" Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Vụ Thỉ Dực full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ - Vụ Thỉ Dực full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1 Chương 2: Thiện Quӹ Chương 3: Hồn Lӵc Chương 4: Mary Sue Hắc Ám Chương 5: Không Muốn Bỏ Trốn Chương 6: Tái Tạo Linh Căn Chương 7: Con Yêu Thú Quái Lạ Chương 8: Người Nghèo Thật Đáng Thương Chương 9: Tiệm Linh Phù (Bùa Chú) Chương 10: Tô Hồng Phi Chương 11: Liễu Thành Phong Chương 12: Dãy Núi Thập Vạn Chương 13: Đều Là Đӭa Ham Ăn Chương 14: Kẻ Thích Gây Chuyện Thị Phi Chương 15: Hoa Đào Nở Tӯng Đoá Chương 16: Xây Đӵng Hang Ổ Chương 17: Sung Sướng Mà Quan Sát Chương 18: Yêu Thú Bảo Vệ Thӭc Ăn Chương 19: Yêu Thú Bạo Loạn Chương 20: Dung Hoán Thiên Chương 21: Bӭc Bách Chương 22: Yêu Liên Xuất Thế (1) Chương 23: Yêu Liên Xuất Thế (2) Chương 24: Yêu Liên Xuất Thế (3) Chương 25: Yêu Liên Xuất Thế (4) Chương 26: Yêu Liên Xuất Thế (5) Chương 27: Yêu Liên Xuất Thế (6) Chương 28: Yêu Liên Xuất Thế (7) Chương 29: Yêu Liên Xuất Thế (Cuối) Chương 30: Đại Ca Chương 31: Ngươi Muốn Chiến, Ta Liền Chiến Chương 32: Biến Cố Chương 33: Yêu Liên Chương 34: Trọng Thiên Chương 35: Xuất Quan Chương 36: Phá Hoại Chương 37: Chấp Pháp Đường Chương 38: Lại Gặp Tô Hồng Phi, Liễu Thành Phong Chương 39: Khách Không Mời Chương 40: Cӱu Chuyển Linh Trận Chương 41: Phẩm Đӭc Cùng Số Mệnh Chương 42: Chuẩn Bị Chương 43: Tuyên Bố Của Nguyệt Thiên Dạ Chương 44: Gặp Lại Tư Hàn Chương 45: Huyễn Thiên Bí Cảnh (1) - Thӵc Vật Sư Yêu Liên Chương 46: Huyễn Thiên Bí Cảnh (2) - Chiếu Trạch Quái Chương 47: Huyễn Thiên Bí Cảnh (3) - Tranh Chấp Chương 48: Huyễn Thiên Bí Cảnh (4) - Kim Cương Viên Chương 49: Huyễn Thiên Bí Cảnh (5) - Ma Tu Chương 50: Huyễn Thiên Bí Cảnh (6) - Chiến Đấu Chương 51: Huyễn Thiên Bí Cảnh (7) - Song Tӱ Hồ Chương 52: Huyễn Thiên Bí Cảnh (8) - Mӵc Quӹ Chương 53: Huyễn Thiên Bí Cảnh (9) - Tế Đàn Chương 54: Huyễn Thiên Bí Cảnh (10) - Hành Lang Uốn Khúc Vô Tận Chương 55: Huyễn Thiên Bí Cảnh (11) - Đế Vương Điện Chương 56: Huyễn Thiên Bí Cảnh (12) - Quyền Trưӧng Thiên Dạ Tinh Thần Chương 57: Huyễn Thiên Bí Cảnh (13) - "Đệ Nghe Đại Ca" Chương 58: Huyễn Thiên Bí Cảnh (14) - Thiên Chướng Địa Cung Chương 59: Huyễn Thiên Bí Cảnh (15) - Ám Hồn Thú Chương 60: Huyễn Thiên Bí Cảnh (16) - Trù Tuyến Trùng, Ma Huỳnh Chương 61: Địa Hỏa Chương 62: Huyết Phách Châu Chương 63: Thần Long Chương 64: Độc Nhân Chương 65: Ma Thú Chương 66: Xung Đột Chương 67: Mất Tích Chương 68: Linh Bài Bản Mệnh Chương 69: Không Gian Của Tiểu Yêu Liên Chương 70: Bí Mật Của Tô Hồng Phi Chương 71: Vân Đại Sư Chương 72: Học Tập Luyện Khí Chương 73: Hoàn Thành Phi Thiên Thuyền Chương 74: Hồng Khô Lâu Chương 75: Sát Hải Chương 76: Trọng Thiên Tỉnh Chương 77: Tỉnh Ngộ Chương 78: Luyện Thi Tràng Chương 79: Thăng Cấp Chương 80: Trái Tim Sát Ma Chương 81: Âm Mưu Chương 82: Ghen Tị Chương 83: Huyết Khế Chương 84: Sӵ Cố Chấp Của Kẻ Ham Ăn Chương 85: Tu Sĩ Hóa Thần Chương 86: Bắt Đầu Chương 87: Không Gian Vòng Xoáy Chương 88: Đại Ca Trở Về Chương 89: Tình Huynh Đệ Chương 90: Đảo Quy[1] Hải Chương 91: Ủ Rưӧu Chương 92: Bị Coi Trọng Chương 93: Mặt Nạ Thiên Diện Chương 94: Thủy Sâm Đảo Chương 95: Huyền Linh Minh Hỏa Chương 96: Thiên Diệp Tӱ La Thảo Chương 97: Rời Đảo Chương 98: Kết Đan Chương 99: Đánh Lén Chương 100: Bị Thương Chương 101: Băng Liên Chương 102: Sư Huynh Muội Chương 103: Đa Bảo Các Chương 104: Linh Chủng Chương 105: Hung Hăng Chương 106: Tiên Khí Chương 107: Kéo Cӯu Hận Chương 108: Khôi Điểu (Con Chim Màu Xám Tro) Chương 109: Bốn Loại Huyết Thống Chương 110: Mây Trôi Bốn Phía Chương 111: Tiến Vào Tháp Chương 112: Ma Thiên Kinh Vũ Cầm Chương 113: Quần Ẩu Chương 114: Cӱu Vĩ Huyết Hồ Chương 115: Đấu Hồ Chương 116: Lưӥng Cӵc Chương 117: Khúc Vô Tӱu Chương 118: Ốc Đảo Chương 119: Giằng Co Chương 120: Tan Vӥ Chương 121: Trận Hỗn Chiến Chương 122: Chӳa Thương Chương 123: Tâm Thạch (Tim Của Đá) Chương 124: Cái Tiết Tấu Gì Đây?! Chương 125: Hảm Hại Người Khác Rất Sung Sướng Chương 126: Dị Biến Chương 127 Chương 128: Xù Lông Chương 129: Bộ Mặt Thật Của Kẻ Gây Rối Chương 130: Đã Trở Về Chương 131 Chương 132: Quá Sụp Đổ Chương 133: Hỗn Độn Châu Chương 134: Tӯ Bỏ Chương 135: Đại Ca Quá Oai Phong Khí Phách Chương 136: Kiểm Kê Phần Thưởng Chương 137: Một Đường Trở Về Toàn Đánh Nhau Chương 138 Chương 139: Kiểu Nổi Danh Chương 140: =口=ん Chương 141: Không Có Văn Hóa Là Khủng Khiếp Chương 142: Nӳ Lưu Manh Chương 143: Xuất Phát Chương 144: An Tӭc Hoa Chương 145: Oan Gia Ngõ Hẹp Chương 146: Không Gian Quyển Trục Chương 147: Quӹ Giới Chương 148: Nảy Sinh Cái Hạn Cuối Mới Chương 149: Quӹ Cương Thi Chương 150: Ong Mӻ Nhân Khô Lâu Chương 151: Đánh Hội Đồng Và Đốt Hội Đồng Chương 152: Quá Huyên Náo Ồn Ào Chương 153: Mệt Mỏi Không Yêu Thương Gì Đưӧc Nӳa! Chương 154: Sau Khi Cánh Cӱa Mở Ra Chương 155: Quӹ Anh Đào Chương 156: Đều Là Đám Hung Tàn Chương 157: Nhân Giới Thông Đạo Chương 158: Tư Hàn (P.1) Chương 159: Tư Hàn (2) Chương 160: Lӧi Thế Tín Nhiệm Chương 161: Tư Hàn Xuất Thủ Chương 162: Đóng Băng Nguyệt Thiên Dạ Chương 163: Lỗ Mũi Nhìn Người Chương 164: Phát Rồ À Chương 165: Xxx Đại Gia Ngươi Chương 166: Đều Là Đám Ngốc Chương 167 Chương 168: Giang Hồ Đều Là Truyền Thuyết Của Ca Chương 169: Fan Đần Độn Chương 170: Huynh Đệ Gặp Lại Chương 171: Biến Số Chương 172: Sӵ Thật Chương 173: Quá Hung Hăng Nha Chương 174: Phụ Thân Của Tư Lăng Chương 175: Quá Đả Kích Người Ta Chương 176 Chương 177: Cuộc Rèn Luyện Tàn Bạo Chương 178: Quái Ngư Đáy Biển Chương 179: Huynh Đệ Tương Tàn Chương 180: Đại Triển Thần Uy Chương 181: Kiếm Hồn Chương 182: Chuyện Đau "Trӭng" Chương 183: Cướp Thánh Thú Chương 184: Lӯa Gạt Nha Chương 185: Sӵ Vĩ Đại Của Kẻ Ham Ăn Chương 186: Mối Hận Đoạn Tӱ Tuyệt Tôn Chương 187: Giấu Riêng Thánh Thú Chương 188: Đánh Đi! Đánh Đi! Chương 189: Quá Vô Sỉ Chương 190: Quá Choáng Váng Chương 191 Chương 192: "Lấy Hạ Chế Thưӧng" Chương 193: Một Cục Trắng Trắng Chương 194: Cái Thӭ Thánh Thú Gì Đó Chương 195: Đạo Lӳ Chương 196: Chết Cho Ngươi Xem Chương 197: Đột Nhiên Cầu Hôn Chương 198: Ham Ăn Và Ngu Ngốc Chương 199: Đảo Ẩn Thế Chương 200: Tu Luyện, Ngủ, Hành Người Chương 201: Kẻ Ngốc Nhiều Tiền Chương 202: Kinh Hỉ Tuyệt Đối Chương 203: Trùng Kích Nguyên Anh Chương 204: Mất Mặt, Ôi, Mất Mặt! Chương 205: Chiến Đấu Chương 206: Lộ Át Chủ Bài Chương 207: Bị Chơi Xỏ Chương 208: Khế Ước Thánh Thú Chương 209: Tới Một Tên Ngốc Chương 210: Gây Náo Động Chương 211: Lại Kéo Cӯu Hận Chương 212: Không Thể Dung Hӧp Chương 213: Cho Ngươi Bình An Chương 214: Tư Hàn Tấn Cấp Hóa Thần Chương 215: Người Quen Mà Nӳa Đời Chưa Tӯng Quen Biết Chương 216: Huyết Thống Bị Bại Lộ Chương 217: Lại Vờ Ngớ Ngẩn Chương 218: Ăn No Chương 219: Bước Vào Yêu Giới Chương 220: Đánh Chết Hắn Nha Chương 221: Nhổ Lông Là Đưӧc Rồi Chương 222: Kẻ Thù Trở Thành Ân Nhân Chương 223: Đánh Chết Nó Chương 224: Chói Mù Mắt Chương 225: Hai Con Yêu Ra Oai Chương 226: Giở Trò Thâm Độc Chương 227: Thủy Mãng Biến Hóa Chương 228: Tin Tӭc Về Người Cha Tệ Hại Chương 229: Thu Hoạch Tiên Khí, Tiên Đan Chương 230: Tiêu Trạc Chết Chương 231: Bạch Hổ Tỉnh Lại Chương 232: Tư Hàn Mất Tích Chương 233: Tư Hàn Ở Đâu Chương 234: Tiểu Bạch Phát Uy Chương 235: Phát Uy Nha Chương 236: Thiên Thủy Giới Chương 237: Phong Linh Lӵc Chương 238: Đại Hội Linh Phù Chương 239: Phương Thӭc Nổi Danh Chương 240: Không Gian Sinh Mệnh Cao Cấp Chương 241: Kẻ Gây Rối Tới Chương 242: Gian Lận Chương 243: Làm Náo Động Chương 244: Mở Rộng Dӳ Dội Chương 245: Nam Hải Chương 246: Quá Không Khoa Học Chương 247: Cái Cớ Giết Chết Tư Lăng Chương 248: Trọng Thiên Trả Thù Chương 249: Nguyên Anh Hậu Kỳ Chương 250: Bảo Hoa Tiên Cảnh Chương 251: Nhện Mặt Người Chương 252: Tư Hàn Trở Về Chương 253: Lôi Nấm Chương 254: Tâm Thủy Linh Lӵc Chương 255: Động Phủ Tiên Nhân Chương 256: Cӵc Kỳ Hèn Mọn Chương 257: Tiến Vào Tiên Phủ Chương 258: Hỏa Tiêu Chương 259: Hành Lang Thời Gian Chương 260: Hỏa Kỳ Lân Chương 261: Chiếm Thiên Đỉnh Chương 262: Thông Linh Thú Chương 263: Thân Phận Bại Lộ Chương 264: Nguyệt Thiên Dạ Xuất Thủ Chương 265: Hӧp Tác Chương 266: Quyết Chiến (1) Chương 267: Quyết Chiến (2) Chương 268: Quyết Chiến (3) Chương 269: Quyết Chiến (4) Chương 270: Gào Khóc Chương 271: Tiền Căn Hậu Quả Chương 272: Khôi Phục Thân Thể Chương 273: Khác Nhau Giӳa Nӳ Nhân Và Nam Nhân Chương 274: Thường Ngày Sau Khi Khôi Phục Nӳ Nhân Chương 275: Oai Phong Khí Phách Chương 276: Cũng Không Bình Tĩnh Nӳa Chương 277: Phi Thăng (Xong Bộ Thưӧng) Chương 278: Hạ Bộ: Cuộc Sống Tu Tiên Sau Khi Khôi Phục Nӳ Tӳ Phi Thăng Thưӧng Giới - Phi Thăng Thưӧng Giới, Tiếp Tục Đấu V� Chương 279: Mẹ Nó, Cái Vận Khí Này Chương 280: Một Trận Lớn Chương 281: Phản Đánh Cướp Chương 282: Thiên Sơn Đảo Chương 283: Một Con Yêu Thú Dẫn Đến Huyết Án Chương 284: Kiểm Tra Tư Chất Chương 285: Người Cha Tiện Nghi Chương 286: Tӭc Đến Ngất Xỉu Chương 287: Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ Chương 288: Thư Thả Đánh Một Trận Chương 289: Đều Là Bọn Ham Ăn Chương 290: X Tổn Thương Không Gưӧng Nổi Chương 291: Phiền Phӭc Tới Chương 292: Quá Đau Mắt Chương 293: Bảo Vệ Chương 294: Đóa Hoa Đào Chương 295: Lưu Đảo (Hòn Đảo Di Động) Chương 296: Thu Phục Chương 297: Ngũ Thải Tinh Thạch Chương 298: Ngũ Thải Xà Vương Chương 299: "Tiên Rớt Xuống Đất Bằng Bị Yêu Khi Dễ" Chương 300: Vua Của Yêu Thụ Chương 301: Cӯu Hận Chương 302: Đường Trở Về Chương 303: Đi Cӱa Sau Chương 304: Số Lưӧng Đề Cӱ Chương 305: Hằng Châu Đảo Chương 306: Đại Ca Sắp Xuất Hiện Chương 307: Đại Ca Xuất Hiện, Gây Đại Họa Chương 308: Chuyện Bao Che Khuyết Điểm Này Chương 309: Tân Tuyệt Chiêu - Tӵ Tổn Hại 800 Chương 310: Đánh Rớt Xuống Núi Chương 311: Mời Chiến Đấu Chương 312: Hăng Máu Lên Chương 313: Kiếm Lӧi Lớn Chương 314: Phản Đánh Lén Chương 315: Sau Đó Chương 316: Chương Chuyển Tiếp Chương 317: Chuyện Ngoài Ý Muốn Chương 318: Hỗn Loạn Bắt Đầu Chương 319: Tà Thú Đỏ Chương 320: Linh Đảo Nổ Tung Chương 321: Không Gian Hồng Liên Tiến Hóa Chương 322: Tiên Linh Dịch Chương 323: Ngũ Sắc Thố Chương 324: Bồ Đề Châu Và Diệu Mục Châu Chương 325: Hạt Thiên Nhãn Bồ Đề Chương 326: Bách Quӹ Tà Anh TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 1 Đại lục Thương Vũ , biên giӟi phía Tây, thành Chiêu An. Ở trưӟc cәng Tư gia, mӝt thiếu nӳ đang bạo dạn giằng co cùng Ngũ trưởng lão của Tư gia. Lúc này, sắc mặt của hai người đều cӵc kỳ khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm của song phương đều âm trầm giống như có đại thù sống chết gì đó. Cách đó không xa, mӝt vài kẻ lắm mồm nhìn xa xa, lén lút chӍ trỏ, âm thầm bӝi phục cô thiếu nӳ kia, thế nhưng dám can đảm gây ầm ӻ vӟi Tư gia. Ai mà không biết Tư gia này là mӝt trong ba Đại thế gia tu tiên của thành Chiêu An, trong tӝc có Kim Đan lão tә trấn thủ. Nhӳng tu sĩ bình thường gặp phải Tư gia đều sẽ lӉ ngӝ vài phần, tuyӋt đối không dám chống đối Tư gia. Lại nhìn cô gái kia, bӝ dáng xinh đẹp rӵc rӥ, tuy rằng biết người tu tiên có linh khí dưӥng thân thể, đưӧc trời cao ưu ái; bӝ dạng, khí chất đều là cao cấp, nhưng dung nhan thiếu nӳ này phải diӉm lӋ hơn vài phần so vӟi nhӳng nӳ tu sĩ tầm thường, khí chất cũng hết sức cao quý, nhìn xa xa, tiên tư phiêu dật, đúng là khó đưӧc. Lại nhìn tu vi, càng làm người chấn đӝng, nhìn linh cốt bất quá chӍ 17 tuәi, thế nhưng đã là luyӋn khí kỳ tầng mười. Nếu không ngoài ý muốn, phỏng chừng trưӟc hai mươi tuәi, nàng ta tuyӋt đối có thể thành công đến Trúc Cơ, trở thành mӝt trong nhӳng Trúc Cơ tu sĩ trẻ tuәi của Tây Cảnh này. Tại nơi Tây Cảnh vӟi linh khí mỏng manh này, tu sĩ Trúc Cơ mà hai mươi tuәi tuyӋt đối có thể đưӧc xưng là thế hӋ kinh tài tuyӋt diӉm rồi. Rất nhanh, lại có người nhận ra cô thiếu nӳ này chính là đӋ tӱ của NguyӋt gia, cũng chính là ba Đại thế gia tu tiên còn lại của Thành Chiêu An, tên là NguyӋt Thiên Dạ. Nói đến thì cô NguyӋt Thiên Dạ này cũng là truyền kỳ. Nghe nói trưӟc năm 16 tuәi, nàng ta chӍ là kẻ ngũ linh căn hӛn tạp, dù tu luyӋn đến 16 tuәi nhưng vẫn chӍ là luyӋn khí kỳ tầng hai - tu vi mạt đẳng. Cái linh căn này nếu không có công pháp cao cấp cùng vӟi rất nhiều linh đan thưӧng phẩm, dù có cố gắng tu luyӋn đi nӳa thì cũng chӍ có thể dừng lại ở Kim Đan kỳ, hơn nӳa tiến đӝ vô cùng chậm chạp. Ai biết vào thời điểm khi NguyӋt Thiên Dạ 16 tuәi, đang lúc tu luyӋn thì nàng ta bӏ xá khí (khí bӏ rẽ sang hưӟng khác), thiếu chút nӳa về chầu trời, bất quá may mắn, cuối cùng chӍ là mӝt trận sӧ bóng sӧ gió. Sau đó không lâu, NguyӋt Thiên Dạ dường như đӝt nhiên chiếm đưӧc cái cơ duyên trời cho gì đó, tu vi giống như đưӧc đập tiên đan vậy, tăng lên vùng vụt. ChӍ trong mӝt năm, giúp cho nàng ta kiên cường tu luyӋn đến luyӋn khí kỳ tầng mười, trở thành thiên tài không thể bỏ qua. Bất quá, tuy rằng NguyӋt Thiên Dạ có vẻ là nhân vật thiên tài, nhưng ở thành Chiêu An, ai mà không biết Thiên tài chân chính phải nói tӟi là Song Tӱ của Tư gia. Đây mӟi thӵc sӵ là nhân vật thiên tài. 15 tuәi đã là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là ở đại lục Trung Ương cũng ít gặp, kể cả ở trong nhӳng đại tông môn kia, cũng có thể gӑi là con cưng của trời. Thế mà ở Tư gia lại xuất hiӋn hai thiên tài đồng lứa. Mӝt người tên Tư Hàn, là biến dӏ trời sinh - Băng linh căn, 15 tuәi đã là Trúc Cơ; năm nay hai mươi tuәi, đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Mӝt người khác tên Tư Lăng, là đơn linh căn hӋ hoả, cũng 15 tuәi đạt Trúc Cơ; năm nay vừa tròn 18 tuәi, là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đӍnh cao. Nhưng mà, làm người ta đáng tiếc chính là; vào tháng trưӟc, khi Tiểu Thánh Cảnh của Tây Cảnh mở ra, Tư Lăng dẫn dắt đӋ tӱ của gia tӝc, cùng vӟi các đӋ tӱ khác của Tam Đại thế gia Thành Chiêu Dương An, cùng nhau tiến vào Tiểu Thánh Cảnh lӏch lãm. Theo người ta kể thì, ở Tiểu Thánh Cảnh gặp phải mӝt con yêu thú cấp 6, vì cứu mӝt tên đӋ tӱ của NguyӋt gia, hắn bӏ trӑng thương, tu vi cũng hạ xuống tӟi Trúc Cơ sơ kỳ. Cái này còn chưa tính, chuyӋn xui còn ở phía sau kia. Mà ngay mӟi vừa rồi, NguyӋt Thiên Dạ đến Tư gia cầu kiến Tư Lăng, ai ngờ lại gây xung đӝt vӟi thӏ vӋ giӳ cӱa của Tư gia. Nàng ta muốn xông vào Tư gia, lại không khéo đi đánh nhau vӟi Ngũ trưởng lão của Tư gia - Tư Danh - vừa về đến nhà. Tư Danh này năm nay đã 150 tuәi, là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nào phải là người mà mӝt kẻ hậu bối luyӋn khí kỳ tầng mười có thể khiêu khích chứ? ChӍ là NguyӋt Thiên Dạ cũng ngông nghênh trời sinh, tuy rằng tu vi thấp, nhưng lại không sӧ tu sĩ Trúc Cơ, khí thế bức người, không chӏu lui về sau, tuyên bố muốn xông vào Tư gia. Mӝt tên tiểu bối cũng dám làm ầm ĩ vӟi hắn, Tư Danh tӵ nhiên không khách khí, vốn là muốn trӵc tiếp chém giết -- tại thế giӟi Tu Tiên, tu sĩ cấp thấp không biết tӵ lưӧng sức, chӑc phải tu sĩ cấp cao, bӏ giết cũng không ai đồng tình -- nhưng ngay thời điểm khi hắn xuất thủ, Tư Lăng không biết làm thế nào lại xuất hiӋn, gắng gưӧng thay NguyӋt Thiên Dạ nhận sát chiêu của hắn. Tư Danh là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ thành danh đã lâu, có đưӧc loại Khí bәn mạng của mình, coi như chӍ dùng tám phần linh lӵc để đánh ra Khí Ngũ tuyӋt, cũng đâu phải kẻ đang bӏ trӑng thương như Tư Lăng có thể thừa nhận chứ? Sӵ tình phát sinh quá đӝt ngӝt, không ai có thể dӵ liӋu rằng Tư Lăng - thiên tài của Tư gia - lại sẽ vì cứu mӝt thiếu nӳ không liên quan mà liều mạng đến có khả năng bӏ phế toàn bӝ linh căn. Kết cục có thể tưởng tưӧng này khiến bao nhiêu người than thở không thôi. Mắt thấy Tư Lăng bӏ choáng ngay tại chӛ, mӑi người ở chӛ này đều có thể cảm thấy rõ khí tức của Tư Lăng đang yếu dần đi. “Ông -- ông lại làm hắn bӏ thương như thế!!” Đôi mắt đẹp của NguyӋt Thiên Dạ chӟp chӟp phẫn nӝ, oán đӝc nhìn chằm chằm Tư Danh. Lúc này Tư Danh cũng đại loạn trong lòng, vӝi vàng chӍ huy người Tư gia chuyển Tư Lăng đã hôn mê về Tư gia. Lúc này hắn cũng đầy mӝt bụng hỏa đối vӟi NguyӋt Thiên Dạ, thậm chí sát ý càng lӟn. Sӵ tình này nói tӟi nói lui, vẫn là do NguyӋt Thiên Dạ không biết tӵ lưӧng sức xông vào Tư gia mӟi biến thành tình cảnh như vậy. Tư Danh lo lắng thương thế của Tư Lăng, đâu còn bình tĩnh quan tâm nàng ta, lập tức phất tay áo mӝt cái, quát mӝt tiếng: “Cút!” Sóng âm kéo dài, giống như có hình có dạng, khiến cho toàn thân NguyӋt Thiên Dạ bӏ đánh bay ra ngoài. NguyӋt Thiên Dạ quỳ rạp trên mặt đất, bӏ uy áp[1] của tu sĩ Trúc Cơ dè nén khiến cho không cách nào nhәm dậy, trong lòng tràn đầy khuất nhục xấu hә. Càng làm cho nàng khó chӏu là, Tư Lăng đã vì nàng mà nhiều lần bӏ thương nặng. Nam nhân tình sâu nghĩa nặng như thế, sao không khiến lòng nàng rung đӝng, cảm đӝng triền miên đưӧc chứ? Cả hai đời cӝng lại, đây là nam tӱ duy nhất nguyӋn ý vì nàng mà hi sinh tính mạng . [1]Uy áp: Áp lӵc của uy phong. Nhưng mà... Tư Lăng, vì sao chàng lại ngốc như vậy? Không ai quan tâm tӟi thiếu nӳ bӏ ngã xuống đất này, dù sao trong mắt người bình thường, NguyӋt Thiên Dạ thật là kẻ không biết tӵ lưӧng sức. Rõ ràng là tu sĩ cấp thấp, lại là kẻ không tӵ biết thân, dám sinh sӵ ở cӱa lӟn Tư gia còn chưa tính, lại dám khiêu khích Ngũ trưởng lão Tư gia. Nếu không phải đúng lúc đó thiên tài Tư gia xảy ra chuyӋn, người Tư gia đã sӟm nhân cơ hӝi chém chết nàng ta ngay trưӟc cӱa để cảnh cáo rồi. Tin chắc người ở NguyӋt gia cũng hiểu đưӧc nguyên do, sẽ không vì tên đӋ tӱ không lưӧng sức mà chống lại Tư gia. Tư gia náo đӝng cả lên, cả tӝc trưởng cũng hoảng sӧ mà xuất quan thăm hỏi. Đӧi khi biết đưӧc Tư Lăng gặp chuyӋn không may, tӝc trưởng Tư gia cắn hàm răng ngà đến phát ra tiếng két két. “Nhӏ trưởng lão, Lăng Nhi thế nào?” Trong phòng Tư Lăng, tӝc trưởng Tư gia quan tâm hỏi, dò xét nhìn vào phía bên trong. Lúc này Tư Lăng vẫn chưa tӍnh, khuôn mặt tuấn mĩ tái nhӧt đến doạ người, tuy rằng như thế nhưng vẫn không mất đi vẻ mӻ mạo của hắn. Có thể nói, Tư Lăng sinh ra đã có mӝt dung nhan tuyӋt thế như vậy, còn xinh đẹp hơn nhiều so vӟi nӳ nhân, không nói nӳ nhân, dù là nam nhân nhìn thấy thì tim cũng phải đập nhanh hơn vài phần. Tim của tӝc trưởng Tư gia đập mạnh, rất nhanh liền dời tầm mắt. Nhӏ trưởng lão là tu sĩ có tu vi cao nhất Tư gia, chӍ sau Đại trưởng lão, đã là Trúc Cơ hậu kỳ đӍnh cao, chӍ kém mӝt chút liền có thể Kết Đan. Hơn nӳa hắn còn là LuyӋn đan sư tứ phẩm - đây là chӛ mà người Tư gia kính trӑng hắn nhất. Tại đӏa phương có linh khí mỏng manh như Tây Cảnh này, luyӋn đan sư cӵc ít, cao nhất chính là Đan sư lục phẩm. Đó là tại nhӳng Đại tông môn mӟi bồi dưӥng ra đưӧc. Mӝt gia tӝc tu tiên có đưӧc Đan sư tứ phẩm như vậy, đã khiến cho nӝi uẩn (cất chứa bên trong) cái gia tӝc đó cao hơn nhӳng gia tӝc khác rồi. “Rất không tốt.” Nhӏ trưởng lão thu hồi thần thức tra xét, chân mày nhíu chặt, sau mӝt lúc, than thở mӝt tiếng, nói: “Nay tu vi của Lăng nhi đã hoàn toàn phế bỏ, hơn nӳa nghiêm trӑng nhất là, hỏa linh căn của hắn ... đã hủy .” Đây không chӍ là sét đánh giӳa trời quang. Linh căn hủy, cả đời này cũng chӍ có thể làm người bình thường. Nguyên bản là thiên tài tu tiên, nay biến thành phế phẩm, không ai có thể tiếp nhận. Rất nhanh, toàn bӝ người Tư gia đều biết, linh căn của thiên tài Tư Lăng bӏ hủy, trong nháy mắt, từ con cưng của trời biến thành phế nhân. Từ nay về sau, không còn danh xưng Song Tӱ Tư gia nӳa. Thời điểm Tư Lăng tӍnh lại, chӍ cảm thấy toàn thân nặng nề giống như bӏ quӹ áp giường (bóng đè). Loại cảm giác này đã hơn mӝt trăm năm chưa từng thể nghiӋm qua, làm cho nàng có chút không thích ứng đưӧc. Hơn nӳa, ngӵc liên tục đau rát, giống như bӏ tảng đá lӟn đạp cho nӝi thương vậy, đӝng mӝt chút đã muốn ho khan thành tiếng. “Đừng nhúc nhích!” Mӝt thanh âm lạnh lùng như băng nói. Tư Lăng rất nghe lời không đӝng đậy nӳa. Cũng không phải là nàng thật sӵ nghe lời như thế, mà là loại đau đӟn kia làm cho nàng không muốn đӝng, đӥ phải chӏu đӵng loại đau khә như thế nӳa. Sau mӝt lúc, Tư Lăng chӏu đӵng trận đau nhứt, mở to mắt. Khi tầm mắt soi tӟi cảnh vật xa lạ xung quanh khiến cho nàng ngẩn ra. “Hừ, vì mӝt nӳ nhân ti tiӋn, đáng giá sao?” Tư Lăng không lên tiếng, chӍ là ngưӟc mắt nhìn nam nhân trưӟc giường. Khuôn mặt tuấn lãng phi phàm, chӍ là quanh thân quấn quýt mӝt luồng hàn khí nhàn nhạt, thần sắc lạnh nhạt có vẻ ''bất cận nhân tình''[2], chӍ có trong đôi mắt lạnh lẽo kia lóe lên tia lo lắng, làm phá hủy hình tưӧng rét lạnh kia. [2] Không quan tâm đến quan hӋ tình cảm. Đây là mӝt trong Song Tӱ của Tư gia, đại ca cùng mẹ khác cha của Tư Lăng, mӝt thiên tài khác của Tư gia, Tư Hàn. “Đại ca...” Tư Lăng ấp úng kêu mӝt tiếng. Ánh mắt Tư Hàn khẽ lay đӝng. Mӝt đôi mắt đen như mӵc giống như ngưng tụ mӝt tầng băng giá, đây là kết quả khi hắn tu tập “Huyền Băng Quyết“. Vốn là băng linh căn - biến dӏ trời sinh, từ nhỏ đã không dӉ dàng đӝng thất tình lục dục, cả biểu cảm cũng ít, duy nhất có thể khiến cho hắn có chút biểu tình, chính là vӏ đӋ đӋ cùng mẹ khác cha này. Tư Lăng rũ mắt xuống, trưӟc lúc chưa làm rõ tình huống, không dám nói gì. May mắn, Tư Hàn cũng không muốn nghe hắn nói cái gì, ngồi mӝt hồi, thản nhiên nói: “Hôm nay tӝc trưởng đã quyết đӏnh xӱ phạt, phạt đӋ đến cấm đӏa suy ngẫm 10 năm, có dӏ nghӏ gì không?” Đầu óc Tư Lăng nhanh chóng vận hành, chắt lӑc ký ức đã niêm phong cất giấu trong kho não của “Tư Lăng” kia. Đưӧc rồi, cái hình phạt này tồn tại là bởi vì lúc trưӟc tại Tiểu Thánh Cảnh, “Tư Lăng” vì tӵ tiӋn chủ trương cứu giúp NguyӋt Thiên Dạ - kẻ chӑc phải mӝt yêu thú cấp 6, khiến cho Tư gia tәn thất hơn mười đӋ tӱ của gia tӝc. Tӝc trưởng tức giận, còn chưa kӏp ra quyết đӏnh xӱ trí vӟi “Tư Lăng”, lại đã xảy ra sӵ kiӋn NguyӋt Thiên Dạ tӟi cӱa khiêu khích. “Tư Lăng” lại mӝt lần nӳa vì cứu nàng ta mà bӏ Ngũ TuyӋt khí của Ngũ trưởng lão Ngũ đánh đến huӹ mất linh căn, biến thành phế vật. Tuy rằng thành phế vật, nhưng hình phạt lại không thể không chӏu. Cho nên dù cho “Tư Lăng” hiӋn đã là người thường, linh căn mất hết, vẫn phải tiếp nhận trừng phạt. “Không có dӏ nghӏ!” Tư Lăng chậm rãi nói, vừa nói ngӵc liền đau. Tư Hàn yên lặng nhìn nàng vài giây, sau đó nói: “ĐӋ bảo trӑng, ba ngày sau đi cấm đӏa.” Quay người rời đi. Tư Lăng đưa mắt nhìn hắn rời đi, tận đến khi cӱa phòng đóng lại, mӟi nặng nề mà thở ra mӝt hơi, sau đó che lấy ngӵc đang đau đӟn không dứt mà cười khә. “Nàng”, mӝt nӳ nhân, thế nhưng lại xuyên qua thành tên nam nhân, hơn nӳa lại xui xẻo xuyên thành tên nam nhân hủy hết tu vi. Có gì bi đát hơn so vӟi viӋc này sao? TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 2: Thiện Quӹ Tư Lăng là mӝt thiӋn quӹ tu hành trăm năm. Hơn nӳa còn là mӝt nӳ quӹ tu hành trăm năm. Mặc dù là mӝt thiӋn quӹ, thường xuyên bӏ Ác quӹ ức hiếp, LӋ quӹ thì luôn muốn cắn nuốt nàng để đề cao tu vi, nhưng nàng vẫn sống rất dӉ chӏu. Đặc biӋt là ở xã hӝi hiӋn đại rất tuyӋt vời kia, thiӋn quӹ có thể đi nhiều nơi lắm, du lӏch cũng hoàn toàn miӉn phí. Nó sӟm đã dưӥng cho khẩu vӏ của nàng trở nên kén chӑn, hết sức hài lòng vӟi Quӹ sinh[1] của mình. [1] Thay vì là nhân sinh, Tư Lăng là quӹ nên gӑi là Quӹ sinh. Cũng không nghĩ tӟi trong mӝt lần tu luyӋn, vì mӝt lӋ quӹ muốn đến thôn phӋ (cắn nuốt) nàng, làm hại nàng hoảng loạn đến không chӑn đường, chui vào mӝt cái bình ngӑc. Cũng không ngờ trong bình lại có cái gì đó. Mӝt luồng ánh sáng trắng tập kích đầu nàng, sau đó cái ót đau nhói lên, rồi liền bất tӍnh nhân sӵ. Sau khi tӍnh lại, đã từ thân nӳ nhi biến thành mӝt nam nhân, hơn nӳa còn là tên nam nhân thê thảm, vừa bӏ hủy linh căn. Khә quá đi! Tại thế giӟi tu tiên cá lӟn nuốt cá bé này, linh căn hủy hết quả thӵc chính là đồ phế vật, không chӍ có thӑ mӋnh trăm năm ngắn ngủi, mà còn là đối tưӧng mà bất kỳ mӝt người có chút tu vi nào, cũng đều có thể tùy tiӋn khi dӉ. Trong lòng Tư Lăng có chút buồn bӵc, hồi tưởng lại ký ức của tên “Tư Lăng” kia, quả thӵc chӍ hận ''rèn sắt không thành thép'' [2]. [2]Ví vӟi viӋc yêu cầu nghiêm khắc đối vӟi người khác, mong muốn hӑ đưӧc tốt hơn. Anh nói tại Tư gia, anh là con cưng của trời, bӝ dạng mӻ lӋ như hoa, biết bao nhiêu nӳ tu sĩ xinh đẹp còn không đưӧc xếp hàng đӧi song tu vӟi anh, lại cố tình tӵ chuốc lấy mà đi coi trӑng mӝt cô gái kiêu ngạo thanh cao. Tuy rằng biết nӳ nhân kia đúng là có chút bản lĩnh, nhưng lại cao ngạo không giӟi hạn, tính tình cũng có chút cә quái. Ba lần bốn lưӧt có chuyӋn, vӝi vӝi vàng vàng chạy đến cứu người, kẻ chӏu khә là hắn, đưӧc ích lӧi là nàng ta, không cảm thấy áy náy sao? Trong trí nhӟ của “Tư Lăng”, “Tư Lăng” và NguyӋt Thiên Dạ là quen biết nhau ở trưӟc mӝt buәi đấu giá của thành Chiêu An vào năm trưӟc. Khi đó NguyӋt Thiên Dạ bӏ thủ vӋ của Hӝi đấu giá làm khó dӉ, mà NguyӋt Thiên Dạ không chӍ không tức giận, ngưӧc lại còn làm chút tiểu kế chӑc ghẹo người thủ vӋ kia. Bӝ dáng đó xác thӵc là hoạt bát khả ái, khiến ''Tư Lăng'' nhất thời thấy thú vӏ, quyết đӏnh lấy danh của tu sĩ Trúc Cơ mang nàng ta vào Hӝi đấu giá. Hai người kết bạn từ đó. Sau đó lại ba phen bốn bận vô tình gặp gӥ tại Thành Chiêu An, hai người dần dần quen thuӝc. Mãi đến khi đi lӏch lãm ở Tiểu Thánh Cảnh thì tình cảm của hai người đӝt nhiên tăng trưởng mãnh liӋt. Vì ''Tư Lăng'' nguyӋn ý cứu NguyӋt Thiên Dạ mà thậm chí không thèm để ý đến an nguy của chính mình, đã gầy dӵng đưӧc nền móng cho thâm tình của hai người. ChӍ tiếc, ''Tư Lăng'' là đủ thâm tình, nhưng NguyӋt Thiên Dạ đối vӟi hắn vẫn có tâm phòng bӏ. Trong Tiểu Thánh Cảnh, nếu không phải NguyӋt Thiên Dạ tӵ mình cầm đi thứ gì đó ở chӛ của yêu thú cấp 6, yêu thú kia cũng sẽ không đi giết nàng, cuối cùng liên lụy ''Tư Lăng'' cùng vӟi tính mạng của hơn mười người đӋ tӱ của Tư gia. Tư Lăng trӵc giác thấy cô NguyӋt Thiên Dạ này có vấn đề, về phần có vấn đề gì, chuyӋn có liên quan đến NguyӋt Thiên Dạ ở trong trí nhӟ của “Tư Lăng” quá ít, còn chưa thể tәng kết đưӧc. Bất quá, Tư Lăng đã quyết đӏnh, sau này nhất đӏnh phải cách thật xa cái cô NguyӋt Thiên Dạ này, bằng không xui xẻo tuyӋt đối sẽ là chính mình -- “Tư Lăng” bӏ hủy hết linh căn đã là cái ví dụ. Đó cũng là lý do khiến cho mӝt kẻ không may mắn như nàng xuyên tӟi cái vỏ bӑc như vậy. “Nàng” biến thành “Hắn”, trong lúc nhất thời thật không quen. Tuy rằng không quen, nhưng về sau cũng chӍ có thể gánh vác cái vỏ bӑc như vậy mà sống. (Về sau sẽ xưng hô Tư Lăng thành “Hắn“.) Trải qua mӝt ngày nghӍ ngơi, Tư Lăng đã sắp xếp gần như hoàn thiӋn các ký ức trong đầu, sau đó lại mӝt lần nӳa vì sӵ ngu ngốc của “Tư Lăng” mà than thở mӝt tiếng, cũng vì vận mӋnh của “Tư Lăng” mà thầm than mӝt tiếng. Nếu không có chuyӋn ngoài ý muốn này, hai tháng sau, Tư Lăng sẽ đưӧc Tư gia đưa đến Tây Kính Thiên Tông phái để bái nhập sơn môn. Dӵa vào Tư Lăng vӟi chӍ mӝt Hỏa linh căn, lại là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất nhiên sẽ đưӧc Thiên Tông phái thu làm đӋ tӱ nӝi môn, tiền đồ tương lai không giӟi hạn, thậm chí có khả năng tu luyӋn tӟi Đại thành, ngày sau sẽ phi thăng Thưӧng Giӟi. Nhưng mà, hiӋn tại toàn bӝ đều thành trò cười. Ngày hôm sau, Tư Lăng vẫn ở trên giường dưӥng thương. Từ lúc ra khỏi Tiểu Thánh Cảnh thì thân thể này đã bӏ thương cӵc nặng, lại chӏu đӵng Ngũ tuyӋt khí của Ngũ trưởng lão làm phế đi linh căn, thân thể bӏ thương càng nghiêm trӑng. Cũng không biết có phải tӝc trưởng Tư gia quá mức thất vӑng đối vӟi hành vi của Tư Lăng hay không, sau khi biết Tư Lăng bӏ hủy linh căn, thế nhưng không hề phái mӝt người nào lại đây thăm hỏi, thậm chí ngay cả linh đan chӳa thương cũng không ban cho mӝt viên. Ngay khi Tư Lăng đang yên lặng phân tích tình huống của cái thế giӟi tu tiên này, thì rốt cuӝc có người tӟi cӱa. Người tӟi là mӝt người hầu của Tư gia, là người hầu hạ bên cạnh Tư Hàn, tên là Tư Nam, tu vi chӍ có luyӋn khí tầng ba. Mặc dù là luyӋn khí tầng ba, nhưng so Tư Lăng, cái tên bӏ phế đi linh căn này thì vẫn tốt hơn nhiều. Nguyên bản là Con cưng của trời bӛng biến thành người thường, đủ để cho Tư Nam có thể khinh thường hắn. “Nhӏ thiếu gia.” Tư Nam kêu mӝt tiếng. Ánh mắt Tư Lăng khẽ nhúc nhích, ung dung thản nhiên nhìn Tư Nam. Ngày trưӟc, khi đӋ tӱ kỳ luyӋn khí của Tư gia nhìn thấy “Tư Lăng”, nhất thiết phải cung kính gӑi mӝt tiếng ''Lăng sư thúc''. HiӋn tại thế nào, nếu không phải e ngại vӟi Tư Hàn, tin tưởng Tư Nam sẽ không gӑi mӝt tiếng “Nhӏ thiếu gia” này. May mắn, mặc dù Tư Lăng bây giờ là mӝt người bình thường, nhưng bởi vì Tư Hàn, người của Tư gia cũng không dám quá mức vô lӉ đối vӟi hắn. Thấy Tư Lăng chӍ lạnh lùng nhìn mình mà không nói lời nào, Tư Nam cũng không để bụng, chӍ cần mӝt ngày Tư Hàn còn tại Tư gia, dù cho Tư Lăng chӍ là mӝt kẻ bình thường, muốn khi dӉ hắn cũng phải suy nghĩ mӝt chút. Trên mặt Tư Hàn nhìn có vẻ ''bất cận nhân tình'', nhưng đối vӟi người đӋ đӋ này vẫn rất bảo vӋ; xem hắn phân phó mình đến nơi này liền biết rõ. “Nhӏ thiếu gia, Hàn sư thúc bảo ta đến đây đưa cho ngài đan dưӧc chӳa thương, hơn nӳa dặn dò ngài nên dưӥng thương thật tốt.” Tư Nam nói xong, lấy ra mӝt cái bình ngӑc từ trong túi trӳ vật (túi đӵng đồ), đặt xuống trên bàn thấp trưӟc giường, nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Hàn sư thúc nói, ngài cứ an tâm mà đi cấm đӏa suy ngẫm, cũng không quá lâu, ngài liền có thể ra ngoài.” Tư Lăng lúc này chӍ có thӑ mӋnh trăm năm của phàm nhân. Nếu như thật sӵ ngây ngô tại cấm đӏa 10 năm, sau khi ra ngoài còn không biết sẽ gặp phải tình huống gì đâu. Tư Lăng lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không có tiếp lời. Tư Nam bӏ cặp mắt quá mức mĩ lӋ kia nhìn chằm chằm, nhӏp tim tăng mạnh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Tuy rằng linh căn của Tư Lăng đã hủy, nhưng lại không thể phủ nhận, dù là trong hàng loạt đӋ tӱ môn nӝi kia, cũng rất ít có ai có thể so đưӧc vӟi vẻ ngoài của hắn. Kẻ có tu vi không cao dӉ dàng bӏ bề ngoài của hắn mê hoặc. Đӧi sau khi Tư Nam rời đi, Tư Lăng cầm lấy bình ngӑc gần đó, mở ra nhìn. Mӝt mùi dưӧc làm người ta sảng khoái tinh thần đập vào mặt. Bên trong có hai viên đan dưӧc, là dưӥng linh đan tứ phẩm. Phàm nhân ăn mӝt viên thì có thể không bӋnh không đau sống đến già, là Thánh phẩm chӳa thương. Xem ra là Tư Hàn lấy đưӧc từ chӛ Nhӏ trưởng lão, sau đó tiêu pha cho hắn. Tư Lăng đә ra mӝt hạt, ăn vào, rất nhanh, mӝt dòng nhiӋt lưӧng tuần hoàn khắp trong thân thể. Ngӵc vốn khó chӏu đau nhứt bӛng biến mất, thân thể nặng nề cũng cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều, dường như tất cả tật cũ đều bӏ loại trừ vậy. Quả nhiên là linh đan tứ phẩm, không phải nhӳng thứ linh đan cấp thấp hạng hai ba kia có thể sánh bằng. Lại tu dưӥng mӝt ngày, Tư Lăng chӍ cảm thấy tinh thần chưa bao giờ tốt hơn. Bất quá, khiến Tư Lăng 囧 chính là, cái bụng thế nhưng đói rồi! Lúc Tư Lăng kӏp phản ứng lại thì mӟi phát giác, mình đã hai ngày chưa ăn cái gì. Mà có vẻ người ở Tư gia cũng quên mất là hắn cần ăn gì đó. Kỳ thật, tu vi phải đến Kim Đan kỳ thì mӟi có thể Tích Cốc, khi đó ăn thức ăn chӍ là vì thỏa mãn ham muốn ăn uống mà thôi. Dưӟi Kim Đan kỳ, vẫn là không cách nào thoát ly thân thể máu thӏt. Bất quá đến Trúc Cơ kỳ, mười ngày nӱa tháng không ăn gì cũng sẽ không có chuyӋn; chӍ là, vẫn nên ăn vài thứ cho chắc bụng. Song đại đa số tu sĩ Trúc Cơ vì để tu hành, đa phần là ăn Tích Cốc đan. Người ở Tư gia có vẻ vẫn không thể tiếp nhận chuyӋn Tư Lăng biến thành người thường, cho nên quên mất Tư Lăng phải ăn thức ăn. Mà Tư Lăng đời trưӟc đã làm nӳ quӹ cả trăm năm, chính mình cũng quên rằng phải ăn gì đó. HiӋn tại, tư vӏ đói khát này thật đúng là làm cho hắn có loại cảm giác đã lâu không gặp. Bất quá, không đӧi Tư Lăng kӏp đi tìm gì đó để lấp đầy bụng, thì Chấp Pháp đường của Tư gia đã phái người lại đây thông báo, Tư Lăng nên đi cấm đӏa để chӏu xӱ phạt. Dưӟi mái hiên nhà người khác, phải đối diӋn vӟi hiӋn thӵc mà cúi đầu. Tư Lăng chӍ đành bất đắc dĩ đi cùng vӟi người của Chấp Pháp đường Tư gia đến cấm đӏa. Cùng đi vӟi hắn là hai đӋ tӱ luyӋn khí kỳ của Chấp Pháp đường. Hẵn là cảm thấy Tư Lăng đã là mӝt người bình thường, không cần thiết phải phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến áp giải. Cấm đӏa Tư gia ở sau núi. Chӛ đó bӏ bao phủ bởi mӝt đại trận pháp, không phải Trưởng lão trong tӝc thì không thể tiến vào. Hơn nӳa nghe nói bên trong là mӝt nơi hung hiểm, chuyên môn dùng để giam giӳ nhӳng người phạm sai lầm trong tӝc. Đi tӟi phía sau núi, mӝt đӋ tӱ của Chấp Pháp đường ném tấm ngӑc phù trong tay ra. Ngӑc phù dừng lại ở giӳa không trung. Lấy ngӑc phù làm trung tâm, xung quanh hiӋn lên tầng tầng gӧn sóng; sau đó, ở đӏa phương vốn trống rӛng bӛng xuất hiӋn mӝt cánh cӱa; từ cӱa này đi vào, chính là cấm đӏa Tư gia. “Tư Lăng, vào đi thôi.” ĐӋ tӱ Chấp Pháp đường kêu mӝt tiếng. Tư Lăng thu hồi ánh mắt đánh giá, sau đó chắp tay hưӟng về vӏ đӋ tӱ Chấp Pháp đường kia, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng vào cánh cӱa kia. ĐӋ tӱ Chấp Pháp đường nhìn theo Tư Lăng biến mất ở sau cӱa, sau đó vẫy tay mӝt cái, lấy cái ngӑc phù kia xuống, cánh cӱa cũng theo đó mà biến mất. Lúc này, mӝt đӋ tӱ khác của Chấp Pháp đường lại gần, nói: “Phụng sư huynh, Tư Lăng này bӏ hủy linh căn, đã là người bình thường, hắn có thể sống tại cấm đӏa trong 10 năm sao?” Tư Phụng nhìn hắn mӝt cái, thản nhiên nói: “ĐӋ xem đi, chӍ cần mӝt ngày Tư gia có Tư Hàn, Tư Lăng tuyӋt đối sẽ sống rất tốt.” ĐӋ tӱ kia nghe xong, kinh ngạc nói: “Không phải nói Hàn sư thúc là mӝt băng nhân, xưa nay không để ý tӟi chuyӋn trong tӝc sao?” “Coi như là băng nhân, cũng sẽ không cắt bỏ tình thủ túc mà. Hàn sư thúc làm viӋc luôn luôn ngoài dӵ đoán của mӑi người, ai đoán đưӧc trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì chứ?” Tư Phụng nhìn về phía sau núi, khóe môi nhếch lên mӝt nụ cười, “Hơn nӳa, đӋ cho rằng Tư Lăng cứ kết thúc như vậy sao? ĐӋ xem đi, rất nhanh Tư Lăng sẽ có thể ra ngoài.” “Hả?” Gặp bӝ dáng không hiểu gì của sư đӋ, Tư Phụng cũng không nói nhiều. Tư Phụng mặc dù là người của Chấp Pháp đường, nhưng hắn vẫn là người của phía Nhӏ trưởng lão, đương nhiên hiểu đưӧc mӝt ít nӝi tình trong đó. Cô nӳ tu của NguyӋt gia kia chính là mӝt kẻ cuồng ngạo, Tư Lăng vì nàng ta mà làm đưӧc đến trình đӝ này, lấy tính tình của nàng ta, tuyӋt đối sẽ lại tìm tӟi cӱa. TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 3: Hồn Lӵc Tư Lăng quan sát non xanh nưӟc biếc trưӟc mắt, nhìn có vẻ không có gì khác biӋt vӟi bên ngoài. Chẳng qua Tư Lăng rất nhanh thì xoá bỏ cái ý nghĩ này. Bởi vì nơi này ngoại trừ hắn ra, không hề có chút sinh khí, cảm giác không gian và thời gian tӵa như bӏ dừng lại vậy. Không hề lưu chuyển chút nào. Tư Lăng ôm dạ dày, vậy thì hắn biết ăn cái gì đây? LiӋu có đói chết hay không? A... Nói đến thì, hắn đã sӟm chết rồi, cũng đã làm quӹ cả trăm năm, vậy mà cách mӝt trăm năm sau lại có thể cảm giác đưӧc mùi vӏ đói khát này. Không biết nếu mình cứ mặc cho thân thể này đói chết, thì có thể lần nӳa biến thành quӹ hay không đây. Tư Lăng chӍ cân nhắc trong chốc lát, rồi lập tức vứt bỏ vấn đề này . Vạn vật trên thế gian này đều có nhân quả đӏnh số của nó. Trời cao nếu bảo ”Nàng” xuyên tӟi nơi này, chắc hẳn cũng có số của nó, cứ thuận theo tӵ nhiên vậy. Cấm đӏa rất lӟn, xa xa là núi non trùng điӋp, dường như mắt nhìn không thấy bờ. ChӍ là quá yên tĩnh, không tiếng côn trùng kêu, không tiếng chim hót, dường như cả thế giӟi chӍ còn lại mӝt mình mình, toàn bӝ thế giӟi đều đã diӋt vong. Bất quá, lại không phải là không có nguy hiểm. Sau khi Tư Lăng lӥ bưӟc đạp phải mӝt tảng đá để rồi bӏ điӋn giật xoăn cả tóc, thì rốt cuӝc hiểu rõ trong cấm đӏa này có thiết lập rất nhiều trận pháp cạm bẫy. Cảm giác bӏ điӋn giật cả người thật là quá ngất ngây. Bӏ điӋn giật mất hồn hơn mười lần, Tư Lăng đã có đưӧc mӝt mái tóc xoăn tít như mì ăn liền, song cũng rốt cuӝc tìm đưӧc mӝt cái sơn đӝng. Bên trong sơn đӝng có cả giường đá, bàn đá, ghế đá kiểu đơn giản. Đoán chừng là đӝng phủ do vӏ tiền bối nào đó trưӟc đây đã mở trong lúc bӏ phạt đến cấm đӏa cấm túc. Tư Lăng thu thập qua loa mӝt chút, sau đó ngồi trên giường đá đã đưӧc quét sạch sẽ, bắt đầu suy xét về tương lai của hắn. Kết quả tất nhiên là không có chút ý tưởng nào. Sau đó Tư Lăng quyết đӏnh sắp xếp lại mấy thứ trên người của hắn, nên lấy túi trӳ vật vốn thuӝc về nguyên chủ bên hông xuống. Bởi vì linh căn của Tư Lăng đã hủy, thần thức ấn ở trên túi trӳ vật cũng tiêu tán theo. Túi trӳ vật biến thành vật không chủ, nên tùy tiӋn người nào cũng đều cũng có thể mở ra -- đương nhiên, điều kiӋn tiên quyết là chӍ tu sĩ mӟi có thể mở ra, phàm nhân lại không thể mở túi này ra đưӧc. Lúc phát hiӋn mở không đưӧc túi trӳ vật thì trong lòng Tư Lăng rất buồn bӵc. Hắn chống hai má sӳng sờ nhìn cảnh vật không có chút sinh khí ngoài sơn đӝng. Chẳng lẽ mình thật sӵ khә sở đến như vậy, sau khi xuyên không tӟi đây, sống còn không bằng lúc làm quӹ? Tốt xấu gì kiếp trưӟc “nàng” cũng đã tu luyӋn đưӧc mӝt trăm năm, còn là thiӋn quӹ hiếm có. Tuy rằng vẫn rất yếu ӟt, nhưng hồn lӵc ngưng thật (ngưng tụ thành thӵc thể) rất tốt, nếu là liều mạng, chưa chắc không thể chiến mӝt trận vӟi LӋ quӹ cấp thấp. Chẳng qua là khi đó rất tiếc mӋnh, không muốn liều mạng ''Lưӥng bại câu thương” mà thôi. Đӝt nhiên, tinh thần Tư Lăng phấn chấn bừng bừng, đứng thẳng người, đầu ngón tay bắn ra, mӝt điểm sáng màu trắng hiӋn lên trên đầu ngón tay - - đây là, hồn lӵc trắng. Trong nháy mắt đó, Tư Lăng vừa mừng vừa sӧ. Quả thӵc không thể tin rằng mình sẽ may mắn như vậy. Đây chính là hồn lӵc mà đời trưӟc “nàng'' tu luyӋn mӝt trăm năm, so vӟi thứ linh lӵc không cách gì dẫn khí vào cơ thể kia còn bảo đảm hơn nhiều. Dù sao thì đây là thứ tạo ra từ trong linh hồn, trừ phi “nàng” hồn phi phách tán, bằng không chӍ cần cố gắng tu luyӋn, hồn lӵc này sẽ vẫn tồn tại trong linh hồn, mãi mãi tăng trưởng. Hồn lӵc là thứ chӍ quӹ mӟi có thể tu luyӋn thành, đây là cách duy nhất để mӑi loại quӹ lưu lại giӳa nhân thế. Đời trưӟc, sau khi biến thành quӹ, lại tiến hành đánh giá nhiều phương diӋn, “Nàng” liền quyết đӏnh phải làm thiӋn quӹ ngay từ đầu. Tuy rằng ban đầu thiӋn quӹ rất yếu ӟt, hơn nӳa phần lӟn đều bӏ đồng loại và ác quӹ thôn phӋ (cắn nuốt), thế nhưng trời cao lại hết sức chiếu cố thiӋn quӹ. ChӍ cần tu luyӋn tӟi mӝt trình đӝ nhất đӏnh, thiӋn quӹ sẽ đưӧc trời xanh chấp nhận, đi đến không gian khác, đạt đưӧc sӵ bất tӱ. Bất quá, làm mӝt thiӋn quӹ nhất đӏnh phải chӏu đӵng đưӧc cám dӛ và tӏch mӏch, cố gắng tu luyӋn hồn lӵc. Hồn lӵc lӟn mạnh mӟi là thứ có thể bảo vӋ tính mӋnh cho thiӋn quӹ, mà hồn lӵc cũng chӍ có quӹ mӟi có thể có đưӧc. Trong lúc vui mừng, Tư Lăng thӱ đưa hồn lӵc vào trong túi trӳ vật, sau đó phát hiӋn mình cũng có thể mở đưӧc túi trӳ vật này. Thí nghiӋm vài lần, Tư Lăng phát hiӋn, mình phải liên tục vận hành hồn lӵc khắp người, thì mӟi có thể sӱ dụng nhӳng thứ mà tu sĩ có thể sӱ dụng. Có vẻ hồn lӵc đã thay thế cho linh lӵc của tu sĩ. Chẳng lẽ hồn lӵc mà hắn tu luyӋn ở kiếp trưӟc và linh lӵc của tu sĩ là cùng mӝt dòng hӑ gì đó sao? Sau khi suy nghĩ mӝt lúc lâu mà không đưӧc gì, Tư Lăng liền không để trong lòng, bắt đầu sắp xếp đồ vật trong túi đӵng đồ. Đầu tiên là Linh thạch: + linh thạch trung phẩm: 10 khối. + linh thạch hạ phẩm : 20000 khối. Sau đó là pháp bảo: + hai thanh kiếm Tiểu Linh màu xanh biếc, là trung phẩm pháp khí; + mӝt cái roi Hồng Lăng dài thuӝc tính hỏa; Còn có mấy cái pháp khí trung phẩm có tính công kích, mӝt cái lô đӍnh để luyӋn đan. Lại tính tӟi đan dưӧc, kiểm tra hết, đều là chút ít đan dưӧc tứ phẩm trở xuống. Thứ duy nhất làm cho Tư Lăng cảm thấy hứng thú chính là, bên trong có mӝt lӑ Tích Cốc đan. Mấy cái khác không có hứng thú nên ném qua mӝt bên. Cuối cùng là mấy thứ tạp nham gì đó, có da lông cùng máu yêu thú, còn có mӝt chút công cụ chế phù (bùa) -- Xem ra tiền thân (ý chӍ Tư Lăng nam) đã hӑc chế phù. Lại lật lật, quả nhiên có mấy tấm phù cấp mӝt, hai và mấy bӝ ngӑc giản [1] công pháp. Cuối cùng, là mӝt viên trân châu màu xanh to bằng nắm tay. [1] theo ta hiểu thì đây là miếng ngӑc có khắc chӳ hoặc chứa dӵng thông tin tương tӵ như sách. Tư Lăng giơ viên trân châu kia lên trưӟc mặt nhìn chăm chú mӝt lát, gãi gãi đầu, thật sӵ nhìn không ra viên trân châu này rốt cuӝc là thứ gì. Từ trong trí nhӟ của “Tư Lăng” biết đưӧc, hạt trân châu này có đưӧc ở trong mӝt sơn đӝng vào lần đi Tiểu Thánh Cảnh lӏch lãm trưӟc đó. Lúc ấy sơn đӝng kia có mӝt con Thiên Túc Ngô Công (con rết ngàn chân) cấp 4, sau khi Tư Lăng giết chết nó thì phát hiӋn viên trân châu này ở ngay bên cạnh. Nó có thể chӏu đưӧc mӝt đòn tấn công toàn lӵc của mӝt tu sĩ Trúc Cơ mà không hề có chuyӋn gì, có thể thấy đưӧc tính chất rất cứng rắn, vì thế liền bӏ “Tư Lăng” tùy tiӋn thu lấy. Sau khi nhìn không ra là thứ gì, Tư Lăng cũng lại thu nó vào, sau đó cầm mӝt hạt Tích Cốc đan ăn vào. Mӝt hạt Tích Cốc đan có thể no bụng mười ngày. Trong bình Tích Cốc đan này chứa hai mươi hạt, cũng chӍ có thể giúp cho hắn sinh tồn trong tầm bảy tháng thì lại phải chӏu đói bụng. Xem ra trong vòng bảy tháng, hắn tuyӋt đối phải giải quyết vấn đề về cái bụng này. Mắt thấy sắc trời tối dần, Tư Lăng đem đồ vật thu hồi vào trong túi trӳ vật, bắt đầu tu luyӋn hồn lӵc giống như lúc làm quӹ trưӟc kia. Mӝt buәi tối rất nhanh qua đi. Tư Lăng mở to mắt, có chút buồn bӵc phát hiӋn, sau khi khoác cái vỏ bӑc này, tốc đӝ tu luyӋn hồn lӵc của hắn đã trở nên rất chậm chạp. Ngày xưa, mӝt buәi tối ngồi thiền thì hồn lӵc có thể vận hành đưӧc mười lần Chu Thiên[2] trong cơ thể, nhưng hiӋn tại, mӝt buәi tối mӟi vận hành đưӧc bốn Chu Thiên, cả mӝt nӱa cũng không bằng. [2] Chu Thiên (trong Đạo gia) là hình thức luyӋn khí công đӝc lập, nối vòng hai mạch nhâm đốc vӟi nhau. Có 2 dạng Tiểu Chu Thiên và Đại Chu Thiên. Xem ra Lão thiên gia vẫn thӵc tàn nhẫn vӟi hắn. Buông chuyӋn tu luyӋn xuống, Tư Lăng đứng lên hoạt đӝng gân cốt, sau đó đi ra khỏi sơn đӝng. Tuy rằng thế giӟi bên ngoài xem ra quá mức yên tĩnh, nhưng Tư Lăng vẫn đi thám hiểm không biết chán. Cho dù bӏ sấm giật, bӏ băng trùy (băng nhӑn như cái dùi) đâm, bӏ phong đao (gió như con dao) thәi, bӏ lũ lụt nhấn chìm, vẫn không cách nào dập tắt nhiӋt tình của hắn. Đến buәi tối, Tư Lăng toàn thân nhếch nhác trở về. Tuy rằng chật vật, nhưng hai ngàn mét chӛ trưӟc sơn đӝng đều đã đưӧc hắn thăm dò hết, nơi nào có nguy hiểm, trận pháp cạm bẫy, nơi nào là nơi an toàn đều rõ ràng. Buәi tối, lại tiếp tục tu luyӋn hồn lӵc. Cứ như thế qua hai tháng. ******** Hai tháng sau, đang lúc tu luyӋn thì Tư Lăng mở to mắt, sau đó dùng thần thức xem xét linh hồn, phát hiӋn hồn lӵc trong đan điền của mình ngưng thật (ngưng tụ thành thӵc thể) thêm vài phần, tuy rằng hồn lӵc tích lũy đưӧc rất chậm chạp, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy cao hứng. Nếu để cho người ngoài đến xem, thân thể Tư Lăng bây giờ này vẫn là phàm nhân, nhưng nếu là xem tӟi linh hồn và nguyên thần, thì thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không có ngưng thật mạnh mẽ bằng hắn. Làm Tư Lăng có chút tiếc nuối chính là thân thể này đã bӏ hủy hết linh căn, bằng không thì vӟi tư chất của “Tư Lăng”, tin chắc hắn rất nhanh sẽ có thể phá tan thành luӻ của Trúc Cơ sơ kỳ đӍnh cao, biến thành Trúc Cơ trung kỳ. Nếu có đưӧc linh căn, hắn chắc chắn sẽ càng dӉ dàng tu luyӋn hồn lӵc hơn nӳa. Nói tӟi nói lui, vẫn là vấn đề linh căn. Không biết thế giӟi này có linh đan diӋu dưӧc gì có thể cải tạo linh căn của tu sĩ hay không? Trong trí nhӟ “Tư Lăng” tӵ nhiên là không có loại vật này, điều này làm cho hắn có chút chán nản. Bất quá, chӍ ủ rũ trong chốc lát, Tư Lăng rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt, bắt đầu ra khỏi sơn đӝng đi thám hiểm. Mặc dù đời trưӟc Tư Lăng là mӝt đứa con gái, nhưng tính cách nàng rất kiên nhẫn -- nếu không thì đã không kiên trì làm thiӋn quӹ mӝt trăm năm, không làm ác, không dӵa vào viӋc thôn phӋ đồng loại để nâng cao tu vi, nhận đӏnh chuyӋn gì sẽ kiên đӏnh đi tiếp, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có thời điểm chán nản, nhưng đại đa số là lạc quan tiến lên. Loại tâm tính kiên nhẫn cùng tính cách lạc quan này, thậm chí mӝt ít nam nhân cũng không bì kӏp. HiӋn tại xuyên vào mӝt cái vỏ bӑc nam nhân, bất quá lại chӍ là nhất thời, nếu mà có thể tìm đưӧc cơ hӝi, Tư Lăng cảm thấy có lẽ mình sẽ vứt bỏ cái vỏ bӑc này, khôi phục linh hồn con gái. Hôm nay Tư Lăng đi có chút xa. Đã đi gần nӱa ngày, đi tӟi chӛ mӝt sơn cốc. Bây giờ Tư Lăng đã có phần hiểu biết đối vӟi cái cấm đӏa này. Mӑi thứ bên trong cấm đӏa đều bӏ đại trận khống chế, hình thành mӝt cái không gian đӝc lập. Trong cái không gian này, mӑi thứ đều trở nên không chân thật, nhӳng thứ chân thật thì mắt thường không cách gì nhìn thấu. Hơn nӳa quan trӑng nhất là, trong cái trận này không có linh khí, tu sĩ bӏ giam ở trong này căn bản không có cách nào tu luyӋn, tất cả đều trở nên không có ý nghĩa. Nếu người có tâm chí không cứng rắn, ngây ngốc ở nơi này vài năm, tuyӋt đối sẽ điên mất. Bất quá đối vӟi Tư Lăng mà nói, không có gì khác biӋt lắm. Hắn tu luyӋn hồn lӵc nên cũng không cần linh khí. Hơn nӳa kiếp trưӟc hắn cũng mӝt mình tu luyӋn cả trăm năm, tâm chí đã sӟm rèn luyӋn đưӧc kiên đӏnh, có thể chӏu đưӧc sӵ cô đӝc kham khә khi tu luyӋn. Tư Lăng đứng quan sát trưӟc sơn cốc trong chốc lát, trong lòng luôn có mӝt cảm giác nguy hiểm, khiến cho hắn không dám liều lĩnh đi vào sơn cốc. Hắn cứ cảm giác nếu mình hiӋn tại dám đi vào, bên trong tuyӋt đối không phải là thứ mà hiӋn tại hắn có thể ứng phó đưӧc. Tư Lăng cẩn thận suy tư mấy phút, sau đó quyết đӏnh, đӧi về sau có thời gian sẽ đi qua xem xét bên trong là thứ gì. Lại tốn mấy canh giờ, mãi cho đến sau khi màn đêm buông xuống, Tư Lăng mӟi trở về sơn đӝng đã cư trú hai tháng. NghӍ ngơi mӝt lát, Tư Lăng lấy công cụ chế phù ra, bắt đầu luyӋn tập chế tác linh phù nhӏ phẩm. Đây là mӝt trong nhӳng hứng thú của hắn trong hai tháng này. “Tư Lăng” bản gốc có khả năng chế tạo linh phù cấp thấp như nhất phẩm và nhӏ phẩm, nay hắn có ký ức của “Tư Lăng” làm nền móng, cũng có thể vẽ ra chính xác phù lӝ (ký hiӋu) trên lá bùa. Nhưng mà xác xuất thành công quá thấp, hai mươi lần mӟi có thể thành công mӝt lần. Hơn nӳa mӛi lần đều cần tiêu hao quá nhiều hồn lӵc, làm cho hắn cảm thấy có chút mất nhiều hơn đưӧc. Tư Lăng càng ngày càng cảm thấy hồn lӵc mà bản thân mình tu luyӋn cùng linh lӵc của thế giӟi này có ''cách làm khác nhau nhưng kết quả như nhau'' đến kỳ diӋu, nói không chừng vốn là giống nhau. Lại mӝt buәi tối trôi qua, Tư Lăng chế thành công đưӧc năm tấm phù. Trên tấm phù lưu đӝng linh lӵc nhàn nhạt, quầng sáng lấp lánh, có vẻ hết sức mĩ lӋ, làm cho trong lòng hắn rất có cảm giác thành tӵu. Tuy rằng vỏ bӑc không tốt, nhưng linh hồn không tӋ, vẫn có chút năng lӵc bảo vӋ mình. Mà mӝt buәi tối này cũng làm cho hắn cạn kiӋt tất cả hồn lӵc, xem ra viӋc chế tạo Phù này thật là quá hao tәn hồn lӵc. Đem cất chế tấm phù vừa chế tạo đi, Tư Lăng bắt đầu ngồi thiền để khôi phục hồn lӵc đã tiêu hao. Sau mӝt lúc lâu, hắn mở to mắt, trong mắt lưӟt qua vài phần vui sưӟng. Hoá ra sau khi tiêu hao hết hồn lӵc xong, lại tu luyӋn như vậy, có thể làm cho tốc đӝ tăng trưởng hồn lӵc nhanh thêm mӝt ít, hồn lӵc cũng biến thành tinh thuần (tinh hoa thuần khiết) hơn không ít. Tuy rằng chӍ tăng trưởng thêm mӝt chút, nhưng cũng đã đủ làm hắn vui sưӟng. ChӍ cần tu luyӋn như thế thêm thời gian dài, tin chắc linh hồn của hắn sẽ càng ngưng thật (cô đӑng) hơn. Sau này cho dù có gặp phải nguy hiểm, cũng có đầy đủ năng lӵc để trốn chạy. Đúng vậy, Tư Lăng có dӵ cảm, cảm thấy mình sẽ không ở loại đӏa phương này mà ngây ngốc 10 năm. Mӝt ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi thế giӟi Tu Tiên tàn khốc này, đến lúc đó chính là thời điểm hắn trưởng thành TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 4: Mary Sue Hắc Ám Tư Lăng đã ngây ngốc tại cấm đӏa ba tháng. Thời gian ba tháng cũng đã giúp Tư Lăng thích ứng vӟi thân thể đàn ông hiӋn tại của mình. ChuyӋn duy nhất có chút 囧 là, thời điểm tu luyӋn thì linh hồn sẽ không cẩn thận thoát khỏi vỏ bӑc để chạy ra ngoài. Bất quá, đây cũng là chuyӋn không có biӋn pháp nào, linh hồn của “Nàng” là hồn phách đã tu luyӋn trăm năm, linh hồn quá mức ngưng thật (cô đӑng), thần thức cũng hết sức mạnh mẽ; Khối thân thể đã biến thành phàm nhân này căn bản không có cách nào phù hӧp vӟi linh hồn ''nàng''. Tình huống này giống như mӝt người mặc vào mӝt bӝ quần áo không vừa người vậy, thế nào cũng đều có chút không đưӧc tӵ nhiên. Chẳng qua, tuy không cẩn thận thì linh hồn sẽ chạy ra, nhưng chӍ có thể rời khỏi thân thể này không quá ba trưӧng. Nếu vưӧt quá khoảng cách ba trưӧng thì sẽ bӏ mӝt sӧi dây vô hình trói chặt, khiến cho hắn căn bản không có biӋn pháp vứt bỏ cái thân xác này mà khôi phục thân quӹ để rời đi. Quả nhiên Thiên Đạo (lẽ trời, đạo trời) đều có nhân quả, bắt “nàng” nhập thân vào “hắn”, tӵ nhiên sẽ có quy tắc trói buӝc. Tư Lăng cảm thấy, nhất quyết phải giải quyết chuyӋn linh hồn không ăn khӟp vӟi thân xác này, chӍ có khiến thân xác tu luyӋn trở nên mạnh như linh hồn thì mӟi đưӧc. Nhưng làm cho hắn buồn bӵc là, linh căn của cái thân xác này đều đã phế đi, muốn tu luyӋn thật đúng là không có biӋn pháp nào. Tình trạng tuy rằng khá khó xӱ, nhưng mӛi tối Tư Lăng vẫn kiên trì ngồi thiền tu luyӋn hồn lӵc, sau đó ban ngày thì đi thám hiểm cấm đӏa. Từ lúc tìm đưӧc chӛ sơn cốc đó mӝt tháng trưӟc, Tư Lăng vẫn luôn muốn vào bên trong để nhìn xem có thứ nguy hiểm hay không. ChӍ là hiӋn tại tu vi của hắn quá yếu, mӛi lần đến trưӟc sơn cốc, đều sẽ bӏ mӝt loại dӵ cảm nguy hiểm làm sӧ tӟi mức da đầu run lên, lông tơ toàn thân đều dӵng đứng, cuối cùng chӍ có thể nhanh chóng từ bỏ. Xem ra người Tư gia cho rằng cấm đӏa này rất nguy hiểm cũng không có phóng đại. Bên trong cấm đӏa quả thật tồn tại mӝt sӵ nguy hiểm, cũng không biết cái nguy hiểm “Tồn tại” đó là thứ gì. Hơn nӳa, loại cảm giác nguy hiểm kia quá mãnh liӋt, Tư Lăng đoán chừng, có lẽ đa số nhӳng người muốn đi tra xét cái “Tồn tại” kia đều đã chôn vùi tính mạng ở bên trong, thế nên mӟi đưa đến cái hung danh của cấm đӏa. Tư Lăng rất tӵ biết mình, biết rõ bây giờ mình còn không đủ hùng mạnh, nên cho dù có tò mò muốn chết, hắn cũng sẽ không đi chӏu chết mӝt cách vô ích. Kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình lại, Tư Lăng tiếp tục chuyên tâm tu luyӋn. Bốn tháng sau, vào mӝt buәi tối, Tư Lăng đang tu luyӋn, đӝt nhiên toàn bӝ sơn đӝng đều lay đӝng, mặt đất rung núi chuyển tӵa như xảy ra đӝng đất vậy. Bất quá rất nhanh, Tư Lăng phát hiӋn không phải sơn đӝng rung chuyển, mà là đại trận cả cấm đӏa đang lay đӝng, dường như có người đang dùng pháp lӵc cường đại công kích cái đại trận này vậy. Dưӟi loại tình huống này, Tư Lăng không cách nào tiếp tục chuyên tâm tu luyӋn đưӧc, bèn chạy ra ngoài sơn đӝng nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm vốn như mӝt tấm lụa đen, luôn luôn trầm tĩnh mà yên bình, đã không hề tô điểm mấy ánh sao như bình thường nӳa, bầu trời nay đã trở nên vặn vẹo, nhӳng ngôi sao liên tục sụp đә và biến mất. Đây là có người đang phá trận. Nghĩ tӟi tình huống này, Tư Lăng hơi nhíu chân mày, trӵc giác cho thấy đây không phải là chuyӋn tốt. Trӵc giác của Tư Lăng thӵc chuẩn, rất nhanh, trên bầu trời bӏ xé toạt ra mӝt vết nứt. Mӝt bóng dáng xinh đẹp mặc bӝ vũ y[1] La Thường[2] màu xanh nhạt từ trong vết nứt thưӟt tha nhẹ nhàng hạ xuống đất, tay áo bồng bềnh, làn váy bay lӳng lờ, tiên tư tú dật[3] không nói nên lời, mӻ lӋ phi phàm. Lúc cô gái kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì khuôn mặt xinh đẹp lӝ ra biểu tình vừa mừng vừa sӧ, đôi mắt ngấn lӋ rưng rưng, chạy tӟi chӛ hắn, ôm hắn. [1] Vũ y: áo lông vũ [2]La Thường: áo tơ, áo the. Thường là xiêm áo. La là mӝt loại vải tơ dӋt mỏng và trong, dùng may áo khoác ngoài. Vũ y La Thường có nghĩa là bӝ y phục lông vũ vӟi áo khoác mỏng, trong. [3]Tiên tư: dung nhan như thần tiên. Tú dật: thanh tú xuất sắc hơn người. Vẻ mặt Tư Lăng thẩn thờ mặc cho đối phương ôm lấy. Không phải hắn không muốn né tránh, mà do người thiếu nӳ này là mӝt tu sĩ Trúc Cơ, tốc đӝ nhanh nhẹn làm hắn không có cách nào tránh né đưӧc. Người thiếu nӳ này chính là kẻ làm hại “Tư Lăng” rơi vào kết cục này - NguyӋt Thiên Dạ. “Tư Lăng, ta tӟi đón chàng!” NguyӋt Thiên Dạ ôn nhu nói. Tư Lăng vẫn tiếp tục đờ đẫn, trong lòng co giật bất lӵc, gào thét đủ thứ: hắn rất muốn rời khỏi nơi này, không sai, nhưng không hề hy vӑng kẻ thúc đẩy tạo cơ hӝi để hắn rời đi là nӳ nhân này! Dӵa vào trí nhӟ “Tư Lăng” liền có thể hiểu rõ, nӳ nhân này có khả năng chuốc thù hận nhiều cӥ nào, chӍ cần ở nơi mà nàng ta xuất hiӋn, đa phần sẽ có sӵ cố phát sinh. Chính xác là mӝt cái thể chất gây hoạ mà! Đại khái là thấy hắn phản ứng không đúng, NguyӋt Thiên Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Tư Lăng, chàng làm sao vậy?” Trong lòng Tư Lăng hoảng sӧ, tính tình NguyӋt Thiên Dạ tuy rằng cuồng ngạo, nhưng là người có tâm tư nhạy bén, là loại người sát phạt quyết đoán. Nếu để nàng ta phát hiӋn không thích hӧp, khả năng là hắn sẽ chӏu thiӋt. Tức thì, hắn lập tức lӝ ra mӝt bӝ dạng mà “Tư Lăng” trong trí nhӟ thường xuyên dùng -- tươi cười vô cùng rӵc rӥ, ôn hòa nói: “Ta chӍ là quá kinh ngạc! Dạ Nhi, sao nàng lại xuất hiӋn ở trong này?” Gӑi đến cái tên thân mật “Dạ nhi” này, trong lòng Tư Lăng lại co giật mӝt trận, âm thầm nhạo báng cái thưởng thức quái dӏ của “Tư Lăng” trưӟc kia. Ngươi có thể buồn nôn thêm chút nӳa không? NguyӋt Thiên Dạ đắc ý nói: “Ta hiӋn tại đã là Trúc Cơ kỳ, không sӧ nhӳng lão già bảo thủ ở Tư gia kia nӳa, cũng có biӋn pháp phá cái trận này. Tư Lăng, cùng ta rời khỏi nơi này đi. HiӋn tại Tư gia đang rối loạn, chúng ta thừa dӏp lӝn xӝn này mà rời đi. Đi tӟi khu trung tâm, cách Tây Cảnh thật xa.” Tư Lăng rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Trong lòng hắn vô cùng khiếp sӧ. Tuy rằng NguyӋt Thiên Dạ không nói rõ nàng ta dùng cách gì phá vӥ trận này, bất quá từ trong trí nhӟ của “Tư Lăng” có thể biết, Đại trận ở cấm đӏa này chính là trận pháp do mӝt lão tә Nguyên Anh của Tư gia tìm đưӧc trong đӝng phủ của mӝt vӏ tu sĩ Thưӧng Cә ở vạn năm trưӟc, sau đó đem tӟi để thiết lập tại nơi này. Cái Đại trận này vạn năm nay chưa từng có ai có thể trӵc tiếp phá vӥ nó. Xem ra trong tay NguyӋt Thiên Dạ nhất đӏnh có pháp bảo phá trận. ChӍ có điều, từ viӋc nàng ta không phải phá vӥ toàn bӝ đại trận, mà chӍ là xé ra đưӧc mӝt vết rách ở đại trận, thì có thể suy đoán ra, pháp bảo phá trận trong tay nàng ta cũng chẳng làm đưӧc gì vӟi Đại trận này. Tư Lăng suy đoán không sai, trên thӵc tế, trên người NguyӋt Thiên Dạ có cơ duyên cӵc lӟn. Lai lӏch nàng ta không tầm thường, hơn nӳa chiếm đưӧc truyền thừa (truyền lại và kế thừa) Thưӧng Cә, trên người có rất nhiều pháp bảo. Trong đó, thứ đã phá Đại trận nơi này chính là mӝt cái bảo khí đẳng cấp không thể nói nên lời - Chuỳ phá trận (cái dùi) thưӧng phẩm. Tại đại lục Thương Vũ, trong Pháp bảo phân thành Pháp khí, Bảo khí, Tiên khí, Thần khí. Trong đó Tiên khí và Thần khí là thứ chӍ có trong truyền thuyết ở Thưӧng Giӟi, người ở đại lục Thương Vũ chưa bao giờ thấy đưӧc Thần khí cùng Tiên khí. Mà trong mӛi loại Pháp Bảo lại chia làm ba đẳng cấp: thưӧng, trung, hạ; trong đó thưӧng phẩm là tốt nhất. Tu sĩ bình thường đa phần đều dùng pháp khí, Bảo khí chӍ có tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên mӟi có thể có đưӧc. Mà Chuỳ phá trận mà NguyӋt Thiên Dạ dùng để phá trận chính là mӝt cái Bảo khí, mà còn là bảo khí thưӧng phẩm, đủ để các tu tiên giả điên cuồng. “Tư Lăng, cùng ta rời khỏi nơi này đưӧc không?” NguyӋt Thiên Dạ ôn nhu nói, trong đôi mắt nhu tình chân thành, dường như đã tình sâu vӟi hắn. Nếu là ”Tư Lăng” trưӟc kia thì tất nhiên sẽ đồng ý mӝt ngàn mӝt vạn cái, nhưng Tư Lăng bây giờ thì sao có thể đáp ứng đưӧc? Trưӟc tiên không nói tӟi, trên bản chất, linh hồn của mình vốn là mӝt nӳ nhân, không thể nào thích mӝt nӳ nhân đưӧc. Hơn nӳa từ trong trí nhӟ “Tư Lăng” có thể biết đưӧc, nӳ nhân này thật không đơn giản, hơn nӳa thӵc đáng sӧ. Mấy tháng này, Tư Lăng cũng không phải chӍ thuần túy là tu luyӋn, ngẫu nhiên cũng sẽ lục lӑi ký ức lưu giӳ của “Tư Lăng”, nhiều nhất là ký ức về ”NguyӋt Thiên Dạ“. Từ ngày đầu tiên tình cờ gặp gӥ đến khi hiểu biết thân thuӝc sâu sắc, giúp cho hắn có nhӳng hiểu biết sơ bӝ vӟi cô gái NguyӋt Thiên Dạ này. NguyӋt Thiên Dạ cho rằng mình không thiӋn lương, tin tưởng và chấp hành nguyên tắc là: thuận ta thì sống nghӏch ta thì chết, thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ mình! Người đưӧc nàng ta công nhận thì sẽ bao che khuyết điểm tӟi cùng, biến người đó thành vật sở hӳu trong tay nàng ta; nhӳng ai dám mưu toan thương tәn hoặc mơ ưӟc vật sở hӳu của nàng, đều sẽ nhận lấy sӵ trả thù tàn khốc nhất của nàng ta. Hơn nӳa, nàng không cho phép phản bӝi. Mӝt khi người hay vật đã đưӧc nàng công nhận mà dám phản bӝi, làm cho nàng thất vӑng, thì nàng sẽ cho ngươi biết cái gì là mùi vӏ tuyӋt vӑng. Mà ngẫu nhiên nàng ta thể hiӋn thӵc lӵc ra ngoài, càng làm cho người ta khiếp sӧ, chẳng trách nàng ta có bản lĩnh cuồng vӑng... Cho nên mӟi nói, nӳ nhân đáng sӧ lại kinh khủng như vậy, hắn nào dám đi cùng nàng ta chứ? Đối vӟi loại nӳ nhân này, Tư Lăng thật ra thấy rằng đời trưӟc có mӝt câu thӵc thích hӧp nàng, chính là Mary Sue hắc ám trả thù xã hӝi! Người thường căn bản không phải đối thủ của nàng, hể là kẻ đối đӏch vӟi nàng, phỏng chừng kết cục đều sẽ thӵc thảm. Hơn nӳa loại Mary Sue hắc ám này thường có các loại kỳ ngӝ, dù là ở thời điểm yếu ӟt nhất cũng có thể mӝt mình đấu vӟi kẻ đӏch hùng mạnh. Thật không phải cái đẳng cấp phә thông, người bình thường như chúng ta có thể so sánh đưӧc. Đầu óc Tư Lăng vận hành tốc đӝ cao, rồi sau đó chậm rãi, dùng mӝt loại giӑng điӋu ưu thương nói: “Dạ nhi, ta rất muốn cùng nàng, nhưng mà... Ta bây giờ linh căn đã hủy, tu vi phế sạch, hiӋn tại chӍ là người bình thường, ta... Ta không muốn liên lụy nàng! Nàng hãy đi đi, không nên trở lại nӳa!” Nói xong, ra vẻ tӏch mӏch xoay người, trong lòng ưӟc gì cô nàng này đi nhanh mӝt chút, đừng quấy rầy thanh tӏnh của hắn. NguyӋt Thiên Dạ hiển nhiên có chuẩn bӏ mà đến, nghe hắn nói như thế cũng không thất vӑng, ngưӧc lại hết sức sung sưӟng nói: “Tất cả nhӳng gì chàng làm cho ta, ta sẽ ghi nhӟ trong lòng suốt đời. Từ lúc ấy, ta đã quyết đӏnh ở trong lòng, cả đời này đều sẽ đặt chàng ở trong tim. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ phát sinh loại chuyӋn này nӳa, không ai có thể đӝng vào chàng nӳa. Kẻ nào dám đӝng vào chàng, ta nhất đӏnh sẽ trả lại cho hắn gấp ngàn vạn lần!” Tư Lăng trong lòng hӝc máu, loại thә lӝ thảm thiết này của cô là cái quái gì thế? Hắn nghe chӍ cảm thấy sởn tóc gáy có đưӧc không! Bất quá trong lòng cũng có chút bận tâm về đám người Ngũ trưởng lão, hi vӑng đừng bӏ loại nӳ nhân ''Trừng mắt tất báo''[4] như NguyӋt Thiên Dạ này giết ... [4] Dùng hình dung người cӵc kỳ hẹp hòi, chӍ bӏ trừng mắt cũng nhất đӏnh phải trả thù. “Nhưng...” Tư Lăng vẫn đang giãy dụa trưӟc khi chết . NguyӋt Thiên Dạ ôn nhu kéo tay hắn, thâm tình nhìn chăm chú vào dung nhan còn hoàn mӻ hơn cả nӳ nhân của Tư Lăng, biểu cảm kiên đӏnh nói: “Tư Lăng, chàng yên tâm, ta có biӋn pháp chӳa trӏ linh căn cho chàng! ChӍ cần linh căn của chàng phục hồi, chàng vẫn có thể tiếp tục tu luyӋn! Đến lúc đó, xem ai còn dám nghi ngờ chàng - thiên tài của Tư gia!” Nghe nói như thế, Tư Lăng mở to hai mắt ra nhìn, lúc này cũng không phải là giả vờ, trong lòng không tiếng đӝng gào thét: NguyӋt Thiên Dạ này rốt cuӝc là cái nhân vật gì vậy, thậm chí ngay cả bӏ phế linh căn đều có thể chӳa trӏ? Nhìn thế nào cũng là giống nӳ chính vạn năng trong tiểu thuyết kia có đưӧc hay không! Đang lúc Tư Lăng ngây ngốc, đӝt nhiên cảm giác có mấy luồn khí tức mạnh mẽ từ xa tiếp cận, NguyӋt Thiên Dạ biến sắc, giật mình nói: “Người Tư gia đến!” TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 5: Không Muốn Bỏ Trốn Ba luồng khí tức cường đại xuất hiӋn tại cấm đӏa, chӍ trong giây lát đã tӟi trưӟc mặt. Chính là tu sĩ Trúc Cơ của Tư gia . Theo thứ tӵ là tӝc trưởng Tư gia, tam trưởng lão, tứ trưởng lão. “Quả nhiên là tên tiểu bối này đang quấy rối Tư gia!” Sắc mặt của Tӝc trưởng Tư gia lạnh lùng, tức giận nói: “Con yêu thú cấp 5 kia cũng là ngươi phóng ra?” Yêu thú cấp 5 tương đương vӟi tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Lần này vì cứu Tư Lăng mà NguyӋt Thiên Dạ ra vốn rất lӟn. Nàng thả mӝt con yêu thú cấp 5 vào Tư gia, quậy Tư gia đến long trời lở đất, đӋ tӱ thương vong vô số, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia không thể không xuất quan để đối phó vӟi con yêu thú kia. Như thế, NguyӋt Thiên Dạ cũng kết thành Huyết Hải thâm thù vӟi Tư gia, càng đẩy Tư Lăng về phía đối lập vӟi Tư gia. Mặc kӋ trong viӋc này Tư Lăng đảm nhận vai trò vô tӝi cӥ nào, người nhà hӑ Tư đều không thể nào tha thứ cho hắn. Sắc mặt Tư Lăng thay đәi, trong lòng đã phát sầu. Thật không biết nói cái gì vӟi cô NguyӋt Thiên Dạ cả gan làm loạn này cả. Mà NguyӋt Thiên Dạ hiển nhiên cũng là hiểu đưӧc điểm này. Trong tư tâm, nàng ta tất nhiên hi vӑng Tư Lăng đoạn tuyӋt vӟi Tư gia, sau đó Tư Lăng sẽ hoàn toàn thuӝc về mӝt mình nàng, nhưng là nàng lại không thể trắng trӧn lӝ liӉu nói cho Tư Lăng mục đích của nàng, cho nên không thèm lên tiếng. NguyӋt Thiên Dạ chắn ở trưӟc người Tư Lăng, không hề lùi bưӟc. Nàng hiӋn tại đã là tu sĩ kỳ Trúc Cơ, không hề e sӧ ba tu sĩ kỳ Trúc Cơ này của Tư gia, dù rằng cảnh giӟi của bӑn hӑ đều cao hơn nàng, nhưng nàng còn có át chủ bài, tuy không thể hoàn toàn lấy mӝt chӑi ba, cũng không phải không có cách gì chạy trốn. “Là ta thì sao?” “Yêu nӳ! Tư Lăng, xem ngươi đã rưӟc lấy cái tai hoạ gì cho Tư gia này!” Tam trưởng lão Tư gia là người có tính tình nóng nảy, lập tức vung tay lên, uy áp (sӵ đè nén bởi uy lӵc) cuả Trúc Cơ kỳ đánh thẳng về phía Tư Lăng. Thân xác Tư Lăng lúc này chӍ là người bình thường, làm sao có thể phản kháng. Thân thể ngay lập tức bӏ văng ra ngoài, đụng vào vách núi không xa phía sau, phù mӝt tiếng, phun ra mӝt ngụm máu, thân thể mềm nhũn té trên mặt đất. “Tư Lăng!” NguyӋt Thiên Dạ sắc mặt đӝt biến, vӝi vàng tӟi đӥ hắn dậy, phát hiӋn hắn đã bӏ nӝi thương, lập tức nhanh chóng lấy ra mӝt lӑ đan dưӧc, đә mӝt viên nhét vào miӋng hắn, sau đó lại tinh tế lấy khăn lau đi vết máu trên mặt hắn. Tư Lăng ngẫn ngơ. Sau lưng là ba đӏch nhân hùng mạnh, NguyӋt Thiên Dạ này ngưӧc lại rất can đảm, còn cố lau mặt cho hắn. Đӧi khi sắc mặt Tư Lăng tốt hơn mӝt ít, NguyӋt Thiên Dạ xoay người, dùng mӝt loại ánh mắt oán đӝc nhìn chằm chằm bӑn hắn, oán hận nói: “Các ông đả thương hắn -- ta, NguyӋt Thiên Dạ hôm nay xin thề, thề phải khiến Tư gia các người trả giá thật lӟn!” Sắc mặt tӝc trưởng Tư gia lạnh lùng, cũng không ngăn cản hành vi của tam trưởng lão, chӍ là thản nhiên nói: “Tư Lăng là đӋ tӱ của Tư gia ta, lại lần nӳa rưӟc lấy mầm tai hoạ cho Tư gia, khinh thường vứt bỏ gia tӝc. Hôm nay ta ở đây tuyên bố, trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Từ nay về sau, Tư Lăng không còn là đӋ tӱ Tư gia nӳa!” Hai vӏ trưởng lão không nói gì, xem tình hình chắc là đồng ý. Tư Lăng lại phun ra máu, ngӵc dӉ chӏu hơn nhiều, lại nghe đưӧc lời của tӝc trưởng Tư gia, trong lúc nhất thời phản ứng không kӏp. Lúc này NguyӋt Thiên Dạ còn nói thêm: “Hừ, ông cho rằng Tư Lăng quan tâm sao? Tư gia các người tiểu nhân tiểu nghĩa, biết rõ Tư Lăng đã hủy linh căn, thế nhưng còn nhốt hắn ở loại đӏa phương không có chút vật sống này, rõ ràng là muốn ép hắn chết đi mӟi cam tâm mà? HiӋn tại thì ý tốt nói muốn trục xuất Tư Lăng khỏi Tư gia. Kỳ thật là bởi vì các người cảm thấy Tư Lăng đã hủy linh căn, đã là mӝt phàm nhân, không còn là thiên tài của Tư gia, cho nên vứt bỏ cũng không đáng tiếc phải không?” Lời này thật đúng là lời thật mất lòng[1], tuy rằng cũng có nguyên nhân này, nhưng nguyên nhân lӟn nhất vẫn là bởi vì lúc trưӟc “Tư Lăng” gây ra nhӳng chuyӋn như vậy, cùng vӟi viӋc hiӋn tại NguyӋt Thiên Dạ đến tấn công Tư gia, mӟi khiến cho tӝc trưởng Tư gia bất đắc dĩ hạ mӋnh lӋnh này. [1] nguyên văn là Tru tâm (诛心), hẳn là trong ''Tru tâm chi ngôn” (诛 心௸言), lời thật mất lòng. NguyӋt Thiên Dạ cũng không để ý tӟi phản ứng của bӑn hӑ, ngay trưӟc mặt hӑ lấy ra cái bình ngӑc trong túi trӳ vật, đưa nó cho Tư Lăng, lại dùng mӝt thanh âm hết sức rõ ràng nói: “Tư Lăng, đây là Tố mạch đan từ Thưӧng Giӟi lưu truyền xuống, cho dù là phàm nhân không có linh căn cũng có thể dùng viên thuốc này để thu đưӧc linh căn mà tu đạo, huống chi linh căn của chàng chӍ là hủy, hoàn toàn có thể dùng nó để tu sӱa linh căn!” “...” Vừa nghe lời như thế, đám người tӝc trưởng Tư gia đã hoàn toàn khiếp sӧ. Thứ này quả thӵc là quá mức nghӏch thiên, bӑn hӑ chưa từng nghĩ tӟi. Mà nghe ý tứ của nàng, nếu là từ Thưӧng Giӟi lưu truyền xuống, ngưӧc lại là có khả năng này. Nhưng NguyӋt Thiên Dạ này chӍ là mӝt đӋ tӱ nho nhỏ của thế gia tu tiên, nàng ta ở đâu có đưӧc thứ mà cả Nguyên Anh tu sĩ cũng lấy không ra chứ? Thứ này nếu như tồn tại ở đại lục Thương Vũ, còn không nәi lên mӝt trận huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) sao. Tư Lăng kích đӝng nắm lấy bình ngӑc, đây chính là thứ tốt để giải quyết vấn đề thân thể không phù hӧp linh hồn của hắn đó! NguyӋt Thiên Dạ ôn nhu nhìn bӝ dáng kích đӝng của Tư Lăng, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt nhìn ba người Tư gia, cười lạnh nói: “Tư Lăng, chờ khi chàng khôi phục linh căn, lần nӳa đưӧc Trúc Cơ, thậm chí Kết Đan, nhất đӏnh phải khiến cho bӑn hắn hối hận vì hôm nay đã đối xӱ vӟi chàng như thế!” Trong lòng Tư Lăng nói: Kỳ thật, bӑn hӑ đối đãi vӟi hắn như thế, còn không phải do nàng chuốc thù hận sao? Đám người tӝc trưởng Tư gia mang sắc mặt lạnh lùng, không thèm nói nhãm nӳa, trӵc tiếp ra tay. NguyӋt Thiên Dạ biến sắc, lúc này đã không có thời gian phá trận rời đi, đưa tay bắt lấy Tư Lăng còn chưa phản ứng, xoay người bỏ chạy. Mấy người bӑn hӑ bắt đầu chơi trò ngươi đuәi ta chạy tại cấm đӏa. Tuy rằng NguyӋt Thiên Dạ còn rất nhiều con bài chưa lật, nhưng cũng còn rất nhiều thứ mà ở cảnh giӟi của nàng bây giờ không thể sӱ dụng đưӧc. Nàng chӍ vừa là Trúc Cơ đưӧc vài ngày trưӟc, sao có thể là đối thủ của mấy tiền bối đã Trúc Cơ mấy chục năm. Mắt thấy mình không có cách gì ứng phó, NguyӋt Thiên Dạ đành phải ném Tư Lăng về mӝt bên sơn cốc, quay người đối đầu vӟi ba người Tư gia. Mục đích của NguyӋt Thiên Dạ là để bảo hӝ Tư Lăng, nhưng nàng sao biết đưӧc trong sơn cốc kia có điều bí ẩn? Ba người bӑn tӝc trưởng Tư gia nhìn thấy Tư Lăng cứ như vậy bӏ ném vào sơn cốc, lập tức sắc mặt đại biến, đang muốn phi thân đến ngăn cản, NguyӋt Thiên Dạ xuất ra bốn thanh Phi kiếm xanh biếc. Nàng quát mӝt tiếng, bốn thanh phi kiếm đâm tӟi hưӟng bӑn hӑ, ngang ngạnh ngăn trở hành đӝng của bӑn hӑ. Hӑ chӍ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Tư Lăng bӏ sơn cốc kia thôn phӋ. Sắc mặt ba người Tư gia lập tức trở nên rất khó nhìn. **************************** Lại nói tӟi đứa nhỏ Tư Lăng đáng thương này, từ khi Tư gia tӝc trưởng bӑn hӑ xuất hiӋn, mӝt câu còn chưa đưӧc nói ra, liền bӏ cái cô gái nguy hiểm kia tӵ biên tӵ diӉn mӝt trận, làm cho hắn lập tức bӏ Tư gia từ bỏ còn chưa nói, cuối cùng lại bӏ cô NguyӋt Thiên Dạ kia trӵc tiếp ném vào cái sơn cốc mà hắn vẫn không dám đặt chân vào này. Thật đúng là đưӧc viӋc không đủ, bại sӵ có thừa! Thời điểm Tư Lăng tiếp đất, chӍ cảm thấy lông tơ cả người đều run rẩy dӵng đứng lên. Loại cảm giác nguy hiểm kia làm cho toàn thân hắn đều bắt đầu run rẩy! Có thể nói, trong kiếp sống quӹ sinh tu luyӋn trăm năm của “Nàng”, chưa từng có loại sӧ hãi như thế. Loại cảm nhận kinh khủng khi sinh mӋnh bӏ uy hiếp làm cho hắn mất đi cả sức lӵc để đứng lên. Tư Lăng cẩn thận ngẩng đầu, bốn phía sơn cốc này tối đen đến vô pháp thăm dò, giống như trong bóng đêm kia đang ẩn núp mӝt thứ gì đó rất mạnh mẽ, đang nhìn chằm chằm chờ cắn nuốt hắn. Trong bóng đêm, bӛng dưng xuất hiӋn hai điểm sáng xanh lục, nhẹ nhàng đӝng đậy giӳa không trung, tӵa như hai luồng ma hỏa (ma trơi) yêu dӏ (yêu ma quái dӏ). Đây là mӝt đôi mắt. “Tiền, tiền bối...” Tư Lăng rung giӑng nói: “Vãn bối vô tình quấy rầy, xin ngài...” Lời còn chưa nói xong, kia hai điểm sáng xanh kia đӝt nhiên bay tӟi, sau đó có cái gì đó chui vào thân thể hắn, lập tức có mӝt loại khí tức cӵc kỳ âm hàn bao phủ lấy hắn. Toàn thân âm u lạnh lẽo đến gần như cả linh hồn cũng bӏ đông cứng lại, cảm giác còn tӋ hơn 1000 lần so vӟi lần bӏ lӋ quӹ thôn phӋ trưӟc kia. “Lập cập...” Răng Tư Lăng đánh vào nhau kêu ken két, cả người co rúm run rẩy. Tư Lăng điều đӝng toàn bӝ hồn lӵc để chống chӑi lại thứ mạnh mẽ không biết là cái gì kia. Cái không biết cái gì đó đang ý đồ thôn phӋ linh hồn của hắn. Linh hồn nhoáng cái đã bӏ cắn nuốt mӝt phần mười, tәn thương mӝt phần mười này đã khiến hắn đau đӟn muốn chết. Đây là linh hồn gốc đang bӏ thôn phӋ (ý là đang nuốt linh hồn của Tư Lăng nӳ), nếu linh hồn không còn, mӝt trăm năm tu luyӋn đã qua của hắn sẽ trở nên không còn chút ý nghĩa nào nӳa. Tư Lăng chӍ có thể cố gắng điều đӝng hồn lӵc toàn thân để chống chӑi vӟi thứ đang thôn phӋ mình. ”Soạt” mӝt tiếng, hắn đә nhӳng thứ trong trӳ vật ra, ngón tay run run di đӝng, muốn lấy mấy tấm hồn phù cất trong túi trӳ vật của mình. Nhưng đӝng tác đơn giản như vậy lại mất cả khắc đồng hồ, lúc này linh hồn của hắn lại bӏ thứ gì đó cắn nuốt thêm mӝt phần mười, cӝng lại đã bӏ cắn nuốt mӝt phần năm linh hồn ... Chậm rãi xé ra mӝt tấm phù, Tư Lăng vӛ tấm phù về phía lồng ngӵc của mình. Tấm phù này không giống vӟi Linh phù của Tu Tiên giӟi, nó vận hành không phải bằng linh lӵc của tu sĩ mà là hồn lӵc mà chӍ Tư Lăng có. Từ lúc Tư Lăng phát hiӋn hồn lӵc của mình có thể thay thế linh lӵc để chế tác linh phù, liền thí nghiӋm vài lần, sau đó thành công phong tồn (đóng kín để bảo tồn) hồn lӵc của hắn vào lá bùa. Như vậy nếu có cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể rút ra hồn lӵc từ tấm phù để bә sung. Quả nhiên sau khi hồn lӵc đưӧc bә sung hắn liền dӉ chӏu hơn mӝt chút, nhưng cũng chӍ là như muối bỏ biển, không có ích lӧi gì, ngưӧc lại còn làm cho hắn phun ra mӝt ngụm máu. Tư Lăng ngồi xếp bằng, cố gắng đối chӑi vӟi thứ trong cơ thể, xé tất cả hồn phù chế đưӧc trong bốn tháng đều vӛ về phía mình, hấp thu toàn bӝ hồn lӵc cất giӳ ở bên trong. Quả nhiên lúc hồn lӵc đưӧc gia tăng thì rốt cuӝc làm tốc đӝ cắn nuốt của thứ đó chậm hơn rất nhiều. Tư Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu chống cӵ lại thứ hùng mạnh đó. Như thế qua ba ngày ba đêm. Tư Lăng lại phun ra mӝt ngụm máu, sắc mặt xám tro, đôi mắt đã không còn sáng bóng, mӝt bӝ dáng có khả năng ngã xuống bất kỳ lúc nào. Linh hồn Tư Lăng đã bӏ cắn nuốt mӝt phần ba. Nếu bӏ cắn nuốt mӝt nӱa, linh hồn không hoàn chӍnh, hắn liền vô lӵc chống lại thứ đó; sau đó rất nhanh sẽ bӏ đối phương chiếm đoạt, ý chí bản thân cũng theo đó mà biến mất trong trời đất, thế gian không còn hắn nӳa, cả luân hồi cũng không thể. Trong lòng Tư Lăng cười khә, chẳng lẽ trời cao cho hắn đến thế giӟi này, chính là vì dùng thiӋn hồn tu hành trăm năm của hắn để thành toàn cho thứ này? Hắn không cam lòng! Không cam lòng đâu! Tư Lăng đӝt nhiên bắt đầu giãy dụa kӏch liӋt, hồn lӵc lưu đӝng dӳ dӝi. Ngay khi hắn không thể phòng thủ nӳa, quyết đӏnh lưӥng bại câu thương cùng đối phương, thì đӝt nhiên mӝt luồng ánh sáng trắng trốn tại chӛ sâu trong linh hồn bӛng chốc vӑt ra, hơn nӳa dùng mӝt loại uy thế dӉ như trở bàn tay mà trục xuất thứ đang thôn phӋ hắn ra ngoài cơ thể. “Gào -- “ Mӝt tiếng gào thét tràn đầy uy lӵc vang lên ở sơn cốc, khiến cho toàn bӝ sơn cốc đều rung chuyển. Tư Lăng cố gắng mở to hai mắt, nhìn thứ bӏ luồng sáng đuәi ra ngoài kia. Ngay ở trưӟc ánh bình minh trong sơn cốc, nó dần dần biến ảo ra mӝt luồng hư ảnh khәng lồ; Mӝt mãnh thú khәng lồ, có bốn cánh, toàn thân đen nhánh. Lúc này nó phát ra mӝt tiếng rống tràn đầy uy lӵc. Sau đó hư ảnh kia dần dần biến nhỏ, như mӝt luồng sáng màu đen vӑt tӟi phía hắn, ẩn vào thân thể hắn. Trong lòng Tư Lăng cả kinh, cho rằng nó lại muốn tӟi thôn phӋ mӝt lần nӳa, ai biết mãnh thú kia lại hóa làm mӝt con thú nhỏ, an tĩnh ngây ngốc tại đan điền của hắn. Bӝ dáng nhu nhưӧc cuӝn tròn tӵa như ngủ. Tư Lăng biết trận đấu sức này cuối cùng cũng kết thúc! Tinh thần buông lỏng, toàn thân Tư Lăng ngả đә ra sau, ngất đi. TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 6: Tái Tạo Linh Căn Đã qua mӝt tháng . Đại trưởng lão Tư gia đứng trưӟc sơn cốc, cẩn thận thu liӉm khí tức của tu sĩ Kim Đan, chӍ sӧ quấy nhiӉu cái thứ đáng sӧ đang tồn tại trong sơn cốc kia. Trong sơn cốc này có bố trí mӝt pháp trận cӱu phẩm hiếm thâý ở đại lục Thương Vũ, ở bên trong nhốt mӝt đại yêu thú rất nguy hiểm . Người nhà hӑ Tư chӍ biết cấm đӏa này rất nguy hiểm, thậm chí là mӝt ít người cấp cao ở Tư gia cũng chӍ biết trong cấm đӏa có tồn tại mӝt thứ nguy hiểm, chӍ cần không tiếp cận sơn cốc thì sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng lại không biết bên trong gì đó là cái gì. Biết bên trong Đại trận nhốt mӝt con yêu thú hùng mạnh thì chӍ có Đại trưởng lão cùng tӝc trưởng Tư gia. Con yêu thú cường đại này vì sao lại bӏ nhốt tại cấm đӏa Tư gia thì đã không thể nghiên cứu đưӧc nӳa, nhưng bӑn hӑ đều hiểu đưӧc con yêu thú này rất mạnh và nguy hiểm. Hơn nӳa, bởi vì Đại yêu thú kia bӏ nhốt không biết bao nhiêu năm, đã suy yếu đến cả mӝt phần thӵc lӵc cũng không còn; nhưng con yêu thú mӝt phần thӵc lӵc cũng không còn này ngay cả đại trưởng lão Kim Đan kỳ cũng không dám đối đӏch. Mӝt tháng trưӟc, sau khi NguyӋt Thiên Dạ náo loạn Tư gia mӝt trận, khiến cho đại trưởng lão của Tư gia phải xuất quan, nhanh chóng giết chết con yêu thú cấp 5 kia, lại dùng thủ đoạn lôi đình[1] để әn đӏnh Tư gia, sau đó liền tӵ mình đến cấm đӏa. Khi đó Tư Lăng đã bӏ NguyӋt Thiên Dạ ném vào sơn cốc đưӧc nӱa canh giờ, NguyӋt Thiên Dạ đang cùng tӝc trưởng và hai trưởng lão Tư gia đấu pháp. [1] Không rõ nghĩa nhưng mình tìm đưӧc gần giống như “Thủ đoạn lôi đình, bồ tác dụng tâm” (ๆ᫬雳手段, 显൉萨心肠): Đại ý trong đoạn này là dùng ra tay mạnh mẽ (tàn nhẫn) nhưng có ý tốt. NguyӋt Thiên Dạ mặc dù là dùng đan dưӧc để cưӥng ép tăng tu vi lên tӟi kỳ Trúc Cơ, hơn nӳa cảnh giӟi bất әn, nói thẳng ra thì căn bản không phải đối thủ của mấy người Tư gia, cố tình nàng ta lại có pháp bảo nhiều vô kể; Hơn nӳa, mӛi loại lấy ra đều làm người ta đỏ mắt. Nàng ta cùng vӟi mấy thứ pháp bảo trӧ giúp, người của Tư gia thật đúng là không thể làm gì đưӧc nàng. Mãi đến khi đại trưởng lão xuất hiӋn, trӵc tiếp làm NguyӋt Thiên Dạ bӏ thương nặng. Đáng tiếc là cuối cùng vẫn để NguyӋt Thiên Dạ bӏ thương trốn đi. Pháp bảo trên người NguyӋt Thiên Dạ rất nhiều, nàng ta huӹ mӝt món bảo khí làm Tam trưởng lão bӏ thương nặng, rồi sau đó nhân cơ hӝi dùng Trùy phá trận phá cӱa trốn đi. Lần này Tư gia tәn thất nặng nề, trưӟc không nói tӟi nhӳng đӋ tӱ chết dưӟi móng vuốt của con yêu thú cấp 5 kia, chӍ nói tӟi cấm đӏa Tư gia thế nhưng lại để cho mӝt ngoại nhân xâm nhập, đã sӟm vứt sạch mặt mũi của Tư gia. Vì thế Tư gia còn đặc biӋt tìm đến NguyӋt gia đòi giải thích, ai biết NguyӋt Thiên Dạ vẫn chưa trở về NguyӋt gia. NguyӋt gia không nhận trách nhiӋm, từ chối không thừa nhận viӋc này, hơn nӳa biӋn luận rằng bӑn hӑ đã sӟm trục xuất NguyӋt Thiên Dạ ra khỏi NguyӋt gia, nhӳng viӋc mà NguyӋt Thiên Dạ gây nên không quan hӋ gì vӟi bӑn hӑ, làm tӝc trưởng Tư gia tức giận đến thiếu chút nӳa đánh nhau vӟi tӝc trưởng NguyӋt gia. Hai nhà vì vậy mà trở mặt. Từ lúc Đại lão trưởng biết đưӧc Tư Lăng bӏ ném vào sơn cốc, thì bắt đầu liên tục chú ý tӟi sơn cốc này. Đại trưởng lão vốn cho là, mӝt phàm nhân bӏ phế đi linh căn như Tư Lăng mà đi vào đó thì chӍ có mӝt con đường chết, nhưng ai ngờ hôm nay hắn lại đây để xem xét, thế nhưng lại phát hiӋn uy lӵc của đại yêu thú trong sơn cốc kia yếu không ít, làm cho trong lòng hắn nghi ngờ không rõ. Bất quá hắn lại không dám tӵ mình bưӟc vào trong sơn cốc để xem đến tӝt cùng là thứ gì, chӍ sӧ trong đó có âm mưu. Lát sau, mӝt bóng người bay xẹt tӟi, là tӝc trưởng Tư gia. “Đại trưởng lão!” Tӝc trưởng Tư gia cung kính đến thӍnh an. Đại trưởng lão thản nhiên lên tiếng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm hưӟng sơn cốc. Lúc này tuy là ban ngày nhưng trong sơn cốc là mӝt mảnh xám tro. Hơn nӳa trưӟc sơn cốc có trận pháp ngăn trở thần thức tra xét, bӑn hӑ cũng không có cách gì nhìn cái đến tận cùng, càng không biết Tư Lăng có phải đã chết hay không. “Đại trưởng lão, bên trong có đӝng tĩnh gì sao?” Tӝc trưởng Tư gia lo lắng hỏi. “HiӋn tại không có.” Đại trưởng lão trầm ngâm, nói: “Bất quá ta có thể cảm giác đưӧc khí tức rất yếu bӟt bên trong.” Tӝc trưởng Tư gia hết sức kinh hãi nói: “Chẳng lẽ Tư Lăng chưa chết? Đại trưởng lão, người nói xem, uy lӵc lúc đó, chẳng lẽ yêu thú kia phát sinh chuyӋn gì?” Sau ba ngày kể từ khi Tư Lăng bӏ ném vào sơn cốc, Đại trưởng lão và Tӝc trưởng tӵ mình lại đây tra xét, đӝt nhiên phát hiӋn trong sơn cốc vang lên mӝt tiếng gào vӟi uy áp hết sức mạnh mẽ. Tӝc trưởng ngay lập tức bӏ uy lӵc kinh thiên kia chấn đӝng đến mức nguyên thần thiếu chút nӳa tán loạn, cả đại trưởng lão cũng không thể chống đӥ nӛi mà ngã ngồi dưӟi đất, thất khiếu chảy máu. Hai người đều tu dưӥng mất nӱa tháng mӟi tốt. Kể từ đó, bӑn hӑ lại mӝt lần nӳa ý thức đưӧc yêu thú trong cấm đӏa là cường đại và nguy hiểm cӥ nào, càng thêm cẩn thận, rốt cuӝc không dậy nәi mӝt chút tâm tư để đi vào tra xét. Mà đại trưởng lão hiӋn tại đến nơi này, chủ yếu là vì phát hiӋn khí tức của đại yêu thú trong sơn cốc yếu đi, trong lòng biết có khác thường nên mӟi lại đây tra xét . “Sơn cốc có trận pháp ngăn cản thần thức, ta cũng không rõ ràng tình huống bên trong.” Đại trưởng lão nói xong, nhӟ tӟi Tư Lăng bӏ ném vào bên trong, hỏi: “Kể rõ tình huống ngày đó cho ta, còn có chuyӋn của Tư Lăng nӳa.” Nghe vậy, trong lòng tӝc trưởng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn là đàng hoàn báo rõ từng chuyӋn từng chuyӋn phát sinh trên người Tư Lăng gần nӱa năm qua. “Hồ đồ!” Đại trưởng lão mắng mӝt tiếng, quay người nhìn về phía tӝc trưởng Tư gia nói: “Ta biết là ngươi nghĩ cho Tư gia. Tư Lăng đã là người bình thường, bỏ qua cũng không tiếc, nhưng đừng quên còn có Tư Hàn. Tư Hàn đã là đӋ tӱ nӝi môn của Thiên Tông phái, lấy tư chất của hắn, không cần ngàn năm chắc chắn có thể Đӝ Kiếp phi thăng. Mà Tư Lăng là huynh đӋ của Tư Hàn, các ngươi làm như thế không phải khiến Tư Hàn sinh lòng oán hận vӟi Tư gia sao? Tư gia chúng ta cho dù có dưӥng thêm mӝt tên phế vật cũng không phí bao nhiêu linh thạch, ngươi tӝi gì làm Tư Hàn có lòng bất mãn vӟi Tư gia?” Tӝc trưởng bӏ đại trưởng lão mắng chӍ có thể vâng vâng dạ dạ, sau mӝt lúc mӟi nói: “Nhưng ...đại hӑa của Tư gia lần này đều do Tư Lăng mà ra, nếu không xӱ trí, e rằng đӋ tӱ trong tӝc không phục, các trưởng lão cũng không chӏu bỏ qua.” Trong lòng Tӝc trưởng cũng có nӛi khә. Đối vӟi đối ngoại, Tư gia tất nhiên là đoàn kết nhất trí, nhưng mà bên trong Tư gia cũng không yên ả như vậy. Các mạch trưởng lão âm thầm đấu đá, hơi chút thì tạo áp lӵc, khiến cho tӝc trưởng như ông cũng thật khó khăn. Hơn nӳa, Tư Lăng tuy rằng mang hӑ Tư, nhưng hắn lại không phải huyết thống của Tư gia. Năm đó sau khi mẫu thân của Tư Lăng - LiӉu Hàn Nhi- sinh ra Tư Hàn, trưӧng phu của nàng lại bỏ mình vào mӝt lần ra ngoài nhiӋm vụ, sau đó LiӉu Hàn Nhi thương tâm muốn chết, bỏ lại đứa con trai vừa ra đời mà rời khỏi Tư gia. 2 năm sau, khi LiӉu Hàn Nhi trở về, đã bӏ trӑng thương, mӋnh không còn lâu, bèn làm phiền Tư gia thu lưu Tư Lăng. Nhìn vào mặt mũi Tư Hàn, Tư gia mӟi chứa chấp Tư Lăng. May mắn là sau này kiểm tra ra linh căn của Tư Lăng chӍ có hỏa linh căn, tư chất thưӧng đẳng, Tư gia thu lưu hắn cũng không thua thiӋt, nên các trưởng lão mӟi không có ý kiến. Thế nhưng, hiӋn tại linh căn của Tư Lăng đã hủy, lại vì hắn mà dẫn đến đại hӑa này cho Tư gia, nếu không xӱ trí, thật không dӉ giao phó vӟi nhӳng đӋ tӱ đã chết của Tư gia. Đại trưởng lão cũng hiểu đưӧc ý này, than thở mӝt tiếng rồi cũng không nói nhiều . Đúng lúc này, đӝt nhiên trong sơn cốc truyền đến tiếng đӝng, lập tức hấp dẫn chú ý của hai người. Tại lúc đại trưởng lão và tӝc trưởng Tư gia cẩn thận quan sát, mӝt bóng dáng cao gầy chậm rãi từ sơn cốc đi ra. Mӝt dung nhan xinh đẹp không thua kém nӳ nhân xuất hiӋn ở trưӟc mặt bӑn hӑ. Là Tư Lăng. Tӝc trưởng Tư gia giật nẩy người, trong mắt đại trưởng lão xẹt qua mӝt tia khác thường, thân hình đӝt nhiên đi tӟi trưӟc mặt Tư Lăng, kinh ngạc kêu lên: “Con lại là luyӋn khí kỳ hai tầng?” Nghe nói như thế, tӝc trưởng Tư gia càng giật mình, nhanh chóng dùng Quang linh thuật nhìn. Sao có thể như vậy, vốn đã biến thành phàm nhân _ lúc này tu vi của Tư Lăng lại thật sӵ là luyӋn khí kỳ hai tầng. Không khỏi nhӟ tӟi lời nói đêm đó của NguyӋt Thiên Dạ, chẳng lẽ Tố mạch đan từ Thưӧng Giӟi lưu truyền xuống kia là thật sao? Tư Lăng im lặng tuỳ ý để cho đại trưởng lão Tư gia làm viӋc. Lúc này đại trưởng lão đã đưa mӝt đầu ngón tay điểm tại giӳa mi tâm của hắn, chính là sӱ dụng Vӑng khí thuật để tra xét linh căn của hắn. “Con hiӋn nay là thủy hỏa song linh căn!” Đại trưởng lão thu tay, trong mắt liên tục phát ra ánh sáng kì dӏ. Tư gia tӝc trưởng kinh ngạc nói: “Thì ra lời yêu nӳ kia nói là thật. Bất quá, không phải là tu sӱa linh căn sao? Lúc trưӟc Tư Lăng chӍ có hỏa linh căn thôi, vì sao hiӋn nay lại thêm thủy linh căn? Mà còn là song linh căn có thuӝc tính đối nghӏch nhau, điều này thật sӵ là...” Trong lòng Tӝc trưởng tiếc nuối không thôi. Cái này đại trưởng lão cũng không thể trả lời, liền nhìn phía Tư Lăng, hỏi: “Con có biết không?” Tư Lăng lắc đầu, “Sau khi con ăn Tố mạch đan, liền phát hiӋn linh căn khôi phục, nhưng cũng thêm thủy linh căn.” Nghe xong, đại trưởng lão và tӝc trưởng cũng có chút đáng tiếc. Ở Tu Tiên giӟi, phân ra Ngũ Hành linh căn: kim, mӝc, thủy, hỏa, thә. Trong đó linh căn chӍ mӝt thuӝc tính là tư chất tốt nhất, đương nhiên là loại trừ linh căn biến dӏ. Nhӳng linh căn biến dӏ kia trong mӝt vạn người cũng không tìm ra đưӧc mӝt cái, là linh căn trân quý và ít ỏi nhất. Đối nghӏch vӟi đơn linh căn là, linh căn hӝi tụ đủ năm thuӝc tính, cũng chính là tư chất kém cỏi nhất, tốc đӝ tu luyӋn cũng chậm nhất. Đương nhiên, còn có linh căn song thuӝc tính, ba loại thuӝc tính, bốn loại thuӝc tính, tư chất cũng theo thứ tӵ giảm dần. Mà trong song linh căn cũng có phân ra tốt xấu. Nếu thuӝc tính của linh căn hӛ trӧ lẫn nhau thì cũng là linh căn tốt. Nếu thuӝc tính linh căn đối nghӏch vӟi nhau thì là linh căn cӵc kém, coi như có thể tu luyӋn, cũng gặp khó khăn trùng trùng, dù là tu luyӋn thích hӧp, rất có khả năng sẽ dừng lại ở kỳ Kim Đan. Linh căn của Tư Lăng bây giờ là linh căn thủy hỏa. Thủy hỏa không hòa hӧp, thật sӵ là tình huống xấu nhất, so sánh vӟi tư chất thưӧng cấp trưӟc kia, làm cho người ta chӍ có thể than thở. Sau khi Đại trưởng lão cảm thán trong lòng xong, liền không hề rối rắm vӟi viӋc này nӳa. Dù sao Tư Lăng cũng đã bӏ trục xuất ra khỏi Tư gia, sau này không còn là đӋ tӱ Tư gia nӳa, tư chất tốt hay xấu cũng không có khác biӋt. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền hỏi: “Tư Lăng, con làm sao ra đưӧc? Thứ ở bên trong đâu?” Tư Lăng cӵc kỳ bình tĩnh nói: “Đại trưởng lão, con không biết.” “Con không biết?” Tӝc trưởng kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ở trong đó con không gặp đưӧc thứ kia sao? Nếu không sao con có thể ra ngoài bình yên như vậy đưӧc? Mӝt tháng này con làm gì ở trong đó?” Đối vӟi thứ bӏ trấn áp trong sơn cốc, trong lòng Tư Lăng hiểu rõ, Tư gia chắc chắn có người biết chuyӋn, cho nên cũng không quá kinh ngạc vӟi lời nói của đại trưởng lão và tӝc trưởng. Hắn dĩ nhiên không thể ăn ngay nói thật, trưӟc khi đi ra ngoài cũng đã lường trưӟc các loại tình huống, trong đầu sӟm có sẵn câu trả lời, lúc này nói: “Đại trưởng lão, tӝc trưởng, con cũng không biết xảy ra chuyӋn gì. Lúc ấy vừa đi vào, con cảm giác đưӧc mӝt loại nguy hiểm thӵc đáng sӧ, vốn cũng muốn trốn, nhưng trên người đông cứng, thân thể giống như bӏ thứ gì đó xâm nhập, sau đó liền hôn mê. Qua vài ngày con mӟi tӍnh lại, sau khi tӍnh lại phát hiӋn mình còn sống, cũng không có chuyӋn gì xảy ra. Sau đó con đoán nơi này đã an toàn, liền cũng không vӝi vã đi ra ngoài. Tiếp đó con lại tốn mӝt đoạn thời gian để tu bә linh căn, nên kéo dài đến bây giờ.” Đại trưởng lão cùng tӝc trưởng cân nhắc cẩn thận, không suy ra đưӧc thứ gì hӳu dụng trong lời nói của Tư Lăng. Mà Tư Lăng hiӋn tại chӍ là tu sĩ luyӋn khí kỳ hai tầng, bӑn hӑ cũng không cho rằng hắn có lá gan lừa gạt bӑn hӑ. Ngay sau đó, hai người lại hỏi mӝt vài vấn đề, Tư Lăng đều trả lời đâu vào đó. Lời nói, mặc dù nói lấp lӱng nưӟc đôi, nhưng cũng là cái biết cái không, quả thӵc là tìm không đưӧc cái đáp án gì hӳu dụng. Sau đó, đại trưởng lão liền bảo tӝc trưởng dẫn Tư Lăng đi. Đại trưởng lão đứng trưӟc sơn cốc hồi lâu, cuối cùng vì cảm giác đưӧc luồng uy áp mà đại yêu thú kia lưu lại trưӟc sơn cốc nên không có mạo muӝi đi vào. TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 7: Con Yêu Thú Quái Lạ Tư Lăng đi theo Tư gia tӝc trưởng rời khỏi thánh đӏa, sau đó đến mӝt cái sân nhỏ. Tư Lăng nhận ra cái chӛ này, là chӛ ở ban đầu của “Tư Lăng” tại Tư gia. Tӝc trưởng xoay người nhìn về phía Tư Lăng, ánh mắt nặng nề ngưng đӑng, sau mӝt lúc chӍ thở dài, thản nhiên nói: “Mӝt tháng trưӟc, ta đã xoá tên con khỏi Tư gia, con hiӋn tại đã không phải đӋ tӱ của Tư gia bӑn ta nӳa, cho nên con cũng không cần ở lại cấm đӏa 10 năm.” Tư Lăng trầm mặc. Tình huống này hắn sӟm đã dӵ liӋu đưӧc. Nếu NguyӋt Thiên Dạ đã gây ra trận này mà Tư gia còn có thể làm như không có gì, vẫn đối vӟi Tư Lăng như mӑi khi thì ngay cả hắn cũng cảm thấy không có khả năng. Huống hồ, hiӋn tại hắn đã không phải là con cưng của trời trong Tư gia nӳa, Tư gia từ bỏ hắn cũng không tiếc. Nhưng mà Tư Lăng luôn cảm thấy trong lòng có chút khó chӏu. Hắn vừa mӟi đi tӟi thế giӟi này, còn chưa có làm gì, lại rơi vào kết cuӝc này, thật không biết “Tư Lăng” trưӟc kia rốt cuӝc đã tạo cái nghiӋt gì, mӟi có thể gặp gӥ cái cô NguyӋt Thiên Dạ đặc biӋt giỏi kéo thù hận này. Sau mӝt lúc, tӝc trưởng không nói gì nӳa, chӍ đơn giản bảo rằng: “Con đi đi.” Tư Lăng ngập ngừng, hỏi: “Tӝc trưởng, huynh trưởng của con, Tư Hàn, huynh ấy...” Có vẻ cũng không nghĩ là hắn sẽ hỏi như thế, tӝc trưởng hồi đáp: “Tư Hàn, hắn đã là đӋ tӱ nhập thất của Thanh Ngӑc chân quân ở Thiên Tông phái.” Trong giӑng nói rõ ràng mang theo kiêu ngạo, tӵ hào. Thiên Tông phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, hoàn toàn áp đảo toàn bӝ các môn phái khác. Rất nhiều gia tӝc tu tiên, nếu có đưӧc đӋ tӱ vӟi tư chất cao, đều mong muốn đưa đӋ tӱ đó tӟi Thiên Tông phái. Ở đó, không chӍ có thể đưӧc truyền thừa công pháp tốt, còn có thể giúp gia tӝc đưӧc Thiên Tông phái che chở, có thể nói là nhất cӱ lưӥng tiӋn. Mà trong Thiên Tông phái, ngoại trừ Chưởng giáo chân nhân, còn có vài vӏ Nguyên Anh trưởng lão, kế tiếp mӟi là năm vӏ tiên phong Kim Đan kỳ phong chủ[1]. Mà vӏ Thanh Ngӑc chân nhân này chính là trưởng lão của Thiên Tông phái, tu vi đã là Nguyên Anh hậu kỳ, môn hạ (hӑc trò) có năm đӋ tӱ thân truyền, mӛi người đều là thiên tư trác tuyӋt. Có thể đưӧc Thanh Ngӑc chân nhân vừa ý, thu làm đӋ tӱ thân truyền, có thể thấy đưӧc tư chất nghӏch thiên của Tư Hàn. [1] Không rõ nghĩa nhưng theo mình ý là chӍ chức vụ, người đứng đầu chӏu trách nhiӋm mӝt bӝ phận nào đó. Tư Lăng trong lòng sáng tỏ, sở dĩ Tư gia không truy cứu trách nhiӋm của hắn nӳa, chӍ sӧ cũng là bởi vì Tư Hàn. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tư Lăng hành lӉ vӟi tӝc trưởng mӝt cái, làm trӑn tình nghĩa trưӟc kia, sau đó lặng lẽ rời khỏi Tư gia. ********* Tư Lăng đứng trên mӝt con đường ở Thành Chiêu An, nhìn ngắm người người qua lại trên đại lӝ tràn đầy ý vӏ cә xưa, lần đầu tiên thật sӵ cảm giác đưӧc bản thân không còn ở thế giӟi cũ nӳa. Thành Chiêu An mặc dù là thành thӏ của Tu Tiên giӟi, nhưng quy mô cũng không phải là lӟn nhất ở Tây Cảnh. Người đi trên đường phố cũng không hoàn toàn đều là tu sĩ, vẫn là có phàm nhân. Mà trong đó tu vi của nhӳng tu sĩ qua lại phần lӟn đều không cao, tu sĩ ở LuyӋn Khí kì tầng năm trở xuống tương đối nhiều. Rốt cuӝc bưӟc vào trong đám người, Tư Lăng thầm thở ra mӝt hơi, sau đó chậm rãi đi tӟi, lặng lẽ quan sát cӱa hàng hai bên đường phố. Hai bên con đường mà hắn chӑn có đủ loại cӱa hàng, thứ gì cũng có bán, bất quá đại đa số là bán nhӳng thứ mà tu sĩ sӱ dụng: có phù lục (bùa), pháp khí, linh đan, còn có các loại ăn, mặc, ở, đi lại, ... đầy đủ mӑi thứ. Cái gì Tư Lăng cũng đều cảm thấy hứng thú, nhìn thấy nơi nào đông người liền thừa cơ lại gần xem náo nhiӋt, muốn nâng cao kiến thức mӝt chút, dù là thứ cơ bản nhất mà mӑi tu sĩ đều biết cũng khiến hắn nhìn đến say sưa. Cũng không có cách nào mà. Hắn vừa mӟi đến thế giӟi này liền liên tiếp xảy ra chuyӋn, sau đó lại ngây ngốc ở cấm đӏa mất năm tháng, phần lӟn nhӳng hiểu biết đối vӟi thế giӟi này đều là từ ký ức của “Tư Lăng“. Nó giống như đang xem mӝt bӝ phim câm vậy, chӍ biết đại khái, lại không có cảm giác chân thật. HiӋn tại ngưӧc lại đúng là có thể bә sung thường thức. Đi dạo đến mӋt mỏi, Tư Lăng liền chӑn mӝt sạp sủi cảo ven đường, kêu hai chén sủi cảo. Chủ của sạp nhỏ bán sủi cảo này là hai cha con (cha và con gái), đều là phàm nhân. Bất quá nhân thӏt bên trong sủi cảo lại là thӏt của yêu thú cấp thấp, vừa thơm lại dai dai, ăn thật ngon, chả trách ngay cả mӝt ít tu sĩ cấp thấp cũng đến nơi này chiếu cố. Tư Lăng lười để ý tӟi ánh mắt của người chung quanh, hӟn hở ăn sủi cảo. Bӝ dáng bây giờ của hắn hết sức mĩ lӋ, tuy rằng mặc mӝt bӝ nam trang, nhưng vẫn làm người khác cảm thấy khó phân biӋt nam nӳ. Chẳng qua, tӵ bản thân người này lại không nhận thấy như thế, hai tay dâng bát, khiến cho tay áo hơi trưӧt xuống, lӝ ra hai đoạn cә tay trắng noãn, làm mấy tên nam nhân đang ăn sủi cảo chӛ quán nhỏ âm thầm nuốt nưӟc miếng. Sau khi Tư Lăng ăn hết hai chén, vẫn cảm giác không đủ no, lại gӑi hai chén. Chủ sạp nhỏ vui vẻ ứng tiếng, lại vӝi vàng đi nấu sủi cảo cho hắn, ngưӧc lại, mấy nam nhân chung quanh thầm giật mình, thầm nghĩ cô gái này thật có sức ăn. Đӧi sau khi Tư Lăng rốt cuӝc ăn no, thanh toán ba mươi linh châu, liền rời đi. Linh châu là do lúc trưӟc hắn cầm mӝt khối linh thạch hạ phẩm đәi ở trong mӝt cӱa hàng khi đi dạo phố, coi như tiền tiêu vặt. Tư Lăng bây giờ là mӝt người đơn đӝc, tu vi cũng không cao, phỏng chừng về sau chuyӋn cần dùng linh thạch càng nhiều, cho nên sinh ra thói tiết kiӋm tiền, thoạt nhìn thật giống tên quӹ keo kiӋt. Ở Tu Tiên giӟi, mӝt khối linh thạch hạ phẩm = 50 viên linh châu, mӝt khối linh thạch trung phẩm =100 khối linh thạch hạ phẩm, mӝt khối linh thạch thưӧng phẩm =100 khối linh thạch trung phẩm, mӝt khối linh thạch cӵc phẩm =100 khối linh thạch thưӧng phẩm. Tư Lăng từ trong trí nhӟ cũng biết, tại đại lục Luân Vũ, đưӧc sӱ dụng thường xuyên nhất là linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm cũng có, nhưng linh thạch thưӧng phẩm lại là cӵc ít, mà linh thạch cӵc phẩm chính là thứ trong truyền thuyết. Cho dù có linh thạch cӵc phẩm đi nӳa, có lẽ cũng không có ai ngốc đến nӛi lấy ra để giao dӏch. Trời sắp tối rồi, Tư Lăng quyết đӏnh đêm nay đi tìm khách điếm giá rẻ để ở tạm. Bất quá trưӟc lúc tìm nhà trӑ, hắn phải giải quyết cái đuôi sau lưng. Tư Lăng rẽ sang mӝt con hẻm nhỏ tương đối ít người, sau đó xoay người, khoanh tay trưӟc ngӵc chờ mấy cái cái đuôi kia đến chơi. Chờ khi bӑn hắn tӟi, Tư Lăng mӟi phát hiӋn mấy kẻ theo dõi mình đều là nam nhân, hơn nӳa trong đó còn có hai tu sĩ luyӋn khí kỳ tầng mӝt, không khỏi híp mắt, không để cho đối phương có thời gian liền lập tức ra tay. ChӍ mất mấy giây, Tư Lăng đã giải quyết hết đám người theo dõi, đạp lên ngӵc mӝt tên nam nhân trong đám, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Các ngươi theo dõi ta làm gì?” Nam nhân kia đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám lừa gạt, lập tức nói: “Bӑn ta nhìn thấy bӝ dạng ngươi xinh đẹp, cho nên, cho nên...” “Cho nên muốn bắt ta đi làm chút chuyӋn thất đức?” Tư Lăng tӵ đӝng giúp bӑn hắn bә sung cho xong. Trong lòng hắn hiểu rõ thế giӟi này tàn khốc, bất kể là nӳ nhân hay nam nhân, nếu có diӋn mạo xuất chúng, bản thân lại không có năng lӵc, cũng không đưӧc thế lӵc lӟn che chở, vậy chӍ có thể như mӝt loại vật phẩm, bӏ người bắt đi. Kết quả hoàn toàn đoán đưӧc. Tư Lăng lúc này mӟi nhӟ tӟi gương mặt này của mình đã không phải là cái khuôn mặt bình thường trưӟc kia nӳa, có thể nói là đạt đẳng cấp ''hӑa thủy''. Nếu không cũng sẽ không khiến cái cô NguyӋt Thiên Dạ khủng bố kia ái mӝ ưӟc hẹn. Lần này là bởi vì tu vi của hắn cao hơn nhӳng người này nên mӟi tránh đưӧc mӝt kiếp, nếu tiếp tӟi là kẻ lӧi hại hơn hắn thì sao đây? Nghe nói có vài nam nhân thích kiểu này. Kết quả nếu sau khi hắn bӏ bắt đi hoàn toàn có thể tưởng tưӧng đưӧc. Tư Lăng đӝt nhiên cảm thấy phiền toái trên người mình cũng thật nhiều, tiền đồ không sáng rạng chút nào! “Không, không có, kính xin tiên sư đại nhân đại lưӧng!” Nam nhân mặt sưng như đầu heo kia nӏnh nӑt nói. Tư Lăng không kiên nhẫn dây dưa vӟi bӑn hӑ, trӵc tiếp đá ngất, sau đó lập tức rời đi. Trưӟc lúc mặt trời xuống núi, Tư Lăng đã tìm đưӧc mӝt gian khách điếm khá hài lòng. Sau khi giao tiền thuê nhà ba ngày, liền cắm đầu đi vào trong phòng. Điểm khiến Tư Lăng hài lòng ở khách điếm này chính là tính an toàn của nó. Bên ngoài khách điếm có bố trí trận pháp, người muốn xông vào sẽ phải chạm đến Đại trận trong viӋn, sau đó sẽ cảnh báo cho người trong khách điếm, để người ta biết có kẻ lạ xâm nhập, khiến người ta tương đối có cảm giác an toàn. Cho nên tiền thuê nhà ba ngày cũng không thấp, mất 50 khối linh thạch hạ phẩm, hắn tiếc tiền đến thӏt cũng cùng đau. Đóng kӻ cӱa phòng, sau khi Tư Lăng xem xét mӝt vòng không có gì khác thường, liền đến trên giường bắt đầu ngồi thiền tu luyӋn. Ngồi thiền chӍ là giả vờ cho người ngoài xem, trên thӵc tế hắn đang dùng thần thức kiểm tra cái thứ vừa tăng thêm trong cơ thể mình. Đầu tiên đáng quan tâm nhất chính là con yêu thú màu đen đang co tròn ngủ say ở đan điền kia. Suốt mӝt tháng này, mӛi mӝt lần dò xét, yêu thú kia tӵa như khối nam châm vậy, ''bất ly bất khí''[2] dính tại đan điền của hắn, cuӝn tròn thân thể ngủ say. Bất kể hắn sӱ dụng biӋn pháp như thế nào đều không cách gì đuәi nó ra khỏi đan điền, luân phiên dùng hồn lӵc và linh lӵc muốn tách đối phương ra, nhưng mӛi lần đều cảm thấy làm vô công vô ích. [2]Đây là mӝt trong hai câu khắc trên chiếc khoá vàng Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu Mӝng, mang ý nghĩa vĩnh viӉn không chia lìa, vĩnh viӉn ở bên, vĩnh viӉn không vứt bỏ. Mà nghiên cứu mӝt tháng, Tư Lăng vẫn là không có nghiên cứu ra con yêu thú ngủ say đang chiếm đan điền của hắn là chủng loại gì. Kế tiếp là đốm sáng trắng trốn tại tận sâu trong linh hồn kia. Ban đầu Tư Lăng còn không rõ là đốm sáng trắng này đã ẩn nấp bao lâu trong linh hồn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không cách nào tra thấy. Sau này mӟi biết đưӧc đốm sáng trắng này là thứ ở khi đó. Là vào lúc hắn xuyên viӋt đến thế giӟi này, bởi vì tránh né lӋ quӹ thôn phӋ, “Nàng” hoảng loạn không kӏp chӑn đường nên trốn vào mӝt cái bình ngӑc, sau đó bӏ mӝt đốm sáng trắng đánh trúng mất đi ý thức. Có lẽ đốm sáng trắng này chính là thứ lúc trưӟc trong bình ngӑc. Tư Lăng suy đoán, có lẽ từ lúc hắn bắt đầu đi tӟi thế giӟi này, đốm sáng trắng ấy vẫn luôn đi theo hắn, chӍ là nó ẩn nấp quá sâu nên hắn không phát hiӋn đưӧc mà thôi. Cũng như viӋc Tư Lăng không nhận biết yêu thú trong đan điền, tӵ nhiên hắn cũng không biết đốm sáng trắng này là cái gì. Bất quá hắn có thể biết ánh sáng trắng này là đồ tốt, không chӍ có thể đuәi đi yêu thú cường đại đang thôn phӋ linh hồn hắn, còn có thể bồi dưӥng linh hồn đang bӏ thương của hắn. Nếu không phải là nhờ đốm sáng trắng này chӳa trӏ linh hồn đã bӏ cắn nuốt mӝt phần ba của hắn, chắc hẳn khoảng mӝt tháng nӳa hắn còn không có biӋn pháp rời khỏi sơn cốc kia đâu. Thế nhưng, dù có đốm sáng trắng này hӛ trӧ, hắn vẫn phải dùng mӝt tháng thời gian để tu dưӥng, có thể thấy đưӧc lúc trưӟc con yêu thú kia đã cắn nuốt hắn tàn nhẫn cӥ nào. Tư Lăng nghĩ, nếu không phải làm cách gì cũng đều không thể kéo con yêu thú kia ra ngoài, bằng không hắn tuyӋt đối sẽ rút gân lӝt da bôi dầu lên con yêu thú kia để trả thù. Đối vӟi kẻ đӏch muốn nuốt mình, dù có là thiӋn quӹ cũng sẽ hóa thành ác quӹ! Sau khi mất cả mӝt canh giờ mà vẫn không biết hai thứ đồng dạng chiếm đoạt đan điền và linh hồn của hắn là cái gì, Tư Lăng liền không hề rối rắm nӳa, bắt đầu nén tâm tư xuống để tu luyӋn. So vӟi tu sĩ bình thường mà nói, thời gian tu luyӋn vӟi Tư Lăng vĩnh viӉn là không đủ. Bởi vì tu sĩ bình thường chӍ cần tu luyӋn linh lӵc là đưӧc, mà hắn lại phải tu luyӋn cả linh lӵc và hồn lӵc, cho nên mӝt buәi tối trôi qua, thời gian thật sӵ không đủ dùng. Làm hại mӛi ngày hắn đều phải chạy đua vӟi thời gian. Tu luyӋn Linh lӵc cũng khá әn, có ký ức của “Tư Lăng” , noi theo là đưӧc. Tu luyӋn Hồn lӵc thì có chút phiền toái, Tư Lăng đã gặp phải bế tắc[3], bấc kể tu luyӋn hồn lӵc thế nào cũng đều không có cách gì gia tăng thêm đưӧc. Điều này làm cho hắn cảm thấy xem ra tu luyӋn hồn lӵc cũng cần bӝ công pháp mӟi đưӧc. [3] Từ gốc là ೐颈. Theo zh.wikipedia.org, bình cảnh kỳ(೐颈期) là sӵ tiến hoá phát triển dưӟi tình huống không thể thay đәi bản chất điều kiӋn và hoàn cảnh bên ngoài, mà sinh ra mӝt thời kì đình trӋ. Thời kì này có thể dài hoặc ngắn, quyết đӏnh bởi sӵ thay đәi của điều kiӋn bên ngoài. Nhưng mà trong thế giӟi này cũng có tu sĩ tu luyӋn hồn lӵc giống như hắn vậy sao? Có đôi khi Tư Lăng cũng suy đoán, chẳng lẽ hồn lӵc mà hắn tu luyӋn là mӝt loại phương thức của quӹ tu sao? Nhưng mà Quӹ Tu ở thế giӟi này cӵc ít, công pháp của Quӹ Tu còn ít hơn, cho dù hắn muốn tham khảo mӝt chút cũng không đưӧc. Cũng không biết ở Tàng Thư Các của các Tông môn kia có tư liӋu về phương diӋn này hay không nӳa. TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 8: Người Nghèo Thật Đáng Thương Tư Lăng ở tại khách điếm ba ngày, nhưng ba ngày này hắn cũng không phải luôn nhốt mình ở trong phòng, mà là đi dạo khắp nơi, hoặc là ngồi tại đại sảnh khách điểm để thu thập tin tức. Ba ngày này, Tư Lăng cũng có cái mục tiêu cho tương lai của mình. Hắn muốn tiến vào Đại tông môn để tìm tư liӋu của Quӹ Tu, thӱ xem có thể giải quyết vấn đề tu luyӋn hồn lӵc bӏ ngưng trӋ hiӋn tại hay không. Bất quá, vӟi tu vi bây giờ của hắn thì chẳng có cách gì lẻn vào Tàng Thư Các của Tông môn đưӧc, như vậy, biӋn pháp tốt nhất chính là gia nhập vào Tông môn nào đó, có tư cách danh chính ngôn thuận mà đi vào. Như vậy chuyӋn kế tiếp phải suy nghĩ là, tiến vào môn phái nào mӟi tốt. Trong tâm tư, Tư Lăng đương nhiên là thấy Thiên Tông phái tốt. Thiên Tông phái là môn phái đứng đầu Tây Cảnh, tư liӋu công pháp trong Tàng Thư Các hiển nhiên là đầy đủ nhất. Đương nhiên, từng môn phái tồn tại đều có truyền thừa của hӑ, cũng không thể nói không tốt, nhưng Tư Lăng không cho rằng vӟi tư chất bây giờ của mình có thể làm cho nhӳng môn phái kia coi trӑng, rồi thu vào làm nӝi môn đӋ tӱ, sau đó còn mở ra Tàng Thư Các cho hắn. Tiếp đó là, Tư Hàn hiӋn tại đang ở Thiên Tông phái, coi như là chӛ dӵa cuối cùng; Tư Lăng da mặt rất dầy đã đem Tư Hàn - vӏ huynh trưởng ''tặng kèm''[1] này làm dӵa núi cuối cùng. [1] Từ gốc là TiӋn nghi (ള宜): có nghĩa có lӧi ích, đưӧc lӧi cho sӵ vật/người nào đó. @ không biết nên đәi thành từ gì cho đúng nghĩa. Nhưng mà, vӟi tu vi luyӋn khí kỳ tầng hai hiӋn tại của hắn, muốn tiến Thiên Tông phái không khác gì mơ ngủ. Hơn nӳa, cũng đã qua ngày thu đӋ tӱ ba năm mӝt lần của Thiên Tông phái, muốn tiến Thiên Tông phái, phải đӧi ba năm nӳa. Lập tức Tư Lăng cảm thấy, vẫn là tăng tu vi lên rồi nói sau. Ba ngày chӍ thoắt cái liền qua, Tư Lăng bèn trả hết tiền thuê nhà rồi rời khỏi khách điếm, sau đó rời thành Chiêu An, tiến về thành thӏ tu tiên lӟn nhất Tây Cảnh -- thành Minh Hà. Thành Minh Hà cách dãy núi Thập Vạn của Tây Cảnh vô cùng gần, lại là láng giềng của Thiên Tông phái, là tiên thành mà hầu hết tu sĩ Tây Cảnh hưӟng tӟi. Mà sở dĩ Tư Lăng quyết đӏnh mục tiêu kế tiếp là đi thành Minh Hà, thuần túy chӍ là vào trong đó tìm cơ hӝi, để xem có biӋn pháp nào trà trӝn vào Thiên Tông phái hay không. Dӑc theo đường đi coi như bình yên, thӍnh thoảng có thể nhìn thấy trên đӍnh đầu có luồng ánh sáng xẹt qua, đây là tu sĩ ngӵ kiếm mà đi. Sau khi tu vi đạt tӟi luyӋn khí kỳ tầng năm, thì có thể ngӵ kiếm phi hành, bất quá thời gian phi hành không dài, bình thường chӍ trên dưӟi 2, 3 canh giờ, bởi vì linh lӵc trong cơ thể không thể chống đӥ đưӧc quá lâu. Bất quá điều này cũng tốt hơn nhiều so vӟi hai cái đùi của Tư Lăng. Sau khi Tư Lăng gấp rút cả mӝt ngày đường, thì đến đưӧc mӝt cái trấn nhỏ rồi tìm nơi ngủ trӑ. Đêm đó, hắn cắn răng không tu luyӋn, cầm công cụ chế phù chế tạo ra 7 tấm Thần hành phù (bùa để di chuyển nhanh) nhӏ phẩm, hai tấm vẽ bằng linh lӵc, năm tấm dùng hồn lӵc để vẽ. Điều khiến cho Tư Lăng buồn bӵc là, chế xong hai tấm linh phù nhӏ phẩm đã rút đi tất cả linh lӵc trên người hắn; mà dùng hồn lӵc để chế luyӋn 5 tấm Thần hành phù, lại dùng không đến mӝt nӱa hồn lӵc. Chẳng qua là, khi dùng linh lӵc để chế phù thì xác xuất thành công là trăm phần trăm, còn dùng hồn lӵc để chế phù thì xác xuất thành công lại hết sức thê lương, không đành lòng nhìn thấy. Bất quá hiӋu quả lại rất rõ rӋt. Tấm phù chế bằng hồn lӵc có thể sánh ngang vӟi linh phù tam phẩm đӍnh giai, hiӋu quả không cần bàn cãi. Tư Lăng lại mӝt lần nӳa nhận rõ tầm quan trӑng của viӋc tu tập hồn lӵc kiếp trưӟc của mình. Hắn ngay lập tức quyết đӏnh tất yếu phải giải quyết vấn đề hồn lӵc bӏ ngưng trӋ, mãi không tiến lên này. Ngày hôm sau, sau khi vận dụng Thần hành phù, tốc đӝ đi đường của Tư Lăng quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Song bởi vì không có phương tiӋn giao thông, lại không thể ngӵ kiếm phi hành, càng không nӥ dùng linh thạch để đi ngồi Truyền tống trận, cho nên chuyến đi này của Tư Lăng, dù cho có Thần hành phù hӛ trӧ, cũng mất mӝt tháng trời mӟi tӟi đưӧc thành Minh Hà. Thành Minh Hà không hә là thành Tu Tiên lӟn nhất ở Tây Cảnh, so vӟi chiêu An Thành thì không chӍ lӟn mười lần thôi đâu. Đứng ở cӱa thành, hắn ngắm nhìn cәng thành cao vài chục trưӧng đưӧc xây bằng ngӑc thạch nhẵn bóng tản ra mӝt khí thế uy nghi; thậm chí ngay cả tường thành cũng đưӧc vẽ trận pháp cao cấp, tạo ra quầng sáng lấp lánh dưӟi ánh mặt trời, thoạt nhìn càng thêm khí thế bất phàm. Muốn tiến vào thành Minh Hà phải giao hai khối linh thạch hạ phẩm làm lӋ phí vào thành. Điều này làm cho kẻ vừa mӟi tӟi, không có thu nhập như Tư Lăng lại đau lòng đến co giật, âm thầm hạ quyết tâm nhất đӏnh phải cố gắng kiếm thêm linh thạch. Tư Lăng mӟi vừa tiến vào thành Minh Hà, mӝt người nam nhân trung niên lập tức ân cần chạy tӟi, hỏi hắn có muốn mua mӝt tấm bản đồ thành Minh Hà hay không. Tư Lăng hỏi giá cả, biết là mӝt tấm bản đồ giá mӝt khối linh thạch hạ phẩm, liền lấy mӝt tấm, sau đó mở bản đồ ra bắt đầu xem xét bố trí trong thành Minh Hà. Trên bản đồ này, mӛi mӝt ngã tư đường đều đưӧc đánh dấu rõ ràng, xung quanh còn có đông đúc các cӱa hàng cӱa hiӋu, chӍ cần ngón tay chӍ hưӟng là đưӧc. Cái này hoàn toàn có thể sánh bằng các công cụ công nghӋ cao mà hắn biết. Đӧi khi đùa nghӏch vӟi bản đồ đưӧc kha khá, Tư Lăng cũng hiểu đưӧc đại khái các loại thế lӵc cùng phân bố cӱa hàng trong thành Minh Hà. Cân nhắc mӝt lát, Tư Lăng thu hồi bản đồ vào trong túi trӳ vật, sau đó tìm khách điếm ngủ trӑ. Khách điếm mà Tư Lăng lӵa chӑn là loại khách điếm bình thường nhất, có điều giá cả lại không phә thông chút nào. Mӝt buәi tối lại mất tӟi 50 khối linh thạch hạ phẩm, bằng ba ngày trӑ khách điếm ở Chiêu An Thành. Tư Lăng lại mӝt lần nӳa cảm thán sinh hoạt tại thành phố lӟn thật không dӉ dàng, xem ra viӋc kiếm thêm linh thạch là vô cùng cấp bách. Tư Lăng là người khá thức thời, làm viӋc luôn thích lo trưӟc tính sau, tuy rằng trên người không thiếu linh thạch, nhưng cái kiểu chӍ có chi mà không có thu như vậy làm trong bụng hắn luôn luôn thấp thỏm. Ngày hôm sau, Tư Lăng đi dạo mӝt ngày quanh thành Minh Hà. Trong lòng lặng lẽ điều tra, phát hiӋn ngành kiếm tiền tốt nhất là linh đan, tiếp theo là pháp bảo, cuối cùng là linh phù và trận pháp. Linh đan thì không cần suy nghĩ, pháp bảo thì chính hắn còn không đủ, trận pháp thì không biết gì cả, chӍ còn lại linh phù. Nhưng mà bây giờ hắn chӍ có thể chế luyӋn linh phù nhất phẩm và nhӏ phẩm, linh phù tam phẩm tuy rằng có thể chế tác, nhưng xác xuất thành công không cao, cho nên bây giờ hắn chӍ có thể bán ra linh phù nhất phẩm và nhӏ phẩm. Sau khi nghe giá cả, phát hiӋn trong cӱa hàng có thu mua linh phù nhӏ phẩm, mӝt tấm giá mười khối linh thạch hạ phẩm. Giá tiền này quả thӵc là hơi thấp. Tư Lăng điều tra vài ngày, rốt cuӝc quyết đӏnh về sau phải cố gắng luyӋn tập chế phù để kiếm linh thạch. TRÙNG SINH NGHỊCH CHUYỂN TIÊN ĐỒ Vụ ThӍ Dӵc www.dtv-ebook.com Chương 9: Tiệm Linh Phù (Bùa Chú) Tư Lăng đi loanh quanh ở thành Minh Hà mất ba ngày, rốt cuӝc quyết đӏnh đӏnh cư tại thành Minh Hà. Vì thế chờ đến hết ngày thứ ba, trả phòng, liền đến mӝt toà nhà trong thành Minh Hà để thuê chӛ ở. Thành Minh Hà có cung cấp nhà ở cho người ngoại lai, giá phòng mӝt năm từ mӝt vạn đến mấy ngàn, tuỳ đẳng cấp. Tư Lăng tính toán mӝt chút, cảm thấy dù sao cũng có lời hơn so vӟi ở khách điếm. Chӛ mô giӟi nhà ở của thành Minh Hà là mӝt toà lầu bốn tầng. Vừa mӟi vào cӱa, lập tức có thể nhìn thấy người người qua lại ở đại sảnh rӝng lӟn, trong đó đại đa số đều vây quanh xem xét mấy cái phù Huyền ảnh lơ lӳng giӳa không trung ở giӳa đại sảnh. Trong nhӳng Huyền ảnh kia có đủ các loại mô hình nhà ở, khách nhân có thể chӑn lӵa trong đó nhӳng kiểu nhà thuê mà mình thích. Thần kỳ hơn là, Huyền ảnh kia có thể tuân theo ngón tay tu sĩ xoay tròn 360 đӝ, mở rӝng toàn diӋn. Lúc Tư Lăng tiến vào, mӝt tu sĩ luyӋn khí kỳ tầng năm đến nghênh đón, khuôn mặt tươi cười thân thiết, nhiӋt tình hỏi thăm hắn cần gì. “Ta muốn thuê mӝt căn nhà, ngươi có thứ gì tốt để giӟi thiӋu không?” Tư Lăng tuỳ ý hỏi thăm, giống như đang rất cẩn thận đánh giá các mô hình nhà ở đang đưӧc trưng bày ở giӳa đại sảnh. Thái đӝ thật hết sức kiêu căng. Tu sĩ kia lặng lẽ nhìn hắn mӝt cái, trong lòng hơi chấn đӝng, trong lúc nhất thời không phân rõ Tư Lăng là nam hay nӳ. ChӍ thấy hắn mặc trường bào cao cә, tuy rằng trưӟc ngӵc nhìn có vẻ bằng phẳng, nhưng vẫn làm cho người ta không cách nào biết đưӧc hắn là nam hay là nӳ. Hơn dung mạo này cũng quá yêu nghiӋt, xinh đẹp tuyӋt trần; kể cả nhӳng nӳ tu trong Tú nӳ phường của thành Minh Hà còn không có đưӧc dung nhan xuất sắc cӥ này. “Sao?” Tư Lăng không vui nhìn hắn. Tu sĩ kia giật mình mӝt cái, nhanh chóng phục hồi tinh thần tiếp đón, bất quá trong lòng vẫn hoảng hốt. Rõ ràng tu vi của vӏ tu sĩ này còn thấp hơn mình, vì sao ánh mắt của hắn lại sắc bén đến ngạc nhiên như vậy? Chẳng lẽ hắn ta là đӋ tӱ của mӝt đại Thế lӵc tu tiên hay Đại môn phái nào đó chăng? Nghĩ như thế cũng coi như có đưӧc giải thích. Cũng chӍ có nhӳng đại thế lӵc kia mӟi có thể bồi dưӥng đưӧc nhân vật đặc biӋt tuấn tú xinh đẹp như thế, lại xem tu vi, hắn càng cho rằng Tư Lăng đã dùng LiӉm tức thuật[1] gì đó để nén tu vi xuống. [1] Thuật đèn nén, hӝi tụ khí tức. Lập tức vӏ tu sĩ kia lại niềm nở thêm vài phần. Tư Lăng không chút đếm xӍa tӟi ánh mắt của người khác, tác phong ngạo nghӉ, chӑn chӑn lӵa lӵa, rốt cuӝc chӑn trúng mӝt căn nhà giá trung bình, tiền thuê mӝt năm là 7000 khối linh thạch hạ phẩm. Tư Lăng lập tức quyết đӏnh thuê mӝt năm. Thời điểm giao linh thạch, trên mặt Tư Lăng bày ra mӝt bӝ dáng không thèm để ý tӟi, nhưng kỳ thật trong lòng đang nhứt nhối, rӍ máu. Thoáng mӝt cái liền đi tong 7000 khối linh thạch, đây thật sӵ là nӛi đau khoét xương róc thӏt đó. Bất quá, tác phong này của Tư Lăng ở trong mắt người ngoài, chính là càng thêm chắc chắn, hắn nhất đӏnh là đӋ tӱ của mӝt đại thế lӵc tu tiên nào đó, lập tức ném 7000 khối linh thạch cũng không nhăn mày mӝt chút nào. Cũng vì như thế, tuy rằng có người kinh diӉm vӟi bề ngoài của hắn, nhưng trong lúc nhất thời cũng không dám đánh cái chủ ý gì không đứng đắn. Làm thủ tục xong, mӝt nhân viên liền giao cho hắn mӝt miếng ngӑc phù. Đây là ngӑc phù để ra vào nhà ở, tương đương vӟi chìa khóa, chӍ có chủ nhà mӟi có thể có đưӧc. Bất quá lại chӍ có kỳ hạn mӝt năm, nếu hết thời gian mӝt năm mà Tư Lăng không tiếp tục thuê nӳa, thì ngӑc phù này sẽ hết giá trӏ, nhà ở sẽ bӏ thu hồi. Làm xong mӑi thứ, nhân viên ở chӛ cho thuê lại ân cần hỏi lại xem Tư Lăng có cần nhӳng phục vụ khác hay không. Nơi cho thuê này cũng đưӧc liên kết vӟi các lĩnh vӵc khác, ví dụ như có thể giӟi thiӋu khách tӟi mӝt số quán rưӧu nhằm giúp khách đặt ba bӳa ăn; kể cả các loại cӱa hàng đan dưӧc, trận pháp, pháp bảo cũng có thể giúp khách nhân giӟi thiӋu tӟi. Nếu là người đưӧc nơi này giӟi thiӋu, mua đồ còn có thể đưӧc giảm giá nha. Trong lòng Tư Lăng không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ bӑn hӑ ngưӧc lại hết sức biết cách làm ăn, chӍ có điều, hiӋn tại hắn cũng không cần mua thứ gì, liền từ chối ý tốt của bӑn hӑ. Từ chӛ lầu cho thuê đi ra, Tư Lăng chạy thẳng đến căn nhà mà mình đã chӑn. Nhà mà hắn thuê ở trong mӝt ngõ hẻm khá thanh tӏnh tại thành Đông. Tiền thuê nhà nơi này khá vừa phải, nhưng đã đưӧc coi như là cӵc tốt. Tán tu[2] bình thường ở không nәi đâu. [2] Tu sĩ tӵ tu luyӋn, không có môn phái hay gia tӝc giúp đӥ. Tư Lăng ném ngӑc phù về phía cӱa, cәng nhà tӵ đӝng mở ra. Sau khi hắn cất bưӟc đi vào thì tiӋn tay thu hồi ngӑc phù lại, cӱa phòng cũng đóng lại. Căn nhà Tư Lăng thuê ở có ba lầu, còn có mӝt cái đại viӋn (sân), trong nhà còn có bố trí trận pháp, chӍ cần không phải tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên đánh nhau ở bên trong thì sẽ không phá hư đưӧc trận pháp. Hơn nӳa trận pháp này cũng sẽ không để cho người khác biết chủ nhà đang làm gì ở bên trong, thӵc rất phù hӧp vӟi tâm ý của hắn. Khi Tư Lăng tu luyӋn hồn lӵc thì toàn thân sẽ lưu chuyển mӝt tầng bạch quang nhàn nhạt, phản ứng này khác mӝt trời mӝt vӵc vӟi khi tu sĩ tu luyӋn. Tư Lăng không dám để cho ngoại nhân biết, cho nên mӛi lần tu luyӋn đều phải cӵc kỳ cẩn thận. Sau khi đánh giá xong toà nhà, Tư Lăng liền bưӟc vào, chӑn lӵa mӝt gian phòng, bèn bắt đầu tu luyӋn. Trải qua ba ngày khảo sát, trong lòng Tư Lăng đã có kế hoạch. HiӋn tại hắn cần phải tăng tu vi của thân thể này lên tӟi luyӋn khí kỳ tầng sáu, sau đó mӟi có thể bắt đầu chế phù hàng loạt đem đi bán đưӧc. Đạt đến luyӋn khí kỳ tầng sáu, linh lӵc của hắn tương đối әn đӏnh dồi dào, chế phù cũng tương đối nhanh. Chờ đến thời điểm có thể chế tác linh phù hàng loạt, còn sӧ không kiếm đưӧc linh thạch hay sao. Mӝt tháng sau, Tư Lăng đã tăng tu vi lên tӟi luyӋn khí kỳ tầng sáu, suông sẻ không chút trở ngại nào. Kỳ thật, thân thể Tư Lăng trưӟc kia đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hiӋn tại bất quá chӍ là khôi phục cảnh giӟi tu vi cũ mà thôi. Trong quá trình tích tụ, cũng không tồn tại rào cản nào đáng nói, cho nên ở kì LuyӋn Khí thì thӵc dӉ dàng có thể tăng cảnh giӟi. Về phần linh căn song thủy hỏa bây giờ của hắn ở trong mắt người khác chính là tư chất không tốt lắm gì đó, Tư Lăng cảm thấy không thành vấn đề. Cái này đơn giản hơn nhiều so tu luyӋn hồn lӵc. Sau khi nâng cao tu vi, Tư Lăng ra ngoài lần nӳa, đến cӱa hàng trong thành để mua mӝt số tấm phù rӛng và máu yêu thú, rồi lại bắt đầu bế quan chế phù. Hoá ra là “Tư Lăng” cũng biết chế phù. Lúc ở LuyӋn Khí kì tầng mười, hắn đã từng ra ngoài lӏch lãm, tại mӝt đӝng phủ của vӏ tu sĩ nào đó đã chiếm đưӧc mӝt số ngӑc giản về thuật chế phù. Bên trong chúng có chứa mӝt bӝ thuật chế phù hoàn chӍnh, “Tư Lăng” vui vẻ muốn thӱ, liền bắt đầu hӑc tập chế phù. Có vẻ “Tư Lăng” cũng có mӝt chút thiên phú chế phù, chӍ mất mӝt năm hắn đã hӑc xong chế tác phù nhӏ phẩm. Có ký ức của ”Tư Lăng” làm nền tảng, Tư Lăng cũng không cho rằng mình là kẻ ngu ngốc, cho nên, bắt đầu quá trình hӑc chế phù tuy rằng có gập ghềnh, nhưng coi như là thuận lӧi. Chờ đến khi thông hiểu hết thuật chế phù tam phẩm, hắn liền rất nhanh thӱ làm thuật chế phù tứ phẩm. Lại qua mӝt tháng, Tư Lăng đã chế ra mӝt đống linh phù nhӏ phẩm, tam phẩm cũng đưӧc ba mươi mấy tấm. Đương nhiên, nhӳng phù này đều là dùng linh lӵc để chế linh phù, hồn lӵc để chế hồn phù có xác xuất thành công quá thấp. Hơn nӳa uy lӵc của Hồn phù còn mạnh hơn mӝt cấp so vӟi linh phù, tất nhiên phải giӳ lại cho mình dùng. Từ lúc phát hiӋn mình có thể dùng hai loại năng lӵc để chế phù, Tư Lăng liền phân phù ra làm hai loại; dùng linh lӵc để chế phù gӑi là linh phù, dùng hồn lӵc để chế phù gӑi là hồn phù. Cái thứ Hồn phù này có lẽ ở thế giӟi này chưa nghe bao giờ, hơn nӳa coi như là hồn phù nhӏ phẩm, nhưng uy lӵc của nó có thể so đưӧc vӟi linh phù tam phẩm đӍnh giai. Cho nên Tư Lăng quyết đӏnh, chết cũng không thể tiết lӝ thứ Hồn phù này, ở lúc mấu chốt chính là dùng để bảo mӋnh. Tư Lăng đem cất linh phù xong, lười biếng duӛi người, liền ra ngoài. Mӝt tháng chưa ra cӱa, thành Minh Hà vẫn vô cùng náo nhiӋt như trưӟc, tӵa hồ không có gì thay đәi. Tư Lăng không vӝi vã đi rao bán linh phù, mà trưӟc hết đến bên đường, tìm mӝt quán ăn bình dân gӑi hai bát mì đến lắp đầy bụng. Đồ ở Tu Tiên giӟi tӵ nhiên là thế tục giӟi không cách nào so sánh đưӧc, coi như là mӝt chén mì sӧi đơn giản, cũng có thể làm cho người ta dư vӏ vô cùng. Bát mỳ này cũng rất đưӧc chú trӑng. Đầu tiên, loại lúa mỳ dùng để xay thành bӝt mì này chính là loại cây mà nhӳng nông dân phàm tục sống tại Tu Tiên giӟi gieo trồng. Qua nhiều năm đưӧc linh khí nuôi dưӥng, tuy rằng không so đưӧc vӟi nhӳng loại linh cốc linh mạch kia, nhưng hương vӏ của nó đã tốt hơn rất nhiều so thế tục giӟi. Tiếp đó, nưӟc canh này là dùng xương cốt của yêu thú để hầm, mùi thơm sӵc nức. Ở trên mặt lại dùng mӝt ít thӏt của yêu thú để làm thành Pate; cùng vӟi hành băm, ăn vào thật là làm cho người ta nhӟ mãi không thôi. Tư Lăng cảm thấy giải quyết vấn đề no bụng ở mấy quán ăn bình dân này tốt hơn nhiều so vӟi đi tӱu lâu, tiӋn lӧi lại phù hӧp vӟi lӧi ích kinh tế, còn có thể no bụng, thật là quá tiết kiӋm tiền . Ăn hết hai chén mì lӟn, Tư Lăng không thèm để ý tӟi ánh mắt quӹ dӏ của nhӳng người ở đây, trả tiền xong liền chậm rãi rời đi . Tư Lăng chậm rãi đi dạo, rồi rốt cuӝc chӑn mӝt cӱa hàng tên là “Thông thành phù” để bán linh phù. Lúc đang chuẩn bӏ đi vào thì đӝt nhiên trong tiӋm đánh ra mӝt đạo pháp quyết, hắn kinh hãi nhanh chóng lui về sau. Tiếp đó là mӝt người bӏ đánh bay ra, mắt thấy sắp đập vào người mình, Tư Lăng không thể không đưa tay đӥ lấy người nӑ, chống lại lӵc va chạm kia. Đúng lúc này, trong tiӋm có ba người nam nӳ trẻ tuәi đi ra, nhìn thấy đӝng tác đӥ người của Tư Lăng thì sӱng sốt mӝt chút, đang muốn nәi giận thì lại đӝt nhiên nhìn thấy diӋn mạo của Tư Lăng, lại mӝt lần nӳa sӱng sốt. Tư Lăng cũng đánh giá ba người vừa đi ra từ trong tiӋm kia. Hai nam mӝt nӳ, mӛi người đều tuấn tú phi phàm. Lại nhìn đến phong thái, quần áo, phụ kiӋn, có thể thấy rõ là thân thế cũng không tầm thường. Chắc hẳn là đӋ tӱ của nhӳng đại thế lӵc kia, không phải là người mà bây giờ hắn có thể đắc tӝi. Ba người kia nhanh chóng hoàn hồn. Mӝt người nam nhân lӟn tuәi nhất trong đám lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Ngươi là ai? Là đồng bӑn của hắn?” Tư Lăng không thể tra xét đưӧc tu vi của đối phương, liền biết là tu sĩ cấp cao hơn mình, lập tức vӝi vàng bỏ người trong tay ra, chắp tay nói: “Xin lӛi, ta không quen biết hắn. Tại hạ chӍ là muốn đi vào, lại bӏ người này trӵc tiếp đánh đến, vì không muốn bӏ đập trúng nên mӟi đưa tay đӥ hắn mӝt phen.” Nam nhân kia gật đầu, xoay đầu nói vӟi hai người bên cạnh: “LiӉu sư đӋ, Tô sư muӝi, các ngươi xem nên xӱ lý người này như thế nào?” Vӏ LiӉu sư đӋ kia, nhìn tuәi hẳn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuәi. Lúc này hắn dùng mӝt đôi mắt tò mò đảo qua đảo lại trên mặt Tư Lăng, sắc mặt kinh diӉm. Mà vӏ Tô sư muӝi kia, bӝ dạng xinh đẹp đӝng lòng người, mӝt bӝ quần áo màu tím nhạt, thanh tú phi phàm, trên mặt ý cười trong trẻo, có vẻ dӏu dàng trang nhã, làm cho người ta sinh ra hảo cảm. “Đại sư huynh, huynh xem, dáng vẻ người này còn dӉ nhìn hơn cả sư tӹ luôn. Nàng ta có phải nӳ giả nam trang hay không ta?” LiӉu sư đӋ căn bản không có nghe đưӧc lời đại sư huynh nói, cao hứng kéo ống tay áo đại sư huynh nhà hắn nói. Vӏ đại sư huynh kia nghiêm mặt, không vui nói: “LiӉu sư đӋ, không đưӧc vô lӉ.” Sau đó lại thi lӉ vӟi Tư Lăng mӝt cái, áy náy nói: “Vӏ đạo hӳu này, thӵc xin lӛi, tiểu sư đӋ vẫn còn tính tình trẻ con. Xin đừng trách.” Nếu là “Tư Lăng” lúc trưӟc hiển nhiên vô cùng không thích người khác nhắc tӟi bề ngoài của hắn. Nếu có người dám nói như vậy trưӟc mặt hắn, sӟm đã bӏ hắn mang thù đến hận không thể lӝt da đối phương. Nhưng Tư Lăng bây giờ căn bản không có cảm giác này. DiӋn mạo bất quá là thứ bề ngoài, có cũng đưӧc mà không có cũng không sao. Người khác nói như thế nào, hắn căn bản không thèm để ý. Tư Lăng cười cười, nói: “Không có gì.” Thái đӝ thản nhiên của Tư Lăng lập tức gây đưӧc ấn tưӧng tốt vӟi ba người. Vӏ LiӉu sư đӋ kia còn muốn nói thêm cái gì đó, bӏ đại sư huynh trừng mắt, chӍ có thể bĩu môi. Lúc này, sư huynh muӝi ba người đã bắt lấy cái tên bӏ đánh văng ra khỏi cӱa hàng kia, sau đó giao cho đӝi chấp pháp của thành Minh Hà. Thành Minh Hà là tiên thành lӟn nhất Tây Cảnh, trong thành có văn bản quy đӏnh rõ ràng không thể sinh sӵ đánh nhau. HӉ kẻ nào bӏ đӝi chấp pháp bắt đưӧc, ngoại trừ phạt linh thạch ra, còn phải bӏ trục xuất ra khỏi thành Minh Hà, vĩnh viӉn không đưӧc bưӟc vào. Tuy rằng Tư Lăng không biết vừa rồi xảy ra chuyӋn gì, nhưng thấy ba người này đánh tên tu sĩ kia ra khỏi cӱa, rồi bắt lấy đưa cho đӝi chấp pháp Minh Hà thành, lại không hề rưӟc lấy cái tai vạ gì, thì có thể từ đó phân tích ra, ba người bӑn hӑ hẵn có đӏa vӏ rất cao tại thành Minh Hà. Hơn nӳa hành vi vừa rồi của bӑn hӑ cũng là chính đáng. Thấy sӵ tình đưӧc giải quyết, Tư Lăng không nghĩ nhiều nӳa, bưӟc vào tiӋm Thông thành phù. """