"
Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! - NhiCokkie full prc pdf epub azw3 [Sách Teen]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tôi Yêu Em! Bạn Gái Giả! - NhiCokkie full prc pdf epub azw3 [Sách Teen]
Ebooks
Nhóm Zalo
Mục lục
Chương 1+1: Giới Thiệu
Chương 1+2: Hiểu Lầm
Chương 2: Quá Khứ
Chương 3: Gây Sự
Chương 4: Nghẹn Lời
Chương 5: Cậu Có Quan Tâm Tôi Mà
Chương 6: Đi Chơi
Chương 7: Giải Cứu Bạn Thân (1)
Chương 8: Giải Cứu Bạn Thân (2)
Chương 9: Giải Cứu Bạn Thân (3)
Chương 10: Yêu Là Để Ở Trong Lòng
Chương 11: Đêm Tồi Tệ (1)
Chương 12: Gày Tháng Buồn Cười Trong Bệnh Viện
Chương 13: Mĩ Nam Đấu Khẩu Mĩ Nam
Chương 14: Thiên Thiên Dỗi Rồi
Chương 15: Người Chen Vào Giữa Hai Ta
Chương 16: Sự Cô Đơn Không Một Ai Thấu Hiểu
Chương 17: Vũ Hội Không Anh (1)
Chương 18: Vũ Hội Không Anh (2)
Chương 19: Đi Cùng Tớ
Chương 20: Em Xa Lánh Anh
Chương 21: Quay Lại Như Xưa
Chương 22: Nếu Em Không Níu Tôi Lại, E Rằng Em Sẽ Mất Tôi Mãi Mãi! Chương 23: Tay Nắm Tay Vượt Qua Khó Khăn
Chương 24: Em Không Hối Hận
Chương 25: Sống Không Có Tiền Đồ
Chương 26: Sau Cùng Chỉ Còn Lại Bình Yên
Chương 27: Thật Sự Là Đắng Lòng
Chương 28: Ngày Qua Ngày Lúc Nào Cũng Có Anh
Chương 29: Cuộc Sống Của Vợ Chồng Son
Chương 30: Bố Mẹ Vợ Phát Giác
Chương 31: Chuyện Đại Sự
Chương 32: Một Tình Bạn Đáng Ra Rất Đẹp
Chương 33: Hạnh Phúc Cuối Cùng Cũng Tới Rồi
Chương 34: Chương End - Em Đã Có Một Thanh Xuân Thật Đẹp! Chương 35: Ngoại Truyện 1 - Chúng Ta Đã Yêu Như Thế Nào? Chương 36: Ngoại Truyện 2 - Chúng Tôi Bên Nhau Đều Do Duyên Số Chương 37: Ngoại Truyện 3 - Chúng Ta Là Thuộc Về Nhau!
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 1+1: Giới Thiệu
�� CUỐN TIỂU THUYẾT TRONG MƠ ��
• Hè năm 2015 •
Xin được tӵ giới thiệu, tôi là Vi Anh, là học sinh lớp 11 trường Blue Sky, tôi không thích phát âm Tiếng Anh cho lắm, nên thường gọi nó là trường Đánh Rắm.
Tôi học 11b2, chuyên Toán.
Tôi là tổ trưởng tổ 3.
Các bạn sẽ nghĩ tôi phải là lớp trưởng, nhưng không phải. Tôi có một "sắc đẹp" tầm thường, không hẳn thế nhưng mà không nổi bật.
Tật xấu của tôi thì rất dài, nhưng tôi vẫn muốn kể cho các bạn một số tật xấu của tôi, điển hình là nóng tính, dâm, bӵa, và rất rất thích ngắm trai đẹp.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học lại sau đợt nghỉ hè. Tôi là một con 'mọt sách', vậy nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến vào giờ ra chơi là thư viện. Mùa hè mới kết thúc, tôi thì yêu mùa hè vô cùng, nên vẫn muốn hồi tưởng chút ít về nó.
Thế là tôi ngồi trong lớp ngủ gật đợi đến giờ ra chơi xuống thư viện.
Sau một hồi nghiên cứu và tìm tòi, tôi- Vi Anh đã tìm thấy cuốn "Mùa hè thiên đường". Yolo!
Ma xui quӹ hờn thế nào mà lúc giơ tay ra lấy cuốn sách đó, có một bàn tay chìa ra,và hắn lấy cuốn sách của tôi -_____-
Theo bản năng con vượn, tôi chạy tới chỗ "thằng ăn cắp" để đòi lại cuốn sách đó!
"Tên ăn cắp!"
Tôi gào lên.
Hắn vẫn cứ đi -______-
Chẳng lẽ hắn điếc T__T
Tôi đang chạy tới hắn, bỗng cái rầm...
Tôi đã đâm phải ai đó!!!
Ai vậy?
Là Hoàng, Trần Hoàng, lớp 11b1, chuyên Anh. Cậu ấy khá đẹp trai, hiền lành nӳa! Tôi đã đâm phải cậu ấy rồi :)))~
Nhưng mà thì giờ đâu ra để mà tán trai, tôi phải đi dành lại cuốn truyện thân thương kia ToT
Hắn cứ đi xa dần, xa dần....
Hức hức T^T
Không sao! Tôi đã nhớ mặt hắn! Đợi đấy!
Bước ra khỏi thư viện, lập tức có một con đàn bà bước tới, đập vào đầu tôi một cái T^T Đau quá mẹ ơi!
---------------------------------------------
Chỉ là chap nhỏ giới thiệu truyện thôi ạ ^^
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 1+2: Hiểu Lầm
Chắc bạn tò mò con đàn bà nào đánh tôi =.=
Phải, là con bạn thân của tôi:((( Nó tên là Nguyệt Đan.
“Mày muốn tao thông mày không? Ngày đầu tiên đi học mà bỏ tao đi ngắm trai hả?”
“Tao đâu có ngắm trai! Tao đi đọc sách! Nhưng có thằng lấy trộm sách của tao”
“Thôi! Kệ đi! Nó đọc xong trả cho thư viện rồi mày đọc!” “Không chịu!”
Tôi bĩu môi. Đờ mờ thằng ăn cắp -.- Nó sẽ chết với tôi. Sau đó, tôi và nó trèo tường đi ăn kem cho bõ tức =)))
Vui quá! Hôm nay đi ăn kem tôi ngắm được bao nhiêu anh giai đẹp:v
Hạnh phúc quá bà con ơi!!!
Sau khi tôi về nhà…
Mẹ tôi- mẫu hậu đại nhân, đã cầm sẵn cây roi, nở một nụ cười nham hiểm.
“Giỏi lắm con gái! Trốn hai tiết học! Cô giáo mà không gọi về thì…”
Đời tôi tàn rồi…
Sau đó… Chắc hẳn các bạn biết rồi nhể? Tôi bị đánh! Bị đánh đó! Đắng lòng:(((((((
Hôm sau tôi đi học với một bộ dạng thảm thương:/
Chân bầm tím, mặt trầy xước,có khác gì một con dị tật bẩm sinh không hả trời????
Cô giáo chủ nhiệm yêu quý hôm nay dạy tiết 1:v Nhìn thấy tôi, cô không nhӳng ôn tồn hỏi thăm, phang ngay câu: ‘Chắc lại đánh nhau hả? Chừa đi nhé’
:/ Tôi là con gái mà -_- Đâu có đánh nhau được:(( Cơ bản là vì năm ngoái, tôi dùng cây chổi lau nhà đập thằng bạn ngồi bàn dưới đến nỗi chảy máu nên … =)))
Ai bảo nó nói tôi gay -_-
Gay cái bà màiii!!!
‘Học sinh mới kìa!’
May có Nguyện Đan kéo tôi lại với thӵc tại. Đeo kính vào, nhìn lên bục giảng..
Đờ mờ!!!! Là thằng ăn cắp sách của tôi!!!!
“Xin chào! Mình là Thiên Thiên! Mong các bạn giúp đỡ!”
Hắn nở nụ cười rất “tươi” -.-
Cứ cười đi:V
Mai mày chết với bà =)))
•••
Tôi đang nằm ngủ trong giờ ra chơi:3
Đang ngủ, bỗng có đứa nào đấy vấu vào đùi tôi!
Đau vồn:(((
Tôi lập tức ngồi dậy, thấy tên Thiên Thiên – thằng ăn cắp hôm nọ đang đứng gần đó. Chỉ có hắn thôi -.- Hắn là người vấu tôi. Tôi hùng hổ tiến tới. Mặt đằng đằng sát khí. Tôi đập cho hắn một cái.
“Ai da!”
Hắn kêu lên!
Tôi nhìn xung quanh xem có ai để ý không. Chết tiệt! Thằng Lâm tổ phó tổ 1, nó lè lưỡi cười man rợ với tôi! Vậy là… Không phải hắn là người vấu tôi, mà là thằng đàn bà kia!!!!!
Không giӳ nổi bình tĩnh, tôi trèo qua dãy bàn ghế tổ 2, nhảy xuống, vơ đại cây bút bi, và… Thông!!!!
Thật kinh hoàng!!!!
Tôi còn nghe thấy tiếng ‘phụp’ nӳa là:))))
Lâm gào lên.
Nó ôm chỗ tôi vừa đâm, gục xuống, khóc nức nở.
“Con chó Vi Anh! Tao chỉ vấu mày! Tại sao??? Tại sao mày lại thông tao???? Oà oà!!!! ”
” Bạo lӵc quá đấy! ”
Hắn đứng sau tôi, mặt rất chi là…
“Tôi… Tôi… Xin lỗi!”
Đấy là lần đầu tiên tôi xin lỗi người lạ đó nhé -…-
Các bạn biết bản thân tôi hạ thấp thế nào để xin lỗi hắn không:(( Chắc là không -__-
“Cuối giờ đi theo tôi!”
Hắn nói rồi bỏ đi.
Tôi đành giơ ngón tay thối ra =)))
Làm như mình là tướng không bằng
-___- tưởng mình ra lệnh là người khác răm rắp làm theo sao??:/ Đã thế tôi sẽ cho hắn leo cây =))))
“Đi đâu? Định chuồn à?”
Hắn đi vòng ra trước mặt tôi -___-
Thế là hắn đi sau, tôi đi trước, nói đi đâu, hướng nào là tôi phải đi theo:(( Ê tên kia -___- 5h30 rồi, không cho tôi về à (=•=)
Hắn dẫn tôi ra sân sau -.- Nghe nói nơi này bị trường bỏ hoang, không sӱ dụng nӳa, vậy mà hắn lại đưa tôi đến đây? Muốn giết tôi đã trả thù sao?? O___0
Hắn không vòng vo, vào thẳng vấn đề chính.
“Vừa nãy cậu đánh tôi! Giờ tôi trả lại cho cậu!”
Hắn ta… Nói xong liền sát mặt vào tôi… Và hôn tôi!!!!! Quӹ thần ơi!!!!! Giết con đi!!!!
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 2: Quá Khứ
Cậu ta kéo tôi ra sân sau.
Khu này là khu bỏ hoang -.- Sống từng này tuổi rồi =))) Tôi cũng phải đề phòng >.< Vậy là tôi giở mấy mánh võ ra :3
"Muốn gì?"
Tôi múa may quay cuồng, không quên hỏi lý do cậu ta lôi tôi ra đây -___-
Thӵc sӵ là, tôi đang đói, chỉ muốn về ăn cơm thôi TỏT "Xin lỗi tôi!"
"Xin lỗi!"
Tôi lợi dӵng thời cơ, nói xong lập tức quay mông bỏ đi =)))) Vậy mà cậu ta cậy có chân dài đuổi theo con chân ngắn như tôi -___-
"Đứng lại!"
Cậu ta đặt tay lên vai tôi, ngăn tôi lại.
"Muốn gì?"
Tôi thӵc sӵ lúc đó rất cáu. Cảm giác khó chịu xen lẫn đói... "Xin lỗi...."
Hắn nói đến đó thì cho tay lên vuốt cằm, rồi cúi xuống sát mặt tôi, tay chống lên hai bên bụng.
"... bằng hành động!"
"Là sao?"
"Làm ôsin cho tôi trong 1 tháng."
'Ọc ọc ọc!!!!!"
Bụng tôi đang réo lên rất to,đói không chịu được nӳa, tôi đành đồng ý rồi phi nhanh về nhà.
Bӳa cơm hôm ấy sao mà ngon thế! >.<
Và vì cái tật ham ăn, tôi lại đi chuốc hoạ vào thân ToT --------
12h đêm, tôi đang ngủ say, bật quạt đắp chăn :3 Tay thì che mặt, mông chổng lên trời đêm muôn vàn vì sao. Giọt nước dãi nhẹ nhàng chạy ra... =))))
Ôi tư thế huyền thoại :3
Quả là đắng lòng khi tôi- hoàng hậu xứ sở Ngủ và Ăn bị đánh thức bởi một tin nhắn quái quӹ không rõ chủ nhân
-___- Sau một hồi phân tích, và vô cùng buồn ngủ, tôi cũng đã đoán ra thằng mất dậy nào là kẻ nhắn tin.
À vâng! Là hắn đó ạ -____-
'Mai chờ tôi trước cổng.'
Đó là mẩu tin ngắn cụt của hắn.
Tôi muốn bùng nổ!!!!!!!
Tại sao????? Tại sao ông trời lại oái ăm thế????? Tại sao lại đánh đổi giấc ngủ ngàn vàng của tôi chỉ vì một mẩu tin nhắn đếu có C-V của hắn????.
Và trong lúc múa may quay cuồng, tôi đã lỡ tay làm rơi máy điện thoại. Ôi thôi!!!!
---------
Tôi hôm nay ngủ dậy trễ hơn hôm qua 15 phút, chỉ vì hai lý do :** Hai lý do thôi.
Lý do thứ nhất, lý do vô cùng chà bá :3
Đó là tôi muốn thằng quӹ kia bị leo cây :v
Lý do thứ hai, lý do chà bà không kém.
Đó là hôm qua hắn lấy đi 15 phút ngủ ngàn vàng không bán của tôi, vậy nên tôi phải ngủ bù =)))) Tật ham ngủ có đánh chết tôi cũng không bỏ nhé :3
Vậy là tôi đi đến trường rất ung dung, cứ tӵ cười, vui vì sắp trả thù được hắn. Mà tôi mắt 1 mí, cứ cười là không thấy tổ quốc, nên thế đâm vào người khác.
"Ui da!"
Một giọng con trai trầm ấm vang lên.
"Xin lỗi bạn!"
Tôi chìa tay ra đỡ bạn học sinh đó lên, và bạn ý là nam nhe :c
"Tôi nhìn bạn quen lắm.... À bạn là người đâm sầm vào tôi ở thư viện đây mà!"
"Xin lỗi nhé!"
Giờ tôi mới mở to mắt ra nhìn kĩ người đó.
Đoán đi? Là ai?
Đó là Trần Hoàng.
"Tớ là Vi Anh!"
"Tớ là Trần Hoàng!"
"Xin phép!"
Thế rồi tôi nhanh chóng rời đi, cậu ấy cũng đi vào lớp. [Lời kể của tác giả]
Vi Anh đi vào lớp, trên môi vẫn giӳ nguyên nụ cười tươi khi nhận ra Trần Hoàng. Cô đi, để lại một người ở cổng trường thẫn thờ đứng đó với bao cảm xúc xen lẫn. Đau khổ có, day dứt có, căm hận có.
----------
"Xin cậu!"
Thiên Thiên trong giấc mơ vô thức giơ tay lên như muốn bắt lấy thứ gì đó. Sau đó là giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đầm lưng áo, tóc tai ướt nhẹp.
Trong giấc mơ, cô gái Vi Anh thuở nhở mặc váy đỏ, cầm trên tay bó hoa cẩm ly chạy nhảy tung tăng. Hai người rất vui vẻ khi ở bên nhau.
"Sau này cậu cưới ai?"
Cô bé quay ra hỏi cậu bé.
"Cưới cậu!"
Rồi cả hai lăn ra cười, ngoắc tay nguyện thề.
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 3: Gây Sự
À vâng, sau khi tôi lên lớp, tôi bị đẩy thẳng tay, cái mặt của tôi đang ngào ngạt hôn đất mẹ vĩ đại :(((( >.<
Con gái, đặc biệt con trai lớp tôi gào ầm lên -__- Cơ bản vì cũng có người trả thù tôi thay cho bọn nó (-_+)
Tôi đứng dậy, xắn tay áo.
"Thằng chó nào đẩy bà?? Muốn bà thiến ngay tại đây không??" "Ôsin!"
Ố là là ~(•_•~) Đời phũ nhể ���� Thằng chủ chó chết nó đẩy tôi đấy!!!
Vậy là tôi ra, cười một nụ cười....hiểm =)))
Và thế là...
"Ui da!"
Và vùng kín của bạn ấy đã bị tôi đập tơi tả =)))) Muahaha!!!!
Dù sao thì cũng đã nhận lời làm ôsin của cậu ta, tôi cũng nên tӱ tế chút chứ nhể :3 Và sau đó, tôi tặng hắn thêm quả đạp nӳa ����
"Ớ ớ!!!"
Sao tӵ dưng tôi cảm thấy tiếng kêu của hắn nó cứ.... thế nào ý - ____-
"Ôsin chết tiệt!!!!"
Cậu ta gào rú lên, tôi chán lắm rồi đấy nhé -___-
Tôi về chỗ, còn hắn thì cứ nằm đó ăn vạ. Cuối cùng tôi phải lấy cái thân xác này vác hắn dậy.
---------------------------------------------
Sau ngủ thông 2 tiết, tôi mệt mỏi ra chơi. Giờ ra chơi lúc nào cũng như cái chợ, chẳng lẽ giờ tôi lại phát khùng và gào 'Im ngay!' - ____-
À vâng con không ngu =)))))
"Ê con kia!"
"Chó sủa?"
Tôi giả ngu.
Trước mặt tôi, là một lũ chó đẻ, đứng đầu là Thiên Kim tiểu thư tập đoàn bán ve chai =)))) Đùa thôi! Nhà nó kinh doanh bất động sản, giàu bome
-___-
"Hôm nay mày đánh anh Thiên?"
Êu ôi, 'anh' cơ à =))))
" Liên quan gì đến nhà mấy bạn không? Nghĩ nhà giàu muốn làm gì cũng được hả? Là gì của nhau mà bảo vệ nhau như chó đẻ bảo vệ con thế?"
Con bé đó lại gần tôi. Ù uôi! Như trong phim -___- Bà đây đếu sợ nhé :v
"Mày nên nhớ, con người là phải biết sống khiêm tốn, chứ không phải cái loại sống không biết nhục. Con gái nghèo rớt xác mùng tơi, không có cái gì gọi là đáng giá mà còn đi tán trai! Hôm nay lại còn đánh anh Thiên, mày nên biết đời mày hôm nay là hết rồi!"
Nó doạ tôi sợ quá cơ =)))
Không thèm văng tục đâu :* Bạn ý toàn dùng từ hoa mĩ thôi à >.<
"Thứ nhất, bạn chẳng là cái đếu gì mà đi nhận xét gia cảnh người khác, bạn thì biết cái chó gì? Thứ hai, tôi không phải là loại sống không biết nhục, đơn giản là tôi chẳng làm cái gì để khiến cho gia đình và bạn bè, người thân phải nhục nhã. Thứ ba, tao thích đánh đấy, liên quan tới kì 'đèn đỏ' của bạn à :v Tớ đánh nó làm bạn lo ăn không ngon, ngủ không yên à? Thứ tư, loại tiểu thư chảnh chó như bạn không phải người có đủ tư cách để nói chuyện với tôi. Bạn giàu vậy trai theo đầy, làm quái gì phải quan tâm tới một thằng con trai mà đến mình còn không hiểu rõ. Ảo tưởng! "
"Đánh chết mẹ nó đi!"
Các bạn thấy can đảm không :3
Đột nhiên chúng nó xông lên, tôi không nhẫn nhịn được nӳa mà..... chạy (^•^)
Hí hí :v Tôi chân ngắn nhưng chạy nhanh nhất lớp đó nha, thế là tôi cho chúng nó chạy 4 vòng quanh sân.
"Con chó!"
Thӵc sӵ... Là bọn này đang rất mệt. Tôi ngang nhiên đi qua bọn nó, cô bé 'tiểu thư' vươn tay túm tôi lại, nhưng do mệt quá nên.... bạn ấy chao đảo rồi ngã =))))
"Ôsin!"
Cái thằng chó Thiên Thiên này -___- Tại sao hắn cứ nhắm vào giây phút huy hoàng của tôi mà phá hoại thế nhở? Tôi đang hùng hổ đi ra từ bọn đầu gấu đấy, huy hoàng thế mà lại...
"Giề?"
"Sao lại đánh người?"
Có ai nhìn hộ mặt hắn dùm tôi không :/
Ai gây sӵ? Ai đánh chúng nó chứ?
Hiểu lầm hay cố tình gây sӵ với tôi đây???
"Ai đánh?"
Tôi tức rồi nha! Ai định đánh tôi chứ? Tôi có động chân động tay gì đâu (ToT) Oan quá >.<
"Không lẽ các bạn ấy? Các bạn xinh đẹp yếu ớt như vậy sao có thể tấn cô"
Giờ tôi muốn bùng nổ để đập chết hắn? Cái gì xinh đẹp cơ? Cái gì yếu ớt cơ? Tấn công tôi?
"Này này....chúng tấn công tôi cơ mà!"
Tôi nuốt nước bọt cố nhịn nhục rồi mà vẫn chưa bớt tức. "Thôi đi! Cô đầu gấu như vậy ai mà tấn công?"
"Đúng đó!"
Tổ sư!!!!
Cái con thiên kim tiểu thư còn cố tình đổ dầu vào lӱa nӳa chứ!!!!!! Từ đâu nhảy ra vậy con???
Vừa thấy mày mệt lắm cơ mà (ToT) !!
Thấy trai đẹp thì hồi phục năng lượng à??
Không chấp nӳa, tôi quay lưng bỏ đi. Tên chết tiệt!!!! ---------------------------------------------
Chiều này được nghỉ, tôi tha ngủ thông trưa :3
Vui ghê :v Trên đời vẫn còn nhӳng thứ tốt đẹp :3 Hí hí... 'Đến ngay trung tâm thương mại chờ tôi!'
Bớ làng nước ơiiiiii!!!!!
Tại sao???
Ông trời có mắt như mù mà ;((((
Còn cái thằng Thiên Thiên kia nӳa, nó hết đổ oan cho tôi, giờ còn hành tôi thế này, tôi muốn đập nó. À mà khoan, tôi đủ sức đánh nó mà :v
Được rồi :3
Vậy là Vi Anh tôi đây mặc ngay áo phông trắng có chӳ 'Die', quần đùi đen cạp cao, cầm theo cái chổi đứng trước cӱa trung tâm thương mại =)))) Mặc kệ mọi người, tôi vẫn đứng đó đợi, chỉ cần đánh nó thôi thì việc gì tôi cũng làm :3
Hắn kia rồi! Hắn đang dắt xe vào bãi, hôm nay ăn mặc cũng gọi là chất -__-
Áo sơ mi đen, áo khoác da, giày thể theo đen hiệu Nike, đen toàn tập :3
"Ú chà!"
"Sao?"
Nói thật thì, đến trung tâm thương mại mà lại cầm theo cái chổi thì ... :v
Đang suy nghĩ, tӵ nhiên con bé tiểu thư từ đâu nhảy ra, ôm tay cậu ta như đúng rồi. Sau đó nó bắt tôi khiêng đồ giúp nó. Trẻ con trẻ cái mà mua lắm đồ thế.
"Mua cho tôi nước chanh!"
Tôi phải đi mua cho nó. Hàng người xếp hàng không khác gì đàn kiến. Sau 1 tiếng vật lộn, tôi cũng có ly nước chanh. Quay về chỗ tôi
vừa ngồi, tôi đã sốc toàn tập, họ đi đâu mất rồi. Thế là tôi lại phải đi tìm.
'Chúng tôi về nhà được 1 tiếng rồi, cô cũng về đi!"
Cái giề? Về được 1 tiếng rồi sao giờ mới nhắn???? Aaaaaa!!!
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Nghẹn Lời
Cả tối tôi mất ngủ vì tin nhắn với điện thoại của cậu ta. Tôi mệt lắm rồi! Dù đã hứa nhưng tôi sẽ làm mọi cách để thất hứa! Đơn giản vậy thôi.
Sáng nay đến trường mà mắt tôi thâm quầng lại, nhìn như một con cú -___-
Vừa bước vào cổng trường, tôi đã bị một lӵc ma quái giӳ lại, sau đó là kéo tôi lại gần.
"Theo cậu, không trả lời tin nhắn,điện thoại có là cái tội không?"
Theo bản năng và thói quen, tôi đẩy cậu ta ra, rồi chạy nhanh lên lớp.
"Mắt mày sao thế?"
Nguyệt Đan đang ngồi chép bài, thấy mắt tôi liền ngồi dậy hỏi han. Sӵ hỏi han ân cần của nó lúc này làm tôi thӵc sӵ vô cùng cảm động. Lúc này tôi chỉ muốn được ôm nó mà chút hết muộn phiền đi thôi!
"Hôm qua tao tập boxing với con chó nhà hàng xóm!"
Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ để nó không biết tôi đang buồn, vì vậy cứ nói bừa. Lúc sau, khi thấy mặt Nguyện Đan, tôi mới biết câu nói của
tôi 'cӵc kì' bất thường.
"Thật không?"
Nguyện Đan mặt đen như than tiến lại gần tôi, đằng đằng sát khí. "Ơ....tao..."
Đột nhiên tôi bị cốc cho một quả đau nhớ đời.
"Lần sau không được thức đêm, nếu không..."
"Biết rồi!"
Các bạn có thể coi nó là người bạo lӵc, thích kiểm soát nhưng không phải, nó làm vậy là để tôi có một sức khoẻ tốt đó :* Yêu nó nhất =)))
'Ding!'
Máy tôi có tin nhắn.
'Tối nay con cố gắng về sớm, ăn mặc đẹp đi có việc với ba mẹ!"
Thế là tôi phải xin nghỉ 1 tiết để về nhà. Mất nӱa tiếng ngồi suy nghĩ mông lung về trang phục, tôi quyết định, áo sơmi trắng, yếm bò rách, giày van đen. Vậy là xong!
Mẹ tôi nhìn thấy tôi mặc thế này, shock toàn tập, nhưng đã mặc rồi nên cũng ngậm ngùi 'chịu đӵng'. Mẹ tôi dẫn tôi vào phòng ăn VIP1. Vừa bước vào, tôi đã thấy có một bác trai và một bác gái ngồi sẵn ở đó.
"Cháu chào hai bác ạ! Cháu xin tӵ giới thiệu, cháu tên là Vi Anh!"
"Chào cháu! Bác tên là Thiên Tuấn, vợ bác tên Thanh Vân." Thiên Tuấn à? Quen nhỉ?
Tôi nhanh chóng ngồi xuống, bật chai rượu sam-panh.
Cánh cӱa mở ra, bước vào là một cậu sinh viên ngang tuổi tôi, tóc chuốt keo, mặc sơmi đen, quần bò đen.
"Con tới rồi!"
Là hắn!!!! Ôi mẹ ơi!!!!
Hắn đang mải thắt cúc ở cổ tay nên ngồi nhanh vào chỗ. Ngẩng mặt lên chào ba mẹ tôi. Sau đó đảo mắt sang tôi, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng nhanh chóng chuyển sang thích thú. Cậu ta chống tay lên cằm, để tay trên bàn, cười nhếch mép nhìn rất sở khanh. Tôi thì chỉ dám cúi gầm mặt xuống. Nói thật nhé, không phải là tôi ngại đâu, mà là do cậu ta lúc nhìn tôi ... rất rất rất đẹp trai. Con tim mỏng manh của tôi nó cứ nhảy cha-cha-cha.
Cậu ta đã dùng cách nào đó để yểm bùa tôi sao?
"À quên, chào cậu, tôi là Thiên Thiên!"
Cậu ta đứng dậy, giơ tay ra.
Theo lịch sӵ, tôi cũng ngồi dậy mà bắt tay. Mặt cậu ta lúc đó rất lạnh lùng."Hai đứa có quen biết nhau không..."
Bố cậu ta quay sang hỏi tôi
"Ơ..."
"Có thưa bố!"
Tôi chưa kịp trả lời đã bị cậu ta ngắt lời.
"Chúng ta có nên nói ngay bây giờ không?"
Bố cậu ta cười nhẹ với bố mẹ tôi, hai người gật gật.
"Vậy thì được. Hôm nay hai nhà ta gọi hai con tới đây là có việc. Như thế này cho dễ hiểu nhé, trước khi hai con chào đời, nhà họ Thiên và họ Châu đã có sẵn một hôn ước. Và hôn ước đó là của hai con. Nếu như hai con có cảm tình với nhau, thì việc tiến tới hôn nhân là việc sớm muộn."
Mặt cậu ta lúc đó lạnh như tiền, còn tôi thì sӱng sốt vô cùng. Không được!!! Không thể thế được. Tôi định đứng dậy, nhưng mẹ tôi đã dùng toàn bộ sức lӵc ngăn tôi lại, ngón tay mẹ đâm vào da thịt tôi. Tôi lúc đó đau nhói. Thật không thể tin được!
"Con thích điều này!"
"Gì???"
Tôi lúc đó thӵc sӵ vô cùng kinh ngạc? Thích sao? Không thể như vậy được?
"Cậu không muốn sao?"
"Tôi...."
Tôi lúc này như rơi vào thế bí, tôi không thể nói là có, như vậy là dối với bản thân mình. Tôi quen cậu ta chẳng qua là muốn đòi lại quyển sách, chứ không phải quen để có một hôn ước cổ hủ kiểu này. Nhưng tôi lại cũng không thể nói không, làm vậy, ba mẹ tôi sẽ
rất nổi giận, mà khi đã nổi giận, họ sẽ không coi tôi ra gì cả! Bây giờ đã là thời hiện đại, đâu còn cái tục lệ 'ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy' ?? Tôi xui quá mà -____-
Ăn xong, tôi xin phép ra ngoài 'hóng gió. Thӵc ra là =))) Tôi ra ngoài đấm mấy cái cây trong vườn hoa nhà hàng xả sì-troét :3 Từ hôm nay, tôi sẽ phải cư xӱ thật cứng rắn, không thể để vẻ đẹp của đàn ông làm mờ mắt. Yép!
"Cậu làm gì thế?"
Ơ hay cái tên này? Sao cứ chặn suy nghĩ của tôi thế :3 Tôi hậm hӵc quay lại, ai ngờ mặt cậu ta lại gần mặt tôi vậy đâu.
"Ôsin đang hóng gió."
Tôi bĩu môi, quay đi chỗ khác.
"Làm bạn gái tôi đi!"
"Gì chứ?"
Tôi phát shock o___O, hắn nói cái giề thế ????
"Không thì bạn gái giả."
Chưa kịp cho tôi phản kháng,cậu ta đã vòng tay qua eo tôi, siết chặt. Lúc bày toi vừa khó thở về ngượng. Cầu trời đừng cho ông bà nào đi qua đây, không là con không còn chỗ nào mà lui cho hết ngượng đâu!!!!
Tổ sư con tác giả!!! Tại sao nó lại đặt tôi vào tình huống dở khóc dở cười thế này??? Tại sao nó lại cho tôi khó xӱ ngay từ chương 4???
[2 tác giả: Yêu cầu Vi Anh không thắc mắc =)))) ]
Cậu ta càng ôm tôi chặt hơn, thӵc sӵ vô cùng khó chịu. Hai tay cậu ta di chuyển cao hơn lúc nãy, sát ngӵc tôi, siết chặt. Ôi không! Tôi không thở được!
"Đồng ý thì tôi bỏ ra!"
"Không..."
Cậu ta lại siết chặt hơn nӳa, tên chết tiệt!!
"Thôi được! Bỏ tôi ra đi!"
Thӵc sӵ, tôi cảm thấy hận chính mình ToT. Tại sao lúc đó tôi lại bất động như vậy, tại sao lại không đánh hắn? Tôi chỉ nhớ lúc đó tôi đã rất rất ngạc nhiên. Tôi chỉ nhớ cậu ta đã ôm lấy tôi, đặt cằm lên vai tôi, tôi còn cảm nhận rõ hơi thở ấm của hắn >*<
Ôi không!!! Tôi không thể như vậy được! Tôi nên nhớ, hắn là người cướp sách của tôi, đẩy tôi ngã, vu oan cho tôi, làm khổ tôi, tôi không thể tha thứ!!!
---------------------------------------------
Cả đêm hôm đó tôi lại tiếp tục mất ngủ, mắt lại càng thâm hơn, túi mắt đã lộ rõ =((((
"Nguyệt Đan!"
Tôi ngồi ở bàn đợi nó.
Nó thấy tôi thảm thương như vậy, liền ban cho tôi quả cốc đầu!
"Ấy! Đừng đánh tao! Tao có lý do mà!"
"Kể tao nghe! Không chân thӵc ăn đòn!"
Vậy là tôi kể hết cho nó mọi việc :3 Và đây là vẻ mặt của nó o____O =)))
Nó định đứng dậy gào lên, nhưng may là tôi đã kịp chặn nó lại :3 "Tao từ nay không còn là bạn của mày nӳa!"
Nó bĩu môi, bước về chỗ của mình, tủm tỉm cười. Nguyện Đan, đến mày cũng định bơ tao sao??? :((( Tôi biết! Tôi biết! Tôi biết lý do tại sao nó lại như vậy,đơn giản là vì, nó không tin nhӳng điều tôi nói là thật!!! >.<
"Hế!"
Cậu ta bước vào lớp, chẳng nói chẳng rằng mà đi tới chỗ tôi. "Nè!"
Cậu ta dúi dúi vào tay tôi một phong thư nho nhỏ màu hồng, kèm theo mùi oải hương thoang thoảng đâu đây. Khoan đã, đây là trò con gái hay làm khi đến tiệc học sinh thanh lịch mà ta -___- Giờ tôi mới biết, hắn có thú chơi thiệp :v Đúng là gay mà :))))
Nào! Chà chà! Chӳ cũng không đến nỗi tệ đâu :3
'Gӱi Vi Anh- bạn gái của tôi....'
Hắn không cần thêm câu này chứ
-___-
'Tôi biết, bạn rất thích tôi!'
Cừ rế????
Từ hồi nào vậy???
'Tôi cũng biết, bạn rất thương tôi'
Wuế????
Không kìm nỗi cơn tức giận, tôi xé ngay bức thư đó đi. Kể ra, trò này cũng vui phết! =))))
Hắn ta ngồi bàn cuối, nhìn thấy tôi xé thư mặt lạnh như vậy nên cũng không hé nӱa lời. Ngoan ^o^
"Cho tớ gặp Vi Anh!"
Đó là giọng nói trầm ấm của TRẦN HOÀNG.
"Cô ta đang mải rặn ỉa, sau đó phải chùi đít, không có thời gian tiếp ông đâu. Với lại.."
Cái tên chết tiệt! Sao hắn dám nói như vậy trước mặt Trần Hoàng của tôi chứ.
"Ấy ấy!"
Tôi chạy như bay ra ngoài của lớp, đẩy Trần Hoàng ra chỗ khác, không quên tặng cho hắn cái nhìn 'căm hận'.
"Chào cậu!"
Trần Hoàng gãi đầu, cười cười lộ hai cái răng khểnh, đáng yêu quá đê!!!!!
"Tớ muốn mời cậu đi dӵ tiệc học sinh thanh lịch có được không?" Ayda!!!
Hôm nay là ngày gì thế????
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 5: Cậu Có Quan Tâm Tôi Mà
"Cậu nói gì cơ?"
Tôi mơ màng hỏi.
"Tớ nói là tớ muốn cậu đi dӵ học sinh thanh lịch cùng tớ. Tớ đã ấn tượng với cậu ngay từ đầu rồi!..."
Tôi nghe được đến đó, đoạn sau là gì thì không biết. Bởi vì tôi đang chìm đắm trong hạnh phúc.
"Vi Anh!"
Hoàng nắm bên vai tôi, lắc mạnh.
"Hả???"
Tôi quay về thӵc tại.
"Tớ muốn nói là..."
"Tớ muốn đấm cậu!"
Gì cơ? Cậu ấy muốn đấm tôi á?
Hoàng à, cậu nỡ sao?'
Giờ tôi mới để ý vẻ mặt của cậu ấy, đen sầm, ánh mắt nhìn xa xăm. Tò mò quay lại, tôi mới biết, Hoàng không hề nói câu vừa rồi.
Yolo =)))
Hắn ta đang đứng đó, nhìn hai chúng tôi với anh mắt viên đạn. Hắn đi tới chỗ tôi, tay khoác lên vai tôi.
"Muốn gì?"
"Muốn riêng tư!"
Hoàng đáp lại cụt ngủn.
"Vi Anh! Là bạn gái của tôi! Hoa đã có chậu, người cũng đã có chủ. Ok?"
Hoàng quay ra nhìn tôi, ánh mắt hiện lên sӵ khó hiểu. "Cuối giờ gặp cậu!"
Hoàng nói rồi đi luôn. Tôi chỉ biết đứng đó mà ân hận. Hắn vẫn cứ đứng đó, tôi bỏ tay hắn ra, đi vào lớp.
"Sao cậu lại như thế?"
Hắn hỏi tôi.
Chính nó! Chính câu nói đó! Đã làm cho núi lӱa phun trào :v Yolo!!!
Tôi thӵc sӵ lúc đó vô cùng tức giận!
Đi tới gần hắn, sӱ dụng toàn bộ năng lượng tích trӳ xuống chân, đạp cho hắn một cái.
Sau giờ ra chơi, tôi không thấy cậu ta đâu cả, thӵc sӵ lúc đó tôi không cảm thấy mình có lỗi chút nào, dù một chút cũng không, vì cậu ta, tôi đã không thể nói chuyện với người ấy.
Cuối giờ nhanh chóng tới, Nguyệt Đan liền phóng đi, để lại tôi một mình. Không sao, dù gì tôi cũng có việc với Hoàng.
Đợi đến khi sân trường thưa thớt, tôi mới xuống. Con ngừoi ấy cao to, đổ bóng xuống sân trường. Cậu ấy khoác balo lệch sang bên phải, hai tay vò vò gấu áo, coi đó là trò chơi giết thời gian.
"Đợi tớ lâu chứ? Xin lỗi cậu chuyện vừa nãy."
"Sao cậu lại xin lỗi?"
Hoàng quay lại nhìn tôi, hai bên lông mày khẽ nheo vào với nhau. "Không có gì! Cậu hẹn tớ có việc gì không?"
Tôi thấy khó xӱ nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Muốn gặp cậu chút thôi mà! Có phiền cậu không?"
Bao nhiêu ấm ức tôi đã chịu đều biến mất sau câu nói ấy. Ơn trời là có Hoàng cạnh tôi!
Buổi chiều hôm ấy, tôi, Hoàng, thӵc sӵ rất vui!
-------------------------------------
Hôm sau tôi vẫn đi học bình thường, chỉ có điều, tôi vui hơn mọi ngày. Vừa bước lên cầu thang, tôi đã đụng mặt bọn con gái hôm trước. Và bạn con gái hôm trước hành hạ tôi cũng có trong đó, nó tiến lại gần tôi.
"Xem ra không đánh mày thì mày không chừa tật du côn phải không? Thích đánh nhau thì mày mới biết phải có giới hạn à?"
Tôi hiểu chúng nó đang nói tới cái gì, vì cú đá của tôi với Thiên. "Tránh!"
Khó chịu xen lẫn tức giận, tôi hét lên. Tôi chỉ muốn, Thiên Thiên và gia đình hắn biến mất, tại sao đi đâu, tôi cũng nghe thấy tên hắn, tại sao tôi lại bị hắn đày đoạ, kiếp trước tôi và hắn có oan nghiệt?
"Mày đánh anh Thiên đến gãy chân mà vẫn có thái độ đó sao, muốn đánh phải không?"
Con nhỏ đó gằn từng chӳ một với tôi.
Phải! Tôi rất muốn đánh nó, đánh cho khuây khoả đầu óc. "Vào đi!"
Tôi hất cằm nhìn nó
"Được!"
Bọn nó tiến lại gần tôi.
"Dừng ngay!"
Hoàng từ đâu đi tới, nắm chặt tay tôi, kéo đi. Chết tiệt! Bọn con gái đứng như trời trồng, nói.
"Mày chỉ được cái cậy Hoàng thôi!"
Hoàng kéo tôi vào lớp, không quên dặn dò.
"Đừng dây dưa vào bọn đấy, không tốt đâu!"
Tôi phồng mồm đi vào, hậm hӵc chuyện vừa nãy. Chưa được bình tâm đã có đứa chặn cho cứng họng, là thằng Lâm!
"Ayda! Không ngờ mấy đứa con gái như lớp ta cũng 'rước' được mấy anh hot-boy đó nha!"
Tay thằng Lâm vung lên loạn xạ!
" Mày đúng là! Tao quá thất vọng về mày đó nha!"
"Gì chứ?
Tôi cười nham hiểm, tay giơ nắm đấm, coi như là cảnh báo.
"Mày không biết gì sao? Thiên Thiên - ngôi sao của lớp ta vì mày mà gãy bàn chân phải nằm ở nhà, không thể đi học!"
Nói xong, Nguyệt Đan từ đâu đi tới, khoác vai Lâm.
"Chết vì gái là cái chết tê tái. Há há!"
Rồi hai đứa cùng cừoi lăn lộn. Tôi tranh thủ chui vào lớp.
Thiên Thiên không có đi học, tӵ dưng tôi lại thấy buồn buồn. Thôi được, cuối giờ tôi sẽ đi theo năn nỉ cô giáo chủ nhiệm số nhà hắn.
---------------------------------------------
Sau nӱa tiếng van nài khản cả họng, cuối cùng tôi cũng đã có được tờ giấy huyền thoại!!! Ta đa!!!
Nhà hắn nằm trong khu phố Daisy nổi tiếng là giàu. Tôi phải giải thích mãi ông bảo vệ khu phố mới cho vào. Chó chết!!!!!
Nhà hắn đây rồi! Lạy mẹ! To quá! Nhưng nhà hắn lại sơn bằng một màu trắng đơn giản làm tôi lạnh cả sống lưng, nhà hắn giống nhà ma quá
-___-
Tôi khẽ gõ cӱa, 10 phút trôi qua vẫn chưa có người mở cӱa. Vậy là tôi điên tiết đạp cӱa =))) Haha :v Quà đó con :3
"Dừng ngay!"
Hắn mở cӱa ra, hét to, thấy mặt tôi thì khá ngạc nhiên. "Vào!"
Hắn để cӱa mở, đi vào nhà trước.
Hắn đi lên cầu thang, tôi đi theo! Hắn dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ nằm cuối tầng 3, trèo mệt đứt hơi -__-
"Muốn làm gì thì làm! Tôi ngủ đây!".
Hắn nằm xuống giường,đắp chăn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng...có một điều làm tôi khó chịu! Là hắn liên tục đạp chăn. Aaa!
Tôi mất công đi đắp lại chăn cho hắn. Được 5 phút, hắn lại đạp, tôi lại đắp, lại đạp, lại đắp, cứ như một trò chơi luân hồi mãi không dừng. Tôi vẫn giӳ lòng kiên trì đắp cho hắn.
Giờ tôi mới để ý, lúc hắn ngủ rất đẹp trai a! Lông mi dài, chết tiệt! Tôi muốn xem thӱ khuôn mặt tú lơ khơ khi ngủ của hắn thế nào... Okay! Tôi lấy tay gẩy mấy lọn tóc xoăn xoăn của hắn ra phía sau vành tai. Nhưng tóc mái lại tiếp tục rủ xuống. Tôi lại gẩy nó, nhưng chưa kịp rụt tay lại, cổ tay tôi đã bị hắn nắm chặt trong khi đôi mắt vẫn nhắm chặt. Hắn mở mắt, xô tôi ngã xuống giường, ôm chặt.
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Đi Chơi
Đừng tưởng tôi lúc đó không có chống cӵ nhé, thӵc ra là có 'một tý'. Đơn giản vì hắn ôm chặt quá, với lại, con tim mong manh hay bị ATSM này trong suốt quá trình nó cứ nhảy cha-cha-cha khiến cho máu tôi lưu thông không tốt làm cho các bộ phận cứng đờ, không thể hoạt động.
[ tác giả: Sao không nói là thích Thiên Thiên đi lại còn lấy cớ, đổ cho tim =)))) ]
Sau lời nói đầy dụ ý và mỉa mai của tác giả, tôi bị chạnh lòng, khua chân khua tay loạn xạ, 'vô tình cố ý' đập phải khuôn mặt của hắn.
[ tác giả : Giờ lại đổ cho tác giả -__-]
Hắn đang ngủ ngon lành bị 'phang' cho một quả liền lên cơn, trở mình, hắn túm chặt hai tay tôi, tư thế gì đây ����
"Gì? Gì? Muốn làm gì tên biến thái kia!"
Tôi trợn lòi hai con mắt ra nhìn hắn.
"Dám nói ai biến thái. Con lợn cái béo như nhà mi dám hỏi ta sao? Hết đánh Thiên Thiên thiếu gia trọng thương, không chăm sóc còn dám đánh nӳa sao? Đời lợn nhà mi sắp tuyệt chủng rồi! Hehe!"
Gì chứ? Hắn dám nói tôi là lợn sao? Tên mất dậy! Biến thái!!! "Nói ai là lợn ..."
Chưa nói xong, hắn đã bị miệng tôi lại, giả giọng tôi rất giống. "Ụt ịt! Ụt Ịt!"
Hả? Ý hắn là tôi kêu ụt ịt á?
Tôi giằng tay hắn, hắn nhìn rất kiên quyết, không chịu bỏ ra. Được rồi! Tôi gượng người lên, há to mồm ra, ngoạm tay hắn một phát!
"Á! Bớ làng nước ơi! Con lợn nó cắn con!"
Hắn gào lên như chưa từng được gào. Còn tôi thì được một trận cừoi hả hê. Sau khi cười, tôi theo phản xạ di chuyển đầu qua lại. Ôi thôi! Ba mẹ hắn đứng ngoài phòng từ bao giờ, mắt họ giãn ra hết cỡ, mồm như ngáp phải ruồi.
"Bỏ ra mau!"
"Làm gì?"
"Ba mẹ cậu kia kìa!"
Tên chết tiệt, điếc hay sao.
Hắn nghe thấy thế lập tức bắn ngừoi dậy theo quӻ đạo cӵc chuẩn, lẹ tay phủi phủi quần áo. Do chân vẫn đau nên vừa tiếp đất, mặt hắn đã nhăn như... Như cái gì bây giờ nhỉ? À! Nhăn như mông voi =)))
"Hai đứa.. tới lâu chưa?"
Mẹ hắn nói, mặt vẫn còn ngạc nhiên.
"Cháu tới lâu rồi ạ."
"Hai đứa...chỉnh lại quần áo rồi xuống nhà ăn cơm, hai bác sẽ gọi cho ba mẹ cháu!"
"À vâng!"
Ba mẹ hắn đi được vài bước xuống cầu thang lại quay lại, hỏi tôi. "Áo...có bị rách chỗ nào không?"
Ayda! Khổ đời tôi quá mà! Hai bác nghĩ tôi và hắn làm gì khi ở nhà mà lại hỏi câu ấy?
"A! Không ạ! Hai bác...xuống đi ạ!"
Hai người họ đi xuống, hắn xị mặt ra, tiếp tục nhại giọng tôi: "Có bị rách áo không ? Hahaha!"
Hắn nhại xong ngã lăn xuống giường, cười lăn lộn. Tôi nhảy lên người hắn!đánh tới tấp.
"Này thì nhại giọng bà này! Chết đi!"
"Ấy! Đau!"
Hắn ôm chân kêu than. Có đau thật không vậy?
---------------------------------------------
Không khí bӳa cơm hôm nay phải nói là... cӵc kì căng thẳng, tôi cứ tưởng hai bác ấy phải nói chuyện rôm rả với tôi giống trong phim chứ ��
"E...hèm! Cháu ăn đi!"
Bác gái nói xong gắp cho tôi miếng chả cá. Theo lẽ thường, tôi cũng gắp cho bác ấy một miếng.
"Bác cũng ăn đi ạ!"
"Này!"
Thiên Thiên gọi tôi, nhìn cái bản mặt dê già của hắn kìa. Ánh mắt như kiểu muốn nuốt gọn tôi ý!
"Giề?"
"Gắp cho tôi nӳa! Gắp cho mẹ chồng không gắp cho chồng sao?" Mố??? Cừ rế???
What do you just say???
Bố mẹ hắn nhìn tôi, ánh mắt hiện lên tia hi vọng, như muốn nói 'Gắp cho nó đi con'. Tôi cũng gắp cho hắn một miếng, cười gượng gạo. Khẽ khàng đạp vào vết thương chân hắn =)) Nhìn mặt hắn đi, rất đau nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi.
"Tôi...ăn xong rồi! Tôi...về phòng!"
Giọng điệu của hắn nghe thôi cũng biết rất là đau đớn. Đáng đời, cho chừa cái tội nói bậy.
Ăn xong tôi mới về phòng, nhìn hắn thật thảm hại. Nằm vô tội vạ! Một chân để dưới đất, một chân trên giường, úp mặt xuống ga giường, tay che mắt. Để coi nào! Tôi lại gần, lần này hành động nhẹ nhàng hơn lần trước. Tôi lấy tay vén tóc hắn lên. Chưa kịp luồn tóc ra sau vành tai đã bị một lӵc 'không hề nhẹ' giӳ lấy.
"Sao cô cứ trêu tôi lúc tôi đang ngủ thế?"
"Thích!"
Tôi trả lời rất 'tӵ nhiên'. Cái bản tính có đánh chết cũng không bỏ.
Hắn nắm lấy 2 cổ tay tôi, nhanh chóng chiếm thế thượng phong mà đẩy tôi xuống giường, ôm tôi. Tôi đơ người ra, mặt đỏ như...đít vịt =)))
"Bỏ ra tên biến thái!"
"Không!"
"Không bỏ tôi đá vào chân như vừa nãy đó!"
"Cứ việc!"
"Không nói đùa đâu! Tôi làm thật đấy!"
"Thoải mái!"
Cái tên này! Có nói thế nào cũng không nghe, được rồi, bổn cung đây sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Tôi hít sâu một hơi. Đột nhiên chân hắn đè lên chân tôi. Có giãy cũng không được!
Tôi giãy được một lúc mệt quá, thở hổn hển. Hắn ngủ rồi! Tôi cũng thế mà ngủ theo mà không hề biết ba mẹ hắn đang đứng bên
ngoài cười tỉm tủm, chụp ảnh liên tiếp. Cái tư thế này, thật quӹ quái. Hắn thì ôm tôi, chân đè lên tôi, tôi thì dӵa vào người hắn mà ngủ ngon lành! Huhu!
---------------------------------------------
"Dậy đi!"
Hắn ngồi đầu giường, gọi tôi dậy, tay cầm ipad. Tôi ngồi dậy, ngáp đã đời, tò mò liếc xem hắn đang làm gì. Tôi liếc qua, không có gì, lại ngáp tiếp. Vừa ngáp tôi vừa phân tích, khoan đã! Cái tấm hình vừa nãy...Tôi giật phăng ipad của hắn, quay lại phần lịch sӱ. Đó là tấm ảnh tôi và hắn ngủ cùng nhau, tư thế kì cục... Chủ nhân tấm ảnh có nick facebook mang tên: THIÊN TUẤN MEN-LY! Ôi con lạy! Bố hắn từng đó tuổi đầu, kiếm đâu ra cái tên hay thế ���� Stt đăng ảnh kèm theo dòng tâm sӵ vô cùng 'cảm súc', đã có hơn 5.000 like trong 1 tiếng cùng 3089 lượt cmt như sau :
Như các bạn đã biết, Thiên Tuấn - tôi đây có một đứa con trai mang tên Thiên Thiên, nó là đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang, đẹp trai. Bao năm nó không hề tiết lộ bạn gái, bây giờ nó lại yêu thương con bé như vậy, tôi không thể hạnh phúc hơn.
Thiên Thiên love Vi Anh
Trời ơi!!!!!
Tôi quay sang nhìn hắn, sao mặt hắn lại vô cảm vậy chứ? "Cậu biết chuyện này?"
"Phải!"
"Và không hề phản ứng?"
"Phải!"
Tôi chịu hết nổi cái con ngừoi này rồi, dù ba mẹ có làm gì cũng không hề có ý kiến.
"Đi thôi!"
Hắn giật ipad của 'tôi', đứng dậy, chỉnh lại trang phục. "Đi đâu?"
Tôi vẫn ngồi trên giường.
"Mua đồ đi học sinh thanh lịch!"
"Cho ai?"
"Cả hai!"
---------------------------------------------
Hắn và tôi đi bộ tới cӱa hàng thời trang Oles nằm ngay trong trung tâm thành phố. Trên đường đi, rất nhiều người ngắm nhìn hắn, phải, thật nӵc cười! Một con lợn đӵc bị vặt 69 sợi lông và đã bị thiến thì sao lại được mọi người ngưỡng mộ như thế chứ??
Hắn bước vào cӱa hàng, nói vài câu, lập tức có nhân viên ra chào đón nhiệt tình.
"Chào Thiên thiếu gia, lâu rồi không gặp!"
"Học sinh thanh lịch, 1 trai - 1 gái."
"Đi theo tôi!"
Cô nhân viên dẫn tôi vào căn phòng lớn, bốn bên tường được che kín bởi hàng trăm bộ váy dạ hội đủ màu sắc.
"Mời cô chọn!"
Tôi đi vòng vòng, mắt hoa cả lên, bộ nào cũng đẹp hết, tôi càng choáng hơn khi nhìn thấy giá tiền, lạy hồn, phải đến 7 số 0.
"Tôi...thӵc sӵ thì, nhӳng thứ này...đắt quá!"
Tôi quay ra nói với cô nhân viên, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng. "Cô không phải lo, mọi chi phí Thiên thiếu gia sẽ chi trả!"
Nghe xong, tôi cũng chọn thoải mái hơn, nhưng vẫn phải để ý tới giá tiền.
Lӵa đi lӵa lại cuối cùng tôi cũng chọn được cái váy ren đuôi tôm màu trắng. Đơn giản, nhìn thanh cao =)))
Tôi cầm váy ra phòng thay đồ, nghe nói hắn đang thay đồ, nên tôi ngồi đợi ở chiếc ghế sofa. Rèm cӱa mở ra, hắn - trong bộ vest trắng, quần trắng, áo bên trong cũng trắng, khuôn mặt sắc nét, dáng người chuẩn không cần chỉnh. Đẹp quá mẹ ơi!!!! Tôi đơ cả người ra nhìn! Mấy cô nhân viên đứng đó cũng như tôi.
Hắn đứng đó đóng cúc ở cổ tay, quay mặt lên nhìn tôi. "Thế nào?"
"Xấu òm...à nhầm! Rất đẹp!"
Tôi giơ tay ra.
Tôi vào phòng thay đồ, nhanh chóng mặc bộ váy tôi chọn vào, đeo thêm đôi khuyên tai ngọc trai, đeo vòng tay mà mấy cô nhân viên đưa cho.
Rèm lần nӳa mở ra, tôi mặc trong mình bộ váy mình ưng ý nhất. Hắn ngồi đó, vắt chéo chân. Hai hàng lông mày khe khẽ xô vào nhau, đôi mắt ánh lên sӵ tò mò.
"Không đẹp! Lấy thêm mấy mẫu khác ra đây, chỉ lấy màu trắng thôi đấy!"
Hắn nói với cô nhân viên, ra hiệu cho tôi ra ngồi cùng hắn.
Tôi ngồi xuống, hai tay để lên đùi. Chết tiệt! Đẹp như vậy mày dám kêu không đẹp hả con lợn đӵc kia???
Cô nhân viên mỗi tay cầm 5 bộ vây bước vào,bộ nào cũng màu trắng.
Bộ thứ nhất là bộ váy dài ngang đầu gối màu trắng, nền hoa hồng. Hắn lắc đầu.
Bộ thứ hai là bộ váy dài chạm sàn, đuôi váy rất dài, gấu váy màu hồng. Hắn lại lắc đầu.
Bộ thứ ba là váy đuôi tôm, đuôi dài, phần thắt lưng màu đen, gắn ren. Hắn gật đầu. Ôi lạy mẹ! Con cuối cùng được cứu!!!!!
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 7: Giải Cứu Bạn Thân (1)
"Con lợn, dậy!"
Nguyệt Đan ngồi đầu giường, thӵc hiện công việc thường ngày nó hay làm - Đánh thức tôi dậy.
"Vì chúa - hãy cho tao ngủ thêm 5 phút!"
"Dậy!"
"Vì Phật - hãy câm miệng lại và cho tao ngủ thêm 5 phút!"
Tôi cố gắng cầu xin Nguyệt Đan 5 phút ngủ. Bà mày mệt lắm :3 Xin mày đấyyyyy (ToT)
"Nhanh! Nếu không tao thông chết!"
Tôi lập tức bật dậy, nhanh chóng làm VSCN. Chết tiệt! Nếu ngủ thêm mà bị con Nguyệt Đan nó thông thì toi!
---------------------------------------------
Tôi và Nguyệt Đan dắt xe vào cổng.
"Vi Anh!"
Hoàng đi từ cầu thang khu B xuống.
"Chào!"
Nguyệt Đan ngây người ra, ngầm hiểu mọi chuyện. Nó kéo tôi đi, quay lại nói với Hoàng.
"Tớ với nó có việc! Cậu vào lớp trước đi!"
Nó dắt tôi vào sân sau, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị. "Mày...tao không thể tin được!"
"Vì chuyện gì?"
"Chẳng phải mày nói mày là bạn gái của Thiên Thiên hay sao? Bây giờ mày lại quan tâm, gần gũi với Trần Hoàng. Mày không sợ ngừoi ta đồn đại à? Tao lo cho mày lắm."
"Đừng xen vào đời tư của tao chứ!"
Tôi nói với nó, nói xong mới thấy, tôi không nên nói như vậy, nó không hề trách móc hay giận dỗi với tôi, nó nói như vậy là vì quan tâm tới tôi thôi cơ mà. Nguyệt Đan đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, nó nhìn ra chỗ khác, gật nhẹ đầu.
"Phải! Tao không nên xen vào đời tư của mày. Xin lỗi vì đã nói với mày điều đó, xin lỗi vì đã quan tâm!"
Nguyệt Đan nói rồi bỏ đi, khuôn mặt vô cảm... Tôi...tôi đã làm gì thế này? Tôi muốn xin lỗi nó, nhưng cái tôi đã ngăn tôi lại...
---------------------------------------------
"Đan Đan à! Tao xin lỗi! Tao không hề có ý đó, cho tao xin lỗi đi mà"
"Đan Đan! Trả lời tin nhắn của tao đi mà! Câu nói đó không hề có nghĩ như vậy đâu"
"Đan Đan à! Xin lỗi mày!"
"Đan Đan..."
Từng dòng chӳ hiện lên, mấy ngày nay, Nguyệt Đan không đến gọi tôi đi học, không chở tôi về, không nói chuyện với tôi, không thèm nhìn tôi tới một lần. Nó quên tôi?
Vi Anh này không thể để như thế!
Nói mới nhớ, sau hôm đó, Thiên Thiên cũng đã đi học lại, thỉnh thoảng giờ ra chơi vẫn hay ra chỗ tôi trò chuyện. Còn Nguyệt Đan, trong giờ nó hay nhìn tôi, nhưng lại nhanh chóng quay lại bài vở.
Chợt nhớ, hồi nhỏ tôi có xem bộ phim ABCXYZ gì đấy, thấy hai đứa giận nhau, hẹn nhau ra vườn, hát cùng nhau là hết giận luôn, được, kế hoạch A đã được triển khai =)))
---------------------------------------------
2 ngày sau, là ngày tôi định làm lành với Nguyệt Đan, Thiên Thiên, Trần Hoàng cũng giúp đỡ tôi.Cuối giờ...
Tôi, Thiên Thiên, Trần Hoàng đứng 'rình' Nguyệt Đan ở cổng trường, tuy trong trường cũng còn khá ít học sinh, nhưng Nguyệt Đan vẫn chưa ra.
"Cậu cẩn thận, tối rồi, hay chúng ta để mai!"
Trần Hoàng lay lay vai tôi.
"Này! Cô ấy là của tôi cơ mà! Bạn gái tôi đấy!"
Thiên Thiên hất tay Trần Hoàng ra, giờ này còn để ý chuyện đó sao >.< Con lạyyyy!
"BẠN - GÁI - GIẢ!"
Hai người lại tiếp tục đấu khẩu.
"Này nhá! Còn hơn anh nhá! Anh là cái thá gì?"
"Hai cái người này! Im xem nào!"
Tôi bӵc dọc quay lại nói, vấu mỗi người một cái...
"Ui"
Hai người xoa xoa chỗ tôi vừa vấu mà suýt soa.
"Suӷt!"
Tôi lấy tay chặn miệng hai người lại.
Nguyệt Đan kia rồi, nó đang từ cổng trường đi ra, rồi thám thính xung quanh. Chúng tôi lập tức nấp sát vào cổng. Nguyệt Đan không ngó xung quanh nӳa, tôi định bước tới.
"Nguyệt..."
Chưa gọi tên, có chiếc xe đen đã chạy tới, hai người mặc vest đen, kính bản to màu đen, bước tới chỗ Nguyệt Đan.
"Thiếu gia Lâm Khải muốn gặp tiểu thư!"
"Tôi không muốn.."
"Mời tiểu thư!"
"Tôi nói là không muốn."
"Xin thứ lỗi!"
Mặt hai người đàn ông đanh lại, kéo Nguyệt Đan lên xe. Tôi chạy ra, đập cӱa kính. Nguyệt Đan trong xe nhìn tôi qua ô cӱa kính.
"Đừng tìm tớ..."
"Nguyệt Đan... cậu đi đâu vậy..."
Chiếc xe cứ thế đi... Nguyệt Đan, nó đi đâu vậy? Sao hai ngừoi đàn ông đó lại bắt nó lên xe? Thiếu gia Lâm Khải là ai? Hàng vạn câu hỏi trong đầu tôi..
"Không thể nào? Lâm Khải sao? Nguy rồi..."
Thiên Thiên hai tay đút túi quần, nói.
"Ý cậu là sao?"
Tôi quay sang hỏi cậu ta, ý cậu ta là gì? Chẳng lẽ,... "Không kịp đâu, đi mau..."
Cậu ta chạy ra sân sau lấy xe, lái vòng ra cổng trước, gặp chúng tôi, kéo ô cӱa kính xuống.
"LÊN XE NHANH LÊN..."
---------------------------------------------
Ngồi trên xe, tâm trạng tôi nó cứ rối bời, Nguyệt Đan...nhỡ nó bị gì thì sao??
Khoan, bây giờ vấn đề quan trọng hơn là... Thiên Thiên đang lái xe ô tô 0.0. Thôi đời tôi toi rồi, tối nay chắc phải gọi mẹ luộc gà, mua chuối xanh mất thôi, con xin lỗi, tại con dại dột mà leo lên xe ToT.
Ánh mắt Thiên Thiên vẫn chú tâm lái xe, Trần Hoàng ngồi ghế sau, chú tâm làm gì đó trên điện thoại.
---------------------------------------------
[ Giọng kể của Nguyệt Đan ]
Tại nơi nào đó....
Damn It! Tại sao tôi lại có thể dễ dàng nghe thôi lời đe doạ của hắn vậy chứ, hai năm trước chưa đủ làm tôi đau khổ hay sao? Hắn đưa tôi tới một ngôi nhà trên núi, sáng trưng.
"Mời cô!"
Một trong 2 tên ngồi trên xe mở cӱa cho tôi vào.
Vào trong nhà, hắn đang ngồi đó, cạnh cӱa sổ tầng 1, cách xa chỗ tôi vài bước chân. Thấy có ngừoi, hắn quay lại, cười.
"Nguyệt Đan! Em đây rồi! Lại đây!"
Nụ cười đó, khuôn mặt đó, giọng nói đó, đối với tôi bây giờ đều là rác rưởi.
Tôi bước tới, ngồi đối diện với hắn, đây là vị trí xa hắn nhất trên bàn.
"Chuyện gì cũng đã chấm dứt, tôi và anh...không còn một mối quan hệ nào!" - Tôi ngồi dậy, đi ra phía cӱa, hai tên vệ sĩ liền đứng ra trước cӱa, giơ tay ngang, không cho tôi ra ngoài. Và...tôi lại miễn cưỡng ngồi xuống.
Hắn đưa tay ra, nắm lấy tay tôi, tôi rụt tay lại.
"Em...phải phũ phàng mà từ chối tình cảm của tôi đến thế sao?" "Tình yêu của anh...thật sӵ quá dơ bẩn! Anh không thấy sao?" Tôi nghiêng đầu, cười khẩy với anh ta.
---------------------------------------------
[Giọng kể của Vi Anh]
Tôi, hắn, và Trần Hoàng vẫn ngồi trên xe, tâm trạng nóng như lӱa đốt. Một tay hắn để ở vô-lăng, một tay để ở cần số. Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay ở cần của hắn. Hắn quay sang, nhìn tôi bằng ánh mắt đậm buồn, rồi lại cúi xuống, nhìn kĩ nơi hai bàn tay chạm vào nhau. Hắn, có hiểu lúc này tôi đang nghĩ gì?
"E hèm..."
Trần Hoàng khẽ ho khan một tiếng nhe cảnh báo điều gì đó. Tôi vô thức rụt tay lại...
"Đừng!"
Thiên Thiên lên tiếng, tay để nơi vô-lăng rời bỏ, nắm lấy tay tôi.
Tôi... không dám quay lại nhìn Trần Hoàng, anh ấy... liệu có làm sao không nhỉ?
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Giải Cứu Bạn Thân (2)
Chúng tôi đi trên đường. Mắt hắn vẫn nhìn đường. Bỗng nói.
" Cậu có muốn biết Lâm Khải là ai không?" - Đúng! Đây là câu hỏi tôi đang thắc mắc.
"Có! Là ai?"
Tôi lay mạnh người hắn.
"Ấy! Bỏ ra mau kẻo tôi tông con mẹ nó lên lề đường bây giờ!" - Sốc tập 1, lần đầu tiên tôi nghe hắn nói câu gì bậy bậy đó nhe =)) Khoan khoan, vấn đề không phải là cái đó.
"Rồi! Nói"
Tôi liếc xéo hắn.
"Được rồi! Việc là thế này! Thӵc ra tôi đã quen Nguyệt Đan từ lâu rồi, hình như từ hồi hai đứa học lớp 3, tới lớp 9 thì không gặp nhau nӳa. Hồi lớp 7, Nguyệt Đan là bạn thân của tôi, cậu ấy luôn miệng nói có người trên cậu ấy 2 lớp, tức học lớp 9 rất thích cậu ấy, mà cái 'thích' ở đây không phải là rung động hay là một thứ gì đại loại như thế, mà có thể nói là 'lợi dụng' là đúng nhất. Bố Nguyệt Đan có một công ty chuyên kinh doanh đá quý mang tên RubiS, là công ty đá quý rất nổi tiếng trong nước. Vi Anh, cậu là bạn thân cậu ấy từ năm lớp 10, chắc cậu cũng biết công ty bố cậu ấy đúng không? Còn Lâm
Khải, bố cậu ta có một công ty nhỏ cũng kinh doanh đá quý, nhưng lại không hề có chỗ đứng nhất định trên thị trường. Vì vậy hai bố con nhà họ đã thông đồng với nhau, Lâm Khải thì gạ gẫm, lừa tình Nguyệt Đan, còn bố hắn, mời bố Nguyệt Đan với lý do muốn tìm đối tác, sau đó chuốc say bố cậu ấy, rồi lăn dấu vân tay bố cậu ấy vào một bản hôn ước, như tôi và cậu vậy. Nhưng trong bản hôn ước đó có một điều kiện, là Nguyệt Đan phải cưới Lâm Khải vào năm 18, tức là năm sau, và sau khi cưới, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về bố con Lâm Khải..."
Thế rồi hắn quay sang cười với tôi, tươi nhất có thể.
"Hè năm ngoái, Nguyệt Đan có gọi cho tôi, nói rằng tôi và cậu ấy vẫn là bạn,dù sao tôi cũng là người hiểu rõ cậu ấy nhất, hơn nӳa, tôi lại là con trai. Nguyệt Đan đã cầu xin tôi bảo vệ cậu ấy, vậy là tôi đã xin ba chuyển tôi tới lớp cậu. Tôi lúc đầu tới đây chỉ vì một lý do, đó là bảo vệ cho ngừoi bạn thân ngày nào, nhưng... Có một điều tôi không hề dӵ đoán trước được, đó là cậu!"
Tôi nắm chặt tay hắn, tôi... không biết nӳa. Cho dù tôi và hắn có thể không thể bên nhau, thì làm bạn cũng rất tốt, hắn...rất thích hợp để làm một người bạn...
Thế nhưng tôi lại không hề hay biết... Có tận 4 chiếc xe ô-tô đang bám theo chúng tôi!
---------------------------------------------
[Lời kể của Nguyệt Đan]
Hắn nghe xong, có một người mặc áo đen đi tới.
Hắn ta cười khẩy với tôi, tay liên tục xoay điếu thuốc lá còn cháy dang dở.
"Không ngờ...em cũng có người bảo vệ đấy?"
"Ý anh là..."
"Có một lũ nhóc đi ô-tô đang đi tới đây...."
Là ai? Ai bảo vệ tôi?
Hắn quay sang nói với tên vệ sĩ.
"Thủ tiêu."
Nói xong, tất cả bọn vệ sĩ đều rời đi. Còn tôi, và Lâm Khải.... Hắn quay sang hỏi.
"Cưới tôi nhé!"
"Không!"
"Em...thӵc sӵ vô tình vậy sao?"
"Nếu...anh yêu tôi thӵc sӵ, tôi đã không như vậy..."
"Xin em... Tôi làm vậy là vì ba..."
Tôi nhìn hắn đầy căm hận, hắn quỳ xuống trước mặt tôi. Nước tôi cứ ứa ra không điều kiện, tôi ngẩng mặt lên trời.
"Bao năm qua lừa dối tình cảm của tôi như vậy...hức...anh còn mặt dày đến đây cầu xin tôi sao...hức...đặt ba tôi và tôi vào hoàn cảnh khổ sở...ông luôn trong tình trạng hoảng loạn. Vì sao? Vì ông
sợ đứa con gái duy nhất sẽ vì ông mà rời xa ông. Hai cha con nhà anh...đã lừa ba tôi... Sӵ nghiệp, sức khoẻ, con gái..mất hết.... Vì ai???"
Tôi hét to hơn, nước mắt tuôn nhiều hơn, tôi nắm hai vai hắn, đấm hắn.
"Hết nước rồi, tôi cầu xin em đến hết nước rồi.... Em cũng đâu biết tôi khổ sở thế nào, tôi yêu bạn tôi, nhưng vì cô mà tôi không được yêu đương, tương lai tôi đã được ba tôi bắt ép phải lấy cô... Nếu hôm nay, cô không đồng ý cưới tôi, tôi sẽ chết em hiểu không?"
"Không!"
Tôi ngồi dậy.
Hắn nhìn tôi, ánh mắt giận dӳ, hai bàn tay nắm chặt. "Vậy nếu..."
Hắn nói xong, bê tôi lên phòng, không được....
Lên phòng, căn phòng u ám ngày nào, không thể... Tôi nhìn thấy ô cӱa sổ, làm sao đây? Hắn đặt tôi xuống giường, nhìn, tôi dí sát vào mặt hắn... Rồi nhanh chóng chạy tới ô cӱa sổ, cuối cùng là nhảy qua nó. Ô cӱa sổ vỡ toang, tiếng loảng xoảng khắp mọi nơi... Tôi sẽ chết sao? Tại sao lại dại dột mà nhảy???
---------------------------------------------
[Lời kể của Vi Anh ]
Chúng tôi vẫn đi, đi mãi, đến khi...
"Chết tiệt! Tại sao lại không để ý chứ?"
Hắn đập vô lăng liên hồi.
"Sao vậy?"
Bỗng hắn tăng tốc từ 60km/h lên 180km/h, trời đất, đường phố Việt Nam không thiết kế để chạy nhanh như vậy đâu.
Hắn nhìn qua chiếc gương trên đầu.
"CÚI XUỐNG MAU!"
Tôi, Trần Hoàng, hắn cúi cuống, ngay sau đó là tiếng cӱa kính vỡ, tiếng lốp xịt, sau đó là xe mất phương hướng.
Rầm!!!
Xe đâm vào cột điện rồi, vậy là...tôi sẽ chết sao??
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 9: Giải Cứu Bạn Thân (3)
[Lời kể của Nguyệt Đan ]
Tôi - đang rơi vô định. Và thật ngu ngốc, chân tôi chạm đất đầu tiên. Cả người tôi nằm dài trên mặt đất, trong vô thức, tôi ngẩng lên, hắn - đang nhìn tôi tức tôi. Không còn chút sức lӵc, tôi phải nhanh chóng đi ra đường lớn, nếu không...
Vậy là, tôi đứng dậy, chết tiệt, chân phải tôi đau quá. Tôi đứng dậy, cố gắng lết đi, còn hắn, tôi nghe rõ tiếng bước chân, hắn đang tới. Đường lớn kia! Cách tôi 10m, tôi vẫn cố mà lết đi... Hắn đứng sau tôi 2m, đi tới.
Tôi cứ lết... Hắn giӳ tay tôi lại. Tôi quay lại, chắp tay van nài. "Xin anh mà! Đừng!"
Hắn nhìn tôi, ánh mắt hiện lên nhӳng tia khó hiểu. Hắn nói. "Đi với tôi."
Hắn bế tôi lên, bắt taxi. Tôi cũng muốn giãy dụa lắm, nhưng mà... Đau quá! Tối dần..tối dần..tôi chết rồi?
---------------------------------------------
[Lời kể của Vi Anh]
Tôi tỉnh dậy, thứ đầu tiên tới là cơn đau đầu tột cùng, như có thứ gì đó vừa bổ vào đầu vậy. Sau đó là trần nhà trắng xoá, mùi thuốc sát trùng, và... Trần Hoàng.
Tay phải anh ấy bị bó bột trắng xoá, chân trái cũng vậy, đầu thì băng bó nơi trán.
"Em tỉnh rồi à?"
"Thiên Thiên đâu?"
"Kia!"
Anh chỉ vào giường bệnh đối diện tôi. Người đó, băng bó toàn bộ hai tay, chân phải băng bó chi chít, ở cổ thì có cái nẹp gì đó, rồi còn có cả bình ôxi.
Cái gì thế này? Không phải? Không phải đúng không? Tôi ngồi dậy, tứ chi đều ổn, vùng đầu hơi chảy máu một chút, vẫn ổn. Tôi rút cái kim truyền nước biển ở tay phải mình ra, đi tới chỗ hắn.
"Không phải chứ? Thiên Thiên à..."
Tay tôi chạm vào má hắn, vẫn còn hơi ấm. Con người này, thӵc sӵ rất khoẻ khoắn, rất dũng cảm, nhưng cũng rất chai lì, chắc chắn hắn sẽ không ngủ mãi đâu đúng không? Hắn sẽ dậy đúng không?
Trần Hoàng cố gắng di chuyển đôi chân bó bột tới chỗ tôi đang đứng
một cách khó khăn...
"Vi Anh à...cậu ấy sẽ không sao đâu mà! Cậu hãy bình tĩnh, nếu không bệnh tình sẽ lâu khỏi..."
Câu nói này..chẳng phải rất giống lời nói của mấy nhân vật trong bộ phim HQ sến súa tôi hay xem hay sao? Tôi biết rõ...câu nói này chỉ đa phần là để an ủi người dưng, chứ không phải là sẽ xảy ra. Có phải ai cũng tốt số mà tai nạn tỉnh lại đâu..." Cậu... đừng có an ủi tớ như vậy.. Thӵc sӵ tớ đang rất đau lòng, lấy đâu tâm trạng mà suy nghĩ lạc quan được đây? Cậu ta vì tớ, vì tớ suy nghĩ nông cạn đòi đi theo giải cứu Nguyệt Đan mới xảy ra chuyện này.. hức... Thiên à... Dậy với tớ!"
Tôi khóc, không phải đau lòng, mà chỉ là nỗi lo tột cùng dành cho hắn.
"Ôi con ơi! Con sao thế này con ơi?"
Ba mẹ Thiên Thiên từ đâu chạy tới, mẹ Thiên Thiên - bác Thanh Vân oà khóc, ôm lấy Thiên Thiên. Còn bác Thiên Tuấn- chỉ lặng lẽ đứng xa nhìn đứa con trai duy nhất đang thở khó khăn...
Bố mẹ tôi vài phút sau cũng tức tối chạy tới, ba mẹ ôm tôi vào lòng, mẹ tôi oà khóc mà trách móc.
"Đứa con gái chết tiệt này... Tại sao lại làm mẹ phải lo lắng thế này?"
Tôi chỉ biết ôm mẹ, phần nào an ủi.
Còn Trần Hoàng, ba mẹ anh ấy rất dịu dàng, hỏi han chăm sóc. ---------------------------------------------
[Lời kể của Nguyệt Đan]
Hắn lôi tôi lên xe, bế tôi vào bệnh viện.
Mùi thuốc khiếp quá, khi đi, tôi chỉ biết dụi đầu vào lồng ngӵc hắn. Hắn đang đi bỗng đâm vào một cô gái nào đó, tôi không đủ sức nhìn.
"Xin lỗi..."
"Đi có mắt chứ, không thấy người ta bị thương à?" - Hắn buông lời trách móc. Tôi bám chặt hắn, như muốn nói "Thôi!"
Hắn cũng biết lẽ, tiếp tục đi. Sau đó thì tôi thiếp đi...
**** 2 ngày sau....
Tôi mở mắt dậy, phần thân trên rất dễ chịu, nhưng phần thân dưới thì không thể cӱ động. Tôi mặc quần áo của bệnh viện, màu hồng rất trẻ trung.
"Em tỉnh rồi sao?"
Hắn đang ngồi cạnh tôi, chăm chú gọt ổi, đưa tôi cắn một miếng, sau đó cắn phần còn lại. Bộ anh không kinh sao? Miếng đó có nước bọt của tôi đấy -.-
"Em cứ thong thả mà nằm đi, em thiếp đi vì họ tiêm thuốc ngủ, em bị gãy chân phải, cần nằm viện ít nhất 3 tuần, phần eo bên phải bị nội thương, đã mổ, kiểm tra cẩn thận. Họ nói vết mổ rất đau nên đã tiêm 2 liều thuốc tê, tạm thời phần dưới sẽ không di chuyển được, vài ngày nӳa thuốc tê sẽ hết."
"Tôi tưởng anh giết tôi luôn rồi.."
"Em đừng nghĩ tôi ác độc như vậy! Tôi không phải loại cầm thú mà thấy người nghịch dại không cứu."
"Ý anh... Tôi là người nghịch dại?"
"Phải! Có ai không nghịch dại mà tӵ nhiên nhảy bổ qua cӱa sổ tầng 3 nhảy xuống không."
Tôi bĩu môi cãi lại, mồm vẫn nhồm nhoàm nhau ổi. "Ai nói anh định...làm gì tôi..tôi mới.."
"Ý em... Tôi định... Em nghĩ tôi định 'ấy ấy' em á?" "Phải..."
"Gớm! Tôi định tỏ tình, hát cho em nghe đó!"
"Người như anh...xì!"
"Haha"
Tôi cũng thấy lạ, chỉ biết cười theo... bốp! Tôi tӵ tát vào mặt mình, đúng là hâm mà, cười như điên.
----------------------------------------------
[ Lời kể của Vi Anh ]
" Làm ôsin cho tôi trong 1 tháng"
"Cô đầu gấu như vậy ai mà tấn công"
"Làm bạn gái tôi đi"
"Ụt ịt ụt ịt"
"Gắp cho mẹ chồng không gắp cho chồng sao?"
Từng lời nói ấy, vẫn văng vẳng bên tai tôi, mà giờ đây.... Tôi tỉnh dậy, đã quá trưa, mặt trời đã lên nơi đỉnh đầu, cạnh tôi có nồi cháo, chắc mẹ tôi mua cho để dậy thì ăn. Ba mẹ hắn vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt không hề hiện lên sӵ căm ghét. Tôi lại ngồi dậy, rút cây kim truyền nước biển ra, đi tới cạnh hắn, vuốt ve nhӳng lọn tóc.. Sau đó là ghé sát tai cậu ấy và nói.
"Nếu tôi làm bạn gái thật của cậu, cậu có dậy không?"
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 10: Yêu Là Để Ở Trong Lòng
[ Lời kể của Vi Anh ]
Ba mẹ hắn, theo lẽ, đều lẳng lặng ra ngoài, còn tôi và hắn. Tôi nhìn hắn, đặt nhẹ bàn tay lên má hắn, cảm rõ hơi ấm.
Tôi đã nói nhӳng từ tận đáy lòng mình, nhưng..sao hắn không tỉnh. Tôi nghe nói hắn bị trấn thương đại não, hiện đang hôn mê sâu, có khả năng sống thӵc vật. Tôi nghe tin đó, tim đau lắm, tôi muốn khóc, nhưng lại muốn hắn làm chỗ dӵa.
'Bíp! Bíp! Bíp!"
Tiếng từ máy đo nhịp tim kêu liên tục. Nhịp tim hắn, đang là 85, đột nhiên giảm xuống rất nhanh, xuống còn 46, rồi lại tiếp tục giảm.
"Bác sĩ, bác sĩ!!! Cứu cậu ấy với!"
Tôi bật khóc, bao kìm nén tận đáy lòng như bùng nổ... Hắn... Sắp chết rồi sao? Phải không? Tôi... Phải làm gì đây...
Bố mẹ hắn chạy vào cùng bác sĩ, kèm theo 2 cô y tá. Hai cô ây đẩy máy rung tim tới. Hãy cứu Thiên Thiên!
Bố mẹ cậu ấy trấn an tôi, kéo tôi ra ngoài. Ánh mắt tôi nhoè đi, nhìn còn không rõ, nhưng..thứ duy nhất tôi nhìn thấy... Đó là
hắn...hắn đang nằm đó, mắt nhắm, nhưng lại có thứ gì đó...như muốn nói với tôi "Vi Anh! Đừng sợ! Tôi sẽ ổn thôi!"
Tôi dӵa vào bờ vai của mẹ hắn mà khóc. Khóc lớn, khóc đến mệt lả rồi thiếp đi....
---------------------------------------------
Xuyên suốt giấc ngủ, tôi...chỉ mơ về hắn!
Tôi tỉnh dậy, việc đầu tiên, là muốn tìm hiểu xem, hắn đã chết chưa? Môi tôi khô cong, mở lời ra là chảy máu nơi khoé miệng, còn mắt tôi, do khóc quá nhiều mà mắt nhoè đi, rất ngứa. Tôi lấy tay dụi
dụi mãi. Tôi...cứ tưởng tượng ra đủ thứ, nhưng chủ yếu của hắn, lúc ánh mắt hắn gặp ánh mắt tôi lúc chọn đồ, rồi lúc hắn ôm tôi... Tӵ hứa can đảm, vậy mà khi nhớ nụ cười tươi ấy của hắn, tôi lại bật khóc nức nở. Biết khóc cũng chẳng được gì, chỉ tổn hại sức khoẻ, nhưng tôi thӵc sӵ không kìm nổi lòng mình.
[Lời kể của Thiên Thiên]
Cho dù tôi có bất tỉnh, tôi vẫn có thể nghe mọi việc diễn ra thế nào. Dù đang nhắm mắt, nhưng tôi lúc nào cũng nghe rõ. Nào là bàn tay ấm áp mềm mại của ai đó vuốt ve, rồi cả giọng nói con gái, tiếng khóc bi ai.
Có thể trách tôi ngu khi cả giọng nói ấm áp của Vi Anh mà tôi cũng không nhớ ra, chỉ khi...cậu ấy nói thầm vào tai tôi 'Nếu tôi làm bạn gái thật của cậu, cậu có dậy không?', lúc đó tôi chết lặng, tim đập không kiểm soát, rồi tӵ dưng...tôi cảm thấy khó thở, rồi sau đó là cảm nhận rõ nguồn điện chạy tê tê qua lồng ngӵc.
---------------------------------------------
[ Lời kể của Vi Anh ]
Mẹ tới bên tôi, lấy tay lau đi nhӳng giọt nước mắt đau đớn. Tôi nhìn mẹ, mẹ đưa tay ra nắm tay tôi. Mẹ chỉ thở dài, tôi biết, mẹ đau buồn khi thấy tôi như thế này. Tôi có lỗi với ba mẹ, có lỗi với Trần Hoàng, đặc biệt là với Thiên Thiên. Sau khi nói chuyện với Trần Hoàng qua điện thoại, tôi bị cậu ấy mắng tới tấp "Đồ con lợn nhà cậu! Tham ăn tham uống rồi để đầu óc mụ mẫm. Cậu không nhớ gì sao? Không phải là cậu đòi đi theo Nguyệt Đan, mà là hắn lấy xe rồi hét lớn, bắt chúng ta lên xe còn gì.."
Đúng! Tôi không có lỗi, nhưng...tôi lại cảm thấy sӵ thật không phải như vậy. Bỗng nhiên mẹ cất tiếng, tâm trạng tôi trở về bình thường.
"Con...thích Tiểu Thiên à?"
"Con...con không biết!"
"Con đã khóc rất nhiều, gào thét tên thằng bé rất nhiều, chắc cũng phải có gì đúng không?"
"Mẹ...đừng nói gì về chuyện này nӳa, dù con có yêu Thiên Thiên hay không, sớm muộn gì hai đứa cũng phải đến với nhau thôi! Con bây giờ muốn biết Thiên Thiên ra sao!"
Mẹ tôi hơi bất ngờ khi nhìn thấy phản ứng của tôi, cũng phải thôi, khi ở nhà, tôi chưa bao giờ cãi lại mẹ, mẹ nói gì cũng răm rắp làm theo mà không hề có ý kiến.
"Thằng bé bị chấn động tâm lý dẫn tới việc mất ổn định nhịp tim, vẫn chưa qua cơn nguy kịch, đêm nay...là đêm quyết định!"
Tôi nghe xong, gật đầu nhẹ, không biết cái gật đầu đó của tôi thể hiện 'Con biết rồi' hay là 'Buông xuôi' nӳa...
Tại sao em có thể vì anh, có thể nhớ anh, mà chẳng thể quên được anh...
---------------------------------------------
[Lời kể của tác giả]
Sân bay XY hôm nay nhốn nháo lạ thường, nhờ sӵ xuất hiện của một trong nhӳng diễn viên trẻ nổi tiếng hạng A của Pháp, Lotou Davi Loo. Thành đạt nhờ sӵ tài năng, xinh đẹp. Nhưng cũng nổi tiếng với sӵ kiêu kì, không thích lắng nghe ý kiến người khác, có khá nhiều scandal tình ái, và đặc biệt, rất CHẢNH.
Davi Loo hiên ngang đi giӳa đám người đó, đi đến đâu là sóng người rẽ đôi ra đến đấy. Cô tưởng tượng nơi cuối con đường, sẽ luôn có Thiên Thiên của cô đứng đợi cô ngày trở về, vậy nhưng hôm nay lại không có. Đi ra cổng sân bay, Davi Loo ngó sang phải, sang trái, cả đằng sau, nhưng lại chỉ nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, cô cho ánh nhìn đó thật rẻ tiền, cô chỉ cần Thiên Thiên mà thôi! Nụ cười rạng rỡ trên môi Davi chợt tắt ngấm, thay vào đó là cái nhếch môi khinh bỉ.
Bước lên xe, cô khẽ lôi xe từ vali một tấm ảnh in hình hai thiếu niên 13,14 tuổi khoác vai nhau, 1 trai 1 nӳ, cười tươi tắn, tay giơ chӳ V.
"Em về rồi anh yêu..."
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 11: Đêm Tồi Tệ (1)
Đêm nay...là đêm quyết định của hắn. Cũng là đêm quyết định của tôi. Hắn đứng giӳa ranh giới sống còn, tôi đứng giӳa ranh giới của tình yêu. Đêm nay...tôi sẽ có câu trả lời cho chính mình, có hắn mãi mãi, hoặc mất hắn mãi mãi. Hai ranh giới khác nhau, nhưng nếu xét ở một phương diện nào đó, tôi thấy nó giống nhau, ở sӵ mỏng manh...
Bản thân tôi còn chưa biết tình cảm tôi dành cho hắn là gì, chứ nói gì là yêu hắn cả đời !?
Ba mẹ hắn, ba mẹ tôi, Trần Hoàng, đứng bên ngoài phòng bệnh chờ đợi. Không ai dám vào trong, vì đây là thời khắc rất quan trọng, chỉ cần gây tiếng động, mọi thứ cũng có thể thay đổi. Tôi ngồi trên giường bệnh, lưng tӵa đầu giường, nghiêng đầu sang một bên, tôi nhìn hắn, tại sao hắn lại có thể nằm bình thản như vậy, trong khi xung quanh, bao người đau đớn vì hắn? Tôi không cam chịu.
Chuông đồng hồ kêu lên, 12h đúng, tôi đang lơ mơ lập tức bật dậy. Đến rồi...
Vậy mà ông trời như thách đố sӵ kiên nhẫn của tôi, đúng giây phút ấy, giây phút tôi chờ đợi bấy lâu, có một cô gái hùng hổ xông vào, chạy tới bên giường bệnh của hắn, gào thét.
"Dậy đi đồ tồi! Em tới rồi đây này!"
Tôi khẽ cau mày để nhìn cô gái đó rõ hơn, ngũ quan đẹp rạng ngời, da trắng, gu thẩm mĩ không hề tệ, cao ráo. Tôi không hề ngạc nhiên, người như hắn, tất nhiên quen được khối người đẹp ấy chứ!
Tôi cảm thấy chạnh lòng, cô ta...dù chưa biết là ai, nhưng tôi cảm thấy, nếu đem cô ta ra so sánh với tôi, thì cô ta thắng chắc.
Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, cô gái ấy quay sang tôi, mỉm cười giả tạo, rồi nhanh chóng yên vị một chỗ gần hắn. Tôi...không dám lên tiếng! Có lẽ đó là người quen của hắn. Tôi thở dài, chán nản. Và ông trời tiếp tục đùa giỡn... Cô gái đó hạ xuống, bàn tay nắm lấy má hắn, hôn nhẹ lên đôi môi, cho dù là nụ hôn thoáng qua, tôi tӵ dưng cảm thấy chạnh lòng. Đây không phải là tôi...Vi Anh thật sӵ sẽ dũng cảm đứng lên chặn lại hành động vô liêm sỉ ấy, sẽ hỏi danh tính cô gái ấy cơ mà. Tôi làm sao thế này?
Bàn tay Thiên Thiên khẽ động đậy, tim tôi đập nhanh lắm, nhưng còn cô gái ấy, mặt vẫn vô cảm. Thiên Thiên mở mắt, tôi vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại áo quần, chải chải mái tóc, cô gái đó nhìn tôi khinh bỉ, nhưng vẫn không nói nӱa lời.
[Lời kể của Thiên Thiên ]
Tôi tỉnh dậy, gạt bỏ ngay cơn đau sang một bên, thứ đầu tiên tôi muốn nhìn thấy, là một Vi Anh bằng xương bằng thịt! Vậy mà thứ đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Davi, tôi vui, cô ấy, là người duy nhất an ủi tôi khi tôi còn học cấp 2, khác với Nguyệt Đan. Dù Nguyệt Đan là bạn thân của tôi, nhưng chỉ có Davi hiểu tôi nhất. Một thằng con trai...quen hai đứa con gái! Và đúng vậy, đứng sau là Vi Anh, khuôn mặt xanh xao, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sӵ hạnh phúc...
[Lời kể của Vi Anh ]
Hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn cô gái ấy.
"Vi Anh..." - Hắn gọi tôi, tôi đặt tay lên tay hắn, mỉm cười.
Cô gái đó quay sang nhìn tôi, khoanh tay, ánh mắt khó hiểu, nhanh chóng gạt tay tôi ra.
"Cô là ai?""Vi Anh! Vị hôn phu, ngừoi yêu của cậu ấy." - Tôi mạnh dạn trả lời.
"Cô đừng hòng nhé...Thiên Thiên nói sẽ mãi yêu tôi không thay đổi, không hề. Tôi tin anh ấy!"
"..."- Tôi câm nín, hắn...đã hứa với cô gái ấy như vậy sao.
Thấy tôi không nói gì, chỉ cúi mặt xuống đất, cô ta càng được thế lấn tới.
"Tôi - Lotou Davi Loo, diễn viên hạng A của Pháp, NGƯỜI YÊU DUY NHẤT VÀ MÃI MÃI CỦA THIÊN THIÊN. Cô là hạng gì? Chó má! Đồ con gái..."
" THÔI ĐI!" - Thiên Thiên hét lên, chặn mọi lời nói của cô ta, chắc do mới tỉnh lại, lại phải dùng hết sức hết lên nên hắn hơi mệt, ho sặc sụa. Davi lao tới, đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vào lưng hắn . Đến khi dịu ho, hắn mới quay sang nói với Davi.
"Em...ra ngoài đi. Anh có chuyện muốn nói với người yêu anh." - Davi lúc đầu tươi cười rạng rỡ, nhưng sau khi nghe thấy vế sau, mặt liền tối sầm lại, ngỡ ngàng.
"Anh nói...bạn gái anh? Cô ta không có xứng! Anh nói anh sẽ chờ em về cơ mà! "
"Anh xin em đấy Davi, ta nói chuyện này sau, bây giờ em ra ngoài đi!"
Davi đi ra ngoài, không ngại ngần quay lại liếc xéo tôi. Tôi ngồi xuống, vỗ về hắn. Tôi cố tình để ngón tay mình lướt nhẹ qua da thịt hắn. Hắn nhột nhột di chuyển. Sau khi trêu tức hắn, tôi mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ngay anh mắt của hắn.
"Tôi..xin lỗi...vì đã làm cậu lo lắng!" - Hắn nói với tôi. "Ai lo cho cậu?" - Tôi bĩu môi, quay ra chỗ khác, mặt nóng ran. "Thôi, cậu sao vậy, ghen sao?"
"Không!" - Tôi đứng phắt dậy, định ra ngoài. Bỗng hắn vươn tay ra, nắm lấy tay tôi với vẻ mặt cầu khẩn. Điên à? Tôi hay động lòng lắm đấy nhé >•<
Tôi đành ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
"Thôi được rồi, kể tôi nghe...cô ấy là ai?"
"Cô ấy là Lotou Davi Loo, người Việt gốc Pháp, năm 9 tuổi về Việt Nam sinh sống, cô ấy học chung cấp 2 với tôi. Tôi, cô ấy và Nguyệt Đan ngày trước rất thân. Nhưng có cái gì đó...giӳa tôi và Davi. Tôi với Nguyệt Đan chỉ là bạn bè, nhưng với Davi thì lại khác,
gần như là thích vậy. Vậy là hai đứa yêu thӱ xem sao. Càng ngày càng không thể tách rời. Nhưng đến một ngày...cô ấy lại quay về Pháp, bỏ tôi lại! Tôi đã nói sẽ đợi cô ấy về, mãi yêu cô ấy. Nhưng cậu biết đấy, điều tôi KHÔNG LƯỜNG ĐƯỢC LÀ CẬU!"
"Lý do hai ngừoi gặp nhau!"
"Do cậu cả thôi!"
"Do tôi?" - Tôi ngơ ngác hỏi.
"Hồi mẫu giáo, tôi và cậu ấy!" - Hanes cố gợi cho tôi nhớ. Cuối cùng xem ra không có kết quả gì, hắn lại nói tiếp!
"Tôi và cậu hồi mẫu giáo có quen nhau, còn đòi cưới nhau đó!" Đột nhiên ký ức ùa về!
"Tӱ Tӱ Mông To!" - Tôi hét lớn, tôi nhớ rồi, hồi đó tôi có quen một người tên Thiên Thiên, nhưng do mông hắn quá to, nên tôi hay gọi như vậy.
Hắn gật gù đầu.
"Ay da! Vậy mà không nhớ!" - Tôi nói xong, nhớ lại cái mông của hắn mà cười sặc sụa. Hắn thấy vậy mặt đỏ lӵng lên.
"Cừoi gì mà cười! Có nghe không?"
"Có! Có!! Khặc khặc!" - Tôi cố nhịn cười nghe hắn.
"Sau đó lên lớp 1 tôi không gặp cậu nӳa nên đã rất buồn, cứ vậy lên cấp 2, mong muốn tìm cậu lại tăng lên, đến một ngày, tôi đột nhiên từ bỏ, rồi khóc, lúc đó Davi thấy tôi đang khóc! Vậy nên hai đứa quý nhau. "
Tôi gật gù hiểu chuyện, rối vãi -__-
Thôi được rồi, cứ hiểu tạm là Tôi quen hắn hồi mầm non -> Hai đứa xa nhau, hắn buồn -> Davi an ủi, hắn thích Davi -> Davi với hắn chia tay -> Hắn gặp lại tôi, yêu tôi =)))
Davi có vẻ đứng bên ngoài, nhìn thấy chúng tôi hết nắm tay rồi lại cười , có vẻ không chịu được nӳa xông vào.
"Này! Chịu hết nổi rồi đó nha! Tôi nói lại! TÔI LÀ NGỪOI YÊU DUY NHẤT CỦA ANH ẤY, LÀ NGỪOI AN ỦI ANH ẤY KHI ANH ẤY BUỒN! NGHE CHƯA?"
Thiên Thiên trên giường bệnh, vẫy cô ấy lại gần. Đột nghiên Davi nhìn tôi, cười sảng khoái. Như kiểu 'Anh ấy không quan tâm cô nӳa rồi! Haha'
TÔI YÊU EM! BẠN GÁI GIẢ!
NhiCokkie
www.dtv-ebook.com
Chương 12: Gày Tháng Buồn Cười Trong Bệnh Viện "Em về đi!" - Thiên Thiên nói.
Davi lúc đầu định cãi lý, sau thấy bộ dạng đờ đẫn của hắn, cũng lẳng lặng ra về.
Thiên Thiên quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt băng lãnh. Đôi môi khô khốc cố hé mở.
"Có thể cậu nghĩ như vậy là quá đáng, nhưng hãy nghĩ theo cách tích cӵc."
Từ xưa tới nay, tôi chưa hề tin vào khả năng đọc suy nghĩ , nhưng sau khi nghe Thiên Thiên nói, lại cảm thấy có lẽ điều đó là thật. Nhẹ nhàng tới ngồi trên cái ghế gần đầu giường bệnh hắn. Thứ đầu tiên tôi làm được, chỉ là nhìn hắn, rồi liên tưởng tới nhiều thứ. Hắn cũng chẳng nói gì, im lặng nhìn ra cӱa sổ. Cứ như vậy, ngày nӳa trong bệnh viện lại trôi qua.
---------------------------------------------
Nhӳng ngày sau đó, Davi vẫn tới đều đặn vào buổi sáng, từ 8h30, về lúc 12h đúng. Nhờ chịu khó quan sát, tôi cũng đoán ra một số thói quen của cô ấy. Lạnh lùng với người ngoài, nhưng nếu thân thiết, cô ấy sẽ rất quan tâm. Ngoài ra, cô ấy là một con gái rất mạnh mẽ, đa tình, đặc biệt là ngừoi cục kì tuân thủ giờ giấc.
Thiên Thiên thì khác, từ ngày chuyển về bệnh viện, tính lười bắt đầu tái phát. Một khi hắn đã ngủ, thì không biết trời đất là gì. Có hôm ngủ lăn cả xuống đất, còn đúng một chân trên giường bệnh, VẪN NGỦ NGON LÀNH. Khắp người đều bó bột như vậy, lăn xuống đất không thấy đau mà tỉnh dậy, vẫn còn lì lợm ngủ tiếp! Đều đặn cứ 4 ngày, hắn lại được tháo bột, chỉ còn 2,3 ngày nӳa, hắn và tôi sẽ 'cùng nhau' xuất viện!
Bạn bè trong lớp cũng rất thân thiện, hay qua chỗ tôi và hắn ngồi buôn dưa lê, tiếc là Davi chướng mắt đều đuổi đi hết. Nguyệt Đan có gọi điện cho tôi mấy ngày trước, nói là cậu ấy vẫn ổn, nói vậy tôi cũng an tâm nằm viện.
Kể ra thì nằm viện cũng không chán lắm, nhất là khi được xem hài do 2 diễn viên chính đóng, đó là hắn và Davi. Thiệt tình, hắn buồn đi vệ sinh cũng nằng nặc đi theo. Bảo đứng ngoài không chịu, vào trong mới chịu, làm tôi cứ cười sằng sặc.
"Cười gì?"
"Con gái không có sĩ diện! Há há !"
Vậy là hắn phải cố nhịn đến 12h trưa, đợi Davi đi về mới dám đi. Có hôm, Davi vừa về cái, hắn nhảy cái 'phóc' xuống đất, ngó ngang xung quanh, vắt chân lên cổ chạy vào nhà vệ sinh, chút nӳa là ra ngoài, tôi nhìn hắn mà cứ cười suốt. Hắn đỏ hết cả mặt, phán ngay câu.
"Vô duyên."
Nhiều khi, nỗi tò mò trong tôi lại trỗi dậy, mon men đến bên hắn, quay quay lọn tóc cho xoăn tít lại, sau đó là chọc chọc hai bên má
cho nó sưng tấy lên, lúc đó ngẩng mặt lên hắn một câu cӵc kì ngu ngốc.
"Cô ấy là gì của cậu?"
Hắn quay sang bên phải, nhìn vào cӱa sổ, đến khi mắt không thể thích nghi với ánh sáng ấy, mới quay lại nhìn tôi. Rồi lại nhắm mắt lại, giống như đang duyệt lại lần cuối trước khi trả lời.
"Là tất cả..."
"Vậy sao?"
"Là tất cả...mọi thứ tôi phải quên..."---------------------------------------- -----
Có một điều mà mấy ngày nay ở bệnh viện cứ thắc mắc, câu chӱi thề hắn nói trên xe trước lúc gặp tai nạn ý hỏi điều gì? Nhiều lần gặng hỏi, hắn chỉ nói một câu.
"Biết nhiều không tốt! Cậu muốn biết thì đợi khi nào xuất viện thì hỏi Nguyệt Đan cũng được..."
Nguyệt Đan từ xưa đến nay là người trầm tính, ít nói, nhưng khi đã nói, không ai là đối thủ. Cô ấy rất thẳng tính, thứ gì không vừa mắt, sẽ lập tức đưa ra ý kiến rõ ràng. Chẳng ai ý kiến về tính cách của Nguyệt Đan, đơn giản là vì 'nhӳng-thứ-không-vừa-mắt' đều...phải nói thế nào nhỉ? Nói tạm là nó rất ngứa mắt thật! Nghĩa là thứ gì cô ấy nói ngứa mắt thì khi người khác nhìn vào cũng có cảm giác tương tӵ. Đó là thứ tôi rất thích ở cô ấy. Và thứ hai, là cô ấy luôn lạc quan theo một cách tiêu cӵc.
Ngay cả khi tôi gõ vào cӱa xe ô-tô nơi Nguyệt Đan đang ngồi, cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt vui tươi, hiện lên sӵ hạnh phúc, nhưng lời nói ngược lại hoàn toàn.. Và rồi lại thắc mắc thêm một câu hỏi nӳa 'Tại sao cô ấy đi học mà không hề biết tôi bị thương, hay là cô ấy không đi học?'
Cô y tá đứng cuối giường bệnh của tôi đang xem qua bảng tóm tắt bệnh lý, xem xong ngẩng mặt lên nhìn tôi. Thấy bệnh nhân đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó rất chú tâm, mới hít một hơi sâu, đi ra đầu giường khua khoắng tay loạn xạ. Chính vì vậy tôi mới tỉnh ngộ.
"Cô Vi Anh, bệnh tình thuyên giảm không nhanh, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới quá trình bình phục. Chúng tôi đề nghị mỗi ngày cô nên đi ra vườn hoa hít khí trời, như vậy tâm trạng sẽ khuây khoả hơn nhiều, bệnh tình cũng sẽ chuyển biến nhanh hơn. Còn nӳa,..." - Cô y tá dừng lại một chút, nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục - "Có một người thanh niên muốn gặp cô ở dưới vườn hoa."
Cô y tá nói xong phóng cái 'vèo', biến mất không để lại tung tích gì, hoá ra mấy câu vớ va vớ vẩn cô ta nói ban đầu chỉ là để nó liên quan tới mấy câu đằng sau thôi ấy hả? Chứ thӵc ra mấy câu đấy là không trọng lượng ấy hả? Con bái cô (-__-!)
Tôi nhìn Thiên Thiên, hắn đang ngủ, mới an tâm đi gặp 'người thanh niên' lạ mặt ấy, chứ nếu mà hắn tỉnh, kiểu gì cũng nằng nặc đi theo, sau đó sẽ về cắt tiết tôi vì tội lén lút đi gặp trai cho mà xem. Ma
xui quӹ hờn thế quái nào mà vừa nói tới, mắt hắn mở căng hết cỡ, nhìn lên trần nhà hồi lâu, tôi đi đến gần cӱa bỗng khӵng lại như một con rô-bốt. Tôi cứ đứng đó, không một tiếng động, mong hắn tiếp tục ngủ.
"Đi đâu đó?"
"Tôi...đi...vệ sinh!" - Tôi toát mồ hôi hột trả lời.
"Nhà vệ sinh ở trong phòng cơ mà!"
Chết moẹ -__- Giờ tôi mới để ý, phòng tôi và hắn nằm là phòng VIP, có 2 giường, vì vậy nhà vệ sinh được bố trí ngay góc khuất phòng cho tiện nghi. Tôi đang thầm rủa cái 'tiện nghi' ấy.
"Ừ thì, định đi phòng vệ sinh chung ý mà...luyện luôn...sức khoẻ, mấy ngày nay...nằm yên...mệt..mệt lắm!" - Tôi giả vờ động tác tập thể dục.
May là hắn không mảy may nghi ngờ, nhắm mắt vào. Tôi rón rén đi ra mở cӱa, đang định ăn mừng, đột nhiên được 'ban thêm' một đợt đau tim nӳa.
"KHOAN!" - Hắn lại mở mắt.
"Gì...có gì...s..sao?"
"Về sớm!"
"À...ừ..biết...biết rồi!"
Bước ra khỏi phòng đối với tôi nó đã là một cӵc hình? Thế quái nào mà dạo này hắn rất hay tra khảo tôi mấy chuyện vớ vẩn. Nhiều lúc hỏi toàn mấy câu ngu không tả được. Nào là 'Sao chúng ta lại phải mặc quần sịp!' hay là 'Đánh rắm có tác dụng gì?'. Nghe xong chỉ muốn độn thổ chết luôn.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, quang mây, gió thổi man mát. Ayda! Đúng là tôi thỉnh thoảng nên ra ngoài phòng bệnh một chút. Đứng
"""