Cô yêu Houston, mảnh đất xanh mơn màu cỏ non, yêu nông trại này. Mỗi lẫn phải rời nơi đây, cô luôn mang trong mình nỗi đau kéo dài nhiều tháng, như thể một phần của sự sống đã bị tước khỏi cô. Nhưng, phải có một người ra đi, hoặc cô, hoặc là anh ta.
Và, cô chính là người ra đi, trốn chạy ngôi nhà của chính mình trong nỗi kinh hoàng rằng anh ta sẽ hạ thấp cô xuống vị trí một người cầu xin dại dột, với sự tự nguyện không gì hơn những con ngựa anh ta vẫn dễ dàng điều khiển.
Cô đã sống sót những năm qua chỉ bởi cô đã tự buộc mình phải lưu đày biệt xứ…
***
Linda Howard tên thật là Linda S. Howington. Cô sinh ngày 3/8/1950 tại tiểu bang Alabama thuộc miền Nam Hoa Kỳ.
Cô là một trong những tiểu thuyết gia thuộc trường phái lãng mạn nổi tiếng thế giới. Các tác phẩm của cô thường xuyên lọt vào danh sách những cuốn sách bán chạy nhất do tạp chí New York Times bình chọn.
Năm 2005, cô đạt giải Career Achievement Award – giải thưởng dành cho các tác giả viết tiểu thuyết lãng mạn xuất sắc nhất.
***
Tác phẩm tiêu biểu:
Against The Rules (Tiếng Việt)
Almost Forever (Tiếng Việt)
An Independent Wife (Tiếng Việt)
Angel Creek (Tiếng Việt)
Băng Đá
Bluebird Winter (Tiếng Việt)
Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm
Con Gái Của Sarah
Con Trai Của Bình Minh
Đêm Định Mệnh
Duncan’s Bride (Tiếng Việt)
Đường Về Nhà
Giã Từ Nước Mắt
Hẹn Hò Theo Kiểu Của Em
Kill And Tell (Tiếng Việt)
Lời Dối Gian Chân Thật
Những Điều Hào Nhoáng
Núi Tình
Quý Bà Miền Tây
Quý Ông Hoàn Hảo
Sắc Màu Hoàng Hôn
The Cutting Edge (Tiếng Việt)
Thiên Sứ Tử Thần
Thiêu Hủy
Tội Ác Trong Mơ
Trăng Xanh
Tưởng Chừng Mãi Mãi
Vịnh Kim Cương
***
Cathryn mệt mỏi thả cái túi du lịch xuống chân và nhìn quanh ga đến hàng không để tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc, bất cứ khuôn mặt quen thuộc nào. Sân bay quốc tế Houston đang tấp nập những khách du lịch đi nghỉ dài trong kỳ nghỉ cuối tuần Memorial Day, và sau khi bị xô đẩy trước, sau bởi những người đang vội vã bắt các chuyến bay, Cathryn bước lùi lại tránh xa âm thanh kinh khủng của tiếng bước chân nghiến ken két trên sàn, dùng chân đẩy chiếc túi du lịch theo. Chuyến bay của cô không hề đến sớm, vậy tại sao không có ai ở đây để đón cô? Đây là lần đầu tiên cô về thăm nhà sau gần 3 năm, vậy thì chắc chắn Monica sẽ phải…
“Cat”
Sự băn khoăn chưa kịp kết thúc đã bị cắt ngang bởi một tiếng gầm khàn khàn bên tai cô và hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cái eo mảnh mai của cô, quay cô lại và kéo cô ngả vào một thân hình đàn ông. Cô chỉ kịp có một cái nhìn giật mình, lướt qua đôi mắt khó dò đoán trước khi chúng bị che khuất bởi hàng mi đen dài vừa rũ xuống; sau đó anh ta kề sát lại, và đôi môi cô, đang hé ra ngạc nhiên, đã bị bắt lấy bởi hơi nóng của miệng anh ta. Hai giây, rồi ba giây… nụ hôn nấn ná, trở nên sâu hơn, lưỡi anh ta đột nhập vào miệng cô chiếm lấy khoái cảm. Ngay trước khi cô tự trấn tĩnh đủ để phòng vệ, anh ta buông cô ra và bước lùi lại.
“Anh không nên làm thế!” cô cáu kỉnh, đôi má nhợt nhạt của cô nóng lên bởi sắc hồng khi cô nhận thấy vài người đang quan sát họ và cười toe toét.
Rule Jackson gẩy cái mũ đen nhàu nát ra sau đầu và bình tĩnh xem xét cô một cách thích thú, vẫn cái kiểu nhìn anh ta thường dành cho cô khi cô còn là con nhóc 12 tuổi vụng về, chân tay dài ngoằng. “Anh đã nghĩ là cả hai ta đều thích nó đấy.” anh ta lè nhè, cúi xuống nhấc cái túi của cô “Tất cả đây à?”
“Không”, cô trả lời, nhìn anh ta trừng trừng.
“Điều đó rõ mà.”
Anh ta quay người đi đến khu ký gửi hành lý, và Cathryn theo sau anh ta, âm thầm giận dữ vì cách cư xử của anh ta nhưng quyết định không để anh ta thấy được. Bây giờ cô đã hai lăm tuổi rồi, không phải là đứa nhóc 17 tuổi sợ sệt; cô sẽ không cho phép anh ta dọa dẫm cô. Cô là sếp của anh. Anh chỉ là một người quản lý trại gia súc chứ không phải là ác quỷ có quyền lực vô hạn như những tưởng tượng của một thiếu nữ mới lớn cô đã tô vẽ cho anh ta. Anh ta có thể vẫn có Monica và Ricky dưới ảnh hưởng của mình, nhưng Monica không còn là người bảo hộ cô và không thể đòi hỏi sự vâng lời của cô nữa. Cathryn tự hỏi với nỗi tức giận được giấu kỹ rằng phải chăng Monica đã cố ý cử Rule tới gặp cô, bởi biết rõ rằng cô ghét anh ta.
Quan sát một cách không ý thức thân hình thon dài của anh ta khi anh ta vươn tới và nhấc cái vali đơn độc có tên cô ghi trên thẻ, Cathryn đóng lại những suy nghĩ phẫn nộ đang ngập tràn trong óc cô. Hiểu rằng Rule luôn làm như thế với cô, làm cô mất kiểm soát và làm những việc mà cô sẽ không bao giờ làm trừ khi đang trong cơn nóng giận. Mình ghét anh ta, cô nghĩ, những từ ngữ thầm thì xuyên qua tâm trí cô, nhưng đôi mắt cô vẫn di chuyển từ đôi vai rộng của anh ta, xuống đôi chân dài, khỏe mạnh mà cô vẫn còn nhớ.
Anh ta mang chiếc vali tới nơi cô đang đứng và một bên mày đen nhánh thẳng tắp nhướng lên dò hỏi. Sau khi làm cô cảm thấy buộc phải thừa nhận với anh ta về việc chỉ có hơn một túi hành lý, anh ta gầm gừ “Không định ở lại lâu phải không?”
“Không” cô trả lời, giữ giọng mình lạnh nhạt, vô cảm. Cô chưa bao giờ ở trại gia súc đó lâu dài kể từ mùa hè năm cô 17 tuổi.
“Đã đến lúc em nghĩ đến việc trở về nhà thì tốt hơn.” anh ta nói.
“Chẳng có lý gì tôi phải làm thế cả.”
Đôi mắt đen của anh ta nheo lại nhìn cô dưới vành mũ, nhưng anh ta không nói gì, và khi anh ta quay đi và bắt đầu băng qua đám người, Cathryn theo sau mà không nói gì thêm. Nhiều lúc cô đã nghĩ rằng cuộc nói chuyện giữa cô và Rule không thể diễn ra, nhưng những lúc khác dường như từ ngữ là không cần thiết. Cô không hiểu anh ta, nhưng cô biết anh ta, biết tính tự phụ của anh ta, tính ngoan cố của anh ta, cơn giận đen tối chết tiệt của anh ta không đáng sợ lắm vì nó đang được kiểm soát. Cô đã lớn lên cùng với nhận thức rằng Rule Jackson là một gã nguy hiểm, những năm tháng trưởng thành của cô đã bị chi phối bởi anh ta.
Anh ta dẫn cô ra ngoài ga hàng không và đi dọc vỉa hè tới nơi đậu những máy bay tư nhân, đôi chân dài của anh ta rút ngắn đoạn đường chẳng mất tí nỗ lực nào, nhưng Cathryn không thể theo sát sải chân dài của anh ta và cô từ chối lóc cóc chạy theo anh ta như con chó bị dắt dây. Cô vẫn đều bước, giữ anh ta trong tầm nhìn, và cuối cùng anh ta dừng lại bên cạnh chiếc máy bay hai động cơ màu xanh – trắng, mở cửa khoang hành lý và đặt những chiếc túi của cô vào trong, sau đó quay nhìn lại cô một cách thiếu kiên nhẫn. “Nhanh lên nào” anh ta gọi, thấy rằng cô vẫn còn cách một đoạn xa.
Cathryn lờ anh ta đi. Anh ta chống tay lên hông và chờ cô, đôi chân đi giày ống càng nhấn mạnh thế đứng kiêu ngạo, hiển nhiên thuộc bản tính của anh ta. Khi cô tới chỗ anh ta, anh ta không nói gì, chỉ bình tĩnh kéo mở cánh cửa và quay lại phía cô, túm lấy eo cô và đặt cô dễ dàng vào trong máy bay. Cô chuyển sang ghế phi công phụ và Rule nhảy lên ghế chính, sau đó đóng cửa và quăng cái mũ sang ghế sau, cào những ngón tay thon dài vào tóc trước khi với tới bảng điều khiển. Cathryn quan sát anh ta, không biểu lộ điều gì, nhưng cô không thể không nhớ lại sức sống của mái tóc đen dày đó, cách nó quấn quanh những ngón tay cô…
Anh ta liếc sang cô và bắt gặp cái nhìn quan sát của cô. Cô không quay đi mà vẫn giữ nguyên cái nhìn của mình, biết rằng vẻ trống rỗng trên mặt cô chẳng biểu lộ điều gì. “Em có thích cái em thấy không?” anh ta châm chọc nhẹ nhàng, để bộ điều khiển đu đưa trên những ngón tay.
“Tại sao Monica lại cử anh?” cô hỏi lạnh nhạt, lờ đi câu hỏi của anh ta và tấn công với câu hỏi của chính mình.
“Monica không cử tôi. Em đã quên rồi. Tôi điều hành trại, chứ không phải Monica” Đôi mắt đen láy của anh ta nhẩn nha trên mặt cô, chờ cô nổi nóng và hét lên rằng cô là chủ nông trại đó, chứ không phải anh, nhưng Cathryn đã biết làm thế nào để giấu kín các suy nghĩ của mình. Cô giữ mặt mình trống rỗng, cái nhìn của cô không hề chớp.
“Chính xác. Tôi đã cho rằng anh quá bận để mà lãng phí thời gian đi đón tôi.”
“Tôi muốn nói chuyện với em trước khi em tới trang trại, đây có vẻ như là cơ hội hoàn hảo.”
“Vậy nói đi.”
“Cất cánh trước đã.”
Bay trên một máy bay nhỏ không phải là chuyện lạ đối với cô. Từ khi sinh ra cô đã thường xuyên đi máy bay, từ một máy bay tiện nghi đến một máy bay cánh quạt. Cô ngồi lùi ra sau ghế và kéo giãn những cơ bắp bị co rút do chuyến bay dài từ Chicago. Những chiếc máy bay phản lực lớn gầm rú khi chúng hạ cánh hay cất cánh, nhưng Rule không hề ngần ngại khi anh nói với đài không lưu và yêu cầu một đường băng thông suốt. Chỉ vài phút sau, họ đã cất cánh và bay lướt về phía Tây, Houston toả sáng lung linh trong hơi ấm của mùa xuân tới tận nơi phương nam này. Mặt đất bên dưới xanh ngắt một màu cỏ non, và Cathryn đắm chìm vào cảnh tượng đó. Bất cứ khi nào cô đến thăm nơi đây cô cũng phải ép mình rời khỏi nó, và điều đó luôn mang lại một nỗi đau trong nhiều tháng, như thể một phần của sự sống đã bị tước khỏi cô. Cô yêu mảnh đất này, yêu nông trại này, nhưng cô đã sống sót những năm qua chỉ bởi cô đã tự buộc mình phải lưu đày biệt xứ.
“Nói đi” cô nói ngắn gọn, cố ngăn lại những hồi ức.
“Lần này anh muốn em ở lại” anh ta nói, và Cathryn cảm thấy như anh ta đã thoi một cái vào bụng cô.
Ở lại? Không phải chính anh ta, trong tất cả mọi người biết điều đó là không thể đối với cô sao? Cô khẽ quay người liếc nhanh sang anh ta và thấy anh ta vẫn đang cau mày chăm chú nhìn về phía trước. Trong một giây, đôi mắt cô nấn ná trên khuôn mặt nhìn nghiêng mạnh mẽ đó trước khi cô kéo giật đầu mình nhìn lại ra phía trước.
“Không bình luận gì sao?” anh ta hỏi.
“Điều đó là không thể”
“Điều đó ư? Em thậm chí cũng không hỏi tại sao à?”
“Liệu tôi có thích câu trả lời?”
“Không.” Anh ta nhún vai. “Nhưng đó không phải là điều em có thể lẩn tránh.”
“Vậy thì nói với tôi đi”
“Ricky đã quay lại; cô ấy uống rượu rất nhiều, đến mức mất kiểm soát. Cô ấy đang làm nhiều điều ngông cuồng, và mọi người bắt đầu bàn tán.”
“Cô ấy là 1 phụ nữ đã trưởng thành. Tôi không thể quản lý cô ấy.” Cathryn nói lạnh nhạt, mặc dù cô điên tiết vì Ricky đang lôi cái tên Donahue xuống bùn.
“Anh nghĩ em có thể. Monica không thể, nhưng chúng ta đều biết là bản năng làm mẹ của Monica không tốt lắm. Mặt khác, sau lần sinh nhật mà em có quyền kiểm soát nông trại, thì Rick đã phụ thuộc vào em.” Anh ta quay đầu sang và găm cô vào ghế bằng đôi mắt diều hâu đen tuyền của mình. “tôi biết em không thích cô ấy, nhưng cô ấy là em kế của em và cô ấy lại đang dùng họ Donahue”
“Lại dùng?” Cathryn nói xỏ. “Sau hai lần ly hôn, tại sao phải lo lắng thay đổi những cái tên?” Rule nói đúng: cô không thích Ricky, chưa bao giờ thích. Em kế cô, kém cô hai tuổi, có tính khí của một Tasmanian Devil[1].
Sau đó cô ném một cái nhìn chế nhạo sang anh ta. “Anh đã nói với tôi rằng anh đang điều hành nông trại”
“Đúng thế” anh ta trả lời nhẹ nhàng đến nỗi tóc gáy cô dựng ngược cả lên. “Nhưng anh không phải là chủ của nó. Nông trại đó là nhà của em, Cat. Đã đến lúc em an cư ở đó rồi”.
“Đừng diễn thuyết với tôi, Rule Jackson. Bây giờ nhà của tôi ở Chicago…”
“Chồng em đã chết rồi” anh ta ngắt lời một cách tàn nhẫn. “Không còn gì ở đó cho em, và em biết rõ điều đó. Em có cái gì nào? Một căn hộ trống trơn và một công việc nhàm chán?”
“Tôi yêu công việc của mình; hơn nữa, tôi cần phải làm việc.”
“Đúng, em phải làm việc, bởi em sẽ phát điên nếu ngồi trong căn hộ trống không đó mà chẳng có gì để làm. Vì chồng em để lại cho em ít tiền. Nó sẽ hết trong năm năm nữa, và tôi sẽ không để em bòn rút đến khánh kiệt nông trại để trang trải cho nơi đó đâu”
“Nó là nông trại của tôi!” Cô ngắn gọn chỉ ra.
“Nó cũng của cha em nữa, và ông ấy yêu nó. Vì ông ấy, tôi sẽ không cho phép em ném nó đi”
Cathryn hất cằm lên, nỗ lực để giữ bình tĩnh. Đó là một kiểu thói quen và anh ta biết điều đó.
Anh ta lại liếc nhìn cô và tiếp tục. “Tình cảnh của Ricky ngày càng tồi tệ. Tôi không thể vừa xử lý nó vừa điều hành công việc của mình được. Tôi cần sự giúp đỡ, Cat, và em là một người hiểu biết”
“Tôi không thể ở lại” cô nói, nhưng lần này có chút không chắc chắn trong giọng cô. Cô không thích Ricky, nhưng, dù sao, cô cũng không ghét cô ấy. Ricky là một vết thương và một bài toán, nhưng đã có lúc khi họ còn trẻ, họ đã cùng nhau cười rúc rích như những cô gái tuổi teen bình thường. Và như Rule đã chỉ ra, Ricky đang mang tên Donahue, dùng nó như họ của mình khi cha của Cathryn cưới Monica, mặc dầu điều đó chưa bao giờ được hợp pháp hoá.
“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp nghỉ phép” Cathryn nghe thấy chính mình nhượng bộ, và muộn màng nói thêm như một sự tự bảo vệ, “Nhưng nó sẽ không phải lâu dài. Bây giờ, khi tôi đã từng sống ở một thành phố lớn, tôi thích nhiều thứ không thể tìm thấy ở một nông trại”. Đó hầu như là thực tế; cô đã thích sự sôi động không ngừng nghỉ ở một thành phố rộng lớn, nhưng cô sẽ từ bỏ chúng mà không hề băn khoăn, day dứt nếu cô cảm thấy cô có thể có một cuộc sống thanh bình ở nông trại.
“Em đã từng yêu nông trại này” anh ta nói.
“Đã từng thôi.”
Anh ta không nói gì nữa, sau một khắc Cathryn ngả đầu lên ghế và nhắm mắt lại. Cô nhận thấy cô hoàn toàn tin tưởng vào khả năng lái máy bay của Rule, và nhận thức này thật mỉa mai nhưng cũng không thể lờ đi được. Cô sẽ tin tưởng anh ta chỉ với mạng sống của cô, nhưng không có gì khác nữa.
Thậm chí ngay cả khi nhắm mắt cô cũng bị đánh động bởi sự hiện diện của anh ta bên cạnh cô làm cô cảm thấy như thể đang bị đốt cháy bởi hơi nóng của cơ thể anh ta. Cô có thể ngửi thấy mùi vị nam tính nóng ấm của anh ta, nghe thấy nhịp thở điềm tĩnh của anh ta. Bất cứ khi nào anh ta cử động, các dây thần kinh trên người cô lại râm ran. Chúa ơi, cô suy nghĩ trong nỗi tuyệt vọng. Cô sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó sao? Anh ta cứ phải ám lên toàn bộ cuộc sống của cô, điều khiển cô chỉ với sự hiện diện của anh ta sao? Anh ta thậm chí đã ám ảnh cả cuộc hôn nhân của cô, buộc cô phải nói dối chồng mình.
Cô thả người trong một trạng thái lơ mơ, một trạng thái buông lỏng nửa vời giữa thức và ngủ, và cô thấy rằng cô có thể nhớ lại hoàn toàn rõ ràng những điều cô biết về Rule Jackson. Cô đã biết anh ta trong suốt cuộc đời mình. Cha anh ta là một người hàng xóm, là chủ của nông trại nhỏ nhưng làm ăn phát đạt ở kế cận., và Rule đã làm việc ở nông trại đó với cha anh ta từ khi anh ta đủ lớn để ngồi trên lưng ngựa, nhưng anh ta lớn hơn cô 11 tuổi và dường như đã là một người đàn ông trưởng thành đối với cô thay vì là một cậu trai.
Thậm chí khi còn là một đứa trẻ, Cathryn đã biết có nhiều scandal liên quan đến cái tên Rule Jackson. Anh ta được biết như là “đứa con trai hoang dã nhà Jackson”, và những cô gái lớn hơn cười khúc khích khi nói chuyện về anh ta. Nhưng anh ta chỉ là một cậu bé, một người hàng xóm và Cathryn thích anh ta. Anh ta chưa bao giờ dành nhiều sự chú ý đến cô bất cứ khi nào cô gặp anh ta, nhưng khi anh ta nói chuyện với cô, anh ta luôn tử tế và có thể tán tỉnh cô thoát khỏi sự thẹn thùng của mình; Rule cũng rất tốt với những sinh vật nhỏ; thậm chí với cả con người cũng thế. Ai đó đã nói rằng anh ta thích hợp hơn với một công ty kinh doanh động vật, nhưng vì bất cứ lý do gì, anh ta cũng đã có mối liên hệ hiếm có với những con ngựa và những con chó.
Khi Cathryn lên 8, thế giới của cô thay đổi. Đó cũng là thời gian Rule thay đổi. Cùng năm đó, mẹ cô mất, bỏ lại Cathryn choáng váng và hoàn toàn u sầu, cũng năm đó, Rule bị gọi quân dịch. Anh ta 19 tuổi khi anh ta xuống máy bay ở Sài Gòn. Lúc anh ta trở lại 3 năm sau, chẳng còn gì như cũ nữa. Ward Donahue đã tái hôn với một người phụ nữ da den xinh đẹp đến từ New Orleans. Ngay từ đầu Cathryn đã không ưa Monica lắm. Vì lợi ích của cha, cô che dấu các cảm xúc của mình và cố gắng để làm hài lòng Monica, thiết lập một sự thoả hiệp không dễ chịu. Mỗi người bọn họ lặng lẽ đi bên cạnh người kia. Đó không phải vì Monica là một người mẹ kế độc ác theo khuôn mẫu; bà đơn giản chỉ không phải một người phụ nữ có thiên hướng làm mẹ, thậm chí ngay với cả con gái của chính bà, Ricky. Monica thích ánh đèn nhấp nháy và khiêu vũ, và ngay từ đầu, bà đã không thích hợp với cuộc sống lao động nặng nhọc nơi nông trại. Bà đã cố, vì sự hài lòng của Ward. Điều Cathryn chưa bao giờ nghi ngờ, đó là Monica yêu cha cô. Vì lý do đó, cô và Monica đã duy trì mối quan hệ hòa hảo mà thiếu tình thân.
Biến cố trong cuộc sống của Rule thậm chí còn lớn hơn. Anh ta đã sống sót trở về từ Việt Nam, nhưng đôi khi dường như chỉ có thân thể anh ta trở về mà thôi. Đôi mắt đen lúc nào cũng cười của anh ta không còn tươi cười nữa; chúng dò xét và nghiền ngẫm. Cơ thể anh ta vẫn mang nhiều vết thương đã lành, nhưng những vết thương tinh thần mà anh ta trải qua đã thay đổi anh ta mãi mãi. Anh ta không bao giờ nói về chúng. Anh ta cũng hiếm khi nói chuyện. Anh ta khép kín bản thân, quan sát mọi người với đôi mắt cứng rắn, vô cảm của mình và anh ta nhanh chóng bị mọi người xa lánh.
Anh ta uống rượu nhiều, ngồi một mình và điềm tĩnh gục xuống vì rượu, khuôn mặt anh ta khép kín và sắt đá. Đương nhiên anh ta lại càng trở nên hấp dẫn đối với phụ nữ hơn hẳn trước kia. Nhiều phụ nữ không thể chống lại cái mùi nguy hiểm vẫn bao phủ quanh anh ta như một lớp áo vô hình. Họ mơ trở thành một người có ma lực, người có thể an ủi anh ta, chữa lành anh ta và mang anh ta ra khỏi cơn ác mộng anh ta vẫn đang phải chịu đựng.
Anh ta bị dính vào hết vụ xì căng đan này đến vụ xì căng đan khác. Cha anh ta đuổi anh ta ra khỏi nhà và không ai thuê anh ta cả, những người chủ nông trại và các thương gia rủ nhau cắt đứt mối quan hệ xóm giềng với anh ta. Bằng cách nào đó anh ta vẫn kiếm được tiền để uống rượu, và thỉnh thoảng anh ta biến mất vài ngày, làm mọi người phỏng đoán rằng anh ta đã lê lết ở đâu đó và đã chết. Nhưng rồi anh ta lại quay về như một đồng xu xấu xí, gầy gò hơn một chút, hốc hác nhiều hơn nữa, nhưng luôn luôn đều như vậy.
Điều không thể tránh được là thái độ thù nghịch chống lại anh ta sẽ leo thang thành bạo lực; anh ta dính líu đến quá nhiều phụ nữ, kéo theo là cũng vướng mắc đến quá nhiều đàn ông. Một ngày Ward Donahue tìm thấy anh ta nằm sõng soài trong một cái rãnh ở vùng ngoại vi của thị trấn. Rule, bị một nhóm đàn ông đánh nhừ tử, điều hoàn toàn xứng đáng với anh ta, đến nỗi lòi cả xương trắng nhởn. Vẫn lặng lẽ và trầm tư, đôi mắt đen của anh ta nhá lên chiếu vào người đã cứu sống anh ta với một sự thách thức không suy chuyển mặc dù anh ta lúc đó đã không thể chịu đựng nổi. Không nói một lời, Ward nhấc chàng thanh niên lên tay như thể anh ta là một đứa trẻ, đưa anh ta lên khỏi rảnh nước và mang anh ta về nông trại để chăm sóc. Một tuần sau Rule đã khó khăn bò lên mình ngựa và cùng với Ward cưỡi ngựa đi bao quát nông trại, chưa đủ khỏe nhưng vẫn cưỡi ngựa làm những việc lặt vặt quanh nông trại, sửa lại những chỗ hàng rào bị hỏng và lùa những gia súc đi lạc. Anh ta vẫn còn đau đớn trong những ngày đầu khi anh ta di chuyển, nhưng anh ta vẫn tiếp tục với sự quyết tâm không suy suyển.
Anh ta thôi uống rượu và bắt đầu ăn uống trở lại. Anh ta khoẻ lên và lên cân, nhờ vào những bữa ăn và cả công việc lao động chân tay. Anh ta không bao giờ kể về chuyện gì đã xảy ra. Các công nhân khác ở nông trại vẫn đối xử với anh ta hoàn toàn lạnh nhạt trừ khi đó là cần thiết cho công việc, nhưng Rule cũng không cởi mở trong hầu hết thời gian. Anh ta làm việc, anh ta ăn, anh ta ngủ, và bất cứ điều gì Ward Donahue đòi hỏi anh ta, anh ta sẽ hoàn thành hoặc là bị chết vì nỗ lực.
Sự ảnh hưởng và tin tưởng giữa hai người đàn ông là điều hiển nhiên; không ai ngạc nhiên khi Rule được chỉ định làm đốc công thay thế người đốc công cũ khi người này chuyển đi làm công việc khác ở Oklahoma. Như Ward đã nói với bất cứ ai sẵn sàng lắng nghe, Rule có bản năng với ngựa và gia súc, và Ward tin tưởng anh ta. Thời gian này các công nhân cũng đã trở nên quen làm việc với anh ta và sự chuyển giao này cũng diễn ra hoàn toàn êm ả.
Sau đó ít lâu, Ward chết vì một cơn đột quỵ nặng. Cathryn và Ricky vẫn còn ở trường lúc đó và Cathryn vẫn còn nhớ sự ngạc nhiên của mình khi Rule đến kéo cô ra khỏi lớp học. Anh ta dẫn cô ra ngoài và nói với cô về cái chết của cha cô, và anh ta ôm cô trong tay khi cô khóc hoang dại vì sự mất mát to lớn của mình, bàn tay chai sạn thon gầy của anh nhẹ nhàng vén mái tóc dầy nâu đỏ của cô. Cô vẫn hơi sờ sợ anh ta, nhưng bấy giờ cô đổ vào anh ta, hoàn toàn được an ủi bởi sức mạnh vững vàng của anh. Cha cô đã tin tưởng anh ta, vậy mà thế nào cô vẫn có thể ít tin tưởng anh?
Vì sự tin tưởng thiếu dứt khoát đó, Cathryn cảm thấy bị lừa dối gấp đôi khi Rule bắt đầu hành động như thể anh ta đã sở hữu nông trại. Không ai có thể chiếm chỗ cha cô. Để xem anh ta thậm chí dám thử làm thế nào? Nhưng dần dần Rule đã đến ăn cơm ở trong ngôi nhà chính của nông trại. Anh ta cuối cùng đã chuyển vào ở hoàn toàn, ổn định trong căn phòng dành cho khách ở góc nhà, nơi có thể giám sát các chuồng ngựa và các phòng ngủ. Một điều rất khó chịu là Monica chẳng hề có nỗ lực nào để khẳng định quyền của mình, bà để anh ta làm theo ý mình mà không có một bình luận gì về nông trại. Bà là một người đàn bà tự động dựa dẫm vào bất cứ người đàn ông nào tháo vát, và chắc chắn bà cũng không phải là đối thủ của Rule. Ngẫm lại, bây giờ Cathryn nhận thấy rằng Monica đã hoàn toàn thất bại với những vấn đề liên quan đến nông trại, vào lúc này bà không có ngôi nhà nào khác cho chính mình và Ricky, vì vậy bà đã bị khoá vào một cuộc sống hoàn toàn xa lạ đối với bà, hoàn toàn không thể điều khiển một người đàn ông như Rule, kẻ vừa quyết đoán vừa nguy hiểm.
Cathryn thể hiện sự phẫn uất một cách cay đắng đối với sự tiếp quản của Rule. Ward thật sự đã nhặt anh ta từ rãnh nước và dựng anh ta dậy trên đôi chân mình, giữ vững anh ta cho đến khi anh ta có thể tự mình đứng vững, và ông đã được báo đáp như thế nào – Rule dọn đến và tiếm quyền.
Nông trại là của Cathryn, với Monica được chỉ định là người giám hộ theo pháp luật, nhưng Cathryn không có tiếng nói nào trong việc điều hành nó. Không loại trừ những người công nhân chạy đến chỗ Rule vì thói quen của họ, bất chấp những điều Cathryn có thể làm. Cô đã cố gắng làm nhiều thứ. Mất cha đã gây nên một cú sốc kéo cô ra khỏi sự e thẹn của mình, và cô đấu tranh vì trang trại của cô với sự tàn bạo của tuổi trẻ thiếu hiểu biết, bất tuân lệnh Rule ở mọi khía cạnh. Vào giai đoạn này trong cuộc đời cô, Ricky đã là một kẻ tòng phạm tự nguyện. Ricky luôn sẵn sàng phá vỡ các quy tắc, bất cứ quy tắc gì. Nhưng bất cứ việc gì cô làm, Cathryn luôn cảm thấy cô chọc tức Rule không hơn gì một con muỗi anh ta có thể ngẫu nhiên phẩy sang bên cạnh.
Khi anh ta quyết định đầu tư mở rộng kinh doanh vào việc gây giống ngựa, Monica đã cung cấp vốn, bỏ qua sự phản đối một mực của Cathryn, tiêu hoang mà không hề có tranh cãi gì về việc tiêu lạm vào khoản tiền đã được lập sẵn cho việc học đại học của các cô gái. Bất cứ cái gì Rule muốn, anh ta sẽ có. Anh ta có Bar D dưới ngón tay cái của mình… và thời gian cứ tiếp tục trôi. Cathryn thức dậy trong đêm, hào hứng nghĩ về cái ngày cô đủ tuổi, rồi nhấm nháp trong tâm trí những từ cô sẽ nói khi cô sa thải Rule Jackson.
Rule thậm chí còn mở rộng sự thống trị của mình tới cả cuộc sống riêng tư của cô. Khi cô 15 tuổi, cô nhận lời hẹn với một chàng trai 18 tuổi để tham gia một buổi khiêu vũ. Rule đã phát hiện ra điều đó và đã gọi cho chàng trai kia, lặng lẽ thông báo cho anh ta rằng Cathryn chưa đến tuổi để hẹn hò. Khi Cathryn phát hiện ra điều anh ta đã làm, cô đánh mất sự tự chủ của mình, bị thúc giục đi đến hành động và liều lĩnh. Không suy nghĩ, cô đánh anh ta, lòng bàn tay cô giáng vào mặt anh với một lực làm chính tay cô tê dại.
Anh ta không nói gì. Đôi mắt đen của anh ta nheo lại; sau đó, với sự nhanh nhẹn của một con rắn đang tấn công, anh ta túm tay cô và kéo cô lên gác. Cathryn đá và cào cấu và la hét theo mọi cách, nhưng đó chỉ là một cố gắng vô ích. Anh ta kiềm chế cô một cách dễ dàng, sức mạnh của anh ta hơn cô nhiều đến nỗi cô vô dụng như một đứa trẻ. Khi họ đến phòng của cô, anh ta giật quần jean của cô xuống, ngồi xuống giường, kéo cô nằm úp lên đùi anh ta và cho cô những cái phát vào mông lần đầu tiên trong đời cô. Ở tuổi 15, Cathryn vừa mới chuyển từ tuổi thiếu niên sang ranh giới của một người phụ nữ, và tình trạng bối rối mà cô đã trải qua, theo cách nào đó, còn tồi tệ hơn vết thương gây ra bởi lòng bàn tay chai sạn của anh ta. Khi anh ta thả cô ra, cô run rẩy trên đôi chân mình và sửa sang lại quần áo, khuôn mặt cô nhăn lại vì cuồng nộ.
“Em đang đòi hỏi tôi đối xử với em như một phụ nữ” anh nói, giọng anh thấp và điềm tĩnh “Nhưng em chỉ là một đứa trẻ và tôi đã đối xử với em như một đứa trẻ. Đừng thúc ép tôi cho đến khi em đủ lớn để xử lý được điều đó.”
Cathryn đã lao ra và đi như bay xuống gác để tìm kiếm Monica, má cô vẫn còn ướt đầm nước mắt khi cô hét lên rằng anh ta sẽ bị sa thải, ngay bây giờ.
Monica cười vào mặt cô. “Đừng ngốc thế, Cathryn.” Bà nói sắc bén. “Chúng ta cần Rule… Ta cần Rule” Bên cạnh bà, Cathryn nghe thấy Rule cười lặng lẽ và cảm thấy tay anh ta vuốt mái tóc nâu đỏ rối tung của cô. “Hãy nguôi giận đi nào, con mèo hoang dã; em không thể rũ bỏ tôi dễ dàng như thế đâu”.
Cathryn giật đầu ra khỏi sự đụng chạm của anh ta, nhưng anh ta nói đúng. Cô không thể thoát khỏi anh ta. Mười năm sau anh ta vẫn đang điều hành nông trại và cô mới là người ra đi, trốn chạy ngôi nhà của chính mình trong nỗi kinh hoàng rằng anh ta sẽ hạ thấp cô xuống vị trí một người van xin dại dột, với sự tự nguyện không gì hơn những con ngựa anh ta vẫn dễ dàng điều khiển.