"
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩna full prc pdf epub azw3 [Hắc Bang]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Thiên Thượng Lam Cẩna full prc pdf epub azw3 [Hắc Bang]
Ebooks
Nhóm Zalo
Mục lục
Chương 1: Lần Đầu Tiên Gặp Mặt
Chương 2: Đại Bản Doanh Nhà Họ Lam Chương 3: Tiết Mục Xen Giӳa Bӳa Cơm Chương 4: Xӱ Lý Phản Đồ
Chương 5: Giao Chiến Trên Biển
Chương 6: Nathan Andrew
Chương 7: Hẳn Là Tìm Để Chết
Chương 8: Lần Đầu Hợp Tác
Chương 9: Vân Thanh Được Cưng Chiều Chương 10: Chính Thức Hợp Tác
Chương 11: Bụng Sa Mạc
Chương 12: Nguy Cơ Sống Chết
Chương 13: Chết, Phiền Toái
Chương 14: Thế Lӵc Sau Lưng
Chương 15: Lại Là Nhật Bản
Chương 16: Gặp Lại Lăng Ngạo
Chương 17: Đế Vương Duy Nhất
Chương 18: Bắt Tay Lần Nӳa
Chương 19: Hội Nghị Tam Phương
Chương 20: Bao Vây Chặn Đánh
Chương 21: Một Trò Chơi
Chương 22: Lam Duê Tức Giận
Chương 23: Tiến Về Phía Ai Câpj
Chương 24: Kế Hoạch Dӵ Định
Chương 25: Đua Xe Điên Cuồng
Chương 26: Ý Tưởng Của Lăng Ngạo Chương 27: Chẳng Lẽ Là Xem Thường Tôi Chương 28: Thời Khắc Lâm Nguy
Chương 29: Người Phụ Nӳ Đáng Chết Chương 30: Anh, Đây Là Bắt Cóc
Chương 31: Cởi
Chương 32: Anh Muốn Em
Chương 33: Em Là Của Anh
Chương 34: Uy Hiếp
Chương 35: Chuẩn Bị
Chương 36: Tỉnh Ngộ
Chương 37: Tiến Vào Dãy Núi
Chương 38: Rӯng Rậm Nguyên Thủy Chương 39: Gặp Mặt Bậc Tiền Bối Nhà Họ Lam Chương 40: Bàn Bạc Hôn Sӵ
Chương 41: Nơi Ở Của Lăng Ngạo
Chương 42: Hải Linh
Chương 43: Giáo Chiến Trên Bàn Ăn
Chương 44: Hối Hận Không
Chương 45: Điện Thoại
Chương 46: Quӹ Dị Nói Chuyện
Chương 47: Suy Đoán
Chương 48: Mẹ Của Lăng Ngạo
Chương 49: Đuổi Con Ruồi Đi
Chương 50: Lại Chạy
Chương 51: Chất Vấn
Chương 52: Hóa Giải
Chương 53: Các Người Có Cơ Hội Ấy Ư
Chương 54: Kế Hoạch
Chương 55: Giam Em Lại
Chương 56: Đính Hôn
Chương 57: Quӹ Dị Khó Lường
Chương 58: Trò Chơi Đánh Cuộc
Chương 59: Thăm Hỏi Họ Nhà Lăng
Chương 60: Xӱ Lý
Chương 61: Gặp Chuyện Không May
Chương 62: Đòn Phản Công Của Lam Duê
Chương 63: Dạ Yến Las Vegas
Chương 64: Nghỉ Phép Ở Hawaii
Chương 65: Đêm Trước Hôn Lễ
Chương 66: Hôn Lễ
Chương 67: Buổi Đấu Giá Ở Berlin
Chương 68: Thú Cưng
Chương 69: Thật Khéo
Chương 70: Âm Mưu Mới Bắt Đầu
Chương 71: Về Nhà
Chương 72: Hậu Quả Sau Khi Lăng Ngạo Rời Đi
Chương 73: Dạy Dỗ Hải Linh
Chương 74: Hồi Ức
Chương 75: Hậu Quả
Chương 76: Ôm Đi Bộ
Chương 77: Nỗi Lòng Của Andrew
Chương 78: Lăng Tuyết Cố Chấp
Chương 79: Nổ Tung
Chương 80: Xin Tội
Chương 81: Lӱa Giận
Chương 82: Thổ Lộ
Chương 83: Cái Gọi Là Yêu
Chương 84: Tin Tức
Chương 85: Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau
Chương 86: Nụ Hôn Điên Cuồng
Chương 87: Vợ Của Anh, Chỉ Có Em!!!
Chương 88: Burj Al Arab
Chương 89: Nhàn Nhạ Trôi Qua
Chương 90: Hải Quân, Không Quân, Chiến Lӵc Toàn Bộ Triển Khai Chương 91: Một Màn Nhếch Nhác
Chương 92: Sinh Non
Chương 93: Ba Đứa Nhóc Con
Chương 94: Mang Theo Ba Đứa Bé Nghỉ Dưỡng Chương 95: Vấn Đề Về Giao Phối
Chương 96: Phong Ba Gần Tới
Chương 97: Lam Triệt Xuất Hiện
Chương 98: Lấy Gì Để Đấu Với Tôi?
Chương 99: Hải Linh Và Ba Đứa Nhóc
Chương 100: Không Được Gặp Lam Triệt
Chương 101: Lần Đầu Gặp Lại Ba Người Sau Nhiều Năm Chương 102: Trò Đùa Quái Đản Của Ba Đứa Nhóc Chương 103: Liliane Đến
Chương 104: Mục Đích Của Fiennes
Chương 105: Quyết Định
Chương 106: Bởi Vì Lo Lắng
Chương 107: Thu Lưới
Chương 108: Kẻ Phản Bội
Chương 109: Đại Kết Cục
Chương 110: Đại Kết Cục (Hạ)
Chương 111: Đại Kết Cuộc
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 1: Lần Đầu Tiên Gặp Mặt
Ánh đèn rӵc rӥ vừa lên, trong nháy mắt, thủ đô Luân Đôn phồn hoa của nưӟc Anh lại càng thêm nәi bật khi màn đêm vừa buông xuống, mӝt màn diễm lệ đưӧc phơi bày!
Hôm nay là tiệc sinh nhật tròn hai mươi tuәi của thiên kim nhà Bá tưӟc William, nhӳng nhân vật tiếng tăm ở khắp nơi trên thế giӟi, trên căn bản đều đã tӟi đầy đủ!
Lấy thân phận là mӝt Bá tưӟc, để mời đưӧc nhӳng người đó, căn bản là không thể nào. Tuy nhiên, gia tӝc William còn có mӝt danh phận khác, đó chính là mӝt trong năm thế lӵc Hắc Đạo nәi tiếng trên thế giӟi – Gia tӝc William!
Như đã nói từ trưӟc, gia tӝc William là mӝt trong trong năm thế lӵc hắc đạo lӟn nhất. Bốn thế lӵc còn lại theo thứ tӵ là: nắm giӳ địa bàng trên nưӟc Mĩ – nhà họ Lam, Canada – nhà họ Lăng, nưӟc Ý – Mafia, Ai Cập – gia tӝc Raymond! Năm thế lӵc lӟn này tuyệt đối nắm giӳ nhӳng vị trí quan trọng trên thế giӟi!
Bình thường sӧ rằng rất ít người có thể thấy thủ lĩnh của năm thế lӵc lӟn này hӝi tụ cùng nhau, nhưng mà lần này bởi vì mӝt trong năm người bọn họ - chủ nhân gia tӝc William, bá tưӟc William thể hiện thành ý muốn mời. Đây là lần đầu tiên, cả năm thủ lĩnh lӟn này sắp sӱa tề tụ mӝt chӛ!
Mặc kệ là còn có nhӳng nguyên nhân nào khác, tối nay, trong mӝt căn biệt thӵ xa hoa ở Luân Đôn, sẽ trình diễn mӝt màn kịch như thế nào?
Mang theo biểu tưӧng của nhà họ Lam, mӝt chiếc Rolls-Royce màu đen xuất hiện trưӟc các loại xe nәi tiếng khác, vẫn như cũ, đèn pha tӵa như đôi mắt sáng rӵc!
Chiếc Rolls-Royce màu đen dừng lại ngay ngưӥng cӱa, lập tức khiến cho nhӳng người xung quanh nhốn nháo mӝt phen!
Mӝt người đàn ông anh tuấn, mặt mũi nhã nhặn, bưӟc xuống từ ghế phụ phía trưӟc, vòng qua thân xe, đi đến trưӟc cӱa xe sau, mở ra, lấy tay che chắn trên mui xe!
Chủ nhân hiện tại của nhà họ Lam là mӝt cô gái gần hai mươi ba tuәi, tên là Lam Duê.
Nếu lấy lý do vì là phụ nӳ mà xem thường lời nói của cô, ….hành vi này đúng là đâm đầu vào chӛ chết rồi! Lam Duê từ khi mười bảy tuәi đã ngồi lên cương vị chủ nhân nhà họ Lam, tính đến nay đã là sáu năm. Thế lӵc của nhà họ Lam chỉ có tăng chứ không giảm, từ đó cũng hiểu đưӧc, cô có bao nhiêu thủ đoạn khiến lòng người run sӧ rồi!
Rolls-Royce màu đen, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đӧi, mӝt đôi chân ngọc thon dài chậm rãi từ trong xe vươn ra!
Khoác lên mình mӝt bӝ sườn xám màu xanh dương trang nhã, vóc người mảnh mai xinh đẹp của cô hiện ra không chút nghi ngờ! Mái tóc đen tuyền chỉ dùng mӝt cây trâm ngọc thật dài búi lại. Dung
nhan kiều diễm thoát tục, khiến nhӳng người đã từng ngắm qua rất nhiều phụ nӳ xinh đẹp cũng không khỏi trầm trồ tán thưởng!
Đã sӟm nghe nói chủ nhân đương nhiệm nhà họ Lam rất ưa thích mặc sườn xám, thì ra lời đồn đại này là thật! Đại khái có thể hiểu đưӧc nguyên nhân là do nguồn gốc của cô là người Trung Quốc!
Bất quá, có thể đem sườn xám khoác lên người xinh đẹp như vậy, Lam Duê là người đầu tiên!
"Hoan nghênh hoan nghênh, Lam đương gia đích thân đến, làm cho lão già như tôi đây thật là nở mày nở mặt!" Đưӧc thuӝc hạ thông báo, Bá tưӟc William tӵ mình ra đón, cười to, phun ra mӝt tràng tiếng Anh lưu loát!
“Đưӧc Bá tưӟc William quý mến, Lam Duê đương nhiên muốn tӟi!” Lam Duê ưu nhã gật đầu mӝt cái, vươn tay, nhӳng người bên cạnh lập tức đem mӝt túi quà đưӧc bọc lại tinh xảo, đưa tӟi! "Sinh nhật thiên kim tiểu thư nhà Bá tưӟc William, tôi cũng không có gì để tặng, đây chỉ là mӝt món quà nho nho, xin vui lòng nhận lấy!”
“Lam đương gia đồng ý đến đây là đã cho lão già này bao nhiêu mặt mũi rồi, còn mang quà tặng làm gì! Nhanh, mời vào bên trong!" Tuy là nói như vậy, nhưng ông ta vẫn để cho thuӝc hạ mang quà tặng vào cho con gái! Gia tӝc bọn họ lӟn mạnh như vậy, có món đồ vật gì mà chưa từng thấy qua? Còn có thể để ý món quà tặng nhỏ vậy ư!
Lam Duê cười cười, cảm giác này ngưӧc lại làm cho cô cảm thấy như mình là con gái nhà bên cạnh, khiến người ta nhịn không đưӧc muốn gần gũi!
Nhà họ Lam đến trưӟc, người của gia tӝc Raymond đã tӟi, hiện tại chỉ còn thiếu Mafia của nưӟc Ý cùng vӟi nhà họ Lăng ở Canada mà thôi!
"Thật ra thì Lam chủ không cần đến tham gia bӳa tiệc lần này!" Mӝt người đàn ông khí chất ôn hòa đi theo sau lưng Lam Duê nói!
"Biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn, nói cũng không chừng!" Lam Duê đảo mắt qua toàn hӝi trường, sau đó ưu nhã ngồi xuống ở mӝt góc trên ghế sa lon. Nhận lấy ly rưӧu đỏ mà người đàn ông đưa tӟi, đôi môi đỏ hồng hơi nhấp mӝt miếng!
Góc này vừa không làm người khác chú ý, vừa lại có thể quan sát đưӧc toàn hӝi trường, chính là điều Lam Duê muốn!
Dӵa theo âm thanh xao đӝng ngay cӱa, khóe miệng còn đọng vài giọt rưӧu của Lam Duê chӧt hiện lên mӝt nụ cười nhàn nhạt, chỉ thoáng qua trong chӟp mắt!
Lăng Ngạo, là chủ nhân đương nhiệm nhà họ Lăng, so vӟi Lam Duê chỉ lӟn hơn có ba tuәi!
Trận chiến giӳa nhà họ Lăng và họ Lam, từ đó đến nay chưa bao giờ suy giảm, có thể ví mối quan hệ giӳa Lam Duê và Lăng Ngạo, tӵa như nưӟc vӟi lӱa!
Trong cuӝc tranh đấu sống mái vӟi nhau, có thể nói là, giӳa bọn họ không phân thắng bại!
"Lam chủ, thủ lĩnh nhà họ Lăng đến rồi!" Người đàn ông nhẹ giọng nói ra!
"Vân Trạch, anh nói William rốt cuӝc lấy cái gì dẫn dụ anh ta đến đây?" Quơ quơ trong tay ly rưӧu đỏ tươi, đáy mắt sắc bén của Lam Duê khẽ đӝng, nụ cười không hề trưӧt ra khỏi miệng!
"Vân Trạch không biết!" Vân Trạch lắc đầu mӝt cái, đồng thời cũng cẩn thận, bí mật quan sát hoàn cảnh chung quanh, đề phòng xảy ra biến cố!
Lam Duê không lên tiếng nӳa, chỉ là nhíu mày nhìn từ trên xuống dưӟi Lãnh Ngạo* đứng cách đó không xa, mặt mũi như đưӧc điêu khắc mang theo khí sắc bén nhọn! Nếu không phải chung quanh có quá nhiều ám khí lạnh lẽo, nhất định là có vô số thiên kim danh giá muốn đến gần anh ta!
*Lãnh Ngạo: anh họ Lăng, nhưng nhiều lúc tác giả dùng Lãnh Ngạo để chỉ sӵ vô tình, “Lãnh” là lạnh lùng, lạnh lẽo.
Ánh mắt đang dò xét chӧt đón lấy đôi con ngươi đen nhánh, toát lên vẻ tàn nhẫn, trừng trừng chống lại!
Nhìn người bị phát hiện rồi, Lam Duê cũng không lập tức dời tầm mắt đi nӟi khác, mà giơ ly rưӧu đỏ trong tay lên, hưӟng tӟi anh tỏ ý!
"Quà tặng đã đưa đến rồi, nhӳng gì muốn nhìn cũng đều chứng kiến, chúng ta đi thôi!" Đem ly rưӧu đang cầm trong tay uống mӝt hơi cạn sạch, Lam Duê đứng lên nói!
Gương mặt tuấn tú, nguӝi lạnh của Lăng Ngạo trưӟc sau không hề thay đәi, cho dù là nhìn thấy đối thủ Lam Duê này, mặt anh vẫn lạnh tanh như cũ, không chút biến hóa!
"Đem mấy thứ cho anh ta, chúng ta đi!"
Chẳng qua vừa xuất hiện, hai vị thủ lĩnh chỉ cần dậm chân mӝt cái cũng sẽ làm cục diện trên thế giӟi biến đӝng mấy phần, khi tӟi cứ như vậy, khi đi lặng yên không mӝt tiếng đӝng!
Casino ở Las Vegas, Nưӟc Mӻ.
Lam Duê nhìn nhӳng ánh đèn sáng choang trên các bảng hiệu Casino, tay phải chống lên cằm nhìn ra hết thảy bên ngoài!
"Vân Trạch, anh nói, nhӳng người này rốt cuӝc mӝt ngày định bụng đưa lên bao nhiêu tiền?"
"Las Vegas là thuӝc về địa bàn nhà họ Lam!" Vân Trạch ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ôn hòa nói!
"A, cũng phải! Đưa bao nhiêu tiền cũng không quan trọng!" Quay đầu lại, Lam Duê nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, tối nay bay giӳa hai bên Anh, Mӻ, có chút mệt mỏi!"
Vân Trạch gật đầu, chiếc xe vӳng vàng hưӟng về phía biệt thӵ Las Vegas chạy đi!
"Huh? Uhm, tôi hiểu, ừ, biết rồi!" Trong giọng nói của Vân Trạch đều là âm tiết đơn, trả lời đôi câu, sau đó liền cúp điện thoại!
"Lam chủ, Vân Vũ nói, lô hàng vũ khí lần trưӟc của chúng ta nằm trong tay Dã Điền Hùng ở Nhật Bản!" Vân Trạch quay đầu nhìn về phía cô nói!
Trưӟc đó, lô hàng vũ khí này đưӧc mang đến nưӟc Nga, thế nhưng lại xảy ra chuyện không may. Điều làm người ta kinh ngạc chính là, lô hàng này biến mất hoàn toàn, không để lại bất kỳ đầu mối nào! Nhưng mà cũng bởi vì làm rất sạch sẽ, Lam Duê hiểu, nhất
định là qua tay mấy người kia, xảy ra chuyện bất ngờ! Khiến Vân Vũ đi điều tra, quả nhiên không ngoài dӵ đoán!
"Nhà họ Dã Điền ở Nhật Bản? Điều tra đưӧc ở nơi nào không?" Chỉ là mӝt tên cỏn con, bây giờ lại cố tình gây chú ý, đánh lên trên đầu của cô, thật sӵ là lá gan dài quá rồi!
"Lô vũ khí kia, Vân Vũ nói còn chưa điều tra đưӧc!" Đây mӟi là phiền phức, nếu như đến thời hạn mà bọn họ còn chưa giao hàng như đã nói, thì nhà họ Lam sẽ phải gánh chịu tәn thất như thế nào đây?
"A, vậy trưӟc tiên nhìn xem, hắn ta rốt cuӝc có thể mang đến biến cố gì!"
Chú thích:
-Để chỉ rõ sӵ gần gũi của Lam Duê và nhӳng người bên cạnh, mình sẽ cho họ gọi chị ấy là “Lam chủ.”
- Để nói về cách xưng hô giӳa 5 thế lӵc hắc đạo, mình sẽ vẫn giӳ “đương gia.”
-Về phía anh Lăng Ngạo sẽ phải dùng đến “thủ lĩnh.”
*Đương gia: chủ nhân đương nhiệm, đứng đầu quản lý toàn bӝ gia tӝc.
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 2: Đại Bản Doanh Nhà Họ Lam
Sáng sӟm ở nhà họ Lam, mặc dù rất bề bӝn nhưng lại có trật tӵ!
Vốn là cũng không có gì, chẳng qua hôm nay chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam – Lam Duê muốn trở về, cho nên trên dưӟi gia tӝc nhà họ Lam dường như có chút bận rӝn!
"Ông nӝi, lần này chị Lam Duê thật sӵ là muốn trở về?" Đứa trẻ nhỏ nhất tính đến thời điểm này của nhà họ Lam – Lam Kiệt, gần mười lăm tuәi, so vӟi Lam Duê thì nhỏ hơn tám tuәi. Lúc này đang lười biếng dӵa vào cây cӝt, tràn đầy hoài nghi hỏi!
"Dĩ nhiên, chẳng lẽ ông cũng đi lừa cháu hay sao? Còn có, chút nӳa các người phải nhӟ kӻ. Con bé là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam, mặc dù các người có thân thích đi chăng nӳa, đến thời điểm con bé đưa ra mệnh lệnh, tuyệt đối không thể có bất kì dị nghị nào!”
Lam Kính, nhà họ Lam chính là do mӝt người như vậy sáng lập!
Trải qua nhiều năm, không ai là không cảm thấy run sӧ mӝt khi nghe đến tên của ông. Nhưng cũng chính vì là mӝt người như vậy, để có thể kế nhiệm ông, không phải là bất kì ai cũng có thể làm đưӧc. Thật vất vả mӟi có đứa cháu gái, thừa hưởng tất cả mọi tố
chất của mình, thậm chí thủ đoạn còn nhanh hơn ông mӝt bậc, làm thế nào ông lại không vui mừng cơ chứ!
Chỉ là, Lam Kính đối vӟi phép tắc trên dưӟi của nhà họ Lam, luôn luôn cӵc kỳ nghiêm khắc! Cho dù ngày thường nhìn ông rất dễ tính, gần gũi, tuy nhiên nó cũng không thể thay đәi đưӧc tính cách vốn có của ông!
"Cha, Lam Duê...... Hôm nay trở lại thật sao?"
Mọi người trong nhà họ Lam đã tập trung chờ đӧi bên cạnh, mӝt người phụ nӳ từ tốn hỏi!
"Chẳng lẽ chuyện này còn có giả?"
Ho nhẹ mӝt tiếng, Lam Kính không thể không thừa nhận, có lẽ là già rồi, hay thích trêu chọc con cháu, lừa gạt có hơi quá. Hiện tại, chủ nhân thật sӵ sắp trở về rồi, ngưӧc lại không ai chịu tin!
Lần gần nhất Lam Duê trở về Đại bản doanh của nhà họ Lam, đã là chuyện của mӝt năm trưӟc rồi, cũng khó trách mọi người kích đӝng như vậy!
"Đưӧc rồi! Cha lúc nào cũng thích đem chuyện này ra nói giӥn!” Con trai thứ tư của Lam Kính, Lam Thành bĩu môi. Từ khi cha mình lui về phía sau, có lẽ là do quá rảnh rӛi, lúc nào cũng thích nói giӥn như vậy!
Nhưng điều đáng tiếc chính là lần nào ông ấy cũng thành công, bởi vì bọn họ căn bản rất quan tâm đến cô cháu gái này!
“Vừa nói giӥn chuyện gì?”
Phía cӱa truyền đến mӝt giọng nam trong trẻo, khiến cho tất cả mọi người đều vui mừng!
Lam Triệt – anh trai của Lam Duê, miễn là mӛi lần Lam Duê trở về, người này tuyệt đối là người xuất hiện đầu tiên! Đôi khi tất cả mọi người cũng cảm thấy ghen tӷ, ai bảo đây là người duy nhất khiến Lam Duê đối đãi đặc biệt!
"Tiểu Triệt trở lại? Xem ra lần này ông nӝi không có lừa gạt chúng ta rồi!”
"Hừ, chẳng lẽ ta không đáng tin vậy sao?" Ông lão có chút thẹn quá thành giận!
"Có đáng tin hay không, trong lòng ông nӝi rất rõ ràng!" Lam Kiệt hé ra hàm răng trắng, châm chọc nói!
"Tên tiểu tӱ thối nhà ngươi......."
Giӳa vùng đất bằng phẳng, mӝt chiếc máy bay trӵc thăng chậm rãi hạ xuống!
"Lam chủ, tất cả mọi người đã trở lại!"
Vân Lãng, mӝt trong bốn vị hӝ pháp bên cạnh Lam Duê, là người lạnh lùng ít nói, nhưng khả năng sát thương lại kinh người!
"Ai, đây là ông nӝi muốn náo loạn như thế nào? Mӛi lần đề dùng chiêu thức này!"
Lam Duê nâng trán, bất đắc dĩ nhỏ giọng nói ra! Mӝt, hai năm sẽ trở về đại bản doanh mӝt chuyến. Lần nào ông nӝi cũng huy đӝng
lӵc lưӧng như vậy, thật sӵ làm cô có chút không chịu nәi, đành phải tiếp nhận!
"Tất cả mọi người rất muốn Lam chủ!" Vân Trạch cười đem mӝt chiếc áo khoác màu vàng nhạt mặc vào cho cô. Sau đó bọn họ liền ngồi vào trong mӝt chiếc xe đang chờ sẵn, trӵc tiếp đi về hưӟng Đông – khu biệt thӵ cao cấp của nhà họ Lam!
"Ưmh, đại khái vậy!"
Hiện tại trên thế giӟi nhà họ Lam giӳ vị trí rất cao, cũng giống như nhà họ Lăng, đã vưӧt lên rất xa so vӟi các thế lӵc khác!
Nhӳng ai dấn thân vào con đường này đều biết rõ, nhà họ Lam có Lam Duê, nhà họ Lăng có Lăng Ngạo! Hai người này đại biểu cho sӵ vương giả tuyệt đối, cao quý hơn tất cả!
Mặc dù trên thế giӟi có năm thế lӵc, nhưng thật lòng mà nói, để có thể vӳng bưӟc đi lên cũng chỉ có: chiếm cứ nưӟc Mĩ – nhà họ Lam, chiếm cứ Canada – nhà họ Lăng, cùng vӟi Italy – Gia tӝc Andrew! Mặt khác, quan hệ giӳa nhӳng Gia tӝc này mấy năm nay trưӟc sau còn có thể duy trì cũng là rất tốt!
Từ khi nhà họ Lam - Lam Duê, nhà họ Lăng - Lăng Ngạo tiếp nhận cương vị đứng đầu Gia tӝc, bố cục đang hiện hӳu của thế giӟi này ngay lập tức bị xáo trӝn!
Lam Duê trở lại, làm trên dưӟi nhà họ Lam cảm thấy hưng phấn khác thường!
Nhất là Lão Thái Gia nhà họ Lam, càng thêm vui mừng không khép miệng đưӧc, đây là đứa cháu gái hӧp ý ông nhất, trò đã sӟm giỏi hơn thầy rồi!
"Ông nӝi, ba mẹ, bác cả, bác cả gái, chú hai thím hai, chú ba thím ba!"
Vừa vào đến cӱa chính, Lam Duê liền gật đầu tỏ ý vӟi mấy vị bề trên! Thuận tay cởi áo khoác trên người xuống, sườn xám màu đen bên trong liền hiện ra trong tầm mắt của mọi người!
"Nguyệt trở lại!"
"Mọi người trưӟc hết chӟ vӝi vàng, con có chuyện muốn trao đәi vӟi ông nӝi!" Giơ tay lên ý bảo bọn họ không cần tìm cô, Lam Duê trӵc tiếp đi tӟi trưӟc mặt Lam Kính, nói!
Lam Kính nhíu mày, chống gậy đứng lên, dẫn đầu đi về phía lầu hai!
Cháu gái xem ra là có chuyện gì gấp gáp, bằng không thì khó mà vӝi vã tӟi gặp ông như vậy! Căn bản ông đã nghĩ tӟi, làm sao mà vô duyên vô cӟ Lam Duê có thể bỏ xuống trọng trách bên mình, trở về đại bản doanh, bây giờ ngẫm lại trong lòng dӵ đoán đúng rồi!
Mọi người trơ mắt nhìn Lão Thái Gia cùng bóng dáng xinh đẹp tao nhã rời đi, còn có Vân Trạch cả ngày đi theo bên người cô, biến mất ở khúc quanh lầu hai!
"Ai, xem ra vừa rồi là chúng ta tӵ mình đa tình, tiểu Nguyệt Nhi căn bản cũng không phải là về thăm chúng ta!" Người con út của Lão Thái Gia, lão yêu nhà họ Lam - Lam Minh, giương gương mặt tuấn tú phàn nàn, uất ức nói!
"Tiểu Triệt, gặp lại con chú còn tưởng rằng......"
"Đi nhìn qua mӝt chút? Xem thӱ chuyện gì mà khiến Nguyệt cũng gặp khó khăn như vậy!" Có người bắt đầu đưa ra chủ ý cùi bắp rồi, nhưng lại lấy đưӧc phần lӟn sӵ đồng ý của mọi người.
Dĩ nhiên trong đó phải loại trừ đi người bên cạnh Lam Duê – Vân Lãng, bất quá anh không thể ngăn cản mấy người này, đơn giản là nhìn thôi! Dù sao Lam chủ tin tưởng bọn họ!
"Có chuyện gì khó giải quyết sao?" Lam Kính ngồi trên ghế sofa trong thư phòng, nhìn chằm chằm gương mặt đang mỉm cười của Lam Duê!
Lam Duê cũng không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn về phía Vân Trạch ở bên cạnh!
"Ông nӝi cũng đừng vӝi, trưӟc tiên xem qua cái này mӝt chút rồi hãy nói!”
Vân Trạch tiến lên mở máy vi tính ra, ngón tay thuần thục nhanh chóng gõ lên bàn phím, nhất thời trong thư phòng chỉ có thể nghe đưӧc tiếng đánh máy lạch cạch!
"Lão Thái Gia mời xem!"
Lam Kính liếc nhìn Lam Duê đang ngồi ở phía đối diện, nở nụ cười khiến người ta phát run, sau đó nhìn về phía máy vi tính!
"Đây là......."
"Đây là mӝt người mà ông nӝi đã từng đảm bảo vӟi con – Dã Điền Hùng! Ông nӝi còn nhӟ thời điểm ban đầu người hưӟng tӟi con cam đoan như thế nào không? Người nói coi như bất luận là kẻ nào dám phản bӝi người, nhà Dã Điền sẽ không! Nhưng bây giờ,
ông nӝi, người có thể nói cho Lam Duê biết, đây là đang xảy ra chuyện gì hay không?”
Thời điểm nói ra điều này, trưӟc sau Lam Duê vẫn giӳ nụ cười cӵc kỳ ưu nhã mê người! Đầu ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn thủy tinh, đӝng tác này vô tình còn mang theo mӝt tia áp lӵc, làm người ta khó có thể kháng cӵ!
Sắc mặt Lam Kính cũng có chút khó coi, mӝt là bở vì nhà Dã Điền đã đánh mất đi sӵ tín nhiệm của ông, hai là trưӟc mặt chính cháu gái bảo bối của mình bị mӝt phen bẽ mặt!
"Kỳ thật thì đối vӟi cái đống hàng này, con ngưӧc lại không có gì để ý, nhưng mà nhà họ Lam chính là nhà làm ăn buôn bán như vậy. Nếu không thể giao hàng vào tay đối phương đúng hẹn, ông nӝi có biết việc này làm cho nhà chúng ta bị ảnh hưởng như thế nào hay không?”
Lam Duê nói nhӳng lời này có chút trầm thấp, nắm giӳ cương vị này nhiều năm, cô cũng có ranh giӟi cuối cùng! Cô sẽ không bởi vì đối phương là ông nӝi của mình, mà cân nhắc đối đãi! Trên nguyên tắc cơ bản, cô có chủ kiến riêng của mình!
"Nên làm cái gì, con liền làm thế ấy đi! Thật ra thì chuyện này con căn bản không cần hỏi ý kiến của ta, dù sao nhà họ Lam đối vӟi bọn họ đã hết lòng quan tâm giúp đӥ rồi!"
"Con hiểu, con sẽ dùng chính phương thức của mình giải quyết tất cả! Ông nӝi yên tâm!"
Lam Duê đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói!
"Đã trở lại, ông nӝi cũng không để ý Lam Duê ở nhà cùng bӳa cơm chứ!”
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 3: Tiết Mục Xen Giӳa Bӳa Cơm
Nhà họ Lam bởi vì Lam Duê trở lại,có vẻ cӵc kỳ náo nhiệt!
"Tiểu Kiệt, em vây quanh chị làm cái gì?" Ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa, liếc nhìn Vân Trạch đưa tài liệu cho mình, lại phát hiện em trai nhỏ nhất trong nhà – Lam Kiệt, đôi mắt đang không ngừng láo liên, đảo quanh trên người cô!
"Chị Lam Duê lần này sẽ dừng lại ở nhà bao lâu?" Lam Kiệt mong đӧi hỏi, trong Gia tӝc, người cậu bé sùng bái nhất chính là chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Lam – Lam Duê, nhưng lần nào cũng vậy, bẵng đi mӝt thời gian thật dài mӟi nhìn thấy mặt chị mình, khó tránh khỏi có chút thất vọng!
Đem tài liệu đang cầm trong tay để sang mӝt bên, vén vén vài lọn tóc rơi xuống, trầm tư mӝt lát nói: "Điều này cũng phải xem tình huống mà quyết định ra đi, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ là mӝt ngày!"
"À? Chỉ có ngần ấy thời gian sao?" Lam Kiệt nhăn mặt, hình như đối vӟi đáp án này rất không hài lòng!
Lam Duê buồn cười nhìn Lam Kiệt, cậu bé mӟi mười lăm tuәi. Trưӟc kia cô chính là mười bảy tuәi tiếp nhận lấy nhà họ Lam, so
vӟi tuәi của em trai chỉ lӟn hai tuәi mà thôi. Bây giờ suy nghĩ mӝt chút, sinh hoạt của cậu nhóc này ngưӧc lại rất thoải mái!
Nhà họ Lam ngoại trừ buôn bán vũ khí, thật ra cũng có chen chân vào lĩnh vӵc khai thác dầu mỏ và kim cương, nhưng so sánh tương đối mà nói, quân hỏa* vẫn là dòng chính!
*Quân hỏa: súng ống đạn dưӧc.
Việc kinh doanh trong giӟi bạch đạo ngưӧc lại cũng không thiếu, nhưng mà cô rất ít giao thiệp. Chỉ đến khi cần đưa ra quyết định quan trọng, cô thỉnh thoảng mӟi có thể tham dӵ mӝt chút!
Nhà họ Lam bây giờ phát triển rất tốt!
"Nguyệt, gần đây như thế nào?" Mӝt vị thanh niên tuấn tú, mặc quân phục, gương mặt tươi cười đi tӟi bên cạnh cô!
Lam Duê trên dưӟi quét mắt mӝt lần, nhíu mày nói: "Anh có phải đã quên thân phận của em hay không? Cả người anh mặc quân phục như vậy, còn ở bên cạnh em lắc lư. Chẳng lẽ muốn nói cho em biết, trong nhà họ Lam xuất hiện mӝt người đối nghịch vӟi em?”
"Đúng vậy, nhưng điều đáng tiếc chính là, Lam chủ nhân sắp xếp quan hệ rất tốt vӟi mấy vị cảnh sát quốc tế kia, dù là đối lập, cũng muốn đối lập đứng lên!" Lam Triệt vô tưhưӟng về phía Lam Duê vừa tӵa vào trên ghế sofa đối diện, vẻ mặt tùy tiện!
“Đưӧc như vậy chính là do anh khích lệ!”
"Đương gia, cậu năm, cậu út, xin mời đến phòng ăn!" Người giúp việc cúi người xuống, nói!
"Đã đến giờ dùng dӳa trưa? Thời gian trôi qua nhanh thật!”
Nói xong, Lam Triệt liền đứng lên, nhìn về phía Lam Kiệt bên cạnh Lam Duê, đôi chân mày rậm nhíu lại: "Tiểu Kiệt định cứ ở bên cạnh em như vậy?"
Thằng bé này thật đúng là dính lấy Lam Duê!
Lam Duê cười cười đứng lên, hưӟng về phía phòng ăn đi tӟi!
Vân Trạch tiến lên, đem vị trí bên tay trái Lão Thái Gia - Lam Kính nhẹ nhàng kéo ra, Lam Duê đӝng tác tùy ý, nhưng lại lӝ ra ưu nhã ngồi xuống!
Mọi người giương mắt nhìn, cũng chỉ có Lam Duê mӟi dám không nói tiếng nào, lẳng lặng ngồi xuống! Chỉ có điều hiện tại cô so vӟi Lão Thái Gia năm đó còn mạnh hơn!
"Như thế nào? Mọi người tại sao lại không ngồi?" Lam Duê khó hiểu nói!
"Đúng là, không ngồi xuống, trừng trừng con mắt làm cái gì? Thật là chán!"
Nguyên căn là ở trưӟc mặt Lam Duê bị bẽ mặt, hiện tại Lam Kính đang mӝt bụng khó chịu. Nhìn mấy người trong nhà tụ tập mӝt chӛ, lập tức lӟn tiếng quát lên!
Mọi người trong nhà họ Lam rất uất ức, người vừa không để cho chúng ta ngồi, hiện tại ngưӧc lại là chúng ta không đúng!
Lúc mӟi bắt đầu bӳa cơm, mọi người cũng không ai mở lời, nhưng mà rất nhanh, bọn họ liền không ngại mở miệng hỏi thăm
Lam Duê! Lão Thái Gia nhà họ Lam, mӝt lần nӳa nếm phải cái tư vị bị người ta xem nhẹ!
"Lam Duê, công ty bác cả có mӝt số chiến lưӧc kinh doanh, con có thể giúp bác đưa ra vài ý kiến để tham khảo hay không?” Bác cả nhà họ Lam nịnh hót hỏi!
"Ừhm, đưӧc!" Lam Duê gật đầu!
"Lam Duê, con đã đồng ý đi tiệc thường niên của bác hai, năm nay tiệc sinh nhật của bác sẽ bao gồm hoạt đӝng có mục đích!” Bác hai cũng là cao hứng nhắc nhở!
Lam Duê tay cầm dao nĩa dừng lại, nhíu mày canh chừng bác hai của cô, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Vân Trạch bên cạnh!
Vân Trạch thấy thế, thoáng suy nghĩ mӝt chút, sau đó gật đầu, cúi người ở bên tai của cô nói: "Xác thӵc có chuyện này, nhưng mà khi đó Lam chủ chỉ là qua loa!"
Qua loa? Khóe miệng Lam Duê rụt rụt, cô qua loa giúp đӥ ở đây, trong mắt cũng gần như là hết miễn cưӥng nәi rồi! Nhưng nhìn bọn họ cũng dừng việc dùng bӳa lại, có chút bất đắc dĩ gật đầu: "Đưӧc rồi, đến lúc đó nhӟ cho con biết là đưӧc!"
"Lam Duê......"
"Lam......."
Lam Duê mặt không đәi sắc cùng mọi người trò chuyện vӟi nhau, Vân Trạch đứng bên cạnh mỉm cười, ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên!
Vân Trạch đi ra ngoài nhận điện thoại, thoáng che giấu nụ cười trên mặt. Trở lại đứng cạnh bên người Lam Duê, vừa lúc cô thả dao nĩa trong tay ra, liền tiến lên phía trưӟc nói:
"Vân Vũ nói, đám quân hỏa đang ở trong tay Dã Điền Hùng bây giờ không còn nӳa, mất tích!"
Lam Duê đang dùng khăn ăn lau khóe miệng, nghe vậy đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, liếc về hưӟng Vân Trạch, hình như là đang hỏi nhӳng lời này có đӝ tin cậy hay không! Chỉ thấy Vân Trạch nhẹ nhàng gật đầu mӝt cái, xác nhận điều mình đang nói không phải là giả!
Mọi người nhà họ Lam đều có chút không hiểu, nhìn đӝng tác qua lại giӳa hai người. Nhưng bọn họ hiểu ra mӝt đạo lý sâu sắc, đó chính là, Lam Duê vĩnh viễn không thể nào có thời gian ở trong nhà rồi!
"Thật xin lӛi, nhóm hàng hóa trong tay xảy ra chút vấn đề, sӧ rằng không thể ở lại nӳa rồi! Ông nӝi, ba mẹ, các cô các bác các chú, Lam Duê đi trưӟc!"
Nói xong liền đứng lên, Vân Trạch tiến đến cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, hai ngườinhanh chóng biến mất giӳa tầm mắt của mọi người nhà họ Lam!
Toàn bӝ sӵ việc đã rõ ràng, Lam Kính cũng mất đi hứng thú dùng bӳa, đẩy thức ăn trong tay ra, đứng lên không nói mӝt lời, rời khỏi phòng ăn!
Theo lời nói của Lam Duê thì chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng mà chuyện nhà Dã Điền này! Ai, hiện tại, cuối cùng thiên hạ là của
người trẻ rồi!
Mӝt màn kịch đồng bӝ, khiến mấy người còn lại của nhà họ Lam không hiểu ra sao! Cái ông cụ này cùng Lam Duê đang làm cái chuyện bí hiểm gì?
"Con ăn no rồi, đi ngủ mӝt giấc, buәi chiều trở về doanh trại!" Lam Triệt mặt không đәi sắc đứng lên, nói!
Mấy người nhà họ Lam im lặng tuyệt đối, đằng này cũng cùng vӟi đằng ấy sao?
Ngồi trên xe, Lam Duê chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài đang lao vun vút về phía sau!
"Phái người điều tra, tôi không hy vọng lô hàng kia xảy ra chuyện gì không may!”
"Dạ, đã tra xét! Bây giờ là đi Nhật Bản sao?" Vân Trạch đang gõ bàn phím, nhẹ giọng hỏi!
"Ừm!"
Tầm mắt Lam Duê đang cố định ở bên ngoài chӧt quay lại, nhìn ngón tay Vân Trạch đang lưӟt trên bàn phím, cười nhẹ nói: "Có dã tâm tất nhiên là tốt, nói cho cùng khi đã ở trên vị trí cao hơn người khác, ít nhiều gì cũng có dã tâm! Dù sao vẫn là muốn bò trên lên! Chỉ là có lúc, không thấy rõ tình thế, ngưӧc lại là mӝt loại tôm tép nhãi nhép đáng xấu hә!"
"Toàn bӝ chuyện này đã nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, nếu như Lam chủ không cho bọn chúng cơ hӝi, không ai có thể
đӝng vào bất cứ thứ gì trong tay người! Chỉ là, đôi khi Lam chủ vẫn cần đi trưӟc mӝt bưӟc, dù sao đi nӳa, việc đời khó đoán!”
Vân Trạch khép máy tính xách tay lại, xoay người nhìn Lam Duê bên cạnh, mỉm cười nhưng lại nói rất nghiêm túc!
"Đúng vậy!" Lần nӳa đưa tầm mắt hưӟng ra bên ngoài, Lam Duê hơi nheo mắt lại gật đầu nói: "Ấm nưӟc luӝc ếch sôi hút lên, thời điểm khi nó phát giác ra đưӧc, đã sӟm trốn không thoát rồi! Nếu tôi đã đưa ra quyết định này, tӵ nhiên cũng có chuẩn bị trưӟc! Nhưng điều đáng tiếc chính là, giống như lời anh vừa nói, việc đời khó đoán. Chung quy chuyện này vẫn là tôi dӵ đoán sai lầm! Không ngờ sau lưng còn có người!"
"Vô luận là người nào, ở trên con đường này, đều lấy lӧi ích cá nhân làm trọng. Mӝt khi mất đi giá trị lӧi dụng, vậy thì không đáng giá nhắc tӟi nӳa! Việc này Dã Điền Hùng tính toán sai rồi; đó chính là, từ trưӟc đến nay, ít nhất không có ai dám liều lĩnh chống đối nhà họ Lam trӵc tiếp như vậy! Đây cũng là mӝt trong nhӳng nguyên nhân khiến hắn thất bại, chỉ thấy lӧi ích trưӟc mắt, lại không suy tính tương lai!"
Lam Duê nghe lời nói của anh, bӛng nhiên cười lên, con ngươi xoay vòng, mở miệng lần nӳa: "Vân Trạch, không thể không nói anh ở bên cạnh tôi lâu nhất, cũng là người hiểu rõ tôi nhất! Tốt lắm, chờ sau khi chuyện này chấm dứt, anh giúp tôi đi xӱ lý mӝt chuyện!"
"Dạ!"
~Hết chương 3~
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Xӱ Lý Phản Đồ
Yokohama Nhật Bản, Tәng bӝ nhà Dã Điền!
Khi biết Lam Duê sẽ đích thân đến đây, Vân Vũ cũng không kinh đӝng Dã Điền Hùng, chỉ là đang âm thầm theo dõi sát sao đӝng tĩnh nhà Dã Điền!
Tiếng gầm rú của máy bay trӵc thăng, chậm rãi hạ xuống ở mӝt bãi đất rӝng lӟn.
Vẫn là mӝt thân sườn xám như cũ, chỉ có điều lần này là mӝt bӝ sườn xám màu đen đưӧc thêu tơ vàng, tỏ rõ sӵ cao quý của người đang khoác lên nó!
"Người đâu?" Nhìn thấy Vân Vũ, Lam Duê nhíu mày hỏi!
"Dã Điền Hùng không biết Lam chủ sẽ tӟi, đang mở tiệc liên hoan phía sau nhà!” Vân Vũ nói, sau đó đem nhӳng thứ đã điều tra đưӧc đưa cho Lam Duê! Nhưng mà Lam Duê chẳng qua chỉ phất tay mӝt cái, cũng không nhận lấy!
"Không cần, đưa tôi đi là đưӧc!" Chứng cӟ cái gì, căn bản cũng không cần thiết, cái cô muốn chỉ là kết quả! Nếu Dã Điền Hùng dám phản bӝi, vậy thì không thể trách cô đưӧc!
"Dạ!" Thu hồi vật đó lại, Vân Vũ đi đầu dẫn đường!
Mười mấy người đi theo phía sau, liền bị Vân Lãng giӳ lại! Thân là mӝt trong nhӳng cánh tay đắc lӵc bên cạnh Lam chủ đương nhiệm, rất nhiều chuyện không cần Lam Duê mở miệng, anh ta liền đi trưӟc mӝt bưӟc, chuẩn bị sẵn sàng!
"Các người đi chuẩn bị quân hạm và máy bay, ở lại sӧ rằng sẽ cần dùng đến!"
"Hiểu!"
Dã Điền Hùng đang cùng đồng bọn của hắn ăn mừng ở phía sau nhà. Lần này đám quân hỏa đến tay trót lọt như vậy, nếu đem bán đi, không phải bọn chúng sẽ phát đạt sao?
"Dã Điền quân vương, ngài dám đӝng đến đồ của nhà họ Lam, chẳng lẽ không sӧ Lam đương gia tӟi tìm sao?" Mӝt người bên cạnh vừa ӧ, vừa cười cӧt hỏi!
Dã Điền Hùng là mӝt người đàn ông ngoài ba mươi tuәi, ӹ vào uy tín lâu dài đối vӟi nhà họ Lam, ở Nhật Bản hoành hành, bây giờ đã bắt đầu phát tưӟng!
Nghe lời nói vừa rồi, đôi gò má đầy đặn của Dã Điền Hùng nâng lên, cười gian trá: "Ha ha ha, Lam đương gia, người phụ nӳ đó ӹ vào thân phận của mình, luôn chèn ép bố mày, ta đây đã sӟm muốn làm ả! Hơn nӳ lại nói, ả ta căn bản cũng không thể biết đưӧc đám quân hỏa này là do ta làm! Mà cho dù có biết đi nӳa, đến khi đó đám quân hỏa đã đến chӛ kia! Ả ta còn có thể làm gì bố mày chứ?”
"A ha ha ha, Dã Điền quân thật là rất sảng khoái, mấy anh em này từ nay về sau sẽ phải ӹ vào ngài!"
"Nói hay lắm......"
Lam Duê cùng Vân Vũ, Vân Trạch đứng ở ngưӥng cӱa, đem cuӝc đối thoại bên trong nghe vào trong tai không sót mӝt chӳ! Khóe miệng hơi nhếch lên mӝt đường cong ôn hòa, tay khẽ phất: "Đi, đem hắn đến mӝt gian phòng khác cho tôi!"
Vốn là mấy người đi theo phía sau, toàn bӝ đều ẩn núp trong bóng tối!
Phòng ốc của nhà Dã Điền nếu đem so sánh vӟi nhӳng căn nhà khác ở Nhật Bản thì xa hoa phung phí hơn rất nhiều! Sau khi Lam Duê bưӟc vào, làm như chưa từng thấy nhӳng chuyện vừa rồi, ngồi quỳ xuống mӝt bên, bắt đầu chuyên tâm pha trà!
Dã Điền Hùng vốn là vẫn còn ở bên trong hả hê, dương dương tӵ đắc, đӝt nhiên bị Vân Trạch xông vào làm giật mình! Lúc nghe thấy Lam đương gia muốn gặp hắn, gương mặt phì nӝn trong nháy mắt trắng bệch, run run rẩy rẩy đứng lên, không dám có bất kỳ lời nói nào, khúm núm đi theo phía sau!
Dã Điền Hùng vừa bưӟc vào phòng, liền chứng kiến mӝt màn như vậy!
"Đương gia, người đã tӟi tại sao cũng không thông báo mӝt tiếng?" Run rẩy liếc mắt nhìn trӝm mӝt cái, thấy dáng vẻ ung dung trưӟc sau như mӝt của cô, trong lòng không khỏi có chút lo lắng!
"Ngồi! Lần này tӟi là có chuyện muốn tìm ông giúp mӝt tay, không khéo vừa lúc gặp phải ông có khách! Thӱ nhìn tôi pha trà mӝt chút, chỉ sӧ là không bằng người Nhật Bản các ông đâu!" Đôi tay vӟi
đӝng tác thành thạo ưu nhã, nâng chén trà lên, Lam Duê mỉm cười nhìn hắn!
Dã Điền Hùng trong lòng run sӧ, nhận lấy chén trà, uống mӝt hơi cạn sạch, lại quên mất việc thưởng thức từ từ!
"Dã Điền chủ cảm thấy mùi vị như thế nào?" Tӵ mình rót mӝt chén, nhàn nhạt nếm nếm, hỏi!
"Éc...... Rất tốt rất tốt!" Hắn không biết Lam Duê tӟi lần này rốt cuӝc là tính toán làm cái gì, nếu cô vẫn chưa nói, hắn không có cách nào yên lòng!
Lam Duê nhẹ nhàng để cái chén trong tay xuống, rốt cuӝc giương mắt nhìn hắn, đáy mắt mang theo mӝt tia lạnh lùng: "Nếu trà đã uống xong rồi, hiện tại cũng nên nói mӝt chút chính sӵ đi!"
Còn có chính sӵ? Dã Điền cảm thấy cả người mình run lên, mồ hôi lạnh trên người sӟm đã thấm ưӟt cả quần áo. Mồ hôi rịn ra trên trán làm ưӟt đẫm cả gương mặt béo phì ục ịch!
"Khoảng thời gian trưӟc, nhà họ Lam chuẩn bị giao cho nưӟc Nga mӝt lô quân hỏa trị giá 250 triệu Đô-la, giờ lại không thấy đâu. Dã Điền chủ có thể cho tôi chút đầu mối không?" Lam Duê nhìn thẳng hắn, nụ cười trên môi như chưa hề phai đi, tròng mắt đen lại giống như ngôi sao đã tắt, tối tăm lạnh lẽo!
"Đương gia, tôi...... lô quân hỏa này tôi không biết, chẳng qua nó chỉ đi ngang qua chӛ của tôi mà thôi, chưa từng dừng lại nӱa giây!" Hiện tại xem như Dã Điền đã hối hận đến xanh ruӝt rồi. Hắn vốn dĩ còn đang suy nghĩ, cô tuyệt đối không thể nào phát hiện ra hắn, mà
nếu có tra ra đưӧc, cũng cần mӝt ít thời gian; nhưng không ngờ lô quân hỏa mӟi vừa lên đường trong vòng mӝt ngày, cô đã tӟi rồi!
"Không biết sao?" Khóe môi nhếch lên, búng tay mӝt cái, Vân Trạch liền đem mӝt chiếc máy tính bảng đặt ở trưӟc mặt của hắn!"Không biết chừng, sau khi nhìn thấy cái này, Dã Điền chủ lại nhӟ ra gì đó cũng nên!”
Trong máy tính phát ra cảnh tưӧng hắn cùng vӟi nhӳng người khác mưu đồ bí mật, đối thoại chuyện gì đều nghe rất rõ ràng! Có điều bọn chúng quá cẩn thận, cho nên đoạn đối thoại phía sau, nói về người mua lô quân hỏa, âm thanh rất nhỏ, vì vậy Lam Duê mӟi đi hỏi hắn!
"Đương gia, đương gia, tôi chỉ là..... Chỉ là nhất thờ bị ma quӹ ám ảnh, đương gia, người tha cho tôi đi, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nӳa! Đương gia......" Cơ thể đӝt nhiên ngã về phía sau, Dã Điền giương đôi mắt sӧ hãi nhìn lên, không ngừng run rẩy! Qùy trên mặt đất rối rít cầu xin tha thứ!
Hắn biết rõ quy tắc của nhà họ Lam, kẻ phản bӝi, hậu quả chỉ có mӝt, đó chính là cái chết! Nhӳng ngày tháng an nhàn, sung sưӟng còn chưa trải nghiệm hết, hắn không muốn cứ chết như vậy!
"Quân hỏa đi đâu?" Chậm rãi đứng lên, Lam Duê hỏi!
"Cu...... Cuba! Nhӳng người đó dùng năm tӹ Đô-la mua đứt lô quân hỏa kia! Tôi...tôi đã bố trí bằng đường thủy, đӧi...... Nhӳng người đó tӵ nhiên sẽ tӟi tiếp ứng!" Cơ thể Dã Điền run lên, nói trắng ra toàn bӝ sӵ thật, "Đương…Đương gia, tôi nói hết ra rồi, người,… người tha cho tôi đi! Đương gia......"
Lấy đưӧc tin tức muốn có, Lam Duê không hề chần chừ, đi thẳng ra khỏi phòng!
"Xӱ lý!" Âm thanh lạnh lùng vang lên giӳa không trung, không hề mang theo bất kỳ chút tình cảm nào. Lam Duê nhìn bóng chiều ở Yokohama, Nhật Bản, "Đuәi theo!"
"Tôi hiểu!" Vân Trạch phân phó công việc cho nhӳng người đang mai phục ở chung quanh, xӱ lý hết thảy đám người bên trong sạch sẽ, cuối cùng đem nơi này nә tung thành bӝt vụn!
Thời điểm Lam Duê và đám người chạy tӟi bờ biển, ba chiếc quân hạm đưӧc trang bị đầy đủ mọi thứ đã sẵn sàng. Trưӟc đó, Vân Lãng đã sắp xếp әn thỏa quân sӵ trên biển vӟi Nhật Bản rồi!
"Lam chủ, đã bố trí xong xuôi!" Vân Lãng đi xuống quân hạm, nói!
"Ừ, lập tức lên đường!" Nhanh chóng đi lên trung tâm của quân hạm, Lam Duê ra lệnh!
Ba chiếc quân hạm đưӧc xếp vào loại tân tiến nhất hiện nay, thời điểm này xuôi thèo dòng chảy từ Yokohama Nhật Bản hưӟng về phía Thái Bình Dương!
~Hết chương 4~
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 5: Giao Chiến Trên Biển
Ba chiếc quân hạm vӟi trang thiết bị hiện đại bậc nhất ở bến cảngYokohama NhậtBản, nhanh chóng hưӟng đến trung tâm biển Thái Bình Dương!
Thời điểm Lam Duê ở trên quân hạm, đã nhanh chóng thay đәi trang phục thành mӝt vị nӳ thuyền trưởng nghiêm nghị! Khoác lên mình mӝt bӝ tây trang màu đen, nơi cә áo vốn dĩ là vị trí của chiếc cà vạt, lúc này đưӧc mở rӝng mӝt cách tùy ý, nghiễm nhiên làm lӝ ra
viền xương quai xanh trắng nõn bên trong! Mái tóc dài đen nhánh hiện giờ đưӧc cuӝn tròn bên trong chiếc mũ thuyền trưởng, bên dưӟi đi đôi ủng quân nhân, trong nháy mắt mang đến cho người xem mӝt cảm giác khác lạ hoàn toàn!
Nếu như trưӟc đó, Lam Duê mang đến mӝt hình ảnh dịu dàng ưu nhã thì hiện tại, lại mang đến cho người xem mӝt hình ảnh hoàn toàn đối lập, cuồng dã cùng nghiêm nghị!
"Lam chủ!" Vân Lãng đang đứng giӳa phòng điều hành, tập trung quan sát tình huống trên biển, thấy cô bưӟc đến, nhẹ giọng lên tiếng gọi!
Mọi người cũng không vì Lam chủ đã đến mà dừng lại đӝng tác của mình, vẫn tiếp tục làm việc như cũ, chưa từng ngừng nghỉ!
Lam Duê đưa mắt ngắm nhìn mặt biển Thái Bình Dương mịt mờ không biên giӟi. Sau đó nhìn về phía đồng hồ đo, nói: "Như thế nào? Tìm thấy dấu vết chưa?"
Vân Vũ đang điều khiển hưӟng đi của quân hạm, không hề chӟp mắt, đáp: "Theo như lời của Dã Điền, đêm hôm qua, lô quân hỏa kia đã bị chở đi rồi, sӧ rằng hiện tại có chút khó khăn trong việc thu hẹp khoảng cách!”
Lam Duê vắt chéo chân ngồi xuống mӝt bên trên ghế sofa, nét mặt ôn hòa thường ngày lúc này đã có chút khó coi! Không phải bởi vì chuyện nào khác, mà là có người dám leo lên đầu lên cә cô làm càn!
"Điều chỉnh tốc đӝ, tăng vận tốc lên sáu mươi hải lý mӝt giờ. Hai chiếc quân hạm bên trái và phải tăng vận tốc lên chín mươi hải lý mӝt giờ, nhanh chóng tiến hành truy quét toàn bӝ khu vӵc phía trưӟc!” Thoáng dừng mӝt chút, Lam Duê nhanh chóng đưa ra quyết định. Giơ tay lên, liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cә tay: "Bây giờ là 10h35’ sáng, nӱa giờ, nhiều nhất chỉ có thể là nӱa giờ, tôi nhất định phải biết vị trí của lô quân hỏa kia!”
"Hiểu!"
"Quân hạm số 03 từ phía bên trái, số 09 từ bên phải, cả hai tăng lên vận tốc chín mươi hải lý mӝt giờ, càn quét hải vӵc chung quanh! Trong vòng nӱa giờ hồi âm!” Vân Vũ nhanh chóng hưӟng về phía máy bӝ đàm, truyền đạt thông tin!
Vốn là ba chiếc quân hạmn đang chạy song song, thi nhau lục soát. Đӝt nhiên ở hai bên trái phải, hai chiếc quân hạm chӧt tăng tốc
lên mӝt cách nhanh chóng. Đồng thời tốc đӝ chiếc ở giӳa của Lam Duê cũng tăng lên sáu mươi hải lý mӝt giờ!
Tӵa vào trên ghế sa lon, nhìn đám người đang bận rӝn bên trong khoang tàu, ánh mắt Lam Duê lóe lên vài tia đen tối, không rõ ràng!
Quân hạm của bọn họ là nhӳng chiếc có tốc đӝ nhanh bậc nhất trên thế giӟi. Lam Duê đưa ra thời gian nӱa giờ, kỳ thật đối vӟi bọn họ mà nói, căn bản là dư thừa. Huống chi, nhӳng chiếc quân hạm này có năng lӵc không thể khinh thường. Cho dù nhà Dã Điền có phụ thuӝc vào nhà họ Lam đi chăng nӳa, thì hiện tại cũng không có khả năng đối kháng!
Quả nhiên, chưa đến nӱa giờ, quân hạm số 03 liền truyền đến tin tức!
Kinh tuyến Tây 163 đӝ, vĩ tuyến Bắc 7 đӝ, mục tiêu đang di chuyển vӟi tốc đӝ bốn mươi lăm hải lý mӝt giờ, không ngừng tiến lên phía trưӟc!
Lúc này, Lam Duê đã đi đến trưӟc màn hình trung tâm, nhìn chấm đỏ không ngừng chuyển đӝng về phía trưӟc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “Vӟi vận tốc chín mươi hải lý mӝt giờ, đại khái mất bao lâu mӟi đuәi kịp?”
"Ít nhất phải đến ba giờ chiều mӟi có thể bắt kịp!” Vân Vũ lúc này đã tăng vận tốc từ sáu mươi lên chín mươi hải lý mӝt giờ!
Vân Lãng còn lại là điều phối nhӳng người trên tàu chuẩn bị pháo nә cùng vӟi nhӳng thứ vũ khí có thể công kích từ xa, có thể sẽ cần dùng đến!
Ba giờ chiều! Lam Duê nghe thấy vậy, ngưӧc lại cũng không cảm thấy gấp gáp, trở lại chӛ ngồi của mình: "Thông báo cho bọn họ, chỉ cần đến thời điểm quân hạm còn cách khoảng mười hải lý, không cần áp sát! Tôi không muốn lô hàng đó có bất kỳ tәn thất nào!”
Vân Vũ cùng Vân Lãng sӳng sờ, sau đó nhìn nhau, cả hai đều hiểu rõ ý tứ trong lời nói này! Hơi gật đầu, theo mệnh lệnh của cô, truyền đạt cho hai chiếc quân hạm còn lại!
Quả nhiên đúng như dӵ đoán, khi đồng hồ điểm ba giờ chiều, ba chiếc quân hạm đã tập hӧp lại. Mà lúc này, mӝt chiếc tàu biển chở khách chạy định kỳ, cӵc kỳ sang trọng, bị hai chiếc quân hạm vây vào giӳa!
Có lẽ bởi vì e ngại sức mạnh của ba chiếc quân hạm này, hoặc căn bản là sӧ sệt biểu tưӧng của nhà họ Lam. Đến thời điểm này, chiếc tàu kia vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản kích nào!
Chiếc quân hạm của Lam Duê cũng không đến gần vòng vây, mà cách đó khoảng sáu hải lý, ở chӛ không xa ngắm nhìn!
"Hoặc là thành thật đem hàng giao ra đây, hoặc là...... cùng vӟi chủ nhân của các người đi chết đi!" Lam Duê đứng trưӟc màn hình theo dõi, nhìn hình ảnh giằng co cách đó không xa, đáy mắt xẹt qua mӝt tia sắc bén! Lời nói ra càng thêm tàn nhẫn, lãnh khốc!
Nhӳng lời này là dӵa vào mӝt chiếc mi-crô truyền đi, mặc dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng nhӳng người đó tuyệt đối có thể nghe đưӧc!
Nếu mà bọn họ muốn đem lô hàng kia giao ra thật, Lam Duê có khả năng sẽ tha cho họ hay không?...Chuyện như vậy! Căn bản là
đang nằm mơ!
Rất dễ nhận thấy, nhӳng người đó cũng đoán biết đưӧc đạo lý này, chỉ là yên lặng mӝt lát, bên kia đã dùng hành đӝng đáp trả lại!
Đӝt nhiên, hàng loạt mũi súng chằng chịt đưӧc nhấc lên từ chiếc tàu chở khách, đồng loạt chỉa ra hai bên mạn tàu. So vӟi nhӳng ống đạn pháo của nhà họ Lam căn bản chỉ là trò trẻ con, vì con đường đi xuống âm phủ của bọn họ mà trải nệm êm!
Lam Duê thấy thế, khóe miệng nhếch lên, lӝ ra nụ cười tàn nhẫn, tay phải có đeo nhẫn ở ngón út vung lên trên không trung: "Đoạt lại!"
Chỉ cần hai chӳ này, cũng đủ quyết định số phận của bọn họ!
Nә tung, cuӝc chiến dӳ dӝi bắt đầu đưӧc triển khai trên mặt biển Thái Bình Dương mênh mông bát ngát!
Hai chiếc quân hạm thời điểm trưӟc đó còn giӳ khoảng cách, giờ phút này cũng đã đối mặt vӟi mưa bom bão đạn, không ngừng áp sát vào đối phương.
Trong khi nhӳng người trên chiếc tàu không ngừng ngã xuống, hỏa lӵc càng lúc càng phát ra hung mãnh, xem ra là đang làm chó cùng rứt giậu!
Trong lúc nhất thời, trên mặt biển ánh lӱa bắn ra bốn phía, nhưng mà bởi vì còn có hàng hóa trên tàu, cho nên hai chiếc quân hạm đồng nhất không sӱ dụng hỏa lӵc thật sӵ để tấn công. Cho dù có như thế, chỉ là mӝt chiếc tàu cỏn con mà thôi, làm sao có thể chống chọi đưӧc vӟi sức mạnh của quân hạm. Hơn nӳa còn là hai chiếc, không thể nghi ngờ gì nӳa, đây rõ ràng là mang trứng chọi vӟi đá, tӵ tìm đường chết!
"Ầmmmm" nhân lúc chiếc tàu chưa chìm xuống, hai chiếc quân hạm đồng thời vọt tӟi hai bên mạn tàu, kẹp chặt lấy nó, kịp thời cứu lấy!
Nhất thời, tiếng súng càng thêm dồn dập, nhưng mà chỉ như vậy đưӧc mӝt lát mà thôi, sau đó liền tắt hẳn!
"Chậc, thật là lãng phí thời gian của tôi!" Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, trên mặt Lam Duê lại phủ lên nụ cười lần nӳa. Ưu nhã đứng lên, nhìn hai chiếc quân hạm trên màn ảnh đã rút trở về!"Vân Vũ, bây giờ anh mang lô hàng này an toàn đến nưӟc Nga, giao tận tay nhӳng người đó!”
"Vân Vũ biết!" Vân Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo không có xảy ra vấn đề phức tạp!
Vân Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, liếc nhìn rada, sắc mặt chӧt biến đәi: “Lam chủ, trên không có vật thể lạ đang đến gần!”
"Tôi biết rồi!" Không kinh ngạc, cũng không hốt hoảng, thái đӝ của Lam Duê cӵc kỳ lạnh nhạt! Liếc nhìn rada thăm dò, đi ra hưӟng phía ngoài boong tàu: "Cho tӟi bây giờ các người mӟi phát hiện! Vân Lãng, anh muốn tôi nói gì vӟi anh đây?"
Nghe vậy, sắc mặt của Vân Lãng trở nên cứng đờ, nét lạnh lùng thường ngày cũng có chút biến sắc!
Đã bốn giờ rồi à! Liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Sau đó, Lam Duê ngӱa đầu nhìn lên trên không!
Dấu hiệu của nhà họ Lăng, bắt tin tức thật là nhanh!
"Không phải lần này Lăng thủ lĩnh cũng muốn lô hàng hóa trong tay tôi chứ?" Đón lấy tiềng gầm rú từ máy bay trӵc thăng, Lam Duê cười hỏi. Mặc dù đang cười, nhưng đáng tiếc là, nụ cười rất không vừa mắt, chỉ làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm!
Lăng Ngạo quét tầm mắt qua ánh lӱa ngút trời cách đó không xa, cùng vӟi ba chiếc quân hạm khí thế hào hùng này, vẻ mặt lãnh khốc nhìn không ra bất kỳ biểu hiện gì!
Đứng ở cӱa cabin, mái tóc màu nâu hạt dẻ bị luồng gió từ cánh quạt cuốn lên, uốn lưӧn trên không trung!
"Đến hơi muӝn! Ngưӧc lại đӝng tác của cô nhanh thật!" Lăng Ngạo từ trên cao nhìn xuống người phụ nӳ đứng bên dưӟi, giӳa tròng mắt đen lӝ ra tia khát máu tàn nhẫn!
Vừa nói xong, Lăng Ngạo ngay lập tức lách người tiến vào trong buồng máy bay!
Máy bay trӵc thăng xoay mấy vòng phía trên quân hạm, sau đó nhanh chóng rời khỏi vùng biển này!
Lam Duê đưa mắt nhìn nó biến mất, nụ cười trên mặt không giảm mà lại tăng.
Lăng Ngạo, anh thế mà cũng có ý đồ đánh tӟi trên người của tôi, có gan, có dũng khí đó!
~Hết chương 5~
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Nathan Andrew
Las Vegas – Nhà họ Lam, hôm nay nghênh đón mӝt vị khách ít đến!
Dưӟi ánh nắng mặt trời rӵc rӥ của ngày hè, mái tóc màu bạch kim tỏa ra tia sáng dìu dịu, bến dưӟi làn tóc là mӝt đôi mắt tuyệt vời! Mӝt đôi con ngươi màu xanh lục tӵa như rắn đӝc!
Giáo phụ Mafia Italy – Nathan Andrew!
Bản thân hắn ta chính là mӝt nhân vật huyền thoại, vốn dĩ chỉ là mӝt đứa con riêng, nhưng cũng đủ làm người ta trố mắt dưӟi bất kỳ tình huống nào. Nắm giӳ quyền lӵc tuyệt đối, đảm đương chức vị giáo phụ, bao nhiêu đây cũng đủ để mường tưӧng ra năng lӵc của người này!
"Andrew tiên sinh, vui lòng tháo vũ khí trên người của ngài xuống!” Vân Vũ đứng ở trưӟc cӱa sắt, nhìn gương mặt tuấn duật của Andrew, thản nhiên nói!
Đôi mắt xanh tӵa như rắn lục của Andrew quét qua gương mặt tỉnh táo, bình thản của Vân Vũ, môi mỏng cụp xuống. Sau đó liền đem khẩu súng trên người giao cho anh!
"Theo quy củ, Andrew tiên sinh chỉ có thể mang theo hai vị thuӝc hạ, nhӳng người khác vui lòng đứng chờ ở bên ngoài!" Vẫy tay ra hiệu cho đám người đang cầm vũ khí ở sau lưng, Vân Vũ nói lần nӳa!
Rốt cuӝc lần này, Andrew chăm chú nhìn anh, khóe miệng nâng lên mӝt đường cong ôn hòa!
***********
Lam Duê vẫn là mӝt thân sườn xám như cũ, tư thế ưu nhã ngồi ngả người trên ghế sofa, giӳa phòng khách nguy nga tráng lệ. Hai chân bắt chéo, khóe miệng hàm chứa nụ cười thanh nhã!
"Nhà họ Lăng hiện tại có đӝng tĩnh gì không?"
"Trong khoảng thời gian này chỉ hoạt đӝng trên địa bàn của mình, chưa từng có bất cứ đӝng tĩnh gì!" Vân Trạch khẽ nâng tầm mắt, cung kính đáp!
Lam Duê không lên tiếng nӳa, khẽ bưng tách Cafe đen còn bốc hơi nghi nút lên, nhấp mӝt ngụm nhỏ!
"Lam đương gia thật là có nhã hứng!" Âm thanh hào sảng của Andrew vang lên từ ngưӥng cӱa. Đӝng tác tӵa như mӝt quý ông đi đến trưӟc mặt của Lam Duê, khom lưng bắt lấy bàn tay phải của cô, ấn xuống mӝt nụ hôn!
Gương mặt không chút biến sắc thu tay lại, Lam Duê nhíu mày: "Tôi nhӟ đưӧc Nathan giáo phụ là người Ý, vậy mà lúc nào đã học xong lễ nghi của Anh quốc rồi?”
"Ha ha ha, đây là tác phong của người lịch thiệp, không phải chỉ người Anh mӟi có! Huống chi, sӧ rằng Lăng thủ lĩnh còn muốn buӝc tôi hiểu đưӧc nhiều hơn. Mặc dù anh ta và Lam đương gia đều giống nhau, cùng là người Trung Quốc!" Andrew lơ đễnh nhún nhún vai, tùy ý ngồi vào phía đối diện Lam Duê. Đôi mắt màu xanh lục không chút kiêng dè quét lên người Lam Duê, từ dung mạo cho tӟi tư thái. Nét mặt thản nhiên làm người ta không nhìn ra đưӧc, rốt cuӝc là đang có ý đồ gì!
Đã trải qua đủ mọi loại sóng gió, nhìn kӻ như vậy, căn bản cô cũng không quan tâm, vẻ mặt tӵ nhiên tiếp nhận ánh nhìn của hắn ta!
"Lam đương gia quả nhiên không hә danh là vương giả của nưӟc Mĩ. Tôi dò xét kӻ lưӥng như vậy mà vẫn không biểu hiện ra bất kỳ sӵ khó chịu nào. Thật là khiến Nathan này bӝi phục!” Thu hồi tầm mắt, nhӳng lời nói này là thật lòng tán thưởng. Chỉ có điều, rốt cuӝc trong lòng tính toán cái gì không ai biết đưӧc!
"Người Trung Quốc có câu danh ngôn, “Vô sӵ bất đăng tam bảo điện*,” Nathan giáo phụ đến lần này, e rằng không phải chỉ để nhìn tôi chứ?” Xoay xoay cә tay phải, nơi có mang chiếc nhẫn ở ngón út, Lam Duê giương mắt nhìn hắn ta cười!
*Càng lắm tӝi càng vӝi lên chùa hay, không có việc gì thì không đến toà Tam Bảo (chùa.)
Thấy hắn ta không nói, liền duӛi tay ra, lập tức Vân Lãng đem mӝt xấp hồ sơ đưӧc bọc kín giao đến trên tay cô!
"Nếu Nathan giáo phụ không muốn mở miệng, như vậy xem qua cái này mӝt chú. Chắc hẳn là Nathan giáo phụ có thể mở miệng
đưӧc rồi!" Đem xấp hồ sơ để lên trên mặt bàn kiếng. Trong lúc đó, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ, tay đẩy mӝt cái, xấp tài liệu liền trưӧt vào trong tầm tay Andrew!
Chân mày Andrew hơi nhếch lên, nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, có chút kinh ngạc! Nhưng mà hắn cũng không phải nhân vật đơn giản gì, kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt. Sau đó, mặt không đәi sắc cầm lấy xấp tài liệu!
Mở ra, thoáng nhìn lưӟt qua, gương mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng có chút tái đi!
Thả xấp tài liệu trong tay ra, Andrew cười lạnh, ngẩng đầu lên: "Tôi chung quy đã xem thường thủ đoạn của Lam đương gia rồi! Bất quá, cô định làm gì? Phải biết rằng, chuyện này cũng không phải mӝt mình tôi đang làm! Cô có thể khống chế đưӧc sao?"
"Việc này không nhọc Nathan giáo phụ phiền lòng, anh chỉ cần trả lời tôi. Lúc nào thì mang người của anh rút khỏi Hongkong Trung Quốc là đưӧc!” Lần nӳa bưng tách Café đen đã hơi lạnh lên, không ngừng dùng muӛng khuấy, nhưng lại chẳng buồn uống!
Cho dù thế lӵc trong tay của cô có lӟn mạnh hay như thế nào đi nӳa. Từ trưӟc đến nay, cô chưa bao giờ để bàn tay bẩn thỉu của bất kỳ kẻ nào nhúng vào Đại lục Trung Hoa. Cô không cho phép, mà cô biết, anh ta tuyệt đối cũng sẽ không cho phép!
Đây là tә tiên nguồn cӝi của cả hai nhà!
"Lam đương gia, cho dù thế lӵc của cô ở nưӟc Mӻ này có hùng mạnh như thế nào, nhưng cũng đừng quên. Trên con đường này không phải do mӝt mình cô định đoạt!” Khóe miệng Andrew giương
lên nụ cười đùa giӥn. Năng lӵc của người phụ nӳ này, đúng là hắn vẫn còn xem thường. Lần này, hắn rất muốn biết rõ cô sẽ làm như thế nào!
Vốn tròng mắt Lam Duê vẫn còn đang hưӟng xuống, thời điểm nghe thấy nhӳng lời này của hắn, rốt cuӝc giương mắt lên.
Đôi con ngươi tӵa như hai hạt trân châu đen nhánh, sâu hoắm, cơ hồ là muốn đem người ta xoáy sâu trong đó.
Con ngươi lạnh lẽo rét đậm khẽ che giấu, nhưng mà trên mặt vẫn giӳ nụ cười hiền hòa như cũ. Lời nói ra, ngay cả đối vӟi người luôn có thành kiến vӟi phụ nӳ như Andrew, cũng không khỏi giật mình:
"Nếu Nathan giáo phụ biết đây là địa bàng của nhà họ Lam. Vậy thì phải biết, ở trên địa bàn của tôi, nếu anh là Rồng thì tôi cho vòng vèo, là Hә thì tôi cho nằm sấp! Lời này của Lam Duê chỉ nói mӝt lần. Tôi cho anh ba ngày, nếu như anh còn chưa chịu rút lui, đến lúc đó đừng trách nhà họ Lam tôi không nói đạo nghĩa!”
Ở trên địa bàn của tôi, là Rồng thì tôi cho vòng vèo, là Hә thì tôi cho nằm sấp!
Lời nói như vậy, khiếm tâm của Andrew ngẩn ra, nhìn ánh mắt đã không còn như trưӟc của Lam Duê. Đôi mắt màu xanh lục lóe ra vài tia điên cuồng nóng rӵc!
"Lam đương gia yên tâm, lần này nể mặt cô, tôi sẽ đem người rút về! Nathan rất chờ mong gặp mặt Lam đương gia lần nӳa!"
Vân Vũ tiễn Nathan Andrew ra ngoài, Lam Duê vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi!
Lần sau hӧp tác! A, cô cũng rất chờ mong!
"Chuẩn bị mӝt chút, lập tức tiến về phía Tam Giác Vàng!" Đứng lên, Lam Duê nhàn nhạt căn dặn!
"Dạ!"
Tam Giác Vàng là nơi tiếp giáp giӳa ba nưӟc: Thái Lan, Miến Điện và Lào ở khu vӵc Đông Nam Á. Đường biên giӟi của ba nưӟc này hình thành nên mӝt giải đất hình tam giác. Nơi này là khu vӵc lâu dài nhất trong việc pha chế và sản xuất ma túy, là nơi cung cấp nguồn ma túy chủ yếu cho thế giӟi. Đây là lý do khiến địa danh “Tam Giác Vàng” nәi danh trên đời!
Mặc dù nhà họ Lam và nhà họ Lăng là đối thủ, nhưng lại có điểm giống nhau, đó chính là: Gia tӝc của họ có thể buôn bán bất kỳ thứ gì, cũng tuyệt đối không thể dính vào ma túy mӝt chút nào!
Nhà họ Lam như thế nào, thì nhà họ Lăng cũng như thế ấy!
Nhà họ Lam và nhà họ Lăng tranh đoạt lӧi ích của mӛi người, không ngừng xung đӝt. Nhưng mà chỉ cần dính đến ma túy, hai nhà liền có thể tạm thời giӳ vӳng thái đӝ hòa bình!
Cũng chính vì thái đӝ quӹ dị đồng nhất như vậy, khiến cho ba thế lӵc lӟn còn lại không thể tin đưӧc!
Rõ ràng ma túy có thể mang đến lӧi ích lӟn hơn, nhưng hai nhà này vẫn cứ khư khư giӳ lấy chính kiến của riêng mình, giống như hai kẻ ngu ngốc. Không cho phép người của mình đӝng vào, thậm chí còn không cho đến gần nӱa bưӟc!
Đứng trên giải đất ở khu vӵc Tam Giác Vàng, tầm mắt Lăng Ngạo không biết đang tập trung vào cái gì!
"Thủ lĩnh, Lam đương gia đến rồi!" Thân là trӧ thủ đắc lӵc bên người Lăng Ngạo – Âu Liêm, chӧt xoay người nói!
Lăng Ngạo thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía chiếc trӵc thăng ở cách đó không xa, tròng mắt đen lóe lên vài tia lạnh lùng tàn nhẫn!
"Lần này Lăng thủ lĩnh tӟi thật sӟm!" Máy bay vừa hạ cánh liền dễ dàng nhìn thấy mӝt người. Cũng giống như nhau, dường như Lam Duê đã sӟm biết, giọng điệu khiến người bên ngoài nghe thấy cơ hồ là quan hệ giӳa bọn họ rất tốt!
Đáng tiếc, chỉ là để cho người ngoài xem thôi!
Lăng Ngạo lạnh lùng liếc cô mӝt cái, lãnh khốc nói: "Tôi cho là Lam đương gia đã chết ở trên đường!"
"Lăng thủ lĩnh nói ra câu này, quả thӵc là sai lầm rồi. Nếu như dễ dàng chết như thế, vậy thì không xứng tầm rồi!”
Lam Duê nhún vai, không thèm để ý chút nào, bẻ lại!
Đối thủ vẫn chính là đối thủ, cho dù mục đích của chuyến đi lần này là nhất trí......
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 7: Hẳn Là Tìm Để Chết
Địa danh Tam Giác Vàng màu mӥ hoa anh túc, cũng là địa bàng của bọn khủng bố chống chính trị, các trùm buôn ma túy cùng vӟi chất gây nghiện như Heroin mà nәi danh trên thế giӟi.
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì tiếp sát biên giӟi Trung Quốc, lúc nào cũng có kẻ chỉ vì chút quyền lӧi mà liều chết vӟi ma túy. Không ngừng áp dụng mọi phương thức để vận chuyển mặt hàng này vào nӝi địa Trung Quốc!
Cho dù nhà họ Lam và họ Lăng về phương diện này có khống chế sít sao cách nào đi nӳa, nhưng cũng không thể chu toàn hết mọi mặt!
Huống chi, Trung Quốc cũng có mӝt vài bang phái bí mật, vì để lôi kéo thế lӵc khắp nơi, không có tiền bạc để duy trì, căn bản là không thể! Mà cách duy nhất để có thể thu vào mӝt khoản tiền lӟn cũng chỉ có giao dịch quân hỏa cùng vӟi buôn bán ma túy!
Thị trường giao dịch quân hỏa bị thế lӵc của Năm Gia tӝc lӟn chiếm đӝc quyền, chỉ còn lại mӝt con đường duy nhất là buôn lậu thuốc phiện!
Mặc dù thế lӵc hắc đạo trên dưӟi của nhà họ Lam và họ Lăng tại Trung Quốc đã sӟm ban bố sắc lệnh nghiêm cấm mua bán ma túy,
nhưng mà suy cho cùng thì thӵc lӵc của hai nhà tәng hӧp lại cũng không thể bao quát hết Trung Quốc. Hơn nӳa quan hệ giӳa hai nhà bọn họ cũng không hòa hӧp, ở biên giӟi Trung Quốc, giao dịch ma túy dồn dập không ngừng!
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lam Duê cùng Lăng Ngạo đồng thời tề tӵu tại Tam Giác Vàng này!
Đi đến biển hoa anh túc bên cạnh, Lam Duê đưa đầu ngón tay thon dài trắng nõn bẻ gãy cành hoa, đưa đến trưӟc mũi hít mӝt hơi thật sâu!
"Quả nhiên là hấp dẫn lạ thường, chả trách nhiều người muốn chết muốn sống vì nó như vậy!”
"Muốn chết cứ tiếp tục!" Lăng Ngạo chắp tay sau lưng, đứng ở cách đó không xa, cặp mắt lạnh lẽo nhìn đӝng tác nguy hiểm của cô!
Không để ý lắm, cầm trong tay đóa hoa anh túc vẫn còn non ném xuống đất, Lam Duê cười nhạt nhìn anh: "Nếu như sӧ chết mà nói, lần này đã không đến đây!"
Chuyến đi lần này cũng không phải đơn giản là tӟi xem mӝt chút cho xong, mà là muốn cùng ba trùm buôn ma túy này “nói chuyện mӝt chút.” Thật ra là lo lắng trong lời nói thì không bằng không đến! Huống chi, có lúc nào nhà họ Lam nhát gan chưa?
"Lam đương gia, lúc này người cùng thủ lĩnh của chúng tôi là quan hệ hӧp tác!" Âu Liêm tươi cười rạng rӥ nhắc nhở!
Lam Duê giương mắt quét qua anh ta mӝt cái, đã sӟm nghe nói Âu Liêm là bác sӻ tư nhân của Lăng Ngạo, thân phận ở nhà họ Lăng cũng không tầm thường. Lần này lại dám ở trưӟc mặt cô nói chuyện
như vậy, mà Lăng Ngạo cũng chẳng có bất kì biểu hiện gì là không vui, xem ra nhӳng tin đồn kia là sӵ thật!
"Cũng thế, lần này ngưӧc lại là lӛi của nhà họ Lam!" Lam Duê đưa tay kéo chiếc áo khoác màu đen đang bay phất phӟi trong gió, căn bản cũng không để ý đến lời nói mӟi vừa rồi của anh ta!
Màn đêm buông xuống!
Theo như giao ưӟc trưӟc đó, Lam Duê cùng Lăng Ngạo đi tӟi Thanh Mai - Thái Lan!
"Lam đương gia cùng Lăng thủ lĩnh có thể tӟi, thật là khiến tôi cảm thấy cӵc kỳ vinh hạnh!" Trùm buôn ma túy lӟn nhất Châu Á – Ba Định, trong biệt thӵ của hắn. Lúc này tất cả trùm buôn ma túy ở khắp các địa khu lӟn nhỏ của khu vӵc Tam Giác Vàng đã tề tӵu đông đủ, ít nhất cũng có khoảng hai mươi đến ba mươi người!
Cảnh tưӧng long trọng như vậy, cũng qua nhiều năm rồi, lần đầu liên Lam Duê cùng Lăng Ngạo mӟi nhìn thấy!
Lam Duê nhíu mày, nghiêng người dӵa vào trưӟc cӱa xe của mình, mang trên mặt nụ cười nhạt nhẽo, đáy mắt lại mang theo luồng khí rét lạnh! Ngay cả mi mắt của Lăng Ngạo cũng không buồn chӟp mӝt cái, chứ nói chi là lên tiếng!
"Nghi thức chào đón lӟn như thế, thật ra khiến tôi cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo đấy!" Ngồi dậy, Lam Duê dáng vẻ ưu nhã, ung dung tiến lên kéo cánh tay của Lăng Ngạo. Nhận thấy đưӧc người bên cạnh trong nháy mắt trở nên cứng đờ, nụ cười trên mặt cô càng thêm sâu!"Lăng thủ lĩnh bây giờ ngoan ngoãn thì tốt hơn.
Cũng đừng làm cho người ta nghĩ rằng chúng ta có tranh chấp nӝi bӝ, vậy coi như không xong!"
"Buông ra!" Môi mỏng phun ra hai chӳ lạnh như băng. Trong mắt Lăng Ngạo đã nәi lên phong ba bão táp! Có thể tưởng tưӧng, nếu như Lam Duê ở đây không buông ra mà nói, sau mӝt giây sẽ gánh hậu quả như thế nào!
Thế nhưng Lam Duê chỉ đứng bên cạnh anh giật giật môi, rốt cuӝc Lăng Ngạo cũng không nói gì nӳa, nhưng mà khí lạnh nơi đáy mắt anh càng ngày càng dày lên……….
Mấy trùm buôn may túy ở đây chứng kiến cảnh tưӧng như vậy, hàng loạt con ngươi trừng lӟn, thiếu chút nӳa đều muốn rӟt xuống đất.
Không phải nói nhà họ Lam và họ Lăng đối đầu như nưӟc vӟi lӱa ư, thế nào hai nhân vật lӟn này bây giờ lại tӵa vào nhau thân mật như vậy?
Đừng bảo là bọn họ, ngay cả mấy người vệ sĩ của nhà họ Lam và họ Lăng đi ở phía sau thiếu chút nӳa cũng bị nưӟc miếng của mình làm sặc chết!
Đây là tình huống gì?
"Có câu quy tắc là trên hết, nói vậy chắc hai vị thân là đứng đầu giӟi hắc đạo, so vӟi bọn vô danh tiểu tốt như chúng tôi hiểu rõ ràng hơn, có đúng hay không?” Ba Định cặp mắt ti hí, nhanh trí đảo qua nơi tương giao giӳa cánh tay của hai người, trong lòng có chút lo
lắng!
Thời điểm tách ra bọn họ cũng đã khó đối phó rồi, mà bây giờ lại......
"Hả?" Lam Duê con ngươi quay vòng, đã đem toàn bӝ vẻ mặt biến hóa của mấy người này thu vào đáy mắt! Thấy mục đích đã đạt đưӧc, lúc này mӟi không chút để ý, dáng vẻ tӵa như là rất tӵ nhiên,
rút tay ra khỏi khuӹu tay của anh. Hơi bưӟc chân lên phía trưӟc, đi tӟi trưӟc mặt nhӳng người kia!
Tay phải mang chiếc nhẫn màu bạc ở ngón út chậm rãi nâng lên, vén lấy sӧi tóc rơi trên mặt.
Trên đầu ngón tay truyền tӟi cảm giác nóng rӵc, cùng vӟi chấn đӝng chầm chậm nhẹ nhàng, khiến gương mặt Lam Duê thoáng hiện lên nụ cười lạnh!
Chӧt xoay người, đi tӟi trưӟc mặt của Vân Vũ, Vân Lãng và nhӳng người khác, vẫy vẫy tay:
"Ba Định nói quả không sai, quy tắc là trên hết, tôi tất nhiên sẽ không làm ngưӧc lại! Vân Vũ, Vân Lãng, các người ở lại bên ngoài là đưӧc!"
"Dạ!" Hai người sáng tỏ gật đầu mӝt cái!
Lăng Ngạo càng thêm dứt khoát, chỉ là vừa nhấc tay lên, liền sải bưӟc đi vào bên trong! Lam Duê thấy thế, cũng không chần chừ, đi vào theo!
Hai người sau khi đi vào, cánh cӱa sắt cao lӟn liền bắt đầu nhanh chóng đóng kín lại, ngăn cách toàn bӝ người nhà họ Lam và họ Lăng ở bên ngoài!
"Có lẽ giӳa chúng ta hình như muốn tiến hành hӧp tác mӝt lần!" Nhìn cánh cӱa sắt khép lại thật chặt, Âu Liêm chӧt cười hỏi!
"Đúng vậy, đây chính là trông nom tính mạng của đương gia chúng tôi và thủ lĩnh nhà anh!”
......
Hàng loạt người ngồi chi chít thành từng dãy, điệu bӝ không giống như là muốn đàm phán, ngưӧc lại có vẻ như là bức bách!
“Người thông minh không nói vòng vo, lần này các người đã tӟi cũng rất tốt. Lập tức rút lại sắc lệnh cấm nhập khẩu ma túy sang Trung Quốc!” Ba Định vừa nãy ở bên ngoài còn tâng bốc nịnh bӧ. Hiện tại, đối mặt vӟi hai người này, hắn ta lại có nhiều người như vậy, thậm chí còn có mai phục, căn bản cũng không cần lo lắng nӳa. Vậy thì hà tất gì phải nói lời khách khí vӟi bọn họ?
"Ông đang uy hiếp?" Lăng Ngạo lạnh lùng ngồi trên ghế sofa màu đen, khuôn mặt tuấn mӻ giương lên nụ cười lạnh! Chưa từng có người dám nói chuyện kiểu đó vӟi anh, trừ người phụ nӳ nhà họ Lam không biết sống chết. Chắc chắn Ba Định này là người đầu tiên!
"Ha ha ha ha, Lăng thủ lĩnh ngưӧc lại biết nói đùa! Nói thế nào đây cũng là thương lưӧng. Tôi phải thừa nhận, thế lӵc hiện tại của nhà họ Lam và nhà họ Lăng các người trên thế giӟi, không phải mấy người bọn tôi có thể so sánh đưӧc! Nhưng mà cả hai vị đều là người Trung Quốc, nên nghe qua mӝt câu tục ngӳ, “Rồng mạnh không ép rắn thә địa!” Như thế này, khu vӵc Tam Giác Vàng cũng là do tôi quyết định! Về phần muốn nguy hiểm hay là an toàn, nằm ở
quyết định của hai vị” Ba Định cười đến hả hê, rút ra mӝt điếu xì gà. Sau khi đốt lên, hít mӝt hơi thật sâu liền nói!
Lăng Ngạo trên mặt rét lạnh, nói: "Ngạn ngӳ Trung Quốc mà dùng ở trên người ông, đây là mӝt loại khinh nhờn! Ba Định, sӟm chặt đứt ý nghĩ muốn mở rӝng thị trường ở Trung Quốc đi! Nếu không, chính phủ của các quốc gia rất muốn gặp ông!"
"Nhà họ Lam và nhà họ Lăng có thể thay đәi bất kỳ sắc lệnh nào, duy chỉ có điều này là không thể! Nếu như ông muốn khiêu chiến quyền uy trong tay chúng tôi, ông có thể thӱ xem!" Lam Duê ngồi vắt chéo hai chân, nhàn nhã tӵ tại!
"Ông nói không sai, “Rồng mạnh không ép rắn thә địa,” mấu chốt chính là, các người là rắn sao?" Lời nói của Lam Duê cӵc kỳ cay nghiệt, càng thêm khinh thường. Cũng chỉ là trùm buôn lậu thuốc phiện nho nhỏ, bây giờ lại dám to gan lӟn mật hưӟng bọn họ kêu gào!
"Mӝt khi đã như vậy, giӳa bọn tôi và các người cũng không còn gì để nói!” Ba Định nhanh chóng đứng lên. Bên trong ánh mắt ti hí mang theo mӝt luồng máu tanh tàn nhẫn!"Ở nưӟc Mӻ và Canada thật tốt thì không chịu, lại đi quản chuyện không liên quan đến mình, không phải tìm chết thì là cái gì?"
Vung tay lên, hàng loạt họng súng chi chít chỉa vào mӝt nam mӝt nӳ đang bình tĩnh đối mặt…..
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Lần Đầu Hợp Tác
Hàng loạt họng súng chi chít nhắm vào hai người đang ngồi phía bên dưӟi!
Đám người còn lại của Ba Định tụ tập ở phía bên kia, điên cuồng dӳ tӧn nhìn bọn họ!
"Các người thật sӵ cho rằng cái thế giӟi này đều là do các người định đoạt? Nói cho các người biết, nơi này tất cả đều là do bố mày làm chủ, cô*** tính toán cái gì?”
"Chúng tôi tính toán cái gì, ông không cần biết?" Lam Duê trên mặt ưu nhã mà cười nhạt. Sắc mặt thủy chung không thay đәi, ánh mắt nhìn chằm chằm đám người Ba Định lại càng trở nên tĩnh mịch!
Ánh mắt như thế, làm đám người của Ba Định đánh trống ngӵc liên hồi! Nói thế nào thì hai người kia cũng là mӝt trong nhӳng đương gia có thế lӵc trên thế giӟi, đưӧc đếm trên đầu ngón tay. Từ lâu đã quen vӟi nhӳng cơn sóng to gió lӟn như thế này, chỉ cần mӝt ánh mắt, cũng đủ để làm cho người ta cảm thấy sӧ hãi tӵ trong lòng!
"Con đàn bà thúi! Mẹ nó, bӟt nói nhảm đi, nếu không phải là ӹ lại vào ông nӝi hậu thuẫn. Cô cho rằng mӝt con đàn bà như cô có thể làm ra cái giống gì? Là đàn bà thì nên vui vẻ ở dưӟi người của đàn
ông, giang rӝng hai chân ra mà phục vụ! Mẹ kiếp, bӟt ở đây làm ra vẻ vӟi bố mày đi!”
Đã sӟm khó chịu mӝt người phụ nӳ như cô lại đi nhúng tay vào chuyện của mình, mӝt trong ba trùm buôn thuốc phiện lên tiếng. Hắn cho rằng, hiện tại hai người kia đã là cá chậu chim lồng rồi. Đôi mắt màu nâu vẩn đục, mang theo tình dục nồng đậm nhìn cô!
Nhӳng lời này hoàn toàn chọc giận Lam Duê, đây là lần đầu tiên có người lại dám nói như thế vӟi cô! Chỉ là còn chưa kịp đӧi cô mở miệng, người bên cạnh đã sӟm đӝng thủ trưӟc mӝt bưӟc!
Chiếc hӝp sắt đặt ở trên bàn đӝt nhiên bị ném tӟi cái miệng đầy răng vàng khè, ngăn chặn nhӳng lời nói ô uế tiếp theo của hắn!
Đối vӟi hành đӝng của Lăng Ngạo, Lam Duê ngưӧc lại có chút kinh ngạc. Vài phút trưӟc còn tức giận bởi vì nhӳng lời nói kia, tâm trạng hiện giờ cũng đưӧc giảm xuống không ít!
"Cút!" Lăng Ngạo từ trưӟc đến giờ lời ít mà ý nhiều, cũng không buồn nhìn nhӳng họng súng đang nhắm vào mình, lạnh lùng khạc ra mӝt chӳ!
"Lăng Ngạo, cậu tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn ký khoản hӧp đồng này. Nếu không, hôm nay các người ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây nӱa bưӟc! Phải biết đây không phải là Mӻ hay Canada, nơi này chính là do bọn tôi định đoạt! Hơn nӳa, Trung Quốc cũng không phải là phạm vi thế lӵc của các người. Các người cần gì xen vào việc của người khác như vậy?" Mӝt trong ba trùm buôn thuốc phiện – Narco Jacob, cầm điếu xì gà lên hút thật sâu, cao ngạo hất cằm khuyên bảo!
Liếc nhìn tài liệu trên bàn, dưӟi nhӳng ánh mắt hết sức vӝi vã của bọn hắn, Lam Duê chӧt đứng lên!
Vòng qua cái bàn, đi tӟi bên dưӟi nhӳng họng súng đang chỉ vào mình, tươi cười nhìn bọn hắn: "Các người thật cho rằng, tất cả mọi thứ ở đây đều nằm trong lòng bàn tay của mình sao? Chậc, quả nhiên là tôi coi trọng các người!"
"Cô có ý tứ gì?"
Nhӳng người ở chӛ này nghe lời của cô..., tất cả đều giật mình.
Lam Duê cười không đáp, chỉ là chӧt giơ tay lên, mӝt cái búng tay ở trong không gian tĩnh lặng đặc biệt vang dӝi!
Cũng chỉ là mӝt cái búng tay như vậy, bên ngoài chӧt truyền đến hàng loạt tiếng nә mạnh đinh tai nhức óc! Tất cả bọn người kia trong nháy mắt mất hồn, bӛng dưng bị đáng lạc hưӟng. Cơ thể tráng kiện của Lăng Ngạo thoăn thắt tӵa như Báo săn, từ trên ghế sofa nhảy lên!
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay Lăng Ngạo đã cầm hai khẩu súng lục. Lam Duê cũng vӟi đӝng tác thần tốc, từ đôi chân thon bên dưӟi làn váy rút ra hai khẩu súng tiểu liên màu bạc!
"Bang …Bang…Bang!" Mấy tiếng súng nә liên hồi quét ngang nhӳng tay súng trên lầu kia. Dưӟi sӵ hӧp tác ăn ý của hai người, từng tên mӝt nối tiếp nhau ngã xuống!
Mấy trùm buôn thuốc phiện bên dưӟi cũng bị mӝt màn trưӟc mắt làm cho kinh sӧ. Cuối cùng cũng kịp phản ứng, vӝi vàng rút súng ra, bắt đầu bắn quét hӛn loạn!
“Bọn người trưӟc mặt liền giao cho anh!”
Lam Duê ngụ ý chính là đem phía sau giao cho cô, nói như vậy, hai người đều đã phân công lẫn nhau, đem phía sau lưng giao cho đối phương. Chỉ cần có mӝt người mang tâm địa xấu xa mà nói, thời điểm này chính là lúc đưa ra mӝt nhát dao trí mạng!
Lăng Ngạo lạnh lùng, ngạo nghễ liếc cô mӝt cái, môi mỏng mím chặt, không có trả lời, liền dùng hành đӝng của mình thay cho lời nói!
Toàn bӝ đám người phía sau hiện ra trưӟc mặt cô. Lam Duê ngưӧc lại có chút mất hồn, khóe miệng thâm thúy nhếch lên, nhanh chóng trở mình, từ bên kia quét về phía đám người đó.
Trải qua hàng loạt phát súng càng quét, trong phòng đã ngәn ngang rất nhiều thi thể!
Hơi thở hәn hển tӵa vào góc tường, lúc này trên mặt Lam Duê đã lӝ ra mӝt chút nhếch nhác. Lăng Ngạo mặc dù không nói lời nào, nhưng từ nét mặt nguӝi lạnh của anh, cũng có thể nhìn ra đưӧc, nhất định hiện tại anh cũng rất mệt mỏi!
Dù sao hai người chống lại nhiều người như vậy, nói thế nào thì thể lӵc cũng có chút không chịu nәi!
"Không ngờ tôi vӟi anh lại có thời điểm hӧp tác vӟi nhau!" Chậm rãi tháo hӝp đạn trống không xuống, Lam Duê vừa đәi lại vừa thản nhiên nói!
"Đi ra ngoài thì không phải như vậy rồi!"
Khác thường, Lăng Ngạo thế nhưng lại trả lời cô..., bên trong tròng mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, lại thoáng qua mӝt luồng ánh sáng dị thường! Vứt bỏ hai khẩu súng lục đã hết đạn ra, mủi chân nảy lên, liền chӝp lấy mӝt khẩu súng tiểu liên cầm chắc trong tay!
Nhӳng người này, tối hôm nay toàn bӝ đưӧc giải quyết trong mӝt lần duy nhất!
"Bên trên cô tӵ ra mặt xӱ lý!”
Lam Duê quét mắt lên đám người trên lầu hai, tỉ mỉ tính toán mӝt chút. Đại khái có chừng hai mươi tên, mà bên dưӟi mӟi là trọng điểm!
Nhưng không sao, đối vӟi việc giải quyết bọn người bên dưӟi, đám người Vân Lãng cũng nên tiến vào rồi!
Lăng Ngạo bưng khẩu súng tiểu liên lên, tùy ý quét về phía đám người kia. Cũng chính bởi vì vậy, bọn chúng liền bị đánh lạc hưӟng! Lam Duê mưӧn cơ hӝi này, vịn cầu thang, lặng yên không tiếng đӝng sờ soạng đi lên!
Thời điểm có kẻ đầu tiên nhìn thấy cô, cũng đã quá muӝn, mӝt tràn bắn liên hồi. Hơn hai mươi tên trên lầu toàn bӝ ngã xuống, không còn mӝt mống! Vừa lúc tiếng súng trên lầu hai ngừng lại, cánh cӱa lӟn đóng chặt bên dưӟi bị đám người bên ngoài phá bỏ. Vân Lãng, Vân Vũ cùng Âu Liêm xuất hiện ngay ngưӥng cӱa!
Mà lúc này, chuyện bên trong đã sӟm chấm dứt!
"Thủ lĩnh, người không sao chứ?" Âu Liêm cầm súng vọt đến bên người Lăng Ngạo!
"Lam chủ, đây là K5 – thuốc nә kiểu mӟi!" Lam Duê từ lầu hai đi xuống, Vân Lãng cầm trong tay mӝt món đồ nhỏ đưa lên!
Lam Duê nhìn cũng chưa từng nhìn, chẳng qua chỉ khoát khoát tay: "Bắt lại đi!"
Đem ba trùm buôn thuốc phiện lӟn đang bị khống chế kéo ra ngoài, Lam Duê đi tӟi trưӟc mặt Đồ Ban Lạp - tên ăn nói càn rӥ vừa nãy. Gót giày bén nhọn liền đá vào khoang ngӵc của hắn, chỉ cần mӝt phát liền làm hắn ngã nhào xuống đất:
"Muốn thị trường Trung Quốc, ông cho rằng mình xứng đáng sao?”
Lam Duê vốn dĩ không phải là phụ nӳ nhu nhưӧc bình thường, mӝt cú đá kia sức lӵc cũng không nhẹ! Đồ Ban Lạp bị mӝt cú đá này làm cho hӝc máu, chỉ sӧ rằng lá lách đã bị nứt rồi!
"Đem bọn chúng giao cho chính phủ Thái Lan! Vân Lãng, nhӟ phải chăm sóc bọn chúng thật tốt!”
Bọn chúng đã đối nghịch vӟi chính phủ nhiều năm, cảnh sát Thái Lan đã truy bắt bọn chúng từ rất lâu rồi nhưng không đưӧc. Hiện tại đang phát lệnh truy nã, vừa may đúng lúc cô muốn dâng lên mӝt phần quà tặng!
"Dạ!"
Tӵa hồ là có cảm tính giống nhau, Lam Duê chӧt xoay người, mӝt khẩu súng lục màu bạc lại vừa vặn chỉa vào đầu Lăng Ngạo. Cùng lúc đó, Lăng Ngạo đã sӟm đoạt lấy khẩu súng trên tay Âu Liêm, đồng thời chỉa về phía cô!
"Xem ra trưӟc đó là tôi đánh giá thấp anh!" Lam Duê cầm súng, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt!
Lăng Ngạo giống như là nhìn người chết, đưa tầm mắt đến nụ cười của người phụ nӳ trưӟc mặt!
"Theo ưӟc định của cả Gia tӝc, giӳa tôi và anh chỉ có thể hӧp tác trên phương diện này. Nhӳng phương diện khác, tôi và anh trưӟc sau vẫn là đối thủ! Tôi rất muốn biết, tương lai của trò chơi sinh tӱ này, rốt cuӝc cuối cùng người thắng là ai?”
"Tôi cũng vậy, rất muốn biết rõ!" Đáy mắt Lăng Ngạo nәi lên gӧn sóng chết chóc điên cuồng. Bọn họ cũng đều biết, đối phương chính là đối thủ tuyệt đối của mình!
Trong bất kỳ lĩnh vӵc nào, đế vương, chỉ cho phép tồn tại mӝt mà thôi. Hai người kia đều sâu sắc hiểu rõ điểm này!
Sau nhiều năm đối đầu như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ cầm súng chỉa vào nhau. Cả hai đều tin rằng đây không phải là lần cuối cùng!
Bất quá hai người đều biết, cho dù có muốn tiêu diệt đối phương như thế nào đi nӳa, nhưng mà bây giờ tuyệt đối không thể......
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 9: Vân Thanh Được Cưng Chiều
Từ Tam Giác Vàng trở lại, liền nhận đưӧc mӝt tin nhắn khác!
Lam Duê trở về phòng tắm rӱa sạch sẽ, thay bӝ quần áo khác. Lúc này tóc vẫn còn chưa khô, đi xuống cầu thang xoắn!
"Nói đi, lần này lại là chuyện gì?"
Hai chân thon dài giao hòa, tӵ mình rót ra mӝt ly rưӧu, Lam Duê cười nhạt nhìn lên cô gái cuồng dã trưӟc mặt!
"Lam Duê, kỳ thӵc thì lần này cũng không có chuyện gì quan trọng. Chẳng qua là lâu rồi không thấy cậu, cho nên đặc biệt tӟi nhìn cậu mӝt cái!" Mӝt cô gái đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc, hít thật sâu mӝt hơi, híp mắt lại, gương mặt hiện rõ sӵ hưởng thụ!
"Vân Thanh, nếu không có gì để nói, mình còn có chuyện!"
Biết nhau nhiều năm như vậy, nếu cô không hiểu rõ người của mình, Lam Duê này coi như là sống uәng phí rồi! Cô gái này xảo quyệt như hồ ly, chỉ đến khi đụng phải chuyện gì khó giải quyết, mời có thể tìm đến cô!
Vân Thanh dúi điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn thuốc, thở dài nói: "Lần này thật sӵ vẫn không lừa đưӧc rồi, đúng là chỉ đến nhìn
cậu mӝt cái! Nghe nói vừa mӟi trở về từ Tam Giác Vàng, muốn đến nhìn xem đã chết chưa!”
"Đây không giống vӟi tác phong của cậu, mình hoàn toàn không chút tәn hại trở lại!"
Nói như thế nhưng cũng không khiến cho Lam Duê tỏ ra chút nào là không vui, ngưӧc lại cười đến híp cả mắt. Mӝt hơi uống cạn rưӧu đỏ trong ly, lay lay đám tóc còn ưӟt bên dưӟi!
Vân Thanh thấy thế, từ trên ghế sofa đứng lên, nhận lấy khăn lông đi đến sau lưng cô, cẩn thận giúp cô lau khô mái tóc!
"Lần này cùng Lăng Ngạo hӧp tác, có thu hoạch gì chưa?"
"Thu hoạch? A, lần này còn cần thu hoạch cái gì? Mấy năm nay giao thủ, cái gì nên hiểu rõ cũng đã hiểu hết rồi, không phải sao?" Dáng vẻ hưởng thụ tӵa lưng vào trên ghế sofa, Lam Duê híp mắt nói!
Nên hiểu rõ cũng đã hiểu rồi, trên đời còn có cái gì không biết nӳa?
Tӵa như bọn họ đã từng nói nhӳng lời đó!
Trên đời này không có bất kỳ người nào có thể thay thế đối phương để trở thành đối thủ của mình. Bất luận kẻ nào cũng không có tư cách, cho dù là Nathan Andrew, hắn cũng không thể!
"Nói đến đây, tӟ ngưӧc lại nhӟ đến lời cậu đã từng nói. Trên đời này chỉ có Lăng Ngạo mӟi có thể trở thành là đối thủ của cậu! Chỉ là Lam Duê, thật ra thì tӟ cảm thấy giáo phụ Italy đó cũng khó đối phó không kém! Hắn ta so vӟi Lăng Ngạo, không có nӱa điểm thua kém,
lòng dạ đӝc ác, hơn nӳa còn cay nghiệt vô tình. Chuẩn xác hơn mà nói, hẳn là đã sӟm mất nhân tính rồi, mà hình như lần này cậu cũng đắc tӝi vӟi hắn!"
Vân Thanh không khỏi có chút lo lắng cho bạn tốt. Người bạn này mặc dù có năng lӵc mạnh, nhưng mà dù sao đi nӳa cũng có rất nhiều chuyện không lường trưӟc đưӧc!
Thật ra là cô và Nathan Andrew chưa từng gặp mặt qua, tuy nhiên nhӳng tin đồn về hắn ta cô nghe qua không ít, cũng đoán đưӧc người này tàn nhẫn thế nào! Nếu không phải như vậy, làm sao mӝt đứa con riêng có thể ngồi lên vị trí hiện tại, vốn dĩ không thuӝc về mình?
"Tốt lắm, ngưӧc lại cậu bắt đầu dạy dӛ mình à! Cậu trưӟc tiên nên quản lý cái miệng hay chuốc họa của mình đi, đӥ phải đắc tӝi vӟi người khác, sau đó lại tӟi tìm mình!”
Đưa tay kéo khăn lông qua, Lam Duê liếc cô mӝt cái. Vân Thanh tính khí nóng nảy, nói chuyện vӟi người khác không hơn hai câu liền trở mặt, người như vậy mà vẫn còn không biết xấu hә, đến đây để dạy dӛ cô!
Không thèm để ý, vòng qua ghế sofa ngồi xuống bên cạnh cô, lơ đễnh vén vén mái tóc xoăn màu vàng kim, khinh thường nói: "Thôi đi, cậu nghĩ Vân Thanh này là ai? Tӟ là loại người mặt dày không biết xấu hә sao? Huống chi, thay vì trốn tránh ở bên cạnh cậu, tӟ thà rằng tӵ mình nghĩ cách. Nơi này của cậu chưa hẳn đã an toàn!”
Đây là lời nói thật, mặc dù nhà họ Lam giӳ vị trí rất cao trên thế giӟi, nhưng cũng chất chứa rất nhiều nguy hiểm. Không biết có bao nhiêu ánh mắt đang vụng trӝm ngó chừng nhà họ Lam!
Lam Duê chỉ cười không nói, cười như không cười nhìn cô từ trên xuống, "Gӧi cảm! Chuẩn bị quyến rũ ai?"
Cә áo chӳ V màu đen thấp ngӵc, bӝ ngӵc cӥ E cao vút, quả nhiên là sóng lӟn mãnh liệt!
*(A, B, C, D, E…@ như hai quả bưởi năm roi ấy!!! Ặc)
Vốn dĩ dáng dấp của Vân Thanh chính là cӵc kỳ diễm lệ, tối nay ăn mặc như vậy, càng giống như mӝt tiểu yêu tinh quyến rũ chết người!
"Tӟ muốn nói là quyến rũ cậu...cậu tin sao?" Móng tay đưӧc sơn màu đỏ, cӧt nhã vươn ra, muốn nâng cằm Lam Duê lên. Đôi mắt xinh đẹp như tơ, hơi thở thơm như hoa lan, nói!"Tӟ chỉ đưӧc gọi là gӧi cảm, mà cậu, là xinh đẹp tuyệt trần!”
"Xin lӛi, mình không có hứng thú đối vӟi phụ nӳ!" Đưa mӝt tay đẩy cánh tay ngả ngӟn chỉ còn cách gương mặt cô chừng vài xen-ti mét ra, Lam Duê đứng dậy đi lên lầu!"Vừa lúc cậu tӟi, không phải là
vẫn hay đòi đi nhìn Casino Las Vegas mӝt chút sao? Tối nay có cơ hӝi!"
"Hả? Thật sao? Mẹ nó, bà đây tӟi đúng lúc rồi!"
Quả nhiên, gặp phải thứ khiến mình cảm thấy hứng thú, tính khí dӳ dӝi của Vân Thanh lập tức lӝ ra nguyên hình. Ngay lập tức từ trên ghế sofa nhảy dӵng lên, chống eo cười to!
Trong giây lát.
Lam Duê đәi sang mӝt bӝ sườn xám đỏ rӵc như lӱa, mái tóc đen đưӧc vấn lên, dùng mӝt cây trâm hồng ngọc cố định ở sau gáy, cầm
trong tay mӝt cây quạt gӛ thơm!
Nếu không phải biết cô gái này từ nhỏ đến lӟn lúc nào cũng ăn nói nho nhã, Vân Thanh nhất định sẽ tiến lên châm chọc mӝt phen. Cô gái kia có thể mặc sườn xám đẹp như vậy? Tuyệt đối là khác người!
"Tӟ nói, hôm nay rốt cuӝc đi gặp loại người nào? Thần bí như vậy!"
Vừa lên xe, Vân Thanh liền phát hiện có gì đó không đúng, chỉ là đi dạo sòng bạc mӝt chút, có cần chuẩn bị mấy thứ dọa người như vậy không? Nhìn qua hai khẩu súng tiểu liên này, hiện tại cô tuyệt nhiên không muốn đi mở mang nӳa rồi, có thể đәi ý hay không?
"Ngoại trừ mấy người muốn kéo vào nӝi bӝ Las Vegas, cậu muốn nhìn thấy ai đến nhất? Hình như là Lăng Ngạo cùng vӟi Nathan Andrew! Tối nay mình cho cậu mở mang tầm mắt!"
Hơi híp mắt lại, Lam Duê chậm rãi nói!
Hôm nay là hӝi nghị mӛi năm mӝt lần của Năm thế lӵc lӟn trên thế giӟi, vừa đúng lúc đưӧc diễn ra trên địa bàn của cô. Lại gặp phải Vân Thanh cũng ở đây, mang cô ấy đi xem qua mӝt chút cũng tốt, tránh cho từ sáng đến tối cứ lầm bà lầm bầm bên tai cô!
"Cậu nói là Lăng Ngạo và Andrew? Cậu đừng đùa đưӧc không?" Gương mặt Vân Thanh vừa nãy vẫn còn vui mừng, trong nháy mắt liền biến chuyển thành sӵ sӧ hãi. Lay cӱa xe, muốn nhảy xuống!"Tӟ mӟi không cần thấy bọn họ, hiện giờ bà đây ngày ngày trôi qua trong yên bình rồi, không muốn đi chịu chết!"
Hai người đàn ông này, có ai là kẻ dễ bắt nạt đâu? Không đi, kiên quyết không đi.
Thêm vào đó, ba kì phùng địch thủ này không thể nào vô duyên vô cӟ tề tӵu chung mӝt chӛ, nhất định là hai thế lӵc còn lại cũng tӟi! Nӵc cười, mấy lão đại nhà người ta hӝi họp, cô đi nghe tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu đấy!
Không đưӧc, về sau nhất định phải cách xa người phụ nӳ nham hiểm này mӝt chút, cô tình nguyện trở về cầm con dao phẫu thuật nhàm chán của mình!
"Thật không đi?" Tay vừa nhấc lên, chiếc xe chậm rãi ngừng lại bên vệ đường!
"Tuyệt đối không đi, quên nói cho cậu biết, tối nay bà đây có hẹn rồi!" Bӝp mӝt tiếng đóng cӱa xe lại. Gương mặt quyến rũ của Vân Thanh tươi cười, làm mӝt nụ hôn gió! “Bái bai!”
"Lái xe đi!"
Lam Duê nâng cằm lên, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cӱa xe, khẽ híp mắt lại nhưng cũng đủ để bắn ra mӝt luồng ánh sáng u ám!
"Vân Thanh tiểu thư cứ như vậy mà rời khỏi, có cần thuӝc hạ phái người đi theo hay không?" Vân Lãng ngồi ở hàng ghế trưӟc, quay đầu hỏi!
"Không cần, người có thể khiến cho cô ấy bị thua thiệt, vẫn chưa tồn tại!”
Người phụ nӳ xảo quyệt đó thông minh muốn chết, tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết әn thỏa, mặt không biến sắc, ai có thể
làm hại cô ấy?
Casino - Las Vegas.
Tối nay vì để nghênh đón bốn thế lӵc lӟn còn lại, nhà họ Lam đặc biệt cho người chuẩn bị mӝt chӛ cao cấp nhất trong sòng bạc!
Lam Duê lấy tư cách là chủ nhà, lại vừa mӟi trở về từ Tam Giác Vàng, trì hoãn thời gian không ít, cho nên tương đối đến muӝn mӝt chút!
Sau khi người nhà họ Lam đến, lão đại của bốn thế lӵc còn lại đã sӟm ngồi vào chӛ!
"Lam Duê đến muӝn, thật sӵ là xin lӛi!"
Ưu nhã ngồi xuống mӝt chӛ trống còn sót lại, nét mặt thản nhiên quét qua bốn người còn lại!
"Hôm nay Lam Duê làm chủ nhà, chúng ta vừa đàm phán, vừa chơi bài mӝt chút đi!”
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 10: Chính Thức Hợp Tác
"Hôm nay Lam Duê làm chủ, chúng ta vừa đàm phán, vừa chơi bài mӝt chút đi!"
Bá Tưӟc William tươi cười, nhả ra ngụm khói, chậm rãi nói: "Nghe nói Lam chủ nhà có kӻ thuật đánh bài cao siêu, xem ra lần này chúng ta đưӧc mở mang tầm mắt rồi!”
Lam Duê nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt gӛ thơm trong tay, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại, cười như không cười quét ánh mắt tӵa như hồ ly sang bá tưӟc William!
"Mở mang tầm mắt, Lam Duê không dám nhận, chỉ là, không biết mấy vị muốn đánh cưӧc cái gì?”
Mӛi năm đều có mӝt lần Năm thế lӵc lӟn này ngồi lại đàm phán vӟi nhau, nhưng mà dường như lần này không khỏi liên quan đến thị trường Trung Quốc! Ánh mắt không mấy để ý của Lam Duê xẹt qua vị trí của Nathan Andrew, không biết hiện tại hắn đang muốn sắm vai gì?
Dường như cảm giác đưӧc ánh mắt của cô, đôi con ngươi màu xanh lục bên dưӟi làn tóc của Nathan Andrew chӧt nâng lên, mang theo luồng khí lạnh tӵa như dã thú xâm lăng ập vào đáy mắt cô!
Lông mày, hơi chau lại, hắn đây là ý gì?
“Lần đánh cưӧc này, nếu như chỉ có mӝt mình Lam đương gia thì không đưӧc rồi, phải mời thêm cả Lăng thủ lĩnh nӳa mӟi đưӧc!” Chủ nhân đương nhiệm của Gia tӝc Raymond – Jack Mantair der Raymond, là mӝt người đàn ông Ai Cập trên bốn mươi tuәi ít nói, ngạo nghễ. Tại mӝt vài thời điểm, hắn căn bản là xem thường thế hệ trẻ như nhà họ Lam, họ Lăng cùng vӟi Mafia!
Lăng Ngạo mặt không đәi sắc, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt nhìn không ra bất kì mӝt tâm tình gì, nghe nhӳng lời này, cũng chỉ là hơi giương mắt: "Tại sao!"
"Thật ra thì cũng không phải vì duyên cӟ gì, nếu như nhà họ Lăng ngay lập tức bãi bỏ sắc lệnh cấm giao dịch buôn bán ma túy vào đại lục Trung Quốc mà nói, như vậy từ nay về sau cũng mặc kệ sӵ tình nhà họ Lăng rồi!"
Thân là người Anh, đối vӟi chuyện vận chuyển ma túy đến Trung Quốc của quốc gia mình từ hằng thế kӹ trưӟc, thậm chí còn có mӝt lần khống chế đưӧc chuyện trong nưӟc này, William cảm thấy tuyệt đối tӵ hào. Trong mắt hắn, mặc dù hiện giờ Trung Quốc đã nәi lên kháng cӵ lại, nhưng mà đối vӟi ma túy, vẫn không có biện pháp chống đối!
Nếu như có thể sӱ dụng thuốc phiện để mở cӱa thị trường Trung Quốc, mảnh đất màu mӥ, giàu có ấy sắp sӱa mang đến cho hắn biết bao nhiêu lӧi ích!
"Bãi bỏ?" Lăng Ngạo cười lạnh nhìn hắn, thái đӝ kiêu ngạo tӵa như Quân Vương!"Nằm mơ!"
Lam Duê nhíu mày, như thế cũng không tệ, không nghĩ đến hậu quả sẽ làm phiền lòng mấy người kia, ngưӧc lại đối vӟi việc này vẫn kiên định giӳ vӳng lập trường như cũ! Điểm này rất tốt!
"Lam đương gia đâu? Chẳng lẽ Lam chủ nhà cũng muốn giӳ khư khư mấy cái truyền thống hư vô đó của tә tiên sao?" Nét mặt của William vốn dĩ đang ôn hòa, lúc này đã có chút biến sắc!
Lần này Năm Gia Tӝc lӟn cùng nhau đàm phán, chủ yếu nhất vẫn là chuyện này, trừ vấn đề này ra, hắn căn bản không đề cập nәi tӟi bất cứ chuyện gì khác!
"Chậc, William Bá tưӟc, thật ra thì chuyện này ngưӧc lại dễ dàng thương lưӧng!" Chỉ cần mӝt câu nói của Lam Duê, liền đón lấy ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy hàm ý của Lăng Ngạo, cũng thu hút ánh mắt kinh ngạc cùng cân nhắc của Nathan Andrew. Càng khiến cho hai người còn lại cӵc kỳ hứng thú! Nhưng mà lời kế tiếp, toàn bӝ cục diện lại rơi vào bế tắc!
"Nếu như William Bá tưӟc cùng vӟi Raymond gia chủ có thể kinh doanh ma túy rӝng rãi trên chính quốc gia của mình mà nói, ngưӧc lại tôi có thể suy nghĩ về chuyện này mӝt chút!"
Tính tình tương đối dễ chịu, nhưng lại không hề phóng túng, thật sӵ cho rằng nhà họ Lam dễ bắt nạt? Khóe miệng Lam Duê giương lên nụ cười lạnh. Nhìn gương mặt biến hóa xanh xanh tím tím của hai nhà còn lại, không chút lo lắng trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, chờ đӧi câu trả lời!
"Lam đương gia nói đùa! Chuyện này để về sau bàn lại đi!" Williamm Bá tưӟc trong lòng dâng lên mӝt cӛ bӵc tức, cuối cùng chỉ có thể nuốt nưӟc miếng cay đắng xuống!
Hôm nay lại bị cái con bé này ra tay xấu tính như vậy, toàn bӝ chuyện này nhất định sẽ không kết thúc vậy đâu! Mӝt ngày nào đó, hắn nhất định phải đòi lại mối nhục này, đến lúc đó, chắc chắn phải nuốt chӱng miếng thịt béo bở này của nhà họ Lam!
Sắc mặt Raymond bây giờ đã không thể nào đen hơn đưӧc nӳa, không thèm bận tâm, chӧt đứng lên: "Tôi còn có chuyện, các vị từ từ nói!"
William thấy thế, con ngươi màu xám xoay tròn mӝt cái, đáy mắt thoáng qua mӝt luồng toan tính, dáng vẻ tӵa như mӝt vị quý tӝc đứng lên theo: "Đã như vậy, hӝi nghị năm nay cũng không có gì để nói, tôi đi trưӟc!"
Lam Duê vừa thu lại cây quạt trong tay, nụ cười trên mặt cũng chuyển thành cӵc kì nhạt nhẽo. Con ngươi cúi xuống cả nӱa buәi, sau đó liền vẫy tay gọi Vân Lãng đến, nói nhỏ mӝt hồi lâu ở bên tai anh ta!
Vân Lãng gật đầu mӝt cái, sau đó hơi do dӵ quét mắt sang hai người kia, cuối cùng vẫn là không hề nói gì, đi thi hành nhiệm vụ!
"Sӧ rằng hai người kia sẽ không buông tha đơn giản như vậy, Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh, các người cần phải chuẩn bị mӝt kế hoạch lâu dài đi!”
Nathan Andrew gác hai chân lên trên bàn đánh bài, ánh mắt màu xanh lục mang theo vài tia cười đùa giӥn!
Hắn rất muốn biết, hai người thân là kẻ thù không đӝi trời chung này, làm thế nào để giải quyết tình hình trưӟc mắt. Hoặc là hӧp tác, hoặc là chờ đӧi sӵ hӧp tác của người khác, sau đó...... Biến mất!
"Tiểu thư xinh đẹp, mong đӧi lần gặp mặt sau!" Trưӟc khi đi, Andrew đi tӟi trưӟc mặt của Lam Duê, vén vài sӧi tóc rủ xuống trưӟc mặt cô lên, hít mӝt hơi thật sâu, mập mờ lưu lại mӝt câu nói như vậy!
Andrew đáng chết, Lam Duê mắng trong lòng, nụ cười trên mặt vẫn ưu nhã thong dong như cũ!
Hiện tại trong phòng bài chỉ còn lại hai người, cô và Lăng Ngạo, ngay cả mấy người vệ sĩ vốn đang canh gác ở đây, cũng đi ra ngoài không còn mӝt mống!
"Lăng thủ lĩnh, có bằng lòng tạm thời hӧp tác mӝt phen hay không?" Lam Duê đứng dậy, hai tay chống lên trên mặt bàn, nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi!
Lăng Ngạo ngồi ở trên ghế, chậm rãi xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, căn bản là không có gì để nói. Lam Duê cũng không gấp, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, chờ câu trả lời!
"Cô… có tư cách gì?" Rốt cuӝc, làn môi mỏng của Lăng Ngạo khẽ nhúc nhích, lời nói ra khỏi miệng hàm chứa khí lạnh thấu xương!
"Tôi có tư cách gì, Lăng thủ lĩnh nên rõ ràng nhất! Bất quá tôi cũng không ngại để anh thӱ lại mӝt phen!” Lam Duê lanh lảnh hất cằm, nhìn chằm chằm vào mắt anh, không có mӝt tia lùi bưӟc!
Có tư cách hay không, cũng không phải chỉ dӵa vào lời nói suông là đưӧc!
Đӝi ngũ vệ sĩ của cả hai phe ở bên ngoài, nghe đưӧc đӝng tĩnh từ bên trong truyền ra, hoàn toàn cả kinh. Nhưng mà chủ nhân của
hai nhà còn chưa mở miệng, bọn họ không thể xông vào!
Trong phòng đánh bài, Lăng Ngạo híp đôi mắt khát máu tàn nhẫn tӵa như Vua Sư Tӱ chuẩn bị vồ lấy con mồi. Năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy chiếc cә mảnh khảnh của Lam Duê, hình như là chỉ cần dùng sức mӝt chút, người trưӟc mặt liền đi đời nhà ma!
Nhưng mà, khẩu súng lục màu bạc kia trong tay Lam Duê, lúc này cũng vӳng vàng dán vào trên huyệt thái dương của anh.
"Anh có thể thӱ xem, giӳa hai chúng ta, tốc đӝ của người nào nhanh hơn!” Bị người khác bắt đưӧc mạch sống, Lam Duê vẫn nở nụ cười ưu nhã vô lo như cũ. Nếu như tỉ mỉ nhìn kӻ mӝt chút, ắt hẳn có thể nhìn ra, bên trong con ngươi của cô cũng lóe lên mӝt luồng sát khí lạnh lẽo chết chóc giống như anh!
Lăng Ngạo mím môi, anh cao hơn Lam Duê mӝt cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt ung dung bình thản của người phụ nӳ trưӟc mặt, ánh mắt giết chóc dần dần hạ xuống! Chậm rãi thả lỏng ngón tay ra khỏi chiếc cә của người kia. Cùng lúc đó, họng súng dí vào trên huyệt thái dương của anh cũng từ từ đưӧc để xuống!
"Tạm thời hӧp tác!" Lăng Ngạo lùi lại mӝt bưӟc, lạnh lùng nhìn Lam Duê ung dung thu hồi khẩu súng, lạnh lẽo khạc ra bốn chӳ!
"Hӧp tác vui vẻ!"
Lam Duê không thèm để ý chút nào, kiểm tra chiếc cә của mình, sờ sờ còn có chút đau!
Đây chính là sӵ khác biệt giӳa nam và nӳ, nếu như anh ta dùng sức mà nói, thật sӵ có chút nghi ngờ, cái cә này còn nằm ở đây hay không!
VỢ PHÚC HẮC CỦA ĐẾ
VƯƠNG HẮC ĐẠO
Thiên Thưӧng Lam Cẩn
www.dtv-ebook.com
Chương 11: Bụng Sa Mạc
Lam Duê nhận lấy chiếc điện thoại di đӝng Vân Lãng vừa đưa tӟi, liền nghe thấy tiếng phụ nӳ gầm gừ bên trong:
"Cái đồ thất hứa, lần nào cũng cho tӟ leo cây, ai nói lần này chắc chắn theo tӟ đi nghỉ phép, cậu bây giờ chết ở đâu rồi?"
Đưa điện thoại di đӝng tách ra xa lӛ tai hơn mӝt chút, đến khi âm lưӧng bên trong vừa đủ nghe, lúc này mӟi không nhanh không chậm mở miệng nói: "Tiểu thư, cậu cho rằng mình đưӧc tӵ do giống như cậu? Cả ngày cầm lấy dao giải phẫu, khi vui thì làm cho người ta mấy dao, khi mất hứng liền bay lưӧn khắp thế giӟi sao! Trong tay mình có rất nhiều chuyện phải lo!”
Vân Thanh lúc này đang nằm tắm nắng trên bờ biển Hawaii, vừa nghe thấy vậy, khóe mắt kéo ra mấy tia hoài nghi!
"Mẹ nó, lúc trưӟc cậu đã đồng ý vӟi tӟ rồi, hiện tại thì thành ra là lӛi của tӟ? Cậu…..”
"Nếu không có chuyện gì khác, mình cúp trưӟc!"
"Chuyện hӧp tác giӳa cậu và Lăng Ngạo, là thật?" Thấy cô muốn cúp máy thật, Vân Thanh vӝi rút lại mấy lời đùa giӥn của mình, tâm trạng có chút lo lắng, hỏi!
Lam Duê nhíu mày, mӝt mặt vừa quét qua tư liệu điện tӱ trên màn hình trưӟc mặt, mặt khác vừa nói: "Đúng vậy, không ngờ cậu nắm bắt tin tức nhanh thật!”
Bên kia, Vân Thanh bất nhã mở to mắt lườm nguýt, nét mặt hưởng thụ nằm bên dưӟi chiếc ô che nắng, lười biếng nói:
"Cậu làm trò, nếu như cậu không muốn cho tӟ biết, tӟ sẽ biết đưӧc sao? Chỉ là lá gan của cậu quả thật rất lӟn, lại đi hӧp tác vӟi loại người như vậy. Cậu không sӧ bị anh ta ăn tươi nuốt sống à?”
"Aizzz….cậu cho rằng giӳa chúng tôi, là ai nuốt ai trưӟc?” Khóe miệng Lam Duê giương lên mӝt vòng cung tà mị. Trong nháy mắt cả người toát ra mӝt luồng khí lạnh u ám! Ánh mắt tӵa như hai viên trân châu đen bóng, lóe lên sӵ tӵ tin tuyệt đối!
"OK, bản thân cậu cẩn thận là đưӧc! Đừng để đến lúc đó lại lấy chính mình ra đền bù thiệt hại! Thôi, cái người phụ nӳ này chẳng có mӝt chút gì gọi là thú vị hết, ưmh, không nói vӟi cậu nӳa! Bái bai!"
Vân Thanh cúp điện thoại, tuyệt nhiên không bởi vì thân phận của đối phương mà cho rằng mình cúp máy trưӟc mӝt bưӟc có gì là không đúng!
Miễn cưӥng lật người, chiếc kính mát thật to dường như che khuất đi già nӱa gương mặt cô, nhưng mà phụ nӳ xinh đẹp lúc nào cũng không thiếu người dòm ngó….
Cầm điện thoại vứt sang mӝt bên, nụ cười trên mặt Lam Duê thoáng qua mӝt tia nhu hòa. Đem tầm mắt trở lại màn ảnh trưӟc mặt, tròng mắt đen của cô không ngừng biến đәi!
Nhӳng thứ này đều là tài liệu đưӧc bảo mật tuyệt đối của nhà họ Lam, cũng chỉ có chủ nhân đương nhiệm mӟi có thể đụng vào. Trong tài liệu nguyên vẹn cho thấy thế lӵc hiện giờ của nhà họ Lam, cùng vӟi nhӳng thứ đã nắm đưӧc trong tay!
"Lam chủ, Lăng thủ lĩnh đến rồi!"
Âm thanh của Vân Vũ từ trưӟc cӱa truyền đến, Lam Duê đóng vật trong tay lại, chậm rãi đứng lên. Tӵa hồ là đang nói chuyện vӟi Vân Lãng ở bên cạnh, lại hình như là đang lầm bầm lầu bầu: "Ngưӧc lại đến rất nhanh, đây là lần đầu tiên tôi và anh ta hӧp tác, không biết sẽ như thế nào đây!"
"Tôi biết rồi!" Nhẹ giọng đáp mӝt tiếng, Lam Duê cất bưӟc đi ra phía bên ngoài!
Lăng Ngạo tùy ý ngồi dӵa vào trên ghế sofa trong đại sảnh. Hai mắt cụp xuống, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngăn trở nӱa gương mặt, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của anh! Cho dù là như vậy, nhưng khắp người Lăng Ngạo tỏa ra mӝt luồng khí chết chóc lạnh lẽo, cũng đủ khiến người chung quanh không dám đến gần nӱa bưӟc!
Trái lại, Âu Liêm bên cạnh anh, dáng vẻ xem ra lại rất tùy ý, mặc dù chỉ là đứng ở mӝt bên, nhưng mà trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp!
Thời điểm Lam Duê từ trên cầu thang xoắn đi xuống, chính là nhìn thấy cảnh tưӧng đồng bӝ như vậy!
"Lăng thủ lĩnh đến thật sӟm!"
"Lam chủ!" Lam Duê vừa nói xong, đám người Vân Vũ liền cung kính gọi!
Lam Duê tùy ý khoát khoát tay, ung dung ngồi ở trưӟc mặt của Lăng Ngạo, hai chân bắt chéo, đôi con ngươi ôn hòa, mỉm cười nhìn anh!
"Lăng thủ lĩnh nói có lời muốn nói, không biết là có chuyện gì gấp gáp như vậy?"
Đôi mi cong khẽ chӟp, quơ quơ ly rưӧu đỏ trong tay, khẽ chạm mӝt hӟp, cười nhạt hỏi!
Rốt cuӝc, Lăng Ngạo cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng vô tình liếc nhìn cô mӝt cái. Sau đó đem mӝt xấp tài liệu ném tӟi trưӟc mặt cô: "Chuyện thứ nhất tôi và cô hӧp tác!"
Kinh ngạc nhưӟng mày, Lam Duê thả ly rưӧu đỏ trong tay ra, tò mò cầm xấp tài liệu dầy cӝm nặng nề này lên!
Giở qua từng trang, sắc mặt vốn đang tươi cười cũng dần dần trầm xuống. Lật đến nhӳng trang sau, Lam Duê đã không còn hứng thú xem tiếp nӳa. Đem xấp tài liệu dầy cӝm ném lên bàn, âm thanh u ám lạnh lẽo: "Lăng thủ lĩnh, nhӳng tin tức này chuẩn xác không?"
"Có tin hay không là tùy cô!" Nghe đưӧc lời chất vấn, gương mặt của Lăng Ngạo tối sầm lại, tiếng nói trầm thấp tràn đầy hơi lạnh!
Lam Duê bình tĩnh nhìn anh mӝt hồi lâu, bầu không khí giӳa hai người trong nháy mắt lắng xuống, không gian chung quanh dường như cũng ngưng đọng!
Rốt cuӝc, thời điểm nhӳng người bên cạnh bọn họ cũng cảm thấy khó thở vӟi bầu không khí này, Lam Duê lên tiếng: "Mӝt khi đã như vậy, không cần dây dưa nӳa! Lập tức tiến về phía sa mạc Takla Makan!"
Sa mạc Takla Makan nằm ở trung tâm lòng chảo Tháp Lý Mӝc, trӵc thuӝc Tân Cương - Trung Quốc. Nó đưӧc biết đến như là sa mạc lӟn nhất Trung Quốc, xếp hàng thứ hai trên thế giӟi, đồng thời cũng là sa mạc có tính lưu đӝng nhất trên thế giӟi (cát không ngừng lưu chuyển). Diện tích của nó bao phủ 270.000 ki-lô-mét vuông tại lòng chảo Tháp Lý Mӝc, đông tây dài khoảng 1000 cây số, nam bắc rӝng chừng 400 cây số. Toàn bӝ diện tích lên đến gần 330.000 ki-lô mét vuông.
Tập tài liệu trong tay Lăng Ngạo đã xác minh rõ ràng, thuӝc hạ của Raymond đang giao dịch mӝt số lưӧng lӟn ma túy và vũ khí, ẩn náu ở nơi này!
Cô không thể không bӝi phục dũng khí của bọn chúng, loại địa phương này mà chúng cũng dám béng mảng đến! Nhưng cũng chính bởi vì vậy, cho nên chӛ này mӟi có thể càng thêm an toàn! Từ nơi này, đem tất cả hàng hóa vận chuyển vào nӝi bӝ Trung Quốc mà nói, nguy hiểm cũng ít đi mӝt chút.
Theo dòng lái buôn Mễ Nhĩ nhập cảnh, mãi cho đến khi xâm nhập vào bụng sa mạc Takla Makan, mà lại không làm kinh đӝng bất kì kẻ nào! Là cô nên cảm thán hàng phòng ngӵ của nhà họ Lăng ở Trung Quốc đã đưӧc tăng cường, hay là nên nói nhà họ Lam trong khoảng thời gian này lười biếng rồi hả?
Lạnh lùng quét mắt qua Vân Lãng cùng Vân Vũ ở bên cạnh, chuyện này về sau cô sẽ tính toán rõ ràng, nhưng mà hiện tại,
chuyện quan trọng nhất là đi cưӟp đống hàng kia!
Dọc theo sa mạc, bức xạ nhiệt không ngừng đập vào mặt, Lam Duê híp mắt nhìn về ranh giӟi sa mạc mênh mông bát ngát phía xa!
Để thuận tiện cho việc di chuyển và hành đӝng trong sa mạc về sau, cô khoác lên mình mӝt bӝ quần áo chống nắng gọn gàng, dưӟi chân đi mӝt đôi giày chống trưӧt!
Lăng Ngạo chẳng qua chỉ quét mắt sang người phụ nӳ bên cạnh mӝt cái, bờ môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên, bưӟc lên chiếc máy bay trӵc thăng bên cạnh. Sau khi Lam Duê đi vào, lúc này máy bay trӵc thăng mӟi chậm rãi nâng lên!
Bởi vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc biệt, lại nói trưӟc đó Lam Duê và Lăng Ngạo đã thương lưӧng, đem toàn bӝ đӝi ngũ chia làm năm tә! Vân Lãng và Vân Vũ mӛi người dẫn dắt mӝt tә, Âu liêm dẫn đầu mӝt tә, cùng vӟi người mà Lăng Ngạo rất ít mang theo bên cạnh, nhưng anh cũng rất coi trọng - Ngӵ Phong!
Năm tә người, ngoại trừ Lăng Ngạo và Lam Duê là lần đầu tiên hӧp tác ở phía ngoài, nhӳng người khác đã sӟm nhanh chóng tiến về phía bụng sa mạc rồi!
Vӟi góc nhìn nghiêng, toàn bӝ đường cong trên gương mặt nguӝi lạnh của Lăng Ngạo hiện rõ mồn mӝt, làm cho người ta cảm thấy sӧ hãi. Bӝ dạng chẳng nói chẳng rằng, lại càng mang đến cho người ta mӝt cảm giác không thể dӵa vào gần!
Lam Duê liếc mắt nhìn gương mặt lạnh lùng im thin thít kia mӝt cái. Sau đó liền phóng tầm mắt đến mӝt dụng cụ trong tay, đӝng tác của ngón tay bӛng trở nên thoăn thoắt.
Trong khoảnh khắc, khóe miệng chӧt giương lên mӝt đường cong đùa cӧt:
"Tôi quên, cho dù là đӝi hình có hoàn hảo thế nào đi chăng nӳa, ở vào tình thế như vậy, cũng cần nguồn nưӟc tiếp tế!"
Nhӳng lời này, thành công trong việc thu hút sӵ chú ý của Lăng Ngạo! Ánh mắt sắc bén tӵa nhưng chim Ưng hung hăng bắn về phía cô, liếc nhìn món dụng cụ trong tay, trong tích tắc, đáy mắt thoáng qua mӝt tia kinh ngạc!
Mӝt dãy điểm đỏ nhấp nháy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, nhất định là đám người bọn họ muốn tìm!
Không ngờ người phụ nӳ này còn có chiêu thức ấy, như vậy mà cũng lần theo dấu vết đưӧc, trên người của cô ấy rốt cuӝc có cái gì?
"Không khỏi bứt dây đӝng rừng, chúng ta chỉ có thể ở khoảng cách sông Tháp Lý Mӝc, có mӝt đoạn nhỏ, hạ xuống!" Ngón tay linh hoạt của Lam Duê đặt lên dụng cụ lần nӳa, không ngừng di chuyển,
mắt cũng không chӟp mӝt cái, nhưng mà lời nói trôi vào tai Lăng Ngạo nghe rất rõ ràng!
Lăng Ngạo thấy thế, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua mӝt tia không vui, cuối cùng cũng vung tay lên: "Hạ xuống!"
"""