🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Giáo Trình Thông Gió Ebooks Nhóm Zalo ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG TRƯỜNG ĐẠI HỌCBÁCH KHOA GIÁO TRÌNH THÔNG GIÓ Dùng cho ngành XD-KT GVC-ThS:Nguyễn Thị Lê Đà Nẵng,2007 Chương I: KHÁI NIỆM CHUNG 1. KHÔNG KHÍ VÀ ĐẶC TÍNH CỦA NÓ. Không khí là một môi trường mà con người suốt cuộc đời sống, làm việc và nghỉ ngơi trong đó. Sức khoẻ, tuổi thọ và cảm giác nhiệt của con người phụ thuộc vào thành phần hỗn hợp của không khí, độ trong sạch và đặc tính lý hoá của nó. Ta có thể khẳng định rằng môi trường không khí vô cùng quan trọng và không thể thiếu được đối với sự sống của con người và các hệ sinh thái khác. Nhiệm vụ của kỹ thuật thông gió là phải tạo ra môi trường không khí thật trong sạch có đầy đủ các thông số: nhiệt độ, độ ẩm, tốc độ chuyển động của không khí… phù hợp với yêu cầu mong muốn của con người và đáp ứng được yêu cầu công nghệ của các nhà máy. 1.1. Thành phần hoá học của không khí. Không khí là hỗn hợp của nhiều chất khí mà chủ yếu là khí nitơ, Ôxy và một ít hơi nước. Ngoài ra trong không khí còn chứa một lượng nhỏ các chất khí khác như cacbonnic, các chất khí trơ: Acgon, Nêon, Hêli, Ôzon… bụi, hơi nước và các vi trùng. Không khí chứa hơi nước gọi là không khí ẩm. Ngược lại là không khí khô. Thành phần hoá học của không khí khô tính theo phần trăm (%) thể tích và trọng lượng cho ở bảng1.1 Bảng 1-1 thành phần hoá học của không khí 1 Loại khí Ký hiệu Tỉ lệ % theo thể tích Thể tích Trọng lượng Ni-tơ Ô- xy Argôn Các bônic Nêôn, Hêli Kríptôn, xenon Hyđrô, Ôzôn N2 O2 Ar CO2 Ne, He Kr, Xe H2, O3 78.08 20.95 0.93 0.03 Không đáng kể Không đáng kể Không đáng kể 75.6 23.1 1.286 0.046 Không đáng kể Không đáng kể Không đang kể Thành phần hơi nước trong không khí ẩm thay đổi theo thời tiết, theo vùng địa lý và theo thời gian trong ngày, trong năm. Trên đây là thành phần tự nhiên của không khí sạch. Trong thực tế do hoạt động sinh hoạt, hoạt động công nghiệp và hoạt dộng giao thông vận tải của con người cũng như do tự nhiên mà trong không khí còn có nhiều chất khí độc: SO2, NO2, NH3, H2S, CH4… và hại làm ảnh hưởng lớn đến sức khoẻ con người và sinh vật nói chung. 1.2. Các thông số lý học của không khí ẩm. Chúng ta coi không khí ẩm là hỗn hợp của không khí khô và hơi nước. Trong phạm vi sai số cho phép của kỹ thuật ta có thể xem không khí ẩm là hỗn hợp của 2 chất khí lý tưởng, do đó tuân theo định luật Bon Mariot và Gay Lutxac viết phương trình trạng thái của chúng như sau: Đối với 1 kg không khí: PV = RT (1-1) Đối với G kg không khí: PV = GRT (1-2) Tron đó: + P: Áp suất của chất khí [ mmHg; KG/m2] + V: Thể tích đơn vị của chất khí. [m3 + T: Nhiệt độ tuyệt đối của chất khí [0K]. T = t + 273 Nếu ta lấy một khối không khí ẩm có thể tích V(m3); dưới áp suất khí quyển Pkq và cùng nhiệt độ tuyệt đối T[0K] và trọng lượng Gâ tách ra 2 thành phần riêng biệt là không khí khô và hơi nước, theo sơ đồ biểu diễn sau đây: V,T Gâ V,T Gk V,T Ghn Pa = + Pk Theo nguyên lý bảo toàn trọng lượng Gâ = Gk + Ghn (1-3) Theo đinh luật Đanton: Pkq = Pk + Phn (1-4) Phn Phương trình trạng thái viết cho từng khối khí riêng biệt như sau: - Đối với thành phần không khí khô: 2 Pk.V = Gk.Rk.T (1-5). - Đối với phần hơi nước: Phn.V = Ghn.Rhn.T (1-6). Trong đó: + Pkq [mmHg]: Áp suất khí quyển. + Pk, Phn [mmHg]: Áp suất riêng phần của không khí khô và của hơi nước. + Gâ, Gk, Ghn [kg]: Trọng lượng không khí ẩm, trọng lượng không khí khô và trọng lượng phần hơi nước của không khí. mmHg.m + Rk = 2.153 kg K 0 3: Hằng số của không khí khô. mmHg.m + Rhn = 3.461 kg K 0 3: Hằng số khí của hơi nước. Dựa vào các phương trình từ (1-1) ÷ (1-6) ta xác định được các thông số vật lý của không khí ẩm. 1.2.1. Độ ẩm của không khí: có 2 loại độ ẩm khác nhau - đó là độ ẩm tuyệt đối và độ ẩm tương đối. a) Độ ẩm tuyệt đối: ký hiêu D [kg/m3] + Đinh nghĩa: Độ ẩm tuyệt đối của không khí là đại lượng biểu thị lượng hơi nước chứa trong 1 m3 không khí ẩm. Ghn = R .T P + Công thức tính: D = V hn (1-7) mmHg.m Thay Rhn = 3.416 kg K 0 hn 3vào (1-7) ta có D = 0,289 TPhn (1-7 a) Ở áp suất và nhiệt độ nhất định, nếu không khí bão hoà hơi nước thì độ ẩm tuyệt đối của nó nó sẽ có giá trị lớn nhất và gọi là độ ẩm tuyệt đối bão hoà (Dbh): P . (1-7 b) Dbh = bh R hn Khi đạt trạng thái bảo hoà không khí không còn khả năng nhận thêm được hơi nước nữa. Nếu cung cấp thêm hơi nước vào không khí thì ngay lúc đó lượng hơi 3 nước thừa sẽ đọng lại thành nước, hiện tượng này ta gọi là hiện tượng “đọng sương”. b) Độ ẩm tương đối: φ [%]. + Đinh nghĩa: Độ ẩm tương đối của không khí là đại lượng biểu thị bằng tỷ số giữa độ ẩm tuyệt đối D và độ ẩm tuyệt đối bão hoà (Dbh) ở cùng nhiệt độ và áp suất: D 100% = + Công thức: φ = Dbh P .100% (1-8) hn P bh φ = P .100% => Pbh = φ (1-9) Phn hn P bh Trong đó: : Áp suất hơi nước bão hoà. Phn Độ ẩm tương đối của không khí φ biểu thị ở mức độ “no” hơi nước của không khí. 1.2.2 Dung ẩm: d [g/kg không khí khô; kg/kg không khí khô]. + Định nghĩa: Dung ẩm là đại lượng biểu thị lượng hơi nước tính bằng gam (hay kilôgam) chứa trong một khối không khí ẩm có trọng lượng phần khô là 1kg. G 103 (1-10 a) + Công thức: d = hn G k Thay Gbn và Gk từ phương trình (1-5) và (1-6) ta có: R mmHg.m P 103 mà Rk = 2,153 kg K k 3; Rk = 3.461 D = hn R hn P k 0 Vậy d = 622 P [g/kg không khí khô] hn P k Thay Phn = φ Pbh vào ta có: D = 622φ P bh − [g/kg không khí khô] (1-10) P öP kg bh 1.2.3 Trọng lượng đơn vị của không khí ẩm: γâ [kg/m3] 4 + Định nghĩa: Trọng lượng đơn vị của không khí ẩm là trọng lượng của 1 m3 không khí ẩm: Gk + Ghn + Công thức: γâ = VGâ= V Rút Gk và Ghn từ (1-5) và (1-6) thay vào ta có: P k + P hn 3 P+ ) mà Rhn = 3.461kg. K γâ = TR R P = T1 (hn mmHg.m k hn k hn R k R 0 => γâ = T1 (0,465 Pk + 0,289 Phn) = T1 [0,465 (Pk + Phn) – 0,176Phn] γâ = T1 (0,465 Pkq – 0,176 Phn) γâ = T1 (0,465 Pkq – 0,176φPbh) (1-11). Nhận xét: Trọng lượng không khí ẩm (γâ) hoàn toàn phụ thuộc vào áp suất khí quyển, nhiệt độ của không khí, độ ẩm tương đối của không khí và áp suất hơi nước có trong không khí. Nếu không khí hoàn toàn khô thì Phn = 0 và do đó: öPbh (1-12). 0,465 Pkq => γâ = γk – 0,176 TPhn = γk – 0,176 T γk = T ta có thể xác định được trọng lượng đơn vị của không khí ở nhiệt độ t theo công thức sau: γ [kg/m3] γt = 1 + 0 t 273 nếu Pkq = 760 mmHg thì 0 γ = 1,293 Kg/m3 nên. γt = 1,293 [kg/m3] 1 + t 273 1.2.4. Nhiệt hàm (nhiệt dung hay entanpi) của không khí ẩm.Ký hiệu Iâ 5 + Định nghĩ; Nhiẹt hàm của không khí âm là nhiệt chứa trong một khối không khí ẩm có trọng lượng phần khô là 1 kg. Kí hiệu Iâ, đơn vị Kcal/kg không khí khô. d + Công thức: Iâ = Ik + Ihn 1000 Trong đó: Iâ: Nhiệt hàm của không khí ẩm, Kcal/kg không khí khô. Ik: Nhiệt hàm của không khí khô. Ik = Ckht Kcal Ckh: Tỷ nhiệt của không khí khô.Ckh = 0,24 kg C 0 Ihn: Nhiệt hàm của hơi nước: Ihn = r + Chn.t r: 597,3 (Kcal/Kg) nhiệt hoá hơi của nước. Chn = 0,44(Kcal/Kg tỷ nhiệt của hơi nước. d (1-14) (Kcal/Kg không khí khô) Thau vào: Iâ = 0,24t + (597,3 + 0,44t) 1000 1.2.5 Nhiệt độ không khí: Nhiệt độ không khí là yếu tố ảnh hưởng rất lớn đến cảm giác nhiệt của người ở trong nhà, nhiệt độ không khí phụ thuộc vào bức xạ mặt trời, nó luôn thay đổi từng giờ trong ngày, từng mùa trong năm. Đường cong biểu diễn sự thay đổi nhiệt độ không khí tương ứng với đường cong biểu diễn cường đồ bức xạ mặt trời nhưng do quán tính nhiệt nên nó chậm hơn 1 số giờ. Thông thường trong một ngày đêm, nhiệt độ cao nhất vào lúc 13h. Trong năm nhiệt độ cao nhất vào tháng 7 và thấp nhất vào tháng giêng. Trong tính toán thông gió phải biết được địa điểm xây dựng ở các địa phương – Tra bảng phụ lục một số giáo trình. 2: BIỂU ĐỒ I.D CỦA KHÔNG KHÍ ẨM: 2.1 Giới thiệu -Cấu tạo biểu đồ I.d. Trong thông gió muốn xác định một trạng thái bất kỳ của không khí ta cần từ 3 đến 5 thông số đó là: t, φ, I, d, và Phn chứ không thể xác định trạng thái của không 6 khí mới chỉ biết 2 thông số: Cho nên trong tính toán sẽ gặp rất nhiều khó khăn và phức tạp. Để tiện lợi và nhanh chóng, trong kỷ thuật người ta lập biểu đồ thể hiện mối quan hệ giữa các thông số của trạng thái không khí ẩm. Việc lập biểu đồ ở các nước có khác nhau. Các nước tư bản thường dùng biểu đồ I-t của Mollier (Đức). Các nước xã hội chủ nghĩa (Liên Xô cũ) và đa số các nước dùng biểu đồ I-d của Giáo sư RamZin(Nga) thiết lập năm 1918. Nhờ có biểu đò này, nếu biết trước 2 trong các thông số trên ta có thể tìm được các thông số còn lại. Để lập biểu đồ I-d người ta sử dụng 2 phương trình (1-10) và (1-14) ϕ d = 622 P' ' hn − (1-10) [g/kg không khí khô] ϕ P P'' kq bh d (1-14) [Kcal/kg không khí khô] Ia = 0,24t + (597,3 + 0,44t) 1000 Cấu tạo của biểu đồ Hai trục của biểu đồ hợp với nhau 1 góc 1350. Trên đồ thị biểu diễn các thông số: t, ϕ , I, d, Phn. Đường ϕ = 100% chia biểu đồ thành 2 vùng: Vùng phía trên đặc trưng cho không khí chưa bảo hoà hơi nước, nó còn có khả năng nhận thêm hơi nước. Vùng phía dưới là vùng không ổn định. Không khí nằm trong vùng này có xu hướng trở về trạng thái bão hoà giới hạn ϕ = 100%, hơi nước thừa trong không khí sẽ ngưng lại thành nước. Trục tung, trên đó ghi các giá trị của nhiệt hàm I (Kcal/kg) và trục hoành, trên đó ghi các giá trị của dung ẩm d (g/kg không khí khô) Các đường nhiệt hàm I = Const đi xiên song song với trục hoành d. Còn các đường dung ẩm d = const có hướng thẳng đứng song song với trục tung I. Ngoài các đường I và d, trên biểu đồ I-d còn có các đường đẳng nhiệt độ t = const và độ ẩm tương đối ϕ = const. Các đường t = const là những đường thẳng gần song song nhau hướng chếch lên trên, tại phía gốc của mỗi đường ta ghi trị số nhiệt độ của nó. Các đường ϕ = const là đường cong biểu thị mức độ “no” hơi nước của không khí được xếp lần lượt từ trên xuống dưới theo trị số ϕ tăng dần (Hình 1-1) 7 Hình 1-1 Để cho kích thước biểu đồ gọn nhẹ, thông thường trên biểu đồ không thể hiện trục d thực (tức trục d xiên góc) mà chỉ có trục hoành phụ trợ hợp với trục tung thẳng góc 900 như các hệ trục vuông góc khác và trên trục phụ trợ ấy người ta chiếu tỷ lệ xích các trị số dung ẩm d từ trục d xiên góc xuống (hình1-2) HÌNH 1-2 Khi áp suất khí quyển tăng cao thì đường bảo hoà = 100% của biểu đồ I-d dịch chuyển lên phía trên và ngược lại. Áp suất khí quyển thay đổi trong phạm vi ± 20 mmHg thì sự dịch chuyển ấy không đáng kể nên việc sử dụng biểu đồ I-d đã lập vẫn đảm bảo độ chính xác. Thông thường người ta lập biểu đồ I-d với áp suất khí quyển Pkq = 760 mmHg và Pkq = 745 mmHg. Ở phía dưới biểu đồ I-d người ta vẽ đường biểu diễn áp suất riêng của hơi nước Phn trong không khí ẩm. 8 Một điểm bất kỳ nào đó trên I-d cũng đặc trưng cho trạng thái nhất định của không khí. Thật vậy, nếu A là điểm đạc trưng cho một trạng thái không khí nào đó thì ứng với trạng thái không khí đó ta sẽ có nhiệt độ tA và áp suất riêng của hơi nước Phn(A) Ví dụ: cho trạng thái không khí có tA= 320C, độ ẩm ϕ A = 60%. Dựa vào biểu đồ I.d tìm các thông số còn lại: IA, dA, Phn(A) khi biết Pkq= 760 mmHg. Giải: Dùng biểu đồ I.d lập cho Pkq= 760mmHg, ta tìm được toạ độ điểm A (tức là giao đường tA=320C và ϕ A = 60% ). Tại điểm A ta đọc được trị số dA = 18 g/kg; IA= 18,7 Kcal/kg và Phn(A)=21,4 mmHg. Cách xác định thể hiện trên ( hình 1-3) HÌNH 1.3 Hình 1.3 9 2.2. Các điểm đặc biệt trên I.d. 2.2.1 Điểm không khí bảo hoà hơi nước. Điểm có độ ẩm tương đối ϕ = 100% gọi là điểm không khí bảo hòa hơi nước. Tại đây không khí không nhận thêm hơi nước nữa vì đã “no”. Nếu tiếp tục cung cấp hơi nước sẽ xuất hiện hiện tượng đọng sương. 2.2.2 Nhiệt độ ướt: tư (0C) Hình 1.4 + Định nghĩa: nhiệt độ ướt là nhiệt độ cần thiết để có được trạng thái không khí bão hoà hơi nước. Trong điều kiện nhiệt dung không thay đổi. + Ví dụ: Cho trạng thái không khí A (tA, ϕ A). Yêu cầu tìm nhiệt độ ướt tương ứng (A) của trạng thái A. Hình 1-4 +Giải: Từ tA và ϕ A ta tìm được vị trí A trên biểu đồ. Qua A kẻ đường IA= const. Cắt đường ϕ = 100% tại điểm M. Tìm nhiệt độ qua điểm M. Đó là nhiệt độ ướt của trạng thái (A). 2.2.3. Nhiệt độ điểm sương. + Định nghĩa: Nhiệt độ điểm sương là nhiệt độ cần thiết để có được trạng thái không khí bão hoà trong điều kiện dung ẩm không thay đổi. + Ví dụ: Cho trạng thái không khí A (tA, ϕ A). Yêu cầu tìm nhiệt độ điểm sương của trạng thái A (tđs(A)). Hình 1-5 10 +Giải: Từ tA và ϕ A ta tìm được vị trí A trên biểu đồ. Qua A kẻ đường dA= const. Cắt đường ϕ = 100% tại điểm S. Tìm nhiệt độ qua điểm S. Đó là nhiệt độ điêm sương của trạng thái (A). Hình 1.5 2.2.4. Các quá trình thay đổi trạng thái của không khí. a) Quá trình sấy nóng và làm lạnh: Quá trình sấy nóng và làm lạnh trạng thái không khí mà không có sự thay đổi của dung ẩm (d=const) được thực hiện trên biểu đồ I.d Hình 1-6 Hình 1.6 11 Nếu không khí có trạng thái ban đầu biểu diễn bằng điểm 1(t1,ϕ 1) được sấy nóng trong thiết bị trao đổi nhiệt thì quá trình được biểu diễn bằng đường thẳng đứng hướng từ dưới lên đi qua điểm 1. Nếu làm lạnh thì chiều ngược lại (Hướng xuống dưới). Nếu tiếp tục làm lạnh không khí đến điểm 3. Điểm 3 là nhiệt độ đọng sương của trạng thái K (1). b) Quá trình hoà trộn: Trong thông gió để tiết kiệm nhiệt về mùa đông người ta hoà trộn hai trạng thái không khí có thông số khác nhau để tạo thành trạng thái thứ 3 có thông số phù hợp. Giả sử khối không khí A có khối lượng GA(kg), nhiệt hàm IA và dung ẩm dA hoà trộn với khối không khí B có khối lượng là GB(kg), nhiệt hàm IB, dung ẩm dB. Sau khi hoà trộn khối không khí hoà trộn có trạng thái C với khối lượng GC = GA+ GB. Khi cho A và B hoà trộn với nhau, chúng sẽ trao đổi nhiệt và trao đổi ẩm cho nhau. Ta viết được phương trình cân bằng nhiệt GAIA + GBIB = (GA+ GB)IC GA(IA – IC) = GB(IC - IB) G = A I - I = n (1-15) C B G B I - I A C Phương trình cân bằng ẩm: GAdA + GBdB = (GA + GB) IC GA( d A - d C ) = GB( ) c d B d - G = A d - d = n (1-16) C B G B d - d A C Từ (1-15) và (1-16) ta có: I - I = C B I - I A C d - d = C B d - d A C G = n (1-17) A G B 12 Phương trình (1-17) là phương trình chính tắc của đường thẳng đi qua 3 điểm: A(IA, dA); B (IB, dB) và C (IC, dC) hay nói cách khác điểm C có trạng thái (IC,dC ) nằm trên G . A đường thẳng nối AB và chia đoạn AB theo tỷ số n = G B Bây ta tìm được diểm hoà trộn C bằng cách. Đặt véctơ trọng lượng GA và GB song song và ngược chiều nhau. Tại A đặt véc tơ GB ,t ại B đặt véc tơ GA. Nối 2 đầu mút của véctơ cắt AB tại C. Điểm C là điểm hoà trộn, tại đó không khí có thông số C(Ic,dc,) và khối lượng Gc. 13 3. TÁC DỤNG CỦA MÔI TRƯỜNG KHÔNG KHÍ ĐẾN CON NGƯỜI VÀ CÁC QUÁ TRÌNH SẢN XUẤT. 3.1 Tác dụng của môi trường không khí đến con người. 3.1.1 Phương trình cân bằng nhiệt giữa cơ thể với môi trường. Giữa cơ thể với môi trường luôn trao đổi nhiệt cho nhau. Phương trình cân bằng nhiệt được viết như sau: M ± Qbx ± QĐL ± QMT -Qmh +QLV ± ∆Q = 0 (1-18) a. M[ Kcal/h]: Lượng nhiệt do các quá trình sinh lý trong cơ thể sinh ra. Lượng nhiệt M phụ thuộc vào: - Đặc điểm sinh lý của cơ thể, lứa tuổi. - Trạng thái và mức độ lao động. - Tình trạng sức khoẻ. - Mức độ ăn mặc. Thông lượng nhiệt M được tra bảng. Bảng 1-2: Lượng nhiệt do quá trình sinh lý trong cơ thể sinh ra Dạng công việc M (Kcal/h) 70 75-80 85 90-100 100-120 Dạng công việc M[Kcal/ h] 1-Người ở trạng thái yên - Nằm - Ngồi - Đứng - Đứng nghiêm 2-Lao động chân tay -May máy, sắp chữ (in) -Đánh máy chữ,sữ dụng máy công cụ,các công việc tương đương. - Công tác đúc (luyện kim) - Đào đất rèn 3-Lao động trí óc. - Đọc sách - Giảng bài 120-170 150-250 250-420 100 170-270 14 b. Lượng nhiệt cơ thể trao đổi với môi trường bằng bức xạ: Qbx = 2,16(35-tbx) [Kcal/h] (1-19) -2,16: hệ số - 35 = tda: nhiệt độ bề mặt da. - tbx [0C]: nhiệt độ bức xạ trong phòng. tbx = ∑∑i τ (1-20) Fi i F Fi và τi: Diện tích và nhiệt độ bề mặt của kết cấu thứ I trong phòng. c. Lượng nhiệt cơ thể trao đổi bằng đối lưu. QĐL = 8,89 v (35-tk) [Kcal/h] (1-21) - v: vận tốc gió trong phòng (m/s) - tk: Nhiệt độ không khí trong phòng (0C) - 35 = tda: nhiệt độ bề mặt da. d. Lượng nhiệt do bức xạ mặt trời chiếu vào: QMT = (1-a) I FCT [Kcal/h] (1-22) - a: Hệ số phản bức xạ của bề mặt da hay quần áo phụ thuộc vào màu sắc. Ví dụ: + Da màu trắng: a = 0,45 + Da màu vàng: a = 0,4 + Da màu đen: a= 0,16÷0,22 - I [Kcal/m2h]: Cường độ bức áo màu trắng: a = 0,75. Bức xạ của mặt trời chiếu vào người tra bảng theo tài liệu khí hậu của địa phương. - FCT (m2): Diện tích bề mặt cơ thể chịu bức xạ mặt trờivà có thể lấy như sau: + Khi đứng: F = 0,6. m2 + Khi ngồi: F = 0,25 m2 15 e. Lượng nhiệt mà cơ thể trao đổi với mặt trời do bốc hơi mồ hôi. Qmh = 29,1.v0,8(42-eT) [Kcal/h] (1-23) - v(m/s): vận tốc gió trong phòng. - eT(mmHg): áp suất riêng của hơi nước trong không khí. - 42: áp lực riêng của hơi nước bão hoà trên bề mặt da. f: Lượng nhiệt tổn hao cho lao động cơ học của con người: Lượng nhiệt này chiếm từ 20÷35% lượng nhiệt do sinh lý sinh ra của con người và được tính: Qlđ = 0,2 (M-My) (1-24) - M[Kcal/h]: lượng nhiệt do quá trình sinh lý sinh ra khi cơ thể lao động. - My[Kcal/h]: lượng nhiệt do quá trình sinh lý sinh ra khi con người không lao động. h. ∆Q[Kcal/h] = M - [ ± Qlx ± QLĐ-Qmh+QMT+Qlv] (1-25) ∆Q: Lượng nhiệt cong lại trong cơ thể_Nó quyết định cảm giác nhiệt của người ở trong phòng. - ∆Q>0: cơ thể con người thừa nhiệt, nên cảm giác nóng bức khó chịu. - ∆Q<0: cơ thể con người thiếu nhiệt, nên cảm giác lạnh buốt khó chịu. - ∆Q=0: cơ thể cân bằng về nhiệt, nên cảm giác dễ chịu ám áp về mùa đông và mát mẻ về mùa hè. 3.1.2 Nhiệt độ hiệu quả tương đương: thqtd (0C) Sự trao đổi nhiệt giữa cơ thể với MT xung quanh phụ thuộc vào nhiệt độ (t), độ ẩm (ϕ ) và tốc độ chuyển động của không khí (v). Ba yếu tố này được tổ hợp lại để đánh giá tác động của vi khí hậu đến cơ thể con người được đặc trưng bằng “nhiệt độ hiệu quả tương đương”. a.Định nghĩa: Nhiệt độ hiệu quả tương đương (thqtd) của môi trường không khí có nhiệt độ t, độ ẩm ϕ , tốc độ chuyển động của không khí v là nhiệt độ của không khí 16 bảo hoà (ϕ = 100%); không chuyển động (v=0) nhưng cùng có tác dụng gây cảm giác (nóng, lạnh, dễ chịu) như tác dụng của môi trường không khí đang xét. b.Công thức: thqtd = 0,5 (tk-tư) – 1,94 v (1-26) - tk, tư(0C): Nhiệt độ khô và nhiệt độ ướt của không khí. - v(m/s): vận tốc chuyển động của không khí trong phòng. c. Biểu đồ xác định nhiệt độ hiệu quả tương đương (Hình 1-8) . Hình 1.8 17 Biểu đồ xác định nhiệt độ hiệu quả tương đương được xây dựng dựa trên công thức (1-26) do hội kỹ thuật thông gió Mỹ đưa ra: Cấu tạo biểu đồ gồm: - Trục đứng bên trái cho giá trị nhiệt độ khô tk. - Trục đứng bên phải cho giá trị nhiệt độ ướt tư. - Chùm đường cong giữa hai trục đứng ghi tốc độ chuyển động của không khí v = (0÷3,5); điểm thắt của chùm đường cong ứng với t = 36,50C là nhiệt độ của cơ thể người bình thường khỏe mạnh. - Đường chéo cắt ngang đường cong cho trị số thqtd. d. Cách sử dụng: Biết tk, ϕ , v của trạng thái không khí. Từ biểu đồ I.d ta tìm được tư của trạng thái không khí đó. Trên biểu đồ hình 1-8 ta nối tk và tư gặp đường cong v tại đâu thì ở đó ta tìm được thqtd. Ví dụ: cho tk = 200C, ϕ = 60% và v = 0 m/s. Tìm thqtd = ? Dựa vào biểu đồ I.d ta tìm được nhiệt độ ướt của trạng thái không khí. Với tk = 200C, ϕ = 60% ta có tư=150C. Trên biểu đồ nhiệt độ hiệu quả tương đương ở 2 trục đứng ta xác định được hai điểm A và B tưng ứng với tk = 200C và tư = 150C. Nối 2 điểm A và B; đường thẳng AB cắt đường cong v = 0 m/s tại điểm C. Điểm C cho trị số thqtd = 18,30C. Nếu không khí có tk và tư như trên nhưng v = 0,5 m/s thì thqtd = 17,50C. e. Một số trường hợp đặc biệt. + Không khí có nhiệt độ tk cao hơn thân nhiệt (36,50C) thì gió càng lớn thì thqtd càng lớn và cảm giác nhiệt càng nóng bức. + Không khí có nhiệt độ tk < 7,50C, độ ẩm của không khí càng lớn, tư càng thấp nên thqtd càng thấp nên cảm giác nhiệt của con người càng lạnh buốt. + Trên biểu đồ thqtd (hình 1-8)có xác định vùng ôn hoà về mùa hè và mùa đông (mùa hè thqtd từ 17.5-25.50C và mùa đông thqtd từ 15.5-23.50C)và độ ẩm từ (60- 70)%với vgió=0.5m/s(khi không làm việc); vgió=3-4m/s(khi lao động) 18 3.2. Tác dụng của môi trường không khí đến quá trình sản xuất: Trong các nhà máy, giải quyết tốt môi trường làm việc cho công nhân thì sức khoẻ của họ được đảm bảo, tuổi thọ được kéo dài và năng suất lao động tăng. Mặt khác môi trường không khí cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình sản xuất, đến chất lượng sản phẩm trong hầu hết các ngành công nhiệp: hoá chất, thực phẩm, dệt, in, chế tạo công cụ và thiết bị. Mỗi quá trình công nghệ đòi hỏi phải tiến hành trong 1 môi trường không khí có nhiệt độ, độ ẩm, tốc độ chuyển động của không khí ổn định. 3.2.1 Công nghệ dệt: Nguyên liệu trong công nghệ dệt là bông và sợi, nó rất dễ hút ẩm nên ứng với mỗi trạng thái không khí sẽ có độ ẩm tương đương của sợi, Nếu độ ẩm lớn, sợi sẽ thô, nhiều mắt, khi dệt mặt vải không mịn, ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm. Ngược lại, nếu độ ẩm của môi trường không khí quá nhỏ dẫn đến sợi…mịn, nhỏ nhưng khi dệt dễ đứt (khó dệt), mặt vải đều và đẹp hơn. Do đó cấu tạo và môi trường không khí thích hợp. Bảng 1-2: Trạng thái không khí cần thiết trong công nghệ sợi, dệt. Công nghệ Mùa Chải ghép Kéo sợi Dệt t0C ϕ (%) t0C ϕ (%) t0C ϕ (%) Mùa hè 32 55 29 80 30 75 Mùa đông 20 55 20 80 23 75 3.2.2 Nhà máy thuốc lá: Để đảm bảo chất lượng thuốc lá phải tạo ra một môi trường không khí thích hợp trong qua trình sản xuất và bảo quản. Đặc biệt là khâu lên men để đảm bảo chất lượng và làm cho thuốc có hương vị thích hợp. Việc lên men được thực hiện nhiều 19 cấp trên dây chuyền sản xuất với yêu cầu và thời gian trạng thái không khí khác nhau trong các phòng đặc biệt. Bảng 1.3. Trạng thái không khí cần thiết trong công nghệ thuốc lá Thông số Công nghệ Làm ẩm Tước cuống Cuốn điếu Đóng bao Bảo quản Nhiệt độ Độ ẩm 22-24 ϕ = 90-93% 22-24 ϕ = 75-80% 22-24 ϕ = 55-60% 22-24 ϕ = 60% 18-20 ϕ = 60-65% 3.2.3 Nhà máy thực phẩm Các nhà máy thực phẩm sử dụng nguyên liệu ở dạng bột (bột mỳ, bột ngũ cốc) cần giảm nồng độ bụi và khả năng tán bụi ra môi trường xung quanh. - Đối với kho bột: t = (20÷25)0C; ϕ = 60% - Khu vực nhào trộn: t = (25÷27)0C; ϕ = (60% ÷ 75%) - Khu vực lên men: t = (0÷5)0C; ϕ = 60%. Sản xuất bia cũng yêu cầu môi trường không khí đặc biệt: - Phòng lên men: t = (8÷15)0C - Phòng bảo quản: t = 50C; ϕ = (60%÷65%) 4: BỤI TRONG KHÔNG KHÍ VÀ ĐỘC HẠI 4.1 Bụi trong không khí: Bụi trong không khí là yếu gây nhiều tác hại: tổn thương đường hô hấp, ảnh hưởng đến mặt, da và các bộ phận khác của cơ thể con người. Mặt khác bụi còn làm giảm cường độ ánh sáng mặt trời, tăng sự mài mòn chi tiết máy, làm giảm sự phát triển của thực vật và môi trường tốt cho vi trùng phát triển. Ở nồng độ nhất định có thể gây nổ. 20 Dựa vào kích thước, cỡ hạt bụi mà người ta chia ra thành các loại sau: - Khói hoặc mây: là các hạt có δ < 0,1 ∝ m và chuyển động Brao_noi - Khói hoặc mây: là các hạt có δ = 0,1÷10 ∝ m rơi với tốc độ đều trong không khí. - Bụi: là hạt có d >10 ∝ m và rơi trong không khí có gia tốc. Nồng độ bụi trong tự nhiên phụ thuộc vào địa điểm: Ở nông thôn, rừng núi ít bụi hơn ở thành phố và khu đô thị… Tất cả các loại bụi đều gây hại đối với con người dưới các dạng sau: - Biến dạng dần cơ phổi do bụi silic, bụi amiăng, bui XM… - Gây độc do thở phải bụi chì (Bb), bụi Asen (As) - Gây vàng da do thở bụi kẽm. Muốn giảm tốt nhất lượng bụi trong không khí ta phải tiến hành lọc bụi trước khi đưa khi đưa không khí vào phòng, hút và làm sạch bụi khí thải trước khi thải vào môi trường. 4.2 Khí độc hại: có nhiều loại. 4.2.1 Mùi hôi thối: Thường được sinh ra từ nhà bếp, khu vệ sinh trong các phòng thí nghiệm, trong các phân xưởng sản xuất… và quá trình phân huỷ các chất hữu cơ trong môi trường. Ở nước ta, điều kiện giữ vệ sinh không tốt, thời tiết mưa nắng thất thường tạo điều kiện cho sự phát triển mùi hôi thối, nấm mốc… 4.2.2 Khí độc hại trong công nghiệp: Các nhà máy sản xuất công nghiệp đều sinh ra các loại khi độc hại như CO, CO2, SO2, Nox… - Khí CO: sinh ra do quá trình cháy không hoàn toàn khi đốt nhiên liệu là than, là loại khí độc hại đối với con người. - Khí SO2: là khí không màu, có mùi khó chịu. Ảnh hưởng đến hệ hô hấp và làm tổn thương phổi. Khí SO2 được hình thành do đốt nhiên liệu có chứa hợp chất lưu huỳnh. 21 - Hơi Clo (Cl2): có mùi khó chịu, tác dụng đến bộ máy hô hấp, nồng độ cao làm rối loạn nhịp tim và gây tử vong. - Hơi Clorua hyđrô (HCl): Gây run giật, tổn thương phế quản có khả năng ăn mòn kim loại. Ngoài ra, trong các dây chuyền sản suất, còn sinh ra các chất khí độc hại khác nhau. Tuỳ theo thời gian tiếp xúc và nồng độ của chúng mà có thể ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp đến sức khoẻ con người và các hệ sinh thái khác. 22 Chương II: TỔ CHỨC THÔNG GIÓ. 1: CÁC SƠ ĐỒ THÔNG GIÓ CƠ BẢN. Trong một phòng kín ta có thể thay đổi không khí bên trong đã bị ô nhiễm (do nhiệt,do bụi,do khí độc…) bằng không khí trong sạch đưa từ ngoài vào trong một khoảng thời gian nhất định (thông gió định kỳ) hoặc trong một thời gian không hạn chế (thông gió thường xuyên…). được gọi là thông gió cho phòng. 1. 1Thông gió định kỳ: Là hệ thống thông gió hoạt động theo những thời gian nhất định, thường áp dụng ở những nơi lưu lượng trao đổi không khí không lớn lắm, lượng độc hại toả ra ít, hệ thống thông gió đơn giản, hoặc dùng ở những nơi chất độc hại toả ra định kỳ. Trường hợp đặt biệt của thông gió định kỳ là thông gió sự cố. Đó là sự thay đổi nhanh chóng thể tích không khí trong phòng đã bị ô nhiễm để khỏi ảnh hưởng đến sức khoẻ của công nhân và tác hại đến sản xuất. Trong thông gió sự cố thường dùng hệ thống thông gió áp suất âm (chỉ có hút chứ không có thổi) đảm bảo khí độc hại không bị lan toả ra ngoài. Thiết bị phát hiện và xử lý thường tự động (các rơ le kích thích nồng độ độc hại, các rơle nối mạch điện…) hoặc đóng mở hệ thống bằng tay. Trong các phòng có bố trí hệ thống thông gió sự cố, để nhanh chóng đưa nồng độ độc hại giảm nhanh xuống dưới mức cho phép, ngoài việc bố trí hệ thống hút có lưu lượng lớn_Các hệ 1.2.Thông gió thường xuyên. Là hệ thống thông gió hoạt động liên tục trong suốt thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con người. Đặc điểm của hệ thống thông gió này: + Lượng không khí đưa vào phòng tương đối lớn để cho yp < [y] -> nồng độ cho phép theo TCMT. + Hệ thống này thường thực hiện trong toàn phòng hay một số vị trí trong phòng. Nó gồm 2 loại. 23 1.2.1.Thông gió chung: Được thực hiện trong phòng mà nguồn độc hại phân bố đều (trường học, nhà hát, bệnh viện) hoặc ở những phòng mà không đoán trước được nguồn độc hại sẽ xuất hiện ở vị trí nào(cửa hàng ăn,quán giải khát, câu lạc bộ….) + Hệ thống thông gió chung có nhược điểm là nơi không có độc hại cũng bị ảnh hưởng của nguồn độc hại nơi khác tràng qua. 1.2.2.Thông gió cục bộ. Được thực hiện để thải chất trực tiếp chất độc hại từ nguồn phát sinh ra ngoài (thải cục bộ) hoặc là thổi không khí sạch vào các vị trí cần thiết và biết trước (thổi cục bộ Hình 2-1- Thông gió cục bộ Hình 2-1- Thông gió tải chỗ Hình 2.1 Hình 2.2 Tuỳ theo điều kiện thực tế, trong một công trình có thể vừa kết hợp thông gió chung vừa thông gió cục bộ. 24 2: PHÂN LOẠI HỆ THỐNG THÔNG GIÓ. Người ta căn cứ vào sự chuyển động của không khí để phân loại.Thường có hai loại: thông gió tự nhiên và thông gió cưỡng bức. 2.1.Thông gió tự nhiên. Sự chuyển động của không khí từ trong nhà ra ngoài nhà (hay ngược lại) là do chênh lệch nhiệt độ bên trong ra bên ngoài nhà(hay ngược lại) là do chênh lệch nhiệt độ bên trong và bên ngoài. Từ chỗ chênh lệch nhiệt độ dẫn tới chênh lệch áp suất và làm cho không khí chuyển động. 2.1.1 Hiện tượng gió lùa: Không khí vào nhà và ra khỏi nhà qua các khe hở của cửa và qua các lỗ trên tường khi có gió thổi được gọi là gió lùa. Hiện tượng gió lùa đều không khống chế được lưu lượng, không điều chỉnh được vận tốc gió và hướng gió…nên còn được gọi là thông gió tự nhiên vô tổ chức. 2.1.2 Thông gió tự nhiên có tổ chức: Xác định được diện tích của gió vào, diện tích gió ra – xác định được lưu lượng thông gió cho phòng -> điều chỉnh được vận tốc hướng gió đó là hiện tượng thông gió tự nhiên có tổ chức. Thông gió tự nhiên có tổ chức có ý nghĩa rất lớn về mặt kinh tế vì không tốn kém thiết bị, không tốn điện năng nhưng vẫn giải quyết tốt vấn đề thông gió. Vì vậy, ở Việt Nam được áp dụng rất nhiều đặc biệt là trong các phân xưởng nóng có nhiệt thừa và trong các nhà công nghiệp một tầng. 2.1.3 Thông gió trọng lực: là hệ thống thông gió tự nhiên dưới sức đẩy của trọng lực hay còn gọi là thông gió cột áp là thông gió tự nhiên bằng mương dẫn được áp dụng trong các nhà dân dụng và công cộng. Không khí chuyển động trong mương dẫn do chênh lệch áp suất của cột không khí bên trong và bên ngoài nhà. Thường dùng để thông gió ở các ống khói của các nhà ở gia đình. Hình 2.3: Thông gió trong các phòng ở Hình 2.4: Thông gió tự nhiên trong nhà công nghiệp Hình 2.5: Thông gió tự nhiên trong nhà ở, nhà công cộng 25 2.2. Thông gió cưỡng bức.(thông gió cơ khí): Là hệ thống thông gió hoạt động để đưa không khí từ trong phòng ra ngoài (hay ngược lại) nhờ tác động của máy quạ và động cơ. Thường có hai loại: 2.2.1 Hút cơ khí: Hút không khí bị ô nhiễm, hút nhiệt, hút bụi từ các nguồn phát sinh để đưa ra khỏi phòng để đảm bảo điều kiện vệ sinh cho môi trường gọi là hút cơ khí. Lúc đó I V ε = < 1 (2-1) I R 2.2.2 Thổi cơ khí: thổi không khí trong sạch vào nhà tại các vị trí cần thiết và biết trước để tăng cường hiệu quả làm mát cho người công nhân. Lúc đó I V ε = >1 (2-2) I R Với Lv, LR (m3/h): là lưu lượng không khí vào, ra khỏi phòng. 26 2.2.3 Hệ thống điều hoà không khí: Trong hệ thống thông gió cơ khí có đầy đủ các thiết bị để xử lý không khí đảm bảo yêu cầu của con người và yêu cầu công nghệ gọi là hệ thống điều hoà không khí. Các thiết bị đó bao gồm: thiết bị lọc bụi, thiết bị sấy nóng, làm lạnh, làm ẩm không khí… 3. XÁC ĐỊNH LƯU LƯỢNG KHÔNG KHÍ TRAO ĐỔI. (Lưu lượng thông gió) 3.1 Khái niệm: Lưu lượng thông gió L(m3/h) là lượng không khí cần thiết để đưa vào nhà (hay đưa ra khỏi nhà) trong một đơn vị thời gian. Việc xác định lưu lượng thông gió phụ thuộc vào tính chất đặc điểm công trình và được xác định cho từng trường hợp riêng biệt. 3.2 Cách xác đinh L(m3/h, kg/h) 3.2.1 Đối với phòng nhà ở và phòng công cộng. Lưu lượng trao đổ không khí ở đây nhằm đảm bảo yêu cầu về vệ sinh nên xác đinh theo hai trường hợp sau đây: + Bội số trao đổi không khí m: L m = -> L = m.V (m3/h) (2-3) V Trong đó: - L(m3/h, kg/h): lưu lượng thông gió. - V: Thể tích phòng (m3) - m: bội số trao đổi không khí - số lần thể tích không khí thay đổi trong một giờ. Thường tra trong bảng. Ví dụ: -Trong trường học: m = (3-6) lần -Nhà trẻ m = (2-5) lần số lần hút + Thể tích không khí bình quân: Là thể tích không khí tính bình quân cho một người trong một giờ. Thông thường mỗi người trong một giờ cần (20-40) m3 27 không khí tuỳ theo tính chất của từng phòng mà chọn tiêu chuẩn bình quân đầu người và hệ số m cho phù hợp. 3.2.2 Đối với các phân xưởng, nhà công nghiệp: Trong các nhà công nghiệp, không khí bị nhiễm bẩn do các quá trình công nghệ, toả nhiệt,toả chất độc… từ các thiết bị sản xuất. Nhiệm vụ chính là phải xác định được lưu lượng không khí đưa vào trong phòng để khử hết chất độc hại này. a) Thông gió khử nhiệt thừa. Lượng nhiệt do các nguồn toả ra từ các thiết bị vào trong nhà khi không truyền qua hết các lớp kết cấu bao che (tường,mái, cửa) mà còn lưu lại trong gian xưởng ta gọi là nhiệt thừa, ký hiệu Qth. Lượng nhiệt thừa có tác dụng nung nóng không khí trong phòng. Vì vậy trong thông gió ta phải xác đinh lưu lượng thông gió để khử hết lượng nhiệt thừa này. Q − [kg/h; m3/h] (2-4) th L = ( ) R V C t t Trong đó : Qth: Lượng nhiệt thừa còn lại trong nhà. (KCa1/h) C = 0,24 [Kcal/h]: Tỉ nhiệt của không khí tR, tV [0C]:Nhiệt độ của không khí đi ra và đi vào nhà b)Thông gió chống độc hại. L = G CÐ − [Kg/h] (2-5) 0 y y cf Trong đó: -GCÐ [Kg/h]: Lượng chất độc toả ra trong một giờ. - 0 y ; y cf [mg/g hay g/kg]: nồng độ độc hại cho phép và nồng độ độc hại của không khí đưa vào. c) Thông gió chống hơi nước. 28 L = G hn − [Kg/h] (2-6) d d R V Trong đó: + Ghn: lượng hơi nước toả vào trong phòng [g/h] + dR, dv: Dung ẩm của không khí của không khí ra và vào được xác định tương ứng theo biểu đồ I.d với cặp thông số t, φ 4: SỰ CHUYỂN ĐỘNG CỦA KHÔNG KHÍ TRONG CÁC PHÒNG THÔNG GIÓ 4.1. Quy luật chuyển động của không khí ở miệng thổi độc lập: Dòng không khí xuất phát từ các miệng thổi theo từng luồng. +Nếu nhiệt độ của luồng không khí bằng nhiệt độ môi trường xung quanh (tl = txq) thì luồng phát triển về hai phía và nhận trục của luồng làm trục đối xứng: +Nếu tl < txq thì luồng sẽ cong xuống dưới. +Nếu tl > txq thì luồng sẽ hướng lên trên. Hình (2-6) 29 4.1.1 Khảo sát sự chuyển động của không khí của luồng tự do đẳng nhiệt: Hình 2.7 a)Đối với miệng thổi hình tròn: Trên hình (2-5)biểu diễn sự chuyển động của không khí xuất phát từ miệng thổi hình tròn, tự do và đẳng nhiệt luồng không khí ra khỏi miệng thổi với góc mở α và được xác định bằng công thức sau: tgα = 3,4 a. (2-7) + Với a: hệ số rối của luồng được xác định theo bảng 2-1 (hệ số rối của luồng phụ thuộc vào cấu tạo của miệng thổi) Luồng được phân thành 2 đoạn. -Đoạn đầu: Vận tốc dọc trục vx không đổi vx= v0. Luồng tạo thành một hình chóp có đáy là miệng thổi và đỉnh là điểm cuối đoạn đầu, ta gọi hình chóp là nhân của luồng. *Chiều dài đoạn đầu: l0= 0,335ad0 (2-8) Trong đó: + d0: đường kính của miệng thổi. + a: Hệ số rối của luồng. 30 -Đoạn chính: kể từ điểm cuối của đoạn đầu trở đi. Vận tốc dọc trục trong đoạn chính tại tiết diện x. 0.48 vx = v0 ax (2-9) d + 0 0,145 Vận tốc tại tiết diện x và cách trục 1 đoạn y là vxy = 4,36 L0 ( 0,145 . a x ) (2-10) + d 0 Với v0(m/s): vận tốc tại miệng thổi. l0 (m3/h): Lưu lượng tại miệng thổi. b. Luồng phẳng. Đối với một luồng không khí xuất phát từ miệng phẳng (hoặc miệng thổi hình chữa nhật có chiều cao rất bé so với chiều rộng) cũng giống như miệng thổi tròn. Các thông số được xác định như sau: + Góc mở α: tgα = 2,14a (2-11) + Chiều dài đoạn đầu: l0 = 0,515ab0 (2-12) 0,848 + Vận tốc dọc trục đoạn chính: vx = vo a x(2-13) 0.205 . + b 0 +Lưu lượng của luồng tại tiết diện x a x (2-13) Lx = 1,7 l0 0.205 . + b 0 Trong đó: -a: hệ số rối của luồng -b0: chiều rộng của khe (m) 4.1.2.Tác dụng tương hổ giữa các luồng và sự biến dạng của luồng 31 a) Nếu đặt miệng thổi sát với tường (hình 2-8). Ta thấy dòng không khí sẽ phát triển về một phía và nhận mép tường làm trục đối xứng. Công thức tính toán cũng giống như luồng tròn nhưng hệ số rối lấy bằng 0,71a trong bảng b) Miệng thổi đặt xa tường một ít: Nếu đưa miệng thổi ra xa tường thì luồng sẽ cong về phía tường vì ảnh hưởng của áp suất âm xuất hiện về phía tường. Hình dáng của luồng bị biến dạng theo hình (2-9) c) Hai miệng thổi đặt gần nhau: (hình 2-10) biểu diễn 2 luồng từ hai miệng thổi giống nhau. đoạn AB vẫn giữ nguyên tính chất của hai luồng khí riêng biệt. Điểm A là điểm bắt đầu hoà trộn. Đoạn AB khi hai luồng đã hoàn trộn vào nhau nhưng vẫn giữ nguyên trục riêng biệt. Từ B trở đi hai luồng nhập làm một, có trục luồng nằm giữa hai trục luồng riêng biệt. Loại miệng thổi này rất thông dụng trong các phòng thông gió có chiều cao thấp và sự trao đổi không khí lớn. 4.1.3.Sự chuyển động của không khí trong phòng có giới hạn Trong không gian giới hạn, khi ra khỏi miệng thổi một đoạn nào đó luồng không thể phát triển được nữa mà bị thắt lại. Diện tích luồng chỉ phát triển được đến (20-25)% diện tích mặt cắt ngang của phòng. Khi luồng phát triển đến trị số tối đa F thì luồng bé dần và tan ra khi đó không gian trong phòng chỉ còn lại phần L F P = (40 − 42)% không khí tuần hoàn 32 Hình 2.10 4.2 Quy luật chuyển động của không khí tại miệng hút. 33 Phạm vi tác dụng của miệng hút hẹp, tốc độ chuyển động của không khí xung quanh miệng hút giảm khá nhanh. Nếu là miệng hút tròn (hình 2-11) thì thường tốc độ được phân bố trên những mặt cầu có tâm là tâm của miệng hút. Lượng không khí qua các mặt cầu hầu như không thay đổi mấy mà diện tích lại tỷ lệ với bán kính nên tốc độ trên các mặt cầu giảm, tỷ lệ nghịch với bình phương bán kính. Vì vậy xa miệng hút, tốc độ chuyển động của không khí giảm rất nhanh. Quy luật giảm vận tốc tại vùng gần miệng hút phụ thuộc vào kích thước và hình dạng của miệng hút (hình 2-10) Hình 2.11 Nếu tại kết cấu gấp vài lần đường kính của miệng thổi, tức là đoạn đầu của luồng tự do,vận tốc của luồng không đổi thì đối với miệng hút tại khoảng cách bằng một đường kính của miệng;vận tốc của không khí chỉ còn 5% vận tốc lớn nhất tại miệng hút (hình 2-11a) 34 Chương III TÍNH TOÁN NHIỆT THỪA Nhiệm vụ chính của kỷ thuật thông gió là: Chống nóng, chống lạnh, khử các loại khí độc , khử hơi nước, khử bụi, nhưng chống nóng vẫn là nhiệm vụ quan trọng hơn cả. Trong sản xuất, cũng như trong sinh hoạt, con người sử dụng rất nhiều năng lượng. Các dạng năng lượng này thường chuyển hoá và sinh ra nhiệt thừa phát tán vào trong không khí làm tăng nhiệt độ của môi trường. Để giải quyết được vấn đề thông gió chống nhiệt, chúng ta cần phải xác định được lượng nhiệt thừa toả ra trong phòng. Vậy: lượng nhiệt thừa của một phòng là hiệu số giữa lượng nhiệt toả ra bên trong nhà và lượng nhiệt tổn thất ra bên ngoài nhà. n n Q thừa = ∑ ∑ ( ) ( ) (3-1) Qi toa Qi TT − i = 1 Trong đó: + Q thừa: lượng nhiệt thừa còn lại trong nhà. n + ∑ ( ) [kcal/h]: tổng lượng nhiệt toả ra trong nhà do các i = 1 nguyên nhân sau: Qi toa - Toả nhiệt do người - Toả nhiệt do thắp sáng và các máy móc dùng điện. - Toả nhiệt do các quá trình công nghệ. - Toả nhiệt do đốt cháy nguyên liệu, do các bề mặt lò nung. - Toả nhiệt do bức xạ mặt trời truyền qua kết cấu. n +∑ ( ) [kcal/h]: Lượng nhiệt tổn thất ra ngoài nhà chỉ xẩy ra i = 1 Qi TT trong trường hợp nhiệt độ bên trong nhà lớn hơn nhiệt độ bên ngoài nhà và lượng nhiệt này truyền qua kết cấu bao che (tường, mái, trần, cửa…) 35 Trường hợp nhiệt độ bên ngoài nhà cao hơn nhiệt độ không khí bên trong nhà thì chiều dòng nhiệt sẽ ngược lại và lúc đó phải coi lượng nhiệt này như lượng nhiệt toả ra bên trong nhà. n 1. TÍNH TOÁN LƯỢNG NHIỆT TỔN THẤT ∑ ( ) [kcal/h]: i = 1 1.1 Tổn thất nhiệt qua kết cấu bao che. Qi TT Khi có sự chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và bên ngoài nhà, thì có sự truyền nhiêt qua các kết cấu bao che của nhà, chiều dòng nhiệt đi từ phía có nhiệt độ cao đến phía có nhiệt độ thấp và lượng nhiệt này được xác định theo công thức sau đây: Q = k.F.∆ttt (Kcal/h) Trong đó : + K: Hệ số truyền nhiệt của kết cấu bao che (kcal/m2hoc) + F: Diện tích truyền nhiệt của kết cấu bao che,(m2) + ∆ttt :Hiệu số nhiệt độ tính toán giửa nhiệt độ bên trong và bên ngoài nhà:(oc). Trong quá trình tính toán chúng ta phải tính được hệ số truyền nhiệt k của tất cả các loại kết cấu và diện tích của nó cũng như sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai phía của kết cấu đó, cuối cùng tổng kết lại mới tìm được lượng nhiệt truyền qua kết cấu bao che của căn phòng hay phân xưởng ta phải tính toán. 1.1.1- Hiệu số truyền nhiệt của kết cấu bao che. Hệ số truyền nhiệt của kết cấu bao che của nhà, công trình được xác theo công thức sau đây. 1 1 1 k = = n (3-4) n = δ 0 1 1 R R R 1 ∑ ∑ = =+ + + T i R α i λ α i 1 1 Trong đó: N T i i N + k: Hệ số truyền nhiệt của kết cấu bao che (kcal/m2h0C) 36 + R0: Tổng nhiệt trở của kết cấu bao che. (m2h0C/ kcal) + αT αN: Hệ số trao đổ nhiệt bề mặt bên trong và bên ngoài kết cấu bao che (kcal/m2h0C) + δi: Bề dày lớp vật liệu thứ i của kết cấu (m) + λi: Hệ số dẫn nhiệt của lớp vật liệu thứ i của kết cấu (kcal/mh0C) a) Hệ số trao đổi nhiệt bề mặt α. Trên bề mặt phía trong cũng như phía ngoài của kết cấu bao che có hiện tượng trao đổi nhiệt với không khí xung quanh, sự trao đổi nhiệt giữa các bề mặt với không khí xung quanh theo lý thuyết truyền nhiệt, xảy ra dưới hai hình thức: trao đổi nhiệt bức xạ và tra đổi nhiệt đối lưu được biểu diễn theo biểu thức: α = αđl + αbx ( Kcal/m2h0C) (3-5) Trong đó: + αĐL : Hệ số trao đổi nhiệt đối lưu + αBX: Hệ số trao đổi nhiệt bức xạ . Trong thực tế quá trình trao đổi nhiệt bức xạ ở đây không lớn lắm mà chủ yếu là quá trình trao đổi nhiệt đối lưu.Trong thực tế hệ số này thường xác định bằng thực nghiệm. Bảng 3-1:HỆ SỐ TRAO ĐỔI NHIỆT BỀ MẶT α Loại va vị trí của kết cấu bao che α(kcal/m2h0C) R’(m2h0C/ kcal) αT αN RT RN * Bề mặt trong của tường sàn, trần là bề mặt nhẵn * Bề mặt trong của tường, trần, sàn có gờ * Bề mặt ngoài của tường, 7.5 6.5-7 - - 0.133 0.154-0.143 - - 37 sàn, mái có tiếp xúc trực tiếp với không khí. * Bề mặt ngoài của tường, mái tiếp xúc không trực tiếp với không khí ngoài nhà. - 20-25 10-15 0.05-0.04 - 0.1-0.07 b- Hệ số dẫn nhiệt của vật liệu. λ Hệ số dẫn nhiệt của vật liệu thay đổi phụ thuộc vào các tính chất của vật liệu như: độ rỗng, độ ẩm, nhiệt độ v.v…. Độ rỗng của vật liệu càng lớn thì hệ số dẫn nhiệt càng bé vì trong các lỗ rỗng của vật liệu chứa đầy không khí mà ta biết không khí là loại có hệ số dẫn nhiệt bé nhất.Trong thực tế,ta thường gặp,các loại vật liệu xốp, rỗngcó trọng lượng riêng nhỏ. Độ ẩm của vật liệu càng lớn thì hệ số dẫn nhiệt càng lớn.Khi vật liệu ẩm tức là trong các lỗ rỗng chứa đầy nước mà nước lại có hệ số dẫn nhiệt lớn hơn rất nhiều so với không khí. Ta có: λkk=0.06(Kcal/mh0C); λn=(0.5-2)Kcal/mh0C Nhiệt độ của vật liệu càng tăng thì hệ số dẫn nhiệt càng tăng. Sự thay đổi hệ số dẫn nhiệt theo nhiệt độ biểu diễn theo biểu thức sau. λt = λ0 + b.t (3-5)@ Trong đó: λ0: Hệ số dẫn nhiệt của vật liệu ở 00C λt: Hệ số dẫn nhiệt của vật liệu ở t0C. b: Hệ số tỷ lệ kể đến độ tăng hệ số dẫn nhiệt theo nhiệt độ.Hệ số b thường nhỏ và thay đổi trong giới hạn= (0,0001-0,001) 38 t0c: Nhiệt độ của vật liệu Hệ số dẫn nhiệt của các loại vật liệu có thể tham khảo ở bảng 3-2 Bảng 3-2.Hệ số dẫn nhiệt của vật liệu:λ Vật liệu Loại HỆ SỐ (Kcal/mh0C) Trọng lượng riêng (Kg/m3) Bê tông Bê tông cốt thép Bê tông gạch Bê tông xỉ Bê tông bọt 1.4 0.9 0.65 0.34 2500 2000 1600 1000 Tường gạch Gạch đất sét, vữa nặng Gạch đất sét vữa nhẹ Tường gạch silicat 0.6-0.70 0.65 0.90 1800 1700 1900 Gỗ Gỗ dọc thớ Gỗ ngang thớ 0.30 0.15 550 550 Kính Kính thường 0.65 2500 1.1.2 Diện tích truyền nhiệt của kết cấu bao che. F(m2) Diện tích truyền nhiệt của kết cấu bao che được tính theo kích thước kết cấu. a,+Chiều cao phòng lấy từ mặt sàn tầng nọ đến mặt sàn tầng kia. b,+Đối với diện tích tường: -Đối với tường ngoài: kích thước lấy từ mép ngoài tường. -Đối với tường trong: kích thước lấy từ tim tường. -Đối với cửa sổ cửa đi: kích thước lấy theo mép trong. 39 c, Đối với nền: việc tính toán truyền nhiệt qua nền rất phức tạp và thường dùng phương pháp tính toán gần đúng phù hợp với thực nghiệm. Ta chia nên ra thành bốn dải (hình 3-1) dọc theo tường ngoài theo thứ tự I,II,III,IV từ ngoài vào trong. Dải I,II, và III mỗi dải rộng 2m, riêng dải IV là dải cuối cùng theo phần diện tích còn lại. Dải I các góc được tính 2 lần vì ở đó có sự truyền nhiệt qua nền ra 2 phía Hình 3.1 +Đối với nền tầng một ta chia như hình 3-2a +Đối với nền tầng hầm ta chia như hình 3-2b. Hình 3.2a Hình 3.2b 40 Về cấu tạo nền chia thành nhiều loại, về phương diện truyền nhiệt có thể phân thành nền cách nhiệt, nền không cách nhiệt hay nền đặt trên gối tựa. *Đối với nền không cách nhiệt (tức là lớp vật liệu của nền có λ >1 Kcal/mh0C) và khi đó hệ số truyền nhiệt k của các dải lấy như sau: Dải I có KI= 0.4 và RI = 2,5 (m2h0C/ kcal) Dải II có KI= 0.2 và RII = 5 (m2h0C/ kcal) Dải III có KIII=0.1 và RIII = 10 (m2h0C/ kcal) Dải I có KIV= 0.06 và RIV = 16,5 (m2h0C/ kcal) *Đối với nền cách nhiệt: tức là nền có một trong các lớp vật liệu có hệ số λ < 1 Kcal/mh0C thì nhiệt trở của các lớp nền cách nhiệt được tính như sau: RiCN = RiKCN + '' δ (3-6) λ Trong đó: - RiCN: nhiệt trở của các dải nền cách nhiệt. - RiKCN: nhiệt trở của các dải nền không cách nhiệt. - ' δ , ' λ : Bề dày và hệ số dẫn nhiệt của lớp nền cách nhiệt, tức là lớp có λ < 1 Kcal/mh0C * Đối với nền đặt trên gối tựa, ta cũng chia thành các dải như trên, nhưng nhiệt trở được xác đinh theo công thức Rigối = 0.85CN Ri (3-7) 1.1.3 - Hiệu số nhiệt độ tính toán ∆ttt (0C) Hiệu số nhiệt độ tính toán giữa không khí bên trong và bên ngoài nhà được xác định theo công thức. ∆ttt = Ψ(tttT – tttN ) (0C) Trong đó: 41 tttt: Nhiệt độ bên tính toán trong nhà. Nhiệt độ này đã được tiêu chuẩn hoá tuỳ theo mùa, tuỳ theo tính chất và công dụng của từng loại nhà, từng loại phân xưởng. tNtt: Nhiệt độ bên ngoài nhà, trị số nhiệt độ này luôn thay đổi theo từng mùa trong năm, từng ngày trong tháng và từng giờ trong ngày nên ta phải chọn sao cho phù hợp.Nhiệt độ tính toán của không khí ngoài trời về mùa hè(tHN)thường được lấy theo nhiệt độ trung bình của tháng nóng nhất(đo vào tháng 6 hay tháng 7)đo vào lúc 13 giờ. Nhiệt độ tính toán ngoài nhà về mùa đông (tDN)dùng để “tính toán thống kế thông gió”được lấy bằng nhiệt độ độ tối thấp trung bình của tháng lạnh nhất(tháng 1 và tháng 12) φ: Hệ số kể đến vị trí tương đối của kết cấu so với không khí ngoài nhà.Hệ số này được xác định theo từng trường hợp cụ thể: + Đối với trần dưới hầm mái - Mái lợp tôn, ngói, phi brôximăng với kết cấu mái không kín: φ = 0.9 - Mái lợp tôn, ngói, phi brôximăng với kết cấu mái kín: φ = 0.8 - Khi mái có lớp giấy dầu φ = 0.75 + Đối với tường ngăn cách giữa phòng được thông gió và phòng không được thông gió. -Nếu phòng không thông gió tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài thì φ=0.7. -Nếu phòng không thông gió không tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài thì:φ=0.4. + Đối với sàn trên tầng hầm - Nếu tầng hầm có cửa sổ: φ=0.6. - Nếu tầng hầm không có cửa sổ: φ = 0.4. +Đối với tường mái, tiếp xúc với không khí bên ngoài φ=1 42 1.1.4.Nhiệt trở yêu cầu của kết cấu Kết cấu bao che và công trình ngoài chức năng chịu lực và phân cách giữa không gian bên ngoài với không gian bên của công trình để tạo ra hình khối kiến trúc,còn cần phải đáp ứng các yêu cầu về nhiệt và vệ sinh môi trường. Đó là chống thấm hơi nước về mùa đông và chống nóng về mùa hè. Xuất phát về yêu cầu về chống lạnh về nhiệt độ,kết cấu ngăn che cần phải có nhiệt trở không nhỏ hơn trị số giới hạn,gọi là nhiệt trở yêu cầu.Ryc(m2h0C/kcal)và xác định theo công thức: ( ) D t t m R yc . . . D − = ϕ (3-9) 0 T N R t ∆ Trong đó: tr T bm + D Nt (0C) :nhiệt độ tính toán bên trong( D Tt , D Tt )và bên ngoài về mùa đông. +φ: Hệ số kể đến vị trí tương đối của kết cấu so với không khí bên ngoài nhà. +m:Hệ số kể đến ảnh hưởng của nhiệt quán tính của kết cấu ngăn che. Tra bảng 3-3 phụ thuộc vào độ kiên cố của kết cấu. Chỉ số quán tính nhiệt của kết cấu: n ∑RiS D = R1S1+R2S2 + R3S3…RnSn = i (3-10) i =1 Trong đó: R1,R2,…Rn = liêu. δ (m2h0C/ kcal) gọi là nhiệt trở của các lớp vật n λ n S1,S2,…Sn; hệ số hàm nhiệt của vật liệu. Chỉ số nhiệt quán tính D là đại lượng không có thứ nguyên. 43 Bảng 3-3: bảng xác định hệ số m và chỉ số nhiệt quán tính D. Loại kết cấu Hệ số nhiệt quán tính m Chỉ số nhiệt quán tính D Kết cấu nặng Kết cấu trung bình Kết cấu nhẹ Kết cấu quá nhẹ 1.00 1.08 1.20 1.30 D ≥ 7.1 D = 4.1÷7 D = 2,1 ÷ 4 D ≤ 2 ∆tbm(0C): Độ chênh nhiệt độ giữa nhiệt độ bề mặt trong và nhiệt độ không khí trong phòng. ∆tbm = tT(Đ) - TT (3.11) Trong đó: + tT(Đ) (0C): nhiệt độ tính toán bên trong nhà về mùa đông của kết cấu. + TT (0C) nhiệt độ bề mặt trong của kết cấu bao che. +RT (m2h0C/ kcal) nhiệt độ trong của kết cấu. RT = 1 (3.12) với αT (kcal/m2h0C) gọi là hệ số trao đổi nhiệt của bề mặt αT trong kết cấu với không khí trong nhà. (xác định ở bảng 3.1) 1.2.Tính toán tổn thất nhiệt bổ sung theo phương hướng. Trong quá trình tính toán lượng nhiệt tổn thất qua kết cấu bao che (mái, 44 tường, nền.). Đối với tường ngoài ta phải bổ sung thêm một lượng nhiệt mất mát nữa – đó là sự trao đổi nhiệt bên ngoài tăng lên ở các hướng khác nhau, ta có trị số mất mát bổ sung khác nhau. (Hình 3-3). 1.3 Tổn thất nhiệt bổ sung do rò gió. Hiện tượng không khí lạnh lọt vào nhà chủ yếu do gió lùa về mùa đông.Lượng gió lùa về mùa đông qua các khe hở của cửa phía đón gió và sẽ thoát ra khỏi nhà phía khuất gió. Lượng gió lùa vào nhà phụ thuộc vào góc độ gió thổi, cấu tạo của cửa và tốc độ gió. Vậy lượng nhiệt bổ sung do rò gió được tính: Qgió = C.Ggió.(tT –tN).Σl (kcal/h) (3-13). Trong đó: C = 0.24(kcal/kgoC): Tỷ nhiệt của không khí. tTtt, tNtt (0C): Nhiệt độ tính toán bên trong và bên ngoài nhà. Ggió(kg/m.h):Lượng gió lùa vào nhà qua 1m chiều dài khe hở của cửa.Lấy theo bảng 3-4. Σl: Tổng chiều dài các khe hở của cửa lâý theo hình 3-4. chiều gió chiều gió chiều gió 45 Bảng 3-4:Bảng xác định lượng gió lùa qua cửa: LOẠI CỬA Lượng gió Ggió (kg/mh) vg = 1m/s 2m/s 3m/s 4m/s 5m/s 1.Cửa sổ và cửa trời một lớp: -Khung gỗ: -Khung thép 2.Cửa sổ và cửa trời hai lớp - Khung gỗ, -Khung thép 3.Cửa đi và cữa lớn 5.60 2.48 2,8 1,25 11,2 9.1 3.9 4,55 1,98 18,2 11.20 4.80 5,61 2,44 22,4 12.60 5.45 6,3 2,78 25,2 17.50 7.65 8,75 3,9 35 46 BÀI 2. TÍNH TOÁN TOẢ NHIỆT 2.1:Toả nhiệt do thắp sáng . Được xác định theo công thức: QTS = 860.N (kcal/h) (3-14) Trong đó: 860: Đương lượng nhiệt điện. N(Kw): công suất của tất cả các thiết bị chiếu sáng. (KW) 2.2 Toả nhiệt từ các máy móc động cơ dùng điện. Q = φ1 .φ2 .φ3 φ4. 860.N (kcal/h) (3-15) Trong đó: φ1: Hệ số sử dụng công suất điện: φ1 =0.7 -0.9 φ2: Hệ số phụ tải, là tỉ số giữa công suất tiêu thụ với công suất cực:φ2= 0.5- 0.8 φ3: Hệ số làm việc đồng thời của các động cơ điện:φ3= 0.5- 1.0 φ4: Hệ số chuyển biến cơ năng thành nhiệt năng và toả nhiệt vào không khí xung quanh:φ4= 0.65-1. 860: Đường lượng nhiệt của công. N(KW): công suất tiêu chuẩn của các đông cơ điện 2.3 Toả nhiệt do đốt cháy nhiên liệu. Trong các nhà máy đều có sự liên quan đến sự toả nhiệt từ các sản phẩm của quá trình cháy như rèn,đúc.Khi tiến hành công việc này thì nhiệt của quá trình cháy được thải trực tiếp vào phòng sản xuất và làm cho nhiệt độ trong phòng tăng lên.Lượng nhiệt đó được tính bằng công thức: QNL = η. QthCT. GNL ( kcal/h) (3-16). Trong đó: 47 QNL(kcal/h): Lượng nhiệt toả ra trong quá trình đốt cháy nhiên liệu. QthCT(kcal/h) : Nhiệt trị thấp của nhiên liệu công tác. η: Hệ số kể đến sự cháy không hoàn toàn của nhiên liệu và thường lấy:η= 0.9 - 0.97. GNL(kg/h):Lượng nhiên liệu tiêu thụ 2.4. Toả nhiệt trong quá trình nguội dần của sản phẩm. Trong trường hợp vật được nung nóng ở một nơi nào đó và được đem gia công tại một phòng, lượng nhiệt toả ra do vật nóng nguội dần được tính toán theo hai trường hợp: 2.4.1. Vật nguội dần mà vẫn giữ nguyên trạng thái vật lý ban đầu. (trường hợp rèn chi tiết.) Qsp = Gsp.Csp(t1 – t2)(kcal/h) (3-17) Trong đó: Qsp(kcal/h): Lượng nhiệt do sản phẩm nguội dần toả ra. Csp (Kg/kg0C): tỷ nhiệt của sản phẩm t1, t2(0C) : Nhiệt độ ban đầu và nhiệt độ cuối cùng của sản phẩm. Gsp (Kg/h): Lượng sản phẩm đưa vào gia công trong 1 giờ b- Đối với sản phẩm nguội dần nhưng có thay đổi trạng thái(chuyển từ lỏng sang đặc) Qsp = Gsp[CL(t1-tnc) + inc + Cđ(tnc – t2)](kcal/h) (3-18) Trong đó: Qsp(kcal/h): Lượng nhiệt do sản phẩm nguội dần toả ra. Gsp (Kg/h): Lượng sản phẩm đưa vào gia công trong 1 giờ CL(kcal/kg oC): tỷ nhiệt của sản phẩm ở trạng thái lỏng. Cđ (kcal/kg oC): tỷ nhiệt của sản phẩm ở trạng thái đặc. 48 t1 và t2(oC) : Nhiệt độ ban đầu và nhiệt độ cuối cùng của sản phẩm. tnc(oC): nhiệt độ nóng chảy của sản phẩm. inc(kcal/kg): Nhiệt hàm nóng chảy của sản phẩm 2.5 Toả nhiệt do người Lượng nhiệt do người toả ra gồm có nhiệt hiện và nhiệt ẩn. Nhiệt hiện (qh) có tác dụng làm tăng nhiệt độ xung quanh nên trong thông gió khử nhiệt thừa phải tính lượng nhiệt hiện này. Còn nhiệt ẩn này (qâ) làm tăng quá trình bốc hơi mồ hôi trên bề mặt da. Nhiệt ẩn tuy có làm tăng entanpi của không khí nhưng hầu như không ảnh hưởng đến nhiệt độ. Khi tính toán hệ thống điều hoà không khí phải tính lượng nhiệt toàn phần gồm cả nhiệt hiện và nhiệt ẩn (qtp = qh + qâ) Lượng nhiệt do người toả ra được tính theo công thức: Qngười = n.qh (kcal/h) (3-19) Trong đó: n: số người có trong phòng qh: (kcal/người.h): Lượng nhiệt hiện do một người toả ra trong một giờ được xác định theo bảng (3.5) Bảng 3.5 lượng nhiệt qh, qâ, qtp: lượng hơi nước, lượng khí CO2 do một người toả ra trong một giờ. Trạng thái lao động nhiệt độ của phòng (oC) lượng nhiệt (kcal/h) lượng ẩm (g/h) lượng CO2 (g/h) nhiệt hiện (qh) nhiệt ẩn (qâ) nhiệt toàn phần (qtp) Người ở trạng thái 15 100 25 125 40 30 49 yên tĩnh (rạp hát, câu lạc bộ, hội hợp…) 20 25 30 35 80 50 30 - 25 30 50 - 105 80 80 - 45 50 80 130 Làm việc yên tĩnh (trường học,cơ quan…) 15 20 25 30 35 100 85 55 35 - 35 45 70 90 - 135 130 125 125 - 55 75 120 140 240 35 Làm việc nhẹ và trung bình (khâu máy, ngồi lắp các dụng cụ) 15 20 25 30 35 115 90 60 40 - 65 85 110 130 - 180 175 170 170 - 110 140 180 230 290 40 Công việc nặng (rèn, đúc, chạy nhảy, khuân vác, cuốc đất…) 15 20 25 30 35 140 110 80 45 - 110 140 170 205 - 250 250 250 250 - 185 220 300 360 430 68 Trẻ em dưới 12 tuổi. - 35 15 50 23 18 50 2.6 Toả nhiệt do các lò nung Đối với các lò nung, lò sấy đốt bằng than bằng điện hay bằng dầu. Lượng nhiệt toả ra ở thành lò, đáy lò, đỉnh lò và khi mở cửa lò tương đối lớn nên ta phải tính trong các trường hợp sau đây. 2.6.1 Toả nhiệt từ các bề mặt xung quanh của lò nung. Ta có mặt cắt lò như hình 3- 5 thì: Hình 3.5 Q = K.F (t1 – t4) (kcal/kg) (3-20) Trong đó: K(kcal/m2hoC): Hệ số truyền nhiệt của thành lò: 1 k (kcal/m2hoC) (3-21) = δ 1 1 ∑ 1 α+ + 1 λ α 1 4 α1: Hệ số trao đổi nhiệt bề mặt trong của lò. 51 α4: Hệ số trao đổi nhiệt bề mặt ngoài lò. Các hệ số α1 và α4 xác định bằng công thức sau hay xác định thực nghiệm. Cqd ( T T (3-22) (kcak/m2h0C) α1 = l(t1 – t2)0,25 + + ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ − 1 4 2 4 1 2 t t Cqd ) 100 ) ( 100 (T T (kcak/m2h0C) (3-23) α4 = l (t3 – t4)0,25 + + ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ − 3 4 4 4 Trong đó: 3 4 t t ) 100 ) ( 100 + l: Hệ số kích thước đặc trưng, phụ thuộc vào vị trí của thành lò - Đối với bề mặt đứng: l = 2,2 - Đối với bề mặt ngang: l = 2,8 +T1, T2(0K): Nhiệt độ tuyệt đối ở trong lò và bề mặt trong của thành lò: T1 = t1 + 273 (0K) (3-24) T2 = t2 + 273 (0K) (3-25) + Cqd. Hệ số bức xạ nhiệt quy dần. Cqd = 1 1 1 1 + − C C Cden 1 2 (3-26) C1, C2: hệ số bức xạ nhiệt của thành lò và của bề mặt chung quanh tường, nền, trần nhà. Cđen= 4,96 (kcal/m2h0K4): hệ số bức xạ nhiệt của vật đen tuyệt đối. lấy gần đúng Cqd = 4,2 (kcal/m2h0K) * Đối với bề mặt bên trong thành lò: Q = α1(t1 – t2).F (kcal/h) (3-27) * Đối với bề mặt bên ngoài thành lò: Q = α4(t3 – t2).F (kcal/h) (3-28) 52 Chúng ta có tất cả 6 phương trình với 6 ẩn số Q, K, α1, α4, t3, t2. Giải hệ thống 6 phương trình đó bằng phương pháp giải tích rất lâu. Để đơn giản người ta giải bằng phương pháp gần đúng kết hợp với đồ thị được tiến hành như sau: + Nhận (giả thiết) nhiệt độ bề mặt trong của thành lò là t2 = t1 – 5 0C + Giải thiết nhiệt độ bề mặt ngoài của lò là t3. + Xác định hệ số trao đổi nhiệt α4 theo công thức 3-23 + Tính lượng nhiệt toả trên 1m2mặt ngoài của thành lò theo công thức (3-28) q = α4(t3 - t4) (kcal/m2h) - Kiểm tra lượng nhiệt truyền qua 1m2 bề dày của thành lò theo công thức: q”= k1(t2 – t3) (kcal/m2h) (3-29) Trong đó: k1= ∑ 1 (Kcal/m2h0C) (3-30) δ λ - Thành lập phương trình cân bằng nhiệt theo nguyên tắc: Lượng nhiệt truyền qua 1 m2 thành lò bằng lượng nhiệt truyền qua 1 m2 từ mặt ngoài của thành lò ra không khí xung quanh. K1(t2 – t3) = α4(t3-t4) (3-25) Nếu điều kiện cân bằng trên thoả mãn thì giả thiết nhiệt độ t2 và t3 là đúng. Nếu điều kiện trên không cân bằng thì giả thiết t2 và t3 là sai và phải giả thiết và lặp lại quá trình tính từ đầu. Nếu lần thứ 2 cũng không đạt điều kiện cân bằng thì ta dùng kết quả của hai lần tính vừa rồi mà tìm lượng nhiệt toả ra bằng phương pháp đồ thị (hình 3-6) 53 Hình 3.6 Trên trục hoành ứng với giả thiết lần 1 và lần 2 của nhiệt độ t3. Ta đặt các trị số q’ và q” rồi nối các điểm tương ứng với nhau thành 2 đường thẳng.Các đường q’và q” của hai lần giả thiết cắt nhau tại điểm M, điểm này sẽ cho ta biết nhiệt độ thực trên bề mặt ngoài t3 và lượng nhiệt do lò toả ra. Sở dĩ ta nối bằng các đường thẳng vì khi hệ số k1 và nhiệt độ t2 không đổi thì lượng nhiệt q” tỷ lệ theo quy luật đường thẳng với nhiệt độ trên bề mặt bên ngoài. Ví dụ: Xác định lượng nhiệt toả ra qua thành lò nung khi biết: +Nhiệt độ bên trong lò nung: t1 = 12000C +Nhiệt độ không khí xung quanh: t4 = 270C +Bề mặt thành lò: δ 1 = 480 mm, λ1= 1,1 (kcal/mh0C) δ 2 = 115 mm, λ2 = 0,17 (kcal/mh0C) +Diện tích bề mặt thành lò: F = 10 m2. Giải: a.Giả thiết nhiệt độ bên trong thành lò: t2 = t1 – 5= 1200 – 5 = 1195 0C b.Giả thiết nhiệt độ trên bề mặt ngoài thành lò: t3 = 150 0C (giả thiết lần 1) c.Xác định α4. Dùng công thức 3-23 ta có α4 = 2,2(150-27)0,25 + ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ + − + 150 273 ( 150 27 4,2 = 15,49 27 273 ) ( 100 4 4 (Kcal/m2h0C) − ) 100 54 d.Xác định lượng nhiệt toả ra từ 1 m2 bề mặt bên ngoài của lò nung q’(1)= α4(t3 - t4) = 15,49(150-27)= 1905 (Kcal/m2h) e.Xác định hệ số truyền nhiệt k1 theo công thức (3-30) 1 = 1 = 0,9 k1 = ∑λ (Kcal/m2h0C) δ 0,48 1,1 + 0,115 0,17 f. Tính lượng nhiệt truyền qua 1m2 thành lò theo công thức (3-29) KCal m h "(1) = ( − ) = 0,9(1195 −150) = 940,5 q k t t 1 2 3 2 '(1) q ≠ q có nghĩa là nhiệt độ t3 giả thiết không đúng vì vậy Ta nhận thấy rằng "(1) cần giả thiết lại lần 2. '(1) q 〉q nên nhiệt độ t3 = 1500C cao hơn t3 thực tế. Lần này Ta nhận thấy rằng "(1) ta giả thiết t3 = 1250C (lần 2) . Tính lại α4 125 273 ( 125 27 4,2 4 4 =⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ + − + 27 273 ) ( 100 Lúc đó : α4 = 2,2 ( 125 – 27)0,25 + ) 14,2 − KCal Tính m h "(2) = 14,2(125 − 27) = 1392 q 2 100 KCal Hệ số K1không thay đổi và K1 = 0,9 m h C 2 0 KCal Tính ( )m h "(2) = − = 0,9(1195 −125) = 963 q K t t 1 2 3 2 Vậy 2 giá trị '(2) q và "(2) q cũng không bằng nhau nên cho phép ta lập đồ thị theo hình 3.7 Hình 3.7 55 Để được chính xác, ta chọn thêm 1 trị số t3 nữa : t3 = 1000C (gt lần 3) 100 273 ( 100 27 4,2 4 4 =⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ + − + 27 273 ) ( 100 Tính lại : α4 = 2,2 ( 100 – 27)0,25 + ) 12,9 − q’(3)=12,9(100-27)=942(kcal/m2h) 100 KCal Hai đường cắt nhau tại điểm M. Từ M ta tìm được t3=1030C và q = 990m h C 2 0 Kiểm tra lại t3 =1030C . 103 273 ( 103 27 4,2 =⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ + − + 27 273 ) ( 100 4 4 KCal +Tínhα4 = 2,2 ( 103 – 27)0,25 + m h C q q " (4) " ( ) = − = 13,6 103 27 993 = − = − KCal 2 m h 100 ) 13,6 2 0 (4) 0,9(1195 103) 982,8 So sánh q’&q” thì sai lệch nhau khoảng 1% Đạt yêu cầu lượng nhiệt trung 993 982,8 = + KCal bình sẽ là: m h 2 2 988 Vậy lượng nhiệt toả ra toàn bề mặt thành lò là: KCal QTL =q.F = 988 x 10 =9880 h Để đơn giản và nhanh chóng hơn người ta lập biểu đồ để lượng nhiệt toả ra do bề mặt bị nung nóng của lò nung ( hình 3.8) 56 Hình 3 8 δ ∑ Các trục tung bên Trên trục hoành là nhiệt trở củ bản thân thành lò nung λ trái là hướng nhiệt toàn phần q0 lượng nhiệt qDL và lượng nhiệt qBX toả ra trên 1m2 KCal bề mặt xung quanh của thành lò ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 . KCal Các trục tung bên phải là hệ số trao đỏi nhiệt ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 và nhiệt độ [ C] 0 trên bề mặt ngoài của lò. 2.6.2. Toả nhiệt từ cửa lò khi mở trống : Trong quá trình hoạt động, lò nung phải mở cửa để đưa sản phảm cần nung vào lò và đưa sản phẩm đã nung xong ra khỏi lò. Cường độ dòng nhiệt toả ra khi lò mở cửa được tính như sau: KCal ( 3.32) Q = η .qBX.Fcửa .∆τ. ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h ( T Tlò ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h Trong đó : qBX = C ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ − 1 4 2 4 ) 100 ) ( 100 KCal 2 (3-33) Là cường độ nhiệt bức xạ khi mở cửa lò 57 KCal + C = 4,96 ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h K 2 0: Hệ số bức xạ nhiệt quy dẫn + T1 [ K] 0 . Nhiệt độ tuyệt đối bề mặt trong của lò + T2 [ K] 0 .Nhiệt độ tuyệt đối các bề mặt đối diện của lò T bé hơn ( 1 4 Trong công thức (3.33) đại lượng ( 2 4 ) 100 T và công thức (3-33) sẽ là: thể bỏ qua đại lượng ( 2 4 ) 100 4 T nhiều lần nên ta có ) 100 Qlx= C 100⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ T (3.34). Lượng nhiệt này cũng có thể tra biểu đồ 1 *η: Hệ số nhiễu xạ, còn gọi là hệ số chẵn (Hình 3-9) Hình 3 9 Cách xác định hệ số η như sau: + Đường (1) dùng để tra cửa tròn và hình vuông -Cửa hình tròn lấy A = d -Cửa hình vuông lấy A= a +Đường (2) dùng để cho cửa hình chữ nhật có A:B = 1:2 58 +Đường (3) dùng để tra cửa hình chữ nhật có A,B bất kỳ η (3-35) với η1= Lúc đó η =2 • F (m2) : Diện tích của cửa lò A; η2 = σ B σ • ∆τ(giờ) : Thời gian mở cửa của lò nung Ví dụ: Tính lương nhiệt toả ra khi mở cửa lò nung biết: -Cửa lò có kích thước A x B = 70 x 40 cm – Bề dày cửa lò σ = 36cm -Nhiệt độ bên trong lò là 1200C. Trong 1 giờ cửa lò mở 10 phút KCal Giải: Dùng đồ thị hình 3.8 ứng với t = 12000C ta có qbx = 21000 m h 2 40 1,94; 3670 = = = σB Các tỷ số: A = 1,1 σ 36 Dùng đồ thị hình 3.9 ta tìm được : η1 = 0,725 và η2 = 0,61 1 2 = + = η +η 0,725 0,61 Vậy : η = 0,67 2 2 Vậy lượng nhiệt toả ra trong 1 giờ là: Qmở cửa = η.qbx . F.∆τ = 2100 . 0,67 . 0,7.0,4 . 6010 =657 h KCal *Khi cửa lò đóng: Cánh cửa lò thường làm bằng gang và bên trong là 1 lớp gạch chịu lửa . Hình 3-18 Hình 3.10 59 Lượng nhiệt toả ra từ cánh cửa lò khi đóng cũng xác định tương tự như do thành lò toả ra. Khi tính toán hệ số truyền nhiệt của lớp gạch chịu lửa. Ta lấy tương ứng với nhiệt độ trung bình của nó. Khi mở cửa thì bản thân cánh cửa vẫn tiếp tục toả nhiệt nhưng ít hơn. Người ta nhận rằng lượng nhiệt toả ra do cánh cửa lò khi mở bằng ½ lúc đóng. 2.6.3 Lượng nhiệt truyền qua đây là: F. (t t ) KCal λ 1 4 (3-36) − Qđáy lò =ϕ. ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ h ∆ *Trong đó: + F[ ] 2 m : Diện tích của đáy lò KCal +λ ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h C 2 0: Hệ số dấu nhiệt của nền +∆[ ] 2 m : Bề rộng của đáy hay đường kính đáy +t1 = t4 [ C] 0 : Nhiệt độ của lò và của không khí xung quanh. +ϕ : Hệ số kế đến hình dạnh của đáy lò tạm tính như sau: -Đối với đáy hình tròn : ϕ = 4,133 -Đối với đáy hình vuông : ϕ= 4,58 -Đối với đáy hình chữ nhật : ϕ = 4,58 (5,87 Ngoài phương pháp tính toả nhiệt qua đáy lò như tên người ta còn tính gần đúng bằng công thức : KCal (3-37) Qđáy = 0,7 . qĐ . F ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h *Trong đó: KCal : Lượng nhiệt toả ra từ đáy lò + Qđáy ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h + 0,7 : Hệ số hiệu chính 60 KCal + qđáy ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 : Lượng nhiệt toả ra trên 1m2 đáy lò, tính gần đúng như thanh lò. + F [ ] 2 m : Diện tích của đáy lò 2.6.4. Toả nhiệt từ đỉnh lò : Lượng nhiệt truyền qua đỉnh lò là : KCal (3-38) Q = 1,3 .qĐỉnh lò . FĐỉnh ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h *Trong đó : KCal : Lượng nhiệt truyền qua đỉnh lò + Q ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h + 1,3 : Hệ số hiệu chỉnh KCal +qĐỉnh ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 :Lượng nhiệt truyền qua 1m2 đình lò Tính gần đúng giống như thành là: + F[ ] 2 m Diện tích của đỉnh lò Vậy lượng nhiệt truyền qua lò nung: Qlò = QTL + Qcửa lò + Qđáy lò + QĐỉnh lò (3-39) 2.7.Toả nhiệt từ các thiết bị sử dụng hơi nước 2.7.1.Các thiết bị chạy bằng hơi nước: Trong công nghiệp ta gặp rất nhiều thiết bị chạy bằng hơi nước như búa hơi, lò xây bằng hơi nước, thiết bị trao đổi nhiệt. Lượng nhiệt do thiết bị sử dụng hơi nước toả ra như sau: KCal (3-40) Qhn = Ψ (I1- I2) Ghn ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h *Trong đó: 61 + Ψ : Hệ số kể đến sự làm việc không đồng thời của thiết bị + I1, I2 ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡kg KCal : Nhiệt hàm ứng với áp suất khi vào và ra khỏi thiết bị KCal : Lượng hơi nước do thiết bị tiêu thụ trong 1hπ - Ghn ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h 2.7.2.Toả nhiệt từ ống dẫn hơi nước. Lượng nhiệt toả ra từ các ống dẫn hơi nước được xác định như sau: KCal (3-41) Q = π.dN αN (thn – tKK).l ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h *Trong đó : + dN (m) : Đường kính ngoài của ống dẫn KCal + αN ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h C 2 0 : Hệ số trao đổi nhiệt từ mặt ngoài với không khí được xác định bằng thực nghiệm hay xác định bằng công thức sau: -Nếu không khí bên ngoài chuyển động yếu thì hệ số trao đổi nhiệt coi như không phụ thuộc vào tốc độ v : αN = 8 + 0,04t (3-42) Với t là nhiệt độ chất mang nhiệt trong ống. -Nếu không khí chuyển động với vận tốc v (m/s) thì : αN = 8 + 0,04t + 0,4 v (3-43) *Trong đó : + thn : Nhiệt độ của hơi nước (0C) + tKK : Nhiệt độ của không khí (0C) + l : Độ dài ống dẫn (m) 62 3.THU NHIỆT BỨC XẠ MẶT TRỜI Lượng nhiệt này chỉ tính cho mùa hè ; còn mùa đông thì không phải tính. 3.1 Thu nhiệt bức xạ mặt trời qua cửa kính: KCal (3-44) K Qbx = τ1.τ2.τ3.τ4. qbx . FK . ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h *Trong đó: +τ1 : Hệ số trong suốt của kính – tra bảng Ví dụ : Với kính trắng 1 lớp thì τ1 = 0,9 + τ2 : Hệ số bẩn ( bám bụi) tra bảng + τ3 : Hệ thống che khuất bởi cánh cửa – Tra bảng τ3 phụ thuộc vào cấu tạo loại cửa. + τ4 : Hệ thống che khuất bởi hệ thống che nắng KCal +qbx ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 : Cường độ bức xạ của mặt trời được lấy theo tài liệu khí hạu của từng địa phương + F [ ] 2 m : Diện tích phần kính chịu bức xạ của mặt trời 3.2 Thu nhiệt của bức xạ mặt trời qua cửa mái lượng nhiệt mà mà hấp thu bức xạ của mặt trời được tính bằng công thức sau: KCal F Atong Q K F t t t m ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡ = − +h bx tb tb α (3-45) mai . ( ) . υ m m tong t Trong đó: KCal +Km ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 : Hệ số truyền nhiệt của mái +Fm [ ] 2 m : Diện tích của mái nhà + ttổng [ C] 0 : Nhiệt độ tổng hợp ngoài nhà ( tính giá trị trung bình) 63 q t ttb ρ = + (3-46) [ ] C tb tb bx 0 tong n α N +t [ C] tN0 0 : Nhiệt độ trung bình của không khí ngoài nhà + ρ : Hệ số hấp thụ nhiệt bức xạ mặt trời của bề mặt kết cấu. Tra bảng, ρ phụ thuộc vào màu sắc và tính chất của các lớp vật liệu. + tb qlx : Cường độ bức xạ trung bình của mặt trời lấy theo tài liệu khí hậu của địa phương. tb qlx = 24lx ∑ q (3.47) -∑ lx q là tổng bức xạ mặt của các giờ trong ngày KCal -αN ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 : Hệ số trao đổi nhiệt đối lưu giữa mặt ngoài của kết cấu với không khí ngoài nhà. +ATổng [ C] 0 : Biên độ dao động của nhiệt độ tổng hợp ngoài nhà và được xác định như sau: ATổng = (AtN + Atd ) ψ (3-48) *Trong đó: +AtN [ C] 0 :Biên độ dao động của nhiệt độ không khí ngoài nhà : AtN = t13 - tbNt (3-49) - t13 [ C] 0 : Nhiệt độ trung bình đo lúc 13h của tháng nóng nhất ( lấy theo niêm giám khí tượng ở các địa phương) - tbNt [ C] 0 : Nhiệt độ trung bình tháng của tháng nóng nhất + Atd [ C] 0 : Biên độ dao động của nhiệt độ tương đương do bức xạ mặt trời gây ra: ϕ (3-50) Aq 0 . Atd = [ ] C α N 64 - ρ : Hệ số hấp thu bức xạ mặt trời KCal - αN ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h C 2 0 : Hệ số trao đổi nhiệt đối lưu bề mặt ngoài của kết cấu với không khí ngoài nhà. KCal -Aq ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h 2 : Biên độ dao động của cường độ bức xạ mặt trời maõ qbx − q (3-51) Aq = tblx KCal - ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡m h q maõ bx 2 : Cường độ bức xạ cực đại lấy theo niên giám khí tượng ở các địa phương. Hình 3.11 -Ψ : Hệ số kể đến sự lệch pha của hai dao động thành phần ( đó là dao động của nhiệt độ không khí ngoài nhà và nhiệt độ tương đương do bức xạ mặt trời gây ra).Xác định theo bảng sau. 65 Hệ số lệch pha Ψ Atd AtN Độ lệch pha ∆z (h) 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 1 0,99 0,96 0,92 0,87 0,79 0,71 0,64 0,50 0,38 0,26 2 0,99 0,97 0,93 0,88 0,82 0,75 0,66 0,57 0,49 0,41 3 0,99 0,97 0,94 0,90 0,85 0,79 0,73 0,66 0,60 0,55 5 1,00 0,98 0,96 0,93 0,89 0,85 0,81 0,76 0,73 0,69 Ta nhận thấy rằng nhiệt độ không khí ngoài nhà dao động điều hoà với chu kỳ T = 24 giờ. Cường độ bức xạ mặt trời cũng là đại dương dao động điều hoà nên nhiệt độ tổng hợp ngoài nhà cũng là đại dương dao động điều hoà với chu kỳ T = 24 giờ. + υ : Hệ số tắt dần dao động của nhiệt độ tổng hợp ngoài nhà Atong ( 3-52) υ= Aτ *Trong đó : + Aτ : Biên độ dao động của nhiệt độ mặt trong kết cấu Hệ số υ tính theo công thức gần đúng như sau : υ =2D(0,83+3,5 DΣR).υl.υk (3-53) Trong đó: D:Tổng hệ số nhiệt quán tính của kết cấu bao che D=∑ =ni 1 RiSi (3-54) 66 + Si: Hệ số hàm nhiệt vật liệu của lớp thứ i- Tra bảng + Ri:Nhiệt trở lớp khí của kết cấu. Trong đó: + υk : Hệ số xét ảnh hưởng của tầng không khí kín đến hệ số tắt dao động υk = 1+0,5Rk. RDΣ ở đây +Rk : Nhiệt trở của tầng không khí Nếu kết cấu không có tầng không khí kín thì υk=1. +υl : Hệ số xét ảnh hưởng của thứ tự các lớp kết cấu đến hệ số tắt dao động. Khi đó chỉ xét đến hai lớp chủ yếu cách nhiệt và chịu lực có hệ số hàm nhiệt là S1và S2. υl = 0,85+0,15 12SS (3-34) Chú ý:Thứ tự 1 và 2 trong công thức (3-34)lấy theo chiều của dòng nhiệt. BÀI 4 TÍNH TOÁN NHIỆT THỪA. KCal : Lương nhiệt thừa còn lại trong nhà có tác dụng làm tăng nhiệt Qthừa ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h độ của không khí trong phòng. Vì vậy, trong thông gió ta phải đưa gió vào để khử hết lượng nhiệt thừa này. 4.1.Tính toán nhiệt thừa về mùa hè: he Qthua = Σ = Q + Σ = Q − Σ = Q (3-55) n n n i 1 ( ) 1 ( ) 1 i(TT ) Trong đó : i toa i i thu i KCal :Tổng lượng nhiệt toả ra trong nhà về mùa hè +ΣQtoả ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h KCal :Tổng lượng nhiệt mà kết cấu thu được từ bức xạ mặt +ΣQthu ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h trời về mùa hè. KCal :Tổng lượng nhiệt tổn thất từ trong nhà ra ngoài qua kết +ΣQTT ⎥⎦⎤ ⎢⎣⎡h cấu bao che. 67 4.2.Tính toán nhiệt thừa về mùa đông: Đong Qthua = Σ = Q − Σ = Q (3-56) n n i 1 ( ) 1 i(TT ) i toa i So sánh (3-55) với (3-56) thì lượng nhiệt thừa về mùa hè lớn hơn mùa đông. Vì vậy ta thường chọn nhiệt thừa về mùa hè để tính toán thông gió cho công trình. 68 CHƯƠNG IV CẤU TẠO TÍNH TOÁN THIẾT BỊ THÔNG GIÓ I: NHỮNG BỘ PHẬN CHÍNH CỦA CỦA HỆ THỐNG THÔNG GIÓ. Mục đích của thông gió là làm thế nào có sự trao đổi giữa không khí trong sạch ngoài trời với không khí trong nhà, nhằm tạo môi trường không khí trong nhà thật thoáng mát, dễ chiụ hợp vệ sinh. Muốn vậy phải tiến hành hút không khí trong nhà đưa ra ngoài rồi thay vào đó bằng cách thổi không khí sạch vào nhà. Do đó trong một công trình thường được bố trí hệ thống thổi và hệ thống hút không khí. Các hệ thống này gồm các bộ phận chính sau: 1- Bộ phận thu hoặc thải không khí. 2- Buồng máy: Để bố trí máy quạt, động cơ, thiết bị lọc bụi, xử lý không khí. 3- Hệ thống ống dẫn: Để đưa không khí đến những vị trí theo ý muốn hoặc tập trung không khí bẩn lại để thải ra ngoài trời 4- Các bộ phận phận phối không khí: Bao gồm các miệng thổi và hút không khí. 5- Các bộ phận điều chỉnh: Van điều chỉnh lưu lượng, lá hướng dòng. v.v.v Ngoài ra còn có các dụng cụ đo: lưu lượng, nhiệt độ, tốc độ. chuyển động, áp suấtv.v.v II. CÁC THIẾT BỊ XỬ LÝ KHÔNG KHÍ. 1. Bộ sấy không khí: Trong các hệ thống điều tiết không khí, thông gió, sấy khô nhất là hệ thống thông gió kết hợp với sưởi ấm, không khí trước khi đưa vào phòng, phải tiến hành sấy nóng bằng bộ sấy (Kaloripher) để đưa nhiệt độ không khí tăng từ nhiệt độ ngoài trời tng lên đến nhiệt độ yêu cầu theo ý muốn. Cách tính toán, lựa chọn bộ sấy trong kỹ thuật thông gió như sau: a- Xác định lượng nhiệt để sấy nóng không khí Nếu lưu lượng thông gió là L ( m3/h) khi thổi vào phòng có Is trong khi đó nhiệt hàm không khí bên ngoài Ing về mùa đông thường thấp, do đó ta phải sấy từ Ing lên Is khi đó lượng nhiệt yêu cầu là: 69 Qyc = L γ (Is-Ing) (kcal/h) (4-1) Các chỉ số Is và Ing xác định theo biểu đồ I – d. hoặc theo công thức đã biết trong chương I. I = 0,24 t + (597,4 +0,43t).0,001d (Kcal/kg) Trong thực tế tính toán, lượng nhiệt để sấy lượng ẩm nhỏ, ta bỏ qua nên công thức (4-1) có thể viết lại: Qyc = L γ (ts-tng) (kcal/h) (4-2) Trong đó: ts: Nhiệt độ không khí đã sấy để đưa vào phòng. tng: Nhiệt độ không khí ngoài trời. Các thông số tính toán trong và ngoài nhà được lựa chọn theo các tiêu chuẩn thiết kế và số liệu khí tượng đã biết. b- Phân loại và cấu tạo bộ sấy không khí Loại đơn giản nhất là bộ sấy bằng thép .Loại này đơn giản, chế tạo tại chỗ, trở lực không khí nhỏ được áp dụng trong trường hợp sấy lượng không khí nhỏ và thổi vào tự nhiên. Loại có diện tích tiếp nhiệt lớn hơn là loại sấy ống trơn chế tạo từ các ống có đường kính d = (18-24) mm các ống 1 bố trí theo dạng ô vuông, được nối với bảng ống, bảng ống bắt bít 3 với hợp góp 2 ở phía trên và dưới hộp góp nối với cái đầu ống, 4 để đưa hơi nước hoặc nước nóng vào. Không khí đi qua khoảng giữa ống, nhược điểm của bộ sấy ống trơn là: diện tích tiếp nhiệt nhỏ, nhưng có thể tăng giảm diện tích một cách dễ dàng bằng cách đặt thêm các cánh thép mỏng hoặc bớt số lượng ống đi. Ngày nay người ta sản xuất các lọai bộ sấy sau: - Loại trơn với ống tròn - Loại trơn với ống dẹp - Loại ống có cánh. Trong các lọai này, chất mang nhiệt có thể bố trí một luồng hoặc nhiều luồng. Loại một luồng chất mang nhiệt có thể là nước nóng hoặc hơi nước. Loại nhiều luồng buộc phải sử dụng nước nóng. Loại một luồng có ký hiệu: 70 -k Φ c: (Loại trung bình) - k Φ b (Loại lớn) Diện tích truyền nhiệt F= (9,9-69,9)m2 Loại nhiệt luồng có ký hiệu - KMC (Loại trung bình) - KMb (Loại lớn) C- Sơ đồ bố trí bộ sấy. Sự truyền nhiệt của bộ sấy phụ thuộc vào tốc độ chuyển động của chất được sấy nóng và chất mang nhiệt. Nếu tăng tốc độ thì sự truyền nhiệt tăng và ngược lại. Điều đó dẫn đến khi bố trí bộ sấy nên bố trí theo nhóm.Theo chiều không khí đi, người ta chia hai loại sơ đồ song song và nối tiếp ( hình 4-1a). Sơ đồ nói tiếp 2 so với sơ đồ song song 1, tốc độ không khí tăng lên, dẫn tới tăng hệ số truyền nhiệt, nhưng lại làm tăng trở lực chuyển động của không khí nên tăng thêm năng lượng điện khi vận hành.Vậy khi chọn sơ đồ bố trí nên giới hạn tốc độ trọng lượng của không khí không vượt quá (5+10) kg/s.m2. Cách nối ống dẫn chất mang nhiệt tới bộ sấy cũng có thể thực hiện bằng hai loại sơ đồ: nếu chất mang nhiệt là nước nóng thì không những nối theo sơ đồ song song 1, mà còn nối theo sơ đồ nối tiếp 2 (hình 4-1b) nhưng thường nối theo sơ đồ nối tiếp vì nâng cao được tốc độ nước do đấy nâng cao hệ số truyền nhiệt K. Khi chất mang nhiệt là hơi thì chỉ áp dụng theo sơ đồ song song. 1 1 4 3 3 1 1 2 5 1 1 6 4 3 5 a ) 5 b ) c ) Hình 4.1. So d? c?p ch?t m?ng nhi?t cho b? s?y a) song song (d?i v?i nu?c nóng) b) n?i ti?p( d?i v?i nu?c nóng) 1. Bộ sấy, 2. đường cấp nước, 3. đường ống hồi, 4. van khóa, 5. vòi tháo nước, 6. van thủy lực 71 d.Chọn bộ sấy không khí. Trước hết phải tính diện tích truyền nhiệt của bộ sấy. Q F (4 3) ( )2 yc 1 2 − − = m K t t tb tb Trong đó: Q: Lượng nhiệt yêu cầu (kcal/h) K: Hệ số truyền nhiệt của bộ sấy (kcal/m2h0C) Mỗi loại bộ sấy, hệ số K được xác định theo bảng hoặc theo biểu đồ. Chất mang nhiệt là hơi, K chỉ phụ thuộc tốc độ trọng lượng của không khí. Chất mang nhiệt là nước, K phụ thuộc tốc độ nước và tốc độ trọng lượng không khí. t1tb: Nhiệt độ trung bình chất mang nhiệt. Đối với nước nóng: t v r tb+ = (4-4) 1 0C t t ( ) 2 tv và tr : Nhiệt độ nước vào và ra khỏi bộ sấy (0C) Đối với hơi bão hoà có áp suất p = 0,3 ata,ttb1 = 100 0C ; p > 0,3 ata ta lấy tương ứng. t2tb: Nhiệt độ trung bình của không khí 2 0 − + = + = C t t t t t d c s ng ( )(4 5) 2 2 tb td và tc : Nhiệt độ không khí ban đầu và cuối cùng, lấy bằng ts và tng (0C) Tốc độ trọng lượng của không khí qua bộ sấy. G γ = v Từ đó ( / . ) 36002 kg m s f kk G f kk ( )(4 6) 3600. .2 = m − v γ Trong đó: G: Lưu lượng không khí (kg/h) fkk: Diện tích sóng cho không khí qua (m2). Tốc độ nước đi trong ống dẫn: 72 (4-7) Trong đó: Q v n − = γ ( / ) 3600. ( ).m s t t f n v r n γn: Trọng lượng riêng của nước ứng với nhiệt độ t1tb. fn: Diện tích sóng cho nước qua (m2) Như vậy bài toán tính diện tích truyền nhiệt của bộ sấy được giải quyết như sau: + Tính lượng nhiệt yêu cầu Qyc (kcal/h) và trọng lượng không khí lưu thông trong1 giờ G (kg/h) +Gỉa thiết tốc độ v γ. để tính diện tích sóng, tính toán ft cho không khí qua. + Theo ft, tra bảng tìm loại bộ sấy, có diện tích sóng fkk và diện tích truyền nhiệt F, diện tích fn. + Tính hệ số truyền nhiệt K. + Tính lại diện tích F, so sánh với diện tích thực đã chọn, sai số cho phép trong phạm vi 20 % là được 2. Làm sạch bụi trong không khí . a.Các phương pháp tách bụi ra khỏi không khí : Không khí đưa vào phòng phải là không khí trong sạch, bởi vậy không khí bên ngoài phải đưa qua bộ phận lọc bụi.Nồng độ bụi trong không khí phụ thuộc vào tính chất của khu công nghiệp, mức độ xây dựng, cường độ giao thông vận tải. Nồng độ bụi trong không khí ở các vùng như sau. Các thành phố công nghiệp: 4 mg/m3. Thành phố nhỏ và trung bình (0.25-0.5) mg/m3. Vùng nông thôn: (0.2-0.3) mg/ m3. Tuy nồng độ bụi trong không khí nhỏ, nhưng khi ta lấy không khí ngoài trời để đưa vào các phòng vẫn phải đưa qua các bộ lọc bụi, nhất là phòng có yêu cầu chất lượng không khí cao như: phòng bệnh nhân, phòng mổ, cửa hàng thực phẩm, nhà bảo tàng, rạp hát, chiếu phim. Trong kỹ thuật cũng quy định: khi thải không khí bẩn vào khí quyển cũng phải lọc với mức độ nhất định. Nếu nồng độ bụi không khí thải ra là n (mg/m3); thì nồng độ bụi của không khí trong phòng là k (mg/m3) k< 2 mg/m3 n = 30 mg/m3 73 k< 3 – 4 mg/m3 n = 60 mg/m3 k = 4 – 6 mg/m3 n = 80 mg/m3 k = 6 – 10 mg/m3 n = 100 mg/m3 Phương pháp lọc bụi dựa trên nguyên tắc lắng các hạt do sức nặng của hạt hoặc lực ly tâm, theo nguyên tắc này người ta sản xuất các bộ lọc như: buồng lắng bụi, thùng lọc ly tâm, thùng lọc nơn chớp hoặc rôto …. Ngoài các cách trên,người ta còn còn lọc bằng cách đưa không khí qua các lớp vật liệu rỗng, xốp hoặc các lớp lưới nhỏ, để các hạt bụi lại.(gọi là phương pháp rây lọc) Hiệu suất lọc của các thiết bị tính theo công thức: K − K 1 2 η = (4-8) K Trong đó: .100(%) 1 k1 và k2: Nồng độ bụi trong không khí trước và sau khi lọc. Trường hợp bố trí nhiều thiết bị để lọc sạch bụi nhiều cấp thì: η tổng = η1 + η2 - η1.η2 (%) (4-9) Sau đây ta xét một số loại thiết bị lọc bụi. b- Buồng lắng bụi. Gỉa sử có hạt vật liệu A đứng yên trong môi trường không khí . Dưới tác dụng của trọng lực P hạt sẽ rơi với tốc độ v, lực cản trở của môi trường không khí là R. Nếu trọng lượng vật khắc phục được sức cản không khí thì nó sẽ rơi với tốc độ tăng dần đều, gia tốc g, khi nào hạt đạt trị số vận tốc v không thay đổi, đó là tốc độ giới hạn của hạt. Trong thông gió là tốc độ treo, tốc độ treo phụ thuộc trị số Râynol (Re), độ nhớt động học (υ), đường kính hạt d được xác định theo công thức: ( / )(4 10) . = m s − d R D v e Thường các hạt bụi có kích thước nhỏ, đối với hạt nhỏ đến 65 ∝m và Re <1 thì tốc độ treo của hạt được xác định theo công thức: ( / )(4 11) 18.2 γ v Trong đó: = m s − d ∝ γ: Trọng lượng riêng của hạt bụi (kg/m3) 74 ∝: Độ nhớt của không khí, (kg/m2s) Khi nhiệt độ không khí t= 200C, thì ∝ = 1,83.10-6 ( kg/m2s) Trường hợp hạt A chuyển động trong dòng không khí ( hình 4-2b), tốc độ hạt rơi trong không khí đứng yên là VR, không khí chuyển động với tốc độ VKK, hạt sẽ chuyển động theo phương hợp với phương ngang góc α, tốc độ vh Hình 4-2 Muốn cho hạt bụi lắng lại trong buồng lắng bụi trong quá trình chuyển động thì luồng phải có độ dài l, độ cao h cần thiết để hạt rơi trong buồng lắng với góc α. Muốn đạt hiệu quả lắng bụi tốt người ta dùng buồng lắng bụi nhiều ngăn kiểu nằm ngang ( hình 4-3) loại này có kích thước lớn, được dùng nhiều trong nhà máy dệt sợi. Hiệu quả lắng bụi đạt đến (85-95) % 75 Hình 4-3 76 C.Thùng tách bụi ly tâm Loại này được sử dụng để làm sạch kỹ và trung bình không khí có lẫn bụi ở dạng hạt và dạng sợi ở trạng thái khô. Sự lọc bụi dựa vào sức ngăn trở li tâm Hình 4-4 Sơ đồ thiết bị (hình 4-4) bao gồm: thùng lọc hình trụ 3 có đáy là hình chóp cụt, ống dẫn không khí có lẫn bụi đi vào theo phương tiếp tuyến với thân thùng, nhờ thế không khí vào thùng sẽ có chuyển động xoáy theo chiều mũi tên và hướng từ trên xuống dưới. Khi gặp phần thắt hình chóp của đáy thùng không khí sạch được bốc lên trên theo ống 1 ra ngoài. Các hạt bụi dưới có tác dụng của lực ly tâm bị ép sát vào thành thùng 3 và sau rơi xuống ống 2. Hiệu quả lọc bụi càng tăng khi tăng tốc độ chuyển động của không khí và thời gian nó lưu lại trong thùng tốc độ không khí đi vào thùng thường lấy (10-25) m/s. Trong một số trường hợp, để tăng cường hiệu quả lọc sạch bụi, người ta phảm nước tưới ướt bề mặt trong của thùng 3 để bụi dễ dàng dính vào thành, rồi sau đó bị nước cuốn theo. Cách bố trí thùng lọc như vậy ta gọi là thùng lọc ly tâm có màng nước 77 d- Lưới lọc dầu. Lưới lọc dầu là loại lọc kiểu rây (hình 4-5) cấu tạo gồm 12-18 mắt lưới thép đan vào nhau theo dạng ô vuông. Lưới được tẩm ước bằng dầu Hình 4-5 Hạt bụi khi không khí qua lưới sẽ bị giữ lại.Năng suất của mỗi tấm lưới là (1100 – 2200) m3/h.Người ta thường ghép nhiều tấm lại với nhau để lọc khô không khí có nồng độ bụi không vượt quá 20mg/m3, hiệu quả lọc sạch (95-98) % thời gian làm việc của tấm lưới phụ thuộc vào nồng độ bụi ban đầu.Theo chu kỳ người ta phải rửa bụi bám vào các mắt lưới. Nếu nồng độ bụi >20mg/m3 thì sau 10 ngày làm sạch một lần. Nồng độ 100 mg/m3 thì sau 10 giờ làm sạch một lần. Làm sạch lưới trong các bể dung dịch kiềm 10 % có nhiệt độ 60-70 0C.Sau khi ngâm cho bụi tan, không còn bám vào các mắt lưới thì rửa sạch lại bằng dầu, rồi lại lắp thiết bị sử dụng như cũ. Trong một số trường hợp, để tăng hiệu quả lọc, người ta nhét vào giữa tấm lưới các vỏ dăm bào thép. 3- Máy quạt. a- Khái niệm: Trong hệ thống thông gió cơ khí, phải dùng máy quạt để vận chuyển không khí. Tuỳ thuộc áp suất của quạt, người ta chia làm 3 loại: 78 - Quạt áp suất :100 kg/m2. - Quạt áp suất trung bình: (100 – 300) kg/m2. - Quạt áp suất cao: (300 – 1200) kg/m2. Trong thông gió và điều tiết không khí thường dùng loại quạt có áp suất thấp và trung bình, quạt có áp suất cao được sử dụng trong các dây chuyền công nghệ sản xuất. Tuỳ điều kiện làm việc của quạt, ở môi trường không khí trong sạch, hoặc có bụi, hoặc có lẫn các chất ăn mòn mà vật liệu làm quạt được sử dụng các loại khác nhau. Quạt thông thường được sử dụng trong điều kiện không khí ít bụi và nhiệt độ đến 1500C, loại quạt chịu ăn mòn (làm bằng nhựa tổng hợp và các loại vật liệu khác) để vận chuyển không khí có hoà lẫn chất ăn mòn thép thông thường và các chất gây nổ.Trong trường hợp đó bánh xe công tác và miệng vào phải chế tạo bằng thép hoặc nhôm để tránh bị phá hỏng. Khi vận chuyển không khí có nồng độ bụi cao hơn 150mg/m3 ta sử dụng loại quạt bụi chế tạo bằng vật liệu có khả năng chịu sức mài mòn cao b- Cách chọn quạt. Quạt được lựa chọ theo tính chất khí động của nó.Tính chất của quạt biểu diễn bỡi sự phụ thuộc của các đại lượng: ∆P, L, n và u ∆P: Áp suất của quạt (kg/m2) L: Lưu lượng quạt, (m3/h) n : Số vòng quay , vòng / phút u: Tốc độ quay (m/s) Tốc độ quay xác định theo công thức π ( / )(4 12) 60. . = m s − d n u d: Đường kính bánh xe công tác (m) Tốc độ quay của quạt được giới hạn bởi độ ồn cho phép trong phòng Khi chọn kiểu và số hiệu quạt, hệ số hiệu suất phải đạt lớn nhất với tốc độ quay cho phép.Công suất quạt phải dự trữ 10 % để đề phòng những tổn thất bổ sung và sự hút thêm không khí trên ống dẫn: Công suất động cơ theo công thức 79