"
Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Hạ Nhiễm Tuyết full prc pdf epub azw3 [Hắc Bang]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Hạ Nhiễm Tuyết full prc pdf epub azw3 [Hắc Bang]
Ebooks
Nhóm Zalo
Mục lục
Chương 1: Cuộc Hôn Nhân Của Nàng
Chương 2: Trượng Phu Của Nàng
Chương 3: Người Phụ Nữ Của Anh
Chương 4: Châu Báu
Chương 5: Chờ Đợi Hụt Hẫng
Chương 6: Vợ Chồng Xa Lạ
Chương 7: Chính Là An An
Chương 8: Yêu Tỉ Mỉ, Sâu Sắc
Chương 9: Sӵ Tàn Nhẫn Của Anh
Chương 10: Người Đàn Ông Chán Ghét Đeo Cà Vạt Chương 11: Báo Chí
Chương 12: Đám Đàn Bà Tám Chuyện
Chương 13: Giản Tiểu Phương
Chương 14: Chia Tay
Chương 15: Lời Khuyên Của Giản Tiểu Phương Chương 16: Chờ Đợi
Chương 17: Thích Thứ Nàng Làm
Chương 18: Nàng Sợ Đánh Mất
Chương 19: Người Đàn Ông Xa Lạ
Chương 20: Người Đàn Ông Vô Tình
Chương 21: Bạn Thân
Chương 22: Thương Lượng
Chương 23: Yêu Và Hận
Chương 24: Quá Khứ
Chương 25: Câu Chuyện Cũ
Chương 26: Câu Lạc Bộ Đêm
Chương 27: Say Rượu
Chương 28: Về Nhà
Chương 29: An Ủi
Chương 30: Chăm Sóc
Chương 31: Rốt Cuộc Cũng Không Thể Tìm Lại Được Nữa Chương 32: Là Nàng
Chương 33: Trở Về Quá Khứ
Chương 34: Chán Ghét
Chương 35: Người Đàn Ông Vô Tình
Chương 36: Trốn Anh
Chương 37: Những Gì Anh Yêu Cầu
Chương 38: Cướp Đoạt
Chương 39: Nàng Cӵ Tuyệt
Chương 40: Một Người Phụ Nữ Khác
Chương 41: Lại Một Lần
Chương 42: Chỉ Là Giao Dịch
Chương 43: Ôn Nhu
Chương 44: Ôn Nhu
Chương 45: Bữa Sáng Bị Hủy
Chương 46: Người Đàn Ông Giận Dữ
Chương 47: Anh Đói Bụng
Chương 48: Yêu Thêm Một Chút
Chương 49: Quyết Tâm Của Thượng Quan Thuyên Chương 50: Không Biến Thành Kẻ Ngốc Chương 51
Chương 52: Bị Nhốt Trong Thang Máy Chương 53: Lo Lắng
Chương 54: Cuộc Tìm Kiếm Lúc Nửa Đêm Chương 55: Được Cứu
Chương 56: Nàng Nói Nàng Là Người Hầu Chương 57
Chương 58
Chương 59: Nàng Không Nên Yêu
Chương 60: Bị Bệnh
Chương 61: Tham Công Tiếc Việc
Chương 62: Tâm Tư Của Lăng Huyên
Chương 63: Về Nhà Sớm
Chương 64: Hạnh Phúc Mơ Hồ
Chương 65: Chỉ Cách Nhau Một Bức Tường Chương 66: Vẫn Là Cái Tên Ấy
Chương 67: Trả Giá
Chương 68: Ôm Nhau Ngủ
Chương 69: Thay Đổi
Chương 70: Anh Không Thích
Chương 71: Kẻ Thứ Ba
Chương 72: Tuyết Đầu Đông
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79: Hoa
Chương 80: Cố Nghê Y Trở Về
Chương 81: Tai Nạn Bất Ngờ
Chương 82
Chương 83: Yêu?
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89: Cô Muốn Bắt Gian
Chương 90: Mục Nham Kỳ Quái
Chương 91: Cô Ta Đã Trở Về
Chương 92: Cùng Lo Lắng
Chương 93
Chương 94: Cuộc Gọi Của Giản Tiểu Phương
Chương 95: Chắc Chắn Sẽ Tổn Thương
Chương 96: An Bài
Chương 97: Ảo Giác
Chương 98: Không Có Người Yêu Anh
Chương 99: Cảm Giác Nguy Hiểm
Chương 100: Một Người Phụ Nữ Khác
Chương 101: Tổn Thương
Chương 102: Tình Yêu Của Cô, Hắn Không Cần Chương 103: Người Phụ Nữ Hắn Yêu
Chương 104: Cảm Xúc Phiền Toái
Chương 105: Toan Tính Kín Đáo
Chương 106: Anh Không Tin Cô
Chương 107: Chưa Từng Có Tin Tưởng
Chương 108: Cô Cũng Không Phải Là Gì Hết
Chương 109: Khuyên Nhủ Vô Ích
Chương 110: Hai Người Phụ Nữ, Một Loại Tâm Tư Chương 111: Sẽ Không Ly Hôn
Chương 112: Hợp Tác Bắt Đầu
Chương 113
Chương 114: Giản Vũ Phong Thổ Lộ
Chương 115: Cӵ Tuyệt
Chương 116: Có Bảo Bảo
Chương 117: Rời Khỏi Cậu Ta Đi
Chương 118: Ai Mới Là Kẻ Thứ Ba?
Chương 119: Hắn Sắp Làm Cha Rồi!
Chương 120: Hai Sӵ Lӵa Chọn
Chương 121: Anh Muốn Ly Hôn!
Chương 122: Ký Tên
Chương 123: Rời Đi
Chương 124: Lòng Cô Đau Đớn, Hôn Lễ Của Anh Chương 125
Chương 126: Đứa Nhỏ Của Ai?
Chương 127: Bất An
Chương 128: Thẻ Tín Dụng
Chương 129: Tiền Cũng Không Mua Được Tình Yêu Của Cô Ấy Chương 130: Lời Khuyên Của Thượng Quan Thuyên Chương 131: Chiếc Giường Trẻ Con Giá Trên Trời Chương 132: Nỗi Đau Lớn Nhất Cuộc Đời
Chương 133: Điều Cấm Kӷ Của Hắn
Chương 134
Chương 135: Bị Ti Hạo Phát Hiện
Chương 136: Quyết Định Của Ti Hạo
Chương 137: Thỏa Hiệp
Chương 138
Chương 139: Con Của Ai?
Chương 140: Hoảng Sợ
Chương 141: Hoảng Sợ – P2
Chương 142
Chương 143: Mất Đi
Chương 144: Rời Đi
Chương 145: Người Rời Đi
Chương 146: Sinh Tử
Chương 147: Cứu Người
Chương 148: Nhiệt Độ Cơ Thể
Chương 149: Giãy Dụa
Chương 150: Có Được
Chương 151: Anh Ta Được Làm Cha Rồi Chương 152: Là Cậu Ta Nợ Cô Ấy
Chương 153: Con Gái Của Hắn
Chương 154: Khó Sinh
Chương 155: Kết Hôn
Chương 156: Con Của Anh?
Chương 157: Cục Cưng
Chương 158: Tới Của Hỏi Tội
Chương 159: Anh Sẽ Không Cưới!!!
Chương 160: Chuyển Biến Đột Phá
Chương 161: Mất Mặt
Chương 162: Thiên Sứ Của Anh
Chương 163: Tiểu An Đẹp Trai Vô Địch Chương 164: Hoàng Tử
Chương 165: Đột Biến Gien
Chương 166: Ngẫu Nhiên Tái Ngộ
Chương 167: Tất Cả Chỉ Là Quá Khứ
Chương 168: Người Đàn Ông Đứng Nơi Cao Nhất Chương 169: Tổng Tài Đại Nhân Tới
Chương 170: Rước Lấy Phiền Toái
Chương 171: Chiếc Áo Này Thật Thơm Chương 172: Ký Kết Thành Công
Chương 173: Không Thể Sánh Được
Chương 174: Mèo Và Chuột Phiên Bản Thӵc Tế Chương 175: Người Đàn Ông Bị Đau Dạ Dày Chương 176: Sӵ Thật Quá Xa Vời
Chương 177: Cơm Trưa Của Cô
Chương 178: Không Phải Của Tôi, Tôi Không Cần Chương 179: Tiểu An Đáng Thương
Chương 180: Màu Sắc Ấm Áp
Chương 181: Ngã Bệnh
Chương 182: Không Ai Giúp Đỡ
Chương 183: Động Tâm
Chương 184: Không Phải Con Ruột
Chương 185: Động Tâm Sau Khi Buông Tay Chương 186: Tin Tức Của Cô
Chương 187: Vị Khách Ngoài Ý Muốn
Chương 188: Đánh Vào Mặt Hắn
Chương 189: Tiểu Uyển Của Ti Gia
Chương 190: Có Khách
Chương 191: Tiểu An Suy Dinh Dưỡng?!!
Chương 192: Bà Ngoại
Chương 193: Có Phải Đã Quá Muộn Rồi Hay Không
Chương 194: Chỉ Muốn Được Bên Em
Chương 195: Mâu Thuẫn Trong Lòng
Chương 196: Bí Mật Bị Phát Hiện
Chương 197: Phản Bội
Chương 198: Hắn Muốn Đứa Nhỏ
Chương 199: Nó Là Của Tôi
Chương 200: Cục Cưng Bị Cướp
Chương 201: Hiểu Lầm Nghiêm Trọng
Chương 202: Cha Con
Chương 203: Người Bên Bờ Biển
Chương 204: Kinh Hỉ
Chương 205: Xin Lỗi Rất Nhiều
Chương 206: Lại Một Lần Nữa
Chương 207: Tính Khí Lúc Rời Giường Của Diệp Tiểu An Thӵc Đáng Sợ Chương 208: Quá Khứ Của Cô
Chương 209: Cục Cưng Phải Giảm Béo
Chương 210: Bí Mật Không Thể Nói
Chương 211: Chân Tướng Đáng Sợ
Chương 212: Thân Thế Của An An
Chương 213: Mẹ Của Cô
Chương 214: Lần Đầu Gặp Ông Ngoại
Chương 215: Thấy Nhỏ Quên Lớn
Chương 216: Yêu Là Cần Phải Dũng Cảm
Chương 217: Bắt Cóc
Chương 218: Hắn Điên Rồi
Chương 219: Diệp Tiểu An Tuyệt Thӵc
Chương 220: Tiểu An Làm Mọi Người Lo Lắng
Chương 221: Không Để Cô Đi
Chương 222: Nhảy Lầu
Chương 223: Đoàn Viên
Chương 224: Hết Thảy Những Chờ Mong Của Cô
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 1: Cuộc Hôn Nhân Của Nàng
Trong mӝt căn biệt thӵ hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong mӝt người phө nӳ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường mӝt chiếc đồng hồ cә kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cӱa bằng lөa tơ tằm đưӧc mở ra, không khí buәi sáng sӟm hết sức tươi mát tӵ nhiên, từng tia nắng sӟm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bөi trần.
Người phө nӳ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân mӝt bức ảnh cưӟi rất lӟn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tӱ bắt đầu mất tập trung, người cũng thất thần.
Người đàn ông mặt áo cưӟi có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mӻ không gì sánh đưӧc, lông mày màu đen hình lưӥi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưӟi, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận đưӧc sӵ vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kӻ, có thể nhận ra đưӧc trong mắt người đàn ông này sӵ phiền chán cùng khinh thường. Từng cӱ chỉ biểu hiện cӫa anh vừa gưӧng gạo vừa vô tình.
Tương phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng cӫa ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dӵa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nө cười ngưӧng ngùng.
Người phө nӳ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo mӝt cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưӟi, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phө nӳ, nhìn kӻ, mӟi phát hiện người phө nӳ và cô gái trong bức ảnh chỉ là mӝt người, cùng mӝt khuôn mặt, nhưng không có sӵ ngưӧng ngùng lẫn hạnh phúc cӫa cô gái bên trong ảnh chөp, mà là nét bi thương cùng cam chịu.
Nàng đếm đếm ngày, đã mӝt năm rồi, thời gian mӝt năm, nhiều sӵ tình đã thay đәi, ví dө như nàng hiện tại.
Buông trong tay khăn lau, nàng rӱa sạch tay, thay đәi bӝ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách mӝt chiếc bàn lӟn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa đӝng, nàng bưӟc đi đến, trӵc tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đә vào thùng rác, xong xuôi, nàng mӟi ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bӝ biệt thӵ chỉ có mình nàng, mӝt sӵ tịch mịch không nói nên lời bao phӫ toàn thân.
Mӝt hồi sau, nàng đӝt nhiên đứng dậy, đi lên cầu thang, đứng trưӟc cӱa mӝt căn phòng, cắn cắn môi, tay đặt trên vịnh cӱa, sau đó, dừng lại, dường như đang cân nhắc xem nên đẩy hay không đẩy cánh cӱa.
Rốt cөc, nàng quyết định đẩy cánh cӱa bưӟc vào, bên trong là mӝt gian phòng ngӫ, căn phòng đưӧc bố cөc hai màu trắng đen, không có màu sắc khác, lӝ vẻ u ám cùng thâm trầm, ngay cả chiếc giường cũng là màu xám, hết sức cứng rắn, giống như bản thân cӫa anh ta vậy.
Nàng đi vào, ngồi lên trên giường, ngón tay lưӟt lưӟt không ngừng trên giường, nàng nằm úp người lên trên mặt giường, nghe thấy mùi cơ thể anh , mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mùi đặc trưng riêng cӫa anh.
Nàng, Diệp An An, không là cô nhi, thế nhưng cũng không khác gì, nói trắng ra là mӝt đứa bé bị cha mẹ mình vứt bỏ, nàng không có kí ức thời ấu thơ, cứ xem như là nàng bị vứt bỏ đi, nàng từ nhỏ lӟn lên ở trường Dөc Ấu Viên, nàng không biết tình yêu cӫa cha, cũng không biết cái gì gọi là tình thương cӫa mẹ, càng không biết đến cái thứ gọi là gia đình.
Mà nàng từ nhỏ đã không làm nũng, không đưӧc sung sưӟng, trong thế thái nhân sinh thất thường, ân huệ ban phát, nàng không đưӧc lӟn lên trong tình yêu thương ấm áp, thế nhưng, nàng vẫn vui vẻ, trong mắt mọi người nàng càng kiên cường và lương thiện hơn.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 2: Trượng Phu Của Nàng
Nàng cười nhẹ, mặt hết sức ôn nhu, đôi má mịn màng cọ chầm chậm không ngừng vào cái chăn. Đúng vậy, quá khứ nàng cái gì cũng không có, nhưng là, hiện tại, nàng có gia đình, có chồng, mӝt người chồng là anh, tuy là, anh không phải cam tâm tình nguyện cưӟi nàng, tuy là vӧ chồng, họ vẫn ngӫ riêng, tuy là anh chưa từng chạm qua nàng, có lẽ, đúng là đӝng nhẹ cũng không.
Nhưng là, nàng đã có gia đình.
Anh, Mөc Nham, chồng cӫa nàng, người chồng hӧp pháp cӫa nàng, giám đốc chӫ tịch tập đoàn Mөc Thị, là thiếu gia cӫa mӝt gia tӝc vӳng mạnh, anh thanh nhã, đẹp trai, bình tĩnh, thành thөc. Ông trời rất ưu ái, ban cho anh rất nhiều ưu điểm, ngoại trừ mӝt việc, anh cưӟi nàng, Diệp An An. Mӝt người cô gái bình thường, mӝt cô gái không có gì bắt mắt, cho dù đặt ngay giӳa đường cũng không ai thèm quay đầu liếc mắt nhìn.
Bất quá thân phận hiện tại cӫa nàng, lại là vӧ anh, vӧ trên luật pháp, cũng là vӧ duy nhất. Nhưng nàng chỉ là vӧ anh không phải là người đàn bà cӫa anh.
Đúng vậy, nàng thӵc bình thường, cái gì cũng không có, nhưng là, hiện tại đưӧc mang trên mình cái họ Mөc danh giá.
Nàng biết, anh không tình nguyện cưӟi nàng. Nàng cũng biết, nàng không phải là người anh yêu.
Lặng lẽ quay trở lại trưӟc đó hơn mӝt năm, khi đó, nàng vẫn là mӝt sinh viên vừa mӟi tốt nghiệp, 20 tuәi, làm nhân viên ӝt bệnh viện. Trong bệnh viện, nàng chưa bao giờ keo kiệt nө cười, cũng không bao giờ keo kiệt lòng tốt cӫa mình.
Chính cái năm đó, đã làm cho cuӝc sống cӫa nàng thay đәi hoàn toàn. Trong phòng VIP cӫa bệnh viện có mӝt bệnh nhân đặc biệt, là mӝt bà lão bị bệnh tim rất nghiêm trọng, bà hay bắt bẻ, tính tình cũng không đưӧc tốt, đã mắng mỏ nhiều y tá đến phát khóc, không ai dám đi chăm sóc bà, nhưng mà bắt buӝc phải chăm sóc, có mӝt số người bác sĩ không muốn đắc tӝi, ví dө như bệnh nhân trong phòng VIP này.
Cuối cùng, không hiểu may rӫi thế nào, nàng Diệp An An lại trở thành hӝ lý đặc biệt cӫa vị lão thái thái nhà giàu này. Mà lão thái thái cũng không biết vì lẽ gì đặc biệt rất thích Diệp An An, thích sӵ trong sáng cӫa nàng, thích nө cười ôn nhu luôn hiện trên mặt nàng. Nàng, mӝt thân cô nhi cũng hưởng đưӧc tình cảm ấm áp cӫa trưởng bối lúc bên cạnh lão thái thái.
Hai người có cảm giác như mӝt đôi bạn vong niên, cho đến mӝt ngày, cháu trai cӫa Mөc lão thái thái đến bệnh viện. Nàng lần đầu tiên gặp anh ta, thấy đưӧc người đàn ông thành thөc và bình tĩnh đã làm cuӝc đời nàng từ đó về sau vĩnh viễn thay đәi.
Nàng đã biết yêu, đã biết tình yêu sét đánh, cũng đã biết, đau thương.
Đúng vậy, nàng yêu anh ngay từ ánh mắt đầu tiên, nàng rơi mãi vào hố sâu tình cảm, không tài nào thoát ra đưӧc.
Nàng cuối cùng đưӧc gả cho anh, trở thành vӧ anh, bất quá, đều là do Mөc lão thái thái. Mөc lão thái thái trưӟc lúc lâm chung bất chấp ý kiến phản đối cӫa mọi người, bắt anh phải cưӟi nàng, mà Mөc Nham không thể cӵ tuyệt di ngôn cӫa bà nӝi, đành cưӟi mӝt người cái gì cũng không có là nàng, chỉ để cho lão thái thái có thể an nghỉ nơi chín suối. Bọn họ không có làm nghi thức, không cӱ hành hôn lễ, thậm chí, cũng không có tuyên thệ trưӟc mặt người làm chứng, chỉ là đi tӟi nơi cөc tiếp dân thay đәi tình trạng hôn nhân. Trên hӝ khẩu cӫa nàng, tình trạng hôn nhân liền từ chưa từng lập gia đình trở thành đã kết hôn.
Từ đó, hai người bọn họ là vӧ chồng, vӧ chồng tương kính vӟi nhau lạnh lẽo như băng tuyết, thẳng thắn mà nói, anh đối nàng xem như không tệ, cho nàng mӝt cái gia đình, chi tiêu thoải mái, ăn ngon mặc tốt, chỉ là ngoài mӝt chuyện, anh không yêu cô.
Nàng không muốn gì, chỉ muốn có mӝt chút tình yêu cӫa anh, nhưng là, nàng hiểu rõ, anh không yêu nàng, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không.
Nàng từ trên giường đứng lên, vuốt thẳng, xóa đi dấu vết trên giường, sau đó đi đến trưӟc bàn làm việc cӫa anh. Bàn làm việc rất to, trên mặt bàn là hồ sơ tư liệu cӫa công ty anh, nàng là Mөc phu nhân, nhưng là mӝt Mөc phu nhân không ai biết đến. Cuӝc hôn nhân cӫa họ, bên ngoài căn bản là không ai hay, không ai biết có mӝt người như nàng tồn tại.
Anh hiện tại, Mөc Nham, người chồng trên danh nghĩa, vẫn là mӝt chàng trai vàng đӝc thân, không, là chàng trai kim cương mӟi đúng. Tәng giám đốc tập đoàn Mөc thị, chói sáng đến mức nào. Hơn nӳa, bản thân anh có dáng hình người mẫu, ngũ quan tuấn mӻ.
Rất nhiều mӻ danh tương tӵ như vậy hӧp lại tạo thành mӝt người đàn ông đầy lӵc hấp dẫn.
Người đàn ông có danh vọng, tiền tài như vậy, ở bên ngoài anh không thiếu đàn bà, nhưng cũng không thể nói là lạm tình, thậm chí, có thể nói là anh tuyệt tình. Anh đối đàn bà thӵc tuyệt tình. Anh có nhiều người tình, nhưng không ai có thể lấy đưӧc trái tim anh, anh chưa từng có mối quan hệ tình nhân vӟi người đàn bà nào quá mӝt tháng.
Vì lý do đó, nàng trong mắt anh, vốn chỉ là mӝt người vӧ có cũng đưӧc không có cũng không sao.
Nàng là vӧ, có lẽ, chỉ thích hӧp để bày biện trong nhà mà thôi.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 3: Người Phụ Nữ Của Anh
Nhưng, nàng vẫn cứ yêu anh, yêu không vì lý do gì. Ngay lần đầu tiên khi anh nói vӟi nàng lời cảm ơn, ngay lần đầu tiên anh bắt tay nàng trưӟc mặt bà nӝi, nàng đã yêu. Yêu không hề oán trách không hề hối hận.
Nàng đưa tay mở ngăn kéo bàn cӫa anh ra. Chỉ có nhӳng lúc như thế này, thời gian anh không có ở nhà, nàng mӟi có khả năng đi vào phòng cӫa anh, nơi này đây trong căn nhà, là cấm địa đối vӟi nàng, là địa phương nơi nàng không thể tӟi.
Trong ngăn kéo, lӝ ra bức ảnh chөp mӝt cô gái, cô gái có ngũ quan xinh đẹp và tinh tế, dáng vóc quyến rũ đӝng lòng người, nàng bất quá muốn so sánh vӟi cô gái trong bức ảnh, như cỏ dại so vӟi hoa tươi, là không thể so sánh. Mà nàng biết cô gái đó là ai.Đó là người phө nӳ duy nhất chồng nàng yêu, không phải, có lẽ là, bây giờ anh vẫn yêu, đồng thời cũng hận.
Không vì yêu, sao lại hận chứ?
Anh hiện tại đang chơi trò không yêu, tuyệt tình vӟi người đời, kỳ thật, cũng chỉ vì tәn thương mà thôi. Nàng yêu thương anh, yêu thương anh nӛi nàng đơn, yêu thương anh con người bị tәn thương. Anh ở trên cao, kỳ thӵc rất nàng quạnh.
Nàng có thể hiểu, nhưng lại không thể giúp, bởi vì, nàng không phải là người kia anh cần.
Cẩn thận cất đi bức ảnh, nàng rời khỏi phòng anh, đóng cӱa, cũng đóng lại thế giӟi giӳa anh và nàng.
Chồng ơi, em biết, em không có tư cách gọi anh như vậy, chồng, kỳ thật, em thật sӵ rất yêu anh, dù cho, anh chưa bao giờ yêu em. Chồng, anh có thể không yêu em, nhưng mà, xin cho em đưӧc yêu anh, đưӧc không?
Văn phòng tәng giám đốc tập đoàn Mөc thị, mӝt người đàn ông thành thөc cao to ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da, thân mặc mӝt chiếc áo veste may bằng tay tinh tế màu đen, cây bút trên tay vẫn đang đӝng, nӱa ngày, anh xoa nhẹ mӝt chút mắt mình, dӵa người vào lưng ghế.
Cốc cốc...
Tiếng gõ từ cánh cӱa phía sau vang lên.
"Mời vào." Nam nhân vẫn duy trì đӝng tác kia, cӱa bị đẩy ra, từ bên ngoài đi vào mӝt người phө nӳ diện mạo cӵc kỳ xinh đẹp cӵc kỳ yêu mị, vóc người cao thon thả, đồi núi mấp mô, mặt mũi xinh đẹp, trang điểm kӻ càng.
"Nham......" người nӳ kêu lên cái tên thân mật cӫa người nam, đánh mông đi về hưӟng người đàn ông, tay rất là tӵ nhiên đặt trên vai, mát-xa bả vai người đàn ông, tay còn khiêu khích định đөng vào trưӟc ngӵc anh ta.
Đӝt nhiên, cә tay mảnh khảnh cӫa người nӳ bị nắm chặt lấy, rồi bị hất mạnh ra.
"Nham, anh làm đau em.". Người nӳ mở đôi môi đỏ mọng kêu lên, ôm cә tay dường như rất đau cӫa nàng, trên mặt hiện lên vẻ bối
rối vì bị cӵ tuyệt.
"Lăng Huyên, chú ý thân phận cӫa cô, hiện tại là thời gian làm việc, tôi không thích người công và tư không rõ ràng, cô, cũng không ngoại lệ.". Người nam nhếch khóe môi đẹp, con ngươi đen màu mӝt mảnh vô tình.
"Nham, không cần như vậy mà, người ta chẳng qua là quá yêu anh." Người nӳ lại tiến lên, không thuận theo bàn tay xua đuәi cӫa người nam, khuôn mặt càng lӝ thêm vẻ xinh đẹp, mắt chӟp nhẹ, môi đỏ mọng mấp máy. Bӝ dáng quyến rũ như vậy, tin tưởng là nam nhân, tuyệt đối sẽ mềm lòng, chẳng qua, thӵc đáng tiếc, trưӟc mắt nàng không phải nam nhân bình thường, anh là Mөc Nham, là lãnh tâm vô tình Mөc Nham.
Yêu? Người nam khinh thường trào phúng, yêu là cái thứ gì vậy, còn nghĩ rằng anh sẽ tin tưởng sao?
"Đi ra ngoài." Người nam tiếp tөc tӵa lưng vào ghế ngồi, thanh âm tuy rằng nhẹ, nhưng chứa bên trong sӵ uy nghiêm không thể nghi ngờ. Người nӳ cuối cùng sӱa sang lại y phөc, vừa ai oán liếc nhìn người nam, muốn cưӟp đoạt sӵ chú ý, chỉ là người nam đã đóng chặt mắt, không chịu liếc nhìn nàng ta mӝt chút nào.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 4: Châu Báu
Lăng Huyên giậm mạnh chân mӝt chút, bất quá cũng phải đi ra ngoài, nàng là người phө nӳ thông minh, biết điều gì nàng nên làm để cho người đàn ông này vui vẻ. Người này vô tình, cho nên, chỉ có thể nghe lời anh ta, mӟi có thể đạt đưӧc điều nàng mong muốn. Mà điều nàng mong muốn chính là trở thành Tәng giám đốc tập đoàn Mөc thị phu nhân.
Nam nhân này cho thể mang đến cho nàng đưӧc hết thảy, tiền tài, quyền lӵc, danh vọng, còn có cuӝc sống đầy đӫ.
Mà hết thảy nhӳng thứ này, nàng, Lăng Huyên đều muốn có. Tuy rằng người tình cӫa anh không chỉ mӝt mình nàng, bất quá, cái gọi là gần quan đưӧc ban lӝc, nàng ở gần anh nhất, mӛi ngày mӛi tiếp xúc, cho nên, nàng tin tưởng, chỉ cần nàng cố gắng, không ai có thể cưӟp người đàn ông này từ trong tay cô.
Nghe đưӧc tiếng gõ cӱa, Mөc Nham mӟi chậm rãi mở hai mắt, trong mắt là sӵ đùa cӧt nhẫn tâm, anh tӵ nhiên biết người phө nӳ này muốn cái gì, chẳng qua, ngoại trừ tiền, anh không thể cho nàng ta đưӧc cái gì khác, về phần vị trí giám đốc phu nhân, thӵc đáng tiếc, vị trí đó đã có người, tuy rằng, anh cũng không nguyện ý cưӟi người kia, nhưng là, nàng ấy lại là vӧ hӧp pháp cӫa anh, Mөc Nham.
Dù sao, đối vӟi anh mà nói, cưӟi ai cũng không quan trọng.
Phө nӳ, anh cần để giải quyết nhu cầu bản thân. Mà đối vӟi loại phө nӳ tӵ đӝng dâng hiến như Lăng Huyên, anh tӵ nhiên là không cӵ tuyệt, dù sao, nàng làm thân thể anh rất thỏa mãn, nếu phải trả giá cũng chỉ là mӝt ít tiền bạc cùng mӝt ít tinh lӵc mà thôi. Dù sao,
đây là cuӝc chơi tình nguyện, không ai bị thiệt.
Về phần người phө nӳ ở nhà kia, người vӧ trên danh nghĩa cӫa anh, anh sẽ không đӝng tӟi. Cưӟi nàng đã là giӟi hạn cao nhất cӫa anh. Mӝt phө nӳ không có gì đặc sắc, nói thật, có cởi hết quần áo nằm ra, cũng không khơi lên đưӧc cӫa anh cảm giác gì.
Nhưng thӵc tâm mà nói, Diệp An An đưӧc chọn làm vӧ quả thật không sai. Nàng thӵc ôn nhu, cũng rất cẩn thận, tuy rằng không phải người anh mong muốn, nhưng cũng đӫ tư cách là mӝt người vӧ, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, làm cho anh không tìm ra đưӧc bất kỳ tật xấu nào.
Nghĩ đến đây, anh buông cây bút trong tay, đi đến sát bên cӱa sә. Bên ngoài xe cӝ náo nhiệt như nưӟc. Diệp An An con người không có gì xuất sắc bӛng nhiên hiện ra trưӟc mặt anh vӟi bӝ mặt thật dễ chịu. Không biết nàng hiện tại làm cái gì. Thật sӵ là mӝt phө nӳ kỳ quái, đem toàn bӝ người giúp việc trong nhà sa thải, lý do chỉ là nàng nói nàng không có việc gì để làm.
Anh nheo nӱa con mắt, trong đôi khe mắt nhỏ dài chỉ còn mӝt vệt lạnh tanh. Anh tӵ nhiên làm sao lại nhӟ đến nàng ta. Diệp An An, cái người phө nӳ tuyệt không có gì là xuất sắc.
Buәi tối, cuӝc sống về đêm cӫa thành phố mӟi bắt đầu. Trong mӝt cӱa hàng hết sức xa hoa, người nӳ duyên dáng kéo mӝt người nam cao to đi vào, chӫ cӱa hang trang sức vừa thấy hai người nọ, lập tức ra đón.Người nam là khách quen cӫa cӱa hàng. Bọn họ nhìn
người phө nӳ đi cùng người nam, không lấy gì làm lạ. Người nam chính là giám đốc chӫ tịch tập đoàn Mөc thị nәi danh trong xã hӝi thưӧng lưu. Tập đoàn Mөc thị đứng đầu cất cánh cho ngành điện tӱ trong nưӟc. Từ sau khi Mөc Nham nhận chức, công ty tài lӵc càng thêm lӟn mạnh, mở rӝng gấp ba lần so vӟi lúc cha anh tại nhiệm, đã tiến tӟi bưӟc muốn phát triển buôn bán ra nưӟc ngoài.
Không thể không kể đến năng lӵc làm việc trong cùng giӟi cӫa Mөc Nham hết sức nәi tiếng. Tuәi không quá 28 tuәi, nhưng có khí thế không giận vẫn uy nghĩ, đầu óc tuyệt đối thông minh, rất bình tĩnh khi đàm phán, còn có thӫ đoạn giao tiếp tuyệt hảo, không thể nghi ngờ đây chính là mӝt giám đốc trẻ thành công.
"Em muốn cái gì, tùy tiện chọn.". Mөc Nham buông cái eo cӫa người nӳ ra, đi về phía trưӟc, anh đối vӟi phө nӳ rất hào phóng, bạn gái anh, các nàng muốn cái gì, anh đều cấp cho, trừ tình yêu. Vӟi lại đám nӳ nhân các nàng, có người nào có cảm tình, bất quá chỉ muốn yêu cái thân phận, tiền tài cӫa anh mà thôi.
Lăng Huyên lúc lắc eo nhỏ, ngón tay xinh đẹp đưӧc cắt giӳa kӻ càng xẹt lưӟt trên tấm kính thӫy tinh, bên trong có rất nhiều trang sức quý giá đӫ loại, đều là do các người nәi tiếng thiết kế, hơn nӳa, quan trọng nhất là, cӱa hàng này cӵc kỳ sang trọng, không phải người bình thường nào cũng có thể vào mua.
Lăng Huyên khẽ nâng cằm lên, môi hơi hé mở mӝt ít, bӝ ngӵc đầy đặn nhấp nhô theo nhịp hô hấp cӫa nàng, cӵc kỳ khêu gӧi. Nàng xem lưӟt bên trong các đồ trang sức lấp lánh dưӟi ngọn đèn, cho đến khi nhìn thấy mӝt chiếc vòng cә kim cương, con mắt bị mê hoặc.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 5: Chờ Đợi Hụt Hẫng
"Cái này, lấy ra cho tôi." Ngón tay thon dài chỉ về hưӟng chiếc vòng cә, đôi môi đỏ mọng giật giật, lӝ đầy vẻ cao ngạo.
Cô nhân viên quầy hàng lập tức lấy chiếc vòng cә ra, Lăng Huyên cầm lấy, ưӟm ngay lên cә mình. Nàng soi vào trong gương, quả nhiên là rất xứng vӟi nàng. Kim cương long lánh cӵc kỳ chói mắt, đeo lên chiếc cә đẹp tuyệt cӫa nàng, càng xinh đẹp nәi trӝi, lại làm cho nàng thêm phần xa hoa khí chất hơn.
Thật đúng là không lầm, nàng nhẹ tay vӛ về kim cương trên cә, quay sang Mөc Nham không biết nhìn cái gì đang đi qua.
"Nham, anh xem nè, cái này có phải là rất đẹp hay không." Nàng làm nũng kéo lấy tay Mөc Nham, ngẩng đầu lên để anh ngắm chiếc vòng trên cә. Nàng biết là Mөc Nham đối vӟi bạn gái rất hào phóng, cho dù có đắt tiền đến bao nhiêu cũng không làm anh chӟp mắt,
nàng đã rất vất vả mӟi leo lên đưӧc cái chức thư ký riêng cӫa anh, cũng đã rất vất vả để khiến cho anh chú ý tӟi nàng.
Mөc Nham ngẩng đầu, nhìn chiếc vòng trên cә Lăng Huyên, anh bề ngoài tuy không hề biến sắc, nhưng lại khinh bỉ ở trong lòng. Quả nhiên là mӝt người đàn bà tham lam.
"Em muốn nó à?" Anh đưa tay đặt ở trong túi tiền, người đứng thẳng tắp, ngũ quan hoàn mӻ dưӟi ánh đèn lại càng thêm anh tuấn,
đôi môi mỏng mở ra rồi khép lại, phun ra câu nói kia, tuy khẽ, nhưng nghe đưӧc ra sӵ mỉa mai không nói hết đưӧc.
"Quên đi, em không muốn nӳa, kỳ thật, em cũng không có thích nó lắm." Lăng Huyên làm bӝ không thích gӥ bỏ chiếc vòng cә xuống, kỳ thật là đã nhìn ra sӵ châm chọc trong mắt cӫa Mөc Nham, nàng biết mình hình như đã làm sai, cái nàng muốn không chỉ là cái vòng cә này mà là rất nhiều, rất nhiều thứ.
"Quét thẻ đi." Mөc Nham trӵc tiếp xoay người, xem như ngăn hành đӝng cӫa Lăng Huyên, anh móc thẻ card từ trong túi tiền ra, ngay cả giá cũng không hỏi, trӵc tiếp ném cho viên quản lí, quản lí hai tay tiếp nhận lấy mang đến quầy tính tiền.
"Nham." Lăng Huyên đến gần anh, nhìn hết sức là cảm đӝng, nàng ôm lấy cә Mөc Nham, dâng hiến đôi môi đỏ mọng cӫa mình, Mөc Nham cười khẽ, không cӵ tuyệt sӵ chӫ đӝng cӫa nàng, hôn nồng nhiệt.
Hôn mӝt lúc lâu sau, Lăng Huyên thở hәn hển đә người vào trong ngӵc anh, kӻ thuật hôn cӫa anh thật tuyệt, thật sӵ tuyệt đến mức làm nàng say mê quyến luyến, nàng nghĩ, nàng không ly khai người đàn ông này, sẽ thật sӵ yêu anh mất.
Sắc mặt Mөc Nham tương đối rõ ràng là không hề biến sắc, ánh mắt anh dừng lại ở trên mӝt sӧi dây chuyền ở trong mӝt tӫ kính, thiết kế rất đơn giản, rất là tӵ nhiên.
Anh đẩy người đàn bà trong ngӵc mình ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn mӝt cái, thẳng hưӟng vật kia mà đi tӟi.
Diệp An An ngồi ở trên sô pha, cầm remote thỉnh thoảng đәi kênh TV, thỉnh thoảng lại nhìn về phía chiếc đồng hồ báo giờ treo trên tường, đã hơn mười giờ đêm, anh sẽ không về nhà, nàng nhìn đồ ăn đã chuẩn bị từ trưӟc đang đặt ở trên bàn, cúi đầu, ngӵc nhói đau.
Bӳa tối nàng làm mất vài giờ, anh không ăn đến.
Nàng đứng lên, nén sӵ rối loạn, đi về hưӟng bàn ăn. Đồ ăn trên bàn đã nguӝi lạnh. Nàng nhìn nhìn, đang định bắt đầu thu dẹp.
Lúc này, cánh cӱa đӝt nhiên bật mở, nàng ngẩng đầu lên, Mөc Nham đi vào thật bình tĩnh tương đối trái ngưӧc vӟi sӵ ngạc nhiên vui mừng cӫa cô.
"Anh đã về, cơm chiều em làm đã nguӝi rồi, để em đi hâm nóng lại." Nàng vӝi vàng nói, tay chân hơi luống cuống, hiển nhiên là có chút kích đӝng.
Mөc Nham mắt lạnh lùng nhìn nàng đang bối rối, quay sang nhìn đồ ăn bày ra trên chiếc bàn lӟn, đôi môi lạnh nhạt mở, "Không cần, tôi ăn rồi."
Diệp An An ngừng ngón tay lại, cúi đầu, cười không nәi. quả nhiên vẫn là như vậy, anh đã ăn rồi, còn nàng thì chưa ăn. Thế nhưng chỉ mӝt câu nói cӫa anh đã làm nàng không muốn ăn nӳa. Cả đêm chờ mong cuối cùng bị hөt hẫng.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 6: Vợ Chồng Xa Lạ
Mөc Nham gӥ cà-vạt, cởi giày, đi đến kế bên Diệp An An đang cúi đầu, lấy ra từ trong túi ra mӝt cái hӝp nhỏ hình vuông, tiện tay ném cho cô.
Diệp An An vӝi vàng đón lấy, nhìn anh khó hiểu, lúc này, đôi mắt trong vắt cӫa nàng tràn ngập nghi vấn, đôi môi hồng nhạt khe khẽ cắn lại.
Có cảm giác giống như tiểu bạch thỏ mӝt chút, Mөc Nham đӝt nhiên nghĩ đến cái từ như vậy, vӧ cӫa anh, hôm nay nhìn kӻ, nguyên lai, diện mạo thật sӵ cũng không có xấu, mӝt người thӵc sạch sẽ, cũng thật đơn thuần, chỉ cần liếc mắt anh có thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì?
"Tặng cho cô." Anh đӝt nhiên quay lại ngồi trên sô pha, không biết vì cái gì anh rõ ràng đã tính cùng bạn gái dӵ mӝt bӳa tiệc lӟn, rồi lãng mạn qua đêm, bất quá chỉ là khi anh nhìn đến cái hӝp trong túi, trong mӝt giây chӧt đәi ý lái xe quay về nhà. Anh đối bạn gái rất rӝng rãi, thế nhưng anh chӧt ý thức ra là anh chưa từng tặng gì cho vӧ vì vậy mӟi đồng thời mua luôn vật này.
Diệp An An hơi run run nắm cái hӝp trong lòng bàn, cảm giác dường như rất nặng, nàng cúi đầu tránh cho anh nhìn thấy nưӟc trong mắt đang muốn rơi ra.
Mөc Nham nhấc chân, nhìn thấy đồ ăn trên chiếc bàn lӟn, ngẩng đầu lên nhìn Diệp An An vẫn giӳ yên người, người phө nӳ này còn có nhӳng cӱ chỉ làm người khác không ngờ nәi, phө nӳ khi thấy quà anh tặng, nếu không mừng như điên thì cũng giống như Lăng Huyên nào có ai giống như người này, vөng trӝm mà khóc. Đúng vậy, tuy rằng nàng là cúi đầu, nhưng anh vẫn thấy đưӧc rõ ràng mắt nàng ngân ngấn nưӟc.
Tâm tư cӫa nàng hiện hết lên mặt thật rất dễ nhận biết.
"Diệp An An, cô không phải muốn đi hâm nóng cơm sao? Đứng ở nơi đó làm cái gì?" Anh nhìn cái bàn bày đầy đồ ăn, tuy rằng không thể so sánh nәi vӟi nhà hàng, nhưng cũng hết sức thanh đạm. Anh không kén ăn, cũng thích nhất là loại thức ăn này, đã lâu rồi chưa có nếm lại, có chút hoài niệm.
Diệp An An nghe đưӧc lời anh nói, vӝi vàng ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy anh sắc mặt ôn hoà thì mặt ӱng hồng, "Em đi liền," nàng vӝi bưng mâm thức vào phòng bếp, cấp tốc hâm nóng, rồi bưng ra.
Nàng đứng ở mӝt bên nhìn Mөc Nham dùng thức ăn nàng làm, đӝt nhiên cảm giác rất mãn nguyện, thì ra chỉ cần nhìn người mình yêu hạnh phúc nàng cũng hạnh phúc như vậy, cho dù người đó chỉ đơn giản là ăn đồ do nàng làm.
"Ngồi xuống cùng ăn đi," Mөc Nham đang ngồi ăn trên bàn, lần đầu tiên phát hiện thức ăn người vӧ này làm rất ngon, rất phù hӧp khẩu vị cӫa anh. Mà đồ ăn cũng không có dấu vết đөng vào, Diệp An An là người phө nӳ không biết nói dối, nàng hẳn là chưa ăn, chỉ nhìn thôi sao có thể no chứ?
Diệp An An mím mím môi, kéo mӝt chiếc ghế tӵa ra ngồi xuống, nàng bưng cơm lên, chậm rãi ăn. Đồ ăn trên bàn phần lӟn đều vào bөng Mөc Nham. Đây kỳ thӵc là lần đầu tiên nàng cùng Mөc Nham ngồi ăn cơm chung, cho nên nàng đặc biệt quý trọng, không biết còn
có thể có lần sau hay không.
Nàng chỉ ăn cơm trắng, thỉnh thoảng vөng trӝm nhìn lén người đàn ông mà nàng coi như là trời. Nàng mấp máy miệng, cảm giác dường như cả ngày hôm nay thật rất vui vẻ.
Chồng, nếu mӛi ngày đều có thể đưӧc như vậy, tốt biết bao nhiêu.
Chồng, anh có biết hay không, hôm nay thật sӵ rất hạnh phúc, bởi vì anh tặng em quà, còn cùng em ăn cơm,
Chồng, em yêu anh, thật sӵ rất yêu anh.
Hai người im lặng ăn cơm, cho đến khi Mөc Nham ăn xong, đứng dậy quay về phòng mình. Bọn họ là vӧ chồng cũng mà cũng không phải vӧ chồng. Có lẽ chỉ có thể xem là hai người xa lạ ở cùng mӝt nơi.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 7: Chính Là An An
Đi vào trong phòng, anh đӝt nhiên nheo lại nӱa mắt, cảm giác ngӱi đưӧc trong phòng mӝt mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng. Anh cũng không thấy chán ghét. Anh mở cӱa sә, bөng cảm giác rất là no. Lâu lắm rồi, kể từ khi nàng bỏ đi, anh đã không ăn mӝt bӳa thỏa thích như thế.
Nàng, nghĩ đến nàng, Mөc Nham ngồi trở lại vào bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, lấy từ bên trong tấm ảnh.
Người con gái trong tấm ảnh cười rất đẹp, nàng quả thật là mӝt cô gái rất xinh đẹp. Anh hận nàng, thế nhưng càng yêu nàng. Cố Thính Y, cái tên nghe thật đẹp. Cái tên đã hӫy đi mọi cảm tình cӫa anh đối vӟi phө nӳ.
Người tình đầu cӫa anh, và cũng từng là vị hôn thê cӫa anh.
Anh dùng ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt tươi đẹp cӫa người con gái trong bức ảnh, người mà anh từng yêu nhất. Trong con ngươi màu đen phát ra mӝt nӛi thống khә, đau thương sâu sắc.
Y Y, em vì sao lại phản bӝi anh? Vì sao lại ra đi? Ngay lúc chúng ta định đính hôn, Y Y......
Hiện tại tình cảm cӫa anh bị đông lạnh. Hiện tại anh có phө nӳ bên cạnh mà như không có ai. Hiện tại anh kết hôn vӟi người phө
nӳ mà cho tӟi bây giờ anh cũng không muốn kết hôn. Tất cả đều là nàng làm hại, đều do nàng làm.
Y Y.
Ở bên kia Diệp An An đi vào phòng mình, khẽ khàng đóng cӱa lại. Lòng bàn tay khẩn trương đә đầy mồ hôi, nàng chậm rãi mở bàn tay cầm chiếc hӝp ra. Quà cӫa chồng nàng vừa mӟi tặng, tuy không
biết là cái gì nhưng nàng lại vô cùng quý trọng và cảm thấy thật hạnh phúc.
Rất cẩn thận mở hӝp, bên trong là mӝt sӧi dây chuyền mảnh mai. Nhӳng cái mắc xích như nhӳng giọt nưӟc nhỏ long lanh đan xen vào nhau, thật hết sức xinh xắn. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái dây chuyền này. Miệng nàng nở mӝt nө cười chúm chím, xinh đẹp như hoa, không tả đưӧc thành lời, tỏa thêm sӵ ôn nhu trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường.
Nằm trên chiếc giường êm ái, tay nàng đặt ở trên bức tường mà ngăn cách ở phía sau chính là gian phòng anh.
Nàng áp mặt vào vách tường, mặc cho sӵ lạnh lẽo cӫa nó, trong lòng nàng lại rất ấm áp khó mà bày tỏ.
Chồng, ngӫ ngon, cám ơn quà cӫa anh.
Chồng, còn nӳa, em yêu anh.
Trong cơn mơ màng, nàng chậm rãi ngӫ, nө cười vẫn nở trên miệng suốt cả mӝt đêm.
Ngày hôm sau, nàng dậy rất sӟm, đây là thói quen nàng vẫn giӳ lâu nay. Tuy rằng hiện tại không đi làm, cũng không phải lo vì miếng
ăn mà tính toán, nhưng nàng không thích cuӝc sống quá an nhàn.
Quét dọn nhà cӱa xong, nàng đứng lặng nhìn tay nắm cӱa căn phòng kia. Anh còn chưa dậy. Anh thường rất ít khi ngӫ qua đêm ở nhà. Nàng đương nhiên biết không ở nhà, anh đã qua đêm ở nhӳng chӛ như thế nào.
Nhưng nàng không có tư cách để mà ghen tuông, bởi vì nàng chỉ là người mà bà nӝi anh bắt phải cưӟi, chiếm lấy cái vị trí vӧ cӫa anh mà thôi.
Cho nên nàng có tư cách gì? Nàng hiện tại có rất nhiều thứ hằng mong ưӟc, nên cần phải thỏa mãn, không đúng sao? Suy cho cùng, anh có rất nhiều nӳ nhân, nhưng chỉ có mӛi mӝt người vӧ. (gừ gừ, edit mà muốn đạp đạp đạp, gõ xong cái cảm nghĩ này mӟi beta tiếp đưӧc.! Câu gì dài quá, người gì yếu đuối)
Tuy rằng, anh vẫn như trưӟc không thương nàng, nhưng mà anh cũng không yêu bất luận kẻ nào, anh chỉ yêu duy nhất người con gái kia.
Không phải là nàng, Diệp An An, cũng không phải là nhӳng người đàn bà vẫn qua lại vӟi anh, mà là cô gái trong tấm ảnh ở bên trong căn phòng anh.
Vào phòng bếp, nàng bắt đầu làm bӳa ăn sáng, không rõ anh có ăn ở nhà hay không, nhưng nàng vẫn dành phần cho anh. Nàng cất sӧi dây chuyền anh tặng ở đầu giường, giӳ gìn rất cẩn thận. Nàng không dám mang bởi vì nàng quá quý trọng nó nên sӧ sẽ đánh mất.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 8: Yêu Tỉ Mỉ, Sâu Sắc
Mөc Nham day day cái trán mình, hơi có cảm giác đau đӟn mỏi mệt, mӛi mӝt lần nhӟ đến nàng, sẽ luôn làm anh mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ngồi ở trên giường, bӝ đồ ngӫ màu đen bao buӝc lấy thân thể cӵc kỳ cao lӟn cӫa anh, cơ bắp cuồn cuӝn nәi lên trên cơ thể hoàn mӻ. Anh vừa điên cuồng vừa đồng thời nguӝi lạnh.
Người đàn ông có ngũ quan tuấn mӻ vừa có mӝt giấc ngӫ không sâu thế nhưng không ảnh hưởng đến nӱa phần khí chất cӫa anh. Mặc đồ hết thảy xong, anh mở cӱa rồi đi ra ngoài. Trong phòng bếp truyền ra âm thanh loảng xoảng, nơi này không có người nào khác, chỉ có mӛi mình Diệp An An, người vӧ trên danh nghĩa cӫa anh.
Anh chậm rãi bưӟc vào bên trong, tӵa người vào cӱa, nhìn người phө nӳ đang bận rӝn trong căn bếp kia. Nàng lúc nàng cũng không có phát hiện ra anh, chăm chú làm đồ ăn, băm, chặt nhanh nhẹn bỏ các thứ vào nồi.
Trên chiếc mũi xinh xắn lấm tấm nhӳng giọt nưӟc nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ chăm chú, dường như có mӝt quầng sáng trắng mông lung như tỏa ra từ nàng.
Anh cẩn thận nhìn nàng, ấn đường giӳa trán hơi giãn ra. Hình ảnh này hình như thật quen thuӝc trong ký ức, hình như là ở đâu đó xa xôi trong ký ức. Anh không hiểu nәi cảm giác cӫa mình, nhắm lại hai mắt, chỉ còn thấy mӝt lӟp màn đen.
Có cảm giác giống như mӝt gia đình.
Diệp An An ngẩng đầu, bӛng nhìn thấy anh đứng ở cӱa. Trên trán anh, nhӳng sӧi tóc lòa xòa có phần hơi mất trật tӵ. Nhìn đến hai mắt vừa mông lung vừa khó dò cӫa anh khi nhắm lại có phần ưu nhã, cô không hiểu vì sao lại cảm thấy trong người phát sinh ra mӝt loại ảo giác, mӝt sӵ cô đӝc tӝi lӛi.
Hóa ra anh rất cô đơn.
Nàng bӛng cười nhẹ, cười thӵc tӵ nhiên, cũng thӵc trong sáng, cẩn thận hỏi, "Anh đói bөng không? Sẽ nhanh thôi, Chỉ cần chờ mӝt chút thôi."
Mөc Nham không nói gì thêm, mang trong mắt cảm xúc nàng không hiểu rõ đưӧc, anh xoay người đi ra ngoài. Ngồi trên sô pha, anh cầm lấy mӝt tờ nhật báo, khi đọc mӝt mөc tin tức, ánh mắt nheo lại có chút nguy hiểm, có thoáng khát máu vөt nhanh qua. Anh buông cuốn báo, trào phúng cười, mӝt cái cười có thể khiến người khác run sӧ.
Hắn Mөc Nham chưa bao giờ là người nhân từ, đàn bà, nhất thiết không đưӧc quá thông minh, nhất là loại đàn bà mưu kế đầy bөng. Anh thích thân thể cӫa đàn bà, nhưng đặc biệt chán ghét sӵ phiền toái. Về điểm ấy, Diệp An An thật sӵ là người tốt, cho nên mӟi để cho nàng chiếm vị trí vӧ cӫa anh.
Nàng không ồn ào, không bát nháo, chưa từng mang đến cho anh sӵ phiền toái nào. Người vӧ như vậy cũng chính là người mà anh muốn có.
Như thế nào lại muốn có nàng? Anh ưu nhã ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên đùi. Anh có lẽ phải tìm hiểu thêm vӧ cӫa chính mình.
Chỉ là anh không hề biết, có mӝt số việc đã định sẵn, từng bưӟc từng bưӟc rất vô tình đến vӟi anh.
Diệp An An nhìn cơm nưӟc đã sẵn sàng, ngừng hồi lâu, nàng hơi khẩn trương, còn có chút rối trí. Kết hôn đã mӝt năm, số lần anh trở về nhà có thể đếm trên đầu ngón tay. Đêm qua nàng đã đưӧc ngạc nhiên lẫn vui mừng còn có thêm ngày hôm nay nӳa. Lòng nàng chan chứa ngọt ngào đӫ vị, mặc dù nàng biết anh vẫn không yêu nàng.
Nàng thӵc dễ dàng thỏa mãn, thӵc dễ dàng, thӵc dễ dàng.
Nàng yêu rất sâu sắc, chú ý đến từng chi tiết. Quần áo anh, nàng giặt giũ thật sạch sẽ. Nàng biết anh không thích ồn ào cho nên nàng xa thải tất cả các người hầu. Toàn bӝ biệt thӵ chỉ có mình anh, nàng cũng chưa bao giờ đi quấy rầy.
Nàng yêu nhӳng điều rất nhỏ nhặt, có thể chỉ là ở xa xa vөng trӝm nhìn anh chăm chú. Bọn họ là vӧ chồng mà không bằng hai người xa lạ. Nàng cẩn thận cất dấu tình yêu cӫa mình. Bởi vì ngay ngày đầu tiên sau khi cưӟi, anh đã nói rằng anh có thể cho nàng cái chức "phu nhân cӫa Mөc giám đốc", nhưng sẽ vĩnh viễn không yêu nàng cho nên tốt nhất nàng đừng nên yêu anh.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 9: Sӵ Tàn Nhẫn Của Anh
Nhưng mà cái nàng muốn không phải là chức giám đốc Mөc phu nhân kia mà chính là tình yêu cӫa anh. Điều này cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Chồng, yêu anh rất nhiều, cũng không muốn cho anh biết, sӧ tình yêu cӫa em là gánh nặng cӫa anh.
Chồng, cái từ thật đẹp, lại chỉ có thể thầm gọi ở trong lòng.
Nàng hít thật sâu mӝt hơi, đem bӳa sáng đã chuẩn bị kӻ càng đến phòng khách, cố gắng cười thật tӵ nhiên. Nàng làm bӳa ăn sáng rất đơn giản nhưng cũng rất phong phú nhiều món. Mөc Nham chỉ nhàn nhạt nhìn người con gái đang đi về hưӟng anh, khuôn mặt không đưӧc tính là xinh đẹp, da rất trắng, người thì quá mức gầy. Anh hơi nhíu đôi mày đẹp hình lưӥi kiếm, nàng có hình dáng giống hệt như lần gặp mặt đầu tiên, đã hơn mӝt năm mà mӝt chút thay đәi cũng không có.
Anh thật là kỳ quái khi lại hoàn toàn nhӟ rõ hình dáng cӫa nàng mӝt năm về trưӟc. Anh nhӟ rất rõ cô gái có mái tóc ngắn, có nө cười thật trong sáng và đơn giản, đó là người mà bà nӝi đã chọn làm cô dâu cӫa anh.
Anh không biết bà nӝi vì sao làm như vậy, tuy nhiên có thể nhìn ra đưӧc bên ngoài là bà nӝi là thật thӵc rất thích nàng. Anh không biết nàng có cái gì đặc biệt mà mӝt người khó tính, cáu kỉnh như bà
nӝi lại thích. Bà nӝi anh cứ như thế, khư khư cố chấp bắt anh lấy nàng cho bằng đưӧc. Dù sao, ngoại trừ việc tình trạng hôn nhân là có vӧ có chồng, mọi thứ khác đều không hề biến đәi.
Nàng chỉ là vӧ cӫa anh mà thôi, không là gì khác.
Bất quá, thẳng thắn mà nói, người con gái này thật sӵ rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần liếc mắt mӝt cái là có thể nhìn thấu. Anh bình thường không qua đêm ở chӛ này, nhưng mà chỉ cần anh
về nhà, người con gái này vô tình hay cố ý thì ánh mắt đều hưӟng về anh.
Anh biết, người con gái này thích hoặc là yêu anh
Nhưng mà, tình yêu, anh không có khả năng cho nàng thứ đó, cũng không khả năng cho bất cứ ai khác. Con ngươi trong mắt anh không mӝt tia ấm áp, kiêu ngạo nhìn người con gái vẻ mặt đang khẩn trương.
Anh đã cảnh cáo nàng. Cho dù là nàng là vӧ anh, đối anh mà nói, cũng chỉ là người xa lạ. Anh sẽ không thừa nhận nàng, vĩnh viễn không.
Diệp An An nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi ở trên sô pha, dӵa nӱa người vừa ưu nhã lại vừa cuồng dại, giống như đang săn báo ở trong rừng. Anh không cười chỉ dùng con mắt đen nhánh nhìn nàng, phảng phất như muốn nuốt tất cả bóng tối. Cho đến khi anh nheo mắt lại thì nàng cảm giác đưӧc rằng mắt anh lúc này đã trở nên lạnh nhạt. Tim nàng đập nhanh, lòng bàn tay đӝt nhiên run lên, thiếu chút nӳa rӟt cả chén bát. Nàng cúi đầu, trong mắt tầng tầng lӟp lӟp mờ mịt, vӝi vã hồi phөc lại cảm xúc. Ngẩng đầu, nàng lại cười dịu dàng.
Mөc Nham thản nhiên nhìn nàng đặt các thứ lên trên bàn, cầm lấy chiếc đũa lên ăn, giống như đây là việc rất thường hay làm. Bӳa sáng rất ngon miệng, anh ngӫ cả đêm, quả thật là hơi đói.
Diệp An An nhìn người đàn ông ưu nhã ăn các thứ tӵ chính tay mình làm, đӝt nhiên có mӝt cảm giác thỏa mãn. Mắt nàng mang theo sӵ yêu thương say đắm, trên môi nở mӝt nө cười hàm tiếu vừa nhẹ nhàng vừa hòa nhã.
Mөc Nham đӝt nhiên ngừng đӝng tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn nàng. Con ngươi đen thâm trầm không thể nhìn ra bất kể tâm tư nào. Diệp An An bị anh nhìn thì có chút bối rối, không nén đưӧc sӵ khẩn trương liền mở miệng, "Em vào bếp trưӟc." Nàng nói xong, xoay người. Không hiểu vì sao nàng không cách nào đối mặt đưӧc việc hiện tại anh đang dùng ánh mắt không chút tình cảm nhìn nàng.
"Diệp An An." Anh lạnh nhạt mở miệng, gọi nàng cả tên lẫn họ, thật lạnh lùng tuyệt tình, không hề mang chút ấm áp nào.
Diệp An An theo bản năng dừng bưӟc, cũng không dám quay đầu lại. Nàng cắn chặt môi mình, toàn thân không tӵ chӫ run nhẹ.
"Diệp An An, Tôi có lời muốn nói vӟi nàng." Anh không có buông tha nàng. Tiếng nói lãnh đạm như vậy, rõ ràng như vậy truyền đến tai nàng, dù cho nàng có cố bỏ ngoài tai như thế nào, vẫn không thể tan biến.
Cầu anh, van cầu anh, cái gì cũng đừng có nói, đừng nói.
Nàng biết, anh muốn nói gì, nhưng mà cái gì cũng có thể nói đừng nói chuyện này. Nàng yêu cầu không nhiều, thật sӵ là không nhiều.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 10: Người Đàn Ông Chán Ghét Đeo Cà Vạt
Mөc Nham không hề chӟp đôi mắt đen, nhìn người con gái quay lưng về phía anh. Tốt lắm, nàng là người con gái thứ nhất dám quay lưng lại vӟi anh. Người đàn ông trên mặt không mӝt nét người, thần sắc đã lạnh băng tàn khốc.
"Diệp An An, Có nhӟ tôi đã từng nói vӟi cô nhӳng gì không?" Nam nhân phun ra nhӳng chӳ vô tình, gằn từng tiếng, khiến người khác cảm thấy trong người rét lạnh thấu xương. Thân thể người con gái đã mỏng manh lại càng thêm run run giống như gốc cây lay đӝng trưӟc gió không biết khi nào thì ngã.
Diệp An An nhắm lại hai mắt, lông mi không ngừng rung đӝng, cuối cùng nén lấy đau lòng.
"Em hiểu rõ, anh yên tâm." Nàng nắm chặt lấy tay mình, đặt trên ngӵc, cảm giác trong ngӵc trái tim tan vӥ thành từng mảnh nhỏ.
Nàng không có ngừng lại, đi về hưӟng nhà bếp.
Mөc Nham hạ con mắt xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp vài thứ gì đó ăn, nhưng không biết vì sao trong lòng cảm giác vô vị đần đӝn.
Diệp An rời khỏi tầm nhìn cӫa anh chạy chậm đến nhà bếp, ngồi xәm xuống khóc rấm rức. Hai hàng lệ lạnh buốt theo khóe mắt nàng chảy xuống khuôn mặt trơn mịn. Ngọn đèn trong nhà bếp chiếu lên
người nàng, mờ ảo bóng hình người con gái khóc, mặt đầy lệ lại mang mӝt vẻ đẹp khác thường.
Ngày đó anh đã nói, ngày đó anh đã nói nhӳng gì nàng sao có thể quên đi đưӧc.
Anh nói, "Diệp An An, tôi cho cô danh vị phu nhân cӫa Mөc Giám đốc, đừng hi vọng gì nhiều hơn, trên danh nghĩa cô là vӧ tôi, không là cái gì khác, còn nӳa, nhӟ kӻ, vĩnh viễn không cần phải yêu tôi." Anh mở miệng thật vô tình, phun ra từng chӳ lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông, "bởi vì, tôi không có khả năng yêu nàng. Vĩnh viễn sẽ không."
Nhưng mà, chồng, em yêu anh, làm sao bây giờ, chồng, em không hy vọng xa vời anh yêu em, em chỉ là muốn yêu anh mà thôi, nói cho em biết, đây là sai lầm hay sao?
Chồng, không cần cưӟp đi cӫa em tình yêu, đưӧc không? Chồng, cầu xin anh.
Nàng khóc, âm ỉ khóc, không dám khóc thành tiếng, sӧ anh sẽ biết đưӧc.
Ăn xong, Mөc Nham tùy ý buông đũa trong tay rồi đứng lên. Anh đã ăn no. Người con gái kia vào nhà bếp lâu đến như vậy không biết là làm cái gì?
Hắn đӝt nhiên nhấp môi, đôi mắt có mӝt thoáng giận hờn. Nghĩ đến nàng làm gì, có quan hệ gì đến anh.
Lúc này, Diệp An An rốt cөc cũng từ nhà bếp đi ra. Nàng cầm trong tay mӝt chiếc cà-vạt, ngoài ra còn có mӝt bӝ hồ sơ, công văn
gì đó cӫa anh.
Nhìn thời gian, nàng cũng biết là đây là lúc anh phải đến công ty. Tuy là giám đốc thế nhưng anh lại yêu cầu rất cao đối vӟi chính mình hơn cả người khác.
Anh chăm chỉ, bình tĩnh song song đó cũng rất là nghiêm túc cẩn thận.
Nàng cúi đầu đi về hưӟng Mөc Nham. Mөc Nham chỉ thản nhiên nhìn người con gái đi về phía mình. Con ngươi thâm trầm, lạnh như băng tuyết mà vẫn tuấn mӻ khiến người ta khó thở. Anh tiếp nhận bӝ công văn trong tay nàng rồi theo tập quán cúi đầu.
Diệp An An cầm cà-vạt mang lên người anh, hai người kề cận như vậy, gần tӟi mức nàng có thể nghe đưӧc tiếng anh thở, còn cảm nhận đưӧc hơi thở anh nóng bỏng ở đỉnh đầu, trên người ngẫu nhiên có cảm giác cơ thể đàn ông cӵc nóng.
Nàng nghĩ, người đưӧc anh yêu nhất định rằng sẽ rất hạnh phúc. Nàng tӵ cười mình, đáng tiếc, nàng có thể vĩnh viễn sẽ không là người đó.
Mөc Nham để mặc cho nàng thắt cà-vạt. Vӧ chồng mӝt năm, tuy ít khi quay về nhà, nhưng người con gái này lại hiểu rất rõ các thói quen cӫa anh. Anh ghét thắt caravat, cho nên anh rất hiếm khi tӵ mình mang. Ở nơi khác, anh tӵ nhiên là có bạn gái giúp, tại cái nhà này không có người nào khác, chỉ mình nàng, Diệp An An.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 11: Báo Chí
Nhìn người con gái ngang ngӵc mình, thân phỏng chừng cao khoảng 1m60, đứng ở trưӟc người cao 1m86 như anh, trông thật là nhỏ nhắn. Anh nhìn đến đôi tay đầy đặn cӫa nàng, phải nói rằng nàng có đôi bàn tay thật là xinh đẹp, lại còn rất khéo léo. Nàng thӵc thiện lương, cũng thӵc trong sáng. Có rất nhiều đàn ông muốn lấy mẫu phө nӳ như nàng, nhưng trong số đó không có anh.
Thoang thoảng mӝt mùi hương nhàn nhạt phảng phất lên mặt, người đàn ông khép hờ hai mắt, không biết vì sao mӛi lần ngӱi đưӧc hương thơm này anh lại thấy hoảng hốt. Loại hương vị này hoàn toàn khác vӟi mùi nưӟc hoa trên cơ thể người yêu anh, rất tӵ nhiên, cũng thật dễ chịu. Anh biết đây là mùi hương cӫa trên cơ thể người con gái này. Nó thật giống vӟi nàng.
Thắt cà-vạt thật đẹp xong, Diệp An An từng bưӟc lùi về phía sau, nàng vẫn cúi đầu. Người đàn ông nhìn đồng hồ trên cә tay mình, rất keo kiệt lưu lại ba chӳ, "Tôi đi đây", sau đó bưӟc ra cӱa. Nếu anh quay đầu nhìn lại, sẽ thấy người con gái kia hai mắt đã sưng đỏ mà ngập tràn nӛi bi thương và bất đắc dĩ. Người con gái đó yêu anh, thật rất yêu anh.
Chỉ là anh không hề quay lại, không hề nhìn thấy. Người con gái cuối cùng hạ ánh mắt xuống, giống như bông liễu bay trong gió khi xuân về, chӧt đến rồi chӧt đi. Anh nếu có thấy, cũng sẽ chỉ cười châm biếm trong lòng. Cái cười này, nàng cũng thӵc là quen thuӝc.
Người bình thường như nàng, sӟm phải biết mình là ai, không phải sao?
Nàng đi đến bàn ăn, thu dọn hết tất cả. Trong tay cầm mӝt cái bát, nàng nghiêng đầu, đӝt nhiên thấy cuốn báo trên ghế sô-pha, lӝ ra mӝt góc vừa vặn chính là tin tức về tập đoàn Mөc Thị. Nàng xoay người cầm lấy cuốn báo.
Nhất thời, trong phòng khách truyền ra âm thanh loảng xoảng cӫa tiếng đӝng cӫa chén bát rơi vӥ, hay là tiếng lòng người tan nát?
Ánh sáng ngọn đèn cùng mặt trời hòa lẫn vào nhau chiếu vào phòng khách lên trên thân người con gái. Thân thể nàng lúc này như chiếc lá sắp rөng không ngừng lung lay trong gió, chỉ mӝt thoáng chốc nӳa thôi sẽ dần dần tan biến đi.
Diệp An An đánh rơi cuӝn báo cầm trong tay. Trên mặt đất nhӳng mảnh vӥ văng tung tóe. Nàng cúi đầu, nưӟc mắt chảy thành từng dòng rơi xuống cằm.
Khóc không có tiếng, cũng chỉ là khóc.
Trên báo là mӝt đôi nam nӳ thân mật hôn môi. Người đàn ông cao lӟn tuấn mӻ,góc cạnh gương mặt thật hoàn mӻ. Người phө nӳ như con bạch tuӝc quấn chặt lấy người đàn ông, đôi môi đỏ mọng kề sát môi anh ta, mắt nhắm tỏ vẻ đầy hưởng thө.
Tәng giám đốc tập đoàn Mөc thị, Mөc Nham, sau lễ khai trương chӛ ăn chơi cӫa các đại gia, vì vui vẻ nên đã mở rӝng hầu bao, trưӟc sau mua hai món đồ trang sức giá cả khác biệt, mӝt sӧi dây chuyền kim cương cùng mӝt chiếc lắc tay thӫy tinh. Vӟi thái đӝ bày tỏ tình cảm lӝ liễu như trên, có tin tức cho rằng người phө nӳ này có
khả năng trở thành phu nhân cӫa giám đốc Mөc Thị trong thời gian tӟi.
Ảnh chөp mӝt người phө nӳ đeo trên cә sӧi dây chuyền kim cương, trên tay còn có đeo mӝt chiếc lắc. Tất cả đều do nhà thiết kế danh tiếng tỉ mỉ chế tạo. Vẻ mặt người phө nӳ rất đắc ý nhưng người đàn ông thì lạnh lùng. Khuôn mặt anh rất lạnh lùng không biểu cảm, không ai biết anh nghĩ gì, cũng không ai có thể nhìn thấu đưӧc anh.
Anh không thừa nhận, nhưng mà cũng không phӫ nhận.
Diệp An An hoảng hốt cười, lấy mu bàn tay lau đi nưӟc mắt trên mặt. Ánh mặt trời chỉ đến vӟi nàng trong phút chốc trong ngày hôm nay, hiện tại đã bị dập tắt chỉ còn lại bầu trời tối đen. Nàng cong người lưӧm lên cuốn báo đặt về chӛ cũ, sau đó thu thập nhӳng mảnh vӥ trên sàn. Trong mӝt phút không chú ý, ngón tay nàng bị đứt, chảy máu. Nàng cũng không cảm giác đưӧc đau nhức.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 12: Đám Đàn Bà Tám Chuyện
Nàng ngừng mӝt hồi, mӟi đưa ngón tay đặt lên miệng. Ngón tay ngậm trong miệng bắt đầu lan ra mùi tanh cӫa máu. Căn nhà im im lặng lặng, người cũng lặng lặng im im
Cho đến khi thu dọn tất cả xong, nàng mӟi đi về phòng ngӫ cӫa mình, người giống như mӝt hồn ma trôi lãng đãng, không chút tức giận nào.
Nàng cầm lấy cái hӝp nhỏ ở đầu giường. Vỏ hӝp rất tinh xảo, cũng có thể đoán đưӧc trong đó là vật vô cùng sang trọng quý giá. Mở ra, bên trong là mӝt cái lắc tay bằng thӫy tinh mảnh mai, kiểu dáng rất đặc biệt, rất xinh đẹp.
Rất là xinh đẹp, nàng tӵ cười mình, cảm xúc trên mặt biểu hiện lúc có lúc không. Xinh đẹp thì rất xinh đẹp, nhưng mà không thích ứng vӟi nàng. Nó hẳn là nên đưӧc mang trên người vị tiểu thư kia mӟi đúng. Nàng biết người kia là thư kí cӫa Mөc Nham, cũng biết nàng ta là người tình cӫa anh.
Anh chưa bao giờ giấu diếm nhӳng sӵ tình như vậy đối vӟi nàng. Anh cho tӟi bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến nàng. Anh cố ý bày đặt hoạt cảnh trưӟc báo chỉ cho nàng thấy thật rõ ràng là anh cùng vӟi nàng ngoại trừ bản hôn thú ra, không còn có cái gì khác.
Nàng nắm chặt cái lắc ở trong lòng bàn tay, cảm giác đưӧc cái giá lạnh cùng sӵ mềm mại lan tỏa ra khắp trong lòng nàng.
Chồng, làm sao bây giờ, anh muốn em không đưӧc yêu anh, nhưng mà em đã yêu anh rồi.
Chồng, em trừ bỏ yêu anh, thì cái gì cũng không có.
Nàng cẩn thận đặt cái lắc tay xuống, đứng lên, mở ngăn kéo ra, bên trong không có nhiều đồ lắm. Nàng thả nó vào, đóng lại ngăn kéo trong nháy mắt, cũng đóng lại niềm hạnh phúc cӫa mình tối hôm qua.
Kỳ thӵc, nàng đã mất đi hạnh phúc.
Nàng hơi ngưӟc mắt nhìn lên bức ảnh cưӟi thật lӟn treo trên tường, có chút mờ mịt, cũng có mӝt chút mỏi mệt. Nàng cố gắng ức chế cảm giác ghen tuông cay xè trong sống mũi, cuối cùng cũng thì gưӧng cười lần nӳa.
Mặc kệ như thế nào thì nàng cũng là vӧ anh, không phải sao? Cho dù anh không yêu nàng, chưa bao giờ yêu nàng.
Mӝt người đàn ông vô tình như anh làm sao lại yêu mӝt người phө nӳ hèn mọn như nàng,
Nàng không có sai, anh cũng không có sai. Chỉ là nàng yêu anh, mà anh cũng chỉ là không yêu nàng mà thôi.
Lăng Huyên đi đôi giày cao gót ba phân, bӝ đồ công chức hoàn mӻ cùng nưӟc hoa Chanel bao bọc lấy cơ thể nàng, càng tăng thêm phần hoàn hảo. Gương mặt xinh đẹp đưӧc trang điểm kӻ càng, nàng vênh mặt, trӵc tiếp không coi ai ra gì, tiêu sái tiến về văn phòng làm việc cӫa giám đốc. Đôi giày cao gót giẫm xuống đất phát ra tiếng cӝp cӝp, khiến cho toàn bӝ nhӳng người liên can, người
trên đường đi, đều quay đầu lại nhìn nàng, không biết là ưӟc ao hay là đố kị.
"Nhìn làm gì, chẳng qua chỉ là ӹ vào việc lấy thân thể mình phөc vө giám đốc trên giường thôi, thật sӵ là không biết xấu hә." Mӝt nӳ nhân viên khinh thường bĩu môi nói. Hôm nay, bọn họ đều đã xem báo chí, không trách đưӧc Lăng Huyên lại đắc ý như vậy, hóa ra là ngày hôm qua giám đốc mua tặng nàng sӧi dây chuyền kim cương giá trị lӟn như thế, lại còn hôn nồng nhiệt trưӟc mặt mọi người. Tin tức như vậy không còn nghi ngờ gì, tố cáo ọi người rằng nàng có thể trở thành vӧ cӫa giám đốc trong nay mai.
"Kỳ thật là chính cô cũng muốn lên giường vӟi giám đốc mà?" Người phө nӳ gần sát bên đӝt nhiên quay đầu lại nói vӟi nӳ nhân viên vừa nói câu nọ. Công ty từ trưӟc đến này không lạ gì nhӳng loại chuyện bàn tán như thế này. Dù sao, bọn họ cũng đã rõ việc giám đốc cӫa bọn họ tuy không phải lạm tình nhưng cũng là lăng nhăng. Anh thay đәi người tình thường xuyên. Hơn nӳa, anh đối xӱ vӟi người mình ghét rất lãnh khốc vô tình. Thế nhưng mà vẫn có vô số đàn bà muốn có đưӧc ở anh mӝt ít sӵ quan tâm.
Dù sao, bản thân giám đốc cũng đã có thể làm cho phө nӳ mê mẩn. Thể hình anh đẹp như người mẫu, khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai hơn diễn viên điện ảnh, từng cӱ chỉ, cӱ đӝng đều toát ra nét quý phái, sang trọng cũng đӫ làm bao người phө nӳ đấu đá tranh nhau leo lên giường anh.
Huống chi thân phận cӫa anh là tәng giám đốc tập đoàn Mөc Thị giàu có vào hàng bậc nhất đứng trong bảng xếp hạng. Hơn nӳa, anh đối vӟi người tình cho tӟi bây giờ chưa hề keo kiệt. Kim cương, châu báu, biệt thӵ, chỉ cần các nàng mở miệng, anh đáp ứng không
hề chӟp mắt lấy mӝt cái nào, dù sao anh xài tiền thì cũng kiếm đưӧc tiền.
Anh có nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, phө nӳ nào lại không thích.
Nhưng mà người ta có thể lên giường vӟi anh, lấy đưӧc tiền, nhưng không thể nào lấy đưӧc trái tim anh vì anh là người đàn ông không có tình cảm.
Người nӳ nhân viên nghe đưӧc lời nói rõ ràng thẳng thắn kia, liền sӱng sờ mӝt chút. Xem ra nàng nọ đã nói đúng tâm tư cӫa nàng.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 13: Giản Tiểu Phương
Sắc mặt nàng thật là khó coi nhìn người phө nӳ làm chung văn phòng, người vừa lên tiếng, "Giản Tiểu Phương, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ đến sao?" Nàng không tin nàng kia chưa từng nghĩ đến việc đó. Giám đốc cӫa bọn họ là bạch mã hoàng tӱ, là đối tưӧng trong lòng cӫa các nàng.
Giản Tiểu Phương hơi hơi mím môi, không có nói nӳa. Nàng đã tê liệt cảm xúc, miễn nhiễm đối vӟi dạng phө nӳ như vậy. Nàng nắm trong tay cây bút, nhìn cӱa lӟn phòng làm việc đang đóng lại, chậm rãi nhìn xuống để che khuất ánh mắt, giấu đi suy nghĩ cӫa mình.
An An, đây là người chồng mà ngươi đã gả cho, An An, yêu anh ta nhất định sẽ làm nhà ngươi đau khә.
Nàng là Giản Tiểu Phương, bạn học cùng trường trung học đồng thời cũng là bạn thân cӫa Diệp An An. Trong lòng nàng, Diệp An An là mӝt người con gái dịu dàng, rất lương thiện thậm chí là hơi quá tốt.
Mà nàng cũng là mӝt trong số ít người biết đưӧc Mөc Nham là mӝt người đã lập gia đình. Đối tưӧng mà anh kết hôn chính là người con gái thiện lương, Diệp An An.
Sӵ tốt đẹp cӫa Diệp An An không phải mӝt hai ngày là có thể nhận ra đưӧc.
Mӝt người con gái dịu dàng như nưӟc, trong lành như gió mát như vậy tӵ nhiên không đối địch đưӧc vӟi đám phө nӳ như đám sói đói kia.
Huống chi là Diệp An An ngốc nghếch đã rất yêu người chồng này cӫa nàng.
Chỉ là người đàn ông này, đoán chừng là chẳng bao giờ để cái từ "chồng" ở trong lòng. Nếu không, anh ta không gây quá nhiều tin đồn xấu như vậy, không đúng, không chỉ là tin đồn mà vốn dĩ đó chính là sӵ thật.
Trong văn phòng giám đốc, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế xoay bọc da. Cây bút mạ vàng trong tay anh di chuyển liên tөc như đang khiêu vũ. Người phө nӳ xinh đẹp, ánh mắt si mê nhìn anh chằm chằm, đang đứng trưӟc mặt anh.
"Nham, hôm nay đưa em đến nơi nào đó đưӧc không, em nhӟ anh." Lăng Huyên tiến về phía trưӟc, lấy văn kiện trong tay người đàn ông ra, "Nham, buәi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đưӧc không," nàng cố cúi thấp người làm cho người đàn ông trong thấy bӝ ngӵc trắng muốt cӫa mình. Nàng biết là Mөc Nham rất thích thân thể cӫa nàng. Mӛi lần bọn họ cùng qua đêm, anh luôn muốn nàng đến vài lần, rất nhiệt tình, hơn nӳa lại còn làm đến mức nàng không thể ngừng lại đưӧc. Người đàn ông này thật đúng là quá đưӧc.
Nàng làm sao có thể từ bỏ chứ.
"Đi ra ngoài." Người đàn ông lạnh lùng nhìn nàng, nhӳng chӳ vô tình sít sao phun ra qua đôi môi bạc bẽo, lạnh nhạt.
"Nham......" Lăng Huyên hơi sӱng sốt, khó hiểu vì sao âm thanh cӫa anh trở nên lạnh lùng như thế, trưӟc đây tuy anh có lạnh nhạt nhưng chưa bao giờ lạnh lùng giống như hiện tại.
"Đi ra ngoài." Mөc Nham lập lại lần nӳa, ngӳ điệu như cũ
"Nham, không phải em làm sai chuyện gì chứ?" Nàng cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không thích hӧp, gắt gao nắm lấy tay áo bӝ âu phөc cӫa người đàn ông.
Người đàn ông nhìn ống tay áo cӫa mình, đӝt nhiên nhӟ tӟi nhӳng ngón tay thon dài, thanh mảnh cùng nө cười nhẹ nhàng ôn nhu cӫa người phө nӳ kia. Lần đầu tiên, anh không cảm giác chán ghét khi nhӟ đến nàng.
Anh đẩy cánh tay cӫa người đàn bà ra, móc từ trong người mӝt quyển séc, ghi thẳng vào đó vài con số rồi ném cho người đàn bà.
Anh làm đӝng tác kia thật tӵ nhiên, vô tình như lẽ đương nhiên phải là như thế. Anh vốn dĩ là mӝt người không có tình cảm.
"Nham, em không cần." Lăng Huyên hoảng hốt, nàng biết ý nghĩa cӫa việc này. Nàng quăng tấm séc trở lại bàn. Đó không phải là thứ nàng muốn, thứ nàng muốn là vị trí phu nhân cӫa giám đốc Mөc Thị.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 14: Chia Tay
"Lăng Huyên, người phө nӳ thông minh như cô thì nên biết phải làm gì? Nếu như nói là cô còn muốn làm việc ở Mөc Thị" Mөc Nham bắt chéo hai chân, khoanh tay trưӟc ngӵc nhìn người đàn bà xinh đẹp, trang điểm đậm trưӟc mặt. Nàng xác thӵc là mӝt người bạn tình lý tưởng trên giường, nhưng thật đáng tiếc là nàng lại cố ý gây ra tin đồn xấu đó thì anh không còn hứng thú nào đối vӟi nàng. Anh, Mөc Nham không phải là loại người bị trúng kế mà không chống trả, chưa từng ai đắc tӝi vӟi anh mà lại có kết cөc tốt.
Mặc kệ cho đó là ai.
Lăng Huyên cắn cắn môi, ánh mắt hoàn mӻ hơi hơi ẩm ưӟt, cuối cùng, nàng đành phải cầm lấy tấm séc. Nàng biết người đàn ông này nói đưӧc là làm đưӧc.
Nếu anh không thèm nghe như vậy, rất có thể nàng không cách nào ở lại làm việc tại Mөc Thị.
"Nham, em đã rõ." Người đàn bà dáng vẻ tӝi nghiệp nhìn anh,
"Thư kí Lăng, từ nay về sau, xin vui lòng gọi tôi là giám đốc," Mөc Nham con ngươi u tối màu đen nhìn người đàn bà trưӟc mặt. Nưӟc mắt người đàn bà không làm rung đӝng đưӧc trái tim sắt đá cӫa người đàn ông mӝt chút nào, huống chi đây lại là loại nưӟc mắt rẻ tiền, không thú vị.
Lăng Huyên bóp chặt tờ séc trong tay, cúi gằm mặt, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng đӝt nhiên có mӝt loại cảm giác, cảm giác rằng nàng thật sӵ là yêu người đàn ông này. Nhưng mà nàng biết là mối quan hệ giӳa anh và nàng đã kết thúc. Nàng biết rõ người đàn ông này là mӝt kẻ nhẫn tâm và không có tình cảm.
Anh ta thích thân thể, thế nhưng lại không thích chính con người nàng.
Hơn nӳa, anh tuyệt đối không qua lại vӟi người đàn bà nào lần thứ hai, nhưng mà, nàng đӝt nhiên giơ giơ tờ séc trong tay, chỉ cần nàng còn ở tại công ty này nàng vẫn còn có cơ hӝi, dù sao, thời gian qua lại giӳa nàng và anh cũng rất dài.
Tiếng giày cao gót nện trên đất mӝt lần nӳa lại vang lên, người đàn bà xinh đẹp kia vẫn vênh mặt, đi ra từ văn phòng làm việc cӫa giám đốc. Người đàn bà vẫn thu hút ánh nhìn cӫa nhiều người, chỉ là hiện tại nàng ta có chút lúng túng, bưӟc đi nhanh hơn.
Tin rằng sau đó không lâu, mọi người đều sẽ biết tin tức nàng cùng giám đốc đã chia tay.
Nàng lại bưӟc nhanh thêm, đi về hưӟng thang máy bỏ lại phía sau ánh mắt tò mò, hiếu kỳ.
Giản Tiểu Phương vẫn cúi đầu làm việc. Loại chuyện này không có quan hệ đối vӟi nàng, có quan hệ chăng cũng chỉ là vӟi Diệp An An.
Buәi chiều, ở mӝt quán cà phê thanh tĩnh trong thành phố, Giản Tiểu Phương ngồi ở vị trí sát bên cӱa sә, bưng mӝt ly cà phê đen trong tay, thỉnh thoảng lại hӟp ngөm nhỏ. Khi nàng nhìn ra phía bên
ngoài trông thấy mӝt bóng người gầy gò đang đi tӟi thì buông ly cà phê trong tay xuống.
"Thӵc xin lӛi, Tiểu Phương, mình đến trễ." Người đó tӟi ngồi ở phía đối diện nàng. Trên khuôn mặt dịu dàng mờ mờ mӝt lӟp mồ hôi đang chảy. Nàng có ngũ quan tinh tế, không đưӧc tính là xinh đẹp, nhưng mà cũng rất thanh tú và có nét dịu hiền đặc trưng riêng biệt.
"Không sao, mình cũng vừa mӟi tӟi." Giản Tiểu Phương lấy ra mӝt chiếc khăn đặt vào tay nàng, nhìn bӝ dáng kia, cũng đã biết là đã gấp rút chạy đến đây.
"Diệp An An, cậu vӝi vàng muốn đi đầu thai có đúng không? Như thế nào mà trong ngày giá rét nhất cӫa mùa đông này mặt lại có thể đә mồ hôi đưӧc" Nàng đӝt nhiên nghiêm mặt có vài phần dọa nạt.
"A, thӵc xin lӛi, mình không phải cố ý." Diệp An An cười có vẻ hối lӛi, tuy rằng bị mắng nhưng mà lòng vẫn rất vui, bởi vì nàng biết người bạn này chỉ là quan tâm nàng mà thôi. Nàng không có người thân, bạn bè cũng chỉ có vài ba người mà Giản Tiểu Phương lại chính là mӝt trong số vài ba người ít ỏi đó.
Giản Tiểu Phương biết mọi chuyện về nàng và ngưӧc lại.
Bao gồm việc nàng đã kết hôn, chồng nàng là Mөc Nham. Giản Tiểu Phương sinh ra trong mӝt gia đình giàu có, có cha mẹ, có mӝt người anh trai. Các nàng chơi thân vӟi nhau như hai chị em.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 15: Lời Khuyên Của Giản Tiểu Phương
Hơn nӳa, hai bác Giản đối vӟi nàng cũng tốt, nhất là Giản đại ca, đối vӟi nàng tốt đến nӛi Giản Tiểu Phương cũng phải ghen. Nàng thӵc biết ơn gia đinh nhà họ Giản. Nhӳng lúc khó khăn, ở nhӳng hoàn cảnh trắc trở nhất, họ đã giúp đӥ nàng rất nhiều. Đối vӟi nàng mà nói, gia đình nhà họ Giản chính là người thân cӫa nàng, tuy biết rằng nói thế là nàng có phần trèo cao.
Giản Tiểu Phương đưa cho nàng mӝt ly nưӟc trái cây. Diệp An An không khách sáo cầm lấy uống, chạy bӝ thời gian dài như vậy, nàng thӵc sӵ có hơi khát nưӟc. Thật ra là nàng không cần làm như vậy bởi vì Mөc gia có tài xế xe riêng, nhưng mà để tránh cho người khác phát hiện ra nàng chính là phu nhân cӫa Tәng giám đốc tập đoàn Mөc thị, vӧ Mөc Nham, nàng chưa bao giờ đi ra ngoài bằng xe nhà họ Mөc, thêm vào đó nàng tin rằng bọn họ cũng không muốn thế. Dù sao, chính bởi vì Mөc nãi nãi kiên trì, nàng mӟi có khả năng vươn lên làm con dâu gia đình họ Mөc.
Nhưng mà nàng cũng biết rằng người nhà họ Mөc chưa bao giờ công nhận nàng. Nàng biết nàng chỉ là mӝt cô nhi, chỉ là mӝt người con gái bình thường làm sao sánh đôi đưӧc vӟi người có danh giá như Mөc Nham.
Nàng tӵ cười mình. Nàng chỉ mӝt người xa lạ -có tiếng mà không có miếng- con dâu nhà Mөc gia mà thôi.
Diệp An An từ đầu cho tӟi cuối cũng chỉ là Diệp An An
"An An, cậu cùng Mөc Nham hiện tại như thế nào?" Giản Tiểu Phương giả vờ vô tình hỏi, kỳ thật, nàng không cần hỏi cũng biết, Diệp An An tính cách rất đơn giản, mọi tâm sӵ trong lòng hiện hết lên trên mặt, khiến người ta liếc mắt mӝt cái là có thể thấy đưӧc.
Quả nhiên là nàng nhìn thấy sắc mặt Diệp An An hơi cứng lại mӝt chút, sau đó miễn cưӥng cười nói, "Anh ấy đối vӟi mình tốt lắm." Đúng vậy, anh đối vӟi nàng tốt lắm, mấy ngày trưӟc còn ăn cơm do nàng nấu, tặng quà cho nàng cho dù đó chỉ là thứ mà người phө nӳ khác không thích. Nhưng mà nàng vẫn cẩn thận quý trọn nó, như đối vӟi anh vậy, quý trọng từng li từng tý mӝt.
"Diệp An An, cậu có biết là cậu thӵc ngốc lắm không, ngay đến cả nói dối cũng không làm đưӧc," Giản Tiểu Phương lắc đầu, hết hi vọng đối vӟi người bạn này, không còn lời nào để nói.
Diệp An An nhẹ nhàng cười, mӝt nө cười chua sót vô cùng. Nàng vẫn biết bản thân mình là người không thông minh. Chỉ là nàng ngoài việc chờ đӧi thì dường như không làm đưӧc gì khác.
Đӧi chờ là suốt cuӝc đời phải chờ đӧi, nàng biết, các nàng hiểu rõ.
Tình yêu cӫa nàng giống như là mӝt đóa màu trắng tinh khiết dè chừng nở nhưng mà chỉ hơi dùng sức mӝt chút sẽ đәi lấy sӵ đau đӟn tê liệt trong lòng.
Nàng chỉ là mӝt người con gái chờ đӧi đưӧc yêu, mӝt người con gái đang yêu mà thôi.
Nàng muốn có mӝt gia đình, mӝt cái thuӝc về chính bản thân nàng, không cần phải lӟn thế nhưng lại thӵc hạnh phúc. Thế nhưng hiện tại nàng biết rằng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, khả năng nào nàng có đưӧc hạnh phúc?
Người đàn ông kia đã khống chế hoàn toàn tâm tư nàng, Tiểu Phương có lẽ nói rất đúng, nàng là thật ngốc, thӵc rất ngu ngốc, nhưng mà nàng không có đường để mà lui.
Gia đình cӫa nàng, nếu không tính đưӧc là gia đình thì cũng là nơi để nàng trú ngө. Chồng cӫa nàng, tuy không yêu nàng nhưng nàng lại yêu anh.
Sӵ tình không phức tạp mà chỉ đơn giản là như vậy. Diệp An An là mӝt người phө nӳ tính tình đơn giản cũng đồng thời là người rất kiên cường. Bề ngoài có vẻ nhu nhưӧc, nhưng nӝi tâm thì rất cứng cỏi. (không thấy, cho đến giờ thấy ưӟt nhẹp 1 đống)
Giản Tiểu Phương nhìn Diệp An An trong bӝ dáng này thì cảm thấy đau âm ỉ trong lòng, An An à An An, cậu đúng thật là, ai không yêu lại đi yêu người đàn ông không có tình cảm kia.
"An An, đừng để bản thân cậu lún vào quá sâu, nếu không, cuối cùng ngươi sẽ là người bị thương nặng nhất." Nàng thật sӵ rất là lo lắng, nàng không hi vọng An An sẽ yêu quá sâu nặng, bằng không tӟi mӝt lúc nào đó An An sẽ bị tình yêu làm cho thương tích đầy mình. Đó không phải là điều mà nàng muốn.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 16: Chờ Đợi
"Mình không sao, Tiểu Phương." Diệp An An lắc đầu, cười trấn an, Tiểu Phương quan tâm nàng, nàng rất cảm đӝng, nhưng cho dù biết chắc rằng sau này mình sẽ bị thương tәn nàng cũng quản lý nәi trái tim mình. Không thể dùng lý trí khi đang yêu. Nàng yêu là yêu hết mình, yêu cho đến khi con tim nàng không còn có thể yêu đưӧc nӳa.
"Tiểu Phương, cậu yên tâm đi, mình biết làm như thế nào." Nàng kỳ thӵc cũng không biết nên làm gì, nàng chỉ nói để an ӫi người bạn thân thiết cӫa mình mà thôi. Nàng không muốn vì nàng mà Tiểu Phương phải lo lắng.
Giản Tiểu Phương lại nhìn nàng mӝt cái, uống mӝt ngөm cà phê, mùi vị đắng đắng giống như tâm trạng hiện giờ cӫa nàng. Nàng có thể dӵ đoán đưӧc chắc chắn rằng trong tương lai An An sẽ bị thương tәn, chỉ hi vọng là nhẹ bӟt đưӧc chút nào thì hay chút ấy mà thôi.
Hai người im lặng ngồi rồi lại gӧi chuyện này chuyện kia để nói vӟi nhau, nhưng bất kể chӫ đề nào họ nói đến, không biết là vô tình hay cố ý, đều liên hệ tӟi người kia, chồng chính thức cӫa Diệp An An.
Bầu không khí yên tĩnh và có hơi nhạt nhẽo.
Diệp An An về đến nhà thì bên trong tối om mӝt mảnh. Nàng thở dài mӝt hơi, tay mò mở công tắc điện. Đèn nhất thời bật lên, chiếu ánh sáng cӵc mạnh làm nàng phải nhíu hai mắt lại vì cảm giác nhói đau ở bên trong. Nàng bèn lấy tay che lại mắt mình.
Cho đến khi mắt đã quen vӟi cường đӝ ánh sáng đӝt ngӝt, nàng mӟi buông tay xuống. Cất đi túi xách, nàng đi đến phòng mình, thay đәi quần áo. Nàng có rất ít quần áo, ngay đến cả Giản Tiểu Phương cũng cho rằng nàng quá tiết kiệm. Dù bất kể lý do gì thì nàng cũng danh chính ngôn thuận là vӧ cӫa Mөc Nham, nhưng nàng tiết kiệm đến mức giản dị hơn cả so vӟi người bình thường nên so sánh không nәi vӟi nhӳng người tình cӫa anh.
Nàng nhẹ cười, nàng vốn chỉ thích hӧp vӟi nhӳng loại quần áo như thế này thôi, không phải sao? Nàng có mặc quần áo đẹp cũng không có ai ngắm, chi bằng cứ giản đơn mӝt chút. Thật ra, Mөc Nham có cho nàng mӝt cái thẻ vàng và nói là sẽ bỏ tiền vào đó hằng tháng cho nàng tiêu xài, nhưng mà nàng ngoại trừ đi ra ngoài mua thӵc phẩm đồ dùng cần thiết thì ngay cả cӱa cũng không mấy khi bưӟc ra, làm thế có khả năng đi chơi, mua sắm. Huống chi, nàng thӵc sӵ cũng không có gì muốn mua.
Châu báu, nàng không cần, nàng muốn nhất là cái mà nàng không thể có đưӧc. Nàng muốn có tình yêu cӫa chồng, nhưng mà người kia hết lần tӟi lần khác không cho ai tình yêu, nhất là đối vӟi nàng.
Hơn nӳa, nàng cũng không muốn giống vӟi người tình cӫa anh. Nàng chính là Diệp An An, mӝt Diệp An An giản dị trong trí nhӟ cӫa anh, đó cũng chính là sӵ phản kháng im lặng cӫa nàng đối vӟi anh.
Mӝt loại phản kháng mà ngay đến chính nàng cũng không tӵ nhận ra đưӧc.
Nàng chính là muốn nói cho anh, gởi cho anh thông điệp như thế nào chứ? Nàng không phải là người tình cӫa anh. Nàng yêu chính là anh, bản thân anh mà thôi, nhưng mà bản thân anh không chỉ có mình nàng yêu.
Tình yêu, đối anh mà nói, quá mức rẻ tiền. Cũng giống như tình yêu cӫa nàng, anh không cần, cho tӟi bây giờ cũng không cần.
Nàng đóng cӱa lại, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng anh, bưӟc chân hơi hơi chậm lại. Kỳ thật là hai căn phòng chỉ có cách nhau mӝt bức tường nhưng lại cảm giác như xa cách ở chân trời góc biển.
Hóa ra là chỉ cách nhau mӝt chút không phải xa xôi đến như thế.
Nàng mặc vào tạp dề đi vào phòng bếp, lấy từ trong tӫ lạnh thӵc phẩm, thành thөc rӱa rồi cắt, thái, chỉ thoáng sau đã làm xong thức ăn.
Nàng ngừng mӝt lát, cởi tạp dề xuống, mang đồ ăn đặt trên bàn trong phòng khách, cẩn thận dùng lồng bàn che lại thật kӻ, về phần mình thì lại tùy ý ăn vài miếng cơm. Nàng không đөng lấy đồ ăn trên bàn mӝt chút nào, cũng không biết tối nay anh có về nhà hay không. Ngồi ở trên sô pha, nàng cầm lấy mấy cuӝn len, lấy kim đan, đan áo len. Đôi mắt nàng chăm chú theo từng mũi đan, mũi lên mũi xuống, khẽ chӟp nhẹ, ẩn hiện bên trong là mӝt khối tâm tình gӧn sóng nhưng không cách nào thoát đưӧc ra.
Đến mӝt hồi lâu sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo trên tường, đã gần mười giờ. Nàng mӟi thở dài, buông trong tay cái kim đan.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 17: Thích Thứ Nàng Làm
Mang các món ăn trên bàn vào bếp, hâm nóng lên mӝt lần nӳa, sau mӝt hồi, nàng đặt thức ăn trên bàn, thời gian dần trôi, nàng che miệng ngáp, lấy ngón tay dөi dөi mắt, cә vũ tinh thần, tiếp tөc tiến hành đan áo len. Nӱa giờ trôi qua, nàng lại hâm nóng thức ăn mӝt lần nӳa.
Chờ đӧi, thӵc sӵ rất khó khăn.
Nàng mơ mơ màng màng đi đến ghế sofa, cuӝn len trong tay rơi xuống dưӟi. Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy tiếng đӝng cơ xe tắt máy và tiếng nói cӫa con gái.
An An nhất thời tỉnh lại, vӝi vã nhặt cuӝn len lên, có chút luống cuống chân tay. Nàng đi đến gần bàn xem thức ăn, vẫn còn ấm, chưa có bị lạnh.
Nàng đứng lên, ôm cuӝn len trong lòng, sӧi len rối vào nhau, giống như tâm tình cӫa nàng. Ràng buӝc, tất cả mọi thứ, đều đã không cởi ra đc nӳa.
Nhanh chóng chạy lên lầu, đến gần phòng cӫa mình, trong phòng khách có mӝt ngọn đèn nho nhỏ chiếu ra, khi nàng trở về thì trong phòng hoàn toàn tối mịt, chưa ai thắp đèn lên cả, nhưng nàng đã thắp ngọn đèn này lên cho người khác, mặc dù yếu ӟt, thế nhưng trong bóng tối, như thế là đӫ rồi.
Nàng đóng cӱa lại, tӵa lưng vào cánh cӱa, bên ngoài truyền đến mӝt giọng nói, nàng biết, anh đã về.
Mөc Nham mở cӱa đi vào, không bất ngờ khi nhìn thấy ánh sáng ấm áp màu vàng trong phòng khách, anh ta cởi bỏ cà vạt, sau đó ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, anh biết rằng đây là nàng làm, anh biết , cho dù anh trở về lúc nào thì trên bàn đều có mӝt vài món ăn nhẹ đang chờ đӧi anh.
Trưӟc đây, anh hầu như là nhìn cũng không nhìn, không thèm liếc mắt. Thế nhưng, từ lần trưӟc đó, anh tӵa hồ có chút hứng thú thưởng thức.
Bỏ nắp ra, chỉ là vài món ăn nho nhỏ thông thường trong gia đình, thế nhưng, nhìn qua có vẻ rất ngon, nhưng anh cũng biết, mùi vị cӫa chúng rất đặc biệt, có mӝt loại cảm giác kỳ lạ.
Cũng giống như, cảm giác cӫa gia đình, rất lạ.
Cầm đũa lên, anh nếm thӱ các món, cả nhà rất yên tĩnh, đây không phải là trung tâm thành phố, vì vậy, sẽ luôn luôn đưӧc yên tĩnh, đặc biệt là vào buәi tối, tuy nhiên, anh cũng rất thích bầu không khí này. Không ồn ào, có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Miên man suy nghĩ, không biết từ khi nào anh đã thích nhӳng hương vị như thế. Ngừng đũa, anh không thể không nghĩ, rằng mình lấy đưӧc mӝt người vӧ thật tốt.
Anh không yêu nàng, nhưng lại thấy thích ăn nhӳng món do nàng làm, không phải là do nơi khác làm, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa thơm mát, đӝc đáo, đặc biệt, từ từ chui vào hơi thở cӫa mình.
Buәi sáng, mặt trời bên ngoài chiếu qua màn cӱa bằng lөa, vào tӟi trên giường, Diệp An An sӟm đã tỉnh dậy, đó là thói quen cӫa nàng từ khi còn nhỏ, nàng nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cánh cӱa bên cạnh vẫn còn đóng kín, nhưng nàng biết anh nhất định đang ở trong đó, bởi vì chỉ cần có mӝt chút dấu hiệu cӫa anh, nàng sẽ biết, không phải tai nàng tốt, chỉ là quá mức lưu ý, quá mức quan tâm, nên rất nhạy cảm mà thôi.
Đi đến phòng khách, nhìn chӛ thức ăn ngày hôm qua, rõ ràng là ít hơn rất nhiều, và nàng mỉm cười, nàng biết, anh đã ăn, miễn là anh ăn, như vậy tất cả mọi cố gắng đều không uống phí, mà nàng cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Thu thập đồ còn dư trên bàn, An An túm tóc đuôi ngӵa lên, bắt đầu mӝt ngày mӟi, dọn dẹp nhà cӱa, tất cả người giúp việc đều đã bị sa thải, nàng sống trong mӝt ngôi nhà lӟn như vậy, nếu không tìm thấy việc gì làm, có lẽ, nàng sẽ nghẹt thở mà chết mất.
Khi Mөc Nham thức dậy, nàng đã hoàn thành xong mọi việc, ở trong nhà bếp làm bӳa sáng. Dành cho nàng mӝt phần và tất nhiên cũng có phần cӫa anh. Nàng biết, anh không thích ngồi cùng ăn vӟi nàng. Bởi vậy nàng để bӳa sángcӫa hai người riêng ra.
Mөc Nham luôn luôn rất keo kiệt dành mӝt lời khen ngӧi nàng, anh lẳng lặng ăn bӳa ăn cӫa mình.Còn nàng thì ở bên cạnh và tiếp tөc đan áo len, cuӝn len ngày hôm qua đã bị tung ra, cuӝn lại rất dễ dàng, nhưng nếu muốn gӥ ra thì rất khó khăn.
Cũng như giӳa anh và nàng vậy, khi bắt đầu thì rất đơn giản, nhưng tӟi hiện tại, đều không thể buông tay hay quay đầu lại nӳa rồi.
Mөc Nham ăn uống xong, mấy ngày nay ăn món ăn nàng nấu, dường như đã dưӥng dạ dày cӫa anh kén chọn hơn, lúc này, người phө nӳ ấy đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, trong không khí chӧt có mӝt loại ôn nhu, tӵa như con người nàng vậy.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 18: Nàng Sợ Đánh Mất
Nàng cúi đầu, đôi kim đan trong tay di chuyển rất nhanh, ngón tay trắng nõn thỉnh thoảng vung lên hạ xuống, nӱa cөp mi mắt xuống, hàng mi đôi lúc khẽ nâng lên, che giấu đi thứ ánh sáng lập lòe mờ nhạt. Trong đáy mắt, xuất hiện chút gӧn sóng.
Trong chӟp mắt đó, anh mơ hồ cảm thấy, lúc này nàng tӵ nhiên lại lӝ ra vài phần vẻ xuất trần.
Anh nhếch miệng, có chút không vui đối vӟi ảo tưởng cӫa chính mình, gần đây anh dường như chú ý tӟi nàng quá nhiều, anh chỉ là thích ăn nhӳng món nàng nấu mà thôi.
Anh hưӟng cái nhìn từ khuôn mặt tӟi nhӳng ngón tay cӫa nàng, đang đưӧc quấn quanh bởi nhӳng sӧi len, nàng chỉ mӟi bắt đầu đan, vì thế, không biết nàng đang đan cái gì.
Hiện nay, đã không còn ai ngồi đan áo len nӳa, cách nhanh nhất là ra ngoài mua. Không ngờ trên thế giӟi này còn có người phө nӳ như Diệp An. Đӝt nhiên, anh thấy tò mò, nàng rốt cuӝc là đan áo cho ai.
Không biết, có phải là để tặng anh hay không.
Nghĩ tӟi đây, tâm trạng cӫa anh đӝt nhiên cảm thấy vui vui, thậm chí đôi môi luôn luôn bình tĩnh lại từ từ hơi cong lên.
Sau khi ăn, anh cầm lấy túi công văn, đứng ở cӱa, chờ đӧi nàng, cà vạt đeo lỏng lẻo trên cә.
Diệp An An rời tay, trӵc tiếp đi đến trưӟc mặt anh, cơ thể cao lӟn cӫa anh có mӝt loại áp lӵc không thể giải thích, luôn luôn làm cho nàng có chút luống cuống chân tay. Hít sâu mӝt hơi, nàng vươn tay, thắt cà vạt cho anh.
Mөc Nham nhìn xuống nhӳng ngón tay, sau đó nhìn đến cә tay mịn màng cӫa nàng, nó trống trơn, anh đӝt nhiên nheo nheo hai mắt không hài lòng.
"Diệp An An, vòng tay tôi tặng em, vì sao không đeo vậy?" Anh đӝt nhiên mở miệng nói, giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng.
Diệp An An dừng tay, có chút run run bởi lời nói cӫa anh, cөp mắt, không nhìn rõ biểu tình trong mắt nàng.
"Em sӧ sẽ làm mất nó." Nàng thì thầm, tay run run, nhưng vẫn không dừng lại, nàng nhìn chằm chằm vào ngӵc anh nhưng không đӫ cam đảm để ngưӟc nhìn lên mặt.
Bởi vì nàng sӧ, sӧ anh sẽ thấy đưӧc vẻ đau khә trên mặt nàng. Tiểu Phương nói, nàng là mӝt người rát đơn giản, tất cả tâm tư đều đưӧc viết trên khuôn mặt. Thế nhưng vào lúc này, nàng phát hiện ra rằng, nàng đã có thể giấu nó đi.
Sӧ anh nhìn thấy, sẽ rời xa nàng, anh không cần tình yêu cӫa nàng, nếu anh biết nàng yêu anh, có lẽ anh sẽ rời xa nàng.
Mөc Nham nhẹ nhếch miệng mӝt chút, "Nếu mất, mua mӝt cái khác là đưӧc." Mөc Nham anh đối vӟi phө nӳ cho tӟi bây giờ đều
rất hào phóng, đây là vӧ anh, anh sẽ không keo kiệt chuyện tiền bạc.
Anh đưa cho nàng mӝt chiếc thẻ vàng, thế nhưng hơn mӝt năm nay, nàng dường như không bao giờ sӱ dөng ngay cả mӝt số lẻ. Mà quần áo cӫa nàng cũng rất đơn giản, vô cùng đơn giản. Thậm chí, không có cả tên thương hiệu. Trên người cũng không có mӝt món trang sức nào.
Diệp An An kêu nhỏ mӝt tiếng vâng, đặt cà vạt vào bên trong bӝ âu phөc cӫa anh, nhiệm vө cӫa nàng coi như đã hoàn thành. Lùi lại đằng sau mӝt chút, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng mӝt cái, rồi sải bưӟc ra cӱa, tӵa như trưӟc đây vậy.
Mặc dù bọn họ là vӧ chồng, thế nhưng chỉ như hai người xa lạ.
An An nhìn xuống cә tay trống trơn cӫa mình, quay đầu cười khә mӝt tiếng, có chút nắng chiếu tӟi qua khung cӱa sә sát đất, mờ mờ ảo ảo, tia sáng có vài phần kỳ dị.
Chồng ơi, anh biết không? Có rất nhiều điều mà tiền không thể mua đưӧc.
Em sӧ đánh mất, thế nhưng, cũng sӧ khi nhӟ tӟi, chiếc vòng vốn là món quà anh muốn tặng cho người phө nӳ khác, nhưng vӟi em nó vẫn là mӝt kho báu.
Chồng à, em sӧ mất rất nhiều thứ, tӹ như, anh, chồng cӫa em.
Nếu như em không phải là vӧ cӫa anh nӳa, nói cho em biết, em phải làm thế nào, đã quen vӟi cuӝc sống có anh, nếu mất đi anh, em biết sống thế nào nhӳng ngày sau đó.
Trên đời này, không có ai là không thể sống nәi mӝt mình, thế nhưng, nếu thiếu anh, em nghĩ, em sẽ rất cô đơn.
Dù cho tình yêu này là đau khә, nàng vẫn rất hạnh phúc, thӵc sӵ hạnh phúc.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 19: Người Đàn Ông Xa Lạ
Phòng làm việc cӫa tәng tài Mөc thị, đây là nơi có quyền lӵc tối cao cӫa cả tòa nhà 38 tầng. Mӝt người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng hàng hiệu, cùng bӝ -lê màu xám nhạt đang tiến vào. Khuôn mặt giống như yêu nghiệt, mӝt đôi mắt dài đào hoa cӵc đẹp, mũi thẳng, đôi môi nhạt màu, gương mặt hơi hất lên, nө cười mỉm trên mặt lӝ ra vài phần yêu mị, khiến người khác phải chú ý tӟi.
Người đàn ông nhét mӝt tay trong túi, cӱ chỉ giơ tay nhấc chân luôn có vẻ tao nhã cùng tiêu sái mӝt cách lơ đãng. Nhӳng phө nӳ từng thoáng gặp anh, dù vô tình hay cố ý đều dừng mắt trên người anh, sau đó cũng không rời mắt đưӧc nӳa.
Đôi môi đẹp cӫa người đàn ông thỉnh thoảng nhếch lên, dáng hình đôi môi nhìn thӵc sӵ rất đẹp, có vẻ như rất thích thú hưởng thө vӟi sӵ ngưӥng mӝ cӫa người khác đối vӟi mình.
Giản Tiểu Phương tay ôm mӝt đống lӟn tài liệu từ phòng làm việc đi ra, tiếng giày cao gót khẽ vang lên rất nhỏ, cô vừa đi vừa lật xem tài liệu trên tay, đó là công việc cӫa cô ngày hôm nay, nếu không chỉnh lý lại xong, thì sẽ phải tăng ca mất.
Mãi đến khi cô ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy mӝt người đàn ông đang đi tӟi, người đàn ông tất nhiên cũng nhìn thấy cô, không biết tại sao, ánh mắt cӫa anh ta lại hiện lên chút ánh sáng mờ nhạt không nói rõ đưӧc.
Cô giӳ chặt số tài liệu trên tay, hai người tiến gần hơn, cho đến khi bọn họ, lưӟt qua nhau, nhưng không ai nhìn nhau, bưӟc chân cӫa hai người đều chậm lại vài nhịp. Cho đến khi bưӟc qua nhau.
Giản Tiểu Phương nhìn chằm chằm về phía trưӟc, các ngón tay nắm chặt vào tập tài liệu, chặt đến mức, các ngón tay đều trở nên trắng bệch. Trong khi đó, đôi môi đẹp cӫa người đàn ông lại mӝt lần nӳa cong lên, thế nhưng, hình như có thêm mӝt chút cười khә trong đó.
Sải bưӟc chân dài hơn, tốc đӝ bởi vậy mà cũng nhanh hơn rất nhiều, anh đi tӟi phòng làm việc cӫa tәng tài, thậm chí không thèm gõ cӱa, trӵc tiếp đi vào. Trong văn phòng, lúc này có mӝt số mùi đặc biệt, rất ngọt ngào, nhӳng âm thanh mơ hồ khiến người khác phải đỏ mặt, cӝng thêm tiếng rên rỉ cӫa phө nӳ, hơi thở thô suyễn cӫa đàn ông. Kỳ thӵc không cần phải nói, anh cũng biết bên trong đang có chuyện gì xảy ra. Anh xoa xoa lên trán, bưӟc thẳng tӟi ghế cӫa tәng tài ngồi xuống, vắt hai chân, chờ đӧi bọn họ làm xong chuyện. Anh không phải là người thích dòm ngó chuyện người khác, cho nên anh đối vӟi bọn họ thật sӵ không có hứng thú.
Anh quan sát phòng làm việc, đã đến đây rất nhiều lần, nhưng người này thật biết cách hưởng thө, ngay cả thiết kế cӫa văn phòng này cũng rất hoàn hảo, phòng làm việc chia làm hai phần trong ngoài, bên ngoài là văn phòng làm việc, còn bên trong có mӝt phòng nhỏ, ở giӳa là mӝt phòng tắm đầy đӫ tiện nghi, trong phòng trang trí rất đơn giản, nhưng cũng cӵc kỳ quyền quý. Mөc Nham trong lúc làm việc nếu có mệt mỏi, đều có thể nghỉ ngơi mӝt lúc ở chӛ này.
Tất nhiên, đôi khi nó cũng đưӧc sӱ dөng vào mөc đích khác, chẳng hạn như bây giờ, cùng phө nӳ lên giường. Nhưng mà, thӵc sӵ là hiếm thấy, anh ta luôn luôn công tư phân minh, từ trưӟc đến
nay vui buồn, giận dӳ đều không thể hiện ra mặt, công tư phân minh, hôm nay, rốt cuӝc là ngoại lệ, bởi vì người phө nӳ kia sao.
Anh lắc đầu, chuyện cũng đã lâu quá rồi, nhưng anh vẫn còn nhӟ, huống chi là bản thân Mөc Nham.
Lúc này, bên trong vang lên tiếng kêu cӫa người phө nӳ, thậm chí càng lӟn hơn, cũng càng thêm kích đӝng hơn, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, thật là khó nghe, giống như tiếng giết lӧn vậy.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 20: Người Đàn Ông Vô Tình
Chỉ mӝt lúc sau, nhӳng âm thanh bên trong bắt đầu dần trở lại yên tĩnh, Thưӧng Quan Thuyên xoa xoa tay lên trán, rốt cөc cũng xong rồi, anh ngồi đӧi mông cũng mỏi rồi, đùa giӥn vӟi cái bút ký tên cӫa Mөc Nham, tùy ý đặt chân lên bàn người ta, mӝt cách thoải mái, chẳng có vẻ gì là không tӵ nhiên cả.
Bên trong, Mөc Nham nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt thâm sâu nhìn không thấy đáy, có chăng chỉ là mӝt mảnh vô tình màu đen, làn da màu đồng phӫ mӝt lӟp mồ hôi, càng vô cùng gӧi cảm. Nằm trên giường lúc này là mӝt người phө nӳ, đang thở dài đầy thỏa mãn, mở to hai mắt, mê muӝi nhìn người đàn ông trưӟc mặt. Người đàn ông có ngũ quan tuấn mӻ, vóc người cao lӟn, càng làm cho người ta mê luyến là thân phận cӫa anh ta, đứng đầu danh sách các chàng đӝc thân vàng, vӟi thân phận như vậy, thật đúng là làm cho người ta luyến tiếc buông tha anh.
Anh không liếc mắt nhìn người phө nӳ mà trӵc tiếp đi vào gian phòng tắm nhỏ, thân thể dưӟi làn nưӟc, càng phát ra sức hút hoang dã. Cho đến khi cánh cӱa phòng tắm mở ra mӝt lần nӳa, mӝt người phө nӳ bưӟc vào, cơ thể tӵ nhiên không có mӝt chút y phөc, đi đến
bên cạnh, trӵc tiếp từ đằng sau ôm ngang thắt lưng cӫa anh, thân thể lõa lồ gắt gao áp sát vào cơ thể nam tính mạnh mẽ, không tìm thấy đưӧc mӝt khe hở, người phө nӳ mềm mại đầy đặn, người đàn ông rӝng lӟn thô ráp, thoạt nhìn có vẻ cӵc kỳ phù hӧp.
Lúc này, trong không khí tràn ngập hơi nưӟc, không thể nhìn thấy khuôn mặt cӫa anh, người phө nӳ áp sát vào cơ thể anh, liên tөc khiêu khích, anh khẽ nhíu mắt mӝt chút, trong đó rõ ràng hiện lên sӵ thiếu kiên nhẫn, anh đӝt nhiên đẩy cô ta ra.
Người phө nӳ khӵng lại mӝt chút, căn bản không dӵ liệu đưӧc anh sẽ phản ứng như vậy, trӵc tiếp đứng lên từ sàn phòng tắm, cô nhăn mặt lại, thật sӵ có chút đau đӟn, gӥ bỏ dáng vẻ mềm mại đáng yêu cӫa cô. Người đàn ông này không hề biết thương hoa tiếc ngọc, vừa rồi ở trên giường nhiệt tình như lӱa, hơn nӳa bọn họ phối hӧp vӟi nhau thật tốt, tại sao bây giờ đã trở nên vô tình như vậy.
"Nham ..." Cô vươn cánh tay về phía anh, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, kiều mị kêu tên anh, muốn đưӧc anh đӥ dậy, lúc này, cơ thể cӫa cô trên mặt đất, trần trөi, vô cùng mӻ lệ và lẳng lơ, nếu là đàn ông, đều sẽ cӵc kỳ rung đӝng. Nhưng không phải là trưӟc mặt người đàn ông này, anh chỉ lạnh lùng nhìn thân thể người phө nӳ đang ngồi trên mặt đất, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét sâu đậm.
"Biến đi". Đôi môi mở ra, mang theo nhӳng lời nói vô cùng băng giá. Không có mӝt chút tình cảm nào trên mặt anh, đôi môi mím chặt thành mӝt đường thẳng.
Người phө nӳ bị tiếng nói đӝt ngӝt cӫa anh làm cho sӧ hãi, vӝi vã đứng dậy. Nhӳng tin đồn về người đàn ông này, cô đã nghe qua, thật đúng là lạnh lùng tàn nhẫn vô tình. Cô cũng không nghĩ đến việc trách móc anh, nếu không sẽ bị anh đá khỏi vị trí này.
Cô đã phải rất khó khăn để leo lên vị trí này, không thể để mất đi dễ dàng như vậy. Người phө nӳ mở cӱa phòng tắm và nhanh chóng mặc quần áo cӫa mình, có chút hoảng loạn rời đi. Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế, cơ thể đӝt nhiên căng
thẳng, nhất thời có chút bối rối, không biết anh ta đến đây lúc nào, lẽ nào, nhӳng việc bọn họ vừa làm bên trong, anh ta đều nghe thấy hết.
Sắc mặt cô ta từ xám chuyển sang trắng, nhìn cӵc kỳ xấu xí, như thể cô bị người ta lấy hết y phөc, đứng trên đường phố vậy. Ngay cả nếu cô có lẳng lơ đến mấy, nhưng để người ngoài xem mình làm cái loại việc này, vẫn là có cảm giác rất khó chịu.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 21: Bạn Thân
Người đàn ông ngồi trên ghế bắt đầu đánh giá từ đầu đến chân người phө nӳ này, a, thì ra là cô ta, không ngờ tiểu ngọc nӳ đương tỏa sáng trong giӟi giải trí, thì ra chính là đánh đәi lấy danh. Anh khinh thường nhìn vào bӝ ngӵc nảy nở cӫa cô ta, thật đúng là chất. Không nghĩ tӟi cô ta ở trên giường, thì ra chính là cái loại dáng vẻ đó. Thật đúng là làm cho người ta mở rӝng tầm mắt.
Cô nhìn người đàn ông đang quan sát mình vӟi ánh mắt khinh thường, đӝt nhiên, có chút xấu hә vô cùng, cô không muốn ở lại lâu hơn nӳa, đi thẳng về phía cӱa chính.
Cô biết người đàn ông này, Thưӧng Quan Thuyên, con trai duy nhất cӫa gia đình Thưӧng Quan, sản nghiệp cӫa gia đình họ, có thể nói là lӟn nhất nhì trong nưӟc. Anh phong lưu tiêu sái, con người cũng ôn nhu không gì sánh đưӧc, nhưng cӵc kỳ đào hoa, thay bạn gái còn nhanh hơn người ta thay áo. Hơn nӳa, bạn gái cӫa anh đều là các danh gia thөc nӳ, hay minh tinh điện ảnh nәi tiếng. Anh đối vӟi phө nӳ đều rất ôn nhu, khiến cho phө nӳ dễ dàng bị lạc lối trong sӵ ôn nhu ấy, và bị tấn công lúc nào không biết, thế nhưng cũng khiến cho người ta rơi từ thiên đường xuống mặt đất.
Mөc Nham lạnh lùng tàn nhẫn, anh ta không yêu thương bất cứ ai, vì vậy nếu anh có bỏ rơi ai đó, thì đều nằm trong dӵ liệu cӫa mọi người, không ai cảm thấy lạ lùng cả. Tuy nhiên, Thưӧng Quan Thuyên thì khác, anh đối xӱ vӟi mӛi bạn gái cӫa mình, như thể đều
là người anh yêu nhất, như thể anh chỉ sӫng ái mӝt mình họ mà thôi. Anh đối vӟi mӛi người đều rất ôn nhu, khiến cho các cô đều nghĩ rằng anh yêu họ và rơi vào tình yêu vӟi anh ta. Thế nhưng, mӝt giây trưӟc chính là ôn nhu chăm sóc, mӝt giây sau đã có thể vô tình xoay người bỏ đi.
Người đàn ông như vậy, mӟi là trí mạng nhất. Mөc Nham chỉ cần thân thể cӫa phө nӳ, còn Thưӧng Quan Thuyên thì muốn cả thân thể và tình yêu cӫa bọn họ. Ở phương diện này, anh ta thật còn đáng sӧ hơn cả Mөc Nham vài phần.
Sau khi người phө nӳ bỏ đi trong hoảng loạn, Thưӧng Quan Thuyên buồn chán nhìn chằm chằm vào khung cӱa sә sát trần nhà, thỉnh thoảng xoay xoay cây bút trong tay. Anh thӵc sӵ coi nơi này như nhà mình, đâu đâu cũng đều cӵc kỳ tùy ý.
Kỳ thӵc, từ nhỏ, anh cùng Mөc Nham đã rất thân thiết, cùng lӟn lên bên nhau, quan hệ cӫa hai gia đình cũng rất tốt đẹp. Đến lúc đi học, bọn họ lại học cùng trường. Có thể nói là, nhӳng chuyện cӫa Mөc Nham, Thưӧng Quan Thuyên đều biết rất rõ, ngưӧc lại, chuyện cӫa anh, Mөc Nham đương nhiên cũng biết.
"Sao cậu lại tӟi đây?" Mөc Nham từ phòng trong đi ra, trên người mặc mӝt chiếc áo sơ mi trắng chỉ cài hai khuy, để lӝ nưӟc da màu đồng nhẵn bóng mạnh khỏe ở bên trong, vô cùng gӧi cảm cuồng dã.
Tóc cӫa anh vẫn còn nӱa ẩm ưӟt, thỉnh thoảng mӝt vài giọt nưӟc từ mái tóc anh nhỏ xuống dưӟi, rơi xuống chiếc áo sơ mi trắng cӫa anh, tạo thành mӝt đốm nưӟc, sau đó biến mất trong nếp nhăn cӫa áo.
"Mình nghĩ cậu rảnh nên đến chơi thôi, chỉ có điều, thấy cậu đang bận rôn, nên không có làm phiền cậu mà thôi." Thưӧng Quan Thuyên không thèm quan tâm hành đӝng cӫa mình có mấy phần bất nhã, còn đung đưa hai chân trên bàn .
Mөc Nham nhìn hai chân anh ta đặt trên bàn, trong mắt lóe lên mӝt tia không hài lòng, nhưng không nói gì thêm, anh ngồi xuống phía bên kia cӫa ghế sofa, lấy ra mӝt điếu thuốc, châm lӱa hút.
Ngón tay hơi gập lại, thon dài mà mạnh mẽ.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 22: Thương Lượng
Trong văn phòng mӝt khoảng thời gian dài im lặng, cuối cùng, Thưӧng Quan Thuyên không chịu nәi, anh bỏ hai chân xuống, chống tay lên cằm, "Tӟ nói nha, Nham, mình thưc sӵ không nghĩ ra, người cả ngày chỉ có mӝt bӝ dạng như cậu, làm sao lại có phө nӳ thích chứ, quả thӵc là nặng nề muốn chết, cậu phải học tӟ, cười nhiều vào." Anh lôi kéo mặt mình, ý bảo sức hấp dẫn chết người cӫa Thưӧng Quan Thuyên anh chính là ở nө cười, anh đùa giӥn vui vẻ không hề sӧ hãi, dù sao bọn họ cũng đã rất thân thiết vӟi nhau.
"Thӵc sӵ, cậu cho rằng ngày nào cũng cười ngu ngốc như thế, sẽ có người thích sao?" Mөc Nham lấy ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, ngӳ khí bình thản khi nhӟ về quá khứ. Mӛi lần bọn họ gặp nhau đều cố ý trêu chọc lẫn nhau, tuy nhiên, không thể phӫ nhận bọn họ thӵc sӵ là nhӳng người bạn tốt, thậm chí còn hơn cả anh em. Mӝt người tính tình lạnh lùng, mӝt người nhiệt tình, nhưng tính cách cӫa cả hai người, về cơ bản mà nói, kỳ thӵc đều rất vô tình.
Thưӧng Quan Thuyên chạm vào mặt mình, ngu ngốc, làm gì có khả năng đó? Nө cười nhẹ nhàng ôn nhu cӫa anh, phө nӳ đều rất thích dáng vẻ tươi cười này nha. Nếu như thế là ngu ngốc thì đúng là Mөc Nham bị liệt cơ mặt rồi.
"Đưӧc rồi." Thưӧng Quan Thuyên đӝt nhiên bày ra dáng vẻ tươi cười, khoanh tay lại, anh đang chiếm mất bàn làm việc cӫa người khác, nhưng cũng không thấy chút xấu hә nào. "Nham, tối nay
chúng ta đi PUB chơi đưӧc không, đã lâu không đi, cũng nên thư giãn mӝt chút, hơn nӳa có thể kêu cái tên Ti Hạo kia đi cùng, nếu không, không biết hắn có phải ở trong bệnh viện mà buồn chán tӟi chết không, cậu thấy thế nào. Ba người cùng uống rưӧu, tốt hơn là uống mӝt mình, phải không?"
"Tùy cậu, tӟ không có ý kiến, miễn là Hạo có thời gian là đưӧc." Mөc Nham tay dөi điếu thuốc, ném vào gạt tàn, đứng dậy bưӟc tӟi bàn làm việc. Thưӧng Quan Thuyên cũng tӵ đӝng đứng dậy nhường chӛ, ngồi xuống ghế sô pha. Ngồi lâu như vậy, anh cũng không cảm nhận đưӧc cái ghế tәng tài tập đoàn Mөc thị có cái gì tốt, rất lӟn, rất thoải mái, nhưng anh chỉ cần nhìn đến trên bàn chất đầy tài liệu công văn, là đã thấy đau đầu rồi.
Aizzz, áp lӵc thật là lӟn.
Bởi vì vậy, anh mӟi nói Mөc Nham không phải là người, phải là siêu nhân mӟi đúng. Thật không biết, mӛi ngày hắn làm thế nào, nhiều việc như vậy, nếu ném cho anh, không chừng anh đã bị nghiền chết từ lâu rồi.
May mắn là anh chạy nhanh, nếu không, anh bây giờ cũng có thể biến thành mӝt tảng đá như Mөc Nham rồi.
Nói như vậy là bởi vì anh giỏi, nhưng dù sao nhà anh cũng rất nhiều tiền, xài mấy đời cũng không hết. Cho nên không cần anh phải làm việc, chỉ là, anh hạ mắt xuống mӝt chút, mӝt gӧn sóng bi thương nhanh chóng lưӟt qua đáy mắt.
Trong thӵc tế, nếu có thể chọn lӵa thì anh muốn thay đәi.
Bỏ đi, cũng không muốn gì hết. Anh lắc đầu, dӵa vào ghế sô pha, vài lọn tóc rũ xuống thành ghế, ngọn đèn chiếu xuống, có vài tia sáng khác thường. Anh cong môi nở nө cười, trong đó ẩn chứa vài phần cay đắng.
Thưӧng Quan Thuyên anh kỳ thӵc sống cũng không dễ dàng như thế đâu.
Mөc Nham chậm rãi hưӟng đôi mắt đen nhìn lên, chỉ là nhếch môi mӝt chút, đối vӟi anh chẳng có gì phải phản đối cả, đúng là, anh đã có mӝt thời gian dài không đi ra ngoài chơi, kể từ khi cô bỏ đi, tất
cả hoạt đӝng trong ngày cӫa anh chỉ là công việc và công việc. Ngoài ra chưa kể đến, hôm nay là sinh nhật cӫa cô, ngày này nhӳng năm về trưӟc, anh đều dành tất cả thời gian cho cô, nhưng từ sau sӵ kiện kia, cứ đến ngày này, là tâm tình cӫa anh đặc biệt xấu, đi PUB, có lẽ cũng là mӝt ý kiến hay.
Đӝt ngӝt lắc lắc đầu, anh không thế giải thích đưӧc tại sao mình lại có cảm giác không thoải mái.
Không có cô, cuӝc sống cӫa anh vẫn không có gì thay đәi. Mà anh rất bưӟng bỉnh, muốn chứng minh vӟi mọi người, anh so vӟi trưӟc đây còn tốt hơn nhiều. Đàn bà, anh trào phúng nở nө cười, chỉ cần anh vẫy tay, trên đời này sẽ có vô số nӳ nhân chờ đӧi đưӧc lên giường cùng anh.
Không có cô, không phải anh càng tӵ do hơn hay sao.
TAY ÔM CON TAY ÔM VỢ
Hạ Nhiễm Tuyết
www.dtv-ebook.com
Chương 23: Yêu Và Hận
Chỉ là, anh buông bút xuống, khẽ day chân mày, có mӝt số việc, không có cách nào lừa dối bản thân, cố lắng nghe, trái tim cӫa anh thoát không nәi mӝt cái gai, lúc nào cũng nhӟ tӟi, luôn luôn đau nhói không thể chịu nәi.
Y Y, em có biết hay không, em thật là mӝt người phө nӳ đáng hận.
Anh hận nàng, muốn quên nàng, nhưng đồng thời, anh cũng yêu nàng, chưa từng thay đәi, vẫn rất yêu nàng.
Hận có, yêu cũng có, cảm xúc rất lẫn lӝn, nếu có mӝt ngày, anh không còn hận, có lẽ cũng sẽ không còn yêu. Nhưng rõ ràng ngày ấy vẫn chưa đến.
Ngẩng mặt lên mӝt lần nӳa, anh thấy rõ ràng sӵ biến đәi trên gương mặt Thưӧng Quan Thuyên, vốn dĩ, không chỉ có mӝt mình anh phiền não.
Anh tӵa người vào chiếc ghế, ném cây bút lên bàn, đôi mắt sắc nét như có ma thuật nhìn chăm chú vào Thưӧng Quan Thuyên.
"Thuyên, cậu có muốn mình thay mặt cậu giải thích không ?" Anh đӝt nhiên nói, Thưӧng Quan Thuyên nghe xong chỉ mỉm cười và lắc đầu: "Không cần đâu, đừng giải thích điều gì, xét cho cùng, chuyện đó là thật, mình không thể phản bác. Tәn thương thì cũng đã tәn
thương rồi, mình không có cách nào bù đắp lại đưӧc, mà cô ấy, cũng đã cӵ tuyệt tương lai cӫa mình."
Giải thích, anh cũng đã giải thích, anh làm thế nào không giải thích chứ. Nhưng người con gái kia so vӟi tưởng tưӧng cӫa anh thì cố chấp hơn nhiều, nàng ngay cả mӝt câu cũng không thèm nghe, trӵc tiếp đuәi anh ra khỏi cӱa, anh còn giải thích gì đưӧc nӳa.
Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tha thứ cho anh, dù có xin lӛi bao nhiêu đi nӳa, vẫn là không có tác dөng, không phải sao?
Anh đã giải thích quá nhiều, chỉ là, không có cách nào bù đắp đưӧc nhӳng thương tәn trong trái tim nàng, sau cùng, là anh nӧ nàng rất nhiều, thӵc sӵ nhiều, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ trả hết đưӧc.
Bởi thời trai trẻ chính mình phù phiếm, đã vứt bỏ đi vật báu, anh bây giờ không thể sở hӳu lại báu vật cӫa riêng mình.
Mөc Nham nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn không thấy đáy, anh nhếch môi vẻ mỉa mai. Bọn họ kỳ thӵc đều cố chấp như nhau, chỉ có điều, vị trí thì tương phản mà thôi.
Anh là bị người phө, còn hắn, là phө mӝt người phө nӳ không nên bỏ rơi. Cho đến bây giờ nghĩ về thời điểm đó, bọn họ thӵc sӵ đã làm như thế.
Họ làm tәn thương mӝt người phө nӳ vô tӝi nhất, đồng thời cũng tӵ làm mình bị tәn thương sâu sắc.
Nói đến vô tӝi, anh không biết tại sao lại nhӟ tӟi người phө nӳ kia, người đưӧc gọi là vӧ cӫa anh, Diệp An An.
Cặp mắt lóe lên mӝt chút ánh sáng, người phө nӳ kia trên thӵc tế rất vô tӝi. Anh đã bị bà nӝi cưӥng ép kéo nàng- mӝt người phө nӳ vô tӝi- vào cuӝc đời anh.
Thưӧng Quan Thuyên nhìn Mөc Nham rơi vào trầm lặng, không biết anh đang suy nghĩ điều gì, quay lại nhìn ánh sáng qua khung cӱa sә, ngày hôm nay khí trời thật sӵ rất nặng nề.
Giản Tiểu Phương mӝt tay cầm văn kiện, mӝt tay cầm điện thoại di đӝng, đứng ở hành lang, nàng dӵa tay vào tường. Mặc dù công ty có điều hòa nhiệt đӝ, nhưng lại vẫn cảm thấy đưӧc cái lạnh tận xương tӫy, là lạnh, ở cả thể xác và tinh thần.
"An An, mình đã gặp lại tên xấu xa kia." Khuôn mặt cӫa nàng lӝ ra vẻ chán ghét khi nói đến từ "xấu xa", giọng điệu nặng nề hơn. Nàng chỉ là Giản Tiểu Phương, trên đời này người nàng ghét nhất chính là hắn, người bị gọi là tên xấu xa, Thưӧng Quan Thuyên.
Mà lúc này Diệp An An tại biệt thӵ cӫa Mөc gia, ngón tay nhẹ nhàng đặt cuӝn len mềm lên đùi, trong tay nàng điện thoại di đӝng đang gắn trên tai, bên trong truyền đến giọng nói cӫa Giản Tiểu Phương như từ quá khứ truyền về, còn có ngӳ khí vô cùng kích đӝng.
Diệp An An không khỏi cười khә mӝt tiếng, người đàn ông xấu, thӵc ra không cần nói cө thể nàng cũng biết người kia là ai. Trong trí nhӟ cӫa Giản Tiểu Phương, cô ấy đã tӵ đӝng thay thế người kia từ " người đàn ông" thành " tên xấu xa" rồi.
Đôi khi số phận thӵc sӵ là khó tin, tӵa như nàng và Mөc Nham, Giản Tiểu Phương và Thưӧng Quan Thuyên. Nàng đã nghe Giản Tiểu Phương đề cập qua câu chuyện cӫa cô ấy ở cấp III. Trưӟc đây,
"""