Đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một huyết nhân.
Người này tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chiếc áo bông trên mình đã nát vụn.
Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cái ống quần màu xám và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất.
Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả binh khí quái dị trên tay gã. Binh khí là một cái vòng, trên ấy khảm năm ngọn nha đao nhọn hoắc, binh khí này như vừa được lấy lên từ một giếng máu, những dòng máu nhỏ từ năm ngọn đao xuống.
Gã bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt gã không hề lộ vẻ đau đớn nào cả. Trên đôi môi của gã lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết và thần sắc xuất chúng.
Trong đầu óc của gã tràn đầy những mối thù hận!
– Cẩu tạp chủng! Ta phải giết chết ngươi!
– Đồ con hoang! Ta phải mổ xẻ ngươi ra mà lấy tim của ngươi!
– Đồ tiểu quỷ! Ngoan ngoãn mà nạp mạng đi…! Những gì mà gã nghe được đều là những từ ngữ hung dữ và sỉ nhục, trên thế gian này hầu như ai cũng muốn lấy mạng sống của gã.
Tại sao thế? Gã chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đừng nói là ân oán võ lâm, ngay cả một con kiến gã cũng chưa từng giết qua. Tuy gã chưa từng giết ai, nhưng mọi người ai cũng muốn giết gã cho hả dạ, lại còn muốn mổ lấy quả tim của gã, hung dữ biết bao, tàn nhẫn biết bao? Tại sao thế? Gã không tài nào hiểu nổi? May mà gã được thân phụ truyền cho võ công, với một vòng Ngũ Phong Luân trong tay mới thoát được vòng vây! Nhưng mà điều làm gã không thể chịu đựng được chính là cách gọi của bọn Tàn Sơn Chi Lang đối với gã, cái gì đồ tạp chủng, đồ tiểu quỷ, đồ con hoang…? Lẽ nào ta là người không có thân phụ sao? Không! Không…! Thân phụ ta không phải là Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hổ sao? Như thế, ta không có thân mẫu sao? Nghĩ đến đây, bất giác đáy lòng gã trở nên lạnh như băng. Mỗi lần gã đề cập đến vấn đề này, thân phụ gã đều dùng một giọng trầm trầm nói:
– Kiếm nhi! Sau này con sẽ biết thôi…
Câu trả lời như thế không thể làm cho Cổ Thạch Kiếm hài lòng. Nhưng nhìn ánh mắt lãnh đạm của thân phụ, cũng không dám hỏi tiếp.
Bỗng nhiên trong đầu gã nảy ra một ý nghĩ.
Hôm nay về nhất định sẽ phải hỏi rõ thân phụ điều này.
Một niềm hy vọng đang giúp sức cho gã, Cổ Thạch Kiếm lê đi hai bước, băng tuyết đã xâm nhập vào thân thể gã, toàn thân đau đớn không chịu đựng nổi ngã xoài trên mặt đất.
Một mảnh tuyết đã phủ lên người gã khoảng một tuần trà, Cổ Thạch Kiếm lại từ từ đứng dậy. Toàn thân gã nặng trĩu bước đi một cách khó khăn.
Tại Tàn Sơn vách núi lởm chởm, khắp nơi đều rất nguy hiểm. Cách nơi Cổ Thạch Kiếm khoảng ba thước xa, chính là Quỷ Cốc nơi hiểm ác nhất của Tàn Sơn! Quỷ Cốc có đường kính không đầy mười trượng, dưới đáy cốc sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một khoảng âm u. Trong cốc cũng chứa đựng vô vàn điều thần bí và cũng đã lưu truyền nhiều thần thoại quái dị.
Tuy rằng như thế, lại rất ít người dám vào cốc dò la sự thật. Ngẫu nhiên cũng có đôi vị gan góc và võ công cao cường, đi vào trong cốc và cũng biệt vô âm tích.
Cổ Thạch Kiếm mơ hồ bước đi hai bước và cũng đã đến sát bên Quỷ Cốc. Nhưng mà gã cũng không phát hiện ra điều gì, gã đưa chân trái lên và bước đi…
Lúc gã phát hiện ra thì không còn kịp nữa rồi. Gã la lên một tiếng úi chao và thân hình gã như sao xét rơi thẳng xuống đáy cốc.
Tính mạng của Cổ Thạch Kiếm vô cùng nguy hiểm. Lúc này, trong lòng gã chỉ là màn đen tối tất cả thù và hận đã tan biến đi. Gã nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn bóng hình bệnh nặng lâu ngày của thân phụ.
Thân hình gã rơi xuống rất nhanh, qua một lúc sau thần trí gã trở nên mơ hồ. Và cuối cùng gã đã ngất đi.
Dưới đáy cốc không âm u đen tối như mọi người tưởng tượng, bông tuyết phản chiếu tạo thành một bức họa màu trắng.
Trên mặt tuyết có tám vị già thân hình lõa lồ, tóc dài chấm đất chia theo tám hướng trong bát quái mà ngồi.
Tám vị này thân hình rất quái lạ, râu dài quá rún, toàn thân lõa lồ, mình chỉ cao có ba thước. Họ tịnh tọa không ai mở miệng nói gì nhưng điều kỳ lạ là bông tuyết rơi xuống đến cách đầu họ khoảng ba trượng là tự động tan biến đi. Vì thế thân hình họ không có một chút tuyết nào cả.
Cổ Thạch Kiếm rơi xuống Quỷ Cốc, kể cũng kỳ lạ là rơi ngay đúng vào chính giữa tám vị già này. Trong tay gã cầm Ngũ Phong Luân, phút chốc mặt tuyết cũng đã được nhuộm thành một màng đỏ tươi.
Tám vị này hầu như không có cảm nhận được, họ điềm nhiên nhắm mắt không động đậy.
Thời gian đi trong cái tĩnh mịch này và sự sống của Cổ Thạch Kiếm ngày càng mỏng manh.
Bỗng vị già ngồi ở Đoài Vị mở mắt, liền bị Ngũ Phong Luân của Cổ Thạch Kiếm thu hút, đôi mắt lão mở to ra, lộ ra vẻ vui mừng.
Lão già liền đứng phắt dậy, cầm Ngũ Phong Luân lên, cuối cùng thất vọng nghĩ thầm: “Ngũ Phong Luân có một đôi, tại sao tiểu tử chỉ có một chiếc vậy?” Nghĩ như thế, lão liền quay sang một vị già khác nói:
– Thượng Quan huynh, Ngũ Phong Luân của đệ đã tìm được một cái rồi! Vị già này nghe vậy liền kinh ngạc mở to đôi mắt ngạc nhiên hỏi:
– Gì thế? Ngũ Phong Luân ư…? Cát huynh tìm được rồi sao? Chưa dứt lời đã đứng dậy.
Lúc này sáu vị già kỳ quái kia cũng đã lần lượt mở đôi mắt ra, ánh mắt tập trung vào tay của vị già họ Cát.
Vị già họ Thượng Quan nhìn thấy Ngũ Phong Luân trong tay của vị già họ Cát, liền hỏi:
– Cát huynh! Đoạt Hồn Kỳ của đệ đâu? Câu hỏi của gã vừa dứt, sáu vị còn lại cũng hỏi theo:
– Cát huynh, có thấy Mỹ Nhân Phối của đệ không?
– Âm Dương Quạt đâu?
– Thất Khổng Địch của đệ đâu?
– Thánh Nữ Kiếm đâu?
– Thiết Huyết Kỳ?
– Lục Tình Kiếm đâu? Có tìm thấy không? Họ hỏi một cách thành khẩn, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Vị già họ Cát giơ Ngũ Phong Luân trong tay lên buồn bã nói:
– Ngũ Phong Luân của ta chỉ tìm được một cái! Phút chốc sự buồn rầu đã lan tỏa ra bảy vị già còn lại. Bỗng vị già ở Càn Vị nhìn thấy Cổ Thạch Kiếm trên mặt tuyết, cười nhạt nói:
– Chúng ta sắp có một bữa tối no nê rồi! Tiếng cười của lão lạnh như băng, hàm râu rung động trong rất kỳ quái làm cho mọi người khiếp sợ. Bỗng hữu thủ lão giơ lên chưởng mạnh ra phía trước, như luồng kình phong mang theo sức mạnh vô vàn hướng về phía Cổ Thạch Kiếm.
Trong lúc vô cùng nguy hiểm bỗng nhiên vị già họ Cát giơ song chưởng ra, như bão táp phóng về phía vị già ở Càn Vị. Hai luồng chưởng lực va chạm vào nhau, hai luồng tuyệt chưởng cuộn lên một vùng bông tuyết và đá vụn bay mù mịt làm mọi người sửng sốt.
Vị già họ Cát nghiêng mình thi lễ nói:
– Từ huynh! Xin đừng ra tay. Vị thiếu niên này thân mang Ngũ Phong Luân, có lẽ hắn biết tung tích của Thất Bảo còn lại, chúng ta sao không cứu sống hắn trước, tra hỏi rồi tính sau.
Vị già họ Từ bừng tỉnh, vỗ tay nói:
– Mong rằng như thế…! Cũng có thể giải bớt nỗi khổ Nguyên Anh hai mươi năm của chúng ta! Lúc này vị họ Cát đi đến bên Cổ Thạch Kiếm, giơ hữu chưởng lên nhằm vào ba huyệt Cự Khuyết, Khí Hải, Đan Điền mà điểm.
Cổ Thạch Kiếm từ từ động đậy hai cái, rồi Chương tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy tám vị hình dạng kỳ quái trên mình trần truồng, cảm thấy rùng mình.
Nhưng người ngạc nhiên không phải là thiếu niên, mà là vị họ Cát, lão nghĩ thầm: “Vị thiếu niên này có xương cốt kỳ dị, dòng máu trơn bóng, chính là kỳ tài trời phú cho mà luyện võ công, so với tám vị chúng ta còn hơn trăm lần.” Thật ra tám vị già này đều đã làm mưa gió một thời, là những hào kiệt chấn động tám phương, tư chất đã vượt hơn người phàm vạn lần.
Vị già họ Cát đang suy nghĩ, lão già họ Từ đã bước đến trước hỏi:
– Thiếu hiệp, Ngũ Phong Luân kia đâu mà có được thế? Có thấy Thất Bảo còn lại là Lục Tình Kiếm, Mỹ Nhân Phối, Thất Khổng Địch, Thiết Huyết Kỳ, Thánh Nữ Kiếm, Âm Dương Quạt, Đoạt Hồn Kỳ không? Câu hỏi làm cho Cổ Thạch Kiếm cuống lên, không biết làm sao đáp, đành lắc đầu.
Lão Từ lăn lóc giang hồ đã mấy chục năm, không nhịn được sự vô lễ của kẻ khác như thế, phẫn nộ bước đến trước nói:
– Tiểu tử! Lẽ nào ngươi chính là đạo tặc đoạt bảo hai mươi năm trước? Cổ Thạch Kiếm bị họ hỏi đến ngẩn người, bỗng trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, đành hỏi họ:
– Nơi này là trần gian hay địa ngục? Một vị bên cạnh nói giọng lạnh lẽo:
– Đều không phải.
Cổ Thạch Kiếm rùng mình nói:
– Có phải là ta đã chết không? Vị họ Cát lãnh đạm nói:
– Ngươi chưa chết, nhưng cách cái chết cũng không xa đâu.
Lúc này Cổ Thạch Kiếm cảm thấy cuộc sống đáng quý làm sao, trong mắt chàng lại hiện lên hình ảnh người thân phụ đang thoi thóp trên giường.
Bỗng lão Từ quát rằng:
– Tiểu tử, hãy trả lời ta, ngươi có phải là người hai mươi năm trước cướp Bát Bảo của bọn ta không? Cổ Thạch Kiếm lắc đầu nói:
– Hai mươi năm trước ư? Ta năm nay mới mười tám tuổi!
– Như thế cái vòng Ngũ Phong Luân này từ đâu mà có?
– Ngũ Phong Luân? Là thân phụ truyền lại cho ta…
Lão Từ hớn hở tiến lên hỏi:
– Thân phụ ngươi? Thân phụ ngươi là ai? Cổ Thạch Kiếm trầm tư một lát rồi đáp:
– Thân phụ ta là Cổ Ngọc Hổ, mọi người gọi là Bạch Diện Lang Quân.
– Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hổ…
Tám vị già miệng lẩm nhẩm, từ trong ký ức mà tìm kiếm ấn tượng của Bạch Diện Lang Quân Cổ Ngọc Hổ, nhưng trong đầu họ chỉ là một khoảng không.
Điều này cũng khó trách họ, vì họ đã rời xa trần thế hơn sáu mươi năm rồi. Trong sáu mươi năm này, giang hồ đã có biết bao thăng trầm, và đã thay đổi đến nhường nào rồi, những hào kiệt trong võ lâm ngày nay làm gì có trong dòng ký ức của những vị tiền bối kỳ hiệp này chứ? Bỗng Cổ Thạch Kiếm la lên một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.
Vết những nhát đao đỏ chói trông rất đáng sợ, nếu không phải chàng có tư chất trời phú như thế thì tính mạng đã sớm tổn thương rồi.
Tiếng kêu thê thảm của chàng đã lôi kéo tám vị già này ra khỏi sự trầm tư, mười sáu ánh mắt như mười sáu luồng điện quang đổ lên mình Cổ Thạch Kiếm.
Lão Từ bước đến nói với lão Cát:
– Cát huynh! Hỏi không được gì cả, làm bữa cơm tối thôi.
Bóng chưởng vừa giơ ra, lão Cát đã ngăn lại nói:
– Từ huynh! Khoan đã! Tiểu tử này xương cốt rất tốt, chính là kỳ tài học võ nghìn năm mới có được.
Lão Từ không tin, phóng người đến, khom lưng sờ mó toàn thân Cổ Thạch Kiếm, khuôn mặt lúc sáng, lúc tối. Sau cùng thần sắc thay đổi kinh ngạc kêu lên:
– Ồ! Long Cốt…
Bảy vị còn lại cùng la lên:
– Gì thế? Long Cốt sao? Có thật không? Nói xong, cùng nhau sờ mó Cổ Thạch Kiếm, những bàn tay như một đàn kiến lan đi khắp người chàng. Một Chương lâu mới nói:
– Quả thật là Long Cốt.
Lão Từ tiếp lời:
– Loại kỳ tài như thế, ăn hắn tất sẽ bị tội với Hoàng Thiên, chúng ta sao lại không truyền võ công cho hắn, để hắn trở thành kỳ hiệp cái thế, giúp chúng ta tìm lại Bát Bảo trong giang hồ mênh mông.
Lão Cát tiếp lời:
– Nhưng mà tiểu tử này bị một trăm lẻ tám nhát dao, máu sắp chảy hết, thương hại đến xương tủy, e rằng không sống hơn canh giờ đâu.
– Lẽ nào không có thuật Chương Thiên sao? Sáu vị già đồng thanh hỏi:
– Hoa Đà tái thế, Biển Thước trùng sanh, cũng khó cứu sống được.
Sự thất vọng lan khắp tám vị già, bỗng lão họ Thượng Quan hỏi:
– Lẽ nào khó đến không còn cách nào chăng? Lão Cát ngẩng đầu lên nhìn những đám mây xám trên đỉnh cốc, một Chương lâu mừng rỡ nói:
– Ta đã nghĩ ra một biện pháp.
– Biện pháp gì? Lão họ Cát thở dài nói:
– Biện pháp này huynh đệ chúng ta phải hy sinh một ít chân khí.
– Chỉ cần cứu được hắn, tìm lại Bát Bảo, tạo ra một đóa hoa kỳ lạ nghìn năm mới có này, cho dù hy sinh tính mạng cũng đáng, huống hồ là một chút nguyên khí.
Lão Cát nghe vậy mừng rỡ nói:
– Chư huynh đã tính như thế thì hay cho tiểu tử này biết bao.
Dứt lời, quỳ xuống giơ song chưởng đả vào ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi hai tiểu huyệt của Cổ Thạch Kiếm rồi lấy ba viên đơn thuốc bỏ vào miệng chàng.
Thật kỳ lạ, chưa đầy một tuần trà, vết thương của chàng đã khép lại, máu ngưng chảy.
Lão Cát nói:
– Chư huynh hãy đến đây.
Nói xong giơ song chưởng điểm vào Linh Đài Huyệt của chàng, còn bảy vị già kia cũng lần lượt ngồi bên cạnh mình chàng, song chưởng điểm vào một yếu huyệt. Phút chốc tám luồng nhiệt lưu đã lan khắp thân chàng, thể lực chàng dần dần được tăng thêm.
Một lúc sau, tám vị mặt đều trắng bệch, thu Chương song chưởng, vận công điều tức phục hồi chân khí.
Cổ Thạch Kiếm từ từ mở đôi mắt ra, nhìn thần sắc của tám vị già, bất giác cảm thấy rùng mình, đứng dậy nhìn xung quanh nghĩ thầm: “Ta đã chết rồi hay sao?” Chàng không dám tin vào mình nữa. Trên mình bị một trăm lẻ tám vết thương mà vẫn còn sống.
Bỗng lão Từ nói:
– Tiểu nhi! Ngồi xuống đây! Chàng trợn mắt nhìn hỏi lại:
– Không ngồi thì sao? Chàng ngoan cường đứng đó. Lão Từ hữu chưởng từ từ giơ ra, giận dữ nói:
– Không tha cho ngươi đâu, hãy ngoan ngoãn mà ngồi xuống! Chàng chợt cảm thấy một luồng hàn phong buốt tim, đôi chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, không tài nào đứng dậy được.
Lão Cát lãnh đạm nói:
– Tiểu nhi, tám người chúng ta vì ngươi hy sinh mười năm nguyên khí, giờ trên người ngươi đã có công lực tám mươi năm rồi. Nhưng nếu mà ngươi ngoan cố thì sinh mạng ngươi cũng không qua khỏi một ngày đêm.
Cổ Thạch Kiếm rùng mình. Chàng thấy cuộc sống đáng quý biết bao. Trên thế gian, chàng còn nhiều nghĩa vụ chưa làm tròn được…
Còn người cha đang nằm thoi thóp trên giường và chàng phải tìm cho ra thân mẫu mình là ai? Và một bóng hình thùy mị nết na đang quấn lấy tâm khảm chàng.
Chàng thầm nghĩ, ngồi một cách yên tĩnh, cảm thấy thể lực vô cùng thư thái! Vết thương không còn nữa. Chỉ là chàng đứng dậy không được.
Lão Từ lên tiếng:
– Tiểu nhi! Ngươi cần phải ở đây tám tháng! Chàng kinh ngạc:
– Tám tháng ư? Chàng nghĩ đến thân phụ đang bệnh nặng, gào to:
– Không được, ta phải lập tức trở về. Thân phụ đang chờ ta bổ thuốc uống.
Chàng cố vật lộn để đứng lên, nhưng chàng thất vọng.
Lão Từ cười nhạt nói:
– Ngươi không cần phải phí sức nữa, hiện giờ cuộc sống của ngươi chỉ có thể duy trì trong một ngày thôi…
Nói xong quay nhìn bảy vị kia rồi tiếp:
– Vì thế cần phải do tám người chúng ta, mỗi ngày lần lượt thay nhau mà dùng chân khí giúp ngươi dẫn thông nguyên công trong mình liên tục trong tám tháng liền ngươi mới có thể sống được.
Chàng thầm suy nghĩ, lão Cát lại tiếp:
– Vả lại tám người chúng ta, mỗi người dùng một tháng mà truyền hết tuyệt chiêu cho ngươi.
Hình ảnh của Bạch Diện Lang Quân như lay động trong ánh mắt của chàng. Chàng quát to:
– Ta không cần võ công của các người, ta chỉ cần về phụng dưỡng thân phụ thôi! Lão Từ cười đắc ý nói:
– Quả là đứa trẻ có hiếu. Ngươi nên biết rằng ngươi bị một trăm lẻ tám vết thương mất máu quá nhiều rồi, vả lại ngươi lại bị hàn khí xâm nhập vào thân thể, may mà ngươi có bộ xương tốt, khó khăn lắm chúng ta mới cứu được ngươi. Nếu ngươi chỉ lo nghĩ đến thân phụ, thì e rằng ngươi chưa gặp thân phụ, đã phơi thây nơi hoang sơn rồi.
Lão Cát cũng nói:
– Huống chi tám tháng sau, ngươi sẽ là hào hiệp cái thế, võ lâm đệ nhất cao thủ rồi! Chàng nghi ngờ hỏi:
– Tám tháng? Thiên hạ đệ nhất? Lão Từ đã hiểu ý của Cổ Thạch Kiếm, nói:
– Ngươi không tin sao? Rồi quay sang bảy vị già nói:
– Xem ra nếu chúng ta không trổ tài cho hắn xem thì hắn không phục đâu.
Lão Thượng Quan nói:
– Chúng ta thi triển Phật Thủ Thác Tuyết nhé! Bảy vị đều gật đầu đồng ý, rồi tám người lần lượt giơ cao song chưởng, lòng bàn tay hướng lên trên, hơi thở gấp rút, phút chốc một cảnh lạ xuất hiện làm cho Cổ Thạch Kiếm kinh ngạc đến ngây người.
Thì ra lúc ấy tuyết đang bay trong không trung, song chưởng của tám vị vừa đưa ra thì bông tuyết phút chốc đã tạo thành một mảng mây tuyết, người ngồi bên dưới như đang ở trong một căn nhà bằng tuyết.
Tám vị già thu Chương công lực. Lão Từ hỏi:
– Tiểu nhi, ngươi phục rồi chứ? Chàng quay mình lại gật đầu nói:
– Tám vị sư phụ, hãy nhận một lạy này của điệt đồ Cổ Thạch Kiếm.
Lúc ấy, tám luồng cuồng phong đã chặn lại thân hình của chàng. Lão Cát nói:
– Chúng ta không có duyên nợ sư đồ, vì thế ngươi cũng không cần lạy, vả lại chúng ta truyền võ công cho ngươi là tất có điều kiện.
Chàng lại ngồi xuống đất hỏi:
– Điều kiện gì? Lão Cát nhặt Ngũ Phong Luân lên nói:
– Vòng Ngũ Phong Luân này nguyên là một đôi, đó nguyên là vũ khí mà ta thành danh năm nào! Lão chỉ bảy vị kia nói:
– Đây là bảy vị huynh đệ của ta, lúc thiếu niên trên giang hồ gây nhiều mưa gió, là hào kiệt oai chấn tám phương, và cũng đều có binh khí quý hiếm! Lão nhìn mặt tuyết nói như Hồi ức lại:
– Sáu mươi năm trước, cùng nhau ở Quỷ Cốc nơi Tàn Sơn, tu luyện kỳ công Thoát Thai Hoán Cốt, thời gian bốn mươi năm đã hoàn thành một nửa rồi… không ngờ vào một ngày của hai mươi năm trước, tám người chúng ta dùng nguyên khí Tinh Khí Thần trong mình, mượn binh khí của mình mà luyện thành Nguyên Anh, không ngờ một lúc sơ ý đã bị kẻ khác cướp đi Bát Bảo.
Chàng xen vào hỏi:
– Như thế, thì trên binh khí của tám vị lão tiền bối đều có chứa Tinh Khí Thần rồi.
Lão Cát gật đầu nói:
– Đúng vậy, vì thế tám binh khí nọ, nay mà vận dụng thì càng linh hoạt, như là có thần trợ giúp. Chúng ta chịu đựng nỗi khổ Nguyên Anh đã hai mươi năm nay, đến nay vẫn chưa khôi phục nguyên hình lại.
Chàng đoán mò:
– Lão tiền bối muốn tại hạ tìm lại Bát Bảo sao? Lão Cát cười nói:
– Ngươi rất thông minh!
– Nhưng không biết Bát Bảo tên gì? Tám vị già lần lượt nói tên binh khí của mình ra. Tám loại binh khí này đều đã từng là những hào khí quét sạch quần ma. Chỉ vì chàng dấn bước giang hồ không lâu nên không hiểu nhiều về những binh khí quý giá này.
Chàng bằng lòng nói:
– Được! Cổ Thạch Kiếm ta sẽ vì các lão tiền bối tìm lại tám binh khí này, dù có tan xương nát thịt cũng cam lòng.
Bỗng chàng nghĩ ra điều gì liền hỏi:
– Xin hỏi danh tánh của các vị tiền bối là gì? Có thể báo cho tại hạ được biết chăng? Lão Từ trầm tư một lúc rồi mới nói:
– Được thôi! Lão là Từ Nguyên Bình! Lão lãnh đạm nói, Cổ Thạch Kiếm không lấy làm kinh ngạc chỉ vì chàng không biết rằng sáu mươi năm trước, Từ Nguyên Bình đã một thời oai chấn võ lâm.
– Lão phu là Cát Trường Sanh.
Lão Thượng Quan điềm nhiên nói:
– Lão là Thượng Quan Linh.
Lão có Thánh Nữ Kiếm nói:
– Hoàng Phủ Duy.
Lão có Âm Dương Quạt nói:
– Phương Lập Thanh.
Cuối cùng lão có Thất Khổng Địch nói:
– Lão phu là Tống Thanh Sơn.
Cổ Thạch Kiếm tuy có thể nghĩ rằng tám vị tiền bối này năm xưa tất có một thời oanh liệt, chỉ vì chàng chưa nghe ai nhắc đến thôi. Vì thế lúc nghe tên tám vị, chàng không cảm thấy rùng mình.
Thật ra, một trong tám vị này cũng đủ làm cho những hào kiệt hắc bạch hai đạo thất kinh hồn vía.
Đến nay, Cổ Thạch Kiếm được tinh anh của tám vị này và oai chấn được giang hồ, chỉ còn chờ đợi thời gian thôi.
Lão Cát nói rõ ràng:
– Tám người chúng ta chính là Bát Tuyệt của Quỷ Cốc.
Chàng đọc thầm:
– Quỷ Cốc Bát Tuyệt! Bỗng Từ Nguyên Bình bước đến trước nói:
– Được! Thôi đừng nói nhiều nữa! Lão phu truyền cho ngươi Đạt Ma Di Cân Kinh! Chàng ngồi trên mặt đất, vận công điều tức, tẩy rửa linh đài, tịnh tâm cô lụy.
Bỗng Tống Thanh Sơn lên tiếng:
– Chư huynh! Hãy nói chuyện ấy cho hắn biết trước! Chàng giật mình, ngây người ra, đôi mắt xạ ra hai luồng điện quang…
Bảy vị gật đầu. Tống Thanh Sơn bèn nói:
– Tiểu nhi! Trong tám tháng mà tạo ra kỳ tài cho võ lâm quả là việc mà cổ chí kim chưa có bao giờ, là việc ngược với thường tình. Vì thế tám tháng sau, ngươi phải kiếm ăn một vật, mới có thể làm cho tiềm lực trong người phát huy toàn bộ, nếu không công lực của ngươi vĩnh viễn dừng lại ở khoảng sáu thành công lực mà thôi! Tim chàng trong lòng đang đập thình thịch, hỏi:
– Lão tiền bối, xin hỏi phải ăn vật gì? Tống Thanh Sơn trầm ngâm suy nghĩ một Chương rồi nói:
– Đôi mắt của một người con gái.
– Đôi mắt của một cô gái!
– Đúng vậy. Vả lại phải là người con gái rất yêu ngươi và đồng thời ngươi cũng phải yêu tha thiết người con gái ấy.
Chàng ngây người nói:
– Điều này quả thật là quá khó khăn rồi đấy, dù rằng ta yêu nàng và nàng cũng yêu ta thì làm sao nhẫn tâm đi ăn đôi mắt của nàng chứ? Trầm tư một lúc chàng lại nói:
– Tuyệt chiêu của các vị tiền bối tất không thua kém một ai, nếu ta chỉ dừng ở sáu thành công lực cũng có thể là địch thủ hiếm thấy rồi.
Từ Nguyên Bình nghiêm giọng nói:
– Chỉ cần ngươi có thể bảo trì sáu thành công lực nhất định sẽ là tuyệt đỉnh cao thủ trên võ lâm. Nhưng muốn trở thành anh hào cái thế, thì phải nhờ bản thân ngươi thôi! Chàng định mở miệng thì Từ Nguyên Bình ngăn lại nói:
– Đừng nói nhiều nữa, hãy tịnh tâm đi, ta phải bắt đầu mặc niệm Đạt Ma Di Cân Kinh đây! Thế là một đóa hoa kỳ diệu đang nảy mầm trong Quỷ Cốc, sinh sôi, mọc cành và bắt đầu nở hoa!
Mời các bạn đón đọc Bát Bộ Thần Công của tác giả Vô Danh.