Không Thể Ngừng Yêu

Không Thể Ngừng Yêu

Tác giả:
Thể Loại: Tiểu Thuyết Trung Quốc
Nguồn: https://thuviensach.vn
PDFĐỌC ONLINE

Có người nói cô gặp phải một người đàn ông nhẫn tâm, cho dù cô có vì anh ta mà khóc đến ruột gan đứt đoạn, có liều lĩnh vì anh ta thì anh ta vẫn không có hành động gì. Thế mà cô vừa ngu lại vừa ngốc, bị anh ta lợi dụng, bị anh ta gọi thì đến đuổi thì đi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng Chỉ có cô biết, anh không phải là người nhẫn tâm, chỉ là anh không thương cô nên thờ ơ với nước mắt của cô, mà cô cũng ngốc, rõ ràng biết anh là người làm cô yêu muốn ngừng cũng không được, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trầm luân 6 năm trước, Nhâm Niệm tự cho mình là một nàng công chúa chờ đợi hoàng tử trong mộng của mình, 6 năm sau, cô mới thanh tỉnh hiểu được rằng cô chẳng qua chỉ là một cô bé lọ lem không gặp được hoàng tử của mình, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng tử và công chúa trong lòng của anh, đến cuối cùng cô mới hiểu được, mình chẳng qua chỉ là chị của cô bé lọ lem ác độc đang phá hoại truyện cổ tích của người khác.*** Nhâm Niệm ôm đầu gối của mình cúi đầu khóc lên, thanh âm của cô rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng cảm giác đau khổ lại bao phủ khắp toàn thân, cô cảm thấy mệt mỏi quá, đau quá. Cô thấy dường như mình đóng vai kẻ lừa đảo rất lâu, nhưng không lừa được người khác, chỉ lừa chính bản thân mình, cô thấy mệt mỏi quá Giả vờ lạnh nhạt, giả vờ kiên cường, làm bộ như không hề sợ hãi… Làm người thật sự quá ó Ánh mắt cô càng trở nên mờ mịt, khi đó cô với Mộc Lãnh Tây cùng nhau trao đổi bí mật của mình, Mộc Lãnh Tây nói cô ấy yêu một người đàn ông, đơn giản vì người đó đã cõng cô đi qua rừng rậm Mà cô thì sao? Cô nhớ mãi không quên một người vì người đó đã cõng cô băng qua núi tuyết? Cô đã làm một chuyện điên cuồng nhất, là gạt bố mẹ tham gia một nhóm đi leo núi, cô cảm thấy đầu óc của mình bị quỷ mê rồi, nhưng chỉ hy vọng mình nhát gan có thể làm nhiều chuyện điên khùng một chút, khiến mình dũng cảm hơn một chút Nhưng trên thực tế, cô vẫn chưa phải là một cô gái dũng cảm, cô chỉ nhớ sau khi mình té xỉu đã có người vội vàng chạy đến đỡ cô, lúc cô còn có chút ý thức thấy được khuôn mặt mờ mờ ảo ảo của người đó, đường nét ngũ quan từ từ trở nên rõ ràng, sau đó người kia đã cõng cô trên lưng Cô biết anh ta họ Chu, không thuộc bất kì đội ngũ nào, tự mình đến đây nhưng nhân duyên của anh ta không tệ, có thể nói chuyện với rất nhiều người. Cô chú ý khi anh nói chuyện phiếm với người khác, ánh mắt lúc nào cũng mang theo ý cười, ý cười không sâu nhưng mang lại cảm giác thoải mái như vậy, giống như tuyết dưới chân cũng không lạnh giá như thế Cô ở trên lưng anh, cảm thấy thật là ấm áp, bước chân của anh vững vàng như vậy tựa hồ có thể đưa cô đi rất xa. Lòng của cô ấm áp nhưng đầu óc lại mờ mịt “Anh có bạn gái chưa?” Cô hỏi anh Cô không biết anh ta có trả lời hay không, hay là anh trả lời mà cô không nghe thấy, có lẽ anh vẫn luôn im lặng nên cô tự chủ trương: “Em làm bạn gái của anh được không?” Nếu như không phải ở trong tình huống như thế này, e rằng cô mãi mãi không thể nói ra những lời mặt dày mày dạn như vậy nhưng cô vẫn không có nghe anh trả lời, ý thức càng lúc càng mơ hồ Lúc cô tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, ngồi ở bên cạnh là cha mẹ cô, khi đó quan hệ của bọn còn tốt lắm, ở trong phòng bệnh giáo huấn cô một trận thật lâu, thật lâu. Bọn họ nói lá gan cô thật lớn, một mình dám đi xa như vậy… Nói xong mẹ cô lại khóc, bà rất lo lắng cho cô Lòng của Nhâm Niệm càng xót xa, cô nhìn thấy một tờ giấy nhỏ, còn chưa đợi cô kịp lấy thì bố cô đã giấu đi, cô chỉ nhìn thấy trên giấy viết anh muốn đi tham quan một danh lam thắng cảnh nào đấy… Cô không biết anh có ý gì, bởi vì cô còn chưa kịp hỏi thăm tất cả về anh thì đã bị bố mẹ cô mang về Một năm đó, cô 16 tuổi, cô không còn gặp lại người con trai – cô muốn làm bạn gái anh ấy nữa, anh tuấn như vậy giống như ánh mặt trời, tựa hồ như ánh sáng cư ngụ ở trong lòng của cô Mộc Lãnh Tây nói đàn ông không tùy tiện cõng phụ nữ trên lưng, lòng của phụ nữ thì nhỏ, thích ấm áp, muốn người đàn ông đã cho mình ấm áp trên lưng, có thể che mưa che nắng cho mình suốt đời Sau này, cô gặp Chu Gia Trạch, cô cho rằng mình đã tìm được người con trai ấy, thật ra cô biết anh không phải là người từng cõng cô nhưng cô giả vờ như không biết, an ổn giả vờ suốt kiếp này Có lẽ cô là một người điên, lừa gạt người khác cũng lừa gạt chính bản thân mình. Năm đó lúc cha mẹ cô gặp chuyện không may, mỗi khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô hy vọng người đó có thể chỉ dẫn tương lai cho cô, có thể mang đến ao ước cho cô Cô không khóc, nhưng nước mắt vẫn không tiếng động rơi xuống, vì sao lại biến thành cục diện như ngày hôm nay? Cô mệt mỏi, chú ý một người mệt mỏi như vậy, sống mệt mỏi như vậy giống như một khắc sau đó sẽ sụp đổ mất Khi Nhâm Niệm nhận được điện thoại của Chu Gia Dực, ngay lập tức chạy đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu có rất nhiều người đang chờ, Nhâm Niệm ngơ ngác nhìn bọn họ, có lẽ ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, có người lôi kéo tay cô an ủi bảo cô yên tâm đừng buồn, Chu Gia Trạch nhất định sẽ không sao

Nguồn: https://thuviensach.vn