Quân hớn hở vào nhà trong xin phép mẹ :
– Thưa mẹ có Sang rủ con đi ăn. Con đi mẹ nhé.
– Ăn ở đâu hả con ?
Quân cười xòa :
– Có bữa tiệc họp mặt nho nhỏ ở nhà Sang đó mẹ. Chị của Sang mới ở ngoại quốc về chơi trong kỳ hè này…
– Mẹ hiểu rồi. Con đi nhớ về sớm nhé… Có phải để phần cơm cho con không ?
– Thôi mẹ ạ.
Quân chạy thật nhanh vào phòng thay quần áo. Nó diện thật kẻng từ đầu đến chân. Nào giầy mới đánh xi bóng như gương, chiếc áo sơ mi trắng cổ hồ bột thật cứng, quần tây màu xám tro. Sang có vẻ hơi nóng ruột, đi đi lại lại ngoài phòng khách. Quân vừa ló đầu ra, Sang đã trách :
– Mày sửa soạn lâu quá. Y như đàn bà.
Quân cãi :
– Mới mười phút mà mày kêu ca nỗi gì. Lỗi ở mày tự nhiên rủ tao đi.
– Thôi mình đi là vừa. Nào đi đi…
– Mày làm như đuổi tà không bằng.
Quân và Sang là bạn học cùng lớp đệ Tứ. Năm tới chúng lên đệ Tam. Hai đứa nói chuyện không mấy hợp nhau, chẳng hiểu sao lại trở thành bạn thân được. Bạn cùng học đã phê bình :
– Chúng nó như chó với mèo.
Sang phì cười :
– Ai bảo tụi mày là chó mèo không “sống chung hòa bình” được ?
Quân bồi thêm :
– Nên nhớ hai vật mang điện cùng dấu… đẩy nhau và hai vật mang điện khác dấu… hút nhau.
Lũ bạn phục tài hùng biện của hai đứa này quá. Nhưng chúng vẫn không chịu thua :
– Để xem tụi bây sống chung hòa bình được bao lâu.
– Hai đứa bay… hút nhau mãi thế nào cũng có ngày bươu đầu sứt trán. Thấy Quân trầm ngâm, Sang nhắc :
– Mày có nhớ thằng Minh không ?
– Minh nào ? Quân lơ đãng.
– Minh tóc dài đó.
– A ! Nhớ rồi. Nó làm sao ?
Sang buồn buồn :
– Nó mới bị giật mất cái đồng hồ vàng.
Quân ngạc nhiên quá :
– Giật hồi nào ?
– Mới sáng nay. Nó khóc sướt mướt như con gái. Tao an ủi mãi và để nó bớt buồn tao mời nó đến chung vui tối nay với tụi mình. Tao thấv mày không ưa nó nên phải dặn trước.
– Mày yên chí. Quá lắm là như tao… với mày là cùng.
Sang… không cười trước câu nói pha trò rất có duyên của Quân. Quân cũng biết tính bạn hay lo chuyện bao đồng nên cũng chẳng nói thêm gì nữa. Đường đi ngắn dần và hai bạn đến biệt thự Cao Sang lúc 6 giờ 25. Đây là nhà của Sang. Gia đình Sang còn đủ ba má và có ba người con : Anh Cao, chị Duyên và Sang là con út. Có lần Quân hỏi về tên biệt thự thì ba Sang bảo :
– Nữ sinh ngoại tộc cháu ạ. Vì thế bác lấy tên anh Cao và thằng Sang ghép lại đặt cho nhà này. Cháu nghĩ có phải không ?
Quân khôn khéo phản đối để ông già khó tính nệ cổ kia khỏi mích lòng :
– Bác dạy rất đúng nhưng… thời đại mới, kỷ cương mới…
Quân biết ông rất thích Nho học nên phải dùng chữ Hán cho ông hiểu và tôn trọng ý kiến của nó. Quả nhiên, ông già nhíu mày suy nghĩ, miệng lẩm bẩm :
– Thời đại mới, kỷ cương mới…
Lần ấy Quân không dám nói nhiều hơn sợ ông chạm tự ái. Nó ra về ngay, khi ra đến cổng còn hỏi Sang, giọng đầy ắp những thắc mắc :
– Ba mày xưa như thế làm sao chị Duyên du học được ?
– Chị ấy học giỏi lắm. Lúc xin học bổng giấu ba tao. Không cho ông biết. Khi được rồi thì ba tao la hét dữ lắm nhưng sau cũng để cho chị đi vì ông tiếc cơ hội bằng vàng cho con gái lập thân. Má tao nói vào giúp chị Duyên nữa. Sau cùng ba tao lên Lăng Ông xin xâm, theo quẻ dạy để chị đi học.
– Ly kỳ nhỉ ?
Câu chuyện ba tháng trước hiện ra rõ mồn một như mới xảy ra chiều hôm qua. Quân sung sướng hít một hơi hương hoa căng phồng hai buồng phổi. Ngôi biệt thự song lập này có một vườn hồng rất đẹp, rất thơm. Một thiếu nữ mảnh khảnh hiện ra. Mắt cô đen nhánh và sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Nước da trắng như trứng gà bóc. Quân reo lên…
Nguồn: https://www.thuvienpdf.com