"
Quyến Luyến - Ôn Sưởng full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình]
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Quyến Luyến - Ôn Sưởng full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình]
Ebooks
Nhóm Zalo
Chương 1: Chương 1
Năm giờ rưӥi buổi chiều thứ bảy, Tống Nhất Viện đúng hẹn đến nhà hàng. Cô đẩy cӱa ra, người phөc vө chào đón giống như nhận ra cô, tư thế hướng sang bên phải. Góc trong cùng bên phải cӱa sổ sát đất, chỗ ngồi chếch đối diện có một người đàn ông. Mấy ngày nay nhìn quá nhiều người mặc âu phөc màu đen nên thẩm mӻ cӫa Tống Nhất Viện đã chết lặng rồi.
Đến gần, người đàn ông xa lạ nhìn thấy cô, Tống Nhất Viện mỉm cười với anh. Người đàn ông đứng lên chậm hơn dӵ tính năm giây, giọng nói bình tĩnh mà kìm nén: “Chào ngài.” Anh vừa đứng lên đã khiến Tống Nhất Viện cảm thấy chật chội, ánh đèn trên đầu cũng tối đi vài phần. Cao quá.
Ngài?
Tống Nhất Viện cũng lễ phép đáp lại: “Chào ngài.”
Hai người giống như lãnh đạo hai nước gặp gӥ, đôi bên lịch sӵ ngồi vào bàn. Người phөc vө cầm thӵc đơn đến.
Ừ, khá đắt.
Tống Nhất Viện chọn một đĩa hoa quả tráng miệng, một bát cháo hải sản, một đĩa salad kiểu Thái rồi khép thӵc đơn lại, khẽ ra hiệu với đối phương. Người đối diện dường như không tập trung lắm, anh đóng thӵc đơn lại, cũng không nhìn cô, “Giống vậy. Cảm ơn.” Tống Nhất Viện nhíu mày.
Người phөc vө đi rồi, không khí có phần lúng túng gưӧng gạo. Dường như đối phương không có ý định mở miệng nӳa. Hôm nay Tống Nhất Viện đã xem mắt ba lần, cô thật sӵ không có tâm trạng để khuấy động không khí.
Trong lúc nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Tống Nhất Viện ngồi ngẩn người.
Đây là một nhà hàng Thái Lan đặc sắc, mang phong cách tươi sáng. Ngọn đèn vàng ấm áp, ghế da màu xanh đậm, cӱa sổ bằng gỗ lim đưӧc chạm trổ lá cây cọ trang nhã, trên bức tường nâu đằng trước treo một bức hoa sen, bàn trà nhỏ trước vách tường đặt một lọ xông tinh dầu, làn khói mỏng manh vấn vít.
Nói thật thì đây là lần xem mắt có điều kiện tốt nhất trong ba tháng nay, cho dù là điều kiện kinh tế hay hình tưӧng cá nhân, nhưng mà đối phương giống như không nhìn thấy cô.
ố ố
Không có người đàn ông nào lại lạnh nhạt khi đối mặt với đối tưӧng xem mắt mà mình có thiện cảm như vậy cả. Tống Nhất Viện đoán, không chừng anh chàng này bị người lớn trong nhà ép buộc nên mới phải bất đắc dĩ đến đây.
“Tôi là Vũ Nghị.” Sau năm phút, người đối diện lại mở miệng lần nӳa, giọng nói cứng rắn, không hề có độ ấm.
“Vâng.”
“Vũ trong “Đại Vũ trị thӫy” (1)< , Nghị trong “nghị lӵc”.” (1) Hạ Vũ, thường được gọi Đại Vũ hay Hạ Hậu thị, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Theo truyền thuyết, vua Vũ là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch s΅ Trung Quốc, được coi là người sáng lập ra triều đại này. Ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kΏ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc.< “À.” Tống Nhất Viện mỉm cười lễ phép đáp lại, “Tống Nhất Viện.” “Ừ.”
Đề tài câu chuyện kết thúc, không khí lại lần nӳa trở nên lúng túng. Tống Nhất Viện nhìn chằm chằm vào cây trúc đá trên bàn, tiếp tөc ngẩn người. Dường như người đàn ông không cảm nhận đưӧc sӵ
im lặng xấu hổ này, không hề có ý định bắt đầu lên tiếng. Tống Nhất Viện cam chịu thở dài. Anh có thể chịu đưӧc, nhưng cô thì không thể. Dù sao cũng phải ở đây ăn xong rồi mới có thể đi, hai người ngồi đối diện không nói gì như vậy, thời gian thật sӵ là muốn ép chết người ta.
Tống Nhất Viện gạt cảm xúc đó đi, thả lỏng bả vai. Cô thu tầm mắt ngắm hoa lại, ánh mắt dừng trên người đàn ông đối diện rồi mỉm cười hỏi: “Anh Vũ làm nghề gì vậy?”
“Chế tạo máy móc.”
“Liên quan đến máy móc khoa học kӻ thuật cao cấp sao?” “Ừ.”
“Lúc trước tôi có quen một người bạn, công việc cӫa anh ấy là nghiên cứu phát triển người máy, có phải có chút liên quan với các anh không?”
“Là một bộ phận trong đó.”
“Anh Vũ cũng quản lý mảng nghiên cứu khoa học này sao?” “Phải.”
“Vậy chắc bình thường sẽ rất bận nhỉ?”
Lần này người đàn ông không trả lời cô ngay mà im lặng hai giây rồi đáp một cách cứng ngắc: “Không bận.”
ố ấ
Tống Nhất Viện cười.
Nhiều tiền, bằng cấp cao, hình tưӧng tốt đẹp, bố mẹ ở riêng, có nhà có xe có thời gian. Đáng tiếc.
Đang lúc Tống Nhất Viện vắt hết đầu óc nghĩ đề tài tiếp theo thì đối phương lại chӫ động mở miệng, anh nhấn mạnh lần nӳa: “Ngày thường rất rảnh.”
Tống Nhất Viện giӳ nө cười lễ phép: “Vâng.” Muốn cô cảm thấy anh không chú tâm vào sӵ nghiệp, ngày thường chơi bời lêu lổng rồi sau đó chӫ động không liên lạc nӳa à? Tống Nhất Viện rất muốn đáp trả
lại anh rằng: “Anh Vũ, anh không cần vậy đâu, tôi hiểu mà.” Nhưng cô cũng không nói thế mà mỉm cười bắt đầu đề tài tiếp theo: “Bình thường anh Vũ thích làm gì?”
“Tập thể hình, leo núi.”
Vừa khéo, đều là nhӳng thứ cô ghét nhất.
“Cô Tống thì sao?”
Tống Nhất Viện đưӧc quan tâm mà vừa mừng vừa lo, không nghĩ sẽ đưӧc hỏi lại, cô sӱng sốt mấy giây mới trả lời: “Xem phim, lướt Weibo, đọc tiểu thuyết.”
Đối phương ngẩn ra.
Tống Nhất Viện cười: “Tôi là một người nhàm chán.” Người đàn ông im lặng, khóe miệng không tӵ giác căng ra, hơi giật giật, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Lại nhàm chán nói đông nói tây một lúc, hứng thú cӫa Tống Nhất Viện hết sạch. Sao có thể có một người trầm tĩnh ít lời, tích chӳ như vàng đến vậy chứ? Hỏi một câu đáp một câu, rồi lại hỏi một câu đáp một câu, quá mệt mỏi.
Cũng may lúc này người phөc vө mang thức ăn lên, Tống Nhất Viện khẽ thở phào, tập trung tinh thần dùng bӳa, ăn xong về luôn. Đồ ăn đưӧc bưng lên, hai bát cháo hải sản nhỏ, hai đĩa salad lớn bằng bàn tay, hai đĩa hoa quả tráng miệng. Nhӳng món này đặt trước mặt Tống Nhất Viện thì không sao, nhưng với một người đàn ông cao 1m90, dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị thì có vẻ khá buồn cười. Người đối diện dường như cũng không ngờ mình chọn mấy thứ này nên ngẩn ra, theo bản năng nhìn Tống Nhất Viện, cô mỉm cười vô tội. Vũ Nghị ho một tiếng, cũng không nói chuyên, vẻ mặt bình tĩnh.
Từng người dùng bӳa.
“Cô Tống….”
“Ăn không nói, ngӫ không nói.” Tống Nhất Viện mỉm cười ngắt lời anh, “Xin lỗi anh, lúc ăn tôi có thói quen không nói chuyện.” Ừ ố ầ
“Ừ.” Đối phương cúi đầu, không nói gì nӳa.
Một bӳa cơm kết thúc trong sӵ yên tĩnh.
Sau khi ăn xong, Vũ Nghị theo đuôi Tống Nhất Viện ra khỏi nhà hàng. Tống Nhất Viện vốn cho rằng xuất phát từ lễ phép, anh cũng nên tùy tiện nói một câu đưa cô về nhà hay gì đó, nhưng mãi đến lúc hai người ra khỏi nhà hàng, đứng ở cӱa im lặng năm giây, anh Vũ “im lặng là vàng” vẫn không nói nhӳng lời theo lẽ thường tình. Điều này khiến Tống Nhất Viện không biết nên kết thúc cuộc xem mắt cӵc kỳ nhàm chán ngày hôm nay như thế nào.
Cuối cùng, Tống Nhất Việt cười nói với người cả tối cứng đờ không nói gì: “Cháo hải sản hôm nay rất đưӧc, sau này có cơ hội lại cùng ăn một bӳa nhé.”
Hô hấp người đàn ông nặng nề, vô cùng miễn cưӥng thốt ra một chӳ: “Đưӧc.”
Nhìn anh gắng gưӧng như thế, Tống Nhất Viện lại như có đưӧc sӵ thích thú khi thӵc hiện đưӧc trò đùa dai, nө cười nơi khóe miệng cô cũng trở nên nghịch
ngӧm hơn, tạm thời Tống Nhất Viện không vội vã đi luôn mà nhìn anh, hỏi: “Anh Vũ cảm thấy hôm nay thế nào?”
Cả người Vũ Nghị cứng đờ như tảng đá, trong phút chốc ánh mắt đối diện Tống Nhất Viện cũng nhìn đi hướng khác, tay ở phía sau siết chặt lại.
Nө cười cӫa Tống Nhất Viện cũng không còn nhiệt tình nӳa, tạm ngừng tâm tư trêu ghẹo, “Thôi vậy, tạm biệt.” Rồi cô xoay người định đi.
Vũ Nghị lại bất ngờ sải hai bước dài đến trước mặt cô, không nhìn cô mà cứng rắn nói: “Rất, rất tốt.”
“Ừm, cảm ơn, hôm nay tôi cũng rất hân hạnh đưӧc quen biết anh.” Lại chuẩn bị đi lần nӳa.
“Thật không?”
“Thật.”
Người đàn ông nở nө cười đầu tiên trong tối nay, nө cười không đưӧc tӵ nhiên, cứng đờ, gương mặt đỏ bừng.
“Tôi đưa cô về.” Dường như bây giờ Vũ Nghị mới nhập vai nhà trai xem mắt, sau khi cười xong, biểu cảm khuôn mặt cũng tӵ nhiên hơn nhiều. Nhưng lúc này Tống Nhất Viện đã không cần anh làm vậy nӳa, cô lập tức từ chối: “Cảm ơn anh, không cần đâu, ở đây bắt xe rất tiện.”
Đối phương lại trở nên bướng bỉnh, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp lạnh lẽo, “Không an toàn.”
ắ ầ
“Cảm ơn đã lo lắng, nhưng thật sӵ không cần đâu, tôi thường xuyên đi taxi về, cũng quen rồi.” Cô giơ tay lên gọi một chiếc xe trống ven đường. Tống Nhất Viện ngồi vào trong xe, vẫy vẫy tay với anh, “Tạm biệt.” Gọn gàng và nghênh ngang rời đi, không ngoảnh lại nhìn thêm một lần nào.
Người đàn ông đứng ven đường nhìn chiếc xe taxi màu vàng biến mất vào dòng xe cộ.
Tống Nhất Viện về đến nhà, mới bật đèn trong phòng khách thì mẹ Tống đã gọi điện thoại đến.
“Hôm nay thế nào?”
“Không có gì đặc biệt ạ.”
Bên này hai vӧ chồng liếc nhau, mẹ Tống hỏi: “Người cuối cùng cũng không đưӧc sao?”
Tống Nhất Viện cúi đầu thay giày, khuôn mặt đầy mệt mỏi, “Cũng tạm ạ.”
“Cũng tạm thì tiếp tөc qua lại đi, điều kiện cӫa người ta cũng không có gì phải bàn cãi cả.”
Tống Nhất Viện không nói gì.
Mẹ Tống không nghe thấy Tống Nhất Viện trả lời, cho là cô chống đối trong im lặng nên nhíu mày lại, “Không phải xem mắt đều thế sao? Nào có chuyện vừa gặp đã vừa lòng luôn chứ? Người ta có nhà có xe, dáng vẻ cũng tuấn tú, tӵ mình mở công ty, tính cách kiên định chӳng chạc…”
“Mẹ…”
“Nếu con muốn tìm một người để ổn định cuộc sống thì người đàn ông như vậy là thích hӧp nhất. Người ta vừa ra trường thì đã bắt đầu lập nghiệp, hoàn cảnh gia đình bình thường, không dӵa vào một đồng tiền nào trong nhà, làm đâu chắc đó, chịu cӵc khổ xây dӵng đưӧc sӵ nghiệp. Người giới thiệu còn nói tác phong cuộc sống cӫa cậu ta tốt, chưa từng xảy ra quan hệ nam nӳ bất chính ở bên ngoài bao giờ. Chỉ là tính cách hơi trầm tĩnh nên đến bây giờ mới không có bạn gái…”
“Nếu không con nghĩ còn đến lưӧt con à? Con đừng có chỗ này không tốt, chỗ kia không đưӧc, chọn đông chọn tây, chọn tới chọn lui cái nào cũng không ổn. Bản thân con không ra ngoài làm quen nhiều người, để kéo dài đến tận bây giờ thì đừng có chê nhӳng người mà bố mẹ giới thiệu cho con. Có người phө nӳ nào có thể không kết hôn? Con đã hai mươi tám tuổi rồi, con nhìn bạn bè cӫa con đi…”
Tống Nhất Viện tắt đèn, mò mẫm đi đến chỗ sofa rồi cầm di động nằm xuống.
ố ẫ ắ
Mẹ Tống vẫn đang lải nhải thì âm thanh nhắc nhở cӫa WeChat vang lên. Tống Nhất Viện nhìn thoáng qua, có người thêm cô. Vũ Nghị.
Tống Nhất Viện ngắt lời mẹ cô, cất giọng khàn khàn: “Vâng, con biết rồi.”
“Hôm nay gặp mặt các con có trao đổi cách liên lạc không? Bình thường hai đứa đều phải đi làm, thêm WeChat nói chuyện đi.” “Vâng.”
“Có thêm không đấy?”
“Có thêm mà mẹ.”
“Ừ ừ, vậy thì tốt. Mẹ sẽ không giới thiệu cho con nӳa. Con cứ xem thӱ đi, không đưӧc chúng ta lại xem mắt tiếp.”
Tống Nhất Viện cúp điện thoại.
Nằm nghỉ ngơi một lát, Tống Nhất Viện cầm di động vào phòng ngӫ, sạc pin trước rồi lấy áo ngӫ đi tắm, tắm xong sấy khô tóc, cô chui vào trong chăn. Lướt Weibo trước, lại xem Khoảnh Khắc (2)< hồi lâu. Đến lúc buồn ngӫ thì tắt máy đi ngӫ.
(2) Mục Khoảnh Khắc của WeChat là nơi tương tΉ như dòng thời gian/newfeed của Facebook, Zalo,.. Có thể cập nhật trạng thái và đăng ảnh.<
Thông báo màu đỏ trên danh sách có người kết bạn cũng không mất đi.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, tại phòng họp cӫa công ty nào đó, hơn mười người đang nghiêm túc thảo luận phương án chế tạo máy móc thì tiếng nhắc nhở cӫa WeChat đột ngột vang lên.
Mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt không tӵ giác mà nhìn về chiếc điện thoại đặt trên bàn cӫa Vũ tổng – người ngay từ đầu hội nghị đã không bình thường.
Vũ Nghị ngồi đầu bàn hội nghị, dưới cái nhìn chằm chằm cӫa một đám người, anh mở WeChat. Đứng đầu khung chat là: Tống Nhất Viện đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ hai bạn đã có thể bắt đầu trò chuyện.
Anh tắt di động, để điện thoại vào trong túi, sắc mặt vẫn như thường: “Tiểu Chân ghi lại đi, tiền phạt trừ vào tiền lương tháng này cӫa tôi.”
Chân Vĩ: “… À.”
“Tiếp tөc đi.”
Sau hội nghị, bởi vì hӧp đồng cӫa một đống máy móc tinh vi và vấn đề sản xuất, Vũ Nghị và ekip nòng cốt cӫa anh mất nӱa tháng xoay xở không biết ngày đêm, chuyện mới tạm ổn định.
Rời công ty, Vũ Nghị mở WeChat, gõ “Hôm nay cô có rảnh không?” vào rồi gӱi đi.
Đối phương đã mở khóa xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Vui lòng g΅i lời mời kết bạn trước, sau khi đối phương đồng ý mới có thể trò chuyện.
Chương 2: Chương 2
Năm giờ rưӥi buổi chiều thứ bảy, Tống Nhất Viện đúng hẹn tới nhà hàng. Cô đẩy cӱa ra, dưới sӵ chỉ dẫn cӫa người phөc vө đi về phía người đàn ông nào đó. Lần này không phải ở ghế dài cạnh cӱa sổ mà là ở góc đại sảnh gần quầy thu ngân. Người đàn ông bị bồn hoa chắn mất, chỉ thấy thấp thoáng bóng lưng không rõ ràng lắm. Đến lúc Tống Nhất Viện vòng qua vật chắn đi đến trước mặt chỗ ngồi, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lại là một người đàn ông cao gầy, mặc quần áo bình thường thoải mái, hai má lõm xuống, xương gò má nhô ra, tròng mắt chuyển động, hơi bỉ ổi nhìn Tống Nhất Viện.
Bước chân Tống Nhất Viện khӵng lại.
Người đàn ông hạ đôi chân bắt chéo xuống rồi đứng lên, nhiệt tình kéo ghế cho cô, nở nө cười để lộ hàm răng hơi vàng, “Cô Tống xinh đẹp quá.”
Tống Nhất Viện không lên tiếng.
Anh ta ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào người cô rồi tiếp tөc: “Vốn hôm nay mẹ tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Dương Ký bên cạnh, nói rằng món cá hầm dưa chua ở đấy rất ngon. Nhưng tôi cảm thấy xem mắt phải chọn chỗ có hoàn cảnh phù hӧp, có ai xem mắt vì ăn đâu chứ.” Nói xong, anh ta vô cùng vừa lòng nhìn cách trang trí xung quanh, một lần nӳa ánh mắt dừng trên người Tống Nhất Viện, bình tĩnh nói: “Nhà hàng này cũng tạm chấp nhận đưӧc.” Hai người cầm thӵc đơn gọi món.
Không đӧi Tống Nhất Viện lên tiếng, người đàn ông đã nói với người phөc vө: “Vậy lấy suất ăn hai người cho món này đi.” “Suất 228 hay 448 ạ?”
“Hai trăm đi, hôm nay tôi ăn cơm tối rồi mới đến, không đói.” Anh ta trả thӵc đơn lại cho người phөc vө rồi mới nói với Tống Nhất Viện, “Tôi cảm thấy suất 288 rất ổn. Suất bốn trăm kia không có gì, chỉ có thêm tôm thôi. Tôi từng ăn tôm ở đây rồi, hương vị bình thường, lần sau dẫn cô đi Hồng 8 Hào ăn tôm, tôm ở chỗ đó mới gọi là tuyệt nhất.”
Tống Nhất Viện cười, cũng không nói thêm gì.
“À, đúng rồi, tôi còn chưa tӵ giới thiệu.” Người đối diện lại bắt chéo chân lên ghế sofa, “Tôi là Tôn Duệ.”
ố ấ
“Tống Nhất Viện.”
“Viện nào?”
“Viện trong “Tiên viện thừa lúc Long tịch, thiên tôn nâng nhạn đến” (1)< thuộc bài thơ “Đuốc hoa Thọ Dương Vương” cӫa Thẩm Thuyên Kỳ.” (2)<
(1) Tiên viện ý chỉ tiên n·, cũng dùng để chỉ nh·ng n· t΅ trong hoàng gia. Thiên tôn có hai nghĩa, nghĩa 1 là để chỉ chòm sao Chức N·. Nghĩa 2 là để chỉ nh·ng tiên n· trong truyền thuyết khéo léo dệt kim.<
(2) Đuốc hoa Thọ Dương Vương là bài thơ được sáng tác bởi Thẩm Thuyên Kỳ – một nhà thơ thời Đường, bài thơ miêu tả nhân vật chính tham gia yến tiệc của Thọ Dương Vương và khen ngợi người nhà lẫn con cái của Thọ Dương Vương.<
“À à.” Tôn Duệ cười mập mờ, dường như càng nhìn càng vừa lòng với Tống Nhất Viện, “Mở miệng là thơ văn, bình thường cô thích đọc sách à?” Không đӧi cô trả lời, “Vừa khéo, tôi cũng vậy. Ôi, cô nói tôi đi, điều kiện gia đình, hình tưӧng cá nhân, thân thể cái gì cũng đưӧc đấy chứ, lúc học đại học cũng có con gái tỏ tình các kiểu, nhưng tôi lại cảm thấy thiếu chút gì đó, chính là… Tôi cảm thấy yêu đương phải tìm người nói chuyện hӧp ý. Tôi thấy cô cũng rất đưӧc, tính cách điềm tĩnh, không trang điểm, ôi chao, có một số cô gái ấy mà… còn thích đọc sách, đọc sách tốt đấy chứ, tôi thấy con gái có chút văn hóa rất quan trọng, ít nhất sau này có con có thể hướng dẫn bài tập cho con cái…”
Tống Nhất Viện uống một ngөm nước.
Tôn Duệ dừng lại.
Tống Nhất Viện nhìn anh ta.
Đối phương nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt khiến con gái cảm thấy không ổn ba bốn giây rồi tầm mắt lại rơi xuống ly nước cô vừa uống, “Một nhà thơ vĩ đại từng nói rằng: “Dấu son môi trên cốc nước con gái là ** cӫa đàn ông.”
Tống Nhất Viện hết hứng thú, “À, vậy sao?”
“Cô không hỏi là nhà thơ nào nói à?” Anh ta nhíu mày. “Không cảm thấy hứng thú lắm.”
“Là tôi nói.” Tôn Duệ cười, “Bây giờ muốn nghe chưa?” Tống Nhất Viện không đáp lời.
“Lúc học đại học tôi rất thích viết thơ, toàn bộ bài thơ đều tên là “Phө nӳ”, còn rất đưӧc khen ngӧi.”
“Vâng.” Tống Nhất Viện đáp, “Nhưng tôi cảm thấy bài thơ này không nên đọc vào lần đầu tiên hai người gặp mặt.”
Ô ế ố
“Ôi dào, không sao hết!” Tôn Duệ xua tay, “Đôi ta vốn dĩ là quan hệ nam nӳ, nói chuyện về đề tài này rất thích hӧp. Đại Ngọc (3)< và Bảo Ngọc (4)< thì lại không cùng đọc “Tây Sương ký” (5)< rồi!” Không chờ Tống Nhất Viện nói chuyện, anh ta đã hạ giọng, cười như không cười liếc người khác, “Cô cảm thấy thế nào về chuyện con gái bây giờ hở ra một tí là lên giường với đàn ông?” (3) Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù ), tên tΉ là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần<
(4) Giả Bảo Ngọc (ch· Hán: 賈寶玉, bính âm: Jia Baoyu) có nghĩa là viên ngọc quý gia bảo là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, của nhà văn Tào Tuyết Cần. <
(5) Tây sương ký (ch· Hán: 西廂記, “truyện ký mái Tây”), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西 廂記, “truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây”), là vở tạp kịch của Vương ThΉc Phủ, sáng tác trong khoảng nh·ng năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.< Tống Nhất Viện khӵng lại: “Tôi cảm thấy đây là tӵ do cӫa họ.” Đối phương như bị dọa, anh ta trừng mắt, sau đó nhíu mày với cô, “Cái này cũng nói là tӵ do? Bây giờ con gái mấy cô tӵ do còn chưa đӫ à? Tӵ do học hành, tӵ do yêu đương, tӵ do kết hôn, tӵ do trong công việc, sinh con hay không dạo này cũng biến thành tӵ do cӫa mấy người, bây giờ lên giường lung tung cũng trở thành tӵ do, cái gì cũng tӵ do, quả thật là xằng bậy!”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta: “Chẳng lẽ chuyện này không nên tӵ do sao?”
Đối phương không trả lời, ngưӧc lại dùng ánh mắt săm soi nhìn tới nhìn lui Tống Nhất Viện, “Không phải cô đã không còn là xӱ nӳ nӳa đấy chứ?” Rồi “Chậc” một tiếng, trong lòng như đã có câu trả lời, “Không thể tưởng tưӧng đưӧc, nhìn cô còn rất đơn thuần…” “Anh Tôn.” Tống Nhất Viện ngắt lời anh ta, “Lúc nói chuyện thì nên chú ý chừng mӵc một chút có vẻ tốt hơn đấy.”
“Hừ!” Tôn Duệ cười bỉ ổi, “Làm cũng làm rồi, còn sӧ bị nói à?” Tống Nhất Viện cảm thấy bản thân đã quá lịch sӵ rồi, ngay từ lúc người này bắt đầu xúc phạm cô, cô không nên xuất phát từ lễ phép mà tiếp tөc ngồi ở đây.
“Xin lỗi, tôi cảm thấy hai chúng ta không thích hӧp.” Tống Nhất Viện xách túi đứng dậy, “Bӳa cơm này coi như thôi đi.”
ấ ố ấ ầ
Tôn Duệ giӳ chặt lấy cô, Tống Nhất Viện quay đầu lại, cô không tránh đưӧc, gương mặt trở nên lạnh lùng, “Mời anh Tôn tӵ trọng.” Cổ tay cô như bị thứ ghê tởm gì đó quấn lấy, cả người chӧt nổi da gà.
Tôn Duệ cũng không buông ra, ngưӧc lại càng siết chặt hơn, “Cô đừng tức giận! Hӧp hay không phải thӱ mới biết đưӧc.” Nói rồi anh ta cười ha hả, còn nháy mắt với cô, “Phương diện kia cӫa tôi không tồi đâu… Á!!!”
Tống Nhất Viện đập túi xách vào người anh ta rồi lạnh lùng nói, “Buông ra! Nếu không tôi báo cảnh sát!”
Nói đến bên này, sau khi Vũ Nghị biết Tống Nhất Viện kéo mình vào danh sách đen thì lạnh mặt lái xe đến nhà hàng Thái mua bӳa tối. “Xin chào, cho tôi hai suất cháo hải sản mang về, cảm ơn.” “Vâng, xin chờ một lúc.”
“Mẹ nó! Mày giả bộ trong trắng cái gì chứ!?”
“Hừ! Báo cảnh sát à? Mày báo đi, ông đây tố cáo mày đánh người!” Tiếng động từ đại sảnh thật sӵ quá lớn, Vũ Nghị vừa nghiêng người nhìn thì đúng lúc thấy đưӧc cảnh tưӧng khiến người ta căng thẳng:
một tên đàn ông túm chặt lấy Tống Nhất Viện, có vẻ muốn đẩy cô vào bức tường bên cạnh.
Một sức mạnh tàn bạo đập vào cô, Tống Nhất Viện dùng hết sức lӵc vẫn không thể tránh thoát, chỉ cảm thấy bản thân bị xô mạnh… Xong rồi. Tống Nhất Viện vừa tức vừa sӧ, kiểu này không chết cũng tàn tật, không tàn tật cũng phải nằm hai ngày trong bệnh viện. Việc va vào tường không xảy ra như dӵ đoán, Tống Nhất Viện không biết ngã vào lồng ngӵc cӫa ai, mặc dù mất thăng bằng, đầu hơi đau nhưng vẫn còn đӥ hơn việc đập vào tường. Người đàn ông bị va vào phải lùi hai ba bước, cánh tay ôm cô siết chặt lại, ngӵc cũng phập phồng rất mạnh.
Với sức lӵc như thế, nếu thật sӵ
lao vào tường… Sắc mặt Vũ Nghị lạnh như băng, ôm người rồi đá Tôn Duệ một phát.
“Á!”
Tống Nhất Viện lảo đảo theo lӵc cӫa người nọ. Vũ Nghị buông cô ra, khẽ hỏi cô: “Không sao chứ?”
Tống Nhất Viện nhìn rõ người tới, cố gắng đè nén cảm giác không ổn cӫa thân thể và tâm lý, ép buộc bản thân tỉnh táo lại rồi gật đầu. Cô tức giận đến nỗi run rẩy.
Vũ Nghị đẩy cô sang một bên, đӥ đưӧc một quyền do Tôn Duệ đấm, anh ra sức vặn chặt, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cánh tay trật
ố ổ ố
khớp! Tôn Duệ kêu ối, anh ta nổi giận đùng đùng: “Tao muốn báo cảnh sát! Cậu cӫa ông đây là cảnh sát, con mẹ nó, mày ngồi tù đi!” Vũ Nghị lại đạp một phát, giẫm chân lên người anh ta khiến anh ta không nhúc nhích đưӧc, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đưӧc, báo cảnh sát đi.” Nói rồi lấy điện thoại ra gọi 110.
Cảnh sát tới rất nhanh, lúc người đi đầu bước vào nhìn thấy Vũ Nghị thì hơi sӱng sốt, vẻ mặt Vũ Nghị không chút thay đổi. Người cảnh sát trẻ tuổi khoảng hai sáu hai bảy tuổi nhíu mày, hỏi: “Ai báo cảnh sát?”
“Chào anh, là tôi.” Vũ Nghị đứng ra.
Người trẻ tuổi vung tay lên, “Dẫn đi hết! Đừng để ảnh hưởng đến việc buôn bán cӫa người ta!”
“Cảnh sát!” Tôn Duệ đau đến mức giương nanh múa vuốt, lòng đầy căm phẫn tiến về phía người trẻ tuổi, “Hắn…”
“Đừng lại gần, về cөc cảnh sát rồi nói!”
Một đám người ngồi trên xe cảnh sát.
“Nói đi, sao lại thế này?” Nhìn hai người một lưӧt, tay cӫa cảnh sát tùy ý chỉ vào người nọ, “Cậu nói trước.” Người đưӧc chỉ là Vũ Nghị. “Cảnh sát, tôi muốn nói trước!”
“Nói cái rắm!” Cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng lườm anh ta, “Ai báo cảnh sát người đó nói trước!”
“Dӵa vào gì chứ!” Tôn Duệ thấy anh ta còn trẻ, huống hồ cậu nhà mình làm tổ trưởng ở cөc cảnh sát nên cũng không thèm để người ta vào mắt, “Tên cảnh sát này ở cөc cảnh sát nào? Mày có biết Triệu Minh Kiện không? Tao nói cho mày biết, Triệu Minh Kiện là cậu tao.” Người đàn ông đội mũ cảnh sát hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là Triệu Minh Kiện…”
Tôn Duệ thấy anh ta có vẻ biết thì trong lòng vui vẻ: “Đúng đúng đúng, cảnh sát Triệu Minh Kiện là cậu cӫa tao, bọn tao rất thân thiết!” Sau đó quay đầu lại trừng mắt hung dӳ với Vũ Nghị, nói năng đầy thô lỗ: “Người này, tao chỉ xảy ra chút xích mích với đối tưӧng xem mắt thôi, không hiểu sao hắn lại chạy đến đạp tao một phát, còn vặn tay tao đến nỗi gãy xương nӳa! Ôi!”
“Anh ta bị nghi ngờ liên quan tới tội cố ý giết người.” Vũ Nghị lạnh lùng mở miệng.
“Mày nói cái gì!?” Tôn Duệ trӧn mắt, “Mẹ kiếp, mày nói bậy gì đấy?” “Nhà hàng đó có camera theo dõi, các anh có thể xem để điều tra. Căn cứ vào sức lӵc anh ta lúc ấy, độ cứng cӫa vách tường, sức chịu đӵng cӫa cô gái này, nếu không phải tôi ngăn cản đúng lúc, cô ấy đập vào tường xi măng thì chắc có lẽ là chết không nghi ngờ gì nӳa.”
ầ ấ
Cảnh sát gật đầu, lấy một cái còng tay ra, nhanh như chớp “cạch” một tiếng rồi gọi điện thoại: “Cөc trưởng Đỗ, ở đây có người cố ý giết người không thành công, tôi nên đưa về tổ dân sӵ hay tổ hình sӵ? … Tôi biết theo quy định phải đưa về tổ hình sӵ nhưng người này nói mình là cháu cӫa Triệu Minh Kiện ở cөc chúng ta…” “Triệu Minh Kiện ạ, chính là cái người mà bao nuôi hai tiểu tam, tổ trưởng tổ dân sӵ, rất thân thiết với trưởng ban Vương.” “Làm theo quy định ạ?” Cảnh sát trẻ tuổi dường như hơi khó xӱ, “Nếu tôi bắt cháu trai cӫa Triệu Minh Kiện, ông ta có gây khó khăn cho tôi không…”
Người đàn ông trung niên trong điện thoại quát ầm lên: “Đỗ Vũ Khôn, cậu có thôi đi không, tôi đang ở hội nghị cӫa cөc trưởng đấy! Phá chút chuyện này chỉ mất hai phút, con mẹ nó cậu còn chưa dứt sӳa à?” Sau đó cúp điện thoại.
Tôn Duệ cố ý ngồi chen chúc bên cạnh cảnh sát Đỗ nghe hết cuộc gọi rồi lườm người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, Đỗ Vũ Khôn nhún vai bĩu môi, “Nghe thấy chưa? Phá chút chuyện vớ vẩn thôi, đưa về tổ hình sӵ.”
“Tôi không định giết người!” Tôn Duệ không thể tin nhìn anh ta, tránh khỏi cái còng tay, “Tôi muốn gặp cậu tôi!”
“Hừ.” Đỗ Vũ Khôn cười khẩy, “Con mẹ nó, đầu óc anh bị úng nước à? Một người có tội cố ý giết người như anh đi gặp tổ trưởng tổ dân sӵ làm gì?”
“Tôi đã nói tôi không giết người!” Anh ta chỉ vào Tống Nhất Viện, “Cô ta vẫn bình an ngồi ở đây, tôi giết ai chứ?”
“Liên quan quái gì đến tôi?” Đỗ Vũ Khôn không kiên nhẫn đá anh ta một phát, “Có giết người hay không thì tổ chuyên án sẽ nhận định, ông đây chỉ phө trách đưa anh qua thôi!”
Dường như Tôn Duệ mới kịp phản ứng, không thể tin nhìn Đỗ Vũ Khôn, lại thấy Vũ Nghị bình tĩnh từ đầu đến cuối thì gào lên: “Bọn mày cùng một giuộc!” Nói xong liền lao đến muốn đánh Đỗ Vũ Khôn, “Mày!”
Hai cảnh sát phía sau nhanh tay lẹ mắt mỗi người đạp một phát, đá anh ta gөc xuống.
Đỗ Vũ Khôn lạnh lùng lên tiếng: “Người bị tình nghi cố ý giết người không thành công, cảm xúc kích động, sau khi bị bắt không tuân theo sӵ quản lý, còn dám đánh lén cảnh sát lần thứ nhất. Điều 277, khoản 1 và 4 cӫa Luật hình sӵ cӫa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa: Nhӳng người cản trở nhân viên cӫa các cơ quan nhà nước thi hành công vө bằng biện pháp bạo lӵc hoặc đe dọa sẽ bị phạt ngồi tù không quá ba năm.”
ẩ
Tôn Duệ ngẩn người.
Đỗ Vũ Khôn nhìn chằm chằm vào anh ta, biểu cảm lạnh nhạt: “Anh biết giết người chưa thành công là gì không?”
“Trong điều 23 bộ luật Hình sӵ quy định: Đã ra tay thӵc hiện hành vi phạm tội, vì nguyên nhân bên ngoài mà phần tӱ phạm tôi chưa thӵc hiện đưӧc gọi là phạm tội chưa thành công. Đối với phạm tội chưa thành công, căn cứ mức độ phạm tội để giảm bớt án phạt. Nói cách khác, mặc kệ anh có giết người không, chỉ cần hành vi cӫa anh dồn người ta vào chỗ chết, luật Hình sӵ sẽ xác định xӱ phạt theo tội giết người.”
“Trong điều 232 luật Hình sӵ quy định: Cố ý giết người thì xӱ tӱ hình, ở tù chung thân hoặc là ngồi tù có thời hạn từ mười năm trở lên, có tình tiết giảm nhẹ, ngồi tù có thời hạn từ ba năm trở lên đến dưới mười năm tù.”
“Nói cách khác…” Đỗ Vũ Khôn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Mặc kệ là đánh lén cảnh sát hay giết người chưa thành công, anh đều phải ngồi tù ba năm.”
Tôn Duệ hoảng sӧ: “Anh, anh lừa tôi!”
Đỗ Vũ Khôn trӧn mắt, “Con mẹ nó, tôi ăn no rӱng mӥ đếch đâu mà lừa anh?”
Tôn Duệ lập tức bị dọa đến nỗi ngây người, tay không tӵ giác mà run rẩy.
Đỗ Vũ Khôn trao đổi ánh mắt với hai người đồng nghiệp. Sau một lúc lâu, vị cảnh sát phía sau thở dài, vỗ vai Tôn Duệ: “Anh nói anh đi, rõ ràng có thể hòa giải chuyện này ngoài cөc cảnh sát, không nên làm loạn đến mức này…”
“Hòa giải hòa giải! Cảnh sát, tôi muốn hòa giải…”
Chương 3: Chương 3
Hai người giải quyết xong chuyện thì đã chín giờ tối. Sau khi bị quay cuồng trong đӫ loại cảm xúc, giờ phút này Tống Nhất Viện đã bình tĩnh lại. Âu phөc người bên cạnh mở rộng, cà vạt cũng không biết kéo ra từ lúc nào, vừa tôn lên dáng người cao lớn vừa mang chút hương vị đàn ông không chịu gò bó. Chỉ là bèo nước gặp nhau mà đối phương giúp cô như thế, xem ra là kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp.
“Cảm ơn anh.” Đi đến ven đường, Tống Nhất Viện nhoẻn miệng cười, “Mang ơn anh rất nhiều chuyện. Sau này nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói nhé.”
Trong lòng Vũ Nghị vẫn còn sӧ hãi, không nghĩ ngӧi gì đã bật thốt ra: “Sau này cô đừng một mình đi gặp đàn ông nӳa. Tránh xảy ra trường hӧp như ngày hôm nay.”
Tống Nhất Viện sӱng sốt.
“Dù thế nào cũng nên đi với người khác, tốt nhất là đàn ông.” Tống Nhất Viện không biết nên trả lời thế nào.
Vũ Nghị lập tức kịp phản ứng lại, Tống Nhất Viện đi gặp đối tưӧng xem mắt, gặp đàn ông còn dẫn theo đàn ông thì không hӧp lý. Lại nghĩ đến chuyện WeChat, môi anh không tӵ giác mím thành độ cong vừa lạnh lùng vừa không đưӧc vui. Muốn mở miệng lại không biết nói gì, Vũ Nghị buồn bӵc đứng một bên.
Hai người bình tĩnh đứng chung hai phút, từ cөc cảnh sát đến ven đường lại lâm vào sӵ xấu hổ nào đó.
Tống Nhất Viện không biết đáp lại nhӳng lời nói thẳng mạo muội này như thế nào.
Người đàn ông lại đắm chìm trong thế giới cӫa chính mình. Trong lúc nhất thời đầy tẻ nhạt.
Một lúc lâu sau, Tống Nhất Viện cười trước, “Sau này tôi sẽ chú ý.” “Ừ.”
“Hôm nay đã làm phiền anh nhiều rồi, làm mất rất nhiều thời gian cӫa anh.” Tống Nhất Viện nói, “Hôm nào mời anh ăn cơm nhé, có thể chứ?” Lại sӧ anh không muốn liên lạc với người mà mình chỉ
thuận tay giúp đӥ chút chuyện, cô bổ sung: “Đương nhiên thời gian do anh quyết định. Khi nào anh rảnh, tôi mời anh.”
“Ngày mai.”
“Gì cơ?”
Vũ Nghị gằn từng chӳ một: “Ngày mai.” Đôi mắt anh mở to, giống như rất miễn cưӥng: “Chỉ có thể là mai.”
Tống Nhất Viện gật đầu: “Đưӧc. Ngày mai liên lạc.” Như vậy cũng tốt, nӧ ân huệ càng lâu càng khó trả.
Tống Nhất Viện giơ tay vẫy một chiếc xe taxi, ngồi vào trong xe, cô ngẩng đầu tạm biệt anh: “Hôm nay thật sӵ rất cảm ơn anh.” Vũ Nghị nuốt lại lời nói đã đến bên miệng, đáp một cách khô khốc: “Tạm biệt.”
Chiếc xe taxi màu vàng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Vũ Nghị xoay người đi về cөc cảnh sát, Đỗ Vũ Khôn đang ngồi nghịch di động ở đại sảnh. Thấy anh trở về thì cất giọng trêu chọc: “Tiễn bước người đẹp rồi à?”
Vũ Nghị nhíu mày: “Nói chuyện tӱ tế!”
“Tiễn chị dâu rồi hả?”
Vũ Nghị nghiêm túc liếc anh ta: “Nói bậy gì thế?”
Đỗ Vũ Khôn chậc một tiếng, tắt máy bỏ vào túi, đi tới ôm lấy bả vai anh, cà lơ phất phơ liếc anh: “Cậu giấu giếm ai chứ? Bốn năm đại học, đôi ta “ngӫ chung một giường”, cùng trèo lên một cái thang, cậu có ý với người ta hay không tớ còn không biết ư?”
“Chúng ta chưa từng ngӫ chung một giường.”
“Cậu nói xem có đúng không nào? Đàn ông đàn ang thì nhanh nhẹn lên, không phải chỉ là thích một người thôi à, ai cướp với cậu?!” Anh im lặng một lúc lâu mới nói: “Trước mắt đừng rêu rao khắp nơi.” Đỗ Vũ Khôn buồn cười nhìn anh, như đang cười nhạo anh ấu trĩ vậy, anh ta lấy điện thoại ra, mở khóa, ngoài miệng thờ ơ nói: “Mẹ nó, ai rảnh rỗi mà đi rêu rao lung tung tình sӱ cӫa cậu chứ.” Đỗ Vũ Khôn mở WeChat, vào nhóm “Bốn khẩu súng”. “Mẹ nó, hôm nay tớ nhìn thấy đầu đất vạn năm Vũ Nghị trêu ghẹo một người đẹp đấy! Vũ Nghị còn anh hùng cứu mΏ nhân người ta, va tiễn người đi xong, bây giờ hai chúng tớ đang ở cục cảnh sát, tớ cược 100 tệ hai người bọn họ còn chưa đâu vào đâu…” Sau đó gӱi đi.
Vũ Nghị vô cảm nhìn anh ta, Đỗ Vũ Khôn nhún vai: “Tùy thời tùy chỗ mới chia sẻ chuyện nóng hổi này đấy.”
Vũ Nghị không trả lời anh ta.
“À, tên vừa nãy xӱ lý thế nào?”
“Dạy dỗ một chút là đưӧc, đừng làm to chuyện.”
“Đưӧc thôi!” Hai người cùng đi ra ngoài, “Lát nӳa đi ăn khuya nhé?” “Ăn tối.”
“Vẫn chưa ăn à? Đã 9 rưӥi rồi.”
ầ ằ ằ ố
Vũ Nghị lập tức dừng lại, quay đầu nhìn anh ta chằm chằm: “Tống Nhất Viện cũng chưa ăn.”
Đỗ Vũ Khôn: “Chưa ăn thì chưa ăn thôi. Dù sao lúc nãy cậu không kịp nghĩ đã tiễn người ta về thì bây giờ cũng không nên gọi nӳa. Cho dù bây giờ cậu mới kịp phản ứng thì tốt nhất cũng đừng gọi. Khi người đẹp còn chưa thuộc về cậu thì cần phải theo con đường phòng thӫ ở bên cạnh người ta vào buổi tối. Trước chín giờ nhất định phải đưa người ta về nhà. Kiểu người im lặng như cậu, không biết giải thích lại không thích nói chuyện, cũng đừng tìm đường chết mà vưӧt qua con đường này, không cẩn thận sẽ bị loại đấy.” Anh chàng nam thẳng đưӧc lӧi không ít, trong lòng thả lỏng hơn, “Mời cậu ăn cơm nhé.”
“Đi Trân Vị Lâu thôi.”
Giӳa trưa ngày hôm sau mẹ Vũ gọi điện thoại tới: “Đại Nghị à, Vũ Duyệt có đứa bạn thân muốn mua người máy giúp việc nhà, con bé nói anh nó có bán thứ này nên giới thiệu đến chỗ con, con giảm giá cho người ta nhé.”
“Không cần đâu.” Vũ Nghị vừa xem hӧp đồng vừa gọi điện thoại, “Gӱi địa chỉ cho con, con bảo bộ phận tiêu thө gӱi một cái đến.” “Người ta sắp đến công ty con rồi, cứ để cho con bé tӵ chọn. Con biết con gái nhà người ta thích kiểu gì sao?” Dừng lại, bà không chút để ý mà tiếp tөc, “Dù thế nào thì con cũng ăn một bӳa cơm với con bé nhé. Quan hệ cӫa nó và Vũ Duyệt rất tốt, con cứ coi người ta như em gái mình đi.”
Vũ Nghị nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ mười phút rồi. Tống Nhất Viện không gọi cho anh, có lẽ là muốn hẹn vào bӳa tối nên lập tức đồng ý: “Vâng, cho con số điện thoại, con sẽ gọi cho cô ấy.” Vũ Duyệt là con gái cӫa chú Vũ Nghị, nhỏ hơn Vũ Nghị hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đưӧc hai năm, dùng tiền kiếm đưӧc khi làm người dẫn chương trình hồi học đại học để mở một thẩm mӻ viện nhỏ rồi trở thành bà chӫ.
Nӱa tiếng sau, Vũ Nghị và bạn thân Vũ Duyệt gặp nhau. Vũ Duyệt có thể làm người dẫn chương trình thì đương nhiên vẻ ngoài cũng không kém. Mӻ nӳ luôn luôn tө tập, bạn cӫa cô ấy cũng rất đẹp. Khuôn mặt đẹp đẽ, cách trang điểm trang nhã, cӱ chỉ thoải mái hào phóng, nói chuyện dịu dàng, tên cô ấy là Thu Hi.
Hai người gặp mặt, đối phương đưa tay khẽ quạt gió, đáng yêu nói: “Nóng chết mất!” Dáng vẻ khẽ quạt mồ hôi cӫa người đẹp đương nhiên rất quyến rũ người khác, không ít người đi ngang qua không nhịn đưӧc nhìn vài lần. Vũ Nghị nhắm mắt làm ngơ, khuôn mặt không quá lạnh lùng, khá nhiệt tình nói: “Cô có thể không cần tới. ể ẳ ể
Tôi bảo người chuyển thẳng cho cô cũng đưӧc. Cô thích kiểu gì thì gӱi ảnh cho tôi là đưӧc.”
Thu Hi không tiếp lời mà mỉm cười: “Hôm nay thời tiết đẹp, đúng lúc em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Vũ Nghị kinh ngạc: “Xa như thế, cô đi bộ tới à?”
Thu Hi: “…”
Hai người lên xe, Vũ Nghị hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
“Gần đây đồ ăn Thái Lan rất nổi tiếng, ăn đồ Thái nhé?” “Quanh đây không có nhà hàng Thái.”
Thu Hi liếc anh một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Anh bận lắm à?” “Rất bận.” Vũ Nghị vừa đánh tay lái vừa nghiêm túc trả lời, “Buổi chiều còn có hai cuộc họp. Hai giờ bắt đầu, chúng ta tìm chỗ gần để ăn đi.”
“… Đưӧc.”
Tìm một khách sạn gần đó. Hai người chọn vị trí ngồi xuống, đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thu Hi bật cười, “Xem ra Vũ Duyệt đánh giá anh rất chuẩn.” “Hả?”
“Cứng đờ như khúc gỗ.”
Vũ Nghị: “?”
Thu Hi chớp mắt, “Không phải anh cho rằng em tới mua người máy thật đấy chứ?”
“Còn có chuyện khác à?”
“Xem mắt.”
“Khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
Vũ Nghị không biết đáp lời thế nào, sӱng sốt vài giây: “Tôi có đối tưӧng xem mắt rồi.”
“Nhiều cơ hội lӵa chọn thôi!” Thu Hi không để ý lắm, “Em cảm thấy anh rất trung thӵc.” Cô nàng cười tӫm tỉm nhìn anh, “Có cảm giác vô cùng đáng yêu.”
“Xin lỗi cô.” Vũ Nghị rất ngay thẳng, “Tôi không định xem mắt nӳa. Nếu mẹ tôi nói trước cho tôi biết thì tôi sẽ không đồng ý.” Thu Hi nhún vai, “Đưӧc thôi, ăn xong bӳa này rồi nói sau.” Vũ Nghị do dӵ.
Đúng lúc này, anh thấy Tống Nhất Viện đẩy cӱa đi vào. Vị trí hai người ở ngay cӱa sổ gần cӱa, thế nên Tống Nhất Viện cũng rất dễ dàng nhìn thấy anh. Vũ Nghị đứng bật dậy.
Tống Nhất Viện mỉm cười chào anh. Ánh mắt cô đảo qua Thu Hi, Tống Nhất Viện quyết định sẽ không đi qua chào hỏi.
ấ ố ấ
Đương nhiên Thu Hi cũng nhìn thấy Tống Nhất Viện, cô hỏi Vũ Nghị: “Bạn cӫa anh à?”
Lúc này Tống Nhất Viện đã đi về phía bàn phөc vө, nhìn có vẻ là không định tới đây.
Vũ Nghị không trả lời Thu Hi, cơ mặt cứng đờ, lông mày nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Nhất Viện.
Tống Nhất Viện định tới đây xác nhận lại lịch hẹn bӳa tối. Nhưng thấy Vũ Nghị ở đây, biết anh đã ăn trưa nên thay đổi ý định. “Xin chào, tôi tới đây hӫy lịch hẹn trước.”
“Tống Nhất Viện, bàn A19.”
“Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Xong xuôi, Tống Nhất Viện đi về phía cӱa, phát hiện Vũ Nghị vẫn còn nhìn mình, cô hơi chần chừ rồi đi qua chào hỏi: “Chào buổi trưa, anh Vũ. Lại gặp nhau rồi.”
Thu Hi phát hiện bắp thịt Vũ Nghị căng cứng lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy đưӧc, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng khác thường, giọng nói lạnh đi vài độ như kiểu đối phương nӧ anh một đống tiền vậy: “Chào cô.”
Đương nhiên Tống Nhất Viện cũng cảm giác đưӧc sӵ biến hóa cӫa anh, cô có phần nghi ngờ có phải mình không nên qua đây hay không. Vũ Nghị nói xong câu “chào cô” cũng không nói lời nào khác, Thu Hi ngồi ở phía bên kia cũng không thấy Vũ Nghị định giới thiệu theo phép lịch sӵ. Tống Nhất Viện đang nghĩ xem bӳa tối nay có cần thiết nӳa không. Nếu tối hôm qua anh bị ép buộc không từ chối đưӧc mà bất đắc dĩ đồng ý ăn một bӳa cơm, Tống Nhất Viện cảm thấy muốn cảm ơn cũng không phải chỉ có cách đấy. Cô tӵ nhận từ lúc quen biết anh đến bây giờ, cô chưa từng làm chuyện gì khiến người ta phản cảm, cũng không xúc phạm anh, sao mỗi lần gặp nhau người này luôn có vẻ rất ghét cô vậy? Nói chuyện cũng thẳng như ruột ngӵa khiến người ta xấu hổ.
“Vậy không quấy rầy hai người nӳa.” Tống Nhất Viện gật đầu với Thu Hi rồi xoay người định đi.
“Đây là đối tưӧng xem mắt cӫa tôi.”
Tống Nhất Viện: “?” Bước chân lúng ta lúng túng khӵng lại giӳa không trung lại tӵ nhiên thả xuống, cô khẽ cười.
Tống Nhất Viện lập tức hiểu đưӧc.
“Đây là Thu Hi, cô ấy tới mua người máy.”
Tống Nhất Viện khẽ gật đầu, “Chào cô Thu. Tôi là Tống Nhất Viện.” “Chào người đẹp Tống.” Thu Hi cười hì hì.
“Đâu đâu. Cô đẹp hơn tôi nhiều.”
ầ
“Xinh và đẹp là hai khái niệm.” Thu Hi thản nhiên nói, “Phần lớn con gái đều có thể gọi là xinh, đẹp thì ít hơn.”
Tống Nhất Viện mỉm cười, không tỏ ý kiến gì, nghiêng đầu về phía Vũ Nghị, “Tối hôm nay anh muốn ăn ở đâu?”
Vũ Nghị không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm.
“Cứ nhìn tôi làm gì?” Tống Nhất Viện mím môi, vừa nhẹ nhàng lại hơi bướng bỉnh, ánh mắt đung đưa, dịu dàng nhìn anh, “Không phải hôm qua mới gặp sao?”
Tim Vũ Nghị đập thình thịch, tay không tӵ giác siết chặt lại. Tống Nhất Viện chớp mắt, “Đối diện nhà hàng Thái mới mở một quán ăn món Quảng Đông, tôi chưa từng thӱ, tối nay thӱ nhé?” Vũ Nghị nghiêm mặt, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nghe cô.” Tống Nhất Viện gật đầu rồi cười với Thu Hi: “Vậy hai người tiếp tөc nói chuyện đi, tôi đi đặt bàn đã.”
“Không không.” Thu Hi chỉ nhìn cũng hiểu, “Ai muốn ăn cơm với đầu gỗ này chứ.” Hoa đã có chӫ, tranh giành chỉ làm nhau khó xӱ mà thôi, tiên nӳ không làm việc này.
“Nếu chiều nay Vũ tổng còn có cuộc họp, vậy tôi cũng không quấy rầy nӳa.” Thu Hi vẫy tay, “Tôi hẹn bạn đi dạo phố đây, đến lúc đó tôi để ý người máy nào thì làm phiền Vũ tổng giao tới cho tôi.” Vũ Nghị gật đầu: “Đưӧc.”
“Có cơ hội thì ăn với nhau bӳa cơm nhé.” Lời này là nói với Tống Nhất Viện.
Cô cười: “Đưӧc.”
Người đẹp rời đi một cách nhanh chóng, còn lại hai người lúng túng đối mặt nhau.
Tống Nhất Viện cảm thấy bản thân đã có phần quen với cảnh im lặng này, cô thả lỏng người rồi hỏi: “Đối tưӧng xem mặt mới à?” Vũ Nghị im lặng một lúc lâu mới đáp, “Không phải, mẹ tôi không nói với tôi.”
“Ừm.” Tống Nhất Viện không để ý lắm, “Họ cũng muốn tốt cho anh thôi.”
Người phөc vө lại đưa thӵc đơn lên, nhẹ giọng hỏi, “Thưa anh, bây giờ anh muốn gọi món không ạ?”
“Không cần.” Vũ Nghị đứng lên, “Chúng tôi không ăn. Cảm ơn.” Người phөc vө ngẩn ra, lập tức gật đầu, giӳ vӳng nө cười: “Đưӧc ạ. Cảm ơn anh đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến.” Lúc đi theo anh ra khỏi khách sạn, mặt Tống Nhất Viện hơi nóng. Đầu tiên là hӫy bàn đặt trước, sau đó là chiếm vị trí nói chuyện hồi lâu, cuối cùng lại không ăn gì.
ố ẫ
Mặc dù không phải cố ý trêu đùa nhưng tóm lại vẫn có cảm giác đùa giӥn người ta.
Vũ Nghị thì thật sӵ rất thản nhiên.
Hai người đứng ngoài khách sạn, Tống Nhất Viện không còn chờ mong người này có thể phá vӥ im lặng nên chӫ động nói: “Tối nay gặp nhé.”
Vũ Nghị lại hỏi: “Cô ăn trưa chưa?”
“Chưa ăn.”
“Đi ăn trưa đi.”
“Không phải chiều nay anh có cuộc họp à?”
Vũ Nghị khӵng lại, ngay thẳng đáp: “Cũng phải ăn cơm mà.” Tống Nhất Viện nhìn đồng hồ, “Đã hơn một giờ rồi, tùy tiện ăn chút gì nhé?”
“Ừ.”
Cuối cùng hai người vào một quán cơm nhỏ ăn thức ăn nhanh, hai món mặn ba món chay và một bát canh.
Tống Nhất Viện uống nӱa bát canh, ăn một ít đồ ăn, người đối diện đã nhanh chóng ăn xong, bỏ bát xuống, ngồi thẳng tắp nhìn cô. Tống Nhất Viện: “…”
Người đàn ông như kịp phản ứng, hơi mất tӵ nhiên nói: “… Cho kịp thời gian.”
Tống Nhất Viện mỉm cười: “Anh bận thì đi trước đi.” Vũ Nghị lập tức đứng lên, chắn mất một nӱa ánh nắng mặt trời: “Vậy cô cứ ăn từ từ, tôi đi trước đây.”
“Đưӧc.”
Người đàn ông bước vài ba bước đã không thấy bóng dáng đâu nӳa.
Tống Nhất Viện ngẩn người. Là anh đề nghị ăn trưa đúng không?
Chương 4: Chương 4
Thời gian nhoáng cái đã đến buổi tối, người giӳa trưa mới gặp đã ngồi lại cùng nhau.
Lúc gọi món, Tống Nhất Viện hỏi: “Bây giờ không vội chứ?” Vũ Nghị lắc đầu.
Tống Nhất Viện chọn trứng muối gừng, trứng chiên năm vị, vịt nấu bí đao hạt ý dĩ và một suất phật nhảy tường. (1)<
(1) Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thΉc Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.<
Chọn đồ ăn xong, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì. Tống Nhất Viện bật cười, hỏi: “Với ai anh Vũ cũng không nói gì như vậy à?”
“Không phải.”
Tống Nhất Viện nghẹn lại, nhìn anh chờ lời giải thích. Đӧt nӱa phút mà anh vẫn không hề giải thích.
Tống Nhất Viện có phần không dám tin: “Chỉ với tôi thôi?” “Không phải.” Vũ Nghị nhíu mày lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng nói chuyện này.”
Tống Nhất Viện bối rối.
“Xin lỗi, mạo phạm rồi.”
Cô chấp nhận số phận rồi, có lẽ cô và người có cá tính như thế không thể chung đөng đưӧc.
Hai người im lặng, Tống Nhất Viện hơi nghiêng đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Cũng không biết sӵ im lặng này trôi qua bao lâu, người đối diện mở miệng: “Cô Tống vẫn đi xem mắt sao?”
“Vâng.”
“Có người thích hӧp chưa?”
Tống Nhất Viện rất phản cảm với đề tài này, cất giọng uể oải: “Chưa.”
Đối phương lại im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi, “Chúng ta tiếp tөc qua lại nhé, có thể chứ?”
ố ấ ầ ẫ
Tống Nhất Viện kinh ngạc quay đầu lại, Vũ Nghị vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng khiến ta e ngại. Ảo giác à?
“Anh vừa nói gì?”
“Không phải chúng ta là đối tưӧng xem mắt sao?” Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm, “Có thể tiếp tөc qua lại không?”
“Anh biết đối tưӧng xem mặt tiếp tөc qua lại có ý nghĩa gì không?” “Có.”
“Lấy kết hôn làm mөc đích?” Tống Nhất Viện có phần không chắc chắn.
Anh lại im lặng, tiếp tөc đáp: “Ừ.”
Tống Nhất Viện không hiểu lắm, lần đầu gặp mặt người này không có hứng thú với cô, hӫy kết bạn WeChat nӱa tháng mà anh không nói lời nào càng cho thấy thái độ rõ hơn, mỗi lần gặp nhau đều có
biểu cảm lạnh lùng, nói chuyện cũng khiến người ta không biết đáp lại kiểu gì. Bây giờ lại muốn tiếp tөc?
Tống Nhất Viện nhìn anh, vẻ mặt người đối diện vẫn như thế. Hai người nhìn nhau một lúc, Tống Nhất Viện phát hiện tai Vũ Nghị đỏ bừng, ánh mắt cũng đảo qua đảo lại, môi không thể khống chế đưӧc mà hơi mím, còn khẽ nuốt nước bọt.
Anh đang khẩn trương.
Anh đang xấu hổ.
Tống Nhất Viện có phần không chắc chắn, cô nghĩ thầm: có lẽ anh thật sӵ là kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp và gặp trở ngại trong việc khống chế biểu cảm? Lại nghĩ đến ngày tháng vừa nhàm chán vừa buồn phiền không chịu nổi cӫa mình, nếu có một đối tưӧng xem mắt ổn định thì cuộc sống sẽ yên bình hơn nhiều.
Vũ Nghị thấy cô mãi không đáp lại, anh mất tӵ nhiên mở lời: “Chỉ thӱ thôi, không nhất định phải kết hôn.”
“Tôi không muốn xem mắt nӳa.”
Vì thế Tống Nhất Viện càng hiểu rõ hơn, có lẽ anh cũng muốn đưӧc bình yên. Trong lòng cô thoáng thả lỏng.
“Thật trùng hӧp, tôi cũng không muốn xem mắt.” Cô cười, “Có thể.” “Ừ.”
Câu chuyện dừng lại.
Tống Nhất Viện thở dài. Sau này cứ thế này mà ở bên nhau à? “Anh Vũ có thể nói cho tôi biết vì sao khi đối mặt với tôi thì ít nói vậy không?” Tống Nhất Viện quyết định nhắc đến chuyện này, đây là vấn đề không thể không giải quyết.
Vũ Nghị nhíu mày, “Không có gì để nói cả.”
Một đòn trúng tim. Cũng quá thẳng thắn rồi.
ố ấ ẫ
“Vậy à?” Tống Nhất Viện vẫn giӳ nө cười trên môi, “Vậy tại sao anh Vũ lại muốn qua lại với tôi?”
Đối phương không trả lời.
Đúng rồi, không muốn xem mắt nӳa.
Thôi vậy.
Hai người dùng bӳa xong đi ra ngoài, Vũ Nghị lên tiếng: “Tôi đưa cô về.”
“Đưӧc.” Dứt khoát quyết đoán.
Người đàn ông sӱng sốt.
Tống Nhất Viện hơi nghiêng đầu, “Sao thế?”
Anh sải bước đi lấy xe.
Một chiếc xe việt dã màu nâu bình thường rất phổ biến dừng trước mặt Tống Nhất Viện, cô mở cӱa ghế lái phө ngồi vào. Trên đường đèn đuốc sáng trưng, đông nghịt người qua lại. Qua cánh cӱa trong suốt có thể thấy cảnh tưӧng náo nhiệt trong nhà hàng, đèn nê ông rӵc rӥ lấp lánh chiếu lên mỗi gương mặt mang cảm xúc vui vẻ, âu phөc giày da, đôi môi đỏ mọng và giày cao gót, trong miệng mỗi người đều có một “X tổng”, mở đầu đều bằng “Nói thật lòng…”, kết thúc đều là “Thật mà, thật mà, cảm ơn cảm ơn.”… Cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương béo ngậy cӫa các loại đồ ăn, cô bé cởi áo đồng phөc sau tiết tӵ học buổi tối, thở phì phò nói với đầu bên kia điện thoại: “Thật đấy ạ, cô ấy làm rất tốt…” Ánh đèn nê ông cũng chiếu lên gương mặt cô bé, mái tóc bồng bềnh phӫ xuống gương mặt non nớt.
Đây là khung cảnh chín giờ tối ở thành phố này.
Mỗi người đều trải qua cảnh tưӧng như vây, từ thân phận này đến thân phận khác, từ người trẻ tuổi đến người đã già.
Trán Tống Nhất Viện tì vào cӱa sổ xe, vẻ mặt hơi cô đơn. Trên phố buôn bán khắp nơi đều là người đi đường, xe chạy thong thả, có một nhóm các cô gái mười bảy mười tám tuổi đang gào to với các chàng trai đi ngang qua trước mặt bọn họ, trong đó có một cô bé có tiếng cười lanh lảnh, từ khóe mắt đến lông mày đều chất chứa tinh thần phấn chấn.
Cả hai người đều chú ý tới cô ấy.
“Anh cảm thế cô ấy có đẹp không?” Tống Nhất Viện chӧt hỏi. “Đẹp.” Anh ăn ngay nói thật, “Rất trẻ.”
“Có phải các anh đều thích mấy cô gái trẻ không?”
“Tôi không thích.”
Tống Nhất Viện thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh thích già?” Vũ Nghị khӵng lại: “Không liên quan đến tuổi tác.”
ố ấ
Tống Nhất Viện thở dài, xem ra không chừng trong lòng người đàn ông này cũng có người để thương nhớ.
Âu cũng là chuyện rất bình thường. Một người đàn ông đã đến hai bảy hai tám tuổi, nếu nӱa trước cuộc đời còn chưa từng thích cô gái nào thì tâm lý hoặc sinh lý ít nhiều cũng có vấn đề.
“Mỗi người đều sẽ già.” Dường như Vũ Nghị cảm nhận đưӧc tâm trạng sa sút cӫa Tống Nhất Viện, “Đến một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ giống như cô.”
Tống Nhất Viện nghẹn lời.
Cái gì gọi là “giống như cô”? Cô già lắm hả?
Nhờ phúc cӫa Vũ Nghị, cảm xúc buồn bã cӫa Tống Nhất Viện đã bay sạch, chỉ còn một hơi thở nghẹn trong lồng ngӵc, không thể bùng nổ cũng không thể nuốt xuống, chỉ có thể lườm anh một cái. Một lúc lâu sau.
Tống Nhất Viện quay đầu lại, hung dӳ nói: “Sau này không đưӧc nói tôi già!”
Người đàn ông không hiểu gì, lạnh lùng đáp: “Tôi chưa nói cô già.” Tống Nhất Viện không muốn tranh cãi với anh, sӵ tức giận dồn nén mấy ngày hôm nay thừa dịp này bùng nổ hết: “Dù sao cũng không đưӧc nói tôi già! Cũng đừng so sánh tôi với mấy cô bé khác! Tôi vẫn còn rất trẻ!”
Sӵ lạnh lùng trên mặt Vũ Nghị tiêu tan đi vài phần, nhìn qua hơi ngốc, “À, tôi biết rồi.”
Tống Nhất Viện hừ một tiếng, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần thoải mái. Cô lén lút nhìn người lái xe, vẫn là dáng vẻ đấy, không có vẻ gì là không vui cả. Ồ, thì ra chỉ nhìn có vẻ tình tính không tốt mà thôi.
Đến dưới khu nhà, Vũ Nghị lấy một túi quà từ trong hộc để đồ ra, mím môi nói, “Tặng cô.” Cả hộp quà và túi quà đều là màu đỏ rӵc, ở giӳa có ba chӳ to đưӧc mạ vàng: Lao Feng Xiang. (2)<
(2) Lao Feng Xiang là một thương hiệu trang sức nổi tiếng, tồn tại lâu đời của Trung Quốc.<
Vẻ mặt Tống Nhất Viện đúng kiểu một lời khó nói hết, cảm xúc lại càng phức tạp.
“Cảm ơn anh.” Tống Nhất Viện không nhận, “Quà rất quý, tôi xin nhận tấm lòng.”
Vũ Nghị không ngờ sẽ bị từ chối nên ngẩn ra, có phần lúng túng. Tống Nhất Viện thấy sắc mặt anh không tốt thì giải thích: “Thật sӵ quá quý, tôi không thể nhận đưӧc. Bây giờ chúng ta mới gặp nhau lần thứ tư, anh không cần phải tặng tôi món quà đắt như vậy.” ắ ắ
“Không đắt.” Vũ Nghị nhíu mày, “… Vì không đắt nên mới tặng cho cô.”
Tống Nhất Viện: “…” Có lẽ không nên qua lại nӳa nhỉ? “Không đắt tôi cũng không nhận.” Tống Nhất Viện mỉm cười, “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, có gì liên lạc qua điện thoại nhé.” “Cô không vui sao?” Lần đầu tiên trong đời Vũ Nghị tặng quà cho con gái mà lại bị từ chối thảm thương.
“Cô thích gì, lần sau tôi mua nhé.”
Trong lòng Tống Nhất Viện đầy mệt mỏi, nhẫn nại đáp: “Anh Vũ, đây không phải vấn đề thích hay không, có lẽ đối với anh món quà này không tính là gì nhưng với tôi thì nó rất quý giá, tôi không thể vô duyên vô cớ nhận món quà đắt tiền như vậy đưӧc.” “Vậy sao?” Vũ Nghị nghiêm túc nhìn cô, “Do tôi cảm thấy vì để tặng cho cô thế nên nó mới không đắt.”
Tống Nhất Viện sӱng sốt.
Đối phương mấp máy môi, bàn tay to siết lấy cái túi, tay dài chân dài ngồi ở ghế điều khiển, “Bạn tôi bảo tôi nên tặng quà gặp mặt, không cần quá đắt…”
Suy nghĩ cӫa Tống Nhất Viện rất tinh tế, cô lập tức hiểu rõ vấn đề. Đại khái có người nói với anh rằng gặp con gái phải tặng chút quà nhỏ, người này đi trung tâm thương mại chọn quà, chọn tới chọn lui đều sӧ quà không tốt, mà mua cái này vừa đạt yêu cầu “nhỏ” trong “tặng Tống Nhất Viện một món quà nhỏ” theo ý nghĩ cӫa anh, vậy nên anh mua nó.
Nói cách khác: Tống Nhất Viện rất quý.
Tống Nhất Viện không ngờ trong lòng anh lại nghĩ như thế. Người luôn im lặng bất ngờ nói một câu ngọt ngào lại khiến Tống Nhất Viện cảm động muốn rơi nước mắt.
“Cảm ơn anh.” Tống Nhất Viện vẫn không nhận, “Hôm nay tôi đã nhận đưӧc quà cӫa anh rồi.”
“Hӱ?”
Tống Nhất Viện cũng không giải thích, “Muộn rồi, tôi lên trước đây, chúc ngӫ ngon.” Giọng nói mềm mại như gió.
Vũ Nghị về nhà tắm rӱa xong thì âm thanh nhắc nhở cӫa WeChat vang lên.
Anh mở ra xem.
Tống Nhất Viện g΅i lời mời kết bạn cho bạn.
Nỗi buồn rầu vì bị từ chối món quà nhanh chóng đưӧc xua tan, người đàn ông nhấn đồng ý, vui vẻ làm việc đến hai giờ sáng. Tháng mười một nhanh chóng trôi qua, đối với đại đa số công ty, tháng mười hai là tháng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, vô ố ể ổ ế ố ố ế
số bảng biểu báo cáo tổng kết cuối năm, vô số kế hoạch cӫa năm mới. Tống Nhất Viện là một biên tập viên, ngày tháng không thể nào vui nổi.
Chờ cô tan ca về nhà, cuộc điện thoại mỗi ngày cӫa mẹ Tống đã gọi tới.
“Gần đây bận lắm à con?”
“Vâng.” Tống Nhất Viện lấy nước, cắm ấm điện đun nóng, lại lấy một ít hoa hồng khô ở trong lọ trà ra đặt ở mép bàn, mệt mỏi thở ra một hơi, “Báo cáo cuối năm nhiều lắm ạ.”
“Chú ý sức khỏe nhé.” Bên kia truyền đến âm thanh vở kịch kháng Nhật trên TV, có lẽ mở loa ngoài để cả hai ông bà đều có thể nghe cô nói chuyện, “Nhớ phải ăn sáng. Buổi tối cũng nên ăn chút gì đó, đừng vì giảm cân mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vâng vâng.” Đều là nhӳng lời nghe mòn cả tai, Tống Nhất Viện đáp lại, “Buổi sáng con có ăn bánh mỳ…”
“Đừng có ăn mỗi bánh mỳ.” Mẹ Tống nhăn mày, “Uống ít sӳa, ăn trứng gà ý.”
“Mẹ à, sao con ăn đưӧc nhiều như thế chứ?”
“Nhiều chỗ nào?” Ngay sau đó bên kia điện thoại lại bắt đầu nhắc đến việc bӳa sáng uống sӳa ăn trứng tốt thế nào, Tống Nhất Viện không tập trung nghe lắm, cô mở tӫ lạnh rӱa một cӫ cà rốt để ăn.
“À, đúng rồi, không phải lần trước con và Vũ Nghị định tiếp tөc qua lại à?” Đề tài cӫa mẹ Tống bất ngờ xoay chuyển không kịp đề phòng, Tống Nhất Viện cắn miếng cà rốt, đáp lời không rõ ràng lắm: “Vâng.”
“Đến đâu rồi?”
Tống Nhất Viện nhăn mày: “Mẹ, mẹ không cần hỏi mỗi ngày đâu, bọn con có đưӧc không thì tӵ con biết, con không muốn nói.” “Con nói với mẹ thì làm sao?” Mẹ Tống than thở, “Mẹ chỉ muốn biết hai đứa có thể thành đôi hay không thôi.”
“Có thành đôi hay không là kết quả, mẹ đừng hỏi quá trình nӳa.” Tống Nhất Viện rất buồn phiền, “Hôm kia hỏi, hôm qua hỏi, hôm nay cũng hỏi, con gái cӫa mẹ ế chồng đến vậy rồi cơ ạ? Có kết quả thì dù tốt dù xấu con cũng sẽ báo cho hai người.” Dừng lại một lúc, cô nói thêm, “Đưӧc rồi, con đi tắm đây.”
Sau đó cúp điện thoại.
Buổi tối cô mất ngӫ, nhắm mắt lại vẫn không ngӫ đưӧc, Tống Nhất Viện đành phải dậy. Ngoài cӱa sổ có ánh đèn đường le lói, đồ vật trong phòng có hình dáng mơ hồ, trời tối đen nên cũng không thấy rõ.
Rất yên tĩnh.
ắ ế ế ấ ầ
Cứ như vậy trӧn mắt không biết đến mấy giờ, di động đầu giường đột nhiên vang lên tiếng thông báo cӫa WeChat.
Cô cầm điện thoại, mở ra xem thì là giao diện WeChat cӫa Vũ Nghị. [Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn đi.
Chương 5: Chương 5
Ngay sau khi Tống Nhất Viện nhìn thấy câu này, trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn mới.
[Vũ Nghị]: Anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.
Tống Nhất Viện nhíu mày.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn đi, anh sẽ đối xӱ tốt với em. [Vũ Nghị]: Anh sẽ kiếm tiền, mang lại cho em cuộc sống tốt hơn. ….
Ba giờ sáng. WeChat vẫn rung lên, tất cả đều đến từ Vũ Nghị. Tống Nhất Viện mở WeChat ra hỏi anh: “Uống say à?” Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau hai lần thêm WeChat, cách lần gặp mặt trước nӱa tháng, giӳa khoảng thời gian đó đôi bên không hề liên lạc.
[Vũ Nghị]: Không.
[Vũ Nghị]: Chỉ muốn kết hôn với em.
[Vũ Nghị]: Muốn đến phát điên.
Tống Nhất Viện không nhịn đưӧc bật cười, còn nói không say nӳa chứ.
[Tống Nhất Viện]: Biết tôi là ai không?
[Vũ Nghị]: Biết, vӧ anh.
Tống Nhất Viện nhướng mày, uống rưӧu vào mồm mép ghê thật. [Tống Nhất Viện]: Tôi là Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Tống Nhất Viện, vӧ cӫa anh.
[Vũ Nghị]: Muốn kết hôn.
[Vũ Nghị]: Muốn nắm tay.
[Tống Nhất Viện]: Anh về nhà chưa?
[Vũ Nghị]: Chưa, anh đang ở công ty.
[Vũ Nghị]: Ở nhà không có Tống Nhất Viện.
Trái tim Tống Nhất Viện đập rất mạnh.
[Tống Nhất Viện]: Anh ngӫ ở công ty à?
[Vũ Nghị]: Mỗi ngày đều ngӫ ở công ty, bận muốn chết. [Tống Nhất Viện]: Thời gian không còn sớm nӳa, mau nghỉ ngơi đi. [Vũ Nghị]: Vậy chúng ta kết hôn nhé?
Tống Nhất Viện khӵng lại.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn đưӧc không?
[Vũ Nghị]: Anh sẽ đối xӱ tốt với em.
ế ố ố
[Vũ Nghị]: Thật mà. Toàn bộ thế giới chỉ đối xӱ tốt với một mình em. [Tống Nhất Viện]: Anh tỉnh rưӧu rồi nói.
[Vũ Nghị]: Anh không say.
[Vũ Nghị]: Anh rất tỉnh táo.
[Vũ Nghị]: Anh biết em là Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Anh muốn kết hôn với Tống Nhất Viện.
[Vũ Nghị]: Còn muốn tỉnh táo như nào nӳa?
Mất ngӫ lâu như vậy, vốn Tống Nhất Viện còn nghĩ phải trӧn mắt đến hừng đông nhưng không biết vì sao nói chuyện mấy câu với Vũ Nghị, cô lại thoải mái buồn ngӫ, chỉ muốn lập tức quấn chặt chiếc chăn ấm áp ngӫ thẳng đến sáng.
[Tống Nhất Viện]: Đưӧc rồi, tôi muốn đi ngӫ. Ngày mai nói chuyện sau nhé.
[Vũ Nghị]: Ngày mai sẽ đồng ý với anh à?
Tống Nhất Viện cười, không ngờ đàn ông uống say sẽ đáng yêu như vậy. Cô để di động lại đầu giường, nhắm mắt đi ngӫ. [Vũ Nghị]: Đưӧc rồi, em ngӫ trước đi.
[Vũ Nghị]: Ngày mai anh sẽ hỏi lại lần nӳa.
[Vũ Nghị]: Bây giờ là ngày mai.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn nhé?
WeChat rung lên vài tiếng rồi thôi, Tống Nhất Viện nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, trên ghế sofa trong văn phòng, người đàn ông tỉnh dậy trong cơn đau đầu như muốn nứt ra. Bên ngoài văn phòng, một đám người nằm tứ tung ngang dọc. Sau ba tháng bận rộn, cuối cùng cũng nhận đưӧc một đơn hàng lớn, mọi người lấy rưӧu trong
kho ra nhậu nhẹt hết sạch, không một ai không say. Vũ Nghị xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau không chịu đưӧc, cổ họng cũng bị khàn, anh loạng choạng đứng lên rót một cốc nước rồi uống. Bước ra khỏi văn phòng, Vũ Nghị đá trӧ lý Chân Vĩ ở cӱa, đối phương mềm oặt nằm úp sấp trở mình một cái, nghiêng mặt đi rồi không động đậy nӳa.
Vũ Nghị lại đá anh ta.
Chân Vĩ nhíu mày, cất giọng khàn khàn: “Làm sao?” “Về ngӫ đi.”
“Mấy giờ rồi?”
Vũ Nghị nhìn qua đồng hồ điện tӱ: “Chín giờ.”
Chân Vĩ xoa mặt, đứng lên.
Hai người xiêu đông vẹo tây sang văn phòng bên cạnh gọi mấy cô gái trong ekip dậy.
Trong lúc nhất thời, tiếng ngáp vang lên liên tөc trong văn phòng. ề ồ ế
“Nghỉ hai ngày, về ngӫ cả đi.” Anh hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Gọi xe về, tất cả tiền xe hai ngày nay tôi sẽ trả.”
Chờ mọi người đi rồi, Vũ Nghị trở lại văn phòng lấy áo khoác và di động chuẩn bị về nhà.
Nghỉ ngơi nӱa ngày, buổi chiều anh sẽ hỏi Tống Nhất Viện xem cô có thời gian không.
Đây là dӵ định cӫa Vũ Nghị.
Anh theo thói quen mở di động ra, vàoWeChat… chӧt hai mắt mở lớn.
Anh nhắn tin với Tống Nhất Viện khi nào thế?
Tin nhắn hiện lên trên khung chat lại càng kinh khӫng khiếp hơn: Chúng ta kết hôn đi?
Vũ Nghị ấn mở, ngón tay cứng ngắc trưӧt lên phía trên, trái tim đột nhiên ngừng đập.
Con mẹ nó, mày đã nhắn cái gì vậy!!!
“Không thể nào.” Người đàn ông thả điện thoại lên trên bàn, bӵc mình muốn đâm đầu chết luôn, “Không thể nào!”
Lúc này, tiếng chuông tin nhắn WeChat vang lên.
Người đàn ông tông cӱa xông ra ngoài…
Sau khi đi quanh công ty hai vòng, Vũ Nghị quay về, anh tìm đưӧc di động dùng cho công việc trên bàn cӫa Chân Vĩ rồi gọi điện thoại. “Chào Phó tổng, gần đây bên chúng tôi đang nghiên cứu phát triển một loại sản phẩm mới…”
“Có thể, mấy giờ?”
“Đưӧc, chờ chút, tôi qua ngay đây.”
“Không cần khách khí, dù sao chúng ta cũng là đối tác hӧp tác lâu dài…”
Buổi tối, một đám người say khướt đi ra khỏi hộp đêm, Phó tổng đӥ Vũ Nghị.
“Vũ tổng, anh về đâu?”
“Công ty.”
“Hả, đã như thế này mà còn làm việc sao?”
“Không phải.” Vũ Nghị không quá say, chỉ là phản ứng hơi chậm chạp, anh mỉm cười, “Tôi để quên đồ ở công ty.”
Phó tổng thấy anh nói chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì nên cũng yên tâm tiễn người lên xe taxi rồi vẫy tay, “Vũ tổng đi thong thả.”
“Tạm biệt Phó tổng.”
Đến lúc Vũ Nghị về công ty đã tỉnh rưӧu đưӧc phần nào. Thấy di động nằm trên bàn làm việc phía xa, nhịp đập trái tim anh rất bình tĩnh: Phải đối mặt, phải giải quyết, không có gì ghê gớm cả.
Mở di động.
[Tống Nhất Viện]: Đưӧc.
Trong lòng rối loạn không ngừng đưӧc.
“Tôi, đệt…” Người trên mặt đất gập đầu gối lại xoa xoa, vứt tài liệu trên người sang một bên, lại ấn vào di động lần nӳa. [Tống Nhất Viện]: Đưӧc.
Người đàn ông nhếch môi, ngӵc phập phồng lên xuống rất mạnh, anh cầm điện thoại lên rồi sải bước rời đi.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn tối hôm qua rồi suy nghĩ thêm một tiếng, Tống Nhất Viện cũng không hiểu ma xui quӹ khiến thế nào mình lại đáp “Được.”.
Một ngày không trả lời.
Không biết đã tỉnh rưӧu chưa nhỉ?
Một người gӱi hàng đống lời nói lung tung rối loạn thì có thể mưӧn chuyện say rưӧu để giải thích mà cho qua, còn cô vào chín giờ sáng trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, gӱi một chӳ “Đưӧc” thì nên giải thích thế nào?
Mười một giờ tối, Tống Nhất Viện tắm xong ra ngoài, ngồi ở mép giường sấy tóc. Điện thoại di động sau lưng lặng lẽ sáng lên, màn hình hiện lên hai chӳ “Vũ Nghị”. Sáng gần một phút, màn hình thông báo cuộc gọi đến biến mất nhưng màn hình chưa kịp tối đi thì hai chӳ “Vũ Nghị” lại xuất hiện.
Tống Nhất Viện không hề phát hiện.
Chờ đến lúc cô sấy tóc xong, thay áo ngӫ thỏ trắng lông xù rồi định lướt Weibo thì mới nhìn thấy có tám cuộc gọi nhӥ từ Vũ Nghị. Tống Nhất Viện giật mình.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên lần nӳa,
vẫn là Vũ Nghị.
“Alo?”
“Anh ở chỗ lần trước đưa em về.” Giọng nói đầu bên kia rất bình tĩnh và lạnh lùng, “Anh không biết rõ chỗ em ở là ở đâu. Em có thể xuống đây một lát không?”
Tống Nhất Viện ngây người, chuyện này cứ giống như phim thần tưӧng… Trái tim không tӵ chӫ đập nhanh hơn: “Vâng, đưӧc.” Nói xong mặt cô còn hơi nóng lên.
Tống Nhất Viện cầm di động đi xuống, vòng qua hai con đường nhỏ thì thấy Vũ Nghị đang dӵa vào cột đèn đường bên cạnh, đúng lúc đối diện với hướng cô đi tới.
Chờ cô đến gần, Vũ Nghị mở miệng trước: “Có thật không?” Tống Nhất Viện hơi xấu hổ, lại có phần thấp thỏm, còn có cả chút rung động không nói rõ. Cô cố giӳ bình tình: “Hả?” Ngӱi đưӧc mùi ố ấ ố
rưӧu, Tống Nhất Viện hỏi anh: “Lại uống rưӧu à?”
“Không say.”
Tống Nhất Viện nở nө cười, “Tối hôm qua anh cũng nói không say.” Vũ Nghị hít một hơi thật sâu: “Bây giờ anh thật sӵ không say.” “Vậy tối hôm qua chắc là say nhỉ?” Lúc say nói mê sảng, không đӫ nghiêm túc.
“…” Vũ Nghị không thể trả lời.
Tống Nhất Viện nhìn anh, khẽ hỏi: “Em có thể làm một bà nội trӧ không?”
Vũ Nghị hơi sӱng sốt, lập tức đáp: “Có thể.” Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngӵc.
“Không làm việc nhà, tâm trạng tốt mới nấu cơm, mỗi ngày nằm ở nhà lướt Weibo và Taobao, đọc tiểu thuyết…”
“Có thể.” Đôi mắt đen láy cӫa đối phương tỏa sáng, đôi môi mím chặt, cơ mặt cứng đờ, “Đều đưӧc.”
Tống Nhất Viện còn định nói gì đó, đối phương lại nói tiếp: “Em muốn làm gì cũng đưӧc. Em không muốn làm gì cũng đưӧc.” “Vậy anh nhận đưӧc điều gì khi chúng ta kết hôn chứ?” Đối phương không nói lời nào.
Tống Nhất Viện thở dài.
Thân thể Vũ Nghị cứng đờ, không kết hôn sao?
Hai cánh tay mềm mại cӫa cô ôm lấy eo anh, thân thể ấm áp mang theo mùi hương lạ lẫm sán lại gần, giọng nói giống như ảo mộng: “Kết hôn đi.”
Vũ Nghị hóa đá.
Một lúc lâu sau, Tống Nhất Viện xấu hổ rөt tay lại, hai người im lặng. Phản ứng cứng đờ như gỗ cӫa anh khiến cô cӵc kỳ mất tӵ nhiên, chân tay cũng đờ ra, ấp úng nói: “Nếu không có chuyện gì nӳa thì em lên trước nhé?”
Vũ Nghị gật đầu: “… Đưӧc.”
Dọc đường đi Tống Nhất Viện rất chán nản, sao lại ôm chứ? Người ta còn không thèm phản ứng khiến cô càng thêm xấu hổ. Không hề có ý định ôm lại chút nào sao? Phiền quá.
Đi hết một con đường nhỏ, trước mắt đột nhiên có người lao đến dọa cô giật nảy mình.
“Muốn kết hôn đúng không?” Hô hấp người đàn ông nặng nề, nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện thở phì phò: “Anh nghiêm túc chứ?” “Ừ.”
“Kết hôn chứ!” Tống Nhất Viện càng bӵc bội, đã muốn kết hôn rồi ôm một cái thì sẽ chết à? Em cũng đâu sàm sӥ anh! ể ầ ấ
Vũ Nghị không hiểu sao cô đột nhiên tức giận, anh có phần bất an, khӵng lại một lúc rồi hỏi: “Vậy em nghiêm túc chứ?” Tống Nhất Viện bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em muốn tìm một người vừa mắt để kết hôn sinh sống.” Không cần ồn ào rầm rộ, không cần lãng mạn bất ngờ, cứ bình thản, chầm chậm qua ngày, không nói cũng không sao, không có tình yêu cũng chẳng hề gì, có một người ở bên là đưӧc rồi.
Vũ Nghị hiểu. Anh cất giọng khàn khàn: “Đưӧc.”
Câu tiếp theo là: “Vậy bao giờ ly hôn?”
Tống Nhất Viện: “?” Mẹ nó anh đang nói gì đấy?
“Nếu em gặp đưӧc…”
“Lúc anh ngoại tình.” Tống Nhất Viện nghiêm túc nhìn anh, “Nếu anh ngoại tình, vậy chúng ta ly hôn.”
Hô hấp Vũ Nghị trở nên dồn dập, “Trừ điều đó ra?”
“Không có gì nӳa.”
Vậy vĩnh viễn sẽ không ly hôn. Đầu óc Vũ Nghị có phần choáng váng. Không biết là do gió thổi khiến men rưӧu bốc lên hay vì điều gì khác, anh có phần không hít thở nổi, có một cảm giác chưa từng có xuất hiện trong lòng anh, anh nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, bên ngoài giấc mơ có một tấm chăn đang siết chặt lấy cổ anh. Lại là một sӵ im lặng kéo dài.
Tống Nhất Viên hơi lạnh, lúc này cô mới nhận ra bản thân chỉ mặc áo ngӫ đã đi xuống. Cô đội mũ áo ngӫ lên, siết chặt lại, ngӱa đầu nói: “Em về đây.”
Tay Vũ Nghị động đậy, cuối cùng không làm gì cả, chịu đӵng cảm giác tê dại trong lòng, anh lạnh lùng trả lời: “Đưӧc.”
Hiếm khi Tống Nhất Viện không lướt Weibo trước khi đi ngӫ như hôm nay, cô tùy tiện rút một quyển sách từ trên giá sách ra đọc. Trong mơ, bóng tối bao trùm, phía sau có người thít chặt cổ cô. “Cô đoán xem tôi là ai?”
“Là tӱ thần.”
“Không, là tình yêu.”
Chương 6: Chương 6
Giӳa trưa ngày hôm sau, Tống Nhất Viện nhận đưӧc tin nhắn WeChat cӫa Vũ Nghị.
[Vũ Nghị]: Mẹ anh muốn ăn một bӳa cơm với em.
Buổi tối Tống Nhất Viện báo lại với mẹ Tống, bà vừa mừng vừa sӧ vừa nghi ngờ: “Hai ngày trước hỏi con còn khó chịu mà, bây giờ đã gặp phө huynh rồi à?”
“Xác định quan hệ, ăn một bӳa cơm, rất bình thường mà mẹ.” Hai bên gia đình gặp mặt.
Hai người bố đều không phải là người nói nhiều, Vũ Nghị lại càng ít lời, Tống Nhất Viện cũng không nói gì cả, toàn bộ quá trình chỉ có mẹ Tống và mẹ Vũ Nghị nhiệt tình nói chuyện với nhau. Bàn chuyện kết hôn.
Mẹ Vũ: “Nhà tân hôn đã chuẩn bị xong rồi.”
Mẹ Vũ: “Tôi không ở với hai đứa. Hai thế hệ chung sống thì thế nào cũng có mâu thuẫn. Hiện tại chúng tôi sống ở khu nhà cũ, quen biết hàng xóm láng giềng, nếu không có chuyện gì thì lập nhóm đi du lịch, thú vị lắm!”
Mẹ Vũ: “Khi nào sinh con còn tùy vào hai đứa. Đây là chuyện cӫa hai vӧ chồng nó.”
Mẹ Vũ: “Muốn kết hôn ra sao cũng tùy bọn chúng. Chúng tôi đều tôn trọng.”
Mẹ Vũ: “Chúng ta cũng đừng nói “cưới” hay “gả”, “cưới” là lấy về đây, “gả” là tiễn qua, giống như con gái là đồ vật, lấy về đây thì giống như không còn quan hệ gì với bố mẹ nӳa vậy. Nói “kết hôn” là đưӧc, “kết” là hai sӧi dây thừng đan lại thành một, vừa không phải lấy về đây vừa không phải tiễn qua, mà “kết” một mối quan hệ mới, hai người kết duyên, người ba nhà thành một là tốt nhất. Bà thông gia, bà nói có phải không?”
Mẹ Tống cảm động bởi lời nói cӫa mẹ Vũ, hai mắt đỏ hoe, liên tөc đáp: “Phải phải phải.”
Tống Nhất Viện nhìn người bên cạnh im lặng cứng ngắc như cөc đá, trong lòng chậc một tiếng, sao không di truyền chút nào nhỉ? Chuyện kết hôn cứ đưӧc quyết định như thế.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ mừng năm mới, người hai nhà chúc Tết nhau, Tống Nhất Viện theo Vũ Nghị về quê anh, cô nhận đưӧc rất
ề ố ấ ố
nhiều bao lì xì không nhỏ. Tống Nhất Viện vốn định lì xì cho trẻ con nhưng bị Vũ Nghị ngăn lại, “Anh cho rồi.”
Mẹ Vũ cũng nói: “Nào có chuyện người một nhà gӱi hai bao lì xì chứ.” Nên cô đành phải thôi.
Đến buổi tối, hai người đứng ở trong phòng, người này nhìn người kia.
Chỉ có một cái giường.
Đây cũng là chuyện Tống Nhất Viện dӵ đoán đưӧc, hơn nӳa đã ngầm chấp nhận, nhưng khi thấy Vũ Nghị đứng như cọc gỗ không hề có động tác nào, Tống Nhất Viện cũng không tӵ nhiên nổi. Hai người ở nhà ông bà cө chắc chắn sẽ không làm gì, cũng chỉ là ngӫ chung một giường mà thôi.
Cứ nằm lên ngӫ là đưӧc. Tống Nhất Viện nghĩ nếu không anh hoặc em ngӫ trước đi, sau đó một người leo lên là đưӧc. Đứng đờ ở mép giường làm gì? Đón giao thừa à?
Nghĩ rồi lại nghĩ, loại chuyện này nếu con gái cứ đứng im, con trai chӫ động thì có vẻ háo sắc, mình vẫn nên làm trước thì tốt hơn. Vì thế Tống Nhất Viện bình tĩnh bước qua, xốc chăn lên chui vào, chỉ lộ ra đôi mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông cắn răng đứng thẳng tắp ở cuối giường.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Vũ Nghị cũng có động tác, anh đi đến đầu giường.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, mặt nóng lên, tim đập nhanh. Thì ra mình cũng không bình tĩnh như trong tưởng tưӧng.
Cạch một tiếng khá nhỏ, phòng tối lại.
Tống Nhất Viện cắn môi.
Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp theo là tiếng đóng cӱa còn nhỏ hơn. Trong phòng im ắng.
Tống Nhất Viện: ???
Cô mở mắt ra, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Dưới nhà loáng thoáng vang lên tiếng TV và âm thanh nói chuyện. “Sao anh lại xuống đây?”
“Đánh bài với các em.”
“À à à…”
Tâm trạng Tống Nhất Viện rất phức tạp.
Chơi bài đến sáu giờ sáng mới giải tán, mọi người đều về phòng, mẹ Vũ dậy đi vệ sinh thì gặp Vũ Nghị ở hành lang tầng hai, bà thấy dáng vẻ anh giống như không ngӫ thì nhíu mày: “Đánh bài suốt đêm à?”
Vũ Nghị gật đầu.
ầ ầ ề
Mẹ Vũ không vui: “Viện Viện nhà người ta lần đầu về quê, con bỏ mặc con bé chơi bời suốt đêm, sao con lại thế hả?” Nói xong thì càng cảm thấy có lý nên càng không vui, “Chơi bài có gì hay ho chứ? Có thể thoải mái bằng việc ôm người vӧ mềm mại thơm tho sao? Con để tâm chút đi chứ!” Nói xong trừng mắt với con trai nhà mình, bà dùng tay đẩy anh, “Đi vào! Mau vào đi!”
Cӱa mở ra, mẹ Vũ nhỏ giọng dạy dỗ: “Con còn tùy tiện bỏ lại Viện Viện một mình thì cứ đӧi mẹ trừng trị con đi!”
Người đàn ông không nói tiếng nào.
Mẹ Vũ trách mắng: “Con có nghe lời mẹ không đấy!?” Tống Nhất Viện bị đánh thức, mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng. Mẹ Vũ lập tức im lặng, duỗi tay đánh Vũ Nghị rồi lặng lẽ ra ngoài.
Vũ Nghị đi đến mép giường, Tống Nhất Viện mở hé mắt, giọng còn ngái ngӫ: “Mấy giờ rồi anh?”
“Sáu giờ.”
Tống Nhất Viện “ồ” một tiếng mơ hồ, bọc chăn lại, dịch sang một bên, chừa nӱa giường lại cho người ta rồi mơ màng ngӫ tiếp. Người đàn ông đứng ở mép giường không động đậy. Năm phút đồng hồ sau, Tống Nhất Viện nhíu mày, buồn ngӫ không chịu đưӧc nhưng sao cứ cảm giác có một bóng đen đứng ở mép giường? Cô hé mắt, thấy rõ bóng đen thì tức giận: “Đứng ở đó làm gì, muốn lên thì mau lên đây.”
Vũ Nghị bèn xốc chăn lên nằm xuống.
Bỗng chốc giường trở nên nhỏ bé chật hẹp, ngay cả việc trở mình cũng cảm thấy khó khăn. Tống Nhất Viện cảm thấy một mùi hương lạ lẫm làm lòng người hoảng loạn bӫa vây cô, khiến cô không thở nổi. Từng tiếng tim đập vӳng vàng mạnh mẽ cӫa người đàn ông chấn động đến mức đầu cô choáng váng. Tống Nhất Viện bӵc mình, cách lớp chăn tức giận ấn lên trái tim Vũ Nghị, “Đừng đập nӳa!” Vũ Nghị không nói lời nào, chậm rãi hít sâu rồi từ từ thở ra, tiếng tim ổn định hơn một chút.
Tống Nhất Viện quấn chặt chăn trở mình rồi nhanh chóng ngӫ thiếp đi.
Sau khi Tống Nhất Viện ngӫ, người phía sau mới từ từ động đậy thân thể cứng đờ, duỗi chân vào trong chăn.
Đột nhiên, Tống Nhất Viện xoay người.
Gò má hai người gần trong gang tấc.
Mặt Vũ Nghị cứng đờ, yết hầu không khống chế đưӧc trưӧt lên trưӧt xuống. Mà ngay lúc này, chân Tống Nhất Viện đөng vào chân
ố
Vũ Nghị. Máu cả người người đàn ông như muốn bùng cháy, khí nóng vừa xông lên đỉnh đầu vừa hướng đến chỗ không thể miêu tả. Đúng là đòi mạng.
Tống Nhất Viện nằm trong chăn ấm áp, ngӫ không phát hiện gì. Không biết Vũ Nghị cứng đờ bao lâu, anh vươn bàn tay to mướt mồ hôi ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Nhất Viện. Rất trơn, rất mềm, rất đẹp.
Chạy trối chết.
Tống Nhất Viện cảm thấy hôm nay Vũ Nghị hơi kỳ lạ. Vốn mấy ngày Tết thường xuyên ở chung, hai người tiếp xúc đã tӵ nhiên hơn rất nhiều. Nhưng hôm nay ở cùng nhau, hai người vừa đối mắt trên bàn ăn lại cảm thấy một đêm trở lại trước giải phóng.
Tống Nhất Viện chẳng hiểu tại sao.
Trên đường về thành phố, mẹ Vũ phát hiện giӳa hai người im lặng khác thường, bà liếc mắt với bố Vũ rồi cười nói: “Viện Viện, hai ngày trước nhà tân hôn cӫa các con đã dọn dẹp sӱa sang lại xong rồi, hôm nay hai đứa về có muốn qua đó xem thӱ không?” Tống Nhất Viện gật đầu.
Xe chuẩn bị chuyển hướng chạy về nhà mới thì mẹ Vũ vội kêu lên: “Ôi ôi ôi, con đưa mẹ và bố con về nhà trước đã rồi hai đứa đi xem đi.”
Vì thế Vũ Nghị đưa bố mẹ về trước.
Trong xe chỉ còn lại Vũ Nghị và Tống Nhất Viện. Hai người im lặng không nói gì cả quãng đường. Chạy xe vào bãi đỗ xe dưới hầm, Vũ Nghị dừng xe xong, Tống Nhất Viện nhíu mày hỏi: “Anh sao thế?” Vũ Nghị không hề nhìn cô, “Không có gì.” Nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay anh lại chảy ròng ròng, dường như vẫn còn xúc cảm khi chạm vào làn da trắng trẻo mềm mại đó.
Tống Nhất Viện nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt vô cảm. Giọng Vũ Nghị khàn khàn; “Anh… Hôm nay…”
Tống Nhất Viện mở cӱa xuống xe, lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Không nói thì thôi.”
Vũ Nghị vội vã đuổi theo.
Tống Nhất Viện tức giận nên đi nhanh, cho anh khó chịu chết luôn! Vũ Nghị đi theo sau cô, không kéo cô cũng không nói năng gì, chỉ buồn bӵc đi theo.
Tống Nhất Viện dừng bước, người đàn ông cũng nhanh chân dừng lại, còn vội vàng lùi về sau vài bước, giӳ một khoảng cách với cô. Tống Nhất Viện quay đầu nhìn thấy dáng vẻ anh vội vã lùi ra sau thì càng tức điên, cô bùng nổ, cất giọng chất vấn: “Em có độc à, chạm vào một cái sẽ chết sao?”
“Không có.”
“Vậy anh trốn gì mà trốn?”
Vũ Nghị không nói gì.
Tống Nhất Viện thấy anh lại im lặng, tức muốn nổ tung, còn kết hôn cái rắm! Cô mở miệng định nói thì bị một sức lӵc rất lớn kéo mạnh về phía trước, lao vào lồng ngӵc rắn chắc cӫa người nào đó, đầu bị ấn chặt, đôi tay và thân thể bị hai cánh tay siết chặt. “Xin lỗi em, hôm nay anh lén lút chạm vào em.” Vũ Nghị mấp máy môi, “Em đừng tức giận, cũng đừng nói nhӳng lời tức giận.” Tống Nhất Viện hỏi: “Anh sờ chỗ nào?”
“Mặt.”
“Khi nào?”
“Lúc em ngӫ.”
“Chỉ sờ mặt?”
“Ừm.”
Tống Nhất Viện đã hiểu đưӧc điểm mấu chốt.
“Vì sao muốn sờ mặt em?”
“…”
Tống Nhất Viện hơi lùi người lại, nhìn anh, hỏi: “Muốn hôn à?” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện hỏi lại: “Anh có biết một tuần nӳa chúng ta sẽ đăng ký kết hôn không?”
Người đàn ông vẫn nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện nhướng mày, giây tiếp theo, một nө hôn ấm áp dừng ở giӳa trán cô. Môi dán ở trán hồi lâu, Tống Nhất Viện không kiên nhẫn động đậy, cô hơi ngẩng đầu sáp lên phía trên, bốn cánh môi chạm vào nhau.
Tống Nhất Viện tức giận nghĩ thầm: mẹ nó, đến cả hôn môi cũng muốn cô chӫ động.
Cũng trong chớp mắt đó, Vũ Nghị ôm chặt cô, trước khi Tống Nhất Viện có động tác, anh ma sát đôi môi, miệng nhếch lên rồi khẽ cắn cô, lặp đi lặp lại động tác liếm mút môi cô, đầu lưӥi cạy mở hàm răng để xông vào.
Hai đầu lưӥi mềm mại trơn bóng chạm vào nhau, đôi bên dường như bị điện giật, khẽ run lên một cái.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, hai má ӱng đỏ, mơ mơ màng màng nghĩ, cũng chỉ biết chӫ động trong chuyện này thôi à?
Đến lúc kết thúc nө hôn ướt át này, hai người đều thở hồng hộc, môi người nào cũng đỏ và ẩm ướt. Khóe môi Tống Nhất Viện còn có vệt nước trong suốt. Vũ Nghị nhìn chằm chằm vệt nước mập mờ kia,
ầ ầ ế
động tác còn nhanh hơn ý nghĩ, anh sát lại gần, dùng đầu lưӥi liếm rồi mút mạnh một cái.
Lông mi Tống Nhất Viện run lên, khuôn mặt đỏ bừng. Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người lại hôn nhau lần nӳa.
Sức lӵc cӫa người đàn ông mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, một tay ôm đầu cô, một tay đặt ở eo, siết chặt cô vào trong lòng, hàm răng ngậm lấy đôi môi mềm mại, giống như muốn cắn nát rồi nuốt nó vào trong bөng. Môi lưӥi quấn quýt, tê dại, hít thở không thông… Tống Nhất Viện cảm thấy có lẽ bản thân sẽ chết.
Tống Nhất Viện không chết.
Đúng lúc đó Vũ Nghị buông cô ra, từ hôn sâu chuyển thành nө hôn quyến luyến bịn rịn. Tống Nhất Viện dӵa vào lòng anh, liều mạng hít thở.
Chờ hai người đều bình tĩnh lại, Tống Nhất Viện giả vờ bình tĩnh bảo: “Đi thôi.”
Vũ Nghị nhìn cô: “Đưӧc.”
Ngày hôm sau, mẹ Vũ gọi điện thoại tới: “Viện Viện à, chúng ta vừa mới xem ngày, mẹ phát hiện đăng ký kết hôn vào ngày mai còn tốt hơn một tuần sau nӳa!”
Mẹ Tống tìm gặp cô: “Mẹ chỉ muốn tốt hơn thôi. Nếu không thì ngày mai hai đưa đi đăng ký kết hôn luôn nhé?”
Ngày hôm sau, hai người tới Cөc dân chính đăng ký. ~~~ Tác giả có lời muốn nói: <
Tống Nhất Viện: Độc giả đều nói cậu đáng yêu, cậu thấy thế nào?<
Vũ Nghị: Khen tôi đẹp trai thì được, nói tôi đáng yêu thì không thể.<
~~~ THÔNG BÁO: Chương sau sẽ bắt đầu đặt pass chị em nhé. Vốn mình không muốn đặt sớm thế đâu nhưng do chương sau có thịt vụn, mấy chương sau nữa cũng có, đặt muộn không bằng đặt sớm nên chương 7 sẽ đặt pass luôn.<
Quiz sẽ có sau 5 ngày kể từ ngày đăng chương 7. Những ai hay cmt có thể inb page lấy pass luôn. Những ai chưa cmt và không muốn đợi quiz thì hãy đọc kĩ quy định rồi cmt để lấy pass luôn nhé.<
Chương 7: Chương 7 Nguồn Cài Pass
Chương 8: Chương 8
Sáng ngày hôm sau, ngoài cӱa sổ ánh mặt trời rӵc rӥ, Tống Nhất Viện vừa mở mắt đã thấy toàn thân trần trөi, cơ ngӵc rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ kéo theo da thịt hơi chấn động và hơi thở nóng rӵc cӫa anh. Tống Nhất Viện hoảng hốt, sau đó cô ngӱa đầu, gương mặt cương nghị lộ vẻ lạnh lùng cӫa Vũ Nghị đập vào mắt. Dưới chăn, đùi người đàn ông kẹp chặt cô, đầu cô tӵa vào cánh tay Vũ Nghị, hai người dính chặt lấy một chỗ, thậm chí Tống Nhất Viện còn cảm nhận đưӧc thứ kia cӫa đối phương nặng nề chống lên bөng mình.
Tỉnh dậy sau đêm tân hôn đầu tiên, giây phút này Tống Nhất Viện chỉ có một cảm giác duy nhất, đó là xấu hổ.
Tối hôm qua là ban đêm tối om, không có đèn, mọi thứ mông lung, chỉ có xúc cảm, không có thị giác thế nên Tống Nhất Viện cảm thấy không bị ràng buộc, nhưng bây giờ tất cả đều rất rõ ràng, cô cӵc kỳ không đưӧc tӵ nhiên. Có một cảm giác nói không nên lời khiến cô hoảng hốt.
Đúng lúc đó, Vũ Nghị bất ngờ mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một đôi mắt đen sâu thẳm, không nhìn ra đưӧc cảm xúc trong đó; một đôi mắt trong trẻo mềm mại ấm áp, ánh mắt động lòng người mang theo sӵ lo lắng.
Một lúc lâu sau.
Tống Nhất Viện: “… Chào buổi sáng.”
Vũ Nghị: “Chào buổi sáng.”
Tống Nhất Viện chớp mắt, “Dậy nhé?”
“Đưӧc.”
Thế là trước mặt Vũ Nghị, Tống Nhất Viện giả vờ tӵ nhiên và bình tĩnh trở mình, trần truồng chui ra khỏi chăn, mái tóc đen xõa sau lưng, bả vai mưӧt mà, đường cong lả lướt, càng khiến người ta không chịu nổi chính là khi cô đứng lên, đôi chân trắng nõn đạp lên thảm nhung cừu, cô quay đầu hỏi: “Cần áo ngӫ không?” Vũ Nghị cөp mắt, cất giọng khàn khàn: “Ừ.”
Lúc Tống Nhất Viện đang tắm, cӱa sau lưng mở ra. Người đàn ông cao lớn cũng không có động tác gì mà chỉ nhìn cô. Qua làn hơi
ố ấ ầ ổ
nước mông lung, Tống Nhất Viện lại gần anh, tay vòng qua cổ Vũ Nghị, nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn tắm cùng à?”
Bàn tay đặt sau lưng cô vuốt ve qua lại, cũng không nói gì. “Tắm chung nhé, không làm đâu.” Tống Nhất Viện thì thào, “… Em còn hơi đau.”
Vũ Nghị hôn cô, “Đưӧc.”
Lời nói cӫa phө nӳ và đàn ông đều không thể tin, cuối cùng hai người không thèm lau nước mà mang hơi nước hôn nhau đến tận trên giường, lại là một lần xấu hổ dài đằng đẵng.
Lúc Tống Nhất Viện tỉnh dậy lần nӳa thì đã đến thời gian ăn tối, bên cạnh không còn ai. Cô tӵ sӱa sang bản thân xong, nhìn bầu trời bên ngoài âm u như sắp mưa nên tới phòng khách cất hạt giống sen đá và hoa lan đã gieo xuống không lâu trước đó.
Sen đá sinh trưởng rất tốt, trắng trẻo, xanh ngọc và mập mạp, từng đóa mọc thành chùm, cánh hoa nhỏ béo múp míp, nhìn cӵc kỳ đẹp. Tống Nhất Viện nhìn nó phát triển tốt như vậy thì rất có cảm giác thành tӵu, cô bèn nán lại với hoa cỏ trong nhà kính trồng hoa chốc lát.
Vũ Nghị từ phòng sách đi ra, từ hành lang tầng hai nhìn ra chính là phòng khách. Ngay từ đầu anh cũng không chú ý tới có người ở đó mà đi xuống luôn, đồ ăn đã đặt trên bàn nhưng không có ai, anh nhìn thoáng qua mới thấy Tống Nhất Viện ngồi trên lớp đá cuội, cô đang tập trung chia gốc cho sen đá Peacockii dưới bóng cây xanh râm mát bao phӫ phòng khách.
Lúc anh đến gần mới phát hiện cô còn đang đọc thơ với mấy gốc sen đá này: “Có một chàng trai tóc dài, anh phải rời khỏi thảo nguyên. Anh cảm thấy thảo nguyên quá đơn điệu, anh càng chạy càng xa, anh càng đi càng xa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng…” Sau đó lại tӵ lầm bầm: “Thật ra bài thơ này cӫa Uông Tằng Kỳ chẳng hay chút nào, còn không bằng ông ta xem mấy bài mà đám trẻ con nhà người ta viết trên tường: Nhớ lại thời trước quá, theo bố đi uống trà. Trước cӱa mài vỏ ốc, chơi bùn ở đầu ngõ…” “Trẻ con rất thú vị, lại có chút buồn lo nho nhỏ, đáng yêu như bọn mày vậy…” Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Vũ Nghị đứng ở cӱa phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng. Như bị người ta nghe đưӧc bí mật gì, Tống Nhất Viện hơi buồn bӵc lại có phần xấu hổ, còn không đưӧc tӵ nhiên cho lắm, cô theo bản năng liền cúi đầu, giống như không phát hiện ra anh, tiếp tөc mân mê sen đá.
Một người to đùng như thế mà bước đi lại không phát ra tiếng gì à? Phiền quá.
“Ăn cơm thôi.”
“Em đang giảm cân mà.”
“…”
Sau một lúc lâu, Tống Nhất Viện ngẩng đầu lên, “Em không có thói quen ăn tối.”
“Ăn một chút đi.”
“Có gì thế?”
“Cơm hầm khoai tây, đậu đũa xào, cӫ cải giấm hồng, canh cà chua đậu mầm.”
“Ăn canh thôi nhé?” Tống Nhất Viện nhìn anh.
“Ừ.” Vào trước đã rồi nói sau.
Kết quả Tống Nhất Viện chỉ uống canh thật, ngay cả một miếng cà chua hay giá cũng không ăn.
Sau khi cô lên phòng, dì Triệu thở dài: “Bảo sao dạ dày không tốt.” Hai người ở cạnh nhau cũng không có gì để nói nên ai tӵ vào phòng sách người nấy. Đến mười giờ, Tống Nhất Viện buồn ngӫ nên định quay về phòng ngӫ, cô kéo cӱa ra, thấy cӱa phòng bên vẫn đóng chặt thì vội vàng chạy về phòng. Lúc cô tắm xong đi ra ngoài thì Vũ Nghị đã ở trong phòng ngӫ. Tống Nhất Viện ngồi bên mép giường sấy tóc, Vũ Nghị đi tắm.
Đêm nay chắc là không làm đúng không? Tống Nhất Viện không dám chắc nghĩ thầm, phía dưới quả thật hơi đau. Hơn nӳa làm quá thường xuyên không tốt cho sức khỏe.
Nhưng nếu lát nӳa anh ấy muốn thì sao? Nên từ chối thế nào? Mới vừa kết hôn đã từ chối chuyện đó hình như không tốt lắm… Nhưng nếu ngay từ đầu không từ chối thì sau này không từ chối đưӧc nӳa đúng không?
Tống Nhất Viện vừa sấy tóc vừa nghĩ lung tung, không để ý đương sӵ đã tắm xong, anh không nói một lời lên giường rồi nằm xuống. Tiếng máy sấy đột nhiên im bặt.
Vũ Nghị nói: “Chúc ngӫ ngon.”
Tống Nhất Viện: “… Chúc ngӫ ngon.”
Tắt đèn, hai người đều nằm trên giường. Bên cạnh vang lên tiếng hít thở và tiếng tim đập vӳng vàng, giờ phút này Tống Nhất Viện mới chắc chắn vừa nãy bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Một lúc sau, cơn buồn ngӫ kéo đến, Tống Nhất Viện nghiêng đầu rồi cũng ngӫ.
Ngày hôm sau, khi Tống Nhất Viện thức dậy, Vũ Nghị đã tới công ty, đến bӳa tối mà anh vẫn chưa về.
Tống Nhất Viện gọi điện thoại cho anh, gọi hồi lâu mà không ai nghe máy. Cô ăn hai miếng salad hoa quả cho có. Sau khi cơm nước xong, cô lại đến nhà kính trồng hoa một chuyến, lúc về nằm trên ắ ể
sofa nghịch điện thoại: lướt Weibo, dạo Khoảnh Khắc, đọc lại bộ tiểu thuyết yêu thích còn đang đăng dở, ngẩn ngơ nghĩ ngày mai có lẽ cũng sẽ là một cuộc sống như vậy: ngӫ đến lúc tӵ tỉnh, không lo ăn mặc, ngày tháng an nhàn không mөc đích, nghĩ đến đó lại nhịn không đưӧc cọ cọ vào chiếc
gối ôm lông xù, cảm giác làm người vô dөng tốt thật, cảm giác ăn không ngồi rồi tốt quá.
Đúng lúc này cô nhìn thấy một bài viết đề cӱ phim Hàn trên Weibo, Tống Nhất Viện không có việc gì làm híp mắt ấn vào, cảm thấy không tệ liền lưu lại, tùy tiện chọn một bộ trong đó để xem. Vừa xem đã rất nhập tâm.
Ba tiếng sau Vũ Nghị gọi lại, đôi mắt Tống Nhất Viện vẫn dán chặt vào TV, thuận tay nghe máy.
“Alo?” Trong giọng nói còn mang theo sӵ si mê đối với nam chính trong bộ phim Hàn.
Vũ Nghị im lặng một chút: “Vừa nãy anh đang họp.”
Tống Nhất Viện tạm dừng TV, cô gật đầu, “Vâng, không sao đâu.” “Phải tăng ca, có lẽ sẽ đến khuya.”
“Vâng.” Tống Nhất Viện hỏi, “Có cần em chờ anh không?” “Không cần. Em ngӫ trước đi.”
“Đưӧc.”
“…”
“…”
“Em cúp máy nhé?” Tống Nhất Viện lên tiếng.
“Em đang làm gì vậy?” Vũ Nghị cất lời.
Gần như là đồng thanh lên tiếng.
“Em đang xem TV.”
“Xem gì thế?”
“Vì sao đưa anh tới.”
“À.”
Tống Nhất Viện đoán chắc anh sẽ không biết đó là gì, nhưng giải thích bộ phim Hàn Quốc với một người đàn ông thì lại cảm thấy là lạ.
“Vậy em xem đi.” Vũ Nghị, “Anh cúp máy đây.”
“Vâng.”
Đӧi ba bốn giây, đối phương mới tắt điện thoại.
Ban ngày Tống Nhất Viện đã ngӫ nhiều nên giờ tinh thần rất tốt, hơn nӳa bộ phim này khá hay nên cô xem một mạch đến ba giờ sáng, lúc cơn buồn ngӫ kéo đến thì đúng lúc tình tiết bộ phim đang đến đoạn gay cấn, Tống Nhất Viện vừa đấu tranh tư tưởng vừa xem phim, cũng không biết ngӫ thiếp đi từ lúc nào.
ầ ồ
Lúc cô tỉnh dậy thì đã gần giӳa trưa, mùi hương đồ ăn ngào ngạt bay ra từ trong phòng bếp, lúc này phía cӱa hình như có tiếng vang, cô ngoảnh đầu lại nhìn, Vũ Nghị đã về.
Tống Nhất Viện cuộn mình trong tấm chăn nhung dày dặn ấm áp, tóc tai lộn xộn, chỉ để lộ khuôn mặt. Vũ Nghị mặc âu phөc đen, tay dài chân dài, dáng người cao to đứng ở cӱa. Hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị nhìn thấy nhau.
Tống Nhất Viện vừa tỉnh giấc, giọng nói có phần ngái ngӫ: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Vũ Nghị suốt đêm không ngӫ, giọng nói cũng có phần khàn khàn không bình thường, “Tối hôm qua em ngӫ trên sofa à?” “Em xem phim đưӧc một lúc thì ngӫ thiếp đi.” Tống Nhất Viện đứng lên, vuốt vuốt tóc, cô còn hơi buồn ngӫ, ôm chăn nói, “Hình như có thể ăn cơm rồi.”
Vũ Nghị đi về phía cô, trong lúc ấy còn nhặt gối ôm không biết rơi xuống thảm từ khi nào lên rồi để sang một bên.
Vũ Nghị đi đến bên cạnh Tống Nhất Viện, không nói gì mà chỉ đứng nhìn cô.
Tống Nhất Viện chớp mắt, không hiểu hành động cӫa anh lắm, cô hỏi: “Ăn cơm nhé?”
“Ừ.”
Hai người đi ăn cơm.
Cơm nước xong, hai người đều leo lên giường ngӫ bù, kéo rèm cӱa sổ vào, phòng tối lại. Tống Nhất Viện ngӫ cả buổi sáng nên cũng không ngӫ luôn mà nằm trong chăn dùng di động.
Vũ Nghị muốn nói như thế không tốt cho mắt, nghĩ một lúc rồi lại thôi, tùy cô vậy.
Vũ Nghĩ vốn rất mệt nhưng sau khi về nhà, cảm giác mệt mỏi bỗng dưng tan biến không ít, giờ nằm trên giường với Tống Nhất Viện thì giống như đã ngӫ đӫ, chỉ còn lại trái tim ngứa ngáy khó nhịn, không
kìm lòng đưӧc mà muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô, nếu không thì ôm một cái cũng tốt.
Nhưng anh không dám, chỉ nhìn chằm chằm vào gáy cӫa Tống Nhất Viện.
Đẹp quá, muốn chạm vào.
Cũng không biết qua bao lâu, Tống Nhất Viện ngӫ say, di động rơi xuống thảm, lại bất giác xoay người, chen vào làm ổ trong lòng người bên cạnh. Vũ Nghị cảm thấy thỏa mãn, anh ôm lấy cô rồi siết chặt hơn, nhanh chóng chìm vào giấc ngӫ.
Hai giờ, Vũ Nghị tỉnh dậy, Tống Nhất Viện vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cô ngӫ rất say, người đàn ông nhẹ nhàng hôn cô, ắ ắ
ngắm cô không chớp mắt.
Đây là một gương mặt rất đẹp, Vũ Nghị không tìm đưӧc từ ngӳ hình dung, đại khái chính là lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, khuôn mặt đẹp… Làn da non mịn bóng loáng, còn rất trắng, giống thiếu nӳ mười tám tuổi.
Cũng… ngọt ngào.
Người đàn ông không tӵ giác nuốt chút nước bọt. Làn da Tống Nhất Viện vừa ngọt ngào vừa trơn bóng vừa mềm mại giống như caramel, không có gì đẹp hơn cả, có dùng nhiều từ hình dung cũng không thể hình dung nổi.
Đó chỉ là một phần thôi.
Đúng lúc này Tống Nhất Viện nhíu mày.
Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ lúc ngӫ Tống Nhất Viện cảm giác có người đang nhìn cô nên hơi bất an tỉnh dậy, khi nhận ra người nhìn mình là Vũ Nghị thì lại có phần yên tâm. Tống Nhất Viện chưa tỉnh hẳn, theo thói quen hừ hai tiếng rồi cọ chăn, đạp hai chân, cười thỏa mãn… ấm áp quá, thoải mái thật.
Gương mặt người đàn ông vô cảm, trong lòng lại như có trăm móng vuốt cào cấu, thật sӵ rất muốn hôn cô.
Tống Nhất Viện như đọc đưӧc tiếng lòng cӫa anh, gần như trước một giây lúc Vũ Nghị sắp không nhịn đưӧc, cô hơi ngӱa đầu hôn anh một cái, khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Biểu cảm Vũ Nghị như thường: “Hai giờ rưӥi.”
Tống Nhất Viện ngồi dậy, “Em đi xem TV, anh ngӫ tiếp đi.” Vũ Nghị ngồi dậy theo.
Tống Nhất Viện: “?”
Vũ Nghị: “Anh ngӫ đӫ rồi.”
Tống Nhất Viện có phần không xác định hỏi: “Cùng xem phim hả?” “Ừ.”
Chương 9: Chương 9 Submit
Chương 10: Chương 10
Không biết mấy giờ, Tống Nhất Viện mơ màng thức giấc, ngoài trời đã sáng choang. Dì Triệu chuẩn bị bӳa sáng thanh đạm, thấy cô đi xuống thì lên tiếng: “Đêm hôm qua Tiểu Nghị đột nhiên đi công tác, thấy cháu ngӫ say nên không gọi cháu nӳa.”
Tống Nhất Viện hỏi lại: “Đi bao lâu ạ?”
“Hơn nӱa tháng đấy.” Bà nhìn vẻ mặt cӫa Tống Nhất Viện rồi nói tiếp, “Đi Đức.”
Tống Nhất Viện ngồi xuống ăn cháo, nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
“Chuyện làm ăn không có cách nào cả.” Bà thở dài, “Làm hại các cháu không có tuần trăng mật.”
Tống Nhất Viện cười: “Hiện tại cháu có thể ở nhà không cần làm gì, ăn ngon, mặc đẹp, còn không phải dӵa vào việc anh ấy bận sao ạ? Vừa muốn một cuộc sống tốt vừa muốn anh ấy ở bên cạnh mỗi ngày, sao có chuyện như vậy đưӧc?” Cô thấy dì Triệu vẫn có phần lo âu thì lại bảo, “Cháu không thích ra ngoài, ở nhà là thoải mái nhất. Như vậy ngưӧc lại rất tốt.”
Dì Triệu không nói gì nӳa.
Ngày hôm sau lúc Vũ Nghị gọi điện thoại về, Tống Nhất Viện đang nằm trên sofa xem phim Hàn.
“Em thích gì?”
“Hả?” Tống Nhất Viện xem TV đến mê mẩn, không nghe rõ, “Gì ạ?” “Anh vừa xuống máy bay.” Vũ Nghị đáp: “Bên này có rất nhiều đồ mà con gái các em thích.”
Tống Nhất Viện đã hiểu, nhưng cô không có hứng thú lắm, “Anh xem rồi mua đi. Tùy tiện mua gì cũng đưӧc.”
“Ừ.
Anh cúp điện thoại.
Một tuần sau, dì Triệu nhận đưӧc rất nhiều thùng hàng. Tống Nhất Viện đi từ trên phòng xuống cũng giật mình.
Dì Triệu nghĩ vẫn còn sӧ, vừa thấy tên người gӱi đều là “Vũ Nghị”, tên người nhận không ngoại lệ đều là “Tống Nhất Viện”, dì Triệu quở trách: “Kết hôn rồi vẫn tiêu tiền như nước vậy à? Mua quà cũng mua vừa phải thôi chứ!”
ố ấ
Tống Nhất Viện mở một hộp trong đó ra, là son Givenchy phiên bản giới hạn năm nay, tổng cộng mười hai thỏi, mỗi một thỏi đều rất tinh xảo, trong nước đã cháy hàng.
Lại mở một hộp khác thì là bộ váy đưӧc dệt từ tơ tằm, màu xanh khói, đẹp đến mức khiến người ta không hít thở nổi. Tống Nhất Viện không biết logo trên hộp, chỉ biết có ba bốn hộp như thế, bên trong mỗi hộp đều là váy, xem phong cách hình như cùng một kiểu. Trừ nhӳng cái đó ra, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, từ ăn mặc đến trang trí nhà cӱa, có lẽ Vũ Nghị nghĩ gì thì mua luôn cái đó. Tống Nhất Viện thầm tính toán, không kiềm chế đưӧc gọi điện thoại qua hỏi: “Anh tốn mất bao nhiêu tiền rồi?”
Vũ Nghị thành thật nói ra một con số.
Tống Nhất Viện cӵc kỳ bất đắc dĩ: “Em bảo anh tùy tiện mua gì đó, không bảo anh cái gì cũng mua.”
Vũ Nghị đáp: “Anh không biết em thích gì. Chỉ có thể mua như vậy.” Cùng lúc đó, Tống Nhất Viện nghe đưӧc bên kia dường như có tiếng người bán hàng đang xác nhận hàng hóa gì đó, cô không khỏi thắc mắc: “Bây giờ anh đang làm gì thế?”
Vũ Nghị: “Đi dạo trung tâm thương mại.”
Tống Nhất Viện dở khóc dở cười: “Lại mua gì đấy?” Vũ Nghị: “Trang sức.”
Tống Nhất Viện: “!!!”
“Dừng lại.” Cô vội vàng ngăn cản, “Đừng mua cho em, em không cần.”
Vũ Nghị: “Không phải mua cho em.”
Tống Nhất Viện: “…”
Cuộc điện thoại lúng túng năm giây, Tống Nhất Viện mỉm cười: “À.” Dường như bên kia đã thanh toán xong, Vũ Nghị hỏi: “Em muốn à?” Tống Nhất Viện đáp: “Không muốn.”
Vũ Nghị hỏi tiếp: “Em còn muốn gì nӳa không?”
Tống Nhất Viện trả lời: “Không muốn gì nӳa.”
Vũ Nghị: “Ừ.”
Nӱa tháng sau Vũ Nghị về, hoa trong phòng khách đều đã nở. Tống Nhất Viện đã xem đӫ phim Hàn, tối hôm nay đang xem một bộ phim truyền hình cӫa Nhật Bản. Lúc Vũ Nghị về thì đúng lúc nam nӳ chính hôn môi trong phòng tắm, trên TV hai người gần như trần trөi, miệng lưӥi quấn quýt, không khí tràn ngập mùi vị tình dөc. Tống Nhất Viện say mê xem, căn bản không hề chú ý đến Vũ Nghị đang đứng ở cӱa, nam nӳ chính càng ngày càng cuồng nhiệt, Tống Nhất Viện mặt đỏ tim đập, hoảng hốt cảm thấy như mình đang xem phim cấm, không tӵ giác lấy tay che mặt, biểu cảm say mê. Ô ấ ổ
Ôi chao, xấu hổ quá, ngại quá!
Ôi, hôn thêm một lúc nӳa đi!
Lúc người đàn ông đi đến bên cạnh, Tống Nhất Viện mới im bặt, kinh ngạc hỏi: “Đã về rồi hả?”
Theo sát là một tiếng “ưm” như đè nén, sau đó là tiếng thở thô ráp không khống chế đưӧc cӫa nam chính.
Tống Nhất Viện giả vờ bình tĩnh: “Anh ăn chưa?”
Hồi lâu sau Vũ Nghị mới cất giọng khàn khàn: “Chưa ăn.” Cô quấn thảm lông xù đứng lên, “Em đi làm chút gì cho anh ăn nhé. Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng đưӧc.”
Tống Nhất Viện đang định cởi thảm thì trên TV bắt đầu chiếu đến nội dung cӵc kỳ quan trọng, cô giӳ chặt tay Vũ Nghị, hai người cùng ngồi xuống, “Xem hết đoạn này trước đưӧc không?” Vũ Nghị khẽ “Ừ” một tiếng.
Tống Nhất Viện nhanh chóng đắm chìm vào mạch phim. Qua mười phút, tình tiết quan trọng đã hết, cô cảm thấy hài lòng đứng lên: “Em đi làm đồ ăn, anh xem đi, đӧi lát nӳa kể cho em nội dung nhé.”
Tống Nhất Viện nhanh chóng làm một bát mỳ, phía trên rải rau cải thìa, ở giӳa để thịt bò kho giӳa trưa còn thừa lại, nghĩ đến sức ăn cӫa Vũ Nghị, cô lại rán hai quả trứng ốp la, rải rau thơm đã thái lên, vội hỏi: “Vừa nãy diễn gì thế?”
Vũ Nghị không nói gì.
Tống Nhất Viện trộn mỳ cho anh xong thì đứng dӵa vào bàn trà, lại hỏi lần nӳa: “Diễn gì thế anh? Mau nói đi mau nói đi!” Quai hàm Vũ Nghị giật giật, cuối cùng phun ra hai chӳ: “Làm tình.” Cô không nghe rõ, “Hả? Gì cơ? Làm gì?”
Vũ Nghị nhìn đôi mắt lấp lánh, gương mặt trắng nõn mềm mịn cӫa cô, ánh mắt đảo sang chỗ khác, “Sau khi biết đưӧc tin tức, nam chính và nӳ chính cӵc kỳ vui vẻ, hai người mỉm cười với đối phương, sau đó hôn môi và làm tình cả đêm, năm lần.” Tống Nhất Viện: “…”
Vũ Nghị bắt đầu ăn mì.
Tống Nhất Viện ở bên cạnh mặt nóng lên, ngày thường không thấy anh nói nhiều như thế, phiền quá.
“Thời
gian 20 phút chắc không chỉ có một tình tiết này chứ?” Cô thấy nội dung bộ phim hoàn toàn không liên quan gì đến nhӳng gì Vũ Nghị nói, nam nӳ chính đi bệnh viện làm gì?
ế ế ấ
Vũ Nghị mím môi, vẻ mặt lạnh lùng: “Biết đưӧc kết quả vui vẻ mất năm phút, hôn môi tiếp năm phút, mười phút làm tình, bình quân mỗi lần hai phút, một lần cuối cùng, vì vấn đề tư thế, mô xương xốp cӫa nam chính bị ảnh hưởng, bây giờ bọn họ muốn tới bệnh viện để điều trị.”
Tống Nhất Viện hỏi anh: “Sӱa đưӧc tật xấu không thích nói chuyện rồi à?”
Vũ Nghị: “…”
Cô nhìn anh: “Còn gì nӳa? Lần đầu tiên là tư thế gì? Lần thứ hai tư thế thế nào? Có muốn kể lại luôn không?”
Vũ Nghị: “…” Chân tay người đàn ông bắt đầu luống cuống, ánh mắt nhìn cô rồi đảo về hướng khác, anh ăn thêm một miếng. Tống Nhất Viện giống như đã hơi hiểu, cố ý nghiêm mặt: “Anh muốn làm gì đấy?”
Vũ Nghị không nói lời nào.
Cô hừ một tiếng: “Đi ngӫ đây, anh tӵ rӱa bát đi.”
Tống Nhất Viện bước một chân vào phòng ngӫ, sau lưng Vũ Nghị liền đi theo vào, cô lườm anh: “Rӱa sạch bát rồi à?” Vũ Nghị không hé răng.
“Rӱa bát đi.”
Người đàn ông cao lớn đi rӱa bát.
Tống Nhất Viện nằm trong chăn, không tӵ giác cười trộm, một lần nӳa cảm thấy đối tưӧng kết hôn rất đáng yêu.
Năm phút sau Vũ Nghị trở lại, không nói lời nào định chui vào chăn. Giọng nói lạnh lùng cӫa Tống Nhất Viện vang lên: “Tắm rồi đấy à?” Vũ Nghị đi tắm.
Năm phút sau Vũ Nghị mặc áo ngӫ đi ra, Tống Nhất Viện không biết ngồi dậy từ khi nào, dӵa vào đầu giường nghịch di động. Thấy anh ra thì cắm máy sấy bảo: “Sấy tóc nào.” Tay vỗ vỗ bên cạnh, Vũ Nghị ngồi xuống.
Nhưng anh quá cao, Tống Nhất Viện giống như ngồi cạnh bức tưӧng, phải vươn tay sấy tóc cho anh.
Không chờ cô nói, Vũ Nghị tӵ động ngồi xuống đất, đầu vừa vặn đến trước ngӵc Tống Nhất Viện.
Tiếng máy sấy vang lên ầm ầm, hai người cũng không nói chuyện. Ngón tay cô mềm mại tinh tế, lúc len vào tóc anh khiến người ta thoải mái đến nỗi da đầu tê dại, càng làm người khác run rẩy. Vũ Nghị mím chặt môi, ánh mắt sâu xa.
Đột nhiên một nө hôn mềm mại đặt lên lỗ tai anh.
Thân thể Vũ Nghị cứng đờ. Nө hôn quá nhẹ khiến người ta không chắc chắn.
ố
Lại một nө hôn nӳa rơi xuống như một con cá nhỏ nghịch ngӧm lướt qua từ phía sau tai anh, lưu lại dấu vết ẩm ướt, lành lạnh, khiến lòng người nóng lên.
Vũ Nghị khẳng định: Tống Nhất Viện đang hôn anh.
Tiếng máy sấy dừng lại, cô thì thầm vào tai anh: “Ngӫ thôi.” Lồng ngӵc Vũ Nghị phập phồng mạnh lên. Còn ngӫ kiểu gì chứ? Tống Nhất Viện thì giả vờ bình tĩnh như thật, nói xong liền cuộn chăn nằm xuống.
Vũ Nghị im lặng lên giường.
Qua một lúc lâu sau.
“Ngӫ thật à?” Tống Nhất Viện không thể tin trở mình. Hai người đều không hề buồn ngӫ, mở to mắt nhìn đối phương. Tống Nhất Viện hỏi: “Lần đầu tiên là tư thế gì?”
Vũ Nghị: “Tư thế bình thường nhất.”
Tống Nhất Viện: “Vào thẳng?”
Vũ Nghị không nói tiếng nào.
Tống Nhất Viện hỏi: “Lần thứ hai tư thế nào?”
Vũ Nghị cũng không nói gì.
Tống Nhất Viện đá anh: “Anh nói đi chứ.”
Chân bị nắm lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Không biết là ai chӫ động, hai người hôn nhau kịch liệt. Chăn trên giường đều bị ném xuống đất, trên giường chỉ còn lại hai người hôn nhau khó tách ra, môi lưӥi triền miên, tứ chi quấn quít, gắn bó như trẻ sơ sinh, không thể chia tách bất cứ người nào ra. Đêm nay, hai người làm năm lần. Lúc trời rạng sáng, hai người mới chìm vào giấc ngӫ. Tống Nhất Viện nằm trong lòng Vũ Nghị như đứa trẻ cӫa anh.
Lúc cô dậy đã quá giӳa trưa, bên cạnh không có ai. Đối diện phòng ngӫ là phòng sách, cӱa phòng mở ra, bên trong không có Vũ Nghị. Đi xuống nhà, dì Triệu chӫ động báo cáo hành tung cӫa anh: “Đi làm rồi.” Tống Nhất Viện khӵng lại: “Đi lúc mấy giờ ạ?”
“Khoảng tám giờ.”
Cô tính thời gian, anh mới ngӫ có hai tiếng.
Thế nên anh vội vàng về chỉ để làm chuyện kia sao? Tống Nhất Viện lại nhớ đến tình huống không khác là bao trước khi anh đi công tác, tâm trạng Tống Nhất Viện rất vi diệu, biểu hiện cӫa Vũ Nghị trong chuyện giường chiếu tӵa như một đứa bé không thích nói chuyện nhận đưӧc món đồ chơi yêu thích, bình thường không có thời gian chơi đùa, nhưng lúc chơi đùa thì sẽ mặc kệ tất cả.
Chương 11: Chương 11
Thời tiết dần nóng lên, quần áo mặc càng ngày càng mỏng, Tống Nhất Viện nhìn thịt núc ních trên cánh tay và bөng mình, lại để sát vào nhìn hai cái mөn vừa mọc trên trán, cô vô cùng đau đớn. Buổi tối lúc Vũ Nghị về, vừa mở cӱa đã thấy TV không bật, trên sofa cũng không thấy Tống Nhất Viện. Đi qua phòng khách không thấy người đâu cả, bước chân anh khẽ dừng lại, lên tầng hai mở cӱa phòng ngӫ ra cũng không có cô.
Vũ Nghị im lặng vào phòng sách.
Đến bӳa tối, dì Triệu lên gọi anh ăn cơm, Vũ Nghị đáp: “Để đó đi ạ, xong việc cháu sẽ ăn.”
Dì Triệu biết anh làm việc sẽ không ăn uống, cũng không ép buộc, bà chỉ dặn dò: “Lúc muốn ăn để vào lò vi sóng hâm nóng lại nhé.” “Vâng.”
Dì Triệu đi xuống. Không bao lâu, dưới nhà loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Cháu ăn không?”
“Ăn chút ạ.”
“Uống canh mộc nhĩ trắng đi.”
Người trong phòng sách chӧt đứng bật dậy, bước hai ba bước xuống dưới nhà.
Trong phòng khách, dì Triệu và Tống Nhất Viện kinh ngạc nhìn bước chân khoa trương cӫa Vũ nghị.
“Ăn cơm thôi.”
Dì Triệu: ???
Cả người Tống Nhất Viện mướt mát mồ hôi, xương quai xanh phát sáng, cô lau mồ hôi trên đầu, cười với anh: “Anh ăn trước đi, em đi tắm.”
Thì ra là tới phòng tập thể hình.
Tống Nhất Viện vừa đi, Vũ Nghị cũng không ăn cơm mà ngồi yên ở bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Dì Triệu buồn cười: “Ăn cơm đi chứ.”
Vũ Nghị không hé răng.
Đến lúc Tống Nhất Viện xuống, trên bàn đã đặt một bát canh mộc nhĩ trắng để nguội, cô uống một ngөm, tinh tế ngon ngọt, rất ngon.
ể
Vũ Nghị đang ăn cơm, cô múc cho anh một bát để ở bên cạnh: “Ngon lắm, anh cũng ăn đi.”
“Ừ.”
Tống Nhất Viện: “Hôm nay cũng nhiều việc lắm à anh? Nghỉ ngơi sớm chút đưӧc không?”
Vũ Nghị không trả lời.
Tống Nhất Viện lảm nhảm: “Hơn nӱa tháng ngày đêm đảo lộn, hầy, cứ kéo dài mặt sẽ nở hoa mất.” Cô nhìn Vũ Nghị, “Hôm nay mười giờ em sẽ ngӫ, lúc anh vào không đưӧc làm ồn đến em đâu đấy.” Vũ Nghị gật đầu.
Mười giờ, hai người đều nằm trên giường, Tống Nhất Viện trằn trọc không ngӫ đưӧc.
Trӧn mắt nӱa tiếng, cô đành từ bỏ, lấy di động ra lướt Weibo. Lướt một lúc đến mười một giờ, chưa buồn ngӫ; lại lướt một lát nӳa, mười hai giờ rưӥi, cô thӱ ngӫ, không ngӫ đưӧc; lướt rồi lại lướt, ba bốn giờ sáng, cơn buồn ngӫ kéo đến, vào giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Tống Nhất Viện đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rồi nghiêng đầu ngӫ luôn. Người đáng lẽ đã ngӫ từ lâu từ từ mở mắt ra, dưới ánh sáng cӫa đèn ngӫ, anh ngắm cô một lúc rồi khẽ hôn cô, ném di động bên gối ra xa, để tay cô lại cẩn thận rồi nhẹ nhàng ôm cô, rốt cuộc cũng ngӫ.
Ngày hôm sau lúc chuông báo thức vang lên, Tống Nhất Viện ngẩn ngơ cảm thấy như mình mới ngӫ đưӧc một lát. Cô tắt chuông, ngӫ tiếp.
Năm phút sau, báo thức lại vang lên lần nӳa. Cô lại tắt, ngӫ tiếp. Trong phòng tắm truyền đến tiếng động, có người mở cӱa đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, người đó đi đến trước mặt cô, khẽ cúi người đặt một nө hôn nhẹ nhàng, man mát lành lạnh, vừa chạm vào lập tức rời đi, tӵa như ảo giác.
Chờ đến lúc phòng ngӫ không còn tiếng động gì nӳa, Tống Nhất Viện kinh ngạc mở to mắt, hoang mang chớp mắt.
Ôi, đây là?
Từ trước đến giờ, cô và Vũ Nghị chưa từng cùng nhau thức dậy vào buổi sáng, mỗi lần cô dậy thì Vũ Nghị đều đã đến công ty. Giӳa bọn họ, ngoại trừ thời điểm làm tình thì rất ít khi hôn môi, hơn nӳa phần
lớn nhӳng tiếp xúc thân thể đều do Tống Nhất Viện chӫ động. Cho nên mỗi ngày lúc cô chưa dậy, Vũ Nghị đều sẽ có nө hôn chào buổi sáng sao? Hay chỉ đúng hôm nay thôi?
Đồng hồ báo thức lại lần nӳa vang lên, Tống Nhất Viện tắt nó đi rồi rời giường.
ố ấ
Sӱa soạn xong xuống nhà, đúng lúc thấy Vũ Nghị ăn bӳa sáng xong, anh sắp đi, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Chờ đã.” Vũ Nghị liền đứng nghiêm ở cӱa chờ cô. Tống Nhất Viện nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Anh mặc bộ âu phөc này mấy ngày rồi?” Vũ Nghị: “Hôm nay vừa thay thôi.”
Tống Nhất Viện không tin: “Rõ ràng anh đã mặc hơn một tháng rồi.” Vũ Nghị: “…”
Đúng lúc dì Triệu nghe đưӧc cuộc đối thoại cӫa vӧ chồng son, bà cười nói với Tống Nhất Viện: “Tiểu Nghị thấy âu phөc đều có mỗi một kiểu, không có gì đẹp hay không đẹp cả, mặc một bộ cảm thấy vừa người thì mua luôn bốn năm bộ mặc để thay.”
Tống Nhất Viện: “À.” Sau đó cô lại quan sát Vũ Nghị một lưӧt: “Mấy giờ anh làm việc?”
Vũ Nghị: “Tám giờ rưӥi.”
Cô nhìn đồng hồ, may còn kịp, cô kéo Vũ Nghị lên tầng: “Cởi quần áo ra đi.”
Gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay cӫa Vũ Nghị trong phút chốc có phần không chịu đưӧc. Tống Nhất Viện không để ý đến anh, cô xoay người tìm thứ gì đó trong ngăn kéo tӫ đầu giường. Vũ Nghị chỉ hơi sӱng sốt rồi anh nghe lời cởi quần áo ra, tay dài chân dài trần truồng đứng sau lưng Tống Nhất Viện, cơ bөng giật giật hai cái.
Tống Nhất Viện tìm đưӧc đồ. quay đầu lại, cô nhìn dáng vẻ cứng đờ như khúc gỗ cӫa anh, rồi lại quan sát dáng người cao lớn cӫa Vũ Nghị, không nhịn đưӧc chu môi huýt sáo: “Đẹp trai quá.” Vũ Nghị không đưӧc tӵ nhiên mím môi, Tống Nhất Viện càng lưu manh lướt xuống thứ đang vểnh lên cӫa người nào đó, nghiêm túc lên giọng: “Làm gì đấy, mày nhớ người nào vậy?” Cô lấy thước dây ra, cố ý đo vòng eo trước, lại cố ý vòng qua thứ gì đó, “chậc” một tiếng, “Làm loạn.”
Gân xanh trên trán Vũ Nghị thi nhau nổi lên, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Ghi lại đầy đӫ tất cả các số liệu, Tống Nhất Viện tìm đường chết xoa nhẹ thứ gì đấy còn đang đứng dậy cúi chào với cô: “Không chịu đưӧc việc bị trêu chọc à?”
Vừa ngẩng đầu thì phát hiện Vũ Nghị nhìn chằm chằm vào mình, Tống Nhất Viện chột dạ: “Em mua mấy bộ âu phөc cho anh nhé?” Hô hấp Vũ Nghị khá nặng nề.
Cô cầm lấy bộ phận nào đó cӫa anh, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ: “Mười phút?”
Vũ Nghị ôm lấy cô.
ố ấ
Tống Nhất Viện thẹn thùng, một cái tay lớn chui vào trong áo ngӫ cô.
Ngày hôm đó, Vũ tổng – người từ trước đến nay luôn tôn sùng công bằng, công chính, công khai lại bị trừ tiền lương. Vừa ra đến cӱa, người đàn ông nhận đưӧc một nө hôn tạm biệt cӫa Tống Nhất Viện: “Làm việc chăm chỉ nhé.”
Lần đầu tiên Tống Nhất Viện ra khỏi nhà sau một tháng, dì Triệu dặn dò cô như một đứa trẻ: “Chú ý an toàn nhé.”
“Nhất định phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, đừng nghịch di động.” “Có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng ta.”
Tống Nhất Viện định tӵ lái xe nhưng bị dì Triệu cố hết sức ngăn cản: “Ôi, không nên không nên. Tiểu Nghị sắp xếp tài xế cho cháu rồi.” Vừa ra ngoài thì phát hiện không chỉ sắp xếp tài xế mà còn đổi cả xe. Xe mà Vũ Nghị lái là một chiếc xe việt dã thông dөng nhưng xe chuẩn bị cho Tống Nhất
Viện lại là BMW.
Vừa lên xe, tài xế đã hàn huyên với cô: “Vũ tổng mua chiếc xe này đã mấy tháng rồi, từ đầu tôi còn tưởng cuối cùng anh ấy cũng muốn đổi xe, kết quả không ngờ mua thì mua nhưng không thấy anh ấy lái, vừa hỏi, à thì ra là mua cho vӧ.” Anh ta cười với Tống Nhất Viện, “Vũ tổng ấy mà, tiền kiếm đưӧc không ít nhưng lại không tiêu xài gì. Cô nhìn nhӳng ông tổng tiếp xúc với anh ấy đi, có người nào mà không phải mặt người dạng chó chứ, học đòi văn vẻ kiếm tiền mua tranh, thích thuốc lá nước ngoài rồi mua trang trại rưӧu, say mê người đẹp mở quán bar, ngày tháng trôi qua đều buông thả thoải mái, còn Vũ tổng thì sao, một chiếc xe bình thường đi năm, sáu năm, một bộ âu phөc mặc từ đầu năm đến cuối năm, chưa từng tham gia nhӳng cuộc tө tập xằng bậy, cũng không hút thuốc lá, ngoại trừ làm việc cũng chỉ có công việc, cũng không biết anh ấy kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, mấu chốt là kiếm tiền cũng không tiêu pha, trước đây chúng tôi còn từng trêu anh ấy rằng: “Đưӧc rồi đӫ rồi, vốn liếng lấy vӧ cӫa Vũ tổng đӫ rồi đấy.”…”
Tống Nhất Viện nghe thế thì bật cười.
Tài xế lại nói tiếp: “Uầy, chắc chắn cô không đoán đưӧc Vũ tổng đã trả lời câu gì đâu.”
Tống Nhất Viện phối hӧp hỏi lại: “Câu gì?”
Tài xế cười: “Anh ấy bảo là: “Không đӫ.”.”
“Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ nói đùa thôi, không ngờ Vũ tổng lại trả lời, thời điểm đó anh ấy đã có rất nhiều tiền rồi, thế là Tiểu Chân liền hỏi anh ấy: “Vậy bao nhiêu mới đӫ?” Vũ tổng đáp rằng: “Bao nhiêu cũng
ẫ ế ề ấ ề ế
không đӫ, vẫn phải kiếm tiền.” Chậc, lấy cớ, chúng tôi đều nói kiếm tiền là đam mê cӫa Vũ tổng.”
Tài xế là một người dễ nói chuyện, dọc đường đi kể rất nhiều chuyện về Vũ Nghị, Tống Nhất Viện nghe để giết thời gian, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tới trung tâm thương mại, tài xế tìm một chỗ nghỉ ngơi, một mình Tống Nhất Viện đi dạo. Giao số đo dáng người cӫa Vũ Nghị cho nhà thiết kế chuyên nghiệp, Tống Nhất Viện quyết định đặt bốn bộ âu phөc lấy gấp cho mùa này, cộng thêm bốn bộ dӵ tính cho mùa sau, thanh toán xong, cô lại mua cho anh hai bộ quần áo thoải mái và hai bộ mặc ở nhà, lúc đi ngang qua cӱa hàng áo sơ mi cao cấp lại chọn hai cái áo sơ mi. Đi xuống tầng dưới, nhìn thấy cӱa hàng giày, Tống Nhất Viện nhớ đến nhӳng đôi giày da quy cӫ cӫa Vũ Nghị, thế là cô lại đi vào chọn giày.
Vừa họp xong, Vũ Nghị nhận đưӧc điện thoại cӫa Tống Nhất Viện: “Anh đi giày cӥ bao nhiêu?”
Vũ Nghị: “45.”
Tống Nhất Viện cúp điện thoại.
Không cần nhiều lời, cô lại mua bốn năm đôi giày.
Ngày hôm đó, điện thoại Vũ Nghị nhận đưӧc vô số tin nhắn thanh toán tiền. Văn phòng Chân Vĩ ngay ở cӱa ra vào cӫa Vũ Nghị, anh ta nghe tiếng chuông tin nhắn cӫa anh cả một buổi trưa, trừ lúc bắt đầu Vũ Nghị còn thoáng nhìn qua thì lúc sau không chú ý đến nӳa, làm việc cӵc kỳ nghiêm túc. Chân Vĩ lại không cứng cỏi đưӧc như
vậy, anh ta bị tiếng chuông quấy rối mà bӵc không chịu nổi, hiệu suất làm việc thấp hơn rất nhiều, cuối cùng không thể nhịn đưӧc, lúc tan ca anh ta than thở: “Vũ tổng, có vấn đề gì chúng ta vẫn phải giải quyết, trốn tránh cũng vô dөng.”
Vũ Nghị: “Cái gì?”
Chân Vĩ: “Di động cӫa anh vang lên cả chiều anh không nghe thấy à?”
Vũ Nghị: “Có nghe.” Từ vẻ mặt, biểu cảm và giọng nói suy ra thì hình như còn có vẻ rất vui.
Chân Vĩ: “Người ta đã gӱi nhiều tin nhắn cho anh như vậy rồi, dù gì cũng nên trả lời lại.”
Vũ Nghị ngước lên nhìn anh ta: “Tin nhắn cӫa ngân hàng, tôi trả lời làm gì?”
Chân Vĩ: “???”
Vũ Nghị: “Vӧ tôi mua đồ thôi mà.”
Chân Vĩ: “…”
Tôi cũng là người có bạn gái, thật đấy.
ố ấ ầ ồ
Lúc này Tống Nhất Viện gọi điện thoại tới hỏi: “Tan tầm rồi hả anh?” “Ừ.”
“Hôm nay chúng ta ăn cơm ở ngoài đưӧc không?”
“Đưӧc.”
“Em đang ở trung tâm thương mại XX, đến thì gọi điện thoại nhé.” Chỗ đó cách công ty không quá xa, nӱa tiếng sau hai người gặp mặt.
Tống Nhất Viện: “Em muốn đổi xe.”
Vũ Nghị: “Xe nào?”
Tống Nhất Viện nói khoảng hai mươi vạn, Vũ Nghị lắc đầu: “Không đưӧc.”
Tống Nhất Viện thắc mắc: “Vì sao?”
Vũ Nghị: “Tính năng an toàn thấp.”
Cô lại nhắc đến một kiểu xe nӳa, khoảng năm mươi vạn, Vũ Nghị lắc đầu: “Vẫn hơi thấp.”
Cô lại báo một loại cô muốn nhất, hơn một trăm vạn, cô thường nói đùa với Tào Trân Châu rằng: “Sau này bám vào một người giàu có thì nhất định phải mua chiếc xe này.”
Vũ Nghị gật đầu: “Đưӧc.”
Tống Nhất Viện thấy anh cứ ngơ ngẩn để người ta trèo lên đầu lên cổ thì không vui nổi: “Không cần nӳa.”
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện tức giận làu bàu: “Em không thích đi BMW, cũng không muốn ra ngoài.”
Vũ Nghị không hiểu vì sao cô tức giận, chỉ nói: “Vậy đổi xe đi, dù sao cũng phải ra ngoài.”
Tống Nhất Viện: “Em lái xe.”
Hai người im lặng một lúc lâu.
Cô cảm thấy bản thân đang vô cớ gây sӵ, lại một lần nӳa lên tiếng: “Thế thì đổi xe. Em muốn màu đỏ.”
Vũ Nghị thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.”
Tống Nhất Viện: “BMW để anh lái. Bán xe việt dã đi.” Vũ Nghị: “Đưӧc.”
Tống Nhất Viện thở dài: “Đối xӱ tốt với bản thân một chút.” “Hả?” Vũ Nghị nghe không rõ.
“Đối xӱ tốt với em một chút.”
Vũ Nghị nhìn cô thật sâu: “Đưӧc.”
Chương 12: Chương 12
“Ăn cơm đi, cơm nước xong về nhà thӱ quần áo.”
Kết thúc bӳa tối chuẩn bị về nhà, trên đường đi ngang qua một cӱa hàng nội y, Tống Nhất Viện chӧt nhớ dạo này đồ lót hơi chật nên bảo Vũ Nghị dừng xe, “Vào xem đi.”
Lần đầu tiên mặt người đàn ông đỏ bừng, anh đáp: “Anh ở trong xe chờ em.”
Tống Nhất Viện cảm thấy rất lạ, lại cảm thấy anh như vậy siêu đáng yêu, cô cởi dây an toàn nhưng không xuống xe mà hỏi anh: “Anh chưa từng đi với cô gái nào à?”
Vũ Nghị lắc đầu.
Tống Nhất Viện: “Lúc mua đồ lót cho mình chắc là phải vào rồi chứ?”
Vũ Nghị không nói lời nào.
“Vốn dĩ đồ lót đều rất vừa người nhưng dạo này lại có vẻ nhỏ, anh biết vì sao không?”
Mặt Vũ Nghị hình như đỏ hơn.
Tống Nhất Viện không bỏ qua cho anh, “Anh đi đỗ xe đi, em vào xem trước.”
Đến lúc cô chọn xong kiểu dáng thì Vũ Nghị mới không chớp mắt đi vào, Tống Nhất Viện thoải mái giơ mấy cái áo lót ra trước mặt anh hỏi: “Cái nào đẹp hơn?”
“Đều đẹp.” Anh đáp một cách rắn rỏi bình tĩnh.
“Em mặc cái nào đẹp hơn?”
“…” Vũ Nghị im lặng một lúc rồi mới trả lời, “Mua cả đi.” “Không đưӧc, chỉ đưӧc chọn hai cái thôi.” Tống Nhất Viện nhìn anh, “Lӥ không hӧp với người thì sao?”
Nhân viên đứng bên mỉm cười giải thích: “Chị cứ yên tâm, chất lưӧng nội y chỗ chúng em đều rất tốt. Chỉ cần chọn kiểu dáng và mặc nó đúng cách thì tuyệt đối sẽ vừa người.”
Tống Nhất Viện nói đầy hàm ý: “Có vừa hay không tôi không khống chế đưӧc.”
Cuối cùng cô vẫn mua toàn bộ.
Hai người về đến nhà, Vũ Nghị cầm quần áo trong cốp xe ra. Tống Nhất Viện nóng lòng muốn thӱ, cô chọn một bộ quần áo rồi bảo Vũ Nghị: “Anh thӱ đi.” Sau đó cô ôm một đống quần áo trước đây cӫa
ồ
Vũ Nghị ra khỏi phòng, chọn lӵa hồi lâu, trong lòng không nhịn đưӧc cảm thán, thì ra âu phөc là quần áo dễ nhìn nhất cӫa Vũ Nghị. Đây là cái gì đây? Áo phông trắng hình vịt Donald, áo ba lỗ trắng, áo ba lỗ đen, quần đùi hoa?
Trong lúc Tống Nhất Viện đang lo lắng cho thẩm mӻ cӫa đối tưӧng kết hôn thì Vũ Nghị thay quần áo xong đi ra.
Tống Nhất Viện ngẩn ngơ.
Trời ơi, ngầu quá, ra dáng quá, ấm áp quá, gӧi cảm quá. Cô cӵc kỳ vừa lòng, vừa gật đầu vừa tìm một bộ khác: “Thӱ bộ này đi.”
Vũ Nghị yên lặng đi thay.
Thӱ hết tất cả quần áo, Tống Nhất Viện thỏa mãn đến đỉnh điểm, cô vừa hài lòng với thẩm mӻ cӫa bản thân vừa thỏa mãn với dáng người cӫa Vũ Nghị. Ôi, thật sӵ rất tuấn tú, người đàn ông mạnh mẽ thời thưӧng, tổng tài bá đạo lạnh nhạt hờ hӳng, cứ thay quần áo là như biến thành một người khác. Tống Nhất Viện treo kӻ từng bộ đồ, tìm giấy bút ghi chú lại trường hӧp thích hӧp để mặc ở mỗi bộ quần áo rồi cầm một trong số đó đặt ở phía ngoài cùng: “Ngày mai mặc bộ này.”
Vũ Nghị: “Đưӧc.”
Quần áo trước đây cӫa Vũ Nghị bị vứt đi không chút thương tiếc. Gần mười giờ, tối hôm qua Tống Nhất Viện ngӫ muộn, hôm nay lại phải bôn ba mệt mỏi cả ngày nên cơn buồn ngӫ kéo đến rất nhanh. Cô nằm lên giường: “Chúc ngӫ ngon.” Rồi gần như ngӫ luôn. Vũ Nghị vuốt ve gương mặt cô, biết hôm nay cô rất mệt, anh lặng lẽ không một tiếng động hôn cô, bước chân nhẹ nhàng rời phòng ngӫ. Ngày hôm sau, Tống Nhất Viện dậy khi đồng hồ báo thức vang lên vào thời gian như thường, Vũ Nghị đang rӱa mặt. Cô động đậy nhưng không dậy luôn, cũng không mở mắt, giống như đang ngӫ rất say.
Một lát sau Vũ Nghị bước ra, như suy nghĩ cӫa Tống Nhất Viện, anh bước rất khẽ đến bên cạnh cô, cúi người nhẹ nhàng đặt một nө hôn rồi lại nhẹ chân vào phòng quần áo.
Chỗ nào đó trong lòng Tống Nhất Viện khẽ giật mình, cũng không phải là rất khó chịu.
Đồng hồ báo thức lại vang lên, cô giả vờ như mới bị đánh thức, lầm bầm hai tiếng duỗi chân, duỗi người, cuộn chăn lại, nghiêng người đối mặt với Vũ Nghị mới từ phòng quần áo ra.
Khá đẹp trai.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc, Tống Nhất Viện chớp mắt với anh, sắc mặt cӫa Vũ Nghị lạnh nhạt, không nói lời nào đi ra ngoài. ố ấ ố ế
Tống Nhất Viện thở dài, cuộc sống này phải trải qua thế nào đây. Vũ Nghị tới công ty.
Cô nàng lễ tân lắp bắp: “Vũ… Vũ tổng ạ?”
“Ừ?”
Một người khác đến gần trêu ghẹo: “Đẹp trai quá!”
Vũ Nghị cười: “Vӧ tôi mua cho.”
Đúng lúc Chân Vĩ đi xuống, anh ta quát mấy cô gái đang líu ríu: “Làm gì thế làm gì thế? Ai đẹp trai hả?”
Anh ta vừa nhìn đã hét lên một tiếng: “Ôi, đệch!”
Chân Vĩ đi hai vòng quanh người Vũ Nghị, “chậc chậc” vài tiếng, “Cuối cùng cũng chịu mời nhà tạo hình rồi à?”
Vũ Nghị cười nói: “Vӧ tôi mua.” Giống như một đứa trẻ đang đắc ý. Chân Vĩ: “…”
Lên tầng, tập thể nhân viên từ trước đến nay không biết trên dưới huýt sáo, hết người này đến người khác.
Vũ Nghị phất tay, không chịu đưӧc sӵ quấy rối này, anh không kiên nhẫn lên tiếng: “Kêu la cái gì, mau kết hôn đi.”
Rồi nhận đưӧc hàng loạt tiếng “Xùy”.
Ngày hôm sau có một bӳa tiệc lớn cӫa giới thương mại, bình thường nhӳng bӳa tiệc như vậy phải dẫn theo bạn gái. Chân Vĩ hỏi: “Bây giờ đã có bà chӫ thì không cần rút thăm nӳa nhỉ?” Vũ Nghị suy nghĩ rồi lên tiếng: “Cứ rút thăm đi.”
“Hả?”
“Cô ấy không đi.”
Chân Vĩ cầm xúc xắc đi ra ngoài: “Các cô gái đến đây nào, tiếp khách thôi!”
“Chờ đã.” Ông chӫ lại đổi ý, “Chờ chút đã.”
“À.”
Vũ Nghị đóng cӱa lại gọi điện thoại cho Tống Nhất Viện. “Alo?”
“Có một buổi tiệc thương mại…”
“Ừ hứ?”
“Em muốn đi ăn không?”
Tống Nhất Viện: “Em không đi đâu.”
Vũ Nghị: “Ừ.”
Cúp điện thoại, Vũ Nghị bảo Chân Vĩ: “Rút thăm đi.” Người rút trúng là trưởng phòng thị trường Dương Thắng Nam, đã kết hôn. Buổi chiều lúc tới văn phòng Vũ Nghị, vừa vào cô ấy đã hỏi ngay: “Có vӧ rồi sao còn rút thăm? Phө nӳ đã kết hôn như chúng tôi rất muốn nghỉ ngơi vào cuối tuần!”
Vũ Nghị: “Buổi tiệc lần này có ông tổng cӫa MK.”
ắ ế
Đơn hàng cӫa MK vừa vặn do Dương Thắng Nam phө trách, nếu đưӧc nhận thì có thể trích phần trăm hơn 100 vạn.
Dương Thắng Nam ra dấu tay OK, “Nghèo khổ khiến tôi phải cúi đầu trước người cao quý.”
Trước khi ra ngoài cô ấy lại nói: “Là một người phө nӳ, tôi có lòng nhắc nhở mấy người đàn ông các anh rằng, đàn ông có vӧ nếu định tham gia một bӳa tiệc chính thức với một người phө nӳ khác thì tốt nhất nên báo
lại với người nhà.”
Vũ Nghị: “Tôi nói rồi.”
Dương Thắng Nam nhướng mày nhún vai: “Vậy là đưӧc rồi.” Ngày hôm sau, Dương Thắng Nam ăn mặc hết sức khí phách chuyên nghiệp, phong cách trung tính đi cùng với Vũ Nghị đến địa điểm bӳa tiệc.
Hai người vào hội trường, Dương Thắng Nam bảo: “Ông chӫ, anh ăn thì cứ ăn, uống thì cứ uống, tiểu nhân đi kiếm tiền cho anh nhé.” Nói xong thì không thấy tăm hơi đâu nӳa, quan sát một lưӧt thì phát hiện cô ấy đã đi đến chỗ ông tổng cӫa MK, nở nө cười vừa thận trọng vừa lão luyện.
Cảm giác có người đang nhìn anh, Vũ Nghị nghiêng đầu, cách đó năm mét có một người đàn ông đang uống rưӧu vang đỏ, thấy Vũ Nghị nhìn lại thì cười, nâng ly về phía anh.
Vũ Nghị mím môi, mày nhăn lại, lạnh mặt tránh đi.
Một lúc sau, hai người gặp nhau trên hành lang tầng hai. Vũ Nghị như không thấy anh ta, hai mắt nhìn thẳng đi lướt qua. Đối phương cười khẽ: “Vũ tổng, không đến mức đấy chứ?” Bước chân cӫa Vũ Nghị không dừng lại, đi thẳng xuống dưới. Lúc Vũ Nghị nói chuyện với tổng giám đốc MK thì người đúng là âm hồn không tan kia lại tới nӳa, anh ta cӵc kỳ tӵ nhiên chen vào cuộc trò chuyện cӫa hai người, tổng giám đốc MK cười: “Cậu Thẩm cũng cảm thấy hứng thú với máy móc sao?”
“Muốn tìm hiểu chút ít ấy mà.” Sau đó vươn tay ra với Vũ Nghị, “Chào anh, Vũ tổng, tôi là Thẩm Phong Bách.” Hai người bắt tay, dùng sức siết chặt tay đối phương.
“Vũ Nghị.”
Lúc này Dương Thắng Nam quay lại, khoác hờ tay Vũ Nghị, mỉm cười với tổng giám đốc MK: “Hy vọng hӧp tác vui vẻ.” Thẩm Bách Phong nhìn Dương Thắng Nam, cười như không cười: “Bà Vũ à?”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Dương Thắng Nam vội vàng phӫ nhận, “Bà chӫ cӫa chúng tôi hôm nay không đưӧc khỏe, thật sӵ ể ế ố
không tới đưӧc, cũng chỉ có thể tiếc nuối nhờ tôi tới đây.” “Làm tôi giật cả mình.” Thẩm Bách Phong nӱa nói đùa nӱa nghiêm túc: “Tôi còn tưởng Vũ tổng cưới hai người vӧ đấy.” Trӵc giác người phө nӳ nói cho Dương Thắng Nam biết rằng người này không có ý tốt. Cô ấy lén lút liếc biểu cảm cӫa ông chӫ, ôi, mặt vô cảm giống hệt như bình thường, không nhìn ra đưӧc gì luôn. “Ha ha ha ha ha ha…” Ông chӫ MK cười rộ lên, “Cậu Thẩm có phong lưu cũng đừng trêu Vũ tổng cӫa chúng tôi chứ! Con người Vũ Nghị ấy mà, rất thành thật!”
Thẩm Phong Bách liếc Vũ Nghị: “Vậy cũng chưa chắc. Giả heo ăn thịt hổ, hành động nhanh lắm.”
Vũ Nghị không tiếp lời anh ta.
Ba người hàn huyên hồi lâu, ông chӫ MK bị người khác gọi đi, Vũ Nghị cũng trӵc tiếp rời khỏi đó.
Trên đường, sӵ tò mò mãnh liệt tra tấn Dương Thắng Nam, cuối cùng cô ấy không thể chịu đưӧc nӳa bèn hỏi: “Ông chӫ, người kia là ai vậy?”
“Người sáng lập công ty văn hóa Thӵ Quang.”
“Ôi, thật trâu bò.” Dương Thắng Nam cảm thán, “Không ngờ còn trẻ như vậy.”
Vũ Nghị nghiêm mặt: “Tôi cũng rất trẻ, tôi còn kém anh ta hai tuổi.” “Ừ ừ, quy mô công ty cũng nhỏ hơn hai vòng.”
Vũ Nghị đen mặt.
Dương Thắng Nam cười lớn, cô ấy nịnh nọt cất lời: “Mặc dù công ty chúng ta nhỏ nhưng kiếm rất nhiều tiền mà. Đừng thấy Thӵ Quang lớn như vậy nhưng không bằng chúng ta đâu.” Dừng lại, Dương Thắng Nam quan sát sắc mặt Vũ Nghị, cuối cùng cũng hỏi vấn đề chính: “Sếp này, anh có thù oán gì với anh ta à?”
“Không có.”
“Anh ta có thù oán gì với anh hả?”
“Không biết.”
Dương Thắng Nam bӵc bội: “Ôi sếp à, anh thế này không thẳng thắn chút gì cả!”
Vũ Nghị: “Cô như vậy cũng không “thắng nam” chút nào cả.” Dương Thắng Nam nhún vai: “OK, fine.”
Tiễn Dương Thắng Nam đi, một mình Vũ Nghị lái xe về nhà, anh cho xe chạy vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi tắt máy, người đàn ông ngẩn người ngồi trên ghế lái.
Không biết qua bao lâu thì có người gõ cӱa xe, là Tống Nhất Viện. Ánh mắt trong trẻo cӫa cô chất chứa chút lo lắng, cô hỏi: “Uống rưӧu à?” Từ camera, dì Triệu thấy xe Vũ Nghị đã về từ lâu nhưng ấ ố ấ ề
mãi không thấy Vũ Nghị lên nên báo với Tống Nhất Viện, cô liền xuống đây xem có chuyện gì xảy ra.
Vũ Nghị lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Tống Nhất Viện nhìn anh, cảm giác hôm nay Vũ Nghĩ không giống bình thường, cô cũng không hỏi gì cả chỉ bảo: “Vậy về thôi.” Hai người im lặng vào nhà.
Nằm trên giường, Tống Nhất Viện chӫ động chui vào lòng Vũ Nghị, ôm anh hỏi: “Hôm nay em có thể ngӫ như vậy không?” Vũ Nghị khẽ ôm lại cô, “Đưӧc.”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người duy trì tư thế này không biết bao lâu, Tống Nhất Viện dần dần thiếp đi. Sau khi cô ngӫ say, Vũ Nghị mới siết chặt tay lại, ấn đầu cô vào trong ngӵc, tay dài chân dài quấn lấy cô, giống như đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi duy nhất.
Cӫa anh.
Là cӫa anh.
Chương 13: Chương 13
Lúc Mạnh Ny gọi điện thoại đến, Tống Nhất Viện đang tập yoga. Vừa kết nối bên kia đã hét to: “Tớ thi đỗ rồi!”
Tống Nhất Viện bật dậy: “Thật không?”
“Thật thật.” Đầu bên kia phấn khích không chịu đưӧc, “Tớ muốn về Trung Quốc!”
Cô thật lòng cười nói: “Hoan nghênh trở về.”
“Tống, cậu khá hiểu khoa tiếng Trung, có thể giới thiệu hai người hướng dẫn uyên bác không?”
“Nếu để tớ giới thiệu, chắc chắn tớ chỉ biết đề cӱ một người thầy thôi.”
“Là tiến sĩ Đỗ phải không?”
“Ừ.”
“Tớ sӧ thầy ấy không vừa mắt tớ.”
“Cậu rất xuất sắc.” Tống Nhất Viện cười, “Cho dù đến lúc đấy cậu và thầy không có duyên thầy trò thì với tính cách cӫa thầy, ông ấy cũng sẽ tìm cho cậu một người hướng dẫn phù hӧp với cậu.” Mạnh Ny rất vui vẻ: “Cảm ơn!”
“Cậu giỏi lắm, Mạnh Ny.” Tống Nhất Viện nhẹ nhàng lên tiếng. “Cậu cũng thế.” Giọng Mạnh Ny nhẹ hẳn đi.
Trong lòng Tống Nhất Viện chua xót, nhắm mắt lại, im lặng nở nө cười.
Một tiếng sau khi nói chuyện điện thoại với Mạnh Ny, Tống Nhất Viện gӱi tin nhắn WeChat cho Tào Trân Châu: “Mạnh Ny thi đỗ tiến sĩ văn học hiện đại và đương đại của đại học Y rồi, tháng sau sẽ về Trung Quốc.”
Đến tối Tào Trân Châu mới trả lời cô: “Chúc mng.” Không có lời nói thừa thãi nào.
Thời gian là một mũi tên gai góc lao về phía trước, khi có người muốn dừng lại để trở về thời điểm bắt đầu thì máu thịt lẫn lộn, nӱa bước khó rời.
Không có ai muốn đi ngưӧc về, Tống Nhất Viện cũng không thể. Chẳng mấy chốc Vũ Nghị đã về, Tống Nhất Viện cắt hoa trong phòng khách, lúc Vũ Nghị đi ngang qua, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tống Nhất Viện cười nhạt nhẽo: “Về rồi à?”
Vũ Nghị nhìn cô, “Ừ.”
ầ
Sau đó là bầu không khí yên lặng.
Tống Nhất Viện cắt hoa, Vũ Nghị ngắm cô. Một lát sau, anh xoay người rời đi.
Lúc ăn cơm hai người cũng im lặng không nói, Tống Nhất Viện chỉ uống một bát canh như thường lệ rồi nói: “Em lên nghỉ ngơi trước.” Lúc Vũ Nghị về phòng ngӫ, Tống Nhất Viện nói: “Có lẽ em phải đi thành phố Y mấy ngày.”
Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện không nhìn anh, trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng không thấy có gì không đúng, chỉ bảo: “Đi gặp một người thầy.”
Vũ Nghị im lặng rất lâu, anh nặng nề lên tiếng: “Đưӧc.” Tống Nhất Viện không tập trung, “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em vào phòng sách chuẩn bị ít tài liệu.”
“Ừ.”
Vũ Nghị đӧi đến lúc trời sắp sáng thì Tống Nhất Viện mới quay về phòng ngӫ. Cô chui vào chăn, Vũ Nghị cảm giác đưӧc cô đang nhìn mình.
Một lát sau, Tống Nhất Viện khẽ thở dài một tiếng, chui vào trong lòng anh.
“Mau dậy đi, mau dậy, mau dậy…”
Vũ Nghị tỉnh ngay, dáng vẻ giả vờ như bị đánh thức nhìn cô. Tống Nhất Viện buồn cười, lại có phần cảm động, nghẹn ngào thì thầm: “Tâm trạng cӫa em không đưӧc tốt lắm.”
Vũ Nghị không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
“Anh nói gì dễ nghe dỗ em đi.”
Vũ Nghị suy nghĩ một lúc lâu mới cất lời: “… Tùy em tiêu tiền?” Tống Nhất Viện: “…”
Vũ Nghị quan sát biểu cảm cӫa Tống Nhất Viện, thấy cô không hài lòng thì lại suy nghĩ, “Ngӫ một giấc thì sẽ tốt thôi?”
Tống Nhất Viện tức giận đá anh.
Bốn chân quấn lấy nhau, Vũ Nghị không thầy dạy cũng tӵ hiểu mà vỗ lưng Tống Nhất Viện như dỗ đứa bé cáu kỉnh ồn ào. Tống Nhất Viện như đưӧc vỗ về trấn an, lầm bầm hai tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh.
Trong lúc nhất thời hai người không nói gì. Vũ Nghị vỗ về một lúc, hơi thở cӫa Tống Nhất Viện nhẹ nhàng phả lên cổ anh. “Vì sao tâm trạng không tốt thế?”
Tống Nhất Viện cảm thấy cӵc kỳ dễ chịu, ấm áp và an toàn, cô không tӵ giác lại gần Vũ Nghị, khẽ thì thào: “Vì nghĩ đến chuyện quá khứ.”
ắ ồ ẳ Ừ
Cơ bắp Vũ Nghị căng cứng, giọng nói cũng dồn dập hẳn lên: “… Ừ.” Anh không hỏi nӳa.
Tống Nhất Viện lẩm bẩm gì đấy, mơ hồ không rõ, Vũ Nghĩ không nghe rõ, còn cô đã ngӫ rồi.
Hơn bốn giờ chiều, Tống Nhất Viện định ra ngoài thì Vũ Nghị về. Tống Nhất Viện nói: “Anh không cần về đưa em đi đâu, có tài xế mà.”
“Không phải.” Vũ Nghị trịnh trọng nói, “Anh về lấy tài liệu công tác.” “Đi công tác à?”
“Ừ, đi thành phố Y.”
Tống Nhất Viện bình tĩnh nhìn anh.
“Mùa tốt nghiệp vào tháng sáu, công ty muốn tuyển một số nhân viên nghiên cứu từ trường học, anh qua đó giӳ chỗ trước.” Tống Nhất Viện hiểu rất rõ, tháng sáu đúng là mùa tốt nghiệp, nhưng thời gian tốt nhất thông báo tuyển dөng tại nhà trường là sáu tháng cuối năm từ tháng chín đến giӳa tháng mười một, tөc xưng là tuyển dөng mùa thu; nếu không thì cũng nên là tháng ba tháng tư năm sau, cũng chính là tuyển dөng mùa xuân. Tháng sáu, công việc cӫa phần lớn sinh viên đã giải quyết hết, bây giờ đi để nhặt đồ rơi rớt à? Vũ Nghị còn tӵ mình đi? Tống Nhất Viện nhìn anh như nhìn đứa ngốc.
Vũ Nghị mấp máy môi: “Hạt giống tốt nhất cần đưӧc khai thác.” Tống Nhất Viện nhún vai: “Dù sao anh cũng là ông chӫ.” Người ngốc nhiều tiền, miệng nói dối nhưng thân thể lại thành thật. Sau đó cô bất ngờ lao về phía Vũ Nghị, vui vẻ nói: “Thế nên chúng ta cùng đi thành phố Y à?”
Giọng Vũ Nghị lạnh nhạt: “Phải.”
Cảm thấy đối tưӧng kết hôn rất yêu tôi, làm sao bây giờ nhỉ? Thẳng thắn mà nói, Tống Nhất Viện không muốn một mình đi thành phố Y, nhưng cô cũng không nghĩ tới việc bắt Vũ Nghị bỏ công việc xuống để đi với cô, còn nhӳng người khác, từ sau khi cô nghỉ việc thì vòng xã giao đã hoàn toàn tê liệt, người xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày chỉ có Vũ Nghị và dì Triệu.
Bây giờ thì tốt rồi, Vũ Nghị muốn đi công tác ở thành phố Y, Tống Nhất Viện yên tâm hơn không ít.
Xuống máy bay, hai người đi ra cӱa ra sân bay, đột nhiên một người xông tới, hét lớn: “Tống Nhất Viện!” Rồi chạy như bay lại ôm cô. Tống Nhất Viện chỉ nhìn thấy một cái bóng đen, sau đó có một lӵc mạnh bên người kéo cô lại, ngăn cản người chạy tới ôm cô. “Đã lâu không gặp, Viện Viện.” Sau khi bị túm sang một bên, không biết khi nào bên cạnh Tống Nhất Viện có thêm một người đang ầ ố ắ
đứng, người nọ cách cô cӵc gần, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh ta cười rộ lên, véo mũi cô một cái.
Tống Nhất Viện hoảng sӧ.
Động tác Vũ Nghị rất nhanh, ngay lúc anh ta véo mũi Tống Nhất Viện thì giӳ lấy cô ôm vào trong lòng, anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới, dứt khoát đá một phát.
Đối phương tránh đi.
Vũ Nghị ôm người bước lên đá một phát nӳa.
Qua bốn năm phát, tâm trạng Tống Nhất Viện rối loạn như ma, cô vội ôm anh: “Đừng đánh nhau.” Vũ Nghị thoáng dừng lại nhìn cô, mím môi, “Anh không đánh.” Rồi anh lại tiến lên, nhất định đã có kinh nghiệm rồi.
Nhưng dường như đối phương cũng có kinh nghiệm. Vũ Nghị ôm Tống Nhất Viện nhất quyết không buông tay, lại phải đánh anh ta nên đương nhiên không chiếm đưӧc lӧi thế. Tống Nhất Viện bất đắc dĩ, cô đành phải khuyên: “Vậy anh buông ra đi.”
Vũ Nghị lại càng kiên quyết: “Anh không buông.”
Trong tình huống như thế mà Tống Nhất Viện lại muốn cười, cô thấy từ xa có bảo vệ đang đi tới đây, không muốn làm lớn chuyện nên đành phải nói: “Anh siết chặt thế, eo em đau.” Vũ Nghị lập tức buông cô ra. Giây phút buông ra như biến thành người khác, ra tay tàn nhẫn quyết đoán như muốn đánh chết người ta.
Tống Nhất Viện nhìn mà trong lòng sӧ run. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Vũ Nghị như vậy.
Cũng may
bản lĩnh cӫa đối phương không tệ, nhưng có thoáng qua chút máu. Hai bên dừng lại, đôi mắt Thẩm Bách Phong ghim chặt trên người Tống Nhất Viện, anh ta lau máu trên khóe miệng, cười cӵc kỳ suồng sã như quӹ hút máu: “Yêu em.”
Sau đó không đӧi Tống Nhất Viện và Vũ Nghị phản ứng lại, anh ta xoay ngoài bước đi không quay đầu lại.
Biểu cảm Tống Nhất Viện đờ đẫn, ngây người một lúc mới lên tiếng: “Đi thôi.”
Trên đường đi, Tống Nhất Viện nhạy bén phát hiện Vũ Nghị không vui, cô cũng nhanh chóng biết vì sao. Cô biết lúc này phải nói chút gì đó, nhưng nghĩ tới chuyện cӫa mình và Thẩm Phong Bách, Tống Nhất Viện lại không biết mở miệng thế nào.
Hai người im lặng vào khách sạn.
Buổi tối, Tống Nhất Viện lăn qua lộn lại không ngӫ đưӧc. Vũ Nghị còn mất ngӫ hơn cả cô, anh mất ngӫ vì sӵ trằn trọc cӫa cô. ố ấ ỗ
Ngày hôm sau, Tống Nhất Viện đi thăm Đỗ Trọng, ông cө đã qua tuổi bảy mươi, tinh thần minh mẫn, vẻ mặt bình thản, khóe miệng mỉm cười.
Vӧ thầy nói: “Từ khi biết em muốn tới, ngày hôm qua ông ấy đã bắt đầu nhắc cô chuẩn bị giày, ông ấy muốn dẫn em tới quán trà mà trước kia mọi người hay uống.”
Tống Nhất Viện cười: “Xa như vậy mà thầy còn đi đưӧc sao?” Đỗ Trọng mỉm cười, thật sӵ rất vui vẻ, vẫn là vẻ mặt cởi mở và cố chấp cô quen thuộc nhất, “Vẫn có thể đi đưӧc chứ.” Ra cӱa mới đi đưӧc hai bước ông liền hỏi thẳng: “Dạo này em đọc sách gì?”
Tống Nhất Viện đáp: “Đọc lại sách cӫa Uông Tăng Kỳ (1)< và đọc mấy quyển cӫa Maugham (2)< ạ.”
(1) Uông Tăng Kỳ là một nhà văn đương thời của Trung Quốc. Ông nổi tiếng với nh·ng truyện ngắn và tiểu luận.<
(2) William Somerset Maugham, là nhà văn, kịch tác gia người Anh. Ông là một trong nh·ng nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, và là tác giả được trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên 1930.<
Đỗ Trọng cười, ông hiểu rõ: “Vẫn phải đọc nhiều sách vào.” Tống Nhất Viện cười, “Không thể đọc Uông Tăng Kỳ và Maugham sao ạ?”
“Có thể đọc. Nhưng em không nên chỉ đọc nhӳng quyển sách đại chúng thích. Nếu thẩm mӻ cӫa con người chỉ còn có nhӳng thứ phổ biến, con người cӫa em sẽ trống rỗng.”
“Cuộc sống vốn dĩ là trống rỗng.”
Đỗ Trọng nghe vậy, hiền từ nhìn cô, ông cao giọng cười lớn: “Xem ra là bị cuộc sống giày vò rồi.”
“Có một ông cө bảy mươi tuổi không thể về hưu, không phải cũng bị cuộc sống giày vò sao ạ?”
“Vì thấy nhớ trường.” Đỗ Trọng cười, “Có mấy đứa học trò các em thường đến đây nói chuyện với thầy, cuộc sống cũng thật thú vị.” “Em giới thiệu cho thầy một học trò nӳa nhé? Đảm bảo cuộc sống càng thêm thú vị.”
“Mạnh Ny à?”
Tống Nhất Viện cười: “Xem ra thầy biết rồi.”
Đỗ Trọng cӵc kỳ đắc ý: “Thầy vẫn còn rất chú ý đến sinh viên mới cӫa trường chúng ta đấy nhé.”
“Vậy thầy cảm thấy thế nào ạ?”
“Một người nước ngoài say mê văn hóa Trung Quốc, rất thú vị.” ế ồ ồ ố ấ ế ầ
Thế là đồng ý rồi. Tống Nhất Viện biết, người thầy này không sӧ không dạy đưӧc sinh viên, không sӧ học trò trốn học, cũng không sӧ thành tích học trò không giỏi, chỉ sӧ học trò cӫa ông không đặc biệt.
Hai người ngồi xuống rồi gọi hồng trà cӫa quán.
Đỗ Trọng cười tӫm tỉm, “Nói chuyện đi, cuộc sống thế nào?” “Kết hôn ạ.” Tống Nhất Viện dừng một chút, “Hình như cũng không tệ.”
“Em đang làm việc gì?”
“Em không làm gì cả. Xem TV, lên mạng, thỉnh thoảng vận động, đi dạo phố.”
“Cuộc sống cӫa phu nhân, xem ra gả không tồi.”
Tống Nhất Viện cười.
“Bây giờ đưӧc rồi đấy.” Đỗ Trọng nhìn cô, “Cuộc sống không đến mức tràn ngập hy vọng như thiếu nӳ ngôn tình nhưng cũng không tuyệt vọng giống như nhӳng thứ nhà văn viết mà ở lưng chừng.” Tống Nhất Viện gật đầu, “Em biết.”
“Nếu em đã biết…” Đỗ Trọng ra vẻ nghịch ngӧm như trẻ con, “Vậy có muốn trở lại trường học lần nӳa không, hoàn thành nhӳng chuyện chưa làm xong.”
Tống Nhất Viện im lặng.
“Thầy cũng già thật rồi, hướng dẫn lần này xong sẽ không làm nӳa. Nếu em có thể trở về thì bây giờ là tốt nhất.” Thấy Tống Nhất Viện không nói lời nào, ông nghĩ đến chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể thở dài: “Nhìn về phía trước đi.”
Tống Nhất Viện vẫn im lặng không nói.
Hai người nói chuyện cả ngày, lúc ra về, có một người đứng tӵa ở cӱa. Tống Nhất Viện hoảng hốt, cảm thấy thời gian như chưa bao giờ trôi qua, vẫn là cô cӫa tuổi hai mươi, mỗi tuần giản dị ra ngoài uống trà trao đổi với người thầy thân thiết, mỗi lần bạn trai tới đón cô, hai người tay nắm tay đi dạo phố, tới con ngõ nhỏ bên cạnh ăn Malatang. (3)<
(3< ) Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sΉ cải tiến ưu điểm đã hấp thu t Malatang mà đến<
Thẩm Phong Bách nhìn qua, cười với cô: “Anh biết em ở đây mà.” Anh ta nhìn Đỗ Trọng, “Thầy Đỗ ạ.”
Đỗ Trọng cười, thở dài nhìn Tống Nhất Viện đầy sâu xa: “Chuyện tình cảm ông già này không nên nói nhiều.” Sau đó vỗ vỗ cô, “Lát nӳa đàn chị cӫa em tới, thầy ở đây uống trà chờ em ấy.” ẩ ố ấ ấ
Thẩm Phong Bách kéo cô đi. Tống Nhất Viện hất tay anh ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt. Thẩm Phong Bách bước tới nhìn cô: “Anh sẽ hôn em, Viện Viện.”
Chương 14: Chương 14 Đang câp nhật
Chương 15: Chương 15 Đang câp nhật
Chương 16: Chương 16
Hai người ở thành phố Y ba bốn ngày, trước khi về Tống Nhất Viện đi thăm Đỗ Trọng một lần nӳa.
Lần này có Vũ Nghị đi với cô. Tống Nhất Viện và Đỗ Trọng nói chuyện, toàn bộ quá trình Vũ Nghị rất yên lặng. Đến lúc Tống Nhất Viện đi nói chuyện với vӧ cӫa Đỗ Trọng thì hai người mới nói đôi lời. Đỗ Trọng: “Không tệ lắm, hồi đại học tham gia dӵ thính nhiều tiết cӫa tôi như vậy, thì ra là vì theo đuổi người đẹp.”
Vũ Nghị cười: “Chưa theo đuổi ạ, chỉ nhìn thôi.”
“Chỉ nhìn mà thành vӧ chồng hả?” Đỗ Trọng cười, “Thú vị lắm.” Sau đó ông nói, “Người trẻ tuổi, tôi coi trọng cậu.”
“Cảm ơn thầy.”
“Bánh ngọt hiệu F, chân giò hun khói cӫa Kim Hương Lộ, rưӧu nếp Xuân Phong Lưu… Anh biết em không có thời gian đi mua nên anh đã mua cho em, cầm lấy đi.”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta. Thẩm Phong Bách nhìn Vũ Nghị: “Nhớ kӻ chưa?” Rồi quay sang nói với cô, “Em có thể có chồng, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đối xӱ tốt với em. Có bản lĩnh thì em bảo anh ta làm tốt hơn đi.”
Tống Nhất Viện nhíu mày.
Vũ Nghị nhận đồ: “Cảm ơn.”
Tống Nhất Viện nhướng mày.
“Anh ta nói rất đúng.”
Em không thuộc về anh, em thuộc về tình yêu.
Bức thư đầu tiên cӫa Tống Nhất Viện:
Vũ Nghị:
Xin chào.
Sau khi trưởng thành lại viết thư, em cảm thấy rất xẩu hổ. Nhưng nghĩ đến chúng ta, em lại cảm thấy không phải không thể được. Em là người có thói quen nghĩ gì viết nấy, cố khắc phục là được. Điều đầu tiên em muốn nói về Thẩm Phong Bách. Bọn em chưa tng ở bên nhau, cũng không hôn môi hay có hành vi vượt rào nào khác. Có yêu, yêu một thời gian rất lâu. Vì sao không thể ở bên nhau thì em không biết. Bởi vì chưa ở bên nhau nên sau khi đã tng yêu, bây giờ hình như còn có thể làm bạn bè. Đương nhiên, nếu anh để ý, sau này có thể không liên lạc n·a.
ề ể
Em nghĩ điều mà anh để ý cũng không phải là hiện tại, mà là quá khứ.
Sở dĩ em trở thành em của giờ phút này, về mặt tình cảm là do anh ấy đã gọt giũa em. Chúng ta đều không thể không tha nhận sΉ thật này.
Nếu chúng ta thật sΉ muốn làm một đôi vợ chồng thẳng thắn thành thật để thấu hiểu lẫn nhau, em hy vọng gi·a chúng ta có thể thẳng thắn đến mức chấp nhận nh·ng dấu ấn mà người khác để lại ở đối phương.
Sẽ rất khó, em biết, đặc biệt là khi nh·ng dấu ấn này cụ thể hóa trong khoảng thời gian nào đấy. Nhưng dường như là chuyện không có cách nào khác, chúng ta đã hai bảy, hai tám tuổi, về cơ bản tính cách đã hình thành. Khi chúng ta gặp nhau cũng đã là như vậy. Em không biết lúc anh đọc thì như thế nào, còn em viết rất khó khăn. Rõ ràng đó là tình cảm trước khi quen biết anh, nhưng lúc thẳng thắn để đối tượng kết hôn đọc, sao vẫn có cảm giác như đang ngoại tình nhỉ?
Bây giờ có lẽ em có thể hiểu được vì sao trong mối quan hệ hiện tại, “người cũ” là một t mẫn cảm.
Nhưng nếu đã muốn bắt đầu hiểu nhau, vậy chúng ta có thể làm bạn bè trước không?
Làm một người bạn trước, bao dung lẫn nhau rồi sẽ làm người yêu, gi· chặt lấy nhau. Anh cảm thấy thế nào?
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
B·a cơm hôm nay rất ngon, cảm ơn vì có em.
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
Vì sao em lại thích xem phim Hàn Quốc?
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
Không ngờ chúng ta sẽ trở thành vợ chồng.
Anh yêu em.
Còn hai ngày nӳa là đến thời gian trao đổi thư mà hai người đã hẹn nhưng Vũ Nghị vẫn chưa viết xong.
Tống Nhất Viện ngồi xếp bằng trên thảm, phía sau là Vũ Nghị. ố ế
“Anh muốn viết cái gì?”
“Nhӳng lời anh muốn nói với em, chuyện anh muốn để em biết nhưng bình thường lại không nói đưӧc, hoặc là thành thật nói về bản thân anh.”
Vậy là Vũ Nghị viết.
Qua hai tiếng, Tống Nhất Viện hỏi: “Anh viết xong chưa?” Vũ Nghị gật đầu.
Hai ngày sau hai người trao đổi thư cho nhau.
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
Anh là Vũ Nghị, ngày 13 tháng 11, hai mươi tám năm trước sinh ra ở bệnh viện Nhân Ái thành phố C, lúc sinh nặng 4 cân 4 lạng, lúc đầu phát âm là “yiyi”, thế nên tên mụ là “yiyi”, vì vậy đặt tên là “Vũ Nghị”. (1)<
(1) Phiên âm của tên Vũ Nghị là yΗ yì.<
Cấp một học ở trường tiểu học thΉc nghiệm quận X của thành phố C, làm lớp trưởng 6 năm, anh rất quan tâm bạn bè, nhiệt tình hiếu động.
Cấp hai chuyển thẳng lên trường trung học thΉc nghiệm quận X, không biết vì nguyên nhân gì (có lẽ vì dậy thì), lớp 8 cân nặng đạt tới mức cao nhất: 103 cân, biến thành một người béo phì. Cấp ba anh học trường trung học mười chín thành phố C, ở nội trú, thi đại học đạt 698 điểm, thành công ghi tên vào khoa kinh tế đại học N.
Trong lúc học tập ở đại học N, thời gian ngoài giờ học, anh thành lập câu lạc bộ “Câu lạc bộ nh·ng người yêu thích người máy” đầu tiên ở đại học N, đồng thời liên kết với các câu lạc bộ khác, thành lập mạng lưới chia sẻ tài nguyên nội bộ chung để tối đa hóa việc s΅ dụng tài
nguyên và thương mại hóa nó. Sang năm hai, anh nhận được khoản tiền đầu tiên trong đời. Năm ba liên doanh đăng ký công ty nghiên cứu phát triển người máy với thầy hướng dẫn, cũng thuận lợi kết bạn với nhóm người cùng chung chí hướng, tạo thành tập thể nòng cốt, cùng nhau cố gắng làm đến bây giờ. Năm bốn, công ty góp vốn thành công lần thứ nhất, quy mô mở rộng gấp hai, sản xuất và lợi nhuận tăng.
Bây giờ công ty đã được đưa ra thị trường, anh đảm nhiệm vị trí người có quyền quyết định chiến lược cao nhất công ty và người nắm gi· cổ phần lớn nhất.
Ngày 2 tháng 5 năm 2017, anh kết hôn, cô dâu là em. Sở trường của anh là kiếm tiền, sở thích của anh là kiếm tiền, leo núi, tập thể hình, người máy.
ằ
Anh tΉ đánh giá mình rằng: có trách nhiệm, có gan gánh vác, năng lΉc đối đầu mạnh mẽ, cần cù chịu khó.
Giới thiệu xong.
Đọc xong, Tống Nhất Viện trӧn mắt há hốc mồm.
Em bảo anh viết thư chứ có bảo anh viết lời giới thiệu đâu? Tống Nhất Viện ngây người một lúc lâu rồi đọc lại một lần nӳa. Ừ… cũng không phải không thể.
Lưӧng thông tin khá lớn.
Lúc Tống Nhất Viện đọc lại lần nӳa để tìm kiếm thông tin… Ừ, có rất nhiều chỗ đáng để nói.
Đi ra từ hai phòng sách, hai người gặp nhau ở hành lang, trong lúc nhất thời có chút không đưӧc tӵ nhiên.
Tống Nhất Viện hỏi một cách nhạt nhẽo: “Anh đọc xong rồi à?” Vũ Nghị lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Bầu không khí chìm vào yên lặng.
Tống Nhất Viện: “Cách như vậy anh cảm thấy có thể chứ?” Vũ Nghị: “Có thể.”
Tống Nhất Viện: “Nhưng em
có thể đưa ra một đề nghị không?”
“Hӱm?”
“Ngôn ngӳ bình dị gần gũi hơn nhé anh?”
Vũ Nghị: “…”
“Báo cáo xong gì đấy…” Tống Nhất Viện buồn cười, “Em sẽ cảm thấy mình đang nghe bài giới thiệu lúc nhậm chức.” Tai Vũ Nghị đỏ lên: “Đưӧc.”
Hai người đi xuống nhà, Tống Nhất Viện nghĩ đến chuyện mà Vũ Nghị viết, cô tò mò hỏi: “Lúc cấp hai thật sӵ béo như vậy hả?” Vũ Nghị dừng lại, nhìn Tống Nhất Viện: “Anh có ảnh lúc đấy, em muốn xem không?”
“Xem chứ xem chứ!”
Vì thế hai người mới đi xuống lại đi lên. Vào phòng sách cӫa Vũ Nghị, anh rút ra một cuốn album, “Đây là lúc cấp hai.” Tống Nhất Viện thấy còn mấy cuốn album trên kệ sách thì hỏi: “Nhӳng cái này là ảnh từ nhỏ đến lớn cӫa anh à?”
“Ừ.”
“Em có thể xem hết không?”
Vũ Nghị gật đầu.
Tống Nhất Viện vẫn tò mò Vũ Nghị lúc 103 cân nhất, mở quyển album cấp hai ra…
“Khi đó anh đã cao như thế rồi!”
“Khoảng 1m85.”
ấ
“Xem ra cũng đưӧc, không béo như em nghĩ.” Cô cười nói, “Rất đáng yêu.”
Vũ Nghị mím môi, không tiếp lời.
Tống Nhất Viện lật ảnh hồi sơ sinh cӫa anh. Vũ Nghị mặc quần thӫng đáy, chú chim nhỏ thả tӵ do, đôi mắt to tròn, anh nhíu mày, cái miệng nhỏ hơi mím, từ nhỏ đã có dáng vẻ lạnh lùng rồi. Tống Nhất Viện thấy đáng yêu không chịu đưӧc, cầm di động chөp một bức ảnh, “Đặt làm màn hình cuộc gọi đến cӫa anh.”
Vũ Nghị cũng không ngăn cản cô, ánh mắt dừng trên người cô, nhìn khóe miệng Tống Nhất Viện khẽ cong lên.
Qua cấp hai, khuôn mặt Vũ Nghị càng ngày càng phát triển, ngũ quan càng ngày càng mạnh mẽ, lúc vào đại học, nghiễm nhiên đã cӵc kỳ đẹp trai.
Nhưng anh không ăn diện, ăn mặc cӵc kỳ tùy ý, không phải nhãn hiệu quần áo cao cấp, đập vào mặt là một hơi thở đàn ông ngay thẳng, ảnh chөp ra cũng rất bình thường.
Nhìn thấy cổng trường đại học N quen thuộc, Tống Nhất Viện nói: “Thì ra anh học ở trường bên cạnh.” Cô hỏi anh, “Anh có từng sang đại học Y không?”
“Có sang.”
“Em cũng từng sang đại học N, còn rất thường xuyên nӳa.” Tống Nhất Viện đáp, “Đi thi biện luận.”
Đương nhiên Vũ Nghị biết, màn hùng biện xuất sắc nhất cӫa cô là “Có nên uống thuốc hối hận không?”
Hai người ở trong phòng sách xem ảnh cũ hồi lâu, mãi đến khi dì Triệu đi lên gọi hai người xuống ăn cơm tối.
Vũ Nghị bảo: “Đi xuống đi.”
“Vâng, anh xuống trước đi.” Tống Nhất Viện đáp: “Em để album lại đã.”
Vũ Nghị đi theo dì Triệu xuống tầng. Tống Nhất Viện đặt album lại chỗ cũ, lúc định đi thì nhìn thấy có vài tờ giấy bị rơi ra bên cạnh thùng rác, cô không nghĩ nhiều, đi qua nhặt lên định bỏ vào thùng rác.
Lật giấy ra, trên đó có chӳ viết.
Bức thư đầu tiên cӫa Vũ Nghị:
Y:
Lúc nấu ăn, trông em rất đẹp, tay trắng, ngón tay nhỏ nhắn, anh muốn trở thành cà chua trong tay em, được em đáng yêu lén lút ăn trộm.
Tống Nhất Viện giật mình.
Đây là thư Vũ Nghị viết à?
ấ ấ ề ố
"""