" Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters PDF EPUB 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters PDF EPUB Ebooks Nhóm Zalo ebook©vctvegroup 05-04-2018 MỞ ĐẦU Bài đăng trên tờ Southern Evening Herald, số ra tháng Giêng, 1988. 25 năm tù giam cho tội ác man rợ Hôm qua, tại Tòa án Tối cao thành phố Winchester, Olive Martin 23 tuổi, sống tại số 22 đường Leven, Dawlington, bị kết tội sát hại dã man mẹ và em gái, với mức án đề nghị là 25 năm tù giam. Thẩm phán gọi Martin là “một con quái vật vô nhân tính”, và cho rằng không gì có thể bào chữa cho hành động tàn bạo bị cáo đã gây ra đối với hai người phụ nữ không có khả năng tự vệ. Con gái giết mẹ đẻ là tội ác ghê tởm nhất và phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất mà luật pháp có thể ban hành. Chị em ruột sát hại nhau cũng tàn ác không kém. Ông nói tiếp, “Việc chặt xác các nạn nhân là hành động báng bổ man rợ, không thể dung thứ, và được xếp vào diện tội ác tày trời trong hồ sơ tội phạm.” Martin không biểu lộ chút cảm xúc nào khi tòa tuyên án. Mặt bằng tầng trệt ngôi nhà số 22 đường Leven, Dawlington, thành phố Southampton, vào thời điểm xảy ra vụ giết người. Do chủ nhân hiện tại vẽ lại cho cô Rosalind Leigh. 1 Chẳng thể nhìn cô ta bước đi mà không rùng mình ghê tởm. Trông cô ta như một bức tranh đả kích. Chân tay và đầu thò ra một cách lố bịch như thể chỉ là nhӳng phần phụ nhỏ xíu đưӧc gắn thêm vào tấm thân đồ sộ. Đám tóc vàng xỉn, mỏng quẹt và bết dính vào da đầu. Các mảng mốc đen vì mồ hôi lan rộng dưới nách. Rõ ràng ngay đi lại cũng là một sӵ hành xác. Cô ta lê tới trước bằng má trong bàn chân, hai bắp chân bị đẩy sang hai bên vì phản lӵc giӳa hai bắp đùi khổng lồ, khiến thân hình bấp bênh như sắp ngã. Từng cӱ động, dù là nhỏ nhất cũng khiến thớ vải căng ra, chỉ chӵc rách toạc. Dường như cô ta chẳng có lấy một điểm ưa nhìn nào để bù lại nhӳng khiếm khuyết quá lớn đó. Ngay cả đôi mắt xanh lam sâu thẳm cũng trở nên bé ti hin vì bị nhӳng ngấn mӥ bèo nhèo trắng bệch nuốt mất. Lạ lùng là sau bao nhiêu lâu, cô ta vẫn khiến người khác phải tò mò. Họ nhìn cô ta lê bước xuống hành lang như thể mới gặp lần đầu dẫu ngày nào cảnh tưӧng ấy cũng diễn ra. Điều gì khiến họ chăm chú đến thế? Thân hình ngoại cӥ của người đàn bà cao xấp xỉ 180 phân và nặng ngót nghét 165 cân? Tai tiếng của cô ta? Hay vì thấy ghê tởm? Không một ai cười. Hầu hết mọi người đều bình thản quan sát khi cô ta đi qua, có lẽ vì họ sӧ khiến cô ta chú ý tới mình. Cô ta đã chặt xác mẹ và em gái mình thành nhiều mảnh nhỏ, rồi sắp xếp lại thành một bức tranh trừu tưӧng đầy máu me trên sàn bếp. Chẳng mấy người nhìn cô ta mà lại không nghĩ đến điều đó. Xét đến tính chất man rӧ của tội ác này, cộng thêm nỗi ám ảnh từ dáng hình ục ịch thô kệch của cô ta đối với nhӳng người có mặt tại phiên tòa, cô ta đã phải nhận mức án đề nghị tối thiểu là 25 năm tù giam. Điều khiến cô ta dị thường, ngoài tội ác đã gây ra, là việc cô ta tӵ nhận tội và từ chối mời luật sư biện hộ. Trong tù, cô ta đưӧc biết đến với cái tên Kẻ nặn sáp. Còn tên thật là Olive Martin. Rosalind Leigh lùa lưӥi trong khoang miệng khi đứng đӧi trước cӱa phòng thăm tù. Nỗi ghê tởm lập tức ập tới, như thể tội ác của Olive đã lan tỏa trong không khí và chạm đến cô. Chúa ơi, mình không thể vượt qua được chuyện này. Suy nghĩ ấy rung lên một hồi chuông báo động trong tâm trí cô. Nhưng tất nhiên, cô vẫn phải làm điều cần làm, không còn sӵ lӵa chọn nào khác. Nhӳng cánh cổng kiên cố của nhà tù khóa cô lại phía trong, cũng cẩn mật chẳng khác nào giam giӳ đám tù nhân. Cô ép bàn tay run rẩy vào đùi, nơi nhӳng thớ cơ cũng đang căng lên mất kiểm soát. Cô chẳng mang theo gì ngoài chiếc cặp táp trống không, một minh chứng rõ ràng cho sӵ thiếu chuẩn bị trước buổi gặp gӥ này. Và nếu biết nói, hẳn nó đang la hét chế nhạo cô khi tӵ huyễn hoặc mình một cách vô căn cứ rằng cuộc nói chuyện với Olive cũng sẽ diễn ra suôn sẻ như mọi cuộc nói chuyện khác. Chưa khi nào, dẫu chỉ là trong khoảnh khắc, cô lại cảm nhận rõ ràng một nỗi sӧ hãi có thể khiến óc sáng tạo của cô ngưng trệ như bây giờ. Lizzie Borden* cầm rìu chém mẹ mình bốn mươi nhát. Nhận ra nh·ng gì mình vừa làm, cô ta chém tiếp ông bố bốn mươi mốt nhát. Đoạn độc thoại cứ tua đi tua lại trong đầu cô, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Olive Martin cầm rìu chém mẹ mình bốn mươi nhát. Nhận ra nh·ng gì mình vừa làm, cô ta chém tiếp em gái bốn mươi mốt nhát… Roz bước vào phòng, cố nặn ra một nụ cười, “Xin chào Olive. Tôi là Rosalind Leigh, rất vui khi cuối cùng cũng đưӧc gặp cô.” Cô giơ tay ra, bắt lấy bàn tay đối phương một cách thân tình, thầm hi vọng việc bày tỏ thiện chí sẽ giúp cô chế ngӵ mối ác cảm của mình. Olive chỉ chạm tay lấy lệ, nhӳng ngón tay hờ hӳng lướt qua, “Cảm ơn.” Roz nói với giám thị trại giam đang đứng cạnh đó bằng giọng cứng cỏi, “Từ đây tôi có thể tӵ lo đưӧc. Chúng tôi đã đưӧc giám đốc cho phép nói chuyện trong vòng một tiếng.” Lizzie Borden cầm rìu… Nói với ả là mày đổi ý rồi đi. Olive Martin cầm rìu và chém mẹ mình bốn mươi nhát… Mình không thể vưӧt qua đưӧc mất. Người phụ nӳ mặc đồng phục nhún vai, “Đưӧc thôi,” đoạn thả chiếc ghế hàn bằng kim loại nãy giờ vẫn hờ hӳng xách theo xuống sàn, để nó dӵa vào đầu gối mình. “Cô sẽ cần cái này. Mọi thứ khác đều sẽ gãy vụn ngay lúc cô ta đặt mông lên.” Nӳ giám thị mỉm cười hòa nhã. Quả là một phụ nӳ quyến rũ! “Năm ngoái cô ta mắc kẹt vào một cái toilet chết tiệt và phải cần đến bốn người đàn ông mới lôi đưӧc ra ngoài đấy. Mình cô sẽ chẳng thể nào nhấc nổi cô ta lên đâu.” Roz chật vật vần cái ghế qua ô cӱa. Cô cảm thấy mình đang ở thế bất lӧi, như một người ở giӳa hai người bạn và bị ép phải chọn theo phe nào. Nhưng Olive đã hăm dọa cô theo cách mà ả giám thị kia không bao giờ làm đưӧc. “Tôi sẽ sӱ dụng máy ghi âm trong quá trình thẩm vấn.” Cô nói, sӵ lo lắng khiến cô cộc cằn nhấn từng chӳ một. “Giám đốc đã phê duyệt. Tôi tin thế này là ổn thỏa rồi.” Một thoáng im lặng. Nӳ giám thị nhướng mày, “Nếu cô nói vậy thì đưӧc thôi. Hẳn ai đó đã phải lao tâm khổ tứ để có đưӧc sӵ đồng ý của Kẻ nặn sáp đây mà. Nếu có bất kì vấn đề gì, ví dụ như, cô ta phản ứng bạo lӵc…” Cô ả làm điệu bộ đưa ngón tay xoẹt qua cổ họng trước khi gõ gõ lên tấm kính trong suốt lắp cạnh cӱa ra vào, mà qua đó nhân viên an ninh có thể nhìn rõ toàn cảnh căn phòng từ bên ngoài. “… thì đập vào cӱa sổ. Tất nhiên, trong trường hӧp cô ta để cô làm thế.” Ả cười mát, “Tôi hi vọng cô đã đọc nội quy. Không đưӧc phép mang bất cứ thứ gì vào cho phạm nhân, cũng không đưӧc mang bất cứ thứ gì ra ngoài. Cô ta có thể hút thuốc của cô trong quá trình thẩm vấn, nhưng không đưӧc mang về phòng giam. Cô không đưӧc chuyển tin cho cô ta, bất luận là người khác tuồn tin vào hay cô ta truyền tin ra mà không có lệnh của giám đốc. Nếu nghi ngờ điều gì, cô có thể báo lại cho một trong các nhân viên an ninh. Rõ rồi chứ?” Đồ quӹ cái, Roz giận dӳ nghĩ thầm. “Vâng, cảm ơn.” Nhưng thật ra cảm xúc của cô lúc này rõ ràng không phải cáu giận, mà là sӧ hãi. Nỗi sӧ bị nhốt lại trong không gian cô lập, phải đối diện với một sinh vật gớm ghiếc bốc mùi hôi hám đang trưng ra gương mặt húp híp kệch cӥm và vô cảm. “Tốt.” Ả giám thị bước ra ngoài, nháy mắt lộ liễu với một đồng nghiệp. Roz nhìn chằm chằm theo bóng lưng ả. Cô thận trọng chọn chiếc ghế ở xa cӱa nhất, như một cách để tuyên bố mình đủ tӵ tin. Chết tiệt, cô quá lo lắng, cô cần thêm chút thời gian. Ý tưởng về cuốn sách đưӧc nhà xuất bản đưa ra như một tối hậu thư. “Nhà xuất bản đang định bỏ rơi cậu đấy, Roz ạ. Chính xác ông ta đã nói thế này: ‘Cô ta có một tuần để chứng minh năng lӵc và mang về thứ gì đó có thể bán đưӧc. Nếu không, tôi sẽ loại cô ta ra khỏi danh sách.’ Và mặc dù mình không muốn làm cậu xấu hổ thêm, nhưng nếu là mình thì cũng chẳng thể làm khác đưӧc.” Gương mặt Iris dịu đi đôi chút. Cô cảm thấy nhiếc móc Roz cũng giống như tӵ đâm đầu vào bức tường gạch, chi tổ khiến mình đau đớn và hoàn toàn chẳng đưӧc tích sӵ gì. Đôi khi cô nghĩ, cô biết mình là người bạn thân nhất của Roz, hay nói đúng hơn là người bạn duy nhất. Tấm rào chắn dây thép gai mà Roz tӵ dӵng lên quanh mình đã cản lại tất thảy mọi người, trừ kẻ kiên định nhất. Thậm chí, dạo này mọi người còn hiếm khi hỏi thăm cô ấy. Nén tiếng thở dài, Iris đánh bạo nói, “Nghe này, bạn thân mến, cậu không thể cứ như thế mãi đâu. Đóng cӱa tӵ nhốt mình rồi ủ ê sầu não thật chẳng tốt chút nào. Cậu đã suy nghĩ về nhӳng điều lần trước mình gӧi ý chưa?” Roz chẳng hề lắng nghe, “Mình xin lỗi,” cô lẩm bẩm, đôi mắt vô hồn thật khiến người ta phát điên. Cô thấy vẻ cáu gắt trên gương mặt Iris và cố ép mình phải tập trung. Cô nghĩ, Iris lại “lên lớp” nӳa rồi. Có điều Roz băn khoăn, thӵc sӵ thì tại sao cô ấy lại phiền lòng cơ chứ? Quá quan tâm đến chuyện của người khác chỉ càng khiến cả cô ấy lẫn người kia đều thấy kiệt sức mà thôi. “Cậu đã liên lạc với bác sĩ tâm lý mình giới thiệu chưa?” Iris hỏi thẳng. “Không, chẳng cần thiết. Mình ổn.” Cô ngắm nhìn gương mặt trang điểm không chút tì vết, và chẳng hề thay đổi là bao trong suốt mười lăm năm qua của bạn mình. Ai đó đã từng nói với Iris Fielding rằng cô ấy giống hệt Elizabeth Taylor trong phim N· hoàng Cleopatra. “Một tuần gấp quá,” Roz phản bác, ám chỉ tới nhà xuất bản, “Bảo ông ta cho mình một tháng đi.” Iris búng một mẩu giấy sang phía bên kia bàn, “Mình chỉ e là cậu hết đất diễn rồi. Ông ta thậm chí còn chẳng thèm cho cậu chọn chủ đề. Ông ta muốn Olive Martin. Đây là tên và địa chỉ của luật sư cố vấn trong vụ đó. Tìm hiểu xem tại sao cô ta không đưӧc chuyển đến Broadmoor hay Rampton*. Tại sao cô ta từ chối biện hộ. Và điều gì đã khiến cô ta nhận tội ngay từ đầu. Hẳn phải có uẩn khúc gì đó.” Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Roz, Iris nhún vai, “Mình biết. Đây không phải chủ đề cậu thích, nhưng chính cậu đã tӵ đẩy mình vào tình thế hiện tại. Mình đã thúc giục cậu mấy tháng ròng chỉ để cho ra một cái dàn ý mà không đưӧc. Giờ cậu phải viết về chủ đề này hoặc gác bút luôn cho rồi. Nói thật với cậu, mình nghĩ ông ta cố tình làm thế. Nếu cậu viết, thì sách sẽ bán đưӧc. Còn nếu cậu từ chối vì đó chỉ là xu hướng giật tít đơn thuần, ông ta sẽ tìm đưӧc cái cớ hoàn hảo để cho cậu rớt đài.” Phản ứng của Roz khiến Iris hết sức ngạc nhiên. “Đưӧc thôi,” Roz bình thản đáp, cầm lấy mẩu giấy và nhét vào túi xách. “Mình cứ nghĩ cậu sẽ từ chối cơ.” “Tại sao?” “Bởi cái cách mấy tờ báo lá cải đã giật tít chuyện xảy ra với cậu.” Roz nhún vai, “Có lẽ giờ là lúc ai đó cần dạy họ cách viết về bi kịch của con người với lòng tӵ trọng.” Tất nhiên, cô sẽ không viết về chuyện đó, đúng hơn là cô chẳng có ý định viết về bất cứ điều gì nӳa cả, nhưng cô nở nụ cười khích lệ với Iris, “Mình chưa gặp một nӳ sát nhân bao giờ.” Đơn xin vào thăm Olive Martin vì mục đích nghiên cứu của Roz đưӧc giám đốc trại giam chuyển tới Bộ Nội vụ. Phải mất vài tuần cô mới nhận đưӧc một lá thư chấp thuận với lời lẽ miễn cưӥng, gӱi tới từ một viên chức. Dù Martin đã chấp nhận gặp, nhưng cô ta vẫn có quyền rút lại thỏa thuận ấy bất cứ khi nào mà không cần lý do cũng như không bị truy cứu trách nhiệm. Trong thư cũng nhấn mạnh, nhӳng chuyến viếng thăm chỉ đưӧc thông qua trên cơ sở không vi phạm bất cứ nội quy nào của trại giam, rằng ý kiến của giám đốc là quyết định cuối cùng trong mọi trường hӧp, và rằng cô Leigh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý với mọi hành vi vi phạm quy định của trại giam. Roz thấy khó lòng nhìn thẳng vào Olive. Lối cư xӱ lịch sӵ và vẻ xấu xí của cô ta đã ngăn Roz nhìn chằm chằm vào gương mặt quái dị bèn bẹt và ngay đơ ấy. Ánh mắt của Roz cứ trưӧt qua cô ta như thể miếng bơ trưӧt khỏi củ khoai tây nướng. Về phần Olive, cô ta nhìn Roz với vẻ thèm khát. Ánh mắt đầy ma lӵc không hề có ý cấm cản người đối diện nhìn thẳng vào mình, mà ngưӧc lại, còn giống như khuyến khích gọi mời. Dẫu sao, Roz cũng là một điều mới mẻ. Olive hiếm khi có khách thăm, đặc biệt là nhӳng người đến mà không đem theo nhiệt tâm truyền giáo. Khi Olive đã ngồi đưӧc xuống sau một hồi chật vật, Roz ra hiệu về phía máy ghi âm, “Nếu cô còn nhớ, tôi đã nhắc đến trong lá thư thứ hai của mình rằng tôi muốn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. Tôi đoán cô đã đồng ý rồi nên giám đốc trại giam mới cho phép như vậy.” Cô lên giọng hơi cao quá. Olive nhún vai tỏ ý bằng lòng. “Vậy là cô không phản đối gì đúng không?” Lắc đầu. “Tốt. Giờ tôi sẽ bật máy. Thời gian, Thứ Hai, ngày 12 tháng Tư. Trao đổi với Olive Martin.” Cô nhẩm lại trong đầu danh sách nhӳng câu hỏi quá ư sơ sài của mình. “Hãy bắt đầu với các thông tin cơ bản. Cô sinh năm nào?” Không trả lời. Roz nhìn lên và mỉm cười khích lệ, nhưng chỉ nhận về cái nhìn chằm chằm không chớp mắt từ phía người đối diện. Cô nói tiếp, “Ờm, tôi nghĩ mình biết nhӳng thông tin này rồi. Để xem nào. Ngày mùng 8 tháng Chín, năm 1964, nghĩa là giờ cô 28 tuổi. Đúng chứ?” Không hồi đáp. “Và cô sinh tại bệnh viện trung ương Southampton, là con gái đầu lòng của vӧ chồng Gwen và Robert Martin. Dưới cô còn một em gái, Amber, nhỏ hơn cô hai tuổi, sinh ngày 15 tháng Bảy, năm 1966. Cô có thấy vui khi có em gái không? Hay cô thích em trai hơn?” Im lặng. Lần này Roz không ngẩng lên nӳa. Cô có thể cảm thấy sức nặng từ ánh mát đang hướng về mình của người phụ nӳ kia, “Bố mẹ cô có vẻ thích các sắc màu đấy nhỉ? Tôi băn khoăn không biết nếu Amber là con trai thì bố mẹ cô sẽ đặt tên là gì?” Cô đánh bạo cười khúc khích, “Red? Hay Ginger*? Có lẽ em bé là con gái thì tốt hơn.” Nghe chính mình độc thoại thật chẳng dễ chịu gì. Chết tiệt, sao mình lại đồng ý chuyện quái qu΍ này chứ! Bụng cô quặn lại. Một ngón tay múp míp vươn ra và tắt máy ghi âm. Roz kinh hãi nhìn theo, bất động như bị thôi miên, “Không cần phải sӧ hãi thế đâu,” một giọng nói trầm, điềm đạm đến bất ngờ đột ngột cất lên. “Cô Henderson chỉ muốn trêu chị thôi. Họ đều biết rằng tôi hoàn toàn vô hại. Nếu không hẳn tôi đã bị tống vào Broadmoor rồi.” Âm thanh khò khè lạ lùng vẳng lên trong gian phòng. Roz băn khoăn phải chăng đó là một điệu cười? Ngón tay cô ta vẫn chần chừ ở mấy nút công tắc của máy ghi âm. “Chị thấy đó, mỗi khi muốn phản đối điều gì, tôi vẫn cư xӱ như nhӳng người bình thường. Tức là tôi thể hiện nó ra. Ngón tay di chuyển tới nút Record và nhẹ nhàng nhấn xuống. “Nếu Amber là con trai thì hẳn bố mẹ tôi sẽ đặt tên nó là Jeremy, theo tên của ông ngoại tôi. Màu sắc chẳng liên quan gì cả. Thật ra, Amber có tên thánh là Alison. Tôi gọi con bé là Amber vì hồi hai tuổi, tôi không thể uốn lưӥi phát âm ‘l’ hay ‘s’ đưӧc. Cái tên ấy cũng hӧp với con bé. Nó có bộ tóc tuyệt đẹp, vàng như mật ong, và khi lớn lên, nó chỉ thưa khi đưӧc gọi là Amber, còn khi gọi là Alison thì không. Con bé rất đáng yêu.” Roz đӧi một chút để đảm bảo đã kiểm soát đưӧc giọng của mình rồi cất tiếng, “Tôi xin lỗi.” “Không sao đâu. Tôi đã quen với thái độ ấy rồi. Lúc đầu ai cũng sӧ cả.” “Như thế có khiến cô buồn không?” Vẻ hào hứng thoáng qua khiến phần mӥ quanh mắt cô ta nhăn rúm lại, “Nếu là chị thì chị có buồn không?” “Có.” “Ừ, thế đấy. Chị có thuốc lá không?” “Chắc rồi.” Roz lấy bao thuốc còn nguyên từ cặp táp ra và đẩy nó qua bàn cùng một bao diêm. “Cứ tӵ nhiên nhé. Tôi không hút thuốc.” “Nếu ở tù thì chị cũng sẽ hút thôi. Trong này ai cũng hút cả.” Cô ta vụng về mở bao thuốc rồi châm một điếu, thở phào mãn nguyện, “Chị bao nhiêu tuổi?” “Tôi năm nay 36.” “Lấy chồng chưa?” “Ly dị rồi.” “Con cái thì sao?” Roz lắc đầu, “Tôi không phải mẫu phụ nӳ thích hӧp để làm mẹ.” “Có phải vì thế nên chị mới ly hôn không?” “Có lẽ vậy. Tôi thấy hứng thú với công việc hơn. Chúng tôi thuận tình rẽ theo hai lối đi riêng.” Thật nӵc cười khi phải cố kìm nén nỗi đau trước mặt Olive. Nhưng vấn đề ở chỗ, một lời nói dối sẽ trở thành sӵ thật nếu đưӧc nhắc đi nhắc lại đủ nhiều. Nỗi đau chỉ thỉnh thoảng mới dội về, trong vài phút giây thức tỉnh lạ lùng và mất phương hướng như thế này, khi mà cô cứ ngӥ mình vẫn đang ở nhà với một cơ thể ấm nóng trong vòng tay, để đưӧc ôm ấp, đưӧc yêu thương, và đưӧc cười đùa. Olive nhả một vòng khói vào khoảng không, “Tôi cũng từng thích trẻ con. Tôi từng có thai một lần, nhưng mẹ tôi thuyết phục tôi đi phá. Giờ tôi ước mình đã không làm thế. Tôi luôn tӵ hỏi không biết đứa bé là trai hay gái. Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy nó.” Cô ta ngước lên trần nhà một lúc, dõi theo làn khói thuốc lơ lӱng tan ra, “Tội nghiệp mầm sống bé nhỏ ấy. Một phụ nӳ trong này kể với tôi rằng, nhӳng bào thai như thế sẽ bị rӱa trôi hết xuống bồn rӱa sau khi đưӧc hút ra khỏi người thai phụ.” Roz nhìn đôi môi đại bӵ mút chặt đầu điếu thuốc bé xíu ướt nhẹp và nghĩ về nhӳng bào thai bị hút ra khỏi dạ con. “Giờ tôi mới nghe đấy.” “Về chuyện bồn rӱa á?” “Không. Về chuyện cô đã từng phá thai.” Gương mặt Olive vẫn điềm tĩnh, “Chị có biết gì về tôi không?” “Không nhiều lắm.” “Chị đã hỏi ai?” “Luật sư của cô.” Lại một tiếng khò khè rung lên từ trong lồng ngӵc cô ta, “Tôi còn chẳng biết là mình có luật sư đấy.” “Peter Crew,” Roz cau mày, lôi một lá thư ra khỏi cặp táp. “À, là ông ta.” Olive khinh khỉnh đáp, và nói với ác ý không giấu giếm. “Ông ta thật đáng tởm.” “Trong này ông ta nhận mình là luật sư của cô.” “Vậy sao? Chính quyền nói họ sẽ lo vấn đề đó. Tôi chẳng nghe đưӧc tin tức gì từ ông ta đã bốn năm rồi. Tôi bảo ông ta cuốn xéo đi khi ông ta bất ngờ xuất hiện cùng ý tưởng xuất thần là lèo lái làm sao để tôi có một suất ở Broadmoor. Đúng là đồ quӹ tha ma bắt. Ông ta không ưa tôi. Chắc ông ta sẽ sướng vãi tè nếu xin đưӧc chứng nhận mắc bệnh tâm thần cho tôi.” “Ông ta nói…” Roz vô thức đọc lướt qua lá thư, “À, đúng rồi, ở đây… ‘Đáng tiếc, Olive không hiểu đưӧc rằng việc biện hộ để giảm tội với lý do không đủ năng lӵc trách nhiệm hình sӵ sẽ đảm bảo cho cô ấy cơ hội nhận đưӧc sӵ trӧ giúp tại một bệnh viện tâm thần đưӧc bảo vệ nghiêm ngặt. Theo đó, cô ấy sẽ đưӧc thả tӵ do để hòa nhập cộng đồng sau tối đa mười lăm năm chӳa trị. Rõ ràng là…’” Cô đột nhiên ngừng lại. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng. Nếu có bất kì vấn đề gì, ví dụ như, cô ta phản ứng bạo lΉc… Có phải cô đã hoàn toàn loạn trí rồi không? Cô mỉm cười yếu ớt, “Thật lòng mà nói, phần còn lại không liên quan lắm.” “‘Rõ ràng Olive bị rối loạn tâm thần, có thể đến ngưӥng hoang tưởng hoặc thái nhân cách.’ Có phải trong thư viết thế không?” Olive dụi mẩu thuốc lá đang cháy dở lên mặt bàn rồi lấy một điếu khác ra khỏi bao, “Tôi không nói mình không thấy hấp dẫn trước đề nghị ấy. Nếu tôi có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng mình bị mất trí tạm thời khi việc đó xảy ra, hẳn giờ tôi đã đưӧc tӵ do rồi. Chị đã xem báo cáo tâm lý của tôi chưa?” Roz lắc đầu. “Ngoài việc thèm ăn liên tục đưӧc coi là bất bình thường mà một bác sĩ tâm lý đã gọi là ‘hội chứng ngưӧc đãi bản thân’, thì tôi đưӧc xếp vào nhóm bình thường.” Olive thích thú thổi tắt que diêm, “Bất kể từ ‘bình thường’ đưӧc định nghĩa thế nào đi nӳa, thì chị vẫn sẽ đưӧc xếp vào nhóm tâm lý bình thường dù xem chừng phải chịu nhiều ức chế tinh thần hơn tôi.” “Tôi không biết.” Roz trả lời. Cô hoàn toàn bị mê hoặc, “Tôi chưa bao giờ đưӧc kiểm tra tâm lý”. Tôi quá sợ hãi trước nh·ng gì họ có thể tìm ra. “Chị sẽ quen với nó nếu ở một nơi như thế này. Tôi đoán họ làm vậy để khỏi quên nghề và có lẽ nói chuyện với một kẻ-đã-chém-mẹ mình thì sẽ vui hơn một bệnh nhân trầm cảm già nua chán ngắt. Tôi đã từng bị năm bác sĩ tâm lý khác nhau hành hạ. Họ say mê chẩn đoán và phân loại, vì như thế sẽ dễ dàng xác định xem cần phải làm gì với chúng tôi. Tôi khiến họ phải đau đầu. Tâm thần bình thường nhưng hành vi nguy hiểm, vậy để tôi ở đâu bây giờ? Tù giam lỏng tất nhiên không thể đưӧc vì tôi có thể trốn trại và gây án lần nӳa. Dư luận hẳn sẽ không thích vậy đâu.” Roz giơ lá thư lên, “Cô nói mình cũng thấy hấp dẫn trước đề nghị đó. Vậy sao cô lại không đồng ý làm theo để đưӧc thả tӵ do sớm hơn?” Olive không trả lời ngay mà đưa tay vuốt phẳng chiếc áo nhăn nhúm của mình qua đùi, “Chúng ta đưa ra lӵa chọn. Không phải lúc nào cũng là lӵa chọn sáng suốt, nhưng một khi đã quyết định, chúng ta phải sống cùng với nó. Trước khi đến đây, tôi từng rất ngu dốt. Nhưng giờ thì khôn lanh hơn nhiều rồi.” Cô ta rít một hơi thuốc đầy phổi. “Bác sĩ tâm lý, cảnh sát, giám thị trại giam, thẩm phán, họ đều từ một khuôn ra cả. Họ đều là tay sai của chính quyền, với toàn quyền kiểm soát cuộc đời tôi. Sẽ thế nào nếu tôi nhận là thiếu năng lӵc trách nhiệm hình sӵ để giảm tội, và rồi họ lại biện lý do rằng cô gái này sẽ chẳng thể nào khá lên đưӧc đâu, nên quyết định nhốt tôi vào trại tâm thần và ném chìa khóa đi? Với tôi, 25 năm giӳa nhӳng người bình thường còn hấp dẫn nhiều so với việc sống cả đời với nhӳng kẻ điên.” “Thế bây giờ cô nghĩ sao?” “Chị biết mà, phải không? Ở nhà tù này cũng đón tiếp một số kẻ điên thӵc sӵ trước khi họ đưӧc chuyển đi. Họ cũng không tệ lắm đâu. Hầu hết bọn họ có thể thấy đưӧc khía cạnh hài hước của vấn đề.” Cô ta dӵng đầu mẩu thuốc lá thứ hai cạnh cái đầu tiên. “Và tôi sẽ nói cho chị thêm điều này nӳa, người điên ít dò xét và chỉ trích hơn nhӳng kẻ bình thường. Nếu có ngoại hình giống tôi, chị sẽ cảm kích việc đó lắm đấy.” Cô ta chăm chú quan sát Roz qua hàng mi lưa thưa màu vàng hoe. “Nói vậy không có nghĩa rằng nếu trước đây tôi hiểu rõ cơ chế này như bây giờ thì tôi đã biện hộ khác đi. Tôi vẫn nghĩ sẽ thật sai trái khi khai rằng mình không biết mình đã làm gì trong khi bản thân hoàn toàn ý thức đưӧc điều đó.” Roz không bình luận. Sẽ phải nói sao với một phụ nӳ đã chặt xác mẹ và em gái rồi lại bình tĩnh giảng giải đạo lý trước đề nghị đưӧc miễn giảm tội trạng cơ chứ? Olive cười khúc khích khi nhận ra suy nghĩ của Roz, “Việc đó có ý nghĩa với tôi. Xét trên tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình thì tôi không làm điều gì sai trái cả. Chỉ là với luật pháp và với nhӳng tiêu chuẩn do xã hội đặt ra, thì tôi là kẻ tội đồ.” Rõ ràng có hơi hướng kinh thánh trong vế cuối cùng, và Roz nhớ ra hôm nay là thứ Hai sau lễ Phục sinh. “Cô có tin vào Chúa không?” “Không. Tôi là người vô thần. Tôi tin vào sức mạnh của tӵ nhiên. Ví như tôn thờ mặt trời thì còn chấp nhận đưӧc, chứ tôn thờ một thӵc thể vô hình thì không.” “Thế Chúa Jesus thì sao? Người không vô hình.” “Nhưng ông ta cũng không phải là Chúa.” Olive nhún vai, “Ông ta chỉ là một nhà truyền giáo, cũng giống Billy Graham. Chị có tiêu hóa nổi thuyết Chúa ba ngôi không? Ý tôi là, có một chúa duy nhất hay cả tá ông thần bà chúa, chẳng qua chỉ là kết quả của việc con người ta giàu trí tưởng tưӧng đến đâu mà thôi. Dù ai nói gì cũng vậy, tôi chẳng thấy có lý do nào đáng để ăn mừng vụ Jesus tái sinh cả.” Niềm tin của Roz đã chết từ lâu, nên cô có thể thông cảm với sӵ hoài nghi của Olive. “Vậy, nếu tôi hiểu đúng thì cô đang muốn nói rằng không có điều gì là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai cả, chi là sӵ khác biệt giӳa lương tâm và luật pháp thôi phải không?” Olive gật đầu. “Và cô không cảm thấy cắn rứt lương tâm vì cô nghĩ mình không làm gì sai hết.” Olive nhìn cô tỏ ý tán đồng, “Chính là thế đấy.” Roz cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ, “Có nghĩa là cô tin rằng mẹ và em gái cô đáng phải chết.” Cô chau mày. “Nếu vậy, tôi không hiểu, tại sao cô lại không biện hộ tại phiên tòa?” “Tôi không có gì để biện hộ cả.” “Do bị xúi giục. Tâm thần bất ổn. Hay vô ý làm chết người. Chắc hẳn họ đã làm gì đó nên cô mới cảm thấy mình có lý do chính đáng để giết họ chứ.” Olive lấy trong hộp ra một điếu thuốc nӳa nhưng không trả lời. “Sao nào?” Olive lại nhìn xoáy vào Roz, lần này Roz đáp trả ánh mắt đó. “Sao nào?” Cô khăng khăng hỏi lại. Bất thần, Olive dùng mu bàn tay đập vào tấm kính cӱa sổ, “Tôi xong rồi, cô Henderson.” Roz kinh ngạc nhìn cô ta, “Chúng ta còn nhӳng bốn mươi phút nӳa mà.” “Tôi đã nói đủ rồi.” “Xin lỗi. Rõ ràng tôi đã làm cô khó chịu.” Roz ngừng một lát, “Tôi không cố ý.” Olive vẫn không trả lời, chi bình thản ngồi đӧi tới khi nӳ giám thị bước vào. Sau đó, cô ta bấu chặt vào cạnh bàn, dồn lӵc đẩy về trước và ráng sức nâng người dậy. Điếu thuốc chưa châm dính chặt vào môi dưới của cô ta như thể sӧi len. “Tuần tới tôi sẽ gặp lại chị.” Cô ta lên tiếng, nặng nhọc đi qua cánh cӱa và lê bước dọc hành lang. Henderson đi phía sau, tay kéo theo chiếc ghế kim loại. Roz vẫn ngồi lại vài phút, quan sát họ qua khung cӱa sổ. Tại sao Olive lại lẩn tránh việc biện hộ? Chẳng hiểu sao Roz cảm thấy mình đã bị lừa. Đó là một trong số rất ít câu hỏi mà cô muốn nhận đưӧc câu trả lời, thế mà… Giống như một thứ nhӵa sống đã ngủ yên lâu ngày vừa đưӧc khuấy lên, bản tính tò mò của cô bắt đầu trỗi dậy. Chúa mới biết, việc này thật điên rồ. Rõ ràng cô và Olive là hai kẻ khác xa nhau, nhưng cô phải thừa nhận ràng mình có mối dây liên hệ nào đó rất đặc biệt với người phụ nӳ này. Cô đóng cặp táp lại mà không hề biết rằng chiếc bút chì của mình đã biến mất. Iris để lại một tin nhắn nghe rõ cả tiếng thở trên máy trả lời tӵ động, “Gọi và kể cho mình nghe tất cả nhӳng điều khủng khiếp về vụ án đó xem nào. Cô ta vô cùng kinh tởm đúng không? Nếu quả thật cô ta điên và béo như lão luật sư đã nói, thì hẳn phải đáng sӧ lắm. Mình muốn nghe chi tiết về vụ giết người quá đi mất. Nếu cậu không gọi, mình sẽ tӵ đến chỗ cậu và hành cậu một trận ra trò đấy…” Roz rót cho mình một ly gin pha tonic, tӵ hỏi không biết sӵ vô duyên của Iris là do di truyền hay luyện tập mà thành. Cô quay số. “Mình gọi vì như thế còn đӥ hơn là để cậu đến đây. Nếu nhìn thấy cậu vì quá thèm thuồng mà nhỏ dãi đầy lên thảm nhà mình thì chắc mình phát bệnh mất.” Quý bà Antrobus, con mèo trắng hách dịch, bò quanh chân cô, khẽ vẫy đuôi và rên hừ hừ. Roz cúi xuống, nháy mắt với nó. Roz và Quý bà Antrobus là bạn lâu năm, một mối quan hệ mà Quý bà Antrobus là kẻ kiểm soát còn Roz thì phải chiều theo. Chẳng thể nào thuyết phục đưӧc Quý bà Antrobus làm nhӳng điều mà nó không thích. “Ôi, trời đất. Cậu thích cô ta sao?” “Cậu thật giỏi khiến người khác bӵc mình đấy.” Roz nhấp một ngụm rưӧu, “Mình không nghĩ từ ‘thích’ phù hӧp trong trường hӧp này đâu.” “Cô ta béo đến mức nào?” “Cӵc kì phì nộn. Và chuyện đó tệ lắm, chứ chẳng buồn cười đâu.” “Cô ta có chịu nói chuyện không?” “Có. Lời lẽ khá thành thật và ít nhiều có hiểu biết. Chẳng giống mình hình dung chút nào. Thêm nӳa, rất đúng mӵc.” “Mình tưởng lão luật sư bảo cô ta bị loạn thần kinh mà.” “Đúng thế. Mai mình sẽ đi gặp ông ta. Mình muốn biết ông ta lấy ý tưởng đó từ đâu ra. Theo Olive nói, có tới năm bác sĩ tâm lý đã khám và kết luận cô ta bình thường.” “Có thể cô ta nói dối.” “Không hề. Ngay sau đó, mình đã kiểm tra lại thông tin chỗ giám đốc trại giam.” Roz cúi xuống để ôm Quý bà Antrobus lên ngӵc. Con mèo rên gừ gừ và liếm mũi cô. Nó chỉ vờ vịt yêu thương thế thôi. Kì thӵc là nó đói. “Dù gì nếu là cậu thì mình cũng sẽ không quá hứng thú với chuyện này đâu. Olive có thể sẽ từ chối gặp lại mình.” “Tại sao? Và cái âm thanh kinh khủng ấy là gì vậy trời?” Iris hỏi. “Quý bà Antrobus.” “Ôi trời đất. Con mèo ghẻ lở đó.” Iris bị nhãng sang chuyện khác, “Tiếng kêu chẳng khác nào cậu vừa cho mấy ông thӧ xây vào nhà sӱa sang. Cậu định làm cái quái gì với nó vậy?” “Yêu thương nó. Nó là điều duy nhất khiến căn hộ gớm ghiếc này đáng để quay về.” “Cậu điên rồi.” Iris có ác cảm với lũ mèo chẳng kém gì mấy tên tác giả. “Ngay từ đầu mình đã không thể hiểu tại sao cậu lại muốn thuê chỗ đó. Hãy rút tiền ly hôn rồi thuê chỗ nào tӱ tế một chút đi. Mà tại sao Olive lại có thể không muốn gặp cậu nӳa?” “Cô ta rất khó đoán. Đột nhiên nổi cáu với mình và yêu cầu tạm dừng buổi nói chuyện.” Cô nghe thấy tiếng Iris thở dài ở đầu dây bên kia, “Roz, tội nghiệp cậu. Hi vọng không phải cậu đã phá hỏng vụ này luôn rồi.” Roz cười nhăn nhở vào ống nghe, “Mình không chắc. Giờ chỉ có thể chờ xem thế nào thôi. Mình gác máy đây. Chào nhé.” Cô khôn khéo cúp máy, vẫn kịp nghe thấy Iris rít lên giận dӳ, và đi vào bếp cho Quý bà Antrobus ăn. Khi điện thoại đổ chuông lần nӳa, cô cầm theo cốc rưӧu lúc nãy vào phòng ngủ và bắt đầu đánh máy. Olive cầm chiếc bút chì lấy trộm của Roz và đặt ngay ngắn bên cạnh bức tưӧng đàn bà nặn bằng đất sét dӵng phía sau chiếc tủ ngăn kéo. Đôi môi ẩm ướt vô thức mấp máy, nhay nhay và mút mát liên hồi trong khi đôi mắt chăm chú quan sát bức tưӧng. Nó chi là một cục đất sét xám đã khô, chưa nung qua lӱa, cũng không đưӧc tráng men, và tạo hình hết sức sơ sài. Nhưng giống như một biểu tưӧng sinh thӵc khí từ thời kì ban sơ nào đó, nét nӳ tính của nó đưӧc khắc họa rất nổi bật. Olive lấy một chiếc bút dạ đỏ rồi cẩn thận tô phần mái tóc, sau đó đổi sang bút màu xanh lá, tô kín phần thân trên để minh họa thô sơ cho chiếc váy xòe liền thân chiết eo bàng lụa mà Roz đã mặc. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy nhӳng hành động này khá trẻ con. Olive bế bức tưӧng bằng hai tay như bế một con búp bê nhỏ, khẽ ngân nga với nó rồi đặt về vị trí cũ, gần chiếc bút chì vẫn còn phảng phất mùi hương của Rosalind Leigh, dù mũi người không đủ nhạy cảm để ngӱi thấy. 2 Văn phòng của Peter Crew nằm ở trung tâm Southampton, trên một con đường dày đặc văn phòng môi giới bất động sản. Đó là dấu ấn của thời đại, Roz thầm nghĩ khi bước qua mấy văn phòng rộng rãi, nhưng vắng tanh vắng ngắt. Tình trạng suy thoái đã phủ một lớp mây đen chẳng thể xua tan xuống toàn bộ nơi này, cũng như mọi ngóc ngách khác của nền kinh tế. Peter Crew là một người đàn ông cao lênh khênh và khó đoán tuổi, với đôi mắt nhạt màu, bộ tóc giả vàng hoe hất sang một bên. Còn tóc thật của ông ta có màu trắng ngà, nằm ẹp bên dưới bộ tóc giả trông không khác gì một tấm mạng bẩn thỉu. Chốc chốc, ông ta lại thò một ngón tay vào dưới bộ tóc giả và cào cào da đầu. Hậu quả tất yếu là khiến bộ tóc giả bị hở hoác ra một đoạn nhỏ thẳng phía trên mũi. Chẳng khác nào một con gà to tướng đang đậu trên đỉnh đầu ông ta. Cô thấy đồng cảm với mối ác cảm của Olive Martin. Crew mỉm cười, cố tình nhếch môi lên khi cô đề nghị đưӧc ghi âm cuộc trò chuyện. “Tùy cô thôi.” Ông ta đan hai tay vào nhau và đặt lên bàn, “Cô Leigh, vậy là cô đã gặp thân chủ của tôi. Cô ta thế nào rồi?” “Cô ta ngạc nhiên khi biết mình vẫn có luật sư cố vấn.” “Tôi không hiểu.” “Theo lời Olive, cô ta không hề nhận đưӧc tin tức gì từ ông trong suốt bốn năm qua. Ông vẫn đang đại diện cho cô ta đấy chứ?” Ông ta thoáng lộ vẻ bối rối, nhưng hệt như nụ cười ban nãy, biểu cảm ấy chẳng chân thật chút nào, “Trời đất, lâu đến vậy sao? Không thể nào. Chẳng phải năm ngoái tôi có viết thư cho cô ta sao?” “Ông nói vậy thì tôi biết vậy, thưa ông Crew.” Crew rảo bước đến bên một chiếc tù ở góc phòng và lật tìm trong đống hồ sơ. “Đây rồi, Olive Martin. Ôi trời, cô nói đúng. Bốn năm. Quả là vậy.” Ông ta mau mắn thêm vào, “Nhưng cũng không hề có liên lạc gì từ phía cô ta.” Ông ta rút tập hồ sơ ra rồi mang lại bàn làm việc. “Luật là một ngành kinh doanh khá tốn kém, cô Leigh ạ. Chúng tôi không gӱi thư chỉ để cho vui, cô biết đấy.” Roz nhướng mày, “Vậy ai là người trả tiền? Tôi đoán cô ta không đưӧc miễn chi phí tư vấn pháp lý.” Crew chỉnh lại mớ tóc giả màu vàng, “Bố cô ta trả, nhưng nói thật, tôi không chắc bây giờ thì thế nào. Ông ta chết rồi mà.” “Tôi không hề biết.” “Bị trụy tim, cách đây một năm rồi. Ba ngày sau mới có người phát hiện ra. Thật là một vụ rối rắm. Chúng tôi vẫn đang cố phân loại tài sản.” Ông ta châm một điếu thuốc và bỏ dở nó trên rìa chiếc gạt tàn đã đầy ắp. Roz viết vài dòng nguệch ngoạc bằng bút chì lên tập giấy ghi chú. “Olive có biết bố mình đã chết không?” Crew ngạc nhiên, “Tất nhiên là biết chứ.” “Là ai nói cho cô ta vậy? Rõ ràng phía ông không hề viết thư thông báo rồi.” Đột nhiên Crew hồ nghi nhìn Roz như thể một người đi dạo vô tình thấy rắn trên bãi cỏ, “Tôi có gọi điện đến trại giam và nói chuyện với giám đốc. Tôi nghĩ Olive sẽ bớt đau buồn hơn nếu cô ta đưӧc trӵc tiếp nghe tin từ ai đó có thẩm quyền.” Ông ta bỗng tỏ ra cảnh giác, “Hay cô đang ám chỉ rằng đến giờ cô ta vẫn không hề hay biết?” “Không, tôi chỉ thắc mắc thôi, nếu bố cô ta có để lại tài sản, mà không liên lạc gì với Olive, thì ai sẽ đưӧc hưởng quyền thừa kế đây? Crew lắc đầu, “Tôi không thể tiết lộ đưӧc. Hiển nhiên là không phải Olive rồi.” “Tại sao lại hiển nhiên?” Ông ta tỏ vẻ bất mãn, “Cô đang nghĩ gì vậy? Olive đã giết vӧ và con gái út của ông ta, khiến người đàn ông tội nghiệp đó phải sống thui thủi một mình suốt nhӳng năm tháng cuối đời trong chính ngôi nhà nơi xảy ra thảm kịch. Chẳng ai muốn mua ngôi nhà. Cô có thể hình dung cuộc đời ông ta bi thảm đến thế nào không? Ông ta sống ẩn dật cô độc, chằng mấy khi ra ngoài, và cũng không tiếp bất cứ ai. May nhờ mấy bình sӳa bỏ ngoài cӱa, mọi người mới nhận thấy điều bất thường. Như tôi đã nói, ông ta chết đưӧc ba ngày mới có người phát hiện ra. Tất nhiên, ông ta sẽ không để tiền lại cho Olive.” Roz nhún vai, “Vậy tại sao ông ta lại trả tiền thuê luật sư cho cô ta. Chẳng phải việc này không nhất quán sao?” Crew tảng lờ câu hỏi của cô, “Dù ông ta có muốn thế chăng nӳa thì việc này cũng là bất khả. Olive không thể nhận tài sản thừa kế vì tội sát hại mẹ đẻ và em gái.” Roz thừa nhận quan điểm ấy, “Ông ta để lại nhiều tài sản không?” “Thật đáng ngạc nhiên là có. ông ta kiếm đưӧc một khoản kha khá nhờ chơi chứng khoán.” vẻ thèm thuồng tiếc nuối thoáng hiện lên trong đôi mắt Crew khi ông ta gãi sồn sột lên phần da đầu bên dưới bộ tóc giả, “Chẳng biết do may mắn hay đoán định như thần, nhưng ông ta đã bán sạch cổ phiếu trước ngày thứ Hai đen tối*. Tài sản hiện giờ trị giá khoảng nӱa triệu bảng.” “Ôi trời đất.” Roz thoáng im lặng, “Olive có biết không?” “Biết chứ, nếu cô ta đọc báo. Con số đã đưӧc công khai, và vì vụ án mạng quá um sùm nên thông tin ấy cũng đưӧc đăng lên báo.” “Tài sản đã đưӧc sang tên cho người thừa kế chưa?” Ông ta cau có, mày chau lại, “Tôi e mình không đưӧc phép thảo luận chuyện này. Các điều khoản quy định trong di chúc không cho phép tôi nói ra.” Roz nhún vai và gõ gõ cây bút chì vào hàm răng, “Thứ Hai đen tối rơi vào tháng Mười năm 1987. Vụ giết người xảy ra vào mùng 9 tháng Chín năm 1987. Thật kì lạ, ông không thấy sao?” “Kì lạ chỗ nào?” “Tôi cứ nghĩ ông ta hẳn phải bị sốc đến nỗi chẳng còn để tâm đến chứng khoán và cổ phiếu chứ.” “Ngưӧc lại, hiện thӵc tàn khốc đòi hỏi ông ta phải tìm thứ gì đó để khiến đầu óc bận rộn. Sau vụ án mạng ông ta gần như không đi làm nӳa. Có lẽ theo dõi số liệu tài chính là thú vui duy nhất còn lại.” Crew nhìn đồng hồ, “Sắp hết giờ rồi. Cô còn việc gì không?” Roz chӵc hỏi, nếu Robert Martin một bước thành triệu phú nhờ chơi chứng khoán, vậy tại sao ông ta lại chịu sống nhӳng ngày tháng cuối đời trong một ngôi nhà không thể bán đưӧc. Chẳng phải rõ ràng một người đàn ông với nӱa triệu bảng Anh thừa đủ tiền để chuyển đến chỗ khác, mà chẳng thèm bận tâm ngôi nhà mình đang ở đáng giá bao nhiêu hay sao? Cô băn khoăn không biết thứ gì trong ngôi nhà kia khiến Martin phải hi sinh nhiều đến thế? Nhưng cô cảm nhận đưӧc thái độ thù địch của Crew và quyết định nên thận trọng thì hơn. Người đàn ông này là một trong số rất ít nguồn thông tin chứng thӵc mà cô có thể tiếp cận đưӧc, và cô sẽ còn cần đến ông ta, ngay cả khi sӵ thương cảm của ông ta dành cho ông bố rõ ràng nhiều hơn cô con gái. “Vào sáng nay thì chỉ còn một hai câu hỏi nӳa thôi.” Roz mỉm cười thoải mái, pha chút quyến rũ có tính toán, hệt như nụ cười của Crew, “Tôi vẫn đang cố tìm đường trong mớ bòng bong này. Nói thật với ông, tôi vẫn chưa dám khẳng định câu chuyện này xứng đáng để đem viết sách.” Quả là nói giảm nói tránh. Cô còn chưa hề có ý định viết bất cứ thứ gì. Hay cô định viết thật nhỉ? Crew sốt ruột gõ mấy đầu ngón tay vào nhau, “Nếu cô còn nhớ, cô Leigh ạ, tôi đã nhấn mạnh điều đó trong lá thư gӱi cô rồi.” Roz trang trọng gật đầu, vuốt ve tính sĩ diện của ông ta, “Và như tôi cũng đã nói với ông, tôi không muốn viết ra một câu chuyện chỉ bằng cách đề cập đến nhӳng chi tiết man rӧ trong vụ án của Olive. Nhưng lá thư ông viết lại ẩn chứa một khía cạnh rất đáng để bỏ công sức tìm hiểu. Ông khuyên cô ta biện hộ bằng cách nhận mình không đủ năng lӵc trách nhiệm hình sӵ. Và nếu thành công, theo như ông gӧi ý, cô ta sẽ chỉ bị quy vào tội ngộ sát, và sẽ bị giam giӳ vô thời hạn*. Tôi nghĩ ông sẽ tính tiếp để cô ta chỉ phải điều trị từ mười đến mười lăm năm trong một bệnh viện tâm thần tập trung, tất nhiên là nếu cô ta chịu chӳa trị tâm lý và có phản ứng tích cӵc với quá trình điều trị.” “Chính xác là thế.” Crew đồng ý, “Và tôi nghĩ đó là một tính toán hӧp lý. Cô ta sẽ không phải chịu nhӳng án phạt kiểu 25 năm tù giam như thẩm phán đề nghị.” “Nhưng cô ta từ chối lời khuyên ấy. ông có biết tại sao không?” “Biết. Cô ta sӧ hãi và suy nghĩ lệch lạc về chuyện bị nhốt chung với nhӳng người điên. Cô ta còn hiểu sai bản chất của việc giam giӳ vô thời hạn. Cô ta tin chắc rằng đó có nghĩa là chung thân, và dù đã cố gắng hết sức, nhưng chúng tôi cũng không thể thuyết phục cô ta nghĩ khác đi.” “Trong trường hӧp đó, tại sao ông không thay mặt cô ta đệ đơn biện hộ luôn? Rõ ràng thӵc tế rằng cô ta không thể hiểu đưӧc nhӳng gì ông đang đề nghị cho thấy cô ta không hề có khả năng tӵ biện hộ. Nếu cho rằng cô ta đã có đủ lý lẽ để tӵ biện hộ cho mình thì ông đã chẳng đời nào đưa ra gӧi ý như thế, không phải sao? Crew mỉm cười dứt khoát, “Cô Leigh, tôi không hiểu tại sao, nhưng có vẻ cô quả quyết rằng, xét theo một khía cạnh nào đó, chúng tôi đã không tận tình với Olive? Tôi gӧi ý cô nên nói chuyện với người đàn ông này trước khi đi đến bất cứ kết luận sai lầm nào thêm nӳa.” Ông ta viết nguệch ngoạc một cái tên và địa chỉ lên mẩu giấy rồi búng nhẹ về phía cô, “Cậu ta là luật sư chúng tôi chỉ định để bào chӳa cho Olive. Graham Deedes. Trên thӵc tế, Olive đã qua mặt chúng tôi và cậu ta còn chưa đưӧc gọi đến để bào chӳa.” “Nhưng tại sao? Làm sao cô ta có thể qua mặt ông đưӧc?” Roz chau mày, “Tôi xin lỗi vì giọng điệu của mình có phần gay gắt quá, ông Crew ạ, và làm ơn hãy tin tôi, ông đã sai khi cho rằng tôi đưa ra nhӳng kết luận cӵc đoan.” Nhưng đó chẳng phải sӵ thật sao, cô thầm nhủ. “Tôi chỉ đơn giản là một người ngoài cuộc đang bối rối nên muốn đưa ra các câu hỏi. Nếu anh Deedes đây ở vị thế có thể nêu ra nhӳng điểm đáng ngờ về tình trạng ‘tâm lý bình thường’ của Olive trước tòa, lẽ ra anh ta nên nỗ lӵc hơn nӳa để làm thế, dù thân chủ của mình có muốn hay không, vậy mới phải chứ? Không muốn nói thẳng ra đâu, nhưng sӵ thật là trong trường hӧp Olive bị điên, thì hệ thống luật pháp phải có nghĩa vụ thừa nhận sӵ thật ấy, ngay cả khi bản thân cô ta nghĩ rằng mình bình thường.” Thái độ của Crew dịu lại đôi chút, “Cô đang dùng nhӳng từ rất nhạy cảm, cô Leigh ạ. Chúng tôi không định bào chӳa rằng cô ta bị điên, mà chỉ là không đủ năng lӵc trách nhiệm hình sӵ thôi. Nhưng tôi hiểu ý cô. Tôi dùng từ ‘qua mặt’ là có lý do. Đơn giản là một vài tuần trước khi diễn ra phiên tòa xét xӱ như đã định, Olive đã viết thư cho Bộ trưởng Bộ Nội vụ yêu cầu đưӧc biết liệu cô ta có quyền nhận tội hay không. Theo luật pháp Anh thì hiển nhiên câu trả lời là không. Nhưng cô ta thỉnh cầu rằng, một phiên xét xӱ dài lê thê sẽ chỉ tạo ra nhӳng áp lӵc không đáng có, chẳng nhӳng không giúp đưӧc gì cho cô ta mà chỉ càng khiến ông bố đau khổ. Và thế là ngày xӱ án đưӧc hoãn lại, các bài kiểm tra đưӧc tiến hành nhằm xác định xem cô ta có đủ năng lӵc trách nhiệm hình sӵ để nhận tội hay không. Kết luận đưӧc đưa ra là có.” “Ôi trời!” Roz cắn môi và phải thốt lên lần nӳa, “Ôi trời! Họ đưa ra kết luận chính xác chứ?” “Tất nhiên.” Crew nhận ra điếu thuốc bỏ quên nãy giờ đã cháy rụi, tàn thuốc uốn cong lại rồi rớt xuống. Ông ta liền thô bạo dụi tắt nó, “Cô ta biết chính xác hậu quả là gì. Thậm chí họ còn nói trước cho cô ta biết án phạt để cô ta hình dung. Nhà tù cũng chẳng khiến cô ta ngạc nhiên nӳa rồi. Cô ta đã bị tạm giam bốn tháng trước khi ra tòa. Nói thật, ngay cả khi cô ta đồng ý biện hộ thì kết quả vẫn vậy. Bằng chứng để có thể xin giảm tội do mất năng lӵc trách nhiệm hình sӵ là rất mong manh. Tôi cho rằng chúng tôi khó lòng che mắt bồi thẩm đoàn.” “Trong thư ông cũng viết, dù có ra sao chăng nӳa, ông vẫn tin chắc rằng cô ta bị thái nhân cách. Tại sao vậy?” Crew chỉ tay vào tập hồ sơ trên bàn, “Tôi đã nhìn thấy tấm ảnh chụp thi thể Gwen và Amber ở hiện trường. Sàn bếp chẳng khác nào một lò mổ nhơ nhớp máu, đó là cảnh tưӧng kinh khủng nhất tôi từng thấy. Tôi không tin một người tâm lý bình thường lại có thể ra tay tàn bạo như vậy đối với bất kì ai, chứ đừng nói đến mẹ và em gái mình.” Ông ta dụi mắt, “Không, cô Leigh ạ, dẫu các bác sĩ tâm lý có nói gì chăng nӳa, và dẫu cuộc tranh luận về việc thái nhân cách có phải một bệnh tâm thần hay không còn chưa ngã ngũ, nhưng cô vẫn nên nhớ rằng: Olive Martin vẫn là một đối tưӧng nguy hiểm. Tôi khuyên cô nên hết sức thận trọng khi tiếp xúc với cô ta.” Roz tắt máy ghi âm và với lấy cặp táp, “Liệu cô ta có phải là hung thủ không?” Crew chằm chằm nhìn Roz như thể cô vừa nói một điều quá sức phi lý. Ông ta đốp lại, “Liệu là sao? Cô định ám chỉ gì vậy?” “Tôi chӧt nghĩ, sӵ thiếu nhất quán giӳa biểu hiện tâm thần bình thường của Olive và tính chất bất thường của tội ác này có thể giải thích một cách đơn giản là do cô ta không hề phạm tội mà chỉ cố bao che cho kẻ gây án.” Roz đứng lên và khẽ nhún vai, nhìn xuống ông luật sư đang mím chặt môi. “Chỉ là tôi nghĩ vậy thôi. Dù quan điểm ấy của tôi cũng chẳng thay đổi đưӧc gì, nhưng thật tình vụ án này hoàn toàn phi lý. Ý tôi là, nếu cô ta thӵc sӵ là một kẻ giết người điên loạn, hẳn cô ta đã chẳng thèm lo lắng đến việc bố mình sẽ phải chịu đӵng một phiên tòa tồi tệ. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi, ông Crew. Tôi có thể tӵ ra về đưӧc.” Ông ta bắt tay cô, “Cô đã đọc bản tӵ khai chưa, cô Leigh?” “Vẫn chưa. Văn phòng của ông đã hứa sẽ gӱi nó cho tôi.” Crew lật giở tập tài liệu và lấy ra vài tờ giấy kẹp lại với nhau. “Cô có thể giӳ bản sao này.” Ông ta nói với cô và đẩy tệp giấy qua bàn, “Tốt nhất cô hãy đọc nó trước khi đi bước tiếp theo. Tôi nghĩ, nó sẽ thuyết phục đưӧc cô, như nó đã từng thuyết phục đưӧc tôi, về tội ác của Olive.” Roz cầm tệp giấy lên, “Ông rất ác cảm với cô ta, đúng không?” Mặt ông ta đanh lại, “Tôi chẳng có cảm xúc gì với cô ta cả, theo phương diện nào cũng vậy. Tôi chỉ quan tâm đến việc giӳ lại tính mạng cho cô ta dӵa trên các tiêu chuẩn pháp lý của xã hội mà thôi. Cô ta là kẻ sát nhân. Đừng quên điều đó, cô Leigh ạ. Chúc cô một ngày tốt lành.” Roz mất một tiếng rưӥi để lái xe quay về căn hộ của mình ở London. Gần như trong suốt thời gian ấy, câu nói “Cô ta là kẻ sát nhân” luôn lấn át mọi suy nghĩ khác. Như thể cô đã tách chúng ra khỏi ngӳ cảnh, viết thành một dòng cӥ lớn lên màn hình và cho chạy đi chạy lại trong tâm trí với vẻ thỏa mãn đầy ác ý. Mãi sau, khi đã cuộn tròn trên ghế bành, Roz mới nhận ra chuyến đi về nhà ban nãy là một miền trống rỗng. Cô không có kí ức gì, thậm chí chẳng hề nhớ mình vừa rời Southampton, một thành phố hoàn toàn xa lạ. Có thể cô vừa giết ai đó, nghiến bánh xe qua người họ mà chẳng nhớ nổi sӵ việc phát sinh khi nào và ra sao. Cô nhìn chăm chăm ra tiền sảnh tối tăm xám ngoét của nhà đối diện qua cӱa sổ phòng khách và vô cùng băn khoăn về bản chất của cái gọi là miễn giảm tội do thiếu năng lӵc trách nhiệm hình sӵ. Bản tự khai của Olive Martin 9/9/1987 - 09:30 tối Nhân chứng: Trung sĩ Hawksley, Trung sĩ Wyatt, Peter Crew (luật sư cố vấn) Tên tôi là Olive Martin. Sinh ngày mùng 8 tháng Chín năm 1964. Tôi sống tại số 22 đường Leven, Dawlington, Southampton. Tôi làm thư kí tại Phòng Y tế và An ninh Xã hội trên đại lộ Dawlington. Hôm qua là sinh nhật lần thứ 23 của tôi. Tôi luôn sống ở nhà. Tôi chưa từng thân thiết với mẹ và em gái, mà hợp với bố hơn. Tôi nặng khoảng 117 cân. Mẹ và em gái luôn châm chọc tôi vì điều đó. Họ đặt biệt danh cho tôi là Hattie Béo Bệu, dựa theo tên của nữ diễn viên Hattie Jacques. Tôi rất tủi thân khi bị cười nhạo về cân nặng của mình. Chẳng ai chuẩn bị gì cho sinh nhật của tôi khiến tôi thực sự rất buồn. Mẹ nói tôi không còn bé bỏng gì nữa nên tôi phải tự tổ chức sinh nhật cho mình. Tôi quyết định cho bà thấy tôi có thể tự làm gì đó. Tôi sắp xếp xin nghỉ ngày hôm nay với ý định sẽ đi tàu tới London để ngắm cảnh. Tôi không tổ chức tiệc tùng gì vào hôm qua cả, vì biết đâu mẹ đã lên kế hoạch dành bất ngờ cho tôi như sinh nhật lần thứ 21 của em gái tôi hồi tháng Bảy. Nhưng hóa ra lại chẳng có gì. Chúng tôi lặng lẽ xem ti vi cả tối. Tôi đi ngủ mà trong lòng ấm ức. Quà sinh nhật bố mẹ tặng tôi là một chiếc áo chui đầu màu hồng nhạt trông chẳng ra làm sao, tôi không thích nó chút nào. Còn em gái tặng tôi một đôi dép lê mới và tôi rất thích. Tôi tỉnh dậy và cảm thấy hơi lo lắng về chuyện tự đi London một mình. Tôi bảo em Amber gọi điện đến chỗ làm xin nghỉ ốm và đi cùng tôi. Con bé mới làm việc cho cửa hàng thời trang Phù Hoa ở Dawlington được khoảng một tháng. Mẹ tôi nổi giận và không cho con bé đi cùng tôi. Chúng tôi đã tranh luận nảy lửa suốt bữa sáng. Giữa chừng, bố tôi không chịu được nên đã bỏ đi làm. Ông 55 tuổi và làm việc ba ngày một tuần với vị trí kế toán cho một công ty vận tải tư nhân. Ồng đã làm chủ một ga ra ô tô trong rất nhiều năm, nhưng rốt cuộc phải bán đi vào năm 1985 vì không có con trai tiếp quản. Bố tôi rời nhà một lúc thì cuộc tranh cãi lên tới đỉnh điểm khi mẹ đổ lỗi cho tôi dẫn Amber vào con đường lầm lạc. Mẹ liên tục gọi tôi là Béo Bệu và chế nhạo tôi ủy mị không dám đi London một mình. Mẹ nói bà đã thất vọng ngay từ khi sinh tôi ra. Tiếng bà la hét khiến tôi đau đầu. Tôi vẫn còn rất buồn bực và ghen tị với Amber khi bà tổ chức sinh nhật cho nó nhưng lại chẳng làm gì cho tôi. Vì thế tôi đi tới chỗ ngăn kéo và lấy ra cây cán bột. Tôi dùng nó đánh bà những mong bà im lặng đi một chút, nhưng rồi bà bắt đầu la hét và tôi lại đánh tiếp. Có lẽ tôi đã dừng lại nếu Amber không bắt đầu la hét theo khi chứng kiến những gì tôi làm. Tôi phải đánh cả con bé. Tôi chưa bao giờ thích ồn ào. Tôi pha cho mình một tách trà rồi chờ đợi. Tôi nghĩ mình đã đánh họ bất tỉnh. Cả hai đều nằm bất động trên sàn nhà. Một giờ sau, tôi tự hỏi liệu có phải họ chết rồi không. Họ trông tái nhợt và thõng thượt. Tôi được biết, nếu đặt một tấm gương trước miệng người ta mà không thấy có màn sương phủ mờ trên đó thì có nghĩa họ đã chết. Tôi thử bằng tấm gương trong túi xách của mình. Tôi giữ nó trước miệng họ một lúc khá lâu. Không hề có màn sương. Không gì cả. Tôi bắt đầu hoảng loạn và suy nghĩ xem nên giấu những cái xác ở đâu. Đầu tiên, tôi nghĩ nên giấu trên gác mái, nhưng họ quá nặng, tôi sẽ không thể vác lên cầu thang được. Sau đó, tôi quyết định tốt nhất là ném xác họ ra biển vì chỗ ấy chỉ cách nhà tôi hai cây số, nhưng tôi không biết lái xe, và dù sao thì bố tôi cũng đã lấy xe đi rồi. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu mình có thể khiến họ nhỏ lại, nhét vừa vào va li thì có thể vứt họ đi theo cách đó. Tôi đã thái thịt gà thành các miếng nhỏ rất nhiều lần rồi. Tôi nghĩ làm tương tự với mẹ tôi và Amber cũng sẽ không khó lắm. Tôi dùng một chiếc rìu cất trong ga ra và một con dao lạng thịt trong ngăn kéo nhà bếp. Chặt xác họ chẳng hề dễ dàng gì, không giống việc thái thịt gà chút nào. Lúc 2 giờ, tôi đã mệt phờ mà mới chỉ chặt xong phần đầu, chân và ba cánh tay. Có quá nhiều máu và tay tôi cứ trơn tuột. Tôi biết bố sắp về nhà và công việc không thể hoàn tất trước lúc ấy vì còn phải chuyển những mẩu xác ra biển nữa. Tôi nhận ra tốt hơn hết là nên gọi điện cho cảnh sát và thừa nhận những việc mình đã làm. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đưa ra quyết định đó. Tôi không hề nghĩ đến chuyện cứ thế rời khỏi nhà và giả vờ rằng một người khác đã làm chuyện đó. Tôi không biết tại sao, nhưng trí óc tôi chỉ tập trung nghĩ cách giấu những cái xác. Tôi thật tình không muốn chặt vụn mẹ và em. Tôi lột quần áo họ chỉ để thấy được các khớp xương. Mãi tôi mới nhận ra mình đã làm lẫn lộn các mẩu xác. Thế là tôi phải sắp xếp lại cho đúng, nhưng máu nhiều quá nên tôi không phân biệt được phần nào với phần nào. Có lẽ tôi đã đặt nhầm đầu của mẹ vào cơ thể của Amber. Tôi thực hiện tất cả một mình. Tôi xin lỗi về những việc tôi đã làm. Tôi mất bình tĩnh quá và hành động một cách ngu dại. Tôi xin cam đoan những điều viết trên đây là sự thật. OLIVE MARTIN (đã kí) Lời thú tội này là một bản sao, dài ba mặt giấy A4. Mặt sau của tờ cuối cùng có trích một đoạn văn, có lẽ đưӧc copy từ báo cáo của bác sĩ nào đó. Chỉ là một kết luận rất ngắn, và không đề tên người viết. Các vết thương trên đầu rõ ràng là do một hoặc nhiều cú đánh bằng vật thể nặng và rắn gây ra. Những vết thương này xuất hiện trước khi chết và không phải là nguyên nhân gây tử vong. Không có bằng chứng cho thấy cây lăn bột là hung khí, nhưng cũng không thể chứng minh điều ngược lại. Nguyên nhân tử vong của cả hai nạn nhân là do đứt động mạch cảnh trong quá trình chặt. Kiểm tra chiếc rìu cho thấy có nhiều gỉ sét còn bám lại bên dưới vết máu khô. Rất có khả năng nó đã khá cùn. Vết thâm tím lan rộng quanh các vết cắt trên cổ và thân Amber Martin cho thấy hung thủ đã chém ba hoặc bốn nhát rìu trước khi dùng dao lạng thịt để cứa cổ họng. Không thể khẳng định lúc đó nạn nhân đã tỉnh lại hay chưa. Tuy nhiên, trong trường hợp của Gwen Martin, vết rách trên hai bàn tay và cánh tay hình thành trước khi chết cho thấy khả năng bà ta đã tỉnh lại và cố gắng kháng cự. Hai vết đâm chỗ hàm dưới chứng tỏ hung thủ đã cố gắng bất thành nhiều lần trước khi cắt đứt hẳn cuống họng nạn nhân. Hung thủ ra tay hết sức man rợ. Roz đọc hết một lưӧt, đặt tệp giấy xuống bàn và nhìn xa xăm. Cô thấy ớn lạnh. Olive Martin cầm rìu… Ôi, trời đất! Chẳng có gì ngạc nhiên khi Crew cho rằng cô ta bị thái nhân cách. Chém ba, bốn nhát bằng cây rìu cùn và Amber vẫn còn sống. Đột nhiên cô thấy cổ họng tắc lại, như mắc nghẹn thứ gì đó tanh tưởi, đắng ngắt và tởm lӧm. Cô phải ngừng ngay nhӳng suy nghĩ tiêu cӵc này lại. Nhưng cô không thể, tất nhiên rồi. Tiếng kim loại cắm phập vào da thịt mềm mụp vang vang trong óc cô. Căn hộ này mới tăm tối và ảm đạm làm sao. Cô vội với tay bật chiếc đèn bàn, nhưng nguồn sáng đó chẳng xua tan nổi nhӳng hình ảnh quá sống động đang đầy ấp trong trí tưởng tưӧng của cô. Cơn ác mộng về một phụ nӳ loạn óc, cuồng dại trong cơn khát máu. Và nhӳng mảnh thi thể nát bươm… Cô đã liều mình tới đâu để viết cuốn sách này? Cô đã kí giấy tờ gì chưa? Cô có nhận đưӧc quyền lӧi gì không? Chẳng thể nào nhớ đưӧc. Một cơn rùng mình vì hoảng loạn bóp nghẹt lấy cô. Cô đang sống trong một thế giới mông muội, nơi gần như mọi thứ đều vô nghĩa, ngày nối ngày trôi qua, chẳng có gì khác biệt. Roz chồm dậy khỏi ghế bành và bước qua sàn, thầm trách Iris vì đã dồn ép cô, nguyền rủa bản thân vì sӵ điên rồ của mình, và nguyền rủa Crew vì đã không gӱi cho cô bản tӵ khai luôn vào lần đầu cô viết thư cho ông ta. Cô vồ lấy điện thoại và quay số Iris, “Mình có kí cam kết gì trong vụ quyển sách về Olive Martin không? Sao ấy hả? Vì mình không thể nào viết đưӧc. Chết tiệt, thế đấy. Người phụ nӳ đó dọa mình sӧ vãi tè rồi và mình sẽ không bao giờ gặp lại cô ta đâu.” “Mình tưởng cậu thích cô ta chứ.” Iris bình tĩnh nói, miệng vẫn nhồm nhoàm nhai bӳa tối. Roz lờ đi nhận xét ấy, “Mình vừa nhận đưӧc bản tӵ khai của cô ta và báo cáo của bác sĩ, hoặc ít nhất là phần kết luận của bác sĩ. Lẽ ra mình nên đọc nó trước. Mình sẽ không làm chuyện này đâu. Mình sẽ không tuyên truyền cho hành động của cô ta bằng cách viết ra một cuốn sách. Chúa ơi, Iris, cô ta chặt đứt đầu họ khi họ vẫn còn sống. Người mẹ khốn khổ đã cố gắng chống trả trước khi bị giết. Chỉ nghĩ đến việc ấy thôi mình đã đủ phát bệnh rồi.” “OK.” “OK gì cơ?” “Đừng viết.” Roz nheo mắt nghi ngờ, “Mình nghĩ ít nhất cậu cũng sẽ phản đối vài câu chứ.” “Tại sao phải thế? Một điều mình học đưӧc trong nghề này là không thể ép ai đó sáng tác đưӧc. Đúng hơn thì có thể, nếu đủ kiên trì và khôn khéo, nhưng kết quả đạt đưӧc sẽ luôn ở mức dưới trung bình.” Roz nghe thấy tiếng Iris uống nước. “Dù sao thì sáng nay, Jenny Atherton đã gӱi cho mình mười chương đầu trong cuốn sách mới của cô ta. Cuốn sách cũng khá ổn, viết về nhӳng nguy cơ tiềm ẩn của sӵ tӵ ti, và béo phì chính là nguyên nhân hàng đầu. Cô ta đã khai quật đưӧc cả một mỏ vàng gồm toàn nhӳng nhân vật trong các bộ phim và chương trình truyền hình, nhӳng người đã suy sụp khủng khiếp kể từ khi tăng cân và bị buộc phải xa rời ống kính. Đọc vô vị kinh hồn, tất nhiên rồi, tất cả sách của Jenny đều vậy cả, nhưng nó vẫn sẽ bán đưӧc. Mình nghĩ cậu nên gӱi tất cả nhӳng thông tin mật cậu đã thu thập đưӧc cho cô ta. Olive có thể tạo nên một hiệu ứng vô cùng kịch tính, đặc biệt là khi chúng ta có thể chụp đưӧc một bức ảnh cô ta trong buồng giam, cậu không nghĩ thế sao? “Không thể nào.” “Không thể nào chụp ảnh đưӧc hả? Chán thật.” “Không thể nào có chuyện mình đưa bất cứ thứ gì của mình cho Jenny Atherton. Mình nói thật đấy, Iris ạ.” Cô nổi đóa, “Cậu thӵc sӵ khiến mình khinh thường đấy. Lẽ ra cậu nên làm việc cho mấy báo tờ báo lá cải mới đúng. Cậu không ngại lӧi dụng bất kì ai miễn sao kiếm ra tiền. Không đời nào mình để Jenny Atherton lại gần Olive.” “Mình chẳng hiểu tại sao lại không cơ chứ?” Iris hỏi vặn, miệng lại đang nhồm nhoàm nhai, “Ý mình là, nếu cậu không muốn viết về cô ta và từ chối gặp lại cô ta vì cô ta làm cậu phát ốm, thì tại sao lại chày cối không muốn cho người khác thӱ sức chứ?” “Đó là nguyên tắc.” “Chẳng hiểu gì cả. Với mình thì cũng giống như con chó giӳ khư khư miếng xương dù đã chẳng thèm gặm nӳa. Nghe này, mình không thể dây dưa mãi. Chúng ta phải đưa người khác vào. ít nhất hãy để mình nói với Jenny rằng Olive là một mỏ vàng chưa ai khai phá. Cô ta có thể bắt đầu từ đầu. Có vẻ cậu cũng chưa gặt hái đưӧc gì mấy, đúng không?” “Mình đổi ý rồi.” Roz đột ngột thông báo, “Mình sẽ viết. Tạm biệt.” Rồi cô thô bạo dập máy. Ở đầu dây bên kia, Iris nháy mắt với chồng, “Vậy mà còn trách em vô tâm sao?” Cô lầm bầm, “Trên đời này làm gì còn thứ gì khiến em quan tâm hơn thế chứ?” “Bốt đế đinh chẳng hạn?” Gerry Fielding đáp. Roz đọc lại bản tӵ khai của Olive, “Tôi chưa từng thân thiết với mẹ và em gái.” Cô với lấy cái máy ghi âm và cuộn lại băng cát xét, tua đi tua lại cho đến khi cô tìm đưӧc phần mình cần lắng nghe lại, “Tôi gọi con bé là Amber vì hồi hai tuổi, tôi không thể uốn lưӥi phát âm ‘l’ hay ‘s’ đưӧc. Cái tên ấy cũng hӧp với con bé. Nó có bộ tóc tuyệt đẹp, vàng như mật ong, và khi lớn lên, nó chỉ thưa khi đưӧc gọi là Amber, còn khi gọi là Alison thì không. Con bé rất đáng yêu.” Bản thân đoạn này hoàn toàn không có gì đáng bàn. Chẳng ai quy định nhӳng người thái nhân cách không thể giả vờ. Thӵc tế có lẽ họ luôn là nhӳng người ưa giả vờ và dối trá. Nhưng ở đây rõ ràng cô ta đã nhẹ giọng hẳn khi nói về em gái, một sӵ dịu dàng mà với người khác chắc hẳn Roz đã hiểu đó là tình yêu thương. Và tại sao cô ta lại không hề nhắc tới trận xô xát với người mẹ? Thӵc sӵ rất kì lạ. Việc đó có thể là lời biện hộ cho nhӳng gì cô ta đã gây ra vào ngày hôm đó. Cha xứ không để ý rằng Olive đã đứng đằng sau, ông giật nảy người khi thấy một bàn tay to lớn đặt lên vai mình. Đây không phải lần đầu cô ta rón rén đến gần và khiến ông ngạc nhiên. Một lần nӳa, ông lại tӵ hỏi không hiểu tại sao cô ta có thể làm đưӧc như thế. Bình thường, cô ta đi lại lặc lè khó nhọc, tiếng bước chân đến gần cũng đủ khiến ông khó chịu. Ông lấy lại bình tĩnh rồi quay người lại, nở nụ cười thân thiện, “Chà, Olive, thật vui đưӧc gặp con. Điều gì đã mang con tới nhà thờ vậy?” Đôi mắt ti hí nhìn ông vui mừng, “Con có làm cha sӧ không?” “Con làm ta giật mình, ta chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân.” “Có lẽ vì cha không lắng nghe. Nếu cha muốn thì chắc đã nghe thấy từ đầu rồi đấy ạ. Họ phải dạy cha ở viện thần học chứ. Chúa thì thầm với ta vào nhӳng thời điểm thích hӧp nhất.” Đôi khi ông nghĩ, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ông có thể khinh miệt Olive. Nhưng ông chưa bao giờ làm thế đưӧc. Ông sӧ và không thích cô ta, nhưng không hề khinh miệt, “Ta có thể giúp gì cho con?” “Nghe nói cha vừa nhận đưӧc vài quyển sổ nhật kí mới vào sáng nay. Con rất muốn có một cuốn.” “Con chắc chứ, Olive? Chúng cũng hệt như nhӳng quyển khác thôi. Trang nào cũng có nhӳng lời răn dạy của Chúa thôi mà. Lần trước ta đưa con, con chẳng xé rách bươm còn gì.” Olive nhún vai, “Nhưng con cần một cuốn nhật kí để sẵn sàng chấp nhận các bài thuyết giáo buồn tẻ.” “Chúng đang ở trong phòng họp.” “Con biết.” Olive không đến để lấy nhật kí. ông có thể đoán đưӧc như thế. Nhưng cô ta đang lên kế hoạch lấy trộm thứ gì mới đưӧc cơ chứ? Có thứ gì để lấy ngoại trừ Kinh thánh và sách cầu kinh đây? Hóa ra cô ta lấy một cây nến. Sau đó, ông đã báo cáo việc này với giám đốc trại giam. Olive Martin lấy trộm một cây nến dài khoảng mười lăm phân từ bệ thờ. Nhưng tất nhiên, cô ta phủ nhận việc này. Và mặc dù buồng giam của cô ta đã đưӧc lục soát từ trong ra ngoài, nhưng vẫn chẳng tìm thấy cây nến nào hết. 3 Graham Deedes còn rất trẻ, trông có vẻ ưu phiền, và là người da đen. Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Roz khi cô bước vào phòng làm việc của mình, anh ta chau mày bӵc bội, “Tôi không biết luật sư biện hộ người da đen lại là điều hiếm gặp đấy, thưa cô Leigh.” “Tại sao anh lại nói vậy?” Cô tò mò hỏi khi ngồi xuống chiếc ghế mà anh ta đã chỉ. “Cô có vẻ ngạc nhiên.” “Vâng, nhưng không phải vì màu da. Anh trẻ hơn rất nhiều so với tôi tưởng tưӧng.” “33 tuổi,” anh ta đáp. “Chẳng phải quá trẻ.” “Không, nhưng khi anh đưӧc chỉ định nhận vụ Olive Martin thì anh mới có 26 hoặc 27. Tuổi ấy là quá trẻ đối với một phiên tòa xét xӱ vụ án giết người.” “Đúng vậy,” anh ta đồng tình. “Nhưng tôi chỉ là người tập sӵ. Còn luật sư chính thức thì già hơn nhiều.” “Nhưng hồ sơ hầu như đều do anh chuẩn bị?” Anh ta gật đầu, “Đúng thế. Đó là một trường hӧp ngoại lệ.” Roz lấy máy ghi âm ra khỏi túi, “Anh có phản đối nếu tôi ghi âm lại cuộc trò chuyện này không?” “Không, nếu cô định nói về Olive Martin.” “Tất nhiên.” Anh ta phì cười, “Vậy thì tôi không phản đối, vì một lý do đơn giản là gần như tôi chẳng biết gì về cô ta cả. Tôi mới nhìn thấy người phụ nӳ ấy một lần vào ngày xét xӱ, và tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ta. “Nhưng tôi biết anh đã chuẩn bị bằng chứng biện hộ rằng cô ta không đủ năng lӵc trách nhiệm hình sӵ. Anh không hề gặp cô ta trong quá trình xӱ lý vấn đề ấy sao?” “Không, cô ta từ chối gặp tôi. Tôi soạn thảo mọi thứ từ đống giấy tờ mà luật sư cố vấn của cô ta đưa cho.” Anh ta cười buồn, “Và nói thật số thông tin ấy cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nếu đem ra trước tòa, không chừng còn bị xem là ngớ ngẩn, thế nên tôi mới thở phào khi tòa tuyên bố lời thú tội của cô ta đưӧc chấp nhận.” “Giả sӱ nếu đưӧc tòa gọi thì anh sẽ tranh luận thế nào?” “Chúng tôi dӵ định hai phương án.” Deedes lưӥng lӵ một chút rồi nói tiếp, “Một là, tâm trí cô ta nhất thời bị bấn loạn. Tôi có thể nhắc lại rằng hôm trước đó là sinh nhật cô ta, và cô ta thấy tủi thân ghê gớm vì chẳng nhӳng không đưӧc gia đình quan tâm lại còn bị giễu cӧt vì thân hình to béo của mình.” Anh ta nhướng mày thăm dò, và Roz gật đầu. “Thêm vào đó, tôi tin rằng cô ta đã nhắc đến việc mình nhạy cảm với tiếng ồn. Chúng tôi đã tìm đưӧc một bác sĩ, và sắp xếp để ông ấy đưa ra minh chứng rằng tiếng ồn có thể gây ra đau đớn cùng cӵc ở một số người, dẫn đến việc họ có thể sẽ gây ra nhӳng hành động bột phát để cố gắng thoát khỏi tình trạng đó. Tuy nhiên, không có bằng chứng về tâm thần hay y khoa nào để chứng minh Olive là một trường hӧp như thế.” Anh ta gõ gõ hai ngón trỏ vào nhau. “Hai là, chúng tôi sẽ truy ngưӧc lại tính chất bất thường và man rӧ của tội ác này và đề nghị tòa án đưa ra phán quyết mà chúng tôi vẫn hằng hi vọng: Rõ ràng Olive bị tâm thần. Gần như chẳng có chút cơ hội nào để tranh luận về sӵ mất cân bằng tâm lý của cô ta,” anh ta dùng cánh tay phác họa một cӱ chỉ như bập bênh. “Nhưng chứng thái nhân cách thì có thể lắm. Chúng tôi đã tìm đưӧc một giáo sư tâm lý sẵn sàng liều một phen sau khi nhìn thấy nhӳng tấm hình chụp tӱ thi.” “Nhưng rốt cuộc ông ta có nói chuyện với Olive không?” Deedes lắc đầu, “Lúc đó rất gấp, và dù gì cô ta cũng sẽ chẳng đồng ý gặp đâu. Cô ta cứ khăng khăng nhận tội. Tôi đoán ông Crew đã cho cô biết Olive từng viết một bức thư gӱi tới Bộ Nội vụ yêu cầu đưӧc kiểm tra sức khỏe tâm thần độc lập để chứng tỏ rằng cô ta hoàn toàn có đủ khả năng đứng ra nhận tội?” Roz gật đầu. “Sau đó thì chúng tôi chẳng thể làm đưӧc gì nӳa.” Deedes trầm ngâm nói tiếp, “Vụ này thật kì lạ. Vì hầu hết các bị cáo khác đều sống chết muốn bào chӳa đến cùng.” “Ông Crew có vẻ tin ràng Olive bị thái nhân cách.” “Tôi nghĩ mình đồng tình với quan điểm ấy.” “Vì nhӳng điều cô ta đã gây ra cho Amber và mẹ mình sao? Các anh không có bằng chứng nào khác à?” “Không có. Nhưng như thế còn chưa đủ hay sao?” Roz ngẩng lên và đáp lại, “Vậy anh giải thích thế nào về chuyện năm bác sĩ tâm lý đều kết luận cô ta bình thường? Theo nhӳng thông tin tôi thu thập đưӧc, trong thời gian ở tù, cô ta đã đưӧc chẩn đoán vài lần rồi. “Ai nói cho cô biết? Olive hả?” Anh ta hoài nghi hỏi. “Đúng vậy. Nhưng sau đó, tôi có nói chuyện với giám đốc trại giam và bà ấy đã xác nhận.” Deedes nhún vai, “Dù thế tôi vẫn thấy quá khó tin. Phải trӵc tiếp xem các báo cáo cơ. Vấn đề còn phụ thuộc vào việc ai là người viết báo cáo và tại sao họ lại muốn kiểm tra tâm lý cho cô ta.” “Nhưng vụ này vẫn rất kì lạ, anh không thấy vậy sao?” “Lạ thế nào?” “Nếu Olive mắc chứng thái nhân cách thì hẳn đã phải bộc lộ nhӳng biểu hiện đáng kể của việc bất ổn về tính cách và xa lánh xã hội trong một thời gian dài chứ?” “Không nhất thiết. Nhà tù có thể là một kiểu môi trường có kiểm soát phù hӧp với cô ta. Hoặc có lẽ chứng thái nhân cách của cô ta chỉ hướng tới gia đình thôi. Ngày hôm ấy, điều gì đó đã khơi nó lên và khi đã thoát khỏi họ, cô ta trở lại bình thường.” Deedes lại nhún vai, “Ai mà biết đưӧc? Tâm thần học đâu phải một môn khoa học chính xác. Theo kinh nghiệm của tôi, nhӳng người bình thường, biết điều chỉnh hành vi thì không chém mẹ và em gái mình tới chết. Cô cũng biết họ vẫn còn sống khi cô ta vác cái rìu tới chứ?” Anh ta mỉm cười, “Cô ta cũng biết. Đừng ảo tưởng là cô ta không biết.” Roz nhíu mày, chậm rãi nói, “Có một cách giải thích khác. Vấn đề là dẫu có khớp với các sӵ kiện, nhưng giả thuyết này cũng quá vô lý, đến mức khó lòng tin đưӧc.” Anh ta chờ đӧi, rồi cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, “Là gì vậy?” “Olive không hề gây án.” Thấy vẻ ngờ vӵc trên gương mặt anh ta, Roz vội nói tiếp, “Tôi không nói là mình tin vào giả thuyết ấy, nhưng đó có vẻ là sӵ thật.” “Sӵ thật của cô thôi,” anh ta nhẹ nhàng sӱa lại. “Tôi thấy cô đang đặt lòng tin vô tội vạ đấy.” “Có thể.” Roz nhớ lại tâm trạng hoảng loạn của mình vào buổi tối hôm trước. Deedes quan sát cô một lúc rồi nói, “Nếu vô can thật thì cô ta biết hơi nhiều về án mạng đấy.” “Anh nghĩ vậy sao?” “Tất nhiên rồi. Cô không nghĩ thế ư?” “Cô ta không nói gì về chuyện bà mẹ cố gắng tránh né cái rìu và con dao, dù đó hẳn phải là phần đáng sӧ nhất. Tại sao cô ta lại không nhắc đến?” “Xấu hổ. Nhục nhã. Chấn thương tâm lý. Chắc cô sẽ ngạc nhiên trước việc rất nhiều kẻ giết người đã xóa mất phần kí ức về nhӳng việc mình đã làm. Đôi khi, phải mất nhiều năm sau họ mới bắt đầu đối mặt với tội lỗi của bản thân. Dù sao đi nӳa, tôi vẫn không cho rằng sӵ chống trả của người mẹ là điều đáng sӧ đối với Olive như cô vừa nói. Gwen Martin là một phụ nӳ nhỏ bé, cao nhất cũng chỉ đưӧc mét rưӥi, tôi nghĩ vậy. Về mặt hình thể, Olive giống bố, thế nên việc chế ngӵ bà mẹ cũng chẳng khó khăn gì.” Anh ta thoáng thấy nét ngập ngừng trong mắt Roz. “Hãy để tôi hỏi cô câu này nhé. Tại sao Olive lại thú nhận hai tội ác mà mình không hề gây ra?” “Cũng có nhiều người từng làm như vậy mà.” “Chẳng ai làm thế một khi đã có luật sư đứng ra giúp đӥ, cô Leigh ạ. Tôi thừa nhận là trường hӧp ấy có xảy ra, đó là lý do tại sao một bộ luật mới đã đưӧc thông qua để kiểm soát quá trình đưa bằng chứng trước tòa. Nhưng Olive không thuộc diện bị bắt ép hay mua chuộc mà nhận tội. Cô ta đã có người đại diện pháp lý trong suốt quãng thời gian đó. Thế nên tôi nhắc lại, tại sao cô ta lại thú nhận tội ác mà mình không hề gây ra?” “Để bảo vệ ai đó?” Roz thấy may mắn khi không phải họ đang tranh luận trước tòa. Deedes quả là một tay khó nhằn. “Ai mới đưӧc chứ?” Roz lắc đầu, “Tôi không biết.” “Chẳng còn ai khác ngoài bố Olive, lúc đó ông ta đang ở chỗ làm. Cảnh sát đã điều tra kĩ lưӥng và ông ta có bằng chứng ngoại phạm rất vӳng chắc.” “Có thể là người tình của Olive.” Anh ta nhìn cô chằm chằm. “Cô ta nói với tôi rằng cô ta từng phá thai. Nên theo lý mà nói, hẳn cô ta có một người tình.” Cảm thấy điều này rất thú vị, Deedes cười đáp, “Tội nghiệp Olive. Chà, tôi nghĩ cô ta cũng giỏi đối mặt với nỗi đau từ vụ phá thai đó giống như các khó khăn khác mà thôi.” Anh ta lại cười tiếp, “Đặc biệt là khi ai cũng tin cô ta. Nếu là cô thì tôi sẽ không cả tin như vậy đâu.” Roz lạnh lùng nhếch môi cười, “Có lẽ anh mới chính là người cả tin khi vin vào quan điểm của một gã đàn ông chẳng ra gì và ngầm áp đặt rằng một người như Olive không thể nào có nổi người yêu.” Deedes chăm chú nhìn cô và tӵ hỏi không hiểu điều gì đã khiến người phụ nӳ này tức giận đến vậy, “Cô nói đúng, thưa cô Leigh, quan điểm đó thật chẳng ra sao, và tôi xin lỗi.” Anh ta giơ hai tay lên rồi hạ xuống, “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện phá thai. Và tôi thấy hơi khó tin. Hơi thuận lӧi quá, có lẽ thế chăng? Đó không phải là điều mà ta có thể xác minh, trừ khi có sӵ cho phép của Olive, đúng chứ? Nếu bất cứ ai cũng đưӧc phép tra cứu hồ sơ bệnh án của người khác, thì chẳng phải các bí mật thầm kín sẽ đều vӥ lở hết sao?” Roz thấy hối hận vì đánh giá gay gắt của mình. Deedes tӱ tế hơn Crew nhiều và anh ta không đáng phải nghe nhӳng lời như thế. “Olive có nhắc tới việc phá thai. Thế nên tôi đoán cô ta có người yêu. Nhưng cũng có thể cô ta đã bị cưӥng hiếp. Việc thụ thai có thể xảy ra dù người mẹ có tӵ nguyện hay không.” Deedes nhún vai, “Cẩn thận kẻo bị lӧi dụng đấy, cô Leigh. Olive Martin đã chi phối cả phiên tòa vào ngày xӱ án. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn có ấn tưӧng rằng, chính chúng tôi mới là người phải chạy theo cô ta, chứ không phải cô ta phụ thuộc vào chúng tôi.” Dawlington là một vùng ngoại ô nhỏ phía Đông Southampton. Trước kia, nơi đó chỉ là một ngôi làng hẻo lánh, giờ thì đã bị nuốt chӱng bởi quá trình đô thị hóa của thế kỉ XX. Dù duy trì đưӧc sӵ phát triển đồng nhất nhờ hệ thống đường cao tốc trải nhӵa bao quanh, nhưng vùng đất này vẫn dễ dàng bị bỏ qua. Chỉ có duy nhất một tấm biển hiệu tồi tàn của sạp báo Dawlington chỉ dẫn cho Roz biết cô vừa đi qua một vùng ngoại ô để tới một vùng khác. Cô tấp vào lề đường, ngay phía trước một lối rẽ và nghiên cứu bản đồ. Có vẻ cô đang ở nút giao giӳa đường cao tốc và lối rẽ trái kia. Cô liếc mắt nhìn biển báo, đó là phố Ainsley. Cô di tay dọc theo đường chỉ. “Phố Ainsley.” Cô lẩm bẩm, “Xem nào, chết tiệt, mày ở đâu chứ? Đưӧc rồi. Đường Leven. Rẽ phải, rồi rẽ trái.” Roz nhìn thoáng qua gương chiếu hậu rồi đưa xe vào làn đường và rẽ phải. Khi ngồi trên xe, xem xét số nhà 22, đường Leven, càng lúc Roz càng thấy câu chuyện của Olive trở nên kì quái hơn bao giờ hết. Crew nói rằng ngôi nhà không bán đưӧc, nên cô đã hình dung về nó giống như trong tiểu thuyết Gothic, bị bỏ hoang cả năm trời, mục nát dần sau cái chết của Robert Martin, và bị ám bởi nhӳng tội ác kinh hoàng trong căn bếp. Nhưng sӵ thật, đó là một ngôi nhà liền kề khá xinh xắn, sơn màu trắng và hồng tươi sáng. Nhӳng đóa phong lӳ đỏ tươi khoe sắc bên dưới cӱa sổ. Cô tӵ hỏi, ai vừa mua ngôi nhà này nhi? Ai đủ dũng cảm (hoặc đủ đáng sӧ) để sống với nhӳng bóng ma trong gia đình bi thảm này? Cô kiểm tra lại địa chỉ từ các mẩu báo mà sáng nay đã thu lưӧm đưӧc trong kho lưu trӳ của tòa soạn địa phương. Bức ảnh đen trắng của “ngôi nhà kinh dị” cho thấy mặt tiền giống y hệt, nhưng không có nhӳng chậu hoa bên dưới cӱa sổ. Roz bước ra khỏi xe và băng qua đường. Ngôi nhà vẫn im lìm đến mức ngoan cố khi cô bấm chuông cӱa. Cô bước sang nhà bên cạnh và thӱ bấm chuông. Một phụ nӳ trẻ với đứa con còn đang ngái ngủ bám chặt quanh cổ bước ra, “Ai đó?” “Xin chào!” Roz mở lời, “Xin lỗi vì đã làm phiền chị.” Cô chỉ sang phía bên phải, “Tôi thӵc sӵ muốn nói chuyện với hàng xóm của chị nhưng hiện giờ không có ai ở nhà. Liệu chị có biết khi nào họ quay về không ạ?” Người phụ nӳ xốc eo lên để giӳ đứa bé dễ hơn và soi mói nhìn Roz, “Chẳng có gì để xem cả đâu. Cô chỉ đang phí phạm thời gian thôi.” “Tôi xin lỗi, gì cơ ạ?” “Họ đã chuyển hết nội thất bên trong đi rồi làm mới lại toàn bộ. Giờ họ đã sӱa sang sạch đẹp lắm rồi. Chẳng còn thứ gì để xem đâu. Không có máu, không có nhӳng linh hồn kêu gào, chẳng có gì hết.” Cô ta khẽ ấn đầu đứa bé vào vai mình, một cӱ chỉ bình thường theo bản năng của nhӳng bà mẹ dịu hiền, nhưng giọng nói lộ rõ sӵ thù địch, “Cô muốn biết tôi nghĩ gì không? Cô nên đi gặp bác sĩ tâm thần đi. Cô đúng là loại bệnh hoạn đấy.” Cô ta dӧm đóng cӱa. Roz giơ tay ra làm điệu bộ đầu hàng. Cô mỉm cười ngưӧng ngùng, “Tôi đến đây không phải để tọc mạch chuyện cá nhân. Tên tôi là Rosalind Leigh và tôi đang cộng tác với luật sư cố vấn của ông Martin.” Người phụ nӳ nhìn cô với vẻ nghi ngờ, “Ồ, thế sao? Tên ông ta là gì?” “Peter Crew.” “Có thể cô biết tên ông ta nhờ đọc đưӧc ở đâu đó.” “Tôi có một lá thư từ ông ấy. Chị có thể xem qua. Nó sẽ chứng minh điều tôi nói.” “Đưa xem nào.” “Nó đang ở trong xe. Để tôi đi lấy.” Cô vội vã lôi chiếc cặp táp ra khỏi thùng xe, nhưng khi quay lại, cánh cӱa đã đóng kín. Cô nhấn chuông vài lần và đứng chờ chừng mười phút, nhưng rõ ràng người phụ nӳ không có ý định trả lời. Từ căn phòng trên tầng vọng xuống tiếng khóc của đứa trẻ. Roz nghe thấy bà mẹ vừa leo cầu thang vừa nӵng nịu dịu dàng. Tӵ dưng bӵc bội với chính mình, cô bèn quay lại xe và cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo. Mấy mẩu báo cô thu thập đưӧc thật vô dụng. Cô cần nhӳng cái tên, của bạn bè và hàng xóm, hoặc thậm chí cả tên các giáo viên ngày xưa, nhӳng người có thể cho cô biết chi tiết về quá trình học hành và đời sống của Olive. Nhưng báo địa phương cũng giống như báo quốc gia, chỉ luôn thích giật tít với nhӳng từ ngӳ gây sốc về khía cạnh ghê rӧn của tội tác, mà chẳng hé lộ điều gì về cuộc sống của Olive hay tại sao cô ta có thể gây ra chuyện đó. Tất nhiên cũng có cả nhӳng lời trích dẫn của “hàng xóm”, nhưng tất cả đều ẩn danh và tỏ ra thận trọng sau sӵ việc này. Rốt cuộc mọi thứ vẫn chung chung, và chẳng sáng tỏ đưӧc điều gì. Roz ngờ rằng tất cả chỉ là tác phẩm của cánh nhà báo sau khi thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. “Không, tôi không hề ngạc nhiên.” Một người hàng xóm cho hay, “Đúng là vô cùng choáng váng và kinh hoàng, nhưng không hề ngạc nhiên. Cô ta là một cô gái lạ lùng, không thân thiện, và sống khép kín. Không giống cô em gái thu hút và cởi mở của mình. Chúng tôi ai cũng quý mến Amber. Bố mẹ Olive cũng thấy cô ta khó gần. Cô ta không chịu kết bạn hay hòa đồng với ai, luôn tỏ ra xấu hổ, mà tôi đoán là vì cơ thể quá to béo, nhưng cái cách cô ta nhìn người khác thì rất bất bình thường.” Chỉ toàn nhӳng lời lẽ giật gân như thế, ngoài ra chẳng còn gì khác. Không có báo cáo điều tra của cảnh sát. Olive tӵ gọi điện, rồi khai báo trước sӵ chứng kiến của luật sư cố vấn và thú nhận tội giết người. Vì cô ta nhận tội luôn nên không có phần tường thuật chi tiết phiên tòa xét xӱ dài lê thê, cũng không có tên của bạn bè hay người thân thích, và bản án dành cho Olive đưӧc nhắc đến với một dòng duy nhất dưới tiêu đề: 25 năm tù giam cho tội ác man rӧ. Toàn bộ sӵ việc đưӧc báo chí đưa tin một cách thờ ơ. Năm vấn đề cơ bản cánh nhà báo quan tâm gồm “Ở đâu?”, “Khi nào?”, “Cái gì?”, “Ai?” và “Tại sao?”, thì bốn điều đầu tiên đã đưӧc làm rõ. Tất cả mọi người đều biết điều gì đã xảy ra, ai là người phải chịu trách nhiệm, và ở đâu, khi nào. Nhưng có vẻ không một ai biết lý do tại sao. Và điều khó hiểu ở đây là, không ai thӵc sӵ thắc mắc về động cơ gây án. Chỉ vì bị chế giễu mà một phụ nӳ trẻ nổi giận đến mức chém người nhà ra thành từng mảnh à? Roz thở dài, bật đài lên và nhét băng nhạc của Pavarotti vào khay. Không phải một lӵa chọn khôn ngoan lắm, cô thầm nghĩ khi nhӳng giai điệu của bài Nessun Dorma vang lên trong xe và nhӳng kỉ niệm u ám về một mùa hè mà cô không bao giờ quên lại dội về trong tâm trí. Thật lạ khi một đoạn nhạc có thể khơi gӧi nhiều đến thế, nhưng thӵc sӵ, quá trình dẫn tới sӵ chia cách giӳa họ luôn xảy ra gần màn hình ti vi, và giai điệu Nessun Dorma vang lên cả lúc bắt đầu, lẫn khi kết thúc trận cãi vã. Cô vẫn nhớ đến từng chi tiết tất cả các trận bóng trong mùa World Cup năm ấy. Đó là khoảng thời gian yên bình duy nhất trong cả mùa hè xung đột. Cô chán nản nghĩ, sẽ tốt hơn bao nhiêu nếu mình chọn cách chấm dứt, thay vì cứ kéo dài sӵ buôn khổ để dần tới kết cục tệ hại sau này. Roz để ý thấy tấm rèm cӱa bằng vải màn ở ngôi nhà bên phải, số 24, hơi vén ra, phía sau tấm dán đề “Khu tӵ quản” chình ình trên cӱa kính. Cô băn khoăn, lẽ nào mất bò mới lo làm chuồng? Hay tấm rèm đó cũng đưӧc vén lên vào ngày Olive cầm rìu gây án? Hai ga ra ô tô chen vào giӳa hai ngôi nhà, nhưng rất có thể nhӳng người sống bên cạnh vẫn nghe thấy gì đó, “Olive Martin cầm rìu chém mẹ mình bốn mươi nhát…” Suốt vài ngày nay, mấy từ này cứ quay mòng mòng trong đầu cô, lúc ẩn lúc hiện. Cô quay sang quan sát nhà số 22, nhưng vẫn dõi theo tấm rèm cӱa qua khóe mắt. Nó lại khẽ chuyển động dưới nhӳng ngón tay tọc mạch của ai đó. Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu vô cớ với cái người rảnh rỗi đang theo dõi mình. Cuộc sống mới vô nghĩa và nhàm chán làm sao khi chỉ biết đứng đó ngó trộm. Cô băn khoăn không biết kiểu người phiền phức rỗi hơi nào đang sống ở đây? Một bà cô không chồng nhiễu sӵ nghiện phim khiêu dâm? Hay một mụ vӧ nhạt nhẽo chán đời chẳng có việc gì khác để làm ngoài bới lông tìm vết? Rồi đột nhiên có thứ gì đó sáng rõ trong đầu cô, các ý nghĩ đưӧc tập hӧp lại như đường ray tàu hỏa. Đó chính là kiểu người phiền phức mà cô đang cần, tất nhiên rồi, tại sao cô lại không nghĩ ra từ đầu chứ? Thật tình, cô thấy lo cho bản thân. Cô đã dành quá nhiều thời gian tӵ kỉ một mình, chỉ nghe tường thuật bóng đá, chẳng cố gắng vì mục tiêu gì cả, và kí ức cô vang vọng toàn nhӳng điều đau buồn. Một ông lão già nua ra mở cӱa cho cô. Ông ta nhỏ thó, teo tóp với làn da nhӧt nhạt và đôi vai chùng xuống, “Mời vào, mời vào.” Ông ta nói và đứng lùi lại, đưa tay ra hiệu cho cô vào hành lang, “Tôi đã nghe nhӳng gì cô nói với cô Blair. Cô ta sẽ không nói đâu. Và thật tình tôi nghĩ, kể cả nếu cô ta chịu nói thì cũng chẳng đưӧc tác dụng gì. Họ mới chuyển đến đây bốn năm trước, khi cô gái kia đã vào trại giam rồi. Tôi đoán họ chẳng biết gì về gia đình ấy cả, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện với Bob tội nghiệp. Nói sao nhỉ? Cô ta rất trâng tráo, đặc điểm chung của lớp trẻ ngày nay thì phải. Ích kỉ, chỉ muốn nhận mà không cho đi.” Ông ta vừa lẩm bẩm vừa dẫn cô vào phòng khách, “Luôn than phiền vì phải sống trong một khu phố luôn bị soi mói và không đưӧc riêng tư, nhưng lại quên rằng họ mua đưӧc ngôi nhà này với giá bèo bọt, chính là vì nhӳng hạn chế ấy. Ted và Dorothy Clarke bán ngôi nhà đi vì không thể chịu đӵng thêm đưӧc nӳa. Nói sao nhỉ? Thật là một cô ả không biết điều. Thӱ tưởng tưӧng xem nhӳng người đã sống ở đây lâu năm thì sao? Chúng tôi phải chịu đӵng, chứ đâu thể mặc cả gì? Ngồi xuống đi. Mời ngồi.” “Cảm ơn bác.” “Cô nói mình đến từ chỗ ông Crew. Họ đã tìm thấy đứa bé chưa?” Ông ta nhìn chăm chăm vào mặt Roz bằng đôi mắt màu xanh sáng khiến cô bối rối. Roz nhìn lại, đầu óc căng lên, “Đó không phải nhiệm vụ của cháu.” Cô cẩn thận lӵa lời, “Thế nên cháu không chắc việc ấy đang tiến triển đến đâu. Cháu đang mổ xẻ vụ án của Olive. Bác biết ông Crew vẫn tiếp tục đại diện cho cô ta chứ?” “Đại diện cái gì cơ?” Đôi mắt ông ta ngập đầy vẻ thất vọng, “Tội nghiệp Amber bé nhỏ. Lẽ ra họ không nên ép con bé bỏ đứa trẻ. Tôi đã nói rồi sẽ có chuyện mà.” Roz ngồi yên lặng và nhìn xuống tấm thảm đã sờn. “Tất nhiên là mọi người không chịu nghe.” Ông ta gắt gỏng, “Cô cho họ nhӳng lời khuyên hӳu ích và họ trả lời rằng cô là kẻ phiền toái. Nói sao nhỉ? Tôi có thể thấy trước sӵ việc sẽ dẫn đến đâu.” Ông ta đột nhiên ngừng bặt với vẻ phẫn uất. “Bác vừa nói về một đứa bé,” cuối cùng Roz lên tiếng. Ồng ta tò mò nhìn cô, “Nếu họ tìm thấy thằng bé, họ sẽ hiểu.” Vậy đó là một đứa bé trai. “À, vâng.” “Bob đã cố gắng hết sức nhưng luôn có nhӳng nguyên tắc riêng về việc này. Có thể nói một khi để thằng bé đi, nghĩa là họ đã từ bỏ lӧi ích của mình. Cô sẽ nghĩ cứ dính líu đến tiền là mọi chuyện sẽ khác, nhưng nhӳng người như chúng ta sẽ chẳng thể nào thắng đưӧc chính phủ đâu. Nói sao nhỉ? Đúng là lũ cướp ngày.” Roz cố gắng định hình nhӳng gì mình vừa nghe đưӧc. Có phải ông ta đang nói về di chúc của Martin không? Và phải chăng cậu bé (con trai của Amber) là người đưӧc thừa kế? Lấy cớ tìm khăn tay, cô mở túi xách ra và lén bật nút ghi âm. Cô cảm thấy mình sẽ có thu hoạch từ cuộc trò chuyện này. Cô ướm thӱ, “Ý bác là, chính phủ sẽ đưӧc hưởng toàn bộ số tiền?” “Tất nhiên rồi.” Cô khôn khéo gật đầu, “Đôi khi mọi thứ không diễn ra như ý muốn.” “Chẳng bao giờ thì đúng hơn. Lũ cướp khốn kiếp. Sẽ không chịu buông tha cho tới khi bòn rút đến đồng cuối cùng. Và để làm gì cơ chứ? Để đảm bảo lũ ăn không ngồi rồi tiếp tục sinh sôi nảy nở như thể cỏ gấu trên mồ hôi nước mắt của chúng ta. Thật kinh tởm! Có một phụ nӳ sống trong khu cư xá của chính phủ có tới năm đứa con, mà mỗi đứa một bố. Nói sao nhỉ? Rặt một lũ vô dụng. Đó đâu phải là loại người chúng ta muốn chứa chấp trong đất nước này? Não phẳng và vô dụng. Tại sao lại đi nâng đӥ nhӳng kẻ như thế? Chẳng phải nên cho con thỏ mắn đẻ ấy đi triệt sản hay sao?” Roz không phản đối. Cô không muốn bị đưa vào thế bí và càng không muốn chống đối ông ta, “Đúng là như vậy.” “Tất nhiên là đúng rồi, và sẽ đến lúc nhӳng kiểu người như thế không thể tồn tại đưӧc nӳa. Nếu không nhờ vào trӧ cấp thất nghiệp, cô ta và lũ con chắc đã chết đói hết rồi, và như thế cũng đáng thôi. Nói sao nhỉ? Đó chính là quá trình chọn lọc tӵ nhiên. Không giống loài nào lại đi nuông chiều nhӳng con sâu mọt như cái cách mà con người đang làm cả, và cũng không có loài nào lại đi khuyến khích đám sâu mọt ấy lại tạo ra sâu mọt làm gì cả. Thật kinh tởm. Cô có mấy cháu rồi?” Roz mỉm cười yếu ớt, “Dạ chưa. Cháu chưa kết hôn.” “Hiểu ý tôi nói không?” Ông ta lớn tiếng hắng giọng, “Thật đáng kinh tởm. Nói sao nhi? Kiểu người như cô, kiểu người đứng đắn, thì mới nên có con.” “Vậy bác có bao nhiêu người con, bác…?” Cô vờ như đang lục lại sổ ghi chép để tìm xem tên ông ta là gì. “Hayes. Cứ gọi là bác Hayes. Tôi có hai con trai, đều ngoan ngoãn. Tất nhiên giờ chúng trưởng thành cả rồi. Nhưng chỉ có một đứa cháu gái.” Ông ta rầu rĩ thêm vào, “Thật không đúng chút nào. Tôi luôn nhắc nhở chúng rằng chúng có nghĩa vụ với giống nòi dòng họ, nhưng rồi cũng chỉ nước đổ lá khoai.” Nhӳng nét bӵc bội như nặn khắc vào khuôn mặt. Ông ta thӵc sӵ bị ám ảnh quá sâu sắc. Roz biết đã đến lúc mình phải hành động, nếu không ông ta sẽ lảm nhảm hết chuyện này sang chuyện khác như Nghìn lẻ một đêm, “Bác quả là một người có nhận thức sâu sắc, bác Hayes. Tại sao bác lại khẳng định nếu Amber từ bỏ đứa con trai thì nhà đó sẽ gặp rắc rối?” “Vì đến một lúc nào đấy họ sẽ lại muốn có thằng bé. Quy luật muôn đời là thế, chẳng phải sao? Giây phút ném thứ gì đó đi, cũng là lúc ta nhận ra mình cần nó hơn bao giờ hết. Nhưng quá trễ, nó mất rồi. Vӧ tôi là một điển hình, luôn luôn ném đi mọi thứ, nhӳng lọ sơn, thảm trải sàn, và hai năm sau y như rằng lại phải bới tung lên để tìm. Còn tôi ấy à, tôi cất lại hết. Nói sao nhỉ? Tôi nâng niu mọi thứ.” “Vậy ý bác là ông Martin không hề quan tâm đến đứa cháu ngoại của mình trước khi xảy ra vụ án mạng?” Ông ta đưa ngón trỏ và ngón cái sờ lên chóp mũi, “Ai nói vậy? Quả thật Bob đã giӳ kín ý định của mình. Chính Gwen là người khăng khăng cho đứa trẻ đi. Cũng dễ hiểu thôi, tôi nghĩ là tại lúc đó Amber còn quá trẻ.” “Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi?” Ông ta chau mày, “Tôi tưởng ông Crew phải biết rõ về chuyện này chứ.” Cô mỉm cười, “Ông ấy biết, nhưng như cháu đã nói, đó không phải nhiệm vụ của cháu. Cháu chỉ tò mò thôi. Đáng thương quá.” “Đúng là đáng thương. Lúc đó Amber 13 tuổi.” Ông ta đăm chiêu, “Tội nghiệp. Vẫn chưa biết gì cả. Là do một thằng ngu nào đó ở trường ấy.” Ông ta hất cằm về hướng sau nhà, “Trường Trung học Parkway.” “Có phải Amber và Olive đều đi học trường ấy không?” “Ha!” Đôi mắt già nua sáng lên vui thích, “Gwen không đời nào chịu như vậy. Cô ta đưa lũ trẻ tới trường dòng cao sang, nơi chúng chỉ đưӧc học kiến thức sách vở mà không hề biết gì về thӵc tế cuộc sống.” “Tại sao Amber không phá thai? Hay họ theo Công giáo?” Cô nhớ lại Olive đã từng kể về bào thai bị tháo trôi xuống bồn rӱa. “Họ không hề biết là Amber có thai, đúng không nào? Chắc chỉ nghĩ là mập lên thôi.” Đột nhiên ông ta cười khùng khục, “Tức tốc đưa Amber vào viện vì nghi bị viêm ruột thừa rồi con bé phọt ra một thằng cu khỏe mạnh. Họ giấu nhẹm chuyện đó luôn. Tôi chưa từng gặp ai giỏi giӳ bí mật như thế. Ngay cả nhӳng bà xơ cũng không hề hay biết.” “Nhưng bác biết…” cô thăm dò. “Vӧ tôi đoán ra,” ông ta gắt gỏng nói. “Rõ ràng có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra, nhưng không phải chứng viêm ruột thừa rồi. Tối đó Gwen đã suýt phát điên và Jeannie vӧ tôi đã đoán ra. Nhưng dù sao chúng tôi cũng biết giӳ mồm giӳ miệng. Chẳng có lý do gì để trù dập cuộc sống của bọn trẻ. Đó không phải lỗi của con bé.” Roz nhẩm tính trong đầu. Amber nhỏ hơn Olive hai tuổi và giờ nếu vẫn còn sống thì cô ta 26 tuổi. Cô nói, “Con trai cô ấy giờ 13 tuổi, và đưӧc hưởng quyền thừa kế trị giá nӱa triệu bảng Anh. Cháu thắc mắc tại sao ông Crew lại không thể tìm ra cậu bé. Hẳn phải có hồ sơ nhận con nuôi đưӧc lưu lại chứ.” “Tôi nghe nói họ đã lần ra manh mối.” Ông già nghiến hàm răng giả vẻ thất vọng, cáu bẳn lẩm bẩm như thể điều mình nói sẽ giải thích cho mọi thắc mắc. “Chỉ là tin đồn thôi, họ Brown, ở Úc. Thế đấy!” Roz bỏ qua câu trả lời khó hiểu này. Hãy còn thời gian để làm sáng tỏ việc đó mà không tỏ ra ngu ngơ một lần nӳa, “Vậy còn Olive thì sao. Bác có ngạc nhiên trước nhӳng việc cô ta đã làm không?” “Tôi gần như chẳng biết gì về con bé đó.” Ông ta mím chặt môi rồi nói tiếp, “Và chẳng có gì ngạc nhiên khi cô sẽ thấy phát ốm trước cái tin nhӳng người cô biết vừa bị chém chết. Trường hӧp của Jeannie là thế đấy. Bà ấy không bao giờ có thể bình thường như trước và mất sau đó vài năm.” “Cháu rất tiếc.” Ông ta gật đầu, nhưng rõ ràng, vết thương ấy đã lành lại từ lâu, “Tôi cũng có nhìn thấy con bé đó ra ngoài, nhưng chưa bao giờ thấy nó nói năng gì. Chắc là xấu hổ, tôi đoán vậy.” “Bởi vì cô ta quá béo?” Ông ta trầm ngâm mím môi, “Chắc vậy. Jeannie nói con bé rất hay bị trêu chọc. Tôi biết có nhӳng cô gái mập mạp nhưng lại rất năng động, và thường trở thành tâm điểm của mọi hoạt động. Tôi nghĩ, bản tính của con bé đó là luôn nhìn theo hướng tiêu cӵc. Chưa bao giờ cười đùa thoải mái. Không có khiếu hài hước. Kiểu người như thế chẳng dễ dàng kết bạn đưӧc.” “Còn Amber thì ngưӧc lại?” “Ồ, đúng. Con bé rất hòa đồng.” Ông ta mơ hồ suy tưởng lại quá khứ, “Nó khá xinh xắn.” “Hay Olive ghen tị với em gái?” “Ghen tị?” Ông Hayes ngạc nhiên hỏi lại, “Tôi chưa bao giờ nghĩ thế. Nói sao nhỉ? Có cảm giác hai chị em rất yêu thương nhau.” Roz bối rối nhún vai, “Thế tại sao Olive lại giết em gái mình? Và tại sao lại chặt xác ra từng mảnh? Thật kì quái.” Ông ta quắc mắt nghi ngờ, “Tôi tưởng cô đại diện cho Olive. Cô không biết thì còn ai biết nӳa.” “Tất nhiên cô ta sẽ không nói đâu.” Ông ta nhìn ra cӱa sổ, “Chà, thế thì…” Thế thì sao? “Bác có biết tại sao không?” “Jeannie đoán là do hoóc môn.” “Hoóc môn?” Cô vô thức nhắc lại, “Loại hoóc môn gì mới đưӧc chứ?” “Cô biết đấy. Chuyện hằng tháng ấy,” ông ta xấu hổ đáp. “À.” Rối loạn tiền kinh nguyệt sao? Nhưng cô thấy thật khó để có thể thảo luận thêm với ông ta về chủ đề này. Kinh nguyệt là điều không bao giờ đưӧc nhắc đến trong thế hệ của nhӳng người như ông ta. “Ông Martin có bao giờ nói ra suy đoán về động cơ của Olive không?” Ông già lắc đầu, “Chúng tôi không bao giờ gӧi nhắc đến chủ đề ấy. Nói sao nhỉ? Sau vụ việc tôi rất hiếm khi gặp Bob. Ông ấy nhắc đến di chúc của mình đâu như một hay hai lần, và về đứa trẻ.” Ông ta lại hắng giọng, “Ông ấy bỗng chốc sống ẩn dật, cô biết đấy. Gia đình chẳng còn ai nӳa, thậm chí ngay cả nhà Clarke cũng đã chuyển đi. Có thời Ted và Bob thân thiết như anh em vậy.” Mép ông trễ xuống, “Cũng là do Ted gây sӵ trước. Bắt đầu không ưa Bob vì lý do nào đó rồi gần như tuyệt giao. Kế đến nhӳng người khác cũng hành xӱ tương tӵ. Cuối cùng chỉ còn mỗi tôi là bạn ông ấy. Chính tôi là người nhận ra có điều không ổn, khi nhìn thấy nhӳng bình sӳa cứ dồn lại ngoài cӱa.” “Tại sao ông ta quyết định ở lại đó? Trong khi ông ta đủ giàu để không cần quan tâm đến ngôi nhà số 22 nӳa. Chuyển tới chỗ nào chẳng tốt hơn ru rú ở đó với bóng ma của gia đình mình.” Ông Hayes lẩm bẩm như tӵ nhủ, “Tôi cũng không hiểu nổi. Có lẽ ông ấy cần bạn bè ở quanh mình.” “Bác nói nhà Clarke chuyển đi. Họ chuyển đi đâu vậy?” Ông ta lắc đầu, “Tôi không biết. Họ bất ngờ bỏ đi vào một buổi sáng mà chẳng thèm nói với ai câu nào. Ba ngày sau có một chiếc xe tải chuyển nhà đến và chở tất cả đồ đạc theo. Ngôi nhà cứ vô chủ như thế khoảng một năm cho đến khi gia đình Blair mua nó. Từ bấy không nghe tin tức gì từ họ nӳa. Không gӱi lại địa chỉ. Bặt vô âm tín. Nói sao nhỉ? Chúng tôi từng là bạn tốt, sáu người chúng tôi, và giờ còn mình tôi ở đây. Mọi việc thật kì quái.” Vô cùng kì quái, Roz nghĩ. “Bác có nhớ hãng môi giới nhà đất nào đã rao bán ngôi nhà không?” “Công ty của Peterson, nhưng cô chẳng moi đưӧc tin gì từ họ đâu. Chẳng khác nào Hitler. Làm ra vẻ ta đây quan trọng lắm. Khi tôi ghé qua và hỏi họ địa chỉ mới của nhà Clarke, họ bảo tôi đừng chõ mũi vào chuyện người khác. Tôi đốp chát lại luôn, rằng đây là một thế giới tӵ do, và chẳng có lý do gì mà người ta lại không thể hỏi thăm về bạn mình cả. Nhưng không, họ nhận đưӧc yêu cầu là phải giӳ bí mật. Nói sao nhỉ? Hóa ra người nhà Clarke muốn cắt đứt quan hệ với tôi. Ha! Nếu họ muốn tuyệt giao với Bob, hay mấy con ma thì còn dễ hiểu, đằng này… Và phía công ty đó dọa rằng nếu tôi lan truyền tin đồn này ra ngoài, họ sẽ buộc phải can thiệp. Cô biết tôi nên oán trách ai rồi đấy. Liên đoàn các công ty môi giới bất động sản, nếu có tồn tại một liên đoàn như thế thật, nhưng tôi ngờ là…” ông ta huyên thuyên, như muốn trút ra hết sӵ hằn học do cô đơn và bất mãn. Roz thấy tội nghiệp cho ông già, “Bác có hay gặp con trai không?” Cô hỏi khi ông ta nghỉ lấy hơi. “Cũng thỉnh thoảng.” “Họ bao nhiêu tuổi rồi?” “Hai đứa đều hơn 40 rồi.” Ông ta nói sau một thoáng suy nghĩ. “Họ nghĩ sao về Amber và Olive?” Ông ta lại vần vò cái mũi, “Chúng có biết gì về hai đứa ấy đâu. Chúng đã rời nhà rất lâu trước khi hai con bé đến tuổi vị thành niên.” “Họ chưa từng trông hộ hay chơi đùa cùng hai chị em nhà ấy khi còn nhỏ sao?” “Mấy đứa con nhà tôi á? Chúng sẽ không trông trẻ đâu.” Đôi mắt già nua nhòe đi, và ông hất hàm về phía chiếc tủ búp phê đặt đầy ảnh của hai cậu trai trẻ trong bộ quân phục. “Nhӳng đứa trẻ ngoan. Là lính cả.” Ông ta ưӥn ngӵc tӵ hào, “Nghe theo lời khuyên của tôi và gia nhập quân đội. Nhưng giờ chúng bị cho về vườn cả rồi, cả trung đoàn đang hừng hӵc khí thế chiến đấu mà lại bị giải tán. Cô có biết bố con tôi đã cống hiến đời trai cho Nӳ hoàng và nhà nước tổng cộng phải đến 50 năm rồi không? Tôi đã kể với cô rằng tôi từng chiến đấu ở sa mạc trong chiến tranh chưa?” Ông ta lơ đãng nhìn khắp căn phòng, “Có một tấm ảnh chụp Churchill và Monty* trên một chiếc xe jeep ở đâu đó. Chúng tôi ai cũng có một tấm. Quý lắm đấy. Nó ở đâu rồi nhi?” Ông ta xúc động nói. Roz xách chiếc cặp táp lên. “Bác không phải bận tâm về tấm ảnh đâu, bác Hayes. Để lần tới cháu xem cũng đưӧc.” “Cô sẽ quay lại hả?” “Cháu rất muốn quay lại, nếu bác không thấy phiền.” Cô lấy ra một tấm danh thiếp từ chiếc túi xách, nhân tiện tắt nút ghi âm, “Đây là tên và số điện thoại của cháu. Rosalind Leigh. Mã vùng ở London nhưng cháu sẽ xuống đây thường xuyên trong vòng mấy tuần tới, nên nếu bác muốn nói chuyện phiếm thì hãy gọi cho cháu,” cô mỉm cười khích lệ và đứng lên. Ông già ngạc nhiên nhìn cô, “Nói chuyện phiếm? Lạy Chúa tôi. Một người trẻ như cô còn nhiều việc đáng để làm hơn.” Cũng đúng, nhưng cô cần thông tin. Nụ cười của cô, cũng giống như nụ cười của ông Crew, đều là giả tạo. “Hẹn gặp bác sau, bác Hayes.” Ông ta gưӧng đứng dậy một cách kì quặc, rồi đưa bàn tay đầy chấm đồi mồi ra, “Rất vui đưӧc gặp cô, cô Leigh. Nói sao nhỉ? Không phải lúc nào một ông già cũng tình cờ gặp đưӧc một cô gái trẻ quyến rũ thế này.” Ông ta nói với giọng chân thành đến mức cô cảm thấy tội lỗi. Tại sao con người ta lại rơi vào nhӳng hoàn cảnh khốn cùng đến thế? 4 Nhờ sӵ trӧ giúp của một cảnh sát, Roz tìm đưӧc đường đến trường dòng địa phương. “Chắc là trường dòng Thánh Angela,” anh ta nói với cô. “Rẽ trái chỗ cột đèn giao thông rồi lại rẽ trái tiếp. Có một tòa nhà lớn xây bằng gạch đỏ, nằm lùi vào phía trong so với đường cái. Cô sẽ dẽ dàng nhận ra thôi. Đó là công trình kiến trúc tӱ tế duy nhất còn sót lại ở vùng này.” Tòa nhà theo phong cách Victoria nhô cao với vẻ tráng lệ, vӳng chãi, và nổi bật giӳa nhӳng căn hộ lộn xộn cũ kĩ xây bằng bê tông rẻ tiền xung quanh. Một công trình mang đậm chất sư phạm mà không trường học hiện đại nào có đưӧc. Roz đi vào cổng trước, cảm thấy khá thân thuộc vì đã đưӧc đào tạo ở nền giáo dục kiểu này. Nhìn lướt qua nhӳng cánh cӱa phòng học để ngỏ, cô trông thấy bàn ghế, bảng đen, giá sách, và cả nhӳng cô nӳ sinh mặc đồng phục gọn gàng đang chăm chú nghe giảng. Một môi trường học tập yên tĩnh, nơi phụ huynh có thể kiểm soát phương pháp giáo dục mà nhà trường dạy cho con cái họ, bằng cách cӵc kì đơn giản là dọa dẫm sẽ chuyển học sinh tới nơi khác và không trả học phí. Và bất cứ khi nào có đưӧc quyền hành ấy, yêu cầu của phụ huynh sẽ luôn là như nhau: kỉ luật, chương trình học, và kết quả. Cô nhòm qua cӱa sổ và nhìn vào một căn phòng. Rõ ràng đó là thư viện. Chà chà, chẳng trách Gwen cứ khăng khăng gӱi con gái đến đây học. Roz dám cá trường trung học Parkway kia chẳng khác nào một nhà thương điên, nơi tiếng Anh, lịch sӱ, tôn giáo và địa lý đưӧc dạy như các môn đơn lẻ trong chương trình học cơ bản, chính tả trở thành thứ lỗi thời, Tiếng Pháp thành hoạt động ngoại khóa, chưa bao giờ nghe nói đến tiếng La tinh, và khoa học chỉ đơn thuần là chuyện phiếm về hiệu ứng nhà kính… “Tôi có thể giúp gì cho cô không?” Roz quay người lại, nở nụ cười, “Đưӧc vậy thì tốt quá.” Một phụ nӳ sắc sảo gần sáu mươi tuổi vừa dừng bước trước cánh cӱa dán biển “Thư kí”. “Cô là phụ huynh muốn gӱi con vào đây học sao?” “Ước gì đưӧc như thế ạ. Ngôi trường này tuyệt quá. Nhưng tôi chưa có con,” cô giải thích trước ánh nhìn tò mò pha chút bối rối của người phụ nӳ kia. “À, ra vậy. Và giờ thì tôi giúp gì đưӧc cho cô?” Roz lấy tấm danh thiếp ra. “Rosalind Leigh,” cô tӵ giới thiệu. “Tôi muốn nói chuyện với hiệu trưởng?” “Bây giờ sao?” Người phụ nӳ ngạc nhiên hỏi. “Vâng, nếu bà ấy rảnh. Không thì tôi xin đặt lịch hẹn và quay lại sau.” Người phụ nӳ cầm tấm danh thiếp và chăm chú đọc, “Tôi có thể biết cô muốn nói với hiệu trưởng về chuyện gì không?” Roz nhún vai, “Chi là một số thông tin cơ bản về ngôi trường cũng như đối tưӧng học sinh đến nhập học thôi.” “Cô là Rosalind Leigh, tác giả của cuốn sách Qua tấm gương soi phải không?” Roz gật đầu. Qua tấm gương soi là cuốn sách mới nhất, và cũng khá nhất của cô. Sách bán tương đối chạy và nhận đưӧc nhiều lời khen ngӧi, với chủ đề xoáy sâu vào việc thay đổi nhận thức về sӵ phai tàn nhan sắc của phụ nӳ qua năm tháng. Giờ cô tӵ hỏi không biết mình đã lấy đâu ra bấy nhiêu sức lӵc để viết đưӧc cuốn sách đó. Là vì đam mê, cô nghĩ. Chủ đề khá cuốn hút cô. “Tôi vừa đọc xong.” Người phụ nӳ mỉm cười, “Tôi đồng ý với một số kết luận của cô, tuy nhiên nó thӵc sӵ bắt người đọc phải động não khiếp quá. Tác phẩm của cô rất đáng yêu, mà chắc cô cũng ý thức đưӧc điều đó.” Roz cười, ngay lập tức thấy có thiện cảm với người phụ nӳ này. “Ít nhất thì bà cũng thẳng thắn.” Người kia nhìn đồng hồ đeo tay, “Vào văn phòng của tôi đi. Nӱa tiếng nӳa, tôi phải đi gặp vài phụ huynh, nhưng cho tới lúc đó, tôi rất sẵn lòng cho cô biết một số thông tin cơ bản về trường. Lối này…” Bà mở cánh cӱa có tấm biển Thư ký, bước tới căn phòng liền kề với nó, và chỉ vào một chiếc ghế, “Mời ngồi. Cô dùng cà phê nhé?” “Vâng.” Roz ngồi xuống, chăm chú dõi theo người phụ nӳ bận bịu lấy siêu nước và vài chiếc cốc. “Bà là hiệu trưởng ạ?” “À, đúng rồi.” “Ở thời của tôi thì hiệu trưởng thường là các bà xơ.” “Trước đây cô cũng học trường dòng à? Cô dùng sӳa không?” “Cà phê đen không đường ạ.” Bà đặt một chiếc cốc bốc hơi nghi ngút trước mặt Roz và ngồi xuống đối diện cô. “Thật ra tôi vẫn là một bà xơ. Xơ Bridget. Chúng tôi thôi mặc tu phục khá lâu rồi, vì thấy nó đã vô hình tạo nên một bức tường ngăn cách nӳ tu và xã hội.” Bà cười khúc khích, “Tôi không biết mặc như thế thì có vấn đề gì, nhưng mọi người luôn cố tránh chúng tôi nếu có thể. Tôi cho rằng có lẽ họ cảm thấy nếu không tránh mặt, họ sẽ phải gồng mình lên để ứng xӱ chuẩn mӵc. Mà như thế thì rất khó chịu. Cuộc nói chuyện thường gưӧng gạo.” Roz bắt tréo chân và vô thức ngồi thư giãn trên chiếc ghế bành. Đôi mắt cô đong đầy sӵ ấm áp và hài hước. Mới một năm trước thôi, chúng vẫn là cӱa sổ tâm hồn, thể hiện tính cách hài hòa của cô. Nhưng nỗi đắng cay đã gặm mòn quá nhiều điều. “Có thể đó là cảm giác tội lỗi. Chúng ta cần giӳ mồm giӳ miệng nếu không muốn khơi ra nhӳng bài thuyết giáo mà mình xứng đáng phải nhận.” Cô nhấp một ngụm cà phê, “Điều gì làm xơ nghĩ tôi cũng từng học trường dòng?” “Cuốn sách của cô. Cô tỏ ra bất mãn với nhӳng tôn giáo đã đưӧc chính thức hóa. Tôi đoán trước kia cô từng là tín đồ Do thái hoặc Công giáo, nhưng nay đã bỏ đạo. Nhưng chắc chắn không phải tín đồ Tin lành. Vì tư tưởng của tôn giáo này ngay từ đầu đã nặng nề hơn rất nhiều rồi.” “Thӵc tế tôi không hề quay lưng lại với bất kì tôn giáo nào khi viết tác phẩm đó.” Roz từ tốn nói, “Bấy giờ tôi vẫn là một con chiên Công giáo ngoan đạo.” Xơ Bridget nhận ra giọng điệu châm biếm của cô, “Nhưng bây giờ thì không phải nӳa.” “Không. Trong lòng tôi Chúa đã chết rồi.” Cô khẽ mỉm cười trước ánh nhìn đầy cảm thông của người phụ nӳ đối diện. “Tôi đoán xơ đã đọc về chuyện đó. Thật khó lòng khen ngӧi gu đọc báo của xơ đấy.” “Tôi là một nhà giáo, quý cô ạ. Chúng tôi mang về đây cả báo chính luận lẫn tạp chí tiếp thị.” Bà không hề cụp mắt xuống hay tỏ ra xấu hổ, và Roz thấy lòng đầy cảm kích. “Phải, tôi đã đọc, và nếu rơi vào hoàn cảnh của cô, hẳn tôi cũng sẽ quay lưng lại với Chúa. Người tàn nhẫn quá.” Roz gật đầu và quay lại chủ đề cuốn sách của mình, “Nếu tôi nhớ không nhầm, tôn giáo chỉ đưӧc nhắc đến duy nhất ở một chương. Sao xơ lại thấy khó lòng đồng tình với kết luận của tôi?” “Bởi chúng đưӧc rút ra từ một câu châm ngôn duy nhất. Và vì tôi không thể chấp nhận đưӧc câu châm ngôn ấy, nên tôi không đồng tình với nhӳng kết luận của cô.” Roz nhướng mày, “Câu châm ngôn nào vậy?” “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn.” Roz ngạc nhiên, “Xơ cảm thấy câu ấy không đúng sao?” “Đúng vậy, không phải lúc nào nó cũng đúng.” “Tôi không biết nói gì nӳa. Và xơ còn là một nӳ tu cơ đấy.” “Việc là nӳ tu không liên quan gì ở đây cả. Tôi chỉ thức thời thôi.” Nhӳng điều bà xơ nói vô thức gӧi cô nhớ về Olive. “Xơ thӵc sӵ tin rằng nhӳng người có vẻ ngoài ưa nhìn sẽ tốt đẹp cả hay sao? Tôi không thể đồng ý với quan điểm đó. Thế cũng chẳng khác nào khẳng định cứ ai xấu người thì xấu cả nết.” “Tôi không hề nói vậy. Cô đang quy chụp suy nghĩ của tôi đấy, cô gái ạ.” Xơ Bridget tỏ vẻ ngạc nhiên, “Đơn giản, tôi chỉ đang nghi ngờ về ý niệm cho rằng sắc đẹp là một giá trị bề nổi mà thôi.” Bà giӳ tách cà phê bằng cả hai tay và nói tiếp, “Tất nhiên, đó là một suy nghĩ dễ chịu, tất cả chúng ta đều có thể hài lòng với bản thân. Nhưng sắc đẹp, cũng giống như sӵ giàu có, cũng là một loại tài sản thuộc về giá trị đạo đức. Tại sao ư? Nhӳng người sống dư dả có thể đảm bảo đưӧc việc tôn trọng phép tắc luật lệ, hào phóng và nhân hậu. Còn người nghèo thì không. Khi con người ta rơi vào hoàn cảnh túng quẫn, thì chuyện giӳ đưӧc lòng tốt hay phẩm giá đâu phải là dễ. Mỗi lần muốn làm điều tốt thӵc sӵ là mỗi lần phải giằng xé bản thân. Cô có chịu cho đi một xu không, khi đó là đồng cuối cùng trong túi, và thậm chí cô còn không biết sẽ phải kiếm đồng tiếp theo ở đâu?” Bà nở một nụ cười tinh quái, “Nếu đưӧc chọn thì chẳng ai muốn mình nghèo hèn hết.” “Tôi sẽ không phản đối quan điểm đó, nhưng tôi không thấy mối liên hệ giӳa cái đẹp và tiền tài.” “Cái đẹp nâng đӥ con người ta tránh xa khỏi nhӳng cảm xúc tiêu cӵc gây ra bởi nỗi cô đơn và sӵ ruồng rẫy. Nhӳng người có vẻ ngoài ưa nhìn thӵc chất đã luôn may mắn hơn người khác. Thӵc sӵ là như vậy, và chính cô cũng đã thừa nhận điều này. Thế nên, họ có ít lý do hơn để hằn học, để ghen tị và để thèm muốn nhӳng thứ mình không thể có. Họ thường có xu hướng trở thành tầm ngắm của nhӳng cảm xúc ấy, chứ không phải căn nguyên của chúng.” Bà nhún vai, “Tất nhiên sẽ luôn có ngoại lệ, hầu hết nhӳng trường hӧp ấy đã đưӧc cô nhắc tới trong cuốn sách. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, nếu ai đó hấp dẫn, thì nét quyến rũ hẳn phải thể hiện từ trong ra ngoài. Tất nhiên vẫn có nhӳng tranh luận về việc vẻ đẹp ấy toát ra từ nội tâm hay hình thức trước, nhưng cả hai luôn có xu hướng song hành.” “Vậy nếu người ta đẹp và giàu có thì cánh cổng thiên đàng sẽ rộng mở đón chào hay sao?” Cô mỉm cười ranh mãnh, “Đó là một triết lý căn bản đối với tín đồ Công giáo, đúng không? Tôi nghĩ Chúa Jesus khuyên răn điều ngưӧc lại đúng chứ. Kiểu như việc một con lạc đà lọt qua lỗ kim xâu còn dễ hơn một người giàu có bước đưӧc lên thiên đàng.” Xơ Bridget cười hóm hỉnh, “Cô quả là một nӳ tu kín đáng nể.” Bà lơ đãng dùng cây bút bi khuấy tách cà phê của mình, “Đúng, Người đã nói vậy, nhưng nếu đặt vào đúng ngӳ cảnh, tôi nghĩ triết lý ấy sẽ bổ sung cho quan điểm của tôi chứ không phải phản bác lại. Cô nhớ chứ, một anh chàng giàu có đã hỏi người làm cách nào để đưӧc bất tӱ. Người đáp: Hãy nghe theo lời răn của Chúa. Anh ta trả lời: Từ nhỏ, con vẫn luôn giӳ trọn đạo, nhưng con còn có thể làm gì hơn nӳa không. Chúa trả lời: Nếu con muốn trở nên hoàn hảo, và tôi xin nhấn mạnh từ ‘hoàn hảo’, thì hãy bán hết tất cả nhӳng gì con có và chia tiền cho người nghèo, rồi đi theo ta. Người thanh niên liền bỏ đi, buồn rầu vì anh ta có quá nhiều của cải và không nӥ bán hết. Sau đó, Chúa Jesus đã đưa ra một ví dụ minh họa bằng con lạc đà và lỗ kim xâu. Như cô thấy đấy, anh ta đang nói về sӵ hoàn hảo, chứ không phải chỉ là lòng tốt.” Bà mút đầu bút bi, “Xét một cách công bằng, tôi luôn cho rằng bán hết của cải có nghĩa là bán hết nhà cӱa và việc kinh doanh buôn bán cùng toàn bộ nhӳng người ở đӧ hay làm thuê trong đó, vậy vấn đề đạo đức này quả thật khiến người ta khó xӱ. Nhưng tôi nghĩ điều Chúa muốn nói là: Cho đến thời điểm này con là người tốt, nhưng để đánh giá xem con thӵc sӵ tốt đến đâu, thì hãy đặt mình vào hoàn cảnh không một xu dính túi. Hoàn hảo là đi theo Chúa và giӳ gìn đức hạnh khi con nghèo khó đến nỗi trộm cắp và lừa gạt là lӵa chọn duy nhất nếu còn muốn thức dậy vào sáng hôm sau. Một mục tiêu không tưởng.” Bà nhấp cà phê và nháy mắt, “Tất nhiên, có thể tôi đã nhầm.” Roz thẳng thừng đáp, “Chà, tôi sẽ không phản bác xơ về vấn đề ấy. Tôi ngờ rằng làm thế thật chẳng khác nào cố đấm ăn xôi. Nhưng tôi cho ràng xơ đang tranh luận dӵa trên luận điểm không mấy vӳng vàng rằng sắc đẹp là một tài sản thuộc về phạm trù đạo đức. Vậy còn nhӳng cạm bẫy của tính kiêu ngạo và chuộng hư vinh thì sao? Và xơ sẽ giải thích thế nào về việc một vài trong số nhӳng người tốt nhất tôi biết, lại không hề xinh đẹp?” Xơ Bridget cười sảng khoái, “Cô lại bẻ cong nhӳng gì tôi nói rồi. Tôi chưa bao giờ nói rằng muốn làm người tốt thì phải xinh đẹp. Tôi chỉ phản bác khi cô nhất mӵc khẳng định nhӳng người tốt nước sơn thì không tốt gỗ. Theo quan sát của tôi, thường nhӳng người xinh đẹp cũng rất tốt bụng. Nói ngắn gọn, nhӳng người xinh đẹp thì đủ sức để trở nên tốt bụng.” “Quay lại với câu hỏi ban nãy của tôi, vậy điều đó có nghĩa, nhӳng người xấu xí thì thường không tӱ tế sao?” “Tất nhiên là không. Cũng giống như chẳng còn gì tệ hơn khi khẳng định người nghèo luôn luôn xấu xa. Thật ra chi là họ phải chịu thӱ thách khắc nghiệt hơn mà thôi.” Bà khẽ nghiêng đầu, “Lấy Olive và Amber làm ví dụ. Vì rốt cuộc đó cũng là mục đích thӵc sӵ của chuyến viếng thăm này. Amber khá may mắn. Con bé là một trong nhӳng đứa trẻ đáng yêu nhất tôi từng biết. Mọi người đều yêu quý con bé. Olive thì ngưӧc lại, hầu như không đưӧc ai biết đến. Hơn nӳa, con bé lại không có nhiều tính tốt. Nó tham lam, hay dối trá và thi thoảng tỏ ra khá dӳ dằn. Tôi thấy thật khó mà thích nổi Olive.” Roz không định phản đối việc chuyển chủ đề. Dù sao cuộc trò chuyện này ngay từ đầu đã hướng tới vấn đề đó mà. “Và xơ cũng phải trải qua thӱ thách hệt như Olive. Xơ đã thất bại sao? Xơ không thể ưa cô ta sao?” “Khó mà yêu quý Olive, cho tới khi Amber nhập học. Tính cách tốt đẹp nhất của Olive là tình yêu vô bờ bến dành cho cô em gái, không hề toan tính ích kỉ. Con bé quan tâm tới Amber như gà mẹ chăm con, và thường đặt lӧi ích của Amber lên trên lӧi ích của mình. Tôi chưa từng chứng kiến thứ tình cảm sâu đậm nào như thế giӳa chị em gái với nhau.” “Vậy tại sao cô ta lại giết em gái mình?” “Thӵc sӵ thì vì sao? Lần này câu hỏi đó rất cần lời đáp.” Bà xơ già nóng ruột gõ ngón tay lên mặt bàn, “Tôi vào thăm con bé mỗi khi có thể. Nó không định nói cho tôi biết. Lời giải thích duy nhất tôi nghĩ ra đưӧc, là tình yêu đến ám ảnh của người chị đã chuyển thành sӵ thù ghét đến mức ám ảnh tương đương. Cô gặp Olive chưa?” Roz gật đầu. “Cô nghĩ sao về con bé?” “Cô ta có vẻ thông minh.” “Đúng vậy. Con bé đã có thể vào đại học nếu cô hiệu trưởng thời đó thành công trong việc thuyết phục bà mẹ về nhӳng lӧi ích của việc này. Ngày ấy, tôi chỉ là giáo viên quèn.” Bà thở dài, “Nhưng bà Martin là một phụ nӳ bảo thủ, và Olive lại rất sӧ mẹ. Với tư cách nhà trường, chúng tôi đã không thể làm gì để bà ta thay đổi quyết định. Hai đứa ra trường, Olive tốt nghiệp với ba điểm A và Amber với bốn điểm O xoàng xoàng.” Bà lại thở dài lần nӳa, “Tội nghiệp Olive. Con bé đi làm thu ngân trong siêu thị trong khi Amber thӱ đi học làm tóc, hình như là vậy.” “Siêu thị nào vậy?” “Siêu thị của Pettit trên đại lộ. Nhưng chỗ đó đóng cӱa đưӧc vài năm rồi, giờ đã thành cӱa hàng bán rưӧu.” “Vào thời điểm xảy ra vụ án, cô ta đang làm việc ở Phòng Y tế và An ninh Xã hội đúng không?” “Phải, và tôi tin con bé đang làm rất tốt. Tất nhiên là chỗ làm do bà mẹ chọn.” Xơ Bridget ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Thật khôi hài, tôi tình cờ gặp Olive chỉ chừng một tuần trước vụ án mạng. Tôi rất mừng khi gặp lại con bé. Trông Olive có vẻ…” Bà ngừng lại, “… rất hạnh phúc. Đúng, tôi nghĩ dùng từ ‘hạnh phúc’ là chuẩn xác.” Roz để mặc không gian rơi vào thinh lặng và chìm đắm trong dòng suy tưởng của riêng mình. Có quá nhiều điểm vô lý trong câu chuyện này. “Cô ta có hòa hӧp với bà mẹ không?” Cuối cùng cô hỏi. “Tôi không biết. Tôi luôn có ấn tưӧng rằng con bé hӧp với bố hơn. Tất nhiên, bà Martin mới là người có tiếng nói trong gia đình. Chắc chắn bà ta là người quyết định mọi chuyện. Bà ta rất độc đoán, nhưng tôi không có ấn tưӧng gì về việc Olive chống đối mẹ. Đúng là kiểu phụ nӳ khó nói chuyện, và luôn luôn chừng mӵc. Bà ta luôn cẩn trọng lӵa chọn từng từ mình nói, như muốn che giấu con người thật. Nhưng tôi không hiểu bà ta cần che giấu điều gì.” Tiếng gõ cӱa vang lên và một phụ nӳ thò đầu vào, “Thưa xơ, ông bà Barker đang đӧi ạ. Xơ đã sẵn sàng gặp họ chưa?” “Hai phút nӳa nhé, Betty.” Bà mỉm cười với Roz, “Tôi xin lỗi. Tôi không chắc mình có giúp đưӧc gì cho cô không nӳa. À, khi còn học ở đây, Olive có một người bạn, không phải kiểu bạn bè như cô và tôi hay nghĩ tới đâu, nhưng con bé nói chuyện với cô gái này nhiều hơn bất kì ai. Họ của con bé sau khi kết hôn là Wright, Geraldine Wright, và con bé sống ở một ngôi làng tên là Wooling, cách nơi này khoảng mười sáu cây số về phía Bắc. Nếu con bé sẵn lòng nói chuyện với cô, tôi chắc rằng nó sẽ cung cấp cho cô nhiều thông tin hơn tôi. Tên ngôi nhà con bé đang ở là Cây Sồi.” Roz ghi chép ngắn gọn các chi tiết vào quyển sổ ghi chép. “Tại sao tôi lại có cảm giác xơ đang đặt hi vọng vào tôi nhỉ?” “Olive cho tôi xem lá thư của cô vào lần cuối tôi gặp con bé.” Roz đứng dậy, cầm cặp táp và túi xách lên. Cô trầm ngâm nhìn bà xơ, “Biết đâu tôi chỉ có thể viết ra nhӳng thứ tàn nhẫn.” “Tôi không nghĩ vậy.” “Vâng, tôi cũng không nghĩ thế.” Cô dừng lại trước cánh cӱa, “Rất vui vì đưӧc gặp xơ hôm nay.” “Hi vọng gặp lại cô,” xơ Bridget nói. “Tôi rất mong đưӧc biết nhӳng tiến triển trong quá trình điều tra của cô.” Roz gật đầu, “Liệu Olive có thӵc sӵ là hung thủ không?” “Tôi thật lòng không biết.” Bà xơ chậm rãi đáp, “Tất nhiên, tôi cũng băn khoăn. Toàn bộ sӵ việc quá kinh khủng, đến nỗi khó lòng chấp nhận đưӧc.” Rồi bà kết luận, “Cẩn thận nhé, cô gái yêu quý. Điều duy nhất tôi có thể quả quyết về Olive là con bé nói dối về gần như tất cả mọi điều.” Roz ghi lại tên của viên cảnh sát chịu trách nhiệm bắt giӳ Olive từ bài báo cắt ra và ghé vào sở cảnh sát trên đường trở về London. “Tôi muốn tìm trung sĩ Hawksley.” Cô nói với viên cảnh sát trӵc ban, “Anh ta làm việc ở đây năm 1987. Không biết giờ anh ta còn công tác không?” Trӵc ban lắc đâu, “Bỏ việc rồi, khoảng mười tám, hai mươi tháng trước gì đó.” Anh ta chống khuӹu tay lên quầy và vui vẻ nhìn cô, “Tôi có thể giúp gì đưӧc không?” Môi cô vô thức cong lên, “Có lẽ anh có thể cho tôi biết giờ anh ta đang ở đâu.” “Đưӧc. Anh ta mở một nhà hàng trên phố Wenceslas, và sống ở căn hộ tầng trên.” “Và bằng cách nào tôi có thể tìm thấy phố Wenceslas? “Chà, giờ…” anh ta xoa cằm vẻ suy ngẫm, “… cách dễ nhất là đӧi nӱa tiếng nӳa, hết ca trӵc tôi sẽ dẫn cô đi.” Roz cười, “Và bạn gái anh sẽ nói sao đây?” “Một câu hỏi khá thông minh đấy. Cô ấy có cái lưӥi sắc như lưӥi cưa vậy.” Anh ta nháy mắt, “Nếu cô không nói thì tôi cũng sẽ chẳng hé răng nӱa lời.” “Xin lỗi anh. Đáng tiếc tôi lại đang bị cùm chặt với một lão chồng ghét cảnh sát chẳng kém gì ghét lũ trai bao.” Nói dối bao giờ cũng dễ dàng hơn. Anh ta cười nhăn nhở, “Ra khỏi đồn rẽ trái và đi chừng một cây rưӥi nӳa sẽ thấy phố Wenceslas bên tay trái. Góc phố có một cӱa hàng bỏ không. Nhà hàng của Hawksley ở sát bên cạnh, có tên là Xoong Chần Trứng.” Anh ta gõ gõ chiếc bút chì lên mặt bàn, “Cô có định ăn ở đó không?” “Không,” Roz đáp. “Chỉ đơn thuần là công việc thôi. Tôi không có ý định hưởng thụ.” Anh ta gật đầu ủng hộ, “Khôn ngoan đấy. Hawksley không phải đầu bếp xuất sắc cho lắm. Anh ta cứ làm cảnh sát thì tốt hơn.” Xoong Chần Trứng nằm trên trục đường tới London. Roz hơi lưӥng lӵ khi đưa xe vào bãi đỗ vắng tanh của nhà hàng. Cô thấy hơi mệt và vốn không định nói chuyện với Hawksley vào ngày hôm nay. Màn tán tỉnh của viên cảnh sát trӵc ban càng khiến cô chán nản và hờ hӳng. Nhà hàng Xoong Chần Trứng là một tòa nhà gạch đỏ xinh xắn, nằm cách đường một bãi đỗ xe. Hai cӱa sổ lồi nằm hai bên cánh cӱa nặng trịch làm bằng gỗ sồi. Cây hoa tӱ đằng sum sê choán toàn bộ mặt tiền. Hệt như trường dòng Thánh Angela, trông tòa nhà thật lạc lõng với kiến trúc xung quanh. Cӱa hàng cӱa hiệu hai bên đều bỏ không, các cӱa sổ biến thành chỗ dán áp phích quảng cáo. Chúng hòa hӧp với nhau theo lối thiết kế thӵc dụng rẻ tiền sau chiến tranh, nhưng lại chẳng liên kết chút nào với tòa nhà cổ kính đang phôi phai dần ở giӳa. Tệ hơn nӳa, chính quyền thiển cận đã chấp nhận cho người chủ cũ mở rộng thêm phần gác mái hai tầng đằng sau mặt tiền xây bằng gạch đỏ. Giờ lớp xi măng trát tường đã tối thầm lại bên trên mái ngói của nhà hàng. Người ta cố gắng chỉnh cho tán cây tӱ đằng vắt chéo qua mái ngói, nhưng phần kiến trúc nhô ra ở bên phải đã chắn hết ánh nắng, và nhӳng dây leo của loài cây này chẳng buồn vươn tới tầm cao ảm đạm ấy. Roz đẩy cӱa bước vào. Nơi này tối tăm và vắng vẻ. Nhӳng bàn ăn trống không trong một căn phòng hiu quạnh. Giống như cô. Giống như cuộc đời cô. Cô định lên tiếng gọi, rồi lại đổi ý. Ở đây, mọi thứ đều quá yên bình, và cô không cần phải vội. Cô nhón chân bước trên sàn và ngồi lên một chiếc ghế đẩu ở quầy bar trong góc. Không khí bảng lảng mùi thức ăn và mùi tỏi phi lôi cuốn, nhắc cô nhớ rằng cả ngày nay mình chưa ăn gì. Roz đӧi một lúc lâu, nhưng không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì. Cô thấy mình như một kẻ xâm phạm vào cõi tĩnh lặng của người khác. Cô đã định rời đi, cũng lẳng lặng như lúc đến, nhưng không gian an yên lạ thường khiến đầu cô gục xuống hai tay từ lúc nào chẳng rõ. Sӵ kiệt quệ, kẻ đồng hành bấy nay, lại dang tay vây chặt lấy cô, và hướng tâm trí cô tới cái chết như nhiều lần trước đó. Có khi cô sẽ làm thế thật. Thuốc ngủ, hoặc tai nạn ô tô. Ô tô, luôn luôn là ô tô. Một mình, trong đêm mưa. Thật dễ dàng, chỉ việc quay bánh lái và tìm một sӵ giải thoát yên bình. Đó cũng là một kiểu công lý. Nỗi căm ghét bành trướng và khuấy đảo tâm trí, khiến đầu cô đau nhức. Chúa ơi, cô đã trở nên thật tệ hại. Ước gì có ai băm vằm cơn giận dӳ hủy diệt trong lòng cô và để chất độc thoát ra. Lẽ nào Iris đã đúng? Liệu cô có nên đi trị liệu tâm lý hay không? Cơn sầu muộn ghê gớm bất thình lình cuộn lên trong lòng cô như một con sóng dӳ, và có nguy cơ tuôn trào ra ngoài qua hàng mi thành nhӳng giọt nước mắt. """