Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Cạm Bẫy của tác giả David Baldacci, cũng như link tải ebook Cạm Bẫy miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Cuốn sách Cạm Bẫy của tác giả David Baldacci nội dung kể về một vụ giết người và tự sát xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, ngay trước thềm của trụ sở FBI – nơi lẽ ra phải an toàn nhất trần đời. Amos Decker – đặc vụ FBI với trí nhớ siêu việt cũng như khả năng thám tử đại tài và các đồng đội dường như gặp bế tắc trong việc tìm ra mối quan hệ giữa kẻ nổ súng – một doanh nhân thành đạt và nạn nhân – một giáo viên dạy thay. Việc xác định động cơ gây án cũng gặp muôn vàn trắc trở. Liệu tất cả là do tình cờ hay có một âm mưu to lớn nào đó đằng sau?
Vụ án rẽ hướng khi DIA – Cơ quan Tình báo Quốc phòng vào cuộc và thông báo đây có thể trở thành vấn đề an ninh quốc gia, nếu không phá án sớm, nước Mỹ sẽ phải đối mặt với tổn thất lớn lao hơn cả vụ ngày 11 tháng 9. Tất cả mọi thông tin vụ án đều là tuyệt mật, nhưng Decker lại chưa được cấp quyền miễn trừ an ninh nên anh và đồng đội bị buộc phải rút khỏi cuộc điều tra. Với những khó khăn trở ngại từ cả trong lẫn ngoài, Decker sẽ phải đối mặt như thế nào đây? Ngoan ngoãn rút lui hay tiếp tục điều tra? Hẳn nhiên, Decker chọn vế thứ hai bởi anh cũng đâu phải người thích tuân theo luật lệ. Với anh, chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là tìm ra sự thật.
Hấp dẫn từ dòng đầu tiên đến tận con chữ cuối cùng, bằng tài kể chuyện của mình, David Baldacci đã dẫn người đọc đi trong mê cung của những bí mật, dối trá và âm mưu với những khúc ngoặt 180° tới một cái kết bất ngờ khó ai có thể đoán trước được. Có thể nói Cạm bẫy là một tác phẩm hoàn hảo để thỏa mãn trí tò mò bẩm sinh và niềm yêu thích những yếu tố giật gân của những người đam mê truyện trinh thám.
Ưu điểm
Nhược điểm
Kết luận: “Cạm Bẫy” là một cuốn tiểu thuyết trinh thám, hành động hấp dẫn, đầy kịch tính và bất ngờ. Với cốt truyện gây cấn, nhân vật sâu sắc và bối cảnh chân thực, cuốn sách này sẽ là món ăn tinh thần tuyệt vời cho những ai yêu thích thể loại trinh thám, gián điệp.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Bình thường thì đây là một trong những nơi an toàn nhất trên thế giới.
Nhưng hôm nay thì không.
Tòa nhà J. Edgar Hoover là trụ sở chính của Cục Điều tra Liên bang (FBI). Được đưa vào hoạt động từ năm 1975, đến nay vẫn chưa về hưu, nó trông giống một khối bê tông dài dựng đứng xiêu vẹo với những ô cửa sổ tổ ong. Chuông báo cháy lẫn nhà vệ sinh đều đã hư. Thậm chí trên đỉnh tòa nhà còn căng cả lưới an toàn để ngăn những tảng bê tông vỡ vụn rơi xuống đường làm ai đó vong mạng.
Cục Điều tra Liên bang vẫn đang cố gắng xây dựng thêm một cơ sở mới đủ sức chứa 11.000 nhân viên, nhưng vị trí cụ thể vẫn chưa được xác định. Thế là việc khai trương trụ sở mới còn chờ khoảng 2 tỷ đô-la và 7 năm nữa.
Hiện tại, nơi đây vẫn là nhà của nhân viên FBI.
Người đàn ông cao lớn đang sải bước dọc theo lề đường rợp bóng cây xanh ấy chính là Walter Dabney. Ông ta vừa bắt Uber đến tiệm cà phê dưới phố, gọi vài món và giờ đang rảo bước đi hết quãng đường còn lại. Ông này đã ngoài 60, với mái tóc muối tiêu mỏng dính rẽ ngôi lệch. Có vẻ Dabney mới cắt tóc gần đây vì sau gáy còn lộ vết bò liếm. Bộ vest ông đang mặc thuộc loại đắt tiền và được đặt may riêng để vừa vặn với thân hình đẫy đà. Một chiếc khăn cài áo sặc sỡ tô điểm cho mặt trước bộ vest tối màu của ông. Trên cổ ông là một dây đeo gắn đầy thẻ thông hành, cho phép ông tiến vào khu vực nội bộ của tòa nhà Hoover với một người hộ tống. Dabney có đôi mắt xanh đầy vẻ cảnh giác, với dáng đi rõ là nghênh ngang và chiếc cặp táp vung như con lắc trên không.
Từ phía đối diện, một người phụ nữ đang tiến lại gần. Đó là Anne Berkshire, vừa bắt chuyến tàu điện ngầm tới đây. Bà ta sắp bước qua tuổi ngũ tuần, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xám ôm sát khuôn mặt trái xoan thon dài. Bà có vẻ lưỡng lự khi tiến gần đến tòa nhà Hoover. Trên cổ bà không đeo bất kỳ thẻ thông hành nào. Loại giấy thông hành duy nhất mà bà có là giấy phép lái xe nằm trong ví.
Lúc này đã quá trưa, phố xá không còn náo nhiệt như trước. Tuy nhiên, người đi bộ vẫn tấp nập và những dòng ô tô vẫn ngược xuôi trên con đường nhộn nhịp. Một vài chiếc xe đang tìm đường chạy xuống hầm giữ xe của tòa Hoover.
Dabney bước vội hơn, dường như cố tình nện đôi giày wingtip hiệu Allen Edmonds xuống vỉa hè ố màu. Ông bắt đầu huýt sáo một giai điệu hân hoan. Người đàn ông ấy có vẻ chẳng quan tâm gì đến thế gian này.
Lúc này, Berkshire cũng rảo bước nhanh hơn. Ánh nhìn của bà hết đánh qua trái lại ngoặt sang phải. Dường như, bà đang muốn thâu gọn tất cả mọi thứ chỉ trong một cái lướt mắt ấy.
Từ phía sau, cách Dabney khoảng 18 mét, Amos Decker đơn độc lê từng bước dài. Anh cao hơn mét chín, với thân hình cao to vạm vỡ của một cựu cầu thủ bóng bầu dục. Vài tháng gần đây, anh ăn kiêng nên cân nặng cũng giảm được kha khá nhưng anh không thể chấp nhận việc giảm thêm nữa. Decker mặc chiếc quần khaki bạc gấu, cộng với chiếc áo chui đầu in dòng chữ Ohio State Buckeys. Chiếc áo đủ dài để giúp che đi cả cái bụng lẫn khẩu Glock 41 thế hệ 4 được nhét trong bao súng đeo bên thắt lưng. Sau khi được nạp đầy 13 viên đạn tiêu chuẩn, khẩu súng này nặng khoảng 1 cân. Đôi giày cỡ 14 của anh nện bình bịch ầm ĩ xuống vỉa hè. Còn mái tóc, nói cho tế nhị, thì có hơi bù xù. Decker làm việc trong lực lượng đặc nhiệm phối hợp thuộc FBI. Anh đang trên đường đến buổi họp tổ chức tại tòa nhà Hoover.
Anh không hề trông đợi cuộc họp này. Decker cảm nhận được một sự thay đổi đang đến gần, mà anh thì lại không thích thay đổi. Suốt hai năm qua, anh đã nếm đủ mùi thay đổi cho cả đời rồi. Anh chỉ vừa làm quen với lề lối làm việc mới tại FBI và muốn mọi chuyện cứ ổn định như thế. Nhưng tất nhiên, việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của Decker.
Anh bước vòng qua một rào chắn vừa được dựng trên vỉa hè và có lấn sang đường chính một ít. Một nắp cống đang mở được bao quanh bởi lớp hàng rào màu cam và các công nhân bu kín xung quanh khu vực này. Ngay chỗ nắp cống mở, một người đàn ông đội mũ bảo hộ ngoi lên, nhận lấy công cụ từ một người khác. Trong khi, đa số những công nhân còn lại chỉ đứng quanh đó, nhâm nhi cà phê hoặc tán gẫu.
Nếu được nhận làm việc đó thì cũng khá quá, Decker nghĩ thầm.
Decker nhìn thấy Dabney phía đằng xa nhưng không mảy may để ý. Tuy nhiên, anh lại không thấy Berkshire vì anh không thể nhìn xa đến thế. Lúc đi ngang qua lối vào ga-ra, Decker gật đầu chào viên sĩ quan an ninh mặc đồng phục FBI đang ngồi trong buồng gác nhỏ có cửa sổ nhỏ đặt trên vỉa hè. Anh chàng đứng thẳng đơ gật đầu chào lại, đôi mắt được giấu sau cặp kính râm của anh đang làm nhiệm vụ theo dõi cả con phố. Tay phải anh đặt lên bao súng. Bên trong là khẩu 9mm dùng đạn Speer Gold Dot G2, loại đạn được FBI tin dùng bởi khả năng bắn xuyên của nó. Đạn sa người chết có thể được xem là khẩu hiệu của loại đạn này. Nhưng xét lại thì súng đạn nào chả làm được như thế, nếu nó bắn trúng mục tiêu đã định vào đúng vị trí trọng yếu.
Một con chim bay vụt qua mặt Decker, đậu trên cột đèn và tò mò nhìn xuống khách đi đường. Thời tiết khá lạnh nên dù đã mặc áo dày nhưng Decker vẫn hơi rùng mình. Mặt trời bị che khuất sau tầng mây đã tụ lại phía chân trời từ cả tiếng trước, mây vượt qua con sông Potomac, phủ lên Washington như một mái vòm xám xịt.
Ở phía trước, Dabney đang đến gần cuối dãy nhà, tại đây anh rẽ trái. Lối vào phòng họp của FBI nằm ở dưới đó. Nhiều năm trước, người dân còn được tự do tham quan trụ sở của Cục Điều tra Liên bang, chiêm ngưỡng phòng thí nghiệm lừng danh và quan sát các đặc vụ luyện tập trên trường bắn.
Trong thời đại khủng bố mới, chuyện như vậy chỉ còn là dĩ vãng. Sau sự kiện ngày 11 tháng 9, các chuyến tham quan trụ sở FBI đều bị hủy bỏ, chỉ được mở lại vào năm 2008. FBI thậm chí còn bố trí cả trung tâm tập huấn cho khách tham quan. Tuy nhiên, nếu muốn vào đây thì bạn phải đăng ký trước ít nhất một tháng để FBI có đủ thời gian kiểm tra kỹ lưỡng các thông tin cơ bản. Đa phần các trụ sở liên bang giờ đây không khác nào những pháo đài, vào đã khó, ra còn khó hơn.
Đến gần góc đường, Dabney bước chậm lại.
Berkshire, ngược lại, bước nhanh hơn.
Decker tiếp tục phóng theo, những sải chân dài nhanh chóng ngốn hết quãng đường cho đến khi chỉ còn cách lưng Dabney khoảng 9 mét.
Từ phía còn lại, Berkshire cách Dabney khoảng 4 mét rưỡi. Một lúc sau, khoảng cách chỉ còn lại phân nửa. Thêm tích tắc nữa, họ chỉ còn cách nhau chưa đầy một mét.
Decker bây giờ đã trông thấy Berkshire bởi vì bà đã đến rất gần Dabney. Anh ở cách hai người họ khoảng ba mét khi bắt đầu rẽ hướng.
Berkshire liếc nhìn Dabney, có vẻ như đến lúc này bà mới chú ý đến ông ta. Dabney không nhìn bà, chí ít là không nhìn lại ngay.
Vài giây sau, ông chợt nhận ra người đàn bà kia đang nhìn mình chằm chằm. Ông nở nụ cười, lúc này, nếu đang đội mũ, dám chừng ông sẽ ngả mũ chào bà để tỏ sự lịch thiệp của mình.
Berkshire không cười lại. Tay bà tìm đến chỗ khóa gài ví.
Dabney bước chậm lại một chút.
Bên kia đường, Decker chợt thấy một người bán bánh burrito ăn sáng trên một xe lưu động. Anh tự hỏi không biết có đủ thời gian mua một phần trước khi vào họp không. Cuối cùng, Decker quyết định không mua bởi chiếc bánh có thể làm vòng eo anh xấu hơn; anh quay đi, lúc này Berkshire và Dabney đã đến sát cạnh nhau.
Decker không hề để ý sự việc đang diễn ra. Anh chỉ đơn giản cho rằng hai người họ có quen biết và gặp nhau tại nơi đã hẹn.
Decker nhìn đồng hồ để kiểm tra thời gian. Anh không muốn đi trễ. Vì nếu cuộc sống sắp phải thay đổi từ đây, anh vẫn muốn đến đúng giờ để đón nhận nó.
Khi quay lại nhìn, anh sững người.
Dabney bước dồn hai bước về phía sau người phụ nữ. Không để Berkshire phát hiện, ông ta chĩa khẩu Beretta nhỏ vào gáy bà.
Decker tìm lấy súng, sắp sửa kêu lên thì Dabney đã bóp cò.
Berkshire giật mạnh người về phía trước khi viên đạn bắn thẳng vào gáy bà theo góc hướng lên. Nó thổi bay tủy sống, xuyên thủng não, đập vào hộp sọ như một viên bi rồi bắn ra ngoài bằng đường mũi, để lại vết thương to gấp ba lần kích thước chỗ đạn bay vào do tác động của động năng. Bà ngã sầm xuống mặt đường, khuôn mặt gần như biến dạng hoàn toàn, nền bê tông bê bết máu.
Decker lôi khẩu súng lục ra, chạy lại, trong khi người trên phố la hét, bỏ chạy tán loạn. Dabney vẫn cầm vũ khí trong tay.
Tim đập thình thịch, Decker chĩa khẩu Glock về phía Dabney rồi thét lên, “FBI, bỏ súng xuống. Mau!”
Dabney quay lại. Ông ta vẫn chưa buông súng.
Từ phía sau, Decker nghe tiếng bước chân chạy lại. Anh lính gác lúc này đang chạy hết tốc lực về phía anh, tay cũng sẵn sàng khẩu súng.
Decker liếc nhanh về phía sau, dùng tay không cầm súng giơ tấm thẻ tên. “Đặc vụ FBI. Ông ta vừa bắn người phụ nữ kia.”
Anh bỏ thẻ xuống rồi dùng cả hai tay để ngắm bắn, họng súng nhắm thẳng vào ngực Dabney. Anh chàng mặc đồng phục FBI chạy tới, đứng sát bên Decker, đồng thời chĩa súng về phía Dabney. “Bỏ súng xuống mau!” Anh cảnh vệ quát. “Cơ hội cuối, không chúng tôi bắn.”
Tình thế lúc này là hai chọi một. Những tưởng phản ứng từ tên tội phạm đã quá rõ ràng. Nằm xuống để không bị bắn chết vẫn hơn.
Dabney thoạt nhìn anh cảnh vệ rồi đến Decker.
Và mỉm cười.
“Đừng!” Decker thét.
Walter Dabney ấn họng súng vào dưới cằm, kéo cò lần thứ hai và cũng là lần cuối trong cuộc đời ông ta.