Bài thơ Khoác Kín cũng là một trong những giá trị độc đáo của thi ca Cung Trầm Tưởng. Tôi đã phổ nhạc và đổi tên thành Chiều Ðông:
Chiều Ðông
Chiều đông tuyết lũng âm u
Bâng khuâng chiều tới tiếp thu trời buồn
Ngày đi tầu cũng đi luôn,
Ga thôn trơ nỗi, băng nguồn héo hon.
Phường xa nhịp sắt bon bon,
Tàu như dưới tı̉nh, núi non vọng ầm.
Nhà ga giọt mái lâm râm
Máu đi có nhớ hồi tâm chiều nào?
Một mình tôi với tuyết non cao
Với cồn phố tịnh buốt vào thịt da;
Với mây trên nhợt ánh tà
Với đèn xóm hạ cũng là tịch liêu.
Chiều đông tuyết lũng âm u
Bâng khuâng chiều tới tiếp thu trời buồn
Mình tôi nhịp bước đăm đăm,
Tâm tư khoác kín chiều căm lạnh thêm.
Thụy Khuê viết
Phạm Duy có tài lựa những tuyệt tác của mỗi tác giả để đưa vào cung bậc âm thanh. Khoác Kín cũng là một bài thơ ngắn, nhưng mỗi câu, mỗi chữ đều là những giọt huyết lệ của thời gian, nhỏ trong không gian tàn tạ. Về phương diện nhạc thuật, nhịp điệu trong bài Chiều Đông là nhịp xe lửa lăn trong một chiều buồn:
Ngày đi tàu cũng đi luôn,
Ga thôn trơ nỗi, băng nguồn héo hon.
Phường xa nhịp sắt bon bon,
Tàu như dưới tı̉nh, núi non vọng ầm.
Nhà ga giọt mái lâm râm
Máu đi có nhớ hồi tâm chiều nào?
Cũng là những sân ga đèn vàng với tiếng vọng của chuyến tàu ầm ầm rồi mất hút. Cũng là cảnh vài ba người tiễn đưa nhau trong khi tuyết phủ đầy nhà ga trong những tháng mùa đông. Cung Trầm Tưởng đứng nghe chuyến tàu chạy ở một nơi cao vào lúc sẩm tối, nhà cửa dưới thung lũng ẩn hiện những ánh đèn điện nhạt nhòa trong gió bay...
Vào năm 1970, sau khi tôi đã soạn xong những bài như Trả Lại Em yêu, Con Đường Tình Ta Đi... vốn là những bài ca tình cảm, mô tả cuộc tình của những lứa đôi đang sống một cuộc đời bấp bênh vì không tránh khỏi cảnh xa nhau bởi thời thế. Một nhạc sĩ khác, Lê Uyên Phương, tung ra một loạt ca khúc mang chất nhục tính , ví dụ những bài như Vũng Lầy Chúng Ta. Tôi bắt chước anh, soạn một bài có tính chất xưng tụng nhục thể.
Cỏ Hồng
(Dalat-1970)
Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi, hẹn với bình minh
Ðôi chân xinh xinh như tình thôi khép nép
Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm
Ðồi êm êm, cỏ im im, ngủ yên yên, mộng rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên, rước em lên đồi tiên
Đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh,
Rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành
Trời mông mênh, đồi thênh thênh
Cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình
Rước em lên đồi xanh! Rước em lên đồi trinh.
Mời em lên núi cao thanh bình
- Cỏ non phơn phớt ôm chân mình Mời em rũ áo nơi đô thành
- Cùng ta lên núi cao thanh thanh
Em ơi! Ðây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.
Níu em trên đồi, cỏ thơm mùi sữa
Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ non
Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc
Hãy xõa mái tóc, rũ trên vai anh mòn
Ðồi quen quen, cỏ ngoan ngoan, tưởng mơn man làn tóc rối mềm
Rồi nghe thêm lời van xin
Từ trong tim hoặc dưới suối tiên, ngã êm trên cỏ hoang
Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền.
Cỏ không tên nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng
Hỡi ôi con đồi ngoan! Hỡi ôi cỏ hồng hoang!
Cỏ xanh đổi sắc theo nhân tình
- Mặt trời cũng đang soi tia lành
Cỏ hoang xao xuyến trên ngọn ngành
- Ðỏ như trong giấc mơ lung linh
Em ngoan như tình nồng, em bao la mịt mùng
Em thơm như cỏ hồng em ơi!
Về bài Cỏ Hồng
Thụy Khuê
Bài Cỏ Hồng (Đà Lạt, 1970) rực lên những choáng váng thể xác “đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh, rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành... trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền”. Phạm Duy đã nắm bắt được toàn năng âm nhạc và thi ca để tạo nên Cỏ Hồng, một nhạc phẩm tác hợp nhục tính, thiên nhiên, thi ca và âm nhạc ở cung bậc thượng thừa, khiến người nghe lạc mình vào những rung cảm thể xác của Cỏ Hồng, mất mình, tưởng mình là đối tượng của Cỏ Hồng. Khả năng mê hoặc ở đây đã đạt đến dứt điểm.
Tìm hiểu cách phát triển giai điệu trong nhạc Phạm Duy
Kewin Hiệp (Học Trò)
Trong Cỏ Hồng, Phạm Duy viết bốn đoạn nhạc với các nhạc đề khác nhau, với nhạc đề thứ tư tương phản rõ rệt so với ba nhạc đề trước. Khúc điệu này có một hệ thống nhạc rất ly kỳ, mô tả bốn sắc thái khác nhau của một lần hẹn hò tình tự, gồm:
- Giai đoạn khởi động, vứt dép rồi chạy rong chơi trên đồi;
- Rồi đến giai đoạn nằm mê man chờ nắng sớm lên, giai đoạn đồi cỏ bừng thức giấc để rước em lên đồi trinh;
- Tới giai đoạn lên đến tột đı̉nh đồi;
- Rồi sẽ lâng lâng, thơ mộng, tung cánh bay và cùng em nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.
Trong nhạc Việt Nam, tôi chưa thấy một bài nào tả một cảnh yêu đương với ca từ bóng bẩy đến như vậy, ai muốn hiểu theo nghĩa bóng hay nghĩa đen thì nhạc phẩm vẫn hay như thường.
Tôi xin nói thêm môt chút về nhạc thuật của Cỏ Hồng. Nhạc mở đầu với một dấu thăng (G trưởng) ở dưới trần, khi tiến đến đoạn 3 đã trở thành 4 dấu thăng (E trưởng) trên tiên cảnh.
Sau đó trong đoạn 4, một lần nữa nhạc sĩ lại tạo nên một chuyển cung để thoát xác từ tiên cảnh và tiến lên một không gian mới còn bao la hơn nữa:
Đây là lúc đang ở trên tiên cảnh với 4 dấu thăng:
Sau đó xuất thần chuyển dịch câu nhạc trước, từ mời em lên núi cao thanh bình đến mời em rũ áo nơi đô thành , là một chuyển cung từ E trưởng sang A trưởng, rồi cung nhạc bay chất ngất lên đến nốt Mí.
Sau cùng, từ trên không trung bao la, đôi tình nhân rủ nhau nhìn ngắm đồi núi, rồi vì ở quá cao nên cũng có thể nghiêng tai nghe được mặt trời yêu đương. Nghe chứ cũng không cần thấy nữa vì đôi tình nhân đã ở sát bên rồi. Ca từ tuyệt đẹp của khúc điệu này, với những mặt trời nghe , rồi em ngoan như tình nồng , soạn vào năm 1960, hẳn đã là nguồn cảm hứng cho những nhạc sĩ thế hệ đàn em nối tiếp với những ẩn dụ, ví von không kém? Rồi cả cung nhạc, quá sức prosody với ca từ, là một chuỗi những nốt nhạc lâng lâng đi xuống, ngọt ngào như mía lùi, làm sao em nào mà không muốn rũ áo nơi đô thành để cùng anh lên núi cao thanh thanh cho được?
Phân tích vừa rồi đã chấm dứt phần tìm hiểu phương pháp phát triển một khúc điệu của nhạc sĩ Phạm Duy. Hy vọng sau khi đọc xong phần này, bạn có thể định danh được những yếu tố chính làm nên style nhạc Phạm Duy (mà chính ông tạm gọi là gamme phamduyrienne ). Những ý tưởng và nhạc đề đơn giản ban đầu, qua khối óc tưởng tượng phi thường của Phạm Duy đã tạo nên những âm thanh, khúc điệu cầu kỳ bóng bẩy, phần vì tài năng tự tại của một người nghệ sĩ viết nhạc, (và một chút bí hiểm - với biệt danh là nhà phù thủy âm thanh trong đó nữa), cộng với một lòng say mê sáng tạo và nghiên cứu kỹ lưỡng về nhạc thuật Việt Nam và thế giới, cũng như một lòng ham muốn chinh phục những thử thách trong âm nhạc trong suốt sự nghiệp âm nhạc. Viết một ca khúc chưa đủ, ông phải liên kết chúng thành những chương khúc mười bài, rồi những nhạc cảnh, trường ca, tổ khúc dài hơi, để cuối cùng là bốn bức tranh Minh Họa Truyện Kiều, với khoảng trên dưới năm mươi khúc điệu. Đôi khi tôi tự hỏi, what’s next? Còn điều gì nữa mà ông không làm được không?
Saigon 1972. Tôi đi Pleiku để nguyên cứu nhạc Tây Nguyên. Trong một tuần lễ ở đó, tôi được gặp vài nhà thơ trẻ bị động viên đang đóng quân tại miền biên giới này. Lúc đó tı̉nh lỵ Pleiku còn nhỏ hẹp lắm. Một nhà thơ trẻ, Vũ Hữu Định, đã mô tả cái thành phố đi dăm phút đã về chốn cũ ... trong một bài thơ rất dễ thương. Tôi phổ nhạc ngay lập tức, không thêm thắt hay sửa đổi một chữ nào trong bài thơ. Cũng vì tôi đang nghiên cứu nhạc Thượng nên tôi dùng ngay ngũ cung có bán - cung (do mi fa sol si do) trong phần giai điệu.
Còn Chút Gì Để Nhớ
(Theo thơ Vũ Hữu Ðịnh - Phạm Duy phổ nhạc)
Phố núi cao, phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lê đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương.
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa Ðông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều buông.
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Ði dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên...
Nhớ mãi Còn Chút Gì Để Nhớ
Vĩnh Quyên
“... Em Pleiku má đỏ môi hồng/ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông nên mắt em ướt và tóc em ướt/da em mềm như mây chiều trong...”. Mình nghe ca khúc này lần đầu tiên cách đây hơn 30 năm khi ấy mình nhớ là mới học lớp 11. Lúc ấy chú Bình vừa xuất ngũ sau 11 năm lăn lộn ở chiến trường. Về chưa xin được việc ngay, suốt ngày ông chú nghêu ngao hát váng nhà với cây đàn ghi ta gỗ. Mình và thằng em trai suốt ngày bám ông chú để học lỏm các bài hát. Hồi đó đâu đã có băng, đĩa, sách nhạc như bây giờ.
Không hiểu sao chú Bình thuộc nhiều bài hát thế. Toàn là những bài “đı̉nh” mà một hai năm sau trở thành “hot” ở Hà Nội như: Trị An Âm Vang Mùa Xuân, Tạm Biệt Chim Én, Mặt Trời Bé Con, Em Ở Nông Trường Em Ra Biên Giới... Những bài hát của chú Bình đã đi suốt với mấy chị em mình cả một thời thơ bé. Chú Bình người thấp, nhỏ nhưng giọng hát lại rất khỏe. Nhà mình hồi đấy còn ở Cầu Gỗ - một cái nhà cổ dài dằng dặc. Sự xuất hiện của ông chú sau rất nhiều năm trận mạc trở về có cái gì đó hơi khập khiễng so với khung cảnh. Nhưng bây giờ mình mới nghĩ thế chứ hồi đó suốt ngày chı̉ nịnh ông chú hát. Nhất là những buổi tối mất điện mấy chú cháu rải chiếu ra vı̉a hè trước cửa ngồi đàn hát. Bọn choai choai hàng xóm cũng kéo nhau ngồi nghe. Chú Bình hát rất máu, có những đoạn lên cao vút mà chú vẫn lên được. Chú vừa hát vừa đánh ghi ta. Chú bảo hồi ở đơn vị lúc hòa bình rồi, những lúc rảnh bọn tao toàn đàn hát, rồi hội diễn các kiểu đấy. oách ra phết. Xong chú lại hát. Bọn choai lác cả mắt. Mà ông chú thuộc nhiều bài thật. Đặc biệt là nhiều bài của Phạm Duy lúc đấy còn khá xa lạ với “gu” âm nhạc của người miền Bắc... Nhờ chú Bình mà thời ấy chị em mình đã được nghe “Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ” (Ngày Xưa Hoàng Thị)... rồi “Ông giăng xuống chơi cây cau thì cây cau sẽ cho mo, ông giăng xuống chơi học trò thì học trò cho bút” (Ông Giăng) và cả “Nàng có ba người anh đi bộ đội, những em nàng còn em chưa biết nói, tóc nàng hãy còn xanh. Tôi người vệ quốc quân yêu nàng như tình yêu em gái...” (Màu Tím Hoa Sim) Mấy đứa cứ nghe rồi chép ra giấy học nhẩm theo. Nhà mình cũng lạ, tất cả đàn ông trong nhà, các ông bác, ông chú, bố mình đều biết chơi ghi ta và hát khá hay. Thằng em mình hồi đấy cũng tập tọe ghi ta và hát những bài học được của chú Bình. Còn mình, mình mang những bài ấy đến lớp dạy lại cho mấy đứa bạn. Đứa nào cũng sướng mê tơi.
Mình còn nhớ lúc chú Bình hát “phố núi cao phố núi đầy sương/phố núi cây xanh trời thấp thật buồn/anh khách lạ đi lên đi xuống/may mà có em đời còn dễ thương” mình đang giặt quần áo ̉ơ dưới nhà, tự dưng thấy bài hát ngộ ngộ, mình leo lên gác bảo chú hát lại bài này đi, nghe lạ quá. Thế là chú Bình dạo ghi ta tưng tưng tưng tưng và hát: “em Pleiku má đỏ môi hồng/ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông/nên mắt em ướt và tóc em ướt/da em mềm như mây chiều trong”. Hồi đó đâu có biết chính xác tên bài này, mà cũng không biết là của Phạm Duy phổ thơ Vũ Hữu Định. Chú Bình bảo tao không nhớ chính xác là bài gì, một lần ngồi nhậu trước khi tao xuất ngũ ra Bắc, có một thằng là bạn của một thằng trong đám nhậu, nghe nói thằng này hồi trước là nguỵ, thằng cha nó hát bài này. Tao thấy hay quá nên nhờ nó chép lại cho. Sau có internet mình mới biết đấy là bản nhạc Phạm Duy phổ bài thơ Còn Một Chút Gì Để Nhớ của nhà thơ Vũ Hữu Định viết năm 1970 khi anh về đây thăm một người bạn gái. Cũng nhờ bác “Google” mà mình mới biết anh Vũ Hữu Định đã mất năm 1981. Mặc dù không quen anh Định nhưng lúc đọc bài viết về anh ấy mình cũng buồn xı̉u đi.
Lại nói về chuyện đàn hát của chú Bình, bọn mình thì thích mê nhưng người lớn thì hình như không nghĩ thế. Bố mẹ và bác Cả cằn nhằn chú Bình, cái thằng này suốt ngày hát hò chẳng chịu đi mà kiếm việc làm.
Khoảng nửa năm sau chú Bình xin được việc ở công ty thủy sản. 11 năm trận mạc, chẳng kịp học hành nên chı̉ được xếp làm chân vớ vẩn. Công việc lam lũ, chú bớt hát đi, mà có hát thì cũng không hát to như lúc chú mới về nhà nữa. Năm sau chú lấy vợ, rồi vợ chú đẻ hai thằng con.
Chú già đi rất nhanh, còn bọn mình cũng lớn lên, lúc ấy bắt đầu có các bản nhạc in xuất bản khá nhiều cùng với cả băng catset nên hai chị em cũng không còn hăm hở nghe chú Bình hát nữa. Sau đó nhà mình chuyển nhà, lâu lâu gặp bác Cả hỏi chú Bình còn hay hát nữa không bác bảo độ này tiến bộ rồi, không thấy hát hò gì cả. Thı̉nh thoảng bây giờ giỗ Tết, mấy chú cháu gặp nhau vẫn nhắc lại chuyện ngày xưa. Cả nhà cười rũ. Nghĩ cũng lạ, hồi đấy cái gì chui vào đầu là nó nằm lì trong đấy không chịu chui ra nữa. Chẳng bù cho bây giờ cố nhồi nhét mà nhiều cái cứ đọc qua mồm là nó lại chạy ra ngoài mất tiêu. Đang ngồi gõ những dòng này mà mình vẫn nhớ như in cảnh mình và thằng em ngồi hóng chú Bình hát để học ké.
Sáng nay, xuống sân bay Pleiku, ngồi xe về khách sạn, trời mát dịu mặc dù đang là mùa khô, những con đường uốn lượn của phố núi khiến ký ức đã ngủ quên vụt sống lại. Mình khe khẽ hát “phố núi cao phố núi đầy sương/phố núi cây xanh trời thấp thật buồn/ anh khách lạ đi lên đi xuống/may mà có em đời còn dễ thương” Chú lái xe ngạc nhiên: Ủa chị dân Bắc mà cũng biết bài này? Mình chı̉ cười không nói gì. Về khách sạn, việc đầu tiên là vào internet tải bài này xuống, mở cửa sổ phòng, đứng ở bao lơn nhìn ra con phố dài trước mặt. Những ca từ đầu tiên vừa vang lên chợt thấy lòng rưng rưng như vừa gặp người quen cũ.
Gọi điện cho thằng em bảo mày còn nhớ “em Pleiku má đỏ môi hồng” không? Nó bảo ngay, nhớ chứ sao không, bài này ngày xưa chị em mình hay nghe chú Bình hát mà. Thằng khı̉, hóa ra nó cũng giống mình, cái gì ngày xưa đã chui vào đầu rồi thì cứ ở lì trong đó! Nhưng mà cũng may, nhờ thế mà hôm nay đến Pleiku mình mới còn một chút gì để nhớ chứ!
Pleiku - Mùa khô 2011