"Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! PDF EPUB 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy! PDF EPUB Ebooks Nhóm Zalo Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36: Chuowng 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41: Oan Gia Ngõ HẹP Chương 42: Có TruyệN MớI RồI Đây!!! Chương 43: No.2: NhữNg MẩU ChuyệN Nhỏ Chương 44: NhữNg MẩU ChuyệN Nhỏ (2) NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 1 Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện đưӧc các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị nhӳng đứa khác cùng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không đưӧc dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào cũng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào cũng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ đưӧc gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó cũng bị nhӳng đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giӳa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi.Trong giấc mơ,nó thấy bố mẹ đang dang tay đón nó và tất nhiên nó chạy lại với bố mẹ.Họ dắt nó đi một đoạn rồi tӵ dưng biến mất: -Bố mẹ đừng bỏ con mà,con không muốn sống trên trần gian lạnh lẽo này đâu,con cô đơn lắm! Sáng hôm sau,người ta thấy xác một cô bé nằm cạnh gốc cây cổ thụ.Nó đã chết vì lạnh.Nhưng linh hồn nó không lên thiên đàng,không xuống địa ngục mà lại nhập vào một con búp bê của một khu trưng bày thời trang.Điều lạ là từ khi nó nhập vào một con búp bê,con búp bế này nhìn y như người thật,không còn các phần nối với nhau rời rạc mà y như con người,đặc biệt,con búp bê này cũng xó đôi mắt to,rất to,cái đôi mắt lúc nào cũng ươn ướt ấy.Thӵc ra lúc đầu con búp bê này khá xấu xí,nhưng bây giờ lại trở nên xinh đẹp lạ thường.Người đầu tiên phát hiện ra là bác lao công của khu trưng bày này.Thӵc ra lúc đầu vào trong kho bác cũng chẳng chú ý nhưng cặp mắt to tròn cứ nhìn bác chằm chằm làm bác rùng mình.Và từ như thế,nó đưӧc đem ra làm búp bê trưng bày chứ không còn ở trong kho tối tăm,lạnh lẽo kia nӳa. Hắn là giám đốc của công ty FS,một công ty nổi tiếng thế giới về nhӳng mặt hàng thời trang cao cấp.Hôm nay hắn đưӧc mời đến tham dӵ buổi trưng bày thời trang.Dù biết là không có gì đáng chú ý nhưng hắn cảm thấy như bị thôi thúc.Thôi thì đành đến xem sao. Đúng thật là buổi trưng bày chả có gì.Nhưng có một vật làm hắn chú ý đến.Hắn tiến lại gần nó,nhìn chằm chằm vào mắt nó thật lâu,sau đó mỉm cười,một nụ cười hết sức lưu manh. Nó thì chưa bao giờ nhìn ai ở mức độ sát như thế,lại là đàn ông nӳa,làm nó ngưӧng chín cả lên,hai má ӱng hồng,tim đập thình thịch.Nhưng công nhận là rất đẹp trai.Đôi mắt sắc sảo,nhưng đôi mắt ấy cũng rất lạ.Đó là một đôi mắt màu hổ phách! Hắn đi một lát,sau đó quay về và chỉ vê phía nó: -Tôi muốn mua con búp bê này! -Con này ạ?-Người quản lý lắp bắp -Đúng vậy.Bao nhiêu cũng đưӧc. Chuyện như thế đấy và nó đưӧc đưa về công ty của hắn.À không,nói rõ ra là đưӧc đưa vào phòng hắn.Một lúc sau,hắn cũng bước vào phòng,đóng cӱa lại,tiến đến gần nó,lại nhìn một cách chăm chú nhưng lần này là bật cười thành tiếng: -Haha,hay lắm.Lần đầu ta thấy một con búp bê như vậy đấy.Nhà ngươi giấu ai thì giấu nhưng không giấu đưӧc ta đâu! “Giấu ư?Nó có giấu gì đâu?” -Nói đi!Ngươi rốt cuộc là cái gì? Im lặng…. -Đừng ngoan cố nӳa!Ta biết hết rồi! Vẫn im lặng…. -Ta không có kiên nhẫn đâu.Nếu ngươi không nói,ta sai người đưa ngươi lên máy bay rồi thả xuống đấy! … -Không tin phải không? Người đâu… -Đừng mà… -Haha,rốt cuộc cũng nói rồi sao?Ngươi là ai hả? -Tôi…tôi là…búp bê… -Huề vốn à?Mà thôi không sao.Cô tên gì? -Hoàng Ngọc Bảo Ánh… -Bảo Ánh à?Tên hay lắm.Tại sao cô lại ở đây? -Chẳng phải anh đưa tôi về đây sao? -Cô biết tôi không hỏi như vậy mà.-Hắn liếc nó. -Vậy chứ…ý anh là gì? -Này búp bê ngốc.Là cô cố tình hay ngốc thật thế? -Tôi…tôi không biết thật mà… -Thôi đưӧc rồi.Tôi muốn hỏi,tại sao cô lại ở trong con búp bê này.Rốt cuộc cô là yêu quái phương nào? -Tôi…tôi không phải yêu quái.Tôi cũng không biết tại sao mình lại ở trong con búp bê này nӳa…Tôi chỉ nhớ là tôi mơ thấy bố mẹ,họ dắt tôi đi và họ biến mất.Sau đó tôi tỉnh dậy thì thấy mình trong này…. -Cô khóc đấy à? -Tôi…tôi…huhu…tôi muốn đi với bố mẹ cơ… Cả đời hắn chưa một lần tiếp xúc nhiều với phụ nӳ.Đơn giản vì hắn không có hứng thú.Nên bây giờ thấy nó khóc thế này,hắn cuống cuồng cả lên. -Này,cô nín đi.Đừng khóc thế chứ! -Anh đưa tôi về với bố mẹ tôi đi! -Bố mẹ cô ở đâu? -Họ…mất rồi… -Thế thì đưa về như thế nào đưӧc.Cô tưởng tôi là thần tiên à? Bây giờ chỉ có nước giết cô thôi! -Hic…huhu… -À thôi mà,tôi nói đùa đấy.Bây giờ muốn cũng chẳng biết giết thế nào,cô là búp bê mà.Nín đi,tôi không trêu cô nӳa. Kể cũng lạ.Trước giờ hắn chưa tiếp xúc nhiều với phụ nӳ nhưng cũng từng nhìn thấy cảnh phụ nӳ khóc lóc dưới chân mình,van hắn cho đưӧc ở bên cạnh nhưng hắn nào có động lòng,hắn sắt đá đến mức mọi người đều tưởng hắn không có trái tim,nhất là nụ cười.Đấy là điều không bao giờ xuất hiện ở hắn.Thế mà hôm nay hắn cười nhӳng hai lần rồi đấy,lại còn dỗ dành nó nӳa chứ. -Mắt cô lạ thật đấy… Nó biết mà,thể nào hắn cũng chê cho xem… -Rất to tròn,lại còn long lanh ươn ướt nӳa… Đấy thấy chưa…. -Nhìn như sắp khóc ấy… Y như lời mấy đứa hay trêu nó nói… -Đẹp lắm! Hả,cái gì?… -Anh nói sao? -Tôi nói mắt cô rất đẹp! -Anh không đùa chứ?Mắt tôi khác anh,khác mọi người. -Vì thế nó mới không đụng hàng.Ngay cả tôi cũng có đôi mắt màu hổ phách đây này. -Nhưng mà anh… -Tôi làm sao?Tôi giống cô thôi,đừng cãi bướng. -Thôi,đưӧc rồi… -Cô sao thế?Buồn à?Chưa thấy ai đưӧc khen mà buồn như cô,lạ thật đấy! -Không phải thế.Chỉ là tôi thấy rất cảm động.Từ xưa đến giờ chưa ai khen tôi cả… -Thế thôi à? Nó gật. -Cảm xúc của cô cũng lạ nhỉ? Cô cӱ động đưӧc không? Gật gật. -Hay!Tôi thấy thích cô rồi đấy!Thú vị lắm! Gật gật. -Đưӧc rồi,tôi quyết định rồi.Từ hôm nay cô sẽ là búp bê của tôi,luôn luôn phải đi theo tôi. -Sao cơ chứ? -Không chịu à?Nhưng mà kệ cô,biết làm sao đưӧc…-Hắn mở lớp cӱa kính,tiến đến sát tai nó – Vì cô thuộc quyền sở hӳu của tôi mà! NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 2 Và hắn bắt đầu với việc đưa nó về nhà.Nhưng để tránh mọi người ngỡ ngàng khi tӵ nhiên ông chủ lại ra khỏi phòng với con búp bê,một con búp bê biết đi thì hắn quăng cho nó một cái nón rộng vành và bảo nó đội vào.Hắn đút tay vào túi quần,thoải mái đi trước,còn nó thì lẽo đẽo theo sau.Dù có thế nào thì cũng không tránh khỏi con mắt săm soi của mọi người khi bỗng dưng một ngày ông chủ lạnh lùng của họ ra khỏi phòng với một cô gái,đã thế vẻ mặt còn rất vui vẻ,không cứng nhắc như mọi khi.Nó cúi đầu thấp nhất có thể,mong mọi người đừng nhận ra nó là con búp bê đưӧc vừa đưӧc đưa vào phòng hắn.Nhưng tiếng xì xào càng lúc càng lớn. -Thôi bàn tán và quay về làm việc ngay cho tôi. Hắn quay lại vẻ mặt mọi ngày.Mọi người tӵ động quay về chỗ của mình.Xong xuôi,hắn quay lại nhìn nó: -Làm gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế?Ngẩng đầu lên đi. Lắc đầu… -Tôi mệt cô rồi đấy.Đi nhanh lên. Hắn nắm tay nó kéo đi.Việc này khiến tim nó đập thình thịch,mặt thì đỏ hơn trái cà chua.Và nhất là nhӳng người ở công ty lại càng bất ngờ.Tất cả đều chung câu hỏi: -Rốt cuộc cô bé kia là ai mà ông chủ lại nắm tay thế? Hắn kéo nó ra xe,đẩy nó vào trong và dặn: -Ngồi yên đấy,không đưӧc đi đâu nghe chưa? -Anh đi đâu vậy? -Tôi đi công việc một lát rồi quay về ngay.Nhớ là phải ngồi yên đấy. Hắn nói rồi đóng cӱa xe lại.Còn nó ngồi bên trong.Lần đầu tiên trong đời nó đưӧc ngồi trên xe ôtô đấy.Mà trong này mát hơn ở ngoài nhỉ?Ghế ngồi lại êm nӳa,thích thật đấy!Nó cứ ngó quanh quẩn đến khi có tiếng gõ cӱa bên ngoài. -Anh…anh là ai? -Chính tôi mới hỏi cô là ai đấy?Tại sao lại ngồi đây? -Tôi…tôi đưӧc anh ta đưa vào đây. -Ai chứ? -Là…Là cái người có đôi mắt màu hổ phách đó -Mắt màu hổ phách sao?Là giám đốc à? -Đúng.Người ta gọi anh ta là giám đốc… -Không tin đưӧc.Giám đốc mà lại đưa cô đến đây sao? -Đúng mà.Nhưng anh là ai? Sao lại hỏi tôi nhiều như vậy? -Cô không biết tôi sao? -Không… -Tôi là Mã Vũ Đại,người mẫu nổi tiếng nhất hiện nay.Thật sӵ là cô không biết sao? -Không…. -Cậu làm gì ở đó vậy hả?-Hắn nhìn cậu với ánh mắt hàng nghìn viên đạn. -À không có gì.Tôi thấy cô gái này rất lạ nên tới hỏi thăm thôi.Anh đưa tới à? -Phải.Bây giờ hết chuyện rồi,cậu mau vào làm việc đi! -Đưӧc thôi. Cậu ta đi khuất,hắn cũng vào trong xe.Đóng cӱa một cách tức tối làm nó giật mình.Quay xuống hàng ghế sau,hắn nhìn chằm chằm vào mắt nó.Đôi mắt hổ phách ấy làm nó ngưӧng chín mặt. -Cô!Tôi đã nói cô thế nào hả? -Tôi… -Tôi mua cô về phải không? Gật gật… -Tôi sở hӳu cô phải không? Lại gật… -Vậy tôi có thể yêu cầu cô một việc chứ hả? -Việc gì…? -Cô…tránh xa nhӳng tên đàn ông khác ra.Không nói chuyện,không tiếp xúc,không động chạm…Hiểu chứ? Nó cúi đầu… -Trả lời tôi đi! -Đưӧc. -Còn điều này nӳa… -Nӳa sao? Hắn không nói gì,chỉ tiến gần đến nó và sau đó…hôn môi nó… Một cái hôn thật say đắm.Nó cӵc kì hoảng loạn,dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng vô dụng,đến khi chán chê,hắn mới buông nó ra -Cái đó gọi là đánh dấu chủ quyền.Từ bây giờ cô là của tôi,là của riêng một mình tôi thôi rõ chưa? Đưӧc hắn buông ra,nó như sắp chết.Nó nhìn hắn một cách hoảng sӧ,đôi mắt ngấn lệ.Hắn nhìn nó,biết đã làm hơi quá.Nó như một con mèo tội nghiệp,cuộn tròn trên ghế.Thật sӵ hắn không chịu đưӧc cảnh này. -Ây,cô đừng khóc… -Tôi biết tôi chỉ là một đứa mồ côi,nhưng xin anh đừng làm như vậy với tôi… -Đưӧc rồi.Nhưng cô đừng khóc. Nó lau nước mắt rồi nhìn hắn và mỉm cười nhẹ nhàng.Thật sӵ nụ cười ấy như hớp hồn hắn.Hắn đứng hình…một giây…hai giây…ba giây…Nuốt nước miếng cái ӵc,hắn quay lên hàng ghế trên và lái xe đưa nó thẳng về nhà.Hắn nghĩ thầm: “Thích thì thích đấy nhưng như thế này chỉ hôn phải nhӵa thôi,chẳng có mùi vị gì cả”. Sau khi xe hắn rời đi,Mã Vũ Đại bước ra,nhìn theo rồi nói: -Cô bé đó thú vị đấy.Nhất là đôi mắt… Nơi hắn ở là một ngôi biệt thӵ to lớn,đưӧc xây với nhӳng đường nét hiện đại.Cách cổng màu xám to lớn mở ra,hắn lái thẳng xe vào bên trong.Nó ra khỏi xe,ngước mặt nhìn ngôi biệt thӵ. -Oa,lớn quá! -Cô thích chứ? -Anh ở đây à? -Phải. -Giá như tôi cũng đưӧc… -Vậy chứ tôi đưa cô về đây rồi để cô ở ngoài đường à? -Anh cho tôi ở đây hả? -Này búp bê ngốc,cô làm ơn biết suy nghĩ một tí đi.Tất nhiên rồi! -Woa,thích quá.Nơi này vừa rộng,vừa to,vừa đẹp,lại còn có cả vườn hoa siêu bӵ luôn (Thӵc ra hắn khá lãng mạn và rất yêu hoa,nhưng tất nhiên điều này không ai đưӧc biết cả),thích hơn ở cô nhi viện nhiều. -Vào trong đi. Hắn nắm tay nó dắt vào.Trong đây còn đẹp gấp vạn lần ở ngoài,trưng bày toàn đồ cổ và nhӳng thứ xa xỉ,nhưng đối với nó thì nhӳng thứ ấy như nhӳng thứ ngoài hành tinh,chẳng hiểu cái chi rứa. -Nhà anh đẹp nhỉ? Nhưng sao lại để cái bình cũ ở đây chi vậy? -Cái đó không phải cũ mà gọi là đồ cổ. Nhưng nó nào thèm quan tâm. -Cái màu đen bӵ bӵ hình chӳ nhật này là gì vậy? -Cái đó là TV. Nó tìm thấu cái điều khiển bên cạnh,cầm lên và bấm đại.TV bật lên làm nó hết hồn,trốn sau lưng hắn: -Ghê quá,cái gì vậy? -Cô bấm phải cái nút bật TV chứ sao -Nhìn như nhӳng bức trang đang chuyển động ấy!Á nó đang lao vào tôi kìa. Nó ôm đầu,ngồi thụp xuống.Hắn nhìn mà không nhịn đưӧc cười,vơ lấy cái điều khiển và tắt TV đi. -Chúng ta mau đi thôi. -Nhưng cái vật hồi nãy đi chưa? -Cô nhìn thӱ xem. Nó nhìn lên,thấy màn hình chỉ còn màu đen thui mới dám đứng dậy,nhìn hắn rồi cười toe: -Nhà anh thú vị quá! Và nụ cười ấy một lần nӳa làm hắn đứng hình.Thế này không ổn rồi,chắc phải qui định khi nào hắn cho phép mới đưӧc cười mất. Đích đến bây giờ là thẳng phòng hắn,tốt nhất đừng để nó đi lung tung kẻo lại xảy ra chuyện.Hắn đẩy nó vào phòng,đóng cӱa lại.Nó ngồi trên giường,nhún nhún,êm quá!Hắn đưa cho nó cái túi xách.À mà nãy giờ nó không để ý là hắn có xách theo cái túi này đấy. -Cái gì thế? -Mau thay đồ đi. -Tại sao lại phải thay đồ? -Cô định mặc bộ đồ quê mùa đó sao? -Bộ này thì sao?Tôi thấy đưӧc mà -Tôi bảo thay thì cứ thay ra. -Thôi đưӧc rồi,làm gì cọc cằn thế? Nó chu mỏ cầm cái túi xách đi vào trong phòng vệ sinh.Lát sau,nó đi ra.Trên người là một chiếc váy xòe xinh xắn màu xanh nhạt,có thêm nhӳng viền ren ở quanh áo váy và mép váy,chân đi đôi giày với màu tương tӵ,đưӧc đính thêm nhӳng hạt kim sa lấp lánh.Hắn nhìn nó,miệng chảy đầy nước miếng,cố nuốt vào trong,hắn nói: -Đưӧc rồi.Chúng ta đi thôi. -Đi đâu cơ? -Đi ăn.Cô không đói à? -Không.Tôi là búp bê mà,sao ăn đưӧc. Ờ ha,hắn quên mất.Làm mất hứng ghê! -Này búp bê ngốc,rốt cuộc là cô có thể làm đưӧc cái gì hả? -Thì tim tôi đập nè,tôi có thể cӱ động đưӧc,có thể nói,ngӱi,nghe,có thể nhìn thấy anh…. -Có thể nhìn thấy tôi sao? -À không,ý tôi là có thể nhìn đưӧc mọi thứ.Tôi cũng có thể suy nghĩ nӳa chứ bộ. -Suy nghĩ sao?Đầu óc của cô mà cũng gọi là suy nghĩ hả búp bê ngốc? -Thì tôi thấy cũng đúng mà.Tại hồi bé tôi không đưӧc đi học thôi. -Vậy cô biết hát không? -Không.-Nó khẳng định ngay và luôn. -Chán nhỉ nhưng biết sao đưӧc.Vậy để tôi hát cho cô nghe nhé? -Anh hát đi. -Lại đây. Hắn kéo nó ôm vào lòng mình. -Anh làm gì thế? -Đấy là phong cách của tôi,đưӧc không? -Vậy thôi anh mau hát đi. Hắn nhắm mắt lại,nhẹ nhàng hát : “Khi gặp em từ giây phút đầu Anh đã tin mình sẽ mãi của nhau Dẫu khó khăn cũng qua Sánh bước trên đường xa sẽ càng yêu và yêu thiết tha Nép vào anh hoàng hôn nắng chiều Anh gọi tên cảm giác đó là yêu Nhӳng phút bên cạnh nhau ước muốn cho ngày sau Sẽ đưӧc yêu và yêu rất lâu Hãy nhìn vào đôi mắt này để cảm nhận bao đắm say Sẽ mãi yêu mình em sẽ nhớ thương từng đêm Cho dù sẽ có đớn đau cho dù lạc nhau rất lâu Nếu chúng ta còn yêu sẽ mãi luôn quay về bên nhau Chẳng thể cách xa đâu Nếu trái tim kia còn rung động yêu là khi ở xa thấy gần yêu dù đau vẫn cảm thấy cần hơn biết nhớ đêm từng đêm biết khóc khi buồn tênh yêu và yêu chỉ yêu mỗi em Hãy nhìn vào đôi mắt này để cảm nhận bao đắm say Sẽ mãi yêu mình em sẽ nhớ thương từng đêm Cho dù sẽ có đớn đau cho dù lạc nhau rất lâu Nếu chúng ta còn yêu sẽ mãi luôn quay về bên nhau Chẳng thể cách xa đâu Nếu trái tim kia còn rung động Anh sẽ bước theo nguyện đế cuối đường Hãy nhìn vào đôi mắt này để cảm nhận bao đắm say Sẽ mãi yêu mình em sẽ nhớ thương từng đêm Cho dù sẽ có đớn đau cho dù lạc nhau rất lâu Nếu chúng ta còn yêu sẽ mãi luôn quay về bên nhau Chẳng thể cách xa đâu Nếu trái tim kia còn rung động”… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 3 Nó ngước nhìn đồng hồ.Đã 2 giờ chiều rồi.Vậy là nó đã ngồi cái tư thế này 3 tiếng rồi đấy.May là nó là búp bê,nếu không thì mỏi chết mất.Nó cảm nhận đưӧc hơi thở đều đều của hắn sau lưng nó.Nó nhìn hắn,đẹp thật đấy.Nhìn ở góc độ này,hắn đẹp hơn cả thiên sứ,đôi mắt khép nhẹ,hàng lông mi cong cong,cái mũi cao,đôi môi đỏ hồng,đặc biệt,hắn có một làn da trắng mịn hơn cả con gái.Nó đưa tay chọc nhẹ vào má hắn.Và nó không biết rằng,đó chính là lý do khiến hắn thức dậy nhưng vẫn làm bộ như đang ngủ,cứ để cho nó nghịch chán chê rồi mới cất giọng nói: -Tôi là đồ chơi của cô đấy à? Nghe thế nó giật mình rụt tay lại,mắt long lanh nhìn một cách vô tội: -Anh tỉnh rồi à? -Cô thay đổi nhanh thật đấy! -Hì hì. -Đứng dậy đi! -Sao thế? -Cô định ngồi cái tư thế này đến tối à?Đi thôi,tôi đói lắm rồi! Thế là không cần biết nó nghĩ gì,hắn đẩy nó vào xe và lái thẳng đến nhà hàng.Nó ngồi trong xe,nhìn quanh ngó quẩn,hết nhìn phong cảnh bên ngoài lại nghịch ngӧm đồ bên trong. -Cô không ngồi yên đưӧc à? -Hả?Đâu có!Tôi chỉ đang tò mò không biết cái dây này để làm gì? Tại sao anh lại gắn vào người tôi?(Dây an toàn đấy ạ!) -Cô bớt phá,ngồi yên đi. -Cũng đưӧc thôi. Hai phút sau,… -Woa,cái này hay thật đấy! -Cái gì cơ? Hắn nhìn qua gương chiếu hậu,thấy nó đang bấm nút mở cӱa sổ,vội hét lên: -Trời ơi,đang bật máy lạnh mà mở cӱa là sao? -Ơ,tôi đâu biết. -Tôi xin cô ngồi yên thôi. -Đưӧc rồi.Tôi xin lỗi.À mà,tôi có thắc mắc muốn hỏi. -Cái gì nӳa đây? -Tại sao anh biết tôi không phải là búp bê bình thường? -Cái đấy hả?Chỉ có đồ ngốc nhà cô mới không biết thôi! -Anh có cần mở miệng ra là nói tôi ngốc không? -Cô ngốc thì tôi nói cô ngốc,không đưӧc sao? -Phải rồi,anh là chủ tôi mà,anh muốn nói sao thì nói. -Cô thông minh ra rồi đấy! -Tôi không quan tâm. Nó chu mỏ giận dỗi,ngồi im không thèm nói chuyện với hắn nӳa.Hắn nhìn mà mỉm cười,nghĩ thầm “Búp bê ngốc,cô ngốc thật đấy”. Đến nơi,hắn vừa dừng xe,nó đã la lối um sùm: -Đẹp,đẹp quá!Mở cӱa cho tôi xuống mau lên! Còn hắn thì bình thản,ra khỏi xe,tiến đến cӱa sổ và nói: -Cô ngồi yên đấy cho tôi. -Anh đi đâu chứ?Tại sao tôi không đưӧc theo? -Bởi vì cô có vào cũng đâu làm gì? -Là sao? -Bây giờ tôi phải đi ăn đã,sắp chết đói rồi.Cô vào cũng đâu làm gì đâu,ngồi đó đi. -Đưӧc thôi,anh cứ vào đi. Thế là hắn vào,bỏ nó ngồi một mình trong xe.Ừ thì ngồi đây cũng đưӧc thôi,có nhiều đồ để nghịch lắm.Cho đến khi lại có tiếng gõ cӱa bên ngoài: -Xin chào,chúng ta lại gặp nhau rồi. -Lại là anh à? -Mừng vì cô vẫn nhớ tôi.Mở cӱa xe ra đi. -Tôi không biết mở. -Cô ấn vào cái nút kia rồi đẩy cӱa ra. -Ờ,để tôi thӱ. Nhưng bỗng dưng nó nhớ ra lời hắn dặn,không đưӧc tiếp xúc với đàn ông khác trừ hắn,nếu không hắn sẽ lại “đánh dấu chủ quyền” đối với nó,nó không thích đâu.Nó quay lại nói với cái tên Mã Vũ Đại kia: -Không đưӧc đâu. -Tại sao? -Anh ta không cho phép đâu.Anh đi đi. -Cái tên đó sao?Không sao đâu,cứ mở ra đi. -Không. -Mở đi mà… -Không đưӧc đâu. -Làm gì đó hả?-Một giọng nói băng giá vang lên sau lưng Vũ Đại làm gã giật mình,quay lại đã thấy hắn hầm hầm đằng sau: -Phiền cậu tránh xa đồ của tôi ra. -Ồ,giám đốc Phong,đây là đồ của anh à?-Gã nhìn về phía nó kiểu như muốn khiêu khích hắn. -Phải.Ở trong xe của tôi,tất nhiên là đồ của tôi rồi. -A,tôi không ngờ đấy.Giám đốc Võ Hoàng Phong lạnh lùng của chúng ta mà cũng có ngày như thế này đây. “Bốp”,một cú đấm bay thẳng vào mặt khiến gã lảo đảo và ngã xuống đất.Mọi người xung quanh đều hốt hoảng,ai cũng nhìn chằm chằm.Hắn nhìn gã,nói một giọng lạnh lẽo hết sức có thể: -Tôi cảnh cáo cậu lần cuối,nếu còn dám động vào đồ của tôi một lần nӳa thì cú đấm ngày hôm nay không thấm vào đâu đâu.Nhớ đấy! Hắn ném cho gã một cái nhìn khinh bỉ rồi lái xe đi mất.Thật sӵ nó chứng kiến mà lạnh hết cả người.Người hắn như tỏa ra một khí chết chóc.Aaa,ghê quá! Nó dùng giọng ngây thơ,ngọt ngào nhất có thể,hỏi hắn: -Anh không sao chứ? -… -Bây giờ tôi mới biết,anh tên là Võ Hoàng Phong à? -… -Này,anh có giận tôi không? -Có đấy! Hắn trả lời cộc lốc rồi lái xe đi cái vèo.Nó cũng biết mình có lỗi nên ngồi im không dám động đậy cũng chẳng dám hỏi nӳa.Ủa mà,hắn đưa nó đi đâu thế này?Nơi hắn dừng lại là một công viên trò chơi rất nhộn nhịp,nó nhìn mà phấn khích đến nỗi phải hét lên: -Công viên tr… Rồi ngay lập tức im lặng vì hắn đang nhìn chằm chằm.Hắn mở cӱa,kéo tay nó ra ngoài và đóng sập cӱa lại.Hắn nắm chặt tay nó,dắt vào trong công viên.Thӵc sӵ thì trước đến giờ nó chưa đưӧc đi chơi công viên bao giờ nên thích thú lắm.Hắn mua vé rồi dắt nó đến thẳng một cái vòng xoay lớn ơi là lớn.Hắn và nó bước vào trong một buồng.Khi vòng quay bắt đầu xoay thì hắn mới cất giọng nói: -Cô biết mình vừa làm gì không? -Có… -Có phải điều đó tôi đã dặn cô rồi không? -Có.Nhưng mà anh ta cứ không chịu đi. -Tại sao cô không la lên? -Tôi… -Nếu cô đã làm sai thì có đáng bị phạt không? -Đừng mà. -Có đáng hay không? -C…có… -Tốt. Hắn nói rồi lại tiến đến gần nó,còn nó thì theo bản năng cứ lùi lùi lại,đến khi không lùi đưӧc nӳa thì đành chịu thua và màn tra tấn của hắn lại diễn ra.Nó không thích hắn như thế chút nào,khó chịu lắm.Sau một hồi chán chê,hắn buông nó ra,tâm trạng đã tốt trở lại,nói một cách nhẹ nhàng: -Cô thӱ nhìn ra cӱa sổ xem. Nó ngây thơ nhìn theo.Bây giờ buồng của nó đang ở nơi cao nhất nên từ đây nhìn xuống có thể thấy cả công viên này.Nhưng khổ nỗi,nó sӧ độ cao… -Áá,ghê quá huhu… Nó bám chặt lấy hắn,hai tay cầm chặt áo hắn.Hắn thì nhìn nó thích thú,rồi ôm nó vào lòng. -Sao thế?Cô không thích à? -Tôi…tôi…sӧ…độ…cao… -Không sao đâu.Ở đây cũng không cao lắm đâu -Cao…cao…lắm… Nó không dám nhìn nӳa,dúi đần vào ngӵc hắn làm tim hắn đập thình thịch.Nó thì sӧ đến nỗi không quan tâm đến điều gì nӳa.Đến khi xuống đến nơi cũng mặc kệ,thế là hắn đành phải bế nó xuống. -Này,xuống dưới rồi! -Thật không? -Cô nhìn thӱ đi. -Đúng rồi nhỉ.Anh thả tôi xuống đi. Nó vừa xuống dưới mặt đất đã lăng xăng chạy đi,may mà hắn nắm lại kịp.Cô đừng có đi lung tung như thế,lạc bây giờ.Nó thì mặc kệ.Hắn sӧ lạc thì cứ nắm tay nó đi,còn nó thích đi chơi cơ. -Chơi cái này đi! Nó chỉ vào gian hàng ném lon.Người ta đưa cho nó năm quả bóng,nó ném trưӧt hết cả năm.Đến lưӧt hắn thì tất cả năm chồng long đều đổ kềnh,nó nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên ngưỡng mộ: -Anh giỏi quá! Tất nhiên.Cầm lấy. Hắn đưa cho nó con gấu bông màu hồng bӵ bӵ,đó là phần thưởng của trò chơi vừa rồi.Nhưng nó nghĩ ra,với tài năng của hắn thế này thì nó sẽ đi càn quét tất cả trò chơi về thiện xạ hehehe (Thông minh đột xuất :)).Và thế là bây giờ,nó và hắn ngồi nghỉ trên ghế với một đống quà.Nó ôm con gấu bông màu hồng,cười thích thú. -Vui vậy à? -Phải. -Ai cha.Bây giờ cô ngồi yên ở đây đưӧc không? -Sao thế? -Tôi có chuyện riêng cần giải quyết. -À,anh cứ đi đi. -Hãy nhớ ngồi yên ở ưây.Đừng có đi lung tung đấy. -Tôi biết rồi mà. Hắn đi mất,nó ngồi ôm con gấu bông ấy và tӵ nói chuyện: -Bé gấu à,chị đặt tên em là Tiểu Đào nhé?Chịu không? Tiểu Đào?Hihi. Nhưng với một người hiếu động như nó thì đời nào chịu ngồi yên.Nó nhìn quanh ngó quẩn,hắn mãi vẫn chưa về.Bỗng nó thấy một con gấu bông bӵ bӵ đang đứng phát bong bóng kia kìa.Lòng nó muốn đi lắm,nhưng nhớ lại lời dặn của hắn thì…Biết làm sao bây giờ??? -Hay là mình đi một chút rồi về ngay.Chắc không sao đâu ha! Tӵ nhủ như vậy,nó ôm Tiểu Đào,tung tăng chạy đến chỗ con gấu bông.Nhưng mà,nó vừa chạy đi thì hắn về.Tất nhiên là không thấy nó ở đấy thì hắn lo lắm,nó đi đâu mất rồi và vội chạy đi tìm.Nó thì sau khi thích thú chạy theo con gấu bông,lấy đưӧc bong bóng,quay lại cũng không biết mình đang ở chỗ nào nӳa? -Đây là đâu thế này? Cái ghế hồi nãy đâu rồi?… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 4 Nó bị lạc.Lạc thật đấy chứ không đùa đâu.Rõ ràng hồi nãy cũng đâu đi xa lắm đâu nhỉ?Nhưng nếu nó cứ chạy lăng quăng thì có khi còn lạc xa hơn ấy chứ!Tốt nhất nên ngồi một chỗ.Nó ôm Tiểu Đào đến một cái ghế đá,ngồi yên đấy,trong lòng nhớ hắn vô hạn,trong đầu nghĩ ra bao nhiêu điều.Nếu như hắn không tìm đưӧc nó thì sao?Nó sẽ lại trở thành một đứa vô gia cư,lại bị đánh đập,trêu chọc.Còn nếu hắn tìm đưӧc nó,hắn sẽ phạt nó,mà lần này chắc chắn rất nặng.Nhưng nếu phải lӵa chọn,nó muốn hắn tìm ra nó,chỉ cần như thế thôi,còn lại điều gì nó cũng không quan tâm. Đã nӱa tiếng trôi qua,tại sao hắn vẫn chưa đến?Có khi nào hắn bỏ nó rồi không?Vì nó hư quá,nó không nghe lời? Huhu,chắc chắn là thế rồi! Nghĩ đến đó,nó ôm chặt lấy con gấu,ôm mà nước mắt cứ rơi,ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của nó.Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: -Sao lại ngồi khóc ở đây vậy cô bé? Nó ngước khuôn mặt đẫm lệ lên.Không phải hắn!Chỉ cần xác định như thế thôi,nó lại gục đầu xuống khóc tiếp.Nhưng mà lại khiến người kia ngạc nhiên.Anh la lên: -Bảo Ánh???Phải em không? -Sao anh biết tôi?-Nó giật mình vì người đàn ông trước mặt biết tên nó. -Em…em không nhớ anh sao? Anh là Bảo nè. -Bảo ư? -Em không nhớ anh sao? Nó cố gắng suy nghĩ.Nhưng bây giờ nó công nhận là nó ghét cái đầu ngu ngốc của nó ghê gớm. -Thôi đưӧc rồi,anh có thứ này,em xem chắc chắn sẽ nhớ ra. Anh đưa cho nó một cái băng cá nhân.Tưởng chừng rất bình thường nhưng mà điều ấy đủ làm nó nhớ ra. Quay lại quá khứ một tí nhé… Hồi ấy nó vẫn là một cô bé 5 tuổi và vẫn đang ở cô nhi viện.Nó vẫn bị bắt nạn như bao ngày,nó ôm đầu,nhận mọi cú đạp của bọn trẻ nhà giàu.Nhưng bỗng dưng có tiếng nói của ai đó,rất lạnh lùng,đanh thép: -Biến hết đi cho tôi! Bọn trẻ chạy đi hết.Lúc này nó mới ngẩng mặt lên nhìn,một cậu bé cӵc kì xinh trai,đưa tay đỡ nó dậy.Nó bẽn lẽn nắm lấy nhưng không thể đứng dậy vì chân bị thương.Chính cậu bé ấy đã dán vết thương cho nó bằng chiếc băng cá nhân. -Cảm ơn anh! -Không có gì.Nhưng tại sao chúng nó lại đánh em? -Tại em…mắt em… -Không,mắt em đẹp lắm! -Thật sao anh? -Thật một trăm phần trăm… Anh đã cõng nó về cô nhi viện và hứa sẽ quay lại nhưng từ ấy,nó không đưӧc gặp anh nӳa… Quay về hiện tại đây… -Anh Bảo!!! -Em nhớ rồi đấy! Nó chạy lại ôm chầm lấy anh.Nhưng mà có điều nó quên mất,thứ nhất là lời dặn của hắn,thứ hai là nó hiện là búp bê… -Bảo Ánh…em…em… -Sao vậy anh? -Da em bằng nhӵa ư? -Hả? Đến bây giờ nó mới nhớ ra,nó hiện trong thân xác là một con búp bê. -Bảo Ánh,rốt cuộc là sao vậy? -Em…thӵc ra thì… Nó kể hết mọi chuyện cho anh nghe,sau đó lại quay ra trách móc: -Tại sao anh không đến thăm em? -Thӵc ra lúc ấy nhà anh chuyển sang Mӻ sống.Nhưng bây giờ anh đã quay lại tìm em và họ bảo em chết rồi.Anh không tin và không bao giờ tin điều ấy! -Nhưng em hiện tại không còn là Bảo Ánh của ngày xưa nӳa… -Không sao cả.Đối với anh,dù em như thế nào đi chăng nӳa thì vẫn là Bảo Ánh ngày xưa của anh.Nhưng có điều,em nói có người đưa em về nhà,là ai thế? -Đó là… -Cô vui quá nhỉ? Nó qyau lại nhìn cái người đã ngắt lời nó.Là hắn!!!Nó không suy nghĩ gì sất,chạy lại ôm chầm lấy hắn -Hoàng Phong!!! Nó hét lên sung sướng,nước mắt không biết ở đâu tӵ nhiên lại trào ra.Nhưng mà cái người kia dường như không đưӧc vui vẻ cho lắm. -Buông ra đi.-Hắn đẩy nó ra -Anh sao thế?-Nó khóc -Sao ư?Từ nãy đến giờ tôi vất vả chạy đi tìm cô,còn cô ở đây nói chuyện vui vẻ với một tên đàn ông. -Không phải đâu,anh hiểu lầm rồi.Đây là anh Bảo,anh ấy đã cứu em…huhu… -Vậy à?Nếu anh ta cứu cô thì đi theo anh ta luôn đi.Tôi về! Hắn hất tay nó ra,mặc cho nó gào khóc vẫn quay lưng bước đi.Mọi người xung quanh đều ngoái nhìn,hắn lại đanh giọng: -Nhìn cái gì? Rồi tiếp tục đi ra khỏi công viên.Nó nhìn theo hắn,nước mắt rơi không ngừng,miệng không ngừng gọi tên hắn.Hắn bỏ nó thật rồi! Anh thấy vậy mà đau lòng,chӧt nhận ra người hồi nãy chính là Võ Hoàng Phong,giám đốc công ty thời trang số một thế giới,hiện là đối thủ của anh.Anh đỡ nó đứng dậy,ôm nó vào lòng.Nó cứ khóc mãi thế này,biết làm sao đưӧc,anh đành dỗ ngọt: -Thôi đừng khóc nӳa,chúng ta đi chơi tàu lưӧn nhé? -Kh…hic…ông…hic… -Vậy chơi bắn súng nhé? Nghe tới đây nó còn khóc to hơn… -Thôi thì chơi vòng quay nhé? Tới đây là nó bung hết luôn,nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.Anh rút ra một cái khăn giấy,lau mặt cho nó. -Đừng khóc nӳa mà.Búp bê mà khóc là không xinh nӳa đâu.Để anh đưa em về nhà nhé? Nó chẳng thèm bước đi,cứ đứng khóc.Anh đành bế nó đi vậy.Đưa nó vào xe,anh chạy xe đưa nó về nhà anh.Anh yêu nó,cái đó không thể phủ định đưӧc,nhưng anh cũng nhận ra nó cũng yêu,nhưng yêu hắn và chắc chắn hắn cũng vậy.Sao anh có thể nhìn nó khóc lóc gọi tên hắn chứ.Lòng anh đau lắm.Hàng chục năm dài đằng đẵng,đến bây giờ mới đưӧc gặp nó thì lại như thế này đây… Về nhà lại bế nó ra.Hiện giờ anh đang ở căn nhà to không kém nhà hắn,đẹp không kém nhà hắn,cũng có cả một cái vườn hoa nӳa nhưng nó chẳng thèm quan tâm,nó cứ khóc,khóc mãi,cho đến khi mệt lả thì thiếp đi… Còn hắn,lái xe về nhà nhưng trong lòng không thoải mái.Hắn nghĩ về nhӳng gì đã làm với nó mà hối hận,nghĩ đến khuôn mặt nó ướt đẫm nước mắt mà đau lòng.Thế là hắn quyết định không lái xe về nhà dừng lại,gọi điện cho người của mình: -Alo,điều tra cho tôi nơi ở của tên Bảo đó! -Bảo nào ạ? -Là cái tên khốn Nguyễn Gia Bảo chứ còn gì nӳa? -À vâng ạ. Nhận đưӧc kết quả là hắn lái xe đi thẳng.Sở dĩ hắn biết anh vì anh là định thủ truyền kiếp của hắn,trong cả công việc và cả nó. Hắn đến nhà anh,gõ cӱa ầm ầm,nhấn chuông inh ỏi.Anh ra mở cӱa -Anh mà cũng đến nhà tôi sao? -Đừng nói nhiều,tôi đến đưa cô nhóc ấy về. -Đưa về?Anh nói nghe dễ dàng thế?Cô ấy không phải là đồ chơi mà anh thích xài là xài,thích quăng là quăng,quăng xong lại đi lưӧm lại như thế! -Trong lòng anh nghĩ gì cứ nói thẳng ra,đừng có vòng vo như thế -Tôi muốn nói: Anh hãy về đi và đừng mong tôi trao cô ấy cho anh! Anh định đóng cӱa lại thì hắn nhanh tay chụp đưӧc và lẻn vào trong,chạy thẳng lên lầu làm anh phải bất ngờ. -Bảo Ánh,em đâu rồi?Búp bê à? -Anh làm gì trong nhà tôi vậy hả? -Tôi tìm đồ của tôi. -Đồ của anh?Cô ấy sao?Anh có quyền gì mà nói cô ấy là của anh? -Tôi đã mua cô ấy về! -Cái gì? -Con búp bê ở viện trưng bày,tôi đã mua về nên là của tôi. -Vậy bây giờ,anh đã quăng đi rồi. -Tôi không quăng và sẽ không bao giờ quăng đi. Hai người to tiếng với nhau ngoài hành lang làm cho nó tỉnh giấc lại khóc,ôm Tiểu Đào mà khóc.Hắn tuy đang tranh cãi nhưng tai rất thính,vẫn có thể nghe đưӧc tiếng khóc của nó.Vội chạy vào phòng anh thấy nó đang ngồi đó,ôm chặt con gấu hắn tặng mà đau lòng. -Bảo Ánh à,chúng ta về nhà nhé? Nó quay ra.Là hắn,đúng là hắn rồi.Hắn đến đón nó đây mà. -Hoàng Phong!Đừng bỏ em mà…huhu… -Đưӧc rồi,búp bê ngốc à,anh sẽ không bao giờ bỏ em hết. Nó ôm chặt lấy hắn thả luôn Tiểu Đào xuống dưới đất.Hắn bế thốc nó lên,tay kia nhặt con gấu bông nằm dưới đất đưa cho nó rồi bế ra khỏi phòng.Anh đang đứng đấy,chứng kiến hết tất cả.Hắn nở một nụ cười đắc thắng với anh,nhưng khi hắn đi qua,anh đã kịp nói một câu: -Lo mà trông chừng cho cẩn thận đấy,tôi sẽ dành cô ấy lại… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 5 Hắn lái xe về nhà với phần hông đang bị nó ôm chặt. Kể ra lái xe thế này cũng hơi khó nhưng thôi kệ,nó vui là đưӧc (Chị ấy bám chặt như thế,gỡ ra cũng hơi bị khó à nha). Vừa tới nhà,hắn nói nhỏ: -Em buông anh ra đi,đến nhà rồi. Không thấy tiếng trả lời,hắn nhìn xuống. Thì ra búp bê của hắn đã ngủ rồi. Hắn lắc đầu mỉm cười,bế nó vào nhà,lên phòng hắn rồi nhẹ nhàng đặt lên giường,đắp chăn cho nó rồi sau đó…lên giường nằm chung. Hắn ngắm nó,vuốt nhẹ lọn tóc vương trêm mặt nó,cúi xuống hôn nó rồi nói nhỏ: -Anh xin lỗi… Nó tỉnh dậy,khó chịu vì hơi nóng cứ phả ra sau lưng,quay đầu lại thì…thì…áá…hắn đang ngủ chung với nó…lại…lại còn ôm nó nӳa chứ,coi bộ ngủ say quá nhỉ,nó hét thế mà cũng không tỉnh,tại ôm nó dễ chịu quá mà. Nhưng…nhưng mà nằm thế này thì…thì ngưӧng lắm,mặt nó đang đỏ hết lên kia kìa,tim thì đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngӵc vậy. Nó cố gắng thoát khỏi hắn nhưng vô dụng,hắn kẹp nó cứng ngắc,không chút sơ hở. Nó khóc ròng… huhu…không chịu thế này đâu. À mà sao nó cảm giác người mình càng ngày càng lùi về phía sau nhỉ?Thì ra hằn kéo nó lại. À mà cái gì ấy nhỉ? Á́á hắn đang kéo nó lại đây này,hắn ép nó sát vào người hắn,lưng nó chạm vào ngӵc hắn,đầu hắn chạm vào vai nó. Huhu,lại còn thế nӳa,không chịu đâu. -Này,tỉnh dậy đi. Thả tôi ra! Không nhӳng không thả nó ra mà hắn còn kẹp chặt hơn. -Huhu…thả tôi ra đi mà… Nó cӵa quậy,đấm đá lung tung nhưng vẫn vô dụng. -Huhu…tôi xin anh đấy…thả tôi ra đi mà…huhu… -Nằm yên! -Không chịu đâu. -Này búp bê,dạo này cô hư lắm đấy biết không? Có phải cô không sӧ tôi nӳa rồi không? -Không…không có… -Vậy cô nói đi,chuyện sáng nay là sao? Hết Mã Vũ Đại rồi lại đến Nguyễn Gia Bảo,cô ngày càng giỏi nhỉ? -Không có…Tên Vũ Đại ấy là tӵ dưng hắn đến phá tôi chứ bộ… -Vậy còn Nguyễn Gia Bảo? Tên ấy cũng đến tìm cô à? -Ờ,đúng là anh ấy đến tìm tôi… -Vậy tại sao cô không đuổi hắn đi??? -Sao đuổi đưӧc?-Nó nói mà không suy nghĩ.-Á đau đau đau…-Nó bị hắn ép chặt (Tội nghiệp,chị ấy thành quả cam rồi) -Sao lại không hả?? -Anh không biết thôi,anh ấy là ân nhân của tôi đấy… -Anh ta đưa cô về nhà,cho cô váy đẹp,hát cho cô nghe ,đưa cô đi chơi à? -Đâu có,cái đó là anh làm mà. Anh ấy cứu tôi từ lâu lắm rồi… -Thế là hai người quen nhau từ trước à? – Bốc hỏa,cảnh báo nguy hiểm… -Từ hồi tôi còn ở cô nhi viện cơ,anh ấy đã cứu tôi khỏi bị bắt nạt đấy. -Cứu cô khỏi bị bắt nạn ư? Hắn đang như nổ tung,nghe xong câu này bỗng dưng hạ hỏa một cách bất ngờ,lục lại trí óc.Vài phút sau la lên: -Lẽ nào… -Anh làm gì la to thế? -Không có gì.À mà cô nói Gia Bảo cứu cô,vậy cô có chính mắt nhìn thấy hắn đuổi bọn bắt nạn đi không? -Không,không thấy. Tôi chỉ thấy anh ấy lúc ảnh trị thương cho tôi thôi. -Phải,cũng đúng. Lúc ấy cô cứ ôm đầu ngồi chịu trận mà,biết gì nӳa. -Sao anh biết? -Đồ ngốc. Hắn cốc đầu nó một cái,sau đó buông nó ra và đi ra ngoài,để lại nó một mình với cả đống dấu chấm hỏi trong đầu. Hắn bước ra ban công,cảm nhận cơn gió thu thổi nhè nhẹ,trong lòng rạo rӵc sao ấy. Trong một ngày mà xảy ra bao nhiêu là chuyện,nhưng không ngờ nó chính là cô bé năm ấy. Thӵc ra có một điều mà nó không biết,người cứu nó không phải là anh,mà chính là hắn.Chính hắn là người đuổi bọn bắt nạn đi,hắn chính là chủ nhân của giọng nói lạnh lùng,đanh thép ấy,chắc chắn nó không thể nào ngờ.Hắn tӵa lưng vào ban công,miệng tạo thành một đường cong hoàn mӻ: -Em ngốc lắm,sao lại có thể khẳng định như vậy khi mình không biết trước chứ hả,búp bê của anh…Nhưng không sao,em cứ việc ngốc,cứ việc vô tư đi,tôi sẽ bảo vệ cho em… Tối….Hắn vừa làm xong một dĩa mỳ Ý,đặt lên bàn. -Trông ngon quá!Lại còn thơm nӳa.Này,tôi đói rồi,tôi ăn nhé? Nó cầm lấy đĩa mỳ Ý ăn ngon lành trước đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của hắn,miệng há hốc ngạc nhiên,trông cӵc kì cute. -Anh sao thế?Làm gì nhìn tôi ghê thế? -Cô…cô…-Giọng run run -Tôi ăn có dĩa mỳ thôi mà làm thấy ghê.Có gì thì anh nấu lại dĩa khác đi. -Cô…cô…đang ăn à??? Nghe hắn nói,nó mới nhận ra. Lúc này chính nó cũng mắt chӳ A mồm chӳ O,nhìn hắn đầy ngạc nhiên: -Sao tôi lại ăn đưӧc vậy? -Sao hỏi tôi?Cơ thể của cô cô phải biết chứ? -Tôi cũng đâu có biết. -Vậy mới nói cô quá ngốc. -Đừng có lӧi dụng nói tôi ngốc. -Cô ngốc thì tôi nói ngốc,không đưӧc sao? -Không nói chuyện với anh nӳa. Nói chung là bây giờ có một điều kì diệu xảy đến,tôi ăn đưӧc vậy nên bây giờ tôi ăn đây. Nó tiếp tục tấn công dĩa mỳ mà không biết hắn đang nhìn nó và nở một nụ cười cӵc kì gian xảo: -Vụ này đưӧc đây…hehe… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 6 Tối là khoảng thời gian để nghỉ ngơi và ngủ,chính vì vậy mới xảy ra một vấn đề. Nhà hắn rộng thật,nhưng chỉ có một mình phòng hắn là có giường ngủ thôi (vì hắn quen ở một mình mà). Cuộc tranh luận diễn ra: -Giờ tôi ngủ đâu đây? -Cô tìm chỗ nào ngủ đưӧc thì ngủ. -Sao anh nói nghe vô tâm vậy? -Chứ giờ sao?Hay là…hay cô thích ngủ chung với tôi,giống buổi chiều nhỉ? -Không không không…không bao giờ đâu… -Sao lại không?-Hắn nói với giọng cӵc kì nham hiểm,tiến sát tới trước mặt nó. -Aa,đừng,đừng mà.Đưӧc rồi,tôi ra ghế ngủ. Nó chu mỏ định đi ra ngoài. Tất nhiên làm sao hắn có thể để búp bê của hắn ngủ ở ghế đưӧc. Vậy là: -Thôi đưӧc rồi. Cô ngủ ở đây đi,tôi ra ghế ngủ. -Aaa,thật chứ. Cảm ơn anh. Chỉ cần như thế,nó phóng thẳng lên chiếc giường êm ái,cọ cọ má xuống ga giường. Lần đầu nó đưӧc ngủ ở một chiếc giường êm ái như thế này,lại còn một mình một giường nӳa chứ. Hắn nhìn chỉ cười,hằng giọng nói: -Nhanh chóng nằm xuống,nhắm mắt ngủ ngoan,không quậy phá lung tung nghe chưa? -Tôi biết rồi mà,anh cứ yên tâm đi. Nó nằm xuống.Phòng có bật máy lạnh nên mát quá chừng,nhưng hơi lạnh quá nhỉ.Nó vơ lấy cái chăn đắp vào,sau đó hướng đôi mắt long lanh nhìn hắn: -Sao anh không đi đi? -Đưӧc rồi,không cần đuổi đâu. Tôi đi đây. Ngủ ngon. -Anh cũng ngủ ngon nhe. Hắn tắt đèn,lắc đầu bước xuống phòng khách. Ngủ cái ghế nệm này thì hơi khó chịu nhỉ? Thế nên hắn chẳng thèm ngủ mà mở phim ma coi,bây giờ là 11h Đến khoảng 12h bỗng dưng hắn cảm thấy tay mình có nước gì đó ướt ướt,bên cạnh thì có tiếng gì đó nghe như tiếng khóc ấy. Ghê…ghê quá đi. Hắn đang coi đến đoạn con ma nӳ mò vào nhà để giết chết một tên giám đốc ác độc,từng hãm hiếp cô ta. Chẳng lẽ… Không thể nào,hắn đâu có làm gì đâu,dạo này hắn ăn ở cũng tốt lắm mà.Hắn run run giọng: -Ai….ai….vậy…? -Huhuhu… -Tôi…tôi chưa…chưa từng…làm…điều…gì….xấu xa cả….vậy… nên…đừng…đừng… -Huhu… Hắn sӧ hãi,vơ tay với lấy cây đèn pin,bật lên soi thẳng vào mặt con ma nӳ. -Á á á!!!Là cô à? -Hic,sao anh cứ hét lên thế? -Ghê quá đi. Tӵ dưng cô ra đây làm gì? Làm tôi cứ tưởng… -Huhu… -Sao thế? -Tôi gặp ác mộng…Tôi mơ thấy mình bị giết… -À,thôi đừng sӧ nӳa,đó chỉ là giấc mơ thôi.Ngồi xuống đây xem phim với tôi đi. -Ừm Hắn quên béng mất đây là phim ma mà còn rủ nó xem chung. Vừa lúc nó nhìn lên màn hình là một con ma hiện lên. TV nhà cӵc kì xịn,thế nên xem như phim 3D ấy và con ma cứ như bay ra khỏi màn hình.Và…cái gì đến cũng phải đến… -Áááá!!!!!!!!!!!!!Ma!!!!!!!! -Cô…cô bình tĩnh đi.Đó chỉ là… -Huhuhu,ma ma…tôi sӧ lắm… Nó bám chặt lấy hắn,nước mắt nước mũi nó dính hết vào áo hắn.Khóc đưӧc một lúc thì nó hoảng sӧ quá nên thiếp đi luôn.Thật không tin đưӧc mà.Hắn đành bế nó về lại trong phòng.Định đi ra nhưng áo của hắn bị nó túm chặt,không thể gỡ ra đưӧc.Thế là hắn đành ở lại đó luôn. Sáng…Một tiếng hét khủng khiếp vang lên làm hắn tỉnh giấc -Aaaaaa!!!! -Cô làm gì thế? -Sao anh lại vào phòng tôi? -Phòng cô hồi nào? -Thì của anh,nhưng sao anh lại vào đây? -Chẳng lẽ tối qua cô làm gì quên sạch rồi sao? -Tối qua sao.Để tôi nhớ coi,ưm ưm…. -Cô đúng là đồ ngốc,quá ngốc. -Rồi sao chứ?Thôi mà có sao cũng chẳng quan trọng.Tránh ra! -Đi đâu? -Tôi đi VSCN. Hắn nhìn bóng nó vào trong rồi sau đó cũng xuống dưới lầu làm VSCN.Xong xuôi quăng lên giường một chiếc váy màu hồng xinh xinh,có hình con mèo Hello Kitty nӳa. -Mặc vào nhanh rồi còn đi! -Đi đâu thế? -Tôi phải đến công ty nӳa. -Anh cứ đi đi,tôi ở nhà cũng đưӧc mà. -Bỏ cái ý kiến đó đi.Cô mà ở nhà một mình là tôi không còn nhà để ở đâu. -Hư,đưӧc thôi.Cứ làm như tôi là con nít phá nhà anh không bằng. Nó lại cầm cái váy vào trong.Lúc đi ra còn xinh hơn cả thiên thần,làm cho ai kia ngẩn ngơ,tim đập thình thịch,nước miếng chảy xối xả và phải quay đi để giấu khuôn mặt đang đỏ ӱng lên. Nó đi cùng hắn đến công ty một lần nӳa khiến cho cả công ty nhôn nhao.Có người khẳng định nó là người yêu của hắn,có người lại nghĩ là họ hàng gì đấy thôi.Nhưng mà dù có nói gì thì các cô nhân viên đang bùng cháy ghen tị vì thấy hắn đang nắm tay nó thật chặt kéo đi kia kìa.Nó thì cứ tung tăng chạy theo hắn,thỉnh thoảng lại vẫy tay chào mọi người (Khác hẳn với hôm qua). Đến gần cӱa phòng, có một người đàn ông trung niên đi đến cúi chào hắn rồi cất giọng nói trầm trầm: -Chào cậu chủ! -Có chuyện gì? -Thưa,ông chủ cùng phu nhân sắp về Việt Nam ạ! -Cái gì?Ba mẹ tôi về Việt Nam? -Vâng. -À ừm tôi biết rồi. -À mà cậu chủ,cô gái này là ai thế? -Là…bạn của tôi. -Thật sao ạ?Tôi thấy cậu chưa bao giờ đưa bạn vào công ty thế này.Lẽ nào… -Không phải như ông nghĩ đâu! -À vâng! -Không còn gì nӳa thì ông về đi.Nhớ đừng có nói gì với ba mẹ tôi đấy! -Tôi biết rồi.Chào cậu chủ. Ông quản gia cúi chào rồi quay đi,ông mỉm cười,vui mừng vì rốt cuộc cậu chủ lạnh lùng của ông cũng có rồi. -Ai thế? -Quản gia của gia đình tôi. -Woa,gia đình anh giàu thế,có cả quản gia luôn.(Một câu dư thừa) -Giờ cô mới biết à?Giờ tôi phải làm việc rồi.Cô chịu khó ngồi chơi một mình nhé. -Cũng đưӧc.Anh làm việc đi. Nói vậy thôi,nhưng chỉ đưӧc 5 phút… -Aa,tôi chán quá! -Chịu khó đi,lát tôi dẫn đi chơi. -Nhưng tôi chán lắm.Anh có gì cho tôi làm không? -À phải rồi.Con gấu bông của cô,tôi để ở dưới xe đấy.Đӧi xíu tôi xuống đem lên cho. -Anh có mang theo à?Hồi sáng tôi quên mất. … -Này,cầm lấy. -Cảm ơn.Aaa,Tiểu Đào.Chị nhớ em quá! Nó ngồi chơi với Tiểu Đào,nhưng cũng chỉ đưӧc năm phút… -Aaa,Hoàng Phong à,tôi đói quá! -Chịu khó đi.Lát tôi dẫn cô đi ăn. -Nhưng tôi đói lắm ấy,sáng chưa ăn mà. À nhỉ,hắn quên mất.Trước giờ hắn đều làm việc tới 9h mới ăn sáng,nhưng nó thì đâu có đưӧc.Thế là hắn lại nhờ nhân viên đi mua cho nó cái bánh ngọt.Nó ngồi ăn vui vẻ,mặt lấm lem đầy bánh.Ăn xong lại lăn quay ra ngủ.Hắn làm việc đến 9h thì đứng dậy đi ăn sáng.Nhìn nó ngủ ngon thế kia cũng không nỡ gọi dậy,lấy khăn giấy lau miệng cho nó,sau đó hôn nhẹ má nó và bước ra ngoài. Mã Vũ Đại đến giờ mới chịu đi làm.Gã vừa bước chân vào công ty thì đã nghe mọi người xì xầm bàn tán.Hỏi ra biết chuyện thì gã có vẻ vui mừng: -Thật vậy sao?Giám đốc hiện ở đâu? -Giám đốc ra ngoài ăn sáng rồi. -Tôi biết rồi. Nghe xong thông tin là gã đi ngay,mà điểm đến là phòng giám đốc.Gõ cӱa không thấy trả lời bèm mở cӱa bước vào,thì thấy ngay nó đang nằm ngủ. Nó khẽ cӵa quậy,cảm giác như chiếc ghê nệm đang bị lún xuống mới ngóc đầu lên nhìn thì đập vào mắt nó là khuôn mặt của gã.Nó hét lên rồi lùi xa ra thì hắn cười cười rồi tiến lại gần. -Anh làm gì ở đây? -Tôi đến gặp giám đốc.Nhưng giám đốc đi rồi nên tôi gặp cô vậy. -Đi rồi?Đi đâu chứ? -Tôi không biết.Nhưng quan tâm làm gì,có tôi ở đây rồi mà. -Tránh xa tôi ra! -Sao thế?Tôi có khác gì giám đốc nào? -Tránh ra! -Tôi có nhan sắc,có của cải,có sӧ nghiệp,không thua kém gì hắn cả,điều tôi thiếu duy nhất là cô đấy.Vậy nên,hôm nay,tôi sẽ đưa cô về nhà tôi.Đưӧc không hả? -Tôi bảo anh tránh ra mà! -Đừng tránh né nӳa,vô dụng thôi,ở đây chỉ có hai chúng ta mà thôi…hahaha… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 7 Nó cứ sӧ hãi lùi lại thì gã lại tiến tới,cho đến lúc không còn chỗ để mà lùi nӳa,nó ép vào tường,bị hai tay của gã chặn đường,không còn đường ra.Nó sӧ hãi hét lên,đúng lúc cӱa phòng bật mở.Hắn chạy vào túm cổ áo hắn,đấm một cái vào mặt gã,sau đó buông gã ra và ôm chặt nó vào lòng. Nó ôm chặt lấy hắn,người mà nó tin tưởng nhất trên đời,nức nở trong lòng hắn.Hắn nhìn nó rồi nhìn gã với ánh mắt căm hận -Tao đã tha cho mày một lần rồi,chưa đủ sao? -Haha,Hoàng Phong à,trên đời này,không có gì gọi là đủ cả,người ta đưӧc cái này sẽ thèm muốn cái khác. Tao đã cố gắng để có đưӧc như ngày hôm nay,không thua kém gì mày và bây giờ,tao nhận ra,thứ mà tao luôn muốn chiếm hӳu…-Gã chỉ tay về phía nó – kia… -Mày…một tên bỉ ổi… -Bỉ ổi hay làm cách nào cũng đưӧc,miễn là có đưӧc điều tao muốn. Tao đã từng gặp nhiều cô gái,nhưng chưa bao giờ thấy thú vị như bây giờ. -Mày…sa thải ngay lập tức… -Sa thải?Nghĩ dễ dàng vậy sao?Anh quên là tôi là người mẫu nổi nhất hiện nay,từng gây bao nhiêu danh tiếng,nói một tiếng sa thải dễ dành như vậy sao? -Biến khỏi đây ngay!-Thӵc sӵ hắn nổi giận đến cӵc đỉnh rồi,không khéo lao ra giết chết gã luôn ấy. -Đưӧc thôi. Nhưng chuyện hôm nay,tôi không quên đâu. Gã nhếch mép sau đó đi ra ngoài.Nãy giờ nó sӧ quá,chẳng nói đưӧc lời nào. Bây giờ gã đi rồi,mới dám lén nhìn hắn,bất ngờ bị hắn giӳ chặt hai má rồi sau đó tiếp tục bị cưỡng hôn…Vẫn thô bạo như lần trước,nhưng nó cảm thấy thoải mái và có phần…tӵ nguyện… Không hiểu sao,nhưng là nó cảm thấy như thế thôi. Hắn hôn chán chê thì buông nó ra,sau đó nắm chặt tay kéo đi. Chả biết đi đâu,nó chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn chẳng khá hơn tí nào. Ngồi trên xe mà bầu không khí cӵc kì căng thẳng.Tính ra chuyện vừa nãy nó có lỗi gì đâu mà hắn đối xӱ với nó cứ như nó phạm tội nặng lắm ấy. Ngồi nghĩ lung tung một hồi thì thấy hắn dừng xe lại. Nó nhìn ra cӱa sổ và sốc nặng khi nơi hắn dừng lại là…là…là khách …sạn. OMG LÀ KHÁCH SẠN ĐẤY!!!Tuy nó ngốc nhưng cũng đủ để hiểu người ta vô đây để làm gì.Chết thật!Nó chỉ là búp bê thôi mà,đâu có đáp ứng đưӧc? -Xuống xe đi. -Đến…đến đây làm…làm gì? -Tôi bảo cô xuống thì xuống nhanh. Thấy nó cứ phân vân không chịu xuống,hắn bèn kéo tay nó lôi xuống.Mặc cho nó la hét,hắn cứ kéo tay nó đi thẳng vào làm bao nhiêu người ngoái nhìn.Hắn nói chuyện với tiếp tân một lát rồi kéo nó đến một căn phòng,đóng cӱa lại và ấn nó ngồi xuống ghế.Nó thì cứ la hét om tỏi,mắt nhắm chặt không dám nhìn,luôn miệng: -Xin anh đấy…huhu…tôi không đáp ứng đưӧc đâu,tôi chỉ là búp bê thôi mà…huhu…anh có tức giận thì cũng đừng có trút giận lên người tôi chứ…huhu… Hắn để nó ngồi tӵ kỉ một mình,sau đó mới nhẹ nhàng nói: -Tôi làm gì cô chứ? -Hả? Nó mở mắt ra.Trước mặt là một cái bàn với quá trời đồ ăn bốc khói nghi ngút,thơm phưng phức.Nó mở to mắt nhìn đống đồ ăn,sau đó lại ngước lên nhìn hắn.Sau đó bỏ mặc tất cả mà tấn công đồ ăn. Hắn cười,ghẹo nó: -Sao hả?Tôi làm gì cô nào? -Ưm…không có gì…ưm…ngon quá…á khụ khụ… Nó nhét cả đống đồ ăn vào mồm nên bị nghẹn là điều dĩ nhiên.Hắn cuống quít vuốt lưng cho nó.Mãi cũng nuốt đưӧc đống đồ ăn ấy xuống. Hắn mắng yêu: -Thấy chưa.Ăn uống gì mà hấp tấp.Có ai tranh ăn với cô đâu.Mắc nghẹn rồi thấy chưa? -Tại anh cứ hỏi tôi đấy chứ! -Ngon không? Gật gật… -Dính thức ăn kìa! -Ở đâu? Nó đưa tay sờ soạng lên khuôn mặt thì hắn ngăn lại: -Để tôi lau cho.Cô nhắm mắt lại đi! -Sao phải nhắm mắt? -Bảo sao làm vậy đi. Nó vừa nhắm mắt vào,hắn đã rướn người lên hôn vào môi,tay cầm một sӧi dây chuyền vòng qua cổ nó,cài chốt,thả nó ra. -Sao anh bảo lấy thức ăn mà lại hôn tôi? (Chỉ số ngây thơ là 99,99999999999999%) -Thì tôi hôn cô là lấy rồi đó. -Công nhận anh cũng mất vệ sinh thật!-Nó rất chi là phũ. -Cô thật là… -Xong rồi thì tôi ăn tiếp đây.-Vẫn chưa biết về sӵ tồn tại của sӧi dây chuyền. -Cô…không cảm thấy gì à?-Hắn ngán ngẩm. -Cảm thấy cái gì? Ưm,cái đùi gà này ngon ghê. -Cô làm ơn bỏ cái đùi gà xuống,sờ lên cổ đi!-Hắn tức giận nói lớn. Nó giật mình bỏ xuống ,tay sờ lên thì thấy có cái gì đấy lành lạnh. -Một sӧi dây chuyền??? -Giờ mới biết à? -Woa,đẹp quá. Cảm ơn anh nha. Nhưng chӳ PYA nghĩa là gì? Sӧi dây chuyền bằng bạc rất đẹp,mặt dây chuyền hình trái tim,ở giӳa có ba chӳ đưӧc nạm bằng kim cương: PYA. -Hả?Cái đấy á?Đó là…là tên sӧi dây chuyền này… -Dây chuyền cũng có tên sao? -Có chứ… -Đẹp quá. Nhưng anh tặng cho tôi nhiều quà thế này,tôi biếy lấy gì đền đáp đây? -Cô muốn đền đáp ư? -Ừ. -Vậy trước tiên cô ăn xong chưa? -Đӧi xíu. Nhìn nó gặm cái đùi gà,hắn mỉm cười nham hiểm,nghĩ thầm “Cô muốn đền đáp,tôi sẽ cho cô toại nguyện.Cái này là do cô nói ra chứ tôi không có ép buộc đâu…hehehe…” -Tôi ăn xong rồi nè! -Tốt.Lại đây. Nó vừa bước đến,hắn đã bế thốc nó lên,ra khỏi căn phòng ăn,bước vào trong thang máy,lên tầng 5,mở cӱa vào phòng 203.Nó thấy thế thì lắp bắp: -Này,này anh định làm gì vậy? -Làm gì à?Giúp cô trả ơn! Hắn bước vào phòng,quăng nó lên giường và bắt đầu…cởi áo… Nó mặt mày tái mét: -Hoàng…Hoàng Phong à,tôi…tôi là búp…búp bê đấy…không… không đáp ứng…đưӧc…đưӧc đâu… -Sao lại không đưӧc?Chẳng phải cô nói muốn trả ơn sao? -Nhưng…nhưng tôi là…là búp bê mà… -Cô là gì cũng đưӧc tuốt…! NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 8 -Hoàng Phong a…. -Sao hả? -Hức hức… -Tôi chưa làm gì mà đã khóc là sao? -Tôi…tôi sӧ… -Tôi chỉ bảo cô đấm bóp cho tôi thôi mà làm gì ghê thế? -Hả?Anh nói tôi làm gì? -Đấm bóp cho tôi.Chứ cô nghĩ cái gì hả? -À không…-Mặt nó đỏ bừng bừng -Hay là cô muốn làm cái khác hả? -Không không không… -Vậy thì nhanh lên đi. -Nhưng tôi không biết làm… -Tôi sẽ chỉ cô,lên trên này đi. -Đúng chỗ đấy đó,làm mạnh lên. -Sao người anh có chỗ lõm xuống thế? -Á á,cô bấm vào huyệt tôi đấy,đau quá! -Vậy à,xin lỗi.Hehe,vui đây! -Nói gì hả?Á á á! -Xin lỗi,tôi lại làm anh đau à? -Cô…cô giỏi lắm. -Tôi vô tình ấy mà hehehe… -Áá!Đủ rồi,nằm xuống đi,tôi sẽ chỉ cách cho cô. -Không cần đâu mà -Nằm xuống,nhanh. -Hic,khổ quá vậy nè. Nó nằm sấp xuống,hắn nhìn từ đằng sau thì thèm chảy nước dãi. -Sao anh không làm đi? -Hả?Đӧi xíu,để tôi khởi động đã. -Anh định đấm bốc hay sao mà cần khởi động hả? -Gần giống như vậy. -Á,đau quá! -Nằm yên,một lát là cô cảm thấy dễ chịu ngay thôi. -Á á á,tôi thấy đau mà. -Ráng chịu một tí đi. Thấy sao rồi? -Thoải mái quá! -Tôi đã bảo mà. -Anh làm chuyên nghiệp thế? -Tất nhiên. Ai như cô,chẳng thoả mãn nhu cầu gì cả. Bây giờ đổi vị trí,cô lên trên đi. -Chút nӳa đi! -Không đưӧc. Lên trên! -Đưӧc thôi! Ôi trời đất ơi,hai cái con người này.Người ta đứng ngoài nghe thấy mà không thấy hình thì sẽ nghĩ thế nào đây?May là phòng cách âm đấy! Nó leo lên ngồi trên lưng hắn,bắt đầu làm lại y chang nhӳng điều hắn đã hướng dẫn.Nó thì vất vả đấm bóp cho hắn,còn hắn thì trong đầu đang nghĩ chuyện “trọng đại” : “Nhẹ thế nhỉ?Thế này không đưӧc rồi.Phải bồi bổ thêm vào cho mập lên ôm mới đã!” Nó ngồi trên người hắn,lại bắt đầu nghĩ trò nghịch ngӧm,nhún nhún nhảy nhảy. Hắn nghiêng mình sang làm nó suýt lọt giường.Hắn đè nó ra,giӳ chặt tay chân,nghiêm giọng nói: -Bây giờ cô muốn sao? -Aa,tôi xin lỗi! -Xin lỗi bây giờ đã là quá muộn. -Đừng,đừng mà… -Cô phạm lỗi,có đáng phạt không? -Không….-Nói với giọng tương đương muỗi kêu… -Cái gì hả? -Thôi mà,Hoàng Phong đẹp trai a…-Nó chớp chớp mắt. -Không đưӧc.-Hắn lắc đầu.-Tội này phải phạt thôi. Hắn cúi xuống hôn nó,tay siết chặt vào tay nó. Nhưng lần này thời gian chỉ ngắn thôi. Hắn buông nó ra,sau đó mở cӱa đi ra ngoài. -Anh đi đâu thế? -Ngủ đi. -Anh giận à?Đừng đi mà… -Cô thích chúng ta ngủ chung phòng trong khách sạn à? -Cái đó á?Không,tất nhiên là không… -Vậy nên nằm đó mà ngủ đi. Tôi quay lại mà không nghe lời là biết tay tôi đó. Hắn ra ngoài,mở cӱa đi vào căn phòng bên cạnh. Nó ôm Tiểu Đào nằm lên giường,trong đầu vẩn vơ suy nghĩ “Hắn đưa nó đến đây làm gì? Ngủ ở nhà cũng đưӧc mà.” Hắn sang phòng kia,nằm ngӱa xuống giường,nhìn lên trần nhà trắng muốt,mỉm cười: -Bảo Ánh,cô ngốc lắm,ngốc đến nỗi có thể giết chết tôi đấy. Có muốn thì bây giờ đâu có làm đưӧc,đӧi khi nào cô biến thành người đã… Nó nằm trên giường,lăn qua lộn lại. Bỗng nghe ngoài cӱa có tiếng gì đó,tưởng hắn nên vội vàng chùm chăn chả bộ ngủ. Mãi không thấy gì,nó bỏ chăn ra. Lát sau lại có tiếng động. Nó sӧ quá nhưng lại tò mò,rón rén ra cӱa xem thӱ. Không có ai cả. Bỗng dưng thấy có bóng người vụt qua thang máy,nó ra tận thang máy xem thì cánh cӱa bị gió thổi đóng sập lại,mà chìa khóa thì hắn giӳ mất rồi. Sao đây? Giờ mà qua phòng hắn kiểu gì cũng bị phạt cho coi. Nhưng chẳng lẽ lại đứng ngoài này à? Kiểu gì hắn cũng biết,tӵ giác cho rồi. Nó run run đưa tay lên gõ cӱa phòng 204,nhưng sӧ nên rụt lại,nghĩ một hồi lại đưa lên. Cứ thế mất 15 phút,nó quyết định gõ cӱa thì bỗng dưng cánh cӱa mở ra,nó đấm luôn vào người hắn. Hắn lúc đầu bất ngờ nhưng khi định hình lại là nó thì nhíu mày nhìn nó kiểu không hài lòng. Nó thấy vậy chỉ biết cười. -Sao không ngủ? Qua đây làm gì? -À à,tôi…tôi gặp ác mộng nên qua tìm anh… -Thật vậy à? Sao tôi thấy cô không có nét gì là hoảng sӧ hết vậy? -Hắn khoanh tay tra hỏi. -Thật…thật mà… -Làm gì mà cứ lắp bắp thế. Ngẩng mặt lên nhìn tôi này,dưới đất có gì mà ngắm mãi thế? -Tôi…tôi… Hắn lấy tay nâng cằm nó lên. -Mặt đỏ bừng,mồ hôi vã ra,nói năng lắp bắp…nhiêu đây đủ biết cô đang nói dối. -Tôi…tôi…huhu… -Nín ngay,tại sao ra đây? -Tôi…hức…cảm giác…hức…như có người bên ngoài nên… nên…huhu… -Nên cô ra ngoài xem và cӱa bị sập nên cô không vào đưӧc chứ gì? Gật gật… -Có vậy thôi mà cứ giấu giấu giếm giếm. -Tôi sӧ anh giận… -Tôi không giận vì việc đấy,tôi giận là vì cô nói dối. -Tôi xin lỗi… -Vào đây! Hắn kéo nó vào trong phòng đóng cӱa lại,sau đó thì nhốt vào trong một cái tủ (Tủ ở đấy to bằng một cái phòng WC nhỏ luôn ấy). Nó thì sӧ bóng tối,vừa la vừa khóc vừa đập cӱa tủ: -Huhuhu…thả tôi ra đi mà… -Ở trong đấy đi! -Hức…hức…tôi sӧ lắm,ở trong này tối lắm…hic…tôi xin lỗi mà… -… -Hoàng Phong,tôi xin lỗi…hức…thả tôi ra đi mà…hức… Hắn nghe nó khóc nức như thế cũng đau lòng lắm,nhưng hắn phải phạt nó thôi,không thể nuông chiều mãi đưӧc. Nó cứ la hét mãi,mệt quá thì thiếp đi. Hắn thấy im lặng vội mở cӱa. Thấy nó nước mắt còn vương trên má,ngủ thiếp đi vì mệt thì lòng hắn như dao cắt. Bế nó ra,đặt lên giường. Lau nước mắt cho nó rồi hôn nhẹ vào môi nó: -Anh xin lỗi… NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 9 Nó tỉnh dậy,mở mắt nhìn trần nhà trắng muốt. Quay qua quay lại không thấy hắn đâu cả. Đi đâu rồi nhỉ? Chẳng lẽ hắn bỏ nó luôn rồi? Nó đang hoản loạn thì bỗng dưng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Tiếng nước dứt,hắn mở cӱa bước ra. Nó nhìn không chớp mắt. Hắn mới tắm,chỉ quấn một cái khăn ngang bụng. Nhӳng giọt nước chảy xuống cơ thể rắn chắc của hắn. A,thật sӵ rất quyến rũ nha. -Làm gì nhìn ghê thế? Bộ tôi làm sao à? Nó ngước lên nhìn mặt hắn,lại ngước xuống nhìn cơ bụng. -Này,cô làm gì cứ nhìn chằm chằm thế? Hắn thấy nó nhìn ghê quá,liền lấy chiếc áo của khách sạn mặc vào. Nó thấy thế thì hơi tiếc. -Ây,chưa đã mà. -Đã cái gì? Chẳng lẽ tôi nhốt cô vào tủ nên đầu óc cô có vấn đề à? -Không. Nhưng tại sao anh lại nhốt tôi vào tôi như thế? -Tại cô hư! -Nhưng đâu cần phải làm như vậy với tôi chứ? -Tôi xin lỗi… -Anh quá đáng lắm -Nó chu mỏ giận dỗi. -Đưӧc rồi. Bây giờ tôi chở cô đi chơi,coi như là đền bù đưӧc chưa? -Ok luôn. -Nó biết hắn đã mắc bẫy,quay ra cười toe toét. -Hay quá ha. Mặc cái này vào. -Hắn cốc nhẹ đầu nó. Nó lè lưỡi,cầm chiếc váy chạy vào trong phòng tắm. Hắn ở ngoài cũng tranh thủ thay đồ,bỗng chuông điện thoại kêu lên. Hắn mở chiếc Iphone 6s ra nghe: -Alo -…. -Ông nói sao? Ba mẹ tôi về rồi sao? Sáng nay ông chỉ bảo là sắp về thôi mà? -…. -Cái gì mà đổi ý hả? Phiền phức quá! Tôi hiểu rồi,tôi sẽ đến ngay! Hắn cúp máy,trên đầu mây kéo đến mù mịt. Sao bố mẹ hắn lại về sớm thế không biết? Nhưng không thể để nó gặp bố mẹ hắn đưӧc,như thế không hay. Hắn đang đau đầu thì nó trong chiếc váy cam nhạt bước ra,lay lay tay hắn: -Xong rồi. Chúng ta đi thôi. Hắn thở dài,quay sang nhìn vào mắt nó: -Bảo Ánh à,tôi xin lỗi,nhưng có chuyện này… -Sao? Chuyện gì thế? -Tôi…bây giờ không thể đi chơi với cô đưӧc… -Tại sao thế? Anh vẫn giận tôi à? Tôi xin lỗi mà… -Không phải đâu. Chỉ là bây giờ tôi có việc bận cần giải quyết. -Việc gì vậy? Tôi không đi theo đưӧc sao? -Là…việc quan trọng của công ty,tôi không dẫn cô theo đưӧc… -Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi sẽ ở đâu. -Cái đó…-Hắn thở dài.-Tôi sẽ đưa cô đến nhà của Gia Bảo,anh ta sẽ đưa cô đi chơi thay tôi. Đưӧc không? -Cũng đưӧc. Hắn dắt nó ra xe. Lái xe mà trong lòng hắn không yên. Thật sӵ hắn không muốn,không bao giờ muốn đưa nó cho tên Gia Bảo đó. Nhưng bây giờ cũng không thể đưa nó cho ai khác,càng không thể đưa nó theo,chỉ có một cách đó thôi. Hắn lái xe thẳng đến nhà anh. Ấn chuông,rất may là hiện giờ anh đang ở nhà. hấy nó cùng hắn đến nhà mình thì cӵc kì bất ngờ. -Chuyện lạ thế? Anh tặng cô ấy cho tôi mà không cần tranh đấu à? -Mơ đi. Không bao giờ tôi làm như thế cả. Chẳng qua tôi muốn gӱi cô ấy ở đây một lát. -Không chỉ một lát mà cả đời cũng đưӧc. -Bỏ ngay cái kiểu đá đểu đó đi. Hiện giờ tôi có việc bận mà chỉ có anh là người tôi an tâm nhất… -Đưӧc rồi,tôi hiểu rồi. Anh cứ đi đi,tôi sẽ chăm sóc cô ấy như một nàng công chúa,chắc chắn sẽ tốt hơn anh. Cứ việc đi đi,không quay lại cũng đưӧc. -Anh… -Thế nhé. Bảo Ánh à,vào đây với anh. Anh nở nụ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu,đóng cánh cổng lại trước mặt hắn. Để hắn đứng đó với một cục tức. Nuốt giận vào lòng,hắn vào xe lái đi thẳng. Chỉ hôm nay hắn mới nhưӧng bộ thôi đấy,tối về nhà tính sau vậy. Anh dẫn nó vào nhà,quay người lại hỏi nó: -Em thích đi đâu đây? -Ưm…đâu cũng đưӧc ạ! -Đưӧc,vậy anh dẫn em đến một nơi này hay lắm,chắc chắn em sẽ thích. -Yeah,cảm ơn anh. -À mà khoan,là Hoàng Phong bảo em mặc chiếc váy này à? -Vâng. Đẹp đúng không anh? -Đẹp thì cũng đẹp nhưng anh không thích. Vào đây,anh sẽ tân trang cho em. 15 phút sau,nó bước ra với một diện mạo khác hẳn. Nó mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu hồng nhạt,có hình một con mèo rất đáng yêu,chiếc quần rin màu kem ngắn hơn đùi,đôi giày Converse màu trắng hồng,tóc cột cao bằng sӧi dây hồng hồng có hình chiếc nơ xinh xinh. Trông nó bây giờ vừa năng động trẻ trung,vừa xinh xắn không kém gì búp bê (Hình như có gì sai sai). Nó đứng trước gương,thích thú với diện mạo mới của mình. -Đẹp quá đi,không nhận ra em nӳa,anh Bảo đúng là tuyệt vời. -Đưӧc rồi,chúng ta đi thôi Bảo Ánh. -Dạ. Anh chở nó đến một khu hội chӧ tấp nập. Nơi đây có rất nhiều gian hàng và trò chơi dân gian. Nó thích thú chạy lung tung,suýt nӳa thì lạc. Anh đi theo nó,chơi cùng nó,mua đủ thứ đồ cho nó. Nó vui lắm. Chơi mệt,nó ngồi nghỉ ở một hàng kem. Anh đưa cho nó một cây kem ốc quế và nó ngồi ăn ngon lành. Anh mỉm cười vì nó quá đáng yêu,lấy khăn giấy lau miệng cho nó. Nó đang ăn thì bỗng thấy có dáng người quen quen ở xa xa kia. Là hắn. Nó đang định chạy lại thì nhận ra,đi bên hắn còn có một người con gái khác. Hai người họ đi với nhau,khoác tay nhau,… Nó làm rớt cả cây kem đang ăn dở,ngã xuống đất. Anh vội chạy lại đỡ. Thật sӵ anh cũng không tin hắn lại làm vậy. Anh lӵa lời dỗ ngọt: -Bảo Ánh à,ở kia có bán cá viên chiên,anh mua cho em nhé? -Hức…không… -Vậy ăn xoài lắc nhé? -Không…hức…em không muốn gì cả,em chỉ muốn Hoàng Phong mà thôi…hức hức… Thật sӵ câu nói đó như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim anh. Anh cũng yêu nó,tại sao nó không nhận ra,tại sao lúc nào nó cũng chỉ biết có Hoàng Phong mà thôi? Anh cố nhịn,đỡ nó dậy,nhẹ nhàng nói: -Bảo Ánh,anh đưa em về nhà… Ủa,không hiểu sao hồi sáng Mun viết tới đây rồi mà khi đọc lại thì nó bị mất một khúc nên bây giờ phải viết lại. Xin lỗi các bạn nhé! NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 10 Hắn sau khi đưa nó đến nhà anh thì lái xe thẳng đến nhà bố mẹ. -Con chào bố mẹ! -Ôi con trai cưng của mẹ. Mẹ nhớ con quá,để mẹ xem nào. Sao dạo này con gầy đi vậy? Không đưӧc,phải bồi bổ thôi. -Mẹ à,con vẫn vậy mà. Không cần đâu ạ. -Bà đừng có làm quá lên như thế. Ngồi xuống đi con trai. -Sao bố mẹ về sớm thế ạ? -Cũng chẳng có gì,bố mẹ về thăm con thôi. -Nhưng sao lúc đầu quản gia bảo vài ngày nӳa mà? -Tại vì con cả đấy! Con ở bên này,mãi chẳng chịu có bạn gái nên bố mẹ quyếg định vệ sớm hơn vài ngày để tìm vӧ cho con. -Sao ạ? -Bố mẹ có đi chung với một người đấy! Vào đây đi! Một người con gái bước vào. Cô ta cӵc kì xinh đẹp,mặc một chiếc đầm đắt tiền,cả người toát ra vẻ sang trọng. Thấy Hoàng Phong,cô ta liền nhanh chóng sán vào. -Anh Phong! Em nhớ anh quá! -Ngọc Huyền??? -Đúng,là em đây. Anh vẫn nhớ em,em vui lắm. -Sao em lại ở đây? -Ơ,em về thăm anh,sẵn tiện cưới anh luôn. -Cưới ư??? -Vâng. Thật sӵ hắn bàng hoàng khi nghe câu này. Cưới ư? Sao hắn có thể cưới Ngọc Huyền đưӧc. Đây là một cô bé mà hắn luôn yêu thương nhưng hắn chỉ coi là một người em gái mà thôi,còn người hắn yêu là…ưm…là ai kia cơ. -Bố mẹ,chuyện này là sao? Sao con có thể cưới Ngọc Huyền? -Tại sao lại không thể? Con chơi với Ngọc Huyền từ bé,con bé lại lễ phép giỏi giang,sao lại không thể làm vӧ con. Chẳng lẽ con có gì giấu bố mẹ sao? -Ơ,không. Nhưng… -Nếu vậy thì không nói nhiều nӳa. Con lo mà chuẩn bị cho tốt đi. Chủ tịch cùng phu nhân bước lên lầu,bỏ hắn lại với Ngọc Huyền. -Anh Phong! Lâu rồi em chưa về Việt Nam,anh đưa em đi chơi đi. -… -Anh Phong! Anh có nghe em nói gì không? -Hả? Sao? -Đưa em đi chơi. -Không đưӧc đâu. Bây giờ anh bận lắm. -Bận cỡ nào cũng phải đưa em đi chơi. Không là em mách hai bác đấy. -Thôi đưӧc rồi. Anh đưa em một lát thôi đấy. -Yeah. Mình đến hội chӧ đi anh. Đó chính là lý do khiến hắn có mặt ở hội chӧ cùng với Ngọc Huyền. Cô ta cứ kéo hắn đi hết nơi này đến nơi khác. Hắn đi chơi mà trong lòng chẳng vui chút nào,chỉ nghĩ đến một người nào đó mà thôi. Không biết nó sao rồi? Nó đang nằm trên giường của anh,ôm Tiểu Đào mà ngủ,nước mắt còn vương trên khóe mi. Anh khé lau nước mắt cho nó. Cúi xuống hôn nhẹ lên má nó. Cầm tay nó xoa nhẹ. -Bảo Ánh à,em có biết anh yêu em đến chừng nào không? Tại sao em không quan tâm anh nghĩ gì mà chỉ có Hoàng Phong thôi thế? Anh đâu thua gì hắn ta đâu? Tình yêu anh dành cho em còn nhiều hơn hắn ta rất nhiều,tại sao em không nhận ra? Em làm anh đau lắm em có biết không? Điện thoại của anh vang lên. Anh cầm chiếc OPPO lên nghe. -Alo -Là tôi đây. Cô ấy hiện ở đâu? -Anh còn đủ tư cách để đi tìm cô ấy ư? -Anh nói gì hả? -Tôi không ngờ anh là con người như thế đấy. -Rốt cuộc là chuyện gì chứ hả? -Chuyện hồi nãy ở hội chӧ,cô ấy và tôi đã nhìn thấy hết rồi. -Sao? Hội chӧ ư? -Đúng vậy đó. Con người anh không xứng với cô ấy đâu. Tôi cúp máy đây. Đừng có làm phiền chúng tôi và đừng làm cô ấy đau đớn hơn nӳa. Hắn nghe nhӳng lời anh nói như sét đánh ngang tai. Nó…đã… thấy…hết. Bốn từ ấy thôi đủ để làm hắn khụy xuống. Hắn đã làm nó tổn thương,hắn nên làm gì đây? Nên đến xin lỗi và giải thích cho nó. Liệu nó có nghe không việc hắn đi chơi với người mà đưӧc sắp xếp là vӧ tương lai của hắn? Nhưng hắn đâu yêu cô ta,người hắn yêu là nó cơ mà,sao có thể buông thả một cách dễ dàng như thế? Phải,hắn phải làm mọi cách để ở bên cạnh nó. Hắn nghĩ như thế,vội vàng lái xe đến thẳng nhà anh. Nhưng có điều bấm chuông inh ỏi,gõ cӱa ầm ĩ anh cũng không mở. Hắn đành hét thật to: -Hoàng Ngọc Bảo Ánh!!! Em có nghe thấy anh không? -Bảo Ánh à,trả lời anh đi!!! Có nhiều người đứng lại xem hắn đang làm gì. Có nhiều cô gái nhìn hắn với ánh mắt hình trái tim,nhưng hắn không còn quan tâm điều gì ngoài nó nӳa rồi. Nó nghe thấy um sùm ngoài kia thì giật mình tỉnh dậy. Anh nhìn nó,vội vàng hỏi: -Sao thế? Em không ngủ nӳa à? -Không ạ. Nhưng ngoài kia có gì mà ồn ào thế ạ? -Không có gì đâu. Anh có cái này hay lắm nè,em đeo vào tai thӱ đi. Anh đưa nó cái tai nghe,mở một bài nhạc cho nó nghe. Nó vui vẻ,lắc lư theo nhịp nhàng. Nhưng trong bài này có một đoạn hát khá nhỏ,lúc đấy nó nghe thấy bên ngoài có tiếng như thế này: -Bảo Ánh à,anh muốn nói điều này thôi…ANH YÊU EM,BẢO ÁNH À!!! Nó giật mình tháo tai nghe,chạy ra ngoài ban công. Thấy hắn đang đứng ở dưới,nó định nói gì đó thì anh chạy ra,kéo nó lại. Theo tӵ nhiên thì khi nó bị kéo giật ngưӧc lại,không chủ động mà môi nó chạm đúng môi anh,ngay trước mặt hắn… Các bạn ơi,chap 9 hồi sáng Mun đăng tӵ dưng nó bị mất một khúc,Mun có bổ sung lại rồi. Các bạn đọc rồi ủng hộ cho Mun nhé (Mất đúng đoạn quan trọng mới ghê chứ :-( ) NÀY BÚP BÊ! HÃY NHỚ EM THUỘC QUYỀN SỞ HỮU CỦA TÔI ĐẤY! Miunny www.dtv-ebook.com Chương 11 Anh hôn nó, ngay trước sӵ chứng kiến của hắn. Chính nó cũng bất ngờ vì anh lại làm vậy. Nó lấy tay đẩy anh ra nhưng anh đã ôm chặt nó. Hắn đau lòng nhìn cảnh tưӧng ở trên. Anh hôn nó,một nụ hôn thật say đắm,một nụ hôn bù đắp cho bao ngày anh nhớ mong,đӧi chờ nó. Nhưng sau đó anh nhận ra có điều gì đó kì lạ lắm. Anh buông nó ra,sau đó nắm chặt tay nó. Nó…da nó…bây giờ y hệt như con người. Nó tròn mắt nhìn anh,anh ngạc nhiên không kém gì nó nhưng đột nhiên anh lại ôm chặt nó,hướng ánh mắt xuống hắn đang ở dưới kia. -Anh thấy sao hả Hoàng Phong? Tôi có thể làm cho cô ấy trở thành con người thật, còn anh làm đưӧc gì? -Anh….Bảo Ánh à,bây giờ em nói đi,em có muốn đi với anh hay không? -Em…Anh Bảo,buông em ra đi… Nó đẩy anh ra,bước ra thành lan can,nhìn hắn với ánh mắt long lanh. -Em…Em cần một lời giải thích… -Đưӧc,anh sẽ giải thích. Nhưng cầu xin em đừng bỏ anh. -Em tưởng em mới là người nói câu đó… Bây giờ anh nói đi,người hồi nãy…là ai? -Bảo Ánh…anh xin lỗi…đó là…hôn phu của anh…nhưng… -Hôn phu của anh?? Nó thật sӵ sốc khi nghe câu này. Hôn phu của hắn ư? Tại sao lại có thể như thế? -Bảo Ánh,nghe anh giải thích hết đã… Đó chỉ là sӵ sắp đặt của bố mẹ anh mà thôi. Người anh yêu là em Bảo Ánh à! Nó nhìn hắn,nước mắt lăn dài trên má,khẽ dấu tiếng nấc. ̃ -Nhưng bố mẹ anh đã sắp đặt như vậy,… Anh đã có hôn phu,vậy em là gì của anh? -EM LÀ NGƯỜI ANH YÊU!!!! Hắn hét thật to. Nó thật sӵ bất ngờ trước câu trả lời này. Nó bật khóc nức nở,chạy vù xuống mở cӱa nhưng bị anh giӳ lại. -Bảo Ánh! -Anh Bảo,buông em ra. -Bảo Ánh,nghe anh nói đi,một lần thôi. Tại sao em lại chọn anh ta,anh có gì không bằng anh ta sao? -Anh Bảo… -Tình yêu của anh dành cho em lớn hơn anh ta rất nhiều,tại sao em không nhận ra? Suốt mấy năm trời,chưa bao giờ anh ngừng tìm kiếm em,chưa bao giờ anh ngừng yêu em,tại sao em lại đối xӱ với anh như vậy? Em có biết anh đau đến chừng nào khi thấy em khóc lóc gọi tên Hoàng Phong không? -Anh Bảo…Em xin lỗi… -Không,em không có lỗi. Lỗi là do anh mù quáng. Em đi đi… -Em thật sӵ xin lỗi mà… Nhưng trước giờ,đối với em,anh như một người anh trai rất rất tốt… -… -Em xin lỗi… Nó nói rồi chạy vù đi,bỏ anh lại với nỗi đau vô hạn. -Chỉ là anh trai thôi sao…? Nó chạy ra mở cӱa rồi sà vào lòng hắn,khóc nức nở. Hắn ôm chặt nó như sӧ nó sẽ rời xa hắn. Hắn đưa nó về nhà,bế nó đặt lên giường,cầm hai tay nó,từ từ tiến đến hôn nó. Một nụ hôn không sâu nhưng đủ để nó cảm nhận rằng hắn lo lắng đến cỡ nào. Hắn chống tay quỳ lên giường,nhìn thẳng vào mắt nó,nói nhỏ: -Anh xin lỗi đã làm em buồn… -Phụt…hahaha… -Cười gì vậy? """