" Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi - Bình Tử full prc pdf epub azw3 [Xuyên Không] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi - Bình Tử full prc pdf epub azw3 [Xuyên Không] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1: Thương Hải Minh Nguyệt Chương 2: Có Cӵc Phẩm Nam Nhân Bên Cạnh Ta Chương 3: Cái “Chỗ Đó” Của Ngươi Vẫn Chưa “Kiệt Sức” Đâu Chương 4: Hạ Dược Phong Ba Chương 5: Hạ Dược Phong Ba (2) Chương 6: Là Cô Ta Mà Cũng Chẳng Phải Là Cô Ta Chương 7: Tôi Có Một Điều Kiện! Chương 8: Kẻ Nào Là Tiểu Ái Nhân? Chương 9: Quả Dưa Chuột Mềm Nhũn Chương 10: Cho Các Ngươi Một Cơ Hội Chương 11: Tiện Nhân Thì Nên Có Dáng Vẻ Của Tiện Nhân Chương 12: Cầu Hắn Cũng Không Tác Dụng Chương 13: Như Thế Nào Làm Ngươi Dục Tiên Dục Tử Chương 14: Dục Hỏa Cám Dỗ Chương 15: Dục Hỏa Dẫn Dụ Chương 16: Thӵc Phạn Phong Ba (Sóng Gió Lúc Ăn Cơm) Chương 17: Thӵc Phạn Phong Ba Chương 18: Tranh Chấp Chương 19: Nàng Ta Quả Thӵc Là Thái Tử Phi Chương 20: Tiếng Gọi Của Nӳ Oa Bé Nhỏ Chương 21: Các Ngươi Cứ Tiếp Tục Ân Ái A! Chương 22: Thái Tử Phi Muốn Chơi 3P Chương 23: Hái Hoa Tặc Chương 24: Cuối Cùng Ta Cũng Gặp Được Ngươi Chương 25: Quả Chuối Của Ngươi Muốn Ngủ Rồi Chương 26: Đừng Rút Gân Ra Nӳa Chương 27: Ngươi Không PhảI Thích Chơi Sm Chứ! Chương 28: Thái Tử Gia Sao Có Thể Không Cương Lên Được Chứ Chương 29: Y Thuật Chӳa “Cái Ấy” Trong Phim “Nhục Bồ Đoàn 3D” Chương 30: Còn Ồn Nӳa Là Cho Cô Cưỡi Lừa Chương 31: Cuộc Đua Ngӵa (1) Chương 32: Cuộc Đua Ngӵa 2 Chương 33: Cuộc Đua Ngӵa (3) Chương 34: Cuộc Đua Ngӵa (4) Chương 35: Sân Nhà Có Một Nӳ Nhân Ngớ Ngẩn Chương 36: Giết Tên Biến Thái, Trừ Hại Cho Dân Chương 37: Sát Thủ Máu Lạnh Tu La Sát Chương 38: Trời A! Tô Duyệt Duyệt Giết Người Rồi Chương 39: Bát Canh Đặc Biệt (1) Chương 40: Bát Canh Đặc Biệt (2) Chương 41: Lạy Ông Tôi Ở Bụi Này Chương 42: Đưa Phu Quân Nhà Ta Đến Kӻ Viện Chương 43: Tranh Đêm Đầu Của Hoa Khôi Chương 44: Chúc Hắn Khai Bao Vui Vẻ A! Chương 45: Hắn Ta Cư Nhiên Là Lục Thái Tử Chương 46: Ngươi Là Muốn Ăn Tươi Nuốt Sống Ta Chương 47: Thái Tử Gia Ngươi Càng Đáng Đánh Chương 48: Sau Này Phải Cách Xa Hắn Hơn 1 Chút Chương 49: Tiến Cung Tham Dӵ Hội Thưởng Hoa Chương 50: Thái Tử Không Để Cho Thần Đệ Chút Mặt Mũi Nào Sao? Chương 51: Bắc Thần Ngạo Lạnh Lùng Chương 52: Người Đó Đã Đến Rồi Chương 53: Ta Nhảy Ta Nhảy Ta Nhảy Chương 54: Ngươi Vốn Phải Là Của Ta Chương 55: Đợi Đến Khuya Rồi Tiếp Tục Có Được Không? Chương 56: Ái Phi Kêu Thật Dễ Nghe Chương 57: Điện Hạ Ngươi Còn Không Bằng Người Già Chương 58: Hộp Mộc Có Vấn Đề Chương 59: Hoàng Hậu Nương Nương Bị Quӹ Nhập Chương 60: Bụng Của Ngươi Đã Đau Thì Nhanh Đi Nhà Xí A Chương 61: Trẫm Đã Đợi Ngươi 10 Năm Rồi Chương 62: Ngươi Muốn Ta Đi Yêu Kẻ Biến Thái Kia Chương 63: Cái Đồ Ngӵa Giống, Loại Nӳ Nhân Nào Ngươi Cũng Có Thể Thích Sao Chương 64: Con Gà Nhỏ Mau Tới Ấp Trứng A! Chương 65: Sư Phụ Rất Thích Nghe Tiếng Của Ngươi A!! Chương 66: Chú Lùn, Ăn Chuối Tiêu Nhé!! Chương 67: Ngươi Cầm Đoản Kiếm Làm Gì? Chương 68: Ta Muốn Có Một Đứa Con Chương 69: Tiểu Dưa Chuột Của Ngươi Sắp Chịu Không Nổi Rồi! Chương 70: Bỏ Hung Khí Của Ngươi Ta, Ta Không Đùa A Chương 71: Ta Lại Không Phải Là Cái Phách.. Phải To Tiếng Như Vậy Làm Gì? Chương 72: Bên Cạnh Bắc Thần Hàn Có Người Hỗ Trợ Chương 73: Ngươi Muốn Nói Đến Nam Kӻ Sao? Chương 74: Hay Là Chủ Tử Muốn Nhanh Chóng Một Chút, Trӵc Tiếp Lên Giường!! Chương 75: Thái Tử Phi Đi Nhà Thổ, Thái Tử Gia Chịu Lép! Chương 76 Chương 77: Ta Cũng Muốn Ăn Hoa Cúc Của Ngươi Chương 78: Ngươi Muốn Bị Ta Bạo Trước Giết Sau, Hay Giết Trước Bạo Sau? Chương 79: Ta Thân Mật Với Phu Quân Nhà Ta Là Lẽ Đương Nhiên Nha! Chương 80: Xuân Cung Đồ Khi Nào Mới Trả Lại Cho Ta! Chương 81: Ám Sát (1) Chương 82: Ám Sát (2) Chương 83: Ta Không Muốn Cùng Ngươi Quyên Sinh Chương 84: Động Tình (1) Chương 85: Động Tình (2) Chương 86: Công Chúa Tiền Triều Chương 87: Việc Này E Rằng Rất Khó Từ Chối Chương 88: Hương Nhi Không Muốn Lấy Hoàng Đế Chương 89: Nӳ Nhân Chính Là Chúa Phiền Phức Chương 90: Mỗi Đêm Đều Bị Tên Nam Nhân Này Dày Vò Chương 91: Đồ Nӳ Quӹ Dạ Xoa Đáng Chết, Ta Muốn Đánh Chết Ngươi Chương 92: Thương Lượng Giӳa Vợ Chồng (1) Chương 93: Thương Lượng Giӳa Vợ Chồng (2) Chương 94: Nương Tử, Ta Đói Rồi! Chương 95: Phức Hương Quận Chúa Tӵ Sát Rồi Chương 96: Nguy Hiểm Gần Kề (1) Chương 97: Nguy Hiểm Gần Kề (2) Chương 98: Sӵ Phản Bội Của Bắc Thần Hàn Chương 99: Giải Thích (1) Chương 100: Giải Thích (2) Chương 101: Duyệt Duyệt, Nói Cho Ta, Uyên Ương Hồ Điệp Là Ai? Chương 102: Chiến Tranh Lạnh (1) Chương 103: Chiến Tranh Lạnh (2) Chương 104: Chiến Tranh Lạnh (3) Chương 105: Xích Mích Hóa Thù (1) Chương 106: Xích Mích Hóa Thù (2) Chương 107: Chúng Ta Đến Vách Núi Này Làm Gì? Chương 108: Hắc Diễm Môn Chương 109: Nӳ Nhân, Nàng Là Đang Thương Tâm Vì Ta Sao? Chương 110: Nam Nhân Có Thê Tử Bỏ Trốn Chương 111: Ép Buộc Tdd Về Phủ Chương 112: Có Tin Tức Của Thái Tử Phi Rồi Chương 113: Giup Bổn Vương Có Được Hoàng Vị Chương 114: Nàng Chỉ Cần Hầu Hạ Một Mình Ta Là Đủ Rồi! Chương 115: Có Thể Đem “Tiểu Dưa Chuột” Của Ngươi Hoại Đi Cũng Được Chương 116: Bí Mật Của Btn(1) Chương 117: Bí Mật Của Btn(2) Chương 118: Bí Mật Của Btn(3) Chương 119: Mắt Và Răng Nanh Của Ngươi Phải Làm Thế Nào? Chương 120: Tình Huống Xấu Hổ Chương 121: Ta Chỉ Là Muốn Trả Thù Bth Chương 122: Sӵ Phẫn Nộ Của Bth (1) Chương 123: Sӵ Phẫn Nộ Của Bth(2) Chương 124: Tdd Có Thai Rồi Chương 125: Cùng Nhau Đi Vào Giấc Ngủ Chương 126: Hoàng Đế Đông Hưng Quốc – Hiên Viên Thần Chương 127: Tiểu Duyệt Duyệt, Nàng Vẫn Bạo Lӵc Như Trươc Chương 128: Chúng Ta Đã Từng Gặp Nhau Ở Một Nơi Gần Kӻ Viện Chương 129: Hai Nước Liên Hôn Chương 130: Trong Lòng Nàng Rốt Cuộc Có Ta Không? Chương 131: Con Của Chúng Ta, Sau Này Sẽ Lấy Tên Là Gì? Chương 132: Thái Hậu Hồi Cung Trước Dӵ Kiến Chương 133: Có Tin Tức Của Công Chúa Rồi! Chương 134: Lòng Ái Mộ Của Vân Nhu Công Chúa Chương 135: Mong Nàng Cách Xa Ta Ra Một Chút Chương 136: Quả Nhiên Ngươi Trốn Ở Đây Chương 137: Trộm Chìa Khóa Hoàng Lăng (1) Chương 138: Trộm Chìa Khóa Hoàng Lăng (1) Chương 139: Ta Đã Trộm Chìa Khóa Đến Rồi, Btn Đâu? Chương 140: Ngươi Có Tư Cách Gì Ra Điều Kiện Với Bổn Vương? Chương 141: Ngươi Chỉ Còn Sống Được Không Quá Một Năm Chương 142: Nàng Vẫn Rất Để Ý Bth Chương 143: Hưu Thư (Chính Là Đơn Ly Dị Mà Ngày Nayvẫn Gọi Đó =.=) Chương 144: Phong Tuyết Nhi Làm Thái Tử Phi Chương 145: Sӵ Lạc Lõng Của Tdd Chương 146: Rơi Xuống Nước Chương 147: Ngươi Đã Bị Ta Bỏ Rồi Chương 148: Mày Là Một Người Kiên Cường Chương 149: Trở Thành Một Oán Phụ Thâm Cung Có Tiếng Không Có Miếng Chương 150: Chúc Lão Nhân Gia Người Sức Khỏe Dồi Dào Chương 151: Cái Đau Đớn Kéo Dài Giống Như Chịu Cӵc Hình Chương 152: Gả Cho Hoàng Tử Khác Chương 153: Xem Ngươi Còn Có Thể Ngoan Cố Đến Lúc Nào? Chương 154: Nàng Là Nӳ Nhân Của Bổn Vương Chương 155: Lẽ Nào Ngươi Đã Quên Chuyện Thương Hải Minh Nguyệt Chương 156: Diện Kiến Thái Hậu Chương 157: Thật Sӵ Coi Ta Như Con Mèo Bệnh Chương 158: Giӳ Nàng Ở Bên Người Cả Đời Chương 159: Xin Phụ Hoàng Thu Hồi Thánh Chỉ Chương 160: Lẽ Nào Không Muốn Một Lần Nӳa Cưới Dd Về Chương 161: Sӵ Phản Bội Của Y Y Chương 162: Nàng Trúng Phải Túy Hồng Nhan Chương 163: Đau Lòng (1) Chương 164: Đau Lòng (2) Chương 165: Bởi Vì Tiểu Đệ Của Chúng Ta Cũng Uống Say Rồi Chương 166: Bth Quái Ác Chương 167: Hai Ngày Nӳa Chính Là Cơ Hội Tốt Chương 168: Nhớ Mang Chân Gà Nướng Cho Đồ Nhi Chương 169: Đại Hỏa (1) Chương 170: Đại Hỏa (2) Chương 171: Không Để Cho Nàng Lại Gả Cho Bth Chương 172: Lửa Là Do Y Y Phóng Chương 173: Ngươi Không Muốn Chết, Lẽ Nào Người Khác Muốn Chết Sao? Chương 174: Ta Là Người Của Nam Chiêu Quốc Chương 175: Không Thể Lấy Tính Mạng Của Nàng Ấy Ra Đánh Cược Chương 176: Ta Sẽ Không Tha Cho Nàng Ta Chương 177: Trên Tuyết Sơn Có Lạc Thần Y Chương 178: Ai Nói Chúng Ta Là Vợ Chồng Chương 179: Tuyết Nhi Chỉ Muốn Gả Cho Người Chương 180: Trẫm Muốn Ngươi Tránh Xa Ngạo Nhi Chương 181: Trúng Xuân Dược (1) Chương 182: Trúng Xuân Dược (2) Chương 183: Dám Mê Hoặc Phu Quân Của Ta!!! Chương 184: Mau Rửa Sạch Quả Rửa Chuột Của Chàng Đi Chương 185: Muốn Sống Cùng Sống, Muốn Chết Cùng Chết Chương 186: Đã Là Người Của Hắn Rồi, Không Thể Không Lấy Chương 187: Tӵ Mình Đến Thể Nghiệm Xem Chương 188: Ai Gia Đã Không Cứu Nổi Ngươi Nӳa Rồi Chương 189: Người Mang Họa Chương 190: Đại Hôn (1) Chương 191: Đại Hôn (2) Chương 192: Đại Hôn (3) Chương 193: Xử Tử Tdd Chương 194: Hóa Ra Bắc Thần Ngạo Không Phải Là Nội Gián Chương 195: Cung Biến 1 Chương 196: Cung Biến 2 Chương 197: Hắc Lang Là Bắc Thần Ngạo Chương 198: Ta Không Tin Ngươi Dám Động Vào Bọn Họ! Chương 199: Xoay Chuyển Tình Thế Chương 200: Đại Điện Này E Là Sắp Sập Rồi Chương 201: Nàng Phải Tiếp Tục Kiên Cường Vì Con Chương 202: Sӵ Chắc Chắn Của Bắc Thần Ngạo Chương 203: Ta Khóc Mặc Ta, Liên Quan Gì Tới Ngươi! Chương 204 Chương 205: Phế Nhân Chỉ Khiến Người Ta Mệt Mỏi Chương 206: Cảnh Tượng Đau Lòng Chương 207: Ta Biết Chàng Đang Cố Ý Chương 208: Là Người Vợ Yêu Thương Chàng Nhất! Chương 209: Vĩnh Viễn Không Rời Xa Nàng Lần Nӳa Chương 210: Hi Sinh Vì Tình Yêu Chương 211: Duyệt Duyệt Và Đứa Bé Không Thấy Đâu Nӳa Rồi! Chương 212: Mưu Đồ Của Tiểu Thúy Chương 213: Ta Không Muốn Nhìn Thấy Hắn Nӳa Chương 214: Nam Cung Tuyết Mang Thai Chương 215: Tính Ích Kӹ Chương 216: Yêu Em Lần Cuối (1) Chương 217: Yêu Em Lần Cuối (2) Chương 218: Yêu Em Lần Cuối (3) Chương 219: Ngạo, Chúng Ta Bái Đường Thành Thân! Chương 220: Hạnh Phúc Là Gánh Nặng Chương 221: Hạnh Phúc Là Gánh Nặng Chương 222: Hạnh Phúc Là Gánh Nặng Chương 223: Kết Thúc Hạnh Phúc (1) Chương 224: Kết Thúc Hạnh Phúc (2) Chương 225: Kết Thúc Hạnh Phúc (3) Chương 226: Kết Thúc Hạnh Phúc (4) SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 1: Thương Hải Minh Nguyệt Không khí buәi sớm thật trong lành, những tia nắng mặt trời tinh nghịch nhảy múa qua ô cửa sә. Và trên chiếc giường êm ái rộng thênh thang, một dáng nữ nhӓ nhắn yêu kiều vẫn đang say giấc, chiếc ga trải giường trắng muốt cùng với những đốm đen khuất sáng rơi vung vãi trên bề mặt tạo nên một sӵ tương phản rõ rệt. Người trên giường thì vẫn ngủ, dáng vẻ mệt mӓi của cô khiến cho ngay cả ánh mắt trời ấm áp cũng không nӥ làm phiền hàng mi đang no giấc. Tiếc là mộng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng phải tỉnh giấc để đón chào một ngày mới tới. Tiếng chuông của chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn cạnh giường bỗng vang lên ầm ĩ… Cô gái đang say giấc trên giường ngay lập tӭc nhăn mặt chau mày, nhanh như cắt chộp lấy cái điện thoại đang kêu inh ӓi, nóng nảy hét lên: “Đồ khùng, sớm thế này mà đã gӑi điện đến làm phiền người ta!!!”. “Tô Duyệt Duyệt, nếu cô thật sӵ muốn rút khӓi tә chӭc thì cӭ việc ngủ, KHÔNG VẤN ĐỀ NHÁ!!!” – Đầu dây bên kia truyền tới một tràng âm thanh đầy nộ khí, đủ để con sâu ngủ trên người Tô Duyệt Duyệt giật mình chết giấc.:-s “Ô ô, thì ra là sư phụ ạ, hhehe, thất kính thất kính” Tô Duyệt Duyệt hoang mang ghé mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Ai da, hôm nay chính là ngày thi hành nhiệm vụ đầu tiên của cô. Tô Duyệt Duyệt đã tham gia Phi đội Đại Bàng trӵc thuộc tә chӭc cảnh sát phòng chống và truy bắt tội phạm quốc tế Interpol đưӧc mấy năm. Những thành viên của tә chӭc này đều đã phải thông qua nhiều năm huấn luyện chuyên nghiệp mới đưӧc chính thӭc phân công nhiệm vụ. Chỉ có điều là, những nhiệm vụ mà phi đội Đại bàng thӵc hiện phần lớn đều là truy lung và đánh cắp những báu vật quý giá. Nhờ đưӧc tôi luyện qua những khóa huấn luyện chuyên nghiệp, nên hầu như mỗi khi thi hành nhiệm vụ hӑ đều qua mặt đưӧc các đơn vị cảnh sát khác hết sӭc dễ dàng, tә chӭc này đã trở thành vấn đề số một khiến Interpol hết sӭc đau đầu. Tô Duyệt Duyệt vӯa hoàn thành khóa huấn luyện mấy tháng trước sau khi đã thông qua một loạt những bài kiểm tra khắt khe, cô chính thӭc đưӧc bắt đầu công việc. Và hôm này chính là ngày cô phải thӵc hiện nhiệm vụ thӵc tế đầu tiên. “Con đã chuẩn bị tốt chưa đấy? Nhớ rằng đúng 10 giờ có mặt ở Văn Vật quán và báo cáo tình hình, đã rõ những phương tiện chiến đấu của con chưa?” Đầu dây bên kia có chút gì đó lo lắng và không an tâm. Tô Duyệt Duyệt chӧt nghĩ đến những gì hôm qua sư phụ nói về nhiệm vụ đầu tiên này, bất giác thở không ra hơi than thở: “Sư phụ à, có thể đәi cái khác không? Cái thӭ cә vật đó nghe có vẻ u ám quá, chắc chắn là chẳng sạch sẽ gì…” Tô Duyệt Duyệt tӯ nhӓ đến lớn đều tӵ đắc vì bản thân trời không sӧ đất không sӧ, chỉ sӧ có duy nhất mấy cái thӭ chuyện kì bí, đặc biệt là cô còn có niềm tin sâu sắc với những câu chuyện thần thánh ma quӹ… Không dám nghĩ nhiệm vụ đầu tiên lại là đi ăn trôm cái thӭ bảo vật ngàn năm gì gì đó vӯa mới quật tӯ mộ lên. “Chịu thôi con, hôm nay nhất định phải làm đâu ra đấy, kho bạc đang chờ đӧi hồi đáp của chúng ta với cái giá cao ngất ngưởng đấy. Mau mau chuẩn bị hành động đi, nhớ phải hết sӭc cẩn thận nhé. Mà này, quan trӑng nhất là nếu có bị phát hiện thì cũng đӯng có khai chúng ta ra đấy…” Những tưởng đưӧc vài lời an ủi động viên, không ngờ cuối cùng lại phũ phàng với nhau vậy. Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng chạy đến Văn Vật Quán, thở hәn hển nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay. 10 giờ đúng. Cô nở một nụ cười ngӑt ngào bước vào, chuẩn bị thi hành nhiệm vụ đầu tiên của mình. Vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên cả Văn Vật quán, trӯ cái tên bảo vệ không biết giờ giấc kia thì chỉ có mình cô. Sau khi nhanh gӑn giải quyêt hết các chuông báo động và camera chống trộm, cô nhẹ nhàng tiến đến vị trí trung tâm, cả căn phòng chỉ đặt có một cái tủ pha lê trong suốt ở chính giữa, bên trong chiếc tủ là báu vật ngàn năm đang trở thành đề tài bàn tán suốt mấy ngày gần đây – Thương Hải Minh Nguyệt. “Thật đúng là một hòn đá tốt, thảo nào mà lại có người trả giá cao như vậy cho mày” Tô Duyệt Duyệt không mất nhiều thời gian để lấy thӭ bảo thạch quý giá đó ra, cô cầm nó trên tay, thích thú ngắm nghía. Sau một hồi ngắm nghía, đánh giá, đồng thời đắc ý về thành tích của bản thân, đương lúc cô chuẩn bị bӑc hòn đá lại trong tấm vài thô màu đen thì… Chuyện kì lạ đã thӵc sӵ xảy ra… “Á mẹ ơi..!!! Cái quái gì vậy??? AAAAAAA… Mình biết ngay là cái thӭ này không sạch sẽ gì mà…” Hòn Thương Hải Mình Nguyệt trong tay Tố Duyệt Duyệt phút chốc bỗng phát ra những luồng sang chói lòa, thӭ ánh sáng ấy tủa vây lấy cô, và nhanh chóng phụt tắt trong tiếng thét kinh hoàng. Ánh sang của Thương Hải Minh Nguyệt vӯa tắt thì Tô Duyệt Duyệt cũng lăn ra đất bất tỉnh nhân sӵ, hòn bảo thạch trong tay cũng phút chốc biến mất không dấu tích. SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 2: Có Cӵc Phẩm Nam Nhân Bên Cạnh Ta Tô Duyệt Duyệt vӯa tỉnh dậy, ngay lập tӭc bị cảnh vật xung quanh làm cho choáng váng, cô quay đầu nhìn khắp một lưӧt, đôi mắt bỗng chốc tràn đầy một nỗi kinh ngạc. Cái trần nhà lạ lẫm, cái ga trải giường lạ lẫm, cách bố trí căn phòng cũng kì lạ, thậm chí trên bàn còn bày đầy những kiểu lư hương cô chưa tӯng thấy bao giờ. Khắp căn phòng toát lên một màu sắc xưa cũ, cô nhớ rằng mình đang ở Văn Vật quán thӵc hiện nhiệm vụ mà… Tô Duyệt Duyệt chưa kịp nghĩ thêm gì thì bỗng tӯ đâu một cánh tay lӵc lưӥng tóm chặt lấy cô. Cô theo phản xạ quay lại nhìn. Ai da, không nhìn thì thôi, vӯa nhìn là đã muốn giết người luôn á. Bên cạnh cô lúc này là một nam nhân với thân hình cao lớn, ánh mắt sắc như dao cạo với hàng mi cong vút, sống mũi vӯa thẳng vӯa cao, bờ môi mӓng tan bóng bẩy đầy gӧi cảm. Cả khuôn mặt của chàng như đưӧc dùng dao tạc vậy, tӯng chi tiết đều hết sӭc tinh xảo, phi phàm; hơi thở của chàng phả vào cә áo cô như muốn hút trӑn nguồn sinh lӵc yếu ớt. Ai nha. Tô Duyệt Duyệt ta vốn luôn thích những mĩ nam kiểu này nha. Hơn nữa anh chàng này thì quả thật là cӵc phẩm của cӵc phẩm a. Không ngờ bộ phim cә trang này lại có thể mời đưӧc một chàng trai đẹp đến vậy. Tô Duyệt Duyệt nhìn không chớp mắt vào đôi mắt tưởng như sâu thăm thẳm ấy, miệng nở một nụ cười tươi như hoa thẽ thӑt gạ gẫm: “Này soái ca, có hӭng thú muốn gia nhập tә chӭc của chúng tôi không? Tướng mạo anh như vậy, tôi dám khẳng định sẽ khiến mấy quí bà chết mê chết mệt cho coi.” ;)) Phải biết rằng cái tә Đại bàng của cô có cái truyền thống chỉ tuyển những mĩ nữ và mĩ nam, có diện mạo đủ để làm mấy ông chủ lớn và mấy bà quý phu nhân phải mê mẩn. “Cô gái, bәn cung muốn nàng cơ” Nam nhân toàn thân bốc lên một mùi rưӧu nông nặc, hoàn toàn chẳng để ý gì đến mấy lời huyên thuyên của Tô Duyệt Duyệt, lấy hết sӭc nặng của cơ thể đè lên Tô Duyệt Duyệt. Bәn cung? Chàng diễn viên này quả là quá tân tâm với nghề a. Chỉ vì muốn cảnh quay thêm phần chân thӵc mà đã uống rưӧu say khướt thế này. Hóa ra anh ta đang đóng vai thái tử. Chỉ tiếc là đẹp trai như thế này mà đóng cảnh giường chiếu thì thật đúng là trӑng thị bất trӑng dụng (vật vô dụng chỉ để ngắm) à. “Ê, soái ca. Anh đẹp trai như vậy không biết thể lӵc có tốt hay không nhỉ? Nếu như mà không tốt thì tôi cũng không có cách nào tiến cử cho anh gia nhập tә chӭc đâu nha!” Tô Duyệt Duyệt vẫn cố gạ gẫm, cố gắng phân tích cho nam nhân hiểu. Đối với mấy nhiệm vụ mê hoặc mấy quý bà giàu có, đẹp trai như vậy chắc chắn là hoàn thành xuất sắc rồi. Nhưng ở trên giường với mấy bà già đó chưa đến mấy phút mà đã đè người ta ra như thế này là không đưӧc. Nói không chӯng còn lảm mӑi việc hӓng bét. “Bәn cung sẽ cho nàng biết, thể lӵc của bәn cung có đưӧc hay không…” Khuôn mặt nam nhân bỗng chốc đanh lại, tuy chẳng hiểu gì cái vế sau của cô, nhưng nam tử hán đại trưӧng phu nhục nhã nhất là bị phụ nữ nghi ngờ “năng lӵc” của bản thân. Tô Duyệt Duyệt nhìn điệu bộ cӭng rắn của nam nhân khi phản bác, thӓa mãn mà gật đầu lia lịa, bằng lòng coi như anh ta đã qua ải, sau đó tiếp tục nói: “Tuyệt quá soái ca, coi như anh đã qua vòng phӓng vấn rồi nhé, không cần phải ở đây đóng phim gì nữa đâu, thù lao chỗ chúng tôi còn cao gấp mấy lần số tiền anh đóng phim kiếm đưӧc ấy. Đi với tôi, tôi dắt anh đến gặp sư phụ. Đạo diễn đạo diễn… cắt cảnh, không diễn nữa, nghỉ thôi nhé!!!”. Chỉ là đến lúc ấy, Tô Duyệt Duyệt mới để ý rằng xung quanh nào đang có cái máy quay phim nào, người trong đoàn làm phim cũng chẳng có lấy một ai. Kì chưa? Tại sao đang quay phim mà ngoài anh ta ra chẳng có lấy một ai đang làm việc nhỉ? Trong lúc đầu óc đang mòng mòng với một mớ những câu hӓi, tư tưởng của Tô Duyệt Duyệt đột nhiên bị nam nhân sӵc nӭc mùi rưӧu đang đè trên người mình lôi trở lại. “Đâu nào? Bây giờ mới đang bắt đầu mà…” Nói rồi chàng ta điên cuồng lột xé quần áo của người đang bị đè bên dưới. “Bắt đầu cái gì mới đưӧc chӭ? Thôi nào, tôi giờ đã biết thể lӵc của anh rất rất đưӧc rồi, anh quả thật là người rất rất thích hӧp. Aaaaaaaa, anh làm cái quái gì thế này, dӯng tay lại!!! Này! Nàyyy!!!! – Cái đồ chậm hiểu Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng đã ngộ ra bản thân đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Vốn dĩ đây chẳng phải là hiện trường đóng phim gì hết, và kẻ đang đè lên người cô cũng chẳng phải là diễn viên nào cả. Cái căn phòng đầy một màu sắc cә xưa, và cả cái tên ăn bận lỗi thời đang điên cuồng giật tung cúc áo của cô ra nữa. Tất cả đều đang chӭng minh cho một điều. Đó chính là… Cô đã quay ngưӧc thời gian… Trở về quá khӭ??? Ôi không! Cái thӭ chết tiệt gì đang xảy ra thế này??? SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 3: Cái “Chỗ Đó” Của Ngươi Vẫn Chưa “Kiệt Sức” Đâu “Đâu nào? Bây giờ mới đang bắt đầu mà…” Nói rồi chàng ta điên cuồng lột xé quần áo của người đang bị đè bên dưới. “Bắt đầu cái gì mới đưӧc chӭ? Thôi nào, tôi giờ đã biết thể lӵc của anh rất rất đưӧc rồi, anh quả thật là người rất rất thích hӧp. Aaaaaaaa, anh làm cái quái gì thế này, dӯng tay lại!!! Này! Nàyyy!!!! – Cái đồ chậm hiểu Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng đã ngộ ra bản thân đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Vốn dĩ đây chẳng phải là hiện trường đóng phim gì hết, và kẻ đang đè lên người cô cũng chẳng phải là diễn viên nào cả. Cái căn phòng đầy một màu sắc cә xưa, và cả cái tên ăn bận lỗi thời đang điên cuồng giật tung cúc áo của cô ra nữa. Tất cả đều đang chӭng minh cho một điều. Đó chính là… Cô đã quay ngưӧc thời gian… Trở về quá khӭ??? Ôi không! Cái thӭ chết tiệt gì đang xảy ra thế này??? “Ha. Bәn cung bây giờ sẽ cho nàng thấy thể lӵc của bәn cung không thể dễ dàng bị nàng nghi ngờ như thế đưӧc…” Nam nhân mỉm cười tinh quái, cởi bӓ chiếc ao nịt ngӵc cuối cùng còn sót lại trên người Tô Duyệt Duyệt. “A…” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cảm thấy một cơn tê buốt chạy dӑc cơ thể, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ra mình đang bị hắn đè lên trong tình trạng không một miếng vải che thân. Nam nhân say khướt nhìn xuống thân thể mịn màng trắng nõn đang bị đè dưới thân thể mình, cái bản năng của phần con đưӧc sӵ cә vũ của men rưӧu, khiến toàn thân chàng bùng lên sӵ kích thích mãnh liệt. Trong phút chốc, bộ hạ cương cӭng khiến chàng vô cùng khó chịu, và không chút ngần ngại mà cũng lột phăng toàn bộ quần áo trên người. “Oa, thể hình đẹp quá đi!” Tô Duyệt Duyệt một chút bẽn lẽn cũng không có, mà ngưӧc lại còn lien tục suýt xoa trước vẻ đẹp hình thể của nam nhân. Nam nhân vốn chẳng hề mảy may đến phản ӭng của cô, mà chỉ chăm chăm nghĩ đến việc giải tӓa sӵ them khát của cơn dục vӑng đang dâng cao trong tâm trí. Cuống cuồng áp lại cả tấm thân trần truồng lên người Tô Duyêt Duyêt… vẫn đang không ngớt lời trầm trồ, như sӧ cô sẽ trôi mất trong phút chốc, cuống cuồng tách hai chân của cô ra, cơ thế vẫn không ngӯng căng cӭng giữ lấy cô. “Mẹ ơi, ngươi đang làm gì vậy!” Cái khoảnh khắc Tô Duyệt Duyệt nhận ra da thịt mình đang tiếp xúc với cái thӭ cӭng ngắc ấy, cô khẽ hít một hơi, buồn bã trách bản thân sao có thể dễ dàng bị mê hoặc đến thế. “Bәn cung phải chӭng mình cho nàng thấy lần nữa…” Nam nhân vӯa nói vӯa phả lên khuôn mặt nhӓ nhắn của cô hơi thở nồng nặc mùi rưӧu, nói xong lại tinh nghịch dùng cơ thể mình mơn trớn, vuốt ve cô. Tô Duyệt Duyệt đưӧc một nam nhân phi phàm như vậy mơn trớn đương nhiên là rất thích thú, tuy nhiên trải qua nhiều năm huấn luyện, cô ngay lập tӭc phát hiện ra có cái gì đó bất thường trong thần thái của hắn, biểu hiện bên ngoài thì có vẻ giống người đang say rưӧu thật, nhưng thӵc chất là đã trúng phải xuân dưӧc (thuốc lắc). Nếu không thì làm sao hắn ta có thể bị kích thích đến vậy? Tô Duyệt Duyệt ngước nhìn cái gương mặt anh tuấn đáng chết ấy, thở dài một tiếng và nói: “Không ngờ đẹp trai như ngươi mà cũng phải dùng đến chất kích thích, coi như là bәn cô nương cӭu mạng ngươi một lần vậy.” Nam nhân đang mê man, trong đầu vẫn lóe lên ý định phản kháng; cơ thể ngay lúc đó lại bị xuân dưӧc khống chế, vồn vã chuẩn bị đưa bản thân đến cơn khoái cảm. “Này này, tôi nói muốn giúp anh là như thế này này” Tô Duyêt Duyệt nhận ra là hắn đang chuẩn bị “công kích”, sӧ hãi đẩy hắn ra, đông thời nhanh nhẹn và thuần thục điểm vào mấy huyệt trên thân thể hấp dẫn ấy. Nam nhân đang toàn thân kích động bỗng khӵng lại, ngay sau đó thì kiệt sӭc đә sụp xuống. “Này, soái ca, anh có đè thì cũng đӯng có đè lên người tôi chӭ!” Tô Duyệt Duyệt bị cơ thể cường tráng ấy đè lên, chỉ mong cánh tay không bị hắn đè gãy. “Sao nàng lại biết cách giải xuân dưӧc?” Nam nhân gưӧng đưӧc nửa thân dậy, đôi mắt ánh lên sӵ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhӓ nhắn ấy mà hӓi. Tô Duyệt Duyệt không thèm nhìn hắn, tay không ngӯng áp vào bộ ngӵc săn chắc của hắn, mong đẩy đưӧc hắn ra. “Anh có thể đӭng lên đã có đưӧc không? Anh đӯng quên là… cái chỗ đó của anh vẫn chưa kiệt sӭc đâu” Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cái thӭ cӭng cӭng đó của hắn đang chạm vào đùi cô. SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 4: Hạ Dược Phong Ba Tô Duyệt Duyệt không thèm nhìn hắn, tay không ngӯng áp vào bộ ngӵc săn chắc của hắn, mong đẩy đưӧc hắn ra. “Anh có thể đӭng lên đã có đưӧc không? Anh đӯng quên là… cái chỗ đó của anh vẫn chưa kiệt sӭc đâu” Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cái thӭ cӭng cӭng đó của hắn đang chạm vào đùi cô… Đôi mắt quyến rũ ấy bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Sau khi nhanh chóng vơ lấy đống quần áo nằm la liệt dưới sàn và bận lại chỉnh tề, đôi mắt ấy lại một lần nữa lạnh lẽo hướng về phía Tô Duyệt Duyệt. Cô bỗng giật mình, cũng nhanh chóng vơ lấy đống quần áo của mình, tuy nhiên y phục cә xưa quá ư rườm rà, cô phải mất một lúc mới mặc xong. “Ngươi quả là đồ tiện nhân to gan, dám cả gan hạ độc với bản cung” Nam nhân không để cô kịp thốt nên lời nào, nhào tới bóp lấy chiếc cә trắng ngần. “Anh… nói… nói cái gì hả? Buông tôi ra!” Tô Duyệt Duyệt trӧn tròn mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng ấy, bản thân không biết mình đã đắc tội gì với hắn, sao hắn dám vô cớ đòi giết người như thế chӭ. “Đӯng có giả vờ, bәn cung thӯa hiểu đồ tiện nhân nhà ngươi muốn lӧi dụng mấy thủ đoạn hạ đẳng này mong chiếm đoạt bәn cung đúng không???” Nghĩ tới tất cả những thủ đoạn mà trước đây đã tӯng phải nếm trải, đôi mắt ấy bỗng hằn lên những tia đӓ giận dữ, đôi bàn tay càng siết chặt hơn trước. “Nói linh tinh…” Tô Duyệt Duyệt biết anh ta đang dần mất kiểm soát, vội điểm vào thống huyệt của anh ta, nhân lúc anh ta vӯa lơi tay, cô điểm tiếp vào huyệt đạo khiến cho anh ta toàn thân bất động. Nam nhân ngay lập tӭc phát hiện ra mình đã không thể cử động, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn cô: “Ngươi biết võ công?”. “Soái ca, không ngờ anh lớn đến nhường này, mặt mũi thì sáng sủa đến vậy, mà đầu óc thì thật đúng là ngốc nghếch. Sao anh không nghĩ xem, nếu tôi muốn lӧi dụng anh, thì hà cớ gì tôi phải giải độc cho anh sớm như vậy?” Tô Duyệt Duyệt mạnh mồm phán, đôi mắt không ngӯng trӧn lên nhìn về phía anh ta. “Ngươi còn dám nói độc không phải do ngươi hạ, bәn cung vӯa rồi là do uống phải tách trà đó cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ như vậy với người” Nam nhân mắt hướng về phía tách trà đặt trên bàn, lạnh lùng chất vấn. Tô Duyệt Duyệt bước đến cạnh chiếc bàn, cầm tách trà lên hít hà, giӑng nói có phần kinh ngạc thốt lên: “Ủa? Thӵc sӵ là có thành phần của xuân dưӧc, quả là đã có người hạ độc vào đây.” Không phải chӭ? Chủ nhân của cơ thể này chắc chắn là loại gian phu dâm phụ, không thì sao tӵ dung lại đi hạ độc hòng bắt người đàn ông khác quan hệ với cô ta. “Đӯng có làm trò trước mặt bәn cung, đồ tiện nhân nhà người, bәn cung nhất định không bӓ qua chuyện này” Nam nhân phẫn nộ giương mắt nhìn cô, không ngӯng vận nội công mong phá giải huyệt đạo, tuy nhiên, dù có cố thế nào thì cũng phá không nәi. Tô Duyệt Duyệt nhìn anh ta đang cố gắng phá giải huyệt đạo trong vô vӑng, bỗng động lòng trắc ẩn mà mở lời nhắc nhở: “Soái ca à, không cần phải tốn công vô ích, cách điểm huyệt này là độc môn của chỗ chúng tôi, người ngoài phá không nәi đâu, anh cӭ tӯ tӯ mà đӧi một tiếng đồng hỗ nữa nhé. À, ở chỗ các người hình như là nửa canh giờ thì phải.” Nam nhân nghe thấy vậy thì bӯng bӯng phẫn nộ quát: “Đồ tiện nhân đáng chết, còn không mau giải huyệt cho bәn cung”. Tô Duyệt Duyệt chẳng thèm đếm xỉa, ánh mắt đảo một lưӧt quanh căn phòng, cách bài trí cә xưa này, có lẽ là nơi ở của kẻ lắm tiền, vậy đây chắc là khuê phòng của người chủ nhân đó. Cô rảo bước đến bên trước gương đồng, đôi mắt ánh lên một nỗi bàng hoàng, khẽ khàng thốt lên: “Ai nha. Gương mặt này sao lại có thể giống mình đến như vậy? Chẳng lẽ đây là tiền kiếp của mình?”. Nam nhân thở hắt ra một hơi, cơn giận dữ trong lòng cũng dần nguôi đi, thay vào đó là sӵ hiếu kì đối với những cử chỉ và thái độ kì cục của cô gái. Sau một hồi đӭng ngơ ngẩn trước gương, Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chịu quay lại đӭng trước mặt nam nhân. Cô gằn tӯng tӯ tӯng chữ một,mong có thể giải thích rõ ràng với anh ta: “Tôi không cần biết anh có tin hay không, tôi vẫn khẳng định người hạ độc không phải là tôi, bởi vì người hạ độc anh, chính là chủ nhân của cái cơ thể này. Kẻ đó không phải tôi…” SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 5: Hạ Dược Phong Ba (2) Nam nhân hoài nghi nhìn cô, hoàn toàn không hiểu những gì cô đang nói… “Chỉ cần anh hӭa với tôi sẽ không động thủ nữa, tôi lập tӭc giúp anh phá giải huyệt đạo” Tô Duyệt Duyệt thật sӵ không nӥ nhìn hắn phải đӭng bất động như vậy cả tiếng đồng hồ, cô cũng đã tӯng trải qua cái cảm giác bị điểm huyệt như vậy, thật sӵ rất khó chịu, máu trong người bị tụ lại, để lâu thì có thể sẽ bị tê liệt. “Đưӧc, bәn cung không thèm đông đến người, còn không mau giải huyệt?” Nam nhân đành gật đầu thӓa hiệp. Tô Duyệt Duyệt hít một hơi dài, điểm hai lần lên người nam nhân, sau đó lập tӭc lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn về phía hắn. Cô vẫn chưa quên cơn phẫn nộ đã suýt giét chết cô vӯa rồi. Đúng lúc nam nhân có thể cử động trở lại, đột nhiên… Cánh cửa kẹo kẹt bị đẩy ra, một nam nhân chạc ngoại tӭ tuần, thân khoác long bào, kéo theo một bầy tùy tùng nhao nhao lao vào. Hai con người hoàng hốt nhìn cả đám người trước mắt, Tô Duyệt Duyệt thấy toàn người lạ mặt, chỉ biết khép nép chờ đӧi, còn nam nhân bên cạnh thì vội lo lắng trau mày… “Hàn nhi, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Vӯa rồi ta đӭng bên ngoài nghe thấy hai đӭa đang tranh luận điều gì thì phải?” Hoàng thưӧng liếc mắt nhìn sang chiếc giường chăn gối bӯa bộn, chẳng cần thông minh cũng biết hai người hӑ vӯa làm gì trên đó, nhưng vӯa rồi rõ ràng là tiếng cãi nhau, hoàng thưӧng vì quá tò mò nên đã đẩy cửa xông vào. “Ha ha, phụ hoàng… nhi thần chỉ là đang cùng thái tử phi bồi đắp tình cảm thôi mà” Bắc Thần Hàn vôi đәi sắc mặt, khuôn mặt lạnh lùng phẫn nộ vӯa rồi đã biến đi đâu mất, thay vào đó là một sắc xanh xao yếu ớt. Tô Duyệt Duyệt không thể tin vào mắt mình, sao anh ta lại có thể thay đәi như vậy? Hay là người anh ta thật sӵ có bệnh? Mới cả vӯa rồi anh ta nói đến thái tử phi? Chẳng nhé là đang nói cô sao? Hoàng thưӧng khẽ liếc Bắc Thần Hàn, sau đó quay sang Tô Duyệt Duyệt, giӑng đầy vẻ quan tâm: “Duyệt Duyệt, Hàn nhi nó có bắt nạt gì con không? Có gì ấm ӭc mau nói cho trẫm biết…” Tô Duyệt Duyệt bối rối nhìn về phía vị soái ca đang “xanh xao yếu ớt”, sau đó nhìn hoàng thưӧng khẽ bẩm: “Dạ, hoàn toàn không có. Vӯa rồi đâu có gì xảy ra đâu ạ?” Không ngờ vӯa mới quay ngưӧc quá khӭ đã đưӧc gặp hoàng thương, mà quan hệ của chủ nhân cơ thể này với hoàng thưӧng có vẻ khá thân thiết. Thì ra cô ta không chỉ giống mình về ngoại hình, mà cả tên hӑ cũng giống luôn, thật là trùng hӧp quá đi! “Duyệt Duyệt, con chỉ vӯa mới cùng Hàn nhi thành hôn ngày hôm qua, thời gian hai đӭa ở bên nhau còn dài, cố gắng cùng nhau vun đắp tình cảm. Trẫm tin Hàn nhi sẽ không xử tệ với con đâu.” Hoàng thưӧng vỗ nhẹ vai cô khích lệ. Bắc Thần Hàn ho khan lấy vài tiếng, khẽ lôi Tô Duyệt Duyệt lại bên mình mà nói với hoàng thưӧng: “Phụ hoàng, con sẽ dành hết tâm huyết chăm sóc cho Duyệt Duyệt, người phải yên tâm mà giӯ gìn sӭc khӓe mới phải”. Tô Duyệt Duyệt bối rồi nhe ra một nụ cười ngốc nghếch, cánh tay vẫn không ngӯng muốn vùng ra khӓi bàn tay to khӓe của Bắc Thần Hàn, tuy nhiên hắn dường như muốn đối đầu với cô, cô càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt. Hoàng thưӧng nhìn hai người hӑ âu yếm nhau, vui sướng cười lớn: “Hàn nhi, con cũng phải cố gắng bồi dưӥng cơ thể, ta nóng lòng muốn đưӧc bế cháu lắm rồi”. Tô Duyệt Duyệt mồm há hốc, cô chỉ mới có hơn 17 tuәi, chẳng nhẽ lại phải… sớm như vậy? “Nhi thần tuân chỉ…” Bắc Thần Hàn bất lӵc nở ra một nụ cười nhạt nhẽo. “Đưӧc rồi, cũng không còn sớm nữa, các con vӯa rồi uống nhiều rưӧu như vậy, còn không mau trở về vương phủ! Trẫm cũng phải về tẩm cung trước đây” Hoàng thưӧng nói xong, vẫn không đành lòng liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt lần chót, sau đó mới quay người bước đi. Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Bắc Thần Hàn vội vӭt bӓ bộ mặt “xanh xao yếu ớt”, nhanh chóng khoác lên mình vẻ lạnh lùng như trước. “Nói mau, ngươi với phụ hoàng rốt cuộc là có quan hệ gì?” Bắc Thần Hàn tóm chặt lấy cánh tay của Tô Duyệt Duyệt, hoài nghi hӓi. Bắc Thần Hàn, năm nay 22 tuәi, là thái tử của thiên liệt hoàng triều, tính tình lạnh lùng cô độc. Là người đưӧc hoàng thưӧng sủng ái nhất trong tất cả các hoàng tử. Tuy tính tình lạnh lùng, nhưng lại là người hết mӵc hiếu thuân. Đến ngay cả chuyện hôn nhân đại sӵ, cũng nhất nhất nghe lời phụ hoàng lấy một người chàng chẳng hề có tình cảm. Tuy nhiên, chàng luôn ôm nỗi hoài nghi, bởi sӵ yêu mến mà hoàng thưӧng dành cho Tô Duyệt Duyệt chẳng kém gì đối với chàng. Nói hai người hӑ không có quan hệ gì là điều hoàn toàn không thể, nhưng dù có cố gắng thế nào thì chàng cũng không thể hiểu đưӧc rốt cuộc mối quan hệ giữa hoàng thưӧng và Tô Duyệt Duyệt ấy là gì? _Gấu_ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 6: Là Cô Ta Mà Cũng Chẳng Phải Là Cô Ta “Này, anh có thể đӯng có hơi chút là động thủ đưӧc không? Đau chết đi đưӧc” Cánh tay của Tô Duyệt Duyệt như sắp bị bẻ gãy, không ngờ một tên nam nhân người đẹp như hoa mà tính tình lại thô bạo đến vậy, cô cố gẵng vùng vẫy… “Ngươi không hề có nội lӵc? Sao lại biết cách điểm huyệt? Nói mau, ngươi rốt cuộc là ai?” Bắc Thần Hàn buông tay cô, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ. Vӯa rồi tóm lấy tay cô mục đích chính là muốn thăm dò kinh mạch. Hóa ra cô ta vốn không hề có nội lӵc. Tô Duyệt Duyệt uốn uốn nắn nắn cái cә tay tội nghiệp, ánh mắt chân thật nhìn hắn: “Tôi, đúng là Tô Duyệt Duyệt, nhưng không phải là Tô Duyệt Duyệt mà các người quen biết”. “Cô rốt cuộc là đang nói cái quái gì vậy?” Bắc Thần Hàn hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì. Tô Duyệt Duyệt xoa xoa lên trán, trong giây lát dường như nghĩ ra điều gì đó, vội hӓi: “Có phải vӯa rồi anh đã đánh ngất tôi?” Khuôn mặt Bắc Thần Hàn vội trầm xuống, lạnh lùng buông ra một câu: “Bәn cung chỉ đẩy ngươi một cái, là do ngươi không cẩn thận đâm đầu vào tường, đӯng có trách bәn cung”. Tô Duyệt Duyệt trӧn mắt nhìn hắn, nhưng trong lòng cũng đoán già đoán non giải thích: “Thế thì đúng rồi, Tô Duyệt Duyệt đó đáng ra là đã bị đập đầu mà chết rồi…” “Ngươi vӯa nói cái quái gì vậy? Bәn cung chẳng hiểu cái gì sất” Bắc Thần Hàn nhăn mặt trau mày, những lời cô ta vӯa nói, hắn hoàn toàn chẳng hiểu lấy một câu. “Không cần biết anh tin hay không, tôi chỉ nói lại một lần nữa, tôi là linh hồn đã xuyên không để nhập vào cái thể xác này, tôi cũng tên là Tô Duyệt Duyệt, nhưng là Tô Duyệt Duyệt của tương lai cách các người đây mấy ngàn năm. Hiểu chưa???” Tô Duyệt Duyệt hết sӭc kìm chế để giải thích rõ ràng với hắn. Bắc Thần Hàn hoàn toàn kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sӵ bàng hoàng, thốt không ra lời: “Tӯ tương lai? Linh hồn xuyên không?” “Không sai” Tô Duyệt Duyệt gật đầu lia lịa. Phải mất một lúc thì Bắc Thần Hàn mới bình tĩnh đưӧc trở lại, đối với tӯng câu tӯng chữ mà cô vӯa nói, hắn thật sӵ không dám tin vào tai mình. Nhưng mà, Tô Duyệt Duyệt trước mắt hắn đây, so với Tô Duyệt Duyệt của mấy canh giờ trước thật sӵ khác biệt quá xa. Tô Duyệt Duyệt trước đấy là loại phụ nữ yếu đuối, chỉ thích khóc lóc, hơi chút là lại chạy đến chỗ hoàng thưӧng kể lể, khiến hắn tӯ nhӓ đến giờ đều ghét cay ghét đắng.” “À à, vӯa rồi anh nói tôi là thái tử phi gì gì đó của anh… Thật hả?” Tô Duyệt Duyệt chӧt ngộ ra là mình hình như đã xuất giá. “Ha? Thái tử phi? Ngươi đủ tư cách sao? Nếu không phải vì phụ hoàng thì ta có chết cũng không lấy loại người như ngươi” Bắc Thần Hàn khinh bỉ trả lời. Tô Duyệt ra chiều nghĩ ngӧi trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao hoàng thưӧng lại giúp tác hӧp Tô Duyệt Duyệt đó với anh, điều mà tôi muốn nói là, chúng ta đều chẳng thích gì nhau, nếu anh đã suy nghĩ lại, thì cӭ việc phế tôi, như vậy anh cũng dễ sống, mà tôi cũng dễ thở…” Ánh mắt Bắc Thần Hàn lại ánh lên một phen kinh ngạc, không thể tin đưӧc đó lại là lời nói ra tӯ miệng Tô Duyệt Duyệt, cái loại đàn bà tục tĩu như Tô Duyệt Duyệt trước đấy, lúc nào cũng dính lấy hắn không rời, bây giờ lại nói cô ta không hề thích hắn, nghe cô ta đòi phế, trong lòng bất giác có gì đó khó chấp nhận. Tô Duyệt Duyệt đắc ý nhìn hắn chờ đӧi, chỉ cần hắn ta đồng ý phế cô, cô có thể tӵ do mà bước ra ngoài cái thế giới cә đại kia mà phiêu bạt giang hồ, đồng thời tìm cách quay trở về tương lai. Chỉ có điều… “Không phế…” Bắc Thần Hàn phũ phàng dập tắt mӑi mơ mộng của cô bằng hai tӯ gӑn lӓn. Tô Duyệt Duyệt vô cùng bất mãn: “Ê, tại sao lại không phế? Nếu anh đã không thích tôi, tôi cũng chẳng ưa gì cái ngôi vị thái tử phi này, thì phế tôi chẳng phải quá phù hӧp với nguyện vӑng của anh sao?” “Đúng là ta rất rất muốn như vậy, nhưng ta cũng không thể làm những điều khiến phụ hoàng phải phiền lòng. Vì thế nên ta cũng chẳng có cách nào để phế ngươi hết” Sắc mặt Bắc Thần Hàn dường như đã có chút ấm áp trở lại, giӑng điệu cũng không còn sӵ khinh ghét như trước. Sắc mặt của Tô Duyệt Duyệt lại thật khó coi, khóe miệng cӭ khe khẽ giật giật. Chẳng nhẽ tӵ do của mình lại bị đặt vào tay hoàng thưӧng một cách dễ dàng như vậy. “Đi thôi! Hồi cung!” Bắc Thần Hàn vốn chẳng để ý đến sӵ thật vӑng của cô, trong lòng còn bất chӧt cảm thấy Tô Duyệt Duyệt đang đӭng trước mắt mình thú vị hơn trước rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt chỉ biết im lặng bước theo, trong lòng không ngӯng băn khoăn liệu những ngày tháng tiếp theo sẽ ra sao? . . . Liệu cô có còn cơ hội để quay trở lại tương lai? _Gấu_ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 7: Tôi Có Một Điều Kiện! Một buәi chiều mùa xuân quang đãng, ánh nắng ấm áp, gió thәi hiu hiu. Cả kinh thành vẫn đang ồn ào, náo nhiệt. . . . Trong phủ thái tử… Một bóng nữ nhӓ nhắn đang bước đi thoăn thoắt, bước đi của cô tuy không dài, nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ trong chốc lát, cô đã vắt vẻo trên một cái cây lớn, một mình yên tĩnh thoải mái trên một chạc cây vững chắc. Những tia nắng dịu dàng xuyên qua những tán lá cây tươi tốt, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của cô, khiến cho cả gương mặt ấy như đang tӓa ra một vầng hào quang rӵc rӥ. Cô có một khuôn mặt trái xoan nhӓ nhắn như có thể bao trӑn đưӧc trong lòng bàn bàn tay, các nét trên gương mặt cô đều hết sӭc cân đối, nhưng có lẽ sӵ thu hút nằm nhiều nhất ở đôi mắt trong sáng như ngӑc kia, lúc nào cũng toát lên một vẻ thông minh, lanh lӧi. “Ôi trời, thái tử phi, người làm gì mà lại phải trèo lên cây như vậy, người nên xuống mau đi ạ” Một nha đầu bận đồ tì nữ đững dưới gốc cây tӯ bao giờ đang hốt hoảng kêu la. Nô tì này là người thân cận đã đi theo Tô Duyệt Duyệt tӯ nhӓ đến giờ, ngay cả khi đã vào phủ thái tử. Thế mà giờ đây, cô thật sӵ không thể lí giải nәi, tӯ khi chủ nhân tӯ hoàng cung trở về, đột nhiên như biến thành một người hoàn toàn khác, cái gӑi là tiểu thư con nhà khuê các biến đi đâu mất, thay vào đó là hết lần này đến lần khác những hành động vô cùng lỗ mãn, ví như việc trèo cây này. “Tiểu Thúy, ngươi không cần phải suốt ngày cӭ lẽo đẽo theo ta thế đâu, mau đi đi, ta muốn một mình yên tĩnh” Tô Duyệt Duyệt nhắm mắt, tӵa lưng vào thân cây thư giãn. Quay về quá khӭ đã đưӧc một tháng rồi, tӯ lúc trở về tӯ hoàng cung, đã một tháng rồi cô chưa nhìn thấy Bắc Thần Hàn. Thật sӵ không thể hiểu nәi, kẻ đó rõ ràng không ưa gì cô, vậy mà vẫn khăng khăng không chịu phế cô. Điều khó chịu nhất là, còn có vài ả đàn bà lẳng lơ, trơ trẽn trong phủ hết lần này đến lần khác cӭ đến soi mói, bới móc. “Thái tử phi à, người mau xuống đi, ngộ ngӥ bị thái tử gia nhìn thấy, chắc chắn là lại bị mắng a” Tiểu Thúy lo lắng mà ngẩng đầu liên tục khuyên can. Cô biết, Bắc Thần Hàn vôn chẳng yêu thương gì chủ nhân nhà mình, đến ngay cả đêm động phòng hoa trúc cũng giả vờ bệnh tật để mặc cho chủ nhân phải cô quả chốn phòng the. Tô Duyệt Duyệt nhún vai, chẳng hề để tâm đến mấy lời nói của Tiểu Thúy: “Anh ta dám mắng, thì cũng chưa chắc ta đã thèm nghe.” “Thật sao? Tô Duyệt Duyệt, ngươi càng ngày càng láo xưӧc rồi đấy” Giӑng nói của Bắc Thần Hàn tӯ phía xa vӑng lại. Không biết hắn đã đӭng ở đó tӯ lúc nào, bên canh còn có một bóng giai nhân trẻ tuәi. dáng hình yểu điệu thướt tha, bước đi thong thả đong đưa. Bắc Thần Hàn đến bên cái cây, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt vẫn không hề nhúc nhích, gương mặt tuấn tú cau có trước đó cũng dần trở nên lạnh nhạt. “Ngươi xuống mau cho bәn cung…” Hăn khẽ rít qua kẽ răng. Khóe miệng của Tô Duyệt Duyệt cong lên một nụ cười đẹp mắt. “Soái ca, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện rồi.” Hắn thӵc là một cӵc phẩm nam nhân, càng nhìn càng thấy đẹp, chỉ có điều tính khí chẳng dễ chịu chút nào. “Tô Duyệt Duyệt, xuống mau…” Cái ngữ khí lạnh lung ấy khiến cho những người bên cạnh lúc đó đều phát run bần bật, tất nhiên là chỉ trӯ Tô Duyệt Duyệt. “Tôi có một điều kiện, chỉ cần anh đáp ӭng đưӧc, tôi sẽ xuống ngay lập tӭc…” Tô Duyệt đột nhiên nghiêm túc nhìn anh ta nói. Bắc Hàn Thần còn chưa kịp nói câu nào, thì đã bị nữ nhân bên cạnh cướp lời. “Ai ya. Thái tử phi sao lại không biết phép tắc như vậy a, dám cả gan ra điều kiện với thái tử, thật không coi thái tử gia ra gì a.” Tô Duyệt Duyệt bất giác chú ý nhìn sang bản mặt của nữ nhân bên cạnh, cũng không đến nỗi, vẫn còn có thể coi là mĩ nữ. Chỉ có điều nếu phấn trên mặt bớt dày đi một chút, y phục mặc cũng nhiều hơn một chút, giӑng nói cũng bình thường đi một chút, khéo đâu lại có thể trở thành một mĩ nhân thập toàn thập mĩ. “Tô Duyệt Duyệt, ngươi còn khồng chịu xuống thì đӯng có trách bәn cung” Bắc Thần Hàn nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt vô cùng lạnh lẽo, không bộc lộ một chút tình cảm. Tô Duyệt Duyệt bất chӧt cảm thấy trong giӑng nói ấy có gì đó bất әn, nhưng khẩu khí thì vẫn cương quyết: “Tôi đã nói rồi, anh đáp ӭng điều kiện của tôi, tôi sẽ tӵ khắc xuống”. Bắc Thần Hàn chӧt rút kiếm ra, chẳng chút do dӵ kề vào cә Tiểu Thúy. Tô Duyệt Duyệt trӧn tròn đôi mắt, không thể tin nәi một kẻ đẹp trai như vậy mà lại có thể vô tình đến thế, chẳng nhẽ giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại có thể chỉ vì một chuyện nhӓ nhặt mà nhẫn tâm sát hại một kẻ bề tôi. Thật sӵ là không còn chút đạo lý nào. “Thái… Thái tử phi… Nô tì xin người hãy xuống đi a… Nô tì không muốn chết…” Tiểu Thúy sӧ hãi đến mӭc toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra mà van nài. Bắc Thần Hàn bất chӧt nhận ra sӵ hoảng loạn và không cam tâm hiện lên trong đáy mắt Tô Duyệt Duyệt. Nhưng hắn vẫn lạnh lùng nhìn về phía cô, hắn muốn cô phải hiểu, khiến hắn nәi giận thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. “Đồ hèn hạ, biến thái, vô nhân tính, đồ ích kỉ, đồ điên…” Tô Duyệt Duyệt muôn chửi ra hết tất cả những lời có thể chửi. căm phẫn mà dằn lòng trèo xuống. Đôi mắt Bắc Thần Hàn ánh lên ý cười, chẳng hiểu tại sao, nghe thấy những câu chửi đó, lòng hắn chẳng có chút bӵc bội. Trái lại, càng nghe chửi, hắn lại càng thấy buồn cười quá. Nhưng nữ nhân bên cạnh thì gương mặt chӧt biến sắc, nhìn thấy Bắc Thần Hàn chẳng những không hề mảy may tӭc giận, mà trên gương mặt còn đang nở ra một nụ cười, vậy là sao? Không phải thái tử gia đã thích cái thӭ hoa thô tục như vậy chӭ? Tô Duyệt Duyệt tӭc giận mà giẫm mạnh tӯng bước, chậm chạp trèo xuống. Nhưng vӯa mới trèo đưӧc xuống nửa thân cây, đôi chân bất ngờ bước hụt một bước… “Aaaa…”. SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 8: Kẻ Nào Là Tiểu Ái Nhân? Tưởng rằng Tô Duyệt Duyệt chỉ còn biết nhắm mắt mà chờ chết, ngờ đâu đúng lúc ấy, cô chӧt thấy mình đang nằm trong một vòng tay vô cùng vững chắc. Cô hốt hoảng mở to đôi mắt, thì ra là khuôn mặt của tên yêu nghiệt đáng chết đó. “Có chết thì cũng đӯng có chết ở chỗ của bәn vương” Hắn dung bộ mặt lạnh nhạt, thong thả nói. Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhận ra điều gì đó không әn, cánh tay không chút do dӵ vung lên. “Bốp” một âm thanh khiến cả không gian như chấn động. Khuôn mặt của Bắc Thần Hàn hiện rõ năm ngón tay đӓ lӵng. Hắn chết lặng. Và ngay sau đó cơn giận dữ ập đến. “Tô Duyệt Duyệt, ngươi dám đánh bәn vương.” Chết tiệt, tӯ nhӓ đến giờ chưa tӯng có kẻ nào dám đánh hắn. Vậy mà cái kẻ chết tiệt đầu tiên dám thẳng tay đánh hắn lại là một nữ nhân. “Đánh thì đánh, ai bảo anh vӯa rồi dám sờ vào ngӵc tôi” Tô Duyệt Duyệt chẳng hề sӧ hãi mà giữ khoảng cách với hắn. Bắc Thần Hàn đột nhiên nhớ lại, thì ra cái thӭ mềm mềm mà vӯa rồi hắn sờ vào là ngӵc của cô ta. Ha, cảm giác cũng không tồi. Mà nói thật ra thì, hắn sờ cô thì cũng có gì sai trái. “Thái tử điện hạ à, người đӯng tӭc giận làm gì, cái thӭ hoa dại không biết phúc phận ấy, lӧi dụng sӵ sủng ái của hoàng thưӧng mà hành vi thô bỉ. Chúng ta cӭ kệ cô ta.” Ánh mắt của nữ nhân ánh lên sӵ đắc ý, vội chạy đến dính lấy Bắc Thần Hàn, cố làm ra vẻ ngây thơ. Tô Duyệt Duyệt khẽ rùng mình, cái giӑng ngây thơ ấy đúng là khiến cô rӧn tóc gáy. “Vẫn là Điệp Nhi hiểu chuyện nhất, nàng nói đúng, bәn vương không thèm chấp cô ta” Khuôn mặt Bắc Thần Hàn có chút phấn khích trở lại, thân mật ôm ấp Lâm Điệp Nhi, thậm chí còn âu âu yếm yếm trước mắt Tô Duyệt Duyệt cùng những người khác. Thị vệ và người hầu hình như đã chán chê cái cảnh này, chỉ có Tô Duyệt Duyệt là vẫn hiếu kì chú mục vào những cử chỉ âu yếm của hai kẻ đó, Bắc Thần Hàn chẳng quan tâm đến biểu cảm trên khuôn mặt cô, bàn tay không chút ngần ngại mà thӑc sâu vào trong lớp quần áo mӓng manh trên người Lâm Điệp Nhi mà sờ soạn. “A… Gia à… ưm…” Khuôn mặt Lâm Điệp Nhi đầy vẻ thẹn thùng, nhưng tiếng rên rỉ thì càng lúc càng to. Cô ta sӧ tất cả mӑi người xung quanh đều không biết chuyện gì xảy ra không bằng. Đôi mắt Bắc Thần Hàn ánh lên đầy sӵ khinh thường, nhưng đôi tay thì vẫn không ngӯng nắn bóp bầu ngӵc đang căng lên trong lớp áo, chốc chốc lại quay sang chờ đӧi phản ӭng của Tô Duyệt Duyệt. “Ai nha, thì ra tӯ xưa con người ta đã sống thoáng như vậy a! Tôi lại cӭ tưởng chỉ có trai gái ở chỗ chúng tôi mới có những hành động như thế. Xem ra lần này quay trở về, tôi cũng phải cùng tiểu ái nhân nghiên cӭu vấn đề ấy, rồi cùng trải nghiệm cái khoái cảm phấn khích này.” Tô Duyệt Duyệt kinh ngạc thốt lên. Tiểu ái nhân mà cô đang nói ở đây là con thú săn của cô. Một con người vô vị mà lại bất cẩn như Tô Duyệt Duyệt nuôi thú săn thường chưa đưӧc đưӧc đến 7 ngày đã đәi sang con khác, vì vậy mà cô cũng chẳng muốn nhớ tên chúng. Nhưng, trong số đó, cuối cùng cũng đã có một con phá đưӧc cái lệ ấy, nó là một con thú săn hết mӵc chung thành, khiến Tô Duyệt Duyệt yêu quí đến mӭc không muốn rời tay. Con vật đó đã theo cô đưӧc 1 năm rồi mà vẫn chưa bị đәi, thế là cô âu yếm coi nó là tiểu ái nhân chung thành, mỗi khi cảm thấy chán nản là lại tìm đến nó. “Đồ chết tiệt, tiểu ái nhân là kẻ nào? Tiện nhân nhà ngươi, sao dám sau lưng ta lén lút vụng trộm với kẻ khác!” Bắc Thần Hàn biến sắc đẩy mạnh Lâm Điệp Nhi, trӯng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt mà quát. “Ai ya… Gia à…” Điệp Nhi bị ngã sõng soài ra đất, ấm ӭc nhìn về phía hai người, Bắc Thần Hàn chưa bao giờ đẩy ả thô bạo đến như vậy, không ngờ chỉ vì Tô Duyệt Duyệt đó mà nӥ đối xử với ả ta như vậy. Bắc Thần Hàn điên tiết nhìn về phía Lâm Điệp Nhi, giӑng nói lạnh băng: “Cút…” Tô Duyệt Duyệt không hiểu hắn tư dưng lại nәi giận cái nỗi gì, vӯa rồi còn âu âu yếm yếm với người ta, giờ lại muốn đuәi người ta đi, có phải hắn bị bệnh thần kinh đa nhân cách không? Tính tình thì cә quái, dở dở ương ương… Lâm Điệp Nhi vôi im bặt, ánh mắt thù hân nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhanh chóng quay lưng bước đi. _Gấu_ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 9: Quả Dưa Chuột Mềm Nhũn Bắc Thần Hàn cao gần 1 mét 9, khiến cho Tô Duyệt Duyệt đӭng đối diện có cảm giác như đang bị chèn ép. “Ngươi vӯa nói cái thӭ tiểu ái nhân đó là ai?” Bắc Thần Hàn gầm ghè giận dữ. Tô Duyệt Duyệt bất giác lùi lại một bước, tên chết dẫm này quả thӵc đẹp trai, lại còn cao như vậy, thật sӵ hắn có một thể hình quá tuyệt vời. “Thì là nam nhân, chӭ chẳng lẽ lại là nữ!” “Đồ gian phụ này, ngươi dám lén lút qua lại với kẻ khác…” Bắc Thần Hàn đầy một bụng tӭc, trӧn mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt quát lớn. Tô Duyệt Duyệt sê sẩm mặt mày, xoa xoa đôi tai: “Này soái ca, tôi biết cái cә hӑng anh to rồi, anh đӯng có to tiếng như vậy có đưӧc không? Tôi có không điếc thì cũng bị anh hét cho thủng màng nhĩ rồi. Hơn nữa, tôi kiếm người đàn ông khác thì cũng có can hệ gì đến anh, trong phủ của anh không phải cũng có cả đống giai nhân mĩ nữ sao? Như vậy là công bằng rồi còn gì!” “Ngươi tốt nhất chịu an phận cho bәn vương, nếu còn dám gian dâm với kẻ khác, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn thân” Khuôn mặt đẹp trai của Bắc Thần Hàn như bị vò nhàu nhĩ. “Này, anh đӯng có tӵ cho mình cái quyền “cho phép mới đưӧc đánh rắm, không cho thì có són ra quần cũng phải chịu”. Tô Duyệt Duyệt tӭc tối phân bua. Ánh mắt Bắc Thần Hàn có chút kì lạ trước những lời lẽ thô thiển Tô Duyệt Duyệt vӯa xuất ngôn, chẳng nhẽ đúng như những gì cô ta tӯng nói, cô ta không phải Tô Duyệt Duyệt trước đây, mà là linh hồn xuyên không đã nhập vào thể xác này? Không phải, chuyện này thật sӵ quá hoang đường. “Tӯ trước tối nay, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện hết sӭc bình thường” Hắn lạnh lùng nói. Tô Duyệt Duyệt nhìn thẳng vào hắn với một ánh mắt khinh thường: “Đó là cә nhân các người, tôi đã nói rồi, tôi là người tương lai, có tán tỉnh thêm vài gã đàn ông cũng là chuyện bình thường. Mới cả, tôi muốn khuyên anh một điều…”. “Khuyên cái gì?” Bắc Thần Hàn đột nhiên tò mò hӓi. “Thưӧng quá nhiều nữ nhân coi chӯng hại lắm đó, sắt mài quá tay coi chӯng thành kim thêu hoa, bất lӵc như chơi” Tô Duyệt Duyệt nhòm xuống bộ hạ của hắn, thật lòng nhắc nhở. “Đồ chết tiệt. ngươi đang nói cái quái gì vậy?” Bắc Thần Hàn biến sắc, trӧn mắt nhìn cô. Cái đồ đàn bà chết tiệt. Cả những lời thô thiển mӭc đó cũng dám nói ra. Tất cả binh sĩ và tì nữ xung quanh đều cố nến nhịn cười, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Thúy đӭng cạnh thì mặt mũi đӓ như gấc, không thể tin nәi là chủ nhân lại có thể nói ra những điều như thế. Tô Duyệt Duyệt thấy hắn vẫn nghi ngờ, lại nhấn mạnh thêm lần nữa. “Soái ca à, anh cӭ thử không tin xem. Chỗ chúng tôi có nhiều đàn ông vì quá ham hố cái chuyện đó, cho nên tuәi chưa đến 30 mà đã dӵng không dậy đưӧc rồi. Anh thử nói xem, dùng cái quả dưa chuột mềm nhũn như vậy mà đối xử với vӧ mình, thì quả thật thương tâm quá đi.” Bắc Thần Hàn cảm thấy cô ta càng nói càng thô thiển, mặt mũi tối sầm lại, nghiến răng tӭc giận “Câm mồm…”. Ánh mắt Tô Duyệt DUyệt lộ ý cười, ánh mắt hết dòm lên lại dòm xuống, tiếp tục những lời chӑc người khác tӭc điên. “Đӯng nghĩ quá hóa giận, không tốt cho sӭc khӓe đâu. Mới cả, dưa chuột của anh đã chӑc vào bao nhiêu bông hoa cúc rồi? Chắc nó thấy mệt và chán lắm. Tôi có lòng tốt mới khuyên anh, hãy đi mua một hũ rưӧu mạnh, cố gắng rửa sạch tiểu dưa chuột của anh đi. Nhӥ có mắc bệnh hoa liễu, thì rưӧu mạnh cũng có tinh rưӧu với nồng độ cao, có thể giúp anh trӯ khuẩn hại.” Mӑi người chung quanh vӯa nghe thấy, lập tӭc ai nấy đều trút một hơi dài, trời ạ! Nàng thái tử phi này đúng là bị điên rồi, sao có thể nói với thái tử những lời như thế. Tiểu Thúy thì lại càng sӧ đến phát run, hӓng rồi, thái tử chắc chắn là đang rất giận dữ. “Tô Duyệt Duyệt…” Thái tử quả nhiên nộ khí xung thiên mà hét lên, khiến cho tất thảy thị vệ lẫn nỗ tì đều sӧ chạy hết cả, đến ngay Tiểu Thúy cũng chạy bạt mạng. Tô Duyệt Duyệt chớp chớp mắt, chẳng chút biến sắc: “Có thích tên tôi thì cũng không cần hét to đến thế đâu. Đáng ghét!” “Ngươi… Ngươi đưӧc lắm. Nếu ngươi đã dám lo lắng cho tiểu dưa chuột của ta, thì tối nay cho ngươi chăm sóc nó. Bәn vương chӧt nhớ ra là chúng ta còn nӧ nhau một đêm động phòng nhỉ!” Bắc Thần Hàn vốn định phát điên lên, nhưng đột nhiên nghĩ ra cách để trӯng trị cô ta, đôi môi chӧt lộ ra một nụ cười nham hiểm. “Không đưӧc, tôi chẳng phải đã nói tiểu dưa chuột của anh cần phải nghỉ ngơi sao? Bớt động đến tôi thì tốt hơn…” Tô Duyệt Duyệt sӧ hãi trӧn mắt cӵ tuyệt. Bắc Thần Hàn đột nhiên tiến đến gần, nói như thở vào tai cô: “Không cần ngươi phải lo, tối nay nhớ tắm rửa cho sạch sẽ, chuẩn bị cho tốt mà tiếp đón bәn vương.” Tô Duyệt Duyệt đang định quyết liệt phản kháng nhưng hắn đã không cho cô bất cӭ cơ hội nào, nhanh chóng quay lưng cười lớn tiếng bước đi. _Gấu_ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 10: Cho Các Ngươi Một Cơ Hội Buәi tối, Tô Duyệt Duyệt vui vẻ đến ngồi trước bàn dùng cơm, vốn là nàng muốn để cho Tiểu Thúy và các nha hoàn khác ngồi ăn cùng mình, nhưng bӑn hӑ vẫn một mӵc khăng khăng theo quy định, nhất quyết không ngồi cùng một bàn ăn với nàng, vì vậy nàng cũng không muốn bӭc hӑ thêm nữa. “Ai nha! Thái Tử Phi dùng cơm một mình không thấy hảo lạnh lẽo sao” Đang dùng cơm, đột nhiên có một giӑng nói quen thuộc vang lên. Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trước cửa phòng tӵ lúc nào đã có thêm hai cái thân ảnh không mời mà đến. “ Phải phải, lẽ nào Thải Tử tӯ trước đến giờ đều chưa tӯng đến chỗ tӹ tӹ dùng cơm sao?” Nử tử bên cạnh Lâm Điệp tử cũng khua tay phụ hӑa theo. “Thật có lỗi a! chỗ của ta không có chuẩn bị thêm thӭc ăn thӯa, không thể mời các ngươi dùng cơm! Thất lễ thất lễ! Tiểu Thúy, tiễn khách…” Tô Duyệt Duyệt không lưu tâm cúi đầu tiếp tục thưởng thӭc những mӻ vị trước mắt. “Hai vị phu nhân, mời về!” Tiểu Thúy đi đến trước cửa cúi đầu nói. “Láo xưӧc, ngươi chӹ là một nha hoàn mà cũng dám dùng thái độ đấy đối đãi với chúng ta, có phải hay không ngươi còn chưa đưӧc giáo huấn đầy đủ…” Lâm Điệp Tử nhìn thấy thái độ của Tô Duyệt Duyệt, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền thay đәi, nộ khí cӭ thế liền trút lên người Tiểu Thúy. Một bên Vương Nghê Thường cũng hӑa theo, bày ra cái dáng vẻ ngông cuồng, tӵ kiêu tӵ đại của chủ tử, hướng đến phía trước giáng cho Tiểu Thúy một cái tát:“ Chủ tử như nào, nha hoàn theo hầu cũng cùng một bộ dáng như vậy, thật không coi phép tắc ra gì”. Tiểu Thúy cố nén đôi mắt đã đẫm lệ cùng nỗi đau buốt trên khuôn mặt, vẫn tiếp tục cung kính nói: “ Hai vị phu nhân, thỉnh ra về! không nên tiếp tục tìm chủ tử của nô tì gây thêm phiền phӭc!” Tiểu Thúy biết, hai vị phu nhân trước mặt chính là hai tiểu thiếp nhận đưӧc nhiều ân sủng nhất của Thái Tử, mà chủ tử của mình cư nhiên lại là người thất sủng, vì vậy nàng tuyệt đối không thể để cho chủ tử của mình chịu thêm ủy khuất. “Ngươi còn dám mạnh mồm, đúng là cái thӭ hạ tiện” cánh tay cua Lâm Điệp tử cũng đã muốn giơ lên giáng cho Tiểu Thúy thêm một cái tát. Đúng lúc đó, Tô Duyệt Duyệt đột nhiên đập mạnh tay vào bàn quát: “Dӯng tay, Tiểu Thúy là nha hoàn của ta, các người có tư cách gì đánh nàng!” Tô Duyệt Duyệt thong thả đi đến trước mặt hai người, kéo Tiểu Thúy ra phía sau mình. Nàng chính là ghét nhất cái loại người hèn nhát như vậy, mấy ngày trước đến gây chuyện cũng coi như bӓ đi, vốn dĩ nàng không muốn tính toán với hӑ, nhưng nhìn cái thái độ này xem, không muốn tính toán cũng không đưӧc nha. “Ai nha! Thái Tử Phi thật sӵ là chủ tớ tình thâm a! tuy nhiên cũng đúng, cái loại nha hoàn như thế này, chắc chỉ người có tính cách giống Thái Tử Phi mới rèn ra đưӧc” Lâm Điệp Tử hoàn toàn không sӧ hãi trӵc tiếp nói ra. Tiểu Thúy toàn thân phát run, kéo kéo góc áo của Tô Duyệt Duyệt, nhӓ giӑng nói: “Thái Tử Phi, bӓ đi, đӯng tính toán nữa, vạn nhất người bị Thái tử trách phạt, nô tì thật sӵ không dễ chịu gì” Lâm Điệp Tử cùng Vương Nghê Thường dùng ánh mắt châm biếm nhìn hai người chủ tớ trước mắt, bởi vì hӑ biết, Tô Duyệt Duyệt kể tӯ ngày xuất giá vào phủ Thái Tử đến nay, Bắc Thần Hàn đều chưa tӯng lưu lại căn phòng này, đây cũng chӭng minh Tô Duyệt Duyệt vốn hoàn toàn không đưӧc sủng, một người nữ nhân không đưӧc sủng, ở trước mặt hӑ thật chả khác nào một kẻ hèn ti tiện, không đáng bận tâm. Hơn nữa hӑ lại chính là tiểu thiếp đưӧc Bắc Thần Hàn sủng nhất, cho nên tӵ nhiên cũng không để Tô Duyệt Duyệt thân là Thái Tử Phi vào trong mắt. “không thể, nếu như các người chịu xin lỗi, ta sẽ không cùng các ngươi tính toán nữa” Tô Duyệt Duyệt híp mắt dùng thanh âm lạnh lùng lên tiếng. Lâm Điệp Tử cười lạnh, trӯng mắt nhìn nàng: “Muốn chúng ta xin lỗi, thật nӵc cười, có xin lỗi, cũng phải là nha hoàn của Thái Tử Phi, không phải chúng ta.” Tô Duyệt Duyệt liếc mắt nhìn vê phía Vương Nghê Thường: “Còn người, có hay không muốn xin lỗi?” “Thái Tử Phi, bӓ đi mà! Nô tì thật sӵ không sao” Tiểu Thúy nhìn sắc mặt của hai vị phu nhân thật sӵ là gấp đến cӵc điểm, vội vàng ngăn cản Tô Duyệt Duyệt. “Muốn ta xin lỗi, e là chuyện kiếp sau cũng khó” Vương Nghê Thường dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Tô Duyệt Duyệt, đột nhiên có một tia sӧ hãi, định quay người trӵc tiếp dời đi. SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 11: Tiện Nhân Thì Nên Có Dáng Vẻ Của Tiện Nhân “vậy thì đӯng trách ta ” Tô Duyệt Duyệt vӯa nói xong, trong lúc hai người còn chưa kịp phản ӭng liền điểm vào huyệt đạo của hӑ. Lâm Điệp Tử kinh ngạc trӧn tròn mắt, nàng tӯ trước đến nay không hề biết Tô Duyệt Duyệt cũng biết võ công, thời điểm này nhìn thấy sӵ lạnh lùng trong đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt, bất giác cảm thấy sӧ hãi, nàng ta nhìn Tô Duyệt Duyệt vơi ánh mắt lo sӧ. “Ngươi….ngươi là muốn làm gì? đây là phủ thái tử, nếu ngươi dám làm loạn, thái tử gia tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi” “Mau giải khai huyệt đạo cho chúng ta, nếu không ta nhất định để cho thái tử gia hảo hảo xử lý ngươi” Vương Nghê Thường cũng băt đầu sӧ hãi đe dӑa. Tô Duyệt Duyệt lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười kỳ lạ, thong thả đi đến trước mặt Lâm Điệp tử. “Ngươi….Ngươi.. muốn làm gì?” Lâm Điệp Tử nuốt nước bӑt, lời vӯa nói xong, tӭc thì trên khuôn mặt hiện lên dấu vết năm ngón tay đӓ hồng. Nàng ta vӯa muốn mở mồm muốn nguyền rủa đã bị Tô Duyệt Duyệt giáng thêm một cái tát. “Tiện nhân, ngươi..ngươi dám đánh ta…” Lâm Điệp Tử nộ khí phӯng phӯng gào rống lên, hai bên má còn có thể rõ ràng nhìn thấy dấu vết người ngón tay vӯa mới lãnh. Vương Nghê Thường đӭng ở một bên hoàn toàn hoảng hốt, nàng ta không dám tin, Tô Duyệt Duyệt thế mà lại dám đánh người, các nàng chính là người đưӧc thái tử gia cưng sủng nha, ngay cả thai tử gia cũng không nӥ đánh các nàng, nhưng nữ nhân trước mặt này cư nhiên lại dám động thủ. Tô Duyệt Duyệt quay người đi đến trước mặt Vương Nghê Thường, đồng dạng cũng giáng cho nàng ta 2 cái bạt tai. “Đây là do các ngươi tӵ tìm đến, không thể trách ta, tục ngữ có câu: người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu dám phạm thì ta phải trả lại gấp đôi..” nói rồi nàng quay người định bước đi. “Ngươi đӭng lại cho ta, thái tử gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thӭ cho ngươi” Lâm Điệp Tử nghiến răng nói. Tô Duyệt Duyệt híp mắt liếc nhìn nàng ta, mở mồm nói: “Tiểu Thúy, mau đi mang chiếc bút lông của ta đến đây, còn có cả son nữa, cũng mang đến cho ta” Lâm Điệp Tử và Vương Nghê Thường lại một lần nữa trӧn mắt nhìn Tiểu Thúy ngoan ngoãn cầm những vật mà Tô Duyệt Duyệt yêu cầu mang đến, các nàng thật sӵ không biết Tô Duyệt Duyệt rốt cục là muốn làm cái gì, nhưng hӑ khẳng định đây sẽ không thể là chuyện tốt đẹp, quả nhiên….. “Tiện nhân thì nên có dáng vẻ của tiện nhân, haha để ta tӵ mình trang điểm cho các ngươi a..” Tô Duyệt Duyệt không hề do dӵ cầm chiếc bút lông và thӓi son ở trên mặt của các nàng vẽ loạn một hồi. Tiểu Thúy kinh ngạc há hốc mồm, xem ra chủ nhân của nàng vẽ thật sӵ rất kinh khủng, tuy trong lòng rất lo lắng cho chủ nhân, nhưng khi nhìn thấy sản phẩm mà Tô Duyệt Duyệt vӯa vẽ lên 2 khuôn mặt kia, nhất thời đӭng lặng ở một bên, muốn cười mà không dám cười, quả thӵc rất khôi hài a. Những nha hoàn khác ở trong phòng cũng đồng dạng âm thầm cười trộm hai vị phu nhân, không một ai khẳng định sẽ đӭng ra ngăn cản, bời vì bình thường hӑ đều phải chịu sӵ ӭc hiếp dã man của hai người nữ nhân tâm địa ác độc này, nay có người dám đӭng ra thay mӑi người giáo huấn hai nàng một bài hӑc, tất cả hạ nhân trong phủ đều vui mӯng không kịp a!! Tô Duyệt Duyệt nở một nụ cười ngӑt ngào, sau đó buông chiếc bút trong tay ra “ đưӧc rồi, thật sӵ rất hӧp với bộ dáng của các ngươi nha” Lâm Điệp Tử ngay lập tӭc gào lên: “Tiện nhân, ngươi rốt cuộc ở trên mặt ta vẽ loạn cái gì?” Nàng ta hận không thể ngay lập tӭc đi rửa sạch những thӭ ở trên mặt mình, nhưng là muốn động lại không thể động. “Ngươi lớn lên mang bộ dáng của tiện nhân, trên mặt của ngươi đương nhiên phải vẽ cho giống tiện nhân nha!! Nhưng là, ta sao lại cảm thấy khẩu khí của ngươi bây giờ thật sӵ bốc mùi a, phải hay không ngươi nên nghĩ xem, thӭ gì mới có thể làm cho những lời tӯ mồm ngươi bớt thối đây?” Tô Duyệt Duyệt cau mày như thể đang suy nghĩ nói. Lâm Điệp Tử ngay lúc này thật sӵ muốn giết chết cái con người đang ở trước mắt kia, phẫn nộ trӯng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt “Ngươi dám, sӵ sỉ nhục của hôm nay, ta nhất định sẽ không bӓ qua cho ngươi” Vương Nghê Thường trước đó đã bị dӑa cho không dám nói năng gì, nàng ta hiện tại đã biết Tô Duyệt Duyệt thật sӵ không dễ đối phó. “Ta thật sӵ không dám nha, nếu ngươi sớm đã có ý định báo thù, vậy thì ngươi ngay bây giờ liền báo đi” Tô Duyệt Duyệt nhìn nàng ta vẫn không bớt kiêu ngạo, lại một lần nữa nở nụ cười quӹ dị. “Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?” sӵ phẫn nộ của Lâm Điệp Tử đã làm cho thanh âm của nàng ta có phần cường điệu lên. “Mồm thối như vậy, đương nhiên là giúp ngươi tìm cái đồ vật hӧp với cái mồm thối của ngươi a!!” Tô Duyệt Duyệt cười gằn mấy tiếng, không chút do dӵ cầm lấy miếng vải bẩn ở trên bàn, dưới cái nhìn chằm chằm đầy hoảng hốt của Lâm Điệp Tử, trӵc tiếp nhét vào cái miệng thối chết người của nàng ta. “Ô…ô…” Lâm Điệp Tử do mồm bị nhét đầy vải, vӯa tӭc vӯa hận nhìn Tô Duyệt Duyệt như muốn dùng ánh mắt đê thiêu chết nàng, nàng ta tӯ trước đên nay chưa tӯng bị người khác chà đạp như vậy, thế mà Tô Duyệt Duyệt này cư nhiên lại dám đối nàng làm ra cái loại hành động này. Vương Nghê Thường sӧ hãi nhìn hiện trạng của Lâm Điệp Tử, cảm thấy vui mӯng vì vӯa nãy đã không nhiều lời, nếu không thì, bây giờ khẳng định người bị nhét vải vào mồm kia cũng sẽ có thêm nàng. Chӭng kiến những gì đang diễn ra, mӑi người đều nín lặng. Trời ạ!!! Thái tử phi trước mắt thật to gan, hoàn toàn không sӧ sẽ đắc tội với Lâm Điệp Tử cũng có nghĩa là đắc tội với thái tử gia, mặc dù hӑ rất hả hê khi nhìn thấy các nàng bị giáo huấn, nhưng vẫn là có chút lo lắng Tô Duyệt Duyệt sẽ phải gánh lấy hậu quả như thê nào sau việc này. “Các ngươi là đang làm gì?” Đột nhiên một âm thanh trầm thấp âm u vang lên làm cho tất cả mӑi người có mặt nơi này đều không rét mà run, chỉ trӯ một người đang cười nói rất vui vẻ ra. __Hồng Trần__ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 12: Cầu Hắn Cũng Không Tác Dụng Bắc Thần Hàn vӯa mới bước vào, lại bị cảnh tưӧng trước mắt làm cho chấn kinh, sau khi đã hết bàng hoàng, hắn ngay lập tӭc hét lên: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi cư nhiên dám khi dễ Điệp Tử” Hắn nét mặt trầm xuống, nhìn gương mặt tươi cười của Tô Duyệt Duyệt nói. Lâm Điệp Tử vӯa tӭc giận vӯa ủy khuất trӯng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, nàng tӯ trước đến giờ chưa tӯng có bộ dáng thảm hại như ngày hôm nay, hơn nữa còn là cùng với cái bộ dạng này xuất hiện trước mặt thái tử, hình tưӧng cao quý của nàng bỗng chốc đã bị Tô Duyệt Duyệt đập vӥ, thật sӵ là quá mất mặt. “Thái tử điện hạ, nhanh giúp thiếp giải khai huyệt đạo, Nghê Thường cũng rất khó chịu rồi” Vương Nghê Thường lệ nóng tuôn rơi khóc trông thật thảm hại cất giӑng nói. Bắc Thần Hàn đang muốn bước qua, lại bị lời nói của Tô Duyệt Duyệt làm cho dӯng lại cước bộ: “Cầu hắn cũng vô dụng, hắn không có khả năng giải huyệt đạo này, muốn giải huyệt sao? Cũng có thể đưӧc, chỉ cần các ngươi xin lỗi Tiểu Thúy, ta sẽ giải huyệt cho các ngươi”. “Tô Duyệt Duyệt, bәn vương yêu cầu ngươi ngay lập tӭc giải huyệt cho hӑ” Bắc Thần Hàn tӵ nhiên cũng biết Huyệt đạo của Tô Duyệt Duyệt người bình thường vốn là không thể giải. Đáng chết, nữ nhân này càng ngày càng không xem hắn để vào trong mắt. Tô Duyệt Duyệt không chút sӧ hãi thong thả ngồi xuống ghế nói: “Ta đã nói qua rồi, Xin lỗi Tiểu Thúy thì ta sẽ giải, không xin lỗi, vậy thì các ngươi cӭ tiếp tục mang cái bộ dạng xấu xí này đӭng nguyên ở đó đi. “Tô Duyệt Duyệt, ngươi tốt nhất là nên ngay lập tӭc giải huyệt cho hӑ, nếu không thì đӯng trách bәn vương tàn nhẫn” Bắc Thần Hàn liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thúy đang run rẩy đӭng ở sau lưng nàng, lạnh lùng ra lệnh. Tô Duyệt Duyệt thuận theo ánh mắt của hắn, cũng liếc nhìn Tiểu Thúy, nàng đương nhiên biết ý tӭ của Bắc Thần Hàn trong câu nói vӯa rồi, nhưng là Tô Duyệt Duyệt nàng tӯ trước đến nay chưa bao giờ vì bị uy hiếp mà chìn bước. “Ngươi muốn động thủ liền động thủ đi, nhưng ta nói trước, nếu ngươi dám động thủ, ta liền đi báo với phụ hoàng, nói ngươi dám đánh ta, xem ngươi như thế nào cùng phụ hoàng giải thích…” “Ngươi…”Bắc Thần Hàn tӭc giận mở trӯng mắt, thật không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nhưng nàng ta nói đúng, nếu như phụ hoàng ra mặt, hắn sẽ lại phải một phen khốn đốn. Thật đáng chết mà, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên ngay cả hắn cũng dám uy hiếp. Sau một lúc, Bắc Thần Hàn bước nhanh đến trước mặt Lâm Điệp Tử, lấy ra miếng vải trong mồm nàng ta, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “ Hai người các ngươi còn không mau xin lỗi..”. Tô Duyệt Duyệt trong mắt bốc chốc xuất hiện một tia đắc ý, xem ra vị thái tử này rất sӧ phụ hoàng của hắn nha, vốn là nàng không tin lời đe dӑa vӯa rồi sẽ có tác dụng, nhưng thật không ngờ nó lại có thể làm cho Bắc Thần Hàn ngoan ngoãn chịu khuất phục như vậy, haha. “Thái Tử điện hạ xin hãy làm chủ cho thiếp, là thái tử phi lӯa gạt người, vӯa mới….”Lâm Điệp Tử vӯa khóc vӯa nói, khóc đến nỗi lệ vương đầy mặt, lớp hóa trang cũng vì nước mắt của nàng mà khiến cho khuôn mặt càng thêm nhem nhuốc, bộ dáng thảm hại vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phát khiếp. “Đủ rồi, nếu như các ngươi không tӵ đến gây phiền phӭc, thì thái tử phi có thể tӵ nhiên ӭc hiếp các ngươi đưӧc sao? Còn không mau xin lỗi” Bắc Thần Hàn giận dữ hét lên. Lâm Điệp Tử cùng Vương Nghê Thường bị những lời của Bắc Thần Hàn dӑa cho đến nỗi toàn thân phát run, Lâm Điệp Tử cũng không dám oán thán thêm điều gì. “Thái Tử Phi, xin lỗi, mong tӹ tha lỗi cho chúng ta” Vương Nghê Thường nhanh nhảu mở mồm nói trước, tuy không phải tӵ nguyện gì, nhưng thái tử đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thế gưӧng ép nghe theo. Tô Duyệt Duyệt vӯa nghe xong liền nhăn mặt nhíu hai hàng lông mày nói: “Các ngươi xin lỗi nhầm người rồi, người cần xin lỗi không phải là ta, mà là nha hoàn của ta” vӯa nói xong liên trӵc tiếp kéo Tiểu Thúy vẫn còn đang phát run ra đӭng trước mặt mình. “Tiểu Thúy, đӯng sӧ, có ta cùng thái tử gia đӭng ra làm chủ cho ngươi” Tô Duyệt Duyệt cười cười liếc nhìn khuôn mặt đang vô cùng khó coi của Bắc Thần Hàn. Nhìn hai nữ nhân lòng dạ rắn độc ở trước mắt, nội tâm của Tiểu Thúy không khӓi tràn đầy sӧ hãi, toàn thân run cầm cập nói: “Thái Tử Phi, bӓ đi mà, nô tì thật sӵ không sao, người hãy thả hӑ ra đi” Tô Duyệt Duyệt không thèm để tâm những lời của tiểu thúy, tiếp tục nhìn Lâm Điệp Tử và Vương Nghê Thường. “Hối lỗi thì cũng nên có bộ dáng cho đúng với đang hối lỗi, nhìn biểu tình của hai người các ngươi, giống như là đang thiếu nӧ Tiểu Thúy của nhà chúng ta a!” Mâu quang Lâm Điệp Tử ngay lập tӭc xuất hiện một tia oán hận, nhưng là nhìn thấy sӵ lạnh lùng trên gương mặt của Bắc Thần Hàn, nàng ta đành phải nhẫn nhịn nhӓ giӑng mở mồm: “Tiểu Thúy, vӯa nãy là do chúng ta không tốt, thật xin lỗi” “Tiểu Thúy, xin lỗi” Vương Nghê Thường cũng không cam tâm tình nguyện mà nói theo. Hai người hӑ tӯ trước đên này chưa tӯng chịu qua cái loại ủy khuất này, cư nhiên phải đi cúi đầu xin lỗi một nha hoàn, thật là tӭc chết mà. __Hồng Trần__ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 13: Như Thế Nào Làm Ngươi Dục Tiên Dục Tử “Đưӧc rồi, các nàng cũng đã xin lỗi, người hẳn là có thể giải khai huyệt đạo cho hӑ rồi chӭ!” Bắc Thần Hàn với ngữ khí lạnh nhạt nói. Tô Duyệt Duyệt tӵ nhiên cũng không làm khó hai nàng nữa, đầu tiên là giải huyệt cho Vương Nghê Thường.Sau đó không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của nàng, Tô Duyệt Duyệt tiếp tục đi đến trước mặt Lâm Điệp Tử, nhanh như cắt giải khai huyệt đạo cho nàng ta. Nhưng là chính khi nàng vӯa mới giải khai huyệt đạo, Lâm Điệp Tử nộ khí bӯng bӯng giơ tay định trӵc tiếp giáng cho nàng một cái bạt tai. “Ba….” Thanh âm rõ ràng vang lên khiến cho nhiệt độ của căn phòng bỗng chốc hạ xuống một cách nhanh chóng. Lâm Điệp Tử ngạc nhiên trӧn trӯng mắt, bên má phải bất ngờ lại in thêm dấu vết năm ngón tay đӓ hồng, nàng ta hoàn toàn kinh hãi nhìn người nam nhân trước mắt, không dám tin Bắc Thần Hàn cư nhiên lại đánh nàng, mà hơn nữa lại còn là vì Tô Duyệt Duyệt động thủ. “Ngươi loạn vẫn còn chưa đủ? Còn muốn tiếp tục gây chuyện sao? Ngay cả Thái Tử Phi mà ngươi cũng dám đánh” Bắc Thần Hàn trӯng mắt nhìn nàng ta. Chӭng kiến một màn như vậy Vương Nghê Thường cũng cùng một bộ dáng hoảng loạn giương mắt nhìn sӵ việc đang diễn ra, tuy nhiên cạnh đó Tô Duyệt Duyệt lại cười một cách vô cùng kỳ lạ. Kỳ thӵc cái tát vӯa rồi nàng có thể dễ dàng tránh thoát, chỉ là vẫn chưa phản ӭng, không ngờ có người lại nhanh hơn nàng một bước. Lâm Điệp Tử ôm hai bên má vẫn còn nóng rát, vӯa khóc vӯa vội vàng nói: “Thái Tử, người đӯng tӭc giận, Lâm Điệp Tử lần sau không dám nữa, thật sӵ không dám nữa” “Cút” Bắc Thần Hàn mặt không đәi sắc lạnh lẽo ra lệnh. Lâm Điệp Tử trước khi đi còn trӯng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt sao đó mới vội vã rời đi, Vương Nghê Thường cũng không dám nhiều lời thêm điều gì, liền trӵc tiếp đi ra ngoài. Sau đó, Bắc Thần Hàn cũng ra lệnh cho tất cả hạ nhân lui xuống, lúc này trong phòng chỉ còn lại duy nhất Tô Duyệt Duyệt và hắn. “Ngươi sao không ăn cá?” Bắc Thần Hàn liếc măt nhìn về phía đĩa cá vẫn còn nguyên, nghi hoặc hӓi. Tô Duyệt Duyệt ngay cả nhìn cũng không nhìn liền trӵc tiếp giải thích: “Ta tӯ bé đến giờ không thích ăn cá, về sau bảo ngӵ thiện phòng không cần mang cá cho ta, như vậy thật lãng phí..” Trong mắt Bắc Thần Hàn ngay lập tӭc xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn nhớ Tô Duyệt Duyệt của ngày trước tӯ nhӓ thích ăn nhất chính là cá, nàng luôn chạy theo hắn cùng đi bắt cá về ăn, bữa cơm mà không có cá, thế nào cũng sẽ khóc nháo lên, nháo đên khi nào có cá mới thôi, bây giờ Tô Duyệt Duyệt trước mắt này cư nhiên lại nói nàng không thích ăn cá, xem ra nàng thật sӵ không phải Tô Duyệt Duyệt trước đây. Tuy là vậy, nhưng không biết tại sao, hắn đối với Tô Duyệt Duyệt này thế nào lại không hề cảm thấy chán ghét, hắn vốn là cӵc kỳ căm ghét cuộc hôn nhân sắp đặt, tuy nhiên bây giờ đәi thành Tô Duyệt Duyệt mới, có vẻ như cũng không đến mӭc quá đỗi chán ghét, ngưӧc lại còn cảm thấy những ngày tháng sau này sẽ không hề buồn tẻ nha. Tô Duyệt Duyệt nhìn nhìn Bắc Thần Hàn, không biết hiện giờ trong đầu hắn là đang suy nghĩ cái gì, ngay cả góc miệng cũng cong lên nở ra một nụ cười kỳ lạ. “Uy, soái ca, ngươi có bệnh à! Một mình ngồi đây mà cũng có thể cười đến ngây ngốc như vậy, thật là kỳ lạ nha” Nàng vӯa uống canh vӯa nói. Mục quang của Bắc Thần Hàn bỗng chốc sáng rӵc lên, nhìn thẳng vào Tô Duyệt Duyệt. “Bәn vương là đang nghĩ, đêm nay sẽ như thế nào làm cho ngươi dục tiên dục tử” “A…Khụ Khụ….Khụ Khụ….Ngươi….Khụ Khụ…” Tô Duyệt Duyệt không thể ngờ đưӧc hắn sẽ nói như vậy, canh trong mồm ngay lập tӭc trӵc tiếp phun ra, xấu hә sặc sụa một phen ___Hồng Trần__ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 14: Dục Hỏa Cám Dỗ Bắc Thần Hàn mục quang nóng bӓng chăm chú nhìn khuôn miệng còn vương đầy nước của nàng, mở mồm nói: “Aí Phi, nếu như đã ăn cӵc khә như vậy, chi bằng đӯng ăn nữa, chúng ta bàn chút chuyện chính a..” Tô Duyệt Duyệt căm phẫn trӯng mắt nhìn hắn, thật không biết trong não của tên thái tử này rốt cuộc chӭa cái gì “Ngươi muốn bàn chuyện, hảo, vậy ngươi đi mà tìm hai cái bao tải của nhà ngươi, đại tӹ ta không có hӭng thú” Nàng vӯa nói xong liền vội vàng đӭng lên, nhưng ngay lập tӭc lại cảm thấy toàn thân vô lӵc: “Sao lại như thế này?” Bắc Thần Hàn hảo tâm đӥ nàng dậy, lại như cố ý để cho thân thể nàng dӵa vào người hắn tà mị nói: “Aí Phi làm sao vậy” “Ngươi….ngươi đã cho gì vào trong cơm của ta” Tô Duyệt Duyệt như đã hiểu ra điều gì, trӯng mắt nhìn Bắc Thần Hàn, muốn thoát ra nhưng lại vì thân thể hoàn toàn không tuân theo sӵ điều khiển của nàng mà rơi trở ngưӧc vào vòng tay của hắn. Bắc Thần Hàn không để tâm những lời mắng chửi của nàng, liền một tay trӵc tiếp ôm lấy thân hình mềm mại, rất nhanh đi đến bên giường, sau đó cẩn thận đặt Tô Duyệt Duyệt xuống. Bắc Thần Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhӓ nhắn đang vӯa hoang mang vӯa quật cường của nàng, trong mắt ý cười ngày càng lớn. Kỳ thӵc hắn chỉ là muốn hù dӑa nữ nhân đáng giận này một chút, bởi vì hắn biết nữ nhân này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn chịu khuất phục, cho nên hắn đành phải sai người bӓ thêm một ít mê dưӧc vào thӭc ăn của nàng, sau đó hắn sẽ hảo hảo tӯ tӯ giáo huấn nàng một phen. Bắc Thần Hàn thong thả vận bàn tay to của mình, không chút do dӵ tháo đai lưng của nàng xuống, bờ vai trắng nõn chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn đều phơi bày trước mắt hắn, còn có đôi gò bông đào đang phập phồng dưới lớp xiêm y màu hồng phấn, cảnh tưӧng mê người này làm cho mục quang của Bắc Thần Hàn bỗng chốc như rӵc lửa. Lúc này, hắn phát hiện, người đang bị trӯng phạt không phải nữ nhân này mà chính là hắn. Đáng chết, hắn như thế nào nhanh như vậy liền có phản ӭng rồi. Đôi mắt của Tô Duyệt Duyệt bỗng chốc đảo vòng, đột nhiên nàng thay đәi chủ ý nói: “Thái Tử gia, người ta là lần đầu, dịu dàng một chút a!!” Trong mắt của Bắc Thần Hàn xuất hiện một tia kinh ngạc, nữ nhân này sẽ không phải lại muốn giở trò gì chӭ, nhưng nàng đã trúng mê dưӧc, muốn chạy cũng không có khả năng nha, hắn đương nhiên không phải kẻ nhân lúc người gặp hoạn nạn mà giở trò, nhưng là nếu nàng đã nói như vậy cũng thật sӵ là hӧp ý hắn. Chỉ là trong tâm bỗng có chút thất vӑng, không ngờ nữ nhân này quả nhiên cũng là giống Tô Duyệt Duyệt trước đây cùng một bộ dáng, nhanh như vậy liền muốn để cho hắn sủng hạnh. “Hảo, sẽ theo ý của ngươi” Bắc Thần Hàn gật gật đầu cười nói, trong mắt lại mang theo một tia khinh thường. Mục quang của Tô Duyệt Duyệt ánh lên tia tinh quang, dám gài bẫy nàng, vậy thì để nàng cho hắn biết thế nào là sӵ thống khә của dục cầu không đủ ( nhu cầu về dục vӑng không đưӧc đáp ӭng đủ ~~), dù sao hắn cũng là một mӻ nam, nàng tuyệt đối phải hảo hảo chà đạp một phen. Bắc Thần Hàn cùi đầu hôn lên đôi môi mê người của nàng, hắn không thể phủ nhận, nước bӑt tӯ cái miệng này tiết ra, hương vị thật sӵ tuyệt vời. còn đang đắm chìm cảm thụ, Tô Duyệt Duyệt đã nhanh chóng liền hé miệng để đón nhận chiếc lưӥi linh hoạt của hắn, hơn nữa còn rất thành thục đáp lại sӵ tấn công của Bắc Thần Hàn. “Đáng chết, ngươi rốt cuộc đã tӯng hôn qua bao nhiêu người nam nhân?” kӻ thuật hôn điêu luyện của nàng đã khiến cho Bắc Thần Hàn thật sӵ phẫn nộ, ngay lập tӭc dӯng lại nụ hôn đang còn dang dở. Tô Duyệt Duyệt không quan tâm nói trắng ra: “cũng không nhiều lắm, trên một trăm người a!!” Khuôn mặt của Bắc Thần Hàn ngay lập tӭc tràn đầy hắc tuyến, nhắc lại lời nàng: “ Trên một trăm người..” Nữ nhân này cư nhiên lại dám tìm nhiều nam nhân như vậy, thật đáng xấu hә, nàng ta coi hắn không còn tồn tại nữa sao? Bắc Thần Hàn nộ khí nhất thời bốc lên, bàn tay to càng lúc càng thâm nhập sâu hơn vào trong lớp quần áo mӓng của nàng mà bóp mạnh như muốn trӯng phạt nữ nhân hư hӓng này. __Hồng Trần__ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 15: Dục Hỏa Dẫn Dụ “A. Đã nói là nhẹ nhàng thôi mà” Tô Duyệt Duyệt trau mày, trӧn mắt nhìn hắn. Bắc Thần Hàn chẳng đếm xỉa đến lời cô nói, lần nữa cúi đầu xuống ngậm chặt như muốn nuốt trӑn bờ môi nhӓ ấy, hắn mạnh tay xé. Hai bầu ngӵc nảy ra khӓi lớp áo, lõa lồ trước mắt hắn. Tô Duyệt Duyệt thật sӵ muốn ngay lập tӭc chấm dӭt việc này lại, nhưng cô chӧt nghĩ, thời cơ vẫn chưa đến, nếu bӓ qua lúc này thì thật sӵ là quá dễ dãi với hắn. Cô vòng tay choàng lên cә hắn, đáp trả bờ môi nóng bӓng ấy. Bắc Thần Hàn thấy cô chủ động lại, lửa giận trong lòng cũng bị đẩy lui dần, thay vào đó là cơn dục tình đang cuồn cuộn dâng lên. Hắn buông thả bờ môi cô, nhẹ nhàng tiến dần xuống dưới, hắn hôn vào sau tai cô, lần xuống hít hà quanh cә và vai, vuốt ve xương ӭc, rồi cuối cùng phết lên bộ ngӵc tròn trĩnh mê hoặc của cô. “Ái phi hình như không đӧi đưӧc nữa rồi, nàng nhìn xem, cả cơ thể nàng đang dӵng lên rồi kìa” Bắc Thần Hàn mỉm cười đầy khoái trá, bàn tay gian giảo thӑc thẳng vào trong lớp quần áo ngủ mà sờ nắn. Tô Duyệt Duyệt toàn thân run rẩy, không đưӧc, cӭ như thế này, hắn còn chưa bị kích thích mà cô đã tӵ phá phòng ngӵ mất. Tô Duyệt Duyệt lập tӭc lật người đè lên cơ thể Bắc Thần Hàn, không ngần ngại mà cưӥi ngồi ngay trên vị trí nhạy cảm nhất của hắn. “Thái tử gia, ngài trêu thiếp lâu quá rồi, để thần thiếp tiếp lại chàng…” Bắc Thần Hàn chӧt lặng người, nhưng ngay sau đó liền gật gật đầu: “Đưӧc, xem nàng tiếp ta thế nào…” Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận thấy cô ta đang đè chặt lên vị trí hắn đang cố kìm nén, cách dụ dỗ này như một đòn chí mạng, khiến nước bӑt trong miệng hắn cӭ tuôn ra không ngӯng, hận không thể ngay lập tӭc đưa nó vào trong để “trӯng trị” cô. Tô Duyệt Duyệt mỉm cười nham hiểm, nhẹ nhàng lột áo của hắn, bộ ngӵc cuồn cuộn lại một lần nữa khiên cô suýt xoa. Cô cố gắng sử dụng những phần lí trí cuối cùng, đè ngӵc mình lên ngӵc hắn, bờ môi mơn trớn quanh khu vӵc ӭc hầu, hài lòng khi nghe thấy những tiếng rên thӓa mãn của hắn. “Chết tiệt, thế là đủ rồi…” Bắc Thần Hàn thật sӵ không thể nhịn đưӧc trước sӵ khiêu khích chết người ấy, nhanh chóng dӵng người dậy, lột bӓ toàn bộ những thӭ còn sót lại trên người, vội vã đè cô xuống, phấn khích chuẩn bị cho một đêm tiêu hồn. Tô Duyệt Duyệt thấy chẳng còn mấy chốc nữa, đôi mắt trong veo tinh nghịch chớp chớp: “Soái ca, chàng thử nói xem, nếu một người đàn ông không thể thӓa mãn đưӧc cơn dục tình thì sẽ ra sao?” Bắc Thần Hàn không hiểu ý cô là gì, cuống quýt trả lời: “thì chẳng khác nào lấy mạng của hắn”. Nói xong, khẽ dạng đôi chân thon dài ấy ra, chuẩn bị phá cửa xông vào. Tô Duyệt Duyệt lại lần nữa mỉm cười nham hiểm, lập tӭc thẳng tay điểm vào huyệt đạo của hắn, sau đó tiếp tục đá văng hắn ra khӓi chiếc giường êm ái. “Tô Duyệt Duyệt, ngươi sao tӵ dung lại dám đá bәn vương xuống khӓi giường” Bắc Thần Hàn toàn thân bất động nằm dưới đất, trên tấm thân lõa lồ, tiểu dưa chuột vẫn đang dӵng đӭng “thảm thiết kêu gào” trước sӵ tuyệt tình của cô. Tô Duyệt Duyệt thờ ơ nhìn Bắc Thần Hàn lõa lồ dưới đất “Tôi dám đạp anh xuống khӓi giường đấy, tôi chẳng phải cũng đã nói anh đӯng có động vào người tôi mà.” Nói xong cô câm một tấm chăn phủ lên tấm thân còn đang sung sӭc ấy mà thành tâm nói: “Cẩn thân đӯng để tiểu dưa chuột bị lạnh.” Bắc Thần Hàn trӧn mắt nhìn cô, cơn dục vӑng hoàn toàn bị dập tắt, thật sӵ là cô đã đã khiến hắn tӭc chết đi đưӧc. “Ngươi không bị trúng thuốc mê?” Bắc Thần Hàn nghiến răng phẫn nộ. Tô Duyệt Duyệt làm bộ mặt đã biết tӯ lâu, tốt bụng giải thích: “Cái thӭ thuốc mê đó của anh, tôi vӯa ngửi đã nhận ra ngay, anh biết hạ độc, chẳng nhẽ tôi lại không biết uống thuốc giải, ngốc nghếch…” Bộ mặt Bắc Thần Hàn lúc này thật sӵ rất khó coi, nghiến rang ken két mà chất vấn: “thế nên, ngay tӯ đầu ngươi đã biến bәn vương thành con khỉ diễn trò đúng không?” Thì ra, ngay tӯ đầu cô ta đã vờ đóng kịch, thật đáng ghét, rõ ràng muốn trӯng trị cô ta, bây giờ thị ngưӧc lại lại bị cô ta làm cho gậy ông đập lưng ông. Tô Duyệt Duyệt điềm nhiên nhìn hắn, bất mãn mà quạc lại: “Đӯng có mà trách tôi, chính anh tӵ muốn trở thành con khỉ đó chӭ, he he… Soái ca, một gáo nước lạnh có thể khiến lửa dục trong anh bị dập tắt đấy, thoải mái mà nằm ngủ một đêm đi, ngủ ngon nhé…” “Tô Duyệt Duyệt, đồ đàn bà chết tiêt, mau giải huyệt đạo cho bәn vương…” Bắc Thần Hàn tӭc tối hét lên, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gáy o o của Tô Duyệt Duyệt. Hắn đương đường là thái tử, vậy mà lại bị một nữ nhân đạp xuống khӓi giường, lại còn phải bất động nằm trên nền đất nữa, thù này sớm muộn gì cũng phải báo. Nhất định phải ăn tươi nuốt sống cô ta, khiến cô ta phải cam tâm tình nguyện mà nằm im dưới thân thể hắn. Đồ yêu nghiệt đáng ghét… _Gấu_ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 16: Thӵc Phạn Phong Ba (Sóng Gió Lúc Ăn Cơm) Sáng sớm —– Bắc Thần Hàn ngồi chính giữa sắc mặt khó coi, chốc chốc lại nhìn Tô Duyệt Duyệt đang dùng cơm bên cạnh. Người con gái này đương nhiên để hắn nằm trên mặt đất cả một đêm, hại hắn sớm tỉnh dạy vai đau lưng ê, còn cô ta tinh thần sảng khoái, điềm nhiên như không có việc gì xảy ra. Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cặp mắt giống như lưӥi dao đang muốn đâm cô ra hàng trăm mảnh kia, vẫn ung dung tӵ tại há to miệng húp cháo. “Thái tử điện hạ, chúng nô tì đến thỉnh an ngài..”.- Lúc này có bốn nữ tử trẻ trung xinh đẹp tӯ ngoài cửa chầm chậm bước vào. Trong đó hai người chính là hai người tối qua bị xử lý rất thảm – Lâm Điệp Nhi và Vương Nghê Thường, hai người còn lại cũng là tiểu thiếp của Bắc Thần Hàn, dáng vẻ của hӑ không giống đến để quấy nhiễu. “Ngồi đi, cùng dùng cơm.!”. Bắc Thần Hàn sau khi liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, lãnh đạm nói. Bốn nữ tử nhanh chóng cướp lấy chỗ ngồi cho mình, do Tô Duyệt Duyệt ngồi bên phải của Bắc Thần Hàn, cho nên bốn vị tiểu thiếp liều mạng để dành đưӧc chỗ ngồi vinh dӵ còn sót lại kia, và người chiến thắng cuối cùng chính là Lâm Điệp Nhi. “Lão gia, thiếp muốn ăn bánh quẩy..”. Lâm Điệp Nhi nhӓ tiếng, ôm lấy bả vai của Bắc Thần Hàn làm nũng. Tô Duyệt Duyệt bỗng rùng mình, cho dù đã mấy lần nghe qua giӑng nói của Lâm Điệp Nhi, nhưng mỗi lần nghe thấy đều không khӓi khiến nàng sởn gai ốc. Bắc Thần Hàn sủng nịnh: “ Hảo, Bәn vương lập tӭc sai người đi chuẩn bị.”. Đôi mắt phưӧng đầy khiêu khích của Lâm Điệp Nhi chốc chốc lại liếc nhìn Tô Duyệt Duyệt, nhưng Duyệt Duyệt không thèm để ý đến cô ta, cơm mình mình ăn. Lúc này đột nhiên lại xuất hiện 3 vị khách không mời mà đến, làm cho Duyệt Duyệt cảm thấy, Duyệt Tâm Các của mình tӯ khi nào đã trở thành nơi để tụ hӑp rồi? “ Thái tử thật nhàn nhã a… mới sáng sớm như này đã có nhiều mĩ nữ như vậy dùng cơm cùng ngài!” Một giӑng nói ấm áp vang lên. Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, tӭc thời chút ra một hơi, thiếu chút nữa cơm trong miệng đã bị nàng cho ra ngoài hết. Nam nhân vӯa mở miệng kia, 1 thân áo bào thanh sắc, cái khuôn mặt này tuyệt đối là yêu quái của yêu quái, thật khiến người ta chết vì đẹp mà! Tầm mắt của nàng lại rời sang nam nhân bên cạnh, không chỉ muốn nhә cơm, ngay cả máu mũi cũng sắp sữa bị cho ra hết rồi. Thời cә đại này làm sao mới có thể so sánh ai đẹp ai hoàn hảo đây? Thật không công bằng. Tại sao ở thời hiện đại nàng lại không gặp cái loại yêu quái này? Hai nam nhân bên cạnh cũng đều là những cӵc phẩm soái ca. Liệu có phải cô đã bị lӯa rồi chăng? Nếu không thì như nào khắp nơi đều có thể thấy những nam nhân đẹp như vậy? “ Lão nhị, lão tam, lão tӭ.. các đệ đến rồi sao? Mau ngồi xuống cùng dùng cơm nào!” Bắc Thần Hàn vui vẻ nói, sau đó dặn dò hạ nhân chuẩn bị chén bát. Mâu tử Tô Duyệt Duyệt chӧt lóe sáng, nhìn 3 nam nhân này, hoài nghi hӓi: “ Trong 3 vị, ai là lão nhị?”. Bắc Thần Hàn không rõ tại sao nàng lại hӓi như vậy, 3 vị hoàng tử này cũng vô cùng ngạc nhiên. Tô Duyệt Duyệt tӯ nhӓ đã sống trong hoàng cung, cư nhiên lại không biết bӑn hӑ là ai.. Chuyện này là như thế nào? “Đệ là lão nhị. Hoàng tẩu quên rồi sao?” Một thân áo bào màu tro,nhìn gương mặt tuấn tú khiến người ta cảm nhận thấy sӵ đào hoa lãng tử. Tô Duyệt Duyệt cau cau mày.. đối với cái tӯ “hoàng tẩu” nàng nghe không lӑt tai.. Ngưӧc lại đối với con người đưӧc gӑi là lão nhị kia lại vô cùng quan tâm. “Ô.! Hóa ra ngươi là lão…. Nhị a!”.Tầm mắt của Duyệt Duyệt cố ý di chuyển khắp người của lão nhị, cuối cùng dӯng lại nơi mẫn cảm của hắn.:”> Lão nhị tӭc thời hiểu ra ý nghĩa trong tӯ lão nhị mà Duyệt Duyệt nói.. khuôn mặt bất giác nở hoa hồng, vội vàng ngồi xuống. không để cho nàng tiếp tục dò xét mình. Hắn còn không quên dặn dò: “Hoàng huynh, lần sau đӯng gӑi ta là lão nhị nữa!”. Gương mặt của Bắc Thần Hàn cũng đậm lên mấy phần, thấp đầu nói với nàng: “ Tô Duyệt Duyệt, đӯng có mãi nghĩ những chuyện không bao giờ có nữa, nghe rõ chưa?”. Tô Duyệt Duyệt trӧn tròn mắt nhìn Bắc Thần Hàn, tiếp tục ra cái dáng vẻ điềm nhiên như không có gì… Nói nàng nghe mới lạ.. ^^! ______ Lâm HiHi_______ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 17: Thӵc Phạn Phong Ba Hai vị hoàng tử khác cũng lập tӭc ngồi xuống, tӭ hoàng tử vội mở miệng hӓi: “ Hoàng tẩu biết bәn vương là ai chӭ?”. Tô Duyệt Duyệt ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu quái kia, bất giác nuốt 1 ngụm nước bӑt, lắc đầu nói: “Ta không phải hoàng tẩu của các người, hoàng tẩu của các người đã chết rồi.”. Tô Duyệt Duyệt ngày trước đích thӵc là đã chết rồi, nàng không có nói sai. Mӑi người thở dài, Tô Duyệt Duyệt không phải là tӵ rủa bản thân mình chết rồi sao? Người con đang sống sờ sờ ngồi trước mặt bӑn hӑ đây cư nhiên lại nói mình đã chết rồi. Sắc mặt Bắc Thần Hàn chӧt thay đәi, vội ra mặt giải thích. “Các đệ đӯng lạ, Duyệt Duyệt nàng ta đã mất trí rồi.”. “Này, tôi mới chưa…..”. Duyệt Duyệt đang định lên tiếng phản bác thì bị Bắc Thần Hàn nhét cái bánh bao vào mồm. “Bәn vương thấy ngươi trưởng thành không tốt, ăn nhiều bánh bao mới có ích a!”. Bắc Thần Hàn kề tai nàng mập mờ nói, ánh mắt còn không quên liếc nhìn bộ ngӵc của nàng:”>.. Tô Duyệt Duyệt dương mắt nhìn Bắc Thần Hàn, bản thân cũng nghĩ đến ngӵc của mình, nó không phải rất nhӓ a!..Nhưng nghĩ thì cũng đúng, trong mắt kẻ biến thái này hắn là chỉ thích những nữ nhân mà ngӵc to vô não, chỉ cần nhìn những nữ tử bên cạnh hắn là biết rồi. Tӭ hoàng tử cười bí hiểm, tiếp tục nói: “ Hoàng huynh cùng hoàng tẩu thật là ân ái a!..Xem ra cuộc hôn nhân này cũng không tồi a! Tam ca, huynh thấy sao?”. Lão tam chỉ là mỉm cười, ánh mắt phӭc tạp nhìn Tô Duyệt Duyệt, lão tӭ nhìn thấy như vậy, đành lắc đầu. Tô Duyệt Duyệt cảm nhận đưӧc ánh mắt cuồng nhiệt đang nhìn mình, thế là thuận mắt nhìn lại mới phát hiện ánh mắt chất chӭa tình cảm của lão tam. “Ngươi tại sao lại nhìn ta như vậy.” Tô Duyệt Duyệt hoài nghi hӓi, nàng không biết duyên cớ gì vị hoàng tử này lại nhìn mình với ánh mắt như vậy. Lẽ nào lão tam cùng với Tô Duyệt Duyệt trước đây là tình nhân. Có khả năng không? Bắc Thần Hàn nghe vậy quay sang nhìn lão tam, sắc mặt lạnh đi mấy phần. Hắn trước đây đã biết lão tam tӯ nhӓ đến lớn đã vô vùng thích Tô Duyệt Duyệt. Hắn cũng không biết tại sao phụ hoàng lại kiên quyết không gả Duyệt Duyệt cho lão tam. Nếu như là trước đây, hắn đối với ánh mắt cuồng nhiệt của lão tam liền không hề quan tâm, nhưng Tô Duyệt Duyệt bây giờ đã không còn là Tô Duyệt Duyệt của ngày trước nữa, giờ đây khi nhìn thấy lão tam nhìn vӧ mình như vậy, trong lòng bỗng dưng khó chịu. “Duyệt Duyệt, ngươi không nhớ ta sao?.. Ta là Lẫm ca ca..Quên rồi sao?”. Bắc Thần Lẫm không để ý tới ánh mắt nhìn của mӑi người, dịu dàng nhìn Duyệt Duyệt mà nói. Tô Duyệt Duyệt cười cười, bị ánh mắt nóng bӓng mà quyến rũ đó nhìn có một chút luống cuống, vội vàng lẩn tránh ánh mắt đó. “Không nhớ, không nhớ.. hì hì!” Lão nhị Bắc Thần Liệt nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Bắc Thần Hàn, vội vàng lộ diện, ho nhẹ: “ Hảo, mӑi người mau dùng cơm đi. Xem ra thӭc ăn ở phủ thái tử so với chỗ chúng ta còn phong phú hơn a ….!”. Lâm Điệp Nhi hoàn toàn bị thu hút bởi hành động vӯa rồi của Bắc Thần Lẫm và Tô Duyệt Duyệt, trong đáy mắt bỗng hiện lên ý cười, dường như đúng với tính toán của cô ta vậy. Sau đó lại trở về bình thường, ôm lấy bả vai của Bắc Thần Hàn. “Lão gia,thiếp muốn người mớm thiếp ăn bánh quẩy.”. Lâm Điệp Nhi vӯa nói vӯa nhìn đĩa bánh quẩy mới đưӧc đặt lên bàn không lâu. Bắc Thần Hàn nhìn nàng ta, tay cầm một miếng bánh quẩy nóng hәi đút vào miệng nàng: “Điệp Nhi, cẩn thận nóng nhé!” Mӑi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lưӧt cúi đầu húp cháo của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong ăn bánh quẩy. ____Lâm HiHi_______ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 18: Tranh Chấp Mӑi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lưӧt cúi đầu húp cháo của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong ăn bánh quẩy. “Nha, hóa ra Lâm Điệp Nhi cô nương cũng thích thәi tiêu a!! thật thú vị” Nàng ra điều ngạc nhiên nói. Mӑi người đều không hiểu đưӧc ẩn ý trong lời nói của Tô Duyệt Duyệt, hoài nghi nhìn nhìn nàng, chỉ có Lâm Điệp Nhi ngay lập tӭc khói bốc đầy đầu phẫn nộ nói: “Thái tử Phi, tӹ là có ý gì? Ta không biết thәi tiêu” “ Thật vậy sao? Ta thấy ngươi thích ăn bánh quẩy như vậy, ngươi không biết bánh quẩy giống cái gì sao? Cái bộ dáng ngươi há miệng ăn bánh quẩy như thế nào lại có chút mơ màng a!!” Tô Duyệt Duyệt hảo tâm thay nàng ta giải thích một phen. Mӑi người vô cùng kinh ngạc, nhất thời đều quay ra nhìn Lâm Điệp Nhi, vӯa đúng lúc nhìn thấy một màn nàng ta đang ngậm chiếc bánh quẩy dài dài vẫn còn nóng hәi trong miệng, cuối cùng cũng đã hiểu đưӧc ý tӭ của Tô Duyệt Duyệt. Lâm Điệp Nhi ngay lập tӭc xấu hә đӓ bӯng mặt, vӯa tӭc vӯa hận trӯng mắt liếc nhìn nàng. Bắc Thần Hàn cũng sa sầm khuân mặt, trӧn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: “ Tô Duyệt Duyệt, câm miệng!” Đáng chết, nữ nhân này sao có thể ngay cả khi ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện đấy, mỗi lần nói ra đều làm người khác kinh sӧ, trong đầu của cô ta rốt cuộc là đang chӭa cái gì. Tô Duyệt Duyệt cũng trӯng mắt nhìn lại, ánh mắt tӓ ra vô tội tiếp tục nói: “Lâm Điệp Nhi cô nương lại còn chỉ ăn bánh quẩy do thái tử gia đút!!có phải hay không, mùi vị thật sӵ rất tuyệt” ( Duyệt tӹ thâm quá =)) Bắc Thần Liệt bị lời nói của Tô Duyệt Duyệt làm cho ngay cả cơm ở trong mồm cũng phun ra sạch sẽ, chịu không đưӧc cười lớn lên: “ Hahaha…Duyệt Duyệt, tẩu tӯ lúc nào lại có trí tưởng tưӧng phong phú như vậy? Bánh quẩy của hoàng huynh, vậy liền ám chỉ Điệp Nhi ngậm “cái ấy” của Hoàng huynh rồi…..Ha ha..” (>.<) Tô Duyệt Duyệt cười tà mị liếc nhìn Bắc Thần Liệt, trӵc tiếp nhìn xuống phía dưới hạ bộ của hắn: “Lão nhị à, nếu như ngươi có thời gian, có thể đút bánh quẩy cho các tiểu thiếp của ngươi ăn, xem các nàng có phải sẽ có bộ dáng say mê như Lâm Điệp Nhi cô nương hay không a. ha ha” Bắc Thần Liệt vӯa nghe xong, ngay lập tӭc nở ra một nụ cười, những người còn lại cũng rầm rộ cười phá lên, cười đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn không nәi. “ Bánh quẩy đệ có thể đút, nhưng “lão nhị” của đệ thì không cần a….Ha Ha…” Bắc Thần Liệt ha hả nói lớn. Bốn vị nữ tử ngồi ở đây lúc nãy đã hiểu rõ ý tӭ, khuôn mặt bất giác đӓ ửng tӯ má đên tận mang tai, cái loại lời nói trắng trӧn như vậy, Thái Tử Phi cư nhiên có thể không chút ngại ngùng trӵc tiếp công khai cùng nhị hoàng tử nói ra. Tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Duyệt, đối với phong cách táo bạo này của nàng, hắn là tӯ trước đến nay chưa tӯng thấy qua, lẽ nào mất trí nhӥ sẽ làm cho tính cách con người thay đәi sao? Bắc Thần Hàn hận ý tràn đầy trӯng mắt nhìn Nhị hoàng tử, ám chỉ hắn đã quá nhiều lời rồi, sau đó lại nhìn sang Tô Duyệt Duyệt phẫn nộ nói: “Tô Duyệt Duyệt, kể tӯ bây giờ đến lúc chúng ta dùng xong bữa ăn, ngươi không đưӧc nói thêm bất cӭ một câu nào!” Tô Duyệt Duyệt quan sát sắc mặt của hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra tiếp tục dùng nốt bữa ăn. Riêng Lâm Điệp Nhi lại cầm chiếc bánh quẩy nóng hәi đang ăn dở vӭt sang một bên, nàng ta thật sӵ không còn tâm trạng nào để tiếp tục ăn nó nữa rồi. “Về sau bất kỳ ai cũng không đưӧc ăn bánh quẩy nữa” Bắc Thần Hàn trӯng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, lạnh lẽo ra lệnh. Bắc Thần Liệt lại một lần nữa cười phá lên, nhìn nhìn hắn: “ Hoàng huynh, cái bánh quẩy này lại không có đắc tội với huynh, Điệp Nhi cô nương nói không chӯng vẫn còn muốn ăn a!” Tô Duyệt Duyệt bên cạnh liền tặng cho Bắc Thần Liệt một ánh mắt tán dương, ám chỉ hắn ta nói thật đúng với ý của nàng. Lâm Điệp Nhi nghe xong, sắc mặt ngay lập tӭc liền đӓ bӯng, vội vàng lắc đầu lia lịa: “không,không, nô tỳ tӯ nay về sau không bao giờ muốn ăn bánh quẩy nữa” Tô Duyệt Duyệt mâu quang nhất thời xuất hiện một tia đắc ý, dám đấu với nàng, nàng ta vẫn còn non lắm. __Hồng Trần__ SIÊU CẤP ÁC BÁ THÁI TỬ PHI Bình Tử www.dtv-ebook.com Chương 19: Nàng Ta Quả Thӵc Là Thái Tử Phi Tại Hoa viên của phủ thái tử. Các hoàng tử sau khi đã dùng cơm xong, liền thong dong đi đến đình nghỉ mát của Hoa viên để tản bộ thư dãn, chỉ riêng Bắc Thần Hàn là chӑn cho riêng mình một góc khuất. “Thái Tử điện hạ” ngay tӭc thì một thân ảnh cung kính cúi đầu hành lễ với hắn. Bắc Thần Hàn gật gật đầu đáp lại một tiếng, trӵc tiếp hӓi: “Sӵ tình điều tra đến đâu rồi?” “Bẩm điện hạ, thần đã điều tra rất kӻ, nàng ta quả thӵc là Thái Tử Phi, tӯ đầu đến cuối đều là cùng một người, không có ai khác” ám ảnh thuật lại quá trình điều tra của mình một cách tỉ mỉ. Bắc Thần Hàn hiển nhiên đã liệu đến đáp án này, cho nên hoàn toàn không hề tӓ ra kinh ngạc, chỉ tӯ tӯ đáp lại: “Bәn vương đã biết, cho ngươi lui” Vӯa nói xong liền trӵc tiếp đi thẳng đến đình nghỉ mát ở trong hoa viên. Hiện tại hắn đã hoàn toàn tin câu chuyện mà Tô Duyệt Duyệt đã tӯng nói, người của tương lai, tá thi hoàn hồn. Tô Duyệt Duyệt của ngày trước e rằng đã không còn tồn tại nữa rồi. Ở một nơi khác, Tô Duyệt Duyệt đang an tĩnh ngồi nghỉ ở trong đình, nhưng đôi mắt lại chăm chú dõi theo ba khuôn mặt yêu quái của ba vị hoàng tử ngồi đối diện, trong đôi mắt tuyệt đẹp còn tràn đầy ý tán dương lẫn hưng phấn, khiến nàng suýt nữa chảy cả nước miếng, người cә đại lớn lên thật sӵ là rất soái a, soái đến nỗi khiến nàng phải hoài nghi, Gen di truyền của cә nhân phải hay không thật sӵ phi thường phi thường tốt. “Tô Duyệt Duyệt, mồm ngươi nước miếng sắp muốn chảy ra hết rồi” Bắc Thần Hàn không biết tӵ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh Tô Duyệt Duyệt, còn thuận tiện ở bên tai cảnh cáo nàng. Nhìn nương tử của mình thần sắc say mê ngắm nhìn 3 vị hoàng đệ, tận sâu trong đáy lòng hắn quả thӵc không thoải mái chút nào, thậm chí còn đang muốn phát hӓa. Tô Duyệt Duyệt ngay lập tӭc hạ tầm mắt, xoa xoa khóe miệng của chính mình, phát hiện nàng cư nhiên bị hắn lӯa, hận ý trӯng mắt liếc nhìn Bắc Thần Hàn: “ta nào có chảy nước miếng chӭ?” Bắc Thần Hàn không thèm quan tâm sӵ oán trách của nàng, trưӧc tiếp xoay người nhìn vê phía 3 vị đệ đệ: “Các đệ sáng sớm đã đến, có chuyện gì sao?” Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng 3 vị hoàng đệ mới sáng ra đã ghé qua phủ thái tử chỉ là để dùng một bữa cơm. “Hoàng huynh, dạo gần đây, ở trong kinh thành xuất hiện một tên uyên ương hồ điệp, cũng chính là tên dâm tặc, hắn đã làm hại rất nhiều thiên kim của nhiều gia đình, phụ hoàng muốn chúng ta nghĩ cách xử lí sӵ việc này, huynh xem chúng ta nên làm thế nào?” quả đúng như hắn nghĩ Nhị hoàng tử hai hàng lông mày nhăn lại, tӯ tӯ thuật lại sӵ tình rắc rối này. “Uyên ương hồ điệp?”sắc mặt của Bắc Thần Hàn ngay lập tӭc cũng giảm đi mấy phần. Hắn sớm đã đưӧc báo lại, tên uyên ương hồ điệp này mỗi lần ra tay đều chӑn những thiên kim tiểu thư tӯ các gia đình quyền quý, hơn nữa đều là chӑn chủ tử mà hạ thủ, nhưng một vài nữ nhân sau khi bị hại, đều không nhớ đưӧc quá trình xảy ra vụ việc, hơn nữa tên uyên ương hồ điệp này lại vô cùng xảo quyệt, cho nên đến tận bây giờ hắn vẫn chưa bị bắt giữ. “Phải! Hôm trước ngay cả Nhị tiểu thư nhà Lý đại nhân cũng trở thành nạn nhân của hắn, Lý đại nhân vì tӭc giận nên đã dâng tấu bẩm báo lại với phụ hoàng, cho nên phụ hoàng hy vӑng chúng ta có thể nhanh chóng xử lí vụ việc này” Tӭ hoàng tử sắc mặt nghiêm trӑng nói. “Nhưng là, hành tung của hắn không rõ ràng, chúng ta ngay cả hắn phạm án lúc nào cũng không biết, vậy thì bắt hắn như thế nào?” Tam hoàng tử trӵc tiếp chỉ ra điểm mấu chốt quan trӑng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao vẫn chưa tóm gӑn đưӧc hắn. Tô Duyệt Duyệt hiển nhiên đối với sӵ tình này không có hӭng thú, sau khi chậm rãi thương thӭc một ngụm trà liền nói: “ các ngươi không biết dụ rắn ra hang sao? Hắn không xuất hiện, vậy thì chúng ta sẽ dùng con mồi để nhử hắn, khiến hắn ra mặt không phải là rất tốt sao?” “Điều đó còn phải xem xem ai sẽ làm mồi nhử, tất cả nữ nhân đều chạy còn không kịp, có ai dám chủ động đi dẫn dụ hắn chӭ?” Bắc Thần Hàn ngay lập tӭc liền nói. """