Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Tác giả:
Thể Loại: Tiểu Thuyết Trung Quốc
Nguồn: https://thuviensach.vn
PDFĐỌC ONLINE

Nguyễn Miên Miên nàng sợ nhất là rắn, nàng đặt biệt chỉ cần nghe thấy xà là biến sắc, thế nhưng một lần ngoài ý muốn, chỉ vì một quả “trứng rắn” mà bất hạnh xuyên việt đến Thụy Tuyết xà quốc. Xuyên qua thì nàng chấp nhận, xuyên đến xà quốc nàng cũng chấp nhận, mà xuyên thành một xà nữ, thì nàng không thể bình tĩnh được rồi, “Ô ô…, người ta xuyên thành Quý phi, vì cớ gì nàng xuyên thành một con vật?!” Ô ô, thật không có thiên lý mà! Nàng không chỉ biến thành một con rắn, mà lại là con rắn phải tham gia tuyển tú nữ, đây là tình huống gì đây?! Tuyển phi? Vương có phải là một đại mãng xà?!! Mỗ nữ rốt cuộc không chịu nổi nữa ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Ai mà ngờ làm xà cũng gặp nguy nan, vì tránh Xà vương sủng hạnh, nàng cố tình phạm nhiều sai lầm, bị đưa vào lãnh cung, trở thành cung nữ, có cơ hội chạy trốn, cuối cùng vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, một lòng muốn chạy lại càng khiến hắn giận dữ, bá xà ngạnh thượng cung, suốt đêm đem nàng xử lý sạch sẽ… Hắn, Dạ Mị – Xà vương Thuỵ Tuyết quốc, muốn nữ nhân nào chẳng được, mà nữ nhân chết tiệt kia không chỉ nói mặt hắn cực kỳ non nớt còn nhiều lần nói mặt hắn buồn nôn rồi ngất, đúng là quá nhục nhã, thánh chỉ liền hạ xuống ban tên:Ngất phi! Nhưng nữ nhân này luôn miệng nói là sợ rắn, lại dám lén cùng đệ đệ hắn tư tương thụ thụ, đúng là không thể tha thứ! Có lẽ chỉ có thể để nàng mang tiểu xà bảo bảo thì nữ nhân này sẽ biết nghe lời chăng? Mỗ nữ nghẹn ngào thét lên: “Ô ô…, ta không muốn sinh ra một ổ trứng rắn a a a a… “ Một sự kiện làm nàng thương tâm không thôi, cuối cùng cố lấy dũng khí mang trứng chạy trốn, từ nay về sau bặt vô âm tín! Năm năm sau, hắn gặp được một phiên bản nhỏ giống mình y như đúc mà cũng có một đôi mắt tím xinh đẹp! “Tiểu quỷ đầu ta là cha ngươi, mẹ ngươi đâu rồi?” Mỗ nam tự tin nhíu mày cười lạnh. Tiểu quỷ đầu nhíu mày vênh vênh váo váo nhìn nam nhân tự xưng là cha mình, khinh thường nói: “Gì? Cha ta? Ta cho ngươi biết, mẹ ta từ trước đến nay bên người không thiếu nam nhân, bởi vậy ta cũng không có cha!”. Tiểu hài còn chưa nói xong, một tiếng gầm như sét đánh của mỗ nam đã ngắt lời: “Nguyễn Miên Miên, nàng lăn ra đây cho trẫm…” *** Tất cả các quán rượu trong Thủy tinh thành đều là mục tiêu theo dõi của Dạ Phong nên đoàn người không thể tùy tiện tiến vào nghỉ ngơi được. Tại căn nhà hẻo lánh ở phía Bắc Thủy tinh thành có một đôi lão nhân sinh sống, bọn họ trước đây có nhận ơn của Dạ Mị nên lúc này đây tự nhiên toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, dù sao thì quân vương hiện tại cũng khiến cho dân chúng ngày càng phẫn nộ, bọn họ biết rõ chính mình cũng không thể sống lâu nên chỉ có một hy vọng là trước khi chết có thể thấy được Thụy Tuyết quốc quốc thái dân an như trước. Trong căn phòng nhỏ tập trung rất nhiều người, bọn họ chính là theo Thương tới đây, bất quá bọn hắn là người trong giang hồ nên cũng không muốn liên quan tới triều đình nhưng cũng đã hứa hẹn, chỉ Thương muốn thì bọn họ nhất định sẽ ra tay tương trợ! Kỳ thật người trong võ lâm vốn rất nghĩa khí, chứng kiến người dân vô tội cùng Thụy Tuyết quốc ngày càng đi xuống, suy kiệt dần tự nhiên không thể nào bỏ mặc được, hơn nữa, bọn hắn vẫn thấy Dạ Mị là một quân vương tốt. “Bệ hạ, ngài nhất định phải thành công a!” toàn bộ trung thần quì dưới đất nhìn Dạ Mị chân thành nói, những ngày tháng này bọn họ đều sống trong sợ hãi, nhìn thân nhân của mình cùng những người khác bị giết mà không cách nào thay đổi được, loại tâm tình này so với chính mình bị giết còn đau khổ hơn. “Các ngươi yên tâm đi, vì dân chúng, ta sẽ cố hết sức có thể!” Dạ Mị đã khôi phục lại hình dáng ban đầu kiên định nói. “Chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động ạ?” đây là vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm. “Mọi người cứ đứng lên trước đi!” Dạ Mị nhìn về phía các vị đại thần nói. Đám đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn nhỏ, từ lúc tìm được Dạ Mị tới nay những đại thần này làm việc rất kín kẽ, bọn họ tự nguyện thần phục Dạ Mị. Từ khi Dạ Mị lên làm Xà vương tới nay đều làm mọi chuyện rất tốt, tham quan cũng giảm dần, là một bệ hạ được dân chúng kính yêu cho nên cho dù là chết thì thần tử trung thành như bọn họ cũng nguyện ý trợ giúp hắn để Thụy Tuyết quốc nhanh chóng trở lại như trước kia! Dạ Mị trầm tư một lúc rồi nói: “Đợi ba ngày nữa đi, ba ngày nữa chúng ta liền xuất phát!” những ngày này Dạ Mị vẫn luôn nhận được tin tức từ Miên Miên, nàng vẫn dặn hắn không nên nóng vội, chuyện Dạ Phong đã dần khôi phục lại tử nhãn khiến hắn thật sự vui mừng nhưng là hắn thật sự không muốn chờ nữa rồi, theo tin tức hắn thăm dò được thì Dạ Phong đã lại bắt đầu tàn sát dân chúng vô tội, trong thư Miên Miên không nói tới chuyện này chứng tỏ nàng cũng không biết, nếu biết thì chắc chắn nàng sẽ không đứng ngoài quan sát rồi. Xem ra chừng nào hắn còn chưa xuất hiện thì Dạ Phong nhất định sẽ không từ bỏ. “Tại sao lại phải chờ ba ngày nữa?” một đại thần khó hiểu hỏi, từ lúc quyết định đi theo Dạ Mị, hắn đã không còn màng tới sống chết của bản thân rồi, mỗi một ngày bây giờ đối với bọn họ chính là một loại dày vò a! “Chúng ta còn thiếu một vài thứ, ba ngày này ta sẽ cố gắng thu thập mọi thứ xong xuôi, còn nữa, lần này chỉ có thể thành công không thể thấy bại nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị chu toàn mọi thứ!” Dạ Mị chậm rãi giải thích. “Bệ hạ nói rất đúng, thực lực của Dạ Phong quá cường đại, lại đã nhập ma, chúng ta nhất định phải có đối sách chu toàn mới có thể xuất quân được, nếu hấp tấp hành động mà chọc giận hắn thì hậu quả sẽ khôn lường!” một đại thần khác gật đầu tán thành nói. Đối với những lời của đại thần này, Dạ Mị khẽ gật đầu đồng ý. “Lão cha, đến tột cùng là tới bao giờ ta mới có thể gặp lại mẹ? Ta nhớ mẹ…” Tử Tử nhìn Dạ Mị cau mày hỏi, đã rất lâu rồi hắn không gặp mẹ a, hắn thật sự nhớ mà! Thật không biết nữ nhân của hắn ở trong cung thế nào rồi? “Kiên nhẫn chờ thêm ba ngày nữa thôi rồi phụ thân đưa ngươi đi gặp mẫu thân, được không?” Dạ Mị vuốt tóc Tử Tử sủng nịch nói. Đúng lúc này thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích của tiểu hài nhi, không biết có phải là do nghe Dạ Mị nói sắp được gặp Miên Miên không mà tiểu công chúa trong lòng Vô Tình đột nhiên cười vui vẻ. Một màn này khiến những người có mặt có chút sửng sốt, Vô Tình cúi đầu nhìn tiểu công chúa từ lúc sinh ra chỉ biết cười mà không khỏi lo lắng, nội cung lòng người hiểm ác, tiểu công chúa vô tư thế này liệu có thể sống sót được không? “Được rồi, mọi người cũng nên trở về rồi, đừng để cho hắn hoài nghi, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ cho người thông báo cho các vị!” Dạ Mị nhìn những đại thần nói. “Vâng!” những đại thần nghe vậy lập tức đứng dậy hành lễ rồi đi ra.