"
Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường - Sky Angels full prc pdf epub azw3 [Sách Teen]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường - Sky Angels full prc pdf epub azw3 [Sách Teen]
Ebooks
Nhóm Zalo
Mục lục
Chương 1: ⊹⊱ Người Lạ Từng Quen ⊰⊹
Chương 2: ⊹⊱ Trường Mới ⊰⊹
Chương 3: ⊹⊱ Rắc Rối Đầu Tiên, Đụng Độ Hotboy ⊰⊹
Chương 4: ⊹⊱ Học Sinh Mới ⊰⊹
Chương 5: ⊹⊱ Rắc Rối Thứ 2 ⊰⊹
Chương 6: ⊹⊱ Hoàng Tử Xuất Hiện ⊰⊹
Chương 7: ⊹⊱ Gặp Nhau Là Do Duyên Số ⊰⊹
Chương 8: ⊹⊱ Tôi Thích Gió ⊰⊹
Chương 9: ⊹⊱ Tỏ Tình ♥ ⊰⊹
Chương 10: ⊹⊱ Hoa Khôi Trở Lại ⊰⊹
Chương 11: ⊹⊱ Thành Viên Mới ⊰⊹
Chương 12: ⊹⊱ Hoàng Thiên Lâm ⊰⊹
Chương 13: ⊹⊱ 3 Anh Em Nhà Họ Hoàng ⊰⊹
Chương 14: ⊹⊱ Giấc Mơ Về Mẹ ⊰⊹
Chương 15: ⊹⊱ Lời Thách Đấu Của Hoa Khôi ⊰⊹
Chương 16: ⊹⊱ Chuẩn Bị Cho Cuộc Thi ⊰⊹
Chương 17: ⊹⊱ Cuộc Thi Hoa Khôi ⊰⊹
Chương 18: ⊹⊱ Vòng Thi Thứ Hai ⊰⊹
Chương 19: ⊹⊱ Lá Phiếu Cuối Cùng ⊰⊹
Chương 20: ⊹⊱ Món Quà Của Lâm Thiên Phong ⊰⊹
Chương 21: ⊹⊱ Hồi Ức Của Hoàng Thiên Nhi ⊰⊹
Chương 22: ⊹⊱ Có Anh Bên Em ⊰⊹
Chương 23: ⊹⊱ Hôn Ước Của Thiên Phong ⊰⊹
Chương 24: ⊹⊱ Hoàng Tâm Lan ⊰⊹
Chương 25: ⊹⊱ Bắt Đầu Kế Hoạch Trả Thù ⊰⊹
Chương 26: ⊹⊱ Rắc Rối Của Hoàng Thiên ⊰⊹
Chương 27: ⊹⊱ Về Anh ⊰⊹
Chương 28
Chương 29
Chương 30: ⊹⊱ Nơi Cuối Con Đường Vẫn Có Người Đợi Em ⊰⊹ Chương 31: ⊹⊱ Giải Quyết Vấn Đề ⊰⊹
Chương 32: ⊹⊱ Đi Theo Tiếng Gọi Của Trái Tim ⊰⊹
Chương 33: ⊹⊱ Hoa Hồng Xanh ⊰⊹
Chương 34: ⊹⊱ Không Say Không Về ⊰⊹
Chương 35: ⊹⊱ Minh Dương ⊰⊹
Chương 36: ⊹⊱ Người Mẫu ⊰⊹
Chương 36+2: ⊹⊱ Ngoại Truyện: Một Số Câu Chuyện Nhỏ Về Hoàng Thiên Vy ⊰⊹
Chương 37: ⊹⊱ Nấu Ăn? Thảm Họa!⊰⊹
Chương 38: ⊹⊱ Những Câu Chuyện Cũ ⊰⊹
Chương 39: ⊹⊱ Mẹ! ⊰⊹
Chương 40: ⊹⊱ Vì Chúng Ta Là Chị Em! ⊰⊹
Chương 41: ⊹⊱ Ngày Vui! ⊰⊹
Chương 42: ⊹⊱ Ngày Thứ 2 Của Tuổi 17...?⊰⊹
Chương 43: ⊹⊱ Ở Một Nơi Nào Đó Phía Cuối Con Đường Anh Bước, Em Sẽ Đợi Anh! ⊰⊹
Chương 44: ⊹⊱ Màu Của Nỗi Nhớ ⊰⊹
Chương 45: ⊹⊱ Tôi Muốn Theo Đuổi Em! ⊰⊹
Chương 46: ⊹⊱ Lời Tỏ Tình Của Hoàng Tử ⊰⊹
Chương 47: ⊹⊱ Anh Về Rồi! ⊰⊹
Chương 48: ⊹⊱ Mãi Mãi Không Gì Đổi Thay! ⊰⊹
Chương 49: ⊹⊱ Ngoại Truyện: Hoàng Thiên Lâm ⊰⊹
Chương 50: ⊹⊱ Ngoại Truyện: Hạnh Phúc Bình Yên ⊰⊹
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 1: Chương 1: ⊹⊱ Người Lạ Từng Quen Người Lạ Từng Quen ⊰⊹
7h30' sáng
Sân bay Tân Sơn Nhất
Một người con gái nhỏ nhắn, phong cách ăn mặc hơi bụi bặm với chiếc nón lưỡi trai che khuất một phần gương mặt hoàn mĩ đang kéo vali bước ra hòa vào dòng người tấp nập.
Đứng lặng trước cӱa sân bay, cô dõi mắt xuống đường phố ngoài kia. Sài Gòn lại mưa nӳa rồi, sau 10 năm, Sài Gòn vẫn đón chào người con gái bé nhỏ này bằng một cơn mưa. Ừ thì cô thích mưa, rất thích nhưng giờ đây, ở tại nơi này, nó lại làm cô nhớ đến nhӳng ngày đã từng hạnh phúc trong quá khứ. 10 năm, rất dài mà cũng rất ngắn, nhӳng kỉ niệm đẹp đó tưởng chừng như mới xảy ra
ngày hôm qua. Cuộc đời này vùi dập cô, đưa cô từ bất hạnh này đến bất hạnh khác. 10 năm qua có được bao nhiêu ngày cô sống trong hạnh phúc thӵc sӵ? Có chăng thì cũng chỉ là nhӳng nụ cười giả tạo, nhӳng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm. Cô không có bất kì một người bạn nào cho đến năm 11 tuổi, mọi người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, nhӳng đứa trẻ cùng trang lứa ai cũng mắng cô là “Đồ mồ côi“. Ừ thì cô mồ côi. Ha, mồ côi nhưng vẫn còn ba - người đàn ông đáng khinh nhất trên đời này.
Một chiếc xe sang trọng đỗ xuống trước mặt cô, người lái xe cung kính cúi đầu, cô đưa hành lí cho ông ta rồi lấy một cây dù, bảo ông ta về trước còn mình thì lặng lẽ bước đi ngắm nhìn đường phố Sài Gòn.
Sài Gòn thay đổi nhiều quá, ồn ào hơn, tấp nập hơn nhưng cũng buồn hơn... Trời mưa nên rất ít người đi lại trên vỉa hè, cô rảo bước thật chậm, ngắm nhìn dòng người tấp nập vội vã trong cơn mưa. Nhӳng con người ngoài kia, chắc ai ai cũng có nhӳng hoài bão, nhӳng ước mơ cho riêng mình, không như cô, sống chỉ vì một người - một tia hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc đời tối tăm lạnh lẽo của cô, một người mà cả đời này có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại.
Mưa ngày một lớn, tiếng mưa rơi phát ra âm thanh lộp bộp trên chiếc dù của cô, nghe thật vui tai. Đường phố vắng người hơn, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe lướt nhanh qua. Quả thӵc bây giờ, cô rất muốn vứt chiếc dù này qua một bên, để cơn mưa lạnh buốt xối thẳng vào người cô.
Nghĩ là làm, buông chiếc dù trong tay, cô ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời xám xịt một màu, nhӳng hạt mưa vẫn rơi xối xả, mưa táp vào khuôn mặt xinh đẹp. Một giọt nước mặn chát rơi vào khóe môi cô, nước mưa mặn vậy sao? Chẳng bao lâu, người cô ướt sũng, quần áo ướt, tóc ướt, khuôn mặt cũng dẫm nước, không biết là nước mưa hay nước mắt. Tắm mưa thích thật nhưng cũng lạnh thật. Rảo bước thêm một lúc nӳa, cô quyết định quay trở về nhà. Bước xuống lòng đường để sang đường bên kia nhưng cô hoàn toàn không để ý gì đến đèn giao thông, chân vẫn bước đi theo vô thức nhưng đầu óc thì không biết đang ở chốn nào. Một chiếc xe lao đến phía cô với tốc độ chóng mặt, có vẻ như người lái xe đang vội, tiếng còi xe réo lên inh ỏi kéo cô về thӵc tại, lúc định thần lại thì chiếc xe
chỉ cách cô một khoảng rất ngắn. Cô vẫn đứng im, không nhúc nhích thậm chí còn nở nụ cười nhẹ
“ Mẹ... cuối cùng người cũng đồng ý cho con đi theo rồi...”
Cô nhắm mắt lại và chờ đợi. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như sắp được gặp lại mẹ thì có một bàn tay kéo cô vào trong một vòng tay ấm áp. Vòng tay này ấm lắm, có phải cô được gặp mẹ rồi không? Nhưng tại sao cô không cảm thấy đau chút nào?
Cô loáng thoáng nghe tiếng chӱi rủa của ai đó, nói cô không nhìn đường, vậy là cô chưa chết sao? Vậy vòng tay này không phải mẹ sao? Nhưng sao nó ấm đến vậy?
Người kia buông cô ra, ngước mắt lên cô thoáng giật mình. Trước mắt cô là một người con trai với gương mặt anh tú hoàn mĩ không chút tì vết, làn da trắng như men sứ, đôi môi mỏng, đôi mắt màu xanh đen phẳng lặng tỏa ra hàn khí lạnh đến bức người, mái tóc nâu ướt sũng, khuyên tai bạc hình thánh giá đính nhӳng viên
kim cương đen thể hiện sӵ tôn nghiêm cao quý, cả người anh cũng đẫm nước mưa.
- “ Đi đường phải chú ý chút chứ “ - Anh nói, chất giọng lạnh tanh không cảm xúc.
- “ Cảm ơn “ - Cô nói rồi xoay người bước đi.
- “ Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về “
Cô không nói gì, chỉ xoay người chuẩn bị bước sang đường thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô. Cô nhìn xuống tay mình rồi ngước mắt lên nhìn anh vẻ khó hiểu
- “ Đèn đỏ “
Đèn tín hiệu dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, cô cùng anh rảo bước sang đường. Anh không buông tay cô ra, cô cũng không rút tay lại. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước đi, không ai nói gì với ai nhưng cũng không ai có ý định buông tay nhau ra. Bước đi trong cơn mưa lạnh buốt nhưng hai con người này không hề cảm thấy lạnh.
- “ Đáng lẽ anh đừng nên cứu tôi “ - Cô nói, chất giọng man mác buồn.
- “ Tại sao? “
- “ Người như tôi, sống hay chết cũng không có ý nghĩa. Một người sống đơn độc, không niềm vui, không hạnh phúc chỉ có thù hận. Một đứa trẻ mồ côi bị người ta hắt hủi, haha mồ côi nhưng vẫn còn cha. “ - Cô cười nhưng nước mắt lặng lẽ rơi, đôi mắt màu xanh lá cây thường ngày lạnh lẽo là thế nhưng giờ dấy lên tia nhìn bi thương.
Anh dừng lại, cô cũng đứng lại theo. Anh xoay người cô về phía mình, đôi mắt màu xanh đen nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá cây
- “ Cô ngốc lắm! Cô sống cho mình chứ có phải cho người khác đâu. Nếu như cô chết, người vui mừng nhất sẽ là nhӳng người ghét cô đúng không? Nếu vậy, cô nhất định không được chết, cô phải sống hơn nӳa phải sống thật tốt để nhӳng người đã từng hắt hủi cô phải hối hận vì nhӳng gì bọn họ làm. Hơn nӳa có thù thì phải báo, bọn họ gây cho cô một thì cô trả lại cho họ 10. Còn cha cô, tôi không biết ông ta là người như thế nào nhưng nếu ông ta có lỗi thì cô phải
cho ông ta nếm mùi của nhӳng đau khổ mà cô phải chịu chứ không phải chết đi để nhӳng con người khốn nạn ngoài kia cười trên nỗi đau của cô, hiểu không? “ - Anh nói, chất giọng vẫn lạnh như thường nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ quan tâm.
Cô ngây ngốc, đứng đơ người nhìn anh. Quả thật anh cũng ngạc nhiên về bản thân mình. Một con người lạnh tanh, bất cần, vô cảm với nhӳng người xung quanh, bình thường nói chưa đến hai câu mà bây giờ lại nói nhӳng lời chứa đӵng sӵ quan tâm lo lắng đối với một người xa lạ. Anh không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ biết khi nhìn thấy một người con gái đứng lặng chờ tӱ thần, anh cảm thấy như mình sắp mất đi một thứ gì quý giá lắm, hành động theo bản năng, kéo cô vào trong lòng mình. Khoảnh khắc anh vòng tay ôm lấy cô, trong tim anh dấy lên một cảm xúc lạ lẫm. Người con gái này, mặc dù người cô ướt sũng nhưng anh vẫn cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ -một hơi ấm mà trước đây chưa bao giờ anh cảm nhận được. Anh nắm tay cô mục đích chỉ để ngăn không cho cô qua đường nhưng sau đó lại luyến tiếc không muốn buông. Lúc nhìn thấy đôi mắt bi thương đẫm nước cùng nhӳng lời cô nói, không hiểu sao, anh lại có một cảm xúc mãnh liệt, muốn ôm người con gái này vào lòng, muốn che chở, bảo vệ cho cô ấy. Anh không hiểu sao lại có nhӳng cảm xúc mãnh liệt như thế với người con gái lần đầu gặp mặt. Lần đầu gặp mặt? Hình như anh đã từng gặp cô ấy trước đây bởi vì đôi mắt này... quen lắm.
- “ Anh có thể cho tôi ôm anh một lần được không? “
- “ Hả?... “ - Anh trố mắt nhìn cô không nói gì rồi vòng tay ôm lấy cô, kéo cô vào trong vòng tay ấm áp. Cô cũng vòng tay ôm lấy anh, nước mắt lặng lẽ rơi, giờ phút này, ở trong vòng tay của một người xa lạ nhưng cô cảm nhận được sӵ bình yên, ấm áp lạ thường. Bờ
vai cô khẽ run run, anh ôm cô chặt hơn. Dưới cơn mưa lạnh buốt, hai con người xa lạ ôm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau.
Một lúc sau, cô buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:
- “ Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ sống và sẽ làm cho tất cả nhӳng người kia hối hận. Không biết sau này chúng ta có thể gặp lại nhau hay không, có thể anh cũng sẽ như nhӳng con người xa lạ bước qua cuộc đời tôi nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi một tia hy vọng để tiếp tục sống tiếp. “ - Cô nói, nước mắt lặng lẽ rơi.
Nhӳng ngón tay thon dài ấm áp khẽ lau đi nhӳng giọt nước mắt trên khóe mi cô, anh nói:
- “ Cô có muốn chúng ta gặp lại nhau nӳa không? “
Cô không đáp chỉ xoay người bước đi, anh bước theo cô. Cô có muốn gặp lại người con trai này nӳa không? Một người con trai xa lạ nhưng cho cô nhӳng cảm xúc lạ lẫm ngay từ lần đầu gặp mặt. Câu trả lời là có nhưng cô không chắc mình có thể gặp lại anh nӳa không.
Thoắt cái, căn nhà của cô đã hiện lên ngay trước mặt, cô xoay người lại nhìn anh:
- “ Đến nhà của tôi rồi, cảm ơn anh “
Thấy cô chuẩn bị bước vào nhà, anh thoáng chút hụt hẫng, hình như cô ấy không muốn gặp lại anh.
Đang bước vào nhà thì cô bỗng xoay người lại, nói to:
- “ Tôi là Hoàng Thiên Nhi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, cảm ơn anh. “ - Cô nở một nụ cười thật tươi rồi bước vào nhà.
Anh đứng ngây ngốc nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cӱa, cô ấy cười thật đẹp. Mà khoan đã Hoàng Thiên Nhi, cái tên này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khắc sâu vào tâm trí anh bao năm qua. Khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Nếu như đây là duyên số thì chắc chắn anh sẽ gặp lại cô, bởi vì định mệnh đã cho họ gặp lại nhau thêm một lần nӳa.
Bánh xe định mệnh vẫn quay vòng, hai con người tưởng chừng như bước trên hai đường thẳng song song không bao giờ chạm mặt nhau thì bỗng lại gặp nhau, hơn nӳa còn đến ba lần.
Nếu lần này, định mệnh đã cho anh gặp lại cô thì anh thề sẽ ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô, không bao giờ để cô rời xa anh thêm một lần nào nӳa ...
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 2: Chương 2: ⊹⊱ Trường Mới rường Mới ⊰⊹
Thiên Nhi bước vào trong nhà, đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào ngôi nhà này. Sau khi mẹ nuôi cô mất, cô đã làm được nhӳng điều còn hơn cả sӵ mong đợi của bản thân. Ngôi nhà này là nhà cô mua bằng chính số tiền mình kiếm được, nói là mua chứ ngoài cái địa chỉ, cô không biết chút gì về ngôi nhà này. Cánh cӱa sắt nặng nề khép lại, cô thoáng sӳng sờ với cảnh vật trước mắt mình. Ngôi nhà, à không phải nói là ngôi biệt thӵ mới đúng vì nơi này rất rộng, rộng hơn căn nhà của mẹ nuôi cô trước đây nӳa. Căn biệt thӵ có màu kem thiết kế theo phong cách Châu Âu nhẹ nhàng, tao nhã. Bao quanh lối vào là hai hàng cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Xung quanh nhà là nhӳng bãi cỏ xanh mướt cắt tỉa hình bông hoa rất độc đáo. Nơi đây làm cô nhớ về căn nhà hồi nhỏ cô từng sống, căn nhà tràn ngập tiếng cười, có ba, có mẹ. Nó cũng lớn như vậy... Nhưng thôi quên đi, nơi đó bây giờ đâu còn thuộc về cô nӳa, nhưng một ngày nào đó nhất định cô sẽ lấy lại nó bằng chính bàn tay này.
Nén tiếng thở dài, cô bước trên nền gạch dẫn vào căn biệt thӵ. Vừa đặt chân vào trong nhà, cô che miệng ho sặc sụa, hình như bị cảm rồi. Một người phụ nӳ trung niên đến đỡ cô, hình như bà ấy là quản gia thì phải. Bà đỡ cô lên phòng rồi sai người gọi bác sĩ, nấu cháo cho cô...
Đợt đó, Thiên Nhi ốm liền suốt ba ngày, sức khỏe của cô trước giờ không tốt lắm. Chỉ cần dầm mưa một chút thì sẽ bị cảm ngay nhưng cô lại đặc biệt thích tắm mưa vì vậy từ nhỏ đến lớn bị cảm như vậy là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi mẹ cô mất, chẳng còn ai quan tâm đến cô nӳa, bị ốm cũng không uống thuốc, cứ để vậy rồi nó tӵ khỏi thôi. 3 ngày này, cô nhận được sӵ quan tâm chăm sóc của bác quản gia, của nhӳng chị giúp việc, họ là nhӳng người xa lạ, chỉ mới gặp cô lần đầu nhưng còn tốt hơn trăm nghìn lần nhӳng người cô từng xem như người thân...
***
Hôm nay là thứ 2, là ngày cô bắt đầu nhập học ở trường mới. Khoác trên mình bộ đồng phục của học viện Royal, cô bước lên chiếc xe sang trọng để đến trường. Xe chuyển bánh, cô lơ đãng dời mắt ra ngoài cӱa sổ, cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua trước mắt cô, nhӳng cành cây ngọn cỏ sau cơn mưa đẹp đến lạ. Nhớ ngày xưa cô từng cùng mẹ ngắm đường phố sau mưa, cùng mẹ dạo qua các con phố ở Sài Gòn, ngày đó yên bình và hạnh phúc biết bao. Nhưng đó chỉ là câu chuyện của mười mấy năm về trước. Còn bây giờ, cô về lại nơi này để bắt đầu một kế hoạch mới, để cho ông ta biết thế nào là đau khổ, là hối hận về nhӳng việc mình đã làm. Thiên Nhi của bây giờ đã không còn là một cô bé yếu đuối như ngày xưa.
Chiếc xe đỗ xuống cổng học viện Royal, một thoáng để cô nhìn ngắm quy mô đồ sộ của học viện này. Nơi này quả không hổ danh là trường học quý tộc đạt chuẩn quốc tế, không chỉ nổi tiếng với quy mô lớn, cơ sở vật chất hiện đại, trình độ giảng dạy cao mà còn hơn thế nӳa, học viện này là do Lâm Thị và Hàn Thị - 2 Tập đoàn thời trang đá quý lớn góp vốn xây dӵng nên. Tất cả đều hoàn hảo không chút khiếm khuyết nhưng liệu bên trong có đẹp đẽ như vẻ hào
nhoáng bên ngoài của nó không hay chỉ toàn nhӳng đám học viên con nhà giàu với đầu óc rỗng tuếch, không biết suy nghĩ gì chỉ biết đeo bám gia đình, ăn chơi đua đòi, đi học chỉ để cho có, suốt ngày chỉ biết xum xoe nịnh nọt nhӳng người có địa vị cao hơn mình và coi
thường nhӳng học viên nghèo, nhӳng người như vậy thật đáng khinh.
Cô bước thẳng lên phòng hiệu trưởng, sau thủ tục và mấy câu hỏi qua loa, cô được một cô giáo còn khá trẻ tầm gần 30 tuổi dẫn về lớp. Lớp của cô là lớp 11A1, nằm ở tầng 2 của dãy A. Đến lớp, đúng
là không ngoài suy đoán, tuy đã vào giờ học từ lâu nhưng đám học viên này có người thì tụm lại nói chuyện, có người thì mải mê trang điểm, có người thì lại nghịch điện thoại, chỉ có một số phần tӱ rất nhỏ đang đọc sách, hình như bọn họ không phải quý tộc. Cô khẽ thở dài, trường học quý tộc là đây sao? Đúng là chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Cô giáo vỗ vỗ tay mấy cái để gây sӵ chú ý, và đúng là có hiệu quả, đám học viên dừng mọi công việc đang làm dở quay lên nhìn cô giáo. Cô giáo dịu giọng nói:
- “ Hôm nay lớp ta có học sinh mới. “ - Rồi ra hiệu cho cô bước vào
Cả đám học viên không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cӱa, ngoài cӱa một người con gái từ từ bước vào, khuôn mặt hoàn mĩ không chút tì vết, làn da trắng, đôi môi anh đào quyến rũ, đôi mắt màu xanh lá cây ánh lên tia lạnh lẽo, mái tóc đen dài thả tӵ do, chiếc khuyên tai hình hoa hồng tinh xảo thoắt ẩn, thoắt hiện. Cô gái này quả thật rất xinh đẹp nhưng lại mang theo hàn khí lạnh đến bức người. Ở dưới lại được dịp rộ lên nhӳng lời bàn tán. Cô giáo ra hiệu cho cả lớp im lặng:
- “ Em có thể tӵ giới thiệu về mình? “
- “ Chào, tôi là Hoàng Thiên Nhi. “ - Cô cất giọng, cái giọng lanh tanh không chứa tí cảm xúc gì.
- “ Xin cho hỏi, bạn là tiểu thư của tập đoàn nào vậy? Sao mình chưa bao giờ thấy bạn? “
Cô đưa mắt xuống chỗ người vừa phát ngôn, đó là một cô gái, ừm phải nói là đẹp, một nét đẹp dịu dàng lay động lòng người, mới nhìn qua chắc không có chàng trai nào không say đắm với vẻ đẹp của cô gái này nhưng Thiên Nhi không hiểu sao ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không có thiện cảm với cô ta. Khuôn mặt ấy có nét gì đó quen quen, hình như cô đã từng gặp cô ta trước đây. Dời mắt khỏi cô ta, Thiên Nhi lạnh giọng hỏi:
- “ Vậy cô là ai? “
- “ Cô mới từ trên trời rơi xuống sao? Đến cô ấy là ai mà còn không biết “ - Không đợi cô ta trả lời, một cô gái ngồi bên cạnh cô ta đã cất giọng, cái giọng lanh lảnh đặc trưng của mấy cô nàng tiểu thư chảnh chọe - “ Cô ấy là hoa khôi của học viện này, Nguyễn Ngọc Minh Châu là con gái của chủ tịch tập đoàn thời trang Minh Dương và là vị hôn thê của Lâm Thiếu gia. “
“Nguyễn Ngọc Minh Châu? Ha, không ngờ gặp lại cô sớm như vậy.”
Khóe môi cô khẽ nhếch lên
- “ Xin lỗi nhưng tôi thật sӵ không biết, tôi sống ở Anh từ nhỏ, chưa bao giờ nghe cái tên này, cả Minh Dương tôi cũng chưa từng nghe qua, tôi có biết qua về nhà họ Lâm nhưng cũng chưa bao giờ
nghe nói Lâm thiếu gia có vị hôn thê? “ - Thiên Nhi trưng ra vẻ mặt bất cần nhưng khóe miệng thì nhếch lên tỏ ý khinh miệt.
- “ Cô...” - Minh Châu khuôn mặt hơi biến sắc một chút. Còn Thiên Nhi, cô vẫn giӳ nụ cười nӱa miệng cố hӳu trên gương mặt như thách thức.
Cô dời mắt khỏi Minh Châu, lướt qua một vòng lớp học rồi đi xuống một bàn trống cạnh cӱa sổ, ngồi xuống và... ngủ. Đám học viên lại một lần nӳa, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô. Cô gái này, dám chọc tức Minh Châu, chắc không phải loại tầm thường đâu.
Cô cứ thế ngủ cho đến khi giờ học kết thúc rồi đứng dậy ra về mà không để ý đến xung quanh, cũng không thèm quan tâm đến một cặp mắt đang khó hiểu nhìn mình.
Minh Châu không hiểu, cô chỉ mới gặp Thiên Nhi lần đầu, chưa từng gây thù, tại sao ánh mắt khi cô gái ấy nhìn cô, có chút gì đó, là căm ghét.
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 3: Chương 3: ⊹⊱ Rắc Rối Đầu T Rắc Rối Đầu Tiên, Đụng Độ Hotboy iên, Đụng Độ Hotboy ⊰⊹
Cô trở về nhà trong tình trạng khá mệt mỏi, nằm trên chiếc giường lớn, cô nhìn lên trần nhà, trầm mặc hồi lâu
“Nguyễn Ngọc Minh Châu, có vẻ cô không biết tôi là ai nhưng tôi cả đời cũng không quên cô đâu.”
***
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay là ngày thứ 2 cô học ở Royal. Hôm nay cô đến sớm hơn hôm qua, sân trường bây giờ khá đông người, cô bước xuống xe vẫn trưng ra bộ mặt bất cần lướt qua đám học viên đang chỉ trỏ bàn tán về cô. Chuyện cô học viên xinh đẹp mới chuyển đến mà đã dám chọc giận Minh Châu lan ra khắp toàn trường với tốc độ chóng mặt. Nhưng có vẻ nhân vật chính của chúng ta chẳng mấy để tâm, cô vẫn thản nhiên lướt qua.
Bước trên hành lang dài dẫn về lớp học, cô lơ đễnh đưa mắt nhìn hàng cây bằng lăng tím dưới sân trường, nhӳng cánh hoa tím lung linh trong làn gió nhẹ nhàng của buổi ban mai, thật đẹp. Cô không thích màu tím lắm, người ta nói màu tím tượng trưng cho sӵ thủy chung nhưng thủy chung thì được gì, tuy nhiên loài hoa này cho cô một cảm giác khá thích thú, không thích màu tím đâu có nghĩa là
không thích hoa bằng lăng đâu. Mải mê ngắm nhӳng cánh hoa tím, cô không để ý đến phía trước và kết quả là ... RẦM !!!!!!!!!!
Cô đụng phải một ai đó, té xuống đất, đau chết đi được, mẹ kiếp không có mắt nhìn đường sao? Haizzz nhưng nghĩ lại chung quy cũng là lỗi do cô không nhìn đường trước, cô lồm cồm ngồi dậy đang tính mở miệng xin lỗi thì một giọng nói chặn họng cô
- “ Mắt cô để đằng sau hay sao mà không nhìn đường vậy hả? Có biết cô đụng phải ai không? Muốn gây chú ý với tôi thì có thể dùng cách khác, không cần phải cố tình đụng tôi ngã vậy đâu. “ - Chàng trai kia lồm cồm ngồi dậy, xả một hơi, rõ ràng anh ta đang tức giận. Đang mải mê ngắm phong cảnh tӵ nhiên lại bị ngã, không tức sao được!
Thiên Nhi nhìn người con trai trước mặt, khuôn mặt đẹp trai, hoàn mĩ, làn da trắng, có phong thái của một công tӱ nhà giàu nhưng cách nói năng thì thể hiện rõ sӵ ngạo mạn trong đó, gây chú ý? Nӵc cười thật Hoàng Thiên Nhi này mà cũng phải đi gây chú ý với người ta sao?
Thấy người kia chẳng nói gì, anh ta càng bӵc hơn.
- “ Cô đụng người ta mà không biết xin lỗi hả? Cô không biết phép lịch sӵ tối thiểu sao? Cô... “
Anh ta ngước mắt lên nhìn Thiên Nhi và đơ toàn tập trước vẻ đẹp của cô, lời muốn nói đều tӵ động biến đâu mất. Thiên Nhi nhìn anh ta, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, cô cất giọng lành lạnh rợn người:
- “ Nhìn đủ chưa? “
- “ Hả? À, cô có sao không? Xin lỗi tôi không nhìn đường. “
Đây là người vừa nãy rủa xả cô sao? Khóe môi cô nhếch lên nụ cười nӱa miệng quen thuộc.
- “ Đồ điên! “ - Cô bỏ lại một câu rồi sải bước đi.
Tất cả học viên có mặt trên hành lang và cả anh ta mắt chӳ O mồm chӳ A nhìn cô. Sau một hồi mới sӵc tỉnh lại thì bóng dáng cô đã khuất dần. Đồ điên? Cô nói ai là đồ điên? Chàng hotboy nhà ta khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Hừ! 17 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có kẻ dám nói với anh như vậy. À, tất nhiên là người con gái đầu tiên dám nói như vậy, còn cái câu “đồ điên” thӵc chất anh bị thằng bạn thân chӱi hoài.
Bỏ qua chuyện đó đã, cô gái này đẹp thật nhưng xấc xược quá, có hay không nên chỉnh cô ta một lần?
Nhìn anh bây giờ giống như một gian thương chính cống, đôi mắt cong cong mang chút suy tính, khóe môi hiện hӳu một nụ cười gian gian. Tay vuốt vuốt cằm tỏ ý ngẫm nghĩ, làm cho đám học viên xung quanh không rét mà run.
Thế là một tin mới lại được lan truyền còn nóng hơn tin trước “ Cô học sinh mới dám cả gan mắng hotboy Hàn Thiên Duy là đồ điên “
Còn về phần Thiên Nhi, cô bước về lớp như không có chuyện gì xảy ra. Vừa đặt chân xuống chỗ đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ác ý của Minh Châu:
- “ Cố tình đụng Hotboy ngã rồi còn mắng anh ấy nӳa, trơ trẽn quá đấy “
- “ Tôi trơ trẽn thì có ảnh hưởng đến cô sao? Không trơ trẽn được như tôi cô ghen à? “
- “ Cô... “ - Cô nhìn Minh Châu, ánh mắt như muốn cảnh cáo nếu muốn chết thì cứ nói tiếp. Cô ta im ngay lập tức. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ nhӳng người xung quanh Thiên Nhi đã chết mấy lần rồi. Cô vứt cặp vào một góc, nằm xuống bàn và ngủ. Giờ học, có rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, cũng đúng thôi, đụng vào hotboy của bọn họ mà lại. Nhưng Thiên Nhi của chúng ta đâu phải người hay để ý loại chuyện vớ vẩn đó, trưng ra bộ mặt bất cần, cô thản nhiên ngồi chơi game trên điện thoại.
Buổi học kết thúc trong vô số lời bàn tán và nhӳng ánh mắt hình viên đạn xoáy vào cô. Đang tính về nhà thì cô nghe thấy tiếng la hét của đám nӳ sinh. Cuộc đời này, Hoàng Thiên Nhi ghét nhất là ồn ào. Cô nhăn mặt xoa xoa lỗ tai một chút. Tiếng la hét nhỏ dần rồi ngừng lại và một người con trai xuất hiện trước cӱa phòng lớp 11A1. Dáng người cao đứng tӵa vào cӱa, khuôn mặt hoàn mĩ với nụ cười tươi trông lãng tӱ vô cùng. Chàng trai đó nở một nụ cười tươi rói rồi bước xuống chỗ của Thiên Nhi. Đám người xung quanh lại được dịp bàn tán:
- “ Anh Thiên Duy đến đây làm gì vậy? “
- “ Chắc là tính sổ với con nhỏ đó rồi. “
- “ Chắc vậy, hồi sáng nó dám mắng anh ấy mà.”
- “ ... “
Đúng vậy, chàng trai đó không ai khác chính là Hàn Thiên Duy, con người bị bệnh thần kinh cô vừa đụng phải hồi sáng. Thiên Nhi ngồi im tại chỗ, vòng tay trước ngӵc, khóe môi khẽ nhếch lên, cô đang chờ xem anh ta chuẩn bị diễn trò gì. Thiên Duy đi đến trước mặt Thiên Nhi, anh cất giọng, chất giọng nhẹ nhàng trầm ấm mang một chút nghịch ngợm:
- “ Cô, phải xin lỗi tôi vụ ban sáng!”
- “ Tại sao?”
- “ Cô không nhìn đường đụng phải tôi.”
- “ Chẳng phải hồi sáng anh nói tại anh không nhìn đường sao?” - “ Cũng đúng nhưng cô cũng là người có lỗi.”
- “ Vậy nếu tôi không xin lỗi?”
- “ Cô... Xác định không xin lỗi?”
- “ Không.” - Cô nhếch môi thách thức. Thiên Nhi không hiểu sao cô không có ác cảm với chàng trai này. Nhưng không ác cảm cũng không có nghĩa là có thiện cảm!
Thiên Duy nở nụ cười lãng tӱ quen thuộc
- “ Được! Có một cách mà cô không cần thiết phải xin lỗi tôi. “ Cô khẽ nhướn mày
- “ Làm bạn gái của tôi. “
Đám học viên xung quanh mắt chӳa O mồm chӳ A nhìn chàng Hotboy, cô ta không phải kẻ thù sao?
Khóe môi Thiên Nhi khẽ nhếch lên, hay lắm hotboy. Cô đứng dậy bước ra khỏi lớp, trước khi đi còn để lại một câu
- “ Tôi không điên giống anh. “
- “ Cô nói ai điên hả? Đứng lại đó. “
Thiên Nhi vẫn thản nhiên bước đi để mặc cho ai đó đầu bốc khói đứng đó léo nhéo gọi cô.
Nhӳng tưởng chuyện như thế là xong ai ngờ chàng hotboy nhà ta vẫn mặt dày bám theo Thiên Nhi, ngày nào cũng như ngày nào, sáng đi học thấy anh ta ở cổng trường, giờ ra chơi, anh ta đến tận cӱa lớp rủ rê lôi kéo cô đi xuống canteen, ra về, giáo viên còn chưa
ra khỏi lớp đã thấy anh ta đứng tӵa vào cӱa lớp cười với cô rồi bám theo huyên thuyên đủ thứ cho đến khi cô lên xe. Khổ, tính cách không thích ồn ào mà anh ta thì nói nhiều kinh khủng, không biết kiếp trước cô ăn ở ác với ai mà kiếp này lại dây vào một người như anh ta. Được hơn một tuần, đến khi Thiên Nhi không thể chịu đӵng thêm được nӳa thì Thiên Duy mới chịu không bám theo cô nӳa. Không bám theo là không đến cӱa lớp tìm, không lẽo đẽo theo mọi lúc mọi nơi nhưng mà thấy cô ở đâu là phi đến ngay lập tức. Để mặc cho ai đó mặt mày nhăn nhó, khó chịu nhưng anh vẫn huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Khổ!
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Chương 4: ⊹⊱ Học Sinh Mới Học Sinh Mới ⊰⊹
Vậy là đã được hơn một tuần cô học ở Royal, mặc dù không thích bọn học viên ở đây lắm nhưng cô cũng đâu khác gì chúng, đến lớp chỉ để ngủ, ngủ chán rồi về nhà. Haizz, không biết cô đến trường này làm cái quái gì nӳa.
Hôm nay là thứ 5, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ở đâu đó có tiếng chim hót líu lo nghe thật vui tai. Thiên Nhi chống cằm nhìn ra cӱa sổ, nhìn xuống sân trường, nhӳng cánh hoa bằng lăng tím bị làn gió nhẹ thổi qua rơi rụng xuống đất, cảnh tượng thật đẹp. Nhưng có người lại nhẫn tâm phá vỡ khung cảnh thơ mộng đó. Minh Châu vừa đến lớp, nhìn thấy Thiên Nhi đang nhìn gì đó ngoài kia, không thích tí nào nên mở miệng châm chọc, đến bản thân Minh Châu cũng không rõ lý do tại sao mình làm thế, hình như bọn họ có thù từ kiếp trước.
- “ Sao mấy hôm nay không thấy hotboy đến nӳa vậy, không phải cô bị đá rồi chứ. “
Thiên Nhi liếc mắt nhìn Minh Châu, cô ta đúng là thành phần chuyên phá hoại cảnh đẹp của người khác mà.
- “ Liên quan đến cô sao? Nếu không thì im giùm đi, hoa khôi ạ! “
Minh Châu đành im lặng, hậm hӵc đi về chỗ, đúng là không liên quan đến cô thật, cô với Thiên Duy có quan hệ gì đâu chứ.
Giờ học, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, nở nụ cười dịu dàng với đám học viên, cô nói:
- “ Hôm nay lớp ta có thêm một bạn học sinh mới! “ Ở dưới bắt đầu ồn ào, tò mò bàn tán về học sinh mới. Cô giáo nhíu mày tỏ ý không vừa lòng
- “ Các em trật tӵ nào, em vào đây. “
Cả lớp đồng loạt nhìn ra ngoài cӱa với ánh mắt hiếu kì tất nhiên là trừ một người đang mải ngắm cảnh không để ý gì đến xung quanh.
Ngoài cӱa lớp, một cô gái từ từ bước vào, cả lớp tròn mắt nhìn, xinh thật. Trên bục là một cô gái rất xinh, làn da trắng hồng, đôi mắt nâu to tròn, đôi môi anh đào quyến rũ, mái tóc nâu hạt dẻ uốn xoăn nhẹ nhàng trông cô ấy không khác gì búp bên barbie. Cô ấy nở một nụ cười cӵc đáng yêu làm đám con trai đổ rạp, còn đám con gái, mặc dù không muốn nhưng cũng phải công nhận cô ấy rất xinh.
- “ Xin chào, mình là Hoàng Thiên Vy rất vui được làm quen. “ - Lại cười.
- “ Bạn xinh thật đấy!!! “ - Ở dười, đám nam sinh bắt đầu ồn ào. - “ Bạn từ đâu chuyển đến trường này vậy? “
- “ Mình là du học sinh mới từ Anh về, hồi nhỏ mình sống ở đây. “
- “ Nhà bạn ở đâu? “
- “ Cô ơi, em ngồi ở đâu ạ? “ - Sau một hồi trả lời đủ thứ chuyện cho đám học viên bên dưới, Thiên Vy ngó nghiêng khắp lớp.
- “ À em có thể... “
- “ Thiên Thiên ! “ - Chưa để cô giáo nói hết câu Thiên Vy đã chặn họng cô
Thiên Thiên? Trong đầu cả lớp và cô giáo chủ nhiệm là một dấu chấm hỏi to đùng, lớp này đâu có ai tên là Thiên Thiên đâu?
Thiên Vy không để ý đến mấy chục cặp mắt đang nhìn mình với vẻ khó hiểu, cô chạy đến chiếc bàn cạnh cӱa sổ, nhìn ngó một hồi rồi bất chợt ôm chầm lấy Thiên Nhi. Cả lớp trố mắt tập 2. Còn Thiên Nhi, đang mải ngắm cảnh tӵ nhiên thấy có ai đó ôm mình, cô quay sang và cũng ngạc nhiên không kém.
- “ Vy Vy cậu... từ đâu ra vậy? “
- “ Thiên Thiên, tớ nhớ cậu quá à. Cậu có nhớ tớ không? “ - Thiên Vy buông cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt rớm nước, khuôn mặt y như con cún con bị chủ bỏ rơi trông đáng yêu kinh khủng.
Thiên Nhi khẽ cười
- “ Sao giờ này cậu lại ở đây? “
- “ Hì hì tớ trốn nhà qua thăm cậu.” - Thiên Vy cười tươi rói. - “ Nói dối “
- “ Thiệt đó! Mà tớ ngồi đây được không?”
- “ Được! “
- “ Thôi học bài, học bài ra chơi nói cho nghe.”
- “ Học bài? Cậu trở thành học sinh ngoan hiền từ hồi nào vậy?”
- “ Chuyện, Thiên Vy ngoan xưa giờ rồi mà “ - Vy hếch mặt lên làm ra vẻ tӵ hào.
Cả lớp nãy giờ vẫn đang trố mắt quan sát hai người này. Chuyện quái gì thế này? Bạn học sinh mới dễ thương này lại có quan hệ thân thiết với công chúa băng giá sao? Đùa à? Tính cánh khác nhau một trời một vӵc.
Thiên Vy nhìn quanh lớp một lượt rồi lại cười, mắt sáng rӵc:
- “ Sao mấy bạn nhìn tụi mình hết vậy? Có gì vui nói mình nghe với. Mà thôi học bài, học bài, Thiên Vy là học sinh ngoan hiền. “
Cả lớp được dịp trố mắt lần thứ n. Học sinh ngoan hiền? Có không đây?
Cuối cùng thì mấy tiết học dài đằng đẵng cũng kết thúc, giờ ra chơi, cô học sinh ngoan hiền của chúng ta nằm gục trên bàn, miệng liên tục than thở:
- “ Haizzz làm học sinh ngoan hiền đúng là mệt thiệt.” - “ Ai kêu cậu làm làm gì?”
- “ Không làm không được.”
- “ Là sao?”
- “ Haizz bỏ đi, Thiên Thiên, tớ đói.” - Vy nhìn Thiên Nhi bằng một đôi mắt to tròn ngấn nước y như cún con bị bỏ rơi. Nhìn đôi mắt ấy, ai mà không động lòng. Thiên Nhi mặc dù không thích nhưng vẫn phải miễn cưỡng đứng dậy dẫn cô bạn của mình đi đến canteen.
Hai người bước vào canteen, cả canteen đang ồn ào bỗng dưng im bặt, quay lại nhìn hai người. Độ nổi tiếng của Thiên Nhi thì không cần phải bàn cãi rồi, vừa vào trường đã gây chuyện, ai mà không biết. Còn cô gái bên cạnh, nghe đồn là học sinh mới nhưng không ngờ lại xinh như vậy. Hai người này đi chung với nhau đúng là tạo thành một bức tranh hoàn mĩ không chút khiếm khuyết.
Thiên Nhi mặc kệ nhӳng ánh mắt đang chăm chú nhìn mình vẫn thản nhiên bước đi, còn Thiên Vy nãy giờ đang lo huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Cứ gặp mặt là sẽ như vây, bất chấp mà nói.
Hai người chọn một cái bàn trống ở giӳa canteen, Thiên Vy nhanh nhảu đi lấy đồ ăn
- “ Cậu ăn gì? “
- “ Capuchino đi. “
- “ Tớ hỏi cậu ăn gì chứ đâu hỏi cậu uống gì. “
- “ Tớ có nói muốn ăn hả?”
- “ Biết ngay mà, không có tớ ở bên cậu bỏ bӳa suốt chứ gì. cậu có biết là bӳa ăn sáng rất quan trọng không hả? Sức khỏe của cậu có tốt lắm đâu mà suốt ngày không chịu ăn, còn nӳa #@^&@^&%@$ .... “ - Và Thiên Vy bắt đầu điệp khúc muôn thủa
của cô ấy, điệp khúc mà Thiên Nhi đã nghe đi nghe lại hàng trăm lần.
- “ Được rồi, càm ràm hoài, vừa nãy ai kêu đói hả.”
- “ Hừ!” - Thiên Vy mặt phụng phịu chạy đi lấy đồ ăn, “biết ngay mà, không có ai bên cạnh chăm sóc là nó lại bỏ bӳa, không biết nếu không có mình bên cạnh thì nó còn sống được đến giờ này không nӳa”
Thiên Nhi đang xoa xoa cái lỗ tai tội nghiệp của mình. Khổ quá mà, không có thì thôi chứ có nó bên cạnh là không ngày nào cô được yên mà. Và như thường lệ, trông thấy Thiên Nhi, hotboy Hàn Thiên Duy bay đến chỗ cô ngay lập tức.
- “ Hôm nay mưa lớn hả? Sao công chúa lại giá đáo xuống canteen thế này? “ - Anh cười cười.
- “ Việc của anh sao? “
- “ Tất nhiên rồi, nếu hôm nay mưa lớn thì tôi phải thông báo với mọi người về nhà sớm tránh lũ chứ “
- “ ... “
Thiên Vy chạy lại kèm theo một đống đồ ăn, nhìn thấy một người con trai lạ hoắc đang ngồi ở bàn của mình, mắt mở to vì ngạc nhiên, trước giờ Thiên Thiên chưa từng nói chuyện hay thân thiết với người con trai nào, thằng cha này là ai đây? Đặt đống đồ ăn xuống bàn, Vy ngồi xuống ghế của mình, liếc mắt sang chàng trai bên cạnh
- “ Anh ta là ai vậy? “
Thiên Nhi chỉ nhún vai tỏ ý không biết.
- “ Ê, anh là ai vậy? “ - Thiên Vy quay sang phía người con trai đó hỏi.
Thiên Duy nãy giờ đang lo ngắm người con gái xinh xắn từ trên trời rơi xuống này thì câu hỏi đó kéo anh về thӵc tại.
- “ Cô không biết tôi? “
- “ Anh ấm đầu hả? Anh không nói sao tôi biết, tôi đâu phải thánh.”
- “ Ấ...m... đ...ầ...u? “ Thiên Duy lắp bắp. Ấm đầu? Lại có một người con gái nӳa cả gan mắng anh. Huhu một Hoàng Thiên Nhi miễn dịch với vẻ đẹp của anh thôi là đủ buồn lắm rồi, bây giờ lại có thêm một người nӳa. Ông trời ơi, sao ông bất công với tôi như vậy?
- “ Anh bị nói lắp hả? “ - Thiên Vy chớp chớp mắt rất chi là ngây thơ.
- “ Lắp lắp cái đầu cô. Giới thiệu với cô, tôi là Hàn Thiên Duy, hotboy của học viện Royal này. “
Phụt !!!!
Thiên Vy phun hết ngụm nước đang uống trong miệng ra, nãy giờ cô nàng đang vừa uống nước vừa quan sát chàng trai trước mặt, ừm phải nói là đẹp, rất đẹp nhưng nghe nhӳng lời anh ta nói xong thì:
- “ H...o...t...b...o...y? hahaha... hahaha. “ - Lắp bắp một hồi cô bò ra bàn cười như chưa từng được cười. Thiên Duy nhìn cô bằng một
ánh mắt thương cảm, tội nghiệp đẹp mà điên.
Sau một hồi cười đã đời, Thiên Vy ngồi thẳng người dậy, nhìn thẳng vào anh
- “ Nhìn anh xấu hoắc vậy mà cũng là hotboy, tính chọc cười tôi sao? Hahaha “ - Lại cười.
Thiên Duy mặt ngu ngơ mất 2'' rồi
- “ Xấu hoắc? Cô nó ai vậy hả?”
- “ Anh chứ còn ai vào đây!”
- “ Cô... cô... cô ... “
- “ Hahaha nhìn mặt anh ngố quá đi! “ - Lại tiếp tục lăn lê mà cười.
- “ Được rồi.” - Thiên Nhi nãy giờ vẫn im lặng, nhàn nhã thưởng thức ly capuchino, bây giờ cũng phải lên tiếng, để hai đứa này cãi nhau người thiệt nhất vẫn là cô thôi.
- “ Hừ! “ - Thiên Duy tức muốn chết nhưng vẫn không thể làm gì. Đường đường là một hotboy đẹp trai ngời ngời vậy mà lại bị một con nhóc vừa trốn trại ra làm tức chết, hừ đợi đấy, ta sẽ báo thù.
- “ À, quên mất, tôi là Hoàng Thiên Vy là bạn của Thiên Nhi. “
- “ Hoàng Thiên Vy, Hoàng Thiên Nhi? Sao tên hai cô giống nhau vậy?
- “ Vy và Nhi thì có chỗ nào giống nhau hả? Anh bị ấm đầu nӳa rồi à? “
- “ Cô... “
- “ Mà này, tôi nhìn đi nhìn lại cũng không thấy anh đẹp ở chỗ nào.”
- “ ... “ - Bạn Thiên Duy từ chối cho ý kiến, đối với nhӳng bệnh nhân như thế, cần phải thông cảm, không nên chấp nhặt làm gì.
- “ À, đúng rồi Vy Vy sao cậu lại ở đây? “ - Thiên Nhi hỏi. - “ Tớ trốn nhà thiệt mà. “
- “ Cậu nghĩ tớ là con nít? Cậu mà có gan trốn nhà thì giờ cũng bị bắt lại lâu rồi. “
- “ Thӵc ra.. tớ nhớ cậu nên xin anh ấy qua với cậu. “ - “ Anh ấy cho? “
- “ Ừ! Với điều kiện là tớ phải trở thành học sinh ngoan hiền, không quậy phá Thiên Thiên. “
- “ Đó là lý do cậu trở thành học sinh ngoan hiền? “
- “ Ừ, vậy nên cậu đừng đuổi tớ sang bên đó. Tớ sợ lắm rồi. “ - “ Sợ? “
- “ Huhu Thiên Thiên, anh ấy suốt ngày bắt nạt tớ, bóc lột sức lao động của tớ, huhu “ - Và Thiên Vy bắt đầu công cuộc kể tội ai đó.
- “ Đưa tớ mượn điện thoại “ - Thiên Nhi ngắt lời khi Vy đang trong công cuộc kể tội vô cùng say sưa
- “ Hả? Để làm gì? “ - Mặt ngu ngơ
- “ Gọi điện cho anh ấy, thảo luận về công cuộc bắt nạt người khác.”
Thiên Vy đổ mồ hôi lạnh, nãy giờ chỉ nói dối thôi, Thiên Thiên mà gọi thật thì cô tiêu chắc
- “ Không cần, không cần, bây giờ tớ có làm sao đâu hì hì,“ - Vy cười giả lả
- “ Nãy giờ hai người đang nói đến ai vậy? “ - Người nào đó bị cho ăn bơ nãy giờ mới mở miệng
- “ Không liên quan đến anh “ - Vy liếc anh.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo vào lớp vang lên. Thiên Vy cùng Thiên Nhi bước về lớp, trước khi đi còn không quên chào tạm biệt hotboy.
- “ Tạm biệt anh, hotboy ấm đầu. “ - Rồi nhanh chân chuồn lẹ
Chàng hotboy nào đó đầu bốc khói không ngừng rủa xả cô gái bé nhỏ.
Và tất nhiên tin tức của Thiên Vy lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái đã được một tuần từ ngày Thiên Vy chuyển về. Cuộc sống của Thiên Nhi vẫn cứ như một vòng tuần hoàn liên tục. Sáng đến trường ngủ, ra chơi bị Vy kéo xuống canteen và tiếp tục bị tra tấn lỗ tai bởi tiếng cãi nhau chí chóe không có điểm dừng của Thiên Duy và Thiên Vy. Lâu lâu lại bị Vy kéo đi chơi. Cuộc sống này tuy ồn ào nhưng hơi nhàm chán, có tí sóng có
phải vui hơn không? Như đáp lại yêu cầu của cô, một lần nӳa, rắc rối lại kéo đến....
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 5: Chương 5: ⊹⊱ Rắc Rối Thứ 2 Rắc Rối Thứ 2 ⊰⊹
Hôm nay là thứ 5, trời xanh mây trắng, gió thổi nhè nhẹ, nhӳng chú chim thi nhau nhảy nhót trên nhӳng cành lá xum xuê. Trong phòng học lớp 11A1, Thiên Nhi tai đeo headphone, tay lướt lướt trên màn hình điện thoại. Thiên Vy cũng ngoan ngoãn bấm bấm điện thoại, không làm phiền Thiên Nhi vì cô biết cô ấy đang làm việc.
Khung cảnh thơ mộng vô cùng trong sáng và đẹp đẽ thì sӵ xuất hiện của một đám con gái lạ mặt đã phá vỡ khung cảnh đó. Tụi nó bước về phía bàn của Thiên Nhi, thấy hai cô gái của chúng ta vẫn chẳng mảy may để tâm, tụi nó đập bàn cái rầm, gây sӵ chú ý cho toàn bộ học viên trong lớp và ngoài hành lang. Đám học viên hiếu kì tụ tập ngày càng đông theo dõi đám chị hai của trường xӱ lý học sinh mới. Thiên Nhi nghe tiếng động ngước mắt lên nhìn chừng 1s rồi lại chúi đầu vào cái điện thoại, còn Thiên Vy vẫn mải chơi game.
- “ 2 con kia “
“ ... “ - im lặng
- “ Này! “
“ ... “ - im lặng
Rầm
- “ Tao đang gọi chúng mày đấy “ - Cô gái kia có vẻ không chịu nổi bị làm lơ, đập bàn lần hai.
Thiên Vy nãy giờ mới chịu lười biếng mở miệng:
- “ Điên hả? Không thấy người ta đang chơi game sao? Có chuyện gì để tôi chơi xong rồi nói. “
- “ Láo thật! Chị Ngọc xӱ nó đi “ - Một người con gái nào đó từ phía sau nói vọng lên.
Cô gái tên Ngọc kia nhận được sӵ ủng hộ của đám đàn em, đưa tay giật lấy điện thoại trong tay Thiên Vy.
Cuộc đời của Hoàng Thiên Vy, có thể cái gì cũng chịu được nhưng ghét nhất là đang chơi game mà bị phá. Cô quắc mắt nhìn bọn chúng, giơ một tay ra:
- “ Đưa! “ - Chất giọng lạnh hơn cả Thiên Nhi làm bọn chúng không rét mà run. Cô gái tên Ngọc đó đưa điện thoại cho Thiên Vy. Vy cất điện thoại, nhìn thẳng vào bọn chúng rồi quay qua nhìn Thiên Nhi. Thiên Nhi cũng ngẩng đầu lên nhìn chúng vài giây và khẽ gật đầu với Thiên Vy rồi lại chúi xuống điện thoại.
- “ Chuyện gì? Nói! “ - Thiên Vy nói, giọng lạnh tanh. Đôi mắt nâu không còn vẻ đáng yêu thường ngày nӳa mà tràn ngập sát khí. Nhӳng đứa phá đám khi ta chơi game đều không yên thân, để xem giờ ta xӱ bọn mi ra sao?
Đám con gái phía sau và Ngọc cũng thấy sợ đôi mắt của cô. Nhưng với uy nghi còn sót lại của chị hai cô ta bước tới trước mặt Thiên Vy, mặt làm ra vẻ dӳ tợn nói:
- “ Tao cảnh cáo bọn mày, tránh xa anh Thiên Duy ra... “
- “ Nếu không còn việc gì nӳa thì biến, đừng để tao nói lần thứ 2.” - Thiên Vy ngắt lời cô ta, thay đổi cách xưng hô, giọng nói đậm chất xã hội đen.
Tụi con gái phía sau lần lượt chuồn hết, chỉ còn lại Ngọc. Cô ta tính nói gì đó nhưng thấy đồng minh của mình biến đâu hết nên cũng chuồn theo.
- “ Khốn kiếp thật! Đang chơi vui. “ - Thiên Vy chӱi thề một câu rồi lại chúi đầu vào chơi game tiếp.
Đám học viên trong lớp trố mắt nhìn cô, học sinh ngoan hiền đây sao? Chắc không phải rồi!
***
Ra chơi.
Cô lại bị Thiên Vy kéo xuống canteen, đám của Ngọc và Minh Châu cũng ở đây. Hai người đi lướt qua họ vào một cái bàn phía trong. Thiên Vy vẫn cười nói với Thiên Nhi như bình thường mà không để ý đến mấy cặp mắt đang mở to vì ngạc nhiên. Cô gái này là người dӳ dằn vừa nãy sao? Như là người có hai nhân cách vậy.
Thiên Vy nhanh chóng đi lấy đồ ăn, lát sau Hotboy Thiên Duy cũng tụ họp với bọn họ. Anh hỏi:
- “ Hồi nãy nghe nói Bảo Ngọc đến tìm hai cô hả? “
- “ Bảo Ngọc? Là con nào? “ - Thiên Vy trả lời.
- “ Cô không biết? “
- “ Không,“
- “ Cô ta.” - Anh chỉ tay về phía một cô gái. Thiên Vy nhìn theo tay anh.
- “ Hóa ra con điên đó tên Bảo Ngọc.”
- “ Con điên? “
- “ Ờ! Hồi nãy nó dám phá khi tôi đang chơi game “
- “ Game? Sắp bị đánh đến nơi mà vẫn lo chơi game “ - “ Kệ tôi, mà sao hôm nay anh hỏi lắm thế? “
- “ Thì tôi lo cho hai cô thôi mà “
- “ Lo? “ - Vẻ mặt nghi hoặc.
- “ uhm “ - Vẻ mặt chắc chắn.
Thiên Vy đắm đuối nhìn anh một lúc rồi nói
- “ Ê, tôi hỏi anh một câu, anh trả lời thật lòng nhá” - Vẻ mặt nghiêm túc.
- “ Ờ, hỏi đi” - Vẻ mặt thắc mắc.
- “ Hôm nay anh uống thuốc chưa? “ - Vẻ mặt cợt nhả. - “ Thuốc? Chưa!” - Vẻ mặt cợt nhả không kém.
- “ Vậy có cần tôi mua thuốc giùm anh không?” - Vẻ mặt tốt bụng.
- “ Được vậy thì quá tốt, sẵn tiện cô mua luôn cho cô một liều, hình như hôm nay cô cũng chưa uống thuốc.” - Vẻ mặt biết ơn.
- “ Anh...” - Vẻ mặt tức tối.
- “ Sao? “ Vẻ mặt cười cợt. Haha phải cười thôi, đây là lần đầu tiên anh thắng Thiên Vy trong mấy vụ này mà. Hô hô thật là hạnh phúc ( Bạn này chưa uống thuốc )
Hai người họ, cứ người một câu đốp chát qua lại mà không hay biết bàn bên kia, Minh Châu, Bảo Ngọc và tụi đàn em đã nghe không thiếu một chӳ. Tụi nó đầu bốc khói, khuôn mặt đỏ bừng bừng vì giận.
- “ Tớ đi lấy ít nước uống “ - Thiên Nhi cắt ngang khi cuộc cãi vã đang đến hồi gay cấn. Thiên Vy quay sang cô:
- “ Thiên Thiên, để tớ đi lấy cho “
- “ Tớ tӵ lấy được mà “ - Rồi cô bước đi. Sau khi Thiên Nhi rời khỏi, Thiên Duy mới quay sang Vy hỏi:
- “ Tại sao cô gọi cô ấy là Thiên Thiên vậy? Tên cô ấy là Thiên Nhi mà. “
- “ Tên đó chỉ có nhӳng người thân thiết mới được gọi thôi, còn cỡ như anh thì đừng mơ. “
- “ Tôi cóc thèm, hừ “
- “ Mà anh thích Thiên Thiên hả? “
- “ Không có “
- “ Vậy sao bám theo tụi tôi hoài vậy? “
Vì sao ư? Đây cũng là câu hỏi mà anh rất cần câu trả lời. Ngày đầu tiên bám theo thì đúng là vì Thiên Nhi nhưng từ khi cô gái trước mặt anh đây xuất hiện thì hình như có một sӵ thay đổi ngầm trong anh. Mặc dù ngày ngày bị cô nhóc này nói xỏ xiên đủ kiểu nhưng thấy bọn họ ở đâu là anh lại chạy đến không cần suy nghĩ. Lý do anh bám theo họ, phải chăng là vì cô gái lắm chuyện này? Chắc không phải đâu >.
- “ À thì cũng có, cô ấy đẹp như vậy ai mà chẳng thích. “
- “ Anh có thích cũng không có cӱa đâu, nó có bạch mã hoàng tӱ của nó rồi, người đó chắc chắn đẹp trai hơn anh vạn lần “
- “ Chưa chắc “ - Anh nhíu mày tỏ ý không vừa lòng, hừ trên đời này còn có ai đẹp trai hơn anh chứ. ^^ à mà có =.='
◘◘◘◘◘◘◘◘
Còn về phần Thiên Nhi, cô bước về bàn của mình với một tách cafe sӳa nóng, không hiểu sao hôm nay cô muốn thay đổi khẩu vị, đang đi thì phía trước có một cái chân “vô ý” đưa ra, chủ nhân của nó là Bảo Ngọc. Thiên Nhi khẽ nhếch môi khinh miệt, tính dùng cách
này với cô sao? Tầm thường quá! Nhưng nếu tụi nó đã muốn chơi thì cô chiều vậy. Cô tiếp tục bước về phía trước và “vô ý” vấp phải chân của “ai đó” đang để giӳa đường. Theo lẽ thường thì cô sẽ hôn đất và tất nhiên là trở thành trò cười cho mọi người nhưng Hoàng Thiên Nhi tất nhiên là không phải người bình thường, cô vấp nhưng không té mà còn đứng rất là bình thường nhưng có một sӵ cố nhỏ là tách cafe sӳa trong tay cô “vô ý” bay ra ngoài và người chịu trận không may lại là hoa khôi Minh Châu. Cả đám con gái ở đó và Bảo
Ngọc nhìn cánh tay đỏ lên vì nóng của Minh Châu mà bất giác run. Nhưng tất nhiên Bảo Ngọc vẫn mạnh miệng quát tháo:
- “ Mày đi đứng kiểu gì vậy hả? Không có mắt nhìn đường sao? “
- “ oh tại cái chân của đứa vô duyên nào đó chứ không phải tại tôi “
- “ Mày... “ - Bảo Ngọc giơ tay lên định đánh Thiên Nhi nhưng cô nhanh chóng giӳ tay cô ta lại, miệng nở nụ cười nӱa miệng quen thuộc. Vì ồn ào nên rất nhanh chóng bọn họ thu hút được rất nhiều sӵ hiếu kỳ của học viên trong canteen. Thiên Vy cũng lôi kéo Thiên Duy đến đó, vừa tới nơi thì đập vào mắt cô là cảnh con điên đó giơ tay định đánh Thiên Nhi. Mẹ kiếp, dám động đến Thiên Nhi, cả nợ cũ lẫn nợ mới, lần này cô sẽ cho bọn chúng sống không bằng chết. Xắn tay áo, cô hùng hổ bước vào thì Thiên Nhi ngăn cô lại:
- “ Vy Vy, để tớ giải quyết vụ này. “
Thiên Vy mặt buồn hiu quay về chỗ cũ, cô không muốn làm trái ý Thiên Nhi nhưng bọn họ thӱ đụng đến Thiên Nhi xem, đảm bảo hôm nay bọn họ không toàn mạng về nhà. Thiên Vy lui vào một góc tránh sӵ chú ý của mọi người, lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
- “ Anh, có người muốn đánh Thiên Thiên. “
- “ ... “
- “ Em biết! Nhưng Thiên Thiên không cho em tham gia vào. “ - “ ... “ - Đầu dây bên kia trầm mặc.
- “ Được rồi! Đợi Thiên Thiên xӱ lý xong em sẽ cho tụi nó một trận. “
- “ ... “
- “ Em biết, em biết. Em vẫn ngoan mà, không gây họa gì đâu. “ - “ ... “
- “ Được rồi, bye anh, có gì em sẽ báo cho anh sau. “
Thiên Vy cất điện thoại và quay trở lại chỗ cũ nhưng cô không biết là cô và cả cuộc điện thoại đó đã lọt vào tai một người. Thiên Duy trầm mặc nhìn Vy “ Cô ấy gọi cho ai thế nhỉ? Bạn trai sao? Ơ, mà gọi cho ai thì liên quan quái gì đến mình nhỉ? “. Anh khẽ lắc đầu rồi tập trung về phía Thiên Nhi.
Bảo Ngọc vô cùng tức tối nhưng vẫn không thể làm được gì. Lúc này, cô hoa khôi xinh đẹp của học viện Royal với cánh tay đỏ lên vì nóng mới từ từ đứng dậy, mở miệng nói:
- “ Dù là tại cái gì nhưng cô đổ nước lên người tôi ít ra cũng phải xin lỗi một câu chứ, không lẽ ba mẹ cô không dạy cô phép lịch sӵ tối thiểu sao? “
- “ Từ điển của tôi không có từ xin lỗi. “ - Thiên Nhi nhàn nhạt trả lời. “ Ba mẹ ư? Đúng là không dạy thật. “
- “ Cô... “
Bốp !!!
Một cái bạt tai được giáng xuống khuôn mặt thiên thần của Thiên Nhi, in hằn 5 ngón tay và chủ nhân của nó không ai khác chính là
Minh Châu. Toàn bộ học viên trong canteen trố mắt tập 1. Hoa khôi đánh người? Đây đúng là chuyện lạ vì trước giờ Minh Châu vốn nổi tiếng là người dịu dàng, thật không ngờ. Bây giờ họ đang thấy thương cho Thiên Nhi, cái tát đó chắc chắn là không nhẹ nhưng họ đâu biết rằng đó lại là điều mà Thiên Nhi muốn...
- “ Thiên Thiên, cậu không sao chứ? Cô... “ - Thiên Vy lo lắng chạy đến. Cô nhìn Minh Châu bằng một đôi mắt sát thủ, nhưng chưa kịp làm gì thì Thiên Nhi lại ngăn cô lại.
- “ Vy Vy! “ - Cô nghiêm giọng nhắc nhở, Thiên Vy biết ý đành lùi ra sau nhưng trước khi đi không quên liếc mắt nhìn bọn họ, cứ đợi đó đi !
Thiên Nhi quay lại với Minh Châu, cái tát này cũng hơi đau đấy!
- “ Cô dám đánh tôi? “ - Chất giọng lạnh tanh mang hơi thở của địa ngục.
- “ Tại sao không? “ - Minh Châu cười khẩy, cô ta không tin Thiên Nhi dám làm gì cô ta giӳa chốn đông học viên như thế này vì cô ta nghĩ học viên của Royal tất nhiên là ủng hộ cô ta nhưng cô ta đã lầm.
- “ Ồ có vẻ như cô không biết, ai có thù với tôi thì tôi nhất định sẽ trả. “
- “ Thì sao? Cô dám làm gì? “ - Cô ta hếch mặt lên
- “ Cô làm gì với tôi thì tôi trả lại cái đó thôi. “ - Cô nhếch môi, giơ cánh tay lên, cả canteen im lặng chờ xem cô học viên mới định làm gì nhưng bàn tay cô chưa kịp hạ xuống thì...
- “ Dừng tay !!!! “
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Chương 6: ⊹⊱ Hoàng Tử Xuất Hiện Hoàng Tử Xuất Hiện ⊰⊹
- “ Dừng tay!!! “ - Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Tất cả mọi người đưa mắt về phía phát ra tiếng nói, tất nhiên là trừ Thiên Nhi, cô từ từ hạ tay xuống, lại có ai muốn phá đám cô đây?
Từ phía đó, một chàng trai từ từ bước vào, cả canteen im bặt không một tiếng động, một phần vì quá bất ngờ, một phần vì vẻ đẹp của chàng trai đó.
Cả canteen đang im bặt bỗng ồn ào vì tiếng la hét của tụi nӳ sinh:
- “ Hoàng tӱ !!! Hoàng tӱ kìa !!! “
- “ Lâm thiếu gia kìa !!! “
- “ Sao hôm nay anh ấy lại đến trường vậy? Bình thường hiếm lắm mới thấy anh ấy ở trường. “
- “ Woa !!! Đẹp trai quá !!! “
- “ Chụp hình, chụp hình, cơ hội có một không hai. “ - “ Ủa mà sao anh ấy đến đây? “
- “ Đồ ngốc! Minh Châu là vị hôn thê của anh ấy. “
- “ A, quên mất, kiểu này thì cô bạn xinh đẹp đó... “
Thiên Nhi khẽ nhíu mày, Hoàng tӱ? Lâm Thiếu Gia? Vị hôn thê? Xem ra cô ta may mắn rồi.
Minh Châu nhìn thấy Hoàng tӱ thì cười tươi, trưng ra bộ mặt đáng thương giả tạo ôm lấy cánh tay của Hoàng tӱ, giọng nũng nịu:
- “ Anh, anh phải đòi lại công bằng cho em, cô ta định đánh em. “
Thiên Nhi cười khẩy, là ai đánh trước đây? Nãy giờ cô vẫn chưa thèm liếc mắt qua vị Hoàng tӱ trong huyền thoại của học viện Royal, cô đang chờ xem anh ta bênh vӵc vị hôn thê như thế nào. Cả canteen cũng hồi hộp chờ xem Hoàng tӱ của bọn họ xӱ lý cô học viên mới ra sao? Có khi nào Hoàng tӱ cũng bị đánh bại trước sắc đẹp của cô ấy không? Chắc không rồi! Hoàng tӱ xưa nay vốn nổi tiếng là người lạnh lùng, ngay cả hoa khôi Minh Châu là vị hôn thê mà chưa chắc anh ấy đã để trong mắt.
Trong khi đó, ở một góc:
- “ Woa, đẹp trai quá !!! Trên đời còn tồn tại người đẹp như vậy sao trời? “ - Thiên Vy mắt trái tim, nhìn vào chàng trai cảm thán.
- “ Xem cô kìa, chảy cả nước dãi ra rồi kìa! “ - Thiên Duy khó chịu nói.
Vy đưa tay chùi chùi miệng
- “ Đâu có đâu “
- “ Còn không có! Chưa thấy ai mê trai như cô! “
- “ Xí, anh không đẹp bằng người ta, anh ghen chứ gì. “
- “ Cô... “ - Ừ đấy, anh ghen đấy, trên đời chỉ có duy nhất một người anh công nhận đẹp trai hơn anh, là người đó, Hoàng tӱ của Royal và cũng là thằng bạn thân nhất của anh.
Tập trung vào nhân vật chính...
Hoàng tӱ nhíu mày khó chịu nhìn cánh tay Minh Châu, anh lạnh giọng gằn từng chӳ:
- “ Buông - ra. “
Minh Châu buông tay anh ra ngay lập tức, nãy giờ chỉ lo ra uy với Thiên Nhi mà cô ta quên mất một điều tối kị là không bao giờ được đụng vào người của Hoàng tӱ.
- “ Ở đây có chuyện gì? “ - Anh vừa phủi phủi cánh tay như có thứ gì dơ bẩn lắm động vào vừa nói, chất giọng lạnh tanh làm người ta không rét mà run.
Minh Châu được dịp kể tội
- “ Cô ta đổ nước nóng lên người em rồi còn định đánh em nӳa. “ - Cô ta trưng ra bộ mặt oan ức đáng thương.
Hoàng tӱ liếc nhìn cánh tay sưng đỏ của Minh Châu rồi từ từ tiến lại gần Thiên Nhi. Minh Châu cười thầm, để xem anh ấy xӱ lý con nhỏ này ra sao. Toàn bộ học viên cũng rất hồi hộp dõi theo từng bước chân của Hoàng tӱ. Anh dừng lại bên cạnh Thiên Nhi chăm chú quan sát cô nhưng cô gái của chúng ta vẫn chẳng thèm liếc mắt qua anh một giây nào.
- “ Là cô ấy đánh cô hay cô đánh cô ấy ? “
Đám học viên trố mắt tập 1, cái quái gì...?
Thiên Nhi cũng rất ngạc nhiên, xem ra Lâm thiếu gia là người công tư phân minh rồi.
Minh Châu nhất thời cứng họng
- “ Em... cô ta... cô ta đánh... “ - Nhận được cái nhìn của anh, cô ta đành nín bặt.
Anh quay sang nhìn Thiên Nhi, giọng nói bớt lạnh hơn đôi chút: - “ Thiên Nhi, em không sao chứ? “
Đám học viên trố mắt tập 2, chuyện quái gì? Có phải Hoàng tӱ của họ uống nhầm thuốc không?
Thiên Nhi ngạc nhiên quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, cô đờ người, trước mắt cô là một chàng trai với gương mặt anh tú hoàn mĩ, làn da trắng như men sứ, mái tóc nâu bồng bềnh lãng tӱ, khuyên tai hình thánh giá đính kim cương đen và đặc biệt là đôi mắt màu xanh đen sắc lạnh nhưng đầy ma lӵc. Là người đó! Là anh ấy! Có duyên thật sao?
- “ Anh ... “
- “ À quên mất, lần trước tôi quên giới thiệu, tôi tên Lâm Thiên Phong. “
- “ Là anh? “
- “ ... “ - Gật đầu.
- “ Gặp lại nhau rồi. “
- “ ... “ - Gật đầu.
Cô chăm chú nhìn anh thêm một lúc nӳa rồi... nở nụ cười. Không phải nụ cười nӱa miệng, không phải nụ cười giả tạo mà là nụ cười chân thành nhất xuất phát từ tận đáy lòng. Toàn bộ đám học viên trố mắt tập 3, thiên thần, cô ấy đúng là thiên thần. Thiên Phong cũng đờ người vì nụ cười của cô, tuy không phải lần đầu anh nhìn thấy nhưng nó vẫn khiến trái tim anh xao động.
Ở một góc nào đó, Thiên Duy cũng đang để hồn lên tận mây xanh còn Thiên Vy thì đang há hốc mồm vì ngạc nhiên:
- “ Thiên Thiên .... đang... cười...? “
- “ Đừng nói đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhá. “ - Thiên Duy đã kéo hồn về với thӵc tại.
- “ Sống với nó 5 năm mà tôi cũng chỉ nhìn thấy nụ cười này chưa tới 3 lần. Không thể nào, bây giờ nó đang cười với một người lạ ư? Chúa ơi có chuyện quái gì đang diễn ra ở đây vậy? “
***
- “ Xem ra chúng ta có duyên thật. “
- “ Uhm “
- “ À mà cô ta là vị hôn thê của anh? “
- “ ... “
- “ Anh không phiền nếu tôi trả lại nhӳng gì cô ta đã cho tôi chứ? “
- “ Cô ta là ai tôi không quan tâm! Tôi đã nói với em rồi, bọn họ làm gì cho em 1 thì em hãy trả lại cho họ 10 . “ - Anh vẫn nhìn cô.
Thiên Nhi ngạc nhiên nhìn anh, anh không quan tâm đến vị hôn thê sao? Nhưng sau đó cô lại cười và tiến lại gần Minh Châu.
Bốp! Bốp!
Hai cái bạt tai được hạ xuống khuôn mặt xinh đẹp của Minh Châu hằn lên dấu máu, chắc chắn người đánh dùng lӵc rất mạnh
- “ Cô ... “ - Vì quá bất ngờ nên cô ta chẳng nói được gì. Đám học viên trố mắt tập 4.
- “ Bẩn tay quá, hôm nay tâm trạng tôi tốt, coi như cô gặp may. “ Thiên Phong tiến lại gần cô, anh nói:
- “ Đi với tôi. “
Cô khẽ gật đầu rồi toan bước đi
- “ Thiên Thiên! “ - Thiên Vy nói với giọng lo lắng
- “ Vy Vy tớ không sao, chỗ này giao cho cậu “
Cô không nói gì nӳa rồi quay đầu bước theo Thiên Phong.
Thiên Vy đứng đó, nở nụ cười ác quӹ làm Thiên Duy khẽ run, cô gái này đang có ý đồ gì đây? Cô từ từ bước lại bàn của Minh Châu,
nở nụ cười đáng yêu nhưng chất giọng thì không đáng yêu tí nào: - “ Đứa nào vừa nãy ngáng đường Thiên Nhi? “
- “ Là tao, thì sao? “ - Bảo Ngọc hất mặt, cô ta không tin con nhỏ này dám làm gì cô ta.
- “ Mày? “ - Vy cười
Bốp! Bốp!
Khuôn mặt Bảo Ngọc in hằn 10 dấu ngón tay. Cô ta trợn tròn mắt nhìn Thiên Vy. Toàn bộ đám học viên lại được dịp trố mắt tập n.
- “ Hồi sáng thì phá đám khi tao chơi game, giờ lại gây sӵ với Thiên Nhi, có vẻ như mày không muốn sống nӳa? “
- “ Mày... “
Cô cười nhạt rồi tiến về phía Minh Châu
- “ Còn mày? Hoa khôi hả? “
Bốp!!!
- “ Hoa khôi này! Để hôm nay tao cho mày hết đường làm hoa khôi. Dám đánh Thiên Nhi này! Khốn kiếp! Mày nghĩ mày là ai? “ - Và sau mỗi câu nói là một tiếng bốp vang lên. Đám học viên, Bảo Ngọc và đám đàn em khiếp sợ nhìn Thiên Vy rồi nhìn Minh Châu, khuôn mặt xinh đẹp sưng đỏ thấy là tội nghiệp nhưng họ không có
gan ngăn Thiên Vy lại.
- “ Thiên Vy, dừng lại đi, đánh nӳa cô ta sẽ có chuyện đấy. “ - Thiên Duy thấy tình hình không ổn bèn chạy vào ngăn Thiên Vy lại.
- “ Anh tránh ra, để tôi đánh chết cô ta. “
Thấy không còn cách nào để ngăn Vy lại Thiên Duy đành ôm chặt cô kéo ra khỏi Minh Châu. Thiên Vy vẫn không ngừng vùng vẫy
- “ Anh buông ra, buông ra. “
Đến lúc này, đám đàn em và Bảo Ngọc mới dám chạy đến đỡ Minh Châu, trông cô ta như sắp ngất đến nơi. Minh Châu từ từ đứng lên, chỉ mặt Thiên Vy:
- “ Mày nghĩ mày là ai mà dám đánh tao? Một đứa đầu đường xó chợ như mày mà dám đụng vào tao, rồi mày sẽ hối hận. “
Thiên Vy thôi vùng vẫy, cô cười khinh bỉ
- “ Đầu đường xó chợ? Đúng, tao đầu đường xó chợ nên chả có cái gì để mất nӳa. Giờ mày tin tao tiễn mày xuống thăm Diêm Vương không? Mày nghĩ Minh Dương nhà mày lớn lắm à? Đồ đi ăn cắp của người ta về thì đừng vội mà khoe khoang, sớm muộn gì của Thiên cũng trả Địa thôi. À còn vị hôn thê của Lâm Thiếu Gia, xem lại mình đi, xem mày có là cái gì trong mắt anh ấy không đã rồi nói. “
- “ Mày... câm miệng, mày nói ai ăn cắp? “ - Minh Châu mặt đỏ bừng vì tức giận.
- “ Muốn biết kĩ hơn thì về hỏi ba mẹ thân yêu của mày đi, đồ ăn cắp. “ - Vy cười khẩy.
- “ Mày ... “
- “ À mà còn nӳa, mày thӱ đụng đến Hoàng Thiên Nhi một lần nӳa đi, tao đảm bảo mày sống không bằng chết, nhớ đấy, nhanh
nhanh rồi biến đi cho khuất mắt tao. “
- “ Mày ... chuẩn bị cuốn gói khỏi trường này đi. “
- “ Tao ... “
- “ Cô nghĩ mình là ai? Cô dӵa vào cái gì mà đuổi cô ấy? Nếu nói là đánh nhau thì người phải cuốn gói là hai người đó. “ - Thiên Vy chưa kịp nói hết câu thì Thiên Duy đã xen vào, chất giọng lạnh tanh hiếm có ở chàng hotboy này.
- “ Anh Thiên Duy ... “
- “ Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, nhanh nhanh rồi đi giùm đi, chuyện các người vừa gây ra không nhỏ đâu “
Minh Châu vừa bӵc vừa tủi, ngay lập tức cùng đám Bảo Ngọc rời khỏi canteen.
- “ Hôm nay anh uống nhầm thuốc hả? “ - Thiên Vy mặt ngu ngơ hỏi.
- “ Ừ chắc vậy “
Thiên Vy tròn mắt ngạc nhiên, chắc chắn là anh ta uống nhầm thuốc rồi, chắc chắn thế.
Giờ này hai người mới bắt đầu để ý đến tư thế khó coi của mình, Thiên Duy giật mình buông cô ra, xấu hổ quay mặt sang bên khác nhưng lại nhận thấy hàng trăm cặp mắt đang trợn tròn nhìn mình, thế là lại bất đắc dĩ nắm tay Thiên Vy, kéo cô chạy như bay ra khỏi canteen không để cho cô có cơ hội ú ớ câu nào.
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 7: Chương 7: ⊹⊱ Gặp Nhau Là Do Duyên Số Gặp Nhau Là Do Duyên Số ⊰⊹
Thiên Phong cùng Thiên Nhi bước lên sân thượng, nơi trước giờ chỉ thuộc về một mình anh. Ở trên này có thể nhìn được bao quát khuôn viên trường học, phía xa xa kia là nhӳng đồng cỏ bát ngát, quả thật từ đây nhìn xuống, nơi đây thật đẹp. Thiên Nhi dõi mắt nhìn mông lung về phía khung trời ngoài kia, để mặc nhӳng cơn gió thổi tung mái tóc cô, để cơn gió nhè nhẹ vuốt ve thân hình người con gái nhỏ, nhìn cô bây giờ mang một nỗi cô đơn khó tả. Thiên Phong đứng bên cạnh cô, tӵa người vào lan can, đôi mắt nhắm hờ cảm nhận mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc từ cô. Hai con người, kiệm lời y như nhau, không ai nói với ai câu gì. Gió thổi cứ thổi, lá rơi cứ rơi, hai con người, mỗi người mang một nỗi cô đơn của riêng mình. Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua.
- “ Cảm ơn anh. “ - Thiên Nhi cất lời, đôi mắt vẫn nhìn mông lung đâu đó.
- “ Vì sao? “ - Anh hỏi, đôi mắt vẫn khép hờ.
- “ Tôi cũng không biết tại sao nhưng rất muốn cảm ơn anh. “ - Cô xoay người nhìn vào anh, anh cũng từ từ mở mắt nhìn vào người con gái trước mặt. Hai đôi mắt giao nhau, thật lâu sau đó cô nói:
- “ Cảm ơn vì lần trước anh đã cứu tôi, Cảm ơn vì nhӳng lời anh nói đã giúp tôi đứng lên, và cảm ơn vì... chúng ta đã gặp lại nhau, vì anh không giống như nhӳng người dưng từng bước qua cuộc sống của tôi... “
Khóe môi anh khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, anh cất giọng, giọng nói trầm ấm lạ thường”
- “ Chúng ta gặp nhau là do duyên số. “
- “ Duyên số? “
- “ Em tin vào định mệnh chứ? “
- “ Tôi... tin “
- “ Tôi cũng tin, và định mệnh cho chúng ta gặp nhau. “ “ Hơn nӳa còn nhiều hơn một lần “
- “ Mà lần trước anh hỏi tôi có muốn gặp lại anh không, nếu tôi trả lời có thì chúng ta sẽ gặp lại nhau chắc? “
- “ Đồ ngốc! Tôi biết nhà em! “
- “ À, tôi quên mất “
- “ Vậy câu trả lời? “
- “ Là có! “
Phong cười, cô cũng cười, nụ cười nhẹ nhàng thoảng qua như gió nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.
- “ Đau không? “
- “ Hả? Không “ - Bây giờ cô mới sӵc nhớ đến lúc nãy mình bị đánh.
Một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên má cô, xoa nhẹ chỗ bị sưng. Hơi ấm kì lạ đó làm trái tim cô khẽ đập lệch một nhịp, thứ cảm xúc kì quái y như lần đầu tiên gặp mặt lại xuất hiện trong tim cô.
- “ Còn nói không, sưng hết lên rồi. “
- “ Tôi không sao. “
- “ Tại sao để cô ta đánh. “
- “ Lùi một bước tiến 10 bước. “
- “ Nhưng đâu cần thiết phải để cô ta đánh. “
- “ Không sao, mà anh không lo lắng cho cô ta sao? “ - “ Lo lắng? Vì sao? “ - Anh khẽ nhíu mày.
- “ Cô ta là vị hôn thê của anh. “
- “ Vị hôn thê ? Tôi không quan tâm. “
- “ Không quan tâm? “
- “ Cuộc hôn nhân đó có được thừa nhận hay không phụ thuộc vào tôi chứ không phải cô ta hay ba mẹ tôi. “
- “ Anh không thích cô ta sao? “
- “ Không. “
Thiên Nhi khép nhẹ đôi mắt lại, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ, cô cũng không biết vì sao lại cười.
Ở một nơi nào đó của góc bên kia ngôi trường
- “ Ê, ê anh bỏ tôi ra coi, làm gì mà lôi kéo vậy?” - Thiên Vy hằn học.
- “ Cô hủy hoại hết hình tượng của tôi rồi, tại sao tôi lại đi ôm một đứa như cô chứ? Lại còn trước mặt rất nhiều người nӳa.” - Thiên Duy vẻ mặt trông vô cùng đau khổ. =.='
- “ Ơ, liên quan gì đến tôi, tại anh nhiều chuyện chứ, mà cái này người thiệt là tôi, anh thì có gì mà thiệt?” - Vy bĩu môi khinh bỉ.
- “ Tại sao không? Nó liên quan đến vấn đề hình tượng.” - “ Anh thì có hình tượng quái gì”
- “ Tại sao không? Tôi ...” - Đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Vy reo.
- “ Im lặng cho tôi nghe điện thoại.” - Thiên Duy im bặt.
- “ Anh? “ - Vy nhẹ giọng trả lời, ở bên cạnh, Thiên Duy liếc cô một cái, tại sao không dӳ dằn nӳa đi?
- “ ..... “
- “ Không sao ổn cả rồi, chỉ là... Thiên Thiên cũng bị đánh.” - “ Cái gì???” - Đầu dây bên kia sӱng sốt.
- “ Em xin lỗi!”
- “ ....” - Bên kia trầm mặc.
- “ Có chuyện lạ, anh muốn nghe không?” - Thiên Vy nói bằng giọng hào hứng
- “ Gì?” - Bên kia nhàn nhạt trả lời.
- “ Thiên Thiên ... cười, nụ cười đúng nghĩa y như lần đầu tiên gặp tụi mình í, anh nhớ không?”
Câu nói của Thiên Vy có lӵc sát thương lớn đến nỗi ai đó ở cách nӱa vòng trái đất đang há miệng to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng (mất hình tượng quá =.=') đầu óc tạm thời ngừng hoạt động, mấy phút sau mới lắp bắp
- “ Thật... thật... không... vậy?”
- “ Tất nhiên rồi, ngạc nhiên lắm hả? Em cũng vậy! Nhưng mà không phải cười với em.”
- “ Với ai?”
- “ Một chàng trai rất đẹp trai (mắt trái ♥)”
- “ Bằng anh không?”
- “ Anh hả? Anh lấy cái gì ra mà so với người ta, tất nhiên là anh ấy đẹp hơn anh gấp trăm lần.”
- “ ...” - Bên kia đang tức muốn chết.
- “ Anh à, anh không cần phải đau khổ đâu, ít ra anh cũng đẹp hơn Mark mà.”
- “ Mark là ai?” - Đang cảm thấy được an ủi đôi chút - “ À, đó là con cún cưng của em, anh cũng biết mà.”
- “ HOÀNG-THIÊN-VY - ANH-GIẾT-EM ....” - Bên kia dường như sắp bùng nổ đến nơi. Đứa nào vừa nói được an ủi thế?
- “ Có ngon thì đến đây mà giết em, em đợi. Hahaha” - Giập điện thoại ngay lập tức, trên mặt lộ ra nụ cười tinh nghịch.
Cất điện thoại, đang định bước đi thì một giọng nói vang lên
- “ Này, này ai cho cô đi hả? Cô phải chịu trách nhiệm về hình tượng của tôi.”
- “Hình tượng cái đầu anh.” - Nói rồi chuồn thẳng.
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Chương 8: ⊹⊱ Tôi Thích Gió Tôi Thích Gió ⊰⊹
Vụ việc của Thiên Nhi đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến các học viên của học viện Royal, ai cũng tò mò cô gái này là ai mà có thể làm cho hoàng tӱ của bọn họ lên tiếng bảo vệ, và cô gái này có quan hệ gì với hoàng tӱ?
Và cũng từ ngày vụ việc này xảy ra, hơn một tuần rồi không thấy bóng dáng hoa khôi và cô tiểu thư Bảo Ngọc đâu. Chắc là ở nhà dưỡng thương rồi, bị đánh đến thế cơ mà.
Thiên Nhi vẫn thế thờ ơ với mọi sӵ, không coi tất cả ra gì, duy chỉ có một điều thay đổi trong cô, cuộc sống của cô từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người - hoàng tӱ đáng mến của học viện Royal.
Chạm mặt anh không quá 3 lần vì anh rất ít khi đến trường nhưng Thiên Nhi cũng đủ cảm thấy có một sӵ thay đổi nhẹ trong mình. Như thế này có được gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” không nhỉ?
Thiên Nhi rất thông minh, nhưng trong vấn đề tình cảm của mình thì rất ngốc thậm chí còn ngốc hơn cả Vy Vy. Từ nhỏ đã chứng kiến tình cảm của ba mẹ mình, thứ gọi là tình yêu đó có đáng để tin không?
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời xanh mây trắng, lá vàng bay bay trong gió, chẳng có gì bất thường cả. Nhưng lạ một điều là hoàng tӱ của chúng ta hôm nay lại đến trường. Bình thường của trước kia, 1 tháng anh ấy đến trường còn chưa quá 2 lần, còn bây giờ chỉ có một tuần mà tới 5 ngày xuất hiện ở trường, làm cho tấm lòng phát cuồng vì trai của hàng ngàn nӳ sinh bị kích động mãnh liệt. Chỉ tội cho bạn Thiên Duy nhà chúng ta phải đứng ra làm bia đỡ đạn cho kẻ vô tâm kia ung dung tӵ tại đi ngắm cảnh.
Thiên Nhi đứng trên sân thượng, nhàn nhã xem cảnh náo nhiệt dưới kia.
Hai phút sau, một thân ảnh xuất hiện phía sau lưng cô, nhìn thân hình bé nhỏ tưởng chừng như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, bất cứ ai cũng muốn bảo vệ, che chở.
Nhưng anh biết cô mạnh mẽ hơn bất kì ai, bướng bỉnh hơn bất kì ai. Cái bản tính bướng bỉnh đó bị cái vỏ bọc lạnh lùng che lấp đi nhưng để ý sẽ thấy rất rõ.
Anh chầm chậm tiến về phía cô, cô cũng hướng mắt về phía anh, hai đôi mắt giao nhau.
- “ Tôi nghe nói anh rất ít khi đến trường.”
- “ Trước đây thì đúng là như vậy.”
- “ Vậy tại sao bây giờ thì không?”
- “ Vì tôi cảm thấy ở đây có người đợi tôi.”
- “ Đợi anh? là ai?”
- “ Em đoán xem.” - Anh nhướn mày nhìn cô thích thú. - “ Không phải tôi.”
- “ Tôi có nói người đó là em sao?”
- “ ... “ - Thiên Phong bị bộ dạng ngốc nghếch của cô chọc cười. - “ Tôi đùa thôi. Nếu tôi nói tôi đến đây để gặp em, thì sao?” - “ ... “ - bộ dạng ngốc nghếch của ai đó lại trưng ra một lần nӳa. - “ Gặp tôi? làm gì?”
- “ Không có việc gì không thể gặp em sao?”
- “ Sao anh không giành thời gian đó đi chăm sóc cho cô hoa khôi của anh đi.”
- “ Tôi có thể hiểu là em đang ghen không đây?”
- “ ... “ - Ghen ghen cái quái gì chứ, Thiên Nhi nhà chúng ta còn chưa biết ghen là gì nӳa là ..
- “ Đùa thôi!”
- “ Tôi không biết anh là người thích đùa đấy.”
- “ Uhm hình như chỉ với em thôi.” - da mặt bạn nào đó rất mỏng, thoáng chút hồng lên
- “...”
- “ Cúp đi, tôi dẫn em đến một nơi.”
- “ Làm gì?”
- “ Ngắm cảnh!”
Ờ! anh rảnh quá ha? không có việc gì làm đi rủ tôi ngắm cảnh! Nhưng bạn nào đó cũng rất rảnh rỗi mà đi theo luôn.
Hai chiếc xe mô tô phóng như bay trên đường phố, chiếc xe màu trắng nối đuôi chiếc màu đen, không ngừng tăng tốc.
20 phút sau, họ dừng lại tại một cánh đồng ở ngoại ô thành phố.
Nơi đây tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia, yên tĩnh đến lạ. Thiên Phong xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, rồi bước đến cánh đồng phía trước, Thiên Nhi cũng bước theo anh. Đây là một đồng cỏ rộng, đan xen nhӳng bông bồ công anh trắng muốt, xung quanh bốc lên một mùi hương hoa cỏ, tinh khiết đến lạ.
Thiên Phong ngồi xuống một bãi cỏ rộng, anh quay đầu nhìn cô gái đang ngây ngốc vì cảnh tượng trước mặt
- “ Thích không?”
- “ Đây là đâu? Tại sao anh lại biết chỗ này?”
- “ Tình cờ phát hiện ra, đây là nơi tôi thường đến mỗi khi buồn.” - “ Nơi này thật tuyệt!”
- “ Thoải mái đi, nơi này dành cho em.”
Anh tӵa người nằm xuống bãi cỏ, quan sát người con gái ở bên cạnh. Vẻ mặt cô thích thú như một đứa trẻ con được quà, cô bước
từng bước nhẹ nhàng trên cỏ, cúi xuống hái một bông hoa bồ công anh rồi thích thú đùa giỡn với nó. Làn gió nhẹ thổi bay làn tóc cô, cô thích thú dang rộng hai tay đón cơn gió nhẹ.
Thiên Phong không ngờ anh có thể nhìn thấy cảnh này, nụ cười này, khuôn mặt này, hồn nhiên như một đứa trẻ, hồn nhiên như ngày đầu tiên anh gặp cô. Đứa bé của ngày đó, đôi mắt nhuốm buồn nhưng nụ cười vẫn hồn nhiên, vẫn trong sáng hơn bất kì ai, đứa bé của ngày đó vẫn quan tâm anh dù cô bất hạnh hơn anh rất nhiều. Và đứa bé của ngày đó, bây giờ trong bộ đồng phục học sinh trắng tinh khôi, cô như một thiên thần bước vào cuộc sống của anh, bước vào trái tim anh từng bước một.
Gặp nhau một lần là tình cờ
Gặp nhau hai lần có thể là trùng hợp
Nhưng gặp nhau tới ba lần thì đó là định mệnh
Định mệnh đã trói chặt hai người lại với nhau. Hai người họ tuy cách nhau cả nӱa vòng trái đất nhưng họ vẫn gặp nhau, vẫn tìm thấy nhau.
Hai con người tưởng chừng như bước trên hai đường thẳng song song không bao giờ chạm mặt
Nhưng bánh xe định mệnh vẫn quay vòng, một trong hai đường thẳng đi lệch quӻ đạo của nó, họ tình cờ gặp nhau trên một con đường và con đường đó sẽ là nơi họ bước cùng nhau đến hết cuộc đời.
***
Phong đứng dậy tiến về phía Thiên Nhi
- “ Thích không?”
- “ Uhm thích.” - Cô nhẹ giọng trả lời, nơi này cho cô cảm giác bình yên.
- “ Nơi này trước kia chỉ thuộc về riêng tôi, nhưng bây giờ nó thuộc về chúng ta.”
Nghe câu nói “thuộc về chúng ta” của anh, Thiên Nhi cảm thấy ấm áp lạ thường, trên môi vô thức nở nụ cười. Từ ngày gặp anh cô cười nhiều hơn, thù hận, đau khổ của quá khứ dường như bị dẹp bỏ, chỉ còn đọng lại trong kí ức nụ cười của chàng trai này, hình bóng của chàng trai này khắc sâu vào trái tim cô từng chút một.
Chỉ mới gặp anh trong trong khoảng thời gian ngắn nhưng cô cảm thấy thân quen đến kì lạ.
Quá khứ không quan trọng, trôi đi rồi, có muốn thay đổi cũng không thể nào
Nhưng hiện tại, biết nắm bắt hay không là do bản thân mình, làm để sau này nhìn lại không phải hối hận vì nhӳng gì mình đã chọn.
Hoàng Thiên Nhi của quá khứ sống không có mục tiêu nhưng Hoàng Thiên Nhi của hiện tại hình như đã tìm ra lí do để mình tồn tại.
- “ Em thích nhất cái gì ở đây?”
- “ Ở đây rất đẹp, rất bình yên. Và nơi này có thể đón gió rất tốt” - “Gió?”
- “ Đúng vậy gió có mặt ở khắp mọi nơi và tôi rất thích.” - “ Em thích gió?”
- “ Uhm, tôi thích gió, ngọn gió của bầu trời”
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 9: Chương 9: ⊹⊱ Tỏ Tình ♥ Tỏ Tình ♥ ⊰⊹
- “ Tôi thích gió, ngọn gió của bầu trời. “ - Thiên Nhi nói câu đó, đôi mắt xanh mơ màng nhìn xa xăm
Bên cạnh cô, người nào đó không hiểu sao khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ, trông lãng tӱ vô cùng. Nhưng tiếc là Thiên Nhi không nhìn thấy cảnh này.
- “ Tôi có thể hiểu là em thích tôi được không?”
- “ ??? “ - Anh à, anh có nghe lầm không đấy? Bạn í nói thế hồi nào?
Thiên Phong nhìn Thiên Nhi bằng ánh mắt vô cùng thích thú (có thể nói là gian tà theo cách nhìn của người khác)
- “ Em biết tên tôi có nghĩa là gì không?”
- “ Thiên Phong là gió trời.”
- “ Ừ!”
- “ Thì sao? “
- “ Hình như lúc nãy tôi có nghe em nói, em thích gió, gió trời. Mà tên tôi có nghĩa là gió trời nên có thể hiểu là em đang ngầm tỏ tình
với tôi đấy. “ - Nói xong còn nở một nụ cười rất là “đểu“...
- “ !!! “ - Thiên Nhi không còn gì để nói, 16 năm cuộc đời cô chưa gặp ai có cách tư duy như anh (nhưng cách tư duy điên hơn thì gặp rồi =.=). Vẫn nghe đồn Lâm Thiên Phong là một tảng băng di động không hơn không kém, chưa có bất kì một ai có thể làm anh cười huống chi là trêu chọc như vậy, đáng lẽ cô nên cảm thấy hãnh diện về mình nhưng Hoàng Thiên Nhi là một kẻ không chịu thua ai bao giờ. Anh ta là tảng băng thì cô cũng là 1/2 tảng băng chứ bộ, lạnh đâu có kém.
- “ Ừm tôi chấp nhận lời tỏ tình của em... “ - Giọng nói anh ẩn hiện ý cười, trầm trầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Ai nói Lâm Thiên Phong lạnh lùng? Ừ thì lạnh thật mà, người ta nói đâu có sai =.= nhưng mà chỉ lạnh nhạt với nhӳng người anh cho là không xứng đáng để bận tâm thôi, còn với nhӳng người mà anh yêu thương, anh rất là “tốt” mà.
- “ Ai thèm tỏ tình với anh mà chấp nhận.”
- “ Nhưng sao tôi lại nghe ra đó là một lời tỏ tình nhỉ?”
- “ Mặc kệ anh, không liên quan đến tôi.” - Nói thì nói thế nhưng mặt Thiên Nhi tӵ nhiên lại hồng hồng.
Thiên Phong chăm chú quan sát khuôn mặt của cô bằng ánh mắt rất là thích thú, Thiên Nhi cũng không chịu thua kém giương mắt nhìn lại nhưng vừa chạm vào đôi mắt xanh đen đầy mê hoặc ấy, 2s sau, vội dời mắt đi chỗ khác.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Thiên Nhi không biết làm thế nào, 36 kế, chuồn là thượng sách.
- “ Tôi về trước đây, anh cứ tiếp tục ngắm cảnh đi.” Nói rồi quay người định đi, nhưng chưa bước được 5 bước thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô kéo lại, đối diện với khuôn mặt tràn ngập nét cười của anh.
- “ Vậy nếu bây giờ tôi nói tôi thích em thì sao?”
- “...” - Lúng túng tập hai.
- “ Anh đang đùa?”
- “ Tất nhiên là tôi nghiêm túc.”
- “ Nhưng chúng ta vừa mới gặp nhau, anh biết gì về tôi?” - “ Vừa mới gặp nhau? Em nghĩ như thế thật sao?”
- “ Chúng ta từng gặp nhau trước đây?”
- “ Có thể có cũng có thể không, tùy theo suy nghĩ của em.”
- “ Nhưng thời gian chúng ta quen nhau rất ngắn, anh xác định anh thӵc sӵ thích tôi hay chỉ là một trò chơi?”
- “ Tôi không coi tình cảm của mình là một trò đùa, em là người đầu tiên khiến tôi rung động, là người đầu tiên cho tôi cảm giác bình yên, tình cảm của tôi là nghiêm túc.”
- “ Nhưng ... thứ gọi là tình yêu đó, có đáng để tin không?” - “ Em không tin vào tình yêu?”
Thiên Nhi im lặng một lúc lâu, đôi mắt xanh mơ màng chứa đӵng nỗi bi thương.
- “ Tôi từ nhỏ đã chứng kiến tình cảm của mẹ tôi, chứng kiến một người luôn nói yêu mẹ tôi nhưng sӵ thật thì sao? Ông ta vẫn có một gia đình nhỏ hạnh phúc ở bên ngoài, tình yêu chỉ là cái cớ để ông ta cướp hết tất cả nhӳng thứ thuộc về mẹ tôi. Tình yêu như vậy, có
đáng để tin không?”
Thiên Phong không nói, bỗng anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, kéo cô vào vòng tay ấm ấp, để cô tӵa đầu lên vai anh, Thiên Nhi không phản ứng, để mặc anh ôm, đây là lần thứ hai anh ôm cô, cảm xúc vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên.
Giọng nói anh trầm thấp vang lên
- “ Có thể em không tin, nhưng giây phút gặp em, đó là định mệnh. Em là cô gái đầu tiên cho anh nhӳng cảm xúc lạ lẫm, lo lắng, đau xót, vui vẻ, là cô gái đầu tiên làm anh cười. Em có thể cho rằng anh vội vàng, nhưng đừng coi tình cảm của anh là trò đùa. Em không tin vào tình yêu, nhưng hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, tình yêu của anh rất đáng tin cậy.”
Ở trong vòng tay anh, đôi mắt Thiên Nhi đẫm nước, người con trai này, anh là người đầu tiên làm cô rung động, là người đầu tiên muốn yêu thương, bảo vệ cô, là người đầu tiên nói cô tin vào tình yêu. Thiên Nhi rất ngốc nhưng ít nhất cô cũng hiểu được giờ phút này cô muốn được tӵa vào bờ vai này, mãi mãi
~
Có thể bạn lí trí, có thể bạn cứng rắn hơn bất cứ ai, có thể bạn không tin vào tình yêu, có thể bạn nghĩ lí trí có thể chiến thắng con tim, nhưng đó là bạn chưa bao giờ yêu, tin tôi đi, yêu đi rồi bạn biết.
Đứng trước một người yêu bạn, sẵn sàng hy sinh vì bạn thì lí trí có lớn đến mấy cũng bị dạt sang một góc.
Người ta thường nói Phong (gió) là vô tình nhất, đến rồi sẽ đi, tan biến trong không khí, không bao giờ trở lại nhưng ngọn gió của cô chung tình đến kì lạ .............
Tình yêu là gì? Tuy nó không đáng tin cậy nhưng cô vẫn muốn đánh cược một lần...
Mẹ từng nói “ Tình yêu là thứ đẹp nhất của đời người, quan trọng là phải đặt đúng chỗ.”
Vì vậy cô đánh cược một lần, trong vòng tay anh, khẽ gật đầu. Cái gật đầu nhẹ nhưng chứa đӵng bao nhiêu điều.
Thiên Phong cười, vòng tay ôm cô chặt hơn như không muốn buông ra...
Hoàng Thiên Nhi cuối cũng cũng đã tìm được ngọn gió của riêng mình ...........
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 10: Chương 10: ⊹⊱ Hoa Khôi T Hoa Khôi Trở Lại ⊰⊹
Từ ngày tỏ tình thành công, Lâm Thiên Phong ngày nào cũng có mặt tại trường học làm cho vô vàn nӳ sinh rất hạnh phúc và cũng làm cho một số người ôm một bụng dấu hỏi to đùng nhưng không dám mở miệng hỏi. Điển hình là bạn Thiên Duy nhà chúng ta.
Càng nghĩ càng thấy kì quái, suốt mười mấy năm quen biết nhau, có bao giờ anh thấy Thiên Phong ham học vậy đâu, kêu cậu ta đến trường, cậu ta nói “phiền phức”, “ồn ào” ... thế mà bây giờ ...
Không biết cậu ta uống lộn thuốc gì nӳa, mà càng kì quái hơn là đến trường rồi lại cứ trốn đi đâu đó, bỏ mặc anh vất vả đối phó đám nӳ sinh hám trai (=.=) đừng nói là kiếm một góc nào đó tӵ kỉ một mình nha, nếu là cậu ta thì nghi lắm.
Được đúng 1 tuần thì Thiên Duy không thể nào chịu đӵng thêm được nӳa, anh phát sợ vì mức độ hám trai của nӳ sinh trường này, cái gì mà học sinh trường quý tộc, con nhà gia giáo... gia giáo đâu không thấy chỉ thấy một lũ hám trai suốt ngày bám lại chỗ anh, lôi lôi kéo kéo, nào là
- “ Anh Phong đâu rồi anh?”
- “ Anh có biết anh Phong ở đâu không?”
- “ Em vừa thấy anh Phong đến trường mà.”
- “ Anh là bạn thân của anh Phong mà, sao không biết được?” - “ Nói cho tụi em biết đi anh..”
- “ Anh Thiên Duy ơi, em rất hâm mộ anh, cho em xin chӳ kí đi anh...” - Mẹ ơi, người ta đương lúc tang gia bối rối í lộn người ta đương lúc sắp chết vì ngạt thở đến nơi còn đi xin chӳ kí =.='
- “Anh Duy ......... “
Bla bla bla ......
Trời ơi! tôi cũng rất muốn biết cậu ta ở chỗ nào đây này.
Thế là, một ngày thứ hai đẹp trời, mọi người đều vui vẻ bắt đầu một tuần mới, chỉ có một người mang theo tâm trạng sắp bùng nổ đến nơi đi tìm Lâm Thiên Phong. Hừ! Ngày bình thường cậu ta không đến trường thì thôi, anh có thể êm đẹp đối phó, đằng này, mà muốn đến thì âm thầm mà đến không được sao, mắc gì cứ phô trương làm người ta chú ý thế chứ.
Sau một hồi tìm tòi khắp mọi ngóc ngách của trường học, cuối cùng anh cũng tìm thấy Thiên Phong trên sân thượng, cậu ta đang có vẻ rất là suy tư, còn cười nӳa chứ, nhất định là có vấn đề!
Thu lại bộ mặt giận giӳ, Thiên Duy trưng ra một khuôn mặt ngây thơ như con nai tơ kèm theo nụ cười lãng tӱ quen thuộc (giả tạo quá anh ơi =.='), chậm rãi tiến về phía Phong.
Thiên Phong đang mải suy nghĩ một số chuyện “vớ vẩn” thì một “sinh vật lạ” từ đâu chui ra phá vỡ dòng suy nghĩ của anh. Anh nhìn
Thiên Duy bằng ánh mắt như nhìn một vật thể lạ, khuôn mặt cậu ta rất ngây thơ, nụ cười vẫn giống như mọi ngày nhưng không hiểu sao Thiên Phong thấy nó “hơi đểu“.
Bạn Thiên Duy vẫn làm ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt kì quái của Thiên Phong, bạn í rất chi là ngây thơ, vỗ vai Thiên Phong như hai người bạn lâu ngày gặp lại
- “ Hey, Phong, lâu ngày không gặp mày khỏe không?”
Lâu ngày? Không phải hôm qua cậu ta mới đến nhà anh sao? Nhất định là cậu ta có vấn đề, ai chứ Hàn Thiên Duy thì có thể lắm. (2 đứa đều có vấn đề =.='')
- “ Lâu ngày, mày có điên không? Hôm qua mày vừa đến nhà tao.” - Với người thân thì bạn Phong chả có tí lạnh lùng nào =.=”
- “ À thì cũng mười mấy tiếng trôi qua, đối với tao thế là lâu rồi. “ - Tiếp tục giả bộ ngây thơ.
- “ Mày ... lại uống lộn thuốc hả?”
- “ Mày mới là người uống lộn thuốc thì có.”
- “ Tao có uống thuốc như mày đâu mà lộn.”
- “ Trời ạ, thuốc thang gì, tao khỏi bệnh lâu rồi, chỉ là bạn bè hỏi han nhau tí thôi. “ - Tiếp tục cười “ngây thơ”
- “ Ờ , tao rất khỏe, không có việc gì thì mày đi chỗ khác chơi đi.”
- “ Hì hì, tao rất rảnh rỗi nên hôm nay sẽ ở lại đây chơi với mày.” - “Ngây thơ” tập 3
- “ Tùy mày nhưng tránh xa tao ra một chút.”
Nhìn khuôn mặt nai tơ và nụ cười ngây thơ của Thiên Duy, không hiểu sao Thiên Phong cảm thấy hơi hơi bất an, khi không sao cậu ta lại tốt như vậy chứ, còn bày đặt hỏi thăm sức khỏe anh, chắc chắn có âm mưu! Thiên Phong đang cố lục lọi trí nhớ để xem anh có đắc tội gì với tên này không, hình như là không nhưng sao tên này .....
Thiên Duy ngoài mặt vẫn nở nụ cười ngây thơ nhưng trong lòng thì đang thầm tính mưu hèn kế bẩn
Tên này, chắc chắn có vấn đề. Khi không lại chui lên đây, trầm tư suy nghĩ, còn cười cười. Mười mấy năm qua, hắn ta có phải người hay cười đâu, hay là bình thường thì tỏ ra lạnh lùng nhưng khi không có người lại đứng cười một mình? No, no, không có khả năng, loại. Hay là thần kinh có vấn đề? Chắc cũng không phải đâu. Hay là tương tư một em nào đó? Tương tư hả? Lâm Thiên Phong sao? Đúng rồi, rất có khả năng đó. Nghĩ đến đó, nụ cười trên môi anh càng gian hơn. Lâm Thiên Phong, mày mà không khai thì chết với tao!
Thiên Phong thấy hơi hơi ớn lạnh
- “ Này, Duy, mày nói luôn đi, tao đắc tội gì với mày?” - “ Có đâu, sao mày lại hỏi thế.”
- “ Tao quen biết mày từ nhỏ, mày nghĩ gì tao không hiểu chắc, nói đi.”
- “ Không có mà, chỉ là có một số chuyện thắc mắc thôi.” - “ Nói.”
- “ Giờ một là mày nói thật, hai là mày chết chắc.”
- “ Ờ, nói đi”
- “ Mấy ngày nay, tao đang rất tò mò, không hiểu sao một đứa lười biếng như mày, suốt ngày kêu ghét chỗ ồn ào, phiền phức mà lại lui tới trường học 6 ngày/ tuần, mà đến rồi lại trốn đi đâu đó, bỏ mặc tao một mình đối phó với cái lũ hám trai, mày có biết mấy ngày qua tao bị xâu xé, tổn hại hết bao nhiêu là nhan sắc rồi không hả,......”
Ờ hóa ra là chuyện đó, tưởng chuyện lớn lắm chứ, nhan sắc của cậu ta có cái quái gì đâu mà tổn hại. Thiên Phong không mảy may cảm thấy tội lỗi, người lại còn cười trên nỗi đau của bạn thân.
- “ Nói đi, rốt cuộc mày đến trường làm cái quái gì?” - “ Nếu tao nói, tao đang yêu thì sao?” - Chưa đánh đã khai rồi
Dù đã đoán được từ lâu nhưng Thiên Duy vẫn phải há hốc mồm vì câu nói của bạn Phong. Sau khoảng vài giây, bạn Duy lấy lại tinh thần, cười rất là gian
- “ Tao biết, nhìn cái biểu hiện ngố tàu của mày hồi nãy tao đã đoán ra từ lâu rồi.” Rồi quay sang đặt tay lên vai bạn Phong vỗ vỗ làm ra vẻ rất là thân thiết
- “ Phong ơi, tao với mày là bạn thân từ nhỏ đúng không? Nào nói cho tao biết cô bé may mắn nào lọt vào mắt đen í lộn mắt xanh của mày. Với trình độ của một cao thủ tình trường, tao sẽ đi cua cô bé đó cho mày, được không?”
- “ Dẹp đi” - Thiên Phong gạt bộ móng vuốt của bạn Duy sang một bên đồng thời tránh xa bạn í một chút, thằng cha này, chẳng có cái gì tốt đẹp đâu. - “ Cô ấy tên Hoàng Thiên Nhi.”
- “ Hoàng Thiên Nhi? Tảng băng đó sao? Tao không ngờ gu của mày cũng đặc biệt quá. Hai đứa tụi bay mà là một đôi thì sẽ thành núi băng di động mất thôi. “
- “ Sao? Có ý kiến gì à?”
- “ Không, chỉ là tao nghĩ, người như mày chắc phải được một cô bé ngây thơ, trong sáng, hiền lành, hay cười đến cảm hóa chứ không ngờ. Haizzzz, hai tảng băng gặp nhau, truyền hơi lạnh cho nhau, thấy hợp nhau quá cái kết hợp thành một núi băng (lí luận logic của bệnh nhân trốn trại, thông cảm)”
- “ Nhưng không sao, tao rất thích cô bé đó, rất có cá tính, nhanh nhanh xác định quan hệ đi.”
- “ Đã xác định xong rồi.”
- “ Đánh nhanh thắng nhanh, rất đúng phong cách của mày. Chúc mừng. Ủa nhưng còn con nhỏ Minh Châu thì sao?”
- “ Cô ta với tao có liên quan gì à?”
- “ Hình như ... không. Haizzz, buồn thiệt, đến mày cũng có người yêu rồi sao tao vẫn còn lẻ loi cô độc thế này (làm mặt giả bộ đáng thương) thôi mày ở lại vui vẻ đi, tao đi kiếm người yêu đây.”
Nói rồi thất thểu rời đi, trông bộ dạng rất đáng thương như một con cún bị chủ bỏ rơi. Ngoài mặt thì thế nhưng thӵc ra trong lòng đang cười rất gian “ Phá đám, phá đám thôi!” (phá được mới lạ =.=')
***
Trong khi đó, sân trường ngày càng náo nhiệt hơn khi có sӵ xuất hiện của một chiếc xe rất sang trọng, cӱa xe mở, một người con gái rất xinh đẹp bước ra, theo sau là một cô gái nӳa. Đó chính là hoa khôi xinh đẹp, đáng yêu, đáng mến và đáng ghét của chúng ta Nguyễn Ngọc Minh Châu và cô gái từng xưng danh đàn chị trong trường, Bảo Ngọc. Tiếng hò reo, hú hét của mấy đứa con trai hám gái và của mấy đứa con gái thích a dua, nịnh nọt. Hoa khôi trở lại với hoàn cảnh vô cùng hoành tráng, nét xinh đẹp đã trở về như xưa sau mấy tuần dưỡng thương. Mấy tuần qua, cô ta cӵc kì bӵc mình, bị đánh, trở về nhà, đầu tiên là cô ta khóc lóc với ba mẹ, thêm thắt để ba mẹ tin là cô ta đúng hoàn toàn, con nhỏ Thiên Nhi đó đánh cô ta trước. Tất nhiên vợ chồng chủ tịch tập đoàn Minh Dương rất xót con, đặc biệt không thể bỏ qua cho đứa nào bắt nạt con mình. 5 lần 7 lượt tìm đến trường, gặp hiệu trưởng yêu cầu đuổi học người đã đánh con mình nhưng sӵ uy hiếp của chủ tịch Minh Dương làm sao bằng sức ép của Thiên Duy và Thiên Phong, có cho tiền ông ta cũng chẳng dám, thế là hết lần này đến lần khác bọn họ phải ôm một bụng ấm ức đi về. Lần này trở về trường, cô ta nhất định sẽ phục thù “ Hoàng Thiên Nhi, Hoàng Thiên Vy, chờ đấy.”
Tại lớp 11A1, Thiên Nhi đang chúi đầu vào cái điện thoại, còn con heo Thiên Vy thì đang lăn lê nằm ngủ, số là tối qua bạn í thức chơi game online, gặp phải đối thủ rất mạnh, với tính cách hiếu thắng của mình, đã thua là phải chơi, đến khi nào thắng thì thôi nên bạn Vy Vy rất hăng hái mà chơi đến 3h sáng =.=' cuối cùng vẫn thua, điên tiết quá, đập luôn cái máy. Thế nên bây giờ phải ngủ để bù lại đêm qua.
Đang vui vẻ bên hoàng tӱ trong giấc mơ thì “ Rầm” một cái phá vỡ cả giấc mơ đẹp của người ta.
Thiên Nhi bên cạnh chỉ khẽ nhếch mắt lên nhìn 1s rồi trở lại với cái điện thoại, thờ ơ coi người ta là không khí “ Trở lại rồi sao? Thú vị rồi đây.”
Bỏ mặc cho Vy Vy xӱ lí.
Thiên Vy còn đang ngái ngủ, mẹ cha nhà nó, cả ngủ cũng không yên thân, đứa nào dám phá giấc mơ đẹp của bà, đang sắp đến cảnh hôn hoàng tӱ rồi mà lại.
Khi nhìn rõ người trước mặt là con nhỏ hoa khôi, Thiên Vy rất là vui, còn cười cười
- “ Oh, hóa ra là cô hoa khôi đáng mến, sao rồi, vết thương trên mặt mày có vẻ khỏi rồi nhỉ? Biết thế tao cho nó thêm mấy đường cho có sẹo chơi.”
- “ Mày ...”
- “ Tao làm sao cơ? Tao đẹp hơn mày đúng không?. Tao thừa biết mà. “
- “ Nhìn lại mình đi, đừng có ảo tưởng nӳa.”
- “ Tao ảo tưởng thì sao? Còn hơn cái loại lớn lên trong nhung lụa đi ăn cắp. Đã xấu còn thích làm màu. “
Nghe đến đây, Thiên Nhi quay sang nhìn Vy, ánh mắt thể hiện ý cười.
“ Vy Vy, cậu thật là ...”
- “ Mày nói cái gì?”
- “ Không nghe rõ hả? Tai có vấn đề? Ôi trời, tội nghiệp thế. Cái nhan sắc của mày, đi qua biết bao nhiêu tiệm chăm sóc sắc đẹp mới hồi phục được vậy, có đi qua viện thẩm mĩ luôn không. Đi nhiều nơi như thế nhân tiện ghé qua bệnh viện kiểm tra tai giùm cái. Ôi trời!”
- “ Hoàng Thiên Vy, mày câm miệng cho tao. Lần này tao nhất định cho chúng mày biết thế nào là lễ độ.”
- “ Nói được thì làm được đi, tao đợi”
Minh Châu hậm hӵc bỏ về chỗ ngồi. Thật ngu ngốc khi đắc tội với Thiên Vy, giả nai và làm người ta tức phát điên là hai biệt tài đặc biệt của Thiên Vy.
- “ Cả cô nӳa, Hoàng Thiên Nhi, hai người các người cứ đợi đấy.”
- “ Hoàng Thiên Vy, Hoàng Thiên Nhi không phải là cái tên mà cô tùy tiện muốn gọi thì gọi.” - Một giọng nói băng lãnh vang lên tập trung mọi sӵ chú ý, Thiên Nhi vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như vậy nhưng giọng nói có thêm vài phần lạnh lẽo
- “ Loại người như cô, chưa có đủ tư cách để gọi tên chúng tôi, lần sau ăn nói cẩn thận một chút, nếu không, hậu quả cô tӵ gánh lấy.”
Nói rồi sải bước ra khỏi lớp học, tất nhiên Thiên Vy cũng chạy theo.
Mặc dù không muốn nhưng Minh Châu cũng phải thừa nhận, giọng nói đó làm cô ta hơi run sợ.
VẪN CÓ MỘT NGƯỜI ĐỢI EM NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG
Sky Angels
www.dtv-ebook.com
Chương 1 Chương 11: ⊹⊱ Thành V Thành Viên Mới iên Mới ⊰⊹
Thiên Vy bám theo Thiên Nhi ra ngoài, vừa đi cô vừa lầm bầm nguyền rủa ông anh chết tiệt, nếu anh ta không đặt ra cái luật không được quậy phá thì lúc nãy cô đã cho con nhỏ kia mấy đạp, ức chết thiệt mà.
Ở cách nơi này nӱa vòng trái đất, một chàng trai đang ngồi rất nghiêm túc nghiên cứu giấy tờ thì
- “ Hắt - xì “
Anh lấy tay xoa xoa mũi rồi lầm bầm
- “ Chết tiệt, con bé Vy Vy này lại nguyền rủa mình nӳa rồi. “ Hai anh em tụi nó rất là hiểu nhau =.=''
***
Vy cảm thấy dạo này Thiên Nhi có gì đó rất lạ, cậu ấy cứ biến đi đâu mất tiêu sau khi đến trường nên lần này cô quyết tâm bám theo, lên đến sân thượng, đứng trước cӱa chưa kịp làm gì thì cánh cӱa mở ra, một người thất thểu từ trong đó bước ra, thì ra là thằng cha Hotboy trốn trại. Mà sao thằng cha đó ở đây? Chẳng lẽ Thiên Thiên
hẹn với hắn? Không có khả năng đó đâu, nhìn mặt thằng cha này là không ưa nổi rồi.
Trên kia, cái người được mệnh danh là hotboy trốn trại đó nhìn thấy Thiên Nhi lập tức thay đổi thái độ, cười tươi rói
- “ Hi, chào em, Thiên Thiên.”
- “ Chào anh.” - Thiên Nhi cũng không ác cảm với anh ta.
Thiên Duy đang tính nói thêm mấy câu thì thấy bóng của con nhỏ nào đó lấp ló dưới kia.
- “ Vào trong đi, Phong nó đang đợi em đó. Bye em, anh đi trước, chúc em mau chóng trở thành con dâu nhà họ Lâm.”
Nói xong chạy luôn, con người này ... Thiên Nhi lắc lắc đầu rồi bước vào bên trong
Thiên Duy chạy xuống kéo theo con bé phiền phức kia chạy ra chỗ khác, trong lòng đang âm thầm tính kế, bàn với con bé này phá đám hai đứa kia.
- “ Ê, ê anh bị điên hả, buông ra coi, tôi đang đi theo dõi người ta đấy. “
- “ Có đứa nào theo dõi như cô không? Đi ra đây tôi kể cho cô nghe một chuyện.”
Tại một bãi đất trống đằng sau trường
- “ Cái gì????” - Sau khi nghe xong câu chuyện của Thiên Duy, phản ứng đầu tiên của Vy Vy là hét =.='
"""