" Thế Giới Atlantis - A. G. Riddle & Xuân Yến (dịch) full mobi pdf epub azw3 [Best Seller] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Thế Giới Atlantis - A. G. Riddle & Xuân Yến (dịch) full mobi pdf epub azw3 [Best Seller] Ebooks Nhóm Zalo THE ATLANTIS WORLD Copyright © 2014 by A. G. Riddle All rights reserved Thông tin eBook Tên sách: Thế giới Atlantis Nguyên tác: The Atlantis World Tác giả: A. G. Riddle Dịch giả: Xuân Yến Phát hành: Cty Văn hóa & Truyền thông Nhã Nam Xuất bản: NXB Hội Nhà Văn ISBN: 978-604-967-845-5 Số trang / Khổ giấy: 340 / 15.5 x 24 cm Giá bìa: 185.000đ Ngày phát hành: 12/2023 Tạo Ebook: @huyetleid0907, 02/2024 Giới thiệu Tác giả A. G. RIDDLE đã kinh doanh trên internet 10 năm trước khi nghỉ hưu để theo đuổi đam mê thực sự của mình: viết tiểu thuyết. Thế giới Atlantis là phần kết ly kỳ cho bộ ba tiểu thuyết bom tấn Bí ẩn Nguồn gốc của A. G. Riddle tiếp theo Gene Atlantis và Dịch bệnh Atlantis. Bộ sách đã được dịch ra hơn hai mươi ngôn ngữ, xuất bản tại hơn ba mươi quốc gia và bán được hơn ba triệu bản trên toàn thế giới. Riddle hiện đang sống tại Raleigh, Bắc Carolina. Giới thiệu Sách Một thảm họa ngoài sức tưởng tượng bao trùm toàn cầu. Một tín hiệu bí ẩn từ vũ trụ sâu thẳm. Một cơ hội sống sót cuối cùng cho loài người... Khi đồng hồ điểm thời khắc sụp đổ của nền văn minh nhân loại, Tiến sĩ Kate Warner, đặc vụ David Vale cùng nhóm của họ đã bị đưa vào thử thách tối thượng. Đối diện với sự truy đuổi của Dorian và âm mưu tàn độc của Ares, họ đã bất chấp hiểm nguy để chạy đua với thời gian, băng qua đống đổ nát của con tàu Atlantis còn sót lại trên Trái đất và các trạm khoa học Atlantis trên khắp thiên hà, cuối cùng đi vào quá khứ của một nền văn hóa bí ẩn: Thế giới Atlantis. Ai sẽ thắng trong cuộc đua khốc liệt để vén màn những bí mật có thể cứu rỗi nhân loại trong giờ phút đen tối nhất? "Thế giới Atlantis khác với Gene Atlantis và Dịch bệnh Atlantis theo nhiều cách. Hầu hết bối cảnh không diễn ra trên Trái đất, không nói nhiều về khoa học-lịch sử mà chủ yếu về viễn cảnh tương lai và những bí ẩn định hướng bước tiến của nhân loại. Tôi hy vọng Thế giới Atlantis sẽ được những độc giả đã yêu thích hai cuốn sách đầu tiên đón nhận." A. G. RIDDLE THẾ GIỚI ATLANTIS Tiểu thuyết này là hư cấu, trừ những phần không hư cấu. Kính tặng cha mẹ đã luôn động viên con đừng bỏ cuộc. DẪN NHẬP Đài thiên văn Arecibo Arecibo, Puerto Rico Suốt bốn mươi tám giờ qua, Tiến sĩ Mary Caldwell đã dành từng giây tỉnh táo nghiên cứu tín hiệu kính viễn vọng vô tuyến nhận được. Cô mệt rã rời, nhưng cũng đầy hồ hởi, và chắc chắn về một thứ: nó có tổ chức, một dấu hiệu của sự sống thông minh. Phía sau cô, John Bishop, nhà nghiên cứu khách mời được bổ nhiệm tới đài quan sát, rót cho mình một ly đồ uống nữa. Anh ta đã uống hết sạch cả rượu Scotch, bourbon, rum, lẫn đủ loại rượu mà các nhà nghiên cứu qua đời tích trữ, cho đến khi chỉ còn sót lại mỗi schnapps đào. Anh ta uống rượu chay vì họ không có gì để pha cùng. Anh ta nhăn nhó khi tợp ngụm đầu tiên. Bây giờ là 9 giờ sáng, ly rượu thứ ba được anh ta uống cạn sau hai mươi phút. "Cô chỉ đang tưởng tượng thôi, Mare," anh ta vừa nói vừa đặt chiếc ly rỗng xuống và tập trung vào việc rót đầy trở lại. Mary ghét bị anh ta gọi là "Mare". Chưa từng có ai gọi cô như thế. Cái tên đó làm cô liên tưởng đến một con ngựa cái1. Nhưng anh ta là bạn đồng hành duy nhất của cô, và hai người họ đã đạt đến ngưỡng gọi là thấu hiểu. Sau cuộc bạo động khiến số người thiệt mạng ở Puerto Rico lên đến vài chục nghìn, họ đã ẩn náu trong Đài thiên văn này, và John đã lập tức tán tỉnh cô. Cô đã gạt đi. Lần tiếp theo là sau đó hai ngày. Sau đó, mỗi ngày anh ta đều tiến tới, lần sau còn quyết liệt hơn lần trước, cho đến khi anh ta hoàn toàn phải chịu khuất phục. Từ đấy trở đi, anh ta điềm tĩnh hơn, chỉ tập trung uống và bưông lời cạnh khóe. Mary đứng dậy và dợm bước đến bên khung cửa sổ trông ra những cánh rừng và quả đồi Puerto Rico xanh mướt rậm rạp. Dấu hiệu duy nhất của văn minh là chảo vệ Page10 tinh náu mình trên một cao nguyên nằm giữa những quả đồi, hướng thẳng lên trời. Kính viễn vọng vô tuyến ở Đài thiên văn Arecibo là loại lớn nhất thế giới, thành tựu kỹ thuật của nhân loại. Nó là sự kết hợp hài hòa của các ngành khoa học đại diện cho đỉnh 1 "Mare" trong tiếng Anh có nghĩa là "ngựa cái". Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle cao thành tựu của nhân loại gắn liền với một cảnh quan nguyên thủy tượng trưng cho quá khứ. Và giờ nó đã hoàn thành sứ mệnh tối thượng. Duy trì liên lạc. "Là thật đó," Mary nói. "Sao cô biết?" "Có địa chỉ của ta trên đó." John ngừng nhâm nhi đồ uống và nhìn lên. "Chúng ta nên ra khỏi đây, Mare. Quay về xã hội văn minh, về với con người. Sẽ tốt cho cô..." "Tôi có thể chứng minh điều đó." Mary di chuyển từ cửa sổ trở lại bên máy tính, gõ vài phím và bật tín hiệu. "Có hai chuỗi. Tôi thừa nhận mình không biết chuỗi thứ hai là gì... Nó quá phức tạp. Nhưng chuỗi thứ nhất đầu tiên bao gồm một vòng lặp đơn giản. Bật-Tắt. 0-1. Các số nhị phân." "Các bit." "Chính xác. Và có một mã thứ ba - một mã kết thúc. Nó xuất hiện sau mỗi bit thứ tám." "Tám bit. Một byte." John để ly rượu sang bên cạnh. "Nó là một mật mã." "Để làm gì?" "Tôi chưa biết," Mary bước lại chỗ máy tính để kiểm tra tiến độ. "Chưa đầy một giờ nữa quá trình phân tích sẽ hoàn tất." "Rất có thể chỉ ngẫu nhiên." "Không. Đoạn đầu, đoạn được mã hóa, bắt đầu bằng địa chỉ của chúng ta." John phá lên cười và lại nâng ly. "Tôi cho cô một phút đó, Mare!" "Nếu anh định gửi tín hiệu đến một hành tinh khác, nội dung đầu tiên anh nhập vào là gì? Chính là địa chỉ." John vừa gật đầu vừa dốc thêm rượu vào ly. "Hừm, nhập cả mã zip nữa." Page11 "Các byte đầu tiên đại diện cho hai số: 27.624 và 0,00001496." John ngưng bặt. "Nghĩ xem," Mary nói tiếp. "Hằng số duy nhất xuyên suốt toàn bộ vũ trụ là gì?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Trọng lực?" "Trọng lực là không đổi, nhưng cách tính trọng lực phụ thuộc vào độ cong của không-thời gian, khoảng cách giữa một vật thể có khối lượng với vật thể khác. Anh cần một mẫu số chung, thứ bất cứ nền văn minh nào, hành tinh nào, bất kể khối lượng hay vị trí ra sao, ở bất kỳ đâu trong vũ trụ, đều biết." John nhìn quanh. "Tốc độ ánh sáng. Chính là hằng số của vũ trụ. Tốc độ ánh sáng không bao giờ thay đổi, bất kể cô ở đâu." "Đúng..." "Con số đầu tiên, 27.624, là khoảng cách từ Trái đất đến trung tâm thiên hà của chúng ta, tính theo năm ánh sáng." "Khoảng cách đó có thể áp dụng cho cả tá hành tinh..." "Con số thứ hai, 0,00001496, là khoảng cách chính xác từ Trái đất đến mặt trời, tính theo năm ánh sáng." John nhìn chằm chằm về phía trước hồi lâu, rồi gạt cái chai và ly rượu đã vơi một nửa sang bên. Anh ta tập trung hoàn toàn vào Mary. "Đây là tấm vé của chúng ta." Mary nhíu lông mày. John ngả người ra ghế. "Ta sẽ bán nó." "Để làm gì? Tôi tưởng các siêu thị đã đóng cửa rồi." "À thì, tôi nghĩ hệ thống trao đổi hàng vẫn được áp dụng. Chúng ta yêu cầu sự bảo vệ, thức ăn ngon, và bất cứ thứ gì ta muốn." "Đây là khám phá vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại. Ta sẽ không bán nó." "Đây là khám phá vì đại nhất trong lịch sử nhân loại... vào thời điểm tuyệt vọng nhất. Đây là dấu hiệu hy vọng. Một trò tiêu khiển. Đừng ngốc thế, Mare." "Đừng gọi tôi là Mare." Page12 "Hồi dịch bệnh bùng phát, cô rút lui về đây bởi vì cô muốn làm việc mình thích trong lúc chờ thời đến. Còn tôi, tôi đến đây bởi tôi biết đây là kho trữ rượu lớn nhất trong phạm vi đi bộ, và tôi còn biết cô sẽ đến đây. Phải, tôi đã phải lòng cô ngay từ lúc tôi đặt chân đến San Juan." Anh ta giơ hai tay lên ngăn lại trước khi Mary kịp nói gì đó. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Đó không phải ý của tôi. Ý tôi là thế giới như cô vẫn biết đã chấm dứt. Con người chìm vào tuyệt vọng. Họ hành động vì lợi ích cá nhân. Với tôi là tình dục và rượu. Với những kẻ cô sắp liên lạc thì là bảo toàn quyền lực. Cô đang trao cho họ phương tiện để làm điều đó: hy vọng. Khi cô xong việc, họ sẽ không cần cô nữa. Đây không còn là thế giới mà cô nhớ. Thế giới này sẽ vùi dập cô tơi tả, Mare ạ." "Ta sẽ không bán." "Cô là đồ ngốc. Thế giới này sẽ diệt hết đám chủ nghĩa duy tâm." Đằng sau cô, máy tính phát ra tiếng bíp. Phân tích đã hoàn tất. Trước khi cô kịp đọc kết quả, một tiếng động từ phía bên kia tòa nhà vọng qua hành lang bên ngoài văn phòng. Ai đó đang đập cửa? Mary và John nhìn nhau. Họ chờ đợi. Tiếng đập cửa vang to hơn, kết thúc bằng âm thanh của kính vỡ văng khắp mặt sàn. Những tiếng bước chân chậm rãi đi tới. Mary tiến về phía cửa văn phòng, nhưng John đã nắm lấy cánh tay cô. "Ở nguyên đây," anh ta thì thào. Anh ta nhặt một cây gậy bóng chày anh ta đã mang theo trong đợt dịch bùng phát. "Khóa cửa này lại. Nếu bọn chúng ở đây tức là đảo đã cạn thức ăn." Mary giơ tay với điện thoại. Cô biết giờ mình cần gọi cho ai. Hai tay cô run rẩy khi ấn số gọi người duy nhất cứu được họ: chồng cũ của cô. Page13 PHẦN I TRỖI DẬY VÀ SUY TÀN CHƯƠNG 1 Tàu Alpha Lander Hơn 360 mét dưới mực nước biển Ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc David Vale phát ngán với việc đi đi lại lại trong căn phòng ngủ nhỏ xíu, tự hỏi liệu Kate có trở về không, hay khi nào Kate mới trở lại. Anh liếc nhìn chiếc gối dính máu. Cái vũng mười ngày trước chỉ là vài giọt giờ chảy lênh láng từ gối của cô xuống giường. "Em ổn," Kate nói vào mỗi buổi sáng. "Mỗi ngày em đều đi đâu thế?" "Chỉ là em cần chút thời gian. Và không gian riêng." "Thời gian và không gian để làm gì?" David gặng hỏi. "Để khỏe lên." Nhưng cô không khỏe lên. Mỗi ngày khi trở về, tình trạng của Kate lại tệ đi. Những cơn ác mộng, mồ hôi và những lần đổ máu cam mà David tưởng chừng như không cầm nổi mỗi đêm ngày càng dữ dội. Anh đã ôm lấy cô, kiên trì, chờ đợi, hy vọng người phụ nữ từng cứu mạng anh cũng là người anh từng cứu hai tuần trước, sẽ xoay chuyển tình thế và vượt qua được. Nhưng càng ngày cô càng lặng lẽmỗi lần rời đi. Và giờ cô còn vềmuộn. Trước đây cô chưa bao giờ vềmuộn. Anh kiểm tra đồng hồ. Muộn ba tiếng. Cô có thể đang ở bất cứ đâu trên con tàu Atlantis khổng lồ rộng sáu mươi dặm vuông, và bị chôn vùi ngay ngoài khơi bờ biển miền núi phía Bắc Maroc, đối diện với Gibraltar. David đã dành cả mười bốn ngày Kate vắng mặt để học cách vận hành các hệ thống của con tàu. Anh vẫn còn đang tiếp tục học. Kate đã kích hoạt lộ trình ra lệnh bằng giọng nói để hỗ trợ bất kỳ lệnh nào David chưa nắm được. "Alpha, vị trí của bác sĩ Warner ở đâu?" Anh hỏi. Page15 Giọng máy tính quái gở của tàu Alpha Lander vọng trong căn phòng nhỏ. "Thông tin tuyệt mật." "Tại sao?" "Anh không phải thành viên cấp cao của ban nghiên cứu." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Có vẻ các hệ thống máy tính của tàu Atlantis không tránh khỏi việc tuyên bố những thứ rõ ràng. David ngồi trên giường, ngay bên cạnh vết máu. Thứ tự ưu tiên là gì? Tôi cần biết liệu cô ấy có ổn không? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. "Alpha, có thể cho tôi xem các dấu hiệu sinh tồn của bác sĩ Warner?" Một bảng điều khiển trên vách ngăn đối diện chiếc giường nhỏ sáng lên, David vội đọc các con số và biểu đồ - những thông tin anh có thể hiểu. Huyết áp: 92/47 Mạch: 31 Cô ấy bị thương. Hoặc tệ hơn - đang hấp hối. Có chuyện gì với cô ấy vậy? "Alpha, tại sao các dấu hiệu sinh tồn của bác sĩ Warner lại bất thường?" "Thông tin tu..." "Tuyệt mật." David đá chiếc ghế sát vào bàn. "Như thế có làm anh ngừng thắc mắc không?" Alpha hỏi. "Hoàn toàn không." David bước lên cánh cửa đôi, cửa rít lên rồi bật mở. Anh ngừng bước, nắm lấy vũ khí đeo bên sườn. Chỉ để phòng bất trắc. David bước dọc theo những hành lang le lói sáng được chừng mười phút thì chợt nghe thấy cử động của một hình thù trong bóng tối. Anh dừng lại và chờ đợi, ước rằng mắt sẽ thích nghi với ánh sáng yếu ớt ở sàn và trần. Có thể người Atlantis nhìn được trong điều kiện ánh sáng yếu hoặc có lẽ con tàu - hay phần tàu họ đang chiếm cứ - đang được vận hành ở chế độ tiết kiệm năng lượng. Dù ra sao thì nó cũng khiến con tàu ngoài hành tinh trông càng bí ẩn. Một bóng người bước ra khỏi bóng tối. Milo. Page16 David kinh ngạc thấy cậu thiếu niên người Tây Tạng ở sâu trong con tàu đến thế. Milo là người duy nhất ở chung với Kate và David trên con tàu này, nhưng hầu hết thời gian cậu ở bên ngoài. Cậu ngủ ngay bên ngoài đường hầm Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle dẫn từ con tàu bị chôn vùi tới đỉnh núi, nơi những người Berber để lại thức ăn cho họ. Milo thích ngủ dưới trời sao và ngắm mặt trời lên. David thường thấy cậu ngồi khoanh chân thiền khi anh và Kate đến dùng bữa tối cùng cậu hằng đêm. Milo chính là người khích lệ tinh thần cho họ suốt hai tuần qua, nhưng qua ánh sáng lờ mờ, David chỉ thấy nét lo âu hiển hiện trên khuôn mặt chàng trai trẻ. "Em không thấy chị ấy," Milo nói. "Gọi anh qua bộ đàm của tàu nếu em thấy cô ấy nhé." David tiếp tục sải bước nhanh. Milo tụt lại sau anh, bèn tăng tốc để theo kịp. Thân hình vạm vỡ và chiều cao mét chín của David làm cho Milo, thấp hơn cả mấy chục phân, trông như một chú lùn. Bên nhau, họ trông như một người khổng lồ và anh bạn đồng hành trẻ tuổi đang băng qua mê cung tăm tối. "Em sẽ không làm thế đâu," Milo hổn hển. David lườm cậu ta. "Em sẽ đi cùng anh." "Em nên quay lên nóc." "Anh biết em không thể mà," Milo đáp. "Cô ấy sẽ giận đấy." "Em không quan tâm, miễn chị ấy an toàn." Anh cũng thế, David thầm nghĩ. Họ im lặng bước đi, thanh âm duy nhất là tiếng đôi bốt của David nện thành nhịp trên nền kim loại, theo sau là tiếng bước chân nhẹ nhàng hơn của Milo. David ngừng bước trước một cánh cửa đôi đồ sộ và kích hoạt bảng điều khiển trên tường. Màn hình hiển thị dòng chữ: Khoang Y tế Phụ 12 Đó là khoang y tế duy nhất thuộc phần tàu họ đang ở, phỏng đoán khả dĩ nhất Page17 của David về nơi Kate đến mỗi ngày. Anh đưa tay vào sâu trong đám mây ánh sáng xanh lục phát ra từ bảng điều khiển trên tường, gõ ngón tay vài giây và cánh cửa rít lên khi bật mở. David nhanh chóng băng qua căn phòng. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Có bốn bàn y tế ở chính giữa. Những màn hình ba chiều trên tường choán hết bề dài phòng - căn phòng trống không. Có thể cô ấy đã đi rồi? "Alpha, cho tôi biết lần cuối cùng khoang này được sử dụng?" "Khoang này được sử dụng lần cuối vào ngày thực hiện nhiệm vụ, 9.12.38.28, ngày tiêu chuẩn 12.39.12.47.29..." David lắc đầu. "Là cách đây bao nhiêu ngày địa phương?" "Chín triệu, một trăm hai mươi tám ngàn..." "Thôi, được rồi. Liệu có còn khoang y tếnào khác trong khu vực này của tàu không?" "Vô hiệu." Cô ấy đi đâu được chứ? Rất có thể còn cách khác để truy vết. "Alpha, có thể cho tôi xem khu nào của tàu đang tiêu thụ nhiều năng lượng nhất không?" Một màn hình trên tường sáng lên và mô hình ba chiều của con tàu hiển thị. Ba phân khu sáng: Phòng vòm 1701-D, Khoang Y tế Phụ 12 và Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Thích nghi 47. "Alpha, Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Thích nghi 47 là gì?" "Một Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Thích nghi có thể được thiết lập cho hàng loạt những thí nghiệm sinh học và nhiều thí nghiệm khác nữa." "Phòng thí nghiệm Nghiên cứu Thích nghi 47 hiện tại được thiết lập như thế nào?" David căng thẳng chờ câu trả lời. "Thông tin đó tu..." "Tuyệt mật," David lầm bầm. "Phải rồi..." Milo chìa ra một thanh protein. "Cho cuốc dạo bộ của chúng ta." David dẫn Milo trở lại hành lang, tại đây anh xé lớp giấy gói, cắn một miếng lớn của thanh màu nâu và nhai trong im lặng. Dường như nó cũng giúp giải tỏa nỗi thất vọng. David khựng lại ở hành lang, còn Milo suýt đâm sầm vào lưng anh. Page18 David ngồi xổm kiểm tra gì đó trên sàn. "Gì vậy ạ?" Milo hỏi. "Máu." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Sau đó David bước nhanh hơn và máu trên sàn từ vài giọt giờ đã thành vệt dài. Tại cánh cửa đôi dẫn vào Phòng Nghiên cứu Thích nghi 47, David lần mò ngón tay dưới ánh sáng xanh của bảng điều khiển trên tường. Anh nhập lệnh mở sáu lần, mỗi lần màn hình hiển thị lại nhấp nháy đoạn thông báo y hệt: Không đủ quyền truy cập "Alpha! Sao tôi không mở được cửa này?" "Anh không đủ quyền truy cập..." "Vậy làm thế nào vào được bên trong?" "Anh không thể." Giọng đứt khoát của Alpha vang khắp hành lang. David và Milo đứng ngây ra một lúc. David nói khẽ. "Alpha, cho tôi xem dấu hiệu sinh tồn của bác sĩ Warner." Màn hình hiển thị thay đổi, các con số và biểu đồ xuất hiện: Huyết áp: 87/43 Mạch: 30 Milo quay sang David. "Đang giảm," David nói. "Tính sao giờ?" "Đợi thôi." Milo ngồi khoanh chân và nhắm mắt. David biết cậu đang cố tìm cảm giác tĩnh tại. Và trong khoảnh khắc ấy, David chỉ mong anh cũng có thể làm y hệt, có thể gạt bỏ mọi thứ khỏi tâm trí. Nỗi sợ hãi che mờ những suy nghĩ của anh. Anh tuyệt vọng muốn cánh cửa đó mở ra, nhưng anh cũng sợ điều đó, sợ sẽ phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra với Kate, cô đang tiến hành thí nghiệm gì, cô đang làm gì với bản thân mình. Page19 Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle David suýt nữa ngủ thiếp đi khi chuông báo động kêu. Giọng Alpha vang như sấm dậy suốt hành lang chật hẹp. "Đối tượng cấp cứu y tế. Tình trạng nguy cấp. Thực hiện quyền truy cập vượt quyền." Cánh cửa đôi rộng dẫn vào phòng thí nghiệm trượt mở. David vội chạy vào, vừa dụi mắt, cố hiểu điều anh vừa nhìn thấy. Đằng sau anh, tiếng Milo cất lên trong kinh ngạc, "Ôi trời." Page20 CHƯƠNG 2 Tàu Alpha Lander 116 mét dưới mực nước biển Ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc "Gì đây ạ?" Milo hỏi. David nhìn lướt một lượt khắp phòng thí nghiệm nghiên cứu. "Anh không biết." Căn phòng rộng thênh thang, dài ít nhất 30 mét, cao 15 mét, nhưng không giống một kén y tế, trong phòng không có bàn. Thực tế, trên sàn chỉ có hai bể chứa thủy tinh khổng lồ, đường kính ít nhất 3 mét. Ánh sáng vàng rực rỡ bên trong, các phần tử trắng lấp lánh trôi từ đáy lên miệng bể. Bể bên phải trống không, bể còn lại nhốt Kate. Cô lơ lửng cách đáy bể vài thước, hai cánh tay duỗi thẳng. Cô vẫn mặc bộ quần áo đơn giản cô đã mặc khi rời phòng ngủ của họ sáng nay, nhưng có thêm một món mới: chiếc mũ bảo hộ bạc. Chiếc mũ che hoàn toàn khuôn mặt cô, kín cả dưới cằm. Mái tóc nâu mới nhuộm xõa xuống vai. Phần kính che màu đen che hết mắt cô, che luôn mọi manh mối có thể tiết lộ chuyện gì đang xảy ra với cô. Manh mối duy nhất là dòng máu chảy từ mũ xuống cổ và làm xỉn màu chiếc áo phông xám. Vệt máu dường như lan rộng ra từng giây. "Alpha, chuyện... gì đang diễn ra ở đây?" David hỏi. "Yêu cầu cụ thể hơn." "Cái... thí nghiệm này là gì? Quy trình?" "Mô phỏng ký ức hồi sinh." Điều đó nghĩa là gì? Chính mô phỏng này khiến cô ấy bị thương chăng? "Làm sao tôi có thể ngăn chặn nó?" Page21 "Anh không thể." "Tại sao không?" David bắt đầu sốt ruột. "Gián đoạn một quy trình ký ức hồi sinh sẽ hủy diệt đối tượng." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Milo quay sang David, vẻ sợ hãi ánh lên trong đôi mắt cậu. David dò tìm quanh phòng. Làm gì bây giờ? Anh cần vài manh mối, cần biết nên bắt đầu từ đâu. Anh ngửa đầu ra sau, cố suy nghĩ. Trên trần, một vòm mái nhỏ bằng kính đen trừng trừng nhìn xuống anh. "Alpha, có hệ thống video ghi từ xa của phòng thí nghiệm này chứ?" "Có." "Bắt đầu phát lại." "Chỉ định phạm vi ngày." "Bắt đầu từ lúc bác sĩ Warner bước vào hôm nay." Một làn sóng ánh sáng phát ra từ bức tường bên trái, từ từ tạo thành một hình ảnh ba chiều của phòng thí nghiệm. Hai bể chứa trống không. Cánh cửa đôi trượt mở và Kate sải bước đi vào. Cô tiến tới bức tường bên phải, bức tường sáng lên và một loạt các màn hình bắt đầu nhấp nháy đầy những văn bản và ký tự mà David không thể luận nổi. Kate đứng im, khẽ đảo mắt sang trái rồi sang phải, vừa đọc vừa kéo các màn hình, dừng lại trước mỗi màn hình chỉ vài giây. "Ngầu quá," Milo thì thào. David lùi lại một bước. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra phần nào về những gì Kate đã trở thành, ngăn cách ngày càng lớn của sức mạnh tâm trí tồn tại giữa cô và anh. Hai tuần trước, Kate đã tìm ra phương pháp chữa trị Dịch bệnh Atlantis, một dịch bệnh toàn cầu đã cướp đi mạng sống của hàng tỷ người trong đợt bùng phát đầu tiên và thêm vô số sinh mạng trong lần đột biến cuối cùng. Dịch bệnh đã chia cắt thế giới. Tỷ lệ sống sốt vốn đã thấp, những người này còn bị biến đổi ở cấp độ gene. Một số người hưởng lợi từ dịch bệnh - họ trở nên mạnh khỏe và thông minh hơn. Phần còn lại bị hủy hoại, lui về một dạng sinh tồn nguyên thủy. Dân số thế giới quay cuồng quanh hai phe đối nghịch: Liên minh Phong Lan, phe tìm cách trì hoãn và trị dứt điểm dịch bệnh, và Immari International, phe nới lỏng cho dịch Page22 bệnh bùng phát và ủng hộ để mặc biến đổi gene phát triển. Kate, David, cùng một nhóm nhỏ binh lính và nhà khoa học đã ngăn chặn được dịch bệnh và kế hoạch của Immari bằng cách cô lập các phần nhỏ của phương pháp chữa trị: virus sao chép ngược nội sinh do những can thiệp của người Atlantis để lại trong lịch sử tiến hóa Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle của nhân loại. Các virus sao chép ngược này cơ bản chính là những hóa thạch virus, mẩu vụn gene từ các trường hợp người Atlantis từng điều chỉnh bộ gene người. Trong những giờ cuối cùng của dịch bệnh với hàng triệu người chết mỗi phút, Kate đã tìm ra được một cách dung hòa tất cả hóa thạch virus ấy và xử lý dịch bệnh. Liệu pháp của cô đã tạo ra một bộ gene lai người -Atlantis hợp nhất, ổn định, nhưng cô cũng phải trả một cái giá đắt cho bước đột phá này. Kiến thức đó đến từ những ký ức bị nén chặt trong tiềm thức của Kate - những ký ức của một trong hai nhà khoa học Atlantis từng tiến hành các thí nghiệm gene trênngười xuyên suốt tiến trình hàng nghìn năm. Những ký ức Atlantis có thể giúp cô đối phó với dịch bệnh, nhưng chúng cũng lấy đi phần nhân tính của riêng cô - phần khác biệt vốn chỉ của riêng Kate mà không phải nhà khoa học Atlantis. Khi đồng hồ điểm và dịch bệnh lan ra toàn cầu, Kate đã chọn giữ kiến thức về người Atlantis và tìm phương thuốc điều trị bệnh dịch thay vì giải thoát bản thân khỏi những ký ức và bảo vệ bản thể của riêng mình. Cô đã nói với David rằng cô tin mình có thể khắc phục thiệt hại mà những ký ức Atlantis gây ra, nhưng càng ngày David càng thấy rõ các thí nghiệm của Kate không hiệu quả. Cô ngày càng ốm yếu, và nhất định không chịu nói về tình trạng của bản thân với anh. Anh cảm giác cô ngày càng xa cách, và giờ, khi xem đoạn băng phát lại này và thấy Kate đọc nhiều màn hình cùng lúc, anh biết mình đã đánh giá thấp mức độ thay đổi mạnh mẽ nơi cô. "Chị ấy đọc nhanh thế sao?" Milo hỏi. "Còn hơn thế. Anh nghĩ cô ấy học cũng nhanh không kém đâu," David thì thào. David cảm thấy nỗi sợ hãi khác dâng lên trong anh. Có phải vì Kate đã thay đổi quá nhiều hay bởi anh nhận ra mình đang làm nghiêm trọng hóa mọi chuyện? Hãy bắt đầu từ những thứ đơn giản, anh tự nhủ. "Alpha, bác sĩ Warner vận hành ngươi như thế nào khi không cần đầu vào bằng giọng nói hoặc cảm ứng?" "Bác sĩ Warner tiếp nhận cấy ghép thần kinh cách đây chín ngày theo giờ địa Page23 phương." "Tiếp nhận? Bằng cách nào?" "Bác sĩ Warner lên chương trình để tôi tiến hành phẫu thuật cấy ghép." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Lại thêm một thứ nữa đã không xuất hiện trong cuộc thảo luận Em yêu, hôm nay em bận làm gì vậy hằng đêm của họ. Milo liếc nhìn David, khẽ nở nụ cười trên môi. "Em cũng muốn phẫu thuật kiểu thế." "Tính cả anh nữa," David tập trung vào cảnh quay ba chiều. "Alpha, tăng tốc độ phát." "Khoảng thời gian?" "Năm phút trên giây." Màn hình toàn văn bản nhấp nháy biến thành những đợt sóng liên tục, giống như làn nước trắng xóa táp vào một bể cả đen sì. Kate không nhúc nhích. Vài giây trôi qua, màn hình tắt và Kate đang lơ lửng trong chiếc bể chứa ánh vàng lấp lánh. "Dừng lại," David ra lệnh. "Tua lại viễn trắc ngay trước khi bác sĩ Warner bước vào cái... vòng tròn... mặc xác nó là gì." David nín thở theo dõi. Màn hình kèm văn bản hiện ra, và Kate đi về phía cuối căn phòng, ngay cạnh hai bể chứa. Một bức tường trượt mở, cô vớ lấy cái mũ bảo hộ màu bạc rồi bước tới bể chứa vừa mở. Cô bước vào trong rồi đội mũ, và sau khi bể chứa thủy tinh bít kín lại, cô nổi lên khỏi đáy. "Alpha, tiếp tục tăng tốc độ phát." Căn phòng không có gì thay đổi với một ngoại lệ duy nhất: máu từ từ chảy ra từ mũ của Kate. Trong giây cuối cùng, David và Milo bước vào, bốn từ lóe sáng trên màn hình: Kết thúc viễn trắc Milo quay sang David. "Giờ tính sao?" David liếc nhìn màn hình và cái bể chứa Kate. Rồi lại nhìn chằm chằm cái bể Page24 rỗng. "Alpha, tôi có thể tham gia thí nghiệm... của Tiến sĩ Warner không?" Tấm pa nô cuối căn phòng trượt mở để lộ ra một chiếc mũ bảo hộ bạc. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Mắt Milo mở lớn. "Đây không phải ý hay đâu, anh David." "Em có ý tưởng nào khá hơn không?" "Anh không phải làm đến mức này đâu." "Em biết anh phải làm thế mà." Bể chứa xoay vòng tách mở lớp thủy tinh. David bước vào, đội mũ lên, và phòng thí nghiệm nghiên cứu biến mất. Page25 CHƯƠNG 3 Mất vài giây, mắt David mới thích nghi được với ánh sáng chói lóa đang rọi vào khoảng không. Ngay trước mặt, một màn hình chữ nhật nhấp nháy những dòng chữ anh không thể luận nổi. Nơi này gợi cho anh nhớ tới một ga tàu có bảng giờ đến/đi, ngoại trừ nó dường như không có lối vào hay lối thoát ra khoảng không hun hút, chỉ thấy một mặt sàn cứng màu trắng và các cột trụ có mái vòm để ánh sáng chiếu qua. Giọng trầm vang của Alpha vọng tới. "Chào mừng đến Kho Lưu trữ Hồi sinh. Hãy đọc lệnh." David bước lại gần tấm bảng và bắt đầu đọc. Ngày ghi nhớ (Tình trạng) Phát lại ========== ========== ========== 12.37.40.13 (bị lỗi) Hoàn thành 12.37.40.13 (nguyên vẹn) Hoàn thành 13.56.64.15 (bị lỗi) Hoàn thành Hơn chục dòng tiếp tục hiện ra - tất cả đều hoàn thành. Mục nhập cuối cùng là: 14.72.47.33 (bị lỗi) Đang xử lý "Alpha, tôi có những lựa chọn nào?" "Anh có thể mở một bộ nhớ lưu trữ hoặc tham gia quá trình mô phỏng đang xử lý." Đang xử lý. Vậy Kate sẽ ở đó. Lỡ cô ấy bị thương... hay bị tấn công. David liếc nhìn xung quanh. Anh không có vũ khí, không có gì để bảo vệ cô. Không thành vấn Page26 đề. "Tham gia mô phỏng đang xử lý." "Thông báo cho các thành viên hiện có?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Không," anh nói theo bản năng. Yếu tố bất ngờcó thểbảo toàn lợi thế cho anh. Ga tàu và bảng hiệu mờ dần, một nơi tối và hẹp hơn hình thành. Khoang chỉ huy của một con tàu vũ trụ. David đứng ở phía sau. Văn bản, đồ thị và hình ảnh cuộn lên xuống phủkín bốn bức tường căn phòng hình bầu dục. Hai hình dáng xuất hiện trước một màn hình rộng đang nhìn chằm chằm vào một thế giới lơ lửng trên nền đen vũ trụ. David ngay lập tức nhận ra cả hai. Bên trái là Tiến sĩ Arthur Janus, thành viên còn lại của nhóm nghiên cứu Atlantis. Anh ta đã giúp David cứu Kate từ tay Dorian Sloane và Tướng Ares trong những giờ khắc cuối cùng của Dịch bệnh Atlantis, nhưng David vẫn có cảm xúc hỗn độn về Janus. Nhà khoa học sáng giá đã chế sai phương thuốc điều trị Dịch bệnh Atlantis, xóa sổ bảy mươi ngàn năm tiến hóa của nhân loại - đưa loài người trở về cột mốc trước khi Gene Atlantis xuất hiện. Janus từng dứt khoát tin rằng đẩy lùi quá trình tiến hóa là cách duy nhất cứu nhân loại khỏi một kẻ thù không tưởng. David không cảm thấy có chút mâu thuẫn nào với nhà khoa học đang đứng cạnh Janus. Chỉ có tình yêu. Trong ảnh phản chiếu các vùng đen vũ trụ trên màn hình, David chỉ có thể nhận ra những đường nét nhỏ nhắn trên khuôn mặt xinh đẹp của Kate. Cô nghiêm nghị tập trung vào hình ảnh của thế giới. David đã chứng kiến dáng vẻ ấy nhiều lần. Anh gần như bị hút hồn, nhưng một giọng nói sắc bén từ trên cao vang lên đột ngột kéo anh trở lại. "Đây là khu vực cách ly quân sự. Sơ tán ngay lập tức. Nhắc lại: đây là khu vực cách ly quân sự." Một giọng nói khác xen ngang. Tương tự giọng Alpha. "Quy trình sơ tán được thiết lập. Thực thi?" "Vô hiệu," Kate lên tiếng, "Sigma, tắt thông báo từ các phao quân đội và duy trì quỹ đạo địa đồng bộ." "Làm thế thật liều lĩnh," Janus lên tiếng. "Tôi cần biết." David tiến lại gần màn hình hơn. Thế giới đó tương tự Trái đất nhưng các màu Page27 sắc thì khác biệt. Các đại dương quá xanh, mây quá vàng, đất chỉ có sắc đỏ, nâu và nâu nhạt. Không có cây cối. Chỉ có những miệng hố đen sì làm gián đoạn cảnh quan cằn cỗi. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Có thể chỉlà một hiện tượng tựnhiên," Janus nói. "Một loạt sao chổi hoặc một trường tiểu hành tinh." "Không phải." "Cô không định..." "Không phải." Màn hình được phóng cận cảnh một trong các hố va chạm. "Một loạt con đường dẫn tới từng miệng hố. Có các thành phố ở đó. Đây là một vụ tấn công. Có thể chúng đã chia cắt một trường tiểu hành tinh và dùng các mảnh đó cho cuộc bắn phá động lượng." Màn hình lại thay đổi. Một thành phố đổ nát trong một phối cảnh hoang mạc hiện lên, các tòa nhà chọc trời sụp đổ. "Bọn chúng để mặc bụi phóng xạ ảnh hưởng đến bất kỳ ai ở ngoài các thành phố lớn. Có thể có đáp án ở đó." Giọng Kate dứt khoát. David cũng biết giọng nói đó. Anh đã đích thân trải nghiệm vài lần. Rõ ràng Janus cũng thế. Anh ta cúi đầu. "Hãy thử tàu Beta Lander. Nó sẽ cho cô khả năng linh động hơn nhiều mà không cần phòng vòm." Anh xoay người tiến về phía cửa cuối khoang chỉ huy. David chuẩn bị tinh thần. Nhưng Janus không thể nhìn thấy anh. Liệu Kate có thấy không? Kate lùi ra phía sau Janus, đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm David. "Anh không nên ở đây." "Chuyện này là sao, Kate? Có chuyện gì đó đang xảy ra với em ngoài kía. Em đang hấp hối." Kate sải hai bước dài về phía cửa. "Ở đây, em không thể bảo vệ anh." "Bảo vệ anh khỏi chuyện gì?" Cô tiến thêm một bước. "Đừng đi theo em." Cô lao ra khỏi cửa. David đuổi theo cô. Anh đứng ở bên ngoài. Trên hành tinh. Anh lảo đảo, cố gắng... Page28 Kate. Cô đi trước anh, trong bộ đồ bảo hộ EVA, hướng về thành phố đổ nát. Đằng sau họ, một con tàu nhỏ màu đen đậu trên địa hình gồ ghề đá đỏ. "Kate!" David gọi, vội chạy theo cô. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Cô dừng lại. Mặt đất rung chuyển hết lần này đến lần khác, khiến David ngã nhào. Bầu trời mở ra, và một vật thể màu đỏ lọt qua khiến David lóa mắt và nghẹt thở vì sức nóng. Anh cảm thấy như thể một quả cầu lửa cỡ tiểu hành tinh đang cuồn cuộn lao về phía mình. Anh cố đứng dậy nhưng mặt đất rung chuyển lại kéo anh ngã xuống. Anh bò lê, cảm nhận rõ hơi nóng bên trên và đá xèo xèo bên dưới đang sắp nung chảy mình. Kate dường như đang lơ lửng bên trên mặt đất rung lắc. Cô nhảy lên, căn thời điểm tiếp đất theo những cơn rung chấn để bật thật cao về phía trước, về phía David. Cô che chắn cho anh, và David ước chi anh có thể nhìn rõ khuôn mặt cô qua tấm kính tráng gương của bộ đồ bảo hộ EVA. Anh cảm thấy mình đang rơi xuống. Chân anh chạm mặt sàn lạnh lẽo, đầu đâm sầm vào kính. Cái bể chứa. Phòng thí nghiệm nghiên cứu. Kính xoay mở, Milo chạy ào về phía anh, lông mày nhướng cao, miệng há hốc. "Anh David..." David nhìn xuống. Cơ thể anh không bị bỏng, nhưng nhễ nhại mồ hôi. Mũi chảy máu. Kate. Cơ bắp David run bần bật khi anh đẩy người đứng dậy và lảo đảo đi tới bể chứa. Kính mở ra và cô rơi thẳng xuống, như một đấu thủ trong bể nhúng2. David đỡ lấy cô nhưng anh không đủ sức để đứng vững. Họ ngã xuống mặt sàn lạnh lẽo và cô đáp lên ngực anh. David chạm vào cổ cô. Mạch yếu nhưng vẫn đập. Page29 2 "Dunking booth" (bể nhúng) rất phổ biến tại các hội chợ và lễ kỷ niệm ở Canada và Mỹ. Nó bao gồm một bể chứa nước khổng lồ với tình nguyện viên ngồi trên băng ghế có thể gập gọn. Cơ chế nhúng của bể được kích hoạt bằng cách một quả bóng chạm vào mục tiêu, khi đó ghế sẽ gập lại và "nhúng" tình nguyện viên xuống nước. "Alpha! Ngươi giúp cô ấy được không?" "Không rõ." "Sao lại không rõ?" David quát. "Hiện tại không có chẩn đoán." "Phải làm thế quái nào mới có chẩn đoán?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Một ô tròn mở ra và một chiếc bàn phẳng kéo dài vào phòng. "Quét chẩn đoán tổng thể." Milo vội chạy tới nhấc chân Kate lên, David xốc nách cô, dốc toàn bộ sức lực còn lại để nhấc cô lên bàn. David nghĩ chiếc bàn đã trượt vào lại bức tường một cách nhẹ nhàng. Một mảnh kính sẫm màu che kín ô tròn, và nhìn vào trong, anh thấy một tia sáng xanh di chuyển dọc từ đầu tới chân Kate. Màn hình trên tường nhấp nháy rồi hiển thị một thông báo duy nhất: ĐANG CHỤP CHẨN ĐOÁN "Có chuyện gì vậy ạ?" Milo hỏi. "Anh... chúng ta..." David lắc đầu. "Anh không biết nữa." Thông báo trên màn hình thay đổi. Chẩn đoán cơ bản: Thoái hóa thần kinh do Hội chứng Hồi sinh Tiên lượng bệnh: Giai đoạn cuối Tiên liệu sống: Page30 4 đến 7 ngày địa phương Các vấn đề trước mắt: Xuất huyết dưới nhện Xuất huyết não Giải pháp đề xuất: Can thiệp phẫu thuật Ước tính tỷ lệ phẫu thuật thành công: 39% Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle David đọc đến đâu, không gian trong phòng biến mất tới đó. Ý thức mờ dần. Anh thấy tay mình với ra đỡ lấy bể thủy tinh, mắt nhìn chằm chằm màn hình. Thông báo của Alpha đã giáng một đòn xuống anh, nghiền nát anh như sức nóng từ que cời lửa trên hành tinh đổ nát kia. "Tiến hành phẫu thuật được đề xuất?" David nghe thấy mình nói đồng ý, và anh mơ hồ ý thức được Milo choàng tay ôm mình, mặc dù tầm với của cậu còn chưa tới bả vai anh. Page31 CHƯƠNG 4 3km bên dưới bề mặt Nam Cực Những tiếng thét là kim chỉ nam duy nhất cho Dorian xuyên những hành lang tối tăm của con tàu. Hắn đã tìm kiếm ngọn nguồn của chúng suốt nhiều ngày ròng. Chúng luôn dừng lại khi hắn đến gần, và Ares sẽ xuất hiện, buộc Dorian phải rời công trình Atlantis bao phủtới hai trăm năm mươi dặm vuông bên dưới chỏm băng của Nam Cực, buộc hắn quay lại mặt đất, chuẩn bị cho cuộc tấn công cuối cùng - thứ công việc nhàm chán không xứng với hắn. Nếu Ares đang ở đây, dành từng giờ tỉnh táo trong căn phòng này cùng với những tiếng thét kia, thì Dorian dám chắc đây ắt là nơi hành động. Những tiếng thét ngừng bặt. Dorian dừng bước. Tiếng rền rĩ lại vang lên, hắn rẽ vào liên tiếp hai khúc ngoặt. Chúng vọng đến từ sau cánh cửa đôi ngay trước mặt hắn. Dorian tựa vào tường và chờ đợi. Những câu trả lời. Ares đã hứa cho hắn câu trả lời, sự thực về quá khứ của hắn. Giống như Kate Warner, Dorian đã được thụ thai ở một thời điểm khác - trước Thế chiến I, được cứu thoát khỏi Dịch Cúm Tây Ban Nha từ một ống hồi sinh Atlantis, và tỉnh dậy vào năm 1978 với hồi ức của một người Atlantis. Dorian có ký ức của Ares, và những hồi ức bị kìm nén ấy đã điều khiển toàn bộ cuộc đời hắn. Dorian chỉ thấy những ý niệm lờ mờ; những trận chiến bằng đường bộ, đường thủy, đường không, và những trận chiến lớn nhất trong tất cả, trong vũ trụ. Dorian nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Ares, câu chuyện cuộc đời gã, quá khứ của Dorian, cội nguồn của hắn. Hơn hết, hắn muốn hiểu được chính mình, nguyên do phía sau toàn bộ cuộc đời mình. Dorian quệt sạch máu trên mũi. Dạo này mũi hắn chảy máu cam thường xuyên hơn, các cơn đau đầu và ác mộng cũng xuất hiện triền miên. Có chuyện gì đó đang Page32 xảy ra với hắn. Hắn cố gạt suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí. Cánh cửa bật mở, và Ares bước ra, không ngạc nhiên khi thấy Dorian. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Dorian căng thẳng nhìn vào phía trong căn phòng. Một người đàn ông bị treo trên tường, máu nhỏ xuống từ những dây nhợ đang cứa vào hai cánh tay dang rộng cùng những vết thương trên ngực và cẳng chân. Cánh cửa đóng lại, Ares dừng bước ở hành lang. "Ngươi làm ta thất vọng đấy, Dorian." "Ông cũng thế thôi. Ông đã hứa cho tôi câu trả lời." "Ngươi sẽ được như ý." "Bao giờ?" "Sớm thôi." Dorian thu hẹp khoảng cách với Ares. "Ngay bây giờ." Ares vung tay giáng thẳng vào họng Dorian, khiến hắn ngã sõng soài, thở hổn hển. "Ngươi sẽ chỉđược ra lệnh cho ta đúng một lần nữa thôi, Dorian. Ngươi có hiểu không? Nếu là kẻ khác, ta thậm chí sẽ không tha thứ cho thái độ vừa rồi. Nhưng vì ngươi chính là ta. Hơn cả những gì ngươi hiểu được. Và ta biết rõ về ngươi hơn những gì ngươi biết về chính mình. Ta chưa kể cho ngươi về quá khứ của chúng ta bởi vì điều đó sẽ làm lu mờ óc suy xét của ngươi. Chúng ta có việc phải làm. Biết toàn bộ sự thực sẽ khiến ngươi gặp rủi ro. Ta đang dựa vào ngươi, Dorian ạ. Trong vài ngày tới, chúng ta sẽ kiểm soát hành tinh này. Những kẻ sống sót, tức phần còn lại của loài người -một giống loài, nhắc để ngươi nhớ, mà ta đã tạo ra, cứu giúp khỏi sự diệt vong - sẽ là các thành viên sáng lập quân đội của chúng ta." "Chúng ta chiến đấu với ai?" "Một kẻ thù mạnh ngoài sức tưởng tượng." Dorian đứng dậy nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Tôi lại khá giỏi tưởng tượng đấy." Ares tiếp tục nhịp chân thoăn thoắt, Dorian theo sau cách một quãng. "Chúng đã đánh bại chúng ta trong một ngày một đêm Dorian ạ. Tưởng tượng xem. Chúng ta là giống loài phát triển nhất trong vũ trụ - thậm chí phát triển hơn cả những nền Page33 văn minh đã thất truyền được ta tìm thấy." Họ đến nút giao nơi một loạt cánh cửa khổng lồ mở ra hàng ki lô mét ống thủy tinh giữ những người Atlantean sống sót. "Chúng là tất cả những gì còn lại." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Tôi tưởng ông nói chúng không bao giờ tỉnh lại, rằng chấn thương từ những vụ tấn công nghiêm trọng đến mức chúng không thể nào vượt qua." "Đúng thế." "Ông đã giải thoát cho ai đó. Hắn là ai?" "Hắn không phải người của chúng. Mà là người của chúng ta. Ngươi không phải bận tâm về hắn. Việc ngươi nên bận tâm là cuộc chiến trước mắt." "Cuộc chiến trước mắt," Dorian lẩm bẩm. "Chúng ta không có số liệu hay thông tin gì." "Cố gắng đến cùng, Dorian. Có niềm tin. Chỉ vài ngày nữa, chúng ta sẽ có cả thế giới này. Rồi chúng ta sẽ dấn thân vào chiến dịch vĩ đại này, một cuộc chiến cứu rỗi toàn bộ thế giới loài người. Kẻ thù này cũng là kẻ thù của ngươi. Con người có chung ADN với chúng ta. Không sớm thì muộn, kẻ thù này cũng đến tìm ngươi. Ngươi không thể lẩn trốn. Nhưng chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu. Nếu chúng ta không chiêu mộ quân của mình ngay bây giờ khi cánh cửa cơ hội còn mở, ta sẽ mất hết. Số phận của hàng nghìn thế giới ở trong tay ngươi." "Phải. Hàng nghìn thế giới. Tôi muốn chỉ ra những gì tôi xem là thách thức chính. Nhân lực. Có khoảng vài tỷ người còn lại trên Trái đất. Họ ốm yếu và đói khát. Đó là nguồn cung cho quân đội của ta - giả sử ta có thể thật sự chiếm được hành tinh này, tôi không dám chắc điều đó. Vậy là vài tỷ, không nhất thiết phải mạnh, trong hàng ngũ 'quân ta'. Và tôi dùng thuật ngữ 'quân ta' này một cách mơ hồ thôi. Đối đầu với một thế lực thống trị thiên hà... Xin lỗi, nhưng tôi không thấy cơ may nào." "Ngươi thông minh hơn thế mà, Dorian. Ngươi nghĩ cuộc chiến này sẽ tương tự những ý niệm ban sơ của ngươi về chiến tranh vũ trụ ư? Những tàu vũ trụ nhựa và kim loại lơ lửng trong vũ trụ bắn lade và chất nổ vào nhau? Làm ơn đi. Ngươi nghĩ ta chưa cân nhắc tình hình của chúng ta hay sao? Quân số không phải chìa khóa thắng lợi. Ta đã lên kế hoạch này từ bốn mươi ngàn năm trước. Còn ngươi mới tham gia được ba tháng. Hãy tin tưởng, Dorian." Page34 "Cho tôi một lý do." Ares mỉm cười. "Ngươi thực sự nghĩ có thể dụ ta cho ngươi biết mọi câu trả lời mà trái tim hèn mọn của ngươi khao khát sao, Dorian? Muốn ta làm cho ngươi cảm Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle thấy dễ chịu, trọn vẹn, an toàn? Chính vì lý do này mà ban đầu ngươi đã đến Nam Cực, nhỉ? Để tìm cha ngươi? Khám phá sự thực về quá khứ của ngươi?" "Ông đối xử với tôi... như thế này sau tất cả những gì tôi đã làm cho ông?" "Ngươi làm cho bản thân ngươi thôi, Dorian. Cứ hỏi ta những điều ngươi thực sự muốn hỏi." Dorian lắc đầu. "Tiếp tục đi chứ." "Chuyện gì đang xảy ra với tôi?" Dorian nhìn chằm chằm Ares. "Ông đã làm gì tôi?" "Chúng ta sắp đạt được mục tiêu rồi đấy." "Có chuyện gì đó không ổn với tôi, phải không?" "Dĩ nhiên. Ngươi là con người mà." "Ý tôi không phải thế. Tôi sắp hấp hối. Tôi có thể cảm thấy điều đó." "Vừa đúng lúc, Dorian ạ. Ta cứu người của ngươi. Ta có một kế hoạch. Chúng ta sẽ thiết lập một nền hòa bình vĩnh viên trong vũ trụ này. Ngươi không biết trước giờ sự vĩnh viễn đó khó nắm bắt thế nào đâu." Ares bước tới gần Dorian. "Những sự thực này ta chưa thể tiết lộ cho ngươi. Ngươi chưa sẵn sàng. Hãy kiên nhẫn. Những câu trả lời sẽ xuất hiện. Việc ta giúp ngươi hiểu được quá khứ rất quan trọng. Việc ngươi hiểu sai có thể nhấn chìm tất cả chúng ta, Dorian ạ. Ngươi rất quan trọng. Ta vẫn làm được chuyện này mà không cần có ngươi, nhưng ta không muốn thế. Ta đã đợi một thời gian dài để có kẻ như ngươi kề vai sát cánh. Nếu niềm tin trong ngươi đủ lớn, những việc chúng ta có thể làm là không giới hạn." Ares quay đi và đưa cảhai ra khỏi những nơi đường giao nhau, xa khỏi đại sảnh hun đầy các ống, về phía cổng vào. Dorian im lặng theo sau, một cuộc chiến đang dậy sóng trong tâm trí hắn: mù quáng phục tùng hay phản kháng? Cả hai người trước kẻ sau không nói thêm một lời nào, băng qua căn phòng băng phía xa, nơi treo Quả Chuông. Page35 Dorian nấn ná, ánh mắt hắn lạc tới hẻm núi nơi hắn tìm thấy cha mình đóng băng trong bộ đồ bảo hộ EVA, một nạn nhân của Quả Chuông và tay Trung úy Immari, kẻ đã phản bội ông. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Ares bước lên cái giỏ kim loại. "Tương lai chính là thứ hệ trọng nhất, Dorian ạ." Trục thẳng đứng sẫm màu trôi đi trong im lặng và cái giỏ dừng ở mặt đất. Những dãy nhà ở dựng tạm trải dài trên lớp băng phẳng như một hàng sâu bướm trắng vô tận vùi trong tuyết. Dorian lớn lên ở Đức rồi London. Hắn cứ tưởng mình quá quen với cái lạnh. Nam Cực quả là hoang dã không đối thủ. Trong lúc hắn và Ares sải bước về phía tòa nhà trung tâm, đội quân Immari mặc áo parka trắng dày đi tuần giữa những nhà tạm, một số chào hỏi, số khác cúi đầu tránh gió. Đằng sau các nhà tạm sâu bướm, dọc vành đai, máy móc hạng nặng và nhiều nhóm làm việc đang xây nốt phần còn lại của "Pháo đài Nam Cực", cái tên giờ đã thành phổ biến. Hai tá pháo điện từ nằm im lìm, chĩa về hướng bắc, sẵn sàng chờ cuộc tấn công mà quân Immari biết sẽ xảy đến. Không có đội quân nào trên Trái đất sẵn sàng phát động chiến tranh ở đây - kể cả trước dịch bệnh. Sau dịch thì chắc chắn càng không. Sức mạnh không lực hoàn toàn vô hiệu khi đối diện với sứcmạnh của pháo điện từ. Ngay cảmột cuộc tấn công đường bộ ồ ạt, với sự yểm trợ của pháo binh từ đường thủy, cũng sẽ chẳng thể nào thắng lợi. Tâm trí Dorian trôi dạt tới các đảng viên quốc xã, tới những kẻ kế nhiệm cha hắn, chiến dịch mùa đông ngu xuẩn của bọn họ ở Nga khi đó. Liên minh Phong Lan sẽ đối mặt với số phận tương tựnếu, hay nói đúng hơn là khi, bọn họ đáp xuống đây. Quân lính đón tiếp Dorian và Ares bên trong tổng hành dinh trung tâm và xếp hàng dọc hành lang, đứng nghiêm khi hai nhà lãnh đạo đi qua. Trong phòng Tình huống, Ares trang trọng hỏi chỉ huy chiến dịch. "Chúng ta sẵn sàng rồi chứ?" "Sẵn sàng, thưa sếp. Chúng ta đã đảm bảo an toàn cho các tài sản khắp thế giới. Thương vong ở mức tối thiểu." "Còn các đội tìm kiếm?" Page36 "Đã vào vị trí. Bọn họ đã tiếp cận đến độ sâu được khoan theo chỉđịnh dọc vành đai pháo đài. Một số đội gặp khó khăn với các lỗ hổng trong băng nhưng chúng tôi đã cử thêm đội hỗ trợ." Viên chỉ huy ngập ngừng. "Tuy nhiên, họ chưa tìm thấy gì." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Ông ta gõ mạnh vào bàn phím và một tấm bản đồ Nam Cực xuất hiện. Các chấm đỏ rải rác trên bản đồ. Ông ta đang tìm cái gì thế? Dorian tự hỏi. Một con tàu nữa? Không. Nếu vậy Martin chắc chắn phải biết. Là thứ gì đó khác? Ares cũng nhìn chằm chằm Dorian, và thời khắc ấy, trong Dorian dâng lên cảm giác từ rất lâu hắn không thấy, ngay cả lúc bị Ares đánh ở hành lang bên dưới. Nỗi khiếp sợ. "Họ đã hạ những thiết bị ta cung cấp chưa?" Ares hỏi. "Đã xong," viên chỉ huy trả lời. Ares bước tới trước căn phòng. "Để ta dùng bộ đàm toàn cơ sở." Viên chỉ huy gõ vài phím và gật đầu ra hiệu cho Ares. "Hỡi các thành viên can trường đang làm việc vì lý tưởng của chúng ta, những người đã hy sinh và lao động vì mục tiêu của chúng ta, xin hãy nhớ: ngày chúng ta dày công chuẩn bị đã tới. Trong một phút nữa, chúng ta sẽ gửi đề nghị hòa bình tới Liên minh Phong Lan. Ta hy vọng họ chấp thuận. Chúng ta tìm kiếm hòa bình trên địa cầu này để có thể chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng với một kẻ thù không hề biết tới hòa bình. Thách thức đó đang ở ngay phía trước. Ngày hôm nay, ta cảm ơn tinh thần phục vụ hết mình của các vị, và ta đề nghị các vị hãy giữ vững lòng tin trong vài giờ sắp tới." Ares tập trung ánh nhìn vào Dorian. "Và khi niềm tin của các vị được thử thách, hãy biết điều này: nếu muốn xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn, trước hết phải đủ dũng khí hủy diệt thế giới đang tồn tại." Page37 CHƯƠNG 5 Atlanta, Georgia Bác sĩ Paul Brenner trở mình và nhìn chằm chằm vào đồng hồ. 5:25 Chuông sẽ reo trong năm phút nữa. Rồi anh sẽ tắt chuông, trở dậy và sẵn sàng - chẳng để làm gì cả. Chẳng có nhiệm vụ nào phải lo, công việc nào phải làm, danh sách những vấn đề cấp thiết nào cần giải quyết. Chỉ có một thế giới sụp đổđang nắm phương hướng, và trong suốt mười bốn ngày qua, phương hướng ấy chẳng liên quan gì đến anh. Đáng lẽ anh đang có giấc ngủ ngon nhất trần đời, vậy mà thứ gì đó lại lạc hướng. Chẳng hiểu sao anh luôn thức dậy trước năm giờ ba mươi, vừa lúc chuông reo, sẵn sàng và chờ đợi, như thể ngày hôm nay mọi thứ sẽ thay đổi. Anh tung chăn, lê bước vào nhà tắm chính và bắt đầu rửa mặt. Anh chẳng bao giờ tắm ra trò vào buổi sáng - anh thích đến văn phòng thật nhanh để là người đầu tiên có mặt, nắm lợi thếhơn những nhân viên sẽ báo cáo với anh. Anh luôn tập gym sau giờ làm. Kết thúc ngày làm việc theo cách đó giúp anh thư giãn ở nhà và công tư rạch ròi. Hoặc cố rạch ròi. Rạch ròi là chuyện khó khăn đối với guồng công việc của anh. Luôn luôn có phát sinh, một vấn đề phát sinh đáng ngờ, hoặc một mớ bòng bong quan liêu cần xử lý. Điều hành Bộ phận Phát hiện Dịch bệnh Toàn cầu và Ứng phó Khẩn cấp của CDC là một công việc khó nhằn. Bệnh truyền nhiễm chỉ là một nửa vấn đề. Và có những bí mật Paul vẫn giữ kín. Suốt hai mươi năm qua, anh làm việc với một tập đoàn tài chính toàn cầu, lên kế hoạch cho một đợt bùng phát cuối cùng, một đại dịch có thể sẽ quét sạch loài người - đại dịch xuất hiện dưới dạng Dịch bệnh Atlantis. Những năm tháng lao động cật lực đã mang lại trái ngọt. Lực lượng đặc nhiệm toàn cầu, Continuity, đã kiềm chế được dịch bệnh và cuối cùng tìm ra phương pháp chữa trị - nhờ công của một nhà khoa học anh chưa gặp bao giờ, bác sĩ Kate Warner. Dịch bệnh Atlantis vẫn còn quá nhiều bí ẩn đối với Paul, nhưng Page38 anh biết rõ một điều rằng nó đã kết thúc. Đáng lẽ anh phải vui mừng. Nhưng anh lại thường cảm thấy trống rỗng, vô định, mông lung. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Anh rửa mặt và lùa tay vào mái tóc ngắn đen nhánh, bù xù của mình, vỗ nhẹ để xóa mọi biểu hiện của người vừa ngủ dậy. Anh thấy chiếc giường king size trống không qua gương và trong thoáng chốc đã cân nhắc tới chuyện quay lại ngủ. Mày sẵn sàng cho cái gì? Dịch bệnh đã kết thúc. Không còn việc gì phải làm nữa. Không. Không hoàn toàn đúng. Cô vẫn đang đợi anh. Giường của anh trống không, nhưng căn nhà thì ngược lại. Anh có thể ngửi thấy mùi của bữa sáng. Anh rón rén xuống gác, cẩn thận không đánh thức cậu cháu trai Matthew mười hai tuổi. Tiếng nồi lạch cạch trong bếp. "Chào buổi sáng," Paul khẽ cất lời khi bước qua ngưỡng cửa bếp. "Chào," Natalie đáp, nghiêng chảo trút món trứng bác lên đĩa. "Cà phê nhé?" Paul gật đầu và ngồi xuống bên chiếc bàn tròn nhỏ cạnh cửa sổ hóng mát nhìn ra khoảng sân dốc. Natalie đặt đĩa trứng bên một bát tô yến mạch. Thịt lợn xông khói bổ sung cho bữa buffet sáng được bọc giấy bạc để giữ nhiệt. Paul im lặng bày bàn ăn. Trước dịch bệnh, anh thường xem tivi trong khi thưởng thức bữa sáng, nhưng anh thích có bạn đồng hành thế này hơn. Đã rất lâu rồi anh không có bạn đồng hành. Natalie thêm chút tiêu vào phần yến mạch của mình. "Matthew lại gặp ác mộng." "Thật à? Anh không nghe thấy gì." "Tầm ba giờ sáng em phải dỗ thằng bé." Cô ăn một miếng trứng trộn với yến mạch rồi thêm chút muối. "Anh nên nói chuyện với thằng bé về mẹ nó." Paul đã rất sợ điều đó. "Anh sẽ nói." "Hôm nay anh định làm gì?" "Anh chưa biết. Anh tính sẽ sang kho." Anh ra hiệu về phía phòng chứa thức Page39 ăn không cửa ngăn. "Chúng ta có thể hết thực phẩm trong vài tuần tới. Tốt nhất nên trữ đủ ngay trước khi các quận Phong Lan trống không và lại có chạy loạn." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Ý hay." Cô ngừng lời, dường như muốn đổi chủ đề. "Em có một người bạn tên Thomas. Trạc tuổi em." Paul ngước nhìn lên. Tuổi em? "Chính xác là... ba mươi lăm," cô khẽ nở nụ cười, trả lời câu hỏi ngầm của anh. Cô tập trung vào đĩa của mình, nụ cười nhạt dần. "Vợ anh ấy mất vì ung thư hai năm trước. Anh ấy tuyệt vọng lắm. Anh ấy treo ảnh cô ấy khắp nhà. Anh ấy chẳng bao giờ vui trừ những lúc nói về cô ấy. Với anh ấy, cô ấy chính là động lực để sống tiếp." Chồng cô ấy mất rồi sao? Trong Dịch bệnh Atlantis? Hay trước đó? Có phải đó là những gì cô đang nói với mình không? Paul là một chuyên gia trong việc giải mã virus sao chép ngược nội sinh hay bất cứthứgì trong phòng thí nghiệm về vấn đề đó. Còn con người, đặc biệt là phụ nữ... thực sự là một bí ẩn với anh. "Ừ, anh đồng ý. Đối với bất kỳ ai từng... mất người thân yêu, anh nghĩ nói về nó rất tốt cho sức khỏe." Natalie nghiêng người lại gần anh đúng lúc đầu bên kia căn phòng vang lên tiếng chuông, phá tan khoảnh khắc hiếm hoi. Không phải chuông báo động, là chuông điện thoại. Điện thoại bàn. Paul đứng dậy nhấc máy. "Paul Brenner nghe đây." Anh lắng nghe, thi thoảng lại gật đầu, định đặt câu hỏi nhưng đường truyền đã ngắt trước khi anh có cơ hội. "Ai vậy?" "Chính phủ," Paul nói. "Họ đang điều xe đến đón anh. Có vấn đề gì đó ở các quận Phong Lan." "Anh có nghĩ bệnh dịch đã biến chủng không? Một làn sóng lây nhiễm mới?" "Có thể." "Anh muốn em đi cùng không?" Page40 Natalie là thành viên duy nhất còn lại của nhóm nghiên cứu Continuity - nhóm đã phối hợp các nỗ lực toàn cầu để khống chế thành công Dịch bệnh Atlantis. Trước đây, cô là nhà nghiên cứu làm việc trong phòng thí nghiệm tại CDC. Cô không thể cống hiến gì thêm ở góc độnghiên cứu, nhưng vì lý do nào đó, Paul muốn Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle có cô đồng hành. Nhưng còn một vấn đề quan trọng hơn. "Anh cần ai đó ở đây với Matthew, anh không thể bắt em..." "Anh không cần làm thế. Bọn em sẽ ở đây đến khi anh quay lại." Paul nhanh chóng lên gác thay đồ. Anh muốn tiếp tục trò chuyện với Natalie, nhưng anh phải thừa nhận: thật tuyệt khi được ăn vận chỉnh tề đi làm, được cần đến và có nơi để đi. Anh nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài. Anh liếc nhìn ra cửa sổ và thấy một chiếc sedan màu đen có cửa kính màu đang trờ tới, phả những đám khói thải vào buổi sớm tinh mơ giá lạnh. Ở cửa trước, anh lôi chiếc áo choàng ra khỏi tủ đồ. Phía bên kia tiền sảnh là chiếc bàn nhỏ đặt khung ảnh cưới của Paul và vợ. Vợ cũ. Người đã rời đi bốn năm trước. Đó có phải là những gì cô ấy nghĩ? Rằng vợ mình đã mất? Dĩ nhiên rồi. Tất cả ảnh vẫn còn nguyên, rải rác khắp nhà. Đột nhiên Paul có một thôi thúc khó cưỡng là phải làm sáng tỏ mọi chuyện trước khi rời đi. "Natalie." "Đợi một chút," cô nói với ra từ trong bếp. Paul liếc nhìn khung ảnh cưới một lần nữa. Cuộc chuyện trò cuối cùng với vợ cũ vụt qua đầu anh. "Anh làm việc quá nhiều, Paul ạ. Lúc nào cũng thế. Chẳng tác dụng gì đâu." Paul khi ấy ngồi trên trường kỷ - cách chỗ hiện giờ anh đứng ba mét - mắt dán xuống sàn nhà. "Ngày mai bên vận chuyển sẽ đến lấy đồ của em. Em không muốn cãi vã nữa." Và đúng là họ không cãi vã. Quả thực, anh không trách gì cô. Cô chuyển tới New Mexico, họ vẫn giữliên lạc suốt nhiều năm và anh không hề gỡnhững bức ảnh đó xuống. Anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Đây là lần đầu tiên anh hối tiếc vì đã không làm thế. Page41 Giọng Natalie cắt ngang dòng hồi tưởng của anh. "Phòng trường hợp họ không có đồ ăn cho anh." Còi xe lại vang lên, lần này là một hồi dài. "Chúng ta có thể nói chuyện khi anh quay về. Anh nhớ bảo trọng." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Paul định chạm vào cô nhưng lại lưỡng lự. Thay vào đó anh với tay mở cửa và chầm chậm bước ra xe. Hai lính thủy đánh bộ bước ra, người gần nhất mở cửa cho anh. Họ khởi hành ngay lập tức. Paul nhìn căn nhà gạch hai tầng của mình qua gương chiếu hậu, ước chi mình được ở đó lâu hơn. Page42 CHƯƠNG 6 Quận Phong Lan Beta Atlanta, Georgia Paul Brenner nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ phòng họp tầng bốn, cố suy luận. Từng hàng người nối đuôi nhau trên các con phố. Đội ngũ nhân viên y tế xử lý các hàng, nhận phiếu chẩn đoán và hướng dẫn mọi người tới các tòa nhà khác nhau, nơi bọn họ thơ thẩn đi ra đầy mệt mỏi. Gần như tất cả mọi người đều đang đi khám sức khỏe. "Anh nghĩ sao, Paul?" Paul quay lại và thấy Terrance North, tân Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, đang đứng nơi ngưỡng cửa. North là cựu lính thủy đánh bộ, dù vận bộ vest màu navy vừa khít, trông ông ta vẫn giống một người lính, khuôn mặt xương xẩu, điệu bộ cứng nhắc. Paul từng gặp North vài lần trong hội đàm qua video suốt thời kỳ Dịch bệnh Atlantis nhưng chưa bao giờ gặp trực tiếp, nơi ông ta chắc chắn sẽ gây ấn tượng mạnh mẽ hơn. Paul chỉ xuống con phố bên dưới. "Tôi không chắc mình đang chứng kiến chuyện gì." "Chuẩn bị cho chiến tranh." "Chiến tranh với ai?" "Tổ chức Immari." "Không thể nào. Người châu Âu đã tiêu diệt bọn chúng ở Nam Tây Ban Nha rồi. Bọn chúng lâm vào hỗn loạn, còn dịch bệnh đã có phương pháp chữa trị. Bọn chúng không còn là mỗi đe dọa nữa." North đóng cửa lại và khởi động màn hình lớn trong phòng họp. "Anh đang nói về chiến tranh có tổ chức. Một cuộc chiến giống mọi cuộc chiến trong quá khứ." Page43 "Thế ngài đang nói về điều gì?" "Một kiểu xung đột mới." North thao tác trên máy tính xách tay, và một loạt video xuất hiện trên màn hình. Các lực lượng vận đồ đen không phù hiệu được Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle trang bị vũ trang tấn công một loạt các nhà xưởng công nghiệp và kho hàng. Paul không nhận ra những địa điểm này. Chúng không phải căn cứ quân sự. "Đây là các kho lương thực," North giải thích. "Việc canh gác ở nơi này không quá ngặt nghèo kể từ khi các chính phủ Phong Lan quốc hữu hóa nguồn cung thực phẩm trong những ngày đầu đợt bùng phát. Video cuối cùng này là nhà máy Archer Daniel Midland tại Decatur, Illinois. Lực lượng Immari đã nắm quyền kiểm soát nơi này và cả tá nhà máy chế biến thực phẩm khác một tuần trước." "Chúng định bỏ đói chúng ta sao?" "Đó chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của chúng." "Ngài không thể lấy lại các nhà máy sao?" "Dĩ nhiên là có thể. Nhưng nếu chúng tôi tấn công, bọn chúng sẽ phá hủy các nhà máy, đẩy chúng tôi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Chúng tôi không thể xây dựng lại các nhà máy chế biến thực phẩm nhanh chóng được." "Ngài có thể tuyển người chế biến thực phẩm..." "Chúng tôi đã tính đến phương án đó. Nhưng đó không phải là lý do anh ở đây." "Vậy tại sao tôi ở đây?" "Tôi sẽ trình bày cho rõ ngọn ngành, Paul ạ. Để anh đưa ra một quyết định sáng suốt." Quyết định về chuyện gì? Paul tự hỏi. North lại thao tác bàn phím. Bản chụp một tài liệu nhàu nát xuất hiện. "Đây là bản tuyên ngôn của Immari đang được lan truyền. Nó dự báo sự sụp đổ cận kề của nhân loại. Ngày được dự đoán xảy ra một trận đại hồng thủy. Nó kêu gọi tất cả những ai muốn nhìn thấy loài người sống sót hãy ủng hộ chính nghĩa của Immari. Nó vạch ra một chiến lược. Bước đầu tiên là cướp nguồn cung thực phẩm - tất tần tật từ những nhà máy chế biến thực phẩm đến các nông trang. Thứ hai: lưới điện." Paul định hỏi nhưng North đã cắt ngang. "Bọn chúng đã kiểm soát tám mươi Page44 phần trăm nguồn dự trữ than đá của chúng tôi." "Than đá?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Than đá tạo ra trên bốn mươi phần trăm năng lượng điện của Mỹ. Không có than đá, các nhà máy điện chẳng mấy chốc sẽ ngừng hoạt động. Các nhà máy hạt nhân và thủy điện sẽ sớm phủsóng, nhưng loại bỏ các nhà máy than sẽ khiến chúng tôi gặp khó khăn." Paul gật đầu. Hẳn phải liên quan đến một số cấu trúc sinh học hoặc virus nào đó. Năng lượng và thực phẩm... anh không ở đây vì chúng. "Có bước thứ ba trong tuyên ngôn đó chứ?" "Đợi đã. Immari cam kết rằng những kẻ trung thành tuân theo lời hiệu triệu của họ sẽ nhận được sự trợ giúp - một vụ tấn công với quy mô mà thế giới này chưa từng chứng kiến. Họ cam kết Liên minh Phong Lan sẽ bị nghiền nát nội trong một ngày đêm hủy diệt." "Một vụ tấn công hạt nhân?" "Chúng tôi không nghĩ vậy. Những địa điểm kia đều được bảo vệ nghiêm ngặt. Và quá rõ ràng. Có gì đó cực kỳ khó lường. Chúng tôi có một manh mối là các vệ tinh. Đêm qua chúng tôi đã mất liên lạc với mọi vệ tinh do Liên minh Phong Lan cũng như Trạm Vũ trụ Quốc tế kiểm soát. Các vệ tinh bí mật cũng không có phản hồi. Những vệ tinh đầu tiên đã đi vào bầu khí quyền sáng nay, Vệ tinh cuối cùng trong số chúng sẽ cháy rụi và tiếp đất khi đêm xuống." "Ai đó đã bắn hạ chúng sao?" "Không, Chúng bị xâm nhập. Một loại virus rất phức tập đã tấn công phần mềm kiểm soát. Chúng tôi không biết virus đó là gì. Lý do duy nhất để làm thế là nếu chúng sẵn sàng tấn công. Trận đại hồng thủy, đợt tấn công của Immari, bất kể là gì, sẽ sớm bắt đầu." "Ngài nghĩ có thể nó liên quan đến sinh học không? Một đợt bùng phát khác?" "Có thể," North thừa nhận. "Thực sự chúng tôi không rõ. Tổng thống muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi khả năng." Một cấp dưới của North bước vào phòng họp. "Thưa ngài, chúng tôi cần ngài." Page45 North để Paul lại một mình để suy ngẫm về những gì anh vừa chứng kiến. Nếu cuộc tấn công đó liên quan đến sinh học, Paul sẽ là lựa chọn hợp lý để dẫn dắt phản ứng toàn cầu. Anh bắt đầu chuẩn bị tinh thần. Các viễn cảnh vụt qua tâm trí anh. Anh nghĩ tới Natalie và Matthew. Anh sẽ chuyển họ tới Continuity. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Cánh cửa mở ra, North chậm rãi bước vào. "Bắt đầu rồi." Page46 CHƯƠNG 7 Trụ sở CDC Atlanta, Georgia Đi dọc hành lang của Continuity khiến Paul cảm thấy kỳ quặc ở khu vực này của CDC, anh và các nhân viên Continuity đã kiểm soát một dịch bệnh toàn cầu kéo dài tám mươi mốt ngày cướp đi mạng sống của gần hai tỷ người. Tám mươi mốt ngày ngủ trên trường kỷ văn phòng, uống cà phê không ngừng, những trận hò hét, những lần suy sụp, và một đột phá cuối cùng. Những khuôn mặt xuất hiện trên các hành lang giờ đã khác: những người lính, nhân viên DOD, và nhiều người khác Paul không thể nhận ra. Bộ trưởng Bộ Quốc phòng North đang đợi anh trong phòng Tình huống chính của Continuity. Cánh cửa kính mở hé rồi đóng lại sau lưng Paul, và chỉ còn hai người đàn ông trong phòng. Những màn hình trên bức tường phía xa hiển thị thông tin giống hệt thông tin họ thấy khi Paul bước ra ngoài mười bốn ngày trước: thống kê số thương vong từ các quận Phong Lan trên khắp thế giới, thứ tự từ hai mươi tới bốn mươi phần trăm, trừ một ngoại lệ: Malta. Bác sĩ Warner và đội của cô đã tìm thấy mảnh ghép cuối cùng của phác đồ điều trị ở đó. Màn hình nháy xanh, dòng chữ "Tỷ lệ thương vong 0%" trôi bên cạnh. North ngồi cạnh một chiếc bàn lăn. "Một nhóm của tôi vừa đón Natalie và cháu trai của anh, Paul. Họ sẽ đến đây sớm thôi." "Cảm ơn ngài. Tôi đã liên lạc với các thành viên của tôi - những người còn lại. Bao giờ họ đến đày, tôi sẽ gọi cho các đối tác nước ngoài." "Tuyệt. Tôi biết họ đang tiến hành những cuộc thảo luận tương tựvào lúc này. Vậy nên hãy ưu tiên việc cần làm trước. Chúng tôi cần lấy mã truy cập đặc quyền của anh cho chương trình kiểm soát Continuity." Paul nhíu mày. "Mã truy cập của tôi?" Page47 North chìa ra một cây bút và lơ đễnh gật đầu. "Ừ hứ." "Tại sao?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Tôi được thông báo rằng chỉ mật mã của anh mới có thể tạo ra một liệu pháp mới cho các mô cấy Phong Lan." "Thì đúng thế," Paul đáp, tâm trí anh gióng lên hồi chuông cảnh báo. "Để đảm bảo an toàn, Paul ạ. Anh là điểm lỗi duy nhất3. Nếu anh chết, những mật mã đó sẽ biến mất cùng anh - và về cơ bản, cả Continuity cũng thế. Cả hệ thống là vô giá trị nếu chúng ta không thể thực thi một liệu pháp mới. Chúng ta cần dự phòng." "Chúng ta có dự phòng. Hai người có mã truy cập: ai đó trong nhóm - người tôi chọn - và tôi. Không ai biết nhận dạng của người đó. Để đảm bảo an toàn. Hãy tưởng tượng nếu Immari biết được mã truy cập của Continuity. Bọn chúng sẽ quét sạch chúng ta trong vài giờ." "Vậy người còn lại là ai?" Paul đứng dậy và rảo bước tránh xa North, biểu cảm của ông ta lúc này đã thay đổi. Người còn lại giữ mật mã đã qua đời cùng với nhiều nhân viên khác trong những giờ cuối cùng của dịch bệnh. Paul đã chủ đích sẽ chọn một người giữ mã mới khi các nhân viên sống sót về đến nơi, nhưng giờ anh không chắc lắm. "Liên quan đến mật mã tôi chỉ có thể nói thế. Nhưng tôi hứa với ngài rằng chúng ta sẽ không để mất quyền truy cập vào Continuity." North cũng đứng dậy. "Chúng ta chưa hề kết thúc cuộc trò chuyện ở quận Phong Lan. Chúng ta chính thức ở trong tình trạng chiến tranh. Chúng ta đang tìm cách liên lạc với các hạm đội hải quân của mình, nhưng họ có lệnh thường trực triển khai tấn công nếu mất liên lạc với Lầu Năm Góc trong một khoảng thời gian dài. Bom sẽ sớm rơi xuống trụ sở trung tâm Immari ở Nam Cục. Họ đã sơ tán các cơ sở tại Cape Town, Buenos Aires và nhiều nơi khác, nhưng họ sẽ bị truy đuổi. Chiến đấu trực diện với Immari không phải điều ta lo lắng. Mà là cuộc chiến sắp tới ở quê nhà. Chúng tôi ước tính quân số của Immari ở Mỹ cỡ bốn mươi nghìn, chênh lệch không đáng kể. Đủ để cướp chuỗi thức ăn của chúng tôi và làm tê liệt mạng lưới điện, nhưng chúng không thể làm gì khác." Page48 "Chính xác." 3 Point of failure: một phần của hệ thống, nếu nó bị lỗi thì toàn bộ phần còn lại của hệ thồng cũng bị phá hủy. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Tôi đã đọc hồ sơ của anh, Paul. Anh rất thông minh. Một nhà khoa học cừ khôi. Tôi là một người lính thiện chiến. Tôi đã phải mất nhiều năm mới bắt kịp tốc độ về chính trị. Nó là một trò chơi khác biệt. Nhưng anh biết điều đó. Anh thuộc tầng lớp quản lý cấp cao ở CDC này. Anh cũng chơi trò chơi này. Anh có thể thấy mọi chuyện đang đi theo hướng nào." "Rõ ràng tôi không sáng láng như ngài nghĩ." "Bọn chúng cắt điện và thực phẩm cấp cho các quận Phong Lan hòng buộc chúng ta phải thả người. Một khi chúng tôi làm thế, Immari sẽ thay đổi chính kiến của những đám đông đói khát đang thoát ra đó. Thông điệp của bọn chúng sẽ thu hút hàng triệu người chúng ta đã thả. Chúng ta sẽ chiến đấu trong một cuộc chiến tuyên truyền. Hệ tư tưởng của chúng chống lại chúng ta. Chúng ta không chiến đấu với quân đội Immari, mà chiến đấu với thông điệp của chúng. Thông điệp đó chung quy là loại bỏ nhà nước phúc lợi. Immari muốn một quốc gia toàn cầu được gây dựng cùng những người có thể tự lo liệu cho bản thân, những người không dựa dẫm vào chính phủ để sống. Nhiều người thích ý tưởng đó. Họ không muốn quay lại như trước đây. Và thực tế đơn giản từ phía chúng ta là: chúng ta không thể đối đầu với dân quân và lo cho những kẻ yếu ớt không đủ sức chiến đấu. Nguồn cung insulin của Mỹ còn đủ cho chừng mười ngày. Kháng sinh đã gần hết; giờ chúng ta chỉ dùng đến kháng sinh trong những trường hợp nguy kịch nhất. Lâu nay, chúng ta vẫn đốt xác bên ngoài các quận Phong Lan, nhưng ta không thể cứ duy trì mãi. Ở các khu chật chội bí bách, một siêu vi khuẩn kháng kháng sinh mới rất có thể đã sớm lây lan trong một quận Phong Lan nào đó." "Chúng ta có thể xử lý các siêu vi khuẩn. Đó là lý do Continuity tồn tại." "Siêu vi khuẩn chỉ là phần nhỏ trong những gì chúng ta đối mặt. Ngay cả khi không có mối nguy Immari, giờ đây chúng ta vẫn đang phải chứng kiến một cuộc khủng hoảng nhân đạo trên quy mô toàn cầu. Chúng ta phải tái thiết lại thế giới và phải nuôi quá nhiều miệng ăn. Chúng ta có một cơ hội. Chúng ta có thể loại bỏ vài người mình không thể gánh vác và đồng thời, thuyết phục những người ủng hộ Immari không đối ý. Đây là vở kịch của chúng ta. Continuity và các mô cấy Phong Page49 Lan là chìa khóa. Chúng ta phải xây dựng đội quân riêng ngay bây giờ, từ sức mạnh trong hàng ngũ của chúng ta." Paul nuốt khan. "Tôi... cần ít thời gian để suy nghĩ..." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Chúng ta không có thời gian, Paul. Tôi cần các mật mã đó. Nhắc cho anh nhớ rằng Natalie và cháu trai anh đang ở trong tay tôi." Paul thấy mình bất giác lùi lại. "Tôi... tôi muốn biết kế hoạch." "Các mật mã." North liếc nhìn những lính gác ngoài cửa. Paul xem đó như một hình thức đe dọa. Anh ngồi xuống bàn và hạ giọng. "Tôi đoán ngài đang cố phá mã." "Đã hơn một tuần rồi. NSA4 nói họ có thể phá được trong vài ngày, nhưng khi các vệ tinh bị hạ, chúng tôi quyết định gọi cho anh. Chúng tôi thực sự muốn có những mã đó theo cách dễ chịu." Paul gật đầu. Anh biết cách khó khăn sẽ thế nào. Anh cố gạt ý tưởng bị tra tấn ra khỏi tâm trí và tập trung nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh giao các mã. Anh thấy hai khả năng. Một: North là một mật vụ Immari và ông ta sẽ dùng các mã này để sát hại rất nhiều người. Hai: nước Mỹ và Liên minh Phong Lan sắp phạm phải sai lầm to lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Và rất có thể bọn họ định sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu Paul. Anh cần biết nhiều thông tin hơn. Anh cần thời gian để lên kế hoạch. "Thôi được. Nghe này, tôi đã ở nhà hai tuần rồi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi đồng ý rằng chúng ta đã bị dồn vào chân tường. Tôi sẽ giao mã, nhưng ngài nên biết rằng chương trình Continuity có nhiều cấp độ bảo mật khác nhau, bao gồm cả các cửa sập và các giao thức đảm bảo chỉ nhân viên Continuity là có thể gửi các liệu pháp mới cho những mô cấy từng cư dân quận Phong Lan có. Các ngài cần tôi. Giờ tôi đã hiểu mối đe dọa chúng ta đang đối diện. Tất cả những gì tôi yêu cầu là ngài để tôi tham gia vào giải pháp." North ngồi xuống và kéo một bàn phím lại gần. "Tôi nghĩ chúng ta có bước tiến rồi." Màn hình đổi sang một loạt số liệu thống kê. Paul nhận ra vài số liệu. "Các ngài đã triển khai một đợt khám sức khỏe..." "Đợt ngắn, đúng vậy. Chúng tôi đã thực hiện một đợt khảo sát toàn nhân loại - những người dưới ngọn cờ Phong Lan - ở quy mô lớn." "Mục đích là gì?" Page50 4 Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Có hai danh sách ở đây. Những người ta có thể cứu - ví dụ thích hợp để chiến đấu hoặc đóng góp công sức. Và những người không thích hợp." "Tôi hiểu." "Tôi cần sử dụng Giao thức An tử cho danh sách những cá nhân không phù hợp... ngay bây giờ." "Người dân sẽ không chịu dựng được chuyện này. Các ngài sẽ thấy những cuộc bạo động..." "Chúng tôi định đưa ra cáo buộc cho Immari. Bọn chúng đã cướp đi thực phẩm và nguồn điện. Đây không phải suy diễn. Nếu chúng có thế chiếm Continuity, đây chính xác là chuyện chúng sẽ làm: ban cho kẻ yếu cái chết nhẹ nhàng. Cái chết của hàng triệu người kích động những người sống sót đứng lên chống lại sự đe dọa của Immari. Và như thế sẽ tước đi lợi thế độc nhất của Immari: loại bỏ nhà nước phúc lợi. Và một khi những kẻ yếu không còn, chúng ta có thể cung cấp mọi thứ mà họ có thể. Thế giới mà những kẻ ủng hộ Immari muốn chính là nơi này." North dịch lại gần Paul hơn. "Chỉ bằng vài thao tác gõ phím, chúng ta có thể thắng trận chiến này trước cả khi nó bắt đầu, trước trận đại hồng thủy. Tôi cần câu trả lời của anh." Paul liếc nhìn bên ngoài cửa kính. Nhân viên của anh vừa đến, nhưng lính gác đang yêu cầu họ rời đi. Không có cách nào ra khỏi căn phòng này. "Tôi hiểu," Paul đáp. "Tốt lắm," North vẫy người lính gác, và một anh chàng gầy gò mang một chiếc laptop bước vào. "Chàng trai trẻ này đang duy trì cơ sở dữ liệu Continuity. Cậu ta sẽ đồng hành với anh, Paul. Cậu ta sẽ theo dõi - và ghi chép, bao gồm cả mật mã của anh. Để phòng hờ thôi, dĩ nhiên rồi." "Dĩ nhiên rồi." Paul bắt đầu gõ phím trong khi "trợ lý" mới của anh tiến hành cài đặt. Vài phút sau, Paul mở chương trình điều khiển chính của Continuity và bắt Page51 đầu hướng dẫn cậu ta một cách cụ thể. "Giao thức An tử thực tế là một liệu pháp được lập trình sẵn..." Mườilăm phút sau, Paul nhập mã ủy quyền cuối cùng của anh vào và màn hình bắt đầu nhấp nháy: Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Truyền Giao thức An tử sang tập hợp con Dân cư. Paul đứng dậy và nói, "Tôi muốn ở phòng riêng ngay bây giờ." "Đương nhiên rồi, Paul." North ra lệnh cho một quân lính. "Hộ tống bác sĩ Brenner đến văn phòng của anh ta. Tạm giữ máy tính và điện thoại, đảm bảo cung cấp cho anh ta đủ thức ăn và đồ uống theo yêu cầu." Trong văn phòng riêng, Paul ngồi trên trường kỷ nhìn trân trân xuống sàn. Anh chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như thế trong đời. Page52 CHƯƠNG 8 Trụ sở CDC Atlanta, Georgia Paul Brenner kiểm tra đồng hồ cả trăm lần, rồi đứng dậy khỏi trường kỷ và tới bên cửa sổ. Ba vòng xe quân sự làm thành lũy chắn giữ tòa tháp CDC đứng im lìm, vài người lính đứng hút thuốc, hầu hết đều ngồi trong xe Humvee hoặc ngồi bệt xuống các bao cát. Tiếng quát tháo vang lên trong khu vực lễ tân bên ngoài văn phòng của Paul. Tay nắm cửa kêu lạch cạch rồi rung lắc khi ai đó bắt đầu nện mạnh vào cánh cửa gỗ chắc nịch. "Mở khóa cánh cửa này, Brenner!" Giọng North khàn đặc nhưng đủ đanh thép để giáng nỗi sợ hãi xuống Paul. Hắn còn sống. Paul lại kiểm tra đồng hồ. "Ba giây nữa, Brenner! Nếu không, chúng tôi sẽ mở cửa mà không cần đến anh." Paul chết lặng. Đằng sau cánh cửa, anh nghe thấy điều gì đó giống như "Nhắm thấp xuống, chúng ta cần hắn còn sống." Những mảnh đạn văng vào phòng và cửa bật mở. Terrance North loạng choạng xông vào, túm chặt ngực anh. "Mày định giết tao." "Ngài nên đến bệnh xá..." "Đừng giở trò nữa, Paul." North hất đầu với lính gác. "Bắt hắn." Lính gác giữ hai cánh tay Paul và lôi anh ra hành lang. Trong phòng Tình huống của Continuity, lập trình viên trẻ tuổi lặng lẽ quan sát North ném Paul vào tường và chầm chậm gắn từng lời vào mặt anh. "Mày dừng Page53 chuyện này lại ngay, nếu không tao thề là đám lính này sẽ bắn mày." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Paul không thể tin nổi gã đàn ông này còn đứng vững. Sức khỏe tim mạch đã giúp North sống lâu hơn nhiều so với những gì Paul dự liệu. Tâm trí anh vội nắm bắt bất kỳ chiến thuật nghi binh nào hòng kéo dài thời gian. Trong tầm nhìn ngoại vi, anh thấy Natalie đi vào sảnh cùng với Matthew. Anh cố nhìn tránh đi, nhưng đã quá muộn - North đã thấy họ. "Tao sẽ xử lý thằng nhỏ trước. Mày có thể chứng kiến." Hắn thở hổn hển. Hắn buông Paul ra và gục xuống bàn, giờ thì bắt đầu thở dốc. "Thiếu tá." Paul nuốt khan, đoạn nói với ba người lính. "Dừng lại. Thiếu tá, tôi tin ngài đã thề bảo vệ đất nước này chống lại thù trong giặc ngoài. Đó là tất cả những gì tôi vừa làm. Ba mươi phút trước, Bộ trưởng đã cưỡng ép tôi lợi dụng Continuity để tiêudiệt hàng triệu công dân của chúng ta." "Hắn nói dối!" "Anh ta không nói dối," lập trình viên gầy gò lên tiếng. "North đã ra mệnh lệnh tương tự cho tôi. Tôi cũng không tuân thủ. Tôi đã phá được mã đăng nhập vài ngày trước, tôi đã nói dối chuyện đó từ bấy đến giờ." North lắc đầu, nhìn Paul trừng trừng vẻ kinh tởm. "Mày là thằng ngu. Mày đã giết tất cả chúng ta. Khi Immari đến, chúng sẽ quét sạch ta." Đám lính chầm chậm hạ súng xuống. Paul thở mạnh trong lúc quan sát Terrance North co giật và ngã xuống sàn, hấp hối. Đó là sinh mệnh đầu tiên Paul Brenner từng tước đoạt, và anh mong đó cũng sẽ là cuối cùng. Paul vừa day hai thái dương vừa nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, đúng lúc cánh cửa đã nứt toác dẫn vào văn phòng anh kêu kèn kẹt rồi mở ra. Natalie bước vào và đứng bên cạnh anh trong giây lát, nhìn chằm chằm vào các vòng vây quân sự bên ngoài tòa nhà. Cuối cùng, cô nói, "Em có thể giúp gì đây?" Page54 "Chúng ta đang lâm vào thế khó. Hoàn toàn tùy thuộc vào động thái tiếp theo của Nhà Trắng. Lính thủy đánh bộ trong Continuity sẽ theo Thiếu tá Thomas, Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle người đang hỗ trợ anh ngay lúc này, nhưng nếu chính phủ ra lệnh tấn công toàn lực tòa nhà, chúng ta sẽ không trụ được lâu." "Vậy..." "Chúng ta cần đưa Matthew ra khỏi đây. Anh cũng không muốn em ở đây." "Bằng cách nào? Ta có thể đi đâu?" "Các quận Phong Lan sẽ không an toàn. Các thành phố cũng vậy. Có lẽ cả các cung đường nữa. Bà anh có một cabin ở vùng núi Bắc Carolina." Anh đưa cô một tấm bản đồ với chỉ dẫn được đánh dấu. "Hãy đưa Matthew cùng vài lính thủy đánh bộ đến đó càng nhanh càng tốt. Kho dự trữ ở đây vẫn còn rất đầy. Hãy chất càng nhiều thức ăn và nước uống càng tốt lên chiếc Humvee và ra khỏi đây trước khi thảm họa kế tiếp giáng xuống." "Thế còn...?" "Anh có điện thoại, anh Paul." Susan, thư ký của Paul, đang tựa người vào khung cửa. Paul ngập ngừng. Liệu đó có phải là "Điện thoại" đầu hàng hay đối mặt với mệnh lệnh của đội khai hỏa? "Là..." "Là vợ cũ của anh." Paul từ lo lắng chuyển sang kinh ngạc. Natalie thậm chí còn kinh ngạc hơn anh. Paul nhấc một ngón tay. "Phải, vợ cũ của anh vẫn khỏe, và mấy năm rồi anh không nói chuyện với cô ấy." Anh quay sang Susan. "Bảo cô ấy tôi chưa thể nói..." "Cô ấy nói có chuyện quan trọng. Cô ấy có vẻ sợ hãi, Paul." Paul bước vào văn phòng bên ngoài và nhấc điện thoại: Anh ngập ngừng, không chắc phải mở lời ra sao. Anh định thần lại, "Brenner nghe đây." Giọng anh gay gắt hơn dự định. "Chào, là, ừm, Mary đây. Em... xin lỗi đã gọi..." Page55 "Ừ, Mary à, thật tình... đó là quãng thời gian tồi tệ." "Em phát hiện ra vài thứ, Paul ạ. Một tín hiệu trên kính viễn vọng vô tuyến. Có tổ chức. Một loại mật mã." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Mật mã kiểu gì?" Khi cuộc hội thoại kết thúc, Paul gác máy và liếc ra ngoài cửa sổ nhìn toán lính đang đợi phía ngoài tòa nhà. Anh cần ra khỏi Atlanta, có thể là ra khỏi đất nước, và nếu mật mã là thật, nó có thể thay đổi toàn bộ phương trình. Chắc chắn phải có liên hệ với thuyết âm mưu Atlantis, mặc dù Paul không chắc bằng cách nào. Sự trùng hợp về thời điểm, mật mã xuất hiện ngay khi dịch bệnh vừa được kiểm soát không thể là chuyện tình cờ. Anh gọi người lính đang gác trong phòng. "Thiếu tá, giả sử chúng ta có thể ra khỏi đây, anh có thể sắp xếp cho tôi một chiếc máy bay không?" Ba tiếng sau, Paul đang đứng trong văn phòng Mary, cố luận những gì cô vừa nói. "Khoan đã." Anh giơ tay lên. "Vậy là một mã hay hai?" "Hai," Mary nói. "Nhưng có thể là cùng một tin nhắn được mã hóa trong hai định dạng..." "Đùng phí lời nữa, Mare!" John Bishop, đồng nghiệp của Mary, nắm lấy cánh tay cô và quay sang nhìn Paul. "Chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn trước đã." "Chuyện gì?" "Chúng tôi muốn mười triệu đó la" John ngập ngừng: "Không... một trăm triệu!" Anh ta chỉ ngón trỏ xuống bàn. "Nghiêm túc đấy. Một trăm triệu... ngay bây giờ hoặc chúng tôi sẽ xóa thứ này." Paul nhìn Mary với vẻ bối rối. "Anh ta say ư?" "Say mèm." Paul khẽ gật đầu với người lính thủy đánh bộ, anh ta và một người lính khác liền kéo John, người đang khua khoắng chân tay và la hét, ra khỏi căn phòng. Giờ chỉ còn hai người ở riêng với nhau, biểu cảm của Mary liền thay đổi. "Paul, Page56 em thật sự rất cảm kích vì anh đã đến. Em rất kinh ngạc. Em chỉ đang mong được ra khỏi chỗ này." "Chúng ta sẽ ra khỏi đây." Anh chỉ vào màn hình. "Vậy mã này là gì?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Phần đầu tiên là nhị phân. Chỉlà những con số - vị trí của Trái đất tương quan với trung tâm của thiên hà và Hệ Mặt trời." "Phần thứ hai?" "Em chưa biết. Nó là một chuỗi với bốn trị số. Phần đầu chỉ có hai trị số - không và một, tắt và mở. Em nghĩ chuỗi thứ hai có thể là một hình ảnh hoặc một video." "Tại sao?" "Hệmàu CMYK5. Cyan, magenta, yellow, key -hoặc black. Sẽ là cách chính xác để truyền một hình ảnh hoặc video độ phân giải cao. Hình ảnh có thể là một tin nhắn hoặc thậm chí một lời chào phổ thông. Một lời chào mừng. Hoặc những hướng dẫn về cách truyền một tin nhắn quay lại." "Ừ. Hoặc một virus." "Có khả năng. Em chưa nghĩa đến khả năng đó." Mary cắn môi. "Trong phần đầu của tin nhắn, chúng ta đọc được mã nhị phân này. Nó chỉ rõ chúng ta có năng lực máy tính nhị phân, ta có thể lưu trữ hình ảnh CMYK thành một tệp máy tính, nhưng em không hiểu làm thế nào có thể..." "Không, ý anh là một virus thực sự, một virus ADN. A.T.G.C. Adenine, thymine, guanine và cytosine là bốn nucleobase tạo thành ADN. Hoặc có thể là RNA, trong đó uracil thay thế cho thymine. Mật mã có thể là một bộ gene. Có thể là một dạng sống hoàn chỉnh hoặc chỉ là một liệu pháp gene." Mary nhướng lông mày. "Ồ. Phải. Biết đâu đấy. Quả là... một giả thuyết thú vị." "Hoặc rất có thể ADN của chúng là do các nucleobase khác tạo nên." Paul bước ra xa, chìm trong suy nghĩ. Mary nhìn xung quanh. "Phải chăng... anh đã nghĩ đến điều đó trước khi đến đây?" "Không." Page57 5 CMYK: những màu được sử dụng trong quá trình in. Máy in sử dụng các chấm mực để tạo hên hình ảnh từ bốn màu này. Cyan là màu lục lam, Magenta là màu đỏ tươi (màu hồng đỏ). Yellow là màu vàng, Key/Black là màu đen. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Vậy thì..." "Anh nghĩ có thể tín hiệu này kết nối với Dịch bệnh Atlantis và có khả năng một cuộc chiến đang bắt đầu lúc chúng ta đang nói chuyện ở đây." "Ôi!" Mary ngừng lời. "Trời ạ." "Chúng ta cần nói chuyện với một người. Cô ấy có lẽ là người duy nhất trên Trái đất này có thể nói cho chúng ta biết đó là gì." "Tuyệt. Ta hãy gọi..." "Tất cả điện thoại vệ tinh đã mất tín hiệu." "Thật sao?" "Chúng ta phải đi tìm cô ấy. Lần gần đây nhất anh nghe được thì cô ấy ở Bắc Maroc." Hơn ba trăm sáu mươi mét dưới mực nước biển, ngay ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc, David Vale ngồi bên chiếc bàn kim loại nhỏ, chăm chú nhìn những con chữ nhấp nháy trên tấm ốp tường. Một đồng hồ đếm ngược từng giây. 3:41:08 3:41:07 3:41:06 3:41:05 Nhưng David chỉ có thể nghĩ đến một con số. 39%. Cơ may Kate có thể sống sót qua cuộc phẫu thuật là 39%. Page58 CHƯƠNG 9 Căn cứ chiến dịch Lăng Kính của Immari Nam Cực Ares đang ngồi ởgóc trong cùng của phòng Tình huống với Dorian và người chỉhuy chiến dịch thì chuyên gia phân tích tiến lại gần. "Thưa ngài, chúng ta có phản hồi của Trung Quốc." "Rồi sao?" "Họ nói 'Không thể lập hòa bình với bất kỳ kẻ thù nào đe dọa phá hủy Đập Tam Hiệp. Những bức tường thành của Trung Quốc đã ngăn bè lũ ngoại xâm xáp lại gần suốt nhiều thế kỷ. Lần này cũng không có gì khác biệt...'" Ares giơ một bàn tay lên. "Được rồi. Nhớ để sau này tham khảo, chỉ cần đơn giản nói 'không' là đủ." "Thực ra, thưa ngài, chúng ta coi đây như một bước khởi đầu, một manh mối khả dĩ để thiết lập một 'điểm thương lượng' - thứ gì đó bọn họ muốn đàm phán. Chúng ta trả tự do cho Đập Tam Hiệp và biết đâu..." "Đừng nói nữa. Anh khiến tất cả mọi người đang nghe trở thành lũ ngốc đó. Đó là một yêu cầu đầu hàng vô điều kiện." Chuyên gia phân tích gật đầu. "Dĩ nhiên rồi, thưa ngài." Vài phút sau, chuyên gia phân tích đó quay lại. Lần này, anh ta tránh ánh mắt của Ares khi đặt tờ giấy lên mặt bàn trước mặt Dorian. "Phản hồi của phía Mỹ, thưa ngài." Page59 Anh ta rời đi trước khi Dorian kịp nhìn lên. Hắn giật lấy trang giấy và đọc từng chữ. Khóe miệng hắn nhếch lên. Lũ ngốc. Không, lũ ngốc can trường. Hắn chuyển tờ giấy cho Ares, gã cũng đọc từ duy nhất in nghiêng trên giấy. "Đồ điên. Thế nghĩa là sao?" "Là một tham chiếu lịch sử." Ares nhìn chăm chăm Dorian. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Dorian mỉm cười, đắc ý vì lần này được là người từ chối đưa ra câu trả lời. Hắn quyết định dành cho Ares sự đối đãi của riêng mình. "Tôi e là ông không biết về lịch sử đủ tường tận nên sẽ khó hiểu." "Biết đâu ngươi có thể hân hạnh cho ta một bài học lịch sử, Dorian. Nếu đó không phải một đòi hỏi quá đáng." "Không hề. Chúng ta cùng một phe. Ông biết đấy, nhất định phải chia sẻ thông tin với nhau. Ông đồng ý chứ?" "Để xem... Năm 1944, giai đoạn Thế chiến II, trong trận Bulge6, Sư đoàn Dù 101 Mỹ bịmắc kẹt trong thành phốBastogne của Bỉ vì pháo hạng nặng của Đức. Chỉhuy phe Đức yêu cầu họ đầu hàng. Bấy giờ họ đói ngấu, mệt mỏi và yếu thế. Tình thế tuyệt vọng, nhưng phản ứng của họ đơn giản là: Đồ điên!" Ares tiếp tục nhìn chăm chăm, chờ đợi với vẻ sốt ruột. "Quân Đức bắn phá thành phố, gần như san phẳng nó. Nhưng quân Mỹ vẫn kiên trì bám trụ. Chưa đầy một tuần sau đó, Quân đoàn 3 của Tướng Patton liên minh với họ. Quân Đồng minh thắng trận." Ares nghiến chặt hàm. "Thế nghĩa là gì, Dorian?" "Nghĩa là họ quyết tâm đánh đến quân cuối cùng." "Cứ cho là vậy." Ares sải bước ra của. "Các ngươi là một chủng loài rất ngu xuẩn, Dorian ạ." Phải, Dorian nghĩ bụng. Nhưng bọn họ là lũ ngốc can trường. Sự khác biệt đó có ý nghĩa quan trọng với hắn. Và ở khoảnh khắc đó, vì vài lý do kỳ quặc, hắn cảm thấy có chút tự hào trước phản hồi của bọn họ, quả thật là đồ điên. Page60 6 Tức trận Ardennes, đây được xem là trận đánh quan trọng định hình kết cục Thế chiến II, là một trong những trận đánh có nhiều thương vong nhất giữa quân Đồng minh và phát xít Đức với 600.000 quân tham chiến và 81.000 lính tử trận. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Dorian đã suýt ngủ thiếp đi khi chuông báo trong phòng Tình huống reo vang. "Có xâm nhập," một kỹ thuật viên gọi ra. "Hơn một trăm máy bay." Những màn hình khổng lồ ở chính giữa phòng chuyển sang một bản đồ Nam Cực và Đại Tây Dương đằng xa. Những chấm sáng xanh lục chớp nháy trên biển xanh lam, ngay bên ngoài một vòng tròn trắng tỏa ra từ căn cứ Immari. Hạm đội Liên minh Phong Lan, chủ yếu gồm các tàu khu trục và tàu sân bay Mỹ, Anh, Úc, Nhật và Trung Quốc, nhích lại gần phòng tuyến, nhưng chưa tàu nào vượt qua. Những chấm vàng nhỏ hơn đại diện cho các máy bay dịch chuyển về phía lục địa màu trắng. "Tất cả tàu vẫn ở bên ngoài tầm bắn của pháo điện từ, thưa sếp. Các máy bay vừa tiến vào. Chúng ta tham chiến chứ?" "Bao lâu nữa chúng có thể khai hỏa vào ta?" Ares hỏi. "Năm phút." "Phóng máy bay không người lái," Ares ra lệnh. Dorian quay sang gã. "Không người lái?" "Kiên nhẫn đi, Dorian." Màn hình thay đổi. Ba chấm xanh nhỏ hơn bứt khỏi chiến hạm, di chuyển về phía nam, băng qua vạch trắng. "Ba tàu khu trục đã vào tầm bắn." Kỹ thuật viên ngừng tay, nghiên cứu màn hình. "Ta có thể bắn trúng mục tiêu bằng khẩu đội pháo điện từ ở phía mũi tàu, thưa sếp." "Bao lâu nữa các tàu khu trục này có thể bắn đến súng của ta?" Kỹ thuật viên thao tác bàn phím. "Hai mươi phút. Tối đa là ba mươi." Page61 "Bỏ qua chúng," Ares nói. Hai phút trôi qua, hầu như không ai nói lời nào. Dorian cảm thấy không khí căng thẳng trong phòng. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Một nhóm chấm vàng khác lao khỏi hạm đội. Hàng trăm chấm, như cát đồng hồ, rơi xuống đường bắn, hướng về phía vùng đất trắng và căn cứ Immari. "Đợtmáy bay thứhai. Lần này là ba, không, bốn trăm." Mặt kỹ thuật viên ngập tràn vẻ hoảng hốt. "Bọn chúng đã triển khai tên lửa đầu đạn hạt nhân tầm thấp. Chúng ta cần..." "Kìm hãm hỏa lực." Dorian nhìn Ares. Kế hoạch của gã là gì? Pháo điện từ có thể bắn hạ máy bay chứ không phải tên lửa của chúng. Nếu đợt máy bay đầu tiên kia khai hỏa, căn cứ Immari về cơ bản sẽ thất thủ. Và ngay cả nếu bọn họ sống sót qua đợt oanh tạc đầu tiên và bắn hạ các máy bay kia, pháo điện từ bị hạn chế về năng lượng cũng cần đến vài giờ để nạp lại. Đáng lý phải bắn chúng rồi. "Cho ta xem viễn trắc của máy bay không người lái," Ares nói. Góc phải màn hình lớn chuyển sang một loạt ô hiển thị bảng tin bằng video các máy bay Mỹ, Ấn, Anh ở xa. Ba trong số các khối video là những ô vuông màu đen. "Chúng đã bắn hạ ba máy bay không người lái." Hai trong số máy bay dẫn đầu đã phóng tên lửa. Kỹ thuật viên quay sang Ares và Dorian. "Có xâm nhập. Chúng nhằm vào các khẩu đội pháo điện từ. Chúng ta có thể..." Ares giơ tay lên chặn lời. "Đủ rồi. Cho các máy bay không người lái quay về. Tiếp tục ghi hình." Gã bước tới phía trước căn phòng và đứng trước cả nhóm. "Chúng châm ngòi cuộc chiến này. Giờ ta sẽ kết thúc nó - theo cách nhân văn nhất có thể: một đòn thật mạnh, một cú tấn công khiến chúng mất hết nhuệ khí chiến đấu." Dorian tiến một bước lại gần Ares. Gà đang nói gì vậy nhỉ? Ares gõ gõ một bảng điều khiển trên cổ tay. Viễn trắc máy bay không người lái hiển thị kết quả. Những vết nứt ánh sáng khổng lồ hắt lên từ mặt băng và rồi mọi ô vuông ngoài cùng bên phải màn hình chuyển sang đen ngòm. Page62 Trên bản đồ, hàng trăm đốm vàng tượng trưng cho máy bay tắt ngấm. Bản đồ chớp nháy rồi treo hoạt động. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Dorian nhìn chăm chăm, cuối cùng cũng nhận ra sự thực. Các nhóm diễn tập, các thiết bị mà Ares đã chôn vùi. Gã đã làm tan chảy băng dọc vành đai Nam Cực, cách xa căn cứ Immari, gần sát hạm đội kia. Các máy bay không người lái. Những tấm ảnh và video. Gã sẽ cố dùng nó làm bằng chứng cáo buộc Liên minh Phong Lan gây chiến và gây ra trận lụt. Liệu thế giới có tin không? Ares đã làm tan chảy bao nhiêu băng? Một trận lụt quy mô lịch sử sẽ nhấn chìm thế giới. Rất nhân văn. Đó là những gì Ares mô tả. Nhưng Dorian không chắc lắm.Page63 CHƯƠNG 10 Tàu Alpha Lander Hơn 360 mét dưới mặt nước biển Ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc "Anh đói không?" Milo hỏi. "Không." David không biết đây là thực hay mơ. Milo gật đầu. "Em nên đi," David nói, giọng anh trống rỗng, mắt dán xuống sàn. "Kiếm gì đó đem về. Cô ấy có thể sẽ đói khi mọi chuyện kết thúc." "Dĩ nhiên rồi ạ." David không nhớ Milo có rời đi hay không. Anh chớp mắt và cậu thiếu niên biến mất. Anh chỉ lờ mờ nhận ra mình đang ngồi ở chiếc bàn kim loại lúc trước trồi lên từ dưới sàn phòng thí nghiệm nghiên cứu thích nghi nơi anh và Milo tìm thấy Kate. Hai bể chứa bằng kính sừng sững giữa phòng và bên cạnh họ, ánh đèn chớp nháy trong khoang hình trụ nơi Kate nằm, đang được phẫu thuật dưới bàn tay của con tàu bí ẩn. Mắt David cụp xuống, căn phòng nhòa đi, và màn hình đếm ngược dường như nhảy vọt về phía trước. 3:14:04 2:52:39 Chuyện gì đang xảy ra với mình? David gục đầu lên bàn, thi thoảng liếc nhìn màn hình đếm ngược. 2:27:28 Page64 Milo đã quay lại và đang ngồi ở bàn. Một loạt các gói đồ được mở ra. Cậu hỏi một câu. Rồi một câu nữa. 2:03:59 1:46:10 1:34:01 1:16:52 0:52:48 0:34:29 Milo ngồi yên lặng. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle David đứng dậy rảo bước, mắt không rời màn hình đếm ngược. 0:21:38 0:15:19 0:08:55 Các con chữ nhấp nháy giây lát; rồi khi những chữ tiếp theo xuất hiện trên màn hình, David thở mạnh ra và mỉm cười khi Milo nhào vào vòng tay anh. Cơ hội sống: 93%. Các quy trình phục hồi hậu phẫu bắt đầu. Duy trì tình trạng bất tỉnh hậu phẫu. Thời gian hoàn tất: 2:14:00. David không để ý còn giai đoạn hậu phẫu. Đây là lần đầu tiên người thân của anh được phẫu thuật bởi một con tàu Atlantis cổ đại. Tới đây anh sẽ phải đăng một bài trên blog về ca mổ, dành cho những người có thể phải trải qua điều tương tự. Nụ cười của anh rộng thêm. Choáng váng chuyển sang ngốc nghếch. Anh cố tập trung. "Alpha, chuyện gì sẽ xảy ra sau hậu phẫu?" "Quy trình sẽ hoàn tất." David liếc nhìn các bọc đồ ăn liền của quân đội Immari. Anh nhận ra mình đói Page65 ngấu. Anh vớ lấy gói gần nhất, xé vỏ. "Em ăn chưa?" "Em đợi anh." David lắc đầu. "Ăn thôi. Chắc em đói lắm rồi." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Milo lấy một miếng đầy từbịch gần nhất cho vào miệng, không buồn đọc nhãn dán. "Muốn hâm nóng không?" David hỏi. Milo ngừng nhai, nói lúng búng với đầy thức ăn trong miệng. "Chẳng phải anh cũng ăn đồ nguội sao?" "Đúng vậy. Nhưng đó là thói quen cũ rồi." "Vì kẻ thù của anh có thể phát hiện ra lửa sao?" "Ừm. Còn đám chó thì đánh hơi được mùi đồ ăn. Nên ăn nguội thì hơn, thật nhanh rồi chôn hết và rời đi ngay khi có thể." "Anh ăn gì em ăn nấy, anh David." Cả hai ăn hết phần của mình. David không để ý màn hình đếm ngược nữa. Giờ anh đã có cảm giác khác. Anh tin Kate sẽ sống, dù không biết được bao lâu. Chẩn đoán của Alpha, kết quả chiếu chụp ban đầu, là bốn đến bảy ngày địa phương. Bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn. Còn bây giờ, anh biết mình sẽ lại trò chuyện cùng cô, cảm nhận cô trong vòng tay mình. Ký ức ùa về - những suy nghĩ anh không để mình chìm vào khi ca phẫu thuật diễn ra. Giống như tâm trí anh đã ghim lại từng ký ức đoạn thời gian anh ở cùng cô. Ngày anh gặp cô, họ đã tranh cãi ở Indonesia ra sao, chỉ vài giờ trước khi anh cứu mạng cô. Những vết thương nghiêm trọng khi anh ở Trung Quốc. Và rồi đến lượt cô cứu anh, đích thực là mang anh từ cửa tử trở về. Họ đã hy sinh cho nhau, đặt cược tất cả vào những thời khắc hiểm nguy nhất. Đó chính là định nghĩa của tình yêu. Khoảnh khắc đó, anh biết rằng cô làm bất kỳ việc gì cũng đều để bảo vệ anh. Nhưng bảo vệ anh khỏi điều gì? Cánh cửa tròn trượt mở, David và Milo cùng lao đến. Page66 Bọn họ bước sang bên khi cái bàn dẹt mở rộng ra. Kate mở mắt, nhìn trân trân lên trần nhà... vẻ bối rối. Biểu cảm của cô thay đổi sau khi nhìn thấy David và Milo. Cô mỉm cười. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Milo hết nhìn Kate lại quay sang David. "Thấy chị ổn là em mừng rồi, bác sĩ Kate. Giờ em có việc phải làm trên mặt đất đây." Cậu cúi chào và đi ra. David thực sự ấn tượng trước trực giác nhạy bén của chàng trai trẻ. Milo không khỏi khiến anh kinh ngạc. Kate ngồi dậy. Khuôn mặt cô tươi tắn, vệt máu đã biến mất, da dẻ hồng hào. David phát hiện thấy một khoảng nhỏ ngay sau tai cô, nơi Alpha đã cạo tóc cô để tiếp cận vùng não. Kate vội kéo mấy lọn tóc nâu sẫm lên che lại rồi quay đầu để giấu nó đi. "Làm thế nào anh tìm được em?" "Nhờ nội lực." "Thật lợi hại." "Đó là điều anh phải làm," David ngồi lên mặt bàn cứng, vòng tay ôm lấy cô. "Anh không giận." "Không." Kate nheo mắt. "Tại sao?" "Anh có tin xấu," David thở dài. "Alpha đã tiến hành chụp chiếu cho em trước cuộc phẫu thuật. Em gặp vấn đề gì đó về thần kinh. Anh không nhớ được tên chính xác. Tuổi thọ... Alpha có thể sai, nhưng nó nói từ bốn đến bảy ngày." Kate không để lộ cảm xúc gì. "Em biết?" Kate nhìn anh chằm chằm. David nhảy khỏi bàn, đứng đối diện cô. "Bao lâu rồi?" "Có quan trọng không?" "Bao lâu rồi?" "Hôm sau đại dịch." Page67 "Hai tuần trước?" David hét lên. "Em chỉ còn vài ngày. Nếu anh biết, ngày nào anh cũng sẽ khổ sở vì em. Thế này tốt hơn. Bất ngờ. Anh có thể vượt qua sau khi em ra đi." "Anh không quan tâm đến việc vượt qua." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Anh phải quan tâm. Đó là vấn đề của anh, David. Khi chuyện không hay xảy ra, anh không chịu vượt qua..." "Có chuyện gì xảy ra với em vậy?" Anh chỉ vào hai bể chứa. "Chuyện này là sao? Tại sao em lại sắp chết?" Kate nhìn xuống sàn nhà. "Chuyện phức tạp lắm." "Cứ thử giải thích cho anh đi. Anh muốn nghe... toàn bộ. Từ đầu." "Đâu thay đổi được gì." "Em nợ anh chừng ấy. Cho anh biết đi." "Được rồi. Em được thụthai vào năm 1918. Sau đó mẹ em qua đời trong đại dịch Cúm Tây Ban Nha, cha em đã vô tình giải phóng một mầm bệnh khi người ta trục vớt một con tàu Atlantis bị chôn vùi ngoài khơi bờ biển Gibraltar. Cha đặt em vào một cái ống và em ở đó cho đến khi được sinh ra vào năm 1978. Mãi cho đến vài tuần trước, em mới biết đó chính là những ống được dùng để hồi sinh hai nhà khoa học Atlantis trong biến cố khiến họ ra đi đột ngột." "Em là một trong hai nhà khoa học ấy." "Gần như thế. Về mặt sinh học, em là con của Patrick Pierce và Helena Barton, nhưng em có vài ký ức của một trong các nhà khoa học trong cuộc thám hiểm Atlantis. Có điều em không biết rằng Janus..." "Thành viên còn lại của nhóm nghiên cứu Atlantis." "Đúng vậy. Janus đã xóa đi một số ký ức của người cộng sự. Em chỉ còn vài phần ký ức. Cộng sự của Janus bị Ares giết." "Một người Atlantis khác." Kate gật đầu. "Một người lính. Một người tị nạn từ thế giới quê nhà đã sụp đổ của họ. Mười ba ngàn năm trước, ngoài khơi bờ biển Gibraltar, Ares đã cố phá hủy con tàu của hai nhà khoa học - tức con tàu này. Gã chỉ khiến nó gãy làm đôi. Janus Page68 bị mắc kẹt trong phần tàu nằm trên bờ Maroc của eo biển Gibraltar. Anh ta mong muốn hồi sinh cộng sự của mình, nhưng lại che giấu một bí mật mà hai tuần trước em mới nhận ra." "Đó là?" Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Janus muốn cô ấy sống lại với ký ức hoàn toàn trống rỗng." "Những tệp hồi sinh bị trục trặc." "Đúng vậy. Em nghĩ các tệp đó chứa thông tin về những điều cô ấy từng làm. Em tin những ký ức đó diễn ra ở thế giới quê nhà Atlantis của cô ấy hoặc có thể trong cuộc thám hiểm của họ." "Tại sao lại che giấu cộng sự ký ức của chính cô ấy?" "Đó chính là thứ sẽ hủy hoại cô ấy đến mức vô phương cứu chữa, thay đổi cô ấy." "Tại sao không phải trước đây, mà tận bây giờ em mới biết về những ký ức bị mất này?" "Em nghĩ ký ức của cô ấy vẫn luôn ở đó, điều khiển em, tác động đến những quyết định của em. Lựa chọn của em trở thành nhà nghiên cứu về bệnh tự kỷ, công cuộc cô lập Gene Atlantis - tất cả trở nên hợp lý bởi những ký ức bị kìm nén này. Em nghĩ chúng được Dịch bệnh Atlantis kích hoạt trở lại. Em chỉ có thể thấy những ký ức bị kìm nén này sau đợt bùng phát cuối cùng." David gật đầu, ra dấu cho Kate nói tiếp. "Những người Atlantis cô lập các gene kiểm soát quá trình già hóa. Chúng bị vô hiệu đối với những nhà thám hiểm không gian sâu. Quá trình hồi sinh lấy một bào thai, rồi cấy ghép các ký ức và nuôi lớn nó tới tầm tuổi em hiện giờ." "Thế rồi em ra khỏi ống hồi sinh, sẵn sàng tiếp tục từ nơi em đã dừng lại," David nói. "Đúng vậy. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra với em. Khi ấy em là một bào thai được giữ bên trong cơ thể mẹ em. Em có ký ức Atlantis - những ký ức Janus muốn em có - nhưng ống hồi sinh không thể làm cho em phát triển đến độ tuổi tiêu chuẩn. Em được sinh ra như một con người, sống cuộc đời một con người. Em hình thành ký ức của riêng mình." Cô mỉm cười. "Một số với anh. Và rồi Dịch bệnh Atlantis ập đến. Em nghĩ bức xạ kích hoạt quá trình hồi sinh, các thành phần tiến Page69 hóa. Nó đang cố ghi đè lên những ký ức em tạo ra, nhưng thất bại. Quá trình hồi sinh có hệ thống an toàn tự động. Nếu não bộ bị tổn thương hoặc hồi sinh thất bại, cái ống sẽ phá hủy vật chất sinh học và tái chế nó. Quá trình lại bắt đầu lại từ đầu." "Em không ở trong ống hồi sinh." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Chính xác. Nhưng các quá trình được lập trình sẵn đều giống nhau. Não của em, đặc biệt các thùy thái dương sẽ đóng lại sau vài ngày nữa - bốn tới bảy ngày là cùng, và khi ấy tim em sẽ ngừng đập. Em sẽ chết." "Em sẽ không hồi sinh nữa?" "Không. Các ống hồi sinh ở phần này của con tàu đều đã bị phá hủy." Tâm trí David lóe lên ký ức về bốn ống hồi sinh nứt vỡ nằm lăn lóc dưới sàn giữa lớp bụi trắng. "Thế này tốt hơn. Nếu hồi sinh, em sẽ vẫn giữ nguyên độ tuổi, ký ức và tình trạng não bộ. Kết cục vẫn sẽ như vậy. Em sẽ chết vô số lần." "Luyện ngục. Như những người Atlantis ở Nam Cực." Kate gật đầu. "Thế này sẽ tốt hơn. Em sẽ ra đi ở đây và không bao giờ hồi sinh nữa. Sẽ được an nghỉ." "An nghỉ cái quái gì chứ." "Em chẳng thể làm gì được." "Vậy tất cả chuyện này là sao?" David chỉ vào hai bể chứa thủy tinh. "Em đang cố tiếp cận các ký ức đã mất, hy vọng chúng có thể thay đổi tình trạng của mình." David nhìn cô chăm chú. "Và rồi?" "Chúng sạch trơn. Janus chắc đã xóa hết. Em không biết bằng cách nào - có quy định nghiêm ngặt về lưu trữ ký ức hồi sinh. Bộ xử lý máy tính hẳn đã hỏng hóc trong vụ tấn công. Bộ nhớ đã gặp trục trặc. Em đã hy vọng có thể tìm thấy đầu mối nào đó về kẻ thù đã phá hủy thế giới Atlantis, kẻ có thể một ngày kia sẽ tìm đến Trái đất. Đó là điều tốt nhất em có thể làm trong thời gian còn lại của mình." "Không đúng." "Anh muốn em làm gì?" "Rời đi." "Em không thể..." Page70 "Anh sẽ không trơ mắt nhìn em chết ở đây, trong một phòng thí nghiệm, lơ lửng trong cái bể chứa như con chuột thí nghiệm. Hãy đi với anh..." "Em không thể." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Em có thể. Nghe này, anh lớn lên trong một trang trại nhỏ tại Bắc Carolina. Anh đã hoàn thành một nửa học vị Tiến sĩ ngành Lịch sử châu Âu thời Trung cổ và anh thực sự là một tay súng cừ khôi. Đó là mô tả ngắn gọn về anh. Dù anh đang mắc kẹt ở đây mà không thấy đường lên, nhưng anh dám đi tới cuối đường dù nó đưa ta đến đâu - chỉ cần ta bên nhau. Anh yêu em. Sự thực là, em là người duy nhất anh yêu trên đời này. Chúng ta có thể rời khỏi đây. Anh có thể chăm sóc em. Em có thể ra đi như một người bình thường. Chúng ta sẽ tận hưởng khoảng thời gian còn lại của em, sống từng ngày thật trọn vẹn." "Em không biết..." "Em còn nghĩ ngợi gì nữa chứ?" Kate bước ra xa. "Em sẽ không chạy trốn, héo mòn rồi chết. Em muốn chiến đấu. Em sẽ kiên quyết. Em sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp mọi người. Đó là lý do tại sao em trở thành nhà khoa học. Đó là những gì em cống hiến cả đời, và em sẽ không đánh đổi giờ phút cuối cùng của đời mình lấy vài ngày thư thả. Đây là cách em muốn trải qua thời gian còn lại của mình." "Chết nhân đạo thì sao? Dành thời gian còn lại để ở bên nhau?" "Em cũng muốn thế." "Anh có thể kéo em ra khỏi đây nếu điều đó khiến em cảm thấy tốt hơn." Kate mỉm cười. "Em không sợ anh đâu." David không thể không lắc đầu và cười toe toét. "Anh muốn nhắc em rằng anh là một sát thủ được huấn luyện." "Em chỉ sợ những sát thủ chưa qua huấn luyện." Anh phá lên cười, trái với ý muốn. "Không thể tin nổi. Nghe này, anh chỉ cần em cân nhắc chuyện đó - rời khỏi đây. Immari đã bị đánh bại. Dịch bệnh đã được chữa trị. Em đã trao đi đủ rồi. Hãy gác lại chuyện này. Chúng ta hãy nói chuyện khi trời sáng, và anh hy vọng ta sẽ cùng nhau rời đi." Anh bước ra cửa. Page71 "Anh đi đâu?" "Anh cần chút không khí trong lành." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Paul đang theo dõi thời tiết bên ngoài cửa sổ máy bay, tự hỏi liệu đó là cuồng phong hay chỉlà một cơn bão. Mưa trút xuống, lúc đầu theo từng cơn, rồi thành một luồng xối xả, đẩy máy bay xuống, táp vào động cơ, khiến anh cùng Mary và ba người lính nữa bị hất văng. Máy bay lại nghiêng và lao xuống, ép mạnh Paul vào đai an toàn. Anh cảm thấy bàn tay Mary phủ lên tay mình và siết chặt. Anh tự hỏi liệu họ có đến được Maroc. Page72 CHƯƠNG 11 Tàu Alpha Lander Hơn 360 mét dưới mực nước biển Bên ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc Nếu như trước kia người cần thời gian và không gian riêng là Kate, thì bây giờ người cần điều đó lại là David. Anh cố không nghĩ gì trong lúc lê bước dọc những hành lang hẹp của con tàu rồi lên bệ nâng tiến vào cái ống tối tăm ẩm ướt dẫn lên mặt đất. Trái với mong muốn, những suy nghĩ của anh hướng về quyết định đang lờ mờ hiện ra. Đi hay ở. Đó là quyết định của Kate, và anh biết bất kể cô chọn thế nào, anh cũng sẽ ở bên cô cho đến cuối cùng, dù mọi chuyện có ra sao. Anh hy vọng mọi thứ không kết thúc ở đây - trong cái chốn lạnh lẽo, tối tăm xa lạ này. Anh hình dung họ ngồi bên lò sưởi trong nhà của cha mẹ anh, anh đọc sách, còn cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, họ ngủ như thế đến khuya, không quấy rầy bất cứ ai hay bất cứ điều gì, không bận tâm đến thế giới. Họ xứng đáng có được điều đó. Họ đã trải qua rất nhiều khó khăn vì nó. Ánh sao yếu ớt phá vỡ bóng tối của cái ống, và David bước vào màn đêm sáng trăng. Vài thùng nhu yếu phẩm để trên các tấm nâng hàng, vài thùng các tông đã mở được đặt lên chỗ lúc trước David và Milo mang những gói đồ ăn liền về. Người Berber kiểm soát miền Bắc Maroc cung cấp cho họ đủ nhu yếu phẩm, một nghĩa vụ mà họ cảm thấy mắc nợ David, người đã giúp họ giành quyền kiểm soát căn cứ Immari tại Ceuta. Đằng xa, căn cứđồ sộ sáng chói. Ánh đèn trên các tháp canh chớp nháy và thăm dò vành đai. Ánh đèn từ những tòa nhà văn phòng và nhà ở sáng rực đằng xa. Ánh trăng trên cao và những ánh đèn rực rỡ từ căn cứ làm David suýt nữa không thấy Milo đang ngồi ngay ngoài cái thùng xa nhất. Page73 Cậu thiếu niên ngồi bắt tréo chân, mắt nhắm nghiền. Trong giây lát, David tưởng cậu đã ngủ say, nhưng cậu lại từ từ mở mắt, thở dài. "Em ngủ chút đi, Milo." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Em cũng muốn thế. Nhưng tâm trí lại không chịu hợp tác." Thằng bé đứng dậy. "Bác sĩ Kate. Chị ấy sẽ sống chứ?" "Anh không chắc..." "Xin hãy cho em biết." "Cô ấy nói cô ấy sẽ không hồi phục. Cô ấy nói chẩn đoán của Alpha là chính xác." Milo nhìn xa xăm. "Anh không làm được gì khác sao?" "Đôi khi em sẽ không thể làm gì khác ngoài tận hưởng thời gian còn lại. Chuyện đó không có gì sai." Cả hai không ai nói gì thêm. Họ chỉ nằm ngửa, ngắm trời sao. Một giờ trôi qua, hoặc có lẽ lâu hơn. David mất dấu thời gian. Anh hầu như đã lơ mơ khi Milo đột nhiên phá tan sự im lặng. "Anh sẽ ở lại đây à?" "Anh hy vọng là không." "Thế ở đâu?" "Mỹ." "Là quê hương anh." "Ừm. Bắc Carolina. Nơi anh lớn lên. Nếu cô ấy chịu rời đi." "Em muốn thấy nước Mỹ." Milo liếc sang. "Nên em mới học tiếng Anh." "Em nên đi." Đằng xa, David nghe có tiếng cành cây gãy. Anh tập trung, lắng nghe. Không có âm thanh nào vọng đến nữa. "Milo, em vẫn giữ chiếc radio đó chứ?" David thì thào. "Có ạ," cậu đáp, vỗ vỗ bên sườn. "Xuống dưới đi. Đừng quay lại nếu anh chưa gọi." Page74 Milo nheo mắt rồi gật đầu và rời khỏi bãi trống trên đỉnh núi, quay lại cái ống tối tăm. David lùi lại phía sau chiếc thùng gần nhất, giữ chặt vũ khí bên hông. Tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng anh có thể cảm thấy vẫn có người ở đó. Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle Kate mệt rã rời lúc về đến phòng ngủ của cô và David. Cô không biết ca phẫu thuật hay những ngày thí nghiệm liên miên đã rút kiệt sức lực của mình. Hay việc giữ bí mật với David và cuối cùng lại kể cho anh biết. Cô gục xuống giường, ngay bên cạnh vệt máu trên gối và ga phủ. Cô từ từ kéo ga phủ và vỏ gối ra, quẳng chúng lên giường trong cabin phía bên kia hành lang và trải ga mới. Cô ngủ thiếp đi ngay khi nằm xuống. Dù chưa mởmắt, Kate đã biết giường trống không. Giường cho thủy quân là giường đơn nên khi cả hai ngủ chung sẽ rất ấm áp. Cô quờ tay vào khoảng trống lạnh lẽo trước đây anh từng nằm. Ở thời khắc ấy, cô đã đưa ra quyết định. Cô sẽ dành những ngày cuối cùng bên David, ở bất cứ nơi nào anh muốn. Cô đang làm mọi điều vì anh, cũng như vì cô. Cô lại nhắm mắt, và giấc ngủ ập đến là giấc ngủ an lành nhất mà cô có thể nhớ được. Chờ đợi là một chiến lược tồi tệ. David cho rằng kẻ nấp sau hàng cây kia biết vị trí Page75 tương đối của anh và kẻ đó không đi một mình. Anh toan lao tới thùng nhu yếu phẩm kế tiếp thì có tiếng nói mạnh mẽ vang lên trong đêm, giọng mà David biết rõ. "Thật vui khi thấy bản năng của anh vẫn chưa lụi tàn." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle David đứng dậy và thấy Sonja, trưởng tộc người Berber hiện cai quản Ceuta, từ khu rừng bước ra, trên mặt đầy vẻ khoái chí. "Đáng lẽ cô có thể đích thân thông báo." "Giống anh, tôi thích yếu tố bất ngờ hơn." David mỉm cười, hiểu rõ cô ám chỉ tới lần tấn công bất ngờ và tiếp quản căn cứ Immari của anh - với sự hỗ trợ của cô và bộ tộc. Anh chỉ các thùng gỗ. "Tôi đoán là cô tiếp tế thừa cho chúng tôi rồi." Nụ cười tinh quái của Sonja nhạt dần. "Với tình hình sắp tới thì không thừa đâu." David liếc nhìn căn cứ. Phải, ánh đèn không chỉ là đèn gác đêm bình thường. Bọn họ đang chuẩn bị cho cuộc tấn công. "Bao lâu nữa?" "Vài ngày nữa. Thậm chí có thể là ngày mại. Nếu các gián điệp đúng, phạm vi phản công của Immari sẽ diễn ra trên toàn cầu. Một cuộc chiến xuyên lục địa. "Sao? Tôi tưởng chúng bị tiêu diệt rồi." "Chúng đã củng cố lực lượng. Chiêu mộ thêm những kẻ mộ đạo mới. Bọn chúng đã bắt đầu chiếm các nhà máy điện và kho lương thực trên khắp thế giới." "Cô nghiêm túc đó hả?" "Rất nhiều người không muốn thế giới trở lại như cũ. Lựa chọn thay thế là Immari, thế giới quan của chúng hấp dẫn nhiều người." David lại nhìn lướt quanh căn cứ. "Cô không chuẩn bị căn cứ để phòng ngự. Cô chuẩn bị cho một cuộc tấn công." Sonja gật đầu. "Immari đang di chuyển vào các vùng núi, cố chiếm giữ vùng đất cao nơi chúng có thể kéo dài giao tranh. Quân Tây Ban Nha dự tính dồn bọn chúng ra biển, vào tầm bắn pháo điện từ của ta. Chúng ta có thể hạ bệ chúng, ép chúng đầu hàng - giả sử ta trụ được ở đây." Page76 David gật đầu. "Kế hoạch cừ lắm." "Đó là một phần của kế hoạch lớn hơn. Liên minh Phong Lan đang suy tính một cuộc tổng tấn công cuối cùng - để kết liễu Immari một lần và mãi mãi." Cô chỉ Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle chiếc máy bay đang đợi trên đường băng. "Tôi sẽ sang Mỹ ngay sáng sớm mai. Tôi sẽ là người đại diện của Bắc Phi." "Đại diện cho cái gì?" "Một hội đồng chiến tranh toàn cầu." David dự cảm được điều cô sắp thực hiện. "Xin chúc mừng," anh nói rồi quay đi. "Tôi thì đang mong..." "Rằng tôi sẽ điều hành Ceuta khi cô vắng mặt." "Anh có thể cứu sống nhiều sinh mạng - một lần nữa." Ánh mắt David lưỡng lựnơi hành lang tối tăm dẫn tới chỗ con tàu và Kate. "Tôi không thể." "Vì người phụ nữ anh đến đây để cứu." "Phải. Cô ấy không được khỏe. Cô ấy cần tôi." "Chứng kiến người thân yêu chịu đau đớn là cực hình đáng sợ nhất trên Trái đất này. Nếu anh ở đây, anh nên nhận số nhu yếu phẩm tiếp ứng bên dưới. Tôi không biết cuộc tổng tiến công sẽ kéo dài đến bao giờ." "Chúng tôi đã cân nhắc dành những ngày cuối cùng của cô ấy ởMỹ." David liếc lại phía đường băng, nhìn chiếc máy bay đã đưa anh từ Malta tới Ceuta. "Nhưng nếu cô chuẩn bị bay..." Sonja mỉm cười. "Tôi sẽ đưa anh đến đó. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm với những gì anh đã giúp người dân của tôi." "Tôi rất cảm kích." Trời bắt đầu đổ mưa, và cả hai nhìn đăm đăm về phía xa. Màn mưa trút xuống mỗi giây lại thêm dữ dội. "Mưa có vẻ lớn," David nói. Page77 Sonja bất ngờ quay đầu, như thể vừa nghe thấy tiếng gì đó. David di chuyển đến gần cô hơn, trong tư thế phòng thủ. Cô nhấn vào thiết bị nghe. "Có chuyến bay đang đến. Phương tiện vận tải quân sự Mỹ đang đề nghị được phép hạ cánh. Người trên máy bay giới thiệu anh ta là bác Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle sĩ Paul Brenner. Anh ta muốn nói chuyện với bác sĩ Warner. Anh ta nói cô ấy có thể xác nhận anh ta." David cân nhắc đề nghị. Anh chưa từng gặp Paul Brenner, và anh tự hỏi làm thế nào mình có thể xác minh danh tính của anh ta. Trong bối cảnh chiến tranh kề cận, David cân nhắc khả năng người gọi là một kẻ mạo danh Immari để hy vọng chuyến bay của hắn có thể lọt qua tầm ngắm của pháo điện từ để tấn công căn cứ. "Hỏi anh ta bác sĩ Warner đã chữa khỏi dịch bệnh như thế nào." Vài giây sau, Sonja thuật lại phản hồi của Brenner: "Anh ta nói đó là câu hỏi mẹo. Anh ta không biết. Chỉ có điều cô ấy đã tìm thấy gì đó ở Malta và truyền qua Continuity cho anh ta. Đó cũng là điều anh ta muốn hỏi cô ấy." "Hỏi anh ta xem đó có phải lý do anh ta ở đây." "Không," Sonja đáp. "Anh ta nói về một mật mã trên một vệ tinh phát thanh, rằng nó có thể liên quan tới thứ được tìm thấy ở Gibraltar và Nam Cực." David cau mày, mưa tầm tã trút xuống người anh. "Anh có muốn chúng tôi đánh lạc hướng anh ta?" "Không," David nói. "Hãy để anh ta hạ cánh. Nhưng trông chừng anh ta cẩn thận. Cử vài người đưa anh ta lên đây. Đừng để anh ta vào trong." Vì lý do nào đó, David nghĩ tốt nhất là giữ chân tất cả mọi người ở ngoài con tàu. "Tôi sẽ đưa Kate lên." Page78 CHƯƠNG 12 Tàu Alpha Lander Hơn 360 mét dưới mực nước biển Ngoài khơi bờ biển Bắc Maroc David rón rén trở lại phòng ngủ, nhưng hành động đó cũng chẳng quan trọng. Anh ngồi xuống ghế trước chiếc bàn nhỏ, quay mặt về phía giường ngủ. "Anh biết em tỉnh rồi." Kate ngồi dậy. "Làm thế nào anh luôn nhận ra vậy?" "Em hơi mỉm cười, giống như khi đang giấu giếm chuyện gì đó. Em mà làm gián điệp thì tệ lắm." Kate giữnguyên nụcười dễ thương mà anh rất thích thêm vài giây. Rồi nụcười biến mất, như thể chút không khí cuối cùng đã bị rút kiệt khỏi phòng. "Em quyết định rồi." David nhìn xuống sàn nhà. "Bắc Carolina nghe rất tuyệt." "Sẽ rất tuyệt. Và chúng ta sẽ hạnh phúc ở đó." "Em biết. Biết mình không còn nhiều thời gian khiến em nhận ra vài điều, nó nhắc em nhớ điều gì là quan trọng. Đó chính là anh. Em có... hai yêu cầu." David cảm thấy dạ dày có chút cồn cào. "Em nói đi." "Trước hết, về hai cậu bé được đưa ra khỏi phòng thí nghiệm của em. Em để chúng lại cho một cặp đôi ở Tây Ban Nha khi Immari chiếm cứ quận Phong Lan ở Marbella. Sau này... khi em không còn, em muốn anh tìm chúng, đảm bảo cho chúng được an toàn và đầy đủ." "Anh hứa. Yêu cầu còn lại là gì?" Page79 Sau khi Kate nói cho anh biêt, David chỉ nhìn chằm chằm vào cô. "Yêu cầu cao quá." "Em hiểu nếu anh nói 'không'." Thế Giới Atlantis | A. G. Riddle "Anh sẽ nói là 'được'. Anh sẽ thực hiện yêu cầu của em, cho dù điều đó có giết chết anh." "Em hy vọng chuyện sẽ không tệ đến thế." Sau khi máy bay hạ cánh, hành trình bằng xe Jeep xuyên qua các dãy núi Maroc, đối với Paul, như một chuyến dã ngoại. Anh ngồi bên cạnh Mary ở ghế sau, hai lính gác Maroc ngồi phía trước. Họ bắt quân hộ tống của Paul đợi cùng máy bay, và điều khiến Paul còn lo ngại hơn cả trận mưa xối xả và chuyến xe đầy mạo hiểm là cái nhìn trừng trừng của người đàn ông đang ôm khẩu súng trường như từ Thế chiến II. Anh nghe thấy một tràng sấm đinh tai dội lại từ xa. Anh ngoái lại phía sau, nhưng trận mưa gần như đã làm mờ hết tầm nhìn. Những gì ít ỏi lọt vào tầm mắt khiến anh kinh hãi. Sóng nước cao hơn sáu mét dâng lên từ mặt biển rồi ập mạnh vào căn cứ quân sự ngổn ngang. Một đợt sóng khác cuốn theo thứ gì đó. Paul cố tập trung. Trông như... một con tàu du lịch. Con tàu xoay tròn trên đỉnh sóng, như một món đồ chơi bằng nhựa bị thủy triều đánh dạt vào bờ, sau đó đâm sầm vào căn cứ, san bằng mọi thứ nó đi qua. Miệng Paul khô khốc. Nước chảy xiết trên con đường chưa trải nhựa, và anh cảm thấy chiếc xe Jeep trượt đi, mất lực bám lúc leo lên núi. "Chậm lại!" Paul hét lên. Tên lính chĩa súng vào Paul và quát anh. Lái xe tăng tốc nhanh hơn, Paul bèn ra dấu cho Mary cài chặt dây an toàn. Vài giây sau, một con sóng đánh trúng chiếc xe, quăng nó khỏi con đường sình lầy.Page80 """