Một lọ nước hoa từ lúc hai người còn chưa xác định quan hệ yêu đương, cho đến lúc hai người đã ở bên nhau và chia tay.
* Trước khi yêu:
Ân Dao mở túi lấy ra một lọ nước hoa, rồi đi tới đưa cho anh:
“Hương cam quýt, không biết anh có thích không.”
Anh cầm trong tay, cúi đầu nhìn…
* Khi đang yêu:
Ân Dao: Nước hoa em tặng anh đâu? Anh không thích mùi đó sao?
Tiêu Việt: Thích.
Ân Dao: Vậy sao anh không dùng? Anh sợ dùng xong thì không có nữa à?
Ân Dao: Anh dùng đi. Dùng hết thì em lại đưa anh. Nước hoa của anh, em tài trợ được không?
* Sau khi chia tay:
(Một đêm nọ)
Tiêu Việt: Anh làm rơi vỡ lọ nước hoa rồi…
Ân Dao: Anh uống rượu hả?
Tiêu Việt: Em có mắng anh không?
…
Ân Dao: Nước hoa không còn thì thôi, mai em mua thêm cho anh, được không?
CP: nữ nhiếp ảnh gia × nam diễn viên
TRÍCH TRUYỆN:
Cô quang minh chính đại mà thưởng thức, sau đó khen một câu: “Anh thế này nhìn rất đẹp.”
Ân Dao khen rất thẳng thắn chân thành, chỉ là quá đỗi trực tiếp và đột ngột. Tiêu Việt nhìn cô một lát, rồi ngượng ngập dời mắt sang con khỉ bông nho nhỏ đặt trước xe. Anh cầm khỉ con trong tay nghịch một hồi rồi trả về chỗ cũ.
“Tôi đi đây.” Anh nghiêng đầu nói.
Ân Dao gật đầu.
Tiêu Việt mở cửa xe.
Ân Dao nhẹ nhàng níu tay áo anh, chỉ chỉ con khỉ nhỏ anh vừa chơi: “Cái đó anh muốn mang đi không?”
Ngữ điệu rất dí dỏm, cô hỏi xong thì quan sát biểu tình của Tiêu Việt, trong mắt cô tràn ngập ý cười.
Chợt Tiêu Việt nghiêng người tới hôn lên mặt cô, anh nín thinh bước xuống xe.
Ân Dao nhìn anh băng qua đường, đến bên kia, anh xoay người lại, thoáng trông về bên này rồi mới đi vào.
*************************************************************
Tiêu Việt gắng gượng duy trì tinh thần, nhìn cô một lát rồi đột ngột ngã người sang, đầu tựa trên vai cô.
“Đau đầu.”
Ân Dao nhíu mày: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy?”
Mắt anh nhắm nghiền, giọng trầm thấp vang bên cổ cô: “Anh ta bảo anh uống.”
Hiếm có dịp hỏi gì đáp nấy thế này.
Ân Dao ngắm hàng mi thật dài của anh: “Cậu ta bảo anh uống thì anh cứ uống sao? Anh bị khờ hả?”
Lúc này Tiêu Việt có hơi thiếu tỉnh táo, lại rất khó chịu, không giống dáng vẻ bình thường lắm. Anh nắm lấy ngón tay Ân Dao, nói vẻ hờn dỗi: “Sao em lại mắng anh?”
“Em không có mắng anh.” Ân Dao bất đắc dĩ giơ tay ôm anh vào trong ngực: “Cận Thiệu xấu quá, lần sau đừng chơi với cậu ta.”
********************************************************
Tiêu Việt bước lên một bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Anh không muốn khiến em khóc.”
Mời các bạn đón đọc Ai Sợ Ai của tác giả Quân Ước.