Độc thân không có nghĩa là bạn cô đơn. Hạnh phúc không có nghĩa là bạn phải có một ai đó ở bên cạnh. Đừng để cô đơn làm chật trái tim mình trong khi những điều tốt đẹp vẫn còn ở phía trước.
Bạn thân mến!
Có một người yêu thương, luôn sát cánh bên mình đi qua những sóng gió cuộc đời là mong ước của bất cứ ai. Thế nhưng không phải ai cũng may mắn sớm tìm được một nửa phù hợp với mình.
Nhịp sống hiện đại khiến con người sống gấp gáp hơn, bận rộn hơn, thật khó để có thể tìm thấy một người có thể hòa hợp với mình và bình yên bên nhau. Độc thân đã trở thành một tình trạng quen thuộc trong nhịp sống hối hả này.
Độc thân là khi ta đã đầu hai, khi bạn bè lần lượt có đôi có cặp, ta vẫn một thân một mình, lẻ bóng đi về.
Độc thân là khi ta đã trải qua một vài mối quan hệ đổ vỡ, bỗng một ngày ta muốn dừng lại, dành thời gian cho bản thân nhiều hơn một chút, tận hưởng cuộc sống cho riêng mình nhiều hơn một chút.
Độc thân là khi ta cũng đã từng có người bạn đời, từng có một hạnh phúc êm đềm, nhưng rồi sóng gió của cuộc đời đưa đẩy khiến một ngày ta lại trở về với cuộc sống độc thân.
Có nhiều lí do để người ta sống độc thân.
Nhưng bạn biết không, độc thân không có nghĩa là bạn cô đơn. Hạnh phúc không có nghĩa là bạn phải có một ai đó ở bên cạnh. Đừng để cô đơn làm chật trái tim mình trong khi những điều tốt đẹp vẫn còn ở phía trước.
Có thể hôm nay bạn vẫn độc thân, không sao cả, hãy dành thời gian cho gia đình, bạn bè, cho công việc, đam mê, sở thích và cho chính bản thân bạn. Hãy không ngừng yêu quý và tôn trọng bản thân mình trước khi tìm thấy một nửa đúng nhất.
Cuốn sách “Độc thân không cô đơn” với những truyện ngắn hay nhất do blogradio.vn tuyển chọn. Cuốn sách được viết bởi những người trẻ, viết về chính cuộc sống của họ và những người xung quanh họ. Họ là những người trẻ – độc thân, vẫn đang trên hành trình tìm kiếm một nửa phù hợp với mình, song vẫn không ngừng yêu quý bản thân, trân trọng cuộc sống và trải qua những ngày tháng tươi đẹp của cuộc đời. Vì cuộc sống vẫn có nhiều điều đáng để ta mong chờ.
Hãy đọc cuốn “Độc thân không cô đơn” để tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn mình.
Tôi mang trái tim đau ê ẩm trở về, không phải vì cô ấy hết yêu tôi hay vì tôi hết yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau nhưng lại nhìn về hai hướng khác nhau mà thôi
~~~~~~~~~~~~
– Lấy anh nhé ?
Tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm, yêu Mai, làm chuyện đó với cô ấy, thì cưới cô ấy là việc phải làm. Bàn tay đang cài khuy áo của Mai khựng lại một nhịp rồi tiếp tục cài những khuy áo khác. Tôi nghe thấy cô ấy cười khe khẽ và đáp :
– Mới năm ba, còn sớm quá để nói chuyện kết hôn. Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm đời anh.
Tôi phì cười, đây là câu mà môtk cô gái nên nói sau khi mất đi lần đầu tiên sao ?
Mai luôn thế, luôn tự tin một cách kì lạ. Chúng tôi cũng đã yêu nhau ba năm rồi. Tôi luôn có cảm giác không nắm bắt được cô ấy, những vẫn tự cho rằng đó chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi mà thôi. Tôi vẫn tin rằng, khi chúng tôi ra trường, việc đầu tiên tôi làm là cưới cô ấy về làm vợ. Tôi vẫn giữ quyết định ấy, chỉ tiếc rằng tôi học Bách khoa năm năm, còn cô ấy học Y tế công cộng bốn năm. Cô ấy ra trường trước tôi một năm và đã không giữ lời hứa sẽ “chịu trách nhiệm” cho cuộc đời tôi.
Mai nói :
– Xin lỗi anh ! Lấy anh thì em sẽ không vất vả nhưng cả bố mẹ và các em em sẽ khổ.
Đằng sau Mai là ba đứa em, một đứa năm nay vừa lên đại học và hai đứa học cấp ba. Bố mẹ tôi có thể chấp nhận việc để tôi vừa ra trường và kết hôn với đứa con gái ngoại tỉnh nhưng họ có thể chấp nhận được việc phải bỏ tiền túi ra nuôi báo cô ba đứa em của con dâu không ? Tôi và cô ấy, một người còn chưa học xong, một người thì vừa ra trường có thể kiếm nổi tiền để chu cấp cho gia đình cô ấy không ?
Mai nhận được học bổng của một tổ chức phi chính phủ và sang Nhật du học. Sau khi sang Nhật được nửa năm, cô ấy đã tìm được việc làm thêm, cộng với tiết kiệm tiền học bổng gửi về nuôi ba đứa em ăn học. Cô ấy chọn chịu trách nhiệm với gia đình chứ không chọn chịu trách nhiệm cho tôi – Người đã yêu cô ấy và cô ấy đã yêu gần bốn năm.
Tôi không giận vì lựa chọn ra đi của Mai, tôi chỉ giận vì cô ấy nói “Đừng chờ em !” khi mà tôi biết rằng cô ấy còn yêu tôi và tôi còn yêu cô ấy.
Một năm sau, tôi ra trường. Con bạn thân của cả tôi và cô ấy hẹn gặp tôi. Nhỏ đó nói :
– Ông định cứ thế này sao ?
Tôi im lặng. Biết phải trả lời thế nào đây ?
Nhỏ bạn nhét vào tay tôi một gói giấy nhỏ. Tôi mở ra, trong đó có mười tờ polymer năm trăm nghìn. Tôi khó hiểu nhìn nó.
– Hiện giờ tôi có thế thôi, ông làm hộ chiếu với visa trước đi. Tôi sẽ tìm cách kiếm thêm tiền đưa ông.
Tôi lại càng tròn mắt nhìn con bạn thân.
– Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó. Hai người định cứ thế mà kết thúc sao ? Đã một năm rồi đấy. Chương trình học của nó còn chín tháng nữa là xong, nó cũng đang phân vân có ký hợp đồng làm việc và ở lại Nhật không. Ông phải đi bây giờ nếu còn muốn giữ nó lại. Ông ra trường rồi, hai người cùng làm việc thì có thể giải quyết khó khăn….
Nhỏ bạn con nói gì đó nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nghe được mỗi câu “Mai nó không chịu về thì ông phải qua đó”. Đúng rồi, sao tôi lại thụ động đến như thế nhỉ ? Cô ấy đi rồi, chẳng nhẽ tôi không biết đi tìm cô ấy sao ?
Cầm năm triệu trong tay, tôi có chút buồn cười, có ai sang Nhật chỉ với năm triệu không ? Nhưng tôi biết đó là sự cố gắng của con bạn thân rồi. Nhỏ cũng vừa ra trường, mới đi làm được ba tháng. Năm triệu này e rằng là tiềm lương thử việc ba tháng qua của nó. Sống mũi tôi có chút cay cay, tôi nói thầm :”Mai à, em thấy không, bạn trai em tốt đến thế, bạn thân của chúng ta cũng tuyệt như vậy, tại làm sao em lại muốn ở lại cái xứ Phù Tang ấy ?”
Tôi không từ chối số tiền nhỏ bạn đưa, đó là tâm ý của nó, không nhận nó sẽ giận, hơn nữa tôi cũng cần tiền thật. Tôi bán xe máy, bán laptop, bán điện thoại, xin visa du lịch đi Nhật, đặt vé máy bay. Bố mẹ tôi mà biết tôi làm chuyện này hẳn sẽ mắng tôi tơi bời đây, thế nên tôi giấu kín, chỉ tìm đến người duy nhất ủng hộ tôi.
Nhỏ bạn đưa cho tôi một cái thẻ tín dụng ngân hàng, nó bảo :
– Thẻ này ghi nợ được hai mươi triệu, nếu cần thì rút ra nhé ! Tôi chỉ giúp ông được một chút tiền thế này thôi, ông phải cố gắng mà lôi con nhỏ Mai về đấy. Tôi ở nhà đợi tin ông.
Tôi lên máy bay, cầm theo cái thẻ tín dụng của nhỏ bạn. Thứ con bạn thân giúp tôi không chỉ là một chút tiền, mà còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi. Nếu không nó, tôi không biết mình sẽ chần chừ đến ngày nào, năm nào mới đi tìm cô ấy.
———————-
Trời Osaka tháng mười hai, lạnh kinh người. Đôi giày thể thao của tôi là loại giày vải không thích hợp đi trên tuyết, thế nên nó nhanh chóng bị thấm ướt khiến bàn chân tôi lạnh tê tái. Tôi co ro đứng trước cửa ra vào ký túc xá khó Public Health (Y tế công cộng) của trường đại học Osaka. Trông tôi rất bắt mắt vì tôi đang quàng một cái khăn màu xanh nõn chuối, quấn hai vòng quanh cổ mà đuôi khăn còn dài chấm gối. Nhỏ bạn đã nói :
– Ông quàng cái khăn này chờ nó, nếu nó mà không cảm động thì tôi đi đầu xuống đất.
Cái khăn này là cô ấy đan cho tôi. Đó là lần đầu tiên cô ấy học đan – một trong những việc mà cô ấy cho rằng nhạt nhẽo và vô cùng tốn thời gian. Vậy mà vì tôi đòi một cái khăn đan tay nên cô ấy đã học đan. Có điều như thể muốn “báo thù” vì tôi khiến cô ấy mất thời gian rảnh cả tháng để đan khăn nên cô ấy cố tình chọn cái màu nõn chuối chói mắt này. Rất may, cô ấy chị đưa nó cho tôi chứ chưa bao giờ bắt tôi quàng cả. Có điều mãi sau này tôi mới biết ẩn ý thực sự của việc con bạn thân bắt tôi quàng cái khăn này. Nhỏ đó, khi nhìn thấy cái khăn kinh khủng này, đã từng nói với cô ấy rằng :
– Mai à, nếu Phong nó dám quàng cái khăn này đứng chờ bà ở trước cổng trường, thì đời này, kiếp này bà không cần phải thử thách tình yêu cũng như sự chung thủy của hắn nữa.
Mặc dù tôi không đứng chờ ở cổng trường mà chờ ở cổng ký túc xá nhưng dường như hiệu quả không giảm đi tí nào thì phải. Mai thấy tôi từ xa, nhận ra tôi ngay giữa đám người áo bông to xụ vì chiếc khăn chói mát này. Cô ấy chạy đi, ôm chầm lấy tôi và khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc. Mai luôn kiên cường như thế, nhưng trái tim vẫn có lúc mềm yếu, nhất là với người cô ấy yêu – là tôi.
Bạn cùng phòng của Mai rất tốt bụng, dọn đồ tới ở cùng bạn trai, nhường chỗ cho tôi và cô ấy. Visa du lịch của tôi chỉ có một tuần, nên tôi vô cùng muốn tận dụng thời gian ở bên Mai. Nhưng sau một đêm cuồng nhiệt thoả nỗi nhớ mong của cả hai, buổi sáng hôm sau chỉ có mình tôi nằm lại trên giường, phần giường còn lại đã lạnh ngắt.
Tôi với tay giật tờ giấy dán ở bàn trang điểm.
” Anh uống tạm sữa nhé, đói thì ra khỏi ký túc xá, băng qua đường là có cửa hàng tiện lợi. Mua tạm cái gì ăn. Em có giờ học cả ngày, tối còn có việc làm thêm. Khoảng chín giờ tối em mới về.”
~~~~~~~~~~~~
Xin mọi người đừng đọc chùa! Hay like để giúp mình có động lực đăng bài nhanh hơn nhé !
Mời các bạn đón đọc Độc Thân Không Cô Đơn của tác giả Blog Radio.