🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Khó Mà Tìm Được Một Người Tốt Ebooks Nhóm Zalo Khó mà tìm được m t người t t — — T p truy n ng n Tác gi : Flannery O'Connor Người d ch: Nguy n Nguyên Phước Phát hành: Phanbook Nhà xu t b n H i Nhà Văn 2019 ebook©vctvegroup Dành t ng Sally và Robert Fitzgerald LỜI GIỚI THIỆU Được nhi u nhà phê bình coi là m t trong nh ng nhà văn vi t truy n ng n xu t s c nh t th k 20 và đ ng th i cũng được x p vào hàng nh ng nhà văn vĩ đ i nh t mà nước M t ng s n sinh ra, Flannery O’Connor (1925-1964) qua đ i tu i 39 cùng v i m t s nghi p văn chương ng n ng i nh ng l y l ng v i t ng c ng 31 truy n ng n, hai cu n ti u thuy t ng n cùng m t s ti u lu n. Nhi u truy n ng n c a bà được coi là m u m c c a th lo i văn chương này và đã nhi u l n được tuy n ch n in trong các tuy n t p truy n ng n hay nh t nước M trong su t h n sáu mươi năm qua. Trong l ch s c a gi i thưởng văn chương danh giá nh t nước M , Gi i thưởng Sách Qu c gia dành cho Văn chương H c u (National Book Award for Fiction), bà là m t trường h p hy h u v i tác ph m Toàn t p truy n ng n (Complete short stories) c a mình được trao gi i năm 1972, nghĩa là tám năm sau khi bà m t, trái v i thông l c a gi i thưởng v n ch dành cho nh ng tác gi đang còn s ng. Đi u đ c bi t h n n a là h n hai ph n ba dung lượng c a cu n Toàn t p truy n ng n này v n đã được xu t b n trước đó khá lâu trong hai t p truy n ng n khác: t p truy n Khó mà tìm được m t người t t (A good man is hard to find) xu t b n năm 1955 khi bà còn s ng và t p truy n M i th lên cao đ u h i t (Everything that rises must converge) xu t b n năm 1965, ch m t năm sau khi bà m t. Ngoài ra còn có m t chi ti t thú v n a là c hai t p truy n này trước đó đ u đã t ng l t vào vòng chung kh o c a gi i thưởng Gi i thưởng Sách Qu c gia năm 1956 và năm 1966. Tuy nhiên, quy t đ nh có ph n dũng c m c a ban giám kh o năm 1972, trao gi i cho m t tác gi đã m t được tám năm nh m t hình th c vinh danh nh ng c ng hi n quan tr ng c a bà cho th lo i truy n ng n, đã có được m t s tưởng thưởng x ng đáng: Năm 2009, nhân d p k ni m 60 năm gi i thưởng Gi i thưởng Sách Qu c gia, tác ph m Toàn t p truy n ng n c a Flannery O’Connor đã được b n đ c bình ch n là tác ph m xu t s c nh t trong t t c nh ng tác ph m đã t ng đo t gi i thưởng này, m t gi i thưởng c a gi i thưởng. Sinh th i Flannery O’Connor đã t ng được m t s nhà phê bình g i là “Kafka c a bang Georgia”, m t danh x ng mà bà nh t quy t ch i b . Qu th t tho t nhìn, tác ph m c a bà có khá nhi u đi m chung v i các tác ph m c a Kafka: tính hài hước đen t i, tính bi u tượng tôn giáo và nh ng chi ti t ngh ch d . Tuy nhiên, khác v i văn chương mang tính khai phá c a Kafka m đường cho ch nghĩa hi n đ i, phong cách văn chương trong các tác ph m c a Flannery O’Connor v n mang h i hướng c đi n v i nh ng cái k t có ph n k ch tính. Truy n ng n c a bà là s k t h p hoàn h o gi a phong cách d ng truy n h p d n b c th y theo ki u c a Chekhov và th không khí tăm t i đ y ám nh r t đ c tr ng c a vùng mi n Nam nước M trong văn chương c a Faulkner. V n là m t tín đ Công giáo nhi t thành, Flannery O’Connor thường vi t v nh ng ch đ liên quan đ n đ c tin tôn giáo m t cách gián ti p thông qua hình th c phúng d v i nh ng nhân v t s ng trong m t th gi i cách bi t cùng v i nh ng đ nh ki n h p hòi, nh ng ni m tin tăm t i, nh ng toan tính nh m n và nh ng h m hĩnh ngu xu n nh ng cu i cùng t t c b n h đ u ph i ch u s phán xét c a m t Thượng đ vô hình không khoan nhượng, m t Thượng đ mà dường nh ch vào th i đi m chung cu c h m i có th c m nh n được s hi n di n c a ngài. Trong l n đ u tiên được hi n di n dưới phiên b n ti ng Vi t này, Toàn t p truy n ng n c a Flannery O’Connor s được chia làm ba t p đ đ n v i b n đ c. Hai t p đ u chính là hai t p truy n ng n nguyên b n đã được xu t b n trước đó: Khó mà tìm được m t người t t và M i th lên cao đ u h i t . T p th ba s là t p h p nh ng truy n ng n còn l i, v n dĩ đã được xu t b n r i rác trên các t p chí văn chương khi bà còn s ng và s được xu t hi n v i nhan đ c a m t truy n ng n tiêu bi u c a bà: Không th nào nghèo h n người ch t được (You can’t be poorer than dead). Hy v ng trong tương lai không xa, hai cu n ti u thuy t đ c s c c a Flannery O’Connor cũng s được gi i thi u t i b n đ c. Hà N i, 12/2018 Nguy n Nguyên Phước KHÓ MÀ TÌM ĐƯỢC MỘT NGƯỜI TỐT Bà c không mu n đi Florida. Bà mu n đi thăm m y người h hàng quen bi t mi n đông Tennessee nên tranh th m i c h i đ thuy t ph c Bailey thay đ i ý đ nh. Bailey là người con trai s ng cùng bà, đ a con đ c nh t c a bà. Anh ng i trên mép gh g n bàn, ng người v phía trước chúi mũi vào chuyên m c th thao in màu vàng c a t Nh t báo. “Nào, nhìn này, Bailey”, bà nói, “nhìn đây mà xem, đ c đi”, và bà đ ng m t tay tì vào hông còn tay kia l t nhanh t báo trên cái đ u hói c a ông con. “Đây, th ng này nó t x ng là K L c Loài, m i b tr n kh i Nhà tù Liên bang và đang đi v hướng Florida và con đ c đây mà xem nó đã làm gì v i nh ng người này. C đ c đi. M s không bao gi mang con mình đi vào ch m t tên t i ph m nh th này đang ch y tr n c . M s không th nào tr l i được lương tâm mình n u m làm đi u đó”. Bailey v n chúi mũi vào đ c, ch ng bu n nhìn lên, nên bà c l i quay v phía m lũ tr , m t thi u ph tr tu i m c qu n âu, có khuôn m t r ng và ngây th nh m t cái b p c i, đ u đ i khăn qu n màu xanh có hai cái chóp trông nh hai cái tai th . Cô đang ng i trên gh xô pha, đút cho th ng bé con nh ng qu m t m l y ra t cái l . “B n tr đã đi Florida r i mà”, bà c nói. “Các con ph i cho chúng nó đi ch khác đ thay đ i ch , đ chúng nó th y được nhi u n i trên th gi i mà m r ng t m nhìn. Chúng nó ch a bao gi đ n mi n đông Tennessee c ”. M lũ tr có v không nghe bà nói nh ng th ng nhóc tám tu i John Wesley, m t th ng đeo kính người to ngang ch c n ch, l i nói, “N u không mu n đi Florida, sao bà không nhà luôn đi?”. Nó và con bé con June Star đang đ c m y t h a báo khôi hài trên sàn nhà. “Có cho bà làm n hoàng m t ngày bà cũng s không nhà đâu”, con June Star nói, ch ng bu n ng ng cái đ u vàng hoe lên. “Ph i, th các cháu s làm gì n u gã này, K L c Loài, b t được các cháu?”, bà c h i. “Cháu s tát vào m t nó”, th ng John Wesley nói. “Có cho bà m t tri u đô bà cũng s không nhà đâu”, con June Star nói. “Bà s s b l cái gì đ y. Nhà mình đi đâu thì bà cũng ph i đi theo thôi”. “Được r i, m tr ”, bà c nói. “L n t i mà mu n bà u n tóc cho thì nh cái câu này đ y nhé”. Con June Star nói tóc nó xoăn t nhiên. Sáng hôm sau, bà c là người đ u tiên trong xe, s n sàng lên đường. Bà đ cái vali màu đen to tướng trông gi ng đ u con hà mã vào m t góc, r i dưới đ y bà gi u m t cái gi , trong gi là con mèo Pitty Sing. Bà không đ nh đ con mèo l i m t mình trong nhà nh ng ba ngày b i th nào nó cũng s nh bà phát điên lên và bà s nó s cà ph i cái b p ga r i vô tình b ng t. Th ng Bailey con bà thì không mu n vào khách s n mà l i mang theo m t con mèo. Bà ng i chính gi a gh sau, th ng John Wesley và con June Star, m i đ a m t bên. Bailey và m lũ tr cùng th ng bé con ng i gh trước và h r i Atlanta vào lúc chín gi kém năm, đ ng h công t mét trên xe ch 55.890 d m. Bà c ghi l i con s đó vì nghĩ s r t thú v khi tuyên b h đã đi t t c bao nhiêu d m lúc v đ n nhà. Ph i m t hai mươi phút h m i ra đ n ngo i ô thành ph . Bà c ng i r t tho i mái, tháo đôi găng tay cô tông màu tr ng r i nhét vào cái túi xách đ t ch đ đ phía trước kính sau xe. M lũ tr v n m c qu n và v n qu n khăn xanh trên đ u, còn bà c thì đ i m t cái mũ nan màu xanh nước bi n trên vành có g n chùm hoa violet tr ng và m c b đ m màu xanh nước bi n v i nh ng h a ti t ch m bi nh màu tr ng, c váy và c tay áo may b ng v i phin nõn ocganđi vi n đăng ten và đường vi n c bà đính m t chùm hoa violet tím b ng v i, phía trong có m t cái túi con. Phòng khi có tai n n, n u ai đó nhìn th y bà ch t trên đường cao t c thì cũng bi t ngay r ng bà là m t quý bà. Bà nói r ng bà nghĩ hôm nay mà lái xe thì r t tuy t, không quá nóng mà cũng không quá l nh, và bà nh c Bailey r ng t c đ t i đa cho phép là năm mươi lăm d m m t gi và đám c nh sát giao thông núp sau b ng bi n và nh ng lùm cây nh s nh y x ra đu i theo anh trước khi anh có c h i gi m t c đ . Bà ch ra nh ng chi ti t hay ho c a c nh quan trên đường: Stone Mountain[1]; kh i đá hoa cương màu xanh mà m t s ch nó ti n sát đ n hai bên đường cao t c; nh ng b đ t sét đ r c pha l n nh ng s c tía; và r t nhi u lo i cây tr ng m c thành hàng nh d i đăng ten màu xanh trên m t đ t. Cây c i ng p tràn trong ánh n ng m t tr i màu sáng b c mà ngay c cái cây còi c c nh t cũng t a sáng l p lánh. Lũ tr đang đ c truy n tranh còn m chúng thì đã ng l i. “Nhanh nhanh ch y qua bang Georgia đ kh i ph i nhìn gì đ y đi”, th ng John Wesley nói. “Bà mà là m t c u bé con”, bà c nói, “thì bà s không đ i nào nói v bang quê hương mình nh th c . Bang Tennessee có núi còn bang Georgia có đ i”. “Tennessee ch là m t đ ng đ t b đi xa xăm mù m t”, th ng John Wesley nói, “còn Georgia thì cũng là m t bang l m kh m thôi”. “Quá chu n”, con bé June Star nói. “Th i bà ngày x a”, bà c nói, g p nh ng ngón tay n i nh ng đường ven m ng, “tr con kính tr ng bang quê hương mình, cha m mình và t t c nh ng th khác n a, h n bây gi r t nhi u. M i người khi đó làm nh ng đi u đúng đ n. , nhìn th ng l i đen xinh ch a kìa!”, bà c nói và ch m t đ a bé da đen đ ng c a lán. “Chà, ch ng ph i trông nh tranh v đó sao?”, bà h i và t t c đ u quay l i nhìn c u bé da đen qua kính sau ô tô. Nó v y v y tay. “Nó không m c qu n”, con bé June Star nói. “Ch c nó không có qu n”, bà c gi i thích. “B n nhóc m i đen quê ch có nh ng th mà mình v n có đâu. Giá mà v được thì bà s v m t b c tranh nh th này đ y”, bà nói. B n tr con đ i truy n tranh cho nhau. Bà c đ ngh đ bà bê đ a bé con và m lũ tr đ a nó cho bà qua cái gh trước. Bà đ t nó lên đ u g i, đung đ a và nói v i nó v nh ng th mà xe h đi lướt qua. Bà đ o m t, chu môi và áp làn da m t m ng tang nhăn nheo vào làn da m t m n màng c a th ng bé. Th nh tho ng nó l i nhìn bà cười vu v . H đi qua m t cánh đ ng bông l n, có năm hay sáu ngôi m được rào gi u gi a đ ng trông nh m t c đ o nh . “Nhìn nghĩa trang kìa!”, bà c nói, ch ra ngoài. “Đó là đ t nghĩa trang gia đình ngày x a. Nó thu c đ n đi n đó”. “Đ n đi n đâu?”, th ng John Wesley h i. “Cu n Theo Chi u Gió r i”, bà c nói. “Ha. Ha”. Khi đ c h t m truy n tranh mang theo, b n tr m đ ăn tr a ra chén. Bà c ăn bánh mì k p b l c cùng v i m t qu ô liu và bà không cho b n tr ném h p và khăn gi y qua c a xe. Cũng ch ng có trò gì cho chúng ch i ngoài vi c ch n m t đám mây và đ a còn l i đoán xem là hình gì. Th ng John Wesley ch n m t đám mây hình con bò, con June Star đoán là con bò, th ng John Wesley li n nói không, là cái ô tô c , con June Star bèn nói th ng bé ch i ăn gian, và chúng nhoài qua người bà c đ tét nhau. Bà c nói bà s k chuy n n u chúng nó yên l ng. Khi k chuy n, bà đ o m t và đong đ a cái đ u, trông r t là k ch tính. Bà k khi còn là thi u n , bà được ông Edgar Atkins Teagarden, dân thành ph Jasper, bang Georgia theo đu i. Bà k ông y r t đ p trai và là m t quý ông và r ng chi u th B y nào ông cũng mang đ n cho bà m t qu d a h u trên đó có kh c tên ông được vi t t t, E. A. T.. R i, m t ngày th B y, bà nói, ông Teagarden mang qu d a đ n nh ng không có ai nhà nên đã đ nó ngay trước hiên nhà r i v l i Jasper trên chi c xe đ c mã c a mình, nh ng bà ch ng bao gi nh n được qu d a y, bà nói, b i m t th ng m i đen đã ăn m t khi nhìn th y tên ông được vi t t t, E. A. T.[2]! Câu chuy n khi n th ng bé John Wesley c m th y r t bu n cười và nó c cười rúc ra rúc rích mãi, nh ng con bé June Star l i ch ng th y hay ho gì c . Nó nói nó s không đ i nào l y m t người đàn ông th B y nào cũng mang cho nó m i m t qu d a. Bà c nói l ra đ i bà đã h nh phúc n u l y ông Teagarden vì ông y là m t quý ông và đã mua c phi u c a Coca-Cola h i nó m i ra và ông y ch m i ch t cách đây có m y năm, m t người r t giàu có. H d ng l i ti m The Tower đ ăn bánh k p th t nướng. Ti m The Tower là m t ti m đ xăng được xây m t ph n b ng v a, m t ph n b ng g , và cũng là sàn nh y, n m cách bi t bên ngoài thành ph Timothy. M t ông béo tên Red Sammy Butts là ch khu này và ông ta cho đ t bi n qu ng cáo ch này ch kia trên khu nhà và cách xa hàng d m trên đường cao t c, bi n đ , HÃY TH MÓN TH T NƯỚNG N I TI NG C A RED SAMMY. KHÔNG MÓN NÀO GI NG NH C A RED SAMMY C ! RED SAM! GÃ BÉO V I ĐI U CƯỜI H NH PHÚC! M T TAY KỲ C U! RED SAMMY CHÍNH LÀ NGƯỜI B N C N! Red Sammy đang n m trên sàn đ t bên ngoài ti m The Tower, đ u dưới g m xe t i, trong khi m t con kh xám cao ch ng m t foot, b xích vào m t cây xoan nh , kêu líu ríu g n đ y. Con kh nh y b t tr l i cái cây và trèo lên cành cao nh t ngay khi nhìn th y lũ tr nh y ra kh i xe và ch y v phía nó. Bên trong ti m The Tower là m t phòng dài và t i, qu y đ t m t bên còn bàn gh đ t bên còn l i và sàn nh y n m chính gi a. C nhà ng i m t cái bàn to đ t c nh máy hát t đ ng và v Red Sam, m t người ph n cao l n, nước da nâu s m v i mái tóc và đôi m t có màu nh t h n so v i làn da, đi t i và ti p nh n yêu c u g i món c a h . M lũ tr nhét m t đ ng 10 xu vào cái máy đ nó ch i bài “The Tennessee Waltz”, và bà c nói r ng giai đi u này luôn khi n bà mu n nh y. Bà h i Bailey có mu n nh y không nh ng anh ch tr ng tr ng nhìn bà. Tính anh không được vui v t nhiên nh bà và nh ng chuy n đi khi n anh b n ch n lo l ng. Đôi m t nâu c a bà c r t sáng. Bà l c l cái đ u, nghiêng bên này nghiêng bên kia và v nh th đang nh y trên gh . Con bé June Star nói b t cái gì mà nó có th nhún nh y được y, th là m lũ tr l i nhét thêm m t đ ng 10 xu vào đ cái máy ch i m t bài ti t t u nhanh và con June Star bước ra sàn nh y, b t đ u nhún nh y theo đi u nh c. “Con bé trông yêu nh ?”, v Red Sam nói, t a người vào qu y. “Con có mu n làm con gái bác không?”. “Không dĩ nhiên là không r i”, con June Star nói. “Có cho cháu m t tri u đô cháu cũng không s ng m t n i đ nát nh th này đâu!”, và nó ch y l i bàn ăn. “Con bé trông yêu nh ?”, người đàn bà nh c l i, ngoác mi ng ra m t cách l ch s . “Cháu không th y x u h à?”, bà c rít lên. Red Sam bước vào và b o v đ ng có n m ườn ra qu y n a, nhanh nhanh mà ph c v khách đi. C p qu n kaki c a gã tr xu ng dưới hông và b ng gã lòi ra trước c p gi ng nh m t bao b t đong đ a dưới áo. Gã t i ng i m t cái bàn g n đó, th ra m t ti ng th dài xen l n gi ng cao. “Ki u gì cũng không ăn thua”, gã nói. “Ki u gì cũng không ăn thua”, và gã dùng cái khăn mùi soa màu xám lau khuôn m t đ đ m m hôi. “Th i bu i bây gi ch ng còn bi t tin ai n a”, gã nói. “Ch ng l l i đúng nh th sao?”. “M i người bây gi th t ch ng gi ng nh ngày x a n a”, bà c nói. “Tu n trước có hai gã t i đây”, Red Sammy nói, “lái m t chi c Chrysler. M t chi c xe cũ rích nh ng v n còn t t chán và cháu th y m y gã đó trông có v được. T i nó b o làm vi c cho nhà máy và c bi t không cháu đ cho t i nó đ xăng ch u? Sao cháu l i làm nh v y ch ?” “Vì cháu là m t người t t!”, bà c nói ngay. “V ng, cháu cũng nghĩ th ”, Red Sam nói nh th câu tr l i khi n gã s ng s t. V gã mang đ ăn t i, th mang cùng lúc năm cái đĩa mà không c n khay, m i tay c m hai cái và cái còn l i gi thăng b ng trên cánh tay. “Trong cái th gi i xanh tươi này c a Chúa ch ng có ai đáng đ ta tin c y c ”, th nói. “Và cháu ch ng bói ra được m t m ng nào trong đám y c , t nh không m t m ng nào”, th v a nh c l i v a nhìn Red Sammy. “Các cháu có đ c th y tin tên t i ph m K L c Loài đã tr n tr i không?”, bà c h i. “Cháu hoàn toàn ch ng ng c nhiên tí nào n u h n không t n công ch này ngay t i đây”, người đàn bà nói. “N u h n nghe được chuy n đây, cháu ch ng ng c nhiên chút nào khi th y h n. N u h n nghe được chuy n có hai xu trong máy tính ti n, cháu cũng ch ng ng c nhiên n u h n…”. “Th đ r i”, Red Sam nói. “Mang Coca ra cho người ta đi”, và người đàn bà đi l y n t đ u ng cho khách. “Khó mà tìm được m t người t t”, Red Sammy nói. “M i th ngày càng tr nên t i t . Cháu nh ngày trước đi ra ngoài đâu c n ph i ch t c a. Gi thì ch ng còn chuy n y n a.” Gã và bà c nói v nh ng chuy n t t đ p ngày x a. Bà c nói r ng theo bà nghĩ thì m i chuy n nh th này đ u là do châu Âu mà ra c . Bà nói cách mà châu Âu c x khi n người ta nghĩ chúng ta c nh đang s ng trên ti n v y và Red Sam nói r ng bàn đ n chuy n này ch ng ích gì, bà nói hoàn toàn đúng. Lũ tr con ch y ra ngoài dưới ánh n ng sáng tr ng và xem con kh trên cây xoan xòa tán lá. Nó còn đang b n b t r n trên người và c n th n nh m t ng con m t nh th đây là cao lương m v . H l i lái xe đi trong bu i chi u nóng n c. Bà c ng nh ng gi c ng n và c vài phút l i th c gi c vì chính ti ng ngáy c a mình. Ra đ n ngoài Toombsboro bà t nh h n và nh đ n cái đ n đi n cũ mà bà đã có l n t i thăm quanh khu v c này h i bà còn là m t cô gái tr . Bà k m t ti n ngôi nhà có sáu cái c t tr ng, có m t con đường hai bên tr ng toàn s i d n t i ngôi nhà và phía trước nhà có hai cái giàn che n ng b ng g đan m t cáo hai bên n i ta có th ng i đ y v i người đàn ông theo đu i mình sau khi đi d o trong vườn. Bà nh chính xác con đường r vào đ y. Bà bi t Bailey không mu n m t th i gian đ nhìn m t ngôi nhà cũ, nh ng càng nói v nó, bà càng mu n được nhìn l i nó m t l n n a đ xem hai cái giàn che có còn đ y hay không. “Trong nhà có m t t m ván bí m t đ y”, bà nói m t cách khôn khéo, không nói th t nh ng l i ước gì mình đang nói th t, “và người ta k r ng t t c đ dùng b ng b c c a gia đình đ u gi u đ y h i quân c a Sherman[3] đi càn qua, cho nên chúng ch phát hi n ra…”. “Này!”, th ng nhóc John Wesley nói. “Đ n đ y xem đi! Mình s tìm th y chúng! Mình s l c tung t t c đám ván g và tìm ra chúng! Ai s ng đ y th ? R ch nào y nh ? B i, mình r vào đ y được không?” “Chúng mình ch a bao gi th y ngôi nhà nào có t m ván bí m t c !”, con bé June Star la lên. “Đi đ n ngôi nhà có t m ván bí m t đi! B i, mình đ n ngôi nhà có t m ván bí m t được không!” “Cách đây không xa l m đâu, bà bi t mà”, bà c nói. “M t không quá hai mươi phút đâu”. Bailey nhìn v phía trước. Quai hàm anh c ng nh vó ng a. “Không”, anh nói. Lũ tr con b t đ u gào khóc nói r ng chúng mu n xem ngôi nhà có t m ván bí m t. Th ng John Wesley đá vào l ng gh trước còn con June Star ôm l y vai m nó và rên r ôi vào tai cô r ng chúng nó ch ng bao gi được ch i gì vui th m chí trong c kỳ ngh , r ng chúng ch ng bao gi được làm cái mà CHÚNG mu n c . Đ a bé con b t đ u khóc và th ng nhóc John Wesley đá vào l ng gh m nh đ n n i b nó c m giác nh có gì đ p vào th n mình. “Được r i!”, anh quát lên và t p xe vào l đường r i d ng l i. “Chúng mày có câm m m đi không nào? Chúng mày câm m m trong m t giây có được không? N u chúng mày không câm m m, c nhà s không đi đâu h t.” “Đ a chúng nó đ n đó cũng là m t cách m mang đ u óc cho chúng nó r t nhi u đ y”, bà c th m thì. “Được r i”, Bailey nói, “nh ng ph i nh này: đây là l n duy nh t chúng ta d ng l i cho m t th nh th này thôi đ y nhé. Ch m t l n duy nh t thôi.” “Con đường đ t mà con ph i r vào n m sau l ng mình kho ng m t d m”, bà c hướng d n. “M đã đ ý th y nó khi chúng ta đi qua.” “M t con đường đ t”, Bailey r n rĩ. Sau khi h quành tr l i và đi v phía con đường đ t, bà c nh l i nh ng đ c đi m khác c a ngôi nhà, c a kính đ p đ đ ng trước và cây đèn n n trong s nh. Th ng nhóc John Wesley nói t m ván bí m t có th ch lò sưởi. “Con không được vào trong nhà đâu”, Bailey nói. “Con không bi t ai s ng trong đó c ”. “Khi b m và bà nói chuy n v i m i người đ ng trước, con s đi vòng ra đ ng sau và chui qua c a s ”, th ng nhóc John Wesley đ ngh . “C nhà mình s nguyên trên xe”, m nó nói. H r vào con đường đ t và chi c xe đi l c l trên con đường xóc cùng v i đám b i màu h ng cu n lên. Bà c nh l i cái th i ch a có đường tr i nh a và ba mươi d m là hành trình cho c m t ngày. Con đường đ t r t d c và có nhi u ch b xói l b t thình lình và nh ng khúc cua g p trên nh ng đo n đường đ t đ p cao vô cùng nguy hi m. Lúc thì đ t nhiên h đi trên m t qu đ i, nhìn xu ng nh ng ng n cây xanh xanh xung quanh cách đó hàng d m, r i m t phút sau đó h l i m t cái hõm đ t màu đ , nhìn lên ch th y m y cái cây ph đ y b i. “M t phút n a là ch này ph i hi n ra đ y nhé”, Bailey nói, “không là tôi s quay xe tr l i”. Con đường trông nh th hàng tháng tr i không có ai đi qua c . “Không còn xa l m đâu”, bà c nói, và ngay khi bà nói, m t ý nghĩ kh ng khi p ch t n y đ n v i bà. Ý nghĩ này ngượng ngùng đ n n i m t bà đ b ng lên và hai con m t bà m to ra còn hai chân thì h y lên, đ ng đ n cái vali trong góc. Ngay khi cái vali d ch chuy n, t báo mà bà đ y lên cái gi dưới vali b h t tung ra cùng v i m t ti ng g m g và con mèo Pitty Sing nh y b lên vai Bailey. B n tr con b h t xu ng sàn xe và m chúng, tay ôm ch t l y đ a bé con, b h t văng ra kh i c a xe xu ng dưới đ t, bà c b h t ngược lên gh trước. Chi c xe l n m t vòng và ti p đ t đúng t th ban đ u dưới m t khe sâu bên l đường. Bailey v n ng i trên gh lái cùng v i con mèo - m t con mèo v n xám v i cái m t b màu tr ng và cái mũi màu cam - bám ch t vào c anh nh m t con sâu. Ngay khi b n tr con nh n ra chân tay v n c đ ng được, chúng trườn ra kh i xe, hô to, “Chúng ta b TAI N N r i!”. Bà c cu n người dưới b ng đ ng h ô tô, hy v ng mình b thương đ c n ph n n c a Bailey không trút ngay xu ng đ u bà. Cái ý nghĩ kinh hoàng ch t n y đ n v i bà lúc nãy trước khi tai n n x y ra y là ngôi nhà mà bà nh rõ m n m t kia hóa ra không ph i bang Georgia mà bang Tennessee. Bailey dùng hai tay lôi con mèo ra kh i c mình và ném nó văng qua c a s đ p vào thân cây thông. R i anh ra kh i xe và b t đ u tìm ki m m lũ tr . Cô ng i t a vào thành con hào màu đ , ôm l y th ng bé con đang khóc, nh ng cô ch b m t v t xước trên m t và xương m t bên b vai b gãy. “Chúng ta b TAI N N r i!”, b n tr con gào lên trong ni m thích thú điên lo n. “Nh ng không ai ch t c ”, June Star nói gi ng đ y th t v ng khi bà c kh p kh nh bước ra kh i xe, mũ c a bà v n còn trên đ u nh ng vành mũ b gãy d ng đ ng lên và chùm hoa violet treo l ng l ng. Tr lũ tr ra, c nhà đ u ng i dưới b hào ch qua c n s c. T t c đ u rúng đ ng. “Bi t đâu s có m t chi c xe đi qua đây”, m lũ tr nói gi ng khàn khàn. “M nghĩ là m b t n thương n i t ng r i”, bà c nói, n tay vào m t bên sườn, nh ng không ai tr l i bà. Hàm răng Bailey va vào nhau kêu l o x o. Anh m c m t chi c áo th thao màu vàng có h a ti t là nh ng con v t màu xanh tươi và m t anh trông vàng khè y nh chi c áo. Bà c quy t đ nh s không nói đ n chuy n ngôi nhà đó Tennessee n a. M t đường cao h n ch h ng i kho ng mười foot và h ch nhìn th y được nh ng ng n cây l đường bên kia. phía sau con hào ch h đang ng i còn có nhi u cây h n, nh ng cái cây cao l n s m màu dày đ c. Vài phút sau h trông th y m t cái xe đ ng xa trên đ nh đ i, ch y ch m ch m c nh th nh ng người ng i trên xe đang nhìn h . Bà c đ ng b t d y, v y c hai tay m t cách đ y k ch tính đ thu hút s chú ý c a h . Chi c xe ti p t c ch y ch m ch m, khu t vào ch r r i l i hi n ra, ch y còn ch m h n n a, trên cái đ nh đ i mà h đã vượt qua. Đó là m t chi c xe ô tô to đã cũ nát màu đen nh xe tang. Trên xe có ba người đàn ông. Nó đi t i và d ng l i ngay phía bên trên h và tay lái xe nhìn xu ng dưới ch h đang ng i b ng m t cái nhìn tr ng tr ng vô c m trong ít phút và không nói gì c . R i h n quay đ u và th m thì gì đó v i hai tên còn l i và b n chúng bước ra kh i xe. M t tên béo m c qu n đen và áo n màu đ có thêu hình con ng a màu tr ng b c trước ng c. H n ti n l i g n phía bên ph i h và đ ng đó nhìn ch m ch m, mi ng h i m ra thành m t n cười nh ch mép. Tên còn l i m c qu n kaki và áo khoác s c xanh, đ u đ i m t cái mũ xám kéo xu ng r t th p, che đi h u nh toàn b khuôn m t. H n ch m rãi ti n l i g n phía bên ph i h . C hai đ u không nói gì. Tay tài x bước ra kh i xe và đ ng bên c nh đó, nhìn xu ng h . H n già h n hai tên còn l i. Tóc b t đ u ch m b c và h n đeo m t c p kính g ng b c trông r t trí th c. M t h n nhăn nheo dài ngo ng, và h n không m c áo ngoài mà cũng ch ng m c áo lót. H n m c m t cái qu n jean màu xanh quá ch t so v i người h n và tay c m m t cái mũ đen và m t kh u súng. Hai gã kia cũng có súng. “Chúng ta b TAI N N r i!”, b n tr con gào lên. Bà c có cái c m giác kỳ l r ng bà bi t gã đeo kính kia. M t h n trông r t quen c nh th bà đã bi t h n c đ i này v y nh ng bà v n không tài nào nh ra h n là ai. H n r i xa kh i chi c xe và b t đ u đi xu ng dưới đo n đê, gi m chân r t c n th n đ kh i b trượt. H n đi đôi giày màu nâu nh t và không đi t t, c chân đ và g y. “Xin chào”, h n nói. “Tôi th y c nhà mình b m t cú ngã nho nh ”. “Chúng tôi b l n hai vòng!”, bà c nói. “M t thôi”, h n s a l i. “B n tôi đã nhìn th y chuy n x y ra mà. Hiram, mày th xem xem xe c a h có ch y được không”, h n kh nói v i gã đ i mũ xám. “Các chú mang súng làm gì?”, th ng nhóc John Wesley h i. “Các chú dùng súng đ làm gì?” “Này cô”, h n nói v i m lũ tr , “cô làm n b o lũ tr ng i xu ng bên c nh cô được không? Tr con hay làm tôi h i h p. Tôi mu n t t c các v ng i xu ng đây cùng nhau, ch các v đang ng i y”. “Các chú b o B N CHÁU ph i làm nh th đ làm gì c ch ?”, con bé June Star h i. Đ ng sau b n chúng, nh ng hàng cây ngoác ra nh m t cái mi ng đen ngòm đang m . “L i đây nào”, m chúng nói. “Nhìn đây này”, Bailey đ t nhiên c t ti ng, “chúng tôi đang lâm vào tình c nh khó khăn! Chúng tôi đang…”. Bà c rú lên. Bà lu ng cu ng đ ng b t d y và đ ng nhìn ch m ch m. “C u là K L c Loài!”, bà nói. “Ta nh n ra c u ngay l p t c!”. “Đúng r i, bà i”, gã đàn ông nói, cười nh nhàng nh th h n v n hài lòng cho dù b nh n ra, “nh ng bà i, s t t h n cho t t c các quý v n u nh bà không nh n ra tôi.” Bailey quay ngo t đ u l i và nói gì đó v i m mình khi n ngay c b n tr cũng c m th y s c. Bà c b t đ u khóc và K L c Loài đ b ng m t. “Bà i”, h n nói, “đ ng có bu n làm gì. Th nh tho ng đàn ông v n nói nh ng cái mà h không có ý nh th đâu. Ch c anh đây không có ý nói nh th v i bà đâu.” “C u không b n ph n , có ph i không?”, bà c nói và rút t g u tay áo ra m t cái khăn mùi soa s ch s và b t đ u ch m vào m t. K L c Loài dũi mũi giày xu ng đ t t o thành m t h nh r i l i l p l i. “Tôi ghét ph i làm nh th ”, h n nói. “Nghe này”, bà c g n nh la lên, “cô bi t con là m t người t t. Con hoàn toàn không có v gì là m t k có gia th t m thường c . Cô bi t con h n ph i xu t thân t m t gia đình t t !” “Đúng r i, bà i”, h n nói, “nh ng người t t nh t trên cõi đ i này”. Khi cười, h n khoe hàm răng tr ng kh e. “Chúa ch a bao gi t o ra người ph n nào t t h n m tôi và trái tim cha tôi thì đúng là b ng vàng ròng”, h n nói. Gã m c áo n đ đi vòng ra đ ng sau h và đ ng đó v i kh u súng đ bên hông. K L c Loài ng i th p xu ng dưới đ t. “Bobby Lee này, nh đ ý b n tr nhé”, h n nói. “Mày bi t là chúng nó làm tao h i h p mà”. H n nhìn sáu người co c m trước m t mình và h n có v b i r i nh th không nghĩ ra được đi u gì đ nói. “Ch ng có tí mây nào c ”, h n nh n xét, nhìn lên trên tr i. “Không th y n ng mà cũng ch ng th y mây”. “Ph i, m t ngày đ p tr i”, bà c nói. “Nghe này”, bà nói, “con đ ng t g i mình là K L c Loài n a, b i cô bi t v c b n con là người t t. Cô ch c n nhìn con là cô bi t mà”. “Yên nào!”, Bailey kêu lên. “Yên nào! T t c m i người im đi nào, đ tôi gi i quy t chuy n này!”. Anh ng i x m trong t th c a m t v n đ ng viên chu n b ch y nước rút nh ng l i ch ng h c đ ng. “Tôi r t c m kích, th a bà”, K L c Loài nói và dùng báng súng v m t vòng tròn nh trên m t đ t. “S a cái xe này m t kho ng n a gi đ y”, Hiram nói, nhìn qua cái mui xe đang được d ng lên. “À, đ u tiên mày và Bobby Lee đ a ông đây và th ng cu này đi qua ch đ ng kia v i chúng mày”, K L c Loài nói, ch vào Bailey và th ng nhóc John Wesley. “M y th ng này mu n h i ông anh m t vài chuy n”, h n nói v i Bailey. “Xin ông vui lòng lùi v phía khu r ng kia v i h được không?” “Nghe này”, Bailey b t đ u, “chúng tôi đang lâm vào m t tình c nh c c kỳ khó khăn! Không ai nh n ra đây là cái gì n a”, và gi ng anh nh v ra. Đôi m t anh xanh và đ m nh màu c a con v t trên áo và anh v n ng i im thin thít. Bà c gi tay lên ch nh l i vành mũ nh th chu n b đi vào r ng v i anh nh ng nó r i ra kh i cái mũ, n m trong tay bà. Bà đ ng đó nhìn ch m ch m vào nó và m t giây sau bà th nó r i xu ng đ t. Hiram kéo tay Bailey đ ng d y nh th h n đang giúp đ m t người già. Th ng nhóc John Wesley tóm ch t tay b và Bobby Lee đi theo sau. H đi v phía khu r ng và ngay khi h t i cái rìa t i, Bailey quay l i và t a mình vào thân cây thông tr tr i màu xám r i anh hét lên, “M t phút n a con s tr l i m nhé, nh đ i con!”. “Quay tr l i ngay bây gi đi!”, m anh gào lên nh ng h bi n m t vào trong khu r ng. “Bailey con i!”, bà c g i gi ng đ y bi thi t nh ng r i bà nh n th y r ng bà đang nhìn K L c Loài ng i ch m h m dưới đ t ngay trước m t mình. “Cô bi t con là người t t”, bà nói m t cách tuy t v ng. “Con đâu ph i là k t m thường!”. “Không, tôi đâu ph i là người t t”, K L c Loài nói sau m t giây, c nh th h n đã xem xét l i c a bà m t cách c n tr ng, “nh ng tôi cũng ch ng ph i là k x u xa nh t trong th gi i này. Cha tôi nói tôi thu c v m t dòng gi ng khác v i các anh ch tôi. ‘Chúng mày bi t không’, cha tôi nói, ‘m t s người có th s ng c đ i mà không bao gi h i b t c đi u gì v cu c đ i c và m t s khác thì ph i bi t t i sao nó th này, và th ng cu này thu c v lo i sau. Nó mu n thâm nh p vào t t c m i th !’”. H n đ i cái mũ đen lên đ u và đ t ng t nhìn lên tr i r i l i nhìn v phía xa khu r ng c nh th h n đang b i r i tr l i. “Tôi xin l i vì trước m t các quý bà đây l i không m c áo”, h n nói, vai nhún khe kh . “B n tôi chôn t t c qu n áo đã m c khi ch y tr n và đang ph i xoay x cho đ n khi n h n. B n tôi mượn t m m y cái này t m y tay mà b n tôi g p”, h n gi i thích. “Chuy n này hoàn toàn n mà”, bà c nói. “Có l Bailey còn d m t cái áo trong vali c a nó đ y.” “Tôi s tìm và xem t n m t”, K L c Loài nói. “Chúng nó đ a anh y đi đâu v y?”, m lũ tr gào lên. “B n thân cha tôi là m t người kỳ qu c”, K L c Loài nói. “Đ ng có hòng mà ph nh được ông v b t c chuy n gì. Nh ng ông l i ch ng bao gi g p r c r i v i nhà ch c trách h t. Đ n gi n là người có tài xoay x v i h ”. “Con cũng có th là người ngay th ng, ch c n con c th thôi”, bà c nói. “Th nghĩ mà xem, s tuy t v i bi t bao khi n đ nh cu c s ng và s ng m t đ i tho i mái mà không ph i n m n p lo nghĩ v chuy n có ai đó đang truy tìm mình.” K L c Loài ti p t c dùng báng súng cào xu ng m t đ t nh th h n đang suy nghĩ v đi u đó. “Đúng r i, th a bà, luôn có ai đó đang truy tìm mình”, h n th m thì. Bà c đ ý th y xương vai c a h n r t m ng, n m ngay bên dưới mũ b i bà đang t th đ ng, nhìn xu ng dưới người h n. “Con có bao gi c u nguy n không?”, bà h i. H n l c đ u. T t c nh ng gì bà th y là cái mũ đen l c l gi a xương vai c a h n. “Không”, h n nói. Có ti ng súng n t phía khu r ng, ngay ti p sau đó là m t ti ng n a. R i chìm vào im l ng. Đ u bà c già quay mòng mòng. Bà nghe th y gió th i qua nh ng ng n cây gi ng nh m t ti ng hít th kéo dài đ y th a mãn. “Bailey con i!”, bà g i. “Tôi đã t ng là ca sĩ hát phúc âm trong m t th i gian”, K L c Loài nói. “Tôi tr i qua h u h t m i th . T ng ph c v quân đ i, c l c quân l n h i quân, c trong nước l n h i ngo i, t ng l y v hai l n, t ng là người ph c v tang l , t ng làm trong ngành đường s t, t ng cày ru ng, t ng dính ph i m t c n bão l c, t ng có l n nhìn th y người b thiêu s ng”, và h n ngước nhìn m lũ tr và đ a con gái nh ng i sát c nh nhau, m t h tr ng b ch và m t h đ đ n; “Tôi th m chí còn nhìn th y ph n b đem bán đi”, h n nói. “Hãy c u nguy n đi, hãy c u nguy n đi”, bà c b t đ u, “hãy c u nguy n đi, hãy c u nguy n đi…” “Tôi nh là tôi ch a bao gi là m t đ a tr h ”, K L c Loài nói b ng m t ch t gi ng g n nh m màng, “nh ng đâu đó tôi đã làm đi u gì sai trái và b b t vào tù. Tôi đã b chôn s ng”, và h n ngước nhìn và khi n bà ti p t c chú ý t i h n b ng m t cái nhìn ch m ch m không r i. “Đó chính là lúc l ra con nên b t đ u c u nguy n”, bà nói. “Con đã làm gì đ b b t vào tù l n đ u tiên?” “Quay sang ph i là m t b c tường”, K L c Loài nói, m t l i ngước nhìn lên b u tr i không m t g n mây. “Quay sang trái là m t b c tường. Nhìn lên trên là tr n nhà, nhìn xu ng dưới là sàn nhà. Tôi đã quên h t nh ng vi c mình làm, th a bà. Tôi ng i yên đó và ng i yên đó, c g ng nh l i vi c mình đã làm và cho đ n bây gi thì tôi ch ng còn nh gì v nó n a. Thi tho ng, tôi l i nghĩ s nh ra, nh ng ch ng bao gi c .” “Có l người ta đã b nh m con vào tù”, bà c nói m t cách m h . “Không”, h n nói. “Không ph i nh m đâu. H có gi y t v tôi mà.” “H n là con đã ăn tr m m t th gì đó”, bà nói. K L c Loài nh ch mép cười nh t. “Ch ng ai có cái gì đáng đ tôi thèm mu n c ”, h n nói. “Tay bác sĩ nhà tù nói r ng tôi đã gi t cha tôi nh ng tôi bi t đó là m t l i d i trá. Cha tôi ch t năm m t ngàn chín trăm mười chín vì d ch cúm mà và tôi ch liên quan gì đ n chuy n y h t. Ông y được chôn nghĩa trang nhà th Mount Hopewell Baptist mà và bà có th đ n đ y mà nhìn t n m t”. “N u con c u nguy n”, bà c nói, “Chúa Jesus s giúp con.” “Đúng đ y”, K L c Loài nói. “V y thì, t i sao con không c u nguy n đi?”, bà h i, người run lên vì sung sướng m t cách b t thình lình. “Tôi không mu n được giúp đ ”, h n nói. “Tôi t mình gi i quy t m i chuy n n th a.” T phía khu r ng Bobby Lee và Hiram thong th bước tr l i. Bobby Lee c m theo cái áo màu vàng có h a ti t m y con v t màu xanh tươi. “Qu ng cho tao cái áo đ y đi, Bobby Lee”, K L c Loài nói. Cái áo bay t i đ u trên vai h n và h n m c nó vào. Bà c không th nào đ nh rõ được cái áo y g i l i cho bà đi u gì. “Không, th a bà”, K L c Loài nói trong khi cài cúc, “tôi phát hi n ra r ng t i ác ch ng làm sao h t. Ta có th làm vi c này ho c ta cũng có th làm vi c khác, gi t m t người ho c l y đi m t cái l p t cái xe c a h n, b i không s m thì mu n ta cũng s quên vi c mình đã làm và ch b tr ng ph t vì nó mà thôi”. M lũ tr b t đ u th khò khè khó nh c nh th cô không th nào hít th n i. “Này cô”, h n h i, “cô và bé gái này có mu n đi ra đ ng kia v i Bobby Lee và Hiram và nh p h i v i ch ng cô không?”. “Có, c m n”, người m nói m t cách u o i. Cánh tay trái c a cô đu đ a m t cách b t l c và tay ph i cô đang m th ng bé con, gi đây nó đã ng r i. “Giúp cô đây đi, Hiram”, K L c Loài nói khi cô c g ng trèo ra kh i con hào, “và Bobby Lee n a, mày n m tay bé gái này đi”. “Tôi không mu n n m tay h n”, con bé June Star nói. “H n làm tôi nghĩ đ n m t con l n”. Gã béo đ m t, cười và tóm l y tay con bé r i kéo nó vào khu r ng đi theo sau Hiram và m con bé. Còn l i m t mình v i K L c Loài, bà c phát hi n ra mình đã b m t gi ng. Tr i không m t g n mây mà cũng ch ng có n ng. Ch ng có gì xung quanh bà ngoài khu r ng c . Bà mu n b o h n r ng h n c n ph i c u nguy n. Đã m y l n bà m mi ng ra r i l i ng m mi ng l i trước khi k p nói ra đi u gì. Cu i cùng bà th y mình đang nói, “Jesus, Jesus”, nghĩa là Chúa Jesus s c u giúp con, nh ng cách bà nói nghe c nh th bà đang nguy n r a v y. “Ph i, th a bà”, K L c Loài nói c nh th h n đ ng tình. “Chúa Jesus đã làm cho m i th r i tung h t c lên. Trường h p c a Ngài y cũng gi ng y nh tôi ngo i tr m i chuy n là Ngài y đã không ph m t i gì c còn tôi thì h có th ch ng minh tôi ph m t i vì h có gi y t v tôi. T t nhiên”, h n nói, “h ch ng bao gi cho tôi xem m y cái gi y t đó c . Đó là lý do t i sao gi đây tôi l i ký cho chính mình. Tôi đã nói h i r t lâu r i, ta ph i có cho mình m t cái ch ký và ký vào t t c nh ng gì mình làm và gi m t b n sao. Khi đó ta s bi t mình đã làm gì và ta có th so sánh t i ác v i hình ph t, đ xem chúng có kh p v i nhau không r i cu i cùng ta s có m t cái gì đó đ ch ng minh ta không được đ i x công b ng. Tôi t g i mình là K L c Loài”, h n nói, “b i vì tôi không th kh p t t c nh ng vi c sai trái tôi đã làm v i t t c nh ng hình ph t mà tôi đã ph i tr i qua”. Có m t ti ng kêu thét lên t phía khu r ng, ngay ti p sau đó là ti ng súng n . “Ch ng l đ i v i bà, vi c m t người b tr ng ph t v i m t đ ng t i còn người khác l i ch ng b ph t gì s t, nh v y là h p lý sao?”. “Chúa Jesus i!”, bà già khóc. “Con là người dòng dõi đàng hoàng! Ta bi t con s không b n m t người ph n đâu! Ta bi t con xu t thân t gia đình t t ! Hãy c u nguy n đi con! L y Chúa Jesus, con không được b n m t người ph n . Ta s cho con t t c ti n mà ta có!” “Bà i”, K L c Loài nói, m t không nhìn bà mà nhìn xa xăm v phía khu r ng, “không bao gi có chuy n xác ch t l i đ a ti n típ cho người ph c v tang l đâu”. L i có hai ti ng súng n a và bà c rướn đ u lên nh m t con gà tây khô n đang kêu đòi nước u ng r i g i, “Bailey con i, Bailey con i!”, nh th tim bà s p v ra. “Chúa Jesus là Đ ng duy nh t có th khi n người ch t s ng l i”, K L c Loài ti p t c nói, “và nh ra Ngài không nên làm nh v y m i ph i. Ngài đã làm cho m i th r i tung h t c lên. N u Ngài đã làm cái mà Ngài nói, thì ch ng có gì cho ta làm ngoài vi c v t b t t c mà đi theo Ngài, và n u Ngài không làm nh Ngài nói, thì cũng ch ng có gì cho ta làm ngoài vi c t n hưởng m t vài phút còn l i theo cách t t nh t có th - b ng cách gi t ai đó ho c đ t nhà k đó ho c làm m t vi c gì đó đê ti n đ i v i h n. Không sung sướng gì mà ch đê ti n thôi”, h n nói và gi ng h n tr nên g n nh g m g . “Có l Ngài đã không làm cho người ch t s ng l i”, bà già l m b m, không còn bi t mình đang nói gì n a và c m th y choáng váng đ n đ bà ng i th p xu ng dưới hào hai chân xo n c vào nhau. “Tôi không có m t đó nên không th nói r ng Ngài đã không làm”, K L c Loài nói. “Tôi ước gì mình đã đó”, h n nói và dùng tay đ m xu ng m t đ t. “Th t ch ng h p lý chút nào khi tôi không được có m t đó b i n u tôi đó thì tôi đã bi t được r i. Nghe này bà”, h n cao gi ng nói, “n u nh tôi có m t đó thì tôi đã bi t được r i và tôi s không nh tôi hi n nay”. Gi ng h n tưởng nh s p v v n ra và đ u óc bà c trong m t giây đã tr nên sáng rõ. Bà nhìn th y khuôn m t nhăn nhúm c a người đàn ông kia sát g n k khuôn m t mình nh th h n ta s p s a khóc và bà l m b m, “Ôi con là m t đ a con c a ta. Con là m t trong nh ng đ a con c a ta!”, bà rướn t i và ch m vào vai h n. K L c Loài nh y b t tr l i c nh th v a b r n c n và b n ba phát xuyên qua ng c bà. R i h n đ t súng xu ng dưới đ t, l y kính ra và b t đ u lau. T phía khu r ng Hiram và Bobby Lee quay tr l i và đ ng trên b hào nhìn xu ng người bà c , gi đây đang trong t th n a ng i n a n m trong m t vũng máu, hai chân xo n vào nhau nh chân c a m t đ a tr và khuôn m t bà m m cười hướng lên b u tr i không m t g n mây. Khi không đeo kính, hai con m t K L c Loài trông nh không được b o v , nh t nh t, đ ng u. “Khênh m y đi r i qu ng ra ch chúng mày qu ng nh ng đ a khác y”, h n nói, và b con mèo đang d i d i vào chân mình. “Con m này l m m m nh ?”, Bobby Lee nói, v a trượt xu ng hào v a hát m t đi u yodel[4]. “L ra m y đã có th tr thành người t t”, K L c Loài nói, “n u nh su t đ i m y c m t phút l i có người b n cho m y m t phát.” “Bu n cười nh !”, Bobby Lee nói. “Mày câm m m đi, Bobby Lee”, K L c Loài nói. “Đ i ch có gì sung sướng đâu.” DÒNG SÔNG Đ a tr đ ng co ro rũ gi a phòng khách t i m trong khi b nó c nhét nó vào cái áo khoác k carô. Tay ph i nó v n ch a x h t ng tay áo nh ng ông b đã cài khuy luôn và đ y nó t i m t bàn tay l m ch m nh t nh t thò qua cánh c a m hé. “Nó v n ch a m c xong mà”, m t gi ng nói to t phía ngoài hành lang. “V y thì vì Chúa, m c cho nó đi”, ông b làu bàu. “Sáu gi sáng r i đó”. Ông m c áo choàng t m và đi chân không. Khi ông đ a đ a tr ra đ n c a và đang c đóng c a l i, thì ông th y bóng bà đó, m t b xương l m đ m trong chi c áo khoác màu l c và đ i cái mũ n . “Và ti n tàu cho tôi và c nó n a”, bà nói. “Chúng tôi s ph i đi tàu hai l n đ y.” Ông v l i phòng ng đ l y ti n và khi ông quay l i, c bà và th ng bé đ u đang đ ng gi a phòng. Bà đang đ nh th n l i. “L n nào đ n nhà ông, tôi cũng không th nào ch u n i mùi c a nh ng cái đ u m u thu c lá còn sót l i này”, bà v a nói v a ch nh l i áo cho th ng bé. “Ti n l đây này”, ông b nói. Ông đi ra c a và đ c a m r ng và ch đ i. Sau khi đ m xong ti n, bà nhét vào đâu đó trong áo khoác và bước l i g n m t b c tranh màu nước treo c nh cái máy quay đĩa. “Tôi bi t bây gi là m y gi ch ”, bà v a nói v a nhìn sát vào nh ng đường màu đen qu t ngang vào nh ng m t ph ng màu s c d d i b v nát. “Tôi b t bu c ph i bi t. Ca c a tôi b t đ u t 10 gi t i và không bao gi k t thúc trước 5 gi sáng và tôi m t kho ng m t ti ng đ b t tàu Vine Street đ n đây”. “ , tôi hi u r i”, ông nói. “À, chúng tôi s ch nó v t i nay, kho ng tám hay chín gi t i y nh ?” “Ch c mu n h n”, bà nói. “Chúng tôi s đi đ n dòng sông đ ch a lành b nh. V th y thuy t gi ng đ c bi t hôm nay ch ng m y khi đ n vùng này đâu. Tôi s không tr ti n cho cái này đâu”, bà v a nói v a g t đ u v i b c tranh, “tôi s t mình v ”. “Được r i, bà Connin, chúng ta g p nhau sau nhé”, ông nói, tay đ p thình thình vào c a. M t gi ng nói y u t c t ra t phòng ng , “Mang cho tôi cái túi chườm nước đá đi nào”. “M nó l i b m à, kh quá”, bà Connin nói. “Bà y b làm sao v y?” “Chúng tôi không bi t”, ông càu nhàu. “Chúng tôi s b o th y thuy t gi ng c u nguy n cho bà y. Th y y đã ch a lành cho r t nhi u người. Đ c Cha Bevel Summers. Có l lúc nào bà y nên đ n g p th y y.” “Có l v y”, ông nói. “T i nay chúng ta g p l i nhau nhé”, r i ông bi n vào trong phòng ng và đ h đi. Th ng bé l ng l nhìn bà ch m ch m, m t mũi nó đang ch y nước. Nó kho ng b n hay năm tu i gì đó. Nó có khuôn m t dài và cái c m l i ra, hai con m t khép h cách xa nhau. Nó có v câm l ng và kiên nh n, gi ng nh m t con c u già ch được ra kh i chu ng. “Con s thích v th y thuy t gi ng này”, bà nói. “Đ c Cha Bevel Summers. Con ph i nghe th y y hát m i được.” C a phòng ng đ t nhiên m và người cha thò đ u ra nói, “T m bi t ông già nhé. Đi ch i vui v nhé”. “T m bi t”, th ng bé nói và nh y lên c nh th nó v a b b n v y. Bà Connin nhìn b c tranh màu nước m t l n n a. R i h đi ra ngoài hành lang và b m chuông thang máy. “Ch c bác s không v được”, bà nói. Bên ngoài bu i sáng xám x t b ch n hai phía b i nh ng tòa nhà v ng v không b t đèn. “Tr i s đ p thôi”, bà nói, “nh ng đây là l n cu i cùng trong năm chúng ta có m t bu i thuy t gi ng bên dòng sông. Lau mũi đi, bé c ng”. Nó b t đ u đ a tay áo lên đ nh qu t ngang nh ng bà ch n l i. “Nh th không hay”, bà nói. “Khăn mùi soa c a con đâu?”. Nó thò tay vào túi qu n và gi v nh th đang tìm khăn trong khi bà đ i nó. “M t s người ch quan tâm gì đ n ngo i hình c a con cái khi g i con đi c ”, bà càu nhàu trước hình nh ph n chi u c a mình qua c a s ti m cà phê. “Con h quá”. Bà l y t túi áo m t m t cái khăn mùi soa màu đ có hoa văn màu xanh và b t đ u lau mũi cho nó. “Nào h mũi ra đi”, bà nói và nó h mũi. “Con c c m t m cái này. Đút vào túi y”. Nó g p khăn l i, c n th n đút vào túi áo và h đi đ n góc ph , t a l ng vào m t bên ti m thu c đang đóng c a ng i đ i tàu t i. Bà Connin d ng c áo lên đ nó ch m vào phía sau cái mũ. Mí m t bà b t đ u c p xu ng, trông nh th bà t a l ng vào tường mà ng v y. Th ng bé con bóp nh tay bà. “Con tên là gì?”, bà h i b ng m t gi ng u o i. “Bác ch bi t m i h c a con thôi. L ra bác nên bi t tên con m i ph i.” Tên nó là Harry Ashfield và t trước đ n gi nó ch a bao gi nghĩ đ n chuy n đ i tên c . “Bevel ”, nó nói. Bà Connin đ ng th ng người d y t b c tường. “Ôi sao l i trùng h p đ n th kia ch !”, bà nói. “Bác đã b o con r ng đ y là tên c a v th y thuy t gi ng hôm nay đó!”. “Bevel”, nó nh c l i. Bà đ ng nhìn xu ng người nó c nh th nó đã bi n thành m t th kỳ di u đ i v i bà. “Bác ph i cho con g p th y y hôm nay m i được”, bà nói. “Th y y không ph i là m t v th y thuy t gi ng bình thường đâu. Th y y là người c u ch a. Nh ng th y y ch ng làm được gì cho ông Connin nhà bác c . Ông Connin nhà bác không có đ c tin m c dù ông y nói là ông y đã th qua t t c m i th r i. Ông y b đau đ n qu n c ru t”. Cái tàu đi n xu t hi n nh m t ch m màu vàng cu i con ph v ng v . “Ông y đi b nh vi n nhà nước r i”, bà nói, “và h c t đi m t m t ph n ba d dày c a ông y. Bác b o ông y là t t h n h t hãy t n Chúa Jesus vì còn gi l i m t ph n cái d dày nh ng ông y nói ông y ch ph i t n ai h t. Chà, th t là khó tin”, bà l m b m, “Bevel!” H bước ra ch đường ray đ đ i tàu. “Ông y có ch a được cho cháu không?”, th ng bé Bevel h i. “Con b làm sao?” “Cháu đói”, cu i cùng nó cũng quy t đ nh nói ra. “Con ch a ăn sáng à?” “Lúc y làm gì có th i gian mà đói ”, nó nói. “V y khi nào chúng ta đ n nhà bác, hai bác cháu mình s cùng ăn cái gì đ y”, bà nói. “Bác cũng mu n ăn r i.” H lên tàu và ng i cách người lái tàu m t vài gh , và bà Connin đ t Bevel ng i vào lòng. “Gi thì ngoan nhé”, bà nói, “đ bác ng m t lúc. Nh đ ng có xu ng kh i lòng bác đ y nhé”. Bà ng đ u ra đ ng sau và khi nó nhìn, hai con m t bà c t t nh m l i, mi ng bà há to ra đ l hàm răng kh p kh nh, m t s cái vàng khè còn m t s cái còn đen h n c m t bà; bà b t đ u ngáy nh m t b xương bi t hát. Không có ai trong toa tàu ngoài h cùng v i người lái tàu và khi th y bà ng , nó bèn lôi cái khăn mùi soa có h a ti t m y bông hoa r i m ra, xem xét th t c n th n. R i nó g p l i, kéo khóa phéc-m -tuya m t ch trong áo khoác ra và gi u cái khăn vào đó, r i ch m t lát sau chính nó cũng ng luôn. Nhà bà cách b n cu i đường tàu n a d m, h i lùi sâu so v i m t đường. Đó là m t ngôi nhà có tường được p t m nh a đường gi g ch v i hàng hiên trước nhà và mái tôn m k m. Trên hiên nhà có ba th ng bé các c tu i khác nhau nh ng đ u có khuôn m t đ y tàn nhang gi ng nhau và m t con bé cao l n, tóc cu n b ng m t m lô u n b ng nhôm l p lánh gi ng nh cái mái nhà v y. Ba th ng bé đi theo h vào trong nhà và vây quanh th ng Bevel. Chúng im l ng nhìn nó, nh ng không cười. “Đây là Bevel”, bà Connin v a nói v a c i áo khoác. “Th t trùng h p là nó l i trùng tên v i th y thuy t gi ng. M y th ng bé này là J. C., Spivey, và Sinclair, còn con bé ngoài hiên là Sarah Mildred. Bevel, con c i áo khoác ra r i treo c c giường đi con.” Ba th ng bé nhìn nó khi nó c i cúc và c i áo khoác ra. R i chúng nhìn nó treo áo lên c c giường và r i chúng nó đ ng đó, nhìn cái áo khoác. Chúng nó quay ngo t l i, đi ra ngoài c a, r i bàn th o ngoài hiên. Th ng Bevel đ ng trong phòng nhìn xung quanh. Đây v a là b p v a là phòng ng . Toàn b ngôi nhà có hai phòng và hai hàng hiên. Ngay sát chân nó là cái đuôi con chó màu tr ng đang phe ph y gi a hai t m ván sàn còn l ng con chó thì đang cà vào m t dưới sàn nhà. Th ng Bevel gi m chân lên cái đuôi nh ng con chó săn này khôn lõi ra nên nó v y luôn đuôi ra ch khác khi chân th ng bé gi m xu ng ch đó. Tường nhà treo đ y tranh và l ch. Có hai b c nh hình tròn c a m t ông già và m t người ph n v i cái m m x u xu ng và m t b c tranh m t người đàn ông có c p lông mày tr i ra kh i hai m tóc mai và giao v i nhau thành m t đ ng ngay trên s ng mũi; toàn b ph n còn l i c a khuôn m t ông ta tr i ra nh m t vách đá tr tr i s p s a r i. “Đ y là ông Connin nhà bác”, bà Connin v a nói v a đ ng quay người l i t phía b p trong m t tích t c đ ca ng i khuôn m t kia v i nó, “nh ng nó không còn gi ng ông y n a”. Th ng Bevel không nhìn bà Connin n a mà quay sang b c tranh màu đ u giường v m t người đàn ông choàng m t t m khăn màu tr ng. Ông ta có mái tóc dài cùng v i m t vòng tròn vàng quanh đ u và ông ta đang c a m t t m ván trong khi m y đ a tr đ ng nhìn. Nó đ nh h i đây là ai thì đúng lúc y ba đ a tr kia quay l i và ra hi u cho nó đi theo b n chúng. Nó nghĩ đ n vi c ph i bò dưới g m giường và b treo m t chân lên nh ng ba th ng nhóc v n ch đ ng đó, m t đ y tàn nhang, im l ng ch đ i, r i m t giây sau nó đi theo b n chúng ra ngoài mái hiên m t đo n và vòng qua phía góc ngôi nhà. Chúng b t đ u đi qua m t kho nh ru ng toàn c d i vàng úa r p ráp t i chu ng l n, m t cái chu ng vuông r ng m i chi u kho ng năm foot, có lát ván dưới, trong đ y toàn l n con, mà b n chúng đ nh cho nó làm quen. Khi t i đó, chúng quay l i và im l ng ch đ i, t a l ng vào b rào. Nó đi r t ch m, c tình va hai chân vào nhau nh th bước đi r t khó nh c. M t l n nó b m y th ng nhóc l m t đánh nh t công viên khi ch nó b quên nó, nh ng l n y nó ch ng bi t đi u gì s x y ra mãi cho đ n khi m i chuy n k t thúc. Nó b t đ u ng i th y mùi b p c i n ng n c và nghe th y ti ng kêu c a m t con thú hoang. Nó d ng l i kho ng vài foot trước cái chu ng l n và ch , m t tái nh t nh ng v n gan lỳ. Ba th ng nhóc kia không nhúc nhích. M t cái gì đó có v nh đã x y đ n v i b n chúng. B n nhóc nhìn qua đ u nó v phía xa nh th đ ng sau nó đang có cái gì đó ti n đ n nh ng nó s quá nên ch ng dám quay đ u l i nhìn. Nh ng v t tàn nhang c a b n nhóc tái nh t đi và m t chúng gi yên không ch p, màu m t xám nh th y tinh. Ch có tai chúng co gi t chút xíu. Ch ng có gì x y ra h t. Cu i cùng, th ng gi a nói, “Bà y s gi t chúng mình m t”, đo n nó quay đi, th t v ng và chán n n, r i trèo lên cái chu ng, đu người lên trên đó mà nhìn vào. Th ng Bevel ng i xu ng đ t, lâng lâng trong c m giác nh nhõm, và cười toe toét v i b n nhóc. Th ng bé ng i trên chu ng l n nhìn nó v i v m t nghiêm tr ng. “Này cu”, nó nói luôn, “n u không trèo được lên trên này đ xem l n thì mày nh c t m ván dưới lên r i nhòm qua đó”. Có v nh th ng bé đ a ra m t l i đ ngh t t . Th ng Bevel ch a bao gi nhìn th y l n th t nh ng nó đã nhìn th y l n trong sách và bi t r ng chúng là nh ng con v t nh bé h ng hào béo t t v i cái đuôi xoăn tít cùng v i cái m t tròn toe toét mà l i còn đeo n n a ch . Nó ng người v phía trước và hăm h kéo t m ván. “Kéo m nh n a lên”, th ng cu bé nh t nói. “Nó b h ng r i, d l m. Ch c n kéo cái đinh lên thôi”. Nó kéo cái đinh dài ra kh i mi ng g m m. “Gi nh c mi ng ván ra r i thò đ u vào…”, m t gi ng nói nh nh c t lên. Vi c đó thì nó đã làm r i và m t cái m t khác, xám x t, ướt át và b c mùi chua loét, dúi vào m t nó, đ y nó ngã dúi d i khi cái m t kia c g ng thoát ra dưới t m ván. Có cái gì đó kh t kh t kh p người nó r i l i gí vào, l t người nó lên và đ y nó lên cao t đ ng sau r i l i đ y nó ti n ra phía trước, nó v a ch y xuyên qua kho nh ru ng vàng úa v a gào tướng lên, trong khi cái m t kia c gí vào người nó t phía sau. Ba th ng nhóc nhà Connin c ng i nguyên mà quan sát. Th ng nhóc ng i trên chu ng l n dùng chân lóng ngóng đ y cái t m ván b l ng ra tr l i ch cũ. Khuôn m t nghiêm ngh c a b n chúng ch ng sáng lên t o nào mà có v chùng xu ng, nh th m t nhu c u thi t y u nào đó đã ph n nào được th a mãn. “M s không thích nó đ con l n s ng ra th này đâu”, th ng nhóc nh tu i nh t nói. Bà Connin hiên sau và đ th ng Bevel lên khi nó ch y đ n b c th m. Con l n chui t t xu ng dưới sàn nhà, th h n h n nh ng th ng bé v n còn gào khóc thêm năm phút n a. Cu i cùng khi đã làm cho th ng bé bình tâm tr l i, bà mang đ ăn sáng ra cho nó và đ nó ng i vào lòng bà trong lúc ăn. Con l n trèo hai b c lên sàn hiên và đ ng bên ngoài cái c a ch n, đ u cúi th p r u rĩ nhìn vào bên trong. Đó là m t con l n chân dài, có bướu l ng và m t ph n tai đã b c n c t. “Cút đi nào!”, bà Connin quát. “Cái con đ ng kia nó mê lão Paradise ch ti m xăng l m”, bà nói. “Con s được g p ông y bu i ch a b nh hôm nay. Ông y b ung th tai. Ông y luôn đ n đ cho th y r ng b nh c a mình v n ch a được ch a lành.” Con l n đ ng ngó nghiêng thêm vài giây n a r i d n d n l i đi m t. “Con không mu n g p ông y”, Bevel nói. •§• H đi t i dòng sông, bà Connin đi đ ng trước cùng v i nó, còn ba th ng nhóc kia đi đ ng sau, còn Sarah Mildred, đ a con gái cao l n, đi cu i cùng đ canh ch ng không cho đ a nào ch y ra ngoài đường. B n h trông gi ng nh b xương c a m t con tàu cũ v i hai đi m đ u cu i, lướt ch m ch m bên l đường cao t c. M t tr i ngày Ch nh t bám sát theo h , trèo nhanh qua l p váng mây màu xám nh th nó đ nh vượt qua h . Bevel bước đi trên l đường, n m l y tay bà Connin và nhìn xu ng rãnh nước màu cam tía do bê tông b s p xu ng. M t ý nghĩ ch t n y ra trong đ u nó r ng l n này nó th t may m n vì h tìm được bà Connin s mang nó đi ch i c m t ngày thay vì m t người trông tr thông thường, v n dĩ ch ng i nhà n i mà ta s ng ho c cho ta ra công viên ch i. Khi r i kh i n i mình s ng, ta s bi t được nhi u th h n. Nh sáng nay nó đã bi t r ng nó được t o ra b i m t người th m c tên là Jesus Christ. Trước đ y nó c nghĩ r ng mình được t o ra b i m t ông bác sĩ tên là Sladewall, m t ông béo có b ria vàng, là người tiêm cho nó và nghĩ r ng tên nó là Herbert, nh ng chuy n này h n ch là chuy n đùa c t mà thôi. H đùa r t nhi u nhà nó. N u nh trước kia nó đã nghĩ gì v đi u này, thì nó h n đã ch nghĩ r ng Jesus Christ là m t t ki u nh “ ” ho c “m ki p” ho c “ i gi i i”, ho c có l vào m t lúc nào đó đã có ai đó đã l a h l y đi m t cái gì đó. Khi nó h i bà Connin v người đàn ông trên t m ván trong b c tranh đ u giường ng là ai, bà nhìn nó m t lúc, mi ng há h c ra. R i bà nói, “Đó là Chúa Jesus đó”, và bà ti p t c nhìn nó ch m ch m. M y phút sau, bà đ ng d y và c m m t quy n sách t phòng bên c nh sang. “Nhìn đây này”, bà v a nói v a l t trang bìa ra, “cu n sách này do c c c a bác đ l i đó. Bác s không đ i nó l y b t c th gì trên đ i đâu”. Ngón tay bà ch y dưới nh ng hàng ch màu nâu trong m t trang sách đ y nh ng v t . “Emma Stevens Oakley, 1832”, bà nói. “Đây ch ng ph i là m t th đáng được s h u l m sao? Và m i l i đây đ u là chân lý c a sách phúc âm đó”. Bà l t trang ti p theo và đ c tên quy n sách cho nó nghe: “Cu c đ i c a Đ ng Jesus Christ dành cho đ c gi dưới mười hai tu i”. R i bà đ c sách cho nó nghe. Đó là m t cu n sách nh , cái bìa màu nâu đã b nh t đi cùng v i cái vi n màu vàng và có mùi nh mùi mát-tít cũ. Toàn b trong đó là tranh, m t b c v người th m c kia lùa m t đàn l n ra kh i m t người đàn ông. Chúng là nh ng con l n th c s , màu xám trông đã th y b c mùi chua, và bà Connin nói r ng Chúa Jesus đã lùa chúng ra kh i người đàn ông này. Khi bà đ c xong, bà đ nó ng i trên sàn nhà và xem l i nh ng b c tranh. Ngay trước khi h r i nhà đi đ n n i ch a b nh, nó đã c xoay x nhét cu n sách vào túi áo trong mà không đ cho bà nhìn th y. Gi thì nó làm cho cái áo khoác b l ch xu ng m t bên m t chút xíu. Đ u óc nó m màng và thanh th n khi h đi trên đường và khi h r kh i đường cao t c đ t t sang con đường dài đ t đ ch y ngo n ngoèo gi a hai hàng cây kim ngân, nó b t đ u th c hi n nh ng cú nh y m nh b o và kéo tay bà đi c nh th nó mu n đi th t nhanh đ tóm l y ông m t tr i trước m t h gi đây đang lăn ra xa. H đi trên con đường đ t được m t lúc lâu r i băng qua m t cánh đ ng m c lác đác nh ng đám c tía và đi t i ch bóng mát c a m t khu r ng n i m t đ t ph đ y nh ng l p dày lá thông kim. Trước nay nó ch a t ng bao gi vào r ng c và nó bước đi r t th n tr ng, h t nhìn bên này l i nhìn bên kia c nh th đang bước vào m t đ t nước kỳ l . H di chuy n d c theo m t con đường mòn ch y ngo n ngoèo xu ng đ i qua l p lá đ l o x o dưới chân, và có lúc, khi đang n m vào cành cây đ kh i trượt ngã, nó nhìn th y hai con m t màu vàng xanh k t tinh đông c ng n m trong m t h c cây đen ngòm. dưới chân đ i, khu r ng đ t ng t m ra m t đ ng c lác đác vài con bò khoang n a đen n a tr ng và nó thoai tho i d c xu ng dưới, t ng b c t ng b c m t, t i m t con nước r ng màu da cam, m t tr i ph n chi u ra t đó trông nh m t viên kim cương v y. Có nhi u người đ ng g n b thành m t nhóm và ca hát. Nh ng cái bàn dài được kê phía sau h và m t vài cái xe ô tô l n xe t i đ u trên con đường d n t i dòng sông. H v i vã đi xuyên qua đ ng c , b i bà Connin, b ng cách dùng tay khum l i che ngang t m m t, đã nhìn th y v th y thuy t gi ng đ ng dưới nước. Bà đ t gi lên m t cái bàn và đ y ba th ng nhóc đ ng trước m t bà hòa vào đám người đ chúng không còn n n ná b i th c ăn. Bà dùng tay gi l y th ng Bevel và d n d n len t i phía trước. Ông th y thuy t gi ng đ ng trong con nước cách xa b kho ng mười foot, nước ng p đ n đ u g i ông. Ông là m t thanh niên cao ráo m c qu n kaki, ng qu n được x n cao h n m t nước. Ông m c m t cái áo màu xanh và quàng m t cái khăn đ quanh c , nh ng không đ i mũ, hai cái mai tóc b ch kim buông dài lượn xu ng h c má hõm c a ông. M t ông xương x u và ánh sáng đ ph n chi u t dòng sông, ông trông nh th có l ch kho ng mười chín tu i, ông hát b ng m t gi ng mũi cao, át đi c ti ng hát trên b sông, và ông đ tay ra sau l ng, đ u h i ng ra sau. Ông k t thúc bài thánh ca m t n t cao r i đ ng yên l ng, nhìn xu ng dòng sông và nh c chân di chuy n trong nước. R i ông ngước lên nhìn m i người trên b sông. H đ ng sát vào nhau, ch đ i; nét m t h nghiêm trang nh ng l i có v trông ngóng và m i con m t đ u đ d n v ông. Ông l i nh c chân di chuy n trong nước. “Có th ta bi t vì sao các con l i đ n đây”, ông nói b ng gi ng mũi, “có th ta không bi t”. “N u các con không đ n vì Chúa Jesus, thì các con ch ng đ n vì ta. N u các con ch đ n xem li u có v t b được n i đau c a mình xu ng dòng sông này không, thì các con đã ch ng đ n vì Chúa Jesus. Các con không th nào v t b nỗỉ đau c a mình xu ng dòng sông này được”, ông nói. “Ta ch a h b o ai nh th c ”. Ông d ng l i và nhìn xu ng dưới đ u g i. “Con đã nhìn th y cha c u ch a cho m t người đàn bà m t l n r i!”, có ai đó t trong đám người kia cao gi ng nói l n. “Con đã nhìn th y người đàn bà đó đ ng d y và đi l i bình thường m c dù trước đó chân bà y kh p khi ng!” Ông th y thuy t gi ng nh c m t chân lên và r i l i nh c chân kia lên. Ông trông h u nh có v n m t n cười nh ng không h n là cười. “Con cũng có th đi v nhà n u nh con đ n đây vì đi u đó”, ông nói. R i ông ng ng đ u lên, tay gi cao và thét lên, “Hãy nghe đi u ta ph i nói đây, h i nh ng con người kia! Không có m t dòng sông nào ngoài m t dòng sông duy nh t và đó là Dòng sông Cu c đ i, được làm b ng máu huy t c a Chúa Jesus. Đó là dòng sông mà các ngươi ph i v t b n i đau c a mình xu ng đó, xu ng Dòng sông Đ c tin, xu ng Dòng sông Cu c đ i, xu ng Dòng sông Tình yêu, xu ng dòng sông đ m màu đ b ng máu huy t c a Chúa Jesus, h i nh ng con người kia!” Gi ng c a ông d n tr nên d u dàng và du dương. “T t c các dòng sông đ u b t ngu n t m t Dòng sông duy nh t y và đ u ch ch y đ n Dòng sông y mà thôi, t a nh nó là bi n c v y, và n u các ngươi tin, thì các ngươi có th v t b n i đau c a mình xu ng Dòng sông y và rũ b nó đi b i đó chính là Dòng sông được t o ra đ mang đi t i l i. Đó là m t Dòng sông ch a đ y chính n i đau, chính n i đau, nó ch y đ n Vương qu c c a Đ ng Kitô đ được r a s ch h t th y, nó ch y ch m, h i nh ng con người kia, ch y ch m gi ng nh dòng sông nước đ già nua này ch y quanh chân ta đây”. “Hãy nghe đây”, ông hát. “Tôi đ c trong sách Mác-cô v m t người phung cùi[5], tôi đ c trong sách Lu-ca v m t người mù lòa[6], tôi đ c trong sách Giăng v m t người ch t[7]! Ôi các người hãy nghe! Chính máu huy t y đã khi n Dòng sông này đ , khi n cho k phung được s ch, k mù được th y, k ch t được s ng l i[8]! H i nh ng con người phi n mu n kia”, ông thét lên, “hãy v t b phi n mu n y xu ng Dòng sông Máu huy t kia, hãy v t b nó xu ng Dòng sông Đ c tin, và hãy nhìn nó cu n trôi theo dòng nước ch y đ n Vương qu c c a Đ ng Kitô”. Trong khi ông thuy t gi ng, ánh m t th ng bé Bevel đ đ n nhìn theo hai con chim bay lượn t i lui thành nh ng vòng tròn quay ch m ch m trên tr i. Bên kia sông là m t c m cây de vàng lùm l p màu đ pha l n v i màu vàng, cùng v i nh ng đ i cây màu xanh đ m phía đ ng sau và m t cây thông m c ng u nhiên tr i lên tr i cao. phía xa đ ng sau, thành ph m c lên gi ng nh m t đám m n cóc bên sườn núi. Nh ng con chim bay lượn sà xu ng và đ u nh nhàng trên ng n thông cao nh t và ng i khom l ng c nh th chúng đang ph i gánh c b u tr i. “N u đúng là các con mu n v t b n i đau c a mình xu ng Dòng sông Cu c đ i, thì hãy l i đây”, ông th y thuy t gi ng nói, “và hãy v t b n i phi n mu n c a các con l i đây. Nh ng đ ng có nghĩ r ng đây là n i đau cu i cùng b i vì dòng sông đ m màu đ cũ k này không d ng l i đây. Dòng nước đ già nua đong đ y th ng kh này v n ti p t c ch y, h i nh ng con người kia, ch y ch m ch m đ n Vương qu c c a Đ ng Kitô. Dòng sông đ già nua này r t t t đ làm l R a t i, r t t t đ đ t đ c tin c a mình lên đó, r t t t đ trút b n i đau c a mình xu ng dưới đó, nh ng không ph i là cái dòng nước đ y bùn này đây s c u r i các con. Ta đã quanh dòng sông này su t c tu n này”, ông nói. “Th Ba v a r i ta đã Fortune Lake, ngày ti p theo Ideal, th Sáu ta và v ta lái xe đ n Lulawillow đ thăm m t người m đó. Nh ng người đó h đ u không nhìn th y vi c ch a lành nào h t”, ông nói và m t ng đ h n trong m t tích t c. “Ta ch a bao gi nói r ng h s th y c ”. Trong khi ông đang nói thì có m t hình thù ch p ch i đã b t đ u ti n v phía trước theo ki u chuy n đ ng c a m t con bướm - m t bà già hai tay vung v y, đ u l c l c nh th nó có th r i ra b t c lúc nào. Bà c g ng thu người xu ng th p bên rìa b sông và l y tay khu y nước lên. R i bà ta cúi người xu ng th p h n n a, v c m t xu ng dưới nước và cu i cùng tr i d y, nước ch y ướt ròng ròng; r i v n còn vung v y hai tay, bà ta quay m t hay hai vòng trong m t vòng tròn vô hình cho đ n khi ai đó ti n t i kéo bà tr l i đám đông. “Bà y làm nh th su t mười ba năm nay”, m t gi ng nói thô ráp la lên. “Chuy n cái mũ và đ a ti n cho th ng bé này đi. Đó là nhi m v c a nó đây đ y”. Ti ng la nh m t i th ng bé trên sông kia v n là c a m t lão già vóc dáng to l n, lão ng i nh m t m m đá lù lù trên ba-đ -s c c a m t chi c xe ô tô dài màu xám đ i cũ rích. Lão đ i m t chi c mũ màu xám, cái mũ b kéo xu ng che m t bên tai, còn bên tai kia l i được kéo lên đ l ra ph n l i màu tía bên thái dương trái. Lão ng i khom người, tay bó g i v phía trước, m t khép h . Th ng Bevel li c tr m lão m t l n r i chui vào ch n p g p áo khoác c a bà Connin và tr n trong đó. Th ng bé trên sông li c nhanh lão già m t cái r i gi n m tay lên. “Tin vào Chúa Jesus hay tin vào qu d !”, nó thét lên. “Ch ng nghi m th y người này hay ch ng nghi m th y k kia!” “Tôi bi t rõ t chính tr i nghi m c a mình”, m t gi ng nói bí n c a m t người đàn bà c t lên t trong đám đông, “tôi bi t rõ t chính tr i nghi m c a mình là v th y này có th ch a lành b nh. M t c a tôi đã được m ! Tôi ch ng nghi m th y Đ c Jesus!” Ông th y thuy t gi ng nhanh chóng gi hai cánh tay mình lên r i b t đ u l p l i t t c nh ng đi u ông đã nói lúc trước v Dòng sông, v Vương qu c c a Đ ng Kitô và lão già ng i trên ba-đ -s c nheo nheo m t nhìn ông th y kia. Th nh tho ng t ch bà Connin, th ng Bevel l i nhìn ch m ch m vào lão. M t người đàn ông m c qu n y m v i áo khoác nâu chúi người v phía trước, nhúng tay vào nước r t nhanh, l c tay r i ng người v phía sau và m t người đàn bà ôm m t đ a bé đ ng bên rìa b sông r i té nước vào chân nó. M t người đàn ông di chuy n đi ra xa m t chút và ng i xu ng bên b sông, c i giày ra và l i xu ng dưới dòng nước; ông ta đ ng đó trong vài phút, m t ng a h t c ra đ ng sau, r i ông ta l i l i v và đi giày vào. Trong toàn b kho ng th i gian này, v th y thuy t gi ng v n hát và không có v gì là đ ý đ n nh ng vi c đang di n ra. Ngay khi ông ng ng hát, bà Connin b th ng Bevel lên và nói, “Th a cha, xin hãy nghe con nói, hôm nay con mang m t th ng bé t thành ph đ n đây, con là người trông nó. M nó m và nó mu n cha c u nguy n cho m nó. Và đây là m t s trùng h p - nó cũng tên là Bevel! Bevel”, bà nói, quay đ u l i nhìn m i người sau l ng, “trùng tên v i đ c cha đó. Ch ng ph i là m t s trùng h p đó sao?”. Có vài ti ng xì xào, Bevel quay đ u l i và qua vai bà, nó cười toe toét v i nh ng khuôn m t đang ng m nhìn nó. “Bevel”, nó nói to gi ng vui v ho t bát. “Nghe này”, bà Connin nói, “con đã bao gi được làm l R a t i ch a, Bevel?” Nó ch cười toe toét. “Con ng r ng nó ch a bao gi được làm l R a t i”, bà Connin nói, nhướn mày nhìn ông th y thuy t gi ng. “Đ a nó l i đây”, ông th y thuy t gi ng nói và s i bước v phía trước, b t l y nó. Ông ôm nó ch khu u tay c a mình và nhìn khuôn m t đang cười toe toét c a nó. Bevel đong đ a m t m t cách r t khôi hài và chường m t ra phía trước, sát m t ông th y thuy t gi ng. “Con tên là Bevvvuuuuul”, nó nói to b ng m t gi ng tr m tr m và u n đ u lưỡi lướt qua toàn b khoang mi ng. Ông th y thuy t gi ng không cười. Khuôn m t xương x u c a ông r n đanh l i và hai con m t h p màu xám ch ph n chi u b u tr i h u nh không m t g n mây. Có m t ti ng cười to t phía ông già ng i trên ba-đ -s c xe ô tô r i Bevel túm l y gáy áo c a ông th y thuy t gi ng và n m ch t l y nó. Đi u cười toe toét đã bi n m t trên khuôn m t nó. Đ t nhiên nó có c m giác r ng đây không ph i là chuy n đùa. nhà nó m i th đ u là chuy n đùa. Nhìn m t ông th y thuy t gi ng, nó hi u ngay r ng t t c nh ng gì ông ta nói ho c làm đ u không ph i chuy n đùa. “M con đ t tên con nh th ”, nó h p t p nói. “Con đã được làm l R a t i ch a?”, ông th y h i. “Cái đó là gì?”, nó thì th m. “N u ta làm l R a t i cho con”, ông th y nói, “con s có th bước vào Vương qu c c a Đ ng Kitô. Con s được r a s ch trên dòng sông c a n i đau, con trai , và con s đi qua dòng sông sâu c a cu c đ i. Con có mu n đi u đó không?” “Có ”, th ng bé nói, và nghĩ, mình s không tr v căn h đó n a, mình s đi xu ng dưới dòng sông. “Con s không còn là nh trước n a”, ông th y thuy t gi ng nói. “Con s tr nên có ý nghĩa”. R i ông quay m t v phía m i người và b t đ u thuy t gi ng, còn Bevel thì nhìn nh ng m nh m t tr i tr ng vung vãi trên dòng sông. Đ t nhiên, ông th y nói, “Được r i, ta s làm l R a t i cho con ngay bây gi ”, và không h báo trước, ông si t ch t nó h n và quay cho nó úp m t xu ng r i dìm đ u nó xu ng nước, ông gi nó dưới đó m t lúc trong khi nói nh ng l i R a t i r i gi t m nh nó lên tr l i và nghiêm ngh nhìn th ng bé đang th h n h n. Hai con m t đen huy n c a th ng Bevel đang m to ra. “Gi thì con tr nên có ý nghĩa r i”, ông th y thuy t gi ng nói. “Trước kia con th m chí còn không h có ý nghĩa”. Th ng bé con quá s c đ n n i không khóc n i n a. Nó nhè nước bùn ra kh i m m và đ a cái tay áo ướt đ m lên qu t m t và qu t kh p m t nó. “Xin đ ng quên m nó”, bà Connin nói v i ra. “Nó mu n cha c u nguy n cho m nó. Bà y b m”. “L y Chúa”, ông th y nói, “chúng con c u nguy n cho k ph i ch u n i th ng kh , k không có m t đây đ ch ng nghi m. M con m n m trong b nh vi n có ph i không?”, ông h i. “Bà y có b đau không?”. Th ng bé nhìn ông ch m ch m. “Bà y v n còn ch a d y”, nó cao gi ng s ng s t nói. “Bà y b say rượu”. Không khí tr m l ng đ n n i nó có th nghe th y nh ng m nh m t tr i đ p vào nước. Ông th y thuy t gi ng có v gi t mình gi n d . Màu đ b hút h t ra kh i khuôn m t ông và b u tr i nh có v t i s m đi trong m t ông. Có m t ti ng cười hô h r t to t phía b sông và lão Paradise hét tướng lên, “Hô hô! Ch a b nh cho người đàn bà ph i ch u n i th ng kh vì say rượu!”, và b t đ u dùng n m tay đ p vào đ u g i. •§• “Hôm nay th t là m t ngày dài đ i v i th ng bé”, bà Connin nói khi đ ng cùng nó trước ngưỡng c a căn h và gay g t nhìn vào căn phòng n i bu i ti c đang di n ra. “Tôi nghĩ đã quá gi đi ng c a nó r i”. M t m t c a Bevel nh m t t l i, còn m t kia thì đang khép h ; mũi nó ch y nước ròng ròng và nó ph i há m m ra đ th qua đường mi ng. Cái áo khoác k carô m ướt b kéo l ch sang m t bên. Đúng là bà ta, bà Connin xác đ nh, người đàn bà m c cái qu n màu đen - cái qu n satanh dài màu đen, chân đi dép xăng đan không đi t t và móng chân thì đ chóe. Bà ta n m choán n a cái xô pha, đ u g i b t tréo đ a lên cao và đ u t a lên thành gh . Bà ta ch ng bu n nh m d y. “Xin chào Harry”, bà ta nói. “Con đi ch i có vui không?”. Khuôn m t bà ta dài, nh t nh t, m n màng và không đánh ph n, còn mái tóc th ng màu khoai lang, bu c túm l i phía sau. Ông b đi l y ti n. Có hai c p v ch ng khác n a. M t trong hai người đàn ông, người tóc vàng v i con m t lươn màu xanh tím, ng người ra kh i gh và nói, “Th nào ông già Harry, đi ch i có vui không?”. “Nó không ph i tên là Harry. Nó tên là Bevel ch ”, bà Connin nói. “Tên nó là Harry”, bà ta nói, trong khi v n n m trên gh xô pha. “Đã có ai nghe th y người nào tên Bevel ch a?” Th ng bé đã có v nh mu n g c xu ng ng t i ch , đ u nó c rũ ra v phía trước; b t thình lình nó gi t đ u l i và m m t m t ra; m t kia thì v n dip l i. “Nó b o tôi sáng nay r ng tên nó là Bevel”, bà Connin nói b ng m t gi ng bàng hoàng. “Trùng tên v i th y thuy t gi ng c a chúng tôi. Chúng tôi đi nghe thuy t gi ng và ch a b nh c ngày ch dòng sông. Nó nói r ng tên nó là Bevel, trùng tên v i th y thuy t gi ng. Đ y là nó b o tôi nh th .” “Bevel!”, m nó nói. “Tr i i! Tên gì mà kinh quá.” “Th y thuy t gi ng đó tên là Bevel và quanh đây ch ng có th y nào t t h n đâu”, bà Connin nói. “V i c ”, bà nói thêm b ng m t ch t gi ng đ y ngang ngược, “th y y làm l R a t i cho th ng bé này sáng nay!” M th ng bé ng i b t d y. “L i còn th n a sao!”, bà ta làu bàu. “V i c ”, bà Connin nói, “th y y là m t người ch a lành b nh và th y y c u nguy n cho bà được ch a lành”. “Ch a lành!”, bà ta g n nh thét lên. “Vì Chúa, ch a lành cái gì m i được ch ?” “Cho bà thoát kh i n i th ng kh ”, bà Connin l nh lùng đáp. Ông b c m ti n quay tr l i và đ ng g n bà Connin đ đ i đ a ti n cho bà. M t ông ta v n lên nh ng tia đ . “Ti p đi nào, nói ti p đi nào”, ông ta nói, “tôi mu n nghe thêm v n i th ng kh c a bà y. Nguyên nhân đích th c c a n i th ng kh này thì không”. Ông ta hu hu t ti n lên và t t h gi ng xu ng. “Ch a tr b ng c u nguy n c c kỳ r m t”, ông l m b m. Bà Connin s ng người trong giây lát, nhìn ch m ch m vào căn phòng, v i v b ngoài c a m t b xương có kh năng nhìn th u su t m i th . R i, không bu n l y ti n, bà quay người đi ra ngoài và đóng s p cánh c a phía sau l ng l i. Ông b vung v y cánh tay, n m t n cười m h và nhún vai. Nh ng người còn l i quay ra nhìn Harry. Th ng bé b t đ u lóng ngóng đi v phía phòng ng . “L i đây, Harry”, m nó nói. Th ng bé t đ ng chuy n hướng đi v phía m nó mà không bu n m m t thêm n a. “K cho m bi t hôm nay đã x y ra chuy n gì đi”, bà ta nói khi nó l i g n. Bà ta b t đ u c i áo khoác c a nó ra. “Con không bi t”, nó l m b m. “Có, con có bi t mà”, m nó nói, bà c m th y cái áo khoác có v n ng h n v m t bên. Bà kéo cái phéc-m -tuya c a cái túi trong ra và nhìn th y cu n sách và cái khăn mùi soa b n khi chúng r i ra ngoài. “Con l y m y cái này đâu th ?” “Con không bi t”, nó nói và gi ng l y chúng. “Chúng là c a con. Bà y đ a chúng cho con.” Bà ném cái khăn mùi soa xu ng đ t và gi quy n sách lên cao đ th ng bé không v i được và b t đ u đ c, m t bà trong giây lát b t đ u bi u hi n m t v khôi hài quá th . Nh ng người khác túm t m l i xung quanh đ nhìn cu n sách qua vai bà. “Ôi tr i i”, có ai đó nói. M t ông trong đám y săm soi nhìn nó qua c p kính dày. “Cái này quý l m đó”, ông ta nói. “Đây là đ s u t m đó”, và ông ta gi t l y nó t tay nh ng người khác và đi ra ng i trên m t cái gh khác. “Đ ng đ anh George thó m t đ y”, v ông ta nói. “Tôi đã b o mà, nó quý l m đó”, George nói. “Năm 1832 nhé”. Bevel l i chuy n hướng đi v phòng ng c a mình. Nó đóng c a l i và mò m m di chuy n trong bóng t i v phía cái giường r i ng i xu ng c i giày ra và chui vào chăn. Sau m t phút, m t lu ng sáng len l i vào hi n lên bóng hình cao l n c a m nó. Bà nhón chân đi kh trong phòng ng i xu ng bên thành giường. “Cái lão thuy t gi ng đ n đ n y đã nói gì v m th ?”, bà thì th m. “Hôm nay con đã nói d i nh ng chuy n gì th , con yêu?”. Nó nh m t t m t l i và nghe th y gi ng bà vang v ng t ch n xa xôi, nh th nó đang n m dưới lòng sông còn bà thì trên m t sông. Bà lay vai nó. “Harry”, bà v a nói v a ng người xu ng và ghé mi ng sát vào tai nó, “nói cho m nghe đi nào, ông y đã nói gì”. Bà kéo nó ng i d y và nó có c m giác nh th mình được kéo lên t dưới lòng sông. “Nói cho m nghe đi nào”, bà th m thì và h i th đ ng ng t c a bà ph vào m t nó. Nó nhìn th y cái khung hình trái xoan nh t nh t xáp l i g n nó trong bóng t i. “Ông y nói gi thì con không còn gi ng nh trước kia n a”, nó l m b m. “Con tr nên có ý nghĩa”. M t giây sau, bà đ t nó n m xu ng g i. R i ngay sau đó bà choàng lên người nó và môi bà lướt trên trán nó. R i bà đ ng d y và đi ra ngoài, hông nh nhàng l c l qua lu ng sáng. •§• Nó th c d y vào lúc tr i không còn s m n a nh ng khi nó d y căn h v n t i và c a v n đóng. Trong m t lúc nó c n m đó, l y tay móc g mũi và c y g m t. R i nó ng i trên giường và nhìn qua c a s . M t tr i hi n lên nh t nh t, nhu m màu xám b i kính c a s . Bên kia đường, trong khách s n Empire Hotel, m t bà lao công da màu nhìn t c a s t ng trên xu ng, m t bà tì lên hai cánh tay g p vào nhau. Nó đ ng d y, đi giày vào và vào phòng v sinh r i ra phòng khách. Nó ăn hai cái bánh quy giòn qu t m m cá tr ng mà nó tìm th y trên bàn u ng nước, và u ng ch nước g ng còn sót l i trong m t cái chai và nhìn quanh xem cu n sách c a nó có đ y không nh ng không tìm th y. Căn h hoàn toàn yên ng ngo i tr ti ng kêu ì ì y u t c a cái t l nh. Nó đi vào b p và tìm được m y lát rìa bánh mì nho và qu t m t n a l b l c vào gi a hai lát r i trèo lên cái gh cao trong b p và ng i đó ch m ch m nhai bánh mì k p, th nh tho ng l i qu t mũi vào vai. Sau khi ăn xong, nó tìm th y m t ít s a sôcôla và u ng s ch. Nó thích u ng lo i nước g ng mà nó nhìn th y h n nh ng h đ cái m nút chai ch mà nó không v i t i được. Nó ki m tra k lưỡng m t h i nh ng gì còn sót l i trong t l nh - m t ít rau mà m nó đ quên trong đó đã héo qu t l i và có r t nhi u trái cam màu nâu mà bà y đã mua mà quên không v t; có ba b n lo i pho mát và m t túi gi y đ ng m t th gi ng nh là cá; còn l i toàn là xương l n. Nó không bu n đóng c a t l nh l i và quay tr v cái phòng khách t i om r i ng i trên gh xô pha. Nó quy t đ nh r ng h s đi ra bên ngoài l nh l o kia cho đ n m t gi m i v và c nhà s đi ăn tr a ngoài hàng. Nó v n ch a đ cao đ ng i bàn ăn nhà hàng và người ph c v s mang gh tr em đ n cho nó nh ng gh tr em l i quá nh so v i nó. Nó ng i gi a gh xô pha, dùng gót chân đá vào đó. R i nó đ ng d y đi quanh nhà, nhìn vào nh ng đ u m u thu c lá th a ch t đ ng trong cái g t tàn c nh th đây là m t thói quen v y. Trong phòng c a nó, nó có nhi u truy n tranh và nh ng kh i block đ ch i nh ng ph n l n đ u b xé nát; nó phát hi n ra cách đ có được đ ch i m i là xé nát nh ng cái mà nó đã có. H u h t th i gian nó ch ng có gì đ làm ngoài vi c ăn; tuy nhiên nó không ph i là m t đ a béo phì. Nó quy t đ nh s đ m t vài cái g t tàn ra sàn nhà. N u nó ch đ vài cái, bà y s nghĩ r ng chúng b r i. Nó đ hai cái g t tàn ra, dùng ngón tay c n th n xoa đ u tàn thu c trên t m th m lót sàn. R i nó n m xu ng sàn m t h i lâu, nh c chân lên cao r i c th nhìn ng m hai cái chân. Giày c a nó v n còn m và nó b t đ u nghĩ v dòng sông. M t cách vô cùng ch m rãi, v m t c a nó thay đ i c nh th nó d n d n nhìn th y được cái mà trước đó có v nh nó không bi t r ng nó đang tìm ki m. R i đ t nhiên nó bi t mình mu n làm gì. Nó đ ng d y và rón rén đi vào phòng ng c a b m và đ ng đó trong ánh sáng nh nh , tìm cái túi xách c a m nó. Ánh m t nó lướt qua cánh tay dài nh t nh t c a m nó v t qua mép giường thò c xu ng dưới sàn và m t nó nhìn kh p cái đ ng đ thù lù màu tr ng do b nó t o ra, và lướt qua cái bàn gi y la li t đ th linh tinh, cho đ n khi d ng l i trên cái túi xách treo trên l ng gh . Nó l y ra m t cái vé tàu và n a gói k o Life Savers. R i nó r i căn h và b t tàu m t góc ph . Nó không mang theo vali vì ch ng có gì đó mà nó mu n gi h t. Nó xu ng tàu b n cu i cùng và b t đ u đi xu ng con đường mà hôm qua nó và bà Connin đã đi. Nó bi t s ch ng có ai nhà bà c vì ba th ng nhóc và đ a con gái đ u đ n trường còn bà Connin đã nói v i nó r ng hôm nay bà ph i đi ra ngoài quét d n. Nó đi qua sân nhà bà và đi theo con đường mà hôm qua h đã đi đ đ n dòng sông. Ngôi nhà có tường p b ng t m nh a đường gi g ch d n khu t xa và m t lúc sau, ph n đường đ t dành cho người đi b y đã h t, nó ph i đi bên l đường cao t c. M t tr i màu vàng nh t nh t đã lên cao và r t nóng. Nó đi qua m t cái lán phía trước có tr m b m xăng màu cam nh ng không nhìn th y ông già đang l đãng nhìn ra ngoài c a. Lão Paradise đang u ng nước cam. Lão u ng m t cách ch m rãi, nheo m t nhìn qua cái chai th y m t bóng người m c áo khoác k carô bi n m t phía dưới con đường. R i lão đ t cái chai r ng xu ng cái gh dài, và v n c nheo m t nh th , đ a tay áo qu t mi ng. Lão đi vào lán l y t giá đ k o m t thanh k o b c hà, dài m t foot dày hai inch, r i nhét vào túi áo khoác bên hông. R i lão chui vào xe và lái ch m ch m trên đường cao t c theo sau th ng bé. Khi th ng Bevel đ n được cánh đ ng lác đác c tía, người nó đ y b i và m hôi túa ra và nó lóc cóc vượt qua cánh đ ng đ đi vào r ng càng nhanh càng t t. Khi đã vào trong r ng r i, nó c đi loanh quanh t cây này sang cây khác, c tìm l i l i đi mà hôm qua h đã đi. Cu i cùng nó tìm được con đường mòn đ y nh ng lá thông kim và c th đi theo cho đ n khi nó nhìn th y đường d c xu ng ch y quanh co qua đám cây. Lão Paradise đã đ xe l i đâu đó trên đường và đi b ra ch mà lão v n quen t i đó ng i h u nh h ng ngày, tay c m m t cái c n câu không m c m i, m t thì nhìn dòng sông ch y qua ngay trước m t. Ai đó nhìn lão t xa h n s th y m t kh i đá cũ k l p ló sau b i cây. Th ng Bevel tuy t nhiên không nhìn th y lão. Nó ch nhìn th y dòng sông, ánh lên màu lung linh s c vàng pha l n ráng đ và c th đ nguyên giày và áo khoác nó nh y ùm xu ng dưới đó, mi ng h p đ y nước. Nó nu t m t ph n, nhè h t ph n còn l i ra và r i nó đ ng đó nhìn ra xung quanh, nước dâng ngang ng c nó. B u tr i xanh nh t quang đãng, t t c nh li n m t kh i - tr cái l h ng mà m t tr i đã đ c ra - và dưới được vi n b ng nh ng ng n cây. Áo khoác c a nó n i ph ng lên m t nước và bao quanh l y nó gi ng nh m t cái lá cây hoa súng vui nh n đ n kỳ l và nó đ ng đó cười toe toét trong ánh n ng m t tr i. Nó không đ nh làm trò đùa c t v i nh ng ông th y thuy t gi ng n a mà đ nh làm l R a t i cho chính mình và l n này nó s ti p t c cho đ n khi tìm th y Vương qu c c a Đ ng Kitô dưới sông m i thôi. Nó không mu n m t th i gian thêm n a. Nó tr m đ u xu ng nước ngay l p t c và đ y mình v phía trước. Trong giây lát nó b t đ u th h n h n và phun ra phì phì và đ u l i tr i lên kh i m t nước; nó l i b t đ u tr m đ u xu ng nước ti p và m i chuy n l i di n ra y nh v y. Dòng sông không mu n đón nh n nó. Nó th l i m t l n n a và l i tr i lên, ho s c s a. Khi ông th y thuy t gi ng nhúng nó xu ng nước, m i chuy n cũng di n ra h t nh th này - nó c n ph i chi n đ u v i m t cái gì đó đ y nó tr l i m t nước. Nó d ng l i và ch t nghĩ: đây là m t trò đùa khác, đây ch là m t trò đùa khác mà thôi! Nó nghĩ đ n vi c đã ph i đi r t xa mà ch ng đ t được m t cái gì c và nó b t đ u đánh, h t và đá vào dòng sông b n th u này. Chân nó đã b t đ u nh th ch ng còn gi m lên cái gì c . Nó kh kêu lên vì đau đ n và ph n n . R i nó nghe th y m t ti ng hét và quay đ u l i thì th y m t th gi ng nh m t con l n kh ng l đu i theo mình, v a khua khua m t cây g y tr ng đ v a hét lên. Nó l i tr m mình xu ng m t l n n a và l n này, dòng ch y đang ch đ i tóm l y nó nh m t bàn tay dài êm ái và kéo th c nó xu ng dưới. Trong giây lát, nó s ng s t vì kinh ng c: r i t lúc đó tr đi nó di chuy n r t nhanh và nó bi t r ng mình đang t i m t n i nào đó, toàn b n i cu ng n và s hãi c a nó đã bi n m t. Đ u lão Paradise th nh tho ng l i tr i lên trên m t nước. Cu i cùng xuôi dòng phía đ ng xa, lão già tr i d y gi ng nh m t loài th y quái c x a và đ ng đó hai tay tr ng tr n, hai con m t đ đ n nhìn xu ng dòng nước ch y, nhìn đ n đ sâu nh t có th . TÍNH MẠNG MÀ BẠN GIỮ ĐƯỢC CÓ THỂ LÀ CỦA CHÍNH BẠN Khi ông Shiftlet l n đ u tiên đi đ n con đường d n vào nhà h , thì bà c già và cô con gái lúc đó đang ng i ngoài hiên. Bà c già d ch người ra mép gh và chúi v phía trước, khum tay che ngang t m m t tránh ánh n ng g t. Cô con gái không nhìn xa được phía trước m t mình và ti p t c ch i v i nh ng ngón tay. M c dù bà c s ng m t n i hoang v ng nh th này v i đ a con gái duy nh t và trước đó ch a h g p ông Shiftlet, nh ng bà v n có th nói, ngay c khi ch nhìn t xa, r ng ông là m t k lang thang và không ph i là người đáng s . Tay áo khoác bên trái c a ông được x n lên đ l ra cánh tay ch còn m t n a và dáng người g y gu c c a ông h i nghiêng sang m t bên nh th m t c n gió đang đ y ông đi. Ông m c m t b đ vét màu đen và đ i m t cái mũ ph t màu nâu, phía trước thì nó h ch lên trên còn phía sau thì c p xu ng và tay ông xách m t h p d ng c b ng thi c. Ông thong th bước vào con đường d n vào nhà bà, m t quay v phía m t tr i nh đang treo l l ng trên đ nh ng n núi nh . Bà c già v n ng i yên không thay đ i t th cho đ n khi ông s p đi t i sân nhà bà; ch khi đó bà m i đ ng d y m t tay tì vào hông. Đ a con gái, m t cô nàng vóc dáng to l n trong b đ m ng n b ng v i phin nõn ocganđi màu xanh, b t thình lình nhìn th y ông và cô nh y lên r i b t đ u gi m chân, ch tr , ú r n ràng h t c lên. Ông Shiftlet v a bước vào trong sân thì d ng l i, đ t cái h p xu ng đ t và nh c mũ chào cô gái nh th cô hoàn toàn ch ng có m t chút khuy t t t nào h t; r i ông quay v phía bà c già và nh c h n cái mũ ra kh i đ u. Mái tóc ông dài bóng mượt, xòa t gi a trán xu ng đ n hai bên mang tai. M t ông kéo th ng t trên trán xu ng quá n a r i đ t ng t k t thúc v i c u trúc khuôn m t v a đ cân b ng v i cái quai hàm b nh ra nh m t cái b y thép. Ông trông có v tr trung m c dù ánh m t ch a đ ng s b t mãn c nh th ông là m t k đã th u hi u cu c đ i. “Xin chào”, bà c già nói. Bà ch cao ngang cái hàng rào cây tuy t tùng và bà đ i m t cái mũ đàn ông màu xám kéo s p xu ng đ u. K lang thang kia đ ng nhìn bà, không tr l i. Ông quay l ng l i và nhìn v phía m t tr i l n. Ông ch m rãi dang r ng c cánh tay lành l n nguyên v n l n cánh tay ng n ch còn m t n a đ cho th y m t kho ng tr i và hình dáng con người ông t o thành m t cây thánh giá xiêu v o. Bà c già khoanh tay trước ng c nhìn ông nh th bà là ch s h u c a v ng thái dương kia còn cô con gái nhìn ông, đ u rướn v phía trước còn hai bàn tay vô d ng c a cô thì nh treo l l ng trên c tay. Mái tóc cô dài màu h ng vàng và m t cô xanh bi c nh lông c c a m t con công. Ông gi nguyên t th nh v y trong kho ng năm mươi giây r i ông c m cái h p lên, đi t i hiên nhà và đ nó xu ng b c th m th p nh t. “Th a bác”, ông nói b ng m t gi ng mũi m nh m , “cháu s n sàng đánh đ i c gia tài đ được s ng m t n i mà m t tr i t i nào cũng nh th này”. “T i nào cũng nh th này c ”, bà c già nói và l i ng i xu ng. Cô con gái cũng ng i xu ng và ng m nhìn ông v i m t cái nhìn khôn ngoan c n tr ng nh th ông là m t con chim đang r t g n. Ông ng người sang m t bên, th c tay sâu vào túi qu n, đo n ông lôi ra m t phong k o cao su và m i cô m t cái. Cô c m l y, bóc ra và b t đ u nhai nh ng m t v n không r i ông. Ông cũng m i bà c m t cái nh ng bà ch nh ch môi trên lên đ l hàm răng đã r ng h t. Ánh m t xanh xám s c l m c a ông Shiftlet đã k p tăm tia kh p lượt m i th trong sân - cái máy b m g n phía góc c a căn nhà, cây sung to n i có ba b n con gà đang chu n b đ u trên đó đ ng và đã tia đ n cái gara mà đó ông nhìn th y ph n thân sau hoen g hình vuông c a m t cái xe ô tô. “Bác và cô lái xe ?”, ông h i. “Cái xe đó không ch y đã mười lăm năm nay r i”, bà c nói. “Ngày ch ng tôi ch t, nó cũng thôi không ch y luôn”. “Ch ng còn gì gi ng nh ngày x a n a đâu, th a bác”, ông nói. “Th gi i g n nh đã tr nên sa đ a m t r i.” “Đúng đ y”, bà c nói. “C u quanh đây có ph i không?” “Cháu tên là Tom T. Shiftlet”, ông l m b m, m t nhìn m y cái l p xe. “R t vui được g p c u”, bà c nói. “Tôi tên là Lucynell Crater và con gái tôi Lucynell Crater. C u làm gì quanh đây v y, c u Shiftlet?” Ông đoán ch ng cái xe này là m t chi c Ford t m đ i 1928 ho c 1929 gì đó. “Th a bác”, ông nói, và quay l i t p trung hoàn toàn vào bà, “đ cháu k cho bác nghe m t chuy n. Có m t tay bác sĩ Atlanta đã dùng dao c t qu tim người ra - qu tim người”, ông nh c l i, ng người v phía trước, “l y ra kh i l ng ng c và c m nó trên tay”, và ông gi bàn tay ra, khum l i, nh th nó đang ph i ch u s c n ng nho nh c a qu tim người, “nghiên c u nó nh th đó là m t con gà m t ngày tu i v y, và th a bác”, ông nói, d ng m t lúc lâu, đ u nhoài v phía trước, hai con m t màu xám sáng b ng lên, “ông y cũng ch ng bi t gì v nó nhi u h n bác và cháu c ”. “Đúng đ y”, bà c già nói. “Ôi, n u ông y có đ nh l y con dao đó mà c t m i góc qu tim y ra, thì ông y cũng s ch ng bi t gì nhi u h n bác và cháu c . V y thì có gì đ mà nghi ng n a c ch ?” “Ch ng có gì”, bà c già khôn khéo nói. “C u là người đâu v y, c u Shiftlet?”. Ông không tr l i. Ông thò tay vào túi móc ra m t gói thu c lá cùng m t t p gi y v n thu c r i t v n cho mình m t đi u, c c kỳ thành th c b ng m t tay, và đ t nó lên môi. Đo n ông l y trong túi ra m t bao diêm và qu t m t que vào giày. Ông gi que diêm đang cháy lên c nh th ông đang nghiên c u s bí n c a ng n l a trong khi nó cháy mém sát đ n g n da ông. Cô con gái b t đ u kêu to lên, ch vào tay ông và hu hu ngón tay v phía ông, nh ng khi ng n l a s p ch m vào người thì ông cúi th p xu ng tay khum khum che ng n l a c nh th chu n b đ t cái mũi c a mình và ông châm đi u thu c. Ông v t que diêm cháy tàn đi và th i m t làn khói xám vào bu i chi u t i. Cái nhìn qu quy t hi n lên trên khuôn m t ông. “Th a bác”, ông nói, “ngày nay, người ta có th làm b t c chuy n gì. Cháu có th b o bác r ng cháu tên là Tom T. Shiftlet và quê cháu Tarwater, bang Tennessee, nh ng trước gi bác ch a bao gi g p cháu: làm sao bác bi t r ng cháu không nói d i c ch ? Làm sao bác bi t được r ng tên cháu không ph i là Aaron Sparks, th a bác, và quê Singleberry, bang Georgia, ho c làm sao bác bi t được r ng tên cháu không ph i là George Speeds, quê Lucy, bang Alabama, ho c làm sao bác bi t được r ng tên cháu không ph i là Thompson Bright quê Toolafalls, bang Mississippi?”. “Tôi ch ng bi t gì v c u c ”, bà c già làu bàu, khó ch u. “Th a bác”, ông nói, “người ta ch ng quan tâm vi c mình nói d i th nào đâu. Có l t t h n h t là cháu b o bác r ng, cháu là m t con người; nh ng nghe này, th a bác”, ông nói r i d ng l i và làm cho gi ng mình còn tr nên có v đáng ng i h n, “m t con người là gì?” Bà c già b t đ u g i chuy n. “C u mang gì trong cái h p thi c kia th , c u Shiftlet?”, bà h i. “D ng c ”, ông nói, v ch n ch . “Cháu là th m c”. “À, n u c u đ n đây làm vi c, tôi có th cung c p cho c u ch ăn và ch ng , nh ng tôi không có ti n mà tr cho c u đâu. Tôi c nói v i c u trước nh th đ c u li u”, bà nói. Không có câu tr l i ngay l p t c và cũng không có bi u hi n gì đ c bi t trên nét m t ông. Ông ng người t a vào m t cái c t trong s hai hàng c t, m i hàng g m b n c t đ mái hiên. “Th a bác”, ông nói ch m rãi, “có nh ng người mà đ i v i h thì m t s th còn quan tr ng h n c ti n b c”. Bà c đu đ a người không nói gì còn cô con gái thì nhìn cái y t h u c ch y lên ch y xu ng trên c ông, ông nói v i bà c r ng cái mà ph n đa con người ta quan tâm là ti n, nh ng ông h i v y thì con người ta s ng vì cái gì m i được ch . Ông h i bà c r ng li u có ph i con người s ng vì ti n không, hay là vì cái gì khác. Ông h i bà c r ng theo bà nghĩ thì bà s ng vì cái gì nh ng bà c không tr l i, bà ch ng i đu đ a, băn kho n không bi t m t gã c t tay li u có th l p cái mái m i cho ngôi nhà vườn c a bà được không. Ông h i r t nhi u câu h i mà bà không tr l i. Ông k v i bà r ng năm nay ông hai mươi tám tu i và đã s ng b ng r t nhi u ngh khác nhau, ông đã t ng là m t ca sĩ hát phúc âm, làm đ c công trong ngành đường s t, t ng làm ph vi c m t ti m ph c v tang l , ông đã t ng lên đài phát thanh tham gia bi u di n cùng v i ca sĩ Uncle Roy và ban nh c Red Creek Wranglers c a h n trong ba tháng, ông nói ông đã chi n đ u, đã đ máu h i tham gia L c lượng Quân ch ng qu c gia, đã đi qua m i mi n đ t l và r ng đâu ông cũng th y thiên h ch h quan tâm đ n cách th c ti n hành công vi c. Ông nói r ng ông không được nuôi d y theo ki u vô trách nhi m nh th . M t trăng tròn vàng óng xu t hi n trên nh ng nhánh cây sung nh th nó s đ u trên đó ng cùng v i m y con gà. Ông nói người ta ph i thoát được v nông thôn thì m i th y được th gian tr n v n và r ng ông ước gì được s ng m t n i h o lánh nh th này, h ng ngày vào lúc chi u t i ông có th nhìn th y m t tr i l n gi ng nh là Thiên Chúa đã t o ra nó đ làm vi c đó. “Cháu đã có v ch a hay v n còn đ c thân?”, bà c già h i. M t kho ng im l ng kéo dài. “Th a bác”, cu i cùng ông h i, “th i nay bác bi t tìm đâu ra m t người ph n còn trong tr ng th ngây đây? Cháu s không l y b t kỳ cái đám rác rưởi nào mà cháu ch c n v m t cái là được”. Cô con gái cúi người xu ng r t th p, đ u cô g n nh treo phía trên đ u g i, và nhìn ông qua cái ô tam giác t o thành b i mái tóc x ra c a cô; r i b t thình lình cô ngã nhào xu ng sàn và b t đ u rên r . Ông Shiftlet đ cô ng i th ng d y và dìu cô ng i l i vào gh . “Cô đây là con gái bác ?”, ông h i. “Con gái duy nh t c a tôi đó”, bà c già nói, “và nó là đ a con gái đáng yêu nh t trên th gi i này. Tôi s không đánh đ i nó l y b t c cái gì trên đ i này. Nó còn r t thông minh n a. Nó bi t quét nhà, n u nướng, gi t giũ, cho gà ăn và cu c đ t gi y c n a. Có cho tôi c r vàng b c châu báu tôi cũng s không đánh đ i nó đâu”. “Đ ng”, ông nói v t t , “bác đ ng bao gi đ cho đ a nào cu m cô y đi m t”. “B t c anh nào l x l i g n con bé”, bà c già nói, “tôi đ u ph i canh ch ng h t”. Con m t ông Shiftlet trong bóng t i đang xoáy vào m t ph n cái ba-đ -s c sáng l p lánh t xa. “Th a bác”, ông nói, hu hu cái tay c t lên nh th ông dùng nó đ ch tay vào ngôi nhà, khu vườn và cái máy b m, “dù cháu có là m t k tay m ch còn m t tay hay không đi chăng n a, thì cũng ch ng có th gì h h ng trong cái trang tr i này mà cháu l i không s a được cho bác c . Cháu là m t con người”, ông nói v i v nghiêm trang có ph n bu n th m, “cho dù cháu không còn lành l n. Cháu v n có”, ông nói, ch m khu u tay xu ng sàn đ nh n m nh đ n đi u to tát mà ông s p nói, “m t trí tu ngay th ng!”, và m t ông đâm xuyên qua bóng t i đ hòa vào lu ng sáng h t ra t cái đèn c a r i ông nhìn bà ch m ch m nh th chính ông cũng kinh ng c trước cái s th t b t kh này. Bà c già ch ng n tượng gì l m v i nh ng l i l đó. “Tôi b o c u r i, là c u có th đây làm vi c và đ i l i c u s được ăn u ng đ y đ ”, bà nói, “n u c u không th y phi n khi ph i ng trong gara ô tô”. “Ô, bác nghe này”, ông nói v i m t đi u cười toe toét đ y thích thú, “các th y tu ngày x a còn ng trong quan tài c a mình kia mà!” “H i y h còn ch a ti n b nh chúng ta bây gi ”, bà c già nói. •§• Sáng hôm sau, ông b t đ u s a cái mái c a ngôi nhà vườn trong khi Lucynell, cô con gái, ng i trên m t t ng đá và quan sát ông làm vi c, ông đây ch a đ n m t tu n mà nh ng thay đ i do ông t o ra ch n này đã tr nên rõ r t. Ông đã vá l i c b c th m trước nhà l n sau nhà, đã làm m t cái chu ng l n m i, ph c d ng l i hàng rào, và d y Lucynell nói ra t “chim”, cô nàng v n hoàn toàn đi c đ c, trước gi trong đ i mình ch a t ng nói m t t nào h t. Cô nàng vóc dáng to l n m t đ h ng hào đi theo ông kh p m i n i, v a nói “Chêêêêêêmmm”, v a v tay. Bà c già quan sát t xa, ng m ng m hài lòng. Bà đang khao khát m t chàng r . Ông Shiftlet ng trên gh sau c a chi c xe ô tô, nó v a h p v a c ng, hai chân ông ph i thò ra ngoài ô c a xe. Ông đ lưỡi dao c o và m t can nước trên m t cái thùng th a mà ông dùng làm bàn k , ông còn đ t m t t m gương nh t a vào kính sau xe và đ áo khoác g n gàng trên m t cái móc treo trên c a xe. T i t i, ông ng i th m nhà nói chuy n trong khi ngay bên c nh, bà c già và Lucynell ng i đu đ a m nh trên gh . Ba ng n núi n i nhà bà c già đã t i đen trên n n tr i xanh đen và chúng th nh tho ng l i được ti p đón cu c vi ng thăm c a nh ng hành tinh khác nhau và c m t trăng n a, sau khi nó đã r i b lũ gà. Ông Shiftlet nói rõ lý do ông mu n c i t o trang tr i này là b i vì ông th c lòng quan tâm t i nó. Ông nói r ng s p t i th m chí ông s làm cho chi c xe ch y được. Ông d ng n p capô lên đ xem xét máy móc và ông nói ông hoàn toàn ch c ch n r ng cái xe này đã được t o ra t cái th i mà xe c th c s được t o ra. Còn bây gi á, ông nói, m t người v n m t con c và m t người khác v n m t con c khác r i l i m t người khác n a v n m t con c khác n a thành ra c m t người cho m t con c. Đó chính là lý do t i sao bác ph i tr r t nhi u ti n cho m t chi c xe: bác ph i tr ti n cho t t c nh ng người đó. Gi n u bác ch tr ti n cho m i m t người, bác có th mua được m t chi c xe r h n nhi u và là m t chi c xe được người đó th c lòng quan tâm t i, nó s là m t chi c xe t t h n nhi u. Bà c già đ ng ý v i ông r ng đúng là nh v y. Ông Shiftlet nói r ng v n đ c a th gi i này chính là ch ch ai thèm quan tâm, ho c thèm d ng l i mà quan ng i trước b t c v n đ gì. Ông nói r ng ông s không th nào d y Lucynell nói được m t t nào n u ông không quan tâm và d ng l i đ lâu. “Hãy d y nó m t t gì khác đi”, bà c già nói. “Bác mu n cô nhà nói t gì ti p đây?”, ông Shiftlet h i. Bà già ngoác mi ng ra cười, đi u cười móm mém, đ y n ý. “Hãy d y nó nói t ‘anh yêu’”, bà nói. Ông Shiftlet v n đã bi t trước bà nghĩ gì trong đ u. Ngày hôm sau ông b t đ u s a chi c xe và chi u t i hôm đó ông nói v i bà r ng n u bà mua m t cái dây curoa thì ông s có th làm cho cái xe ch y được. Bà c già nói bà s đ a ti n cho ông. “C u nhìn con bé kìa?”, bà h i, tay ch v phía Lucynell, người đang ng i trên sàn nhà cách đ y ch ng m t foot và ng m nhìn ông, m t cô v n xanh ngay c trong bóng t i. “N u có anh nào mu n mang nó đi, tôi s nói, ‘Đ ng hòng có ai trên đ i này mang được con bé đáng yêu này c a tôi đi đâu!’, nh ng n u anh ta nói, ‘Th a bác, cháu không mu n mang cô y đi, cháu mu n cô y đây’, thì tôi s nói, ‘Này c u, tôi quá hi u mà. Tôi s không bao gi b qua c h i có được m t ch n đ nh lâu dài và l y được m t cô gái đáng yêu nh t trên th gi i này cho riêng mình đâu. C u cũng là người khôn ngoan đó’, tôi s nói nh th đ y”. “Cô y bao nhiêu tu i r i?”, ông Shiftlet h i vu v . “Mười lăm, mười sáu gì đó”, bà già nói. Cô gái g n ba mươi r i nh ng b i cô r t ngây th trong tr ng nên không tài nào đoán được tu i th t c a cô. “S n l i cũng là m t ý hay đ y”, ông Shiftlet nh n xét. “Bác ch c không mu n nó b g sét h t c ra”. “Chúng ta s xem xét chuy n này sau”, bà c già nói. Ngày hôm sau, ông cu c b vào th tr n và quay tr v v i nh ng ph tùng c n thi t và m t can xăng. Bu i chi u mu n ngày hôm y, nh ng ti ng n kinh kh ng phát ra t gara ô tô và bà c già lao ra kh i nhà, nghĩ r ng Lucynell đang lên c n đâu đó. Lucynell đang ng i trên m t cái s t nh t gà, chân đ p đ p xu ng đ t, mi ng gào lên, “Chêêêmm! Chêêêêêêmmmmm!”, nh ng c n nh ng x c a cô b nh n chìm b i ti ng n c a chi c xe. Cùng v i m t tràng h i ph t ra, nó l ng l ng đi ra kh i gara, di chuy n theo m t phong cách r t d d i và oai v . Ông Shiftlet đang trong gh lái, ng i th ng đ ng. M t ông l v nhũn nh n nghiêm trang c nh th ông v a làm cho người ch t s ng l i v y. T i hôm đó, ng i đu đ a dưới hiên nhà, bà c già b t đ u vào vi c c a mình, ngay l p t c. “C u mu n m t ph n ngây th trong tr ng có đúng không?”, bà h i v quan tâm. “C u đâu có mu n l y m y cái lo i rác rưởi”. “Không, cháu không mu n l y m y cái lo i đó”, ông Shiftlet nói. “Người không th nào nói được”, bà nói ti p, “không th nào ăn nói láo xược v i c u hay s d ng th ngôn ng m t d y. Đó là ki u người dành cho c u. Ngay đ ng kia kìa”, và bà ch vào Lucynell đang ng i b t tréo chân trên gh , hai tay n m l y hai bàn chân. “Đúng r i”, ông th a nh n. “Cô y s không gây ra b t kỳ phi n ph c gì cho cháu c ”. “Th B y này”, bà già nói, “c u, nó và tôi s đi xe ra th tr n làm l k t hôn”. Ông Shiftlet th l ng người trên b c th m. “Cháu không th l y v ngay bây gi được”, ông nói. “Nh ng vi c mà bác mu n làm thì c n ph i t n ti n, còn cháu thì l i ch ng có đ ng nào”. “C u c n ti n làm gì?”, bà h i. “Cũng t n ti n đ y”, ông nói. “Th i nay m t s người thì úi xùi th nào cũng được, nh ng cháu thì nghĩ mình s không th nào l y m t cô mà không th cùng cô y đi ch i m t chuy n đ cho th y cô y là người vô cùng quan tr ng. Ý cháu là đ a cô y đ n m t khách s n và thi t đãi cô y. K c là N h u tước x Windsor”, ông nói m t cách ch c n ch, “cháu cũng không bao gi l y n u cháu không th đ a cô y đ n khách s n và đãi cô y m t b a th nh so n.” “Cháu được nuôi d y theo cách nh v y và cháu không th làm khác được. Người m quá c c a cháu đã d y cháu nh th đó”. “Lucynell th m chí còn không bi t khách s n là cái gì n a c ”, bà c già làu bàu. “Nghe đây này, c u Shiftlet”, bà nói, rê cái gh bà đang ng i v phía trước, “c u s có m t ngôi nhà n đ nh lâu dài, m t cái gi ng sâu và m t cô gái ngây th trong tr ng nh t trên th gi i này. C u không c n ti n đâu. Đ tôi nói cho c u nghe đi u này: Trên th gi i này không có ch cho m t k tàn t t nghèo khó s ng nay đây mai đó đâu.” Nh ng l i l khó ch u đó ghim vào đ u ông Shiftlet nh m t đàn chim ó đ u trên ng n cây. Ông không tr l i ngay l p t c. Ông v n cho mình m t đi u thu c, châm l a hút, r i ông nói b ng m t gi ng bình th n, “Th a bác, m t con người được chia làm hai ph n, th xác và linh h n”. Bà c già nghi n ch t l i vào nhau. “M t th xác và m t linh h n”, ông l p l i. “Th xác, bác , gi ng nh m t ngôi nhà: nó ch ng đi t i đâu c ; nh ng linh h n, bác , thì l i gi ng nh m t cái xe ô tô v y: nó luôn luôn chuy n đ ng, luôn luôn…” “Nghe này, c u Shiftlet”, bà nói, “cái gi ng nhà tôi không bao gi bi t c n là gì và căn nhà luôn luôn m áp vào mùa đông, mà không h có chuy n n ti n tr góp b t c món gì nhà này đâu nhé. C u c đi đ n tòa án mà t mình xem nh ng thông tin đó. Và đ ng kia dưới gara là m t cái xe ch y r t t t”. Bà giăng m i r t c n th n. “C u có th mướn người s n l i xe trước th B y này. Tôi s tr ti n s n xe”. Trong bóng t i, n cười c a ông Shiftlet ngoác ra gi ng nh m t con r n đang m t m i b ng n l a b t th n đánh th c d y. Sau giây lát, ông tr n tĩnh l i và nói, “Cháu ch mu n nói r ng linh h n m t con người có ý nghĩa v i anh ta h n b t c th gì khác. Cháu s ph i đ a v cháu đi ngh cu i tu n mà không lo gì đ n chi phí c . Cháu ph i đi theo cái mà linh h n cháu mách b o”. “Tôi s cho c u mười lăm đô cho chuy n đi cu i tu n”, bà c già nói b ng m t gi ng khó ch u. “Tôi ch có th làm được đ n m c đó mà thôi.” “Nh th h u nh ch đ cho ti n xăng xe và ti n khách s n”, ông nói. “Không có ti n ăn cho cô y.” “Mười b y đô rưỡi”, bà già nói. “T t t n t t tôi ch có ng n y thôi, th cho nên đ ng có c bòn n a. C u có th mang theo đ ăn tr a mà.” Ông Shiftlet c m th y t n thương n ng n vì cái t “bòn”. Ông ch c ch n bà có nhi u ti n h n, khâu dưới n m c a bà nh ng ông v n đã b o bà r ng không quan tâm đ n ti n c a bà. “Cháu s c g ng xoay x v y”, ông nói r i đ ng d y đi th ng mà không bu n đ ý đ n bà thêm n a. Vào ngày th B y, ba người b n h đi vào th tr n b ng chi c xe mà s n ch v a m i khô xong và ông Shiftlet cùng Lucynell th c hi n nghi l k t hôn văn phòng Dân s còn bà c già là người làm ch ng. Sau khi h đi ra kh i tòa, ông Shiftlet b t đ u v n v o c trong cái c áo. Ông trông có v r u rĩ và cay đ ng c nh th ông v a b lăng nh c trong khi ai đó gi ông l i. “Cháu ch ng th y hài lòng m t chút nào”, ông nói. “Đúng cái ki u vi c m t bà trong văn phòng v n hay làm, ch ng có gì ngoài gi y t v i th máu. H thì bi t gì v máu c a cháu c ch ? N u h có đ nh l y tim cháu và c t ra”, ông nói, “thì h cũng ch bi t thêm được đi u gì v cháu. Cháu không th y hài lòng m t t o nào”. “Nó làm hài lòng lu t pháp”, bà c già nói m t cách s c s o. “Lu t pháp”, ông Shiftlet nói và nh to t m t cái. “Chính lu t pháp là cái làm cho cháu không hài lòng.” Ông đã cho s n chi c xe màu xanh đ m v i m t d i màu vàng bao quanh nó ngay dưới ô c a xe. Ba người b n h trèo lên gh trước và bà già nói, “Lucynell trông có xinh không này? Trông c nh búp bê y”. Lucynell di n b váy màu tr ng mà m cô l c được t m t cái rương và đ i m t cái mũ cói trên vành có g n m t chùm cherry đ b ng g . Th nh tho ng v bình th n c a cô l i thay đ i b i m t ý nghĩ tinh ranh nh bé đ n đ c gi ng nh m t ch i cây xanh m c trên sa m c. “C u đúng là trúng s đ c đ c nhé!”, bà c già nói. Ông Shiftlet th m chí còn ch ng bu n nhìn cô. H lái xe quay v nhà đ bà c xu ng và l y đ ăn tr a. Khi h chu n b đi, bà c đ ng nhìn ch m ch m vào trong ô c a xe, nh ng ngón tay mi t vào t m kính. Hai hàng nước m t b t đ u ch y d c xu ng khuôn m t nhăn nhúm b n th u c a bà. “Trước gi tôi ch a bao gi xa nó quá hai ngày”, bà nói. Ông Shiftlet kh i đ ng xe. “Và tôi ch ng đ người nào l y nó tr c u b i vì tôi đã nhìn th y c u m t con người chính tr c. T m bi t, con yêu”, bà nói, n m l y cái tay áo đ m màu tr ng c a cô. Lucynell nhìn th ng vào bà và tuy t nhiên không có v gì là nhìn th y bà đó. Ông Shiftlet nh n ga cho xe t t đi v phía trước nên bà ph i buông cô ra. Bu i chi u s m th i ti t quang đãng, d u mát, và b u tr i ph màu xanh nh t. M c dù xe ch đi ba mươi d m m t gi , nh ng ông Shiftlet l i tưởng tượng ra m t cu c lên xu ng ngo n ngoèo trèo đèo l i su i, cái cu c y nó đang chui t t vào đ u ông thành th ra ông quên béng h t n i cay đ ng h i sáng. Trước gi ông đã luôn mu n có m t chi c xe ô tô m c dù ông ch a bao gi có đ ti n đ t u m t cái c . Ông đi r t nhanh b i vì ông mu n t i thành ph Mobile trước khi tr i t i. Th nh tho ng ông l i d ng suy nghĩ đ nhìn Lucynell ng i trên gh bên c nh. Cô đã ăn tr a ngay khi h đi ra kh i sân nhà và gi đây cô đang b t t ng trái cherry ra kh i cái mũ r i ném qua c a xe. Ông tr nên tuy t v ng cho dù có được chi c xe. Sau khi đã đi được kho ng m t trăm d m, ông quy t đ nh r ng cô h n l i đói r i nên th tr n nh ti p theo mà h t i, ông d ng l i trước m t ti m ăn s n màu tr ng nhôm có tên g i là The Hot Spot và đ a cô vào r i g i cho cô m t đĩa xúp ngô n u giâm bông. Chuy n đi đã khi n cô bu n ng nên ngay khi ng i trên cái gh đ u, cô đã g c đ u xu ng qu y và nh m m t l i. Trong ti m The Hot Spot không có ai ngoài ông Shiftlet và m t c u ph c v qu y, m t thanh niên tr nh t nh t, vai v t m t cái gi dính đ y d u m . Trước khi c u k p b ng th c ăn ra thì cô đã ngáy nhè nh r i. “Khi nào cô y d y thì d n cho cô y ăn”, ông Shiftlet nói. “Bây gi tôi s tr ti n trước luôn”. C u thanh niên nghiêng người ngó cô gái và nhìn ch m ch m vào m tóc dài màu h ng vàng óng và hai con m t khép h trong tr ng thái ng . R i c u ng ng đ u lên nhìn ông Shiftlet. “Cô y trông nh m t thiên th n c a Chúa v y”, c u thì thào. “Người đi quá giang đó”, ông Shiftlet gi i thích. “Tôi không đ i được n a r i. Tôi c n ph i đ n Tuscaloosa”. C u thanh niên l i nghiêng người, c n th n ch m tay vào món tóc vàng kia, còn ông Shiftlet đi ra. Ông c m th y tuy t v ng h n bao gi h t khi gi đây ông ch còn lái xe m t mình. Bu i chi u mu n càng lúc càng nóng n c, oi b c và vùng quê này d n tr nên b ng ph ng. Sâu trên n n tr i m t c n bão đang hình thành m t cách vô cùng ch m ch p và không có s m c nh th nó đ nh hút h t s ch nh ng gi t không khí dưới m t đ t trước khi bùng n . Có nh ng lúc ông Shiftlet không mu n m t mình, ông cũng c m th y r ng m t người có xe ô tô thì ph i có trách nhi m v i người khác nên ông đ ý tìm ki m xem có ai xin đi quá giang hay không. Th nh tho ng ông l i nhìn th y bi n c nh báo. “Hãy lái xe c n th n. Tính m ng mà b n gi được có th là c a chính b n”. Con đường h p th nh tho ng l i ngo t v phía bên này ho c phía bên kia gi a m t cánh đ ng khô và đây đó có m t cái lán ho c m t tr m đ xăng n m tr tr i m t mình. M t tr i b t đ u chi u th ng vào kính trước c a chi c xe. Nó gi ng nh m t qu bóng đ i mà qua kính ch n gió trông nh b b t m t ít hai đ u c trên l n dưới, ông nhìn th y m t th ng bé m c qu n y m, đ u đ i m t chi c mũ màu xám đang đ ng bên l đường, th là ông ch y ch m l i và đ xe ngay trước m t nó. Th ng bé cũng ch ng bu n gi tay ra v y, nó ch đ ng đó, nh ng nó có m t cái vali nh làm b ng bìa các-tông và cái mũ đ i trên đ u theo m t ki u cho th y r ng nó đã b đi kh i m t n i nào đó vĩnh vi n. “Này con giai”, ông Shiftlet nói, “ta th y r ng con đang mu n quá giang thì ph i”. Th ng bé ch ng nói r ng nó mu n mà cũng ch ng nói không, mà nó c th m c a r i chui vào xe, và ông Shiftlet l i b t đ u cho xe ch y. Th ng bé ôm cái vali trong lòng và khoanh tay trên đó. Nó ngo nh đ u nhìn ra c a s đ i di n ch ông Shiftlet ng i, ông Shiftlet c m th y b d n nén. “Con giai này”, ông ta nói sau m t phút, “ta có m t bà m già t t nh t trên th gian này nên ta đ r ng con ch có m t bà m t t nhì thôi”. Th ng bé li c tr m ông m t cái r i l i ngo nh m t v phía c a s . “Trên đ i này ch ng có gì ng t ngào h n”, ông Shiftlet l i ti p t c, “là m t bà m đ i v i c u con giai. Bà y s d y c u ta nh ng l i c u nguy n đ u tiên khi đang quỳ xu ng c u nguy n, bà y s đem tình yêu đ n cho c u ta, th tình yêu mà ch ng ai đem đ n cho c u ta c , bà y ch b o cho c u ta cái gì đúng và cái gì sai, và bà y canh ch ng đ c u ta làm nh ng đi u đúng đ n. Con giai à”, ông nói, “Ch a có ngày nào trong đ i mà ta l i ăn năn h i h n nh cái ngày ta r i xa bà m già c a ta c .” Th ng bé d ch người trên gh nh ng nó v n không nhìn ông Shiftlet. Nó thôi không còn khoanh tay n a mà đ t m t tay lên tay n m c a. “M ta là m t thiên th n c a Chúa”, ông Shiftlet nói b ng m t gi ng r t căng th ng. “Chúa mang bà y t thiên đường xu ng cho ta, còn ta thì đã b bà mà đi”. M t ông m đi trong giây lát vì nước m t. Cái xe h u nh không chuy n đ ng. Th ng bé n i gi n ngay trên gh ng i. “Qu tha ma b t nhà ông đi!”, nó gào lên. “Con m già nhà tôi ch là m nh ch nhác b n th u còn con m già nhà ông cũng ch là m t con ch n hôi th i tha mà thôi!”, r i nó m c a xe ra và nh y xu ng dưới hào cùng v i cái vali. Ông Shiftlet s c đ n đ trong kho ng m t trăm foot ti p theo, ông lái xe ch m ch m nh ng v n đ c a xe m tung nh th . M t đám mây hình c c i, màu h t nh màu mũ th ng bé kia, sà xu ng th p che l p m t tr i và m t đám mây khác, trông còn kinh h n, khép mình n p đ ng sau xe. Ông Shiftlet c m th y s sa đ a c a th gi i này đang chu n b nh n chìm l y mình. Ông gi tay lên tr i r i l i đ cho nó r i xu ng ng c. “Ôi Chúa i!”, ông c u kh n. “Xin hãy t i quét s ch cái đám nh y nh a ra kh i m t đ t này đi!” Đám mây hình c c i kia ti p t c ch m ch m sà xu ng th p h n. Vài phút sau, m t tràng s m n i lên t phía sau và nh ng h t m a to kh ng khi p, c x p x cái khui n p lon, đ p xu ng mui sau xe c a ông Shiftlet. R t nhanh chóng ông nh n ga và v i cánh tay c t tì ra c a s xe, ông phóng nhanh trên con đường t i thành ph Mobile trong c n m a t m tã. CÚ MAY MẮN BẤT NGỜ Ruby đi vào c a trước c a tòa nhà chung c và đ t cái túi gi y đ ng b n h p đ u lo i s ba lên cái bàn trong s nh. Cô quá m t nên không th nh c tay ra kh i cái túi đang ôm đó, mà cũng ch ng th đ ng th ng người lên được và cô g c xu ng, thân trên xoài ra, còn đ u n m thăng b ng gi ng nh m t cây rau to s c s trên cái túi gi y. Cô l nh lùng nhìn ch m ch m không nh n ra khuôn m t đang đương đ u v i mình trong t m gương m t i l m ch m vàng bên kia cái bàn. Má ph i c a cô dính m t lá rau c i r đ y đ t đã áp vào đó su t n a quãng đường v nhà. Cô h n h c ph i đi r i đ ng th ng d y, mi ng l m b m, “C i v i ch ki c”, b ng m t gi ng d n d i b c d c. Đ ng th ng người lên, cô là m t người đàn bà th p lùn, dáng trông t a t a m t cái bình đ ng hài c t. Mái tóc cô màu dâu t m u n thành t ng cu n trông nh ng cái bánh mì cu n xúc xích trên đ u v y, nh ng m t s đã b l ng ra dưới cái nóng và quãng đường dài t c a hàng th c ph m v đây nên chúng x t tung c ra. “C i r !”, cô nói, cái t đó phun ra kh i mi ng cô l n này nh th nó là m t cái m m đ c. Cô và Bill Hill đã không ăn c i r năm năm nay và cô cũng không đ nh t gi tr đi thì n u món này. Cô mua cái này là vì th ng Rufus nh ng cũng ch m t l n này thôi, r i s không mua n a. Tưởng r ng sau hai năm trong quân đ i th ng Rufus khi quay tr v s ăn u ng gi ng nh con nhà người ta; c mà không. Khi cô h i nó có mu n ăn gì đó đ c bi t không, nó cũng ch ng nghĩ n i m t món ăn nào tươm t t cho ra h n c - nó b o nó mu n ăn c i r . Cô c tưởng r ng th ng Rufus đã tr thành m t ai đó có khí ch t l m c . Ai dè, nó ch ng h n gì m t m gi rách c . Rufus là em trai cô, v a m i tr v t chi n trường châu Âu trong Th chi n th hai. Nó đ n s ng v i cô b i vì thành ph Pitman n i mà h l n lên đã không còn n a. T t c m i người trước kia đã t ng s ng Pitman đ u đ khôn ngoan đ chu n kh i đ y, ho c là b ng cách ch t quách đi ho c là b ng cách chuy n sang thành ph khác. Cô đã k t hôn v i Bill B. Hill, m t người đàn ông Florida, nhân viên bán hàng cho hãng Miracle Products, và t i s ng thành ph này. N u Pitman v n còn đó, thì h n th ng Rufus v n còn Pitman. Gi nh v n còn sót l i m t con gà đi l c trên đường ph Pitman, thì ch c th ng Rufus v n còn đó đ mà b u b n v i nó. Cô không mu n nói ra m t đi u nh th này v h hàng c a mình, hu ng chi là v chính th ng em ru t, nh ng nó là th đ y - m t th ng ăn h i đái nát. “G p nó có năm phút là em th y luôn đi u đó”, cô đã nói v i Bill Hill nh th và Bill Hill, ch ng bu n bi u l b t c đi u gì, nói luôn, “Anh thì ch c n ba phút thôi”. Th t x u h khi đ m t ông ch ng nh th th y mình có m t đ a em trai nh th . Cô cho r ng ch th làm gì được n a r i. Th ng Rufus cũng gi ng y chang nh ng đ a khác. Ch có cô là đ a duy nh t trong gia đình là khác đi mà thôi, ít ra thì cũng có được m t cái gì đ y. Cô l y t trong túi xách ra m t m u bút chì và vi t lên m t túi gi y: Bill, anh mang cái này lên t ng. R i cô g ng h t s c mình cái b c c u thang th p nh t đ trèo lên t ng b n. B c c u thang là nh ng thanh m ng màu đen chia c t khu nhà ra làm đôi, được ph th m màu nâu trông c nh th nó m c lên t sàn nhà v y. Đ i v i cô, nh ng b c c u thang này d c th ng đ ng ch ng khác gì nh ng b c thang lên gác chuông nhà th c . Chúng c d ng đ ng h t c lên. Vào cái giây phút mà cô đ ng b c th p nh t, chúng d ng đ ng h t c lên và vì cô mà còn tr nên d c h n n a. Khi cô ngước lên nhìn chúng, mi ng cô há r ng ra và tr xu ng v hoàn toàn kinh t m. Tình tr ng hi n nay c a cô không cho phép cô leo lên b t c đâu. Cô đang m. Bà Zoleeda đã b o cô nh th nh ng khi bà nói thì chính cô cũng đã bi t r i. Bà Zoleeda là người xem tướng tay Đ i l 87. Bà đã nói, “M t tr n m kéo dài r t lâu”, nh ng bà nói thêm, gi ng th m thì, v i m t cái nhìn r t chi là tôi-đã-bi t-r i-đ y-nh ng-tôi-không-nói-ra đâu, “Nó s mang đ n cho cô m t cú may m n b t ng !”, và r i l i ng i xu ng cười toe toét, m t bà già m p m p có đôi m t xanh c đ o qua đ o l i liên t c trong h c m t nh th chúng được bôi d u v y. Chuy n này thì Ruby ch ng c n được b o cho bi t. Cô v n đã hi u ra được cú may m n y là gì r i. Chuy n nhà. Trong hai tháng qua cô có c m giác r t rõ ràng r ng h s chuy n nhà. Bill Hill không th đ tình tr ng này kéo dài lâu h n được n a. Làm nh th khác nào gi t cô. N i cô mu n s ng là trong m t phân khu - cô b t đ u bước lên b c c u thang, chúi người v phía trước và n m l y tay v n - n i mà ti m thu c, c a hàng th c ph m và r p chi u phim ngay g n nhà. Còn bây gi đây, s ng khu trung tâm thành ph , cô ph i đi b qua tám khu nhà đ đ n khu ph buôn bán chính và còn ph i đi xa h n n a đ đ n được siêu th . Năm năm qua cô ch ng h phàn nàn gì chuy n này nh ng gi đây, khi mà s c kh e cô có v n đ lúc còn tr nh th này thì anh nghĩ cô s làm gì đây, t gi t mình ch c? Cô đã đ m t t i m t ch khu Meadowcrest Heights, m t căn bi t th song l p có mái hiên màu vàng. Cô d ng l i b c thang th năm mà th h ng h c. Còn tr nh cô - ba mươi t tu i - ai mà nghĩ r ng năm b c c u thang l i có th khi n cho cô m t nh t nh th c ch . C tho i mái đi nào, em yêu, cô t nh , mày v n còn quá tr nên không th nào đ ng c máy móc l i h ng hóc h t nh th này được. Ba mươi t tu i đâu ph i là già, tuy t nhiên ch a già m t chút nào. Cô nh l i m cô lúc bà ba mươi t tu i - lúc y bà trông gi ng nh m t qu táo già vàng v t nhăn nheo, chua chát, bà lúc nào trông cũng chua chát c , lúc nào trông cũng nh th bà không h hài lòng v i b t c đi u gì. Cô t so sánh mình tu i ba mươi t v i m tu i y. Tóc m cô khi đó đã ng sang màu mu i tiêu - tóc cô gi v n còn ch a b c dù cô ch a h nhu m nhi c gì. Đám con cái đã khi n bà thành ra già nua m t m i đ n nh v y: Trong tám đ a thì có: hai đ a ch t lúc sinh, m t đ a ch t lúc m t tu i, m t đ a b máy c t c ch t ch t. C m i đ a ch t đi thì m cô l i ch t d n thêm m t chút. Mà t t c nh ng cái đó đ làm gì m i được ch ? B i vì bà ch ng đ khôn mà tránh đi. Ngu d t thu n túy. Ngu d t thu n túy m t cách tuy t đ i! R i hai bà ch c a cô n a ch , c hai đ u l y ch ng được b n năm, m i bà có b n đ a con. Cô không th hi u n i làm sao mà h có th ch u đ ng được c ch , c liên t c ph i đi bác sĩ đ h dùng d ng c ch c vào. Cô nh h i m cô sinh th ng Rufus. Cô là đ a duy nh t trong đám con cái không ch u n i chuy n y và cô đi th ng m t m ch t i Melsy, trên quãng đường mười d m trong cái n ng gay g t, đ n r p chi u bóng đ kh i ph i nghe gào thét, r i ng i đó xem hai b phim cao b i mi n Tây, m t b phim kinh d và m t t p phim b r i l i ph i cu c b th ng m t m ch v nhà và phát hi n ra r ng lúc y bà m i b t đ u chu n b vượt c n, th là c đêm hôm y cô ph i nghe bà la hét. T t c nh ng kh n kh đ y ch đ cho ra th ng Rufus! Và gi thì hóa ra nó ch h n gì m t m gi rách. Cô th y nó nh đang đ i m t ch n kh ho cò gáy nào đó trước khi nó sinh, c đ i, đ i nh th đ làm cho m cô, m i có ba mươi t tu i thôi, tr thành m t bà già. Cô n m l y cái tay v n c u thang m t cách hung t n và ì ch nh c mình đi lên m t b c n a, r i l c đ u. Tr i i, cô th t v ng vì nó bi t bao! Sau khi cô đã k cho t t c b n bè v chuy n cô có m t c u em trai tr v t chi n trường châu Âu trong Th chi n th hai, thì gi nó t i đây - nói nghe c nh th nó ch a bao gi chui ra kh i chu ng l n v y. Trông nó cũng già n a ch . Nó trông còn già h n c cô trong khi nó nh h n cô mười b n tu i l n. Cô trông quá tr so v i tu i. Ba mươi t tu i đâu ph i là già mà dù sao đi chăng n a thì cô cũng đã l y ch ng r i. Nghĩ v chuy n này, cô c n ph i cười m i đúng, h i cô đã làm được nhi u h n r t nhi u so v i hai bà ch - h ch l y ch ng loanh quanh. “Ôi cái c n ng p th này”, cô l m b m, l i d ng l i không đi ti p. Cô quy t đ nh cô s ph i ng i xu ng. M i t ng có hai mươi tám b c - hai mươi tám b c. Cô ng i xu ng r i l i đ ng b t d y ngay, c m th y có cái gì bên dưới. Cô nín th lôi nó ra: đó là kh u súng c a th ng Hartley Gilfeet. Cái món đ dài chín inch đ y x o trá này! Nó là th ng bé sáu tu i s ng t ng năm. Nó mà là con cô, thì cô đã đánh cho tu t xác r i, cho nó ch a cái thói bày lung tung ra kh p cái c u thang công c ng. Cô hoàn toàn có th b ngã xu ng cái c u thang này nh ch i và ch t tươi luôn y ch ! Nh ng con m ngu d t c a nó thì ch ng làm gì nó h t ngay c khi cô b o m y. T t c nh ng gì m y làm là quát nó và nói cho m i người bi t nó thông minh c nào. “Ông Ch i Con May M n!”, m nó g i nó nh th . “Đó là t t c nh ng gì mà ông b nghèo kh c a nó đ l i cho tôi!”. B nó nói trên giường lúc h p h i r ng, “Anh ch ng có gì cho em ngoài th ng bé này”, và bà ta nói, “Anh Rodman i, anh đã cho em c m t gia tài may m n r i đó!”, và th là bà y g i nó là Ông Ch i Con May M n. “Mình l i ch t n cho nát cái bàn t a c a th ng ch i con may m n ra y ch !”, Ruby l m b m. Nh ng b c c u thang trên và dưới gi ng nh m t cái b p bênh mà cô đang đ ng gi a. Cô không mu n b bu n nôn. Đ ng có nh th n a ch . Nào không được. Không được. Cô không nôn. Cô ng i sát vào b c c u thang, hai m t nh m nghi n l i cho đ n khi c m giác chóng m t ng ng l i trong ch c lát và c m giác bu n nôn l ng xu ng. Không, mình s không đi khám bác sĩ đâu, cô nói. Không. Không. Cô s không đi. H có đánh cô b t t nh r i cho lên cáng mà khiêng đi thì khiêng ch không đ i nào cô t đi khám. Cô đã t làm bác sĩ cho mình r t t t su t bao nhiêu năm qua - không b m t tr n m nào, không r ng m t cái răng nào, không con cái, t t c đ u là nh cô h t. N u cô mà không c n th n thì gi đã có năm đ a con r i còn gì. Đã h n m t l n cô băn khoăn t h i không bi t cái ch ng ng p th này có ph i là do b nh tim hay không. Th nh tho ng, khi leo c u thang, cô l i b nhói đau ng c. Đó chính là cái mà cô mu n - b nh tim. H không th nào lôi trái tim cô ra m t cách d dàng được. H ph i đ p vào đ u cho cô g c xu ng thì m i có th mang cô đi b nh vi n được, h ph i - c mà nh h không làm th thì cô s ch t sao? Cô s không ch t được. Nh cô ch t thì sao? Cô ép mình t b ngay cái suy nghĩ ch t chóc này đi. Cô m i có ba mươi t thôi. Ch ng có gì h ng hóc vĩnh vi n trong người cô c . Cô béo t t và da d h ng hào. Cô t so sánh mình v i m cô tu i ba mươi t và t véo nh vào tay m t cái r i m m cười. Xét đ n vi c c cha l n m cô đ u ch ng có gì đ cho người ta nhìn vào, thì cô đã khá thành công. H đ u là nh ng típ người khô héo, đã b khô héo và c Pitman cũng khô héo vào trong h , h và Pitman đ u co l i thành m t th héo khô héo qu t và nhăn nhúm. Còn cô thì đã thoát ra kh i đó r i! M t con người đ y s c s ng nh cô! Cô đ ng d y, n m l y cái tay v n c u thang nh ng l i t cười v i chính mình. Cô sôi n i, béo t t, và xinh đ p, mà cũng không đ n n i quá béo b i Bill Hill thích cô trông nh th này. Cô đã tăng cân nh ng anh không h nh n ra ngo i tr r ng g n đây anh có v nh h nh phúc h n mà ch ng bi t t i sao. Cô c m nh n được cái toàn th c a chính b n thân mình, m t cái toàn th đang trèo lên c u thang. Gi thì cô đã leo xong m t t ng và c nhìn l i, c m th y hài lòng. Khi nào Bill Hill ngã cái c u thang này m t l n, thì có l khi y h m i chuy n đi. Nh ng h s chuy n đi trước đó! Bà Zoleeda đã bi t đi u đó. Cô cười l n và ti p t c đi trên hành lang. Cánh c a nhà ông Jerger kêu kèn k t, khi n cô gi t mình. Ôi gi i i, cô nghĩ, hóa ra là ông ta. Ông ta chính là lão già kỳ qu c s ng t ng hai. Ông ta chăm chú nhìn cô bước trên hành lang. “Xin chào!”, ông nói, cúi thân trên lòi ra kh i c a. “Chúc cô m t bu i sáng t t lành!”, ông trông nh m t con dê. M t ông bé tí nh qu nho khô và râu m c thành m t chòm còn cái áo jacket xanh đ n đ trông g n nh đen ho c là đen đ n đ g n nh xanh. “Xin chào”, cô nói. “Bác có kh e không?”. “Kh e!”, ông la lên. “Th c s kh e m nh trong cái ngày vinh quang này!”. Ông đã b y mươi tám tu i và m t trông nh có n m m c. Vào bu i sáng, ông nghiên c u còn vào bu i chi u ông đi d o quanh v a hè, ch n b n tr l i và đ t câu h i cho b n chúng. M i khi nghe có ai đó hành lang là ông m c a ngó ra ngoài. “Vâng, m t ngày đ p tr i”, cô nói v u o i. “Cô có bi t hôm nay là ngày sinh nh t vĩ đ i nào không?”, ông h i. “ m- m”, Ruby nói. Ông luôn đ t câu h i ki u nh th . M t câu h i l ch s mà ch ng ai bi t; ông s h i r i làm m t bài di n thuy t v nó. Ngày trước ông d y trường trung h c. “Đoán đi xem nào”, ông gi c cô. “Abraham Lincoln”, cô l m b m. “Hà! Ch c g ng gì c ”, ông nói. “C đi xem nào”. “George Washington”, cô nói, chu n b bước ti p lên c u thang. “X u h quá cô i!”, ông la lên. “Ch ng cô quê đó đ y! Florida! Florida! Ngày sinh c a Florida”, ông kêu lên. “Vào đây nào”. Ông bi n vào trong phòng mình, dùng cái ngón tay dài v y v y cô. Cô đi xu ng hai b c và nói, “Cháu ph i đi đây”, r i thò đ u vào trong c a. Căn phòng c m t cái nhà v sinh l n và trên tường ph kín nh ng b u thi p ch p nh ng tòa nhà đ a phương; đi u này gây ra o giác v không gian. M t cái bóng đèn trong su t treo trên đ u ông Jerger và m t cái bàn nh . “Nào hãy xem cái này đi”, ông nói. Ông chúi người xu ng quy n sách, ngón tay ch y dưới nh ng hàng ch : “‘Vào ngày Ch nh t L Ph c Sinh, m ng 3 tháng T , năm 1516, ông đã t i mũi l c đ a này’. Cô có bi t ông đây là ông nào không?”, ông g ng h i. “Có, Christopher Columbus”. Ruby nói. “Ponce de Leon!”, ông kêu lên. “Ponce de Leon! Cô nên bi t gì đó v Florida ch ”, ông nói. “Ch ng cô quê Florida mà.” “Vâng, anh y sinh Miami”, Ruby nói. “Anh y không ph i là người Tennessee.” “Florida không ph i là m t bang cao quý”, ông Jerger nói, “nh ng nó là m t bang quan tr ng.” “Nó cũng quan tr ng t m t m thôi”, Ruby nói. “Cô có bi t Ponce de Leon là ai không?” “Ông y là người sáng l p ra Florida”, Ruby h n h nói. “Ông y là người Tây Ban Nha”, ông Jerger nói. “Cô có bi t ông y tìm cái gì không?”. “Florida”, Ruby nói. “Ponce de Leon đi tìm su i ngu n tu i tr ”, ông Jerger nói, m t nh m l i. “ ”, Ruby l m b m. “M t dòng su i nào đó”, ông Jerger ti p t c nói, “mà nước c a nó mang đ n tu i tr vĩnh h ng cho k nào u ng nó. Nói cách khác”, ông nói, “ông y c g ng đ được tr mãi không già”. “Ông y có tìm được không bác?”, Ruby h i. Ông Jerger ng ng l i, đôi m t v n nh m t t vào. M t phút sau, ông nói, “Cô có nghĩ r ng ông y đã tìm ra nó không? Cô có nghĩ r ng ông y đã tìm ra nó không? Cô có nghĩ r ng không ai khác s có được nó n u ông y đã tìm ra nó không? Cô có nghĩ r ng li u có m t người nào đó đang s ng trên trái đ t này ch a t ng được u ng nó chăng?” “Cháu v n ch a nghĩ ra”, Ruby nói. “Gi thì ch ai ch u nghĩ n a”, ông Jerger phàn nàn. “Cháu ph i đi đây.” “Ph i, nó đã được tìm ra”, ông Jerger nói. “ đâu v y bác?”, Ruby h i. “Tôi đã t ng u ng nó r i.” “V y bác ph i đi đâu đ u ng ?”, cô h i. Cô ng người l i g n h n và ng i th y mùi toát ra t người ông gi ng nh th cô đang đ t mũi mình dưới cánh c a m t con chim ó v y. “Đi vào trong trái tim tôi”, ông nói, đ t tay lên ng c mình. “ ”. Ruby lùi l i. “Cháu ph i đi đây. Cháu nghĩ em cháu đang nhà”. Cô bước qua ngưỡng c a. “Nh h i ch ng cô xem anh y có bi t hôm nay là ngày sinh nh t vĩ đ i nào không”, ông Jerger v a nói v a b n l n nhìn cô. “Vâng, cháu s h i”. Cô quay đi và ch cho đ n khi nghe ti ng c a lách cách. Cô quay đ u l i xem nó đã đóng l i ch a r i cô th h t ra và đ ng đ i m t v i kho ng t i c a nh ng b c c u thang d c còn l i. “L y Chúa Toàn Năng”, cô nh n xét. Khi ta leo lên, chúng bao gi cũng tr nên t i h n và d c h n. Khi leo được năm b c c u thang, cô g n nh h t c h i. Cô ti p t c leo thêm vài b c n a, th h ng h c. R i cô d ng l i. B ng cô b đau. Đó là m t c n đau ki u nh có cái gì đ y cái gì y. Vài ngày trước cô cũng có c m giác này. Đây là c n đau khi n cô kinh hãi nh t. Cô đã m t l n nghĩ đ n t ung th và r i d p nó đi ngay l p t c vì m t th kinh kh ng nh th s không th nào x y đ n v i cô được. T này quay tr l i v i cô ngay l p t c cùng v i c n đau nh ng cô đã dùng bà Zoleeda ch t nó ra làm đôi. M i chuy n s k t thúc trong may m n. Cô l i ch t nó ra làm đôi thêm m t l n n a cho nó đ t h n và r i l i ti p t c nh th cho đ n khi ch còn l i nh ng m u nh mà người ta không tài nào nh n ra được. Cô s d ng l i t ng ti p theo - L y Chúa, n u cô có th leo lên được đ n đó - và nói chuy n v i Laverne Watts. Laverne Watts s ng t ng ba, cô ta là th ký cho m t bác sĩ chuyên khoa v chân, và là m t người b n đ c bi t c a cô. Cô leo lên đó, th h n h n và c m giác nh th đ u g i mình đ y nh ng ti ng xèo xèo nh rượu s i tăm, và cô dùng cái báng súng c a th ng nhóc Hartley Gilfeet gõ c a nhà Laverne. Cô t a người vào khung c a đ ngh r i b t thình lình sàn nhà xung quanh cô s p xu ng c hai bên. B c tường đ i sang màu đen và cô c m giác quay cu ng trong không khí đ n h t c h i, kinh hoàng trước s s p đ đang t i. Cô nhìn th y c a m phía r t xa và Laverne, ch cao có b n inch, đang đ ng đó. Laverne, m t cô gái cao ráo tóc vàng r m, buông ra m t đi u cười hô h r t chi là kh và tay đánh đét vào hông c nh th cô ta v a m c a ra thì th y m t c nh tượng hài hước nh t trên đ i. “Kh u súng y!”, cô ta la lên. “Kh u súng y! V m t y!”. Cô ta l o đ o lùi v cái xô pha r i ngã lăn ra, chân gi cao h n c hông và ngã u ch thêm m t cú n a đ y b t l c. Sàn nhà l i hi n ra trong m t Ruby và nó v n còn ng nghiêng đi chút xíu. C g ng nhìn ch m ch m t p trung đ n đ kinh kh ng, cô bước chân lên đó. Cô nhìn k cái gh t a gi a phòng r i nh m t i đó, c n tr ng đ t chân t ng bước m t. “Đáng ra ch nên tham gia vào m t chương trình mi n Tây hoang dã[9] m i ph i!”, Laverne Watts nói. “Ch đúng là m t quái nhân!” Ruby ti n đ n cái gh r i rón rén ng i xu ng. “Câm m m đi”, cô nói gi ng khàn khàn. Laverne chúi v phía trước, ch tay vào c , r i l i ngã ra gh xô pha và giãy đành đ ch. “Thôi cái trò y đi!”, Ruby hét lên. “Thôi cái trò y đi! Tôi bu n nôn l m.” Laverne đ ng d y và s i hai hay ba bước chân d c theo căn phòng. Cô ta cúi người xu ng trước m t Ruby và nhìn vào m t cô v i m t m t nh m l i nh th cô ta đang nheo m t qua l khóa. “Ch th t bóng l n quá đi”, cô ta nói. “Tôi bu n nôn mu n ch t đây này”, Ruby tr ng m t nhìn cô ta. Laverne v n đ ng đó nhìn cô và m t giây sau, cô ta khoanh tay l i và ưỡn b ng ra m t cách c c kỳ châm ch c và b t đ u đung đ a t i lui. “V y ch ch mang theo kh u súng vào đây làm gì? Ch ki m được cái c a này đâu ra v y?”, cô ta h i. “Ng i ph i nó”, Ruby l m b m. Laverne v n đ ng đó, ưỡn b ng ra l c l , và có nét gì đó r t khôn ngoan b t đ u xu t hi n trên m t cô ta. Ruby ng i ườn ra trên cái gh t a, m t nhìn xu ng chân mình. Căn phòng đã b t đ u đ ng yên không còn đung đ a n a. Cô ng i th ng d y và nhìn hai m t cá chân mình. Chúng s ng phù h t c lên! Mình s không đi bác sĩ, cô b t đ u, mình s không đi bác sĩ nào h t. Mình s không. “Không đi”, cô b t đ u l m b m, “không đi g p bác sĩ nào h t, không…”. “Ch nghĩ ch có th trì hoãn được bao lâu đây?”, Laverne th m thì và b t đ u cười rúc rích. “M t cá chân c a tôi có b s ng không?”, Ruby h i. “Em trông nó v n th , lúc nào ch th này”, Laverne nói và l i gieo mình xu ng gh . “H i béo m t chút”. Cô ta nh c m t cá chân c a chính mình đ t lên trên mép g i và xoay đi m t chút. “Ch có thích đôi giày này không?”, cô ta h i. Đó là m t đôi giày đi b màu xanh có đ r t cao. “Tôi nghĩ nó b s ng”, Ruby nói. “Khi v a leo h t c u thang t ng này xong, tôi c m th y vô cùng kh ng khi p, choán l y toàn thân tôi gi ng nh …” “Ch nên đi khám bác sĩ đi.” “Tôi không c n đi khám bác sĩ”, Ruby l m b m. “Tôi t lo cho mình được. M i l n tôi đ u làm t t c ”. “Rufus có nhà không?” “Tôi không bi t. Su t đ i mình tôi luôn tránh xa bác sĩ. Tôi luôn tránh xa - t i sao?” “T i sao cái gì?” “T i sao l i Rufus có nhà không?” “Rufus d thương mà”, Laverne nói. “Em đ nh h i c u y xem có thích đôi giày c a em không.” Ruby ng i th ng d y, m t hung t n, đ tía tái h t c lên. “T i sao l i là Rufus?”, cô g m g . “Nó ch là m t đ a bé con thôi”. Laverne đã ba mươi tu i r i. “Nó ch quan tâm đ n giày dép đàn bà đâu”. Laverne ng i th ng d y, c i m t chi c giày ra và nhìn chăm chú vào bên trong. “C 9B”, cô ta nói. “Em cá là c u y s thích xem bên trong có gì”. “Th ng Rufus y ch là m t đ a tr thôi!”, Ruby nói. “Nó ch có th i gian nhìn chân cô đâu. Nó ch có th i gian cho vi c y”. “ , c u y có nhi u th i gian mà”, Laverne nói. “ a”, Ruby l m b m và l i nhìn th y nó, ch đ i, có nhi u th i gian ch đ i, m t ch n kh ho cò gáy nào đó trước khi nó được sinh ra, c ch đ i và làm cho m cô ch t d n ch t mòn. “Ch c là m t cá ch b s ng đó”, Laverne nói. “ a”, Ruby v a nói v a xoay m t cá chân. “ a. C m giác nó b si t ch t l m. Tôi c m th y vô cùng kh ng khi p khi leo lên cái c u thang này, ki u nh ng p không th được n a í, ki u nh b si t ch t toàn thân, ki u nh - kinh kh ng khi p.” “Ch ph i đi khám bác sĩ đi.” “Không.” “Ch đã đi khám bác sĩ bao gi ch a?” “H lôi tôi đi m t l n khi tôi m i mười tu i”, Ruby nói, “nh ng tôi vùng ra. Ba người b n h gi ch t l y tôi mà ch ăn thua.” “L n y ch b làm sao?” “T i sao cô l i nhìn tôi nh v y làm gì?”, Ruby l m b m. “Nh nào?” “Nh th này này”, Ruby nói, “l c l b ng ưỡn ra trước nh th này này”. “Em v a h i ch l n y b làm sao mà?” “B cái nh t y mà. M t con m đen trên đường b o tôi cách ch a và tôi làm theo và th là h t luôn”. Cô s p người trên mép gh , nhìn ch m ch m v trước m t mình nh th cô đang h i tưởng cái th i kỳ d dàng trước kia. Laverne b t đ u làm m t đi u nh y vui nh n t i lui trong phòng. Cô ta đi bước ch m hai hay ba bước gì đó theo m t hướng, đ u g i g p l i r i cô ta lùi l i và dùng m t chân đ p m t cách ch m rãi và đau đ n vào chân kia. Cô ta b t đ u hát to gi ng khàn khàn, m t đ o liên t c, “Hãy x p các ch cái l i v i nhau, chúng ghép thành v n M ! M !”, và dang r ng hai tay ra c nh th cô ta đang trên sân kh u v y. Ruby há h c mi ng ra không nói lên l i và nét hung d trên m t cô bi n m t. Trong giây lát cô h u nh b t đ ng; r i cô b t d y t trên gh . “Không ph i!”, cô la lên. “Không ph i!”. Laverne d ng l i và ch nhìn cô b ng m t cái nhìn khôn khéo. “Không ph i!”, Ruby la lên. “Ôi không, không ph i! Bill Hill lo chuy n này mà. Bill Hill lo chuy n này mà! Bill Hill đã lo chuy n này trong năm năm qua! Chuy n đó s không đ i nào x y ra v i tôi được!” “U y, anh già Bill Hill ch m i s s y cách đây b n hay năm