🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Stillhouse - Ác Mộng Ven Hồ Ebooks Nhóm Zalo Stillhouse - Ác m ng ven h Tác gi : Rachel Caine Người d ch: Ng y Thanh Tuyên Phát hành: Đinh T Nhà xu t b n Thanh Niên 2020 — — ebook©vctvegroup MỞ ĐẦU GINA ROYAL Wichita, bang Kansas Gina ch ng bao gi h i t i cái gara. Ý nghĩ y s khi n cô ph i thao th c bao đêm ròng su t nhi u năm v sau, làm mí m t cô nóng ran, đùng đùng gi t liên h i. L ra mình ph i h i. Ph i bi t. Nh ng cô đã không h i, cô không bi t, và cu i cùng, chính đi u đó đã h y ho i cô. Thường thường, cô v nhà lúc ba gi chi u, nh ng ch ng cô g i, báo r ng anh có vi c g p s làm và cô ph i t i trường đón Brady và Lily thay anh. Cũng ch ng v n đ gì l m, th t th - v n còn vô kh i th i gian đ d n d p nhà c a trước khi n u b a t i. Anh t ra r t đáng yêu và r i rít xin l i khi làm xáo tr n l ch trình c a cô. Th c s , Mel có l là người đàn ông t t nh t, h p d n nh t trên đ i và cô s đ n đáp cho anh; cô đã quy t đ nh nh th . T i nay, cô s n u món anh thích nh t: gan chiên b hành, u ng kèm v i vang pinot noir thượng h ng mà cô v a l y ra kh i t và đang bày trên bàn b p kia. Sau đó là bu i t i c nhà quây qu n, là ng người trên sofa xem phim cùng lũ tr . Ch c s là b phim siêu anh hùng m i ra mà b n tr kêu gào đòi xem su t m y hôm nay, d u Mel r t kĩ tính v i các th lo i phim nh cho tr nh . Lily s cu n người l i nh c c bông tròn nóng s c, rúc sát vào Gina, còn Brady n m dài trong lòng b , đ u gác lên tay gh . Ch có nh ng đ a tr d o người m i n m tho i mái được nh th , nh ng đó là đi u Mel yêu thích nh t tr n đ i: th i gian bên gia đình. Ch c. Đi u yêu thích th hai, sau ngh m c c a anh. Gina hy v ng t i hôm nay anh s không ki m c ra ngoài và l i hì h c làm cái n , s a cái kia trong xưởng m c. M t cu c s ng bình thường. D ch u. Không hoàn h o - t t nhiên r i. Ch ng ai có cu c hôn nhân hoàn h o c , ph i không nào? Nh ng Gina c m th y hài lòng, nói chung là th . Cô r i nhà m i được có n a gi , đ lâu đ phi t i trường, đón b n tr , và phóng tr l i nhà. Ôi tr i! Ng nh nhà ai b cháy thì làm sao đây? Đó là ý nghĩ đ u tiên n y ra trong đ u khi cô r vào góc đường và th y đèn hi u nh p nháy khu ph nhà mình. Cô đ ng tim trước ý nghĩ đó, nh ng giây ti p theo, giây phút ích k , cô l i nghĩ: Th này thì b a t i mu n m t. Chuy n nh nh t là th nh ng khi n người ta phát b c. Đường b ch n hoàn toàn. Cô đ m th y có ba chi c xe c nh sát đ ng sau rào ch n, đèn ch p trên xe h khi n nh ng ngôi nhà g n nh gi ng h t nhau g n đó chìm trong màu đ l c a máu và màu xanh tái c a nh ng v t b m. M t xe c u thương và m t xe c u h a n m thu lu tít cu i đường, rõ ràng đang b b không. “M i?” Brady, c u bé b y tu i đang ng i gh sau, h i. “M , có chuy n gì v y m ? Là nhà ta ?” Gi ng c u có v ph n khích. “Nhà mình cháy à m ?” Gina cho xe đi th t ch m và c quan sát hi n trường: m t bãi c b x i tung, m t th m lan diên vĩ b san ph ng và m y lùm cây b nghi n nát. M t cái xác h p th móp méo v t v o n a trong n a ngoài rãnh thoát nước. H p th nhà h . Bãi c nhà h . Nhà c a h . Phía cu i bãi chi n trường đó là m t chi c SUV màu nâu s m, đ ng c v n còn đang xì khói. Chi c xe b k t phân n a trong b c tường m t ti n gara - xưởng c a Mel - và ng t ngưỡng tì lên đ ng đ nát t ng là m t ph n c a ngôi nhà g ch v ng chãi. Cô v n luôn nghĩ r ng nhà mình r t v ng chãi, r t ch c ch n, r t bình thường. Đ ng g ch v n và nh ng mi ng th ch cao v nát nh m t bãi nôn kia nom m i kinh t m làm sao. Chúng trông mong manh quá. Cô hình dung ra chi c SUV khi nó lao lên l đường, h t tung h p th , trượt trên sân, và đâm s m vào gara. Khi trong đ u v ra c nh tượng đó, chân cô cu i cùng cũng nh n xu ng phanh xe mình, l c đ p khá m nh, đ đ cô c m nh n được cú xóc đ n t n xương s ng. “M !” Brady hét lên, g n nh sát vào tai cô, và theo ph n x , cô đ a tay lên ra hi u cho con im l ng. Bên gh khách, Lily, mười tu i, đã g tai nghe ra và nhoài v phía trước. Mi ng con bé há h c khi nó nhìn th y nhà mình b phá, nh ng nó không nói m t l i. M t nó v n đang tr ra vì choáng. “M xin l i.” Gina nói, nh ng g n nh không nh n th c được mình đang nói gì. “Có gì đó không n, con . Lily? Có sao không con?” “Chuy n gì th ?” Lily h i. “Có sao không con?” “Con n mà! Chuy n gì v y ?” Gina không đáp. M i chú ý c a cô l i b kéo v ngôi nhà. Cô có c m giác s ng sượng và tr n tr i kỳ l khi nhìn c nh tan hoang y. V i cô, nhà luôn mang l i c m giác an toàn, nhà ch ng khác nào m t pháo đài, và gi , nhà đã đ s p. Ch ng t an toàn cũng ch là d i trá, an toàn ch ng h v ng chãi h n g , g ch hay th ch cao. Hàng xóm láng gi ng đã túa h t ra đường, nhìn ngó, ch tr , túm năm t m ba bàn ra tán vào, khi n chuy n l i càng thêm muôn ph n t i t . Còn có c bà Millson, m t bà giáo già v h u đã lâu v n ch ng m y khi ló m t ra kh i nhà. Bà ta là m t bà hàng xóm đi n hình: trung tâm buôn chuy n và phao tin đ n nh m, chuyên gia soi mói chuy n dưới g m giường c a b t kỳ ai l t vào t m m t mà không bao gi bi t ng i. Bà ta tròng b đ m c nhà đã b c màu, n ng n tì người lên cái khung t p đi, còn y tá riêng c a bà ta đ ng ngay k bên. C đôi trông đ u khoái chí l m. M t viên c nh sát bước t i ch Gina, cô nhanh chóng h c a kính và n n cười c u tài. “Anh c nh sát i…” Cô nói. “Kia là nhà tôi, ngôi nhà b chi c SUV đâm vào y. Tôi đ xe đây được ch ? Tôi ph i t i xem h h ng th nào r i g i cho anh nhà tôi. Kinh kh ng quá đi m t! Mong r ng lái xe không b thương quá n ng… Anh ta say rượu à? Góc đường này th mà nguy hi m ra ph t đ y…” M t viên c nh sát đang t th chuy n sang t p trung cao đ khi nghe cô nói, và cô không hi u t i sao - không h - nh ng cô bi t đi u đó không n chút nào. “Đây là nhà ch à?” “Vâng .” “Ch tên là gì?” “Gina. Gina Royal. Th a anh…” Anh ta lùi l i m t bước và đ a tay n m vào đ c súng. “M i ch t t máy cho!” Anh ta v a nói v a ra hi u cho m t viên c nh sát khác đang l c t c ch y đ n. “G i người bên t đi u tra qua đây. Mau!” Gina li m môi. “Th a anh, hình nh anh không hi u…” “M i ch t t máy, ngay l p t c.” L n này, yêu c u thông thường đã tr thành m t m nh l nh nghiêm kh c. Cô cho xe d ng h n l i và xoay chìa khóa. Đ ng c xe im b t. Cô nghe được c ti ng xì xào bàn tán t m y k hóng h t tò mò đang túm t m tít bên kia đường. “Gi nguyên hai tay trên vô lăng. Không được c đ ng. Ch có vũ khí trên xe không?” “Không, t t nhiên là không . Th a anh, tôi đang ch tr nh trong này!” Anh ta v n không buông tay ra kh i đ c súng, và cô b ng th y gi n sôi lên. N c cười h t s c. H nh m mình v i ai đó. Mình ch ng làm gì h t! “Th a ch , tôi ph i h i l i ch m t l n n a: Ch có mang theo vũ khí không?” V s c l nh trong gi ng nói c a anh ta đã đánh tan c n gi n d trong cô và thay vào đó b ng n i ho ng lo n l nh căm. Trong m t giây, cô nh b c m kh u, không nói được l i nào. R i cu i cùng, cô cũng b t ra được m t câu: “Không! Tôi không có vũ khí. Không có gì h t.” “Có chuy n gì v y, m i?” Brady h i, gi ng chú bé l rõ v lo s . “Sao chú c nh sát l i cáu lên v i mình th , m ?” “Không có gì đâu, con yêu. M i chuy n s n c thôi.” Gi nguyên hai tay trên vô lăng, tay đ yên trên vô lăng… Cô khao khát được ôm con vào lòng nh ng l i không dám. Cô th y rõ Brady ch ng h tin vào nh ng m áp gi t o n i gi ng nói cô. Đ n chính b n thân cô còn ch ng tin n a là. “C ng i yên đ y nhé? Đ ng c đ ng. C hai đ a, đ ng c đ ng.” Lily trân tr i nhìn viên c nh sát đ ng bên ngoài xe. “Chú y đ nh b n chúng ta h m ? Chú y có b n chúng ta không ?” B i l b n tr đ u đã th y trên phim, ph i không nào, c nh người ta b b n ch t - nh ng người vô t i l đi sai bước, l nói sai l i, l t i nh m ch vào nh m th i đi m. Và trong đ u cô, c nh tượng đó hi n ra th t rõ ràng… hai đ a tr c a cô d n h p h i mà cô không th làm được gì đ ngăn ch n t n th m k ch. M t tia sáng lóe lên, nh ng ti ng la hét chát chúa, và bóng t i. “T t nhiên là chú không b n con đâu! Con yêu, m xin con, đ ng c đ ng!” Cô quay l i v i viên c nh sát và nói: “Th a anh c nh sát, tôi xin anh, anh làm chúng s ch t khi p r i đ y. Tôi không hi u chuy n này là th nào n a!” M t người ph n đeo phù hi u c nh sát màu vàng c bước qua rào ch n, đi ngang qua viên c nh sát, t i th ng ch c a s xe c a Gina. “Ch Royal? Gina Royal?” “Vâng, th a ch .” “Ch là v c a Melvin Royal?” Anh r t ghét b g i là Melvin, nh ng có v đây không ph i là lúc đ nói v i người ph n kia đi u y, b i v y Gina ch g t đ u xác nh n. “Tôi là Salazar, c nh sát đi u tra. M i ch bước ra kh i xe. Hai tay đ ch d nhìn!” “Các con tôi…” “B n tr có th ng i nguyên ch chúng đang ng i. Chúng tôi s trông ch ng chúng. M i ch ra ngoài.” “Chuy n quái qu gì th này? Kia là nhà chúng tôi mà! Điên quá đi m t! Chúng tôi m i là n n nhân đây!” S hãi - cho chính cô, cho các con cô - khi n cô m t h t lý trí, và cô ng c nhiên khi th y gi ng c a mình quá khác l . Cách cô nói nghe m i b n lo n làm sao, h t nh m y k ng c mà cô v n luôn th y thương h i l n khinh thường trên chương trình tin t c. Ph i mình, có g p chuy n, mình cũng ch ng bao gi nói năng nh th . Cô đã t nh nh th thường xuyên l m thì ph i? Nh ng cô đang b n lo n. Cô nói năng gi ng y nh b n h . C n ho ng h t giãy gi a trong l ng ng c cô h t nh m t con ngài b sa vào lưới đang v y vùng tìm đường thoát. Và dường nh cô còn không th gi được nh p th c a mình sao cho đ u đ n. Quá nhi u chuy n đang x y ra quá nhanh. “N n nhân. H n r i.” Người n c nh sát đi u tra m c a xe c a cô. “Bước ra ngoài!” L n này không còn “m i” n a. Anh c nh sát, người đã g i n đi u tra viên t i, bước sang bên, nh ng tay v n không buông kh i đ c súng. T i sao l i th ? T i sao h l i đ i x v i cô nh th này, nh m t tên t i ph m? Đây ch là nh m l n. T t c ch là m t nh m l n kh ng khi p và ngu ng c! Theo ph n x , cô qu tay tìm chi c túi xách, nh ng Salazar l p t c tóm l y nó và đ a cho viên c nh sát tu n tra. “Đ t tay lên n p ca pô, ch Royal!” “T i sao l i th ? Tôi không hi u chuy n…” Đi u tra viên Salazar không đ cô nói h t câu. Ch ta xoay người Gina l i và đ y m nh cô vào chi c xe. Đ kh i ngã, Gina xòe r ng hai bàn tay, ch ng vào n p ca-pô b ng kim lo i b ng r y. Ch ng khác nào đ a th ng tay vào h ng lò, nh ng cô không dám r t l i. Cô th y choáng váng. Đây là m t nh m l n, m t nh m l n kinh kh ng, và m t phút sau, h s ph i xin l i cô vì đã quá thô l th này và cô s r ng lòng tha th , và t t c s cùng phá lên cười, r i cô s m i h vào nhà u ng trà… Hình nh cô v n còn ít bánh quy chanh, n u Mel v n ch a ăn h t ch y; anh v n r t khoái món bánh quy chanh. Cô hít m nh m t h i khi đôi bàn tay c a Salazar vô c m s c s o kh p các vùng c th mà cô ta không có quy n được đ ng vào. Gina c vùng ra, nh ng b viên c nh sát đi u tra xô tr l i ch cũ - xô th t l c và thô b o. “Ch Royal! Đ ng khi n tình hình t thêm! Nghe tôi nói đây. Ch đã b b t. Ch có quy n gi im l ng…” “Tôi làm sao c ? Đó là nhà tôi! Chi c xe kia đâm vào nhà tôi mà!” Con trai, con gái cô s nhìn th y toàn b chuy n nh c nhã này, ngay trước m t chúng m t. Hàng xóm láng gi ng, ai cũng nhìn ch m ch m. Vài người đã lôi di đ ng ra. H ch p nh. Quay phim. Đăng toàn b màn xâm ph m kinh kh ng này lên m ng đ nh ng k vô công r i ngh trên kh p th gi i xúm vào ch nh o cô, k c v sau, khi s th t ch hoe r ng toàn b v vi c ch là m t hi u l m, không ph i hay sao? Internet là m ng giăng muôn thu . Cô v n luôn nh c Lily nh th . Salazar v n ti p t c nói. Ch ta nh c t i nh ng quy n ki c gì đó mà ngay lúc này đây, cô không tài nào ti p thu n i và Gina cũng ch ng ch ng c khi n đi u tra viên b qu t tay cô ra đ ng sau l ng. Cô còn không bi t ph i b t đ u th nào. Chi c còng kim lo i b p vào đôi c tay m ướt đ a l i c m giác ch ng khác nào b lãnh tr n m t cái tát l nh lùng. Gina v t l n v i nh ng ti ng ong ong kỳ l đang rít lên trong đ u. Cô nh n th y m hôi đang tuôn trên m t và c , nh ng t t c đ u nh tách bi t v i cô. R t xa. Chuy n này không x y ra. Chuy n này không th x y ra. Mình s g i cho Mel. Mel s gi i quy t h t, gi i quy t đâu vào đ y và t t c s cùng cười m lên ngay sau đó. Cô không tài nào hi u n i làm sao mà ch trong vòng m t, cùng l m là hai phút, t m t cu c s ng bình thường, cô b r i tõm xu ng… xu ng đ ng bùn này. Brady đang la hét và c tìm cách ch y ra kh i xe, nh ng viên c nh sát gi ch t c u bé l i bên trong. Lily thì hình nh đã quá choáng váng và s hãi, đ n n i không dám nhúc nhích. Gina nhìn v phía b n tr và nói b ng m t gi ng lý trí đ n m c đáng kinh ng c. “Brady, Lily. n h t c mà - xin các con, đ ng s gì c . C làm theo nh ng gì các cô chú y b o. M n. T t c ch là hi u nh m thôi, hi u không? R i đâu l i vào đ y h t y mà.” Salazar si t m nh tay làm cô đau nhói. Gina ngoái đ u l i phía viên c nh sát đi u tra. “Làm n. Xin ch , dù ch có nghĩ tôi đã làm gì thì tôi cũng không h làm! Xin hãy đ m b o an toàn cho các con tôi!” “Ch c ch n r i.” Salazar đáp, t t ngoài mong đ i. “Nh ng ch c n ph i đi v i tôi, Gina .” “Là… Ch cho r ng tôi đã làm chuy n này ? Lái xe tông th ng vào nhà c a mình ? Tôi không làm. Tôi không say, n u mà ch nghĩ…” Cô d ng l i, vì cô nhìn th y m t người đàn ông ng i trên băng ca trong xe c p c u, th bình oxy. M t nhân viên y t đang x lý v t thương trên đ u anh ta, và m t c nh sát đang đi l i g n đó. “Là anh ta à? Người lái xe đ y ph i không? Anh ta say ?” “Ph i.” Salazar đáp. “Hoàn toàn là m t tai n n, n u ch g i lái xe khi đang say rượu là tai n n. Anh ta làm m t ch u đã đ i nhân gi khuy n mãi c a quán rượu, đi nh m đường - anh ta b o r ng mình mu n lái tr ra xa l - và r quá g p. Rút c c, đ u chi c xe c a anh ta n m luôn bên trong gara nhà ch .” “Nh ng…” Gi thì Gina th y b i r i vô cùng. Hoang mang t t đ . “Nh ng n u các ch đang gi anh ta r i thì… Sao các ch l i…” “Ch Royal, ch đã vào gara nhà mình bao gi ch a?” “Tôi… ch a. Ch a, ch ng tôi dùng gara làm xưởng m c. Chúng tôi kê t ch n kín c a thông v i l i nhà b p; ch ng tôi vào gara b ng c a ngách.” “V y nghĩa là c a gara không cu n lên được? Ch không đ xe trong đó n a à?” “Không, anh y g mô t ra r i, mu n vào bên trong gara, ch ph i đi qua c a ngách. Nhà tôi còn m t ch đ xe có mái che n a, v y nên tôi không c n… Nh ng này… v y là sao? Có chuy n gì v y ?” Salazar nhìn cô. Nh ng l n này không ph i là cái nhìn gi n d ; mà g n nh h i l i. G n nh th . “Tôi s cho ch xem cái này, và ch ph i gi i thích cho tôi, được không?” Ch ta d n Gina vòng qua rào ch n, lên v a hè n i v t l p xe đen sì còn l u l i cho th y chi c xe n đã r th t g p, lao nh tên b n, b l i trên m nh sân nh m y cái rãnh sâu ho m nh nh p bùn đ t kéo dài t i t n n i ph n đuôi chi c SUV b k t đang tô hô ch ng ra kh i đ ng g ch v l n x n đ lòm. B c tường y ch c có g n giá treo đ ngh c a Melvin. Cô th y m t cái lưỡi c a đã b o n n m l n trong đ ng đ nát, bám đ y b i th ch cao tr ng xóa, và trong m t thoáng, cô ch có đ c m t ý nghĩ: Anh y th nào cũng b c cho mà xem, mình không bi t ph i k v i anh y m y chuy n này nh th nào n a. Mel yêu xưởng m c c a anh l m. Đ i v i anh, ch này là thánh đ a. Ch t, Salazar nói: “Ch c n ph i gi i thích chuy n này.” Ch ta tr tay. Gina ng ng lên nhìn, phía trên mui chi c SUV, và th y m t con búp bê kh a thân có kích c to b ng người th t treo trên cái móc dùng đ g n dây t i ngay chính gi a tr n gara. Tho t nhìn, suýt n a thì cô phì cười vì nó xu t hi n lúc này th t ch ng thích h p t o nào. Nó b treo l ng l ng trên đó v i m t cái thòng l ng thít quanh c , tay chân buông thõng, th m chí, nó cũng ch ng có t l đúng chu n c a m t con búp bê, đó là m t s n ph m l i, màu thì đã b c đi theo l i r t kỳ d … Mà sao người ta l i đi s n m t con búp bê b ng cái màu tím đen kinh t m nh th ? Đã v y, l i còn làm cho nó b da bong tróc t ng m ng, r i c p m t đ ng u, l i h n ra, tr ng tr ng nhìn, lưỡi thè kh i c p môi s ng vù… Và đó cũng là lúc cô nh n ra đi u này, m t đi u c c kỳ kh ng khi p. Đó không ph i búp bê. Và d u c kìm ch đ n m c nào đi n a, cô b t đ u hét và không tài nào ng ng l i được. 1 GWEN PROCTOR B N NĂM SAU H Stillhouse, bang Tennessee “B t đ u.” Tôi hít th t sâu lu ng khí n ng n c mùi thu c súng và m hôi đã lâu ngày, ch nh l i t th , ng m và bóp cò. Tôi g ng người gi thăng b ng trước cú gi t. M t vài người s vô th c ch p m t sau m i phát súng; nh ng tôi phát hi n ra mình thì không. Ch ng ph i rèn luy n gì mà ch là v n đ sinh h c đ n thu n, nh ng đi u đó khi n tôi có c m giác t ch h n r t nhi u. Tôi th y bi t n l i th y c a mình. Kh u súng l c xoay dùng c đ n 0,357 inch n ng tr ch đ y uy l c kh c l a và gi t lên t ng h i, truy n vào người tôi nh ng xung l c l n nào cũng gi ng nhau, nh ng tôi ch ng đ ý t i ti ng đ n n hay cú gi t. Ch có h ng tâm trên t m bia đ t cu i trường b n mà thôi. N u đ ti ng súng làm phân tâm, chu i t p âm n ào liên t c b t t n phát ra t nh ng tay súng xung quanh - g m đàn ông, ph n , và th m chí, c m y cô c u choai choai các ô t p b n khác - đã khi n tôi không th b n trúng m c tiêu t lâu r i. Ti ng súng n đanh s c liên h i, d u đã qua l p p b o v tai dày c p, v n nghe nh ti ng cu ng phong rú g m không ng t. B n xong, tôi m xoay, d h t v đ n r ng và đ t kh u súng lên b , xoay v n đ m , h ng súng chĩa v phía t m bia. R i tôi tháo kính b o h m t ra, đ t xu ng. “Xong.” T phía sau tôi, hu n luy n viên nói v i lên: “Làm n lui xu ng.” Tôi làm theo. C u ta bước t i, nh c kh u súng c a tôi lên ki m tra, g t đ u, và nh n nút đ kéo bia t p b n l i trước m t chúng tôi. “Ph n an toàn: quá xu t s c!” C u ph i gào lên th t to đ át đi nh ng ti ng n xung quanh và đ hai đôi tai được đeo p b o h c a c hai chúng tôi còn nghe được. Gi ng c u có h i khàn m t chút; g n nh c u ph i hét su t c ngày. “V y hy v ng ph n thi b n cũng được nh th .” Tôi hét l i. Nh ng tôi th a bi t ph n này tôi xu t s c. Tôi đã nhìn th y k t qu khi t m bia gi y trượt v ch a được m t n a quãng đường. T gi y có m y cái l rách do đ n xuyên qua bay ph p ph i, t t c đ u n m g n trong đường tròn màu đ bé xíu. “Trúng h ng tâm toàn b .” Hu n luy n viên nói, ngón tay cái gi lên. “Qua r i! Đi m x t t l m. Ph i nói là siêu đ ng, ch Proctor .” “C m n vì đã giúp tôi thi c nh nh không.” Tôi đáp l i. C u lùi xu ng, ch a ch cho tôi, r i tôi n p xoay vào súng và c t món vũ khí vào bao. An toàn. “Ta s n p đi m thi c a ch lên văn phòng bang và ch s l y được gi y phép ngay t p l .” Hu n luy n viên là m t c u quân nhân tr măng, tóc húi cua. C u có gi ng nói êm ái, không rõ vùng nào, dù là gi ng mi n Nam nh ng không lên b ng xu ng tr m nh gi ng Tennessee… Ch c là gi ng vùng Georgia, tôi đoán v y. M t chàng trai tr d m n, ít nh t cũng ph i nh h n tiêu chu n h n hò c a tôi mười tu i. N u tôi có h n hò. C u l ch thi p vô ng n. Lúc nào tôi cũng là Ch Proctor h t. C u b t tay chào tôi và tôi cười đáp l i. “L n t i l i g p nhé, Javi.” Đ c quy n c a tu i tác và gi i tính. Tôi được g i c u ta b ng tên riêng. Tháng đ u tiên ch a quen, tôi c g i c u là th y Esparza, cho t i khi c u nh nhàng ch nh l i cho tôi. “L n t i…” Ch t có chuy n gì khi n c u chú ý, và đang t ung dung, đi m tĩnh, c u b ng chuy n sang c nh giác. C u nhìn ra phía cu i hàng, và gào lên th t to: “Ng ng b n! Ng ng b n!” Tôi th y nh có m t đ t adrenaline d n d p quét t i m i dây th n kinh trong người. Tôi đ ng im nh tượng, quan sát, nhung c u y không nói tôi. D u r i r c, m i âm thanh các dãy b n khác cũng im h t, t t c m i người h vũ khí, thu tay v , trong lúc đó, c u bước sang ô t p b n cách ch chúng tôi b n ô. Có m t người đàn ông l c lưỡng đ ng đó cùng kh u súng bán t đ ng trong tay. Javi hô kh u l nh, yêu c u người đàn ông n thôi b n, tháo đ n và bước sang m t bên. “Tôi đã làm gì h ?” Người đàn ông đáp l i b ng gi ng khiêu chi n. Tôi, v n ch a qua c n kích đ ng, xách túi lên và ti n ra phía c a, th t ch m. Tôi th y người đàn ông n không làm theo ch th c a Javi, thay vào đó, ông ta ch n cách ch ng đ i. Không ph i là ý hay. M t Javi đanh l i, c ch , đi u b c a c u cũng thay đ i theo. “Tháo đ n và đ t vũ khí vào giá, th a ông. Ngay l p t c.” “Không vi c gì ph i th ! Tôi bi t mình đang làm gì. Đây b n súng su t m y năm tr i r i!” “Th a ông, tôi th y ông chĩa vũ khí đã lên đ n c a mình vào người khác. Ông bi t n i quy đây r i đ y. Luôn luôn hướng h ng súng c a mình v phía bia t p b n. Bây gi , tháo đ n và đ t súng xu ng. N u ông không tuân th m nh l nh c a tôi, tôi s đ a ông ra kh i trường b n và g i c nh sát t i. Ông hi u ch a?” Javier Esparza hay cười và đi m tĩnh gi đã tr thành m t người hoàn toàn khác, và uy l c trong kh u l nh c u hô d i kh p phòng nh m t trái l u đ n có s c công phá l n. K vi ph m kia lóng ngóng tháo băng đ n, r i ném nó cùng món vũ khí xu ng b . Tôi đ ý th y ph n h ng súng v n ch a hướng v phía t m bia. Gi ng Javi gi đã nh nhàng và rõ h n. “Th a ông, tôi nói ông ph i tháo đ n.” “Tháo r i đ y thôi!” “Lùi l i.” Khi người đàn ông v n tr ng tr ng nhìn, Javi bước t i l y kh u súng, l y viên đ n cu i cùng trong bu ng đ n ra và đ t nó xu ng b , k bên băng đ n đã được tháo ra t trước. “Người ta ch t oan là vì th này đ y. N u không bi t cách tháo đ n làm sao cho đúng, ông c n tìm m t trường b n khác.” C u nói. “N u không bi t ph i tuân th m nh l nh c a hu n luy n viên trường b n ra sao, hãy tìm m t trường b n khác. Th c ra, có khi ông cũng nên tìm m t trường b n khác thì h n. Ông đ a b n thân mình và t t c m i người đây vào nguy hi m khi ph t l các quy đ nh an toàn, ông hi u không?” M t người đàn ông n s ng lên và đ gay theo l i không lành m nh chút nào, ông ta n m ch t hai bàn tay l i. Javi đ t kh u súng l i ch cũ, v trí và tr ng thái y h t nh lúc c u nh c nó lên, đo n, xoay mũi súng v phía đ t bia t p b n, và r i l t úp món vũ khí sang m t bên kia. “C a thoát v đ n ph i ng a lên, th a ông.” C u lùi xu ng nh ng m t v n ghim vào người đàn ông n . Javi m c qu n jeans và áo thun có c màu xanh, còn tay “x th ” đóng b r n ri t đ u đ n chân, nh ng ai m i là lính x n thì đã rõ nh ban ngày. “Tôi nghĩ hôm nay th là đ r i, th a ông Getts. Đ ng bao gi b n súng khi đang nóng gi n.” Tôi ch a bao gi được ch ng ki n m t người s p s a n i điên đ nh gây h n m t cách thi u suy nghĩ ho c s p h ng ch u m t c n đau tim nghiêm tr ng rõ ràng t i nh v y. Bàn tay ông ta gi t lên t ng h i, và tôi th y rõ ông ta đang suy tính trong đ u xem mình có th xông t i nh c súng lên, n p đ n và b n nhanh t i đâu. Tình hình tr nên căng nh dây đàn, n ng n , nghiêm tr ng, và tôi, tay châm ch m kéo khóa chi c túi đang c m, đ u nh m tính các bước chu n b súng ng đ s n sàng khai h a - y h t ông ta. Tôi nhanh. Nhanh h n h n ông ta. Javier tay không t c s t. B u không khí căng th ng được phá tan khi có m t người quy t đ nh không đ ng im nh tượng và giương m t nhìn n a mà ph i hành đ ng. Anh ta bước ra, g n nh đ ng gi a tôi v i gã đàn ông đang gi n d kia. Anh ta nh con h n c Javi l n gã đàn ông m t đ nh gà ch i. Tóc anh ta có màu cát cháy, dường nh lúc trước t ng được c t cua nh ng gi đã dài, ch m ra quá tai. Người săn ch c v a ph i ch không c b p l c lưỡng. Tôi có th y anh ta đây m y l n, nh ng không bi t tên. “Nào nào, quý anh, cho qua chuy n này đi.” Anh ta nói. Tôi nghe gi ng anh ta không gi ng gi ng Tennessee mà gi ng gi ng mi n Trung Tây. D g n. Đó là m t gi ng nói đi m tĩnh, không màu mè, nghe r t ph i, d say lòng người. “Ch huy trường b n ch làm vi c c a mình thôi, công nh n không? Và người ta nói đúng r i. Quý anh đây c m súng lúc đang gi n d , không bi t chuy n gì s x y ra đâu.” Ng c nhiên ch a! C n gi n rút s ch sành sanh kh i Getts, c nh người ta gi t ch t ch n b n ch a v y. Ông ta hít vài h i th t sâu, gương m t đ gay nh t màu d n, v l i v i s c da bình thường, và c ng nh c g t đ u. “Ch t ti t.” Ông ta nói. “Ch c tôi có h i m t bình tĩnh. S không nh th n a đâu.” Người đàn ông kia g t đ u r i quay l i ô t p b n c a mình, tránh m i ánh m t tò mò khác. Anh ta b t đ u khám súng c a mình, kh u súng l c được đ t đúng hướng, mũi chĩa v phía t m bia. “Ông Getts, ta ra ngoài nói chuy n đi.” Javi nói, r t l ch s và đúng đ n, nh ng m t Carl l i cau l i l n n a, tôi còn th y m ch thái dương ông ta l i c lên. Ông ta l i b t đ u ph n kháng nh ng r i nh n ra hàng ch c c p m t đang dán c vào mình, t t c nh ng người tham gia t p luy n trường b n đ u im l ng ch đ i, quan sát. Ông ta bước vào l i ô t p và b c t c ném toàn b đ đ c c a mình vào trong túi. “M cái th ng M l u[1] thèm quy n!” Ông ta l u b u ch i r i h m h m bước ra c a. Tôi hít vào m t h i th t sâu, nh ng Javi đã đ t bàn tay thân thi n lên vai tôi khi cánh c a đóng s m l i sau l ng gã đàn ông n . “N c cười th t, gã kh n kia l i nghe l i anh chàng da tr ng t i đây t p ch không thèm nghe ch huy trường b n c đ y.” Tôi nói. T t c chúng tôi đây đ u là người da tr ng, ngo i tr Javier. Tennessee không thi u người da màu, nh ng n u ch nhìn vào nh ng người đang có m t t i trường b n, b n s ch ng bi t được đi u y đâu. “Carl d h i l m, mà dù sao thì tôi cũng không mu n ông ta t i đây n a.” Javi đáp. “Đ y không ph i là v n đ . C u không th đ ông ta nói năng v i mình ki u đó được.” Tôi nói, b i tôi th t s mu n đ m m t qu vào m m Carl. Tôi bi t vi c đó s ch ng d ăn chút nào. Nh ng tôi v n mu n làm. “Ông ta mu n nói th nào cũng được mà. Đ c quy n khi được s ng m t đ t nước t do đ y.” Gi ng Javi nghe v n vui v nh thường. “Nh ng không có nghĩa là không ph i nh n h u qu , ch . Trường b n s g i l nh c m b ng văn b n t i cho ông ta. Không ph i do nh ng gì ông ta nói mà vì tôi không tin ông ta s có trách nhi m v i nh ng người xung quanh. Chúng tôi không ch có quy n t ch i ti p nh n nh ng h c viên có l i hành x nguy hi m và hung b o, mà đó còn là trách nhi m và nghĩa v n a.” C u kh cười. N cười nh , có ph n nghiêm ngh và l nh lùng. “Và n u sau này, ông ta mu n nói chuy n ph i qu y v i tôi bãi đ xe thì cũng được thôi. Chúng tôi làm được tu t.” “Nh ông ta mang c đám b n nh u đ n thì sao?” “Thì vui ch sao!” “Mà này, anh chàng lúc nãy bước ra can là ai th ?” Tôi h t c m v phía người đàn ông ban nãy; lúc này, anh ta đã đeo p b o v tai lên l i. Tôi tò mò, b i anh ta không ph i là d ng vô c m ch bi t giương m t lên nhìn, ho c ít nh t, không mũ ni che tai vào lúc tôi đ nh rút súng ra b n. “Sam Cade.” Javi nhún vai. “Anh y được l m. Người m i. Cũng h i ng c nhiên khi anh y làm v y. Đa ph n người ta ch nhìn thôi.” Tôi chìa tay ra. C u b t tay tôi. “C m n th y. Th y đã gi cho trường b n r t quy c .” “Tôi n đi u đó v i t t c nh ng ai t i đây t p luy n. B o tr ng.” C u nói, r i quay l i v i nh ng x th đang ch c u l i dõng d c hô v i gi ng c a m t trung sĩ hu n luy n. “An toàn! B n!” Tôi chu n ra ngoài khi ti ng súng l i d n d p vang lên nh s m r n. V xích mích gi a Javi v i người đàn ông kia có làm tôi b t vui đi đôi chút nh ng tôi v n th y vô cùng hãnh di n và ph n kh i khi m c p b o v tai vào giá treo đ t bên ngoài trường b n. B ng c p đ y đ . Tôi đã suy nghĩ su t m t th i gian r t dài, r t th n tr ng, tôi không ch c tôi có dám đ tên mình xu t hi n trong các h s chính th c hay không. Tôi luôn luôn có súng, nh ng mang theo súng bên người mà không có gi y phép thì qu là li u lĩnh. Cu i cùng, tôi cũng th y cu c s ng c a mình đây đã khá n đ nh. Đi n tho i rung khi tôi b m m khóa xe, và suýt n a thì tôi đánh r i đi n tho i lúc m c a h u đ c t đ . “A lô?” “Bà Proctor ph i không ?” “Cô Proctor thôi.” Tôi b t giác ch nh l i, r i li c xem tên người g i đ n. Tôi ph i c nh n đ không b t lên ti ng rên chán n n. Là văn phòng nhà trường. Đây là s đi n tho i tôi đã quá quen, t i m c nhìn th y là phát chán. “Tôi r t ti c khi ph i thông báo v i bà, r ng con gái bà, Atlanta…” “L i gây chuy n.” Tôi ti p l i người ph n đ u dây bên kia. “V y tôi đoán hôm nay ch c là th Ba nh ?” Tôi nh c t m nh a dưới sàn xe lên. ngay bên dưới đó là m t cái h p có khóa, v a đ đ c t bao súng. Tôi th bao súng vào trong, đóng h p l i, r i ph th m lên, che l i. Người ph n đ u dây bên kia kh húng h ng t v không tán đ ng. Ch ta cao gi ng h n m t chút. “Không bu n cười tí nào đâu, th a bà Proctor. Hi u trưởng nhà trường c n g p bà đ trao đ i nghiêm túc. Đây là l n th t trong vòng ba tháng nay r i, và đ n gi n là hành vi này không th ch p nh n được đ i v i m t cô bé đ tu i Lanny!” Lanny mười b n tu i, đ tu i n i lo n, quá d hi u mà, nh ng tôi không nói nh v y. Tôi ch h i: “Đã có chuy n gì th ?”, v a vòng ra đ ng trước chi c xe Jeep và trèo vào trong. Tôi ph i đ c a m m t lúc cho xe b t bí; tôi ch ng ki m được ch râm nào trong bãi đ u xe ch t ch i c a trường b n. “Hi u trưởng mu n g p m t tr c ti p bà đ trao đ i. Bà nên t i văn phòng nhà trường đón con v . Cô bé b đình ch h c m t tu n.” “M t tu n? Nó đã làm gì th ?” “Tôi đã nói v i bà r i đó, hi u trưởng mu n trao đ i riêng v i bà. N a ti ng n a có được không ?” N a ti ng không đ đ tôi t m r a cho h t mùi trường b n, nh ng có l th là t t nh t. Người s c mùi thu c súng trong trường h p này cũng ch ng khi n tôi m t gì. “Được .” Tôi đáp. “Tôi s t i.” Tôi đáp l i r t bình tĩnh. Tôi nghĩ đa s các bà m s t ra th t v ng và cáu ti t ngay, nh ng đ i v i m t người đã tr i qua sóng gió cu c đ i nh tôi, nh ng sóng gió kinh kh ng nh t, chuy n này th m còn ch ng đáng đ ph i nhướn lông mày. Ngay khi tôi v a cúp máy, đi n tho i l i rung lên l n n a. L n này là tin nh n. Tôi đoán đó là tin nh n c a Lanny, c k v i tôi câu chuy n c a nó trước khi tôi nghe được phiên b n chính th c ít đ lượng h n. Nh ng đó không ph i là Lanny, và lúc tôi kh i đ ng chi c Jeep, tôi th y tên con trai mình sáng lên trên màn hình đi n tho i. Connor. Tôi g t màn hình và đ c tin nh n, m t tin nh n r t ng n g n, súc tích, vào th ng v n đ : Lanny đánh nhau. 1. Tôi m t m t giây đ hi u ý nghĩa ký t cu i cùng, nh ng ch c ch n s 1 đ ng nghĩa v i th ng. Tôi không dám ch c th ng bé t hào hay phát ho ng: t hào vì ch nó ch ng kém ai, hay phát ho ng vì chuy n này l i khi n chúng b đá đít kh i trường l n n a. N i lo s đó có căn c . Năm v a r i là m t kho ng th i gian yên n ng n ng i, mong manh gi a nh ng l n d n đ r i d đ liên t c, và tôi cũng không mu n quãng th i gian này k t thúc quá s m. B n tr x ng đáng được hưởng m t chút bình yên, chút c m giác n đ nh và an toàn. Connor đã m c ch ng lo âu. Còn Lanny thường xuyên n i lo n. M con chúng tôi, không ai còn là chính mình, không ai còn được an yên n a. Tôi đã c không t d n v t mình vì đi u y, nh ng th t quá khó. Ch c ch n m t đi u, đó không ph i là l i c a chúng. Tôi nhanh chóng nh n tin h i đáp và quành xe ra đường. M y năm v a qua tôi c đ i xe su t vì c n thi t, nh ng chi c Jeep này… tôi thích chi c Jeep này l m. Tôi mua r trên Craiglist, tr ti n m t, m t “thương v ” nhanh g n và hoàn toàn n danh. V i đ a hình d c, l m cây c i ven h , còn nh ng con d c thì quanh co, kéo dài đ n t n m y trái núi xanh bi c mù sương th này, xe Jeep là l a ch n đúng đ n. Chi c Jeep là m t chi n binh. Nó đã kinh qua nh ng lúc kh n cùng. H p s c n s a m t t o, vô lăng h i v n đ m t tí. Nh ng có tr y tr a th nào, chi c xe v n còn đó và v n lăn bánh đ u đ u. Tôi thích hình tượng ý nghĩa y c a chi c xe. Chi c xe xóc lên m t chút khi tôi ch y xu ng m t con d c đ ng, g gh , xe xuyên qua bóng r ng thông r p mát r i l i hi n ra dưới ánh m t tr i gay g t lúc gi a tr a. Trường b n n m m t n i khá cao, khi tôi cho xe men theo con đường d n xu ng đ i, m t h d n d n hi n ra trong t m m t. N ng l p lánh nh y múa theo nh ng g n sóng trên m t h xanh th m. H Stillhouse là viên ng c quý n mình. T ng là m t khu đô th khép kín[2] đ t đ , nh ng do kh ng ho ng tài chính, ngân qu khu đô th v và nh ng cánh c ng d n vào khu nhà giàu y gi đây vĩnh vi n đ m , m y căn chòi b o v l i vào tr ng hu tr ng hoác, ch ng có ma nào lai vãng, tr lũ nh n và th nh tho ng là b n g u mèo t i ch i. D u v y, o nh xa hoa c a m t th i cao sang quy n quý v n ch n ch nán l i n i này: vài ngôi nhà cao t ng tuy t đ p n m r i rác đó đây, d u ph n nhi u nh ng căn khác gi đã ti p v i m y mái nhà nh , tu nh toàng h n. Trên m t h v n có tàu thuy n, nh ng còn lâu m i được g i là t p n p, ngay c vào m t hôm tr i đ p nh hôm nay. Nh ng cây thông s m màu xào x c trong gió, ng nh chúng đang s t so t cào lên b u tr i khi tôi tăng t c lướt qua trên con đường h p, và c m giác mình đã đúng b t ch t l i ào t i trong tôi l n n a. Su t m y năm qua, không có nhi u n i mang l i cho tôi c m giác an toàn, dù ch là m t chút, và ch c ch n, ch ng n i nào trong s đó khi n tôi th y nh là… nh là nhà. Nh ng n i này - m t h , nh ng ng n đ i, nh ng r ng thông, s tách bi t bán hoang dã c a nó - đã xoa d u ph n không bao gi an yên được n a trong tôi. L n đ u tiên nhìn th y, tôi đã nghĩ: Chính n i y đây r i. Tôi ch ng tin vào ti n ki p, nh ng c m giác c nh tôi v a nh n ra m t c nhân. Ch p nh n. Đ nh m nh. Kh th t, Lanny . M không mu n ph i b ch này đi quá s m ch vì con không th h c được cách hòa nh p đâu. Đ ng làm th v i nhà mình. Gwen Proctor là nhân thân th t c a tôi, k t h i tôi r i Wichita. Gina Royal đã ch t t tám ki p; tôi không còn là người ph n đó n a. Th c ra, gi tôi cũng khó mà nh n ra cô ta, m t sinh linh y u đu i luôn luôn ph c tùng, gi v gi v t, lúc nào cũng tìm cách xoa d u khi có nh ng chuy n không hay x y ra, dù là nh nh t. K ti p tay, đ ng lõa cho cái ác mà l i ch ng h hay bi t. Gina ch t lâu r i, và tôi ch ng khóc thương gì cô ta h t. Tôi và cô ta gi đã xa xôi l m, th m chí, n u l có ch m m t nhau trên ph , tôi cũng ch ng nh n ra người đàn bà là tôi c a ngày cũ n a. Tôi l y làm m ng khi thoát kh i h a ng c n i thiêu đ t mình b y lâu mà tôi l i ch ng nh n ra. M ng khi tôi cũng kéo được b n tr thoát kh i đó. Và b n tr cũng v y, chúng cũng thay đ i chính mình - dù là b ép ph i làm th . Tôi cho chúng t ch n tên m i m i l n c nhà ph i d n đi, nh ng đôi khi cũng ph i l c đ u đ y h i ti c trước nh ng cái tên quá sáng t o. L n này, chúng là Connor và Atlanta, g i t t là Lanny. Chúng tôi g n nh không bao gi dùng tên th t c a mình hay l mi ng g i nhau b ng tên cũ n a. M y cái tên tù c a nhà mình, Lanny g i nh v y. Con bé không sai, nh ng tôi c c kỳ không mu n lũ tr nhà mình nghĩ v cu c s ng trước đây nh th khi chúng ph i căm ghét cha mình. H n đáng ph i h ng ch u đi u y, l dĩ nhiên, nh ng chúng thì không. T ch n cho mình m t cái tên là t t c quy n t ch tôi có th trao cho b n tr , khi tôi c tha chúng đi h t thành ph này đ n th tr n khác, lôi chúng t trường này qua trường n , kéo dài kho ng cách và th i gian gi a c nhà tôi v i nh ng n i kinh hoàng trong quá kh . Nh ng nh th v n ch a đ . Không bao gi gi là đ . Con tr c n được an toàn, n đ nh, mà tôi thì ch a th trao cho chúng dù ch m t trong hai đi u đó. Tôi th m chí còn ch ng bi t li u mình có th trao cho chúng hay không. Nh ng chí ít, tôi b o v chúng kh i lũ sói ngoài kia: vi c căn b n nh t và quan tr ng nh t c a b c làm cha m , b o v máu m c a mình kh i b nh ng k săn m i ăn th t. K c nh ng k tôi không nhìn ra. Con đường đ a tôi đi vòng quanh h , đi ngang qua đường t t d n vào nhà chúng tôi. Không ph i là nhà g ch khang trang nh ta v n hình dung đ n khi nghe t i t “nhà”, nh ng sau bao tr c tr , cu i cùng đó cũng là nhà c a chúng tôi. Trong tôi đã n y sinh nh ng g n bó. Xét v lâu dài, nh th ch ng khôn ngoan, nh ng tôi không đ ng được; tôi đã quá m t m i v i nh ng tr n ch y, v i nh ng căn nhà thuê t m th i, v i nh ng cái tên m i và nh ng l i nói d i không tr n v n m i. Tôi đã có c h i ngàn vàng: tôi được mách trước v n i này và d dàng mua được căn nhà nh b ng ti n m t, trong cu c phát m i tài s n ch ng hi u sao l i v ng nh chùa Bà Đanh m t năm v trước. M t gia đình giàu n t đ đ vách nào đó đã xây ngôi nhà nh này làm n i trú ng trong m theo ki u thôn dã đ làm ch n d ng chân nh ng khi mu n tr n kh i n i thành th xô b , r i l i b nó đó cho nh ng k không nhà không c a vào chùa, và n i này xu ng c p, h h ng. M y m con chúng tôi đã cùng nhau d n d p, s a ch a, và cùng bi n nó thành nhà c a mình. Chúng tôi s n tường b ng nh ng màu chúng tôi thích - nh ng màu s m, ít nh t là trong phòng c a Connor. Đi u đó, tôi nghĩ, là m t d u hi u v ng vàng cho th y chúng tôi đang bi n ngôi nhà này thành t m th c s c a mình: không còn nh ng b c tường màu be và nh ng t m th m tr n nhà thuê n a. Chúng tôi đây. Chúng tôi đang s ng đây. Đi u hay ho nh t là trong nhà chúng tôi còn có m t căn phòng bí m t dưới h m. Trước v hăng hái c a Connor, tôi g i đó là Phòng Lánh N n Đ i D ch Cương Thi, và chúng tôi còn trang b nh ng vũ khí ch ng cương thi, l i g n c nh ng bi n c nh báo đ i lo i nh C M CƯƠNG THI Đ XE, KHÔNG PH N S MI N VÀO. Tôi nhăn m t và c g ng không nghĩ thêm v chuy n y n a. Tôi hy v ng - và tôi bi t đó là m t hy v ng hão huy n, th c s là nh v y - r ng t t c nh ng chuy n ch t chóc hay rã xác mà Connor bi t đ u do m y b phim kinh d xem trên ti vi. Nó nói nó ch ng nh gì nhi u v nh ng ngày cũ, h i nó còn là Brady… ho c ít nh t, đó là nh ng gì nó đáp khi tôi h i. Sau cái hôm đ nh m nh đó, th ng bé ch a bao gi quay tr l i trường Wichita, v y nên lũ nhóc đ u g u h c đường ch ng có c h i hét vào m t nó v câu chuy n kinh hoàng n . Th ng bé và Lanny đ n Maine v i m tôi, ng t i m t n i yên bình và h o lánh. Bà c t máy vi tính vào t , khóa l i và c c hi m khi dùng t i. Su t m t năm rưỡi đó, b n tr không bi t gì nhi u. Chúng được cách ly kh i báo đài, t p chí và chi c ti vi duy nh t trong nhà được m tôi ki m soát r t ch t ch . D u v y, tôi bi t hai đ a nó cũng đã tìm ra cách đ đ c được nh ng tin t c đó, ít nh t là vài chi ti t v nh ng gì cha chúng đã làm. đ a v chúng, tôi cũng s làm nh v y thôi. R t có th , n i ám nh v đ i d ch cương thi bây gi c a Connor là cách nó bí m t gi i quy t v n đ mà người ngoài không hi u được. Lanny m i là đ a tôi th c s lo l ng. Con bé đ l n đ nh được nhi u chuy n. V tai n n. V b t gi . V xét x . Nh ng cu c nói chuy n thì th m, v i vã gi a m tôi trên đi n tho i v i b n bè, v i k thù và v i nh ng người l . Lanny ch c ch n cũng nh nh ng lá th đe d a ch t đ y trong hòm th nhà m tôi. Nh ng đi u khi n tôi lo l ng nh t là cách nó nh v cha nó, b i l dù thích hay không, tin hay không, đ i v i con mình, h n v n là m t người cha t t, và chúng yêu h n b ng t t c trái tim. H n ch a bao gi là người nh th c , th c s không ph i. Người cha t t ch là cái m t n h n đeo đ che đ y con quái v t bên dưới. Nh ng đi u đó cũng không có nghĩa b n tr đã quên đi c m giác khi được Melvin Royal yêu thương. D u không c ý, tôi v n nh h n trông m áp đ n th nào, an toàn đ n th nào. Khi bên c nh b n tr , h n toàn tâm toàn ý vào chúng. H n yêu chúng, và c tôi n a, c m giác đó r t th t. Nh ng nó không th là th t được. Không ph i v i lo i người nh h n. H n là tôi đã không nhìn th y nh ng khác bi t, và đi u đó luôn khi n tôi phát m khi nh n ra t t c nh ng sai l m c a mình. Tôi cho chi c Jeep ch y ch m l i khi có m t chi c xe to khác r g p đ ng trước - đó là nhà Johansen. Nhà y gi xe k l m; chi c SUV màu đen nhà h bóng t i m c hoàn h o, th m chí còn ch ng h b bám b i, dù ch m t l p m ng. Đi off-road[3] mà th thì th t là h i quá. Tôi v y tay, và đôi v ch ng già v y tay chào l i. Tôi r t coi tr ng vi c g p g hàng xóm g n nhà c a mình vào tu n đ u tiên d n t i, b i đánh giá ngay t đ u xem h t t x u th nào, có gì ph i đ phòng không, hay có th nh được khi có vi c không cũng là m t cách phòng xa r t t t. Nh ng tôi không x p nhà Johansen vào c hai trường h p đó. B n h ch đ n gi n… ngay g n nhà tôi. Người đ i đa ph n toàn là lo i s ng ch t ch t đ t. Ti ng thì th m đó c văng v ng trong đ u tôi, tho t n tho t hi n, và nó khi n tôi s hãi, b i tôi r t ghét ph i nh t i gi ng c a Melvin Royal. H n ch a t ng nói câu đó nhà, hay nói v i tôi, nh ng tôi đã xem cu n băng quay l i nh ng gì h n khai tòa. H n h t s c th n nhiên tuyên b nh th khi nh c t i nh ng người ph n h n hãm h i. Mel nh m t con virus ký sinh vào người tôi, khi n tôi nhi m b nh, và sâu th m trong tôi có m t ni m tin đ y b nh ho n r ng tôi s không bao gi có th kh e l i hoàn toàn được n a. Tôi ph i m t t i mười lăm phút m i cho xe ch y h t đo n đường d c đ ng d n xu ng xa l chính. Xa l ngo n ngoèo u n lượn qua nh ng r ng cây. Cây c i ven đường nh d n và th a d n, và r i chi c Jeep cũng lăn bánh ngang qua t m bi n ch đường ki u mi n quê đã b c màu vì n ng gió, báo đã vào đ a ph n Norton. Góc phía trên, bên ph i t m bi n nát bươm, chi chít nh ng l đ n súng h i tròn vo. T t nhiên r i. N u đám say rượu không nã súng vô t i v vào m y t m bi n báo thì đã ch ph i là vùng này. Norton là m t th tr n mi n Nam đi n hình, v i nhà c a ki u cũ b u ch t l y nh ng c a hàng đ cũ tái s d ng, nhà nào kinh t cũng eo h p. Nh ng chu i c a hàng hi n đ i đang t t chi m gi n i này. Old Navy. Starbucks. Hai cánh cung tai quái màu vàng đ ng sát nhau c a McDonald’s. Ngôi trường hai đ a tr đang theo h c là m t khu ph c h p g m ba tòa nhà xây trên m t kho nh đ t hình tam giác bé xíu, ch t ch i, gi a các tòa nhà là không gian chung dành cho các ho t đ ng th ch t và ngh thu t. Tôi khai báo thông tin v i nhân viên b o v duy nh t - có vũ trang, nh thông l vùng này, c th là m t kh u súng ng n - đang tr c trong chòi, và nh n l y t m th ra vào dành cho khách đã b c màu g n h t trước khi được vào trường. Chuông báo gi ăn tr a đã reo t bao gi , lũ tr t a ra kh p trường ăn u ng, cười đùa, chòng gh o, trêu ch c, b t n t nhau. M t cu c s ng bình thường. Lanny không n m trong s đó, và n u tôi th t hi u con trai mình, c Connor cũng v y. Tôi ph i dùng h th ng liên l c n i b đ khai báo tên tu i, đ n trường có vi c gì, r i th ký nhà trường m i cho phép tôi vào trong, n i mùi hôi c a giày, mùi nước t y Pine-Sol và mùi đ ăn căng tin quen thu c cùng m t lúc x c vào m t tôi. Bu n cười ghê, mùi c a trường nào cũng nh trường nào. Ngay t p l , tôi tưởng nh mình v a tr l i tu i mười ba m t l n n a và đang m c l i gì đó. Khi bước vào văn phòng kh i c p 2, tôi th y Connor ng i thu lu trong m t chi c gh nh a, m t dán ch t vào đôi giày dưới chân. Bi t ngay mà. Nghe ti ng c a m , th ng bé ng ng lên nhìn. Tôi th y gương m t rám n ng c a nó giãn ra đ y nh nhõm. “Không ph i l i c a ch đâu m .” Th ng bé nói ngay, khi tôi còn ch a k p nói l i chào. “Không ph i l i c a ch y.” Th ng bé gi đã là m t đ a bé mười m t tu i tính tình nghiêm ngh , còn ch nó mười b n tu i - cái tu i c ng đ u ngay c nh ng hôm d ch u nh t. Trông th ng bé tái nh t, run r y và lo l ng, đi u đó khi n tôi lo l ng. Tôi nhìn ra ngay, nó đang g m móng tay tr l i. Ngón tr c a nó đang ch y máu. Gi ng nó kh n đ c nh v a khóc, d u c p m t v n trong veo. Th ng bé c n t v n tâm lý thêm n a, tôi th m nghĩ, nh ng t v n tâm lý nghĩa là c n nhi u h s chi ti t, t m h n, mà h s đ ng nghĩa v i nh ng ph c t p mà chúng tôi không kham được, v n ch a. Nh ng n u th ng bé th t s c n ph i t i g p chuyên viên t v n tâm lý, n u tôi th y nh ng d u hi u c a tình tr ng th ng bé t ng m c ph i cách đây ba năm… tôi v n s đánh li u. D u cho đi u đó có nghĩa chúng tôi s b phát hi n và vòng lu n qu n c a đ i tên, đ i đ a ch l i ti p t c b t đ u. “Chuy n s n thôi mà.” Tôi nói r i kéo th ng bé l i, ôm vào lòng. Th ng bé đ yên cho tôi ôm, đi u đó là b t bình thường, nh ng đây làm gì có ai trông th y. D u v y, nó v n c m th y căng th ng và c ng người l i trong vòng tay tôi, và tôi ph i buông nó ra s m h n d tính. “Con nên đi ăn đi. Gi m s lo chuy n c a ch con.” “Vâng .” Th ng bé đáp. “Nh ng con không th …” Nó không nói h t câu, nh ng tôi hoàn toàn hi u. “Con không th đ ch m t mình được.” Ý nó mu n nói nh th . B n tr nhà tôi có m t đ c đi m nh th này: chúng r t g n bó v i nhau. Luôn luôn, ngay c khi đang cãi c và c u chí nhau đi chăng n a. Đ a này không bao gi đ đ a kia ph i bu n, ph i th t v ng, k t ngày x y ra Chuy n. Ph i, tôi c nghĩ v vi c ngày x a theo cách nh v y, được vi t hoa và in nghiêng: Chuy n. C nh nó ch là m t b phim kinh d , m t th gì đó có th d dàng lo i b kh i đ i mình, m t th chúng tôi có th d dàng quên lãng. H c u và xa xôi. Thi tho ng, nó cũng có tác d ng. “Đi đi con.” Tôi nh nhàng gi c th ng bé. “T i g p l i, con nhé!” Connor đi, nh ng v n không thôi ngoái l i nhìn. Có th tôi thiên ki n, nh ng tôi th y Connor là m t th ng bé đi n trai - đôi m t màu h phách l p lánh, mái tóc nâu c n t a m t chút. Gương m t s c nét, lanh l i. Nó đã k t b n được v i m y đ a h c cùng trường trung h c Norton này, làm tôi cũng th y nh lòng. B n tr cùng thích nh ng trò ch i đi n t , nh ng b phim, chương trình truy n hình và sách báo đi n hình c a tu i mười m t, và n u chúng có h i ng m t chút, thì đó là ki u ng tích c c, ng do cu ng nhi t quá và trí tưởng tượng bay b ng quá. Lanny thì ph c t p h n nhi u. H n r t r t nhi u. Tôi hít m t h i th t sâu, th ra, r i gõ c a phòng bà hi u trưởng Anne Wilson. Lúc bước vào trong, tôi th y Lanny đang ng i trên m t chi c gh kê sát tường. Tôi nh n ra t th khoanh tay, g c đ u đó. M t cách kháng c b đ ng và âm th m. Con gái tôi m c m t chi c qu n th ng màu đen có g n dây và xích kim lo i, cùng m t cái áo phông đen in hình ban nh c Ramones[4] đã b c màu và c ý xé rách vài ch . Ch c ch n nó đã lén l y cái áo đó t t đ c a tôi. Nó đ xõa mái tóc đen m i nhu m cho che h t m t. Vòng tay và vòng c kh m đinh kim lo i sáng bóng, s c nh n. Cũng nh chi c qu n th ng, chúng m i tinh. “Ch Proctor .” Hi u trưởng nói và ra hi u cho tôi ng i vào chi c gh đ m kê trước bàn c a bà. Lanny ng i phía vuông góc v i tôi, trên chi c gh b ng nh a c ng - chi c gh h th n, có l th , đã lên nước bóng lưỡng vì b hàng tá, n u không mu n nói là hàng trăm cái bàn t a nho nh c a m y “phi n quân n i lo n” mài lên. “Tôi nghĩ ch cũng đã th y ph n nào c a v n đ . Tôi tưởng chúng ta đ u đã th ng nh t v i nhau Atlanta s không m c nh ng ki u qu n áo nh th kia đi h c n a? Trường có quy đ nh v trang ph c mà chúng tôi b t bu c các em h c sinh ph i tuân th . Tin tôi đi, tôi cũng nh ch , ch ng thích thú gì đi u đó c đâu.” Bà Wilson, hi u trưởng trường Norton, tu i ngo i t tu n, là người M g c Phi, có mái tóc t nhiên, người tích vài l p m nh ng m c v a ph i; bà không ph i là người x u, và bà cũng không đ nh bi n chuy n này thành m t chi n d ch c i t o ph c h i nhân ph m. Bà y ph i theo quy đ nh, còn Lanny thì sao? Ch c. Con gái tôi không gi i tuân th quy đ nh. Hay khuôn kh . “M y đ a theo phong cách Goth[5] nào có ph i b n ch t đâm ch t chém a b o l c…” Lanny l m b m. “Toàn đi nghe ba cái tuyên truy n nh m nhí, tào lao, gi rách!” “Atlanta!” Hi u trưởng Wilson nghiêm gi ng. “Nói v i năng! Cô đang nói chuy n v i m em đ y!” Lanny không ng ng đ u lên, nh ng tôi có th th y rõ c p m t đ o tròn ngao ngán kinh đi n c a con bé đ ng sau màn tóc đen sì kia. Tôi c n n ra m t n cười. “Lúc sáng đi h c, con bé không m c b đ này đâu. Tôi r t xin l i v chuy n này.” “Ch vi c đ ch gì con ph i xin l i c .” Lanny cãi. “Bu n cười! M c gì cũng ph i nghe người ta b o c á? Th đây là trường Dòng à?” S c m t c a bà hi u trưởng Wilson ch ng h thay đ i l y m t chút. “Và, đây, r t rõ ràng, thái đ c a em y trường là nh th này.” “Cô nói v em c nh em không có m t đây y! Nh th em không ph i con người!” Lanny ng ng đ u lên, nói. “Đ em cho cô xem ít thái đ nhé!” C n choáng váng khi th y gương m t con bé khi n tôi r t người l i, khi ch a k p ghìm mình. M t đánh ph n tr ng b ch, m t k dày c p, đen sì, môi tô son thâm đen nh xác ch t. Hoa tai hình đ u lâu. Trong m t kho nh kh c, tôi không sao th n i, b i gương m t đó bi n t khuôn m t c a con gái tôi sang c a m t th khác, m t người khác, m t người b treo trên thòng l ng b ng dây cáp dày, tóc tai rũ rượi, c p m t l i h n ra, nước da c a cô gái đó khi y cũng có màu nh th này… C t vào trong h p. Khóa l i. Không được đ ng t i. Ch t ti t! Tôi bi t quá rõ Lanny c tình làm chuy n này, và chúng tôi b n m t nhìn nhau, thách th c, c nh v y h i lâu. Con bé có kh năng bí hi m: bi t được và b t được thóp c a tôi. Nó th a hưởng đi u đó t cha mình. Tôi nhìn th y h n qua c p m t c a nó, qua cái nghiêng đ u c a nó. Và đi u đó làm tôi phát s . “Và…” Hi u trưởng Wilson ti p t c. “Còn v đánh nhau.” Tôi không r i m t kh i con gái. “Con có b thương không?” Lanny n m tay ph i l i, chìa cho tôi xem ch tr y xước các kh p ngón tay. i! Có cái nh ch mép thoáng trên c p môi xanh tái c a nó. “M ph i th y con bé kia c .” “Cô bé kia.” Bà hi u trưởng Wilson nói. “B tím m t bên m t. Ph huynh cô bé thu c d ng thân thi t v i các lu t s .” Hai m con chúng tôi b ngoài tai l i bà hi u trưởng, và tôi g t đ u ra hi u cho Lanny ti p t c. “Nó tát con trước, m .” Lanny k . “M nh. Sau khi đ y con. Nó vu cho con là đi nhìn th ng b si đ n c a nó, mà con thèm vào - cái th ng phì n n, v i l i, th ng đ y nhìn con. Không ph i l i c a con.” “Th cô bé kia đâu ?” Tôi quay sang nhìn bà hi u trưởng. “Sao cô bé đó không ph i ng i đây?” “B m em y đã đón em y v cách đây n a gi r i. Dahlia Brown là m t h c sinh xu t s c trường, em y th r ng em y không h gây s trước. Có nhi u người làm ch ng cho em y.” Lúc nào mà ch ng có nhân ch ng trường trung h c, và m y nhân ch ng đó luôn luôn nói nh ng đi u b n bè mình mu n. Ch c ch n bà hi u trưởng Wilson này bi t rõ đi u đó. Bà y cũng bi t th a Lanny là h c sinh m i, là đ a ch a hòa nh p được. B i vì con gái tôi theo phong cách Goth ph n nào cũng là m t cách đ nó t ch : xa lánh người, trước khi b người xa lánh. Nó đang đương đ u v i chuy n kinh hoàng ngày th bé, b ng m t cách khác l nào đó. “Con không h gây s .” Lanny nói, và tôi tin con bé. Ch c có l tôi là người duy nh t. “Con ghét cái trường ch t toi ch t ti t này.” Đi u đó, tôi cũng tin. Tôi quay l i v i người ph n đang ng i bàn làm vi c. “V y là ch đình ch Lanny nh ng n sinh kia thì không, th có đúng không ?” “Tôi th c s không có l a ch n nào khác. Gi a vi c ăn m c không đúng n i quy, đánh nhau, và thái đ c a Lanny v toàn b nh ng chuy n này…” Wilson ng ng l i ch , rõ ràng đã tính t i trường h p x y ra cãi c , nh ng tôi ch g t đ u. “Vâng, được. Lanny có bài t p v nhà không ?” Khó mà không nh n th y v nh nhõm hi n rõ trên gương m t bà hi u trưởng khi v ph huynh đang b c mùi thu c súng n ng n c này không làm m ĩ lên. “Vâng, ch c ch n là em y có. Tu n t i, Lanny có th đi h c l i bình thường.” “V thôi, Lanny.” Tôi nh m d y, nói. “V nhà, m con mình nói chuy n.” “Nh ng m i, con không có…” “V nhà.” Lanny th dài đánh sượt, tóm l y ba lô, và l đ lê bước kh i văn phòng. Mái tóc nhu m đen c a nó v n đ xõa, che kín m t, gi u m i bi u l c m xúc mà ch c ch n đó là nh ng c m xúc không h d ch u. “Xin hãy ch m t chút. Tôi c n vài cam k t c th trước khi cho Lanny đi h c l i.” Wilson nói. “Trường chúng tôi có chính sách Không Khoan Nhượng, nh ng tôi x lý linh đ ng cho nhà mình, vì tôi bi t bà là người t t và ch mu n em y được hòa nh p. Có đi u đây là c h i cu i cùng, bà Proctor . Th t s là c h i cu i cùng đ y. Tôi r t l y làm ti c.” “Làm n đ ng g i tôi là bà Proctor[6]…” Tôi nói. “Ch c g i là “ch Proctor” thôi. Tôi đã mang h đó t h i nh ng năm 1970 r i, tôi tin v y.” Tôi đ ng lên và chìa tay ra. Cái b t tay c a bà hi u trưởng ch t v a ph i, r t xã giao, ngoài ra không còn gì n a. Bây gi , tôi th y xã giao đ n thu n cũng ch ng có gì là x u c . “Tu n t i, chúng ta nói chuy n sau v y.” bên ngoài, Lanny ng i đúng vào chi c gh em nó đã ng i, ch c chi c gh đó v n còn h i m c a th ng bé. B n tr c ý làm nh v y, hay ch là b n năng? Chúng quá g n bó v i nhau chăng? Hay nh ng lo l ng và c nh giác quá m c c a tôi đã khi n chúng thành nh v y? Tôi hít m t h i th t sâu r i th ra. Đi u cu i cùng tôi mu n làm cho lũ tr là soi mói chúng quá đáng. Chúng đã ch u đ nh ng moi móc r i. “Đi v thôi.” Tôi nói. “Nói nh ki u b n con thì, “thôi, c tém tém đi”!” Lanny nheo m t. “ c. B n con đâu có nói nh v y.” Con bé ng p ng ng và nhìn xu ng chân. “M không gi n gì ?” “ , m đang điên máu l m đây. M đang đ nh ăn h t c n th nh n Kathy’s Kakes đây này. Và con ph i ăn h t v i m . Có thích hay không thì cũng ph i đi.” Lanny đã vào đ tu i mà háo h c v i cái gì quá, k c vi c bùng h c đ đi ăn m y cái bánh bông lan đ y t b , cũng đ u không hay ho cho l m, v y nên nó ch nhún vai. “Sao cũng được . Mi n là con được bi n kh i đây.” “M có c n ph i h i con ki m đâu ra m y th trên người không?” “Th gì ?” “Con đùa đ y à? Con c ăn m c th này đi kh p n i th t đ y à?” Lanny ngó lên đ y ngao ngán. “Ch là qu n áo thôi mà m . Con ch c ch n là đ a con gái nào cũng m c qu n áo đ n trường c .” “Nh ng s mu n tham gia vào ban nh c c a Marilyn Manson[7] ch đ m được trên đ u ngón tay thôi.” “Marilyn nào ?” “C m n vì đã làm m th y mình là m t bà già l c h u nhé! Con mua nh ng th này qua m ng à?” “N u đúng th thì sao ?” “Con không dùng th tín d ng c a m , đúng không? Con bi t làm nh v y nguy hi m đ n th nào mà.” “Con có ngu đâu m . Con ti t ki m đ ti n r i mua th tr trước, gi ng nh l i m d y. Con báo shop bán hàng g i đ n h p th thuê bao[8] Boston r i bên d ch v chuy n ti p l i g i t i đây. Hai l n r i.” Câu tr l i c a con bé đã g s ch nh ng m i t vò tăm t i qu n th t lòng tôi, và tôi g t đ u. “Th được r i. Đi ăn r i ta nói chuy n ti p.” Nh ng r i chúng tôi ch ng nói chuy n gì n a. M y mi ng bánh to tướng, th m l ng, ngon tuy t, được làm th công và ch ng có lý do gì đ cáu gi n khi đang thưởng th c món ngon c . Kathy’s Kakes r t n i ti ng, ai cũng bi t, và hi n có r t nhi u người xung quanh chúng tôi t n hưởng b a ăn c a mình. M t ông b đi cùng ba đ a tr c m i chúi mũi vào đi n tho i, còn đám nhóc l i d ng ngay lúc b không đ ý bèn ném v n bánh cupcake ra kh p n i và bôi kem nhoe nhoét ra đ y m t xanh lè. Ng i trong góc là m t cô gái tr chăm ch đang mi t mài v i chi c máy tính b ng; khi cô y quay người đ c m dây s c, tôi th y trên vai cô th p thoáng m t hình xăm n sau chi c áo ng. Hình gì đó màu s c s c s . M t đôi đã lu ng tu i hình nh đang d ti c trà, v i nh ng ly tách b ng s có hoa văn trang trí l ng l y và m t khay bánh nhi u t ng đ y nh ng mi ng bánh tí hin đ t gi a bàn. Tôi nghĩ b ng, ch ng l d ti c trà là ph i t v nh b a ti c khi n ta chán mu n ch t th kia ? Ngay c Lanny cũng đã m t h n thái đ b c b i lúc m con chúng tôi ăn xong, và khi l p son môi thâm đen màu xác ch t đã trôi đi, trông nó cũng khá bình thường. Chúng tôi trò chuy n m t cách r t th n tr ng v bánh, v ngày cu i tu n và nh ng cu n sách. Nh ng đ n lúc cho xe trèo lên l i con đường nh vòng quanh h Stillhouse, tôi b t bu c ph i phá h ng m i th . “Lanny, nghe này. Con là m t cô gái thông minh. Con bi t rõ n u con c khác bi t nh th này, con s b ch p nh, và nh con s b lan truy n đi kh p n i, s b đăng lên các m ng xã h i. Chúng ta không th đ chuy n đó x y ra được.” “T bao gi cu c đ i c a con đã tr thành v n đ c a chúng ta v y m ? , ch chút. Con nh r i. T cái h i đó!” Tôi đã d c h t s c đ che ch cho các con trước nh ng đi u kh ng khi p nh t trong chu i bi k ch kinh hoàng theo sau Chuy n, và v ph n m tôi, bà cũng đã làm y nh v y khi tôi b xét x v i t i danh là đ ng ph m. Tôi đã hy v ng b t c đi u gì Lanny nh , ho c bi t, ch nh m t dòng nước nh xíu, nông choèn ch không ph i là c n lũ đ y ch t đ c đã nh n chìm tôi. M tôi b t bu c ph i nói ra v i Lanny và Connor - Lily và Brady h i đó - r ng cha chúng là k sát nhân, r ng h n ph i ra h u tòa và sau đó là vào tù. R ng h n đã gi t ch t r t nhi u cô gái tr . Bà không k v i chúng chi ti t, mà tôi cũng không mu n lũ tr bi t chi ti t. Nh ng đó là ngày x a, và tôi bi t mình không tài nào gi kín n i nh ng bí m t đen t i đó v i Lanny lâu h n được. Mười b n tu i, đâu còn nh d i gì mà không hi u ra nh ng cái đ i b i c a Melvin Royal n a. “T t c chúng ta đ u ph i th t kín đáo.” Tôi nói. “Con bi t đi u đó mà, Lanny. Vì s an toàn cho c nhà ta. Con hi u mà, ph i không?” “Ch c ch n r i.” Con bé đáp, nó cay đ ng đ a m t nhìn sang ch khác. “B i vì b n h luôn luôn tìm ki m chúng ta. Nh ng người l m t bí hi m hoang đường lúc nào m cũng lo s .” “Nh ng người đó không…” Tôi hít m t h i th t sâu và t nh c nh mình, m t l n n a, r ng tranh cãi ch ng mang l i đi u gì t t đ p cho c hai m con. “Vi c chúng ta ph i s ng theo lu t đ u có lý do c .” “Lu t c a m . Lý do c a m .” Con bé ng đ u, t a vào l ng gh trên xe, nh th đã quá chán, không th ng i th ng được n a. “M bi t không, n u con theo xì-tai Goth này, không m t ai có th nh n ra được con. Người ta ch nhìn vào l p trang đi m thôi, ch không nhìn khuôn m t.” Lanny nói cũng có lý, khôn ngoan n a là đ ng khác. “Có th , nh ng đây là Norton, làm nh th con s b đu i h c.” “Phương pháp giáo d c t i nhà v n còn ph bi n mà, ph i không ?” Và câu tr l i cũng d thôi. Tôi đã t ng cân nh c chuy n đó r t nghiêm túc, r t nhi u l n, nh ng vi c gi y t t n quá nhi u th i gian, mà chúng tôi v n hay ph i di chuy n, mãi cho t i g n đây m i t m n đ nh. Bên c nh đó, tôi mu n các con c a mình hòa nh p v i xã h i. Được là m t ph n c a th gi i bình thường ngoài kia. Chúng đã ph i nh n quá nhi u th rác rưởi trái t nhiên trong đ i r i. “Có l ta nên th a hi p m t chút…” Tôi nói. “Cô Wilson không ph n đ i chuy n tóc tai. Có khi con nên trang đi m nh h n, b m y cái ph ki n kia đi, đ ng m c c cây đen n a. Trông con v n s khác bi t. Ch là không d quá thôi.” Con bé tươi lên ngay. “V y con có th m tài kho n Instagram luôn không, m ? Và m t cái đi n tho i th t s thay vì cái c c g ch n p g p ngu ng c này?” “Đ ng có được nước l n t i th !” “M à, th mà lúc nào m cũng nói m mu n con gi ng nh m i người bình thường. M i người ai cũng có tài kho n m ng xã h i h t. Th m chí đ n cô hi u trưởng cũng có m t cái Facebook ng ng n đăng đ y m y t m hình mèo ngu si và t cái nh ch đ n đ n. Cô Wilson y còn có c tài kho n Twitter n a c !” “Ái chà, con là k n i lo n ch ng l i m i thi t ch xã h i c mà, c yên ph n nh th đi. Tr nên khác bi t b ng cách không ch y theo trào l u.” Không ăn thua. Con bé b t mãn nhìn tôi. “V y t c là m mu n con tr thành m t k b xã h i gh l nh hoàn toàn. Tuy t v i. M bi t không, có m t th g i là người dùng n danh đ y . Không c n ph i đ tên c a con trên đó. Con th , con s c n th n, đ m b o không ai bi t con là ai h t.” “Không. B i vì ch c n hai giây sau khi m tài kho n là con s tung đ y nh selfie lên đó ngay. M ng xã h i l i có ch c năng g n đ a ch t đ ng.” Trong th i bu i toàn xã h i b ám nh v i hình nh cá nhân, c g ng đ hình nh c a lũ tr không b đăng lên Internet là đi u h t s c khó khăn. Có nh ng c p m t luôn luôn lùng s c chúng tôi, và nh ng c p m t đó không bao gi nh m l i. Chúng th m chí còn ch ng bao gi ch p. “Tr i i, m đúng là bà già khó tính!” Lanny l u b u. Nó khom người, nhìn ra m t h bên ngoài c a xe. “Và dĩ nhiên, chúng ta ph i s ng cái ch kh ho cò gáy ch t toi này b i vì m b hoang tưởng. Tr phi m đ nh gom b n con l i r i chuy n t i m t ch còn chó ăn đá h n.” Tôi b qua ph n hoang tưởng, b i vì ph n đó đúng. “Con không th y “cái ch kh ho cò gáy ch t toi” này r t đ p ?” Lanny không nói gì. Ho c ít nh t là nó ch a nghĩ ra được câu tr treo nào th t đ c, có th coi đây là m t chi n th ng nho nh dành cho tôi. Th i gian này, tôi th ng được l n nào t t l n y. Tôi đánh xe vào con đường r i s i và phóng chi c Jeep lên con d c d n lên ngôi nhà nh c a chúng tôi. Tôi ch a k p kéo phanh tay thì Lanny đã nh y v i ra kh i gh . “Đang m báo đ ng đ y!” Tôi hô v i theo. “Ôi dào! Có lúc nào m t t đi đâu.” Lanny đã vào h n trong nhà, và tôi nghe th y ti ng b m m t mã sáu s nhoay nhoáy. L n c a bên trong đóng s m l i luôn, khi tôi còn ch a k p nghe âm báo t t vang lên, nh ng Lanny ch a bao gi sai m t mã. Connor thì có, th nh tho ng, b i vì th ng bé không chú tâm, nó luôn luôn đ đ u óc vào chuy n khác. Bu n cười làm sao khi ch m i b n năm thôi mà tính cách hai đ a đã thay đ i h n nh v y. Bây gi , Connor là đ a có đ i s ng n i tâm phong phú, lúc nào cũng đ c sách, trong khi đó, Lanny l i s ng v i b áo giáp kín b ng nghênh ngang che ch n bên ngoài, m i g i nh ng r c r i. “Hôm nay con ph i gi t qu n áo đ y!” Tôi nói khi bước vào nhà sau Lanny. Nó đương nhiên đã chui t t vào phòng và s p c a l i. R t m nh. “Và s m mu n gì m con mình v n ph i nói chuy n! Con bi t mà!” V nín l ng cáu k nh đ ng sau cánh c a th hi n s b t tuân. Ch ng sao c . Tôi không bao gi t b khi đó là chuy n quan tr ng. Lanny bi t rõ đi u đó h n ai h t. Tôi cài đ t l i h th ng báo đ ng r i b chút th i gian c t d n đ c a mình, x p m i th vào v trí thích h p. Tôi thích m i th ngăn n p và tr t t , đúng v trí, đ đ n lúc kh n c p, tôi s không phí ph m l y m t giây nào. Th nh tho ng tôi t t h t đi n đóm và t di n t p thoát hi m. Cháy ngoài đ i s nh! L i thoát hi m là đường nào? Vũ khí đâu r i? Tôi bi t nh v y là quá ám nh và b nh ho n. Nh ng cũng th c t đ n ch t đi được. Tôi ôn l i trong đ u bu i di n t p trong trường h p có k đ t nh p qua c a gara. Tôi s làm gì? Rút dao ra kh i giá. Nhào lên trước ch n c a. Đâm đâm đâm. Lúc h n đang l o đ o, l ng luôn vào gân m t cá chân h n. G c. Lúc nào cũng v y, trong nh ng cu c di n t p tưởng tượng y, luôn luôn là Mel tìm t i chúng tôi - Mel, trông y h t ngày h n ra h u tòa, v n b veston màu xám đen do lu t s mua, th t cà v t l a và khăn cài túi áo cùng m t màu xanh nước bi n, ti p v i c p m t lam c a h n. Nhìn h n nh m t người đàn ông bình thường, ăn m c sang tr ng, và l p v b c đó th t hoàn h o. Tôi không có m t trong đám đông t i d phiên tòa x h n. đó, t t c m i người đ u nh n xét r ng nhìn h n gi ng h t m t người hoàn toàn vô t i. Khi y, tôi đang b nh t trong tr i t m giam, ch đ n lượt mình ra h u tòa. Nh ng có m t phóng viên nh đã ch p được h n đúng th i đi m, lúc h n quay người l i nhìn đám đông, gia đình c a các n n nhân. H n trông v n y nh th , nh ng c p m t vô h n và vô c m, không chút tình người, và khi nhìn t m nh đó, tôi th y gai người, ghê r n. Tôi có c m giác, bên trong l t người kia là m t th phi nhân l nh lùng nào đó đang tr ng tr ng nhìn ra ngoài. Th phi nhân đó th y mình không c n ph i n n p thêm n a. Khi tôi tưởng tượng ra c nh Mel tìm t i chúng tôi, v n chính là th đó đang nhìn ra ngoài qua gương m t h n. Màn t p luy n đã xong, tôi ki m tra c a n o xem đã khóa h t c hay ch a. Connor có mã riêng, và khi nó v t i nhà, tôi s d ng tai lên nghe ti ng b m m t mã và ti ng đ t l i chuông báo đ ng. Qua đó tôi s bi t th ng bé s nh p sai mã hay quên béng m t. Chìa khóa kích ho t toàn b h th ng báo đ ng và g i đi n tr c ti p t i Phòng C nh sát Norton luôn luôn n m trong túi tôi. Hành đ ng đ u tiên tôi làm khi nguy c p. Tôi ng i xu ng trước chi c máy tính đ t trong phòng ng mà tôi bi n thành phòng làm vi c. Đó là m t căn phòng nho nh , có kê m t cái t h p dùng đ c t qu n áo m và m y th đ dùng trong mùa đông, và m t chi c bàn gi y rúm ró có giá sách đóng kèm tôi mang v t m t c a hàng đ c vào ngày đ u tiên đ t chân t i Norton. D a vào ngày tháng kh c trên ngăn kéo, có l chi c bàn được đóng vào năm 1902. Chi c bàn n ng h n c ô tô c a tôi, và đã có lúc người ta dùng nó làm bàn th m c, nh ng nó r ng l m, c dàn máy vi tính, v i bàn phím và chu t, cùng m t cái máy in c nh đ t h t lên v n tho i mái. Tôi nh p m t kh u và nh n Enter đ kh i đ ng thu t toán tìm ki m. Máy vi tính này tương đ i m i, tôi mua h i m i chuy n t i h Stillhouse, nh ng nó đã được m t tin t c có bi t danh Absalom tùy ch nh v i nh ng ngón ngh c a tin t c mũ đen. Trong chu i ngày, chu i tu n, chu i tháng sau phiên tòa x Mel, lúc tôi đang ng i trong tù ch u đ ng nh ng giày vò pháp lu t dành cho mình, Absalom cũng là m t trong hàng đàn nh ng k b o hành cay đ c trên m ng, lúc nào cũng săn lùng tôi, m x m i m t trong đ i tôi hòng moi ra chút d u v t c a t i ác. Nh ng, sau khi tôi được tuyên tr ng án, c n bão l a m i th c s bùng lên. Gã khai qu t m i ti u ti t trong đ i tôi và tung h t lên m ng. Gã t p h p được m y đ o quân kh ng l t n công tôi, b n bè tôi, hàng xóm láng gi ng nhà tôi không m t chút xót thương. Gã th m chí còn tìm ra được c nh ng người h hàng xa t i m c b n đ i bác m i t i c a tôi và công khai đ a ch c a h lên Internet. Gã còn lùng được hai anh em h c a Mel và ép m t người đ n ch suýt t t . Nh ng gã bi t đi m d ng khi đ o quân h n lùa vào đ i tôi chuy n m c tiêu sang các con tôi. Tôi nh n được m t b c th khá đ c bi t c a gã ngay sau khi chi n d ch đáng ghê t m đó b t đ u, đó là m t e-mail vi t r t chân thành, tr i lòng v nh ng ch n thương tâm lý th i th u, n i đau riêng c a gã, và vi c gã c dai d ng săn lùng tôi ch ng qua là cách đ gã tr c xu t con qu trong người đi. Nh ng ngòi n do chính gã châm không th d p t t được n a. Quân đoàn ma qu đó đã t mình n m quy n ki m soát. Nh ng gã mu n giúp tôi; và còn h n th n a, gã có th giúp tôi. Vào th i đi m chúng tôi trên đường ch y tr n kh i Wichita, tuy t v ng và ch i v i, và có gã chìa tay ra giúp đ ? Đó là bước ngo t cu c đ i. Đó là giây phút tôi giành l i quy n t ch cu c đ i mình, v i s giúp đ c a Absalom. Absalom không ph i b n tôi. Chúng tôi không chat v i nhau bao gi , và tôi ng r ng gã v n căm ghét tôi m t m c đ nào đó. Nh ng gã giúp. Gã t o nhân thân gi . Gã tìm nh ng n i n náu an toàn cho tôi. Gã làm nh ng gì có th đ ki m soát nh ng trò qu y r i tri n miên trên m ng. Khi tôi mua máy tính m i, gã cài l i máy cho tôi t nh ng b n sao l u trên h th ng đi n toán đám mây b o m t, nh đó, tôi không b m t d li u. Gã vi t thu t toán tìm ki m dành riêng cho tôi, cho phép tôi giám sát B n B nh trên m ng. T t nhiên, tôi tr ti n cho gã. Không c n thi t ph i là b n bè. Chúng tôi coi đây hoàn toàn là chuy n làm ăn đ n thu n. Trong lúc máy ch y chương trình tìm ki m, tôi đi pha m t tách trà nóng, cho thêm m t ong và nh m m t l i nhâm nhi thưởng th c, chu n b cho nh ng th thách phía trước. Tôi luôn luôn đ t vài th ngay trong t m tay khi làm vi c này: M t kh u súng đã lên đ n. Đi n tho i di đ ng, s n sàng b m g i Absalom qua phím nhanh khi có v n đ x y ra. Và cu i cùng, nh ng không kém ph n quan tr ng: m t cái túi nilon đ nôn, n u c n. B i m t đi u này: vi c này r t khó khăn. Không khác gì thò đ u vào gi a h ng lò đang r c l a, c n bão c a nh ng cu ng n đê hèn và h n thù vô lý đang l ng l n g m rú, l n nào cũng v y, tôi luôn b lò l a đó thiêu r i và v n run r y khi đã r i chi c máy tính ra. Nh ng vi c đó v n ph i làm. Hàng ngày. C m giác căng th ng đang xoáy trong đ u tôi theo hình trôn c, và nh m t con r n l nh lùng, nó trườn xu ng c , xu ng hai vai, cu n mình l i thành m t búi n ng tr ch trong b ng tôi. Tôi ch a bao gi chu n b đ y đ khi k t qu tìm ki m hi n th , nh ng ngày hôm nay, h n bao gi h t, tôi c g ng gi bình tĩnh, lãnh đ m, quan sát. Có mười b n trang k t qu . K t qu đ u tiên là m t link m i toanh; k nào đó v a đăng ch đ m i trên Reddit, và gi nh ng dòng mô t , nh ng suy xét t m l m, và nh ng tràng tru tréo đòi công lý l i ti p t c rú lên. Tôi nghi n răng và nh n vào đường d n. Tr Th Bé B ng C a Melvin d o này l n đâu r i nh ? R t là mu n t i thăm đ c bà ngoan đ o gi nhân gi nghĩa kh n ki p đó nha! H thích g i tôi là đ c bà ngoan đ o vì nhà tôi t ng là tín h u c a m t nhà th Baptist[9] l n Wichita, nh ng Mel ch đi b a đ c b a cái. Tôi thì đi thường xuyên cùng b n tr . Có hàng v n t m nh ch đ m a mai chuy n này được đăng trên m ng - nh ghép c nh tôi và các con nhà th v i nh thi th n n nhân trong gara ch p hi n trường v án. Sáng Ch nh t nào Mel cũng vi n lý do có m y th c n x lý đ không ph i đi nhà th và lì trong xưởng m c. M y th c n x lý. Tôi ph i nh m t t m t l i m t lúc, b i trong nh ng t đó có n l i bông đùa c a qu . H n ch a bao gi nghĩ nh ng ph n b h n tra t n, hành h và sát h i là con người. H n coi h nh đ v t. M y th . Tôi m m t, hít m t h i th t sâu, và n vào đường d n k ti p. C u mong sao con Gina và m y đ a con cũng b hi p, b xé xác r i b treo lên nh m y mi ng th t bán ngoài ch đ thiên h nh vào b n nó. Th ng Mel Tùng x o không x ng đáng có m t gia đình. L i bình lu n đó còn g i kèm m t t m nh hi n trường v án, ch p m y đ a tr con nhà người khác b b n ch t, xác b v t dưới mương. Ác đ c, đ o đ c gi ghê g m. K nh n tâm đó l i d ng n i kinh hoàng c a người khác đ nêu quan đi m v chuy n nhà tôi. H n không quan tâm đ n nh ng đ a tr . H n ch quan tâm đ n báo thù. Tôi ti p t c lướt th t nhanh qua nh ng bình lu n ghê t m còn l i, c m th y nh mu n ói. Các cô các anh có th y con gái nó không? Con Lily y? Tôi s phang nó đ n khi nào nó l nh toát ra thì thôi. Thiêu s ng chúng nó r i ngâm vào nước đái. Em có ý này các bác , ta tìm cái h xí công c ng nào mà gi v n còn y, r i dìm b n nhóc con xu ng đ ng c t cho chúng nó ch t m h t đi. R i sau đó, ta g i cho con Gina b n ch đường t i đó tìm con. Nghi p ph i qu t con đĩ chó y ki u gì thì m i đau h m i người? Có ý tưởng gì không? Có ai theo dõi nó không? C th , c th , nh ng l i nanh n c tương t c th phun ra. Tôi thoát Reddit, chuy n sang Twitter, bên này còn nhi u bài h n, h n thù h n, cay đ c h n - ch khác là vi t ng n g n h n, gi i h n trong 140 ký t . R i t i các trang blog. Trang 8chan. Các di n đàn tr c tuy n chuyên bàn lu n v v án có th t ngoài đ i. Các trang web tôn th t i ác c a Mel. Trên các di n đàn tr c tuy n và website đó, cái ch t c a nh ng cô gái ngây th là trò tiêu khi n thường nh t. Thông tin v nh ng chuy n đã qua. Ít nh t, m y v thám t online này ch gi i múa phím ch không đe d a gì nhi u; v i h , gia đình Mel ch là m t chú thích nho nh cho câu chuy n có th t mà thôi. H không m n mà m y v i chuy n h y ho i chúng tôi. Nh ng người quan tâm nhi u đ n chúng tôi, đ n gia đình m t tích c a Melvin Royal… đó m i là nh ng người nguy hi m. Và có hàng trăm, th m chí hàng ngàn người nh v y - t t c b n h đua nhau bày ra nh ng c c hình kh ng khi p đ tr ng ph t tôi và b n tr . B n tr nhà tôi. Đó là m t show di n b nh ho n kinh hoàng, n i lương tâm không h hi n di n. Không m t ai trong s h nh n ra mình đang nói đ n nh ng con người, nh ng người th t b ng xương b ng th t bi t đ n đau. Bi t ch y máu. Nh ng người có th b gi t h i. Ho c n u có nh n ra, h ch c ch n cũng ch ng thèm quan tâm. V t trong n i l u ma qu này ra cũng có vài tên tâm th n r i lo n nhân cách l nh lùng, b nh ho n th c s . Tôi in h t các k t qu này ra, đánh d u tên người dùng và m ng xã h i, và b t đ u tra chéo v i nh ng t li u mà tôi đã có. Chi m ph n l n danh sách là nh ng cái tên quen thu c, ch ng bi t vì lý do gì đó, h c bám ri t l y chúng tôi. Ch có m y k ăn theo nhi t tình và hăng hái m i đ c được v án c a Mel và ra s c đòi ph c thù, bù đ p “cho các n n nhân”, nh ng th c ra, các n n nhân c a Mel ch liên quan gì đây c . Hi m khi tôi th y h nh c t i tên c a nh ng người x u s . Đ i v i t dân phòng này, các n n nhân h i còn s ng không quan tr ng, bây gi cũng ch ng quan tr ng n t. Đó ch là m t cái c đ h b c l nh ng thôi thúc đ i b i nh t n trong mình mà thôi. Nh ng k đó ch ng khác gì Mel, h ch không gi ng h n duy nh t m t đi m: h ch c s không làm theo nh ng thôi thúc đ i b i đó. Ch c th . Th nh ng, đó cũng là lý do t i sao tôi luôn luôn đ kh u súng bên c nh, đ nh c nh b n thân r ng n u b n h làm th t, n u b n h dám đ n g n các con tôi, h s ph i tr giá. Tôi s không đ b t kỳ ai làm chúng t n thương thêm m t l n nào n a. Tôi t m ng ng đ c, b i k tâm th n đ ng sau nick fuckemall2hell có là ai đi chăng n a, h n cũng đã đ c được nh ng gi y t mà bên tòa án b t c n đ l m t đ a ch cũ c a chúng tôi. H n công khai r ng rãi tên đường, s nhà, theo dõi gia đình n n nhân, g i phóng viên t i, g i đi nh ng t m poster có th t i xu ng được v i hình nh c a chúng tôi kèm dòng ch : M T TÍCH - B N CÓ TRÔNG TH Y NH NG NGƯỜI NÀY? Đó là chước m y k dã man này m i nghĩ ra g n đây, c g ng l i d ng lòng nhân đ o và m i quan tâm th t s t nh ng người xung quanh. H n đánh vào nh ng b n năng c a con người đ h ch đi m chúng tôi, giúp đám thú d d dàng ti p c n. Nh ng tôi th y lo cho nh ng người vô t i gi đang s ng đ a ch mà h n ta đã công b h n. H có l ch ng bi t chuy n gì đang x y ra. Tôi g i m t b c email n c danh đ n nhân viên đi u tra khu đó - m t đ ng minh b t đ c dĩ - nói cho anh ta bi t đ a ch kia l i ti p t c b lan truy n, và r ng tôi c u mong nh ng đi u t t lành nh t. C u mong cho gia đình đang s ng trong ngôi nhà đó sau m t đêm ng d y không ph i ch ng ki n nh ng gói hàng ch a đ y th t th i và xác súc v t ch t ch t đ ng n i c a nhà h , ch ng ki n sàn nhà ng p ng a nh ng hình nh khiêu dâm b o l c, hay ph i nh n nh ng l i đe d a kinh hoàng nhét đ y trong hòm th và h p th đi n t , qua đi n tho i và s làm. Tôi còn nh rõ c m giác ch t đi ng khi phát hi n ngôi nhà v ng tanh c a mình chìm trong bi n th t , gi y má đe d a và nh ng th b n th u dùng đ lăng m và kh ng b tinh th n người khác, m c dù khi y tôi đang yên v trong tù còn hai đ a tr đã chuy n t i Maine v i bà. N u gia đình ch nhân hi n th i có tr nh , tôi xin Chúa gi cho chúng không b bi n thành m c tiêu. Nh ng đ a tr nhà tôi đã b r i. B dán thông báo lên c t đi n tho i. B g i nh t i m y tay s n xu t n ph m khiêu dâm làm hình m u. Thù h n thì làm gì có gi i h n. Nó gi ng nh m t đám mây đ c t do trôi n i, được tích t t nh ng ph n n và tâm lý b y đàn, ch ng thèm đ m x a t i nh ng người b mình làm t n thương. Đi u duy nh t nó quan tâm là làm sao đ th a mãn nh ng khoái c m b nh ho n c a mình. Đ a ch mà k b nh ho n đó công b cho bàn dân thiên h là m t ngõ c t, đ a ch đó không th d n h n t i nhà chúng tôi hay l n ra tên m i c a chúng tôi. Có ít nh t tám ch ng đường r i r c, không liên m ch gi a n i h n ch đi m t i ch tôi đang ng i bây gi , nh ng tôi v n ch a th y yên lòng. Tôi đã thành th o vi c xóa d u v t này, vì c n thi t, nh ng tôi không ph i là nh ng người đó. Tôi không th hi u được nh ng thôi thúc điên r c a h . T t c nh ng gì tôi mu n là s ng sót - và b o v cho b n tr được an toàn h t m c có th . Ki m tra xong, tôi v n mình, t p vài đ ng tác cho vai và bàn tay h t m i, u ng m t tách trà l nh, và đ ng d y đi l i xung quanh phòng. Tôi mu n v a đi đi l i l i th này, v a c m súng, nh ng ý mu n đó th t quá kinh d . Không an toàn và quá hoang tưởng. Tôi chăm chăm nhìn tia sáng âm th m lóe lên t kh u súng, s an toàn nó h a h n, nh ng tôi bi t đó ch là d i trá, cũng d i trá y nh nh ng đi u Mel t ng nói v i tôi. Súng không gi an toàn cho b t kỳ ai. Súng ch giúp người ta bình đ ng h n trên sân ch i thôi. “M i!” M t gi ng nói vang lên ngoài c a. Tôi quay ngo t ra th t nhanh, tim đ p nh quai búa, l y làm m ng vì không c m súng trong tay. B i làm tôi b t ng là m t ý tưởng t i, và người đang đ ng đó là Connor, tay ph i kéo lê chi c c p sách. Th ng bé có v không bi t nó v a làm tôi gi t mình, ho c nó đã quá quen v i chuy n đó nên ch ng bu n quan tâm n a. “Ch Lanny không sao ch ?” Nó h i. Tôi cô n n ra m t n cười và g t đ u. “Không sao, con yêu , ch không sao. Hôm nay trường th nào?” Nh ng tôi không th t s đ tâm vào câu tr l i, vì tôi còn m i nghĩ: tôi đã không nghe th y ti ng th ng bé bước vào nhà, không nghe th y ti ng nh p mã, không nghe th y ti ng thi t l p l i mã. Tôi đã quá t p trung. Nh v y quá nguy hi m. Tôi nên c nh giác h n. Th ng bé không tr l i. Nó tr chi c máy vi tính. “M đã xong vi c v i B n B nh đó ch a?” Tôi gi t mình ng c nhiên. Tôi h i: “Con nghe được t đó đâu th ?” R i tôi t tr l i. “Lanny à?” Th ng bé nhún vai. “M đang tìm m y người rình r p nhà mình, ph i không ?” “Ph i.” “Ai cũng b người ta nói này nói n trên m ng mà m . M đ ng coi chuy n đó nghiêm tr ng quá th . K h đi m . H s thôi ngay y mà.” Tôi th y đi u th ng bé v a nói đó vô cùng tai h i nhi u c p đ . C nh Internet ch là m t th gi i o, g m toàn nh ng người o c ng . C nh chúng tôi là nh ng người bình thường ngay t đ u. Và trên h t, đó là l i nói đi n hình c a m t đ a bé trai, m t gi đ nh an toàn t đ ng b t ra. Phái n , ngay c nh ng cô bé tu i Lanny, không nghĩ th . Các ph huynh cũng không. Người l n tu i cũng không. Nó b c l s mù m , thi u hi u bi t tr m tr ng v m c đ nguy hi m th c s c a th gi i này. Tôi ch t nh n ra, tuy có h i b nh ho n m t chút, r ng chính tôi đã ti p tay đ th ng bé hình thành nên thái đ nh v y qua cách tôi cách ly nó. B o v nó. Nh ng tôi có th làm được gì khác đây? Liên t c làm nó phát khi p lên ? Đi u đó ch ng giúp được gì. “C m n vì dù không xin, con v n cho m ý ki n nhé.” Tôi b o v i con trai. “Nh ng m hoàn toàn n khi làm m y chuy n này.” Tôi s p x p l i gi y t r i đem c t. Tôi lúc nào cũng l u tr tài li u c b n c ng l n b n m m; theo kinh nghi m c a tôi, phía c nh sát tho i mái v i gi y tr ng m c đen h n. V i h , gi y t bao gi cũng mang l i c m giác v m t b ng ch ng xác th c mà nh ng d li u s trên màn hình không th làm được. Mà dù sao thì, trong trường h p kh n c p, có khi ta không k p l y d li u v . “Đã x lý xong B n B nh.” Tôi nói, r i đóng và khóa ngăn kéo l i. Tôi nhét chìa khóa vào túi. Chìa khóa ngăn kéo được x chung m t chùm v i đi u khi n báo đ ng, và chùm chìa khóa không bao gi r i kh i tay tôi. Tôi không mu n Connor và Lanny đ c được nh ng tài li u đó. Không bao gi . Lanny gi cũng có laptop riêng, nh ng máy c a nó được tôi cài ph n m m ki m soát dành cho ph huynh, ch đ l c r t nghiêm ng t. Ph n m m đó không ch n k t qu , không hi n th cho con bé th y, mà tôi cũng được thông báo - và đi u đó đã t ng x y ra - khi con bé c tìm ki m nh ng t khóa v cha nó, v m y v gi t người hay nh ng ch đ liên quan. Tôi ch a dám đánh li u mua máy tính cho Connor, nh ng áp l c ph i cho th ng bé lên m ng m i lúc m t l n h n r t nhi u, v i t c đ chóng m t. C a phòng Lanny m tung ra, con bé ch y v t qua văn phòng tôi, l ng người tránh Connor khi đó đang đ ng hành lang. Con bé v n m c nguyên cái qu n th ng và chi c áo phông Ramones, m tóc đen sì ph p ph i bay. Xu ng b p đây mà, tôi đoán, nó l i xu ng l y m y món ăn x khoái kh u là bánh g o và nước tăng l c. Connor trân trân nhìn theo ch . Trông th ng bé ch có v s ng s t hay ng c nhiên gì c . Ch có cam ch u. “Trên th gi i này có bi t bao nhiêu bà ch , th mà ch c a con c ph i m c đ y chang nhân v t trong phim Ác m ng trước Giáng Sinh[10] m i ch u c !” Nó chép mi ng. “Mà m bi t không, ch y đang c làm mình kém xinh đi thôi.” Nh n đ nh thông sáng đ n m c đáng ng c nhiên nh th l i được phát bi u t m t đ a tr l a tu i này. Tôi ch p m t, và tôi gi t mình nh n ra đ ng sau cái qu n th ng ngo i c và mái tóc rũ rượi cùng ki u trang đi m nh xác ch t đó, Lanny r t xinh x n. Ph ng phao h n, cao lên và nh ng đường cong b t đ u xu t hi n. Là m t người m , tôi luôn luôn cho r ng con gái mình là m t cô bé xinh đ p, nh ng bây gi , c nh ng người khác cũng s nghĩ nh th . Phong cách gai góc đó khi n người ta ph i gi kho ng cách và thay đ i nh ng tiêu chu n đánh giá v con bé. R t khôn ngoan mà đ ng th i cũng th t đáng thương. Connor quay l ng, b v phòng. “T t đã, Connor! Con đã khóa c a l i ch a?” “T t nhiên r i, m .” Th ng bé đáp v i l i ch không d ng bước. C a phòng th ng bé đóng l i, d t khoát, nh ng không h d n l c. Lanny quay tr l i, ôm theo bánh g o v i nước tăng l c và ng i ph ch xu ng chi c gh nh trong góc văn phòng c a tôi. Nó đ t lon nước xu ng r i làm b chào tôi theo ki u nhà binh. “T t c đã có m t đ y đ , th a Thượng Sĩ.” Con bé nói. R i nó trườn người xu ng m t góc mà nh ng người trên 25 tu i không th làm được. “Con đã suy nghĩ chuy n này bao lâu nay. Con mu n đi tìm vi c.” “Không.” “Con có th ph giúp m chuy n ti n b c.” “Không. Vi c c a con là trường.” Tôi ph i c n môi l i đ không ti p t c c n nh n r ng con gái mình t ng r t thích trường l p. Lily Royal t ng r t thích đi h c. Cô bé tham gia l p k ch và câu l c b l p trình. Nh ng Lanny thì không th n i b t nh v y được. Không th có nh ng m i quan tâm khi n mình tr nên đ c bi t. Không th k t b n và k v i b n bè b t c đi u gì g n v i s th t. Trường l p bi n thành đ a ng c v i con bé thì cũng ch ng có gì l . “Cái con bé đánh nhau v i con y mà.” Tôi nói. “Con hi u rõ nh ng chuy n nh v y không được x y ra ch ? T i sao con c dính vào th ?” “Con không dính vào. Là nó gây s trước. Sao, m mu n con ch u thua nó ? Đ cho cái con ch t toi y đ p con ra bã ch gì? Con c tưởng m c súy vi c t v c đ y!” “M mu n con b đi ch khác.” “Ô, ch c ch n r i, m mu n nh th . Đó là t t c nh ng gì m làm mà, b đi ch khác. À mà con xin l i, ý con là b ch y.” Không còn gì đau b ng b m t đ a tr tu i m ương khinh thường. Đau mu n ngh t th , và nh c nh i su t m t th i gian r t dài. Tôi c không đ l cho con bé th y nó đã ghi đi m l n này, nh ng tôi không dám tin mình có th m mi ng nói được câu nào ra h n. Tôi nh c tách trà lên và đi th ng xu ng b p, tìm t i dòng nước mát l nh, d ch u tuôn ra t vòi đ cu n s ch m i c n bã. Con bé đi theo, nh ng không ph i đ công kích tôi l n n a. Tôi th y rõ đi u y qua v ch n ch c a nó, nó h i h n vì đã nói ra nh ng l i nh v y và đang không bi t làm sao đ rút l i. Ho c th m chí nó còn không bi t chính b n thân mình có mu n th hay không. Lúc tôi x p tách và đĩa vào máy r a bát, con bé nói: “Con đang đ nh ra ngoài đi ch y…” “Con không được đi m t mình đâu.” Tôi đáp, l i là m t câu t đ ng b t ra theo ph n x , và r i tôi nh n ra, nó đang ch câu nói đó. Xin l i mà không c n ph i nói câu xin l i. Ph i ch u b t chút quy n ki m soát khi cho phép b n tr đ n trường b ng xe bus, tôi đã ghét l m r i, nh ng đ chúng nó li u lĩnh m t mình ch y quanh h ? Không. “Hai m con mình cùng đi. Đ i m thay qu n áo.” Tôi thay sang qu n legging và áo lót th thao, trùm m t chi c áo phông dài, r ng thùng thình bên ngoài, đi t t dày và giày ch y lo i t t. Lúc tôi bước ra kh i phòng, Lanny đang du i th ng người đ kh i đ ng. Con bé m c áo lót th thao màu đ nh ng không m c áo ngoài, qu n legging đen có hoa văn qu trám d c hai bên. Tôi c th đ ng nhìn, mãi đ n khi con bé ph i th dài và t đ ng v i l y chi c áo phông, tròng vào người. “Ai l i m c áo đi ch y bao gi !” Nó càu nhàu v i tôi. Tôi nói: “M s l y l i cái áo Ramones y. Hàng kinh đi n đ y. Mà m dám cá, đ n m t bài hát c a h thôi con còn ch ng bi t tên n a là.” “I Wanna Be Sedated[11].” Lanny tr treo ngay l p t c. Tôi không đáp. Lily đã ph i dùng thu c r t nhi u trong n a năm đ u tiên sau Chuy n. Nó m t ng su t nhi u đêm, và khi cu i cùng gi c ng ch p ch n không yên cũng t i, con bé l i gi t mình t nh d y và la hét, khóc lóc, kêu gào đòi m . Người m đang ng i trong tù. “Hay m thích We’re a Happy Family[12] h n?” Tôi không nói m t l i, vì nh ng bài hát nó ch n đ u hoàn h o. Tôi t t báo đ ng, m c a, r i g i Connor ra khóa l i. Nó m đáp l i, ti ng vang ra t ch nào đó dưới hành lang, và tôi mong r ng nó đã nói “vâng .” Lanny lao v t đi, b tôi l i đ ng sau, nh ng tôi đu i k p con bé cu i khúc đường r i s i, và hai m con men theo con đường chính, ch m ch m và đ u nh p bước, ch y v hướng đông. Đây là th i đi m hoàn h o nh t trong ngày, không khí m áp, v ng dương thân m t d u ánh n ng, ng th p v tây, m t h thanh tĩnh, lác đác nh ng con thuy n. Th nh tho ng l i g p vài người ch y th d c băng ngang qua chúng tôi, nh ng h ch y v hướng khác. Tôi tăng t c, Lanny b t k p d dàng. M y người hàng xóm đ ng hiên nhà v y tay chào chúng tôi. Thân thi n xi t bao! Tôi v y tay chào l i, nh ng nh ng tin tưởng này ch là ngoài m t. Tôi bi t, n u nh ng người lương thi n kia bi t tôi th t s là ai, tôi đã k t hôn v i ai, h s gi ng h t nh ng người hàng xóm cũ c a tôi mà thôi… nghi ng i, ghê t m, s t i g n chúng tôi. Mà có l h s là đúng. Bóng đen dày đ c Melvin Royal đ l i là quá l n. Hai m con m i ch y được n a vòng h , Lanny đã kêu m t, đòi ngh chân. Nó t a vào m t g c thùy dương, th h ng h c. Tôi v n ch a đ n m c đ t h i, nh ng đôi b p chân đã c ng và hông đau vì xóc. Tôi vươn vai và ch y ch m t i ch trong lúc ch con l i s c. “Được ch a con?” Tôi h i. Lanny cau mày nhìn, t v khó ch u. “T c là được r i ph i không?” “Ch c ch n r i .” Lanny đáp. “Th nào cũng được. T i sao mình ph i ch y c p đ Olympic ch ?” “Con bi t th a mà.” Lanny đ a m t nhìn sang ch khác. “Cùng lý do m đăng ký cho con h c khóa Krav Maga[13] d h i h i năm ngoái.” “M tưởng con thích Krav Maga ch .” Con bé nhún vai, m t v n dán ch t vào m y ng n c n m b p dưới gót giày. “Con không thích nghĩ t i vi c mình c n môn võ đó.” “M cũng v y thôi, con yêu. Nh ng chúng ta bu c ph i đ i di n v i s th t. Có nh ng m i nguy hi m ti m tàng ngoài kia, và chúng ta c n ph i s n sàng. Gi con l n r i, con hi u mà.” Lanny đ ng th ng d y. “Được r i . Ch c con s n sàng r i đ y. L n này đ ng b t con ch y theo h c b n a nhé, Đ c M H y Di t.” Chuy n này quá khó v i tôi. Khi tôi còn là Gina, nh ng là Gina h i sau Chuy n, tôi b t đ u t p ch y, t p đ n m t l và ki t s c, đ n khi tôi kh e h n, d o dai h n. Gi đây, khi v t b m i ki m ch , tôi ch y nh có k đu i sát sau l ng mình, nh th ch y đ gi l y m ng. Không lành m nh, cũng ch ng an toàn, và tôi hoàn toàn nh n th c rõ r ng d n ép b n thân thái quá nh v y là m t cách t tr ng ph t và cũng là bi u hi n c a n i s mà tôi v n đang chung s ng h ng ngày. Tôi quên ti t, d u đã c h t s c. Tôi th m chí còn ch ng nh n ra Lanny b t t l i phía sau, v a t p t nh lê bước v a th h n h n, mãi t i lúc vòng qua m t khúc quanh và tôi nh n ra mình đang ch y m t mình dưới bóng hàng thông. Th m chí tôi còn không bi t đã l c m t con gái mình đâu n a. R t c c, tôi đành d ng l i, gác chân lên m t thân cây đ t p giãn c , r i cu i cùng, v t v o ng i đ i trên m t phi n đá g n đó. Tôi th y con bé th p thoáng đ ng xa, ch m ch m lê bước, chân h i t p t nh. Lòng tôi qu n lên m t c m giác t i l i. Mình làm m ki u gì mà l i v t ki t s c con tr ra nh th ? Giác quan th sáu được trui rèn b y lâu đ t ng t nh n chìm tôi trong adrenaline, tôi ng i th ng d y, quay đ u nhìn. Có ai đó g n đây. Tôi thoáng th y m t người đ ng dưới bóng thông, và toàn b m dây th n kinh trong người tôi - v n ch a bao gi th l ng - đ ng lo t căng nh dây đàn. Tôi trượt kh i phi n đá, vào th th , đ i di n v i bóng người. “Ai đó?” Người đó b t cười, ti ng cười khô kh c và có v b n ch n, r i ch m ch m bước ra. Là m t c ông, da d h t nh m t t gi y khô đã màu, b ria màu mu i tiêu, m tóc hoa râm xoăn xoăn ép sát da đ u. Đ n đôi tai cũng thõng xu ng. Ông n ng n tì lên cây g y ch ng. “Xin l i cô. Không c ý d a cô đâu. Tôi ch ra đây ng m thuy n bè thôi. Lúc nào cũng thích m y đoàn thuy n kia. Dù không ph i th y th . Đ i tôi ch y u trên c n thôi.” Ông c m c m t chi c áo khoác cũ có g n m y mi ng phù hi u quân đ i… phù hi u pháo binh. Không ph i Th Chi n th hai, mà là Tri u Tiên, Vi t Nam, m t trong nh ng cu c xung đ t ít rõ ràng đó. “Tôi là Ezekiel Claremont s ng ngay trên ng n đ i kia. đây g n c đ i người r i. M i người khu bên này h g i tôi là Easy.” Tôi th y x u h khi ch a chi đã nghĩ ngay t i tình hu ng x u nh t, và tôi ch đ ng đ a tay ra trước. Cái b t tay c a ông c ch t và ch c nh ng có c m giác nh ng khúc xương dưới l p da tay khô kh c y th t mong manh. “Chào bác , cháu là Gwen. Chúng cháu đ ng kia, g n nhà Johansen.” “À, ph i, cô là hàng xóm m i. R t hân h nh được g p cô. Ti c là tôi ch a t ng qua bên đó bao gi , nh ng đ này tôi không đi l i nhi u n a. Tôi b gãy xương hông h i sáu tháng trước, gi v n đang lành. Đ ng già đi, cô - kh s l m, kh nh m c cái nh t sau mông v y đó.” Ông c ngoái nhìn khi th y Lanny l o đ o bước t i và d ng l i cách đó m t quãng, người g p xu ng, hai tay ch ng lên đùi. “Này cháu, cháu n đ y ch ?” “ n .” Lanny th d c. “Quá s c n. Chào ông .” Tôi hoàn toàn không cười. “Đây là con gái cháu, Atlanta. M i người g i nó là Lanny. Lanny, đây là ông Claremont. G i g n là Easy.” “Atlanta à? Tôi sinh ra Atlanta đây. M t thành ph tuy t v i, đ y sinh khí và dày văn hóa. Th nh tho ng l i th y nh .” Ông Claremont g t đ u r t d t khoát v i Lanny lúc con bé chào l i sau khi th n tr ng nhìn tôi. “Chà, tôi nên v nhà thôi. Leo lên sườn đ i kia ph i m t m t lúc lâu đ y. Con gái tôi c su t ngày càm ràm, đòi bán nhà này đi r i chuy n sang ch khác cho đi l i thu n ti n h n, nh ng tôi v n ch a s n sàng b l i khung c nh này, cô . Cô hi u ý tôi ch ?” Tôi r t hi u. “Bác đi m t mình không sao ch ?” Tôi h i, b i vì tôi đã trông th y ngôi nhà ông c s ng. Nó xa tít trên đ i, quá xa và quá cao đ m t c ông v i cái hông đau và ph i ch ng g y leo lên. “Được, được mà, c m n cô. Tôi già ch không y u. V n ch a. V i l i, bác sĩ nói nh th m i t t cho s c kh e c a tôi.” Ông cười to. “Cái gì t t cho mình thì mình ch ng bao gi th y nó t t c , kinh nghi m c a tôi đ y.” “Uây, quá chu n luôn.” Lanny đ ng tình. “Hân h nh được g p ông, ông Claremont.” “Easy thôi.” Ông nói, và quay bước leo lên d c. “Gi hai m con đi ch y an toàn nhé!” “Vâng .” Tôi đáp, r i quay sang con gái, nho n n cười còn mướt mát m hôi. “Đua v i con ch ng còn l i nhé!” “ … đ ng! T i đây là con đã s p ch t r i đ y!” “Lanny.” “Con s đi b . Xin cám n! M mu n thì m c ch y đi!” “M đùa thôi mà.” “À…” 2 Hai m con g n v t i nhà thì đi n tho i tôi l i “ping” m t ti ng báo tin nh n m i. Là m t s l , và tóc gáy tôi l p t c d ng đ ng h t lên. Tôi kh ng l i và t p ngay vào l đường. Lanny v n h n h ch y ti p. Tôi vu t màn hình đi n tho i, m tin nh n. Tin c a Absalom; tin nh n có ch ký m t c a gã ngay ký t đ u tiên: Å. R i m i t i: Cô đang ch nào g n Missoula à? Gã ta không bao gi h i đ a đi m chính xác mà chúng tôi đang , và tôi cũng không bao gi k . Tôi nh n l i: Sao v y? Có ai đó post bài trên m ng. Có v người ta nh m. Tôi s c ngăn ch n và đánh l c hướng. Kh cho người nào đang b h theo dõi. CYÅ. Đó là d u hi u ng t k t n i quen thu c c a Absalom, và y nh r ng, đi n tho i c a tôi không “ping” thêm l n nào n a. Tôi đoán gã dùng đi n tho i “rác”[14] h t nh tôi. S đi n tho i c a gã đ i hàng tháng, đ u nh v t chanh, luôn luôn không xác đ nh, nh ng ký hi u m t s d ng trong tin nh n thì hoàn toàn nh t quán, không bao gi thay đ i. Tôi không đ kh năng đ đ i đi n tho i liên t c nh v y, nên c m i sáu tháng m i thay máy m t l n, b n tr thì m t năm. M t chút n đ nh trong m t th gi i hay thay đ i này. Nh ng ngay khi có ai đó t i g n, tôi s tiêu h y m i th : đi n tho i, tài kho n email, t t c . Và n u nguy c l i rình r p chúng tôi l n th hai, Absalom s báo cho tôi bi t, r i chúng tôi l p t c thu d n m i th và lên đường. Vi c đó đã tr thành n p su t m y năm v a qua. Th m h i vô cùng, nh ng chúng tôi đã quen r i. Chúng tôi bu c ph i quen. Tôi nh n ra mình đang mong ngóng t gi y c p phép mang theo vũ khí quý báu đó được g i đ n trong h p th nhà mình v i m t khao khát mãnh li t c n cào trong d . Tôi không gi ng m y k ng c lúc nào cũng th y ph i đeo m t kh u AR15 sau l ng đi mua hàng m i ch c ăn; đó là nh ng k s ng trong o tưởng đen t i, n i h là nh ng anh hùng trong m t th gi i đ y r y hi m nguy và nh ng m i đe d a. Nh ng theo m t cách nào đó, tôi hi u h . H c m th y b t l c trong m t th gi i b t đ nh. Nh ng đó v n là o tưởng. Còn tôi, tôi s ng trong th gi i th t, n i tôi bi t đi u duy nh t đ ng gi a tôi v i lũ người cu ng n hung b o, có t ch c và ngày càng l n m nh kia chính là món vũ khí tôi mang theo bên mình. Tôi không c n mà cũng ch ng mu n qu ng bá s th t đó. Tôi không h mu n dùng t i vũ khí. Nh ng tôi s n sàng và s n lòng dùng. Tôi toàn tâm toàn ý, d c h t s c s c l c đ đ m b o s an nguy c a ba m con chúng tôi. Lanny điên cu ng ăn m ng vì b xa được tôi, và tôi đ yên cho con bé t n hưởng chi n th ng đó. Chúng tôi d ng l i h p th trước c ng nhà và lôi h t m th nh n được trong ngày ra, g n nh đ u là th rác. Lanny gi không còn t p t nh n a, chân nó đã h t b chu t rút, nh ng nó v n ti p t c đi l i trong lúc tôi lướt qua đ ng phong bì. M i xem được vài chi c, tôi phát hi n trên đường có người, người y đang ti n v phía chúng tôi, và tôi c m nh n rõ c th mình t đ ng d ch chuy n v th thăng b ng, m t tr ng thái khác c a c nh giác. Đó là người trường b n, người đã khi n Carl Getts xu ng nước, giúp v án m ng ti m tàng h nhi t thành m t v cãi vã thông thường. Sam. Tôi ng c nhiên g p anh ta đây, đi b . Đã bao gi mình trông th y anh ta khu này trước đây ch a nh ? Có l là th y t xa. Trong khung c nh này, nom anh ta h i h i quen. Ch c tôi đã t ng th y anh ta đi ho c ch y b ngang qua đây, nh bao nhiêu người khác. Anh ta ti p t c bước v phía chúng tôi, hai tay đút túi qu n, đ u ch p tai nghe. Khi th y tôi nhìn mình, anh ta h h ng v y tay và g t đ u chào, r i c th lướt qua hai m con tôi, ngược hướng v i đường ch y quanh h c a chúng tôi ban nãy. Tôi v n c dán m t theo mãi t i lúc anh ta leo lên con d c nh r làm hai ng d n lên nh ng ngôi nhà cao h n - nhà Johansen, phía trên nhà chúng tôi m t chút, r i t i ch c nh sát Graham - và khu t d ng. Ch là t n b thôi. Nh ng anh ta t đâu ra m i được? Ch c h n, khi th y mình nh t thi t ph i bi t thì ch ng t tôi đã b ám nh quá r i. Lúc hai m con vào nhà, tôi quay sang b m mã báo đ ng. Tôi đang b m phím thì ch t nh n ra mình không c n ph i nh p m t mã, vì chuông báo không kêu. H th ng báo đ ng không h b t. Tôi đi ng người, đ ng nh tr i tr ng ngưỡng c a, ch n không cho con gái bước vào trong. Nó c đ y tôi ra đ đi qua, và tôi tr n m t lên v i nó, đ ng th i đ t ngón tr lên môi, r i ch vào bàn phím. M t con bé, đang đ h ng vì ho t đ ng và vì n ng, l p t c căng lên, và nó lùi l i, lùi ti p m t bước n a. Tôi có gi u m t chùm chìa khóa xe d phòng trong ch u cây ngay đ ng sau cánh c a, và lúc này, tôi moi chúng lên, ném cho con bé và nhép mi ng: “Đi đi!” Con bé không chút ch n ch . Tôi đã luy n cho nó r t t t. Nó quay l ng và ch y ào t i chi c xe Jeep, còn tôi đóng và khóa cánh c a sau l ng l i. Dù th gì đang trong nhà đi n a, tôi ch mu n nó t p trung vào m t mình tôi thôi. Tôi đ t m th t lên m t ph ng g n nh t, h t s c c n th n đ không gây ra ti ng đ ng, ngôi nhà im l ng ph i mình trước m t, t t c nh ng gi i pháp tôi có th nghĩ ra cùng t v t qua trong đ u. Ch đi b n bước chân là t i két súng gi u dưới gh sofa. Tôi quỳ xu ng, nh n ngón cái m khóa, c a két b t m cùng m t ti ng tách nh phát ra khi kim lo i va vào nhau. Tôi lôi kh u Sig Sauer ra. Đó là món vũ khí tôi yêu thích nh t và tin tưởng nh t. Tôi bi t súng đã được lên nòng và s n sàng nghênh chi n, v i m t viên đ n n m s n trong bu ng đ n, tôi c gi bình tĩnh, ngón tay không đ t lên cò súng trong lúc nh nhàng băng qua gian b p và ch y d c hành lang. Tôi nghe th y ti ng chi c Jeep kh i đ ng và lăn bánh l o x o trên m t đường r i s i. Gi i l m. Con bé bi t ph i cho xe ch y lòng vòng ch ng năm phút và n u không th y tôi ra hi u an toàn, nó s g i đi n báo c nh sát r i ch y th ng t i đ a đi m bí m t c a hai m con cách đây h n tám mươi cây s , đào b c ti n có chip đ nh v và ch ng minh th m i lên. Trong tình hu ng b t kh kháng, con bé có th bi n m t mà không có chúng tôi. Tôi nu t khan, vì gi đây tôi đang m t mình cùng n i s hãi, s đã có đi u kinh kh ng x y đ n v i con trai mình. Tôi ti n g n t i phòng ng c a mình. Khi len lén nhìn vào bên trong, tôi không th y th gì b sai v trí. M i th v n y nguyên nh khi tôi r i kh i phòng, k c đôi giày tôi v t v i vào góc. K đ n là phòng c a Lanny, phía bên kia là phòng t m hai m con dùng chung. Trong m t phút giây đen t i, tôi c nghĩ có k đã l c l i trong phòng con bé, nh ng r i tôi nh ra trước khi ch y t i trường b n ban sáng, mình v n ch a ki m tra phòng c a nó, và con bé đ nguyên giường không d n, qu n áo thay ra v t lung tung trên sàn nhà. Connor. M ch trên hai thái dương tôi đ p liên h i, m i lúc m t nhanh h n, và d u c h t s c, tôi cũng không th kìm chúng l i được. Làm n, Chúa i, không, đ ng mang th ng bé đi, đ ng. C a phòng th ng bé đóng im m. Trên đó treo t m bi n C M VÀO, CƯƠNG THI ĐANG TRONG, nh ng khi tôi th n tr ng, ch m ch m xoay tay n m c a, tôi phát hi n c a không khóa. Tôi có hai l a ch n: xông vào th t nhanh ho c th t ch m. Tôi xông vào th t nhanh, tông c a m toang, vung súng ra đ ng trước theo đường vòng cung th t mượt trong khi g ng mình gi thăng b ng vì b cánh c a g b t ngược tr l i đ p m nh vào vai, và tôi d a con trai mình s ch t khi p v i toàn b pha hành đ ng v a r i. Th ng bé b y gi đang n m dài trên giường, đeo tai nghe. M c dù t ch đang đ ng, tôi v n nghe th y ti ng nh c x p xình, nh ng ti ng c a đ p đánh s m vào tường khi n nó gi t mình ng i b t d y, gi t v i tai nghe ra. Nó hét toáng lên khi trông th y kh u súng, và tôi ngay l p t c h súng xu ng, nh ng không k p. Tôi v n th y m t nó d i đi vì kinh hãi. M t giây sau, n i kinh hoàng tan bi n m t và thay vào đó là gi n d s c sôi. “Tr i đ t i! Cái quái gì th m ?” “M xin l i.” Tôi nói. M ch trong người tôi gi đây l i càng thêm lo n x , đáp l i lượng adrenaline b t ng vào trong máu do s c. Đôi tay tôi run lên b n b t. Tôi đ t món vũ khí th t c n th n xu ng nóc chi c t ngăn kéo trong phòng th ng bé, c a thoát v đ n ng a lên trên, nòng súng hướng ra xa c hai m con. N i quy trường b n. “Con yêu, m xin l i. M c tưởng…” Tôi không mu n nói to đi u đó. Tôi khó nh c, run r y hít m t h i và ng i s p xu ng, đ a hai tay lên ôm l y trán. “Ôi Chúa i! Con ch quên b t l i báo đ ng khi m và ch ra ngoài thôi.” Tôi nghe th y ti ng nh c im b t ngay gi a đo n cao trào, chi c tai nghe r i đánh c ch xu ng sàn. Chi c giường k o k t kêu khi Connor ng i d ch ra mép, trân tr i nhìn tôi. Cu i cùng, tôi cũng đánh li u ngước m t lên nhìn. Tôi có c m giác m t mình đ qu ch và nóng ran, d u tôi không h khóc. Đã lâu r i tôi không r i nước m t. “Chuông báo đ ng y ? Con quên b t nó lên y ?” Th ng bé th dài và nhoài người ra trước, nh th đang đau b ng. “M , m đ ng làm lo n lên th này n a. R i có ngày m khi n m t trong hai đ a chúng con m t m ng đ y, m bi t không? Chúng ta đang m t n i đ ng không mông qu nh - nh ng người khác th m chí còn ch ng thèm khóa c a n a kìa!” Tôi không đáp. Th ng bé nói đúng, dĩ nhiên. Tôi đã ph n ng thái quá, và không ph i l n đ u. Tôi đã chĩa m t kh u súng được lên đ n vào con c a mình. Th ng bé t c gi n là đi u d hi u, và c tính phòng v c a nó n a. Nh ng nó đâu có th y nh ng t m nh đ p vào m t tôi khi xem nh ng gì B n B nh kia đăng trên m ng. Ch nh là s thích c a m t b ph n nh ng k chuyên rình r p trên m ng. Vài k trong nhóm đó r t gi i photoshop. Nh ng k đó l a m y t m nh hi n trường v án ghê r n nh t r i ghép m t chúng tôi vào n n nhân. H s a nh khiêu dâm tr em đ tôi ph i th y con gái và con trai mình b hành h tàn b o theo nh ng cách không th tưởng tượng n i. T m nh ám nh tôi nh t, và tôi bi t nó s mãi mãi ám nh tôi, là nh ch p m t bé trai đ tu i c a Connor b c t x o kh p người và b v t l i trên giường ng c a em, cùng đ ng chăn đ m l n x n đ m máu. T m nh m i được đăng lên g n đây kèm chú thích: Công lý Chúa dành cho nh ng k gi t người. Connor n i gi n v i tôi là đúng. Nó có th y mình b trách oan và b bó bu c trong nh ng lu t l hoang đường, ngu ng c, không c n thi t cũng không sao. Tôi không th nào làm khác h n được. Tôi ph i b o v th ng bé kh i nh ng con quái v t th c th . Nh ng tôi không th gi i thích v i th ng bé. Tôi không mu n ph i ch cho nó th gi i đó, th gi i t n t i gi ng nh m t con sông đen ngòm ch y ngay bên dưới. Tôi mu n th ng bé yên trong th gi i mà m t c u bé có th s u t p truy n tranh, dán nh ng t m áp phích vi n tưởng lên tường và hóa trang nh nh ng thây ma vào d p Halloween. Tôi không nói m t l i. Tôi đ ng d y khi đôi chân đã đ ng được, và c m súng lên. Tôi bước ra ngoài và nh nhàng khép cánh c a l i sau l ng. Qua cánh c a đóng kín, con trai tôi gào lên: “M c ch đó, con g i bên Công tác C ng đ ng cho mà xem!” Tôi nghĩ nó nói đùa thôi. Tôi mong là v y. Tôi l i ch két súng, c t kh u Sig vào và khóa l i, r i m i g i cho con gái và b o con bé quay v nhà. Tôi v a g i v a đ t l i báo đ ng. Thói quen r i. G i đi n xong, tôi li n c m ngay t p th vào b p. Tôi c n nước đ n ch t đi được; mi ng tôi khô kh c, l i có v tanh tanh kim lo i nh máu khô. V a u ng nước, tôi v a lướt qua t ng phong th : t r i, th m i làm t thi n, r i th qu ng cáo. Tôi kh ng l i trước m t th không thu c nhóm nào k trên: m t phong bì l n màu nâu có tên và đ a ch c a tôi in bên ngoài, d u b u c c Willow Creek, Oregon. Đó là đ a ch cu i cùng trong chu i d ch v th tín chuy n ti p[15] tôi dùng. V y nghĩa là th đ ng bên trong chi c phong bì kia dù có là gì đi chăng n a, nó cũng đã đi m t quãng đường dài, đ t đo n đ t i tay tôi. Tôi không đ ng vào ngay. Tôi m ngăn kéo và lôi ra m t đôi găng cao su t ng h p màu xanh. Tôi x găng trước khi th n tr ng và khéo léo xé mép phong bì và l y ra m t phong bì khác có kích c thông thường n m g n bên trong. Tôi nh n ra đ a ch người g i trong ch p m t và quăng v i chi c phong bì ch a m lên đ o b p[16]. Tôi không ch đích làm nh th , hành đ ng v a r i hoàn toàn không khác gì ph n x khi ta nh n ra mình đang c m ph i m t con gián s ng. Lá th được g i t El Dorado, nhà tù Mel đang n m ch ngày hành quy t. Ngày đó v n còn r t xa, và các lu t s cho tôi bi t ít nh t cũng ph i mười năm, h n m i h t quy n kháng cáo. Mà Kansas đã không thi hành b n án t hình nào su t hai mươi năm nay r i. V y nên, ai mà bi t khi nào phán quy t dành cho h n m i được th c thi. Trong th i gian ch ngày đó t i, h n c ng i không và nghĩ ng i. H n nghĩ r t nhi u v tôi. Và h n vi t th . Tôi nh n th y th t h n g i bao gi cũng đi theo m t khuôn m u, và đó là lý do t i sao tôi không mu n đ ng vào lá th kia v i. Tôi tr ng tr ng nhìn chi c phong bì m t lúc lâu. Tôi gi t mình khi nghe th y ti ng c a trước m và ti ng chuông báo đ ng b t đ u kêu. M y ngón tay lướt nhanh nh múa c a Lanny l p t c t t chuông và cài đ t l i luôn. Tôi không r i kh i ch ng i, c nh chi c phong bì kia có th xông vào t n công ngay t p l n u tôi không dùng ánh m t tr ng tr ng đè nó xu ng. Lanny vùi chìa khóa vào ch u cây và đi ngang qua ch tôi đ m t l nh l y chai nước. Con bé v n n p, tu ng c cho đã khát r i nói: “V y t c là, đ con đoán nhé. Th ng Connor r t não l i quên b t báo đ ng. L i-n a. M có b n nó không đ y?” Tôi không đáp. Tôi không nhúc nhích. Qua đuôi m t, tôi th y con bé đang chăm chú nhìn mình và ngôn ng c th c a nó thay đ i khi nó nh n ra chuy n gì v a di n ra. Tôi ch a k p đoán được con bé đang đ nh làm gì thì nó đã ch p l y chi c phong bì đ trên đ o b p. “Đ ng!” Tôi quay sang ch con bé, nh ng đã quá mu n. Nó đã lu n ngón tay s n móng đen sì xu ng dưới mép g p phong bì và xé ra, đ l t gi y tr ng nh bên trong. Tôi v i tay đ nh gi t l i. Nó lùi ra sau, nhanh nh n và đ y gi n d . “Ông y cũng vi t cho con à? C Connor n a?” Nó h i. “M nh n được cái này nhi u l m đúng không? M nói ông ta không h vi t c mà!” Tôi nghe rõ c m giác b ph n b i trong gi ng nói c a nó và tôi ghét đi u đó. “Lanny, tr b c th cho m đi con.” Tôi c lên gi ng k c ra l nh và t ra th t đi m tĩnh, nh ng bên trong, tôi đang chìm trong ho ng lo n. Con bé chăm chăm nhìn vào đôi tay tôi, đôi tay đang mướt mát m hôi đ ng sau l p găng xanh lét. “Tr i đ t! M ! Ông ta đang trong tù mà. M đâu c n ph i b o v cái tang ch ng ch t ti t nào đâu c ch ?” “Tr cho m .” Con bé v t chi c phong bì b rách xu ng và m t gi y bên trong ra. “Xin con, con đ ng đ c.” Tôi thì thào, hoàn toàn th t tr n. Ki t qu . Mel có l ch trình h n hoi. H n s g i hai lá th v i gi ng đi u c c kỳ hoàn h o, c c kỳ tuy t v i c a Mel cũ mà tôi đã cưới: t t , ng t ngào, hài hước, ân c n, chu đáo. Hai lá th đó th hi n chính xác vai di n c a h n, con người mà h n h ng đóng gi đ n giây phút cu i cùng, v i nh ng l i l thương yêu đ n t n cu i b c th . H n không gào lên r ng mình vô t i, vì h n bi t h n không th làm th ; b ng ch ng đã quá rõ ràng, không còn gì đ nghi ng n a. Nh ng h n có th - và h n đã làm - vi t v c m xúc c a h n đ i v i tôi và b n tr . Tình yêu, s quan tâm và nh ng n i lo c a h n. Hai trong b ba lá th . Nh ng đây là lá th th ba. Tôi ch ng ki n chính xác giây phút m i o tưởng v người cha tuy t v i c a con bé b xé to c, khi con bé nh n ra ác qu n trong t ng câu t ng ch được vi t c n th n trong b c th kia. Tôi th y đôi tay nó run l y b y, gi ng h t chi c kim máy tr c đ a lúc phát hi n c n đ ng đ t. Tôi th y m t nó đ ra, d i đi vì kinh s . Tôi không ch u n i. Tôi g m nh gi y kh i bàn tay b t ng không còn ch ng c n a c a con bé, g p t gi y l i, r i th xu ng đ o b p. Tôi v i ôm l y nó. Nó c ng người lên m t lúc, và r i ng h n vào tôi, m t nó nóng b ng áp vào ng c tôi, nó n c lên t ng h i làm c người rung b n b t nh có dòng đi n nào ch y qua. “Su t.” Tôi d dành con bé và vu t mái tóc đen c a nó nh h i nó m i sáu tu i, nh h i nó còn là m t đ a tr s bóng t i. “Thôi, con yêu. Không sao đâu con.” Con bé l c đ u, chu i ra kh i vòng tay tôi và t p t nh đi v phòng. Nó đóng c a l i. Tôi nhìn t gi y đã g p l i kia và th y c n oán h n sôi s c trong tôi mãnh li t t i m c s p xé to c tôi ra nghìn m nh. Sao mày dám, tôi nghĩ t i gã đàn ông đã vi t ra nh ng l i đó, k đã dám làm th v i con tôi. Sao mày dám, h th ng chó ch t kh n ki p kia! Tôi không đ c nh ng gì Melvin Royal vi t cho tôi. Tôi quá bi t h n vi t gì, vì tôi đã t ng đ c trước đây r i. Lá th cu i cùng trong b ba là lá th n i chi c m t n được g xu ng, n i h n chì chi t tôi vì đã khi n h n h t s c th t v ng, vì đã đ a con cái đi xa và đ u đ c t tưởng đ chúng ch ng l i b . H n mô t nh ng đi u h n s làm v i tôi n u có c h i. H n nghĩ ra đ trò tàn b o. Mô t vô cùng chân th c. Th ng tu t đ n m c kinh t m. Th r i c nh th h n ch a t ng d a d m s ra tay c c kỳ man r đ đo t m ng tôi, h n đ i gi ng và h i thăm b n tr . B o r ng h n yêu chúng. Và t t nhiên, h n yêu chúng, b i trong đ u h n chúng là hình nh ph n chi u c a h n, ch không ph i là nh ng con người th c th v i cá tính riêng c a mình. N u h n g p l i b n tr bây gi , nh n ra chúng không ph i là nh ng con búp bê nh a bé b ng nh h n t ng yêu thương trước đây… chúng s tr thành nh ng k khác. Nh ng n n nhân ti m năng, gi ng nh tôi. Tôi l i nhét lá th vào phong bì, l y m t chi c bút chì, đánh d u ngày tháng trên phong th r i th vào chi c phong bì to h n c a d ch v chuy n ti p. Tôi c m th y khá h n h n ngay sau khi làm xong vi c đó, c nh tôi v a phá được m t qu bom v y. Ngày mai, tôi s g i tr toàn b , c hai chi c phong bì, đánh d u vào ô THÔNG TIN NGƯỜI NH N KHÔNG CHÍNH XÁC, và d ch v th tín chuy n ti p s giao cho FedEx chuy n hoàn b c th v nhân viên c a KBI - C quan đi u tra Kansas - ph trách v c a Melvin, theo ch d n t trước. Cho đ n t n bây gi , phía KBI v n ch a bi t h n đã làm cách nào đ nh ng b c th này l t qua được quy trình ki m duy t thông thường. Tôi v n nuôi hy v ng. Lanny đã sai v lý do tôi đeo găng tay. Không ph i là đ b o v tang ch ng. Tôi đeo găng vì cùng m t lý do v i các bác sĩ: tránh nhi m trùng. Melvin Royal là m t căn b nh truy n nhi m nguy hi m ch t người. ••• Nh ng gi sau đó im ng đáng ng . Connor ch ng đ đ ng gì đ n chuy n x y ra trong phòng, Lanny cũng ch ng nói m t l i. Hai ch em chúng nó b t trò ch i đi n t , và lúc chúng dán m t vào đó là th i gian c a riêng tôi. Tôi n u b a t i, nh m t bà m bình thường. C ba m con dùng b a trong im l ng. Ngày hôm sau, Lanny nh t mình trong phòng, vì nó b đình ch h c. Tôi quy t đ nh không can thi p; tôi nghe th y ti ng con bé m ti vi n ào. Connor v n đi h c bình thường. Tôi th y b t r t vì ph i đ th ng bé đi m t mình đ n tr m xe buýt. Tôi c đ ng c a s nhìn theo cho t i t n lúc Connor trèo lên xe. Th ng bé s b c b i vô cùng n u tôi đi cùng ra đó và đ i xe v i nó. Chi u hôm đó, khi th ng bé quay tr v t tr m xe buýt, tôi c ý ra ngoài đ đón nó nh ng l i ng y trang b ng cách gi v s c s o m y lu ng hoa trong kho nh vườn nh trước nhà, làm nh ch m m t th ng bé khi nó đi h c v hoàn toàn là chuy n ng u nhiên. Nó bước xu ng xe, chi c ba lô n ng trĩu trên l ng, và có hai th ng bé khác nh y xu ng sau. Ba đ a nói chuy n, và tôi thoáng lo Connor b b t n t, nh ng trông chúng có v thân m t v i nhau. Hai đ a tr l m t kia đ u tóc vàng, m t đ a t m tu i Connor còn đ a kia l n h n m t, hai tu i gì đó. Th ng bé l n h n cao to t i m c đáng lo, nh ng nó v y tay và nhe răng cười thân thi n v i Connor, và tôi quan sát th y hai đ a tr y r sang con đường bên trái. Chúng ch c ch n không ph i con cháu nhà Johansen, con cái c a đôi v ch ng già y đ u đã l n, ch m i ghé thăm h đúng m t l n k t khi tôi d n t i đây. Không, chúng h n là con nhà C nh sát Graham. Graham là nhân viên c a l c lượng c nh sát Norton. Không gi ng tôi, gia đình Graham là người Tennessee g c; theo nh ng gì tôi nghe k , nhà anh ta đã s ng đây su t m y đ i, có đ t đai nhà c a khu v c h trước khi nó b bi n thành sân ch i c a nh ng đ i gia. Tôi v n c n ph i ghé qua nhà anh ta, g p g và làm quen, và c thành l p m t liên minh ng m. Bi t đâu, vào m t lúc nào đó, tôi s c n l c lượng hành pháp phe mình. Tôi đã t ng th sang đó vài l n nh ng gõ c a thì không th y ai ra m . Cũng d hi u thôi. Gi gi c làm vi c c a c nh sát v n th t thường. “Chào con, trường l p th nào, con?” Tôi c t ti ng h i khi Connor lê bước ngang qua tôi. Tôi lèn ch t l i ch đ t xung quanh m t g c hoa v a b chính tôi x i tung lên. “Bình thường .” Th ng bé đáp, ch ng có chút hào h ng. “Mai con ph i n p bài lu n.” “V ch đ gì th ?” Th ng bé x c l i ba lô cho tho i mái. “Sinh h c . Cũng bình thường. Con làm s p xong r i.” “Có c n m đ c qua khi con làm xong không?” “Con làm được mà.” Nó đi vào trong nhà, còn tôi đ ng d y ph i s ch b i đ t dính lòng bàn tay. T t nhiên, tôi th y lo l ng cho th ng bé. Lo l ng v n i s hãi tôi đã c y vào nó (và c chính tôi n a) ngày hôm qua. Lo l ng không bi t th ng bé có c n t v n tâm lý thêm n a hay không. Nó đã tr thành m t đ a tr n i tâm, tr m l ng và đi u đó cũng làm tôi lo s h t nh nh ng n i lo n c a Lanny. Tôi không bi t th ng bé hay nghĩ gì trong đ u, và th nh tho ng, khi nhìn th y ánh m t c a th ng bé, cái cách nó nghiêng đ u, tôi l i nh t i cha nó, hình nh c a h n n i nó hi n hi n rõ t i m c tôi n l nh kh p người, nín th ch nhìn th y con quái v t lom lom ngó ra bên ngoài qua đôi m t nó… nh ng tôi ch a bao gi trông th y. Tôi không tin cái ác cũng di truy n. Tôi không th . B a t i hôm y, tôi nướng bánh pizza, ăn xong, c nhà đang xem phim cùng nhau thì chuông c a reo kèm ti ng gõ m nh, g p gáp. C h ng tôi thít ch t l i, và tôi vô th c nh y ra kh i gh . Lanny toan đ ng d y, tôi v i vã kéo con bé l i, im l ng ra hi u cho nó và Connor ch y ra hành lang. Hai đ a đ a m t nhìn nhau. Ti ng gõ c a l i d n d p, m nh h n trước. Rõ ràng r t thi u kiên nh n. Tôi nghĩ t i kh u súng n m trong két, gi u dưới gh sofa, nh ng r i tôi ch m ch m vén rèm và ngó ra ngoài. C nh sát. Có m t nhân viên c nh sát m c đ ng ph c đ ng ngay trước hè, và giây phút đó, c m giác b t an lo l ng ngày cũ l i x ng x c kéo v mu n dìm ch t tôi. Tôi l i là Gina Royal. Tôi l i tr v con ph cũ Wichita, tay b còng đ ng sau l ng, trân tr i nhìn tác ph m c a ch ng mình. Nghe ti ng mình thét lên ho ng lo n. Thôi ngay đi, tôi t nói v i mình, r i đ cho t “Thôi” đó rùng rùng ch y kh p người nh l nh thôi b n c a Javi trường b n. Tôi t t báo đ ng và m c a, không cho phép mình nghĩ t i nh ng đi u có th x y ra ti p theo. M t viên c nh sát to l n, da tr ng xanh đang đ ng đó, ăn m c r t ch n chu, thanh l ch, qu n áo được là ph ng phiu, đường li n i rõ. Anh ta cao h n tôi ch ng ba mươi centimet, đôi b vai r ng, dáng v th n tr ng, khó đoán tôi v n đã quá quen. R t chu n m c cùng phù hi u c nh sát đeo trên người. Tôi m m cười chào anh ta d u nh ng hoang mang s hãi đang r n rĩ trong lòng. “Chào anh c nh sát. Tôi có th giúp gì được anh?” “Chào ch , ch Proctor ph i không ? Xin l i vì đường đ t đ n nhà nh th này. Con trai tôi b o r ng hôm nay con trai ch đánh r i th này trên xe buýt. Tôi th y mình nên mang sang tr .” Anh ta đ a tôi m t chi c đi n tho i n p g p màu b c nho nh . C a Connor, tôi nh n ra ngay l p t c. Tôi quy đ nh màu s c riêng bi t cho đi n tho i c a b n tr đ chúng không nh m l n và đ tôi ch c n li c m t cái cũng bi t ngay là c a đ a nào. Tôi v a m i gi n vì th ng bé không c n th n, li n t c thì đã chuy n sang s hãi th c s . M t đi n tho i có nghĩa là m t luôn s ki m soát thông tin ch t ch c a chúng tôi, dù trong máy th ng bé ch l u m i s c a b n bè nó đây, c a tôi và c a Lanny. D u v y, đó v n là l h ng trên b c tường phòng ng . M t phút l là. Tôi không k p nói gì, k c l i c m n, và thái đ c a c nh sát Graham có thay đ i m t chút. Anh ta có gương m t ch đi n vuông v c, đôi m t nâu trong v t và n cười lúng túng. “Tôi tính ghé qua chào h i m t chút. Nh ng n u bây gi không đúng lúc…” “ , không, không, dĩ nhiên là không, tôi xin l i, ý… ý tôi là c m n anh vì đã t i t n nhà đ tr cái này cho chúng tôi.” Lúc b y gi , Lanny ngh n c ngó ra ngoài và đã b m t m d ng b phim, và tôi bước sang m t bên đ m i anh ta vào nhà. Khi anh ta bước vào, tôi đóng c a, và đ n thu n theo ph n x , tôi m l i h th ng báo đ ng. “Anh dùng chút đ u ng nhé? Sĩ quan Graham, đúng không ?” “Vâng, th a ch , là Lancel Graham. N u không c n ph i ki u cách quá, c g i tôi là Lance cũng được.” Anh ta nói gi ng Tennessee đ c s t, cách nói cũng cũ, ki u nói chuy n c a nh ng người ch a bao gi bước chân xa kh i n i chôn rau c t r n. “N u ch có trà đá thì t t quá.” “T t nhiên r i. Trà ng t ch ?” “Có lo i khác n a sao ch ?” Anh l p t c g mũ xu ng và r t rè gãi đ u, làm mái tóc r i tung lên. “Nghe h p d n l m. C ngày nay tôi khát quá.” Tôi không t nhiên mà quý m n ai, và hình nh anh ta có v đang c l y lòng tôi. Vi c đó khi n tôi th y đ phòng. Anh ta g ng h t s c t ra l ch s , l đ và có cách đi đ ng, c đ ng giúp gi u b t vóc người to l n và co b p cu n cu n đi. Ch c h n r t gi i nghi p v . Gi ng nói c a anh ta tương đ i truy n c m; anh ta ch c h n có th d dàng khuyên gi i m t k tình nghi hung d mà không c n ph i đ ng chân đ ng tay. Tôi không tin tưởng m y tay m m mép… nh ng tôi thích n cười d m n anh ta dành cho các con tôi. Đi u đó khá quan tr ng. R i tôi s c t nh, tôi ph i th y vô cùng bi t n khi người mang tr l i chi c đi n tho i là m t c nh sát. Đi n tho i có cài m t kh u b o v , dĩ nhiên, nh ng n u r i vào tay k x u, l i rành công ngh , thì h ng chuy n th t r i. “C m n anh r t nhi u vì t i t n nhà tr l i đi n tho i cho Connor.” Tôi v a c m bình trà l y t trong t l nh rót vào c c cho c nh sát Graham, v a nói. “Tôi th , trước đây th ng bé ch a bao gi đánh m t đi n tho i c . Tôi r t m ng khi con trai anh nh t được và còn bi t đây là đi n tho i c a ai.” “Con xin l i m .” Con trai tôi t trên sofa nói v i xu ng b p. Gi ng th ng bé đ y v cam ch u và lo l ng. “Con không c ý làm m t. Con còn ch ng bi t đi n tho i r i m t r i c !” Tôi nghĩ, h u h t nh ng đ a tr tu i thi u niên đ u s nh chi c đi n tho i c a mình quay qu t n u ph i r i tay dù ch ba mươi giây, nh ng con tôi b ép ph i s ng trong m t th gi i khác, th gi i mà chúng không th s d ng đi n tho i ngoài nh ng ch c năng c b n. V i chúng, đi n tho i thông minh không t n t i. Trong hai đ a, có th nói Connor là đ a a thích đ công ngh h n; nó có b n - m y đ a b n m t sách - nh n tin cho, ít ra là th . Lanny thì… ít quan h xã h i h n. “Không sao đâu.” Tôi nói v i th ng bé và r t th t tâm, b i, Chúa i, áp l c tôi đè lên đ a con trai t i nghi p trong tu n này ch c đã b ng áp l c trong c đ i nó c ng l i r i. Ph i, th ng bé quên m l i h th ng báo đ ng. Ph i, th ng bé làm m t đi n tho i. Nh ng đó là chuy n bình thường c a cu c s ng mà! Tôi c n ph i d tính h n và ng ng hành x nh th m i m t s s y nh đ u có th gây ch t người. Làm nh th ch khi n tôi, và c nhà tôi, thêm muôn ph n áp l c. C nh sát Graham ng i trên chi c gh cao kê đ o b p, nh p t ng ng m trà. Anh ta trông r t khoan khoái, nhướn mày thích thú khi thưởng th c tách trà và nho n cười thân thi n v i tôi. “Trà ngon l m, ch .” Anh ta nói. “C ngày nay ph i lì trong xe, nóng n c kinh kh ng. Được ly trà đá th này th t sướng nh t tr n đ i.” “Khi nào r nh, anh c ghé qua, và làm n g i tôi là Gwen thôi. Mình là hàng xóm, nh ? Và con trai anh ch c là b n c a Connor nhà tôi?” Tôi v a nói v a li c ra nhìn Connor nh ng th ng bé ch ng t thái đ gì. Nó c l t qua l t l i chi c đi n tho i trên tay. V i c m giác t i l i nhói lên trong lòng, tôi đ r ng th ng bé đang lo l ng không bi t tôi s tuôn ra nh ng l i l th m t nào v i nó ngay sau khi khách ra v . Th c t quá rõ ràng, rõ ràng t i tàn nh n, tôi đã “thi t quân lu t” quá m c v i con cái. Chúng tôi cu i cùng cũng đã n đ nh m t n i đ p đ , bình yên. Chúng tôi không ph i c x nh nh ng con v t b săn đu i n a. Có ít nh t tám ch ng đường r i r c gi a đ a ch nh ng k b nh ho n trên m ng tìm ra và truy n tay nhau v i ch chúng tôi bây gi . Tám. Gi là lúc rút kh i vùng báo đ ng đ , trước khi tôi h y ho i con cái mình t i m c không sao c u vãn n i n a. Lancel Graham nhìn m t lượt kh p xung quanh nhà v i v tò mò. “Ph i nói ch đã s a sang ngôi nhà này quá s c ngon lành luôn đ y.” Anh ta nói. “Tôi nghe k nhà đã xu ng c p tr m tr ng l m, ph i không ch ? Sau khi b t ch thu.” “Ôi tr i, chính xác là m t đ ng đ nát luôn đ y .” Lanny nói, làm tôi ph i gi t mình; nó v n không ph i là đ a hay ch đ ng nói chuy n v i người l . Nh t là khi người l đó l i còn là m t viên c nh sát. “Cái gì phá được là người ta phá h t, chú . Chú mà th y m y cái phòng t m khi y thì… Kinh t m vô c c! B n cháu ph i m c nguyên c b đ b o h b ng nh a màu tr ng và trùm m t n kín đ u m i dám vào c đ y. Báo h i cháu ph i nôn m a su t m y ngày li n.” “H n là m y đ a nh t ng ăn ch i đ p phá đây.” Graham nói. “M y người t i trái phép ít nhi u gì cũng quét tước d n d p ch này, tr phi h phê pha su t c ngày. Nói t i m i nh , tôi nên báo v i ch , đây v n có t n n xì ke ma túy. Có m y b n lén lút đi u ch ma túy đá trên đ i kia, nh ng gi ch y u là chúng làm hàng tr ng. C Oxycodone n a. V y nên ch ph i c n th n. Không bi t được ai đang nghi n hay đang bán đâu.” Đang nâng c c trà lên môi thì anh ta ng ng l i. “H i d n d p ch này, ch không th y thu c thang gì à?” “Tìm được cái gì là chúng tôi v t luôn cái y mà.” Tôi đáp và đi u đó hoàn toàn là s th t. “Tôi không m h p hay túi gì đây ra xem c . Th gì không b g n vào nhà đ u ph i ra đi h t, mà đ n c nh ng th được đóng vào sàn, vào tường, chúng tôi cũng n y ra và thay m i t i h n m t n a c mà. Tôi không nghĩ gi v n còn đ gi u trong nhà này đâu.” “T t.” Anh ta nói. “T t l m. Đó là ph n vi c ch y u mà tôi ph trách Norton này đ y. M y án ma túy và cướp gi t liên quan đ n ma túy, m y v lái xe khi đã x n qu c c n câu. May mà không có nhi u v đâm chém. Ch đã d n t i m t n i tuy t v i đây, ch Proct… à, ch Gwen .” Tr ph n t n n xì ke ma túy, tôi nghĩ trong đ u ch không nói ra. “Vâng, được g p g hàng xóm láng gi ng lúc nào cũng vui. Hàng xóm t i l a t t đèn có nhau bao gi cũng góp ph n giúp c ng đ ng phát tri n t t h n, ph i không ?” “Đúng r i.” Anh ta u ng c n c c trà, đ ng d y và l y m t t m danh thi p trong túi ra r i đ t xu ng đ o b p. Anh ta gõ gõ hai ngón tay lên t m thi p, c nh mu n đóng đinh nó vào đ o b p v y. “S đi n tho i c a tôi đây. C S l n di đ ng. N u ai đó trong nhà g p chuy n gì, đ ng s gì c , c m nh d n g i cho tôi, nhé?” “Vâng .” Lanny đáp trước khi tôi k p tr l i, và tôi th y con bé đang nhìn c nh sát Graham v i đôi m t l p lánh. Tôi c ghìm ti ng th dài. Con bé mười b n tu i r i. Nh ng c n say n ng là đi u không th tránh, còn anh ta l i gi ng h t hình m u v nh ng “nam th n trong m ng”. “C m n chú nhi u .” “Không có chi, quý cô…” “Atlanta .” Nó nói, và đ ng d y chìa tay ra cho anh ta. Anh ta trang tr ng b t tay con bé. Nó ch a bao gi t x ng là Atlanta, tôi nghĩ, và suýt n a b s c trà. “R t hân h nh được g p cháu.” Graham quay sang b t tay Connor. “Còn cháu ch c ch n là Connor r i. Chú s chuy n l i chào c a cháu t i hai đ a nhà chú.” “Vâng .” Connor, ngược h n v i ch gái, r t im l ng. Dè d t. Đ phòng. Tay v n c m đi n tho i. Graham đ i mũ lên và b t tay tôi cu i cùng; r i tôi đi cùng anh ta ra c a. Anh ta ngoái l i, c nh v a s c nh ra đi u gì đó, ngay lúc tôi b m t t báo đ ng đ anh ta ra v . “Tôi nghe nói ch có đ n trường b n, ch Gwen. Ch c t súng nhà à?” “Đa ph n là v y.” Tôi nói. “Đ ng lo. Tôi c t h t trong két mà.” “Và c tin cháu đi, chúng cháu bi t cách s d ng súng an toàn.” Lanny ngao ngán đ o m t. “Tôi cá c hai đ u là nh ng tay thi n x .” Anh ta nói. Tôi không thích cái nhìn ki u “ch có ch em mình hi u” mà Connor và Lanny v a trao đ i v i nhau; vi c tôi không cho phép chúng đ ng vào súng c a tôi, hay đi h c b n súng, hi n đang là đi m m u ch t trong m i b t hòa gi a chúng tôi. Cho c nhà t p hu n k năng thoát hi m ngay lúc n a đêm đã đ kinh kh ng l m r i. Tôi không mu n có thêm ph n s d ng vũ khí trong đó n a. “Tôi t i đó m i t i th Năm và th B y đ y. Tôi đang d y hai th ng nhà tôi.” Không h n là m t l i m i, nh ng tôi v n g t đ u và c m n anh ta. Anh ta đi thêm m t đo n r i l i d ng bước n i cánh c a m toang và nhìn tôi. “Tôi có th h i ch câu này được không, ch Proctor?” “Vâng, t t nhiên là được.” Tôi đáp. Tôi theo anh ta bước ra ngoài, vì có c m giác anh ta mu n h i riêng. “Người ta đ n r ng ngôi nhà này có h m trú bí m t.” Anh ta nói. “Th t th sao?” “Th t.” “Ch , , đã vào đó bao gi ch a?” “Chúng tôi t ng g i th khóa t i m giúp. Ch ng có gì trong đó c . Ch có vài chai nước thôi.” “ . Tôi c nghĩ, n u có căn phòng nh th th t, người ta ph i c t gi u cái gì trong đó kia. V y thôi.” Anh ta tr tay vào trong nhà, ch đ o b p có t m danh thi p. “Ch c g i tôi n u có gì c n nhé.” R i anh ta ra v , không h i thêm câu gì n a. Có đi u gì đó căng th ng và b c b i ch t giãn ra và d u h n trong tôi khi tôi đi khóa c a, nh p l i mã và quay tr l i sofa. Có khách l là nam gi i vào nhà ch i khi n tôi ng a ngáy kh p người. Nó làm tôi nh l i nh ng bu i t i trên sofa cùng lũ tr . Cùng Mel. Cùng th đã trùm cái l t Mel lên đ ng y trang. Tôi ch a bao gi nhìn th u. , có th h n l nh lùng, th và cáu k nh, nh ng b t kỳ ai trên th gi i cũng m c nh ng khuy t đi m đó mà. Còn Mel th c s là người th nào… chuy n đó r t khác. Nh ng có th t th không? Tôi có th c s bi t được không? “M à.” Lanny nói. “Chú y hot ra ph t. M nên xem th th nào.” “Em tr lên t n mi ng r i đây này.” Connor nói. “Mu n xem không?” “Yên nào.” Tôi nh c c hai, r i chen vào ng i gi a hai đ a. Tôi v i l y chi c đi u khi n, r i quay l i nhìn con trai. “Connor, chuy n cái đi n tho i.” Th ng bé rúm người l i, chu n b lãnh m t bài giáo hu n, và m mi ng đ nh xin l i. Tôi đ t tay lên tay nó, chi c đi n tho i v n b si t ch t trong tay, c nh nó có th nh y đi m t. “T t c chúng ta đ u m c sai l m mà. Không sao đâu con.” Tôi b o v i th ng bé, đ ng th i nhìn th ng vào m t nó đ ch c ch n th ng bé hi u r ng tôi đang thành th t. “M xin l i vì th i gian g n đây, m đã làm m t bà m quá s c kinh kh ng v i con. C hai con. M xin l i vì lúc nào cũng làm to chuy n đ t chuông báo đ ng. L ra con không c n ph i rón rén đi l i trong chính ngôi nhà c a mình, không c n ph i n m n p lo s không bi t khi nào m s n i khùng lên v i mình m i đúng! M r t xin l i, con yêu .” Th ng bé không bi t ph i đáp l i nh ng l i đó th nào. Nó b t l c đ a m t nhìn Lanny, đ a đang ng người t i trước, vén m tóc đen lòa xòa trước m t r i gi t sau m t bên tai. “B n con bi t t i sao lúc nào m cũng căng th ng nh v y.” Con bé nói, và trông Connor nh nhõm h n đi khi ch đ l i cho mình. “M , con đã xem lá th đó. M lo l ng quá m c nh v y cũng đúng thôi mà.” Con bé ch c đã k v i Connor chuy n b c th , vì th ng bé không h i, mà cũng ch ng t v tò mò. Quá xúc đ ng, tôi li n v i tay ra n m l y tay con bé. Tôi yêu hai đ a tr này bi t bao. Tôi yêu chúng vô cùng, t i m c tình yêu đó rút c n h i th tôi, v t ki t tôi, đ ng th i cũng khi n tôi lâng lâng bay b ng và h nh phúc vô biên. “M yêu c hai đ a.” Tôi nói. Connor gi đã tho i mái h n và v i tay l y chi c đi u khi n t xa. “B n con bi t mà.” Nó nói. “M đ ng có s n th !” Tôi không kìm được, phá lên cười. Th ng bé nh n nút “Play”, r i c ba m con l i đ m mình vào câu chuy n vi n tưởng trên TV l n n a, m áp và êm đ m bên nhau, và tôi nh l i lúc hai đ a nó còn bé xíu, lúc tôi có th ôm Connor đung đ a trên tay còn Lanny th th n ch i bên c nh. Tôi nh nh ng kho nh kh c ng t ngào đó, nh ng chúng đã b v n đ c m t r i. Nh ng kho nh kh c y x y ra Wichita, t m mà tôi đinh ninh là ch n an toàn. Trong lúc tôi dành th i gian cho gia đình nh , Mel thường v ng m t. Trong gara c a h n. Làm nh ng công trình c a h n. Và lâu lâu, h n cũng đóng được m t cái bàn, cái gh , cái k sách. M t món đ ch i cho lũ tr . Nh ng gi a nh ng th đó, trong xưởng g khóa im m kia, h n th con quái v t bên trong ra, trong khi chúng tôi ch cách đó ch ng ba mét và l c l i trong th gi i th n tiên c a nh ng b phim hay ti ng reo hò vui v khi ch i c . H n d n d p s ch s và m m cười bước ra kh i xưởng, và tôi không h th y đi u khác l . Tôi th m chí còn ch a t ng th c m c v b t c đi u gì. Vi c h n làm trông có v r t vô h i, ch là m t thú vui c a h n. H n luôn luôn c n th i gian riêng, được m t mình, và tôi c th trao cho h n. H n nói h n ph i khóa c a ngoài l i vì có m y món đ ngh giá tr . Và tôi nu t t ng l i h n nói. Cu c s ng bên Mel ch ng là gì ngoài nh ng chu i d i trá, luôn luôn là d i trá, d u chúng có v m áp hay êm d u đ n m y đi chăng n a. Không, nh th này v n t t h n. T t h n trước r t nhi u. Nh ng đ a tr nhà tôi thông minh và hi u chuy n, nh chúng v n th . T m c a m con chúng tôi được xây đ p l i b ng chính đôi tay c a chúng tôi. Cu c s ng m i tái sinh c a chúng tôi. Hoài ni m ch dành cho nh ng người bình thường. Và dù chúng tôi đang gi v , dù có c g ng v v t đ n đâu đi n a, chúng tôi s không bao gi , không bao gi tr l i bình thường được n a. Tôi rót m t ly scotch r i bước ra ngoài. ••• Đó là n i n a ti ng sau đó Connor tìm th y tôi. Tôi yêu cái tĩnh l ng thanh bình c a h Stillhouse, yêu ánh trăng loang trên m t nước, v s c s o, sinh đ ng c a nh ng ngôi sao l p lánh trên đ u. Nh ng c n gió nh lay đ ng và thì th m xào x c qua nh ng cành thông. Rượu scotch l i mang t i m t đ i tr ng thú v , chút v n vương g i nh v sương khói và ánh n ng. Tôi thích k t thúc m t ngày c a mình nh th này, khi tôi có th . Connor, v n m c nguyên qu n dài và áo phông, leo lên chi c gh kê hàng hiên và ng i im l ng m t lúc trước khi lên ti ng: “M à, con không h làm m t đi n tho i.” Tôi quay sang phía th ng bé, ng c nhiên. Ly rượu trong tay tôi sóng sánh. Tôi đ t ly sang m t bên. “Ý con là sao?” “Ý con là con không h làm m t. Có người đã l y c a con.” “Con có bi t ai không?” “Có .” Th ng bé đáp. “Con nghĩ là Kyle l y.” “Kyle…” “Graham…” Nó nói. “Con c a c nh sát Graham. Đ a cao cao y, m bi t nó không? Nó mười ba tu i.” “Con yêu, đi n tho i có b r i kh i túi hay kh i ba lô c a con cũng không sao mà. Ch là b t c n thôi. M h a m s không m ng con vì chuy n đó, được không nào? Con không c n ph i đ l i cho ai ch đ …” “M không nghe à, m ?” Th ng bé gay g t nói. “Con không h làm m t!” “N u Kyle l y c p c a con, sao nó còn tr l i làm gì?” Connor nhún vai. Trông th ng bé tái xanh và đ y căng th ng, m t đ a tr mười m t tu i không nên có bi u hi n nh v y. “Có th t i vì nó không b khóa được. Có th t i b nó b t qu tang. Con không bi t n a.” Th ng bé ch n ch . “Ho c là… có th nó đã l y được th nó mu n. Ví d nh s c a ch Lanny ch ng h n. Nó hay h i con v ch mà.” Chuy n đó dĩ nhiên r t bình thường. M t c u con trai h i thăm v m t cô gái. Có l tôi đã hi u nh m v thân thi n c a con bé đ i v i c nh sát Graham. Có l tôi ch a phát hi n ra nh ng rung đ ng b t ng . Có l con bé ch mu n tìm hi u v con trai c a anh ta thôi. Con bé còn có th làm nh ng chuy n t h n, tôi nghĩ. Nh ng n u th ng bé kia th t s ăn c p chi c đi n tho i thì sao? Nh v y làm sao mà n được? “Có khi con nghĩ sai r i, con yêu .” Tôi nói. “Không ph i c h có chuy n x y ra thì đó nh t đ nh ph i là m i đe d a hay âm m u đen t i đâu con . Chúng ta n mà. Chúng ta s n.” Th ng bé còn mu n nói v i tôi đi u gì khác, tôi có th nhìn th y ngay qua nh ng c ch c a nó. Nó cũng s tôi s n i cáu v i nó n a. Tôi ghét l m, khi mình đã khi n cho con cái s ph i k chuy n v i mình. “Connor? Con yêu? Có chuy n gì làm con b t r t v y?” “Con…” Th ng bé c n môi. “Không có gì đâu m . Không có gì c .” Con trai tôi đang lo l ng. Tôi đã t o ra cho nó m t th gi i mà trong đó th ng bé có th m c nhiên quy k t m i th x y ra xung quanh đ u là thuy t âm m u. “Con… con c … tránh b n nó ra có được không h m ? Kyle và em nó y?” “N u con mu n. T t nhiên r i. Nh ng ph i l ch s , được không?” Th ng bé g t đ u, và m t giây sau tôi l i nâng ly scotch lên. Th ng bé trân trân nhìn ra h . “Dù sao thì con cũng không c n có b n.” Nó còn quá nh đ nói ra đi u đó. Th m chí, quá nh đ nghĩ t i. Tôi mu n nói v i th ng bé r ng nó c tho i mái k t b n, nó mu n có bao nhiêu b n cũng được, r ng th gi i này là n i an toàn và s không có ai làm t n thương nó l n n a, r ng cu c s ng c a nó tràn ng p ni m vui và nh ng đi u th t tuy t v i. Nh ng tôi không th nói v i con nh v y, b i đi u đó không đúng. Nó có th đúng v i nh ng người khác. Không ph i v i chúng tôi. Tôi không nói, tôi ch u ng c n ly scotch c a mình. Chúng tôi quay tr vào nhà. Tôi đ t l i chuông báo đ ng, và ngay khi Connor lên giường đi ng , tôi mang t t c súng ng c a mình xu ng dưới b p, lôi b v sinh ra, và chu n b s n sàng cho m i tình hu ng. Gi ng nh khi t p b n, lau súng cũng làm tôi th y d u lòng. Th y nh mình đã s p x p n th a m i th tr l i. Tôi c n ph i s n sàng m i lúc, phòng khi c n. ••• Su t th i gian b đình ch , Lanny c m đ u vào làm bài t p và đ c sách, trong khi v n ch p tai nghe trên đ u v i âm lượng m h t c , nh ng nó cũng đi ch y cùng tôi đôi l n. Th m chí, nó còn t nguy n đi cùng tôi, d u cu i bu i, nó v n th s không bao gi ch y b cùng tôi n a. Th B y, chúng tôi g i đi n cho m tôi. Đó là thông l gia đình, ba m con tôi xúm xít quanh chi c đi n tho i t m th i c a tôi đ trò chuy n cùng bà. Tôi có cài ng d ng t o cu c g i n c danh qua Internet, đ l có ai tra l ch s cu c g i trên máy c a m tôi cũng không th l n ra được chúng tôi qua nh ng con s đó. Tôi s nh ng ngày th B y, nh ng tôi bi t thông l gia đình r t quan tr ng v i b n tr . “A lô?” Gi ng nói đi m tĩnh, h i y u m t chút, nh c tôi nh r ng m tôi đang ngày m t l n tu i. Tôi luôn luôn hình dung v m v i hình nh ngày x a, h i tôi còn nh … Kh e kho n, m nh m , thon th , da rám n ng nh chăm b i l i và chèo thuy n. Bây gi bà đang s ng Newport, Rhode Island, b Maine l i sau l ng. Bà bu c ph i chuy n ch t trước khi phiên tòa xét x tôi di n ra, và hai l n n a sau đó, nh ng r i cu i cùng người ta cũng ch u đ cho bà yên. May m n thay, Newport cũng có l i s ng khép kín g n gi ng New England - đi u đó t t cho bà. “Chào m .” Tôi nói, c m nh n rõ áp l c n ng n trĩu n i l ng ng c. “M có kh e không ?” “M n, con yêu.” Bà đáp. Bà không bao gi g i tên tôi ra. tu i sáu mươi lăm, bà đã ph i h c cách c n tr ng khi nói chuy n v i chính con đ c a mình. “Được nghe th y gi ng con m vui l m, con yêu . Tình hình bên đó n c ch ?” Bà không h i chúng tôi đang đâu, và bà cũng không bao gi bi t. “Vâng, b n con n c .” Tôi đáp. “Con yêu m .” “M cũng yêu con, con gái yêu c a m .” Tôi h i thăm v cu c s ng c a bà n i m i, và bà gi v hào h ng k v nh ng nhà hàng, quang c nh đ p nh tranh, nh ng chuy n mua s m. V chuy n bà b t đ u có s thích làm album nh th công, nh ng tôi không bi t bà có th l u l i được nh ng t m