"Tình Như Sương Khói - Trần Thị Bảo Châu full prc pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tình Như Sương Khói - Trần Thị Bảo Châu full prc pdf epub azw3 [Tiểu Thuyết] Ebooks Nhóm Zalo Mụclục Chương1: Chương2: Chương3: Chương4: Chương5: Chương6: Chương7: Chương8: Chương9: Chương10: Chương11: Chương12: Chương13: Chương14: Chương15: ChươngKết TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI Trần Thị Bảo Châu www.dtv-ebook.com Chương 1: Vân Vi bước ra khỏi phòng ngay khi nhìn thấy Thúy Cầm ngồi chễm chệ sau bàn làm việc. Nhưng vừa tới cửa, cô đã nhớ ra mục đích vào đây của mình nên Vi vội quay lại với cái nhìn hơi thách thức: - Xin lỗi! Tôi muốn gặp ông Huy. Ổng có ở đây không? Cô gái có gương mặt đẹp nhưng lại phảng phất một nét gì đanh ác ở khóe miệng và ánh mắt im lặng không trả lời Vân Vi Cái nhìn của cô ta chậm rãi lướt qua người Vi rồi dừng hắn lại ngay miếng tang màu đen cô kết ở đinh áo với vẽ khó chịu. Đó không phải là cái nhìn tò mò, ước chừng đánh giá khi gặp người lạ, vì cô ta và Vi có lạ gì nhau, mà là cái nhìn khinh khỉnh của kẻ trên. Cái nhìn của kẻ biết rõ số phận đối phương đang ở dưới tay mình làm Vi căm phẫn vô cùng. Thật không ngờ cô phải gặp lại Cầm trong trường hợp bất lợi cho cô như vầy. Chắc chắn cô ta sẽ làm khó dễ, và biết đâu chừng sẽ cản trở để Vi không được nhận vào làm việc ở xí nghiệp này cũng nên... Tuy trong lòng rối rắm vì những lo âu nhưng Vi vẫn không tỏ vẻ gì nao núng cô thản nhiên nhìn trả lại Cầm bằng ánh mắt không quen biết, cho đến khi nghe giọng nói trịch thượng của cô ta: - Xin việc làm gặp tôi là đúng chỗ rồi. Ông Huy thời gian đâu mà tiếp người như cô em. Chưa kịp đáp trả lại cho vừa với lối nói xách mé của Cầm, Vi đã phải nghe cô ta ngọt ngào phán tiếp: - Ở đây đang cần người làm tạp vụ Anh Huy nhận em vào thật đúng lúc. Công việc này không đoì hỏi ở em trí thông minh hay văn bằn học vị gì đâu. Nếu cần tiền thật nhiều không ai xin vào đây làm lao công... Vi ngạc nhiên đến mức không để ý lời mai mỉa của Cầm, cô ấp úng nói: - Nhưng... nhưng tôi xin vào bán ở cửa hàng giới thiệu sản phẩm của xí nghiệp mà? Và rõ ràng ông Huy đã đồng ý. Dựa người ngã ra chiết ghế nệm có trục xoay qua xoay lại được, Cầm hỏi vặn: - Ông ấy nói trực tiếp với em à? Lúc nào, ở đâu? Tôi phụ trách bộ phận hành chánh, điều động nhân sự Ở xí nghiệp này, sao không biết kìa. Nhếch môi một cái, Cầm nhấn mạnh: - Tôi chỉ được... lệnh nhận một người làm tập vụ Từ sáng đến giờ tôi có ý trông để xem phải đúng là em không, hay hồ sơ xin việc người giống người, tên giống tên. Ai ngờ là em thật. Hay đấy chớ! Đúng là cuộc đời! Vi mím môi. Cô biết Cầm rất hả hê khi thấy vẻ ngỡ ngàng lúng túng của mình, cô ta đang chờ thấy cảnh Vân Vi trở ra vì không nhận làm lao công ở xí nghiệp này. Nhưng tại sao kì vậy? Rõ ràng Hoàng Hoa nói rất hùng hồn rằng cô sẽ ngồi như... bà chủ tại cửa hàng giới thiệu xe đạp Bình Minh của xí nghiệp mà. Lúc ấy hai đứa đã cười vang giòn rã. Lẽ nào Hoa nói gạt cô chứ! Ngước lên nhìn Cầm, Vi tỏ vẻ cương quyết: - Tôi muốn gặp ông Huy. Khe khẽ lắc đầu, Cầm nhỏ nhẹ: - Tiếc quá! Anh ấy đi tham quan Trung Quốc rồi. Nhanh lắm cũng cuối tháng mới về. Nếu không thích hợp với công việc chẳng cần sử dụng đến trí tuệ này, em có thể lấy lại hồ sơ, tôi sẽ báo cáo với anh Huy sau và kịp thời nhận người khác. Hình như vẫn còn vài ba người chờ xin việc bên ngoài. Vi thừa biết Cầm không muốn cô vào làm bất cứ việc gì ở đây. Đơn giản là vì cô ta không muốn có bất cứ cái gì chung với Vi hết, chính điều này đã khiến Cầm cố tình phân cho Vi làm tạp vụ, một công việc cô ta cho rằng hèn hạ, thấp kém để Vi vì tự ái sẽ bỏ đi. Bất chợt những cảm giác đớn đau khổ sở, lẫn tủi nhục, căm hận ngày nào bừng bừng sống lại trong cô Vi không thể xoá khỏi ký ức hình ảnh ba cô nằm bất động trên giường nệm drap trắng tinh, rồi tiếng mẹ và cô gào khóc thảm thiết lẫn tiếng la hét giận dữ, cuồng nộ của mẹ con Cầm. Cô không đời nào quên những ánh mắt căm hờn, ghẻ lạnh nhìn như trút hết oán ghét, khinh bỉ, những cánh tay mạnh bạo, tàn nhẫn xô mẹ con cô ra đường giữa đêm mưa tầm tã ấy. Vi chớp mắt, vở bi kịch mới vừa qua đấy thôi, để sau đó mẹ con cô và mẹ con Cầm không còn gì chung nữa hết. Nếu còn, họ và cô chỉ có thể chung sự thù hận. Hừ! Hiện giờ Cầm đang nhởn nhơ trên nỗi đau của Vi đây mà. Nhưng cô ta sẽ thất vọng cho mà xem. Can đảm lên con nhóc! Vi bấm ngón tay trỏ của mình vào lòng bàn tay rồi suy nghĩ... Việc làm ở thời buổi này đâu phải dễ kiếm. Suốt hai tháng nay, sáng nào Vi lại không có mặt ở Trung Tâm giới thiệu việc làm cho thanh niên, nhưn g0 có việc nào tới phần cô hết; dầu đó là việc rửa chén, bưng mâm ở tiệm phở hay làm chị vú giữ con cho nhà giàu. Bây giờ Hoàng Hoa giới thiệu VI vào đây. Huy, anh họ con bé đã nhận, với cô lúc này tạp vụ hay lao công có gì là quan trọng mà phải đắn đo chớ. Vi đang cần tiền để sống kia mà. Cứ bằng lòng với chức vụ lao công đi, đợi khi giám đốc Huy về hẳn haỵ Làm việc ở đây đương nhiên cô sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ phía Cầm. Nhưng Vi đâu phải dễ để người khác bắt nạt, tạm thời cứ để Cầm cuòi hả hê đi rồi đâu sẽ vào đó mà... Đâu sẽ vào đó như mình đã từng hứa với lòng khi ba không còn trên đời này. Mỉm cuòi thật dễ thương, Vi nói: - Tôi sẽ làm việc ở đây và muốn gặp ông Huy để cám ơn. không có ông ấy, sau này có dịp vẫn cám ơn được, phải hong chị. Mặc ánh mắt ngỡ ngàng của Cầm, Vi điềm nhiên bảo: - Chị có thể nói rõ về công việc tôi phải làm không? Săm soi cây viết trên tay, Cầm không giấu đưọc vẻ bực dọc: - Cô em chịu khó đi hết hành lang này xuống nhà bếp tìm chị Hạnh, tổ trưởng tổ tạp vụ, chị ta sẽ nói rõ công việc cô em phải làm. - Cám ơn. Vi xoay người đi sau khi ném cho Cầm một cái nhìn đầy giễu cợt. Dằn mạnh cây viết xuống bàn, mắt long lên thật dữ dội, Cầm rít qua kẽ răng: - Mày sẽ không ở đây được lâu đâu, con quỉ nhỏ! Vân Vi hờ hững nhìn những sợi khói trắng bay lên từ đống lá khô cô vừa đốt, những sợi khói mong manh như sương mỗi lúc một mong manh hơn, đống lá cao to thoáng chốc thành đống tro tàn. Mùa này lá rụng nhiều quá, sân vừa quét xong, một chút lại đầy lá, ngày nào Vân Vi cũng quét và gom lá đốt 2, ba lần. Cái sân dài, quét mỏi lưng phải biết, nhưng bù lại cô được nghe tiếng lá khô trở mình, tí tách khi bừng cháy và cô được nhìn thấy khói, những sợi khói mong manh thật phù du, mới vừa mịt mù che khuất mọi thứ, đã vội tan biến đi vào cõi vô hình nào mất. Lại mơ mộng nữa rồi. Nếu có ai đọc được những điều Vi đang nghĩ, ắt hẳn... họ sẽ cười chế nhạo cô, một con nhỏ lao công đốt rác cũng bày đặt suy tưởng mông lung. không khéo... họ cho nghĩ việc vì tội không thực tế cũng nên. Hốt xong đống tro còn nóng, Vi trở vào văn phòng làm việc của xí nghiệp. Cô lấy cây lau nhà và xách xô nước vào phòng của Thúy Cầm. Dầu ở đây lúc nào cũng sạch bóng, nhưng Vi vẫn lau qua một lượt sau khi đã lấy chổi lông gà quét hết mọi thứ bàn, ghế, tủ kệ trong phòng... Thúy Cầm khó bắt lỗi cô lắm, vì cô không thể để cô ta lên mặt với mình. Suốt một tuần qua, Vi vẫn có cảm giác đôi mắt sắc lẻm của Cầm luôn hưỚng về cô với vẻ xét nét rất khó ưa. Mỗi người có một việc, nếu Cầm kiếm cớ nầy nọ động đến cô, cô sẽ có cách đối phó. Nhưng Vi biết Cầm không dám... đì cô thẳng tay như cô đã từng đối xử với những công nhân cô ta ghét, vì cô ta đã biết Vi là bạn của Hoàng Hoa, em họ của tổng giám đốc Quốc Huy. không nể cô, ít ra Cầm cũng nể giám đốc chớ. Bổng dưng Vi cưỜi khẩy: \"Lão giám đốc này cũng chả có gì đáng cho Vi nể, một người đàn ông nói một đường, thực hiện một nẻo chắc chắn là kẻ chẳng ra gì. \"Lão\" ta muốn tỏ vẻ... giám đốc đầy quyền hành với em họ, nên đồng ý nhận Vi vào làm công việc này, đến lúc trình diện, lại sai nhân viên phân cô việc khác. Thật tệ! Nhưng tệ nhất vẫn là cô, cô đã đón nhận cái tệ của \"lão\" ta như nhận một cái ơn, bây giờ cứ tự trách mình thì hơn. Thật quái! Vừa nghĩ chẳng biết \"lão\" giám đốc mặt méo, mặt tròn ra sao mà lòng dạ lại tệ thế thì cô đã đi tới phòng làm việc của \"lão\" ta. Vi mở cửa, xách xô nước vào. Khổ đến thế đấy! \"Lão\" đi nước ngoài, nhưng ngày nào Vi cũng có bổn phận lau thật sạch nơi \"lão\" làm việc. Phòng giám đốc của \"lão\" cũng khá to được chia ra làm đôi, phía ngoài để làm việc và tiếp khách, phía trong là phòng ngủ mà Vi nghe đồn rằng rất đầy đủ tiện nghi, Vi chưa phải vào lau cái phòng \"đầy đủ tiện nghi\" ấy bao giờ, vì \"lão\" ta khóa kín. Cũng may cho cô đấy, bớt được phần việc nào hay phần ấy. Vả lại phải vào tận phòng ngủ của đàn ông thì hay ho gì... Sao lạ thật, hình như cái phòng... quí ấy mở hé cửa. Vi dáo dác nhìn quanh... Lẽ nào đêm qua có trộm mà bác Tư bảo vệ không hề hay biết? Tay cầm cây lau nhà, tay để lên ngực như cố nén nhịp đập hồi hộp của trái tim, Vi nhè nhẹ đẩy cửa rồi thò đầu vào... Phòng trống trơn không có ai ngoài tiếng máy điều hòa không khí chạy nghe rì rì. Còn đang ngơ ngác thì cánh cửa phòng tắm bật mở, Vi trợn đôi mắt khi nhìn thấy một thân hình ướt như chuột lột... mát mẻ như... nhộng bước ra. Vi hét lên một tiếng kinh hoàng rồi đưa tay ôm lấy mặt, mắt nhắm kín lại, nhưng có nhắm kín cỡ nào, Vi cũng kịp nhìn thấy gã đàn ông đang dùng khăn lau đầu kia đứng sững ra ngó lại cô trước khi kịp chạy trở vào phòng tắm. Trời ơi là trời! Chẳng còn hồn vía nào nữa, Vi run lập cập. Cô lau vội căn phòng ngon lành. Cố đừng nghĩ tới cảnh oái oăm vừa rồi, nhưng càng tránh, cô càng xấu hổ... Đầu ngày mà xui gì xui dữ vậy! Vi nóng bừng bừng đôi má, cô cúi gằm mặt thôi lửa nấu nước chuẩn bị pha trà đem lên các phòng làm việc. Xí nghiệp bắt đầu đông người, không ai chú ý tới cô, nhưng Vi vẫn không dám vô tứ, rồi giận cả \"lão\" giám đốc vô duyên kia. Lão về bao giờ, sao cô không biết để mà tránh chứ. Tiếng Thu Hà vang lên đầy ngạc nhiên: - Làm gì ngồi thừ ra vậy, Vi? Bữa nay giám đốc về rồi. Ở đó mà rị mọ. Vi rút bớt củi ra và hỏi nhỏ: - Ổng về thì sao hả chị Hà? - Thì châm thêm một bình thủy đem để trong phòng cậu ấy chớ sao! Nhanh lêN! Vi bần thần khi tưỏng tượng lúc mình vào phòng giám đốc. Trời ơi! không thể được! Lỡ đụng phải \"lão\" thì chắc chết! Cô rụt rè: - Chị Hà à! Để em vo gạo cho, chị lấy bình thủy châm nước đem vào phòng giám đốc dùm em đi. - Lạ chưa! Sao lại biểu tao? Gãi gãi đầu, Vi cố giấu gương mặt bắt đầu đỏ ửng, rồi nói: - Ổng đâu biết em là ai. Vào đó lỡ ổng hỏi, mất công trả lời, em sợ lắm! Giọng Hà tò mò: - Ủa! Hồi sáng mày lau phòng giám đốc bộ không thấy cậu Huy ha. Cậu ấy ở trỏng mà. - Không! Em không thấy! Thật đó! Hơi ngạc nhiên trước phản ứng bất ngờ của Vi, Hà bật cười: - Con nhỏ này vậy mà chết nhát. Thấy thì sao chớ? Cậu ta ăn thịt mày à? Vi làm thinh. Cô lầm bầm trong miệng: \"Còn ghê rợn hơn bị ăn thịt... Đúng là số mình đen đủi thật.\" Mãi lo rầu rĩ, Vân Vi châm nước tràn cả ra ngoài khiến Thu Hà la lên: - Trời ơi! Hồn vía mày đâu rồi Vi? Cô giật mình đặt cái ấm xuống đất và tiếp tục nài nỉ: - Chị bưng mấy cái bình trà này lên rồi lấy bình thủy ở phòng giám đốc xuống dùm em đi... Sao tự nhiên em sợ Ổng quá hà! Nhìn Vi bằng cái nhìn thông cảm, Hà nói: - Phải tập dạn dĩ cho quen chớ! Tao làm dùm lần này thôi đó! - Cám ơn chị! Vi thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xuống chăm chú nhặt thóc trong thúng gạo đầy ắp. Chưa nhặt được mấy hột, Vi đã nghe tiếng giầy gót nhọn gõ cồm cộp. Không cần nhìn, cô cũng biết ai. Ngày nào chả vậy, Thúy Cầm dạo một vòng để thị uy. Cô ta hoạnh họe giá cả chợ búa với Thu Hạnh, nhắc nhở những thứ không cần thiết với Thu Hà, cằn nhằn bác 4 bảo vệ sao dễ dãi với những công nhân - chịu xuống xe dẫn bộ khi vào cổng, rồi lạnh lùng ném cho Vân Vi một cái nhìn khinh khỉnh trước khi trở lên nơi cô ta ngồi làm việc. Chưa bao giờ Cầm... kiếm chuyện với Vi, cũng như nói một lời nào cùng cô. Chính vì vậy nên Vi càng đề phòng cô ta hơn, Vi biết chẳng đời nào Cầm để Vi yên. Cô như hạt bụi xốn xang trong mắt Cầm mà. - Chị Hà đâu? Nghe giọng hỏi trỏng đầy kênh kiệu của Cầm, Vi làm thinh, nhưng khi nhớ ra mình là người nhờ Hà bưng nước lên, Vi liền trả lời cộc lốc: - Chị Hà vừa lên phòng giám đốc. - Ủa! Ảnh về hồi nào? Vi lạnh lùng: - Tôi không biết. Cầm háy cô một cái, rồi vội vàng đi trở lên. Vi ngồi thừ ra với thúng gạo, cô không biết mình phải làm thế nào để có thể bạo dạn bạo phổi hất tuốt cái gọi là xấu hổ, sĩ diện đặng gặp giám đốc Huy, và đề nghị Ông ta phân cho mình một công việc khác như cô đã dự tính trước đây. Ng` ta vì nể Hoàng Hoa mới nhận Vi, dù cô chưa biết mặt Huy, nhưng lần gặp gỡ vừa rồi quả thật kinh khủng, cô đã chiêm ngưỡng toàn bộ... dung nhan ngài giám đốc, thì tốt hơn hết là tránh \"lão\" ta, và cắn răng tiếp tục lau hành lang, quét rác, rửa cầu tiêu như cô từng làm. Vi thấy cay xè đôi mắt, ở thành phố này không bà con, không họ hàng như cô quả là thua thiệt, nhưng biết làm sao hơn khi cô cương quyết đeo đuổi việc học tới cùng trong khi túi chẳng có tiền. Khe khẽ thở dài, Vi thổn thức... Phải chi ba mình còn sống, phải chi mình đừng lỡ thầy, lỡ thợ như vầy, thì mình đã tìm được công việc thích hợp rồi. Bốc từng nắm gạo lên rồi để từng hạt gạo lọt qua kẽ tay rơi rơi xuống, Vi đắm chìm trong cõi mông lung của riêng mình mãi khi nghe tiếng Hà cuòi nói với ai đó, cô mới bừng tỉnh cúi xuống nhặt thóc tiếp tục: - Nhờ mày năn nỉ đi lấy bình thủy nên tao mới có kẹo ăn. Chia mày một cục nè, kẹo Trung Quốc đó nhe. Vo gạo xong chưa. Nhanh lên chớ! Vi gượng cười. Cô khom lưng bưng thúng gạo ra để dưới rôbinê và mở hết ga. Nước chảy mạnh lắm nhưng vẫn không làm trôi hết muộn phiền cô đang mang trong lòng. Tiếng Hà lại ròn rã vang lên: -Mang bình thủy lên phòng cậu Huy đi Vi, tao châm đầy rồi nè! Như dẫm phải kiến, cô giãy nãy: - Không được đâu. - Sợ cái gì chứ! Cậu ấy đi ăn sáng với Cầm rồi. Đừng bắt tao lê cái thân này lần nữa. Tội lắm! Đó là phần việc của mày mà. Tránh hoài, nhắm được không? Chẳng thèm lý sự với Hà, Vi xách bình thủy đi một mình. Thật hú hồn! Phòng giám đốc mở toang, nhưng không có ai trong đó. Chả dám liếc mắt tới cánh cửa phòng trong, cô ba chân bốn cẳng bước thật nhanh xuống bếp. Hạnh đã đi chợ về và đang soạn giỏ, Vi kéo rổ rau muống ra phụ lặt. Đây không phải việc của cô, nhưng lâu nay Vi vẫn hay phụ hai chị em Thu Hạnh những việc vặt như vầy. Điều đó khiến hai người có cảm tình với cô, họ vẫn nói rằng, người làm tạp vụ trước đây chả đời nào phụ họ, làm xong việc mình, bà ta tìm một xó ngủ khò, sướng như tiên. Hôm đó, Vi đã phì cười khi nghe Hà so sánh lao công với... tiên. Cô cũng là tiên ấy chứ, nhưng là tiên mắc đọa.. Hà đậy nắp chảo cơm lại rồi nói với Hạnh: - Phải chị về sớm một chút. - Chi vậy? - Để coi Cầm làm trò với cậu Huy. Thật trông chẳng giống ai, õng a, õng ẹo. Vậy mà cậu ta cũng đưa nó đi ăn sáng mới tức chứ! - Hừm! Tưởng là cái gì. Lại nhiều chuyện. Hạnh lầu bầu trong miệng rồi lặng thinh mần cá. Hà cụt hứng ngồi xuống lặt rau với Vi. Nhìn vẻ ấm ức muốn nói mà không được hưởng ứng của Hà, Vi thấy tội. Cô ngần ngừ một chút rồi bắt đầu điều tra: - Chị Hà nè! - Cái gì? - Sao... Ông Huy lại ăn ngủ ở Đây hả? - Thì đây là nhà cậu ấy mà. Nghe cách trả lời lấp lửng của Hà, Vi càng tò mò hơn: - Ủa! Sao lạ vậy? Bộ ổng không có nhà riêng à? - Chưa có vợ con, cần gì có nhà riêng chớ! - Không phải, ý em muốn hỏi về gia đình ổng kìa. - Ờ, thì ai lại không có cha mẹ, anh em, nhưng gia đình cậu Huy hơi rắc rối, ba cậu ấy... - Lại nhiều chuyện - Giọng chị Hạnh nghiêm khắc vang lên làm chị Hà im re. Vi cũng chẳng dám hó hé vì cô biết tính Hạnh rất khó, hơi lầm lì và không bao giờ nói về người khác. Trái ngược với chị mình, Hà lách chách lanh chanh, động đâu nói đó, không để bụng được bất cứ việc gì. Mọi người trong xí nghiệp gọi Hà là đầu máy đa hệ phát tin nhanh nhất thế giới, cũng may đầu máy ấy đã có Hạnh điều khiển từ xa nên biết ngừng đúng lúc, đúng chỗ. Vi thích Hạnh ở chỗ đó. Nhưng hôm nay Hạnh làm Vi khó chịu, cô đưa tay ngắt cọng rau muống ra làm từng khúc, lòng xốn xang vì nghĩ rằng Hạnh gom cô lẫn Hà vào một duộc khi gắt gỏng bảo: \"Lại nhiều chuyện\". Đang còn ngẫm nghĩ lung tung, cô chợt nghe tiếng Cầm hối hả: - Vi đâu? Tại sao không châm trà cho phòng giám đốc? Làm việc gì lạ vậy? Ổng la kia kìa. Vi chưa kịp trả lời, Cầm đã nói tiếp: - Bắt đầu từ ngày mai, chỉ vào dọn dẹp phòng giám đốc khi hết giờ làm việc thôi, không phải đầu ngày đã vác mặt vào ám người ta như sáng nay đâu. Rõ là chả ra đám ôn nào hết. Vi đứng phắt dậy, mặt cô đỏ lựng rồi tái ngắt vì câu nói bất ngờ của Cầm. Lão giám đốc dầy mặt này đã kể lể gì để cô ta lên lớp Vi như vầy chớ. Điệu này không khéo mất việc luôn thì chết. Vừa lo vừa tức, Vi chỉ biết cắn môi làm thinh, thấy vậy chị Hà lên tiếng bênh vực: - Nó mới vào làm, có gì không đúng từ từ chỉ vẽ, hơi đâu cô giận cho mau già chứ! Liếc Hà một cái, Cầm khinh khỉnh: - Chị lo phận sự của mình đi. Tôi không thích ai nói leo đâu. Không nhịn, Hà thản nhiên đáp: - Tôi nói phải quấy, chớ chả thèm nói leo, vì cô có cao hơn ai đâu mà tôi phải leo với trèo. Cầm hừ khá to, rồi ra lệnh: - Lo lên châm trà đi! Thật là bực. Đợi Cầm đi khuất, Hà mới trề môi nói với Hạnh: - Nó đang nghĩ mình là bà giám đốc chắc. Ngày nào cũng xuống đây kiếm chuyện. Chị với em không cao tay ấn chắc bị nó đá văng ba đời rồi. Cái mặt lúc nào cũng hất lên trời, thế nào cũng có ngày vấp té. Hạnh gắt: - Im đi! Nếu làm tròn bổn phận, không ai kiếm chuyện với mình. Quay sang phía Vi, Hạnh hỏi: - Sao em không châm trà khi đã biết giám đốc về rồi? Vi làm thinh, cô chưa tìm được câu nào trả lời cho suông Hà đã vọt miệng bênh: - Làm sao nó nhớ chuyện đó. Hạnh nhẹ nhàng: - Không nhớ thì bây giờ lên châm cho nhớ. Em phải tạo ấn tượng tốc ngay phút đầu với cậu ta chứ. Đi làm việc phải chịu đựng mới lâu bền được. Giọng Vi khổ sở: - Em biết điều đó, nhưng mà... Vứt cọng rau muống xuống, Hà có vẻ ức: - Em sợ Cầm hả? Cái con ranh cà chớn, có ấm trà thôi cũng làm khó. Được rồi, để chị đi cho, sẵn dịp chị hỏi cho ra coi cậu Huy la bọn tạp vụ nầy, hay nó mượn lệnh giám đốc la. Đứng vụt dậy, Hà săng sái bước, được ba bước thì đã bị Hạnh gọi giật ngược: - Mày định làm trò gì vậy? - Châm nước dùm con Vi chớ có làm gì đâu. - Sao lại tử tế bất thường như vậy? Cứ để nó tự làm, việc của nó mà. Nghe giọng lạnh như băng của Hạnh, Vi đùng đùng tự ái, chẳng nói một lời cô bước vội bước vàng lên phía dãy văn phòng. Khi tới phòng ngài giám đốc quái ác, Vi dừng lại để thở và để nghe trái tim mình đập thình thịch. Bên trong ồn ào vui nhộn, mọi người đang tụ tập nghe giám đốc kể chuyện đi xa nên chẳng ai để ý đến cô. Vi rón rén tới bên cái bàn mica kê sát cửa sổ, cô mở giỏ ấm, cho tay vào xách lên và thấy bình trà đã châm rồi, nóng hổi. Quay lại, Vi bắt gặp cái nhìn đầy thách thức của Cầm. Cô ta muốn Vi lên đây chi vậy? Đang hoang mang không đoán được dụng ý của Cầm, Vi đã nghe giọng cô ta kéo dài vừa ngọt ngào, vừa nũng nịu: - Anh Huy, nhân viên mới muốn tới chào anh kìa. Có còn phần quà nào cho người ta không đấy. Vài cục kẹo cũng được mà. Đang trao đổi gì đó với hai công nhân hàn sườn xe, Huy nhíu mày nhìn sang. Mặt Vi tái ngắt khi đôi mắt khá sắc của anh lướt qua người cô. Cầm quả thật hiểm, cô ta muốn hạ nhục Vi trước mặt nhiều người và trước mặt giám đốc, người có quyền tối cao ở đây, người mà Vi vừa đụng độ trong trường hợp hết sức oái oăm. Ánh mắt của Huy chỉ hơi ngạc nhiên một chút khi nhận ra Vi, rồi mau chóng trở lại vẻ dửng dưng. Anh nói bằng giọng khô khan: - Tổ, nhóm nào cũng có quà hết mà. Cô hỏi chị Hạnh, chị ấy sẽ chia cho, không mất phần đâu. Uất nghẹn vì bị đánh giá quá thấp, cô lấp vấp: - Ông hiểu lầm rồi, tôi lên đây châm trà theo lời sai bảo của chị Cầm, hoàn toàn không hề có ý đòi hỏi gì ở ông, tôi mới vào làm việc chưa được một tuần lễ, chưa gặp ông giám đốc lần nào, tôi đâu thể nhận quà được chứ. Nước đã châm rồi, xin phép cho tôi xuống bếp. - Làm gì vội vậy cô em, chị kêu em lên đây cũng nhằm ý tốt thôi! Đừng có ngại gì hết, ai cũng có quà, em cũng vậy. Em còn nhỏ như vầy phải nhận nhiều kẹo hơn mọi người mới đúng. Nói dứt lời Cầm đứng dậy hốt một nắm kẹo trên bàn bước tới dúi vào tay Vi. Cô đẩy tay Cầm ra: - Xin lỗi! Tôi không thể nhận được. Mặc cho cô ta gượng cuòi sượng sùng, Vi hấp tấp đi ra, tới nhà bếp Vi ngồi thừ người khổ sở. Cầm bắt đầu giở trò với cô rồi. Bây giờ Vi không còn phòng thủ nữa, cô phải biết đối phó để sống. Đưa tay vuốt nhẹ miếng vải đen trên áo, Vi thì thầm: - Con có nên nhịn chị Cầm không ba? Chắc là không, vì con không muốn bị bắt nạt. Con muốn chỉ phải công nhận rằng ba là ba của con, dầu bây giờ ba không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa. Con muốn cả nhà Cầm phải biết thế nào là khổ sở, họ phải khổ hơn con bây giờ ba hiểu không. Ba đừng trách con nhỏ mọn, để bụng những chuyện đã qua. Con nói thật, người ta nhỏ mọn mười, con chỉ nhỏ mọn có một thôi. Bởi vậy, ba đừng trách con, đừng trách con... - Ê! Họ làm gì cuòi giỡn ở trển rần rần vậy Vi? Giọng Vi dài ra mai mỉa: - Nghe giám đốc kể chuyện đi... Tàu. - Cậu ấy kể cái gì vậy? - Em đâu có biết... Chị Hà chắc lưỡi như thằn lằn: - Trời ơi! Công trình lên châm trà mà không nghe ngóng được cái gì hết. Rõ chán! Phải lúc nãy bà Hạnh đừng cản, tao đã nắm được mọi chuyện bên Trung Quốc rồi. Thế nào cậu Huy cũng có chụp hình, lát nữa tao phải lên mượn coi mới được. Vi ngao ngán ngó lơ ra sân. Lá lại rụng đầy nữa rồi. Cô uể oải cầm cây chổi tàu dừa ra quét, tiếng chổi xột xoạt nghe buồn làm sao. Hồi còn đi học Vi có thói quen hay ngồi trong lớp lén nhìn ngoài sân xem cô tạp vụ của trường đốt lá, cô thích nhìn cảnh vật lung linh sau làn khói. Có ai ngờ bây giờ cô lại làm công việc trước kia cô từng ngâm nga hát một cách vô tư: \"Người phu quét lá bên đường, quét cả nắng vàng, quét cả mùa xuân \"... Có lẽ Vi đang quét cả nắng vàng, quét cả mùa xuân của chính mình, rồi gom lại cùng đốt với lá, nên cuộc đời cô lúc này tăm tối và lạnh như mùa đông. Cười buồn với suy nghĩ của mình, Vi trở vào bếp xách nước ra tưới các chậu kiểng. một lát đây, cô sẽ vào nhà vệ sinh quét dọn, thêm một lần nữa cho đủ hai lần vào buổi sáng. Đó là phần việc cực nhọc nhất từ hồi cha sinh mẹ đẻ ra Vi phải làm. Sau những lần vừa dọn vệ sinh nhà cầu vừa để mặc nước mắt đẫm ướt khẩu trang che mặt, Vi đã thấm thía nhận thấy: \"Kiếm ra đồng tiền không phải dễ, phải đổ mồ hôi, nước mắt và đổi cả sĩ diện như trường hợp cô sáng nay\". Nếu ba cô còn sống nhỉ?... Nhớ tới gương mặt Cầm, Vi bỗng thấy ao ước ba mình còn sống trở nên vô nghĩa. Nếu ba cô còn trên cõi đời này, chắc chắn cuộc sống vật chất của ba mẹ con cô không thiếu thốn túng quẫn như bây giờ, nhưng về mặt tinh thần, có gì bảo đảm mỗi người một tốt hơn không? Chắc chắn là không đâu. Ba chết, tưởng như mọi chuyện ngày xưa của ba mẹ đã dứt, nào ngờ chuyện ngày nay của những người đang sống lại bắt đầu, ồn ào, đau đớn, cay nghiệt. Vi không muốn đụng ai hết, nhưng rõ ràng người ta cố tình chạm vào cô rồi đây nè. Nhìn vu vơ ra cổng, Vi thấy Cầm đang hớn hở đi sát giám đốc Huy, trông cô ta rạng rỡ hơn bao giờ hết. Còn người đàn ông kia, Vi vẫn thấy gương mặt anh ta đầy vẻ lãnh đạm, uy quyền, tự tin, kẻ cả. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì anh ta là giám đốc kia mà. Nhấn chuông đến lần thứ 3, Vi mới nghe giọng Hoàng Hoa trong trẻo vang lên: - Cảm phiền đợi một chút. Vừa mở cổng, Hoa vừa tíu tít: - Mầy bấm buông liên tục, làm tao hết hồn. Ghê chưa, đi làm rồi biệt tăm, mất tiêu luôn. Hôm nay tới khao tao phải không? Dựng chiếc xe đạp cà tàng sát gốt cây, Vi nheo mắt: - Chưa biết ai biệt tăm, mất tích à nghen. Tao đến lần này là lần thứ mấy, mày biết không con... cóc? Lần thứ 4 rồi đó. Công nhận mày nhảy lung tung như cóc, kiếm mày còn khó hơn kiếm tổng thống. TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI Trần Thị Bảo Châu www.dtv-ebook.com Chương 2: - Thôi, thôi, đừng có trách móc nửa, vào đây sấy tóc dùm tao coi. Vi bước theo Hoa vô nhà, miệng cằn nhằn: - Con nhỏ này... hễ thấy mặt là đặt tên, không có tao mày sai ai chớ? Hoa cười khúc khích, cô cắm phích điện của máy sấy rồi đưa cho Vi: - Không có mày tao hong tóc bằng quạt máy, cách đó vừa lạnh vừa lâu, vừa cô đơn vì không ai ở cạnh mình. - Mày phải nói vì "Không ai phục vụ mình" thì đúng hơn. Tạm thời tao phục vụ cho mày, vì dạo này tao quen phục vụ mọi người rồi. Sấy tóc là chuyện phục vụ quá ư lịch sự đó chứ. Vẫn vô tình với câu nói có hơi chua cay của Vi, Hoa lách chách: - Chà! Đi làm rồi có khác, nói chuyện nghe y như mình là nhân viên, gương mẫu. Anh Huy khen mày hoạt bát, phù hợp với công việc đang làm. Anh nói mày có nhiều triển vọng trong nghề. - Phải không đó. Anh mày đùa hay thật. Nghe Vi kêu lên đầy bực bội, Hoa trêu tới: - Xời ơi! Được gíam đốc khen mà còn quạu. Cho mày hay, anh tao chưa vợ và hầu như chưa hề biết mở miệng khen ai. Ảnh khen mày có giang buôn bán, từ hồi mày ngồi ở cứa hàng, ngày nào xí nghiệp bán lẽ cũng được mấy chục chiếc xe, không thua gì bán sĩ cho người ta... Vi hoang mang vô cùng, cô cầm máy sấy dí một chỗ làm Hoa la lên: - Tróc da đầu tao rồi nè con yêu, nghe được gíam đốc khen, mất cả hồn lẫn vía rồi hay sao? Không dằn được lòng, Vi buột miệng: - Tao không hiểu giám đốc Huy bịa chuyện này để làm gì? không lẽ để làm vui lòng em gái? Hoa lắc đầu: - Ông anh họ hắc ám này không cưng tao đến mức như vậy đâu, nhưng ổng là người thẳng thắn, ổng cần gì phải bịa chuyện để khen nhân viên, dù cô nhân viên ấy là bạn tao. Có chăng là mày khiêm tốn không muốn nhận lời khen của ổng, nên mới cho rằng ổng bịa. - Nhưng tại sao anh mày lại khen tao khơi khơi vậy? Hất hất những lọt tóc phủ trán ra phía sau, Hoa trả lời: - À! Hôm đi Trung Quóc về, ảnh có ghé thăm, ba tao hỏi chuyện làm ăn của xí nghiệp, ảnh kể lể dông dài rồi dẫn chứng bằng thực tế là cửa hàng giới thiệu xe đạp của ảnh mỗi ngày bán lẻ mấy chục chiếc. Lúc ấy có tao ngồi đó, ảnh mới nói thêm là xe đạp của ảnh tốt một phần, nhưng một phần cũng nhờ bạn của Hoa có gian buôn bán. Nghe anh Huy nói vậy tao cũng mừng trong bụng. Ngần ngừ một chút Hoa nói tiếp: - Bữa nay tao mới thú thật nghe, lúc tao ngõ ý xin cho mày vào làm, ảnh đâu có chịu, ảnh nói sợ không có công việc phù hợp. Mấy ngày sau ảnh mới điện thoại tới biểu tao kêu mày làm hồ sơ xin việc. Công nhận ông này rất kỹ tính. Nhưng dù sao ảnh cũng là người tốt, vì vậy mới xếp cho mày công việc tương đối. Vi ậm ừ, cô chẳng biết trả lời thế nào trước câu kết luận của Hoa. Dầu sao Huy cũng tốt, anh ta đồng ý nhận cô vào làm là may mắn rồi. Cô nên im lặng để Hoa ca ngợi Huy như con bé đang ca ngợi là hay nhất. Còn chuyện anh ta bịa rằng Vi là người có giang buôn bán, hay gì gì đó, cứ để đấy, nó chẳng ảnh hưởng gì tới cô, nếu cô khôn ngoan biết giữ mồm, giữ miệng, đừng làm anh ta bị mất mặt với người trong gia đình. Giọng Hoa vang lên: - Làm ở đó ai ăn hiếp, mày cứ cho tao biết. Vi chớp mắt: - Sao mày lo xa vậy? Ở đó ai cũng tốt hết, với lại tao lớn rồi, đâu dễ bị bắt nạt. Hoa bĩu môi: - Xì! Tao không tin. Hôm đem hồ sơ đến đó cho mày, tao đã gặp một con mụ hắc ám, mụ ta tưởng tao đi xin việc nên mặt hất lên trời, đến hồi nghe nói tao là em anh Huy mụ liền xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, nịnh hót đủ điều nghe mắc mệt. Hôm ấy không gặp anh Huy, tao giao hồ sơ cho mụ, mày biết mụ ta hong? Gật đầu, Vi nhỏ nhẹ: - Biết, chị ấy tên Thúy Cầm. Người phân công công việc hiện nay cho tao. Hôm đến nhận công tác anh mày đi Trung Quốc rồi, mãi một tuần sau, lúc ảnh về tao mới gặp, tới hôm nay vẫn chưa có dịp cám ơn ảnh, tao áy náy lắm! - Mày đừng quan tâm quá đến vấn đề ơn nghĩa. Anh Huy và cả tao cũng không hề nghĩ tới. Vào làm ở đó, mày làm lợi cho xí nghiệp ảnh mà. Vậy ai mang ơn ai hả? Vi nén tiếng thở dài, cô khổ sở với nghĩ: Phải chi cô được đúng như những gì Hoa vẫn tưởng. - Ê! Cái nhìn đầu tiên của mày về anh Huy ra sao? Cho tao biết cảm tưởng coi nhỏ? Bất ngờ vì câu hỏI của Hoa, Vi lặng thinh, cô nhớ tới lần đụng độ lịch sử ấy mà dở khóc, dở cuòi. Vi trả lời nửa đùa, nửa thật: - Tao thấy anh mày oai phong khủng khiếp, oai đến mức tao sợ phải nhìn chỗ khác, khi trong bụng cứ nơm nớp lo ông giám đốc không bằng lòng mình, và sẽ cho mình nghĩ việc nay mai. Hoa bật cười: - Nhưng thật ra ảnh đâu tệ dữ vậy. - Ảnh không tệ nên hôm nay tao mới chịu khó tìm mày thêm lần nữa để dẫn mày đi ăn... - Không được. Tao có hẹn với một người rất hay. Anh ta sắp đến rồi đó. Giọng Vi hơi dỗi: - Mày coi người ta hơn tao thì thôi, tao về vậy. - Tầm bậy. Phải ở lại đây để tao giới thiệu, sau đó mày sẽ cho tao biết cảm tưởng của mày về anh ta Người này đặc biệt lắm. - Lại phát biểu cảm tưởng à! Nhưng anh ta là ai mà quan trọng dữ vậy? Đứng dậy rút phích cắm điện ra và lấy máy sấy tóc để lên bàn, Hoa cườii cười: - Một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, đa tình, đa tài, tao mới quen đợt đi Đà Lạt vừa rồi. Vi mỉm cười: - Những anh chàng được lọt vào mắt xanh của mày, chàng nào cũng đẹp trai, hào hoa. Tao nhớ mày kể với tao nhiều chàng lắm mà, vậy bây giờ họ đâu hết cả rồi? Giọng Hoa hơi tự hào: - Họ nằm trong bộ nhớ của tao, tao không phải hạng người mau quên, mau thay đổi. Khổ nỗi những người này vẫn chưa phải mẫu đàn ông lý tưởng tao hằng mong ước. - Lần này thì sao? Đúng đối tượng chưa? Hoa thở dài, cô tựa người ra salon, mắt mơ màng: - Trời hại tao rồi. Lần đầu nhìn thấy ảnh, tao đã yêu, tao yêu thật rồi Vi ơi. Vi suýt cuòi khi nghe từ “yêu” tốt lên dễ dàng từ đôi môi con gái mòng mọng rất dễ thương của Hoa. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt con bé chớp liên tục, Vi nín lại, cô không muốn làm bạn cụt hứng, dù đã đôi ba lần Hoa cũng tâm sự rằng... đã yêu. Con bé dễ yêu và cũng dễ quên, tính Hoa xốc nổi, vô tư, buồn đó rồi vui ngay, Hoa có thể khóc sướt mước trước bạn bè vì giận anh chàng nào đó, để rồi mau chóng tươi cười bên anh chàng khác, tình yêu mà con bé thốt ra chỉ là tình vu vơ của tuổi 20. Lần yêu này chắc cũng thế thôi, nhưng sao trông Hoa thẫn thờ lạ vậy? Vi tủm tỉm: - Mày yêu thật à, vậy tốt hơn để tao về cho hai kẻ đang yêu dễ bề tâm sư. Thấy cô sửa bộ đứng dậy, Hoa quýnh lên, cô nắm tay Vi kéo lại: - Ở lại với tao đi Vi, tao năn nỉ mày đó. - Được thôi, nhưng tao không thích làm kỳ đà, hoặc một bức bình phong chắn gió cho mày đâu. Hoa trầm giọng khổ sở: - Chỉ hy vọng có mày kế bên, tao sẽ không khớp khi nói chuyện với anh ấy, đừng làm khó tao mà, ở lại đi Vi. Trố mắt ra nhìn Hoa, Vi ngạc nhiên: - Cái gì? Ngang ngược như mày mà cũng khớp nữa. Tại tự mày nghĩ vậy thôi, tao không tin mày có thể lụy một anh chàng nào đó thật sư. Hoa buồn buồn: - Mày chưa yêu nên không hiểu đâu, lần này tao yêu, nhưng người ta thì không, người ta chỉ xem tao như bạn thôi. - Tại sao mày lại nghĩ như vậy? - Tại ảnh có rất nhiều bạn gái, tao thấy đối với tao, ảnh cũng xử sự như với những người khác. Điều này làm tao khổ sở vô cùng. Thái độ ủ rủ khác thường của Hoa làm Vi tò mò, cô không tưởng tượng được anh chàng đẹp trai đa tài mà Hoa đang si mê, quyến rũ cỡ nào. Cô háo hức tìm hiểu: - Mày quen anh ta trong trường hợp nào? Hoa vòng tay sau ót và nói: - Cách đây bốn tháng tao gặp Phan lần đầu, ảnh cỡi mô tô hộ tống đoàn đua xe đạp tranh cúp Truyền Hình. Hôm ấy tao ham vui nên theo tụi nó làm cổ động viên. Mắt Hoa bỗng trở nên xa xăm, mặt cô tươi hẳn lên khi kể tiếp về mình: - Mày biết tính tao mà, lên xe rồi thì khoái phóng bạt mạng. Được dịp theo đoàn đua, tao liền nhấn hết ga Anh ấy ép xe tao vào lề để mở đường. Lúc đó tao chỉ thoáng thấy đôi mắt rất lì, rất sáng của Phan sau nón bảo hộ thôi, nhưng tao lại thuộc rất kỹ số xe của ảnh. Đến khi lên Đà Lạt chơi, tao gặp lại chiếc môtô mang số xe mình từng ghi nhớ, và ảnh cũng nhận ra tao. Thật như là tiểu thuyết, suốt một tuần ở Đà Lạt tao cứ nghĩ là mình đang sống trong mơ không thôi. Vi không nhịn được, cô bật cuòi: - Đúng là mày, lúc nào cũng lãng mạn mơ mộng. Mày nói anh ta không yêu, vậy sao còn nghĩ tới làm chi cho khổ? - Anh có thể không yêu, nhưng tao yêu và tao hy vọng ngày nào đó Phan sẽ hiểu tình cảm của tao. Nheo nheo mắt, Vi trêu: - Chà! Anh chàng yên hùng trên môtô này không biết tài... sắc ra sao mà lần này tao thấy mày trúng thương nặng quá. Kêu tao ở lại, không sợ tao cũng cảm anh ta như mày ha? - Mày cảm thì có gì đáng sợ Chỉ sợ anh Phan cảm thôi. Nhưng mày đừng lo quá xa Ảnh không phải tuýp người yếu tim, dễ cảm đâu. Nghiêng nghiêng đầu ngắm Vi, Hoa nói tiếp: - Mày ăn mặt tầm thường quá, đã vậy bề ngoài lại mờ nhạt không gây chút gì ấn tượng, đàn ông họ chả để mắt tới đâu. Tao nói hoài, mày vẫn không thay đổi. Ba bộ đồ cũ này vứt hết đi, sắm sửa, chăm chút mình một tý, trông mày luộm thuộm, lôi thôi như bà già, làm sao có bồ được. Thấy mặt Vi hơi xụ xuống, Hoa biết mình đã lỡ lời, cô bèn vã lã: - Ý tao muốn mày xinh xắn, dễ thương hơn thôi, chớ không phải chê Bây giờ có chổ làm rồi, ăn mặc xấu đâu có được, mỗi ngày biết bao nhiêu người ra vào mua bán, phải diện lên nhóc à! Xém chút xíu là Vi đã buột miệng mỉa mai: “Tạp vụ cần chi mặc đẹp”, nhưng cô đã kịp mím môi lại, giọng riễu cợt: - Cám ơn tiểu thơ quan tâm đến kẻ hèn mọn này. Tiểu thơ làm ơn nhìn lại mình xem, với bộ đồ xấu xí đang mặc, hoàng tử mà nhìn thấy thì... eo ơi, tiểu thơ sẽ mất giá ngay, mau mau vào thay quần áo đi. Hoa nhỏm dậy nhìn đồng hồ: - Trời oi! Mày không nhắc tao thay không kịp. Ảnh sắp tới rồi. Đây là lần đầu người ta tới nhà, mình lùi xùi quá coi sao được. Vào đây tao tìm cho mày bộ hết ý. Đứng dậy bước theo Hoa, Vi cười cười: - Thôi, tao mặc đồ này là đẹp rồi. Mày cứ giới thiệu với anh chàng tao là chị bếp, chị sen gì đó chẳng được, tao tình nguyện rót nước, bưng bánh ra mời dùm mày không tính tiền công. Hoa gắt gỏng: - Con nhỏ này... Bữa nay sao mày đâm hơi kỳ vậy? Ai dám nhờ mày bưng bánh, rót nước chớ. không thích mặc đồ của tao thì thôi, lại đây chọn cho tao một bộ đi. Bước đến đứng nhìn cái tủ kiếng đầy ắp quần áo của Hoa, Vi ngẩn ra trước vô số màu sắc, kiểu dáng của các váy đầm, quần áo treo bên trong. Cô chắt lưỡi: - Y như tiệm bán quần áo may sẳn, làm sao mà chọn đây. Quay lại nhìn Hoa, Vi cao giọng: - Chiều nay mày đóng vai một con thỏ bạch ngây thơ nha? Mặt Hoa ngơ ra: - Là sao chớ? - Là mày sẽ mặc bộ đầm trắng thật dịu dàng dễ yêu, anh chàng sẽ thất điên bát đảo cho mà xem. Hoa ngần ngừ: - Tao chưa bao giờ mặc áo trắng khi gặp Phan hết, màu đó trông bệnh hoạn quá, đâu có gây chút ấn tượng nào như màu đỏ, màu vàng. Vi nhăn mặt: - Khổ quá! Vậy mày mặc cái váy màu đỏ, cái áo màu vàng và mang đôi giày màu cam này vào để gây ấn tượng mạnh. Tao nghĩ anh chàng sẽ... bốc cháy trước sự rực rỡ của nữ thần mặt trời của mày đấy. Chớp đôi mi, Hoa phân vân: - Sao tao vẫn thích màu đỏ Vi à! Nhún vai, Vi bảo: - Vậy thì mặc màu đỏ. Tao không có ý kiến nữa. - Tao sẽ mặc áo trắng với váy nhung đỏ, được chưa? Mày khó quá, đụng chút là dỗi. Vi phì cười: - Nhiều quần áo đẹp như mày cũng khổ. Hoa liếc mắt: - Khổ một chút vì tình yêu thì đã sao. Mày nên tập khổ đi là vừa rồi. - Đừng xúi dại. Tao còn mẹ già, em nhỏ phải nuôi. Yêu không những mất thời gian, mà còn tốn tiền nữa. Tao cần tiền để làm chuyện khác thực tế hơn, quan trọng hơn yêu nhiều. Hoa dài giọng: - Với tao không gì quan trọng hơn tình yêu. Bằng bất cứ giá nào tao cũng phải được yêu. Gật gù ra chiều tư lự, Vi bảo: - Mày có thiếu cái gì nữa đâu ngoài một người yêu. Ráng chiếm được trái tim chàng. một khi anh ta đã chịu đến nhà mày vẫn còn khối cơ hội và hy vọng mà. Hoa khúc khích cười: - Nghe giọng điệu của mày chẳng khác giọng điệu của Đại giáo sư tiến sĩ tâm lý “tuổi cặp... kè” Cỏ Cú là mấy. Tâm hồn tao bây giờ rối như vườn hoang, mày tha hồ múa gậy để giải nguy dùm tao nhé. Vi làm thinh. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi Hoa đặt vài ba chậu cúc vàng ngoài bệ, cúc đang có hoa, những nụ nhỏ của chúng trông dễ thương làm sao, chúng dễ thương như Hoa vậy. Với cô, Hoa luôn là người bạn tốt có điều bản tính Hoa vô tư, nghĩ tới mình nhiều hơn tới kẻ khác nên Hoa ít khi chia sớt buồn vui với ai, cô chỉ thích nói về mình, muốn người khác vì mình. Hồi còn học chung cấp ba, Vi biết phận nghèo nên cô không lân la kết bạn với Hoa, cô thuộc xóm nhà lá do đó rất ngại bọn dân nhà lầu, biệt thự con nhà giàu, nhưng không hiểu sao Hoa rất thích cô, dầu năm lớp 12 Hoa xin giáo viên chủ nhiệm xếp ngồi gần Vi, chớ không chịu ngồi ở dãy nhà ngói, nhà lầu nữa. hai người đương nhiên thân với nhau hơn trước kia, Hoa luôn miệng kể về gia đình, về bản thân cho Vi nghe, ngược lại hầu như Vi không hé môi với bạn về gia đình mình. Điều duy nhất Hoa biết được ở cô là nhà cô nghèo lắm, nghèo đến mức cô không muốn bè bạn tới hơi kia mà... - Ê! Trông được không? Mặc như vầy già quá. Hay là tao nghe lời mày, thay cái đầm trắng cho mi nhon hơn? Lắc lắc đầu, Vi ngao ngán: - Sợ mày luôn. Điệu vừa vừa thôi, không chừng anh ta tới đứng ngoài cửa rồi đó. Vừa dứt lời, Vi đã nghe tiếng chuông reo. Hoa hốt hoảng kêu lên: - Chết rồi! Chắc ảnh tới. Mày xem mặt tao cần son phấn không? Tóc tao để vầy hay cột nhỏng lên? - Lấy cái cài tóc cài lên, tao nghĩ cứ để mặt tự nhiên hay hơn. - Trời ơi! Làm sao thay quần áo kịp. Hay là mày xuống mở cửa dùm tao đi Vi. Hoa xoay một vòng trước gương, cô nghiêng qua, nghiêng lại, mỉm cuòi với mình rồi kéo tay Vi: - Tự nhiên tao hồi hộp quá. Mày ra salon ngồi đi, phải nhớ hoạt bát, dí dỏm lên như những lúc trong lớp vậy nghe không. Anh Phan chịu nói chuyện lắm đó! Bữa nay tao muốn mày làm hoạt náo viên dùm, vì ngồi trước mặt Phan, bao nhiêu lời tao chuẩn bị bỗng dưng bay đâu mất hết. Tao sắp thành con nhỏ ngớ ngẩn thật rồi. Đẩy Vi ngồi xuống ghế, Hoa đứng yên, cố hít vào một hơi dài rồi mới đi ra cửa. Vi mỉm cuời, cô bỗng nhận ra mình đang háo hức muốn biết về anh chàng làm Hoa thất điên bát đảo. Cúi xuống bàn, cô lấy tờ tạp chí và vẩn vơ lật từng trang một. Cô tò mò lắng nghe giọng nhỏ nhẹ khác thường ngày của Hoa, rồi giọng nam trầm ấm áp thật quyến rũ của anh chàng mà cô đang nôn nao biết mặt vang lên thật ngọt. Hai người vẫn còn đứng ngoài sân, chẳng hiểu Hoa nói gì mà anh ta cười, tiếng cười giòn rã rất đàn ông làm Vi xao xuyến khi nhớ tới ba mình. Hồi ông còn sống, thỉnh thoảng Vi vẫn nghe ông cười. Ba cô cũng có giọng nói trầm ấm ngọt ngào, ngày xưa mẹ cô từng chết mệt vì miệng lưỡi đường mật của ông mà. Có phải Vi vừa được nghe lại giọng cười của ba cô không? - Anh Phan vào đây em giới thiệu bạn em... Tiếng Hoa điệu hạnh vang lên như báo hiệu với Vi rằng cô bắt đầu vai trò hoạt náo viên là vừa rồi. Vi thấy vui khi nghĩ mình sắp làm điều tốt cho bạn nên cô chuẩn bị một nụ cuoì hết sức chân tình cởi mở khi Hoa trịnh trọng giới thiệu: - Vi, bạn thân nhất của em... Cuốn tạp chí mỏng tanh trên tay Vi bỗng nặng trịch, nụ cười của cô thoáng chốc bỗng méo mó thảm hại, Vi quá sửng sốt vì bất ngờ. Tại sao lại là anh ta chứ. Khi nghe Hoa dịu dàng thốt lên cái tên "Phan" lần đầu tiên, Vi đã ngờ ngợ, đã mô hồ một linh cảm nào đó tên gã đàn ông này có liên quan đến mình. Nhưng ngay khi đó cô đã vội xua cái suy nghĩ khó chịu ấy đi, vì chẳng lẽ trái đất này hẹp đến mức những người không ưa nhau lại phải gặp nhau. Điều này khó thể có được. Song thực tế khác hẳn, điều tưởng khó xảy ra ấy đã xảy ra, Vi hơi mất bình tĩnh, cô cố giữ cho khỏi rùng mình vì thấy lạnh ở xương sống, dường như cái lạnh này Vi đã gặp phải một lần ở đêm mưa ba cô chết. Trấn tỉnh lại, Vi ngẩng cao đầu lên nhìn người đối diện, cô thấy Phan hơi nhăn mày và bối rối nhìn chằm chằm vào cô rồi sau đó anh ta lên tiếng trước, giọng anh ta kéo dài như cố tình giễu cợt: - Tôi là Phan. Trần Minh Phan. Còn Vân Vi là gì... Vân Vi nhỉ? Chắc không phải Trần Thị Vân Vi đâu. Vi co lại vì choáng váng và tức giận, cô chưa biết ứng phó ra sao thì Hoa đã mau miệng: - Vi là Lê Thị Vân Vi. Cái tên đẹp phải không anh Phan? Phan gật đầu: - Tên đẹp và họ cũng đẹp. Họ Lê nghe hay hơn họ Trần nhiều. Vi đột nhiên cảm thấy tự ái bị tổn thương trước câu nói ấy. Thu hết lòng kiêu hãnh, cô ngẩng cao đầu lên thêm một chút và bảo: - Tôi cũng nghĩ vậy, về một mặt nào đó. Phan lại cười, lần này Vi ghét cay ghét đắng giọng cười của anh. Chỉ vì nó quá giống giọng cười của ba cô, giống đến mức cô rùng mình rởn óc. Chưa biết sẽ nói tiếp gì cho đúng vai trò hoạt náo viên, Vi đã nghe Hoa lên tiếng: - Anh Phan có biết em họ gì không nè? - Chưa biết, nhưng anh lạy trời cho em không mang họ Trần hoặc họ Lê. Mặt Hoa xìu xuống, cô nũng nịu: - Sao kỳ vậy? Em có chê họ Trần xấu đâu. Giọng Phan đưa đẩy thật tình tứ: - Anh với em khác họ, chẳng qua tại nghĩ tới câu ca dao: "Quạ kêu nam đáo nữ phòng Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương" ấy mà. Vi chen vào: - May cho anh và cả tôi nữa, vì Hoa họ Nguyễn. Họ này cũng đẹp phải không? Hoa nhìn Phan và Vi rồi hỏi: - Tự nhiên lại đề cập tới tên, họ. Mình nói chuyện khác không hay hơn sao? Nghiêng đầu về phía Hoa, Phan ngọt ngào: - Đề nghị của em thật vừa đúng lúc. Bây giờ em thích nói chuyện gì đây? - Chuyện về anh... - Ôi! Chắc em thất vọng thôi. Anh ghét nói về mình lắm. Có gì hay đâu chứ. Nhưng nếu em cho anh biết về em và cô bạn Vi chắc lý thú hơn nhiều. Vi khoanh tay khiêu khích: - A! Thì ra anh thích giấu con người thiệt của mình nhưng lại tò mò muốn tìm hiểu về kẻ khác. Với Hoa thì đúng là anh cần tìm hiểu, còn với tôi, anh muốn biết gì và để làm chi cơ chứ? - Biết thêm một người, luôn luôn là điều tôi thích. Vi ngại sao? - Ngại chớ. Vì tôi chưa hiểu mục đích của sở thích hơi tham này. Hoa đứng dậy, hai tay đan vào nhau: - Vậy hai người cứ tự nhiên tìm hiểu nhau. Hoa làm nước cam nha. Phan đốt cho mình điếu thuốc, anh rít một hơi rồi dụi ngay vào gạt tàn. Giọng xúc động: - Không ngờ gặp lại cô, và gặp lại trong nhà Hoa. Tôi vẫn nghĩ mẹ con cô đã về một vùng quê nào đó sau đêm mưa đáng nhớ ấy. - Tôi sinh ra và lớn ở thành phố này, tại sao tôi phải đi đâu. Và tại sao không vào nhà Hoa được? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi không được quyền làm bạn với tầng lớp thượng lưu, như anh em anh? - Sao lại nóng nãy dữ vậy. Đây đâu phải là nơi để làm ồn. Chúng ta đều là khách mà. Tôi nghĩ tốt nhất đừng gây phiền cho nhau nữa. Vi bật cuòi thách thức: - Tôi hiểu. Anh luôn nghĩ tôi gây phiền hà cho anh. Trong mắt anh, tôi là dân quậy chuyên nghiệp, quậy để đòi tiền chớ gì? Coi chừng, muốn thì sẽ có đó. Tôi không biết xấu hổ là gì đâu. Phan ném cho Vi cái nhìn hậm hực. Anh nhìn vẻ mặt nghênh nghênh, đôi môi mím lại bất cần, hai tay khoanh trước ngực đầy cao ngạo của Vi, rồi có cảm tưởng rõ rệt là anh đang nhìn vào một tấm gương soi và thấy hình ảnh hơi lệch lạc của bản thân mình. Cảm giác ấy thật là kỳ. TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI Trần Thị Bảo Châu www.dtv-ebook.com Chương 3: Bỗng dưng Phan nhớ lại gương mặt đầy nước mắt, thê thảm của Vi ở đêm mưa, cô đến gào khóc tại nhà anh. Mọi việc đã xảy ra bất ngờ làm anh choáng váng lẫn tức giận, đêm ấy anh đã mất bình tĩnh, đã la toáng lên, đã xô đuổi những người xa lạ lần đầu trong đời anh biết đến ấy, một cách thô bạo lẫn phủ phàng. Để đến bây giờ, khi nhận ra Vi và nói chuyện với cô, Phan vẫn cố nghĩ rằng tất cả những gì anh chứng khiến ở buổi tối tang thương đó, là một màn kịch phi lý được người ta dựng lên trên cái chết của ba anh để làm tiền. Mấy tháng qua đi rồi, anh không gặp lại "Họ". Anh tưởng đã quên hết tất cả những đau đớn đắng cay ấy. Nhưng hôm nay vết thương cũ lại bị chọc vào cho chảy máu. Phan đang ráng bình tĩnh đối xử với Vi bình thường như hai người chưa hề biết nhau, thì chính cô lại muốn anh nổi khùng lên. Phan cau mặt, khi bắt gặp đôi mắt khiêu khích, cái nhìn ngoan cố của Vi. Cô nhìn y như cái nhìn của ba khi ông giận. Giọng Vi lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của PHan: - Nói để nói thế thôi. Hoa là bạn rất tốt của tôi, tôi đâu muốn nó nghĩ xấu về gia đình tôi. Tóm lại, tôi im vì ba mình chớ không phải vì dòng họ rất tồi của nhà anh đâu. Phan ngồi sững trên ghế. Thường ngày anh rất mồm mép và hoạt bát, khi bước vào nhà Hoa, nhìn thấy Vi ngồi chễm chệ trên salon, anh đã bối rối. Có lẽ Vi cũng như anh thôi, đôi tay không ngừng đan vào nhau của cô đã chứng minh cô đang xao động, có điều Vi vẫn chua ngoa vì cô là đàn bà. Trong trường hợp giận dữ, xúc động đàn bà vẫn bản lĩnh hơn đàn ông ở chỗ biết sử dụng tối đa mồm mép độc địa của mình. Vi đang thể hiện tốt việc đó làm Phan chợt nhớ tới mẹ và em gái. Nếu hai người ấy có mặt, chắc "bi kịch đêm mưa" sẽ tái diễn. Mẹ và em anh không đời nào tha thứ cho bất kỳ ai dám động vào ba. Còn anh thì sao? Đêm đó anh đã thể hiện tính ích kỷ của mình rất cao. Anh vì ba anh, vì anh hay vì cái gì đó gọi là tiếng tăm, danh dự của gia đình mà đã thẳng tay với những người mới gặp lần đầu tiên? Sau chuyện đó, mẹ anh và Thúy Cầm luôn nói rằng người ta bịa đặt để làm tiền gia đình, để hạ uy thế giòng họ này. Phan đã tin như vậy, vì dầu sao tin điều này vẫn đỡ khổ hơn tin vào những gì đã xảy ra. Thần kinh căng thẳng, Phan dựa người ra ghế, anh tự hỏi Vi đã nói dối với bao nhiêu người rằng cô ta là con gái của ông Minh TIến rồi. Phan không muốn có thêm người biết chuyện tai tiếng đã xảy ra đêm ba mình chết. Anh ngập ngừng rồi thẳng thắng hỏi: - Tôi vẫn muốn gặp riêng Vi để làm cho sáng tỏ một số vấn đề liên quan đến ba tôi và danh dự của gia đình. Vẫn bằng giọng điệu chua chát, mỉa mai, Vi khẽ nhếch môi: - Chỉ có đầu óc anh tăm tối thôi, chớ mọi việc từ lâu vẫn sáng như ban ngày, khổ nỗi mẹ anh không chịu chấp nhận sự thật nên muốn các con mình u mê theo... Phan nóng người vì câu nói hỗn hào của Vi, anh hầm hầm ngắt lời cô: - Đồ mất dạy! Nếu thật sự như vậy, cô không xấu hổ vì mình là con không cha sao? Vi bình tĩnh lạ thường, bao uất ức lâu nay bỗng tuông ra cay độc: - Tôi có cha, tên ổng không nằm trong tờ khai sanh nhưng vẫn luôn luôn nằm trong tim tôi. Còn mẹ con anh thì sao? Ba không hề yêu thương các người, các người chỉ nắm được phần xác của ba mà thôi, những gì ông từng làm cho các người chẳng qua là bổn phận. Bao nhiêu năm nay chúng tôi không đòi hỏi, không làm phiền, thậm chí luôn luôn mang nặng mặc cảm khi nghĩ về gia đình bên đó, nhưng tại sao các người ác đến mức không cho chúng tôi dự đám ma cha. Người chết rồi vẫn còn khổ, chỉ có mẹ con anh là vui thích. Anh thích lắm phải không? Tái mặt, Phan hét nhỏ: - Không được hỗn. Cô tưởng mình là ai vậy? Cô muốn làm giặc ở đây à? Tốt hơn hết cô nên xéo đi cho sạch mắt tôi, lúc nào bọn nhà cô cũng muốn nặng chớ không muốn nhẹ. Nếu đây là chỗ ở của tôi, tôi đã xách cổ cô ném ra đường rồi. Vi thách thức: - Ở Đây anh vẫn dư sức khỏe và... uy tín để làm điều đó mà. Hay anh sợ Hoa chê mình là vũ phu? Phan im lặng, anh thấy mình dại dột khi nói tay đôi với con bé lốc chốc như Vi, cách nói ngang ngang không nhường người khác, cùng cái nhìn đầy khiêu khích ngoan cố giống ba anh của Vi đã làm anh rối trí. Dù không chấp nhận sự thật, dù chối mối quan hệ ruột rà, Vi vẫn là bằng chứng sống, chứng minh ba anh có một người vợ khác, có những đứa con khác. Phan không phải là thằng con trai duy nhất, là đứa cháu đích tôn của giòng họ này, ngoài Vi ra, anh còn một người em trai khác mẹ nữa. Đêm đó, chính anh đã vớ cái ghế đẩu ném vào đầu thằng em ấy đến đổ máu. Tại sao anh lại có hành động như côn đồ vậy? Tại thằng Thanh Vi xô anh trước, hay tại anh quá hốt hoảng, quá bất ngờ trước "bọn người" mà mẹ anh gọi là kẻ cướp, kẻ lừa đảo ấy? Bỗng dưng Phan khổ sở lắc đầu. Sâu xa hơn hết là tại anh ích kỷ, cố chấp, nhỏ mọn. Anh đã hụt hẫng, choáng váng, không chịu đựng nổi ý nghĩ ba mình có một gia đình khác gia đình ông đang có. Ba anh đã là một người chồng tốt, người cha hết lòng thương yêu con. Nhưng lẽ nào tất cả những cái đó là một màn kịch? Suốt bao nhiêu năm, ông đã lén nuôi nấng, lo lắng cho một gia đình khác nữa của ông. Suốt 20 mấy năm, Phan đã tưởng mình hiểu rõ cha, thoáng một cái ông gần như người xa lạ. Ông yêu bà vợ nào, những đứa con nào của ông nhiều hơn? Câu hỏi thật khó chịu vì mang đầy những ganh tỵ, nghi ngờ bỗng lại xâm chiếm tâm hồn Phan làm anh bực bội ghê gớm. Anh không nhỏ mọn đến mức oán thù sâu sắc như Cầm, nhưng anh cũng không sao giang tay ôm hôn thắm thiết những đứa em không mong mà có này. Với anh, "Họ" là người xa lạ. Hoa khệ nệ bưng khay nước lên cô ríu rít: - Bữa nay ba mẹ gì cũng đi vắng hết. Anh Phan đừng chê em không được chu đáo nghen. - Anh không dám chê đâu. Vì chê, biết đâu lần sau đến, em không cho anh uống nước lã... Bưng ly cam tươi để trước mặt Vi, Hoa hỏi: - Hai người... hiểu nhau tới đâu rồi? Vi nhún vai: - Đủ để biết người, biết ta. Phan cười cười: - Bạn em không đơn giản chút nào Hoa à. Anh vẫn thích nói chuyện với những người luôn làm thần kinh mình căng thẳng. Tròn mắt lên một cách đầy ngạc nhiên, Hoa nói có vẻ hơi ganh tỵ: - Em không nghĩ Vi làm anh vận dụng trí óc nhiều đến như vậy. Vi chỉ thích đùa thôi mà. Vi bưng ly nước lên uống một ngụm, cô thấy khổ sở vì cái nhìn của Hoa, con bé đã quá yêu nên luôn nghi ngờ, lo sợ. Hoa hiểu lầm câu nói lấp lửng của Phan rồi. Nhẹ nhàng nhưng cương quyết, cô đứng dậy: - Xin lỗi... quí vị nhe, tôi phải về, công chuyện ở nhà còn hằng đống. Nghĩ tới nó, ngồi đây không thoải mái tý nào. Anh Phan ở chơi với Hoa nhé! Ngần ngừ một giây, Hoa đứng dậy theo Vi, cô vã lã: - Mày kỳ thật, tự nhiên bỏ về làm tao hết vui. Dẫn chiếc xe đạp ra cổng, Vi nói: - Tao luôn thật tình với bạn bè, tao hiểu mày, nhưng mày không hiểu tao đâu. Thôi vào đi, đừng để hắn ta chờ. Đóng cổng lại, Hoa bước vội vào nhà, trái tim cô bỗng nhói một cái khi thấy Phan trầm tư bên khói thuốc. Từ lúc quen anh tới giờ, Hoa chưa lần nào thấy Phan ngồi bất động như thế, anh luôn luôn sôi nổi, ồn ào, và vui nhộn kia mà. Hoa ngồi xuống kế bên, cô bỗng thấy mình nhút nhát và thiếu tự tin một cách lạ kỳ. Uống một ngụm nước, cô rụt rè hỏi: - Anh đang nghĩ gì vậy? - À... không. Bạn em về rồi à? - Dạ về rồi. Phan tiếp tục nhả những vòng khói tròn lên không. Hoa sốt ruột nhìn những sợi khói mong manh ấy tan loãng, mãi một lúc sau, Phan mới lên tiếng: - Em thân với Vi lắm hả? Hoa trả lời bằng cái gật đầu, rồi như thấy làm thế là không nên, cô nói thêm: - Tụi em học chung ở cấp 3, ngồi chung bàn mà, chuyện gì lại không kể cho nhau nghe. Vi dễ thương lắm đó. Hơi gục gật đầu, Phan chợt hỏi: - Vậy em biết gì về gia đình Vi? Có lẽ vì bất ngờ, Hoa ấp úng: - À... thì nhà Vi có hai chị em, cha mới vừa chết, mẹ bị đau tim, gia đình nghèo lắm, nhưng bản thân con bé rất ham học, nó đang vừa đi làm, vừa học thêm ban đêm... - Em biết nhà Vi không? - Em biết... Mà anh hỏi chi vậy? Phan xua xua tay, thái độ của anh làm Hoa tự ái. Cô chợt ân hận khi cố giữ Vi ở lại để gặp Phan. Nhưng Vi là bạn thân của cô mà. Tại sao vậy? Chẳng lẽ mới gặp nhau lần đầu mà Phan và Vi đã có tình ý rồi à? Họ coi thường cô đến thế sao? Bàng hoàng vì bị xúc phạm, Hoa lắc đầu và nhếch miệng cười cay đắng. Khó ai biết được chữ ngờ lắm. * * * * * Huy ngồi dậy khi nghe tiếng chổi xột xoạt ngoài sân. Hôm nay khá lạnh, những ngày lập đông mặt trời mọc trễ, nên đã năm giờ mấy sáng rồi mà vẫn tối như ban đêm. Bước xuống giường đến bên cửa sổ, Huy nhìn ra sân, nơi có ánh lửa và những tiếng nổ tí tách của cành khô bị đốt cháy. Anh thấy một dáng nhỏ ngồi yên bên đống lửa. Cô gái này là người duy nhất trong xí nghiệp anh chưa có dịp nói chuyện riêng để tìm hiểu, thăm hỏi hoàn cảnh gia đình. Vi luôn tránh né anh làm Huy cũng không tự nhiên khi bất ngờ phải chạm mặt cô. Nhớ tới lần nhìn thấy Vi bụm mặt la lên thất thanh, Huy tủm tỉm cuòi. Đúng là trớ trêu cho... giám đốc và oái oăm cho nhân viên, lại là nữ nhân viên mới vào làm còn rất trẻ nữa chớ. Hôm ấy đúng là anh bất cẩn, anh không nghĩ có người vào phòng lúc sáng sớm, nên đã quá tự nhiên. Người tạp vụ trước đây luôn luôn dọn phòng làm việc và phòng ngủ của anh vào buổi chiều, buổi sáng chị ta lúc nào cũng tới trễ với trăm ngàn lý do, để rồi sau đó dọn dẹp qua loa mặc cho ly tách ám vàng màu nước trà, bàn làm việc đóng bụi cả lớp, cửa kính lu mờ, nước thì hôi khói, nguội ngắt, lạnh tanh, chị ta ngồi kè bên Cầm để nói láo. Vì chị ta là người quen của Cầm nên dù khó chịu, cũng không ai dám góp ý gì. Cầm vẫn hay nói với Huy về hoàn cảnh khó khăn của chị ta. Anh vừa thông cảm vừa nể nang Cầm nên giả lơ không biết. Đến khi bảo vệ xí nghiệp bắt gặp chị ta ăn cắp 10 sợi dây sên, thì Huy buộc phải cho nghĩ việc. Đang nghĩ ngợi lan man, Huy bỗng nghe tiếng thì thầm khe khẽ: "Tôi Tôi Tôi và Tôi Những điều lấp lững Những chuyện đào sâu Tôi thương xót tôi vấp ngã Tôi chịu đựng tôi giả trá Tôi nguyền rủa tôi đớn hèn Tôi dày vò tôi những bí ẩn Tôi phơi trần tôi bằng sự thật trắng Tôi ngọt ngào cay đắng Nhận ra tôi Mảnh cuộc sống ngọt như lưỡi dao Rạch từng luồng ký ức Tôi ngơ ngác nhìn tôi Rạch vào đời thực Những đường dao bén ngót phận người Những đường dao đánh thức tim tôi... " Huy ngạc nhiên vô cùng khi nghe dứt lời như thơ ấy. Hình như cô gái này đang tự than thì phải. Những lời than thân rõ là một bài thơ được đọc ngắt đoạn rất hay. Trong khung cảnh âm âm bên ánh lửa bập bùng chỉ có gió và nhờ gió đưa những tiếng thì thầm riêng tư tới tai Huy, anh bỗng xúc động khi thấy dáng nghiêng nghiêng của Vi trông lẻ loi cô quạnh làm sao. Theo lời nói rất dửng dưng của Cầm, thì Vi là một cô gái "ít học, ù lì, nói năng cộc lốc cho làm tạp vụ là đã chiếu cố hoàn cảnh gia đình rồi... ". Bấy lâu nay Huy không để ý, nên cho là Cầm nói đúng, nhưng đâu phải như vậy. Mọi người đều có thể thích thơ, thậm chí làm cả ra thơ, có điều đọc một cách đầy xúc cảm bài thơ có chiều sâu như vầy, không thể nào là người ít học, ù lì (nếu không muốn nói là đần độn) được. Vi phải là người thông minh, nhạy cảm và, có tâm hồn và có cả ăn học. Ngoài ra cũng có thể cô có nỗi niềm riêng, mà không nói được với người khác. Nhìn Vi dùng que khơi khơi đống lửa, Huy không hiểu sao mình lại tò mò muốn biết về Vi. Cô ta làm việc mà giống đang đùa chơi. Anh tìm hộp thuốc lá rồi mở cửa bước ra ngoài sân. Sương đêm từ những cành cây cao rơi trước mặt anh lành lạnh. Huy đã đến sau lưng Vi rồi cô vẫn không hay. Anh lên tiếng: - Tôi có thể xin chút lửa chớ! Vi quay phắt lại, cô để tay lên ngực hốt hoảng. Môi há ra như sắp la. Thái độ của cô làm Huy buồn cuòi. Anh cao giọng: - Sao! Cô định la nữa à! Tôi có làm gì đâu nào? Vi đỏ mặt khi hiểu ý câu nói của Huy. May là trời còn tối nên anh không nhìn ra sự bối rối của cô. Vi ấp úng: - Ông... Ông làm tôi hết hồn. Ngồi xuống cầm một cành khô đang cháy lên, Huy bập một hơi thuốc và nói: - Không biết với mọi người thì sao, chứ với tôi khó ai khiến tôi hoảng hồn đến lần thứ hai lắm. Yếu bóng vía đâu làm nên việc lớn. Ngó chằm chằm vào ngọn lửa, Vi làm thinh. Lần đầu "lão" giám đốc nói chuyện với mình, đừng khó chịu khi nghe cách nói tự cao tự đại của lão. Dầu sao giám đốc cũng phải hơn người thuờng chớ. Chịu khó ngọt đi... Vi nhỏ nhẹ lãng sang chuyện khác: - Thưa... còn sớm lắm, sao ông không ngủ? - Nhân viên đã làm việc rồi, làm sao tôi ngủ được. Bữa nay cô quét sân, đốt lá sớm quá làm tôi dậy sớm theo. Giọng Vi kêu lên lo lắng: - Chết rồi! Tôi đã phá giấc ngủ của ông. Thường người ta hay có những giấc mơ tuyệt đẹp lúc trời hừng đông. Tôi làm giám đốc mất cả... cơ hội chiêm bao rồi. Ông đừng giận nhe. Huy bật cười. Cô bé này lém lỉnh chớ không ù lì như Cầm nhận xét đâu. Anh nói: - Thật vậy sao? Nếu vậy khi phải thức sớm hơn cả tôi, cô có uổng những giấc mơ đẹp của mình không? Vứt một chiếc lá khô vào lửa và nhìn nó cong queo trước khi cháy đỏ. Vi trả lời: - Với tôi, những giấc mơ không thiết thực bằng chén cơm. Người ta đâu có sống bằng chiêm bao, nên tôi cũng khôn hồn không biết nằm mơ, để khỏi phải tiếc rẻ gì hết. - Câu trả lời thật lý thú. Tôi là người rất thực tế, dù tôi cũng rất thích nằm mơ. Tôi có thể giúp gì được cho cô? Nhớ những lời Hoa kể với mình: "Anh Huy khen mày có giang buôn bán... " Vi bỗng thấy vừa ghét, vừa khinh người đàn ông trước mặt. Ông ta giả vờ đãi bôi đó thôi nếu thật ông ta tốt đến mức giúp mình thật thì đã không cho mình làm công việc vào sớm, về muộn hơn mọi người này rồi. Với người như giám đốc Huy, tốt nhất nên yên thân với việc làm, đừng xin xỏ nhờ vã mà ân hận. Biết đâu "lão" ta sẽ cho mình nghĩ việc rồi nói với Hoa rằng mình hết giang buôn bán rồi, đã vậy còn làm thất thoát tiền. Anh em với nhau, họ phải tin nhau chớ... - Sao! Suy nghĩ gì lâu thế? Trời sáng rồi kìa. Tôi có thể giúp gì cho cô! Vi giật mình: - Chết! Tôi phải đi nấu nước, lau hành lang, rửa ly tách. Tôi cám ơn ông đã nhận tôi vào làm. Cám ơn nhiều lắm. Huy xua tay: - Làm gì gấp gáp dữ vậy. Cô chưa trả lời tôi mà. Vi chớp mắt, cô vờ ngơ ngác: - Dạ trả lời về cái gì? - Cô không muốn làm tạp vụ phải không? - Ồ! Không! không đâu! Chào giám đốc tôi đi làm việc, kẻo trễ nãi cô Cầm sẽ la đó. Nhìn Vi hấp tấp bỏ đi, Huy chợt nhớ những lời cô đọc lúc nãy: "Tôi Tôi Tôi và Tôi... Tôi dày vò tôi những bí ẩn đen... " Anh bâng khuâng, thắc mắc. Tại sao một cô gái lạ lùng như vậy lại chịu khó làm lao công cho xí nghiệp của anh. Cô ta khó khăn đến mức chịu khổ, chịu cực như vậy sao. Đúng là "Mảnh cuộc sống ngọt như lưỡi dao". Anh cho hai tay vào túi áo pijama và lững thững bước vào phòng. Sáng nay Huy đã bỏ một buổi tập thể dục, tâm hồn anh lại lâng lâng kỳ cục. Nhất định anh phải xem lại hồ sơ của Vi xem hoàn cảnh gia đình cô như thế nào mới được. Đợi lúc không có Thu Hạnh kế bên, Vi hỏi bâng quơ: - Chị Hà! Giám đốc Huy không có cha me, anh em gì sao? Đang bằm một thớt ớt. Hà hỏi vặt: - Ai nói vậy? - Em hỏi chị, chớ ai mà nói. Ra vẻ bí mật, Hà xuống giọng: - Cậu ta có mẹ và ông anh hai ở nước ngoài. - Ủa! Vậy ba ổng đâu? Chết rồi hả? Hà hất mặt lên: - Nói tầm bậy cũng nói. Ổng còn sống nhăn. Có điều không ở chung với vợ con. - Nghĩa là sao chớ. - Mày hỏi chi vậy? Gãi gãi đầu, Vi cười gượng ngập: - Tò mò thôi! Hà lắc đầu: - Thôi, chả nên tò mò làm gì ranh con à! Cầm nó xé em ra đó. Nghe đến tên Cầm, Vi thấy ghét trong bụng, cô nói: - Lạ thật. Gia đình giám đốc có liên hệ gì tới Cầm, để cô ta muốn xé ai thì xé. - Sao lại không. Đi tới đâu Cầm cũng rao lên rằng mình là hôn thê, hôn thiết gì đó của giám đốc. Ai mò mò, tọc mạch chuyện gia đình cậu Huy thì y như rằng bị kêu lên văn phòng để làm khó làm dễ. Nhíu mày lại, Vi hấp tấp hỏi: - Nhưng thật ra Cầm có phải vợ sắp cưới của giám đốc không? Ngừng tay lại, cầm con dao dứ dứ về phía Vi, Hà nghiêm nghị: - Thật thì sao, mà không thật thì sao? Em làm gì quan tâm đến mức... cà lăm vậy? Coi chừng mất sở làm vì tội đèo bòng đó. Sững ra một chút, Vi kêu lên: - Xời ơi! Chị nghĩ bậy quá. Em rất thực tế, nên chả ngu dại gì mơ tưởng đến giám đốc. Em chỉ tội nghiệp ông ta thôi, nếu ông ta ưng một người như Cầm thì thật uổng đời. Hà nhún vai: - Lo làm chi cho ốm. Cậu Huy kén lắm. Cầm ăn thua gì, với cậu ấy giàu có không phải là tiêu chuẩn lớn đâu, vì cẩu bây giờ cũng giàu nứt vách, đổ tường. - Giàu nứt vách nhà nên phải vào ở luôn trong xí nghiệp để khỏi xây nhà khác. - Em giỏi tào lao thật! Cậu Huy có nhà riêng chớ sao không. Thuờng cậu ấy vẫn ở đây, trừ những đêm đi chơi về khuya hay là về với một cô nàng nào đó, cậu ta mới về nhà để nhỡ sáng dạy trễ cũng không quê với công nhân. Đàn ông mà, ai không vậy. Liếc Vi một cái, Hà nhỏ giọng: - Nhưng việc đi đêm không muốn về nhà vì sợ phiền, chỉ là cái cớ nhỏ thôi. Nguyên nhân sâu xa là tại trước đây cậu Huy và bà mẹ đã không hợp nhau. Bà ta nguyên tắc, quyền hành, cậu này lại bướng không thích nghe lời người khác. Mẹ con như nước với lửa ấy mới khổ, bởi vậy cậu ấy mới không xuất cảnh theo mẹ. Vi không giấu sự tò mò, cô hỏi tới: - Sao chị biết? Mặt Hà hất lên đầy tự hào: - Chị với cậu Huy là bà con mà. Ông nội cậu ấy với ông nội chị là anh em ruột. Nhưng ông nội chị chết sớm nên ba chị học hành dang dở tới đời con, đời cháu nghèo rớt mùng tơi. Ở dưới quê đi cày thuê cày mướn cực lắm, may nhờ chú Hoài đem hai chị em lên đây, cho vào làm ở xí nghiệp này ấy chớ. Vi thắc mắc: - Chú Hoài là ai? - Ba cậu Huy chớ ai. Ổng tốt với họ hàng, bà con lắm. Có điều ổng không ở gần đây. - Ủa! Vậy ổng ở đâu? Thay vì trả lời câu hỏi của Vi, Hà đứng dậy bưng thau mắm xuống cho ớt và tỏi bằm vào. Chị vừa trộn dưa vừa hít hà: - Thơm thật! Nội chợ có hàng mắm của bà 5 là ngon nhất. Cậu Huy khoái món này lắm. Đang ấm ức vì thắc mắc, Vi chém vào câu Hà vừa nói: - Ông ta ăn dưa mắm cũng như chúa Trịnh ăn món Mầm Đá của Trạng Quỳnh vậy thôi. Có gì đâu chị xuýt xoa. - Này! Này! Chưa biết nhiều về người ta, sao lại nhận xét vội vàng thế! Cậu Huy ăn dưa mắm vì thích, vì đã quen ăn, chớ không phải vì chán sơn hào hải vị nên đổi món dân giả đâu. Vi dài giọng: - Nhà giàu có ăn tương cũng khác nhà nghèo chị ơi! Tương của họ ít ra cũng xào mỡ... - Con khỉ này, sao lúc nào em cũng cay cú, người ta có được ngày nay vì ngày xưa cũng từng ăn mắm quẹt. Cậu Huy không phải dân giàu từ trứng giàu ra đâu. Trước đây cậu ấy cũng từng bị sa cơ thất thế. Đi làm công cho người ta phải biết trên, biết dưới, chị thì dễ rồi, nhưng bà Hạnh không dễ đâu. Nãy giờ mà có bả là em bị sạt... đầy bình luôn. Cười hì hà, Vi nịnh: - Bởi vậy khi có chị Hạnh ở đây em đâu dám hó hé. Chị hợp với em hơn chỉ nhiều. Thôi, em đi lau cửa kính đây, không bà Cầm lại hét bụi bặm, dơ dáy. Khổ em lắm. Hà bĩu môi: - Xì! Trước đây con mụ Sa, bà con gì đó với nó làm tạp vụ sướng như tiên, chị có bao giờ thấy mụ ta lau cửa kính, quét mạng nhện. Cầm vẽ chuyện để "đì" em thôi. Làm gì phải sợ, được đằng chân nó sẽ lấn đằng đầu ấy. Vân Vi nhăn nhó: - Khổ quá. Em không có họ hàng với giám đốc như chị, nên em sợ bị nghĩ việc oan mạng lắm. - Sợ gì chớ. Xin vào đây làm khó thật đó. Nhưng nếu em làm việc tốt, Cầm không dám tự ý cho em thôi việc đâu. Bất quá nó chỉ là Trưởng phòng hành chánh, phụ trách luôn khâu nhân sự Quyền hơn giám đốc sao? Chưa kịp nói lời nào, Vi đã nghe tiếng giày lộp cộp giận dữ của Cầm. Cô ta hầm hầm nét mặt, chống nạnh hất hàm: - Làm ăn gì vậy? Đốt lá rồi không hốt tro bụi bay tùm lum. Nước nấu thì hôi khói giám đốc có khách, cho khách uống nước đó, em coi được không? Hà bênh vực: - Người ta chỉ có một đầu, hai tay, hai chân thôi, làm gì cũng từ từ. Nó đâu có thời gian ngồi lê đôi mách như bà Sa trước đây. Còn nước pha trà ấy à? Chị Hạnh đã đề nghị nhiều lần rồi, có ai ứng tiền mua rề sô đâu mà nấu nước cho đừng hôi khói. Chắc thiên hạ sợ tụi này ăn chận, uống bớt dầu hôi. Cầm hậm hực: - Tôi không nói tới chị Còn cô em nữa. Hừ. Lên văn phòng gặp tôi. Dứt lời Cầm quay lưng đi một nước. Vi cắn răng làm thinh. Hà tưởng cô sợ, nên động viên: - Nó làm bộ, làm tịch đấy. Lên đó nếu nó nặng lời, em cứ trở xuống đây, chị nhất định nói với cậu Huy dùm em. Vi khẽ lắc đầu: - Em cũng có khuyết điểm mà. - Mốc xì! Vạch lá tìm sâu, bảo sao không thấy lỗi. Như tụi chị, lắm khi cho cả xí nghiệp ăn cơm vừa khê vừa sống vì củi lửa mắc dịch, vậy mà nó có dám động vào đâu. Nhất thân, nhì thế. Em không có ai đỡ đầu lại không nịnh bợ, nên nó đì em đó. Vi bước vào phòng làm việc của Cầm. Cô ta đang cùng mấy nữ nhân viên săm soi ba bốn sấp vải, màu thật đẹp. Làm như không thấy Vi đứng xớ rớ... Cầm nói: - Màu thì đẹp thật, nhưng mình vải vẫn chưa vừa ý. May đồ nhiều quá cũng chán, vì chả biết may kiểu gì, quần áo chất đầy tủ, có cái chỉ mặc qua một lần rồi xếp bỏ xó. Mẹ mình la hoài chớ gì. Nhưng la thì la, tiền của để làm chi mà không mua sắm, đến hồi chết có mang theo được đâu. Như ba mình chẳng hạn, chết là hết, đám ma thật to cũng chỉ nở mặt người sống. Tro bụi trở về cùng tro bụi, quả là thật đúng. Không hiểu Cầm muốn giở trò gì đây. Vi vớ cây chổi lông gà quét cái tủ sắt. Cô không muốn nghe, nhưng giọng điệu khoe khoang hợm hĩnh của Cầm vẫn vang vang lên tai. - Hồi còn sống, ba cưng mình nhất. Muốn gì được nấy mà. Đồ chơi chất đầy phòng tới bây giờ mình vẫn còn cất. Tiếng ai đó hùa theo: - Chị Cầm chơi kỹ quá nên mới không bị hư chớ gì. - Có hư chớ, nhưng mình chả đành lòng vứt đi. Bây giờ nhìn lại những món đồ chơi đó mình như thấy ba mình, thấy lúc ông vừa cuòi vừa đưa đồ chơi cho mình. Trên đời này ông thương mình nhất, mình dám chắc như thế. Thì ra Cầm kêu Vi lên đây để cô phải nghe những lời dối trá đó. Cầm muốn cô khổ sở khi nghe cô ta kể lể khoe khoang, hạnh phúc của mình đây mà. Tay cầm chổi lông gà, Vi xăm xăm bưóc đến gần Cầm, giọng cô ôn hoà: - Chị gọi tôi lên đây có chuyện gì không? Lừ mắt, Cầm vặn vẹo: - Người ta đang nói chuyện chờ một chút thì chết hay sao hả? Đúng là... là... Vi uất nghẹn, tay cầm chổi run lên. Cô thèm vụt một cái vô gương mặt son phấn bảnh bao của Cầm quá sức. Nhưng chỉ có thể quét tiếp cái tủ đựng hồ sơ ở góc phòng, và tiếp tục nghe những lời đưa đẩy cho vừa lòng nhau... - Lần này chị may màu tím Huế đi, chị trắng, mặc vào nổi lắm đó. Em sẽ dắt chị Cầm đi may và thêu luôn một thể. - Còn xấp màu lá cây này may sườn xám nhe? Em biết một tiệm chuyên may sườn xám vừa đẹp, vừa rẻ. Bảo đảm chị Cầm ưng ý khi may ở đó. Vi mím môi cố đẩy những lời không liên quan tới mình ra khỏi tai. Từ lúc còn nhỏ cô đã nghe mẹ tập thói quen không bao giờ hỏi han, tò mò gì về cái gia đình riêng của bạ Cô để ý thấy ông thường bối rối lẫn khó chịu khi cô hay Thanh Vi vô tình nhắc đến những người đó. Vi không hề biết mặt, biết tên hai người con của ông, dù ở chung một thành phố với họ. Trước đây cô vẫn nghĩ họ cũng sống giản dị, nếu không muốn nói là nghèo khó như cô. Nhưng thật sự không phải vậy. Qua cách ăn xài, khoe khoang, hợm hĩnh của Cầm, cộng thêm thú mê đua môtô của PHan, Vi hiểu những gì mình tưởng tượng trước đây về họ là hoàn toàn sai. Họ chẳng biết nghèo là thế nào đâu... Buông cây chổi lông gà xuống bàn, Vi quyết định đi xuống bếp, cô không muốn nghe một lời nào nữa hết. Nào ngờ mới bước được hai bước Vi đã nghe Cầm chì chiết: - Tôi chưa phân công việc dám bỏ đi à! Hay là không muốn làm nữa? Vi lờ đi như chẳng nghe thấy gì. Cô bận quay nhìn qua cửa sổ nên không thấy Huy vào phòng. Giọng anh vừa ngạc nhiên vừa bực bội: - Chuyện gì đây? Phòng làm việc sắp biến thành chợ vải Soái Kình Lâm rồi chắc. Vừa ngoái đầu lại, Vi đã đụng phải đôi mắt hơi nheo đầy khó hiểu của Huy: - Có cả cô nữa à! Đúng là đàn bà con gái, già trẻ, giàu nghèo gì cũng mê vải vóc. Vi thấy Cầm thay đổi thái độ khi thấy Huy. Cái vẻ hách dịch kênh kiệu của cô ta được nhanh chóng thay bằng một điệu bộ gợi tình mà Vi chắc chắn là giả dối. Cầm rời khỏi bàn chạy đến kế bên Huy và bắt đầu nói bằng một giọng nhão nhoẹt: - Anh thật không hiểu tâm lý phụ nữ gì hết. Người ta thường nói “Đẹp nhờ lụa” mà. Ai lại không muốn làm đẹp cơ chứ! Lãnh lương ra đi mua mấy xấp vải về khoe, anh cũng rầy. Lẽ ra anh phải ủng hộ tụi em làm đẹp mới đúng. - Đẹp, ai lại không thích. Nhưng xí nghiệp này mấy ai có điều kiện để làm đẹp như em. Cho rằng lời Huy là khen mình, Cầm cười toe toét: - Vì ít ai có điều kiện, nên em mới đành... hy sinh tháng lương để làm đẹp. Anh không thích nhân viên làm đẹp sao? Huy có vẻ ngượng trước câu hỏi của Cầm, anh nhìn quanh phòng và dừng lại ở chỗ Vi rồi nói trỏng: - Tôi muốn xem hồ sơ của hai nhân viên mới vào làm đầu tháng. Cầm hơi khựng một chút, mắt cô liếc nhanh Vi, giọng thành thật: - Hồ sơ đó em đã giao ngay sau khi anh đi Trung Quốc về mà. Em đâu có cất làm gì. - Giao tôi rồi à! Lạ thật! Sao tôi không nhớ, và cũng không thấy đâu cả. Thử kiếm lại xem. Có là đưa tôi ngay. Nhớ đó! Vi để ý thấy mặt Cầm rất tức giận nhưng cô ta cũng gật đầu. Đợi Huy và những nhân viên khác ra khỏi. Cầm quắc mắt lên: - Mày đã rù rì gì với giám đốc vậy? Định xin đổi công việc sao? Khó lắm đó. Ông ta mà xem hồ sơ của ai, cầm bằng người đó bị nghĩ việc. Nếu không thích đụng mặt nhau. Tốt thôi! Mày sẽ được ở không chơi. Tao cũng chẳng thích thú gì khi phải làm việc chung với mày. Thái độ của Cầm làm Vi nghĩ ngợi. Dầu không biết Huy muốn tìm hiểu gì về mình qua hồ sơ xin việc, nhưng cô tin ông ta không sa thải cô, vì ít ra Vi cũng là bạn thân của Hoa mà. Cô lạnh lùng: - Chị nói xong rồi chớ gì? Nếu không có việc nào ngoài việc cố tình kêu tôi lên để khoe sự giàu có của mình, tôi xuống bếp. - Ai bảo không có việc? Tạp vụ, lao công thì lúc nào cũng sẳn những việc tạp nhạp chờ. Hỉnh chiếc mũi cao kênh kiệu lên, Cầm gằn giọng: - Nghe nè! Bữa nay thứ 7, mày tháo hết màn ở văn phòng ra giặt, làm sao đến sáng thứ hai treo vào y như cũ. Còn nữa, drap giường, màn, ri đô trong phòng giám đốc cũng giặt luôn. Đảo mắt lên trần nhà, Cầm nói tiếp: - Quét màng nhện nữa. Nhớ đó! Bây giờ lo làm là vừa rồi. Để ở 0, mày chúi mũi vào mấy quyển sách trông ngứa mắt quá, học cho lắm cũng chẳng ra gì đâu. Dầu trong bụng sôi lên vì tức, Vi cũng làm thinh. Cô bước vội vàng xuống bếp và ngồi đánh phịch lên ghế. Hà hỏi ngay lập tức: - Cầm kêu em lên làm gì mà lâu vậy? Vi tuôn một hơi: - Giặt màn, giặt drap giường, giặt riđô, quét màng nhện. - Thứ hai hãy làm những việc này, tụi chị phụ cho. Còn chiều nay hai đứa chị xin nghỉ để về quê rồi. Định nhờ em ở lại phân cơm chiều giùm. Có trễ học không? Vi lắc đầu: - Không trễ đâu. Chị cứ về thoải mái. Em phân cơm được mà. Có điều em ghét mấy thằng cha ở nhóm phun sơn quá. Lúc nào thấy em cũng chọc ghẹo khả ố, ăn uống nhồm nhoàm. Hà trấn an: - Chị sẽ nói bà Hạnh cho tụi nó một trận. Nhìn Vi bằng đôi mắt trìu mến, Hà nói tiếp: - Tại ở đây em nhỏ tuổi nhất lại đẹp gái nữa, nên tụi nó mới chọc. Chớ thật ra tụi nó không phải xấu tánh đâu. Hơi đỏ mặt một chút, Vi lầm bầm: - Em mà đẹp cái gì, nghèo quá cũng bị coi thường, ai muốn ghẹo thì ghẹo. Em chán quá! Rồi như sực nhớ tới bổn phận của mình, Vi ngập ngừng: - Chị Hà! Chị vào phòng giám đốc thay drap giường, tháo riđô, màn cửa sổ ra dùm em đi. Em ngán vào đó quá! TÌNH NHƯ SƯƠNG KHÓI Trần Thị Bảo Châu www.dtv-ebook.com Chương 4: Nhìn vẻ thiểu não của Vi, Hà gật đầu nhanh chóng: - Được chớ có gì đâu nặng nhọc. Nhưng liền sau đó, Hà lại đổi ý: - Chị nghĩ em cũng nên lui tới phòng của giám đốc để cậu ấy thấy em làm nhiều việc, từ đó mới gần gũi, thông cảm với em hơn. Việc gì cứ lẩn lẩn, tránh tránh, như con gái nhà quê mới lên thành phố vậy? Chị biết gia đình em nghèo, nhưng em có ăn học, chính vì vậy em mới mặc cảm khi phải vì chén cơm làm những việc không xứng với khả năng. Nhưng Vi nè! không ai giàu ba họ, khó ba đời đâu. Chị biết, em vào đây chẳng qua là vì hoàn cảnh thôi. Chịu cực chịu khó như em, không mấy ai chịu dừng lại ở việc làm này. Ráng đi, có cơ hội chị nói vơ”i cậu Huy dùm cho... Nghĩ tới Hoa, Vi lắc đầu: - Em không dám đòi hỏi. Có việc làm là may mắn rồi. - Chậc! Lại tự ái. Bà Hạnh có uy với cậu Huy lắm. Bả ít nói, tánh lại hơi cộc nhưng tốt bụng. Chị đốc vô, thế nào bả cũng có ý kiến để cậu Huy phân em việc khác. Dầu sao cậu ấy cũng nể mặt họ hàng chớ. Hai chị em chị tại không ăn học nên phải làm cấp dưỡng, nhưng em xem ở xí nghiệp này có ai dám ăn hiếp đâu. Nghe cách nói chủ quan của Hà, Vi chỉ mỉm cười. Hà đâu hề biết cô được vào làm ở đây với chức vụ... lao công là do Hoa giới thiệu, và đích thân đem hồ sơ đến tận nơi. Với Hoa, Huy còn ruột thịt hơn nữa, vì hai người là anh em chú bác, ba Hoa là em ruột ba Huy. Họ thân với nhau lắm. Thế nhưng hầu như Vi không hề nghe Hoa nói về gia đình ông anh họ này ngoài việc khoe khoang “Nhà anh tao giàu lắm... ảnh rất thương và chiều tao... ” Thế đấy! Ý rằng anh ta rất chiều em gái... Nhưng thôi, không nên trách cứ nữa. Làm việc đi! Tính cách con người được thể hiện qua công việc kia mà. Nếu mình được phân ngồi bán ở cửa hàng, biết đâu mình sẽ không bán được chiếc xe nào hết. Cái số cực đành chịu thôi. Thấy lời tự an ủi của mình giống đem muối đổ biển, Vi chép miệng: - Chị cứ để đó, em sẽ vào phòng giám đốc dọn dẹp, không chị lại cho em là mặc cảm. Ông ta là chủ, em là người làm công, dại gì đi mặc cảm không đúng chỗ như vậy. Hà nheo nheo mắt: - Em định giặt mọi thứ liền bây giờ sao? - Bữa nay thứ 7, giặt phơi đến thứ hai sẽ khô để kịp treo lên. - Nếu vậy, em phải làm một mình rồi. - Việc này là việc của em mà, đâu dám ỷ vào ai khác? Hà cười cười: - Khích chút xíu đã lẫy rồi. Con nít vừa thôi! Lẫy thì xẩy cùi đó. Vi lắc đầu để xua đi nổi bực dọc đang ùn ùn dâng lên trong lòng, cô lẩm nhẩm: “Một ngày nào đó, mình thề rằng, một ngày nào đó mình sẽ không phải nghèo mãi như bây giờ”. Rốt cuộc sáng chủ nhật Vi không được nghĩ, cô phải vào xí nghiệp xả một đống màn ngâm xà bông từ hôm qua Những tấm màn may bằng vải dày nặng khủng khiếp. không ăn sáng, vào “quần thảo” với chúng một hồi, Vi muốn xỉu vì mệt và đói. Vừa cố ráng sức vắt cho khô nước, Vi vừa suy nghĩ. Cô thấy mình ngu khi phải một thân một mình giặt hết ngần ấy màn, rồi cả riđô và drap giường nữa. Chị Hà đã nói xa nói gần rằng, người làm tạp vụ trước đây không đời nào động móng tay tới những việc như vậy. Màn cửa, tấm trải bàn của phòng nào, nhân viên phòng đó phải chịu trách nhiệm. Tại sao Vi không từ chối hoặc sẽ giặt từ từ mà lại nai lưng giặt một lúc cả mười cái màn cửa sổ dầy cụi. Cô muốn thể hiện năng lực hay nhiệt tình quỉ quái gì ở việc này? Người ta có ai biết rằng cô phí cả ngày Chúa nhật quí giá để vào đây làm không công đâu. Rõ là xuẩn ngốc! Nhưng dầu biết mình ngốc, Vi cũng không làm khác được. Cô ì ạch khiêng thau đựng màn ra sân. Nắng thật tốt. Vi lấy cuộn dây ni lông của bác Tư bảo vệ ra giăng một sợi từ gốc cây xoài tới cây cột đá tận hành lang trước dãi văn phòng. Những tấm màn sũng nước nặng làm sợi dây chùng xuống, Vi phải khổ sở kiếm cây chống lên. Phơi xong hết thì Vi cũng vừa mệt lả người, cô ngồi phịch xuống hành lang, lưng tựa vào cột đá và thấm thía những giây phút cực nhọc mình đã trải qua. Nắng lọt qua khe lá nhảy múa trên đất. Khoảng sân rộng vắng ngắt và yên tịnh lạ lùng. Tự dưng Vi thấy hồn mình trống trải, nổi cô đơn lâu nay vẫn đeo đẳng quanh Vi bỗng nhiên trở nên mênh mông. Hai mươi tuổi, không một người bạn trai nào ưng ý có phải vì Vi quá lựa chọn không, hay ngược lại vì cô nghèo, hoàn cảnh gia đình khác bạn bè làm Vi mặc cảm, chính mặc cảm này làm cô lạnh lùng, xa cách đám con trai đồng trang lứa trong khi Hoa hay những đứa bạn gái khác đều đã biết... yêu và yêu hai, ba lần. Vi nóng bừng mặt, dầu biết nơi đây chỉ có mình mình, cô vẫn len lén ngó quanh như sợ nhỡ có ai, người ta sẽ biết cô đang nghĩ vớ vẩn. Mà đúng là vớ vẩn. Tại sao chuyện gì không nghĩ, lại nghĩ tới chuyện yêu. Nếu như cô yêu, cô sẽ yêu người như thế nào? Nhớ tới Hoa cuống quýt chọn quần áo, rồi e ấp rụt rè ngồi trước mặt Phan. Vi mỉm cuòi. Con bé yêu và ghen dữ dội, nó tưởng ai cũng có thể yêu gã đàn ông đó như nó. Vi thở dài, cô thấy khó xử khi tưởng tượng Phan là người yêu thật sự của Hoa, không khéo Vi sẽ mất bạn tốt. Gạt chuyện mệt óc không tới đâu ấy qua một bên, Vi đứng dậy đi vào trong. Cô khiêng ra hai chiếc ghế dài, đặt sát vách tựa ngoài hành lang. Đóng cửa ra vào lại, Vi thở phào nhẹ nhỏm nằm xuống. Ở đây mát, có thể vừa gặm bánh mì, vừa học bài và giữ mấy cái mền quỉ sứ làm cô mỏi nhừ hai cánh tay kia. Đến chiều cô sẽ đem chúng vào treo lên cho xong chuyện. Ba mớ tài liệu về điện toán quả là khó nuốt, nó khô và cứng hơn khúc bánh mì cô ráng trợn mắt nhai từ nãy đến giờ rất nhiều. Mắt nhắm, mắt mở, đọc được hơn chục trang, Vi đã ngủ, quyển sách vuột khỏi tay rơi xuống đất, cô nghe, nhưng không tài nào gượng dậy để lượm lên nổi. Trong giấc ngủ Vi có cảm giác mơ hồ ai đó đắp mền cho mình, cái mềm êm ái, ấm áp đó làm cô ngủ say thêm. Mãi đến khi có người lay cô, Vi mới hoảng hồn ngồi dậy. Và cô càng hoảng hồn hơn nữa khi thấy “lão” giám đốc khoanh tay đứng trước mặt mình giọng giễu cợt: - Định vào đây ngủ bù cho những buổi sáng phải dậy sớm đi làm sao? Tôi mà không về kịp chắc chuột tha mất sách vở của cô rồi. Nhìn không chớp vào mấy quyển vở trên tay Huy, Vi lắp bắp: - Ở đây làm gì có chuột. ThấY Huy tủm tỉm cười, cô quýnh lên: - Nếu có, nó phải tha bánh mì chớ tha sách làm chi? - Tha hết bánh mì, nó tha đến sách vở và biết đâu nó dám tha luôn cả cô bé nữa. Cô ngủ lâu quá, say quá, có hay biết gì. Vi đỏ mặt khi nhận ra mình đang đắp cái mền. Vậy là... là... Cô hấp tấp đứng dậy và nói lãng đi: - Chết rồi! Mấy cái màn... - Nó vẫn chưa khô đâu. Cô đi rửa mặt đi, rồi vào văn phòng cho tôi hỏi chút chuyện. Vi muốn độn thổ trước câu ra lệnh hơi sỗ sàng của Huy Đúng là quê không chỗ nào trốn được hết. Hình như giữa Vi và ông giám đốc này có duyên với những chuyện đại loại như vầy hay sao ấy. Chẳng đợi Huy nhìn mình thêm cái nào nữa,Vi đi như bay xuống bếp, cô rửa mặt với rửa cái gương mặt mà cô nghĩ trông như mặt mèo của mình Trở lên chỗ kê hai băng ghế, Vi lấy chiếc lược trong giỏ xách ra chải tóc, lòng thấp thỏm lo không biết ông ta cần gì ở cô Cầm cái mền màu hồng mướt như nhung và êm như lông trên tay, Vi rụt rè bước đến phòng giám đốc Dầu cửa mở, Vi vẫn cẩn thận đưa tay gõ nhẹ. - Vào đi! Tôi chờ cô nãy giờ. Tư thế chỉnh tề lắm rồi, khỏi phải giữ ý, giữ tứ gì nũa. Nghe cái giọng móc họng ấy, Vi khó chịu vô cùng, cô ước vô và thấy Huy ngồi tựa vào salon kê trong góc phòng, nơi anh thường tiếp khách làm ăn Vi còn đang đứng xớ rớ, Huy ra lệnh: - Ngồi xuống đây! Vi ngồi xuống như người máy được điều khiển từ xa, cô thấy mình lọt thỏm trong cái ghế to lớn êm ái màu rượu chát.Tuy vẫn còn ôm cái mền, mắt Vi hơi ngạc nhiên vì trên bàn bày ra nhiều đồ ăn quá. Nào là chả lụa, bò, thịt nguội, một ổ bánh mì san úych to tướng còn nằm trong bao ni lông, hai hộp pấte lạt, cá mòi và chắc cả chục nem và mấy lon bia. Điều làm Vi nhột nhạt nhất là nằm kế bên ổ bánh mì San úych tròn trịa là ổ bánh mì khô cứng,ròm rõi của cô Lúc sáng, Vi mua những hai ổ bánh mì không, cô chỉ mới nuốt nổi một ổ, còn một ổ Vi để kê đầu nằm, thì ra ông ta đã đem vô đây Thấy Vi còn ôm cái mền, Huy càu nhàu: - Giờ này là giờ ăn, chớ đâu phải giờ ngủ mà ôm mền Làm ơn vứt qua một bên dùm tôi Ngần ngừ một chút, Vi để cái mền qua cái salon dài, rồi hai tay đan vào nhau,mắt nhìn Huy như dò hỏi. Anh nhún vai: - Ăn nhé! - Dạ... tôi không ăn. - Ủa! sao lại không? - Vì tôi không đói. - Nhưng tôi đói, và thích có người cùng ăn. Hôm nay nhất định tôi sẽ làm cô vui khi ở kế bên tôi. Rồi không để ý tới Vi, anh lót bao ni lông, cắt ổ bánh mì san úych thành nhiều lát mỏng. Anh phết pate, bơ, đặt hai miếng chả, thịt nguội cùng một lát cà chua đã cắt sẵn vào, rồi kẹp thêm một lát bánh mì và đưa cho Vi. Cô lắc đầu: - Cám ơn ông, tôi không đói thật mà. Chẳng ép thêm, Huy để miếng báh mì xuống bàn tiếp tục làm thêm một phần y như vậy nữa. Vừa làm anh vừa nói: - Tôi dám... cá rằng cô đói. Từ sáng tới giờ giặt ngần ấy thứ, làm sao no được. Lừ mắt nhìn Vi, anh nghiêm giọng: - Vả lại phần bánh mì... chuột gặm của cô vẫn còn nguyên đây mà. Cô no tự ái đó thôi. Làm việc nhiều thì phải ăn nhiều chứ. Anh đưa cho Vi miếng bánh vừa làm xong, cô miễn cưỡng cầm lấy nhơi nhơi từng chút, trong khi Huy cắn mạnh bạo nhai thỏai mái thật ngon lành. Với tay khui lon bia. Huy cau mày: - Chà! chắc chắn cô sẽ nói:" tôi không biết uống bia". Đợi một chút nhé Trong tủ lạnh còn nước ngot.. Huy săng sái bước vào trong và trở ra với hai lon coca. Anh khui rồi đưa cho Vi, giọng thân mật hơn lúc nãy: - Uống đi! để lâu sẽ hết lạnh đó. Đón lấy lon nước, Vi cố cẩn thận không chạm phải tay Huy Anh nhìn cô ngượng ngập uống một ngụm và mỉm cười hài lòng: -Cứ tự nhiên đi, ăn uống mà giữ kẽ quá sẽ mất ngon! Vi chớp mắt: - chắc giám đốc thường ăn như vậy vào những ngày chúa nhật? - Làm gì có Thật ra thì hôm nay tôi... Ôi mà thôi cứ nghĩ hôm nay chúng ta có lộc ăn là được rồi. À! tại sao cô phải vào đây ngày Chúa nhật? Không lẽ vì ba tấm màn này? Vi gật đầu: - Dạ đúng là vì nó. Chị Cầm nói rằng sáng thứ hai phải treo màn lên, mà hôm qua tôi làm không hết việc. - Chậc! Sao lại quan trọng hoá mọi việc như vậy. Suốt tuần mỏi mệt, chỉ có ngày Chúa nhật thảnh thơi mà phải... Giọng Vi có vẻ cam phận: - Tôi cũng quen cực rồi, cực thêm một chút nữa đâu có sao. Huy nhìn cô dò xét: - Tôi nghĩ cô em không phải người quen vất vả, nặng nhọc. Cô học tới dâu rôi? Vi nhíu mày, chẳng lẽ ông ta không biết Hoa học tới đâu sao? Cô nhỏ nhẹ: - Trong hồ sơ xin việc của tôi có nộp đủ mọi thứ, cả bản sao bằng tốt nghiệp phổ thông như yêu cầu. Huy cười gượng.Anh đã tìm nhưng không thấy hồ sơ xin việc của hai nânh viên mới vào. Rõ ràng là Cầm không hề đưa cho anh như cô ta đà nói. Tại sao vậy nhỉ? Huy lãng sang vấn đề khác: -À quên, cô đang học điện toán văn phòng mà! - Dạ! -Tôi rất thích những người ham học. Bản thân tôi cũng đang học thêm ban đêm đó chớ. Vi ngần ngừ một chút rồi nói: - Dạ... tôi có nghe Hoa nói. Mặt Huy ngớ ra, giọng anh sửng sốt: - Ủa! Vi là bạn của Hoa sao? Tôi cứ tưởng bạn nó là Tường Vi đang bán ở quầy giới thiệu sản phẩm cơ chớ. Sao lại có sự lẫn lộn kỳ cục vậy kìa, lẽ ra cô phải ngồi ở quầy mà! Vi im lặng xoay xoay lon coca trong taỵ.Nếu thật tình Huy không biết cô là bạn Hoa, thì sự nhầm lẫn này do Cầm xếp đặt mà thôi. Huy bứt rứt ra mặt: - Ấy chà!Tại tôi không trực tiếp gặp cô nên mới có cơ sự thay ngôi đổi vị này. Nhưng vì đâu cô không hé môi hỏi tôi một lời chớ. Cô có gặp Hoa chưa? Vi lặng lẽ gật đầu. Lòng cô chợt xao động khi chạm phải ánh mắt lo lắng của Huy Có lẽ cô đã trách lầm anh rồi. Huy tỏ vẻ ngạc nhiên: - Sao tôi không hề nghe con bé nói gì hết vậy kìa? Thường, có việc gì trái ý là nó la làng la xóm chớ đâu để ai yên như vậy. Vi nói ngay: - Hoa vẫn tưởng tôi ngồi quầy như giám đốc đã hứa. Tôi không muốn Hoa bận tâm tới tôi nhiều quá. Vì dù không được việc theo mình tưởng, tôi vẫn có việc làm kia mà. - Không nói với Hoa, Vi vẫn có thể gặp riêng tôi. Tại sao thấy tôi, cò cưa lần lần... Mặt Vi đỏ bừng lên, cô lúng túng giải thích: - Tôi ngại lắm. Biết đâu giám đốc sẽ mắng cho một trận, rồi... rồi cho tôi nghỉ việc luôn thì chết. Huy cũng bối rối. Khi chợt hiểu ra lý do làm Vi ngại gặp mình. Dầu sao cô ta cũng là con gái mới ra đời, xấu hổ là phải rồi, lẩn tránh mình là phải rồi,và biết đi trong suy nghĩ của Vi mình là một giam đốc nuốt lời hứa. Chắc là cô ta nghĩ vậy thôi, nếu không Vi sẽ không nói những lời vừa rồi đâu. Giọng Huy đanh lại: -Tôi sẽ hỏi Cầm cho ra việc này. Cô ấy đâu thể lộn hy hữu như vậy được. Hình như là... Huy bóp lon bia trong tay.Anh không muốn Vân Vi biết mình đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng Cầm cố ý qua mặt anh trong việc phân Vân Vi làm tạp vụ, Cầm chưa hề giao hồ sơ xin việc lại cho anh, vì anh không giữ những hồ sơ đó làm gì. Cô ta làm thế, có thể vì Tường Vi làm bà con gì đó của Cầm. Nhưng dù Tường Vi có là gì đi nữa, Cầm vẫn không được quyền lộng hành như vậy. Dằn cơn nóng giận xuống bằng một ngụm bia, Huy ấm ức nghĩ tiếp... Nếu Vi không là bạn của Hoa, nếu tự nhiên anh không có cảm tình... à không phải, nếu tự nhiên anh không lưu ý quan tâm tới nhân viên của mình, thì anh làm sao biết được mình bị lừa. Đúng là anh sơ xuất, tin người, anh chủ quan khi nghĩ rằng Cầm yêu anh và trung thành với anh. Té ra cô ta lợi dụng lòng tin của anh. Nhìn Vi với đôi mắt của người ta cho mình có lỗi, Huy nói với giọng chắc nịch: - Bắt đầu ngày mai, em sẽ không làm tạp vụ nữa. Còn bây giờ cứ vui cái đã. Lòng Vi dịu hẳn xuống khi nghe Huy gọi mình là "em". Không phải là người thủ đoạn, quen tính toán hơn thua, lợi hai,nhưng không hiểu sao trong tâm Vi lại loé lên một suy nghĩ... mình có thể lợi dụng ông ta được không? Giọng Huy trầm ấm vang lên cắt ngang điều cô đang nghĩ ngợi: - Em vừa lòng chưa? Tôi không muốn mang tiếng hứa cuội với con bé Hoa đâu. Vi cười để lộ các đồng điếu nhỏ xíu trên má: -Cám ơn giám đốc, nhưng mà... - Nhưng mà cái gì? - Dạ... ai sẽ làm thế công việc của em. Chưa tìm ra người dọn dẹp, văn phòng, xí nghiệp dơ làm sao chịu đươc... Với lại.. Nhíu mày lại, Huy hỏi: - Sao nữa đây cô bé? - Với lại... em sẽ làm gì khi xí nghiệp không thiếu người, em thì không có chuyên môn nào hết. Ở đây chỉ cần tạp vụ thôi. Lúc tới nhận việc, chị Cầm đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần điều đó. Bây giờ tự nhiên giám đốc ra lệnh biểu em ngưng việc cũ đột ngột như vậy, chị Cầm sẽ giận... giám đốc đó. Em thấy ngại khi vì em mà hai người không được vui. -Chậc, lo làm gì chuyện người khác. Nếu được,em ráng tiếp tục công việc này ít lâu. Tôi sẽ tìm người làm tạp vụ mới. -Cám ơn giám đốc, nhưng em sẽ làm việc gì sau đó? Đưa Vi một chiếc nem đã bóc vỏ, Huy nói: - Đừng nôn nóng, sẽ có việc cho em mà. Bây giờ ăn cái đã, nghĩ tới công việc làm chi cho khổ. Lần này Vi không từ chối, cô cầm chiếc nem cắn một miếng ngon lành. Vi có chủ quan không,khi nghĩ ông giám đốc có đôi mắt đa tình này để ý tới mình? Trước đây Vi nhớ Hoa đã vui miệng kể rằng đàn ông nhà nó rất đào hoa, mà đào hoa nhất là ông anh hiện đang làm chủ một cơ sở sản xuất xe đạp. Hoa kể rằng anh nó bồ bịch lung tung, thay nhân tình như thay... dây thắng xe đạp. Hôm ấy Vi và mấy đứa bạn ngớ mặt ra vì không hiểu ý sự so sánh... bí hiểm trên. Hoa cười hì hì giải thích rằng: -Anh tao là vận động viên cấp quốc tế về đua xe đạp. Anh chỉ thả dốc thẳng tới tim của các cô gái đẹp, trên đường thả dốc dĩ nhiên phải rà thắng, nên thắng mau đứt dây, mòn gôm là phải rồi. Anh đẹp trai, lại nghệ sĩ nữa, bảo sao con gái không thi nhau làm... đích cho anh lao tới. Anh làm thơ nhiều lắm chắc mỗi bài thơ tặng một bà... Bỗng dưng Vi tủm tỉm cười khi nhớ gương mặt lém lỉnh của nhỏ Hoa,cô không ngờ Huy đang ngắm mình nên giật mình khi nghe anh hỏi: - Này cô bé, cười gì vậy? - Dạ, dâu có. Dứt lời cô vội vã cắn thêm một miếng nem nữa, cắn phải hạt tiêu, Vi xúyt xoa làm Huy kêu lên thích thú: - Nói dối nên trời phạt đấy cô nhỏ ạ. Đến hồi thấy mặt cô đỏ ửng, mắt rưng rưng, anh mới nhướn mày tỏ vẻ quan tâm: - Cay lắm hả? Uống nước vào đi sẽ bớt ngay. Anh với lấy lon Coca trên bàn đưa sát miệng Vi và cho cô uống. Không hiểu vì tiêu cay, hay vì cử chỉ thân mật của Huy mà mặt cô nóng rát, trong khi Huy tỏ vẻ thích thú vô cùng. Chuông điện thoại vang lên rộn rã nhưng anh vẫn lờ như không nghe. Cô lí nhí: -Thưa giám đốc, có điện thoại. - Kệ nó, mà em đã hết cay chưa? - Dạ... đỡ rồi. Giám đốc nghe diện đi. Mặt Huy bỗng sa sầm xuống: - Mặc kệ nó. Phiền quá! Lúc này tôi không muốn ai phá hết. Tôi một mình ở nơi làm việc vào ngày nghỉ là để trốn sự quấy rầy kia mà. Hừ! Thật là chán! Ở đâu cũng không yên thân. Vi vụt đứng dậy: -Xin lỗi! Em đã làm phiền ông nãy giờ. - Ồ không phải, tôi không phải nói em. - Nhưng em còn nhiều việc chưa làm.Em phải làm cho xong. Giọng Huy bỗng lạnh tanh: -Thôi được, cô muốn làm gì thì làm. Rồi coi như không có Vi ngồi đó, anh khui một lon bia nữa. Tiếng bật nắp khô khan của lon bia nhắc cho Vi biết cô thừa khi ngồi tiếp. Vi Rụt rè: - Xin phép ông, em ra ngoài. Huy làm thinh. Anh ngửa mặt uống một hơi, không buồn ừ hử đáp lời Vi. Cô ngở ngàng bước đi và nhận ra cảm giác cay xé vẫn còn đầy ứ trong mồm. Quả là xấu hổ khi vừa rồi cô sống với ảo tưởng,với giấc mơ cô sẽ biến thành hoa hồng. Trước đây Vi thường ấm ức nghĩ, và không hiểu sao mẹ lại đồng ý yêu thương ba dù bà biết ông đã có vợ con. Bây giờ tô tự giải đáp... Có lẽ vì ba cô ngọt ngào, khéo săn đón, chiều chuộng nên mẹ xiêu lòng. Cũng như Vi vừa rồi đó thôi. Huy mới tử tế với cô một tý ty, Vi đã bay bỗng cùng ý nghĩ sẽ trả thù Cầm rồi. Thật là buồn cười cho kẻ giàu tưởng tượng như cô. Vi bới tóc lại cho gọn,rồi trùm chiếc khăn lên đầu trước khi đội thêm nón lá. Cô cầm chổi quét trần nhà dài bằng hai tay để quét mạng nhện. Ở đây cách phòng giám đốc hơi xa nhưng Vi vẫn nghe chuông điện thoại reo liên hồi... ... Ông ta nhất định không nghe. Điều này chắc chắn không phải của khách hàng. Vì Huy thường nói " Khách hàng là thượng đế", ông ta đâu dám để thượng đế chờ như vậy. Nhưng mắc mớ gì Vi lại tò mò thắc mắc việc người khác chớ. Hãy cho đầu óc thảnh thơi để nhét ba mớ tài liệu điện toán vào thì thực tế hơn. Quét xong dãy hành lang dài, Vi mỏi rụng rời cả hai tay. Vừa dựa vô vách thở phào nhẹ nhõm, Vi đã giật mình thấy một cô gái từ sân xăm xăm đi vào. Chưa kịp hỏi han gì, cô ta đã đứng trước mặt Vi. Nhìn Vi với cái nhìn khinh khỉnh, cô gái hất hàm: - Anh Huy đâu? Vi khó chịu, cô sẵng giọng: - Trong phòng giám đốc. Cô gái liếc cô bằng nừa con mắt mí lót rồi nện gót giày thật mạnh đi một mạch tới phòng Huy. Cô ta vừa khuất dạng,Vi đã nghe cái giọng dễ ghét ấy vang lên: -Anh ở đây mà em gọi điện ba lần bảy lượt anh vẫn làm thinh.Giận em dữ vậy sao? Vẫn không có tiếng Huy trả lời, trả vốn gì hết, Vi tò mò muốn biết Huy nói sao nhưng anh vẫn làm thinh, mặc cho cô gái năn nỉ: - Anh đừng giả say nữa. Sáng nay không đi picnic được em cũng buồn lắm chớ bộ. Tại sao lại giận em? Tuần sau em sẽ đền anh gấp đôi. Vi giật nẩy mình vì tiếng lon nước ngọt vứt mạnh vào tường nghe chát chúa. Cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe giọng Huy nạt: - Đi về!Cô tưởng chỉ với cô,tôi mới có một buổi picnic ngọt ngào êm ái sao? Cô lầm rồi, thử nhìn xem,trong phòng này tôi vẫn ngọt ngào đắm say ấy chớ. Tôi vẫn có được một cô nàng dễ yêu ở kế bên,cần gì phải đợi chờ. Đi về đi và nhớ đừng tìm tôi nữa. - Anh Huy, nghe em nói nè. Sáng nay ba em bịnh, em đâu bỏ ba đến với anh được. Huy cười thật to: -Ha ha! đủ rồi, đừng đóng kịch nữa. Dù cô có tài diễn xuất lắm.Chẳng may sáng nay tôi lại gặp ông bố bệnh hoạn của cô, ông ấy cho tôi biết cô mệt trong người. Thật bỉ ổi! Cút ngay đi! cút! đúng là cha nào con nấy. Đi chơi với tôi, tôi bao sòng phẳng,nhưng cô vẫn tham lam dành thời gian cho những gã đàn ông khác xong rồi mới tới đây. Cút ngay đi,từ giờ trở đi đừng gặp tôi nữa. Vi hoảng kinh hồn vía nép sát người vào tường khi thấy Huy lôi xệch cô gái ra cửa. Mặt anh đỏ bừng trông dễ sợ,cô gái cũng chẳng vừa gì, cô ta đấm thình thịch vào ngực anh, miệng tru tréo: - Đồ vũ phu. Đồ khốn nạn. Anh không thể bỏ rơi tôi dề dàng như vậy đâu. Mặc cho cô ta dặm chân, quơ tay, Huy vào phòng đóng cửa lại cái rầm. Cô gái hầm hầm quay đi một nước sau khi xổ một tràng những lời hết ý. Vi bàng hoàng. Trời đất ạ! Không ngờ giám đốc của mình khủng khiếp đến thế. Cô quét vội quét vàng ba mớ bụi bặm từ trần rời xuống, đầu óc lộn xộn với những gì mình đã thấy và đã trải qua. Thì ra ông ta bị bồ cho leo cây, nên bao nhiêu đồ hộp thịt nguội đem dọn ra một bàn hả hê Mình bị xui lây khi ông ta... vớ được... Hừ! Dúng là xui chớ không hên như nãy giờ mình vẫn tưởng.Ông ta xem mình như vay thế cô bồ của ông ta.Thật là tồi tệ. Thật là... là... Tự dưng Vi thấy nghẹn ở ngực,cô bải hoải rã rời khi nghĩ mình bị xem thường, bị lợi dụng để giải sầu. Dẫu ông ta không làm gì Vi, nhưng cô vẫn cảm thấy bị xúc phạm.Nghĩ sâu xa làm gì cơ chứ. Cô chỉ là một nhân viên quèn, nghèo khổ, xấu xí,ông ta có màng gì tới cô Sao lại lắm tự ái thế kia Chỉ nên sợ rằng, lời ông ta hứa sẽ đổi việc khác cho cô, mãi là một lời hứa lúc ông ta bốc đồng thôi. Vân Vi về đến nhà thì trời đã nhá nhem. Cô mệt mỏi gượng cười với mẹ rồi nằm phịch xuống chiếc giường sắt cá nhân. Bây giờ Vi mới thấy người ê ẩm, tay rã rời. Bà Túy lo lắng: - Con làm sao vậy Vi? Lăn một vòng vào sát vách, cô nói như rên: - Đừ quá mẹ ơi! Bà Túy ca cẩm: - Mẹ đã bảo đừng làm ráng, con đâu thèm nghe. Ích lợi gì chớ, đến lúc đau ốm cũng chỉ mình chịu. Ứ hự! Ngoài giờ mà không trả thêm tiền, đúng là bóc lột... Vi vội ngắt lời mẹ: - Tại con muốn làm xong việc cho rồi, chớ người ta có yêu cầu đâu mà trả tiền ngoài giờ, vả lại xí nghiệp này cũng không lớn, đòi hỏi làm gì, mình phải chịu cực lúc đầu mẹ à. Ngoài miệng nói thế, nhưng Vi ngao ngán tận cùng khi nghĩ tới ngày mai, ngày kia với công việc tẻ ngắt nhưng nhọc nhằn và chẳng hảnh diện gì nếu lỡ ai hỏi tới. Thở dài một tiếng, bà Túy bước xuống bếp, rồi như sực nhớ ra, bà dừng lại ở ngưỡng cửa: - À, hồi nãy Hoa có ghé, nghe nói con đi làm nó ngạc nhiên lắm. Vi hơi nhỏm dậy: - Nó có hỏi han gì thêm, hay nói ghé làm gì không mẹ? - Nó bảo buồn buồn ghé rủ con đi ăn kem, rồi về ngay. Hình như có ai đi chung nhưng đứng chờ con bé ở đầu ngõ thì phải. Chẳng lẽ Hoa đi với Phan? Có thể lắm chứ. Và anh ta khinh bỉ không muốn đặt chân vào ngôi nhà này. Vi nhếch môi. Hừ! Như vậy cũng tốt khỏi ai phải khó chịu hết. Nhất là mẹ, bà sẽ không khổ sở, bối rối trước mặt Phan vì bà đâu quen đóng kịch. Còn Vi cô có quen có thích đóng kịch không, mà hôm nay cô đã vội ngọt ngày diễn vai đào thương, vâng dạ, xưng em với giám đốc Huy vậy, để cuối cùng người diễn xuất sắc chả phải cô mà chính là Huy. Ông ta có đánh giá Vi cao như cô tưởng đâu. Cô chỉ là một vai thế mạng cho bà bồ dữ như chằn của ông ta thôi. Thật xấu hổ. Nhăn mặt lại, ôm chiếc gối ôm vào lòng, Vi nhớ tới thái độ dửng dưng của Huy khi cô đem màn vào treo ở phòng giám đốc mà ấm ức. Anh ta làm như không trông thấy cô, cứ nằm ỳ trên phô-tơi nghe nhạc, mãi đến khi Vi leo lên ghế với sợi dây kẽm trên cao rồi trượt chân té nhào, Huy mới nhỏm dậy. Ném cho Vi một cái nhìn bực dọc, anh ta nằm xuống ngay mặc cho Vi vừa đau, vừa sợ bị mắng vì đã dám... té làm giám đốc mất hứng thú khi đang nghe "Những tình khúc bất tử ". Cô vẫn chưa hiểu gì về cuộc đời này đâu, đừng vội vàng ham tiến thân, để trả thù những người cô căm ghét. Coi chừng thiệt về phần mình đó. Uể oải bước xuống bếp Vi hỏi bà Túy: - Thanh đâu hả mẹ? - Con đi một chút là đến nó đi. Tới giờ vẫn chưa thấy về. - Sao mẹ không hỏi coi nó đi đâu? Bà Túy chép miệng: - Chậc! Chắc cũng đi theo ba cái thằng đua xe. Nó ham gì mà ham dữ vậy. Thấy mà tội. Phải ba con đừng chết, chắc chắn nó đã có cái xe cuộc loại tốt rồi. Chớ xe như của nó hiện giờ, chạy lại ai mà đua với đòi cho khổ thân. Giọng Vi lạnh tanh: - Mẹ không rầy thì thôi, lại còn tội nghiệp. Nó phải thực tế chớ, là đàn ông trong nhà này như vô tích sự. Học chả lo học, làm chẳng chịu làm, chỉ ăn rồi đi lo chuyện bao đồng là giỏi. Muốn chiếc xe cuộc cho ngon lành, sao không nghĩ tới việc chịu khó kiếm tiền rồi dành dụm sắm xe, mà cứ nằm tưởng tượng ngày nào đó có ông tiên, ông bụt đem tặng. Con chán lắm rồi, nếu mẹ cứ tiếp tục nuông chiều nó, con sẽ dũa nó một trận rồi tới đâu thì tới. Bà Túy có vẽ dỗi: - Con chưa nuôi em ngày nào, sao đã rầy rà đủ thứ. Nó mê thành cua -rơ, nhưng khổ nỗi nhà nghèo quá, con không hiểu tâm trạng của thằng Thanh bằng mẹ đâu. Kệ nó, cứ cho nó lo chuyện bao đồng cho đỡ buồn, mẹ còn khỏe mạnh ngày nào cứ để nó vui ngày ấy, không cần con lo lắng góp ý ra vào gì hết. Mẹ chịu cực quen hơn em con. Vi phân bua: - Khổ quá! Mẹ không hiểu ý con. Ai không có sở thích, đam mê, ước vọng, nhưng viển vông như thằng Thanh thật đáng trách, nó không biết nghĩ tới người khác, nhưng ít ra phải nghĩ tới mẹ... Bà Túy nạt ngang: - Thôi đủ rồi! Con khỏi phải lên lớp mẹ. Hừ! Mang tiếng là đi làm việc, nhưng con đã nuôi mẹ ngày nào chưa, hay tiền lương lắp hết qua tiền học phí? Mỗi đứa có một đường đi riêng. Mẹ tin thằng Thanh có khả năng riêng cũng như tin con, đừng bao giờ cằn nhằn với mẹ chuyện này nữa. Nhìn mẹ cầm chiếc khăn lau chén đi lên đi xuống trong bếp, Vi biết bà đang bực bội ghê lắm. Cô làm thinh bới hai chén cơm để lên bàn, cố dịu dàng, cô bảo: - Con mời mẹ ăn cơm. - Ăn trước đi, mẹ chờ thằng Thanh. Nói dứt lời, bà Túy bỏ đi lên nhà trên. Vi rơm rớm nước mắt. Cô không hề ganh tỵ với Thanh, nhưng mẹ cô quả là bất công khi luôn luôn giữ quan niệm "trọng nam khinh nữ", ở thời buổi sắp bước vào năm hai ngàn này. Từ hồi còn bé, Vi đã nhận ra rằng mẹ luôn yêu thương Thanh Vi hơn mình nhiều. Tình yêu thương của bà đôi khi mù quáng đến mức việc làm nào của Thanh Vi cũng coi là đúng, là hay. Khi ba cô còn sống, ông cũng vì bà nên cưng chiều Thanh vô cùng. Kế bên Thanh Vi, Vân Vi chỉ là chiếc bóng lu mờ, đơn giản vì cô là con gái. Dưới mắt mẹ, có thể là cả với ba, cô là đứa con không mong mà có, Vi là kết quả đầu tiên của một mối tình vụng trộn, vì sự có mặt của cô, hai người phải ràng buộc với nhau trong khốn khổ. Trái lại Thanh Vi là sự mong đợi của mẹ cô. Bà từng mong có nó để ba cô không bỏ rơi bà để ông phải mua nhà cho ba mẹ con ở rồi phụ cấp tiền bạc hàng tháng. Đã có một thời rất dài, Vi sống nhàn hạ và tương đối đầy đủ về vật chất. Phải chi mẹ là người biết tiện tặn, biết lo xa thì khi ba đột ngột qua đời, hoài cảnh gia đình đâu đến nỗi như bây giờ. Nuốt nghẹn xuống, Vi lùa vội miếng cơm vừa khô vừa nhạt vào miệng. Vi không muốn nhưng không hiểu sao lúc này cô lại nhớ rằng phần thức ăn ngon và nhiều bao giờ mẹ cũng dành cho Thanh Vi. Đã bao nhiêu lần Vi tự an ủi mình khi ngồi nhai cơm rằng: Thanh là con trai, đang tuổi lớn, nó cần ăn nhiều hơn cô, nghĩ như thế Vi mới không phải thêm một lần khổ sở, tủi thân cho rằng mẹ bất công. Mà thật sự mẹ có bất công không? Bổng dưng Vi nhếch môi cay đắng. Cô không đòi tiền mẹ trong chi tiêu như Thanh Vi nhưng cô cũng chưa nuôi mẹ ngày nào kể từ khi cô đi làm. Toàn bộ tiền lương Vi lắp vào tiền học tin học quản lý và Anh văn ở các trung tâm ban đêm. Vi vẫn sống nhờ vào tiền công mẹ cô hàng ngày còng lưng giữ trẻ tại nhà suốt mấy tháng trời nay. Vi không hơn thằng Thanh nhiều lắm đâu để có thể lên mặt mắng mỏ nó. Đã có lần mẹ bảo rằng Vi luôn luôn đòi hỏi quá cao ở người khác. Chắc Vi đã đòi hỏi cao khi nghĩ Thanh là một người đàn ông thực sự với trách nhiệm gia đình nặng trên hai vai, trong khi em cô vẫn là thằng con trai mới lớn ham chơi, mê ngủ không nghĩ tới bổn phận, nhiệm vụ gì gì như cô gán ghép cho nó hết. Đậy lồng bàn lại, Vi đem chén xuống bỏ vào thau, đang lui cui rửa miệng, cô đã nghe mẹ gọi: - Vi à! Hoa tìm kìa. - Con ra ngay. Nhìn mình trong gương, Vi chải sơ lại mái tóc rồi bước lên trên nhà. Hoa đón Vi bằng gương mặt tươi rói: - Chúa nhật tới tìm cũng không có nhà, làm việc như mày bảo sao anh tao chả tiếc lời ca tụng. - Ca tụng à! Mày dùng từ sao nghe ghê gớm quá. Tao có đáng gì để ông anh giám đốc của mày nói như vậy. Hoa nheo mắt: - Mày muốn ổng phải nói hơn như vậy chớ gì? Được rồi. Tao sẽ điện thoại yêu cầu ổng ga lăng hết mình với mày. Chịu chưa? Vi gượng cười: - Thôi đừng đùa nữa. Tao mất chỗ làm thì chết. Nhìn ra sân, Vi lảng sang chuyện khác: - Từ chiều tới giờ mày đi đâu? Khai thật đi. Tao đoán chắc mày không đi một mình. Nhún vai đầy kiêu hãnh. Hoa nói: - Chúa nhật đẹp trời như vầy mà phải đi dạo phố một mình, thà tao ở nhà còn hơn. - Vậy hắn ta đâu rồi? - Trong quán caphe đầu đường. Vi buột miệng: - Phan phải không? Nhân nha chẳng vội trả lời, Hoa bắt bí: - Sao mày lại nghĩ là Phan? - À... Tại anh ta đang là đối tượng chánh của mày. Nhìn thẳng vào mắt Vi, Hoa cười cười: - Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Vi trừng mắt nhìn trả, cô đáp cộc lốc: - Ừ! Thấy Vi có vẻ bực mình, Hoa tủm tỉm: - Làm gì căng thẳng dữ vậy? Đừng sùng ông Huy bắt đi làm ngày chúa nhật rồi chém qua tao đấy nhé. - Tao đâu vô ơn bạc nghĩa như vậy. Nhưng Hoa nè, mày để ông Phan ngồi chờ ngoài quán, có kỳ không? - Tại ảnh không chịu vô đây, chớ có phải tại tao bắt đâu mà kỳ. Vi nhăn nhó: - Dắt anh ta theo cho rộn chuyện. Biết có người chờ, chẳng cách chi ngồi chơi lâu được. Mà tại sao mày tìm tao những hai lần. Việc gì vậy? - Có người nhiệt tình muốn mời bằng được mày đi ăn kem đấy. Ngờ vực trước lời nói đột ngột của Hoa, Vi dè dặt hỏi: - Ai chớ! - Nếu tao nói người đó là anh Phan, mày nghĩ sao? Vi không trả lời, cô hơi ngả người ra ghế. Anh ta định dở trò gì đây? Vi bình tĩnh nói: - Mày lại đùa. Tao không tin tự nhiên mình có lộc ăn bất tử như vầy. Hoa cười gượng gạo: """