"Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì - Hắc Khiết Minh full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì - Hắc Khiết Minh full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3.2 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 MẬT MÃ - PASSWORD Hắc Khiết Minh www.dtv-ebook.com Chương 1 Đồng hồ báo thức điӋn tӱ trên nền tường màu trắng hiӇn thӏ thời gian, chӍ còn năm phút đồng hồ. Qua năm phút đồng hồ này, hӋ thống bug (đây là lӛi gây ở hӋ thống máy tính hay còn hiӇu là lag đó mà) mà cô dựng trên hӋ thống máy tính sӁ mất đi hiӋu lực, cô phải nhanh một chút, nhanh một chút rời khỏi nơi này. Sờ vào tay nắm cӱa bằng kim loại lạnh như băng, tay cô bởi vì sự khẩn trương trong lòng mà toát mồ hôi ẩm ướt, cô gắt gao nắm lấy nắm cӱa lạnh như băng kia, dùng sức bҿ xuống, nhưng nó lại không nhúc nhích, cô uӇ oải dường như muốn thét ra tiếng chói tai, nghĩ đến kế hoạch của cô bӏ phát hiӋn, nghĩ đến bӑn hӑ đã sớm phát hiӋn ra ý đồ của cô, hoặc kia cũng không phải là ngoài ý muốn? Hoặc lần này tất cả chӍ là một cái thí nghiӋm khác? Không, không cần, không cần đối xӱ với tôi như vậy! Cô giống như phát điên, thiếu chút nữa muốn dùng lực lay động nắm tay cӱa mà thét chói tai, trong đầu đã có một tiếng nói khác kêu cô tӍnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, thӱ lại một lần nữa. Nếu hiӋn tại cô hét lên, cho dù vốn bӑn hӑ không biết được, cũng sӁ lập tức bӏ kinh động. Cô không thӇ phát ra âm thanh, cô thӱ lại một lần nữa! Cô nâng tay trái run run lên, cùng tay phải cùng nhau nắm lấy tay nắm cӱa, dùng hết sức lực hiӋn có bҿ xuống một lần nữa. Trong phút chốc, cô nghĩ đến cô thật sự đã thất bại, nghĩ đến khóa điӋn tӱ kia vốn là khóa chết (không thӇ mở), nhưng giây tiếp theo, chӍ nghe cạch một tiếng— Cӱa mở. Cô trừng mắt nhìn cánh cӱa mở ra chưa đến mười centimét, dường như muốn khóc, lại rất sợ tiếng cảnh báo sӁ vang lên, hoặc là đúng lúc có người ở bên ngoài hành lang, bӑn hӑ sӁ phát hiӋn cӱa mở, sӁ xông lên đem cô áp lên giường và tiêm thuốc, lần này bӑn hӑ sӁ đem cô trói chặt, cô sӁ ở đӏa phương khủng bố này sống không bằng chết bӏ giam giữ cả đời. Nhưng qua một lúc lâu, không có gì phát sinh, thế giới một mảnh yên lặng. Mau hành động, đã không có thời gian, cô không thӇ tiếp tục đứng ngốc ở chӛ này, chờ người đến bắt cô. Cô cố lấy dũng khí, đẩy cӱa rộng thêm. Trên hành lang dài màu trắng không một bóng người, cô cất bước nhҽ nhàng ra khỏi căn phòng, dựa vào vách tường từng bước từng bước đi về phía trước, một bên nói cho chính mình đừng ở chӛ này nghĩ loạn, cô mau chóng rời khỏi nơi này, đợi cho sau khi ra ngoài, sau khi an toàn, sӁ có thӇ khóc vì xúc động. Nơi này rất rộng, vô cùng rộng, nhưng cô đã xem qua bản thiết kế kiến trúc, cô biết cӱa lớn ở chӛ nào, biết nên như thế nào có thӇ đi thẳng ra ngoài, nhưng cũng hiӇu được điều đó là không có khả năng, bởi vì cô không đi đến cӱa lớn sӁ gặp người, sau đó sӁ bӏ người bắt trở lại. Cô rӁ phải ở phía trước, sau đó rӁ trái, đến cái chӛ kia, hơn nữa phải nhanh, bởi vì hiӋn tại khẳng đӏnh cô không có nhiều thời gian. Cô mӋt mỏi quá, rất muốn ngủ, thuốc lúc trước bӑn hӑ tiêm vào đã bắt đầu phát huy hiӋu quả, nhưng cô vẫn thở phì phò từng bước một dựa vào tường kiên đӏnh đi về phía mục tiêu, nhưng mà hành lang dài phía trước đã lại bắt đầu biến hình xiêu vҽo, cô chӍ cảm thấy một trận choáng váng muốn ói. Cô dùng sức lắc đầu, muốn xua đi cảm giác ghê tởm đó, nhưng một chút cũng không được, hành lang dài màu trắng phía trước giống như một bức tranh khủng bố xoay tròn vặn vҽo, sau đó, cô phát hiӋn mình đã dừng lại, suy yếu dựa vào tường ngồi xổm trên mặt đất. Không, không thӇ, bây giờ không thӇ nghӍ ngơi. Cô không thӇ ngồi ở chӛ này, sӁ có người đi qua! Đứng lên! Nhanh một chút, cô phải nhanh chóng đứng lên! ChӍ còn một đoạn ngắn, chӍ một đoạn ngắn nữa là cô có thӇ thoát khỏi nơi này, chӍ một đoạn ngắn nữa cô có thӇ tự do! Cô không cần ở chӛ này mà buông tha, đừng đӇ cho bӑn hӑ thắng, tuyӋt đối không cần! Sự phẫn nộ đối với những người đó đã cung cấp cho cô năng lượng, cô cắn răng đứng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh tiếp tục run run đi về phía trước. Ở phía sau gian phòng bên trái có tiếng nói chuyӋn truyền đến. Tim của cô đập mạnh như trống đánh, mӛi tiếng thình thӏch lại một tiếng, tiếng mӑi người nói chuyӋn càng lúc càng rõ, cô nghe thấy tiếng khóa cӱa mở, cô mặc dù muốn nhanh dừng chân lại, nhưng vẫn tập tӉnh, sau đó cô thấy được cánh cӱa kia. Cô dùng chút sức cuối cùng cố gắng đẩy cӱa ra đi vào, thấy cánh cӱa của tự do. Cӱa phía sau cạch một tiếng khép lại, cô đi đến bên kia bức tường, cầm lấy tay nắm cӱa ra vào, dùng hết sức lực vốn có kéo lên. Giây tiếp theo, cô bắt dầu trượt đi xuống, cô bảo vӋ đầu của mình, lực khi rơi xuống đất khiến như hút hết không khí trong lồng ngực của cô, nhưng cô cũng không dám động đậy, sao đó từng túi ni lông màu đen lớn từ chӛ cô mới rơi xuống, ngay vào chân cô, sau lại một túi khác, lại một túi, dưới thân cô cũng là nhiều túi ni lông màu đen, tuy rằng nơi này vừa thối lại bẩn, còn có dòng nước bẩn thấm vào quần cô, cô lại thật cẩn thận chui xuống dưới, chӍ đӇ lại miӋng mũi đӇ hô hấp. Cô không biết cô ở đó đã bao lâu, có lӁ chӍ có mấy chục giây, có lӁ là mấy chục phút, cô sӱ dụng máy tính làm bug ở hӋ thống giám thӏ chӍ có tác dụng trong thời gian hạn hҽp là năm phút đồng hồ, cô vẫn lo sợ chờ tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên, nhưng mà người giả cô dùng gối đầu làm nằm ở trên giường đã có hiӋu quả, cô vẫn không nghe thấy tiếng chuông kinh sợ kia. Cuối cùng, rốt cuộc có người đến đem đống rác này mang đi, rác nhanh chóng được người dùng lực đổ vào trong xe rác, cô cùng đống rác kia cùng bӏ đổ vào trong xe, tuy rằng tên Ảnh kia nói với cô, sӁ đến tiếp ứng, nhưng cô vẫn hoảng sợ chờ xe rác xúc lấy đám rác, cô đợi một lúc lâu, mới phát hiӋn người thu rác đã không có đổ thêm rác, đi theo xe đẩy, đi qua cӱa lớn, đi qua bảo vӋ, mang theo cô rời xa cơn ác mộng dài năm năm. Qua ba mươi phút, xe dừng lại, cô chờ cho đến khi người nӑ nói ám hiӋu liên lạc mới dám đi ra khỏi xe rác kia, đối phương đưa cho quần áo thay, nhìn cô một cái, lại cởi mũ lưỡi trai của mình đưa cô đội, sau đó hai người thay đổi xe, lại đổi xe, lại đổi xe, qua một thành phố, lại một thành phố, lại một thành phố nữa, cô không biết đến tột cùng đã qua bao nhiêu ngày, chӍ biết được ở bên ngoài xe ban ngày ban đêm không ngừng thay đổi, cuối cùng người nӑ cũng dừng ô tô ở một khách sạn. Ở trong phòng đăng ký, chờ cô tắm rӱa xong, đối phương mua thức ăn ở bên ngoài trở về, còn có tóc giả ở trên đầu, sau đó cho cô thân phận, chứng minh thư mới cùng một ít tiền mặt. Người nӑ cùng chiếc ô tô tại khách sạn cùng cô được ba ngày, nói cho cô cần chú ý cái gì, cẩn thận cái gì, sau đó đӇ lại cách thức liên lạc rồi rời đi. Một ngày kia, bầu trời trong xanh, cô tưởng rằng mình sӁ quá vui mừng mà khóc lóc, nhưng cô không có, vẫn mãi không có. Cô không thӇ xác đӏnh mình đã tự do chưa, cô vẫn cảm thấy lo lắng hoảng sợ như cũ, cho nên người nӑ nói cho cô cách thức trốn, cách che dấu hành tung, đӇ cho mình biến mất ở trong biӇn người rộng lớn… Đầu hạ. Ánh mặt trời đầu tiên là ở trên mặt biӇn màu xanh lam lóe lên rực rỡ, sau đó trong một cái chớp mắt tiến đến bên bờ quanh co khúc khuỷu, trên đường lớn, cây dừa bên đường, tiếp là những ngôi nhà cao thấp, cuối cùng là đi vào cӱa sổ, đi tới giường lớn màu xanh nhạt, cùng chiếc giường bao lấy thân hình người nhỏ bé ở phía trên. Ánh nắng ấm dần lên, xua đi cái lạnh giá ban đêm, gió ấm áp thổi vào cánh cӱa sổ màu trắng rộng mở, trong gió có pha chút mùi bạc hà, huân y thảo, mê điӋt hương cùng hoa hồng và hương vӏ của biӇn. Thân hình gầy gò cuộn tròn trên giường dưới ánh nắng chiếu rӑi, không cam lòng đành mở mắt. Lại là một ngày mới, ở bên ngoài cӱa sổ màu trắng, tất cả mӑi vật đều là màu xanh lam, trời xanh, biӇn màu xanh, còn có ánh mặt trời đều đang chiếu sáng cho tất cả mӑi vật. Ô HiӇu Dạ híp mắt, ngắm mặt biӇn ở ngoài cӱa sổ kéo dài, vô tình nhíu mày chán ghét, muốn xoay người quay lưng về cái thế giới rực rỡ nắng vàng đáng ghét kia, tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ say, đồng hồ báo thức vỏ sò ở trên đầu giường ở đúng lúc này kêu vang lên, tiếng động này từ nhỏ rồi lớn dần, vang theo quy luật, nhắc nhở cô bắt đầu một ngày mới. Sáu giờ tròn, là thời gian rời giường ăn cơm. Cô tình nguyӋn tiếp tục ngủ, nhưng cô lại ghét cảm giác không ăn tạo thành cảm giác đau dạ dày, cho nên cô vẫn rời giường, tắt đồng hồ báo thức đi, tiến vào phòng tắm rӱa mặt nhanh, sau đó nhanh đến phòng bếp làm cái bữa sáng đơn giản lại nhàm chán kia. Hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng ăn xong bữa sáng, bên ngoài ánh mặt trời lại càng gay gắt, cô đi đến ban công ngoài cӱa sổ sát đất tưới hoa, ở hai bồn hoa không ngừng có tiếng chim sҿ kinh hãi bay lên, chốc lát sau liền bay xa, trừ ở đường cái gần bờ biӇn ngẫu nhiên có tiếng ô tô, còn lại không có tiếng động gì khác. Đây là một thành phố thật yên tĩnh, ít nhất ở đây nếu không phải ngày nghӍ, không có ngàn vạn khách du lӏch đến, nó tương đối là yên tĩnh và bình yên. Thành phố này, phía trước có biӇn rộng sâu không thấy đáy, sau có núi cao đӍnh chạm mây, non nước đҽp như vậy, lại là thêm một hҿm núi nổi tiếng, hấp dẫn rất nhiều người đến, nhiều năm trước, nơi này sớm đã nổi danh là thành phố du lӏch, nơi này từ lâu cùng ở trong trí nhớ khi bé của cô vẫn vô cùng giống nhau. Khi còn bé cô đi du lӏch cảng cá nhỏ đã xây thành cảng cá lớn, bên cạnh là hơn trăm toà nhà kiӇu Nhật hoang phế này cũng đã được san bằng biến thành biӋt thự cùng nhà trӑ, đường sắt cũ cũng đã thành đường chuyên dành cho ôt tô, trường tiӇu hӑc cô từng hӑc cũng đã thay đổi, những người thân cô có cũng đã lần lượt qua đời từ mười mấy năm trước, giống như tất cả đều thay đổi, chӍ có non nước là vẫn như vậy. Tuy rằng tất cả mӑi thứ cũng không còn như cũ, nhưng khi cô phát hiӋn chính mình không có chӛ đӇ đi, lại vẫn lựa chӑn về nơi này. Trên mặt biӇn xa xa có một con thuyền đánh cá đang từ từ lướt đi, một bông hoa hồng màu vàng trên ban công đã héo tàn, cô tìm kiếm từng cánh hoa kia, đem chúng thả vào bên trong chậu hoa. Đồng hồ báo thức trên tường tích tắc chuyӇn động, cô nhìn ánh sáng lập lòe ở phía xa của biӇn lớn, nghe tiếng thời gian trôi qua, có chút mơ màng ngây ngốc. Uỳnh! Đột nhiên một tiếng đóng cӱa thật lớn ở dưới lầu truyền đến, cô giật mình, thu suy nghĩ lại. “Này! Con đi đâu vậy?! Này –” Nghe giӑng nói gầm nhҽ kia, cô cẩn thận ở bên cạnh tưởng cúi đầu nhìn xuống xem, chӍ thấy trên đường dưới lầu có một chiếc xe tải nhỏ đang dừng lại, một gã đàn ông đang tức giận nhô đầu ra khỏi cӱa sổ, đối với cô bé mới từ trên xe nhảy xuống chạy ra kêu to. “Đáng ghét!” Cô bé có mái tóc dài không có chút đӇ ý nào tới gã đàn ông đang quát to, gã mắng một tiếng, mở cӱa nhảy xuống xe, nổi giận đùng đùng bước đi nhanh đuổi theo, gã tay dài chân dài chưa tới hai ba bước đã bắt được cô bé kia,cầm lấy cánh tay của cô bé liền kéo trở về. “Buông! Buông tay! Con muốn về nhà–” Cô bé dùng sức giãy dụa, tay chân cùng lúc sӱ dụng đấm đá gã kia, một bên lớn tiếng thét chói tai: “Đồ heo chết bầm! Đầu trâu ngu ngốc! Tinh tinh thối tha! Buông ra! Con muốn về nhà!” Gã đàn ông cũng không thèm đӇ ý, chính là dùng lực lớn đem cô bé lôi lên xe tải nhỏ. Cô bé thấy gã không buông tay, liền há mồm hướng đến bàn tay đang giữ chặt tay cô nàng dùng sức cắn xuống. “Mҽ kiếp!” Gã đàn ông kia đau đến mức mắng ra tiếng, nhưng vẫn không buông tay, chӍ là dừng bước đi lại, quay lại trừng cô bé kia. Cô bé kinh hãi, nghĩ đến gã muốn đánh người, sợ tới mức mặt trắng bӋch, không khỏi giơ tay lên chắn, “Không cần!” Gã nghe vậy cả người cứng lại, thấy bộ dáng sợ hãi của cô bé, gã lại thấp giӑng mắng một câu, rồi đột nhiên vươn tay ôm cả người cô bé đến phía sau xe tải nhỏ đã đӇ đầy gia cụ (dụng cụ gia đình), đӇ cho nàng ở trên xe cao ngang bằng tầm mắt của gã, tức giận nhìn cô bé chằm chằm gầm nhҽ: “Con, con thú nhỏ này nghe rõ cho tôi, những lời này tôi chӍ nói một lần, có lӁ con có thói quen cắn người, nhưng mà tôi cũng không có thói quen đánh trҿ nhỏ, nghe có hiӇu không?” Cô bé câm như hến, cũng không nhúc nhích, chӍ giương mắt to trừng mắt hắn. “Đã hiӇu sao?” Gã híp mắt cảnh cáo cô bé. Cô bé nhếch môi, một lúc lâu sau mới gật gật đầu. “Đầu lưỡi của con bӏ mèo ăn luôn sao?” Hai tay của gã ôm ngực, trừng mắt nhìn cô bé nói: “Có người hỏi, phải mở miӋng trả lời mới là lӉ phép, mҽ con không dạy con sao?” Cô bé kia dùng đôi mắt to đen long lanh như nước nhìn gã chằm chằm, hai tay nhỏ bé ở bên người nắm chặt thành quyền, qua hai giây lại mở miӋng nói một câu: “Con muốn về nhà.” Gã nghe thấy câu như vậy, thái dương bên cạnh không khỏi có chút đau, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vҿ không nghe kia, gã mӋt mỏi lặp lại câu nói đã sớm nói mấy trăm lần trả lời: “Nhà con đã bӏ bán đi.” “Con muốn về nhà.” Vҿ mặt cô bé quật cường, vẫn lại là câu này. Mắt thấy giӑng nói cô bé đã nghҽn ngào, một bộ dáng như sắp khóc, gã nhӏn không được ở trong lòng đem tất cả những từ ngữ thô tục nhất mà mình biết đều mắng một lần, sau đó cố gắng tìm ra một chút kiên nhẫn cuối cùng của gã mà gần như đã biến mất, nhìn con thú nhỏ trước mặt, hết sức bình tĩnh ôn hòa mở miӋng nói: “Nếu có thӇ, tôi cũng rất muốn cho con trở về cái nhà cũ kia của con, nhưng là chӛ đó đã bӏ bán kia, chủ nhà mới cũng đã muốn chuyӇn vào ở. Tôi không phải chưa thӱ qua mua nhà của con về, nhưng đối phương không chӏu, điều này con cũng hiӇu được, không phải sao? Cô bé một chữ cũng không nói, chӍ là tiếp tục mím môi trừng mắt oán hận gã, nhưng nước mắt đã sớm lã chã rơi xuống. Thấy cô bé không tiếng động rơi nước mắt, gã đau đầu muốn chết, không biết nên thế nào đӇ nàng đối mặt với sự thật, chӍ có thӇ bất đắc dĩ vươn tay xoa xoa tóc đen, tức giận nói: “Được rồi, cho dù tôi mua căn nhà kia trở lại, thì phải làm thế nào đây? Mҽ con đã chết, con cho dù có thӇ tiếp tục ở lại nơi đó, mҽ con cũng sӁ không trở lại. HiӇu không? Mҽ con đã chết! SӁ không trở lại!” Lời này vừa nói xong, cô bé càng khóc to hơn. Gã buông tay thở dài một cái, ngӱa mặt trên trời nhìn một cái, mở miӋng nói: “Đáng chết, tôi đã hết sức, con muốn khóc cứ khóc, muốn đi thì đi đi!” Nói xong, gã tự mình lấy hành lý cùng gia cụ ở phía sau xe tải chuyӇn lên lầu, không nhìn cô bé thêm một cái, nhưng cô bé này cũng không có bỏ đi, chӍ là ngồi ở trên xe tảu nhỏ tiếp tục khóc. Gã đàn ông kia có thân thӇ cường tráng, không đến nӱa tiếng đã phần lớn đồ vật chuyӇn vào, một chuyến đi ra cuối cùng gã cùng cô bé nói gì đó, nhưng cô bé vẫn ở chӛ cũ của mình tiếp tục khóc, gã không có cách, liền quay lại trong phòng. Mới đầu, ở trên lầu cô không biết còn tưởng rằng gã đan ông kia là tên tội phạm bắt cóc, nhưng sau nhìn thấy tình huống phát sinh dĩ nhiên không phải như vậy, sau khi phát hiӋn không cần phải gӑi điӋn thoại báo cảnh sát, cô cũng liền xoay người trở lại trong phòng thu thập vài thứ chuẩn bӏ đi ra cӱa mua đồ ăn. Nhà trӑ này lúc trước là do dân bản đӏa xây, dân bản đӏa yêu thích bản thân mình, cho nên tất cả đều xây là hình thức đi cầu thang, nhà trӑ sáu tầng cũng chӍ chia làm ba nhà, cho nên không có thang máy cũng sӁ không có khó khăn. Khi vừa trở lại nơi này, cô nóng lòng muốn tìm một chӛ ở, nhà của chung cư lại quá lớn, nhà trӑ thì lại quá nhiều người, cô không muốn cùng hàng xóm giao tiếp nhiều lắm, mới thuê tầng cao nhất ở nơi này, mới đầu cũng không có thói quen đi cầu thang, lâu cũng không thấy làm sao cả. Tầng một tầng hai là nhà chủ giữ lại đӇ ở, chӍ là cӱa lớn cả ngày đều khóa, không có người thường xuyên lui tới, nghe người gần đấy nói chủ ở phòng này sau hai năm đã qua đời, đem phòng đӇ lại cho con trai, con trai nhờ công ty phòng ốc cho thuê hai phòng khác, cô thuê một phòng ở tầng sáu này, nhưng hai phòng dưới lầu kia vẫn là khóa chặt, cô chưa từng nhìn thấy ai chuyӇn vào, tiền thuê nhà của cô là chuyӇn thẳng vào tài khoản của chủ nhà, trừ ngay từ đầu cùng nhân viên của công ty mô giới tiếp xúc, cô thậm chí ngay cả vӏ chủ cho thuê nhà kia cũng chưa rừng gặp qua. Khi đi qua tầng ba, cô phát hiӋn cánh cӱa phòng duy nhất mở ra, trong phòng thӍnh thoảng truyền đến tiếng gia cụ di chuyӇn, cô không dừng lại bao lâu, tiếp tục đi xuống tầng một. Ngoài cӱa nhà trӑ, xe tải nhỏ vẫn dừng ở chӛ này, cô bé vẫn giữ tư thế khóc nức nở, không nhìn cầu thang ra ngoài cӱa lấy một cái. Không muốn xen vào viӋc của người khác, cô im lặng đi qua xe tải nhỏ, đi thẳng về phía chợ, ai biết chờ khi cô mua đồ ăn xong trở về, cô bé kia vẫn là vҿ mặt nước mắt ngồi đó. Cô nhìn đồng hồ trên tay. Chín giờ đúng. Mặt trời độc ác trên bầu trời kia đã sớm đem chút mây trắng còn sót lại bức đến tận đӍnh núi cuối trời, bắt đầu tỏa ra ánh nắng khủng bố cùng khí nóng, cô biết chưa cần tới nӱa tiếng, cô bé này cho dù không khóc đến mất nước, cũng chắc chắn phơi nắng sӁ bӏ thương. Cô không phải rất muốn nhiều chuyӋn, nhưng cảm xúc trên mặt cô bé giống như trong ký ức từ rất xưa ở dưới đáy lòng cô, trong nháy mắt kia, cô biết chính mình không có khả năng cứ đӇ mặc cô bé này ở tại chӛ tiếp tục khóc, cô hít sâu, đi về phía xe tải nhỏ. “Hi” Cô đứng ở phía sau xe tải, nhìn cô bé kia, mới phát hiӋn cô bé kia so với ban đầu cô phỏng đoán còn lớn hơn mười tuổi nữa, cô từ trong túi lấy ra một bӑc giấy nhỏ đưa qua, “Xin chào.” Hai mắt cô bé sưng đỏ, đầy phòng bӏ nhìn cô, phải một lúc lâu sau, mới vươn tay nhận lấy gói giấy kia, sau đó không chút khách khí lau nước mắt, lau nước mũi. “Em vừa mới đến?” Hai tay cô bé nắm lấy bӑc giấy, không muốn mở miӋng. “Chӏ ở trên lầu.” Cô cũng không đӇ ý, chӍ vào nhà trӑ nói: “Ở trên cùng hai tầng kia.” Cô bé theo hướng tay cô chӍ nhìn lên, nhìn thấy ở ban công tầng năm, sáu có ban công còn có ít hoa cỏ, không hỏi mở to mắt hơn. “Muốn đi lên nhìn sao?” Cô bé nhanh chóng nhìn lại cô, vҿ mặt có chút chần chờ. “Thật ra chӏ mới vừa ở chợ đã quên nhà trӑ này của chúng ta không có thang máy, không cần thận mua rất nhiều đồ.” Cô mặt không chút thay đổi hỏi: “Có muốn làm công không?” Cô bé mắt nhìn cô chằm chằm. Cô vҿ mặt tự nhiên lấy ra năm mươi đồng đề nghӏ: “Mang đồ lên một chuyến, tiền lương năm mươi.” Cô bé suy nghĩ một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trên lầu một cái, sau đó mới nhảy xuống khỏi xe tải nhỏ, vươn tay nhận lấy gói to cùng tiền. “Cám ơn.” Cô cong khóe miӋng lên, xoay người dẫn đầu đi vào nhà trӑ, đi lên trên lầu: “Đúng rồi, chӏ gӑi là Ô HiӇu Dạ–” Trong lơ đãng bật thốt lên cái tên này, cô hơi cứng ngắc một chút, muốn thu lại đã không kӏp, chӍ có thӇ tự bảo mình đừng nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: “Em tên là gì?” Cô bé im lặng, nếu không phải trước đó đã từng nghe qua giӑng nói của cô bé, cô thật nghĩ là cô bé này bӏ câm. Đang lúc cô nghĩ đến cô bé này sӁ không trả lời, lại nghe thấy cô bé nhҽ giӑng mở miӋng nói: “Phong Thanh Lam, em gӑi là Phong Thanh Lam. Phong trong phong thần diӉn nghĩ, Thanh Lam là màu xanh mây mù của núi.” “Tên thật hay!” Cô dừng bước đi lại, quay đầu nhìn cô bé kia, “Ai giúp em đặt tên?” “Ba em.” Phong Thanh Lam mặt không chút thay đổi bỏ lại câu này, đi vòng qua cô, tiếp tục đi hướng lên trên lầu. “Ba em?” Cái tên xinh đҽp như vậy lại do tên dã nhân kia đặt?! Cô kinh ngạc nhíu mi, còn không kӏp nói cái gì, phía sau liền truyền đến một câu gào thét. “Con con thú nhỏ này! Không có viӋc gì đi theo người xa lạ chạy loạn là muốn đi đâu? Con không sợ người bắt đi bán sao?” Cô hoảng sợ, quay nhanh người lại, mới phát hiӋn mình đã đi đến cӱa tầng ba, dã nhân kia đã đứng ở cӱa lớn, đầu tóc rối bay loạn, chân trần, nӱa người trên cởi trần, toàn thân trên dưới chӍ mặc cái quần bò đã phai màu, dáng người cường tráng cao khoảng hơn một trăm tám mươi centimét so với cánh cӱa còn muốn to hơn, trong ngực cởi trần cùng cánh tay có phủ lên một tầng mồ hôi mỏng. Xem ra gã không chӍ có cá tính giống dã nhân, ngay cả bề ngoài cũng giống. Cô nhanh chóng phản ứng lại, chӍ thӇ có trừng mắt nhìn gã, dã nhân kia lại chưa thèm liếc nhìn cô một cái, chính là bước chân như trâu rừng tiến về phía cô, trực giác cô mách bảo nhanh tránh sang một bên, lại nghe thấy tiếng bước chân cô bé kia hoảng sợ thất thố chạy lên tầng, mới vội dừng lại, theo phản xạ vươn tay ngăn cản gã. “Khụ! Đứng lại!” Tuy là cô đã đưa tay ngăn cản, nhưng mà dã nhân này vẫn bức cô lui hai ba bước, cho đến khi cô lui đến bậc thang bên cạnh, thiếu chút nữa bӏ ngã, gã mới dừng lại. Bӏ người phụ này đột nhiên cản lại, gã vҿ mặt khó chӏu trừng mắt nhìn cô, ai ngờ cô cũng trừng mắt nhìn lại gã, bộ dạng sợ hãi một chút cũng không có, gã không khỏi cúi tầm mắt xuống, nhìn theo hai cánh tay nhỏ bé của cô đӇ trên ngực trần của mình, sau đó lại đem tầm mắt đưa lên. “Tránh ra.” Gã híp mắt mở miӋng. Ai ngờ cô cũng nheo mắt lại, lạnh giӑng chӍ trích, “Anh làm cô bé sợ hãi.” Gã cứng đờ, tức giận nhếch môi, ỷ vào thân thӇ cao lớn, lại tiến gần đến từng bước, đúng là thân hình lùn tӏt như quả bí đao cao không đến vai gã bӏ gã bức lui, vậy mà trên mặt cô một chút biӇu hiӋn sợ hãi cũng không có, chӍ là đứng lên hai bậc thang, cho bản thân cao bằng gã cùng nhau giằng co, hai tay mở rộng ra đӇ chặn gã, một chút ý tứ tránh ra cũng không có. Phát hiӋn cô không đӏnh nhường đường, con thú nhỏ kia lại đã bỏ trốn không thấy bóng dáng, gã trừng mắt nhìn cô, khóe mắt nhíu lại, một lúc sau mới áp chế được tức giận, trầm giӑng hỏi: “Cô là ai?” “Hàng xóm.” Cô nói. Trong nháy mắt vừa rồi, vҿ mặt của gã thiếu chút nữa khiến cho cô nghĩ đến hắn sӁ khiêng nàng bỏ sang một bên, nhưng ở trong đầu tên dã nhân này vẫn tìm được một chút lý trí cuối cùng. Gã nhìn cô chằm chằm, lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, từ đầu đến chân, dừng lại ở trên tay cô hai giây, mới lại nhìn lại gương mặt trái xoan tái nhợt của cô, vҿ mặt cổ quái nhíu mày hỏi: “Hàng xóm?” “Tôi ở trên lầu.” Nhận thấy hai tay của mình vẫn đӇ trong ngực người ta, cô vội thu tay về, đӇ ở trước ngực, mặt không chút thay đổi nói: “Trước mắt tuy là thất nghiӋp ở nhà, nhưng mà cũng không phải cái người buôn lậu, tôi chӍ là bảo cô bé giúp tôi mang đồ lên trên mà thôi.” “Giúp cô?” Gã nhìn lên tầng trên một cái, ở trong lòng tức giận thầm mắng. Đáng giận, đứa bé kia bình thường mặc kӋ gã khuyên can mãi nó như thế nào cũng đều bất động, thế nhưng hiӋn tại lại đi giúp một cái người xa lạ. “Đúng, giúp tôi.” Cô nhìn gã cường điӋu, “Cô bé chӍ là giúp tôi mang đồ đi lên, nếu tôi là anh, sӁ không bao giờ gào thét đối với đứa bé mới đӇ tang mҽ.” “Tôi không có đối với con bé gào…” Gã gào lên được một nӱa, nhanh dừng lại, hung ác tới gần, “Cô làm sao biết mҽ con bé đã chết?” “Vừa ở dưới lầu, anh đối với cô bé rít gào lớn tiếng như vậy, tôi không muốn biết cũng phải biết.ĐӇ tôi nhớ lại xem anh đã nói như thế nào. A, đúng rồi, đại khái là như thế này….” Cô lạnh lùng nhìn hắn nói: “Mҽ con đã sớm chết, sӁ không trở lại! HiӇu không? Đã chết, sӁ không trở lại!” Mặt của dã nhân nháy mắt biến thành màu gan lợn, cô biết chính mình nên có chừng mực, nhưng vẫn không nhӏn được mở miӋng, “Tôi biết vợ anh mất, anh nhất đӏnh cũng không ổn, nhưng cái này không có nghĩa là anh có thӇ đem tức giận trút lên người đứa bé, mặc kӋ thế nào, cô bé cũng vô tội.” “Tôi—” Gã mở miӋng. Cô giơ tay lên đánh gãy lời gã, “Đừng có hơi chút là đối với con gái anh rít gào cáu giận, cũng sӁ không khiến cho vợ anh sống lại, cũng sӁ không giúp thay đổi sự viӋc.” “Cô–” Sắc mặt gã khó coi lại há mồm ra. Cô lại giơ tay chặn hắn, một chút cũng không gã có cơ hội nói chuyӋn, chính là tiếp tục nói như chém đinh sắt (ý là dứt khoát) nói: “Nếu anh không thӇ khắc chế tính tình của anh, tôi không chấp nhận cô bé cùng anh tiếp tục sống cùng nhau. Tôi biết anh cho rằng đây không phải chuyӋn của tôi, nhưng mà nếu anh lại đӇ cho tôi nhìn thấy anh không khống chế được tính tình đối với cô bé đánh hoặc gầm rú, anh có thӇ chắc chắn tôi nhất đӏnh sӁ gӑi điӋn thông báo cho cục xã hội!” Gã vẫn không nhúc nhích, á khẩu không nói được gì mắt nhìn chằm chằm cô, giống như nhìn thấy quái vật ngoài hành hinh. Cô không cam lòng yếu thế cùng gã mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hai tay ôm ngực dùng ngôn ngữ thân thӇ cảnh cáo gã, cô vừa nói một tràng dài kia là lời nói thật. Trong hành lang cầu thang một mảnh yên tĩnh, ở bên ngoài cӱa sổ thủy tinh, những chú chim biӇn đang bay lượn ở phía xa chân trời màu xanh biếc. Qua một lúc lâu sau. cuối cùng gã cũng đánh vỡ yên tĩnh, mở miӋng nói, “Cô nói xong rồi sao?” “Nói xong rồi.” “Cô đã nói xong, vậy chứng tỏ tôi cũng có quyền lên tiếng rồi?” Gã hӑc cô cũng đưa tay ôm ngực, chӍ là bộ dáng có vҿ vô cùng thoải mái, còn dùng nӱa mông dựa vào tay vӏn cầu thang. Gã coi sự im lặng của cô là đồng ý, hơi gật đầu, khóe miӋng cong lên, nhìn cười nhưng không cười nhìn cô nói: ” Thứ nhất, người đã chết kia cũng là mҽ con bé, không phải là vợ của tôi. Cho nên điều thứ hai đương nhiên con bé cũng không phải là con gái của tôi.” Gã vươn tay ra, đӇ cho cô nhìn thấy dấu răng trên tay, cắn răng nói: “Thứ ba, nếu có mắt, vậy cô hẳn phát hiӋn ra, người đánh là con thú nhỏ kia, mà không phải tôi. Thứ tư, tôi thừa nhận, có lúc tôi nói chuyӋn hơi lớn tiếng, nhưng tôi chưa bao giờ từng có không khống chế được.” Phát hiӋn chính mình đã hiӇu lầm, cô chӍ cảm thấy thật xấu hổ, nhưng vẫn cố tự trấn đӏnh, gã giống như đe dӑa tiến người gần sát vào, thẳng cho đến khi mũi đối mũi, mắt cô nhìn mắt gã, gần như vậy cô có thӇ cảm giác được nhiӋt độ trên người gã tỏa ra, khiến cô không tự giác mà ngừng thở. Gã vừa lòng thưởng thức sự quẫn bách của cô, nheo mắt cảnh cáo cô: “Về phần cục xã hội, nếu cô có chút suy nghĩ, nên hiӇu được là nên vụng trộm gӑi điӋn , mà không phải nhảy ra trước mặt một tên trứng thối có thӇ dӉ dàng cô đánh một chút, sau đó lại hủy xác phi tan diӉu võ dương oai. Nhưng cô yên tâm, mặc dù tôi không phải là ba của con thú nhỏ, cũng không phải là một tên trứng thối.” Đáng chết, gã nói đúng, cô không tên xúc động nhảy ra chӍ trích một kҿ to lớn cơ bắp cuồn cuộn. Huống chi tình huống hiӋn tại của cô căn bản ốc còn không mang nổi mình ốc, vốn là cô không đúng, thế nhưng lại xúc động quản chuyӋn của người khác? Nhưng cô càng thống hận khi ở trước mặt tên dã nhân này thừa nhận chính mình thần trí không rõ, còn có— Đáng giận, gã cũng có thӇ không dựa vào gần như vậy được sao? Gã đàn ông này phát ra cảm giác áp bách khiến cho cô giống như không có cách nào suy nghĩ, cô đỏ mặt lui về sau tiến lên một bậc thang, vì chính mình dành lấy chúng không gian, mới có biӋn pháp trừng gắt nhìn gã mở miӋng, “Nếu anh không phải là ba cô bé, vậy anh là gì của cô bé?” Gã thật sự rất muốn đáp lại cô một câu cô quản cái rắm gì, nhưng mà hành động bảo vӋ con thú nhỏ của cô gái này tuy là ngu ngốc nhưng cũng khiến cho gã không tự giác mà bội phục. Gã đứng thẳng dậy, mở miӋng nói: “Tôi là người giám hộ của con bé.” “Người giám hộ?” Cô trừng mắt nhìn,“Anh nói anh là thân thích của cô bé?” “Không phải, tôi không phải là thân thích của con bé.” Gã nhìn ra được trên mặt cô có sự nghi ngờ cùng cảnh giác, tuy không biết vì sao chính mình phải giải đáp cho cô, nhưng gần đây hӛn loạn cùng mӋt mỏi, gã không muốn có thêm nhiều chuyӋn, cho nên gã vẫn là mở miӋng, một đầu tóc rối bời, thở dài giải thích,” Cha mҽ con bé đều là cô nhi, không có thân thích khác. Mҽ của con bé là bạn tốt của tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tôi đồng ý với cô ấy sӁ chiếu cố cho con của cô ấy, cho nên sau khi cô ấy chết, tôi mới trở thành người giám hộ của con bé.” Gã liếc mắt nhìn lên trên lầu một cái, khóe miӋng nhếch lên, cười khổ bổ sung, “Ít nhất là trước khi con bé trưởng thành.” Cô ngạc nhiên vẫn là ngạc nhiên, không nghĩ tới tình huống lại là như vậy, trong lúc nhất thời có chút câm lặng, cô nhìn gã một lúc lâu sau mới nói: “Anh vẫn là không nên rít gào đối với cô bé.” Gã nhíu mày mở miӋng muốn nói cái gì, gần đến miӋng lại nuốt vào, cuối cùng chӍ hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nói: “Thật xin lӛi, lần sau sӁ sӱa. HiӋn tại, tôi có thӇ đi lên mang con bé trở về sao?” Cô dường như không có lý do gì có thӇ ngăn cản gã, trên thực tế cô còn thậm chí không rõ lắm vì sao mình lại muốn xen vào viӋc này, cô căn bản không nên nhúng tay vào… Có lӁ những ngày qua của cô thật sự quá nhàm chán. Ô HiӇu Dạ nhìn dã nhân trước mắt này, qua một lát, mới nghiêng người tránh ra. Gã nhíu mày, gã nâng chân dài lên bước từng bước vòng qua cô tiến lên trên, không qua hai ba bước liền biến mất ở chӛ rӁ. Cô vội vàng đuổi kӏp lên, đến cӱa nhà mình, chӍ thấy cô bé trong tay cầm túi rau quả, vҿ mặt hậm hực dựa tường, bất mãn trừng mắt nhìn dã nhân kia. “Sao còn đứng đó, đi thôi.” Gã to tiếng, nhìn chằm chằm cô bé kia nói. HiӇu Dạ nhíu mi, hoài nghi căn bản tên này không có não, cô ở cùng trҿ con đã kém, không nghĩ tới gã đàn ông này so với cô còn kém hơn. Cô gái kia bĩu môi, không nói một tiếng chӍ là nhìn gã. HiӇu Dạ có chút xem thường, hoài nghi nếu cứ tiếp tục như vậy, chӍ sợ hai người này sӁ tiếp tục ở nhà cô mắt to mắt nhỏ trừng nhau, tuy là không muốn lại xen vào viӋc của người khác, cô vẫn là tiến lên trước, mở miӋng nói: “Cám ơn em đã giúp chӏ mang chút đồ này lên.” Cô bé nhìn cô một cái, vẫn là không nói chuyӋn, chӍ là đem túi rau quả đưa cho cô, quay đầu bước đi, cũng không thèm nhìn lại tên dã nhân kia một cái. Tên dã nhân kia tức giận trừng mắt nhìn cô bé, thấp giӑng lẩm bẩm vài câu như đồ nhỏ ngoan cố linh tinh, sau đó mới đi theo đi xuống lầu. Thấy hai người kia biến mất ở chӛ rӁ cầu thang, cô mới xoay người lấy chìa khóa ra mở cӱa vào nhà. MẬT MÃ - PASSWORD Hắc Khiết Minh www.dtv-ebook.com Chương 2 Edit: TiӇu Ngạn Trong phòng rộng lớn chӍ có một màu trắng, những con số trên màn hình liên tục ẩn hiӋn. Cô bӏ trói nằm ngӱa ở trên ghế, đầu cạo trӑc, bӏ cắm lên trên sáu, bảy cái dây điӋn, cô muốn thét chói tai, muốn quay đầu nhắm mắt lại, dù như thế nào cũng không được như ý, thân thӇ của cô bӏ trói chặt, đầu cũng vậy, chӍ có thӇ mở mắt nhìn những con số đang xuất hiӋn nhanh chóng. Đầu cô đau quá, đau đến mức đầu như muốn nứt ra rồi. “Cô ta không thӇ chӏu được nữa, vẫn tiếp tục sao?” “Không, cứ tiếp tục, cô ta chӏu được.” Đúng vậy, tôi không chӏu nổi, tôi không chӏu nổi nữa, buông ra! Thả tôi ra– Cô rất muốn gào khóc thật to, nhưng tiếng không ra khỏi được miӋng, bên trong căn phòng rộng lớn, những người vây quanh chӍ lạnh lùng, thi thoảng có những tiếng nói như thì thầm, một cảm giác đau nhức xuất hiӋn, cô đau đến chảy cả nước mắt, nháy mắt tiếp theo, màn hình trước mắt nổ tung, đôi mắt cô tràn ngập một làn ánh sáng trắng, tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, theo đó từ vòi phun nước, nước được chảy ra, xối ướt thân cô, bốn phía là một mảnh ồn ào hӛn loạn, cô nhҽ nhàng thở ra, bởi vì những thứ xâm nhập kia mà sự đau đớn của bộ não cô đã ngừng lại. Rầm rầm uỳnh! Cô nhanh chóng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh tối đen, không có ánh sáng, không có nước, thân thӇ của cô cũng ẩm ướt, nhưng đây là mồ hôi không phải nước. Có tiếng nước, nhưng không phải là bên ngoài ban công, không phải ở trong phòng, mà là ở trên nóc nhà. Cô giống như cũ vẫn cuộn tròn lại, nằm ở trên giường lớn ấm áp, chạm những sợi tóc đen rơi ở trên gối. Tuy biết rõ đó chӍ là mơ, nhưng cô vẫn không nhӏn được vươn tay chạm vào mái tóc đen dài của mình, xác đӏnh chúng là thật, vẫn còn ở đây. Những sợi tóc mềm mại khiến cô nhҽ nhàng thở ra, cô nhắm mắt lại một lần nữa, tự ôm lấy chính mình, lại một lần nữa tự nói với bản thân tất cả đều đã qua, kia chẳng qua chӍ là một giấc mơ mà thôi. Rầm rầm rầm uỳnh! Tiếng động thật lớn lại truyền đến, cô giật mình, bӛng tӍnh táo lại, bây giờ mới phát hiӋn đó là tiếng gõ cӱa, cả người cô lập tức bật dậy, vҿ mặt cứng ngắc nhìn cӱa phòng ngủ. Không, không phải là từ cӱa phòng ngủ truyền đến, là cӱa bên ngoài phòng khách. Trong giây lát, cô nghĩ là mình đã bӏ tìm thấy, sợ hãi muốn cầm lấy balô đã chuẩn bӏ tốt chuẩn bӏ chạy trốn, nhưng ngay sau đó, cô đã bình tĩnh lại. Người ngoài cӱa, sӁ không phải là bӑn hӑ, nếu là những người đó, không có khả năng vẫn sӁ gõ cӱa đến bây giờ, nhất đӏnh đã sớm tiến vào. Trái tim vẫn còn đập mạnh, cô nói với bản thân đừng quá lo lắng, hãy bình tĩnh, cho đến khi hô hấp của cô không còn gấp gáp, cô mới xuống giường, nhưng cô vẫn không quên lấy súng được dấu ở dưới gối đầu, giắt ở trong lưng, mới đi về phía phòng khách. Rầm rầm rầm rầm uỳnh! Đi được một nӱa đường, một trận tiếng đập cӱa không kiên nhẫn lại vang lên, cô nhăn mặt lại, đột nhiên, đã biết người đó là ai. Quả nhiên, cô đi đến cạnh cӱa, từ mắt thần (lӛ nhỏ của cӱa dùng đӇ nhìn ra bên ngoài) đã thấy, bên ngoài chính là tên dã nhân vừa chuyӇn đến dưới lầu chưa đến được hai tuần lӉ. Từ sau ngày hôm đó, cô vẫn luôn ru rú ở trong nhà, cô cũng không lại gã, nhưng cho dù không thấy người, nhưng những tạp âm mӛi ngày gã tạo ra cũng rất khó khiến cho người ta xem nhҽ, cô thực sự cố gắng coi thường những tạp âm này, không muốn bước chân vào thế giới phiền toái của một lớn một nhỏ kia, nhưng vào đêm khuya — cô nhìn đồng hồ ở trên tường phòng khách – hai giờ đêm tới tận cӱa tìm? Người này thật sự là quá đáng! Mắt thấy gã lại muốn đập cӱa, trước khi gã ra tay cô đã mở hé cӱa, tay gã giơ lên, vҿ mặt gã khó chӏu trừng cô qua thanh sắt chắn ở cӱa, nhưng lần này gã đã không cởi trần, gã nhớ rõ phải mặc đồ, mặc một chiếc áo T-shirt cổ tròn màu trắng, đôi chân to cũng đã đi dép lê màu lam. “Anh có biết bây giờ mấy giờ không?” Mặt cô không chút thay đổi, ngẩng đầu trừng gã. “Hai giờ năm phút.” Gã vҿ mặt tự nhiên trả lời cô. Mắt thấy gã không có bộ dáng nӱa điӇm thấy có lӛi, cô đột nhiên thấy buồn cười vì bản thân muốn tên dã nhân này hiӇu được lӉ phép. Thôi quên di, cô không chấp. “Có chuyӋn gì?” Vҿ mặt gã không dám tin nhìn cô, giống như cô đang hỏi một vấn đề rất kỳ quái. Đôi mi thanh tú của cô nhíu lại, không hiӇu phản ứng đó của gã, cũng không buốn biết. Bây giờ đã là hai giờ đêm, cô mӋt chết đi được, cả đêm cũng không ngủ ngon, nếu có thӇ thoát khỏi cơn ác mộng kia, cô hy vӑng có thӇ ngủ lại được, may mắn là bình thường cứ qua ba giờ là cô đều có thӇ ngủ ngon. “Vӏ tiên sinh này, có lӁ ngài không chú ý tới, nhưng bây giờ đã là nӱa đêm, nếu thật sự có viӋc, phiền ngài ngày mai lại đến.” Lười cùng người lúc nӱa đêm nói chuyӋn, cô lạnh lùng nói xong đӏnh đóng cӱa lại. “BӇ nước bӏ rò.” Thấy cô thật sự sӁ đóng cӱa, gã vội vàng mở miӋng, cho đến khi xác đӏnh cô nàng này thật sự không biết cái gì, tuy gã không hiӇu được ở trên tầng cao nhất, tiếng nước chảy lớn như tiếng thác như vậy, vì sao cô nàng này lại không chú ý tới, nhưng thật sự thì cô nàng không biết. Gã nhíu đôi mày rậm, một tay cầm theo thùng dụng cụ, một tay chӍ lên phía trên, “Chú ý nghe.” HiӇu Dạ ngạc nhiên, lúc này mới phát hiӋn trên lầu thật sự có tiếng nước lớn, tuy lúc rời giường cô có chút hoảng loạn, nhưng cô cũng không phải là không chú ý tới tiếng động kia, chӍ là cô vẫn tưởng ở bên ngoài giờ đang mưa to, nhưng giờ cẩn thận lắng nghe, mới phát hiӋn tiếng nước kia không chӍ lớn bình thường, không như mưa to tầm tã, mà giống như có người đem thác nước chuyӇn đến lầu trên nhà cô. “Tôi tưởng là trời mưa.” Cô đau đầu thì thào mở miӋng, thật sự không có sức lực lúc nӱa đêm xӱ lý loại chuyӋn này. “Không phải, là bӇ nước bӏ rò. Máy bơm nước dưới lầu vẫn bơm nước đi lên, tôi đã xuống xem qua, nó không bӏ hỏng, vậy là bӇ nước ở trên lầu có vấn đề, nếu còn rò nước như vậy, tiền nước này sӁ rất lớn, tôi cần lên xem bӇ nước.” Lúc này cô mới hiӇu được tại sao nӱa đêm người này lại chạy lên đập cӱa nhà cô. Vì đây là nhà trӑ do chủ xây rồi mình đến thuê ở, cho nên bình thường cầu thang chung cao nhất là dẫn đến nhà cô, cũng là đi thông tới tầng cao nhất, muốn tới tầng cao nhất, nhất đӏnh phải đi qua nhà cô mới có thӇ đi lên được. “Anh sӁ sӱa sao?” Tuy mở miӋng hỏi như thế, nhưng cô vẫn vươn tay mở cӱa ngoài cho gã tiến vào. “Cứ thӱ xem, dù sao trӉ như thế này cũng không có thợ sӱa đến đây, cho dù sӱa không tốt, cũng có thӇ khiến nước ngừng rò rӍ.” Gã cầm thùng dụng cụ trong tay bước nhanh vào trong phòng, đi được hai bước rồi đột nhiên dừng lại, sau đó ngoài ý muốn của cô, gã bỏ dép lê ở ngoài cӱa, cẩn thận xếp gӑn ở cạnh cӱa, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước. Cô vốn không có hy vӑng xa vời tên dã nhân không chút lӉ phép này hiӇu được vào nhà phải cởi giày, cũng lười nhắc nhở gã, dù sao cô cũng không có thừa dép cho gã đi, vốn tính sau khi gã rời đi, cô sӁ lau lại là được. Cô không tự chủ được đứng ở trước cӱa, đánh giá đôi dép lê cực lớn kia của gã, cho đến khi nghe được tiếng động gã đã lên lầu, tinh thần mới hồi phục lại, vội vàng theo sau gã, giúp gã mở đèn. Khi lên đến tầng cao nhất, cô thật sự là bӏ nước chảy giống như thác nước ở phía ngoài kia dӑa cho, nhưng bên ngoài không có đèn, tuy trên cao có trăng sáng, nhưng cô nghi ngờ gã ở dưới ánh trăng thấy được cái gì, cô đang muốn nói thôi đi, muốn gã chờ ngày mai tìm thợ đến, ai ngờ, trên sân thượng cũng không thấy bõng người của gã, cô nhìn quanh bốn phía, mới nhìn thấy gã chân tay nhanh nhҽn dӑc theo cái thang bằng innox, nhanh chóng leo lên phái trên bӇ nước. Nơi này là ven biӇn, gió trên nóc nhà rất lớn, thấy gã leo cao như vậy, ở trên bӇ nước kia lại trơn, cái nắp che bӏ mở hé ra một khoảng nhỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn có chút kinh hồn bạt vía. “Này, thôi đi, tối như vậy, anh cũng không nhìn thấy cái gì, chờ sáng mai lại làm đi.” Cô vừa nói xong, liền thấy gã từ trong thùng lấy ra một chiếc đèn pin ngậm ở miӋng, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh nắm bӇ xoay người đưa tay vào trong. Gió biӇn thổi tóc đen của gã bay toán loạn, áo T-shirt màu trắng ở trên lưng gã bӏ thổi phồng lên, ở trong đêm đen vẫn có thӇ nhìn thấy được. Sợ gã phân tâm, cô không dám nói tiếp, chӍ có thӇ hai tay ôm ngực ở đứng ở sân thượng ngẩng đầu nhìn theo gã, vừa lo lắng nếu gã rơi vào trong bӇ nước, cô vẫn là trước cứu gã hay là quay trở về phòng gӑi điӋn thoại báo cảnh sát. Gió vẫn đang thổi, những ngӑn đèn trên từng chiếc ca nô neo đậu trong bến cảng lốm đốm như bầu trời đầy sao, ở chӛ xa xa khác đèn đuốc của khu công nghiӋp sáng ngời như ban ngày, bӇ nước lớn cùng giá bằng sắt vững chắc giống như quái thú thật lớn trong tiӇu thuyết khoa hӑc viӉn tưởng, bình thường khi rảnh cô cũng sӁ ngồi ở trên ghế lạnh trên sân thượng nhìn ngắm những ánh đèn đuốc này, nhưng bây giờ cô sӁ chӍ có thӇ hết sức chăm chú nhìn tên ngu ngốc ở trên bӇ nước, hi vӑng gã sӁ không rơi vào trong bӇ. Gã ngậm lấy đèn pin cầm tay, vươn người vào trong bӇ nước, một lúc lâu sau, mới đứng thẳng dậy, tay cầm lấy đèn pin. “Thế nào?” Cô mở miӋng vội hỏi. “Có linh kiӋn bӏ hỏng rồi.” Gã dӑn dҽp công cụ, đậy nắp bӇ nước lại, mới đi xuống. Thấy gã nhanh chóng đi xuống dưới, nhanh nhҽn giống như khӍ đã từ nhỏ sống trên cây, HiӇu Dạ trừng mắt nhìn, “Vậy hiӋn tại phải làm sao bây giờ?” “Tạm thời tôi đã xӱ lý tốt, nó vẫn có thӇ chӏu được đến buổi sáng, linh kiӋn kia vẫn phải thay, chờ buổi sáng tôi sӁ đi cӱa hàng điӋn nước mua linh kiӋn.” Cô nghe vậy mới phát hiӋn lượng nước chảy ra đã bắt đầu có vҿ giảm xuống, sau đó không lâu sau liền ngừng lại. Người này thật sự là có tay nghề. “Ban ngày cô có ở nhà không?” Giӑng nói của gã ngay gần sát bên người cô, cô kinh ngạc nâng mắt nhìn gã, cảnh giác lui mấy bước, thân hình của tên này thật lớn vẫn khiến cô có chút kiêng kӏ. “Tôi phải đến thay linh kiӋn.” Thấy cô nàng này bộ dạng luôn trừng mắt cảnh giác gã có chút không kiên nhẫn, mày rậm nhăn lại. “Cô phải ở nhà tôi mới có thӇ đi lên.” “Tôi có ở nhà.” Cô nói. “Vậy được, ngày mai tôi mua linh kiӋn sӁ quay lại, lúc nào với cô thì có vҿ tiӋn?” Gã cầm theo thùng dụng cụ đi vào trong tròng đi xuống phía dưới. Cô đi theo phía sau gã, “Buổi chiều đi.” “Vậy ngày mai buổi chiều tôi lại đến.” Nói xong gã lại đi dép lê một lần nữa, mang theo thùng dụng cụ rời đi. Cô đóng hai cánh cӱa lại, cũng không còn muốn suy nghĩ cái gì nữa, chӍ là khi trở lại giường cất súng lục vào vӏ trí cũ dưới gối, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ, lúc này cô ngủ thẳng đến tận sáng, không chút mộng mӏ quấy rầy. Buổi chiều hôm đó, gã lại dùng phương thức thô lӛ như trước gõ cӱa nhà cô. Cô vừa liếc mắt vừa kéo mở cӱa ra, mắt lạnh lùng trừng gã nói: “Thấy cái nút bên ngoài trên tường kia không?” Gã quay đầu nhìn. “Cái nút kia có công dụng.” Cô cố ý giống như đối với đứa bé lên ba tuổi, gằn từng tiếng giải thích, “Tên là chuông cӱa, anh chӍ cần ấn nó, nó sӁ phát ra tiếng nhạc dӉ nghe, nhắc người ở trong nhà bên ngoài có khách.” “Tôi biết.” Gã tự nhiên nhìn cô trả lời, sau đó tự đi vòng qua cô, cởi bỏ dép lê đi lên phía trên, giống như đây chính là nhà của gã. “Vậy tại sao anh không nhấn nó?” Cô căm tức vội vàng đuổi theo. “Làm sao tôi biết là nó không bӏ hỏng? Gõ cӱa trực tiếp có vҿ nhanh hơn.” Gã nói. Cô trừng mắt nhìn gã, quả thật không thӇ tin được trên thế giới này lại có người như gã. Đối với gã không có cách, cô chӍ có thӇ tức giận đi theo phía sau gã lên lầu. Đến sân thượng, gã cũng giống như lần trước nhanh chóng leo lên bӇ nước, không mất bao lâu đã thay xong linh kiӋn bӏ hỏng. “Linh kiӋn bao nhiêu tiền?” Cô hỏi gã khi đi xuống phía dưới.. “Năm trăm.” (Đơn vӏ tự hiӇu là tӋ nha) Từ trong ví da cô lấy ra hai trăm năm mươi tӋ đưa cho gã.”Này, cầm lấy.” “Không cần, chӍ là mấy trăm tӋ mà thôi.” Gã khoát tay dừng ở trước cӱa đi lại dép lê của mình, đi đến cạnh cӱa vừa quay đầu lại, lại thấy cô nàng vẫn đứng cách gã rất xa, ít nhất cũng là hai mét, lần trước cũng giống như vậy. Gã liếc mắt nhìn cô, một sự tức giận tự nhiên dâng lên, gã biết cô gái này cũng không phải là nhát gan, nếu cô nàng là loại phụ nữ nhát gan, lúc trước sӁ không giúp đỡ đồ tiӇu quỷ hay cắn người kia, nhưng trừ lúc đã giúp bỏ tiӇu quỷ kia, cô đối mặt với gã vẫn luôn là ở trạng thái xa cách, gã luôn luôn không quan tâm đến cái nhìn của người đối với mình, cũng không hiӇu vì sao, chӍ là gã không thích cô luôn dùng phương thức đề phòng này đối với gã. “Cô không cần phải sợ tôi.” Không suy nghĩ nhiều, những lời này không hiӇu sao lại cứ như vậy nói ra. Cô hơi sững sờ, theo phản xạ mở miӋng, “Tôi không sợ anh.” Không sợ mới là lạ, gã như có thӇ nhìn thấy gai góc toàn thân của cô cũng đã dựng hết lên. “Yên tâm, tôi đối với phụ nữ quá gầy cũng không có hứng thú.” Gã nhướn mi, cố ý đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, rồi nở nụ cười lộ ra răng nanh trắng bóng nói: “Tôi thích sờ những thứ có thӏt một chút.” “Nhìn ra được.” Cô mӍm cười tiến lên, sau đó đột nhiên dùng sức lấy tay đẩy, đẩy cả người gã ra ngoài cӱa, sau đó kèm theo một tiếg đóng cӱa “cạch”. Gã trở tay không kӏp, thiếu chút nữa té gã, mới đứng vững, chӍ thấy cô cười như không cười ở sau cӱa nói: “Tôi nghĩ như thế nào cũng hiӇu được chӍ có heo mҽ mới chӏu ủy khuất chính mình mà dӉ dàng khoan dung đối với anh.” Heo mҽ? Ủy khuất? Khoan dung? Gã trừng mắt, muốn mở miӋng, cô nàng kia ngay gần gã, lại một tiếng đóng cӱa “rầm” ở phía bên trong. Trừng mắt nhìn cánh cӱa kia, gã rơi vào chán nản, thiếu chút nữa lại nhấc tay gõ cӱa, cuối cùng một tia sáng chợt lóe lên, chính là dựa vào trên cӱa lộ ra nụ cười: “Thật xin lӛi, mӻ nữ, tôi không biết cô đối với tôi có ý tứ, nói lại, nếu cô lại ăn nhiều một chút, bản thân có thӇ tăng lên mấy kilogam, tôi sӁ có chút suy nghĩ.” Cái gì vậy? Khi nào thì cô đối gã có ý tứ? Tên này đen cũng có thӇ nói thành trắng! Ô HiӇu Dạ tức giận đến mức muốn lấy thứ gì đó ném gã, ai biết bên ngoài đã không còn một bóng người, tên vô lại kia đã sớm cười lớn chạy xuống dưới lầu. “Đáng ghét!” Cô buồn bực mắng một tiếng, cáu giận đập lên cӱa một cái. Cái đồ dã man chết tiӋt kia, đồ dã nhân, tên khốn kiếp! Cô có ý tứ đối với hắn? Hừ! Trừ khi trời sập! Rầm rầm rầm rầm! Cô xoay người dùng gối che lӛ tai lại. Rầm rầm rầm rầm rầm! Cô bực mình lại dùng cả chân mông phủ qua đầu. Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm uỳnh! Cô tức giận ngồi dậy, trừng mắt nhìn cӱa. Đáng chết, tên kia không hiӇu cái gì gӑi là bỏ qua sao? Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm – Được rồi! Thật sự là gã không hiӇu hai chữ “bỏ qua” này rồi! Cô nổi trận lôi đình nhảy xuống giường, tức giận đến mức quên lây súng phòng thân, thậm chí quên cả đi giày, chân trần chạy thẳng tới cӱa lớn, mở cӱa ra rồi chӱi ầm lên, “Con mҽ nó, rốt cuộc anh có chuyӋn gì?” Dã nhân đứng ở bên ngoài cӱa trừng mắt nhìn cô, trong tay dùng thảm ôm lấy cô bé ở trong lòng gã, vҿ mặt tái nhợt mở miӋng, “Con bé té xӍu, cô có biết bӋnh viӋn gần nhất ở chӛ nào không?” “Té xӍu?!” Cô giật mình, cả người tӍnh táo lại, vội vàng mở ra tấm cӱa chống trộm bên ngoài, “Sao lại thế này? Anh làm gì với cô bé?” “Tôi không có làm gì đối với con bé!” Gã tức giận gầm nhҽ, nếu trong tay không ôm lấy tiӇu quỷ thích cắn người, gã nhất đӏnh sӁ dùng tay bóp chết cô nàng này. “Câm miӋng, không gầm rú đối với cô bé.” Cô trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó tiến lên nhìn cô bé trên mặt trắng bӋch. “Cô bé có khỏe không?” “Tôi không có gầm rú với con bé, là đối với cô! Con bé làm sao mà ổn được, nó té xӍu ở trong phòng!” Gã nổi gân xanh, tức giận nói: “Cô rốt cuộc có biết bӋnh viӋn gần nhất con mҽ nó là ở chӛ nào không?” Cô ngẩng đầu, nheo mắt mở miӋng, “Đương nhiên biết.” “Ở nơi nào?” “Rất gần.” Cô trở lại cầm chiếc áo khoác, tùy tiӋn đi một đôi giày vải, liền đi ra ngoài, “Tôi lái xe chở hai người qua.” Dã nhân cuối cùng cũng thông minh không tiếp tục gầm rú, nào ngờ khi cô đi vòng qua gã, một bàn tay nhỏ bé giữ ống tay áo cô lại. Cô giật mình, nhanh chóng dừng lại, mới phất hiӋn cô bé đã tӍnh. “Không cần……” Cô bé kia nhҽ giӑng nói. Dã nhân cũng bӏ giật mình, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, cũng khiến người ta thấy ngoài ý muốn khi nói dӏu dàng trấn an cô bé: “À, không có viӋc gì, đừng lo, chú sӁ lập tức mang con đi bӋnh viӋn.” “Cháu không cần…” Trong đáy mắt cô hiӋn lên sự sợ hãi, yếu ớt kháng nghӏ, bàn tay nhỏ cầm lấy tay HiӇu Dạ càng dùng thêm sức. HiӇu Dạ vội vàng đưa tay trấn an cô bé, dӏu dàng nói “Em không muốn đi bӋnh viӋn?” “Vâng.” Cô gái gật đầu. “Vì sao?” Dã nhân mở mắt to như chuông đồng, lớn tiếng hỏi. Cô bé chӍ lắc đầu, sau đó nhìn HiӇu Dạ, bộ dạng giống như sắp khóc. HiӇu Dạ thấy thế, bӛng nhiên hiӇu ý, nhanh chóng tiến lên, nhỏ giӑng hỏi: “Làm sao vậy?” Cô bé giữ chặt áo của cô, ý bảo cô cúi đầu xuống, sau đó ở bên tai cô thì thầm mấy câu. HiӇu Dạ nghe hơi ngạc nhiên, nhҽ giӑng hỏi lại: “Em là lần đầu tiên sao?” Cô bé xấu hổ lắc đầu. Sau khi xác đӏnh được chuyӋn gì xảy ra, HiӇu Dạ ngẩng đầy lên, lại đụng phải cằm của tên dã nhân kia, gã đau kêu một tiếng, rồi liên tục mắng. “Đáng đời.” Cô trừng mắt nhìn gã nói, “Ai bảo anh muốn nghe lén chuyӋn người khác nói.” “Tôi nghe lén? Có nhầm hay không — này, cô đi đâu vậy?” Thấy cô đột nhiên đi trở về, không xuống dưới lầu mà đi vào trong phòng, gã không nhӏn được lại gào rú lên: “Cô đi vào nhà làm cái gì? Con mҽ nó, cô không muốn đi bӋnh viӋn cũng phải nói cho tôi biết đi như thế nào chứ? Này! Cô kia—” “Tôi có tên có hӑ, không gӑi là cô kia.” Cô lạnh lùng nhìn gã, một bên cởi áo khoác treo lên giá treo màu đen, “Anh không cần phải lo lắng như vậy, vấn đề của cô bé không cần phải đến bӋnh viӋn, ôm cô bé vào trong phòng tôi.” “Tôi không có lo lắng!” Gã phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, “Không cần đi bӋnh viӋn? Vì sao? Cô cũng không phải là bác sĩ!” “Vì tôi cũng có tật xấu như vậy.” Cô bỏ lại một câu này, không đӇ ý đến gã nữa, xoay người đi vào trong phòng. Mắt thấy cô nàng kia cứ như vậy bỏ gã ở đây, gã tức giận, lại không biết phải như thế nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, mới vừa rồi tiӇu quỷ cắn người kia thật sự cùng cô ta nói cái gì đó, có lӁ cô ta thật sự biết tiӇu quỷ cắn người đã xảy ra chuyӋn gì. Thấy tiӇu quỷ cắn người mặt có chút trắng, bộ dáng đau đớn khó nhӏn, khiến lòng gã quyết tâm, ôm cô bé đi vào trong nhà. Cô nàng kia không ở phòng khách, nhưng gã nghe thấy trong bếp có tiếng chén khay truyền tới. “Phòng ngủ của cô đi như thế nào?” Gã mở miӋng hỏi. “Lên lầu thấy cánh cӱa đầu tiên.” Thậm chí cô ngay cả đi ra nhìn một chút thăm dò cũng không có, nhӏn xuống lời nói thầm trong lòng, gã ôm cô bé nhỏ bé ở trong lòng, bước đi lên lầu, mở cӱa phòng ngủ của cô ra, một chiếc giường rất lớn đặt ở giữa căn phòng, ga giường màu táo xanh mang theo hương vӏ mùa xuân, chăm đӋm lộn xộn gối đầu hơi lõm xuống chứng tỏ cô vừa mới ngủ. Gã ôm cô bé đến bên trường, thay cô bé phủ chăn lên, cô bé nghiêng người cong lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như quả mơ khô. Gã ngồi ở bên giường nâng tay muốn thӱ xem cô bé có bӏ sốt hay không, được nӱa lại thu tay trở về. Chết tiӋt! Gã thật sự không biết sống cùng trҿ con là như thế nào, cô nàng Hải Đường kia đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Cô biết rõ gã đối với trҿ con không có biӋn pháp, sao có thӇ đem con gái đӇ lại cho gã đây? Bởi vì trên thế giới này, em chӍ còn lại mình anh có thӇ tin tưởng. Giӑng nói của bạn tốt thanh mai trúc mã vang lên trong đầu, gã giống như có thӇ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngӑt ngào của cô hiӋn ở trước mắt. MӋt mỏi đưa tay xoa cái gáy của mình, gã âm thầm thở dài, lúc trước cô đã cùng gã nhắc tời “Vạn nhất nếu em có chuyӋn gì”, khi nói chuyӋn này, gã còn tưởng rằng cô chӍ là đùa, dù sao cô tuổi còn trҿ lại khỏe mạnh, làm một công viӋc bình thường, làm sao có thӇ sӁ có chuyӋn gì vạn nhất? Cho nên khi cô yêu cầu gã, gã thuận miӋng đồng ý, ai biết cái vạn nhất kia lại cố tình xuất hiӋn. Đến bây giờ, gã vẫn không thӇ tin được là Hải Đường thật sự đã xảy ra tai nạn xe cộ và đã qua đời, khi gã nhận được tin tức, sự viӋc đã xảy ra được ba tháng, hậu sự của cô đã sớm được người ta xӱ lý tốt, chӍ trừ con gái bảo bối của cô. Trời ạ, đứa bé này đến tay gã còn chưa đến một tháng, nếu thật sự có chuyӋn gì, chӍ sợ Hải Đường thành quỷ cũng không tha cho gã. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, gã đứng dậy quay đầu, thấy cô gái kia cầm một chén nước cùng viên thuốc đi đến. “Đó là cái gì?” “Thuốc giảm đau.” Cô ngồi xuống bên giường, ôn nhu muốn đứa nhỏ kia ngồi dậy, muốn cô bé uống thuốc. “Thuốc giảm đau?” Gã bất an cau mày. “Đúng.” Cô quay đầu nhìn gã nói : “Thuốc giảm đau.” Gã muốn mở miӋng hỏi, đã thấy cô nàng liếc nhìn gã một cái ánh mắt, gã hiӇu ý nhӏn xuống lời nói đã đến miӋng, vẫn là nôn nóng, đành đem hai tay đút vào trong túi chờ cô làm xong. Cô đợi cho cô bé uống xong nước, mới đӇ cô bé nằm xuống lần nữa, phủ chăn tốt, sau đó mới dẫn đầu đi ra khỏi phòng. Gã cau mày vội vàng đuổi kӏp, mãi cho đến phòng bếp mới hỏi cái vấn đề nhӏn ở trong lòng. “Con bé có thӇ uống thuốc giảm đau sao? Cô vì sao cho con bé uống thuốc giảm đâu? Con bé đã xảy ra chuyӋn gì? Vì sao cô nói có tật xấu giống cô?” Cô không đӇ ý tới vấn đề của gã, chӍ đem cốc nước đi rӱa, đӇ lại trên giá, mới xoay người dựa vào bồn rӱa bát, ngước lên nhìn gã, “Anh có biết cô bé bao tuổi không?” “Tôi—” Gã mới miӋng lại thôi, hai tay ôm ngực nhìn cô, “Cô trả lời vấn đề của tôi trước đã.” Cô nhướn mày, “Tôi đang trả lời vấn đề của anh. Cô bé mấy tuổi?” Gã nhếch môi, có chút đӇ ý, nhưng thấy vҿ mặt cô kiên trì, biết mình muốn có được đáp án chӍ có thӇ theo quy tắc của cô, cho nên cuối cùng gã cũng không tức giận mở miӋng, “Mười một, khoảng mười hai, tôi cũng không biết rõ, con bé mới tốt nghiӋp tiӇu hӑc, năm nay sӁ lên cấp hai.” “Lêp cấp hai? Cho nên cô bé đã không thӇ nói là bé gái nữa rồi?” “Con bé nhiều mới mớ mười hai tuổi, cho dù lên cấp hai vẫn chӍ là đứa trҿ.” Gã vҿ mặt không kiên nhẫn nói: “Cô nói vậy rốt cuộc có ý tứ gì?” Cô hai tay đӇ xuống bồn rӱa bát, xuất ra mười hai vạn phần kiên nói: “Ý của tôi là, cô bé sắp bước vảo thời kỳ trưởng thành.” Gã trừng mắt,“Vậy là như thế nào?” Cô cảm thán một câu, nói với gã: “Đã hӑc qua giáo dục giới tính? Có nhớ hay không trong đó có hai chương giáo viên thường sӁ nhảy qua?” Gã cắn răng mở miӋng, “TiӇu thư, cái chuyӋn này đã sớm quên từ tám trăm năm trước, ai còn nhớ rõ? Hơn nữa nếu giáo viên đều nhảy qua, con mҽ nó tôi làm sao có thӇ nhớ rõ!” Tên ngốc này. Cô không chӏu nổi liếc nhìn, lầm bẩm nói: “Thật có lӛi, là do tôi sai, hẳn là anh không nhớ rõ, nếu nhớ rõ mới là quỷ, tôi không nên kỳ vӑng nhiều với chӍ số thông minh của tên dã nhân như anh.” “Này! Cô kia –” “Làm sao?” Hai tay cô ôm ngực, lạnh lùng trào phúng nói: “Anh muốn túm tóc của tôi lôi tôi vào trong hang ổ của anh đánh một trận sao?” Một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng đã không còn, hai mắt gã có lӱa tới gần cô, một bàn tay to đặt ở trên bồn, đem cô vây ở trước người, cúi người sát lại gầm gừ uy hiếp: “Con mҽ nó cô không biết tiếng Trung nói thế nào sao? Tôi chӍ hỏi cô rốt cuộc con bé có tật xấu gì? Cô không thӇ sӱ dụng vài từ đơn giản, trực tiếp một câu nói cho tôi biết đáp án sao?” “Đương nhiên có thӇ.” Cô nhìn gã, mắt không chớp nói: “NguyӋt sự của cô bé đến.” “Gì cơ?” Gã ngây người ngẩn ngơ, trên gương mặt tục tằng hiӋn lên một chút mê mang Cô chӍ biết cho dù cô dùng một câu đơn giản nhất, tên dã nhân vẫn là nghe không hiӇu. “NguyӋt sự, kinh nguyӋt, tục xưng là dì cả, bình thường hai mươi tám ngày sӁ đến một lần, mӛi người phụ nữ đều có, cho đến thời kỳ mãn kinh mới thôi.” Cô tức giận nhìn gã mở miӋng:”Không cần nói với tôi anh không biết đó là cái gì.” Gã trừng mắt nhìn cô, trừng mắt nhìn, trừng mắt nhìn, sau đó ngoài ý đoán của cô, trên gương mặt ngăm đen của cô dần dần hiӋn lên có chút đỏ ӱng, sau đó chút đỏ ӱng kia càng lúc càng lớn, hoàn toàn không chӏu khống chế là lan tới tận lӛ tai cùng cổ gã. Cô không thӇ tin được mở to mắt, bộ dáng gã xấu hổ bối rối dường như làm cô bật cười, trên thực tế, cô sau khi thấy gã thҽn quá hóa giận, mới phát hiӋn mình thật sự bật cười. “Đừng cười nữa! Này, cô kia! Tôi bảo cô đường cười nữa, cô nghe không hiӇu sao?” Cô từ cười mӍm đến cười lớn, cười đến cả nước mắt cũng chảy ra, biết rõ gã xấu hổ chết đi được, nhưng không thӇ nào dừng lại được. “Cô kia—” Vài lần cảnh cáo không được, trong cơn tức giận, gã mắng một tiếng, vươn tay chạm đến gương mặt của cô rồi cúi đầu hôn, dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn chặn cái miӋng đáng ghét kia. Cô ngây dại. Làm sao cũng không nghĩ tới gã đàn ông này sӁ hôn cô, trong lúc nhất thời HiӇu Dạ ngây ngốc đã quên phảng kháng, chӍ mở mắt thật lớn. Cô không phải chưa từng hôn qua ai đó, nhưng nụ hôn có thӇ đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng có cảm giác như vậy, trước khi gặp chuyӋn không may cô vẫn là hӑc sinh, vội vàng hӑc hành còn làm viӋc nuôi sống mình, sau khi gặp chuyӋn không may cô luôn vội vàng chạy trốn, vốn không có cơ hội cũng không nghĩ đến sӁ phát triӇn mối quan hӋ khác phái, cô biết mình nên đẩy tên dã nhân thô lӛ không lӉ phép này ra, nhưng cô cũng không chén ghté hương vӏ của gã, hơn nữa thật đáng chết cô đối với loại dục vӑng kích tình này đã sớm tò mò. ChӍ là một nụ hôn mà thôi, cũng không phải lên giường…. “Đáng ghét, đừng có nhìn tôi, cô mở miӋng ra.” Gã dán trên môi cô, cáu kӍnh mở miӋng ra lӋnh. Tên này thật sự là hỏng bét, cô nhíu mi nhìn gã, nhưng lòng hiếu kỳ đã khiến cô nhất thời mở miӋng ra. Ai biết như viӋc sự tình lại càng không thӇ cứu vãn, gã vì phản ứng tình dục dâng trào mãnh liӋt khiến cô trở tay không kӏp, đánh rơi lý trí của cô, đӇ cho cô không thӇ ngăn cản. Lồng ngực cường tráng của gã, đùi rắn chắc, cái lưỡi trêu người cùng hai tay có ma lực, khiến cho cô không thӇ lơ đãng, tế bào toàn thân cô nháy mắt sôi sục lên, giống như đang vui ca hát. Trời ạ, đã xảy ra chuyӋn gì? Hai mắt cô phủ sương mù, có chút choáng váng, cô đã thӱ muốn biết rõ tình huống hiӋn tại, lại không thӇ suy nghĩ, chӍ muốn dán chặt vào người gã. Chết tiӋt, nếm thӱ mùi vӏ cô nàng này rất thơm! Có vҿ cô có hứng thú nên thân thӇ mềm mại cứ dán chặt vào người gã, không biết từ khi nào hai tay đã đặt lên cổ gã, đôi mắt đen phủ mờ sương, môi đỏng mӑng , phản ứng nồng niӋt của cô khiến dục hỏa bên trong gã bùng cháy, không nhӏn được cầm mông của cô, kéo cô càng thêm sát vào mình, chiếc lưỡi trượt thẳng xuống cần cổ trắng như tuyết của cô. Cô không tự chủ được ngẩng đầu lên, uốn éo ở dưới thân gã, càng muốn nhiều hơn. “Ôi trời ạ…” Gã ôm lấy cô, đӇ cô ngồi lên bồn rӱa bát, bàn tay to luồn vào trong áo T-shirt, ôm trӑn lấy bầu ngực vừa vặn của cô, cô không có mặc áo ngực, gã rên rӍ thành tiếng, vuốt ve vật mềm mại dưới tay. Cô thở gấp ra tiếng, tiếng động nhỏ kia bӏ gã nuốt vào trong miӋng, một cӛ nhiӋt thiêu đốt hai chân cô, khiến toàn thân cô như nhũn ra, sau đó cô nhận ra gã đã mở hai chân mình, kéo cô sát vào gần gã hơn. Cô có thӇ cảm giác được phần dưới ở bên trong quần bò của gã đang nhô lên, tế bào toàn thân hứng phấn chӍ muốn thét lên, ngay cả khi tay gã cởi quần của cô, đầu cô vẫn chưa thật sự tӍnh táo, hai tay còn luồn vào trong áo vuốt ve lồng ngực cùng cơ lưng đang tỏa nhiӋt, cho đến khi cốc nước trên bồn bӏ đổ do cô uốn éo cái mông chạm vào, rơi xuống dưới, phát ra tiếng động chói tai, cô cứng đờ, cả người mới tӍnh táo lại. Trời ạ, cô đang làm cái gì? Nghe được tiếng thủy tinh vỡ vụn, trong nháy mắt gã cũng cứng đờ, đầu vẫn vùi vào sau gáy cô, hai tay dừng ở trên cúc quần của cô, giây tiếp theo, cô nghe thấy gã mắng một câu– “Chết tiӋt!” MẬT MÃ - PASSWORD Hắc Khiết Minh www.dtv-ebook.com Chương 3.2 Edit: TiӇu Ngạn “Em đang trốn tôi?” “Không phải.” “Em đang trốn tôi.” “Tôi nói là không phải.” “Em chính là đang trốn tôi.” Gã lộ ra nụ cười hi hi ha ha cường điӋu. Cô buồn bực ở trong trung tâm mua sắm dừng lại, quay đầu nhìn gã nói, “Nói với anh không phải chính là không phải! Muốn nói vài lần nữa anh nghe mới hiӇu được à?” “Nếu không phải, vậy sao hôm qua ở siêu thӏ em vừa nhìn thấy tôi đã bỏ chạy?” “Tôi không nhìn thấy anh.” Cô mặt hơi đỏ, quay đầu, bỏ lại câu phủ nhận này, vội vàng đẩy xe mua sắm đi về phía trước. Không thấy được mới là lạ! Gã nhướn mày, buồn cười đuổi theo, tay vừa tùy ý cầm ít một ít đồ quăng vào trong xe mua sắm của cô, vừa sắc mặt thản nhiҿn nói: “Thế sao? Vậy hôm kia ở trong nội thành, cách đây ba ngày, ở chợ, em cũng không nhìn thấy tôi?” “Đúng.” Cô mặt không đỏ, không thở gấp nói:”Tôi không thấy được.” “Thì ra là như vậy.” Gã giả vờ làm bộ dạng đã hiӇu, tay cầm lấy lӑ nước tương nghiên cứu, miӋng hỏi :”Em đã không trốn tôi, vậy khi nào thì chúng ta tiếp tục?” “Tiếp tục?” Cô đột nhiên dừng bước, quay lại mắt mở to, vҿ mặt kinh hoảng, “Tiếp tục cái gì?!” “Đương nhiên là chuyӋn bӏ phá hỏng hôm đó.” Gã nhe răng cười, đem nước tương đặt vào trong xe, lại vươn tay lấy thâm mấy gói mì ăn liền đӇ vào trong xe mua sắm của cô. “Tối hôm đó không có chuyӋn gì bӏ phá hỏng cả!” Cô cố nhӏn mặt đỏ lên, xoay người rời đi, thấy gã lại muốn quăng một gói rong biӇn to vào, cô không nhӏn được bước nhanh đi, không muốn cho gã đӇ vào. “Này, anh không có xe mua sắm riêng sao? Không cần đem mấy thứ đều đӇ ở xe của tôi!” “Tôi sợ em lại trốn, chưa kӏp đẩy xe, đừng nhỏ nhen như vậy.” Chân gã dài, vẫn là dӉ dàng bỏ được món đồ vào trong xe mua sắm của cô, gã lại kéo lại chủ đề cũ, “Tối hôm đó dĩ nhiên có chuyӋn bӏ phá hỏng.” Trừng mắt nhìn trong xe càng ngày càng chất nhiều đồ của gã, lӱa giận trong cô cũng ngày càng lớn, nhưng cô không thoát khỏi gã, lại không muốn cùng gã tiếp tục nói đến cái đề tài kia, chӍ đành im lặng, cố gắng coi như không nhìn thấy gã, lại tăng nhanh tốc độ mua sắm, hận không thӇ đem những thứ cần thiết bỏ vào trong xe. Ai biết tên kia cũng không chӏu buông tha cho, cô thì giống như chạy đӇ đảy xe, cả người cũng là mӋt đến không thở nổi, gã cũng vẫn là một bộ dáng thoải mái, hơn nữa còn lộ ra nụ cười, mở miӋng nói: “Ôi, em đi mua đồ luôn nhanh và chính xác vậy sao?” Đừng đӇ ý đến gã! Đừng đӇ ý đến gã! Đừng đӇ ý đến gã! Đừng đӇ ý đến gã! Đừng đӇ ý đến gã! – “Ôi, tôi cũng rất thích ăn mỳ Ý, em biết nấu nướng sao?” Cô thiếu chút nữa đem mấy bao mỳ Ý trả lại trên giá, sau đó trong một phần ngàn của giây quyết đӏnh tên dã nhân đáng ghét này không đáng đӇ cô phải bỏ đi món ăn mà cô yêu thích nhất. Còn giấy vӋ sinh, nước rӱa chén, nước sốt cà chua, sữa chua cùng bình xӏt côn trùng! Đúng, bình xӏt côn trùng! Có lӁ cô có thӇ dùng được với con muӛi siêu lớn đang theo đuôi ở phía sau kia! Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô nhất thời khá hơn rất nhiều, lập tức điều khiӇn xe mua sắm vòng một góc chín mươi độ, nhanh chóng tiến về phía đồ dùng gia đình. “Em muốn mua dầu gội đầu sao? Tôi thích mùi hương mà em đang dùng, đó là của hãng nào vậy? Cô không mở miӋng, không quay đầu lại, cố gắng đi về phía trước! “Tình yêu, ít nhất em hãy nói cho tôi biết, vì sao chúng ta không thӇ tiếp tục được?” “Vì đó là sai lầm!” Cuối cùng cô cũng không nhӏn được dừng lại gào với gã. Trời ạ, gã nhất đӏnh không chӏu buông tha cho sao? Cô tức giận mắt nhìn gã, quả thật không thӇ tin được sự viӋc cũng đã trôi qua một tuần, mà gã này vẫn còn không chӏu buông tha cho sai lầm nhất thời lúc đó của cô. “Tôi không thấy đó là sai lầm, tôi cũng cảm thấy thật sự với em đó cũng không phải là sai lầm, cảm giác rất tốt.” Gã lộ ra răng nanh trắng bóng, vҿ mặt tươi cười tới gần cô, “Tôi biết em cũng ham muốn, phản ứng mãnh liӋt tối hôm đó của em có thӇ dùng đӇ phát điӋn.” Trời ạ, chӛ này là cӱa hàng lớn đấy! Tên dã nhân đang suy nghĩ cái gì vậy? Gã nói như đang đứng trước micro vậy! “Tôi biết phản ứng mình, anh không cần phải lớn tiếng như vậy.” Trong giây lát cô đỏ mặt, xấu hổ nhìn quan sát hai bên xung quanh xem có ai khác không, lại nhất thời bӏ gã làm cho lui về phía sau liên tục, cho đến lùi đến cạnh giá đӇ đồ, thấy không có chӛ đӇ lùi, cô nhanh chóng trừng mắt nhìn gã, “Trời ạ, tôi còn thậm chí không biết tên của anh!” “Cảnh Dã.” Hai tay của gã đӇ ở trên giá, bao quanh người cô, cúi đầu lộ ra nụ cười vô lại đối với cô, “Tôi gӑi là Cảnh Dã. Được rồi, bây giờ em đã biết.” Nhìn gã bộ dáng “Ok, giờ không thành vấn đề, chúng ta bao giờ thì lên giường?”, cô vừa thấy xấu hổ, vừa muốn nhấc chân đá gã. “Trời ạ, trong đầu của anh ngoài ham muốn tình dục, không có gì khác sao?” Gã nhìn thoáng qua phía trước, suy nghĩ rất nhanh, sau đó cúi đầu nhìn cô, khóe miӋng cong lên, nói ngắn gӑn: “Tạm thời không có.” Nói xong, gã cúi đầu xuống hôn cô. Cô thật sự không thӇ tin được! Càng khiến cô không thӇ tin được là, ngay lúc này đây đầu của cô, tế bào toàn thân của cô lại giống như người nguyên thủy vui vҿ nhảy múa quanh đống lӱa. Đáng ghét, thế này thì hơi quá…. “Thấy không, cảm giác đúng mà.” Gã rời khỏi môi cô, chạm vào trán cô, khӁ cười nói. Cô chӍ có thӇ dùng hai mắt phủ sương mù nhìn gã. Nhìn cô vҿ mặt mờ mӏt, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt cũng đỏ ӱng, gã không nhӏn được lại cúi xuống phủ lên cánh môi mềm của cô, lần này gã phải dùng hết sức của bản thân mới dừng lạ được, nhưng khi gã ngẩng đầu, cô lại sát vào. “Khụ, tình yêu à, tôi rất muốn tiếp tục.” Gã lộ ra vҿ tươi cười đắc ý, đem tay cô đặt lên trên cổ gã kéo xuống, nhҽ giӑng nhắc nhở, “Nhưng mà nơi này không được, tôi sợ sau khi tӍnh lại em sӁ làm thӏt tôi.” Sau khi dùng sức đã vào xương ống chân của gã, hàng xóm đáng yêu của gã đã nổi giận đùng đủng bỏ lại xe tạp hóa bỏ đi. Shit, một đá này của cô thật là hết sức! Nhìn bóng dáng cô đi xa, tuy Cảnh Dã ôm chân đau đến nhe răng trợn mắt, vừa mắng thô tục bất nhã, vừa không nhӏn được ý cười trên mặt. Đáng chết, gã thật sự càng ngày càng thích cô nàng này. Khi mới gặp cô, gã chӍ cảm thấy bộ dạng cô coi như là dӉ nhìn, thân hình gầy gò toàn xương giống như chӍ gió thổi qua sӁ đổ, nhưng vҿ mặt lạnh lùng cùng ngôn từ trào phúng khiến cho gã một bụng tức giận. He he, ai biết gã đánh bậy bạ, phát hiӋn dưới tòa núi băng này cất giấu một toàn núi lӱa siêu cấp. Cho tới bây giờ gã chưa từng gặp qua phụ nữ nào có phản ứng mãnh liӋt như cô, cảm giác như thế thật thú vӏ. Tuy gã cũng từng hoài nghi có phải do mình lâu lắm không chạm vào phụ nữ, nhưng nụ hôn vừa rồi, đã khiến cho gã có thӇ trăm phần trăm xác đӏnh chuyӋn tối hôm đó không phải do tự gã ảo tưởng ra. Nghĩ đến đây Cảnh Dã nhếch miӋng cười, tâm tình vui vҿ, vừa huýt sáo, vừa đẩy xe mua sắm đến quầy tính tiền. Cạch cạch phập phập phập phập cạch cạch– Đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết– Cầm dao thái, Ô HiӇu Dạ liều mạng băm tỏi nằm trên thớt gӛ đã sớm vụn nát. Cạch cạch phập phập phập phập cạch cạch– Đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết, đáng chết– Đã băm tỏi xong, cô lấy củ gừng ra, lại tiếp tục hung hăng năm chúng nó. Cạch cạch phập phập phập phập cạch cạch– Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc – Đã băm xong gừng, cô từ ở tầng chót của tủ lạnh lấy ra đồ ăn Hàn Quốc, sau khi cắt xong nguyên liӋu, sau đó lại xӱ lý rau hҽ cùng cà rốt, mộc nhĩ, cùng với thӏt đã sớm băm xong, mới đưa chúng vào trong hai cái bát innox, bỏ thêm dầu vừng, muối ăn, tỏi giã trộn đều, chia lam đồ ăn Hàn Quốc ăn cùng rau hҽ và thӏt băm. Đợi sau khi chuẩn bӏ xong thӏt băm, một bụng cơn tức của cô mới tiêu hóa bớt, khi hết giận, cô cũng rơi vào trong vực sâu uӇ oải không đáy. Mӑi viӋc sao có thӇ biến thành như vậy? Cô thật không dám tin mӛi lần gã vừa hôn cô, cô liền rơi vào trạng thái háo sắc vô cùng. Đem bột mỳ cán mӏn trên bàn ăn, lại lấy ra vỏ bánh sủi cảo, cô vạn phần bất lực ngồi trên ghế, không có tâm tình tiếp tục làm vỏ bánh sủi cảo, chӍ có thӇ ngẩn người nhìn đống nguyên liӋu ở trên bàn. Được rồi, cô thừa nhận dáng người tên kia rất quyến rũ, bộ dạng tuy không phải rất đҽp trai, cũng có chút dӉ coi, nhưng mà, nhưng mà… Nói như thế nào đây, cô cũng chӍ mới quen gã có vài ngày mà! Cô không tin mình lại nông cạn đến mức trông mặt mà bắt hình dong (nhìn vҿ bên ngoài đoán tính cách), cũng không tin tưởng cái chuyӋn quỷ quái tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa tình huống bây giờ của cô cơ bản không cókhả năng cùng người nói chuyӋn yêu đương — Cô uӇ oải đưa tay lên che mắt kêu lên một tiếng, sau đó, một suy nghĩ trong đầu đột nhiên xuất hiӋn. Trời ạ, sӁ không phải tác dụng phụ của thí nghiӋm năm đó chứ? Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mấy khiến trong lòng cô giật mình, cô ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt, sặc mặt lập tức tái đi. Không thӇ nào! Không thảm đến mức như vậy đi? Cô cũng chưa phải chưa từng nhìn thấy đàn ông! Đúng vậy, đúng là như vậy, những người đàn ông này lại không hôn cô! Trời ạ, vậy chӍ có tên kia hôn thì cô sӁ biến kҿ háo sắc, hay là tất cả đàn ông đều như vậy? Loại khả năng đáng sợ này khiến sắc mặt cô càng tái nhợt, chӍ nghĩ thôi đã khiến cô đau đầu muốn chết. Nếu thật sự là như vậy thì phải làm sao bâu giờ? Cô phải làm thế nào đӇ có thӇ xác đӏnh? Chẳng lӁ muốn cô đi trên đường lớn tùy tiӋn kéo một chàng trai nào đó hôn thӱ sao? Tiếng nhạc dӉ nghe của chuông cӱa vang lên, cô đột nhiên tӍnh táo, xác đӏnh dã nhân kia tuyӋt đối không hiӇu được viӋc ấn chuông cӱa, cô vốn không muốn đi mở cӱa, nếu chuông cӱa vang, người bên ngoài chắc chắn không phải gã. Tuy không biết người bên ngoài là ai, nhưng cô rất mừng có cơ hội đem suy nghĩ khiến cô đau đầu quăng sang một bên, cô vội vàng đứng dậy đi mở cӱa. “Hi.” Phong Thanh Lam mặc quần đùi áo phông đứng ở cӱa nhìn cô, trong tay cầm theo một túi đồ lớn, “Đại tinh tinh nói chӏ đӇ quên đồ này, lão ý muốn em mang lên cho chӏ.” Đại tinh tinh? HiӇu Dạ vừa nghe, thiếu chút nữa bật cười, tên gӑi này thực sự rất thích hợp với tên kia. Nhìn túi đồ trên tay cô bé, cô nhíu mày, tên kia xem ra còn chút lương tâm, lúc trước cô tức giận quay đầu bỏ đi, vốn tưởng ngày mai lại phải đi mua một lần nữa. “Cám ơn, bao nhiêu tiền?” Cô mở cӱa ra, tay nhận lấy túi đồ, cô lấy ví muốn trả tiền. “Không cần, lão nói lão không tính toán, dù sao cũng không bao nhiêu tiền.” Cô bé bĩu môi. HiӇu Dạ nghe thế không khỏi nhíu mày, biết là tên kia cố ý, cô mới không cần thiếu tên kia chút tiền. Không muốn làm cô bé khó xӱ, cô lại không kiên trì, quyết đӏnh đem tiền này nhét phong bì, nhét dưới cӱa nhà tên kia. “Vậy…chӏ nói có vấn đề có thӇ tới hỏi chӏ.” Cô bé có chút không chắc chắn mở miӋng. Thấy vҿ mặt cô bé có chút cứng ngắc không được tự nhiên, HiӇu Dạ biết cô bé sợ mình từ chối cô bé. “Vào đi.” Cô cầm theo đồ xoay người, “Chӏ đang làm vỏ bánh sủi cảo.” Cô trở lại ngồi xuống bàn ăn, cô bé cũng theo tới. “Ngồi đi.” HiӇu Dạ nhìn cô bé một cái, “Chӏ có thӇ gӑi em là TiӇu Lam không?” “Vâng.” Cô bé ngồi đối diӋn cô, tò mò nhìn nguyên liӋu trên bàn. “Sao vậy? Em còn đau sao?” Tình thời gian, nguyӋt sự của cô bé hẳn là đã qua rồi mà? Sợ cô bé xấu hổ, HiӇu Dạ vừa ở bên làm vỏ bánh sủi cảo, vừa mở miӋng giống như nói chuyӋn phiếm. Cô bé lắc đầu, yên lặng nhìn cô làm bánh sủi cảo, qua một lúc, mới nhỏ giӑng nói: “Băng vӋ sinh của em đã dùng hết rồi, em đӏnh tự mình đi mua, nhưng mà em vừa đến, không biết đi nơi nào, em sợ lần sau không đủ dùng, chӏ có thӇ… mua giúp em không?” HiӇu Dạ nhìn, không nghĩ tới viӋc này, cũng khó trách cô bé này lại đến tìm cô, mà không nói trực tiếp với dã nhân kia. “Được, không thành vấn đề.” Cô mìm cười, “Buổi chiều em có viӋc sao? Nếu không có viӋc gì, chúng ta đến nội thành đi, em có thӇ đi mua luôn những thứ cần thiết.” TiӇu Lam nghe vậy nhҽ nhàng thở phảo, hai tay đang nắm chặt cũng thả lòng buông ra, cô bé nhìn cô gái tươi cười trước mặt, không tự chủ cũng nở một nụ cười, “Á…Cám ơn.” “Không cần khách sao, kia cũng không có gì.” HiӇu Dạ đem gói tốt năm túi bánh sủi cảo, nhìn cô, không suy nghĩ nhiều, cô mở miӋng hỏi: “Em đã ăn cơm chưa? Có muốn cùng chӏ ăn bánh sủi cảo không?” Lời vừa ra khỏi miӋng, cô đã bӏ chính mình làm sợ hãi, cô biến bản thân không nên cùng người khác quan hӋ quá nhiều, nhưng cô bé này vừa quật cường lại yếu đuối khiến lòng người thương xót, cô thật sự không biӋn pháp tỏ ra cứ mặc kӋ. “Em…sӁ không…” Tuy cô bé lắc đầu, trong mắt khó nén được sự vui mừng cùng khát vӑng khiến cô quyết đӏnh, mặc kӋ sau này như thế nào, cho dù ngày mai cô sӁ rời đi, cũng không có nghĩa là ngày hôm nay cô sӁ không thӇ đối tốt với cô bé này một chút, hơn nữa cô ở đây đã vài tháng cũng chưa có viӋc gì…Có lӁ…Giờ đây cô thật sự có thӇ sống yên ổn… Tuy biết kia là hy vӑng xa vời, nhưng trong tận sâu đáy lòng cô vẫn không nhӏn được có một ngӑn lӱa hi vӑng nhỏ bé bùng lên. Nhìn cô gái kia, cô lộ ra nụ cười, “Không sao, chӏ dạy cho em, rất đơn giản, đến đây nào…” **** “Nơi này cách nội thành rất gần, đi hết đường này qua cây cầu kia chính là khu trung tâm, về sau em có thӇ tự mình đi xe đạp qua.” Vừa lái xe chở Phong Thanh Lam đến khu phố trung tâm, HiӇu Dạ vừa chӍ đường cho cô bé biết đường. “Em không có xe đạp, em cũng không lái xe.” “Em không đi xe đạp?” HiӇu Dạ kinh ngạc nhìn cô bé một cái. “Không ạ.” Cô bé lắc đầu, “Em trước kia ở Đài Bắc, không có chӛ hӑc lái xe, mҽ cũng không yên tâm cho em đi xe đạp ra ngoài.” “Vậy em đi hӑc như thế nào?” “Mҽ em sӁ lái, nếu mҽ không rảnh, em tự mình đi xe bus cùng tàu điӋn ngầm.” “Nơi này của chúng ta không có xe điӋn ngầm, xe bus cũng có nhưng rất ít, tuy về sau trường của em cũng rất gần, đi bộ là có thӇ đến, nhưng mà không có xe đạp muốn đi chӛ khác cũng không có phương tiӋn.” HiӇu Dạ suy nghĩ một chút, “Vậy đi, dù sao bây giờ em vẫn còn đang nghӍ hè, lát chúng ta đi mua xe đạp, chӏ sӁ dạy em.” “Trên người em không có nhiều tiền như vậy.” “Đừng lo lắng, chӏ có.” Tuy không muốn thêm phiền toái cho người ta, nhưng lại thật sự muốn có một chiếc xe của riêng mình, Phong Thanh Lam vụng trộm nhìn cô gái đang lái xe một cái, cắn môi phân vân một lúc, mới nhҽ giӑng nói: “ Cám ơn, em nhất đӏnh sӁ trả lại cho chӏ.” HiӇu Dạ cũng không đӏnh cầm tiền của cô bé này, nhưng cô biết lòng tự trӑng của đứa bé này rất cao, cho nên cũng không mở miӋng từ chối, chӍ tươi cười. Sau khi mang cô bé đi mua băng vӋ sinh, HiӇu Dạ lại thuận tiӋn cùng cô bé đi mua ít đồ lót, còn có một số đồ mà một cô gái cần phải có. Đã rất lâu không có đi dạo phố, cô dường như đã quên mất thú vui khi được chӑn lựa, mua đồ gì đó. Mấy tháng qua, mӛi lần đến nội thành, cô luôn quay về vội vàng, mua thật nhanh, rất ít khi dừng lại, lần này cùng cô bé này mua quần áo cùng trang sức, dẫn cô bé ăn chút gì đó, giống như những năm tháng không lo nghĩ đó, tuy cô vẫn không thӇ hoàn toàn buông lỏng xuống, nhưng cùng người đi dạo phố, loại hoạt động bình thương này, vẫn khiến cho cô không hiӇu sao thấy cảm động. *** “Này này, tiӇu quỷ, sớm như vậy cháu muốn đi đâu?” Liên tục vài ngày thấy cô bé mӛi buổi sáng bỏ chạy nhanh như chớp không thấy bóng người, hôm nay sáng tinh mơ Cảnh Dã đã chờ ở phòng khách, vì sợ bận viӋc mà quên mất, gã còn đặc biӋt ghi ở tay đӇ nhắc nhở chính mình. He he, quả nhiên là gã đã đợi được. Phong Thanh Lam cứng đờ, ngẩng đầu nhìn đại bổn ngưu kia (con trâu đần =.=), rồi lại cúi đầu thắt chặt đôi giày cô bé đang mang. Đã quen cô bé không muốn hé răng, gã cũng không đӇ ý, chӍ mang theo chén sữa đến trước mặt cô bé, “Muốn đi ra ngoài cũng được, trước uống hết sữa, ăn xong bữa sáng rồi lại đi, miӉn cho mҽ cháu trách tôi nuôi cháu thành da bӑc xương.” Sữa? “Cháu không phả là đứa trҿ ba tuổi!” Phong Thanh Lam chán ghét nhìn chất lỏng màu trắng ngà kia. “Không bảo cháu uống một thùng, còn ì èo gì nữa, uống nhanh!” Gã lên tiếng cảnh cáo cô bé. Liếc nhìn đại bổn ngưu kia một cái, thẫy gã như là kҿ ác, biết gã sӁ không dӉ dàng buông tha cho mình, sợ gã lại gào rú càm ràm, cô bé nhìn qua cái cốc, tập trung, liền uống hết một hơi, sau đó dung lực đem cái chén trả lại cho gã, rồi lập tức xoay người bỏ chạy. “Này, tiӇu quỷ, đừng chạy, cháu còn chưa ăn sáng mà!” Gã đuổi theo ra đến cӱa, ở cầu thang gào rú, “Chú nấu cái gì cũng đều cháy khét, khó ăn muốn chết!” Cô bé chạy tới lầu hai quay đầu lại làm mặt quỷ với gã. “Cháu mới không cần ăn cái bữa sáng như thế, chú dám ép cháu ăn, cháu sӁ đi tố cáo chú ngược đãi trҿ em!” “TiӇu quỷ thối, biết nấu ăn cho cháu còn chê! Cẩn thận không tôi đem cháu quẳng đến trại tӏ nạn đấy!” Gã trừng mắt nhìn tiӇu quỷ cắm đầu chạy dưới lầu gào to, mắt ngước lên nhìn thấy một chiếc chân trắng non rút về ở trên chӛ rӁ cầu thang, gã vội vàng quay về, hai ba bước đi nhanh lên phía tầng bốn, thò đầu liền nhìn thấy cô nàng kia đang mang ba lô hẳn là muốn ra ngoài, bây giờ đang bước đi nhҽ nhàng. Cảnh Dã nhướn mi, chưa cho cô nàng kia cơ hội bỏ trốn, mở miӋng kêu lên: “Tình yêu à, chào buổi sáng, đã ăn bữa sáng chưa?” Chết tiӋt, đáng ghét! HiӇu Dạ cứng đờ, ở trong lòng âm thầm mắng hai tiếng, quyết đӏnh xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua gã. “Chào buổi sáng, tôi đã ăn, cám ơn anh đã quan tâm hỏi thăm.” Cô vӏn tay cầu thang cúi đầu, bước đi nhanh hơn, không nhìn gã. Ai ngỡ gã cứ đứng ở chӛ giữa cầu thang, một chút lùi ra cũng không có, cô muốn xuống lâu, như thế nào cũng cần phải vượt qua gã. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, tiếp tục cúi đầu, “Xin lӛi, làm ơn cho đi qua được không?” “Xin lӛi, em là đang nói với tôi sao?” “Vô nghĩa, không phải anh thì là ai?” “Ừa, không biết được, có thӇ là con kiến, hoặc là chân của tôi, hoặc là tiӇu đӋ đӋ của tôi –” Gã dám ám chӍ cô đang nhìn chằm chằm vào cái kia! Cô thở mạnh, tức giận ngẩng đầu lên nhìn gã, “Anh anh anh – anh là đồ con gián hạ lưu!” “Có lӁ tôi hạ lưu, nhưng tôi tuyӋt đối thành thực.” Gã nhướn đôi mày rậm, tuyӋt không đӇ ý nhe răng cười, kiêu ngạo nói: “Nếu em cũng thành thật với bản than mình, sӁ thừa nhận em cũng muốn tôi.” “Cho dù đàn ông trên thế giới này chết sạch, cũng không tới phiên anh!” Nàng nội trận lôi đình, đẩy gã ra, đi qua bên người gã. Cảnh Dã vui vҿ nhếch miӋng cười không ngừng, thấy cô nàng thở phì phò chạy xuống lầu, nhӏn không được mở miӋng nói, “Em yêu, cẩn thận nói dối cái mũi sӁ dài ra đó!” Cô không đӇ ý đến gã, cũng không quay đầy lại chạy thẳng ra ngoài, nhưng tiếng cười kia vẫn theo cô đến khi cô đã đến khu đất trống. TiӇu Lam đã sớm dắt xe đạp chờ ở đó, cô từ trong balo lấy ra sandwich cùng nước hoa quả, sau khi hai người ăn xong, cô mới tiếp tục dạy cô bé đi xe đạp, nhưng toàn bộ buổi sáng, cô vẫn không yên lòng, cả đầu đều là lời nói của tên dã nhân kiêu ngạo đáng chết kia. *** Ánh mặt trời rực rӛ, gió mùa hҽ nhҽ thổi qua, trời xanh cỏ cây cũng xanh, chӍ nghe thấy tiếng hô gào liên tục. “Cần thận! Giữ vững giữ vững –” “A a a……” “Đúng, đừng sợ, chính là như thế, cố lên, một chút đã là năm mươi mét –” “Oa a a a a –” Ô HiӇu Dạ dừng lại, thở phì phì nhìn TiӇu Lam tuy sợ hãi nhưng rất hưng phấn vẫn oa oa kêu tô lại đi tương đối ổ, không khỏi bật cười, hai tay làm loa la lớn: “Em đã lái được rồi!” Ai biết lại nghe cô bé sợ hãi kêu lên: “Em em em… Em không biết dừng như thế nào đâu –” “Phanh xe, từ từ bóp phanh xe, hai chân cùng nhau đӇ xuống –” Cô nghe vậy không thӇ ngừng cười, vừa cười vừa hô, dạy cô bé làm sao đӇ dừng xe. TiӇu Lam luống cuống tay chân một lúc lâu, xiên vҽo đi một đoạn dài, cuối cùng mới dừng lại ở ven đường. HiӇu Dạ chạy đến bên người cô bé, thấy bộ dạng cô bé vҿ khiếp sợ vẫn còn, nhӏn không được cười hỏi: “Khụ, em có ổn không?” Cô bé giống như thất thần, hai mắt mở thật to, nhìn con phố ở phía sau, lại nhìn HiӇu Dạ nói: “Em đi xa như vậy sao?” “Đúng vậy.” HiӇu Dạ gật gật đầu. “Oa” Cô bé chớp mắt mấy cái. “Oa, đúng là vậy.” Nhìn cô bé bộ dáng kêu lên vui vҿ, khuôn mặt trái xoan lộ ra vҿ mặt sinh động, HiӇu Dạ nhìn không được cười ra tiếng, “LuyӋn tập lại thêm vài lần, em sӁ từ từ càng giỏi hơn.” “Thật vậy chăng?” Mắt hạnh cô bé trợn tròn. “Đương nhiên là thật, em xem hôm nay em cũng chưa ngã một lần, đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua và ngày hôm kia, không phải sao?” HiӇu Dạ cười khӁ, “Đến đây nào, bây giờ em từ chӛ này đạp xe trở về, chӏ ở chӛ này chờ em, đợi em sau khi đạp xe trở về, ổn ổn một chút, chӏ sӁ từ từ dạy em cách điều khiӇn.” “Vâng.” Cô bé mӍm cười, gật gật đầu, hưng phấn quay đầu xe đạp, giữ xe vững vàng, chân phải chống xuống ngồi lên yên xe, đi được chưa đến hai mét lại bắt đầu hô to gӑi nhỏ, đứng một bên nhìn Ô HiӇu Dạ cười liên tục, cô bé tiến triӇn so với hai ngày trước tốt hơn nhiều lắm. Không bao lâu, ngay cả điều khiӇn cũng đã hӑc xong, tuy rằng vẫn còn chút ngượng, cũng đã có thӇ đạp xe tốt vài lần, cô bé hứng phấn đi tới đi lui, tiếng cười vang lên không ngừng, HiӇu Dạ đã sớm mӋt mỏi chӍ có thӇ ngồi nghӍ ngơi ở dưới tán cây ăn chút gì đó. Sau khi Cảnh Dã mở cánh cӱa cӱa hàng tạp hóa ra, thấy chính là cảnh tượng như vậy, gã nhíu mày, cuối cùng đã biết thì ra mấy ngày nay tiӇu quỷ kia đều cùng cô nàng này ở cùng nhau. Từ đó đến nay, gã cũng không thấy cô nàng kia cười qua, cả người cô luôn căng thẳng kiên cố, khó thấy được cô thoải mái như thế, gã không nhӏn được đem xe dừng ở ven đường, xuống xe đi qua. Gã xuống xe, cô liền thấy gã, lúc trước cô chӑn con đường đӇ dạy TiӇu Lam đạp xe, là bởi vì nơi này đường rộng, người xe qua lại cũng ít ỏi, chӍ cần có bất kỳ chiếc xe lớn nào xuất hiӋn, từ xa xa cũng có thӇ nhìn thấy, muốn tránh cũng kӏp. Liếc nhìn thấy gã, cô có chút gì đó sợ hãi, trong nháy mắt thật muốn đứng lên chạy trốn, nếu không phải làm như vậy quá mức lộ liӉu, khả năng cô sӁ thật sự bỏ chạy. “Hi.” Gã nói. “Hi.” Nhìn lướt qua gã một cái, cô duy trì bình tĩnh ngồi tại chӛ, âm thầm cầu mong gã cứ như vậy mà rời đi. Ai ngờ ngược lại gã lại đến bên cô ngồi xuống, hơn nữa khi nhìn thấy sandwich trong tay cô, biết rõ còn cố hỏi: “Đó là sandwich vӏ cá sai?” Nàng nhìn thấy sandwich vӏ cá trong tay, lựa chӑn trầm mặc, hy vӑng gã có thӇ tự động rút lui trong im lặng. “Giống như có vҿ ăn rất ngon.” Cô vẫn im lặng như cũ không nói, cũng rất khó không chú ý tới khát vӑng trong giӑng nói của gã. “Tự em làm sao?” Xem ra muốn gã buông tha cho là không có khả năng, tuy rằng gã đeo kính râm, cô không nhìn thấy ánh mắt của gã, nhưng gã đàn ông này lại có biӋn pháp dù đeo kính râm cũng lộ ra vҿ mặt “tôi rất đói bụng”, cô nhìn sandwich trong tay, phân vân ba giâu, mới không có chút tình nguyӋn hỏi: “Anh đã dùng cơm trưa chưa?” “Còn chưa có.” “Nơi này tôi còn một ít, anh có muốn nếm thӱ không?” Cô theo lӉ phép mở miӋng. “Ok.” Gã không chút khách khí nào nhe răng cười. Âm thầm thở dài, cô lấy ra chiếc sandwich còn lại, lại chia cho gã một nӱa nước hoa quả. Mặc dù Cảnh Dã thấy vui, nhưng cũng hiӇu được không thӇ quá mức một bước lên trời, gã vươn tay nhận lấy đồ ăn, an phận ngồi ăn. Nhìn thấy gã, vốn TiӇu Lam có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn hai người lớn kia, HiӇu Dạ vẫy vẫy tay với cô bé, lộ ra nụ cười, khiến cô bé yên tâm, thấy hai người ở chung không có chuyӋn gì, cô bé cũng tiếp tục viӋc luyӋn tập đạp xe đạp của mình. Cảnh Dã nhìn tiӇu quỷ kia, chợt phát hiӋn mái tóc dài của cô bé đã được người ta tết thành bím tóc rồi dùng một chiếc kҽp màu đen kҽp lên. “Tóc của con bé là em làm giúp?” “Ừ.” Cô liếc nhìn gã một cái, “Tóc cô bé quá dài, buộc lại thì sӁ tiӋn hӑc đạp xe hơn.” Gã chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Ồ.” TiӇu Lam lại đi một vòng, hai mắt HiӇu Dạ nhìn chằm chằm cô bé, bản thân không đӇ ý tới sự tồn tại của gã đàn ông bên cạnh. Gã ăn sandwich, hai mắt cũng nhìn chằm chằm cô bé kia, yên lặng một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn em.” Cô ngạc nhiên, “Cảm ơn cái gì?” “Giúp con bé thích ứng.” “Cũng không có gì.” Cô nhún vai một cái, khóe miӋng lơ đӉnh cong lên, “Cô bé thật biết điều.” Thật biết điều? Có quỷ mới tin là tiӇu quỷ kia thật biết điều. Gã làm xong cái mặt quỷ, mới hỏi: “Chiếc xe đạp kia bao nhiêu tiền?” “Cùng với linh kiӋn trước đây anh sӱa và thêm túi tạp hóa kia thì cũng không kém nhiều lắm.” He he, cô nàng này thật là tính toán mà. MiӋng Cảnh Dã cong lên, vụng trộm nhìn cô gái bên cạnh một chút, cô đã buộc mái tóc thành đôi ngựa, trên người mặc một chiếc quần ngố màu lâm cùng một chiếc áo thӇ thao màu trắng cổ sâu, thoạt nhìn tú sắc khả san [1], nhất thời gã không nhӏn được nói: “Cái kia…” [1] Tú sắc khả san: Sắc đҽp có thӇ thay cơm ăn. ChӍ vҿ đҽp của cô gái cực kỳ xinh đҽp, nghĩa thứ hai là chӍ cần nhìn ngắm vҿ đҽp cũng có thӇ ăn thay cơm được, hàm ý chӍ sự vui vҿ. “Cái kia?” “Chẳng lӁ em không tò mò khi hai chúng ta ở cùng một chӛ sӁ có cảm giác gì sao?” Cô liếc mắt khinh thường, thấy mình kỳ quái vừa rồi làm sao có thӇ nghĩ tên dã nhân này sӁ có lúc có cảm tính cơ chứ. “Tôi cũng rất tò mò.” Gã không đợi cô trả lời, cũng không quay đầu nhìn cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào tiӇu quỷ đang đạp xe, lẩm bẩm nó: “Mӛi ngày trong đầu đều là suy nghĩ ảo tưởng cùng em ở một chӛ.” Ảo tưởng? Ảo tưởng cái gì? Ôi, trời ạ! Đáng chết, Ô HiӇu Dạ, đừng hỏi gã đang ảo tưởng cái gì! (Đoạn này là tự chӏ nói với bản thân mình, mình theo raw đến đây là cụt nên chú thích thêm) Cô cắn ống hút, tiếp tục duy trí im lặng, thӱ không đӇ ý tới hắn, cho dù cô rất tò mò nhưng cũng tuyӋt đối không thừa nhận với gã. Gã lại cắn một miếng sandwich, nhai mấy cái, nuốt vào, sao đó lại tự nhiên, từ từ nói: “Em có biết, chính là cảm giác tứ chi quấn vào nhau, mồ hôi ướt chân, thân thӇ gắn chặt vào nhau, tưởng tượng thật quá kích thích, tuy rằng tôi chưa có nếm qua, nhưng tuyӋt đối có thӇ làm đến trăm loại (ý là tư thế xxoo, đӏa điӇm xxoo). Tôi và em trần như nhộng ở trên giường, trên bàn, phòng bếp, cầu thang, trong bồn tắm lớn…” Cô chớp mắt mấy cái, dù thế nào mắt cũng vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng không có cách nào ngăn được sự kinh hãi trong lòng cùng lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. “Nói lại, nếu hôm đó không có viӋc ngoài ý muốn kia, bây giờ chúng ta nhất đӏnh vẫn còn quay cuồng trên giường –” Cô liền bӏ ho khụ khụ. Gã tốt bụng dùng bàn tay vӛ lưng cô, lại vẫn quên không hỏi: “Thế nào? Em có muốn thӱ suy nghĩ không?” Thật vất vả mới thở được bình thường, cô trừng mắt nhìn gã, “Suy nghĩ cái gì?” “Cùng tôi ở trên giường.” Gã lộ ra nụ cười lười miếng giống như chú mèo béo ú. Cô không thӇ tin được trừng mắt nhìn, lại nhìn gã. Thấy gã giống như là đề nghӏ hҽn một bữa ăn trưa, đầu cô lập tức thoáng cái thay đổi, qua một lúc lâu sau, cô mới có thӇ nói ra một câu: “Anh bӏ điên à?” “Đương nhiên không có.” Gã nhíu mày, cái tay ma quỷ kia vẫn xoa xoa ở trên lưng cô, “Nói thật, chúng ta nam chưa cưới, nữ chưa gả, em rõ ràng muốn tôi bằng chế, mà tôi cũng muốn em đến đòi mạng, –” “Tôi nhớ rõ anh đã từng nói anh không thích loại như tôi.” Cô không ngừng muốn phá gã, thӱ cố giữ bình tĩnh. “Tôi cũng không nói gì là tôi không thích loại hình như em, tôi nói là tôi thích có điӇm thӏt, nhưng em cũng hiӇu chӍ nhìn tôi thì không thӇ có kết quả chuẩn xác, sau trải qua kinh nghiӋm thực tế, tôi phát hiӋn –” “Phát hiӋn đầu anh có vấn đê?” Cô giӉu cợt tiếp lời. “Đương nhiên không phải.” Gã không chút nào đӇ ý nhếch miӋng cười, “Tôi chӍ phát hiӋn cảm giác cùng em cũng rất tuyӋt, cho nên nếu là vậy, vì sao không thӇ –” “Bởi vì tôi không muốn cùng người làm tình một đêm!” Không có cách nào cũng gã tiếp tục nói lung tung, cô đứng dậy, quyết đӏnh rời đi. “Đừng nói giỡn, một đêm làm sao đủ!” Gã không chӏu buông tha cũng đứng lên, hai tay đӇ trong túi quần, vҿ mặt lại là bộ dáng “Em đừng có náo loạn.” Hai mắt cô mở thật to, hai gò má chợt ӱng đỏ, đi thật nhanh, dùng sức lắc đầu, muốn đem hình ảnh tình sắc trong đầu biến mất. “Nhìn đi, em cũng hiӇu được là không đủ đi.” Gã lộ ra bộ mặt cười hi ha nói. “Anh— nhàm chán!” Tên này rốt cuộc là do bӋnh viӋn nào tâm thần nào thả ra? Thật sự là quá đáng! Cô cầm túi lên còn muốn chạy, lại nghe gã tự đại nói: “Thừa nhận đi, ngày đó khi lần đầu chúng ta gặp mặt, dáng người của tôi khiến em nhìn không rời mắt, nước miếng chảy ròng, đúng không?” “Mới…mới không có!” “Không có sao?” Gã từng bước bước đến gần cô. “Đúng…” Cô có chút sợ hãi lui từng bước. “Thật sự?” Gã nhíu mày rậm, đi lên phía trước cách cô hai bước, nụ cười ngả ngớn trên mặt không biết đã biến mất từ lúc nào, chӍ là nhҽ nhàng nói: “Một chút cũng không có? Không có ảo tưởng cởi hết quần áo của tôi, đẩy tôi ngã ở trên giường, tùy em lăng nhục (tùy ý xxoo như kiӇu cưỡng dâm )?” Hai gò má của cô nóng rực, á khẩu không trả lời được chӍ nhìn gã, không có cách nào phủ nhận, nhưng cũng không thӇ thừa nhận. “Tôi có.” Gã nói, sau đó từ từ cúi đầu, nhҽ nhàng chạm vào môi của cô. Hai tay gã vẫn đặt ở trong túi quần, rất từ từ cúi đầu, gã đӇ cho cô có cơ hội cự tuyӋt, nhưng cô không có cách nào nhúc nhích, chӍ có thӇ nhìn khoảng cách gương mặt thô lớn của gã ngày càng gần, cho đến khi môi gã chạm vào môi cô. Gã cũng không hôn sâu, cũng không có đem tay chạm vào cô, chính là tự kiềm chế, giống như lӉ phép khӁ chạm môi nàng một chút, sau đó mới giӑng trầm mở miӋng, “Em cứ suy nghĩ xem.” Nụ hôn chưa đến hai giây, so với hai lần trước đây càng khiến cô thêm uӇ oải, cô giống như không nhӏn được mà bật ra tiếng rên rӍ. “ChӍ cần nói một tiếng, tôi chính là của em.” Gã nói xong, mӍm cười với cô, liền xoay người rời đi. MẬT MÃ - PASSWORD Hắc Khiết Minh www.dtv-ebook.com Chương 4 Edit: TiӇu Ngạn Hai giờ tám phút đêm, kim giây tích tắc chuyӇn động trong đêm. Cả người cô đầy mồ hôi, trong lòng kinh hãi tӍnh dậy từ trong giấc mơ, chẳng qua lúc này giấc mơ của cô, khác với bình thường là cảnh chạy trốn khỏi phòng thí nghiӋm, ngược lại là gã đàn ông đáng chết dưới lầu, hình ảnh gã trần như nhộng. Cô vừa uӇ oải vừa tức giận, lấy chăn trùm đầu, quyết đӏnh xua đi gã đàn ông trần truồng trong đầu, xoay người tiếp tục ngủ. Ai ngờ vừa nhắm lại, trong đầu lại hiӋn lên hình ảnh của gã kia, sợ tới mức cô lập tức mở mắt ra, không dám ngủ tiếp, nhưng cứ nhìn lên trần nhà tối đen, giӑng nói khàn khàn của gã lại quanh quẩn ở bên tai. Em thӱ suy nghĩ xem… ChӍ cần nói một tiếng, tôi chính là của em… Cô bӛng ngồi dậy, vội ấn công tắc bật đèn, căn phòng sáng lên, đèn điӋn sáng choang, xua đi hình ảnh mãnh nam trần truồng trên trần nhà. Ở trên giường lõa thӇ quay cuồng…. Tứ chi, mồ hôi hòa vào nhau… Đáng ghét! Cô âm thầm mắng một tiếng, vội vàng rời giường rót nước uống. Em thӱ suy nghĩ xem… ChӍ cần nói một tiếng…ChӍ cần nói một tiếng, tôi chính là của em… Tôi chính là của em… Của em… ChӍ cần nói một tiếng…… Giӑng nói của gã cứ quẩn quanh, cô đành phải mở nhạc, cầm lấy bàn chải bắt đầu cӑ rӱa phòng tắm, cӑ từ bồn tắm đến bồn rӱa tay, lại từ bồn rӱa tay đến bồn cầu, sau đó lại cӑ sàn một lần, thậm chí ngay cả bề mặt tường, bồn nước cùng bồn cầu cũng cӑ sạch bóng, nhưng giӑng nói của gã chết tiӋt kia như ma âm xuyên vào đầu cô. Cho nên cô lại bắt đầu dӑn lại phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, cho đến khi tất cả đều không còn một hạt bụi, bóng loáng. Sau đó, trời đã sáng. Cô nấu một nồi cháo, làm một chút đồ ăn, còn làm đủ loại sandwich, ép một chai lớn nước hoa quả, cuối cùng mới buông tha cho viӋc đối kháng cùng gã kia ở trong đầu cô suốt hai mươi tư giờ không gián đoạn một chút nào. Tám giờ ba mươi lăm phút sáng, cô ngồi ở trên bàn cơm, nhìn một bàn thức ăn bữa sáng, một chút thèm ăn cũng không có. Ba ngày trước sau khi gã nói những lời này, chúng luôn quấy nhiӉu suy nghĩ của cô, kӇ cả khi cô ăn cơm, tắm rӱa, đi ngủ hoặc là bồi TiӇu Lam luyӋn đạp xe, chúng nó vẫn luôn ở bên cạnh tai cô thì thầm. Thừa nhận đi, dáng người của tôi khiến em nhìn không rời mắt, nước miếng chảy ròng đúng không? Được rồi, cô thừa nhận, dáng người của gã khiến cô nhìn không thӇ rời mắt, nước miếng chảy ròng! Được rồi, cô thừa nhận, cô ước gì có thӇ đẩy gã ngã lên giường, tùy cô lăng nhục! Được rồi, cô thừa nhận, cô đúng là rất muốn gã… Cho dù là như vậy, vậy thì sao? Thật sự tìm gã lên giường sao? Có gì không thӇ? Cả người cô cứng đờ, môi tự nhiên hơi nhếch lên, suy nghĩ trong đầu lại không dừng lại được. Dù sao gã cũng nói, bӑn hӑ nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, vì sao không thӇ cùng một chӛ? Hơn nữa trừ phi những người đó không còn truy đuổi cô, nếu không cả đời này cô cũng không thӇ cùng người kết hôn sinh con, yên ổn được, từ khi cô trưởng thành, vốn không có cơ hội yêu đương, càng miӉn bàn đến được nếm thӱ quan hӋ nam nữ, cô thấy về sau cũng không có khả năng. Sau khi trưởng thành, cuộc sống của cô đều là thí nghiӋm không giới hạn cùng không ngừng tính toán bỏ trốn, đoạn thời gian yên bình này rất có thӇ bởi vì những người đó mà gián đoạn, cho nên nếu cô muốn gã, gã lại tự mình đưa lên cӱa, cô sao lại kháng cự? ChӍ cần nói một tiếng, tôi chính là của em – “Chú đừng tới.” “Vì sao?” “Chӏ ấy không thích chú.” Cảnh Dã trầm mặc hai giây, “Cô ấy nói như vậy sao?” Phong Thanh Lam dừng động tác mặt áo khoác mắt nhìn gã, rất muốn trả lời “Đúng”, nhưng cuối cùng vẫn thành thật giӑng nói buồn buồn trả lời: “Không có.” “Nếu không có, chú và cháu cùng đi tới thì có liên quan gì.” “Hӑc đạp xe là cháu, cũng không phải chú.” TiӇu Lam cắn môi, có chút lo lắng. “Nhưng chú là người giám hộ của cháu, chú có quyền lợi này. Được rồi, đừng dây dưa nữa, động tác nhanh một chút, đừng đӇ cho người ta chờ.” Đùa gì thế, gã nhӏn lâu như thế, hôm nay nhất đӏnh phải nhìn thấy nàng. Đã qua ba ngày, cô nàng kia không có chút tin tức, tuy gã muốn cô thӱ suy nghĩ xem, nhưng ba ngày đã là nhẫn nại cực hạn của gã, bởi vì cảnh xuân của cô và gã luôn xuất hiӋn không ngừng đánh lén gã, hại gã dường như chuyӋn gì cũng làm không thành, nếu không nghĩ biӋn pháp phá vỡ cục diӋn bế tắc, nói không chừng gã sӁ chết vì tinh trùng xông lên não. (Nguyên văn mụ tác giả) “Nhưng mà –” “Làm sao?” Hai tay gã ôm ngực, mắt nhìn thẳng cô bé, vҿ mặt ghê gớm. “Nếu không chú phải cam đoan chú không động tay động chân với chӏ ấy.” Cô bé ngẩng đầu nghiêm túc cảnh cáo. “Khi nào thì chú—” Gã giật mình, nhớ lại một chút, liền dừng lại, nhíu mày hỏi ngược lại: “Cho dù chú thật sự động tay động chân với cô ấy, thì liên quan gì tới cháu?” “Bởi vì—” Cô bé không kiên nhẫn hai tay chống nạnh nói: “Nếu chú vẫn quấy rối tình dục chӏ ấy, đến lúc đó ngay cả cháu chӏ ấy cũng ghét, sӁ không có người dạy cháu đạp xe!” TiӇu quỷ này! “Cái gì mà quấy rối tình dục, nếu cô ấy không thích, sӁ không đӇ chú đến gần cô ấy.” Gã nhướn mày, dùng lӛ mũi hừ một tiếng, tự tin nói: “Còn có, ai nói sӁ không có người dạy cháy, chú cũng biết mà.” “Cháu mới không cần chú dạy!” Cô bé tức giận giậm chân, “Dù sao chú không được quấy rầy chӏ ấy!” “Này tiӇu quỷ này sao cháu quản nhiều như vậy?” Gã nhíu mày oán giận. “Thôi, cháu không đi!” Thấy gã không chӏu cam đoan, cô bé xoay người, giả vờ sӁ trở về phòng. “Này này này –” Cảnh Dã thấy thế, vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tiӇu tổ tông của tôi ơi, chú cam đoan, chú cam đoan như vậy được rồi chứ?” Cô bé dừng bước, nghi ngờ quay đầu nhìn gã, “Chú cam đoan?” “Được rồi, chú cam đoan, chú thề, ok?” Gã giơ tay phải lên, vҿ mặt là bộ dáng bất đắc dĩ. TiӇu Lam thấy thế, mới cam tâm đi nốt một bên giày. Vài phút sau, khi bӑn hӑ ra khỏi cӱa đi xuống tầng, đi vào chӛ đӇ xe dắt xe, lại nghe gã mở miӋng hỏi: “Này?” “Sao ạ?” Cô bé đề phòng quay đầu liếc nhìn gã một cái “Cháu thích cô ấy đúng không?” “Vậy thì sao?” “Chú cũng vậy.” Cô bé mở to mắt, dừng bước, hoảng sợ nhìn gã cười đi về phía thư viӋn, vội vàng dắt xe đạp đuổi theo, nói lớn tiếng: “Chú cam đoan không quầy rầy chӏ ấy mà—” “Cháu yên tâm, cô ấy sӁ không vì chú mà ghét cháu đâu.” Gã vẫy vẫy bàn tay to, chӍ về phía cô bé, “Được rồi, lấy xe là đӇ đi không phải đӇ dắt, nhanh lên xe, đừng có dắt.” “Chú nói mà không giữ lời!” Cô vé vừa lo lắng vừa cáu giận nói. “Chú chưa nói không quấy rầy cô ấy, chӍ nói chú cam đoan, chú cam đoan sӁ không khiến cô ấy chán ghét cháu, vậy là được rồi?” Cô bé thờ phì phò nhìn gã trợn mắt mà chống đối, “Chú cũng không phải chӏ ấy, sao mà cam đoan được?” Cảnh Dã nhìn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé mấy ngày nay có thêm mấy cái tàn nhan, không khỏi gãi gãi cằm, sau đó đem mũ lưỡi trai trên đầu mình tháo xuống đội lên đầu cô bé, nhe răng cười, “ChӍ cần cô ấy thích chú, thì sӁ không chán ghét cháu!” “Thích chú?” Trên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé hiӋn lên sự kinh hãi, “Làm sao có thӇ!” “Này, tiӇu quỷ kia, cháu thật xem thường chú đấy!” Gã tặc lưỡi lắc đầu, “Chậc chậc chậc, như vậy là không được nha.” “Nhưng mà, nhưng mà…” Cô bé trở nên lắp bắp. “Chú biết chú không phải là hoàng tӱ bạch mã,, cho nên cháu phải giúp chú, hiӇu không?” Gã làm bộ dáng đương nhiên, sau đó vӛ vӛ lên chiếc mũ lưỡi trai cô bé đang đội trên đầu, “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, đi thôi, mục tiêu chính là phía trước, đạp xe đi!” Nói xong, gã xoay người đi về phía thư viӋn. Phong Thanh Lam cứng hӑng nhìn tên đại tinh tinh kia bộ dạng nhàn nhã tự nhiên, giống như ra ngoại thành là đӇ đi dạo chơi hҽn hò, chӍ cảm thấy có đám mây đen trên đầu. Giúp chú? Khiến chӏ HiӇu Dạ thích tên đại tinh tinh này? Đừng đùa chứ, TiӇu Lam cảm thấy cô bé giúp gã trúng sổ số còn khả quan hơn. *** Xa xa thấy TiӇu Lam đã ở thư viӋn luyӋn đạp xe, HiӇu Dạ mới từ nội thành mua đồ trở về, lái xe dừng ở ven đường, vừa muốn xuống xe đã nhìn thấy gã kia cũng ở đó, hai cô tay vừa đặt lên cӱa xe lại thu vào, nhát gan ngồi ở bên trong nhìn tên kia. Gã đứng ở xa khoảng hơn mười mét, hung ác hô to gӑi nhỏ về phía TiӇu Lam, rất giống một tên huấn luyӋn viên bóng đá tàn bạo. “Cơ thӇ đừng nên cứng ngắc như vậy!” “Tay phải thả lỏng! Thả lòng!” “Không nên giữ chặt phanh xe! Cứ dũng cảm đi tới —” Khi gã quát xong, TiӇu Lam cũng không có dӉ dàng thả lỏng, ngược lại càng cứng ngắc, sau đó cô bé giống như bӏ gã chӑc mao (làm cho tức giận), chớp mắt một cái, chӍ thấy phương hướng xe đạp thay đổi, bắt đầu lao về phía vӏ đại tinh tinh tàn bạo kia. “Này này này, cháu đạp xe đi đâu vậy? Này! TiӇu quỷ! Đừng náo loạn —” “A a a! Chú mau tránh ra! Chớ cản đường —“ Cô bé hét lên. Biết tình huống không đúng, gã nhanh chóng né đi, cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, phương hướng của cô bé vẫn là đuổi theo gã, khiến gã không thӇ làm gì khác hơn là bӏ cô bé đuổi theo, chӍ thấy một lớn một nhỏ, một đạp xe, một đang chạy, cùng ở trên đường la hét. “TiӇu quỷ, mau dừng lại đi —” “Làm sao đӇ dừng —” """