🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Rebecca Ở Trang Trại Suối Nắng Ebooks Nhóm Zalo REBECCA TRANG TR I SU I N NG Tác gi : Kate Douglas Wiggin Người d ch: Ph m Minh Đi p Phát hành: Nhã Nam Nhà xu t b n H i Nhà Văn 2014 — — ebook©vctvegroup CHƯƠNG I “Chúng cháu có bảy người*” Chi c xe ng a ch khách cũ k lóc xóc ch y trên con đường b i mù t Maplewood đi Riverboro. M i gi a tháng Năm mà tr i oi nóng nh đang gi a mùa hè. Bác Jeremiah Cobb chi u c cho lũ ng a h t m c có th , song v n không quên mình đang đi đ a th . Đ i còn nhi u. Bác th l ng đôi dây cương trong tay, u o i ng l ng trên gh và du i m t chân gác lên mi ng ch n bùn xe cho tho i mái. Chi c mũ vành đã s n kéo s p h n xu ng che m t, bác b m b m nhai m t mi ng thu c lá bên má trái. Trên xe có m t hành khách - m t người nh bé tóc đen m c váy trúc bâu bóng màu vàng nh t. Cô bé người m nh mai quá và ng i th ng đ đ n n i liên t c b trượt t ch này sang ch khác trên chi c gh n m da, m c dù cô đã g ng h t s c l y chân tì sao cho mình ng i đúng gi a gh và hai tay mang găng v i bám ch t hai bên đ gi thăng b ng. C lúc nào bánh xe th t xu ng rãnh sâu h n bình thường, hay b t thình lình n y xóc lên vì v p ph i hòn đá, là cô bé dù ch ng mu n v n c b n y lên m t cái, r i r i xu ng, th là l i ph i ch nh l i chi c mũ r m nho nh trông rõ bu n cười, r i nh t cái dù bé xinh màu h ng lên ho c đ t l i cho nó ngay ng n, m t vi c dường nh là nhi m v chính c a cô - tr phi chúng ta tính c chi c ví đính h t cườm, mà c ch c ch c, khi đi u ki n đường sá cho phép, cô l i dòm vào, và hài lòng ra m t khi nh ng th quý báu trong y không m t hay r i đi t o nào. Bác Cobb ch ng bi t tí gì v nh ng phi n hà c a vi c đi l i y, b i công vi c c a bác là đ a người ta đ n n i h c n, ch không nh t thi t ph i làm cho h đi đường được tho i mái. Th m chí bác còn quên béng s t n t i c a v khách bé nh không có gì đáng chú ý này. Khi bác chu n b r i b u đi n Maplewood s m hôm y, m t thi u ph bước t xe ng a ch hàng xu ng, t i ch bác h i có ph i đây là xe đi Riverboro, và bác có ph i bác Cobb hay không. Khi bác tr l i r ng ph i, thi u ph li n g t đ u v i m t cô bé đang háo h c đ i câu tr l i, và cô ch y ngay t i ch bà nh th s b mu n m t dù ch là m t tích t c. Cô bé áng ch ng mười, mười m t tu i, nh ng cho dù đã tr i qua bao nhiêu mùa hè thì cô v n có v nh h n so v i tu i c a mình. M cô bé giúp con leo lên xe, đ t bên c nh con m t cái b c và m t bó hoa t đinh hương, quan sát vi c ch ng bu c cái rương cũ phía sau, và cu i cùng t m n đ m t ng đ ng b c đ tr l phí. “Tôi nh bác đ a cháu đ n ch m y ch tôi Riverboro,” thi u ph nói. “Bác có bi t Mirandy và Jane Sawyer không? H s ng ngôi nhà g ch y.” L y Chúa phù h , bác bi t h rõ nh th bác đã sinh ra h y ch ! “Là th này, con bé s đ n đó, và hai ch y đang đ i cháu nó. Xin bác đ m t đ n cháu nhé! Cháu nó mà th y có th ra ngoài b t chuy n v i người l hay r người ta đi cùng là nó làm ngay đ y . T m bi t con, Rebecca; g ng đ ng gây chuy n đ y, và ph i ng i yên, nh th thì khi đ n n i con m i ch nh t xinh đ p được. Mà đ ng có làm phi n bác Cobb nhé. Bác th y đ y, nó đang háo h c l m. M con tôi đi tàu t Temperance đ n đây t hôm qua, ngh đêm nhà bà ch h tôi và sáng nay m i đánh xe t nhà ch y đ n đây - nh ng tám d m đ y.” “T m bi t m , m đ ng lo l ng; m bi t mà, có ph i con ch a đi xa bao gi đâu c ch .” Thi u ph kh cười nh o m t ti ng và nói v i bác Cobb gi ng thanh minh, “Nó m i đ n Wareham ng l i m t đêm; ch ng đáng đ mà t hào là đi xa được!” “Th là đi xa ch còn gì n a m ,” cô bé nói gi ng hào h ng và bướng b nh. “R i trang tr i này, chu n b b a tr a cho vào gi này, đi xe ng a m t lúc và đi tàu h a ch y b ng h i nước n a này, mình còn mang c váy ng n a.” “Có nói thì cũng đ ng nói cho c làng nghe th ch ,” người m lên ti ng, c t ngang dòng h i tưởng c a nhà du hành giàu kinh nghi m. “M ch ng d n con r i,” thi u ph thì th m, v i n l c thi t quân lu t cu i cùng, “không được nh c đ n váy ng và t t dài và… nh ng th tương t , b ng gi ng ông ng lên th , nh t là khi có đàn ông con trai xung quanh.” “Con bi t, m , con bi t mà, và con s không nh th n a đâu. Con ch mu n nói là…” - đ n đây bác Cobb t c lưỡi m t ti ng, qu t cương, và đôi ng a khoan thai b t đ u công vi c h ng ngày c a mình - “Con ch mu n nói r ng đi xa là khi…” - lúc này chi c xe ng a đã b t đ u đi r i nên Rebecca ph i thò đ u ra ngoài c a s đ nói cho h t câu -“Đi xa là khi mà mình mang theo váy ng !” Cái t c m k kia, được th t ra b ng m t gi ng cao chót vót, bay ngược t i đôi tai khó ch u c a bà Randall, bà đ ng nhìn theo chi c xe ng a đi xa khu t r i thu vén hành lý trên chi c gh dài ngoài c a hi u, đo n lên chi c xe ng a ch hàng v n đang bu c c c. Quay ng a đ nh v r i, bà còn đ ng d y m t lúc, khum tay che n ng đ nhìn v phía đám b i đường m xa. “Mirandy s v t v l m đây,” bà t nh , “nh ng đ Rebecca nên người thì cũng đành th ch bi t làm th nào.” Đã n a gi trôi qua, và m t tr i, cái nóng, b i b m, cùng nh ng ng m ng i v các công vi c ph i làm khu trung tâm Milltown đã khi n đ u óc ch a bao gi minh m n c a bác Cobb quên b ng đi l i h a đ m t đ n Rebecca. B t ch t bác nghe th y m t gi ng nói bé nh c t lên át nh ng ti ng lóc cóc l c c c c a bánh xe và ti ng cót két c a b dây cương. Ban đ u bác tưởng là ti ng d , ti ng ch, hay ti ng chùn, nh ng khi xác đ nh được nó phát ra t đâu, bác quay l i thì th y m t hình dáng bé nh nhoài ra bên ngoài c a s v a sát ngưỡng an toàn cho phép. M t d i đuôi sam đen dài tung t y theo nh p xe ng a; cô bé m t tay gi mũ tay kia c g ng m t cách vô v ng ch c ch c bác xà ích b ng cái dù tí hin c a mình. “Cháu b o cái này bác i!” cô bé kêu to. Bác Cobb d ng ngay ng a l i. “Ng i trên đó v i bác thì có m t thêm ti n không ?” cô bé h i. “Dưới này gh tr n bóng đi y, mà xe này quá to so v i cháu, làm cháu c b trôi h t ch n đ n ch kia và gi thì g n nh thâm tím h t c . C a s thì nh quá, cháu ch th y được h t các th bên ngoài, l i còn suýt gãy c c lúc ngoái ra sau xem cái rương có b r i xu ng không. Đ y là rương c a m cháu, m quý nó l m.” Bác Cobb ch đ n khi câu chuy n, hay đúng h n là bài ca thán, ng ng l i m i hóm h nh nói: “N u mu n thì cháu có th lên đây; ng i c nh ta thì không m t thêm ti n gì c .” Li n sau đó bác giúp cô bé bước ra, “x c” cô lên gh trước, và ng i l i ch c a mình. Rebecca ng i xu ng r t c n tr ng, vu t váy đâu ra đ y, đ g u váy x p n p trùm lên chi c dù đ t gi a bác xà ích và mình. Xong xuôi cô bé ch nh mũ cho kh i s p xu ng, kéo đôi găng lưới màu tr ng b ng v i c t tông lên, r i nói r t hào h ng: “Ôi! Th này thích h n bao nhiêu! Th này m i gi ng đi xa ch ! Bây gi cháu là m t hành khách th c th r i, còn dưới kia cháu th y mình c nh cái con gà mái đ nhà khi chúng cháu nh t nó vào trong chu ng y. Hy v ng chúng ta s còn được đi r t r t xa n a ch ?” “ ! Chúng ta m i ch v a b t đ u thôi,” bác Cobb ôn t n đáp; “còn h n hai ti ng đ ng h n a.” “Có hai ti ng thôi ?” cô bé th dài. “Th thì đ n n i s là m t gi rưỡi; m cháu đang nhà bác Ann, lũ tr nhà thì m i xong ăn, và ch Hannah v a d n d p xong. Cháu có b a tr a đây, vì m b o n u cháu đ n ngôi nhà g ch v i cái b ng đói meo và vi c đ u tiên bác Mirandy ph i làm là ki m cho cháu cái gì ăn thì đó s là m t kh i đ u t h i. Càng lúc càng nóng, bác nh ?” “Ph i, h n r i; nóng quá y ch . Sao cháu không giương dù lên?” Cô bé v a ph váy kín h n n a lên cái v t đang được h i đ n v a nói, “Ôi không đâu ! Cháu ch ng bao gi dùng dù lúc tr i n ng; màu h ng phai khi p l m, bác bi t đ y, cháu ch mang nó đi nhà th nh ng hôm Ch nh t nhi u mây thôi; th nh tho ng m t tr i b t ch t ló ra, và cháu ph i che ch n cho nó kh i là kh ; nó là th quý giá nh t đ i c a cháu, nh ng nó cũng đòi h i ph i được gi gìn kinh l m .” Lúc này trong b óc ch m ch p c a bác Jeremiah Cobb d n len l i ý nghĩ r ng con chim đang v t v o bên c nh là m t loài khác xa nh ng loài bác v n g p h ng ngày trên nh ng chuy n đi. Bác b roi da vào h c, h chân trên mi ng ch n bùn xu ng, đ y vành mũ cao lên, th i phù mi ng thu c lá xu ng đường, nh th đ cho đ u óc ho t đ ng được minh m n, r i l n đ u tiên bác m i quay sang nhìn th t k v hành khách n , cô bé đáp l i b ng ánh m t nghiêm túc pha chút tò mò tr con. B váy áo trúc bâu thô vàng nh t đã phai màu, nh ng s ch s tinh tươm, và được h b t nhi u quá đ n n i s p h ng đ n n i. Sau l p bèo nho nh d ng đ ng c áo hi n rõ cái c m nh mai rám n ng và g y gu c, còn cái đ u thì trông quá nh so v i b tóc đen t t đuôi sam dày và dài đ n eo. Cô bé đ i cái mũ r m có vành be bé trông rõ kỳ c c, đó có th là xu hướng th i trang m i nh t trong ngành mũ tr em, ho c r t có th là m t th c l sĩ được tân trang l i cho chuy n này. Nó được vi n ruy băng màu vàng nh t và m t túm lông nhím màu cam đen l n l n buông xu ng ho c ch c vào m t bên tai, khi n cô bé trông vô cùng kỳ qu c. Gương m t không được h ng hào và m m m i cho l m. V đường nét, h n cô trông cũng bình thường, bác Cobb h u nh ch ng bao gi đ ý t m đ n cái mũi, trán, hay c m, v y mà l n này bác chú ý ngay vào đôi m t không r i ra được. Đôi m t Rebecca gi ng nh đ c tin, “là s bi t ch c v ng vàng c a nh ng đi u mình đương trông mong, là b ng c c a nh ng đi u mình ch ng xem th y*.” Dưới đôi lông mày nh ch m nh kh c tinh t , chúng sáng lên nh hai ngôi sao, nh ng tia sáng nh y nhót n a gi u mình trong lòng đen long lanh. Ánh m t đ y háo h c và tò mò mà không bao gi th y th a mãn; cái nhìn kiên đ nh l i toát v thông minh và bí n, vì th có kh năng nhìn xuyên th u nh ng đi u hi n l cho t i nh ng gì sâu xa h n th đ v t, khung c nh, con người. Ch a ai lý gi i n i chúng, đôi m t c a Rebecca y. Người th y giáo và v m c s Temperance đã c g ng nh ng th t b i; cô h a sĩ tr đ n h i mùa hè đ v nhà kho màu đ , nhà máy xay b t mì đã h ng và cây c u mà cu i cùng đã ph i t b t t c nh ng c nh đ p đ c tr ng c a n i này đ toàn tâm toàn ý vào khuôn m t c a m t đ a tr - m t khuôn m t nh nh n m c m c sáng b ng lên ch nh đôi m t đem theo nh ng nh n nh , nh ng thông đi p, nh ng n ý v m t s c m nh còn say ng và m t tâm h n sâu l ng, đôi m t sâu l p lánh khi n người ta không bao gi chán ng m nhìn, cũng nh không bao gi chán tưởng tượng r ng nh ng gì th y được đó ph n chi u tâm tưởng c a chính mình. Bác Cobb ch ng bình lu n gì gi ng nh ng c m nh n nói chung trên c ; nh n xét c a bác v i v đêm hôm y ch đ n gi n là m i l n cô bé nhìn bác, bác l i th y choáng váng. “Cô Ross, cô làm ngh v y, đã t ng cháu cái dù này,” Rebecca nói khi đã nhìn đi nhìn l i bác Cobb và thu c lòng khuôn m t bác. “Bác có th y cái di m đăng ten kép màu h ng v i cái đ u chóp và cán ô màu tr ng này ch a? Chúng làm b ng ngà đ y. Cái cán này b s t, bác th y không. Đ y là vì em Fanny c h t mút l i nhá nó trong bu i l nhà th mà cháu không đ ý. T đ y cháu ch ng bao gi có c m giác nh x a v i Fanny được n a.” “Fanny là em cháu à?” “M t trong s các em c a cháu .” “Nhà cháu có m y ch em?” “B y . Có c th vi t v b y đ a tr con đ y bác: Nhanh nh u cô bé li n tr l i, “Th a ông! Chúng cháu có b y người!” Cháu đã h c thu c đ đ n trường đ c, nh ng các b n đáng ghét l m, l i đi cười nh o cháu. Ch Hannah l n nh t, đ n cháu, r i John, r i Jenny, r i Mark, r i Fanny, r i Mira.” “Chà, qu là m t gia đình l n!” “Quá l n y ch , ai cũng b o th ,” Rebecca đáp ngay v i v th n nhiên r t người l n khi n bác Cobb l m b m, “L i còn ph i nói!” và đút thêm thu c lá vào bên má trái. “Chúng đáng yêu th t, nh ng mà cũng phi n ghê, và nuôi thì rõ là t n, bác bi t r i đ y,” có bé ti p t c th th . “Ch Hannah và cháu ch ng làm được gì ngoài vi c t i thì cho b n tr con đi ng r i sáng l i g i chúng d y su t bao nhiêu năm qua. Nh ng vi c y cũng xong r i, th t nh c người, r i gia đình cháu s có cu c s ng t t đ p khi chúng cháu l n h t và ti n c m c nhà tr xong.” “Xong r i à? À, ý cháu là gi cháu đã đi xa ch gì?” “Không, ý cháu là các em đã l n h t r i, gia đình cháu s không có thêm người nào n a. M b o th , bà luôn gi l i h a. Em Mira nhà cháu là út, và con bé đã ba tu i r i. Em sinh đúng ngày cha cháu m t. Bác Miranda mu n ch Hannah đ n Riverboro ch không ph i cháu, nh ng m không th đ ch y đi được; ch y coi sóc nhà c a t t h n cháu, ch Hannah y. T i qua cháu đã b o v i m r ng n u lúc cháu đi mà có thêm b t kỳ em bé nào n a, thì m ph i g i cháu v , vì khi có em bé thì luôn ph i có c ch Hannah và cháu, m còn ph i lo n u nướng và đ ng áng.” “ , cháu s ng trang tr i h ? đâu th ? G n ch cháu lên xe đ y à?” “G n y ? Tr i, ph i đ n c vài ngàn d m y ch ! M con cháu đi tàu t Temperance. R i đi xe ng a mãi m i đ n nhà bác Ann đ ng nh . R i m con cháu d y và l i đi xe ng a xa i là xa đ n Maplewood đón xe ng a ch khách. Trang tr i nhà cháu xa t t c m i n i, nh ng trường h c và nhà th thì Temperance, hai ch y ch cách hai d m thôi. Ng i đây v i bác th t thích, nh ki u được leo lên tháp chuông nhà th y. Cháu bi t m t th ng bé t ng leo lên tháp chuông nhà th ch chúng cháu. Nó nói người và bò trông nh là ru i y. Bác cháu mình ch a g p người nào h t, nh ng cháu h i b th t v ng v lũ bò; chúng trông không nh nh cháu hy v ng; mà (l i r ng r lên) chúng trông cũng không to nh lúc ta nhìn g n, bác nh ? Lũ con trai luôn làm nh ng vi c th t hay ho thú v , còn b n con gái ch có th làm nh ng vi c ng ng n đáng ghét không ai bu n làm thôi. Chúng không th leo th t là cao, hay là đi th t là xa, hay là đi ch i v th t mu n, hay là ch y th t nhanh, hay là b t c m t vi c gì.” Bác Cobb đ a mu bàn tay lau mi ng và th h t ra. Bác có c m giác mình đang b rượt t đ nh núi này t i đ nh núi khác mà không k p d ng l i th cho ra h i. “Ta không hình dung ra trang tr i c a cháu đâu c ,” bác nói, “m c dù ta t ng đ n s ng trên Temperance. Nhà cháu h gì?” “Randall . M cháu tên là Aurelia Randall; tên chúng cháu là Hannah Lucy Randall, Rebecca Rowena Randall, John Halifax Randall, Jenny Lind Randall, Marquis Randall, Fanny Ellsler Randall, và Miranda Randall. M đ t tên cho n a s chúng cháu còn l i là cha đ t, nh ng mà s người l i l nên cha m nghĩ l y tên bác Miranda Riverboro đ t cho Mira thì s th t hay; cha m cháu hy v ng nh th có th đem l i nh ng đi u t t lành, nh ng mãi ch ng th y có gì t t lành c , nên bây gi chúng cháu g i em là Mira. Chúng cháu đ u được đ t theo tên các nhân v t c th c đ y . Tên ch Hannah thì là t bài th “Hannah khâu giày bên c a s ”, và tên cháu được l y t truy n Ivanhoe; John Halifax là m t quý ông trong m t cu n sách; Mark được đ t theo bác Marquis de Lafayette đã m t, bác y là anh em song sinh v i cha cháu. (Tr sinh đôi thường không s ng được lâu, và tr sinh ba thì g n nh không có c h i s ng sót - bác có bi t không, bác Cobb?) Chúng cháu không g i em là Marquis, mà ch Mark thôi. Jenny được đ t theo tên m t ca sĩ và Fanny thì theo tên m t vũ công xinh đ p, nh ng m cháu nói hai đ a th t ch ng x ng v i tên chúng chút nào, vì Jenny không th hát n i m t đi u nh c cho ra h n còn Fanny thì có t t h i cà nh c. M mu n g i hai đ a nó là Jane và Frances và b tên đ m đi, nh ng l i nói nh th thì không công b ng v i cha. Bà nói chúng cháu ph i luôn b o v cha, vì m i th đ u ch ng l i cha, và ông l ra đã không ch t n u nh ông ch ng g p v n đen đ n th . Cháu nghĩ chuy n v chúng cháu th là h t r i đ y ,” cô bé k t lu n b ng gi ng nghiêm túc. “Tr i đ t qu th n i! Ta nghĩ th là đ quá r i,” bác Cobb th t lên. “Sau khi m cháu ch n xong thì th t cũng ch còn m y cái tên n a. Cháu th c là có trí nh tuy t v i đ y. Ta đoán cháu h c bài cũng ch ng l y gì làm khó khăn, nhi?” “Cũng không khó l m ; v n đ n m ch đi giày vào đ mà đ n h c y . Đôi này m i c ng c a, và chúng ph i tr cho được sáu tháng. M cháu luôn d n cháu ph i gi gìn đôi giày. Có v nh ch ng có cách gi giày nào ngo i tr tháo chúng ra mà đi chân không; nh ng cháu không th làm nh v y Riverboro mà không làm bác Mirandy x u m t. Cháu s đi h c ngay khi đ n s ng v i bác Mirandy, và sau hai năm cháu s lên trung h c Wareham; m nói ph i nh v y thì cháu m i được nên người! H c xong cháu s làm h a sĩ nh cô Ross. Th t ra thì, đ y là đi u cháu nghĩ cháu s làm. Còn m nghĩ t t h n c là cháu nên đi d y.” “Trang tr i nhà cháu không ph i là ch Nhà Hobbs ngày x a ch h ?” “Không , ch là Trang tr i Nhà Randall thôi. Đ y là m cháu g i th . Cháu thì g i nó là Su i N ng.” “Ta đoán g i th nào thì cũng ch ng có gì khác nhau mi n là ta bi t được nó ch nào,” bác Cobb nói v i gi ng châm bi m. Rebecca hướng toàn b lu ng sáng đôi m t mình v phía bác đ y v trách móc, g n nh nghiêm kh c, cô bé đáp: “Ô! Bác đ ng nói v y, nghe gi ng y nh nh ng người khác! Tên g i khác nhau thì s r t khác nhau ch . Khi cháu nói Trang tr i Nhà Randall, bác có th y được nó trông ra sao không?” “Không, đúng là ta không th th y được,” bác Cobb đáp v i v lo l ng. “V y gi cháu nói Trang tr i Su i N ng, nó khi n bác nghĩ đ n gì nào?” Bác Cobb có c m giác nh là m t con cá m c c n đang h p h i trên cát v y; không có cách nào xóa tan đi cái trách nhi m kinh kh ng là ph i đáp l i, b i đôi m t c a Rebecca nh hai ánh đèn pha, xuyên qua đ u bác t i cái kho ng b tr c sau gáy. “Ta đ r ng quanh đ y có m t con su i,” bác b i r i tr l i. Rebecca trông th t v ng, nh ng không đ n n i chán n n. “Th là khá t t r i,” cô bé nói v i v khuy n khích. “Bác nói t m n nh ng ch a chính xác. Có m t con su i, nh ng không ph i su i bình thường đâu. Có nhi u cây non và b i cây be bé hai bên b , dòng su i nh nước luôn róc rách th m thì v i đáy cát tr ng và vô s đá cu i nh l p lánh. B t kỳ khi nào có m t chút ánh n ng, con su i y b t l y ngay, và nó luôn ng p tràn nh ng d i sáng lóng lánh lung linh su t c ngày tr i. B ng bác đã th y r ng ch a ? B ng cháu thì có. S l m t chuy n xe này nên sáng cháu ch ng ăn được tí nào.” “Th thì cháu ph i ăn tr a đi thôi. Ta thường t i Milltown m i ăn; lúc y ta s ki m mi ng bánh nướng và m t c c cà phê.” “Ước gì cháu được th y Milltown. Cháu đoán nó còn to và r ng h n c Wareham; h n là gi ng Paris bác nh ? Cô Ross đã k cho cháu nghe v Paris; cô y mua chi c dù màu h ng này cho cháu đó cùng v i cái ví đính cườm. Bác có th y nó m đánh tách m t cái không? Cháu có hai mươi xu trong y, và ph i tr cho được ba tháng, đ mua tem, gi y, m c. M nói bác Mirandy s không mu n mua nh ng th y b i bác còn ph i nuôi ăn nuôi m c cháu và tr ti n sách cho cháu.” “Paris ch ng có gì hay ho c ,” bác Cobb chê bôi. “Đ y là cái ch chán nh t bang Maine. Ta đánh xe đ n đó su t.” M t l n n a Rebecca th y c n ph i ph n bác l i bác Cobb, khéo léo và nh nhàng, nh ng cũng ph i th t c ng r n, m c dù s ph n bác y được th hi n b ng m t cái li c m t, đ a sang th t nhanh và rút v cũng nhanh ch ng kém. “Paris là th đô c a Pháp, và ph i đ n đó b ng thuy n ch bác,” cô bé nói b ng gi ng gi ng gi i. “Sách đ a lý c a cháu vi t: ‘Người Pháp vui v và l ch s , yêu thích khiêu vũ và rượu vang.’ Cháu h i th y giáo rượu vang là cái gì, thì th y cho là nó g n gi ng nh rượu táo, ho c có th nh bia g ng. Ch c n nh m m t l i là cháu có th nhìn th y Paris rõ nh ban ngày. Nh ng ti u th xinh đ p luôn vui v nh y múa kh p n i v i nh ng chi c dù màu h ng và ví đính cườm, nh ng đ c ông sang tr ng thì khiêu vũ r t l ch s và u ng bia g ng. Nh ng bác thì có th nhìn th y Milltown g n nh m i ngày v i hai m t m to,” Rebecca nói v thèm thu ng. “Milltown cũng ch có gì đ nh c ,” bác Cobb đáp l i, v i cái v nh là bác đã t i m i thành ph trên th gi i này và đ u th y chúng ch ng ra làm sao. “Gi thì cháu hãy xem ta văng t báo này lên đúng phóc b c c a nhà bà Brown nhé.” Véo! B c báo r i xu ng đ ng n i nó c n đ n, trên t m th m b n v ngô bên ngoài c a lưới. “Ôi, tuy t quá!” Rebecca khoái chí reo lên. “C y nh người ném dao mà Mark đã th y đoàn xi c y. Ước gì có m t hàng dài nh ng ngôi nhà v i t m th m v ngô và m t cái c a lưới chính gi a, và m t t báo đ ném n a!” “Ta có th h t m t vài cái đ y,” bác Cobb nói, r ng lên v i m t ni m t hào nho nh . “N u bác Mirandy c a cháu cho phép thì hè này ta s ch cháu xu ng Milltown hôm nào xe còn ch .” M t ni m hân hoan sung sướng ch y kh p người Rebecca, t đôi giày m i lên mãi chi c mũ r m và xu ng cái đuôi sam đen. Cô bé háo h c tì m nh lên đ u g i bác Cobb và nói b ng gi ng ngh n l i vì nh ng gi t nước m t h nh phúc l n ng ngàng, “Ôi, không th tin n i, không th tin n i; cháu không nghĩ r ng có ngày cháu s th y Milltown. C nh là có m t bà tiên h i ta ước gì và ban cho ta đi u ước đó v y! Bác đã bao gi đ c Công chúa l lem, hay là Chú lùn màu vàng, hay là Hoàng t cóc, hay là Cô gái xinh đ p có nh ng l n tóc vàng ch a?” “Ch a,” bác Cobb đáp đ y th n tr ng, sau m t chút ng m nghĩ. “Ta không nh là đã đ c nh ng cu n y. Cháu đ c đâu ra mà được l m th ?” “Ôi, cháu đã đ c nhi u sách l m,” Rebecca tr l i r t bình th n. “Sách c a cha, c a cô Ross và các th y cô giáo trường, và t t c nh ng quy n có trong th vi n trường Giáo lý. Cháu đã đ c Người th p đèn, Nh ng th lĩnh Scotland, r i Ivanhoe, r i Người th a k tước tòng nam Redclyffe, r i Cora, v người bác sĩ, và David Copperfield, r i Vàng Chickaree, r i Nh ng cu c đ i c a Plutarch,r i Thaddeus Warszawa, r i Chuy n đi c a người hành hương, và nhi u nhi u n a. Bác đã đ c gì r i ?” “Ta thì ch a bao gi đ c nh ng quy n y; nh ng ta đ c nhi u l m! Ta đã đ c vô s ch ! D o này h i chán r i nên ta thường đ c Almanac, t Argus h ng tu n, r i thì Nông nghi p bang Maine. L i có sông n a r i kìa; đây là ng n đ i dài cu i cùng, r i khi lên t i đ nh chúng ta s th y ng khói c a Riverboro phía xa xa. Đi ch ng m y n a đâu. Ta s ng cách ngôi nhà g ch ch ng n a d m.” Bàn tay Rebecca l n b n trên lòng và cô bé c a qu y trên gh . “Lúc đ u cháu không nghĩ là mình l i lo l ng đâu,” cô bé nói nh h t h i, “nh ng có l là có, ch m t tí thôi, khi bác b o là s p đ n n i r i.” “Cháu không đ nh quay v đ y ch ?” bác Cobb tò mò h i. Cô bé đá v phía bác m t ánh nhìn gan d và đáp v i v t hào, “Cháu s không bao gi quay v - có th là cháu s , nh ng b ch y thì th t là đáng x u h . Đ n nhà bác Mirandy cũng nh đi xu ng dưới h m đ đ vào ban đêm v y. Có th có quái v t ho c là thú d dưới đó, nh ng, nh cháu đã b o ch Hannah y, cũng có th có c các chú lùn, nh ng nàng tiên và nh ng chàng hoàng t cóc! Làng có ph chính không h bác, nh Wareham y?” “Ta đ r ng cháu có th g i nó là ph chính được đ y, và bác Sawyer c a cháu s ng trên ph chính đó, nh ng ch ng có c a hi u hay nhà xưởng gì đâu, làng ch bé tí t o thôi! Ph i sang bên kia sông phía nhà ta thì cháu m i mong th y được cái gì đó.” “Cháu c th y tiêng ti c,” cô bé th dài, “vì s th t tuy t bi t bao n u nh được đi xe ng a d c m t con ph chính th c th , được ng i trên này v i bác sau hai chú ng a đ p tuy t, r i cháu xòe chi c dù h ng ra n a, và m i người trong th tr n ai n y đ u băn khoăn không bi t bó hoa t đinh hương và chi c rương là c a ai. S th t gi ng y nh ti u th xinh đ p trong cu c di u hành n . Hè năm ngoái đoàn xi c đã đ n Temperance, và bu i sáng h đi di u hành. M cho phép chúng cháu đi cùng còn Mira được đ y trong xe nôi, vì chúng cháu không có ti n đ n r p xi c chi u hôm y. Có ng a và nh ng con v t d thương n m trong cũi, và các chú h thì cưỡi ng a; mãi cu i đoàn có m t c xe do hai chú ng a non kéo đi, và trong xe, trên t m gh n m nhung là người thôi miên r n, m c toàn đ xa tanh và đính trang kim. Cô y đ p không gì sánh n i, bác Cobb , đ p đ n n i ng m cô y mà người ta phát ngh n c h ng và có c m giác lành l nh ch y d c s ng l ng y. Bác có hi u ý cháu không bác? Bác đã bao gi th y m t ai khi n bác c m th y nh th ch a?” Bác Cobb có c m giác khó rõ r t h n b t kỳ lúc nào trong cái bu i sáng đ y p s ki n này, nh ng bác khéo léo l ng tránh câu h i b ng cách đáp l i r ng, “Ta th y cũng ch ng ch t ai n u chúng ta đi vào th tr n v i cung cách oách nh t mình có được. Ta s tr ng cái roi lên, ng i ngay ng n, và đánh xe th t nhanh; còn cháu thì ôm bó hoa vào lòng, và m cái dù nh màu h ng kia lên, chúng ta s khi n dân làng ph i tr m t lên mà nhìn!” Khuôn m t đ a tr b ng lên trong phút ch c, nh ng cái l p lánh y phai đi nhanh chóng khi cô bé đáp, “Cháu quên, m cho cháu vào ng i bên trong, và ch c m mu n cháu ng i đó khi cháu t i nhà bác Mirandy. Có l cháu s l ch thi p h n khi trong y, và r i cháu s không ph i nh y xu ng làm cho váy bay tung lên, mà m c a ra và bước xu ng nh m t cô nương. Bác d ng l i m t phút được không, bác Cobb, đ cháu đ i ch ?” Bác xà ích nhân h u kéo ng a l i, b sinh linh bé nh sôi n i kia xu ng, m c a, giúp cô bé bước vào xe, đ t bó hoa t đinh hương và chi c dù màu h ng bên c nh cô. “Chúng ta đã có m t chuy n đi th t tuy t,” bác nói, “và chúng ta đã th t là thân r i, ph i không nào? Cháu s không quên chuy n Milltown đ y ch ?” “Không bao gi !” cô bé hào h ng đáp, “và bác ch c là bác cũng không quên ch ?” “Không bao gi ! Bác th đ y!” bác Cobb nghiêm túc th , đo n l i trèo lên gh đánh xe; và khi chi c xe ng a l c c c ch y trên con đường làng gi a nh ng cây phong xanh, nh ng ai nhìn qua c a s có th th y m t bé gái da nâu tí xíu trong b váy v i trúc bâu vàng nh t đang ng i r t th ng th m trên gh sau, m t tay c m bó hoa th t l n còn tay kia c m chi c dù h ng. Khi chi c xe ng a r vào sân bên c a căn nhà g ch cũ, n u ai b vi n th thì có th s còn th y được m t bên c u vai chi c váy thô n nhô lên h xu ng đ y h i h b i trái tim bên trong váy đang đ p th t g p gáp, màu đ tho t đ n tho t đi trên hai gò má nh t nh t, và m t màn nước m t ùa t i trên đôi m t s m màu đ p tuy t kia. Chuy n du hành c a Rebecca đã k t thúc. “Có xe ng a vào sân nhà Sawyer kìa,” bà Perkins nói v i ch ng. “Đ y h n là đ a cháu trên Temperance xu ng. Hình nh h đã vi t th cho Aurelia m i Hannah, đ a ch c , nh ng Aurelia nói bà y ch có th cho Rebecca đi thôi, n u Mirandy và Jane th y hai đ a nó không khác gì nhau; th là Rebecca đ n đ y. Con bé s h p v i Emma Jane c a chúng ta thôi, nh ng tôi ch ng tin là h s gi con bé l i n i ba tháng! Tôi trông nó đen đúa nh là th dân y; đen đúa và có v nhanh nh n. Trước người ta hay b o nhà Randall có anh con trai l y m t cô người Tây Ban Nha d y nh c và ngôn ng m t trường bán trú. Lorenzo có nước da đen, ông nh ch , và đ a bé này cũng th . Th t ra thì, tôi cũng ch ng bi t máu Tây Ban Nha có ph i là th c s đáng x u h hay không, ch nh ngày x a thì cô ta đáng kính l m đ y.” CHƯƠNG II Họ hàng nhà Rebecca Người ta đã g i h là các cô gái nhà Sawyer t khi Miranda mười tám, Jane mười hai và Aurelia tám tu i cùng tham gia nhi u ho t đ ng khác nhau trong làng; và khi dân làng Riverboro đã quen g i quen nghĩ th r i, h th y ch ng có lý do gì mà ph i t b thói quen y đi c , nh t là khi v n còn ch a sang th k khác. Vì th m c dù Miranda và Jane đã vào tu i ngũ tu n khi câu chuy n này b t đ u, thì dân làng Riverboro v n g i h là các cô gái nhà Sawyer. H là hai bà cô không ch ng; còn Aurelia, cô con gái út, đã th c hi n đi u mà b n thân bà g i là m t cu c hôn nhân lãng m n và các ch gái c a bà đ t tên là m t cu c đ i chác vô cùng đáng thương. “Có nh ng th còn t h n là làm bà cô già,” h nói v y; h có nghĩ nh th th t hay không l i là m t chuy n hoàn toàn khác. Y u t lãng m n trong cu c hôn nhân c a Aurelia t n t i ch y u chuy n ông L. D. M. Randall có m t tâm h n bay b ng kh i nh ng công vi c đ ng ru ng và buôn bán. Ông là k tôn th ngh thu t. H ng tu n ông đi d y trường nh c (khi y trường nh c là m t đ c tr ng c a đ i s ng thôn quê) sáu th tr n lân c n, ông ch i đàn violin và hát l nh trong các đi u nh y b n c p, ho c hòa âm nh ng b n nh c sâu l ng v i cây đàn phong c m c a nhà th m i Ch nh t. Ông d y cho nh ng thi u niên đã đ n tu i bước ra ngoài xã h i mà còn v ng v đi u nh y dân gian New England ph c t p, hay cách bước chân trong đi u polka ch m và đi u mazurka, ông là m t nhân v t n i b t trong t t c các nhóm h i, m c dù ông thường v ng m t trong các bu i h p m t c a th tr n và nh ng bu i t t p c a cánh đàn ông hàng quán ho c trên c u. Tóc ông dài h n m t chút, đôi tay ông tr ng h n m t chút, giày c a ông m ng h n m t chút, cung cách c a ông tao nhã h n m t li, so v i nh ng người cùng trang l a; th c ch t cái khía c nh duy nh t c a cu c đ i mà ông không t a sáng n i là vi c ki m ti n. May m n thay ông không ph i gánh vác trách nhi m gì; cha ông và người anh em song sinh v i ông đã ch t khi ông còn nh , và m ông, người có duy nh t m t thành t u đáng k trong đ i là đ t tên cho hai con trai là Marquis de Lafayette và Lorenzo de Medici Randall, đã t nuôi được b n thân và cho con h c hành b ng ngh may vá cho đ n t n ngày bà trút h i th cu i cùng. Bà thường bu n bã nói, “E là năng l c c a hai đ a song sinh nhà tôi khác nhau hoàn toàn. Th ng L. D. M là th ng c c kỳ có tài, còn th ng M. D. L. mà còn s ng h n là đ a r t th c t .” “Cái anh L. D. M. mà không th c t thì đã ch ng v được cô con gái giàu nh t làng,” bà Robinson đáp. “Ph i,” m ông th dài, “l i chuy n đó n a; n u c hai đ a nó l y Aurelia Sawyer thì t t. Th ng L. D. M. đ tài đ l y được ti n c a Reely, còn th ng M. D. L. s đ th c t đ gi được ch ti n y.” Ph n c a Aurelia trong s tài s n khiêm t n nhà Sawyer đã được ông Lorenzo de Medici đ p trai và kém may m n tiêu t n vào h t th này đ n th n . Ông có m t ki u cách đ m ch t th ca và duyên dáng trong vi c đ u t cho m i đ a con m i ra đ i. “M i món quà sinh nh t cho con c a chúng ta, Aurelia à,” ông s nói nh th , “là m t cái t p tr ng nho nh cho tương lai;” nh ng có l n Aurelia đã ph i chua chát th t lên r ng ch ng có con gà mái nào có th p m y qu tr ng y n ra được cái c a n gì c . Miranda và Jane g n nh đã ph i tay rũ Aurelia đi khi bà l y ông Lorenzo de Medici Randall. Khi đã xoay x h t m i ngu n h tr Riverboro và vùng lân c n, đôi v ch ng kém may m n ti p t c di chuy n h t ch này t i ch n trong c nh ngày càng nghèo khó cho đ n khi h đ n Temperance, đ nh c t i đây và phó m c cho s ph n th a s c xoay v n, m t l i m i đã được s ph n ch p nh n ngay l p t c. Hai người ch gái không ch ng nhà vi t th cho Aurelia m i năm đôi ba l n, và g i cho lũ tr nh ng món quà khiêm t n song được cái thi t th c vào d p Giáng Sinh, nh ng h t ch i giúp đ L. D. M. chi phí sinh ho t cho cái gia đình liên t c gia tăng dân s c a ông. Kho n đ u t cu i cùng c a ông, được th c hi n không lâu trước khi Miranda ra đ i (Miranda được đ t tên v i kỳ v ng v nh ng s giúp đ không bao gi thành hi n th c), là m t trang tr i nh cách Temperance hai d m. Aurelia m t mình xoay x v i nó, nên ít nh t nó cũng được coi là nhà, là ch n ông Lorenzo th t th ra đi và được chôn c t, cái nghĩa v dường nh đã b trì hoãn quá lâu, theo ý nhi u người, mà ông đã th c hi n vào đúng ngày Mira sinh ra. Chính dưới mái nhà vô t l này Rebecca đã khôn l n. Đó cũng ch là m t gia đình bình thường; vài ba đ a tr con xinh x o và lũ còn l i thì t m t m, ba trong s chúng khá thông minh, hai đ a chăm ch , hai đ a còn l i thì bình thường và ch m ch p. Rebecca th a hưởng năng khi u c a cha và luôn là h c sinh gi i giang nh t c a ông. Cô bé “c m” gi ng n tr m b ng tai, bi t khiêu vũ mà không c n d y, bi t ch i phong c m mà không c n h c các n t. Tình yêu sách v c a cô bé được th a hưởng ch y u t m , m t người luôn th y khó mà quét d n nhà c a ho c n u nướng ho c khâu vá được khi trong nhà không có l y m t cu n ti u thuy t. May m n thay sách v không ph i d mà có được, n u không thì đôi khi lũ tr đã có th b b đói ho c rách rưới. Nh ng Rebecca còn có c nh ng ph m ch t khác n a, nh ng d u n c a t tiên xa x a đã ăn sâu trong con người cô bé. Lorenzo de Medici thì y u đu i và nhu nhược, Rebecca l i ch t ch a l a nhi t thành; ông thi u đi sinh khí và s qu c m, Rebecca thì hai tu i đã b o l m và năm tu i đã gan d r i. Bà Randall và Hannah ch ng có tí hài hước nào c , Rebecca thì th hi n óc khôi hài ngay khi còn l m ch m t p đi và b p b nói. Tuy v y, cô bé không th v a có được nh ng đ c tính t t c a cha m và nh ng v t tiên hào phóng mà l i v a thoát được nh ng khi m khuy t trong tính cách h . Cô bé không có được tính kiên nh n c a cô ch Hannah hay s c kh e c a c u em John. Ý thích c a cô bé đôi khi ngang ng nh, và s d dàng m i khi cô làm h u h t các vi c khi n cô tr nên thi u kiên nh n đ i v i nh ng vi c khó ho c đòi h i th i gian. Nh ng dù gì đi n a thì trang tr i nhà Randall tr con luôn được t do. Lũ tr l n lên, làm vi c nhà, chành ch e nhau, ăn ng vô t i v ; yêu thương nhau và yêu thương cha m r t nhi u, nh ng không ph i ki u yêu thương th m thi t; và m i đ a m i ki u, chúng t h c su t chín tháng m i năm. K t qu c a phương pháp này là Hannah, đ a tr ch có th phát tri n nh vào s ép bu c, thì t m , bu n t và năng l c có h n; trong khi Rebecca, đ a rõ ràng là không c n gì ngoài m t không gian đ phát tri n và v n t đ di n đ t ý nghĩ c a b n thân, thì c l n lên, l n lên và l n lên mãi, s c m nh n i tâm luôn t a ra bên ngoài. Các năng khi u c a cô bé có v nh đã được đ t tr ng thái đ ng ngay khi cô bé ra đ i; chúng ch ng c n ph i được h i thúc m i ngày, mà t phát tri n theo ý mình - theo hướng ch ng m t ai bi t được, nh t là b n thân Rebecca. Môi trường th hi n dành cho b n năng sáng t o c a cô bé th t h n ch quá th , cô bé ch có th dùng được nó vào vi c hôm nay không cho tr ng vào b t bánh mì ngô còn hôm khác thì không cho s a, đ xem k t qu s ra sao; r ngôi cho Fanny lúc thì ngôi gi a, lúc thì ngôi l ch ph i, lúc thì ngôi l ch trái; và ch i đ m i trò tai quái v i lũ em, th nh tho ng cho chúng đóng gi nh ng nhân v t tưởng tượng ho c nhân v t l ch s trong nh ng cu n sách yêu thích c a cô r i m i đ a chúng t i bàn ăn. Rebecca nhìn chung khi n cho m và gia đình r t vui v , nh ng cô bé ch ng bao gi được coi là người quan tr ng th t s , tuy được cho là “thông minh” và chín ch n h n tu i song cô bé cũng ch ng được cho là đ c bi t gì h n c . Kinh nghi m c a Aurelia v thiên tài, mà ví d đi n hình là ông Lorenzo de Medici quá c , đã khi n cho bà càng thêm ngưỡng m nh ng đi u đ n gi n, thường tình, m t kh năng mà Rebecca ph i nói th t là l m lúc vô cùng thi u th n. Hannah là đ a con c ng c a bà m , b i bà th y mình được quy n thiên v đ a n đ a kia ch . M t người m ph i nuôi ăn nuôi m c cho b y đ a tr v i thu nh p mười lăm đ ng m t tháng m y khi có th i gian đ ý k s khác nhau gi a đám con c a mình, nh ng Hannah lúc mười b n tu i đã bi t cùng m lo toan gánh vác m i chuy n trong gia đình. Cô bé là người trông nom nhà c a khi Aurelia b n r n vi c trang tr i hay đ ng áng. Rebecca có th làm được nh ng vi c nh t đ nh, nh đ m t đ n b n bé con không cho chúng đánh nhau ho c ngh ch d i, cho gà ăn, lượm c i nhóm b p, nh t cu ng dâu tây, lau đĩa ăn; tuy v y bà v n th y không th trông c y được gì cô bé, và Aurelia, đang r t c n có ai đó đ trông c y (bà ch a bao gi được hưởng di m phúc đó v i ông Lorenzo tài gi i), đã ch n Hannah. Và vi c y ít nhi u đã đ l i d u n Hannah - cô bé lúc nào cũng mang v m t m t m i và phong thái khô c ng; nh ng cô là đ a t l p, ngoan ngoãn, đáng tin c y, đó chính là lý do hai bà bác m i cô đ n Riverboro làm thành viên trong gia đình h và hưởng l i l c t v trí danh giá h n người c a h . M y năm r i Miranda và Jane không g p lũ tr , nh ng h v n hài lòng khi nh l i r ng Hannah không h nói m t l i nào su t bu i trò chuy n, và đó chính là lý do h m i cô bé đ n cùng. Còn Rebecca thì khác, cô bé m c đ c a John cho chó, và khi được b o g i ba đ a em v ăn t i, cô đã giúi chúng xu ng cái b m nước và ép d p tóc c a chúng xu ng da đ u b ng cách ch i th t l c, d t chúng t i bàn ăn trong tình tr ng ướt nh p và bóng l n đ n kinh d làm m chúng c m th y vô cùng m t m t. Mái tóc xoăn đen c a Rebecca thường được ch i g n đ l trán, nh ng vào d p đó cô bé đã t o ra cái mà tôi ch còn bi t g i b ng cái tên duy nh t, m t l n tóc xoăn nước b t, nó r ngay xu ng gi a lông mày, là món trang s c mà cô ch được di n m i m t tí, đ n khi Hannah mách m , cô bé b b t vào phòng trong du i ra và khi quay tr l i ph i trông đúng nh m t con chiên ngoan đ o. Yêu c u c a m cô bé có l đã được hi u quá sát nghĩa đen, b i cô đã xoay x trong vòng ch hai phút đ ng h mà ra được m t ki u tóc c c kỳ ngoan đ o, mang l i hi u qu m nh n u nh không mu n nói là gi t mình y nh ki u trước. Nh ng trò kỳ qu c này nguyên do n m c s b c b i, m t tr ng thái tâm lý b t ngu n t thái đ c ng nh c, d d n và r t nhà binh c a bà bác Miranda Sawyer. H i tưởng v Rebecca sinh đ ng đ n m c lá th c a cô em Aurelia th c là m t cú s c đ i v i hai bà cô không ch ng tr m l ng trong ngôi nhà g ch; b i lá th nói r ng Hannah không th r i nhà trong vài năm t i được, nh ng Rebecca s a so n xong cái là có th đ n ngay; r ng gia đình Aurelia r t trân tr ng l i m i c a hai bà ch , r ng vi c đi h c và nh ng ân s ng c a nhà th , cũng nh nh hưởng c a nhà Sawyer, không nghi ng gì n a, s giúp Rebecca “nên người”. CHƯƠNG III Sự khác biệt của những trái tim “Ch bi t tôi có th khi n đ a tr nào nên người được hay không đây,” Miranda v a nói v a g p lá th c a Aurelia l i c t vào chi c t nh đ đèn. “C tưởng Aurelia s g i cho chúng ta đ a chúng ta mu n, nh ng đúng là ch cô ta m i có cái ki u l t l ng đ t ng cái con bé r y cho người khác.” “Ch có nh là mình đã nói Rebecca ho c th m chí Jenny đ n cũng được, trong trường h p Hannah không th đ n mà,” Jane xen vào. “Thì bi t th , nh ng chúng ta làm sao hình dung n i s vi c l i ra nông n i y,” Miranda càu nhàu. “Ba năm trước mình g p nó thì nó còn bé tí,” Jane đánh b o cho ý ki n, “con bé h n đã đ th i gian đ ti n b h n r i.” “Và đ th i gian đ h h ng h n!” “Ch ng ph i u n n n được con bé là m t đi u đáng t hào hay sao?” Jane r t rè h i. “T hào hay không tôi ch bi t; nh ng tôi cho là s có c m t đ ng vi c đây. N u cho đ n gi phút này m nó v n ch a cho nó vào khuôn kh được, thì có kh i mà t nó đùng m t cái l i ngoan lên được.” T tưởng th t v ng và đáng th t v ng này c dai d ng t i t n cái ngày quan tr ng là ngày Rebecca đ n. “Con bé đ n mà v n bày trò nh ngày trước thì chúng ta ch ng còn hy v ng được ng i ngh gì n a c ,” Miranda th dài, ph i m y cái khăn lau bát đĩa lên b i hoàng liên gai ngoài c a hông. “Nh ng dù có Rebecca hay không có Rebecca thì chúng ta v n nên d n d p nhà c a đi,” Jane gi c ch , “mà em không hi u sao ch l i kì c gi t giũ n u nướng cho con bé th , còn mua c đ thêu thùa v i vóc nhà Watson n a ch .” “N u nh cô không hi u Aurelia thì tôi có hi u đ y,” Miranda đáp. “Tôi th y nhà cô ta th nào r i, và tôi đã ch ng ki n cái lũ tr con y, m c đ c a nhau l n l n c , l i ch ng thèm quan tâm xem m c trái hay m c ph i n a; tôi bi t rõ s ti n nhà chúng có đ trang tr i ăn m c ra sao, và cô cũng th . Con bé l i ch ng t i đây v i m t lô m t l c nh ng th đi mượn c a t t c nh ng đ a khác y ch . Ch c nó l i đi giày c a Hannah, m c áo lót c a John và đi t t c a Mark. Tôi đ r ng c đ i con bé ch a bao gi đeo đê khâu, nh ng c cái nhà này r i ch ng m y ch c mà nó s quen ngay thôi. Tôi đã mua m t mi ng mút x lin ch a chu i và m t mi ng k ca rô nâu đ nó may vá; cho nó có cái mà làm. Nó s ch ng bao gi t thu d n được gì h t, cái này thì kh i ph i nói; có khi nó còn ch a th y cái ch i ph i b i bao gi y ch , vi c rèn cho nó vào khuôn phép nhà ta s kh n kh ch ng khác nào tìm đường lên gi i đâu.” “Con bé s thay đ i ch ,” Jane nhìn nh n, “mà bi t đâu nó ngoan ngoãn h n chúng ta nghĩ.” “Ngoan hay không thì nó cũng s đ b ng khi b nh c nh ,” Miranda v a kh ng đ nh v a giũ n t cái khăn cu i cùng. Miranda Sawyer có m t trái tim, đi u đó là đương nhiên, nh ng bà ch a bao gi dùng nó vào vi c gì ngoài bom và tu n hoàn máu. Bà sòng phăng, t m , ti t ki m, ch u khó; là người thường xuyên đ n nhà th và l p h c giáo lý, là thành viên c a H i Truy n giáo bang và h i Truy n bá Kinh Thánh, nh ng trước nh ng đ c tính l nh l o nh v y người ta mong m i được th y m t khuy t đi m nho nh d g n, n u không thì m t thi u sót đáng yêu nào đó, m t th người ta có th vin vào đ th y r ng bà v n là con người b ng xương b ng th t. Bà không h c quá trường huy n, b i khao khát và tham v ng c a bà ch t p trung vào vi c cai qu n nhà c a, đ ng áng và trang tr i bò s a. Khác v i bà ch , Jane đã h c h t ph thông, và c m t trường n i trú dành cho n sinh; Aurelia cũng th ; nên sau t t c nh ng năm tháng dài đã lùi vào dĩ vãng v n luôn có m t s khác bi t nho nh trong l i ăn ti ng nói và cung cách gi a bà ch c và hai người em gái. Jane còn có m t n i kh đau khôn xi t c a riêng mình; không ph i là n i đau v n dĩ khi m t cha m già, b i bà xác đ nh h s ra đi; mà là m t đi u th m kín h n r t nhi u. H i tr bà đã đính hôn v i chàng trai Tom Carter, anh ch ng có chút c a c i gì, th t v y, nh ng v n luôn tin là mình s có, vào m t lúc nào đó. R i chi n tranh n ra. Tom nh p ngũ đ t đ u tiên. Cho t i t n khi y Jane v n luôn yêu anh v i m t th tình c m th m l ng và g n nh tình b n, và cũng dành cho đ t nước mình m t xúc c m nh nhàng gi ng nh v y. Nh ng cái xung đ t, cái nguy hi m, cái b t an c a th i cu c đã xô t i nh ng lu ng sóng c m xúc m i. Cu c s ng không ch còn là ba b a ăn, không ch là vòng xoay n u nướng, gi t giũ, khâu vá và đi l nhà th . Người làng g p nhau không còn nói dăm ba thú chuy n phi m. Nh ng chuy n l n lao chi m ch nh ng đi u nh nh t - nh ng người m người v mang trong lòng bao n i đau cao c , nh ng người cha người ch ng g t đi cái nhói đau trong tâm kh m, gi h nói v s hy sinh, lòng c m thông, ni m mong m i được đ l y gánh n ng c a k khác. Người ta l n nhanh h n trong nh ng ngày tháng đ t nước lâm nguy, và Jane đã th c t nh kh i gi c m bu n t m nh t mà trước nay cô v n g i là cu c đ i đ đ i m t v i nh ng ni m hy v ng m i, n i s hãi m i, đ ng l c m i. R i sau m t năm tr i lo l ng b n ch n, m t năm không ai đ c báo mà có th thoát kh i d c m v nh ng đi u đáng s và thương đau ch c ch , có đi n báo đánh v nói r ng Tom b thương; v y là th m chí ch ng k p xin phép Miranda, cô gói ghém đ đ c lên đường v mi n Nam. Cô đã k p đ n c m tay Tom trong nh ng gi phút đau đ n; đ cho anh th y m t l n duy nh t trái tim c a người con gái New England thùy m khi nó hùng h c cháy trong tình yêu và n i đau; đ vòng tay ôm anh cho anh được ra đi trong yêu thương, và ch th mà thôi - ch th , nh ng đã là đ r i. K ni m y đã dìu d t cô qua nh ng tháng dài m t m i trong vai trò đi u dưỡng - chăm sóc nh ng người lính khác vì Tom; nó đã bi n cô tr thành m t người t t đ p h n khi cô v l i quê nhà. Cô ch a bao gi r i Riverboro trong su t nh ng năm sau đó, và ngoài m t s ng nh người ch yà t t c nh ng bà cô không ch ng g y mòn c a New England khác, song đó ch là v b c mà thôi, b i bên trong cô v n vang v ng nh p đ p hoang d i t trái tim c a tu i thanh xuân. Khi đã th u hi u được nh p đ p, tình yêu, và n i đau, trái tim chân thành t i nghi p y kiên cường ch ng đ , m c dù nó s ng b ng ký c và v n ti p t c nuôi dưỡng nh ng c m xúc y u đu i trong âm th m. “Cô y m quá, Jane ,” Miranda có l n nói, “ngày x a đã th , và cũng mãi nh th thôi. Không có tôi giúp cô v ng vàng lên thì tôi tin ch c cô đã tan thành nước ch y t trong nhà ra ngoài vườn m t r i.” Đã quá gi bác Cobb đánh xe ch y lóc cóc trên ph r i. “Xe ng a l ra đã ph i đ n r i ch ,” Miranda nói, lo l ng li c chi c đ ng h cây l n th hai mươi. “Tôi nghĩ m i th đã xong h t r i. Tôi đã đóng đ n hai t m khăn dày lên đ ng l ng cái giá r a và đ t m t t m th m lót dưới cái âu đ ng nước th a cho con bé; nh ng tr con thì phá đ kinh l m. Tôi cho là m t năm n a chúng ta s ch ng còn nh n ra cái nhà này đâu.” Tâm tưởng c a Jane, m t cách t nhiên, nhu m màu u u t và s s t trước nh hưởng t nh ng linh c m t i tăm c a Miranda v tai h a s p t i. Đi m khác bi t duy nh t gi a hai ch em trong chuy n này là trong khi Miranda ch băn khoăn làm sao đ h ch u đ ng được Rebecca, thì Jane l i nghĩ ng i làm sao đ Rebecca có th ch u đ ng n i h . Chính nh m t trong nh ng l n c m xúc trào dâng nh th bà đã t t t ch y lên c u thang phía sau đ đ t m t bình hoa táo và m t cái g i nh c m kim hình cà chua màu đ lên t c a Rebecca. Chi c xe ng a ch y lóc xóc v bên hông nhà, và bác Cobb đ tay Rebecca xu ng xe nh m t quý hành khách th c th . Cô bé r ng ngòi lên cùng v i s th n tr ng cao đ , đ t bó hoa đã héo vào tay bác Miranda, và nh n l y s chào đón c a bà; s chào đón y cũng khó lòng được coi là m t n hôn n u không mu n làm t n thương cái tên đ p đ c a nó. “Mang hoa hoét làm gì cho thêm phi n,” quý bà l ch thi p và khéo léo y nói, “đ n mùa thì vườn này ch ng đ y nh ng hoa.” R i Jane hôn Rebecca, m t th gi ng n hôn h n là th bà ch đã trao. “Đ cái rương lên ch c a đó, bác Jeremiah, r i chi u nay chúng tôi s nh người mang lên gác,” bà nói. “Tôi s mang lên ngay bây gi , n u các cô c n.” “Thôi, thôi; ai l i b l i lũ ng a nh th ch ; th nào cũng có người đi qua, lúc y chúng tôi g i h cũng được.” “V y thì, t m bi t Rebecca; chúc m t ngày t t lành, Mirandy và Jane nhé. Các cô có cô cháu sôi n i th t đ y. Tôi đoán cô bé s là người b u b n không th tuy t v i h n c a các cô đ y.” Bà Sawyer rùng mình m t cách l li u trước tính t “sôi n i” khi nó được dùng cho m t đ a tr ; bà v n v n tin r ng b t đ c dĩ ph i th y đ a tr con quanh qu n trước m t thì thôi cũng đành ch p nh n, nh ng n u có th bà s tránh đ không bao gi ph i nghe th y ti ng chúng. “Jane và tôi đây không quen n ào cho l m,” bà gay g t. Bác Cobb th y là mình đã sai chi n thu t m t r i, nh ng bác quá ngây ngô v kho n tranh lu n nên ch ng tài nào gi i thích ý mình m t cách nhanh chóng được, th là bác đánh ng a đi ngay, trong đ u v n c nghĩ xem có t nào an toàn h n t “sôi n i” đ miêu t v hành khách nh thú v c a mình không. “Ta s d n cô lên phòng, Rebecca,” bà Miranda nói. “Vào thì đóng kín cái c a lưới l i, k o ru i bay vào; ch a đ n mùa cô ru i đâu, nh ng ta mu n cô t p d n đi; mang các th c a cô lên luôn đ kh i ph i quay xu ng l n n a; lúc nào cũng ph i dùng cái đ u đ đ cho cái chân. Chùi chân lên t m th m b n; lúc đi qua thì treo mũ và áo khoác c a vào đ ng kia.” “Đây là cái mũ đ p nh t c a cháu đ y ,” Rebecca nói. “Th thì c m lên phòng c t trong t com m t; nh ng ta ch ng nghĩ người ta l i đ i cái mũ đ p nh t đ đi xe ng a đâu.” “Cháu có m i cái mũ này,” Rebecca gi i thích. “Cái mũ m i ngày cháu v n đ i không còn t t m y n a. Fanny s dùng th a c a cháu.” “Cho dù vào cái t ngoài c a.” “Bác cho cháu mang nó lên phòng được không ? Cháu th y th an toàn h n.” “Quanh đây không có tr m c p gì, và n u có, thì ta đoán chúng cũng ch ng thèm đ ng vào cái dù c a cô, nh ng thôi được. Nh là luôn lên phòng b ng c u thang sau; chúng ta không dùng c u thang trước đ còn gi th m; ch chi u ngh ph i c n th n không được mi t gót giày; phòng bên ph i. Khi nào r a m t mũi chân tay và ch i đ u xong thì cô có th xu ng dưới này, r i chúng ta s l y đ trong rương ra s p x p n đ nh cho cô trước b a t i. Ch ng ph i cô đang m c váy đ ng trước ngược đ ng sau đ y à?” Rebecca cúi xu ng nhìn hàng cúc áo màu xám gi ng c trai ch y d c trên khuôn ng c nh phăng lì c a mình. “Đ ng trước ngược đ ng sau y ? , cháu hi u r i! Không, đúng đ y . N u bác mà có b y đ a con thì bác không th thay ra m c vào cho chúng su t c ngày được - chúng ph i t làm l y thôi. Nhà cháu ai cũng m c khuy ra trước. Mira m i ba tu i mà nó đã m c khuy đ ng trước r i đ y .” Miranda ch ng nói gì khi đóng c a l i, nh ng ngay l p t c ánh m t c a bà không nh ng tương đương mà còn có s c m nh h n c l i nói. Rebecca đ ng im lìm gi a phòng nhìn quanh. Có m t t m v i d u ch ng th m hình vuông đ t trước m i th đ v t và m t t m th m đ t c nh m t chi c giường có khăn ph d t n i vi n tua rua tr ng. T t c m i th đ u ngăn n p g n gàng, nh ng tr n nhà thì cao h n r t nhi u so v i nh ng ch Rebecca đã quen thu c. Căn phòng phía B c, cái c a s v a dài v a h p nhìn ra nh ng khu nhà phía sau và nhà kho. Không ph i vì căn phòng ti n nghi h n phòng c a Rebecca nhà r t nhi u, cũng không ph i vì c nh bên ngoài không đ p, hay là chuy n đi dài, vì cô bé còn không c m th y m t m i; không ph i c m giác s hãi m t n i xa l , b i cô bé yêu thích nh ng n i m i l và luôn đón nh n nh ng c m xúc m i l ; mà vì s pha tr n l lùng c a nh ng c m xúc không th hi u n i đã khi n Rebecca d ng cái dù vào góc phòng, gi t mũ ra quăng lên nóc t khi n nhúm lông nhún n m p xu ng dưới, r i kéo t m ph giường ra, lao xu ng giường r i kéo t m chăn trùm kín m t. Lát sau cánh c a kh m ra. Gõ c a là ki u l ch s không t n t i Riverboro, và n u có thì cũng ch ng bao gi được th c hi n v i m t đ a tr con. Miranda bước vào, và đôi m t bà đ a quanh căn phòng tr ng, d ng l i cái đ i dương chăn ph giường màu tr ng nh đang có bão, m t đ i dương b giày xé thành nh ng c n sóng to nh cu n cu n. “Rebecca!” Âm đi u khi cái t y phát ra có s c m nh ngang v i khi nó được thét l n t trên nóc nhà. M t mái đ u đen r i bù và đôi m t ho ng h t ló ra dưới t m chăn. “Cô làm cái trò gì mà n m ch nh nh gi a ban ngày ban m t, tanh bành c giường chi u, giày dép l i còn bôi b n c g i th kia?” Rebecca đ ng d y v h i l i. Ch ng có lý do gì đ vin vào h t. T i l i c a cô th t không th gi i thích cũng ch ng th xin l i mà xong được. “Cháu xin l i, th a bác Mirandy - cháu c m th y làm sao y; cháu ch ng bi t là c m xúc gì n a.” “Th thì, n u nó l i s p đ n n a chúng ta t t h n c là ph i tìm cho ra nó là cái gì. Vu t cho ph ng giường ngay đi, vì Abijah Flagg s p mang rương lên đây cho cô, và ta ch ng mu n anh ta trông th y cái phòng b a bãi lung tung h t lên nh th này đâu; anh ta s k cho c th tr n nghe m t.” T i y, cho ng a vào chu ng xong xuôi, bác Cobb bê m t cái gh trong b p ra hiên sau ng i c nh bác gái. “M nó , hôm nay tôi đã đ a m t cô con gái nhà Randall t Maplewood v đây. Con bé là h hàng v i hai cô nhà Sawyer và đ n đây s ng cùng h ,” bác v a nói v a ng i xu ng và b t đ u chu t chu t g t g t. “Nó là con c a Aurelia, cái cô đã b đi cùng con trai Susan Randall ngay trước khi chúng ta đ n đây s ng y.” “Con bé bao tu i?” “Ch ng mười, ho c kho ng đ y, trông nh h n tu i; nh ng tr i i! Nghe nó nói chuy n thì c nh nó đ n c trăm tu i y! Nó c làm tôi ph i cu ng c lên mà ki m cách tr l i! Trong t t c nh ng đ a tr kỳ l tôi đã g p thì nó là đ a kỳ l nh t. Con bé không xinh - m t ch th y m t là m t; nh ng n u nó l n lên v i đôi m t y và đ y đ n h n chút n a thì nó s khi n ai cũng ph i ng m nhìn. Tr i đ t, m nó i! Giá bà được nghe nó nói chuy n.” “Tôi ch ng hi u m t đ a tr nh th thì nói được chuy n gì v i m t người xa l c ch ,” bác gái đáp. “L hay không l cũng ch ng có nghĩa lý gì v i con bé. Nó có mà nói chuy n v i c cái bom hay c c đá nghi n b t y ch ; nó thà nói chuy n m t mình còn h n là im l ng.” “Nó nói nh ng chuy n gì?” “Có mà nh c l i được y à. Con bé làm tôi choáng váng ch ng còn đ u óc nào n a. Nó có m t cái dù be bé màu h ng - trông nh cái giày Victoria c a búp bê, và nó bám ch t l y cái dù nh là c lau bám l y t t len y. Tôi khuyên con bé m dù ra - vì tr i n ng l m; nh ng nó b o không, cái dù s phai m t, và nó gi t cái dù xu ng dưới váy. ‘Đây là th quý giá nh t đ i c a cháu,’ con bé b o, ‘nh ng nó cũng đòi h i ph i được gi gìn kinh l m .’ Nó nói th đ y, tôi l i ch nh được có th . ‘Đây là th quý giá nh t đ i c a cháu, nh ng nó cũng đòi h i ph i được gi gìn kinh l m !’” Đ n đây bác Cobb cười hào s ng và đ y ng a cái gh ra sau t a vào tường nhà. “Còn cái này n a, nh ng tôi không nh chính xác l m. Con bé k chuy n đoàn xi c di u hành và người thôi miên r n ng i trên xe ng a, nó nói là, ‘Cô y đ p không gì sánh n i, bác Cobb , đ n n i ch nhìn cô y thôi cũng phát ngh n trong c h ng.’ Con bé s qua thăm bà đ y, m nó , lúc y bà có th t nh n xét. Không bi t làm th nào nó s ng được v i Mirandy Sawyer đây - t i nghi p con bé!” M i băn khoăn này được bàn tán ít nhi u l li u Riverboro, mà th c t là có hai lu ng ý ki n; m t thì nói r ng ch a th y ai r ng lượng nh hai cô gái nhà Sawyer khi nh n nuôi ăn h c cho m t đ a nhà Aurelia, còn m t thì cho là co h i h c hành y ph i tr b ng m t cái giá l n h n nhi u l n so v i giá tr th c c a nó. Nh ng lá th g i m đ u tiên c a Rebecca dường nh ng ý r ng cô bé th t s đ ng c m v i lu ng ý ki n th hai kia. CHƯƠNG IV Suy nghĩ của Rebecca M THÂN YÊU - con đã đ n n i an toàn. Váy c a con không b nhàu l m và bác Jane đã giúp con là ph ng r i. Con quý bác Cobb l m. Bác y c nhai thu c lá nh ng l i ném cu n báo trúng phóc c a nhà người ta. Con ng i gh trên m t lát, nh ng con quay tr vào trong xe khi s p t i nhà bác Miranda. Con ch ng thích th , nh ng con nghĩ m s thích con vào trong h n. Ch Miranda dài quá nên ch c con s g i là bác M. và bác J. trong th con vi t vào Ch nh t nhé. Bác J. đ a cho con m t cu n t đi n đ tra nh ng t khó. Tra th lâu i là lâu và con th y may là người ta có th nói chuy n mà không c n ph i d ng l i đánh v n t ng ch cái m t. Nói chuy n d h n và hai h n vi t nhi u l m. Ngôi nhà g ch trông y h t nh ng gì m k . Phòng kh t lung linh đ p tuy t đ n n i nhìn qua c a cũng mu n n i da gà r i. Đ ng đ c cũng sang ch ng n a, và t t c các phòng cũng th nh ng ch ng có ch nào ng i được c ch trong b p. Con mèo ngày x a v n còn đây nh ng các bác không gi l i mèo con khi nó đ , và nó già quá không thích ch i n a r i. Ch Hannah có l n b o con m đã b nhà đ đi cùng cha và con th y làm th th t hay. Bác M. mà có b đi thì con nghĩ con s thích s ng v i bác J. Bác không ghét con nhi u nh bác M. M b o v i em Mark là em có th dùng h p màu c a con, nh ng con mu n em đ l i cho con màu đ vì bi t đâu con l i v nhà. Con hy v ng ch Hannah và John không quá m t v i nh ng vi c nhà con đ l i. Người b n thân thi p c a m REBECCA Tái bút: M đ a đo n th này cho em John nhé vì em thích th c a con dù nhi u lúc th con không hay l m. Đo n này không th t hay nh ng đúng s th t và con mong m không đ b ng nh ng gì con vi t ra vì m cũng đã ph i b đi mà. Ngôi nhà này t i tăm u ám và yêu ma Không ánh sáng nào r i t i dù g n dù xa Nh m t n m m . Và chúng ta nh ng k s ng n i đây Đã ch t nh nh ng thượng th n* mãi trên mây Dù không th sánh b ng lòng t t. Th n h m nh c a ta đang xay ng Hay ít nh t người cũng ch ng thèm đoái r Chao! Ta th t kh ! V y hãy tr ta l i trang tr i cô đ n N i không k nào r a ta nh ng đi u ác nh n Mái nhà tu i th d u yêu! Tái bút l n n a: Con vi t bài này b t chước m t đo n trong sách nh ng lúc đ u con không th nào gieo đúng v n được. M th y “m ” và “t t” không v n nh ng mà con mu n dùng “m ” l m y và vì thiên th n trên mây thì luôn luôn “t t” nên con không th b nó được. Con đã vi t l i r i đây. Nó không gi ng nh ng gì con nghĩ nh ng nó đúng h n. M hãy đ a bài hay h n cho John vì em s c t vào m t cái h p cùng v i ch tr ng chim c a em y. Đây là bài hay h n . Tâm tình ngày Ch nh t REBECCA ROWENA RANDALL Ngôi nhà này t i tăm u ám và yêu ma Ch ng chút ánh sáng dù g n dù xa S ch ng bao gi có. Và chúng ta nh ng k s ng n i đây Đã ch t nh nh ng chí th n mãi trên mây Dù không th sánh b ng s t t lành đó. Th n h m nh c a ta đang say ng Hay ít nh t người cũng ch ng thèm đoái r Mà r o bước ngông ch i. V y hãy tr ta l i trang tr i cô đ n N i không k nào r a ta nh ng đi u ác nh n, Mái nhà tu i th yêu d u i! M THÂN YÊU - s m nay con ng p trong n i bu n. Con l y câu y trong cu n Cora v người bác sĩ đ y. Cora có bà m ch ng luôn cáu g t và tàng nh n v i cô y y nh bác M. đ i v i con v y. Ước gì ch Hannah đ n đây ch không ph i là con vì ch y m i là người được m i và ch y t t h n con và không tr l i các câu h i nhanh quá. Còn mi n v i trúc bâu màu vàng nào c a con không . Bác J. mu n có ít v i làm cái khuy gi đ ng sau đ trông con không quá kỳ c c. B c thang qua rào nào Riverboro trông cũng xinh l m và b c thang qua rào nhà th thì sang ch ng h n Temperance nhi u m . Th tr n này th t đ p tươi và duyên dáng, Và bi t bao nhiêu k giàu sang Nh ng m trong vòng tay ta V n là gi c m v Trang tr i Bên Su i n i xa. Trường h c thích l m m . Cô giáo tr l i được nhi u câu h i h n th y giáo Temperance nh ng v n không h t nh ng câu con mu n h i. Con thông minh h n h u h t các b n n tr m t b n nh ng không thông minh b ng hai b n nam. Emma Jane có th tính nh m c ng tr nhanh nh ch p và thu c làu làu quy n t p đ c nh ng ch ng có ý ki n riêng gì c . B n y l p Đ c Ba nh ng l i không thích chuy n trong sách. Con l p Đ c Sáu nh ng ch vì con không th đ c được b ng nhân b y mà cô Dearborn gi a s cho con xu ng l p v lòng v i hai bé song sinh Elijah và Elisha Simpson. Đau đ n trái tim, ngiêng ng ni m t hào bướng b nh, V i Lijah và Lisha ta b bu c vào, Lòng ta chùn bước nh v người bác sĩ - Cora, X mình ch ng đ ng v ng trước cu c đ i bao la. Con s th đi thi đ c nh ng con e là không đ t gi i gì. Con không quan tâm đ n gi i l m nh ng đ c th mà sai thì kh ng khi p l m. Ch nh t trước con th y t chí th n trong t đi n con th t x u h vì đã vi t trí th n nh ng chí không ph i là t có th đoán được nh là m t t khác trong th này, đ c th nào vi t th y. Cô Dearborn nói nên dùng nh ng t mình có th vi t đúng và n u không bi t vi t t chí th n thì nên dùng t thiên th n nh ng mà thiên th n không h n là chí th n. Chí th n tr ng h n sáng h n và cánh to h n và con nghĩ là già h n và ch t t h i x a h n còn thiên th n v a m i ch t và sau m t th i gian dài trên thiên đàng bay quanh chi c ngai tr ng kh ng l m i tr thành chí th n. Chi u nào con cũng khâu váy k ca rô nâu trong khi Emma Jane và ch em nhà Simpson ch i trò gia đình ho c là ch y trên nh ng khúc g n i trên h nước khi m chúng không đ ý. M chúng s chúng ch t đu i còn bác M. s là con s ướt váy nên cũng ch ng cho con ch i. Con được ch i t b n rưỡi cho đ n b a t i và m t chút n a sau b a t i và t t c các chi u th B y. Th t vui vì con bò đây đã sinh m t con bê con có đ m. Năm t i s được mùa táo và mùa c khô th là m và em John có th vui r i, và chúng ta l i còn tr thêm được ít n c m k . Cô Dearborn h i b n con m c đích c a dáo d c là gì và con nói m c đích c a con là giúp tr n c m k . Cô nói v i bác M. và con b ph t ph i khâu nhi u h n n a vì bác nói n c m k x u xa không khác gì ăn c p hay là b nh đ u mùa và kh p th tr n s bi t r ng nhà chúng ta có n . Nhà Emma Jane không ph i tr n c m k và nhà Richard Carter và bác sĩ Winship cũng th nh ng nhà Simpson thì có. Ph i m nh m , căng t ng s i nghĩ, Món c m k kia ph i xóa đi, Đáy lòng m bi t n mi Gia đình yêu m n b i xá gì chút hy sinh. Ph i đ c “chút hy sinh” th t nhanh không là nghe s không chu n. Người b n thân thi t bé nh c a m REBECCA JOHN THÂN YÊU - Em có nh khi mình bu t con chó m i vào chu ng gia súc nó đã c n dây th ng và tru lên không. Ch gi ng y nh nó ch khác ch ngôi nhà g ch là chu ng gia súc và ch không th c n bác M. vì ch ph i bi t n vì dáo d c s giúp ch nên người và giúp em tr n c m k khi mình l n lên. Yêu em BECKY CHƯƠNG V Đại lộ Khôn ngoan Ngày Rebecca đ n là th Sáu, và th Hai tu n ti p đó cô bé b t đ u đi h c ngôi trường gi a khu trung tâm Riverboro, cách nhà kho ng m t d m. Bà Sawyer mượn ng a và xe ch hàng c a hàng xóm ch cô đ n trường, nói chuy n v i cô giáo, cô Dearborn, lo chuy n s m sách v , và nói chung là kh i công con đường h c v n dài vô t n cho cô bé. Cô Dearborn, ph i nói s qua là không được đào t o gì đ c bi t v ngh thu t gi ng d y. Cô phù h p v i ngh gi ng d y m t cách t nhiên, gia đình cô nói th , và có l vì lý do này mà cô, gi ng nh v m c s làm gia s cho Tom Tulliver*, “b t đ u công vi c y v i s th ng nh t v phương pháp và không ph thu c vào hoàn c nh, mà đó chính là th t o nên s khác bi t trong hành vi loài v t dưới nh hưởng c a s giáo d c tr c ti p c a T nhiên.” B n có nh chuy n m t nhà t nhiên h c k v m t chú h i ly “m t mình hì h c xây m t con đ p trong m t căn phòng trên t ng ba gi a London c nh th chú ta đang d ng nó trên m t cái h B c Canada v y. Nhi m v c a chú ta là xây d ng, ch chú không ch u trách nhi m v vi c không có nước hay đ p không th đi vào ho t đ ng”. Cùng v i cung cách y, cô Dearborn đ t ra cái mà cô tha thi t tưởng tượng là n n móng cho nh ng tâm h n tr th . Sau bu i đ u tiên đó, Rebecca đi b t i trường. Cô bé yêu l m kho ng th i gian y trong ngày. Hôm nào sương không n ng h t và tr i đ p, cô có th t i l p b ng con đường t t qua r ng. Cô bé r kh i đường chính, chui qua hàng rào nhà bác Josh Woodman r i xua lũ bò nhà bà Carter đi đ đ t chân lên cánh đ ng c non có l i mòn ch y qua nh ng vườn hoa mao lương vàng và hoa d i tr ng, cùng nh ng lùm cây lá mép tr ng và b i gi dương x . Cô đi xu ng ng n đ i nh , nh y trên nh ng phi n đá n i hai b su i, làm gi t mình nh ng chú ch ngái ng đang ch p ch p m t trong cái n ng s m mai. R i ti p theo là đ n ‘kho nh r ng’, hai chân cô bé b m ch t xu ng th m lá thông nâu tron trượt; ‘kho nh r ng’ ướt đ m sương mai, và ch a đ ng bao b t ng , - n m m c màu da cam và đ th m r c r n bung quanh nh ng g c cây b đ n t lâu, nh ng th tuy t đ p y sinh sôi ch sau m t đêm; và đôi khi còn có c phép m u là m t b i n m hà h màu sáp, may m n thay cô bé k p nhìn th y đ không gi m lên. R i cô leo b c thang qua rào, đi qua m t đ ng c tươi t t, chui qua m t hàng rào n a, l i ra đường chính, và th là đã đi h t được g n n a d m. Tuy t v i bi t bao! Rebecca si t ch t cu n Ng pháp c a Quackenbos và S h c c a Greenleaf v i c m giác h ng kh i vì đã thu c bài. Tay ph i vung v y h p ăn tr a, cô bé thích thú khi nh r ng mình có hai chi c bánh quy sô đa ph t b và si rô, bánh s a tr ng nướng, bánh vòng và bánh quy g ng. Th nh tho ng cô bé đ c to m t “đo n” b t kỳ nào mà cô s trình bày vào th Sáu tu n ti p theo. M t người lính c a đoàn quân La Mã ch t mòn gi a Algiers, Không bàn tay ph n chút chăm, không nước m t ph n xót thương. Cô bé yêu sao nh p đi u và t th y! Gi ng tr con c a cô r ng r ng làm sao khi t i ph n đi p khúc: Nh ng ta ch ng còn h nh ng n a n i Bingen, H i Bingen yêu d u c a vùng Rhine*.” Ph n đi p khúc y vang lên đ p bi t bao bên tai cô bé khi ti ng hát cao vút đ y tâm t c a cô ngân trong không gian trong tr o s m mai. M t bài n a Rebecca yêu thích ngay t đ u (chúng ta ph i nh r ng hi u bi t v th gi i th ca c a Rebecca gói g n trong các cu n t p đ c c a nhà trường) là bài này: Bác ti u phu, xin bác d ng tay! Đ ng ch t cây, dù m t nhánh hao g y! Tu i th tôi được nương nh bóng mát, Tôi nguy n lòng b o b c cho cây.”* Khi Emma Jane Perkins đi “đường t t” cùng cô bé, c hai thường di n bài th thành k ch. Emma Jane luôn ch n vai bác ti u phu vì cô ch ng ph i làm gì ngoài vi c gi cái rìu tưởng tượng lên. Có m t l n cô đ c ph n l i c a nhân v t Tôi đ y m m ng n , cô t nh n mình di n “th t ng c ngh ch kinh kh ng” nên không bao gi ch u đóng l i vai y n a, vi c này th t ra l i khi n Rebecca ng m ng m sung sướng, vì cô bé th y vai bác ti u phu quá t nh t đ i v i tham v ng l n lao c a mình. Cô bé đ m chìm trong l i van nài ch t ch a xúc c m c a nhà th , cô nài n bác ti u phu tàn nh n ph i vung cái rìu th t là hung b o đ cô có th nh p tâm h n n a vào l i tho i. M t s m cao h ng h n m i ngày, cô bé còn quỳ xu ng túm v t váy c a bác ti u phu mà khóc thút thít. Có đi u cô bé nh n th y ngay s quá đà c a mình và t b trò y ngay khi di n xong. “Không ph i th , th t là ngu ng c quá đi, Emma Jane nh , nh ng ki u đó có th s h p v i câu chuy n này - chuy n ‘Cho con thêm ba h t ngô’. C u làm m , còn t s làm đ a tr Ai Len đói khát. Vì Chúa hãy b cái rìu xu ng đi; c u không còn là bác ti u phu n a đâu!” “V y t s làm gì v i đôi tay này đây?” Emma Jane h i. “Làm gì cũng được,” Rebecca chán n n tr l i, “c u ch là m t bà m thôi mà. M c a c u làm gì v i tay c a bà nào? Nào, b t đ u đây! Cho con thêm ba h t ngô, m i, Ch ba h t ngô thôi, Đ sinh m nh mong manh được n i dài T i bình minh s m mai.” Nh ng trò này khi n Emma Jane lúng ta lúng túng, nh ng cô bé là nô l c a Rebecca và luôn nguy n làm theo m i th , cho dù cô có th y không tho i mái th nào đi chăng n a. ch hàng rào cu i cùng th nh tho ng hai cô bé g p m t trong hai đ a tr nhà Simpson. Gia đình chúng s ng trên đường Đ ng Dâu Đen trong ngôi nhà s n đen có cánh c a đ và nhà kho đ sau nhà. Rebecca c m th y m n nhà Simpson ngay t l n đ u tiên, vì nhà y r t đông con và qu n áo cũng vá ch ng vá đ p y nh ch em cô trang tr i Su i N ng. Trường h c nh n m trên đ nh đ i có c t c trên nóc, hai c a vào đ ng trước m t cho con trai và m t cho con gái, bên này là đ ng bãi nh p nhô, bên kia là cánh r ng thông, xa xa là dòng sông l p lánh nh dát b c. Trong trường l i không có l y m t c nh gì đ p đ . T t c đ u đ n đi u x u xí và khó ch u h t s c, b i các làng d c b sông đã tiêu t n h t ti n c a vào vi c xây đi s a l i nh ng cây c u nên ph i h t s c h t ki m đ i v i chuy n trường l p. Bàn giáo viên n m m t góc trên b c; có cái b p c năm người ta không đ ng đ n quá m t l n, m t b n đ nước M , hai b ng đen, m t xô nước mười lít và m t cái gáo dài đ trên giá m t góc, ch có hai mươi bàn h c sinh dài b ng g trong th i gian Rebecca h c đó. Ch ng i v cu i l p cao d n lên, h c sinh l p cao h n và chân dài h n ng i đó. V trí này r t được lũ h c sinh thèm mu n, vì nó g n c a s h n mà l i xa giáo viên h n. Trường cũng chia l p này l p n , dù nhìn chung không h c sinh nào h c cùng m t sách v i h c sinh khác, hay là nh p h c v i cùng trình đ m t môn nào c . Đ c bi t, Rebecca khó x p l p đ n n i cô Dearborn sau n a tháng tr i cũng ph i chào thua. Cô bé h c đ c v i Dick Carter và Living Perkins, nh ng h c sinh đã đ trình đ h c lên ph thông; h c s h c v i Thuthan Thimth n nói ng ng; h c đ a lý v i Emma Jane Perkins, và h c ng pháp m t mình sau gi h c v i cô Dearborn. Dù đ u óc luôn tràn ng p nh ng ý nghĩ tinh quái và nh ng liên tưởng kỳ qu c, cô bé ban đ u l i vi t văn khá t . Cái vi c vi t cho rõ ràng và đúng chính t , cùng v i khó khăn trong vi c dùng d u câu và vi t hoa, làm cô bé khó mà tho i mái di n đ t ý mình. Cô bé h c l ch s v i l p c a Alice Robinson. L p này đang h c t i ph n Cách m ng, trong khi Rebecca được ch d n b t đ u t ph n khám phá ra châu M . Sau m t tu n cô bé đã n m được t t c các s ki n cho đ n t n giai đo n Cách m ng, và sau mười ngày đã đ n ph n Yorktown, ph n mà c l p rõ ràng là dành cho kỳ h c hè. Th r i khi phát hi n r ng c g ng h c thêm n a s ch d n đ n vi c ph i h c bài v i c u anh c nhà Simpson, cô bé c tình gi m b t t c đ l i, b i đường khôn ngoan s không còn thú v và n o khôn ngoan không còn được bình yên* n u nh người ta bu c ph i đ ng hành cùng Simpson B p Bênh. Samuel Simpson thường b g i là B p Bênh, b i cái tính thi u quy t đoán c a mình. Dù là m t v n đ v s th t hi n nhiên, v đánh v n, hay v ngày tháng, v vi c ch n gi a đi b i hay đi câu, v vi c ch n sách th vi n trường Giáo lý ho c ch n mua que k o quán trong làng, c u ta v a nghiêng v ý này đã ngay l p t c đ i sang ý kia. B p Bênh xanh xao, tóc nâu nh t, m t xanh, lúc nào cũng lom khom rúm ró, và h lo l ng là l p ba l p b p. Có th b i chính đi m y u này mà tính cách quy t đoán c a Rebecca h p d n c u, và m c dù cô bé c l tít c u đi đ n phát b c mình, c u v n không th nào r i m t kh i cô được. S d t khoát khi cô bé bu c l i s i dây giày b tu t, ki u h t đuôi sam đen ra sau m i khi cao h ng, cung cách h c hành c a cô - sách trên bàn, tay khoanh l i, m t dán lên b ng - t t c đ u t o ra s c mê ho c vĩnh c u đ i v i Simpson B p Bênh. Khi cô bé xin phép cô r i t i ch xô nước trong góc l p l y gáo múc nước u ng, m t s c m nh vô hình đã d ng B p Bênh d y đ ra u ng theo. Không ch vì có th gì đó ki u nh g n gũi khi c u được u ng nước ngay sau cô, mà còn có m t ni m vui sướng pha l n lo s khi được đ ng m t cô và nh n l y ánh nhìn l nh lùng ghét b t đôi m t tuy t đ p đó. Có m t b a hè oi b c, Rebecca khát quá th không ch u được n a. Cô bé ph i xin phép đ n l n th ba thì cô Dearborn m i g t đ u, nh ng cô nhướng mày khó ch u khi Rebecca đ n g n bàn u ng nước. Có bé v a đ t gáo l i ch cũ, B p Bênh ngay l p t c gi tay xin phép cô giáo, và cô Dearborn m t m i g t đ u. “Có chuy n gì th h , Rebecca?” cô h i. “Sáng nay em ăn cá thu mu i ,” Rebecca tr l i. Xem ra đâu có gì bu n cười trong câu tr l i y, ch là m t câu trình bày s vi c thôi, nh ng nh ng ti ng cười khúc khích không nén n i râm ran kh p l p h c. Cô Dearborn không thích đùa c t cũng nh không bao gi đùa và không hi u nh ng l i đùa c t, nên m t cô đ ng lên. “Tôi nghĩ t t nh t là em ra đ ng c nh xô nước năm phút đi, Rebecca; có th em s đ khát đ y.” Trái tim Rebecca đ p lo n x . Cô mà ph i đ ng góc l p c nh xô nước đ cho các b n nhìn vào ch m ch m ! Cô bé vô th c t thái đ b t đ ng và bước thêm m t bước v ch ng i, nh ng đã b cô Dearborn ra l nh b ng gi ng nghiêm h n trước. “Ra đ ng c nh xô nước, Rebecca! Còn Samuel, hôm nay em đã xin đi u ng nước m y l n r i?” “Đây là l n th t… t… t .” “Đ ng có đ ng vào cái gáo. Cái l p này chi u nay ch ng làm được vi c gì ngoài u ng nước c ; làm sao mà còn th i gian h c hành được n a. Ch c sáng em cũng l i ăn món gì mu i ph i không, Samuel?” cô Dearborn ch t v n v i v châm chích. “Em ăn cá th… th… thu, y… y nh Reb… b… becca.” (C l p rúc rích nh ng ti ng cười không nén n i.) “Tôi bi t ngay mà. Ra đ ng phía bên kia xô nước đi, Samuel.” Mái đ u Rebecca cúi xu ng đ y x u h và ph n n . Cu c đ i th t đen t i quá s c ch u đ ng. Hình ph t đã t i t r i, mà còn b ph t chung v i Simpson B p Bênh thì th t quá gi i h n ch u đ ng c a con người ta. Hát đ ng ca là ph n cu i cùng c a bu i chi u, và Minnie Smellie ch n bài “Nào ta hãy cùng t i bên sông”? Đó là m t l a ch n đ c ác và dường nh có liên quan m h t i hoàn c nh hi n t i cùng nh ng s ki n x y ra trước đó; dù sao đi n a, cái cách các h c sinh gào đi gào l i l i m i g i ph n đi p khúc ch c ch n cũng có m t lý do nào đó: Nào ta hãy cùng t i bên sông, Con sông xinh đ p, được không? Cô Dearborn v a li c tr m mái đ u cúi g m c a Rebecca đã phát h t lên. Khuôn m t đ a tr tái nh t tr hai gò má đ r c. Nước m t đ ng trên mi, h i th g p gáp, còn bàn tay c m khăn run nh chi c lá trước gió. “Em có th v ch , Rebecca,” cô Dearborn nói sau khi d ng bài hát đ u tiên. “Còn Samuel, đ ng nguyên đó cho đ n khi tan l p. Và cô ph i nói đi u này, các em, r ng cô b o Rebecca đ ng bên xô nước ch là đ b n b thói quen u ng liên t c, m t vi c hoàn toàn do thi u suy nghĩ và do thích đi đi l i l i trong l p ch ch ng vì cái gì khác. Hôm nay h Rebecca xin lên u ng nước là c l p này l i theo đuôi nhau lên u ng. Cô hi u b n khát th t, và cô ph i nói r ng l ra cô đã ph t các em vì b t chước b n, ch không ph i ph t b n vì t i đ u têu. Alice, chúng ta s hát bài gì bây gi ?” “Bài ‘Chi c xô g s i cũ k ’ đi .” “Alice, ch n bài nào đ ướt át h n đi, và chuy n ch đ đi thôi. À, bài ‘Lá c l p lánh sao’* n u các em thích, không thì bài khác cũng được.” Rebecca ng i s p xu ng gh và lôi cu n sách nh c ra. L i gi i thích trước l p c a cô Dearborn đã gi m b t s c n ng đè lên trái tim cô bé, và cô c m th y lòng t tr ng được nâng lên chút xíu. Ng y trang bên dưới l i bài hát nghe th t d ch u, đ l c a s c m thông và tôn tr ng b t đ u được bày ra trước đi n th c a cô bé. Living Perkins ch có khi u hát hò th m t mi ng đường nh a phong vào lòng Rebecca khi đi ngang qua cô lên b ng v b n đ bang Maine. Alice Robinson lăn m t cây bút chì đá m i tinh trên sàn ch Rebecca, trong khi b n cùng bàn c a cô, Emma Jane, đã vo được m t đ ng nho nh nh ng viên gi y tròn và ghi là “Đ n dành cho k ai cũng bi t là ai đ y”. T t c tr nên sáng s a h n lên, và khi còn l i m t mình h c ng pháp v i cô giáo, cô bé g n nh đã tr n tĩnh l i được, và còn tr n tĩnh h n cô Dearborn n a. Bước chân l p c p cu i cùng v ng l i ngoài hành lang, cái ngoái đ u đ y ăn năn c a B p Bênh b bướng b nh đáp tr b ng thái đ đ y l nh nh t. “Rebecca, cô không đ nh ph t em n ng nh th ,” cô Dearborn nói, b n thân cô cũng m i mười tám tu i, và su t m t năm đi d y v a r i cô ch a g p đ a tr nào nh Rebecca. “Em ch a h b m t câu h i nào c ngày hôm nay, cũng ch ng nói chuy n riêng,” k t i đ gi n l y, “và em không cho là mình ph i b bêu x u ch vì u ng nước.” “Em đã đ u têu cho các b n khác, ho c có v là nh th . Em làm gì các b n cũng làm theo, cho dù em cười, tr l i sai, ghi bài, xin ra kh i l p, hay là u ng nước; và vi c y c n ph i d ng l i.” “Sam Simpson là k chuyên b t chước!” Rebecca ph n ng d d i. “Em không phi n gì vi c ph i đ ng m t mình trong góc l p - t c là không phi n m y; nh ng em không th ch u được vi c ph i đ ng chung v i c u ta.” “Cô th y là em không th ch u được r i, đó là lý do cô b o em v ch , và đ mình b n y đ ng góc l p. Nên nh r ng em là người m i đây, và m i người đ ý h n đ n vi c em làm, cho nên em c n ph i c n th n h n. Nào hãy xem ph n đ t câu đi nào. Đ t cho cô câu có t ‘có th ’.” “Em đã có th vui v . Cô đã có th vui v . C u y, cô y, ho c nó đã có th vui v .” “ ‘C u y’ hay ‘cô y’ đã có th vui v b i đó là gi ng đ c và gi ng cái, nh ng có th nào l i là ‘nó’ đã vui v được không?” cô Dearborn h i, cô v n r t thích ch s i tóc làm t . “Sao không được ?” Rebecca h i l i. “Vì ‘nó’ là gi ng trung.” “Ta có th nói, ‘Mèo con có th đã vui v n u khi y nó bi t mình s không b ch t đu i’ không ?” “Đ … c,” cô Dearborn dè d t tr l i, không bao gi c m th y t tin cho l m trước nh ng l i ph n bác c a Rebecca; “có đi u m c dù chúng ta thường dùng ‘nó’ trong trường h p m t em bé, m t chú gà, m t con mèo con, thì th t ra chúng v n ho c là gi ng cái ho c là gi ng đ c, ch không ph i gi ng trung.” Rebecca ng m nghĩ m t h i r i h i, “Hoa th c quỳ có ph i gi ng trung không ?” “ ph i ch , t t nhiên r i, Rebecca.” “V y thì, ta có th nói ‘Cây th c quỳ đã có th hân hoan vui sướng khi th y m a r i, nh ng có m t n th c quỳ bé nh y u t đang vươn ra t thân cây và cây s r ng c n m a có th làm đau n hoa; th nên cây th c quỳ h i lo s m t chút, thay vì hân hoan vui sướng?” Cô Dearborn b i r i đáp, “T t nhiên r i, Rebecca, cây th c quỳ không th lo l ng, vui v , hay là s hãi được, th c s là th .” “Em nghĩ là chúng ta không bi t ch c được đi u đó,” đ a tr đáp l i; “nh ng dù sao em v n nghĩ là có. Gi em ph i làm gì ti p đây ?” “Chia th c gi đ nh, th i quá kh hoàn thành c a đ ng t ‘bi t’.” “N u tôi bi t trước. N u b n bi t trước. N u anh y bi t trước. N u chúng ta bi t trước. N u các b n bi t trước. N u h bi t trước.” “Ôi, đ y là cái th i đáng bu n nh t,” Rebecca than th ; “ch ng có gì ngoài N U, N U, N U! Và nó khi n người ta c m th y r ng n u nh người ta bi t TRƯỚC được thì m i chuy n đã có th t t h n!” Cô Dearborn ch a t ng nghĩ đ n đi u đó, nh ng khi ng m l i cô tin r ng th c gi đ nh đúng là m t th c “đáng bu n” và “n u” đ ng là m t t đáng bu n vô cùng. “Cho cô vài ví d v th c gi đ nh đi, Rebecca, r i chúng ta s k t thúc bu i h c hòm nay,” cô nói. “N u trước đó em không mê món cá thu thì em đã không khát nước,” Rebecca v a nói v i m t n cười tinh quái, v a g p cu n ng pháp l i. “N u đúng là cô yêu quý em, cô đã không b t em đ ng vào góc l p. N u Samuel không khoái làm trò qu c u ta đã không đi theo em t i ch xô nước.” “Và n u Rebecca tôn tr ng quy t c c a trường h c, cô bé đã ki m ch c n khát,” cô Dearborn k t l i v i m t n hôn và hai cô trò chia tay không còn m t chút gi n h n. CHƯƠNG VI Tia nắng giữa vùng tối tăm Ngôi trường nh trên đ i có nh ng khi hân hoan và cũng có c nh ng lúc đáng bu n, nh ng th t may là Rebecca có sách và bè b n m i đ th y thú v và b n r n, n u không cu c đ i h n đã tr nên n ng n vào cái mùa hè đ u tiên Riverboro y. Cô bé c g ng quý bác Miranda (cái ý tưởng dành tình yêu cho bà đã tan thành mây khói ngay phút giây g p m t m t r i), nh ng th t b i th m h i. Cô bé là đ a tr sôi n i và nhi u khuy t đi m, không mong tr thành thiên th n trong nhà, nh ng cô bé có ý th c trách nhi m và khao khát làm m t đ a tr ngoan ngoãn -ki u ngoan ngoãn đúng m c. B t kỳ khi nào b t t xu ng dưới chu n t đ t ra này, cô bé s c m th y kh n kh vô cùng. Cô bé không thích s ng dưới mái nhà c a bác, được bác nuôi ăn nuôi m c và cho h c hành mà l i luôn căm ghét bác. Trong vô th c, cô bé c m th y đi u đó v a sai trái v a hèn m n, và b t kỳ khi nào c m giác ăn năn trào dâng trong lòng, cô bé l i n l c h t s c đ làm hài lòng người h hàng khó tính và cay nghi t y. Nh ng làm sao có th thành công khi cô ch a bao gi được là chính mình trước m t bác Miranda? Ánh m t soi xét, gi ng nói s c l nh, nh ng ngón tay xương x u, đôi môi m ng dính, s im l ng tri n miên, ph n tóc đ ng trước ch ng ăn nh p gì v i mái tóc c a bà, ch “r ngôi” l li u trông nh m t đường ch tr ng khâu lên m t t m lưới đen - bác không có b t kỳ đi u gì khi n Rebecca yêu thích. Có nh ng người già h p hòi, khô khan và chuyên quy n dường nh luôn kh i d y tính cách ngh ch ng m, đôi khi là quái qu nh t lũ tr con. Bà Miranda, n u nh bà s ng khu đông dân c , h n đã b rung chuông c a su t ngày, b chúng ch c gh o bu c ch t c ng, ho c b đào h b y trên l i đi ngoài vườn r i. Hai đ a bé song sinh nhà Simpson s bà đ n n i đ ng ng n h t c tò te, không dám bén m ng t i c a hông c khi bác Jane gi mãi m y cái bánh quy g ng ra cho chúng. Kh i ph i nói, bà bác khó ch u th m chí v i c t ng h i th c a Rebecca. Cô bé liên t c quên r ng không được đi c u thang trước vì đ y là đường ng n nh t lên phòng; cô bé đ gáo lên k b p ch không treo trên xô nước; cô bé ng i vào cái gh mà con mèo thích nh t; cô bé s n sàng ch y đi ngay khi được sai, nh ng thường quên m t được sai vi c gì; cô bé đ h c a lưới làm ru i bay vào; m m mép lúc nào cũng nh tép nh y; cô bé hát r i huýt sáo khi đi nh t c i nhóm b p; cô bé luôn ngh ch ch i đám hoa c , khi thì c m vào l , khi l i cài lên váy, r i g n lên mũ; cu i cùng cô bé không thôi làm người ta nh t i người cha vô d ng, ngu ng c, m t k đã l a được Aurelia b ng khuôn m t đi n trai và cung cách h p d n, và có l , n u nh sau này người ta có phát hi n ra được, thì còn l a c nh ng người khác ngoài Aurelia n a. Nhà Randall là nh ng k xa l . H không sinh ra Riverboro hay th m chí qu n York. N u b b t bu c, Miranda có l đã đ ng ý v i vi c, theo l t nhiên, nhi u người không nh t thi t ph i được sinh ra cái qu n thiêng liêng này; nh ng bà có quan đi m riêng c a mình v b n h , và đó ch ng phái là m t quan đi m hay ho gì. Giá đ a t i đây là Hannah - Hannah nghiêng v phía gia đình bên ngo i; cô bé “đ c Sawyer”. (Hannah đáng thương! Đi u đó là s th t!) Hannah ch tr l i khi được h i, thay vì lanh chanh nói trước, nói cu i cùng, ho c là nói su t ngày; Hannah mười b n tu i đã là thành viên c a giáo h i; Hannah thích đan lát; nh ra đã có th là Hannah, cô gái h i t t t c nh ng đ c tính khiêm nhường h n; nh ng thay vào đó l i là m t con bé gypsy tóc đen, m t to nh bánh xe, chình ình gi a nhà th này. Đ i v i Rebecca, bác Jane th t gi ng tia n ng m gi a m t mi n tăm t i! Bác Jane v i gi ng nói nh nh , ánh m t c m thông, luôn bao bi n cho Rebecca trong nh ng tu n đ u tiên ch t v t y, khi đ a nh l l m và đ y háo h c n c g ng “nh p gia tùy t c” ngôi nhà g ch. Cô bé có tùy t c được, m t ph n thôi, và có m c đ , nh ng dường nh vi c không ng ng gò mình theo nh ng chu n m c đ o đ c ng t nghèo và l l m khi n cô bé già đi h n bao gi h t so v i tu i. Đ a tr h c khâu vá bên c nh bác Jane trong b p trong khi bác Miranda đóng đô ng i quan sát bên c a s phòng khách. Có lúc hai bác cháu làm vi c mái hiên bên hông nhà có cây ông lão và cây kim ngân che đi cái n ng gay g t c a m t tr i. Đ i v i Rebecca, mi ng v i ca rô nâu th t là r ng đ n vô t n. Cô bé ch t v t khâu khâu vá vá, làm đ t ch , đánh r i đê khâu vào b i t đinh hương, đâm kim vào tay, lau m hôi trán, làm l ch ô k , và khâu rúm khâu ró. Cô bé h t đàm đi đâm l i kim vào b c b t mài kim hình trái dâu mà kim v n rít. Dù v y lòng kiên nh n c a bác Jane v n không gi m, và m t chút khéo léo b t đ u nhen nhóm xu t hi n trên nh ng ngón tay c a Rebecca, nh ng ngón tay c m bút chì, c m ch i v , và bút m c th t thành th o mà l i th t v ng v v i nh ng chi c kim m nh mai. Khi chi c váy ca rô nâu đ u tiên đã xong, đ a tr ch p ngay l y cái mà nó cho là m t kho nh kh c phù h p đ h i bác Miranda xem cái váy ti p theo có th khâu màu khác không. “Ta đã mua c m t m nh l n v i nâu r i,” bác Miranda tr l i ng n g n. “Ch y còn đ thêm hai cái váy cho cô n a, ng tay tho i mái, g n vào tháo ra cũng được, và r t ti t ki m.” “Cháu bi t th . Nh ng ông Watson nói s đ i cho chúng ta ch v i còn l i l y màu xanh và h ng cùng v i giá y.” “Cô đã h i ông y à?” “Vâng th a bác.” “Đ y không ph i vi c c a cô.” “Lúc y cháu đang giúp Emma Jane ch n t p d , và cháu tưởng bác không b n tâm v màu váy c a cháu. Màu h ng cũng s ch nh màu nâu v y, và ông Watson nói nó đun sôi cũng không b phai màu.” “G m, ông Watson phán v chuy n gi t giũ c nh thánh y. Ta không ng h vi c tr con di n đ màu mè, nh ng ta mu n h i ý ki n bác Jane c a cô.” “Em nghĩ không v n đ gì n u cho Rebecca m t b h ng và m t b xanh,” Jane nói. “M t đ a tr s phát chán v i vi c khâu vá mãi m t màu. Con bé thích thay đ i cũng là l t nhiên; h n n a nó s gi ng m t đ a bé được c u t n u c m c su t váy nâu và t p d tr ng. M c th không phù h p v i nó m t tí nào!” “‘T t g h n t t nước son’, tôi là c nói v y. Rebecca s ch ng bao gi ph i ti c thương cho l m v nhan s c c a nó, ch c ch n là th , và không hay ho gì khi khi n nó nghĩ r ng nó xinh đ p. Tôi đ r ng bây gi nó dương dương t đ c l m, trong khi ch ng có gì đáng đ mà t đ c.” “Con bé còn nh tu i nên thích nh ng màu tươi sáng thôi ch có gì ghê g m đâu. Em v n còn nh c m giác c a em h i b ng tu i nó.” “Cô b coi là m t đ a ng c h i b ng tu i nó đ y, Jane .” “Ph i, đúng v y, c m n tr i! Em ch ước mình bi t đường gi l i m t ít ngu ng c y, nh nhi u người đã làm, đ được vui v trong nh ng năm v già.” Cu i cùng cũng có m t b ca rô màu h ng, và khi chi c váy xinh x n đã xong, bác Jane cho Rebecca m t b t ng thú v . Bác ch cho cô bé cách trang trí thêm d i v i lanh tr ng, b ng cách g p thành d i hình răng c a và khâu th t ph ng b ng nh ng mũi kim nh ch c tay. “Đây s là công vi c r t hay ho cho cháu đ y Rebecca; vì bác Miranda c a cháu s ch ng ng khi th y cháu đ c sách su t vào nh ng đêm mùa đông đâu. Gi n u nh cháu có th khâu lược hai d i lanh tr ng đó lên g u váy cho th ng các ô k , bác s khâu cho cháu r i vi n n t ph n eo và ph n ng tay, nh v y thì cái váy s đ p g n nh nh t r i.” Ni m sung sướng c a Rebecca dâng lên vô b b n. “Cháu s lược nhanh nh ch p luôn!” cô bé tuyên b . “G u váy này ph i r ng đ n c ngàn mét ch ch ng ít, cháu khâu r i cháu bi t; nh ng cháu có th khâu thêm ph n trang trí cho dù nó có dài b ng t đây đ n Milltown. Ôi! Bác có nghĩ là có th bác Mirandy s cho cháu đi Milltown v i bác Cobb không? Bác Cobb l i h i cháu, bác bi t đ y; nh ng c th B y này thì cháu ph i hái dâu, th B y kia l i b m a, mà cháu không nghĩ là bác y đ ng ý cho cháu đi. B n gi hai mươi chín phút r i, bác Jane i, Alice Robinson ng i dưới b i lý chua ch cháu lâu l m r i đây. Cho cháu đi ch i được không ?” “Được, cháu có th đi, nh ng các cháu ph i ch y th t xa ra sau nhà kho đ bác Mirandy không nghe th y ti ng nhé. Bác trông th y Susan Simpson cùng hai đ a song sinh và Emma Jane Perkins tr n sau rào kia kìa.” Rebecca nh y phóc xu ng kh i hiên nhà, túm l y Alice Robinson dưới b i lý chua, và d t được Emma Jane kh i hai đ a nhà Simpson, cái nhi m v khó khăn vô cùng b i cô bé ph i s d ng m t h th ng các ký hi u c c kỳ ph c t p. Chúng còn quá nh đ ch i m y trò đ c bi t đã được lên k ho ch cho chi u hôm y; nh ng không th coi thường ch ng, b i nhà chúng có cái sân h p d n nh t làng. Trong đó, trong cái m h n lo n đó, nào là xe trượt tuy t, nào là thùng xe ng a, r i là cào c , có c thùng g l n, trường k đã m t ph n l ng, khung giường thi u m t ph n đ u, đ m i m c đ h ng hóc, và m i ngày trông l i m i khác. Cô Simpson hi m khi nhà, và n u có thì cũng ch ng m y quan tâm đ n nh ng gì x y ra quanh nhà. M t trong nh ng trò ch i được yêu thích nh t là bi n ngôi nhà thành m t pháo đài, do m t toán lính M dũng c m đóng đ chi n đ u l i đ i quân Anh đang vây hãm xung quanh. Chia vai trong trò này ph i h t s c C n th n, b i ch được phân chia sao cho không k nào được th ng ngoài quân M . Simpson B p Bênh thường ch u đóng vai t ng t l nh quân Anh, th t là m t th lĩnh ù lì thi u quy t đoán, hay đ a nh ng m nh l nh trái ngược và a mãi tít đ ng sau, nên hoàn toàn có th đ a b t c đ i quân nào đ n ch th t b i nh c nhã. Đôi khi ngôi nhà cũ k m t m i l i tr thành m t căn chòi g , nh ng c dân m i t i khai hoang và đ nh c dũng c m đánh g c m t toán th dân Anh điêng hung hãn, ho c thi tho ng b chúng gi t s ch; nh ng trong c hai trường h p thì nhà Simpson đ u trông, mượn t m câu c a mi ng c a Riverboro, “nh th ma qu v a th a s c l ng hành”. Bên c nh cái sân ch i thú v r t khác bi t này, là “ch n bí m t”, theo quan đi m c a lũ tr . Có m t d i đ t mượt nh nhung trên đ ng c nhà Sawyer đ y nh ng h nh ng đ n nh p nhô h p d n, cũng nh nh ng kho nh đ t b ng ph đ y c xanh đ xây nhà. M t v t cây che khu t nó kh i t m nhìn t bên ngoài và t a bóng r p mát lên nh ng ngôi nhà được d ng đó. V a m t mà cũng v a thú v là cái cõng khuân vác h t c i l i g ch đá t ch máy xay lúa mì đ n ch n bí m t này, nh t là vi c y h u nh l i được th c hi n sau b a t i, trong th i kh c ch p cho ng nên càng đem l i c m giác thích thú h n n a. N i đây, trong nh ng h p xà phòng c t gi u trên cây là t t c v t báu c a lũ tr : nh ng cái gi , đĩa và c c bé tí làm t qu cây ng u bàng, nh ng m u s v dùng cho ti c tùng, búp bê, ch ng m y mà ph i v t đi, nh ng v n làm t t các vai trong nh ng v k ch b n tr di n đó - chuy n ch t chóc, tang ma, cưới xin, r a t i. Chi u nay m t căn nhà cao hình vuông b ng c i được d ng lên quanh Rebecca, và cô bé s là Charlotte Corday t a vào song s t nhà tù. Th t tuy t khi trong ngôi nhà y, qu n quanh tóc cái t p d c a Emma Jane; th t tuy t làm sao khi cô bé t a đ u lên nh ng ch n song, chúng du ng nh tr thành nh ng thanh s t l nh l o; th t tuy t làm sao khi cô c m nh n được đôi m t mình không còn là c a Rebecca Randall mà ánh lên ít nhi u n i th ng kh c a Charlotte Corday. “Trông đ p ch a kìa?” hai cô bé hi n lành th t lên. Hai cô đã làm h u h t m i vi c, và cũng xuýt xoa thán ph c k t qu v i v nhi t tình. “Phá nó đi thì ti c đ t ru t,” Alice nói, “nó đ p quá đi m t.” “N u c u có th nh c m y hòn đá hàng trên cùng xu ng, t s bước qua được đ y,” Charlotte Corday g i ý. “R i đ m y hòn đá l i, và ngày mai hai c u có th vào ng i nhà tù làm hai chàng hoàng t nh trong tháp, và t s gi t hai c u.” “Hoàng t nào? Tháp nào c ?” Alice và Emma Jane h i d n. “K cho b n t nghe v i.” “Không ph i lúc này, t ph i v ăn t i r i.” (Rebecca là cô bé gi k lu t tương đ i s t đá.) “C u gi t h n s êm ái,” Emma Jane nói v trung thành, “m c dù khi c u gi t ai đó thì r t th t; hay là đ Elijah và Elisha làm hoàng t .” “Chúng s la hét khi b gi t cho xem,” Alice ph n đ i; “c u bi t chúng đóng k ch ng l m đ y, t t c b n y tr Clara Belle. V i l i b n mình mà ch cho chúng ch bí m t này là chúng ch i đây su t đ y, ng nh chúng tr m đ thì ch t, gi ng nh cha chúng y.” “Không c cha chúng ăn tr m thì chúng cũng là ăn tr m,” Rebecca bác l i; “và các c u đ ng có mà nói v chuy n đó trước m t chúng n u các c u còn mu n làm b n bè đ c bi t và bí m t c a t . M t b o không bao gi được nói nh ng đi u không hay v cha m người khác trước m t h . Bà nói không ai có th ch u đ ng được đi u đó, và làm người ta ph i m t m t vì nh ng đi u không ph i do l i c a h là đi u đ c ác. Nh chuy n Minnie Smellie đ y!” Nói th t, ch ng khó khăn gì đ chúng nh l i tình ti t căng th ng y, vì nó m i ch di n ra có vài ngày trước; và m t phiên b n c a câu chuy n đó có th làm tan ch y trái tim s t đá nh t, nó được k l i v i t t c m i đ a bé gái trong làng t chính mi ng Minnie Smellie, đ a tr đã nuôi dưỡng lòng căm h n và ý đ nh tr thù, vì chính Rebecca là người th ng trong tr n chi n ngôn t ác li t. CHƯƠNG VII Những bí mật của Riverboro Ông Simpson ít khi nhà, cũng bôi cái phương th c kỳ c c gì đó c a vi c buôn ng a, hay là vi c “đ i chác” d ng c nhà nông và các phương ti n đi l i đ ki u -nh ng v kinh doanh mà khách hàng c a ông ta không c đ nh được m y n i. Sau m i v đ i chác thành công ông ta thường ng i tù lúc dài lúc ng n; b i khi m t người đàn ông nghèo không c a c i không đ t đai l i nhi m cái thói đ i chác mãn tính, thì t nhiên ông ta ph i ki m th gì đó đ đ i; và vì ch ng có gì, nên h qu còn đương nhiên h n n a là ông ta ph i đ i cái gì đó thu c v nhà hàng xóm. Lúc này ông Simpson đang v ng nhà vì ông ta đã đ i xe trượt tuy t c a bà qu ph Rideout l y cái cày c a ông Joseph Goodwin. Ông Goodwin m i chuy n đ n B c Edgewood g n đây và trước đó ch a bao gi g p ông Simpson l ch thi p cũng nh khéo m m. Cái cày c a Goodwin ông Simpson đã nhanh nh ch p đ i chác v i m t ông “t n m n Wareham”, đ l y m t con ng a già mà ch nó không c n đ n, vì người đàn ông đó s p r i th tr n đ n nhà con gái ch ng m t năm, ông Simpson v béo con ng a già trong vài tu n (vào lúc s m mai ho c đêm t i) luân phiên kh p các đ ng c các nhà hàng xóm, r i đ i nó l y chi c xe m t ng a c a m t ông Milltown. Đúng lúc này bà qu ph Rideout phát hi n ra chi c xe trượt tuy t trong nhà đ xe đã m t. Bà không dùng nó có đ n mười lăm năm r i và có l cũng ch ng dùng đ n trong mười lăm năm sau n a, nh ng nó là tài s n c a bà, và bà không đ nh đ m t nó m t cách d dàng mà không chi n đ u đ n cùng. Khi bi t chi c xe b m t, bà nghĩ ngay đ n ông Abner Simpson - âu cũng b i cái chi u hướng ng v c y đã n m trong căn c t c a người làng. Tuy nhiên, ph c t p là b n ch t c a v đ i chác này và s vòng vèo c a nó (m t ph n vì s v ng m t c a ch con ng a, người đã đi v mi n Tây mà không đ l i đ a ch n i đ n), cu i cùng c nh sát trưởng ph i m t vài tu n đ ch ng minh ông Simpson có t i cho th a lòng dân làng và bà qu ph Rideout. Ông Abner thì th th t r ng mình hoàn toàn vô t i, đ ng th i k v i hàng xóm là m t gã tóc đ , s t môi, m c b cánh màu xám đã g i ông ta m t sóm tinh m n đ ngh đ i cho m t chi c xe trượt tuy t còn t t l y m t máy ép nước táo mà ông ta đ trước sân. H thương lượng và ông ta, Abner, đã ph i tr thêm k l m t s t môi b n đô b y mươi nhăm xu; ngay l p t c gã đàn ông bí n kia h cái xe trượt tuy t xu ng, b máy ép lên xe ng a đo n đi m t d ng, không s i chút tàm hoi t đ y t i nay. “Tôi mà tóm được tên tr m già ch t ti t y,” ông Abner hùng h n tuyên b , “tôi s làm cho ra chuy n - ai l i t ng cho tôi cái xe ng a ăn c p và l y c a tôi ch ti n v i cái máy ép qu ch , đ y là còn ch a k đ n thanh danh c a tôi n a!” “Ông s không bao gi b t được h n đâu, Ab ,” c nh sát trưởng nói. “H n đã bi n m t cùng v i cái máy ép táo và thanh danh v i l i b n đô b y nhăm kia c a ông r i; ch a ai t ng th y nh ng th đó ngoài ông, và ông cũng ch ng bao gi th y l i n a đâu!” Bà Simpson, người không nghi ng gì là n a kia t t đ p c a ông Abner, nh n vi c gi t giũ và đi làm m i ngày, còn c th tr n đ đ n cho vi c ăn vi c m c c a lũ tr . George, c u con giai mười b n tu i cao lêu nghêu v ng v thì đi làm thuê v t m y trang tr i loanh quanh, còn nh ng đ a khác, Samuel, Clara Belle, Susan, Elijah và Elisha, thì đi h c khi chúng có qu n áo t t và không say s a vào nh ng trò khác. Không có m t bí m t nào t n t i n i trong nh ng ngôi làng n m bên b sông Pleasant*. Dân làng cũng có r t nhi u người chăm ch , nh ng cu c s ng trôi qua th t ch m ch p và yên bình, nên h luôn có nhi u th i gian r i rãi dành cho chuy n phi m - dưới g c cây ban tr a trên đ ng c khô; trên c u khi đêm xu ng; quanh b p lò c a c a hàng bách hóa vào bu i t i. Nh ng ch t t p này là đ t đ bàn tán v các s ki n đương th i t góc nhìn c a cánh đàn ông, trong khi các đ i t p hát h p xướng, các nhóm khâu vá, h i đ c sách, các bu i dã ngo i c a nhà th , và nh ng th tương t , l i cho phía ph n c h i th hi n quan đi m. T t c nh ng đi u này được coi là r t bình thường, nh m t l thói, nh ng th nh tho ng cũng có m t người vô cùng nh y c m nào đó gay g t ph n đ i, âu cũng là l thường tình. Ví nh bà Delia Weeks, m t bà cô không ch ng có hàng may qu n áo nh ; bà b m, và m c dù được t t c bác sĩ trong vùng trông nom đ m t đ n, v n y u d n y u mòn trước khi người anh h Cyrus nh bà đ n Lewiston trông nom nhà c a. Bà đi, và trong vòng m t năm đã tr thành m t ph n tràn tr súc s ng, nhi t tình và vui v . Khi tr v thăm Riverboro m t th i gian ng n, người ta h i li u bà có đ nh n m xu ng m t ch n không ph i là nhà không. “Ch c ch n là th r i, n u tôi ki m được b t kỳ ch nào khác,” bà th ng th n tr l i. “Tôi đã tr thành m t bóng ma mòn m i n i này, tôi c luôn ph i c g ng gi l y nh ng bí m t c a riêng mình, và ch ng bao gi thành cõng c . Đ u tiên người ta đ n r ng tôi mu n l y ông m c s , r i khi óng y l y bà v Standish người ta kh ng đ nh là tôi đã r t th t v ng và suy s p. R i su t năm sáu năm h đoán già đoán non là tôi đang c ki m m t chân đi d y h c, mãi t i khi tôi h t hy v ng và quay ra làm may, thì h l i thương h i tôi và thông c m v i tôi vì đi u đó. Khi cha tôi m t tôi t d n mình không được cho ai bi t tôi đã s ng m t mình ra sao, b i đi u đó khi n người ta gi n d h n b t c đi u gì; nh ng r i người ta v n có cách tìm ra, cho dù tôi đã g ng h t s c mình! R i còn c em trai tôi là James, nó chuy n t i Arizona t h i mười sáu tu i. Tôi k toàn tin t t c a nó trong su t ba mươi năm ròng, nh ng dì Achsy Tarbox có m t người em h t c m ch đ n Tombstone khám b nh, bà ta vi t th cho m t bác giám đ c b u đi n, hay m t ông có ch c có quy n nào đó, bi t chuy n c a Jim li n th l i cho dì Achsy v nó và v chuy n nó kh n kh ra sao. Tôi nh răng và làm l i răng m i người ta cũng bi t; tôi đ i tóc gi người ta cũng bi t; người ta bi t c khi tay bán trái cây rong h i tôi làm v ba c a h n - tôi ch ng bao gi k cho h , và cô có th ch c ch n là anh ta cũng ch ng bao gi k , nh ng cái làng này ch ng c n k thì người ta cũng bi t; người ta ch ng làm gì c ngoài vi c đoán mò, và người ta đoán đúng t t t n t t. Tôi đã quá m t m i v i vi c ph i c g ng đánh l c hướng và qua m t h ; và vào cái giây phút tôi t i được n i mà tôi không còn ngày b soi dưới kính hi n vi, đêm thì b soi b ng kính thiên văn và được là chính mình mà không ph i xin phép, tôi quy t đi ngay. Ông anh h Cyrus đã già và cũng l m chuy n l m, nh ng ông y nghĩ r ng tôi cũng đ p và nói tôi có mái tóc trông tuy t l m. Ch ng có người nào Lewiston bi t v v m c s , di chúc c a cha, hay là chuy n Jim làm, hay là tay bán trái cây d o; dù có bi t h cũng ch ng quan tâm mà cũng ch ng nh n a; vì, n tr i, Lewiston là m t n i b n r n!” Bà Delia Weeks có th đã th i ph ng s vi c ít nhi u, nh ng r t d hình dung là Rebecca cũng nh t t c tr em Riverboro đã được nghe chuy n cái xe trượt tuy t b m t c a bà qu ph Rideout và m i h nghi v vi c ông Abner Simpson có dính dáng t i nó. m t trường làng bình thường thì l y đâu ra chuy n l ch s v i t nh , đám h c sinh xì xào v i nhau đ nh ng lo i câu đ và vè v nhà Simpson m i khi lũ tr nhà y không có m t. Rebecca Randall cũng ch i cùng h i y, s liên quan c a cô bé trong nh ng chuy n này cũng ch ng khác nào chúng b n, v y nên khó có th hi u t i sao cô bé l i ghét thói nói x u và tránh xa nó m t cách vô th c nh v y. Trong s nh ng đ a bé gái đ ng trang l a Riverboro có m t đ a đ c bi t v i cái tên r t phù h p v i tính người là Minnie Smellie*, ch ng ai a nó c . Con bé có đôi m t nh m t ch n, tóc vàng, chân dài, và tính tình thì là s k t h p gi a m t con v t và m t con c u. M i người nghi con bé nhìn tr m bài b ng c a nh ng đ a con gái khác, dù ch a bao gi b t qu tang. Rebecca và Emma Jane luôn bi t rõ hôm nào nó mang bánh nhân hoa qu hay bánh bông lan trong h p đ ăn tr a, vì th nào hôm đó con bé cũng s t b lũ b n đông vui đi ki m m t ch kín đáo trong r ng, r i lát sau quay tr l i v i m t n cười tươi trên khuôn m t đ y th a mãn. M t hôm sau b a tr a kín đáo đó, Rebecca không th nh n được n a, th y Minnie ng i xu ng v i lũ b n, cô bé bèn h i, “C u đ đau đ u ch a, Minnie? Đ t lau m t dâu trên mi ng cho.” S th t là ch ng có v t m t dâu nào c , nh ng cái khăn tay t i l i c a Minnie nhanh nh c t được đ a lên lau cái mi ng trên khuôn m t đ nh g c c a nó. Ngay bu i chi u hôm đó Rebecca thú nh n v i Emma Jane r ng cô bé c m th y x u h vì trò qu c a mình. “T có ghét cái ki u c a nó,” cô bé kh ng đ nh, “nh ng t th y có l i khi đ cho nó bi t mình nghi ng nó; th nên t đã cho nó m u san hô t v n c t trong cái ví đính cườm; c u bi t cái đó không?” “T th y cho nó ch đáng, nó tham lam ch t đi được,” Emma Jane nh n xét. “T bi t th , nh ng nh th t c m th y d ch u h n,” Rebecca r ng rãi, “v i l i t đã gi m u san hô hai năm nay r i, nó còn b v n a nên cũng ch ng đ p được nh lúc đ u.” Mi ng san hô đã ph n nào ph c v được m c đích làm lành, cho đ n m t chi u n Rebecca v nhà theo đường t t sau khi l i trường đ h c ng pháp nh m i khi. Xa xa đ ng trước, bên kia hàng rào, cô bé nom th y ch em nhà Simpson v a m i đi t i kho nh r ng nh . B p Bênh không có trong nhóm y, nên cô bé nhanh chân bước đ được đi cùng v nhà. Chúng nhanh chóng đi khu t t m m t, nh ng khi s p b t k p chúng, cô bé nghe th y hàng cây trước m t gi ng hát c a Minnie Smellie cao v ng lên, và c ti ng m t đ a tr đang khóc n c n . Clara Belle, Susan và hai đ a song sinh đang ch y v i trên l i mòn, và Minnie thì v a nh y nhót v a hát tướng lên: “Sao xe trượt tuy t yêu Simpson đ n th ?” Lũ tr háo h c h i cô; “Chao, b i Simpson yêu xe l m mà,” Cô giáo tr l i ngay nh v y. Bóng dáng lũ tr nhà Simpson và v t áo rách rưới cu i cùng c a chúng tho t cái đã m t hút trên đường. Ti ng m t hòn đá nh do “đ a song sinh hung hăng” Elijah ném roi xu ng phá v cái yên bình c a khu r ng trong phút ch c, nh ng nó không ch m được t i khu v c m t trăm mét quanh Minnie, k v a m i hét tướng “Lũ tù t i!” và sung sướng quay l i thì g p Rebecca đang đ ng im nh tượng trên đường v i ánh m t báo cho Minnie bi t r ng đã đ n lúc nó ph i đ n t i. Khuôn m t c a Minnie trông không được hay ho cho l m, vì c nh tượng m t k hèn nhát b b t qu tang làm đi u sai trái th t không đ p đ gì. “Minnie Smellie, n u - nh - tôi - b t - được - c u - hát - nh - th - v i - anh - em - nhà - Simpson - l n - n a, c u bi t tôi s làm gì không?” Rebecca nén gi n h i. “Tao không bi t và tao không thèm bi t,” Minnie đáp v khoái trá, cho dù trông m t thì rõ là đang nói d i. “Tôi s l y l i mi ng san hô, và tôi nghĩ là tôi s còn tát c u n a đ y!” “Thách mày!” Minnie tr mi ng. “Mày đ ng đ n tao là tao mách m tao và cô giáo cho mày bi t m t!” “C u có mách m c u, m tôi, mách c h hàng nhà c u, c t ng th ng n a thì tôi cũng cóc s ,” Rebecca nói, thêm dũng c m nh nh ng t ng cao quý đang tuôn ra. “C u có nói v i c th tr n, c qu n York này, c bang Maine và… và c nước này tôi cũng cóc s !” cô bé hu nh lên. “Gi thì bi n v nhà đi và nh nh ng l i tôi nói. N u c u còn làm th n a, và đ c bi t là n u còn nói ‘Lũ tù t i’, tòi s cho c u bi t tay n u th y c n ph i làm th .” Sáng hôm sau vào gi ra ch i Rebecca đ ý th y Minnie thêu d t câu chuy n y v i Huldah Meserve. “Nó d a t ,” Minnie thì th m, “nh ng t ch ng bao gi tin l i nó nói.” Câu th hai được nói ra v i ch đích đ người khác nghe th y, vì Minnie th nh tho ng cũng có chút gan d khi được lu t l và quy đ nh b o v . Khi Rebecca tr v ch ng i, cô bé xin phép cô Dearborn g i m t m u gi y cho Minnie Smellie và được cô đ ng ý. M u gi y y th này: Trong c đám con gái nh nhen Nh nhen B c mùi ch ng ai b ng. Tôi s l y l i quà đã t ng R i giã cho nó câm h ng. Tái bút: Gi thì tin ch a? R. RANDALL Hi u qu c a bài vè th t đáng thuy t ph c, và nhi u ngày sau đó h Minnie g p anh em nhà Simpson n i nào cách ngôi nhà g ch c d m con bé cũng rùng mình và khóa ch t m m mi ng. CHƯƠNG VIII Màu hoa hồng Ngày th Sáu ngay sau “cu c chi n đ u kh ng khi p nh t t ng có” y, nh Bunyan vi t trong cu n Chuy n kinh lý c a người hành hương, có nhi u ho t đ ng thú v di n ra trong ngôi trường nh trên đ i. Chi u th Sáu luôn là kho ng th i gian dành đ di n h i tho i, ca hát và đ c di n c m, nh ng nó không ph i m t ngày h i theo đúng nghĩa c a t đó. H u h t b n tr ghét “cái kho n nói”; ghét s l ng nh ng khi ph i h c thu c, lo s mình đang nói thì quên béng. Thường hôm nào v nhà cô Dearborn cũng đau đ u, c bu i chi u và t i đó không d y n i kh i giường. Còn bà m đ n d bu i hôm đó ng i gh đ u thì trán r n đ m m hôi l nh khi ph i nghe đi nghe l i nh ng đo n ng p ng ng lúng búng đã quá quen thu c. Đôi khi có đ a khóc òa lên g c vào lòng m và m ph i b ra ngoài, hôn n ng con không xong thì ph i tét vào đít nó; nh ng dù trong trường h p nào thì s th t b i càng làm tăng thêm n i đáng s và u ám c a s ki n đó. S xu t hi n c a Rebecca không hi u sao đã truy n c m h ng m i cho nh ng bu i chi u đáng s t trước đ n nay này. Cô bé đã d y Elijah và Elisha Simpson đ c được ba đo n th v i v hài hước khi n cho b n thân chúng, cô giáo, và c l p ai ai cũng th y vui v ; trong khi Susan nói ng ng được dành riêng cho m t bài th vui trong đó cô bé đóng vai m t đ a tr nói ng ng. Emma Jane và Rebecca thì di n m t đo n đ i tho i, và vi c di n chung khi n Emma Jane c m th y t tin và ph n ch n h n lên. Th c t , cô Dearborn đã tuyên b vào sáng cái ngày th Sáu y r ng các ph n trình di n h a h n là s r t thú v nên cô đã m i bà v ông bác sĩ, bà v ông m c s , hai thành viên trong h i đ ng trường, và m t vài bà m n a. Cô giao cho Living Perkins trang trí m t b ng còn Rebecca trang trí cái b ng còn l i. Living, h a sĩ đ nh cao c a l p, ch n v b n đ B c M . Rebecca thích v nh ng th ít th c ti n h n, và r t nhanh, trước ánh m t mê m n c a c l p, hi n ra dưới nh ng ngón tay khéo léo c a cô bé là m t lá c M v b ng ph n đ , tr ng và xanh bi n, m i ngôi sao đúng v trí c a nó, m i s c ngang bay ph p ph i trong gió nh . Bên c nh đó là hình n th n Columbia, b t chước hình trên n p h p xì gà đ ng bút màu. Cô Dearborn r t vui sướng. “Cô đ ngh c l p hoan hô Rebecca vì đã v m t b c tranh đ p tuy t - b c tranh khi n c l p chúng ta có th t hào!” T t c h c sinh v tay nhi t tình, và Dick Carter còn v a v y tay v a hò hét. Trái tim Rebecca mu n nh y t ng lên vì x n xang h nh phúc, cô ng ngàng khi th y nước m t mình ngân ng n. Cô bé g n nh không th y n i đường v ch ng i, b i su t cu c đ i bé nh , cô đ n, tăm t i c a cô, cô ch a h được ai v tay hoan hô riêng m t mình mình, ch a h được ng i khen, hay được tôn vinh, nh trong cái kho nh kh c tuy t v i đáng kinh ng c này. N u nh “s cao quý nhen nhóm thêm cao quý*” thì lòng nhi t thành cũng t o ra lòng nhi t thành, và trí tu cùng tài năng kh i ngu n cho trí tu và tài năng. Alice Robinson đ ngh c l p hát bài “Muôn năm lá c Đ -Tr ng-Xanh”! Và khi cá l p hát đ n ph n đi p khúc, t t c đ u ch v lá c c a Rebecca. Dick Carter g i ý Living Perkins và Rebecca Randall nên ký tên dưới hình v c a mình, đ các khách đ n thăm bi t được ai đã v chúng. Huldah Meserve xin phép l y cành khô l p đ y các l l n trên tường th ch cao và l y hoa d i c m vào xô nước. Tâm tr ng Rebecca hân hoan quá đ i nên không còn đ ý được đ n nh ng đi u th c t y. Cô bé ng i yên l ng, trái tim ng p tràn h nh phúc và bi t n đ n n i cô h u nh không nh n i l i tho i c a mình. Vào gi ch i cô bé r t yên l ng khiêm t n, m c dù cô m i đ t được m t thành công l n, ngoài ra thì nhìn chung s v Smellie-Randall đã được cho qua trong không khí êm đ m và Minnie gom cành phong che l i cái b p lò x u xí dưới s ch đ o c a Rebecca. Cô Dearborn cho l p ngh lúc mười hai gi kém mười lăm, đ nh ng b n nhà g n trường có th v thay đ . Emma Jane và Rebecca g n nh ch y h t quãng đường v , vì quá vui sướng, ch d ng l i th trước khi leo b c thang qua rào. “Li u bác Mirandy có cho c u m c đ đ p nh t không, hay ch b váy trúc bâu vàng thôi?” “T nghĩ t s h i bác Jane,” Rebecca đáp. “Ôi! Giá nh b váy h ng c a t xong r i! T ph i đ bác Jane thùa khuy t giúp!” “T s xin m cho đeo cái nh n đá đ c a m ,” Emma Jane nói. “Nó s l p lánh trong n ng đ p tuy t v i khi t ch tay lên lá c . T m bi t, đ ng ch t nhé, có th t s được đi nh .” Rebecca th y c a hông khóa, nh ng cô bé bi t chìa khóa dưới b c th m, t t nhiên ai Riverboro cũng bi t, vì m i người h u nh đ u làm nh th . Cô bé m c a vào phòng ăn thì th y ph n ăn tr a c a mình trên bàn và m t t gi y bác Jane vi t r ng hai bác đã đi Moderation v i bà Robinson b ng cái xe ng a b n ch c a bà y. Rebecca nu t c m t mi ng bánh mì b , và ch y nh bay lên c u thang trước vào phòng mình. Trên giường là chi c váy ca rô h ng đã được đôi tay yêu thương c a bác Jane hoàn t t. Có th nào, li u cô bé có dám m c mà không xin phép hay không? D p này có x ng đ m c đ m i không, hay hai bác nghĩ cô bé ph i đ đ n bu i hòa nh c nhà th m i được m c? “Mình s m c,” Rebecca nghĩ v y. “Các bác ch ng đây cho mình h i, và có th các bác cũng ch ng đ tâm tí gì chuy n y; r t cu c thì cũng ch là m t b váy ca rô thôi mà, cũng ch ng quan tr ng cho l m n u nh không ph i là vì nó m i tinh, và không có v i vi n, và không ph i là màu h ng.” Cô bé g hai bím tóc đuôi sam, ch i mượt nh ng g n tóc xoăn r i l y ruy băng bu c l i, đo n thay giày, m c vào b váy xinh đ p, c cài h t các khuy tr ba khuy gi a, dành đ nh Emma Jane. R i m t cô bé b t g p chi c dù h ng yêu quý c a mình, đúng b luôn, và lũ con gái còn ch a được th y nó bao gi . Cũng không h p v i ch n trường l p cho l m, nh ng cô ch ng c n mang nó vào phòng làm gì; cô s cu n nó vào gi y, ch c n khoe v i chúng b n thôi, r i l i mang v . Cô bé li c vào chi c gương dưới phòng khách và th y nh có đi n gi t. C nh th không còn th qu n áo nào đ p h n chi c váy k ca rô h ng tuy t tr n y! Ánh m t long lanh, gò má ng h ng, su i tóc óng , t t c b lu m đi trước v yêu ki u không gì sánh n i c a b váy áo màu hoa h ng. Tr i ! Đã m t gi kém hai mươi, không khéo cô bé s mu n m t. Cô nh y chân sáo ra kh i nhà l i c a hông, ng t m t đóa h ng t b i hoa trước c ng, và x lý quãng đường m t d m t ngôi nhà g ch đ n l p h c trong nháy m t. Cô g p Emma Jane, cũng r c r và h n h n không kém, c a l p. “Rebecca Randall!” Emma Jane th t lên, “trông c u đ p nh tranh y!” “T á?” Rebecca cười khúc khích. “V v n! Ch là b váy ca rô h ng ch có gì đâu.” “Không ph i ngày nào c u cũng xinh đ p,” Emma Jane nh t quy t; “nh ng c u trông v n khác th nào y. Th y cái nh n đá đ này không; m t đã c b ng xà phòng đ y nhé. Làm th quái nào mà bác Mirandy l i cho c u m c b váy m i toanh th h ?” “C hai bác đi v ng nên t không h i xin ai c ,” Rebecca lo l ng đáp. “Sao th ? C u có nghĩ hai bác s không cho phép không?” “Ch ng ph i bác Mirandy lúc nào cũng không cho phép sao?” Emma Jane h i. “Ph… i; nh ng chi u nay r t đ c bi t - g n b ng bu i hòa nh c trường Giáo lý còn gì.” “ ,” Emma Jane tán đ ng, “t t nhiên r i; trên b ng có tên c u, chúng mình thì ch lên lá c , l i c màn h i tho i h p d n c a b n mình, và t t c m i th n a ch .” Chi u hôm y là m t chu i thành công vang d i cho t t c nh ng ai liên quan. Không có th t b i th t s nào c , không nước m t, không b c cha m nào ph i h th n vì con. Cô Dearborn nghe r t nhi u l i ng i khen v kh năng d y d c a mình, và băn khoăn không rõ chúng dành cho cô hay, ít nh t m t ph n, dành cho Rebecca. Đ a tr y không làm gì nhi u h n m t vài đ a khác, nh ng cô bé b ng cách nào đó luôn n i b t. Sau này tr ng các bu i văn ngh c a làng Rebecca có mu n chìm khu t cũng không được n a; v trí y đ n gi n là không ch u ch p nh n cô. K thù t nh t c a cô bé cũng không th nói r ng cô thích ch i tr i được. Cô bé luôn xông xáo và không bao gi ngượng ngùng; không tìm cách phô trương nh ng cũng không chút dè d t, th m chí cô còn hào húng lôi cu n người khác vào cu c vui. N u MacGregor ng i ch nào n i đó s là đ u bàn*, thì tương t , n i nào Rebecca đ ng cũng tr thành trung tâm c a sân kh u. Gi ng kim trong v t c a cô bé cao vút lên trên t t c các gi ng khác trong dàn đ ng ca, và dù có th nào thì ai cũng ph i nhìn cô bé, quan sát đi u b c a cô, cách hát b ng c tâm h n, và ni m nhi t thành không th ki m ch c a cô. Cu i cùng t t c cũng k t thúc, Rebecca th bước trên đường v mà c m tưởng nh th mình s không bao gi bình tâm và đi m đ m l i được n a. T i nay không còn bài nào ph i h c, và cái vi n c nh ph i giúp bác làm m t sáng hôm sau cũng ch ng đáng s v i cô - n i s hãi không dám ho he trước ánh sáng chói l i đang ng p tràn tâm h n cô. Mây kéo dày đ c trên tr i, nh ng cô bé ch ng lo s mà còn m ng vì có th giương cái ô lên. Cô bé v n đi trên mây, và có c m giác mình không h thu c v m t gia đình bình phàm nào c , cho đ n khi cô bước vào trong sân ngôi nhà g ch và trông th y bác Mirandy đ ng ngay c a. Th là tho t m t cái cô bé r i b ch xu ng đ t. CHƯƠNG IX Tàn tro của hoa hồng “Nó kia r i, mu n h n m t ti ng đ ng h ; thi u chút n a là b m a, nh ng mà nó ch ng bao gi thèm đ ý gì c ,” Miranda nói v i Jane; “nó còn m c cái t i n a là dám di n cái váy m i, v a đi v a nh y nhót đúng cái ki u cha nó, l i còn xoay tít cái dù cho c th gi i xem nh th nó đang di n k ch n a ch . Cô Jane, nhà này tôi l n tu i nh t, và tôi mu n nói cho ra m i nh ; n u cô không thích cô có th vào b p ch đ n khi xong xuôi. Bước vào đây, Rebecca; tôi mu n nói chuy n v i cô. Cô đi h c thì di n váy m i làm cái gì, mà l i không thèm xin phép n a?” “Tr a nay cháu đ nh xin phép bác, nh ng bác không có nhà, nên cháu không xin được,” Rebecca b t đ u gi i thích. “Cô ch ng có đ nh gì s t; cô di n nó b i vì cô ch có m t mình, cô th a bi t không đ i nào tôi l i cho phép.” “N u cháu bi t ch c ch n là bác không đ ng ý, cháu đã không bao gi làm th ,” Rebecca nói, c g ng t ra thành th t; “nh ng cháu không ch c ch n, và nó cũng đáng đ cháu li u m c th . Cháu nghĩ ch c bác s cho, n u nh bác bi t trường có m t bu i trình di n th t s .” “Trình di n!” Miranda th t lên đ y khinh b ; “nguyên cô cũng đã đ m t màn trình di n r i, tôi là tôi ch c ch n th . Cô trình di n cái dù h ?” “Cái dù trông đúng th t là ngu ng c,” Rebecca cúi đ u th a nh n; “nh ng đây là l n duy nh t trong đ i cháu có được th h p v i nó, và nó trông đ p tuy t khi đi cùng v i chi c váy h ng! Emma Jane và cháu di n đo n h i tho i gi a m t cô gái thành ph và m t cô gái nông thôn, và đúng trước khi di n cháu nghĩ b váy s r t phù h p v i cô gái thành ph ; và đúng th th t. Cháu không h làm h h ng cái váy m t tí nào đâu, bác Mirandy.” “Cái trò lén lút láu cá c a cô m i là h h ng nh t,” Miranda l nh lùng nói. “Trông m y trò khác mà cô đã bày ra kia kìa! C nh là qu sa tăng đã cướp m t linh h n cô r i! Cô lên phòng b ng c u thang trước, nh ng cô ch ng bi t xóa d u v t, còn cái khăn tay r i c u thang kia kìa. Cô không thèm đóng c a lưới c a s phòng cô l i đ m i c b y ru i bay đ y nhà. Cô không d n d p b a tr a cũng ch ng bu n c t m t cái đĩa nào đi, và cô đ c a s hông m su t t mười hai rưỡi đ n ba gi , đ cho b t kỳ ai cũng có th vào tr m b t c th gì h mu n!” Rebecca n ng n ng i xu ng gh khi nghe cái danh sách t i l i c a mình. Làm sao cô l i có th s su t đ n th ? Nước m t b t đ u tuôn trào khi cô bé c g ng gi i thích nh ng t i l i không bao gi có th gi i thích và bào ch a được. “Ôi, cháu vô cùng xin l i!” cô bé p úng. “Cháu trang trí l p h c, r i b mu n, và ch y m t m ch v nhà. M c váy m t mình khó quá, và cháu ch k p ăn m i m t mi ng. Đ n phút cu i, cháu th t s - th t s - nghĩ đ n vi c d n d p và khóa c a r i, nh ng cháu l i nhìn lên đ ng h và bi t là mình khó có th ch y k p đ n trường đ x p hàng; cháu nghĩ đ n mu n thì s th t kh ng khi p và s b đi m x u đ u tiên vào chi u th Sáu, mà l i có c v ông m c s , v bác sĩ v i c h i đ ng trường n a ch !” “Đ ng có rên r n a; khóc lóc v s đã r i ch vô ích thôi,” Miranda đáp l i. “M t l ng vi c t t đáng giá m t cân h i h n. Thay vì c g ng gây ra ít thi t h i nh t cái nhà ch ng ph i nhà cô, có v nh cô l i đ nh xem cô có th qu y r y b n ta được đ n đâu. B cái bông h ng trên váy ra đ ta xem cái v t nó đ l i trên c u vai, và hai cái l ch cài cái kim băng han g b ướt n a. Không có. Nh ng là do may m n ch ch ng ph i c n th n gì. Ta không kiên nh n n i v i hoa hoét và b tóc cu n xoăn v i trang s c màu mè r i thì cái ki u đ m dáng c a cô, rõ y nh cái ông b o l c a cô.” Rebecca ng ng ph t lên. “Bác Mirandy, bác nghe này, cháu s c g ng ngoan ngoãn theo cách cháu hi u th nào là ngoan ngoãn. Cháu s nghe l i và không bao gi đ c a m n a, nh ng cháu s không đ người khác bêu ri u cha cháu. Ông là m t người cha c… c c kỳ t… tuy t v i, ông là th đ y, và b o ông o l th th t là x u b ng!” “Đ ng có mà đáp tr ta cái ki u h n láo y, Rebecca, còn nói ta x u b ng n a; cha cô là m t k chuyên m hão, ngu ng c, b t tài, không ch có ta nói th mà còn i người nói ra đ y; ông ta nướng h t ti n c a m cô và đ l i cho m cô b y đ a con đ tha h nai lung ra làm mà nuôi chúng.” “Đ l i b… b y đ a con ngoan ngoãn c… cũng là m t đi u đáng k ch ,” Rebecca s t sùi. “Th a v i cô là ch ng được đi c gì s t n u nh người khác ph i giúp nuôi ăn nuôi m c nuôi h c hành cho chúng,” Miranda đáp l i. “Gi thì lên phòng, thay đ ng vào r i lên giường, yên đó cho đ n sáng mai. Cô s có m t âu bánh quy nh và s a trên bàn h c, và ta không mu n nghe m t ti ng gì c a cô cho đ n b a sáng mai. Jane, ch y ra rút khăn lau bát đĩa trên dây phoi vào và đóng h t c a nhà kho l i; s p m a to r i.” “Em nghĩ là m a r i đ y,” Jane nói kh , đo n đi làm nh ng vi c bà ch giao. “Em thì em không hay ý ki n ý c ng gì, ch Mirandy; nh ng ch không nên nói nh th v Lorenzo. Chú y là người nh th , mu n thay đ i cũng ch được; nh ng dù gì chú y cũng là cha Rebecca, và Aurelia cũng luôn nói chú y là người ch ng t t đ y thôi.” Miranda ch a bao gi nghe câu “Người Anh điêng t t duy nh t là người Anh điêng đã dưới m ”, nh ng đ u óc bà suy nghĩ theo cách tương t khi bà nói m t cách tàn nh n, “Ph i, tôi nh n ra r ng nh ng ông ch ng đã ch t thường là nh ng ông ch ng t t ; nh ng s th t không s m thì mu n cũng c n ph i được nói ra, và đ a tr đó s không bao gi làm nên trò tr ng gì n u nó không b được cái thói c a cha nó. Ta m ng là ta đã nói nh ng đi u đó.” “Ch c ch n là ch m ng r i,” Jane nh n xét v i thái đ có th coi là con dũng c m m i năm m t l n c a bà; “nh ng cũng v n th thôi, ch Mirandy, nh th ch ng ph i phép gì và cũng ch ng ph i đ o gì c !” Ti ng s m vang lên làm ch n đ ng ngôi nhà đúng vào lúc y không sao át được l i nói c a Jane vang lên trong tai Miranda Sawyer khi nó g m rú réo g i lương tâm bà. Có l đó là đi u cũng ch nên nói m t l n m i năm đ đ t được hi u qu m nh m . Rebecca m t m i leo lên c u thang sau, đóng c a phòng, và c i chi c váy ca rô h ng ra b ng nh ng ngón tay run r y. Chi c khăn tay b cu n ch t l i, m i l n c i xong m t cái khuy và chu n b ph i c i cái khó h n gi a vai và eo, cô bé l i c n th n ch m đôi m t ướt đ nước m t m n không r i xu ng món đ quý được m c v i cái giá đ t đ nhường y. Cô bé c n th n vu t phăng váy, kéo th ng ch bèo c , đo n v a c t váy vào t v a khóc thêm chút n a cho cu c s ng nghi t ngã c a mình. Bông h ng héo úa r i xu ng sàn. Rebecca nhìn nó và nghĩ, “Th t gi ng nh cái ngày h nh phúc c a mình đây!” Không gì có th cho th y rõ ràng tâm h n c a đ a tr y h n vi c cô c m nh n được ngay tính bi u tượng c a bông h ng, cô c t nó vào ngăn kéo cùng v i chi c váy nh th chôn vùi c quãng th i gian kia v i nh ng k ni m bu n c a nó. Đó là th m ng m b n năng trong m t đ a tr , là kh i nguyên c a m t tâm h n ph n đa c m. Cô bé t t tóc thành hai bím nh m i khi, c i đôi giày đ p nh t ra (đôi giày may m n đã không b nh n ra), trong đ u miên man nghĩ đ n m t l i thoát, t b ngôi nhà g ch tr v trang tr i nhà mình. Cô bé s không được chào đón đó - không có hy v ng gì - nh ng cô s đ đ n m vi c nhà đ Hannah đ n Riverboro thay th . “Hy v ng ch y s thích!” cô bé nghĩ trong con oán gi n thoáng ch c. Cô ng i bên c a s v a c hình dung k ho ch c a mình, v a ng m ch p nh y nhót trên đ i và nh ng dòng m a l n đu i nhau xu ng theo t ng ánh ch p. Ngày hôm nay kh i đ u m i vui v làm sao! M t tr i r c r trên cao, cô bé t a b u c a s h c bài và nghĩ r ng cu c đ i này đáng yêu quá đ i. Th t là m t bu i sáng huy hoàng! Phòng h c tr tr i x u xí bi n thành căn phòng đ p tuy t; cô Dearborn hài lòng vì nh cô bé mà hai đ a song sinh nhà Simpson hoàn thành bài đ c th trước l p; đ c quy n được trang trí b ng; ý tưởng hay ho v chuy n v n th n Columbia t hình trên h p xì gà; cái kho nh kh c say mê khi c l p v tay ng i khen cô! Và th t là m t bu i chi u tuy t v i! Cái cách nó đi t h t vinh quang này đ n vinh quang kia, b t đ u v i vi c Emma Jane nói v i cô, Rebecca Randall, r ng cô “đ p nh tranh”. Cô bé s ng l i nh ng k ni m đó, đ c bi t là ph n k ch tho i v i Emma Jane và sáng ki n dùng cái lò ph đ y cành phong làm b đê rêu xanh c a cô, n i cô gái nông thôn ng i trông đàn v t. Đi u đó khi n Emma Jane có c m giác th t d dàng, cô ch a bao gi đ c tho i t t nh th ; th t hào phóng làm sao khi có cho cô gái thành th mượn chi c nh n đá đ , và cô gái thành th say mê tưởng tượng nó s l p lánh ra sao khi cô cu n l i chi c dù và ti n đ n bên cô gái chăn c u đang choáng váng kinh ng c! Cô bé đã nghĩ bác Miranda có th s hài lòng khi đ a cháu được bác m i t i t trang tr i đã thành cóng đ n th n i trường h c; nh ng không, ch ng có hy v ng nào v vi c làm cho bác hài lòng b ng b t c đi u gì. Ngày mai cô bé s đi xe ng a v i bác Cobb t i nhà bác Ann Maplewood r i t đó tìm cách v nhà. Hai bác mà nghĩ k ch c s không đ ng ý nh v y đâu. Được thôi, th thì cô bé s l n đi ngay bây gi đ xem có th nhà bác Cobb đêm nay r i ra đi vào s m hôm sau trước gi ăn sáng không. Rebecca không bao gi nghĩ ng i lâu, đó th t ra là m t đi u đáng ti c, th là cô bé m c b váy áo, mũ và áo choàng cũ nh t lên, r i gói chi c váy ng , lược, bàn ch i đánh răng vào m t cái b c đo n kh khàng th ra ngoài c a s . Phòng cô n m góc căn nhà hình ch L và c a s không quá xa m t đ t, m c dù n u nó có xa thì cũng ch ng ngăn c n được cô lúc này. Ai đó lên trên mái r a máng nước đã đóng m t cái chêm vào bên tường nhà l ng ch ng c a s và nóc mái hiên sau nhà. Rebecca nghe ti ng máy khâu trong phòng ăn và ti ng băm th t trong b p. Bi t rõ các bác đang đâu làm gì, cô bé nhanh chóng bò ra ngoài c a s , tóm l y cái t m sét đ trượt xu ng cái chêm r t h u ích n , nh y xu ng hiên, l y giàn m t cáo cho cây kim ngân leo làm thang, và ch y nh bay ra đường gi a tr i m a gió trước khi cô có th i gian suy tính các bước đi ti p theo. Bác Jeremiah Cobb đang ng i ăn m t mình bên bàn c nh c a s b p. “M nó”, bác v n g i v theo cái cách ngày x a, đang chăm sóc người hàng xóm b m. Bác gái được làm m c a duy nh t m t t m bia m trong nghĩa trang nhà th , n i yên ngh c a “Sarah Ann, con gái yêu c a Jeremiah và Sarah Cobb, hưởng dương mười b y tháng”; nh ng cái cách g i “m nó” tuy t h n b t c th gì, và luôn luôn là l i nh c nh v di m phúc c a người ph n c a bác. M a v n r i, và tr i đ t t i mù t i m t dù ch a đ n năm gi . Ng ng lên kh i ly trà, ông già nhìn th y đ ng án ng c a là m t b d ng kh n kh . Khuôn m t Rebecca sung húp vì khóc và hi n rõ đau kh đ n n i ban đ u bác không th nh n ra cô bé. Th r i khi nghe th y gi ng cô h i, “Cho cháu vào nhà được không, bác Cobb?” thì bác m i kêu lên, “Tr i i, được ch ! Đây là cô hành khách bé nh c a ta đây mà! Đ n ch i v i ta đây ph ng? Tr i, cháu ướt nh chu t l t th kia. L i g n bên b p lò đi. Ta đã nhóm l a r i, đang nóng l m đ y, ta đ nh làm món gì nong nóng cho b a t i, v ng m nó đ y mà. T i nay bà y có vi c ph i sang bên nhà Seth Strout. Nào, treo cái mũ ướt c a cháu lên móc, quàng áo khoác lên l ng gh , r i ng i quay l ng v phía lò hong cho th t khô đi.” Bác Jerry ch a bao gi nói nhi u đ n th trong đ i, nh ng bác đ ý th y đôi m t đ và hai má hoen đ y nước m t c a đ a tr , và trái tim l n lao c a bác r ng m chào đón cô bé cùng n i kh đau c a cô, g n nh không c n bi t hoàn c nh nào đ a đ y cô t i nông n i này. Rebecca đ ng im m t chút cho t i lúc bác Jerry ng i l i xu ng gh , và r i, không th kìm nén được n a, cô bé khóc lóc k , “Ôi, bác Cobb, cháu tr n kh i ngói nhà g ch đ y, cháu mu n quay l i trang tr i. Bác có th cho cháu l i đây t i nay và ch cháu đi Maplewood được không? Cháu ch a có ti n xe, nh ng sau này th nào cháu cũng s ki m được ti n.” “Chà, gi a bác cháu mình đ ng nói chuy n ti n nong làm gì,” ông già đáp; “mà dù sao chúng ta ch a bao gi đi cùng nhau, m c dù chúng ta đ nh đi xuôi dòng sông, ch không ph i đi ngược lên.” “Gi thì cháu không bao gi còn th y Milltown n a r i!” Rebecca s t sùi. “L i đây ng i c nh ta và k cho ta nghe h t đi nào,” bác Jerry an i. “C ng i xu ng cái gh g nh kia r i k .” Rebecca t a cái đ u đau nh búa b lên đ u g i bác Cobb thô ráp và k l i chuy n r c r i c a cô. Dù v i tâm h n tràn đ y nhi t huy t và không ch u theo khuôn phép l l i nào c a cô bé, câu chuy n bi k ch là th , nh ng cô v n k m t cách trung th c không chút phóng đ i. CHƯƠNG X Cầu vồng sau mưa Bác Jerry ho và ng ngu y trên gh liên t c su t câu chuy n c a Rebecca, nh ng bác c n th n gi u kín n i thương c m c a mình, ch thì th m, “T i nghi p con bé! Ta ph i xem có th giúp gì được đây!” “Bác s đ a cháu đi Maplewood ch , bác Cobb?” Rebecca đáng thương nài n . “Cháu không c n ph i lo l ng gì h t,” bác tr l i, m t ý ni m l m thành hình trong đ u bác; “ki u gì ta cũng s giúp cháu mà. Gi thì l y gì đó ăn đi, con gái . Ph t ít m t cà chua lên bánh mì mà ăn; l i g n bên bàn đây. Hay là ng i vào cái gh c a m nó và rót cho ta m t c c trà nóng đi nh ?” Đ u óc bác Jeremiah Cobb r t đ n gi n, và nó v n hành không được tr n tru cho l m m i khi b nh hưởng b i lòng yêu thương hay s đ ng c m. Tuy v y trong trường h p này c hai c m xúc đó đ u được tri u v i đ giúp bác, và, v a than trách mình d t nát v a c u mong chút ý tưởng lóe lên soi đường cho mình, bác mò m m đi t i, đ t ni m tin vào Thượng đ . Lúc này Rebecca đã d u l i nh gi ng nói m áp c a bác. Cô bé r t rè t n hưởng ni m vinh h nh được ng i ch c a bác gái và nâng chi c m s màu xanh dương lên v i n cười nh t nh t, vu t l i mái tóc r i lau nước m t. “Ta đ r ng m cháu s m ng ph i bi t khi cháu quay v y nh ?” bác Cobb h i. M t tí t o s hãi - ch r t bé thôi - t n cùng dưới đáy trái tim Rebecca ch t c a qu y và l n d n lên khi câu h i y ch m t i. “Bà s không hài lòng khi cháu b tr n, cháu nghĩ v y, và bà s bu n vì cháu đã không làm bác Mirandy hài lòng; nh ng cháu s nói cho bà hi u, nh cháu đã nói cho bác đ y.” “Ta đ là bà y đã nghĩ đ n chuy n h c hành c a cháu, khi cho cháu xu ng đây, nh ng tr i đ t! Cháu cũng có th đi h c Temperance ch , ph ng?” “ Temperance gi ch có trường h c hai tháng thôi, mà t trang tr i đ n nh ng trường còn l i thì xa l m.” “ i chao, th gi i này còn có bi t bao nhiêu th khác ngoài h c m i hành ch ,” bác Cobb đáp l i, tay x n l y m t mi ng bánh táo. “Ph… ph i ; m c dù m nghĩ ch có h c cháu m i được nên người,” Rebecca bu n bã tr l i, s t kh m t ti ng khi nâng c c trà lên. “C nhà được s ng cùng nhau trang tr i m i th t là thích ch - m t nhà đ y tr con th kia!” người bác l n tu i đáng m n nói d i, bác không mong m i gì h n là an i d dành sinh linh bé nh đáng thương kia. “Đ y quá nh th thì l i thành r c r i . Nh ng cháu s thuy t ph c ch Hannah đ n Riverboro th ch cháu.” “Tưởng Mirandy và Jane s nh n con bé h ? Ta e là không đâu. Cháu b v nhà th h l i ch ng n i điên lên y ch , nh ng cháu cũng ch ng trách h được.” Đây qu là đi u Rebecca không lường trước được -ngôi nhà g ch có th s đóng ch t c a v i Hannah, b i vì cô bé, Rebecca, đã quay l ng l i trước s chào đón dù l nh lùng c a h . “Trường h c Riverboro dưới này thê nào cháu - n đ y ch ?” bác Jerry l i h i, b não bác đang làm vi c v i m t t c đ cao ch a t ng th y - cao đ n n i g n nh làm bác phát ho ng lên.