"
Thất Chủng Vũ Khí 3: Bích Ngọc Đao - Cổ Long full prc pdf epub azw3 [Kiếm Hiệp]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Thất Chủng Vũ Khí 3: Bích Ngọc Đao - Cổ Long full prc pdf epub azw3 [Kiếm Hiệp]
Ebooks
Nhóm Zalo
CỔ LONG
BÍCH NGỌC ĐAO
Dịch giả: Lê Khắc Tường
Ðánh máy: Tình Trai
HỒI 1
Thiếu Niên Giang Hồ
Ngày xuân, ở Giang Nam Ðoàn Ngọc đang tuổi thiếu niên. Ngựa là thứ danh chủng Ngọc Diện Thanh Hoa Thông, rất hợp với bộ yên ngựa mới tinh bóng loáng.
Bên yên ngựa có treo thanh bạch ngân đao, vỏ đen bằng da cá sấu, trạm bảy viên phỉ thúy. vỏ đao cọ vào bàn đạp bằng đồng, phát ra những tiếng tinh tang nghe như âm nhạc.
Y phục cũng màu sắc tươi đẹp, rất nhẹ, rất mỏng, may rất vừa người, thêm vào đôi giày bằng da bò mua từ Quan Ngoại vào, rồi cây roi ngựa tinh chế ở Ôn Châu, trên tay cầm còn có khảm một viên minh châu lớn còn hơn cả mắt rồng hai phân.
Hiện tại là buổi chiều mùa xuân vào tháng ba, Giang Nam cỏ mượt, chim chóc kêu hót bay nhảy loạn khắp nơi. Một làn gió xuân đem theo mùi thơm của hoa đào, đang thổi qua mọi nơi, ôn nhu như hơi thở của tình nhân.
Gió xuân thổi từng làn sóng nước xanh rì nổi lăn tăn, một cặp chim én vừa bay ra khỏi rừng hoa, đậu xuống lan can của chiếc cầu sơn màu đỏ tươi, rủ rỉ với nhau, cũng không biết là đang nói gì.
Ðoàn Ngọc buông thả dây cương, để con ngựa thong thả bước qua cầu, gió ấm thổi nhẹ vào mặt, thổi bay tà áo rất mỏng màu xanh của y. Trong cái bọc màu tím để bên ngực trái của y, là chồng chồng bạc trắng xếp đặt chỉnh tề, đủ để cho bất cứ một người trẻ tuổi nào như y tiêu xài thoải mái ba tháng trời.
Năm nay, y mới có mười chín tuổi, vừa từ phía Bắc ngàn dặm đóng băng đến Giang Nam, một nơi phong quang minh mị như thế này. Cặp chim én bị vó ngựa trên cầu làm kinh động, y chỉ thấy mình nhẹ
nhàng cũng như cặp én kia, nhẹ nhàng muốn bay lên vậy. Nhưng không phải là y hoàn toàn không có tâm sự.
Vợ chồng Trung Nguyên đại hào Ðoàn Phi Hùng gia giáo vốn rất nghiêm, dĩ nhiên không thể nào vô duyên vô cớ thả đứa con trai độc nhất của mình đến Giang Nam.
Ðoàn Ngọc đi lại đây lần này dĩ nhiên là có nhiệm vụ.
Nhiệm vụ của y là trước mười lăm tháng tư, gấp tới Bảo Châu sơn trang, đại diện cho phụ thân y, bái thọ người bạn kết nghĩa kim lan thuở thiếu thời của ông ta, là Giang Nam đại hiệp Châu nhị thái gia Châu Khoan. Y sẽ đem lễ vật là cây Bích Ngọc Ðao tổ truyền nhà họ Ðoàn lại bái thọ, sau đó sẽ đem bảo châu nhà họ Châu về.
Bảo Châu sơn trang, cái viên bảo châu quý giá nhất, chính là con gái yêu của Châu nhị thái gia.
Cô năm nay chỉ mới mười bảy tuổi.
Cô tên là Châu Châu.
Nghe nói Châu nhị thái gia năm nay phá lệ mở tiệc chúc thọ, là để chọn nữ tế cho cô con gái quý.
Châu gia ở Cô Tô là thế gia võ lâm thanh danh hiển hách nhất ở Giang Nam.
Châu đại tiểu thơ không những là người đẹp có tiếng, mà còn là một bậc tài nữ xuất sắc.
Nghe cái tin tức đó, các bậc công tử thiếu hiệp trong giang hồ còn chưa lập gia đình, e rằng đã có hơn nửa đều sẽ đổ xô lại Bảo châu sơn trang trước ngày mười lăm tháng tư.
Ðoàn Ngọc sẽ được trúng tuyển hay không, đem cái viên bảo châu này về được hay không, y thật tình không chắc trong bụng.
Ðấy là tâm sự của Ðoàn Ngọc.
Nhưng đứng trước cảnh Giang Nam, bờ sông hoa đỏ rực hơn lửa, nước xanh đậm thế này, còn có tâm sự gì mà một gã thiếu niên mười chín tuổi ném không đi, thả không xong?
Quả thật còn có một thứ, đấy là lúc y vừa ra khỏi cửa, phụ thân của y đã nghiêm sắc mặt, nói đi nói lại với y rằng, phải ráng hết sức đừng quên bảy
điều giới luật.
Cho đến bây giờ, y phảng phất còn nghe phụ thân nghiêm nghị nhắn nhủ:
- Lấy cái thông minh và vũ công của con, có thể cũng gượng gạo ra lăn lộn trong giang hồ được rồi, nhưng có mấy chuyện này, con phải nhất định làm không được, nếu không ta bảo đảm con sẽ lập tức rước phiền lụy vào thân ngay. Ðây là lời dạy dỗ từ kinh nghiệm tích lũy mấy chục năm nay của cha, con nhất định ráng mà nhớ vào lòng cho kỹ.
Ðoàn Ngọc từ nhỏ vốn là đứa bé rất hiếu thảo vâng lời, mấy điều đó, y không dám quên điều nào, mỗi sáng tỉnh dậy là trong bụng nhẩm đi nhẩm lại mấy lần:
- Thứ nhất, không được kiếm chuyện phá phách, hay xen vào chuyện người khác.
- Thứ hai, không được tùy tiện kết bạn với người lạ.
- Thứ ba, không được cờ bạc với người lạ.
- Thứ tư, không được gây thù oán với nhà sư, đạo sĩ, ăn mày. - Thứ năm, tiền bạc không được để ra ngoài.
- Thứ sáu, không được tin lời người ta đồn đại.
- Thứ bảy, cũng là điều trọng yếu nhất, là không được qua lại với đàn bà không quen biết.
Ðoàn Ngọc trước giờ vốn là đứa bé rất được lòng mọi người, không những y mạnh khỏe anh tuấn, lễ phép nhã nhặn, y còn rất thích cười, rất biết cười, cười rất ngọt ngào.
Huống gì y áo quần bảnh bao, cưỡi ngựa cao ráo, thiếu niên nhiều tiền, đàn bà gặp y mà không thích, đấy mới là chuyện lạ. Ðây vốn là cái điểm Ðoàn Phi Hùng lão gia tử lấy làm hãnh diện nhất, nhưng hiện tại biến thành điểm đáng lo ngại nhất.
- Ðàn bà vốn là tai họa, đàn bà hư hỏng trong giang hồ lại quá nhiều, con chỉ cần dính vào một người, phiền phức sẽ đeo đẳng vĩnh viễn với con không bao giờ cho hết.
Câu nói ấy Ðoàn Phi Hùng lão gia tử đã lập đi lập lại với con mình chừng năm chục lần, Ðoàn Ngọc dù có muốn quên cũng khó mà quên cho nổi.
Có phải vậy không?
Xuân sắc ở Giang Nam nếu có mười phần, thì ít nhất đã có bảy phần ở Tây hồ.
Có người nói, xuân sắc ở Tây hồ đẹp như tranh vẽ, nhưng trên đời này làm gì có người vẽ ra được xuân sắc của Tây hồ?
Nếu đã bước qua Hàng Châu mà không dạo qua Tây hồ một chuyến, thật tình là uổng cả đời, đã đến Tây hồ, còn chưa đến thưởng thức Tống Tẩu Ngư ở Tam Nhã Viên, thật tình cũng uổng lắm.
Hiện tại Ðoàn Ngọc tấu xảo quá bước lại Hàng Châu, đến Tây hồ, dĩ nhiên y không thể để coi cái cảm giác tiếc rẻ ấy lại trong lòng.
Tống Tẩu Ngư là cá chưng.
Cá phải còn sống rồi giết đi đem chưng mới là thứ thượng hạng, chưng xong, rồi rưới nước gia vị lên đem lên bàn ăn, vì vậy đang còn ngun ngút khói, đúng là vào miệng là tan ra, vừa tươi vừa béo.
Cũng như Ma Bà, Ðậu Bà ở Thành Ðô, cá chưng này gọi là Tống Tẩu Ngư, bởi vì cách nấu là do một người đàn bà ở Nam Tống, họ Tống sáng chế ra. Nhưng Tây hồ nước cạn, dưới ba thước đều là bùn đất, cá ở trong hồ không lớn nổi.
Vả lại Tây hồ không cho bắt cá. Ở Tây hồ mà bắt cá, quậy cả hồ đang xanh biếc lên, không phải là chuyện đốt đàn đem nấu thịt gà, mất hết cả nhã hứng đi sao?
Vì vậy tuy cá chưng nổi tiếng ở Tây hồ, nhưng không phải cá ở Tây hồ, mà từ Tây hương.
Nhất là Ðường Thê hương, không những hoa mai ở đó đẹp, cá cũng ngon nữa.
Nơi đó cơ hồ nhà nào cũng có ao cá. Thuyền bỏ cá vào trong thành, đáy thuyền đan bằng trúc, so với thuyền hoa trên Tây hồ còn lớn hơn, cá nằm dưới đáy thuyền, giống như nằm trong nước sông vậy.
Thuyền đi tới trước cửa Vũ Lâm, bèn cập bến, các ngư phủ chân trần bèn lấy thúng xúc cá đem vào thành bán. Trong thúng cũng đựng đầy nước sông, trong giỏ trên thúng, còn có để một bầy tôm xanh đang búng lóc chóc.
Vào buổi sáng sớm mùa xuân, vài chục gã trai trẻ khỏe mạnh cười đùa, gánh những thúng đồ thu hoạch hôm đó, bước trên con đường lót đá xanh đi lại thành, cảnh tượng ấy, còn thậm chí làm người ta vui sướng hơn cả món cá chưng.
Do đó các quán rượu bên hồ bèn đem những con cá còn bơi lội đó, bỏ vào trong lồng trúc lớn, để dưới hồ đợi khách lại viếng.
Ðoàn lão gia tử thích nhất là Tam Nhã Viên mỗi khi đến Tây hồ, là không thiếu được chuyện đến Tam Nhã Viên bắt vài con cá tươi, đem chưng nhắm rượu.
Vì vậy, Ðoàn Ngọc cũng đến Tam Nhã Viên.
Tam Nhã Viên nằm ngay bên hồ, mặt nhìn ra cả một hồ nước mùa xuân, bốn bề lan can làm bằng gỗ hồng lê cao ba thước bao bọc. Bên cạnh lan can có để mười mấy cái bàn bằng gỗ trắng dàu, sạch bóng loáng mỗi bàn đều có để sẵn đồ câu cá và mồi câu.
Cá đã bỏ vào trong hồ, có hàng rào trúc ngăn lại, muốn ăn thì mới câu lên thôi.
Tự mình câu lên, mùi vị dù gì cũng có đặc biệt tươi ngon hơn. Ðoàn Ngọc câu được hai con, kêu hai giác rượu, đối diện với cảnh xuân sắc bên Tây hồ thế này, không có cá cũng còn uống được, huống gì là có cá đó?
Vì vậy mà hai giác rượu đã cạn, lại thêm hai giác nữa.
Ðoàn Phi Hùng không dặn y, phải uống ít đi một chút, bởi vì ai ai cũng biết đại công tử nhà họ Ðoàn tửu lượng như biển, ngàn chung còn chưa say. Bất cứ ai muốn đổ rượu cho y say là cũng khó khăn, như muốn cho cá chết đuối vậy.
Rượu đựng trong bình rượu bằng đồng, một bình có tới mười sáu lượng. Bốn giác rượu là bốn cân, Ðoàn Ngọc đang uống thứ rượu Thiện Lưỡng còn mắc hơn cả Hoa Ðiêu để lâu năm gấp bội.
Thứ rượu này vốn dành cho viễn khách, tuy mắc hơn Hoa Ðiêu gấp bội, nhưng chắc gì đã ngon hơn Hoa Ðiêu bao nhiêu.
Chân chính rượu ngon phải là Trúc Diệp Thanh để lâu năm, mùi rượu nhẹ nhàng, vào miệng mềm như lụa, nhưng hậu kình rất đầy, hai ba chén vào
bụng đã có cảm giác ngà ngà ngay.
Ðoàn Ngọc tuy không uống Trúc Diệp Thanh, hiện tại cũng đã có cảm giác ngà ngà đó.
Y thích cái thứ cảm giác đó, y chuẩn bị uống xong hai bình đó, thêm hai bình nữa, sau đó mới kêu một dĩa miến tôm ăn cho giả rượu. Nghe nói miến ở nơi đây không thua gì Thuê Vô Quán ở Quan Hạng Khẩu. Dân Hàng Châu đại đa số ai cũng uống rượu.
Bọn họ uống rượu bằng chén, một chén là bốn lạng, thường thường uống sáu bảy ly cũng không có gì là ly kỳ. Nhưng uống là làm ngay năm sáu cân, chuyện đó lại ly kỳ rồi, huống gì người uống rượu chỉ bất quá là một gã thiếu niên mười tám mười chín tuổi.
Ðã có rất nhiều người bắt đầu chú ý đến y, cặp mắt trừng lớn nhất, là một gã thiếu niên mặt mày trắng trẻo mặc một chiếc áo dài màu tím lạt. Cái vị thiếu niên này tuổi tác xem ra hình như có nhỏ hơn Ðoàn Ngọc hai tuổi, cặp mắt lớn thiệt lớn, cái mũi thẳng, ăn mặc y phục rất tân thời, dáng điệu cũng rất ôn nhu, rất thanh tú, xem ra cũng xuất thân con nhà phú gia như Ðoàn Ngọc vậy.
Diệu nhất là, trên bàn y cũng có vài cái bình rượu không, hiển nhiên tửu lượng của y cũng không kém cỏi tí nào.
Người tửu lượng khá, thường thường ít nhiều cũng có hứng thú với người tửu lượng khá.
Vì vậy y bỗng hướng về Ðoàn Ngọc cười một cái.
Ðoàn Ngọc không thấy.
Thật ra y đã chú ý đến gã thiếu niên có cặp mắt to ấy từ lâu, và cũng không phải không có hứng thú với người này.
Chỉ bất quá Ðoàn công tử tuy mới bước chân vào giang hồ, nhưng y không phải là kẻ ngốc, càng không phải là kẻ mù, thật ra, y thông minh còn hơn đại đa số nhiều, cặp mắt cũng sáng hơn đại đa số người khác nhiều lắm.
Y vừa nhìn là đã nhận ra ngay cái gã cặp mắt to ấy, không phải là một gã thiếu niên thật, mà là một cô gái giả trai.
"Trên đường đi, không được qua lại với đàn bà chưa quen biết."
Lời giáo huấn ấy Ðoàn Ngọc chưa hề quên, cũng không dám quên, trước giờ y là một đứa bé rất nghe lời, rất hiếu thảo.
Vì vậy cặp mắt của y cứ nhìn thẳng vào cái thuyền hoa ở trước mặt. Chiếc thuyền hoa ấy vừa ở trong đám liễu chèo ra, phía trên sơn màu xanh biếc, lan can màu đỏ, cánh cửa sổ chạm trổ hoa, bức màn Tương Phi bằng trúc vén lên một nửa.
Một người đàn bà tuyệt đẹp, phong tư trác tước, đang ngồi bên song cửa, đùa nghịch với con anh vũ lông trắng trong lồng.
Một tay cô đang cầm cây lược, cổ tay tròn lẳn, ngón tay thuôn dài, vẻ mặt ra chiều như ai oán, phảng phất như cảm thương xuân đến rồi qua mau, tình nhân sắp ly biệt.
Cô là người đàn bà, chỉ bất quá cô là đàn bà ở xa thật xa, đại khái còn an toàn hơn đàn bà ngồi bên cạnh bàn một chút.
Ít nhất cô cũng không thể bay qua năm sáu trượng mặt hồ, lại gây phiền cho Ðoàn Ngọc.
Nhưng người đàn bà bên cạnh bàn muốn qua làm phiền lại dễ dàng hơn nhiều.
Hiện tại hình như cô có cái ý đó thật, cô bỗng ôm quyền nói: - Vị huynh đài này xin mời.
Ðoàn Ngọc nhìn nhìn phía sau, lại nhìn ra hai bên, làm như không biết người ta đang chỉ mình.
Vị cô nương có cặp mắt to ấy ôm miệng cười, nói:
- Tôi nói cái vị huynh đài này, chính là các hạ đó.
Lúc cô cười, cái mũi của cô nhăn lại trước làm như gió xuân đang thổi xao động mặt hồ lăn tăn lên.
Lúc cô chưa cười, cô đã là cô bé thật khả ái, cô vừa cười lên, thật muốn làm các chàng nhảy lầu.
Ðoàn Ngọc có muốn giả khờ cũng không xong, y chỉ đành cười trừ, nói: - Các hạ đang nói chuyện với tôi đấy sao?
Cô ta mở to mắt ra cười nói:
- Không nói chuyện với anh còn nói chuyện với ai nữa?
Ðoàn Ngọc ho khẽ lên hai tiếng nói:
- Không biết các hạ muốn chỉ dạy điều gì?
Cô bé mở cây quạt soạt một tiếng, khẽ phe phẩy mấy cái nói: - Ðộc ẩm không bằng đồng ẩm, trời đẹp cảnh đẹp như vậy, các hạ còn không quá bước qua đây cùng say một bữa.
Rõ ràng là ngay kẻ nói còn nhìn ra được cô là con gái, vậy mà cô cứ muốn làm ra vẻ ta đây là đàn ông con trai.
Ðoàn Ngọc thở ra, nói:
- Tại hạ cũng có ý như vậy, khổ nổi chưa quen biết nhau, huống gì nam nữ có chỗ bất tiện.
Cô bé ngẩn mặt ra, cặp mắt càng mở to lên:
- Anh nói nam nữ bất tiện? Không lẽ anh là con gái sao?
Ðoàn Ngọc cũng bật cười, y ráng nhịn cười nói:
- Dĩ nhiên các hạ cũng thấy là tôi không phải rồi.
Cô bé chớp mắt hỏi:
- Anh không phải thì ai vậy?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cô.
Cô bé trừng mắt nhìn y nửa ngày, lắc đầu lẩm bẩm:
- Thì ra cặp mắt người này có chứng tật gì đó mà.
Một tay cô khẽ phe phẩy cây quạt, còn tay kia cầm ly rượu lên, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Cô uống rượu thật không giống đàn bà tí nào.
Ðoàn Ngọc thở ra một cái trong bụng.
Ngày xuân đương độ, y năm nay chỉ mới mười chín tuổi, cái tuổi dễ bị xao động tâm hồn nhất.
Thiệt tình y rất muốn bước qua, chỉ tiếc là y làm sao cũng không quên được dáng điệu nghiêm nghị của phụ thân.
Muốn làm một đứa bé hiếu thảo vâng lời, thật tình không phải là một chuyện dễ dàng tí nào.
Tịch dương đầy trời, chiếu lên hồ Tây, “Hồng trang đạm mạt tổng tương nghi” lại càng thêm đa tư đa dạng.
Liễu xanh mềm nhẹ như tuyết, hoa sen hồng nở hé nữ nhân, dãy núi mờ mờ xa xa, chiếu trên mặt nước hồ lộng lẫy ánh kim quang. Ðâu đó không biết ai đang cất tiếng ngâm nga:
- Thiểu thôn cô nhi quang trước cước Hạ thủy khứ cát đang tâm thảo. Sao cô ham ngủ làm chi? Tiếng ca êm ái, lời lẽ dễ thương, tràn đầy một vẻ nhẹ nhàng quyến rũ dụ hoặc.
Ðây có phải là một cô thôn nữ đa tình, đang dùng tiếng ca của mình để thầm biểu lộ với tình nhân, muốn y to gan lên một chút?
Ðoàn Ngọc nhịn không nổi lại thở ra trong bụng, y lại càng không dám đưa mắt nhìn thêm cô bé bàn bên cạnh tí nào nữa.
Y cảm thấy thật tình mình quá vô dụng, ngay cả rượu cũng hết muốn uống, đang tính kêu dĩa miến tôm, ăn no kiếm chỗ ngủ một giấc. Chính ngay lúc đó, bỗng trên mặt hồ có chiếc khoái thuyền, xé nước như bay lại.
Trên khoái thuyền có bốn gã hòa thượng mày rậm mắt to, thân hình lực lưỡng, cái đầu cạo trọc bóng lưỡng xanh rờn.
Gió thổi trên mặt hồ, chiếc khoái thuyền lên xuống không ngớt, bốn gã hòa thượng làm như đóng đinh trên mé đầu thuyền, không một tí động đậy. Ðoàn Ngọc vừa nhìn thấy ra, bọn họ đều là tay giỏi võ, không những vậy, công phu hạ bàn cũng rất cứng cỏi.
- Trong giang hồ không được đụng vào nhất là hòa thượng, đạo sĩ và ăn mày.
Bởi vì những hạng người đó chỉ cần dám qua lại trong giang hồ, nếu không có vũ công xuất chúng, thì nhất định cũng có thế lực rất lớn. Cảnh đẹp giờ tốt thế này, mấy gã xuất gia này tại sao lại đến nơi này xông xáo qua lại?
Ðoàn Ngọc vốn có chút kỳ quái, nhưng hiện giờ, y quyết tâm không để ý đến chuyện của bọn họ.
"Thị phi chỉ vì nói năng nhiều, phiền phức chỉ vì xông xáo đường đột. Nếu
muốn một đường bình an, là phải nhất định không bày chuyện lôi thôi, và không xen vào chuyện người khác."
Ðoàn Ngọc uống xong ly rượu cuối cùng, chỉ chờ miến lại ăn xong là đi ngay.
Bỗng nghe bình lên một tiếng, chiếc khoái thuyền đã nhắm chiếc thuyền hoa đụng thẳng vào.
Người đẹp đang ngồi bên song cửa đùa nghịch với con anh vũ lông trắng, bị đụng cơ hồ muốn rớt xuống nước.
Bốn gã hòa thượng thì đã nhảy lên thuyền hoa, xông vào như hung thần ác sát, chỉ vào mũi cô mắng chửi loạn lên, nghe không rõ là đang mắng chửi gì.
Ngay cả con anh vũ cũng sợ quá kêu quang quác cả lên, vừa kêu vừa nhảy, người thì sợ quá mất cả nhan sắc, toàn thân run rẩy không ngớt, xem ra thật là đáng thương vô cùng.
Mấy gã hòa thượng lại không hiểu chuyện lên hương tiếc ngọc, có gã còn thò bàn tay lớn như cái quạt, hình như muốn túm lấy đầu tóc của cô. Mấy tên ác tăng này ở đâu ra đây, thật còn hung dữ hơn cả cường đạo, ban ngày ban mặt, trước mắt mọi người, dám cả gan khinh lờn một người đàn bà đơn lẻ đáng thương thế này.
Chuyện này mà không xen vào can thiệp, còn nói gì đến chuyện phò nguy cứu khốn, hành hiệp trượng nghĩa?
Ðoàn Ngọc cảm thấy máu nóng hừng hừng dâng lên ứ ngực, y chẳng cố kỵ gì nữa, chụp lấy cây đao để trên bàn, bỗng đứng bật dậy, nhảy vọt ra khỏi lan can.
Ngoài lan can là nước hồ, mắt thấy y sắp rớt xuống nước, cô bé có cặp mắt to hình như thất thanh kinh hô lên.
Nào ngờ Ðoàn Ngọc tuy còn nhỏ tuổi, vũ công đã luyện đến nơi, y đã nhìn đúng chỗ mình nhảy xuống.
Chỉ thấy mũi chân y đang điểm vào chỗ bờ trúc dùng để rào quanh ao nhốt cá, người lại búng lên cao, sử chiêu Ðăng Bình Ðộ Thủy, Yến Tử Tam Sao Thủy, mấy chiêu khinh công tuyệt đỉnh.
Cô bé mắt to còn chưa la lên xong, Ðoàn Ngọc đã búng ngược người, một
chiêu Tế Xung Xảo Phiên Vân, tiếp theo đó là Bình Sa Lạc Nhạn, nhẹ phiêu phiêu hạ xuống chiếc thuyền hoa.
Trong bốn gã hòa thượng, có một gã đang đứng ở ngoài khoang canh giữ, thấy có người lại, bèn lập tức sa sầm nét mặt trầm giọng hỏi: - Ai đó? Lại đây làm gì?
Gã hòa thượng này mặt mày rỗ chằn rỗ chịt, mặt lộ sát cơ, xem ra không giống kẻ xuất gia ăn ở thanh tịnh.
Ðoàn Ngọc cũng sa sầm nét mặt, nói:
- Ngươi là kẻ xuất gia? Hay là cường đạo?
Gã hòa thượng này hình như sực nhớ đến thân phận của mình, hai tay chắp lại, nói:
- A Di Ðà Phật, kẻ xuất gia làm sao mà lại là cường đạo?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nếu không phải cường đạo, tại sao còn hung dữ hơn cả cường đạo, ngay cả cường đạo còn không dám khinh lờn đàn bà con gái như vậy. Gã hòa thượng gằn giọng nói:
- Ngươi là gì của người đàn bà đó, lại đi xen vào chuyện này? Ðoàn Ngọc ưỡn ngực, nói:
- Người trong thiên hạ ai cũng xen vào được chuyện thiên hạ, tại sao ta không xen vào được?
Trong khoang thuyền lại vọng ra tiếng kinh hô của người đàn bà đẹp đó: - Cứu mạng, cứu mạng, mấy tên hung tăng này muốn giở trò vô lễ. Ðoàn Ngọc lại càng giận dữ, cười nhạt nói:
- Xem ra lá gan của bọn hòa thượng các ngươi không nhỏ tí nào. Gã hòa thượng tức giận nói:
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám đứng trước mặt ta vô lễ thế kia. Miệng của y thì nói, hai bàn tay không hề rảnh rỗi, bỗng nhiên trầm eo lưng xuống tọa mã, hai tay quyền cùng đấm mạnh vào sườn của Ðoàn Ngọc, chính là Thiếu Lâm chính tông Phục Hổ La Hán Quyền. Chỉ tiếc là Ðoàn Ngọc chẳng phải là cọp, đã xoay ngược tay chụp cứng mạch môn của gã hòa thượng, tứ lượng bát thiên cân, kéo nhẹ một cái.
Cái thứ công phu tá lực đả lực này, chính là khắc tinh của những loại quyền lộ cương mãnh, gã hòa thượng phát ra sức lực càng lớn chừng nào, té càng thảm chừng đó.
Gã đánh ra cú đấm đó lực đạo không nhỏ tí nào, chỉ thấy tấm thân trăm cân của y bỗng nhiên bay lên, tủm một tiếng, rớt vào hồ nước. Trên bờ có người đang vỗ tay, không biết có phải là cái vị cô nương có cặp mắt to ấy không.
Ðoàn Ngọc còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, trong khoang thuyền đã có hai gã hòa thượng nhảy ra.
Hai người này thân thủ nhanh nhẹn, xuất thủ còn nhanh hơn nữa, bỗng nhiên, hai cặp quyền đầu như hai cặp phật thủ đã đến trước mặt Ðoàn Ngọc, quyền phong ào ạt, quả thật chiêu thức trầm, lực đạo mãnh.
Chỉ tiếc là, đại công tử con nhà hảo hán đệ nhất Trung Nguyên Ðoàn Phi Hùng, vũ công không những không thua kém gì phụ thân của y cho mấy, hình như còn có vẻ muốn thanh xuất vu lam.
Nhất là khinh công thân pháp của y, không những linh động hơn người, còn phong nhã, còn đẹp mắt.
Y đề khí, người bỗng một chiêu Cáp Tử Phiên Thân, bay ra sau lưng hai gã hòa thượng.
Gã hòa thượng biến chiêu cũng không chậm tí nào, bàn tay đập xuống người tung lên, La Hán Thoát Y, vung quyền phản kích. Nhưng y ra chiêu đã quá chậm.
Vỏ đao trong tay của Ðoàn Ngọc đã đánh vào huyệt Kiên Tĩnh trên vai y. Y vừa tung người lên, chỗ đó lại chính là trọng tâm trên toàn thân, bị đánh vào, người y lập tức đứng không vững, loạng choạng lùi lại bảy tám bước, bình lên một tiếng đụng vào lan can chiếc thuyền hoa. Ðoàn Ngọc vung tay lên một cái nữa, chỉ nghe tủm tủm hai tiếng, hai gã hòa thượng lại bị rớt vào hồ nước.
Gã hòa thượng còn lại vừa nhảy ra khỏi khoang thuyền, mặt mày tái ngoét, không biết mình nên xuất thủ hay không xuất thủ mới phải. Y nằm mộng cũng không ngờ được rằng, cái gã thiếu niên nhỏ tuổi dáng điệu ôn nhã này, vũ công lại kinh người như vậy.
Ðoàn Ngọc cũng đang nhìn y.
Gã hòa thượng này tuổi tác xem ra cũng lớn hơn tí đỉnh, dáng điệu hình như cũng ra vẻ biết điều tí đỉnh, quan trọng nhất là, y còn chưa ra tay xuất thủ đánh người ta.
Vì vậy Ðoàn Ngọc đối với gã còn có chút khách khí, y mỉm cười nói: - Ðồng bạn của ông đi hết rồi, ông còn chưa đi sao?
Gã hòa thượng gật gật đầu, thở ra một hơi thật dài, bỗng hỏi: - Thí chủ cao tính?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi tính Ðoàn.
Hòa thượng hỏi:
- Ðại danh?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðoàn Ngọc.
Hòa thượng lại thở ra nói:
- Ðoàn thí chủ vũ công quá cao cường.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Ba chớp ba nhoáng, cũng tàm tạm.
Gã hòa thượng bỗng sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Nhưng Ðoàn thí chủ bất kể vũ công cao cường đến đâu, nếu đã xen vào chuyện này, sau này e rằng khó mà toàn thân thoái lui đó. Ðoàn Ngọc nói:
- Sao?
Gã hòa thượng nói:
- Không lẽ thí chủ không nhìn ra bọn bần tăng từ nơi nào lại sao? Ðoàn Ngọc nói:
- Hòa thượng dĩ nhiên là từ trong chùa ra, trừ phi các ông không phải hòa thượng, mà là cường đạo.
Gã hòa thượng hằn học trừng mắt nhìn y một cái, chẳng nói thêm một lời nào, bỗng nhảy tung người lên, tủm một tiếng cũng nhảy luôn xuống nước.
Ðoàn Ngọc bật cười lẩm bẩm:
- Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh, xem ra gã hòa thượng này cũng nghĩa khí lắm.
Y phủi phủi quần áo, tính đi, lại tính bước qua hỏi thăm người đàn bà đẹp ấy có bị thụ thương gì không.
Ðang còn tần ngần chưa quyết định được chủ ý, trong thuyền đã có người đang hô hoán:
- Ðoàn công tử, xin dừng chân.
Tiếng nói nghe như hoàng oanh đang bay ra khỏi hang, vừa nhẹ nhàng, vừa ngọt ngào, không giống lúc cô đang há họng ra kêu cứu mạng tí nào. Ðoàn Ngọc khẽ ho lên hai tiếng.
Không phải là y muốn ho thật, đó là cái tật của phụ thân y, phụ thân cổ họng đại khái là có đàm, muốn nói gì quan trọng, cũng thích ho khẽ lên hai tiếng trước.
Vì vậy Ðoàn công tử cũng học đầy đủ, y phát giác ra lúc chưa nói chuyện, ho lên vài tiếng trước, là cách tốt nhất.
Nào ngờ người đàn bà đẹp mặc áo trắng đã bước lại, tay vịn vào khoang thuyền, nhìn y, cặp mắt tuyệt đẹp đang lộ đầy vẻ quan thiết, cô dịu dàng nói:
- Ðoàn công tử có phải bị lạnh đấy không? Nơi đây tấu xảo có chút cao đơn mua từ kinh đô, trị cổ họng tốt lắm.
Ðoàn Ngọc ngay cả ho cũng không dám ho lên nữa, y gượng cười nói: - Không cần, tôi... tại hạ tốt thôi...
Người đàn bà đẹp mặc áo trắng nhoẻn miệng cười nói:
- Công tử vốn là người tốt, tôi biết mà.
Ðoàn Ngọc đỏ mặt lên, nói nhanh:
- Không phải tôi có ý như vậy, tôi muốn nói là, tôi không có bệnh. Người đàn bà đẹp mặc áo trắng cười càng ngọt ngào, cô nói: - Không có bệnh lại tốt nữa, trên thuyền còn có một bình Trúc Diệp Thanh để lâu năm...
Ðoàn Ngọc vội vã nói:
- Không cần, không cần khách khí, tại hạ đang tính cáo từ đây. Người đàn bà đẹp mặc áo trắng cúi đầu xuống nhỏ nhẹ nói: - Công tử muốn đi, dĩ nhiên tiện thiếp không dám cản trở, chỉ bất quá, lỡ công tử đi rồi, mấy gã ác tăng đó trở lại nữa thì sao?
Ðoàn Ngọc không biết nói gì.
Muốn làm người tốt, thì phải làm cho đáo để.
Trên bờ đang có người kêu:
- Tiền rượu của vị công tử trên thuyền kia tổng cộng là một lượng bảy tiền, còn chưa tính xong, xin trả giùm cho.
Người đàn bà đẹp mặc áo trắng nói:
- Tiền rượu của công tử, tôi...
Ðoàn Ngọc vội vã nói:
- Không được, xin đừng khách khí, tôi đã có đây.
Ðể đàn bà trả tiền giùm, chuyện đó biết bao là khó khăn.
Ðoàn Ngọc công tử xuất thủ cứu người, không lẽ là để cho người ta trả giùm tiền rượu cho mình sao?
Chuyện đó không thể nào để người ta hiểu lầm được.
Ðoàn Ngọc lập tức quýnh quáng lấy hầu bao ra, trong lúc hấp tấp không được cẩn thận lắm, ngân phiếu và vàng lá rớt hết ra cả mặt đất, ngay cả thanh Bích Ngọc Ðao cũng rớt luôn ra ngoài.
May mà người đàn bà đẹp mặc áo trắng ấy không chú ý chuyện gì khác, cặp mắt mỹ lệ của cô, hình như đang bị cái má lúm đồng tiền của Ðoàn Ngọc thu hút, không còn nguyện ý nhìn sang chỗ khác.
Trúc Diệp Thanh để lâu năm quả thật là rượu ngon, màu sắc xem ra cũng làm người ta mát mắt, uống vào mềm mại, phảng phất như đầu lưỡi của tình nhân.
Người đàn bà đẹp mặc áo trắng cũng đang thè cái lưỡi xinh xắn ra, liếm môi mình.
Ðoàn Ngọc vội vã gằm đầu xuống uống rượu, uống xong ly này, y mới
sực nhớ ra, mình đã vi phạm toàn bộ điều răn thứ nhất, thứ tư, thứ năm, thứ bảy, bốn điều luôn một lượt.
Chết người nhất là, cái thuyền hoa ấy không biết đã chèo ra giữa hồ lúc nào rồi, y muốn bỏ đi cũng không kịp nữa.
Huống gì hiện tại, cô đã xem y như là bạn bè, thậm chí còn nói cho y biết tên của mình.
- Em tên là Hoa, tên là Dạ Lai.
Hoa Dạ Lai.
Cái họ đã hay quá, cái tên cũng hay quá.
Ánh trăng đẹp làm sao, xuân sắc đẹp làm sao, rượu ngon làm sao. Bao nhiêu chuyện nhất thiết hình như đều quá đẹp, Ðoàn Ngọc thở ra trong bụng, y quyết định mình buông thả ngày hôm nay.
Mỗi người đều nên ngẫu nhiên buông thả mình một lần, có phải vậy không?
Huống gì hôm nay y làm chuyện cũng không phải là xấu xa gì... Ai nói cứu người là chuyện xấu xa? Ai nói uống ly rượu là chuyện xấu? Ðoàn Ngọc lập tức tha thứ cho mình ngay.
Tha thứ cho mình không phải là dù gì cũng dễ hơn tha thứ người khác? Vì vậy Ðoàn Ngọc không say cũng say mất.
Trăng sáng.
Ðêm trăng ở Tây hồ, Tây hồ dưới ánh trăng, thuyền hoa đã cập vào bờ dương liễu.
Còn người?
Người đang say vùi, người đang ngủ vùi.
Ðoàn Ngọc chỉ biết mình được đem vào trong khoang thuyền, được đem vào căn phòng thật thơm tho, nằm trên một chiếc giường còn thơm hơn cả hương hoa, y chẳng phân biệt được mình đang mộng hay tỉnh?
Bên cạnh phảng phất có người, người cũng thơm hơn cả hương hoa, có phải là Dạ Lai hương đấy không?
Y phân biệt không rõ ràng cũng không muốn phân biệt cho rõ ràng. Cho là mộng cũng tốt, tỉnh cũng tốt, cứ như vậy hưởng cái mùi vị mông mông
lung lung, phiêu phiêu phưởng phưởng, cuộc đời còn có mấy ai được thưởng thức tới như vậy?
Ðêm thật yên lặng, mát mẻ như suối nước.
Gió thổi qua song cửa, trên song chập chờn bóng hình của những hoa nhỏ.
Bên cạnh phảng phất như có người đang gọi khẽ y:
- Ðoàn công tử, Ðoàn lang!
Ðoàn Ngọc không trả lời, y không muốn trả lời, y không muốn tỉnh táo. Nhưng y cảm thấy được người bên cạnh đang xoay trở, sau đó bèn có một bàn tay thơm tho ngọt ngào thò lại, hình như muốn thăm dò hơi thở của y.
Hô hấp của y rất đều đặn.
Bàn tay trên mặt y nhè nhẹ phe phẩy mấy cái, người thì rón rén bò dậy khỏi giường.
Người còn đẹp hơn cả hoa.
Cặp đùi dài dài, cái eo thật nhỏ, đầu tóc đen nhánh xỏa xuống hai bên vai như suối mây, da thịt trơn láng mềm mại như lụa.
Ngay cả ánh trăng cũng đang nhìn trộm vào song cửa, huống gì là người? Ðoàn Ngọc len lén mở mi mắt, y nhịn không nổi phải khen thầm lên trong bụng.
May mà y chưa đem câu khen thưởng ấy thốt ra ngoài miệng. Bởi vì y bỗng phát hiện ra Hoa Dạ Lai đang rón rén cầm lấy quần áo của y lên, cùng thủ pháp thật khinh xảo, móc cái hầu bao trong đó ra. Sau đó, cô lại rón rén đi đến song cửa, song cửa có để mấy chậu bông, có phải là Dạ Lại hương không?
Cô ngần ngừ một lát, bèn đem cây bông trong chậu thứ hai ra, đem hết cả đất cát ra ngoài.
Sau đó cô lại dùng động tác nhanh nhẹn nhất, bỏ hầu bao của Ðoàn Ngọc vào trong, rồi lại bỏ cây bông vào lại, đổ đất cát vào nhè nhẹ, đập xuống cho bằng phẳng.
Hiện tại không ai biết được cái chậu bông này có điểm gì khác biệt hơn
chậu bông khác.
Cô thở phào ra một hơi nhẹ, lúc quay người lại, gương mặt còn nhịn không nổi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Cô cười thật ngọt ngào, như một đứa bé ngây thơ vô tội.
Chỉ tiếc là Ðoàn Ngọc bấy giờ không còn thưởng thức gì được. Y đã nhắm mắt lại, lỗ mũi còn thậm chí phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đều đều, giống như tiếng ngáy của những người say rượu.
Hoa Dạ Lai đứng ở đầu giường, nhìn y ra chiều thỏa mãn, cô rón rén bò lên giường, đưa đôi tay mềm mại trơn láng ôm chặt lấy y.
Hiện tại hình như cô hy vọng y tỉnh lại thôi.
Dĩ nhiên Ðoàn Ngọc không tỉnh lại.
Cô thở ra nhè nhẹ, bỗng lầm bầm ca nho nhỏ trong miệng, ca lên bài phảng phất như:
- Ai da, cái chú bé đáng thương kia.
Cô ca nho nhỏ trong miệng, hơi thở càng lúc càng nặng, cánh tay đì lên người của Ðoàn Ngọc phảng phất càng lúc càng nặng.
Cô đã ngủ mất, đem theo tấm lòng sung sướng thỏa mãn đắc ý mà ngủ mất.
Gió thổi qua song cửa, trên song chập chờn bóng hình của những mảnh hoa nhỏ.
Ðoàn Ngọc chầm chậm trở mình lại, gọi nhỏ:
- Hoa cô nương, Hoa Dạ Lai.
Không có tiếng trả lời.
Hô hấp của cô nặng nề mà đều đặn, cô cũng đã uống không ít Trúc Diệp Thanh.
Ðoàn Ngọc lại đợi thêm một hồi lâu nữa, rồi mới rón rén bò dậy, cầm y phục của y lên, rón rén bước đến song cửa.
Giấy trên khung đã muốn trắng lên.
Ðoàn Ngọc nhấc cái bình bông đó lên, cũng dùng thủ pháp thiệt nhanh, lấy hết những đồ dưới cây bông đổ ra y phục.
Sau đó y lại bỏ cây bông vào lại, lấy đất cát đập bằng lại.
Gương mặt y cũng bất giác lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng lúc quay người lại nhìn thấy cô, trong lòng y nhịn không nổi cảm thấy có chút gì khiếm lỗi. Gã thiếu niên lương thiện này, trước giờ không muốn làm ai thất vọng, huống gì lại là một người đàn bà mỹ lệ như thế.
Ði rón rén qua đầu giường, thuận tay cầm lên đôi giày làm bằng da bò tinh trí của y.
Người nằm trên giường bỗng trở mình, lẩm bẩm nói:
- Anh dậy làm gì thế?
Ðoàn Ngọc ráng khống chế lại trái tim đang đập mạnh, y nhẹ giọng nói: - Tôi phải đi sớm một chút, sáng dậy còn phải đi đường.
Người nằm trên giường gật gật đầu, cặp mắt còn chưa muốn mở ra, hàm hồ nói:
- Lúc về anh đừng quên lại đây thăm em.
Ðoàn Ngọc nói:
- Dĩ nhiên.
Thật ra, dĩ nhiên y cũng biết, hôm sau cô nhất định không còn ở chốn này.
Người nằm trên giường thở phào ra xem chừng thỏa mãn, lại ngủ tiếp liền đó.
Dĩ nhiên cô không ngờ rằng cái gã ngơ ngơ ngáo ngáo này lại phát hiện ra bí mật của cô, cô chỉ hy vọng y đi nhanh nhanh lên.
Cái chỗ dưới chậu bông quả thật là chỗ giấu đồ quá tốt. Nếu y không tình cờ trông thấy, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện ra mình mất đồ, cũng không cách nào nói cô lấy mất đi.
Bắt ăn trộm phải có tang chứng, y cũng hiểu cái đạo lý đó, dĩ nhiên chỉ còn cách ngậm hờn mà bỏ đi.
Huống gì những chuyện đó vốn khó mà nói được ra miệng. Hỷ, đàn bà, xem ra đàn ông đối với đàn bà quả thật phải để ý cẩn thận một chút.
Trời đã gần sáng. Mặt trăng mờ nhạt còn đang treo trên đầu ngọn cây, ánh sao mông lung đã trốn vào trong khoảng da trời xanh nhạt vô cùng tận.
Con đường lót đá xanh nhỏ, ướt đẩm những giọt sương lạnh. Ðoàn Ngọc đi chân trần, qua hết cái sân, sương lạnh thấm từ gót chân lên đến đỉnh đầu.
Y bỗng trở nên rất tỉnh táo, thật không có lúc nào tỉnh táo bằng. Tường không cao lắm, trên tường cũng có trồng hoa cỏ.
Hương hoa trong gió mai trong trẻo thấm vào tận cõi lòng người ta. Ðoàn Ngọc nhảy ra khỏi tường, đứng ở một góc mang vào đôi giày, rồi đổ hết mấy thứ đồ y đã lấy từ trong chậu ra, bỏ vào lại trong túi, ngẩng đầu lên, hít thở mấy hơi dài cái không khí đượm đầy mùi hương hoa đó. Y bỗng phát hiện ra, cái hồ danh tiếng này lúc sáng sớm còn đẹp hơn cả lúc hoàng hôn.
Y đi bộ chầm chậm trên con đường dọc theo bờ hồ, thưởng thức phong cảnh tươi đẹp mới mẻ của Tây hồ buổi sáng.
Y không có gì hối hả, dù có đi ba ngày ba đêm mới đến chỗ khách sạn y đầu túc hôm qua, cũng không có gì quan hệ.
Người đàn bà giảo hoạt mà mỹ lệ đó tỉnh lại rồi, phát hiện ra cái chậu bông lại trở thành trống lổng, gương mặt cô ta sẽ lộ vẻ ra sao nhỉ? Nghĩ đến lúc đó, Ðoàn Ngọc nhịn không nổi bật cười lên, trong lòng tuy cũng cảm thấy có lỗi, nhưng cái thứ sung sướng bí mật, tội lỗi đó còn nồng đậm hơn là cái cảm giác ăn năn nhiều.
Y nhịn không nổi thò tay vào bọc, lấy những thứ đồ mất mà lấy lại được, ra nhìn qua một lượt.
Y ngẩn người ra.
Trong hầu bao ngoài xấp ngân phiếu phụ thân y đã đưa cho, mấy tấm vàng lá mẹ y đã đưa cho, còn có thêm hai thứ đồ khác.
Một chuổi minh châu còn lớn hơn cả mắt rồng, một miếng ngọc bài lóng lánh.
Trân châu như vậy tìm một hột cũng không chừng không khó, nhưng đủ hết bao nhiêu đó trân châu lớn nhỏ như nhau, thì lại quá khó. Ngọc bài cũng là thứ màu sắc phong nhuận, không có chút tì vết. Ðoàn Ngọc dĩ nhiên là người biết của, y vừa nhìn là đã biết hai thứ này là
bảo vật đáng giá liên thành.
Hai thứ đồ này ở đâu ra đây?
Ðoàn Ngọc rất nhanh chóng đã nghĩ ra được ngay. Hoa Dạ Lai nhất định đã xem chậu bông là chỗ bảo tàng bí mật của cô.
Trước y nữa, chắc là đã có người bị cô gạt như vậy.
Ðoàn Ngọc lại bật cười, thật tình y cảm thấy rất thú vị.
Dĩ nhiên y không phải là kẻ tham tâm, nhưng dùng cách này để cho người đàn bà tham tâm mà mỹ lệ ấy một chút trừng phạt, cũng không phải là chuyện gì tự hỏi lòng xấu hổ được.
Huống gì, bây giờ dù y có muốn đem những thứ này trả lại cho cô, cũng tìm không ra cái chỗ sào huyệt bí mật của cô ở đâu.
Thật ra y không hề nghĩ đến chuyện đi tìm cái phiền phức đó. Ðoàn Ngọc thở ra, rốt cuộc đi đến cái kết luận đó.
Do đó, y bèn đem hết tất cả mọi thứ bỏ vào lại trong túi của mình. Y rất thỏa mãn với cái cách mình xử lý câu chuyện, vừa trầm tĩnh vừa ổn thỏa, rất là thỏa mãn, thỏa mãn đến cực kỳ.
Y cảm thấy thật tình mình cũng nên được tưởng thưởng.
Trời đã sáng trưng.
Có tiếng xào xạt, trong đám liễu bỗng có một chiếc thuyền nhỏ chèo ra. Người chèo thuyền tuổi tác cũng không lớn lắm, để chân trần mang đôi giày cỏ, đầu đội một chiếc nón rộng vành, đứng ở xa thật xa đã kêu với Ðoàn Ngọc:
- Tướng công muốn qua hồ không?
Ðoàn Ngọc phát hiện ra cái số của mình thật tình không tệ tí nào, y đang không biết nên đi đường nào về lại, vừa tính tìm chiếc thuyền, là thuyền lập tức đến ngay.
- Có biết khách sạn Thạch Gia ở đâu không?
Dĩ nhiên là biết.
Người đưa đò ở Tây hồ, còn ai không biết khách sạn Thạch Gia! Do đó Ðoàn Ngọc bèn nhảy lên thuyền, cười nói:
- Ðưa giùm tôi lại đó, tôi cho ông mười lượng bạc.
Y cảm thấy mình sung sướng, thế nào cũng sẽ để người khác chia xẻ một chút cái sung sướng của y.
Sung sướng vốn là cái thứ gì thật kỳ quái, không hề vì mình chia bớt cho người khác mà giảm đi.
Có lúc mình chia cho người ta càng nhiều chừng nào, mình càng cảm thấy mình được lại nhiều chừng đó.
Nào ngờ nhà thuyền không những không có tí gì thích thú cảm kích, ngược lại còn trợn mắt trắng dã lên, trừng trừng nhìn y nói: - Không lẽ ngươi là cường đạo sao?
Ðoàn Ngọc bật cười, nói:
- Ông xem tôi giống cường đạo lắm sao?
Nhà thuyền lạnh lùng nói:
- Nếu không phải cường đạo, tại sao đi thuyền có một chuyến là đưa ngay mười lạng bạc?
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Ông chê nhiều?
Nhà thuyền nói:
- Lúc đầu thì chê nhiều, nhưng bây giờ thì chê ít.
Ðoàn Ngọc nhịn không nổi, mở miệng hỏi:
- Tại sao?
Nhà thuyền nói:
- Tiền bạc của ngươi lấy vào trong túi, dễ dàng như vậy, muốn ngồi trên chiếc thuyền của ta, phải đưa nhiều nhiều một chút.
Ðoàn Ngọc lại bật cười nói:
- Thì ra không phải ta là cường đạo, ngươi mới là cường đạo. Nhà thuyền nói:
- Bây giờ ngươi mới biết, thì đã quá muộn.
Cây sào dài của y chỉ điểm có mấy cái, thuyền đã ra giữa hồ. Sức lực hai bên cánh tay của y ít ra cũng có tới năm ba trăm cân.
Ðoàn Ngọc nhìn y hỏi:
- Ðây là thuyền cướp thật sao?
Nhà thuyền lạnh lùng nói:
- Hừ.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nghe nói trên thuyền cướp, nếu muốn giết người, thường thường có hai cách.
Nhà thuyền nói:
- Ngươi cũng biết nhiều chuyện lắm đó.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng không biết ngươi tính mời ta ăn đao nhỉ, hay là cho ta mò tôm? Nhà thuyền nói:
- Ðấy còn phải xem ngươi có đưa tiền ra mau mắn hay không? Ðoàn Ngọc nói:
- Tiền bạc khó mà buông ra, đưa tiền cho người ta, làm sao mau mắn được.
Nhà thuyền cười nhạt nói:
- Vậy thì ta chỉ còn nước mời ngươi xuống nước tắm một cái. Ðoàn Ngọc nói:
- Khỏi cần khách khí, ta vừa mới tắm.
Nhà thuyền không đợi y nói xong câu, bỗng tung người lên, nhảy mạnh xuống nước.
Tiếp theo đó, chiếc thuyền nhỏ bèn xoay vòng vòng ở giữa hồ, xoay thật là nhanh.
Ðoàn Ngọc vẫn còn không có gì là khẩn cấp, lẩm bẩm một mình: - Chỉ xoay không còn không sao, lật thì mới nguy.
Câu nói ấy vừa chưa thốt ra xong, chiếc thuyền nhỏ quả thật đã lật úp lại. Nào ngờ Ðoàn Ngọc vẫn còn chưa lọt xuống nước.
Thuyền sắp lật, người của y đã tung lên trên không, đợi đến lúc đáy thuyền lật lên trời, y đã nhẹ nhàng hạ xuống đáy thuyền, miệng lẩm bẩm: - Lật còn chưa sao, chìm xuống mới là nguy.
Bỗng nghe toang lên một tiếng, đáy thuyền đã bị lũng một lỗ thật lớn, thuyền nhỏ lập tức bắt đầu chìm dần dần xuống.
Ðoàn Ngọc vẫn còn chưa lọt xuống nước.
Cây sào chèo thuyền còn đang trôi trên mặt nước, y bỗng tung người lại, mũi chân điểm xuống cây sào một cái nhẹ, cây sào bèn trượt về phía trước. Người của y dựa vào cái sức điểm xuống nhẹ đó, lại tung lên lần nữa, đợi cây sào trượt tới ba trượng, y lại nhảy tới dùng mũi chân nhấn vào một cái. Ðổi hai lần hơi thở xong, y lại nhẹ phiêu phiêu hạ xuống trên bờ, miệng còn lẩm bẩm:
- Xem ra thuyền chìm xuống cũng không nguy lắm, chỉ bất quá có tí đáng tiếc vậy thôi.
Bỗng nghe lủm bũm có tiếng nước bắn tung lên, nhà thuyền đã thò đầu ra khỏi mặt nước, đưa cặp mắt đen vừa sáng nhìn chòng chọc vào Ðoàn Ngọc.
Ðoàn Ngọc chắp tay sau lưng, mỉm cười nói:
- Hiện tại chắc nước đang lạnh lắm, có tắm cũng phải coi chừng bị cảm. Nhà thuyền lại trừng mắt nhìn y cả nửa ngày, bỗng thở ra một hơi dài nói: - Khinh công giỏi thật.
Ðoàn Ngọc nói:
- Ba chớp ba nhoáng, cũng tàm tạm được.
Nhà thuyền sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc là ngươi một biển nhân tài như vậy, lại không chịu đi học làm người tốt.
Ðoàn Ngọc sặc cười nói:
- Ngươi không chịu học làm người tốt hay ta không chịu học làm người tốt?
Nhà thuyền lại thở ra, hững hờ nói:
- Ta vốn muốn bảo toàn cho ngươi, chỉ cho ngươi một đường đi, hiện tại xem ra ngươi chỉ còn có mỗi con đường chết.
Ðoàn Ngọc cũng thở ra, nói:
- Tính mời ta đi ăn đao trước, rồi mời ta xuống tắm, cũng coi như là chỉ
cho ta một con đường để đi sao?
Nhà thuyền cười nhạt một tiếng, chúc đầu xuống, lại lặn vào dưới nước. Ðoàn Ngọc bỗng hô lên:
- Chờ một chút.
Nhà thuyền chầm chậm thò đầu lên khỏi mặt nước hỏi:
- Còn muốn nói gì nữa?
Ðoàn Ngọc cười cười nói:
- Ta quên chưa cám ơn ngươi.
Nhà thuyền chau mày hỏi:
- Cám ơn ta?
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Bất kể ngươi nói thật hay giả, ta cũng đều cám ơn ngươi. Nụ cười của y thuần chân mà thành thật, đưa nụ cười đó ra với người ta, vĩnh viễn sẽ không bị nuốt khổ.
Nhà thuyền nhìn y, nhìn một hồi thật lâu, bỗng lại thở ra nói: - Cỡ hạng thiếu niên như ngươi, chết đi cũng có chỗ đáng tiếc. Ðoàn Ngọc cười nói:
- Ta cũng không tính chết.
Nhà thuyền trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu hiện tại ngươi mau lại chùa Phong Lâm, tìm một vị đạo nhân họ Cố, không chừng còn có chút hy vọng.
Ðoàn Ngọc cười khổ hỏi:
- Ta đang sống khỏe khoắn thế này, tại sao ngươi cứ nói ta sắp chết tới nơi rồi vậy?
Nhà thuyền nói:
- Không lẽ ngươi đã quên mình làm chuyện gì rồi sao?
Ðoàn Ngọc chau mày một cái, nói:
- Ta làm chuyện gì rồi?
Nhà thuyền sa sầm nét mặt nói:
- Ngươi đắc tội với một người không đắc tội được, một người không nên
đắc tội.
Ðoàn Ngọc suy nghĩ một thoáng, sực hiểu ra:
- Có phải ngươi nói bốn vị đại hòa thượng kia?
Nhà thuyền phảng phất như thấy mình nói nhiều quá, tung người lên, đã lặn xuống dưới nước.
Ðoàn Ngọc nói:
- Chùa Phong Lâm là nơi nào? Ngươi không nói cho ta biết, làm sao ta biết đâu mà tìm?
Giọng nói của y tuy lớn, chỉ tiếc là trên mặt hồ không còn thấy bóng dáng của nhà thuyền đâu.
Ngay cả chiếc thuyền nhỏ cũng đã mất tiêu.
Ðoàn Ngọc lại thở ra, y cười khổ nói:
- Có phải vận khí của mình đang từ từ xoay ngược đây không? Y chầm chậm quay người lại, bỗng phát hiện ra trong bụi liễu, đang có cặp mắt thật to trừng trừng nhìn y.
Cô bé có cặp mắt to lại xuất hiện ở đây, người cô còn mặc bộ đồ dài màu tím nhạt, giải thắt lưng bên hông có thêm một thanh trường kiếm rất chải chuốt.
Ðoàn Ngọc bấy giờ mới sực nhớ ra, mình còn quên một thứ đồ... thanh đao của y.
Y chỉ nhớ được tối qua lúc bắt đầu uống rượu trong thuyền hoa, thanh đao còn đang ở trên bàn.
Sau đó y bèn quên mất, không những quên thanh đao, ngay cả chính mình cơ hồ cũng muốn quên luôn.
Thanh đao này cũng có tên là Bích Ngọc Ðao, vốn là vũ khí thành danh của Ðoàn lão gia tử lúc còn thiếu niên lăn lộn trong giang hồ, nghe nói còn là của Ðoàn phu nhân lúc chưa lấy chồng đưa cho ông ta làm vật định tình.
Cho đến khi Ðoàn Ngọc lên mười tám tuổi, Ðoàn lão gia tử mới đem thanh đao này giao lại cho y.
Ðoàn Ngọc đang than thầm trong bụng, trước mắt phảng phất lại xuất hiện ra gương mặt của phụ thân đang vênh mặt lên dạy dỗ mình.
Cô bé có cặp mắt to thấy y quay mặt lại, cũng vênh mặt lên, cười nhạt nói:
- Ngay cả chùa Phong Lâm còn không biết ở đâu, còn qua lại làm gì trong chốn giang hồ?
Ðoàn Ngọc nhịn không nổi hỏi cô:
- Cô biết chùa Phong Lâm ở đâu không?
Cô bé quay người về phía sau nhìn nhìn, rồi lại nhìn qua hai bên, rồi nói: - Anh đang nói với ai thế?
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Nơi đây không lẽ còn có ai khác sao?
Cô bé vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
- Anh đã biết nam nữ có chỗ bất tiện, còn đi nói chuyện với tôi làm gì? Thì ra cô còn đang nhớ kỹ trong bụng chuyện hôm qua.
Con gái trong bụng có chút nhỏ nhen, nam tử hán đại trượng phu, cũng nên nhường cho cô chút xíu.
Ðoàn Ngọc cười vả lả nói:
- Nếu cô nương biết chùa Phong Lâm ở đâu, làm ơn chỉ cho tôi một con đường đi.
Cô bé trừng to mắt lên, cười nhạt nói:
- Chúng ta chưa quen biết bao giờ, tôi dựa vào đâu mà dám chỉ điểm cho anh đường đi?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tại hạ là Ðoàn Ngọc, cô nương quý tính?
Cô bé nói:
- Ðã nam nữ bất tiện rồi, ngay cả rượu còn uống không được, làm sao lại nói tên họ với nhau nghe được?
Xem ra cô bé này không những bụng dạ nhỏ nhen, mà còn dằn dai quá chừng đi.
Ðoàn công tử không phải là người quen chịu người khác giận dỗi, chỉ cần có một nơi tên là chùa Phong Lâm, còn sợ gì không hỏi thăm cho ra được sao?
Y cười cười, ôm quyền hướng về cô bé, nói:
- Tôi phiền không được cô, nhưng chắc là trốn được cô chứ. Nào ngờ cô bé lại hô hoán lên:
- Anh quay lại đây, chúng ta còn chưa nói chuyện xong!
Ðoàn Ngọc chỉ còn nước quay lại, cười khổ hỏi:
- Còn có chuyện gì nói chưa xong nữa?
Cô bé cười nhạt nói:
- Tôi hỏi anh, anh đã không chịu ngồi uống rượu chung bàn với tôi, tại sao anh lại đến thuyền người khác uống rượu được, không những vậy, uống cả đêm, không lẽ cô ta không phải là đàn bà, không lẽ các người không phải là nam nữ bất tiện lắm sao?
Thì ra cái chuyện chân chính cô không thoải mái là cái chuyện này! Ðoàn Ngọc không nói gì nữa.
Cái chuyện đó rốt cuộc giải thích không được, không giải thích có lúc còn là cách giải thích tốt nhất.
Huống gì, y hà tất phải đi giải thích với một cô bé không biết điều này. Cô bé còn chưa chịu buông tha, cô lớn tiếng nói:
- Sao anh không mở miệng nói gì nữa vậy, có phải đã biết mình đuối lý rồi đấy không?
Ðoàn Ngọc chỉ còn nước cười khổ.
Cô bé trừng mắt nhìn y, bỗng nhiên lại cười lên thật quyến rủ nói: - Người nào biết mình có lỗi, cũng còn thuốc để cứu chữa, anh đi theo tôi đi.
Ðoàn Ngọc ngẩn người ra hỏi:
- Cô đem tôi đi tới chùa Phong Lâm?
Cô bé cắn môi, nói:
- Không đem anh tới chùa Phong Lâm, không lẽ còn đem anh đi chết đâu đó!
"Ngàn lần, vạn lần không được kết giao với đàn bà không quen biết, ngàn lần vạn lần."
Ðoàn Ngọc chỉ còn nước thở ra trong bụng, xem ra hiện tại y không thể
không làm quen với một người đàn bà không quen biết.
Y chỉ hy vọng người này tốt hơn người kia một chút.
Gió nổi lên, tơ liễu phất phơ giữa chừng không, như tuyết rơi. Cô bé đang vạch rẽ cành liễu, chầm chậm đi phía trước tuy cô mặc y phục đàn ông, eo cô đưa qua nhẹ nhàng ẻo lả.
Có phải là cố ý ẻo lả cho Ðoàn Ngọc thấy không nhỉ? Ðể chứng minh rằng cô không còn bé nữa, cô đã là người lớn lắm rồi?
Ðoàn Ngọc không muốn nhìn cũng không xong, thật ra, cái eo cô bé này uốn qua uốn lại, mềm mại như nhành liễu, tuy vẻ con nít còn chưa thoát đi hết, lại có thứ phong vận làm say lòng người.
Con mắt của đàn ông, không phải vốn bởi vì hạng người đàn bà như vậy mà mọc ra sao?
Ðoàn Ngọc đang độ thiếu niên, Ðoàn Ngọc mới có mười chín tuổi. Cô bé phảng phất cũng biết phía sau có người đang nhìn mình, cô bỗng liếc về phía sau một cái nói:
- Tôi họ Hoa, tên là Hoa Hoa Phong.
Hoa Hoa Phong, cái tên này nghe cũng hay quá đấy chứ.
Ðoàn Ngọc cười, y cảm thấy mình cũng ít ra không đến nổi gì, hiện tại ít ra cô cũng không thể được coi là một người đàn bà không quen biết. Ít ra, y cũng biết tên họ của cô.
Chùa Phong Lâm ở ngay mé bên trái Hạnh Hoa Thôn, bên cạnh Nhạc Vương miếu, là một trong tám khu rừng lớn ở Tây hồ.
Trong chùa nhang khói trước giờ vẫn nghi ngút, nhất là gặp lúc giai tiết xuân thu, người chơi Tây hồ dù không tin Trời Phật, cũng lại chùa đốt vài cây nhang.
Chùa Phong Lâm là chùa của hòa thượng.
Gã chèo thuyền tại sao lại kêu Ðoàn Ngọc đi tìm đạo nhân họ Cố nhỉ? Hoa Hoa Phong đảo quanh tròng mắt nói:
- Gã nhà thuyền kia kêu anh đi tìm một đạo nhân họ Cố?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ừ.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh không nghe lầm chứ?
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Lỗ tai tôi, còn chưa bị chứng tật gì.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nhưng theo tôi biết, trong chùa Phong Lâm không có đạo nhân nào cả, chỉ có hòa thượng.
Ðoàn Ngọc chau mày nói:
- Bốn gã hòa thượng tôi đánh hôm qua, không lẽ chính là hòa thượng trong chùa Phong Lâm?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không phải, phương trượng chùa Phong Lâm, hình như không phải là truyền nhân của chùa Hoa Nam, bốn gã hòa thượng này sử Thiếu Lâm quyền.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Nhìn không ra cô cũng là tay hành gia.
Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:
- Không lẽ chỉ cho phép đàn ông đánh nhau, không cho đàn bà luyện võ sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi chẳng có ý đó.
Hoa Hoa Phong nói:
- Có phải anh cũng như các người đàn ông khác, cứ cho là đàn bà phải không hiểu gì cả thì mới tốt?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi cũng chẳng có ý đó.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh có ý tứ gì?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi chỉ bất quá nói rằng, mắt cô thật tốt, là tay hành gia, không lẽ còn có
ý gì khác nữa sao?
Hoa Hoa Phong nói:
- Câu nói đó tuy chẳng có gì sai, nhưng cái giọng của anh nghe ra không đúng tí nào.
Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Hiện tại tôi cũng đã hiểu cái ý của cô rồi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Sao?
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Hình như cô rất thích tìm người khác quấy phá, thích tìm người khác cãi nhau.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ai nói tôi thích đi tìm người ta cãi nhau, tôi chỉ thích tìm anh. Câu nói ấy vừa thốt ra, chính cô cũng nhịn không nổi bật cười lên. Ðoàn Ngọc nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, trong lòng bỗng dưng thấy
ngọt ngọt, ngay cả y cũng không biết rõ thế này là thế nào. Một cô gái thích tìm mình để quấy phá, tìm mình để cãi nhau, mình phải là cảm thấy rất khổ sở mới phải.
Kỳ quái là, có lúc mình ngược lại cứ cảm thấy sung sướng.
Ðàn bà cứ nói là đàn ông trời sinh là cái thứ ngu xuẩn, đại khái cũng vì cái đạo lý này.
Lúc Ðoàn Ngọc đang nhìn cô, Hoa Hoa Phong cũng đang nhìn Ðoàn Ngọc. Bọn họ người này nhìn người kia, hình như đã quên mất trên đời này còn có người khác.
Nơi đây đương nhiên không phải chỉ có hai người, những người khác đương nhiên đều nhìn vào bọn họ.
Ðoàn Ngọc vốn đã quá đủ cho mọi người chú ý nhìn rồi, huống gì còn thêm một Hoa Hoa Phong bán nam bán nữ này.
Cô bỗng vênh mặt lên phát sân phát nộ, rồi lại bỗng cười ngọt ngào như vậy, có vài người đã nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài. Hiện tại vừa qua tiết Thanh Minh, chính là ngày tốt đi chơi hồ, trên đường
người qua lại không ít, đến cửa chùa, lại càng là trai màu hồng, gái màu lục, qua lại tấp nập.
Trong đó có du khách từ phương xa lại, cũng có người trong thành lại dâng hương, có lão già gánh bao màu vàng bán nhang, đèn, cũng có các cô con gái nhỏ ôm rỗ hoa bán, có các cô ăn nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào như oanh, cũng có các tay hảo hán phế chợ ăn nói tục tằn thô lỗ.
Thật ra, ở cái nơi thế này, mình cơ hồ có thể thấy đủ các thức, các hạng người.
Chỉ không thấy có đạo nhân, một đạo nhân cũng không có. Ðạo sĩ vốn không đến chùa hòa thượng làm gì.
Sau góc tường có hai chú tiểu sa di mày thanh mắt sáng, đang núp ở đó len lén ăn kẹo, chính là từ trong chùa Phong Lâm mới trốn ra. Ðoàn Ngọc sợ phạm phải kỵ húy gì của hòa thượng, không dám đến tận nơi hỏi thăm, nhưng lại đó hỏi hai chú tiểu sa di này, đại khái cũng không có gì quan hệ lắm.
- Xin hỏi hai vị tiểu sư bác, trong chùa có vị nào là đạo nhân họ Cố không vậy?
- Không có.
- Ðạo sĩ trước giờ có dám lại cửa chùa này, dù có lại, cũng bị đánh đuổi đi. - Tại sao?
- Bởi vì có những người thấy nơi này nhang khói nghi ngút, cứ nghĩ đến chuyện lại tranh đoạt chùa chiền.
- Không những vậy, thầy tôi thường nói, đạo sĩ ngay cả tóc còn không chịu cắt, thật không thể coi là kẻ xuất gia lục căn thanh tịnh được. - Nghe nói có đạo sĩ còn có bà vợ nữa.
Hai chú tiểu sa di này hiển nhiên vừa mới xuất gia chưa lâu, xem vẻ mặt của họ, hình như còn rất bực dọc tại sao mình không đi làm đạo sĩ có thể lấy được vợ, mà lại đi làm hòa thượng.
Ðoàn Ngọc cảm thấy rất thú vị, len lén nhét thỏi bạc vào trong túi một bên của họ, rồi hỏi nhỏ:
- Hai ngày nữa tìm cái mũ đội vào, lại Tam Nhã Viên ăn miếng Tống Tẩu
Ngư, còn ngon hơn cả kẹo.
Chú tiểu sa di nhìn y hai lần, bỗng nhiên chạy vụt đi như một làn khói. Hoa Hoa Phong nhịn không nổi cười nói:
- Anh đang dụ người ta phạm tội đấy à?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ăn cá cũng chẳng thể coi là phạm tội.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Người xuất gia làm sao ăn mặn được?
Ðoàn Ngọc nói:
- Rượu thịt rồi cũng đi qua ruột, Phật cốt là ở trong đầu, câu đó không lẽ cô còn chưa nghe nói?
Hoa Hoa Phong cười nói:
- May mà anh không làm hòa thượng, nếu không nhất định là một gã hòa thượng giả mạo.
Ðoàn Ngọc nói:
- Dù tôi có muốn xuất gia, cũng thà làm đạo sĩ, không làm hòa thượng. Hoa Hoa Phong hỏi:
- Tại sao?
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Cô nên biết tại sao chứ.
Hoa Hoa Phong sực nhớ lời của chú tiểu, cô trừng mắt nhìn y một cái, nhưng lại nhịn không nổi bật cười nói:
- Tôi cứ ngờ anh là người thật thà, nào ngờ anh cũng chẳng phải người tốt.
Cô lại bỗng nói tiếp theo đó:
- Nhưng anh là một tên ngốc.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tên ngốc?
Hoa Hoa Phong nói:
- Anh nghe ai nói trong chùa này có đạo sĩ?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cái vị nhà thuyền ấy.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh biết y?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không biết.
Hoa Hoa Phong nói:
- Y nói anh lại tìm đạo sĩ, anh bèn lại, nếu y nói anh lại đây tìm ni cô, có phải anh cũng lại không?
Ðoàn Ngọc ngẩn người ra.
"Ðiều thứ sáu, không được dễ tin lời người ta nói."
Bỗng phát giác ra mình lại phạm thêm một điều răn của phụ thân. Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu anh đánh nhầm phải môn hạ chùa Thiếu Lâm, phiền phức này xem ra thật không nhỏ, nhưng Thiếu Lâm là danh môn chính tông, cũng không đến nổi vì chuyện tí xíu này mà lấy mạng anh.
Ðoàn Ngọc đang lắng nghe.
Hoa Hoa Phong lại nói:
- Huống gì, chùa Thiếu Lâm nếu muốn đặt anh vào chỗ chết, thì ngay cả Long chân nhân ở Vũ Ðương cũng chắc gì đã lo được cho anh, huống gì là một gã đạo sĩ chẳng nghe tên tuổi gì!
Ðoàn Ngọc thở ra.
Hoa Hoa Phong thở ra, tiếp tục nói:
- Cỡ hạng người tùy tiện tin lời người ta nói như anh, sẽ có ngày bị người ta bán đi còn không biết gì cả.
Ðoàn Ngọc bỗng nói:
- Tôi chỉ tin có một chuyện.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Chuyện gì?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhà thuyền đã nói vậy, nhất định sẽ không vì chỉ muốn gạt tôi lại đây khơi khơi như vậy.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh nghĩ là y có mục đích gì khác?
Ðoàn Ngọc gật gật đầu nói:
- Nếu y có ý hại tôi, nhất định y sẽ đào một cái bẫy ở đây trước đợi tôi lại nhảy vào.
Hoa Hoa Phong chớp mắt hỏi:
- Anh tính nhảy sao?
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Chỉ tiếc là hiện tại ngay cả cái bẫy ở đâu tôi còn không biết. Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu anh đã biết, thì đấy chẳng thể coi là cái bẫy nữa.
Cô bỗng lại cười, nhẫn nha nói:
- Chính vì anh không bao giờ thấy được cái bẫy, do đó anh mới rớt vào đấy.
Ðoàn Ngọc nói:
- Vì vậy tôi có thể tùy thời tùy lúc lọt vào bẫy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ðúng vậy.
Ðoàn Ngọc cũng chớp chớp mắt nói:
- Nhà thuyền đó và tôi chưa từng quen biết, nếu ngay cả y cũng muốn lại hại tôi, gã đánh xe đối diện kia cũng rất có thể là đồng bạn của y. Hoa Hoa Phong nghiêm mặt nói:
- Ừ, rất có thể.
Ðoàn Ngọc đảo quanh tròng mắt một vòng nói:
- Nơi đây, mỗi người không chừng đều rất có thể vậy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Ừ.
Cặp mắt của Ðoàn Ngọc bỗng trừng một cái lên mặt cô, y hỏi:
- Còn cô? Cô có thể vậy không?
Hoa Hoa Phong vênh mặt lên nói:
- Rất có thể vậy, nhất là tôi đây.
Ðoàn Ngọc nói:
- Sao?
Hoa Hoa Phong nói:
- Hiện tại tôi đang thích đổ rượu độc cho anh, độc cho anh chết tươi ngay bây giờ.
Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Chết vì độc còn hơn là chết đuối.
Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y hỏi:
- Anh dám đi theo tôi không?
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Ði đâu?
Hoa Hoa Phong chỉ về phía trước một cái nói:
- Nơi đó hình như có chỗ bán rượu, anh...
Giọng của cô bỗng ngưng bặt lại.
Bởi vì cô phát hiện ra ngón tay mình đang chỉ tới ba chữ...
Chính là ba chữ “Cố đạo nhân”.
Dùng cây trúc treo tấm vải bố màu xanh lên cao làm lá cờ quán rượu, tấm vải bố đã được tẩy muốn bạc trắng, trên mặt có đề ba chữ như rồng bay phượng múa thật lớn.
“Cố đạo nhân” là cái tên của một quán rượu.
Quán rượu này chỉ bất quá là căn nhà nhỏ lấy ván gỗ ráp vào thành hai căn, trong phòng u ám mà ẩm thấp, chất đầy những vò rượu. Tấm phên bằng trúc trước mặt nhà, cũng để đầy từng vò từng vò rượu, trên vò rượu bày một tấm gỗ, coi như là cái bàn uống rượu, khách chỉ việc ngồi trên cái ghế đẩu bên cạnh uống rượu.
Trong thành Hàng Châu cũng có rất nhiều quán rượu, bày biện như vậy. Quán rượu nơi đây chỉ có bán rượu, không có thức ăn, tối đa chỉ có chút ít
đậu phụng, để nhấm rượu, vì vậy đa số quá nửa là khách hàng quen thuộc, dân uống rượu.
Những hạng người đó chỉ cần có rượu uống là được rồi, chẳng màng ở đâu, lúc nào, vì vậy hiện tại tuy vẫn còn chưa tới trưa, mà bàn ghế trong quán đã bày biện hẳn hòi.
Một đứa bé cùi hủi lé mắt, đang bưng một cái chậu luộc đầy đậu, từ trong nhà ra, để ở trên quầy.
Ðã có bốn lão già mùi rượu nồng nặc đang ngồi uống ở đó. Hoa Hoa Phong và Ðoàn Ngọc ngồi đó chờ cả nửa ngày, đứa bé cùi hủi còn chưa lại hỏi han gì.
Ðoàn Ngọc hỏi dò:
- Chú là ông chủ ở đây phải không?
Ðứa bé trợn cặp mắt trắng dã lên nói:
- Tôi mà là chủ quán nơi đây, thì quán này phải có tên là Tiểu Lại Lị rồi. Ðoàn Ngọc hỏi:
- Thế chủ quán là ai?
Ðứa bé cùi hủi đưa tay chỉ tấm vải bố một cái hỏi:
- Ông có đọc được chữ không?
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Thì ra nơi đây quả có một người tên Cố đạo nhân thật.
Ðứa bé cùi hủi đưa cặp mắt lé trừng lên nhìn y nói:
- Các người rốt cuộc có uống rượu hay không?
Hoa Hoa Phong mở tròn to mắt lên hỏi:
- Không uống rượu đến đây làm gì?
Ðứa bé cùi hủi nói:
- Muốn uống bao nhiêu rượu?
Hoa Hoa Phong giành nói:
- Ðem lại trước hai chục ly Hoa Ðiêu, đựng vào ống đó.
Ðứa bé cùi hủi lại lấy cặp mắt lé trừng lên nhìn cô, gương mặt bấy giờ mới lộ vẻ thân thiện hơn được một chút.
Nơi đây chỉ có một hạng người là được hoan nghênh, được tôn kính, đó chính là người có tửu lượng khá.
Ngoài cái quần u ám, còn có để một câu đối: Ðổ cơ phạn bàn Tiểu Ngư mỹ tửu trường khoan (Tạm dịch:Bụng đó, mâm cơm nhỏ Cá ngon, ruột rỗng chờ rượu)
Ðoàn Ngọc nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Nơi đây cũng bán món cá chưng sao?
Ðứa bé cùi hủi nói:
- Không.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng cái câu đối kia...
Ðứa bé cùi hủi nói:
- Câu đối là câu đối, cá là cá.
Nó trợn cặp mắt trắng dã lên rồi đi mất, làm như ngay cả nhìn cũng lười không muốn nhìn thêm Ðoàn Ngọc một lần nữa.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Tên quỷ này mở miệng ra làm như muốn đánh lộn với người, không biết ai đắc tội phải nó...
Hoa Hoa Phong cũng nhịn cười nói:
- Hạng người này cũng khó mà gặp phải lắm đấy.
Ðoàn Ngọc chớp chớp mắt nói:
- Nhưng tôi có gặp qua một người rồi.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Ai?
Ðoàn Ngọc không nói gì, chỉ cười.
Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y, cắn cắn môi nói:
- Nếu anh dám nói là tôi, tôi sẽ thuốc cho anh chết ngay.
Sau đó cô cũng bật cười lên.
Bọn họ tuy mới quen nhau, nhưng hiện tại bỗng nhiên cảm thấy như là bạn bè đã lâu năm rồi.
Bấy giờ đứa bé cùi hủi cũng đã đem năm ống rượu lại, bình một tiếng, đặt trên vò rượu, rồi quay phắt đầu đi mất.
Trên vò rượu đã có sẵn mấy cái ly không.
Ðoàn Ngọc rót ra hai ly, đang tính đưa lên miệng uống.
Hoa Hoa Phong bỗng đè tay y xuống nói:
- Chờ một chút.
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Còn chờ gì nữa?
Hoa Hoa Phong nói:
- Dĩ nhiên tôi không thích thuốc cho anh chết thật, nhưng người khác thì sao?
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Tên quỷ đó tuy không nhìn tôi thuận mắt, nhưng chắc không đến nổi phải lấy mạng tôi mới xong.
Nhưng Hoa Hoa Phong không cười, cô vênh mặt lên nói:
- Không lẽ anh quên mình đến đây tìm ai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi đã uống say đâu.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nếu anh quả có cái họa sát thân thật, cái gã đạo sĩ giả bán rượu này làm sao cứu được anh?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không chừng y chỉ bất quá lấy chuyện bán rượu ra che đậy thân phận của mình thế thôi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì vậy y rất có thể là một tay cao thủ vũ lâm mai danh ẩn tích. Ðoàn Ngọc nói:
- Ðúng vậy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Vì vậy vũ công của y có thể rất cao cường.
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðúng vậy.
Hoa Hoa Phong nói:
- Có phải y cũng rất có thể biết hạ độc được không?
Nhà thuyền đó đã không dìm Ðoàn Ngọc chết đuối được, sẽ muốn đồng bạn của y thuốc cho Ðoàn Ngọc chết.
Chuyện đó dĩ nhiên cũng rất có thể lắm.
Xem ra Hoa Hoa Phong không những suy nghĩ chu đáo còn hơn Ðoàn Ngọc, cô còn rất quan tâm đến y thật.
Ðoàn Ngọc tính mở miệng ra nói, nhưng không nói gì, bởi vì y bỗng phát hiện có người đang nhìn bọn họ.
Bất kỳ ai nhìn người này rồi, cũng đều nhịn không nổi muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Người này dĩ nhiên là một người đàn bà, dĩ nhiên là một người đàn bà rất mỹ lệ, không những đẹp, mà còn phong tư trác tước, không những vậy, còn biết trang điểm nữa.
Ðàn bà biết trang điểm không nhất định phải là đánh phấn cho dày vào. Người đàn bà này có khuôn mặt trái xoan thật trắng trẻo, không thoa lên tí phấn son gì.
Nhưng bà ta diện đồ rất khảo cứu, một tấm áo rất sát vào người màu xanh, đi với Bách Chiết Trương quần tha thướt, không những chất liệu cao quý, may cắt tinh trí, màu sắc cũng rất hợp với nhau.
Áo quần cũng là một thứ học vấn, muốn hiểu cái thứ học vấn này, không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bà ta xem ra không trẻ tuổi gì, nhưng lại càng hiển lộ vẻ diễm lệ thành thục.
Những hạng người đàn bà này, giống như một đóa hoa đã nở đầy đặn, phong vân điên đảo lòng người.
Ðoàn Ngọc nhìn bà ta, ánh mắt lộ đầy vẻ tán thưởng.
Hoa Hoa Phong đang nhìn y, hiển nhiên từ ánh mắt của y, cô đã phát hiện y đang nhìn một người đàn bà.
Do đó cô cũng quay đầu lại.
Cô tấu xảo bắt gặp bà ta đang mỉm cười, một nụ cười thật mỹ lệ và thành thực.
Chỉ có người đàn bà tuổi tác như bà ta, mới hiểu được cách mỉm cười như vậy.
Hoa Hoa Phong lập tức vênh mặt lên, hạ giọng xuống hỏi: - Người đàn bà này là ai vậy?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không biết.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh không quen biết bà ta?
Ðoàn Ngọc lắc lắc đầu.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Anh không quen biết gì bà ta, tại sao bà ta lại nhìn anh cười? Ðoàn Ngọc hững hờ nói:
- Có người trời sinh thích cười, ít ra cũng còn tốt hơn là người trời sinh đi tìm người quấy phá.
Hoa Hoa Phong trừng mắt nhìn y hỏi:
- Bây giờ có phải anh đang tìm tôi quấy phá đấy không?
Ðoàn Ngọc không trả lời, bởi vì người đàn bà ấy hiện giờ đang bước lại chỗ bọn họ.
Bà ta đi đứng dáng điệu cũng rất đẹp, mỉm cười lại trước mặt bọn họ, nói: - Hai vị hình như từ phương xa lại đây.
Hoa Hoa Phong lập tức giành nói:
- Chuyện đó có liên hệ gì đến bà?
Người đàn bà vẫn mỉm cười nói:
- Không có gì liên hệ cả.
Hoa Hoa Phong nói:
- Không có liên hệ, bà còn hỏi làm gì!
Người đàn bà nói:
- Chỉ bất quá tùy tiện muốn hỏi, hỏi vậy thôi.
Hoa Hoa Phong nói:
- Có gì hay mà hỏi.
Người đàn bà nói:
- Bởi vì nơi đây chỉ có khách hàng quen thuộc lại thăm viếng, rất hiếm khi thấy người lạ như hai vị.
Hoa Hoa Phong nói:
- Nơi đây có khách gì lại, thì có liên hệ gì với bà?
Người đàn bà cười nói:
- Chuyện này thì có chút liên hệ.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Sao?
Người đàn bà nhoẻn miệng cười nói:
- Vì vậy tôi mới nói cô nương nhất định là khách phương xa lại, nếu không làm sao không biết tôi là ai nhỉ?
Xem ra bà ta đã nhận ra Hoa Hoa Phong là gái giả trai.
Hoa Hoa Phong lại càng tức giận, cô cười nhạt nói:
- Không lẽ bà có gì đặc biệt lắm sao?
Người đàn bà nói:
- Nói ra thì cũng có chỗ đặc biệt thật.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Chỗ nào đặc biệt?
Người đàn bà cười nói:
- Không phải người đàn bà nào cũng đều lấy một ông chồng là đạo sĩ, cô xem có đúng không?
Hoa Hoa Phong ngơ ngác hỏi:
- Bà nói gì?
Người đàn bà nói:
- Chồng tôi là đạo sĩ ở đây, vì vậy nơi đây rất có nhiều người gọi sau lưng tôi là Nữ đạo sĩ, bọn họ còn rất sợ tôi biết, thật ra tôi lại thích cái tên này
lắm.
Bà ta mỉm cười, nói tiếp:
- Tôi mà không thích đạo sĩ, tại sao lại đi lấy đạo sĩ làm gì? Hoa Hoa Phong lần này rốt cuộc không biết nói gì. Bất kể ra sao, đàn bà lấy được ông chồng đạo sĩ, cũng không có mấy ai.
Ðoàn Ngọc thì đã bật cười.
Y phát giác ra bà Nữ đạo sĩ này không những đẹp, mà còn thú vị phi thường.
Nhìn thấy vẻ mặt của y, Hoa Hoa Phong lại càng tức giận, cô bỗng cầm ly rượu trước mặt lên ực một hơi cạn sạch.
Nữ đạo sĩ nói:
- Cô nương cũng uống rượu?
Hoa Hoa Phong nói:
- Không lẽ tôi không được uống?
Nữ đạo sĩ cười nói:
- Tôi chỉ bất quá hơi lấy làm lạ một chút, tại sao cô nương bỗng không sợ trong rượu có độc nữa?
Thì ra không những cặp mắt bà ta sắc sảo, lỗ tai bà ta cũng rất thính. Gương mặt của Hoa Hoa Phong đã có vẻ muốn xanh lè ra. May mà Nữ đạo sĩ đã đổi câu chuyện, bà ta hỏi:
- Hai vị dáng dấp như vậy, đến đây chắc là không phải để uống rượu? Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Tại hạ quả thật lại đây muốn bái kiến Cố đạo nhân.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Ông biết y?
Ðoàn Ngọc nói:
- Còn chưa được quen biết.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Nếu vậy, có phải có người kêu ông lại đây?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðúng vậy.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Ai kêu ông lại đây?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cái vị nhân huynh này tôi cũng chưa quen biết.
Nữ đạo sĩ phảng phất như cảm thấy chuyện này có vẻ thích thú, bà ta chớp mắt hỏi:
- Y là một người ra sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Là một vị đại ca chèo thuyền.
Nữ đạo sĩ nói:
- Chèo thuyền?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không chừng y vốn không phải thế, chỉ bất quá lúc tôi gặp y, y là người chèo thuyền.
Y cười cười, lại nói tiếp:
- Bất cứ ai muốn cải trang thành nhà thuyền, cũng không khó khăn gì lắm.
Nữ đạo sĩ nói:
- Mặt mũi y ra làm sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Mặt mày đen đủi, tuổi tác không lớn lắm, cặp mắt sáng, thủy tính cũng rất giỏi.
Y cười khổ rồi lại nói tiếp:
- Nếu tôi rớt xuống dưới nước, hiện tại không chừng đã bị dìm cho chết đuối.
Nữ đạo sĩ bỗng thở ra nói:
- Tôi biết ngay nhất định lại là y.
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Y rốt cuộc là ai vậy?
Nữ đạo sĩ cười nói:
- Người này họ Kiều, thiên hạ chỉ sợ chẳng còn ai thích xen vào chuyện người khác như y!
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Tôi đồng ý.
Nữ đạo sĩ nhìn y, nhìn thật lâu, rồi mới hỏi:
- Y kêu ông lại nơi đây thật sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ừm.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Ông đã giết ai rồi?
Ðoàn Ngọc lại nhịn không nổi bật cười lên, nụ cười đó, cũng như là lời phủ nhận, bất cứ ai giết người xong, cũng nhất định không thể cười thuần chân như vậy.
Nữ đạo sĩ nhoẻn miệng cười nói:
- Tôi xem dáng điệu ông cũng không giống đã giết người rồi. Bà ta làm như thở phào một hơi, nhưng đã vội vã hỏi tiếp: - Ông gần đây nhất có làm cái án nào lớn không?
Ðoàn Ngọc lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tôi xem giống cường đạo lắm sao?
Nữ đạo sĩ nói:
- Có phải ông đem trong người hồng hóa gì không, có người đang tính kiếm chuyện với ông?
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Hồng hóa?
Nữ đạo sĩ giải thích:
- Hồng hóa có nghĩa là châu báu rất có giá trị.
Ðoàn Ngọc nói:
- Cũng không có.
Nữ đạo sĩ chau mày một cái nói:
- Vậy thì, ông rốt cuộc đã làm chuyện gì phiền phức nhỉ?
Ðoàn Ngọc nói:
- Phiền phức thì hình như có một chuyện nhỏ.
Nữ đạo sĩ nói:
- E rằng còn không chỉ một chuyện nhỏ, nếu không Kiều lão tam sẽ không kêu ông lại đây.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi chỉ bất quá đánh nhau với một vài người thế thôi.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Ông đánh nhau với ai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Với mấy gã hòa thượng.
Nữ đạo sĩ nói:
- Hòa thượng? Hòa thượng như thế nào?
Ðoàn Ngọc nói:
- Mấy gã hòa thượng rất hung hãn, giọng nói hình như không phải khẩu âm của người nơi đây.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Có phải là hòa thượng biết vũ công không?
Ðoàn Ngọc gật gật đầu nói:
- Hình như bọn họ có sử Thiếu Lâm quyền.
Nữ đạo sĩ lại chau mày hỏi:
- Ông ra đường, không lẽ không ai nói cho ông biết, qua lại trong giang hồ phải không được gây oán với hòa thượng, đạo sĩ, ăn mày sao? Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Có người đã nói rồi, chỉ tiếc là lúc đó tôi bỗng quên mất.
Nữ đạo sĩ thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Thì ra ông cũng là một người rất bốc đồng.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng tôi xuất thủ không nặng, nhất định là không thương tổn gì đến
bọn họ, chỉ bất quá đánh bọn họ rớt xuống nước thế thôi.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Tại sao lại xảy ra chuyện vậy?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi không chịu được khi thấy bọn họ khinh lờn kẻ khác.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Bọn họ khinh lờn ai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Một... một người đàn bà.
Nữ đạo sĩ cười nói:
- Tôi cũng nghĩ nhất định là một người đàn bà... có phải là đẹp lắm phải không?
Ðoàn Ngọc xem ra mặt mày đã muốn đỏ lên, y ấp úng nói: - Cũng còn không khó coi lắm.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Tên là gì?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cô ta nói mình tên là Hoa Dạ Lai.
Nữ đạo sĩ lại chau mày lần này là lần thứ ba, chau càng tít lại, một hồi thật lâu mới hỏi:
- Ông chưa từng quen biết với cô ta?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ngay cả gặp còn chưa gặp bao giờ.
Nữ đạo sĩ nói:
- Ông chỉ thấy mấy gã hòa thượng khinh lờn cô ta, ngay cả một câu cũng không hỏi rõ ràng, đã đánh bọn họ rớt xuống nước?
Ðoàn Ngọc nói:
- Bọn họ cũng không cho tôi nói được câu nào.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Sau đó rồi sao?
Ðoàn Ngọc đỏ mặt lên nói:
- Sau đó cô ta nhất định phải mời tôi uống rượu.
Nữ đạo sĩ nhìn chăm chú vào mặt y nói:
- Có phải ông uống nhiều lắm phải không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không ít lắm.
Nữ đạo sĩ nói:
- Sau đó rồi sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Sau đó... sau đó tôi bèn đi mất.
Nữ đạo sĩ nói:
- Ðơn giản như vậy sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ừm.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Không lẽ ông không chịu phải chuyện gì thiệt thòi sao?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cũng không có gì cả.
Nữ đạo sĩ tươi mặt nói:
- Xem ra nếu ông không rất thông minh, thì nhất định cũng rất may mắn. Ðoàn Ngọc nhịn không nổi mở miệng hỏi:
- Cô ta rốt cuộc là một người như thế nào? Có phải thường thường phải cho người ta chịu tí thiệt thòi không?
Nữ đạo sĩ thở ra nói:
- Không lẽ ông không biết thật sao? Cô ta chính là tay độc hành nữ đạo nổi danh nhất mẻ Trường Giang phía nam này?
Ðoàn Ngọc ngẩn mặt ra.
Nữ đạo sĩ lại nói:
- Ông chia tay cô ta xong, bèn gặp ngay Kiều lão tam?
Ðoàn Ngọc gật gật đầu nói:
- Lúc đó trời vừa sáng.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Lúc đó ông còn chưa biết y là một người như thế nào?
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Tôi chỉ biết y không những muốn lấy hết đồ tôi có trong người, còn muốn tôi nhảy xuống hồ tắm một phen.
Nữ đạo sĩ hỏi:
- Lúc đó ông còn ở trên thuyền của y?
Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Hiện tại chiếc thuyền ấy đã chìm rồi.
Nữ đạo sĩ bật cười nói:
- Nhưng ông không tí gì là trông có vẻ vừa mới xuống nước. Ðoàn Ngọc nói:
- Thuyền chìm xuống, nhưng tôi không chìm xuống.
Y nhịn không nổi cười, lại nói tiếp:
- Ðó không chừng là vì vận khí của tôi không tệ lắm.
Nữ đạo sĩ thở ra, nói:
- Cũng không chừng vì vận khí của ông không được tốt lắm. Ðoàn Ngọc ngẩn mặt ra hỏi:
- Tại sao?
Nữ đạo sĩ nói:
- Nếu ông bị y mời xuống dưới nước tắm rửa thật, phiền phức về sau không chừng nhỏ hơn chút đỉnh.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi không hiểu.
Nữ đạo sĩ nói:
- Ông chưa nghe qua một người tên là Tăng Vương Thiết Thủy sao? Ðoàn Ngọc nói:
- Chưa.
Nữ đạo sĩ nói:
- Người này vốn là môn hạ chùa Thiếu Lâm, nhưng không quen quy luật khắc khe của chùa, gần đây nhất không biết vì lẽ gì, y bỗng nổi giận thoát ly phái Thiếu Lâm, tự phong làm vua trong bọn hòa thượng, chùa Thiếu Lâm chẳng làm gì được y, từ chỗ đó, ông có thể biết y là hạng người như thế nào.
Ðoàn Ngọc thay đổi nét mặt nói:
- Xem ra người này không những là một quái vật, cái gan cũng không nhỏ nữa.
Nữ đạo sĩ nói:
- Người này cũng giống như cái tên của y vậy, có lúc cương liệt nóng nảy, có lúc lại rất biết điều, không ai hiểu cho thấu tính khí của y ra làm sao. Ðoàn Ngọc nói:
- Y đã dám công nhiên phản kháng phái Thiếu Lâm, vũ công dĩ nhiên phải cao lắm.
Nữ đạo sĩ nói:
- Nghe nói vũ công của y có thể xem là cao thủ đệ nhất trong môn hạ chùa Thiếu Lâm, chỉ vì tính khí quá tệ, thành ra ở trong chùa Thiếu Lâm địa vị trước giờ vẫn rất thấp kém.
Ðoàn Ngọc nói:
- Chắc là vì lý do đó mà y mới thoát ly chùa Thiếu Lâm.
Nữ đạo sĩ nói:
- Thật ra y cũng chẳng gọi là kẻ xấu xa gì, chỉ bất quá rất cuồng ngạo cứng đầu, nhưng lúc không biết điều so với những lúc biết điều nhiều hơn vô chừng kể, bất kỳ ai đắc tội với y, đừng hòng có ngày nào được ở yên. Bà ta lại thở ra, nói tiếp:
- Y đến Giang Nam còn chưa tới ba tháng, đã có hết bảy tám tay cao thủ vũ lâm bị thương dưới tay y. Nghe nói y chỉ cần xuất thủ là đối phương dù không chết cũng ít nhất gãy chân. Vu Hồ Ðại Hào Phương Cương chỉ bị y đánh cho một quyền, đã mửa máu cả hai tháng, cuối cùng chết trên giường bệnh.
Ðoàn Ngọc nói:
- Bà nói Phương Cương đó, có phải là cái vị tiền bối đã luyện qua Kim
Chung Trí, Thiết Bố Sam?
Nữ đạo sĩ than thở:
- Ðúng vậy, ngay cả người đã luyện qua Kim Chung Trí, đều chịu không nổi một quyền của y, huống gì là người khác!
Ðoàn Ngọc trầm ngâm một hồi, nói:
- Bốn gã hòa thượng tôi đánh đó, không lẽ là môn hạ của y? Nữ đạo sĩ gật gật đầu nói:
- Y thoát ly khỏi Thiếu Lâm xong, bèn thu nhận rất nhiều môn đồ. Bất kỳ ai muốn vào làm môn hạ của y, đều phải cắt sạch tóc làm hòa thượng, nhưng vào làm môn hạ của y rồi, sẽ không còn sợ ai khác khinh lờn mình, vì vậy hiện tại đồ đệ của y, e còn nhiều hơn cả chùa Thiếu Lâm.
Bà ta lại thở ra thêm một hơi, nói:
- Ông thử nghĩ xem, ông đắc tội với một người như vậy, phiền phức của ông có nhỏ lắm không?
Ðoàn Ngọc không nói gì.
Nữ đạo sĩ lại nói:
- Huống gì chuyện này không phải là y lỗi, mà là ông lỗi.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi có lỗi?
Nữ đạo sĩ nói:
- Vũ lâm ở Giang Nam, người chịu phải thiệt thòi vì Hoa Dạ Lai, không biết bao nhiêu mà kể, Thiết Thủy có giết cô ta, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ông lại vì cái hạng người đó đi can thiệp vào, không phải là tự đi tìm rắc rối hay sao?
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Xem ra tôi có muốn không nhận lỗi cũng không xong rồi. Nữ đạo sĩ nói:
- Hiện tại chắc là Thiết Thủy đã cho ông là đồng đảng của Hoa Dạ Lai rồi, do đó nhất định sẽ không buông tha ông.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi có thể giải thích.
Nữ đạo sĩ nói:
- Không lẽ ông đã quên rồi sao, thông thường y là một người rất không biết điều.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Vì vậy trừ phi tôi bị y đánh chết, tôi không còn đường nào khác để đi. Nữ đạo sĩ nói:
- Không chừng ông còn có một đường để đi.
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Con đường nào?
Nữ đạo sĩ thò bàn tay như búp măng, chỉ về phía trước một cái. Bà ta chỉ vào một cánh cửa.
Cánh cửa này nằm trong chỗ u ám của quán rượu, phía trên có để đậu phụng, đậu hủ khô.
Cửa có bức màn dính đầy mỡ màng, trên đó cũng có ba chữ: - Cố đạo nhân!
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Người này còn đang ngủ sao?
Nữ đạo sĩ nói:
- Y từ tối qua đánh bạc cho đến bây giờ, không ngủ một tí nào. Ðoàn Ngọc cười nói:
- Người này quả thật hào hứng quá nhỉ.
Nữ đạo sĩ nhoẻn miệng cười nói:
- Tuy y là một con quỷ cờ bạc, lại là một tay bợm rượu, nhưng bất kể chuyện gì phiền phức đến đâu, y cũng có thể nghĩ ra một cách ly kỳ cổ quái gì đó giải quyết được, Kiều lão tam không hề chỉ sai người cho ông. Ðoàn Ngọc nói:
- Hiện tại tôi có thể vào gặp y được không?
Nữ đạo sĩ cười nói:
- Bạn bè của Kiều lão tam, chính là bạn bè của chúng tôi, ông tùy thời tùy lúc đều có thể vào đó, chỉ bất quá...
Bà ta thở ra, gương mặt lộ vẻ không biết làm sao được hơn, lại nói tiếp: - Con quỷ cờ bạc này mà đang đánh bạc thì dù trời có sập xuống, y cũng không ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Tôi đứng bên cạnh chờ được mà, xem người ta đánh bạc cũng là một chuyện thú vị.
Nữ đạo sĩ nhìn y, rồi lại cười nói:
- Hình như chuyện gì ông cũng có vẻ có hứng thú thì phải? Ðoàn Ngọc còn chưa mở miệng ra, Hoa Hoa Phong bỗng lạnh lùng nói: - Câu nói này quả không sai đâu được, người khác có đem y bán đâu đó, y vẫn còn cảm thấy thú vị.
Nãy giờ cô vẫn đang ngồi đó lắng nghe, làm như còn đang tức giận chuyện gì.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Cô yên tâm, dù có ai muốn bán tôi đi, e rằng cũng không có ai chịu mua. Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:
- Câu nói này cũng không sai tí nào, có ai chịu mua một tên ngốc? Ðoàn Ngọc hỏi:
- Tôi giống một kẻ ngốc thật sao?
Hoa Hoa Phong hỏi lại:
- Anh tính đi vào đó thật sao?
Ðoàn Ngọc trả lời:
- Tôi vốn lại đây để bái phỏng Cố đạo nhân kia mà.
Hoa Hoa Phong hỏi:
- Người khác bất kể nói sao, anh đều toàn bộ tin cả.
Ðoàn Ngọc lại thở ra, nói:
- Nếu cô không tin người khác, người khác làm sao tin cho được cô? Hoa Hoa Phong bỗng đứng bật dậy, hầm hầm nói:
- Ðược, anh muốn đi thì đi đi.
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Còn cô?
Hoa Hoa Phong cười nhạt nói:
- Tôi chẳng có hứng thú đi xem người ta đánh bạc, cũng chẳng muốn bồi bạn một tên ngốc đi nạp mạng, tôi còn có chuyện của tôi. Cô chẳng nhìn thêm Ðoàn Ngọc lần nào, quay đầu bỏ đi ngay. Ðoàn Ngọc cứ thế mà nhìn cô đi, cô cũng cứ thế mà đi thật. Nữ đạo sĩ chớp mắt hỏi:
- Ông không kéo cô ấy lại sao?
Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Một người đàn bà nếu muốn đi thật, chẳng ai kéo lại cho được. Nữ đạo sĩ nói:
- Không chừng cô ta không muốn đi thật thì sao?
Ðoàn Ngọc hững hờ nói:
- Nếu không muốn đi thật, tôi hà tất phải đi kéo lại.
Nữ đạo sĩ bật cười nói:
- Con người ông thật là thú vị, có lúc ngay cả tôi cũng thấy ông có vẻ ngu ngu, nhưng có lúc lại cảm thấy ông nói chuyện rất có lý.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Hiện tại tôi chỉ hy vọng mình có nhiều vận khí thật.
Nữ đạo sĩ bỗng nghiêm mặt nói:
- Nhưng tôi còn muốn khuyên ông một chuyện.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi nghe đây.
Nữ đạo sĩ nói:
- Ông vào đó rồi, ngàn lần vạn lần không được đánh bạc với bọn họ, nếu không, không chừng sẽ thua luôn cả mình thật đó.
Ðoàn Ngọc dĩ nhiên là không vào đánh bạc, đấy vốn cũng là một điều răn phụ thân y đã dặn dò.
"Mười người đánh bạc, chín người gian lận. Trong giang hồ kẻ gian trá đi đâu cũng có, người nào cho rằng mình đánh bạc giỏi, càng thua thê thảm,
lúc còn chưa biết người ta ra sao, ngàn lần vạn lần không được đánh bạc, ngàn lần vạn lần không được."
Ðoàn Ngọc vốn không phải là hạng người thấy cờ bạc là cứ liều mạng xông vào, làm sao y sẽ vào đó đánh bạc được!
Căn phòng phía sau vẫn chất đầy những vò rượu, thùng rượu, cái này chồng lên cái kia, cao thật cao, chính giữa chỉ để một khoảng trống nhỏ. Ði xuyên qua khoảng trống đó lại có một cái cửa, đứng ngoài cửa đã nghe có tiếng súc sắc kêu bên trong.
Có bốn người đang đánh bạc, một người đang xem.
Bốn người ngồi chụm lại trên vò rượu, vây quanh một thùng rượu thật lớn, trên thùng rượu có để một tấm gỗ.
Bọn họ đang chơi bài cửu.
Người làm cái là một đạo nhân cụt tay, mặc cái đạo bào màu xanh đã bị giặt thành bạc phếch, cái trán rất cao, cặp mắt loang loáng rất có thần, y cùng một bàn tay chia bài còn nhanh hơn người ta dùng hai tay.
Ðoàn Ngọc biết y nhất định là ông chủ ở nơi này, Cố đạo nhân. Ngoài ra ba người kia, một người là một lão già nhỏ thó khô đét, mặt mày thật tinh lãm, bàn tay để móng dài thật là dài, đeo một cái nhẫn bích ngọc lớn bằng ngón cái.
Lão đang đặt tiền ở cửa Thiên Môn.
Một người nữa là một trung niên gương mặt bệnh hoạn, lâu lâu lại lấy một cái khăn tay trắng tinh như tuyết đưa lên miệng ho khẽ vài tiếng. Khăn xài xong hai lần là bỏ, người đứng cạnh xem lập tức lại đưa cho y một cái khăn mới nguyên khác.
Xem ra người này xài đồ không những giảng cứu, mà còn đặc biệt rất thích sạch sẽ.
Nhưng nơi đây lại quá dơ dáy, y ngồi nơi đó đánh bạc, vậy mà đã đánh được một ngày một đêm rồi.
Dân cờ bạc, chỉ cần đánh bạc được, dù có ngồi ngoài đường cái, vẫn cứ đánh thoải mái hăng hái như thường.
Một người nữa là một người thân hình cao lớn, mặt mày râu ria xồm
xoàm, cặp mắt nhìn qua ngó lại, lẫm lẫm oai nghi, đôi bàn tay thì rất thô, năm ngón tay cơ hồ như ngắn dài bằng nhau, hiển nhiên đã luyện qua công phu Thiết Sa Chưởng, không những vậy còn thật không tệ tí nào.
Ba người này y phục đều hoa lệ vô cùng, khí phái xem ra cũng không nhỏ, hiển nhiên là những kẻ có thân phận, có địa vị.
Nhưng bọn họ đang tranh nhau, chỉ bất quá là vài chục miếng giấy có ghi số, dùng giấy cứng cắt ra.
Trên mảnh giấy cứng cũng có ba chữ Cố đạo nhân, chữ viết như rồng bay phượng múa, phảng phất như con dấu của Cố đạo nhân tự làm ra. Dân cờ bạc, chỉ cần đánh bạc được, thắng thua lớn nhỏ, bọn họ đều chẳng màng.
Vì vậy bốn người này đang toàn bộ tập trung tinh thần, vẻ mặt ai nấy đều toàn bộ trắng bệch ra, không ai mở miệng nói chuyện gì cả. Gã đại hán luyện Thiết Sa Chưởng vừa thắng bốn mảnh giấy có số, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bàn tay giết người không biết run, bây giờ lại tựa hồ như run rẩy cả lên, y cắn chặt răng, rốt cuộc lại đẩy bốn miếng giấy ra lại.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn cũng đổ mồ hôi, đẩy bốn miếng giấy ra.
Hiện tại, chỉ còn thừa Thiên Môn còn chưa đặt xuống.
Lão già nhỏ thó mặt mày tinh hãn thì đang ngần ngừ đếm đếm mấy tấm giấy, bỗng thở ra một hơi thật dài nói:
- Hôm nay ta không thắng thua nữa.
Gã đại hán râu xồm lập tức gương mày lên nói:
- Bây giờ còn nói gì thắng thua, Chi Ông không lẽ muốn bãi hay sao? Lão già gật gật đầu, rụt rè đứng dậy, cười mà không cười, trề môi nói: - Các vị hai người còn muốn ngoạn xin cứ việc, tôi mắc chuyện, phải cáo từ đây.
Gã đại hán râu xồm biến sắc nói:
- Chỉ còn có ba người, còn ngoạn nổi gì? Chi Ông không lẽ không ở lâu thêm được một chút sao?
Lão già đã vén rèm lên, chẳng thèm quay đầu lại đi luôn một mạch. Gã đại hán râu xồm cắn chặt răng, hằn học nói:
- Cái lão hồ ly này, thật còn ranh hơn quỷ... được, ba chúng ta cứ việc tiếp tục.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn cũng đang đếm đếm những mảnh giấy trước mặt mình, ho khẽ lên mấy cái nói:
- Chỉ còn có ba người làm sao tiếp tục, tôi xem hôm nay chi bằng nghỉ thôi!
Gã đại hán râu xồm vội vã nói:
- Bây giờ nghỉ sao được, tôi đã thua mười mấy đồng rồi.
Thì ra một mảnh giấy chỉ bất quá là một đồng.
Gã đại hán râu xồm chắc là trời sinh cái tính hiếu thắng tranh giành, không chịu nhận thua, nếu không tại sao lại coi chuyện mất mười mấy đồng to lớn quá như vậy.
Cố đạo nhân phảng phất cũng còn chưa tận hứng, bấy giờ y mới phát hiện ra trong phòng còn có thêm một người nữa, y ngẩng đầu lên, nhìn Ðoàn Ngọc mấy cái, mỉm cười nói:
- Ông bạn này chắc tính lại đây làm một chân?
Ðoàn Ngọc vừa tính nói “không”, gã đại hán râu xồm đã giành nói: - Ngoan chút xíu, cũng không sao, đánh xong ta mời ngươi uống rượu. Bọn họ quả thật không đánh lớn lắm.
Ðoàn Ngọc trầm ngâm trong bụng:
- Mình đã có chuyện nhờ người ta, làm sao có thể để người ta cụt hứng được, dù thua chút đỉnh cũng chẳng có sao.
Nghĩ đến đó, Ðoàn Ngọc bèn cười cười nói:
- Ðược, tôi xin bồi ba vị một lát, chỉ bất quá tôi không biết đánh bài lắm. Gã đại hán râu xồm lập tức mừng rỡ ra mặt, cười nói:
- Ông bạn này thật có ý tứ lắm.
Cố đạo nhân cặp mắt loang loáng sáng rực, cũng đang nhìn chừng Ðoàn Ngọc, y mỉm cười nói:
- Nghe khẩu âm ông bạn, hình như từ phương xa lại.
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðúng vậy, tôi ở Trung Nguyên lại.
Cố đạo nhân hỏi:
- Qúy tính?
Ðoàn Ngọc nói:
- Họ Ðoàn, tên Ðoàn Ngọc.
Ánh mắt của Cố đạo nhân hình như càng sáng rực lên, y cười nói: - Ông bạn họ Ðoàn đặt vào cửa Thiên Môn được không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðược.
Trên cửa Thiên Môn còn một tập giấy có số lão già còn để lại, hình như có bốn năm chục tấm.
Cố đạo nhân nói:
- Chúng ta đánh bạc ở đây phải đánh xong mới tính tiền, ông bạn thì lúc này trong người không có sẵn, vẫn không sao cả.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Trong người tôi còn có chút đỉnh.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn nãy giờ cũng đang nhìn y chăm chú, bỗng nói:
- Không biết ông bạn tính đánh bao nhiêu đây?
Ðoàn Ngọc đếm mấy miếng lão già để lại nói:
- Tạm thời đánh bao nhiêu đây đi, thua sạch rồi tính sau.
Gã đại hán râu xồm cười nói:
- Tốt, phải đánh như vậy mới đã ngứa, Vương Phi ta đây hôm nay nhất định làm bạn với chú.
Người trung niên mặt mày bệnh hoạn cũng lộ nụ cười trên khuôn mặt, y nói:
- Tại hạ họ Nghiêm, đứng hàng thứ chín, bạn bè đều gọi tôi là Nghiêm Cửu.
Ðoàn Ngọc cười nói:
- Thật là hạnh hội.
Do đó y cũng đặt bốn mảnh giấy số lên.
Cố đạo nhân ném súc sắc ra được bảy điểm, Thiên Môn được đầu tiền là một lá bài Mai Hoa với Trường Tam, sáu điểm.
Nhà cái lại là lá bài Ðịa Cống.
Ðoàn Ngọc bị thua.
Lần thứ nhì, nhà cái bảy điểm, Thiên Môn lại bảy điểm nữa. Ðoàn Ngọc lại thua tiếp.
Lần thứ ba, nhà cái là Ô Nhị, Thiên Môn lại là Miết Thập.
Cuối cùng nhà cái được lão Hổ, lại lấy lá bài Tạp Ngũ đôi.
Xong trận đó, Ðoàn Ngọc đã thua mất mười sáu tấm giấy số. Dĩ nhiên mặt y không hề đổi sắc.
Mười sáu miếng giấy ấy dù cho là một trăm sáu chục lượng bạc, Ðoàn công tử cũng thua còn được cơ mà.
Trận thứ nhì Ðoàn Ngọc cũng thua liên tiếp bốn lá, lại mười sáu tấm giấy số thua mất ra.
Dĩ nhiên y vẫn còn không đổi sắc mặt.
Nghiêm Cửu và Vương Phi nhìn y, thần sắc xem ra hình như đã có vẻ kinh kỳ, lại có vẻ bội phục.
Vương Phi lấy lại được chút ít, đối với gã thiếu niên rộng rãi này hiển nhiên có rất nhiều hảo cảm, y nhịn không nổi nói:
- Lão đệ, chú có vẻ không được thuận lợi lắm, hay keo này bớt đặt vào chính ít đi.
Ðoàn Ngọc cười cười nói:
- Không sao.
Lần này y đặt xuống tới tám miếng giấy số, y chỉ muốn thua sạch cho mau mau, cho hết ván bài, để được bàn chuyện chính yếu với Cố đạo nhân. Thua chút tiền y không hề màng tới, gã Tăng Vương Thiết Thủy kia y cũng chẳng có gì là sợ hãi.
Nhưng thực tình y không muốn gây phiền phức, y càng sợ phụ thân biết y ra ngoài gây chuyện rắc rối.
Cái vị Cố đạo nhân này nếu biến được chuyện này từ lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì, để cho y mau mau đến được Bảo Châu sơn trang, thì có thua nhiều thêm nữa, y cũng còn rất sẵn sàng.
Nào ngờ, từ trận thứ ba trở đi, vận khí của y lại đổi chiều. Lá bài thứ nhất y lấy được nhất điểm, nhà cái lại bị miết thập. Do đó tám miếng giấy số lại biến thành mười sáu miếng.
Y bèn đặt mười sáu miếng toàn bộ xuống, lá bài này y lại lấy được cặp Thiên bài.
Dĩ nhiên y rất cao hứng, nhưng y không nghĩ đến chuyện thắng tiền, do đó y lại đặt ba mươi hai miếng xuống, chỉ nghĩ làm sao mình thua sạch hết một lần cho xong.
Cố đạo nhân trước giờ chưa bao giờ bị thắng thua làm thay đổi nét mặt, lần này gương mặt hình như có tí thay đổi.
Nghiêm Cửu và Vương Phi thần sắc cũng lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng, lại càng bội phục hơn nữa.
Vương Phi nói:
- Lão đệ, hà tất đánh một lần chi cho nhiều vậy, hay là để chính ít từ từ còn đánh nữa.
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao.
Vương Phi nhìn y, bỗng đưa ngón tay cái lên nói:
- Khá lắm, lão đệ, chú thật giỏi đó.
Nghiêm Cửu thở ra, nói:
- Cái vị lão đệ này đánh dữ quá, quả nhiên anh hùng xuất từ thiếu niên. Ðoàn Ngọc mỉm cười, cảm thấy thật thú vị, thậm chí y còn cảm thấy câu chuyện có tí buồn cười.
Qua lại chỉ bất quá có ba mươi hai miếng giấy số rách nát, mấy người này tại sao lại xem chuyện này quan trọng đến thế?
Trong lòng y chẳng có gì thắc mắc, thật chẳng coi ra gì cả. Vì vậy y lại thắng nữa, thắng luôn liên tiếp hai trận, ba mươi hai miếng giấy số đã biến thành một trăm hai mươi tám miếng.
Cố đạo nhân ăn hai nhà kia, chung cửa Thiên Môn, trên trán đã thấy mồ hôi lấm tấm.
Ðoàn Ngọc mỉm cười, đặt một trăm hai mươi tám miếng giấy số, toàn bộ xuống cửa Thiên Môn.
Cố đạo nhân thay đổi nét mặt nói:
- Ông bạn đặt xuống nhiều thế thật sao?
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Nhiều bao nhiêu đó thôi.
Cố đạo nhân nhìn nhìn Nghiêm Cửu, rồi lại nhìn nhìn Vương Phi, bỗng đẩy đám bài ra, thở lên một tiếng:
- Tốt, ta phục chú.
Ðoàn Ngọc rất kinh ngạc hỏi:
- Ông không đánh nữa?
Cố đạo nhân cười khổ nói:
- Hôm nay coi như ta chịu thua rồi.
Ðoàn Ngọc nhìn Nghiêm Cửu, rồi lại nhìn Vương Phi.
Lần này Vương Phi không thấy mở miệng nói gì.
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Hiện tại ngừng chơi cũng xong, tôi mời ba vị uống vài ly rượu. Y thuận tay lấy lên hai tấm giấy, nhét vào tay đứa nhỏ đứng bên xem bài, nói:
- Cái này cho chú ăn vặt.
Gương mặt của đứa nhỏ bỗng chốc biến ra trắng bệch, ấp úng nói: - Không... không dám đâu.
Ðoàn Ngọc mỉm cười nói:
- Không sao, chú cứ lấy đi, ra ngoài uống rượu, ta trả tiền cho. Ðứa nhỏ cầm trong tay tấm giấy số, toàn thân run rẩy không ngớt, nó bỗng nhảy cỡn lên, quay người chạy ra, chạy vừa tới cửa, đã la lối cười ỏm tỏi lên, cười hoài không ngừng.
Nghiêm Cửu thở ra:
- Thảo nào lão mù họ Ðặng đoán trúng Tiểu Bá năm này là phát tài, đoán quẻ này quả nhiên quá trúng.
Vương Phi đánh mạnh vào vai Ðoàn Ngọc một cái nói:
- Lão đệ, chú thật là rộng rãi, ta cũng phục luôn chú.
Ðoàn Ngọc đã bắt đầu muốn không hiểu, y ngấm ngầm phát hiện ra, cái miếng giấy này, không phải chỉ đáng có một đồng tiền.
Cố đạo nhân đến lúc này mới khôi phục lại vẻ mặt trấn định, y nói: - Chú thử tính xem ăn được bao nhiêu.
Ðoàn Ngọc nói:
- Thôi khỏi phải tính nữa.
Trừ tiền vốn ra, y đẩy tám chín chục miếng giấy toàn bộ qua một bên, mỉm cười nói:
- Bao nhiêu đây coi như tiền rượu của hôm nay, tôi mời cái vị uống. Cố đạo nhân biến hẳn sắc mặt, không biết là đang kinh hãi hay đang mừng rỡ, một hồi thật lâu mới chầm chậm nói:
- Ta không nhận thứ này được.
Ðoàn Ngọc hỏi:
- Tại sao?
Cố đạo nhân nói:
- Nhiều quá.
Ðoàn Ngọc suy nghĩ một thoáng, cười nói:
- Ðược, tôi lấy mười tấm, làm tiền tiêu vặt, còn lại xin ông nhận lấy, nếu không là ông xem thường tôi, không muốn coi tôi là bạn bè. Cố đạo nhân nhìn y, lại một hồi thật lâu nữa, mới thở ra một hơi thật dài, nói:
- Sau này chắc chắn chú sẽ có nhiều bạn bè lắm...
Vương Phi cũng đưa ngón cái lên khen:
- Lão đệ, một người bạn tốt hào sảng, khẳng khái như chú, ta dám nói Giang Nam còn tìm không ra người thứ hai.
Nghiêm Cửu nói:
- Vài bữa rảnh rổi, phải nhất định mời đến Tái Vân Trang chuyện trò. Ðoàn Ngọc nói:
- Tái Vân Trang? Các hạ không lẽ là người được xưng là Diệu Thủ Duy Ma Nghiêm Tái Vân Nghiêm lão gia tử?
Nghiêm Cửu mỉm cười nói:
- Ta xem lão đệ chắc là đại thiếu gia của Ðoàn Phi Hùng Ðoàn lão gia tử? Vương Phi vỗ tay cười nói:
- Ðúng rồi, trừ công tử nhà họ Ðoàn, còn ai xuất thủ rộng rãi như vậy được.
Ðoàn Ngọc ngẩn mặt ra.
Tái Vân Trang chủ Nghiêm Cửu gia đời đời là thương gia cự phú, y vốn là công tử nổi danh ở Giang Nam, không những văn vũ song toàn, mà cầm kỳ thi họa, ty trúc đàn xướng, thứ nào cũng thông thạo, thứ nào cũng tinh tường.
Nhưng trong giang hồ ai nấy cũng đều biết, món y tinh thông nhất là đánh bạc.
Lấy thân phận địa vị của y, dĩ nhiên không thể nào qua lại vài chục đồng tiền chơi bài cửu.
Vậy thì mỗi tấm giấy số ấy giá trị tới bao nhiêu?
Cố đạo nhân nói:
- Còn mười tấm giấy số này, không biết Ðoàn công tử tính ra sao? Ðoàn Ngọc nói:
- Tùy thôi.
Cố đạo nhân hỏi:
- Ðổi thành vàng ròng có được không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tùy thôi.
Y mỉm cười, gắng gượng khống chế lấy mình, không để lộ vẻ kinh ngạc ra ngoài mặt.
Cố đạo nhân đã nhấc cái vò rượu y đang ngồi lên, để trên bàn, khui cái nắp ra.
Trong vò lại đầy cả một vò toàn là vàng ròng đỏ chói.
Cố đạo nhân nói:
- Ðây là vàng ròng tám trăm năm chục lượng, đổi thành bạc, vừa đúng tám vạn lượng. Xin Ðoàn công tử nhận cho.
Ðoàn Ngọc lại ngẩn mặt ra.
Mỗi một tấm giấy số ấy, lại là cả một ngàn lượng bạc!
Lúc nãy y tùy tiện, đặt mười vạn lượng bạc đánh xuống một ván bài. Gia giáo nhà Ðoàn lão gia từ trước giờ rất nghiêm ngặt, bởi vì hy vọng luyện cho đứa con trai độc nhất thành một người hữu dụng chính trực, không phải là muốn cho đứa con mình làm một gã công tử phong lưu quăng tiền như cỏ rác.
Vì vậy Ðoàn Ngọc đến năm lên mười hai tuổi, mới bắt đầu được quy định cho xài tiền ăn vặt.
Lúc bắt đầu vào là mỗi tháng một lượng bạc, đến năm mười bốn tuổi, mới tăng thêm thành hai lượng.
Ðến năm mười sáu tuổi là mẫu thân y năn nỉ, mới phát cho y mười lượng. Như vậy cho tới khi y lên mười tám tuổi, lần này y ra khỏi cửa, Ðoàn lão gia tử tuy đưa cho y mười tấm ngân phiếu một trăm lượng mới nguyên, mà còn phải dặn đi dặn lại, không được tiêu hết sạch.
Một ngàn lượng bạc ngân phiếu, chính là món tiền lớn nhất cả đời của Ðoàn Ngọc từng có được.
Tay y xài không tiện tặn lắm, nhưng cũng rất cẩn thận, còn mấy tấm vàng lá mẫu thân y đưa riêng cho dành khi chuyện khẩn cấp, y không nghĩ đến chuyện lấy ra xài.
Y cảm thấy nếu một người muốn tiêu tiền, thì nên đem sức lao lực của mình ra kiếm lấy.
Y vốn trước giờ khinh thường những kẻ tán gia bại sản đem tiền của đời trước kiếm được ra vung vãi như cỏ rác.
Thật ra, trước giờ y chưa hề phung phí mất một lượng bạc nào. Nhưng vừa rồi, y tùy tùy tiện tiện đưa cho đứa nhỏ một ngàn lượng, lại đưa cho Cố đạo nhân sáu bảy vạn lượng.
Rượu ngon, gái đẹp, y muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Ít nhất y cũng không còn phải ráng ước thúc lấy mình, ít ra cũng có thể uống say trọn một vài ngày cái đã, hưởng thụ cho biết những thứ y chưa bao giờ được hưởng thụ qua.
Ðối với một người trai trẻ vừa ra khỏi nhà mà nói, đây đúng là một thứ dụ hoặc không thể nào cự được.
Ngay cả đối với một lão già mà nói, đấy còn không phải là một thứ dụ hoặc rất lớn lao sao?
Cố đạo nhân nhìn y chăm chú, mỉm cười nói:
- Ðeo lên lưng mười vạn lượng, cưỡi hạc xuống Dương Châu. Có bao nhiêu đó tiền, bất cứ ở nơi nào, cũng đều có thể tiêu một trận thỏa thích thôi! Vương Phi cười nói:
- Huống gì món tiền này vốn là tiền thắng bài bạc, tiêu hết sạch cũng có sao?
Cố đạo nhân nói:
- Thật ra Hàng Châu cũng có rất nhiều nơi thú vị, mỹ nhân ở Hàng Châu trước giờ nổi danh thiên hạ, Ðoàn công tử trẻ người tiền nhiều, đến đây là phải nên hưởng thụ tí mùi ôn nhu.
Ðoàn Ngọc trầm ngâm một hồi bỗng nói:
- Một vạn lượng này tôi cũng nhận không được.
Cố đạo nhân chau mày hỏi:
- Tại sao?
Ðoàn Ngọc thở ra, y cười khổ nói:
- Tôi vốn không biết mấy tấm giấy số này một tấm là một ngàn lượng bạc.
Y không để cho người khác mở miệng, đã vội vã nói tiếp:
- Nếu tôi biết, tôi sẽ chẳng đánh bạc, bởi vì nếu tôi thua, tôi cũng lấy không ra đâu bao nhiêu đó tiền mà trả.
Cố đạo nhân nói:
- Nhưng hiện tại chú đâu có thua gì đâu?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nếu thua không được, thì thắng cũng không được cầm!
Cố đạo nhân nói:
- Nếu chú không nói, cũng không ai biết chú thua không được. Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng chính tôi, tôi biết, tôi gạt người ta được, nhưng tôi không có cách nào gạt được chính tôi, vì vậy nếu tôi cầm món tiền này, tối lại tôi sẽ nhất định không ngủ được.
Cố đạo nhân bật cười.
Y mỉm cười nhìn Vương Phi một cái, rồi lại nhìn Nghiêm Cửu một cái, rồi nói:
- Các người đã từng thấy một người trẻ tuổi nào ngu như vậy không? Nghiêm Cửu lắc lắc đầu nói:
- Không.
Vương Phi thở ra nói:
- Trai trẻ bây giờ quả thật càng lúc càng thông minh ra.
Ðoàn Ngọc đỏ mặt nói:
- Tôi cũng không chừng không mấy thông minh, nhưng tôi còn biết thứ nào nên lấy, thứ nào không nên lấy.
Vương Phi lại nhìn nhìn Ðoàn Ngọc và Nghiêm Cửu rồi nói: - Món tiền này có phải là đồ ăn trộm không?
Nghiêm Cửu nói:
- Không phải.
Vương Phi cười nói:
- Người trong giang hồ đều biết rằng, Cố lão đạo không chừng lai lịch có chỗ không được rõ ràng, nhưng y không phải là thứ ăn trộm ăn cướp. Cố đạo nhân hỏi:
- Chúng ta đánh bạc đây là thật hay giả vờ vậy?
Vương Phi nói:
- Bất cứ ai cũng đều biết, nơi đây bài bạc dữ dằn nhất, nếu không trong thành Hàng Châu đâu đâu cũng có sòng bài, tại sao chúng ta cứ thích lại cái
nơi dơ dáy này làm gì?
Cố đạo nhân bấy giờ mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Ðoàn Ngọc nói: - Món tiền này không phải đồ ăn trộm, đánh bạc không giả vờ, chú đã thắng rồi, tại sao lại không đem đi được?
Ðoàn Ngọc lại càng đỏ cả mặt lên, ấp úng nói:
- Tôi... Tôi...
Cố đạo nhân nói:
- Chú thua không chừng không trả được, nhưng chú có thua đâu, bởi vì vận khí chú tốt, vì vậy chú bèn thắng tiền người ta, do đó nên khoan khoái hơn người khác chứ.
Vương Phi cười nói:
- Không sai tí nào, người có vận khí tốt, đi trên đường, đá lên được thỏi bạc như chơi.
Nghiêm Cửu mỉm cười nói:
- Trên đời này quả thật không có chuyện gì hay hơn là vận khí tốt. Vương Phi lại nói tiếp:
- Trên đời này hạng người có vận khí tốt cũng không nhiều. Cố đạo nhân nói:
- Huống gì không những vận khí của chú rất tốt, chú lại là người rất thành thực, ông trời đối với hạng người như chú, vốn rất đặc biệt chiếu cố, không chừng món tiền này đã là đồ của chú, nếu chú không nhận, chúng ta đều bị xui xẻo cả.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng tôi...
Cố đạo nhân lại ngắt lời y, sa sầm nét mặt nói:
- Nếu chú còn khách khí không nhận, là chú không muốn kết giao bạn bè với chúng ta đó.
Ðoàn Ngọc ngần ngừ một hồi, rốt cuộc thở ra nói:
- Nếu vậy tôi xin nhận đây.
Y đỏ mặt cười khổ nói tiếp:
- Nói thật với các ông, không phải là tôi không muốn thật, chỉ bất quá cả
đời tôi trước giờ chưa có bao nhiêu đây tiền bạc, thật tôi không biết phải tiêu làm sao cho phải.
Cố đạo nhân bật cười nói:
- Chuyện đó chú khỏi lo, ta bảo đảm sau này chú sẽ học được ngay. Vương Phi cũng cười nói:
- Một người đàn ông có thể không tiêu tiền tùy tiện, nhưng nhất định không thể không hiểu cách tiêu tiền.
Cố đạo nhân cười nói:
- Ðàn ông không biết tiêu tiền, nhất định là một gã đàn ông vô dụng. Vương Phi nói:
- Bởi vì mình phải hiểu làm sao tiêu tiền trước, mới hiểu được làm sao đi kiếm tiền tiêu.
Ðoàn Ngọc cũng bật cười nói:
- Tôi bảo đảm sau này sẽ nhất định chuyên cần học chuyện đó. Vương Phi cười nói:
- Ta cũng có thể bảo đảm, học những thứ đó, không những so với thứ khác học nhanh hơn nhiều, còn thoải mái hơn nhiều nữa.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi cũng tin vậy.
Nghiêm Cửu nãy giờ đang để ý quan sát y, bỗng hỏi:
- Chú lại đây đâu phải để đánh bạc phải không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không phải.
Nghiêm Cửu hỏi:
- Vậy thì, có phải chú có chuyện gì rắc rối phải không?
Ðoàn Ngọc ngẩn mặt ra hỏi:
- Tiền bối làm sao biết được?
Nghiêm Cửu mỉm cười nói:
- Nếu không có phiền phức, ai mà lại tìm cái gã đạo nhân này? Vương Phi giành nói:
- Hiện tại chúng ta đã là bạn bè với nhau, bất kể chú có gì phiền phức, cứ nói ra thôi.
Cố đạo nhân cười nói:
- Chắc chú còn chưa biết người này lai lịch ra sao.
Ðoàn Ngọc nói:
- Xin thỉnh giáo.
Cố đạo nhân nói tiếp:
- Nói ra, lai lịch người này cũng không nhỏ, Giang Nam có một chỗ lấy hỏa khí danh chấn giang hồ là Phích Lịch đường, chắc chú có nghe? Ðoàn Ngọc nói:
- Ðã nghe đại danh từ lâu.
Cố đạo nhân nói:
- Y chính là đường chủ hiện nhiệm của Phích Lịch đường, người giang hồ gọi y là Phích Lôi Hỏa.
Vương Phi vỗ vào ngực, nói:
- Vì vậy chuyện phiền phức của chú nếu ngay cả ba người chúng ta còn không có cách gì giải quyết giùm cho, Giang Nam chỉ e không có kẻ nào giải quyết được cho xong.
Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Thật ra, tôi chỉ bất quá, vô tình đắc tội phải một người.
Vương Phi hỏi:
- Chú đắc tội với ai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nghe nói y tên là Tăng Vương Thiết Thủy.
Vương Phi chau mày hỏi:
- Chú làm sao đắc tội tới y?
Ðoàn Ngọc đỏ mặt lên nói:
- Cũng vì một người.
Vương Phi hỏi:
- Vì ai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nghe nói cô ta tên là Hoa Dạ Lai.
Vương Phi hỏi:
- Có phải là con nữ tặc Hoa Dạ Lai?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ðại khái là vậy.
Vương Phi lập tức sa sầm nét mặt nói:
- Con nhỏ đó có liên hệ gì với chú? Nó là người như thế nào với chú? Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Tôi không quen biết gì cô ta.
Vương Phi nói:
- Nhưng chú lại không tiếc vì nó mà đắc tội với Tăng Vương Thiết Thủy. Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Tôi thật không biết bốn gã hòa thượng ấy là đồ đệ của ông ta. Vương Phi hỏi:
- Bốn gã hòa thượng?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cũng không biết vì lý do gì, Thiết Thủy sai bốn gã hòa thượng môn hạ của y đi bắt Hoa Dạ Lai, lúc đó tôi không biết lai lịch của bọn họ, cũng không biết Hoa Dạ Lai là nữ tặc, chỉ thấy bốn gã hòa thượng ấy hung hăng quá... Vương Phi nói:
- Vì vậy chú không hỏi han vì cả, cứ xông vào can thiệp chuyện bất bình! Ðoàn Ngọc đỏ mặt nói:
- Quả là tôi lỗ mãng thật, nhưng bốn gã hòa thượng ấy cũng hung dữ lắm. Cố đạo nhân thở ra nói:
- Thiết Thủy vốn là kẻ không chịu nghe lý luận, mấy gã đồ đệ dưới tay y cũng không khác gì cho lắm, nhưng chú... chú không đi làm chuyện gì, lại cứ nhắm đúng vào chuyện của Hoa Dạ Lai?
Nghiêm Cửu nảy giờ vốn đang lắng tai nghe, bấy giờ bỗng nói: - Chú có biết tại sao Thiết Thủy muốn bắt Hoa Dạ Lai không?
Ðoàn Ngọc lắc lắc đầu.
Nghiêm Cửu đổi một cái khăn mới, ho nhẹ vài tiếng rồi mới chầm chậm nói:
- Y làm vậy là vì ta!
Ðoàn Ngọc lại ngẩn người ra.
Nghiêm Cửu nói:
- Ta có một đứa con trai, tên là Nghiêm Tiểu Vân.
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi có nghe nói.
Nghiêm Cửu nói:
- Sao? Chú ở Trung Nguyên trước giờ, tại sao lại nghe đến nó? Ðoàn Ngọc ấp úng nói:
- Bởi vì gia phụ có nói cho tôi biết, nói rằng tôi nhất định sẽ gặp y ở Bảo Châu sơn trang, người còn nói tôi gặp y nhớ hỏi thăm lão nhân gia. Y không hề nói dối, cũng không hoàn toàn nói thật.
Thật ra Ðoàn lão gia tử có nói y đặc biệt đề phòng Nghiêm Tiểu Vân, bởi vì trong các thiếu niên lại cầu thân ở Bảo Châu sơn trang, chỉ có hai ba người là kình địch của y, Nghiêm Tiểu Vân chính là một trong ba người đó.
Nghiêm Cửu thì hoàn toàn tin lời y nói, ông ta chầm chậm gật đầu nói: - Ðúng vậy, lần này ta sai nó đến Bảo Châu sơn trang bái thọ, chắc chú cũng vì nguyên do này mà đến Giang Nam?
Ðoàn Ngọc nói:
- Vâng.
Nghiêm Cửu nói:
- Nhưng nó đến Hàng Châu rồi, bỗng nhiên bị thất tung!
Ðoàn Ngọc kinh ngạc nói:
- Thất tung? Tiền bối làm sao biết y bị thất tung?
Nghiêm Cửu nói:
- Lần này đáng lý ta cùng đi với y lại, bởi vì ta muốn gặp Thiết Thủy. Nhưng bốn hôm trước, thằng bé này ra khỏi cửa rồi, bèn không trở về lại
nữa.
Y lại ho lên vài tiếng, mới nói tiếp:
- Ngày hôm đó, có người thấy y và cái con nữ tặc Hoa Dạ Lai ở một chỗ. Ðoàn Ngọc nói:
- Thiết Thủy kêu người lại bắt Hoa Dạ Lai, là để hỏi xem lệnh lang tung tích nơi nào?
Nghiêm Cửu nói:
- Ðúng vậy.
Ðoàn Ngọc nói không ra lời.
Nghiêm Cửu bỗng hỏi y:
- Chú có biết tại sao ta lại nơi đây tìm Cố đạo nhân?
Ðoàn Ngọc nói:
- Không phải là để đánh bạc?
Nghiêm Cửu nói:
- Trừ đánh bạc ra, còn có một nguyên do còn quan trọng hơn. Ðoàn Ngọc hỏi:
- Nguyên do gì?
Nghiêm Cửu nói:
- Vì để tìm chú.
Ðoàn Ngọc lại ngẩn người ra thêm lần nữa.
Nghiêm Cửu nói:
- Hôm qua ta nghe nói có một gã thiếu niên không rõ lai lịch, giúp Hoa Dạ Lai đánh đuổi bốn gã hòa thượng của Thiết Thủy xuống nước, sau đó bèn bỏ đi với Hoa Dạ Lai, đi đâu không biết.
Cố đạo nhân nói:
- Vì vậy, ông tìm lại tôi hỏi thăm hành tung lai lịch gã thiếu niên này? Nghiêm Cửu nói:
- Chuyện cả một vùng nơi đây, còn ai rõ ràng hơn ông bây giờ? Cố đạo nhân nói:
- Nhưng sao ông chẳng mở miệng nói ra gì cả vậy?
Nghiêm Cửu cười cười nói:
- Bất cứ ai cũng đều biết, người nào có gì nhờ ông, ít ra cũng phải đánh bạc với ông một trận đã đời mới xong.
Cố đạo nhân cũng bật cười nói:
- Không ngờ cái thanh danh con quỷ cờ bạc của ta, lại truyền đến tận Tái Vân Trang.
Nghiêm Cửu nhìn chăm chú vào Ðoàn Ngọc, ho lên mất tiếng nói: - Nếu lúc nãy chú không đánh bạc với chúng ta, hiện tại e rằng ta đã xuất thủ với chú, chỉ vì đánh bạc rất dễ nhìn thấy nhân phẩm một con người, vì vậy ta mới tin chú là một người tuổi trẻ thành thực, do đó ta mới tin là chú nhất định không nói dối.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Không ngờ đánh bạc cũng có chỗ hay.
Y trầm ngâm một lúc, bỗng hỏi:
- Lệnh lang bốn hôm trước đã bị mất tích rồi?
Nghiêm Cửu nói:
- Ðúng vậy.
Ðoàn Ngọc nói:
- Bốn hôm nay, tiền bối không hề tìm thấy Hoa Dạ Lai ở đây? Nghiêm Cửu lạnh lùng nói:
- Hành tung của cô ta vốn trước giờ không chừng, nếu không sao còn sống sót được tới bây giờ?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng tối qua, cô ta bỗng nhiên lại xuất hiện ra.
Nghiêm Cửu nói:
- Ngay cả ta cũng không ngờ được, con nữ tặc này còn dám đi dạo hồ. Ðoàn Ngọc thở ra nói:
- Hôm qua tôi cũng vừa lại, cô ta bèn xuất hiện, chuyện này thật tình cũng tấu xảo quá.
Cố đạo nhân lại thở ra nói:
- Chuyện tấu xảo trong thiên hạ vốn rất nhiều.
Vương Phi nói:
- Không chừng đây gọi là không tấu xảo không thành chuyện. Ðoàn Ngọc nói:
- Ðến bây giờ, Nghiêm công tử còn chưa có tí tin tức gì sao? Nghiêm Cửu nói yếu xìu:
- Hoàn toàn không có gì.
Ðoàn Ngọc nói:
- Vì vậy chuyện này còn chưa giải quyết được.
Nghiêm Cửu trầm ngâm một lát nói:
- Nhưng ta có thể đi nói chuyện với Thiết Thủy giùm ngươi, bởi vì ta tin ngươi, Thiết Thủy cũng tin vào ta.
Y cười cười, rồi nói tiếp:
- Người này nếu như trên đời này còn có một người bạn, chỉ e người đó là ta đây.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Chỉ bất quá, chuyện này đã vì tôi mà xảy ra, tôi cũng không thể ở ngoài được.
Vương Phi lập tức nói:
- Ðúng vậy, ít ra chú cũng phải giúp Nghiêm Cửu gia tìm cho ra cái tên nữ tặc Hoa Dạ Lai.
Ðoàn Ngọc cúi đầu nói:
- Tối hôm qua, quả là tôi có ở chung với cô ta một chỗ.
Vương Phi hỏi:
- Ở nơi nào?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ở một gian nhà nhỏ bên cạnh hồ.
Vương Phi nói:
- Hiện tại chú còn có thể tìm đến nơi đó không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi có thể đi tìm thử xem.
Vương Phi nhảy bật dậy nói:
- Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ đi.
Ðoàn Ngọc bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Không biết thứ đồ này có phải là trong người Nghiêm đại ca không? Lúc y nói, y đã lấy chuỗi trân châu và tấm ngọc bài ra.
Nghiêm Cửu thay đổi sắc mặt hỏi:
- Mấy thứ này ở đâu ra?
Ðoàn Ngọc nói:
- Ở trong một chậu hoa.
Ðoàn Ngọc đỏ mặt, ngập ngừng một hồi, rốt cuộc cũng đem chuyện hôm qua toàn bộ nói ra.
Nghiêm Cửu để ý nghe từng chữ một, nghe xong mới thở ra, ông ta bỗng vỗ vỗ vào vai Ðoàn Ngọc nói:
- Chú quả thật là một đứa bé ngoan, không những dám nói thật, còn có dũng khí chịu nhận sai, ta còn tuổi chú, chưa chắc đã dám nói chuyện như thế này ra cho người ta nghe!
Ông ta lại than một hồi, lại nói tiếp:
- Hiện tại nếu ta tìm ra được con ta rồi, cũng không kêu nói đến Bảo Châu sơn trang nữa.
Ðoàn Ngọc nhịn không nổi hỏi:
- Tại sao?
Nghiêm Cửu nói:
- Bởi vì thật tình nó không bằng chú, ta mà là Châu nhị gia, nhất định sẽ đem con gái gả cho chú.
Nguyên một dãy đất, tuy hoang vu, nhưng càng yên tĩnh, mấy đám nhà rải rác bên hồ có một căn rất tinh trí, ngói xanh tường đỏ, còn có một cái sân nhỏ, xa xa nhìn lại tưởng chừng như trong tranh vẽ.
Ði qua đám liễu, Ðoàn Ngọc nhịn không nổi nói:
- Ở đây tôi gặp Kiều Tam gia.
Vương Phi hỏi:
- Chú đã gặp Kiều Tam rồi?
Ðoàn Ngọc nói:
- Nếu không phải y chỉ đường cho, làm sao tôi tìm đến được chỗ Cố đạo trưởng?
Cố đạo nhân nói:
- Không ngờ y đối xử với chú tốt như vậy, người này tính khí trước giờ vẫn cổ quái lắm.
Ðoàn Ngọc cười khổ nói:
- Ðiểm đó tôi rất đồng ý. Y vốn tính dìm tôi chết đuối đấy chứ. Cố đạo nhân cười nói:
- Ðấy không chừng là vì y biết tính khí của Thiết Thủy đại sư, cho chú nếm chút khổ cực, Thiết Thủy đại sư thấy chú cũng giống đồ đệ của y bị dìm xuống nước, không chừng y bớt giận đi được một chút.
Ðoàn Ngọc nói:
- Nhưng sao y biết được chuyện này?
Cố đạo nhân mỉm cười nói:
- Chuyện gì xảy ra trên dãy hồ này mà y không biết xem ra cũng ít lắm. Vương Phi cũng cười nói:
- Không lẽ chú chưa từng nghe nói, Tây hồ cũng có hai con rồng, một con là lão đạo này, còn con kia là Kiều Tam.
Cố đạo nhân cười lớn nói:
- Rồng chắc là không dám đâu, chỉ bất quá là hai con rắn địa đầu thế thôi. Nghiêm Cửu lấy khăn che miệng, ho lên khe khẽ nói:
- Chú từ trong phòng đó ra rồi, bèn gặp Kiều Tam?
Ðoàn Ngọc nói:
- Tôi còn đi thêm một đoạn đường nữa.
Nghiêm Cửu nói:
- Ði được bao lâu?
Ðoàn Ngọc trầm ngâm một hồi nói:
- Không lâu lắm, lúc tôi ra, trời đã sáng, đi đến nơi này, mặt trời còn chưa lên.
Nghiêm Cửu hỏi:
- Chú đi có nhanh lắm không?
Ðoàn Ngọc nói:
- Cũng không nhanh, lúc đó... lúc đó tôi đang nghĩ chuyện gì đó. Nghiêm Cửu nói:
- Nếu vậy, cái nhà đó cách nơi đây cũng không xa lắm.
Ðoàn Ngọc nói:
- Hình như cũng không xa lắm.
Nghiêm Cửu nói:
- Hiện tại chú thử nghĩ gì trong bụng, lấy tốc độ hôm đó, đi dọc dọc theo con đường này trở về lại.
Ðoàn Ngọc gật gật đầu, y bỗng phát hiện ra những người lão luyện giang hồ làm chuyện gì, quả thật có những chỗ y không bì được. Do đó y lại bắt đầu nghĩ trong bụng.
Nghĩ gì nhỉ?
Y nghĩ nhiều lắm, nghĩ loạn cả lên, rồi sau đó lại bất tri bất giác bỗng nghĩ đến Hoa Hoa Phong.
Cô bé có cặp mắt to đấy hiện tại đang ở đâu rồi?
Cô có liên quan gì đến chuyện này không nhỉ?
Suy nghĩ kỹ càng lại, cô xuất hiện cũng tấu xảo lắm, làm như vẫn một mạch theo dõi Ðoàn Ngọc vậy.
Không lẽ cô cũng có mục đích gì sao?
Nhưng bất kể ra sao, cô đối xử với Ðoàn Ngọc cũng rất tốt, cô thậm chí còn ghen cả với Ðoàn Ngọc.
Một cô gái nếu bắt đầu vì một chàng trai ghen tương, như vậy có thể chứng tỏ cô đối với chàng trai đó ít ra cũng không chán ghét gì.
Nghĩ đến chỗ đó, khóe miệng của Ðoàn Ngọc bất giác lộ ra một nụ cười. Cũng chính ngay lúc đó, y bèn thấy cái tường thấp có trồng thứ cây cỏ trên đầu.
Trên đầu tường trồng cây mắc cỡ và cây tường vi, dọc theo chân tường đi tới, là có thể thấy một cánh cửa nhỏ màu đỏ tươi.
Ðấy dĩ nhiên là cửa sau.
Ðoàn Ngọc cũng nhớ không rõ có từ cánh cửa này đi vào hay không. Nhưng y nhớ quả thật có nhảy qua bức tường này, dấu chân của y còn phảng phất đạp trên đám tường vi.
Y đứng ngoài cửa, nhìn quanh nhìn quất. Y không chắc trong bụng. Lúc đó y bỏ đi có hơi vội vã, cũng không có ý muốn trở lại nơi này. Chỉ bất quá trên đầu tường trồng mấy loại hoa cỏ này không có mấy nhà, điểm đó ít ra y còn chắc trong bụng lắm.
Nghiêm Cửu hỏi:
- Có phải nơi này không?
Ðoàn Ngọc trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Ðại khái chắc vậy.
Nghiêm Cửu nhìn y, gương mặt trắng trẻo bỗng lộ ra vẻ gì đó thật kỳ quái.
Ðoàn Ngọc không hề chú ý đến vẻ mặt của ông ta, y chần chừ một lát, rốt cuộc đưa tay lên gõ vào cửa.
Bất kể ra sao, ban ngày ban mặt, y không thể cứ thế mà xông vào nhà người ta.
Y cũng không ngờ được, trong nhà lại lập tức có người ra mở cửa ngay. Người mở cửa là một thiếu nữ tóc dài trẻ tuổi, mặc chiếc áo mỏng màu nguyệt bạch, gương mặt rất đẹp, cười cũng rất ngọt ngào. Hàng Châu quả nhiên là một nơi có nhiều mỹ nhân.
Ðoàn Ngọc đang do dự, không biết ăn nói làm sao, nào ngờ thiếu nữ chẳng hỏi y là ai, cũng chẳng hỏi y tìm ai.
Cô chẳng hỏi y gì cả, chỉ ngẩng đầu nhoẻn miệng cười một cái, rồi quay lưng đi vào.
Cô thiếu nữ này không lẽ là đứa a hoàn tùy thân của Hoa Dạ Lai, không lẽ cũng nhận ra Ðoàn Ngọc?
Nhưng Ðoàn Ngọc không nhớ mình đã gặp cô chưa, y đành phải theo cô vào trong.
Phía sau cửa là một cái vườn hoa nhỏ, có con đường nhỏ lót đá xanh. Ðoàn Ngọc nhớ sáng sớm hôm nay mình đi từ con đường nhỏ này ra, lúc đó trên lối đi còn có sương đọng lạnh cả chân.
Hiện tại dù y không chắc mười phần, ít nhất y cũng có được tới tám chín phần rồi.
Hiện tại y chỉ hy vọng Hoa Dạ Lai còn ở đây, đợi y đem mấy thứ đồ ấy về trả lại.
Ðiều này chưa hẳn là chuyện không thể.
Hoa Dạ Lai coi y như một người thật thà, người thật thà dĩ nhiên nhất định không chiếm tiện nghi người khác, do đó nhất định sẽ trở lại đây. Thân hình của cô thiếu nữ đã biến vào trong bụi hoa.
Hoa nguyệt quý và tường vi đang nở rộ.
Ánh mặt trời sau cơn mưa mùa xuân tối qua, đang chiếu lười biếng trên các nụ hoa.
Khí trời thế này, có ai chịu đóng cửa ngồi trong nhà? Hoa Dạ Lai không lẽ đang thưởng hoa trong vườn? Ðoàn Ngọc bước tới.
Y ngẩn mặt ra.
Y không thấy Hoa Dạ Lai, nhưng y thấy hòa thượng.
Trong đám hoa, cỏ xanh mượt như nhung, một gã hòa thượng đầu bóng loáng, đang ngồi chểm chệ trên một cái bồ đoàn lớn bằng cái bàn tròn. Ðầu y cao nhô lên, mũi sư tử, miệng rộng toang hoác, nhìn qua ngó lại, oai nghi lẫm liệt, mày mi không giận cũng đượm ba phần sát khí. Người y chỉ có khoác một tấm áo dài rộng bằng lụa màu đen, để hở bộ ngực, để trần đôi chân, ly kim bôi trong tay dưới ánh mặt trời lấp lánh vàng chói. Cả trời xuân sắc hình như đều đang chiếu trên kim bôi.
Một cô thiếu nữ còn đẹp hơn cả cô mở cửa lúc nãy, đang quỳ trước bồ đoàn, cắt móng chân cho y.
"""