" Hoang Dã - Hành Trình Tìm Lại Mình Trên Đường Mòn Pacific Crest PDF EPUB 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Hoang Dã - Hành Trình Tìm Lại Mình Trên Đường Mòn Pacific Crest PDF EPUB Ebooks Nhóm Zalo HOANG DÃ Hành Trình Tìm Lại Mình Trên Đường Mòn ---❊ ❖ ❊--- Tác giả: Cheryl Strayed Dich thua ̣ ̣̂t: Quế Chi Phát hành: AlphaBooks Xuat bản: NXB Thế Giới The loại: Tự truyện Nguon text: Waka Đóng gói: @nguyenthanh-cuibap LỜI NGỎ C uon sách dự a trên nhật ký hành trınh ̀ cá nhân cùng nhieu sự việc thự c tetôi tım ̀ hieu đượ c; xin ý kien những người đượ c nhac tới; gợi lại những sự kiện trong ký ức và cuộc song hiện tại của tôi. Vı̀quyen riêng tư, hau het nhân vật đeu đãđượ c đoi tên, một sothông tin cá nhân cũng bịthay đoi. Cuon sách không ket hợp các nhân vật, sự kiện làm thay đoi sự thật. Đôi khi, tôi có bỏ qua một vài chi tiet, nhưng van đảm bảo trọn vẹn tınh cha ́ ̂n thự c và nội dung câu chuyện. MỞ ĐẦU N hững cái cây sừng sững cao vút, nhưng tôi còn cao hơn chúng. Tôi đang đứng trên một sườn núi doc đứng phıa ́ bac California. Tôi vừa tháo đôi giày leo núi ra và đerơi một chiec xuong tán cây, đau tiên, nó bật nhào vào không khı́khi bị chiec ba lôkhong locủa tôi đoụp xuong, roi lăn theo con đường mòn sỏi đá và bay khỏi đınh ̉ doc. Chiec giày rớt xuong một tảng đá troi phıa ́ dưới cách tôi vài mét và nảy lên trước khi bien mat giữa vòm rừng, chang thenào lay lại đượ c nữa. Tôi há hoc miệng, đieng người. Dù đãở giữa nơi hoang dãnày 38 ngày và tham thıa ́ rang đieu gı̀ cũng có thexảy ra và sẽxảy ra; nhưng tôi khi ay van không khỏi bàng hoàng. Giày của tôi đã mat. Mat thật roi. Tôi giữ chặt chiec kia trước ngự c như đứa trẻ, dù tat nhiên là chang nghıa ̃ lý gı. ̀ Một chiec giày làm đượ c gı̀khi không có chiec còn lại chứ? Chang gı̀ cả. Nó vô dụng, cô độc mãi mãi, và tôi chang he mảy may thương cảm. Đó là đôi bot Raichle vừa to vừa nặng bang da nâu với dây đỏ cùng loxỏ dây kim loại màu bạc. Tôi giơ chiec giày lên cao, cosức ném thật xa, nhın ̀ nó rơi xuong những tán cây xum xuêvà bien mat khỏi cuộc đời tôi. Tôi cô độc. Chân tran. Tôi 26 tuoi và mocôi nữa. Một kẻ lạc đường đúng nghıa, ̃ như một người lạ đãnhận xét vào hai tuan trước, khi nghe tên tôi và cái cách tôi đánh mat mọi thứ trong đời. Cha bỏ đi khi tôi lên sáu. Mẹ mat khi tôi 22 tuoi. Sau cái chet của mẹ, cha dượng – người tôi từng coi như cha đẻ – dan trở thành người mà tôi chang nhận ra noi. Chị gái và em trai tôi moi người một phương, đam chım ̀ trong noi buon kho riêng của họ. Dù tôi đãgang sức gan ket cả gia đınh ̀ lại với nhau, nhưng rot cuộc van là ly tán. Vài năm trước khi ném đi chiec giày ay, tôi cũng đã vứt bỏ chınh́ mınh. ̀ Tôi vat vưởng, lang thang, bat tàu – từ Minnesota tới New York, tới Oregon và xuyên qua mien Tây nước Mỹ– đecuoi cùng, vào mùa hè năm 1995, tôi thay mınh ̀ chân không giày, không tha thiet cũng chang thờ ơ với the giới. Đó là một thegiới tôi chưa từng đặt chân tới, thậm chı́ chưa từng biet đen sự ton tại của nó; nơi tôi lêbước trong muộn phien và boi roi, sợ hãi và hy vọng. Một the giới mà tôi tin sẽ bien tôi thành người phụ nữ tôi có thetrở thành, đong thời đưa tôi vevới cô gái Cheryl trước kia. Một the giới rộng chừng 60 cm và dài 4.285 km. The giới ay mang tên đường mòn Paciic Crest. Lan đau tiên tôi nghe đen nó chı̉chừng bảy tháng trước đó, khi đang song ở Minneapolis, buon bã, tuyệt vọng, chuan bị ly hôn người đàn ông tôi van yêu say đam. Tôi với lay cuon The Paciic Crest Trail, Volume 1: California (Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California) từ giá sách lien kekhi đang đứng xep hàng, đợi thanh toán một chiec xẻng. Bıa ̀ sách nói: Paciic Crest Trail (PCT) là con đường mòn hoang vu chạy dài từ biên giới Mexico ở California đen sát biên giới Canada, qua chın ́ ngọn núi: Laguna, San Jacinto, San Bernardino, San Gabriel, Liebre, Tehachapi, Sierra Nevada, Klamath và Cascades. Khoảng cách là 1.600 km đường chim bay, nhưng độ dài đường mòn thı̀gan gap đôi soay. PCT trải dài qua các bang California, Oregon và Washington. Nó đi qua các vườn quoc gia, những vùng hoang dã cũng như nhieu vùng đat thuộc liên bang, bộ lạc và tư nhân; qua hoang mạc, núi đoi và rừng nhiệt đới; qua sông suoi và cả những con đường cao toc. Tôi lật lại, nhın ̀ chăm chăm vào bıa ̀ trước – một honước trong đay sỏi cuội bao quanh bởi những vách đá cheo leo, in bóng bau trời xanh long lộng – roi đặt lại nó lên giá, trả tien chiec xẻng và rời đi. Nhưng sau đó, tôi đãquay trở lại và mua cuon sách. Khi ay, đường mòn Paciic Crest chưa phải là một phan cuộc đời tôi. Đó chı̉ là một ý tưởng, mơ ho và lạ lùng, đay hứa hẹn và bı á n. Khi đưa tay miet theo con đường nhap nhô vẽtrên tam bản đo, có đieu gı̀đó như rộn ràng bung nở trong trái tim tôi. Tôi quyet đinh ̣ sẽchinh phục con đường ay, hay chı́ıt ́ là đi xa nhat có thetrong chừng 100 ngày. Tôi song một mınh ̀ trong căn hộ studio [1] ở Minneapolis, ly thân chong, làm phục vụ bàn, và song những ngày tháng roi bời tệ hại. Moi ngày, tôi lại cảm thay như mınh ̀ đang ngước lên từ một đáy gieng tham sâu. Nhưng từ chınh ́ nơi đó, tôi chuan bị trở thành một khách bộ hành đơn độc phiêu lãng giữa mien hoang dã. Và tại sao lại không chứ? Đãtừng có rat nhieu “tôi” khác. Một người vợ đáng yêu và một phụ nữ ngoại tınh. Mo ̀ ̣̂t cô con gái đượ c yêu thương và kẻ giờ đây phải côđơn trong những kỳ nghı̉le. Một kẻ đay tham vọng hoài bão và một cây bút tiem năng liên tiep nhảy giữa những công việc vô nghıã trong khi học đòi nghiện ngập và ngủ với vô sođàn ông. Tôi là cháu gái một người thợ mỏ ở Pennsylvania, con gái một nhân viên kinh doanh từng là công nhân ngành thép. Sau khi bomẹ chia tay, tôi song cùng mẹ, chị gái và em trai trong một khu chung cư dành cho những bà mẹ đơn thân và con của họ. Thời niên thieu, tôi từng song theo kieu vevới tự nhiên trong khu rừng phıa ́ Bac Minnesota, ở một ngôi nhà không có vệ sinh khép kın, ́ không điện, không hệ thong nước. Dù vậy, tôi van trở thành đội trưởng đội covũtrường trung học và hoa khôi học đường. Roi tôi vào đại học, đứng trong hàng ngũnhững người cánh tả cap tien ve bınh đa ̀ ng giới. Nhưng trở thành người phụ nữ một mınh ̀ bước qua gan 1.800 km đường hoang dãư? Tôi chưa từng có suy nghı̃ay. Dau the, thử một lan cũng chang mat gı.̀ Và giờ đây, đứng chân tran trên ngọn núi ở California này, tôi tưởng như đãvài năm trôi qua, vài năm song một cuộc đời hoàn toàn khác, ke từ giây phút tôi đưa ra quyet đinh ̣ không tưởng đó: một mınh ̀ đi bộ đường trường trên PCT đecứu lay đời mınh. ̀ Khi đó, tôi tin rang, mọi đieu tôi từng trải qua trước đó sẽlà hành trang tot cho chuyen đi này. Nhưng không. Moi ngày trên con đường mòn chınh ́ là chuan bịduy nhat cho ngày tiep theo. Và thậm chı́đôi khi còn chang có cách nào đechuan bi ca ̣ ̉. Như việc chiec giày của tôi đã rớt bên sườn núi và chang the lay lại. Thự c sự thı, ̀ tôi không hoàn toàn tiec nuoi khi đánh mat nó. Trong sáu tuan đi đôi giày ay, tôi đãbăng qua những hoang mạc và vùng tuyet phủ, thay cỏ cây, bụi rậm, lá hoa đủ mọi hınh ̀ thù, kıch ́ cỡvà màu sac; tôi leo lên roi lại đi xuong núi đoi, qua những cánh đong, rừng thưa và những dải đat tôi thậm chı́ còn chang biet tên. Tôi chı̉ có thenói rang mınh ̀ đãtừng ở đó, vượt qua và bỏ lại chúng sau lưng. Trong suot quãng thời gian ay, đôi giày khien chân tôi phong rộp, tray da chảy máu; móng chân tôi đen lại và bon móng đãtự bong ra, đau đớn vô cùng. Khi đe mat đôi giày, cả tôi và chúng đeu đãhoàn thành nghıa ̃ vụ với nhau, dau từ tận đáy lòng tôi van vôcùng yêu quý chúng. Đôi giày ay chang còn là vật vôtri vô giác như với “tôi” ngày trước nữa; cũng giong chiec ba lô, leu trại, túi ngủ, bınh ̀ lọc nước, bep lò siêu nhẹ và chiec còi nhỏ màu cam tôi mang theo thay cho khau súng trong suot mùa hè ay. Chúng đeu là những thứ tôi hieu rõ và tin tưởng; những thứ giúp tôi tien bước. Phıa ́ dưới kia, những ngọn cây cao ngat đang khẽđu đưa trong làn gió nóng bức. Tôi chăm chú nhın ̀ xuyên qua khoảng mênh mông xanh ngat ay, tham nghı̃han đôi giày của mınh ̀ nam dưới đó. Vı̀khung cảnh tuyệt vời trước mat, tôi quyet đinh ̣ dừng chân tạm nghı. ̉ Tôi ở đây, trong một chieu muộn giữa tháng bảy, cách xa thegiới văn minh vemọi mặt, và còn nhieu ngày nữa mới tới đượ c trạm bưu điện hiu quạnh đelay chiec hộp tiep tetiep theo. Có theai đó đang đi xuong theo con đường mòn này; nhưng khả năng ay rat mong manh. Thường thường, tôi đi rat nhieu ngày mà không thay một ai khác. Dù sao thı, ̀ có người đi cùng hay không cũng vậy cả. Tôi là kẻ độc hành. Tôi lặng nhın ̀ đôi chân tran dập nát với vài móng chân còn sót lại. Khi tháo đôi tat len tôi van thường mang, từ trên mat cátrở xuong, chân tôi nhợt nhạt khủng khiep. Bap chân gân guoc, sạm nang và rậm lông; lem luoc ban thıu ̉ với đay vet xước và phong rộp. Tôi bat đau đi bộ từ hoang mạc Mojave và không đinh ̣ dừng lại cho tới khi chạm tay tới cây cau bac qua con sông Columbia ở ranh giới giữa Oregon vàWashington. Một cây cau có cái tên hoa mỹ: Cau của Chúa. Tôi nhıǹ vephương bac, chăm chăm hướng tới cây cau “hoa tiêu” ay. Tôi ngoảnh lại phương nam, vùng đat hoang dãđã“dạy do” vàthiêu đot tôi; cân nhac những lự a chọn của mınh. ̀ Và chı̉có duy nhat một đáp án thôi. Luôn luôn là như vậy. Tiep tục tien bước. PHẦN MỘT Mười Ngàn Thứ Đập tan một thứ vô cùng vĩ đại sẽ tạo nên một cơ hội còn vĩ đại hơn. WILLIAM SHAKESPEARE, (Antony và Cleopatra) 1 MƯỜI NGÀN THỨ C huyen độc hành ba tháng trên đường mòn Paciic Crest của tôi có kha khá những khởi đau. Trước het là quyet đinh ̣ đau tiên, rat chóng vánh: mınh ̀ sẽđi; tiep theo là quyet đinh ̣ nghiêm túc hơn: bat tay vào làm thôi; tiep đen là công cuộc khởi động, gom hàng tuan lien mua sam, đóng gói và chuan bị cho chuyen đi. Roi xin nghı̉việc phục vụ bàn, hoàn tat thủ tục ly hôn, bán hau het mọi thứ tôi sở hữu, tạm biệt bạn bè vàtới vieng mộ mẹ lan cuoi. Roi lái xe dọc đat nước, từ Minneapolis tới Portland, Oregon roi vài ngày sau đó, bat một chuyen bay tới Los Angeles, bat tiep xe tới thịtran của Mojave, tiep tục đi nhờ tới điem giao cat giữa PCT và đường quoc lộ. Moi khởi đau ay đeu gom bat tay vào làm, nhanh chóng nhận ra việc này vôvọng đen thenào, roi quyet đinh ̣ từ bỏ bởi thay nó thật vônghıa, ̃ gian nan, khác xa hınh ̀ dung trước đó, và còn bởi tôi thự c sự chưa đủ san sàng. Và sau đó, là dan thân vào thự c sự. Cứ bám trụ cứ dan bước, bat chap tat cả. Bat chap gau, ran đuôi chuông và tieng gam gào của sư tử núi chang thay bóng dáng; bat chap những vet phong rộp, vet thương đóng vảy, xước xát và rách da rách thiṭ . Bat chap kiệt sức và thieu thon; lạnh giá và nang cháy; đơn điệu và đau đớn; đói và khát; vinh quang và những bóng ma ám ảnh suot hành trınh ̀ gan 1.800 km độc hành từ hoang mạc Mojave tới bang Washington. Và cuoi cùng, khi đã thự c sự đi và đen, bước qua chừng ay dặm đường trong quãng thời gian đó, tôi nhận ra đâu mới là khởi đau thự c sự. Tôi nhận ra chuyen bộ hành qua đường mòn Paciic Crest của mınh̀ không khởi đau từ quyet đinh ̣ chớp nhoáng ngày ay. Nó đãmanh nha từ trước cả khi tôi tưởng tượng venó, chınh ́ xác là bon năm, bảy tháng và ba ngày trước đó, khi tôi đứng trong căn phòng nhỏ ở bệnh viện Mayo, Rochester, Minnesota và biet rang mẹ mınh sa ̀ p chet. Khi đó, tôi mặc từ đau tới chân một màu xanh lá. Quan xanh, áo sơ mi xanh, chiec nơ màu xanh trên mái tóc. Đó là bộ đomẹ may cho tôi – bà đãmay quan áo cho tôi suot cả cuộc đời. Một sobộ hệt như tôi mơ ước, một sokhác thı̀ không bang. Tôi chang cuong đomàu xanh, nhưng dù thenào tôi cũng mặc chúng, như một kieu chuộc loi, hien tehay bùa may man vậy. Cả một ngày trong bộ đoxanh lá, khi đi cùng mẹ và dượng Eddie het tang này đen tang khác ở viện Mayo đemẹ làm đủ thứ xét nghiệm, một lời cau nguyện cứ điệp đi điệp lại trong tâm trı́tôi, dù lời cau nguyện không phải từ chınh ́ xác đemôtả điệp khúc đó. Tôi không quỵ lụy trước Chúa. Tôi thậm chı́ chang tin vào Chúa. Tôi chang cau khan: Lạy Chúa, xin Người hãy rủ lòng thương chúng con. Tôi không xin xỏ lòng thương. Tôi không can chúng. Mẹ tôi mới 45 tuoi. Nom bà hoàn toàn khỏe mạnh. Nhieu năm nay mẹ gan như chı̉ăn chay. Mẹ trong cúc vạn thọ quanh vườn đe xua sâu bọ thay vı̀ dùng thuoc trừ sâu. May chị em tôi van đượ c mẹ cho nuot tỏi song khi cảm lạnh. Những người như mẹ sẽ chang the nào bị ung thư. Những xét nghiệm ở bệnh viện Mayo sẽchứng minh đieu đó, phủ nhận hoàn toàn lời các bác sı̃ở Duluth nói. Tôi dám chac làthe. May bác sı̃ở Duluth là ai kia chứ? MàDuluth là gı̀cơ chứ? Duluth! Một thịtran lạnh lẽo, quêmùa nơi may tay bác sı̃chang hieu quái gı̀vethứ họ nói: Một phụ nữ45 tuoi, ăn chay, ăn tỏi, thường dùng những bài thuoc từ tự nhiên và không hút thuoc mà lại mac ung thư phoi giai đoạn cuoi sao? Mẹ kiep. Đó là lời nguyện cau của tôi: Mẹ kiep, mẹ kiep, mẹ kiep. Thenhưng, mẹ tôi đang ở đây, trong bệnh viện Mayo, mệt mỏi rãrời neu phải tự đi lại quá ba phút đong ho. “Em có muon dùng xe lăn không?” Dượng Eddie hỏi mẹ khi chúng tôi bat gặp hàng xe lăn trong một hành lang dài trải thảm. “Mẹ con không can xe lăn.” Tôi đáp. “Chı̉một lát thôi.” Mẹ nói, gan như đosụp xuong một chiec. Anh mat tôi và mẹ chạm nhau trước khi dượng Eddie đay bà ve phıa thang ma ́ ́y. Tôi theo sau, không cho phép bản thân đượ c nghı̃ngợi bat cứ đieu gı.̀ Chúng tôi đang lên gặp vị bác sı̃cuoi cùng. Một bác sı̃thự c thụ, chúng tôi cứ nói như vậy. Ong sẽtập hợp mọi thông tin vemẹ và nói cho chúng tôi đâu mới là sự thật. Khi thang máy đi lên, mẹ đưa tay chạm vào quan tôi, vân vê lớp vải cotton xanh giữa những ngón tay theo cái cách rat riêng của mınh. ̀ “Hoàn hảo.” Bà nói. Lúc đó tôi 22 tuoi, bang tuoi mẹ khi bà mang thai tôi. Bà sap rời bỏ tôi đúng vào thời điem tôi đen với bà, suy nghı̃ay lướt qua đau tôi. Không hieu sao suy nghı̃này cứ hien hiện trọn vẹn trong tâm trı́tôi, tạm thời xóa nhòa lời nguyện cau Mẹ kiep. Tôi gan như rıt ́ lên vı̀đau đớn. Tôi suýt nghẹn thở vı̀đieu tôi nhận ra trước cả khi nó đượ c xác nhận. Tôi sap phải song quãng đời còn lại mà không có mẹ. Tôi vận het sức xua đi sự thật ay. Tôi không theđemınh ̀ tin vào đieu đó, lúc này đây và trong chiec thang máy này, tôi giữnhip ̣ thở, bat bản thân nghı̃tới những thứ khác. Như là neu bác sı̃nói rang bạn sẽ sớm ra đi, bạn sẽ đượ c mang tới một căn phòng với cái bàn go bóng loáng. Nhưng không phải vậy. Chúng tôi đượ c dan tới một phòng kiem tra nơi cô y tá yêu cau mẹ cởi áo và mặc chiec áo bệnh nhân bang cotton với dây dợ lòng thòng hai bên. Sau đó, mẹ leo lên một chiec bàn đượ c lót bông và trải giay trang. Moi khi bà cử động, căn phòng lại lóe sáng lên với lớp giay rách toạc và nhăn nhúm bên dưới. Tôi có thethay tam lưng tran của mẹ, thay đường cong nhỏ nhan dưới that lưng bà. Bà sẽkhông chet. Tam lưng tran của bà dường như nói lên đieu ay. Tôi đang nhın ̀ cham cham vào đó khi bác sı̃thự c thụ kia bước vào phòng và nói neu may man, mẹ tôi có thesong thêm một năm nữa. Ong ta giải thıch ́ rang họ sẽkhông cothử đieu trị gı,̀ rang bà chang thecứu chữa đượ c nữa. Chang thelàm gı̀hơn, ông ta nói với chúng tôi. Phát hiện muộn bệnh ung thư phoi là chuyện bınh̀ thường. “Nhưng mẹ tôi không hehút thuoc!” Tôi cự nự, cứ như thecó the khien ông ta từ bỏ lời chan đoán ay, như thebệnh ung thư bien chuyen tuan tự và có thengăn lại đượ c. “Mẹ tôi chı̉hút khi còn trẻ và hàng năm nay chưa động đen một đieu nào.” Vị bác sı̃lac đau buon bãvà tiep tục. Còn một việc có thelàm. Ong ta gợi ý làm giảm những cơn đau lưng bang phương pháp xạ tri. ̣ Chúng giúp thu nhỏ kıch thư ́ ớc của khoi u đang lan dọc song lưng mẹ tôi. Tôi không khóc. Tôi chı̉thở. Khó nhọc. Nolự c. Và roi, quên mat can phải thở. Tôi đãtừng ngat đi – khi lên ba, tôi quyet nın ́ thở vı̀ không muon ra khỏi bon tam. Lúc đó, tôi còn quá nhỏ đenhớ mọi chuyện. Mẹ đãlàm gı? ̀ Mẹ đãlàm gı? ̀ Tôi đãhỏi mẹ suot thời thơ bé, khien bà vừa buon cười vừa ngạc nhiên vı̀cái tınh ́ dai như đıa ̉ của tôi, roi cuoi cùng phải keđi kelại câu chuyện cả ngàn lan. Mẹ luôn kerang, mẹ đãchıa ̀ tay ra và nhın ̀ khuôn mặt tôi dan tái xanh. Mẹ đợi tới khi đau tôi ngả vào lòng bàn tay mẹ, tôi hıt mo ́ ̣̂t hơi và tınh la ̉ ̣i. Thở đi. “Tôi có thecưỡi ngự a nữa không?” Mẹ hỏi ông bác sı. ̃Bà ngoi đó, siet chặt hai bàn tay, ngoac hai co chân vào nhau như the tự trói mınh. ̀ Đeđáp lại, ông ta lay ra một cây bút chı, ̀ đặt nóthang đứng ở rıa ̀ chậu rửa roi gõmạnh lên mặt chậu rửa. “Đây là đot song của bà sau khi xạ tri.̣” Ong ta nói. “Chı̉ chan động nhỏ, xương bà sẽvỡ tan như bánh quy giòn. ” Tôi và mẹ cùng vào phòng vệ sinh nữ. Moi người khóa trái một gian, nức nở. Chúng tôi chang nói với nhau lời nào. Chang phải vı̀ chúng tôi thay côđơn với noi niem riêng, mà bởi chúng tôi cùng đau một noi đau, hai người như một. Tôi có thecảm nhận đượ c người bà đang tự a vào cánh cửa, đôi bàn tay đập từng nhip le ̣ ̂n cửa khien các gian phòng cứ the rung lên. Lát sau, chúng tôi bước ra rửa tay và mặt, nhın ̀ nhau qua tam gương sáng chói. Chúng tôi đượ c chı̉tới đợi ở quay thuoc. Tôi ngoi giữa mẹ và dượng Eddie, trong bộ đo xanh lá, và chiec nơ xanh kỳ lạ thay van nam trên mái tóc. Có một cậu bémập mạp, trọc đau nam trong lòng người đàn ông già nua. Có một người phụ nữ với một bên cánh tay từ khuỷu xuong cứ đu đưa vô đinh. ̣ Cô co giữ nó bang bên tay còn lại. Cô ay đang chờ đợi. Chúng tôi đang chờ đợi. Có một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc toi màu ngoi trên xe lăn. Cô đội chiec mũtım ́ và đeo nhan kim cương đay tay. Chúng tôi chang therời mat khỏi côay. Cônói tieng Tây Ban Nha với những người xung quanh, gia đınh co ̀ ̂ và có lẽ là cả chong cô nữa. “Con có nghı cõ ̂ ay bi ung thư kho ̣ ̂ng?” Mẹ thı tha ̀ m hỏi tôi. Dượng Eddie cũng ngoi ngay cạnh tôi, nhưng tôi không thenhın ̀ ông. Bởi neu tôi nhın ̀ ông, cả hai chúng tôi sẽcùng vỡ vụn như những chiec bánh quy giòn. Tôi nghı̃ve chị mınh, ̀ Karen và em trai, Leif. Nghı̃ve chong tôi, Paul, và veông bà ngoại cùng bác tôi, những người đang song cách đây cả ngàn kilômét đường. Họ sẽnói gı̀khi biet tin? Họ sẽkhóc như thenào nhı? ̉ Lời cau nguyện của tôi giờ đã khác: Một năm, một năm, một năm. Hai từ ay nhip ̣ tieng như themột trái tim đang đập trong long ngự c. Đó là khoảng thời gian còn lại của mẹ tôi. “Mẹ đang nghı̃gı̀the?” Tôi hỏi bà. Một bài hát vang lên trên loa. Bài hát không lời, nhưng mẹ biet chúng. Và thay vı̀trả lời tôi, bà khẽngân nga theo điệu nhạc. “Paper roses, paper roses, oh how real those roses seemed to be.”[2] (Những bông hong giay, những bông hong giay. Oi! Chúng mới giong thật làm sao.) Bà đặt bàn tay lên tay tôi và nói: “Hoi còn trẻ mẹ van nghe bài hát này. Giờ nghe lại thay thật hay. Mẹ không biet là lại hay the đâu.” Roi họ gọi tên mẹ: đơn thuoc cho bà đã san sàng. “Đen lay giúp mẹ đi,” bà nói, “nói với họ con là ai. Nói rang con là con mẹ.” Tôi là con của mẹ, nhưng còn hơn thenữa. Tôi là Karen, Cheryl, Lief. Karen Cheryl Leif. KarenCherylLief. Tên của chúng tôi đãhòa vào làm một trong lời mẹ suot cuộc đời tôi. Bà tham thı̀ và kêu la, huýt gọi và ngân nga ba từ ay. Chúng tôi là con mẹ, là bạn mẹ, là khởi đau và ket thúc của mẹ. Chúng tôi đãthay phiên nhau ngoi ghetrước trên ô tô cùng mẹ. “Mẹ yêu các con ngan này nhı?” ̉ Bà hỏi chúng tôi, giữ đôi tay cách nhau chừng 15 cm. “Không!” Chúng tôi đáp cùng nụ cười ranh mãnh. “Hay là ngan này?” Bà hỏi lại, và cứ the, cứ the, moi lan lại dang rộng tay hơn một chút. Nhưng rộng đen chừng nào cũng chang theđủ. Tınh ̀ yêu mẹ dành cho chúng tôi vượt qua cả vòng tay bà. Chang thenào đo đem, chang thenào đong chứa. Nó gom mười ngàn thứ[3] đãđượ c đặt tên trong the giới của Lão Tử và cả mười ngàn thứ nữa. Tınh y ̀ êu của mẹ vẹn tròn, chan chứa và chang hemàu mè, lan tỏa qua vẻ bengoài nội tâm của bà. Bà là con gái một quân nhân vàtheo đạo Thiên Chúa. Bàtừng song ở năm bang và hai nước trước khi bước sang tuoi 15. Bà yêu những chú ngự a, nhạc Hank Williams và có một người bạn thân tên Babs. 19 tuoi có bau, mẹ cưới botôi. Ba ngày sau, ông đuoi đánh mẹ quanh phòng. Mẹ bỏ đi roi quay ve. Bỏ đi roi lại quay ve. Dù chang muon, bà van gang cam chiu. ̣ Ong đam vỡ mũi mẹ, đập tan bát đıa. ̃ Ong túm tóc, lôi mẹ xenh xệch trên vıa ̉ hè giữa ban ngày ban mặt, khien đau goi bà tứa máu. Nhưng ông chang khuat phục noi bà. 28 tuoi, cuoi cùng bà cũng rời bỏ ông. Bà đơn độc, với KarenCherylLief ngoi ghetrước trong chiec ôtô của mınh. ̀ Sau đó, chúng tôi đen song ở một thị tran nhỏ cách Minneapolis chừng một tieng chạy xe, trong chuoi căn hộ nghe tên thı̀có vẻ cao cap lam: Mill Pond và Barbary Knoll, Tree Loft và Lake Grace Manor. Mẹ tôi làm het việc này đen việc khác. Phục vụ bàn tại Norseman roi Ininity, nơi đong phục là áo thun đen với dòng chữGO FOR IT (Lieu thử đi!) lap lánh màu cau vong trước ngự c. Bà làm ca ngày trong một nhà máy sản xuat dụng cụ bang nhự a dùng đe chứa chat ăn mòn mạnh và mang những sản pham loi venhà. Chúng tôi sẽdùng những cái khay và hộp bị loi, vỡ hay sứt mẻ ay làm đochơi, giường ngủ cho búp bê hay đường doc cho ôtô mô hınh. ̀ Mẹ liên tục phải làm việc, làm việc roi làm việc, mà chúng tôi van cứ nghèo. Chúng tôi đượ c nhận phômai và sữa bột từ chınh ́ phủ, tem phieu thự c pham, thẻ hotrợ y tecùng những món quà mien phı́từ người thiện nguyện vào dip ̣ Giáng sinh. Chúng tôi chơi đuoi bat, trò đèn xanh đèn đỏ, đochữ bên các hòm thư của khu nhà, và đợi chờ những tam séc đượ c gửi tới. “Chúng ta không nghèo,” mẹ luôn nói đi nói lại như vậy, “bởi chúng ta giàu yêu thương.” Bà sẽpha màu thự c pham vào nước đường và giả vờ rang chúng là những thứ đo uong đặc biệt. Xá xi, ̣ cam ép hoặc nước chanh. Mẹ sẽhỏi: Quý bà có muon uong thứ gı̀khác không ạ? bang chat giọng Anh quoc kiêu kỳ lan nào cũng khien chúng tôi cười nghiêng ngả. Mẹ sẽ mở rộng dan vòng tay, hỏi rang mẹ yêu chúng tôi nhieu đen chừng nào, và sẽchang thecó giới hạn cho trò chơi ay. Mẹ yêu chúng tôi hơn mọi thứ có thegọi tên trên thegian này. Mẹ luôn lạc quan và hien hòa, chı̉trừ một vài lan bà mat bınh ̀ tınh ̃ và tét chúng tôi bang thıa ̀ go mà thôi. Hay một lan mẹ hét lên KHON KIEP và sụp xuong khóc vı chu ̀ ́ng tôi không chiu ̣ dọn dẹp phòng. Mẹ rat tot bụng, vị tha, hào phóng và chat phác. Mẹ hẹn hò với Killer, Doobie, Dan Mô Tô và một người tên Victor thıch ́ trượt tuyet đường doc. Họ thường cho chúng tôi may đong năm đô đi mua kẹo đe có the ở riêng với mẹ trong căn hộ. “Đeý cả hai bên đường nhé!” Mẹ sẽgọi với theo như vậy khi chúng tôi chạy ào đi như đàn cún đói khát. Khi gặp dượng Eddie, mẹ đãnghı̃sẽchang thành đôi vı̀ông kém bà đen tám tuoi. Dau vậy, họ van yêu nhau. Karen, Lief và tôi cũng yêu quý ông. Khi ay ông mới 25 tuoi, và hai năm sau, ông ket hôn cùng mẹ, hứa sẽtrở thành cha chúng tôi. Dượng Eddie là người thợ mộc có thelàm ra hoặc sửa bat cứ thứ gı. ̀ Chúng tôi rời những căn hộ có tên mỹmieu kia, chuyen đen ở cùng ông trong một nông trại cho thuêxiêu vẹo với tang ham ban thıu ̉ và tường ngoài sơn tới bon thứ màu. Mùa đông ngay sau đám cưới của hai người, dượng Eddie ngãtừ trên mái nhà xuong khi đang làm việc và bị gãy song lưng. Một năm sau đó, ông và mẹ dùng 12.000 đô-la tien boi thường của ông đe mua 16 ha đat tại Aitkin County, cách Duluth 1 tieng rưỡi lái xe vephıa ́ tây, trả hoàn toàn bang tien mặt. Ơ đó không có nhà. Chưa ai từng dựng nhà trên mảnh đat ay. 16 ha đat của chúng tôi toàn cây coi, bụi rậm, cỏ dại, ao chuôm lay lội ngập cỏ nen. Chang có gı̀đephân biệt với cả vài kilômét cây coi, bụi rậm, cỏ dại, ao chuôm bao quanh. Trong những tháng đau, chúng tôi cùng nhau dạo bước quanh khu đat như những người đia ̣ chủ, len lỏi qua khoảnh hoang vu ở hai phıa ́ không giáp với đường cái, như thelàm vậy sẽtạo ra lãnh thoriêng của mınh. ̀ Và, dan dan, đieu đó đãtrở thành hiện thự c. Những cái cây từng bınh ̀ thường như bao cây khác, giờ giong như khuôn mặt người bạn cũgiữa đám đông, cành lá đung đưa, vay gọi như cũng có tâm hon. Những bụi cỏ, rıa ̀ đam giờ đãthân thuộc, thành điem moc hay chı da ̉ n mà chang ai ngoài chúng tôi hieu noi. Chúng tôi gọi nơi đó là “ngượ c lên bac” khi còn song ở thị tran cách Minneapolis một tieng chạy xe. Trong sáu tháng đau, chúng tôi chı̉ ngượ c lên bac vào cuoi tuan, hăng hái khai quang một khoảng đat và dựng căn leu một phòng bang giay dau cho năm người ngủ. Đau tháng sáu, khi tôi 13 tuoi, chúng tôi chuyen han tới đó. Hay đúng hơn chı̉ có mẹ, Leif, Karen vàtôi, cùng hai con ngự a, lũmèo và lũchó với một chiec hộp 10 chú gà con mẹ đượ c tặng kèm khi mua hơn 11 cân thức ăn cho gà ở cửa hàng. Còn Eddie tiep tục lái xe lên vào các ngày cuoi tuan mùa hè đó, roi ở lại thị tran suot mùa thu. Lưng ông cuoi cùng đãhoi phục, nên có thetiep tục làm việc. Ong lại làm thợ mộc trong mùa cao điem, tận dụng thời điem thu nhập có the rat khá. Vậy là lại chı̉ còn KarenCherylLief song cùng mẹ như những tháng năm mẹ van đơn thân. Mùa hè đó, dù ngủ hay thức, chúng tôi gan như thay nhau mọi lúc, và hiem khi thay ai đó khác. Có hai thịtran nhỏ cách nơi chúng tôi song chừng 30 cây so: Moose Lake ở phıa ́ đông và McGregor ở phıa ́ tây bac. Vào mùa thu, chị em tôi tới học ở McGregor, thị tran nhỏ hơn với 400 dân. Nhưng suot mùa hè đang đang, ngoài vài chuyen thăm nom thưa thớt của những người hàng xóm xa xôi ghé lại đechào hỏi, chı̉ có chúng tôi và mẹ. Chúng tôi tranh luận, trò chuyện, trêu đùa tiêu khien qua ngày. Tôi là ai? Chúng tôi lặp đi lặp lại câu hỏi đó trong trò chơi mà một người sẽnghı̃veai đó, noi tieng hoặc không, đenhững người kia đoán tên bang vô socâu hỏi đúng-sai: Đàn ông phải không? Người Mỹphải không? Chet roi phải không? Có phải là Charles Manson không? Chúng tôi chơi trò đó khi gieo trong và chăm sóc khu vườn giúp chúng tôi trụ qua mùa đông giá rét trên mảnh đat đãbị bỏ mặc cả nghıǹ năm này, khi dựng một ngôi nhà mới ở phıa ́ bên kia đien trang với hy vọng sẽhoàn thiện khi mùa hè ket thúc. Chúng tôi bị muoi đot chi chıt́ khi làm việc, nhưng mẹ lại cam dùng DEET hay bat cứ chat hóa học nào phá hủy não, gây ô nhiem môi trường, ảnh-hưởng-đen-the-hệ sau tương tự DEET. Thay vào đó, mẹ dạy chúng tôi dùng tinh dau bạc hà đe đuoi muoi. Toi toi, chúng tôi sẽchơi trò đem sovet muoi can trên người dưới ánh nen. Sẽ là 79, 86 hay 103 gı đo ̀ ́. “Một ngày nào đó, các con sẽcảm ơn mẹ vı̀đieu này.” Mẹ luôn nói vậy moi khi chúng tôi phàn nàn vı̀thieu thon đủ thứ so với trước đây. Trước kia chúng tôi chưa từng đượ c song trong xa hoa nhung lụa, thậm chı́ không bang noi tang lớp trung lưu, nhưng van có cuộc song thoải mái giữa đời song hiện đại. Trong nhà cũluôn cóti vi, chưa ketới bon cau tự hoại và vòi nước sạch. Trong cuộc song mới mẻ của những “kẻ tiên phong” như chúng tôi, nhu cau đơn giản nhat cũng đòi hỏi một chuoi nhọc nhan những nolự c, thời gian và công sức. Bep của chúng tôi chı̉có một bep du lich ̣ Coleman; một bep lò; một tủ ướp lạnh colodo dượng Eddie tự chemà phải cho đá vào thı̀mới giữ đượ c đoở mức hơi mát; một bon rửa bát trơ trọi chong dự a lên bức tường ngoài leu và một thùng nước có nap đậy. Thứ nào cũng đòi hỏi chı̉kém hơn chút xıu ́ so với lợi ıch ́ chúng mang lại. Chúng can đượ c giữ gın ̀ và bảo quản, lap đay vào roi bỏ bớt ra, kéo lên roi thả xuong, múc đay roi xả ra, hay moi lửa roi trông chừng. Karen và tôi nam cùng một giường trên căn gác xép, sát mái đen độ chı̉ vừa đủ đechúng tôi ngoi thang. Leif ngủ cách đó chừng một mét, trên một cái bục nhỏ hơn. Còn mẹ ngủ trên chiec giường kê dưới sàn nhà, cuoi tuan thı̀có thêm dượng Eddie. Hang đêm, chúng tôi buôn đủ chuyện roi ngủ, kieu như tiệc ngủ vậy. Trên mái nhà có một cửa sochạy dọc giường của tôi và Karen, với ô cửa kınh ́ trong suot ngay sát mặt. Hang đêm, bau trời toi và những vı̀ sao lap lánh bau bạn cùng tôi. Đôi khi, vẻ đẹp và sự trang trọng ay hien hiện quá rõ ràng khien tôi hieu thau rang mẹ đãđúng. Một ngày nào đó, tôi sẽbiet ơn và thự c sự tôi đang vô cùng biet ơn, rang có đieu gı̀đó đang lớn lên trong tôi, mạnh mẽ và rat thật. Chınh ́ đieu đang lớn lên ay là thứ tôi nhớ lại khi thả trôi cuộc đời trong noi muộn phien vài năm sau đó. Chınh ́ nó khien tôi tin tưởng rang đường mòn Paciic Crest sẽ đưa tôi trở ve với chınh t ́ ôi ngày trước. Vào đêm Halloween, chúng tôi chuyen vào ngôi nhà tự dựng từ cây coi và govụn. Nhà không có điện hay nước, không điện thoại hay nhà vệ sinh khép kın, ́ thậm chı́chang có lay một căn phòng riêng có cửa. Trong suot thời niên thieu của tôi, mẹ và dượng Eddie van tiep tục dựng nhà, sang sửa và dan dan hoàn thiện nó. Mẹ gieo trong một mảnh vườn, đóng hộp, muoi chua và ướp lạnh rau củ vào mùa thu. Bà chıch ́ mủ cây và làm siro lá phong, nướng bánh mı̀và xe sợi len, tự làm thuoc nhuộm vải từ bo công anh hoặc lá bông cải xanh. Tôi lớn lên và rời xa toam đetới trường Đại học St.Thomas ở Twin Cities, nhưng không phải rời xa mẹ. Thông báo nhập học có nói phụ huynh đượ c tham dự mien phı́ các lớp học trong trường. Mẹ tôi luôn muon lay bang đại học, nhieu như việc mẹ yêu thıch ́ cuộc song của kẻ tiên phong thời hiện đại vậy. Chúng tôi cùng cười vang vı̀ đieu đó, roi theo đuoi những suy nghı̃riêng. Khi thảo luận, mẹ nói mınh ̀ đã40, quá lớn tuoi đehọc đại học, và tôi chang thephủ nhận đieu này. Thêm vào đó, trường St. Thomas cách nhà đen ba tieng lái xe. Chúng tôi bàn luận rat nhieu lan roi cuoi cùng thong nhat: Mẹ sẽđen St. Thomas, nhưng chúng tôi có cuộc song riêng, do tôi quyet đinh. ̣ Tôi song trong ký túc, còn mẹ đi đi veve. Neu chúng tôi chạm mặt nhau ở trường, mẹ sẽvờ như không biet tôi, trừ khi tôi có ý nhận ra bà trước. “Chang đelàm gı̀đâu mà.” Mẹ nói khi chúng tôi lên kehoạch. “Kieu gı̀ mẹ cũng sẽbị đuoi học thôi.” Đechuan bi, ̣ mẹ theo sát tôi trong suot những tháng cuoi cùng của năm cuoi trung học, hoàn thành tat cả đong bài tập mà tôi phải làm, rèn luyện các kỹnăng của mınh. ̀ Mẹ làm lại các bài tập của tôi, viet các bài luận như tôi, và đọc từng cuon sách một. Tôi cham điem cho mẹ, dự a trên các lời phêcủa giảng viên trên lớp. Tôi đã đánh giá bà không phải là học viên giỏi. Roi mẹ đen trường đại học và trở thành một sinh viên ưu tú. Đôi khi, tôi ho hởi ôm mẹ khi gặp bà trong khuôn viên trường. Những lúc khác, tôi lại lướt qua mẹ như the không quen biet. Khi phát hiện ra mẹ bị ung thư, cả hai chúng tôi đeu đãlà sinh viên năm cuoi và không còn học ở trường St. Thomas nữa. Sau năm nhat, chúng tôi chuyen đen Đại học Minnesota – mẹ tới khu Duluth, còn tôi tới khu Minneapolis – và thật thú vị khi chúng tôi cùng học ngành Phụ nữhọc. Ngoài ra, mẹ học thêm ngành Lich ̣ sử còn tôi học Ngôn ngữAnh. Hang đêm, chúng tôi trò chuyện một tieng qua điện thoại. Lúc đó, tôi ket hôn với một người đàn ông tot bụng tên Paul. Đám cưới đượ c tochức trong khu rừng trên mảnh đat của chúng tôi. Tôi mặc chiec váy trang xa tanh vien đăng ten tự tay mẹ may. Sau khi mẹ mac bệnh, tôi gạt cuộc song của mınh ̀ sang một bên. Tôi nói Paul đừng trông chờ ở tôi. Tôi sẽphải đi lại phụ thuộc vào những nhu cau của mẹ. Tôi muon nghı̉học, nhưng mẹ không cho phép, mẹ tha thiet khan nài tôi, dù có chuyện gı x̀ ảy ra cũng phải lay bang đại học. Còn mẹ thı̀nghı̉giải lao, theo cách gọi của bà. Mẹ chı̉còn hai môn nữa là có thelay bang, và bà đãnói với tôi rang bà sẽlay bang đượ c. Dù có chet bà cũng sẽlay bang cử nhân. Chúng tôi cười phá lên roi buon bãnhın ̀ nhau. Mẹ sẽlàm bài tập trên giường bệnh. Mẹ sẽđọc đetôi gõlại. Mẹ chac chan rang mınh ̀ van đủ sức tham gia hai lớp học cuoi cùng. Tôi van đi học, nhưng coxin các giảng viên đechı̉phải đen trường hai ngày moi tuan. Hai ngày ay vừa ket thúc, tôi phóng ngay venhà với mẹ. Lief và Karen hiem khi chiu ̣ ở bên mẹ từ khi bà mac bệnh, còn tôi lại chang the chiu ̣ đựng noi việc cách xa bà. Hơn nữa, mẹ can tôi. Dượng Eddie van ở bên mẹ những lúc có the, nhưng ông còn công việc. Phải có ai đó thanh toán những hóa đơn. Mẹ gang ăn những món tôi nau nhưng hau như chang nuot noi chút nào. Mẹ thường nghı̃rang mınh ̀ đãđói, sau đó lặng lẽngoi xuong như một tù nhân và nhın ̀ cham cham vào đıa ̃ đoăn. “Nhın ̀ ngon thật đay.” Mẹ nói. “Chac lát nữa mẹ ăn vậy.” Tôi cọ rửa sàn nhà, cat dọn mọi thứ trong các tủ búp-phêvà trải giay xuong. Mẹ ngủ và rên rı, ̉ đem may viên thuoc roi uong chúng. Những ngày khá hơn, mẹ có the ngoi trên ghe và nói chuyện với tôi. Chang còn gı̀nhieu đenói. Mẹ đơn giản và giàu tınh ̀ cảm, tôi lại quá tò mò nên chúng tôi đãkecho nhau gan như mọi thứ. Tôi biet tınh ̀ yêu bà dành cho tôi rộng lớn hơn mười ngàn thứ, và cả mười ngàn thứ hơn thenữa. Tôi biet tên những chú ngự a mẹ yêu quý hoi còn con gái: Pal, Buddy và Bacchus. Tôi biet mẹ đánh mat sự trinh trang ở tuoi 17 với một chàng trai tên Mike. Tôi biet một năm sau mẹ đãgặp bora sao, an tượng của bà veông trong những lan hẹn hò đau tiên thenào. Roi cả khi mẹ, một thieu nữ chớm đôi mươi, chưa chong và có thai, thú nhận với ông bà, khien ông ngoại đánh rơi cả chiec thıa ̀ trên tay. Tôi biet mẹ ghét phải thú nhận và ghét chınh ́ những đieu thú nhận ay. Rang mẹ đãnói hon với bà ngoại; văng tục khi phải dọn bàn trong khi côem gái nhỏ bé thı̀đượ c chơi. Rang mẹ đãmặc váy khi ra khỏi nhà đetới trường, roi lại thay quan jeans giau trong túi xách. Suot thời niên thieu, tôi hỏi đi hỏi lại mẹ venhững chuyện đó; rang ai là người nói đieu này đieu kia, nói như thenào; lúc ay mẹ cảm thay ra sao; rang chuyện xảy ra ở đâu, khi nào. Và roi mẹ sẽketôi nghe, đôi khi thıch ́ thú, đôi khi mien cưỡng, cười vang và hỏi tôi rang tôi muon biet đelàm gı̀cơ chứ. Chı̉làtôi muon biet thôi. Tôi cũng chang giải thıch no ́ i. Nhưng giờ, khi mẹ sap qua đời thı̀tôi đãrõ. Mẹ thự c sự là một phan trong tôi. Người mẹ mà tôi biet và cả người mẹ trước khi tôi chào đời. Quãng thời gian đi lại giữa Minneapolis venhà không kéo dài. Chı̉ hơn một tháng. Niem tin rang mẹ có the song thêm một năm nhanh chóng tan thành giac mộng buon. Chúng tôi phải chuyen tới bệnh viện Mayo vào ngày 12 tháng 2. Và vào ngày mong 3 tháng 3, mẹ phải chuyen lên bệnh viện ở Duluth cách đó hơn 100 km, vı̀mẹ thay đau nhieu hơn. Khi mặc đođeđi, mẹ chang thetự xỏ tat nữa, bà gọi tôi vào phòng và nhờ tôi giúp. Tôi ngoi lên giường, quỳ xuong bên bà. Tôi chưa từng đi tat cho ai, và thay khó hơn tôi nghı̃rat nhieu. Đôi tat chang chiụ trượt vào chân bà, chúng cứ xoan lại. Tôi noi cáu với mẹ, cứ như thebà cotınh ̀ đe chân như vậy khien tôi không làm đượ c. Mẹ ngoi lùi vesau, dự a vào đôi tay đặt trên giường, hai mat nham lại. Tôi có thenghe rõnhip ̣ thở của bà, sâu và chậm rãi. “Khı tha ̉ ̣̂t!” Tôi nói. “Giúp con đi.” Mẹ nhın x ̀ uong tôi, cứ the một lúc lâu chang nói lời nào. “Con yêu.” Cuoi cùng mẹ cat tieng, nhın ̀ sâu vào mat tôi, và với tay vuot ve đau tôi. Mẹ đãgọi như thesuot thời thơ au của tôi, với một âm điệu rat riêng. Tôi không thıch ́ cách gọi chı̉ có hai từ con yêu như the, nhưng van là vậy. Đó là đieu tôi bự c nhat ở bà: dedàng chap nhận noi đau, luôn vui vẻ và lạc quan đen bat tận. “Mınh đi tho ̀ ̂i mẹ.” Tôi nói sau khi chật vật xỏ đượ c giày cho bà. Mẹ khoác áo choàng, cử động chậm chạp và nặng ne. Mẹ phải vin ̣ vào tường đeđi. Hai chú cún mẹ yêu quý chạy theo sau, dụi mũi vào tay và đùi bà. Tôi nhıǹ cách mẹ xoa xoa đau chúng, chang thenguyện cau đieu gı̀ thêm nữa. May từ chet tiệt cứ như hai viên thuoc khô khoc trong miệng tôi. “Tạm biệt, cún cưng.” Mẹ nói với bọn cún. “Tạm biệt, nhà yêu.” Mẹ nói khi theo tôi bước chân ra khỏi ngôi nhà. Tôi chưa bao giờ nghı̃sẽcó ngày mẹ chet. Cho đen tận khi bà hap hoi, suy nghı̃đó chưa từng xuat hiện. Mẹ như than bảo hộ cho cuộc đời tôi, luôn kiên cường và không gı̀có thequật ngãnoi. Mẹ sẽchı̉già đi và van làm lụng trên mảnh vườn ay. Hınh ̀ ảnh đó đãkhac ghi trong tâm trı́tôi, cũng giong như những kýức tuoi thơ của mẹ màtôi đãđòi bà kelại cặn kẽđen noi chúng trở thành ký ức của chınh ́ tôi vậy. Bà sẽgià đi và đẹp lão như Georgia O’Keeffe trong bức ảnh đen trang tôi đãtừng gửi cho bà. Tôi van bám chặt vào hınh ̀ ảnh đó trong hai tuan đau tiên sau khi rời bệnh viện Mayo. Và roi, khi mẹ phải nhập viện đieu trị ở Duluth, hınh̀ ảnh đó tan bien, nhường chocho những hınh ̀ ảnh khác, bınh̀ dị và thự c tehơn. Tôi vẽtrong đau hınh ̀ dung vemẹ vào tháng mười; roi mẹ của tháng tám, mẹ vào tháng năm. Moi ngày trôi qua lại mat thêm một tháng. Vào ngày đau tiên mẹ nam viện, cô y tá khuyên bà tiêm một mũi morphine nhưng bà từ choi. Mẹ nói: “Morphine là cho người sap chet, morphine đong nghıa v ̃ ới không còn hy vọng.” Nhưng mẹ chı̉cưỡng lại đượ c morphine trong một ngày mà thôi. Mẹ ngủ roi thức, nói và cười. Mẹ khóc vı̀đau đớn. Tôi trông mẹ ban ngày và dượng Eddie ở bên mẹ vào buoi toi. Leif và Karen thı̀ chang thay đâu, viện những lý do mà tôi không thehieu noi và khien tôi tức điên, dau rang dường như đieu đó chang helàm mẹ phien lòng. Bà chı̉ bận tâm đen việc xua tan cơn đau – một việc bat khả thi trong khoảng thời gian giữa những mũi morphine. Những cái goi chang bao giờ ở đúng vị trı.́ Roi chieu nọ, một vị bác sı̃tôi chưa từng gặp bước vào phòng và giải thıch r ́ ang mẹ tôi đang trong những ngày cuoi. “Nhưng mới chı̉ có một tháng mà!” Tôi phan nộ kêu lên. “Bác sı̃kia bảo với chúng tôi là một năm cơ mà.” Anh ta không đáp. Anh ta còn trẻ, có lẽchı̉ chừng 30. Anh ta đứng cạnh giường mẹ, bàn tay thanh nhãnhét trong túi áo, nhın ̀ xuong bà và nói: “Từ giờ, đieu quan tâm duy nhat của chúng ta là giúp bà cảm thay thoải mái.” Phải roi, thoải mái. Thenhưng các y tá lại cotiêm cho bà ıt ́ morphine nhat có the. Một người trong sohọ là nam giới, và tôi có thethay hınh̀ dáng thứ đó qua lớp quan y tá màu trang bó sát của anh ta. Tôi muon bat chap đay anh ta vào nhà tam nhỏ xıu ́ phıa ́ sau chân giường mẹ đe hien dâng thân mınh, ̀ đelàm bat cứ đieu gı̀neu anh ta chiu ̣ giúpa chúng tôi. Và tôi cũng muon tım ̀ chút vui thú nơi anh, cảm nhận sức nặng cơ theđè lên người mınh, ̀ miệng anh vờn trên mái tóc, nghe anh ta gọi đi gọi lại tên tôi; bat anh ta phải biet đen tôi, phải gan với chuyện này, phải rủ lòng thương cảm. Tôi chưa từng thay ai cau xin thứ gı̀như cái cách mẹ xin anh ta thêm morphine. Như một con chó dại vậy. Anh ta không nhın ̀ mẹ, mà nhıǹ chiec đong hođeo tay; giữ nguyên cùng một vẻ mặt cho các câu trả lời. Đôi khi, anh ta lặng lẽtiêm cho bà, và đôi khi nói “Không”, giọng mem mại, nhẹ nhàng nhưng vô cảm. Mẹ khan nài, roi rên rı. ̉ Mẹ khóc, nước mat không chảy xuong má roi hai bên miệng, mà chảy dài từ khóe mat xuong hai tai, roi lan vào mớ tóc trên giường. Mẹ không song đượ c một năm. Mẹ không song tới tháng mười, tháng tám hay tháng năm. Chı̉vỏn vẹn 49 ngày ketừ khi bác sı̃ở Duluth nói mẹ mac ung thư; 34 ngày từ khi bác sı̃ở bệnh viện Mayo xác nhận lại đieu đó. Nhưng moi ngày đeu kéo dài như vôtận, ngày này chong chat lên ngày khác, sự hien nhiên hiện ra trong mit mu ̣ ̀ vô vọng. Leif không tới thăm bà. Karen đen một lan sau khi tôi ép chị phải đi. Tôi buon đau, giận dữ trong noi hoài nghi. “Chị không muon thay mẹ trong tınh ̀ trạng như vậy.” Karen sẽ yeu ớt đáp vậy khi chúng tôi nói chuyện roi khóc nức nở. Tôi không thenói chuyện với Leif, vı̀ tôi và dượng Eddie còn chang biet nó ở đâu suot quãng thời gian ay. Một người bạn bảo nó đang ở cùng côbạn gái tên Sue ở St. Cloud. Một người khác thı̀trông thay nó câu cá ở hoSheriff. Tôi chang có thời gian đetım̀ hieu cho kỹ vı cò ̀n phải ở bên mẹ moi ngày, giữ cái khay nhự a đe mẹ nôn vào, chınh ̉ đi chınh ̉ lại những cái goi; đỡ mẹ dậy và giúp mẹ ngoi lên chiec bômà cô y tá đecạnh giường; dobà ăn từng chút đeroi 10 phút sau bà sẽlại nôn ra het. Hau het thời gian, tôi trông mẹ ngủ – công việc khó khăn hơn tat thảy bởi phải nhın ̀ bà nghı̉ngơi mà nét mặt van nhăn lại vı̀đau đớn. Moi khi mẹ cử động, ong truyen quanh bà đung đưa và tim tôi thı̀loạn nhip, ̣ lo bà làm chệch những cái kim truyen ở cotay và bàn tay sưng vù. “Mẹ thay thenào?” Tôi sẽthı̀tham phan khởi khi mẹ tınh ̉ dậy, với tay qua những ong truyen đe vuot mái tóc đã xẹp của mẹ vào nep. “O, con yêu” là tat cả những gı me ̀ ̣ có the nói. Và roi, bà lại quay đi. Tôi lang thang qua các hành lang bệnh viện trong lúc mẹ ngủ, liec nhanh vào những phòng khác khi đi qua những cánh cửa ngỏ, thoáng thay những ông lão ho khù khụ và da dẻ chuyen màu tım ́ tái; những người phụ nữ to béo với đay băng trang quanh đau goi. “Chi the ̣ nào roi?” Những y tá sẽ hỏi tôi bang một giọng u buon. “Chúng tôi đang co trụ đây.” Tôi sẽ đáp vậy, như the tôi là “chúng tôi”. Nhưng von chı̉ có tôi mà thôi. Chong tôi, Paul, làm mọi đieu đegiúp tôi bớt côđơn. Anh van là người đàn ông tot bụng và diu ̣ dàng tôi đem lòng yêu vài năm vetrước, yêu mãnh liệt đen mức tôi đãquyet đinh ̣ ket hôn ngay trước tuoi 20 và khien tat cả bat ngờ. Nhưng khi mẹ bat đau yeu dan, có gı̀đó veanh đãchet trong tôi, dù anh có nói gı̀hay làm gı̀ chăng nữa. Tôi van gọi cho anh hàng ngày từ bot điện thoại trong bệnh viện suot những buoi chieu dài đang đang hoặc buoi toi thı̀gọi cho anh từ nhà của mẹ và dượng Eddie. Chúng tôi nói chuyện rat lâu, tôi khóc và kecho anh nghe mọi thứ; anh cũng khóc cùng tôi, cogang khien mọi chuyện on hơn dù chı̉chút ıt; ́ nhưng những lời anh nói dường như rong tuech. Tôi còn gan như không thenghe het nữa. Anh thı̀biet gı̀vemat mát chứ? Cha mẹ anh van song bên nhau hạnh phúc. Cuộc đời bınh ̀ yên tuyệt vời của anh chı̉khien noi đau trong tôi thêm nhức nhoi. Đó không phải loi của anh. Tôi chang chiu ̣ noi việc ở bên anh; nhưng ở bên ai khác thı̀cũng vậy thôi. Người duy nhat tôi có theở bên cũng là người khien tôi không the chiu no ̣ i nhat: mẹ tôi. Vào các buoi sáng, tôi sẽ ngoi bên giường mẹ, cođọc sách cho bà nghe. Tôi có hai cuon: The Awakening (Thức tınh) ̉ của Kate Chopin và The Optimist’s Daughter (Con gái người lạc quan) của Eudora Welty. Đó là những cuon chúng tôi đọc khi còn học đại học, những cuon sách cả hai đeu yêu thıch. ́ Tôi bat đau đọc, nhưng lại chang thetiep tục noi. Từng từ phát ra cứ như tự tan vào không khı.́ Khi tôi cau nguyện cũng vậy. Tôi nhiệt thành và điên cuong cau khan, tới Chúa, tới bat cứ vị than nào, cả những vị tôi chang hebiet đen. Tôi rủa tham mẹ, người chang hedạy tôi đieu gı̀vetôn giáo. Căm ghét sự áp đặt trong loi dạy docủa đạo Thiên Chúa, từ khi trưởng thành bà đã tránh xa nhà thờ, và giờ bà đang chet dan còn tôi thı̀ chang có Chúa ở bên. Tôi nguyện cau vạn vật trên thegian này, hy vọng rang Chúa có ở đó và nghe đượ c lời tôi. Tôi cau nguyện và cau nguyện, roi nản chı.́ Chang phải bởi tôi không tım̀ thay Chúa mà bởi tôi đột nhiên nhận ra rang: Chúa ở ngay đây, và chang bận tâm làm bat cứ đieu gı̀đegiữ lay cuộc song của mẹ tôi. Chúa chang phải người bien ước ao thành sự thật. Hai ngày cuoi cùng, mẹ tôi không phải vat vả chiu ̣ đựng những cơn đau nữa. Họ truyen morphine cho bà từ một túi trong suot, chat lỏng cham chậm chảy xuong ong ghim ở cotay mẹ. Khi tınh ̉ lại, bà chı̉nói “Oi, ôi” hay ủ rũthở dài. Có lan mẹ nhın ̀ tôi, mat ánh lên một tia yêu thương. Những lan khác, bà lại chım ̀ vào giac ngủ như thekhông có tôi ở đó. Đôi khi, mẹ thức giac mà không biet mınh ̀ đang ở đâu. Mẹ muon ăn món bánh enchilada và xot táo. Bà tin rang mọi con vật bà từng yêu thương đeu đang ở trong phòng, và chúng von khá đông. Bà nói: “Con ngự a hư suýt giam lên mẹ” và nhın quanh như tı ̀ m no ̀ ́ đe trách cứ; hai tay bà vuot ve một con mèo vô hınh ̀ nam bên hông. Suot quãng thời gian đó, tôi muon mẹ nói rang tôi là cô con gái tot nhat tran đời. Tôi không muon mınh ̀ mong muon the, nhưng van không tránh đượ c, chang thelý giải noi. Cứ như tôi đang bi sọ t, và chı cỏ ́ the giảm sot bang may từ ay. Roi tôi đãkhông kiem noi mà hỏi thang mẹ rang: “Con có phải đứa con gái tot nhat tran đời không?” Bà nói có, có chứ, tat nhiên roi. Nhưng thelà chưa đủ. Tôi muon những từ đó đan chặt nhau trong tâm trı me ́ ̣, và khi đượ c nói ra với tôi, nó sẽ hoàn toàn tươi mới. Tôi khao khát đượ c yêu thương. Mẹ tôi ra đi nhanh chóng, nhưng không hoàn toàn đột ngột. Giong như một ngọn lửa cháy chậm lại khi lửa lụi thành khói, và roi khói tan vào hư không. Mẹ còn chang có đủ thời gian đetrở nên gay guộc. Khi mat, bà có thay đoi nhưng dáng người van đay đặn – thân hınh ̀ của một người phụ nữ van tràn đay sức song. Tóc của mẹ van còn; màu nâu, de gãy và xơ xác vı na ̀ m trên giường bệnh nhieu tuan lien. Từ căn phòng nơi mẹ ra đi, tôi có thethay hoSuperior rộng lớn bên ngoài cửa so. Đây là holớn nhat và lạnh nhat thegiới. Tôi phải áp sát một bên má lên cửa kınh ́ mà van chı̉thay một đoạn hokéo dài mãi tới tận chân trời. “Phòng nhın ̀ ra ngoài đẹp quá!” Mẹ thot lên, dù bà đãquá yeu đengoi dậy và ngam mặt ho. Và roi, bà khẽnói: “Mẹ đãchờ cả đời đeđượ c song trong căn phòng nhın r ̀ a ngoài đẹp the này.” Mẹ muon đượ c ra đi trong tư the ngoi thang, nên tôi lay mọi chiec goi có thevới tới làm tự a lưng cho mẹ. Tôi muon đưa bà ra khỏi bệnh viện, đỡ mẹ dự a lên mınh ̀ khi bà ra đi trên một cánh đong cỏ thi. Tôi đap cho mẹ cái chăn ghép mang từ nhà đi, cái chăn mẹ đãtự khâu từ quan áo cũ của chúng tôi. “Bỏ thứ này ra!” Mẹ gam lên giận dữ, đạp chân như đang bơi đehat nó ra. Tôi nhın ̀ mẹ. Ngoài kia, ánh mặt trời đang tỏa sáng lap lánh trên vıả hè và những cánh tuyet trang lung linh. Hôm nay là ngày Thánh Patrick, các y tá mang cho mẹ tôi một mieng thạch Jell-O màu xanh hınh ̀ vuông đang rung rung trên chiec bàn cạnh bà. Đó là ngày trọn vẹn cuoi cùng của mẹ. Gan như cả ngày mẹ luôn gang mở mat, không ngủ cũng không thức, lúc mê lúc tınh. ̉ Toi đó, dù không hemuon, tôi đemẹ ở lại đera ngoài. Các y tá, bác sı̃ nói với dượng Eddie vàtôi rang: đen lúc roi. Tôi hieu đieu đó có nghıa ̃ là mẹ sẽ song thêm đượ c một hai tuan nữa. Tôi tin những người bị ung thư có thetrụ đượ c thời gian dài. Karen và Paul sẽcùng lái xe tới đây từ Minneapolis vào sáng hôm sau; ông bà ngoại thı̀mat vài ngày đeđi từ Alabama, còn Lief ở chonào đó tôi chang biet. Dượng Eddie và tôi gọi cho bạn bè Lief, gia đınh ̀ của bạn bè nó, đelại những lời nhan khan khoản dặn nó gọi lại, nhưng nó không hegọi. Tôi quyet đinh ̣ rời bệnh viện một đêm đe tım v ̀ à mang nó đen đây, lan đau và cũng là lan cuoi. “Sáng mai con sẽve.” Tôi nói với mẹ. Dượng Eddie đang nam nghiêng trên chiec ghe đi văng nhự a nhỏ xıu, t ́ ôi nhın o ̀ ̂ng và nói: “Con sẽ ve cùng Leif.” Khi nghe thay tên em tôi, mẹ mở đôi mat xanh tham rự c sáng, hệt như trước đây. Sau tat cả mọi chuyện, đôi mat ay van không he thay đoi. “Làm sao mẹ có thekhông điên lên vı̀nó nhı?” ̉ Tôi chua xót hỏi bà, có lẽ đã là lan thứ mười roi. Thường bà sẽnói: “Nó đãkhông muon thı̀mınh ̀ chang làm gı̀đượ c đâu” hay “Cheryl, nó mới mười tám thôi mà.” Nhưng lan này, bà chı̉nhıǹ tôi và đáp: “Con yêu.” Hệt như khi tôi cáu lên vı̀đôi tat của bà. Hệt như khi bà thay tôi đau kho vı̀ đieu gı̀ đó và bà dùng chınh ́ hai từ kia đe thuyet phục tôi rang: Tôi can chap nhận mọi việc như von có của nó. “Tat cả chúng con sẽở đây vào ngày mai.” Tôi nói. “Roi tat cả chúng con sẽở bên mẹ, mẹ nhé. Sẽkhông có ai đi nữa.” Tôi với qua những dây truyen quan quanh mẹ và vuot ve bờ vai bà. “Con yêu mẹ.” Tôi nói, cúi xuong hôn lên má mẹ, dau bà cự lại. Bà đãđau đớn đen mức không chiụ đựng noi dù chı mo ̉ ̣̂t nụ hôn. “Yêu...” bà thı̀thào, yeu đen noi không thenói not từ con. “Yêu...” Mẹ nói một lan nữa khi tôi rời khỏi phòng. Tôi đi thang máy và bước ra con đường vang vẻ. Tôi bước dọc vıa ̉ hè, lướt qua một quán bar chật cứng người, có thenhın ̀ vào trong quán qua một chiec cửa sobang kınh ́ lớn. Mọi người đeu đội mũbang giay bóng kınh ́ xanh lá, mặc áo xanh lá với dây đeo quan màu xanh lá và uong bia cũng xanh lá. Một gãbên trong bat gặp ánh mat tôi, chı̉vào tôi với điệu say xın, pha ̉ ́ lên một điệu cười không thành tieng. Tôi lái xe venhà, cho ngự a và gà ăn, roi với lay điện thoại. Lũ chó mừng rỡ liem tay tôi, còn con mèo thı̀chui tọt vào lòng. Tôi gọi cho tat cả những người có thebiet em trai tôi ở đâu. Nó đang uong rat nhieu, vài người nói. Vài người khác cũng xác nhận nó đang song cùng một cô gái ở St. Cloud tên là Sue. Nửa đêm, điện thoại réo vang vàtôi nói với nó rang: Đen lúc roi. Tôi đãmuon hét vào mặt nó ngay khi thay nó bước qua cánh cửa, muon noi giận và ket tội nó, nhưng khi thay Leif, tat cả những gı̀tôi có thelàm là ôm lay nó và khóc. Đêm đó, tôi thay Leif thật già mà cũng thật trẻ. Lan đau tiên, tôi nhận ra Leif đãtrở thành một người đàn ông và thay cả cậu nhóc nhỏ bé ngày trước trong em nữa. Cậu bé của tôi, tôi đã chăm sóc em với một nửa vai trò người mẹ, đegiúp mẹ tôi khi bà bận việc vang nhà. Tôi và Karen lệch nhau ba tuoi, nhưng chúng tôi lớn lên như themột cặp sinh đôi vậy, cùng chiu ̣ trách nhiệm chăm sóc Leif khi còn nhỏ. “Em không thelàm đượ c.” Nó lặp đi lặp lại qua làn nước mat. “Em không the song thieu Mẹ. Em không the, em không the.” “Chúng ta phải làm vậy thôi.” Tôi đáp, dù chınh ́ tôi cũng chang tin như vậy. Chúng tôi cùng nam xuong chiec giường đơn, trò chuyện và khóc đen quá khuya, roi ngủ thiep đi bên cạnh nhau. Vài giờ sau, tôi tınh ̉ giac. Trước khi đánh thức Leif, tôi cho ngự a gà chó mèo ăn, xep chặt may túi đoăn đedùng khi thức khuya trông mẹ. Chừng tám giờ, chúng tôi lái chiec xe của mẹ đeđen Duluth. Leif phóng thật nhanh trong khi nhóm U2 gào thét album Joshua Tree trên đài. Chúng tôi chăm chú lang nghe mà chang nói lời nào, ánh mặt trời chieu rọi đám tuyet hai bên đường. Khi tới phòng mẹ ở bệnh viện, chúng tôi thay một tam bien bên ngoài cánh cửa phòng đóng kın ́ chı̉dan tới choy tátrước khi vào phòng. Đieu này hoàn toàn mới, nhưng tôi nghı̃đó chı̉là van đethủ tục. Một y tá đen gan khi chúng tôi đang đi ngoài hành lang tới đó. Trước khi tôi kip ̣ mở lời, côđãnói: “Chúng tôi đang chườm đá lên mat bà. Bà muon hien tặng giác mạc của mınh, ne ̀ ̂n chúng tôi can giữ đá...” “Gı cơ?” T ̀ ôi lớn tieng đen noi cô ay nhảy dựng lên. Không đợi trả lời, tôi lao thang vào phòng mẹ, Leif theo ngay phıá sau. Khi tôi mở cửa, dượng Eddie bước tới với vòng tay mở rộng, nhưng tôi tránh đi và lao tới bên mẹ. Cánh tay mẹ buông thõng, những cái kim và dây noi màu vàng và đỏ và đen và xanh đeu đãbị tháo ra. Mat mẹ đượ c che lại bởi hai chiec găng tay phau thuật đựng đá bên trong, may ngón găng tay căng phong chıa ̃ ngang mặt bà như muon trêu ngươi. Khi tôi ôm cham lay mẹ, những chiec găng trượt xuong, nảy trên giường, roi rớt xuong sàn. Tôi chı̉còn biet cay đang gào lên, dúi đau vào người bà như một con thú. Mẹ đãmat đượ c một giờ roi. Chân tay bà lạnh ngat, nhưng bụng bà van tự a như một hòn đảo am áp. Tôi áp mặt vào nơi am áp ay và lại gào lên. Tôi không ngừng mơ vemẹ. Trong những giac mơ ay, tôi luôn ở bên mẹ khi bà ra đi. Chınh ́ tôi sẽlà người giet chet bà. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Moi lan bà ra lệnh cho tôi làm đieu đó, tôi lại quỳ goi và khóc lóc, cau xin bà đừng bat tôi, nhưng bà không mủi lòng, và như một cô con gái ngoan, cuoi cùng tôi van làm theo. Tôi cột mẹ vào một cái cây trước sân, đodau lên đau bà, roi châm lửa. Tôi bat mẹ chạy xuong con đường ban thıu ̉ ngang qua ngôi nhà chúng tôi xây và lái xe tải lèn lên người bà. Một mảnh kim loại sac nhọn nıu ́ lại phan thân dưới của mẹ, tôi kéo lêbà cho đen khi nó rời ra, roi quay xe và lèn lên người bà lan nữa. Tôi lay chiec gậy bóng chày mini và đánh bà đen chet, chậm rãi, khosở và buon bã. Tôi bat bà nhảy xuong cái hotôi đãđào, đođat đá và rác rưởi lên bà roi chôn song. Những giac mơ ay không hekỳ quái. Chúng dien ra trong ánh sáng bınh ̀ thường và rõ ràng. Đó là những thước phim tài liệu từ trong tiem thức, chân thự c như thechınh ́ cuộc đời tôi. Xe tải chınh ́ là xe tải của tôi, khoảng sân trước nhà cũng vậy, chiec gậy bóng chày mini thı̀ ở trong buong cùng may cái ô. Moi lan choàng tınh, ̉ tôi không đang khóc lóc mà đang hét váng lên. Paul ôm chặt đen khi tôi ngừng lại, tham ướt khăn bang nước lạnh và chườm lên mặt tôi. Nhưng những chiec khăn ướt ay chang thegột đượ c giac mơ ve mẹ. Đãkhông thứ gı̀gột đượ c. Và sẽchang thứ gı̀gột đượ c. Chang thứ gı̀ có the mang mẹ tôi quay trở lại hay khien việc bà đã ra đi là bınh̀ thường cả. Chang gı̀ có thegiúp tôi ở bên cạnh bà lúc bà qua đời. Tôi như tan vỡ, như bị cat thành nhieu mảnh. Tôi ngã dúi dụi, chang the đứng lên. Phải mat nhieu năm tôi mới tım ̀ lại đượ c vị trı́ của mınh ̀ giữa mười ngàn thứ đó. Đetrở thành người phụ nữ mẹ tôi đãnuôi dạy. Đenhớ lại cách mẹ nói Con yêu và ánh nhın ̀ chăm chú quen thuộc của mẹ. Tôi đớn đau, đớn đau mãi không thôi. Tôi muon thay đoi thật nhieu những đieu đãqua. Mong ước ay như một vùng hoang vu và tôi phải tự tım ̀ đường xuyên qua những cánh rừng bạt ngàn. Mat bon năm, bảy tháng và ba ngày đelàm đieu đó. Tôi chang biet sẽđi veđâu cho đen khi đãđặt chân đượ c đen nơi đây. Đen Cau của Chúa. 2 CHIA LY N eu phải vẽmột tam bản đomôtả hơn bon năm dài từ ngày mẹ mat đen thời điem tôi bat đau chinh phục đường mòn Paciic Crest, han nó sẽlà những đường nét lộn xộn đủ hướng – như cây pháo bông no lách tách trong ngày Độc Lập – với Minnesota hien nhiên ở vị trı́trung tâm. Tới Texas roi quay ve. Tới New York roi quay ve. Tới New Mexico, Arizona, Nevada, California và Oregon roi lại quay ve. Tới Wyoming roi quay ve. Tới Portland, Oregon và quay ve. Tới Portland và quay vemột lan nữa. Và một lan nữa. Nhưng những đường nét ay chang nói lên đieu gı. ̀ Tam bản đochı̉ ra mọi nơi tôi từng đen, nhưng không cho thay mọi cách tôi đãgang đeở lại. Nó cũng không kevenhững tháng ngày sau khi mẹ mat, tôi đãgang gượng roi that bại ra sao trong nolự c thay mẹ gan ket mọi người trong gia đınh. ̀ Hay việc tôi đãđau tranh đebảo vệ hôn nhân của mınh̀ như thenào; dù cùng lúc, tôi cũng đang giet chet nó bang những lời doi trá. Nó sẽchı̉hệt như cây pháo bông đang cháy kia, những tia sáng chói cứ the ban tóe đi. Đêm trước khi tới thị tran Mojave, California đebat đau hành trınh̀ PCT, tôi đãtạt qua Minnesota lan cuoi. Tôi thậm chı́còn kecho mẹ, dù bà không the nghe thay đi chăng nữa. Tôi ngoi giữa đám hoa trong mảnh rừng trên khu đat của chúng tôi, nơi dượng Eddie, Paul, chi em t ̣ ôi và tôi đãtrộn tro của mẹ vào đat, dựng lên bia mộ. Tôi giải thıch ́ với bà rang tôi sẽ không còn ở gan đây đe chăm nom phan mộ của bà nữa. Đieu đó cũng có nghıa ̃ là sẽchang có ai làm đieu đó. Cuoi cùng, tôi chang còn sự lự a chọn nào khác, đành đemộ mẹ lại với um tùm cỏ dại; những cành cây đovà những quảthông rụng. Mặc cho tuyet rơi, hay bat cứ thứ gı, ̀ kien, hươu nai, gau đen hay ong đat muon làm với bà. Tôi nam xuong giữa tro tàn của mẹ, giữa những bông nghệ tây và thủ thı̉Vậy cũng on thôi. Rang tôi đãđau hàng. Rang từ khi mẹ mat, mọi chuyện đãđoi thay. Những chuyện mẹ chang thetưởng tượng hay đoán noi. Những lời thật tram và kiên đinh. ̣ Tôi đau lòng như theai đó đang bóp cotôi, và như cả cuộc đời tôi phụ thuộc vào những lời này. Mẹ mãi luôn là mẹ của con, nhưng con phải đi. Tôi nói. Dù sao thı, ̀ mẹ sẽchang ở lại đây, trên những trảng hoa này nữa. Con sẽđưa mẹ tới một nơi khác. Nơi duy nhat con có the chạm vào mẹ. Trong trái tim con. Ngày tiep theo, tôi rời xa Minnesota mãi mãi. Tôi sẽ đi PCT. Đó là tuan đau tiên của tháng sáu. Tôi đen Portland bang chiec xe tải nhỏ Chevy Luv đời 1979, chat cả tá hộp đay đoăn khô và đodùng can thiet đemang theo. Tôi dành cả may tuan trước đó đesap xep đođạc, ghi tên người nhận từng chiec hộp là chınh ́ tôi, đia ̣ chı̉nhận là các điem dừng dọc PCT như hoEcho; Soda Springs; thác Burney và thung lũng Seiad mà tôi chưa từng tới. Tôi đechiec xe tải và những chiec hộp ay ở cho Lisa, bạn tôi, ở Portland. Cô ay sẽgửi chúng qua đường bưu điện cho tôi trong suot mùa hè. Roi tôi bay tới Los Angeles, đi nhờ xe anh trai của một người bạn tới Mojave. Chúng tôi tới thị tran khi chieu toi. Mặt trời lặn dan xuong dãy Tehachapi phıá sau chúng tôi chừng 20 km vephıa ́ tây. Đó là những đınh ̉ núi tôi sẽleo vào ngày mai. Thịtran của Mojave nam ở độ cao hơn 800 m so với mự c nước bien, mặc dù tôi lại có cảm giác giong như mınh̀ đang ở đáy của thứ gı̀đó hơn: các bien hiệu trạm xăng, nhà hàng và nhà nghı v̉ an vươn cao hơn những cái cây cao nhat. “Anh dừng ở đây là đượ c roi.” Tôi nói với người đàn ông đãchở tôi từ Los Angeles tới, tay chı̉ bien hiệu đèn neon kieu co ghi NHA NGHI WHITE cùng chữ TI VI màu vàng phıa ́ trên và chữ CON PHONG màu hong phıa ́ dưới. Nhın ̀ tòa nhà có vẻ cũ kỹ, tôi đoán đây là nơi rẻ nhat trong thi tr ̣ an. Một nơi hoàn hảo cho tôi. “Cảm ơn đã cho em đi nhờ xe.” Tôi nói khi xe vừa đo. “Không có gı đa ̀ ̂u.” Anh đáp và nhın t ̀ ôi. “Em chac là on chứ?” “Vâng.” Tôi nói, chang may tự tin. “Em từng du lich ̣ một mıǹ h nhieu lam.” Tôi dỡ hành lý xuong xe, một chiec ba lô và hai túi nhự a đay cỡ lớn. Tôi von điṇ h xep mọi thứ trong túi vào ba lôtrước khi rời Portland, nhưng lại không cóthời gian, nên đành mang tat cảtới đây. Tôi sẽchuan bi mo ̣ ̣i thứ trong phòng. “Chúc may man.” Anh nói. Tôi nhın ̀ anh lái xe đi. Không khı́oi bức có vị như bụi đat, làn gió khô khoc thoi tóc bay vào mat. Bãi đoxe trải toàn đá sỏi màu trang đượ c đo xi măng. Nhà nghı̉là một dãy dài các cửa chınh ́ và cửa sorủ những tam rèm cũkỹ. Tôi đeo ba lôtrên vai, tay xách may túi đo. Cảm giác thật lạ lùng khi chı̉còn lại những thứ này. Tôi đãnghı̃mınh ̀ sẽhohởi lam, vậy mà giờ đột nhiên lại thay lòng thật trong trải biet bao. Tôi đãdành cả sáu tháng trước đó đehınh ̀ dung vekhoảnh khac này; nhưng giờ đây, khi chı̉còn cách PCT chừng 20 km, mọi thứ lại trở nên kém rự c rỡ hơn, như thetôi đang ở trong một giac mơ, nơi mọi dòng suy nghı̃trôi chậm lại, nơi ý chı́chien thang bản năng. Vào thôi! Tôi phải nhac chınh ́ mınh̀ roi mới có the bước ve phıa nha ́ ̀ nghı. Đa ̉ ̣̆t một phòng nào. “18 đô-la.” Một người phụ nữ lớn tuoi đứng sau quay nói. Bà ta nhıǹ vephıa ́ sau cánh cửa kınh ́ nơi tôi vừa bước vào và thô lonhan mạnh: “Trừ khi cô có bạn đong hành. Hai người thı nhie ̀ u hơn.” “Cháu không có bạn.” Tôi nói, mặt đỏ ửng. Tôi thường chı̉đỏ mặt khi nói thật mà lại cảm giác như đang nói doi. “Anh ay chı̉đưa cháu đen đây thôi.” “Vậy thı̀18 đô-la,” bà ta đáp, “nhưng neu một người nữa tới cùng, cô sẽ phải trả thêm.” “Sẽkhông có người nào tới cùng het.” Tôi lay 20 đôtừ túi quan soóc và đay qua mặt quay. Bàta nhận lay roi trả lại tôi hai đôcùng tờ khai đe đien thông tin với một cây bút gan bàn. “Cháu đi bộ, nên không theđien vào mục xe hơi đượ c.” Tôi nói và chı̉vào tờ phieu, mım ̉ cười thân thiện nhưng bà ta không đáp lại. “Cháu cũng không có đia ̣ chı̉ cụ thenào. Cháu đang đi, nên cháu…” “The thı đie ̀ n nơi mà cô sẽ quay trở ve.” Bà ta nói. “A, van đe là the đay. Cháu không chac cuoi cùng mınh se ̀ ̃ ở đâu vı…̀ ” Bà ta gat lên: “Vậy thı t̀ ên bo mẹ, nhà ở đâu cũng đượ c.” “Đượ c thôi,” tôi nói và ghi đia chı ̣ củ ̉a dượng Eddie. Dau thự c te, trong bon năm ketừ khi mẹ mat, moi quan hệ giữa hai chúng tôi đãnặng ne và xa cách đen noi khó có the coi ông van là cha dượng của tôi. Tôi không có“nhà”, dau ngôi nhà chúng tôi xây van còn đó. Leif, Karen vàtôi van là chị em ruột thiṭ , nhưng lại hiem khi gặp nhau; cuộc song cũng khác biệt quá nhieu. Paul và tôi đãhoàn tat thủ tục ly hôn vào tháng trước; sau khi khosở ly thân suot một năm dài. Có vài người bạn thân mà đôi khi tôi van coi như thengười nhà, nhưng những moi gan ket ay là không chınh́ thức và đôi khi gián đoạn. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, khi tôi lớn lên, mẹ van thường nói the; còn tôi thı̀hay cãi lại bà. Nhưng đieu đó đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa. Tat cả mọi người đeu đã rời xa tam với của tôi. “Cháu gửi này.” Tôi nói với người phụ nữ, đay tờ khai qua quay, dau bà ta mat một lúc mới quay sang phıa ́ tôi. Bà ta đang xem bản tin buoi chieu qua chiec ti vi nhỏ đặt trên bàn sau quay. Tin gı̀đó vevụ xét xử O. J. Simpson. “Cô có nghı̃han ta phạm tội không?” Bà hỏi, mat van dán chặt vào chiec ti vi. “Có vẻ là vậy, nhưng quá sớm đeket luận, cháu đoán the. Chúng ta đâu đã có đủ bang chứng.” “Han chac chan có tội!” Bà ta quát lên. Cuoi cùng, bàta cũng đưa chıa ̀ khóa cho tôi. Tôi đi qua bãi đoxe, đen một cánh cửa ở tıt ́ cuoi dãy nhà, mở cửa phòng và bước vào trong; tôi đặt đoxuong roi ngoi lên chiec giường êm ái. Tôi đang ở giữa hoang mạc Mojave, vậy mà căn phòng này lại ướt át lạ lùng; boc mùi thảm am moc và thuoc sát trùng Lysol. Một hộp máy thông gió bang kim loại trang thu lu trong góc phòng am ı̃khởi động – đó là một chiec máy tạo hơi mát chạy khoảng vài phút roi tự tat với một tieng loảng xoảng ghê rợn chı ca ̉ ̀ng làm tăng cảm giác cô quạnh, vật vờ trong tôi. Tôi đãnghı̃đen chuyện ra ngoài và tım ̀ cho mınh ̀ một kẻ đecặp kè. Với tôi, chuyện đó quá sức dedàng. May năm trước thự c sự là bữa tiệc lạc thú của những cuộc tınh ̀ một đêm, hai đêm và ba đêm chóng vánh. Trò mơn trớn với những kẻ ơ hờ ay giờ đây thật nự c cười làm sao, nhưng tôi van khao khát cái cảm giác khi cơ theai đó đè nặng lên người tôi, lap đi tat cả mọi noi niem nghı̃suy khác trong tôi. Tôi đứng dậy, rũ bỏ cơn thèm muon đang ren rı̉đói khát trong đau: Mınh ̀ có theđen một quán bar. Mınh̀ có theđegãnào đó mời một coc. Roi chı̉ chớp nhoáng thôi là có the cùng gã quay trở lại đây. Nhưng sau tat cả cơn thèm muon ay là noi khát khao đượ c gọi cho Paul. Anh giờ đãlà chong cũnhưng van là người bạn tot nhat của tôi. Trong may năm sau khi mẹ qua đời, tôi càng cokéo bản thân lánh xa anh bao nhiêu lại càng dự a vào anh bay nhiêu. Giữa những khoảng đan đo câm lặng của tôi ve cuộc hôn nhân, chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau, đã từng, theo những cách kỳ quặc, là một cặp hạnh phúc. Cái hộp thông gió trong góc phòng lại tự bật lên và tôi đen trước nó, đeluong không khı́lạnh cóng phả vào hai cang chân tran. Tôi van mặc nguyên bộ quan áo từ toi hôm trước, lúc rời khỏi Portland, thứ nào cũng mới toanh. Đó là bộ đođi bộ đường dài và mặc nó trên người tôi cảm thay hơi lạ lam, như themınh ̀ trở thành một người khác. Tôi đi đôi tat len bên trong đôi giày đi bộ, có những lo xỏ dây kim loại. Quan soóc màu xanh lınh ́ thủy với những cái túi trông thật ngau cài lại bang mieng dınh́ Velcro. Quan lót làm từ vải đặc biệt nhanh khôvà một cái áo phông trơn trang mặc bên ngoài áo lót the thao. Tôi đãtiet kiệm tien trong cả mùa đông và mùa xuân đemua bộ đo này cùng với nhieu thứ khác. Tôi đã co tăng ca ở quán ăn nơi tôi phục vụ bàn. Lúc mới mua, bộ quan áo này chang có vẻ xa lạ với tôi. Mặc dù khi ay tôi cũng có chút bon chen vào cuộc song chộn rộn chon đôthi, ̣ nhưng người ngoài van de dàng nhận ra tôi là kieu người thıch ơ ́ ̉ ngoài trời. Xét ra, tuoi niên thieu của tôi đã lăn lộn qua những cánh rừng vùng Minnesota. Neu có đi nghı̉thı̀cả nhàtôi sẽđi cam trại, và những chuyen đi chơi của tôi cùng Paul, cùng bạn bè hay một mınh ̀ cũng đeu thecả. Tôi đãtừng ngủ sau xe tải, cam trại ngoài trời trong công viên và rừng quoc gia nhieu lan đen noi không thenào đem noi. Nhưng bây giờ, ở đây, chı̉có ngan này quan áo, đột nhiên tôi cảm thay như một kẻ lọc lừa. Trong sáu tháng ketừ khi quyet đinh ̣ dan thân vào hành trınh ̀ PCT, ıt́ nhat một tá lan tôi đãgiải thıć h tại sao chuyen đi này lại là một ýtưởng hay ho và tôi thıch ́ hợp với thử thách này như thenào. Nhưng giờ đây, một mıǹ h trong căn phòng của nhà nghı̉White, tôi biet chang thephủ nhận cái thự c te là mınh đang v ̀ ô cùng chông chênh. “Có lẽem nên thử một chuyen đi ngan hơn đã,” Paul đãgợi ý vậy khi tôi kevới anh ý đinh ̣ của mınh̀ trong một cuộc nói chuyện chúng-ta-có- nên-li-di nhie ̣ u tháng trước đó. “Tại sao?” Tôi noi quạu. “Anh không nghı lã ̀ em có the làm đượ c à?” “Không phải the.” Anh nói. “Chı̉là theo như anh biet thı̀em chưa bao giờ phượt bụi như vậy.” “Em đãđi roi chứ!” Tôi giận dữ nói, mặc dù anh ay đúng: tôi chưa đi như thebao giờ. Dù trước đó đãtừng làm những việc màtôi tự thay rat liên quan đen phượt bụi, nhưng tôi chưa bao giờ thự c sự đeo ba lô sau lưng, cuoc bộ giữa thiên nhiên hoang dãvà qua đêm ở đó cả. Chưa một lan nào cả. Mınh chưa tư ̀ ̀ng đi bộ đường dài bao giờ! Lúc này đây, tôi đã nghı đe ̃ n đieu ay với một chút hài hước ảo não. Bat giác tôi nhın ̀ sang chiec ba lô và những cái túi nhự a mà tôi đãvác đi suot từ Portland, bên trong là những thứ còn nguyên bao bı.̀ Chiec ba lô xanh rı̀màu lá rừng và điem xuyet chút màu đen, thân ba lôcó ba ngăn rộng, những cái túi bên hông nhét đay giẻ và túi bóng, phong lên như những cái tai to. Nó đứng đó, hai ngăn nhự a lạ mat phınh ̀ ra ngang đáy làm bệ đỡ. Lạ lùng thay, chı̉ can nó tự đứng đượ c như the mà không đo nghiêng sang bên như những chiec túi khác cũng khien tôi cảm thay nhẹ nhõm phan nào. Tôi đi đen chocái ba lôvà sờ vào nó như theđang xoa đau một đứa trẻ. Một tháng trước, người ta nhat mự c khuyên tôi trước khi bat đau hành trınh̀ nên xep đovào ba lô và vác đi thử. Tôi đãđinh ̣ làm thetrước khi rời Minneapolis, và tôi cũng đinh ̣ làm the ngay khi đen đượ c Portland. Nhưng tôi đãkhông làm. Cuộc đi bộ thử của tôi là vào ngày mai – ngày đau tiên của tôi trên con đường mòn. Tôi lôi cái còi màu da cam từ một chiec túi nhự a, bên ngoài túi đựng hùng hon tuyên bođây là “kẻ to mom nhat quả đat”. Tôi xé túi đựng ra roi tóm lay cái dây màu vàng, vòng qua co, như the tôi là một huan luyện viên. Tôi có đinh ̣ đeo nó như thetrong chuyen đi bộ này không ay hả? Nghe có vẻ ngớ ngan, nhưng quảtınh ̀ tôi không biet nữa. Tôi đãmua cái còi to mom nhat thegiới này mà chang cân nhac kỹcàng, giong như khi mua nhieu thứ khác. Tôi tháo nó ra roi buộc vào ba lô, đenó cótheđung đưa qua vai tôi khi tôi cuoc bộ. Như thetôi có thetiện tay với lay đượ c ngay khi can. Mınh ̀ có can cái còi này không? Tôi ngoi phich ̣ xuong giường, tự thay nhu nhượ c, chán chường. Đãqua giờ ăn toi lâu roi, nhưng tôi bon chon đen mức chang thay đói, noi côđơn giong như một tieng thich ̣ khó chiụ đã xâm chiem het gan ruột tôi roi. “Cuoi cùng thı̀ em cũng có đượ c thứ em muon.” Paul nói với tôi khi chúng tôi chia tay ở Minneapolis mười ngày trước. “Là cái gı?” T ̀ ôi hỏi. “Đượ c ở một mınh. ̀ ” Anh đáp và mım ̉ cười, dù tôi chı̉ có thegật đau mà không chac lam. Tôi đãtừng muon như the, dù không han hoàn toàn là một mınh. ̀ Dường như không thegọi tên đượ c những đieu tôi muon có trong tınh̀ yêu. Chương cuoi cuộc hôn nhân của tôi là một quá trınh ̀ dang dặc, bat đau bang một bức thư đen sau cái chet của mẹ một tuan, mặc dù khởi nguon của lá thư ay đã có từ trước đó rat lâu. Đó không phải là bức thư gửi cho tôi. Mà gửi cho Paul. Lúc đó, dù van buon đau trong noi mat mát còn quá mới, nhưng tôi van hăm hở lao vào phòng ngủ và trao thư cho anh khi nhın ̀ thay đia ̣ chı̉người gửi. Bức thư đen từ trường New School ở thành phoNew York. Ơ một đoạn đời khác – mới ba tháng trước chứ đâu xa, khi tôi còn chưa biet mẹ mac ung thư – tôi đãgiúp anh nộp hosơ cho chương trınh ̀ Tien sı̃ngành Triet học Chınh ́ tri. ̣ Hoi giữa tháng một, cái ý tưởng song ở thành phoNew York như thelà niem hạnh phúc lớn lao nhat thegian. Nhưng giờ đây, vào cuoi tháng ba – khi Paul xé phong bı̀ và reo lên thông báo đã trúng tuyen, khi tôi ôm anh vàtỏ vẻ hân hoan chúc mừng – thı̀tôi lại cảm thay bản thân như bị chia cat làm hai nửa. Đó là tôi của thời điem trước khi mẹ mat và tôi hiện tại, cuộc đời trước kia ngự như một vet bam trên thân the. Con người thự c của tôi nam dưới đó, phập phong dưới tat cả những đieu mà tôi từng nghı̃là mınh ̀ biet. Rang tôi sẽlay đượ c bang cử nhân và may tháng sau chúng tôi có thechuyen đi. Rang chúng tôi sẽ thuêmột căn phòng ở East Village hay Park Slope – những nơi mà tôi chı̉mới tưởng tượng và đọc vechúng. Rang tôi sẽmặc chiec áo cánh dơi sành điệu với mũlen siêu dethương và đôi giày cao cocự c chat khi trở thành một nhà văn, lãng mạn, tay trang như những nhân vật anh hùng, đả nữ trong văn học. Giờ đây tat cả những chuyện đó đãtrở thành không the, bat kebức thư kia có nói gı̀đi nữa. Mẹ đãmat. Mẹ đãmat. Mẹ đãmat. Mọi thứ tôi hınh dung v ̀ e bản thân đeu đã tan bien theo hơi thở cuoi cùng của mẹ. Tôi không therời Minnesota. Gia đınh ̀ tôi can tôi. Ai có thebên Leif cho đen khi em ay trưởng thành? Ai sẽở đó an ủi dượng Eddie trong noi côđơn? Ai sẽnau bữa toi leTạ Ơn vàtiep tục truyen thong gia đınh? ̀ Phải có ai đó gan ket những gı̀còn lại của gia đınh. ̀ Và“ai đó” ay phải là tôi. Tôi nợ mẹ ıt nha ́ t là đieu đó. “Anh có theđi còn em ở lại.” Tôi nói với Paul khi anh cam bức thư. Và tôi lặp lại nhieu lan nữa khi chúng tôi nói vechuyện đó vào những tuan tiep theo, ngày càng thêm quả quyet. Một phan trong tôi vôcùng hãi sợ cảnh phải rời xa anh; một phan khác lại chı̉ mong anh cứ đi như vậy. Neu anh đi, cánh cửa hôn nhân của chúng tôi sẽtự đóng lại mà không can một cú đạp nào từ tôi cả. Tôi sẽtự do và loi chang thuộc vetôi. Tôi yêu anh, nhưng lúc ket hôn tôi boc đong và mới 19 tuoi; còn lâu mới đủ chın ́ chan đegan cuộc đời mınh ̀ với một ai khác, dau người đó đáng men đen chừng nào. Dù chang bao lâu sau khi lay nhau tôi đã bi ha ̣ p dan bởi những người đàn ông khác, nhưng tôi van giữ kẽvới họ. Song tôi không thelàm theđượ c nữa. Noi đau đãbit ̣ mat khả năng kiem checủa tôi. Tôi biện minh rang cuộc đời đãtừ choi tôi nhieu thứ. Tại sao tôi lại phải từ choi chınh ba ́ ̉n thân mınh cơ chư ̀ ́? Mẹ mat đượ c một tuan thı̀ tôi đã hôn một gãtrai khác. Và một gã khác nữa vào tuan tiep theo. Tôi chı̉mơn trớn với họ và những người đen sau – tôi the thot không bước qua ranh giới tınh du ̀ ̣c von van có một ý nghıa ̃ nào đó với tôi. Nhưng tôi van biet tôi đãsai khi doi lừa như the. Tôi cảm thay như bị sập bay, loay hoay vı̀không therời bỏ khỏi Paul hay giữ sự thủy chung, bởi vậy tôi chờ đợi anh rời bỏ tôi và chuyen đi học một mınh, cho du ̀ ̀ tat nhiên là anh sẽ không đong ý. Anh bảo lưu một năm và chúng tôi ở lại Minnesota đetôi có thegan gia đınh ̀ mınh, ̀ mặc dù cái sự ở gan ay cũng chang giúp đượ c gı̀nhieu trong năm đau sau khi mẹ mat. Hóa ra là tôi chang the kéo mọi người lại gan nhau. Tôi không phải là mẹ. Chı̉đen khi mẹ mat roi tôi mới nhận ra bà là ai: một nguon năng lượng diệu kỳở vịtrı́trung tâm, giữ cho tat cả chúng tôi hiện hữu quanh mẹ với một quỹđạo ben chặt. Không có mẹ, dượng Eddie dan trở thành một người xa lạ. Leif, Karen vàtôi bị cuon đi theo cuộc song của moi người. Tôi đã vật vã cưỡng lại, roi cuoi cùng cũng phải vật vãchap nhận sự thự c rang: không có mẹ, chúng tôi chang còn là chúng tôi ngày xưa nữa; chúng tôi trôi dạt moi người một phương noi nênh lặn ngụp với noi đau khocủa riêng mınh, ̀ ket noi với nhau bang một sợi dây mỏng manh nhat. Tôi chưa bao giờ làm bữa toi Tạ Ơn màtôi đãđinh. ̣ Đen leTạ Ơn, tám tháng sau khi mẹ mat, tôi đãnói ve “gia đınh̀ ” như một cái gı đo ̀ ́ xưa lam. Bởi vậy tôi đã rat vui mừng khi cuoi cùng Paul và tôi cũng chuyen đen thành phoNew York, một năm sau thời điem đãđinh. ̣ Ơ đó, lẽra tôi có the có một cuộc đời mới. Tôi sẽthôi dan dıu ́ với đàn ông. Tôi sẽ không đau đớn buon khonữa. Tôi sẽkhông giận dữ nghı̃vetoam mà tôi từng có nữa. Tôi sẽtrở thành một nhà văn song ở thành phoNew York. Tôi sẽđi dạo loanh quanh với đôi bot cự c ngau và chiec mũlen siêu de thương. Tôi đã chang đi theo con đường đó. Tôi van là tôi như cũ: van là người đàn bà phập phong giau mınh ̀ dưới vet bam của cuộc đời trước đó, chı kha ̉ ́c là tôi đang ở một nơi mới thôi. Ban ngày, tôi viet truyện; toi đen tôi phục vụ bàn roi ôm ap hôn hıt́ với một trong hai người đàn ông mà tôi đeu không vượt quá giới hạn. Chúng tôi mới song ở New York một tháng thı̀ Paul bỏ học tien sı,̃ chuyen sang học guitar. Sáu tháng sau, chúng tôi cùng nhau rời đi, trở lại Minnesota chóng vánh trước khi lên đường cho một chuyen vừa đi vừa làm việc kéo dài nhieu tháng trên khap mien tây, làm một vòng bát ngát đi qua cả Grand Canyon và Thung lũng Chet, Big Sur và San Francisco. Chuyen đi ket thúc vào cuoi xuân, chúng tôi dừng lại ở Portland vàtım ̀ việc trong những nhà hàng. Lúc đau chúng tôi ở với bạn tôi là Lisa trong căn hộ bé tı́ xıu ́ của cô ay, sau đó tới ở một trang trại cách thành pho16 km, chăm sóc một con dê, một con mèo và một đàn gà chọi, đoi lại chúng tôi đượ c ở đó mien phı́cả mùa hè. Chúng tôi kéo tam nệm từ xe tải ra, đặt vào phòng khách và ngủ ở đó, dưới khung cửa solớn trông ra vườn cây phı. ̉ Chúng tôi thường đi dạo khá lâu, hái dâu và làm tınh ̀ với nhau. Mınh ̀ có thelàm đượ c. Tôi nghı. ̃ Mınh ̀ có thelà vợ của Paul. Nhưng lại một lan nữa tôi đãnham. Dường như tôi chı̉có thelà con người von dı̃trước đây. Chı̉là lúc này tôi còn toi tệ hơn cảthe. Thậm chı́ tôi còn không nhớ noi người đàn bà trong tôi trước khi đời mınh ̀ tách làm hai nửa. Khi song ở ngôi nhà trang trại nhỏ bé bên rıa ̀ Portland đó, vài tháng sau lan gio thứ hai của mẹ, tôi đã không còn lo lang gı̀ ve chuyện bước qua ranh giới nữa. Khi Paul nhận việc ở Mineapolis và phải quay trở lại Minnesota giữa mùa lũgà ap trứng, tôi ở lại Oregon và “chơi” ngay bạn trai cũ của người đàn bà là chủ nhân đàn gà này. Tôi làm tınh ̀ với một gãđau bep ở nhà hàng nơi tôi đượ c nhận công việc phục vụ bàn. Tôi ngủ với một tay mát-xa, kẻ đãcho tôi một mieng bánh kem chuoi và một chau mát-xa mien phı. ́ Cả ba người bọn họ không thọ với tôi quá năm ngày. Cảm giác của tôi lúc đó han giong với những người tự cat tay mınh. ̀ Chang đẹp đẽgı̀nhưng sạch sẽ. Chang hay ho, nhưng không hehoi tiec. Tôi đang cogang tự chữa lành vet thương. Cogang gột bỏ cái xau đelại trở nên tot đẹp như xưa. Cogang tự cứu mınh ̀ khỏi chınh ́ mınh. ̀ Cuoi mùa hè, khi trở lại Minneapolis đesong với Paul, tôi tin rang mınh ̀ đã làm đượ c đieu đó. Tôi nghı̃mınh ̀ đãđoi khác, đãtot hơn, đãêm tham. Và tôi thự c đãnhư vậy trong một khoảng thời gian, suot mùa thu năm đó và bước sang năm mới. Roi tôi lại sa vào một cuộc tınh ̀ khác. Tôi biet tôi đãđi đen tận cùng giới hạn. Tôi không thechiu ̣ noi chınh ́ mınh. ̀ Cuoi cùng, tôi phải nói với Paul những lời sẽđâm toạc cuộc đời tôi. Chang phải rang tôi không yêu anh. Mà rang tôi can đượ c ở một mınh, ̀ mặc dù tôi không biet tại sao. Mẹ đã mat đượ c ba năm. Chúng tôi đã cùng nức nở trên sàn nhà sau khi tôi nói het những chuyện phải nói. Ngày hôm sau, Paul chuyen ra ngoài. Roi dan dan, chúng tôi nói với bạn bè rang chúng tôi đang ly thân. Chúng tôi nói hy vọng mọi chuyện roi sẽêm xuôi. Chúng tôi sẽkhông can thiet phải ly hôn. Đau tiên họ đeu không tin – ai cũng nói chúng tôi có vẻ rat hạnh phúc. Tiep đen, họ noi khùng – không phải với cả hai chúng tôi mà chı̉ với mınh ̀ tôi. Một trong những người bạn thân nhat đãrạch đôi bức ảnh của tôi, roi gửi cho tôi. Một côbạn khác thı̀ve vãn Paul. Khi tôi đau đớn và phát ghen vı̀đieu đó, một người bạn khác đãnói thelà đáng đời tôi: tôi xứng đáng nhận vịthuoc đang của chınh ́ mınh. ̀ Công bang mà nói, tôi chang có lý gı̀đemà phản đoi, nhưng trái tim tôi van nát tan. Nam một mınh ̀ trên chiec đệm của hai đứa, tôi thay mınh ̀ đang lơ lửng trong noi đớn đau. Ly thân đượ c ba tháng, chúng tôi van dùng dang trong đau kho. Tôi vừa không muon quay lại với Paul lại vừa không muon ly hôn. Tôi muon phân thân đe có thelàm đượ c cả hai. Paul đang hẹn hò với một hai người gı̀ đó, nhưng tôi thı̀ hoàn toàn cô độc. Tôi đãđập nát cuộc hôn nhân của chúng tôi vı̀tınh ̀ dục, và giờ thı̀tınh ̀ dục lại là thứ tôi thờ ơ nhat. “Cậu can thoát khỏi cái nơi Minneapolis quái quỷ này.” Bạn tôi, Lisa, đã nói thevào một trong những đêm tâm sự gan ruột của chúng tôi. “Hãy đen Portland với tớ.” Chı̉trong vòng một tuan, tôi đãnghı̉việc boi bàn, chat đolên chiec xe tải, và lái thang vephıa ́ tây, khởi hành trên đúng con đường mà một năm sau đó tôi đã băng qua đe đen với cung đường Paciic Crest. Khi đen đượ c Montana, tôi biet mınh ̀ đãlàm đúng – vùng đat xanh lá mênh mông trải tới hàng cây soqua kınh ́ chan gió ở xe tôi, và bau trời thı̀còn xa hơn nữa. Thành phoPortland thoat bien mat khỏi tam nhın. ̀ Đây có thelà cuộc tron chạy ngọt ngào của tôi, dù chı̉ là trong một khoảng thời gian ngan. Tôi đãnghı̃mınh ̀ sẽbỏ lại sau lưng những rac roi. 3 KHOM LƯNG ĐỨNG THẲNG S áng hôm sau, tôi thức dậy trong nhà nghı̉White, tam gội roi đe mınh ̀ tran đứng trước gương, chậm rãi ngam mınh ̀ đánh răng. Tôi co gang cảm nhận một đieu gı̀đó giong như là sự phan khıch ́ nhưng lại chı̉ thay rau rı̃và lo lang. Thınh ̉ thoảng tôi có thenhın ̀ thay chınh ́ mınh ̀ – thự c sự nhın ̀ thay mınh ̀ – những lúc ay một câu nói nào đó sẽvang ren trong đau tôi như những lời than thánh. Và giờ đây, khi tôi nhın ̀ vào tam gương đãmờ xın ̉ này, câu nói đó là người đàn bà bị ton thương rạn vỡ. Người đàn bà đó chınh ́ là tôi. Đó chınh ́ là lý do tại sao tôi lại khát khao một người bạn tınh ̀ vào toi hôm trước đen vậy. Đó là lý do tại sao tôi ở đây, mıǹ h tran trong nhà nghı, ̉ với ý đinh ̣ khác người là một mınh ̀ cuoc bộ ba tháng trên đường mòn PCT. Tôi đặt bàn chải đánh răng xuong, nhın ̀ sát vào gương và nhın ̀ sâu vào mat. Tôi có thetự cảm thay noi hoang phebên trong, giong như bông hoa tả tơi trước gió. Cứ moi lan cử động, một cánh-hoa-tôi lại rơi rụng đi mat. Làm ơn đừng. Tôi tham nghı. La ̃ ̀m ơn. Tôi đen bên giường và nhın ̀ xuong bộ đođi đường. Tôi đãcan thận trải nó lên giường trước khi đi tam, như mẹ từng làm vào ngày đau tiên tôi đi học. Khi tôi mặc áo lót và áo phông, những cái vảy nhỏ tı́ vien quanh hınh ̀ xăm mới mac vào ong tay áo vàtôi tı̉mı̉nhặt chúng ra. Đó là hınh ̀ xăm duy nhat tôi có – con ngự a màu xanh trên bả vai trái. Paul cũng có một hınh ̀ xăm y như vậy. Chı̉mới tháng trước, chúng tôi đãđi xăm cùng nhau nhân sự kiện chınh ́ thức ly hôn. Chúng tôi không còn là vợ chong của nhau nữa, nhưng với chúng tôi những hınh ̀ xăm này dường như là minh chứng cho moi ràng buộc mãi mãi của hai đứa. Giờ đây, thậm chı́tôi còn tha thiet muon gọi cho Paul hơn cả toi hôm trước, nhưng tôi không thecho phép mınh ̀ làm the. Anh biet tôi rat rõ. Anh sẽnghe ra đượ c noi buon và thái độ lưỡng lự trong giọng nói của tôi và biet ngay rang chang phải tôi chı̉ hoi hộp trước chuyen đi PCT. Anh ay sẽ cảm nhận đượ c rang tôi có đieu gı muo ̀ n nói. Tôi đi tat, buộc dây giày, đen bên cửa sovà kéo rèm cửa lên. Mặt trời tỏa ánh nang chói chang trên những viên đá trang ở bãi đậu xe. Bên kia đường có một trạm xăng – han là nơi thuận tiện đebat nhờ xe đen PCT. Khi tôi buông rèm cửa, căn phòng toi trở lại. Tôi thıch ́ cứ như vậy, giong như một cái kén tam an toàn mà không bao giờ tôi phải rời bỏ, mặc dù tôi biet rang chang phải như vậy. Đãchın ́ giờ sáng và ngoài kia trời nang tỏ, cái hộp thông gió màu trang ở góc phòng tiep tục gam gào huyên náo. Mặc dù mọi thứ trông có vẻ như tôi đang đi đen một nơi vô đinh, ̣ nhưng tôi đãcó một nơi đetrú ngụ: đó là ngày thứ nhat trên con đường mòn PCT. Tôi mở các ngăn túi và lôi mọi thứ ra, quăng từng cái lên giường. Tôi nâng những cái túi nhự a lên và cũng lôi het đotrong đó ra, roi nhıǹ cham cham đong đoay. Đó làtat cả những thứ tôi phải mang theo trong ba tháng tới. Một chiec túi nén màu xanh đeđựng quan áo chưa mặc – một cái quan nı, ̉ một chiec áo sơ mi dài tay giữ nhiệt, một chiec áo gió có mũ trùm đau dày dặn, hai đôi tat len và hai cái quan lót, một đôi găng tay mỏng, một cái mũche nang, một cái mũnı̉và một quan đi mưa – và một cái túi khôchac chan hơn, nıch ́ chặt thức ăn mà tôi sẽcan đen trong 14 ngày tới, trước khi đen đượ c trạm tiep teđau tiên ở một nơi đượ c gọi là đong cỏ Kennedy. Một cái túi ngủ, một chiec ghe dành cho những chuyen cam trại, có thedàn ra đelàm phản lót khi ngủ, một cái đèn đeo đau kieu thợ mỏ và năm cái dây chang có móc hai đau. Một bınh ̀ lọc nước, một cái bep nhỏ xıu ́ có thetháo ra lap vào, một bınh ̀ ga cao bang nhôm và một chiec bật lửa nhỏ màu hong. Một cái xoong nhỏ có the long vào bên trong một cái noi to hơn, những dụng cụ nau nướng có the gập đôi lại và một đôi xăng đan thethao rẻtien mà tôi đinh ̣ đi trong leu vào cuoi moi ngày. Một cái khăn tam cóthekhônhanh, một cái móc chıà khóa đong kèm nhiệt ke, một tam bạt, và một cái coc nhự a cách điện có tay cam. Một bộ sơ cứu khi bị ran can và một con dao quân dụng Thụy Sı, ̃ một cái ong nhòm nhỏ trong túi khóa zip giả da và một sợi dây màu neon sặc sỡ, một cái la bàn mà tôi chưa học cách sử dụng và một cuon sách có thedạy tôi cách dùng cái la bàn đó, cuon sách tên là Staying Found (Đừng đebị lạc) màtôi đinh ̣ đọc trên chuyen bay tới Los Angeles nhưng đãkhông đọc. Một bộ đosơ cứu trong hộp vải bạt màu đỏ còn mới nguyên có the đóng sập lại, một cuộn giay vệ sinh trong túi khóa zip và một cái bay bang thép không gı̉ có bao riêng màu đen ghi dòng chữ Bạn-Đào-Nó ở đang trước. Một cái túi nhỏ đựng đo vệ sinh và đo cá nhân mà tôi nghı̃sẽphải can đen trong suot hành trınh ̀ – dau gội, dau xả, xà phòng, dưỡng the, chat khử mùi, kım ̀ bam móng tay và thuoc chong côn trùng, kınh ́ râm, một cái lượ c bàn và một mieng bọt bien thiên nhiên khi đen tháng, và một tuýp kem chong nang dưỡng am môi. Một chiec đèn pin, một long đèn bang kim loại có một cây nen Tạ Ơn bên trong và một cây nen dự trữ, một cái cưa gap – đelàm gı̀tôi cũng chang biet nữa – và một cái túi nylon màu xanh lá đeđựng leu. Hai chai nước bang nhự a đựng đượ c moi chai gan một lıt́ , một cái túi hınh ̀ bướu lạc đà cóthegap lại chứa đượ c gan 10l, một tam chụp bang nylon cóthe trải ra bọc che mưa cho cái ba lôvà một quả bóng Gore-Tex cóthemở ra che mưa cho tôi. Có những thứ tôi mua đe dự phòng khi cái chınh kho ́ ̂ng dùng đượ c – pin dự trữ, một hộp diêm chong nước, một cái chăn giữ nhiệt, và một lọ thuoc viên i-ot. Hai cái bút và ba cuon sách ngoài cuon Đừng đe bị lạc: cuon The Paciic Crest Train, Volume 1: California (Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California) (chınh ́ nó đãkéo tôi đen với hành trınh ̀ này, viet bởi nhóm bon tác giả với giọng điệu bınh ̀ thản nhưng sat đá khi nói venhững hiem nguy và phan thưởng khi ket thúc con đường), cuon As I Lay Dying (Khi tôi nam chet) của William Faulkner và cuon The Dream of a Common Language (Giac mơ vengôn ngữ chung) của Adrienne Rich. Một cuon so bıa ̀ cứng 200 trang kho 20x28 cm tôi dùng làm soghi chép, một cái túi khóa zip bên trong đựng bang lái xe và một cuộn tien nhỏ, một thep tem thư, và một cuon sotay gáy xoan tı́hon ghi loang ngoang đia ̣ chı̉bạn bè ở may trang đau. Một chiec máy ảnh chuyên nghiệp Minolta X-700 35 mm với ong kınh ́ và đèn lash có thetháo rời và một cái chân máy nhỏ có thetháo lap gọn gàng, tat cả đượ c gói gọn trong túi đựng camera có độn bông to cỡ quả bóng đá. Chang bởi tôi là một nhiep ảnh gia. Tôi đãđen một cửa hàng ngoài trời ở Minneapolis tên làREI cảtá lan suot may tháng trước đemua phan lớn những thứ đonày. Chang may khi việc mua bán dien ra suôn sẻ. Tôi đã nhanh chóng nghiệm ra rang, đi mua dù chı̉là một chai nước thôi mà không cân nhac kỹlưỡng trước ve công nghệ mới nhat thı̀thật ngớ ngan. Phải cân nhac đen mặt lợi và hại của nhieu chat liệu khác nhau, chưa keđen mau mãthiet ke. Và đây chı̉ là thứ nhỏ nhat, ıt ́ phức tạp nhat mà tôi phải mua. Sau khi tham van cả đàn ông lan phụ nữ ở REI, tôi nhận ra những đocòn lại mà tôi can còn phức tạp hơn nhieu. Bat cứ khi nào thay tôi ở khu trưng bày bep siêu nhẹ hay tản bộ giữa khu bán leu, họ đeu nhiệt tınh ̀ giúp đỡ. Nhân viên ở đây gom đủ các thành phan tuoi tác và các kieu sở thıch ́ với việc phiêu lưu hoang dã, nhưng điem chung ở họ là bat cứ ai cũng có thethıch ́ thú và nhiệt tınh ̀ nói vecác đongheay thành một tràng dài đen ngỡ ngàng. Họ quan tâm liệu túi ngủ của tôi có phan bảo vệ khóa đetránh gãy chân răng hay không, cótam khăn che mặt với mũtrùm đau đủ kın ́ mà không khien tôi khó thở hay không. Họ lay làm mừng vı̀bınh ̀ lọc nước của tôi có một bộ phận bang sợi kim loại xep nep giúp tăng diện tıch ́ bemặt. Và bang kien thức của mınh, ̀ họ đãlàm cho tôi sáng mat ra nhieu đieu. Cho đen lúc chọn mua đượ c ba lô – một chiec có giàn khung đỡ bang chat tong hợp, hiệu Gregory cao cap nhat, đượ c quảng cáo là giữ đượ c thăng bang và dedàng mang vác – tôi cảm thay như themınh ̀ đãtrở thành chuyên gia ve ba lô vậy. Chı̉ khi đứng nhın ̀ cái đong đođạc đãđượ c lự a chọn tı̉ mı̉ kỹcàng đang chınh ̀ ınh̀ trên giường trong nhà nghı̉ở Mojave này, với sự khiêm nhường sâu sac, tôi mới biet rang mınh cha ̀ ng phải chuyên gia gı ca ̀ ̉. Tôi tım ̀ cách xử lý núi đonày, lèn, tong, dận vào bat cứ chonào còn trong trong ba lô, cho đen khi chang thelàm hơn đượ c nữa. Tôi đãđinḥ lay may cái dây co có móc đebuộc túi đựng đoăn, leu, bạt, túi quan áo và cái ghecam trại mà cóthetrải đôi ra làm phản ngủ vào phıa ́ ngoài cái ba lô – đượ c thiet kekhung mở đelàm the– nhưng bây giờ rõràng là còn có những thứ khác cũng phải cho ra bên ngoài. Tôi kéo căng may cái dây co bao quanh tat cả mọi thứ màtôi đãđinh ̣ và roi móc thêm vài thứ: quai đôi xăng đan, túi máy ảnh, tay cam của chiec coc cách điện và cái long đèn nen. Tôi ngoac chiec túi đựng cái bay kim loại vào dây đai của ba lô và buộc cái móc chıa ̀ khóa có kèm nhiệt kevới một trong những cái khóa ba lô. Xong việc, tôi ngoi bệt xuong sàn nhà, mohôi mokênhenhại roi ngoi bınh tha ̀ ̉n nhın chie ̀ c ba lô. Và tôi chợt nhớ ra một thứ cuoi cùng: nước. Tôi lự a chọn điem xuat phát chuyen đi bộ của mınh ̀ đơn giản vı̀từ điem này tôi ước tınh ́ sẽmat khoảng 100 ngày đetới Ashland, Oregon – ban đau tôi đãdự tınh ́ ket thúc hành trınh ̀ ở đay vı̀nghe nói nơi đó có nhieu thứ hay ho vàtôi nghı̃mınh ̀ có thethıch ́ lưu lại song. Nhieu tháng trước, tôi đãlan ngón tay mıǹ h xuôi xuong phıa ́ nam trên tam bản đo, thêm nhieu dặm đường và nhieu ngày nữa, roi dừng lại ở đèo Tehachapi, nơi đường mòn PCT cat ngang đường cao toc 58 ở góc tây nam của hoang mạc Mojave, không xa thịtran Mojave là bao. Cho tới tận một hai tuan trước, tôi mới nhận ra mınh ̀ sẽbat đau chuyen đi bộ tại một trong những khu vự c khôhạn nhat của con đường, một khu vự c mà thậm chı́ngay cả những đôi chân lão luyện nhat, sành sỏi nhat và dày dạn nhat cũng không phải ngày nào cũng gặp đượ c một nguon nước. Đoi với tôi, chuyện đó là không the. Tôi phải ton mat hai ngày đeđen đượ c nguon nước đau tiên, khoảng 27 km, tôi đoán the, bởi vậy tôi phải mang đủ nước đe vượt qua chặng đường đó. Tôi đođay các chai nước một lıt ́ trong bon rửa và đặt chúng vào các túi lưới bên hông ba lô. Tôi lôi cái túi bướu lạc đà từ ngăn chınh ́ của ba lômàtrước đó tôi đãnhoi nó vào và đođay tat cả 10 l nước. Sau này tôi mới biet rang một lıt ́ nước nặng một kilogam. Tôi không biet ngày đau tiên cái ba lô của tôi đãnặng bao nhiêu, nhưng chı̉ riêng nước thôi đã nặng 11 cân roi. Và đó là 11 cân cong kenh. Cái túi bướu lạc đà giong như một quả bóng bẹt khong lođựng nước, óc ách, oan oại, tuột khỏi tay tôi và trượt xuong sàn khi tôi cogang giữ nó lại, an vào ba lô. Vien quanh cái ba lô đó có những sợi đan thành lưới; hı̀ hục mãi tôi cũng luon đượ c sợi dây co qua chúng, tiep theo là đen cái túi đựng máy ảnh, đôi xăng đan, cái coc cách điện, cái long đèn nen, cho đen tận khi tôi cảm thay quá bự c mınh ̀ đen mức giang cái coc cách điện ra roi ném nó bay ngang phòng. Cuoi cùng, khi mọi thứ tôi điṇ h mang đi đãyên vị đúng chothı̀một noi sững lặng đoập lên người tôi. Tôi đã san sàng lên đường. Tôi đeo đong ho, đeo chiec kınh ́ râm có dây đai cao su tong hợp màu hong lên co, đội mũ, và nhın ̀ cái ba lô. Trông nó vừa khong lovừa gọn ghẽ, vừa đáng yêu vừa ôm đom đáng sợ. Nó cũng khá song động: có nó đong hành khien tôi bớt cô đơn đôi phan. Cái ba lô cao đen eo tôi. Tôi túm chặt lay nó và nghiêng người nâng nó lên. Nó không động cự a gı.̀ Tôi hạ người xuong, nam lay cái khung chac hơn và cogang nâng lên lan nữa. Nó van không suy suyen. Dù chı̉ một li. Tôi cogang nâng lên bang cả hai tay, gong cả hai chân, ra sức vòng tay ôm chặt nó, huy động het sức bınh ̀ sinh và het tat cả mọi thứ trong tôi. Và nó van không chiụ nhac mınh. ̀ Y như conhac một chiec Volkswagen Beetle lên vậy. Trông rat dethương, rat san lòng đeđượ c cat lên – chı̉ có đieu đó là việc bat khả. Tôi ngoi bệt xuong sàn cạnh nó và cân nhac tınh ̀ trạng của mınh. ̀ Làm sao tôi có thevác đượ c một cái ba lôđi bộ qua hơn 1.600 km đường núi gập ghenh và những hoang mạc không có lay một giọt nước khi mà tôi còn không thedich ̣ nó đi một li ngay cả trong căn phòng đieu hòa của nhà nghı? ̉ Ngang trái là vậy, nhưng dù thenào tôi cũng phải nâng đượ c cái ba lônày lên. Chưa bao giờ tôi nghı̃mınh ̀ không thelàm đượ c đieu đó. Tôi chı̉đơn giản cho rang neu chat tat cả những thứ tôi can đeđi du lich ̣ bụi, thı̀cái sức nặng ay tương đương với sức nặng tôi có themang. Đúng là những người ở REI hay đecập đen trọng lượng trong màn độc thoại của họ, nhưng tôi không chú ý nhieu lam. Dường như có những câu hỏi quan trọng hơn can phải xem xét. Như là liệu cái khăn bit ̣ mặt trùm đau có che chan kỹ mà không khien tôi ngạt thở không. Tôi đãnghı̃đen chuyện can phải bỏ bớt đo ra, nhưng món nào tôi cũng thay hoặc là can thiet đen hien nhiên hoặc là can trong trường hợp khan cap, đen mức chang dám vat bỏ thứ gı. ̀ Tôi sẽphải comang cái ba lô với nguyên trạng của nó như bây giờ thôi. Tôi ngoi bệt xuong thảm và tự a mông vào lưng ba lô, luon tay vào quai đeo, và cài đai quanh ngự c. Tôi lay một hơi thật sâu roi bat đau đu người từ đang sau ra đang trước đelay đà, roi cuoi cùng lay het sức mınh, ̀ quăng người vephıa ́ trước và nâng đượ c thân mınh ̀ bang tay và đau goi. Cái ba lôkhông còn ở trên sàn nữa. Nó chınh ́ thức đãbám vào tôi. Nó trông van giong con bọ Volkswagen Beetle, chı̉là bây giờ cái con bọ ay đang đậu trên lưng tôi. Tôi giữ nguyên thetrong vài tıch ́ tac, co gang lay thăng bang. Dan dan, tôi đãđứng đượ c bang chân trong khi tay bau cứng vào cái máy làm lạnh bang kim loại cho đen khi có thexoc người thang dậy. Khi tôi đứng dậy cái khung kêu rıt ́ một cái, nó cũng phải vật lộn với sức nặng khủng khiep này. Cho đen lúc tôi đứng dậy đượ c – nghıa ̃ là khòm lưng mà đứng theo hướng thang đượ c – tay tôi van đang cam cái thanh thông gió bang kim loại mà tôi vôtınh ̀ kéo bật ra từ cái máy làm lạnh khi gang sức đứng lên. Tôi thậm chı́còn không thelàm gı̀đegan nó lại. Chı̉can với tay ra vài xentimet là có theđặt nó lại chocũ, nhưng dường như đó là nhiệm vụ bat khả thi. Tôi dựng thanh kim loại ay dự a vào tường, that lại dây đai hông, và loạng choạng, lảo đảo quanh phòng, chı̉ hơi nghiêng thôi là người cũng chự c đo. Sức nặng đè đau đớn lên hai đınh ̉ vai, bởi vậy tôi phải that chặt đai hông thêm nữa, cogang san đeu gánh nặng, siet chặt cho giữa đen noi bụng phınh ̀ ra cả trên lan dưới. Cái ba lô dựng đứng sau lưng tôi như themột chiec áo măng tô, cao hơn đau tôi hàng chục xentimet và như một cái mỏ quặp quặp suot từ đau tới tận xương cụt tôi. Cảm giác cự c kỳ kinh khủng, nhưng có lẽ là dân ba lô thı pha ̀ ̉i vậy. Tôi không biet nữa. Tôi chı̉biet đãđen lúc phải lên đường, bởi vậy tôi mở cửa và bước ra ngoài ánh sáng. PHẦN HAI Những Con Đường Lời là mục đích.Lời là lối đi. ADRIENNE RICH Lặn vào Chốn Tan hoang, người sẽ nhận lấy tôi như tôi là thế? Phải không? JONI MITCHELL (California - bài hát) 4 ĐƯỜNG MÒN PACIFIC CREST T rong đời mınh, ̀ tôi đãlàm nhieu chuyện ngu ngoc và nguy hiem, nhưng khan khoản xin đi nhờ một người lạ thı̀ chưa bao giờ. Tôi biet nhieu chuyện kinh khủng đãxảy ra với những người chuyên đi nhờ, đặc biệt là với đàn bà con gái một thân một mınh. ̀ Họ bị cưỡng hiep roi bị chặt đau. Bị tra tan roi bị bỏ lại cho đen chet. Nhưng trên đường đi từ nhà nghı̉White đen trạm xăng gan đó, tôi không thecho phép những ý nghı̃như vậy phân tán đau óc. Neu không muon cuoc bộ ngót 20 cây so dọc vệ đường cao toc nóng bỏng đeđen với con đường mòn, thı̀tôi phải đi nhờ xe. Thêm nữa, những người đi xuyên đường mòn PCT thınh ̉ thoảng van đi nhờ xe như the. Và tôi là một kẻ bộ hành trên con đường mòn PCT này đúng không? Đúng không? Đúng vậy. Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California đã giải thıch ́ hành trınh̀ này với giọng điệu bınh ̀ thản. Đôi lúc, PCT sẽ cat ngang qua một con đường và phải xuôi xuong hàng cây sotheo con đường đó mới có bưu điện đenhận hộp thự c pham và đotiep tecan thiet cho chặng tiep theo. Đi nhờ là giải pháp thự c teduy nhat đeđen nơi nhận đotiep teroi quay trở lại đường mòn. Tôi đứng gan những máy bán nước ngọt tự động sát tòa nhà của trạm xăng, quan sát người đen kẻ đi, cogang lên tinh than đetiep cận với một trong sohọ, hy vọng có thelinh cảm đúng rang đâu là người mà mınh ̀ có thean toàn đi theo. Tôi quan sát những ông già tóc muoi tiêu đau đội mũcao boi, những xe gia đınh ̀ đãkın ́ chovà đám trẻ trâu đi tới cùng với tieng nhạc am ı̃phát ra từ cửa xe mở toang. Chang ai trông đặc biệt giong một tên giet người hay một kẻ hiep dâm, nhưng cũng chang ai trông đặc biệt không giong bọn người ay. Tôi mua một lon Coca và uong, cora vẻthoải mái đegiau đi thự c telà không theđứng cho ra hon do sức nặng không thetin noi của cái ba lô trên lưng. Cuoi cùng, tôi cũng phải làm cái gı̀đó. Lúc ay đãgan 11 giờ, mặt đat dan dan phả hơi nóng của một ngày tháng sáu trên hoang mạc. Một chiec xe tải nhỏ gan bien Colorado đi đen roi hai người đàn ông bước ra. Một người trạc tuoi tôi, người kia chừng 50 tuoi. Tôi tien đen gan và xin đi nhờ. Họ lưỡng lự nhın ̀ nhau, rõ ràng là đang ngam thỏa thuận một lý do đechoi từ, bởi vậy tôi van tiep tục nói, giải thıch ́ một tràng nhanh gọn ve đường mòn PCT. “Chac chan roi.” Cuoi cùng người lớn tuoi hơn lên tieng, mien cưỡng ra mặt. “Cảm ơn.” Tôi ngọt giọng nói. Khi tôi tập tenh đen cánh cửa lớn bên hông chiec xe tải, cậu trai trẻ hơn mở cửa cho tôi vào. Tôi nhın ̀ vào trong, phút choc nhận ra không biet làm thenào đechui vào đượ c. Với cái ba lô này, thậm chı́ chı̉nhac chân vào thôi tôi cũng không làm noi. Tôi sẽphải bỏ ba lôxuong, nhưng làm thenào bây giờ? Neu tháo cái đai quanh eo và hai quai ra, cái ba lô sẽđouỳnh đen mức xoạc rời cả hai cánh tay tôi ra mat. “Cô can giúp không?” Chàng trai trẻ hỏi. “Không, tôi làm đượ c.” Tôi nói, giọng covờ bınh ̀ thản. Tôi chı̉ có the nghı̃ra đượ c đúng một cách là xoay lưng vào chiec xe tải, ngoi xom lên bậc cửa trong khi tay bau vào cánh cửa trượt, hạ cái ba lôxuong sàn xe. Ơn trời. Tôi tháo quai ba lôvà can thận gỡmınh ̀ ra mà không làm đocái ba lô và roi quay lại leo vào trong xe đe ngoi bên cạnh nó. Trên đường đi, những người đàn ông thân thiện hơn với tôi. Họ lái xe vephıa ́ tây qua một vùng khô can những cây bụi khô rang và những ngọn núi xám nhạt trải dài tıt ́ tap. Hai cha con họ từ vùng ngoại ô Denver, đang trên đường đen letot nghiệp ở San Luis Obispo. Chang may choc, một tam bien thông báo đèo Tehachapi xuat hiện, người cha cho chiec xe chậm lại và tap vào leđường. Người con chui ra ngoài và trượt cửa ra cho tôi. Tôi đãhy vọng là có theđeo lại ba lôtheo cách đã tháo ra, tức là ngoi trên bậc cửa và lợi dụng chieu cao của cái sàn xe. Nhưng trước khi tôi kip bư ̣ ớc ra ngoài thı ca ̀ ̣̂u con trai đã kéo cái ba lô ra roi đặt phich ̣ nó xuong mặt đat sỏi đá ven đường. Nó rơi mạnh đen mức tôi sợ là cái túi bướu lạc đà có thebung ra. Tiep đó tôi leo ra ngoài và dựng nó đứng thang dậy roi phủi bụi cho nó. “Cô có chac là nâng đượ c cái ba lô này không?” Cậu ta hỏi. “Đen tôi cũng chang nâng đượ c”. “Tat nhiên tôi có the nâng đượ c.” Tôi nói. Cậu ta đứng đay như the hóng tôi chứng minh đieu mınh vư ̀ ̀a nói. “Cảm ơn đãcho tôi đi nhờ xe.” Tôi nói, trong lòng muon cậu ta bỏ đi, khỏi chứng kien cảnh vác ba lô nự c cười của tôi. Cậu ta gật đau roi đóng cửa lại. “Đi can thận nhé!” “Cảm ơn.” Tôi nói, roi nhın theo ca ̀ ̣̂u ta quay trở lại xe. Họ đi roi, chı̉còn mınh ̀ tôi đứng bên đường cao toc vang lặng. Những đám mây bụi nhỏ cuộn bay dưới ánh mặt trời ban trưa chói lòa. Tôi đang ở trên độ cao hơn 1.158 m so với mặt bien, xung quanh chonào cũng thay những ngọn núi màu be can coi, điem xuyet may đám xô thơm, cây joshua và cây chaparral cao đen that lưng người. Tôi đang đứng ở rıa ̀ phıa ́ tây hoang mạc Mojave và ở chân núi phıa ́ nam của dãy Sierra Nevada, dãy núi lớn trải dài lên phıa ́ bac hơn 640 km tới vườn quoc gia Núi lửa Lassen, nơi nó gặp dãy Cascade, dãy núi mở rộng từ mien bac California xuyên suot Oregon và Washington roi dông thang lên biên giới Canada. Hai dãy núi này sẽlà thegiới của tôi trong ba tháng tới; song lưng của chúng chınh ́ là ngôi nhà của tôi. Trên một cái cọc hàng rào phıa ́ ngoài con mương của đường cao toc, tôi thay một mieng kim loại cỡ bang lòng bàn tay ghi ĐƯƠNG MON PACIFIC CREST. Tôi đã ở đây roi. Cuoi cùng thı t̀ ôi cũng đã có the lên đường. Tôi nhận ra giờ chınh ́ là thời khac hoàn hảo nhat đechụp một tam hınh ̀ kỷ niệm, nhưng muon gỡmáy ảnh ra thı̀phải lôi một lômột loc các đokhác và tháo cái dây co có móc ra, phien phức đen mức thậm chı́tôi còn không muon thử. Hơn nữa, đechụp đượ c cả mınh ̀ thı̀tôi phải tım̀ một cái gı̀đó đeđặt máy ảnh và hẹn giờ roi chạy đen khung hınh ̀ trước khi nó nháy máy, và xung quanh tôi thı̀chang có gı̀trông có vẻ hứa hẹn cả. Thậm chı́cả cái cọc hàng rào gan tam bien kim loại PCT trông cũng khôxác và yeu ớt. Thenên, tôi ngoi xuong nen đat ngay trước cái ba lô của mınh, ̀ như cách tôi đãlàm ở nhà nghı, ̉ vật lộn đevác nó lên vai, roi chong tay vào đau goi đe đay mınh le ̀ ̂n, xoc người đứng thang dậy. Khap khởi, lo lang, lom khom trong một tư thecòn lâu mới gọi là đứng thang, tôi cài khóa, that chặt ba lô roi loạng choạng những bước đau tiên trên con đường mòn, tới một cái hộp kim loại màu nâu đượ c đóng đinh vào một cái cọc hàng rào khác. Khi mở nap hộp ra, tôi nhıǹ thay một cuon sotay và một cái bút bên trong. Đó là sonhật ký lữ hành của đường mòn, tôi đãđọc thay nó trong cuon sách hướng dan. Tôi viet tên mınh ̀ và ngày tháng hôm đó roi đọc những cái tên và lời ghi chú từ những kẻ bộ hành khác đãđi qua đây vài tuan trước, hau het bọn họ là đàn ông và đi có đôi có cặp, không một ai trong sođó là phụ nữ đi một mınh ̀ cả. Tôi nan ná thêm chút nữa, cảm giác như có một cơn sóng lòng thon thức vı̀ giờ khac này, và roi tôi nhận ra chang có gı̀ đelàm nữa ngoài việc cat bước ra đi, bởi vậy tôi đã lên đường. Con đường mòn tien vephıa ́ đông, song song với đường cao toc một lúc, trũng xuong một vùng đá go ghe roi cao ngượ c lên. Mınh đang đi bo ̀ ̣̂! Tôi nghı. ̃ Và roi... Mınh ̀ đang đi bộ trên đường mòn Paciic Crest. Chınh́ việc đi bộ đượ c như vậy đãlà sợi chı̉đỏ xuyên suot niem tin trong tôi, rang chuyen đi này hoàn toàn có thecogang đượ c. Suy cho cùng thı̀đi bộ đường dài cũng khác gı̀đi lại bınh ̀ thường đâu? Em có theđi bộ mà! Tôi tranh luận với Paul khi anh tỏ ý lo ngại rang tôi chưa từng khoác ba lôlên và đi một chuyen thự c sự bao giờ. Tôi đãđi bộ suot đay thôi. Tôi đi bộ hàng giờ lien ở chotôi làm phục vụ bàn. Tôi đi bộ lòng vòng khap những thành photôi ở và đen thăm. Tôi đi bộ cho vui hoặc vı̀ công chuyện gı̀đó. Tat cả đeu là sự thự c. Nhưng sau 15 phút đi bộ trên con đường PCT, thự c terành rành lộ ra: rang tôi chưa từng đi bộ giữa những ngọn núi hoang mạc vào một ngày đau tháng sáu với một cái ba lôtrên lưng nặng hơn cả nửa cân nặng của tôi như the này bao giờ. Hóa ra nó chang giong như đi bộ chút nào. Thự c ra, nó giong đia ngu ̣ ̣c nhieu hơn. Chang bao lâu, tôi đãbat đau thở hon hen và đomohôi, bụi đóng bánh trên đôi giày và ong chân tôi khi con đường rẽlên phıa ́ bac và bat đau lên doc nhieu hơn là nhap nhô uon lượn. Moi bước đi là một cự c hınh, ̀ khi tôi cứ phải bước lên cao cao mãi, chı̉thi thoảng mới đượ c đoi gió bang những đoạn xuong thap ngăn ngan. Nhưng đó chang phải là phút ngơi nghı̉thảnh thơi giữa hành trınh ̀ đia ̣ ngục gı̀ cho cam mà là một kieu hành xác khác vı̀moi bước đi xuong tôi phải cogang kım ̀ đe không bị lao xuong và ngãchỏng vó. Tôi cảm tưởng như cái ba lôchang bám vào người tôi như tôi gan vào với nó. Giong như thetôi là một tòa nhà có chân tay, bi ba ̣ ̣̂t khỏi nen và cứ the lộn nhào khap mien hoang dã. Trong vòng 40 phút, giọng nói trong đau tôi đang kêu gào: Mınh ̀ tự đay mınh ̀ vào cái khı̉ gı̀ thenày? Tôi co gang lờ nó đi, vừa bước vừa ngâm nga hát, dau cho ngâm nga cũng thật quá khó khi còn phải vừa thở hon hen vừa rên rı̉đớn đau vừa cogang còng lưng trong cái tư the còn xa mới làthang tưng đượ c vừa đay mınh ̀ lên phıa ́ trước, cảm tưởng mınh ̀ giong như một tòa nhà có chân vậy. Bởi thetôi cogang chı̉ đơn giản làtập trung vào những gı̀tôi nghe thay – tieng chân dậm xuong con đường mòn khôbụi goghe, tieng cành lá khôgiòn lạo xạo trong làn gió nóng quanh những bụi cây thap mà tôi đi qua – nhưng thecũng chang xong. Cái tieng kêu la Mınh ̀ tự đay mınh ̀ vào cái khı̉gı̀thenày? cứ gào lên. Không thenào nhan chım ̀ noi. Chı̉ có ran chuông là thứ duy nhat khien tôi phân tâm vı t̀ ôi luôn phải cảnh giác xem chừng. Tôi đã chuan bị tinh than moi chorẽsẽcó một con san sàng lao ra tan công. Dường như vùng đat này là dành cho chúng. Và cho cả đám sư tử núi, những sinh vật giet người hàng loạt thông tường vùng hoang dã này. Nhưng tôi không nghı đe ̃ n chúng. Đó là đieu tôi đãtự thỏa thuận với bản thân nhieu tháng trước, đieu duy nhat cho phép tôi đi bộ một mınh. ̀ Tôi biet rang neu tôi cho phép noi sợ hãi lan lướt, thı̀ chuyen đi của mınh ̀ sẽđobe. Sợ hãi, suy cho cùng, đượ c sinh ra từ câu chuyện mà chúng ta tự kecho mınh, ̀ và bởi vậy tôi chọn sẽkecho mınh ̀ một câu chuyện khác với những phụ nữ khác. Tôi chọn câu chuyện mınh ̀ sẽan toàn. Mınh ̀ mạnh mẽ. Mınh ̀ can đảm. Chang gı̀ có thekhuat phục đượ c tôi. Cứ bau vào câu chuyện này cũng như thetự kỷ ám thị vậy, nhưng hau het là nó có tác dụng. Bat cứ khi nào nghe thay một âm thanh không rõtừ đâu ra hoặc tưởng tượng ra cái gı̀đó cự c kỳ khủng khiep, tôi lại rũbỏ het. Đơn giản là tôi không cho phép mınh ̀ đượ c sợ sệt. Sợ hãi sinh ra sợ hãi. Sức mạnh sinh ra sức mạnh. Tôi buộc mınh ̀ phải mạnh mẽ. Và chang bao lâu tôi đãthự c sự không còn hãi sợ nữa. Tôi đã chật vật đen mức không còn hơi sức đâu mà sợ nữa. Tôi cat một bước, roi lại bước tiep theo, chang khác gı̀bò đi cả. Trước đó tôi không henghı̃vượt qua đường mòn PCT là một chuyện dedàng. Tôi biet thenào cũng phải đieu chınh ̉ một chút. Nhưng bây giờ khi thân đãở ngoài này, tôi không còn nghı̃là mınh ̀ sẽphải đieu chınh. ̉ Đi bộ qua đường mòn PCT không giong như tôi tưởng tượng trước đó. Tôi không giong như tôi tưởng tượng trước đó. Tôi thậm chı́ còn không thenhớ đượ c mınh ̀ đãtưởng tượng như thenào sáu tháng trước, hoi tháng 12, khi lan đau tiên tôi quyet đinh thư ̣ ̣ c hiện hành trınh na ̀ ̀y. Vào ngày tháng 12 đó, tôi đang lái xe trên đoạn đường noi dài đường cao toc phıa ́ đông Sioux Falls, Nam Dakota, thı̀ý tưởng ay nảy ra trong đau. Ngày hôm trước, tôi cùng cô bạn Aimee lái xe từ Minneapolis đen Sioux Falls đelay lại cái xe tải của tôi, một người bạn mượn nó roi làm hỏng và bỏ ở đó hàng tuan nay. Khi tôi vàAimee đen đượ c Sioux Falls, chiec xe tải của tôi đãbịkéo ra khỏi đường. Giờ nó đang ở lan với nhieu chiec xe khác trong một bãi có hàng rào lưới sat bao quanh và bị vùi trong tuyet vı̀may ngày trước vừa có một trận bão tuyet quét qua. Chınh ́ vı̀trận bão tuyet này mà ngày hôm trước tôi đãđen REI đemua xẻng. Khi đứng xep hàng đợi trả tien, tôi nhıǹ thay cuon sách hướng dan vecái gı̀đó tên là đường mòn Paciic Crest. Tôi cam nó lên, xem trang bıa ̀ và đọc bıa ̀ sau roi trả nó lại vecho cũ. Sau khi tôi và Aimee đãdọn het tuyet khỏi chiec xe tải ở Sioux Falls, tôi chui vào trong xe và vặn chıa ̀ khóa. Tôi cứ tưởng mınh ̀ sẽchang nghe thay cái gı̀ngoài tieng khôđanh kieu may chiec xe ôtôkhông còn chạy noi nữa, nhưng nó lại khởi động đượ c ngay. Chúng tôi hoàn toàn có the lái xe trở lại Minneapolis, nhưng lại quyet đinh qua đe ̣ ̂m ở một nhà nghı.̉ Chúng tôi ăn toi sớm ở một nhà hàng Mexico, phan khởi vı̀ đãkhông nghı̃chuyen đi có thethuận lợi như vậy. Khi chúng tôi ăn khoai tây chiên, món sot salsa, và uong margarita, tôi cảm thay hơi tức bụng. “Như kieu tớ nuot trọn may mieng khoai tây chiên mà không nhai ay”, tôi bảo Aimee, “như kieu cạnh khoai tây van y nguyên xong chọc vào thành ruột tớ ay.” Tôi thay đay bụng và râm ran khó chiu, ̣ chưa bao giờ như vậy cả. “Hay là tớ có bau.” Tôi đùa, và roi đúng khoảnh khac nói ra câu ay, tôi nhận ra đó không phải là chuyện đùa cợt gı.̀ “Thật á?” Aimee hỏi. “Biet đâu đay.” Tôi nói, roi bat than thay hoảng sợ. May tuan trước tôi đãlàm tınh ̀ với một người đàn ông tên là Joe. Tôi đãgặp anh ta vào mùa hè năm ngoái khi tôi đen Portland thăm Lisa và chạy tron khỏi những rac roi của mınh. ̀ Tôi mới ở đó đượ c vài ngày, đang ở trong một quán bar, thı anh ta tie ̀ n đen đặt tay lên co tay tôi. “Chiec vòng đẹp đay.” Anh ta nói, ngón tay lan theo những cạnh sac trên cái vòng tay bang thiec của tôi. Tóc anh ta màu neon kieu ca sı̃nhạc rock, cat sát da đau và xăm tro lòe loẹt het một nửa cánh tay, mặc dù mặt mũi anh ta tương phản hoàn toàn với những thứ đó: kiên đinh ̣ và diu ̣ dàng – giong như một con mèo đòi sữa. Anh ta 24 tuoi còn tôi thı̀25. Tôi chưa từng ngủ với ai từ khi chia tay Paul ba tháng trước đó. Toi ay chúng tôi đãlàm tınh ̀ trên tam đệm trải sàn xù xı̀của Joe và hau như không ngủ, nói chuyện cho tới tận khi Mặt trời ló dạng, và hau như chı no ̉ ́i ve anh ta. Anh ta ke cho tôi nghe vebà mẹ thông minh và ông bonghiện rượu cùng với ngôi trường đẹp đẽ và khac nghiệt nơi anh ta đã kiem đượ c bang cử nhân năm ngoái. “Em đã từng hıt her ́ oin bao giờ chưa?” Buoi sáng đó anh ta hỏi tôi. Tôi lac đau và vu vơ cười. “Có nên không?” Đáng ra tôi đãcó thetránh đượ c chuyện đó. Lúc gặp tôi, Joe mới chı̉ bat đau dùng thuoc. Anh ta đãlàm việc đó mà không có tôi, hút với một nhóm bạn bè mà tôi không quen. Đáng ra tôi đãcó thelướt bỏ qua nó, nhưng thay vı̀thelại có gı̀đó buộc tôi dừng lại. Tôi đãbịmêhoặc. Tôi đã buông bỏ. Giữa tuoi trẻ và noi buon của mınh, ̀ tôi đã san sàng tự hủy hoại bản thân. Vậy là tôi đãkhông chı̉gật đau với heroin. Tôi còn ghı̀lay nó bang cả hai tay. Lan đau tiên tôi chơi thuoc là khi vừa làm tınh ̀ với Joe xong và đang ôm ap anh ta trên chiec ghe sô pha ọp ẹp, chı mo ̉ ̣̂t tuan ke từ lan đau gặp nhau. Chı̉trong vòng vài ngày, tôi đãkhông còn ở Portland đethăm Lisa và tron chạy khỏi noi buon của tôi nữa. Tôi ở Portland và rơi vào một cơn mêcuong nửa tınh ̀ yêu nửa nghiện ngập với Joe. Tôi chuyen đen ở với anh ta trong một căn hộ bên trên hiệu thuoc bỏ không, ở đó chúng tôi đãdành gan như cả mùa hè đebước qua một cuộc phiêu lưu tınh ̀ ái và ma túy. Lúc đau, chı̉vài lan một tuan, roi sau cứ hai ngày một lan, roi ngày nào cũng làm. Lúc đau chúng tôi hút, roi sau chúng tôi hıt́ . Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ chıch! Chu ́ ́ng tôi nói vậy. Tuyệt đoi không. Roi chúng tôi đã chıch. ́ Thật phê. Giong như thứ gı̀đó ảo diệu và thoát thự c. Giong như the tôi tım ̀ thay một hành tinh thự c sự mà không biet là nó đãton tại từ rat lâu roi. Hành tinh Heroin. Ơ nơi đó không có đớn đau, ở nơi đó những chuyện như mẹ tôi đãchet và cha đẻtôi đãbien khỏi cuộc đời tôi và mái am của tôi đãđovỡ và tôi không thenıu ́ kéo cuộc hôn nhân với người đàn ông yêu dau đeu thật là không may nhưng cũng chang he gı.̀ It nhat thı t̀ ôi đã cảm thay như vậy khi phê thuoc. Vào các buoi sáng, noi đau của tôi khuech đại lên cỡ 1.000 lan. Các buoi sáng không chı̉kéo đen những chuyện buon trong đời tôi. Bây giờ, còn có thêm một chuyện buon nữa: tôi là một thứ bỏ đi. Tôi thức dậy trong căn phòng dơ dáy của Joe, thứ nào cũng vôvi: ̣ cái đèn và cái bàn, cuon sách rơi mở toang trên sàn, những trang sách mỏng tang gãy gập. Trong phòng tam, tôi rửa mặt và bưng mặt khóc nức nở một hoi ngan, chuan bị san sàng đebat đau công việc boi bàn ở một quán ăn sáng. Tôi nghı: ̃ Đây không phải là mınh. ̀ Đây không phải là loi song của mınh. ̀ Dừng lại đi. Đừng thenữa. Nhưng buoi chieu, tôi trở lại với một nam tien, mua một ıt ́ heroin khác và nghı: ̃ Đượ c. Mınh ̀ sẽlàm the. Mınh ̀ sẽ phı hoa ́ ̀i cuộc đời mınh. Mı ̀ nh se ̀ ̃ thành một con xı k̀ e. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Một ngày Lisa đãgọi cho tôi và nói rang muon gặp tôi. Trước đó tôi đãgiữ liên lạc với nó, chơi suot những buoi chieu ở chonó, kevới nó những hy vọng đang ap ủ. Còn lan ay, vừa đặt chân vào nhà nó, tôi đã biet có gı đo ̀ ́ đã xảy ra. “Roi, ke tớ nghe chuyện heroin the nào đi.” Nó yêu cau. “Heroin?” Tôi khẽđáp. Tôi có thenói gı̀đây? Ngay cả với tôi, chuyện đó cũng không thelý giải đượ c. “Mınh ̀ sẽkhông nghiện đâu, đừng có lo.” Tôi rào đón. Tôi dự a vào kệ bep nhà nó, nhın no ̀ ́ đang quét sàn. “Chınh x ́ ác là tớ đang lo the đay.” Nó nghiêm giọng nói. “O, đừng có lo.” Tôi nói. Tôi giải thıch ́ với nó một cách hợp lý và giản đơn nhat có the. Chı̉mới có vài tháng thôi. Chúng tớ sẽdừng lại ngay ay mà. Joe vàtớ đơn giản chı̉là đang vui vẻtı́thôi. “Đang là mùa hè cơ mà!” Tôi kêu lên. “Cậu có nhớ là cậu đãbảo tớ đen đây đetránh xa những rac roi không? Thı̀đây tớ đang tránh xa chúng đay.” Tôi cười, dù nó chang cười họa lại. Tôi nhac nó nhớ làtrước đây tôi chưa từng bập vào nghiện ngập bao giờ, rang tôi đãuong rượu đieu độ và cam chừng. Tớ chı̉ là một người thıch́ trải nghiệm thôi, tôi bảo nó. Một nghệ sı. ̃ Một kieu đàn bà dan thân chứ không từ bỏ. Nó bat bẻ mọi lời nói của tôi, vặn vẹo mọi lý lẽcủa tôi. Nó quét và quét và quét mãi cái sàn khi cuộc nói chuyện của chúng tôi chuyen thành cãi cọ. Cuoi cùng nó giận quá đen mức lay choi đập tôi. Tôi quay trở lại choJoe và chúng tôi nói chuyện veviệc Lisa chang hieu cái quái gı như the ̀ nào. Roi, hai tuan sau, Paul gọi. Anh muon gặp tôi. Ngay lập tức. Lisa đãkecho anh veJoe và veviệc tôi dùng heroin, thelà ngay lập tức anh lái một mạch hơn 2.700 km từ Minneapolis đen đenói chuyện với tôi. Trong vòng một giờ, tôi đã có mặt ở căn hộ của Lisa đegặp anh. Hôm ay là một ngày cuoi tháng Chıń trời nang am. Tuan trước, tôi bước sang tuoi 26. Joe đãkhông nhớ. Đó là lan sinh nhật đau tiên mà không có ai chúc mừng tôi. “Chúc mừng sinh nhật em!” Paul nói khi tôi vừa bước vào đen cửa. “Cảm ơn anh.” Tôi trang trọng đáp lại. “Anh đãđinh ̣ gọi nhưng anh không có socủa em – ý anh là socủa Joe.” Tôi gật đau. Cảm giác thật lạ khi gặp anh. Chong tôi. Một ảo ảnh trong đời thự c của tôi. Người thự c nhat mà tôi biet. Chúng tôi ngoi ở bên bàn bep, những cành cây vả đập đập vào cửa sogan đó, cái choi mà Lisa đã đập vào tôi dựng bên tường. Anh nói: “Trông em khác quá. Có vẻ như quá... Nói thenào nhı? ̉ Như là em đang không ở đây vậy.” Tôi biet anh muon nói gı. ̀ Cái cách anh nhın ̀ tôi nói lên tat cả. Tôi không chiu ̣ nghe lời Lisa. Tôi đãkhác. Tôi không ở đó. Ma túy đãbien tôi thành ra the. Nhưng ý tưởng từ bỏ heroin là vô vọng. Nhın ̀ thang vào khuôn mặt Paul, tôi nhận ra rang mınh ̀ không thenào nghı̃thông suot đượ c. “Nói anh nghe, sao em lại làm thevới bản thân mınh?” ̀ Anh hỏi tôi, đôi mat diu ̣ dàng, khuôn mặt quá đoi thân thuộc. Anh với tay qua bàn, nam lay tay tôi, và chúng tôi nam tay nhau, mat nhın ̀ mat, lệ tuôn rơi, ban đau trên mặt tôi, roi trên mặt anh ay. Anh muon tôi venhà với anh chieu đó, anh nói rat điem đạm. Không phải đetái hợp với anh mà đe tránh xa. Không phải tránh xa khỏi Joe, mà là tránh xa khỏi ma túy. Tôi nói với anh tôi can suy nghı. ̃ Tôi lái xe trở lại căn hộ của Joe và ngoi giữa trời nang, trên chiec ghedự a mà Joe đeở loi đi bên ngoài tòa nhà. Heroin đãkhien tôi mụ mam và không còn là chınh ́ mınh. ̀ Moi ý nghı̃cứ hınh ̀ thành roi lại boc hơi. Tôi gan như không theđieu khien đượ c tâm trı́ mınh, ̀ thậm chı́ cả khi không phêthuoc. Khi tôi ngoi đó, một gãđàn ông tien đen chotôi và nói han tên là Tim. Han nam lay tay tôi roi lac lac và bảo tôi hãy tin han. Han hỏi liệu tôi có thecho han ba đô-la đehan mua giay vệ sinh, roi liệu han có thesử dụng điện thoại trong căn hộ đượ c không, và roi liệu tôi có theđoi cho han năm đôtien lẻ đượ c không, và cứ the cứ themột loạt những câu hỏi vặn vẹo và những câu chuyện thương cảm khien đau óc tôi lùng bùng và buộc tôi phải đứng dậy móc 10 đô-la cuoi cùng trong túi ra. Nhın ̀ thay đong tien đó, han lôi từ trong áo ra một con dao. Han ke dao vào ngự c tôi roi rıt le ́ ̂n: “Đưa tien cho anh, bé yêu.” Tôi gói ghém may thứ, viet vài dòng cho Joe và dán lên chiec gương trong phòng tam roi gọi cho Paul. Tôi chui vào chiec xe anh tap ở góc đường. Khi chúng tôi lái xe xuyên đat nước, tôi ngoi ở ghesau, cảm giác như cuộc song thự c đang hiện diện nhưng tôi không tài nào bau vıu ́ vào nó đượ c. Tôi và Paul cãi vã, gào khóc và chiec xe như nghiêng ngả vı̀ cơn giận dữ. Chúng tôi gào lên như những con quái vật tàn bạo và roi chúng tôi nói chuyện tử tevới nhau, cảm thay soc venhau và vechınh ́ mınh. ̀ Chúng tôi quyet đinh se ̣ ̃ ly di ṛ oi lại nói sẽ không ly di. Ṭ ôi ghét anh và tôi yêu anh. Với anh, tôi thay như bị bay lại, đóng dau, giữ yên đó đeyêu thương. Giong như một đứa con. “Em đâu có gọi anh đen đón em đi?” Tôi gào lên khi chúng tôi lại bat đau một cuộc tranh luận mới. “Anh đen đây chı̉vı̀bản thân anh thôi. Đe đóng vai anh hùng thôi.” “Có the.” Anh nói. “Sao anh lại chiu đi x ̣ a the đe đen đưa em ve?” tôi hỏi, giọng não ne. “Bởi vı,̀” anh nói, ghı̀ chặt vô lăng, nhın ̀ vào bau trời sao qua kınh́ chan gió, “chı vı ̉ the ̀ thôi.” Vài tuan sau đó tôi gặp lại Joe, khi anh ta đen thăm tôi ở Minneapolis. Chúng tôi không cặp kè nữa, nhưng ngay lập tức lại quay veđường cũ. Nhưng khi anh ta đi roi thı̀tôi cũng cham dứt. Với anh ta và với heroin. Tôi đãchang nhớ gı̀vechuyện này cho tới khi ngoi cùng Aimee ở Sioux Falls và nhận ra cảm giác kỳ cục như cạnh mieng khoai tây chiên chưa nghien kỹ cứa vào ruột. Chúng tôi rời khỏi nhà hàng Mexico và tới một siêu thị lớn đetım̀ mua que thử thai. Khi bước vào cửa hiệu sáng trưng ánh điện, tôi tham tran an rang có themınh ̀ không có thai. Tôi đãtránh đượ c viên đạn ay không biet bao nhiêu lan – bự c bội và lo lang, tưởng tượng trong mınh̀ những triệu chứng mang bau thật đen noi mừng húm khi thay lại kinh nguyệt. Nhưng bây giờ, 26 tuoi và quá dạn dày với chuyện làm tınh, ̀ tôi không hoảng hot nữa. Quay trở lại nhà nghı, ̉ tôi đóng cửa phòng tam sau lưng roi đi tieu vào que thử trong khi Aimee ngoi ở giường ngoài. Trong vòng may giây, hai vạch màu xanh đậm đã hiện ra ở ô ket quả nhỏ xıu. ́ “Tớ có bau.” Tôi thông báo với Aimee khi bước ra ngoài, mat ngân ngan nước. Chúng tôi nam phich ̣ ra giường nói vechuyện đó trong một tieng đong ho, mặc dù chang có gı̀ nhieu đenói. Tôi sẽphải phá thai. Đieu ay hien nhiên đen mức thật ngớ ngan neu bàn đen phương án khác. Mat bon tieng đong holái xe từ Sioux Falls tới Minneapolis. Buoi sáng hôm sau, Aimee lái xe theo sau tôi, phòng khi chiec xe tải của tôi lại hỏng lan nữa. Tôi lái xe mà không nghe radio, tôi nghı̃vecái thai trong bụng tôi. Nó mới to bang hạt gạo nhưng tôi có thecảm thay nó chınh ́ là phan sâu tham nhat, mạnh mẽnhat trong tôi, ghı̀tôi xuong, kéo tôi lên, vang vọng ra tới tận bên ngoài. Đâu đó giữa những trang trại mien tây nam ở Minnesota, tôi bật khóc, nước mat chan chứa đen mức không cam lái noi, vàtôi khóc không phải chı̉vı̀cái thai ngoài ýmuon. Tôi khóc vı̀tat cả mọi thứ, vı̀cuộc đời nhơ nhớp ban thıu ̉ của mınh ̀ ketừ lúc mẹ ra đi; vı̀sự ton tại ngu xuan tự tay tôi bien mınh ̀ thành ra the. Tôi không đinh ̣ trở thành thenày, song kieu này, tôi không đinh ̣ chım ̀ sâu vào tăm toi đen vậy. Roi tôi nhớ đen cuon sách hướng dan mà may ngày trước tôi đãcam lên từ một giá sách ở REI trong khi chờ mua xẻng. Hınh ̀ ảnh cái hotrải đay những tảng đá, bao quanh là những vách núi đá vàtrùm lên bởi bau trời xanh ngat dường như khai mở cái đau tôi, như một cú đam thang vào mặt. Lúc cam cuon sách lên khi đứng xep hàng, han tôi chı̉muon có gı̀đó đegiet thời gian, nhưng giờ thı̀dường như chuyện đó ý nghıa ̃ hơn nhieu – giong như một dau hiệu, không chı̉venhững gı̀tôi có thelàm, mà còn ve những gı t̀ ôi phải làm. Khi đen Minneapolis, tôi và Aimee vay tay tạm biệt ở đường venhà cô ay, nhưng tôi không venhà mınh. ̀ Thay vào đó, tôi lái đen REI, mua cuon Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California và đem venhà, đọc thâu đêm. Roi tôi đọc thêm cả chục lan nữa trong những tháng tiep theo. Tôi phá thai, học cách làm món cá ngừ say và thit ̣ ngong khô, theo học một khóa cho người mới bat đau vekỹnăng sơ cứu cơ bản, tập sử dụng bınh̀ lọc nước trong bon nước nhà bep. Mınh ̀ phải thay đoi. Trong những tháng trời lập kehoạch ay, ý nghı̃mınh ̀ phải thay đoi chınh ́ là động lự c của tôi. Không phải đethành con người khác, mà đetrở ve với con người trước đây – mạnh mẽ và trách nhiệm, sáng suot và quyet tâm, đức hạnh vàtử te. Và PCT sẽgiúp tôi đượ c như the. Ơ đó, tôi sẽđi bộ và ngam vetoàn bộ cuộc đời mınh. ̀ Tôi sẽtım ̀ lại đượ c nghị lự c, tránh xa mọi thứ khien đời tôi trở nên khon nạn như the này. Nhưng giờ tôi đãở đây roi, trên con đường mòn PCT này, lại khon khokhon nạn lan nữa, mặc dù theo một cách khác: tôi đang còng lưng trong một tư thecòn lâu mới gọi là đứng thang trong ngày đi bộ đau tiên. Sau ba tieng, tôi gặp một điem hoang vu gan nơi may cây joshua, cây ngọc giá, cây bách xù co cụm, và dừng lại đenghı. ̉ Thật may man làm sao, có một tảng đá lớn tôi có thengoi lên và bỏ ba lô ra như lúc làm trên chiec xe tải nhỏ ở Mojave. Quá sung sướng vı̀đượ c tháo bỏ gánh nặng, tôi tản bộ loanh quanh roi vôtınh ̀ quẹt qua một cái cây joshua, bị những cái đau cành nhọn của nó đâm vào. Máu lập tức phun ra từ ba vet đâm trên cánh tay. Gió mạnh đen mức khi tôi mở gói sơ cứu lôi từ trong ba lô ra, tat cả chobăng gạc bay tứ tung. Dù rang vô ıch, ́ tôi đuoi theo chúng trên mặt đat bang phang cho đen khi chúng bay xuong núi, bien mat khỏi tam với. Tôi ngoi xuong đat roi đè tay áo phông xuong cánh tay, xong ngoi tu chai nước ừng ự c. Chưa bao giờ tôi bị kiệt sức đen the. Một phan vı̀ cơ thetôi đang thıch ́ nghi với việc cosức vàthay đoi độ cao – giờ tôi đãlên đen khoảng 1.524 m so với mặt nước bien và cao hơn 365 m so với điem xuat phát trên đèo Tehachapi – nhưng chủ yeu là do cái ba lônặng kinh hon này. Tôi nhın ̀ nó trong vô vọng. Nó chınh ́ là gánh nặng tôi đãngu dot gây ra đevác theo, nhưng tôi lại chang biet làm thenào đevác nó cả. Tôi lôi cuon sách hướng dan ra roi nhın ̀ lướt qua, cogiữ may trang sách đang run ray trong gió, hy vọng rang những từ ngữ và bản đoquen thuộc sẽ xua tan noi lo lang ngày càng lớn trong tôi; rang bản hòa âm tứ tau êm đem của cuon sách này sẽthuyet phục tôi rang tôi có thelàm đượ c việc này, cũng như cách nó đãthuyet phục tôi trong những tháng ap ủ ke hoạch. Dù không có ảnh bon tác giả cuon sách, nhưng trong trı́tôi luôn hiện ra moi người bọn họ: Jeffrey P. Schaffer, Thomas Winnett, Ben Schifrin, và Ruby Jenkins. Họ khôn ngoan và tử te, thông thái và biet tuot. Họ sẽ hướng dan tôi vượt qua. Họ phải làm the. Nhieu người ở REI đãkevới tôi venhững chuyen du lich ̣ bụi của họ, nhưng chưa từng có ai đi con đường mòn PCT này và tôi cũng không đinh ̣ cotım ̀ người nào đãtừng đi. Đó là mùa hè năm 1995, van là thời kỳ đođá của Internet. Ngày nay có rat nhieu trang tạp chı́trự c tuyen của những người đi bộ qua PCT và vô thiên lủng các thông tin vecon đường này, cả cập nhật lan không cập nhật, nhưng tôi ngày xưa thı̀ chang có tı́thông tin nào. Tôi chı̉có cuon Đường mòn Paciic Crest, tập 1: Califonia. Đó là thánh kinh của tôi. Là dây cứu sinh dành cho tôi. Là cuon sách duy nhat tôi đọc đetım ̀ hieu việc đi bộ trên đường mòn PCT, hoặc đi bộ ở bat cứ nơi nào khác. Nhưng lan đau tiên lật giở cuon sách, khi đang thự c sự ngoi trên con đường mòn ay, cảm giác an lòng chang đen như tôi đãhy vọng. Giờ tôi mới thay là có những thứ mınh ̀ đãbỏ sót, như là câu trıch ́ dan ở trang 6 của một anh chàng tên là Charles Long mà các tác giả đãnong nhiệt tán thành: “Làm thenào một cuon sách có themiêu tả đượ c những yeu to tâm lý mà một người phải chuan bi... ̣ noi tuyệt vọng, sự biệt lập, lo lang và đặc biệt là noi đau, cả tinh than lan thexác, sẽgọt mỏng đen tận tâm ý chı́ của kẻ lữ hành, những đieu có thật và can đượ c lên ke hoạch trước? Chang lời nào có the truyen tải đượ c những yeu to này...” Tôi ngoi đó, mụ mam với cái thự c temòng mòng rang thự c sự không có từ ngữ nào có thetruyen tải đượ c những yeu tonày. Mà cũng chang can nhờ đen từ ngữ nào cả. Vı̀ giờ đây tôi đãbiet đıch ́ xác những cảm giác ay là như thenào roi. Chı̉ đi có gan 5 km trên những ngọn núi hoang hoải, cõng trên lưng cái ba lôto như con bọ Volkswagen Beetle này làtôi đãtham thıa ́ roi. Tôi đọc tiep, thay cả những lời gợi ý rang neu khôn ngoan ra thı̀trước khi đi hãy luyện tập cơ the, hãy tập trung huan luyện cho việc đi bộ chang hạn. Và, tat nhiên, có cả những lời căn dặn ve trọng lượng của ba lô. Thậm chı́ người ta còn gợi ý đừng mang theo toàn bộ cuon hướng dan này vı̀ như thelà quá nặng, và dù gı̀ cũng không can thiet – có thephoto ra hoặc xé phan can trước và đenhững phan can sau trong hộp tiep te tiep theo. Tôi gap sách lại. Tại sao tôi đã không nghı̃đen chuyện đó? Đen việc xé cuon sách hướng dan này ra thành nhieu phan? Vı̀tôi là một con ngớ ngan tệ hại vàtôi không biet mınh ̀ đang làm cái quái quỷ gı̀– đó là lý do tại sao. Vàtôi côđộc giữa hoang vu cây cỏ, phải vác theo một con quái thú nặng netrong khi nhận ra mınh̀ thật xuan ngoc. Tôi quàng tay ôm lay chân, mặt an vào hai đau goi đetran, nham mat lại, rúc người thu lu lại, gió điên cuong quat vào mái tóc lòa xòa ngang vai. Vài phút sau, khi mở mat ra, tôi nhın ̀ thay mınh ̀ đang ngoi cạnh một cái cây màtôi biet là cây gı. ̀ Bụi xôthơm này kém xanh tươi hơn bụi mà mẹ tôi đãnuôi nang trong sân nhà suot nhieu năm, nhưng hınh ̀ dáng và mùi thơm thı̀ y như nhau. Tôi với tay túm lay một nam lá roi vò nát chúng trong lòng bàn tay, vùi mặt vào hıt ́ hàthật sâu, mẹ đãdạy tôi làm the. Nó sẽcho con nguon sinh lự c tràn tre, mẹ luôn luôn nói vậy khi co lôi kéo chị em tôi đi theo mẹ suot những ngày dài đó, khi chúng tôi đang ra sức dựng nhà dù cả thân the lan tinh than đeu đã muon đau hàng. Giờ đây khi hıt ́ hà hương cây xô thơm, tôi không cảm nhận đượ c nhieu cái mùi ngai ngái vị đat của xôhoang mạc, mà song lại thật nhieu ký ức sâu sac vemẹ. Tôi nhın ̀ lên bau trời ngăn ngat, đúng là có cảm thay một luong năng lượng tràn tre, nhưng hau het là cảm thay sự hiện diện của mẹ, nhớ ra tại sao tôi đãnghı̃mınh ̀ có thevượt qua đượ c con đường mòn này. Trong sotat cả những thứ thuyet phục tôi rang tôi không nên e ngại gı̀trên con đường này, trong sotat cả những thứ mà tôi bat mınh ̀ phải tin đeroi có thedan bước đi, thı̀cái chet của mẹ chınh́ là đieu khien tôi tin tưởng sâu sac hơn cả, rang tôi roi sẽan toàn: sẽ chang đieu toi tệ nào có thexảy ra với mınh ̀ đâu, tôi nghı̃vậy. Đieu toi tệ nhat đã xảy ra trước đó roi mà. Tôi đứng dậy, đegió thoi bay lá xôthơm khỏi tay mınh ̀ roi bước tới rıa ̀ khu vự c bang phang mà tôi đang đứng. Có con đường dan tới một tảng đá goghetroi ra bên dưới. Tôi có thenhın ̀ thay những ngọn núi bao quanh tôi trong cả hàng cây so, thoai thoải xuong dan một thung lũng hoang mạc rộng lớn. Những cánh quạt gió thân trang gay guộc xep thành hàng dưới rặng núi phıa ́ xa. Cuon sách hướng dan đãcho tôi biet là chúng phát điện cho cư dân trong các thành phovà thịtran dưới kia, nhưng bây giờ tôi ở rat xa. Xa các thành phovà thị tran. Xa khỏi điện đóm. Dường như xa khỏi cả California, mặc dù tôi đang ở ngay trái tim của nó, của bang Caliafornia thự c sự, với những ngọn gió khac nghiệt và những cây joshua, và những con ran chuông nam nap ở những nơi nao chang biet. Khi đứng ở đó, tôi biet rang ngày hôm ay tôi không còn lêthêm đượ c bước nào, dau rang khi dừng lại tôi đãcó ý đinh ̣ cothêm chút nữa. Mệt rãrời đen mức không thenhóm bep lên đượ c và cũng kiệt sức đen noi không còn thay đói, tôi dựng leu dù mới có bon giờ chieu. Tôi lôi đotừ trong ba lôra, ném chúng vào trong leu đeleu khỏi bay, đay not cái ba lô vào, roi tôi theo sau, bò vào trong. Tôi lập tức thay nhẹ cả người khi chui vào trong leu, dau cho trong leu chı̉là một một cái hang bang vải nlon xanh rúm ró. Tôi dựng cái ghecam trại nhỏ xıu ́ và ngoi ở loi cửa ra be bé, đau vừa chạm mái leu. Roi tôi lục lọi trong đong đođetım ̀ một cuon sách: không phải cuon Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California mà đáng lẽ tôi nên đọc đe xem cái gı đang chơ ̀ ̀ mınh v ̀ ào ngày hôm sau, cũng không phải cuon Đừng đi lạc mà đáng lẽtôi phải đọc trước khi bat đau chuyen đi này, mà là cuon thơ của Adrienne Rich:Giac mơ vemột ngôn ngữ chung. Tôi biet mang theo cuon sách này là không hợp lý chút nào. Tôi có the tưởng tượng ra nét mặt phản đoi của những tác giả cuon Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California. Thậm chı́cuon tieu thuyet của Faulkner còn đáng đượ c ở trong ba lô hơn, vı̀tôi chưa đọc nó và bởi vậy có the đượ c cho là đegiải trı. ́ Tôi đọc Giac mơ vengôn ngữ chung đen mức đã thuộc lòng. May năm trước, có những dòng thơ trong đó đã giong như là than chú đoi với tôi, những lời thơ tôi lam ram với chınh ́ mıǹ h trong noi buon và cơn hon loạn. Cuon sách ay là một nguon an ủi, một tri kỷ, và vào cái đêm đau tiên trong chuyen đi này, khi cam nó trên tay, tôi không mảy may hoi tiec là đãđem nó theo – dù đem theo đong nghıa ̃ tôi chang có thelàm gı̀ hơn là còng lưng cõng nó. Đúng là Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California bây giờ là kinh thánh, nhưng Giac mơ vengôn ngữ chung mới là đức tin trong tôi. Tôi mở sách ra và đọc thành tieng bài thơ đau tiên, giọng tôi vang lên át đi âm thanh của gió đang đập pham phập vào vách leu. Tôi đọc lan nữa, lan nữa và lan nữa. Bài thơ mang tên “Sức mạnh”. 5 NHỮNG CON ĐƯỜNG V elý thuyet mà nói, tôi già hơn Paciic Crest 15 ngày tuoi. Tôi sinh năm 1968, ngày 17 tháng chın, ́ và con đường mòn này đượ c gọi tên chınh ́ thức trong một đạo luật của Quoc hội vào ngày 2 tháng mười cùng năm. Con đường đã có từ trước đó rat lâu với nhieu dạng khác nhau – các đoạn của nó đượ c ghép lại với nhau từ thập niên 1930, khi một nhóm người đi bộ và thıch ́ đời song hoang dãcó ý đinh ̣ tạo ra một con đường mòn từ Mexico đen Canada – nhưng cho đen tận năm 1968 nó mới đượ c gọi tên chınh ́ thức và đen tận năm 1993 mới hoàn thành. Chınh ́ thức thı̀nó hoàn thành đượ c gan đúng hai năm vào buoi sáng đau tiên tôi thức dậy giữa những cây joshua đã đâm vào tôi. Nhưng tôi chang có cảm giác con đường này đãhai tuoi. Thậm chı́còn không cảm thay nó bang tuoi tôi. Tôi thay nó như từ thời cođại vậy. Thông thái. Hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm với tôi. Tôi tınh̉ dậy lúc tảng sáng nhưng trong vòng một tieng van không the cat noi người dậy, thay vı̀ vậy tôi nam nán lại túi ngủ đọc cuon sách hướng dan. Tôi van còn ngái ngủ, mặc dù đãngủ đượ c 12 tieng – hay ıt́ nhat tôi đãngả lưng đượ c lâu như the. Cả đêm gió đánh thức tôi dậy het lan này đen lan khác, những đợt gió lớn quật qua leu, thınh ̉ thoảng mạnh tới mức khien cho thành leu quat vào đau tôi. Trước bınh ̀ minh may tieng, gió lặng han, nhưng van có thứ khác đánh thức tôi dậy: sự im lặng. Một bang chứng không thephủ nhận đượ c là tôi đang ở ngoài này trong noi cô đơn vô hạn. Tôi lom com chui ra khỏi leu roi cham chậm đứng lên, các cơ bap cứng lại từ hôm qua đen giờ, bàn chân tran giam lên mặt đat lon nhon sỏi. Dù van chưa thay đói, nhưng tôi ép mınh ̀ phải ăn sáng. Tôi xúc hai thıa ̀ đay bột đậu tên là Ngon Hơn Cả Sữa vào một cái xoong và khuay nước roi cho thêm granola vào. Tôi thay nó chang ngon hơn sữa. Cũng chang tệ hơn sữa. Mùi vị chang ra làm sao cả. Y như nhai cỏ. Các nụ vị giác của tôi dường như đãtêliệt mat roi. Dù gı̀tôi van tiep tục tọng thıà vào miệng. Tôi can dinh dưỡng cho cả một ngày dài phıa ́ trước. Tôi uong ngụm nước cuoi cùng trong những cái chai và lóng ngóng đođay nước từ cái túi bướu lạc đà óc ách trong tay. Theo như Đường mòn Paciic Crest, tập 1: California, tôi còn gan 21 cây sonữa mới đen nguon nước đau tiên: suoi Cây Soi Vàng, dù hôm qua chang đi đượ c là bao nhưng tôi van hy vọng cuoi ngày hôm nay sẽ đen đượ c cho đó. Tôi chat đovào ba lô giong như hôm trước đãlàm trong nhà nghı,̉ vừa an vừa nhét cho đen khi chang an vừa cái gı̀nữa, roi dùng dây có móc chang tat cả những thứ còn lại ra bên ngoài. Mat cả tieng đong ho tôi mới dỡ leu và khởi hành tiep đượ c. Gan như ngay lập tức, tôi bước qua một đong phân nhỏ nam trên đường, chı̉ cách chongủ vài bước chân. Nó đen như nhự a đường. Tôi nghı̃đó là của một con sói đong cỏ. Hay sư tử núi? Tôi tım ̀ kiem dau vet trên nen đat nhưng chang thay gı.̀ Tôi nhıǹ quanh ra xa, đã san tinh than thay một cái đau to giong mặt mèo lan giữa những đat đá và bụi xô thơm. Tôi bat đau đi bộ, thay có chút kinh nghiệm hơn ngày hôm trước, bước đi ıt ́ thận trọng hơn, mặc kệ đong phân kia, và thay khỏe khoan hơn dưới sức nặng của cái ba lô. Nhưng sức mạnh ay tiêu tan chı̉trong vòng 15 phút khi tôi đi lên roi lại đi lên nữa, đi sâu vào trong núi đá, het tang này đen tang khác. Cái khung ba lôkẽo kẹt đang sau theo moi bước chân nặng tricḥ . Cơ vai và phan lưng trên căng cứng, nóng lên vı̀ sưng phong. Tôi phải dừng lại không biet bao nhiêu lan đegập người xuong, chong bàn tay lên đau goi và dich ̣ cái ba lôra khỏi vai một chút cho nhẹ nhõm trước khi tiep tục lê bước. Đen trưa, tôi đãở độ cao hơn 1.800 m, không khı́mát mẻ hơn và mặt trời đột ngột bien mat sau những đám mây. Hôm trước đó tôi còn ở hoang mạc quá nóng, nhưng giờ tôi ngoi co ro ăn bữa trưa. Một thanh protein và may quả mơ khô. Lưng áo phông đam mohôi lạnh toát. Tôi lôi cái áo khoác nı̉ra khỏi túi đựng quan áo roi mặc vào. Sau đó, tôi nam lên tam bạt đe nghı v̉ ài phút, và roi ngủ quên lúc nào không hay. Thức dậy vı̀những hạt mưa rơi độp xuong mặt, tôi nhın ̀ đong ho. Tôi đãngủ gan hai tieng. Tôi chang mơ thay gı̀cả, và chang hebiet là mınh̀ đãngủ, cứ như thecó ai đó từ đang sau đập một hòn đá khien tôi bat tınh ̉ vậy. Tôi ngoi dậy và nhận thay một đám mây đang vây quanh mınh, ̀ hơi nước dày đen mức tôi chang thenhın ̀ thay gı̀cách một mét. Tôi nai nit ̣ lại cái ba lô roi tiep tục đi bộ xuyên qua làn mưa mỏng, dù cứ moi bước lại có cảm tưởng như toàn bộ cơ theđang rẽnước sâu mà đi. Tôi cuộn cái áo phông và quan soóc lại đeđệm vào những cho bị chà xát mạnh trên hông, lưng và vai mınh, ̀ nhưng chı̉ càng làm cho những cho đó tệ hơn. Tôi tiep tục bước, qua cả chieu muộn và bóng toi, chang nhıǹ thay gı̀ ngoại trừ những thứ ngay trước mũi mınh. ̀ Tôi không nghı̃đen những con ran như ngày hôm trước nữa. Tôi không nghı: ̃ Mınh ̀ đang đi bộ trên đường mòn Paciic Crest. Tôi thậm chı́ còn chang nghı: ̃ Mınh ̀ tự đay mınh ̀ vào cái quái quỷ gı̀thenày? Tôi chı̉nghı̃đen chuyện lao mınh ̀ lên phıa ́ trước. Đau óc tôi giờ là một bınh ̀ pha lê chı̉ chứa đựng khát khao duy nhat đó. Cơ thetôi thı̀ngượ c lại: giong một cái túi đay mảnh thủy tinh vỡ. Moi bước đi là một lan đớn đau. Tôi đem bước chân đequên đi noi đau, âm tham lam nham những con sotrong đau đen 100 roi quay lại từ đau. Đem như thekhien cho tinh than dechiu ̣ hơn, như thetôi chı̉ phải đi đen cuoi moi dãy so ay là đượ c. Khi đi lên cao hơn, tôi nhận ra mınh ̀ chang hieu núi là gı, ̀ hoặc thậm chı́là mınh ̀ có đang đi trên một ngọn núi hay một cụm núi hay không. Tôi không lớn lên ở vùng đoi núi. Tôi đãtừng đi bộ trong ngày trên một vài ngọn núi, nhưng chı̉là những con đường đãcó nhieu bước chân đi qua. Đoi với tôi dường như núi chang qua chı̉ là những quả đoi lớn. Nhưng không phải. Giờ thı̀tôi đãbiet: núi trùng điệp và phức tạp, không thecat nghıa ̃ và chang giong với cái gı. ̀ Moi lan đặt chân đen đượ c một điem mà tôi nghı̃là đınh ̉ núi hoặc đınh ̉ của một cụm núi, tôi lại thay mınh ̀ đãlam. Van còn phảilên cao nữa, cho dù đúng là ban đau có một cái doc nhỏ đi xuong. Vậy là tôi lại phải đi lên nữa cho tới khi đen đượ c chothự c sự là đınh. ̉ Tôi biet nó là đınh ̉ vı̀nó có tuyet. Không phải tuyet trên mặt đat, mà rơi từ trên trời xuong, những bông tuyet mỏng xoan xuýt không ra hınh thu ̀ ̀ gı, ba ̀ ̣t đi trong gió. Tôi đã không nghı̃là có mưa trên hoang mạc, và tôi dı̃nhiên cũng chang nghı̃rang sẽ có tuyet. Tôi không lớn lên ở vùng núi đoi, cũng chang ở nơi hoang mạc. Dù đãtừng đi bộ trong ngày qua vài hoang mạc, tôi cũng không thự c sự biet hoang mạc là gı. ̀ Tôi hieu hoang mạc là khô, nóng, đay cát, ran, bọ cạp và xương rong. Nhưng không phải vậy. Hoang mạc còn có vôkhoi những thứ khác nữa. Chúng phân tang và phức tạp, không thecat nghıa ̃ và chang giong với cái gı. ̀ Ngày thứ hai trên con đường mòn, tôi nhận ra không thedùng phép loại suy đexác đinh ̣ mınh̀ đang ở đâu. Tôi đã ở trong một vùng đat hoàn toàn mới mẻ. Chang phải tôi chı̉lơ mơ moi chuyện núi là gı̀và hoang mạc là gı. ̀ Tôi còn không lường trước việc phan thit ̣ choxương cụt, hông và vai trước sẽchảy máu. Tôi còn không lường trước chuyện trung bınh ̀ một tieng tôi chı̉đi đượ c hơn một cây so, theo như cách tınh ́ mà cuon sách hướng dan đãmôtả chi tiet. Mà cho đen lúc này, sở dı̃tôi đạt đượ c vận toc ay là nhờ nhieu lan bỏ qua giờ giải lao đeđi bù vào. Hoi mới manh nha ý tưởng đi bộ trên PCT, tôi đãtınh ́ trung bınh ̀ 22 cây sorưỡi một ngày trong cả chuyen đi, mặc dù hau het các ngày tôi thự c sự đi nhieu hơn thevı̀ vận toc trung bınh ̀ dự kien ay tınh ́ cho cả những ngày nghı̉ sau moi một hoặc hai tuan, khi tôi chang heđi một bước nào. Nhưng tôi đã không hetınh ́ đen việc tôi không đủ sức khỏe, hay sự khac nghiệt thự c sự của con đường mòn, cho đen tận khi đặt chân lên nó. Tôi leo xuong mà trong lòng khá hoảng sợ, mãi cho đen khi tuyet chuyen lại thành hơi nước roi hơi nước thành màu xanh và màu nâu rõ ràng của những ngọn núi xa gan bao quanh. Chúng khúc khuỷu gập ghenh, cat một đường in rõlên nen trời xam xám. Thứ âm thanh duy nhat khi tôi bước đi là tieng giày lạo xạo trên con đường mòn nhieu sỏi đá và tieng rin rıt ́ của cái ba lô cứ dan dan làm tôi điên het cả đau. Tôi dừng lại, tháo ba lô ra roi lay dau dưỡng môi bôi trơn cái khung của nó ở chomàtôi nghı̃đãgây ra tieng rin rıt ́ ay, nhưng khi đi tiep tôi nhận ra rang chang ăn thua gı. ̀ Tôi nói to lên với mınh ̀ vài câu đequên đi chuyện đó. Mới chı̉hơn 48 tieng ketừ khi tôi chào tạm biệt những người đàn ông cho đi nhờ xe đen con đường mòn, nhưng cảm giác như theđãqua một tuan roi và giọng nói của tôi bật ra nghe hoàn toàn lạ lam. Tôi nghı̃ mınh ̀ sẽsớm gặp đượ c một người đi bộ khác. Ngạc nhiên thay cho tới giờ van chưa thay ai cả, mặc dù sự đơn độc ay thành ra lại hữu ıch ́ ngay một giờ sau đó, khi đột nhiên tôi có nhu cau cap bách đượ c dùng nhà vệ sinh, mặc dù ở ngoài này việc sử dụng nhà vệ sinh có nghıa ̃ là ngoi xom lên một cái hotự đào và bınh ̃ vào đó. Chınh ́ vı̀ lý do này. tôi đãmang theo cái bay bang thép không gı̉ đang gài ngang cái cạp eo của ba lô, nam gọn trong cái vỏ bao nylon màu đen in may chữBạn đào nó ở đang trước. Đó là cách của dân ba lô, bởi vậy chang thelàm khác đượ c. Tôi đi tiep tới một điem có vẻ hợp lý đelieu mınh ̀ rẽvài bước ra khỏi con đường mòn. Tôi tháo ba lô, lôi cái bay ra khỏi bao, roi lao ra sau một bụi cây xô thơm đeđào. Đat ở đây sỏi đá, màu be hơi đỏ và cứng. Đào xong một lo ở đó giong như thecokhoan xuyên qua một cái kệ bep bang đá granite rac cát và đá cuội. Chı̉có búa khoan mới làm đượ c. Hoặc một người đàn ông – tôi giận dữ nghı tr ̃ ong khi co đâm cái bay xuong đat cho đen khi co tay như sap gãy vụn. Tôi chọc đi chọc lại vô ıch, ́ cả thân thenhư đau cứng trong mohôi lạnh toát. Cuoi cùng, tôi phải đứng dậy chı̉đekhông bınh ̃ ra quan. Chang còn cách nào khác, tôi đành kéo quan xuong – lúc ay tôi không mặc quan lót vı̀ chúng chı̉ khien cho vet chà xát ở hông thêm đau – roi cứ vậy mà ngoi xuong roi đi. Xong việc, tôi nhẹ het người nhưng cũng yeu đen mức suýt thı̀ngãnhào xuong đong phân nóng của mınh. ̀ Sau đó, tôi loạng choạng đi quanh gom đá, vun thành một ụ nhỏ lên đong phân, vùi đi dau vet trước khi tiep tục lên đường. Tôi nghı̃mınh ̀ đang đen Suoi Cây Soi Vàng, nhưng đen bảy giờ van chang thay nó đâu. Tôi chang quan tâm. Mệt đen mức còn chang thay đói bụng, tôi lại bỏ bữa toi, đetiet kiệm sonước phải dùng. Tôi tım ̀ thay một chokhá bang phang đedựng leu. Cái nhiệt kenhỏ xıu ́ đu đưa bên hông ba lôchı̉42 độ. Tôi lột bộ quan áo đam mohôi ra roi trải chúng lên một bụi cây đe hong khô trước khi lom com bò vào trong leu. Buoi sáng hôm sau, tôi phải mạnh tay lam mới mặc quan áo vào đượ c. Qua một đêm, chúng khô cứng lại như tam ván. Tôi đen đượ c Suoi Cây Soi Vàng sau một vài giờ đi bộ vào ngày thứ ba. Hınh̀ ảnh cái benước bê tông hınh ̀ vuông đã co vũ tôi tien bước, không phải chı̉vı̀ở con suoi đó có nước, mà còn vı̀ rõ ràng có bàn tay con người xây dựng lên cái benày. Tôi thả tay mınh ̀ vào nước, chọc ngoáy may con bọ đang bơi trên mặt nước. Tôi lay đolọc nước ra, thả ong hút vào trong bevà bat đau bơm như đãthự c hành trong bon nước ở bep ở Minneapolis. Tôi nhớ là lúc trước làm dehơn, có lẽvı̀khi tập tôi chı̉bơm có vài lan. Còn bây giờ, dường như phải lên gân nhieu hơn đe an cái bơm. Roi đen khi tôi lay đủ sức bơm đượ c thı̀cái ong hút lại noi lenh benh trên mặt nước, chı̉hút đượ c không khı. ́ Tôi bơm roi cứ bơm cho đen tận khi không thebơm đượ c nữa và phải nghı̉một lát; roi tôi lại bơm tiep, cuoi cùng cũng đay cả hai chai và cái túi bướu lạc đà. Mat gan một tieng đong ho, nhưng bat buộc phải làm. Nguon nước tiep theo cách đây những hơn 30 cây so kho ải nữa. Ngày hôm đó tôi đãđinh ̣ đi tiep, nhưng cuoi cùng lại ngoi ở cái ghe cam trại gan bờ suoi. Trời cuoi cùng cũng am lên, mặt trời tỏa nang xuong cánh tay và đôi chân tran của tôi. Tôi cởi áo sơ mi ra, kéo quan soóc xuong thap, và khép mat lại, hy vọng Mặt trời sẽ xoa diu ̣ những mảng da trên thân theđãbị cái ba lô làm xây xát. Khi mở mat ra, tôi nhın ̀ thay một con than lan nhỏ ở tảng đá gan đay. Trông như nó đang làm động tác chong đay. “Chào than lan,” tôi nói, và nó ngừng chong đay, đứng im phăng phac roi thoat bien mat. Tôi can phải bù lại thời gian. Tôi đãtụt lại so với kehoạch, nhưng ngày hôm đó tôi không tài nào dứt mınh ̀ khỏi khoảng đat xanh tươi nhỏ nhan của những cây soi sung sức bao quanh suoi Cây Soi Vàng. Ngoài những khoảng thit ̣ trên người, cơ bap và các đot xương cũng đau đớn vı̀ đi bộ, bàn chân ngày càng nhieu not rộp. Tôi ngoi bệt xuong đat xem xét chúng, biet rang chang thelàm gı̀đengăn những vet này thêm toi tệ. Tôi can thận rà ngón tay qua những vet đó roi lên tới vet thâm tım ́ to bang một đong xu noi lên ở mat cá chân – đó không phải vet thương trong chuyen đi PCT, mà là bang chứng cho sự ngu ngoc của tôi trước khi đen với con đường mòn này. Vı v̀ et thâm này mà tôi quyet đinh kho ̣ ̂ng gọi cho Paul khi tôi thay quá đơn côi trong nhà nghı̉ở Mojave; vet thâm này chınh ́ là trung tâm câu chuyện mà tôi biet chı̉can nghe giọng tôi là anh sẽbiet. Câu chuyện ve việc tôi đãquyet tâm như thenào đetránh xa khỏi Joe trong hai ngày ở Portland trước khi lên máy bay đen Los Angeles nhưng cuoi cùng van gặp anh ta. Câu chuyện ve cách tôi rút cục đã chıch her ́ oin với anh ta cho dù đãkhông heđộng vào nó ketừ lan anh ta đen Minneapolis thăm tôi sáu tháng trước đó. “Đen lượt em.” Tôi hoi thúc sau khi nhın ̀ thay anh ta chıch ́ thuoc. Khi ay con đường mòn PCT đột nhiên như ở tương lai quá xa xôi, mặc dau thự c te là chı cỏ ̀n cách có 48 tieng. """