" Sinh Ra Để Cô Đơn - Nguyễn Phong Việt full prc pdf epub azw3 [Tản Văn] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Sinh Ra Để Cô Đơn - Nguyễn Phong Việt full prc pdf epub azw3 [Tản Văn] Ebooks Nhóm Zalo Nguyễn Phong Việt Facebook cá nhân: vietphong Fanpage tác giả: thonguyenphongviet; nguyenphongviet Ở nơi NGHĨA TRANG NÀY ̀ ́ Rồi cỏ sẽ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên và trí nhớ chỉ còn lại duy nhất một cái tên… Ở nơi nghĩa trang này, người đã được đưa tiễn trong một ngày không hề buồn rất nhiều hoa với tiếng người chia sẻ những nguyện cầu cùng thắp lên như muôn vàn đốm lửa dành cho riêng một người và những câu chuyện kể để bớt lạnh phần nào của từng lớp đất sâu… Người bỏ lại cuộc đời khi hơi thở đã dừng lại quá lâu không ai biết hình ảnh nào là cuối cùng trong mắt người đã nghĩ gì vào lúc nhịp tim buông ra một tiếng nấc yêu thương nào đã được quên và yêu thương nào được níu chặt lúc xa rời… Ở nơi nghĩa trang này, người chỉ đến một lần rồi thôi nếu có còn kiếp nào chắc gì sẽ ở trong hình hài như đã biết gặp được ai và không gặp được ai mà trách nhau sao bỗng dưng xa lạ ký ức càng đớn đau thì trái tim càng muốn mặc cả ít nhất là một nụ cười… Bao nhiêu ước mơ cần để sống giờ chỉ là một giấc ngủ dưới bầu trời những ngày nắng, những ngày mưa, những ngày buốt giá rồi ai sẽ đến với một cành hoa sau rất nhiều mùa lộc non thành lá giọt nước mắt của hôm nay chỉ là của hôm nay người biết thế nhưng vẫn chờ mong… Là vì ai cũng có một người nhìn thấu suốt cõi lòng nên nhắm mắt rồi đừng bắt mình phải cố gắng tội cho linh hồn mình và tội cho tâm can người biết từ nay đã vắng một niềm tin… Ở nơi nghĩa trang này, người hãy để cho đời mình lãng quên! BƯỚC XUỐNG từ một cuộc đời Bước xuống, từ một cuộc đời một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi những yêu thương nhiều như bụi cát gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát người cười nhạt vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau! Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót nếu cô đơn là có thật thì người đã từng không tin… Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ câm lặng ở trong tim… Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ hóa ra chỉ đơn giản là học cách thất hứa với chính con người mình! Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh thả trôi đời mình trong sâu thẳm không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm bắt đầu một đời sống không còn nữa những thói quen… ́ Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất rồi mới lo âu… Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu! CHÌM XUỐNG thật mau Chìm xuống thật mau để không còn nghe tiếng nói nào ở trên đầu ́ Chọn cho mình một bóng tối vừa đủ với nỗi đau rồi quẫy đạp hết những âu lo đã làm rơi nước mắt người chỉ còn đủ niềm tin để sống một cuộc đời khác chỉ còn đủ niềm tin cho một lần duy nhất sau tất cả những quãng đời… Chìm xuống thật mau cho những gì cần nói cũng phải nở nụ cười không chờ đợi ai đưa tay ra và mình nắm giữ sống đến bao lâu để thấy yêu thương kia cũng cần cho giấc ngủ người đã thức cả ngàn đêm rồi cho những cơn giận dữ và hoang mang… Chỉ ước gì lẻ loi đó là bản năng chấp nhận như một cơn mưa giữa trời sũng nước sẽ lau khô mình bằng những nghĩ suy đơn giản ai cũng có một phần bóng đêm khi ngược sáng chỉ là không phải ai cũng có người cần chở che… Chìm xuống thật mau vì đã không thể trở về với những giấc mơ chỉ toàn màu xanh ngát người từng sống những tháng ngày mà cô đơn giống như một tách café sáng uống vì thèm một vị đắng cho trái tim… Có những thứ khi sinh ra con người ta phải đi tìm rồi níu giữ bằng cả quãng đời còn lại người chỉ sợ mình yêu thương quá nhiều rồi thành ra sợ hãi sợ những bước chân này vẫn cứ đi mãi không biết đến bao giờ… Để thà chìm xuống thật sâu một lần rồi người sống cho mình mà không cần đến những ước mơ! Chỉ sợ những gì thuộc về NƯỚC MẮT Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt là nhiều nhất trong cuộc đời chỉ sợ con người sinh ra là để lẻ loi… Có bao nhiêu vì sao là hiện thân của những nụ cười mà con người chết đi để lại linh hồn ở nơi ấy một hành trình của gian nan và khổ ải yêu thương chất chồng yêu thương nhưng vẫn ngoài tầm với của một trái tim… Vì được sinh ra nên chúng ta đã phải cố gắng đi tìm bằng những ước mơ về chốn nào đó bình yên khi cùng nhau nhắm mắt là bình minh trên núi cao hay hoàng hôn bên bờ biển dài phẳng lặng một nơi nào đó ở giữa trời và đất rồi không cần phải đi đâu hay đi đến tận cùng… Nhưng hành trang của mỗi ngày đã có gì ngoài những ảo tưởng mông lung lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo cuộc đời mình là mặt trái của giông bão lúc vừa đi qua… Chỉ sợ nước mắt là những gì nhiều nhất dưới mái nhà nên cứ đi cho đến khi nào nhìn quanh thấy chẳng còn ai nữa dựng một khu vườn mà không cần những hàng rào, cửa gỗ rồi ngồi xuống như một hạt mầm chờ tách vỏ chờ ai đó đến cạnh bên… Một cuộc đời mà đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào giúp định mệnh hiểu mình chọn lẻ loi thay vì chia sớt với một người gánh nặng như giọt mưa rơi vào lòng giếng cạn ́ ̀ ̀ tất cả những gì có thể nhận về chỉ là lời trách bầu trời quá cay nghiệt sau từng ấy tháng ngày… Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt đều biết mình sẽ trôi qua kẽ tay! Trên những NGÓN TAY NÀY Trên những ngón tay này người đã nhìn thấy đời mình có quá nhiều đắng cay những hồn nhiên chỉ kéo dài như một vệt mây trong tháng ngày bầu trời thật nhiều nắng biết mình nhỏ nhoi nên học cách yêu thương cả thù hận nhưng phải mất đến bao lâu mới thôi lận đận để được làm người! Để đi và đứng mà không có bất cứ nỗi buồn nào trên vai có thể cười nụ cười bình thường nhất chẳng phải cố gắng làm vui ai, oán ghét ai dù chạm vào bao nhiêu sự thật ai chắc cũng phải có một phần bất hạnh dành làm vốn liếng cho những bao dung… Mỗi ngày đi qua đều mong ngóng đó là ngày cuối cùng được cam chịu vì muốn mình trọn vẹn lẽ sống của bản thân chỉ giản đơn đừng bao giờ cho nước mắt mình cạn để trái tim còn cơ hội đón nhận mình trở về… Dù con đường ấy có xa lắc xa lơ đau trập trùng đau trong từng hơi thở người cúi xin người lấy mình làm điểm tựa niềm tin mà bất cứ ai cũng nghi ngờ rằng không thể lúc hoang mang… Trên những ngón tay này, người đã có rất nhiều thời gian nhìn đời mình trôi qua từng giây phút bất chấp nỗi đau, bất chấp hạnh phúc một cuộc đời của những yêu thương không đúng lúc khi chạm vào… ́ Người sẽ còn phải đi qua những kiếp nào? Mỗi đêm trong NHIỀU NGÀN ĐÊM Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người cứ tự hỏi sao bóng tối phải im lìm ́ Lẽ ra đặt cạnh nhau nỗi cô đơn có thể nhìn thấy được những nỗi niềm mà không cần đến con người lên tiếng nhưng bao nhiêu lâu rồi chỉ có âm thanh của trái tim cuộn mình đưa tiễn từng ngày trôi… Chỉ hai bàn tay làm sao nói hết khốn khó trước nụ cười đã buông ra sau nhiều lần nắm chặt người vô tâm với người là điều bình thường trong giới hạn người nhẫn tâm với người như một cơn mưa trên sa mạc đến hay không đến cũng vậy thôi! Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm vẫn chỉ là một bầu trời dẫu may mắn ngủ vùi hay thức trắng biết được mình đau như thế nào khi phải dùng nước mắt nhỏ lên trên một ngọn nến chờ tắt mà ngoài kia toàn là ánh sáng của bình minh… Nỗi cô đơn này được giữ lại bằng tất cả những cay đắng chân thành không ai ép buộc ai sống một cuộc đời lầm lũi nên cứ thản nhiên nếu quanh mình vẫn là bóng tối có những yêu thương sinh ra chỉ để làm thành một câu hỏi đến cuối đời. Mất bao nhiêu kiếp để một ai đó có thể trở thành người rồi bao nhiêu kiếp nữa cho lẻ loi thành trọn vẹn đi một mình trong bình yên hay đi một mình trong nghĩ suy dằn vặt khi bóng tối phủ đầy nơi ánh mắt đã chẳng còn thiết tha… Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người có còn là một vì sao trong thiên hà? Những con đường Có thể người sẽ vĩnh viễn không mang mùi hương đó theo cùng có thể những con đường chỉ là sự kéo dài của nỗi nhớ mông lung Vì người sẽ phải đi dù cuộc đời ấy không còn có điểm dừng… Bởi trên hai vai đâu chỉ là mưa nắng lưng chừng còn được sống là còn trăm ngàn ngày khốn khó mỉm cười bao nhiêu lần chỉ để rồi ước mình như một cọng cỏ mọc trên mặt đất này với thật nhiều gió mỗi ngày đều được nhìn thấy bình minh… Yêu thương một con người hay đơn độc một hành trình đều không phải là định mệnh mà là lựa chọn những ngày vui cũng sẽ nhiều như những ngày không đủ sức để nhón gót bằng cách nào cũng sẽ cố gắng sống sót để có thể tin vào một ngày… Nhìn đớn đau cũng nhìn bằng cảm giác sum vầy không cần ai cuộc đời vẫn bình yên như sương sớm bao ước mơ viển vông sẽ nhường cho những lo toan thật nhẹ nhõm ngày hôm nay đã làm được gì, đã đi những đâu, đã còn bao nhiêu hơi ấm dành dụm từng chút những ân cần… Tuyệt vọng nào cũng thường để lại nhiều dấu chân giẫm lên nhau theo cách con người vẫn chạy trốn đi qua oán hờn rồi sẽ thấy bao dung đã có sẵn trong tiềm thức chỉ chờ một tiếng cười đủ thanh thoát là lấp đầy vào tim… Nên đừng sợ nếu cuộc đời vẫn biết cách làm mình đau bằng những tổn thương ra ngoài những giới hạn không có mùa đông nào kéo dài suốt năm tháng ̀ ́ vì mỗi ngày thật ra đều có nắng rọi trên những đám mây… Để những con đường dù xa đến thế nào cũng nhìn thấy được bình yên ở cuối chân trời này! Nhìn qua Ô CỬA SỔ Chúng ta từng có lần nào đó nhìn qua những ô cửa và biết phần đời mình thương nhớ đã lặng lẽ mất đi… Những ô cửa ngăn cách chúng ta với thế giới lấp lánh này ngăn cách một tiếng cười từng vì nhau thanh thoát tách trà đắng trên tay uống kèm với vài mẩu bánh ngọt cuộc đời vì quá hoang mang nên thiếu sót bao giấc mơ dài… Biết rằng một cơn mưa sẽ không thể làm ai đó ướt đến tận ngày mai rồi phải lau khô dù có hay không những ngày nắng chúng ta giờ chỉ muốn cuộc đời thật bình lặng ngồi nơi đây và mặc kệ xung quanh ồn ào hay hoang vắng chúng ta thản nhiên… Những ô cửa này phản chiếu năm tháng lên những ngọn đèn với mất mát, cô đơn là nhiều nhất làm một con người ai cũng cần nước mắt khóc cho tất cả yêu thương cùng oán hận đến không chỉ một lần… Ngoài phố kia sẽ có người vẫn đi tìm những ân cần rồi ngày tháng về sau lại ngồi bên trong những ô cửa như chúng ta, ngồi và tiếc một quãng đời hăm hở bất chấp mọi đắng cay… Sẽ còn bao lâu nữa, những đêm, phía sau ô cửa này cười nụ cười không cần ai tiếp nhận rồi đến lúc đứng lên mới nhận ra mình đã quen lấy mình làm bạn quen quay đi thật mau trước khi ai đó kịp nhìn rõ mặt sợ lại được thương yêu… Sau những ô cửa, chúng ta chỉ còn sót lại một cuộc đời quạnh hiu! Nhìn nghiêng MỘT GIỌT NƯỚC MẮT Nhìn nghiêng một giọt nước mắt mới thấy hết chiều dài của cay đắng người đã từng đi qua… Đứng lặng im đó và nghĩ về những xót xa khi cuộc đời không bao giờ cho phép mình cơ hội từ chối cũng một trái tim mà như thể được đặt ra bên ngoài thế giới bên ngoài những yêu thương dẫn lối cho con người bình yên! Giọt nước mắt nhìn nghiêng lấp lánh lên cả ưu phiền cái đẹp của nỗi buồn khiến giấc mơ con người trở nên yếu đuối đã bao nhiêu lần người mở lòng ra xưng tội là bấy nhiêu lần nhận về cùng một câu hỏi: - Sao không phải là ai khác mà lại là con? Chỉ có hai bàn tay làm sao nắm chặt được hết những gì người cần cho một thứ cô đơn dù là nhỏ bé đừng ai quan tâm để mỗi ngày không cần lo âu cho nhịp thở nhanh hơn hay chậm hơn đều bắt đầu cho một nỗi nhớ rồi chẳng biết phải làm sao… Người đứng lặng im khi mưa gió vẫn ở trên đầu hiểu đời mình chỉ như một chiếc lá giây phút cuối cùng có thể đến vào một ngày xa lạ sẽ không còn lại gì sau tất cả dù có cố gắng đến đâu! Nên giọt nước mắt này cứ lăn xuống để lòng người thẳm sâu xem như mình đưa tiễn mình trước nhất vui hay buồn cũng hãy cứ tin là điều may mắn vì người đã là người trong quãng đời người đến và đi… ́ ̀ ́ ̀ Một giọt nước mắt nhìn nghiêng sẽ buồn hơn bất cứ điều gì... Ngồi xuống một chỗ ngồi GIỮA CHIỀU MƯA ̀ ́ ̀ ̀ Ngồi xuống một chỗ ngồi giữa chiều mưa và quên hết tất cả những gì chúng ta phải đợi chờ Hãy xắn tay áo và vuốt tóc để mình không thể giống như trẻ thơ vì bao nhiêu nỗi buồn chúng ta từng gánh vác bỏ xuống cả những đau thương đã làm nên từng tiếng cười nhạt cứ xem mình cuối cùng chỉ là một hạt sạn cần nằm dưới đáy nước sâu… Những cơn mưa vào buổi chiều có thể ở lại rất lâu như những tháng ngày chúng ta hoài tin sẽ dừng lại nhưng hàng ngàn đêm hàng ngàn ngày cứ dài ra mãi chúng ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận mình đang sợ hãi mình còn sống được bao lâu? Không ly tách nào có thể mang đến hơi ấm để bắt đầu cho những ước mơ thấy mình không bao giờ ướt lạnh những cơn mưa cứ thản nhiên như bầu trời luôn đủ mưa cho những ai muốn làm khách trong một buổi chiều không cần nắng mà cần lặng im… Ngồi xuống một chỗ ngồi với chiếc dù được giương lên thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xóa nếu có muốn tự mình gọi tên mình chắc cũng không thể ký ức ước gì có thể rơi xuống và trôi đi về một phương nào đó không cần nhớ ra… Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi đến cô đơn cũng tập nói dối ngay cả với chính mình… Một chỗ ngồi giữa chiều mưa và muốn khóc òa lên!... ĐỨNG BÊN CẠNH cuộc đời này Đứng bên cạnh cuộc đời này và buông tay… Vì phải chấp nhận người cũng không khác gì hơn những cỏ cây sẽ phải đớn đau nếu dầm mình trong mưa bão lớn lên từng ngày nhưng không có nghĩa là trưởng thành hơn trong vai áo ai cũng cố chấp một phần đời chỉ có mình nương náu ngay cả khi ai đó đã rời xa… Người sẽ đứng đó không hành lý, không một chút xót xa nhìn mọi người chuyện trò về tháng ngày họ đang sống cười những nụ cười biết chắc rằng sẽ lạ lẫm đi trong những cơn mưa biết chắc rằng sẽ buốt thấm đến tận cùng… Đứng bên cạnh cuộc đời, người có cơ hội để mình ra ngoài mẫu số chung không cần phải so sánh với ai những hơn thua được mất người có cuộc đời của người và mình có cuộc đời của mình cần giữ chặt không ai nhiều hơn ai nước mắt chỉ nhiều hơn nỗi đau… Nếu hạnh phúc chỉ là một phần của cuộc bể dâu người có kiếm tìm bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ hài lòng với những bình minh gọi tên và những khuya về bình yên trong giấc ngủ đến một mình và đi một mình có thể không phải chọn lựa người dám thử khi có một chọn lựa khác tốt hơn… Bao nhiêu giấc mơ đã phải bỏ lại trên những con đường để nhẹ tênh tiếp nhận một phần đời mới người sẽ không bao giờ phải đặt thêm những câu hỏi: - Tại sao biết rõ mỗi bước đi sẽ nhiều thêm một tội lỗi vẫn không thể ngừng thiết tha? Đứng bên cạnh cuộc đời này nhưng xin người đừng bỏ đi quá xa… Cô đơn (I) Những ngày tháng này chúng ta không có gì ở trong tay Từng có những ước mơ nhưng đã để vuột như những quả bóng bay rồi hoài mong như một đứa trẻ con chỉ cần nhắm mắt rồi mở ra sẽ tìm thấy mong niềm vui là một chiếc giếng sâu không cạn đáy chỉ cần gieo nỗi buồn vào và sớm mai thức dậy mặt nước lại trong veo… Những ngày tháng này chúng ta không cần ai dõi theo để tập quen một mình trong giông bão có thể gào lên thật to dù trái tim từ lâu đã khô héo từng cử chỉ yêu thương… Hàng triệu lần chúng ta mỏi mòn với mơ ước làm người bình thường sẽ tự nấu ăn trong những ngày bình yên nhất nghe nhạc trong đêm khuya và trào dâng nước mắt ai đó hát về cuộc đời nhưng như đang hát cho mình từ một nơi xa vắng ở ngoài kia… Giá như mọi đớn đau đều có thể hẹn giờ chúng ta sẽ nằm trong chăn gối này cho đến khi nào biết mình đủ mạnh mẽ để có thể đương đầu với một ngày, một tháng, một năm hay thậm chí là nhiều hơn nữa dang tay ra với niềm tin mình chỉ cần một hơi thở vẫn bước đi… Trong số phận này, chúng ta chấp nhận mình phải đi vay vì không thể biết lúc nào là gục ngã ̀ ̀ ̀ không cầu xin ai không có nghĩa không cần cầu xin mình sau tất cả nếu con đường xa quá hãy học cách lặng im… Chúng ta chỉ muốn sau kiếp này được làm một cánh chim! Cô đơn (2) ̀ ̀ Rồi người sẽ còn khóc, rồi sẽ còn đau vì như thế cuộc đời mới có phép màu… Lặn lội trong tim để hi vọng quay trở lại nơi bắt đầu để thấy mình từng hạnh phúc bao nhiêu cho lựa chọn cố chấp đã có lúc là thứ niềm vui không sao ngăn lại được là con người, là vị ngọt... ai có thể từ chối được đâu? Người sẽ còn bỏ rơi mình trong những đêm ôm chặt tay mà không biết mình phải quay về phía nào lặng lẽ tìm từng que diêm đốt lên làm nến đến lúc chẳng còn gì người mới tin cho đi không bao giờ là hết yêu thương không đồng nghĩa là một con đường vắng dấu chân mỏi mệt chỉ là ít đi… Chỉ là sau những bình yên vẫn còn những tiếng nói thầm thì những tiếng nói không cần ai thấu hiểu người ở đâu lúc nụ cười ở trên môi hoàn hảo khi cả thế giới đều tưởng rằng người bình yên trong lớp áo thì người ở rất xa… Không ai chạm đến được giây phút trước khi giọt nước mắt vỡ òa nên người cứ an tâm giữ mình trong vỏ bọc chìa tay thản nhiên hay vô tâm vuốt tóc người giống người và tim giống tim đều là nhịp đập đừng cố khác đi… Sau bao nhiêu lâu người mới có thể mạnh mẽ lên vì những câu nói từng khiến người chết lặng những yêu thương nay trở thành ân hận những niềm tin đã nhiều hơn vị mặn của cuộc đời… Rồi người sẽ phải còn tự tay lau dọn những niềm vui! Cô đơn (3) Là người ở đâu trong những tháng ngày này không bình lặng cũng không ồn ào như đang giữa cơn say Phải sống đến bao nhiêu năm mới đủ sức nhìn vào lòng bàn tay biết có những điều không thể vượt ngoài số phận giữ lấy một niềm vui mà cúi đầu trước trăm ngàn hờn giận để những đêm nào đó trời trở lạnh người mới đau nhói nhận ra… Quen với cô đơn nên nước mắt cũng biết cách thật thà chỉ rơi khi người chìm vào giấc ngủ tự ướt tự khô trong chiều dài của quãng đời xưa cũ vì người không còn là người đã từng vui với một phép thử bất chấp cả bão giông… Người đang ở đâu trong cuộc đời người mong mỏi được gieo trồng những luống hoa nở không vì bình minh hay đêm tối một ai đấy sẽ đến trên thềm nhà và hỏi: - Người có muốn làm điều gì đó lúc vẫn còn nông nổi để biết ơn những giây phút cuồng điên? Sống và chết trong cuộc đời này đều có những lý lẽ riêng nhưng ở giữa đó là năm tháng dài vô tận người trôi về phía nào, phía đó lại nhiều hơn những thù hận yêu thương mà chỉ đòi quyền tiếp nhận không một chút cho đi… Là người đang ở đâu và người còn có ý nghĩa gì? CUỘC ĐỜI ẤY không có gì đặc biệt Cuộc đời ấy không có gì đặc biệt rất nhiều nỗi đau và niềm hối tiếc như bao người... Cuộc đời ấy đã bắt đầu bằng một tiếng khóc để chào đón niềm vui rồi sau đó là chuỗi ngày tìm kiếm ước mơ rong chơi được đánh đổi bằng những ngày nhìn đâu cũng thấy biển cô đơn cả trong một lời đưa tiễn tự mình đi xa... ́ ̀ ̀ Một cuộc đời mà nhìn nắng hay mưa đều nghĩ rồi sẽ qua không tha thiết gì hơn một bữa cơm đầm ấm nhưng để được như thế là cả một quãng đường dài tự tay mình quệt nước mắt yêu thương đến cuối cùng cũng chỉ là một vết cắt càng lúc càng cắt thật sâu... Không có gì đặc biệt ở cuộc đời ấy để ảo tưởng giá như có thể quay trở lại từ đầu vì cũng sẽ không khác hơn với cùng một con đường đã bước lúc nào bàn tay cũng co lại chẳng cho ai nhìn ra đau đớn bản năng con người không giống như dòng nước sao có thể thả trôi đi... Cuộc đời ấy như một tiếng nói không mong ai đó nghe và hiểu là đang nói gì cứ nói thầm thì trong những ngày nhiều gió hạnh phúc hay lẻ loi đến sau một lần bày tỏ đều phải níu giữ bằng những gì thuộc về nỗi nhớ có khác gì nhau... thôi thì hãy để cuộc đời ấy bình lặng như đã không được quyền lựa chọn cách bắt đầu giấc mơ nào cũng cần một phần liều lĩnh người đã đi một phần quãng đời dài mới nhận ra mình đã chết từ trong cảm giác của một trái tim... Cuộc đời ấy không có gì đặc biệt để người cần một ai đó hiểu mình! Cho người MỘT LÝ DO để từ bỏ cuộc đời này Cho người một lý do để từ bỏ cuộc đời này một lý do để tin rằng nỗi đau không có đôi cánh để bay ́ ̀ Tất cả những niềm vui sao có thể rơi rụng như một mùa lá sau đêm nay lặng lẽ bỏ đi khỏi tháng ngày xanh thẳm một mùa lá mà người ngỡ là sẽ còn xa xôi lắm mới đến mùa đông và rụng xuống bên thềm nhà… Cho người một lý do để không phải cầu nguyện mình bước qua vì khoảnh khắc này sẽ dừng lại mãi mãi có bao nhiêu vết thương cũng an lành trở lại người sẽ nằm xuống như một dòng chảy khỏi cuộc đời… Những mùi hương có thể hóa kiếp thành tiếng cười để được nhìn thay vì được nhớ hình hài của con người có thể không bao giờ đổ vỡ nhưng một mùi hương sẽ như cánh cửa gió qua từng tháng năm… Cho người một lý do ngay cả khi người không cần cuộc đời đã không vui hơn hay buồn hơn dù người có đến một trái tim cũng chỉ là một cảm giác yêu hay không yêu đều thuộc về duy nhất một con người… Rồi hết đêm những vì sao sẽ trả lại nắng cho bầu trời căn phòng này còn hay không còn người nữa vẫn là bình minh tiếp tục bắt đầu cho một thế giới bên ngoài ô cửa một thế giới chưa bao giờ ngừng thương nhớ dù kết cuộc vẫn lẻ loi… Cho người một lý do để vẫn muốn làm người! Đèn vàng, mưa khuya Những ngọn đèn vàng ở trên khắp thành phố này đã có bao nhiêu lần nhìn thấy được một cái nắm tay… Một cái nắm tay dưới mưa khuya ướt lạnh vai lòng chùng xuống khi biết rằng người kia thấu hiểu đã đi đến bao xa mới biết rằng trái tim mình còn thiếu một cái nhìn để nương náu hằng đêm… Cuộc đời sợ nhất là mỗi ngày thức dậy và nhìn thấy mình không còn tin mình có thể sống cuộc đời mà mình đã nhìn thấy có thể cười thật vui nhưng phía sau chỉ là hoang mang trống trải mình đang sống đây nhưng không phải là mình đang ở đấy từng phút giây, từng ngày… Dưới đèn vàng, người giữ lại một hơi thở đã có lần muốn thả bay vì những bình lặng hóa ra chẳng hề bình yên như vẫn tưởng một hạt mưa cũng làm cho cái nắm tay kia nhận ra mình muốn bao dung hết tháng ngày đau đớn sưởi ấm cả cái lạnh thuộc về cảm giác thứ mà mình từng không muốn thế giới nhận ra… Trong mưa khuya, người đứng yên lặng nhìn quãng đời mình đã đi qua sau cái nắm tay biết rằng đời mình còn ý nghĩa có thể đau thật đau hay vui thật vui đều xứng đáng cho trí nhớ sao không thể biến đời mình thành cơn gió sợ gì những hoang vu… Những ngọn đèn vàng trên khắp thành phố này đã có bao nhiêu lần nhìn thấy một cái nắm tay che chắn hết tất cả những mịt mù! Những CHỈ DẤU trên đầu ngón tay Những chỉ dấu trên đầu ngón tay là yêu thương để người đi hết cuộc đời này Khi không biết nên tiếp tục hay đứng im với tháng ngày người sẽ lùi sâu như đôi bàn tay đau co lại ở trong lòng là đại dương nhưng trên gương mặt là núi cao trống trải có được bao nhiêu điều mà thế gian kia nhìn thấy hở thế gian? Những chỉ dấu sẽ giúp người mỉm cười với gian nan không ai sinh ra để làm người độc ác người vì học cách bao dung mà phải ứa nước mắt ai cũng nghĩ cho mình chỉ có người nghĩ cho người khác mặc kệ xót xa… Hành trang của người là những hoang mang trên con đường đã đi qua hiểu được đúng sai song chưa bao giờ là chắc chắn quyết định cho cuộc đời mình thì dễ nhưng còn bao nhiêu con người khác bao nhiêu ân tình đã phải mang vác chẳng thể nói buông là buông… Những chỉ dấu trên đầu ngón tay giúp người nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm được lắng nghe dù không cần lên tiếng đối diện một cơn đau người đã thôi gào thét chỉ có lời ủi an mình rồi sẽ qua hết như bao nhiêu thứ đã qua… Trên đầu ngón tay ấy người được làm chỉ dấu trong ý nghĩ thật thà mà không cần hỏi vì sao là như thế ̀ ̀ ́ ̀ có những niềm tin cần sẻ chia để nối liền đổ vỡ người chỉ sống một cuộc đời và không có lần nào nữa người nên biết làm sao… Những chỉ dấu trên đầu ngón tay ấy là thứ ấm áp cho ngày tháng về sau người muốn tựa vào! MỘT CHỖ NGỒI bên ô cửa sổ có tuyết rơi Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ có tuyết rơi một mình với cuộc đời Không nói gì nữa ngoài hơi thở đang giữ lại hơi ấm cho nụ cười tách café vẫn bình thường như bao ngày tháng nhưng những yêu thương đâu thể mãi đẹp như tiếng hát rơi ra từ một chiếc đĩa cũ và trầy xước từ ký ức nào… Một chỗ ngồi giữa bình yên của riêng mình với quán xá ồn ào để nhớ ra cô đơn đã là một phần không thể thiếu lẳng lặng đớn đau vì cố kiếm tìm một người chịu hiểu cuộc đời mình là một cơn bão từng phút giây… Sẽ dành tất cả những lặng im vào một chỗ ngồi này như lãng quên ngoài kia còn bao nhiêu khốn khó mấy khi biết được mình chẳng là gì trong tất cả một hình hài khác với hình dung xa lạ giữa bao người… Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ vào một ngày tuyết rơi rồi khăn choàng, rồi hít hà… những hơi lạnh mặc kệ trong lòng còn giữ lại được bao nhiêu bất hạnh chỉ cần mình lành lặn rồi sẽ không sao… Nhắm mắt lại một lần vì ký ức cần nói một lời chào với những gì làm cho mình không thể cười như đứa trẻ chỉ cần tin mình và không cần tin ai nữa chấp nhận mình đã là một mảnh vỡ của thiệt thòi… ̀ Một chỗ ngồi bên ô cửa sổ và nhìn thấy đời mình như tuyết rơi! Một bàn tay để nắm MỘT THƯƠNG NHỚ Giá như cuộc đời cho phép chúng ta làm điều đó một bàn tay để nắm một thương nhớ... Chỉ cần một bàn tay để nắm những yêu thương mà mình đã hiểu rõ chỉ cần một bàn tay đã đủ niềm tin vào duyên nợ chỉ cần một bàn tay cho ấm áp len vừa những kẽ hở chỉ cần một bàn tay che chắn cho nhau một hơi thở lúc khốn cùng… Chỉ cần một bàn tay, nhưng sao đủ cho lòng bao dung những niềm riêng trở mình khi nửa đêm về sáng muốn được tự ôm mình sao vẫn thấy không bằng được ôm bởi người khác cũng là một vòng tay mà nơi thì được vỗ về nơi thì đầy nước mắt biết phải làm sao? Khi mình tưởng là bình yên thì sóng gió đã bắt đầu không lo toan nào có thể chứa trong lòng hạnh phúc đi bên cạnh nhau với niềm vui mình không bao giờ bỏ cuộc cố chấp thêm một lần đau và cho là trái tim sáng suốt như một dòng chảy ngược sinh ra để cô đơn! Bất cứ cuộc đời nào đều cần thấy mình đầy đủ yêu thương mới nhận ra rằng đang dần mất mát để cho mình khóc hay cười trên những giới hạn rồi quay đi phía nào còn ánh sáng như mọi người… Chỉ là phải tự nhủ mình sống không vì bản thân mình vui phải tự nhủ có bao nhiêu người được như mình đang thế phải tự nhủ cho đi mới là tất cả… phải tự nhủ đời mình chưa bao giờ là chiếc lá rơi xuống để làm gì? ̀ Mỗi ngày thức dậy rồi bước đi vì ngoài kia vẫn còn trăm ngàn khoảng trống không có mình thì cuộc đời này vẫn rộng có thêm mình thì cuộc đời này cũng chẳng chật hẹp trong những nhịp tim… Giá như cuộc đời cho phép chúng ta nắm một thương nhớ trong một bàn tay vẫn kiếm tìm? Đám cưới (9) Nắm lấy bàn tay này để học cách giữ chặt một con người rồi trái tim sẽ cùng mỉm cười… Cuộc đời vốn dĩ không phải cứ cố gắng từng ngày sẽ không còn thấy mình thiệt thòi biết bao nhiêu ngã cũng cần cho mình một ngã rẽ cô đơn đến một ngày bỗng trở thành xa lạ khi một ai đó đưa tay lúc người tưởng hạnh phúc chỉ là một chuyến tàu đông và vội vã không cho ai được mua chiếc vé thêm! Nắm lấy tay một con người vào ngày đám cưới mà còn không dám tin vào mình quyết định tin vào một giấc mơ dù chưa biết giấc mơ ấy có thật những nỗi buồn mang theo chỉ mong chưa một lần bám chặt để có thể gội đầu, hong khô từng giọt nước mắt như tất cả là dỗi hờn… Ngày đám cưới chỉ là điểm khởi đầu cho một con đường người phải đi dù có hay không những hình dung phía trước bao nhiêu lâu và bao nhiêu xa làm sao biết được những ngày mưa hay tháng nắng đều cần đưa tay lên ngực hi vọng nhịp tim mình đã không bỏ rơi… Sẽ hứa với nhau bằng những nụ cười nếu có nỗi đau thì cùng nhau gánh sớt đơn độc đến đâu cũng có một người vì mình mà lên tiếng vì mình mà tin rằng không có gì trên trái đất xứng đáng được lẻ loi! Nắm một bàn tay để mong đó chính là cuối đất cùng trời không đi đâu nữa và không chờ gì hơn thế nữa ́ ̀ ̀ số phận chỉ cần dừng ở đây, bên trong ngôi nhà có nhiều cánh cửa hãy cho hai con người này sống cùng một hơi thở chỉ vậy thôi! Chỉ vậy thôi, đã là quá đủ với hai con người! Đám cưới (10) Hãy cứ tin đó là yêu thương trong một ngày chúng ta nắm tay nhau và hứa về những điều rất bình thường Những điều mà khi ai đó làm đám cưới đều phải nói với nhau để khởi đầu một chặng đường Vì dù có biết trước thì mất mát ấy vẫn là hình bóng của cô đơn không ai có thể thay thế mình đau trong những ngày ngơ ngác đã cắn răng và ước gì mình sẽ chọn lựa khác nếu phải đánh đổi tất cả những gì thuộc về cảm giác có khi người cũng cam tâm… Ngày một người làm đám cưới với một người, không ai tin mưa ngập ở trong lòng trên gương mặt là nụ cười đã từng cười cho hạnh phúc một thế giới chìm sâu bên trong với lạnh lùng vây bọc không cần ai lắng nghe để mặc cho niềm riêng than khóc người xa lạ với chính trái tim… Xin đừng phán xét sao không dừng lại ở bên này của bão giông có những con đường phải đi vì là không thể… người muốn buông tay nhưng có cả triệu ân tình vẫn cần từng hơi thở chẳng thể nào nói hết được về bầu trời tự do mà người hằng nhớ như một vết thương sợ sẽ lành… Ngày một người làm đám cưới với một người mới thấu hiểu sự mong manh gió ở ngoài trời thật nhiều mà bàn tay mồ hôi đẫm ướt nhận ra mình chỉ là con người tham lam những nhỏ nhoi hy vọng một con người cần lặng im để sống cần lẻ loi… Hãy cứ tin đó là yêu thương ngày một người làm đám cưới với một người! Đám cưới (11) Như một giấc mơ chúng ta sẽ bắt đầu một đám cưới chỉ cần có trăng sao… Giữa bầu trời và mặt đất này chúng ta đã may mắn tìm thấy nhau sau một đoạn đường dài rất dài lưu lạc mỗi người đều đã có những chọn lựa sai lầm và đầy nước mắt không thể quay lại với năm tháng đó để ân hận những trải nghiệm xót xa… Ngày đám cưới chỉ có hai chúng ta nắm tay nhau bằng cả linh hồn và cảm giác những ngọn gió này lặng im vì lắng nghe được hai trái tim lên tiếng cuộc đời đã quá nhiều đớn đau nên chỉ một giây hạnh phúc cũng đáng để nguyện cầu… Những trăng và sao này có thể sẽ không còn lặp lại vào một đêm nào đó về sau nơi chúng ta đứng đây có thể ngày mai sẽ khác nhưng hơi thở này, niềm tin này tuyệt đối đơn giản niềm tin đến sau cả triệu lần mất mát nên không cần phải nói ra… Như một giấc mơ, chúng ta sẽ không cần phải đi quá xa biết rõ những dấu chân mình phải ở đâu trong tháng ngày mưa bão sợ thiếu bình yên chứ không sợ nỗi lo cơm áo chúng ta có đủ chỗ cho những khó khăn nương náu để vui cùng… Mỗi một con người được sinh ra đều có một người thấu hiểu sẽ đi cùng có thể đến sớm hơn có thể đến muộn hơn không ai biết và chúng ta đã ở đây để ngăn cuộc đời mình hối tiếc ngăn cản mình đánh rơi một lẽ sống quan trọng nhất với con người… Như một giấc mơ, chúng ta sẽ bắt đầu một chuyến đi của niềm vui! Đám cưới (12) Sẽ là một chiếc cổng vòm thật nhiều hoa trắng sẽ là một bờ biển dài trong chiều vắng và người sẽ cùng bước đi… Là một ngày thật hạnh phúc để rồi sau đó có thể không cần ý nghĩa gì như một giấc mơ người biết trước nơi đặt dấu chấm xuống không cần hứa với nhau không cần thề thốt chỉ là mỉm cười - nụ cười của một khoảnh khắc không trở lại lần nào nữa trong đời… Người đứng đây và biết lòng mình chỉ cần đến vậy thôi mặc chiếc áo mà trong những giấc mơ đã luôn luôn ao ước trang điểm, tô son để cho trái tim che đi từng vết xước người hiểu sau ngày hôm nay mình sẽ không cần ai hết kể cả người đứng trước mặt lúc này… Có định mệnh là bình yên đi đến cuối cuộc đời nhưng đó chỉ là phần nhỏ nhoi trong thế giới người đang sống người muốn một lần được vui như cả triệu người đã từng vui đến òa khóc không ai muốn lẻ loi trong lúc bàn tay đang nắm số phận của mình… Sau ngày hôm nay, thế giới của riêng người sẽ thanh bình một ngôi nhà rồi chờ đợi tiếng khóc cười thơ trẻ giông bão ở ngoài kia rốt cuộc chỉ là hóa thân của một nhịp thở người sẽ bắt đầu học cách tiếp nhận nỗi nhớ từ một ánh mắt hồn nhiên… Sẽ là một ngày không quá dài để người có thể nghe thấy một tiếng chuông gió vừa ngân lên… Đám cưới (13) Chỉ là không biết tuổi thanh xuân này rồi sẽ trôi về đâu nếu ngày đám cưới đó bắt đầu… Đã đi cạnh một người với tất cả những năm tháng lo âu những đằng đẵng buồn vui tưởng là trọn vẹn cứ nghĩ như thế là bình yên và không bao giờ hối hận ngày nào cũng sẽ lành lặn từng yêu thương… Cho đến một ngày người ngồi giấu mình trong một cơn mưa đêm biết tuổi thanh xuân không hề có nước mắt yêu một người bằng những hồn nhiên có sẵn chưa bao giờ tin một lúc nào đó trong trái tim nhìn ra cay đắng dù có đôi lần… Nên nếu ngày đám cưới đó bắt đầu, người biết thế nào lòng mình cũng phân vân nắm một bàn tay thiết tha mà giờ chỉ còn là trách nhiệm nụ cười của suốt bao nhiêu năm bỗng lại phải đi tìm kiếm người ước gì mình có thể òa vui trong hạnh phúc để lấp liếm những nhạt nhòa… Ngày đám cưới của người ta là ánh nến và hoa là những cái tựa vai, những lời chúc phúc nhưng người tin ngày đám cưới của mình sẽ không có gì ngoài một bàn tay đưa lên chạm ngực và đau rát vì yêu thương ấy đã không ở cạnh đến tận cùng… Chỉ là không biết tuổi thanh xuân này sẽ trôi về đâu nếu người bước vào đám cưới của mình mà những ngón tay không thể hướng về người mình cần… Đám cưới (14) Chúng ta từng mơ về một ngày nào đó một ngày bình yên với những cơn gió được đứng cạnh nhau… Một ngày mà ánh mắt khỏa lấp được hết tất cả những niềm đau nói ra bao nhiêu lời vẫn không bằng từng phút giây ý nghĩa yêu thương cuối cùng cũng trở thành một lời hứa người đã ở đây và người đã ở đó rồi sẽ dìu dắt đi… Hạnh phúc nào hơn khi được một người nắm chặt lấy bàn tay để tiếng cười thật sự là tiếng cười trọn vẹn không có con đường nào với bình yên dọn sẵn chúng ta cần chông gai cho lòng mình chai sạn với những chia cắt cuộc đời… Nhưng không phải giấc mơ nào cũng đến đúng chỗ của niềm vui có lẽ đám cưới là thứ dành riêng cho ai đó khác đến một quãng đời người chỉ còn tin vào mất mát không còn điều gì là tuyệt đối đơn giản kể cả trái tim mình… Nên không cần đám cưới để chúng ta phải chứng minh cho thế giới về một yêu thương đầy đủ con người sinh ra sao cứ mong mình trở nên hoàn hảo trong mắt của những người chưa bao giờ thấu hiểu chỉ muốn ai cũng giống như ai… Những váy áo và hoa xin không dành cho yêu thương này bình thản đi qua từng tháng năm tiếp nối người chối từ một ngày đám cưới với bàn tay dẫn lối sợ rằng sẽ loay hoay trong muôn vàn câu hỏi chân thành được bao lâu? Chúng ta không tin vào một ngày nào đó một ngày đám cưới rồi hạnh phúc ấy đi đến lúc bạc đầu! TRỒNG MỘT CÁI CÂY trong cuộc đời Nếu ai cũng có thể trồng một cái cây trong cuộc đời thì nỗi cô đơn chỉ còn là đứa trẻ của niềm vui… Mỗi ngày đi qua xin chút mưa nắng để cho lá đâm chồi thấy mình biết vui với trái tim thiếu thốn đồng cỏ ngoài kia có xanh bao nhiêu với hàng đàn chim hót vẫn mỉm cười nơi vườn nhà dẫu khô cằn, bụi bám vì đã ngồi xuống đây… Vì chấp nhận mình có quá nhiều duyên nợ với đắng cay nên cứ thản nhiên trong mỗi lần tự hỏi không ai yêu thương mình không có nghĩa là mình cần đau nhói tự gây ra vết thương còn đáng sợ hơn gấp bội vết thương đến từ người… Trồng một cái cây để che chắn lại một phần bầu trời trong những ngày biết trước sẽ toàn u ám tán lá này nhỏ nhoi nhưng vẫn hơn một khu rừng rậm rạp chỉ toàn là bão táp trong hình hài những giọt sương… Mình sẽ thật lặng yên khi trú ngụ dưới một cuộc đời bình thường đừng ai chú ý để bớt đi nước mắt sẽ vun xới từng khoảng không gió mát chăm bón nỗi đau bằng đôi lần cười nhạt như bao người! Không thể đo đếm những câu nói vô nghĩa đã nói vào những ngày không vui những lạnh lùng để dành cho người khác một lần mình đau là một triệu lần trả thù vào thế giới đang ngơ ngác chỉ có duy nhất mình tin là mình không mất mát chỉ có duy nhất mình tin… ̀ ́ Trồng một cái cây trong cuộc đời không chỉ đơn giản là để biết yêu thương mình! Không biết người còn cần không nữa NHỮNG BÌNH MINH Không biết người còn cần không nữa những bình minh khi đêm tối đã có trước khi bắt đầu cuộc hành trình Những giấc mơ chỉ để làm đẹp thêm cho vài giây phút nhìn lại đời mình như cơn giông đôi lần về đến người chỉ có thể sống trong mùa hè và nghĩ về mùa mưa qua câu chuyện cổ tích sống hay không sống cuộc đời mình yêu thích người có quyền chọn lựa sao? Tất cả những bình yên chỉ kịp đến trong một lời chào rồi sau đó là sấm vang chớp giật đôi bàn tay của mình vậy mà không dám buông dù nỗi đau quá nặng sợ vết thương kia bỗng dưng lành lặn người sẽ chẳng còn chi... Ở trong bóng đêm, người hiện diện bằng một tiếng nói thầm thì của nhịp tim từng ngày đều đặn cúi gập người để thở than mà như đang nhặt nhạnh giá có ai đó hỏi han người nếu có thấy lạnh thì hãy khóc đi! Nước mắt dẫu sao cũng đủ ấm cho gương mặt này thứ ấm áp phải tự mình thắp lửa không có nỗi cô đơn nào nhiều bằng nỗi sợ người sẽ không còn gặp ai nữa một người lạ hay quen… Thà được biến cuộc đời mình thành một mũi tên cứ lao đi mà không cần suy nghĩ có thể ghim vào một trái tim hay một bức tường rồi gãy ́ cuộc đời này ít ra cũng thấy mình xứng đáng một lần trước khi bị lãng quên! Không biết người có còn cần ai đó hiểu đời mình? Trong những buổi sáng BÌNH THƯỜNG Người thức dậy trong những buổi sáng bình thường và nhìn thấy nỗi cô đơn ở trong gương… ́ ̀ ́ ̀ Không biết bao lâu rồi nắng hay mưa đều không làm người có thể vui hơn mỉm cười với chính mình như thói quen còn sót lại người đã không dám nghĩ đây là cái giá của tháng ngày từng trải con đường vẫn còn dài và người chưa muốn dừng lại nhưng biết phải làm sao bây giờ… Ở đâu đó trong trái tim người đã dựng lên một giấc mơ rồi khóc òa như trẻ con khi biết mình đánh mất người vẫn muốn bao dung nhưng những ngón tay cứ cào lên từng vết xước chẳng ai muốn tự mình làm đau sao người vẫn luôn cố chấp với niềm tin… Người thức dậy và đôi khi không còn muốn nhớ ra mình ký ức có thể rửa trôi trên gương mặt vào mỗi buổi sáng lãng quên là thứ mà cuộc đời này làm giỏi nhất xếp sau đó là nhẫn tâm và ngơ ngác như chưa từng lấy nước mắt của ai… Sau một đêm, người biết nối tiếp sẽ là một ngày dài lại mang mình ra với phố phường ngoài kia để sống vẽ cho mình một hình hài không quá nhiều hy vọng một hình hài mà mọi người trông ngóng như bao người… Người thức dậy trong những buổi sáng và tự hỏi điều gì là niềm vui? Về MỘT GIÂY PHÚT nào đó Về một phút giây nào đó chúng ta cùng nghĩ về một thứ yêu thương có thể trả giá bằng cả cuộc đời… Một thứ yêu thương mà vì nó chúng ta mới hiểu hết ý nghĩa của một con người sau rất nhiều ngày tháng để cho mình phai nhạt từng ngoảnh mặt đi vì biết rằng không chút nào xứng đáng một đôi lần còn lấy tay che mặt không muốn ai khác nhận ra… Chúng ta sợ rời khỏi con đường này là một ngã rẽ nào đó nhiều xót xa cứ sống một cuộc đời mà chung quanh ai cũng cảm ơn vì mình đã như thế cuộc đời được gọi là bình yên bởi mọi người đã nghĩ và ngỡ… chẳng ai biết trong lòng mình có một ngọn núi cao và mỗi ngày qua đều sạt lở đến mình cũng không thể nhớ mình thật ra còn sống hay không? Về một phút giây nào đó chúng ta biết mình có cơ hội nhìn thấy cuộc đời mình cần không phải là thứ niềm vui có thể kiếm tìm trong tầm mắt không phải là thứ hân hoan đến rồi đi trong một khoảnh khắc không phải là thứ hạnh phúc mình có thể nắm bắt không phải là ngọn nến trong bóng đêm sẽ không bao giờ tắt vì được sẻ chia… Như một giấc ngủ dài, chúng ta thức dậy và biết bình minh đang đợi ở ngoài kia mở cửa rồi để lại phía sau một quãng đời cần từ bỏ mình sẽ đứng trong ngày mưa, sẽ dang tay trong một chiều gió… ́ sống cuộc đời như một đứa trẻ bất chấp những sớm mai… Về một phút giây nào đó chúng ta cùng nghĩ về một thứ yêu thương mà vì nó chúng ta được sinh ra làm người! Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất KHÔNG PHẢI LÀ ĐẮNG CAY Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là đắng cay chỉ là sợ không tìm lại được một cái nắm tay… Chúng ta nhìn tuổi thanh xuân như nhìn một đám mây biết rõ cuộc đời mình không cách nào nắm giữ đã có những ngày cuồng điên, những đêm giận dữ lấy nước mắt của mình để so với nụ cười trong một phép thử điều gì đau đớn hơn? ̀ ́ ̀ Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là nỗi buồn chỉ là sợ không có ai để mình chia sẻ nỗi cô đơn… Chúng ta từng lặng im bên ô cửa nhìn mưa tuôn với tách café và ước gì cuộc đời mình dừng lại ở khoảnh khắc đó cái ấm ở bàn tay cùng cái lạnh của mưa gió chia yêu thương ra thành hai nửa từ một nỗi nhớ xé nát đáy lòng… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là mùa đông chỉ là sợ đứng dưới trời nắng và không thấy nổi bóng mình Chúng ta thức suốt đêm để mong làm người đầu tiên nhìn thấy ánh bình minh với niềm tin đó là thời gian mà cuộc đời soi vào gương đẹp nhất dang rộng hai tay rồi úp mặt mình vào đất nghĩ mình có thể làm chồi non chờ một người nào đó đến tưới niềm vui lên mỗi ngày… Năm tháng này điều chúng ta sợ nhất không phải là một cơn say chỉ là sợ mình quá bình yên trong tuổi thanh xuân này! Sẽ luôn có một người trong thế giới này ĐỂ LẮNG NGHE Thế giới này có thể không thuộc về chúng ta nhưng thế giới này sẽ luôn có một người để lắng nghe Có một người ở đâu đó nhìn thấy được nước mắt ẩn sau những tiếng cười xòa và lặng im trong cái nhìn thấu hiểu một người bình yên như tiếng chuông gió dù trong ngày mưa bão cuộn tròn trái tim mong manh trong lớp áo bằng đôi tay… Thế giới này có thể đã có quá nhiều đắng cay để chúng ta hoài nghi yêu thương vẫn còn nơi nào khuất lấp một con người đến gần bên mà không cần chạm vào tận cùng sâu thẳm vẫn nhận ra đó là hơi ấm cả đời mình luôn cần… Một con người không phải che chắn cho chúng ta chỉ giúp chúng ta nhận ra bản thân sinh ra để ước mơ hay ước mơ để sinh ra sống cuộc đời mình mong muốn nắm tay qua một quãng đời để vui hay rốt cuộc chỉ là một quãng đời chạy trốn mình có còn là mình nếu cứ phải bước với trống rỗng, hoang mang… Vẫn luôn có một người trong thế giới này lắng nghe chúng ta với tất cả những ân cần một người nhẫn nại như cây non vừa đi qua cơn bão sống một ngày và yêu thương một ngày mà không cần nương náu vào những bình yên chưa bao giờ bình yên như mình đã hiểu từ giây phút bắt đầu… ́ Sẽ luôn có một người để lắng nghe những điều mà chúng ta chưa bao giờ nói với thế giới này dù chỉ một câu… Một mình ̀ Chỉ là bày biện cho mình để vỗ về mình vui một chén cơm và đôi đĩa muỗng trong những đêm tối trời Người ngồi đó nhìn thời gian trong căn phòng bếp cứ trôi ăn thật chậm vì không muốn lòng tất tả ở ngoài kia suốt bao tháng ngày chạm mặt những con người xa lạ mình sợ rằng đã không còn là mình nữa dù một chút ân cần… Trên chiếc bàn, người lặng lẽ cười nụ cười của mong manh không ai nói cho trái tim thiết tha này hiểu cắm cúi đi đến một ngày mới biết mình còn thiếu những vô tâm mà ai ai cũng nhiều như những cơn mưa sau ngày bão chỉ giỏi nhất là tự mình làm đau… Những bữa cơm người ăn mà không nhớ vì sao mình bắt đầu như trở về nhà, mở cửa ra và ngồi xuống… rồi loay hoay với món này món kia trong một niềm tin bận rộn và dọn ra trên một mặt bàn thật rộng sự trống trải của lòng mình… Căn bếp này, những đêm về, người sợ nhất là những lời cầu xin yếu đuối với một con người mới thấy mình tàn nhẫn cứ nghĩ mình không làm được gì ngoài việc để trái tim khóc nấc với người mà mình tin là duy nhất trong cuộc đời… Người cứ ăn một mình trong những ngày dài với đêm trôi có lần nêm thật cay, có khi thấy bình yên với vị nhạt ở đâu đó giữa lặng im người biết mình đang ở tận cùng của giới hạn biết nước mắt mình trở lạnh lúc cầm đũa lên… Chỉ là bày biện để cho mình có thể ăn cùng với nỗi cô đơn… Rời đi Không ai biết trước thế giới ấy sẽ còn lại hay không còn lại gì ngày chúng ta rời đi… Thế giới của một yêu thương mà chúng ta đã nhủ thầm mình có thể giữ trong tay Như một cơn mưa vừa tạnh cuối cùng rồi chúng ta cũng phải ra khỏi mái hiên này dù bước chân có lấm lem bao nhiêu là bùn đất sợ thì cũng đã sợ rồi những nỗi đau khó có thể nào đánh mất chúng ta dường như quá quen với việc gánh vác làm niềm vui… Chúng ta rời khỏi thế giới ấy nhưng không có nghĩa là sẽ hết lẻ loi chỉ là biết mình đủ sức để có thể sống cuộc đời mình mong ước mình sẽ đi còn hơn đứng nhìn mình chôn chân trong đau đớn tự mình quên hết những điều đã qua… Không ai biết trước thế giới ấy sẽ còn lại gì vào ngày chúng ta đi xa có ngoảnh nhìn cũng không nhìn thấy điều gì nữa những hoang mang cần đặt xuống cùng với những mảnh vỡ cứ để lại đó đừng quan tâm… Khi chúng ta đã có quá nhiều ngày tháng sống với lặng câm đến một ngày cứ nghĩ mình sẽ không còn có thể nói muốn bao dung nhưng trái tim chỉ lặng im trong bóng tối cuộc đời dạy cho mình điều gì cũng cần phải đánh đổi cả với chính bản thân… Không ai biết trước thế giới ấy sẽ còn lại hay không còn lại gì ngày chúng ta tuyệt vọng rời khỏi những ân cần… Có những ngày chỉ có ngăn mình ĐỪNG BAO GIỜ NÓI Có những ngày chỉ cố ngăn mình đừng bao giờ nói đừng để ai hỏi dù có đau đến thế nào… Những ngày mà người không dám ngước nhìn bầu trời cao sợ nhận ra rốt cuộc mình quá chừng bé nhỏ không đủ sức đi hết tháng ngày mà không quỵ ngã rồi mỗi sáng soi vào gương xem như xem một con người xa lạ đang mỉm cười với mình… Giá như ký ức con người là thứ có thể như nắng mỗi ngày lên không ngày nào lưu dấu ngày nào hay ở lại người không mắc nợ ai và cũng không ai mắc nợ người điều gì đó nông nổi cuộc đời không cần những trái tim xưng tội người không cần ai thứ tha… Có những ngày người chỉ cố ngăn mình bỏ đi thật xa chỉ chân trần thôi, quần jeans, áo sơ mi và cứ thế bước bất chấp ngày mai có ra sao, vui nhiều hay đau đớn như một đứa trẻ con thấy mình một ngày bỗng chạy thoát khỏi thế giới nhỏ nhoi… Sẽ còn mất bao lâu người mới ra khỏi bóng tối đã từng ngủ vùi khi mỗi ngày lại nhiều thêm một lần xa cách điều giản đơn là mở cửa ra rồi để cho mình thành một cơn gió lạnh trong một bầu trời rộng người sẽ thuộc về ai? Có những ngày chỉ cố ngăn mình đừng bao giờ nói: - Mình mệt mỏi! dù vẫn đang nở nụ cười… Nửa đêm về sáng (2) Cứ ngỡ giấc ngủ đã mang mình đi đến tận cùng của quên lãng nhưng khi mở mắt ra mới biết vẫn chỉ là nửa đêm về sáng… Hơi thở này giờ chìm sâu trong ngập tràn cảm giác của hoài nghi hóa ra không yêu thương nào bền chặt mình bỏ rơi mình như bỏ rơi một quãng đời đầy nước mắt sống một phần đời nào đó cho người khác rồi cứ thế đi qua… Những nửa đêm về sáng có lần ước mình đừng phải sinh ra để rồi nhìn thấy trái tim mình lầm lũi không ai nói với mình rằng từ chối yêu thương mình là có tội cho đến khi một cái nắm tay thay cho vạn lời nói được sống lại từ đầu… Được cười cho mình trong gương khi trời sáng hay đêm thâu biết niềm vui có khi chỉ là đối diện nhau dù không nói gì vẫn ấm áp mình nhắc nhở mình nâng niu những sẻ chia buồn vui cùng cay đắng tập thói quen khi nào nên quay mặt đi dù phía ấy là nắng chọn một giấc mơ có thể nhiều nỗi niềm không đơn giản nhưng là một giấc mơ của cuộc đời mình… Nửa đêm về sáng, thức dậy và biết đôi tay mình nhận thức được những chông chênh làm sao nắm hết âu lo mà mình chưa bao giờ đoán trước chỉ cần tin mình sống vì mình bất chấp cả đau đớn vì mình để không phải cả đời phải chạy trốn khỏi những ân hận từ trái tim… Chỉ là nửa đêm về sáng mình lắng nghe được yêu thương ấy đang đi tìm… Không thể che chắn hết NỖI ĐAU Biết là mình không thể che chắn hết nỗi đau nhưng cũng không thể làm khác nếu quay lại từ đầu Đoạn đường đó người phải đi với tất cả những nguyện cầu đi một mình với nụ cười không quá nhiều mất mát tự nhủ với bản thân chết thật ra chỉ là một điều đơn giản nhắm mắt cho một lần được quên hết những gì vẫn cố mang theo… Người không may mắn để nhìn thấy cuộc đời ai cũng có những hư hao mình là một trong rất nhiều thiệt thòi mà thế giới này mong muốn yêu thương chưa bao giờ là đáp số chính xác cho một bài toán vậy mà ai ai cũng cố sức tìm lời giải cho trái tim mình… Có những người sẽ dừng lại và từ chối bước tiếp hành trình như một giấc mơ không ai mơ trọn vẹn mỗi người sinh ra đều được vẽ một vạch đời trong giới hạn người chấp nhận buông tay, người cố chấp giữ chặt mặc kệ có ra sao… Nên người cứ đi mà không bận tâm đến may mắn ở đâu đó vẫy chào sống một cuộc đời nghĩa là cả một cuộc đời phải trả giá không dám tin vào mình nên cũng sẽ không tin vào ai đó xa lạ người ngăn mình có thể rơi vào tận cùng của buồn bã sợ sẽ mãi mãi cúi đầu… Biết là mình không thể che chắn hết người đêm đêm xoa tay úp vào ngực mình để còn chút hơi ấm bền lâu… Còn ai khác LẮNG NGHE MÌNH nữa không? Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng cố uống trong nước mắt mà không cần ai khác nhận ra… Lặng im một ngày để ngày đó trôi qua với những bình yên mình biết chắc rằng là ảo giác cô đơn đến một lúc chỉ là một điều bình thường như mọi ngày phải gánh vác cười với mọi người nụ cười thật đơn giản rồi mau chóng quên đi… Đã có lần muốn đứng lại, muốn giải thích, muốn thể hiện một cử chỉ mình đang ở đây nhưng chỉ là… nỗi buồn vô hạn người đối diện với người nhưng trái tim nhìn về một hướng khác yêu thương ấy không thể san bằng được khoảng cách dù là nhỏ nhoi… Có những nỗi đau có thể nói ra được bằng lời bằng vết thương mà ai ai cũng có thể nhìn thấy có những nỗi đau con người ta phải che đậy chỉ bởi mình không phải là một vì sao ở phương trời nào đấy đêm đêm cần sáng lên… ́ Ở trong bóng tối, con người ta thường mới có thể hiểu được mình từng nét vẽ lạnh lùng lên gương mặt nước mắt trong cuộc đời này chưa bao giờ là thứ cô đơn nhất nụ cười của một con người khi trong lòng chỉ toàn là sỏi cát mới là thứ lẻ loi tột cùng… Khi những lời nói chỉ làm cho mình có cảm giác như đang ngậm một viên thuốc đắng mình sẽ tự hỏi có còn cần ai khác lắng nghe mình nữa không? Vào MỘT NGÀY NÀO ĐÓ trong cuộc đời Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ nhận ra mình quá chừng lẻ loi Không có ai để cùng khóc hay cười để ngồi xuống nhìn nhau trong lặng lẽ choàng tay ra với khoảng không mà người từng nghĩ là đầy hơi thở của những trái tim luôn hăm hở được bao dung… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới hiểu giá trị của cái quay lưng chỉ thấy trong miệng mình đủ trăm ngàn vị đắng hóa ra cô đơn chỉ là một điều gì đó rất đơn giản như khi người nắm tay lại mới biết là không thể nắm chặt trừ khi nắm tay một người khác bằng yêu thương… Không ai nhận ra tiếng cười cũng có thể giấu được nỗi buồn nên người tập cười như đã từng tập đi, tập nói tự nhủ với bản thân rồi một ngày nào đó sẽ tới ngày mà trái tim đã quen với bóng tối không cần nữa ánh sáng lung linh… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người sẽ hiểu người cần phải quên thức dậy vào buổi sớm mai và không cần nhớ ngày hôm qua mình đã sống ký ức chỉ là một tờ lịch hết hôm nay sẽ rơi xuống người sẽ thôi nhớ thương những điều mình đã từng chạy trốn xa lạ với nỗi đau… Không còn ai nữa nên người cũng không thể buộc mình đến hay ở đâu cứ để bước chân tự nhiên đi trong ngơ ngác ́ ́ ́ cố gắng như thế nào người cũng vẫn là người không thể khác cầm tay mình lên và lau nước mắt thật giản đơn… Vào một ngày nào đó trong cuộc đời người mới biết yêu thương? Là TRỞ VỀ NHÀ (Dành tặng Boo xinh) Là trở về nhà và biết ở đấy là yêu thương có những tiếng cười của bình dị đời thường Có một người đã khóc vì mình với tất cả bao dung một người đi qua cùng mình những dâu bể một người đớn đau trong tận cùng của lặng lẽ một người chưa bao giờ bình yên trong từng câu chuyện kể vì mình... Là trở về nhà và biết mình cần lắm những ân cần của cái nắm tay nhẹ nhàng trong khuya tối dặn với nhau nói những điều trong lòng muốn nói đừng giữ lại, đừng giới hạn mình trong yêu thương rất vội để thấu hiểu người kia... Không ai biết mình có thể đi được bao xa trong ngày mai hoặc ngày kia nên ngôi nhà này là tất cả những gì trọn vẹn mình sẽ nêm cho nhau để gừng không quá cay và muối không quá mặn che chở trong những đêm giật mình gặp ác mộng từng đêm dài... Là trở về nhà với nắng ấm trên vành tai biết bao nhiêu gió mưa hay tháng ngày u ám sẽ không sợ nữa vì ở bên cạnh là những thương yêu đủ đầy nhất mình ở trong lòng biển sâu nên bão giông chỉ ở trên bề mặt làm sao nói hết lời cảm ơn một con người... Đã vì mình nên phải mang những tha thứ ở trên vai đã vì mình mà cười mà khóc đã vì mình mà những ngón tay đã quá chừng cực nhọc ́ đã vì mình mà góp nhặt những ngày sống vì ngôi nhà... Là trở về một nơi mình biết mình hít thở được những thiết tha! """