Ông Tuấn bảo tất cả người nhà phải chuẩn bị chu đáo cho bữa cơm chiều nay. Hôm nay, ông khó khăn lắm mới mời được Vỹ Khang đến nhà, mục đích của ông là muốn giới thiệu cô con gái của mình cho anh. Nếu thành công, công ty của ông sẽ thoát được khó khăn và ông tin con gái mình đủ khả năng để làm mềm trái tim của người đàn ông sắt đá này.
Buổi chiều, Vỹ Khang đến cùng trợ lý của mình, ông Tuấn thoáng thất vọng khi ông chỉ muốn Khang đến một mình để buổi tiệc có phần thân mật hơn. Nghĩ thế, nhưng ông vẫn tươi cười bắt tay anh:
– Cảm ơn cậu đã đến! Tôi đã bảo người nhà chuẩn bị cơm, coi như cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi thời gian qua.
Vỹ Khang khẽ cười không nói gì. Khi cả ba ngồi xuống phòng khách thì Hiểu Ngọc đã xuống đến bậc thang cuối, cô cười thật đẹp. Ông Tuấn nhìn con thầm hài lòng.
– Ngọc! Con lại chào anh Khang và anh Nguyên đi.
Hiểu Ngọc thật quyến rũ trong bồ đồ mặc nhà, cô duyên dáng gật đầu chào rồi xin phép ra phía sau.
Ông Tuấn thầm quan sát nét mặt của Khang. Đôi mắt ông thoáng thất vọng, khi vẫn là khuôn mặt lạnh lùng cố hữu. Ông nói như vô tình:
– Nó đang học năm cuối khoa Quản trị. Rất ngoan và học giỏi nên tôi rất yên tâm.
Nguyên mỉm cười:
– Tôi có biết Hiểu Ngọc, cô ấy rất nổi tiếng. Vừa là hoa khôi của trường lại là sinh viên xuất sắc.
Ông Tuấn cười thật tươi không giấu được vẻ hãnh diện về con gái mình, ông nói khiêm tốn:
– Tôi chỉ mong nó ra trường phụ tôi một tay. Nó còn khờ lắm, chưa biết gì về cách làm ăn bên ngoài cả.
Cả ba nói chuyện một lúc thì Hiểu Ngọc bước ra, cô lễ phép mời mọi người vào dùng cơm. Ngọc ngồi đối diện với Vỹ Khang, cử chỉ hiền ngoan đến mềm lòng. Hình như suốt bữa ăn, chỉ có Nguyên là gợi chuyện với Ngọc, cô thoáng thất vọng nhưng cũng lịch sự đáp lại Nguyên.
– Anh Khang chắc khó lắm nhỉ?
Vỹ Khang khẽ nhướng mày như hỏi nhưng không nói gì. Ngọc mỉm cười:
– Em chỉ nói theo cảm nhận của mình. Em nói có đúng không?
Nguyên khẽ cười nhún vai:
– Rất chính xác.
Vỹ Khang hớp một ngụm rượu rồi nhìn Ngọc, cái nhìn thẳng thắn lần đầu tiên kể từ lúc gặp cô đến giờ. Như một luồng điện chạy khắp người cô, Hiểu Ngọc chớp mắt bối rối. Cùng lúc đó bà vú từ nhà sau mang lên một mâm cơm nhỏ trên tay. Bà Tuấn chặn lại:
– Nhớ pha cho con bé ly sữa, hôm qua nó không ăn gì nhiều.
– Dạ.
Nói rồi bà vú đi thẳng lên phòng khách để lên lầu. Bà Tuấn quay lại, thấy cái nhìn của Nguyên, bà khẽ cười:
– Con bé là em của Ngọc, nó bị bệnh nên không thể xuống.
Chỉ một câu giải thích rồi chấm dứt, mọi người cũng không bận tâm. Lúc sau thì bà vú hớt hải chạy xuống:
– Con Hân nóng quá, hình như là sốt rất cao.
Bà Tuấn đứng bật dậy:
– Để tôi xem.
Tất cả đều ra phòng khách, ông Tuấn cũng không giấu được vẻ lo lắng khi gọi điện cho bác sĩ. Vỹ Khang và Nguyên đều trầm ngâm nhìn. Lúc sau bà Tuấn đi xuống:
– Không hiểu sao nó bị bệnh như thế. Nó đâu có đi ra ngoài.
Bác sĩ đến nhưng ông đề nghị phải đưa vào bệnh viện. Cả nhà lo lắng lên phòng của Hiểu Hân. Ông Tuấn ái ngại nhìn Vỹ Khang:
– Xin lỗi cậu…
Vỹ Khang khoát tay. Không thể làm khác, anh và Nguyên cùng lên xem sao. Đó là một căn phòng toàn một màu vàng ngộ nghĩnh, từ drap giường đến chiếc đèn ngủ nhỏ. Bấy giờ Khang mới lên tiếng:
– Cô ấy không sao chứ?
Anh bước vào phòng và nhìn đăm đăm cô gái nằm bất động được ủ ấm bằng chiếc chăn thật dày trên giường. Nguyên cũng nhìn nhưng đôi mắt không giấu giếm được sự say mê. Không ngờ ông Tuấn lại có hai người con gái đẹp đến như thế, nhưng ở Hiểu Hân lại có sức quyến rũ lạ thường dù cô đang bệnh. Chưa bao giờ Nguyên gặp người đẹp nào hoàn hảo đến thế. Anh cứ đứng lặng nhìn quên mọi thứ xung quanh. Bỗng Khang lên tiếng:
– Sẵn có xe, để tôi giúp mọi người đưa cô ấy vào viện.
Ông Tuấn dù đang lo cũng không giấu được sự ngạc nhiên về cách quan tâm của Khang. Bà Tuấn thì ngân ngấn nước mắt lăng xăng soạn đồ cho con. Ông Tuấn định đỡ Hiểu Hân nhưng Khang đã bước đến:
– Để tôi giúp ông!
Nói rồi anh bồng xốc Hiểu Hân trên tay trước đôi mặt ngạc nhiên của Nguyên. Khang đi nhanh ra xe bằng những bước chân hối hả, biểu lộ một sự lo lắng thực sự chứ không phải giúp xã giao.
Hiểu Hân được đưa vào phòng cấp cứu, khoảng gần một tiếng bác sĩ mới bước ra:
– Cô ấy bị suy nhược lại sốt rất cao, cũng may là đưa đến kịp.
Mọi người đều thở nhẹ dù chưa hết lo lắng. Hiểu Hân được đưa vào phòng riêng biệt mà ông Tuấn đã đặt sẵn, cô vẫn chưa tỉnh. Sau khi đã an tâm về con, ông Tuấn quay qua Vỹ Khang:
– Cám ơn cậu!
– Không có gì. Cô ấy không sao là tốt rồi.
Đôi mắt Khang lại chiếu vào Hiểu Hân đang nằm thiêm thiếp, ông Tuấn cũng nhận thấy sự khác lạ đó và khẽ thở dài. Một lúc sau thì Vỹ Khang và Nguyên ra về. Suốt đoạn đường, Nguyên thầm quan sát bạn, khuôn mặt của Vỹ Khang rất trầm ngâm, anh không nói một lời nào từ lúc lên xe.
– Hôm nay mày lạ quá, có thể giải thích không?
Khang châm cho mình điếu thuốc:
– Không có gì.
Nguyên thấy mình nên dừng lại và đừng hỏi gì cả, dù là bạn nhưng Nguyên thầm nhận mình rất ngán Khang.
Hiểu Hân dựa vào cạnh giường. Mẹ vừa về nên cô cũng thấy thoải mái vì nếu có bà, bà sẽ ép ăn đủ thứ, mà Hiểu Hân lại rất ngán những thứ đó. Bà vú đã ra ngoài mua cháo, chỉ có một mình cô trong phòng. Bỗng có tiếng gõ, Hiểu Hân lắng tai nghe, chắc chắn không phải người nhà, cũng không thể là Uyên khi nhỏ đã vào lúc sáng. Hân nghĩ ngay đến Bình:
– Vào đi!
Tiếng chân bước hoàn toàn xa lạ, Hân không nhận ra âm thanh nào quen thuộc. Cô run giọng:
– Ai?
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh rồi một giọng nói trầm ấm vang lên.
– Tôi là bạn của ba cô. Lúc cô vào bệnh viện tôi cũng có mặt nên tôi đến đây xem cô thế nào.
Hiểu Hân chớp mắt:
– Xin lỗi, tôi không biết ông.
Người đàn ông khẽ cười:
– Tôi tên Vỹ Khang. Cô khỏe chưa?
– Tôi đỡ nhiều rồi. Cảm ơn ông.
– Cô thấy tôi già lắm sao?
Hiểu Hân chớp mắt, không hiểu ông ta vô ý hay cố tình khi nói như thế. Cô có thấy gì đâu? Không lẽ ông ta không biết cô không thể nhìn thấy ánh sáng hay sao? Hân bỗng nhớ ra cặp mắt kính mình đang đeo khi ra ngoài lúc nãy.
– Xin lỗi, vì tôi nghĩ ông là bạn của ba mình.
Vỹ Khang khẽ nhướng mắt, anh không thấy được gì khi cô che giấu cặp mắt của mình.
– Tôi có nghe mẹ kể lại, chắc ông là người đã đưa tôi vào bệnh viện, đúng không?
Vỹ Khang gật đầu không trả lời. Hiểu Hân cũng ngồi im vì không biết nói gì. Cô không quen khi tiếp xúc với người lạ như thế này. Cửa phòng được đẩy nhẹ, Hân nhẹ nhõm khi nhận ra tiếng chân bà vú:
– Vú về rồi à?
– Ừ.
Bà vú quay qua nhìn Khang, cái nhìn đầy vẻ ngạc nhiên:
– Cậu Khang đến lâu chưa?
– Mới đây thôi.
Vỹ Khang đưa cho bà vú bọc trái cây và một bó hoa rồi đưa mặt nhìn Hân:
– Chúc Hân mau bình phục!
– Cảm ơn.
Khang hơi nhíu mày vì vẻ thờ ơ của Hân. Bà vú hình như nhận ra, liền nói:
– Tôi nhận giùm Hân được rồi. Cảm ơn cậu.
Khang trao tất cả cho bà vú. Hân chỉ gật đầu không nói gì.
– Chào cô.
Hân khẽ gật đầu chào lại, cử chỉ như đề phòng. Đợi cánh cửa khép lại, Hân vội hỏi:
– Ai thế vú?
Bà vú đặt vào tay cô cà mèn cháo:
– Ba con rất quý cậu ấy. Ông định gả Hiểu Ngọc cho cậu ấy đấy.
Hiểu Hân gỡ chiếc kính ra:
– Vậy sao? Tại ông nói là bạn của ba con nên con thấy lạ, vì có bao giờ bạn của ba đến thăm con đâu.
Hiểu Hân không hỏi nữa, cô ngoan ngoãn múc từng thìa cháo trong cái nhìn thương yêu của bà vú.
Đây là lấn thứ hai Vỹ Khang đến nhà theo lời mời của ông Tuấn. Đặt tách trà xuống bàn, Khang hỏi:
– Tôi có thể thăm Hiểu Hân không?
Ông Tuấn nhìn Khang lo ngại:
– Dĩ nhiên là được.
Hiểu Ngọc từ trên lầu đi xuống, cô ngạc nhiên khi thấy Khang đứng lên.
– Anh Khang về hả?
Vỹ Khang đưa mắt nhìn cô:
– Tôi lên thăm Hiểu Hân.
Hiểu Ngọc chớp mắt, cô nói bình thản:
– Để em đưa anh đi.
Khang không nói gì, bước theo cô lên lầu. Ông Tuấn trầm ngâm nhìn theo. Ông không hiểu Khang là người thế nào, nhưng cách quan tâm của anh đối với Hiểu Hân thì chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra tình ý của Khang.
Hiểu Ngọc mở cửa phòng em. Hân đang nằm ôm con gấu bông trên giường. Nhận ra ngay tiếng bước chân của chị, cô khẽ cười.
– Có anh Khang đến thăm em nè. Ngồi dậy đi!
Hiểu Hân bối rối ngồi lên. Hiểu Ngọc quay qua Khang:
– Anh Khang ngồi chơi.
Khang nhìn đăm đăm gương mặt của Hiểu Hân. Bây giờ anh mới thấy đôi mắt thật đẹp của cô nhưng có nét gì đó không linh động bình thường.
– Hân nhớ tôi chứ?
Hiểu Hân gật đầu không nói. Hiểu Ngọc chợt hỏi:
– Cái đồng hồ chị tặng cho em đâu rồi?
Hiểu Hân nhíu mày, cô luôn để trên đầu giường mà. Hân đưa tay tìm ở chỗ cũ nhưng trống không. Cô quờ quạng tìm chỗ khác, không hay có đôi mắt đang sững sờ nhìn theo từng cử chỉ của mình:
– Em để ở đây mà, không biết ai lấy đi đâu mất rôi.
Hiểu Ngọc bước đến nắm tay em:
– Thôi đừng tìm nữa, để chị hỏi mọi người cho.
– Dạ.
Hiểu Hân lại ngồi im như lúc đầu. Khang như đã qua phút ngỡ ngàng, anh nhìn Hiểu Hân dịu dàng:
– Tôi thấy Hân hồng hào hơn trước nhiều.
Theo phản xạ, Hân đưa tay sờ lên mặt mình:
– Vậy sao?
Khang vẫn không rời mắt khỏi cô. Hiểu Ngọc cảm nhận được những gì Vỹ Khang đang thể hiện. Một nỗi cay đắng trào lên trong cô.
– Hân có muốn hỏi gì về tôi không?
Hân ngồi im, không hiểu Khang muốn nói gì, nhưng cô vẫn trả lời theo những gì mình biết:
– Xin lỗi vì lần trước tôi không biết anh là ai. Nhưng giờ thì tôi biết rồi.
– Biết gì?
Hân ngước lên, có cái gì đó đau thắt trong Khang khi anh nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp của cô. Nó vẫn rất trong sáng, không ai ngờ được rằng cô không thấy được gì.
– Anh là bạn của chị Ngọc.
Vỹ Khang nhíu mày:
– Và của Hân nữa, nếu em muốn.
Hiểu Hân khẽ cười:
– Tôi không vô phép thế đâu.
Vỹ Khang nhìn cô không nói gì. Một lúc sau thì Khang ra về. Anh bước xuống phòng khách thì gặp ông bà Tuấn đang ngồi:
– Cậu về sao?
Vỹ Khang gật đầu:
– Tôi có một cuộc hẹn nên phải đi.
Hiểu Ngọc tiễn Khang ra cổng. Nhìn vẻ lạnh lùng cố hữu của anh, Ngọc khẽ quay đi.
– Tôi về nhé! – Vỹ Khang bước đi.
– Anh Khang!
Vỹ Khang đứng lại chờ đợi.
– Em muốn biết anh đến đây vì cái gì?
Vỹ Khang quay lại nhìn cô:
– Vì lời mời của ba em.
– Thật không?
Vỹ Khang nhướng mắt:
– Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ là vị khách không mời mà đến.
Tim Hiểu Ngọc nhói đau, cô cố nói bình thản:
– Nghĩa là sao?
– Tôi sẽ nói chuyện với ba em về quyết định của mình. Em vào nhà đi!
Hiểu Ngọc chớp mắt, cô muốn nghe Khang nói rõ ràng hơn, nhưng nhìn vẻ dứt khoát của anh, cô không dám.
Tuần sau, ông Tuấn hoàn toàn kinh ngạc vì những điều Khang nói. Ông về nhà với tâm trạng vừa mừng lại vừa lo, một điều mà chưa bao giờ ông dám mơ.
Hiểu Ngọc nghe với một nỗi đau không gì gượng nổi, Khang đã đánh vào lòng tự trọng của cô quá nặng nề. Anh là người đầu tiên cô đem tất cả tình cảm để yêu và hy vọng, thế mà Khang đã gạt bỏ không cần bận tâm. Ông Tuấn ngồi trầm ngâm bên tách trà, ông không biết mình phải nói gì với Hiểu Hân, con bé sẽ có thái độ gì?
Vỹ Khang lại đến, bây giờ anh có thể tự do lên thăm Hiểu Hân mà không cần phải e dè. Khang gõ nhẹ cửa:
– Vào đi!
Sự im lặng của Hân làm Khang thấy thất vọng khi cô vẫn chưa quen được tiếng chân anh:
– Em không đoán được ai à?
– Xin lỗi, tôi không quen.
Vỹ Khang ngồi xuống, đối diện với cô:
– Nhận ra tiếng anh không?
Hiểu Hân chớp mắt, cô thấy ngại vì cách nói thân mật gần như âu yếm của Khang:
– Chị Ngọc không lên với anh sao?
Vỹ Khang nhìn cô rồi cố ý hỏi để cho cô hiểu:
– Tại sao Hiểu Ngọc phải lên với anh?
Hiểu Hân chớp mắt, cô ngồi thẳng người lên, cách nói chuyện của Khang luôn làm cô bất an, luôn đề phòng.
– Đừng căng thẳng như thế, anh hỏi rất nghiêm túc. Em cứ nói những gì mình nghĩ.
Hiểu Hân lắc đầu:
– Tôi không hiểu anh nói gì, khi tôi thấy mình không nói điều gì sai cả.
Vỹ Khang khẽ cười:
– Em không nói sai, nhưng anh muốn em hiểu rằng việc anh đến thăm em không liên quan gì đến Ngọc. Anh đến vì anh thích, thế thôi.
Hiểu Hân ngồi im. Vỹ Khang nhìn cô đăm đăm như quan sát, cái nhìn của anh sắc đến nỗi nó lây sang cả Hân, dù không thấy nhưng cô vẫn cảm nhận được. Hân vụng về nắm chặt bàn tay mình lại, cử chỉ đó không qua mắt Khang:
– Em không hiểu anh nói gì phải không?
– Không và cũng không muốn hiểu. Anh đừng nói nữa.
– Tại sao?
Hiểu Hân chớp mắt như sắp khóc, cô thấy giận cay đắng:
– Không tại sao cả. Nếu muốn lên thăm tôi, tốt nhất là anh hãy đi cùng chị Ngọc. Tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ. Xin lỗi anh…
Vỹ Khang vẫn ngồi yên, không ngờ cách thể hiện của anh lại làm cô giận đến thế. Vỹ Khang hiểu để làm Hân chấp nhận thì là cả một quá trình, nhưng quan trọng là anh sẽ không bỏ cuộc.
Vỹ Khang bước đến gần cô. Hân hơi lùi lại khi cảm nhận được sự gần gũi rất gần. Cô run giọng:
– Anh muốn gì?
Vỹ Khang thấy đau lòng khi nhìn vẻ sợ sệt của cô. Không ngờ có lúc anh khó diễn đạt tình cảm của mình như thế này.
– Hôm nay, anh muốn em hiểu đúng những gì anh nói. Anh đến đây là vì em, Hiểu Ngọc không liên quan gì cả. Đừng suy nghĩ lung tung mà hãy đón nhận và suy nghĩ xem em có chấp nhận được anh không?
Hiểu Hân im lìm. Vỹ Khang khẽ quay đi:
– Em nghỉ đi. Anh về đây.
Nói rồi Vỹ Khang bước ra ngoài. Anh biết cách thể hiện tình cảm của mình sẽ làm Hiểu Hân hoang mang, đề phòng nhưng Khang chấp nhận, chứ anh không bao giờ muốn Hân hiểu lầm tình cảm của mình.
Ông Tuấn lên phòng Hân sau khi đã tiễn Khang về. Ông cứ ngồi trầm ngâm bên giường của con. Nhìn dáng vẻ im lìm thụ động của con, ông không khỏi đau lòng:
– Con thấy Vỹ Khang thế nào Hân?
– Sao ba lại hỏi thế?
Ông nắm tay con khẽ cười:
– Thằng Khang nó muốn cưới con. Con nghĩ sao?
Hân nắm chặt tay ba mình:
– Con không thể…
Ông Tuấn vuốt tóc cô:
– Ba hiểu con khó chấp nhận, nhưng Khang là người đáng tin cậy. Ba tin nó sẽ mang hạnh phúc đến cho con.
Hiểu Hân khóc lặng lẽ, cô quá yếu đuối:
– Con không muốn. Ba đừng đồng ý, sao ba không hiểu…
Ông Tuấn ngắt ngang:
– Ba hiểu tất cả, nhưng con đừng sống như thế nữa. Cơ hội chỉ đến một lần thôi, đó là hạnh phúc cả đời, con nên nắm lấy.
Hiểu Hân im lìm, cô khẽ lắc đầu nhưng không diễn tả được suy nghĩ của mình.
– Con xin lỗi.
Ông Tuấn khẽ thở dài:
– Ba nói thật, công ty sắp phá sản rồi mà Khang lại là người có thể cứu gia đình mình. Ba nói thế, con hiểu không Hân?
Ông Tuấn gục đầu trong tay, ông không nhìn Hiểu Hân vì thấy mình không xứng đáng. Gương mặt thất thần, tuyệt vọng của con như ngọn roi quất vào lương tâm ông đau nhói:
– Ba xin lỗi, nếu con không đồng ý, ba sẽ không ép. Con nghỉ đi.
Nói rồi ông bước ra khỏi phòng, bỏ lại Hiểu Hân một màu đen tối cả ở ngoài lẫn trong tâm hồn. Cô không còn nhận biết được thứ ánh sáng nào có thể dìu dắt mình nữa.
Vỹ Khang đưa cô vào phòng, anh để cô ngồi trên giường:
– Em mệt lắm hả?
Hiểu Hân im lìm, Khang khẽ nắm tay cô, Hân rút nhẹ:
– Tôi muốn gặp vú.
Khang vẫn dịu dàng:
– Em cần gì?
Hiểu Hân chớp mắt:
– Xin lỗi, tôi chỉ quen với sự chăm sóc của vú.
– Anh là chồng em, đó là bổn phận của anh.
Hiểu Hân rụt tay lại:
– Đừng làm tôi sợ, anh Khang.
Vỹ Khang nhìn cô im lìm, ước gì cô đọc thấy tình yêu của anh dành cho cô:
– Em nghỉ đi.
Nói rồi anh bước ra ngoài, lát sau thì bà vú vào. Hiểu Hân nắm tay bà áp lên má:
– Vú đừng đi đâu nhé, ở lại với con.
Bà vú khẽ vuốt tóc cô:
– Con nên tập làm quen với sự hiện diện của Vỹ Khang, cậu ấy mới là người con cần đấy.
Hiểu Hân chớp mắt, cô hiểu chứ. Nếu được như những người bình thường khác, có lẽ cô sẽ không như thế này. Tâm trạng của cô làm sao mọi người hiểu được.
Mời các bạn đón đọc Ánh Sao Lấp Lánh của tác giả Hoàng Anh.