Cuốn sách Kế Hoạch Tự Sát kể về Ruri từng là một cô bé sống cuộc sống bình dị và hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Nhưng một ngày, hiện thực tươi đẹp ấy bỗng tan biến khi mẹ cô qua đời. Căn nhà ấm áp, luôn tràn ngập tiếng cười, giờ đây trở nên trống vắng đến đáng sợ. Hai cha con Ruri phải dựa vào nhau, vượt qua nỗi đau không lối thoát.
Những ký ức đau thương dần phai nhạt, cho đến khi một ngày, người phụ nữ tên Reiko xuất hiện, trở thành mẹ kế của cô, làm cuộc sống của Ruri bị lẫn lộn. Sự gần gũi giữa hai cha con Ruri dần trở nên xa cách, những cãi vã ngày càng gia tăng.
Một sáng, Ruri muốn chụp lén bức ảnh của cha để làm lành với ông, nhưng điều cô chụp lại không phải là một hình ảnh bình thường. Cha của Ruri đã qua đời… Bức ảnh cuối cùng mà cô chụp lại đầy rẫy những dấu hiệu đáng ngờ: người mẹ kế đứng bên cạnh cha, lọ thuốc màu xanh lạ mắt, và cách sống của Reiko sau khi chồng cô qua đời.
Nhưng tất cả những dấu hiệu này không đủ để buộc tội Reiko. Cảnh sát cũng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Vậy chỉ còn cách… Ruri quyết định tự tử và để lại một di thư, khiến cảnh sát phải điều tra lại cái chết của cha mình.
Và từ đây, kế hoạch tự tử của cô chính thức bắt đầu. Liệu Ruri có làm sáng tỏ được cái chết của cha mình? Sự thật kinh hoàng nào sẽ được vén màn bí mật?
Tất cả những bí ẩn này sẽ được giải đáp trong “Kế Hoạch Tự Sát” – một tác phẩm trinh thám đầy kịch tính của nhà văn tài năng Akiyoshi Rikako. Với cốt truyện hấp dẫn và những tình tiết đầy bất ngờ, cuốn sách này đã tạo nên cơn sốt tại xứ sở hoa anh đào vào năm 2016.
Tóm lại, Kế Hoạch Tự Sát là một cuốn sách rất đáng để đọc. Cuốn sách không chỉ mô tả một câu chuyện cảm động về cuộc sống của các học sinh trung học mà còn đưa ra nhiều suy nghĩ và thông điệp sâu sắc về tâm lý con người và vấn đề xã hội. Rikako Akiyoshi đã viết một cách tinh tế và sâu sắc, khiến người đọc không thể không bị cuốn hút và cảm thấy đắm chìm trong câu chuyện. Cuốn sách xứng đáng nhận được sự quan tâm và đánh giá cao từ độc giả và giới phê bình.
—
uri đặt trên bàn một bức thư như vậy và toàn bộ tài sản của cô. Tuy rằng ngần ấy tiền để trả cho một đêm trọ là quá nhiều, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện phiền lòng về sau, cô lại cảm thấy chừng đó vẫn không đủ. Vì thế, không chỉ tiền, cô còn để lại cả thẻ học sinh và điện thoại di động để cảnh sát địa phương và người của quán trọ không gặp khó khăn gì khi muốn tìm kiếm thân thế và người giám hộ hiện tại của cô.
Sau khi đã đọc đi đọc lại bức di thư nhiều lần, cô rời khỏi phòng. Lúc nhận ra mình vô tình đi luôn đôi dép đi trong phòng của quán trọ, cô bối rối xỏ chân vào đôi giày của mình.
9 giờ 30 phút tối.
Ngoài sảnh tĩnh mịch đến đáng sợ.
Máy bán hàng tự động kêu lên một tiếng “bíp” nhỏ. Điện tắt, các kệ hàng bị phủ kín vải, quầy bán đặc sản và quà lưu niệm này tồn tại được đều nhờ vào lương tâm của khách trọ. Ghế sô-pha và bàn. Máy mát xa chạy bằng đồng xu. Cô đi qua những thứ đó, đặt chìa khóa lên bàn tiếp tân ở sảnh chính rồi nhẹ nhàng tiến ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô lập tức bị bao trùm bởi không khí ẩm thấp của mùa hè và tiếng kêu inh tai của lũ ếch. Ngay trước quán trọ là một con đường nhựa, chiều rộng chỉ vừa đủ cho một chiếc xe, hai bên đường cây cối xanh mướt um tùm.
Ánh đèn đường le lói yếu ớt, bầu trời đầy sao còn sáng hơn thứ ánh sáng nhân tạo này. Hòa cùng với dàn hợp xướng của tiếng ếch, tiếng cú kêu vọng lại rõ ràng từ màn đêm đen phía trước.
Đi được một đoạn, ngã ba hiện ra trước mắt Ruri.
Cô lấy tấm bản đồ từ trong túi quần jeans ra. Gọi là bản đồ nhưng thực chất nó chỉ là bản in từ trên mạng. Trên đó có vẽ một đường màu đỏ bắt đầu từ quán trọ, đến chỗ ngã rẽ thì đường màu đỏ kéo dài tiếp về phía bên phải. Ruri chỉnh lại mắt kính rồi bắt đầu tiến vào đường nhánh bên phải.
Con đường trải nhựa dần thu hẹp lại, cuối cùng thành con dốc toàn đất đá. Ánh đèn đường hoàn toàn biến mất, cô dùng chiếc đèn pin đã chuẩn bị từ trước soi rọi con đường đêm. Mật độ cây cối càng lúc càng dày, những lùm cây um tùm cản trở lối đi của Ruri. Dù vậy, cô vẫn cố gạt những cành cây ngáng đường mình và chăm chăm tiến về phía trước.
Khoảng hai mươi phút sau, hơi thở của cô đã trở nên đứt quãng. Mái tóc dài đến eo như một chiếc áo măng tô bao phủ tấm lưng cô, khiến chiếc áo phông cô đang mặc thấm ướt mồ hôi. Vừa lau mồ hôi trên trán, Ruri vừa tiếp tục leo lên con dốc nhấp nhô đầy rễ cây lan ra. Lúc này, một quang cảnh hùng vĩ chợt hiện ra trước mắt.
Chính là đây.
Ruri lấy vạt áo lau lại mắt kính phủ đầy hơi nước rồi đeo lên mặt. Trông cô như một kẻ lữ hành mệt mỏi vừa phải trải qua một hành trình đằng đẵng không ngơi nghỉ. Giữa con dốc, một vùng đất bằng phẳng được ánh trăng chiếu rọi hiện ra. Trong không gian rộng lớn ấy, khoảng mười thân cây sừng sững vươn lên. Màu xanh của rêu bám đầy trên nền đất. Mùi đất ẩm phảng phất quanh mũi. Đứng từ đây có thể trông thấy ánh sao lấp ló giữa những ngọn cây cao vút và tán lá dày. Một khung cảnh huyền ảo biết bao.
Ruri hít một hơi thật sâu, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu. Cô cảm nhận rõ hơi thở ấm áp tĩnh mịch của thiên nhiên đang bao bọc quanh mình.
Thật là một nơi tuyệt đẹp.
Trái tim Ruri rung động.
Được ở một nơi như thế này thật tuyệt.
Tốt quá, trước khi chết còn có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp đến thế.
Ý nghĩ sau cùng, quyết tâm bùng cháy trong đôi mắt cô.
Hít một hơi thật sâu, Ruri đi về phía một cây đại thụ lớn nhất rồi đặt balo xuống. Mở khóa kéo balo, cô lôi ra một sợi dây thừng.
Dùng miệng ngậm đèn pin để soi sáng, cô vòng sợi dây thừng, thắt lại. Độ rộng của vòng dây vừa đúng bằng đầu Ruri. Cô đã tìm hiểu cách thắt nút trên mạng và luyện tập nhiều lần. Sau khi thắt dây xong, Ruri tháo kính cất vào balo. Đoạn, cô đứng dậy, trèo lên cái ghế gấp đã mang theo ở cửa ra vào nhà trọ. Cô treo sợi dây lên cành cây rồi kéo thử.
Tốt rồi, chắc sẽ không tuột được đâu.
Hít sâu một lần nữa, Ruri liếm môi.
Bố, mẹ, hãy chờ con. Ba người chúng ta sẽ lại hạnh phúc bên nhau ở thiên đường.
Cô ngước lên ngắm vầng trăng lần cuối.
Trăng tròn đẹp thật đấy…
Ruri chầm chậm tròng sợi dây vào cổ, rồi cô đưa chân đá chiếc ghế gấp.
° ° °
Cửa đóng “cạch” một tiếng. Âm thanh giày cao gót vang lên chát chúa trên nền đá hoa, Ruri có thể nghe thấy tiếng bước chân tiến từ phía cửa đến hành lang.
Cô Reiko đã về.
Đang ngồi trước laptop trong phòng riêng trên tầng hai, Ruri gập màn hình lại rồi đứng lên. Cô đi xuống tầng, Reiko đang ở trong bếp cầm bình nước uống ừng ực.
“A, Ruri đấy à. Cô về rồi đây.”
Reiko vừa lau khóe miệng vừa mỉm cười.
Khuôn mặt cô ta hơi đỏ, hơi thở phảng phất mùi ngòn ngọt đặc trưng của rượu. Reiko đặt cái bình lên bàn rồi đi ra ngoài phòng khách, cô ta ngã nhào xuống ghế sô-pha. Cái váy ngắn đỏ rực kéo lên làm lộ ra cả cặp đùi.
Phòng kiểu Nhật bên cạnh phòng khách là nơi đặt bàn thờ, Ruri liếc mắt qua đó. Không biết người bố mỉm cười trong tấm ảnh trên bàn thờ kia đang nghĩ gì.
Vẫn chưa đến 5 giờ chiều. Vì là mùa hè nên hiện tại bên ngoài trời vẫn sáng. Giờ này mà cô ta đã về nhà với bộ dạng say khướt như vậy.
“Không sao. Cô đã nhờ người lái xe về…” Reiko nói với Ruri đang đứng đằng xa, “Cô có mang đồ ăn về đây, vừa hay đúng giờ ăn tối.”
“Cháu không ăn đâu. Bây giờ cháu đi ra ngoài một chút… đi với bạn.”
“Thế à…”
“Chắc cháu sẽ ngủ nhà bạn luôn.”
“À, cháu đang nghỉ hè mà nhỉ.”
Ôm cái gối bông mềm mại trong lòng, Reiko nói với giọng điệu có chút ngờ vực. Nếu cô ta nhìn về phía Ruri, chắc cô ta sẽ nhận ra thực chất cô chẳng có bạn bè nào ở đây cả.
“Nhưng mà… cháu không có tiền.”
Dù Reiko đang say xỉn nhưng việc cô ta trở về vào giờ này đúng là may mắn với Ruri, cô không có đủ tiền.
“Hả?” Tiếng Reiko chậm chạp vang lên. “Tuần trước cô chưa đưa cháu tiền tiêu vặt à?”
“Cháu mua sách nấu ăn nên hết mất rồi.”
“Ừm, ra thế.”
Reiko không nghĩ ngợi với tay lấy túi xách đặt trên bàn.
“Năm nghìn yên đủ không?”
“Hai mươi nghìn… À, năm mươi nghìn đi ạ.”
Nếu chỉ tính phí đi lại và tiền nhà trọ thì chắc hai mươi nghìn yên là đủ. Nhưng còn phải đề phòng những sự cố bất ngờ phát sinh như tàu chậm hoặc bị mất cắp hay đánh rơi đồ. Dù sao đi nữa, nhất định cô phải đến được nơi đó trong ngày Đại An, nên cần mang theo nhiều tiền hơn mới yên tâm được.
“Cháu cần ngần ấy tiền làm gì vậy?” Đôi mắt đang mơ màng của cô ta đột nhiên mở lớn.
“Cháu muốn đến USJ* ở Osaka.”
“Ừ, được rồi.” Reiko chậm rãi rút ra năm tờ tiền mười nghìn yên đưa cho Ruri. “Của cháu đây.”
Tiền vừa chạm vào đầu ngón tay, Ruri đã giật phắt lấy. Reiko cũng từ từ nhắm mắt lại, tay đặt trở lại sô-pha.
“Còn gì nữa không?” Reiko hỏi bằng giọng ngái ngủ.
Số tiền bảo hiểm ba trăm triệu yên của bố tôi đi đâu cả rồi?
Tài sản của bố tôi thì sao?
Tại sao bố tôi vừa mất mà mỗi ngày cô đều sống vui vẻ như thế?
“Hết rồi ạ. Cháu đi đây.”
Ruri quay trở lại căn phòng trên tầng hai.
Cô ngồi trước máy tính, mở lại trang web vừa xem.
Tusattoantap.com
Trong danh sách những địa điểm tự sát, cô kích vào làng Sagamino rồi in bản đồ ra.
Ruri kiểm tra những đồ vật cần mang đi lần cuối. Hôm nay cô đã đến cửa hàng DIY* mua dây thừng, đèn pin, ghế gấp, và cả một cái balo leo núi chuyên dụng cỡ lớn. Để chuẩn bị những thứ này, cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt, không biết cô Reiko có nghi ngờ gì không.
Ruri khoác chiếc balo to nặng lên vai và tắt máy tính.
Cô đi xuống tầng dưới, liếc mắt về phía Reiko đang hoàn toàn ngủ say trên sô-pha rồi nhẹ nhàng tiến về phía hành lang.
Hôm nay là ngày Chủ nhật đầu tiên của kỳ nghỉ hè nên ga Oshiage rất đông đúc, toàn những cặp bố mẹ đưa đón con.
Ruri mua một vé đến làng Sagamino. Sau khi đến ga Tatebayashi, cô đổi sang tuyến tàu địa phương, đi khoảng hai tiếng nữa là đến nơi. Đứng cạnh Ruri là một nhóm học sinh tầm tuổi cô, bạn nữ nắm tay bạn nam chuyện trò rất vui vẻ. Ruri không có bạn gái, cũng không có bạn trai.
Ruri mới mười sáu tuổi, là một nữ sinh bình thường… Không, còn tệ hơn cả bình thường.
Trong không gian chật hẹp này, cô chợt hiểu ra. Dáng người cô cao gầy, ngực nhỏ, do cận nặng nên lúc nào cũng phải đeo đôi kính màu hồng nhạt, khuôn mặt ngoài làn da trắng thì chẳng có ưu điểm gì. Đúng là thật khó để kết bạn. Hơn nữa, bố mẹ ruột đều đã mất, họ hàng cũng không còn ai, đích thị là một kẻ cô độc giữa đất trời. Không, nói đúng ra thì vẫn còn một bà mẹ kế.
Mẹ của cô, Nanami đã mất từ bốn năm trước, khi ấy Ruri vẫn còn là một cô bé lớp Sáu tiểu học*. Bà mắc bệnh xuất huyết dưới màng nhện. Trước đó bà vẫn rất khỏe mạnh, rồi một ngày đột nhiên bà ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bà là một người rất dễ mến. Vì làm nghề tổ chức tiệc nên lúc nào bà cũng đem lại cảm giác ngọt ngào, dễ chịu như một chiếc bánh chiffon vậy, nơi đâu có bà nơi đó sẽ trở nên ấm áp. Nhà hàng chỗ bố làm đầu bếp và tiệm bánh ngọt nơi mẹ làm việc rất gần nhau, bố đã yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ông yêu vóc dáng nhỏ bé xinh đẹp khi bà đội chiếc mũ trắng, yêu vẻ nghiêm túc khi bà ngắm nhìn những chiếc bánh, tất cả đều rất đẹp. Bố đã kể, khoảnh khắc gặp mẹ, cảm giác giống như “có chú bướm nhỏ đậu vào trong ngực, rồi lưu lại mãi chẳng hề bay đi”. Đối với người có máu nghệ sĩ, nắm vững nghệ thuật nấu ăn truyền thống Nhật Bản, hiểu sâu sắc về nghệ thuật cắm hoa, trà đạo và thơ ca như bố, đây quả là một cách diễn tả độc đáo.
Mời bạn đón đọc Kế Hoạch Tự Sát của tác giả Rikako Akiyoshi & Nguyễn Thu Hà (dịch).
Nguồn: https://ebookvie.com