🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Thợ Săn Bóng Tối Ebooks Nhóm Zalo Dành t ng Antonio. Con trai và là t t c c a tôi. Phúc Âm Luca, chương 8, trang 29 – 30 “Qu nhiên, Đ c Jesus đã truy n cho tà linh ô u ra kh i người đàn ông đó. Đã b y lâu ác qu chi m lĩnh ông, dù b trói l i b ng xi ng xích và gông cùm nh ng ông v n phá tan và b qu d t i s ng nh ng n i hoang v ng. Đ c Jesus h i: ‘Tên ông là gì?’ Ông th a: ‘Đ o binh,’ vì r t nhi u qu đã nh p vào ông.” Shakespeare, Vua Lia. “V i các v th n, chúng ta ch ng khác nào nh ng con ru i trong tay c a lũ tr tinh quái. H gi t chúng ta ch vì vui thú.” M đ u Thợ săn bóng tối Chúng ta sinh ra trên đ i, r i ch t đi và lãng quên. Chuy n x y ra v i anh cũng v y. Anh được sinh ra l n th hai, nh ng trước đó anh đã ph i ch t. Giá c a nó là lãng quên mình là ai. Tôi không t n t i, anh v n ti p t c nh c l i đi u y vì đó là s th t duy nh t mà anh bi t. Viên đ n xuyên th ng thái dương đã mang theo c quá kh và danh tính c a anh. Nh ng nó không h y ho i trí nh t ng th và vùng ngôn ng , và th t l là anh nói được nhi u th ti ng khác nhau. Năng khi u đ c bi t v ngôn ng là đi u duy nh t anh ch c ch n v b n thân. Khi đó, Praha, m t đêm đang n m trên giường b nh ch khám phá ra mình là ai, anh t nh gi c và th y bên đ u giường là m t người đàn ông có dáng v hòa nhã, tóc đen r ngôi l ch và khuôn m t c a m t c u thi u niên. C u y m m cười v i anh và nói đúng m t câu. “Tôi bi t anh là ai.” Câu nói đó đáng l có th gi i phóng cho anh thì hóa ra nó ch là khúc d o đ u cho m t bí n m i, vì đúng lúc y người đàn ông m c đ s m màu đ a cho anh hai phong bao dán kín. C u ta gi i thích v i anh r ng m t phong bao có ch a t m séc tr giá hai mươi ngàn euro và m t cu n h chi u mang tên gi , thi u m i nh. Còn trong phong bao kia là s th t. C u ta cho anh tho i mái th i gian đ quy t đ nh. Vì hi u h t v mình không ph i lúc nào cũng t t, anh th m chí còn được trao c h i th hai. “Hãy nghĩ cho k ,” c u ta khuyên anh. “Bao nhiêu người khao khát được nh anh? Bao nhiêu người mu n ch ng m t trí nh s xóa đi mãi mãi m i sai l m, th t b i hay đau đ n trong quá kh đ b t đ u l i t đ u, b t c n i đâu mà h thích? N u anh ch n cu c s ng này, hãy v t b phong bao còn l i và đ ng m nó ra, hãy nghe tôi.” Đ giúp anh quy t đ nh d dàng h n, c u ta ti t l r ng ngoài kia không có ai tìm ki m cũng nh ch đ i anh. Vì anh ch ng có tình thương, cũng ch ng có gia đình. R i c u ta b đi, mang theo nh ng bí m t c a anh. Anh thì đó quan sát hai cái phong bao trong su t ph n đêm còn l i và c nh ng ngày sau đ y. Đi u gì đó mách b o anh r ng xét cho cùng người đàn ông y đã bi t đi u anh s ch n. V n đ là chính anh l i không rõ. L i đ ngh l lùng đó ng ý r ng anh s không thích n i dung c a phong bao th hai. “Tôi không bi t mình là ai.” Anh nh c l i, nh ng đã s m hi u m t ph n con người mình: anh không th s ng n t ph n đ i còn l i v i m i nghi ng đó. B i v y, t i hôm trước khi xu t vi n, anh đã vò nát cái phong bì đ ng t m séc và cu n h chi u mang danh tính gi m o đ không th đ i ý. R i anh m cái phong bao s ti t l m i bí m t. Trong đó có m t vé tàu t i Roma, m t ít ti n và đ a ch c a m t nhà th . Thánh Luigi dei Francesi. Anh đã m t tr n m t ngày đ t i đó. Anh ng i xu ng m t trong nh ng dãy gh dưới cùng trong gian chính c a tuy t tác y – m t s t ng hòa hoàn h o gi a phong cách Ph c h ng và Baroc – và đó hàng gi li n. Khách du l ch tràn ng p giáo đường, đ m chìm trong ngh thu t thu hút và không đ ý t i s hi n di n c a anh. Ngay c anh cũng r t đ i ng c nhiên khi nh ng th xung quanh mình l i đ p đ n th . Trong s nh ng ki n th c m i m mà b nh tinh khôi c a anh nuôi dưỡng, ki n th c v các tác ph m ngh thu t đang quanh đây s không d phai nhòa, anh ch c ch n nh v y. Nh ng anh v n ch a bi t chúng liên quan gì đ n mình. Khi tr i x m t i, nh ng đoàn du khách b t đ u r i kh i nhà th , ch y tr n m t c n dông đang t i, còn anh n mình trong m t phòng x ng t i. Anh không bi t ch nào khác đ đi. Nh ng cánh c a đã cài then, đèn t t, ch còn n n c u nguy n soi t không gian. Bên ngoài, m a đã b t đ u r i. Ti ng đì đùng c a mây đen làm rung chuy n không khí bên trong giáo đường. Và khi y m t gi ng nói âm vang c t lên. “L i đây mà xem, Marcus.” Hóa ra đó là tên anh. Nghe người ta g i tên, anh không th y hi u ng nh mong đ i. Đó ch là m t âm thanh nh bao âm thanh khác, ch ng có gì thân quen. Marcus ra kh i ch n n p và b t đ u tìm ki m người đàn ông anh g p duy nh t m t l n Praha. Anh thoáng th y c u ta phía bên kia m t cây c t: trước m t gian th . C u ta đang đ ng quay l ng và b t đ ng. “Tôi là ai?” Người đàn ông không tr l i. C u ta ti p t c nhìn v phía trước: trên tường c a gian th nh có ba b c tranh l n. “Caravaggio phác h a nh ng b c v này trong kho ng t năm 1999 đ n 1602. Linh ng, L i n g i và Cu c t đ o c a Thánh Matteo. B c tranh tôi thích nh t chính là b c cu i cùng.” c u ta ch vào b c bên ph i. R i c u ta quay l i phía Marcus: “Theo l ch s c a Thiên Chúa giáo, Thánh Matteo – tông đ và người truy n giáo – đã b sát h i.” Trong b c tranh, v thánh n m sõng soài dưới m t đ t trong khi k sát nhân đang vung gươm trước m t ông, s n sàng hành quy t. Xung quanh, nh ng người hi n di n kinh hoàng tr n ch y đi u s p x y ra, nhường ch cho cái ác tác yêu tác quái. Thánh Matteo, thay vì tr n ch y s ph n, ông dang tay ch đ i nhát gươm s ban t ng cho ông cu c t đ o và cùng v i đó là s linh thiêng b t di t. “Caravaggio là m t k ch i b i phóng túng, ông ta thường lui t i n i t i t và đ i b i nh t Roma và đ th c hi n nh ng tác ph m c a mình, ông ta thường l y c m h ng t nh ng gì nhìn th y trên đường ph . Trong trường h p này là s b o l c. Vì v y, anh hãy c tưởng tượng khi không có gì thiêng liêng hay c u r i trong c nh tượng này, hãy th hình dung nó v i nh ng con người bình thường… Gi anh th y gì?” Marcus nghĩ m t lúc. “M t v gi t người.” Người kia g t đ u ch m rãi, r i nói: “Có k đã b n vào đ u anh trong m t phòng khách s n Praha”. Ti ng m a m i lúc m t d d i, c ng thêm c hi u ng âm vang c a nhà th . Marcus nghĩ r ng người đàn ông rõ ràng có ý đ khi cho anh xem b c tranh đó: khi n anh t h i mình có th là ai trong c nh tượng y. N n nhân hay tên đ t ? “Nh ng người khác nhìn th y trong b c tranh này s c u r i, nh ng tôi ch nhìn th y m i cái ác.” Marcus nói. “T i sao v y?” Trong lúc m t tia ch p làm lóe sáng nh ng ô kính màu, người đàn ông m m cười. “Tôi tên là Clemente. Chúng ta là linh m c.” Ti t l làm Marcus bàng hoàng t n tâm can. “M t ph n trong con người anh – th anh đã lãng quên – có th phát hi n ra nh ng d u hi u c a cái ác. Nh ng đi u b t thường.” Marcus không th tin mình l i s h u m t tài năng nh v y. T i lúc đó, Clemente đ t m t tay lên vai anh. “Có m t n i mà đó, th gi i ánh sáng ti p xúc v i th gi i bóng t i. Và đó, x y ra m i vi c trong vùng đ t nhá nhem m i th tan ra, l n l n, m h . Anh là m t người canh gác có nhi m v b o v biên gi i đó. Vì thi tho ng cũng có th l t được qua. Nhi m v c a anh là t ng kh nó tr l i bóng t i.” V linh m c đ âm thanh c a câu nói hòa vào ti ng m ào c a c n bão. “Nhi u năm trước đây, anh đã tuyên th : không ai được bi t đ n s t n t i c a anh. Không bao gi . Anh ch có th nói mình là ai trong kho ng th i gian gi a tia ch p và ti ng s m.” Trong kho ng th i gian gi a tia ch p và ti ng s m… “Tôi là ai?” Marcus c đ hi u. “Đ i di n cu i cùng c a m t nhi m v thiêng liêng. M t linh m c ân gi i. Anh đã quên th gi i, và c th gi i cũng lãng quên các anh. Nh ng, đã có l n, người ta g i các anh là th săn bóng t i.” Vatican là qu c gia nh nh t trên th gi i. Ch a đ y n a cây s vuông, n m chính gi a trung tâm c a Roma. Lãnh đ a c a nó tr i dài phía sau Vương cung thánh đường Thánh Pietro. Biên gi i c a qu c gia được b o v b i m t b c tường thành v ng ch c. X a kia toàn b Thành ph Vĩnh h ng thu c v Giáo hoàng. Nh ng t khi Roma tr thành m t ph n c a Vương qu c Italia m i khai sinh, năm 1870, Giáo hoàng lùi v bên trong ph n lãnh th l t th m đó và ti p t c th c thi quy n l c c a mình. Là m t qu c gia t tr , Vatican có lãnh th , dân t c và b máy chính quy n riêng. Công dân c a h g m gi i tu sĩ – nh ng người đã th trước Chúa – và dân thường. M t s s ng bên trong thành, s khác bên ngoài, trên lãnh th c a Italia, và m i ngày h l i t t t t i ch làm hay đ n m t trong r t nhi u văn phòng và c quan b , thông qua m t trong năm cánh c a ra vào. Bên trong thành có đ h t ng c s và d ch v . M t siêu th , m t b u đi n, m t b nh vi n nh , m t hi u thu c, m t tòa án phán x theo lu t giáo h i và m t nhà máy đi n nh . Th m chí có c m t sân bay tr c thăng và m t nhà ga, nh ng ch đ ph c v cho vi c di chuy n c a Giáo hoàng. Ngôn ng chính th c là ti ng Latin. Bên c nh Vương cung thánh đường, dinh th c a Giáo hoàng và các tòa nhà c a chính ph , không gian c a thành ph nh còn có nh ng khu vườn mênh mông và b o tàng Vatican, n i h ng ngày đón t i hàng ngàn du khách t kh p n i trên th gi i. K t thúc chuy n tham quan, h ng a m t lên tr i chiêm ngưỡng mái vòm tuy t di u c a Nhà nguy n Sistina v i b c tranh tường Phán quy t cu i cùng c a Michelangelo. Chính đó là n i phát báo đ ng. Vào kho ng 16 gi , hai ti ng trước gi đóng c a chính th c c a các b o tàng, lính gác b t đ u l ch s đu i khéo du khách mà không gi i thích gì. Đúng lúc đó, trong ph n còn l i c a ti u qu c gia, nh ng người không ph i tu sĩ được yêu c u tr v n i c a mình trong hay ngoài thành. Nh ng người s ng bên trong không th ra kh i nhà cho t i khi có m nh l nh m i. Yêu c u này được áp d ng v i c gi i tu sĩ, h được m i tr v t gia ho c lui v r t nhi u nh ng tu vi n trong thành. Đ i v binh Th y Sĩ – quân đ i c a Giáo hoàng v i nh ng thành viên được tuy n m ch các bang Th y Sĩ theo đ o Thiên chúa giáo t năm 1506 – nh n l nh phong t a m i l i vào thành ph , b t đ u t c ng chính Thánh Anna. Đường dây đi n tho i tr c ti p b ng t và tín hi u di đ ng b c m. Vào h i 18 gi ngày mùa đông giá bu t đó, thành trì hoàn toàn b cô l p v i ph n còn l i c a th gi i. N i b t xu t, ngo i b t nh p. Không ai ngo i tr hai con người đang băng qua sân Thánh Damaso và hành lang Raffaello trong đêm t i. Nhà máy đi n đã ng ng cung c p năng lượng cho toàn b khu v c vườn tược r ng l n. Ti ng bước chân c a h âm vang trong s tĩnh l ng tuy t đ i. “Ph i kh n trương lên, chúng ta ch có ba mươi phút.” Clemente nói. Marcus ý th c r ng vi c cách ly không th kéo dài lâu, n u không ai đó bên ngoài s n y sinh nghi ng . Theo nh ng gì c u b n truy n đ t l i, h đã s m chu n b m t phiên b n cho gi i truy n thông: lý do chính th c c a vi c cách ly đó là m t cu c t p dượt cho k ho ch s tán m i trong trường h p nguy hi m. Còn lý do th c s ph i hoàn toàn được b o m t. Hai th y tu b t đèn pin đ chui vào nh ng khu vườn. Chúng r ng hai mươi ba hecta, chi m m t n a toàn b di n tích lãnh th c a Vatican, được chia thành khu vườn c a Ý, c a Anh và c a Pháp, t p h p nh ng loài th c v t đ n t m i n i trên th gi i. Chúng là ni m t hào c a m i Giáo hoàng. R t nhi u v đã bách b , ng i thi n và c u nguy n gi a nh ng tán cây đó. Marcus và Clemente băng qua nh ng con l hai bên là hàng rào hoàng dương, được nh ng người th làm vườn t o hình hoàn h o ch ng khác nào nh ng tác ph m điêu kh c b ng đá c m th ch. H di chuy n dưới nh ng tán c l n và nh ng cây thanh yên Liban, trong âm thanh c a hàng trăm đài phun nước trang trí trong khu vườn. H bước vào vườn h ng c a Giovanni XXIII, n i nh ng bông h ng mang tên c a chính v Giáo hoàng này n r vào mùa xuân. Bên ngoài b c tường thành cao l n là giao thông n ã c a Roma. Nh ng, phía bên trong là s yên và tĩnh l ng tuy t đ i. Th nh ng, nó không h yên bình, Marcus nh n đ nh. Ít nh t là không còn nh th n a. Nó đã b h y ho i b i chuy n x y ra vào tr a hôm đó, khi h phát hi n ra v vi c. T i ch mà hai linh m c ân gi i đang hướng t i, khung c nh thiên nhiên không được chăm chút nh ph n còn l i c a khu vườn. Qu th c, bên trong lá ph i xanh có m t n i mà đó, cây c i có th t do phát tri n. M t khu r ng r ng hai hecta. Công vi c duy nh t mà h ti n hành đ nh kỳ là thu lượm cành khô. Và đó cũng là vi c mà th làm vườn – người g i báo đ ng – khi y đang chu n b làm. Marcus và Clemente trèo lên m t ng n đ i. Khi t i đ nh, h r i đèn vào thung lũng nh phía dưới, chính gi a c nh binh – l c lượng c nh sát c a Vatican – đã khoanh m t vùng nh b ng dây màu vàng. H đã ti n hành đi u tra v vi c và hoàn t t m i công đo n kh o sát, r i nh n l nh r i kh i hi n trường. Marcus ti n t i g n biên gi i có d i ngăn cách và r i đèn pin. M t thân người. Tr n tru ng. Nó làm anh nh ngay đ n Tượng bán thân Belvedere, b c tượng Hercule kh ng l và què c t, được b o qu n trong chính nh ng b o tàng Vatican và cũng là ngu n c m h ng c a Michelangelo. Nh ng ch ng có gì thi v trong nh ng ph n còn l i c a người ph n kh n kh đã ph i gánh ch u hành đ ng súc sinh đó. K nào đó đã ch t r i đ u, tay và chân c a bà ta. Chúng cách đó vài mét, vương vãi cùng b qu n áo s m màu, t t i. “Có bi t là ai không?”. “M t bà s .” Clemente tr l i. “Có m t tu vi n kín không l n l m phía bên kia khu r ng,” c u ta v a nói v a ch v phía trước. “Danh tính c a bà ta v n còn bí n, đó là m t trong s nh ng lu t l c a dòng tu mà bà ta tham gia. Nh ng tôi tin r ng t i nước này cũng ch ng khác gì.” Marcus cúi xu ng đ t đ quan sát thi th k h n. Da th t tr ng tinh, b ng c lép và vùng kín b ph i bày m t cách lõa l . Tóc vàng ng n cũn c n trước kia b m ng che kín gi l ra trên cái đ u b c t lìa. Đôi m t xanh bi c, ngước lên tr i nh đang c u nguy n. Bà là ai? V linh m c ân gi i h i bà ta qua ánh m t. T i sao l i có s ph n t i t h n c cái ch t: ch t mà không có tên. Ai đã khi n bà ta ra nông n i này? “Thi tho ng, nh ng bà s thường d o b trong r ng,” Clemente ti p t c. “ đây ch ng có ai lai vãng, và h có th c u nguy n trong yên bình.” N n nhân đã ch n tu kín, Marcus th m nghĩ. Bà ta tr thành tu sĩ đ tránh xa nhân lo i, cùng v i nh ng n tu khác. Ch ng ai có th nhìn th y m t bà. Th mà gi đây bà ta l i tr thành màn trình di n ghê t m cho s ác đ c c a k nào đó. “Khó có th hi u được s l a ch n c a nh ng n tu sĩ này, r t nhi u người nghĩ r ng h có th đi làm phước cho m i người thay vì giam mình gi a nh ng b c tường c a tu vi n.” Clemente kh ng đ nh, c nh th c u ta đ c được nh ng suy nghĩ c a anh. “Nh ng bà tôi thường nói r ng: Cháu không bi t nh ng bà s này đã bao l n c u v t th gi i b ng nh ng l i c u nguy n c a h đâu.” Marcus không bi t có nên tin hay không. V i nh ng gì anh bi t, trước m t cái ch t nh đây, không th nói r ng th gi i đã được an lành. “Hàng th k nay, đây ch a bao gi x y ra m t vi c nào tương t nh th ,” c u b n b sung. “Chúng ta không được chu n b . C nh binh s ti n hành đi u tra bên trong, nh ng h không có phương ti n đ x lý m t trường h p nh v y. B i th ch ng có bác sĩ pháp y hay c nh sát khoa h c hình s nào. Ch ng có khám nghi m t thi, phân tích d u vân tay hay ADN.” Marcus quay l i nhìn c u ta. “V y t i sao l i không đ ngh s giúp đ c a gi i ch c trách Ý?” Theo hi p ước g n k t hai qu c gia, Vatican có th c u vi n t i c nh sát Ý trong trường h p c n thi t. Nh ng người ta ch c n h tr đ ki m soát vô s nh ng tín đ hành hương đ v Vương cung thánh đường ho c đ ngăn ch n nh ng v ph m t i l t v t x y ra qu ng trường đ i di n. C nh sát Ý không có quy n tài phán phía bên kia b c thang d n t i l i vào nhà th Thánh Pietro. N u không có yêu c u đ c bi t. “Đi u đó s không x y ra, h đã quy t đ nh v y.” Clemente kh ng đ nh. “Làm sao tôi có th đi u tra phía bên trong Vatican mà không ai nh n ra tôi, hay t i t h n, phát hi n ra tôi là ai?” “Qu th c anh s không th làm được. Dù đó là ai thì h n cũng t bên ngoài vào.” Marcus không hi u. “Làm sao c u bi t được?” “Chúng tôi bi t m t h n.” Câu tr l i làm Marcus ng c nhiên. “Thi th đã đây được ít nh t tám, chín ti ng,” Clemente ti p t c. “Vào sáng s m hôm nay, camera an ninh đã ghi được hình c a m t k tình nghi l n v n trong khu vườn. H n ta m c đ ph c v , nh ng người ta phát hi n có m t b đã b đánh c p.” “T i sao l i là h n?” “Anh t nhìn xem.” Clemente đ a anh b n in c a m t hình nh trong máy quay. M t người đàn ông m c b đ th làm vườn, m t ph n khuôn m t b che khu t b i chi c mũ lưỡi trai. Người Kavkaz, khó xác đ nh tu i tác nh ng ch c ch n ngoài năm mươi. H n mang theo mình m t cái túi khoác vai màu xám, phía dưới đáy thoáng th y m t v t t i màu. “C nh binh ch c ch n r ng trong đó có m t cái rìu nh ho c m t v t tương t nh th . H n h n v a m i dùng nó, v t mà anh nhìn th y có th là máu.” “T i sao l i là m t cái rìu?” “Vì đó là vũ khí duy nh t có th tìm th y đây. Người ta đã lo i tr trường h p h n có th mang th gì đó t bên ngoài vào, thoát được hàng rào an ninh, lính canh và máy dò kim lo i.” “Nh ng h n đã mang nó theo đ xóa d u v t, trong trường h p c nh binh có th c u vi n c nh sát Ý.” “ l i ra đ n gi n h n r t nhi u, không b ki m soát. H n n a, đ đi ra mà không b ai chú ý ch c n hòa mình vào dòng người hành hương ho c du khách.” “M t cái rìu làm vườn…” “H v n đang ki m tra xem còn thi u th gì không.” Marcus quan sát thêm l n n a nh ng ph n thi th c a n n nhân. Vô th c, m t tay anh n m ch t chi c m đay đeo c v i hình Thánh Michele Arcangelo đang vung lưỡi gươm l a. Người b o h c a nh ng linh m c ân gi i. “Chúng ta ph i đi thôi.” Clemente kh ng đ nh. “H t gi r i.” Đúng lúc đó, m t ti ng xào x c ch y d c khu r ng. Nó đang ti n v phía h . Marcus ngước m t lên, th y m t đ i quân bóng đen ló ra t đêm t i và đang ti n đ n. M t vài người c m n n trong tay. Dưới qu ng sáng y u t c a nh ng đ m l a, anh nh n ra m t nhóm người trùm kín đ u. H mang m ng xám che m t. “Nh ng n tu cùng dòng v i bà ta.” Clemente nói. “H t i đ đ a bà ta đi.” Khi s ng, ch có h m i bi t v ngoài c a bà ta. Khi ch t h cũng chính là nh ng người duy nh t có th chăm sóc cho thi th c a bà y. Đó là lu t. Clemente và Marcus lùi bước đ tr l i hi n trường. Và th là nh ng bà s đ ng l ng yên quanh nh ng ph n thi th t i nghi p. Ai cũng bi t vi c ph i làm. M t vài người tr i v i tr ng, s khác nh t t dưới đ t nh ng ph n thi th . Ch b y gi Marcus m i nh n ra âm thanh. M t ti ng thì thào phát ra t sau l p m ng che m t. M t câu kinh. H đang c u nguy n b ng ti ng Latin. Clemente tóm l y tay anh kéo đi. Nh ng đúng lúc Marcus đang đ nh theo c u ta, thì m t trong s nh ng bà s bước l i g n anh. Và anh nghe th y rõ m n m t. “Hic est diabolus.” Qu d đang đây. PH N M T Đứa trẻ muối 1 M t Roma l nh l o trong đêm dưới bước chân c a Clemente. Ch ng ai nghĩ r ng người đàn ông m c áo s m màu đang t a người vào bao l n b ng đá trên sân thượng Pincio là m t th y tu. Tr i dài trước m t anh là nh ng tòa nhà và mái vòm n i ng tr Vương cung thánh đường c a Thánh Pietro. M t khung c nh hùng vĩ, b t bi n trong hàng th k , n i tích t m t cu c s ng nh bé và t m b . Clemente yên đó chiêm ngưỡng thành ph , không đ ý t i ti ng bước chân đang l i g n phía sau anh. “Th nào, đáp án là gì?” c u ta c t ti ng h i trước khi Marcus t i g n. H ch có m t mình. “Ch ng gì c .” Clemente g t gù, không có v gì ng c nhiên, r i quay l i quan sát v linh m c ân gi i. Marcus có v m t m i, râu m c dài vài ngày ch a c o. “Đ n hôm nay đã tròn m t năm r i.” Clemente im l ng trong giây lát, nheo nheo m t. C u ta hi u anh đang nói t i đi u gì: đã m t năm k t khi thi th b c t r i c a bà s được tìm th y trong vườn Vatican. Su t c quãng th i gian đó, nh ng cu c đi u tra c a linh m c ân gi i không đem l i k t qu gì. Không phương hướng, không manh m i, cũng ch ng có k tình nghi. Không gì c . “Anh có ý đ nh đ u hàng không?” C u ta h i anh. “T i sao, tôi có th ?” Marcus đáp b ng gi ng oán trách. Câu chuy n đó đã làm anh r t v t v . Cu c truy tìm gã đàn ông trong khuôn hình c a camera an ninh – người Kavkaz, ngoài năm mươi tu i – không có k t qu . “Không ai nh n ra h n, không ai t ng th y h n. Đi u làm tôi b c nh t là chúng ta th y m t h n.” Anh ng ng m t lúc và nhìn ch m ch m vào c u b n. “Chúng ta ph i ki m tra l i nh ng người không ph i tu sĩ đang làm vi c t i Vatican. Và n u không phát hi n ra đi u gì, chúng ta ph i chuy n hướng sang nh ng tu sĩ.” “Ch ng ai trong s h kh p v i t m hình, vì sao ph i m t th i gian?” “Ai dám ch c r ng tên sát nhân không có ch d a bên trong? K nào đó che gi u h n?” Marcus không ch u yên. “Đáp án n m trong thành: đó chính là n i tôi nên đi u tra.” “Anh bi t s g p tr ng i mà. Không th làm vi c đó vì lý do b o m t.” Marcus bi t r ng lý do b o m t đó ch là m t cái c . Đ n gi n h s r ng n u anh nhúng mũi vào chuy n c a h , anh có th khám phá ra c vi c không liên quan gì đ n câu chuy n đó. “Tôi ch quan tâm đ n vi c tóm được tên sát nhân.” Anh đ ng ch n trước m t Clemente. “C u ph i thuy t ph c văn phòng Tòa Giám m c g b c n tr .” Ngay l p t c Clemente xua tay t ch i l i đ xu t nh th đó là m t đi u ngu ng c. “Tôi còn ch ng bi t ai có quy n làm vi c đó.” Phía dưới h , hàng đoàn du khách băng qua qu ng trường Popolo trong chuy n tham quan nh ng công trình tuy t đ p c a thành ph vào bu i t i. Không rõ h có bi t r ng ngay đó t ng có m t cây óc chó, dưới g c chôn thi th hoàng đ Nerone, tên quái v t – theo k thù đ m đ t – đã ra l nh đ t cháy Roma vào năm 64 sau Công nguyên. Nh ng người La Mã tin r ng n i đó b qu ám. Vì th , vào kho ng năm 1000, Giáo hoàng Pasquale II đã h l nh đ t cây óc chó cùng v i hài c t b khai qu t c a v hoàng đ . R i người ta xây d ng nhà th Thánh Maria del Popolo, n i v n còn l u gi trong đi n th chính nh ng hình ch m n i kh c h a c nh Giáo hoàng ch t cây Nerone. Đây là Roma, Marcus th m nghĩ. M t n i mà m i s th t được làm sáng t l i n ch a m t bí m t. Và t t c b che đ y b i truy n thuy t. Vì th ch ng ai có th th c s bi t được đi u gì n m phía sau m i vi c. T t c đ không nh hưởng đ n tâm trí c a con người quá nhi u. Nh ng sinh v t nh bé và vô nghĩa không h hay bi t cu c chi n đang ti p di n th m l ng xung quanh h . “Chúng ta nên b t đ u cân nh c tình hu ng ch a bao gi g p ph i.” Clemente nói. Nh ng Marcus không ch p nh n đ u hàng nh th . “Dù là ai đi chăng n a, h n cũng bi t đường đi l i l i trong thành. Sau khi đã nghiên c u đ a đi m, quy trình ki m soát, h n đã lách được các bi n pháp an ninh.” Đi u mà h n làm v i bà s đó quá tàn ác và thú tính. Nh ng cách h n dàn d ng n ch a m t logic, m t k ho ch. “Tôi đã hi u m t vi c,” Marcus kh ng đ nh m t cách ch c ch n. “Vi c l a ch n đ a đi m, ch n n n nhân, cách th c hành đ ng là m t thông đi p.” “Cho ai?” Qu d đây, Marcus nghĩ. Con qu đã vào Vatican. “Có k mu n cho m i người th y m t đi u gì đó kinh kh ng đang trú ng t i Vatican. Đó là m t minh ch ng, c u không hi u sao? Là m t th nghi m… H n bi t trước đi u s x y ra, bi t r ng không d gì tìm được l i gi i đáp nên nh ng cu c đi u tra s đ n ch b t c. Và r ng nh ng ch c s c trên cao thì b nghi ng b ng bít còn h n là làm cho ra nh vì s có nguy c ph i bày ra đi u gì đó. Có khi m t s th t nào đó đã b chôn vùi.” “S k t t i c a anh r t nghiêm tr ng, anh bi t v y ph i không?” “Nh ng c u không hi u r ng đó chính là đi u tên sát nhân mu n?” Marcus ti p t c m t cách ngoan cường. “Làm sao anh ch c được?” “H n s còn ti p t c ra tay. N u h n không hành đ ng ch ng qua là vì h n ch c n th y s nghi ng đã m c r và v sát h i m t bà s t i nghi p ch là đi u nh nh t, vì còn có nh ng bí m t kinh kh ng h n c n được gi kín.” Nh m i khi, Clemente c đ u d u. “Anh không có b ng ch ng. Đó ch là m t gi thuy t, k t qu nh ng suy lu n c a anh.” Nh ng Marcus không ch u đ u hàng. “Tôi xin c u. C u ph i đ tôi nói chuy n v i h , tôi có th thuy t ph c h .” Anh ám ch đ n t ng l p tăng l ch đ o và ra l nh cho Clemente. T ngày g p nhau, khi anh còn trên giường b nh Praha ba năm trước, m t trí nh và đ y s hãi, Clemente ch a bao gi nói d i anh. Thường thì c u y ch th i đi m thích h p đ ti t l cho anh, mà không bao gi nói d i. Vì th Marcus tin tưởng c u y. Th m chí có th nói r ng Clemente là c gia đình c a anh. Su t ba năm tr i đó, ngo i tr nh ng trường h p ngo i l hi m hoi, c u y là s i dây liên l c duy nh t c a anh v i nhân lo i. “Không ai được bi t v anh và v vi c anh làm,” c u y v n thường nói v i anh nh v y. “S t n t i c a đi u chúng ta đ i di n và s ph n c a nhi m v chúng ta được giao phó s g p nguy hi m.” Người d n đường c a anh luôn nói r ng ch c s c phía trên ch bi t anh t n t i. Duy nh t Clemente bi t m t anh. Khi Marcus h i t i sao ph i c n bí m t nh v y, c u b n đã tr l i: “Vì nh v y anh có th b o v h kh i chính h . Anh không hi u sao? N u t t c nh ng bi n pháp khác th t b i, n u nh ng rào c n tr nên vô ích, v n ph i còn ai đó đ trông ch ng. Anh chính là người b o v cu i cùng c a h ”. Và Marcus luôn t h i: n u anh đ i di n cho n c th p nh t trong thang b c đó – con người có nhi m v th m l ng, k đ y t t n t y được yêu c u ph i nhúng chàm và t v y b n chính mình – còn Clemente ch là m t k trung gian, v y thì ai trên đ nh đây? Trong ba năm đó anh đã t n tâm t n l c, c làm k trung thành trong con m t c a người – anh ch c ch n – t trên cao đánh giá vi c anh làm. Anh hy v ng r ng người đó s cho phép anh ti p c n v i tri th c cao h n, cu i cùng được g p ai đó có th gi i thích cho anh t i sao l i t o ra m t nhi m v b c b o đ n th . Và t i sao chính anh l i được ch n đ th c hi n nó. Vì m t trí nh , anh không th bi t li u đó có ph i là quy t đ nh c a mình, li u Marcus trước chuy n x y ra Praha có vai trò gì trong t t c nh ng vi c này hay không. Th nh ng, ch ng gì c . Clemente chuy n t i anh nh ng m nh l nh và nhi m v có v nh ch đ ph c v cho s khôn ngoan c n tr ng và đôi khi không th nào gi i mã n i c a Giáo h i. Nh ng sau m i nhi m v đ u th p thoáng bóng ai đó. M i khi anh c tìm hi u thêm chuy n gì, Clemente khép l i v n đ v i m t câu nói b ng gi ng kiên nh n cùng nét m t nhân t . Gi cũng v y, trên sân thượng đó, trước hào quang đang bao ph thành ph bí n, c u ta ngăn ch n yêu sách c a Marcus. “Chúng ta không được phép h i, không được phép bi t. Chúng ta ch đ n gi n ph i ph c tùng.” 2 Ba năm trước, các bác sĩ đã nói r ng anh được sinh ra l n th hai. Gi d i. Anh đã ch t, v y thôi. Và s ph n c a nh ng người ch t là bi n m t vĩnh vi n ho c b c m tù trong cu c s ng trước đó nh nh ng h n ma. Đó là nh ng gì anh c m nh n. Tôi không t n t i. S ph n c a h n ma th t đáng bu n. Nó quan sát s t n t i xám x t c a nh ng người s ng, m i kh đau c a h , trong khi h khó nh c đ ch y theo th i gian, trong khi h gi n d ch ng vì th gì c . Nó nhìn h v t l n v i nh ng v n đ mà s ph n bày ra m i ngày. Và nó ghen t v i h . M t h n ma đ y thù h n, anh t nh . Chính là mình. Vì nh ng người s ng luôn có l i th h n anh. H có m t l i thoát: h còn có th ch t. Marcus bước trên nh ng con đường nh trong khu ph c , người ta đi ngang qua anh mà ch ng nh n ra s hi n di n c a anh. Anh ch m l i gi a đám đông khách b hành. Thường thì anh ch c n lướt qua h . S va ch m t i thi u đó là th duy nh t cho anh c m giác anh còn thu c v th gi i con người. Nh ng n u anh b m ng đó, trong kho nh kh c y, h s lượm thi th c a anh trên v a hè, anh s b đ a vào nhà đ i th , và vì ch ng có ai đ n nh n xác c a anh nên h s chôn anh m t cái h vô danh. Đó là cái giá cho ch c ph n c a anh. M t nhi m v th m l ng và quên mình. Nh ng đôi khi r t khó đ ch p nh n nó. Khu Trastevere đã t lâu là trái tim c a Roma thường dân. Cách xa s uy nghi cao sang c a nh ng dinh th trong trung tâm, nó mang m t v cu n hút r t đ c bi t. S chuy n giao c a th i đ i in d u trong ki n trúc: nh ng tòa nhà Trung c đ ng bên c nh nh ng ngôi nhà th k 18, t t c hòa quy n b i l ch s . Nh ng v a hè lát đá đen – nh ng kh i đá leucite dùng đ lát đường ph Roma b t đ u t th i Giáo hoàng Sisto V – gi ng nh m t t m áo choàng nhung đen tr i dài xu ng nh ng con ph h p và ngo n ngoèo, t o cho ti ng bước chân c a khách b hành m t âm thanh khó có th tr n l n. C kính. Vì th b t c ai ngang qua n i đây đ u có c m giác nh được quay v quá kh . Marcus bước ch m l i, t i ch góc ph Renella. Trước m t anh, bi n người đ v khu ph h ng đêm ti p t c xuôi dòng m t cách vô t l theo đi u nh c và ti ng trò chuy n trong nh ng hàng quán đã làm Trastevere tr thành đi m thu hút các du khách tr tu i t c n a th gi i. Dù h có khác bi t th nào đi chăng n a, trong con m t c a Marcus cũng nh nhau c thôi. M t nhóm người M t m hai mươi tu i m c qu n soóc ng n cũn và đi tông ngang qua. Có l h b l m tưởng Roma là mùa hè vĩnh c u. Chân h tím ng t vì l nh và h ph i r o bước co ro trong nh ng chi c áo n ki u sinh viên đ i h c, ki m tìm m t quán bar đ nương náu và đ u ng có c n đ làm nóng c th . M t c p đôi t m b n mươi tu i bước ra t m t quán ăn. H nán l i trên ngưỡng c a. Cô cười, còn anh thì vòng tay ôm l y cô. Người ph n kh ng v phía sau, t a vào b vai c a người yêu. Anh ta đón nh n tín hi u và hôn cô gái. M t c u thanh niên người Bangladesh bán hoa h ng và b t l a nh m th ng t i ch h , đ ng lì đó ch đ i màn tình c m k t thúc v i hy v ng h mu n k ni m bu i h n hò đó b ng m t bông h ng, hay ch đ n gi n có nhu c u hút thu c. Ba thanh niên đi d o, tay đút túi, ngó nghiêng xung quanh. Marcus ch c ch n h đang mua ma túy. H v n còn đang đ i, nh ng t phía bên kia đường, m t gã người Maghreb đang ti n l i g n và s s m làm h hài lòng. ← Vùng B c Phi, bao g m Maroc, Algerie, Tunisie, Libi. Nh s vô hình c a mình, Marcus có được cái nhìn đ c ân v con người và nh ng y u kém c a h . Nh ng đi u này có th x y ra v i b t c khán gi chú ý nào. Tài năng c a anh – cũng là đi u đáng nguy n r a c a anh l i là cái khác. Anh nhìn th y nh ng vi c người khác không th y. Anh th y cái ác. Anh có th phát hi n ra nó trong nh ng chi ti t, trong nh ng đi u b t thường. Nh ng l h ng nh xíu trong câu chuy n c a đi u bình thường. M t h âm gi u mình trong đ ng h n t p. Chuy n đó x y ra v i anh thường xuyên. Ngay c khi không mu n anh v n s h u tài năng đó. Đ u tiên anh nhìn th y cô gái. Cô ta đi b sát b c tường, ch nh nh h n m t v t t i màu di chuy n trên v a tường bong tróc c a các tòa nhà m t chút. Cô ta đút tay vào túi áo khoác bomber và khom l ng. Cô ta cúi đ u. M t l n tóc màu h ng fuchsia che khu t khuôn m t. Đôi giày combat làm cô ta có v cao h n so v i th c t . Marcus đ ý gã đàn ông đi trước cô ch vì ông ta đi ch m và ngoái l i trông ch ng cô gái, dùng ánh m t đ ki m soát cô. Người đàn ông ch c h n ngoài ngũ tu n, m c áo choàng cashmere sáng màu, đi giày nâu, sáng bóng và đ t ti n. Dưới con m t c a dân không chuyên thì xem ra h là b con. Ông ta, m t nhà qu n lý hay hành ngh có ti ng, t i quán đ lôi cô con gái v thành niên n i lo n v nhà. Nh ng không đ n gi n nh v y. Khi t i g n m t cánh c ng, người đàn ông nán l i ch cho cô gái bước vào, nh ng r i l i có m t hành đ ng ch ng ăn nh p gì v i k ch b n c a c nh tượng đó: trước khi bước qua ngưỡng c a, ông ta nhìn ngó xung quanh đ ch c ch n r ng không có ai theo dõi h . Đi u b t thường. Cái ác l n v n trước m t anh m i ngày, và Marcus bi t r ng không có gi i pháp. Ch ng ai có th ch a được nh ng khi m khuy t c a th gi i. Và dù không thích, anh cũng h c được m t bài h c m i. Đ thoát kh i cái ác, đôi khi c n ph i ngó l nó. M t gi ng nói c t lên làm anh r i m t kh i cánh c ng đang khép l i. “C m n vì đã cho mình quá giang,” người ph n tóc vàng bước xu ng xe và nói v i cô b n đã đ a cô v . Marcus chui vào góc đ n mình k h n, và cô bước ngang qua ch anh, c m m t vào màn hình đi n tho i trong tay, còn tay kia c m túi. Marcus thường xuyên t i đó, ch đ ng m nhìn cô. H m i ch g p nhau b n l n, khi cô t Milan t i Roma đ đi u tra v cái ch t c a ch ng mình, g n ba năm trước. Marcus nh nh in t ng l i h nói v i nhau và t ng chi ti t trên khuôn m t cô. Đó là m t trong nh ng h qu c a ch ng m t trí nh : m t b nh m i c n được l p đ y. Sandra Vega là người ph n duy nh t anh liên l c trong su t quãng th i gian đó. Và cũng là người l m t duy nh t mà anh ti t l danh tính c a mình. Anh nh l i nh ng l i c a Clemente. Trong cu c s ng trước kia c a anh, Marcus đã tuyên th : không ai được bi t đ n s t n t i c a anh. V i t t c , anh là k vô hình. M t linh m c ân gi i ch có th xu t hi n trước nh ng người khác, ti t l danh tính th t c a mình trong kho ng th i gian gi a tia ch p và ti ng s m. M t kho ng ngh mong manh di n ra trong tích t c ho c vô t n, không ai có th bi t được. M i chuy n đ u có th trong th i kh c mà người ta nh n th y không khí được ti p s c b i năng lượng phi thường và ni m mong ch th p th m. Đó là kho nh kh c b p bênh và m h , khi nh ng h n ma tr l i hình hài con người. Và xu t hi n trước nh ng người s ng. Chuy n đã x y ra v i anh nh th , đúng vào lúc m t c n bão d d i, trên ngưỡng c a m t gian đ đ th . Sandra đã h i anh là ai và anh đáp: “M t linh m c”. Quá m o hi m. Anh không bi t chính xác t i sao mình l i làm v y. Ho c có th anh bi t đi u đó, nh ng ch bây gi anh m i ch u th a nh n. Anh có m t tình c m l lùng dành cho cô. Có th gì thân quen g n k t anh v i người ph n y. Anh cũng tôn tr ng cô vì cô có th b l i n i đau phía sau. Cô đã chuy n t i m t văn phòng m i và thuê m t căn h nh khu Trastevere. Cô đã có b n m i, nh ng m i quan tâm m i. Cô đã b t đ u m m cười. Marcus luôn c m th y ng c nhiên trước nh ng thay đ i. Có l b i vì v i anh đi u đó là không th . Anh bi t l trình c a Sandra, gi gi c, nh ng thói quen nh nh t c a cô. Anh bi t cô đi ch đâu, cô thích mua qu n áo ch nào, quán pizza cô thường ăn m i Ch nh t sau khi đi xem phim. Đôi lúc, nh t i hôm đó, cô v nhà r t mu n. Nh ng cô không có v ki t s c, cô ch m t: ph n còn l i có th ch p nh n được c a m t cu c s ng d d i, m t c m giác có th được xua đu i khi t m mình dưới dòng nước m và ng m t gi c th t say. Ph n d th a c a h nh phúc. Thi tho ng, vào bu i t i anh ch cô ngay dưới c a nhà, th m nghĩ s ra sao n u mình bước m t bước ra kh i bóng t i và xu t hi n trước m t cô. Li u cô có nh n ra anh. Nh ng anh ch a bao gi làm vi c đó. Cô có còn nghĩ đ n anh? Hay cô đã b anh l i, cùng v i n i đau? Ch ý nghĩ đó cũng đ làm anh đau lòng. Nh vi c dù anh có can đ m đ l i g n cô cũng ch là vô ích vì không th có tương lai. D u v y anh v n không ng ng ki m tìm cô. Anh nhìn th y cô bước vào m t tòa nhà, t nh ng ô c a s c a chi u ngh c u thang, cô đang bước lên các b c thang đ t i căn h . Cô d ng trước c a, l c trong túi tìm chìa khóa. Nh ng cánh c a m ra và m t người đàn ông xu t hi n. Sandra m m cười còn anh ta rướn người hôn cô. Marcus đã mu n r i m t, nh ng anh v n nhìn. Anh th y h bước vào nhà và cánh c a đóng l i sau l ng. Cùng v i nó khép l i c quá kh , nh ng h n ma nh anh và m i cái ác trên th gi i. Nh c trò ch i đi n t . Người đàn ông tr n tru ng, n m ph i b ng trên chi c giường đôi, ch tranh t i tranh sáng. Trong lúc ch đ i, h n ch i đi n t trên di đ ng. Ng ng tr n đ u, h n ta nh c đ u đ nhìn qua cái b ng phưỡn c a mình. “Ê này, nhanh lên ch ,” h n c nh cáo cô gái tóc màu fuchsia đang trong nhà t m tiêm m t li u heroin. R i quay l i ch i ti p. B t thình lình m t th gì đó r t m m m i r i xu ng m t. Nh ng c m giác mà cashmere đem l i cho h n ch kéo dài trong tích t c, ngay sau đó h n th y t c th . Ai đó đã n m nh cái áo choàng vào m t h n. Theo b n năng, h n khua kho ng tay chân tìm th gì đ b u víu: h n đang ch t đu i nh ng không trong nước. H n tóm l y tay c a k l m t đang vây hãm mình và c vùng v y kh i đòn t n công, nh ng dù là ai, k đó cũng kh e h n. H n mu n gào thét, nh ng ch phát ra toàn nh ng ti ng ú rin rít và nghèn ngh n. R i h n nghe th y ti ng thì th m bên tai. “Mày tin có ma ch ?” H n không th tr l i. Và dù có th đi chăng n a, h n cũng không bi t tr l i th nào. “Mày là lo i quái v t nào: ma sói hay ma cà r ng?” M t ti ng khò khè. Nh ng đi m màu nh y múa trước m t h n tr thành nh ng tia ch p sáng chói. “Tao ph i b n m t viên đ n b c hay xiên m t mũi lao b ng g t n bì qua tim mày? Mày có bi t t i sao l i là g t n bì mà không ph i m t lo i g nào khác? Vì thánh giá c a Chúa làm t g t n bì.” S c m nh c a s vô v ng là ngu n năng lượng duy nh t còn l i v i h n, vì tr ng thái ng t đã b t đ u tác đ ng lên c th h n. H n ch t nh đ n đi u mà hu n luy n viên l n đã gi i thích trong chuy n đi ngh cùng v con đ o Maldives hai năm trước. T t c nh ng l i khuyên cho tình tr ng gi m oxy huy t. Chúng ch ng giúp được gì cho h n vào lúc này, nh ng h n v n nh y nguyên. H đã r t vui v khi được l n xu ng bi n ng m nhìn nh ng r n san hô, b n tr con r t thích. Đó là m t kỳ ngh tuy t v i. “Tao mu n mày h i sinh. Nh ng trước tiên mày ph i ch t,” k l m t kh ng đ nh. Ý nghĩ t mình b ch t ng t làm h n khi p đ m. Không ph i bây gi , không ph i lúc này, h n t nh . H n ch a s n sàng. Nh ng cùng lúc đó h n b t đ u đu i d n. H n buông d n cánh tay k t n công và b t đ u khua khu ng vô đ nh trong không trung. “Tao hi u ch t là nh th nào. Ch lát n a mày s th y, t t c s ch m h t.” Tay h n r i thõng xu ng hai bên hông, gi đây h i th c a h n v a nh v a tr ng r ng. Mình mu n g i m t cú đi n tho i, h n nghĩ. Ch m t cú đi n tho i thôi. Đ nói l i vĩnh bi t. “Mày đang b t t nh. Khi t nh l i – n u t nh l i được – mày s tr v v i gia đình, b n bè c a mày và v i b t c ai mày yêu thương trong s kinh t m c a cái th gi i này. Và mày s khác. H không bao gi bi t đi u này, nh ng mày thì có. Và n u may m n, mày s quên được đêm nay, quên cô gái tr và t t c nh ng người nh cô y. Nh ng mày s không quên tao. Và tao cũng v y. Vì th hãy nghe rõ đây… Tao đang c u v t mày.” R i k l m t ch m rãi nh t ng ch m t: “Hãy s ng sao cho x ng đáng.” Gã đàn ông không c đ ng n a. “Ông ta ch t r i sao?” Cô gái tr nhìn anh t phía chân giường. Cô ta tr n tru ng và xiêu v o. Trên cánh tay còn đ y v t thâm tím c a quá nhi u nh ng mũi tiêm. “Không.” Marcus nói, đo n anh b t m áo choàng cashmere ra kh i đ u gã đàn ông. “Ông là ai?” Cô ta nheo m t nh th c nhìn cho rõ c nh tượng, trong tr ng thái say ma túy. Marcus nhìn th y m t chi c ví đ t trên t đ u giường. Anh c m l y nó và rút ra toàn b ti n. Anh đ ng d y, l i g n cô gái nh ng theo b n năng cô ta lùi l i và lo ng cho ng vì m t thăng b ng. Anh đ l y cô ta và đ t ti n vào tay cô. “Hãy đi kh i đây,” anh nghiêm kh c ra l nh. Cô gái m t m t lúc đ hi u thông đi p, đ a ánh m t m h quan sát khuôn m t c a Marcus. R i cô ta cúi xu ng nh t qu n áo và m c chúng vào khi ti n ra phía c a. Cô ta m c a nh ng trước khi r i đi, cô quay l i phía sau nh th quên th gì đó. R i cô ta ch lên m t. Marcus b t giác đ a tay lên và s th y m t ch t nh y. Máu cam. Anh b ch y máu cam khi quy t đ nh không tuân theo bài h c r ng đôi khi c n ngó l cái ác đ thoát kh i nó. “C m n.” Anh nói, c nh th chính cô ta đã c u anh ch không ph i ngược l i. “Không có gì.” 3 Đó là cu c h n l n th năm c a h . Đ n gi h đã h n hò được g n ba tu n. H quen nhau phòng t p. H đ n t n cùng m t gi . Cô nghi ng anh c tình dàn x p đ h g p g nhau, và đi u này làm cô th y vui. “Chào cô, tôi là Giorgio.” “Còn tôi là Diana.” Anh hai mươi t , h n cô ba tu i. Anh h c đ i h c và đang chu n b t t nghi p. Ngành Kinh t . Diana mê tít nh ng l n tóc xo n và đôi m t xanh lá cây c a anh. Và n cười v i hàm răng hoàn h o, ngo i tr chi c răng c a bên trái h i nhô ra m t chút. M t chi ti t n i lo n làm cô vô cùng thích thú. Vì quá hoàn h o có th gây nhàm chán. Diana bi t mình d thương. Cô không cao nh ng có ý th c gi gìn thân hình cân đ i, m t màu h t d và mái tóc đen r t đ p. Cô đã b h c t h i ph thông và là nhân viên bán hàng cho m t c a hàng nước hoa. Lương không cao, nh ng cô thích t v n cho khách hàng. H n n a bà ch c a hàng r t yêu quý cô. Nh ng đi u cô khao khát th c s là tìm được m t anh chàng t t và k t hôn. Cô có v không đòi h i quá nhi u cu c s ng. Và Giorgio có th là người phù h p. H hôn nhau vào cu c h n đ u tiên và t t nhiên có c nh ng đi u khác n a nh ng không nhi u l m. S do d r t thú v , nó làm m i th tr nên tuy t v i h n. Nh ng sáng hôm đó cô nh n được m t tin nh n. Anh qua lúc 9 gi nhé! Anh yêu em. Tin nh n ti p cho cô m t ngu n năng lượng b t ng . R t nhi u l n cô đã t h i h nh phúc là gì. Gi cô bi t r ng nó là m t đi u bí m t, không th gi i thích cho người khác. C nh th ai đó t o ra c m giác y c t đ cho b n v y. Đó là tính đ c quy n. H nh phúc c a Diana được th hi n qua t t c nh ng n cười và l i nói c a cô trong su t ngày hôm đó, nh m t ki u b nh truy n nhi m vui v . Ai bi t được li u khách hàng và đ ng nghi p c a cô c a hàng có nh n ra đi u đó. Cô ch c là có. Cô gia tăng hương v cho s ch đ i v i trái tim thi tho ng l i run r y nh c nh cô r ng cu c h n đang t i g n. Vào lúc 9 gi , khi xu ng c u thang đ t i ch Giorgio đang đ i, ni m h nh phúc đó khi không còn s ch đ i l i mang tr ng thái khác. Diana th y bi t n vì ngày hôm đó. Và n u không ph i là vì l i h a h n bí m t v tương lai, cô mu n hôm đó s không bao gi k t thúc. Cô nghĩ l i tin nh n cu i cùng c a Giorgio. Cô tr l i v i đúng m t t Vâng kèm hình m t cười. Cô không đáp l i Em yêu anh vì mu n t mình làm vi c y vào t i hôm đó. Vâng, chính anh là người phù h p đ cô có th th t lên câu y. Anh đ a cô ra bi n, Ostia, ăn t i t i m t nhà hàng nh anh đã t ng nói v i cô vào l n đ u h đi ch i cùng nhau. Dường nh c th k trôi qua k t bu i t i hôm y, c hai người không làm gì khác ngoài chuy n trò, có l h s r ng m t kho ng l ng ng n ng i có th phá h ng ý tưởng r ng h có th thành đôi. H đã u ng vang tr ng, s i b t. V i đ ng minh là h i men, Diana b t đ u g i anh nh ng tín hi u không th nh m l n. Vào kho ng 11 gi , h lên xe đ tr v Roma. M c váy nên cô h i l nh, Giorgio đã ch nh ch đ sưởi lên m c t i đa. Nh ng t gh ng i cô v n vươn người sang ch anh đ d a vào vai anh khi anh đang lái. Cô ngước m t nhìn anh và ch ng ai nói l i nào. Máy nghe nh c đang phát CD c a Sigur Rós. Nh c gót chân, cô tháo giày. T ng chi c m t kh r i b ch xu ng th m. Gi cô đã là người yêu c a anh và có th t do đ mình tho i mái h n m t chút. V n ti p t c nhìn đường, anh đ a tay vu t ve chân cô. Cô d i đ u sâu n a vào vòng tay c a anh, kh rên nhè nh . R i cô th y bàn tay c a anh l n lên phía trên d c theo qu n t t, cho đ n khi vượt qua g u váy. Cô đ m c anh làm v y, và khi nh n th y nh ng ngón tay c a anh di chuy n vào gi a, cô m nh đôi chân. Dù bên ngoài l p t t và qu n lót, anh v n có th c m nh n khao khát c a cô m nh m đ n ch ng nào. M t khép h , cô th y chi c xe gi m t c đ r i đường cái và đi vào nh ng con đường nh d n t i r ng thông l n. Diana hy v ng đi u đó s x y ra. H đi v i t c đ r t ch m trong kho ng vài trăm mét, d c theo m t con l ch y gi a hai hàng thông cao vút. Nh ng chi c lá kim ch t đ ng trên m t đường l o x o dưới l p xe. R i Giorgio r sang trái, chui vào r ng cây. D u đi khá ch m, chi c xe v n n y lên trên đường đ t. Đ tránh xóc, Diana ng i l i ngay ng n trên gh . Lát sau, Giorgio d ng xe và t t máy. C nh c cũng t t. Cô ch th y m i ti ng ro ro còn sót l i c a đ ng c và trên h t là ti ng gió th i qua nh ng tán cây. Trước đó h không th nh n ra đi u y nh ng gi cô th y nh h v a khám phá ra m t âm thanh bí n. Anh đ y chi c gh h i lùi v sau r i vòng tay ôm cô và hôn cô. Diana c m th y lưỡi anh m n tr n đôi môi. Cô đáp l i. R i anh b t đ u b n r n m nh ng cái khuy nh trên b đ twinset c a cô. Anh c i áo và tìm ki m áo lót. Anh ng ng l i giây lát, s l p v i bên ngoài g ng s t. R i anh lu n tay vào, nâng nó lên, gi i phóng m t b u ng c và nhanh tay đón l y nó. C m giác l n đ u tiên được ai đó khám phá th t đ c bi t làm sao, Diana th m nghĩ. Dâng hi n cho anh y, và cùng lúc hình dung ra nh ng gì anh y c m nh n. C m nh n s ph n khích, s ng c nhiên c a anh y. Cô vươn tay đ tháo đai l ng và c i qu n cho anh, trong khi anh tìm cách t t chi c váy cùng chi c qu n t t c a cô. H làm m i vi c mà đôi môi v n ki m tìm nhau, nh th n u thi u nh ng n hôn y, h s ng t th . Trong giây lát, Diana ngó gi trên màn hình c a b ng đ ng h , hy v ng không quá mu n, vì cô ng i r ng đi n tho i có th đ chuông b t c lúc nào n u m cô g i và s làm gián đo n nh ng phút giây cu ng nhi t. Nh ng c ch c a h càng lúc càng v i vã h n, nh ng cái vu t ve mãnh li t h n. Ch trong th i gian ng n, h đã hoàn toàn tr n tru ng, chiêm ngưỡng nhau ch trong kho nh kh c m m t gi a nh ng n hôn. Nh ng h không c n nhìn nhau, h đang h c cách tìm hi u v nhau qua nh ng giác quan khác. R i anh đ t m t tay lên má cô và cô hi u đã t i lúc. Cô r i kh i anh trong giây lát, ch c m m Giorgio s t h i t i sao, có l đang hình dung v kh năng cô đ i ý. Cô đang đ nh nói v i anh câu Em yêu anh mà cô đã ki m ch su t c ngày hôm đó. Nh ng thay vì quan tâm cô, Giorgio t t quay v phía kính ch n gió. Hành đ ng đó khi n Diana th y t ái, c nh th b ng nhiên cô không còn là m i quan tâm chính c a anh. Cô đ nh h i anh lý do, nh ng ch t d ng l i. V kinh ng c và băn khoăn hi n rõ trong ánh m t c a Giorgio. Th là c Diana cũng ngoái l i. Có ai đó đ ng trước n p ca - pô. Và h n đang chăm chú nhìn h . 4 Cú đi n tho i khi n cô lao kh i giường. Cô được l nh t i r ng thông Ostia càng nhanh càng t t, không có thêm thông tin gì khác. Trong lúc m c quân ph c m t cách v i vã và th m l ng đ không làm Max th c gi c, Sandra c t nh táo. Hi m khi cô nh n được nh ng cú đi n tho i nh th . Nh ng khi nó t i, nh th nh n được m t cú đ m đây adrenaline và s hãi trong d dày. Vì v y, t t h n nên chu n b cho tình hu ng x u nh t. Bao nhiêu hi n trường v án cô đã ch ng ki n cùng chi c máy nh? Bao nhiêu thi th đã ch đ i cô? Nh ng cái xác què c t, hèn m n hay ch đ n gi n b t đ ng trong m t t th l b ch. Nhi m v b c b o c a Sandra Vega là ghi l i hình nh cu i cùng c a h . L n này đ n lượt ai được ch p b c hình k ni m cái ch t nh ? Không d đ tìm ra đ a đi m chính xác. V n ch a th y dây th ng c nh sát dùng đ ch n nh ng người không có ph n s . Không có đèn hi u nh p nháy. Cũng ch ng th y l c lượng hay phương ti n dàn quân. Khi cô t i, ph n l n c nh sát còn đang trên đường và s xu t hi n c a h cũng ch đ di n trước m t gi i truy n thông, các nhà ch c trách, hay đ người dân c m th y an toàn h n. Qu th c, lúc đó ch có m i m t đ i tu n tra trước c a con đường d n vào r ng. Trước đó m t đo n có m t xe t i và vài chi c ô tô. V n ch a có cu c tu n hành nào cho nh ng người v a ch t. Th i gian cho màn huy đ ng l c lượng công phu ch là đang b trì hoãn. Nh ng h t i m t chi n trường đã b đánh b i. T t c nh ng người th c s c n thi t cho cu c đi u tra đã có m t, t l i trong cái nhóm s sài đó. Trước khi nh p h i v i h , Sandra rút t trong khoang ch a đ ra cái túi to đ ng d ng c và m c vào người m t b đ b o h màu tr ng có mũ đ không làm b n hi n trường, dù v n ch a hay đi u gì đang ch đ i mình. Thanh tra Crespi t i ch cô. Ông tóm t t tình hình trong v n v n m t câu. “Cô s không thích đâu.” R i h cùng bước vào r ng cây. Trước khi đ i khoa h c hình s b t tay tìm ki m b ng ch ng. Trước khi nh ng c nh sát đ ng nghi p c a cô b t đ u t h i đi u gì đã x y ra và t i sao. Trước khi nghi l c a cu c đi u tra chính th c được b t đ u, là công vi c c a cô. T t c đã đó, ch đ i. Sandra th y mình nh m t v khách đ n d ti c tr . H thì th m v i nhau, lén nhìn cô khi cô đi ngang qua, ch hy v ng cô làm xong s m đ h có th b t đ u công vi c c a mình. Hai c nh sát đang l y l i khai c a m t thanh niên ch y b , người đã phát hi n ra c nh tượng kinh hoàng trong bu i t p sáng nay, khi n h ph i t i đó. Anh ta đang ng i x m trên m t thân cây khô, hai tay ôm đ u. Sandra theo sau Crespi. S yên l ng siêu th c c a r ng thông đã b phá v b i ti ng chân h trên nh ng chi c lá kim, nh ng ch y u b i ti ng chuông nghèn ngh t c a m t chi c di đ ng. Cô ch v a đ ý đ n nó trong lúc còn đang t p trung vào hi n trường v án th p thoáng đ ng xa. Nh ng người đ ng nghi p ch khoanh vùng b ng m t d i băng tr ng đ . chính gi a n i đó có m t chi c ô tô, m i cánh c a đ u m toang. Theo quy trình, người duy nh t cho t i th i đi m đó được bước qua ranh gi i là bác sĩ pháp y. “Astolfi v a m i xác nh n h đã t vong,” thanh tra Crespi thông báo. Sandra nhìn v bác sĩ, m t người đàn ông nh bé và g y gò, đi u b vô c m. Sau khi hoàn t t công vi c c a mình, ông ta ra kh i ch d i băng, gi đang hút thu c nh m t cái máy và h ng tàn b ng tay. Nh ng ông ta v n quan sát chi c ô tô, nh th b thôi miên b i ý nghĩ nào đó. Khi Sandra và Crespi t i g n, ông ta nói mà v n không r i m t kh i hi n trường. “Đ ph c v đi u tra, tôi c n ít nh t hai t m hình cho m i v t thương.” Đúng lúc đó Sandra hi u ra đi u gì đang thu hút s chú ý c a ông bác sĩ pháp y. Ti ng chuông đi n tho i. Và cô cũng bi t ch ng ai có quy n t t âm thanh đó. Nó phát ra t bên trong chi c xe. “Đó là c a cô gái,” Crespi nói, không c n cô ph i h i. “Nó trong túi, trên gh sau.” Ai đó đã lo l ng vì cô gái không v nhà vào đêm hôm y. Và gi người đó tìm ki m cô. Ch ng ai bi t nó đã đ chuông trong bao lâu. C nh sát không th can thi p. Bu i trình di n ph i tuân theo k ch b n, v n còn quá s m cho ti t m c cu i cùng. Và cô ph i ti n hành quy trình ch p nh hi n trường v i âm thanh đ ng hành kinh hãi đó. “M t nh m hay m ?” cô h i. Câu h i ch có ý nghĩa v i nh ng người ch ng ki n hi n trường v án. Đôi khi nh ng k sát nhân, dù tàn ác nh t, cũng vu t m t cho n n nhân. Không ph i là m t c ch xót thương mà là s h th n. “M t m .” bác sĩ pháp y tr l i. Tên sát nhân đó l i mu n n n nhân trông th y mình. Đi n tho i v n ti p t c reo chuông th . Nhi m v c a Sandra là đóng khung hi n trường, trước khi th i gian và cu c truy tìm l i gi i có th làm thay đ i nó. Cô dùng chi c máy nh nh m t màn hình ngăn cách b n thân và n i kinh hoàng, gi a cô và n i đau. Nh ng v i ti ng chuông đó, m i c m xúc có nguy c tràn qua hàng rào an ninh và làm cô t n thương. Cô n mình trong công vi c thường l , trong nh ng nguyên t c đã được h c nhi u năm trước, su t quá trình hu n luy n. N u tuân th quy trình ch p nh hi n trường, cô s s m xong vi c và có th tr v nhà, chui l i vào giường cùng Max, tìm ki m h i m c a anh và v nh cái ngày mùa đông giá bu t đó ch a bao gi b t đ u. Cô l y chi c Reflex và b t đ u ch p. T toàn c nh t i chi ti t. Nh ng tia flash tan v nh nh ng con sóng b t ng trên khuôn m t c a cô gái trước khi hòa vào th ánh sáng l nh l o và th a thãi c a bình minh. Sandra lì trước n p ca - pô, nh ng sau khi ch p chi c xe được mười hai t m, cô b máy nh xu ng. Cô gái đang trân trân nhìn cô qua t m kính ch n gió. Có m t nguyên t c b t thành văn trong khóa hu n luy n c a cô. Cùng đ ng nghi p, cô c n tr ng áp d ng nó. N u xác ch t m t v n m , hãy ch p sao cho chúng không bao gi nhìn th ng vào ng kính. Là đ tránh m t hi u ng tàn nh n ch p nh thuê cho người m u đã ch t. Mình s ch p cô gái cu i cùng, Sandra t nh . Cô quy t đ nh b t đ u v i cái xác th hai. Cái xác n m cách ô tô vài mét. N m s p dưới đ t, m t chúi vào đ ng lá thông, hai tay gi ra đ ng trước. Tr n tru ng. “Đàn ông, tu i kho ng hai mươi, hai lăm.” Sandra nói vào chi c mic cài đ u, g n v i máy thu âm nhét trong túi áo b o h . “V t thương gáy do súng.” Tóc xung quanh l th ng cho th y r t rõ nh ng v t cháy, d u hi u c a vi c k sát nhân đã n súng c ly r t g n. Sandra dùng máy nh tìm ki m d u chân c a người thanh niên. Cô tìm th y hai v t trên n n đ t m. Ph n gót chân và mũi chân đ u sâu nh nhau. Anh ta không ch y mà đi b . Anh ta không ch y tr n, Sandra nghĩ. “Tên sát nhân b t c u thanh niên xu ng xe và t i sau l ng c u ta. R i h n n súng.” Đó là m t cu c hành quy t. Cô tìm th y nh ng d u v t khác. L n này là d u gi y. “D u chân gi m trên m t khu v c hình tròn.” Đó là c a tên sát nhân. Cô l n theo nh ng bước chân in trên n n đ t, theo sau chi c máy nh v n đang c n m n thu lượm nh ng khung hình s được ghi l i trong b nh s . Sandra t i ch m t cái cây. phía dưới có m t kho nh đ t nh không có lá thông. Cô miêu t đ a đi m vào máy ghi âm. “Ba mét v phía Đông – Nam: b m t đ t có d u hi u d ch chuy n. Nh th ai đó đã lau d n nó.” Chính đây m i chuy n b t đ u, cô th m nghĩ. Chính đây h n đã rình r p con m i. Cô nâng ng kính, c sao chép t m m t c a k gi t người. T ch này, xuyên qua khu r ng, có th th y rõ chi c xe c a đôi nam n mà không b phát hi n. Mày t n hưởng màn trình di n ph i không? Hay nó làm mày sôi máu? Mày đã đây bao lâu đ quan sát h ? T ch đó cô b t đ u ch p lùi l i, di chuy n d c theo m t đường chéo lý tưởng hướng th ng v phía chi c xe, tái d ng s di chuy n c a tên sát nhân. Khi tr l i ch n p ca - pô, Sandra nh n ra ánh m t c a cô gái trên gh xe v n ti p t c hướng v mình, nh th tìm ki m chính cô. M t l n n a cô tr n tránh nó, hướng s chú ý tr l i chi c xe. Cô chuy n hướng v gh sau. đó vương vãi qu n áo c a c hai n n nhân. Cô th y lòng th t l i. Cô hình dung c nh tượng đôi tình nhân đang chu n b đi ch i cùng nhau: c m xúc khi đ ng trước t qu n áo nghĩ ng i v vi c m c gì đ tr nên quy n rũ h n trong m t c a đ i phương, m t ni m vui vì người khác. H đã tr n khi b con quái v t b t qu tang, hay h n ép h ph i c i qu n áo? H n đã quan sát h ân ái hay h n xu t hi n đ ngăn h l i? Sandra xua đu i nh ng suy nghĩ đó: cô không có nhi m v ph i tìm l i gi i, vì v y cô c l y l i s t p trung. gi a đ ng qu n áo là cái túi đen n i phát ra ti ng chuông đi n tho i. R t may nó đã t m yên, nh ng s b t đ u l i s m thôi. Sandra đ y nhanh ti n đ công vi c. Chi c đi n tho i là ngu n g c c a n i đau kh . Và cô không mu n quá g n đ v t đó. C a xe m toang bên khoang hành khách đ l thi th tr n tru ng c a cô gái. Sandra ng i xu ng g n cô. “Ph n , tu i x p x hai mươi. Thi th không qu n áo.” Hai cánh tay thõng xu ng bên hông, cô gái b trói b t đ ng vào gh ng i nghiêng kho ng 120°, b ng m t s i dây th ng đ leo núi, ph n qu n quanh ch t a đ u thít l y h ng cô ta. M t con dao săn khá l n c m gi a đ ng dây r . Chuôi dao nhô lên t ph n xương c. Nó b găm m nh đ n n i không th d ch chuy n và tên sát nhân bu c ph i b l i đó, Sandra k t lu n. Chi c Reflex ch p l i dòng máu khô ch y d c b ng n n nhân xu ng th m ướt gh ng i, r i t o thành m t vùng nh trên t m th m, gi a đôi chân tr n và m t đôi giày cao gót. Đôi giày cao gót thanh l ch, Sandra th m ch a l i. Và trong đ u cô hi n lên hình nh c a m t bu i t i lãng m n. Cu i cùng, cô l y can đ m và chuy n sang ch p c n c nh khuôn m t thi th . Đ u cô gái h i nghiêng sang bên trái, tóc đen r i b i. Sandra r t mu n ch nh trang l i nh v i m t cô em gái. Cô nh n th y cô gái r t d thương, nét m t thanh tú ch có th có đ xuân thì. Và đó nh ng gi t nước m t v n ch a xóa nhòa, v n còn bóng dáng c a l p trang đi m. Nó có v được th c hi n khá t m , ch tinh t ch n tượng, nh th cô gái r t thành th o công vi c đó. Cô ta là chuyên gia th m mĩ ho c có khi làm m t c a hàng bán nước hoa, Sandra th m nghĩ. Nh ng cái mi ng l i chùng xu ng dưới m t cách thi u t nhiên. Đôi môi ph son bóng. Sandra có c m giác r t l . Có th gì đó sai sai đây, nh ng lúc này cô không phán đoán được. Cô nhoài người vào trong khoang xe đ ch p khuôn m t rõ h n. Tôn tr ng nguyên t c c a ch p nh hi n trường, cô c l a góc máy đ tránh cái nhìn tr c di n c a cô gái. Cũng b i vì cô không tài nào nhìn th ng vào đôi m t đó, và trên h t cô không mu n chúng chăm chăm vào mình. Đi n tho i b t đ u đ chuông. Trái v i nh ng gì được hu n luy n, cô c nh sát b t giác nh m m t, đ m c chi c Reflex t ch p nh ng b c hình cu i cùng. Và cô bu c ph i nghĩ t i nh ng người có m t t i hi n trường đó, dù không th c s xu t hi n. T i b và m c a cô gái đang ch đ i m t câu tr l i có th gi i thoát h kh i b a vây c a n i kinh hoàng. T i b m c a c u thanh niên có l v n ch a bi t con trai mình không v nhà vào đêm hôm đó. T i k gây ra n i đau, có l đang cách đó vài cây s , t n hưởng thú vui th m kín c a b n sát nhân – m t lo i khoái c m trước nh ng trò tàn ác – và hân hoan vì s vô hình c a chính mình. Sandra Vega đ cho chi c Reflex hoàn thành công vi c c a mình, r i chui ra kh i không gian tù túng, b c mùi nước ti u và máu c a sinh m ng còn quá tr . “H n là ai?” Đó là câu h i hi n di n trong tâm trí c a nh ng người có m t. Hung th là ai? K nào đ o di n t t c ? Khi người ta ch a rõ m t con quái v t, b t c ai cũng có th gi ng h n. Người này nhìn người kia đ y nghi ng i, t h i cái gì n ch a dưới v b ngoài, và t nh n ra mình cũng đang b soi xét v i cùng ánh m t nghi v n. Khi m t cá nhân ph m ph i m t t i ác ghê r n, s nghi ng không ch bao ph anh ta mà c đ ng lo i c a anh ta. Chính vì th , nh ng c nh sát sáng hôm đó cũng tránh không ch m m t nhau. Ch khi tên t i ph m b tóm c , h m i được gi i phóng kh i s lãnh đ m đáng nguy n r a đó. Thông tin còn thi u là danh tính c a n n nhân. Cô gái v n ch a có tên. Và đây là m t tin t t v i Sandra. Cô không mu n bi t đi u đó. Danh tính c a c u thanh niên trái l i đã được tìm ra nh vào bi n s xe. “C u ta là Giorgio Montefiori.” Crespi nói v i bác sĩ pháp y. Astolfi ghi vào m t t phi u trong k p tài li u. Đ vi t được ông ta t a vào xe tang c a b nh vi n v a t i hi n trường đ nh n thi th . “Tôi mu n m t thi ngay l p t c.” Ông bác sĩ nói. Sandra cho r ng s v i vàng b t ngu n t mong mu n được đóng góp cho cu c đi u tra, nh ng cô bu c ph i nghĩ l i khi nghe th y l i gi i thích sau đó. “Hôm nay tôi còn ph i gi i quy t m t v tai n n đua ô tô và vi t báo cáo pháp y cho tòa án.” Ông ta kh ng đ nh không m y may thương xót. Đ vô c m, Sandra th m nghĩ. Cô không th ch u n i ý nghĩ r ng hai thanh niên x u s l i không nh n được lòng tr c n nh h đáng được hưởng. Cùng lúc đó, đ i khoa h c hình s đã n m quy n ki m soát hi n trường đ b t đ u nghiên c u và thu th p b ng ch ng. Và, đúng vào lúc cu i cùng h cũng có th l y đi n tho i c a cô gái, nó l i ng ng đ chuông. Sandra chuy n s chú ý t cu c đ i tho i gi a bác sĩ pháp y và ông thanh tra t i m t k thu t viên. Sau khi l y được đi n tho i t chi c túi trong xe, anh này đi v phía ranh gi i c a d i băng màu tr ng đ đ giao nó cho m t n c nh sát. Cô y s có nhi m v tr l i ngay khi ai đó g i t i. Cô không ghen t v i người đ ng nghi p. “Cô có làm xong trong sáng nay không?” Trong lúc sao nhãng, Sandra không k p hi u câu h i c a Crespi. “Gì c ?” “Tôi h i xem li u cô có th n p l i nh trong sáng nay được không?” Ông thanh tra nh c l i và ch vào chi c Reflex đang d ng trong khoang hành lý. “À vâng, dĩ nhiên r i.” Cô v i vã kh ng đ nh. “Cô có th làm ngay được không?” Cô đã mu n tháo ch y và thu x p khi nào t i s c nh sát. Nh ng trước s dai d ng c a ông s p, cô không th thoái lui. “Được thôi.” Cô l y máy tính xách tay đ k t n i v i máy nh và chuy n nh ng t m hình được l u trong th nh . R i cô g i chúng qua email và cu i cùng s thoát kh i c n ác m ng đó. Cô là m t trong nh ng người đ u tiên xu t hi n t i hi n trường v án, nh ng cũng là người đ u tiên r i đi. Công vi c c a cô k t thúc đó. Khác v i nh ng đ ng nghi p, cô có th lãng quên. Nh ng khi n i chi c Reflex v i máy tính, m t c nh sát mang t i cho Crespi ví c a cô gái đã ch t. Ông thanh tra m nó ra đ ki m tra xem có gi y t gì không. Sandra nh n ra cô y trong t m nh c a th căn cước. “Diana Delgaudio,” Crespi đ c li n m t m ch. “Hai mươi m t tu i, tr i .” M t kho ng l ng ng n nh n m nh thông tin. Ti p t c nhìn th căn cước, ông thanh tra làm d u thánh. Crespi là m t người m đ o. Sandra không bi t rõ v ông ta nh ng đó không ph i ki u người phô trương. s c nh sát, ông ta được kính tr ng b i tu i ngh h n là nh ng thành tích th c t . Nh ng có l ông ta là người phù h p cho m t v án nh v y. M t người có kh năng ki m soát n i kinh hoàng mà không c n ph i tr c l i t nó v i gi i truy n thông hay đ thăng ti n. V i hai thanh niên x u s , m t ông c nh sát nhân t là m t đi u t t. Crespi quay sang viên c nh sát lúc nãy đ tr ví. Ông hít vào và th ra th t sâu. “Thôi được, chúng ta t i thông báo cho ph huynh c a h .” H r i đi, đ l i Sandra làm công vi c c a mình. Cùng lúc đó, nh ng b c nh b t đ u ch y trên màn hình máy tính, l n lượt được chuy n t b nh này sang b nh khác. Quan sát chúng, cô đi m l i th t nhanh công vi c c a bu i sáng hôm nay. Có t ng c ng g n b n trăm b c. H t b c này đ n b c khác, nh ng hình nh c a m t b phim câm. Ti ng chuông đi n tho i mà m i người mong đ i b ng làm cô sao nhãng. Cô quay v phía n đ ng nghi p đang ki m tra tên người g i trên màn hình. Cô y đ a m t tay lên trán và r i b t máy: “Xin chào bà Delgaudio, tôi là c nh sát.” Sandra không th bi t phía đ u dây bên kia bà m nói gì, nh ng cô có th hình dung bà y s c m th y th nào khi nghe th y gi ng người l và t c nh sát. Đi u mà trước đó m i ch là m t linh c m x u gi đã s p chuy n thành m t n i đau cùng c c. “M t đ i tu n tra đang t i nhà bà đ nói rõ tình hình.” Cô c nh sát c tr n an người ph n . Sandra không th ti p t c nghe. Cô t p trung tr l i nh ng hình nh đang hi n lên trên máy tính, hy v ng vi c chuy n d li u s s m hoàn t t. Cô đã quy t đ nh không có con vì lo s chúng s có k t c c tương t nh nh ng t m hình đang ch y n i nhau trước m t cô. Khuôn m t c a Diana. V vô c m. Tóc đen r i b i. L p trang đi m nhòe trong nước m t. Cái mi ng chùng xu ng m t đi u cười bu n. Ánh m t đang chiêm ngưỡng màn trình di n c a h không. Đúng lúc chương trình máy tính s p hoàn t t vi c chuy n d li u thì m t t m c n c nh khác đ t nhiên xu t hi n. Theo b n năng, Sandra n phím d ng l i. Tim đ p thình th ch, cô ghé sát màn hình đ ki m tra. Xung quanh cô, t t c bi n m t nh b hút vào m t h đen. Ch còn đúng b c nh đó trên màn hình. Làm sao cô l i không nh n ra c ch ? Trong b c nh, khuôn m t cô gái v n b t đ ng. Sandra v i quay v phía hi n trường đang được khoanh vùng b ng dây băng tr ng đ . R i cô ch y. Diana Delguadio đã đ a m t v phía ng kính. 5 “Th nào mà chuy n đó l i x y ra được h ?” Ti ng quát c a ông c nh sát trưởng d i t i tr n nhà toàn tranh c a phòng h p và vang kh p t ng hai ngôi bi t th c ph San Vitale, tr s c a C nh sát Roma. K ch u tr n là nh ng người có m t t i hi n trường án m ng vào sáng hôm đó. Diana Delgaudio còn s ng. Nh ng vì không được c p c u k p th i, gi cô gái đang ph i chi n đ u gi a s s ng và cái ch t trong phòng ph u thu t. Đ i tượng chính cho c n th nh n c a c nh sát trưởng là bác sĩ pháp y. Astolfi đang khom l ng trên gh , dưới bao con m t. Ông ta là người đ u tiên t i hi n trường và giám đ nh hai thanh niên đã ch t, gi thì ông ta ph i gi i thích cho s b t c n này. Theo l i ông ta, cô gái không có m ch. Không th nào s ng sót v i c th tr n tr i dưới nhi t đ ban đêm cùng nh ng v t thương nghiêm tr ng. “Trong nh ng đi u ki n nh th ch m t phân tích khách quan cũng đ đ k t lu n là vô phương c u ch a,” Astolfi thanh minh. “Th mà cô ta v n còn s ng đ y,” ông c nh sát trưởng ph n pháo, càng lúc thêm gi n d . Đó là m t s k t h p may m n c a nhi u y u t . Tr ng tâm c a s vi c là con dao c m xương c. Nó b k t l i gi a đ ng xương sườn và tên sát nhân không th nào rút ra được, h n bu c ph i đ l i nó đó. Nh ng đi u này đã giúp n n nhân không b m t máu quá nhi u. H n n a, v trí đâm c a con dao không làm t n thương đ n b t c m t đ ng m ch nào c . C t th hoàn toàn b t đ ng do c th b trói b ng dây th ng leo núi đã c u m ng cho cô gái. Vi c này giúp bình n hi n tượng ch y máu trong, khi n chúng không th gây ra t vong. “V y là s gi m thân nhi t chuy n thành m t l i th ,” ông bác sĩ pháp y k t lu n. “Nó giúp b o v nh ng ch c năng s ng.” Sandra không tài nào th y n i may m n gì trong chu i s vi c đó. Tình tr ng s c kh e c a Diana Delgaudio r t nghiêm tr ng. Ngay c khi cu c ph u thu t vô v ng mà lúc này cô gái đang ph i tr i qua thành công, ch ng ai có th bi t cu c s ng nào đang ch đ i cô y. “Chúng ta v a m i thông báo cho b m cô ta là con gái h đã ch t,” c nh sát trưởng nói, đ nh ng người có m t t hình dung th m k ch đó đã gây ra t n th t th nào cho phía c nh sát. Sandra ngó nhìn xung quanh. Có l m t vài đ ng nghi p c a cô đang nghĩ r ng chí ít nh ng b c ph huynh đó cũng được trao m t tia hy v ng. Ch c ch n thanh tra Crespi nghĩ v y. Nh ng trường h p c a ông, đ c tin Thiên Chúa chi m u th h n so v i ph n s c a người c nh sát. V i m t người theo đ o, Chúa Tr i hành đ ng theo cách bí n, và trong m i s vi c dù là đau kh nh t cũng n ch a m t thông đi p, m t th thách hay m t l i răn d y. Nh ng cô không tin vào đi u đó. Th m chí cô nghĩ r ng cũng ch ng bao lâu n a s ph n s quay tr l i ch c a b m cô gái, nh anh b u tá giao nh m b u ph m và quay v đ l y l i nó. M t ph n trong Sandra âm th m được gi i t a vì t t c đ u cho r ng Astolfi ph i ch u trách nhi m cho s c vào sáng hôm đó. Nh ng chính cô cũng có l i. N u vào đo n k t c a nhi m v ch p nh hi n trường, Sandra không nh m m t trong lúc chi c Reflex ghi l i nh ng hình nh cu i cùng, cô đã có th nh n ra s chuy n đ ng trong ánh m t c a Diana s m h n. L i kh n c u âm th m và vô v ng. Chính chi c đi n tho i c a cô gái làm cô m t t p trung, nh ng đó không ph i là m t cái c . Cô th y c n r t khi nghĩ r ng m i chuy n s ra sao n u cô phát hi n ra đi u y mu n h n, khi đã v nhà hay trong phòng thí nghi m c a c nh sát. C cô cũng có th là k tòng ph m c a tên gi t người vào đêm hôm đó. Mình đã c u cô y? Có th c là mình không? Cô t h i. S th t là Diana đã t c u chính mình. Và Sandra l i được hưởng công m t cách vô lý. Cô s ph i im l ng đ gi th di n cho c nh sát. Vì th cô không th đ l i hoàn toàn cho ông bác sĩ pháp y. Cùng lúc đó, ông c nh sát trưởng đã k t thúc c n tam bành. “Thôi được r i, các anh ch bi n h t đi.” T t c đ ng d y kh i ch ng i, nh ng Astolfi là người r i phòng đ u tiên. “Cô l i, sĩ quan Vega.” Sandra quay l i nhìn c p trên, t h i t i sao ông ta l i mu n gi cô l i. Nh ng ông y quay ngay sang Crespi. “C ông n a, thanh tra.” Sandra nh n ra r ng trên ngưỡng c a nh ng người đ ng nghi p đang đi ra, m t nhóm khác đã s n sàng ng i vào v trí trong phòng h p. Đó là nh ng thành viên c a SCO – đ n v tác chi n nòng c t. H là l c lượng đ c bi t chuyên v t i ph m có t ch c, gián đi p, tù tr n tr i, án m ng hàng lo t và man r . Khi h ng i xu ng, Sandra nh n ra phó c nh sát trưởng Moro. M t c nh sát tr nh ng đã vang danh nh m t chuyên gia lão luy n. Anh ta n i ti ng sau khi tóm c được m t tên trùm mafia b truy lùng trong su t ba mươi năm. Anh ta đã b n b săn đu i h n, t b cu c s ng riêng, h y c đám cưới, đ n m c đ tên t i ph m th m chí còn ph i chúc m ng anh khi anh còng tay h n. Moro r t được kính tr ng. Ai cũng mu n gia nh p đ i c a anh ta. M t đ i đ ng c p trong nhóm u tú nh t c a C nh sát qu c gia. Nh ng phó c nh sát trưởng h u nh ch làm vi c v i nhóm người cũ, kho ng mười lăm người. Nh ng người thân tín mà anh chia s s m t nh c và hy sinh. Nh ng người đã quen ra kh i nhà m i sáng không bi t khi nào hay li u có còn được g p l i người thân. Moro ch n thanh niên đ c thân vì anh không mu n ph i gi i thích cho nh ng góa ph và nh ng đ a tr m côi. Chính h đã t o thành m t gia đình. Ngay c ngoài công vi c, h v n bên nhau. G n k t là s c m nh c a h . Trong m t c a Sandra, h hi n lên nh nh ng th y tu c a phái Thi n tông. H g n bó v i nhau b ng m t cam k t còn cao h n c b quân ph c trên mình. “H n s còn ra tay.” Moro tuyên b sau l ng nh ng người tham d , trong lúc anh ta ti n t i ch công t c đ t t đi n trong phòng. Thông tin r t xu ng đ u nh ng người có m t cùng v i bóng t i. S im l ng sau đó khi n Sandra rùng mình. Trong phút ch c, cô th y mình tan bi n trong màn đêm. Nh ng r i lu ng sáng c a máy chi u làm tái hi n th gi i quanh cô. Trên màn hình xu t hi n m t trong s nh ng t m nh hi n trường v án do chính cô ch p sáng hôm đó. Chi c xe v i nh ng cánh c a m , cô gái v i con dao găm xương c. Ch ng ai trong s nh ng người hi n di n kinh hãi né nhìn. H là nh ng người luôn s n sàng v i m i chuy n, nh ng cũng đúng r ng sau vài gi , lòng thương c m và s ghê r n đã nhường ch cho m t tình c m khác. Đi u mà cô g i là o giác kho ng cách. Không ph i là s th , mà là s thích nghi. “Đây m i ch là khúc d o đ u,” Moro ti p t c. “S m t m t ngày, m t tháng, mười năm, nh ng h n ta s l i hành đ ng, ch c ch n là nh v y. Vì th chúng ta ph i ngăn ch n h n ngay l p t c. Không còn s l a ch n nào khác.” Anh ta di chuy n v chính gi a màn hình. Hình nh gi đây chi u th ng vào anh ta nh ng không làm rõ m t: c nh th nó được ng y trang m t cách hoàn h o trong n i kinh hoàng. “Chúng ta đang đi u tra t m cu c đ i c a hai thanh niên đ xem li u có k nào có th nuôi dưỡng s căm ghét và h n thù v i h ho c v i gia đình h : người yêu cũ th t v ng, nhân tình, h hàng có lý do oán gi n, ch n hay con n gi n d , câu k t v i t i ph m, gây t i v i l m người… Cho dù v n còn ch a ch c ch n nh ng tôi tin là có th lo i b ngay nh ng gi thuy t này.” Phó c nh sát trưởng ch lên màn hình. “Gi tôi s không nói v i các v v nh ng cu c đi u tra, ch ng c , manh m i hay cách th c hành đ ng. Hãy t m gác t t c nh ng ho t đ ng c a c nh sát, hãy quên quy trình làm vi c đi. Tôi mu n m i người t p trung vào nh ng t m hình này. Hãy quan sát chúng th t k .” Moro im l ng, cùng lúc đi u khi n cho hình nh ch y. “M i người có th y s vi c di n ra r t bài b n không? H n không ng bi n t i ch , h n đã lên k ho ch t trước. Dù m i người th y l , nh ng không h có s thù ghét trong nh ng hành đ ng c a h n. H n c n th n, t m . Hãy ghi nh đây là công vi c c a h n, và th t đáng nguy n r a, h n làm r t t t.” Cách ti p c n c a Moro làm Sandra r t n tượng. Phó c nh sát trưởng đã b qua nh ng phương pháp đi u tra truy n th ng vì mu n kh i d y t h ph n ng v m t c m xúc. “Tôi đ ngh m i người ghi nh th t k nh ng hình nh này vì n u chúng ta đi tìm m t l i gi i mang tính lý trí, chúng ta s không bao gi tóm được h n. Trái l i, hãy th c m nh n th mà h n c m nh n. Lúc đ u chúng ta s không thích đâu, nh ng đó là cách duy nh t, hãy tin tôi.” Nh ng hình nh c n c nh đ u tiên c a c u thanh niên xu t hi n. V t thương gáy, thân th tr n tru ng tím tái và lõa l nh th đang đóng k ch. M t vài đ ng nghi p c a cô đã cười khi th y nh ng c nh tượng tương t th . Sandra đã nhi u l n ch ng ki n vi c đó, nh ng không ph i vì thi u tôn tr ng hay nh o báng. Đó là m t ki u t v . Tâm trí h t ch i hi n th c v i ph n ng tương t gi ng nh khi th y s vô lý ch gi u. Moro c tránh ph n ng này. Anh ta ch c n s t c gi n c a h . Phó c nh sát trưởng ti p t c cho nh ch y trên màn hình. “Các v đ ng đ b đ ng h n đ n c a th m k ch này l a g t. Ch là v b ngoài, h n ta không vô tình đ l i th gì đâu. H n đã suy tính, lên k ho ch và hành đ ng. H n không điên. Có khi h n hòa nh p xã h i r t t t là đ ng khác.” V i m t k không chuyên, nh ng l i l đó có v mâu thu n, nh th được tuôn ra t m t s ngưỡng m chân thành. Nh ng Moro ch đ n gi n đang c tránh ph m ph i sai l m c a không ít c nh sát: đánh giá th p đ i th . Phó c nh sát trưởng ra kh i chùm sáng c a máy chi u đ nhìn tr c di n nh ng người có m t. “Đó là m t án m ng liên quan đ n tình d c, vì h n đã ch n m t c p đôi đang ân ái, nh ng l i không xâm h i n n nhân. Các bác sĩ kh ng đ nh cô gái không b cưỡng hi p và nh ng k t qu khám nghi m t thi ban đ u cũng lo i tr kh năng này c u thanh niên. Vì v y tên sát nhân c a chúng ta ra tay không ph i do b n năng hay nóng lòng mu n đ t c c khoái. H n không th dâm trên nh ng xác ch t, n u đó là đi u mà các v đang hy v ng. T n công, bi n m t và trên h t là quan sát. T gi tr đi h n s quan sát l c lượng c nh sát chúng ta. Gi h n đã công khai, h n không th cho phép mình được m c sai l m. Nh ng không ch riêng h n ph i ch u th thách, c chúng ta cũng v y. Cu i cùng k chi n th ng không ph i là k m nh h n mà là người bi t t n d ng t t h n sai l m c a đ i phương. Và h n đang có l i th trước chúng ta…” Phó c nh sát trưởng xoay tay cho m i người xem đ ng h . “Th i gian. Chúng ta ph i đi trước tên kh n đó. Nh ng đi u này không có nghĩa là v i vã, v i vã là đ ng minh t i t nh t. Trái l i, chúng ta ph i khó lường y nh h n. Ch có nh v y chúng ta m i ch n được h n. B i vì m i người nên bi t r ng h n đã có trong đ u m t k ho ch khác.” Anh ta d ng chu i hình nh đúng t m cu i cùng. nh c n c nh Diana Delgaudio. Sandra hình dung ra s tuy t v ng c a cô gái b t đ ng và g n nh b t t nh đang c báo r ng mình v n còn s ng. Nh ng nhìn khuôn m t c ng đ c a cô gái, cô l i ch t nghĩ đ n c m giác khi ch p t m hình đó. L p trang đi m b lem trong nước m t nh ng v n còn khá tươm t t. Ph n má, ph n m t, son. Ph i, đúng là có th gì đó không n. “Hãy nhìn k cô y,” phó c nh sát trưởng ti p t c, c t ngang dòng suy nghĩ c a cô. “Chính h n đã làm vi c này vì nó làm h n thích thú. N u vì m t lý do kỳ di u nào đó Diana Delgaudio s ng sót, chúng ta s có m t nhân ch ng có th nh n di n h n.” Ch ng ai đ a ra bình lu n gì, th m chí m t cái g t đ u cũng không. Đó là m t hy v ng th m kín, không h n không kém. B t ng , Moro quay sang Sandra. “Sĩ quan Vega.” “Vâng, th a ngài.” “Sáng nay cô đã làm r t t t.” L i khen đó làm Sandra xao đ ng. “Chúng tôi mu n cô cùng tham gia, sĩ quan Vega.” L i m i làm cô e ng i. B t c m t đ ng nghi p nào cũng s ph ng mũi khi được đ ngh m t ch trong đ i c a Moro. Nh ng không ph i cô. “Tôi không bi t li u mình có đ năng l c, th a ngài.” Trong bóng t i nh p nho ng, phó c nh sát trưởng chăm chú nhìn cô. “Không ph i lúc đ khiêm t n.” “Không ph i là khiêm t n. Ch là tôi ch a bao gi x lý lo i t i ph m này.” Sandra th y thanh tra Crespi đang l c đ u trách móc cô. Moro ch tay ra c a. “V y thì ph i nói rõ th này: Không ph i chúng tôi – đ i SCO – c n cô, mà là có hai thanh niên đi ch i ngoài kia không bi t r ng s p t i s đ n lượt h . Vì chuy n s x y ra nh th . Tôi bi t và cô cũng bi t đi u đó, sĩ quan Vega. Và v i tranh lu n này chúng ta đã phung phí quá nhi u th i gian còn l i c a h .” V y là xong. Sandra không đ s c ph n đ i và Moro cũng đã r i m t đ chuy n sang m t ch đ khác. “Người c a chúng ta đang hoàn t t vi c đi u tra trong r ng thông Ostia, nh v y sau đó chúng ta có th phân tích nh ng b ng ch ng tái d ng quá trình s vi c và cách th c hành đ ng c a hung th . Trong th i gian đó, tôi mu n các v t p trung vào nh ng gì mình c m nh n được trong d , trong xương, trong ph n th m kín và đáng x u h nh t c a mình. Hãy v nhà và t m quên nó đi. T ngày mai chúng ta s nghiên c u nh ng b ng ch ng. Và ngày mai tôi không mu n nhìn th y nh ng d u hi u c m xúc,” anh ta nói rõ. “Các v ph i th t sáng su t và lý trí. Cu c h p k t thúc đây.” Phó c nh sát trưởng là người đ u tiên bước ra c a, sau đó nh ng người khác cũng đ ng d y r i kh i phòng. Sandra v n ng i l i ch c a mình, ti p t c chăm chú nhìn vào t m hình Diana trên màn chi u. Trong khi m i người băng qua trước m t, cô v n không tài nào r i m t kh i b c nh đó. Giá có ai đó t t máy chi u, hình trình chi u cu i cùng đó có v vô ích và không được tôn tr ng. Vi c Moro làm là m t ki u hu n luy n v m t c m xúc, nh ng hôm sau anh ta l i mu n m i người sáng su t và lý trí. Nh ng Diana Delgaudio gi đây không còn là cô gái hai mươi m t tu i, v i nh ng m ước, hoài bão và d đ nh. Cô y đã m t danh tính. Cô y đã tr thành t li u đi u tra, m t cá th chung chung v a gánh ch u m t t i ác, và gi có th t gán cho mình cái tên m h là n n nhân. Và s thay hình đ i d ng di n ra ngay đó, trong cu c h p, trước t t c m i người. S thích nghi, Sandra nh l i. Kháng th giúp c nh sát thoát kh i cái ác. Và th là trong khi t t c th v i b c nh c a Diana, cô th y mình ph i có nghĩa v chú ý t i nó, ít ra cho đ n khi ch còn l i mình cô trong căn phòng. Càng quan sát t m hình c n c nh đó, cô càng th y có đi u gì đó sai sai. M t chi ti t không h p lý. Trong l p m t n trang đi m nhòe nho t ph lên khuôn m t cô gái, có th gì đó th c s không n. Và r i, Sandra đã tìm ra nó. Son. 6 “Hãy h c cách ch p s tr ng r ng.” Th y d y ch p nh hi n trường trong h c vi n c nh sát đã nói đúng nh v y. Vào th i đó, Sandra m i ch h n hai mươi tu i, v i cô và b n h c c a cô, nh ng l i đó nghe có v vô lý. Cô th y nó ch là m t câu sáo r ng, m t ki u kinh nghi m mà nh ng c nh sát lão luy n đã đúc k t, đ i lo i nh “hãy h c t k thù c a chính b n” hay là “đã là đ ng nghi p thì không bao gi b r i nhau”. V i cô – m t người t tin và t ph – nh ng câu nói tương t th thu c di n t y não ch dành cho nh ng anh lính m i, c t đ không ph i nói ra s th t. Đi u mà loài người khinh b , và v i ngh nghi p đó h s s m th y ghê t m khi là m t ph n c a nó. “Th là đ ng minh l n nh t c a các em, vì th ta th y trước ng kính không quan tr ng b ng th không xu t hi n,” ông th y b sung, đ r i nh c l i: “Hãy h c cách ch p s tr ng r ng.” R i, ông l n lượt đ a t ng người vào m t căn phòng đ t p luy n. Đó là m t ki u phòng d ng c nh: phòng khách được trang trí nh m t căn h . Nh ng ông thông báo trước là trong đó đã x y ra m t v án. Nhi m v c a h là tìm hi u xem đó là lo i án gì. Không máu, không xác ch t, cũng ch ng có hung khí. Ch là nh ng đ n i th t bình thường. Đ đ t được m c đích, h ph i h c cách b qua nh ng v t d c a th c ăn trên sofa cho th y trong ngôi nhà có tr con, cũng nh mùi nước x t phòng ch c ch n do m t người ph n c n th n l a ch n. Trò ch i ô ch b b l i trên gh bành và m i được gi i m t n a – li u có ai s hoàn thành nó hay không? Nh ng quy n t p chí du l ch vương vãi trên bàn, ai đó đã hình dung m t tương lai h nh phúc và không bi t r ng m t chuy n t i t đang s p s a p t i. Nh ng chi ti t v m t cu c s ng b đ t ng t gián đo n. Nh ng bài h c r t rõ ràng: tình c m s gây nh m l n. Và đ ch p s tr ng r ng thì trước tiên ph i t o ra nó trong chính mình. Và Sandra đã làm được, cô r t ng c nhiên v b n thân. Cô đã hóa thân vào n n nhân ch không ph i v i nh ng c m xúc cô c m nh n. Cô đã s d ng góc nhìn c a người đó ch không ph i c a mình. Hình dung ra n n nhân n m du i dài và ng a m t lên tr i, cô cũng th n m xu ng. Và th là cô đã phát hi n ra m t tin nh n dưới gh . FAB. Hóa ra ch đó tái hi n hi n trường c a m t v án có th t khi người ph n đang h p h i đã c dùng máu vi t l i ba ch cái đ u tên c a hung th gi t người. Fabrizio. Ch ng bà ta. Người ph n đã ch đích danh ông ch ng. Sandra sau đó còn khám phá ra r ng su t hai mươi lăm năm, người ph n đó n m trong danh sách c a nh ng người m t tích, trong khi ông ch ng khóc lóc cho bà ta trước công chúng và trong nh ng chương trình kêu g i trên truy n hình. Và r ng s th t gi u dưới gh ch được ph i bày khi ông ta quy t đ nh bán ngôi nhà cùng đ n i th t. Người ch m i đã phát hi n ra đi u đó. Ý nghĩ v công lý sau cái ch t đã an i cô. M t k sát nhân không bao gi c m th y yên n. Tuy nhiên, dù bí n đã được gi i mã nh ng xác c a người ph n ch a bao gi được tìm th y. “H c cách ch p s tr ng r ng,” gi Sandra t nh c l i v i chính mình khi đang ng i l ng yên trong xe. Xét cho cùng đó chính là đi u phó c nh sát trưởng Moro yêu c u: hãy l n ng p th t sâu trong c m xúc c a chính mình nh ng sau đó khi đã thoát ra c n ph i l y l i s t nh táo c n thi t. Nh ng Sandra không tr v nhà đ ng m nghĩ v đi u cô c m nh n lúc chu n b cho cu c h p vào sáng hôm sau, khi cu c truy lùng con quái v t chính th c được b t đ u. Trước m t cô, bên ngoài t m kính ch n gió là r ng thông Ostia đang b ng sáng dưới ánh đèn pha. Ti ng n c a đ ng c diesel và ánh sáng chói lóa c a bóng đèn hallogen làm cô nh l i nh ng b a ti c khiêu vũ thôn quê. Nh ng bây gi không ph i là mùa hè và cũng ch ng có ti ng nh c nào vang lên. Gi ch là m t mùa đông t i t và trong r ng ch nghe th y ti ng c a nh ng c nh sát viên m c đ b o h màu tr ng đang di chuy n t i hi n trường v án nh trong vũ đi u c a nh ng h n ma. Công vi c khám nghi m hi n trường được ti n hành su t c ngày. Sandra đã quay l i hi n trường sau khi k t thúc ca làm vi c và quan sát t xa công vi c c a nh ng đ ng nghi p. Ch ng ai h i cô t i sao l i đó, ch cho đ n khi m i người ra v . Nh ng có m t lý do. Suy đoán c a cô v son trên môi Diana. Cô gái làm vi c cho m t c a hàng nước hoa. Sandra đã không l m: khi th y l p trang đi m trên m t cô ta, cô đã đoán r ng có th đây là m t chuyên gia trong lĩnh v c đó. Nh ng, suy lu n v cu c s ng c a n n nhân đã rút ng n kho ng cách gi a h . Và đi u này không hay ho gì. Cô không bao gi được đ mình b cu n vào quá sâu. S m o hi m. Cô đã có kinh nghi m xương máu vào hai năm trước, khi ch ng cô ch t và cô bu c ph i t mình đi u tra v v vi c b k t lu n v i vàng là tai n n đó. Cô đã ph i r t sáng su t đ mình không b nh m l n gi a gi n d và h i ti c. D u v y, nguy c v n r t cao. Nh ng lúc đó cô ch có m t mình, cô có th ch p nh n nó. Gi có Max. Anh y là người hoàn h o cho cu c s ng cô đã ch n. Chuy n nhà t i Roma. khu Trastevere, nh ng khuôn m t m i, nh ng đ ng nghi p m i. Đ a đi m và th i gian phù h p đ gieo m m nh ng ký c m i. Max là người đ ng hành lý tưởng đ chia s cùng cô. Là giáo viên d y l ch s m t trường c p hai, anh s ng v i nh ng cu n sách. Anh có th n mình trong phòng làm vi c, đ c sách hàng gi . Sandra ch c r ng n u không có cô, anh th m chí còn quên c ăn hay đi v sinh. Anh hoàn toàn xa cách v i công vi c c a c nh sát. N i s duy nh t c a anh là ch ng ki n h c sinh mình thi v n đáp quá t i. V i nh ng người nghiên c u ngôn t , cái x u trên th gi i s không th đ ng t i. Max hân hoan m i khi Sandra b o anh k v môn h c mình d y. V y là anh thao thao b t tuy t, tay chân múa may, đôi m t thì b ng sáng. Sinh ra Nottingham nh ng anh s ng Ý đã được hai mươi năm. “Trên th gi i ch có m t ch duy nh t cho giáo viên d y l ch s ,” anh kh ng đ nh, “và đó là Roma.” Sandra s không bao gi cho anh hay có bao nhiêu đi u x u xa h i t trong thành ph này. Vì v y cô ch a bao gi nói v i anh v công vi c c a mình. Th m chí l n này cô s nói d i. Cô n s đi n tho i và ch đ i gi ng nói c a anh. “Vega, đáng l gi này em ph i v nhà được m t lúc r i,” anh bông đùa. Anh g i cô b ng h , nh nh ng c nh sát khác. “Có m t v án ph c t p và h yêu c u b n em làm thêm gi ,” cô nh c l i cái c mình v a ch n. “Được r i, v y chúng ta s ăn t i mu n h n m t chút.” “Em e là không v k p b a t i, có th em s ngoài lâu đ y.” “V y à,” đó là ph n ng duy nh t c a Max trước thông tin. Anh không gi n d , ch ng c nhiên. Đây là l n đ u tiên cô ph i làm vi c ngoài gi lâu đ n v y. Sandra khép h m t, cô th y th t kinh t m. Cô bi t là ph i l p đ y kho ng im l ng ng n ng i đó trước khi tính xác th c c a câu chuy n b đe d a. “Anh không bi t m t m i th nào đâu. Có v nh là đang có m t d ch cúm lây lan trong đ i khám nghi m hi n trường và em không bi t c th là gì.” “Em m c có đ m không? Anh xem d báo th i ti t, t i nay s l nh đ y.” Vi c anh lo l ng cho cô càng làm cô th y t i t h n. “Dĩ nhiên r i.” “Em có mu n anh th c đ i em không?” “Không c n đâu,” cô v i nói. “Th t đ y, anh c đi ng đi. Có th em s c làm th t nhanh.” “Được r i, nh ng hãy đánh th c anh khi nào em v nhé.” Sandra d p máy. C m giác t i l i không làm cô đ i ý. Cô đã ghi nh trong đ u là sáng nay mình đã không làm t t nhi m v , vì cũng nh ông bác sĩ pháp y, cô đã v i vã r i kh i hi n trường v án. Phát hi n cu i cùng nâng t m cô lên trong con m t c a đ ng nghi p và c a phó c nh sát trưởng Moro ch là m t s trùng h p. N u cô tuân th nguyên t c ch p nh hi n trường, cô có th b o v được b ng ch ng, ch không ph i b n thân mình. Thay vì vi c dùng cái máy nh đ ch p hi n trường, cô l i s d ng nó nh m t ch trú n. Cô ph i s a sai. Cách duy nh t là làm l i quy trình, đ ch c ch n r ng không đi u gì b b sót. Trong r ng thông, đ ng nghi p và nh ng k thu t viên khoa h c hình s đang b t đ u thu d n. Ch s m thôi cô s còn l i m t mình. Cô có m t nhi m v ph i hoàn thành. Ch p s tr ng r ng. Xe ô tô c a hai thanh niên đã được mang đi, phương ti n canh gi hi n trường c a c nh sát cũng không còn n a. H quên không g d i băng tr ng đ . Gió làm nó ph t ph trên nh ng cành thông nh ng gi ch còn vây quanh m t kho ng tr ng. Sandra nhìn đ ng h : đã quá n a đêm. Cô t h i li u đ xe cách đó ba trăm mét có n không. Cô không mu n ai đó đ ý đ n xe c a mình. Ánh trăng m o sau m t màn mây m ng. Sandra không th dùng đèn pin, l ai đó th y cô, h n n a nó có th làm thay đ i c m nh n v đ a đi m. Cô s ch dùng kính ng m b ng h ng ngo i c a chi c Reflex đ đ nh hướng nh ng đôi khi cô cũng đ m t t quen d n dưới ánh trăng nh t nh t. Cô xu ng xe và bước v chính gi a hi n trường. Trong khi băng qua khu r ng, cô ch t nghĩ r ng vi c mình đang làm th t ng ng n. Cô đang t đ y mình vào tình th nguy hi m. Ch ng ai bi t cô đó và cô cũng không th bi t ý đ nh c a tên sát nhân. N u tình c h n quay l i đ ki m tra hi n trường thì sao? Ho c đ s ng l i c m giác c a đêm hôm trước, nh m t ki u g i ký c c a n i kinh hoàng? M t vài k gi t người thường làm v y. Sandra bi t r ng, trên th c t s tưởng tượng bi quan đó là m t ph n c a nghi th c tr n an. Người ta chu n b cho đi u t i t nh t ch v i m c đích đ kh ng đ nh là mình sai. Nh ng đúng vào kho nh kh c y, m t ánh trăng đã xuyên qua màn mây chi u xu ng m t đ t. Ch khi đó Sandra m i nh n ra m t cái bóng xám gi a nh ng r ng cây, cách có kho ng m t trăm mét. C nh giác, cô đi ch m l i nh ng không th d ng l i ngay được. N i s chi m quy n ki m soát c th và làm cô ti n thêm m t bước l o x o trên đám lá thông. Cùng lúc đó, cái bóng chuy n đ ng quanh v trí hi n trường v án và ngó quanh. Sandra nh hóa đá. R i cô nhìn th y người đàn ông phác m t c ch không ng t i. Làm d u thánh. Trong giây lát cô th phào vì trước m t cô là m t người theo đ o. Nh ng ch m t giây sau, khi tua ch m nó l i cô m i hình dung rõ h n đi u mình v a ch ng ki n. Ông ta làm d u ngược – t ph i qua trái, t dưới lên trên. “Ng i xu ng!” L i nói phát ra nh m t ti ng th m thì t trong bóng t i, cách ch cô ít mét. Sandra nh th gi t mình t nh gi c, t ác m ng này sang ác m ng khác. Cô đang đ nh hét lên, thì người đàn ông v a nói đã bước lên phía trước: anh ta có m t v t s o trên thái dương và ch cho cô ch n n p cùng mình sau m t tán cây. Sandra bi t anh, nh ng ph i m t vài giây cô m i nh n ra. Marcus. V linh m c ân gi i cô đã g p hai năm trước. R i anh ra hi u cô ng i xu ng l n n a, anh ti n g n và c m tay cô, kéo cô xu ng t t . Sandra làm theo, r i trân tr n nhìn anh, v n còn ng ngàng. Nh ng anh nhìn v phía trước. Trước m t h , k l m t đang quỳ, tay h n l n trên m t đ t nh th tìm ki m th gì đó. “H n đang làm gì v y?” Sandra h i nh v i trái tim đang đ p d d i. Linh m c ân gi i không tr l i. “Chúng ta ph i hành đ ng,” cô nói. Câu nói l p l ng gi a m t câu h i và m t câu kh ng đ nh, vì lúc đó cô không ch c ch n đi u gì c . “Cô có mang vũ khí không?” “Không,” cô thành th c. Marcus l c đ u, nh đ nói r ng h không được phép li u lĩnh. “Anh mu n đ h n thoát ?” Cô hoài nghi. Trong lúc đó k l m t đ ng d y. H n còn nán l i đó b t đ ng trong vài giây. R i h n bước vào bóng t i, v hướng đ i di n v i ch h ng i. Sandra lao v phía trước. “Khoan đã,” Marcus c gi cô l i. “Bi n s xe,” cô nói, ng ý chi c ô tô có th h n dùng đ t i đó. K l m t có v đang r o bước, không h nh n ra mình b theo dõi. Sandra th đu i theo h n nh ng nh ng bước chân trên đ ng lá thông kh n ki p có nguy c t giác cô, vì th cô bu c ph i ch m l i. Nh th mà cô nh n ra th gì đó quen thu c. Có th do cách k l m t di chuy n hay t dáng hình c a h n. C m giác y thoáng qua và ch kéo dài ch a đ y m t tích t c. Người đàn ông nh y qua m t mô đ t và ra kh i t m m t c a Sandra. Khi đang t h i h n bi n đâu, cô nghe th y ti ng c a khép l i, r i ti ng máy n . Sandra b t đ u ch y nhanh nh t có th . Cô v p ph i m t cành cây nh ng đã l y l i được thăng b ng. Dù m t cá chân b đau, cô v n c ch y vì không mu n m t d u h n. Hình nh c a hai thanh niên x u s hi n ra trước m t cô. N u h n th c s là hung th , cô không th đ h n t u thoát nh v y. Không, cô không th . Nh ng khi t i bìa r ng, cô nhìn th y chi c xe không b t đèn pha đã d n xa. Dưới ánh trăng y u t, cô không đ c n i bi n s xe. “Chó ch t,” cô nguy n r a. R i cô quay l i. Marcus phía sau cô vài bước chân. “H n là ai v y?” cô h i anh. “Tôi không bi t.” Cô đã hy v ng nh n được m t câu tr l i khác. Cô th y ng c nhiên khi ph n ng c a anh l i ch ng m c đ n v y. C nh th v linh m c ân gi i không thèm quan tâm đ n vi c đã b l c h i v ch m t con quái v t. Ho c có th anh ta th c t h n cô. “Anh đây vì h n, ph i không? C anh cũng săn đu i h n.” “Ph i.” Anh không mu n nói đó là vì cô. R ng anh thường c tình đ ng dưới nhà cô, ho c ch khi cô h t gi làm đ âm th m đ a cô v nhà. R ng anh thích quan sát cô t đ ng xa. Và r ng, khi h t ca làm đêm đó cô không tr l i căn h , anh đã quy t đ nh đi theo cô t s c nh sát. Nh ng Sandra quá t p trung vào vi c v a x y ra nên cô không hi u r ng anh đang nói d i. “Chúng ta đã t i r t g n h n.” Anh đ ng tr ra nhìn cô. R i đ t nhiên anh quay l i. “Đi thôi,” anh nói. “Đi đâu c ?” “Có l lúc quỳ dưới m t đ t, h n đã chôn th gì đó.” 7 B ng ánh sáng t đi n tho i thông minh c a Sandra, h b t đ u tìm ki m đi m mà k l m t đã đào b i. “Đây r i,” Marcus thông báo. Hai người cúi xu ng m t đ ng đ t nh v a b đào x i. V linh m c ân gi i l y t túi áo khoác m t chi c găng tay b ng cao su và đeo nó vào. R i anh b t đ u b i đ t, t t n và c n th n. Dùng đi n tho i chi u sáng ch đó, Sandra nóng ru t quan sát thao tác. M t lát sau, Marcus d ng l i. “Sao anh l i không đào ti p?” Sandra h i. “ đây không có gì.” “Nh ng anh v a b o là…” “Tôi bi t,” anh bình tĩnh ng t l i cô. “Tôi không hi u. Đ t b đào x i, cô cũng th y đ y.” H đ ng d y và im l ng trong ch c lát. Marcus s Sandra có th ti p t c h i anh làm gì đó. Đ không làm cô nghi ng , anh bu c ph i trì hoãn m i phán đoán. “Cô bi t nh ng gì v v này?” Cô có v suy nghĩ m t chút, phân vân không bi t nên làm gì. “Cô không b t bu c ph i nói cho tôi đâu. Nh ng bi t đâu tôi có th giúp cô m t tay.” “B ng cách nào?” cô h i đ y nghi ho c. “Trao đ i thông tin.” Sandra cân nh c l i đ ngh . Cô đã th y linh m c ân gi i hành đ ng hai năm trước, cô bi t là anh gi i và nhìn m i th theo m t cách khác so v i c nh sát. Anh không th ch p nh s tr ng r ng gi ng nh cô làm b ng chi c Reflex, nh ng anh có th phát hi n ra d u hi u vô hình mà cái ác đ l i. Vì th cô quy t đ nh tin tưởng và b t đ u k v hai thanh niên và h i k t khó tin c a bu i sáng hôm đó: Diana Delgaudio s ng sót v i m t v t thương n ng và trong cái l nh c a m t đêm mùa đông. “Tôi có th xem nh được ch ?” Marcus h i. M t l n n a, Sandra kh ng l i. “N u cô mu n bi t chuy n gì x y ra đêm qua và tên kh n đó làm gì đây, cô ph i cho tôi xem hình nh c a hi n trường v án.” Lát sau, Sandra t ô tô quay l i v i hai cái đèn pin và m t máy tính b ng. Marcus chìa tay ra. Nh ng trước khi giao nó cho anh, cô mu n m i th rõ ràng. “Tôi đang vi ph m nguyên t c, và c lu t pháp.” R i cô chuy n máy tính b ng và đèn pin cho anh. V linh m c ân gi i quan sát nh ng b c nh đ u tiên. Chúng ghi l i hình nh cái cây n i tên sát nhân đ ng n p. “T ch đó h n đã theo dõi h ,” cô nói. “Ch cho tôi ch đó.” Cô đ a anh t i đó. Trên m t đ t v n còn nhìn th y ch lá thông b d ch chuy n. Sandra không bi t chuy n gì s di n ra. Đó là m t phương pháp hoàn toàn m i so v i phương pháp c a nh ng profiler . ← Chuyên gia phân tích tâm lý t i ph m. Lúc đ u Marcus nhìn xu ng dưới, sau đó anh ngước lên và b t đ u quan sát th trước m t. “Được r i, b t đ u thôi.” Tho t tiên, anh làm d u thánh, nh ng không ngược nh k l m t lúc trước đã làm. Sandra đ ý th y nét m t c a Marcus thay đ i. Đó là nh ng bi n chuy n r t nh . Nh ng n p nhăn xung quanh m t giãn ra, h i th sâu h n. Anh không ch đ n gi n đang t p trung, có th gì đó đang tr i d y trong anh. “Ta đã đây bao lâu?” Anh t h i, b t đ u hóa thân vào con quái v t. “Mười, mười lăm phút? Ta nghiên c u chúng r t k và gi ta t n hưởng kho nh kh c trước khi hành đ ng.” Tao bi t mày c m th y gì, Marcus t nh . Adrenaline tăng lên và trong lòng có c m giác đ phòng. Háo h c tr n v i lo l ng. Nh lúc bé mày ch i trò tr n tìm. C m giác nh n nh t sau gáy, r i m t lu ng đi n làm d ng lông tay. Sandra b t đ u hi u chuy n gì đang di n ra: ch ng ai có th thâm nh p vào trí não c a m t tên sát nhân, nh ng v linh m c ân gi i có th tri u h i cái ác trong con người h n. Cô quy t đ nh s tham gia vào màn mô ph ng và hướng v anh nh th anh chính là k gi t người. “Mày đã theo h t i t n đây?” Cô h i. “Hay là mày bi t cô gái, mày thích cô y và theo đu i cô y.” “Không. Tao đ i chúng. Tao không quen bi t chúng. Tao không ch n n n nhân, ch là m nh đ t cho vi c săn b n: tao đã ki m tra và chu n b .” R ng thông Ostia tr thành ch trú n c a nh ng đôi tình nhân, đ c bi t vào mùa hè. Mùa đông thì ch ít người m i dám m o hi m t i ch đó. Không bi t đã bao ngày con quái v t lang thang trong r ng ch đ i m t c h i. Cu i cùng, h n đã được đ n đáp. “T i sao mày l i d n ch ?” Marcus nhìn xu ng. “Tao mang theo m t cái túi, có th là m t cái ba lô: tao không mu n nó b dính lá thông. V i tao nó r t quan tr ng vì trong đó là nh ng mánh khóe c a tao, nh ng trò o thu t c a tao. Vì tao là m t th y phù th y.”p H n ch n m t th i đi m thích h p và ti n th t ch m t i g n n n nhân, anh nghĩ. H n coi tr ng hi u ng b t ng : đó là m t ph n c a trò o thu t. Marcus r i ch cái cây và b t đ u ti n t i g n trung tâm hi n trường. Sandra theo sát anh, ng c nhiên khi vi c tái t o hi n trường đang di n ra. “Tao t i ch cái xe mà không b phát hi n.” Marcus đi m qua nh ng b c nh ti p theo. N n nhân tr n tru ng. “Lúc đó h đã không còn qu n áo hay mày b t h ph i c i? H đã giao ph i hay ch m i màn d o đ u?” “Tao ch n nh ng c p đôi vì tao không th làm b n v i nh ng k khác. Tao không th có quan h tình c m hay tình d c. Tao có m t th làm m i người xa lánh. Tao hành đ ng vì ghen t . Ph i, tao căm ghét chúng. Vì th tao thích quan sát. R i tao gi t chúng đ tr ng ph t cho h nh phúc c a chúng.” Anh nói ra đi u đó v i v l nh lùng làm Sandra tê tái. B t ch t, cô th y s đôi m t vô h n c a v linh m c ân gi i. Trong anh không có s gi n d , ch có s vô c m rõ m n m t. Marcus không ch đ n gi n hóa thân vào k sát nhân. Anh đã tr thành con quái v t. Cô c nh sát c m th y m t phương hướng. “Tao là k đã trưởng thành v tính d c,” v linh m c ân gi i ti p t c. “Tu i c a tao trong kho ng hai mươi lăm đ n b n mươi.” Thông thường, đó là kho ng th i gian bùng n s gi n d b tích t do m t đ i s ng tình d c không được th a mãn. “Tao không l m d ng nh ng n n nhân c a mình.” Đúng là không phát hi n d u hi u cưỡng b c, Sandra nh l i. Linh m c ân gi i quan sát b c hình c a chi c xe và đ ng chình ình trước mũi xe. “Tao xu t hi n t trong h vô và tao chĩa súng đ ngăn chúng kh i đ ng xe và ch y tr n. Tao mang theo nh ng đ gì?” “M t kh u súng, m t con dao săn và m t cu n dây th ng leo núi,” Sandra li t kê l i. “Tao đã đ a dây th ng cho th ng đó và thuy t ph c nó trói b n gái vào gh .” “Mày mu n nói là đã b t c u ta làm th .”. “Không ph i là s đe d a. Tao không bao gi l n ti ng, tao nói r t l ch s : tao là m t chuyên gia d d .” H n không c n ph i b n c nh cáo, dù ch đ ch ng t h n nghiêm túc. H n ch c n làm c u thanh niên tin r ng c u ta có m t c h i s ng sót. R ng, n u c u ta nghe l i và c x t t, cu i cùng s được thưởng. “Dĩ nhiên th ng đó làm theo nh ng gì tao b o. Tao đã ch ng ki n nó làm, đ ch c ch n r ng nó trói cô ta đ ch t.” Linh m c ân gi i có lý, Sandra nh n đ nh. Con người thường ph t l s c m nh thuy t ph c c a m t kh u súng. Ai bi t được t i sao m i người đ u tin là có th x trí trong m t tình hu ng nh th . Lướt qua nh ng t m nh, Marcus t i t m hình cô gái v i con dao găm xương c. “Mày đã đâm cô gái nh ng cô y th t may m n,” Sandra kh ng đ nh, cô th y có l i khi đã dùng t đó. “Hi n tượng ch y máu trong đã được c m l i ch b i vì mày đã b l i con dao đó. N u mày rút nó ra đ mang đi, có l cô y đã không th s ng sót.” Marcus l c đ u. “Tao không ph i người gi t cô gái. Chính vì th tao đã đ l i con dao. Đ cho b n mày, đ b n mày bi t.” Sandra không tin n i. “Tao đã đ xu t m t v trao đ i: tính m ng c a th ng đó đ i l y tính m ng c a cô .” Sandra có v bàng hoàng. “Sao mày có th nói v y?” “Mày s th y, trên chuôi dao là d u vân tay c a th ng đó, không ph i c a tao.” H n mu n s nh c tình c m h dành cho nhau, cô nghĩ. “Đó là b ng ch ng c a tình yêu.”. “Nh ng n u c u ta nghe l i mày, t i sao sau đó mày v n gi t c u y? Nói tóm l i, mày đã b t c u ta xu ng xe và b n vào gáy c u ta t c ly r t g n. Đó là m t cu c hành quy t.” “Vì nh ng l i tao h a là gi d i, cũng gi ng nh tình yêu mà các c p đôi dành cho nhau. N u tao ch ng minh được r ng m t k khác cũng có th gi t người ch vì ích k , thì nh ng hành đ ng c a tao s ch ng có t i gì h t.” Gió n i lên làm lay đ ng nh ng r ng cây. M t ti ng rung l n và đ n đ c xuyên qua khu r ng đ r i tan vào bóng t i. Nh ng Sandra th y c n gió thi u sinh khí đó có v b t ngu n t Marcus. Linh m c ân gi i nh n ra s th t v ng c a cô và, dù đang đâu lúc này, anh b t ch t quay tr v hi n t i. Anh th y h th n khi nh n ra s s hãi trong m t cô. Anh không mu n cô nhìn anh nh v y. Anh th y cô lùi l i m t bước theo b n năng, nh th cô mu n gi m t kho ng cách an toàn. Sandra ng i ngùng né ánh m t c a anh. Nh ng cùng lúc, sau nh ng gì đã ch ng ki n, cô không th che gi u c m giác khó ch u c a mình. Đ thoát kh i th b t c, cô l y t tay anh chi c máy tính b ng. “Tôi mu n cho anh xem cái này.” Cô l t nh cho đ n khi tìm được b c ch p c n c nh Diana Delgaudio. “Cô gái làm vi c m t ti m nước hoa,” cô nói. “L p trang đi m trên m t, ch không b nước m t làm nhòe, được tô r t c n th n. C son cũng v y.” Marcus quan sát hình nh. Anh v n còn đang s c, có th vì th mà không hi u ngay ý nghĩa c a chi ti t đó. Sandra gi i thích rõ h n. “Khi tôi ch p t m hình này tôi đã th y là l . Có cái gì đó sai sai, nh ng ch sau đó tôi m i hi u đó là gì. Ban nãy anh kh ng đ nh r ng chúng ta đang ph i đương đ u v i m t tên sát nhân m c ch ng th dâm: h n ch cho h b t đ u màn ân ái m i xu t hi n. Nh ng n u Diana và b n trai c a cô y đang cu ng nhi t bên nhau thì t i sao cô y v n còn son trên môi?” Marcus đã hi u. “H n tô son cho cô y sau đó.” Sandra g t đ u. “Tôi tin r ng h n đã ch p nh cô y. Th m chí, tôi ch c ch n là nh th .” Marcus chú ý l u l i thông tin. Anh v n ch a bi t x p nó vào đâu trong cách th c hành đ ng c a k gi t người, nh ng anh tin r ng nó có m t ch nh t đ nh trong nghi th c. “Cái ác là đi u b t thường trước m t m i người nh ng ch ng ai nh n ra nó,” anh nói nh th t nh v i chính mình. “Ý anh là gì?” Marcus chăm chú nhìn cô. “T t c l i gi i n m đây, và đây chính là ch cô ph i tìm ki m chúng.” Nó gi ng nh trong b c tranh Cu c t đ o c a Thánh Matteo nhà th Thánh Luigi dei Francesi, ch c n bi t cách quan sát. “Tên gi t người v n còn đây, cho dù chúng ta không th y h n. Chúng ta ph i truy lùng h n n i này, ch không ph i đâu khác.” Sandra đã hi u: “Anh đang nói t i người đàn ông chúng ta v a th y khi nãy. Anh không tin h n là con quái v t.” “H n quay l i đây nhi u gi sau đó đ làm gì?” Marcus th a nh n. “M t k sát nhân x gánh n ng b nh ho n và ham mu n h y di t b ng cái ch t và s s nh c dành cho các n n nhân. B n năng c a h n đã th a mãn. H n là m t k quy n rũ, cô nh không? H n đã nh m t i cu c chinh ph c ti p theo.” Sandra không tin m i chuy n ch có th , ch c ch n Marcus gi u cô lý do th c s . Đó là m t đ ng c logic nh ng b ng v lo l ng c a Marcus, cô đoán còn có lý do khác. “Chính vì th mà h n làm d u thánh, ph i không?” Qu th c d u thánh ngược đó cũng làm Marcus ng ngàng. “V y thì theo anh h n là ai?” Sandra c nài. “Hãy tìm đi u b t thường, sĩ quan Vega, đ ng d ng l i nh ng chi ti t. H n t i đây đ làm gì?” Sandra t p trung tr l i vi c h v a ch ng ki n. “H n quỳ dưới đ t và đào m t cái h . Nh ng trong đó không có gì…” “Đúng v y,” Marcus xác nh n. “H n không chôn gì c . H n đào th gì đó t dưới đ t lên.” “Đây là bài hu n luy n th hai c a anh.” Clemente thông báo. C u y đã tìm cho anh m t căn h trên t ng áp mái ph Serpenti. Nó không l n l m. N i th t ch có m t cái đèn bàn và m t cái giường x p sát tường. Nh ng t ô c a s nh , anh có th chiêm ngưỡng toàn c nh nh ng mái nhà c a Roma. Marcus đ a tay lên mi ng dán v n còn che v t thương trên thái dương. Nó đã tr thành m t c ch b n ch n mà anh làm g n nh vô th c. Sau khi m t trí nh , đôi lúc anh th y m i th ch nh là k t qu c a m t gi c m hay c a trí tưởng tượng. V y nên c ch y c nh th là cách anh t ki m ch ng là mình th c s t n t i. “Được r i, tôi đã s n sàng.” “Tôi s là đ u m i duy nh t c a anh. Anh không có b t c liên l c nào khác: anh s không bi t nh ng m nh l nh hay nhi m v c a anh t đâu t i. Ngoài ra, anh s ph i h n ch các m i quan h đ n m c t i đa. Nhi u năm trước đây anh đã th s ng cu c đ i đ n đ c. Nh ng tu vi n c a anh không ph i gi a nh ng b c tường, mà chính là th gi i xung quanh anh.” Marcus băn khoăn không bi t li u anh có th s ng n i trong đi u ki n đó. Nh ng m t ph n trong anh t nh s không c n người khác, anh đã quen v i cu c s ng m t mình. “Có m t vài th lo i t i ác thu hút s chú ý c a Giáo h i,” c u ta ti p t c.“Chúng đ c bi t vì ch a đi u b t thường. Trong nhi u th k , đi u b t thường này được đ nh nghĩa b ng nhi u cách khác nhau: t i ác tuy t đ i, t i l i chí t , ác qu . Nh ng đó ch là nh ng n l c thi u hoàn ch nh trong vi c g i tên m t đi u không lý gi i n i: s tàn ác bí n trong b n ch t con người. Ngay t đ u, Giáo h i đã tìm ki m nh ng v án mang đ c đi m này, phân tích và phân lo i chúng. Đ làm được vi c đó, c n có nh ng v th y tu đ c bi t: linh m c ân gi i hay th săn bóng t i.” “Đó là công vi c trước đây c a tôi?” “Nhi m v c a anh là tìm ra cái ác dưới danh nghĩa c a Giáo h i. Anh được hu n luy n không khác gì m t nhà t i ph m h c hay m t profiler c a c nh sát, nh ng h n th anh có kh năng phát hi n ra nh ng chi ti t mà người khác không làm được.” R i c u ta b sung: “Có nh ng vi c con người không mu n thú nh n mà cũng ch ng mu n nhìn th y.” Nh ng anh v n ch a hi u h t ý nghĩa s m nh c a mình. “T i sao l i là tôi?” “Cái ác là thói thường, Marcus. Cái thi n m i là ngo i l .” Cho dù Clemente không tr l i câu h i c a anh nh ng l i nói đó làm anh bàng hoàng h n b t c tuyên b nào khác. Ý nghĩa đã rõ ràng. Anh là m t công c . Không gi ng nh ng người khác, anh nh n th c được r ng cái ác là m t b t bi n c a s t n t i. Trong cu c s ng c a m t linh m c ân gi i không có ch cho nh ng th nh tình c m trai gái, b n bè, gia đình. Ni m vui s làm sao nhãng, và anh ph i ch p nh n t b nó. “Làm sao tôi bi t được khi nào đã s n sàng?” “Anh s bi t thôi. Nh ng đ hi u cái ác, trước tiên anh ph i h c cách hành đ ng vì cái thi n.” Đo n, Clemente đ a anh m t đ a ch , r i trao cho anh m t v t. M t chi c chìa khóa.