🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tìm Lại Anh Và Một Lần Nữa Yêu Anh
Ebooks
Nhóm Zalo
TÌM LẠI ANH VÀ MỘT LẦN NỮA YÊU ANH
Ivy_Nguyen
Ngôn Tình, Trọng Sinh, Khác, Văn học Việt Nam
Thể loại: Trọng sinh
Tình trạng:Hoàn 70%
Giới hạn độ tuổi đọc:Hiện tại chưa có.
Cảnh báo về nội dung:Hiện tại không.
Biên tập: Kem Dâu & Trích Tiên
Vào năm Chi Nga được hai mươi tuổi thì gặp Quang lần đầu tiên lúc đó anh hai mươi tư. Và đó là khởi đầu của tình yêu ngọt ngào kéo dài suốt mười bốn năm sau đó của họ.
Chi Nga có được một cơ hội gặp lại Quang, lần này cô gặp anh khi cô mới sáu tuổi, còn anh lên mười. Cô bé Chi Nga sáu tuổi đó đã lên kế hoạch để tìm lại anh và một lần nữa lại yêu anh, còn anh thì sao? Sẽ lại một lần nữa yêu cô hay hờ hững vô tình bước qua cô?
Sẽ lại một lần nữa yêu cô hay hờ hững vô tình bước qua cô?
P/s: Đây là truyện dài của ngoại truyện “Đóa hoa và kẻ Tàn bạo” mình đã đăng trên chuyên mục Truyện ngắn. Khác với ngoại truyện, truyện này mình không viết theo phong cách hài nhưng cũng là một truyện rất tâm đắc của mình, rất mong nhận được nhận xét của mọi người.
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Mục lục
Chương 1: Biểu tượng của định mệnh
Chương 2: Cái giá phải trả cho việc thực hiện phép trọng sinh
Chương 3: Cuộc sống mới
Chương 4: Bố về (Phần 1)
Chương 5: Bố về (Phần 2)
Chương 6: Đi học
Chương 7: Bị bắt nạt
Chương 8: Xích mích với bà nội
Chương 9: Chuyển nhà
Chương 10: Mùa hè đến
Chương 11: Học nhảy lớp
Chương 12: Cho thê nhà
Chương 13: Người bạn mới
Chương 14: Khi bọn trẻ nô đùa
Chương 15: Khi bọn trẻ nô đùa (phần 2)
Chương 16: Chia tay Tóc vàng (1)
Chương 17: Chia tay Tóc Vàng (2)
Chương 18: Người bạn phương xa
Chương 19: Thi đại học
Chương 20: Người quen cũ
Chương 21: Máu và nước mắt
Chương 22: Bạn gái của Đầu to
Chương 23: Nhất định tớ sẽ làm anh ta phải thích tớ
Chương 24: Anh có bạn gái rồi
Chương 25: Đánh ghen
Chương 26: Chi Nga tỏ tình
Chương 27: Tấn công quyết liệt
Chương 28: Bị bỏng
Chương 29: Nằm viện
Chương 30: Em không muốn nhìn thấy anh nữa
Chương 31: Đi thăm Chi Nga
Chương 32: Làm lành (chương cuối)
Chương 33: Ngoại truyện 2: "Đóa hoa” ngoại quốc và “kẻ tàn bạo”
Chương 1: Biểu tượng của định mệnh
Gục mặt xuống tấm ga trải giường đang phủ kín khuôn mặt người đàn ông tên Quang mà Chi Nga đã yêu suốt bảy năm qua. Anh là tất cả những gì mà cô có. Vậy mà anh lại bỏ cô một mình đơn độc trên cõi đời này sao? Bảy năm trước, vận mệnh để cô tình cờ gặp anh trên chuyến xe bus số 21, để hai người xa lạ biết nhau, rồi yêu nhau. Bảy năm sau, ông trời dường như ghen tỵ với cuộc sống hạnh phúc của cô nên để chính cô tận mắt chứng kiến cảnh người đàn ông ấy rời bỏ cô như thế nào.
Ngồi chờ Quang ở một quán café G7 mới khai trương, nhìn qua khung cửa kính Chi Nga thấy anh xuống xe, xoay người đi vào quán. Còn chưa kịp đưa tay vẫy gọi anh thì chùm chìa khóa có móc quả bóng rất to của anh rơi xuống và lăn ra khỏi vỉa hè, anh cúi xuống nhặt. Chiếc xe bus từ đằng sau lao tới, khi tiếng va đập chói tai vang lên mới nghe thấy tiếng phanh xe. Nếu là trong một tình huống khác, trong một khoảng thời gian khác, hẳn Chi Nga đã chửi um cái lũ lái xe bus cẩu thả, nhưng bây giờ cô không thể thốt lên lời. Bởi lẽ người bị tông xe hất văng ra xa kia là người đàn ông cô yêu.
Buồn cười ở chỗ, chiếc xe bus số 21 đem họ đến với nhau cũng chính số hiệu xe bus ấy đem người cô yêu rời khỏi cô.
Những người xung quanh nhìn Chi Nga đều khẽ lắc đầu. Cô phản ứng như một người bình thường khi mất người thân là hét lên và gào khóc, nhưng tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị như thể cô là một người điên. Bởi lẽ thay vì hét và gào khóc bên người đàn ông đanh bê bết máu trên đường thì cô lại cầm chiếc ghế sắt gần đó đập
liên tiếp vào số hiệu 21 của xe bus.
Sáu năm học trường y với mấy năm làm việc ở khoa cấp cứu khiến cô có vô số kinh nghiệm đối diện với cái chết, và điều đó cũng khiến cô chỉ mất có chưa tới một phút để xác định được người đàn ông cô yêu đã không còn nữa. Con số 21 như muốn đâm vào mắt cô, khiêu khích sự nhẫn lại của một bác sỹ đã đối diện với bao nhiêu cái chết như cô.
Tấm ga trải giường đã ướt đẫm một mảng vì nước mắt Chi Nga. Cô vuốt ve nhẹ nhàng bàn tay thò ra khỏi ra giường.
Số mệnh thật sao? Cô mất anh thật sao?
Cuốn sách cũ nát với cái tên Định Mệnh trượt từ trong túi sách mà cảnh sát mới đem trả lại cho cô rơi xuống ga giường. Còn nhớ sáng nay khi lục lọi trong nhà kho cũ của bà ngoại, Chi Nga tìm thấy cuốn sách này và vì tò mò cô đã muốn thử đọc nó. Khi nhìn bìa sách Chi Nga tủm tỉm cười mà nhắn cho Quang:
“Anh có tin vào định mệnh?”
Và câu trả lời của anh cứ như đang thì thầm bên tai cô: “Mình gặp nhau là định mệnh!”
Chi Nga bật khóc nức nở, nếu là định mệnh, chẳng phải định mệnh của cô là phải sống cô độc từ nay đến cuối đời sao?
Trả lại người đàn ông tốt nhất trên đời này cho cô đi, cái định mệnh cứt chó ấy, cô không cần.
…
Một tháng nặng nề trôi qua.
Cả tháng nay Chi Nga vẫn sống trong căn hộ mà cô và Quang hùn tiền mua chung khi quyết định chuyển tới sống cùng nhau. Cô chỉ ăn và ngủ, cả căn hộ đã biến thành bãi rác. Vài ngày trước đã không còn cái gì để ăn, thậm chí nước cô cũng chẳng thèm đun, trực tiếp vục nước bồn rửa mặt mà uống. Khi cô lê xác từ nhà vệ sinh đi ra mở cửa, người đứng trước cửa phòng là bà ngoại cô.
Bà đã về, Chi Nga đợi bà mãi.
Tròng mắt bà đỏ, khuôn mặt nhiều nếp nhăn của bà càng trở nên nhăn nhúm khi bà nhìn chằm chằm vào Chi Nga. Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang lớn dần của bà. Bà ngoại lôi cô vào phòng ngủ, mở cánh tủ ra rồi đẩy cô đứng trước tấm gương đằng sau cánh tủ. Trước mắt Chi Nga bây giờ là một người phụ nữ bẩn thỉu, quần áo cáu bẩn, tóc bết dính. Mặt nhọ nhem, răng vàng bẩn. Đôi mắt trũng sâu, làn da khô ráp sạm màu. Người trong gương kia là cô sao? Là hoa khôi nhiều năm nay của phòng cấp cứu chứ không phải là một bệnh nhân tâm thần vừa trốn trại sao?
“Nhìn đi xem cháu đã thành cái dạng gì?” Bà ngoại vừa nói vừa bật khóc.
Chi Nga im lặng. Dường như chỉ một tháng qua đi mà cô đã quên mất cách nói chuyện.
Bà ngoại lau mặt, lau người cho cô, dọn đống rác trên giường cho cô nằm xuống. Bên ngoài phòng vang lên tiếng dọn dẹp, chẳng biết bao lâu sau bà ngoại bê vào một bát cháo nóng. Nhưng nói thế nào Chi Nga cũng không chịu ngồi dậy ăn, cô vẫn nằm im, trầm mặc trên giường. Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt già nua
của bà ngoại. Ga giường ướt một mảng giống như cái hôm cô gục mặt khóc bên cạnh Quang. Chi Nga không muốn nghe tiếng khóc của bà. Bà làm gì cũng được, nhưng đừng khóc.
“Bà ơi, đọc cái gì đó cho cháu nghe đi!”
Chi Nga với đại một cuốn sách trên đầu giường đưa cho bà, cô nhấc đầu ghé vào đùi bà, muốn có lại cảm giác ngày xưa khi bà đọc truyện cho cô nghe. Dường như toàn thân bà ngoại hơi cứng lại khi nhìn thấy nhan đề quyển sách. Nhưng rồi bà vẫn lật trang, chậm rãi đọc.
“Định mệnh của mỗi con người có biểu tượng cụ thể, biểu tượng này sẽ lặp lại và nó gắn kết với những sự kiện quan trọng trong đời người đó.”
“Nếu có thể nhận ra biểu tượng định mệnh của mình có thể sáng tạo ra định mệnh của chính bản thân.”
“Định mệnh đem lại cơ hội cho bản thân.”
“Sáng tạo ra định mệnh có thể đem lại một cơ hội khác cho bản thân.”
Nước mắt một tháng nay đã khô lại chảy. Khốn nạn thay hai chữ: Định mệnh.
“Bà ơi, bà có tin vào định mệnh không?”
“Có, nhưng chỉ khi nào cháu tìm được biểu tượng định mệnh của mình.”
Ngập ngừng một chút bà nói:
“Bà không thể nói không tin khi mà cuốn sách này là do bà viết.”
Ra vậy, thảo nào cuốn sách này lại có trong nhà kho của bà. Chi Nga suýt nữa quên rằng bà ngoại cô là một vị thầy phong thủy và xem tướng có tiếng. Bà không ở nhà khi cô cần bà nhất vì khi đó bà đang ở nước ngoài, giúp một khách hàng xem xét phong thủy cho khu điều dưỡng chuẩn bị khởi công. Cô khẽ nhếc môi lảm nhảm nói:
“Biểu tượng định mệnh của cháu là số 21.”
Bà ngoại chăm chú nhìn Chi Nga. Ánh mắt rất nghiêm túc, không có vẻ như bà đang nghe đứa cháu gái khốn khổ vì tình nói nhảm.
“Cháu quen anh ấy trên chuyến xe số 21, chính chuyến xe số 21 ấy cướp anh ấy khỏi tay cháu.”
Chi Nga vẫn tiếp tục nói mà không nhận ra nét chấn động trong mắt bà ngoại.
“Cháu tìm được biểu tượng định mệnh rồi, liệu cháu có cơ hội khác nữa không?”
Chi Nga bỗng kích động gào lên:
“Nếu có cháu nhất định sẽ ngăn anh ấy chạy về phía cái xe bus chết tiệt kia.”
“Không thì…” giọng cô run run, nhỏ dần.
“Không thì cháu nhất định sẽ ngăn cản bản thân quen anh ấy bảy năm trước.”
Cô lại gục vào lòng bà ngoại.
“Cháu không muốn sống nữa, bà ngoại, một tháng nay cháu chưa chết vì cháu đợi bà về.”
Động lực duy nhất khiến Chi Nga muốn sống là đợi bà ngoại về, để nói với bà, người luôn chăm sóc yêu thương cô, một câu: “Bà ngoại, cháu xin lỗi!” trước khi cô buông xuôi mọi chuyện.
Toàn thân bà ngoại chấn động, tay bà run run vỗ nhẹ lên đôi vai gầy của cháu gái. Đứa cháu gái này, bà biết, nó đang nói thật.
Bà cố gắng khuyên nhủ cũng có, mắng chửi cũng có, khóc lóc cũng có. Nhưng hai ngày kể từ lúc bà trở về, cô cháu gái của bà, một giọt nước cũng không uống. Đồng nghiệp của cô đến thăm, cắm cho cô hai chai truyền dịch. Chi Nga một cái liếc mắt nhìn đồng nghiệp cũng
không có. Người đồng nghiệp đó giúp bà ngoại tìm một bác sỹ tâm lý và mời người đó tới nhà. Nhưng dù bác sỹ tâm lý có nói gì Chi Nga cũng không có chút phản ứng. Năm ngày rồi, con bé không ăn gì cả, dù được duy trì bằng dịch truyền nhưng bà vẫn thấy sự sống của đứa cháu gái này đang mất dần.
Nhìn cháu gái tiều tụy trên giường, nước mắt lại thấm ướt khuôn mặt già nua. Thằng nhóc Quang đó, đúng là sinh mệnh của con bé. Từ ngày đầu nhìn nó xuất hiện, xem tướng nó, bà đã dấy lên lo lắng. Nhưng lại tự an ủi bản thân, nếu tụi nhỏ lấy nhau, có một đứa con, có sợi dây ràng buộc thì sự phụ thuộc của con bé sẽ giảm đi. Nhưng hai đứa trẻ này đã yêu nhau bảy năm, sống chung gần năm năm rồi vẫn chưa có con. Khi biết tin thằng nhóc mất, quả nhiên điều bà lo lắng trước đây đã thành sự thực. Cháu gái bà không nên quen thằng nhóc này bởi sinh mạng nó không dài, mà khi yêu thằng nhóc này thì sinh mệnh con bé sẽ gắn cùng sinh mệnh nó. Bà thở dài, đặt cuốn sách trước mặt cháu gái. Bà không còn lựa chọn nào nữa, bà không muốn nhìn đứa cháu gái duy nhất của mình ra đi như thế.
“Bà có thể giúp cháu có một cơ hội khác, nhưng bà không biết vận mệnh sẽ đưa cháu trở về thời điểm nào.”
Chi Nga ngơ ngác nhìn bà ngoại, cô không biết bà ngoại đang nói gì.
“Nếu biểu tượng vận mệnh của cháu đúng là số 21, vậy chúng ta thử xem.”
Chi Nga được dẫn tới phòng kho, sâu trong phòng có một quả cầu nhỏ màu xám bạc cỡ quả địa cầu và nó được đặt trên một chiếc bàn vuông nhỏ. Quả cầu này chính là quả cầu được chụp làm hình ảnh minh họa cuốn sách Định Mệnh. Bà ngoại đặt hai bàn tay Chi Nga lên trên quả cầu nhỏ. Cuốn sách cũ được mở tới trang cuối cùng. Chi Nga liếc thấy ba chữ: Phép trọng sinh. Miệng bà ngoại lẩm bẩm đọc cái gì đó, máu đầu ngón tay cô và bà ngoại được chích ra. Bà ngoại dùng máu viết lên bề mặt quả địa cầu số 21. Sau đó đầu Chi Nga chợt đau dữ dội, khuôn mặt và nụ cười hiền lành của bà ngoại mờ dần trong mắt cô. Cuốn sách trên tay bà ngoại vẫn mở rộng. Chi Nga cố gắng nhưng chỉ đọc được một hàng chữ bên dưới câu thần chú cho phép trọng sinh, hàng chữ đó là: Cái giá phải trả cho việc thực hiện phép trọng sinh.
Chương 2: Cái giá phải trả cho việc thực hiện phép trọng sinh
Chi Nga tỉnh dậy trong tiếng reo hò ầm ĩ của nhiều đứa trẻ nhỏ. Cô cố gắng mở mắt ra. Treo giữa nhà là một bóng đèn tròn 60 W. Ánh sáng làm mắt Chi Nga phải nheo lại nhưng cô vẫn nhận ra mình đang nằm trên một cái giường được làm bằng gỗ xoan, cô nhận ra cái mùi không lẫn đi vào đâu được của gỗ xoan vì khi còn bé xíu cô đã ngủ mấy năm liền trên một cái giường như thế. Dưới lưng Chi Nga là chiếu cói chứ không phải là ga đệm, bao lâu rồi cô không nằm chiếu nhỉ? Chi Nga đang gối đầu vào đùi… mà là đùi ai đây? Cô dụi mắt, cố gắng nhìn lên.
“Tỉnh rồi à? Sao vừa ăn cơm xong đã ngủ thế?”
Người đang cười với cô chẳng phải là mẹ sao? Nhưng sao mẹ lại trẻ thế? Ánh mắt yêu thương và quan tâm của mẹ khiến sống mũi Chi Nga cay xè, cô choàng tay ôm chặt hông mẹ bật khóc. Hồi bé mẹ luôn bận rộn, bố thì công tác xa, số lần về thăm nhà thật hiếm hoi. Người thường xuyên chăm sóc Chi Nga là bà ngoại, bởi thế cô vốn không mấy thân thiết với bố mẹ, họ lại giận cô vì cô quyết định ở lại trong nước khi cả gia đình di cư sang Canada năm cô mười tám tuổi. Sau đó không lâu Chi Nga gặp Quang và dọn về ở chung với anh mà không được sự cho phép của bố mẹ thế nên sự liên lạc giữa cô và gia đình ngày càng thưa thớt. Chi Nga tự hỏi: đã bao lâu rồi cô chưa ôm mẹ? Vòng eo mẹ mảnh khảnh hơn trong trí nhớ của cô rất nhiều, nhưng sao vòng tay cô ôm mãi không chặt? Chi Nga nhỏm dậy, chăm chú nhìn hai bàn tay bé xíu của mình. Cô kinh ngạc nhận ra không chỉ bàn tay, chân và người cô cũng bé xíu.
“Hoan hô!”
“Đánh chết đi!”
Tiếng reo hò của đám trẻ con đang xem phim Tôn Ngộ Không được chiếu từ một cái ti vi đen trắng 14 Inch kéo sự chú ý của Chi Nga về đôi tay và đôi chân bé xíu của mình sang đám trẻ con đang ngồi dưới sàn nhà. Người vừa reo to nhất chẳng phải là anh trai cô hay sao? Anh trai cô cũng còm nhom bé xíu, nhìn chưa đến mười tuổi. Đứa trẻ bên trái anh trai, cao hơn anh, là Dũng, con cả của dì hai. Đứa bên phải anh trai thấp hơn anh trai, là Tuấn con út của dì hai. Chi Nga còn nhớ, nhà cô là nhà thứ ba mua tivi trong làng. Lại mua đúng vào lúc truyền hình Việt Nam chiếu Tây Du Ký nên thường có trẻ con sang xem nhờ.
Không lẽ, không lẽ cô… trọng sinh? Ý nghĩ này khiến Chi Nga sửng sốt.
Mẹ kéo cô vào trong lòng, lo lắng hỏi:
“Con bé này, sao tự dưng khóc thế?”
“Mẹ, con mấy tuổi?”
Ánh mắt của mẹ nhìn cô ngoài lo lắng còn có sự nghi hoặc. “Sáu tuổi, con sao thế?”
Đúng rồi năm nhà cô mua ti vi là năm cô sáu tuổi. Vậy, đúng là cô trọng sinh thật hay sao? Vậy bà ngoại thực sự đã thực hiện được phép trọng sinh cho cô? Bà nói “không biết vận mệnh sẽ đưa cháu trở về thời điểm nào” và sự thực là biểu tượng định mệnh ấy đã đem cô trở lại không phải 21 ngày trước, hay 21 tháng trước mà 21 năm
trước. Cô lại một lần nữa trở thành đứa trẻ sáu tuổi sao? Nếu, nếu đúng là như vậy thì cô thực sự có thêm một cơ hội nữa rồi. Trên mặt cô ngoài sự kinh hoảng còn cả sự vui sướng. Cô sáu tuổi, vậy anh mới mười tuổi. Chỉ nghĩ đến việc vẫn còn được hít thở chung một bầu không khí với anh đã khiến Chi Nga run lên vì kích động. Phải mất một lúc Chi Nga mới kiềm chế được cơn xúc động mà cười toe tóet khoe ra toàn bộ hàm răng sún. Vậy là cô chưa mất anh, cô vẫn còn cơ hội.
“Sao lại vừa khóc vừa cười thế này?”
Mẹ lấy tay gí trán Chi Nga đẩy một cái, giọng bà đã bớt lo lắng. Chi Nga nhìn mẹ mủm mỉm cười. Nếu mà cô nói với mẹ là: “Mẹ à, mẹ biết không, tuổi thực của con bây giờ chỉ kém mẹ vài tuổi thôi!” không biết mẹ có phát hoảng không nhỉ?
Chi Nga lấy tay che miệng cười trộm, bất chợt cô nhớ tới hàng chữ trước khi cô bất tỉnh: cái giá phải trả của phép trọng sinh. Nụ cười trên môi cô tắt vội. Cô không kịp đọc dòng cuối cùng, nên không hiểu mình phải đối diện với cái gì.
“Con sao vậy?”
Mẹ Chi Nga rất ngạc nhiên vì biến đổi thoắt buồn thoắt vui trên mặt con gái.
Chi Nga ngẩng đầu nhìn thấy mẹ thì vội vàng hỏi:
“Mẹ, bà ngoại đâu, bà ngoại đang ở đâu ạ?”
Bà ngoại là người viết cuốn sách, chắc chắn bà biết. Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Chi Nga là đôi mắt lo lắng, ngạc nhiên của mẹ.
“Con hỏi bà ngoại làm gì?”
“Con muốn hỏi bà ngoại một chuyện, bà đang ở đâu hả mẹ?”
Môi mẹ cứng đờ lại, ánh mắt nhìn Chi Nga lại như nghi hoặc, lại như khó tin.
“Chi Nga, con sao vậy? Bà ngoại mất trước khi con sinh ra mà? Con không nhớ sao?”
Bàn tay nắm gấu áo mẹ trượt xuống, biểu cảm trên mặt Chi Nga trở nên sững sờ. Rõ ràng bà còn sống đến năm cô hai mươi tám tuổi cơ mà, tại sao lại mất trước khi cô sinh? Cô quét mắt nhìn cả căn phòng, nó giống hệt như trong trí nhớ của cô, khuôn mặt mẹ, anh trai, mấy đứa em họ, và cả lũ nhỏ hàng xóm. Không có gì thay đổi, vậy thì tại sao?
Cái giá phải trả cho việc trọng sinh của cô chính là tính mạng của bà ngoại cô sao?
Chi Nga che miệng ngăn lại tiếng nức nở, nhưng nước mắt đã chảy dài lăn qua kẽ ngón tay, ướt mu bàn tay. Có lẽ cả cuộc đời này Chi Nga không thể biết cái giá phải trả cho việc trọng sinh là mạng sống
của người thực hiện phép trọng sinh hoặc một nửa tuổi thọ của người được trọng sinh. Bà ngoại đã đem bí mật của nửa sau sự thật đó xuống mồ. Cuộc sống mới này, bà ngoại đã mất trước khi cô sinh ra, nhưng tình thương bà giành cho cô không hề thay đổi. Bà yêu đứa cháu gái này hơn cả mạng sống của mình.
Chi Nga khóc dữ dội, nói năng lộn xộn rồi mê sảng và sốt cao mấy ngày liền, nên sau đó không ai hỏi lại chuyện cô mơ thấy bà ngoại nữa. Mẹ Chi Nga ngồi trông cô hai ngày đêm cô mới tỉnh lại. Khi tỉnh
lại thấy mẹ ngồi bên cạnh ngủ gật, bàn tay vẫn đặt trên tấm khăn đắp trán cho cô. Nhìn khuôn mặt còn trẻ của mẹ và hai bàn tay bé xíu của mình, nước mắt Chi Nga lại lặng lẽ rơi. Tất cả không phải là giấc mơ, vậy thì bà ngoại đúng là đã mất rồi. Cô không thể tin được sự tuyệt
vọng của mình đã khiến bà ngoại từ bỏ cả mạng sống để làm việc này vì cô. Hối hận cũng không ích gì, xin lỗi và cám ơn bao nhiêu lần cũng không đủ, cô chỉ có thể cố gắng phải sống thật tốt ở kiếp này để không phụ lòng bà ngoại.
Chương 3: Cuộc sống mới
Mắt thấy đứa con gái bình thường hiếu động trở nên trầm mặc, hàng ngày chỉ thích ngồi thần người ra nhìn trời, Mẹ Chi Nga rất nhạy cảm nhận ra sự khác lạ. Bà cảm thấy có gì đó thay đổi lớn ở cô con gái, nhưng không nhận ra được nó là gì. Bà đành đổ lỗi cho việc con bé sốt cao mấy ngày liền nên chắc còn mệt.
Bà định quay người đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, ngoài cổng chợt vang lên tiếng cười đùa.
“Mẹ con về!”
“Kha về rồi à? Sao hai ông cháu về chung thế này?”
“Con gặp ông lúc đi bộ từ đê đi xuống.”
Chi Nga đang trong trạng thái ngẩn người nghe thấy câu này thì phì cười. Làm gì có chuyện “tình cờ” khéo thế, cả tuần này ông nội đều “vô tình” gặp anh trai trên đường đi học về. Chi Nga nghĩ ngay tới chuyện tuần trước thằng Cường học lớp năm, con bà Khả xóm trên bắt nạt anh trai, đấm anh trai hai cái. Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng ông nội là chúa bênh cháu, nhất lại đứa cháu đít nhôm đít vại* bảo bối của ông. Mẹ luôn cấm anh trai tố cáo bị bạn đánh với ông vì sợ ông làm to chuyện nên lần này anh trai chỉ mách nhỏ với ông nội.
* Đít nhôm đít vại: cháu đích tôn.
Hôm trước Chi Nga nghe trộm được hai ông cháu thì thào với nhau,
ông nội tới tận nhà thằng Cường ở xóm trên, tóm được nó đang trông nhà bèn tìm dây buộc nó vào cột nhà. Ông còn ngồi chờ tới tận tối mịt bố mẹ nó mới về để “nói chuyện”. Nhưng ông vẫn chưa yên tâm nên mấy hôm nay mới phải đi đón anh trai. Ông nội thì sợ mẹ cằn nhằn còn anh trai thì sợ mẹ phạt nên cả hai ông cháu mới phải giấu giấu giếm giếm. Ông nội thì không nói làm gì, nhưng giờ Chi Nga mới nhận ra anh trai cô đúng là tinh ranh từ bé. Hèn gì sau này trên thương trường người ra lại sợ anh ấy đến thế.
“Đau!”
Chi Nga đang mải nghĩ ngợi thì nhăn mặt vì bị anh trai đột nhiên vỗ mạnh vào đầu.
“Lại ngồi ngẩn ra cái gì đấy?”
Chi Nga sao lại quên mất là hồi bé cô luôn bị anh trai bắt nạt nhỉ. Hừ, ít nhiều gì tuổi thực của “em” cũng gấp gần ba lần tuổi của anh bây giờ, anh dựa vào cái gì mà định bắt nạt em nữa hả? Cô nhủ thầm trong bụng phải trị cho chừa cái tật bắt nạt em gái mới được, nhưng mặt ngoài cô lại toét miệng cười khoe răng sún.
“Sáng nay em gặp anh Cường, anh ý bảo là ông…”
Miệng Chi Nga lập tức bị bịt chặt lại. Anh trai trợn mắt, giơ tay thành nắm đấm và há miệng hầm hè dọa cô. Chi Nga giả bộ sợ sệt.
“Anh bắt nạt em, em mách mẹ, mẹ ơi…”
Có tật giật mình nên anh trai vội thu tay lại tiếp tục bịt miệng Chi Nga, còn vội vàng quay đầu ngó xem có mẹ đằng sau không. Không thấy ai, anh chàng móc ở túi quần ra một cái kẹo bòn bon đưa cho Chi Nga. Hẳn là vừa nãy đi về ông nội mua cho anh trai. Ông chiều nhất
anh mà.
“Không được nói chuyện thằng Cường với mẹ thì anh cho kẹo.”
Hờ, nhà có hai đứa trẻ con, kiểu gì ông nội chả bảo anh trai chia kẹo cho Chi Nga, vậy mà giờ anh trai lại dùng kẹo phải chia cho cô để đi “đút lót” cô. Thế mới biết, giỏi đi quan hệ từ bé. Chi Nga giật lấy cây kẹo, cười cười nói:
“Em biết rồi!”
Tiếng mẹ gọi xuống bếp ăn cơm. Chi Nga và Kha đi ra khỏi căn nhà mái bằng có một gian ngủ một gian khách đi xuống khu bếp. Ông nội và mẹ đã ngồi trên chiếu. Ông nội có ba người con trai. Bố Chi Nga là cả, nhưng thường xuyên đi công tác, tháng về được hai lần là nhiều. Chú hai thì lấy vợ và làm nhà ở xóm trên. Chú út ở ngay gần nhà Chi Nga, hai nhà chỉ cách nhau có một cái vườn. Chú út có một đứa con gái nhỏ ba tuổi, thím lại đang mang bầu đứa thứ hai nên bà nội ở với vợ chồng chú để giúp đỡ thêm. Vì vậy mà bữa ăn hàng ngày nhà Chi Nga chỉ có bốn người là ông nội, mẹ và hai anh em Chi Nga.
Bữa ăn chỉ có cải bắp luộc, thịt rang khô, và canh cải bắp luộc. Trong bát canh có bỏ thêm một quả cà chua nữa. Bữa ăn của gia đình theo trí nhớ của Chi Nga luôn đơn giản thế. Vì mẹ vừa đi dạy nửa ngày, vừa phải lo toan hết mọi chuyện đồng áng, và chăm hai anh em cô. Mặc dù có ông hỗ trợ nhưng vẫn trăm dâu đổ đầu tằm. Cũng vì lí do đó mà hồi nhỏ gần như tháng nào Chi Nga cũng được gửi tới nhờ bà ngoại chăm ít cũng dăm bữa mà nhiều thì nửa tháng. Xét về phương diện ăn uống cả Chi Nga và anh trai đều khảnh ăn, từ bé đã con nhà lính tính nhà quan, không ngon là không ăn. Thế nên cả hai mới gầy cong queo, đi đến đâu cũng bị chê là ốm đói.
Nhìn bữa cơm đạm bạc và nhìn vẻ vất vả của mẹ, Chi Nga chợt muốn giúp đỡ mẹ và đem tài nghệ nấu ăn của mình ra để vỗ béo cả nhà. Cô vì Quang mà chăm chỉ học nấu ăn gần mười năm trời mà Quang cực kỳ kén ăn nên tay nghề của cô không tồi chút nào.
Từ khi tỉnh lại, Chi Nga cứ ngây ngẩn cả tháng trời. Một phần vì sốc trước cái chết của bà ngoại. Phần còn lại vì không biết một đứa trẻ sáu tuổi phải làm cái gì. Cô muốn ngay lập tức đi tìm Quang, nhưng cô không thể xuất hiện trước một đứa trẻ mười tuổi mà nói: Em là người anh yêu nhất, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau. Ôi, đảm bảo anh yêu mười tuổi của cô sẽ chạy mất dép khi nghe những lời này. Mà nghe nói hồi bé anh theo mẹ đi công tác khắp nơi, cô biết ở đâu mà tìm. Cô biết rõ một Quang hai mươi tư tuổi tới ba mươi mốt tuổi, nhưng cô lại không rõ về anh khi anh lên mười. Hơn nữa mẹ cô sẽ để đứa con sáu tuổi của mình đi tìm “giai” sao?
Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Chi Nga tự nhủ chuyện tìm anh yêu phải hoãn lại rồi. Hiện tại cô chỉ có thể làm gì đó phụ giúp gia đình, khiến mẹ đỡ vất vả hơn thôi. Mặc dù đã hai mươi tám tuổi, có rất nhiều việc cô có thể giúp mẹ, nhưng mẹ cô đã nuôi cô sáu năm, hiểu rõ về cô. Chỉ cần cô thể hiện một chút rất có thể sẽ bị nghi ngờ. Vì thế Chi Nga chỉ nghĩ ra được một việc mình có thể làm là nhờ mẹ dạy nấu ăn, sau đó sẽ “hợp thức hóa” việc giúp mẹ làm bếp. Đứa trẻ sáu tuổi thích bắt chước mẹ là chuyện bình thường. Hơn nữa thời gian gần đây Chi Nga ủ rũ buồn chán, đột nhiên đòi học nấu ăn, nên mẹ rất nhiệt tình hướng dẫn.
Thực tế việc bếp núc cho thấy Chi Nga đã quá tự tin vào bản thân. Dù đúng là cô đã hai mươi tám tuổi và có tới mười năm kinh nghiệm nấu nướng, nhưng cô quên mất rằng, cô chưa từng đun bếp rơm, bếp củi, chưa bao giờ thổi cơm bằng bếp gang, rán trứng bằng chảo không chống dính. Cũng chưa bao giờ nấu ăn mà đồ nêm nếm chỉ có muối trắng với nước mắm mua 2000 đồng một lít.
Chi Nga chưa bao giờ nhớ bếp ga, nồi cơm điện, chảo chống dính, và nước mắm Nam Ngư đến thế. Cô đã ra nước ngoài rất nhiều lần, mỗi lần ở lâu đều thèm nước mắm, nhưng chưa bao giờ thèm mãnh liệt đến như bây giờ. Chi Nga thầm than thở bao giờ cô mới được tiếp tục hưởng thụ cuộc sống hiện đại đây? Thế nên chả cần phải diễn, nhìn cô tay chân lóng ngóng đút rơm vào bếp thì đúng là kiểu người mới học. Mẹ vừa đi lấy nước về đã thấy Chi Nga nhét một đống rơm vào bếp làm khói bốc lên mịt mù. Mẹ vội chạy lại lôi rơm ra, kéo Chi Nga ra khỏi bếp, tét cho một cái vào mông.
“Mẹ vừa dạy thế nào mà lại nhét một đống rơm vào bếp thế?”
Mắt Chi Nga đầy ấm ức, tuổi một bó mà còn bị mẹ tét mông. Hic, thôi đó là mẹ, bỏ qua đi.
Qua hai tuần vừa học, vừa giả vờ học nấu bếp. Cuối cùng Chi Nga cũng có thành tựu. Nấu cơm bằng bếp gang không bị tro tràn vào nồi, trứng rán không thành trứng bác và không bị cháy đen. Luộc rau thì dễ rồi, khỏi phải nói. Bữa cơm đầu tiên của Chi Nga được cả nhà nhiệt liệt hoan nghênh dù chỉ có trứng và rau luộc.
Mẹ cứ tấm tắc khen cô nhanh nhẹn, nghe lời khen của mẹ Chi Nga bất giác đưa tay sờ cái mông bị tét mấy lần trong lúc học nấu ăn. Có câu ngu si hưởng phúc của ngu si, càng biết càng bị bắt làm lắm việc. Thực ra Chi Nga biết mẹ rất chiều cô, nếu cô không đòi học nấu ăn, thì chắc cũng sẽ phải đợi đến khi cô vào đại học, ở xa mẹ rồi mới bắt đầu học. Nhưng vì Chi Nga đòi học, mà mẹ cô lại là một nhà giáo hết sức tận tâm, không dạy thì thôi chứ dạy thì phải đến nơi đến chốn. Mà khi đã dạy “thành tài” rồi thì tội gì mà không sai bảo chứ? Chi Nga bắt đầu hòa nhập lại với gia đình bằng việc nấu ăn như thế đấy.
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com
Chương 4: Bố về (Phần 1)
Ngủ trưa dậy, đồng hồ đầu giường chỉ ba giờ. Chiều nay anh trai được nghỉ nhưng mẹ lại đi dạy. Ông nội đi thăm đồng rồi. Chi Nga uể oải vươn vai ngồi nhìn anh trai làm bài tập. Anh trai thông minh, lại bị mẹ kèm cặp nghiêm khắc từ bé nên cô nhớ thành tích của anh rất tốt. Nhưng nhìn cái điệu bộ cứ nhìn vở được một phút lại ngó ra sân một cái của anh trai, Chi Nga rất muốn cười. Cái điệu bộ ham chơi của anh trai hiện rõ ra mặt.
Chi Nga bò xuống giường, chạy ra đóng cổng để mấy đứa trẻ con trong xóm khỏi tới rủ anh trai đi chơi. Chưa kịp khép cổng thì một cái xe đạp Phượng Hoàng phanh kít trước mặt cô. Một anh chàng khá bảnh mặc áo xanh nông trường và quần phíp, trông mặt rất quen nhảy xuống xe nhìn Chi Nga tươi cười. Chi Nga chưa kịp lên tiếng hỏi: “Anh tìm ai?” thì tiếng của anh trai kêu to mừng rỡ:
“Bố đã về!”
Tí nữa thì Chi Nga sốc mà ngã lăn ra đất. Quên mất là bố với mẹ hiện tại chỉ hơn cô vài tuổi, cả hai đều mới ngoài ba mươi nên mới nhìn bố, cô chỉ nghĩ đến anh chàng nào, chứ không thể kết nối được khuôn mặt trẻ này với cái mặt tròn và cái bụng bia của bố sau hơn hai mươi năm nữa. Hơn nữa ấn tượng của cô về bố hồi bé rất mờ nhạt vì ông luôn đi công tác xa nhà. Không có anh trai thì Chi Nga suýt không nhận ra bố. Bố bây giờ đẹp trai ghê. Hèn gì hồi trẻ mẹ rất hay ghen.
Bố xoa đầu Chi Nga, thân thiện hỏi:
“Sao ngây người ra thế?”
Chi Nga toét miệng cười, đỡ giúp bố cái túi nặng ở tay. Bố ngạc nhiên khi thấy hành động của cô, nét cười trên môi ông càng đậm.
“Con gái biết thương bố xách nặng rồi à? Nhưng cái này nặng lắm con không xách được đâu. Kha nhìn em gái mà học tập.”
Nói rồi bố lại xoa rối tung mái tóc đỏ hoe của Chi Nga. Thấy em gái được khen, Kha nhăn nhó đi cùng bố tới phòng khách. Bố đặt túi đồ xuống đất.
“Mẹ đi dạy à? Ông nội đâu?”
“Mẹ đi dạy chưa về, ông đi thăm đồng rồi ạ!”
Chi Nga lễ phép trả lời. Bố nhìn nhìn cô một tí rồi cũng cười, quay sang hỏi Kha.
“Con đang học à?”
“Vâng, tuần này con còn được mười toán đấy!”
Chi Nga giờ mới hiểu, cô hơi bĩu môi. Hóa ra là biết chiều nay bố về, nên anh trai cố tình kê bàn học ra cái cửa sổ hướng với cổng để bố nhìn thấy. Cái điệu bộ vừa làm bài vừa ngỏng cổ lên nhìn ra cửa hóa ra là ngóng bố về. Chi Nga lắc lắc đầu, ông anh của cô thật lắm trò. Đây là cách đòi quà khéo của cu cậu đây mà.
Quả nhiên bố xoa đầu anh trai rồi tươi cười móc từ trong túi dưới chân đưa ra một chai nước mắm với khoảng gần hai cân thịt lợn với nửa cân thịt bò. Mắt Chi Nga sáng lên. Cô nhớ ra là bố thường mang thức ăn ngon bên ngoài về. Tiếc rằng bố là con trai trưởng, lương kỹ
sư cũng không đáng bao nhiêu, mỗi lần về mua một bữa ngon cho cả nhà với quà cho con đã hết nửa tháng lương. Nếu ở nhà khác thức ăn bố mua có thể ăn được vài bữa, nhưng kiểu gì tối nay cũng mời nhà hai chú, chỗ đồ ăn này, chỉ được bữa tối nay thôi. Bố đưa đồ ăn cho Kha, bảo đem cất xuống bếp. Chi Nga nhanh nhẹn đỡ thay Kha, cô cười nói:
“Để con, con còn úp lồng bàn, chứ để anh Kha cất thì chó mèo tha hết thịt.”
Chi Nga đi xuống bếp mà không biết bố cô còn nhìn theo lưng cô mãi. Khi Chi Nga quay trở lại, anh trai đang cầm trên tay một tượng đất hình sư tử. Chi Nga đột nhiên nhớ ra, năm đó vì bố chỉ mua mỗi một tượng đất hình sư tử nên hai anh em tranh giành nhau. Anh trai lỡ tay đẩy Chi Nga từ trên hè xuống, lúc ngã môi cô đập vào mép bậc thềm nên sưng to như quả táo. Lần ngã này để lại một vết sẹo mờ, sờ thấy hơi sần trên môi trái của cô. Khi hôn cô Quang rất thích cắn nhẹ vào vết sẹo ấy. Nghĩ đến đây Chi Nga khẽ tủm tỉm cười, thấy bố quay sang nhìn mình thì làm bộ háo hức hỏi:
“Bố, quà con đâu?”
Bố đang cúi đầu bới loạn trong ba lô, nghe thấy tiếng Chi Nga thì ngẩng đầu lên, mắt có chút bối rối.
“Bố nhớ mua rồi, mà không biết…”
“Bố làm mất rồi à?”
Môi Chi Nga trều ra, cố tỏ vẻ thất vọng, khiến bố càng lúng túng. Nhìn cánh tay bới loạn trong ba lô của bố, Chi Nga suýt chút nữa thì không nén được cười.
“Bố mua gì cho con?”
“Một con búp bê, nhưng mà chắc rơi đâu mất rồi.”
Chi Nga làm bộ cắn môi chực khóc, nhưng trong bụng thực ra là nín cười đến chảy cả nước mắt. Nhìn điệu bộ lúng túng của bố hồi trẻ dễ thương kinh khủng, cô còn muốn trêu bố thêm một lúc nữa. Thấy em
gái sắp khóc, bố thì lúng túng không biết dỗ em gái. Kha còn bé nhưng ý thức được việc mấy năm nay bố rất ít khi về nhà mà em gái còn nhỏ nên hai bố con không thân thiết, nó bèn đưa con sư tử đất nung cho em gái để giải vây cho bố.
“Chắc bị rơi rồi bố ạ, con với em chơi chung với nhau cũng được.”
Chi Nga kinh ngạc nhìn ông anh ki bo kẹt xỉ nhường đồ chơi cho mình, mắt bố thì sáng lên. Có gì vui bằng việc nhìn thấy mấy đứa con mình đều ngoan ngoãn, hiểu chuyện? Chi Nga vừa đỡ con sư tử thì Kha quay lại cười với bố.
“Lần sau bố nhớ mua đền quà cho em nhé?”
Ờ, Chi Nga đã hiểu ông anh trai nham hiểm. Lần sau mua quà cho cô sao có thể thiếu phần của anh được. Thế là cho em gái sờ vào đồ chơi của mình một cái, lần sau có thêm món đồ chơi mới nữa. Sao bảo tự dưng anh trai lại tốt bụng thế. Có điều ông bố hiền lành của Chi Nga thì không nhận ra “âm mưu” của cậu con trai nhỏ nên cười híp cả mắt.
“Được được, nhất định sẽ mua đền.” Sau đó thì nháy mắt với Kha nói nhỏ: “Sẽ có cả phần của Kha nữa.”
Bố vừa đi xuống nhà vệ sinh thì con sư tử trên tay Chi Nga cũng bị cướp đi. Hờ, cũng may lần này cô không giật lại nếu không chắc là
sẽ bị đẩy ngã xuống hè khiến môi sưng tều cho mà xem. Chi Nga nhìn bậc thềm bằng xi măng thì nuốt nước bọt, ngã dập môi chắc đau lắm nhỉ? Cô sờ sờ môi thầm nghĩ, thôi thì Quang sau này đành bỏ thói quen cắn vết sẹo mờ bên môi trái của cô đi vậy.
Nhìn ông anh trai đang mê mẩn sờ mó con sư tử đất, Chi Nga lắc đầu, xem ra anh trai cô cần được dạy dỗ lại, không thể ức hiếp em gái thế này được.
Nghe tin bố về, hai chú làm đồng xong chạy thẳng tới nhà Chi Nga chơi. Một lúc sau bà nội với ông cũng ở đồng về, mấy người lớn đang vui vẻ trò chuyện trên nhà. Hôm nay có cả nhà hai chú nên phải nấu cơm cho tám người lớn với năm đứa trẻ con.
Bình thường bà nội với hai thím sẽ phụ với mẹ. Nhưng bà nội lúc nào cũng không vừa mắt mẹ, mới hôm qua còn chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói mẹ cả buổi tối nên chẳng có chuyện tối nay bà sẽ hỗ trợ nấu cơm. Thím út thì bầu đến tháng thứ tám rồi, người nặng nề thế kia sao ngồi xổm nấu cơm được. Thím hai thì lười chảy mỡ. Hôm nay lại là thứ bảy, có tiết sinh hoạt, mẹ chắc muộn sẩm sơ mới về. Đến giờ ăn mà chưa có cơm nước, kiểu gì bà cũng mắng mẹ vuốt mặt không kịp.
Chi Nga thở dài, thôi thì hôm nay cô đành cứu cánh cho mẹ cô vậy. Chi Nga liếc nhìn ông anh trai, thấp giọng than thở.
“Lần nào bố về, tất cả cũng ăn ở nhà mình.”
Nhìn hai mắt sáng lên hình dấu đô la của ông anh trai, Chi Nga bấm bụng cười thầm. Anh trai cô là vua giữ của, không bao giờ để bản thân và gia đình chịu thiệt thòi cái gì. Quả nhiên nghe cụm từ “ăn ở nhà mình” thì lập tức lông mày anh trai nhíu chặt lại, vẻ mặt phụng phịu khó chịu. Hẳn đang nghĩ cách làm sao để khiến nhà mình không
mất đồ ăn. Chi Nga giả vờ không để ý, lại khẽ nói:
“Không thể để nhà mình lần nào cũng tốn đồ ăn được!”
Anh trai gật đầu như giã tỏi. Tay còn bắt chước bố giơ giơ lên sờ cằm. Nhưng vẫn chưa lên tiếng, chắc là vì chưa nghĩ ra cách gì.
“Tí nữa em lên vườn nhà chú út, hái rau nhà chú ấy, nhà chú ấy ăn ở nhà mình thì cũng phải đóng góp mới đúng. Còn nhà chú hai, làm gì được nhỉ? Hay là nhờ thím hai nấu hộ hai nồi cơm. Đằng nào thì nhà mình cũng đặt được hai bếp thôi, cả nấu cơm nữa bao giờ mới xong?”
Chi Nga bỏ qua biểu tình phấn khích trên mặt anh trai, tiếp tục than thở.
“Tiếc là mẹ về trễ, ai đi nhờ thím được đây?”
Anh trai quay sang nhìn Chi Nga với ánh mắt kiên nghị như kiểu đã chấp nhận cô vào hàng ngũ “những người giữ của”.
“Em gái ngoan, để đấy cho anh! Để anh đi!”
Chi Nga đạt được mục đích thì cười thầm, nhưng vẫn sợ anh trai sẽ làm hỏng việc. Ở quê hay nói xấu nhau lắm, nhỡ anh trai nói cái gì không phải để thím hai nói xấu động đến mẹ thì không được. Chi Nga vội tóm tay anh trai, vẻ mặt khó xử.
“Để em vào đong gạo đưa cho anh, nhỡ đâu thím hai lại bảo mẹ sai anh đi, rồi nói nhà mình ăn không của thím ấy thì chết.”
“He he, anh chạy đến nhờ, rồi bảo quên không đem gạo. Thím kiểu gì chả ngượng mà bảo không cần! Cả nhà thím ăn ở đây còn gì, phải
đóng góp chớ.” Trong giọng Kha còn có tiếng nghiến răng. Cũng phải, lần nào bố mua thịt ngon về thằng cu Bin con chú hai cũng tranh giành thịt với anh trai, nên bị ghét là phải.
Chi Nga vỗ tay lên trán cao giọng tán thưởng ông anh. Tán thưởng thật ấy chớ, mới có mười tuổi mà đã lươn lẹo thế, thảo nào sau này ổng giàu thế không biết.
Chương 5: Bố về (Phần 2)
Nhìn đồng hồ đã bốn giờ hơn, Chi Nga xắn tay vào làm bếp. Dù sao cũng chả có ai hỗ trợ, nên phải làm sớm thôi. Cô cắp hai cái rổ lên vườn nhà thím. Bà nội rảnh hơn mẹ, lại có thím ở nhà nên nhà bên ấy trồng rất nhiều loại rau củ quả. Trước mặt mọi người bà luôn miệng nói muốn ăn thì lên mà hái, nhưng mà cứ vác rổ tới là thấy bà lườm nguýt. Được một hai lần như thế là mẹ thà đi chợ mua rau chứ chả dám lên đấy hái. Nhưng hôm nay bà còn bận buôn chuyện trên nhà trên đâu có thời gian mà lườm nguýt. Chi Nga cắt lấy bảy, tám trái mướp, nhổ một nắm hành hoa và một củ gừng, cắt một quả bí xanh, hái thêm mấy trái cà chua với một rổ rau sống. Có một mình Chi Nga không dám làm nhiều món. Làm mỗi món số lượng nhiều hơn một ít là được rồi.
Thịt lợn rửa sạch. Thịt này có một phần ba là mỡ, để kho tàu ngon nhất nhưng mà món đó là món lạ ở quê trong thời gian này. Mẹ còn chưa biết nấu, sao mà Chi Nga dám trổ tài? Thôi tốt nhất là luộc, thái mỏng. Trẻ con ăn được với cơm, người lớn có thể quấn rau sống chấm mắm ăn. Vừa hay bố mang về một chai nước mắm ngon nữa chứ.
Anh trai hớn hở đi về, chìa ngón tay cái đắc thắng về phía Chi Nga. Cô nhìn anh trai bằng ánh mắt sùng bái khiến Kha càng đắc ý. Nhưng đột nhiên mặt Chi Nga xịu xuống.
“Sao thế?” Kha vội vàng hỏi.
“Hôm rồi mẹ dạy em cách ngồi trông bếp củi mà em quên, hic, giờ làm sao anh? Hôm nay muộn mẹ mới về, không có cơm thì…”
Chi Nga mới nói đến đây đã thấy mắt Kha đảo nhanh nhìn vào nhà chỗ bà nội ngồi. Mới mười tuổi, nhưng anh trai có vẻ đã ý thức được hiềm khích của bà nội đối với mẹ rồi. Chi Nga giả bộ thăm dò.
“Hay em nhờ bà nội nhé?”
“Nhờ làm gì?”
Kha hơi gắt, thằng nhóc nhìn Chi Nga hỏi:
“Anh trông được bếp, nhưng em có biết nấu không?” Chi Nga chỉ chờ có thế, vỗ ngực tự hào.
“Cơm mấy hôm nay anh ăn, chả em nấu thì ai?”
“Nhưng hôm nay đông người!” Giọng Kha có chút chần chờ. “Một lát mẹ về làm cùng em là xong ấy mà!”
Thế là Chi Nga cho thịt và mấy nhánh hành khô đập dập vào nồi nước rồi đặt lên bếp cho Kha trông. Cô chạy ra giếng rửa sạch rau và làm công việc vất vả nhất: thái thịt bò. Nếu cơ thể trưởng thành thì thái nửa cân thịt bò với cô không có vấn đề gì, nhưng một con nhóc sáu tuổi, con dao đã to hơn tay nó thì đó lại là cả một vấn đề. Cũng may kỹ năng thái của Chi Nga tốt, sau hơn nửa tiếng xoay vần thì cũng xong miếng thịt bò. Chi Nga bê mâm nguyên liệu chuẩn bị tốt vào bếp, không quên úp cái lồng bàn tránh tro bụi.
Mở vung nồi thịt, dùng đũa thăm thử thấy thịt đã được. Chi Nga vớt thịt ra đĩa. Nhờ Kha giã nửa bát lạc sống rồi đổ vào nước luộc thịt. Đợt canh sôi lên cho mướp đã thái nhỏ vào, cuối cùng trước khi bắc
ra thì cho hành hoa và nêm vừa miệng. Món này dù Chi Nga chỉ đạo nhưng đụng tay đụng chân nhiều nhất là Kha. Thế nên cô cứ nức nở khen món mướp nấu lạc anh trai nấu ngon hết sảy khiến mũi Kha càng phổng, càng hăng máu giúp em gái.
Chi Nga bắc chảo lên bếp vừa luộc thịt xong, đổ lạc từ hũ sành ra, hướng dẫn Kha cách rang. Món này tương đối dễ, Chi Nga ngồi bên canh chừng là được. Bếp bên cạnh cũng được nhóm lên, Chi Nga cho mỡ vào xoong phi thơm với hành rồi cho cà chua cắt nhỏ vào đảo, sau đó đổ khoai tây vào đảo tiếp. Thêm ít nước và gia vị, đun chừng mười phút thì đậy vung, nhấc khỏi bếp, vùi vào tro ấm ngay sát hai bếp. Như vậy khoai vừa thơm vừa nhừ, vừa không phải đun lâu. Sau đó bếp lại được nhóm lớn để phi hành tỏi thật thơm làm món thịt bò xào bí xanh. Bếp bên cạnh lạc vừa rang xong được cho vào ủ trong khăn sạch. Chi Nga xào xong thịt bò, lại nhấc nồi khoai tây lên, nêm lại và cho hành vào là xong. Vừa lúc ấy mẹ về.
Thấy mọi người đang ngồi nhà trên cười đùa vui vẻ, nhìn cửa bếp chỉ thấy có hai đứa trẻ con chạy ra đón mẹ. Mắt mẹ thoáng đỏ lên. Mẹ vội vã lên nhà chào ông bà rồi chạy xuống bếp, không kịp nhìn bố với nhìn ánh mắt mỉa mai của bà nội. Vừa chạy xuống bếp, định hỏi bố mua cái gì về làm cơm thì thấy mấy món đã làm xong, mẹ kinh ngạc lắp bắp:
“Bà nội hay thím hai nấu cho mấy đứa vậy?”
Hai anh em quay sang nhìn nhau cười cười. Kha đáp: “Mẹ, con với em nấu đấy!”
Mẹ ngồi xụp xuống ôm hai đứa vào lòng, lẩm bẩm:
“Có ai bắt các con làm đâu?”
“Hai đứa con muốn giúp mẹ mà.” Chi Nga lí nhí trả lời, nghe giọng có vẻ sợ trách cứ.
Quả nhiên mẹ vội tươi cười.
“Mẹ không trách hai đứa, để mẹ xem, hai đứa làm được gì rồi.”
Mở lồng bàn ra, thấy ba khối thịt lớn luộc chín tới còn chưa cắt miếng, hai đĩa to bò xào. Bên cạnh là một nồi đầy khoai tây xào và một nồi to canh mướp nấu lạc. Nhấc cái thìa lên thử, thấy món nào nêm nếm cũng vừa miệng, mẹ vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn thấy hai đứa con đang háo hức đợi nhận xét. Mẹ cười, mắt càng đỏ.
“Hai đứa giỏi lắm!”
Anh trai nghe thấy thế thì phấn khích cười to, lôi từ góc bếp ra cái rổ.
“Còn có cả lạc rang đang ủ để cho ông, bố với các chú nhắm rượu nữa nè mẹ.”
“Tốt, con trai mẹ giỏi!”
“May quá mẹ về, cắt thịt cho con!” Cái này Chi Nga nói thật, thái xong nửa cân thịt bò, tay cô đã nổi phồng nước rồi, thêm hai cân thịt lợn luộc chắc cô khỏi dùng đôi tay này quá.
“Được, để mẹ!”
Ý cười trên miệng mẹ càng sâu.
“Kha đi mua cho mẹ cút rượu, Chi Nga vào xếp bát cho mẹ!”
Mẹ chợt khựng người lại, vỗ trán nhắn mặt.
“Hai đứa quên thổi cơm à?”
Hai anh em quay sang nhìn nhau cười khúc khích.
“Con sợ mẹ về trễ nên chạy sang thím hai nhờ thổi hộ rồi.”
Kha cười đáp. Mẹ thở phào một cái. Thầm tán thường hai đứa nhà mình thật tháo vát.
Có thêm mẹ, tiến độ công việc đẩy lên thật nhanh. Chi Nga chạy đi vớt rau sống mới ngâm nước muối và nhờ mẹ pha cho bát nước chấm ngon. Chỉ một lát sau thím út ưỡn bụng dắt theo đứa em họ ba tuổi đi tới. Chưa nhìn thấy mặt đã nghe thấy tiếng than thở đau lưng, nặng bụng. Thím hai cũng ngay sau đó mở cổng đi vào, trên tay thím là một nồi gang to cơm vừa thổi.
Bà nội kinh ngạc nhìn mâm đồ ăn có canh, có rau có thịt đầy đủ, lại còn có đồ nhắm rượu cho hội đàn ông nữa. Bà liếc mắt nhìn đồng hồ, mẹ Kha mới về có nửa tiếng, thế thì ai giúp nó nấu ăn nhỉ? Là vợ thằng hai sao?
Ông, bố và hai chú ngồi một mâm, kèm thêm anh trai với cu Bin nhà chú hai. Số còn lại ngồi vào một mâm. Rượu đi vào vài lượt, mọi người đều xuýt xoa đồ ăn nấu khéo. Mọi người khen khiến mẹ cười híp mắt nói nhờ hai đứa nhỏ. Kha nhào vào mâm chỉ chỉ.
“Cháu nấu canh nè, luộc thịt nè, rang lạc nè…”
Mắt thấy cái nhíu mày của thím hai, chắc là đang bực mình vì không được kể công đây. Chi Nga cười ngây thơ nói:
“Thím hai không nấu cơm giúp và mẹ không về kịp thì cháu với anh trai cũng chẳng nấu được. Với lại ăn ngon tại vì rau hôm nay cháu hái ở vườn nhà bà.”
Đằng nào sáng mai bà nội cũng biết cô hái rau trong vườn, rồi lại tha hồ lườm nguýt nót xách nói mé mẹ vì nghĩ mẹ sai cô đi hái. Tốt nhất là nói ra luôn trước mặt mọi người như thế này cho bà nội khỏi có cớ
gây chuyện với mẹ. Nghe đến đây thì Chi Nga thấy bà nội hầm hầm quay sang lườm mẹ, cô vội vàng nịnh nọt.
“Rau bà nội trồng là số một.” Chi Nga quay sang nhìn bà nội cười ngọt ngào: “Cháu thích ăn rau của bà nội nhất.”
Chú út phì cười. Chú còn lạ gì tính bà nội, cũng không thích cái tính bủn xỉn ấy, thấy hôm nay cháu gái nói vậy thì chú làm bộ thuận miệng:
“Nếu thích thì bữa nào cũng sang vườn nhà chú mà hái nhé?”
“Dạ!” Hai đứa tham lam Kha và Chi Nga nghe thấy được ăn miễn phí thì đều reo lên thích thú.
Chi Nga tảng lờ đi như không nhìn thấy bà nội đang lườm mình. Từ hôm đó cứ ăn rau là Chi Nga vác rổ sang vườn nhà chú út hái. Lườm nguýt thì chỉ có tác dụng với người da mặt mỏng như mẹ thôi. Với đứa con nít sáu tuổi như Chi Nga, quan tâm mặt mũi làm gì?
Cơm nước xong xuôi, mấy người đàn ông lại chè nước hàn huyên. Lũ trẻ con thì chơi đùa trong sân. Thím út lấy lí do bụng to nên xin về nghỉ, thím hai dọn dẹp một xíu cũng nói nhà không có người trông phải về ngó một cái, thành ra chỉ còn mình mẹ. Nhìn bóng lưng cúi xuống rửa bát của mẹ, Chi Nga chợt nhận ra thời trẻ mẹ đã phải chịu đựng không ít vất vả, tủi thân. Trước không nói làm gì, giờ có mình
bên cạnh, Chi Nga thầm hứa, sẽ phải giúp đỡ mẹ nhiều hơn.
Tối đó trong giấc ngủ lơ mơ. Chi Nga nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện.
“… Tính mẹ như thế, em đừng để bụng…”
“Em đâu có để bụng, em quen rồi. Hôm nay nhờ có hai đứa nhỏ, chúng làm em vui quá.”
Chi Nga nghe tiếng cười khúc khích của mẹ. Tiếng bố đột nhiên thở dài.
“Chi Nga, con bé đó… Anh thấy hình như nó khang khác?”
Chi Nga nằm trong chăn vội co người lại, hai tay lạnh toát. Ai bảo những ông bố thì kém tinh tế nào? Từ lúc cô xuất hiện thì cũng bây giờ mới gặp bố, ấy thế mà mới nói chuyện mấy câu đã nhận ra. Chi Nga căng tai nghe tiếp.
“Khác thế nào?”
“Anh thấy nó lớn hơn!”
Tiếng mẹ phì cười, đấm vào lưng bố, miệng lẩm bẩm: “Gần tháng mới về một lần, thấy con lớn hơn có gì lạ.” Bố cũng cười.
“Cũng đúng, nhưng anh thấy nó biết nghĩ hơn, chín chắn hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, thế thì anh xa nhà mới yên tâm.”
Lòng Chi Nga được buông lỏng. Cảm giác gần gũi gia đình thật thích. Đã bao lâu rồi cô mới được nằm chung trên giường với bố mẹ nhỉ? Chi Nga hít sâu một hơi cảm giác đầm ấm đã rất lâu mới có lại này.
Nhưng chỉ năm phút sau thì cô vô cùng hối hận vì phải nằm cùng giường với bố mẹ bởi tiếng thở gấp, rên rỉ cứ quẩn quanh bên cạnh.
Hai cái người này cũng thật là, con biết gần tháng nay bố không gặp mẹ, cơ mà phải tôn trọng con gái một tí chứ, đợi con ngủ say đã nào. Mới nghĩ đến đây thân người Chi Nga bị đạp một cái. Tiếng mẹ khe khẽ:
“Ôi, em đạp phải Chi Nga, con bé dậy thì chết!”
“Ngủ như chết rồi biết gì!”
Giọng bố làu bàu, có chút cáu kỉnh nhưng đôi tay bồng cô lại hết sức nhẹ nhàng. Chi Nga bị bố bế đặt xuống đuôi giường.
À há, bây giờ thì Chi Nga đã hiểu tại sao hồi bé, cứ tối ngủ đầu giường, sáng lại xuống đuôi giường rồi. Thì ra thủ phạm là hai cái người này!
Im lặng được một lát, tiếng bố lại vang lên khe khẽ.
“Hiệp hai nhé?”
Chi Nga thực sự muốn khóc toáng lên mà không được, đành thò tay lên bịt tai, cố gắng nhớ xem đến bao giờ mình mới có phòng riêng, hình như nửa năm nữa thì phải. Ôi không, tối mai, kiểu gì cô cũng phải ra phòng khách ngủ với ông nội và anh trai!
___________
*Cút rượu: đồ đựng chất lỏng có hình giống cái chai nhỏ, thường dùng để đựng rượu hoặc để đong lường, có dung tích khoảng bằng 1/4 lít.
Chương 6: Đi học
Sáng thứ hai bố lại đạp xe đi làm từ sớm. Chi Nga tỉnh dậy, tự đi rửa mặt thay quần áo. Anh trai đi học rồi. Mẹ phần cho cô hai bắp ngô làm đồ ăn sáng. Vừa gặm ngô Chi Nga vừa nghĩ, đã bao lâu rồi cô mới có lại cuộc sống nhàn nhã này? Mới cách đây chưa lâu ngày nào cô cũng quay cuồng với công việc, ngày nào cũng chỉ có hai điểm đến là nhà và bệnh viện. Cô luôn than thở là không có thời gian để đọc mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô thích. Chả ngờ bây giờ cô lại rảnh đến mức cả ngày ngồi nói chuyện với kiến, chán đến mức xòe tóc ra đếm sợi.
Vừa gặm xong bắp ngô, thấy ngoài cổng lố nhố ba cái đầu nhòm vào, có đứa bé gái chắc cũng sáu, bảy tuổi nhìn thấy Chi Nga thì cười cười vẫy tay. Chi Nga quen cô nhóc này sao? Thấy cô trừng mắt nhìn mình, con bé cũng ngượng ngùng thu tay lại, quay sang nói gì đó với hai đứa còn lại. Đúng lúc ấy mẹ từ bếp đi ra, thấy thế thì cười cười, kéo Chi Nga từ trên hè xuống đẩy ra ngoài cổng.
“Con đi chơi với các bạn đi.”
Chi Nga vô cùng muốn phản đối nhưng có đứa trẻ sáu tuổi nào lại từ chối đi chơi không nhỉ? Cô đành giả bộ tươi cười chạy ra cổng.
Hóa ra mấy đứa nhóc này là bạn hồi nhỏ của Chi Nga, nhưng cô không có ấn tượng gì nhiều về ba người này. Chỉ mang máng nhớ được người vẫy tay gọi cô tên là Hường. Hai cô nhóc này đều bằng tuổi Chi Nga, thằng nhóc thì hình như hơn Chi Nga một tuổi. Nửa năm sau gia đình Chi Nga chuyển lên thị trấn, sau đó không còn chơi với mấy người bạn này nữa, đó là lý do Chi Nga không nhớ nhiều về
họ.
Mấy đứa nhóc dắt Chi Nga vào vườn chuối nhà thằng Cường ở xóm trên chơi trò làm nhà. Muốn chơi làm nhà phải cắt lá chuối làm lá lợp, bẻ que làm khung nhà. Thằng Cường thường trông nhà, thấy trẻ con đến chơi là đuổi cút. Nó hơn tuổi mấy đứa Chi Nga, lại to con nên
đứa nào cũng sợ nó. Nhưng dạo trước trước ông nội Chi Nga vừa nện cho thằng nhóc đó một trận vì dám bắt nạt anh trai cho nên nhìn thấy Chi Nga thằng nhóc không dám đuổi. Chỉ sợ động phải cô thì ông nội cô lại tới nhà trói nó vào cột nhà, rồi bố mẹ lại nện cho nó một trận. Vì thế mà đám nhóc này muốn chơi ở vườn nhà thằng Cường thì nhất định phải rủ Chi Nga.
Làm nhà chán, hai người bạn nhỏ một người tên Hường, một người Chi Nga mới biết tên là Huệ nhặt được mấy cái nắp nước ngọt và nắp bia làm bát. Cậu nhóc duy nhất trong nhóm tên Dương cười hì hì đem “bảo vật” ra khoe. “Bảo vật” là một lưỡi dao lam cạo râu đã dùng đến cùn của bố Dương. Có dao cắt, có bát đĩa, bốn đứa: ba trẻ con, một đang giả làm trẻ con lại quay sang nhặt cỏ, hoa chuối thái thái nấu nấu chơi trò nấu cơm.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ hoạt bát của ba người bạn nhí, Chi Nga không nén nổi tiếng thở dài. Trẻ con sau này đúng là đánh mất tuổi thơ. Cu Tít với bé Mít con anh Kha lúc sáu tuổi đều đi học cả ngày để ôn thi vào lớp một. Nếu không học nghiêm chỉnh thì không thể vào được trường điểm. Có chút thời gian rảnh thì chị dâu lại cho hai đứa nhóc đi học thêm. Ai đời, thân làm cô như Chi Nga mà tới nhà thăm cháu năm lần thì may ra gặp được một lần vì lần nào cháu nó cũng đi học. Chẳng biết giáo dục như thế bọn trẻ sau này sẽ tốt đến đâu nhưng hẳn là chúng sẽ rất tiếc nuối vì không có thời gian chơi đùa khi còn bé.
Tiếng í ới gọi của mấy bà mẹ cắt đứt dòng suy nghĩ của Chi Nga.
Nhanh như thế đã đến giờ cơm rồi sao? Không ngờ một đứa ghét trẻ con như mình lại có thể chơi cả buổi sáng với mấy đứa nhóc này. Chi Nga vừa cười vừa lắc đầu đi về phía hướng gọi của mẹ. Tiếng gọi của các bà mẹ trước bữa cơm có lẽ là điểm đặc trưng của các miền thôn quê.
Rửa tay xong đi vào bếp, anh trai đang ê a đọc bài thơ Thương ông cho ông nghe.
“Ông bị đau chân
Nó sưng nó tấy
Đi phải chống gậy…”
Thấy anh trai ngập ngừng, có vẻ không thuộc lắm, Chi Nga nhanh nhảu đọc tiếp:
“Khập khiễng khập khà
Bước lên thềm nhà
Chân bước khó quá…”
Anh trai quay sang phấn khích.
“Đúng, đúng rồi. Anh nhớ mãi không ra cái câu Khập khiễng khập khà.”
Ông và mẹ thì ngạc nhiên nhìn Chi Nga. Chi Nga chột dạ, đổ mồ hôi hột trong lòng. Mẹ hỏi:
“Sao con biết bài thơ này vậy?”
Cô phải giả bộ ngây thơ nói:
“Tối hôm qua con nghe anh Kha đọc mà.”
Thấy Kha định mở miệng nói bài này sáng nay anh mới được học thì Chi Nga đã dúi vào tay anh hai viên tròn tròn. Không cần nhìn xuống cũng biết là hai viên kẹo bòn bon nên Kha ngậm chặt miệng lại. Tối qua có đọc bài kia hay không đâu có quan trọng, có kẹo ăn là được rồi. Kha thấy lạ là sau cái hôm sốt cao ấy, em gái nó dường như thay đổi. Mà thay đổi như thế nào thì khó nói lắm. Hình như là… khôn hơn thì phải. Lâu rồi Kha không có bắt nạt được con nhóc này.
Tiếng của mẹ vang lên đầy ngạc nhiên:
“Con nghe đọc thôi cũng thuộc sao?”
Chi Nga tươi cười gật đầu. Mẹ quay sang ông nội cảm than: “Biết vậy năm nay con cho con bé đi học luôn rồi.”
Ông cũng cười quay sang xoa đầu Chi Nga khen giỏi. Chi Nga sinh cuối năm, nên đầu năm học này đi học thì còn thiếu đến năm, sáu tháng mới đủ sáu tuổi. Mẹ sợ đi học sớm nên để năm sau mới cho đi học. Mắt Chi Nga chợt sáng lên. Sao cô lại không đi học nhỉ? Mấy ngày nay cô đã chán ở nhà đến phát ngấy rồi. Tivi ngày chỉ phát có bốn tiếng và có độc một kênh duy nhất, không sách báo, không internet. Ngày nào cô cũng ngồi ngốc từ sáng đến tối. Lâu lâu chơi với bọn trẻ con một tí thì thấy mới lạ, chứ ngày nào cũng bắt cô chơi làm nhà với nấu cơm chắc cô sớm điên mất. Cô đã hai tám, là hai tám tuổi rồi đấy.
Ăn trưa xong, mẹ lấy cặp xách ra chuẩn bị đi dạy. Chi Nga chạy theo
tóm yên xe đạp làm mẹ phải ngoảnh đầu lại.
“Cho con đi học, cho con đi học đi mẹ!”
Mẹ cười cười xoa má cô.
“Năm sau sẽ cho con đi.”
“Không cho con đi, cho con đi bây giờ đi mà!”
Mẹ chỉ cho là con nít làm nũng, kêu Kha lôi em gái vào ngủ trưa còn mình thì leo lên xe đạp đi dạy. Chi Nga không ngủ nổi, cô chán quá đành lôi đống sách vở lớp một của anh trai từ dưới đáy tủ sách ra, bày đầy giường. Kha thấy em gái lục lọi đồ thì hé mắt nhìn, hỏi:
“Lại muốn anh dạy học à? Được mấy hôm thì ném sách?” “Trước anh dạy em học à?”
Kha làu bàu nói:
“Sao dạo này hay quên thế?”
Đúng rồi, bây giờ Chi Nga mới nhớ, mẹ bận rộn vì thế luôn bắt anh trai trông cô. Anh trai rất hay lôi sách báo ra đọc cho cô nghe. Rảnh rang thích chơi trò thầy giáo, còn lôi sách lớp một ra dạy cô. Chi Nga còn biết đọc trước khi đi học cơ, điều này khiến mẹ khi đó vô cùng ngạc nhiên. Nhưng mà anh trai dạy đến lúc nào thì cô mới biết đọc? Bây giờ đã biết đọc hay phải đầu năm học sau? Chi Nga vớ lấy cuốn sách tập đọc lớp một. Bỏ qua đoạn ghép vần, trực tiếp mở một đoạn văn.
“Anh Kha xem em đọc đoạn này có đúng không nè?”
Chi Nga lay lay vai anh trai. Kha dụi dụi mắt, lật người, nửa nằm nửa bò nhìn vào cuốn tập đọc. Máu làm thầy giáo lại nổi lên.
“Đọc sai anh vụt thước kẻ đấy!”
Chi Nga dạ thật to rồi, giả vờ chầm chậm đọc hết đoạn văn mẫu.
Trái với suy nghĩ của Chi Nga là Kha sẽ ngạc nhiên, anh trai chỉ nhíu nhíu mày rồi nói:
“Sao lại đọc tốt hơn tháng trước nhỉ? Chả sai từ nào. Rõ là cả tháng trước em không học mà?”
Thấy không bắt được lỗi nào của Chi Nga, Kha chán nản xoay người nằm ngủ tiếp. Chi Nga như mở cờ trong bụng. Hóa ra ở độ tuổi này cô đã biết đọc rồi sao? Cô có lên cười lớn vỗ ngực tự phụ không đây? Thế mà hơn tháng này cô phải giả vờ làm người mù chữ.
Năm học đã sắp hết một học kỳ rồi nhưng học sinh lớp một thời này ngoài yêu cầu biết đọc, biết ghép vần, đếm được đến 100 và làm phép tính cộng trừ trong phạm vi 20 là đạt. Vậy thì cô có thể nhảy vào học lớp một bất cứ khi nào. Điểm thuận lợi là mẹ cô lại là giáo viên ở trường tiểu học duy nhất trong xã này.
Buổi chiều mẹ về sớm. Thấy trên giường ở phòng khách bày la liệt sách vở. Mẹ túm lấy cái chổi ở góc nhà nện hai cái vào tường.
“Kha, sao lôi hết sách vở ra thế? Về nhà dọn giường cho ông nội ngay!”
Kha đang chơi bắn bi cách đó không xa chạy vội về, cau có nói:
“Chi Nga, không phải con. Con bé lôi sách vở ra từ trưa đến giờ.”
Lúc này mẹ mới chú ý, trong đống sách vở là đứa con gái nhỏ bé của bà, đang ngồi xổm cầm bút chì tập tô. Bà dịu giọng hỏi:
“Chiều mẹ không cho đi học, nên tự học ở nhà hả?”
Chi Nga cười khanh khách, đáp “vâng ạ”. Mẹ ngồi xuống nhìn nhìn quyển tập tô cũ của Kha, không nhìn ra được chữ nào do Kha viết, chữ nào do Chi Nga viết nên không thấy ngạc nhiên. Hơn nữa, thân thể nhỏ bé này lần đầu cầm bút nên Chi Nga có cố viết thế nào thì chữ cũng không đẹp, có chút run rẩy như mới tập viết. Mẹ lại hỏi:
“Thế ở nhà Chi Nga tự học được gì rồi?”
“Con không tự học, anh Kha dạy con học!”
Mẹ cười lại càng tươi. Anh trai thì hai mũi phổng lên. Chi Nga lật sách ra đọc một đoạn văn cho bà nghe. Lúc đầu bà không chú ý vì tưởng Chi Nga học vẹt, nhưng sau đó thì kinh ngạc khi nhận ra là con gái mình biết đọc thật. Vừa lúc đó chú út đi vào tìm ông. Mẹ lắp bắp nói:
“Chú, chú xem, Chi Nga nó… nó biết đọc này!”
Chú út không tin lắm, xé mảnh báo bọc túi đồ trên bàn thờ, chỉ chỉ vào ý muốn bảo Chi Nga đọc. Chi Nga cầm cầm tờ giấy, giả bộ nghĩ nghĩ. Khi mà cả mẹ và chú út đều cho rằng Chi Nga quả nhiên học vẹt thì cô bắt đầu chầm chậm đọc.
“… tìm người… thân… tên là… bỏ nhà ra đi vào ngày… khi đi mặc áo trắng quần ka ki… ai tìm thấy xin liên hệ…”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc và vui mừng của mẹ và chú út, Kha bĩu bĩu môi nói:
“Là con dạy em đấy, em còn đọc được hết bảng cửu chương rồi.”
Chi Nga bĩu môi nghĩ trong bụng: mấy hôm trước thấy anh trai đọc sai bảng cửu chương nên mới tốt bụng nhắc nhở, sao qua miệng anh trai lại là cô được anh trai dạy? Thôi, vậy cũng tốt, đỡ phải giải thích sao cô biết đọc, biết làm toán.
Mẹ xoa đầu hai đứa luôn miệng khen “giỏi”. Chi Nga mè nheo nói: “Cho con đi học đi mẹ, đi mà!”
Vừa nói Chi Nga vừa đưa ánh mắt cầu xin sang chú út. Tốt xấu gì thì mấy hôm trước cô cũng trông bé Thanh cho chú cả buổi, phải ủng hộ cô chứ?
Chú út cười hì hì.
“Học hết lớp một cũng chỉ biết đến thế này thôi. Chị cho cháu nó đi học đi, nó đang thích!”
“Nhưng bây giờ đã kết thúc một kỳ rồi.”
Chi Nga lại mè nheo.
“Mẹ dạy ở trường mà, cho con đi học, đi mà!”
Mẹ nói chuyện với chú một lát sau đó nấu cơm. Tối tắm rửa cho Chi Nga xong thì mẹ đặt Chi Nga và Kha lên xe đạp, đạp lên thị trấn và dừng lại ở một bưu điện nhỏ. Mẹ cho hai anh em Chi Nga vào buồng điện thoại cùng mẹ. Hóa ra mẹ gọi điện cho bố. Mẹ giải thích cho bố
chuyện muốn cho Chi Nga đi học sớm rồi đưa máy cho Chi Nga. Đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp của bố.
“Chi Nga muốn đi học hả?”
“Vâng ạ!”
“Vậy phải ngoan, không được làm mẹ giận nhé?”
“Vâng ạ!”
Vậy là việc đi học của Chi Nga được quyết định. Giữa tháng mười hai Chi Nga được cho vào học lớp 1B trường tiểu học Ngọc Thiện. Mẹ nói với cô giáo chủ nhiệm tên Triển, cũng là bạn thân của mẹ là
cho Chi Nga “học nhờ” vài buổi. Sỹ số lớp không có tên cô. Mẹ muốn quan sát thêm việc học của Chi Nga, dù sao xen ngang vào học giữa năm thế này cũng khó nói.
Vì Chi Nga biết đọc và biết làm tính rồi cho nên việc theo học không gặp khó khăn gì. Trong lớp còn nhiều bé chưa ghép vần thành thạo thì Chi Nga đã đọc trôi chảy, cho nên cô giáo cứ trách mẹ sao không cho Chi Nga đi học sớm. Thấy Chi Nga dễ dàng theo học, mẹ cũng có chút sốt ruột nghĩ cách nói chuyện với hiệu trưởng để cô được nhập học chính thức.
Vài hôm sau lớp có người dự giờ đột xuất. Đoàn dự giờ có một nhân viên của huyện, có hiệu trưởng, hiệu phó nên cô giáo Triển vô cùng lo lắng và áp lực. Học sinh thì lại khác, nếu cô Triển có thời gian chuẩn bị và nhắc nhở học sinh một chút thì có lẽ chúng còn cảm thấy chút áp lực. Còn bây giờ mấy đứa trẻ con chỉ thấy tò mò, chốc chốc lại quay lưng nhìn mấy người lớn đằng sau.
Cô Triển cầm phấn viết tên bài tập đọc, nhưng chắc vì run mà làm rơi
phấn. Cô luống cuống cúi xuống nhặt. Chi Nga ngồi bàn đầu nhanh tay nhặt phấn đưa cho cô, không quên cười một cái thật ấm áp động viên cô. Nghe nói cô Triển học chế độ 10+2 ngày xưa, tức là học mười năm phổ thông, rồi học tiếp hai năm nghề sau đó dạy học. Mà thời gian gần đây bộ giáo dục đang muốn thay thế dần số giáo viên này. Do đó cô Triển có áp lực lớn, sợ bị mất việc.
Bài đọc hôm đó là bài Cánh đồng. Người đọc trôi chảy nhất lớp này không ai khác là Chi Nga. Nhưng Chi Nga không phải là học sinh chính thức của lớp, dù những người dự giờ không biết nhưng cô giáo Triển cũng không dám gọi cô đọc bài. Một bạn gái ngồi giữa lớp được gọi đọc. Giọng không to lắm, thỉnh thoảng vấp mấy từ. Bài đọc độ nửa trang giấy nhưng cũng mất đến năm phút mới đọc xong. Thấy cô Triển thở phào một cái, Chi Nga thầm nghĩ hóa ra tiêu chuẩn cũng không cao. Bé Tít nhà anh Kha sau này, lớp một đã có thể đọc rất nhanh và rõ rồi.
Tiếp đó cô Triển ghi ra một số từ trong bài đọc, sau đó gọi các bạn lên đọc lại và mỗi bạn đặt câu với một từ. Đa phần các bạn đều thuận lợi đặt câu. Nhiều câu nghe rất buồn cười, nhưng như thế mới phù hợp với suy nghĩ ngây ngô của trẻ nhỏ. Cứ từ nào được đặt câu cô Triển sẽ gạch bỏ từ đó. Trên bảng còn một từ duy nhất: thửa ruộng. Ôi, các bạn nhỏ có vẻ gặp khó khăn với từ này nhưng Chi Nga nhớ khi cô học lớp một đã từng đặt câu với từ này. Cô giáo chủ nhiệm ngày đó còn tìm mẹ khen nức nở.
Mắt thấy mồ hôi cô Triển rịn đầy trán, cô ấy không thể kết thúc được phần này vì còn một từ chưa đặt câu. Nếu rơi vào tình huống này, đáng ra cô ấy chỉ cần nói từ cuối cùng này sẽ là bài tập về nhà, ngày mai cô sẽ kiểm tra lại xem các em đã đặt câu được chưa. Nhưng có thể nghiệp vụ sư phạm của cô chưa tốt hoặc cô Triển quá run mà không nghĩ ra nên cứ luôn miệng hỏi có em nào đặt được câu không.
Chi Nga quay lại thấy thầy hiệu trưởng đang chăm chú nhìn cô Triển, lòng cô chợt động. Nếu gây được ấn tượng tốt với thầy, thì việc nhập học của cô hẳn là dễ hơn nhiều. Nghĩ vậy Chi Nga bèn giơ tay. Cô Triển như chết đuối vớ được cọc, vội vã gọi. Chi Nga đứng thẳng, mỉm cười với cô.
“Thưa cô, câu của em là: Ngoài cánh đồng, các bác nông dân đang cày bừa hết thửa ruộng này đến thửa ruộng khác.”
Đây là câu mà Chi Nga đã đặt cách đây hai mươi mốt năm, thật không ngờ đến bây giờ vẫn còn nhớ. Câu này tình cờ lại có tới một nửa số từ vựng mà cô Triển ghi trên bảng. Chi Nga cảm giác thầy hiệu trưởng đang nhìn cô. Cô hắng giọng nói tiếp:
“Một câu khác là: Em đang học đặt câu với từ thửa ruộng.” “Câu nữa là: Thửa ruộng nhà em to gấp đôi nhà bạn Tí.” “Câu nữa là:…”
“Được rồi, chỉ cần một câu thôi. Tốt lắm, em ngồi xuống đi.”
Ở cuối lớp Chi Nga đã nghe thấy tiếng cười của mấy thầy cô. Ai đó còn nói “em học sinh này thật thú vị”, chắc hẳn là một ai đó trong đoàn người dự giờ. Giờ giảng kết thúc, cô Triển thấy thành công, còn Chi Nga thấy mình gây ấn tượng không tồi. Học sinh nghiêm chào cô rồi túa ra về. Thầy hiệu trưởng và hiệu phó tiến lên nói với cô Triển mấy câu. Chi Nga cố gắng sắp xếp sách vở thật chậm để xem họ nói gì, cũng là cố gắng để thầy hiệu trưởng nhìn lại cô một cái.
Quả nhiên khi nhìn thấy Chi Nga thầy hiệu trưởng thân thiết hỏi:
“Tên em là gì?”
“Thưa thầy, tên em là Chi Nga ạ!”
Chi Nga lễ phép trả lời. Cô Triển bên cạnh cũng nhanh nhảu.
“Con gái cô Ngân đó thầy, học sinh học ké lớp em được nửa tháng rồi.”
Thầy hiệu phó ồ lên một tiếng, quay lại hỏi Chi Nga:
“Sao em không nhập học từ đầu năm?”
“Vì không đủ tuổi ạ.”
Cô Triển thay Chi Nga trả lời.
“Nhưng mà đáng tiếc lắm, bài kiểm tra học kỳ một, con bé đạt điểm cao nhất lớp.”
“Thật sao?”
Thầy hiệu trưởng hứng thú hỏi. Chi Nga cười khanh khách, hồn nhiên mở cặp đưa bài kiểm tra ba môn: văn, toán và chính tả cho thầy xem. Ba con mười đỏ chót. Thầy hiệu trưởng nhìn bài kiểm tra rồi lại nhìn Chi Nga, ánh mắt có vẻ đang cân nhắc cái gì. Chi Nga biết nếu muốn vào học giữa năm thế này thì kết quả kiểm tra rất quan trọng, thế nên mới cẩn thận giữ bài kiểm tra này lại.
Tối đó, Chi Nga giả bộ ngây thơ kể chuyện buổi chiều đi học cho mẹ nghe. Mẹ nghe cẩn thận, sau đó có vẻ vui. Lúc chú út xuống chơi, mẹ kể lại chuyện, cười cười nói việc xin vào học của Chi Nga hẳn có khả năng rồi. Chỉ cần thầy hiệu trưởng đồng ý là được, mai mẹ sẽ đề cập
chuyện này với thầy.
Chi Nga thở phào. Rốt cuộc cũng được chính thức đi học, như thế này còn tiết kiệm được một năm học nữa chứ. Nếu mà có thể tiết kiệm được bốn năm học thì có thể cùng vào đại học với Quang rồi. Kiếp trước điều đáng tiếc nhất của cả hai người là không được làm một đôi campus couple.
Năm thứ hai đại học Chi nga mới quen Quang, khi đó anh đã tốt nghiệp đại học. Khi anh quyết định quay lại học văn bằng hai thì cô cũng tốt nghiệp. Mỗi lần xem phim, thấy những đôi tay trong tay, dung dăng dung dẻ đi trong sân trường, Chi Nga lại thấy tiếc nuối. Cô luôn miệng nói tại sao em lại kém anh bốn tuổi, tại sao em lại không gặp anh sớm mấy năm? Anh cười nói: vì ông trời thương anh, muốn anh tập trung học hành cho xong nếu không sẽ bỏ học mà đi tán gái mất. Quả thực năm đó Quang rất vất vả mới theo đuổi được Chi Nga.
Năm đó hai mươi tuổi cô mới gặp anh, còn bây giờ sáu tuổi cô đã biết anh, vậy thì giấc mơ làm campus couple* có khi nào thực hiện được không nhỉ? Chi Nga cười thầm, bốn năm cách biệt sao? Trong đầu cô đã có một kế hoạch nhỏ.
*Campus couple: Cặp đôi trong trường học.
Chương 7: Bị bắt nạt
Mấy ngày sau Chi Nga chính thức vào học lớp 1B. Giấy tờ của cô được làm như một học sinh nhập học từ đầu năm. Thế mới biết, quen thân tiện thế đấy.
Chi Nga hàng ngày đi học cùng anh trai vì kì này hai anh em học buổi chiều còn mẹ dạy buổi sáng. Nhưng Kha ham chơi, chỉ lúc đi là đưa em gái đến trường còn lúc về thì chạy biến đi chơi với đám bạn.
Chi Nga vào học dở dang khi các bạn trong lớp đã kết bạn cả rồi, hơn nữa cô Triển còn rất ưu ái Chi Nga khiến các bạn trong lớp không ưa. Trong đầu có kế hoạch học nhảy lớp, lại chẳng hứng thú gì với mấy đứa nhóc con, đi học thỉnh thoảng còn tiểu són, ị đùn nên Chi Nga cũng lờ đi coi như không quen biết ai trong lớp. Chỉ có với thầy cô thì cô luôn lễ phép, tỏ ra thông minh và thân thiện.
Kết quả là: Chi Nga bị ghét.
Bọn con trai trong lớp nói: kiêu căng, nhờ hơi mẹ (vì mẹ Chi Nga là giáo viên của trường).
Bọn con gái nói: đồ nịnh hót giáo viên.
Chi Nga biết chuyện nhưng chẳng thèm nói gì, nghĩ trong bụng: ai thèm quan tâm chứ. Một người hai mươi tám tuổi như cô mà còn muốn chấp nhặt mấy đứa nhóc sáu tuổi sao?
Thái độ bất cần của Chi Nga đem lại kết quả là: lại càng bị ghét.
Tan học, Chi Nga một mình cầm cặp sách đi bộ theo con đê làng về nhà. Trên đê cũng có vô số những đứa trẻ khác đi bộ về. Con đê khá dài, sườn đê trồng cỏ tươi tốt, dưới chân đê là cánh đồng vừa cấy vụ đông xanh ngút ngàn. Cảnh tượng nói chung cũng đẹp và nên thơ nếu Chi Nga không nhớ lời nhận xét của cu Bin vài năm trước về con đê này. Nó nói con đê này là nơi ra đời của bao nhiêu đứa trẻ trong làng. Lúc đầu Chi Nga không hiểu, sau này mới líu lưỡi không nói được gì khi nhớ ra triền đê này là nơi hẹn hò lí tưởng của đám thanh niên trong làng mỗi tối và ở miền quê này bây giờ và nhiều năm sau đó vẫn chưa xuất hiện nhà nghỉ tính tiền theo giờ. Phát hiện này khiến Chi Nga cười muốn sặc khi ấy. Thằng em họ của cô có cần ăn nói ẩn dụ thế không?
Đang miên man suy nghĩ thì có người đẩy mạnh vào vai của Chi Nga. Vì đang đứng ở mép đê nên Chi Nga bị ngã, không biết lăn bao nhiêu vòng cuối cùng dừng lại bằng việc rơi tõm xuống ruộng lúa dưới chân đê. Chi Nga choáng váng, cố gắng gượng dậy, lóp ngóp bò ra từ ruộng lúa. Tiếng cười chỉ trỏ của đám trẻ con vang lên không dứt. Cả người Chi Nga dính bùn, cặp sách quần áo ướt nhoét. Mặt mày, đầu tóc cũng đầy bùn đất. Nhìn cô muốn có bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Nếu cô đúng là một đứa bé sáu tuổi, lúc này hẳn là bật khóc rồi.
Một cái bóng nhỏ vừa nhảy vừa chạy như bay tới. Đó chả phải anh trai thì ai? Chắc ai đó nhìn thấy cô bị ngã lên báo với anh.
Chi Nga chỉ cho là trò đùa ác của mấy đứa trẻ con, trong bụng thấy bực mình một chút chứ tuyệt đối không thấy tủi thân. Nhưng khi thấy ông anh trai hấp tấp lo lắng hỏi: “Có làm sao không?” thì Chi Nga bỗng dưng bật khóc.
Nhiều năm trước anh trai cưới vợ, Chi Nga và chị dâu không ưa nhau vì thế hai anh em càng ngày càng xa cách. Anh chị và các cháu
ra nước ngoài thì liên lạc lại càng thưa thớt hơn. Ngay cả khi Quang mất, anh trai cũng chỉ gọi hỏi thăm bằng những câu khách sáo, thật tâm không hỏi cô được một câu chân thành “Có làm sao không?” như lúc này.
Thấy Chi Nga khóc, anh trai nhảy choi choi và chỉ tay vào đám trẻ con đang bu xung quanh nhìn, mặt anh trai đỏ gay lên quát:
“Đứa nào đẩy em ông? Đứa nào? Giỏi ra đây, ông đập chết!”
Chi Nga nhanh mắt nhìn thấy thằng cu Tuyên học cùng lớp với cô, nhà hắn cũng chỉ cách nhà cô có mấy bước chân. Cụ nội thằng cu này là anh trai của ông nội cô, vì thế nó phải gọi anh em cô là cô chú. Chắc mấy đứa trong lớp xúi nhau để thằng nhóc này đẩy Chi Nga đây. Mắt thấy thằng nhóc có vẻ chột dạ định rời đám đông chạy về trước. Chi Nga giơ tay chỉ.
“Nó, thằng ý đẩy em!”
Quả nhiên nghe thấy thế, thằng nhóc càng co giò chạy mau hơn. Anh trai đạp mấy thằng nhóc chắn đường, đuổi theo. Cu Bin nhà chú hai học trên Chi Nga một lớp từ đâu cũng xuất hiện. Sau khi chìa tay ra kéo Chi Nga đứng dậy, mặt nó hiện vẻ chán ghét khi nhìn bùn đất trên người cô lem vào tay nó. Chi Nga biết thằng nhóc này từ bé đã nổi tiếng ưa sạch sẽ. Mặc dù khó chịu nhưng nó vẫn lẩm bẩm:
“Để em đưa chị về.”
Chi Nga mỉm cười, dù tâm hồn có già cỗi cỡ nào thì một cô gái luôn luôn muốn được anh em mình bảo vệ. Cô đáp:
“Ừ, đi về!”
“Vừa khóc vừa cười, khó coi chết đi được.”
Cu Bin vẫn lẩm bẩm như một ông già, nó đi lên trước cô vài bước gạt mấy đứa đứng xem ra hai phía cho cô có lối đi. Không đi sóng đôi, nhưng cứ vài bước lại quay đầu nhìn một cái xem cô có theo kịp hay không.
Hai chị em đi về đến đầu làng thì thấy anh trai đang nhăn nhó bị mẹ xách cổ đứng đợi. Vừa nhìn thấy Chi Nga thì mẹ sửng sốt chạy vội tới hỏi dồn dập:
“Có bị làm sao không?”
Tay mẹ bất kể bẩn thỉu, bùn đất mà sờ nắn loạn trên người Chi Nga tìm xem cô có bị đau chỗ nào không. Cũng may ruộng đầy nước với bùn nên ngã không đau, chỉ bẩn với hôi thôi. Mẹ càu nhàu nhìn Chi Nga một lần nữa.
“Bảo sao thằng Kha lại nổi điên lên đuổi đánh cu Tuyên như thế, thằng nhóc kia cũng mất dạy thật, sao lại làm như thế với con gái chứ?”
“Sao mẹ không để con tẩn cho nó một trận?”
Kha hung hăng hỏi nhưng bị mẹ lườm cho một cái thì im bặt. Mẹ vừa đi làm cỏ ngoài đồng về, thấy Kha đang đuổi đánh còn cu Tuyên chạy trối chết. Ông nội của Kha là người bênh cháu số một trong làng thì bà nội với mẹ của Tuyên là số hai và số ba. Để hai thằng nhóc này đánh nhau thì kiểu gì hai nhà cũng có cảnh gà bay chó sủa vài tháng là ít. Thế nên mẹ phải xách cổ Kha lại. Nhưng nhìn thấy con gái lấm lem bẩn thỉu từ đầu đến chân thì lại thấy tiếc vừa nãy không để con trai đấm thằng nhóc kia mấy cái.
Chi Nga được mẹ cho lên xe đạp, chở về nhà trước. Tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, mẹ kéo ba đứa trẻ vào buồng dặn tuyệt đối không được kể chuyện này cho ông nội nghe. Nói rồi mẹ chạy qua nhà thằng nhóc Tuyên. Kha được ông bênh nhiều thành quen, nên chưa bao giờ chịu ấm ức, giờ thấy em gái bị bắt nạt mà cậu không được đánh lại nên tức. Kha cứ liên tục vỗ về em gái.
“Yên tâm, thằng đó nhất định chết với anh.”
Nhìn bộ dáng anh trai như kiểu chỉ cần nhìn thấy cu Tuyên sẽ lao vào đánh, Chi Nga vừa buồn cười, vừa cảm động.
“Thôi anh ạ, anh đánh nó về mẹ lại đánh anh đấy!”
Bố không ở nhà, mà anh trai thì nghịch ngợm vô cùng, ông lại bênh nên ở nhà chỉ có mẹ mới trị được anh trai. Mà không biết bố nói gì với ông, chỉ riêng mẹ cầm roi đánh anh trai là ông không bênh. Anh
trai mà bị mẹ đánh là ông xách điếu cày sang hàng xóm rít, chắc là vì bản thân ông cũng sợ không thắng được sự mè nheo của thằng cháu đích tôn mà lên tiếng bênh. Vì vậy mà muốn dọa anh trai chỉ có cách đem mẹ ra dọa. Quả nhiên nghe thấy Chi Nga nhắc tới việc mẹ đánh thì bàn tay của anh trai vỗ vai cô nhẹ dần, miệng anh ấp úng mãi không nói tiếp được. Sau đó anh trai quay sang nhìn cu Bin vẫn im lặng nãy giờ. Thấy bị chiếu tướng thằng nhóc nhảy dựng lên.
“Không được, em sợ mẹ với bà thằng Tuyên lắm. Đánh nó rồi mẹ nó với bà nó đến tận nhà chửi, bố em lại nhốt em vào chuồng lợn.”
Chú hai rất hung tính, nếu đánh con thì chỉ có nước thừa sống thiếu chết. Bố với chú út khuyên nhiều lần mới đỡ chút, chuyển từ đánh con sang ném vào chuồng lợn. Nghe có vẻ tốt hơn là bị đánh, nhưng mỗi lần ném vào chuồng lợn thì phải đợi tới tối mịt, bị đói lả ra, thím hai khóc lóc cầu xin thì chú mới thả ra. Mà với một đứa ưa sạch sẽ
như thằng Bin thì hình phạt này so với bị đánh cũng không khá hơn là mấy. Nghe thấy thế anh trai cũng nghẹn họng không dám sai thằng em đi đánh cu Tuyên nữa.
Một lát sau mẹ về, mặt đỏ bừng, có vẻ giận lắm. Chi Nga thở dài, mẹ có bao giờ cãi nhau với ai đâu. Sang nói chuyện với mẹ và bà cu Tuyên, chắc người ta chả để ý lí lẽ nói qua nói lại khiến mẹ phát bực. Chi Nga tụt xuống giường, chạy lại cầm tay mẹ đong đưa.
“Mẹ ơi đi nấu cơm!”
Mẹ thấy con gái hiểu chyện thì gượng cười xoa đầu Chi Nga một cái rồi thở dài dắt tay cô vào bếp. Chi Nga nghe thấy mẹ lẩm bẩm rất nhỏ: “Biết thế vừa nãy để mặc thằng Kha đánh cho cu Tuyên một trận.”
Hôm sau, không biết mẹ dặn gì anh trai, thấy anh cẩn thận đưa Chi Nga đến tận lớp. Vừa vào lớp anh đã đứng trên bục giảng chỉ vào Chi Nga nói:
“Em gái tao, đứa nào bắt nạt, tao đập chết!”
Nói xong thì phồng má trợn mắt nhìn cả lớp một lượn mới nghênh ngang ra khỏi lớp. Chi Nga trố mắt nhìn anh trai, trong bụng lại thấy ấm áp lạ thường. Anh trai cô không chỉ có bản tính thần giữ của, mà còn thừa hưởng tính bênh người thân của ông nội. Tại sao khi lớn lên, cô chỉ nhớ ngày bé bị anh trai bắt nạt mà không nhớ được cô từng được anh bảo vệ như thế này?
Chi Nga đoán được vì sao cu Tuyên lại là người đẩy cô. Cả lớp ai chả biết Chi Nga là con gái cô giáo Ngân. Sau này càng lớn càng coi thường giáo viên, chứ lớp một giáo viên đối với học sinh như thần ấy. Học sinh nào cũng sợ giáo viên, chỉ có thằng nhóc Tuyên luôn
được bà với mẹ bênh vực nên chả sợ, nhà lại gần thấy mẹ Chi Nga hiền, có thể chính nó vỗ ngực nhận đẩy Chi Nga hoặc cũng có thể bị bạn cùng lớp xúi. Sau chuyện đó, mặc dù biết hôm qua bị anh Kha đuổi đánh, cu Tuyên chắc là không dám bắt nạt Chi Nga nữa rồi nhưng cô vẫn tránh xa thằng nhóc ấy ra.
Chi Nga tưởng mọi chuyện tưởng dừng ở đấy ai ngờ tối hai ngày sau, ba mẹ con chuẩn bị đi ngủ thì mẹ cu Tuyên hầm hầm đem thằng con đầu tóc ướt nhẹt, mặt mũi bẩn thỉu tới. Bà ta hai tay chống nạnh quát:
“Cô Ngân, cô xem thằng con quý hóa của cô làm gì này? Nó đái vào đầu cháu Tuyên, làm thằng nhóc chạy đập mặt xuống đất thành ra cái dạng này này. Cô là giáo với ướt* cái gì mà dạy con đái vào đầu người ta thế?”
*Giáo với ướt: ở quê ngọng nên ý câu này là ráo với ướt, ý muốn nói khô với ướt, một cách nói mỉa mai người làm giáo viên.
Ông nội thấy có người vừa tới đã mắng chửi con dâu thì bật dậy vớ ngay được cái chổi cùn góc nhà, ném thẳng ra sân, tí thì trúng đầu mẹ thằng Tuyên.
“Con mẹ thằng Tuyên kia, mày ăn nói với thím mày thế à?”
Mắt thấy bà nội thằng Tuyên cũng đang chạy tới, sợ hai bên cãi nhau to. Mẹ vội dịu giọng hỏi cu Tuyên:
“Có chuyện gì?”
Dù sao mẹ cũng là cô giáo, cu Tuyện bị hỏi, hơi sợ, rụt đầu vào lưng mẹ nó ấp úng nói:
“Bà Ngân, bọn cháu chơi trốn tìm, chú Kha đứng trên bờ tường đái vào đầu cháu!”
Chi Nga nhìn vẻ mặt anh trai thì cười khẽ, rõ ràng là cố ý đây.
Thực ra là tối nay khi lũ trẻ con trong làng chơi trốn tìm, Dũng con dì hai với cu Bin cũng chơi cùng. Ba đứa Tuyên, Dũng, và cu Bin trốn cùng một chỗ. Vừa thấy bóng anh trai trèo lên bờ tường, cu Bin với Dũng kẹp chặt thằng nhóc lại, anh trai chỉ việc kéo quần ra mà đái. Thằng nhóc hứng hết bãi nước tiểu thì vùng ra chạy được mấy bước thì bị cu Bin ngáng chân nên đập giập mặt xuống đất. Nhưng thằng nhóc không biết đó là kế hoạch của anh trai, bị đau chỉ biết về mách mẹ nó.
Mẹ nghe xong quay sang hỏi anh trai:
“Cháu nó nói có đúng không?”
Anh trai gãi gãi tai giả bộ thật thà.
“Con buồn tè, đứng bờ tường tè, ai biết được cu Tuyên trốn ở dưới. Với lại dính nước tè sao không chạy đi mà cứ ngồi đấy hứng hết?”
Cu Tuyên lúc này mới há mồm nhớ ra là lúc đó mình bị kẹp chặt, nhưng chưa kịp mở miệng ra nói thì mẹ đã xem vào.
“Mẹ cu Tuyên, bọn trẻ con chơi với nhau có cần ầm ỹ thế không?”
Thấy mẹ tủm tỉm cười còn mặt bà nội với mẹ cu Tuyên cứng đơ thì Chi Nga đoán, hôm mẹ sang nói chuyện cô bị đẩy ngã, chắc hai người này cũng nói như thế nên giờ bị vặn lại. Bà nội cu Tuyên vẫn già mồm.
“Ít ra chú Kha vẫn phải xin lỗi cháu nó một câu!”
Ông nội “Hừ” một tiếng rõ to rồi giậm chân một cái, nhưng không nói gì tiếp. Bênh cháu thật đấy, nhưng nó đái vào đầu người khác là sai rồi.
Mẹ nhìn ông, quay sang nhìn bà nội cu Tuyên rồi lại quay sang nhìn Chi Nga. Dù không nói gì nhưng hẳn mẹ cu Tuyên với bà nội cu Tuyên hẳn là hiểu ý của mẹ. Muốn Kha xin lỗi thì cu Tuyên xin lỗi Chi Nga trước đi. Mà để cu Tuyên xin lỗi Chi Nga sẽ lộ ra chuyện nó đẩy Chi Nga ngã. Vừa rồi ông nội đuối lý nên không nói gì, chứ biết cháu mình bị đẩy từ trên đê xuống ruộng lúa chắc chắn là sẽ chửi um cả xóm lên.
Như mọi khi mẹ sẽ bảo anh trai xin lỗi một câu cho được việc, mẹ luôn ghét va chạm. Hơn nữa nhìn ánh mắt chột dạ của anh trai là biết anh cố ý đái vào đầu cu Tuyên. Nhưng chắc là mẹ vẫn tức vì con gái bị đẩy nên mới không đồng ý với yêu cầu bà nội cu Tuyên.
Thấy mình đuối lý, lại bị ông nội với mẹ nhìn chằm chằm, hai người này vai vế lại cao hơn nên bà cháu, mẹ con cu Tuyên, thành ra họ đành phải hậm hực kéo nhau về. Ông cũng trèo lên giường tiếp tục nằm ngâm Kiều.
Anh trai bị mẹ chiếu tướng. Anh ấp úng một hồi, cuối cùng hậm hực cúi đầu nói lí nhí:
“Con xin lỗi!” Như thừa nhận là mình đã sai.
Mọi lần mẹ sẽ kéo anh trai vào buồng mắng cho một trận nhưng lần này mẹ chỉ nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau mới nở nụ cười, xoa đầu Kha nói:
“Làm tốt lắm!”
Chi Nga theo sau mẹ vào buồng đi ngủ, cũng bỏ lại một câu. “Cám ơn anh trai.”
Hai mẹ con bỏ lại Kha đứng một mình há mồm ngạc nhiên ngoài hè. Một lát sau mới thấy anh cười to rồi đi vào giường ngủ với ông. Tối đó Chi Nga ngủ rất ngon, lúc chập chờn còn nghe thấy tiếng ngâm Kiều của hai ông cháu ở giường ngoài.
---
Chương 8: Xích mích với bà nội
Thím út đẻ, là con gái. Đặt đên là Yên Chi. Bà nội có vẻ giận. Bố với chú hai ai cũng có con trai, chỉ có chú út là hai đứa cho gái, thời gian này chính phủ lại tiến hành kế hoạch hóa gia đình nghiêm ngặt. Bà nội tức lắm, chửi mèo đánh chó mấy hôm liền, nếu phải mẹ thì đã suy nghĩ đến khổ sở rồi, có điều thím út da mặt dày vô đối. Thím cứ ăn với ngủ ở cữ trong phòng đúng ba tháng. Bà có chửi thế chứ chửi nữa cũng mặc.
Hôm đó ông cậu (em trai của bà nội) tới chơi. Bà nội ở với chú út nên đáng lý ra nhà chú út phải làm cơm. Nhưng vì thím mới đẻ, nên ông cậu được mời tới nhà Chi Nga.
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, thấy ông bà nội nói chuyện với ông cậu. Chủ đề hình như là vay tiền gì đó. Mẹ muốn tránh đi nên xin phép đi tới nhà cô Triển vì nghe nói cô ấy muốn cho Chi Nga đi thi học sinh giỏi. Ba mẹ con dắt tay nhau đi. Ở nhà cô Triển chơi vui quá nên tới hơn chín giờ ba mẹ con mới về. Về đến nhà thì thấy ông cậu về rồi nhưng bà nội còn chưa về. Vừa nhìn thấy mẹ bà đã lườm nguýt cất giọng mắng chửi.
“Nhà mày học hành đàng hoàng nên mày coi khinh anh em nhà tao hả? Người nhà tao đến chơi chồng mày không có ở nhà thì mày phải ở nhà mà tiếp, đi đâu mất mặt đến bây giờ mới về?”
Bên nhà mẹ có ba chị em gái, nhưng đều học hành đàng hoàng và đi làm cô giáo. Còn bên nhà bố có ba anh em trai, chỉ có bố là học xong trung cấp sau đó học hàm thụ làm kỹ sư, còn mấy người con trai con
dâu thì thuần nông hết. Chú út cũng được bà cho thi đại học nhưng ba lần đều trượt, đến trung cấp với học nghề cũng không đỗ nên phải ở nhà. Còn chú hai thì đúp bốn lần lớp năm nên nghỉ học từ lúc đó, bằng tiểu học cũng không lấy được. Trong lòng bà nội lúc nào cũng canh cánh sợ bị nhà con dâu khinh thường cho nên trong ba cô con dâu, tính tình mẹ tốt nhất mà vẫn bị ghét.
Thấy mẹ cúi đầu không nói gì, bà nội lại càng mắng xối xả. Đến mức cao trào bà nói:
“Oan ức lắm à? Mày tưởng mày cao giá lắm sao? Giáo với ướt, cả làng này chửi mày chửa hoang, thằng Kha không phải con nhà này…”
Mẹ đang im lặng nghe mắng tới đây thì chợt giật mình hốt hoảng, cuống quýt đưa tay bịt chặt tai anh trai lại. Chi Nga nhìn thấy ánh mắt mẹ nhìn bà nội khi đó tràn ngập căm giận. Bà nội bắt gặp ánh mắt áy thì chột dạ nên im bặt miệng. Ông nội ném cái chén đang uống dở xuống đất kêu “choang” một tiếng, quát:
“Bà cút về ngay đi!”
Sở dĩ bà nội mắng mẹ như vậy là cũng có lí do. Mẹ và bố quen nhau khi cả hai đang công tác trên Hòa Bình. Khi mẹ và bố cưới nhau cả hai nghèo vô cùng, muốn tiết kiệm tiền cho cả đôi bên nên nói dối với ở nhà là đã làm đám cưới trên cơ quan và nói dối ở cơ quan là làm đám cưới ở nhà. Cả hai chỉ đi đăng ký rồi dọn về ở với nhau.
Mấy tháng sau, cả hai nhà biết chuyện. Bố với mẹ đều là con cả, ông bà hai bên đều muốn được cưới hỏi đàng hoàng nên bắt tổ chức. Lúc đó mẹ đã mang thai anh Kha được ba tháng rồi. Khi đẻ, mẹ chuyển từ Hòa Bình về nhà. Người làng đâu biết câu chuyện ở giữa, chỉ biết con dâu bà Thuận mới lấy về chưa được sáu tháng đã đẻ.
Bà ngoại lại làm nghề xem tướng, xem phong thủy, từ thời trẻ đã đi khắp nơi. Mẹ Chi Nga và hai người dì cũng không cùng bố, chuyện này ở cái thời đại con người ta chưa đi ra khỏi lũy tre làng thì đồi bại đến mức nào? Nếu không phải bố mẹ quen nhau trên Hòa Bình rồi về ở với nhau thì bà nội hẳn sẽ không để con trai bảo bối của bà lấy một người có bà mẹ không đoan chính như mẹ.
Khi biết lời đồn thổi, bố lại không ở nhà, mẹ đã khóc lóc gọi cả họ đến, chìa giấy đăng kí kết hôn ra cho mọi người so ngày tháng. Chú út, chú hai, và ông nội đều động viên mẹ. Họ nói ai mà nói linh tinh họ đánh chết. Mọi chuyện tưởng dừng ở đấy. Khổ cái anh Kha lớn lên lại giống mẹ chứ không có khuôn mặt cùng một khuôn đúc ra với bố như Chi Nga. Thế nên thỉnh thoảng bà nội bực mình lại lôi chuyện này ra mắng chửi mẹ. Nếu chỉ nói mẹ thôi thì đã đành, nhưng anh trai đã lớn, thông tin sai sự thực này sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh như thế nào? Chính vì thế mà mẹ mới nhìn bà bằng ánh mắt căm tức. Nhưng môi mẹ vẫn mím chặt, một câu cãi lại cũng không có.
Bà nội về rồi nhưng mẹ vẫn cúi đầu thật thấp, tay vẫn bịt chặt tai anh Kha. Chỉ sợ thả ra anh ấy sẽ nghe thấy những điều không nên nghe. Ông nội thở dài chỉ cái ghế gần đấy bảo mẹ ngồi.
“Ông cậu đến vay tiền, bầm* con mới biết chuyện hai vợ chồng con mua nhà trên thị trấn.”
*Bầm: cách gọi mẹ ngày trước.
Mẹ vội vàng ngẩng đầu lên vô cùng lúng túng nhìn ông nội. “Bọn con, bọn con định…”
“Được rồi, chuyện như thế lần sau phải bàn với ông một tiếng. Hôm nay ông nghe cũng giật cả mình, không trách được bà ấy lại giận thế.”
Mẹ cúi đầu ấp úng nói dạ vâng. Mẹ với bố phải giấu giếm thế vì biết chuyện ông cậu đang thiếu nợ. Bà nội ngày xưa là con gái địa chủ, cuộc sống vô cùng tốt. Em trai bà được hưởng rất nhiều đất đai bố
mẹ để lại, nhưng một phần vì ăn chơi, một phần vì thời thế thay đổi, địa chủ không được coi trọng nữa, sau cách mạng, đất đai bị thu hồi lại. Nhà ông cậu sống nhờ vào việc bán đồ tổ tiên tích cóp bao nhiêu
năm. Quen với lối sống chỉ ăn mà không làm nên gia cảnh ngày càng lụi bại. Gần đây ông cậu còn bài bạc, thua rất nhiều tiền. Sợ rằng sẽ đến ăn vạ bà nội, bà nội có mỗi cậu em trai nên sẽ giúp. Mà bà nội lấy tiền đâu mà giúp, đương nhiên trách nhiệm ấy đẩy lên đầu bố mẹ Chi Nga. Thế nên bố mẹ bàn nhau dồn hết tiền mua nhà trên thị trấn tránh khỏi việc cầm tiền trong tay lại mềm lòng với bà nội mà cho vay. Vốn tưởng giấu tốt ai ngờ bị ông cậu thăm dò ra.
Bà nội biết chuyện đương nhiên tức giận. Con trai bà mang nặng đẻ đau, giờ có tiền không hiếu kính bà lại mua nhà mua cửa cho con hồ ly tinh đến ở.
Tối đó mẹ không cho anh Kha ngủ cùng ông, mẹ ôm chặt anh vào lòng như sợ anh chạy đi mất. Bên phía nhà chú út vẫn vang lên tiếng chửi bới của bà nội.
“… Ối giời ơi, khốn nạn đẻ nó ra giờ để cho thằng già với con trời ơi đất hỡi nào nó đến nó hưởng. Con mẹ nó, nó có coi con già này ra gì không? Con bà làm hết hơi hết sức mà mẹ nó không được hưởng…”
Và cả tiếng khuyên nhủ của chú út, tiếng khóc vì giật mình thức dậy của Yên Chi. Tiếng lầu bầu ca thán của thím út.
Nửa đêm, Chi Nga tỉnh dậy vì tiếng động của anh trai. “Sao thế?”
Anh trai nhăn nhó nói:
“Mẹ ôm anh chặt quá, em gọi mẹ dậy giúp anh.”
Sao vậy nhỉ? Bình thường mẹ cũng thính ngủ mà, Chi Nga chạm vào người mẹ thì nhận ra tay mẹ lạnh toát. Cô rùng mình nhớ lại bàn tay thò ra ngoài ga trải giường của Quang ngày ấy.
Chi Nga bật dậy giật công tắc đèn. Ánh sáng mạnh làm cả hai anh em phải đưa tay che mắt. Khi nhìn rõ hơn Chi Nga kinh hãi thấy hai mắt mẹ nhắm nghiền, hàm răng nghiến chặt lại, còn hai bàn tay thì ôm ghì anh trai thật chặt khiến anh trai không thoát ra được. Chi Nga sờ mạch thấy mạch đập yếu ớt. Vạch mắt thấy đồng tử hơi giãn. Chợt nhớ lúc trước khi ngủ thấy mẹ nói đầu mẹ đau dữ dội, Chi Nga hoảng hồn, đây chẳng phải là dấu hiệu của đột quỵ sao? Cô thét lên lay gọi:
“Mẹ, mẹ!”
Nhưng mẹ vẫn nhắm nghiền mắt. Ông nội nghe thấy động thì bật dậy, vội chạy sang giúp Chi Nga lay gọi mẹ. Có ông giúp thì Kha mới được kéo ra khỏi vòng tay đang ôm chặt của mẹ.
Ông sai Kha chạy sang gọi chú út. Chi Nga cố gắng kìm nén sự hốt hoảng thực hiện các thao tác cấp cứu đầu tiên cho người bị đột quỵ. Đặt đầu mẹ nằm hơi nghiêng, lót dưới đầu một cái gối mỏng. Kiểm tra thật kĩ tuần hoàn với hô hấp. Hẳn là đột quỵ rồi, khẳng định ấy vang lên trong đầu Chi Nga. Cô gắt gao tóm lấy tay ông nội.
“Đi bệnh viện, cho mẹ cháu đi bệnh viện ngay!”
Ông nội nhíu mày nhìn Chi Nga. Nơi này cách bệnh viện tới mười lăm cây số, đêm hôm thế này đi kiểu gì? Phương tiện đi lại chỉ có xe đạp.
Chú út với bà nội vừa chạy vào. Chi Nga bỏ tay ông nội ra túm lấy tay chú út.
“Chú út, cho mẹ cháu đi bệnh viện!”
Chú út cũng nhíu mày hệt như ông. Bà nội sẵng giọng quát: “Trẻ con biết cái gì? Cảm gió chứ gì. Đánh gió xong là khỏi.”
Nói xong bà chả nhìn mẹ lấy một cái, quay lưng xuống vườn hái lá cúc tần với rang cám. Chi Nga không cản vì bây giờ thân nhiệt ngoại vi của mẹ rất thấp, đánh gió cho tăng tuần hoàn dưới da làm tăng thân nhiệt cũng tốt. Nhưng quan trọng nhất phải nhanh chóng đưa mẹ vào viện, nếu không có thể bị liệt, thậm chí là chết người. Nhưng Chi Nga nói thế nào ông với chú cũng không đưa mẹ đi bệnh viện. Ai mà tin một đứa nhóc sáu tuổi chứ?
Chú út nói với ông nội là chú đi mời bác sỹ Tuấn. Bác sỹ cái gì, người này chỉ là y sỹ trong xã, tiêm chọc vớ vẩn thì được chứ làm sao cấp cứu đột quỵ được? Chi Nga hốt hoảng không biết phải làm sao. Trong đầu chỉ lẩm nhẩm có mỗi một câu: Có bố ở đây thì tốt, bố nhất định sẽ tìm mọi cách cứu mẹ.
Chú hai và hàng xóm đã tới, mọi người quây lại vòng trong vòng ngoài kín mít. Chi Nga kéo mọi người ra, nói mẹ cần không khí để thở, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến lời của cô. Trong cái phòng nhỏ xíu của mẹ có tới hơn chục các cô các thím các bà quây lại. Chi
Nga kéo tay anh trai nói:
“Anh với em đi tìm bố.”
“Tìm bố?”
Anh trai đang mếu máo khóc kinh ngạc quay sang nhìn Chi Nga.
Chi Nga lần mò túi xách của mẹ lấy được hai mươi nghìn. Hai anh em lẩn vào trong đêm tối chạy một mạch hai cây số lên thị trấn. Lúc ấy là gần mười hai giờ đêm, bưu điện vẫn có người trực. Chi Nga lấy được dãy số trong túi sách mẹ, nhờ nhân viên trực bấm số gọi giúp.
Nghe máy ở cơ quan bố cũng là nhân viên trực. Hai anh em phải đợi hơn mười năm phút gọi lại mới thấy bố. Giọng bố rất lo lắng:
“Có chuyện gì vậy?”
Anh trai nghe thấy giọng bố thì mếu máo không nói được gì. Chi Nga thở dài, dù sao anh ấy cũng mới có mười tuổi thôi mà. Cô đỡ điện thoại, cố gắng bình tĩnh nói:
“Mẹ bị cảm bố ơi, chú út gọi bác sỹ Tuấn rồi, nhưng con sợ lắm. Con lay thế nào mẹ cũng không tỉnh, bố về với chúng con đi!”
Nói đến đây giọng của Chi Nga cũng nghẹn ngào. Trong trí nhớ của cô, năm cô sáu tuổi, quả thực mẹ có một trận ốm rất nặng, nhưng ốm như thế nào thì cô không nhớ. Chỉ biết sau khi mẹ vượt qua được trận ốm đó thì cả nhà cô chuyển lên thị trấn. Nhưng khi cô quay trở lại sáu tuổi, bà ngoại đã không còn. Cô không biết cái giá mà cô phải trả chỉ là bà ngoại hay là tất cả những người thân của cô. Cảm giác đau đớn khi mất Quang và mất bà ngoại lại tràn về. Cô thực sự thấy sợ.
Khi hai anh em hổn hển chạy về thì số người trong nhà còn đông hơn nữa. Bác sỹ Tuấn đã tới. Ông ấy xem qua rồi lắc đầu, chỉ bảo sẽ cố gắng hết sức. Các dì cũng tới, dì út đang ngồi xổm dưới đất ôm mặt khóc thấy anh em Chi Nga thì sực nhớ, vội quay sang hỏi chồng.
“Đã ai báo với anh Thuận chưa?”
Dượng út như sực tỉnh quay sang nhìn chú út. Chi Nga vội đáp:
“Con với anh Kha vừa chạy lên thị trấn gọi điện cho bố rồi. Bố bảo đi mượn xe máy chạy về, chắc đêm nay là về đến nhà.”
Cơ quan bố cách nhà 60 km, nếu mượn được xe máy thì chạy hai, ba tiếng là về đến nhà.
Vợ chồng dì út với chú út kinh ngạc nhìn hai anh em mồ hôi nhễ nhoại đang vừa đứng vừa thở gấp. Ai mà ngờ được hai đứa trẻ con này dám chạy trong đêm tối tới thị trấn gọi điện báo tin chứ. Chi Nga bỏ qua ánh nhìn của mọi người, hổn hển hỏi:
“Mẹ con sao rồi?”
Dì út không nói gì, vành mắt đỏ lên ôm chặt lấy Chi Nga. Động tác ấy khiến Chi Nga hoảng sợ, lo lắng cho mẹ nhiều hơn, cô cố gắng giãy giụa thoát ra để vào xem ông bác sỹ lang băm kia điều trị thế nào. Tốt xấu gì cô cũng là bác sỹ, cũng làm mấy năm ở phòng cấp cứu. Khi nãy cô không làm gì được vì trong tay không có dụng cụ, không có thuốc, nhưng giờ ông bác sỹ kia chắc cũng phải có vài loại thuốc cơ bản chứ?
Dì út như sợ Chi Nga kích động lại càng ôm chặt hơn. Chi Nga đuối sức vì vừa chạy cả đi cả về tới bốn cây số nên xụi lơ trong tay dì.
Nhưng dì vừa lỏng tay ra thì Chi Nga lại vùng dậy chạy vào trong phòng. Biết rằng nếu mình kích động lập tức sẽ bị đuổi ra cho nên cô cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại.
Bác sỹ Tuấn đã đuổi bớt người ra ngoài. Trong phòng chỉ còn chú hai, thím hai và dì hai. Mẹ đang được truyền một chai muối đóng lọ thủy tinh. Những ống thuốc được dùng đều bị bác sỹ Tuấn giấu đi.
Hiện tại vẫn còn là thời đại các bác sỹ giấu giếm nghề như kiểu thầy thuốc đông y giấu đơn thuốc ngày xưa. Chi Nga không biết mẹ được dùng những thứ thuốc gì. Cô kích động muốn giật lấy cái hộp đựng vỏ thuốc nhưng cố gắng kìm lại.
Thấy cô đi tới, dì hai định đuổi ra nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của con bé lại không lỡ. Nhưng chú hai thì dứt khoát định đuổi Chi Nga ra. Đúng lúc ấy bác sỹ Tuấn với tay lấy bơm kim tiêm thủy tinh. Hẳn là cần nước nóng để khử trùng. Chi Nga vội cầm phích nước nóng
dưới chân đi đến chỗ bác sỹ, ông bác sỹ già nhìn Chi Nga một cái rồi gật đầu để cô dội nước vào bơm tiêm cho mình. Chi Nga không chỉ dội nước sôi mà còn nhanh nhẹn, thành thạo tráng bơm tiêm rồi dùng kẹp kẹp bơm tiêm và kim sắt cho vào khay sạch ở dưới. Bác sỹ Tuấn nhìn Chi Nga có vẻ tán thưởng. Chú hai thấy cô bình tĩnh như vậy thì rất ngạc nhiên và đương nhiên không đuổi ra nữa.
Chi Nga leo lên giường, vụng trộm sờ mạch thì ngạc nhiên thấy da mẹ ấm hơn, không biết có phải do tác dụng của đánh gió bằng cám và cúc tần không. Mạch vẫn rất chậm chỉ có 40-45 lần/phút nhưng có lực chứ không yếu ớt như ban đầu, hơn nữa nền mạch (mạch đập bình thường) của mẹ vốn không cao nên chỉ số này có thể chấp nhận được. Chi Nga giả vờ xoa bóp cho mẹ để vụng trộm kiểm tra các phản ứng. Hoàn hảo, không có dấu hiệu của liệt. Hẳn chỉ là tai biến thoáng qua. Chi Nga thở phào một hơi. Cô liếc mắt nhìn bác sỹ Tuấn, lòng có chút khen ngợi, ông ta hẳn cũng có vài phần giỏi giang đi, không “lang băm” như cô tưởng. Dù sao ông cũng là bác sỹ duy nhất
trong xã bao nhiêu năm, chắc là kinh nghiệm không ít.
Trong số mấy người ở đây, ngoài Chi Nga thì chỉ có Bác sỹ Tuấn là biết tình trạng của mẹ cô là tốt lên rồi. Nhưng ông ta vẫn nói rất nguy kịch và cố gắng làm hết khả năng, bởi vì cái danh tiếng cứu người ta từ chỗ chết trở về mới oai chứ. Nhưng con bé ngồi đối diện với ông khi đi vào thì mặt tái nhợt nhưng sau một hồi sờ nắn mẹ nó thì sắc mặt tốt hơn nhiều. Mấy động tác vụng trộm của con nhóc rõ ràng là kiểm tra mạch với kiểm tra liệt cho mẹ nó. Ban đầu ông chỉ cho là con bé đang sờ loạn nhưng khi thấy nó thở phào như trút được gánh nặng thì ông lại chột dạ. Một ý nghĩ mà ông cho là điên rồ xuất hiện: chả nhẽ con bé này biết khám bệnh? Đúng lúc đó chú hai hỏi:
“Tình hình chị thế nào rồi?”
Bác sỹ Tuấn vì chột dạ, không dám giấu nữa, vội nói: “Yên tâm, qua cơn nguy hiểm rồi!”
Chi Nga đã nở nụ cười từ trước khi ông bác sỹ nói thế. Mấy người trong phòng nghe vậythì vô cùng mừng rỡ. Thím hai chạy vội ra thông báo. Tiếng xôn xao vui mừng ở bên ngoài vọng vào. Hơn tiếng sau thì mọi người lục đục về hết. Trong phòng chỉ còn bác sỹ Tuấn đang trông dịch truyền, Chi Nga và dì hai. Bên giường ngoài thì có ông, anh trai và chú hai.
Chi Nga bị ông bác sỹ Tuấn thỉnh thoảng nhìn khiến cô thấy lo lắng, đành giả bộ ngồi đếm giọt dịch truyền. Khi Chi Nga lơ mơ ngủ ngật thì bố về.
Chương 9: Chuyển nhà
Sáng hôm sau mẹ mới tỉnh lại. Bố thức cả đêm bên cạnh. Dì hai mấy lần giục nghỉ ngơi mà bố không chịu. Mẹ tỉnh lại, bà nội cũng vừa lúc kéo rèm đi vào. Vừa nhìn thấy bà, mẹ xoay đầu úp mặt vào tưởng, môi mím chặt lại. Bố, bà nội và dì hai đều sửng sốt vì mẹ bình thường là cô con dâu ngoan hiền, chưa bao giờ dám cãi bà nội một câu chứ đừng nói gì đến tỏ thái độ chán ghét như thế này. Bà nội tức giận không nói câu nào, đùng đùng kéo rèm đi ra. Cả bố và dì hai đều quay đầu lại nhìn mẹ và Chi Nga. Mẹ không có vẻ gì là sẽ nói cả. Chi Nga thấy sốt ruột thay cho mẹ. Cơ hội tốt như thế này để bố thấy những ấm ức của mẹ thì mẹ lại lựa chọn im lặng. Chi Nga nhìn bố, mẹ và dì hai một lát rồi quyết định nói thay mẹ. Mẹ chịu ấm ức nhiều rồi. Hơn nữa ở đây còn có dì hai, dì sẽ đòi lại công bằng cho mẹ.
“Hôm qua bà mắng mẹ không ra gì…”
Bố thở dài, điệu bộ như đã quen với việc ấy rồi. Chắc rằng bố không cho đó là nguyên nhân khiến mẹ bị bệnh. Nhưng Chi Nga tin chắc sự kích động mà bà nội đem lại cho mẹ tối hôm qua chính là nguyên nhân khiến mẹ bị đột quỵ. Chi Nga hắng giọng nói tiếp:
“Bà còn nói… bà nói anh Kha là con hoang!”
Mặt bố tím lại. Dì hai sửng sốt sau đó quay sang nhìn bố giận dữ, cái gì dì cũng chưa nói, nhưng ánh mắt dì đầy trách cứ. Mẹ vẫn xoay mặt vào tường. Một lát sau Chi Nga mới biết mẹ đang khóc.
Mẹ chính là ví dụ cho câu nói: tốt nhất nhưng không được quý nhất. Mẹ đã rất nhu hòa, hiếu thuận, nhẫn nhịn đủ kiểu nhưng vẫn không
khiến bà nội vui. Bà luôn mượn cớ mắng chửi không nói làm gì còn chà đạp lên nhân cách phẩm chất của mẹ. Bố vì hiếu thuận nên biết mẹ phải nhẫn nhịn nhưng vẫn chưa từng góp ý với bà. Chi Nga hiểu được điều này nên mới bồi thêm một câu.
“Lúc bà nói, anh Kha cũng nghe được, lúc phát hiện ra mẹ ốm, mẹ ôm anh Kha chặt cứng, ông với chú út phải gỡ mãi mới ra.”
Ánh mắt bố hiện nên sự đau xót khôn nguôi. Dì hai đứng bật dậy sẵng giọng nói:
“Thảo nào bà ấy chưa bao giờ bế thằng Kha lấy một lần. Hóa ra cho là không phải cháu mình. Nhà này không nhận chị tôi, cháu tôi thì chúng tôi đón về.”
Nói rồi dì hai quay sang vỗ vai mẹ.
“Chị nghỉ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, em đi về sắp xếp, chị đỡ cái chúng em đón chị về.”
Dì hai ở lại căn nhà của bà ngoại để lại nên là nơi mấy chị em hay lui tới. Bố nghe đến đây thì sắc mặt đã đen kịt, trán dồn một đống nếp nhăn. Bố quát khẽ:
“Nói linh tinh.”
Dì hai cũng chẳng hiền lành gì.
“Chuyện này anh rể không làm rõ ràng, nhất định chị em tôi không để yên. Bao nhiêu năm qua chị tôi nhẫn nhục chịu đựng bà mẹ tác quái của anh, anh đừng có nói là không biết gì!”
Nói rồi dì nắm tay Chi Nga lôi đi.
“Đi với dì, về dì nấu cháo cho con đem về cho mẹ.”
Sau đó hai dì cứ thay phiên nhau tới chăm sóc mẹ, cũng không mượn bà nội với hai thím phải động tay. Bà nội biết Chi Nga mách chuyện thì giận Chi Nga lắm. Nhưng cô tảng lờ coi như không thấy cơn giận của bà. Bà có thể lôi cô ra mà đánh sao? Đừng quên trong mắt cả nhà bà đang đóng vai ác. Bà cũng thông minh lắm, chả dại mà tự bôi xấu bản thân lúc này.
Hơn mười ngày sau, sức khỏe của mẹ đã đỡ hơn, có người dìu thì xuống giường được. Tối đó hai dì, mang theo cả hai dượng kéo tới nhà hỏi bố định giải quyết thế nào. Bố dường như đã cẩn thận suy
nghĩ rồi. Mời hai chú tới ăn cơm, sau đó trước mặt ông bà bố xin phép cho hai vợ chồng lên thị trấn ở ngôi nhà mới mua.
Bà nội nghe đến đây thì tức giận chỉ mặt bố nhưng không nói được gì. Cuối cùng bà giậm chân quay người đi về. Vừa về đến phòng đã nghe thấy tiếng chửi bới của bà vang lên. Ông nội thở dài, chắc ông đã đoán được ý định của bố từ trước.
“Ta không ở xa bà ấy được. Hai đứa ở riêng thì mẹ thằng Kha phải tự chăm sóc hai đứa nhỏ, ta không giúp được gì.”
Bố vẫn cúi gằm đầu. Nhờ lợi thế tuổi nhỏ, người ngắn nên khi Chi Nga ngẩng đầu lên nhìn thấy được vành mắt bố ửng đỏ. Phải biết quyết dịnh này khó khăn với bố như thế nào. Bố là con trưởng, là
đứa con bảo bối của ông bà. Nhưng ông nội cũng không thể trách bố được. Bố đi làm xa quanh năm suốt tháng, chỉ có mình mẹ ở nhà chăm sóc phụng dưỡng ông bà hơn mười năm nay. Lần này mạng sống của mẹ suýt chút nữa là mất. Những uất ức mà mẹ phải chịu bao năm qua cũng không phải là giả. Hơn nữa Chi Nga biết, dù không ở cùng nhưng vai trò người con trưởng bố mẹ cô chưa bao
giờ buông xuống, chỉ đơn giản là không còn ở cùng nữa thôi.
Nghe được quyết định, Chi Nga chạy vào phòng cầm tay mẹ cười cười.
“Mẹ khỏe nhanh lên, như vậy mới chuyển nhà mới được.”
Nụ cười của mẹ thật sáng lạn. Áp lực tinh thần bao năm dường như được tháo gỡ.
Hai dì đều phải chăm sóc nhà cửa và đi dạy nên không thể tiếp tục thường xuyên tới chăm lo cho mẹ được. Mắt cũng thấy Chi Nga biết nấu ăn có thể nấu cho cả nhà. Quần áo thì sức Chi Nga nhỏ không giặt được nhưng ông nội giặt cho hết, không hề ngại đó là quần áo của cháu gái hay con dâu. Thím út còn chưa hết ở cữ, thím hai thì hôm nhớ hôm quên, còn bà nội từ hôm đó không bước vào cửa nhà Chi Nga lấy một bước vì thế ông nội không khiến ai giúp cả. Việc nhà ba ông cháu thay phiên nhau làm hết để hai dì và bố đi làm trở lại. Một tháng sau, sức khỏe của mẹ tốt hơn, bố xin nghỉ phép hai ngày cộng với cuối tuần được ở nhà ba ngày để chuyển nhà.
Đến trước hôm chuyển nhà bà nội tới, làm ầm ĩ một hồi, khóc lóc kể lể với bố. Bố thương bà, lòng mềm đi không ít nhưng quay lại nhìn đôi môi mím chặt và đôi mắt chực khóc của mẹ thì cắn răng hạ quyết tâm. Bà nội không lay chuyển được bố, lại bị ông nội mắng ồn ào, tức giận đi từ nhà trên xuống nhà dưới chỉ từng thứ trong nhà nói là không được đem đi bao gồm tất cả những thứ có giá trị đến cả chổi cùn, rế rách cũng không chừa lại. Xong xuôi bà mới quay ngoắt người trở về phòng của bà. Buồn cười ở chỗ những thứ đó đều một tay bố mẹ sắm sửa dù vậy họ cũng không có ý định mang theo khi chuyển nhà, đơn giản vì nhà này còn có ông nội. Đồ đạc còn phải để ông ở chứ? Việc làm này quả thực rất trẻ con, giống như bà muốn nói: xem tao không cho chúng mày bất cứ cái gì chúng mày có sống
được không. Bất quá hành động này chỉ làm bố thêm buồn và bố mẹ có thêm quyết tâm để chuyển nhà đi mà thôi.
…
Nhà ở thị trấn cách trường học xa gấp đôi với nhà trong làng, vì thế mẹ với bố bàn sẽ mua xe đạp cho Kha, để Kha với mẹ thay phiên nhau chở Chi Nga đi học. Chi Nga và Kha nghe thế càng háo hức tới nhà mới.
Nhà mới là nhà mái bằng, rộng hơn 80 m2, chia làm ba phần. Phần đầu tiên là phòng khách rất rộng. Phần ngay sau đó là phòng ngủ được chia làm hai phòng nằm chồng lên nhau kiểu gác xép. Nhưng cầu thang đi lên phòng trên nằm ngoài phòng ngủ bên dưới nên có thể coi như hai phòng độc lập. Thú vị ở chỗ phòng gác xép có thể nhìn hết mọi thứ ở phòng khách vì ngăn cách giữa phòng khách và phòng gác xép là lớp kính màu.
Nối tiếp với hai phòng ngủ là phần thứ ba. Phần thứ ba rộng nhất khoảng 40m2 chia làm ba phòng nhỏ: phòng vệ sinh, phòng ăn đi kèm với phòng bếp và một phòng ngủ nhỏ. Chi Nga biết phòng ngủ nhỏ này từ nay sẽ ngắn liền với cô cho tới tận khi cô rời đây đi học đại học. Phòng của bố mẹ là phòng dưới gác xép, còn phòng anh Kha dĩ nhiên là trên gác xép rồi. Ông anh của cô hiếu động, thích nhất là rình khách đến nhà chơi nên tất nhiên chọn phòng này.
Ngôi nhà này sẽ là nơi cô và anh trai sẽ trải qua những năm tháng còn lại của tuổi thơ.
Mặc dù có phòng riêng nhưng bố không ở nhà là Chi Nga lại làm nũng đòi ngủ cùng mẹ. Chỉ khi nào học bài mới về phòng mình. Kiếp trước cả hai anh em cô đều cận thị nặng, chủ yếu liên quan đến việc ngồi học thiếu ánh sáng. Thế nên cô đã vận động anh trai cùng học ở
trong phòng cô vì phòng này đầy đủ ánh sáng nhất.
Thấm thoắt đã đến tháng ba, kết quả thi học sinh giỏi huyện đã có. Anh trai đạt giải nhì môn toán. Chi Nga đạt giải nhất cả hai môn văn toán. Ai cũng biết cô nhập học sau các bạn gần một học kỳ, thời gian trước mẹ bị ốm nên buổi đi học buổi không vậy mà kết quả học vẫn cực kỳ tốt.
Mẹ nở mày nở mặt với các thầy cô ở trường nhưng vẫn nhỏ giọng khuyên hai anh em cần cố gắng, không được kiêu căng lười biếng. Nói thật anh trai có kiêu căng đã đành chứ Chi Nga học tới thạc sỹ rồi mà không học tốt lớp một thì xấu hổ không để đâu cho hết. Nhưng kết quả này là thứ Chi Nga cần cho kế hoạch nhảy lớp của mình.
Tổng kết cuối năm, anh trai được chọn thay mặt sinh viên toàn trường đọc bài diễn văn cảm ơn. Trong bài diễn văn anh ấy có viết: “… Sự cố gắng của hai anh em con trong năm qua là món quà dành cho mẹ. Cám ơn mẹ vì đã mạnh khỏe bên chúng con…”
Các thầy cô và các bạn đều xúc động vì bài phát biểu đó. Mắt mẹ đỏ hoe nhưng miệng cười mãi không khép được. Tối đó mẹ còn nói, tài sản lớn nhất cuộc đời mẹ là hai anh em Chi Nga. Thực ra bài diễn văn đó viết dưới sự chỉ điểm của Chi Nga mới có thể hay như vậy. Nhưng phần trình bày đầy xúc động của ông anh trai khiến Chi Nga không khỏi kinh ngạc. Cô đã thấy được thấp thoáng trong cơ thể nhỏ bé kia là hình bóng một ông chủ doanh nghiệp thành đạt sau này.
Chương 10: Mùa hè đến
Kỳ học kết thúc, cả ba mẹ con cùng được nghỉ, trường mẹ tổ chức đi Sầm Sơn ngay sau ngày kết thúc năm học cũ như điểm nhấn bắt đầu cho một mua hè mới.
Bố xin nghỉ phép để tham dự với cả nhà. Người phấn khích nhất có lẽ là Chi Nga. Bởi vì dù cô là một con vịt cạn nhưng cô luôn thích biển. Và điều quan trọng nữa là Sầm Sơn rất gần nơi anh ấy ở.
Ngôi nhà sau này của mẹ con anh chỉ cách bờ biển Sầm Sơn mười bảy cây số. Biết rằng thời gian ba ngày ở Sầm Sơn và dưới sự quản thúc của bố mẹ thì Chi Nga chẳng thể trốn ra ngoài nhìn trộm anh một cái được. Mà có trốn được cũng biết anh ở đâu mà tìm? Ngôi nhà mà Chi Nga từng đến thăm anh và mẹ phải bảy năm nữa anh mới chuyển tới. Còn trước đó chỉ biết anh sống ở thành phố Thanh Hóa, cụ thể chỗ nào thì cô không rõ. Nhưng cái ý nghĩ chỉ cần ở gần anh thêm một chút cũng đủ khiến cô vui vẻ rồi.
Xe vừa tới khách sạn, mọi người chia chìa khóa phòng cho nhau. Các thầy cô giáo trẻ chưa lập gia đình thì cứ ba người cùng giới một phòng, còn hộ gia đình thì mỗi gia đình một phòng. Đi hơn năm tiếng đồng hồ nên đa phần mọi người đều mệt mỏi, nhưng cũng có vài người hứng trí bừng bừng muốn đi xem biển ngay, trong số đó có Chi Nga.
Mẹ say xe nên bố ở lại chăm sóc mẹ, dặn chồng dì út để ý đến hai anh em Chi Nga và Kha (Dì út và mẹ dạy cùng trường). Vậy là nhóm đi ra biển chơi trước có năm người lớn và sáu đứa trẻ con.
Chồng dì út mỗi tay dắt một đứa, nhưng vừa đến biển anh trai đã rời tay chú út, thích thú hét ầm ĩ và chạy xuống biển. Cũng dễ hiểu thôi, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy biển. Chồng dì út sợ Kha lạc nên dặn Chi Nga đứng im một chỗ để đuổi theo. Thực ra theo trí nhớ của Chi Nga, trong lần du lịch này người bị lạc là Chi Nga chứ không phải
là anh trai. Chi Nga nhớ lần du lịch này cô bị lạc, nhưng sau đó có người tốt bụng đưa cô tới trạm thông tin liên lạc nên mới tìm được bố mẹ. Nhưng bây giờ thì cô lạc làm sao được nữa?
Đang định hạ mông ngồi xuống thì một cái bóng lướt qua trước mặt cô. Bãi tắm lúc hơn hai giờ chiều, rất nắng nên không đông người lắm, Chi Nga dễ dàng dõi mắt nhìn theo cái bóng đằng sau của một thằng nhóc cao hơn cô có một cái đầu. Ấn tượng trong đầu Chi Nga là: thằng nhóc này có cái đầu to dễ sợ. Chi Nga cười, ngồi dưới ô che nghịch cát. Nắng như vầy cô sợ rằng sẽ làm hỏng làn da của mình, đợi bớt nắng sẽ xuống nghịch nước. Chồng dì út mấy lần nhìn lên thấy Chi Nga ngồi yên một chỗ nghịch cát nên yên tâm chơi đùa với những người khác.
Hơn một tiếng sau, đã bớt nắng, số người tới bãi biển đông lên nhiều. Chi Nga đắp lâu đài cát chán thì ngẩng đầu lên ngắm người. Ngắm người đẹp là thói quen xấu của Chi Nga và Quang. Nhớ khi ở chung, thỉnh thoảng hai người lại xuống dưới tầng một chung cư uống trà đá và ngắm những cô nàng mặc quần sóc áo thun vừa đi tập thể dục về. Không chỉ ngắm cả hai còn ồn ào bàn luận cô nào xinh hơn, cô nào chân dài hơn, cô nào đùi to, cô nào vai đô…
Chính vì Chi Nga rất thoải mái với Quang trong việc ngắm gái cho nên anh ấy luôn phải im lặng mỗi lần thấy cô miệng không khép lại được khi ngắm giai. Thỉnh thoảng anh cũng tủi thân mà nói: bạn gái với vợ người khác ghen lồng lộn nếu thấy chồng ngắm gái, còn em thấy anh ngắm gái thì còn ngắm hăng hơn, đã thế anh lại còn không được lên tiếng nếu em ngắm giai. Chi Nga buồn cười lắm nhưng giả