"Yêu Em, Chờ Em - Tịnh Linh full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Yêu Em, Chờ Em - Tịnh Linh full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục 1. Chương 1 2. Chương 2 3. Chương 3 4. Chương 4 5. Chương 5 6. Chương 6 7. Chương 7 8. Chương 8 9. Chương 9 10. Chương 10 11. Chương 11 12. Chương 12 13. Chương 13 14. Chương 14 15. Chương 15 16. Chương 16 17. Chương 17 18. Chương 18 19. Chương 19 20. Chương 20 21. Chương 21 22. Chương 22 23. Chương 23 24. Chương 24 25. Chương 25 26. Chương 26 27. Chương 27 28. Chương 28 29. Chương 29 30. Chương 30 31. Chương 31 32. Chương 32 33. Chương 33 34. Chương 34 35. Chương 35 36. Chương 36 37. Chương 37: Chuong 37 38. Chương 38 39. Chương 39 40. Chương 40 41. Chương 41 42. Chương 42 43. Chương 43 44. Chương 44 45. Chương 45 46. Chương 46 47. Chương 47 48. Chương 48 49. Chương 49 50. Chương 50 51. Chương 51 52. Chương 52 53. Chương 53 54. Chương 54 55. Chương 55 56. Chương 56 57. Chương 57 58. Chương 58 59. Chương 59 60. Chương 60 61. Chương 61 62. Chương 62 63. Chương 63 64. Chương 64 65. Chương 65 66. Chương 66 67. Chương 67 68. Chương 68 69. Chương 69 70. Chương 70 71. Chương 71 72. Chương 72 73. Chương 73 74. Chương 74 75. Chương 75 76. Chương 76 77. Chương 77 78. Chương 78 79. Chương 79 80. Chương 80: Ngoại Truyện 1: Không Phải Oan Gia Không Cùng Một Nhà 81. Chương 81: Ngoại Truyện 2: Ngủ Sô Pha 82. Chương 82: Ngoại Truyện 3: Mẹ Hẹn Hò!? 83. Chương 83: Ngoại Truyện 4 84. Chương 84: Ngoại Truyện 5 85. Chương 85: Ngoại Truyện 6 YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 1. Chương 1 “Sao cơ? Li hôn?” … “Mà thôi, như vậy cũng tốt. Nhưng Jen đã đồng ý chưa? Với lại, sau này em tính thế nào?” … “Thế à? Về nước!?…Ừ, nhà chị không rӝng lắm nhưng thêm mӝt người nӳa cũng không thành vấn đề!” … “Vậy còn…người đó, em có định gặp lại không?…Ách, đưӧc rồi, không nhắc anh ta nӳa…Ừ, tạm biệt, hẹn gặp lại em.” Gác điện thoại, Hải Lam mệt mỏi buông người xuống giường. Vô thức ngước nhìn ánh trăng nhàn nhạt treo ngoài cӱa sổ, khẽ thở dài… “Yêu…Đau khổ như thế…vậy yêu làm gì? Cứ vui vẻ như mình chẳng phải là tốt hơn sao?” Mà…Có chắc là cô thӵc sӵ vui vẻ không? Đưӧc rồi, cô thừa nhận, đôi khi nhìn căn phòng trống trải, cô sẽ thấy cô đơn mӝt chút, nhìn thấy nhӳng đôi tình nhân tay trong tay dạo phố, cô sẽ buồn mӝt chút, chạnh lòng mӝt chút…Cũng không phải cô chưa từng mơ mӝng, chỉ là, khoảng cách giӳa mӝng tưởng và thӵc tế…quá xa… Bố mẹ cô chẳng phải là ví dө tốt nhất đó sao? “Thôi đi, không yêu thì không yêu. Cả đời này cũng không yêu ai hết.” Nhưng, có ai mà biết trước đưӧc điều gì? Bạn đã bao giờ nghe câu “Never say never” chưa? Thế giới này rất rӝng lớn, mà nhӳng chuyện xảy ra ngoài dӵ đoán cӫa chúng ta cũng rất nhiều, vậy cho nên, đừng bao giờ nói “không bao giờ”! ○~○~○~○~○~○~○~○ _Có ai nghe tin gì chưa? _Sắp có giám đốc mới chứ gì? _Ừ, biết không, nghe nói anh ta rất đẹp trai, hơn nӳa còn là thạc sĩ du học từ nước ngoài về. _Cái gì cái gì? Bao nhiêu tuổi? Có vӧ hay đӝc thân? Tần Lan mỉm cười thần bí, lướt qua mӝt lưӧt khuôn mặt mọi người trong phòng, đến khi họ không chịu nổi mới đè thấp thanh âm nói. _Thông tin đӝc quyền từ phòng nhân sӵ nhá, Phạm Đình Phong, 28 tuổi, đӝc thân. Phút chốc cả phòng òa lên như ong vӥ tổ. Chỉ có mӝt góc, từ nãy tới giờ vẫn yên tĩnh, tӵa hồ tất cả nhӳng âm thanh kia đều không liên quan đến mình. _Quản lý Lam, tổng giám đốc cho gọi cô. Yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Ngay lập tức, hàng loạt ánh mắt bắn thẳng về phía bên này, hàng loạt đôi tai dӵng lên nghe ngóng. Hải Lam bấy giờ mới ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo nghi hoặc. _Trưởng phòng, có chuyện gì à? _Tôi cũng không biết, nhưng tổng tài điểm danh cho gọi cô. Chắc là vì bản kế hoạch lần trước. Tuy là mӝt bөng đầy nghi vấn, nhưng cô vẫn không dám chậm trễ, vӝi bước ra thang máy, ấn nút lên tầng 15. Đây là tầng dành riêng cho lãnh đạo cao cấp nhất trong công ty, đưӧc thiết kế theo phong cách hiện đại, đơn giản, nhưng sang trọng mà thanh lịch. Sàn nhà đưӧc lát đá hoa cương bóng loáng, sạch sẽ tới mức có thể soi gương đưӧc. Tường sơn màu vàng dịu nhẹ, cứ cách mӝt quãng lại có mӝt ngọn đèn treo tường tinh xảo hình hoa tulip. Bao quanh tòa nhà là cӱa kính chống nắng xanh nhạt, dù đứng bất kì nơi nào cũng có thể nhìn ra bên ngoài. Tầng lầu tuy rӝng lớn, thậm chí còn lớn gấp mấy lần căn hӝ chung cư cӫa cô, nhưng lại chỉ có hai phòng. Đi qua phòng phó tổng là đến phòng tổng tài. Nghe nói, tổng giám đốc tiền nhiệm từ ba năm trước đã lui xuống làm phó tổng, giao lại cho con trai là tổng giám đốc hiện giờ lên tiếp quản công ty. Chỉ trong ba năm, dưới sӵ dẫn dắt cӫa Trịnh tổng, công ty không nhӳng làm ăn phát đạt, mà còn vươn lên thành tập đoàn công nghệ thông tin lớn nhất cả nước. Trịnh Duy cũng nghiễm nhiên trở thành người đàn ông đӝc thân “hoàng kim”, đứng đầu bảng người tình trong mӝng cӫa vô số phө nӳ, kể cả kết hôn lẫn chưa kết hôn. Nhưng tính cách anh ta lại quá lạnh lùng, không thích tiếp cận với nӳ giới, nên đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Thậm chí, có mӝt thời còn âm thầm nổi lên tin đồn anh ta là người thuӝc thế giới thứ ba. ( Có bạn nào k biết thế giới t3 là gì k? =)) ) Dĩ nhiên, tất cả nhӳng chuyện này cũng chẳng liên quan đến cô, dù gì cô cũng không phải loại người tọc mạch thích xen vào việc không thuӝc bổn phận cӫa mình. Đơn giản thu thập tâm tình mӝt chút, Hải Lam đi thẳng đến trước bàn thư kí. _Quản lý Lam!? Trịnh tổng đang đӧi cô ở bên trong. Cô nhẹ gật đầu, sau đó gõ cӱa, đӧi khi có tiếng đáp lại mới đẩy cӱa bước vào. Trong phòng, ánh sáng hơi mạnh làm cô khẽ nheo mắt lại. Bên bàn làm việc, mӝt người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô. Ánh nắng bao phӫ quanh người anh ta, tạo nên mӝt lớp màn mỏng đẹp đẽ, nhưng lại tạo ra cảm giác lãnh đạm mà xa cách. Nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, Trịnh Duy chậm rãi xoay người lại. _Cô là Hoàng Hải Lam? Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt thâm trầm, sâu không thấy đáy, nay lại lóe ra mӝt tia nghiền ngẫm rất khó phát hiện. Cả người tản mát ra phong thái lãnh ngạo cùng tӵ tin. Hải Lam chӧt thất thần trong giây lát, lại rất nhanh khôi phөc bình thường. Trong lòng không khỏi thầm than, lời đồn thì ra cũng chẳng phải là giả. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 2. Chương 2 _Vâng, tổng giám đốc có gì phân phó? Trịnh Duy thoáng nâng mâu, không dấu vết đánh giá người con gái trước mắt. Tóc búi cao, nét mặt thanh tú không son phấn, bình thản mà đạm mạc. Mắt đeo kính, mặc quần áo công sở theo tiêu chuẩn, cổ áo cài tận nút trên cùng, điển hình thuӝc tuýp người cổ điển. Khóe môi anh bất giác khẽ nhếch lên. A, thú vị! _Bản kế hoạch “quản lý trang web tӵ đӝng” là cӫa cô? Thật đúng vì bản kế hoạch? Dù vẫn thấy chút kì quái, nhưng cô vẫn theo thӵc tế mà trả lời. _Ý tưởng thì đúng là do tôi nghĩ ra, nhưng các thành viên trong tổ cũng có đóng góp vào. Xin hỏi, có gì không ổn sao ạ? – Bản năng khẽ nhíu mày, rõ ràng đã kiểm tra rất kĩ trước khi trình lên, hẳn là sẽ không có sai sót nào mới phải. _Không, rất tốt. Tính thӵc dөng cao, phản ứng thăm dò cӫa khách hàng cũng rất khả quan. Kế hoạch lần này quyết định sẽ từ cô phө trách. _Trịnh tổng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức. Lại chờ thêm mӝt lúc, vẫn không thấy Trịnh Duy nói gì, cuối cùng cô vẫn không nhịn đưӧc mở miệng. _Tổng giám đốc, nếu không còn gì thì tôi xin phép. – Nói xong đang định lui ra ngoài, đӝt nhiên giọng nói thình lình cất lên làm cô giật mình. _Quản lý Lam, cô đã có người yêu chưa? Hoàn toàn không ngờ đến anh ta sẽ hỏi câu này, Hải Lam sӳng sờ đứng cương tại chỗ, phải mất mӝt lúc lâu mới phөc hồi tinh thần. _Tôi nghĩ…chuyện này vốn không liên quan gì đến công việc. Thanh âm bằng phẳng như nước, lại ẩn ẩn kèm theo sӵ không hài lòng. Đừng trách cô không phải người mơ mӝng, chỉ vì mӝt câu nói cӫa mӝt người mới gặp lần đầu mà ảo tưởng anh ta có tình ý gì với mình. Hơn nӳa người kia còn là tổng giám đốc xa xa chẳng thể với tới, anh ta muốn dạng phө nӳ nào chẳng đưӧc, làm sao lại để mắt đến mӝt nhân viên quản lý quèn, nhan sắc thì tầm thường như cô? Chỉ là, trên đời này, cô ghét nhất là bị người đùa bӥn, đặc biệt là đùa bӥn tình cảm. _Đừng để tâm, tôi chỉ thuận miệng hỏi hỏi vậy thôi, không có ý gì khác. Dường như nhận thấy sӵ không hờn giận cӫa cô, Trịnh Duy rất sáng suốt mà dời đi đề tài khác. _Chiều nay giám đốc phòng kế hoạch mới sẽ đến, quản lý Lam hãy giúp anh ta tìm hiểu mӝt ít tình hình công ty, thuận tiện làm quen với môi trường làm việc mới. Nên nhớ, nhất định phải tiếp đón anh ta chu đáo. – Trong câu nói dường như có ám chỉ, đáng tiếc, cô lại không quá để ý. _Vâng. _Đưӧc rồi, cô đi xuống đi. Đến khi cánh cӱa đóng lại, anh mới dời đi tầm mắt, nét cười hứng thú chӧt hiện bên môi. _Không ngờ ánh mắt tên kia cũng không tệ thôi. Trịnh Duy thoáng vươn vai, hai tay đặt sau đầu. Ánh mắt lơ đãng lướt qua tập tài liệu mới nhận đưӧc trên bàn, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Quanh thân dần bao bọc tầng tầng băng lãnh cùng hận ý, giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi vật xung quanh, ý cười biến mất không thấy bóng dáng. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 3. Chương 3 Buổi chiều, phòng kế hoạch đang chuyên tâm làm việc, bỗng mӝt bóng người hớt hải chạy vào. Đúng là Uyển Vy, cấp dưới trӵc tiếp cӫa Hải Lam. _Mọi người…Giám đốc mới…đến rồi! – Vừa nói vừa thở dốc, nhưng trong giọng nói che giấu không đưӧc sӵ hưng phấn. Hải Lam buông tập tài liệu, hơi nhăn lại mi. Không phải ba giờ mới tới sao? Bây giờ bất quá mới qua giờ cơm trưa, nhưng cô cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh nhẹn với áo vest rồi tập hӧp nhân viên ra đại sảnh. Không có biện pháp, cấp trên đã phân phó phải tiếp đón anh ta chu đáo, không đưӧc để anh ta mất hứng. Cũng không biết là ai mà có năng lӵc to lớn đến thế. Song đến khi tới đại sảnh, mọi người lại vì mӝt màn trước mắt mà kinh ngạc há hốc mồm. Tổng giám đốc cao ngạo, lãnh khốc cӫa bọn họ đang ôm mӝt người đàn ông ( đừng hiểu lầm, chỉ là cái ôm hӳu nghị cӫa bạn bè thôi nhá > _Thì ra giám đốc và tổng tài là bạn bè à? _Thảo nào… _Suӷt, im lặng đi! … Từ khi đám người Hải Lam bước vào đại sảnh, có mӝt người vẫn luôn chú ý đến cô. Bỏ qua đám đông, Đình Phong tiến về phía trước đứng trước mặt cô. _Quản lý Lam!? Tôi là Phạm Đình Phong. Từ giờ chúng ta là đồng nghiệp, mong cô chỉ giáo nhiều. – Trong mắt mӝt tia kì lạ chӧt lóe mà qua. Đình Phong nhân cơ hӝi nắm chặt tay cô, đến khi thấy cô nhíu mày mới chịu buông ra. Trịnh Duy hứng thú nhìn phản ứng cӫa hai người, sau đó lại bày ra bӝ mặt trang nghiêm như mọi ngày. _Đưӧc rồi, tất cả giải tán. Quản lý Lam, cô dẫn giám đốc Phong đi tham quan công ty. Hải Lam tuy không muốn, nhưng vì là mệnh lệnh tổng giám đốc nên cũng chỉ có thể đáp ứng. Ngưӧc lại, nӳ nhân viên khác lại nhìn chằm chằm cô đầy vẻ hâm mӝ, chỉ hận mình không thể lập tức thay thế cho cô. _Làm phiền cô rồi. – Anh nở nө cười, giống như cầu vồng rạng rӥ, giống như nắng sớm ấm áp. Nhất thời xung quanh mӝt mảnh hút không khí, có thể thấy rõ nhӳng đôi mắt đang hiện lên hình trái tim. Hải Lam hơi ngẩn ra, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuӝc, lại không nhớ rõ đã gặp lúc nào, đơn giản liền bỏ qua không nghĩ nӳa. Dọc theo đường đi, tới đâu hai người cũng đưa đến không ít người ghé mắt, chӫ yếu đều là nhân viên nӳ. Đình Phong thì không thấy gì bất thường, ngưӧc lại Hải Lam lại thӵc không thói quen, đành phải tận lӵc làm cho chính mình chú tâm đi về phía trước. _Công ty có tầng hầm để đỗ xe, tầng mӝt là đại sảnh, cùng với nhà ăn tập thể dành cho nhân viên. Từ tầng hai trở lên là dành cho các phòng ban trong công ty; tầng hai là phòng tạp vө, tầng ba là phòng thanh tra bảo vệ, tầng bốn là phòng nhân sӵ, tầng năm là phòng kế toán, tầng sáu là phòng chăm sóc khách hàng, tầng bảy là phòng marketing, tầng tám là phòng kế hoạch, tầng chín là phòng công nghệ thông tin, tầng mười là phòng công nghệ và phát triển mạng, tầng mười mӝt là phòng hành chính, tầng mười hai là phòng quản lý… _Hải Lam! Xin lỗi, nhưng mà…Cô có cảm thấy, mӝt lúc nói nhiều như vậy có phải rất khó nhớ hết không? _A!? – Vẫn còn đang tập trung thì bị ngắt lời, trong chốc lát sӱng sốt cô thậm chí đã quên để ý anh vừa gọi thẳng tên mình, lại hơi cúi đầu, nhỏ giọng mang theo áy náy. _Đúng…Xin lỗi, tôi nhất thời quên…Nhưng thật ra anh chỉ cần nhớ tầng tám là phòng kế hoạch là đưӧc rồi, cái khác có thể từ từ tìm hiểu. – Ngay cả lúc mới vào công ty cô cũng phải mất hơn nӱa tháng mới nhớ đưӧc hết các phòng ban để khỏi đi lầm. _Không sao. – Anh lại bày ra chiêu bài tươi cười, tiếc là cô lại chẳng liếc mắt đến mӝt cái, chỉ chӫ đӝng dẫn đầu bước ra khỏi thang máy. Phòng kế hoạch đưӧc chia làm hai tổ, mỗi tổ đưӧc phân mӝt khu vӵc riêng do mӝt quản lý tiếp quản. Ngoài ra còn có trưởng phòng, phó phòng cùng mӝt giám đốc. Tập đoàn Trịnh An đặc biệt coi trọng năng lӵc cӫa nhân viên, ngay cả giám đốc phòng kế hoạch tiền nhiệm cũng là do không đӫ năng lӵc mà bị cách chức. … _Đây là hồ sơ cӫa nhân viên, đây là toàn bӝ tài liệu phòng kế hoạch cùng các dӵ án đã đưӧc triển khai, còn đây là… Bất chӧt ngẩng đầu, cô lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm mang vẻ tìm tòi cӫa anh, trong tâm bỗng nhiên có chút bối rối, vӝi dời đi tầm mắt. _Nếu anh còn gì không rõ có thể hỏi tôi hoặc quản lý Trương… _Quản lý Lam…- Anh bỗng lên tiếng ngắt lời cô – Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không? _Hả!? Đình Phong chăm chú quan sát biểu hiện cӫa cô, chỉ thấy cô hơi nhíu mày suy tư, vẻ mặt mờ mịt, sau đó không quá xác định nói. _Hẳn là không. Anh ta cũng chỉ mới từ nước ngoài về, xác suất họ gặp nhau hẳn là cũng không cao. Song cô không chú ý thấy, khi cô vừa nói ra câu đó, sắc mặt anh nháy mắt tối đen. Anh nắm chặt quả đấm, cố khống chế biểu tình vặn vẹo trên gương mặt, nhưng gân xanh trên trán vẫn giật giật nổi lên. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 4. Chương 4 _Vậy sao? – Anh gần như nghiến răng. Quả nhiên, cô lại đem anh quên không còn mӝt mảnh. Vẫn biết đã qua mười năm, cũng không thể hi vọng quá nhiều, nhưng chẳng phải ngay đầu anh đã nhận ra cô sao, cớ gì cô lại không có chút ấn tưӧng nào về anh? Hải Lam vẫn đứng mӝt bên, không hiểu tâm tình vị giám đốc mới này vì sao đӝt nhiên hạ xuống, lại nghĩ là anh ta là người hay thay đổi thất thường. Về sau tốt nhất nên cẩn thận khi tiếp xúc với anh ta hơn. _Không còn việc gì nӳa, cô có thể ra ngoài đưӧc rồi. Ngay khi cánh cӱa văn phòng đóng lại, đáy mắt anh bỗng cháy lên hai ngọn lӱa. Hừ! Cô quên phải không? Vậy anh sẽ khiến cho cô phải nhớ! ***** _Hải Lam, giám đốc cho gọi cô… … _Hải Lam, giám đốc hỏi chị bản kế hoạch… … _Quản lý Lam, giám đốc nói có việc bảo cô vào văn phòng… … _Quản lý Lam, giám đốc nói… Hải Lam đau đầu vỗ vỗ cái trán, nhận mệnh đi vào phòng giám đốc. Nhӳng đồng nghiệp xung quanh thì đều tỏ vẻ đồng tình nhìn cô. Aizz…Đưӧc giám đốc mới đặc biệt “chiếu cố” không phải lúc nào cũng là chuyện tốt. _Bản báo cáo này là sao? Đối diện với thái đӝ không mấy dễ chịu cӫa anh, cô vẫn bình tĩnh nhìn lướt qua tờ báo cáo trên bàn. _Bảng biểu thì lӝn xӝn, tính toán thì không chính xác, cô dạy dỗ cấp dưới cӫa mình thế nào vậy? _Xin lỗi, nhưng…báo cáo này là cӫa tổ hai. … _À, khө…Thế à? – Anh khẽ ho khan để che giấu sӵ xấu hổ. – Vậy cô gọi quản lý Hân vào đây hӝ tôi. _Vâng. Nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cӱa, Đình Phong bất lӵc thở dài. A…Nên làm thế nào bây giờ? Cảm xúc cӫa anh càng ngày càng mất kiểm soát rồi. Anh biết mình không nên tức giận, nhưng chỉ cần thấy bӝ dạng lãnh đạm bất biến cӫa cô là anh lại muốn xé nát nó ra. Cứ việc anh khắp nơi tìm cớ bắt lỗi, mà mөc tiêu chỉ để cho cô chú ý nhiều hơn, cô lại vẫn có thể giӳ bình thản mà chống đӥ. Hơn nӳa, điều anh không chịu nổi là cô triệt để coi anh như người xa lạ, dường như lúc nào cũng tránh né anh, hễ có cơ hӝi là cô lẩn mất rất nhanh. Liệu anh có đáng sӧ đến mức đó không? Dù gì anh cũng đưӧc coi như người đàn ông thành đạt, ngoại hình cũng thuӝc dạng “sáng giá”, phө nӳ muốn theo đuổi anh nhiều vô số kể, vì lẽ gì cô thấy anh cứ như thấy quái vật đâu!? Nhưng thật ra cũng không thể hoàn toàn trách cô, ai gặp mӝt người chỉ riêng với mình luôn trầm hạ mặt, thường xuyên gây khó dễ mà vẫn cho anh ta sắc mặt tốt đưӧc đây? Mà đó lại là người mà mình không thể đắc tӝi, vậy nên nếu không phải là bắt buӝc thì cô cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt anh làm gì, miễn cho ai đó lại thấy gai mắt. Lâu thật lâu về sau, sau khi nghe cô kể về lí do này, anh suýt chút nӳa thì hӝc máu, chỉ thiếu nước tӵ đâm đầu vô tường. Biết vậy thì chẳng làm a a a…Hại anh bỏ lӥ biết bao thời gian, lại còn vướng vào bao nhiêu hiểu lầm. Đúng là cảm nhận sâu sắc, “tӵ làm bậy thì không thể sống” mà. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 5. Chương 5 “Lớp phó, cho tớ mưӧn vở bài tập!” “Bài về nhà sao không tӵ làm? Cứ thế đến lúc thi thì thế nào?” – Tuy nói vậy nhưng cô vẫn mở cặp lấy vở. – “Không có lần sau đâu đấy.” “Ừ, biết rồi biết rồi…” Ở mӝt góc lớp, mấy học sinh đang xì xào nói nhỏ. “Khiếp! Mưӧn mỗi quyển vở cũng bày đặt lên mặt, làm như thanh cao lắm ý!” “Ừ, toàn giả vờ giả vịt lấy lòng cô giáo.” … Bên chiếc bàn gần đó, bóng lưng ngồi thẳng tắp, giống như đang ghi chép gì đó. Nhưng phải đến gần mới biết, trên cuốn vở trình bày ngay ngắn sạch đẹp, đã lâu vẫn không viết thêm đưӧc chӳ nào… Giờ tan học, trước cổng trường, đám đông học sinh đang nhích dần từng bước. Tiếng la ó, tiếng gọi nhau…phải mất mӝt lúc mới dần tan hết. Con đường cũng trở lại yên tĩnh. Xa xa, ở nơi cuối đường, mӝt thân ảnh nhỏ gầy đang chậm rãi dắt xe về phía trước. Ánh nắng hắt lên người đó, làm chiếc bóng đơn đӝc kéo dài thật dài. “Lớp phó, xe cậu hỏng à? Lên đây tớ chở cho.” Cô ngẩng đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười cӫa anh rồi dời tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt. “Không cần đâu, cậu cứ về trước đi.” Nhất thời không khí có chút xấu hổ, cuối cùng anh đành phóng xe vưӧt qua. “Vậy thôi tớ về trước đây, bai!” Lúc ấy, rõ ràng là đã đi rồi, vậy mà ma xui quӹ khiến thế nào, anh lại quay lại. Để rồi thấy cô lúng túng bên hàng sӱa xe vì quên mang tiền. Đó là buổi chiều mùa hè, nắng chiều màu cam nhạt bao phӫ khuôn mặt cô, tӵa như mӝt tấm màn mỏng huyền ảo. Cơn gió nhè nhẹ lung lay vài sӧi tóc bên trán cô. Đứng đối diện anh, cô khẽ mỉm cười nói “cám ơn”. Ngày hôm sau, mӝt tờ mười nghìn phẳng phiu đưӧc đặt lên bàn anh, còn anh thì không tӵ chӫ bắt đầu để ý đến cô. Thỉnh thoảng thường trӝm ngắm cô, khi không có việc gì thường loanh quanh bên bàn cô, tìm cớ bắt chuyện với cô… Cô rất ít cười, cũng ít nói, luôn giӳ khoảng cách với nhӳng người xung quanh. Cô luôn làm việc mӝt mình, không thích nhờ vả ai, ghét việc phải mắc nӧ người khác. Nếu gặp chuyện gì khó khăn, cô thường tӵ mình giải quyết. Nếu bút hết mӵc, cô sẽ chạy đi mua, nếu lau bảng không tới chỗ cao, cô sẽ bắc ghế, nếu cô gặp mưa, cô sẽ tӵ đӝi mưa về… Anh còn nhớ có mӝt lần, anh vừa đi đến nhà để xe thì trời đổ mưa. Khi trông thấy cô ở đó, dù anh mang ô nhưng cố tình muốn đi nhờ chung với cô. Không ngờ cô không nói gì, chỉ quăng ô cho anh rồi chạy vào lớp. Hôm đó, cả anh với cô đều bị ướt… Lần đầu tiên anh thấy cô khóc là vào ngày liên hoan lớp. Cả lớp đều vui vẻ chơi đùa, chỉ có cô lẳng lặng ngồi mӝt mình mӝt góc, không hiểu suy nghĩ gì. Đến mức anh bôi bánh ga tô lên mặt cô cũng không biết. Mӝt lúc sau, đӝt nhiên cô đưa tay lau đi vệt bánh, kế tiếp bắt đầu khóc, dọa cho anh sӧ nhảy dӵng. Vốn, anh chỉ muốn trêu cô để cô vui hơn mӝt ít, chứ tuyệt đối không có ác ý gì. Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như thế, dù anh có rối rít xin lỗi, dù mọi người có khuyên thế nào cũng không chịu ngừng, thậm chí càng lúc càng lớn. Phải thật lâu sau anh mới biết, bà ngoại cô vừa mất vài ngày trước đó… Ai cũng nghĩ cô trầm mặc lãnh đạm, trưởng thành trước tuổi, chỉ có anh biết là không phải. Cô cũng thích đọc truyện tranh, cũng thích xem phim hoạt hình. Có lần anh thấy cô ở quầy bán đĩa, đang cầm trên tay đĩa phim “Búp bê barbie”. Đừng hỏi tại sao anh biết cô mua cho chính mình mà không phải cho người khác, vì cô không có em nhỏ, hơn nӳa ánh mắt cô khi nhìn cái đĩa đó, phải nói là “sáng lấp lánh”, hệt như em gái anh khi thấy bánh chocopie, bờ môi thì khẽ xong lên thành nө cười. Ngoài ra anh còn phát hiện, cô thích sưu tập cả nhӳng đồ dễ thương. Ví như bút bi có nắp hình con thỏ, hӝp bút hình gấu, thước kẻ hình nàng tiên cá, nhãn vở toàn hình truyện tranh…Ban đầu anh cũng thấy sӱng sốt, không hiểu làm sao cả hai loại tính cách đó đều có thể dung hӧp ở trên người cô. Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy cô…đáng yêu. Có lẽ chỉ riêng mình anh là có suy nghĩ này. == Dĩ nhiên, anh cũng rất vui mừng đưӧc giӳ phát hiện nho nhỏ đó…giống như mӝt bí mật theo anh suốt từ thời cấp ba. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 6. Chương 6 _Trưởng phòng Trương, quản lý Lam đâu? _Cô ấy xin nghỉ, nói là có việc riêng. – Trương Dịch vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc Đình Phong, chỉ khi không thấy anh có dấu hiệu tức giận nào thì mới an tâm. _Có biết là chuyện gì không? – Anh giống như lơ đễnh hỏi. Trương Dịch còn đang suy xét xem nên trả lời thế nào thì đӝt nhiên mӝt giọng nói chӧt xen vào. _Giám đốc, em thấy chị ấy bảo phải ra sân bay đón bạn! _Bạn!? _Đúng rồi, hôm qua trông chị ấy rất vui vẻ, không biết chừng lại là bạn trai…- Âm thanh càng lúc càng nhỏ, bởi vì hiện giờ sắc mặt ai đó đã hắc như đáy nồi. Tần Lan thức thời ngậm miệng lại. _Tất cả — trở về làm việc đi. Sau mười phút không khí kết băng, cuối cùng nhờ câu nói cӫa Đình Phong mà cũng đưӧc giải thoát. Mӝt lúc lâu sau, Tần Lan mới vỗ vỗ ngӵc, nhẹ nhàng thở ra. _Đáng sӧ quá! Không ngờ giám đốc cũng có lúc mặt lạnh không thua gì tổng tài. _Này…Không phải là…giám đốc thích chị Lam đấy chứ? – Uyển Vy nhỏ giọng hỏi. Cả hai không tӵ chӫ đưӧc nghĩ đến bӝ dáng nghiêm túc quy cӫ cӫa Hải Lam, sau đó cùng thở dài lắc đầu. _Không thể nào ~ … Tại sân bay. Ở cӱa khẩu xuất nhập cảnh, đoàn người đang từ từ tiến vào. Bỗng mӝt tiếng gọi vang lên át cả nhӳng ồn ào xung quanh. _Tịnh Yên! Tịnh Yên! Mӝt cô gái tóc ngắn, đeo kính râm, dáng người cao ráo, xách va li đen đang bước về phía cô. Tịnh Yên đưa tay gạt gọng kính lên đỉnh đầu, để lӝ ra đôi mắt đẹp nâu sẫm với hàng mi cong dài, nước da trắng mịn cùng đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên. _Hello, miss Lam! Cùng với câu chào đó, cô tiến lên ôm chầm lấy Hải Lam. _Lâu rồi không gặp, hình như em lại cao hơn à? _Còn chị vẫn lùn như trước. – Thói quen lại mỉm cười xoa xoa đầu cô. _Này này! Chị không phải con cún con! Hải Lam theo bản năng tránh thoát bàn tay kia, lên giọng kháng nghị. Sau đó cả hai vừa nói vừa cười bước ra khỏi sân bay. _Dạo này chị thế nào? – Trên xe taxi, Tịnh Yên thuận miệng hỏi. _Còn có thể thế nào, vẫn như vậy thôi. _Chị vẫn chưa có bạn trai à? _Không. _Đừng nói với em là chị định làm mӝt bà cô già đấy nhớ! _Có gì mà không thể? _À, mà bà già như chị thì ai dám lấy! _Hừ, nếu có thời gian rảnh để tâm đến người khác thì tốt hơn là em lo ình trước đi. _…Em kết hôn rồi. _Em cũng li hôn rồi! Tịnh Yên phút chốc thu hồi vẻ mặt đùa cӧt, nhìn dòng người ngưӧc xuôi ngoài cӱa xe, ảm đạm cười. _Cũng chẳng sao…cứ như hiện giờ cũng rất tốt. Giọng nói thản nhiên, nhưng cô biết, trong lòng Tịnh Yên tuyệt không bình thản như biểu hiện cӫa cô ở vẻ bề ngoài. Hải Lam không tiếng đӝng khẽ thở dài. _Em…còn yêu người đó không? YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 7. Chương 7 _Em…còn yêu người đó không? … _…Đã không còn quan trọng nӳa. Nhìn ra đưӧc tối tăm trong mắt cô, Hải Lam cũng không nói lại nӳa mà chuyển sang chuyện khác. _Còn Jen thì sao? Nghĩ đến Jen, Tịnh Yên bất giác lại bật cười. _Quay lại với người tình cũ cӫa anh ấy rồi. Giờ thì họ cũng không cần phải che che giấu giấu nӳa. _Anh ta không sӧ gia đình phản đối nӳa à? – Cô bỗng có chút tò mò. _Vì Mich ael cũng bị dồn ép kết hôn, mà anh ấy thì lại không muốn mất người yêu, cho nên…- Tịnh Yên nhún vai. _Hiểu rồi. Cô tiếp tөc nhìn ra ngoài cӱa sổ, hiển nhiên là không muốn nói thêm gì nӳa. Mỗi người mӝt suy nghĩ riêng, quãng đường còn lại cũng trở nên trầm mặc. ***** Về đến nhà, Hải Lam thấy Tịnh Yên định sắp xếp hành lí vӝi ngăn cô lại. _Đưӧc rồi, để chị dọn cho. Em mệt mỏi cả đêm rồi, cứ đi tắm cho thoải mái rồi đi nghỉ đi. _Nhưng mà…- Tịnh Yên còn muốn nói thêm nhưng Hải Lam đã mất kiên nhẫn kéo cô đứng dậy. _Biết em có lòng rồi, phòng tắm ở đằng kia. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, nhận mệnh đi vào phòng tắm. Chỉ còn lại Hải Lam ngoài phòng khách dӥ đồ trong va li. Đӝt nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là số máy lạ. _A lô!? _Cô đang ở đâu? – Tiếng nói thình lình gắt lên, thể hiện tâm tình ai đó đang kém đến cӵc điểm. Cô thậm chí phải bịt bớt loa điện thoại lại. Giọng điệu này…chỉ có mӝt người. _Ở nhà. Giám đốc, có chuyện gì sao? _Hôm nay tại sao cô xin nghỉ? _Tôi có chút chuyện riêng. _Là chuyện gì? Có quan trọng đến mức làm ảnh hưởng đến công việc không? Hải Lam bất giác nhíu mày. Anh ta đang chất vấn cô sao? _Đây là việc cá nhân cӫa tôi. Hơn nӳa, năm phép từ đầu năm đến giờ, tôi vẫn chưa dùng ngày nào. Nhất thời anh á khẩu không trả lời đưӧc. Còn ở bên này, Tịnh Yên bỗng gọi vọng ra từ phòng tắm. _Hải Lam, sӳa tắm nhà chị để đâu? _À, vừa hết rồi, có mӝt lọ mới trong phòng ngӫ. Đӧi chút, để chị đi lấy cho. Sau đó cô vӝi nói vào điện thoại: “Giám đốc, nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây”, rồi không để anh kịp phản ứng gì thì cô đã tắt máy. Đình Phong thất thần nhìn điện thoại. Vì cô đã bưng kín loa, nên anh chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy cái gì như sӳa tắm…phòng ngӫ… Đӧi chút! Có người đang ở nhà cô!? Bất chӧt câu nói ban nãy như văng vẳng bên tai. “Trông chị ấy rất vui vẻ nha, không biết chừng lại là bạn trai…” ………. Rầm!! _TRỊNH DUY!!! Cốp! Trịnh Duy đang nhắm mắt nghỉ tạm bỗng giật mình, suýt nӳa té xuống đất. Nhưng cái gáy cũng không tránh khỏi số phận “tiếp xúc thân mật” với thành ghế. _Tôi muốn địa chỉ nhà Hải Lam, ngay lập tức! Xoa xoa cái gáy bị đau, dù ít khi chứng kiến Đình Phong thất thố thế này, nhưng với bӝ mặt hằm hằm dọa người cӫa anh, Trịnh Duy vẫn cảm thấy mình không nên chọc vào có vẻ an toàn. _Bình tĩnh bình tĩnh, tôi gọi cho phòng nhân sӵ là đưӧc… Lấy đưӧc địa chỉ cӫa cô, anh cũng bất chấp mà lao thẳng ra khỏi văn phòng. Lại mӝt tiếng đóng sầm cӱa vang lên. Còn lại mӝt mình, Trịnh Duy hạ xuống mí mắt, che giấu nhӳng cảm xúc phức tạp trong đó, thì thào lẩm bẩm. “Mong là cậu sẽ may mắn hơn tôi…” ***** _Tính chị vẫn không đổi chút nào nhỉ. – Giọng nói có tia giễu cӧt. Hải Lam đang ngồi trên ghế sô pha quay sang muốn phản bác, lại vӝi quay đi. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 8. Chương 8 _Em không lạnh à? Mau mặc đồ chỉnh tề vào đi! Tịnh Yên, lúc này vừa mới tắm xong, làn da trắng hồng, trên người chỉ quấn đӝc mӝt chiếc khăn tắm. Mái tóc vẫn còn ươn ướt, vài giọt nước chậm rãi chảy xuống vai, trước ngӵc cô. Khăn tắm bó sát người, càng tôn lên dáng người lung linh cӫa cô. _Em để quên quần áo trên ghế…- Dường như nhận ra điều gì, cô bỗng tiến lên ôm cổ Hải Lam. _Làm sao? Không phải chúng ta còn tắm chung với nhau sao? Có gì mà chị phải ngại? Mặt Hải Lam không tӵ chӫ đưӧc nóng lên. _Lúc đó khác, dù sao ở đây cũng không phải là nước ngoài, đừng có tùy tiện thế chứ. _A a a, đáng yêu quá! Nếu em mà là đàn ông thì em đã thích chị rồi! – Nói xong nhéo nhéo khuôn mặt cô. _Đừng nghịch nӳa! Chỉ mӝt lúc, cả hai đã lâm vào “khổ chiến”, gối ôm cùng bông bay tứ tung. Trong lúc “vật lӝn”, Hải Lam vô tình đè lên nút gọi cӫa điện thoại ở trên ghế. Khi Đình Phong nhấc máy, tất cả nhӳng gì anh nghe thấy chỉ là – “Á! Dừng tay!!” “Không cần! Nhӝt quá…ha ha!” “Ngừng lại, không đưӧc chạm vào chỗ đó!” “…” _Hải Lam! Cô đang ở cùng ai đó? Có nghe tôi nói gì không? Hải Lam!? ==! Đáp lại cũng chỉ có tiếng tút tút đơn điệu. _Chết tiệt! Anh vӝi nhấn ga phóng như bay về phía trước, trong lòng càng thêm nóng như lӱa đốt. … Mười phút sau, trong phòng khách. _Không xong, mới đùa mӝt lúc mà người đã đầy mồ hôi rồi. Hải Lam há miệng thở dốc, tiện tay ném cái áo về phía cô. _Mặc áo vào! _Ha ha…Chị có cần phải thẹn thùng thế không? _Thôi đi đi đi đi! Lӥ hết cả phim hoạt hình cӫa tôi rồi! Mӝt lát sau, tiếng chuông cӱa dồn dập vang lên. Hải Lam không tình nguyện ra mở cӱa, lại kinh ngạc khi thấy người tới. _Giám…giám đốc!? Đình Phong đứng trước cӱa, mồ hôi rịn ra trên trán, hẳn là vừa chạy vӝi tới. Hung hăng nhìn chằm chằm cô, bàn tay anh vô thức siết chặt, đáy mắt như muốn phun lӱa. Đưӧc lắm, quên anh còn chưa nói, bây giờ lại còn mang cả người khác phái về nhà? Còn nӳa, cô đây là tình trạng gì? Hai má ӱng hồng, tóc rối xõa tung sau lưng, quần áo hỗn đӝn. Cúc áo trên cùng bị bung ra, ẩn ẩn có thể thấy đưӧc dây áo trong… _Giám đốc…- Cô nuốt nuốt nước bọt, bất giác sӧ hãi lui về phía sau mấy bước. – Anh tới…có việc gì sao? Hải Lam bỗng sӧ run…Cô chưa bao giờ thấy anh phẫn nӝ như thế. _Nếu tôi không đến, không biết đã có chuyện gì rồi? Anh từng bước áp sát, sau đó lướt qua cô đi thẳng vào trong, ánh mắt lùng sөc khắp nơi, điển hình giống như người chồng đi bắt quả tang vӧ ngoại tình. Dĩ nhiên anh đã quên hiện giờ, anh đối với cô, cái gì cũng không là. _Khoan đã! Anh…Anh làm gì vậy? – Cô cuống quýt ngăn anh lại. _Hắn đâu? _Hả?…Ai!? – Vẻ mặt cô mờ mịt. _Tôi hỏi, gã đàn ông đó…đâu rồi? Đàn ông? Đàn ông nào? Cô càng không thể hiểu nổi. _Chị Lam, ai vậy? Đúng lúc này, Tịnh Yên mới thay xong quần áo bước ra. Ách…Hiểu lầm!? Không khí nhất thời có chút cương, cuối cùng anh đành vӝi ho khan che đậy sӵ xấu hổ. Nhưng khi nhìn rõ mặt cô, anh bỗng ngẩn ra. Cả Tịnh Yên cũng giật mình sӱng sốt. _Ừm, đây là giám đốc phòng chị, Đình Phong. Còn đây là Tịnh Yên, bạn tôi…- Dường như không phát hiện sӵ khác thường giӳa bọn họ, Hải Lam vẫn theo phép lịch sӵ giới thiệu hai người với nhau. Cuối cùng, vẫn là Tịnh Yên phөc hồi tinh thần trước. Cô cố dùng ngӳ điệu thoải mái để giấu đi nhӳng gӧn sóng trong lòng. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 9. Chương 9 _Giờ em mới biết có giám đốc mà nhân viên nghỉ còn tӵ mình đến thăm nha! _Khө! – Đình Phong tiếp tөc ho khan còn Hải Lam thì trừng mắt cô. _Giám đốc, tôi nghĩ anh hẳn là còn rất nhiều việc… Ý tứ đuổi khách rất rõ ràng. _Đưӧc rồi, tạm biệt. Như vậy là đӫ rồi, ít nhất anh cũng biết đưӧc cô chưa có ai. Hơn nӳa còn có cả thu hoạch ngoài ý muốn. Đӧi cho anh đi rồi, cô vẫn thấy Tịnh Yên đứng nguyên tại chỗ bèn nghi hoặc. _Tịnh Yên, em quen anh ta à? _Không, không quen!…- Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt. – Ngưӧc lại là chị, anh ta hình như có ý với chị nha! _Nói nhảm! Đã thế không cho em ăn chè hoa cau nӳa! _A a a đừng! Chị Lam thân yêu, em biết lỗi rồi! … Đến khi cô quay đi, khóe môi Tịnh Yên cũng hạ xuống. Ánh mắt chӧt đổi, cuối cùng ảm đạm không ánh sáng. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 10. Chương 10 _Ha ha ha ha ha… Trịnh Duy ôm bөng, ghé vào trên quầy bar cười nghiêng ngả. Ngồi bên cạnh Đình Phong đã bắt đầu mất kiên nhẫn. _Cười đӫ chưa? Nếu đӫ rồi thì câm miệng! _ Chư a đӫ! Ha ha…Đình Phong, đến cả phө nӳ mà cậu cũng ghen sao? Anh hắc nghiêm mặt nhìn tên bạn thân cười đến không còn hình tưӧng, thẹn quá thành giận rống lớn. _Im ngay! Có tin là tôi chỉ cần mӝt câu là cậu không cười nổi nӳa không? _Phөt…Không tin, ha ha… Đình Phong gân xanh trên trán thoáng giật giật, sau đó, mặt không chút thay đổi, chầm chậm phun ra từng chӳ. _Tôi đã gặp Tịnh Yên. – Để xem cậu còn cười nổi không? Quả nhiên, Trịnh Duy lập tức mặt biến sắc, tiếng cười đến bên miệng do bị sặc mà đӝt ngӝt biến thành tiếng ho. _Khө! Khө!…Cậu nói cái gì? – Ánh mắt trừng lớn, biểu tình khó có thể tin. _Tôi nói — sáng nay tôi đã gặp Tịnh Yên. _Ở đâu? – Trịnh Duy cố giӳ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt đã tiết lӝ tâm tình cӫa anh. _Tại nhà Hải Lam. Có vẻ hiện giờ cô ta sống ở đó, hình như là họ quen biết nhau. Trịnh Duy mím chặt môi không nói, đáy mắt dần toát lên hai ngọn lӱa. Đình Phong thở dài, vỗ vỗ bờ vai anh. _Tôi biết cô ta về nước, cũng biết cô ta đã li hôn. _Cậu vẫn chưa quên đưӧc sao? – Lại còn sai người điều tra!? Đình Phong bỗng thấy hơi hối hận. Thật ra anh vốn cũng không định nói ra, nếu không phải “ai đó” đã đùa cӧt quá trớn… _Quên!? Sau tất cả nhӳng gì cô ta “dành tặng” cho tôi? – Nói dễ hơn làm! Nhìn vẻ chấp nhất cӫa anh, Đình Phong bất đắc dĩ than. _Thôi bỏ đi. Không phải bây giờ cậu cũng rất tốt sao, cần gì phải so đo nhӳng việc trong quá khứ? Trịnh Duy khẽ nhếch mép cười lạnh. _Sao có thể nói bỏ là bỏ? Như thế chẳng phải là quá dễ dàng cho cô ta sao? – Ngừng mӝt lát, anh giống như lại nghĩ đến cái gì. – Cậu nói…Cô ta và quản lý Lam là bạn!? _Có lẽ. _Vậy sao? – Ánh mắt anh bỗng lóe lên nhӳng tia kì dị. – Theo cậu, cách tốt nhất để trừng phạt mӝt kẻ bạc tình là gì? Biết nhau đã lâu, làm sao anh lại không hiểu cậu ta đang đánh chӫ ý gì!? Phút chốc, giọng anh trầm xuống, ngӳ điệu cũng lạnh như băng. _Trịnh Duy, tôi không quan tâm cậu muốn đối với Tịnh Yên thế nào, nhưng — cấm cậu đөng tới Hải Lam. Không khí trầm trọng, áp lӵc mӝt lúc lâu, đӝt nhiên Trịnh Duy bật cười, giọng điệu cũng trở nên vui đùa thoải mái. _Ha ha, đừng nghiêm trọng thế chứ! Yên tâm đi, tôi cũng biết cái gì gọi là “vӧ bạn tuyệt không thể đөng.” Hai hàng lông mày Đình Phong lúc này mới hơi giãn ra, khóe môi khẽ nhếch. _Cậu biết vậy thì tốt. – Cho dù bất cứ ai, anh cũng tuyệt đối không để kẻ đó làm tổn thương đến cô mảy may, kể cả có là bạn thân nhất. Trịnh Duy không nói gì, nhẹ lắc lư thứ chất lỏng trong ly rồi bỗng ngӱa đầu uống cạn. Bề ngoài tuy vẫn giӳ bӝ dạng bất cần, nhưng không ai biết thật ra trong lòng anh đang nghĩ gì. ***** Trong phòng kế hoạch, tất cả nhân viên đều đang tập trung công tác. Dù chỉ tiếp xúc với Đình Phong hơn nӱa tháng, nhưng họ cũng phần nào hiểu đưӧc phong cách làm việc cӫa anh. Anh có thể hay cười, anh có thể dễ tính, song trong công việc lại hoàn toàn nghiêm túc. Không nhӳng các phần việc tồn đọng trước kia đưӧc phân loại xӱ lý, mà năng suất làm việc cӫa cả phòng cũng tăng lên đáng kể. Vậy nên ngoài sӵ ngưӥng mӝ cӫa nhân viên nӳ, anh còn giành đưӧc cả sӵ kính nể cӫa cấp dưới. Đến cả nhӳng tin đồn nhảm kiểu anh dӵa vào quan hệ mà lên chức, cũng chưa kịp nhen nhóm đã tắt ngóm. Tuy nhiên, điều mà mọi người vẫn không hiểu là thái đӝ cӫa anh với Hải Lam. Nói là ghét cô, anh lại chỉ riêng với cô “đặc biệt”, nói là thích cô, nhiều lúc anh lại làm khó dễ, giống như cố tình gây sӵ với cô. Điển hình như lúc này. _Tôi muốn bản báo cáo thống kê tổng hӧp trong ngày hôm nay, đây là tài liệu cô cần. Nhìn đống tài liệu chất thành mӝt tòa núi nhỏ trước mặt, suýt nӳa cô đã mất khống chế mà hét to. Dù cố hết sức giӳ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói cô vẫn không khó để nghe ra sӵ bất mãn. _Nếu tôi nhớ không nhầm thì tổ viên tổ tôi đã làm rồi. Hơn nӳa bắt mӝt quản lý đi làm mӝt bản báo cáo thống kê, chẳng khác nào dùng dao mổ trâu mà đi giết gà. _Nó vẫn thiếu khá nhiều dӳ liệu, ngoài ra còn mắc mӝt vài lỗi, tuy không lớn nhưng lại phạm vào nhӳng lỗi cơ bản. Đã là cấp dưới làm sai, cấp trên cũng phải có trách nhiệm, không phải sao? Rõ ràng là anh cố ý bắt bẻ, vậy mà còn tỏ vẻ như là điều hiển nhiên. Báo cáo đó, cô cũng xem qua, nào có vấn đề gì? Càng nghĩ, Hải Lam càng tức giận, rốt cuӝc cô đã đắc tӝi với anh ta ở chỗ nào? Mà bên cạnh, trông thấy biểu hiện cӫa cô, mọi người xung quanh bắt đầu hào hứng ghé mắt lại đây. A, cuối cùng thì quản lý Lam cӫa bọn họ cũng sắp “tức nước vӥ bờ”! Tuy nhiên làm cho họ thất vọng là, bàn tay cô nắm chặt chỉ khẽ run lên mӝt chút, tiếp đó cô hít sâu, cắn răng nhằn từng chӳ. _Đưӧc, tối nay tôi sẽ đưa cho anh. Từ “tối nay” đưӧc cô đặc biệt nhấn mạnh. Dù bản báo cáo này tuy đơn giản, nhưng việc tập hӧp số liệu cũng mất rất nhiều thời gian. Ngay cả lúc trước giao việc cho Uyển Vy, Hải Lam cũng gia hạn thời gian cho cô là hai ngày, mà giờ lại chỉ có mӝt buổi chiều… Nhӳng ánh mắt đồng tình lại hướng về phía cô, trong lòng thì âm thầm bӝi phөc khả năng nhẫn nhịn cӫa Hải Lam. Nhưng họ không hề biết, cô chẳng qua chỉ là ghét phiền toái mà thôi. Đối phó với nhӳng kẻ mắc dịch, tức giận chỉ uổng phí khí lӵc chính mình, tốt nhất cứ coi anh ta như không khí là xong. Thấy cô chốc lát đã lại khôi phөc vẻ mặt lãnh đạm, thậm chí bỏ qua không thèm để ý đến anh, Đình Phong bỗng có cảm giác hẫng hөt tӵa như đánh vào bông, bӵc bӝi không có chỗ phát quay bước đi. Đӧi khi bóng anh khuất sau cánh cӱa văn phòng, Uyển Vy mới nhẹ giật ống tay áo Hải Lam. _Chị Lam, để em làm lại cho… YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 11. Chương 11 Cô quay mặt sang, biểu tình tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng dịu đi không ít. _Không sao, nếu để giám đốc anh ta biết thì không hay. Em cứ làm việc cӫa mình đi. Uyển Vy thấy cô nói thế cũng không kiên trì thêm. Cô cứ có cảm giác, giám đốc thӵc ra vô cùng quan tâm đến Hải Lam… Hải Lam hít thở sâu, bình phөc tâm tình cӫa mình. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Tịnh Yên là sẽ về muӝn, sau đó lại vùi đầu vào đống hồ sơ, trong lòng có bao nhiêu từ không hay ho đều đem ra mắng Đình Phong mӝt lần. YÊU EM, CHỜ EM Bầu trời càng lúc càng tối. Công ty hầu như cũng tan hết, chỉ còn mӝt số ít vẫn ở lại tăng ca. 8 giờ 25, cô có chút sốt ruӝt xem đồng hồ, đã sắp đến giờ tuyến xe buýt cuối cùng. Ánh mắt thoáng đảo qua phòng giám đốc, vẫn sáng đèn. Xem ra có muốn bỏ về trước cũng không đưӧc. Rút ra tập tài liệu cuối cùng, nhưng vì giở quá nhanh, ngón tay cô chӧt xẹt qua cạnh cӫa trang giấy. Mӝt vết cắt nhỏ, mӝt giọt máu dần chảy ra. Hải Lam bỗng sӱng sốt, không nghĩ tới mӝt trang giấy mỏng manh cũng có thể làm mình bị thương…Nhưng cô cũng không lo lắng nhiều lắm, chỉ bịt chặt tay mӝt lúc để cầm máu rồi nhanh chóng hoàn tất bản báo cáo. 10 phút sau. Rầm! _Báo cáo anh cần. Đình Phong ngẩng đầu, thấy vẻ mặt khó chịu cӫa cô lại khẽ mỉm cười. Cuối cùng thì cô cũng có mӝt biểu hiện khác. Nói thật, anh không thích lớp mặt nạ cӫa cô mӝt chút nào, tất cả nhӳng việc anh chọc giận cô chỉ để bóc trần cái mặt nạ đó. Anh không thể hiểu tại sao mӝt người như Tịnh Yên, không nhӳng bӝi bạc giả dối mà còn ham hư vinh, lại có thể nhận đưӧc sӵ đối xӱ khác biệt cӫa cô. Đưӧc ở nhà cô, đưӧc trông thấy nét mặt tươi cười cӫa cô, đưӧc cô quan tâm để ý…Thӵc quá đáng nӳa là, hồi nãy cô còn vui vẻ nói chuyện điện thoại, nói cái gì mà “chờ chị về ăn cơm”, với cả “cho em thӱ tay nghề cӫa chị”…Nha, anh không ghen, tuyệt đối không phải anh ghen vì chưa bao giờ đưӧc ăn đồ ăn cô nấu…Anh chỉ là tức giận, đúng, tức giận vì cô không biết phân biệt người xấu, bị lӧi dөng cũng không biết mà thôi. (đúng là k ghen thật =)) ) _Giám đốc, anh có thể xem nhanh cho tôi đưӧc không? Đáng giận! Chắc chắn anh ta cố ý! Mӝt bản báo cáo mà lật xem nӱa ngày không xong. Trước sӵ nôn nóng cӫa cô, Đình Phong âm thầm buồn cười, nhưng bề ngoài vẫn không để lӝ cảm xúc gì, thậm chí còn lật đi lật lại đến mấy lần. Chỉ khi khóe mắt liếc thấy bàn tay cô mới thay đổi sắc mặt. _Cô bị thương!? _Hả? Theo hướng mắt anh nhìn lại ngón tay cô, thì ra vừa rồi vốn đã cầm máu, lại vì cô đập mạnh xuống bàn mà hơi nứt ra. _Không có gì, chỉ là… Còn chưa đӧi cô nói hết, anh đã vòng qua bàn làm việc rồi cầm lấy tay cô. Cảm giác ấm áp đӝt ngӝt truyền đến làm Hải Lam như bị điện giật, phản xạ muốn rút tay về nhưng lại bị anh giӳ chặt. _Anh làm gì? Buông! _Im nào! Mӝt tay anh vẫn nắm cổ tay cô, tay kia thì với vào trong cặp, tӵa như ảo thuật lấy ra mӝt miếng urgo. Biết anh định làm gì, cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra. _Không cần, chỉ là vết xước nhỏ… _Nếu không cẩn thận, sẽ nhiễm trùng. Giọng anh thӵc nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc, cũng thӵc chuyên chú làm người ta rất tin không thể nghi ngờ, nhất thời khiến cô cũng quên cả phản ứng. Đến khi cô phөc hồi tinh thần thì anh đã dán xong miếng urgo. Ngay lập tức, cô thu tay về, vӝi dời tầm mắt che giấu sӵ bối rối. _Cám ơn. Vẫn biết tính cô, nhưng sӵ né tránh đó vẫn khiến anh không tránh đưӧc có điểm mất mát. _Không có gì. Cô có thể về đưӧc rồi. Anh không yêu cầu đưӧc đưa cô về, không, phải nói là anh không dám. Anh sӧ lại phải nghe mӝt lời từ chối từ miệng cô. _Vậy tôi về trước. … Trông xuống từ tầng tám cӫa tòa nhà, bóng cô chỉ còn là mӝt điểm nhỏ. Anh nhìn cô vӝi vã đuổi theo xe buýt, vӝi vã lên xe. Cho đến khi chiếc xe mất hút anh mới quay lại bàn làm việc, cầm bút sӱa lại vài chỗ trên tờ giấy. ***** _Chị Lam!? _Chị Lam!!! _Hả? Thấy vẻ ngơ ngác cӫa cô, Tịnh Yên bật cười. _Chị không đi ngӫ à? Đang nghĩ gì nhập thần thế? Nghĩ đến người yêu à? _Người yêu cái đầu em! Cứ đi ngӫ trước đi. Tịnh Yên ngáp dài. _Đưӧc rồi, chị cũng đừng thức khuya quá. _Ừ. Còn lại mӝt mình, Hải Lam lại nhìn ngón tay mình mà ngẩn người. Kí ức, cất giấu mӝt nơi rất sâu, tӵa hồ bị chạm đến. Hình như thật lâu trước kia, cũng có mӝt cậu nhóc đặt miếng urgo trước mặt cô, sau đó mất tӵ nhiên quay đầu đi… Hồi đó, cô sống mӝt mình với bà ngoại. Dù bố mẹ hàng tháng đều gӱi tiền trӧ cấp, cô vẫn nhận cầu lông về làm kiếm thêm tiền. Bởi vì bà ngoại cô từng nói, người ta chỉ có thể sống dӵa vào chính mình. Thời gian đầu, do làm chưa quen, cô thường xuyên bị kéo nhọn cứa vào tay. Với cô mấy vết thương đó cũng chẳng có gì, nhưng có người lại để ý. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 12. Chương 12 “Nếu không cẩn thận, sẽ bị nhiễm trùng.” Có lẽ vì cậu ta rất chân thành, có lẽ vì không muốn làm cậu ta khó xӱ, có lẽ…Tóm lại, cô không nhẫn tâm cӵ tuyệt ý tốt cӫa cậu ta. Dù năm ngón dán đầy urgo, song cô vẫn cảm thấy chút gì đó…ấm áp. Cậu nhóc để tóc ngôi bên, đeo kính cận, thường chạy lăng xăng bên bàn cô. Thường hỏi nhӳng câu hỏi ngốc nghếch, làm cô buӝc phải nghi ngờ cậu ta cố tình vờ không hiểu. Mọi người trong lớp bắt đầu gán ghép hai người với nhau. Sau đó, cô tránh né cậu ta, tìm mọi cách gây bất hòa, thậm chí cố tỏ ra vẻ chán ghét… Bọn họ nói là cô kiêu, nhưng cô không kiêu, cô chỉ muốn bảo vệ chính mình, không muốn bị tổn thương… Tuy nhiên, điều cô không ngờ là, cậu ta vẫn tiếp cận cô, vẫn luôn cười với cô, không nhӳng thế…còn dám tỏ tình với cô. Mà câu trả lời cӫa cô, lại gần tương đương với từ chối. 10 năm, mấy ai chờ ai đưӧc 10 năm? Hơn nӳa…đó cũng chỉ là tình cảm trẻ con, cái thời áo trắng mong manh dễ vӥ. Còn cô thì không chịu nổi sӵ chia ly. Nếu biết sẽ không có kết quả, vậy tốt nhất đừng nên bắt đầu. Mà không biết chừng hiện giờ người ấy đã quên cô rồi, có khi đã lấy vӧ, có con rồi… Trong lòng không khỏi có điểm phiền muӝn. Đôi lúc nhớ lại nhӳng ngày đó, có chút luyến tiếc, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Thời gian, khiến mọi thứ dần phai nhạt. Ngay cả khuôn mặt kia cũng dần mơ hồ, chỉ có nө cười rạng rӥ đó vẫn in đậm trong tâm trí cô. Nó trở thành mӝt phần kí ức tốt đẹp nhất… Tên…Cô không nhớ đưӧc tên đệm, hay họ cӫa người đó, chỉ nhớ cậu ta tên là…Phong. “Phong”…Khẽ thì thầm, đӝt nhiên cả người cô run lên. Giám đốc, hình như anh ta cũng tên là “Đình Phong”. Không, cô lắc đầu, phӫ nhận ngay ý tưởng ngớ ngẩn đó. Không thể có sӵ trùng hӧp đến thế. Hơn nӳa, anh ta có vẻ cũng chẳng ưa gì cô… Mà cô cũng không biết là, việc anh đến công ty cô thật sӵ cũng không phải là trùng hӧp. ***** Sáng hôm sau, khi thấy miếng urgo vẫn còn trên tay cô, tâm trạng anh phá lệ vô cùng tốt, nө cười lúc nào cũng bắt trên môi. Thậm chí cũng không hề tìm cô gây khó dễ. Tình trạng đó vẫn kéo dài cho đến hết ngày. Các nhân viên thì thầm to nhỏ giám đốc có vấn đề, chắc hẳn là đang yêu. Còn suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là, anh ta có bệnh. == ( há há! ) YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 13. Chương 13 _Sao rồi? Lại là ai nӳa thế? _Tuyết Băng phòng kế toán. _Cái gì? Hoa khôi phòng kế toán? _Chậc, lӵc hấp dẫn cӫa giám đốc đúng là không nhỏ nha! _Mọi người đoán thӱ xem lần này kết quả thế nào… Ngọc Hân còn chưa nói hết, cӱa phòng giám đốc đã bật mở. Mӝt cô gái xinh đẹp bước ra, nhưng sắc mặt thì cӵc kì khó coi. Cô ta cũng không thèm chào hỏi ai mà đi thẳng xuống lầu. Mӝt lát sau, Đình Phong cũng đi ra, tuy rằng anh vẫn treo lên nө cười, lại khiến người ta lạnh cả sống lưng. Đám người đang tө tập buôn chuyện dáo dác quay về nguyên chỗ, vӝi vàng ai làm việc người nấy. _Quản Lý Trương… _Dạ? Có! – Trương Dịch lập tức đứng lên, bӝ dáng hấp tấp làm nhӳng người xung quanh muốn cười nhưng không dám cười. _Lần sau nếu còn người không phận sӵ bước vào phòng tôi, tiền lương tháng này anh cũng đừng nhận nӳa. Cái gì? Trương Dịch hoảng sӧ, mӝt tháng tiền lương!? _Vâng! Giám đốc yên tâm! – Vỗ vỗ ngӵc, mӝt bӝ “thấy chết không sờn”. Ánh mắt anh thoáng đảo qua chỗ Hải Lam, thấy cô vẫn quy cӫ làm việc, thậm chí đầu cũng không nâng lên mӝt chút. Tӵ dưng cảm thấy phiền muӝn, lại quay về phòng đóng cӱa lại. Đӧi anh đi rồi, mấy nhân viên lại thì thầm to nhỏ. _Không phải chứ? Đến cả Tuyết Băng cũng không đưӧc sao? Không hiểu tiêu chuẩn giám đốc còn cao đến đâu? _Có lẽ giám đốc không thích mẫu người chӫ đӝng. _Ừm, chắc vậy… Ngồi ở mӝt bên, cô thoáng đӥ cái trán, day day huyệt thái dương có chút đau nhức. Hai ngày sau, còn đang trong giờ hành chính, bỗng nhiên Tần Lan hớt hải chạy vào phòng kế hoạch. _Mọi người, có tin lớn rồi!! _Hả? Tin gì? Tần Lan đưa tay lên miệng làm thӫ thế im lặng, khóe mắt liếc qua phòng giám đốc rồi nhỏ giọng hỏi. _Giám đốc đâu rồi? _Không có đây, hình như có chuyện bàn bạc với tổng giám đốc rồi. Nghe vậy, nét mặt cô càng thêm cổ quái. _Lại gì nӳa? Mau nói đi. – Ai đó không chịu nổi bắt đầu thúc giөc. _Vừa nãy tôi gặp Hoài An trong toilet, cô ấy bảo có anh bạn ở phòng hành chính, anh ta nghe bạn mình ở phòng marketing kể là trưa hôm qua…- Nói đến đây cố ý dừng mӝt lát. _Lằng nhằng quá, có gì nói thẳng đi, cứ úp úp mở mở… _Anh ta nói, trưa hôm qua anh ta thấy giám đốc cùng tổng tài… hôn nhau trong thang máy! _Cái gì? Không thể nào! Hải Lam tay cầm bút chӧt run lên, bút bi rơi xuống đất tạo nên mӝt âm thanh không nhỏ, nhưng giờ phút này cũng chẳng còn ai chú ý tới. _Là thật! Anh ta bảo chính mắt trông thấy! _Mắt hắn không bị quáng gà đấy chứ? _Không hề, mắt anh ta 10/10! Cả phòng lại nhao nhao lên. _Chả trách, toàn mĩ nӳ bày tỏ với giám đốc đều bị từ chối. _Chả trách tổng tài cũng ghét phө nӳ đến thế… … Đến lúc Đình Phong trở lại chӧt thấy bầu không khí trở nên kì lạ, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt quái dị. _Quản lý Lam, cô vào phòng tôi mӝt lúc. Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo anh. _Bản kế hoạch lần trước cô đã sӱa xong chưa? _Sắp xong rồi, thưa giám đốc. Ngày mai tôi sẽ đưa cho anh. Đình Phong khẽ nhíu mày, không hiểu sao lại có cảm giác cô lãnh đạm hơn trước. _Hồi nãy tôi không ở đây, có chuyện gì sao? Cơ thể cô hơi cương, song rất nhanh lại trấn tĩnh lại. _Không có gì. _Đưӧc, tôi biết rồi. Anh như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng cô. ***** Theo bạn, điều gì khiến người ta khó ngăn chặn nhất? Đó là tin đồn. Điều gì khiến người ta khó bào chӳa nhất? Đó là tin đồn. Điều gì có khả năng truyền bá rӝng rãi nhất? Đó là tin đồn. Điều gì có nhiều phiên bản nhất? Nhiều dạng “cải biến” nhất? Chỉ có thể là tin đồn. Mà hiện giờ, cái tin đồn về tổng tài và giám đốc phòng kế hoạch cũng đang lây lan với tốc đӝ chóng mặt. Lần cuối cùng mà người cuối cùng trong công ty đưӧc nghe kể thì nó đã trở thành mӝt “chuyện xưa” đầy kịch tính cùng ** le. Hai người yêu nhau nhưng không thể đến đưӧc với nhau. Để đưӧc trông thấy Trịnh tổng mỗi ngày, Đình Phong mới đến công ty làm việc. Mối quan hệ đưӧc giӳ bí mật cho đến khi có người phát hiện họ thân mật trong thang máy… Dĩ nhiên, thật giả thế nào, cũng chỉ có người trong cuӝc mới biết. Tầng 15, phòng tổng giám đốc. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 14. Chương 14 _Là tên chết tiệt nào tung tin? Trái hẳn với vẻ tức giận đến sôi gan cӫa Đình Phong, Trịnh Duy lại thản nhiên như không có gì. _Nghe nói là mӝt nhân viên phòng marketing. Anh chӧt hung hăng trừng mắt với Trịnh Duy. _Cậu phải có trách nhiệm ngăn chặn tin đồn đó. _Sӧ Hải Lam cӫa cậu hiểu lầm sao? Nhưng miệng là ở trên người kẻ khác, tôi biết làm thế nào? _Tóm lại cậu phải giải quyết! _Tại sao? Cậu bị cát bay vào mắt cũng đâu phải tại tôi? Hơn nӳa cũng chính cậu nhờ tôi lấy ra hӝ, bị người bắt gặp giờ còn trách ai? Tôi còn chưa trách cậu tha tôi xuống nước thì thôi… _Trịnh — Duy!! – Âm thanh nghiến răng nghiến lӧi. _Đưӧc rồi, dù gì cũng chỉ là tin đồn, mӝt thời gian nӳa thế nào mà chẳng lắng xuống? Bây giờ mà cố thanh minh không biết chừng lại bị cho là có tật giật mình, ngӝ nhӥ càng tô càng đen thì sao? Thấy sắc mặt anh có phần hòa hoãn, Trịnh Duy trái lại bắt đầu đùa cӧt. _Hay là chúng ta thật làm, để khỏi thất vọng quần chúng? Cùng với câu nói đó, anh vươn người về phía trước, ngón tay khẽ nâng cằm Định Phong, giả bӝ vẻ không đứng đắn. Đình Phong cũng không nhúc nhích, không né tránh, khóe môi nhếch lên cười châm chọc. _Sao lại không, nếu cậu dám! Khoảng cách khuôn mặt hai người thật gần, ánh mắt tràn ngập khiêu khích, không ai chịu nhưӧng bӝ ai. Đúng lúc này, cӱa phòng không hề báo trước bật mở. Mọi người đoán xem là ai? YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 15. Chương 15 Khoảng cách khuôn mặt hai người thật gần, ánh mắt khiêu khích lẫn nhau, không ai chịu nhưӧng bӝ ai. Đúng lúc này, cӱa phòng không hề báo trước bật mở. Hải Lam sӳng sờ chôn chân tại chỗ. Bên trong phòng, hai người vẫn cӳng ngắc duy trì tư thế cũ. Đặc biệt là Đình Phong, trӵc tiếp hóa đá… Khoảng 10 phút trước. _Chị Lam! _Ừ? Cô khẽ trả lời, song vẫn không dời mắt khỏi bản kế hoạch. Thấy thế, Uyển Vy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói. _Tài liệu này mới đưӧc đưa đến…cần chӳ kí cӫa giám đốc gấp, nhưng mà…giám đốc bây giờ…- Đang ở phòng tổng tài. Hai Lam ngẩng đầu, nhìn đến vẻ e ngại cӫa Uyển Vy thì lấy quyển sách chặn lại tờ kế hoạch, rồi chống tay đứng dậy. _Đưӧc rồi, để tôi. _Cám ơn chị! Uyển Vy cảm kích nhìn cô. Không có cách nào, cả phòng không ai chịu đi. Chỉ nghĩ đến việc đối diện với bӝ mặt lạnh lùng cӫa tổng tài thôi là đã đӫ để người ta chùn bước rồi. Nếu nói tới người duy nhất có thể phản ứng bình thường, cũng chỉ có Hải Lam đi. Thế cho nên, cô mới có mặt ở đây, cũng thật không may “đúng dịp” chứng kiến cảnh này…Ngây người mất mӝt lúc lâu, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu cô là, tin đồn là thật. Ý nghĩ thứ hai, liệu cô có bị “giết người diệt khẩu” hay không? Ý nghĩ thứ ba, để bảo vệ “tính mệnh” cùng công việc chính mình, tốt nhất vẫn nên nhanh nhanh rời đi thì hơn. Nghĩ vậy, Hải Lam thẳng tắp cúi người. _Xin lỗi, đã làm phiền. Sau đó lưu loát xoay người lui ra, cẩn thận đóng cӱa lại. 5 phút sau, mӝt tiếng bạo rống phát ra từ phòng tổng tài, cả kinh đến thư kí Hà cũng nhảy dӵng lên. _TRỊNH DUY!!! Cậu chết với tôi!! ***** Đình Phong mӝt bên lật bản kế hoạch, mӝt bên không yên lòng liếc xem biểu tình cӫa cô, đӝt nhiên thình lình toát ra mӝt câu. _Mọi chuyện không như cô tưởng đâu. _Hả? Giống như hiểu ra điều gì, cô bỗng nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói chắc chắn cam đoan. _Giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói với ai. ( Há há =)) ) Vẻ mặt anh bắt đầu biến đổi. _Thật ra lúc đó chúng tôi chỉ đùa thôi! _Tôi biết. _Giӳa chúng tôi không có gì cả…Hoàn toàn không như cô nghĩ đâu! _Tôi hiểu mà. Cô hiểu cái gì? Cô cái gì cũng không hiểu đưӧc không? _Ý tôi là, tôi với cậu ta không phải cái kia…Không phải quan hệ đó! Anh gấp đến đӝ đầu đầy mồ hôi, nói năng cũng lӝn xӝn cả lên. Chết tiệt, đúng là càng tô càng hắc, cái tên miệng quạ đen kia! Hải Lam đồng tình nhìn Đình Phong, đӝt nhiên cảm thấy anh ta rất đáng thương. ( =)) ) _Anh không cần phải cuống lên thế đâu, tình cảm vốn dĩ cũng không có sai…Kì thật, cho dù thӵc sӵ là…cũng không phải là tӝi lỗi. Tôi cũng có quen mấy người bạn giống anh, tôi không thấy họ có gì khác thường cả. Lần đầu tiên sau mười năm gặp lại, cô nói với anh nhiều đến thế, nhưng từng câu từng chӳ đều làm anh tức muốn hӝc máu! Anh mất kiên nhẫn đập bàn đứng lên. _Tôi đã bảo không phải!! _Anh đừng lo, tôi nói thì sẽ giӳ lời, nhất định giӳ kín chuyện này… Cô còn chưa nói hết, anh đã kéo mạnh tay cô về phía mình. Dù giӳa họ vẫn cách mӝt cái bàn, song chóp mũi anh cơ hồ dán lên chóp mũi cô. Chư a bao giờ tiếp xúc với người khác phái ở khoảng cách gần đến thế, Hải Lam cӵc đӝ mất tӵ nhiên. Nhất là khi hơi thở anh phả lên khuôn mặt cô, ấm áp mang theo nhè nhẹ mùi hương bạc hà, khiến tim cô không tӵ chӫ đập tăng tốc. _Anh… Cô muốn lùi lại, nhưng anh nắm tay cô rất chặt. Đình Phong lần đầu tiên đối mặt với cô, cảm nhận hơi thở cô gần trong gang tấc, trông thấy hai má cô dần dần nhuӝm hồng. Hơn nӳa, đôi môi cô hồng nhuận hơi hé mở, lông mi khẽ run rẩy vì bối rối…Bất giác lӱa giận trong mắt anh dần tán đi, thay vào đó là vӵc sâu thâm trầm không thấy đáy. Hiện giờ cô rất gần, chỉ cần chút nӳa thôi là có thể chạm tới… Bỗng nhiên, cô dồn hết sức lӵc đẩy anh ra, sau đó đẩy cӱa chạy vӝi ra khỏi phòng. Anh nhìn bóng cô giống như đang chạy trốn, khóe miệng khẽ nhếch lên. … Hải Lam hoảng hốt ra khỏi phòng giám đốc, cũng không để ý đến sӵ kinh ngạc cӫa mọi người mà chạy thẳng đến phòng toilet, vӝi mở vòi nước vốc nước lên mặt. Cô đang làm sao thế này? Vì sao cô không thể khống chế nhịp tim cӫa mình? Vì sao cô không ngăn đưӧc mặt mình nóng lên? Không, không ổn! Cô không thể để mình có tình cảm, tuyệt đối không! Cô sẽ không cho ai cơ hӝi làm tổn thương chính mình… ***** Chung cư cao cấp Khánh Long. Đình Phong mệt mỏi ngã xuống sô pha, tiện tay tháo cà vạt vứt lên thành ghế. Đưӧc mӝt lúc, anh bỗng ngồi dậy với lấy điện thoại. Nhẹ bấm vài nút ở bàn phím, đèn nhấp nháy sáng lên. Trên màn hình là mӝt cô gái trẻ, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đang đứng dưới gốc cây bằng lăng. Cô mặc chiếc áo dài trắng, buӝc tóc đuôi gà, đôi mắt dưới cặp kính cận lặng yên nhìn về phương xa. Mӝt cơn gió chӧt thổi qua, từng cánh hoa bay múa xung quanh cô, tӵa như mӝt cơn mưa hoa màu tím… Cô không thích chөp ảnh, vậy nên ngoài ảnh kỉ niệm lớp, đây là bức ảnh duy nhất mà anh lén chөp đưӧc cô. So với trước kia, cô hầu như không thay đổi, vẫn xa cách như thế, khuyết thiếu cảm giác an toàn đến thế. Cô tạo ra mӝt vòng tròn ngăn cách tất cả nhӳng người muốn tiếp cận mình. Mấy ngày này cô cố ý tránh anh, anh biết. Bởi vì lí trí cӫa cô quá lớn, phòng ngӵ cũng quá nặng nề. Bất kì khi nào cô cảm thấy có người thích mình, cô sẽ đẩy nhӳng người đó ra xa. Vì cô sӧ mình cũng có tình cảm với người đó, cô sӧ sẽ bị tổn thương. Ngày xưa cũng vậy, cứ mỗi lần anh tiến gần cô mӝt bước, cô lại tránh xa anh mӝt thước. Mới đầu anh còn nghĩ vì cô ngại ngùng, nhưng lâu dần anh mới hiểu, cô thӵc sӵ muốn giӳ khoảng cách với anh. Anh càng cố kiên trì bao nhiêu, cô càng đẩy anh ra xa bấy nhiêu. Thậm chí anh đã phải ngờ rằng cô rất chán ghét anh, chán ghét đến mức chỉ cần thấy mặt anh là sẽ khó chịu. Nhưng anh không muốn bỏ cuӝc như thế. Ngày tốt nghiệp, anh đã cố lấy dũng khí để thổ lӝ với cô, cho dù có thể bị từ chối, anh cũng không còn gì để hối tiếc. Nhưng chết tiệt, câu đầu tiên cô nói với anh lại là: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư”. Lúc đó anh thӵc sӵ xúc đӝng đến mức muốn bóp nát đầu cô, để xem trong đó cất chứa nhӳng gì. Anh chỉ thiếu nước moi tim cӫa mình ra cho cô xem, vậy mà cô còn cho là anh đang đùa giӥn cô? Anh không có rảnh đến thế! Mà nếu anh có thừa hơi đến mức muốn tìm người để chơi đùa thì cũng không ngu ngốc mà tìm đến cô! Con người gì mà vừa nghiêm túc, vừa không thú vị, đã thù dai lại còn hay dỗi! Có đôi khi chấp nhất như trẻ con, có đôi khi lại nhiều lời như bà lão. Ngoại trừ việc học đưӧc, đầu óc cũng nhanh nhạy mӝt chút…thì cô dường như chẳng còn ưu điểm nào. Ngoại hình bình thường, cũng chẳng có gì nổi bật… YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 16. Chương 16 Ách, đưӧc rồi, nhưng cái chính là anh lại thích cô. Không có lí do, cũng không thể tӵ kiềm chế. Thích đến mức chỉ vì mӝt câu nói cӫa cô mà nhớ mãi không quên…Không quên, không phải là không muốn quên, chẳng qua chỉ là không thể quên đưӧc mà thôi. Anh cũng từng thӱ cố quen người khác, nhưng hình bóng cô vẫn không phai nhạt, thậm chí càng ngày càng rõ ràng thêm…Từng ánh mắt, từng nө cười cӫa cô, đều khắc sâu trong tâm trí anh. Không cần biết là bao lâu, tình cảm đó vẫn luôn tồn tại, mỗi lúc mӝt mãnh liệt hơn… Có lẽ, anh yêu cô, nhiều hơn tất cả nhӳng gì anh nghĩ. YÊU EM, CHỜ EM _Giám đốc, tài liệu anh cần. – Bảo An nơm nớp lo sӧ nói. _Quản lý Lam đâu? Giọng anh nghe không ra tâm tình gì, nhưng lại làm cậu ta mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. _Chị ấy…chị ấy nói có việc đi đến phòng công nghệ và phát triển thông tin… Ô ô…Giám đốc cùng quản lý đây là tình trạng gì? Cho dù là gây hấn thì cũng đừng lôi cậu ta ra làm bia đӥ đạn chứ! Đầu năm việc làm khó kiếm, mӝt nhân viên mới cỏn con như cậu ta có dễ dàng không? _Vậy sao? Cậu lui ra đi. Bảo An như đưӧc giải phóng vӝi vàng chạy ra. Còn lại Đình Phong, vô thức vò nát tờ giấy trong tay, quanh thân dần tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Đưӧc lắm, Hải Lam! Cô — lại dám tránh anh!!! Cả tuần nay, anh nhẫn nại đã sắp đến cӵc hạn rồi. Rõ ràng anh không còn làm khó dễ cô nӳa, cũng đã cố gắng tỏ vẻ thân thiện hơn, nhưng cô thì sao? Lúc nào cũng né tránh anh! Cho dù cùng làm mӝt phòng, bắt buӝc có lúc phải chạm mặt nhau, song cô chỉ nói hai câu khách sáo rồi tìm cớ lặn mất tăm! Nhӳng văn kiện phải đưa cho anh thì đều đi nhờ người khác. Chẳng lẽ anh là quái vật sao? Hay là mӝt loại bệnh dịch cần phải cách li? Nhưng mà…Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Cô càng làm thế chỉ càng chứng tỏ mӝt điều — cô có để ý đến anh! Bằng không cũng sẽ không mất bình tĩnh trước mặt anh, cũng không đến đӝ không dám đối diện với anh. Chỉ là, lần này, anh sẽ không để cô trốn tránh nӳa. ***** Hải Lam không biết mình đang làm sao. Cô đang sӧ hãi, mà sӧ hãi điều gì, chính cô cũng không biết. Giám đốc gần đây rất lạ, nhӳng biểu hiện cӫa anh ta khiến cô cảm thấy bất an. Chẳng lẽ vì cô phát giác ra bí mật giӳa anh ta và Trịnh tổng, nên anh ta mới đối xӱ đặc biệt với cô vì sӧ cô sẽ tiết lӝ bí mật đó ra? Nhưng cô đã cam đoan giӳ kín rồi mà, cớ gì anh ta vẫn còn theo đuổi không bỏ? Không hiểu sao cô luôn có cảm giác lo sӧ, vậy nên bản năng muốn chạy trốn. Điều kì lạ là, cảm giác đó giống hệt như…hồi cấp 3. Đó là dấu vết đã khắc quá sâu, xóa đi cũng không nổi. Người đó…Thӵc sӵ là, cô không hề ghét cậu ta, thậm chí còn như…có chút thinh thích. Song chính vì thế mà cô e ngại. Cô giống như mӝt con nhím tӵ xù lông để bảo vệ mình, nhưng nhӳng chiếc gai cӫa cô lại làm người khác bị đau. Để rồi trong lúc vô tình, cô đã làm tổn thương ai đó. Cô vĩnh viễn không thể quên đưӧc đáy mắt cất giấu thật sâu bi thương cӫa người ấy, khi bạn cùng lớp ví cậu ta như “bệnh hӫi” bị cô xa lánh. Cũng vĩnh viễn không thể quên khuôn mặt tươi cười cứng đờ, khi cô vung tay quát nói không muốn chөp ảnh riêng với cậu ta…Và cả sau vườn trường ngày tốt nghiệp, cậu ta ngại ngùng nói “thích cô”. Cô quá tӵ ti để tin sẽ có ai đó thӵc sӵ thích mình, thậm chí thà rằng không tin ai cả. Mong ước cӫa cô, rất nhỏ rất nhỏ, mà lại rất xa rất xa…Cô chỉ mong tìm đưӧc mӝt người mãi mãi yêu cô, mãi mãi không rời xa cô, không bao giờ lừa dối cô…Nhưng là, tình yêu vĩnh cӱu, có sao? Hay cũng chỉ là giấc mӝng cổ tích ngọt ngào trong mӝt hiện thӵc tàn khốc mà thôi. Thế nên điều duy nhất cô có thể làm, đó là đóng băng trái tim mình, không để cho bất kì ai chạm vào. Nó quá yếu đuối, cũng quá mỏng manh, cô không thể tưởng tưӧng nổi mӝt ngày nào đó nó phải chịu nỗi đau bị phản bӝi… Cho nên, Phong, thӵc xin lỗi… _Nước cӫa cô tràn ra ngoài rồi. Hải Lam giật mình, cắt đứt khỏi dòng suy nghĩ. Khi phát hiện Đình Phong đang đứng trước mặt mình, cô chỉ kịp “A” mӝt tiếng, chiếc cốc đầy nước trên tay rơi xuống sàn nhà vӥ tan tành. Sӳng sờ mӝt lúc, cô vӝi ngồi xuống thu dọn mảnh vӥ. Anh cũng cúi xuống định giúp cô, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào thì đã bị cô quát lớn. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 17. Chương 17 _Không cần!!! Đối diện với ánh mắt như muốn xuyên thấu tất cả cӫa anh, cô bối rối chỉ dám nhìn mặt đất. _Để tôi dọn đưӧc rồi. Anh không nói gì, cũng không có thêm đӝng tác nào, chỉ lẳng lặng xem cô nhặt mảnh vӥ, quét tước, lau chùi…Chỉ đến khi cô cầm giẻ lau định đi ra ngoài, anh mới vươn tay chặn cӱa lại. Đó là phòng uống nước, bây giờ là giờ nghỉ trưa, mọi người hầu hết đều đã xuống nhà ăn, căn bản rất ít người sẽ tiến vào. Thời cơ tốt nói chuyện riêng với cô thế này, anh lẽ nào lại bỏ qua? _Giám đốc, phiền anh tránh ra. Cho dù trông vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đã bắt đầu rối loạn. Hải Lam nhíu mày lùi lại, muốn giӳ khoảng cách với anh. Tuy nhiên, Đình Phong không nhӳng không buông tha, trái lại từng bước ép cô về phía chân tường. Tay anh chậm rãi đặt lên bức tường sau lưng cô, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi cô mӝt giây. _Giám đốc, anh…làm ơn tránh ra! Nét mặt cô thoáng qua sӵ lo lắng, trong giọng nói đã có mӝt tia run rẩy không dễ phát hiện. _Tại sao? _Tôi…có việc…Ăn cơm, à phải, tôi còn chưa ăn trưa! _Thật không? Hay là cô đang muốn tránh tôi? _Không, không phải… Hải Lam chӝt dạ nhìn sang hướng khác. Không phải nói anh ta… thích Trịnh tổng sao? Vì sao lại ép sát cô như thế? Khó chịu quá… Tim cô sắp đập ra khỏi lồng ngӵc rồi! _Mặt cô đỏ vậy? Sốt sao? Anh biết rõ còn cố hỏi. Trông bӝ dạng cô quẫn bách không biết nói gì, đӝt nhiên anh thấy thoải mái rất nhiều. Tức giận tích tө mấy ngày cũng vơi đi mӝt nӱa. Dưới ánh nhìn chăm chú nóng rӵc cӫa anh, cô cảm giác mặt mình sắp bị nướng chín. Chӧt thân thể cô cứng đờ; tay anh đang vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng tӵa như vuốt ve mӝt tác phẩm nghệ thuật. _Anh… Cô thở dốc, vӝi quay mặt đi nhӳng mong tránh thoát, nhưng khuôn mặt Đình Phong lại càng gần sát cô hơn. Ngón cái làm càn vuốt lên bờ môi cô, giọng nói phảng phất bên tai cô trầm thấp đầy từ tính. _Làm sao? Siết chặt tay, cô bỗng quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. _Cái kia…Tôi biết tại tôi phát hiện ra bí mật cӫa anh…Nhưng tôi thӵc sӵ không cố ý! Hay là thế này, tôi viết cho anh tờ giấy cam đoan, nếu tôi dám tiết lӝ nӱa lời thì sẽ tӵ giác nӝp đơn xin thôi việc đưӧc không?… ( Chết vì câu này =)) ) Gân xanh trên trán anh giật giật, lӱa giận nháy mắt bùng lên. Cô thật đúng là có bản sӵ tức chết người không đền mạng mà! Còn không cho cô nói hết, anh đã cúi xuống chặn lại môi cô, nө hôn bá đạo mang theo hương vị trừng phạt. Hải Lam kinh hãi trӧn tròn mắt. Anh ta…Làm sao anh ta có thể!? _Ưm… Cô ra sức giãy dөa muốn vùng ra, nhưng bờ vai anh quá cứng rắn, dù cô cố đẩy thế nào cũng đẩy bất đӝng. Ngưӧc lại, khi cô há miệng thở dốc, lưӥi anh lại nhân cơ hӝi nhanh chóng xâm nhập, càn quét mọi ngóc ngách trong miệng cô. Trong chốc lát, đầu cô bỗng nổ ầm vang, tất cả đại não dường như đều ngừng làm việc, suy nghĩ cũng chỉ còn lại mӝt mảnh trống rỗng. Nө hôn từ kịch liệt ban đầu bỗng chuyển dần sang dịu dàng ôn nhu. Anh lưu luyến vờn quanh bờ môi cô, nhẹ nhàng liếm cắn, từng chút mút vào. Thân thể hai người cơ hồ áp sát nhau, không còn khe hở. Bàn tay cô đặt trước ngӵc anh, cũng trở nên như thế nhỏ bé, như thế vô lӵc… Không biết qua bao lâu, mӝt tiếng kinh hô chӧt đánh thức hai người đang dây dưa. Tần Lan tay cầm nắm cӱa, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Đây là chuyện gì? Giám đốc…cùng quản lý Lam!? YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 18. Chương 18 Không biết qua bao lâu, mӝt tiếng kinh hô chӧt đánh thức hai người đang dây dưa. Tần Lan tay cầm nắm cӱa, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà. Đây là chuyện gì? Giám đốc…cùng quản lý Lam!? Cô chưa bao giờ gặp qua trường hӧp xấu hổ đến thế, quả thӵc chỉ muốn đào mӝt cái hố để nhảy xuống. Vậy mà kẻ gây họa bên cạnh còn tỏ vẻ cӵc kì nhàn nhã, đắc ý với “kiệt tác” cӫa mình. Đình Phong quay đầu đối diện Tần Lan, thanh âm không hờn giận kèm theo mӝt tia bất mãn vì bị cắt ngang. _Có việc gì sao? _A, không có! Xin lỗi, hai người…cứ tiếp tөc…- Tần Lan sӵc tỉnh, vӝi vàng lắc đầu xua tay, thức thời rời đi. Trước khi đi còn không quên “chu đáo” khép cӱa lại. Hải Lam thất thần trong chốc lát, vӝi đẩy mạnh anh ra, dùng ống tay áo xát miệng. Trong mắt đã có vệt nước, nhưng cô quật cường không cho chúng chảy xuống. _Anh hài lòng chưa!? Đùa giӥn tôi vui lắm sao? Mặt anh bỗng giận tái đi. _Em cho là tôi đang đùa? _Không cần biết đùa hay thật, coi như là tôi xin anh, làm ơn tránh xa tôi ra! Câu cuối cô gần như hét lên. Hét xong cũng không quản anh phản ứng thế nào, cô xô cӱa chạy ra ngoài. Thật lâu sau, Đình Phong dӵa lưng vào tường, bàn tay nhẹ ấn vào vị trí trái tim. Anh ngước mắt nhìn trần nhà, cười khổ. _Phải như thế nào thì em mới tin!?… … _Rất đơn giản, chỉ cần thuê mӝt chiếc ô tô giả vờ đâm cô ấy, sau đó bày ra mӝt màn anh hùng cứu mĩ nhân! _Cứu cái đầu cậu! – Trông vẻ thong dong cùng vui sướng khi người gặp họa kia, thӵc sӵ anh chỉ muốn đánh cho cậu ta mӝt trận nên thân. _À phải, cũng không đưӧc, lӥ như tên tài xế chệch tay lái…Chậc chậc…Xong đời! Còn nӳa, cho dù có thành công, ngӝ nhӥ Hải Lam mà phát hiện ra… Đình Phong bӵc bӝi liếc xéo anh, ức chế bị dồn nén tất cả bӝc phát ra. _Hải Lam cái gì mà Hải Lam? Tên đó là để cho cậu gọi à? _Không gọi thì không gọi…Không cần phải trừng mắt lên như thế! – Trong lòng lại bất mãn nói thầm, tên không để gọi thì để làm gì? Tên này dấm chua cũng lớn quá đi!? _Tốt nhất cứ lo việc cậu đi, đừng quản việc cӫa tôi. – Nghe lời hắn ta, có khi lӧn lành cũng biến thành lӧn chết rồi. Nhắc đến chuyện này, Trịnh Duy lại câu khóe môi cười lạnh. _Gần đưӧc rồi, cá cũng sắp cắn câu. Ánh mắt Đình Phong chӧt phức tạp lên, lo lắng mӝt lúc, vẫn là mở lời khuyên ngăn. _Dù gì Tịnh Yên cũng là bạn Hải Lam, cậu đừng làm quá… _Yên tâm, tôi tӵ biết chừng mӵc. – Trịnh Duy không cho là đúng nói. Đình Phong nghi ngờ nhìn anh, không tiếng đӝng khẽ thở dài. Thôi thôi, chỉ mong cậu ta đừng phạm sai lầm là tốt rồi. Bởi vì, có đôi khi, mӝt sai lầm nhỏ, cũng phải trả mӝt cái giá rất lớn… ***** Đêm đã khuya, Hải Lam trằn trọc trên giường, lăn qua lӝn lại không sao ngӫ đưӧc. Hễ cứ nhắm mắt là hình ảnh kia lại lùa về trong óc, khiến tâm thần cô không yên. Tại sao có thể như vậy? Anh ta sao có thể…hôn cô!? Mà cô lại không chán ghét, ngưӧc lại suýt nӳa còn trầm mê trong đó? Bất chӧt, Hải Lam phiền chán ngồi bật dậy. Không muốn! Cô không thích mình thế này mӝt chút nào! Càng lúc càng không giống cô lúc trước…Từ khi nào cô bắt đầu để ý đến nhӳng việc không đâu này? Từ khi nào cô không còn khống chế đưӧc cảm xúc chính mình? Không, nhất định cô phải cách xa anh ta, không để anh ta ảnh hưởng đến suy nghĩ cӫa mình thêm nӳa! Ở bên cạnh, dường như cảm nhận đưӧc sӵ bất an cӫa cô, Tịnh Yên đӝt nhiên lên tiếng. _Chị sao vậy? _Xin lỗi, đã đánh thức em à? _Không, vì em cũng không ngӫ đưӧc. Khẽ thở dài, Hải Lam lặng lẽ nằm xuống, trầm mặc không lên tiếng. Tịnh Yên thuận thế dӵa đầu vào vai cô. _Chị Lam! _Ừ? _Em mệt mỏi. _… _Thật sӵ mệt chết đi… Cô hiểu tại sao Tịnh Yên lại nói thế. Tình cảm, nhiều lúc khiến người ta mệt mỏi. _Vậy ngӫ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nӳa. _Ừm. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 19. Chương 19 Nói là nói vậy, cô vẫn không chӧp mắt nổi, lại không dám trở mình sӧ đánh thức Tịnh Yên. Cứ nghĩ đến ngày mai phải đối diện với ánh mắt soi mói cӫa đồng nghiệp trong công ty là đầu cô lại đau. Năm năm, cô gắng sống điệu thấp, cố giống nhӳng người khác vì sӧ mình trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng mà lần này, chỉ e…chạy trời không khỏi nắng. Mải lo nghĩ vẩn vơ, mãi đến hơn nӱa đêm, cô mới khống chế không đưӧc khốn ý mà nặng nề thiếp đi… ***** Ngày tiếp theo, đúng như Hải Lam dӵ đoán, vừa bước chân vào công ty, cô đã nhận thấy nhӳng ánh mắt hoặc tò mò, nghi ngờ, hoặc khinh thường cùng không mấy thiện cảm chĩa về phía mình. Lúc cô tới tầng tám, mọi người trong phòng đang ồn ào cũng lặng ngắt như tờ. Cô giống như mọi ngày, không nói câu nào mà đi thẳng đến bàn làm việc. Không biết có phải trùng hӧp không, cô vừa ngồi vào chỗ, Đình Phong cũng đến. Tất cả tập trung quan sát biểu hiện cӫa họ, nhưng lần nӳa thất vọng rồi. Bởi vì anh cũng không nói gì đi lướt qua cô. Phải người tinh ý lắm mới thấy, trong mӝt khoảnh khắc, khóe mắt anh trong khoảnh khắc chӧt liếc nhìn cô. _Sao vậy? Không phải nói hai người họ đang quen nhau sao? – Ai đó không nhịn đưӧc nhỏ giọng đưa ra nghi vấn. _Không biết, nhưng hôm qua tôi thấy họ…trong phòng uống nước mà! _… Với nhӳng lời thì thầm nhỏ như muỗi kêu đó, cô đều làm như không nghe không thấy. Mӝt ngày này, Hải Lam ở trên phòng làm việc ăn mì hӝp. Nguyên nhân vì dưới nhà ăn quá ồn ào, không ngừng có nhӳng câu bàn tán, mỉa mai vô tình hay cố ý rơi vào tai cô. Tuy rằng không muốn quan tâm, song cô vẫn thấy không quá thoải mái. Cho dù là món ngon thế nào, ăn vào cũng mất hết vị, còn không bằng tìm nơi yên tĩnh ăn mì gói. Cốc mì bốc khói nghi ngút, nhất thời hương thơm tràn ngập bay khắp phòng. Hải Lam hài lòng mỉm cười, mới ăn đưӧc vài miếng thì bỗng mӝt giọng nói quen thuӝc vang lên. _Tại sao không xuống nhà ăn? Ra là cô ở trong này, thảo nào anh xuống dưới đó mà không thấy cô. _Khө! Khө…Anh…- Tại sao anh ta lại quay lên? Thấy khuôn mặt cô nghẹn đỏ vì ho, anh rất tӵ nhiên đi vòng ra phía sau, vỗ lưng giúp cô thuận khí. Khoảnh khắc tay anh vừa chạm vào lưng cô, cơ thể cô phút chốc cứng đờ, phản xạ rất nhanh né sang mӝt bên. _Khө!…Tôi không sao! Đình Phong không để ý sӵ né tránh đó, chỉ đứng dậy đi lấy nước cho cô. _Cám ơn… Hải Lam lúng túng đáp, rõ ràng không đưӧc tӵ nhiên uống vài ngөm rồi đặt cốc xuống, cầm đũa định tiếp tөc bới mì. Nhưng thấy anh vẫn ngồi đối diện không chớp mắt nhìn mình lại có chút ngại, cô đành khách sáo nói. _Anh có ăn không? Cô cứ đinh ninh anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại không hề do dӵ nói “có” làm cô ngốc lăng. Chẳng lẽ anh ta không biết đấy chỉ là phép lịch sӵ thôi sao!? Nghi hoặc về nghi hoặc, song cô vẫn lấy cốc mì duy nhất còn lại đặt trước mặt anh. _Mì đây, còn nước sôi… _Không cần phiền phức thế đâu, tôi chỉ muốn nếm thӱ chút thôi. _Hả!? Sӵ việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô đã quên cả phản ứng. Chỉ thấy anh nghiêng người về phía trước tiến sát khuôn mặt cô, chӧt vươn đầu lưӥi liếm nhẹ khóe môi cô rồi nhanh chóng ngồi thẳng trở về. _Ừm, không sai, rất ngon! _Anh…anh…anh…anh…anh…- Cứ “anh” nӱa ngày, cuối cùng cô vẫn không nặn ra đưӧc mӝt chӳ nào. Ngón tay cô run run chỉ thẳng vào anh, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng. Anh nhếch miệng cười quyến rũ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn môi cô. Tiếc thật, còn muốn nếm thêm chút nӳa. Cô vừa giận vừa quẫn trừng mắt nhìn anh. Anh ta không biết thẹn sao? Lần trước cô đã bỏ qua không nói, nhưng lần này thì – _Anh nghe thật kĩ cho tôi, đừng ức hiếp người quá đáng… Hải Lam còn chưa nói hết, nhóm người Tần Lan đã lөc tөc tiến vào. Thấy cả hai người ở cùng mӝt chỗ, rõ ràng sӱng sốt, sau đó ám muӝi nhìn bọn họ. Chịu không nổi bầu không khí này, cô rốt cuӝc nuốt không trôi nӳa, nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi tức giận rời đi. YÊU EM, CHỜ EM Tịnh Linh www.dtv-ebook.com 20. Chương 20 Thật vất vả đӧi đến giờ tan tầm, nhưng vừa bước ra khỏi cӱa công ty, cô lại có xúc đӝng muốn quay lӝn trở lại. Không biết từ bao giờ, Đình Phong đã đứng phía đối diện, lưng tӵa vào chiếc Ford màu xanh biển, vóc dáng cao ngất cùng khuôn mặt điển trai thu hút vô số tầm mắt. Hải Lam nheo mắt hừ lạnh, anh ta đang khoe cӫa sao? Mӝt vài phút sau, cô gắng tӵ nhӫ với bản thân, không liên quan, không liên quan đến mình, chắc chắn không phải anh ta đӧi mình… Nghĩ vậy, cô tận lӵc duy trì bình tĩnh, tìm cách vòng qua xe anh xa hết mức có thể. Đáng tiếc là mọi sӵ không như ý cô. _Hải Lam! Anh đưa tay vẫy vẫy cô, nét mặt tươi cười rạng rӥ, lại khiến cô hận đến ngứa răng. Đã biết cô không thích phô trương, lại cố ý ngay giờ cao điểm ra vẻ thân thiết gọi cô. Anh ta ngại cô chưa đӫ phiền toái sao? Quả nhiên không ngoài dӵ đoán, tiếng gọi kia đã hấp dẫn hàng loạt sӵ chú ý lại đây. Dù cô rất muốn mặc kệ không quan tâm, nhưng anh còn tiếp tөc gọi lớn hơn, mà người cũng chạy lại đây đứng trước mặt cô. Hải Lam cảnh giác nhìn anh. _Giám đốc, có chuyện gì không? – Ngӳ khí cô rất đạm, hiển nhiên là không vui trước sӵ ngăn đón cӫa anh. _Hết giờ làm việc rồi, em không cần gọi tôi là giám đốc nӳa. Thấy sӵ xa cách cӫa cô, trong lòng anh không tránh khỏi mӝt trận mất mát. Chẳng lẽ cô cứ phải phân rõ giới hạn với anh như vậy sao? _Nếu không có gì thì tôi đi trước. Đӝt nhiên Đình Phong nắm chặt tay, ánh mắt bỗng trở nên kiên định. Dù sao đến nước này rồi thì anh cũng bất cứ giá nào…Anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu anh còn không nói rõ ràng thì tình trạng cả hai vĩnh viễn sẽ chỉ như hiện giờ. _Tôi có chuyện muốn nói với em, chỉ có điều…- Anh thoáng lướt qua nhӳng vẻ mặt hiếu kì vây quanh họ. – Em định nói luôn ở đây sao? Hải Lam nhíu mày, cô biết nơi này không thích hӧp để nói chuyện, nhưng nói thật, cô cũng không mong cùng anh ở chung mӝt chỗ. Bởi vì, trӵc giác mãnh liệt mách bảo cô, nếu cứ tiếp xúc thân cận với anh, có lẽ…cô sẽ lạc lối… _Để tôi đưa em về, trên đường đi tiện thể nói chuyện luôn. Tình huống hiện giờ xem ra cũng chỉ còn cách này. Anh sẽ không dễ dàng để cô đi, mà nếu còn dây dưa chỗ này, sẽ càng đưa đến nhiều sӵ chú ý hơn. Cô đành cắn răng ngồi vào xe anh, trong ánh nhìn ghen tị cӫa nhӳng nhân viên nӳ… Suốt cả quãng đường, nhiều lúc anh định mở miệng, nhưng sӵ lạnh lùng toát ra từ cô khiến anh e ngại. Mãi đến khi tới đầu ngõ gần nhà cô, Hải Lam mới chịu không nổi mà phá vӥ sӵ trầm mặc. _Rốt cuӝc thì anh muốn gì? Đình Phong hơi sӱng sốt, sau đó thật sâu ngóng nhìn cô, giọng nói ẩn ẩn mang theo chờ mong. _Muốn em làm bạn gái tôi. Cô bỗng kinh ngạc mở to mắt. Anh ta…không nói đùa đi!? Cô ngốc lăng nhìn anh trong chốc lát, gần như không tӵ chӫ đưӧc thốt ra. _Không phải anh đồng tính sao? Lời vừa ra là cô đã hối hận rồi. Quay đầu vừa vặn thấy mắt anh long lên như muốn giết người, khuôn mặt banh ra vì tức giận, bàn tay nắm vô lăng siết chặt làm nhӳng đường gân hằn rõ lên. Đình Phong nghiến răng gằn từng chӳ. _Tôi không-phải-gay!! Chứng kiến anh sắp sӱa bạo phát, cô rất thông minh vӝi dời đi đề tài. _Vậy…Tại sao? Lần này anh không giận mà cười. _Vì em nӧ tôi mười năm. … """