị gián đoạn. Người ta cho rằng đó là vì mấy cây thông cháy đã đổ ngang đường dây. Tối hôm đó không có thêm tin gì về cuộc giao tranh, đúng tối hôm tôi đánh xe tới Leatherhead rồi quay về. https://thuviensach.vn Em tôi cảm thấy không có gì phải lo lắng cho chúng tôi, vì chú đọc báo biết khối hình trụ cách nhà tôi hơn hai dặm. Chú quyết định khuya hôm đó sẽ chạy xuống tôi, theo chú nói là để kịp thấy các vật ấy trước khi chúng bị giết. Vào lúc bốn giờ chú gửi một bức điện, nó không bao giờ tới được tay tôi, rồi đến chập tối chú đi nghe nhạc. Tối thứ Bảy ở Luân Đôn cũng có bão, em tôi gọi xe ngựa chở khách đi tới trạm Waterloo. Sau khi đợi một hồi trên thềm ga nơi chuyến xe lửa nửa đêm vẫn thường khởi hành, chú được biết tối hôm ấy xe lửa không đến được Woking vì có tai nạn. Chi tiết của tai nạn thì chú không rõ; thật ra giới chức đường sắt lúc ấy cũng không biết rõ. Trong nhà ga không có náo động gì mấy, vì các viên chức cho rằng đấy chẳng qua là một vụ trục trặc giữa Byfleet và ga đầu mối Woking, họ đang chạy các chuyến xe lửa quân sự thường đi ngang Woking đổi hướng vòng qua Virginia Water hay Guildford. Họ bận thu xếp đổi lộ trình các chuyến đi của hội bóng đá Southampton và Portsmouth Sunday League. Một ký giả tờ báo buổi tối chặn đường phỏng vấn em tôi, vì tưởng lầm chú là ông quản đốc lưu thông, chú hơi giống ông ta. Ít người, trừ các viên chức đường sắt, nghĩ rằng vụ trục trặc ấy có liên quan tới người Hỏa tinh. Tôi đọc một bài khác nói về các biến cố này rằng vào sáng Chủ nhật “cả Luân Đôn giật mình vì tin tức ở Woking”. Thật ra, chẳng có gì chứng minh cho câu viết rất phóng đại ấy. Rất nhiều dân Luân Đôn không hề nghe gì về người Hỏa tinh, cho tới khi xảy ra hoảng loạn sáng thứ Hai. Những người biết tin phải mất khá lâu mới hiểu hết các bức điện viết vội đăng trên mấy tờ báo Chủ nhật. Đa số dân Luân Đôn không đọc báo Chủ nhật. Hơn nữa, dân Luân Đôn đã quá quen nghĩ là họ được an toàn, và tin giật gân xuất hiện trên báo quá nhiều tới nỗi họ có thể đọc như sau mà chẳng rùng mình: “Khoảng bảy giờ tối hôm qua người Hỏa tinh ra khỏi khối hình trụ, đi đi lại lại trong bộ áo giáp bọc kim loại, đã phá hủy hoàn toàn nhà ga Woking cùng khu nhà lân cận, và tàn sát toàn bộ một tiểu đoàn thuộc Trung đoàn Cardigan. Chi tiết chưa được biết rõ. Súng liên thanh Maxim hoàn toàn vô dụng trước áo giáp của chúng; các khẩu pháo dã https://thuviensach.vn chiến bị chúng vô hiệu hóa. Kỵ binh cơ động đã phi nước đại vào Chertsey. Bọn Hỏa tinh có vẻ đang di chuyển từ từ tới Chertsey hay Windsor. Nỗi lo lắng tràn ngập West Surrey, người ta đang đắp công sự để chặn không cho chúng tiến tới Luân Đôn.” Tờ Sun số Chủ nhật đã đăng như thế, và một bài “tóm tắt” tài tình và hết sức nhanh lẹ trên tờ Referee so sánh sự việc này với một bầy thú triển lãm bỗng tháo chạy lung tung trong làng. Không ai ở Luân Đôn biết rõ tính chất của người Hỏa tinh bọc sắt, và vẫn có định kiến rằng bọn quái thú này hẳn chậm rì rì: “bò lết”, “trườn đi khó nhọc” - những cách diễn đạt đó xuất hiện trên hầu hết các bài tường thuật đầu tiên. Không bức điện nào được viết bởi một người thấy tận mắt bước tiến của chúng. Các tờ báo Chủ nhật phát hành ấn bản riêng khi có tin thêm, một số báo thậm chí cũng in mặc dù chẳng nhận được thông tin gì mới. Nhưng hầu như chẳng có gì để nói thêm với mọi người cho mãi đến chiều tối, khi nhà chức trách đưa tin họ có cho các hãng thông tấn. Tin nói rằng dân ở Walton và Weybridge và toàn bộ quận lỵ đang đổ ra đường để đi về hướng Luân Đôn, tất cả chỉ có thế. Sáng hôm sau em tôi tới nhà thờ ở Viện cô nhi, vẫn chẳng biết gì về chuyện đã xảy ra tối hôm trước, ở đó chú nghe nói bóng gió về cuộc xâm lăng, và nói lời cầu nguyện đặc biệt cho hòa bình. Ra khỏi nhà thờ, chú mua một tờ Referee. Hoảng hốt vì tin tức trên báo, chú liền tới lại nhà ga Waterloo để xem liên lạc được nối lại chưa. Xe buýt, xe ngựa, người đi xe đạp và vô số người đi bộ mặc đồ diện nhất, hình như không bị ảnh hưởng gì vì bản tin kỳ lạ mà những người bán báo đang rao. Người ta quan tâm hoặc nếu có cảnh giác chăng thì chỉ cảnh giác về chuyện của dân địa phương, ở nhà ga, lần đầu tiên chú biết tuyến đường Windsor và Chertsey đang bị cắt. Đám phu khuân vác bảo chú rằng hồi sáng người ta nhận được vài bức điện quan trọng từ ga Byfleet và ga Chertsey, nhưng điện tín bỗng ngưng bặt. Em tôi moi được rất ít chi tiết chính xác từ họ. Tin tức của họ chỉ là: “Có giao tranh đang xảy ra chung quanh Weybridge.” https://thuviensach.vn