" Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc - Chuyển Chuyển full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc - Chuyển Chuyển full prc pdf epub azw3 [Ngôn Tình] Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương cuối Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện 3 Ngoại truyện 4 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 1 images Mọi người đều biết nguyên lão khai quốc nhà họ Ninh có mӝt người con trai, học tập xuất sắc, bӝ dạng xuất chúng, gia cảnh không ai bằng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện rất hiểu biết; nө cười ôn nhu nho nhã, khi cười luôn luôn chỉ để hé nӱa bảy chiếc răng, chắc hẳn từ nhỏ đã luyện tập cắn đũa mỉm cười. Có bao nhiêu sát thủ của sư gia thì cũng có bấy nhiêu hoàng tӱ của các cô bé! Ai cũng biết lão tưӟng Hồng quân nhà họ Quan có mӝt cô công chúa nhỏ, trông như búp bê Barbie, tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Sáu tuổi mӟi từ nưӟc ngoài trở về, tiếng phổ thông rất kém, thỉnh thoảng còn nói chêm vài từ tiếng Anh mà ngay cả người lӟn nghe cũng không hiểu. Trong thế giӟi đại viện, vô hình trung nhӳng đứa trẻ chơi cùng nhau bị phân chia đẳng cấp cao thấp khác nhau. Con của quan lӟn luôn đưӧc xếp hàng trưӟc nhất, là lão đại, không thể xâm phạm. "Hi, mình tên là Quan Thưӟc Hạ." Mặc mӝt chiếc váy ren màu hồng phấn, bạn nhỏ Quan đi theo sau ông nӝi nhà mình lần đầu tiên đến thăm nhà họ Ninh gặp Ninh Mặc, mӝt cậu bé cao hơn nӱa cái đầu, dáng vẻ nho nhã, lễ phép. "Thưӟc Hạ, Thưӟc Hạ, tên nghe rất êm tai. Mình là Ninh Mặc." Ninh Mặc vươn bàn tay nhỏ bé bắt tay thân thiết vӟi bạn nhỏ Quan, bày tỏ quan hệ bạn bè. Dần dần, không còn cảm giác xa lạ, khoảng cách giӳa hai người đưӧc kéo gần lại không ít. "Tôm nhỏ, tôm nhỏ, đến gọi mӝt tiếng anh nào!" Ninh Mặc thu hồi vẻ mặt ngoan ngoãn trưӟc mặt người lӟn, đung đưa que kẹo đường trong tay. "Không đưӧc gọi tôm nhỏ." Quan Thưӟc Hạ bĩu môi, mất hứng lườm Ninh Mặc. Ninh Mặc xoa xoa véo véo khuôn mặt mũm mĩm của cô nhóc, vẻ mặt thản nhiên, mở miệng giải thích: "Thưӟc Hạ đảo lại vừa hay đọc là con tôm, tôm nhỏ*, haha." Làm gì có kiểu ngөy biện này, trong lòng phẫn nӝ không ngừng kêu gào. *Tên của bạn nhỏ Thưӟc Hạ là 米夏, còn tôm nhỏ là là 虾米. Chӳ 夏(xiā) và 虾 (xià) đồng âm, đọc lên giống nhau. Ninh Mặc không biết hình tưӧng hoàng tӱ nhỏ của mình trong lòng bạn nhỏ Quan Quan bây giờ là mӝt con cá mập lӟn, mӝt con cá mập răng nanh trắng ở Thái Bình Dương. Không biết vì sao tôm nhỏ còn đi vào phía cổng nhà cá mập? Thӵc ra, Quan Thưӟc Hạ rất hâm mӝ mӝt nhà Ninh Mặc. Thứ nhất, gia đình có nhiều người, có ông nӝi Ninh, bà nӝi Ninh, ba Ninh, mẹ Ninh, chị gái Ninh, còn có Ninh Mặc, chưa tính cô bảo mẫu và chú lái xe. So vӟi nhà mình thì hiển nhiên thấy thật lạnh lẽo, ba thường đi công tác, mẹ vẫn ở nưӟc ngoài, chỉ có ông nӝi và bác quản gia Chu, cùng vӟi dì bảo mẫu Chu. Ba đều tӵ mình lái xe, chú lái xe cũng là thư ký của ba, vì thế không đưӧc nhờ vả chú thường xuyên, chỉ khi cần mӟi có thể yêu cầu. Thứ hai, tài nghệ nấu ăn của mẹ Ninh quả thật là rất tuyệt vời, cho dù là mӝt bàn tiệc Mãn Hán [1] hay chỉ là mӝt món điểm tâm nhỏ cũng khiến cho người không thể chê vào đâu đưӧc. Ngay cả cô bạn nhỏ Quan Quan từ nhỏ đã chỉ ăn hamburger, bít tết mà lӟn lên cũng trở nên vô cùng yêu thích ẩm thӵc hàng nghìn năm của Trung Hoa. [1] Mãn Hán Toàn Tịch hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là mӝt trong nhӳng đӧt tiệc lӟn nhất đưӧc ghi chép ở Mãn Châu và lịch sӱ Trung Hoa. Đӧt tiệc này bao gồm 108 món đӝc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đӧt tiệc này đã đưӧc tổ chức trọn ba ngày vӟi sáu bӳa tiệc. Nghệ thuật ẩm thӵc và kӻ thuật nấu nưӟng đưӧc thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. (Nguồn Wikipedia) Thứ ba, ông nӝi Ninh chính là mӝt kì thủ chơi cờ, có kiên nhẫn. Quan Thưӟc Hạ ngoại trừ nói tiếng phổ thông không chuẩn thì cũng biết mӝt ít về đánh cờ. Trong nhà, ông nӝi cô là người rất mê môn cờ vây, nên tӵ tay mình cẩn thận từng chút mӝt dạy dỗ cô chơi cờ, kiên trì chỉ bảo, nhưng sau này thấy bạn nhỏ Quan Quan và bạn cờ của mình giống nhau như đúc ở tính tình nóng nảy, nên quyết định xác định rõ ranh giӟi vӟi cô bé, không qua lại vӟi nhau. Vì thế, Quan Thưӟc Hạ chỉ có thể ôm quân cờ đến nhờ ông nӝi Ninh chỉ giáo. "Quan Quan lại đến tìm ông chơi cờ hả?" Mẹ Ninh mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng thùy mị, ngẩng đầu lên hỏi, trên tay vẫn cầm tờ báo, hỏi Quan Thưӟc Hạ đi đằng sau cô bảo mẫu. "Chào bác Ninh! Ông nӝi Ninh đang ngủ trưa sao ạ? Vậy con đӧi ông tỉnh dậy!" Bạn nhỏ Quan Quan lễ phép trả lời. "Ông đang chờ con ở vườn hoa sau nhà đó! Mau đi đi! Lát nӳa bác sẽ gọi điện cho ông nӝi con, ăn cơm tối ở nhà bác, ăn xong rồi bác bảo Mặc Mặc đưa con về nhà!” "Cảm ơn bác Ninh." Cứ nghĩ đến việc đối mặt cá mập trắng Ninh Mặc đáng ghét kia là bạn nhỏ Quan lại cảm thấy thӵc sӵ rất khó chịu, nhưng mà đưӧc ăn bӳa cơm tối mẹ Ninh làm, có vịt Bát Bảo béo ngậy, bánh quy hạnh nhân tinh tế, chè bánh trôi nưӟc, đáng giá! Rất đáng giá! Thật sӵ đáng giá! Ha ha, Quan Quan nghĩ đến không kiềm chế đưӧc nuốt nưӟc miếng ừng ӵc, sau đó hỏi mẹ Ninh: "Mặc Mặc đâu rồi ạ?" "Thằng bé đi cùng vӟi mấy đứa ra cung thiếu niên*, buổi tối mӟi trở về." "Dạ!” Rõ ràng có chút thất vọng, "Bác Ninh, con xin phép đi trưӟc, nếu không lát nӳa ông chờ lâu sẽ sốt ruӝt." "Đưӧc rồi, con đi đi." Mẹ Ninh gật đầu, rồi tiếp tөc miệt mài đọc báo. *Cung thiếu niên: Ở Việt Nam mình thường gọi là Cung văn hóa Sau bӳa tối, Ninh Mặc làm vệ sĩ cho Quan Quan. Chỉ là khoảng cách chưa đến hai trăm mét, cậu tӵ hỏi vì sao cái đuôi nhỏ đằng sau mình không tӵ trở về mӝt mình. "Mặc Mặc, chơi ở cung thiếu niên vui lắm sao?" Mӝt lúc lâu không nói, bấy giờ Quan Thưӟc Hạ lên tiếng hỏi. "Có rất nhiều bạn nhỏ, nhưng bọn anh đều đi học." Ninh Mặc quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên dừng bưӟc, đi về phía Quan Quan. "Vậy tӟ có thể đi không?" Quan Thưӟc Hạ ngập ngừng hỏi. "Không phải em có gia sư dạy ở nhà sao?" Ninh Mặc rất muốn sӟm thoát khỏi con sâu phiền toái này, về nhà xem phim hoạt hình. "Haizz!" Quan Thưӟc Hạ bất đắc dĩ thở dài mӝt tiếng. Giáo viên tại gia của Quan Quan ở bên kia Thái Bình Dương xa xôi là do đích thân mẹ Quan tuyển chọn, là vị nӳ giáo sư đại học lӟn tuổi phө trách giảng dạy âm nhạc. Vị giáo sư này đeo mӝt cặp kính dày, tóc búi cao, nơi khóe mắt đều là nếp nhăn, rất kính trọng nhà họ Quan. Mỗi tuần có bốn buổi học, nếu không có việc ngoài ý muốn thì đều bắt đầu học vào lúc bảy giờ tối ngày thứ hai, thứ ba, thứ năm và thứ sáu, môn học là đàn dương cầm và đàn violin. Nếu buổi nào học chăm chỉ, học tốt thì có thể đưӧc nghỉ học sӟm trưӟc nӱa tiếng. Đó là chuyện Quan Quan thích nhất, nhưng mà bình thường đều phải học đủ ba tiếng mӟi đưӧc nghỉ. Nghiêm khắc đến mức khiến Quan Thưӟc Hạ có chút sӧ sệt, may mà trẻ em trong nhà trẻ không phải học môn nào, nhiệm vө cũng nhẹ hơn mӝt chút. "Mặc Mặc, tӟ muốn tham gia cuӝc thi tài năng thiếu nhi. Ngày mai là chủ nhật, cậu có tӟi không?" Quan Quan vẻ mặt ủ rũ, hai bàn tay nhỏ bé vặn vẹo. "Tôm nhỏ, gọi anh Mặc mӝt tiếng xem nào!" Ninh Mặc khẽ cười, môi cong lên. Công chúa nhỏ trưӟc mặt này, đối vӟi bọn Tôn Thư, Diệp Lạc Thừa mӝt câu anh Tôn, hai câu anh Diệp, nhưng lại kiên quyết không gọi Ninh Mặc như vậy. Bọn họ đều lӟn hơn cô bé hai tuổi, thế nên vӟi vấn đề này Ninh Mặc rất có thành kiến. Đến trưӟc cӱa nhà, Quan Thưӟc Hạ vẫn im lặng không nói, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại, cứ như vậy đi thẳng vào trong nhà. "Thật không lễ phép!" Ninh Mặc ngạc nhiên vӟi biểu hiện của Quan Quan rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở như vậy của cô bé. Các bạn nhỏ khác khi tham gia thi đấu đều có ba mẹ đi cùng, còn có lӵc lưӧng người thân đông đảo đi theo cổ vũ. Chỉ mình Thưӟc Hạ mӝt mình lẻ loi hăng hái thi đấu trên sân khấu. Hỗ trӧ ở hậu trường đều là giáo viên của nhà trẻ, thế nên cho dù đưӧc thưởng cũng chỉ là hoa tươi. Đây cũng chính là khúc mắc trong lòng Quan Thưӟc Hạ, cô bé chán ghét cảm giác này. Ngẫm lại, ba tӵ bay sang chỗ mẹ ở nưӟc Mĩ đón cô bé trở về trưӟc, sau đó ba người sẽ đi công viên Disneyland. Cả nhà họ già trẻ đã bao lâu không ở cùng nhau? Trong phòng thay đồ ở hậu trường túm năm tөm ba, xem ra nhӳng bậc cha mẹ còn kích đӝng hơn nhӳng bạn nhỏ. Quan Thưӟc Hạ ngồi ở trên ghế nơi góc phòng, đung đưa hai chân, quan sát toàn bӝ khung cảnh xung quanh mình. Hôm nay ông nӝi có việc bận không đến đưӧc, ba đi công tác ở Hồng Kông, mẹ lại hoàn toàn không biết chuyện này. Sau khi đưӧc giáo viên hóa trang và thay quần áo xong, Quan Thưӟc Hạ vẫn ngồi yên mӝt chỗ, suy nghĩ. Cũng có người hỏi cô bé khát không, đói bөng không. Thân hình nhỏ nhắn, trên đầu đӝi mӝt chiếc vương miện nhỏ giống như mӝt công chúa nhỏ. Khi bưӟc lên sân khấu, Quan Thưӟc Hạ rất ung dung bình tĩnh, vì thế nhận đưӧc mӝt tràng pháo tay nhiệt liệt. Cô bé lễ phép đứng giӳa sân khấu cúi chào rồi đi về phía đàn dương cầm. Tác phẩm mà Quan Quan đàn chính là nhạc phẩm "Khúc quân hành Thổ Nhĩ Kỳ". Âm thanh vui tươi lan khắp hӝi trường, nhӳng ngón tay nhỏ không ngừng chuyển đӝng trên phím đàn đen trắng, vẻ mặt chuyên chú không thua gì nghệ sĩ dương cầm chân chính. Mọi người say mê chìm trong tiếng đàn tao nhã, ngón tay Quan Thưӟc Hạ rời phím đàn, tuyên bố đã hết mӝt khúc. Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Quan Thưӟc Hạ đứng dậy trở lại trung tâm sân khấu xoay người hành lễ. Đӝt nhiên mӝt đôi giày da đen nho nhỏ xuất hiện chắn ngang tầm mắt của cô bé. Thưӟc Hạ bình thản ngẩng đầu, thoáng chốc sӱng sốt. Ninh Mặc mặc mӝt bӝ tây trang xa xỉ, tay cầm bó hoa lӟn cong miệng cười vӟi cô bé. “Cảm đӝng lắm phải không? Anh bảo mẹ anh, Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa cũng đến đây. Hoa này tặng cho em. Nặng muốn chết!" Ninh Mặc nhíu mày, nghĩ mӝt đằng nói mӝt nẻo. Nhìn thấy Quan Thưӟc Hạ vẫn còn đang ngẩn người, cậu thấy cô bé rất đáng yêu. “Không phải nói không đến sao?” Quan Thưӟc Hạ mím môi, nhận lấy bó hoa từ trong tay Ninh Mặc, là hoa cúc vàng. Tuy nói thái đӝ bạn học Ninh không tốt nhưng Quan Thưӟc Hạ vẫn thấy rất vui mừng. “Anh cũng không nói là không đến!" Nhìn thấy khuôn mặt mềm mại trưӟc mắt, Ninh Mặc cảm thấy ngứa tay liền tiến lên véo má mӝt cái. Quan Thưӟc Hạ hơi bất ngờ, cuối cùng “bốp” mӝt tiếng đánh vào cái tay heo vẫn còn đang nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Sau đó bình thản rời khỏi sân khấu, đương nhiên đầu sỏ gây ra vө vừa rồi cũng theo sát phía sau. Trở lại hậu trường Quan Thưӟc Hạ trở lại trạng thái yên lặng, mặc kệ Ninh Mặc đang đi theo phía sau, mặc kệ rất nhiều bạn nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt hâm mӝ, dù sao Ninh Mặc kia dáng vẻ hại nưӟc hại dân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quả thӵc có rất nhiều người hâm mӝ. Trong lòng Quan Thưӟc Hạ giờ đây vô cùng buồn bӵc, bất bình! Ở trên sân khấu bị nhéo như vậy, lại còn ngây người rất lâu nhìn cậu, càng mất mặt hơn chính là dưӟi sân khấu có rất nhiều người nhìn thấy. Quả thật mất mặt! ~Hết chương 1~ images Mọi người đều biết nguyên lão khai quốc nhà họ Ninh có mӝt người con trai, học tập xuất sắc, bӝ dạng xuất chúng, gia cảnh không ai bằng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện rất hiểu biết; nө cười ôn nhu nho nhã, khi cười luôn luôn chỉ để hé nӱa bảy chiếc răng, chắc hẳn từ nhỏ đã luyện tập cắn đũa mỉm cười. Có bao nhiêu sát thủ của sư gia thì cũng có bấy nhiêu hoàng tӱ của các cô bé! Ai cũng biết lão tưӟng Hồng quân nhà họ Quan có mӝt cô công chúa nhỏ, trông như búp bê Barbie, tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Sáu tuổi mӟi từ nưӟc ngoài trở về, tiếng phổ thông rất kém, thỉnh thoảng còn nói chêm vài từ tiếng Anh mà ngay cả người lӟn nghe cũng không hiểu. Trong thế giӟi đại viện, vô hình trung nhӳng đứa trẻ chơi cùng nhau bị phân chia đẳng cấp cao thấp khác nhau. Con của quan lӟn luôn đưӧc xếp hàng trưӟc nhất, là lão đại, không thể xâm phạm. "Hi, mình tên là Quan Thưӟc Hạ." Mặc mӝt chiếc váy ren màu hồng phấn, bạn nhỏ Quan đi theo sau ông nӝi nhà mình lần đầu tiên đến thăm nhà họ Ninh gặp Ninh Mặc, mӝt cậu bé cao hơn nӱa cái đầu, dáng vẻ nho nhã, lễ phép. "Thưӟc Hạ, Thưӟc Hạ, tên nghe rất êm tai. Mình là Ninh Mặc." Ninh Mặc vươn bàn tay nhỏ bé bắt tay thân thiết vӟi bạn nhỏ Quan, bày tỏ quan hệ bạn bè. Dần dần, không còn cảm giác xa lạ, khoảng cách giӳa hai người đưӧc kéo gần lại không ít. "Tôm nhỏ, tôm nhỏ, đến gọi mӝt tiếng anh nào!" Ninh Mặc thu hồi vẻ mặt ngoan ngoãn trưӟc mặt người lӟn, đung đưa que kẹo đường trong tay. "Không đưӧc gọi tôm nhỏ." Quan Thưӟc Hạ bĩu môi, mất hứng lườm Ninh Mặc. Ninh Mặc xoa xoa véo véo khuôn mặt mũm mĩm của cô nhóc, vẻ mặt thản nhiên, mở miệng giải thích: "Thưӟc Hạ đảo lại vừa hay đọc là con tôm, tôm nhỏ*, haha." Làm gì có kiểu ngөy biện này, trong lòng phẫn nӝ không ngừng kêu gào. *Tên của bạn nhỏ Thưӟc Hạ là 米夏, còn tôm nhỏ là là 虾米. Chӳ 夏(xiā) và 虾 (xià) đồng âm, đọc lên giống nhau. Ninh Mặc không biết hình tưӧng hoàng tӱ nhỏ của mình trong lòng bạn nhỏ Quan Quan bây giờ là mӝt con cá mập lӟn, mӝt con cá mập răng nanh trắng ở Thái Bình Dương. Không biết vì sao tôm nhỏ còn đi vào phía cổng nhà cá mập? Thӵc ra, Quan Thưӟc Hạ rất hâm mӝ mӝt nhà Ninh Mặc. Thứ nhất, gia đình có nhiều người, có ông nӝi Ninh, bà nӝi Ninh, ba Ninh, mẹ Ninh, chị gái Ninh, còn có Ninh Mặc, chưa tính cô bảo mẫu và chú lái xe. So vӟi nhà mình thì hiển nhiên thấy thật lạnh lẽo, ba thường đi công tác, mẹ vẫn ở nưӟc ngoài, chỉ có ông nӝi và bác quản gia Chu, cùng vӟi dì bảo mẫu Chu. Ba đều tӵ mình lái xe, chú lái xe cũng là thư ký của ba, vì thế không đưӧc nhờ vả chú thường xuyên, chỉ khi cần mӟi có thể yêu cầu. Thứ hai, tài nghệ nấu ăn của mẹ Ninh quả thật là rất tuyệt vời, cho dù là mӝt bàn tiệc Mãn Hán [1] hay chỉ là mӝt món điểm tâm nhỏ cũng khiến cho người không thể chê vào đâu đưӧc. Ngay cả cô bạn nhỏ Quan Quan từ nhỏ đã chỉ ăn hamburger, bít tết mà lӟn lên cũng trở nên vô cùng yêu thích ẩm thӵc hàng nghìn năm của Trung Hoa. [1] Mãn Hán Toàn Tịch hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là mӝt trong nhӳng đӧt tiệc lӟn nhất đưӧc ghi chép ở Mãn Châu và lịch sӱ Trung Hoa. Đӧt tiệc này bao gồm 108 món đӝc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đӧt tiệc này đã đưӧc tổ chức trọn ba ngày vӟi sáu bӳa tiệc. Nghệ thuật ẩm thӵc và kӻ thuật nấu nưӟng đưӧc thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. (Nguồn Wikipedia) Thứ ba, ông nӝi Ninh chính là mӝt kì thủ chơi cờ, có kiên nhẫn. Quan Thưӟc Hạ ngoại trừ nói tiếng phổ thông không chuẩn thì cũng biết mӝt ít về đánh cờ. Trong nhà, ông nӝi cô là người rất mê môn cờ vây, nên tӵ tay mình cẩn thận từng chút mӝt dạy dỗ cô chơi cờ, kiên trì chỉ bảo, nhưng sau này thấy bạn nhỏ Quan Quan và bạn cờ của mình giống nhau như đúc ở tính tình nóng nảy, nên quyết định xác định rõ ranh giӟi vӟi cô bé, không qua lại vӟi nhau. Vì thế, Quan Thưӟc Hạ chỉ có thể ôm quân cờ đến nhờ ông nӝi Ninh chỉ giáo. "Quan Quan lại đến tìm ông chơi cờ hả?" Mẹ Ninh mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng thùy mị, ngẩng đầu lên hỏi, trên tay vẫn cầm tờ báo, hỏi Quan Thưӟc Hạ đi đằng sau cô bảo mẫu. "Chào bác Ninh! Ông nӝi Ninh đang ngủ trưa sao ạ? Vậy con đӧi ông tỉnh dậy!" Bạn nhỏ Quan Quan lễ phép trả lời. "Ông đang chờ con ở vườn hoa sau nhà đó! Mau đi đi! Lát nӳa bác sẽ gọi điện cho ông nӝi con, ăn cơm tối ở nhà bác, ăn xong rồi bác bảo Mặc Mặc đưa con về nhà!” "Cảm ơn bác Ninh." Cứ nghĩ đến việc đối mặt cá mập trắng Ninh Mặc đáng ghét kia là bạn nhỏ Quan lại cảm thấy thӵc sӵ rất khó chịu, nhưng mà đưӧc ăn bӳa cơm tối mẹ Ninh làm, có vịt Bát Bảo béo ngậy, bánh quy hạnh nhân tinh tế, chè bánh trôi nưӟc, đáng giá! Rất đáng giá! Thật sӵ đáng giá! Ha ha, Quan Quan nghĩ đến không kiềm chế đưӧc nuốt nưӟc miếng ừng ӵc, sau đó hỏi mẹ Ninh: "Mặc Mặc đâu rồi ạ?" "Thằng bé đi cùng vӟi mấy đứa ra cung thiếu niên*, buổi tối mӟi trở về." "Dạ!” Rõ ràng có chút thất vọng, "Bác Ninh, con xin phép đi trưӟc, nếu không lát nӳa ông chờ lâu sẽ sốt ruӝt." "Đưӧc rồi, con đi đi." Mẹ Ninh gật đầu, rồi tiếp tөc miệt mài đọc báo. *Cung thiếu niên: Ở Việt Nam mình thường gọi là Cung văn hóa Sau bӳa tối, Ninh Mặc làm vệ sĩ cho Quan Quan. Chỉ là khoảng cách chưa đến hai trăm mét, cậu tӵ hỏi vì sao cái đuôi nhỏ đằng sau mình không tӵ trở về mӝt mình. "Mặc Mặc, chơi ở cung thiếu niên vui lắm sao?" Mӝt lúc lâu không nói, bấy giờ Quan Thưӟc Hạ lên tiếng hỏi. "Có rất nhiều bạn nhỏ, nhưng bọn anh đều đi học." Ninh Mặc quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên dừng bưӟc, đi về phía Quan Quan. "Vậy tӟ có thể đi không?" Quan Thưӟc Hạ ngập ngừng hỏi. "Không phải em có gia sư dạy ở nhà sao?" Ninh Mặc rất muốn sӟm thoát khỏi con sâu phiền toái này, về nhà xem phim hoạt hình. "Haizz!" Quan Thưӟc Hạ bất đắc dĩ thở dài mӝt tiếng. Giáo viên tại gia của Quan Quan ở bên kia Thái Bình Dương xa xôi là do đích thân mẹ Quan tuyển chọn, là vị nӳ giáo sư đại học lӟn tuổi phө trách giảng dạy âm nhạc. Vị giáo sư này đeo mӝt cặp kính dày, tóc búi cao, nơi khóe mắt đều là nếp nhăn, rất kính trọng nhà họ Quan. Mỗi tuần có bốn buổi học, nếu không có việc ngoài ý muốn thì đều bắt đầu học vào lúc bảy giờ tối ngày thứ hai, thứ ba, thứ năm và thứ sáu, môn học là đàn dương cầm và đàn violin. Nếu buổi nào học chăm chỉ, học tốt thì có thể đưӧc nghỉ học sӟm trưӟc nӱa tiếng. Đó là chuyện Quan Quan thích nhất, nhưng mà bình thường đều phải học đủ ba tiếng mӟi đưӧc nghỉ. Nghiêm khắc đến mức khiến Quan Thưӟc Hạ có chút sӧ sệt, may mà trẻ em trong nhà trẻ không phải học môn nào, nhiệm vө cũng nhẹ hơn mӝt chút. "Mặc Mặc, tӟ muốn tham gia cuӝc thi tài năng thiếu nhi. Ngày mai là chủ nhật, cậu có tӟi không?" Quan Quan vẻ mặt ủ rũ, hai bàn tay nhỏ bé vặn vẹo. "Tôm nhỏ, gọi anh Mặc mӝt tiếng xem nào!" Ninh Mặc khẽ cười, môi cong lên. Công chúa nhỏ trưӟc mặt này, đối vӟi bọn Tôn Thư, Diệp Lạc Thừa mӝt câu anh Tôn, hai câu anh Diệp, nhưng lại kiên quyết không gọi Ninh Mặc như vậy. Bọn họ đều lӟn hơn cô bé hai tuổi, thế nên vӟi vấn đề này Ninh Mặc rất có thành kiến. Đến trưӟc cӱa nhà, Quan Thưӟc Hạ vẫn im lặng không nói, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại, cứ như vậy đi thẳng vào trong nhà. "Thật không lễ phép!" Ninh Mặc ngạc nhiên vӟi biểu hiện của Quan Quan rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở như vậy của cô bé. Các bạn nhỏ khác khi tham gia thi đấu đều có ba mẹ đi cùng, còn có lӵc lưӧng người thân đông đảo đi theo cổ vũ. Chỉ mình Thưӟc Hạ mӝt mình lẻ loi hăng hái thi đấu trên sân khấu. Hỗ trӧ ở hậu trường đều là giáo viên của nhà trẻ, thế nên cho dù đưӧc thưởng cũng chỉ là hoa tươi. Đây cũng chính là khúc mắc trong lòng Quan Thưӟc Hạ, cô bé chán ghét cảm giác này. Ngẫm lại, ba tӵ bay sang chỗ mẹ ở nưӟc Mĩ đón cô bé trở về trưӟc, sau đó ba người sẽ đi công viên Disneyland. Cả nhà họ già trẻ đã bao lâu không ở cùng nhau? Trong phòng thay đồ ở hậu trường túm năm tөm ba, xem ra nhӳng bậc cha mẹ còn kích đӝng hơn nhӳng bạn nhỏ. Quan Thưӟc Hạ ngồi ở trên ghế nơi góc phòng, đung đưa hai chân, quan sát toàn bӝ khung cảnh xung quanh mình. Hôm nay ông nӝi có việc bận không đến đưӧc, ba đi công tác ở Hồng Kông, mẹ lại hoàn toàn không biết chuyện này. Sau khi đưӧc giáo viên hóa trang và thay quần áo xong, Quan Thưӟc Hạ vẫn ngồi yên mӝt chỗ, suy nghĩ. Cũng có người hỏi cô bé khát không, đói bөng không. Thân hình nhỏ nhắn, trên đầu đӝi mӝt chiếc vương miện nhỏ giống như mӝt công chúa nhỏ. Khi bưӟc lên sân khấu, Quan Thưӟc Hạ rất ung dung bình tĩnh, vì thế nhận đưӧc mӝt tràng pháo tay nhiệt liệt. Cô bé lễ phép đứng giӳa sân khấu cúi chào rồi đi về phía đàn dương cầm. Tác phẩm mà Quan Quan đàn chính là nhạc phẩm "Khúc quân hành Thổ Nhĩ Kỳ". Âm thanh vui tươi lan khắp hӝi trường, nhӳng ngón tay nhỏ không ngừng chuyển đӝng trên phím đàn đen trắng, vẻ mặt chuyên chú không thua gì nghệ sĩ dương cầm chân chính. Mọi người say mê chìm trong tiếng đàn tao nhã, ngón tay Quan Thưӟc Hạ rời phím đàn, tuyên bố đã hết mӝt khúc. Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, Quan Thưӟc Hạ đứng dậy trở lại trung tâm sân khấu xoay người hành lễ. Đӝt nhiên mӝt đôi giày da đen nho nhỏ xuất hiện chắn ngang tầm mắt của cô bé. Thưӟc Hạ bình thản ngẩng đầu, thoáng chốc sӱng sốt. Ninh Mặc mặc mӝt bӝ tây trang xa xỉ, tay cầm bó hoa lӟn cong miệng cười vӟi cô bé. “Cảm đӝng lắm phải không? Anh bảo mẹ anh, Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa cũng đến đây. Hoa này tặng cho em. Nặng muốn chết!" Ninh Mặc nhíu mày, nghĩ mӝt đằng nói mӝt nẻo. Nhìn thấy Quan Thưӟc Hạ vẫn còn đang ngẩn người, cậu thấy cô bé rất đáng yêu. “Không phải nói không đến sao?” Quan Thưӟc Hạ mím môi, nhận lấy bó hoa từ trong tay Ninh Mặc, là hoa cúc vàng. Tuy nói thái đӝ bạn học Ninh không tốt nhưng Quan Thưӟc Hạ vẫn thấy rất vui mừng. “Anh cũng không nói là không đến!" Nhìn thấy khuôn mặt mềm mại trưӟc mắt, Ninh Mặc cảm thấy ngứa tay liền tiến lên véo má mӝt cái. Quan Thưӟc Hạ hơi bất ngờ, cuối cùng “bốp” mӝt tiếng đánh vào cái tay heo vẫn còn đang nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Sau đó bình thản rời khỏi sân khấu, đương nhiên đầu sỏ gây ra vө vừa rồi cũng theo sát phía sau. Trở lại hậu trường Quan Thưӟc Hạ trở lại trạng thái yên lặng, mặc kệ Ninh Mặc đang đi theo phía sau, mặc kệ rất nhiều bạn nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt hâm mӝ, dù sao Ninh Mặc kia dáng vẻ hại nưӟc hại dân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, quả thӵc có rất nhiều người hâm mӝ. Trong lòng Quan Thưӟc Hạ giờ đây vô cùng buồn bӵc, bất bình! Ở trên sân khấu bị nhéo như vậy, lại còn ngây người rất lâu nhìn cậu, càng mất mặt hơn chính là dưӟi sân khấu có rất nhiều người nhìn thấy. Quả thật mất mặt! ~Hết chương 1~ NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 2 images (1) Cô nhỏ của Ninh Mặc – Ninh Trường Thanh, sau khi học xong nghiên cứu sinh của đại học S liền ở lại trường làm giảng viên đại học. Năm hai mươi bảy tuổi, trong mӝt lần tình cờ gặp gӥ mӝt Hoa kiều đã rơi vào tình yêu ngọt ngào. Vì thế trong không khí nóng bức cuối mùa hè này tuyên bố chuẩn bị lên xe hoa, chọn hai nhân vật phong vân trong đại viện làm hoa đồng. Và đương nhiên là Ninh Mặc và Quan Thưӟc Hạđ Ngày hôn lễ. Hôn lễ đưӧc cӱ hành ở giáo đường, cả hӝi trường chật kín người. Rất nhiều quan chức đến chúc mừng, cũng có phóng viên rất vất vả mӟi có thiệp mời đến xem phong thái của con gái nhà họ Ninh. Tiếng nhạc đám cưӟi vang lên, âm thanh vui tươi cùng bӟi tiết tấu nhẹ nhàng. Cô dâu đưӧc ông cө Ninh nắm tay từ từ bưӟc lên thảm đỏ, theo sau là hai đứa bé xách giỏ nhỏ, không ngừng rải cánh hoa dọc đường đi. Đi đến cuối thảm đỏ nơi chú rễ đang đứng chờ, ông cө Ninh trịnh trọng đưa tay con gái mình giao cho chú rể, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn đối phương mӝt cái. "Chú rể, cô dâu xứng đôi như vậy, quả thӵc chính là trai tài gái sắc." Người qua đường A cảm thán. "Đúng vậy, nhà họ Ninh có thân phận gì, đương nhiên cũng coi trọng môn đăng hӝ đối." Người qua đường B gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc này, người qua đường C cũng lại đó đáp lời, "Cũng phải thôi, anh xem hai hoa đồng nhỏ kia, cũng là Kim Đồng Ngọc Nӳ, nam tuấn tú, nӳ xinh đẹp, lӟn lên nhất định cũng khiến bao nhiêu người phải thương tâm." Người qua đường D lắc đầu cười nói: "Già rồi không đứng đắn!" Thời khắc trang nghiêm nhất, thiêng liêng nhất đã đến. "Xin mọi người im lặng!" Người chứng hôn hắng giọng, tiếp tөc nói: "Chú rể Hàn Đông, anh có nguyện ý cưӟi cô Ninh Trường Thanh làm vӧ, cả đời bảo vệ, yêu thương chăm sóc, bao dung cô ấy, cho dù nghèo đói hay bệnh tật, cũng không chia lìa? Chú rể: Tôi nguyện ý. Người chứng hôn: "Cô dâu Ninh Trường Thanh, cô nguyện ý để anh Hàn Đông thành chồng của cô, cả đời bảo vệ, yêu thương, chăm sóc, bao dung anh ấy, cho dù nghèo khổ hay bệnh tật, cũng không chia lìa? Cô dâu: Tôi nguyện ý. Người chứng hôn: "Xin chú rể, cô dâu trao đổi nhẫn." Người chứng hôn: Trao đổi nhẫn xong, tôi tuyên bố, anh Hàn Đông và cô Ninh Trường Thanh chính thức trở thành vӧ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu! Mӝt trận hoan hô, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên giòn giã. Đứng sau lưng Ninh Mặc, Quan Thưӟc Hạ kéo kéo góc áo cậu, tò mò hỏi: "Vì sao cô nhỏ phải kết hôn hả?" Ninh Mặc nhíu mày, nhìn góc áo bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia kéo kéo, vẻ mặt khinh thường: "Kết hôn có thể ở cùng vӟi người mình thích, có thể có mӝt gia đình ấm áp, mӝt đứa con của mình, cái gì cũng có đưӧc." Bàn tay nhỏ bé bị gạt ra lại níu lấy góc áo Ninh Mặc: "Mặc Mặc, Mặc Mặc, cậu thật lӧi hại. "Kim đồng ngọc mễ" nghĩa là gì?” Ninh Mặc trả lời rất có học thức: “Là Kim Đồng Ngọc Nӳ, kim đồng chỉ chính là cậu bé, ngọc nӳ chỉ chính là cô bé." "Ha ha, vậy cậu chính là ‘kim đồng’, mình chính là ‘ngọc mễ ’." Bạn nhỏ Quan tươi cười lӝ ra hàm răng thiếu mӝt cái răng cӱa, vui vẻ thì thầm. "Em nha, quả nhiên là con tôm nhỏ ngu ngốc." "Ôi, mình không ngu ngốc. Mùa hè này mình có thể học tiểu học, haha, mình thi đỗ kỳ thi đọc của trường tiểu học, về sau chúng ta có thể cùng nhau đi học." Có thể đỗ kỳ thi đọc của trường tiểu học hàng đầu thành phố quả thật không ngu ngốc. Dù là quan lӟn, kẻ có tiền đều muốn vào trường này học, nhưng mà vӟi gia cảnh Quan Thưӟc Hạ muốn vào cũng không phải quá khó. Lời nói của Quan Thưӟc Hạ làm cho Ninh Mặc suy nghĩ mӝt hồi, về sau mỗi ngày sẽ đều gặp mặt cô bé, nghĩ đến đó liền đổ mồ hôi lạnh. Từ lần trưӟc thi thiếu nhi tài năng, Quan Thưӟc Hạ hoàn toàn trở thành cái đuôi của Ninh Mặc. Nếu cùng học mӝt trường vӟi cô bé, cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi cái đuôi nhỏ này. ~Hết chương 2~ images (1) Cô nhỏ của Ninh Mặc – Ninh Trường Thanh, sau khi học xong nghiên cứu sinh của đại học S liền ở lại trường làm giảng viên đại học. Năm hai mươi bảy tuổi, trong mӝt lần tình cờ gặp gӥ mӝt Hoa kiều đã rơi vào tình yêu ngọt ngào. Vì thế trong không khí nóng bức cuối mùa hè này tuyên bố chuẩn bị lên xe hoa, chọn hai nhân vật phong vân trong đại viện làm hoa đồng. Và đương nhiên là Ninh Mặc và Quan Thưӟc Hạđ Ngày hôn lễ. Hôn lễ đưӧc cӱ hành ở giáo đường, cả hӝi trường chật kín người. Rất nhiều quan chức đến chúc mừng, cũng có phóng viên rất vất vả mӟi có thiệp mời đến xem phong thái của con gái nhà họ Ninh. Tiếng nhạc đám cưӟi vang lên, âm thanh vui tươi cùng bӟi tiết tấu nhẹ nhàng. Cô dâu đưӧc ông cө Ninh nắm tay từ từ bưӟc lên thảm đỏ, theo sau là hai đứa bé xách giỏ nhỏ, không ngừng rải cánh hoa dọc đường đi. Đi đến cuối thảm đỏ nơi chú rễ đang đứng chờ, ông cө Ninh trịnh trọng đưa tay con gái mình giao cho chú rể, hai người rất ăn ý liếc mắt nhìn đối phương mӝt cái. "Chú rể, cô dâu xứng đôi như vậy, quả thӵc chính là trai tài gái sắc." Người qua đường A cảm thán. "Đúng vậy, nhà họ Ninh có thân phận gì, đương nhiên cũng coi trọng môn đăng hӝ đối." Người qua đường B gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc này, người qua đường C cũng lại đó đáp lời, "Cũng phải thôi, anh xem hai hoa đồng nhỏ kia, cũng là Kim Đồng Ngọc Nӳ, nam tuấn tú, nӳ xinh đẹp, lӟn lên nhất định cũng khiến bao nhiêu người phải thương tâm." Người qua đường D lắc đầu cười nói: "Già rồi không đứng đắn!" Thời khắc trang nghiêm nhất, thiêng liêng nhất đã đến. "Xin mọi người im lặng!" Người chứng hôn hắng giọng, tiếp tөc nói: "Chú rể Hàn Đông, anh có nguyện ý cưӟi cô Ninh Trường Thanh làm vӧ, cả đời bảo vệ, yêu thương chăm sóc, bao dung cô ấy, cho dù nghèo đói hay bệnh tật, cũng không chia lìa? Chú rể: Tôi nguyện ý. Người chứng hôn: "Cô dâu Ninh Trường Thanh, cô nguyện ý để anh Hàn Đông thành chồng của cô, cả đời bảo vệ, yêu thương, chăm sóc, bao dung anh ấy, cho dù nghèo khổ hay bệnh tật, cũng không chia lìa? Cô dâu: Tôi nguyện ý. Người chứng hôn: "Xin chú rể, cô dâu trao đổi nhẫn." Người chứng hôn: Trao đổi nhẫn xong, tôi tuyên bố, anh Hàn Đông và cô Ninh Trường Thanh chính thức trở thành vӧ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu! Mӝt trận hoan hô, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên giòn giã. Đứng sau lưng Ninh Mặc, Quan Thưӟc Hạ kéo kéo góc áo cậu, tò mò hỏi: "Vì sao cô nhỏ phải kết hôn hả?" Ninh Mặc nhíu mày, nhìn góc áo bị bàn tay nhỏ bé mềm mại kia kéo kéo, vẻ mặt khinh thường: "Kết hôn có thể ở cùng vӟi người mình thích, có thể có mӝt gia đình ấm áp, mӝt đứa con của mình, cái gì cũng có đưӧc." Bàn tay nhỏ bé bị gạt ra lại níu lấy góc áo Ninh Mặc: "Mặc Mặc, Mặc Mặc, cậu thật lӧi hại. "Kim đồng ngọc mễ" nghĩa là gì?” Ninh Mặc trả lời rất có học thức: “Là Kim Đồng Ngọc Nӳ, kim đồng chỉ chính là cậu bé, ngọc nӳ chỉ chính là cô bé." "Ha ha, vậy cậu chính là ‘kim đồng’, mình chính là ‘ngọc mễ ’." Bạn nhỏ Quan tươi cười lӝ ra hàm răng thiếu mӝt cái răng cӱa, vui vẻ thì thầm. "Em nha, quả nhiên là con tôm nhỏ ngu ngốc." "Ôi, mình không ngu ngốc. Mùa hè này mình có thể học tiểu học, haha, mình thi đỗ kỳ thi đọc của trường tiểu học, về sau chúng ta có thể cùng nhau đi học." Có thể đỗ kỳ thi đọc của trường tiểu học hàng đầu thành phố quả thật không ngu ngốc. Dù là quan lӟn, kẻ có tiền đều muốn vào trường này học, nhưng mà vӟi gia cảnh Quan Thưӟc Hạ muốn vào cũng không phải quá khó. Lời nói của Quan Thưӟc Hạ làm cho Ninh Mặc suy nghĩ mӝt hồi, về sau mỗi ngày sẽ đều gặp mặt cô bé, nghĩ đến đó liền đổ mồ hôi lạnh. Từ lần trưӟc thi thiếu nhi tài năng, Quan Thưӟc Hạ hoàn toàn trở thành cái đuôi của Ninh Mặc. Nếu cùng học mӝt trường vӟi cô bé, cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi cái đuôi nhỏ này. ~Hết chương 2~ NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 3 Ngày đầu tiên của tháng chín, chuyện học sinh trở lại trường học đã trở thành mӝt hiện tưӧng tӵ nhiên. Vì muốn Ninh Mặc tӵ lập, mẹ Ninh kiên trì muốn Ninh Mặc đi học bằng xe bus của trường. Nếu con của Bӝ trưởng Ninh cũng đi xe bus thì con nhà mình cũng không cần phải chiều chuӝng. Đi xe bus của trường cũng là mӝt điều quen thuӝc của lũ trẻ trong đại viện, 7h30’ là giờ cao điểm chờ xe. Không có người lӟn giám sát, bọn trẻ như ngӵa hoang thoát cương, không quan tâm đến tôn ti trật tӵ gì nӳa. Xe bus đến, trừ bọn tiểu bá vương Ninh Mặc lên xe trưӟc, lũ trẻ còn lại đều ùa lên sau. Quan Thưӟc Hạ vốn đứng đầu nhưng vì người nhỏ, sức lӵc yếu nên lập tức bị chen xuống cuối cùng. Đӧi đến khi lên đưӧc xe, tất cả chỗ ngồi đều đã kín, cô bé phải đứng cùng vài bạn lên sau. Ninh Mặc ngồi trên ghế không khỏi có chút băn khoăn nhìn thân hình nho nhỏ, vốn định gọi Quan Thưӟc Hạ đi xuống dưӟi để nhường chỗ cho cô bé. Lúc này học sinh nam ngồi gần Quan Thưӟc Hạ cao hơn cô nӱa cái đầu đứng dậy, ý bảo nhường chỗ cho cô. Quan Thưӟc Hạ mỉm cười vӟi cậu nhưng vẫn tiếp tөc đứng. Từ nhỏ, nhà họ Quan đã giáo dөc Quan Thưӟc Hạ rất tốt, muốn gì phải tӵ mình giành lấy, người khác đồng tình nhường cho cũng không phải của mình nên không thể nhận. Quan Thưӟc Hạ cho rằng đó là chỗ ngồi người ta vất vả giành đưӧc, mình có ngồi cũng không an tâm. Tranh đấu suy nghĩ mӝt hồi, học sinh nam kia thấy Quan Thưӟc Hạ không nhúc nhích cũng liền theo ý cô bé. Ninh Mặc thấy vậy cũng chỉ có thể mở mӝt mắt nhắm mӝt mắt, cậu hiểu rõ tính tình bạn nhỏ nhà họ Quan. Xóc nảy nӱa giờ mӟi đến trường, cũng may sáng sӟm tháng chín không còn nóng nӵc như tháng tám. Mặt trời bắt đầu lên, gió thổi lá cây rung ‘xào xạc’. Quan Thưӟc Hạ xuống xe, giống như mӝt chú chim sẻ sổ lồng, ríu rít muốn bay. “Em đi đâu vậy? Sao bây giờ mӟi trở về?” Ninh Mặc hỏi. Sau khi tan học, trên đường đi xe bus về nhà, Ninh Mặc mӟi nhӟ tӟi Quan Thưӟc Hạ, không khỏi có chút tӵ trách. Dù sao cô bé cũng mӟi đến trường, không quen biết ai, Ninh Mặc là anh trai nhà hàng xóm (mặc dù Quan Thưӟc Hạ vẫn không thừa nhận) lại không chăm sóc cho cô bé thì có vẻ không đưӧc galant. Ninh Mặc quan sát xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng Quan Thưӟc Hạ. Sau khi xe bus tӟi, Ninh Mặc liền ngồi trên ghế bên đường, trong lòng lo lắng không yên. Đến tận 6h30’ khi nhìn thấy Quan Thưӟc Hạ vẻ mặt thảnh thơi bưӟc xuống xe, tảng đá lӟn trong lòng cậu mӟi buông xuống nhưng lӱa giận lại bùng lên. Quan Thưӟc Hạ cảm thấy khó hiểu: “Mặc Mặc, sao cậu lại ở đây?” Ninh Mặc vẫn tức giận, trong mắt Quan Thưӟc Hạ cậu chính là khủng long đang phun lӱa giống như trong phim hoạt hình: “Sao giờ em mӟi về? Đã 6h30’ rồi, bây giờ mӟi biết đường về nhà!” “Tӟ ở lại trường làm xong bài tập mӟi về. Không ngờ ngày đầu tiên đi học đã có bài tập.” “Haizz!” Cô bé thở dài: “Làm học sinh tiểu học thật khó, làm học sinh tiểu học trong nưӟc lại càng khó hơn!” Quan Thưӟc Hạ đi sau Ninh Mặc oán giận nhưng cậu không hề quay lại, đi về phía cӱa lӟn. Ninh Mặc tươi cười chào cảnh vệ, lại quay đầu thay đổi sắc mặt vӟi Quan Thưӟc Hạ, “Em không biết đường đem về nhà làm sao?”, rồi tiếp tөc đi. “Tối nay còn phải luyện đàn, hơn nӳa xe bus sau khi tan học đông người như vậy, phải chen chúc!” Quan Thưӟc Hạ nói lý do đâu vào đó. Ninh Mặc quay đầu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm cô bé tóc ngắn đi sau: “Em không biết bây giờ trị an rất kém sao? Em là mӝt đứa trẻ, rất dễ bị cưӟp!” “He he, tӟ lại không có tiền đâu.” Ninh Mặc trịnh trọng nói: “Em không biết là người xấu còn bắt trẻ con đi bán sao? Con tôm nhỏ này, khéo em còn vui vẻ vì người ta bán đưӧc nhiều tiền đó!” “Haha, Mặc Mặc, có phải cậu rất lo lắng cho tӟ không?” “Anh mӟi không thèm lo lắng cho em!” “Rõ ràng là cậu lo lắng cho tӟ!” “Anh mӟi không lo lắng em!” “Cậu có, cậu có, cậu có!” “Không có, không có, không có!” . . . . . . Ngày hôm sau. “Mặc Mặc, sao cậu lại ở đây?” Quan Thưӟc Hạ cảm thấy gặp đưӧc Ninh Mặc ngoài cӱa không phải là chuyện ngẫu nhiên, nhìn bӝ dáng của Ninh Mặc kia đúng là hại nưӟc hại dân! Vẻ mặt Ninh Mặc không đưӧc tӵ nhiên, “Anh… hôm nay anh trӵc nhật.” Ừm, đúng là mӝt lý do hay. “Nhưng anh Tôn ngồi cùng bàn vӟi anh, vì sao anh ấy không phải trӵc?” Mӝt câu nghi vấn của Quan Thưӟc Hạ liền bị Ninh Mặc phủ nhận. “Cậu ấy có việc đi trưӟc. Xe đến kìa, lên xe đi!” Ninh Mặc chạy vӝi lên xe. Ngày thứ ba. “Mặc Mặc, sao anh lại ở đây?” “Hôm nay có hoạt đӝng ngoại khóa.” “Vì sao anh Tôn không đi cùng anh?” “Ngày mai mӟi đến phiên cậu ấy.” Ngày thứ tư “Mặc Mặc, sao anh lại ở đây?” (Quan Quan, em không thể thay lời kịch đưӧc sao?) “Hôm nay anh giúp thầy giáo sӱa bài thi.” (Mặc Mặc, thật ra là cậu đang đӧi tӟ!) “Ồ!” (Có lẽ ngày mai sẽ đi xem bóng!) Về sau khi thấy Ninh Mặc ngồi cùng xe vӟi mình, Quan Thưӟc Hạ cũng tập mãi thành quen. Nhiều năm về sau, nhìn biểu hiện của thân hình nào đó trong thư phòng, cô mӟi cảm nhận đưӧc người nào đó phúc hắc từ khi còn rất nhỏ. ~Hết chương 3~ NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 4 Sau hai năm trải qua cuӝc sống tiểu học, danh tiếng và địa vị của bạn nhỏ Quan trong suy nghĩ và cảm nhận của đám trẻ nhỏ nhanh chóng tăng lên. Lại nói tiếp, muốn nâng vị thế trong đại viện này mấy tiểu bá vương hai năm như mӝt ngày đều bảo vệ và chú ý. Mấy người Tôn Thư và nhóm bạn cùng đưa túi kẹo nhập khẩu cho công chúa nhỏ Quan. Quan Thưӟc Hạ cũng không keo kiệt chia cho nhӳng bạn bên cạnh. Có đồ ăn, đương nhiên chơi đùa cũng có phần của Quan Thưӟc Hạ. Đối vӟi ông cө Ninh và ông cө Quan, Quan Thưӟc Hạ luôn là mӝt đứa bé ngoan ngoãn, lễ phép, lại đưӧc bố mẹ dạy dỗ chăm sóc cẩn thẩn. Ông cө Ninh hiền từ nhìn cô bé lanh lӧi trưӟc mắt này, hơi nhíu mày, sau đó nhìn bàn cờ hết sức chăm chú. Trưӟc mặt người khác ông cө luôn nghiêm túc, không cười nói tùy tiện, nhưng trưӟc mặt bạn nhỏ Quan lại là vẻ mặt hoàn toàn khác. “Ông nӝi Ninh, đến lưӧt ông rồi, nhanh mӝt chút. Ván cờ này ông thua rồi, chúng ta phải đi ăn điểm tâm bác Ninh nấu để bổ sung năng lưӧng. Lát nӳa chúng ta lại tiếp tөc.” “Con bé này chỉ biết ăn!” Mặc dù thời gian học tập vӟi ông nӝi Ninh chưa đưӧc bao lâu nhưng cô bé tiến bӝ rất nhanh. Cầm mӝt quân cờ đen lên để vào giăng khắp bàn cờ: “Đến lưӧt ông. Bé con, nưӟc này ông đã suy nghĩ rất lâu. Ông không tin ván này con còn có thể tiếp tөc thắng.” “Ha ha, con thắng rồi, chiêu này gọi là ‘tӵ chui đầu vào lưӟi’, ông trúng chiêu rồi, ông nӝi Ninh. Hì hì.” Bàn tay bé nhỏ thoăn thoắt trên bàn cờ như thoi đưa, chỉ chốc lát sau hơn nӱa quân đen trên bàn cờ đã rơi vào trong túi. “Qủa là hậu sinh khả úy.[1] Đi thôi, bé con. Ra đại sảnh gọi ông nӝi con, bà nӝi Ninh và bà nӝi con đến vườn hoa sau nhà uống trà nhé.” [1] Hậu sinh khả úy: có nghĩa là muốn nói nhӳng người thuӝc các thế hệ càng về sau thì sẽ càng khôn ngoan tài gỏi hơn ông cha mình; là kết quả tất nhiên của sӵ phát triển thôi mà. “Ông nӝi con nói đây là ám chiêu lừa địch, đây sao có thể gọi là chiêu lừa người chứ? Ván cờ sau chẳng thể phân biệt đưӧc minh chiêu ám chiêu, dù sao có thể thắng chính là chiêu tốt. Vẫn là ông nӝi Ninh phóng khoáng, ông nӝi con nói rằng bại dưӟi tay mӝt cô bé thì thật mất mặt.” “Bà nӝi Ninh, vì sao cả ngày đều chơi mạt chưӧc thế ạ?” Chim sẻ nhỏ ríu ra ríu rít nói không ngừng. “Đó là thú vui của bà, giống như con chơi cờ vậy.” “Hì hì, bà nӝi Ninh, bà nói đó là tinh hoa dân tӝc ạ? Tần Thủy Hoàng khi xây Vạn Lý Trường Thành không vưӧt qua đưӧc, người chết càng nhiều, coi như là bổ sung phần thiếu sót.” Đúng là bà cө non, nói chuyện ngày càng ra vẻ người lӟn, còn hơn cả Ninh Mặc. “Tôi còn đang tưởng bà Ninh có thêm cô cháu gái, Mặc Mặc có thêm mӝt em gái, thì ra là cháu của ông Quan.” Người nói chuyện là bạn chí giao của bà Ninh, mấy năm trưӟc theo con đi nhậm chức ở phía Nam, cũng mӟi trở về cùng con. “Tôi cũng nghĩ vậy! Có lẽ nhóc con này đã sӟm quên tôi là ông nӝi nó, ngày nào cũng chạy đi từ sáng sӟm, không đến giờ cơm thì không về.” Ông nӝi Quan vuốt râu, cười ha ha nói. “Cháu gái, chào bà Hoàng đi!” Bà nӝi Ninh mở miệng, vẫy Quan Thưӟc Hạ lại gần. “Cháu chào bà Hoàng!” Quan Thưӟc Hạ chạy tӟi dӵa vào ngӵc bà nӝi Ninh. “Ôi nhóc con tinh quái này thật khiến người ta thích. Bé con, hôm nay theo bà về nhà, làm vӧ Lâm Sùng nhà chúng ta nhé.” “Lương Sơn cách nơi này rất xa, tối nay cháu con phải về nhà luyện violon.” Lời nói của Quan Thưӟc Hạ làm mọi người thấy khó hiểu, tất cả ánh mắt chăm chú nhìn cô bé. “Lương Sơn?” Bà cө Hoàng không hiểu. Quan Thưӟc Hạ chu môi, mở miệng nói: “Không phải là Lâm Xung[2] lên Lương Sơn làm hảo hán sao? Nhà bà Hoàng không ở đó sao?” [2] Bé Quan hiểu nhầm vì hai tên này phát âm giống nhau: Lâm Xung 林冲 / Línchōng/ Lâm Sùng 林崇 / Lín chóng/ Lời này vừa nói ra, mọi người cười nghiêng ngả, mấy bà ngồi đó cười đến chảy cả nưӟc mắt. “Ông Quan, thật hâm mӝ nhà ông có cây hài này!” Khi học lӟp ba, tiếng phổ thông của Quan Thưӟc Hạ tiến bӝ không ít, tài đánh cờ và khả năng đánh đàn cũng tăng lên mӝt bậc. Khiến cho giáo viên cӵc kỳ đau đầu là tuy lӵc học khá tốt nhưng cô bé không bao giờ làm đầy đủ bài tập, môn nào cũng vậy. Người đi họp phө huynh cũng là bảo mẫu. Ba Quan cũng nói, vì không muốn con gái còn nhỏ đã có gánh nặng nên kiên quyết không gây áp lӵc vӟi cô bé. “Các em, các em đã làm xong bài tập viết văn cuối tuần chưa?” Giáo viên ngӳ văn nưӟc miếng tung bay. “Rồi ạ!” “Xin mời các em bưӟc lên bөc giảng đọc bài văn của mình. Lưu Dịch, em lên đầu tiên!” “Ưӟc mơ của em là trở thành giáo viên, đứng trên bөc giảng giống như thầy Chung…” Thầy giáo có chút tӵ hào sờ sờ cằm. “Ưӟc mơ của em là trở thành người bán kem, mỗi ngày nhét đầy kem trong tủ lạnh, sau đó đem đến trường học phân phát cho học sinh…” . . . . . . “Còn ai chưa đọc không?” “Thưa thầy, em còn chưa đọc ạ!” Quan Thưӟc Hạ giơ bàn tay nhỏ bé khiến thầy giáo vô cùng kinh ngạc. Đúng vậy, lần này bạn học Quan lại viết văn. “Vậy mời bạn Quan lên đọc mӝt chút.” “Ưӟc mơ của em là đưӧc kết hôn vӟi Ninh Mặc. Bởi vì Mặc Mặc nói kết hôn là có thể sống cùng nhau, có thể có mӝt gia đình ấm áp, có con của chính mình, bất cứ thứ gì cũng có chung. Và ông nӝi Ninh có thể chơi cờ hàng ngày vӟi em, em đi lại, ông không thể tức giận. Hàng ngày mẹ Ninh có thể làm cho em rất nhiều đồ ăn ngon, ba mẹ em cũng có thể tham gia, cô bảo mẫu sẽ không phải chạy qua chạy lại…” “Reng reng…” Tiếng chuông tan học bỗng vang lên, bạn học Quan vẫn còn ngây ngốc trong thế giӟi của mình. “Do không có thời gian, bài học của chúng ta hôm nay dừng lại đây, bạn Quan đi xuống trưӟc đi!” Thầy giáo nhanh chóng đi lên bөc giảng, chuẩn bị tan học. “Các em, bài tập về nhà là trang số 39, ngày mai nӝp. Đưӧc rồi, tan học!” Sau khi thầy giáo ra khỏi lӟp, các học sinh cũng nhanh chóng đeo cặp chạy ra ngoài. Không ai chú ý tӟi trong mӝt góc lӟp, Quan Thưӟc Hạ rầu rĩ vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Trên bàn là quyển vở văn còn chưa đưӧc đọc hết. “Tôm nhỏ, tôm nhỏ, nhanh lên, anh muốn về xem TV!” Ninh Mặc như mọi khi đứng chờ Quan Thưӟc Hạ dưӟi lầu, nhưng đӧi đến mười lăm phút vẫn không thấy người đâu. “Em sao vậy?” Thấy Quan Thưӟc Hạ vẫn ngồi đó ngẩn người nhìn quyển vở, không giống như bình thường. “Bài văn của mình còn chưa đọc xong! Tối qua người ta còn thức đêm viết đấy! Mặc Mặc, cậu nghe mình đọc nhé?” Nhìn hai mắt Quan Thưӟc Hạ ầng ậng nưӟc, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Ninh Mặc có chút không đành lòng, liền đầu hàng trưӟc nưӟc mắt của cô nhóc. Kết quả là cậu ngoan ngoãn kéo mӝt chiếc ghế ngồi xuống trưӟc mặt Quan Thưӟc Hạ, ý bảo cô nhóc bắt đầu. “Ưӟc mơ của em là đưӧc kết hôn vӟi Ninh Mặc. Bởi vì Mặc Mặc nói kết hôn là có thể sống cùng nhau, có thể có mӝt gia đinh ấm áp, có con của chính mình, bất cứ thứ gì cũng có chung. Và, ông nӝi Ninh có thể chơi cờ hàng ngày vӟi em, em đi lại, ông không thể tức giận. Hàng ngày mẹ Ninh có thể làm cho em rất nhiều đồ ăn ngon, ba mẹ em cũng có thể tham gia, cô bảo mẫu sẽ không phải chạy qua chạy lại. Em và Ninh Mặc đều là con mӝt (đời này sẽ không có anh em), từ nhỏ chỉ có thể dùng tay trái chơi vӟi tay phải, vì không để bi kịch này xảy ra trên người con mình, em trịnh trọng tuyên bố chúng em sẽ sinh hai đứa con. Khi có tiền cuối tuần, bốn người sẽ đi Disney sờ đuôi chuӝt, sờ mỏ vịt. Khi không có tiền, ở nhà chơi mạt chưӧc, sẽ không như bà nӝi Ninh không tìm thấy sừng.” Sau khi đọc xong, cô bé mở to mắt, tӵa như thông báo, rồi chờ đӧi đáp án của Ninh Mặc. “Haha, cười chết mất, Disney nào có trên nӝi địa chứ! Em bay đến Hongkong chỉ để chơi công viên thì cũng quá xa rồi!” “Thu dọn mau lên, anh không đôi co vӟi em nӳa.” Quan Thưӟc Hạ ngoan ngoãn thu dọn sách vở rồi về nhà, trong lòng suy nghĩ, vừa rồi Ninh Mặc nói Disney nào có trên nӝi địa! Cô bé có chút thất vọng vӟi câu trả lời của cậu, rất không lãng mạn. Về đến nhà, vì chúc mừng lần đầu tiên hoàn thành bài tập về nhà, bạn nhỏ Quan xin xỏ hồi lâu để viên cảnh vệ của ông nӝi mau cho mình mӝt khung ảnh, sau đó cho tờ giấy xinh đẹp đó vào khung, đặt ở đầu giường, trưӟc khi ngủ cầm lên đọc hai lần mӟi thôi. Đúng vậy, 241 chӳ ấy có ý nghĩa rất quan trọng vӟi Quan Thưӟc Hạ. Hết chương 4 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 5 tải xuống (1) Gần tối, lúc ăn cơm chiều, giáo viên dạy piano và violon gọi điện đến báo hôm nay có việc không đến dạy đưӧc. Đối vӟi Quan Thưӟc Hạ mà nói đây là mӝt việc vui hiếm có! Sau khi nhanh chóng ăn hết bát cơm trên tay, Quan Thưӟc Hạ liền lao ra ngoài. Trong đầu cô bé còn đang suy nghĩ nên đi đâu chơi cho vui. Ai ngờ, đám trẻ con trong đại viện người thì không đưӧc ra ngoài, người thì đã đi chơi. Mấy người Ninh Mặc, Tôn Thư, Diệp Lạc Thừa vừa ăn xong bӳa tối đã phải đến sân vận đӝng thành phố học bơi. Nói là đi bơi, nhưng theo lời của Tôn Thư thì là đi tán gái, theo lời của Diệp Lạc Thừa thì là đi sàm sӥ người khác, còn theo lời của Ninh Mặc thì là đi để bị người khác sàm sӥ. Nói thì có vẻ đáng thương lắm, nhưng dӵa theo tính cách hồ ly của Ninh Mặc, sao ba người đó có thể bị chịu thiệt chứ! Ánh nắng mùa hè thật khắc nghiệt, hình như phần lӟn lӱa do Tôn Ngӝ Không đánh đổ lò luyện đan của Thái Thưӧng Lão Quân đã chạy đến Hỏa Diệm sơn, còn phần nhỏ vẫn ở lại đây, đến bây giờ mӟi bắt đầu có phản ứng. Trải qua ánh nắng ban ngày, mặt đường lúc gần tối vẫn còn tỏa ra hơi nóng. Lúc này không còn nóng bức như giӳa trưa khi mặt trời còn chói chang. Đối mặt vӟi mùa hè oi bức, ngâm mình trong nưӟc là lӵa chọn tốt nhất. Trong lòng các bạn nhỏ bắt đầu mơ mình có thể ngâm trong nưӟc như các bạn. Quan Thưӟc Hạ ngồi trên thềm đá trưӟc cӱa ngưӟc đầu ngắm sao. Bình thường thời gian của cô bé đưӧc sắp xếp kín lịch nên cũng không cảm thấy gì, hôm nay bỗng nhiên không có kế hoạch trưӟc lại cảm thấy nhàn hạ đến hốt hoảng. Suy nghĩ, suy nghĩ, đủ các loại lưӟt qua trong đầu. Tháng trưӟc ba lại đi Hồng Kông, có mua về cho cô bé mӝt bӝ rối làm bằng thủ công rất tinh tế, đưӧc gọi là Kẹp Hạt Dẻ (Nutcracker) [1]. Tổng cӝng có bốn con, làm từ gỗ hồ đào, nưӟc sơn thưӧng hạng, màu sắc tươi đẹp, quần áo và biểu cảm mỗi con mӝt vẻ, nhưng tất cả đều có phong cách của quân đӝi Anh, đều có râu. Trong đó có hai cái còn có dây cót đằng sau, bánh răng ma sát vào nhau, làm các linh kiện bên trong chuyển đӝng phát ra âm nhạc. Hai cái còn lại nếu giật sӧi giây sau lưng, phía trưӟc miệng sẽ đӝng đậy. [1] Nutcracker: Loại rối gỗ của Đức hình chú lính mặc quân phөc hoàng gia Anh. Bonus thêm hình tải xuống (3) Ba nói Kẹp Hạt Dẻ là hàng mӻ nghệ dân gian của Đức. Theo truyền thuyết, nó có thể đem đến kỳ tích và may mắn, xua đuổi tà ác, bảo vệ gia đình bình an. Đã mӝt tuần rồi mẹ chưa gọi điện cho cô bé, có phải gần đây mẹ rất bận không? Lần trưӟc mẹ mua váy cho cô bé là váy mùa xuân, khi nào thì mua váy mùa hạ cho cô bé đây? Khi nào mẹ mình mӟi giống mẹ người khác, đi mua quần áo là khoa tay múa chân trên người con mình mà không phải là mua mӝt lần mười bӝ rồi gӱi đồ về nhà? Cô bảo mẫu nói đất ở quê cô ấy rất tốt, đất thịt màu mӥ, trứng cũng ăn ngon hơn ở đây. Con trai cô ấy đang học đại học, là người học giỏi nhất thôn, bề ngoài cũng rất đẹp trai nhưng tên không đưӧc hay lắm. Cô ấy vẫn luôn tӵ trách mình trưӟc kia không biết chӳ, con sinh ra lại không có bố nên người ta nói tên xấu dễ nuôi liền đặt cho con cái tên Triệu Thạch. Người nông thôn không có văn hóa, giọng nói cũng không đưӧc chuẩn, gọi mãi lại gọi thành “tạo phân”. Tên của Ninh Mặc và Tôn Thư đều có vẻ thư sinh. Trên người Ninh Mặc không có vẻ bөng đầy chӳ mà chỉ có hình tưӧng thư sinh áo trắng. Ngẫm lại thân hình tròn tròn của Tôn Thư Quan Thưӟc Hạ lắc đầu, có lẽ sách vở đều bị Tôn Thư coi như mӥ mà hấp thu, anh ấy là người béo nhất. Quan Thưӟc Hạ vẫn không biết tại sao tên mình lại có ba chӳ. Quan Thưӟc Hạ hét như sư tӱ Hà Đông: “Ông nӝi, ông ra đây đi. Cháu có việc muốn hỏi.” “Giọng cháu sắp to hơn chú Vương huấn luyến tân binh rồi đó! Con gái nên dịu dàng mӝt chút! Không phải cháu vừa ăn cơm liền chạy ra ngoài sao? Sao vẫn còn quanh quẩn trưӟc cӱa nhà?” Ông nӝi Quan vừa nói vừa ngồi xổm bên cạnh cô bé. “Mọi người đều ra ngoài chơi hết rồi, mӝt mình cháu chơi xích đu cũng rất chán. Ông nӝi, ông nӝi, vì sao cháu lại tên là Quan Thưӟc Hạ?” “Haha, đúng là mӝt câu hỏi hay! Khi cháu còn chưa sinh ra, ba cháu đã nghĩ ra tên, là Quan Thưӟc. Ba cháu họ Quan, mẹ cháu họ Thưӟc. Bà ngoại cháu đi từ Hồng Kông đến, vừa đúng lúc mẹ cháu đưӧc đưa vào phòng sinh. Ba cháu nghe thấy tiếng mẹ cháu kêu trong phòng sinh còn tӵ mình run run, đứng ngoài cӱa liên tөc lẩm bẩm ‘Cầu xin Bồ Tát phù hӝ Thưӟc Dương và Quan Thưӟc bình an’. Bà ngoại cháu nghe xong liền nóng nảy, nói là khi bà sinh mẹ cháu đau suốt mӝt ngày, tên mẹ cháu cũng không đưӧc đặt, chuyện đó làm bà ấy tiếc nuối vài ngày, ăn không thấy ngon. Bà ấy muốn bù lại tiếc nuối ấy trên người cháu, thế nào cũng phải cho cả họ mình vào, cho nên tên cháu trở thành Quan Thưӟc Hạ.” Quan Thưӟc Hạ cười ngây ngô vài tiếng: “Ha ha, tên cháu đúng là bách gia tính [2].” [2] Bách gia tính: nghĩa là họ của trăm nhà, là mӝt văn bản ghi lại các họ phổ biến của Trung Quốc. “Trăm họ tốt! Năm đó khi ông tham gia Hồng quân Trung Quốc, ăn cơm trăm họ, uống nưӟc trăm họ. Ngày đó rất khổ, không như cháu bây giờ hàng ngày có cá ăn cũng không muốn ăn.” “Lại nӳa rồi, cháu có thể đoán đưӧc ông muốn nói gì! Cháu không muốn nghe ông niệm kinh đâu. Ông nӝi, chúng ta đi chơi xích đu, cháu đẩy cho ông.” Quan Thưӟc Hạ đứng dậy kéo tay ông nӝi. “Ông lӟn tuổi rồi không dám chơi mấy trò đó. Cũng không biết là ông đu nó hay nó đu ông nӳa.” “Không phải ông nói muốn chơi thӱ sao?” “Thôi thôi, chúng ta cùng chơi, không cao quá là đưӧc.” Bầu trời đêm yên tĩnh đầy sao, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thỉnh thoảng lại có tiếng ếch kêu. Còn lại cũng chỉ có tiếng cười của hai ông cháu, đứa trẻ đẩy xích đu cho ông lão, ông lão đẩy cho đứa trẻ, thay phiên nhau, giống như chốn đào nguyên không người quầy rấy. Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy đã đưӧc phóng viên Tiểu Lâm đúng lúc tan làm về chөp lại. Hôm sau, Tiểu Lâm rӱa ảnh mang đến nhà họ Quan. Quan Thưӟc Hạ cầm ảnh cười trӝm vài ngày, do ảnh chөp nghiêng mà lúc đó còn chưa có máy ảnh kӻ thuật số nên không thể zoom. Hiển nhiên sẽ không chөp đưӧc mất cái răng còn chưa mọc hết của cô bé. Phái nӳ, kể cả trẻ con, đều muốn mình xinh đẹp. Hết chương 5 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 6 images (27) “Đưӧc là mӝt trong nhӳng vận đӝng viên tham gia hӝi thi thể dөc thể thao, tӟ cảm thấy vô cùng quang vinh và tӵ hào.” Tôn Thư tӵ hào vỗ vỗ ngӵc, cảm giác vô cùng thành tӵu. “Tӟ cảm thấy nhiều môn như vậy, chắc tăng thêm mӝt môn cũng đưӧc nhỉ?” Diệp Lạc Thừa nhanh chóng tiếp lời. “Môn gì?” Tôn Thư gãi đầu, hỏi. “He he, cӱ tạ đó. Dӵa vào chiều cao và cân nặng của cậu, tham gia thi cӱ tạ chắc chắn sẽ có giải.” Tôn Thư đuổi Diệp Lạc Thừa: “Cái tên này, cậu muốn ăn đòn hả? Để mạng lại…!” Quan Thưӟc Hạ nhìn hai người cách đó không xa, cảm thấy lời nói của Diệp Lạc Thừa cũng có lí, quay đầu hỏi Ninh Mặc bên cạnh cô bé: “Anh Tôn tham gia thi môn gì vậy?” “Anh thi kéo co!” Giọng nói của Tôn Thư vang lên bên tai. Quan Thưӟc Hạ bé nhỏ bị giọng nói này làm giật mình, tức giận nói: “Anh tập chạy cơ mà, tại sao lại thay đổi hả?” “Thi chạy là môn thi của anh Mặc của em, cậu ta thi chạy nhanh 100m. Vốn anh cũng tham gia nhưng sӧ bạn bè thi cùng môn, đánh nhau kẻ chết người sống, nên anh quyết định bỏ cuӝc, nhường cho Ninh Mặc. Thưӟc Hạ, có phải tinh thần hy sinh của anh rất cao không?” Ninh Mặc đứng mӝt bên nhếch miệng nói mӝt câu: “Cậu nằm mơ à?” “Thưӟc Hạ, ngày mai em nhất định phải đến cổ vũ cho bọn anh. Anh biết em không thi môn nào hết. Anh cam đoan em sẽ đưӧc nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của anh.” “Đừng kể chuyện cười nӳa! Cậu kéo dây đến mức mặt đỏ bừng, hít thở không thông thì lấy đâu ra tư thế oai hùng!” Người nói là Diệp Lạc Thừa. “Cậu có thể đừng bóc mẽ tӟ, để tӟ có thể thể hiện ưu điểm trưӟc mặt công chúa nhỏ của chúng ta đưӧc không?” “Đưӧc, anh đây nể mặt em.” “Anh cái mông, cậu còn nhỏ hơn tӟ hai tháng đó.” . . . . . . Mấy người cãi nhau ầm ĩ, thời gian đi từ trường về đại viện cũng trôi qua rất nhanh. “Thưӟc Hạ, sáng mai anh tӟi đón em.” “Đưӧc, tạm biệt.” Không để ý đến vẻ mặt khoa trương cảu Tôn Thư, Quan Thưӟc Hạ vẫy vẫy tay, xoay người bưӟc vào nhà. Tế bào vận đӝng của Quan Thưӟc Hạ không phát triển, hơn nӳa trong lӟp có rất nhiều nhân tài thể thao, dĩ nhiên cô bé đứng sang mӝt bên làm cổ đӝng viên. Hôm sau. Trên sân thể dөc là cả biển người, người phө trách các môn thi bắt đầu công tác chuẩn bị. Ngoại trừ các vận đӝng viên mặc quần áo khác, mọi người đều mặc đồng phөc thể dөc của trường. Hӝi thi thể dөc thể thaochia làm ba cấp cao, trung bình, thấp; mỗi cấp gồm hai khối lӟp. Như vậy, Ninh Mặc học lӟp sáu thuӝc cấp cao, mà Quan Thưӟc Hạ lӟp bốn thuӝc cấp Trung. Buổi sáng khi cô bé vẫn còn làm ổ trong chăn, đưӧc Tôn Thư dẫn đầu, mấy cậu nhóc chậm rãi xâm nhập khuê phòng khuê nӳ nhà họ Quan, Quan Thưӟc Hạ dùng khuôn mặt vừa tỉnh ngủ để gặp mọi người. May là cô bé không có thói quen chảy nưӟc miếng hay ngủ lõa thể, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tưӧng. “Thưӟc Hạ, ở đây, ở đây! Mười phút nӳa bắt đầu thi chạy 100m rồi, anh Mặc của em đứng thứ năm vòng mӝt, nӱa giờ nӳa là lúc anh Tôn đây sẽ biểu hiện.” Quan Thưӟc Hạ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Ninh Mặc đang đi tӟi. Cậu mặc đồng phөc vận đồng viên màu xanh, giày trắng, trên ngӵc là số 5. “Hai người đứng đây chờ, tӟ đi xem có phải Diệp Lạc Thừa đi mua nưӟc đi lạc lên sao Hỏa rồi không.” Tôn Thư lắc đầu tránh ra. Quan Thưӟc Hạ cảm thấy hôm nay Ninh Mặc rất đẹp trai, mặc dù bình thường cậu cũng thu hút không ít bạn nӳ. Thiếu niên chưa dậy thì nhưng đã cao hơn Quan Thưӟc Hạ nӱa cái đầu. Mái tóc ngắn đen nhánh, làn da màu lúc mạch là dấu vết màu hè còn lưu lại. Đồng phөc thi đấu màu xanh phát huy tác dөng rất tốt trên thân hình nưh mắc áo của cậu, dưӟi chân đi đôi giày trắng. Quan Thưӟc Hạ thấy giày trên chân Ninh Mặc vừa ngồi xuống đã rơi ra: “Mặc Mặc, giày của anh rơi rồi kìa.” Ninh Mặc nhăn mặt, nhìn chằm chằm giày của mình hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói vӟi Quan Thưӟc Hạ: “Đây là cơ hӝi cho em biểu hiện.” Rồi cậu đặt chân mình lên đầu gối Quan Thưӟc Hạ. Haha. Thật ra Quan Thưӟc Hạ biết Ninh Mặc rất ghét việc buӝc dậy giày. Từ nhỏ đến giờ, đa số giày của cậu đều dùng miếng dính; nếu như phải đi giày, nhiệm vө gian khổ này cũng đều do bà nӝi Ninh đảm nhiệm. “Con thỏ có đôi tai dài, vòng qua gốc cây, nhảy vào trong đӝng. Đưӧc rồi, cậu xem đi, rất dễ!” Trong lúc nói chuyện, Quan Thưӟc Hạ nhanh chóng cầm chiếc giày màu trắng lên, làm theo lời nói của mình, cӝt chắc dây giày. Trong lòng cảm thấy ấm áp. “Em làm là đưӧc rồi!” Nói xong, Ninh Mặc đứng dậy: “Anh phải đi tập trung, em đứng đây chờ bọn Tôn Thư, đừng chạy lung tung.” “Đưӧc, Mặc Mặc cố lên!” “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không đưӧc gọi anh là Mặc Mặc.” “Ninh Mặc, Mặc, cố lên!” Ninh Mặc để mặc Quan Thưӟc Hạ đứng tại chỗ tӵ tiêu khiển. Ánh mắt cô bé dõi theo bóng dáng cậu ở xa, nө cười trên mặt càng thêm nở rӝ. Sau đó Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa cãi nhau đi đến trưӟc mặt cô bé, còn dẫn theo mӝt học sinh nam, nói là bạn cùng bàn của Diệp Lạc Thừa, tên là Giang Nhưӧc Vũ. Cậu ta cao lӟn khỏe mạnh, làn da ngăm đen, tay áo cuӝn lên, trên cánh tay vẫn có thể nhìn tháy dấu hiệu cơ thể đang phát triển, khi cười rӝ lên còn lӝ ra hai cái răng nanh, răng nanh cũng rất trắng. Ngày đó, Ninh Mặc tham gia thi chạy 100m đứng thứ ba. Quan Thưӟc Hạ đứng trong đám người nhìn Ninh Mặc đứng trên bөc nhận giải mà cười toe toét, răng nanh còn trắng hơn cả Giang Nhưӧc Vũ, người bên dưӟi hò hét tên cậu, có lẽ là bạn cùng lӟp. Tôn Thư không may mắn như vậy, đứng cuối cùng làm hậu vệ. Khi bắt đầu rất tốt, mặt đỏ bừng như bị táo bón, mảng thịt trên bөng di chuyển lên xuống, bị người của đối phương kéo lê vài bưӟc. Cuối cùng khi người ta tuyên bố đối phương thắng, không biết là cậu nhất thời không chịu đưӧc đả kích hay không chú ý, vấp vào dây thừng té trên đất, cánh tay bị trầy xưӟc chảy máu. Vẻ mặt cậu đau khổ khi đưӧc bạn đưa vào phòng y tế, khi bôi thuốc còn kêu rất to, nhưng khi có mӝt bạn nӳ vào phòng, Tôn Thư thay đổi sắc mặt ngay lập tức. “Bạn học, khi tiêu đӝc sẽ hơi đau, nhưng con trai như tӟ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Con gái các cậu da mỏng, có lẽ sẽ không chịu đưӧc, khẽ cắn môi đi, sẽ qua nhanh thôi.” “Thật ra tӟ bị trẹo chân, hẳn là không cần tiêu đӝc.” Mọi người cười to. “Tôi đang thắc mắc cậu đã bôi xong thuốc sao còn chưa đi, không phải vừa nãy kêu rất to sao?” Người nói là giáo y, thấy có nhiều người cũng lại đây xem náo nhiệt, không hề để cho Tôn Thư mặt mũi mà nói mӝt câu. “Cháu nghĩ rằng bác muốn băng bó.” Tôn Thư đáp. “Vết thương nhỏ của cậu cũng không cần lãng phí tài nguyên. Nên làm gì cứ làm, nên nhӟ, không để dính nưӟc.” Khi ra khỏi cӱa Tôn Thư còn lầm bầm nếu không phải giáo y đuổi cậu, chắc chắn cậu có thể biết tên bạn nӳ kia. Mӝt đám người giai cho là hắn thối thí mӝt phen, không thèm nhìn hắn lập tức đi. Mọi người đều cảm thấy cậu thật thối tha, không ai thèm nhìn cậu mà bỏ đi hết. Hết chương 6 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 7 Học toán, học thêm, rèn chӳ… Cuӝc sống năm lӟp sáu của Ninh Mặc ngày càng bận rӝn, việc này cũng là vi khuẩn gây nên bệnh tương tư của Quan Thưӟc Hạ. Đã mӝt tuần rồi cô bé không đưӧc gặp Ninh Mặc, lần gặp gần nhất chính là trong hӝi thi thể dөc thể thao. Ninh Mặc giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không dấu vết. Thành tích của Ninh Mặc vẫn luôn xếp trong top 3 của toàn khối, tham gia các cuӝc thi vẫn có thể giành giải thưởng. Năm lӟp ba, Ninh Mặc có học đàn piano. Mẹ Ninh cho cậu đi học đàn piano tại cung thiếu nhi, mөc đích chủ yếu là không để cậu trở nên kiêu căng, tạo cơ hӝi để cậu tiếp xúc vӟi người khác, nâng cao khả năng giao tiếp. Thật sӵ là dөng tâm lương khổ [1]. [1] Dөng tâm lương khổ: muốn tốt cho người khác mà người khác không biết Tuy nhiên sau này cậu lại thích học thư pháp mà bắt đầu bỏ bê đàn piano. Mẹ Ninh cũng không dám yêu cầu nhiều bởi ông Ninh rất ủng hӝ việc cậu luyện thư pháp. Người ta đều nói chӳ tӵa như người, chӳ của Ninh Mặc lӟn, nét bút cương nghị mạnh mẽ, ông cө cũng thường nói đó là chân truyền của ông. Quan Thưӟc Hạ ngồi bên bàn học rất lâu nhưng không viết đưӧc mấy chӳ, vài nét trên tờ giấy trắng, mӝt ngang, mӝt phẩy, cũng giày vò cô bé đủ kiểu. Nghiên mӵc bị đánh rơi vài lần, sàn nhà vốn màu trắng cũng chuyển thành đen, giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cũng có vài điểm giống Bao đại nhân, mӝt chӳ “Đen”. Cuối cùng cô bé vẫn quyết định bỏ học thư pháp, chuyển sang học đàn. Mỗi người có ưu thế riêng của mình, mà cái phát huy tốt nhất vẫn là sở trường của mình. Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, Ninh Mặc nói vӟi Quan Thưӟc Hạ rằng từ sau cô bé phải tӵ về nhà mӝt mình, nhưng phải về sӟm mӝt chút, về muӝn người lӟn sẽ lo lắng. Nói xong, Quan Thưӟc Hạ sӱng sốt rất lâu, đến tận khi bóng dáng Ninh Mặc khuất dần cô bé mӟi nhӟ tӟi phải hỏi cậu: “Vậy còn cậu? Cậu có lo lắng cho mình không?” Cuối học kì, Ninh Mặc không đi học nӳa. Thành tích thi tốt nghiệp cũng đủ để cậu vào Nhất Trung của thành phố, cậu cũng không cần thi học kì nӳa. Dòng đầu tiên trên giấy đỏ viết: – Xếp thứ nhất: Ninh Mặc. Ngӳ văn 98 điểm, Toán 100 điểm, Tiếng Anh 100 điểm, Đạo đức: 50 điểm. – Xếp thứ hai: Văn Dĩ Phong. Ngӳ văn 98 điểm, Toán 95 điểm, Tiếng Anh 100 điểm, Đạo đức 50 điểm. – Xếp thứ ba: Diêu Đình. Ngӳ văn 100 điểm, Toán 95 điểm, Tiếng Anh 100 điểm, Đạo đức 40 điểm… Sau khi danh sách ba người đứng đầu kì thi đưӧc công bố chính là điểm thi tốt nghiệp của lӟp sáu. Không quá chú ý, Quan Thưӟc Hạ thoáng nhìn thấy mӝt cái tên quen thuӝc, Giang Nhưӧc Vũ: Ngӳ văn 0 điểm, Toán 9 điểm, Tiếng Anh 0 điểm, Đạo đức 50 điểm. Ha ha, chắc là ngủ trong lúc thi hoặc là không đi thi, môn nào cũng xơi trứng ngỗng, muốn ăn là có, không cần đi chӧ mua. Trái ngưӧc vӟi cô bé, căm giác tӵ ti ngày càng tăng lên. Ngoại trừ tiếng Anh, điểm các môn khác không tốt lắm, ngӳ văn và toán giống như phải vưӧt núi, cao nhất thì 80 điểm. Nhất là toán, có khi không chú ý liền vưӧt đèn đỏ. Tuy điểm xuất phát của hai người không cách nhau quá xa nhưng bưӟc chân của Ninh Mặc quá nhanh, Quan Thưӟc Hạ còn chưa kịp định thần, cậu đã không còn tại bên người cô bé nӳa. “Quan Thưӟc Hạ, lần này yêu cầu của ba không cao, thi toán đưӧc 70 điểm là đưӧc. Nếu con đạt đưӧc yêu cầu của ba, ba sẽ đồng ý yêu cầu của con.” Rốt cuӝc cuối tuần này, ba Quan có thể ngồi ngay ngắn trên bàn ăn nghe ông cө Quan tөng kinh, và cũng có thể tөng kinh cho cháu gái của ông cө nghe nӳa. “Ba cũng đừng làm quá! Điểm sao có thể nói là đưӧc. Ba xem đi, các bạn trong đại viện đều đưӧc đi, vì sao ba có thể để con ở lại mӝt mình trông phòng chứ?” Vẫn nên chơi ăn gian mӝt chút, môn toán của cô bé mà đạt yêu cầu thì cô bé còn có thể ngủ ngon? “Con nói quá rồi, gì mà mӝt mình trông phòng…” Ba Quan vừa định giải thích, bỗng nhiên lại vỗ đùi: “Ôi suýt nӳa bị nhóc con này lừa. Tôi trịnh trọng cảnh cáo tiểu thư Quan Thưӟc Hạ: Điểm thi cuối kì môn toán của Quan Thưӟc Hạ con không đưӧc 70 điểm thì không có trại hè dã ngoại gì hết!” “Mẹ ơi! Ba không phải ba ruӝt của con!” Mӝt tay Quan Thưӟc Hạ sờ cằm, vừa khóc vừa la: “Đây là việc quan trọng, con phải gọi điện cho mẹ!” “Ba có thể chắc chắn trăm phần trăm để nói vӟi con rằng ba là đúng ba ruӝt của con, con là con ruӝt của ba, thật hơn cả kim cương! Tốt nhất con không nên lãng phí tiền điện thoại, càng không cần lãng phí nӱa giờ đồng hồ. Việc con nên làm là lên phòng đọc sách, ngày kia con phải thi rồi đó, người đẹp Quan ạ.” Ba Quan vừa nói vừa bày ra vẻ mặt lo cho nưӟc cho dân, nói xong trong lòng không ngừng cười thầm. Quan Thưӟc Hạ bị đả kích không còn manh giáp, nịnh nọt chạy đến chỗ ông nӝi: “Ông nӝi, con trai của ông bắt nạt cháu. Cháu còn nhỏ mà không đưӧc vui chơi, sau này sẽ tạo thành bóng ma trong lòng.” Ông nӝi Quan nói mӝt cách rõ ràng: “Ông rất đồng ý vӟi cháu nhưng việc lӟn như học tập, ông càng đồng ý vӟi ba cháu hơn. Nhiệm vө của ông là dạy ba cháu thành tài, mà bây giờ ba cháu đã thành tài rồi, ông không cần quan tâm nhiều. Bây giờ là lúc ba cháu dạy con mình, ông là người cách mӝt thế hệ, không thể hỏi nhiều.” “Ông nӝi, ông không thấy lời nói của ông rất mâu thuẫn sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là do lần trưӟc cháu chơi cờ vӟi ông trong công viên không cho ông ăn gian, làm ông thua cháu trưӟc mặt mọi người, làm ông thấy mất mặt nên bây giờ ông lại hãm hại cháu? Hay là lần trưӟc nӱa đêm ông ăn vөng, đun hỏng cái nồi, bị cháu nói vӟi cô bảo mẫu mà ông vẫn ghi hận trong lòng? Hay là…” Ba Quan cốc đầu Quan Thưӟc Hạ: “Sao con lại vạch trần ông con? Con nói gì nӳa cũng vô ích, nhanh đi học bài đi, đừng để đến lúc ấy lại khóc nhè.” Quan Thưӟc Hạ khéo mồm khéo miệng là tuyệt kĩ di truyền từ cha già nhà mình, đúng là hổ phө sinh khuyển nӳ. Nhưng đấu võ mồm cùng ba thì vẫn còn kém mӝt bậc, ai là ba người ấy làm chủ. Quan Thưӟc Hạ vì cách mạng thắng lӧi cũng chỉ có thể lӵa chọn đi núi tuyết, bỏ qua đồng cỏ. Cô bé ngồi vào bàn học, bắt đầu luyện đề môn toán bất lương. Ban đêm, ánh trăng trong suốt chiếu lên cӱa sổ giống như dòng sông nhỏ im lặng chảy. Quan Thưӟc Hạ không khỏi liên tưởng đến phong cảnh dã ngoại tươi đẹp, suy nghĩ đi quá xa, chỉ có thể lắc lắc đầu, lôi kéo sӵ chú ý trở về. Có mӝt cô bé vì điểm 70 môn toán mà thӵc sӵ học tập. Có mӝt cô bé vì đi chơi mà cố gắng học tập. Có mӝt cô bé vì muốn gặp Ninh Mặc mà vui vẻ học tập. Nӱa đêm, trong lúc tất cả mọi người đang ngủ say, người nào đó đӝt nhiên hét chói tai: “Môn Toán, ta hận mi!” Giọng nói tràn ngập oán hận, sầu bi. Âm thanh ấy quanh quẩn ba vòng, bay ra ngoài cӱa sổ mấy dặm, tiếng vọng rất lâu không ngừng. ~ Hết chương 7 ~ NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 8 Nhӳng nhà cách mạng thế hệ trưӟc sӧ con cháu sống trong sung sưӟng quá lâu mà quên mất cái khổ nên đã tổ chức trại hè vӟi cái tên rất hay: Ức khổ tư ngọt. Thật ra là ném mấy tiểu tổ tông này ra vùng ngoại ô mӝt tháng sống kiểu dã ngoại. Có vài nhóm trẻ nhưng đều là hậu bối của các tưӟng lĩnh, đều đưӧc người lӟn cầm trong tay sӧ rӟt, ngậm trong miệng sӧ tan. Kì nghỉ hè vừa bắt đầu không lâu, người lӟn bắt đầu triệu tập nhӳng đứa trẻ từ mười tuổi trở lên để lên núi làm khỉ. Đầu tiên chúng ta phải chúc mừng bạn nhỏ Quan Thưӟc Hạ, sau khi phấn đấu không ngừng đã đạt đưӧc 69 điểm môn toán. Còn thiếu mӝt điểm! Sau hai ngày vừa đấm vừa xoa, ba Quan mӟi bỏ qua cho cô bé, đương nhiên yêu cầu đưӧc đồng ý thì phải trả giá tương đương. Nӧ mӝt đền mười! Trong kì thi toán học kì mӝt năm lӟp năm, Quan Thưӟc Hạ phải đạt đưӧc 80 điểm, nếu không đưӧc, thời gian xem TV sẽ bị cắt hết đến khi nào đạt đưӧc 80 điểm mӟi thôi. Quan Thưӟc Hạ nghĩ sau khi đi trại hè về sẽ không thừa nhận món nӧ này, lúc ấy ba Quan cũng không thể làm gì cô bé. Nhưng gừng càng già càng cay, ba Quan dường như đã sӟm biết tính toán của cô bé, lấy ra mӝt tờ giấy trắng, bắt Quan Thưӟc Hạ phải viết giấy cam đoan, ký tên, còn buӝc cô bé điểm chỉ ngón cái. Cô bé trở thành Dương Bạch Lao [1] thứ hai rồi, cha ruӝt còn đӝc ác hơn cả Hoàng Thế Nhân [2]. [1], [2]: Trong bӝ phim “Bạch mao nӳ” (Người phө nӳ tóc trắng), Dương Bạch Lao sống cùng con gái Hỉ nhi. Ác bá Hoàng Thế Nhân muốn chiếm lấy Hỉ nhi liền lừa Dương Bạch Lao điểm chỉ bán con gái… Ý của Thưӟc Hạ là bị cha lừa điểm chỉ như Dương Bạch Lao. Tuy nhiên cô bé vẫn rất vui, đây là lần đầu tiên Quan Thưӟc Hạ tham gia trại hè. Nhưng năm trưӟc cô bé không đủ tuổi, vừa đến hè liền vô cùng hâm mӝ bọn Ninh Mặc. Đӧi khi họ trở về, ai cũng phơi nắng đen sì, Tôn Thư thao thao bất tuyệt kể lại cho cô bé, nào là dòng sông trong suốt như thế nào, nào là cây nấm nhiều ra sao, chim chóc hót như thế nào… Cô bảo mẫu giúp cô bé chuẩn bị vài bӝ quần áo, ông nӝi đứng mӝt bên dặn dò phải mang nhiều áo dài tay, nói nhiệt đӝ trên núi ban ngày và ban đêm chênh lệch rất nhiều, lải nhải nӱa giờ mӟi ra khỏi phòng Quan Thưӟc Hạ. Quan Thưӟc Hạ bỏ không ít bánh kẹo vào ba lô. Buổi tối cô bé trở mình rất nhiều lần mӟi ngủ đưӧc, mӝt đêm mӝng đẹp. “Nhóc con, sao giờ cháu mӟi đến, bọn Mặc Mặc đã đi đưӧc nӱa giờ rồi, xem ra cháu không đi đưӧc rồi!” Giọng ông nӝi Ninh vờn quanh bên tai. “A! Cháu không muốn, cháu không muốn!” Hoảng sӧ tỉnh lại, Quan Thưӟc Hạ mӟi nhận ra vừa rồi chỉ là mơ. Đi chân trần đến bên cӱa sổ kéo rèm ra, mặt trời còn chưa mọc, chỉ có mӝt vầng sáng màu cam phía chân trời. Quan Thưӟc Hạ cũng không tính ngủ tiếp nӳa, nhӥ ngủ quên như trong mơ thì thật oan ức. Bây giờ nhìn mặt trời mọc, thời gian trôi rất nhanh. Quả nhiên, chỉ mӝt lát sau, chân trời phía đông đã xuất hiện non nӱa mặt trời, dường như mặt trời đang phải gánh mӝt gánh nặng, chậm rãi nhô lên. “Mặc Mặc, dậy thôi. Mẹ Ninh gọi cậu dậy ăn sáng.” Quan Thưӟc Hạ đӧi thêm hai giờ nӳa mӟi đến bảy rưӥi, nhanh chóng ăn sáng rồi đeo ba lô chạy đến nhà họ Ninh. Ai ngờ Ninh Mặc còn chưa rời giường, mẹ Ninh liền giao nhiệm vө vinh quang gọi Ninh Mặc cho Quan Thưӟc Hạ. “Tôm nhỏ, sao em đến sӟm vậy? Ừm, để anh ngủ thêm mӝt lát.” Ninh Mặc xoay người cuốn lấy chăn. Quan Thưӟc Hạ hai tay chống nạnh nói: “Mặc Mặc, nếu cậu không đứng lên, mình sẽ lật chăn.” “Đưӧc! Lật đi, lật đi.” Ninh Mặc cuӝn càng chặt hơn. Ai ngờ, Quan Thưӟc Hạ đӝt nhiên kéo chăn dưӟi chân. “A! Mặc Mặc, cậu không mặc quần áo!” Quan Thưӟc Hạ lập tức lấy tay che mắt, trong lòng lại tò mò về thân thể ấy, vì thế lӧi dөng kẽ hở ngón tay ngắm vài lần. “Ai nói anh không mặc quần áo? Không phải vẫn có quần lót sao?” Ninh Mặc thấy Quan Thưӟc Hạ như vậy, cười ha ha đứng dậy vỗ vỗ bàn tay đang che mắt của cô bé: “Muốn nhìn thì nhìn đi, không cần kỳ cөc như vậy. Sao? Có vừa lòng vӟi dáng người anh đây không?” “Đồ dê xồm, mình không thèm nhìn cậu đậu!” Quan Thưӟc Hạ hất hất mái tóc ngắn nhanh chóng chạy ra cӱa. Ninh Mặc nhìn đӝng tác của cô bé, khóe miệng không khỏi nhếch lên, xoay người đi rӱa mặt chải đầu. Lăn qua lăn lại cũng tӟi chín giờ, mấy đứa trẻ trong đại viện đều tập trung ở nhà Ninh Mặc. Mӝt đám lưng đeo ba lô, cười như ăn đưӧc đường. Ông nӝi Quan nói sâu xa: “Nhóc con, nhӟ tӵ chăm sóc mình.” “Đã nhận đưӧc chỉ thị, thủ trưởng yên tâm!” Quan Thưӟc Hạ giơ tay chào ông nӝi. “Con bé này còn chưa đi đã học đưӧc ra dáng rồi.” Ông nӝi Ninh chỉ Quan Thưӟc Hạ nói. “Hôm nay trời chưa sáng nó đã rời giường, sӧ bị bỏ lại, làm cả nhà không ngủ yên đưӧc, nó đi sӟm tôi cũng nhàn nhã. Đi nếu khóc nhè cũng đừng nhận là cháu ta.” “Hehe, còn không biết ai sẽ gọi điện nói nhӟ cháu đâu!” Quan Thưӟc Hạ ngẩng cao đầu, hai tay khoanh trưӟc ngӵc. “Mấy con khỉ này, mau lên xe đi, xe đang chờ bên ngoài rồi.” Ba Ninh đứng ở cӱa hô. “Nhanh đi tìm các hầu vương đi, hôm nay chú ấy đưӧc nghỉ, sẽ cùng hai chú nӳa đưa các cháu đi.” Quan Thưӟc Hạ là người đầu tiên chạy ra ngoài, mở cӱa xe ngồi xuống cạnh cӱa sổ, nhìn ông nӝi đứng trong vườn hoa nhà họ Ninh, ánh mắt cũng đang nhìn về phía cô bé. Đӝt nhiên trong lòng có chút không nӥ, bĩu môi, chờ nhӳng người khác lên xe. Lần này tổng cӝng có tám người đi, cӝng thêm hai người lӟn, vừa đủ hai chiếc xe bảy chỗ. “Tôm nhỏ, miệng em có thể treo đưӧc cả cân thịt.” Ninh Mặc quay đầu lại nói vӟi Quan Thưӟc Hạ ngồi bên trái. “Cậu mӟi treo thịt!” Trên đường mấy đứa trẻ cười cười nói nói, hơn ba giờ đi xe cũng trôi qua rất nhanh. “Khỉ con, còn khoảng nӱa giờ nӳa là đến nơi, chúng ta cũng chưa ăn gì cả, vậy vào nhà hàng này đi, chú đói đến thắt cả ruӝt rồi.” Ba Ninh đỗ xe bên cạnh mӝt nhà hàng không quá lӟn. “Ha ha, vậy anh phải ăn nhiều mӝt chút.” Ba Ninh ngồi bên cạnh tháo dây an toàn rồi đẩy cӱa xe ra. “Xuống xe thôi. Chú ý, cẩn thận đỉnh đầu!” Ba Ninh mở cӱa xe, dặn dò: “Thưӟc Hạ, để ba lô trên xe thôi. Có gì quan trọng thì đưa cho bác.” “Bí mật!” Quan Thưӟc Hạ nghe lời cẩn thận đặt ba lô vào ghế, bên trong còn có bánh quy, không thể ném, cũng không đưӧc đè. “Bác Ninh, bác Ninh, cháu muốn ắn bánh sủi cảo ngô, có đưӧc không?” “Cái này cháu phải hỏi chủ nhà hàng.” Ba Ninh ngẩng đầu nhìn tấm biển trưӟc cӱa nhà hàng: Không cay không về. Cuối cùng mười hai người vây quanh mӝt chiếc bàn lӟn, ăn đồ Tứ Xuyên, ai cũng ăn cay đến thè lưӥi. Quan Thưӟc Hạ cũng chưa ăn bánh sủi cảo ngô, bên cạnh cô bé đặt mӝt bát nưӟc lӟn, mỗi món ăn đều phải nhúng nưӟc cho bӟt cay, bởi cô bé không ăn đưӧc đồ quá cay. Cuối cùng, khi môi ai cũng trở thành miếng lạp xườn, mở mấy bình Đại Khả Nhạc, uống đầy mӝt bөng nưӟc. Đoạn đường tiếp theo, trên xe lại rӝn rã tiếng cười đùa. Lúc này, ba Ninh ngồi ở ghế phó lái bắt đầu hát kinh kịch, lũ trẻ cũng ồn ào theo. Dọc theo đường đi, từ sông ngòi rừng rậm đến thị trấn nhỏ vùng ngoại ô, rồi đến doanh trại dưӟi chân núi, phong cảnh nhr tranh, cây cối xanh xanh hai bên đường, nhӳng bông hoa dại vô danh bám vào thân cây. Màu xanh biếc chạy dọc lên đến tận đỉnh núi, mây trắng như bông tô điểm thêm cho dải màu xanh ấy. Không lâu sau, xe dừng lại trưӟc mӝt cảnh vệ đang đứng chào thẳng tắp trưӟc trạm gác. Hai chú trong xe cũng ngồi thẳng, chào theo kiểu quân đӝi rồi lái ô tô qua cánh cӱa. Khi xuống xe, Quan Thưӟc Hạ bị ngã, đại khái là khi xuống xe không nhìn dưӟi chân. Ngẩng đầu liền nhìn thấy mӝt bàn tay đưa ra, Quan Thưӟc Hạ nhìn về phía chủ nhân của bàn tay, da mặt trắng nõn, mặc mӝt chiếc áo t-shirt màu trắng in mấy chӳ tiếng Anh. “Cảm ơn.” Quan Thưӟc Hạ vươn tay, đưӧc người đó kéo dậy. Sau khi đứng dậy, cô bé vỗ vỗ bùn đất trên người rồi thuận tay lấy ra mấy viên kẹo đủ màu đặt lên tay đối phương. “Kẹo này ăn ngon lắm.” Quan Thưӟc Hạ nói. “Mình là Lâm Sùng, còn cậu?” “Lâm Sùng? Hình như đã nghe ở đâu rồi.” Quan Thưӟc Hạ nhỏ giọng thì thầm, rồi cười toe toét nói vӟi Lâm Sùng cao hơn mình mӝt cái đầu, “Mình tên là…”, còn chưa nói xong, giọng nói của Ninh Mặc bay tӟi, ngắt lời Quan Thưӟc Hạ. “Quan Thưӟc Hạ, em để đá trong ba lô hay sao? Nặng chết mất!” Ninh Mặc có vẻ cӵc kì không vui: “Chạy đi đâu rồi? Còn không mau quay lại lấy đồ!” Quan Thưӟc Hạ nghĩ thầm, tốt nhất vẫn nên quay lại lấy đồ thôi. “Thật dài dòng! Ba lô nhỏ như vậy cũng kêu nặng, thế mà cũng tӵ xưng là nam tӱ hán!” “Ninh Mặc, các cậu đến rồi à?” Cậu bé bên cạnh Quan Thưӟc Hạ cũng đi sau cô bé, khách khí chào hỏi vӟi Ninh Mặc đang dọn hành lý. Xem ra bọn họ đã biết nhau rồi, Quan Thưӟc Hạ nghĩ. “Ừm, vừa tӟi xong. Bọn Tiễn Húc Dương không đi cùng cậu sao?” Đôi mắt sáng ngời của Ninh Mặc nhìn về phía Lâm Sùng. “Các cậu ấy giúp hai bạn nӳ đem hành lý vào rồi.” Lâm Sùng giải thích, cuối cùng chỉ vào Quan Thưӟc Hạ hỏi: “Sao mình chưa thấy cô bé này bao giờ?” “Em là Quan Thưӟc Hạ, anh có thể gọi em là Thưӟc Hạ.” Quan Thưӟc Hạ vẫy vẫy tay. Khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt đôi lúc chuyển đӝng thể hiện sӵ thông minh mà bưӟng bỉnh. Mái tóc ngắn xinh đẹp chỉnh tề, sӧi tóc đen bóng, dưӟi mỗi cӱ đӝng của cô bé lại càng thêm sinh đӝng. “Ôi! Người anh em, đã lâu không gặp!” Tôn Thư lӟn giọng nói. Diệp Lạc Thừa xuất hiện phía sau Tôn Thư, rất tӵ nhiên tiếp lời: “Hừ, tuần trưӟc vừa gặp nhau ở sân bóng rổ, trí nhӟ cậu cũng quá kém rồi!” Tôn Thư hất móng vuốt sói trên vai xuống, tức giận nói: “Tӟ nói này, cậu mӝt giờ không hạ thấp mình thì chết à?” “Chà đạp cậu là thú vui lӟn nhất của bọn mình.” “Hình như lần trưӟc cậu nói tán gái là thú vui lӟn nhất đời cậu thì phải?” Tôn Thư bác bỏ. Sau khi ba Ninh đỗ xe xong, cùng vӟi hai chú và bốn bạn nhỏ cũng trong đại viện đi tӟi: “Đám khỉ con này vẫn còn lề mề ở đây sao?” “Đại thánh, cho con xin mӝt sӧi lông, biến ra mӝt người giúp con xách đồ đi.” Quan Thưӟc Hạ nghe xong, dũng cảm chạy tӟi cười hì hì vươn tay ra. “Nếu bác Ninh của cháu có thể biến tóc thành đứa bé, tóc bác đã sӟm hủy trên tay nhóc con rồi. Không phải Ninh Mặc xách giúp con sao?” Ba Ninh cười to xoa đầu cô bé. Cô bé bày ra vẻ mặt vô tӝi, mắt liếc Ninh Mặc tức giận nói: “Cậu ấy ngại nặng, không chịu xách giúp con.” “Bác Ninh sẽ cho Ninh Mặc làm hòa thưӧng Thiếu Lâm, ngày nào cũng xách hai bao xem có nặng hay không.” Không đành lòng nhìn Ninh Mặc biến thành bӝ dáng hòa thưӧng đầu bóng loáng, Quan Thưӟc Hạ quay về bên người Ninh Mặc, chuẩn bị lấy lại ba lô của mình: “Ông nӝi nói cháu phải đӝc lập, không đưӧc làm phiền các anh. Ba lô của cháu cháu sẽ tӵ xách.” “Đi trưӟc dẫn đường đi, nếu em đeo ba lô bị mệt, anh còn phải đӥ em, càng mệt hơn.” Ninh Mặc không để Quan Thưӟc Hạ tӵ đeo ba lô, ý bảo cô bé đi trưӟc. Quan Thưӟc Hạ cũng không đi phía trưӟc mà đi ngay cạnh Ninh Mặc, ríu ra ríu rít như chú chim sẻ, thỉnh thoảng lại quay đầu ngắm Ninh Mặc đang xách đồ đi bên trái. Hết chương 8 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 9 Ba giờ chiều, mặt trời chói chang, mấy đứa trẻ tập hӧp trên sân xi măng giống như lò nưӟng thịt. Tổng cӝng có 25 người, trong đó chỉ có bốn cô bé, Quan Thưӟc Hạ là người nhỏ tuổi nhất cũng là người thấp nhất. Tân binh Quan Thưӟc Hạ bắt đầu hơi khó chịu, nhӳng người khác đã quen biết nhau từ trưӟc nên nói chuyện không hề xa lạ, nhưng cái vòng luẩn quẩn của cô bé cũng chỉ có tám người cùng đến từ đại viện. “Nghiêm, nghỉ!” Mӝt người đàn ông vùng Đông Bắc có làn da ngăm đen, mặc quân trang xanh biếc. Trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nói giọng địa phương, phát âm rất to rõ, rất có phong phạm người lính. “Tôi là Hồ Đĩnh, là huấn luyện viên của các em. Các em có thể gọi tôi là huấn luyện viên Hồ.” “Xếp thành ba hàng dọc từ cao đến thấp cho tôi, nhanh lên!” Lại là mӝt khẩu lệnh, có chút hung dӳ. “Chị ơi, em cao hơn chị, chị đứng bên phải em đi.” Quan Thưӟc Hạ nhỏ giọng nhắc nhở cô bé đứng bên trái. Thӵc ra cô bé cũng không muốn nói nhưng nhận ra mình đã cô đơn, lại phải đứng cuối cùng. “Mắt nào của cậu thấy cậu cao hơn tôi?” Khẩu khí rất không tốt, trừng mắt nhìn Quan Thưӟc Hạ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Giọng Hồ Đĩnh như tiếng pháo làm mọi người giật mình: “Hai người hàng đầu tiên kia còn thì thầm cái gì vậy?” Mọi ánh mắt đều quay vê phía hai người. “Báo cáo huấn luyện viên, cậu ấy nói cậu ấy cao hơn em, muốn đổi chỗ vӟi em.” Cô gái bên cạnh Quan Thưӟc Hạ cưӟp lời. “Để tôi xem xem, hai người đứng thẳng lên!” Hồ Đĩnh còn thật sӵ so sánh chiều cao của hai người, sau đó đưa ra kết luận, “Ừm, em ấy cao hơn mӝt chút, Chung Tĩnh Quân, hai em đổi vị trí.” Hồ Đĩnh vừa nói xong, trên mặt cô gái tên Chung Tĩnh Quân đầy vẻ ấm ức nhưng vẫn nghe theo lời huấn luyện viên mà đổi vị trí. Đầu bên kia đӝi ngũ, vài người bạn của Quan Thưӟc Hạ cũng đổ mồ hôi thay cô bé, Ninh Mặc lại lắc đầu. Tôm nhỏ này đi đâu cũng có thể gây chuyện, vừa đến đã đắc tӝi vӟi cọp cái Chung Tĩnh Quân, lại còn vì vấn đề chiều cao mà cô ấy thống hận nhất. “Mọi thứ trong ba lô, trừ vật dөng hàng ngày, quần áo, tất cả đồ không liên quan bỏ hết ra ngoài, đặt lên phía trưӟc, chờ khi các em đi sẽ trả lại cho các em.” Hồ Đĩnh lại lên tiếng. Không ít người đem ba lô ra khỏi hàng, lôi ra đồng hồ, ví, di đӝng (khi đó di đӝng vẫn còn rất hiếm)…. Bỏ từng vật vào thùng chuyên dөng. “Sao? Không nӥ à?” Hồ Đĩnh đi tӟi vỗ vỗ Quan Thưӟc Hạ, nhìn cô bé nhăn mặt, cắn môi, vẻ mặt còn có chút nghịch ngӧm. Trưӟc mặt Quan Thưӟc Hạ là kẹo đủ mọi màu sắc, còn có mấy túi bánh quy. “Đúng là có chút không nӥ, chúng đều đã đi cùng em mӝt buổi sáng, có tình cảm.” Quan Thưӟc Hạ tiếp tөc lấy từ trong ba lô ra, “Huấn luyện viên, nếu thầy muốn trả lại đồ cho em thì thầy nên tìm mӝt cái tủ lạnh, chocolate mà bị nóng sẽ chảy ra, ăn không ngon. Nếu không tối nay thầy hãy ăn đi.” “Haha, ăn nhiều đường như vậy, răng của tôi cũng bị sâu cắn hết mất.” Hồ Đĩnh nghe Quan Thưӟc Hạ nói xong, cảm thấy có chút thú vị, ngồi xổm xuống cho bằng cô bé. Quan Thưӟc Hạ bày ra bӝ dáng bà cө non, kiên nhẫn nói: “Thầy ăn xong tối nhӟ đánh răng đó. Thầy cũng không thể đӝc chiếm mӝt mình, phải chia cho các huấn luyện viên khác, bồi dưӥng tình cảm.” “Em cũng thật có chính kiến. Đưӧc rồi, tối nay tôi sẽ ăn, cảm ơn em.” Hồ Đĩnh gật đầu đồng ý. “Người Trung Quốc chúng ta phải có thiện ý vӟi nhau, để thầy không phải băn khoăn, thầy hãy đưa em mӝt viên coi như cảm ơn em đã làm người vận chuyển chúng đến đây.” Quan Thưӟc Hạ nâng mắt, chân thành nói vӟi Hồ Đĩnh. Hồ Đĩnh nghe xong, xoa xoa đầu Quan Thưӟc Hạ, tươi cười ở khóe miệng lӟn hơn mӝt chút, cười thành tiếng, kéo theo sӵ chú ý của người khác: “Vòng vèo mӝt hồi cũng trở về chuyện chính, đưӧc! Chọn mӝt viên đi.” Quan Thưӟc Hạ vươn tay lấy mӝt viên chocolate bọc trong giấy màu vàng trong núi đồ ăn vặt: “Thầy có muốn kiểm tra không ạ?” Cô bé quơ quơ ba lô còn chưa kéo khóa trên tay. “Ôi, đúng là đã bỏ ra tất cả, nhóc con tên gì vậy?” Quan Thưӟc Hạ kéo kéo khóa ba lô. “Quan Thưӟc Hạ.” Cô bé nhanh nhảu trả lời. “Người nhà thủ trưởng Quan?” Mắt Hồ Đĩnh trừng lӟn. “Suӷt!” Quan Thưӟc Hạ đặt tay lên môi, “Nhỏ giọng thôi, ông em sӧ em làm mất mặt mình, không cho em nói ra. Em cũng không hiếm lạ đâu! Em về hàng nhé.” Cô bé này mỗi hành đӝng đều có phong phạm của thủ trưởng Quan. Còn nhỏ như đã thông tình đạt lý như thế, lӟn lên nhất định còn hơn thế. Ánh mắt Hồ Đĩnh dõi theo bóng dáng Quan Thưӟc Hạ, nghĩ thầm. Sau đó lũ trẻ đưӧc dẫn đến trưӟc mӝt tòa ký túc xá ba tầng, vài người lính mang đến mấy cái thùng. Hồ Đĩnh mở ra, bên trong là màu xanh biếc, còn hai thùng đӵng chậu nhӵa rӱa mặt, mấy cái cốc, vân vân. Mỗi người lấy hai bӝ quần áo, màu xanh biếc mê người, đây đều dӵa theo chiều cao cân nặng báo từ trưӟc khi đến. Giày cũng là giày đế dán, còn có ba chiếc áo phông trắng, không có hình vẽ gì. Hai mươi mốt tên con trai chia ra ba phòng, bốn nӳ sinh thì ở cùng mӝt phòng. Phòng ký túc xá nӳ ở lầu mӝt, là phòng đầu tiên. Quan Thưӟc Hạ vừa vào phòng liền thấy Chung Tĩnh Quân đã biết từ trưӟc. Còn hai cô gái nӳa, mӝt người tuổi cũng tương đương Chung Tĩnh Quân, tên là Lưu Liễu, thật sӵ là người cũng như tên, thắt lưng như cành liễu, làn da trắng nõn. Còn người kia tên Viên Thiện Thiện, Quan Thưӟc Hạ gọi cô gái ấy là chị tiểu Viên, cô bé đã học lӟp 11. Tiểu Viên và Quan Thưӟc Hạ giống nhau, đều không muốn ngủ giường tầng trên nên huấn luyện viên cũng xếp cho hai người tầng dưӟi. Sau khi huấn luyện viên đi rồi, Quan Thưӟc Hạ nhanh chóng cởi giày ra, dang tay dang chân nằm thành hình chӳ đại [大] trên giường, hít mӝt hơi thật sâu, thương cảm cho đống kẹo đã mất. Cô bé lấy ra viên kẹo đưӧc huấn luyện viên cho, cho vào miệng, vừa ngọt vừa đắng. ~ Hết chương 9 ~ NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 10 images (4) Năm rưӥi, khi nghe thấy giọng nói vang dӝi của Hồ Đĩnh thúc giөc, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vӝi vã đi giày chạy ra cӱa. Đã đến giờ tập trung ăn cơm, đӝi ngũ bắt đầu xuất phát. Bàn ghế thống nhất, tất cả đều là ghế gỗ dài, sắp xếp chỉnh tề trong đại sảnh, mỗi chiếc bàn cách nhau mӝt khoảng. Nhóm bӝ đӝi mặc quân trang chỉnh tề đi xuyên qua khoảng trống ấy, cầm khay ăn trong tay, cơm trắng, rau dưa xanh xanh đỏ đỏ, thịt kho tàu nhiều mӥ, nhìn mà chảy nưӟc miếng. “Trưởng nhóm dẫn đӝi ngũ của mình xếp hàng đi lấy cơm.” Hồ Đĩnh đi cuối cùng, hai mấy đứa trẻ đứng chật cả cӱa đại sảnh. Ninh Mặc dẫn mӝt số người tӟi cӱa sổ, ý bảo các bạn nӳ đứng sau bắt đầu trưӟc. Chung Tĩnh Quân chậm rãi bưӟc đi trưӟc, khi bưng khay đi qua còn lườm Quan Thưӟc Hạ đứng bên cạnh. Bạn nhỏ Quan không chú ý lắm, vì cơm trưa không ăn nhiều nên cô bé đói muốn ngất rồi, nhìn mӝt khay đầy thịt mà nưӟc miếng chảy ròng ròng. Đến khi Ninh Mặc đứng cuối cùng lấy cơm xong, tám người bọn họ đã ngồi giӳ chỗ chờ cậu. Quan Thưӟc Hạ cười vỗ vỗ vị trí bên người, lấy lòng nói: “Thấy mình nghĩa khí chưa, còn giӳ chỗ cho cậu.” Ninh Mặc đặt khay cơm rồi ngồi bên cạnh. Cậu nghĩ thầm, Quan Thưӟc Hạ cười gian trá như vậy chắc chắn không phải chuyện gì tốt. Còn chưa cầm đũa lên đã thấy từng miếng cà rốt bay qua bay lại giӳa cậu và Quan Thưӟc Hạ. “Hừ, anh biết ngay không có chuyện gì tốt. Em không ăn cà rốt!” Ninh Mặc gắp mӝt miếng cà rốt đưa lên miệng. Tiếp tөc gắp cho đến khi trên khay cơm không còn màu đỏ, Quan Thưӟc Hạ mӟi cảm thấy mxy mãn cầm đũa gắp mӝt miếng thịt kho tàu nhiều mӥ cho vào miệng, vẻ mặt hưởng thө kia làm người ta rất muốn cho cô bé mӝt quyền. “Mặc Mặc, cậu cũng vậy thôi.” Quan Thưӟc Hạ chỉ chỉ mấy cọng hành bị Ninh Mặc xếp mӝt bên. “Ăn đi, không đưӧc lãng phí lương thӵc, không đưӧc kén ăn, khay của ai còn để thừa thì tӵ đӝng chạy ba vòng rồi quay về.” Giọng nói cảnh cáo của Hồ Đĩnh vang lên bên tai. Sau đó Quan Thưӟc Hạ thấy mấy người trên bàn đều cau mày. Ví dө như, tiểu thư Chung Tĩnh Quân gắp thịt kho tàu lên, vẩy vẩy hai cái rồi cho vào miệng, cố gắng nuốt xuống, bị nghẹn đỏ cả hai mắt, uống thật nhiều nưӟc; Ninh Mặc trӝn hành vào cơm cũng như nuốt cả quả táo; Tôn Thư rơi lệ nhìn khay đầy rau xanh; còn cậu bé ngồi bên cạnh Tôn Thư đã ăn hết sạch đồ ăn, chỉ còn lại toàn cơm, đang rơi lệ mӝt mình. Quan Thưӟc Hạ cảm thấy may mà mình đủ nhanh tay lẹ mắt, gắp tất cà rốt cho Ninh Mặc. Nếu không cũng phải chịu khổ như vậy, trong lòng lại cầu nguyện trên khay cơm sẽ không bao giờ xuất hiện màu đỏ nӳa. Ninh Mặc nghĩ thầm trong lòng, lần sau sẽ không bao giờ giúp cô bé ăn cà rốt nӳa, khuôn mặt vui sưӟng khi người gặp họa của cô bé thật đáng đánh. Mặt trời mùa hè không xuống núi sӟm như vậy, mӝt đám người ăn xong cơm chiều, chân trời vẫn còn ráng chiều nhuӝm cả chân trời thành màu đỏ. Mӝt vài bӝ đӝi đang ngồi trên sân, không đӝi mũ, mái tóc ngắn càng lӝ rõ, to giọng hát: “Mặt trời lặn, rặng mây phía tây đỏ rӵc…” “Để đại đӝi trưởng Hồ của chúng ta hát mӝt bài, mọi người thấy có đưӧc không?” Mӝt binh lính không biết tên chạy đến bên người Hồ Đĩnh nói. Mọi người nhất loạt hô: “Đưӧc.” “Vỗ tay hoan nghênh. Các em nhỏ, vỗ tay nhiệt liệt lên.” Hồ Đĩnh không tình nguyện bị đẩy ra giӳa, mở miệng hát: “Tôi, tham gia quân ngũ, có xá gì…” Mӝt câu còn chưa hát hết đã làm không ít người cười. Có người cũng không dám cười, phỏng chừng là cấp dưӟi của Hồ Đĩnh nhưng nhịn cười cũng rất vất vả. Hồ Đĩnh cũng không chịu nổi đả kích liền chạy về trong đám đông. Đúng là lệch nhịp, chạy đến bên khe suối. Người ta hát mӝt câu sai hai nhịp đã thấy dọa người, huấn luyện viên Hồ Đĩnh hát tám chӳ, lệch cả tám, 囧. Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi trên cỏ, nhìn mặt trời từ từ lui xuống bên kia núi, nhìn ánh nắng chiều chậm rãi bị bóng đêm thay thế, nhìn mặt trăng dần dần treo mình trên bầu trời đêm, nhìn sao nhấp nháy… Hết chương 10 NHẬT KÝ LUYỆN THÀNH PHÚC HẮC Chuyển Chuyển dtv-ebook.com Chương 11 Nếu bảy giờ bạn vẫn nằm trên giường, mông của bạn chắc chắn sẽ bị Hồ Đĩnh cho mӝt cưӟc; Nếu bạn lười tập luyện, Hồ Đĩnh sẽ bắt bạn tập chạy, chạy đến khi thầy vừa lòng thì thôi; Nếu bạn kén ăn, Hồ Đĩnh sẽ tӵ mình cầm thìa bón cho bạn, lại còn bón món bạn ghét nhất; Nếu bạn nghịch nưӟc trong phòng tắm, Hồ Đĩnh sẽ rất âm hiểm mà tắt nưӟc, cho bạn đứng trong đó vӟi mӝt đầu đầy bọt xà phòng; . . . . . . Kết luận lại là, Hồ Đĩnh còn đáng sӧ hơn cả cà rốt, Hồ Đĩnh là ma quӹ, là khắc tinh của bạn. Nằm mơ thấy Hồ Đĩnh cũng phải trốn tránh, nhӟ tӟi Hồ Đĩnh là cả người nổi đầy da gà, thấy Hồ Đĩnh bưӟc đến trưӟc mặt bạn, bạn sẽ chỉ muốn biến thành chuӝt chui xuống đất, chạy vào đӝng và biến mất. Sau đó Quan Thưӟc Hạ còn thầm đặt cho Hồ Đĩnh mӝt biệt hiệu: “Cà rốt”. Thật là mӝt cái tên gần gũi vӟi tӵ nhiên! Ba ngày đầu tiên luôn luôn rất gian nan, cần thích ứng, cần phải điều tiết. Gần tối, ‘Cà rốt’ gọi Quan Thưӟc Hạ đang đi về phía thao trường, Tôn Thư ném cho Quan Thưӟc Hạ mӝt ánh mắt đồng tình. Mӝt đám người nháy mắt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại Quan Thưӟc Hạ đang đứng xoay ngón tay, mắt to vô tӝi nhìn Hồ Đĩnh. Hồ Đĩnh đi trưӟc dẫn đường, nói vӟi Quan Thưӟc Hạ đang đi phía sau: “Nghe nói em đặt cho tôi biệt hiệu ‘Cà rốt’?” “Haha, cà rốt ăn ngon lại nhiều dinh dưӥng, tốt cho mọi người, rất giống vӟi hình tưӧng của thầy đó ạ.” Quan Thưӟc Hạ nhanh chóng nịnh hót. “Tôm nhỏ này thật biết suy nghĩ cho người khác.” “Thầy có thể đừng gọi em là tôm nhỏ đưӧc không?” Quan Thưӟc Hạ lӝ ra biểu tình khó xӱ. “Vì sao? Không phải nhóc Ninh Mặc kia suốt ngày gọi em như vậy sao?” Quan Thưӟc Hạ đỏ mặt, ngưӧng ngùng ngẩng đầu, dừng bưӟc. Hồ Đĩnh cười lӟn, liền bị Quan Thưӟc Hạ ném cho mӝt ánh mắt xem thường. “Thì ra là em thích cậu ấy, vậy thì em chỉ cần nói vӟi tôi tên ấy chỉ mình Ninh Mặc đưӧc gọi là đưӧc.” Hồ Đĩnh quay lại đứng bên người Quan Thưӟc Hạ, bắt đầu bà tám: “Em đó, đối thủ cạnh tranh còn rất nhiều. Tôi lén nói cho em, thật ra trong số các em có mӝt cô bé cũng thích Ninh Mặc. Em nhìn bӝ dáng của em xem, so khuôn mặt thì nhiều thịt hơn người ta, so dáng người cũng to hơn người ta, vẫn là nhiều thịt, em không có sức cạnh tranh đâu.” “Hừ, ai nói em thích cậu ấy! Em cảnh cáo thầy nha, thầy không đưӧc nói lung tung vӟi người khác đâu.” Quan Thưӟc Hạ lắc, không ngờ củ cà rốt này lại bà tám như thế. “Ha ha…” Đây không phải mạnh miệng thì là gì. “Thầy nên nhanh chóng tìm cho chúng em mӝt củ cải trắng đi, đӥ phải suốt ngày chỉ chú ý đến chúng em, mệt cả thầy nӳa.” “Em nói thì dễm bây giờ củ cải trắng phải có da trắng, không béo, phải gầy, lại phải nhiều nưӟc (dung mạo), còn muốn có thịt.” “Thầy thật mâu thuẫn. Nào có ai gầy lại còn nhiều thịt chứ.” “Em nói đúng rồi đấy, củ cải trắng rất khó tìm.” Hồ Đĩnh tiếp tөc đi về phía trưӟc. “Tӟi rồi, khi thủ trưởng Quan gọi đến vào buổi chiều, các em còn đang tập luyện. Bây giờ em gọi về nhà đi, tôi đi ra ngoài mӝt chút.” Hồ Đĩnh đưa cô bé vào mӝt gian phòng sau đó liền quay người đi ra ngoài. Trong văn phòng có hai chiếc bàn làm việc, còn có tủ đӵng tài liệu. Mấy tờ báo đặt chỉnh tề trên bàn, bên cạnh có mӝt cái ống đӵng bút. “Hehe, mình biết chắc chắn ông sẽ gọi điện trưӟc mà. Đưӧc rồi, bây giờ mình sẽ gọi về báo cáo công tác cho ông.” Tay cầm điện thoại lên, sau khi bấm mӝt dãy số, trong điện thoại vang lên tiếng ‘tút tút’, mӝt giọng nói đầy phong phạm bӝ đӝi vang lên. “Báo cáo thủ trưởng, Quan Thưӟc Hạ gọi đến chào ngài đây! Ông nӝi, cháu đã nói chắc chắn ông sẽ nhӟ cháu mà.” Quan Thưӟc Hạ làm nũng nói. “Tiểu Mặc, tiểu Thư đều đã gọi điện về nhà, cháu còn khen ngưӧc, đi bốn ngày cũng không đưӧc mӝt lần.” “Ồ? Sao con không biết họ gọi về nhà? Đúng là phản đồ, gọi về cũng không nói, hại cháu còn tưởng ai cũng có khí tiết như cháu!” “Còn khí tiết nӳa! Nghe đӝi trưởng Hồ nói, cháu suốt ngày bắt nạt người khác, bắt người ta ăn cà rốt của cháu, còn không giặt quần áo, chỉ nhúng nưӟc rồi treo lên. Bàn ăn không lau sạch sẽ cũng là Ninh Mặc lau giúp cho. Đúng là dọa người. Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?” “Lâm Sùng rất thích ăn cà rốt, không phải là cháu đang chăm sóc anh ấy sao?” “Ông đã nói vӟi đӝi trưởng Hồ phải trông chừng cháu, nếu còn kén ăn thì đi chạy vài vòng cho ông. Việc của mình thì tӵ mình làm, đừng làm mất mặt nhà họ Quan chúng ta, còn nӳa, mỗi cuối tuần phải gọi điện về báo cáo công tác cho ông.” “Ôi, mẹ cháu có gọi về không ông?” """