Ngày nào cũng thể, Đắc đến quán ăn này, ngồi hằng giờ trước những tư lự viễn vông. Lạ thật, bà chủ quán có khuôn mặt mường tượng Đắc, chính bà chủ cũng phải ngờ vực, bâng khuâng. Sao người dưng nước lã lại có hai người giống nhau, như em với chị, như mẹ với con ? Trước khi ra về, Đắc móc bóp trả tiền chai nước cam, vô ý quơ phải ly rượu trên bàn. Ly rượu rơi xuống nền gạch hoa vỡ nát. Cô chiêu đãi còn đang do dự, bà chủ vội bước ra :
Thôi, chút đỉnh mà… Cậu khỏi phải bồi thường….
Dạ, cám ơn.. Giây phút ngỡ ngàng đã qua, và bà chủ bắt đầu hỏi chuyện. Chao ôi ! Càng nhìn gần, càng nhận ra chàng trai giống hệt bà.
– Xin lỗi, cậu cho phép hỏi thăm…. Cậu ở đâu, tôi thấy quen quá, dường như đã gặp một đôi lần…
Dạ… tôi cũng thấy bà chủ quen thuộc lắm. Tôi ở xa mới vào Sài-gòn nên không biết rõ… Nghe giọng nói, có lẽ bà cũng người miền
Trung…
Đúng như vậy, tôi người Trung. Tôi rời cổ hương vào trong này cũng hơi lâu, ngoài mười năm rồi… Quê tôi ở Cửa Đại, gần Hội-an. – Vậy bà đồng hương với tội, chính tôi mở mắt chào đời tại đó.