" Xanh Một Màu Xanh Khác - Fumio Yamamoto full prc pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Xanh Một Màu Xanh Khác - Fumio Yamamoto full prc pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] Ebooks Nhóm Zalo XANH MỘT MÀU XANH KHÁC Tác giả: Fumio Yamamoto Người dịch: Đỗ Thu Thӫy Phát hành: Alphabooks Nhà xuất bản: NXB Văn Học 10/2015 —★— ebook©vctvegroup Ebook: Nga Hoang, linhduong, Trúc Quỳnh 08/10/2019 “Nhiều lúc, lӵa chọn duy nhất cӫa chúng ta có chỉ là không quay đầu nhìn lại và bình thản cảm nhận rằng, ai là người thiết tha chân thành với mình một đời. Đúng vậy, con người ta có lúc thật khó hiểu, luôn hối hận về điều đã lӵa chọn, nuối tiếc về điều đã vứt bỏ, song chúng ta đâu biết rằng hoàn mӻ chỉ là một loại lý tưởng mà không hề tồn tại”. Fumio Yamamoto Sinh năm 1962 ở Kanagawa, là tiểu thuyết gia đương đại nổi tiếng cӫa Nhật Bản. Với giọng văn mộc mạc, sâu lắng và cũng đầy trải nghiệm, các tác phẩm cӫa bà nhanh chóng nhận được sӵ yêu thích cӫa độc giả trong và ngoài nước, có thể kể đến như Bến bờ thơm mùi dứa, Anh chắc chắn sẽ khóc, Trúng độc yêu, Không phải nơi khác mà ở ngay đây... Năm 1999 bà đã vinh dӵ được nhận giải thưởng văn học Yoshikawa Eiji lần thứ 20 dành cho các tác phẩm mới xuất sắc. “Nhiều lúc, lӵa chọn duy nhất chúng ta có chỉ là không quay đầu nhìn lại...” Lựa chọn, một sự lựa chọn khác Tôi đã từng nghĩ: Không hiểu có ai đó hiếu kỳ đi tiến hành một cuộc điều tra, thống kê rằng trong cuộc đời cӫa một người bình thường có bao nhiêu thời gian rơi vào trạng thái không vui vẻ chưa nhỉ? Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy loại báo cáo nào như vậy, thế nên đành tӵ thống kê chính bản thân mình - tôi, sáu mươi phần trăm thời gian, rất không vui, hoặc cӵc kỳ không vui; ba mươi lăm phần trăm thời gian, rất bình lặng, hoặc có chút chết lặng; năm phần trăm thời gian còn lại tạm coi là vui vẻ. Có lẽ tôi không được coi là một kẻ khác người, vậy thì nhӳng sӵ không vui vẻ ấy rốt cuộc bắt nguồn từ đâu nhỉ? Khi tôi cứ đặt ra giả thiết, rằng giả sӱ lúc đầu tôi không từ bỏ người ấy, từ bỏ việc theo đuổi chuyện ấy... Có phải giờ tôi đã có thể trở nên vui vẻ hơn hay không? Kiểu vấn đề “lӵa chọn” và “một sӵ lӵa chọn khác” này, cho đến cuối cùng tôi vẫn không thể tìm được đáp án. Và tôi cũng phát hiện ra rằng, nhӳng người xung quanh tôi hình như cũng có chung một nỗi hoang mang giống như tôi vậy. Sӵ vui vẻ cӫa tôi được góp nhặt từng chút qua nhӳng trang sách về thế giới hư cấu. Mãi cho đến một ngày, khi đọc được cuốn tiểu thuyết Xanh một màu xanh khác cӫa nӳ nhà văn Fumio Yamamoto - tác giả cӫa nhӳng cuốn sách bán chạy tại Nhật Bản - tôi mới cảm thấy mình đã tìm được đáp án mà bản thân khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay: không có sӵ lӵa chọn khác, tất thảy lӵa chọn hiện có cӫa bạn đều là lӵa chọn đúng đắn. Nó giống như tình cảm cӫa con người, không cần thiết phải có giả thiết, bởi vì dù có đặt giả thiết như thế nào đi chăng nӳa, thì giả thiết ấy cũng đều không bao giờ được thӵc thi. Xanh một màu xanh khác là một cuốn tiểu thuyết viết về tình yêu vô cùng thú vị. Nó kể một câu chuyện tuy không có thật nhưng chắc chắn sẽ cuốn hút bạn từ đầu đến cuối. Soko kết hôn đã sáu năm, luôn phân phòng ngӫ riêng với chồng, và có một tình nhân nhỏ tuổi hơn mình. Chồng cô cũng có nhân tình và anh ta thường xuyên qua đêm ở bên ngoài. Dẫu vậy, bởi sӵ sung túc cӫa cuộc sống hiện tại, Soko vẫn không bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn. Một hôm, trên chuyến du lịch từ nước ngoài trở về, Soko và cậu tình nhân nhỏ tuổi gặp phải cơn bão, máy bay buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay Fukuoka. Bởi người yêu cũ - một sӵ lӵa chọn khác mà cô từng vứt bỏ trước khi kết hôn - hiện đang sống ở đây, nên cô đã quyết định dừng chân lại đây một đêm. Thật tình cờ, cô gặp lại người yêu cũ, và còn phát hiện ra người phө nӳ bên cạnh anh ta giống hệt bản thân mình, cũng mang tên Soko. Người phө nӳ này chính là “phân thân” cӫa Soko - Soko B. Và rồi, hai người họ nảy sinh ý nghĩ hão huyền, bắt đầu tráo đổi thân phận, thể nghiệm cuộc sống cӫa nhau... Soko một lần nӳa kề cận “một sӵ lӵa chọn khác” cӫa năm xưa. Song, liệu sӵ lӵa chọn ấy có tốt hơn không? Thӵc ra, nếu như không có niềm vui cӫa ngày hôm nay, liệu nhӳng mong mỏi cӫa chúng ta vào ngày mai còn có ý nghĩa chăng? Vứt bỏ “một sӵ lӵa chọn khác”, cho dù từng đau đớn đến bao nhiêu nhưng chắc hẳn khi xưa bạn cũng có lý do nào đó để quyết định vứt bỏ. Và khi có cơ hội để tìm hiểu rõ chân tướng, có thể chúng ta sẽ thôi không hối hận nӳa. Nhiều lúc, lӵa chọn duy nhất chúng ta có chỉ là không quay đầu nhìn lại và bình thản cảm nhận rằng, ai là người thiết tha chân thành với mình một đời. Đúng vậy, con người ta có lúc thật khó hiểu, luôn hối hận về điều đã lӵa chọn, nuối tiếc về điều đã vứt bỏ, song chúng ta đâu biết rằng hoàn mӻ chỉ là một loại lý tưởng không hề tồn tại. Thế nên, sau khi Soko một lần nӳa gặp lại “một sӵ lӵa chọn khác”, cô đã vứt bỏ lӵa chọn cӫa mình, rời xa chồng, rời xa người yêu cũ, rời xa tình nhân, tất thảy trở về với con số không. Lựa chọn, một sự lựa chọn khác, tôi, một cái tôi khác. Giả như “tôi” thật sӵ có thể phân thân, nhìn thấy một cái “tôi” khác giống hệt mình sống ở một nơi khác, sống một cuộc sống bình thường giống nhau, “tôi” sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? Có thật rằng sẽ nhìn thấy thứ bản thân mình muốn ở một cái “tôi” khác đó hay không? Thӵc ra, sau cơn mưa cӫa cuộc đời, điều nên hiểu là ý nghĩa cӫa một niềm hạnh phúc giản đơn. SHIZUKO SAWATARI Soko A Ngày mười bốn tháng Chín. Hình như tôi không có mắt nhìn đàn ông. Ngồi trên chiếc máy bay đang chòng chành giӳa không trung, tôi bất chợt nhận ra điều này. Đã rời khỏi Saipan được hai tiếng đồng hồ, máy bay chẳng nhӳng không giӳ được thăng bằng, mà ngược lại, còn lắc lư dӳ dội hơn thế. Tôi ngồi tại vị trí, im lặng nhắm mắt, cảm nhận cơ thể mình dập dềnh theo từng chuyển động hạ xuống bay lên cӫa máy bay. Nếu nói như vậy rất thoải mái, hiển nhiên là nói dối, song hiện giờ cũng chỉ còn cách thả lỏng toàn thân, phó mặc cho số phận. Thế nhưng, người bạn đồng hành bên cạnh tôi lại có vẻ như đang không ngừng toát mồ hôi lạnh. Một tay cậu ta che miệng, chốc chốc lại phát ra tiếng hừ hừ, đám râu ria xồm xoàm trên cằm khẽ rung rung. “Anh không sao chứ ạ? Hay là anh uống thuốc nhé?” Người cất giọng dịu dàng hỏi cậu ta như thế không phải tôi, mà là nӳ tiếp viên hàng không. “Ừm, không... không sao.” “Anh có cần uống chút đồ không ạ?” “Vậy thì... Cho tôi cốc bia đi. Cổ họng khát đến bốc khói ra rồi.” Tôi không giả vờ ngӫ thêm nӳa, cất giọng gọi nӳ tiếp viên hàng không đang định rời đi. Theo nhịp chòng chành cӫa máy bay, cô tiếp viên hàng không chuyển cái nhìn sang phía tôi, tôi nói với cô ta rằng mình muốn một tách cà phê. “Không ngӫ được à?” Makihara không trả lời mà nở nө cười mệt mỏi. “Trong người đang khó chịu mà còn uống bia, cậu chịu được sao?” “Đâu có gì khó chịu đâu.” “Nhìn sắc mặt cậu tái xanh rồi kìa.” Nghe tôi nói, Makihara chỉ cười mập mờ. Nhìn thấy nө cười kỳ quái ấy, tôi liền chuyển ánh nhìn đi nơi khác. “Máy bay mà rơi xuống mới tốt ấy.” Makihara nghĩ một đằng nói một nẻo. “Sẽ không rơi xuống đâu. Chẳng qua chỉ là chịu ảnh hưởng cӫa cơn bão nên mới thế thôi.” “Nếu máy bay rơi thật thì tôi có thể cùng Soko chết vì tình rồi.” Thӵc ra tôi quá hiểu, cậu ta cơ bản không có dũng khí và khí phách chết vì tình. Tôi lẩm bẩm trong bөng như thế, miệng khẽ cười khẩy. Hình như Makihara cảm nhận được, đột nhiên cậu ta tóm lấy tay tôi. “Này, Soko.” “Xin cậu đấy, đừng có khuyên tôi nӳa.” “Tại sao chúng ta lại bắt buộc phải chia tay chứ? Vốn dĩ tôi muốn đợi sau khi em ly hôn sẽ chung sống cùng em mà.” “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đừng nhiều lời nӳa.” “Nhưng tôi không thể chấp nhận được điều ấy...” Lúc này, hệ thống loa phát thanh bỗng đưa tin: “Sau đây sẽ có thông báo đến từ cơ trưởng.” “Máy bay sắp rơi xuống rồi!” Cậu học sinh tiểu học ngồi bên cạnh, cách chỗ tôi một lối đi kêu lên. Mẹ cậu vội vàng lừ mắt. Bất giác Makihara càng túm tay tôi chặt hơn. Dĩ nhiên chương trình phát thanh cӫa cơ trưởng sẽ không nói nhӳng nội dung gây hoang mang. Nam cơ trưởng thông báo với chúng tôi bằng giọng nói mơ hồ: Đêm qua, cơn bão mạnh ở khu vӵc giáp ranh Kanto vừa mới đổ bộ vào bán đảo Izu, luồng không khí trên không khu vӵc Kansai tương đối xấu, máy bay không thể hạ cánh xuống Osaka, hy vọng mọi người cho phép máy bay hạ cánh xuống Fukuoka. “Là Fukuoka đấy.” Tôi và Makihara đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói. Mặc dù trước khi lên máy bay chúng tôi đã được thông báo, do ảnh hưởng cӫa cơn bão, máy bay có thể sẽ hạ cánh xuống Osaka mà không phải Tokyo, nhưng không ngờ bây giờ lại là Fukuoka. Tôi lại nhắc lại địa danh này một lần nӳa: “Fukuoka...” “Này, đợi đã! Ngày mai tôi còn phải đi làm nӳa! Vé tàu Shinkansen lượt về đã đặt xong đâu vào đấy cả rồi!” Makihara gọi giật cô tiếp viên hàng không đang bưng đồ uống đến, nét mặt xem chừng sắp khóc đến nơi. “Này, các người có thể bảo đảm chắc chắn rằng chúng tôi sẽ đến được Tokyo không? Ngày mai tôi buộc phải đi làm đấy.” “Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể. Nhӳng vấn đề liên quan đến vé tàu lượt về, một lát nӳa sẽ được thông báo.” Cùng một vấn đề, chắc hẳn trên đoạn đường bưng đồ uống này, cô ta đã bị hỏi vô số lần. Nhưng tôi thấy cô ta vẫn mỉm cười, trả lời một cách máy móc. Makihara nhận lấy bia, mở nắp lon rồi buông tiếng thở dài nặng nề. Tôi cầm cốc giấy đӵng cà phê, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng cӫa cậu ta. Có gì ghê gớm đâu nhỉ! Chẳng qua chỉ là chuyến bay đáng ra nên hạ cánh ở Osaka đã phát sinh thay đổi, chuyển hướng đến Fukuoka thôi mà. Có mỗi chút chuyện cỏn con đó mà người đàn ông này lại hốt hoảng lo sợ, cậu ta đang lo lắng điều gì cơ chứ? Tại sao lại không thể bình tĩnh ngồi đợi? Tôi nhấp một ngөm cà phê, nhìn Makihara nhấp nhổm trên ghế, hai đầu gối không ngừng rung rung bằng ánh mắt vô tình, bình tĩnh. Thế mà người chọn kiểu đàn ông như thế để làm tình nhân, không phải ai khác lại chính là bản thân tôi đấy. Chẳng hiểu sao, lúc mới yêu, thậm chí tôi còn muốn ly hôn chồng để có thể được chung sống cùng cậu ta nӳa kia đấy. Nhưng sau một thời gian dài qua lại, cậu ta đã hiện nguyên hình, bộc lộ đầy đӫ nhӳng bản chất vốn có cӫa mình. Tôi may mắn được sở hӳu một cơ thể khỏe mạnh, từ trước đến giờ chưa từng ốm đau, bệnh tật. Makihara thì ngược lại, ngồi trên xe một lúc là say, chốc kêu mệt, chốc lại kêu đau đầu... Hồi đầu, tôi còn cho rằng đây là điểm đáng yêu khiến người ta thương xót, nhưng hiện giờ, nó lại là điều khiến người ta khó chịu và bӵc mình khôn tả. Dù tôi hiểu đích cuối cӫa mọi chuyện tình yêu đều vậy, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy mình thảm hại ghê gớm. Hình như tôi không có mắt nhìn đàn ông thì phải. Chọn sai chồng thì chớ, ngay đến tình nhân cũng chọn sai nốt. Nghe tiếng động cơ rú ầm vang, tôi lại bình tĩnh nhấp một ngөm cà phê nӳa. Bỗng máy bay bất thình lình lắc mạnh khiến cà phê bắn tung tóe ra ngoài. “Ối!” “Máy bay đang chao đảo, cẩn thận một chút.” Makihara nhanh chóng rút khăn tay ra, tôi liếc cậu ta một cái. “Sao vậy?” “Không có gì. Cảm ơn nhiều.” Cầm khăn tay che miệng, tôi đắm mình trong dòng suy nghĩ phức tạp. Mặc dù cậu ta không có khí khái cӫa một người đàn ông thӵc thө, nhưng tính tình lại điềm đạm, hiền lành, không phải là một người xấu. Ồ, tôi có chút dao động sao? Không, tôi vội vàng lắc đầu. Mọi chuyện đã quyết, dù có thế nào đi nӳa cũng vẫn sẽ không thay đổi. Chiếc cốc giấy rỗng trong tay tôi bỗng “sột soạt”, hóa ra tôi đã bóp nát nó. Một tiếng nӳa là tới Fukuoka. Dù đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Fukuoka, nhưng nơi đó lại là nơi chứa đӵng nhӳng hồi ức cay đắng khiến cho tôi không khỏi hoài niệm. Hay lưu lại Hakata một đêm nhỉ! Trong quán cà phê tại trạm ga Hakata, tôi và Makihara ngồi đối diện nhau. “Cái gì? Em không quay về sao?” Khi tôi thông báo quyết định tối nay sẽ ở lại Hakata, cậu ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Đúng vậy. Dù sao tôi cũng không có chuyện gì gấp cần phải xӱ lý, tôi nghĩ chi bằng mình lang thang ở đây cho khuây khỏa rồi hãy về.” Tôi điềm tĩnh cười nói, còn Makihara há hốc miệng, đang cố tìm câu từ cho thích hợp. “Sao em có thể như vậy chứ? Soko, em quá đáng quá rồi đấy!” “Makihara, ngày mai cậu không thể nghỉ làm mà, đúng chứ? Tôi cũng cảm thấy chuyện này mình đã không đúng, thật xin lỗi.” “Em đã nói xin lỗi rồi thì thôi... Được, tôi cũng quyết định rồi, ngày mai tôi sẽ nghỉ làm, tôi muốn cùng Soko ở lại đây một đêm.” Tôi đã lường trước rằng có thể cậu ta sẽ nói thế. Bởi cậu ta có thèm để tâm đến nhӳng lời tôi nói trên đảo Saipan đâu. Có lẽ tôi phải tỏ rõ thái độ cӫa mình mới được. Nghĩ thế, tôi bèn ngẩng đầu lên. “Đӫ rồi đấy!” “Soko?” “Sao cậu cứ lải nhải như trẻ con thế? Tôi muốn được ở một mình, tӵ do tӵ tại. Nếu cậu thích chúng ta chia tay trong cãi vã ầm ĩ, vậy thì được thôi, tôi sẽ cãi nhau với cậu. Tôi sẽ không đến trạm ga tiễn cậu đâu.” Dứt lời, tôi đứng dậy. Makihara cuống cuồng, hốt hoảng túm lấy cổ tay tôi. “Đợi đã. Xin lỗi, là tôi không tốt.” Tôi đưa mắt nhìn Makihara, rồi từ từ ngồi xuống. Trông thấy dáng vẻ ӫ rũ cӫa cậu ta, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngӵc mình có chút đau nhói. Dù đã hai mươi sáu tuổi nhưng Makihara vẫn mang khuôn mặt cӫa một cậu bé, da rất mịn màng, trắng trẻo, mái tóc lúc nào cũng bồng bềnh, duy chỉ hai cánh tay đen sạm vì phơi nắng. Tôi đã từng thích cậu ta xiết bao, nhưng theo dòng chảy cӫa thời gian, chàng trai trẻ đáng yêu ấy càng lúc càng thể hiện giống một cậu bé thích làm nũng, thẽ thọt, khúm núm. Chuyện chia tay, tôi đã đề cập trước khi đến đảo Saipan du lịch, nhưng cậu ta cứ sống chết bám riết lấy tôi, còn nói rằng khó khăn lắm mới có được ngày nghỉ, nên hãy cùng nhau đi du lịch một lần. Tôi bước lên máy bay với ý nghĩ: “Đây là lần du lịch cuối cùng.” Suốt cuộc hành trình, cậu ta lại tìm đӫ mọi cách thuyết phөc tôi từ bỏ suy nghĩ ấy. Tệ một nỗi, kết quả lại tương phản, bởi nhӳng lời kêu ca, oán trách cӫa Makihara khiến chuyến du lịch đáng ra rất vui vẻ đã trở nên quá ư tồi tệ, và cũng vì thế mà thái độ cӫa tôi đối với cậu ta cũng trở nên lạnh nhạt nhanh chóng. Tôi và Makihara quen biết nhau bốn năm trước. Makihara làm việc tại quầy chuyên bán các sản phẩm may mặc nӳ trong trung tâm thương mại nơi tôi làm việc. Bởi nө cười hòa nhã dễ gần và thần thái đẹp giống ngôi sao điện ảnh, Makihara được mọi người ở cӱa hàng vô cùng yêu quý. Ban đầu, tôi không hề có tình cảm yêu mến gì với người đàn ông nhỏ hơn mình ba tuổi, có khuôn mặt trẻ con này. Và rồi, sớm chiều tiếp xúc, thường xuyên cùng nhau tán gẫu, nói chuyện phiếm, mối quan hệ giӳa chúng tôi ngày càng thân thiết lúc nào không hay. Hai chúng tôi đã trở thành tình nhân như thế nào, tôi chẳng còn nhớ rõ nӳa, nhưng chắc hẳn không nằm ngoài chuyện hai người cùng nhau ra ngoài uống rượu rồi dần dà mới trở nên như vậy. Ngay từ đầu, Makihara biết tôi đã kết hôn. Mặc dầu vậy cậu ta cũng chưa từng đề cập đến chuyện ấy và mối quan hệ cӫa chúng tôi vẫn khá hòa hợp. Tôi luôn cảm thấy việc chồng thường xuyên vắng nhà, không quấy rầy tôi là một hạnh phúc. Tôi có thể không cần quan tâm tới anh ta, mà không, nên nói là người không được quan tâm là tôi mới đúng, vì thế, tôi thường cùng Makihara đi du lịch. Trước đây, trong mỗi chuyến du lịch, Makihara bao giờ cũng tràn đầy nhiệt huyết, sӵ hào hứng ấy cũng lây lan sang cả tôi khiến cuộc sống khi đó cӫa hai chúng tôi thật sӵ vui vẻ. Song tôi hiểu rõ rằng mối quan hệ này không thể duy trì lâu dài, vậy mà có vẻ như tên ngốc Makihara lại không ý thức được chuyện ấy. Yêu đương cũng giống như đi du lịch, mỗi ngày đều đầy ắp thú vị. Song, nhӳng ngày tháng ấy cuối cùng kiểu gì cũng sẽ kết thúc, và sau đó, cuộc sống thường ngày lại tiếp diễn. Chính bởi có cuộc sống thường ngày buồn tẻ, nhàm chán mà cuộc sống khác đi mới trở nên kích thích và hấp dẫn như vậy. Thật ra, có thể vui sướng thỏa thuê là bởi chúng tôi là nhӳng người lӳ hành trong mối quan hệ tình nhân. Nếu tôi và chồng ly hôn, bắt đầu cuộc sống thường ngày với Makihara, lúc đó chúng tôi sẽ không còn là quan hệ tình nhân nӳa, và chắc hẳn cũng sẽ không thể vui sướng thỏa thuê nӳa. Mөc đích cӫa tôi chẳng qua chỉ là bỏ nhà đi du lịch để giải sầu. “... Em đã chán ghét tôi rồi sao?” Tôi không trả lời được câu hỏi ấy cӫa Makihara. Có lẽ là như vậy, mặc dù vui sướng đấy, nhưng tôi đã chán rồi. Có lẽ tôi đã chán thể loại yêu đương vẻn vẹn chỉ để giải sầu này. “... Xin lỗi!” Một hồi lâu sau, tôi chỉ nói được một câu như vậy. Tôi tӵ biết mình là một người lạnh lùng và tùy hứng. Điều tôi có thể làm hiện giờ, chỉ có thể là buông ra hai tiếng xin lỗi. “Không sao, không cần xin lỗi.” “Là tôi không tốt.” “Tôi đã nói là không sao. Tôi sẽ cho em thêm thời gian, nếu em thay đổi tâm ý, xin hãy gọi điện thoại cho tôi.” Lúc này sắc mặt cӫa Makihara có dịu đi đôi chút. Vẻ mặt ấy hồ như đang muốn ám chỉ rằng: “Nếu em đã chợt nổi hứng đòi chia tay, vậy thì có lẽ sẽ chợt nổi hứng làm hòa.” Tôi cảm thấy như bị hoài nghi, nhưng cũng chẳng nói gì. Bất luận thế nào, tôi cũng chỉ muốn mau chóng được ở một mình. Makihara kéo vali hành lý lên tàu Shinkansen mà công ty hàng không đã đặt trước đó. Chuyến tàu từ từ lăn bánh rời khỏi sân ga. Qua tấm kính, cậu ta vẫy tay về phía tôi. Tôi cũng đưa tay lên vẫy lại. Chớp mắt, tàu Shinkansen đã đi xa, chỉ còn lại mình tôi. Đồng hồ trên trạm ga lúc này chỉ một giờ chiều. Ánh nắng cӫa tháng Chín chói mắt y như ánh mặt trời chói chang cӫa mùa hạ. Tôi lê tấm thân mệt mỏi xuống từng bậc thang trong bến tàu. Tôi cảm thấy hơi mệt, nhưng kiểu lười nhác này không phải là chuyện gì xấu, mệt thì cũng có sao đâu nhỉ? Đây chỉ là loại cảm giác được phóng thích và hơi chút chần chừ cӫa một con người đang bước đi trên con đường xa lạ, cộng với nhӳng mệt mỏi mà chuyến du lịch vừa kết thúc mang lại. Ra khỏi cӱa soát vé, tôi chui ngay vào một trạm điện thoại công cộng, lật cuốn sổ danh bạ có sẵn trong trạm tìm một khách sạn phù hợp để đặt phòng. Sau khi đặt xong, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cơn buồn ngӫ cũng theo đó mà kéo đến. Có lẽ tôi đã mệt mỏi hơn tôi tưởng. Tôi vỗ vào mặt mình thật đau, nhӳng mong xua tan cơn buồn ngӫ nhưng cảm thấy nếu cứ chống cӵ đến buổi tối trong tình trạng như thế này sẽ vô cùng khổ sở. Chi bằng đến khách sạn nằm nghỉ ngơi một chút vậy. Sau khi quyết định, tôi lập tức đi lấy vali du lịch từ chỗ cất giӳ hành lý tӵ động, rồi bắt taxi. Nghe tôi nói tên khách sạn, tài xế khẽ chau mày. Chưa đầy hai phút, xe đã đỗ bên đường, ngay cạnh khách sạn. Trả tiền xong, tôi đi qua khu sảnh nhỏ hẹp thẳng đến quầy lễ tân. Chưa đến thời gian nhận phòng, nhưng nài nỉ mãi, nhân viên phөc vө cũng đành miễn cưỡng đưa chìa khóa cho tôi. Có lẽ bởi không đặt quá nhiều kỳ vọng vào khách sạn nên tôi cảm thấy căn phòng lớn hơn hình dung cӫa mình, hơn nӳa còn rất thoải mái. Tường phòng được sơn màu trắng, giường cũng màu trắng, ngay cả bức tranh nhỏ treo trên tường cũng có màu trắng nhạt. Ở khách sạn trên đảo Saipan, tường phòng được vẽ lên một vài hình thù đại loại như sóng biển và cá, cả căn phòng khiến người ta có cảm giác bồng bềnh bất định. Nhưng ngược lại, với kiểu trang trí này căn phòng này lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu. Tôi kéo rèm cӱa lên, hiện ra trước mắt là khung cảnh thành phố Fukuoka. Nhӳng ngôi nhà nối dài nằm san sát nhau, hệt như con đường trải dài xa mãi. Thành phố rộng lớn hơn tôi nghĩ, nhưng phóng tầm mắt ra khoảng không rộng bên ngoài, tôi thấy nó cũng na ná nhӳng thành phố khác, không có gì nổi bật cả. Bөng tôi réo lên từng hồi vì đói, nhưng cơn buồn ngӫ còn mãnh liệt hơn. Kéo rèm cӱa xuống, tôi cởi bỏ áo khoác ngoài rồi chui vào trong chăn. Làn da bỏng nắng chạm vào ga trải giường lành lạnh. Ánh nắng dịu nhẹ cӫa buổi chiều tà xuyên qua rèm cӱa sổ đầy hoa văn, ve vuốt lên má tôi. Khi nơi sâu thẳm trong tiềm thức dần trở nên mơ hồ, cũng là lúc tôi suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho chồng mình hay không. Ngày mười bốn tháng Chín - trong đầu tôi hiển hiện ra con số ngày hôm nay. Hôm nay là kӹ niệm sáu năm ngày cưới, nhưng chúng tôi chưa từng một lần tổ chức chúc mừng ngày này. Vào ngày kӹ niệm một năm ngày cưới, Sasaki không về nhà, cũng chẳng gọi lấy một cuộc điện thoại. Sau hôm ấy, tôi luôn cố gắng quên đi nhưng càng dằn lòng phải quên thì ngày mười-bốn-tháng Chín ấy lại càng khắc sâu trong tâm khảm tôi. Thôi bỏ đi. Cho dù tôi có gọi điện thoại, Sasaki chắc hẳn cũng sẽ không chờ mong tôi quay về. Kéo tấm chăn mỏng lên người, tôi nhắm nghiền mắt lại. Khi tỉnh dậy, mở mắt ra, bỗng chốc tôi không nhớ nổi mình đang ở đâu và đã làm nhӳng gì. Tôi chầm chậm ngồi dậy, đưa tay dөi mắt. Ngoài cӱa sổ là sắc đêm mông lung... Tôi nhớ ra rồi, thì ra tôi đang ở trong khách sạn ở Fukuoka. Tôi đi tắm cho sảng khoái, sau khi lau khô người, tôi mặc một bộ đồ lót mới. Vẫn chưa mặc quần áo, đầu quấn khăn tắm, tôi lấy chai nước trong tӫ lạnh ngӱa cổ tu ừng ӵc. Dòng nước lạnh buốt trôi thẳng xuống dạ dày. Vừa cảm thấy bөng rỗng thì nó đã réo lên từng hồi, tôi khẽ bật cười. “Được rồi. Tao sẽ cho mày chút đồ ăn ngay bây giờ đây.” Trước năm hai mươi lăm tuổi tôi cho rằng việc độc thoại không hay ho gì cho lắm. Thế nhưng, khi đã gần ba mươi, tôi cảm thấy việc lẩm bẩm vài câu cũng chẳng có gì đáng phải phàn nàn cả. Tắm táp xong cơ thể thật thoải mái, tôi muốn mặc một bộ đồ mới. Tôi chu môi ngồi bên giường ngẫm nghĩ. Chiếc áo sơ mi sát nách mặc hồi nãy đã ướt nhẹp vì mồ hôi, mà mặc bộ đồ biển mua trên đảo Saipan kia để dạo phố thì kệch cỡm, lạc lõng quá. Còn bộ đồ mặc lúc xuất phát lại nhét mãi dưới đáy vali, nhàu nhĩ cả rồi. Mua đồ mới vậy. Quyết định xong, tôi đứng phắt dậy, xỏ chiếc quần bò, sau đó lấy chiếc T-shirt mua cho chồng ra mặc, xỏ chân vào đôi xăng đan, trang điểm nhẹ rồi ra khỏi phòng. Tìm một nhà hàng phù hợp trên con phố xa lạ là một việc tương đối phiền phức, vậy nên tôi đã gọi món gratin salad trong quán cà phê cӫa khách sạn. Có lẽ bởi kỳ nghỉ hè đã kết thúc, hoặc khách sạn không được phong cách cho lắm nên trong quán cà phê và đại sảnh chẳng có mấy bóng người. Ăn uống xong, tӵ dưng thấy tâm trạng không mấy vui, nên tôi liền ra khỏi khách sạn. Tôi chầm chậm dạo bước dọc theo con đường trên phố. Nhӳng nhân viên tan sở và nhӳng cô gái trẻ đang hối hả trở về nhà, họ lần lượt lướt qua, bỏ tôi lại phía sau. Trên con phố xa lạ, chút hoàng hôn cuối cùng cӫa buổi chiều màu cam yếu ớt, nhập nhoạng trên nóc nhӳng tòa nhà đang đứng im lìm. Phía xa xa trên đỉnh núi lờ mờ dải mây ngũ sắc, mặt trăng lộ ra tròn vành vạnh như một khuôn mặt cười tràn đầy niềm vui. Thoạt đầu, tôi có phần căng thẳng, cứ nhìn chằm chằm vào từng người đàn ông, nhưng dần dần cảm thấy mình làm vậy thật có chút nӵc cười, nên tôi không nhìn nӳa. Cho dù anh ta có sống ở thành phố này đi chăng nӳa, chúng tôi cũng không thể tình cờ gặp nhau trên phố dễ dàng như vậy được. Tiếng cười nói vui vẻ cӫa các cô gái làm dấy lên trong tôi chút hứng khởi và thôi thúc tôi bắt chuyện. Tôi liền mở lời hỏi một người phө nӳ trung tuổi dáng người hơi đậm đang đứng đợi đèn xanh ở ngã tư: “Thật ngại quá, xin hỏi bà có biết gần đây có hiệu sách nào không ạ?” Người phө nӳ quay lại nhìn tôi, rồi nở nө cười tươi rói: “Cô không phải là người Hakata, phải không?” Nghe thấy đáp án ngoài sức tưởng tượng này, tôi bỗng không biết phải trả lời thế nào. “Tôi cảm thấy thế. Trӵc giác cӫa tôi rất chuẩn xác đấy. Cô cũng không phải là người Kyushu, đúng chứ?” “À, tôi đi du lịch...” “Đợi một lát, cô đừng nói gì cả. Ừm, cô là người Tokyo à?” “Đúng vậy.” “Đấy, thấy chưa. Tôi là người làm trong ngành bảo hiểm, mỗi ngày phải giao thiệp với rất nhiều kiểu người. Cho nên ấy mà, chỉ cần nhìn khuôn mặt cô là tôi biết cô từ đâu tới ngay.” Người phө nӳ có mái tóc uốn xoăn, khuôn mặt to tròn, mập ú, hệt như chú mèo Maneki Neko[1], cười hì hì ngốc nghếch. Tôi thầm kêu khổ trong lòng. Bất luận ở ngóc ngách nào trên đất nước Nhật Bản này đều có thể bắt gặp kiểu phө nӳ trung tuổi vừa mở miệng là nói không ngừng nghỉ thế này. “Đi du lịch? Cô đi một mình thôi sao?” “À à...” “Vậy thì nguy hiểm quá. Phө nӳ trẻ tuổi mà đi du lịch một mình, chắc thất tình hay vấp phải chuyện nào đó chứ gì.” Bà ta cứ cười nói liên hồi, tôi ngán ngẩm quay đầu đi không chút kiêng dè. Tôi ghét nhất là loại người dây dưa và lắm mồm lắm miệng. Tôi hối hận đã chọn nhầm đối tượng để hỏi đường, nên ngẩng đầu lên nhìn đèn xanh đèn đỏ. “Hiệu sách à, đi qua đường quốc lộ, bên kia có đấy.” Chắc cảm nhận được sӵ lạnh lùng cӫa tôi, người phө nӳ kia nói một câu gượng gạo. Đèn giao thông ở “bên kia” mà bà ta chỉ vừa vặn chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh, tôi cuống cuồng nói một tiếng cảm ơn rồi chạy vội qua đường. Cạnh hiệu sách có một quán cà phê. Mua xong cuốn sách hướng dẫn du lịch, tôi liền bước vào đó. Lật vài trang, tôi phát hiện thành phố Hakata này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, có rất nhiều trung tâm thương mại, cao ốc, rạp chiếu phim, nhà hát... Nhӳng thứ Tokyo có, ở đây hầu như cũng có. Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần nhỏ cӫa thành phố nhưng nhӳng con phố tươi đẹp đã mang đến cho tôi một cảm giác rất tuyệt. “Sớm biết nơi này đẹp như thế thì lấy một ông chồng Hakata cũng không tồi mà.” Tôi khẽ lẩm bẩm như thế. Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng lạ lùng thay, câu nói đó vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức một cơn hối hận đắng chát đã vội kéo tới. Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn được gào khóc ngay tại chỗ, bèn nhắm mắt hít thở sâu, chờ đợi cơn bão cảm xúc bột phát ấy tan biến. Ở một góc nào đó trong thành phố này, có một người tôi từng muốn lấy làm chồng - có lẽ anh ta đã không còn ở đây nӳa. Anh ta là Kawami Shunichi - một người đàn ông có thân hình cao lớn, vạm vỡ. Bảy năm trước, chúng tôi quen nhau ở Tokyo. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành cắt may, tôi vào làm việc cho công ty may mặc mà mình yêu thích. Hai năm sau, tôi bắt đầu cân nhắc có nên thôi việc hay không. Hợp đồng quy định tôi làm việc ở bộ phận thiết kế nhưng cuối cùng tôi lại bị điều đến bộ phận kinh doanh, công việc hằng ngày vô vị hết sức, thêm vào đó là nhӳng lời mời đi ăn cơm tối cӫa cấp trên liên miên không dứt, nhӳng thứ này có thể được gọi là quấy rối tình dөc rồi chứ. Cảm giác chán ghét nặng nề ấy cứ đeo bám cuộc sống cӫa tôi từng ngày. Và từ đó, tôi đã hình thành thói quen mua nhӳng cuốn tạp chí tìm kiếm việc làm. Tôi quen Kawami trong một quán ăn khi đi dùng cơm trưa cùng đồng nghiệp. Mặc dù quán ăn nhỏ đến mức chỉ có độc một tӫ bày hàng nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp. Trên mặt tӫ có bày nhiều loại ly, chén đӵng rượu độc đáo, đó là một quán ăn khá lịch sӵ, tao nhã. Kawami làm đầu bếp tại đó. Đường nét gương mặt anh ta hơi thô, tóc được cắt ngắn, mặc bộ đồng phөc thẳng thớm, lúc nào cũng chỉ lẳng lặng làm việc. Lúc đầu, tôi cho rằng Kawami là một người không dễ gần, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh ta chốc chốc lại dùng vẻ mặt cau có để nói “tặng em”, rồi đưa đến một suất cá sashimi theo mùa. Không lâu sau, anh ta bắt đầu cười với tôi. Sau khi có thể trò chuyện thoải mái với ông chӫ, bà chӫ quán ăn và Kawami, tôi không còn đau đầu nhức óc về mấy chuyện phiền phức như nên mời ai cùng đi ăn cơm trưa nӳa. Nhӳng hôm phải tăng ca, không thể về nấu bӳa cơm tối, tôi thường một mình đến quán ăn ấy. Đối với người có cuộc sống độc lập như tôi, quán ăn ấy giống như một căn nhà bếp ấm cúng khiến tâm tình con người ta trở nên khoan khoái, dễ chịu. Một ngày, bởi mấy chuyện vөn vặn nào tăng ca, nào nhӳng mối quan hệ khiến tôi mệt mỏi rã rời. Khi tôi đẩy cánh cӱa cӫa quán ăn, Kawami - người đầu tiên cất tiếng chào hỏi “chào đón quý khách” cӫa thường ngày lại không có trong quán. Có lẽ do tôi lơ đãng vô tình lộ ra vẻ mặt thất vọng, bà chӫ liền nở nө cười ý vị, nói với tôi rằng Kawami xin nghỉ phép về quê. Tôi cuống quýt phân bua trước sӵ hiểu lầm cӫa bà chӫ, nhưng không hiệu quả. Bà ta cười hì hì, nói: “Mỗi lần Soko vào quán, Kawami cũng rất vui vẻ đấy nhé.” Mấy ngày sau, dưới sӵ khuyến khích cӫa ông bà chӫ, tôi và Kawami bắt đầu hẹn hò. Thật ra tôi có thể từ chối, song tôi đã không làm thế. Có lẽ từ khi ấy, tôi đã có cảm tình với Kawami. Nhưng ngày hôm ấy, bất kể khi cùng xem phim hay uống trà, Kawami luôn lơ đãng. Tôi giận lắm, không khỏi nghĩ lẽ nào chuyện Kawami thích tôi chỉ là ảo giác cӫa ông chӫ và bà chӫ? Lúc tiễn tôi đến cổng khu chung cư tôi ở, Kawami đột nhiên cúi đầu chào, miệng mấp máy nhìn tôi như muốn nói điều gì đó. Tôi còn chưa nghe rõ, anh ta bỗng thốt lên một câu: “Em có thể kết hôn với anh chứ?” Tôi không nhớ rõ lúc ấy đã trả lời anh ta thế nào, chỉ nhớ bởi quá kinh ngạc, tôi có nói mấy câu gì đó rồi ba chân bốn cẳng chạy bay vào thang máy. Từ trước tới giờ, anh ta chưa hề tỏ ra thích tôi, nay bỗng nhiên lại ngỏ lời cầu hôn, làm sao không khỏi khiến tôi hoang mang chứ? Nếu tôi nói không vui, là nói dối. Ừm, vui thì có vui... Tối hôm ấy, khi đêm đã khuya, điện thoại tôi bỗng đổ chuông. Biết chắc là Kawami gọi đến, nhưng tôi cảm thấy mờ mịt, không biết có nên nhận cuộc điện thoại này hay không. Tôi cảm thấy, nếu nhận cuộc điện thoại này, sẽ phải trả lời rõ ràng có hoặc là không. Điện thoại ngắt. Tôi vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm thì bất thình lình điện thoại lại đổ chuông. Tôi cảm thấy không thể trốn tránh, đành nhấc ống nghe. “Vừa rồi thật xin lỗi.” Trong ống nghe truyền đến giọng nói ӫ rũ cӫa Kawami. “Anh kể với ông bà chӫ rằng đã trӵc tiếp cầu hôn em, kết quả bị họ mắng cho một trận. Anh muốn nói lại một chút. Cái đó... ừm... Chúng ta còn có thể cùng nhau ăn cơm không...” Nghe thấy giọng nói cӵc kỳ thiểu não cӫa anh ta, suýt chút nӳa tôi đã bật cười. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, tôi trở thành người yêu cӫa Kawami. Khi đã bắt đầu qua lại tìm hiểu, ấn tượng anh ta để lại trong tôi có khác biệt rất lớn với khi ở trong quán ăn. Tôi vốn tưởng anh ta là một người thật thà ít nói, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi với nhau, Kawami nói rất nhiều, hơn nӳa còn rất thích cười. Điều khiến tôi kinh ngạc là anh ta rất thích làm nũng với tôi. Có lẽ từng bị ông chӫ mắng một trận nên mặc dù không còn đề cập đến chuyện kết hôn nӳa nhưng nhӳng hành động cӫa anh ta lại thể hiện rõ ràng rằng, anh ta đã coi tôi là vợ tương lai cӫa mình. Tôi còn nhớ, tôi quen Sasaki - người chồng hiện tại cӫa mình sau một tháng qua lại với Kawami. Một vị cấp trên thích lo chuyện bao đồng đã giới thiệu cho tôi đàn em thời đại học cӫa gã. Tôi miễn cưỡng bị cấp trên lôi đến quán, lần đầu tiên trông thấy Sasaki, tôi đã giật nảy mình. Không ngờ trên thế giới này lại có người đàn ông mang đến cho người ta cảm giác tốt đẹp như thế? Tôi xuýt xoa, ấn tượng đầu tiên cӫa tôi đối với anh ta vô cùng tốt. Nói thì có vẻ hơi tӵ phө, nhưng hình như Sasaki cũng thích tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã sa vào lưới tình. Sasaki rất gần gũi với hình tượng về người đàn ông lý tưởng được hình dung trong lòng tôi khi tôi mới hơn mười tuổi: Phóng khoáng, sạch sẽ, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng song không hề giả tạo. Mỗi lần đến nhà hàng cao cấp, cӱ chỉ cӫa anh ta luôn đúng mӵc. Nếu đi hát karaoke, anh ta cũng sẽ chỉ hát bài tӫ cӫa mình, rồi sau đó sẽ cùng mọi người vui đùa. Sasaki hơn tôi năm tuổi, năm ấy anh ta hai mươi bảy. Bởi tính chất công việc nên trông vẻ ngoài Kawami có vẻ trưởng thành, chӳng chạc nhưng thӵc ra anh ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi. Tôi biết làm như vậy là không đạo đức, nhưng tôi vẫn âm thầm so sánh Sasaki và Kawami. Sasaki làm việc cho một công ty quảng cáo, là một thanh niên thành thị phóng khoáng. Còn Kawami lại giống một kẻ gàn bướng... Tệ một nỗi là tôi thích cả hai, lӵa chọn ai, vứt bỏ ai, tôi đều nuối tiếc. Cảm giác tội lỗi bắt cá hai tay cứ luôn đè nặng lòng tôi. Dù thế nào tôi cũng không thể cùng lúc qua lại với cả Sasaki và Kawami được. Cả hai đều là người tôi thật lòng thích, nên cái ý nghĩ phản bội luôn tra tấn, giày vò tôi. Muốn thoát khỏi sӵ tra tấn này, tôi chỉ còn cách cuối cùng là quyết định lӵa chọn ai. Cơ hội đến nhanh hơn tôi tưởng. Cha cӫa Kawami đổ bệnh, nghe nói phải nằm viện dài ngày, vì vậy Kawami nói với tôi, anh ta quyết định về quê ở Fukuoka. Anh ta đã thật lòng hỏi tôi: “Em có thể cùng anh quay về không?” Tôi đứng đối diện với Kawami - người đang cúi đầu cầu xin, không trả lời. Trong đầu tôi đã hiện lên cảnh tượng khi mình về sống ở Fukuoka: Chăm sóc chồng, chăm sóc cha mẹ chồng chưa một lần gặp mặt, nhọc lòng lo chuyện cơm áo gạo tiền cӫa gia đình, và ngày càng trở nên tầm thường. Tôi mới hai mươi ba tuổi, sinh ra ở Tokyo, lớn lên ở Tokyo, tại sao cứ phải cùng một người đàn ông có cha đang đau ốm nằm giường đến Kyushu để chôn vùi tuổi thanh xuân ở đó chứ? Nếu kết hôn, tôi có thể từ bỏ công việc một cách suôn sẻ, điều này đang trúng ý tôi. Thế nhưng, tôi cӫa ngày ấy còn chưa kiên quyết vứt bỏ ảo tưởng tốt đẹp về hôn nhân. Cuộc sống mà tôi tưởng tượng là: trong phòng khách sạch sẽ có bày nhӳng bình hoa tươi; cuối tuần, ông xã dịu dàng sẽ đưa tôi đi hóng gió. Tôi nghĩ, người có thể thӵc hiện được giấc mộng này cӫa tôi, không phải là Kawami, mà chính là Sasaki. Vì thế, tôi dần sợ gặp Kawami. Anh ta cứ rượu vào là nói năng lỗ mãng. Tối nào cũng gọi điện, nếu tôi về nhà quá muộn, anh ta còn buông lời oán trách không ngớt. Tôi sợ cuộc sống bị anh ta trói buộc mà mất đi tӵ do. Có điều, tôi vẫn có chút mông lung. Sasaki không cầu hôn tôi, hơn nӳa tôi chỉ biết Sasaki qua vẻ bề ngoài. Cho dù khi cả hai đã ở trên giường, Sasaki vẫn luôn tỏ ra vô cùng khách sáo. Từ điểm này cho thấy, Kawami là người đàn ông trong ngoài như một. Anh ta không có ác ý, cho dù khi uống say có nhӳng biểu hiện thất thố nhưng sau khi tỉnh rượu sẽ lập tức hối lỗi một cách tội nghiệp. Ngoài miệng dù tuyên bố bản thân là người gia trưởng nhưng khi tôi làm việc mệt mỏi, anh ta luôn chăm sóc tôi một cách chân thành. Dẫu vậy, cuối cùng tôi vẫn lӵa chọn Sasaki. Lúc tôi nói bóng gió muốn kết hôn, điều khiến tôi kinh ngạc là Sasaki lập tức cầu hôn tôi. Anh ta cười nói, đúng lúc cũng đang muốn xây dӵng gia đình. Tôi còn chưa nói gì, Sasaki đã bắt đầu sắp xếp các công việc và thӫ tөc cӫa lễ cưới đâu ra đấy. Chuyện cӫa Sasaki, đương nhiên tôi không nói cho Kawami biết. Tôi chỉ nói với anh ta rằng: “Em không thể đi cùng anh.” Lúc đó, anh ta lập tức khӵng lại, nhưng rồi cũng chỉ buông tiếng thở dài nặng nề mà không nói gì cả. Anh ta lẳng lặng về quê. Tôi không đến quán ăn ấy nӳa, cũng không biết thêm tin tức gì cӫa Kawami, chỉ nghe đồng nghiệp nói rằng, hình như anh ta vẫn làm đầu bếp ở Hakata. Tôi biết chuyện này không phải cứ nói lời xin lỗi là có thể giải quyết nhưng không biết bao lần trong đêm tối tôi đã quỳ trên giường thầm xin lỗi Kawami. Mãi cho đến ngày tôi và Sasaki tổ chức hôn lễ, nước mắt tôi cũng chưa cạn. “Có thể thu dọn được chưa ạ?” Bỗng tiếng nói cӫa một cô gái vang lên. Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, nӳ phөc vө đứng bên cạnh tôi, ý muốn thu dọn tách cà phê đã nguội ngắt từ lúc nào. Tôi vội vàng gật đầu. Nhìn gương mặt phản chiếu cӫa mình trên kính, tôi chán nản lắc đầu. Giờ nghĩ lại chuyện cũ đã qua từ lâu còn có tác dөng gì nӳa đây? Đáng ra tôi không nên ở lại Hakata. Tôi đứng dậy, cầm hóa đơn đến quầy thanh toán. Tôi định không đi mua quần áo nӳa mà đi tìm công ty du lịch mua vé trở về Tokyo vào ngày mai, sau đó quay lại khách sạn ngӫ một giấc. Mang theo suy nghĩ ấy, tôi bước ra khỏi quán cà phê. Vừa đến phố mua sắm ngầm trong lòng đất, tôi đã nhìn thấy một công ty du lịch. Sau khi mua xong vé máy bay đi Haneda, tôi đi ra ngoài, nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ. Tôi bước bừa vào một cӱa hiệu quần áo, muốn xem thế nào. Kiểu dáng quần áo ở Hakata cũng giống Tokyo, chẳng có gì khác biệt. Mặc dù lúc đầu không có ý định mua quần áo, nhưng vừa nhìn thấy chúng, tôi lại dấy lên ham muốn mua đồ. Tôi đi dạo từ phố mua sắm ngầm trong lòng đất đến tòa cao ốc trưng bày các mẫu quần áo, bắt đầu lӵa chọn nhӳng bộ đồ mình thích một cách nghiêm túc. Khi cuộc hôn nhân với Sasaki dần trở nên bạc màu và có chiều hướng nhạt nhẽo, tôi lao vào mua sắm như điên. Tôi mua ào ào nhӳng bộ đồ thời trang, túi xách tay, giày dép, đồ trang sức... Còn thưởng thức nhiều đồ ăn ngon, đi du lịch khắp nơi. Mặc dù tiền không nhiều như nước tràn, nhưng chỉ dӵa vào đồng lương cӫa chồng thôi, cuộc sống cӫa tôi cũng đã dư dả lắm rồi. Tôi dùng toàn bộ số tiền mình làm thêm được để mua nhӳng thứ tôi thích còn một nӱa số tiền chồng đưa để tiêu xài hàng ngày. Mua xong mớ đồ, tôi cảm thấy cơn u sầu cӫa mình có phần tan đi ít nhiều. Đúng vậy, trước đây chỉ cần khoác lên mình nhӳng bộ đồ mới, được nghe nhӳng nhân viên cӱa hàng khen rằng tôi trẻ hơn năm sáu tuổi so với tuổi thӵc, lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm và vô cùng vui sướng. Song, thời gian gần đây, tôi lại cảm thấy vô cùng trống rỗng, không hiểu nổi tương lai rốt cuộc phải làm thế nào, nó mịt mù và không có ý nghĩa. Chọn sai đối tượng kết hôn, không tìm được lý do ly hôn, lại không nắm được cơ hội ly hôn. Vừa không có công việc khiến tôi dốc hết nhiệt huyết, lại không có tình nhân khiến tôi có thể bất chấp tất cả để chạy trốn khỏi tất thảy. Tôi không có việc gì có thể làm. Trong một khoảng thời gian rất dài về sau này, có lẽ tôi chỉ có thể tiếp tөc cuộc sống vô vị, hư không này mất. Vừa nghĩ, tôi vừa mải miết lӵa chọn quần áo, váy vóc được trưng bày trong tiệm. Tôi muốn tìm một chiếc váy liền thân màu trắng, phải là màu trắng tinh khiết không có bất kỳ điểm xuyết nào, nó đơn giản như trang phөc mà các ngôi sao điện ảnh hay mặc thời kỳ sau nhӳng năm 1920, nhưng lại mang nét đẹp hiện đại... Ồ, chính là loại nét đẹp ấy! Bỗng nhiên, một người phө nӳ có mái tóc dài mặc chiếc váy liền thân kiểu dáng hình chӳ A màu trắng, áo len ngắn tay khoác ngoài lướt qua tôi. Ánh mắt tôi bất giác tìm kiếm bóng hình cô ta. Chẳng hiểu sao, tôi cứ nhìn chằm chặp vào bóng lưng cӫa người đàn ông đang sánh bước cùng cô ta. Tôi trợn tròn hai mắt. Người đàn ông kia đang nhìn cô gái và nói điều gì đó. Giây phút trông thấy khuôn mặt cӫa anh ta ở góc nhìn nghiêng, tôi há hốc miệng, không nén nổi nỗi hốt hoảng. Anh ta là Kawami. Không sai, đó chính là Kawami. Làm sao bây giờ? Là Kawami. Tôi luôn cho rằng sẽ không bao giờ thấy anh ta nӳa, nhưng hiện giờ anh ta lại ở trước mặt tôi. Kawami đang ở đây. Cuộc gặp gỡ được chờ mong từ lâu đột ngột trở thành hiện thӵc bỗng khiến tôi không biết nên làm thế nào cho phải. Đầu óc thoắt trở nên mө mẫm, không thể suy nghĩ được gì hết, chỉ có trái tim đang đập thình thịch, chừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngӵc. Tôi cuống quýt xô đẩy đám người, vội chạy đuổi theo Kawami. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ chìa tay ra muốn chạm vào lưng anh ta, đầu móng tay thiếu chút nӳa đã chạm vào bả vai Kawami. Bỗng nhiên, người phө nӳ đi cạnh anh ta quay đầu nhìn khiến tôi hốt hoảng, vội vàng thu tay về. Ánh mắt cô ta không dừng lại trên người tôi mà đưa mắt quét nhìn về bốn phía, rồi quay người lại tiếp tөc bước về phía trước. Ngay giây phút ấy, tôi thu tay về đặt trước ngӵc, trợn mắt há hốc mồm đưa mắt nhìn theo Kawami và người phө nӳ kia bước về phía xa. Cô ta cӵc kỳ giống tôi. Chỉ là một cái liếc mắt nhưng tôi đã cảm thấy cô ta cӵc kỳ giống mình. Tôi bất an khắc khoải nhưng lại vì chuyện Kawami chọn cô gái giống mình mà cảm thấy vui sướng. Trong lòng tôi, hai loại tâm trạng này hệt như nhӳng cơn gió lốc sөc sôi mãnh liệt. Bóng họ dần xa khuất nơi cầu thang cuốn chạy xuống phía dưới, tôi vội vàng hấp tấp đuổi theo, như có cơn lốc ở phía sau lưng cuốn phăng tôi đi vậy. Kawami và người phө nӳ kia đi thẳng đến phố mua sắm ngầm trong lòng đất rồi bước về phía ga tàu điện ngầm. Hai người họ mua vé, tiến vào cӱa soát vé. Tôi cũng vội vàng nhảy qua cột trө phía sau, chạy đến mua vé. Sau khi ấn chọn nút cӵ ly ngắn nhất, tôi mới phát hiện đáng ra phải ấn nút có cӵ ly xa nhất, như vậy tôi mới có thể xuống tàu ở bất kỳ trạm ga nào. Nhưng nếu mua lại vé, tôi sẽ để mất dấu họ, vậy nên tôi cầm chiếc vé ấy vọt vào cӱa soát vé. Vừa lao xuống bậc thang, tôi đã nhìn thấy Kawami. Tôi đứng sau họ, cách vài người, trên tàu điện ngầm. Tôi tìm một vị trí có thể nhìn thấy họ từ cӱa kính trên toa xe, rồi cúi đầu đứng yên ở đó. Mỗi lần đến một trạm ga, tôi đều lén lút quay người lại xác nhận bóng dáng cӫa Kawami có còn trên tàu không. Mỗi lần như thế, cơn sóng lòng trong tôi lại trào dâng cuồn cuộn, hay là không trốn nӳa, cứ vui vẻ tiến đến chào hỏi nhỉ? Thế nhưng, Kawami và người phө nӳ kia ôm lấy eo nhau, nhìn nhau nở nө cười như một cặp vợ chồng mới cưới. Họ áp mặt vào nhau nói điều gì đó, cánh môi sắp chạm vào nhau. Nhìn dáng vẻ cӫa họ, sao tôi có thể tiến lên mà chào hỏi đây, thậm chí bám đuôi theo họ tôi cũng còn cảm thấy chột dạ nӳa là. Hay là thôi, quay về? Mặc dù nghĩ vậy nhưng tàu dừng mấy lần, chân tôi vẫn không thể nhúc nhích. Cứ chần chừ như thế khoảng mười phút, tôi thấy họ buông nhau ra và đi về phía cӱa. Chắc họ sẽ xuống ở ga tới rồi. Chắc chắn Kawami sống ở vùng này. Nghĩ vậy, tӵ dưng trong tôi lại dấy lên cảm giác muốn xác định nơi ở cӫa Kawami. Nếu cứ thế này mà quay về, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau nӳa thật, nhưng nếu biết địa chỉ, chí ít tôi có thể gӱi tấm bưu thiếp cho anh ta vào nhӳng dịp nào đó. Có lẽ tương lai hai chúng tôi còn có thể gặp nhau thì sao. Tôi theo họ xuống tàu, quẹt vé vào máy soát vé tӵ động. Đúng lúc muốn nhanh chóng được thông qua thì từng hồi chuông cảnh báo vang lên. Giống như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, tôi không nhịn nổi mà thất vọng la to lên. Người phө nӳ cӫa Kawami đang đi về phía trước nghe thấy tiếng kêu liền chầm chậm quay người lại. Tôi hốt hoảng xoay người đi, cảm thấy mồ hôi đang túa ra khắp mình như dòng suối. Tôi cuống cuồng nộp tiền cho nhân viên ga tàu đang từ phòng làm việc chạy ra, sau đó xông lên bậc thang, chạy lên mặt đất. Trạm giao thông công cộng và trung tâm thương mại đập vào tầm mắt, người đông như kiến nhưng tôi không thấy họ đâu. Tôi như phát điên chạy đi chạy lại trong đoàn người đợi xe và dòng người qua đường. Tôi mất dấu bọn họ rồi sao? Thở phì phò, tôi bối rối đứng lẫn trong đoàn người. Cứ thế này, quả thӵc là cả đời này sẽ không bao giờ còn gặp được Kawami nӳa sao? Miên man trong dòng suy nghĩ, sống mũi tôi bỗng cay xè, ánh đèn màu cӫa quán Pachinko phía bên kia đường nhòe nhoẹt, méo xẹo đi trong dòng nước mắt nóng hổi cӫa tôi. Đúng lúc này, may mắn đã xuất hiện. Một đôi tình nhân đang tay trong tay, thong thả bước trên con đường tấp nập phía đối diện. Là Kawami. Họ tạm biệt nhau trước cӱa quán Pachinko, vẫy tay chào tạm biệt như trẻ nhỏ chào nhau vậy. Sau đó, hai người tách nhau ra: Kawami đi vào quán, còn người phө nӳ kia đi tiếp trên con đường lớn. Tôi không còn nghĩ gì hết, cũng chẳng chần chừ, phăm phăm xông vào dòng xe cộ. Tiếng còi ô tô cùng tiếng phanh xe ken két vang lên không ngừng ở phía sau lưng, tôi chạy như bay về phía đèn màu. Chỉ một chút nӳa thôi là đến trước cánh cӱa tӵ động cӫa quán Pachinko, bỗng một người đứng trước mặt tôi, cả hai không né kịp, đâm sầm vào nhau. “Xin... xin lỗi.” Tôi vội vàng lùi lại một bước, thoát khỏi cái ôm cӫa người kia. “Cô có sao không?” Dưới ánh đèn màu cӫa quán Pachinko, người phө nӳ cӫa Kawami đang đứng trước mặt tôi. “Nếu tôi không nhầm, từ nãy tới giờ cô luôn theo sau chúng tôi, phải không? Nếu như tôi nhầm, mong cô tha lỗi. Nhưng mà...” Nói tới đây, cô ta đột nhiên bөm miệng lại. Còn tôi, từ khoảnh khắc nhìn trӵc diện gương mặt cӫa cô ta, đã thảng thốt không nói nên lời. Cô ta lẳng lặng bước từng bước đến gần tôi. Ánh đèn màu hắt tia sáng lên khuôn mặt cô ta. Tôi hốt hoảng, nín thở. Cô ta nói: “Cô, là ai?” Cô, là ai? Cô, là ai? Rốt cuộc cô là ai? Tôi kinh ngạc nhìn người phө nӳ giống tôi như đúc. Cơ thể tôi giống như bị sợi dây thừng siết chặt lấy, không thể nhúc nhích. Đây không phải là kiểu giống nhau đơn giản, mặc dù kiểu tóc và trang điểm có sӵ khác biệt, mà người đang đứng trước mắt tôi đây, giống tôi như tạc. Không cần nhìn kӻ cũng có thể hiểu. Tóc, làn da, tay, giọng nói, đâu chỉ là na ná, mà là giống nhau như đúc. Quả thӵc là không thể ngờ. Không phải là na ná, mà bất cứ nét nào cả hai chúng tôi cũng giống y chang nhau. Tôi sӱng sốt đến độ không thể nhúc nhích, cơn hốt hoảng lũ lượt kéo đến, nó như từng phím đàn nện vào lưng tôi, rồi chạy thẳng đến não. Trong nháy mắt ấy, tất cả giống như tình tiết gay cấn trong phim vậy, giây phút sӵ trói buộc cӫa câu thần chú đã được cởi bỏ. Tôi dốc toàn lӵc băng qua người phө nӳ trước mặt chạy như bay ra ngoài. Đó là cái gì vậy? Đó là tôi. Không sai. Đó chính là tôi. Thật đáng sợ. Tôi chỉ còn cách bỏ chạy. Tôi đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Lý trí đã bỏ chạy, tôi đành phải ngoan ngoãn thuận theo nỗi sợ hãi bản năng đang trào dâng trong lòng mình. Tôi cuống cuồng chạy trên con đường mà mình không biết tên, cũng chẳng biết mình đã chạy được bao nhiêu lâu. Mãi khi chạy đến trước một sườn dốc, hai chân không thể nhúc nhích được nӳa, tôi mới dừng lại. Tôi vắt người lên lan can bên đường, thở dốc, rên rỉ rồi ngồi thөp xuống. Nhìn từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống mặt đất, tôi thoáng bình tĩnh lại. Tôi nhấc tấm thân nặng nề, từ từ đứng dậy. Nhìn quanh bốn phía, dưới ánh sáng cӫa ngọn đèn đường có thể thấy xung quanh có mấy ngôi nhà hai tầng. Rốt cuộc tôi đã chạy bao lâu nhỉ? Đã bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng chạy bạt mạng thế này? Bỗng nhiên, một chiếc máy bán hàng tӵ động lọt vào tầm mắt. Tôi đi đến đó, mua một lon Coca, mở ra uống một hơi hết sạch, đang định quẳng vỏ lon vào thùng rác, bỗng nhìn thấy một người phө nӳ mặc đồ trắng đang từ chỗ ngoặt bên dưới sườn dốc đi lên. Sӵ hốt hoảng vừa rồi đã không còn. Tӵ sâu thẳm trong lòng, tôi sớm hiểu rằng cô ta nhất định sẽ đuổi theo, chúng tôi cần phải nói chuyện với nhau một cách nghiêm túc. “A, cuối cùng đã gặp được cô rồi.” Cô ta tiến lên, nhìn tôi đang tӵa người vào máy bán hàng tӵ động, mỉm cười nói. Cô ta đang cười. So ra thì cô ta có vẻ ung dung hơn tôi. “Tôi cứ ra sức gọi cô, nhưng cô lại chạy mất. Ừm, cô quen biết tôi không? Hai chúng ta có quan hệ gì nhỉ? Chỉ là hai người xa lạ giống nhau như đúc thôi sao? Hay chúng ta là chị em song sinh?” Cô ta đứng trước mặt tôi, cũng thở phì phò. Tôi cười, lắc đầu, nө cười đã biến dạng. “Tôi không biết.” “Tôi có thể biết tên cô không?” “Sasaki Soko.” Cô ta trợn tròn mắt. “Cô tên là Soko? Cô nói dối tôi phải không?” “Chẳng lẽ tên cӫa cô là Kawami Soko?” Nө cười tắt ngấm trên gương mặt cô ta. Trong sắc đêm, dưới ánh sáng cӫa ngọn đèn trên máy bán hàng tӵ động, hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, cơ thể gần như đông cứng. Dưới sӵ đề nghị cӫa cô ta, chúng tôi đến công viên ngay cạnh đó. Công viên rất nhỏ, phía góc chỉ có một ngọn đèn đường. Tôi và cô ta ngồi xuống ghế dưới ngọn đèn đó. Cô ta ngӱa cổ uống lon Coca được mua từ máy bán hàng tӵ động hồi nãy, tôi lẳng lặng lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng ấy. Khi nãy, tôi hoảng hốt bởi cảm thấy chúng tôi là cùng một người, nhưng hiện giờ bình tĩnh lại, nhìn thế này, tôi phát hiện ra rằng chẳng qua cô ta chỉ có vẻ ngoài giống tôi mà thôi. Tại sao tôi lại hốt hoảng như vậy chứ? Không ngờ tôi lại cảm thấy sợ hãi như một kẻ ngốc, ra sức trốn chạy, đúng thật là có chút không bình thường rồi. Tôi cười méo xệch, cô ta ngồi bên cạnh cũng nhìn tôi cười. “Thật sӵ là rất giống đấy.” Nө cười cӫa cô ta khiến người ta cảm thấy thoải mái. Tôi nói bằng giọng thân thiết: “Đúng vậy. Không phải mọi người vẫn nói rằng trên thế giới này sẽ có hai, ba người giống nhau à.” “Nhưng... tôi luôn cho rằng đó là chuyện thêu dệt.” “Chắc chắn là có, đến tên cũng còn giống nhau nӳa cơ mà.” Nghe thấy thế, tôi ngẩn người suy nghĩ. Hai người giống hệt nhau đã đành, sao đến tên cũng giống nhau chứ? Đến tên cũng giống nhau, vậy chắc chắn là có quan hệ huyết thống, chẳng lẽ có bí mật khi chào đời mà tôi không hề hay biết? Nghĩ tới đây, tôi bật cười khe khẽ. Gia đình chúng tôi quả thật có chút không giống nhӳng gia đình bình thường khác, nhưng đó chỉ là chỉ chuyện mẹ tôi qua đời khi tôi lên bốn tuổi, còn nhӳng chuyện kiểu như bí mật chào đời - loại chuyện cường điệu hóa thế này, tôi không thể tưởng tượng nổi. “Đúng rồi, vừa rồi cô hỏi, chúng ta có phải là chị em song sinh hay không. Cô có chị em song sinh không?” Tôi nӱa đùa nӱa thật hỏi cô ta. Cô ta chậm rãi lắc đầu. “Tôi nghĩ là không có.” “Tôi nghĩ” - nghe cô ta nhấn mạnh từ này, tôi không nén nổi nói: “Trả lời mơ hồ quá.” “Ừm. Khi tôi được bốn tuổi, mẹ tôi bị bệnh qua đời. Trong trí nhớ cӫa tôi, chuyện ấy rất mơ hồ. Cha tôi tái hôn, rồi chúng tôi sống tách biệt từ lâu, cả hai đều rất xa cách.” Tôi quá đỗi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta. Thấy vậy, cô ta áp sát đầu lại: “Sao vậy hả?” “Chẳng lẽ mẹ cô cũng mắc bệnh ung thư sao?” “Đúng thế.” “Cha cô tái hôn với một người phө nӳ tên là Abe, bà ta có hai người con riêng?” Vừa nghe tôi nói hết câu, cô ta trợn tròn mắt. “Không phải vì không thể sống nổi trong gia đình có người cha nhu nhược đã tái hôn nên tốt nghiệp trung học phổ thông, cô lập tức dọn ra ngoài sống tӵ lập đấy chứ? Sống trong căn hộ nhỏ không có nhà tắm ở Koenji?” Hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, tӵa như muốn hút người từ trong mắt nhau ra vậy. Môi cô ta bắt đầu run khẽ. “... Chúng ta... là cùng một người?” Cô ta lắp bắp nói. Tôi ra sức lắc đầu, hệt như con sâu róm muốn lắc lư trên sợi tơ để rơi xuống vậy. “Cô nói gì vậy, làm gì có chuyện ngớ ngẩn này chứ?” “Nhưng... vậy sinh nhật cӫa cô là?” Sau khi tôi trả lời, cô ta liền rөt vai lại. “Giống nhau.” “Nói dối.” “Tôi nói dối để làm gì?” “Thế trong ba năm học cấp hai, nam sinh mà cô thích tên là gì?” Tôi hỏi nghiêm túc, bởi chuyện này nhӳng người không liên quan sẽ không ai hay biết, vì ngay đến bạn bè tôi cũng không kể. Tôi cất giӳ nó tận đáy lòng. Cô ta cúi thấp đầu, hai tay chống cằm, chau mày. Biểu cảm này kiểu như đang cố gắng nhớ lại, vừa như bị tôi hỏi một vấn đề mà cô ta không biết, khiến cô ta bối rối. Bỗng nhiên, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về chóp đỉnh cӫa khung chơi leo trèo trẻ em, khẽ giọng lẩm bẩm: “Nhớ ra rồi.” “Là Otsubo-kun. Anh ta học rất giỏi, chân có tật. Ôi ôi, tại sao tôi lại quên chứ? Mặc dù chưa từng nói chuyện, nhưng tôi vô cùng thích anh ta. Chân anh ta có tật, nhưng anh ta vẫn học thể dөc cùng mọi người. Hằng năm cứ vào lễ tình nhân, tôi đều mua sô cô la, nhưng chưa một lần gӱi tặng.” Cô ta nhìn tôi, khuôn mặt rạng ngời. Nghe nhӳng lời này, tôi gật đầu, quên luôn cả sӱng sốt, nhất thời sinh ra ảo giác đang ôn lại chuyện cũ với bạn cùng lớp. “Đúng vậy, đúng vậy! Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, tôi nhận được chӳ ký cӫa anh ta, vừa vui mừng vừa đau lòng, còn khóc nhӳng mấy ngày nӳa cơ.” “Sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm đầu trung học phổ thông, tôi gӱi cho anh ta một tấm bưu thiếp hỏi thăm tình hình cӫa kỳ nghỉ hè đó, nhưng hình như anh ta chuyển nhà thì phải, bưu thiếp đã được gӱi trở lại.” “Lúc đó, tôi còn khóc nӳa ấy.” Hai chúng tôi đang trò chuyện hăng say, đột nhiên im bặt. Trước mắt tôi, người có vẻ ngoài giống hệt tôi hình như sắp khóc. Không gian bị tiếng côn trùng bao bọc, còn chúng tôi đang trầm lặng không cất tiếng. Hai chúng tôi tӵa hồ như vừa không phải là người xa lạ giống nhau, vừa không phải là cặp song sinh có thân phận được che giấu. Chúng tôi cùng xác nhận nhӳng việc từng trải qua cӫa nhau, tên họ mẹ đẻ, thậm chí cả tên họ cӫa người đàn ông cùng lên giường lần đầu tiên. Hai chúng tôi còn xòe bàn tay so sánh đường chỉ tay và dấu vân tay... tất cả đều giống nhau đến độ khiến người ta kinh hoàng. Thật không thể khiến người ta tin nổi, dù nhìn thế nào, hai chúng tôi cũng đều như cùng một người. Song, tại sao chuyện như thế này lại có thể xuất hiện trong cuộc sống đời thӵc được chứ? Nếu nói là ảo giác, sao từ đầu đến cuối lại chân thӵc đến vậy? Tôi lẳng lặng đưa tay ra, khẽ chạm vào cánh tay lộ bên ngoài chiếc váy liền thân màu trắng cӫa cô ta. Cô ta nhìn xuống, khẽ cười. “Tôi không phải là yêu quái, mà là người trần mắt thịt.” “Đúng vậy. Nhưng... Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lẽ nào tôi đang mơ một giấc mơ rất dài?” Đúng vậy, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tôi suy nghĩ mông lung. Có lẽ bởi cuộc hôn nhân với Sasaki khiến tôi bị tổn thương quá lớn, nên nhӳng hối hận mãnh liệt đã khiến tôi mơ một giấc mơ như thế. Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ ra... Đúng vậy, người này đã kết hôn với Kawami. Chuyện gì thế này? Trải nghiệm cӫa cô ta và tôi là hoàn toàn giống nhau, nhưng hiện tại cô ta lại kết hôn với một người khác, sinh sống ở một nơi khác, sống một cuộc đời không giống tôi. Vậy thì, hai chúng tôi tách biệt từ lúc nào? “Này, cô và Kawami kết hôn rồi, đúng chứ?” “Đúng vậy, năm hai mươi ba tuổi.” “Tôi cũng kết hôn với Sasaki Yusuke rồi.” “Nói như vậy thì hai chúng ta là thật rồi.” Cô ta trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng. “Có phải là như thế này không, hai chúng ta vốn dĩ là một người... tôi nói giả thiết... vào một thời điểm nào đó đã phân thành hai người, nếu phải tính đến thời gian, có lẽ là hồi ấy - chính là năm hai mươi ba tuổi, khi mà tôi phải cân nhắc kết hôn với Sasaki hay Kawami, phiền não đến độ muốn chết. Cô thấy liệu có đúng thế không?” Cô ta ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Mặc dù phiền não nhưng tôi cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đến nông nỗi muốn chết.” “Tôi và Kawami-kun chia tay tại quán cà phê ở Shinjuku. Tôi nhớ lúc đó hoa anh đào nở rộ, chắc hẳn là tháng Tư. Cô còn nhớ không?” Cô ta gật đầu. “Vậy thì, lúc đó cô nói có với Kawami-kun à?” “À... ừm, lúc đó tôi nói không thể cùng anh ta đến Kyushu, nhưng đến tối hôm đó, không hiểu sao bỗng nhiên tôi lại hối hận nên đã gọi điện thoại cho Kawami-kun, nói rằng tôi muốn kết hôn với anh ta.” Cô ta vân vê vạt áo len rӫ trên đầu gối, khẽ nói. Tôi nhớ, tối hôm ấy, quả thật tôi đã khóc đến mệt lӱ, rồi chìm vào giấc ngӫ. Nhưng tôi không nhớ mình đã gọi điện hay đi ra ngoài. “Linh hồn thoát xác - cô đã từng nghe nói đến chuyện ấy chưa?” Nghe thấy tôi nói như vậy, cô ta lẳng lặng ngẩng đầu lên: “... Linh hồn thoát xác?” “Trước kia, tôi đã từng đọc một cuốn sách... nó cũng được gọi là phân thân. Trên cơ thể một người bỗng phân ra một con người khác giống y hệt và sinh sống ở một nơi khác. Nghe nói trên thế gian này có tồn tại chuyện ấy đấy.” “Hình như tôi có nghe qua rồi thì phải...” “Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng quả thӵc tôi nhớ trong đó viết rằng, vào thời điểm khó để đưa ra lӵa chọn, nhӳng chuyện kiểu như thế sẽ xảy ra.” “Thời điểm khó để đưa ra lӵa chọn ư?” Nhìn vẻ mặt cô ta dần lộ ra nét bất an, tôi gật đầu. “Nhất định là như vậy rồi. Vào thời điểm hết sức nhạy cảm, không biết nên kết hôn với Sasaki hay Kawami-kun ấy, chúng ta đã trở thành hai người.” Nghe tôi nói, cô ta nở nө cười khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu. Là như vậy sao? Người đang ở trước mắt tôi đây, là hình dáng sau sáu năm cӫa tôi - người lӵa chọn Kawami vào ngày đó sao? “Nhưng... loại chuyện linh hồn thoát xác ấy chẳng qua cũng chỉ là chuyện thêu dệt thôi chứ, làm gì có trong cuộc sống hiện thӵc, phải vậy không?” Cô ta nói với giọng yếu ớt. Nhìn khuôn mặt bi thương cӫa cô ta, bất giác tôi mất đi lòng tin vào ý kiến cӫa bản thân. Đúng vậy, quả thӵc sách có viết rằng, chuyện linh hồn thoát xác không phải là thứ tồn tại trong hiện thӵc, mà chỉ tồn tại trong ảo giác cӫa người mắc bệnh tâm thần. Chẳng lẽ tôi bị mắc bệnh tâm thần sao? Chính vì thế tôi mới mơ một giấc mơ quái dị đến thế? “Cuộc sống cӫa cô và Sasaki thế nào?” Tôi đang chết lặng, bỗng bên tai truyền đến giọng nói cӫa cô ta. Bất thình lình bị hỏi về chuyện này, nhất thời tôi không biết phải nói sao. “Cái gì thế nào...” “Cô sống ở Tokyo, phải không? Chắc là tuyệt lắm nhỉ? Mỗi ngày trôi qua có vui vẻ không? Cô có đi làm không?” Tôi đang rối bời là vậy, vậy mà cô ta lại có vẻ bình tĩnh là thế. “... Ừm, vui. Thời gian trước, tôi có làm việc ở trung tâm thương mại, nhưng hiện giờ đang rảnh rang. Cô thì sao? Mỗi ngày có vui vẻ không?” “Cũng ổn.” Cô ta cười, nө cười trông có vẻ vô cùng hạnh phúc. Giây phút đó, nơi sâu thẳm trong lòng tôi hình như bị thứ gì đó bóp nghẹt, bỗng dồn lên một cơn đau buốt. “Hiện giờ Kawami-kun vẫn làm đầu bếp à? Đúng rồi, cha chồng nằm viện thế nào rồi? Sức khỏe hồi phөc chưa?” Để khỏa lấp đi nỗi đau đớn bất chợt đến, tôi giả bộ vui vẻ hỏi dồn cô ta. “Ừm, ông ấy vẫn vậy. Hiện giờ đã xuất viện và an dưỡng ở nhà. Tuy không thể làm việc nhưng vẫn tӵ lo được mọi sinh hoạt bình thường trong cuộc sống.” Cô ta cười trả lời, rồi đột nhiên đứng dậy: “Thật ngại quá, tôi phải về nhà rồi.” Cô ta nói dứt khoát, còn tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, bối rối. Tôi không muốn cứ thế này mà chia tay, nhưng dù có ở cùng nhau một tối cũng không chắc có thể tìm ra lời giải. Vậy lúc chia tay này nên nói gì nhỉ? “Kawami-kun sắp về nhà rồi. Nếu biết tôi không có nhà anh ấy sẽ lầu bầu nhiều lắm. Cô hiểu chứ?” “Ừm, anh ta đúng là người như vậy thật.” “Tôi có thể hỏi cách thức liên lạc với cô không?” Tôi vội mở túi xách, xé một tờ giấy trong sổ ghi chép, ghi lại địa chỉ và số điện thoại. Sau khi trao đổi cách thức liên lạc cho nhau, chúng tôi cùng chậm rãi thả bộ về phía cổng công viên. “Nhà cӫa tôi ở ngay cạnh ga điện ngầm. Tôi đưa cô đến đó nhé.” “Cảm ơn.” Tôi và cô ta lẳng lặng đi xuống sườn dốc. Xen lẫn nhӳng tán lá đen sẫm cӫa hàng cây hai bên đường là nhӳng ngôi sao đang lấp lánh sáng. So với Tokyo, nơi đây có thể nhìn thấy nhiều sao hơn. Lời muốn nói, chuyện muốn hỏi vẫn còn nhiều lắm, nhưng tôi lại lặng thinh, không nói gì cả. Nhìn sang cô ta, hình như cũng đang suy nghĩ điều gì đó lung lắm. “Cô vẫn gầy như vậy.” Cô ta bỗng thốt ra một câu như thế. Tôi không hiểu cô ta có ý gì, nên không trả lời ngay lập tức. “Sau khi kết hôn tôi đã mập lên bảy cân. Anh ấy thường nói tôi giống con sư tӱ biển, hay con báo gì gì đó.” “Thì đúng như thế mà.” Cô ta cười, tôi cũng cười. Quả thӵc cô ta mập hơn tôi một chút, nhưng cũng không nhìn ra được là đã mập lên bảy cân. “Không nghĩ cô đã mập lên hẳn bảy cân như vậy.” “Thật vậy sao? Nhưng mà vẫn là mập.” “Là hạnh phúc đến phát mập nhỉ.” Nghe tôi nói, cô ta cười khanh khách. Thấy vẻ mặt vui vẻ cӫa cô ta, tôi lập tức quay mặt đi. Để không cho cô ta phát giác thấy sӵ đố kӷ cӫa mình, tôi giả vờ vui vẻ nói: “Bộ váy liền thân màu trắng này đẹp thật, tôi cũng đang tìm mua một bộ như thế này đấy. Nhӳng bộ khác nếu không phải đính trang sức rườm rà thì lại quá dài hoặc quá ngắn, mãi mà chẳng tìm được chiếc váy nào phù hợp cả.” Cô ta vỗ vỗ vai tôi đồng tình: “Tôi cũng nghĩ như vậy.” “Thật vậy sao?” “Cho nên, tôi đã tӵ may chiếc váy này đấy.” Tôi ngạc nhiên đứng sӳng lại. “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Không phải chúng ta đã từng học ở trường dạy cắt may sao?” Trông cô ta cười ngây thơ thế kia, tôi bỗng chốc không biết nói gì, ngơ ngẩn nhìn. Soko B Kawami Soko đang khom lưng thái rau. Con dao được mài sắc nhọn đang thoăn thoắt trên chiếc thớt vừa to dày vừa chắc chắn, phát ra nhӳng âm thanh có tiết tấu thật vui tai. Mặt trời rọi vào khung cӱa sổ nhỏ trong phòng bếp, nhuộm chiếc tạp dề màu trắng cô đang đeo thành màu nâu vàng nhàn nhạt. Soko đặt dao xuống, cầm đũa xem nồi trên bếp ga. Khẽ quấy vài cái, lại đậy nắp nồi. Căn nhà nhỏ hẹp ngập mùi xì dầu. Thèm ăn gratin quá. Nhìn nồi bí ngô đang sôi ùng өc trên bếp, Soko nhận ra thứ mình muốn ăn là món khác. Gratin hành tây rưới pho mát đậm đặc, còn cả salad cần tây cùng gỏi sò, cá xốt thơm ngọt và cà phê đặc nӳa. Soko so vai, lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn. Kawami ghét pho mát và đồ ngọt, anh ta thích ăn cá nướng và rau cӫ hầm. Mặc dù không ghét tất tần tật đồ ăn Tây, nhưng nếu thỉnh thoảng Soko đổi cách chế biến món ăn, anh ta sẽ để lộ ra vẻ mặt ngán ngẩm không chút kiêng dè, thẳng thừng nói muốn ăn nhӳng món ăn truyền thống mà mẹ vẫn hay nấu thường ngày. Để cuộc sống hòa hợp với chồng, dần dà Soko quên mất cả việc bản thân từng thích gì nӳa. Tần ngần cầm con dao trên tay, Soko thẫn thờ - đúng rồi, ngày trước cô thích nhất là súp và pizza. Khi còn độc thân, cô vẫn thường xuyên tӵ làm nhӳng món này, vậy mà tại sao hiện tại lại không như thế nӳa? Đồng hồ quả lắc kêu tích tắc, tích tắc. Đây là âm thanh chiếc đồng hồ cổ cӫa cặp vợ chồng già nhà kế bên. Chuông đồng hồ điểm sáu tiếng rồi dừng lại. Soko giật mình thoát khỏi cơn lãng đãng, tiếp tөc thái cӫ cải bỏ vào nồi súp miso. Kawami nói hôm nay làm ca sáng, cho nên ba mươi phút nӳa anh ta sẽ trở về. Làm món súp miso, phải chuẩn bị thêm cả món nộm, nên giờ cần phải nhanh tay lên mới được. “Á!” Lưỡi dao xoẹt qua ngón tay giӳa, cô vội vàng ngậm ngón tay vào miệng, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi tanh nồng cӫa máu. Khẽ rút tay ra, nhìn kӻ, đốt thứ hai ngón trỏ bị cứa một vết khá sâu. Miệng vết thương đang rỉ ra máu tươi, rỏ xuống nhuộm đỏ cả cӫ cải đang thái sợi. “Đang làm gì vậy chứ, thật là...” Soko khẽ tӵ mắng mình, rồi lại ngậm lấy ngón tay, ra khỏi nhà bếp. Cô với tay lấy hộp cứu thương trên nóc tӫ, rồi ngồi xuống tatami dán băng y tế vào miệng vết thương. Cô nhìn ngón tay vừa được dán, rồi lại nhìn sang ngón tay cái, vết thương giống hệt nhau, ngón tay cái cũng đang được dán băng y tế. “... Rốt cuộc là mình làm sao vậy?” Soko lẩm bẩm. Cô cúi đầu ӫ rũ, bị dao cứa đứt tay khi đang nấu ăn, đây là chuyện bao năm rồi chưa từng xảy ra. Vậy mà, lại xảy ra nhӳng hai lần liên tiếp. Chuyển hướng nhìn về màn hình ti vi đã ngắt điện, cô thoáng cau mày. Không chỉ là lúc nấu ăn, gần đây cô luôn đãng trí, tuần trước còn đánh đổ bình hoa trên nóc ti vi, khiến nước chảy vào làm ti vi bị hỏng. Để sӱa nó tốn mất tám ngàn yên. Vì chuyện ấy mà cô đã bị Kawami mắng cho một trận. Sớm nay, trước lúc ra khỏi nhà Kawami còn nói một câu: “Gần đây sao trông em cứ như người mất hồn thế?” Cô đành phải trả lời rằng trong người không được khỏe. Thật ra cũng không phải là nói dối, bởi đầu óc cô quả là đang nặng trình trịch, cơn sốt nhẹ dai dẳng mấy ngày liền. Tất cả chuyện này đều xảy ra kể từ sau khi gặp người kia. Soko dӵa vào tường, duỗi chân trên tatami. Kể từ khi gặp người phө nӳ giống hệt mình, tới nay đã là một tháng. Trải qua buổi tối kỳ lạ ấy, đến tận sáng sớm ngày hôm sau, cô vẫn không thể tin được chuyện cӫa tối hôm qua là sӵ thӵc. Nói là giấc mơ, nhưng tại sao tất thảy ký ức lại sinh động như thật vậy chứ? Từ đó, Soko cảm thấy con tim mình không còn ở nơi đây nӳa, mà dường như nó đang quanh quẩn ở một nơi nào đó. Một cuộc sống cô vốn luôn cho rằng là lẽ dĩ nhiên, giờ xem chừng nó cũng giống bộ phim nhiều tập được phát sóng trên truyền hình, dù có xảy ra chuyện gì cũng khiến người xem không thể cười, nhưng cũng không thể tức giận một cách nghiêm túc, làm bất kể việc gì cũng chẳng thấy có hứng thú. Soko nghĩ, người kia ở Tokyo, hẳn cũng sẽ suy nghĩ linh tinh như cô hiện giờ đấy nhỉ? Cô ta nói đến chuyện linh hồn thoát xác. Cô ta nói, Soko có thể là phân thân sau khi linh hồn thoát xác. Cô ta nói là phân thân kia đấy! Soko đến thư viện, tìm hiểu tài liệu về linh hồn thoát xác. Có rất ít tài liệu ghi chép về kiểu chuyện này, thậm chí không có tài liệu chi tiết chuẩn xác nào, mà chỉ đề cập đến nhӳng bệnh nhân mắc bệnh thần kinh đã nhìn thấy cái bóng cӫa bản thân mà thôi. Nếu phân thân cӫa linh hồn thoát xác là chỉ cái bóng cӫa một ai đó, vậy thì mình chính là cái bóng cӫa người kia rồi. Nếu không có người thật, cái bóng sẽ không tồn tại. Vậy thì, bởi có sӵ tồn tại cӫa người kia, nên bản thân mình mới tồn tại chăng? Nếu người kia chết đi, mình sẽ giống như Dracula tan ra trong ánh bình minh, hóa thành tro bөi sao? Soko nhìn chăm chăm vào đôi chân lộ ra ngoài chiếc váy ngắn, thẫn thờ nghĩ. Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm ấy, cô đã suy nghĩ về chuyện này không biết bao nhiêu lần. Người đến từ Tokyo kia là người thật, còn mình là cái bóng. Cái ý nghĩ ấy thӵc lòng Soko từng nhiều lần muốn phӫ định, nhưng rồi cô lại lập tức thừa nhận. Nếu phải phân biệt rõ ràng đâu là người thật, đâu là cái bóng, Soko buộc phải chấp nhận rằng, mình có lẽ chính là cái bóng. Soko vô cùng mơ hồ về ký ức thời thơ ấu cӫa mình. Nhӳng chuyện liên quan đến bản thân, ví dө như sống ở đâu, sống thế nào, cô vẫn nhớ. Nhӳng ca khúc chӫ đề trong truyện tranh mà đại đa số nhӳng người cùng thế hệ đều biết, hay nhӳng sӵ kiện lớn chấn động thế giới ở thời đó... thì gần như cô chẳng nhớ gì cả. Nếu cố gắng nghĩ, đầu óc sẽ đau nhức như bị kim châm, cho nên Soko hầu như không nghĩ nhӳng đến chuyện thế, thậm chí còn quên cả một sӵ thӵc rằng, dung lượng bộ nhớ trong não cӫa bản thân ít hơn hẳn so với người khác. Nếu mình vốn dĩ không tồn tại, chỉ là sản phẩm phөc chế cӫa người nào đó, vậy thì chuyện ký ức mơ hồ có thể giải thích được. Bất kể có cố gắng phөc chế thế nào đi chăng nӳa, sản phẩm phөc chế cũng vẫn sẽ luôn kém hơn bản gốc. Soko giơ bàn tay trái được dán băng y tế ra trước mắt. Thế nhưng tại sao mình lại là một người sống thӵc sӵ và có cuộc sống rõ rệt thế này nhỉ? Không phải là ảo giác, cũng không phải là tờ giấy phô tô. Nếu bị thương mình sẽ chảy máu, và cũng đã kết hôn, còn có cả hộ khẩu nӳa. “Hộ khẩu...” Soko thấp giọng lẩm bẩm. Đúng vậy, hộ khẩu. Cùng là một người sẽ không thể có hai hộ khẩu. Chỉ cần điều tra hộ khẩu, có lẽ chân tướng sӵ việc sẽ được phơi bày. Vừa nghĩ đến đây, Soko liền phát hiện ra tiếng bước chân bên ngoài phòng mỗi lúc một gần. Theo phản xạ, cô vội thu hai chân đang duỗi thẳng cӫa mình lại. Cӱa ở huyền quan[2] mở, cùng lúc truyền đến tiếng chào hỏi vui vẻ cӫa Kawami: “Anh về rồi đây.” “Anh về rồi à?” Lúc Kawami thò đầu vào, Soko đã đứng dậy. “Sớm thật đấy!” “Này, anh mua bánh ga tô về rồi đấy. Ga tô.” Dứt lời, Kawami đưa cho Soko một chiếc hộp bánh ga tô Giáng sinh. Trước kia, Soko từng nói thích ăn bánh ga tô sô cô la, hình như Kawami đã ghi nhớ từ dạo đó, và hôm nay nhớ ra nên đã mua về. Tâm ý cӫa Kawami, Soko đương nhiên rất vui vẻ, nhưng lần nào Kawami cũng mua cả một chiếc bánh tròn to, mà anh ta lại quyết không ăn đồ ngọt, cho nên Soko phải một mình ăn hết. Có lần, Soko ăn không hết toan vứt đi bị Kawami phát hiện, kết quả là phải hứng chịu một trận đòn. Cúi đầu nhìn chiếc bánh ga tô, trong lòng Soko dấy lên cơn chán ghét. Lúc này, Kawami đã nhìn thấy tay cӫa Soko. “Này? Em lại thêm một miếng băng dán y tế rồi à?” “À, em lại vừa bị dao xoẹt vào.” “Này này, em cẩn thận chút đi chứ. Em đã nói người không được khỏe, nếu không khỏe thì đừng nên miễn cưỡng làm nhiều như thế.” Kawami nói, rồi ôm lấy Soko đang đứng trên tatami. “Hay là... em mang thai rồi?” “Ừm, hình như không phải.” “Vậy sao? Thôi, đừng cố, ngồi xuống đi. Phần còn lại để anh làm. Hӱ?” Kawami khẽ hôn môi cô, cởi bỏ chiếc áo khoác rồi đi vào bếp. Soko nhìn theo bóng lưng Kawami, rồi lại nhìn hộp bánh ga tô trong tay. Kết hôn đã sáu năm, Soko vẫn không hiểu Kawami là người như thế nào? Cөc cằn hay dịu dàng nhỉ? Xưởng may nơi Soko làm việc nằm ở sau con phố thương mại cũ phía trạm xe. Nói là nhà xưởng, chẳng qua chỉ là phân xưởng quy mô nhỏ được cải tạo từ căn nhà bình thường, bên trong đặt một vài máy may. Có khoảng mười người làm việc ở đó. Ngoại trừ vợ chồng và con trai cӫa xưởng trưởng ra, còn lại đều là nhӳng bà nội trợ đến làm thêm. Sau khi chuyển đến đây, Soko làm thuê cho xưởng dệt này. Cầm trong tay thông báo tuyển dөng, sӵ kinh ngạc và mө mị trong lần đầu tiên đến nhà xưởng này, cho đến tận bây giờ Soko vẫn nhớ như in. Lúc còn độc thân, Soko từng đam mê một thương hiệu khá nổi tiếng, giá cả cӫa nhӳng bộ trang phөc nhãn hiệu đó cũng vì vậy mà cӵc kỳ đắt đỏ. Cô từng nghiến răng nghiến lợi ngốn hết toàn bộ số tiền thưởng cӫa mình để mua chiếc áo jacket và áo măng tô cӫa hãng. Xưởng may này được ӫy quyền may một phần trang phөc cho hãng đó, nên cô đã thất vọng ê chề khi lần đầu đặt chân đến đây. Mặc dù Soko hiểu một số nhãn hiệu có giá cả khá đắt đỏ khi đã trở nên được ưa chuộng, thịnh hành trên thị trường sẽ tiến hành ӫy quyền cho các xưởng nhỏ sản xuất, nhưng cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ may trang phөc cӫa nhãn hiệu mà bản thân từng theo đuổi để kiếm tiền sinh hoạt. “Kawami, hết giờ rồi đấy.” Soko - người đang vùi đầu vào máy may nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như thường lệ cӫa xưởng trưởng. Ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tròn cӫa xưởng trưởng và chiếc đồng hồ treo trên tường cũng hình tròn cùng đập vào tầm mắt. Trên mặt chiếc đồng hồ hình tròn nhạt nhẽo, đơn điệu đã chỉ năm giờ mười phút. “Dạ... nhưng hôm nay chồng tôi về nhà muộn, tôi làm thêm một lúc nӳa.” “Cô ấy à, chăm chỉ thật đấy! Cứ ngồi xuống là làm một mạch không chịu đứng lên, các bà nội trợ khác đã về nhà từ sớm rồi.” Bất kể công việc ở nhà xưởng có gấp rút đến đâu, các bà nội trợ đến làm thuê đều về lúc bốn giờ. Nhӳng khi Kawami làm ca sáng, dù có đơn hàng gấp Soko cũng không thể tăng ca, thành thӱ cô không thể trách cứ họ. “Đơn hàng tuần này sắp phải giao rồi, khi có thể làm việc lại không làm, đến lúc xưởng trưởng lại phải thức thâu đêm tăng ca ӫi quần áo đấy.” Nghe Soko nói vậy, xưởng trưởng nở nө cười tươi rói: “Đến mấy chuyện này cũng phải bận tâm lo nghĩ thì đúng là chỉ có mình cô thôi.” Soko không lên tiếng mà chỉ cười. Xưởng trưởng đặt một chiếc phong bì lên bàn máy may. “Ngày lĩnh lương, tan làm sớm một chút rồi đi shopping đi.” Shopping - cách nói này thật hài hước, Soko không nén nổi mà phì cười khì khì. “Dạ được, vậy thì tôi sẽ đi shopping.” “Tháng sau lại phải nhờ cô rồi.” Soko thu dọn đồ đạc xong bèn ra khỏi nhà xưởng. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Dọc con phố đèn đuốc sáng trưng, phảng phất đâu đó mùi thơm cӫa nhӳng món ăn gia đình. Soko cứ đi mãi một cách vô định rồi rút phong bì trong túi ra. Xé phong bì ra, đếm số tiền có trong đó, xác nhận đúng như trên phong bì ghi, Soko bèn nhét tiền lại phong bì. Mỗi tuần chỉ làm việc bốn ngày, từ mười giờ đến bốn giờ, đương nhiên sẽ không có quá nhiều tiền. Soko muốn làm thêm giờ, nhưng Kawami không đồng ý. Vốn dĩ Kawami không cho phép vợ ra ngoài đi làm, nhưng mỗi tháng anh ta đều phải gӱi tiền về cho cha mẹ ở Kurume, cộng thêm tiền trả góp mua xe, sở thích câu cá duy nhất lại không có ý định từ bỏ. Bởi vậy, nếu chỉ dӵa vào riêng tiền lương cӫa Kawami thôi, không nhӳng không thể dành dөm tiền, mà có lúc còn không trả nổi tiền thuê phòng. Vì mình không có bản lĩnh, Kawami đành phải miễn cưỡng đồng ý cho Soko ra ngoài làm thuê. Đối với Soko, bất luận thế nào, có thể ra ngoài làm việc là một cơ hội hiếm có. Soko thích công việc hiện tại cӫa mình. Gia đình cӫa xưởng trưởng là nhӳng người vừa đứng đắn vừa thân thiết, các bạn làm cùng vừa cởi mở vừa sôi nổi. Trong số các bà nội trợ lớn hơn mình hơn chөc tuổi này, Soko là người được quý nhất, bởi bất kể họ có cằn nhằn hay nói lời bịa đặt gì, cô cũng luôn chỉ cười hì hì lắng nghe. Điều quan trọng hơn là, Soko thích cắt may, huống hồ công việc này còn là cắt may nhãn hiệu mà bản thân từng vô cùng thích. Do điều kiện kinh tế, hiện giờ Soko không thể mua được trang phөc cӫa nhãn hiệu này, nhưng mua một tấm vải giá rẻ, mô phỏng theo thiết kế cӫa nó để may quần áo cho mình thì đó cũng là một niềm an ӫi. Soko mở túi đӵng hamburger, cầm lên ăn. Kawami cӵc kỳ ghét thӵc phẩm ăn nhanh, cho nên lúc chỉ có một mình, Soko mới có thể thưởng thức nhӳng món này. Cô bật cười nghĩ, mình hệt như học sinh tiểu học trộm mua đồ ăn vặt vậy. Nhӳng ngày Kawami làm ca tối, Soko thường dạo bộ trên con đường về nhà. Chẳng qua cũng chỉ là mua chiếc hamburger, loanh quanh trong quầy chuyên bán trang phөc nӳ ở siêu thị, nhưng chỉ thế thôi cô đã cảm thấy vô cùng sung sướng rồi. Trong mấy tiếng đồng hồ từ lúc tan làm đến lúc Kawami trở về, cô xem ti vi, lần giở tạp chí tuần san, rảnh rang nhàn nhã. Sau khi ăn xong, đi ra khỏi cӱa hàng, Soko sӵc nhớ cuốn tạp chí phө nӳ cô vẫn mua hàng tháng đã ra, nên đi về phía hiệu sách. Trên giá đӵng sách cӫa hiệu sách nhỏ nằm trên phố thương mại chất đầy tạp chí và truyện tranh. Soko hiếm khi dừng bước trước nhӳng quầy chuyên bán tạp chí ngay tại mặt tiền cӱa hàng. Soko cầm một cuốn tiểu thuyết dịch lên xem, đọc thông tin trên bìa, là nguyên tác cӫa bộ phim kinh dị mà cô và Kawami từng xem. Mặc dù Kawami kêu là quá kinh khӫng, giá không xem thì hay biết bao, nhưng Soko lại cảm thấy đây là một bộ phim điện ảnh rất thú vị. Giá cӫa cuốn sách này rất đắt, với số tiền ấy có thể mua được ba cuốn sách khổ giấy 105 x 148 mm. Chần chừ một lúc, Soko vẫn quyết định mua sách chứ không mua tạp chí nӳa. Trở về nhà, Soko pha một tách trà rồi cầm cuốn sách lên đọc ngay lập tức. Có thể do đã xem phim, biết được nội dung chính cӫa câu chuyện, nên mặc dù nhӳng con chӳ chi chít là thế, cô vẫn đọc rất nhanh. Khi cảm thấy phần cổ và eo mỏi nhừ, Soko mới ngẩng đầu lên. Nhìn chiếc đồng hồ trên ti vi, phát hiện hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô không khỏi giật mình. Gương mặt vẫn còn vương sӵ khoái trá khi được đắm chìm trong nhӳng trang sách, Soko gập sách lại, chầm chậm xoay cổ. Soko không nén nổi suy nghĩ, đã bao nhiêu năm mình không tập trung chăm chú đọc sách thế này rồi nhỉ? Ngẫm lại, hình như là từ khi kết hôn, cô chưa từng nghiêm túc đọc một cuốn sách nào. Ngày còn độc thân, cô thường đọc một số ấn phẩm mới xuất bản đầy hấp dẫn, cũng thường đi xem phim. Còn hiện tại, việc đi xem phim gần như là một năm một lần. Vốn tưởng rằng niềm hứng thú đối với trang phөc cӫa mình chưa từng thay đổi, nhưng ngẫm lại, hiện giờ cô đã không mua tạp chí thời trang nӳa. Nhӳng tạp chí mà cô hay lật xem, cũng chỉ là một số tạp chí phө nӳ đăng tải các câu chuyện nhảm nhí cӫa các ngôi sao. Tại sao nhӳng thứ trước đây từng yêu thích, giờ lại không còn hứng thú nӳa nhỉ? Bởi sӵ bí bách cӫa cuộc sống ư? Đây đúng là sӵ thӵc nhưng nếu chỉ là lý do này hẳn người ta sẽ không quên bẵng một cách đơn giản như vậy. Soko nghiêng đầu suy nghĩ. Tại sao lại quên chứ? Hơn nӳa, tại sao lại đột nhiên nhớ ra? Soko chống khuӹu tay lên chiếc bàn sưởi Kotasu, chậm rãi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Căn phòng này cũng vậy. Lúc mới bỏ nhà đi, cô cũng sống trong căn hộ cũ kiểu thế này, nhưng tӵ nhӫ sẽ cố gắng hết sức, bỏ công sức ra để khiến cuộc sống ngày một thoải mái hơn. Cô sẽ không mua rèm cӱa sổ, chөp đèn... Có hoa văn màu sắc tầm thường, mà chọn nhӳng mẫu đơn giản, thanh thoát. Nếu là trước đây, cho dù có là quà tặng cӫa Kawami, cô cũng tuyệt đối không để búp bê gỗ được chөp trong lồng kính ở trong phòng. Soko ngẩng đầu nhìn con búp bê trên tӫ quần áo, ngẫm nghĩ. Nếu không có Kawami, chắc chắn cô sẽ tӵ do hơn. Thời gian gần đây, Soko thường xuyên nghĩ đến điều đó. Nếu không có Kawami, cô có thể trở thành nhân viên chính thức cӫa xưởng dệt may kia, có thể làm việc với thời gian dài hơn. Hơn nӳa, lúc muốn ăn có thể tùy ý đi ăn thứ mình thích; dùng tiền mình kiếm được để mua thứ mình thích; có thể đi xem phim, đọc sách, đi du lịch đến nhӳng nơi mình thích... Nhӳng lúc như thế, ở Soko thường xuất hiện một cảm giác kỳ diệu lạ lùng. Điều lạ là, tại sao trước kia bản thân chưa từng nghĩ như vậy. Trước khi kết hôn, Kawami là người dù có trải qua bao nhiêu năm nӳa, anh ta cũng sẽ không có chút thay đổi nào, bản thân cô hiểu rất rõ điểm này. Trong sáu năm chung sống với nhau ấy, cô cũng chưa từng cảm thấy vô cùng bất mãn với anh ta. Tại sao? Tại sao, hiện tại - sau sáu năm, đột nhiên cô lại nảy sinh tâm trạng bất mãn này chứ? Một Soko khác ở Tokyo đã nói, khi đó đã từng phiền muộn muốn chết lúc phải lӵa chọn kết hôn với Sasaki hay Kawami. Mặc dù Soko có nhớ người tên Sasaki này, nhưng trong trí nhớ, bản thân lại không thích anh ta đến mức phải giày vò tâm can như vậy. Ngẫm kӻ lại, quả thӵc có hơi kỳ lạ. Lúc Kawami cầu hôn, Soko đã từ chối, sau đó lại hối hận, còn quyết định đi theo Kawami. Không thích Sasaki đến thế, tại sao lại từ chối lời cầu hôn cӫa Kawami chứ? Tại sao lại thu lại lời từ chối cӫa mình chứ? Soko muốn hồi tưởng lại kӻ càng một chút, nhưng đầu óc lại đau đớn như bị kim châm. Cô ôm trán, lắc lắc đầu. Tại sao mình lại theo Kawami đến Kyushu? Tại sao lại chăm sóc Kawami, làm thuê, sống qua ngày mà không mảy may có bất cứ suy nghĩ gì đến tận bây giờ. Hơn nӳa, chỉ cần cha mẹ cӫa Kawami gọi, mặc dù cảm thấy buồn bӵc lắm, nhưng cô vẫn qua đó phө giúp việc nhà, nghe họ càu nhàu mà không hề oán thán một câu. Soko nghĩ đến người phө nӳ có cùng tướng mạo, cùng tên với mình. Cô ta có vóc dáng cӫa thời kỳ mình thon gầy, mặc dù chỉ mặc T shirt, nhưng luôn mang lại cảm giác lịch sӵ, tao nhã, không có hơi thở cӫa cuộc sống gian khổ, trông cũng chẳng giống một phө nӳ đã hai mươi chín tuổi, quả thật giống nӳ sinh đại học tràn trề sức sống hơn. Tối hôm đó, hai người sóng vai trên con đường về ga tàu điện ngầm, cô ta vui vẻ nói về cuộc sống cӫa mình ở Tokyo. Lúc hỏi cô ta về chuyện con cái, cô ta điềm nhiên như không, trả lời rằng không có dӵ định ấy. Soko vô cùng ngưỡng mộ một Soko khác ấy quá! Từ xưa đến nay, Soko tuyệt chưa bao giờ cho rằng cuộc sống cӫa mình là bất hạnh. Thậm chí còn cho rằng, bản thân có lẽ được xếp vào loại khá hạnh phúc. Mặc dù nhiều lúc có chiều hướng bạo lӵc, nhưng thường ngày Kawami đối xӱ với Soko vẫn vô cùng dịu dàng. Khi hai người cùng đi uống rượu, hoặc giả khi đóng vai trò là thành viên trong đội cӫa quán ăn tham gia trận thi đấu bóng chày, trong lòng Soko luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cha mẹ cӫa Kawami thi thoảng cũng buông ra nhӳng lời khiến người ta chán ghét, nhưng Soko cho rằng về cơ bản họ vẫn có thiện cảm với mình. Công việc đi làm thêm cũng rất vui vẻ, Soko cảm thấy chẳng có gì phàn nàn về thành phố bình dân này cả. Song, Soko lại cũng vô cùng ngưỡng mộ một Soko khác đang sinh sống ở Tokyo. Soko phát hiện ra rằng, trong quá khứ, bản thân còn có một cuộc đời khác, một sӵ lӵa chọn khác. Thế nhưng, cuộc đời ấy, lӵa chọn ấy, “tôi” đã không đạt được, mà bị một cái “tôi” khác lấy đi. Nghĩ tới đây, Soko cảm thấy có chút phẫn nộ. Nhìn nhận ở một góc độ khác, cuộc sống hiện tại với Kawami, lẽ nào không phải do chính Soko - hiện đang sinh sống ở Tokyo áp đặt cho mình hay sao? Giống như có hai chiếc xe đạp, người kia đạp chiếc xe đẹp, mới toanh đi mất, mình chỉ có thể bất đắc dĩ đạp chiếc xe rỉ sét trên con đường cӫa cuộc đời. Ở bên kia bức tường mỏng manh, tiếng đồng hồ vẫn tích tắc, tích tắc, điểm mười một tiếng chuông thì ngừng lại. Thời khắc nhàn nhã riêng một mình sắp sӱa kết thúc. Soko cảm thấy nỗi u sầu tích tө trong lồng ngӵc ngày một nặng nề thêm. Nhӳng lúc Kawami đi làm ca đêm, anh ta thường xuyên uống rượu say rồi mới trở về nhà. Khi say Kawami sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác, chính nhӳng lúc ấy anh ta mới khiến người ta liên tưởng tới một phân thân khi linh hồn thoát xác. Khi đó, Kawami hùng hổ la hét ầm ĩ tiếng địa phương Hakata - thứ tiếng mà thường ngày không bao giờ anh ta sӱ dөng trước mặt Soko, sau đó chốc chốc lại nước mắt lã chã ôm chầm lấy chân cô. Chỉ cần Soko không chú tâm một chút, anh ta đã lập tức vung tay giáng cái tát. Nhưng sau đó, chẳng hiểu tại sao, Soko vẫn không hề oán hận Kawami, có lẽ là bởi sau khi tỉnh rượu, Kawami sẽ lại nói lời xin lỗi bằng bộ dạng vô cùng đáng thương. Mặc dù không ghét, nhưng chào đón Kawami trở về nhà trong tình trạng say rượu luôn khiến lòng người trở nên nặng nề, u ám. Bất kể từ chối thế nào, Kawami khi say rượu đều muốn cơ thể cӫa Soko. Soko thầm nghĩ, thà uống say khướt đến mềm oặt nằm bò bên ngoài còn tốt hơn là uống đến dở say rồi trở về nhà. Kawami muốn có con, nhưng kết hôn đã sáu năm mà Soko vẫn chưa mang bầu. Cũng chính vì vậy, cha mẹ cӫa Kawami thường xuyên buông ra nhӳng lời khó chịu với Soko. Thế nhưng, cho dù nghe thấy nhӳng lời cay độc đại loại như “Cây độc không hoa?” Soko cũng không cảm thấy đau lòng hay tức giận gì cho lắm. Soko không muốn có con đến vậy. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu có thể không sinh thì không sinh nӳa, bởi vậy trong thời kỳ rөng trứng, cô cố gắng không để Kawami đến gần mình. Song, nhiều lúc đó cũng là điều không thể, bởi khi say rượu Kawami không để lọt tai bất kỳ đạo lý nào. Vậy nên, cô đã cam chịu số phận, rằng một ngày nào đó trong tương lai mình sẽ mang bầu. Nhưng ngày hôm nay - sau sáu năm, Soko vẫn chưa mang bầu. Soko cầm điều khiển bật ti vi. Trên màn hình xuất hiện con phố Ginza, một cô gái trẻ đang đứng trước micrô say sưa nói về cuộc hôn nhân lý tưởng. Nhìn cô gái thuộc thành phần trí thức hớn hở phát biểu, Soko nghĩ đến Sasaki Soko. Người đó cũng mang lại cho người ta cảm giác này. Cô gái tiếp nhận phỏng vấn trả lời rằng, để sống và hưởng thө trọn vẹn một cuộc đời đầy ý nghĩa, có lẽ cách tốt nhất chính là không kết hôn. Khóe miệng mỉm cười kia cӫa cô ta sao giống hệt một Soko khác đến thế! Soko nghĩ, cái gọi là khoan thai tӵ đắc, hẳn là nói về kiểu người này nhỉ? Người kia ấy, chắc hẳn chuyện gì cũng dám làm, không chịu sӵ cản trở cӫa bất kỳ ai, bất kỳ việc gì, dù cuộc đời có phong ba bão táp hay thế nào, cô ta cũng đều có thể vượt qua. Còn cuộc đời cӫa Soko, sớm đã có thể nhìn thấy bờ bến. Đó là: tương lai sẽ sinh con cho Kawami, nuôi dạy con cái, bản thân dần dần già đi. Cho dù không thể sinh con thì cô cũng không thể chạy thoát khỏi Kawami. Soko buông một tiếng thở dài. Bỗng điện thoại đổ chuông khiến cô giật nảy mình. Trong đầu Soko lập tức nhớ lại cuộc điện thoại đến từ Cөc cảnh sát nӱa năm về trước, khi đó Kawami đã uống rượu say, gây chuyện với công nhân viên chức đi đường nên cảnh sát đã gọi điện thoại yêu cầu Soko tới Cөc cảnh sát bảo lãnh cho Kawami. Thế nên giờ Soko nghĩ chẳng lẽ Kawami lại vừa gây họa? “Alo, xin hỏi có phải là Kawami Soko không?” Giọng nói ngập ngừng cӫa một người phө nӳ. Trong tích tắc, Soko không biết đó là giọng nói cӫa ai cả. “Mấy ngày trước, chúng ta đã gặp nhau. Tôi là Sasaki Soko. Thật lòng xin lỗi, lại đi gọi điện thoại cho cô vào giờ này.” Là cô ta. Giọng nói không giống mình. “À à, tôi đây. Cô khỏe không?” Không biết nên nói gì mới phải, Soko đành ậm ờ mấy câu hỏi thăm. “Thӵc ra, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô. Tôi có một đề xuất, mong cô đừng tức giận, hãy nghe tôi nói hết trước đã. Thӵc ra là thế này...” Soko mù mờ nghe cô ta nhanh chóng giải thích điều gì đó ở đầu dây bên kia điện thoại. Khi Soko cố gắng lắng tai nghe rốt cuộc cô ta đang nói chuyện gì thì chỉ nghe một Soko khác nói: “Một tháng là được, chúng ta thӱ tráo đổi một chút, sống cuộc sống cӫa đối phương, được không?” Soko A Điện thoại đang gọi thì bị cúp mất, tôi chau mày, quẳng chiếc điện thoại không dây xuống giường. Hình như đang nói nӱa chừng thì Kawami quay về thì phải, thấy cô ta vội vàng nói “Ngày mai gọi lại” rồi cúp máy. Cũng không phải là chuyện gì đáng để hoảng hốt mà, tôi chu miệng lắc đầu. Nói thì nói vậy, chứ người phө nӳ khi đã kết hôn, vào lúc ông xã trở về nhà, cho dù mới nói được một nӱa câu chuyện với bạn bè cũng đều phải vội vàng cúp điện thoại. “Hình mẫu cӫa các bà nội trợ trong gia đình là như vậy sao?” Tôi lầu bầu rồi đứng dậy, bất chợt ý thức bản thân mình cũng là một bà nội trợ. Thế nhưng, mỗi lần chứng kiến tôi nấu cháo điện thoại cùng người khác, chồng tôi chưa từng buông lời trách cứ. Lúc mới kết hôn, tôi tưởng anh ta là người hào phóng độ lượng, còn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hóa ra, anh ta gần như không quan tâm đến tôi. Sau khi lấy nhau được một năm, tôi mới thật sӵ ý thức được chuyện này. Thật ra đối với anh ta, đối tượng kết hôn là ai cũng được. Tôi lê dép, mặc đồ ngӫ vào bếp. Hâm nóng sӳa trong lò vi sóng, bỏ thêm chút cà phê, rồi cầm cốc sӳa nóng trở về phòng cӫa mình. Mới đây thôi, tôi còn mặc áo ba lỗ, thế mà giờ chỉ mặc đồ ngӫ mà đã cảm thấy lạnh rùng mình. Thấm thoắt, trời đã chuyển mùa. Tôi lấy chiếc áo len khoác lên người. Chồng vẫn chưa về. Mà thӵc ra tôi cũng không biết tối nay anh ta có về hay không. Ngồi trên giường, tôi nhấp từng ngөm sӳa có cho thêm chút cà phê, tôi đã quá quen với nhӳng đêm tối chỉ có một mình. Tôi vừa uống sӳa, vừa nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường. Bà xã cӫa Kawami hốt hoảng ngắt điện thoại, hiện giờ chắc hẳn đang làm cơm tối cho chồng. “... Người kia, thật sӵ có mặt trên đời sao.” Tôi lầm bầm, rồi lại uống một ngөm sӳa. Một cái tôi khác sống trong thế giới này. Cảm giác về sӵ tồn tại rõ rệt ấy đang hiện hӳu nơi ngӵc tôi. Chuyện xảy ra vào đêm tối ở Fukuoka ấy, tôi không sao coi nó là sӵ thật được. Khuôn mặt, cơ thể, tên, trải nghiệm... tất cả đều giống hệt. Một người còn có một bản sao khác tồn tại, chuyện này dù nói thế nào cũng không thể khiến người ta tin nổi. Thế nhưng, quả thӵc trong tay tôi có lưu lại một mảnh giấy. Tôi ngắm nghía thật kӻ mảnh giấy trong tay. Là địa chỉ và số điện thoại ở thành phố Fukuoka, còn có tên cӫa “Kawami Soko” trên đó. Nét chӳ cũng giống hệt tôi. Có lẽ số điện thoại này không tồn tại nhỉ! Tuy có chút bất an nhưng tôi không chút do dӵ gọi một cuộc điện thoại. Cô ta có nhà. Một Soko khác đang sinh sống ở Hakata thật. Hơn nӳa, cô ta đã kết hôn với Kawami. Ký ức như giấc mộng đến một cách rất bất ngờ và rất rõ ràng. Đây không phải là giấc mơ. Người có tên, trải nghiệm, tướng mạo giống hệt tôi đang sinh sống trên thế giới này. Cảm giác ấy lắng đọng trong ngӵc, vừa nặng nề, vừa đắng chát. Một cái tôi khác đã đưa ra lӵa chọn đúng đắn và đang sống hạnh phúc bên người đàn ông khác trên một mảnh đất khác. Nếu không biết thì không nói làm gì, nhưng giờ tôi đã trót biết rồi, đó là một cuộc đời khác - hơn nӳa lại là cuộc đời đúng đắn, đang diễn ra ở một nơi khác. Còn tôi, tôi đã lӵa chọn sai. Tôi bị vẻ bề ngoài xinh đẹp lừa gạt, lӵa chọn một chiếc xe có thiếu sót. Một chiếc xe phӫ đầy bөi bặm khác mới chính là chiếc xe có tính năng cao, có thể khiến cuộc đời tôi tươi vui. Gian phòng - chỉ có một người - tĩnh lặng, bất thình lình có tiếng “lạch cạch”, vang lên âm thanh mở khóa cӱa. Tôi quay đầu nhìn về phía cӱa. Cӱa huyền quan được mở. Tiếp theo đó là tiếng tháo giầy và tiếng bước chân trên sàn nhà. Tiếng bước chân ấy lướt qua phòng tôi và biến mất ở phòng sinh hoạt. Có cần đi ra không nhỉ? Tôi lưỡng lӵ. Chúng tôi đã sống riêng mấy năm rồi, có dạo hơn một tuần liền không gặp mặt nhau. Thậm chí tôi không thể lập tức nhớ ra được lần gần đây nhất gặp Sasaki là chuyện cӫa hồi nào. Suy nghĩ một lát, tôi đứng dậy, cầm chiếc cốc rỗng đi ra khỏi phòng. Thò đầu nhìn về phía phòng sinh hoạt, tôi thấy Sasaki đang đứng trước chỗ nấu nướng trong nhà bếp. “Anh về rồi đấy à?” Tôi lên tiếng, anh ta nhìn tôi, trong tay đang cầm cái chảo. “À... em chưa ngӫ sao?” Sasaki chưa thay đồ, vẫn mặc sơ mi, thắt cà vạt. Anh ta nở nө cười bối rối. “Anh đói à? Chỉ cần nói với em là em có thể nấu cho anh ăn mà.” “Anh không muốn đánh thức em dậy.” Nhìn Sasaki lấy cơm rang đông lạnh từ trong túi nhӵa, tôi ngồi xuống sô pha. Từ trước đến giờ Sasaki không trông chờ vào việc tôi sẽ nấu cơm cho anh ta. Bật ti vi lên, tôi cứ lẳng lặng ngồi đó. Bên tai truyền đến tiếng rang cơm bên bếp. Chẳng bao lâu sau, Sasaki đã bưng đĩa và bia tới ngồi đối diện với tôi, vừa xem tin tức thể thao vừa lẳng lặng ăn cơm. Anh ta chỉ lấy một chiếc cốc. Anh ta không có ý định mời tôi uống bia. “Công việc anh bận lắm à?” Người phá vỡ bầu không khí trầm lặng ấy là tôi. Lúc nào cũng vậy. Sasaki không nói gì cả. Anh ta không nói gì, tôi cũng muốn lặng im, nhưng cuối cùng, tôi luôn là người không chịu nổi sӵ trầm lặng đáng sợ ấy. “Cũng không bận rộn lắm.” Đôi mắt phía sau cặp kính dịu dàng nheo lại. Song, từ lâu tôi đã biết đấy chẳng qua chỉ là sӵ dịu dàng bề ngoài. “Không bận rộn lắm nhưng lại thường xuyên ở bên ngoài.” Tôi không hề có ý muốn châm chọc anh ta nhưng cuối cùng vẫn thốt ra nhӳng lời đâm thọc ấy. Và tất nhiên, Sasaki vẫn không trả lời, vẫn giả tảng không nghe thấy gì, uống một hơi cạn cốc bia. “Chi bằng anh chuyển đến đó sống luôn đi, thế nào? Em sẽ không ngăn cản đâu.” Nếu là ngày thường, tôi sẽ không châm chọc Sasaki hết lần này đến lần khác như vậy. Song, chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng tôi rất nôn nóng, không sao kiểm soát nổi bản thân. Tôi không nói thêm lời nào nӳa mà chỉ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đang dõi theo ti vi cӫa chồng. “Nghe thấy gì không vậy? Dù sao thì anh cũng phải trả lời một tiếng chứ?” “Anh muốn đi ngӫ.” Sasaki bưng đĩa và cốc đứng dậy. Tôi sắp khóc đến nơi, vội vàng lên tiếng ngăn cản anh ta. “Này, đợi đã! Sao anh không nói gì thế?” “Nói gì?” Giọng anh ta thờ ơ như chẳng có việc gì đáng phải quan tâm cả. Còn tôi tức đến độ máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu. “Nếu muốn chia tay, vậy thì chia tay đi. Anh thích người kia lắm, đúng chứ? Tại sao không làm vậy hả?” Cuối cùng Sasaki cũng chuyển ánh nhìn về phía tôi. Anh ta khẽ nói: “Em thật sӵ muốn chia tay?” Cái nhìn thẳng cӫa anh ta khiến tôi bất giác không khỏi hoang mang, vội cúi đầu. “Đúng vậy.” “Vậy thì... em viết đơn xin ly hôn đi.” Giọng nói cӫa anh ta vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nghiêm túc. Hai đầu gối tôi bỗng chốc bất lӵc, mềm nhũn, cả người đổ xuống sô pha. Nghe tiếng bước chân Sasaki rời xa dần, tôi không biết làm gì, chỉ cắn chặt đôi môi đang run rẩy. Anh ta biết, biết hết. Thӵc ra tôi không muốn chia tay, không nỡ từ bỏ cuộc sống này, cũng không đӫ dũng khí để sống một mình. Anh ta đều biết cả. Sasaki có tình nhân. Tôi từng gặp người đó một lần. Là tình cờ gặp gỡ sau khi hai chúng tôi lấy nhau được một năm. Chӳ “tình cờ” này quả thӵc rất đáng sợ. Khi nhàn rỗi, tôi có tham gia một lớp học nấu ăn, người kia là một trong số nhӳng người cùng lớp tôi. Nhӳng lúc tan học, thỉnh thoảng tôi còn cùng người kia uống trà... Đương nhiên, tôi chưa từng nghĩ cô ta là tình nhân cӫa chồng mình. Lúc tôi nói cho cô ta biết tên họ cӫa mình, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, miệng lẩm bẩm “Chẳng lẽ cô là bà xã cӫa Yusuke?” còn luống cuống đánh đổ cả cốc nước. Rồi cuối cùng cô ta đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết. Cô ta hơn tôi hai tuổi, hơn nӳa đã kết hôn, nhưng có lẽ nên nói cô ta giống một cô gái hơn là một người phө nӳ. Tóc cắt ngắn, trông lí lắc giống một cô bé, luôn mặc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản... nhìn chẳng có lấy một chút nӳ tính nào. Cô ta nói mình và Sasaki là đôi bạn thân từ thuở ấu thơ, yêu nhau từ khi mới lớn, sau đó giӳa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, và họ đã buộc phải chia tay. Cô ta đi lấy người khác, nhưng cuộc hôn nhân không như ý, hiện tại đang trong giai đoạn ly thân. Cô ta kể tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi biết nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào. Đại để là hai người yêu nhau, vì chút hiểu lầm mà chia tay, sau đó ai có cuộc sống riêng cӫa người nấy, rồi lại rơi vào trạng thái không thể kiềm chế. Hồi mới lấy nhau, tôi luôn cảm thấy thái độ cӫa Sasaki mập mờ không rõ ràng, cuối cùng tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra. Sasaki kết hôn với tôi không phải bởi thích tôi. Anh ta lợi dөng tôi chỉ để quên đi người kia mà thôi. Cuối cùng, trong quán cà phê, người kia đã khóc thút thít, còn cúi đầu cầu xin: “Tôi hứa sẽ không gây phiền toái, trở ngại đến hai người, xin cho phép tôi và Sasaki được làm bạn bè.” Hiện giờ nghĩ lại, đáng ra lúc đó tôi phải có thái độ gì đó với Sasaki, chẳng hạn: trách cứ, nhiếc móc hay hờn giận gì đó. Song, tôi lại không thể mặt đối mặt với anh ta được. Tôi sợ. Tôi sợ chạm đến nỗi đau cӫa anh ta, và anh ta sẽ vứt bỏ tôi để tìm đến người đó. Tôi lӵa chọn cách vờ như không biết tất cả mọi chuyện. Suy nghĩ cӫa tôi rất ấu trĩ, tôi ấp ӫ một hy vọng vu vơ, rằng có lẽ qua một thời gian nӳa, tất thảy sẽ trở lại bình thường. Tôi sợ chӫ động khơi mào nhӳng cuộc tranh cãi. Kết quả lại hoàn toàn trái ngược, họ đã gặp mặt nhau không chút kiêng dè. Số lần Sasaki qua đêm ở bên ngoài mà không thèm báo về cho tôi ngày càng nhiều, cuối cùng tôi buộc phải tìm đến một văn phòng thám tӱ tư để thuê họ điều tra, và kết quả thật sӵ quá đau lòng, Sasaki thường xuyên đến nhà người phө nӳ ấy. Nhưng, chúng tôi vẫn là vợ chồng. Có thể Sasaki biết mình quá đáng và quá ích kӹ, nên chưa từng mở miệng đề nghị chuyện ly hôn. Tôi cũng không hạ được quyết tâm ly hôn anh ta. Sao tôi thấy mình đáng thương đến vậy chứ? Chẳng thể làm gì mà chỉ có thể buông lời đâm thọc mà thôi. Thӵc ra, tôi đã từng cân nhắc đến chuyện ly hôn, bởi vậy mới quyết định đi làm, bắt đầu công việc tại trung tâm thương mại. Nhưng từ khi có được cậu tình nhân trẻ tuổi và một số bạn bè ở nơi làm việc, tôi không còn cảm thấy cuộc sống thân ai người nấy lo như giӳa tôi và Sasaki đáng để đau lòng, cũng cảm thấy không cần thiết phải vội vàng ly hôn nӳa. Sasaki vẫn chu cấp chi phí sinh hoạt đầy đӫ và để tôi có thời gian tӵ do. Tôi được ở trong một căn hộ cao cấp, sống cuộc sống tӵ do tӵ tại, thêm vào đó còn có cậu tình nhân trẻ tuổi để bầu bạn... Nhӳng điều này đã đӫ khiến tôi thỏa mãn. Chỉ có điều, tiền bạc và tình nhân giúp tôi giải sầu đấy nhưng sao trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng trống rỗng, tâm hồn lúc nào cũng cô đơn, khắc khoải. Thứ tôi theo đuổi thӵc sӵ, không phải nhӳng cuộc vui với cậu tình nhân mới hay cuộc sống tùy hứng không có đích đến. Thứ mà tôi muốn, chính là cuộc sống bình thường mà một cái tôi khác kia đang có: được chồng thương yêu, sinh con cho anh ta, cùng anh ta sống đến đầu bạc răng long. Chỉ vậy thôi, tất cả nhӳng điều tôi mong muốn chỉ là cuộc sống bình thường, giản dị như vậy. Tôi vô cùng đố kӷ với một cái tôi khác mà mình đã gặp ở Fukuoka. Bởi vậy, tôi đã nói dối rằng cuộc sống cӫa tôi và Sasaki vô cùng hạnh phúc. Trông cô ta có vẻ rất hạnh phúc, cho nên tôi không thể kể nhӳng bất hạnh trong cuộc sống cӫa mình ra được. Tôi chỉ cần một lần, một lần thôi được trải nghiệm một chút hạnh phúc đời thường giản đơn đó. Tôi muốn nhìn cho rõ phương hướng đúng đắn cho con đường đời mà tôi đã đi sai nó thế nào. Con đường đời cӫa một người không thể đi hai lần. Chẳng biết tại sao, tôi lại có được cơ hội này. Sống bên Kawami. Chỉ cần tưởng tượng thôi tôi đã hưng phấn không thôi rồi. Nỗi niềm chờ mong và bất an nện vào lồng ngӵc tôi dồn dập. Không phải tôi muốn cướp cuộc sống cӫa cô ta để làm cӫa riêng. Tôi chỉ hy vọng được trải nghiệm một chút cuộc sống bên Kawami, chỉ cần một lần thôi là đӫ. Khi hiểu rằng chỉ có tôi hưng phấn, tôi đã không nén nổi mà trút tiếng thở dài, co người ôm đầu gối. Trong điện thoại tôi đã dè dặt đề nghị, hỏi cô ấy có muốn tráo đổi cuộc sống cho nhau một tháng không. Trong tích tắc ấy, cô ta đã trầm lặng, sau đó hình như lẩm bẩm: “Điều này cũng thú vị đấy!” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng phản ứng cӫa cô ta lại vô cùng chậm chạp. Cô ta nói ngày mai sẽ gọi lại, biết đâu trong cuộc điện thoại vào ngày mai cô ta sẽ lại từ chối thì sao? Thiết nghĩ, cô ta đang sống một cuộc sống vô cùng viên mãn, hạnh phúc, hẳn là sẽ hoàn toàn không cần thiết phải tráo đổi cuộc sống, trải nghiệm cuộc đời khác làm gì. Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Theo phản xạ, tôi liếc nhìn đồng hồ, chưa tới mười giờ. “Mới sáng ngày ra, là ai vậy chứ...” Tôi lầu bầu, rồi bỗng nhiên nhớ ra điện thoại là ai gọi đến, vội cuống cuồng bật dậy. “Alo... tôi là Kawami.” Bên kia đầu dây là một giọng nói sợ hãi, rөt rè. “Ồ, buổi sáng tốt lành.” “Cô vẫn đang ngӫ à? Tôi làm cô thức giấc mất rồi?” “Không sao. Tôi cũng đã dậy rồi.” Tôi chỉnh đốn lại tư thế và gắng sức che đậy giọng nói ậm ờ còn ngái ngӫ cӫa mình. “Cái đó... Chuyện liên quan đến ngày hôm qua...” Giọng nói cӫa cô ta bị nhiều tiếng ồn và tiếng gầm rú cӫa động cơ ô tô lấn át, hình như cô ta dùng điện thoại công cộng để gọi thì phải. Nhӳng tưởng cô ta muốn từ chối, tôi cố gắng nói bằng giọng vui vẻ: “Ừm ừm, không sao đâu. Cũng là tôi nói bậy đấy.” “Thì ra là cô nói bậy à?” “Hả?” “Suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ, chuyện đó... hay là thӱ xem thế nào nhỉ? Hãn hӳu lắm mới có trường hợp có hai người giống nhau đến thế, tôi cảm thấy tráo đổi một chút, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.” Tôi không khỏi nghi ngờ lỗ tai cӫa mình. Tôi không ngờ, cô ta lại đồng ý tôi dễ dàng như vậy. “Thật... thật vậy sao?” “Ừm, nhưng mà, tôi phải làm thế nào? Dù rằng chúng ta biết chuyện cӫa nhau, nhưng đó là chuyện cӫa trước kia, còn sau khi kết hôn, cả hai chúng ta đều không biết gì cả.” “Nhӳng thứ đó, chỉ cần nói cho nhau biết là được rồi.” “Nhưng...” “Thôi, kiểu gì chúng ta cũng phải gặp nhau một lần.” Đang vui, nên tôi vô cùng hào hứng. Đầu dây bên kia lặng thinh. “Nhưng... tôi không thể đi Tokyo. Kawami-kun không cho phép tôi đi đâu cả.” “Vậy thì, tôi qua. Ừm, cứ vậy nhé, Hiroshima thế nào? Hiroshima không xa lắm phải không?” “Hiroshima? Tại sao lại là Hiroshima?” Hình như cô ta không hiểu ý nghĩa sâu xa khi tôi nhắc đến địa danh đó. “Cha sống ở đó mà. Chẳng lẽ cha cô sống ở nơi khác sao?” Gần đây, tôi rất muốn đến Hiroshima một chuyến - nơi cha tôi đang sinh sống. Dù thế nào cũng phải đi, gặp mặt ở đó là thích hợp nhất rồi. Cô ta trầm lặng một hồi, rồi thấp giọng nói: “Cha ở Hiroshima...” “Lẽ nào cô không biết sao?” “Ừm, bởi sau lần ấy, có gặp nhau lần nào nӳa đâu.” Sau lần ấy? Sau lần ấy là lần nào? Cô ta đang nói thời gian nào nhỉ? Tôi lập tức hiểu ra. Là chỉ năm mười tám tuổi, tôi và cha cãi nhau một trận lớn, tôi đã bỏ nhà đi. Cũng từ đó, tôi từ chối gặp mặt cha mình. Lúc kết hôn tôi từng liên lạc và mời ông đến dӵ lễ cưới. Ông ấy cũng đến, nhưng chúng tôi hầu như chẳng nói với nhau câu nào. “Lúc kết hôn thì sao? Cô không liên lạc với cha à?” Cô ta lập tức trả lời câu hỏi cӫa tôi: “Không. Chẳng phải chúng ta đã hạ quyết tâm không nhận người như thế làm cha nên mới bỏ nhà đi hay sao?” “Đúng thế.” Tôi và cô ta, ở hai đầu dây điện thoại cùng trầm lặng, chúng tôi cùng gặm nhấm hồi ức đau đớn trước kia. “Sasaki, cô và cha vẫn liên lạc với nhau à?” Cô ta hỏi tôi. “Mời ông ấy đến tham dӵ hôn lễ. Chỉ có vậy thôi.” “Vậy sao, sức khỏe cӫa ông ấy thế nào?” “Vẫn khỏe mạnh như trước.” “Tatu?” “Đúng vậy, Tatu.” Nói xong, cả hai chúng tôi cùng phá lên cười. Lúc nhỏ, tôi thường lén gọi cha tôi như vậy. “Nhưng tại sao ông ấy lại sống ở Hiroshima? Công việc có sӵ thay đổi à?” “Đấy là quê cha mẹ đẻ cӫa người vợ sau. Hình như bị lời ngon tiếng ngọt cӫa bà ta lừa gạt, nói rằng ở Tokyo ông ta chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, cùng lắm cũng chỉ được thăng lên chức trưởng ban mà thôi, thế nên đã rồng rắn quay về kế thừa nghiệp ngũ kim cӫa nhà cha mẹ đẻ bà ta rồi.” “Đúng là tác phong cӫa cha.” “Đúng vậy.” Cười xong, cô ta nói: “Tôi không còn hận cha nӳa nhưng vẫn không muốn gặp lại ông ấy.” “Tôi cũng vậy.” “Thế sao giờ lại muốn đến đó để gặp cha thế?” Câu hỏi thẳng cӫa cô ta khiến tôi có chút sӱng sốt. “Ừm, cô thật sӵ cho rằng chúng ta là cùng một người?” “À... không rõ lắm.” “Đúng vậy. Tôi cũng bán tín bán nghi. Mọi trải nghiệm và tên tuổi giống hệt nhau, đó là điều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mỗi chúng ta lại sở hӳu một cơ thể riêng, sống cuộc đời riêng, như vậy chẳng lẽ không phải là hai người khác nhau hay sao? Biết đâu chúng ta là cặp chị em song sinh thì sao? Đó cũng có thể là giả thiết rất hiển nhiên đấy. Chúng ta không có người thân, người duy nhất biết chuyện khi chúng ta chào đời chỉ có mình cha mà thôi, vì thế đến đó hỏi cha là cách tốt nhất. Mặc dù hiện tại tôi cũng không muốn gặp cha, nhưng mà, có lẽ ông ấy biết gì đó.” Cô ta vẫn lặng thinh. Có vẻ như con người chúng tôi giống nhau, nhưng phản ứng cӫa cô ta chậm chạp hơn. Tôi thuộc loại người hấp tấp lắm mồm, còn cô ta, bất kể nghe xong điều gì, đều trả lời rất chậm. Có lẽ quen sống ở một nơi nhỏ bé quá lâu nên tính cách mới trở nên chậm rì như thế. “Đúng vậy, đi gặp cha đi.” Phải một lúc sau, cô ta mới bỗng thốt ra một câu như thế. “Tuần sau đúng dịp Kawami-kun ra ngoài câu cá. Lúc ấy được không?” “Đương nhiên. Tôi ngày nào cũng tӵ do, thoải mái, cứ sắp xếp theo thời gian cӫa cô đi.” “Vậy nhé, xin lỗi, giờ tôi phải đi làm rồi, không có thời gian. Khi khác tôi lại gọi điện cho cô.” Dứt lời, đầu dây bên kia “lạch cạch” rồi có tiếng điện thoại bị ngắt. Cách cúp điện thoại thô lỗ giống hệt ngày hôm qua. Tôi có chút bӵc bội, bỏ mạnh ống nghe xuống. Song, nhӳng điều không vui nhỏ nhặt này đã biến mất ngay lập tức. Cuộc sống cô độc buồn tẻ hiện tại sắp được chuyển biến sang một phương hướng khác. Tôi nằm duỗi dài người trên giường, tắm mình trong ánh mặt trời, mỉm cười. Tuần sau đó, tôi đến Hiroshima. Tôi phân vân không biết có nên gọi điện thoại cho cha, nói tôi muốn đi gặp ông hay không. Cuối cùng thì tôi đã không gọi. Tôi lo rằng, nếu tôi nói, có lẽ ông ấy sẽ tránh mặt. Suốt khoảng thời gian dài ngồi trên tàu Shinkansen, tôi cố không nghĩ lan man đến bất cứ chuyện gì, lật giở tạp chí, ăn chút hamburger, nghe nhạc, rồi gà gật. Nhưng dù cố gắng đến thế nào thì khuôn mặt cӫa cha vẫn hiện ra rõ mồn một trong tâm trí tôi. Ngày đó, khi tiệc rượu cӫa hôn lễ vừa kết thúc, cha đã ra về vội vã. Nhìn theo bóng lưng cӫa ông, trong lòng tôi rӫa sả thậm tệ: Lần sau nếu có gặp lại, chắc chắn chính là trong tang lễ cӫa cha. Nhưng hôm nay, vì chuyện này, tôi đành phải đi gặp cha mình. Nghĩ đến nhӳng khó chịu khi phải giáp mặt nhau, tôi cố gắng suy nghĩ đến chuyện cӫa một cái tôi khác. Một Soko khác kia mang tâm trạng như thế nào để đi gặp cha mình nhỉ? Giả dө cô ta là phân thân cӫa tôi, vậy chắc hẳn cô ta cũng đang rất ngổn ngang nỗi lòng. Dường như cô ta may mắn hơn tôi, bởi đã có được tình yêu vô hạn cӫa người kia. Còn tôi, vừa bị người thân bỏ rơi, vừa bị người khác vứt bỏ. Tôi không muốn suy nghĩ, kết quả lại suy nghĩ rất nhiều, ôm một bầu tâm trạng u sầu bước xuống tàu Shinkansen. Tôi đã đặt trước một phòng khách sạn ở trung tâm thành phố. Tôi sẽ gặp mặt cô ta ở đó. Còn hơn một tiếng đồng hồ nӳa mới tới cuộc hẹn nên tôi quyết định đi dạo trong trung tâm thương mại bên cạnh. Từ khu vӵc bày thӵc phẩm ở tầng hầm đến tầng trưng bày ví da, đồ trang sức, lại lên tầng trưng bày thời trang cao cấp... Tôi hiểu rằng, mặt hàng bày bán ở đây và Tokyo chẳng có gì khác biệt, chẳng qua mỗi lần đến một nơi xa lạ, tôi vẫn thích dạo qua các trung tâm thương mại, các con phố thương mại quy mô lớn. Thông thường tôi sẽ đi dạo từ tầng hầm đến tầng trên cùng, sau đó đi đến quầy chuyên bán thú cưng, hỏi giá cả, và nghỉ ngơi một lát trên ghế tӵa bên ngoài quầy. Dӵa theo lộ trình thường ngày, tôi đến tầng trên cùng, mùi khai nồng cӫa động vật phả đến. Đúng như tôi dӵ đoán, phía trên là quầy chuyên bán các con thú cưng. Từng chiếc lồng màu bạc được xếp chồng lên nhau, bên trong là rất nhiều nhӳng con cún con, có con đang chơi đùa vui vẻ, có con đang say ngӫ. Cạnh nhӳng chiếc lồng, tôi thấy một người phө nӳ tóc dài đang ngồi chồm hổm trước máng nước. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, tôi không khỏi sӱng sốt. Tôi tiến lại gần, quả nhiên là cô ta. Cô ta đang chọc ngón tay cӫa mình vào chú rùa xanh, cười khanh khách vui vẻ. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi như tình cờ bắt gặp con gái mình vậy, không giấu nổi nө cười tươi rói. “Soko.” Tôi bắt chước giọng trẻ con cất tiếng gọi, cô ta giật nảy mình, quay người lại. “Ối, là... là Sasaki à.” “Cô đang làm gì thế?” “Đừng dọa tôi nӳa. Này này, dọa chết người rồi.” Cô ta đưa hai tay giӳ lấy ngӵc, thở hổn hển. Dáng vẻ ấy trông vô cùng đáng yêu, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô ta cũng cười, nө cười thẹn thùng. “Thật không thể tưởng tượng nổi chúng ta lại có thể gặp nhau ở nơi như thế này. Cô đến sớm vậy à?” Tôi cười hỏi, cô ta gật đầu. “Lâu lắm rồi tôi không đi đâu xa một mình, cho nên đã vô cùng hào hứng, đến đây từ sớm.” “Thế nên đi dạo trung tâm thương mại?” “Đây vốn là sở thích cӫa chúng ta mà, không phải sao?” Tôi nhún vai. “Cũng tức là, đây không phải là cuộc gặp mặt tình cờ nӳa rồi.” “Tiếp theo đây nên làm gì nhỉ? Này, cô có khát nước không? Đi uống chút nước hoa quả đi.” Vừa dứt lời, cô ta liền sӱa sang lại váy rồi lập tức chạy qua đó. Tôi ngơ ngác nhìn dáng vẻ vui sướng, phấn khích cӫa cô ta. Cô ta - đứng trước quầy đồ uống vẫy tay về phía tôi, hệt như một đứa trẻ. Sân thượng cӫa trung tâm thương mại đắm mình trong tiết trời thu, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Bãi cỏ nhân tạo đậm một màu xanh biêng biếc, nổi bật trên đó là nhӳng đồ chơi trẻ em màu đỏ, vàng, xanh đӫ loại, quả khinh khí cầu quảng cáo màu cam lơ lӱng trên nền trời xanh... Trong mảng màu rӵc rỡ tươi đẹp này, không có bất kỳ tiếng động nào. Ở trên cao này, mặc dù có thể nhìn thấy bóng dáng các bà mẹ dắt con dạo chơi, nhưng điều kỳ lạ là không gian vô cùng yên tĩnh. Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài có hoa văn bọt nước. “Thời tiết tuyệt thật đấy!” Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời. “Đúng thế.” Tôi uống Coca trong cốc giấy, khẽ giọng đáp. Giả như không mang nỗi lòng, quả thӵc hôm nay là một ngày có cảnh sắc tươi đẹp khiến lòng người vui vẻ. “Sao thế? Sao buồn bã ỉu xìu vậy?” Cô ta quay người nhìn tôi, hỏi. “Tinh thần cô có vẻ rất tốt?” “Phải nói rằng, quả thӵc đã lâu lắm rồi tôi chưa tới một nơi xa xôi thế này.” “Bình thường không đi du lịch sao?” “Từ chuyến du lịch sau ngày tân hôn, tôi chưa từng đi kiểu như thế này bao giờ. À, năm ngoái có cùng Kawami-kun đến suối nước nóng Beppu một chuyến.” Chẳng bù cho tôi, cứ nӱa năm lại đi du lịch một lần, du lịch nước ngoài cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu lần nӳa. Vì đối tượng kết hôn khác nhau, nên phương diện này cũng khác nhau, điều này khiến tôi không khỏi nghĩ ngợi. “Mấy giờ chúng ta gặp cha, gặp ở đâu vậy? Ừm, nếu còn sớm chúng ta đi dạo đi. Hay đi đảo Itsukushima ở Aki nhé?” Tôi liếc mắt nhìn cô ta - người đang trưng cầu ý kiến bằng vẻ mặt rất ngây ngô. “Còn chưa liên lạc với cha cơ. Đợi lát nӳa gọi điện thoại đã.” “Hả? Thật vậy sao?” “Tôi cảm thấy nếu thông báo trước, chưa biết chừng ông ấy sẽ tránh mặt.” Nghe tôi nói, nө cười trên gương mặt cô ta bỗng chốc tắt ngấm. “Đúng là như vậy thật.” Nhìn cô ta mặt mày ӫ rũ, tôi cảm thấy hình như mình đã lừa gạt một đứa trẻ. “Bỏ đi, không nói nӳa. Tạm gác chuyện phiền chán này sang một bên, chúng ta đi chơi đi. Thế nào?” Tôi vui vẻ gợi ý, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt tin cậy, gật đầu ngoan ngoãn. Chúng tôi đổi sang ngồi tuyến JR và xe buýt công cộng, khoảng chừng bốn mươi phút là đến thành phố cha tôi ở. Lần theo địa chỉ trên bưu thiếp cӫa nhiều năm trước, chúng tôi tìm đến nhà cӫa cha, là một tiệm ngũ kim trong khu thương mại. Lẳng lặng liếc nhìn vào bên trong, cha tôi mặc tạp dề bằng vải bò đang lúi húi trong tiệm. Tôi và cô ta bước vào quán cà phê tại lối vào khu thương mại, bấm số điện thoại cӫa gia đình ông. Chúng tôi không muốn trӵc tiếp qua đó, mà gọi cha tôi ra, bởi vì không muốn gặp mẹ kế. May mắn người nhận điện thoại không phải mẹ kế, mà là cha tôi. Lúc biết tôi đang trong quán cà phê ngay gần đấy, giọng điệu cӫa ông ấy trở nên đáng thương, do dӵ, nhưng vẫn nói: “Đến ngay đây”, sau đó cúp điện thoại. “Thế nào rồi?” Tôi trở về chỗ ngồi, cô ta lo lắng hỏi. “Không có gì, ông ấy nói sẽ tới ngay.” “Ông ấy mà nhìn thấy hai chúng ta, nhất định sẽ kinh ngạc cho mà xem.” Nghe cô ta nói thế, tôi ngẫm nghĩ một hồi. Quả thӵc là vậy. Cô con gái độc nhất đột nhiên biến thành hai người, cùng lúc xuất hiện trước mặt, người cha yếu đuối cӫa tôi kia có lẽ sẽ sợ mà ngất tại chỗ mất. “Có lẽ, tốt nhất một trong hai chúng ta nên tạm lánh đi trước đã.” “... Tôi lánh nhé.” Cô ta nói, nét mặt vô cùng lo lắng, bất an. Thái độ ấy đã nói rõ ràng với tôi rằng, nếu cần một người phải trốn đi, vậy thì người đó """