"
Hành Trình Của Linh Hồn - Michael Newton PDF EPUB
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Hành Trình Của Linh Hồn - Michael Newton PDF EPUB
Ebooks
Nhóm Zalo
1
JOURNEY OF SOULS
Michael Newton, Ph.D.
HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN
NXB Llwelyn. USA. In lần thứ nhất, 1995. Dịch theo bản in lần thứ 33. Năm 2013.
Bản dịch: Đỗ Tư Nghĩa
[ Không thể in tại Việt Nam, vì Thaihabooks đã mua bản quyền ]
2
VÀI GHI CHÚ NHỎ CỦA NGƯỜI DỊCH:
1. Cuốn sách này đưa ra một số chi tiết, những điều “khác lạ,” khó tin, về thế giới linh hồn. Do vậy, chúng ta không cần phải “tin” tất cả những điều đó.
2. Chú ý: cuốn sách này có nhiều cái rất khác với những cuốn sách về “kinh nghiệm cận tử.” Chúng ta cần biết: những người chết đi, rồi sống lại, là những người chưa “chết hẳn,” do vậy, [thường khi] họ chưa thực sự đi sâu vào thế giới linh hồn. Trái lại, cuốn sách này thực sự trình bày cặn kẽ về thế giới linh hồn, được những thân chủ [trong cơn thôi miên] tường thuật lại những kiếp quá khứ của họ, với tư cách là những linh hồn, khi cơ thể vật lý của họ đã “chết hẳn.”
3. Riêng với bản thân người dịch, thì đây là một cuốn sách rất bổ ích. Nó đã làm thay đổi quan niệm của tôi về thế giới linh hồn. Dĩ nhiên, có một số người không phải là đối tượng của cuốn sách này. Mọi sự, tùy thuộc vào “duyên” !
4. Tất cả những chú thích [notes] trong văn bản, đều là của tác giả. Trái lại, tất cả những cước chú [footnote] – ở cuối trang – trong bản dịch này, đều là của người dịch. Chúng tôi có chua thêm một số từ tiếng Anh, để bạn đọc có thể tham khảo. Hầu hết những chỗ in đậm trong bản dịch, là của người dịch.
5. Trong quá trình dịch, tôi đã cố bám sát nguyên tác tối đa, như có thể. Tuy nhiên, có một số chỗ, chúng tôi chỉ dịch thoát ý, cho câu văn được rõ nghĩa hơn.
6. Dù đã cố gắng nhiều, nhưng chắc chắn không tránh khỏi những sai sót. Rất mong bạn đọc góp ý, để bản dịch được hoàn thiện hơn. Xin chân thành cám ơn.
Đỗ Tư Nghĩa
20.9. 2016.
3
NỘI DUNG:
Chương 1: Cái chết và sự khởi hành.
Chương 2: Cổng vào thế giới của linh hồn.
Chương 3: Trở về nhà.
Chương 4: Linh hồn “lưu vong.”1
Chương 5: Sự định hướng.
Chương 6: Sự chuyển tiếp.
Chương 7: Việc xếp chỗ.2
Chương 8: Những vị hướng đạo của chúng ta.
Chương 9: Linh hồn sơ cấp [beginner].
Chương 10: Linh hồn trung cấp [intermediate].
Chương 11: Linh hồn cao cấp [advanced].
Chương 12: Việc chọn lựa sinh mệnh [life selection].
Chương 13: Chọn một cơ thể mới.
Chương 14: Sự chuẩn bị cho việc xuống tàu.3
Chương 15: Sự tái sinh.
Kết luận
1 Displaced souls.
2 Placement: Việc xếp chỗ, hay còn gọi là “việc xếp nhóm.” Sau khi bước vào thế giới linh hồn, và trải qua một vài “thủ tục,” thì những linh hồn sẽ được xếp thành nhóm – tùy theo mức phát triển tâm linh của chúng – để “học tập” cùng nhau. Về sau, sẽ rõ hơn.
3 Embarkation.
4
Bạn sẽ biết lãnh vực bị ẩn giấu
nơi mà mọi linh hồn cư ngụ.
Con đường của cuộc hành trình nằm
xuyên qua cái đầm lầy mù mịt của sự chết. Bên trong lối đi phi thời gian này,
một làn ánh sáng chỉ đạo nhảy múa, Bị che khuất khỏi trí nhớ hữu thức,
nhưng khả thị trong cơn thôi miên xuất thần. Michael Newton
5
DẪN NHẬP
Bạn có sợ chết không? Bạn có tự hỏi, cái gì sẽ xảy ra sau khi bạn chết? Phải chăng bạn có một linh hồn vốn đến từ một nơi nào khác, và sẽ trở lại đó sau khi thân xác bạn chết, hay đây chỉ là một ý tưởng phát xuất từ ước muốn và sợ hãi?
Thật nghịch lý: trong mọi sinh vật của Cõi Trần,4thì chỉ duy nhất con người là loài phải đè nén nỗi sợ chết để sống cuộc sống bình thường. Thế nhưng, bản năng sinh học không bao giờ cho phép chúng ta quên đi cái hiểm họa tối hậu này đối với tồn tại [being] của mình.
Khi tuổi đời chồng chất, cái bóng ma của sự chết nổi lên trong ý thức ta. Ngay cả những người có niềm tin tôn giáo cũng sợ rằng, cái chết sẽ kết thúc cái bản vị cá nhân của họ [personhood]. Lý do chủ yếu khiến chúng ta sợ chết, là bởi vì chúng ta nghĩ rằng chết là hết: nó chấm dứt mọi liên hệ của ta với gia đình và bạn hữu. Cái chết khiến cho tất cả mục đích trần thế của ta có vẻ như vô ích.
Nếu cái chết là sự kết thúc của mọi sự, thì cuộc sống sẽ là vô nghĩa. Tuy nhiên, sức mạnh nào đó bên trong chúng ta cho phép chúng ta có thể quan niệm một “đời sau,”5 và cảm thấy mình được kết nối với một sức mạnh cao hơn và thậm chí, với một linh hồn vĩnh cửu. Nếu chúng ta thực sự có một linh hồn, thì nó sẽ đi đâu sau cái chết? Có chăng một loại thiên đường nào đó, đầy những linh hồn thông minh, bên ngoài vũ trụ vật lý của chúng ta? Nó trông ra làm sao? Chúng ta sẽ làm gì khi đến đó? Có chăng một hữu thể cai quản cái thiên đường này? Những câu hỏi này thì xưa như trái đất, và vẫn là một bí mật đối với phần lớn chúng ta.
Những câu trả lời đúng cho cái bí mật của sự sống sau cái chết, vẫn còn bị khóa kín đằng sau một cánh cửa “tâm linh” đối với hầu hết mọi người. Sở dĩ như vậy, là bởi vì chúng ta có bệnh mất trí nhớ bẩm
4 The Earth: Trái Đất. Tạm dịch như trên. Trong một vài ngữ cảnh, nó sẽ được dịch là “Trái Đất.” 5 Afterlife. Tạm dịch như trên, nhưng trong ngữ cảnh này, nó có nghĩa là “thế giới linh hồn”, chứ không phải là “kiếp sau ở cõi trần”.
6
sinh6 về “lý lịch linh hồn”7của chúng ta, mà trên bình diện ý thức, nó trợ giúp ta hợp nhất linh hồn và bộ não người. Trong vài năm qua, công chúng rộng rãi đã nghe nói về những người chết tạm thời rồi sống lại.8 Họ kể về việc thấy một đường hầm dài, những làn ánh sáng rực rỡ, và thậm chí, những gặp gỡ ngắn ngủi với những linh hồn thân thiện. Nhưng trong số những bản tường thuật được viết ra về sự đầu thai, thì không có bản nào cung cấp cho chúng ta một cái gì nhiều hơn là một thoáng nhìn về sự sống sau cái chết.
Cuốn sách này là một “biên bản cặn kẽ”9 về thế giới linh hồn. Nó cung cấp một loạt những “hồ sơ cá nhân”10 của những chủ thể đang sống. Bằng những chi tiết tường minh, nó tiết lộ những gì xảy ra cho chúng ta khi sự sống ở Cõi Trần chấm dứt. Bạn sẽ được mang đi qua khỏi cái đường hầm “tâm linh” và bước vào chính thế giới linh hồn, để biết những gì xảy ra cho những linh hồn, trước khi chúng [sau cùng] xuống Cõi Trần trong một kiếp sống khác.
Trong bản chất, tôi là một kẻ hoài nghi,11 mặc dù, nếu căn cứ vào nội dung của cuốn sách này, thì dường như không phải vậy. Với tư cách là một cố vấn và bác sĩ chữa bệnh bằng thuật thôi miên, tôi chuyên về “sự cải tiến hành vi”12 nhằm điều trị những nhiễu loạn tâm lý. Một phần lớn công việc của tôi với những thân chủ, bao gồm việc tái cấu trúc ngắn hạn về nhận thức,13 bằng cách giúp họ kết nối những ý tưởng với những cảm xúc, để phát huy hành vi lành mạnh. Cùng nhau, chúng tôi khám phá ra ý nghĩa, chức năng và những hậu quả gây ra bởi những niềm tin của họ, bởi vì tôi khởi đi từ tiền đề rằng, không có vấn đề tâm thần14 nào là do tưởng tượng.
6 Built-in amnesia: Bệnh mất trí nhớ “được cài đặt sẵn.” Khi đầu thai xuống Cõi Trần, con người không còn nhớ gì về kiếp trước của mình, cũng như về thế giới linh hồn. Tại sao như vậy? Cứ đọc tiếp, bạn đọc sẽ có câu trả lời.
7Soul identity. Từ này rất khó dịch, có thể dịch nhiều cách khác nhau, tùy từng ngữ cảnh. Từ “identity” có nhiều nghĩa: a/ lý lịch. b/ dấu vết riêng để nhận dạng. c/ bản sắc. d/ căn tính. e/ tính đồng nhất. G. Căn cước. 8 Có một thuật ngữ thông dụng cho hiện tượng này: “kinh nghiệm cận tử” [near-death experience]. 9Intimate journal.
10 Case histories.
11 Cần chú ý: Tác giả vốn không phải là người có đức tin tôn giáo.
12 Behavior modification.
13 Short-term cognitive reconstructing.
14 Mental.
7
Trong giai đoạn đầu tiên, khi tôi mới hành nghề, nhiều thân chủ muốn biết những kiếp quá khứ của họ, nhưng tôi từ chối. Tôi đi theo định hướng của trị liệu pháp truyền thống, vốn không có chuyện “soi kiếp.” Trong khi tôi dùng thôi miên và những kỹ thuật “lùi dần về quá khứ” để xác định những nguồn gốc của những ký ức gây khó chịu và chấn thương tâm lý thời thơ ấu, thì tôi cảm thấy rằng, bất cứ nỗ lực nào nhằm vươn tới một kiếp sống quá khứ, đều phi chính thống và phi lâm sàng. Mối quan tâm của tôi về sự đầu thai và siêu hình học, chỉ là sự tò mò tri thức, cho đến khi tôi làm việc với một chàng trai, để chữa trị bệnh đau nhức.
Thân chủ này than phiền rằng, suốt đời, anh ta bị đau nhức kinh niên bên hông phải của mình. Một trong những phương pháp của thôi miên liệu pháp để chữa trị sự đau nhức, là hướng dẫn thân chủ làm cho sự đau nhức tăng lên, để cho người ấy học cách làm giảm nhẹ sự đau nhức, và như thế, chế ngự nó. Trong một phiên thôi miên, chàng trai này dùng hình tượng bị chém để tái tạo sự đau nhức của mình. Truy tìm những nguồn gốc của hình ảnh này, sau cùng, tôi phát hiện ra rằng, trong kiếp trước, anh ta là một người lính trong Thế chiến II, bị giết tại Pháp bởi một lưỡi lê – và sau khi phát hiện ra điều đó, thì sự đau nhức của anh ta đã được loại bỏ hoàn toàn.
Được những thân chủ động viên, tôi bắt đầu thí nghiệm bằng việc di chuyển cùng vài người trong số họ lùi lại xa hơn trong thời gian, trước lần tái sinh vừa qua của họ ở Cõi Trần. Ban đầu, tôi quan ngại rằng, những nhu cầu hiện tại, những niềm tin, và những nỗi sợ hãi hiện tại của thân chủ, sẽ tạo ra những “điều tưởng tượng”15 trong sự hồi tưởng của họ. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, tôi nhận thức rằng, những ký ức có gốc rễ sâu xa của chúng ta cung cấp một loạt những kinh nghiệm quá khứ, vốn quá thực và quá được nối kết, đến nỗi, chúng khó lòng bị phớt lờ đi. Tôi bắt đầu hiểu được rằng, cái “gạch nối”16 – giữa cơ thể và những biến cố trong những kiếp trước của chúng ta với con người mà chúng ta là hôm nay – nó quan trọng ra sao cho việc trị liệu.
Rồi tôi tình cờ phát hiện ra một điều vô cùng quan trọng: Tôi thấy, có thể nhìn sâu vào trong thế giới [của] linh hồn thông qua “tâm nhãn”
15 Fantasies.
16 Link.
8
[mind’s eye] của một chủ thể bị thôi miên, người ấy có thể tường trình cho tôi về cuộc sống trong thế giới của linh hồn. Trường hợp [case] mà đã mở cho tôi cánh cửa vào thế giới linh hồn, là một phụ nữ ở độ tuổi trung niên; trong cơn thôi miên, cô ta là một chủ thể đặc biệt dễ thụ cảm [receptive]. Cô nói với tôi về những cảm giác cô đơn và cô lập trong cái giai đoạn tế nhị, khi một chủ thể17 đã hoàn tất việc hồi tưởng lại kiếp sống quá khứ gần nhất của mình. Cá nhân khác thường này trượt vào trong trạng thái “siêu thức” hầu như bởi chính mình. Không nhận thức rằng, tôi đã đưa ra một mệnh lệnh quá ngắn cho hành động này, tôi gợi ý cô đi tới mạch nguồn của sự mất mát tình bạn của cô. Đồng thời, tôi vô tình dùng một trong những “từ châm ngòi”18 cho sự hồi ức tâm linh. Tôi cũng hỏi, phải chăng cô có một nhóm bạn đặc biệt mà cô nhớ nhung? Bỗng nhiên, thân chủ tôi bắt đầu kêu khóc. Khi tôi yêu cầu cô cho tôi biết, có cái gì bất ổn, thì cô thốt ra: “Tôi nhớ vài người bạn trong nhóm19 của tôi, và đó là lý do tại sao tôi trở nên quá cô đơn ở Cõi Trần.” Tôi bối rối và hỏi cô thêm, nhóm bạn này thực sự đang ở đâu. “Ở đây, tại ngôi nhà vĩnh cửu của tôi,” cô trả lời một cách giản dị, “và ngay bây giờ, tôi đang nhìn mọi người trong bọn họ!”
Sau khi làm việc xong với thân chủ này và nghe lại những băng ghi âm, thì tôi nhận thức rằng, việc phát hiện thế giới linh hồn đòi hỏi phải nới rộng việc “lùi về những kiếp quá khứ.” [past life regression]. Có nhiều cuốn sách về những kiếp quá khứ, nhưng tôi không thể tìm thấy cuốn nào nói về sự sống ở dạng thức [với tư cách là] linh hồn, hay, làm cách nào để tiếp cận một cách thích hợp với những hồi ức tâm linh của một chủ thể. Tôi quyết định tự mình làm cuộc nghiên cứu, và qua thực hành, tôi thủ đắc kỹ năng lớn hơn trong việc bước vào thế giới linh hồn, thông qua những thân chủ của tôi. Tôi cũng học được rằng, việc tìm thấy cái nơi chốn của họ trong thế giới linh hồn thì có ý nghĩa nhiều hơn rất nhiều đối với con người, so với việc ôn lại những kiếp sống trước đây của họ ở Cõi Trần.20
17 Subject: Chủ thể. Từ này dùng để chỉ một người trải qua cơn thôi miên, thường là “thân chủ” của tác giả, nhưng cũng có lúc người này không phải là thân chủ.
18 Trigger words: “Từ châm ngòi,” là từ có tác dụng khêu gợi hồi ức về một cái gì đó.
19 Chú ý: “Nhóm” ở đây, là “nhóm học tập” của chủ thể trong thế giới linh hồn.
20 Cần chú ý: Thế giới linh hồn rất khác với “kiếp sau” – từ “kiếp sau” thường chỉ “kiếp sống kế tiếp ở Cõi Trần.”
9
Làm thế nào có thể “vươn tới” linh hồn thông qua thuật thôi miên? Hãy hình dung “tâm trí” [the mind] với 3 vòng tròn đồng tâm – chỉ bị cách ly bởi những tầng của “ý thức”, [những tầng này] được kết nối với nhau. Tầng thứ nhất, ở phía ngoài, đại diện cho ý thức,21 có chức năng phê phán, lý luận, phân tích. Tầng thứ hai, là tiềm thức, nơi mà ban đầu trong cơn thôi miên, ta đi vào trong cái “kho chứa” để thu nhận tất cả những hồi ức về những gì đã từng xảy ra với ta trong kiếp sống này và những kiếp trước. Tầng thứ ba, cái lõi sâu nhất, là cái mà bây giờ ta gọi là “siêu thức.” Cái tầng này phô bày cái trung tâm cao nhất của “Bản Ngã” [the Self], nơi mà chúng ta là một sự biểu đạt của một quyền lực cao hơn.
Siêu thức chứa đựng cái “lý lịch/căn nguyên đích thực” [real identity] của chúng ta, được tăng cường bởi cái tiềm thức vốn chứa đựng những hồi ức của nhiều “bản ngã” [alter-ego]22 của chúng ta – mỗi “bản ngã” chiếm giữ một “cơ thể vật lý” trong những kiếp trước của mình. Siêu thức có thể không phải là một “tầng,” mà chính là linh hồn. Siêu thức đại diện cho cái trung tâm cao nhất của minh triết và viễn cảnh [perspective] – và tất cả thông tin của tôi về cuộc sống sau cái chết, đều phát xuất từ cái nguồn năng lượng thông minh này.
Việc sử dụng thuật thôi miên để vén mở sự thật, có độ tin cậy tới mức nào? Chủ thể bị thôi miên không đang mơ hay đang có ảo giác.23 Chúng ta không mơ theo trình tự thời gian [có tính biên niên], cũng không có ảo giác trong trạng thái bị thôi miên. Khi một chủ thể
được đưa vào cơn thôi miên, thì những sóng não của họ chậm lại từ trạng thái “tỉnh/thức,” Beta, và tiếp tục thay đổi mức độ “rung động” xuống từ giai đoạn Alpha [của thiền định] sang những mức độ khác nhau bên trong cấp độ Theta. Theta là trạng thái bị thôi miên – chứ không phải là giấc ngủ. Khi chúng ta ngủ, chúng ta đi sang trạng thái sau cùng của sóng Delta, nơi mà những thông điệp từ não bộ rơi xuống vào trong tiềm thức và sẽ “trồi lên” [biểu lộ] thông qua những giấc mơ. Tuy nhiên, ở
21 The conscious mind.
22 Alter ego: Bạn chí cốt; người thay thế tôi hoàn toàn. Bạn đọc chú ý: theo cuốn sách này, thì mỗi linh hồn có nhiều “bản ngã” khác nhau – trong những kiếp sống khác nhau, với những cơ thể vật lý khác nhau – nhưng nó đều có một “lý lịch” [căn cước] chung cho những “bản ngã ” đó.
23 Đây là một nhận xét rất quan trọng: Bởi vì, nếu những gì xuất hiện trong cơn thôi miên đều chỉ là ảo giác, thì phương pháp trị bệnh bằng thuật thôi miên, và những điều được viết ra trong cuốn sách này, sẽ mất hết giá trị.
10
sóng Theta, tâm trí không hoàn toàn bất-thức [unconscious], do vậy, chúng ta có thể nhận hoặc gửi những thông điệp, với mọi kênh ký ức được mở ra.
Khi đã ở trong trạng thái bị thôi miên, người ta tường thuật y nguyên những gì mà họ thấy và nghe, một cách không thêm bớt. Khi trả lời những câu hỏi, những chủ thể không thể nói dối,24 nhưng họ có thể thuyết minh sai một cái gì đó được nhìn thấy trong cơn thôi miên của họ – điều này cũng thường xảy ra trong trạng thái hữu thức. Trong trạng thái bị thôi miên, người ta cảm thấy bối rối khi gặp phải bất cứ cái gì mà họ không tin là [sự] thật.
Một số người chỉ trích phương pháp thôi miên. Họ tin rằng, chủ thể trong cơn thôi miên sẽ “phịa ra” những hồi ức và “uốn nắn” những câu trả lời của họ để phù hợp với bất cứ “khung lý thuyết” nào được nhà thôi miên gợi ý. Tôi thấy sự khái quát hóa này là một tiền đề sai. Trong công việc của tôi, tôi xử lý mỗi trường hợp như thể tôi đang nghe thông tin đó lần đầu tiên. Nếu một chủ thể, một cách nào đó, có thể chế ngự được “thủ tục thôi miên” và cố ý dựng lên một điều tưởng tượng [fantasy]
về thế giới linh hồn, hoặc “liên tưởng tự do” từ những định kiến của họ về “sự sống sau cái chết vật lý,”25 thì những câu trả lời của họ, chẳng bao lâu, sẽ trở nên thiếu nhất quán với những bản tường thuật trong những ca [case] khác của tôi.26 Trong công việc của mình, tôi đã sớm học được giá trị của sự thẩm vấn [cross-examination], và tôi không tìm thấy bằng chứng nào về bất cứ ai giả mạo [faking] kinh nghiệm “tâm linh” của họ, để
chiều lòng tôi. Thực ra, những chủ thể bị thôi miên không ngần ngại sửa chữa những thuyết minh sai của tôi về những phát biểu của họ. Khi số lượng hồ sơ của tôi tăng lên, bằng phương pháp “thử và sai” [trial and error], tôi đặt những câu hỏi về thế giới linh hồn trong một trình tự thích đáng. Những chủ thể trong trạng thái siêu thức, thì không tình nguyện đưa thông tin về toàn bộ kế hoạch của cuộc sống linh hồn trong thế giới linh hồn. Người ta phải có một chùm chìa khóa đúng để mở những cánh cửa cụ thể. Sau cùng, tôi có thể hoàn thiện một phương
24 Nếu trong cơn thôi miên, mà chủ thể “nói dối,” hoặc “phịa ra” một cái gì đó, thì những ca trong cuốn sách này sẽ không còn giá trị gì nữa !
25 Bạn đọc lưu ý: “Cái chết”, thực ra, chỉ là “cái chết của cơ thể vật lý”, nhưng linh hồn thì vẫn tiếp tục “sống”. 26 Cần lưu ý nhận xét này.
11
pháp đáng tin cậy, để tiếp cận ký ức về những vùng khác nhau của thế giới linh hồn, bằng cách biết phải mở cánh cửa nào ở thời điểm thích hợp, trong suốt một phiên thôi miên.
Với mỗi phiên thôi miên, tôi càng tự tin hơn, và càng có nhiều thân chủ cảm nhận rằng, tôi “thoải mái” với thế giới linh hồn và cảm thấy an tâm để nói với tôi về nó. Trong số những thân chủ của tôi, có một số đàn ông và phụ nữ rất mộ đạo, trong khi những người khác, thì không có tín ngưỡng tâm linh đặc thù nào cả. Phần lớn rơi vào một nơi nào đó ở giữa, với những triết lý cá nhân khác nhau về cuộc đời. Khi tôi đi sâu thêm trong việc khảo cứu của mình, thì điều sửng sốt mà tôi phát hiện, là: một khi những chủ thể được đưa lùi về “dạng thức linh hồn” [as a soul] của họ, thì tất cả họ đều biểu lộ một sự nhất quán đáng chú ý khi trả lời những câu hỏi về thế giới linh hồn. Thậm chí, họ còn dùng cùng những từ và những mô tả có hình ảnh sống động trong ngôn ngữ thường đàm, khi thảo luận về những kiếp sống của họ.
Mặc dù sự nhất quán trong những câu trả lời của họ, tôi vẫn phải liên tục cố gắng kiểm chứng những phát biểu của họ và những hoạt động đặc biệt, có tính chức năng, của những linh hồn. Có một vài khác biệt trong nội dung [tường thuật] giữa những ca [case], nhưng sự khác biệt này là do cái cấp độ tiến hóa của linh hồn nhiều hơn. Về cơ bản, họ giống nhau trong cách nhìn thế giới linh hồn.
Cuộc khảo cứu tiến hành một cách vất vả, chậm chạp, nhưng khi số lượng hồ sơ tăng lên, thì sau cùng, tôi đã có một “mô hình giả thiết ” [working model] của cái thế giới vĩnh hằng, nơi mà linh hồn chúng ta “sống.” Tôi phát hiện rằng, những ý tưởng về thế giới linh hồn bao gồm những chân lý phổ quát – những chân lý được thừa nhận bởi [linh hồn của] những người sống ở Cõi Trần. Chính những tri giác [giống nhau] của quá nhiều loại người khác nhau, mà đã khiến cho tôi xác tín rằng, những phát biểu của họ là có thể tin được.27 Tôi không phải là một người có đức tin tôn giáo, nhưng tôi phát hiện rằng, cái nơi mà chúng ta đi đến sau cái chết, là một nơi có trật tự và có chiều hướng [direction], và tôi đi tới chỗ nhận biết rằng, có một “thiết kế vĩ đại” [grand design] cho cuộc sống [ở cõi trần] và cuộc sống trong thế giới linh hồn.
27 Với tư cách là người đọc, người dịch cũng có xác tín như tác giả .
12
Khi tôi xem xét, làm thế nào để trình bày những khám phá của mình một cách tốt nhất, thì tôi xác định rằng, phương pháp “nghiên cứu tình huống” là thích hợp và hữu hiệu nhất – qua phương pháp này, người đọc có thể đánh giá sự hồi tưởng của các chủ thể về “sự sống sau cái chết.” Mỗi ca mà tôi tuyển chọn, trình bày một cuộc đối thoại trực tiếp giữa tôi và một chủ thể. Những bằng chứng được lấy từ những băng thu âm, ghi lại những phiên thôi miên do tôi chủ trì. Cuốn sách này không dự định nói về những kiếp sống trước đây của những thân chủ của tôi, mà đúng hơn, nó là một tư liệu [có bằng chứng] về những kinh nghiệm của họ trong thế giới linh hồn, có liên quan đến những kiếp sống đó.
Đối với những bạn đọc nào có thể có khó khăn trong việc khái niệm hóa linh hồn chúng ta như là những đối tượng phi vật chất, thì những “hồ sơ tình huống” [case histories] được liệt kê trong những chương đầu, sẽ giải thích những linh hồn “hiện ra” như thế nào và cái cách mà chúng vận hành. Mỗi hồ sơ tình huống được rút ngắn ở mức độ nào đó – để cho cuốn sách không quá dày, và cũng để cho bạn đọc thấy rằng, hoạt động của linh hồn được [một bàn tay nào đó] sắp xếp một cách có trật tự. Những chương được thiết kế để cho thấy sự di chuyển tiệm tiến bình thường của linh hồn vào trong và ra khỏi thế giới linh hồn, bên cạnh những thông tin tâm linh khác.
Đề tài về sự du hành của linh hồn từ lúc chết đến lần đầu thai kế tiếp, đã đến với tôi từ trên 30 năm hành nghề theo liệu pháp thôi miên và nghiên cứu về sự sống [của linh hồn] giữa những kiếp sống. Những cuộc du hành của những linh hồn từ lúc chết tới lần đầu thai kế tiếp của chúng đã thu hút sự nghiên cứu của tôi từ những năm 1970, gia tăng với mỗi thập niên. Tuy nhiên, phần lớn những ca [case] trong cuốn sách này được tập hợp trong vòng 10 năm vừa qua. Ban đầu, tôi ngạc nhiên thấy rằng, có những thân chủ [mà] những phần của cuộc sống linh hồn họ trong những kiếp sống quá khứ xa xăm, thì được họ nhớ lại rõ ràng hơn, so với [ký ức của họ về] những kiếp sống quá khứ gần đây. Thế nhưng, vì lý do nào đó, không có thân chủ nào có thể nhớ lại, theo thứ tự thời gian, toàn bộ những hoạt động của linh hồn mà tôi đã trình bày trong cuốn sách này. Những phần nào đó của cuộc sống linh hồn họ được nhớ lại một cách khá sinh động, trong khi những kinh nghiệm khác, lại mơ hồ đối với họ. Do vậy, tôi thấy, ngay cả với 29 ca này, tôi không thể cung cấp cho bạn
13
đọc toàn bộ thông tin mà tôi đã thu thập về thế giới linh hồn. Như thế, những chương sách của tôi chứa đựng những chi tiết từ nhiều ca hơn là chỉ 29 ca được liệt kê.
Bạn đọc có thể cho rằng, trong việc “thẩm vấn” những [chủ thể trong] ca nào đó, tôi đã đặt yêu cầu quá cao. Trong thôi miên, cần phải giữ cho thân chủ tiến hành theo kế hoạch đã định. Khi làm việc trong lãnh vực tâm linh, một nhà thôi miên có những yêu cầu cao hơn, chứ không chỉ bó hẹp trong việc giúp chủ thể nhớ lại những kiếp quá khứ. Trong cơn thôi miên, chủ thể trung bình có khuynh hướng để cho linh hồn mình đi lang thang trong khi quan sát những cảnh hấp dẫn đang diễn ra. Họ muốn tôi ngừng nói chuyện, để, [với tư cách là linh hồn] tận hưởng những kinh nghiệm quá khứ của họ. Tôi cố dịu dàng và không quá cứng nhắc theo kế hoạch, song những phiên thôi miên của tôi thường là những phiên kéo dài 3 tiếng đồng hồ và có nhiều cái để tường thuật. Những thân chủ có thể đến từ những nơi rất xa để gặp tôi và không thể trở lại lần thứ hai.
Tôi thấy rất bõ công khi quan sát cái vẻ kinh ngạc thích thú trên khuôn mặt thân chủ tôi, khi phiên thôi miên chấm dứt. Đối với những ai trong chúng ta – mà đã có cơ hội thực sự thấy sự bất tử của mình – thì họ cảm thấy việc tự hiểu mình đạt tới một chiều sâu mới, và họ cũng trở
nên mạnh mẽ hơn.28 Trước khi đánh thức những thân chủ ra khỏi cơn thôi miên, tôi thường “cấy” vào [tiềm thức] họ những những gợi ý thích hợp. Một kiến thức [hữu thức] về cuộc sống linh hồn trong thế giới linh hồn và một kiến thức về lịch sử của sự hiện hữu vật lý trên những hành tinh, sẽ mang đến cho họ một cảm thức mạnh mẽ về chiều hướng và năng lượng cho cuộc sống.
Sau cùng, tôi muốn nói rằng, những cái mà bạn sắp đọc, có thể gây ra một cú sốc cho những thành kiến của bạn về cái chết. Cái tài liệu được trình bày ở đây, có thể đi ngược lại với những niềm tin triết học và tôn giáo của bạn. Sẽ có những bạn đọc tìm thấy [trong cuốn sách này] chỗ dựa cho những quan niệm đang hiện hữu của họ. Đối với những
28 Lưu ý: Có người nghĩ rằng, thế giới linh hồn chỉ là chuyện “viển vông,” xa rời thực tế, không ăn nhập gì tới cuộc sống hiện tại của họ. Nhưng thực ra, nếu suy ngẫm kỹ, ta sẽ thấy, một sự hiểu biết sâu xa về thế giới linh hồn, có thể thay đổi toàn bộ quan niệm sống của ta – nó giúp ta sống tốt hơn, bao dung, nhân ái hơn… Và rất nhiều lợi lạc khác, không kể xiết.
14
người khác, thì thông tin được cung cấp trong những ca này sẽ có vẻ như là những câu chuyện giả tưởng. Bất luận bạn phản ứng ra sao sau khi đọc cuốn sách này, tôi hy vọng bạn sẽ suy tưởng về những hệ quả đối với nhân loại, nếu những cái mà những thân chủ của tôi nói về cuộc sống sau cái chết là chính xác.29
Michael Newton
29 Đây cũng chính là mục đích của người dịch, khi chia sẻ với bạn đọc bản dịch này.
15
CHƯƠNG I
CÁI CHẾT VÀ CUỘC KHỞI HÀNH
CA 1:
+ Chủ thể : [CT] ] Ôi, Chúa ơi! Tôi không thực sự chết – phải không? Tôi muốn nói, thân thể tôi chết – tôi có thể thấy nó bên dưới tôi – nhưng tôi đang trôi bồng bềnh…Tôi có thể nhìn xuống và thấy thân thể tôi đang nằm dài trên giường bệnh viện.30 Mọi người xung quanh tôi đều nghĩ rằng tôi đã chết, nhưng tôi không chết. Tôi muốn quát to: “Ô kìa, tôi không thực sự chết mà!” Điều này quá khó tin… những cô y tá đang kéo một tấm khăn trải giường qua đầu tôi…những người mà tôi quen biết, đang khóc. Tôi bị xem như đã chết, nhưng tôi vẫn còn sống! Thật kỳ lạ, bởi vì thân thể tôi tuyệt đối chết trong khi tôi đang di chuyển xung quanh nó từ trên cao. Tôi vẫn còn sống!
Đây là những lời được nói ra bởi một người đàn ông ở trong cơn thôi miên sâu, đang trải nghiệm lại một kinh nghiệm chết. Những lời này được thốt ra trong những cơn bùng nổ ngắn, bị kích động và đầy sợ hãi, trong khi anh ta thấy và cảm thấy, như thế nào là một linh hồn vừa mới bị cách ly khỏi một cơ thể vật lý. Người đàn ông này là một thân chủ của tôi, và tôi vừa mới trợ giúp anh ta tái tạo một cảnh chết quá khứ, trong khi anh ta nằm ngửa trong một ghế dựa thoải mái. Trước đó một chút, [khi đã ở trong cơn thôi miên] theo những hướng dẫn của tôi, thân chủ này đã lùi lại về những ký ức ấu thơ. Những tri giác tiềm thức của anh ta dần dần hợp nhất, trong khi chúng tôi làm việc cùng nhau để vươn tới tử
cung của mẹ anh ta.
30 Những chi tiết ở đây rất giống với những “kinh nghiệm cận tử,” nhưng đó chỉ là một giai đoạn ngắn sau cái chết. Nếu kiên nhẫn đọc tiếp, thì càng về sau, ta càng thấy nhiều cái “rất lạ,” không còn giống với kinh nghiệm cận tử nữa.
16
Rồi tôi chuẩn bị cho anh ta nhảy lui vào trong những làn sương của thời gian, bằng cách dùng một “cái lá chắn bảo vệ.”31 Khi chúng tôi hoàn tất cái bước quan trọng này, tôi di chuyển thân chủ tôi xuyên qua một đường hầm thời gian tưởng tượng, tới kiếp sống vừa qua của anh ta ở Cõi Trần. Đó là một kiếp sống ngắn, bởi vì anh ta chết đột ngột vì trận dịch cúm của năm 1918.
Khi cú sốc ban đầu – do việc thấy chính anh ta chết và cảm thấy linh hồn mình trôi bồng bềnh ra khỏi thân thể – bắt đầu giảm bớt một chút, thì thân chủ tôi thích nghi nhanh chóng hơn với những hình ảnh trong tâm trí mình. Bởi vì một phần nhỏ của ý thức – cái phần biết phê phán của tâm trí – vẫn còn vận hành, nên thân chủ nhận thức rằng, anh ta đang tái tạo một kinh nghiệm quá khứ. Việc tái tạo đó phải mất một thời gian lâu hơn một chút so với thường lệ, bởi vì linh hồn của thân chủ này trẻ hơn và không quen với những chu kỳ sinh tử và tái sinh như nhiều linh hồn của những thân chủ khác của tôi.
Thế nhưng, trong vòng vài phút, anh ta bình tĩnh lại, và bắt đầu đáp ứng với lòng tự tin lớn hơn, trước những câu hỏi của tôi. Tôi nhanh chóng nâng trạng thái bị thôi miên của anh ta, từ cấp độ tiềm thức lên cấp độ siêu thức. Bây giờ, anh ta sẵn sàng trò chuyện với tôi về thế giới linh hồn, và tôi hỏi, cái gì đang xảy ra cho anh ta.
* Chủ thể : [CT] Vâng…Tôi đang bay cao hơn…vẫn trôi bồng bềnh…đang nhìn xuống thân thể tôi. Giống như đang xem một phim, chỉ có điều là, tôi ở trong cái phim đó! Vị bác sĩ đang an ủi vợ tôi và con gái tôi. Cô ấy đang khóc nức nở [thân chủ ngọ nguậy một cách bất an trong ghế]. Tôi đang cố vươn tới tâm trí cô ấy…để bảo cô ấy rằng, mọi sự đều ổn với tôi. Cô ấy quá bị chế ngự bởi sầu muộn, đến nỗi tôi không thể truyền thông với cô ấy. Tôi muốn cô ấy biết rằng, sự đau khổ của tôi đã qua đi…Tôi đã thoát khỏi thân thể mình…Tôi không còn cần đến nó nữa…rằng tôi sẽ đợi cô ấy. Tôi muốn cô ấy biết điều đó…nhưng cô ấy… không lắng nghe tôi. Ồ, bây giờ, tôi đang di chuyển ra xa…
31 Lá chắn bảo vệ [protective shield] : Có lẽ đây là một kỹ thuật nhằm xoa dịu sự kích động của một chủ thể bị thôi miên. Chúng tôi chỉ dịch sát nguyên văn, nhưng cũng chưa rõ lắm về kỹ thuật này.
17
Và như thế, được hướng dẫn bởi một loạt những mệnh lệnh, thân chủ tôi bắt đầu tiến trình di chuyển vào trong thế giới linh hồn. Đó là một con đường mà nhiều thân chủ khác của tôi đã du hành, trong sự an toàn tại phòng mạch của tôi. Thường thường, khi những ký ức trong trạng thái siêu thức nới rộng thêm, thì những thân chủ [bị thôi miên] trở nên càng được kết nối với đường đi của linh hồn. Trong khi phiên thôi miên tiến hành, thì những bức tâm ảnh của thân chủ càng dễ dàng được “dịch” sang lời nói. Những câu nói có tính mô tả, ngắn, dẫn đến những giải thích chi tiết, cho thấy như thế nào là bước vào thế giới linh hồn.
Chúng tôi có nhiều tư liệu, kể cả những nhận xét từ nhân viên y tế, mô tả những kinh nghiệm cận tử, việc xuất hồn của những người bị trọng thương do tai nạn. Những người này được xem là chết lâm sàng, trước khi những nỗ lực y học mang họ trở lại từ cõi chết. Những linh hồn hoàn toàn có thể rời bỏ và trở lại cái “cơ thể chủ” [host body] của mình, nhất là trong những tình huống mà sự sống bị đe dọa, khi mà thân thể “đang chết.” Người ta kể về việc thấy mình bay lượn trên chính thân thể họ, nhất là trong bệnh viện, quan sát những vị bác sĩ đang thực hiện những quy trình cấp cứu trên thân thể họ. Theo thời gian, những ký ức này phai nhạt đi sau khi họ sống lại.
Trong những giai đoạn đầu của việc lùi lại [trong cơn thôi miên] vào trong những kiếp quá khứ, thì những mô tả của những thân chủ về những cái chết quá khứ của họ, không mâu thuẫn với những phát biểu của những người [mà] đã thực sự chết một vài phút trong kiếp này. Sự khác biệt giữa hai nhóm này,32 là: những chủ thể bị thôi miên đang sống lại những kinh nghiệm về “cái chết thực” [trong kiếp trước] của họ, chứ không phải là cái chết tạm thời. Những người trong trạng thái thôi miên sâu có thể mô tả, sau khi cơ thể vật lý đã chết hẳn, thì “sự sống” [của linh hồn] sẽ như thế nào.
Đâu là những cái tương tự giữa sự hồi tưởng về sự sống sau cái chết [aftelife] của những người có “kinh nghiệm cận tử” – do một chấn thương vật lý tạm thời – và một chủ thể trong cơn thôi miên, nhớ lại cái “chết thực” [của mình] trong một kiếp quá khứ? Cả hai đều thấy chính
32 Bạn đọc lưu ý: sự khác biệt này là rất quan trong. Những người có kinh nghiệm cận tử (chết tạm thời, rồi sống lại) chưa thực sự là “chết” – do vậy, họ chưa thực sự đi sâu vào “thế giới linh hồn.” Trái lại, cuốn sách này trình bày cặn kẽ những gì diễn ra trong thế giới linh hồn – rất khác với những cuốn sách về kinh nghiệm cận tử.
18
mình trôi bồng bềnh xung quanh cơ thể họ trong một thể cách kỳ lạ, cố sờ vào những vật thể cứng chắc, mà đã “phi vật chất hóa” phía trước họ. Cả hai đều nói rằng, họ cố hết sức để nói chuyện với những người đang sống, nhưng thất bại – bởi vì những người này không đáp ứng. Cả hai đều phát biểu rằng, họ có cảm giác bị kéo ra khỏi cái nơi mà họ chết và trải nghiệm sự thư giãn và sự hiếu kỳ hơn là sợ hãi.
Tất cả những người này [cả 2 trường hợp] đều tường thuật rằng, họ có một cảm thức ngây ngất [euphoric] về sự tự do và ánh sáng rực rỡ xung quanh họ. Vài thân chủ của tôi thấy màu trắng rực rỡ, hoàn toàn bao quanh họ vào khoảnh khắc chết, trong khi những thân chủ khác, lại thấy màu trắng ở xa xa, cách xa một khu vực không gian tối đen hơn, mà xuyên qua nó, họ đang bị kéo đi. Cái này thường được nói đến như là hiệu ứng đường hầm [tunnel effect], mà công chúng đã biết rõ.
Ca thứ 2 của tôi sẽ đưa chúng ta lùi xa hơn vào trong kinh nghiệm chết nhiều hơn so với ca 1. Chủ thể ở đây là một người đàn ông ở độ tuổi 60, mô tả cho tôi những biến cố xung quanh cái chết của ông ta trong kiếp vừa qua – trong kiếp đó, ông là một phụ nữ trẻ tên là Sally, bị giết bởi những tên Da Đỏ Kiowa, chúng tấn công một cỗ xe ngựa chở hàng vào năm 1866. Mặc dù ca này và ca vừa rồi kể lại những kinh nghiệm chết trong những kiếp sống quá khứ gần nhất của họ, nhưng việc mới chết, hay chết đã lâu, không ảnh hưởng đến việc nhớ lại một kinh nghiệm chết. Việc hồi tưởng sinh động về những kiếp quá khứ – bất luận ở thời cổ đại hay thời hiện đại – không có khác biệt quan trọng nào; cái chất lượng của những bài học cần phải học, cũng vậy.
Tôi cũng sẽ nói rằng, [trong cơn thôi miên] chủ thể trung bình có một khả năng kỳ lạ : họ có thể nhớ lại những nhật-kỳ và những địa điểm cụ thể của nhiều kiếp sống quá khứ. Điều này đúng, ngay cả trong những giai đoạn xa xưa của nền văn minh nhân loại, khi mà những biên giới quốc gia và những địa danh thì khác xa với ngày hôm nay. Có thể, có vài kiếp quá khứ mà những cái tên, những nhật-kỳ, và những địa điểm trong đó không được nhớ lại, song những mô tả về việc trở lại thế giới linh hồn và cuộc sống trong thế giới đó, thì sinh động một cách nhất quán.
Cái cảnh trong ca 2 xảy ra trên những bình nguyên miền Nam nước Mỹ, ngay sau khi một mũi tên đã bắn trúng cổ Sally, ở cự ly rất gần. Tôi luôn luôn cẩn thận với những cảnh chết [trong quá khứ] kèm
19
theo chấn thương dữ dội, bởi vì tâm trí tiềm thức thường vẫn lưu giữ những kinh nghiệm này. Chủ thể trong ca này đến với tôi, bởi vì suốt đời ông bị khó chịu nơi cổ họng. Thường khi, những ca này cần phải dùng liệu pháp “xả bỏ”33 và “gỡ bỏ chương trình cũ.”34 Khi chủ thể hồi tưởng về kiếp sống quá khứ, thì tôi dùng thời gian xung quanh cái chết [của người ấy] cho việc “ôn lại thầm lặng” và đặt chủ thể vào vị thế “người quan sát” để làm giảm cơn đau nhức và cảm xúc mạnh mẽ của đương sự.
CA 2:
* TS N: Mũi tên có làm cô 35 đau nhiều không?
+ CT: Vâng … Nó đã xé rách cổ họng tôi…Tôi đang hấp hối [chủ thể bắt đầu nói thì thầm trong khi đưa hai tay nắm lấy cổ họng mình]. Tôi đang ngộp thở …máu đang chảy xuống…Chồng tôi đang ôm lấy tôi…đau nhức…khủng khiếp… Bây giờ tôi đang đi ra … Dù sao, mọi sự đã qua rồi.
CHÚ THÍCH: Linh hồn thường rời thân thể vài khoảnh khắc trước khi thân thể “chết hẳn,”36 khi mà cơ thể đang ở trong cơn đau đớn dữ dội. Ai có thể trách cứ nó? Tuy nhiên, linh hồn thực sự lưu lại kề sát bên cái cơ thể đang chết. Sau những kỹ thuật nhằm xoa dịu trạng thái bị
kích động của thân chủ, tôi nâng thân chủ từ cấp độ tiềm thức lên tới cấp độ siêu thức, để chuyển tiếp sang những ký ức về thế giới linh hồn.
* Tiến sĩ Newton [TS N]: Tốt, Sally, cô đã chấp nhận rằng cô bị giết bởi những người Da Đỏ này. Làm ơn mô tả cho tôi cảm giác chính xác mà cô cảm thấy vào thời điểm chết.
33 Release therapy.
34 Deprogramming: “gỡ bỏ chương trình.” Trong ngữ cảnh này, là gỡ bỏ những ký ức đau đớn của linh hồn chủ thể, về một kiếp trước nào đó. Chính những ký ức này là nguyên nhân tạo ra căn bệnh hiện nay của chủ thể. 35 Kiếp trước, người đàn ông này là một phụ nữ.
36 Chú ý: Theo một số tư liệu khác mà chúng tôi đọc được, thì linh hồn thường rời thể xác một vài khoảnh khắc trước khi thể xác “chết hẳn,” do vậy, nó thường không cảm thấy sự đau đớn nơi cơ thể vật lý – trừ ra một vài trường hợp ngoại lệ: khi linh hồn “tự nguyện” trải nghiệm cơn đau đớn thể xác, để... “học hỏi” !
20
+ Chủ thể [CT] : Giống như …một lực …nào đó … kéo tôi lên ra khỏi thân thể tôi.
* TS N: Kéo cô? Ra khỏi chỗ nào?
+ CT: Tôi bị tống ra khỏi đỉnh đầu mình.
* TS N: Và cái gì bị đẩy ra?
+ CT: Ồ – tôi!
* TS N: Hãy mô tả, “tôi” nghĩa là gì. Cái nom giống như cô, đi ra khỏi cái đầu của cơ thể cô?
+ CT: [ngừng một chút] Giống như một…tia ánh sáng nhỏ như mũi kim…phát sáng…
* TS N: Cô phát ra ánh sáng bằng cách nào?
+ CT: Từ…năng lượng của tôi. Dường như tôi có màu trắng trong suốt…linh hồn tôi!
* TS N: Và cái ánh sáng /năng lượng này có giữ nguyên sau khi nó rời bỏ thân thể cô?
+ CT: [ngừng một chút] “Tôi” có vẻ tăng trưởng một chút…trong khi tôi di chuyển.
* TS N: Nếu ánh sáng của cô giãn nở ra, thì bây giờ nom “cô” ra làm sao?
+ CT: Một…sợi dây37…mỏng …treo lơ lửng…
* TS N : Và cái tiến trình di chuyển ra khỏi thân xác, cô thực sự cảm thấy nó như thế nào?
+ CT : Ồ, nó như thể tôi lột da mình…lột vỏ một quả chuối. Tôi đơn giản mất thân thể mình trong một tiếng sột soạt!
* TS N : Cái cảm nhận đó có khó chịu không?
+ CT: Ồ, không ! Thật là tuyệt vời khi cảm thấy quá tự do, không còn sự đau đớn, nhưng…tôi bị mất hướng…Tôi không muốn chết…[nỗi buồn đang len vào giọng nói của thân chủ tôi và tôi muốn ông ta tập trung trên linh hồn mình thêm một phút, hơn là [tập trung vào] những gì đang diễn ra trên đất với thân thể Sally].
* TS N : Tôi hiểu, Sally. Cô đang cảm thấy mất hướng một chút tại khoảnh khắc [cô] trở thành một linh hồn. Đây là điều bình thường trong tình huống của cô, do những gì mà cô đã kinh qua. Hãy lắng nghe và trả
37 Sợ dây mỏng: Theo một số tài liệu, thì đây là “sợi dây bạc” nối kết linh hồn [thần thức] với cơ thể.
21
lời những câu hỏi của tôi. Cô nói rằng, cô đang trôi bồng bềnh. Cô có thể di chuyển một cách tự do ngay sau cái chết?
+ CT: Thật kỳ lạ…Nó như thể tôi đang lơ lửng trong không trung, nhưng đó không phải là không khí…không có mốc giới hạn nào…không trọng lực…tôi không có trọng lượng.
* TS N : Cô muốn nói, đối với cô, nó hơi giống như ở trong một khoảng chân không [vacuum]?
+ CT: Vâng…xung quanh tôi, không có gì là một khối rắn chắc. Không có chướng ngại vật nào [để mà va vào] …Tôi đang trôi dạt… * TS N : Cô có thể kiểm soát những cử động của mình ? Cô đang đi đâu?
+ CT: Vâng…Tôi kiểm soát được chút đỉnh…nhưng có một…sức kéo…vào trong một vùng trắng rực rỡ…nó quá chói chang! * TS N: Cái cường độ của màu trắng có như nhau ở mọi nơi? + CT: Cách tôi một khoảng xa, thì nó…chói chang hơn …nó màu…xám…theo hướng của cơ thể tôi…[bắt đầu khóc] ồ, thân thể đáng thương của tôi…Tôi chưa sẵn sàng ra đi. [chủ thể ngả người ra phía sau trong ghế, như thể ông đang chống cự lại một cái gì đó].
* TS N: Không sao đâu, Sally. Tôi đang ở bên cạnh cô. Tôi muốn cô thư giãn và nói cho tôi biết, cái lực đưa cô ra khỏi cái đầu cô vào lúc chết, nó vẫn còn kéo cô đi? Và cô có thể ngăn chặn nó không?
+ CT: [im lặng một lúc] Khi tôi tự do thoát khỏi thân thể mình, thì cái lực kéo giảm dần. Bây giờ tôi cảm thấy một cú hích nhẹ …kéo tôi khỏi thân thể tôi…Tôi chưa muốn đi…nhưng, một cái gì đó muốn tôi đi sớm…
* TS N: Tôi hiểu, Sally, nhưng tôi đoán, cô đang biết rằng cô có yếu tố kiểm soát nào đó. Cô có thể mô tả cái mà đang kéo cô, nó như thế nào không?
+ CT: Một…loại lực có từ tính…nhưng tôi muốn lưu lại lâu hơn một chút…
* TS N: Linh hồn cô có thể chống cự cảm giác bị kéo này lâu như cô muốn?
+ CT: [có một khoảng im lặng dài trong khi chủ thể có vẻ như đang thực hiện một cuộc tranh cãi bên trong với chính mình trong kiếp trước, khi ông còn là Sally]. Vâng, tôi có thể, nếu tôi thực sự muốn lưu lại. [chủ thể bắt đầu khóc]. Ồ, thật là khủng
22
khiếp, những gì mà những tên dã man đó đã làm với cơ thể tôi. Có máu khắp cái váy xanh da trời xinh đẹp của tôi…chồng tôi, Will, đang cố ôm tôi và vẫn đang cùng các bạn của chúng tôi chiến đấu chống lại bọn Da Dỏ Kiowa.
CHÚ THÍCH: Tôi tăng cường cái “lá chắn bảo vệ” nhằm xoa dịu linh hồn Sally. Linh hồn cô vẫn bay lượn trên thân thể cô sau khi tôi di chuyển cái cảnh [scene] đó về phía trước trong thời gian, tới khi mà những tên Da Đỏ bị đuổi đi bởi những tay súng từ cỗ xe ngựa chở
hàng.
* TS N: Sally, chồng cô đang làm gì ngay sau cuộc tấn công? + CT: Ồ, tốt. Anh ấy không bị thương…nhưng [buồn bã] anh ấy đang ôm thân thể tôi…khóc trên xác tôi…anh ấy không thể làm gì cho tôi, nhưng dường như anh ấy chưa nhận thức được điều ấy. Thể xác tôi đã lạnh, nhưng hai bàn tay anh ấy vuốt ve xung quanh mặt tôi…đang hôn tôi. * TS N: Và cô đang làm gì khoảnh khắc này?
+ CT: Tôi đang ở trên đầu Will. Tôi đang cố an ủi anh ấy. Tôi muốn anh ấy cảm thấy rằng, tình yêu của tôi không thực sự mất đi…Tôi muốn anh ấy biết là anh ấy chưa mất tôi mãi mãi và rằng, tôi sẽ lại gặp anh ấy.
* TS N: Những thông điệp của cô có tới được anh ta không? + CT: Có quá nhiều nỗi sầu muộn, nhưng anh ấy…cảm nhận linh hồn tôi…Tôi biết điều đó. Những người bạn của chúng tôi ở xung quanh anh ấy…và sau cùng, họ cách ly chúng tôi…họ muốn sửa chữa những cái wagon xe ngựa để khởi hành tiếp.
* TS N: Và bây giờ, cái gì đang diễn ra với linh hồn cô? + CT: Tôi vẫn đang kháng cự lại cảm giác bị kéo đi…Tôi muốn lưu lại. * TS N: Tại sao vậy?
+ CT: Ồ, tôi biết tôi đã chết…nhưng tôi chưa sẵn sàng rời Will và…tôi muốn quan sát họ chôn cất tôi.
* TS N: Cô có thấy hay cảm nhận bất cứ thực thể tâm linh nào xung quanh cô vào khoảnh khắc này không?
23
+ CT: [im lặng một lát] Họ ở gần đây…Tôi sẽ sớm gặp họ…Tôi cảm nhận tình yêu của họ và tôi muốn Will cảm nhận tình yêu của tôi…họ đang đợi cho đến khi tôi sẵn sàng.
* TS N: Sau cùng, cô có thể an ủi Will không?
+ CT: Tôi đang cố đi vào bên trong tâm trí anh ấy.
* TS N : Cô có thành công không?
+ CT: [im lặng một lát] Tôi…nghĩ, một chút…anh ấy cảm nhận …anh ấy nhận thức…tình yêu…
* TS N: Được rồi, Sally, bây giờ chúng ta sắp di chuyển về đằng trước trong thời gian tương đối, một lần nữa. Cô có thấy những người bạn trên xe ngựa của cô đang đặt xác cô vào một loại nấm mồ nào đó?
+ CT: [giọng nói tự tin nhiều hơn] Vâng, họ đã chôn cất tôi. Đã đến lúc tôi phải đi…người ta đang đến đón tôi, bây giờ…tôi đang di chuyển…vào trong một vùng ánh sáng rực rỡ hơn…
Trái với những điều mà người ta tin tưởng, những linh hồn thường ít quan tâm đến cái xảy ra cho thân xác chúng một khi nó [xác] đã chết về mặt vật lý. Đây không phải là sự vô cảm [của linh hồn] đối với những tình huống cá nhân và những người mà nó bỏ lại đằng sau ở
Cõi Trần, nhưng đó chỉ là sự công nhận rằng, thân xác của nó đã thực sự chết. Nó muốn vội vàng khởi hành trở lại cái thế giới xinh đẹp của linh hồn.
Tuy nhiên, nhiều linh hồn khác muốn lưu lại thêm một vài ngày ở Cõi Trần, bay lượn xung quanh cái nơi mà thân xác chúng chết, thường là cho đến sau tang lễ. Rõ ràng, thời gian được tăng tốc đối với những linh hồn, và những ngày ở Cõi Trần có thể chỉ là một vài phút đối với chúng.38 Có nhiều lý do tại sao một số linh hồn chưa muốn rời bỏ Cõi Trần. Chẳng hạn, một người bị ám sát hay bị giết chết một cách đột ngột trong một tai nạn, thường không muốn rời bỏ Cõi Trần ngay lập tức. Tôi thấy những linh hồn này thường xuyên bị ngỡ
38 Chú ý: Khái niệm về thời gian sẽ thay đổi, khi linh hồn đã rời thể xác. Theo đạo Phật, thì mỗi “cảnh giới” đều có thời gian khác nhau – chẳng hạn, một trăm năm của cõi nhân gian chúng ta chỉ là một ngày một đêm ở cõi trời Đao Lợi.
24
ngàng hay giận dữ. Hội chứng linh hồn bay lượn trên xác của nó, thì đặc biệt đúng với những cái chết của những người trẻ.
Việc đột ngột tách rời khỏi một cơ thể người, ngay cả sau một cơn bệnh dài, vẫn là một cú sốc đối với linh hồn trung bình39 và điều này cũng khiến cho linh hồn miễn cưỡng ra đi vào khoảnh khắc của cái chết. Tang lễ thường kéo dài từ 3 đến 5 ngày, điều này cũng có một cái gì đó mang tính biểu tượng. Những linh hồn thực sự không có sự hiếu kỳ bệnh hoạn muốn thấy chính thân thể chúng được chôn cất, bởi vì những cảm xúc trong thế giới linh hồn thì không giống hệt như chúng ta trải nghiệm ở đây, Cõi Trần. Thế nhưng, tôi thấy những thực thể linh hồn đánh giá cao việc tưởng nhớ mà những thân thích và bạn hữu còn sống dành cho cái cuộc sống vật lý của chúng.
Như chúng ta đã thấy trong ca vừa rồi, có một lý do tại sao linh hồn không muốn ngay lập tức rời bỏ nơi mà cái chết vật lý của nó diễn ra. Điều này xuất phát từ một mong ước: muốn vươn ra [bằng thần thức] để an ủi những kẻ thân yêu, trước khi tiến xa hơn vào trong thế giới linh hồn. Những người vừa mới chết không bị choáng váng bởi cái chết của họ, bởi vì họ biết40 rằng, những người bị bỏ lại ở Cõi Trần, sẽ lại gặp họ trong thế giới linh hồn, và, rất có thể, về sau, trong những kiếp sống khác nữa. Trái lại, những người thân tại tang lễ thường cảm thấy rằng, họ đã mất đi một kẻ thân yêu mãi mãi.
Trong cơn thôi miên, những thân chủ của tôi thực sự nhớ lại rằng, họ phẫn chí vì đã không thể sử dụng hữu hiệu năng lượng của họ, để [bằng thần thức] chạm vào kẻ thân yêu đã mất khả năng thụ cảm do bị sốc và sầu muộn. Chấn thương cảm xúc của người sống có thể tràn ngập “tâm trí nội tại” [inner [mind] của họ, tới mức nó ngăn chặn năng lực truyền thông của họ với linh hồn [người quá cố]. Khi một linh hồn vừa mới rời khỏi xác đã tìm thấy một cách để an ủi người sống – dù ngắn ngủi đến đâu – thì nó thường thỏa mãn và muốn nhanh chóng di chuyển xa khỏi cái vùng trung giới [astral plane] của Cõi Trần.
Tôi có một thí dụ điển hình về sự “an ủi tâm linh” trong chính đời tôi. Mẹ tôi chết đột ngột do một cơn đau tim. Trong lễ mai
39 Linh hồn có nhiều mức phát triển: sơ cấp, trung cấp, cao cấp… [về sau, sẽ rõ hơn]
25
táng, chị tôi và tôi quá buồn bã, đến nỗi tâm trí chúng tôi bị tê liệt. Một vài giờ sau đó, tất cả chúng tôi trở lại ngôi nhà vắng vẻ của mẹ tôi và quyết định có một thời gian nghỉ ngơi cần thiết. Chị tôi và tôi chắc hẳn đã đạt tới trạng thái Alpha gần như đồng thời. Hiện ra trong 2 căn phòng tách biệt nhau, mẹ tôi đến xuyên qua tâm trí tiềm thức của chúng tôi như là một tia ánh sáng trắng, nửa hư nửa thực, phía trên đầu chúng tôi. Bà mỉm cười, biểu lộ sự chấp nhận cái chết và tình trạng an vui hiện tại. Rồi bà trôi bồng bềnh đi xa. Kéo dài chỉ vài dây, hành vi này là một hình thức có ý nghĩa của sự kết thúc, khiến cho cả hai chúng tôi đều chìm vào trong một giấc ngủ say của trạng thái Delta.
Chúng ta có thể cảm nhận sự có mặt đầy an ủi của linh hồn của một kẻ thân yêu đã mất, nhất là trong tang lễ hay ngay sau đó. Trong cú sốc của sầu muộn, để cho linh hồn có thể truyền thông với chúng ta, thì chúng ta cần phải cố thư giãn và dẹp bỏ những tạp niệm, ít nhất, trong những giai đoạn ngắn.41 Vào những khoảnh khắc [thư giãn] này, khả năng thụ cảm của chúng ta đối với một kinh nghiệm “siêu hình” [paranormal] mở rộng nhiều hơn, để tiếp nhận những truyền thông tích cực : tình yêu, sự tha thứ, niềm hy vọng, sự động viên, và sự an tâm rằng, kẻ thân yêu của ta đang ở một nơi tốt đẹp.
Khi một góa phụ có những đứa con nhỏ nói với tôi: “Chồng tôi thường đến với tôi trong suốt những lúc khó khăn,” thì tôi tin bà. Những thân chủ của tôi bảo tôi rằng, với tư cách là linh hồn, họ có thể giúp đỡ những người ở Cõi Trần kết nối cái “tâm trí nội tại/sâu kín” [inner mind] của họ với chính thế giới linh hồn. Có một câu nói đầy minh triết: “Người ta không thực sự ‘chết,’ bao lâu mà họ còn được tưởng nhớ bởi những ai còn sống ở Cõi Trần.” Trong những chương sắp đến, chúng ta sẽ thấy, như thế nào mà ký ức cá nhân là một phản ánh [reflection] của chính linh hồn chúng ta, trong khi những ký ức tập thể, là những nguyên tử của năng lượng thuần túy cho mọi linh hồn. Cái chết không phá vỡ sự liên tục của chúng ta với cái linh hồn bất tử của những ai mà chúng ta yêu, cho dẫu họ đã mất đi cái “thân vật lý” hữu-tử. Mặc dù họ có nhiều
41. Chú ý: Muốn “bắt được sóng,” thì cái radio hoặc TV phải không “bị nhiễu.” Tâm trí chúng ta cũng vậy: khi nó bị nhiễu (do bị sốc, sầu muộn thái quá, hay nhiều tạp niệm…), thì nó cũng khó mà “bắt được sóng” của những linh hồn. Do vậy, người ở trong thiền định sâu, có thể bắt được nhiều loại sóng mà người bình thường không bắt được.
26
sinh hoạt, song những linh hồn đã ra đi này vẫn có thể vươn tới chúng ta, nếu có lời kêu gọi.
Thỉnh thoảng, một linh hồn bị nhiễu loạn không muốn rời Cõi Trần sau cái chết vật lý. Lý do: một vấn đề chưa được giải quyết nào đó, đã có một tác động nghiêm trọng trên ý thức của nó. Trong những ca bất thường này, linh hồn có thể được trợ giúp bởi những thực thể cao hơn – những thực thể ân cần này có thể trợ giúp trong tiến trình thích nghi, từ “phía bên kia.” Chúng ta, ở Cõi Trần, cũng có những phương tiện để hỗ trợ những linh hồn bị nhiễu loạn trong việc buông bỏ.42 Tôi sẽ nói nhiều hơn về những linh hồn bị nhiễu loạn này trong chương 4, nhưng cái bí ẩn về những hồn ma được mô tả trong những cuốn sách và những bộ phim, thì đã bị thổi phồng quá nhiều.
Đâu là cách tốt nhất để chuẩn bị cho cái chết của chính mình? Đời chúng ta có thể ngắn hay dài, mạnh khỏe hay bệnh hoạn, nhưng sẽ có một thời điểm, khi mà tất cả chúng ta đều phải đối mặt với cái chết trong một cách thức phù hợp với chúng ta. Nếu chúng ta có một cơn bệnh dài dẫn đến cái chết, thì có một thời gian để chuẩn bị tâm trí một cách thích đáng, một khi cái cú sốc ban đầu, sự kháng cự, và sự phiền muộn đã đi qua. Tâm trí đi theo con đường tắt xuyên qua loại diễn tiến này, khi chúng ta đối mặt với cái chết một cách đột ngột. Trong khi sự
kết thúc của cuộc sống vật lý của chúng ta đến gần, thì mỗi chúng ta đều có năng lực để hợp nhất với cái “ý thức cao hơn” của mình. Phút lâm chung là giai đoạn dễ dàng nhất trong đời chúng ta cho “sự nhận biết tâm linh,” khi chúng ta có thể cảm nhận rằng, linh hồn mình được nối kết với cái vĩnh cửu của thời gian.
Mặc dù có những người hấp hối thấy sự chấp nhận [cái chết] là khó khăn hơn sự cam chịu, song những điều dưỡng viên đang làm việc xung quanh kẻ hấp hối nói rằng, phần lớn mọi người thủ đắc một sự xả ly [detachment] bình an khi sắp trút hơi thở cuối cùng. Tôi tin rằng, kẻ hấp hối được tiếp cận với một sự hiểu biết tối cao về “ý thức vĩnh cửu,”43 và điều này thường xuyên biểu lộ ra trên nét mặt họ. Nhiều trong
43 Eternal consciousness.
27
số những người này nhận thức rằng, một cái gì đó phổ quát đang hiện diện ở đó, “ngoài kia,” đang chờ đợi họ và mọi sự sẽ tốt đẹp. Những người hấp hối đang trải qua một sự hóa thân: linh hồn họ đang tách khỏi một cơ thể tạm bợ. Người ta thường xem cái chết như là việc đánh mất sinh lực [life force] của mình, trong khi phải nói ngược lại thì mới thực sự đúng. Chúng ta đánh mất cơ thể mình trong cái chết, nhưng năng lượng sống vĩnh cửu của chúng ta hợp nhất với lực của một “linh hồn tối cao” thiêng liêng.44 Cái chết không phải là bóng tối, mà là ánh sáng.
Những thân chủ của tôi nói rằng, sau khi nhớ lại những kinh nghiệm chết quá khứ, họ quá tràn ngập sự tự do được khám phá – thoát khỏi cái thân xác hệ lụy của Cõi Trần – đến nỗi, họ nóng lòng muốn khởi hành trên chuyến đi tâm linh đến một nơi chốn bình an và quen thuộc. Trong những ca tiếp sau đây, chúng ta sẽ biết, linh hồn sẽ vận hành ra sao, sau khi cơ thể vật lý chết đi.
* * * * * * * *
44 Divine oversoul.
28
CHƯƠNG II
CỔNG VÀO THẾ GIỚI LINH HỒN
Trong hàng ngàn năm, những người của vùng Lưỡng Hà45 tin rằng, những cánh cổng vào và ra của thiên đường nằm ở hai đầu đối nghịch nhau của đường cong lớn của Ngân Hà, gọi là Con sông của những Linh hồn. Sau cái chết, những linh hồn phải đợi con đường của chòm sao Nhân Mã [Sagittarius] “mọc lên” và thu phân, khi ngày và đêm dài bằng nhau. Sự tái sinh [đầu thai] trở lại Cõi Trần diễn ra trong suốt xuân phân, qua sự xuất hiện của chòm sao Gemini trên bầu trời đêm.
Những thân chủ của tôi nói với tôi rằng, sự di trú của linh hồn thì thực sự dễ dàng hơn nhiều. Cái hiệu ứng đường hầm, mà họ trải nghiệm khi rời Cõi Trần, là cánh cửa vào trong thế giới linh hồn. Mặc dù những linh hồn rời thân xác của chúng một cách nhanh chóng, đối với tôi, có vẻ như việc đi vào trong thế giới linh hồn là một quá trình được hoạch định cẩn thận. Về sau, khi chúng ta trở lại Cõi Trần trong một kiếp sống khác, thì lộ trình trở lại được mô tả như là nhanh chóng hơn.
Trong những bản tường thuật của những thân chủ tôi, thì cái địa điểm của đường hầm, trong quan hệ với Cõi Trần, có vài “biến thể.” Một vài người mới chết, thấy nó mở tung ra ngay bên cạnh họ, phía trên thân xác họ, trong khi những người khác nói rằng, họ di chuyển lên cao phía trên Cõi Trần trước khi bước vào đường hầm. Tuy nhiên, trong mọi ca, thì một khi linh hồn rời Cõi Trần, thì khoảng thời gian để tới cái đường hầm là không đáng kể. Sau đây là những nhận xét của một cá nhân khác [khi đang ở] trong cái cái địa điểm tâm linh này.
45 Mesopotamia: Lưỡng Hà.
29
CA 3:
* TS N: Bây giờ cô đang rời bỏ thân xác cô. Hãy tự nhìn chính mình di chuyển mỗi lúc một xa hơn, cách xa nơi mà cô chết, xa khỏi cái không gian của Cõi Trần. Hãy tường thuật cho tôi những gì mà cô đang trải nghiệm.
+ CT: Ban đầu…nó rất chói chang…gần kề Cõi Trần… bây giờ thì nó tối hơn một chút, bởi vì tôi đã đi vào trong một đường hầm.
* TS N: Hãy mô tả đường hầm này cho tôi.
+ CT: Nó…là một lỗ thông hơi lõm, mờ tối …và có một vòng tròn ánh sáng nhỏ ở cuối phía bên kia.
* TS N: Tốt, cái gì kế tiếp xảy ra với cô?
+ CT: Tôi cảm nhận một cái giật mạnh…một lực kéo nhẹ…Tôi nghĩ, tôi phải trôi dạt xuyên qua cái đường hầm này… và tôi làm thế. Bây giờ nó xám nhiều hơn đen sẫm, bởi vì cái vòng tròn rực rỡ đang giãn ra phía trước tôi. Nó như thể… [ngừng nói].
* TS N: Hãy tiếp tục.
+ CT: Người ta đang gọi tôi đi về phía trước…
* TS N: Hãy để cho cái vòng tròn ánh sáng giãn ra phía trước cô tại cuối đường hầm và tiếp tục giải thích cái đang xảy ra với cô.
+ CT: Cái vòng tròn ánh sáng tăng trưởng rất rộng và… Tôi đang ra khỏi đường hầm. Có một…làn ánh sáng chiếu qua…một làn sương mù nhẹ. Tôi đang trôi xuyên qua nó.
* TS N: Trong khi cô rời đường hầm, cái gì khác nổi bật trong tâm trí cô ngoài ánh sáng lờ mờ?
+ CT: [Giọng thấp hơn] Nó quá…yên tĩnh…quá lặng lẽ…Tôi đang ở trong nơi chốn của những linh hồn…
* TS N: Với tư cách là một linh hồn, cô có ấn tượng nào khác vào khoảnh khắc này?
+ CT: Tư tưởng ! Tôi cảm nhận…sức mạnh của tư tưởng [thought] khắp xung quanh tôi. Tôi…
30
* TS N: Hãy thư giãn hoàn toàn và hãy để cho những ấn tượng của cô đến một cách dễ dàng, khi cô tiếp tục tường thuật cho tôi một cách chính xác những gì đang xảy ra với cô. Làm ơn tiếp tục.
+ CT: Vâng, thật khó diễn tả thành lời. Tôi cảm thấy… những ý tưởng về tình yêu…tình bạn…sự thấu cảm… và tất cả được kết hợp với…sự mong đợi [anticipation] …như thể những người khác đang…đợi tôi.
* TS N: Cô có một cảm thức về an ninh, hay cô có chút sợ hãi?
+ CT: Tôi không sợ hãi. Khi tôi ở trong đường hầm, tôi bị…mất hướng nhiều hơn. Vâng, [bây giờ] thì tôi cảm thấy an toàn…Tôi nhận biết rằng, những ý tưởng đang vươn ra với tôi… về sự chăm sóc…nuôi dưỡng. Thật kỳ lạ, nhưng xung quanh tôi có những “thực thể,” họ biết tôi là ai, và tại sao bây giờ tôi ở đây.
* TS N: Cô có thấy bằng chứng nào về điều này ở xung quanh cô không?
+ CT: [hạ giọng] Không, tôi chỉ cảm nhận nó – một sự hòa điệu của ý tưởng khắp mọi nơi.
* TS N: Cô nói đến những chất liệu giống như mây xung quanh cô ngay sau khi rời đường hầm. Có phải cô ở trong một bầu trời phía trên Cõi Trần?
+ CT: [im lặng một lát] Không – không phải thế – nhưng có vẻ như tôi đang trôi bồng bềnh xuyên qua một cái gì như đám mây, khác với Cõi Trần.
* TS N: Cô có thấy Cõi Trần không? Nó có ở phía dưới cô không?
+ CT: Có lẽ như vậy, nhưng tôi chưa thấy nó từ khi tôi đi vào trong đường hầm.
* TS N: Cô có cảm nhận rằng, cô vẫn còn được nối kết với Cõi Trần, có lẽ, qua một chiều không gian khác? + CT: Đó là một khả tính – vâng. Trong tâm trí tôi, Cõi Trần có vẻ như gần kề…và tôi vẫn cảm nhận mình được nối kết
31
với Cõi Trần…nhưng tôi biết rằng, tôi đang ở trong một không gian khác.
* TS N: Cô có thể nói thêm về cái địa điểm hiện tại của cô không?
+ CT: Nó vẫn còn…mù mịt một chút… Tôi đang di chuyển ra khỏi chỗ này.
Vị thân chủ này – đã được mang đi xuyên qua kinh nghiệm chết và đường hầm – tiếp tục, một cách trầm tĩnh, làm những điều chỉnh để thích nghi với trạng thái không thân xác của cô, trong khi đi xa hơn vào trong thế giới linh hồn. Sau một chút bỡ ngỡ ban đầu, thì những ấn tượng đầu tiên của cô phản ánh một cảm thức an vui, mời gọi. Đây là một cảm nhận chung được chia sẻ bởi những thân chủ của tôi.
Một khi ra khỏi đường hầm, linh hồn chúng ta đã băng qua cái cổng đầu tiên của cuộc hành trình của nó vào trong thế giới linh hồn. Bây giờ, phần lớn chủ thể nhận thức đầy đủ rằng, họ không thực sự chết, mà chỉ rời bỏ cái gánh nặng của một thân xác Cõi Trần. Với sự nhận biết này, sự chấp nhận [cái chết] đến trong những cấp độ khác nhau, tùy theo từng linh hồn. Vài thân chủ nhìn vào những môi trường mới này với niềm kinh ngạc liên tục, trong khi những người khác thì thản nhiên hơn khi tường thuật cho tôi những gì mà họ thấy. Sự khác biệt này tùy thuộc rất nhiều vào mức độ trưởng thành [tâm linh] của họ và những kinh nghiệm về kiếp sống mới đây của họ. Loại phản ứng phổ biến nhất mà tôi nghe, là một tiếng thở phào nhẹ nhõm, theo sau là một câu nói như : “Ồ, thật tuyệt vời, tôi lại trở về nhà, cái nơi chốn xinh đẹp này.”
Có những linh hồn tiến hóa cao, chúng di chuyển quá nhanh ra khỏi thân xác mình, đến nỗi, nhiều trong số những cái mà tôi đang mô tả ở đây, chỉ là một vết mờ khi chúng trở lại cái “đích đến tâm linh” của chúng. Có những linh hồn tiến hóa cao, và theo ý tôi, chúng là một thiểu số “tinh hoa” ở Cõi Trần. Linh hồn trung bình thì không di chuyển nhanh như vậy, và một vài
32
linh hồn rất lưỡng lự. Ngoài những ca hiếm hoi – những linh hồn bị nhiễu loạn cao độ, chiến đấu để lưu giữ sự nối kết với cái tử thi của chúng – tôi thấy chính những linh hồn trẻ hơn, với ít kiếp sống quá khứ hơn, là những linh hồn vẫn quyến luyến môi trường Cõi Trần ngay sau khi chết.
Phần lớn trong số những thân chủ của tôi tường thuật rằng, khi họ ra khỏi đường hầm, thì trong một lát, những sự vật vẫn không rõ ràng. Tôi nghĩ, điều này là do sự dày đặc [the density] của cái tầng trung giới [astral plane] gần nhất bao quanh Cõi Trần, gọi là Kamaloca46 bởi những nhà Thông Thiên Học. Ca kế tiếp mô tả khu vực này với nhiều chi tiết hơn. Linh hồn của cá thể này đưa ra những mô tả đáng chú ý, chi tiết, về hình dáng, màu sắc, và cấp độ rung động. Bình thường, những mô tả sinh động, có tính vật lý như thế, chỉ xuất hiện khi [linh hồn] đi vào sâu hơn trong thế giới linh hồn, sau khi linh hồn đã quen với môi trường xung quanh nó.
CA 4:
* TS N: Trong khi bạn di chuyển xa khỏi đường hầm, hãy mô tả những gì mà bạn thấy xung quanh bạn, càng chi tiết càng tốt.
+ CT: Những vật thể…đều được xếp thành nhiều tầng. * TS N: Việc xếp tầng như thế nào?
+ CT: Hơi giống như một…cái bánh Sinh nhật.
* TS N: Dùng cái bánh Sinh nhật như một mô hình, hãy giải thích, bạn muốn ngụ ý cái gì?
+ CT: Tôi muốn nói, vài cái bánh Sinh nhật có những cái chóp nhỏ và rộng ở đáy. Nó không giống như thế khi tôi đi xuyên qua cái đường hầm. Bây giờ tôi thấy những tầng…những
46 Thế giới của Dục Vọng. [Dục giới]
33
cấp độ ánh sáng…chúng hiện ra với tôi…mờ mờ…lồi lõm không đều…
* TS N: Bạn có thấy thế giới linh hồn ở đây được tạo thành bởi một cấu trúc rắn chắc không?
+ CT: Đó là cái mà tôi đang cố giải thích. Nó không rắn chắc, mặc dù ban đầu, bạn có thể nghĩ là như vậy. Nó có nhiều tầng – những cấp độ ánh sáng, tất cả đều được bện lại với nhau trong…những sợi xếp thành tầng. Những vật thể có vẻ như không đối xứng, nhưng thực ra, chúng đối xứng. Nhưng tôi thấy những biến thể trong độ dày và khúc xạ màu sắc trong những tầng. Chúng cũng dịch chuyển lui tới. Tôi luôn luôn nhận thấy hiện tượng này trong khi tôi du hành xa khỏi Cõi Trần.
* TS N: Tại sao bạn nghĩ nó là như thế?
+ CT: Tôi không biết. Tôi không thiết kế nó.
* TS N: Từ sự mô tả của bạn, tôi hình dung thế giới linh hồn như là một bậc thang khổng lồ với những tầng của những khu vực bị che khuất, từ đỉnh tới đáy.
+ CT: Vâng, và những khu vực đều có hình cầu – chúng di chuyển theo đường cong xa khỏi tôi trong khi tôi trôi bồng bềnh xuyên qua chúng.
* TS N: Từ vị trí quan sát của bạn, bạn có thể nói cho tôi biết về những màu sắc khác nhau của những tầng? + CT: Tôi không nói rằng những tầng có những gam màu chủ yếu nào. Tất cả chúng đều là những biến thể của màu trắng. Nơi mà tôi đang đi tới thì rực rỡ hơn là nơi mà tôi đã có mặt. Xung quanh tôi bây giờ là một màu trắng mơ hồ, sáng hơn nhiều so với cái đường hầm.
* TS N: Trong khi bạn trôi bồng bềnh, xuyên qua những tầng này, thì linh hồn bạn đang di chuyển lên hay xuống? + CT: Không lên, không xuống. Tôi đang di chuyển theo chiều ngang.
* TS N: Vậy, bạn thấy thế giới linh hồn vào khoảnh khắc này trong những chiều [kích] tiếp tuyến của những đường vạch [lines] và những góc khi bạn di chuyển theo chiều ngang?
34
+ CT: [im lặng một lát] Đối với tôi, nó chủ yếu là năng lượng phi vật chất, đang lao nhanh, bị vỡ thành những tầng bởi những biến thể về màu sắc và ánh sáng. Tôi nghĩ, một cái gì đó…đang kéo tôi sang mức di chuyển thích hợp của tôi, và đang cố làm cho tôi thư giãn, nữa…
* TS N: Bằng cách nào?
+ CT: Tôi đang nghe những âm thanh.
* TS N: Những âm thanh gì vậy?
+ CT: Một…vọng âm của âm nhạc…tiếng ù ù du dương… những hồi chuông gió…đang rung động hòa nhịp với những cử động của tôi…quá thư giãn.
* TS N: Những người khác đã định nghĩa những âm thanh này như là sự rung động trong thiên nhiên, tương tự như dư âm từ một cái âm thoa.47 Bạn đồng ý hay bất đồng với sự mô tả này?
+ CT: [gật đầu đồng ý] Vâng, nó là như thế…và tôi có một ký ức về mùi và vị nữa.
* TS N: Có phải điều này có nghĩa là, những giác quan vật lý của chúng ta vẫn lưu lại với chúng ta sau cái chết? + CT: Vâng, ký ức về chúng…những làn sóng của những nốt nhạc du dương ở đây thì quá đẹp…những tiếng chuông… những dây đàn …thanh thản quá.
Nhiều kẻ du hành vào thế giới linh hồn tường thuật cho tôi những cảm giác thư giãn, tạo ra bởi những rung động đầy nhạc tính. Những cảm giác về tiếng động bắt đầu khá sớm, sau cái chết. Vài thân chủ kể rằng, họ nghe những tiếng vo vo và ù ù sau khi rời bỏ thân xác vật lý của họ. Cái này tương tự như tiếng ồn mà người ta nghe khi đứng gần đường dây điện thoại, và nó có thể thay đổi âm lượng trước khi những linh hồn trôi xa khỏi vùng trung giới của Cõi Trần. Người ta nói rằng, họ nghe những âm thanh hệt như vậy, khi ở tình trạng được gây mê toàn phần.
47 Tuning fork: Âm thoa.
35
Những âm thanh đều đều, ù ù này trở nên du dương khi chúng ta rời đường hầm. Loại “âm nhạc” này đã được gọi một cách thích đáng là năng lượng của vũ trụ, bởi vì nó phục sinh [revitalize] linh hồn.
Với những chủ thể nói về các tầng tâm linh, tôi đưa ra khả tính rằng, có thể họ đang nhìn thấy những tầng của cõi trung giới. Những tác phẩm siêu hình học nói nhiều về những tầng phía bên trên Cõi Trần. Theo những kinh điển Ấn Độ cổ xưa, gọi là Kinh Vedas, theo sau bởi những kinh điển phương Đông về sau, thì những tầng trung giới bao gồm một loạt những chiều [không gian] ở bên trên thế giới vật lý hay thế giới hữu hình, vốn hòa lẫn vào thế giới linh hồn. Suốt hàng ngàn năm, những vùng bất khả thị này đã được trải nghiệm bởi nhiều người, thông qua những quan sát của “tâm” trong thiền định, trong trạng thái xuất hồn. Những tầng trung giới cũng từng được mô tả như là ít dày đặc hơn, trong khi người ta di chuyển xa hơn khỏi những ảnh hưởng nặng nề của Cõi Trần.
Ca kế tiếp trình bày một linh hồn vẫn còn bị nhiễu loạn sau khi băng qua đường hầm tâm linh. Đây là một người ở tuổi 36, chết vì một cơn đau tim trên đường phố Chicago vào năm 1902. Anh ta bỏ lại một gia đình đông con – nhiều đứa con nhỏ
và một người vợ mà anh ta yêu tha thiết. Họ rất nghèo. CA 5 :
*TS N: Anh có thấy rõ ràng khi anh du hành qua bên kia đường hầm?
+ CT: Tôi vẫn đang băng qua những…đám mây giống như bọt xung quanh tôi.
* TS N: Tôi muốn anh di chuyển suốt con đường băng qua cái này và nói cho tôi biết về những gì mà anh thấy bây giờ. + CT: [im lặng một lát] Ồ…Tôi đang ở ngoài nó… Chúa ơi, nơi này rất to lớn! Nó quá chói chang và sạch sẽ – thậm chí,
36
nó còn có mùi thơm. Tôi đang nhìn vào một cung điện tráng lệ, xây bằng tuyết.
* TS N : Hãy kể thêm.
+ CT: [kinh ngạc] Nó to lớn lạ thường…nó giống như thủy tinh rực rỡ, lấp lánh…những hòn đá có màu đang chiếu sáng xung quanh tôi.
* TS N: Khi anh nói giống thủy tinh, tôi nghĩ đến một màu sắc trong suốt.
+ CT: Vâng, chủ yếu là những màu xám và trắng… nhưng khi tôi trôi bồng bềnh về phía trước, tôi thực sự thấy những màu khác…khảm vào nhau …tất cả đều lóng lánh.
* TS N: Hãy nhìn ra xa, từ bên trong cái cung điện bằng tuyết này – anh có thấy ranh giới nào ở nơi đâu không? + CT: Không, không gian này thì vô hạn…quá uy nghiêm…và bình yên.
* TS N: Anh đang cảm thấy gì ngay bây giờ?
+ CT: Tôi…không thể tận hưởng nó một cách trọn vẹn… Tôi không muốn đi xa hơn… Maggie… [người vợ góa của thân chủ]. * TS N: Tôi có thể thấy rằng, anh vẫn còn bị nhiễu loạn bởi cuộc sống tại Chicago, nhưng điều này có ngăn trở tiến độ của anh vào trong thế giới linh hồn?
+ CT: [thân chủ giật nảy người lên trong ghế] Tốt! Tôi thấy vị hướng đạo48 [guide] của tôi đang đi về phía tôi – bà ấy biết tôi cần cái gì.
* TS N : Hãy kể cho tôi về những gì diễn ra giữa anh và vị hướng đạo của anh.
+ CT: Tôi bảo bà ấy rằng, tôi không thể tiếp tục đi …rằng tôi cần biết, liệu Maggie và các con tôi có sẽ ổn không.
* TS N: Và vị hướng đạo của anh trả lời như thế nào?
+ CT: Bà ấy đang an ủi tôi – nhưng tâm hồn tôi quá nặng trĩu ưu phiền.
* TS N: Anh nói gì với bà ấy?
48 Guide: Vị hướng đạo; người hướng dẫn; cố vấn... Đây là một thực thể rất quan trọng, sẽ trợ giúp linh hồn rất nhiều. Về sau, ta sẽ biết rõ hơn về vị này.
37
+ CT: [quát to] Tôi nói với bà ấy: “Tại sao bà để cho việc này xảy ra? Tại sao bà xử tệ với con như vậy? Bà bắt con trải qua sự đau đớn và gian truân như thế với Maggie, và bây giờ, cắt đứt đời chúng con.”
* TS N: Vị hướng đạo của anh làm gì?
+ CT: Bà ấy đang cố xoa dịu tôi. Bảo tôi rằng, tôi đã làm một công việc tốt và rằng, tôi sẽ thấy đời tôi đi theo cái cái lộ trình đã hoạch định của nó.
* TS N: Anh có chấp nhận những gì bà ấy nói không? + CT: [im lặng một lát] Trong tâm trí tôi…thông tin đến với tôi…về cái tương lai ở Cõi Trần…rằng gia đình tôi đang sống bình thường dù không có tôi…chấp nhận rằng, tôi đã ra đi…họ sắp thích nghi với tình huống mới…và chúng tôi, tất cả, sẽ gặp lại nhau.
* TS N: Và điều này khiến cho anh cảm thấy thế nào? + CT: Tôi cảm thấy…bình an [thở dài] … Bây giờ, tôi sẵn sàng tiếp tục đi.
Trước khi nói đến ý nghĩa của việc [chủ thể] ca 5 gặp vị hướng đạo của anh ta ở đây, tôi muốn nói đến việc xuất hiện của một cung điện bằng tuyết [trong thế giới linh hồn]. Đi xa hơn vào thế giới linh hồn, những thân chủ của tôi thường nói về việc thấy những tòa nhà và ở trong những căn phòng có đồ đạc. Trạng thái bị thôi miên, chỉ một mình nó, không tạo ra những hình ảnh này. Một cách logic, trong một thế giới phi vật chất, người ta sẽ không hồi tưởng lại những cấu trúc vật lý như thế. Rất có thể, môi trường tự nhiên của Cõi Trần xuất hiện – do ý muốn của “ai đó” – nhằm trợ giúp sự chuyển tiếp và thích nghi của linh hồn sau một cái chết vật lý. Những cảnh này có ý nghĩa cá nhân đối với mọi linh hồn truyền thông với tôi – tất cả trong số chúng, đều bị tác động bởi những kinh nghiệm của chúng ở Cõi Trần.
Trong thế giới linh hồn, không phải ngẫu nhiên mà một linh hồn thấy những hình ảnh vốn có quan hệ với những nơi
38
chốn mà nó đã sống và viếng thăm ở Cõi Trần. Những linh hồn có thể thấy một ngôi trường, khu vườn, núi, hay bờ biển, bởi vì một lực tâm linh nhân từ khiến cho những hình ảnh Cõi Trần hiện ra, để an ủi chúng ta bằng sự quen thuộc của chúng.49
Những ký ức về địa cầu [Cõi Trần] của chúng ta không bao giờ chết – chúng thì thầm mãi mãi trong “linh hồn” 50 [soul-mind] của những thực thể trong thế giới linh hồn trên những ngọn gió của những giấc mơ huyền thoại, hệt như những hình ảnh của thế giới linh hồn vẫn thì thầm bên trong “tâm trí” con người [human mind] ở Cõi Trần.
Tôi thích nghe những thân chủ nói về những hình ảnh đầu tiên mà họ thấy, khi mới bước vào thế giới linh hồn. Người ta có thể thấy những cánh đồng hoa dại, những tòa tháp lâu đài hiện lên ở đằng xa, hay những cầu vồng dưới một bầu trời mở rộng khi trở lại nơi này, mà họ yêu mến, sau một thời gian vắng mặt. Đối với một linh hồn “đang trở lại” [thế giới linh hồn], thì những cảnh đầu tiên giống với những cảnh Cõi Trần mà nó thấy, có vẻ như không thay đổi nhiều qua một giai đoạn ngắn [span] của những kiếp sống, mặc dù mỗi thân chủ đều mô tả một cách khác nhau. Tôi phát hiện rằng, một khi thân chủ [trong trạng thái bị thôi miên] tiếp tục tiến xa hơn vào trong thế giới linh hồn – để mô tả những khía cạnh có tính chức năng của cuộc sống linh hồn – thì những bình luận của họ trở nên giống nhau hơn.
Cái ca mà tôi vừa mới duyệt lại, có thể được mô tả như là một linh hồn khá bất ổn, gắn bó một cách thắm thiết với bạn linh hồn [soulmate] của anh ta, Maggie, bị bỏ lại đằng sau. Không nghi ngờ gì rằng, vài linh hồn thực sự mang hành lý tiêu cực của một kiếp quá khứ lâu hơn những linh hồn khác, mặc dù
49 Chú ý: Khi mới bước vào thế giới linh hồn, chủ thể có thể thấy một số hình ảnh quen thuộc với mình ở Cõi Trần, nhưng đó không phải là những sự vật của thế giới linh hồn, mà chúng chỉ tạm thời “hiện ra” với linh hồn trong giai đoạn chuyển tiếp, để nó bớt bỡ ngỡ khi mới bước vào một môi trường mới.
50 Soul-mind: “Tâm trí của linh hồn,” để phân biệt với “body mind,” (hay human mind),” tâm trí của cơ thể,” của con người. Có thể tạm hiểu như sau: “Tâm trí con người,” bị tác động bởi bộ não trong một cơ thể người, nên nó thường bị “ô nhiễm,” và bị hạn chế về nhiều mặt. Trái lại, “tâm trí của linh hồn,” thì không bị tác động bởi bộ não, do vậy, nó thanh khiết và tự do nhiều hơn.
39
trong thế giới linh hồn, chúng được xoa dịu bởi nhiều nguồn trợ lực. Người ta có khuynh hướng nghĩ rằng, khi thân xác vật lý chết đi, thì mọi linh hồn đều trở thành toàn trí [omniscent]. Điều này không hoàn toàn đúng, bởi vì những giai đoạn thích nghi đều khác nhau. Thời gian thích nghi của linh hồn tùy thuộc vào hoàn cảnh chết, sự luyến chấp của linh hồn vào những ký ức của kiếp sống vừa kết thúc, và mức độ tiến hóa của nó.
Trong suốt quá trình [thân chủ] lùi về quá khứ, tôi thường xuyên chứng kiến sự giận dữ, khi đời một người trẻ chấm dứt một cách đột ngột. Những linh hồn bước trở lại vào trong thế giới linh hồn dưới những điều kiện này, thường bị ngỡ ngàng và bối rối vì phải rời bỏ những người họ yêu mến mà không báo trước. Họ không được chuẩn bị cho cái chết, và một vài linh hồn cảm thấy buồn và mất mát ngay sau khi rời bỏ thể xác mình.
Nếu một linh hồn bị chấn thương tâm lý và chưa hoàn tất công việc của mình, thì thực thể mà nó thường thấy ngay sau cái chết, là vị hướng đạo của nó. Những vị thầy tâm linh tiến hóa cao này chuẩn bị để loại bỏ cường độ phẫn chí ban đầu của một linh hồn, theo sau một cái chết không đúng lúc. Sau cùng, chủ thể ca 5 sẽ làm một sự thích nghi lành mạnh với thế giới linh hồn, bằng cách cho phép vị hướng đạo trợ giúp anh ta tìm lại thế
quân bình của chuyến đi vào trong thế giới linh hồn. Tuy nhiên, tôi đã phát hiện rằng, tại cánh cổng của thế giới linh hồn, thì những vị hướng đạo không động viên việc giải quyết trọn vẹn mọi nhiễu loạn về tư tưởng. Có thêm nhiều thời gian và những nơi chốn thích hợp để [linh hồn] ôn lại một cách chi tiết những bài học về nghiệp báo – bao gồm sinh và tử, mà tôi sẽ mô tả sau này. Vị hướng đạo trong ca 5 cho ta một hình dung ngắn gọn về thời gian tăng tốc của Cõi Trần như là một phương tiện để xoa dịu người đàn ông này về tương lai của vợ và các con anh ta, để anh ta có thể tiếp tục cuộc hành trình của mình với nhiều sự chấp nhận hơn.
Bất luận trạng thái “tâm hồn” của họ ra sao ngay sau khi chết, thì những thân chủ của tôi đều xuýt xoa kinh ngạc về
40
những cái kỳ diệu được thu hồi lại51 của thế giới linh hồn. Thường khi, cảm nhận này được kết hợp với niềm hân hoan tột cùng – khi thấy rằng, tất cả những lo lắng trần thế của họ đã được bỏ lại đằng sau, nhất là sự đau đớn thể xác. Trên mọi thứ
khác, thế giới linh hồn đại diện cho một nơi chốn của sự yên tĩnh tối cao [supreme quiescence] đối với linh hồn đang du hành. Mặc dù, ban đầu có vẻ như chúng ta đơn độc ngay sau cái chết, nhưng chúng ta không bị cô lập hay hoàn toàn bơ vơ. Những lực thông minh, ở dạng năng lượng, hướng dẫn chúng ta đi xuyên qua cánh cổng.
Những linh hồn mới đi vào trong thế giới linh hồn có ít thời gian để trôi bồng bềnh chỗ này chỗ kia, tự hỏi chúng đang ở đâu và cái gì sẽ xảy ra tiếp theo với chúng. Những vị hướng đạo của chúng ta và một số những “bạn linh hồn” [soul mate] và bạn hữu đợi chúng ta ở kề sát cổng vào để chào đón chúng ta, bày tỏ lòng cảm mến, và để trấn an rằng, mọi sự sẽ ổn, không sao cả. Thực ra, chúng ta cảm thấy sự hiện diện của họ từ khoảnh khắc chết, bởi vì sự tái thích nghi của [linh hồn] chúng ta tùy thuộc nhiều vào cái ảnh hưởng của những thực thể từ ái này.
* * * * * * * * *
51 Recovered: Được thu hồi lại – chú ý chữ “lại,” – bởi vì linh hồn đã từng ở trong thế giới linh hồn, nhưng khi đầu thai xuống Cõi Trần, thì nó đã “quên đi” hết. Do vậy, khi trở lại thế giới linh hồn, nó phải “làm lại” từ đầu.
41
CHƯƠNG III
TRỞ VỀ NHÀ
Việc gặp gỡ những linh hồn thân thiện của chúng ta sau cái chết là rất quan trọng, nhưng làm thế nào chúng ta nhận ra họ? Những linh hồn hiện ra với nhau ra sao, trong thế giới linh hồn? Tôi thấy, trong trạng thái bị thôi miên, thì những thân chủ
của tôi đều có những ý kiến giống nhau về vấn đề này. Một linh hồn có thể hiện ra như một khối năng lượng, nhưng rõ ràng, năng lượng linh hồn phi vật chất cũng có thể biểu lộ những đặc tính con người. Khi truyền thông với nhau, những linh hồn thường sử dụng năng lực của chúng để “biến thành” những hình thể kiếp trước của chúng. Một hình thể con người, chỉ là một trong những trong số rất nhiều hình thể mà linh hồn biến thành, từ năng lượng căn bản của nó. Về sau, trong chương 6, tôi sẽ thảo luận một khía cạnh khác của “bản sắc” [soul identity] –
việc sở hữu một màu hào quang đặc thù nào đó.
Phần lớn trong số những thân chủ của tôi tường thuật rằng, người đầu tiên mà họ thấy trong thế giới linh hồn, là vị hướng đạo riêng [personal] của họ. Tuy nhiên, sau bất cứ kiếp sống nào, chúng ta có thể được chào đón bởi một “bạn linh hồn” [soul mate]. Những vị hướng đạo và bạn linh hồn không phải là một. Nếu một kẻ thân thích hay người bạn thân trong kiếp trước hiện ra với linh hồn đang trở lại, thì vị hướng đạo “chính quy” của họ có thể vắng mặt. Tôi phát hiện rằng, những vị hướng đạo thường ở một nơi nào đó rất gần, đang theo dõi đường đi nước bước của “kẻ mới đến” trong cách riêng của họ. Trong ca kế tiếp của tôi, linh hồn vừa mới đến xuyên qua cánh cổng của thế
giới linh hồn và được đón chào bởi một thực thể tiến hóa cao,
42
mà hiển nhiên đã có những nối kết chặt chẽ với thân chủ qua một loạt liên tục của những kiếp quá khứ. Mặc dù thực thể “tri âm” này không phải là vị hướng đạo chủ yếu của thân chủ tôi, ông ta ở đó để chào đón và mang đến sự động viên trìu mến cho cô ấy.
CA 6 :
* TS N: Cô thấy cái gì xung quanh cô?
+ CT: Như thể là…tôi đang trôi dạt về phía trước…cát trắng tinh…đang dịch chuyển xung quanh tôi…và tôi đang ở dưới một cái ô khổng lồ – với những tấm pa-nô sặc sỡ – tất cả tan thành hơi, nhưng cũng được niềng lại với nhau… * TS N: Có ai ở đây để gặp cô không?
+ CT: [im lặng một lát] Tôi nghĩ rằng…tôi cô độc…nhưng [lưỡng lự một hồi lâu] ở đằng xa...vâng…ánh sáng… đang di chuyển nhanh về phía tôi…ồ, Chúa ơi!
* TS N: Nó là cái gì thế?
+ CT: [bị kích động] Chú Charlie! [nói to] Chú Charlie, cháu đang ở đây nè!
* TS N: Tại sao người này đến gặp cô đầu tiên?
+ CT: [giọng xa vắng, bận rộn] Chú Charlie, cháu nhớ chú nhiều lắm.
* TS N: [Tôi lặp lại câu hỏi]
+ CT: Bởi vì, trong số những thân thích của tôi, tôi yêu mến ông hơn bất cứ ai khác. Ông chết khi tôi còn là một đứa bé và tôi không bao giờ nguôi ngoai về sự ra đi của ông [trên một nông trại ở Nebraska trong kiếp quá khứ gần đây nhất của thân chủ này].
* TS N: Tại sao cô biết đó là Chú Charlie? Có phải, ông ta có những nét mà cô nhận ra?
+ CT: [thân chủ đang vặn vẹo một cách phấn chấn trong ghế] Chắc chắn rồi, chắc chắn vậy – hệt như ký ức của tôi về ông – vui vẻ, nhân ái, đáng yêu – ông ở sát bên tôi. [cười khúc khích] * TS N: Có cái gì buồn cười thế ?
43
+ CT: Chú Charlie vẫn mập như xưa kia ông vốn vậy. * TS N: Và kế tiếp, ông ta làm gì?
+ CT: Ông đang mỉm cười và đang chìa tay ra với tôi… * TS N: Có phải điều này ngụ ý rằng, ông ta có một thân xác thuộc loại nào đó, với hai bàn tay?
+ CT: [cười to] Ồ, đúng và không đúng. Tôi đang trôi bồng bềnh và ông cũng vậy. Nó…ở trong tâm trí tôi…ông đang phô bày những đường nét của chính mình cho tôi…và cái mà tôi nhận biết rõ nhất…là bàn tay ông chìa ra với tôi.
* TS N: Tại sao ông ta đang chìa bàn tay ra với cô trong một thể cách có tính vật lý?
+ CT: [im lặng một lát] Để…an ủi tôi…dẫn tôi đi xa hơn vào trong ánh sáng.
* TS N: Và cô làm gì?
+ CT: Tôi đang đi với ông và chúng tôi đang nghĩ về những thời gian vui vẻ mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau – chơi đùa trên đống cỏ khô trên nông trại.
* TS N: Và ông ta đang để cho cô thấy mọi thứ này trong tâm trí cô, để cô sẽ biết ông ta là ai?
+ CT: Vâng…như tôi đã biết ông trong kiếp trước của tôi…nên tôi sẽ không sợ. Ông biết, tôi vẫn hơi bị sốc vì cái chết của tôi [thân chủ đã chết đột ngột trong một tai nạn ô tô].
* TS N: Vậy thì, ngay sau khi chết – bất luận bao nhiêu cái chết mà chúng ta có thể đã trải nghiệm trong những kiếp sống khác – cái chết vẫn có thể hơi đáng sợ, cho đến khi chúng ta trở nên quen với thế giới linh hồn một lần nữa?
+ CT: Nó không thực sự là sợ hãi. Đúng hơn, có lẽ, tôi lo lắng. Với tôi, mỗi lần, nó mỗi khác. Vụ đụng xe xảy ra quá bất ngờ, tôi không kịp chuẩn bị. Tôi vẫn hơi bị lẫn lộn.
* TS N: Được rồi, chúng ta hãy đi về phía trước thêm một chút. Bây giờ Chú Charlie đang làm gì?
+ CT: Ông đang đưa tôi đến…nơi tôi phải đến…
* TS N: Khi tôi đếm đến 3, chúng ta hãy đi tới đó. Một, hai, ba! Hãy kể cho tôi, cái gì đang xảy ra?
44
+ CT: [im lặng lâu] Có…những người khác quanh đây…và họ nom có vẻ…thân thiện…khi tôi đến gần…dường như họ muốn tôi nhập bọn với họ…
* TS N: Hãy tiếp tục di chuyển về phía họ. Cô có ấn tượng rằng, có thể, họ đang đợi cô?
+ CT: Vâng! Thực vậy, tôi nhận thức rằng, tôi đã từng ở cùng họ trước đây…[im lặng] Không, xin đừng bỏ đi!
* TS N: Bây giờ cái gì đang xảy ra?
+ CT: [rất thất vọng] Chú Charlie đang rời bỏ tôi. Tại sao ông lại bỏ đi chứ?
* TS N: [Tôi ngừng cuộc đối thoại để dùng vài “kỹ thuật xoa dịu” trong những hoàn cảnh này, và rồi chúng tôi tiếp tục] Hãy nhìn sâu vào “tâm trí sâu kín” [inner mind] của cô. Chắc hẳn cô nhận biết tại sao Chú Charlie lại rời bỏ cô vào thời điểm này?
+ CT: [thư giãn hơn, nhưng tiếc rẻ] Vâng…ông thường trú trong một nơi chốn khác với nơi chốn của tôi…ông chỉ đến để gặp tôi…để đưa tôi đến đây.
* TS N: Tôi nghĩ rằng, tôi hiểu. Chú Charlie là người đầu tiên đến gặp cô sau cái chết của cô và xem cô có ổn không – công việc của ông chỉ có vậy. Tôi muốn biết, bây giờ cô có thấy dễ chịu hơn và thoải mái hiều hơn?
+ CT: Vâng, dễ chịu và thoải mái hơn. Đó là lý do tại sao Chú Charlie đã để tôi lại với những người khác.
Một hiện tượng khó hiểu về thế giới linh hồn, là những người quan trọng trong đời chúng ta luôn luôn có thể chào đón chúng ta, cho dẫu họ có thể đang sống một kiếp sống khác, trong một cơ thể mới.52 Điều này sẽ được giải thích trong chương 6. Trong chương 10, tôi sẽ xem xét khả năng của linh
52 Làm thế nào họ có thể chào đón chúng ta, khi họ đã “ở trong một cơ thể mới”? Đây là điều thật khó tin. Ở một chỗ khác, tác giả đã giải thích như sau: Khi một linh hồn đầu thai vào trong một cơ thể mới, thì nó để lại thế giới linh hồn một phần năng lượng của nó, và chính cái phần năng lượng này sẽ “hóa thân” thành một thực thể để chào đón linh hồn mới trở lại. Và có lẽ, chính nhờ cái phần năng lượng “dự trữ” này, mà linh hồn vẫn có thể, bằng cách nào đó, “phù hộ” cho những thân nhân đang sống ở Cõi Trần?
45
hồn trong việc “phân thân” : nó có thể, cùng một lúc, ở trong nhiều hơn một thân xác ở Cõi Trần.53
Thường khi, vào thời điểm quan trọng này trong sự di chuyển của linh hồn, thì hành lý, những gánh nặng tinh thần và thể xác của Cõi Trần đang giảm xuống, vì 2 lý do. Thứ nhất, bằng chứng về một trật tự và sự hài hòa được chỉ đạo cẩn thận trong thế giới linh hồn. Bằng chứng đó khiến chúng ta nhớ lại những gì mà chúng ta bỏ lại đằng sau [trong thế giới linh hồn] trước khi chúng ta chọn cuộc sống ở dạng thức vật lý. Thứ hai, việc thấy những người mà chúng ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại sau khi họ chết, có một tác động rất to lớn. Đây là một thí dụ khác.
CA 7:
* TS N: Bây giờ, cô đã có cơ hội để thích nghi với môi trường của cô trong thế giới linh hồn, hãy nói cho tôi biết, cái nơi này tác động lên cô như thế nào?
+ CT: Thật…ấm áp và dễ chịu. Thật là nhẹ nhõm khi được xa rời Cõi Trần. Tôi chỉ muốn lưu lại ở đây [thế giới linh hồn] mãi mãi. Không có sự căng thẳng, lo lắng, chỉ có một cảm thức an vui. Tôi đang trôi bồng bềnh…đẹp biết bao…
* TS N: Khi cô tiếp tục trôi bồng bềnh, đâu là ấn tượng chủ yếu kế tiếp của cô, khi cô băng qua cổng vào thế giới linh hồn?
+ CT: [im lặng một lát] Sự quen thuộc.
* TS N: Cái gì quen thuộc?
53 Một linh hồn có thể, cùng một lúc, đầu thai vào 2 cơ thể khác nhau? Điều này thật khó tin. Nhưng trong cuốn Destiny of Souls, cũng của Michael Newton, tác giả cho biết: một linh hồn có thể “phân chia” năng lượng của nó, để “nhập vào” nhiều cơ thể cùng một lúc – nhưng điều này là khá bất thường. Một vài chủ thể nói rằng, việc này làm cho năng lượng của linh hồn họ bị phân tán, nên nó bị thiếu năng lượng để hoạt động có hiệu quả trong một cơ thể nào đó.
46
+ CT: [sau một chút lưỡng lự] Nhiều người…những người bạn…đều ở đây, tôi nghĩ vậy.
* TS N: Những người này là những người quen thuộc với cô ở Cõi Trần?
+ CT: Tôi…có một cảm giác về sự hiện diện của họ… những người mà tôi biết…
* TS N: Tốt, hãy tiếp tục di chuyển vừa phía trước. Cô thấy cái gì kế tiếp?
+ CT: Những làn ánh sáng…mềm…giống như mây. * TS N: Trong khi cô di chuyển, làn ánh sáng này có tiếp tục nom như cũ không?
+ CT: Không, chúng đang phát triển…những giọt năng lượng…và tôi biết, đó là những con người!
* TS N: Cô đang di chuyển về phía họ, hay họ đang tiến về phía cô?
+ CT: Chúng tôi đang trôi dạt về phía nhau, nhưng tôi đang trôi chậm hơn họ, bởi vì…tôi không biết chắc chắn phải làm cái gì…
* TS N: Hãy thư giãn và tiếp tục trôi trong khi tường thuật cho tôi mọi sự mà cô thấy.
+ CT: [im lặng một lát] Bây giờ tôi đang thấy những hình thể con người, một nửa người – chỉ từ thắt lưng trở lên. Hình dáng đại cương [outlines] của họ thì cũng trong suốt…tôi có thể thấy xuyên qua họ.
* TS N : Cô thấy loại đường nét nào trong những hình thể [shapes] này?
+ CT: [bồn chồn] Những con mắt!
* TS N: Cô chỉ thấy những con mắt?
+ CT: Chỉ có một dấu vết của một cái miệng – nó không là gì cả [hốt hoảng] Bây giờ, thì những con mắt đang ở khắp xung quanh tôi…đang đến gần hơn…
* TS N: Có phải mỗi thực thể có hai con mắt?
+ CT: Đúng vậy.
* TS N : Những con mắt này có vẻ bề ngoài của mắt người, với một tròng đen và con ngươi?
47
+ CT: Không…khác…chúng…lớn hơn…những hình cầu màu đen…ánh sáng phát xạ…về phía tôi…ý nghĩ… [rồi với một tiếng thở phào nhẹ nhõm] Ồ!
* TS N: Hãy tiếp tục.
+ CT: Tôi đang bắt đầu nhận ra họ – họ đang gửi những hình ảnh vào trong tâm trí tôi – những ý tưởng về chính họ và… những hình thể đang thay đổi…thành những con người!
* TS N: Những con người với những đường nét của con người?
+ CT: Vâng. Ồ…trông kìa! Đó là anh ấy!
* TS N: Cô thấy cái gì?
+ CT: [bắt đầu cười và khóc cùng một lúc] Tôi nghĩ, đó là…vâng, đó là Larry – anh ấy ở phía trước mọi người khác – anh ấy là người đầu tiên mà tôi thực sự thấy…Larry, Larry!
* TS N: [sau khi cho thân chủ một cơ hội để bình tĩnh lại một chút] Thực thể linh hồn gọi là Larry đang ở phía trước một nhóm người mà cô biết?
+ CT: Vâng, tôi biết rằng những người mà tôi muốn gặp nhất, thì đang ở phía trước…một vài người bạn khác của tôi, ở phía sau.
* TS N: Cô có thể thấy tất cả họ một cách rõ ràng à ? + CT: Không, những người ở phía sau thì…mờ mờ…xa xôi…nhưng, tôi có cảm giác về sự hiện diện của họ. Larry ở phía trước…đang đến gần tôi…Larry!
* TS N: Larry là người chồng trong kiếp vừa qua của cô, mà cô đã nói với tôi trước đây?
+ CT: [sôi nổi] Vâng, chúng tôi đã có một cuộc đời tuyệt vời cùng nhau. Gunther thì quá mạnh mẽ – mọi người trong gia đình anh chống lại cuộc hôn nhân của chúng tôi. Jean đào ngũ khỏi hải quân để cứu tôi thoát khỏi cuộc sống tồi tệ mà tôi đang sống lúc ấy tại Marseilles – anh ấy luôn luôn muốn có tôi…
Thân chủ này quá bị kích động, đến nỗi những kiếp sống quá khứ của cô xuất hiện liên tiếp, kiếp này chồng lên kiếp kia. Larry, Gunther, và Jean đều là những người chồng trong những
48
kiếp trước, nhưng họ đều là bạn linh hồn của cô. May thay, trong những phiên thôi miên trước đây, tôi đã có một cơ hội để biết những người này là ai. Ngoài Larry, người chồng Mỹ gần đây, thì Jean là một thủy thủ người Pháp trong thế kỷ 19 và Gunther là chàng trai thuộc dòng dõi quý tộc, sống trong thế kỷ 18.
* TS N: Cô và Larry đang làm gì ngay bây giờ?
+ CT: Đang ôm nhau.
* TS N: Lúc này, nếu một người thứ ba nhìn hai người đang ôm nhau, thì họ sẽ thấy cái gì?
+ CT: Họ sẽ thấy…hai khối ánh sáng rực rỡ đang xoay tít xung quanh nhau, tôi đoán thế…[thân chủ bắt đầu bình tĩnh lại và tôi giúp cô lau những giọt nước mắt trên mặt cô với một cái khăn giấy].
* TS N: Và cái này nói lên điều gì?
+ CT: Chúng tôi đang ôm ghì nhau…bày tỏ tình yêu…nối kết với nhau…nó khiến cho chúng tôi hạnh phúc… * TS N: Sau khi cô gặp bạn linh hồn [soulmate] của mình, thì cái gì xảy ra kế tiếp?
+ CT: [bám chặt vào ghế dựa] Ồ – tất cả họ đều ở đây – trước đây, tôi chỉ cảm nhận sự có mặt của họ. Bây giờ họ đang đến gần tôi hơn.
* TS N: Và điều này xảy ra sau khi chồng cô đến gần cô? + CT: Vâng…Mẹ! Bà đang đến gần tôi…Tôi vô cùng nhớ bà … Ồ, Mẹ… [thân chủ tôi lại bắt đầu khóc]
* TS N: Được rồi …
+ CT: Ồ, bây giờ xin đừng hỏi tôi câu hỏi nào – tôi muốn tận hưởng cuộc gặp gỡ này [thân chủ tôi có vẻ như đang trò chuyện thầm lặng với người mẹ của cô trong kiếp sống vừa qua]
* TS N: [tôi đợi một phút] Bây giờ, tôi biết cô đang tận hưởng cuộc gặp gỡ này, nhưng tôi cần cô giúp tôi biết, cái gì đang diễn ra.
+ CT: [giọng xa xôi] Chúng tôi…chỉ đang ôm nhau... thật dễ chịu lại được ở cùng bà…
49
* TS N: Làm sao hai người có thể ôm nhau, mà không có thân xác?
+ CT: [với một tiếng thở dài bực bội về câu hỏi của tôi] Chúng tôi bao phủ nhau trong ánh sáng, dĩ nhiên.
* TS N: Hãy nói cho tôi biết, đối với những linh hồn, thì cái đó ra làm sao?
+ CT: Giống như được bao phủ trong một tấm chăn ánh sáng rực rỡ của tình yêu.
* TS N: Tôi hiểu, rồi...
+ CT: [bất giác cười nắc nẻ] Tim!…đó là em trai tôi – em chết quá trẻ [bị chết đuối khi mới 14 tuổi, trong kiếp vừa qua của cô] Thật tuyệt vời được gặp lại em ở đây. [chủ thể vẫy cánh tay] Và có cô bạn gái thân nhất của tôi, Wilma – bạn láng giềng, ở sát cạnh nhà tôi –
chúng tôi đang cùng nhau cười khi nói về bọn con trai, giống như chúng tôi đã làm trong khi ngồi trên căn gác xép của cô. * TS N: [sau khi thân chủ nhắc đến bà dì của cô và vài người bạn khác] Mọi người này đến để chào đón cô theo một trình tự nhất định. Theo cô, cái gì quy định cái trình tự đó?
+ CT: [im lặng một lát] Tại sao à? Chúng tôi có ý nghĩa nhiều đối với nhau – cái gì khác nữa chứ?
* TS N: Và với một số người, cô đã sống với họ nhiều kiếp sống, trong khi với những người khác, có lẽ, chỉ một hay hai kiếp sống?
+ CT: Vâng…Tôi đã sống với chồng tôi nhiều nhất. * TS N: Cô có thấy vị hướng đạo của cô ở nơi nào đó gần đây không?
+ CT: Ông ấy ở đây. Tôi thấy ông trôi dạt sang một bên. Ông cũng biết vài trong số những người bạn của tôi… * TS N: Tại sao cô gọi vị hướng đạo của mình là “ông”? + CT: Tất cả chúng tôi phô bày tất cả những gì về chính mình mà chúng tôi muốn.54 Trong quan hệ với tôi, ông luôn luôn muốn xuất hiện như một nam nhân. Nó phù hợp và tự nhiên.
54 Cần chú ý chi tiết này.
50
* TS N: Và ông theo dõi, chăm sóc cô trong mọi kiếp sống của cô?
+ CT: Chắc chắn rồi, và cả sau cái chết…ở đây, và ông luôn luôn là người che chở tôi.
Khi chúng ta bước vào thế giới linh hồn, “ban tiếp tân” được hoạch định trước để đón tiếp chúng ta. Ca này cho thấy, những khuôn mặt quen thuộc có thể mang đến niềm khích lệ to lớn ra sao, đối với một linh hồn trẻ mới bước vào thế giới linh hồn. Tôi phát hiện rằng, cứ sau mỗi kiếp sống, thì “ban tiếp tân” lại có một số thực thể khác nhau. Mặc dù dạng thức [format] của ban tiếp tân này có thể thay đổi – tùy theo những nhu cầu đặc biệt của mỗi linh hồn – nhưng tôi đã học được rằng, không nghi ngờ gì, những thực thể này biết chính xác khi nào chúng ta đến và họ sẽ gặp chúng ta ở đâu, ngay khi chúng ta đến thế giới linh hồn.
Thường thường, một thực thể có ý nghĩa với chúng ta sẽ đang đợi phía trước những người khác một chút: họ muốn chờ sẵn khi chúng ta đến xuyên qua cánh cổng. Kích cỡ của “ban tiếp tân” không chỉ thay đổi với mọi người sau mỗi kiếp sống, mà còn giảm mạnh, xuống tới hầu như con số không, đối với một linh hồn tiến hóa cao [advanced] – nơi mà sự an ủi tâm linh trở nên bớt cần thiết. Ca 9, ở cuối chương này, là một thí dụ về loại này.
Ca 6 và 7, cả hai đều đại diện cho một trong 3 cách mà những linh hồn mới đến được tiếp nhận trở lại thế giới linh hồn. Sau cái chết, hai linh hồn này được đón tiếp một cách ngắn gọn bởi một thực thể trọng yếu, theo sau bởi những người khác có ảnh hưởng nhỏ hơn. Ca 7 nhận ra những người đón tiếp mình nhanh chóng hơn ca 6. Khi chúng ta gặp những linh hồn như thế ngay sau cái chết, chúng ta thấy rằng, họ đã từng là bạn đời, bố
mẹ, ông bà, anh chị em, chú, cô, anh chị em họ, và những người bạn thân thiết trong những kiếp quá khứ. Tôi đã chứng kiến vài
51
cảnh xé lòng, cảm động, với những thân chủ ở giai đoạn này trong cuộc hành trình của họ.
Những gặp gỡ xúc động diễn ra giữa những linh hồn tại “trạm dừng” này trong một chuyến đi tâm linh, chỉ là một “khúc dạo đầu” cho việc sắp xếp về sau, bên trong một nhóm đặc biệt bao gồm những thực thể ở cùng mức tiến hóa với linh hồn. Những cuộc gặp gỡ này cung cấp một cảm xúc mạnh mẽ khác cho một chủ thể trong việc hồi tưởng ở mức độ siêu thức. Những sắp xếp tâm linh, có tính tổ chức – gồm có việc hình thành những nhóm, và sự tương thích với những thực thể khác ra sao – sẽ được mô tả trong những chương tiếp theo.
Ngay bây giờ, cần thiết phải hiểu rằng, những thực thể trong ban tiếp tân, có thể sẽ không ở trong “nhóm học tập” đặc thù của riêng chúng ta trong thế giới linh hồn. Sở dĩ như vậy, là bởi vì tất cả những người vốn gần gũi với chúng ta trong đời ta, thì không ở cùng một cấp độ tiến hóa. Họ chọn việc gặp chúng ta ngay sau cái chết, chỉ vì tình yêu và lòng nhân ái, nhưng không có nghĩa là họ sẽ là thành phần của “nhóm học tập” của chúng ta, khi chúng ta đến cái đích đến sau cùng của cuộc hành trình này.
Chẳng hạn, trong ca 6, Chú Charlie rõ ràng là một linh hồn tiến hóa cao [advanced] hơn thân chủ tôi, và thậm chí, có thể đã và đang đóng vai trò của một vị hướng đạo linh hồn. Tôi thấy rõ rằng, một trong những nhiệm vụ đầu tiên của linh hồn Chú Charlie, là giúp ca 6 – một đứa trẻ trong kiếp sống vừa mới kết thúc – và trách nhiệm của ông vẫn tiếp tục ngay sau cái chết của thân chủ tôi. Với ca 7, sự tiếp xúc quan trọng đầu tiên là Larry, một bạn linh hồn thực thụ ở cùng mức tiến hóa với chủ thể này. Cũng cần lưu ý : trong ca 7, vị hướng đạo của thân chủ tôi thì không dễ nhận diện [conspicuous] trong số những thân thích và bạn hữu kiếp trước. Tuy nhiên, trong khi sự việc diễn tiến, thì có những dấu hiệu cho thấy một vị hướng đạo linh hồn đang điều phối toàn bộ quá trình gặp gỡ, trong khi vẫn lưu lại đằng sau hậu trường. Tôi thấy điều này trong nhiều ca.
52
Thể cách thứ hai, mà trong đó chúng ta được đón chào ngay sau cái chết, bao gồm một cuộc gặp gỡ thầm lặng, đầy ý nghĩa với vị hướng đạo của mình: không ai khác có mặt trong vùng lân cận gần nhất, như trong ca 5. Ca 8 minh họa thêm loại gặp gỡ này. Việc chúng ta có cuộc gặp gỡ như thế nào sau cái chết, dường như tùy thuộc vào loại vị hướng đạo đặc thù và tính cách riêng của chúng ta. Tôi thấy, thời lượng của cuộc gặp đầu tiên với vị hướng đạo của chúng ta thay đổi sau mỗi kiếp sống, tùy thuộc vào hoàn cảnh của kiếp sống đó.
Ca 8 cho thấy những mối quan hệ rất gắn bó giữa linh hồn và vị hướng đạo của nó. Nhiều vị hướng đạo có những cái tên rất kỳ lạ, trong khi những người khác, thì khá quy ước. Thật thú vị khi thấy rằng, cái thuật ngữ tôn giáo, “thiên thần bảo hộ,” thì bây giờ được dùng một cách ẩn dụ, để chỉ một linh hồn thấu cảm. Thành thật mà nói, đây là một thuật ngữ mà đã có lần tôi đã xem thường, vì cho rằng, đó chỉ là ý tưởng vớ vẩn, khờ khạo: nó đại diện cho một huyền thoại lỗi thời, lạc điệu với thế giới hiện đại. Bây giờ tôi đã có một cái nhìn khác về “thiên thần bảo hộ.”
Tôi được cho biết, một cách lặp đi lặp lại, rằng linh hồn, chính nó, thì lưỡng tính [androgynous], và thế nhưng, đồng thời, những thân chủ tuyên bố rằng, giới tính không phải là một yếu tố không quan trọng. Tôi đã học được rằng, mọi linh hồn đều có thể hiện ra với những thực thể khác dưới dạng nam nhân hoặc nữ nhân, tùy theo sở thích của chúng.55 Ca 6 và 7 cho thấy, đối với những linh hồn mới đến, thì việc nhận diện những khuôn mặt quen thuộc nhờ vào giới tính, nó quan trọng ra sao. Điều này cũng đúng với ca kế tiếp. Một lý do khác tại sao tôi chọn ca 8, là để cho thấy, như thế nào và tại sao [trong thế giới linh hồn] những linh hồn lại chọn xuất hiện ra với những người khác trong hình dáng con người.
CA 8 :
55 Đây là điểm cần chú ý.
53
* TS N: Bây giờ, cô đã thực sự rời cái vùng trung giới của Cõi Trần, và đang di chuyển ngày càng xa hơn vào trong thế giới linh hồn. Tôi muốn cô nói cho tôi biết, cô cảm thấy những gì.
+ CT: Sự im lặng…quá bình an…
* TS N: Có ai đang đến để gặp cô không?
+ CT: Vâng, đó là bạn tôi, Rachel. Cô ấy luôn luôn ở đây đợi tôi khi tôi chết.
* TS N: Có phải Rachel là một “bạn linh hồn” vẫn luôn ở cùng cô trong những kiếp sống khác, hay cô ta luôn lưu lại ở đây?
+ CT: [khá phẫn nộ] Cô ấy không luôn luôn lưu lại đây. Không, cô ấy hiện ra với tôi nhiều lần – trong tâm trí tôi – khi tôi cần cô ấy. Cô ấy là người bảo hộ của riêng tôi [với giọng tự hào có tính chiếm hữu].
CHÚ THÍCH: Những thuộc tính của những vị hướng đạo thì rất khác biệt với những thuộc tính của những “bạn linh hồn” và những thực thể hỗ trợ khác. Vấn đề này sẽ được xem xét trong chương 8.
* TS N: Tại sao cô gọi thực thể này là “cô ấy” ? Há chẳng phải những linh hồn được cho là phi giới tính?
+ CT: Điều đó đúng – theo nghĩa đen, bởi vì chúng tôi có thể có cả hai thuộc tính. Rachel muốn hiện ra ra với tôi như là một phụ nữ để tôi dễ nhận ra cô, và nó cũng có ý nghĩa tinh thần đối với cô.
* TS N: Có phải người ta bị khóa chặt vào trong những thuộc tính nam hay nữ trong sự hiện hữu họ trong thế giới linh hồn? + CT: Không. Với tư cách là linh hồn, có những giai đoạn trong hiện hữu chúng tôi, khi chúng tôi thiên về giới tình này hơn giới tính kia. Sau cùng, sở thích tự nhiên này trở nên bão hòa.
54
* TS N: Làm ơn mô tả, linh hồn Rachel nom ra sao với cô vào khoảnh khắc này.
+ CT: [nói khẽ] Một phụ nữ tre trẻ…vẫn như xưa…nhỏ bé, với những đường nét thanh tú…nét cương quyết trên khuôn mặt cô ấy…quá nhiều sự hiểu biết và tình yêu.
* TS N: Vậy, cô đã biết Rachel lúc còn ở Cõi Trần ?
+ CT: [hoài cảm] Xưa kia, cách đây đã lâu, cô ấy thân thiết với tôi trong cuộc đời…và bây giờ, cô ấy là người bảo hộ của tôi. * TS N: Và cô cảm thấy thế nào khi cô nhìn cô ấy?
+ CT: Một sự bình an…sự thanh thản…tình yêu…
* TS N: Cô và Rachel có nhìn nhau với đôi mắt, như cách con người ở Cõi Trần vẫn làm?
+ CT: [lưỡng lự] Gần như vậy... Nhưng khác. Bạn thấy tâm trí đằng sau cái mà chúng ta cho là đôi mắt, bởi vì ở Cõi Trần, đôi mắt là “cửa sổ” của linh hồn. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng có thể làm cái tương tự như những con người ở Cõi Trần…
* TS N: Những gì đôi mắt có thể làm ở cõi trần, thì chúng cũng có thể làm trong thế giới linh hồn?
+ CT: Ở Cõi Trần, khi bạn nhìn vào trong đôi mắt của một người nào đó – thậm chí những người mà bạn vừa mới gặp – và thấy một làn ánh sáng mà bạn đã biết trước đây…vâng, cái đó nói cho bạn biết một cái gì đó về người ấy. Như là con người, bạn không biết tại sao – nhưng linh hồn bạn biết và nhớ lại.
CHÚ THÍCH: Tôi đã nghe nói đến làn ánh sáng của “bản sắc linh hồn” [spiritual identity] được phản chiếu trong đôi mắt người của “bạn linh hồn” – được nhiều thân chủ của tôi diễn tả bằng nhiều cách khác nhau. Về phần tôi, tôi đã, một cách hữu thức, trải nghiệm sự “nhận ra tức thì”56
chỉ một lần trong đời mình, vào khoảnh khắc mà lần đầu tiên tôi thấy người vợ của chính tôi. Cái sự “nhận ra” đó gây ra một cảm giác thảng thốt và cũng khá huyền bí.
56 Instant recognition.
55
* TS N: Có phải cô đang nói rằng, đôi khi ở Cõi Trần, khi hai người nhìn nhau, họ có thể cảm thấy rằng họ đã biết nhau trước đây? + CT: Vâng, đúng vậy.
* TS N: Chúng ta hãy quay trở lại với Rachel trong thế giới linh hồn. Nếu người bảo hộ của cô không hiện ra với cô trong hình dáng con người, thì cô có nhận ra cô ấy không?
+ CT: Vâng, đương nhiên, chúng tôi luôn luôn có thể nhận ra nhau bằng tâm trí. Nhưng, theo cách này thì dễ chịu hơn. Tôi biết, nó có vẻ điên rồ, nhưng nó là một…điều có tính xã hội…việc thấy một khuôn mặt quen, khiến cho ta thoải mái.
* TS N: Vậy thì, việc thấy những đường nét con người của những người mà chúng ta quen biết trong những kiếp quá khứ, là một điều tốt, nhất là, trong giai đoạn tái thích nghi ngay sau khi rời Cõi Trần?
+ CT: Vâng, nếu không, bạn cảm thấy một chút lạc lõng ban đầu… cô đơn…và cũng có thể bối rối nữa…việc thấy những người như họ đã là, giúp tôi trở nên quen với những sự thể ở đây nhanh hơn, khi lần đầu tiên tôi trở lại, và việc thấy Rachel luôn luôn là một nguồn động viên lớn.
* TS N: Ngay sau mỗi cái chết của cô ở Cõi Trần, có phải Rachel hiện ra với cô trong hình dáng con người, là để giúp cô dễ tái thích nghi với thế giới linh hồn?
+ CT: [tha thiết] Ồ, vâng – đúng vậy! Và cô ấy cho tôi sự an tâm. Tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi tôi thấy những người khác mà tôi đã biết trước đây…
* TS N: Và cô có nói chuyện với những người này không? + CT: Không ai nói thành lời, chúng tôi truyền thông bằng tâm trí. * TS N: Thần giao cách cảm?
+ CT: Vâng.
* TS N: Những linh hồn có thể có những cuộc trò chuyện riêng tư mà những người khác không thể nghe được, dù là bằng “thần giao cách cảm” ?
+ CT: [im lặng một lát] … Đối với những chuyện thầm kín – vâng. * TS N: Việc này được làm như thế nào?
+ CT: Bằng sự xúc chạm – nó được gọi là “truyền thông bằng xúc chạm.”
56
CHÚ THÍCH: Những thân chủ tôi nói rằng, khi hai linh hồn đến quá kề sát nhau, đến nỗi chúng được nối kết với nhau, thì chúng có thể gửi những ý tưởng riêng tư bằng xúc chạm, vốn qua lại giữa chúng như “những xung lực âm thanh điện từ.” Trong phần lớn trường hợp, những chủ thể [trong cơn thôi miên] không thích nói với tôi về những chuyện thầm kín cá nhân này.
* TS N: Làm ơn giải thích rõ cho tôi, bằng cách nào mà, với tư cách là linh hồn, cô có thể “biến ra” những đường nét con người ? + CT: Từ…khối năng lượng của tôi…Tôi chỉ cần nghĩ về những sắc thái mà tôi đã là, nhưng, tôi không thể nói với ông, cái gì cho tôi khả năng để làm việc này.
* TS N: Vậy, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao cô và những linh hồn khác “biến ra” những sắc thái nào đó ở những thời gian khác nhau?
+ CT: [im lặng lâu] Nó tùy thuộc vào việc bạn ở đâu trong những chuyển động của bạn xung quanh đây…bạn gặp nhau lúc nào…và trạng thái tâm trí của bạn lúc đó.
* TS N: Đó là cái mà tôi muốn biết. Hãy nói thêm về việc nhận ra nhau.
+ CT: Ông thấy đó, sự nhận ra tùy thuộc vào…những cảm nhận của mỗi người…khi bạn gặp họ ở đây. Họ sẽ cho bạn thấy cái mà họ muốn bạn thấy ở họ và cái mà họ nghĩ là bạn muốn thấy. Nó cũng tùy thuộc vào những hoàn cảnh mà trong đó bạn gặp họ.
* TS N: Cô có thể nói cụ thể hơn? Những hoàn cảnh khác nhau nào có thể khiến cho những dạng năng lượng trở nên vật chất hóa trong cách nào đó đối với những linh hồn khác?
+ CT: Đó là sự khác biệt giữa việc bạn ở trong “nơi chốn” của họ, hay [ở trong] nơi chốn của bạn. Mỗi nơi mỗi khác: nơi này, họ có thể cho bạn thấy một chuỗi những sắc thái nào đó; nơi khác, bạn có thể thấy những sắc thái khác.
57
CHÚ THÍCH: “Lãnh thổ” linh hồn sẽ được giải thích khi chúng ta tiến xa hơn vào trong thế giới linh hồn.
* TS N: Có phải cô đang nói với tôi rằng, tại cổng vào của thế giới linh hồn, một linh hồn có thể cho cô thấy một khuôn mặt, và về sau, một khuôn mặt khác, trong một tình huống khác?
+ CT: Đúng vậy.
* TS N: Tại sao vậy?
+ CT: Như tôi đang nói với ông, việc chúng ta tự trình diện chính mình với nhau, tùy thuộc nhiều vào cái mà chúng ta đang cảm thấy ngay lúc đó…tính chất của mối quan hệ mà chúng ta có với một người nhất định và nơi mà chúng ta đang ở.
* TS N: Làm ơn nói cho tôi biết, liệu tôi có hiểu đúng mọi thứ này hay không. Cái “bản sắc” [identity] mà những linh hồn “phóng ra” cho nhau, tùy thuộc vào thời gian và địa điểm trong thế giới linh hồn, cũng như [tùy thuộc] tâm trạng, và có thể, những trạng thái tâm lý khi chúng gặp nhau?
+ CT: Chắc chắn rồi, và nó vận hành theo cả hai cách…chúng có quan hệ hỗ tương với nhau.
* TS N: Vậy, làm thế nào những linh hồn nhận ra nhau, khi mỗi lúc, chúng hiện ra dưới một khuôn mặt khác nhau?
+ CT: [cười] Cái hình ảnh mà bạn “phóng ra,” không bao giờ che giấu con người thực của bạn. Dù sao đi nữa, nó không cùng loại cảm xúc mà chúng ta trải nghiệm ở Cõi Trần. Ở đây, nó…trừu tượng hơn. Lý do tại sao chúng tôi phóng ra những sắc thái và ý tưởng nào đó…đặt nền trên…một xác nhận về những ý kiến.57
* TS N: Những ý kiến? Có phải bạn muốn nói, những tình cảm vào lúc đó?
+ CT: Vâng…gần như vậy…bởi vì những sắc thái con người này là thành phần của cuộc sống vật lý của chúng ta ở những nơi khác, khi
57 A confirmation of ideas.
58
mà chúng ta khám phá những sự thể…và phát triển những ý tưởng…tất cả là một…“thể liên tục” [continuum] để chúng ta dùng ở đây. TS N: Trong những kiếp quá khứ của mình, nếu mỗi kiếp chúng ta có một khuôn mặt khác nhau, thì chúng ta “khoác vào” khuôn mặt nào khi chúng ta trở lại thế giới linh hồn?
+ CT: Chúng ta hòa trộn chúng với nhau. Bạn “phóng ra” những đường nét nào mà người bạn gặp sẽ nhận ra bạn dễ nhất, tùy thuộc vào việc bạn muốn truyền thông cái gì.
* TS N: Còn về việc truyền thông mà không phóng ra những đường nét, thì thế nào?
+ CT: Chắc chắn rồi, chúng tôi vẫn làm như thế – đó là chuyện bình thường – nhưng tôi tiếp cận với người khác nhanh hơn, qua những đường nét.
* TS N: Có phải cô thích phóng ra một loạt đường nét nhất định nào đó trên khuôn mặt?
+ CT: Tôi thích khuôn mặt có râu mép…có một cái quai hàm cứng như sắt …
* TS N: Cô muốn nói, khi cô còn là Jeff Tanner, gã cao-bồi ở Texas trong kiếp sống mà chúng ta đã thảo luận trước đây? + CT: [cười thành tiếng] Chính thế! Và tôi đã có những khuôn mặt giống như của Jeff trong những kiếp sống khác, nữa.
* TS N: Nhưng, tại sao lại là Jeff? Có phải chỉ vì anh ta đã là cô trong kiếp vừa qua của cô?
+ CT: Không, tôi cảm thấy thoải mái khi còn là Jeff. Đó là một kiếp sống hạnh phúc, không phức tạp. Mẹ kiếp, nom tuyệt cú mèo ! Khuôn mặt của tôi giống như trong những tấm bảng quảng cáo thuốc lá mà bạn thường thấy dọc theo xa lộ. [cười khúc khích] Khi còn là Jeff, tôi thích phô bày cái bộ râu mép vễnh lên của mình.
* TS N: Nhưng đó chỉ là một kiếp sống. Những người không giao du với cô trong kiếp sống đó, có thể không nhận ra cô ở đây. + CT: Ồ, họ sẽ nhận ra đó là tôi, khá sớm. Tôi có thể thay đổi thành một cái gì khác, nhưng ngay bây giờ, tôi thích nhất mình có hình dáng của Jeff.
* TS N: Như thế, điều này nhất quán với những gì mà cô đang nói: tất cả chúng ta thực sự có chỉ một “bản sắc” bất luận số lượng những
59
đường nét trên khuôn mặt mà chúng ta có thể phóng ra, với tư cách là linh hồn?
+ CT: Vâng, ta thấy mọi người như họ thực sự là vậy. Một vài người chỉ muốn phô bày cái phía tốt nhất của họ – họ muốn ta nghĩ tốt về họ – nhưng họ không nhận thức đầy đủ rằng, cái mà ta đang phấn đấu đạt tới, mới là cái quan trọng, chứ không phải việc ta hiện ra như thế nào. Chúng tôi thấy rất buồn cười, rằng những linh hồn nghĩ họ nên hiện ra như thế nào, thậm chí, “khoác vào” những khuôn mặt mà họ không bao giờ có ở Cõi Trần, nhưng điều đó cũng không sao.
* TS N: Vậy, có phải chúng ta đang nói về những linh hồn kém tiến hóa hơn?
+ CT: Vâng, thường khi. Họ có thể bị kẹt…nhưng chúng tôi không phán xét…cuối cùng, họ sẽ ổn.
* TS N: Tôi nghĩ về thế giới linh hồn như là một nơi chốn của “ý thức” thông minh, toàn trí, nhưng theo tường thuật của cô, thì có vẻ như những linh hồn cũng có những tâm trạng và niềm kiêu ngạo vô lối như thể họ đang ở ở Cõi Trần?
+ CT : [bật cười] Con người vẫn là con người, bất luận họ nom ra sao trong những thế giới vật lý của họ.
* TS N: Ồ, cô có thấy những linh hồn đi tới những hành tinh khác ngoài Cõi Trần?
+ CT: [im lặng một lát] Thỉnh thoảng …
* TS N: Những linh hồn từ những hành tinh khác, ngoài Cõi Trần, phô bày ra với cô những đường nét gì?
+ CT: [một cách né tránh] Với những người [quen biết] của riêng tôi, thì tôi “phóng ra” những đường nét con người, nhưng chúng tôi có thể “khoác lên” bất cứ đường nét nào mà chúng tôi muốn truyền thông…
CHÚ THÍCH: Trong các thân chủ của tôi, một số người có khả năng hồi tưởng những kiếp sống vật lý quá khứ, mà ở đó, họ đã sống trong hình dáng “phi nhân trạng” [non-human] trong những thế giới khác. Nhưng việc thu thập thông tin từ họ là rất khó khăn, thách thức. Sự nhớ lại những kinh nghiệm này thường chỉ giới hạn vào những linh hồn “già” hơn, tiến hóa hơn, như chúng ta sẽ thấy về sau.
60
* TS N: Có phải khả năng này – khả năng truyền đạt những đường nét cho nhau – là một món quà mà Tạo Hóa đã ban cho chúng ta, dựa trên nhu cầu của linh hồn?
+ CT: Làm thế nào tôi biết được – tôi không phải là Thượng đế!
Khái niệm rằng linh hồn có thể sai lầm, khiến cho một số người ngạc nhiên. Những phát biểu của ca 8 và tất cả những thân chủ khác của tôi, cho thấy rằng, phần lớn chúng ta còn xa mới là những hữu thể toàn thiện trong thế giới linh hồn. Mục đích cốt yếu của việc đầu thai, là để
tự cải thiện mình. Những kết quả bất ngờ của ngành tâm lý học về sự phát triển của chúng ta, cả trong lẫn ngoài thế giới linh hồn, là nền tảng của công trình của tôi.
Chúng ta đã thấy tầm quan trọng của việc gặp những thực thể khác trong khi bước vào thế giới linh hồn. Ngoài việc gặp gỡ những vị hướng đạo của chúng ta và những hữu thể quen thuộc khác, tôi đã đề cập tới một dạng thứ ba : Đây là một tình huống khá bối rối, mà trong đó, một linh hồn không có ai chào đón.
Mặc dù đó là một sự việc bất thường đối với phần lớn những thân chủ của mình, tôi vẫn cảm thấy một chút ái ngại cho một số thân chủ : họ mô tả, họ hoàn toàn cô độc, bị kéo đi bởi những lực vô hình, tới cái đích đến sau cùng của họ, nơi mà họ tiếp xúc với những người khác. Điều này tương tự như việc đặt chân xuống một nước ngoài, nơi mà họ
đã từng có mặt trước đó, nhưng không có những phu khuân vác, hay một bàn tiếp tân, để trợ giúp họ với những lời chỉ dẫn. Tôi cho rằng, cái làm cho tôi ái ngại nhất về loại linh hồn này, là rõ ràng, họ hoàn toàn thiếu khả năng thích nghi.
Tuy nhiên, sự ái ngại đó không được chia sẻ bởi những linh hồn [mà họ] chọn việc đi một mình. Thực ra, những người trong phạm trù này là những kẻ du hành giàu kinh nghiệm. Đây là những linh hồn “già” hơn, chín chắn hơn, nên dường như họ không cần hệ thống hỗ trợ ban đầu nào. Họ biết chính xác cái nơi mà họ sẽ đi tới sau cái chết. Tôi đoán rằng, đối với họ, cái tiến trình cũng được tăng tốc, bởi vì họ có thể
61
nhanh chóng đi tới cái nơi mà họ thuộc về, so với những linh hồn dừng lại để gặp những người khác.
Ca 9 là một thân chủ đã có nhiều kiếp sống quá khứ, trải qua hàng ngàn năm. Kể từ vào khoảng 8 kiếp sống trước kiếp sống hiện nay của mình, sau cùng, không còn ai đón chào anh ta tại cổng vào thế giới linh hồn.
CA 9:
* TS N: Cái gì xảy ra cho anh ở khoảnh khắc chết?
+ CT: Tôi cảm thấy được trút gánh nặng và tôi di chuyển nhanh. * TS N: Sự khởi hành của anh từ Cõi Trần vào trong thế giới linh hồn có những nét đặc trưng nào ?
+ CT: Tôi bắn lên giống như một cột ánh sáng và tôi đang trên đường đi.
* TS N: Đối với anh, nó có luôn luôn nhanh như thế không? + CT: Không, chỉ sau chuỗi kiếp sống quá khứ của tôi. * TS N: Tại sao vậy?
+ CT: Tôi biết lối đi, tôi không cần gặp bất cứ ai – tôi muốn đi ngay.
* TS N: Và anh không bận tâm về việc không có ai chào đón anh ? + CT: [cười] Có một thời gian, thì sự đón tiếp là tốt, nhưng bây giờ, tôi không còn cần đến nó nữa.
* TS N: Ai quyết định cho phép anh bước vào thế giới linh hồn mà không có sự hỗ trợ?
+ CT: [im lặng một lát, rồi nhún vai] Đó là một quyết định… chung…giữa vị hướng đạo của tôi và tôi…khi tôi đã biết rằng tôi có thể xử lý sự việc một mình.
* TS N: Và ngay bây giờ, anh không cảm thấy hơi lạc lõng và cô đơn ?
62
+ CT: Ông đang đùa hả? Tôi không cần ai nắm tay mình nữa. Tôi biết nơi tôi đang đi tới, và tôi sốt ruột muốn tới đó. Tôi đang được kéo bởi một từ -lực và tôi đơn giản tận hưởng chuyến đi.
* TS N: Hãy giải thích cho tôi, tiến trình kéo này – mà sẽ đưa anh tới đích đến của anh – nó vận hành ra sao ?
+ CT: Tôi đang cưỡi trên một con sóng…một chùm ánh sáng. * TS N: Cái chùm này có điện từ tính, hay cái gì khác?
+ CT: Vâng, nó tương tự như những băng-tần của một cái radio, với một “ai đó” đó đang dò và tìm thấy tần số đúng cho tôi. * TS N: Anh nói rằng, anh đang được hướng dẫn bởi một lực vô hình và không có nhiều sự kiểm soát của ý chí cá nhân, và rằng, anh không thể đẩy nhanh tốc độ như lúc ngay sau cái chết?
+ CT: Vâng. Tôi phải đi với những tần số của sóng ánh sáng … những làn sóng có chiều hướng và tôi đang trôi với nó. Thật dễ dàng. Họ làm mọi sự cho bạn.
* TS N: Ai làm nó cho bạn?
+ CT: Kẻ đang điều khiển…tôi không rõ.
* TS N: Vậy, anh không ở trong thế chủ động. Anh không có trách nhiệm phải tìm kiếm đích đến riêng của mình.
+ CT: [im lặng một lát] Tâm trí tôi hòa điệu với sự di chuyển… Tôi trôi với cái vọng âm …
* TS N: Vọng âm ? Anh nghe những âm thanh?
+ CT: Vâng, chùm ánh sáng…rung động…Tôi cũng bị khóa vào trong chùm ánh sáng này..
* TS N: Chúng ta hãy đi trở lại phát biểu của anh về cái radio. Cuộc du hành tâm linh của anh có bị ảnh hưởng bởi những tần số rung động như cao, trung bình, thấp?
+ CT: [cười] Ý kiến của ông cũng không tệ! Vâng, tôi đang ở trên một đường vạch, giống như ngọn hải đăng chỉ đường bằng âm thanh và ánh sáng…và nó là bộ phận của “kiểu âm điệu” của riêng tôi – tần số của tôi.
* TS N: Tôi không chắc là tôi hiểu, bằng cách nào mà ánh sáng và sự rung động kết hợp lại để thiết lập những tần số có tính định hướng. + CT: Hãy nghĩ về một âm thoa khổng lồ bên trong một làn ánh sáng nhấp nháy.
63
* TS N: Ồ, vậy thì có năng lượng ở đây?
+ CT: Chúng ta có năng lượng – bên trong một trường năng lượng. Do vậy, chúng ta không chỉ du hành trên những đường vạch … mà chúng ta, chính mình, còn làm phát sinh năng lượng…chúng ta có thể dùng những lực tùy theo kinh nghiệm của mình.
* TS N: Vậy, mức độ trưởng thành của anh thực sự cho anh yếu tố kiểm soát nào đó trong tốc độ và chiều hướng của việc du hành. + CT: Vâng, nhưng không ngay ở đây. Về sau, khi tôi ổn định, tôi có thể di chuyển chỗ này chỗ kia nhiều hơn, theo ý mình. Bây giờ, tôi đang bị kéo đi và tôi phải đi với nó.
* TS N: Được rồi, hãy lưu lại với cái này và mô tả cho tôi, cái gì xảy ra kế tiếp.
+ CT: [im lặng ngắn] Tôi đang di chuyển một mình …đang được đưa trở lại cái không gian phù hợp của tôi…đang đi tới cái nơi mà tôi thuộc về.
Trong cơn thôi miên, cái tâm trí hữu-thức [phân tích] làm việc phối hợp với với cái tâm trí bất-thức để tiếp nhận và gửi những thông điệp tới những [vùng] ký ức ăn sâu bắt rễ của chúng ta. Chủ thể trong ca 9 là một kỹ sư điện và do vậy, anh ta sử dụng vài mô tả kỹ thuật để diễn tả những cảm giác tâm linh của mình. Chủ thể này giải thích cuộc du hành của linh hồn anh ta bằng những thuật ngữ kỹ thuật, là do được động viên, nhưng không được ra lệnh, bởi những gợi ý của tôi. Mọi thân chủ đều sử dụng vốn kiến thức riêng của mình để trả lời những câu hỏi của tôi về
thế giới linh hồn. Ca này dùng những qui luật vật lý quen thuộc với anh ta để mô tả sự chuyển động, trong khi một người khác, có thể đã nói rằng, những linh hồn di chuyển trong không gian này bên trong một khoảng chân không.
Trước khi tiếp tục với sự di chuyển của linh hồn vào trong thế giới linh hồn, tôi muốn thảo luận về những thực thể mà hoặc chưa tiến xa sau cái chết vật lý, hoặc sẽ bị chệch khỏi lộ trình [du hành] bình thường.
* * * * * * * *
64
CHƯƠNG IV
LINH HỒN “LƯU VONG.”
Có những linh hồn bị tàn phá quá trầm trọng, đến nỗi chúng bị tách khỏi cái xu hướng chủ đạo [mainstream] của những linh hồn đang đi trở lại một ngôi nhà tâm linh. Nhìn chung, thì số lượng những linh hồn bất bình thường này không lớn. Tuy nhiên, cái đã xảy ra cho chúng ở Cõi Trần rất là quan trọng, bởi vì những cái đó tác động nghiêm trọng lên những linh hồn “nhập thể”58 [incarnated] khác.
Có hai loại linh hồn “lưu vong”: 1/ Những linh hồn không chấp nhận sự kiện rằng thân thể vật lý của chúng đã chết, và chống lại việc trở lại thế giới linh hồn vì những lý do cá nhân nào đó. 2/ Những linh hồn đã bị sa đọa bởi, hoặc đồng lõa với, những khuynh hướng vô đạo đức khi chúng còn tạm trú trong một thân xác con người. Trong trường hợp thứ nhất, sự cô lập là do sự lựa chọn của chính linh hồn, trong khi trường hợp thứ hai, thì những vị hướng đạo linh hồn cố ý không cho những linh hồn này tiếp xúc lâu hơn với những thực thể khác, trong một giai đoạn không xác định. Trong cả hai tình huống, những vị hướng đạo này đều quan tâm đến việc “cải tạo” linh hồn, nhưng bởi vì mỗi loại linh hồn bị cô lập có những hoàn cảnh riêng, nên tôi sẽ thảo luận chúng một cách riêng rẽ.
Loại thứ nhất, chúng ta gọi là “ma.” Những linh hồn này từ chối đi về “nhà” [thế giới linh hồn. ND] sau cái chết vật lý, và thường có những ảnh hưởng khó chịu trên những người đang sống ở Cõi Trần. Những linh hồn vất vưởng này, đôi khi được gọi, một cách sai lầm, là “quỷ,” bởi vì chúng bị cáo buộc là thường xâm nhập tâm trí của con người với ý đồ
xấu xa. Chủ thể của những linh hồn tiêu cực này đã làm phát sinh những
58 Linh hồn nhập thể: linh hồn đã đầu thai vào một cơ thể mới, hiện đang sống ở Cõi Trần.
65
điều nghiên nghiêm túc trong lãnh vực cận tâm lý học. Rủi thay, lãnh vực tâm linh này thường bị những kẻ bất chính đánh đồng [nó] với “cái huyền bí,” [the occult] lợi dụng sự mê tín của công chúng để trục lợi.
Những linh hồn “lưu vong” là những thực thể chưa tiến hóa và chưa kịp hoàn tất công việc của chúng trong một kiếp quá khứ ở Cõi Trần. Những người đang sống bị chúng quấy rối, có thể không có quan hệ gì với chúng. Đúng là, vài người là con kênh thuận lợi [và dễ thụ
cảm] cho những linh hồn tiêu cực – chúng mong ước biểu lộ cái bản chất gắt gỏng của chúng. Điều này có nghĩa là, một kẻ trong trạng thái thiền định [meditative] của ý thức, có thể thỉnh thoảng bắt được những “kiểu tín hiệu” khó chịu từ một thực thể không có thân xác vật lý [discarnated] mà những truyền thông của họ có thể đi từ cái tầm phào đến cái khiêu khích. Những thực thể bất ổn định này không phải là những vị hướng đạo linh hồn. Những vị hướng đạo đích thực mang đến sự chữa trị và không quấy rầy chúng ta bằng cách gửi những thông điệp khó chịu.
Thường khi, những linh hồn “vất vưởng” [haunted] này bị cột vào một vị trí địa lý đặc thù. Những nhà khảo cứu chuyên về những hiện tượng ma, chỉ ra rằng, những thực thể vất vưởng này bị kẹt trong một “vành đai trắng” [no man’s land] ở những tầng trung giới thấp hơn giữa Cõi Trần và thế giới linh hồn. Theo sự khảo cứu của tôi, thì tôi không tin rằng, những linh hồn này bị lạc trong không gian, chúng cũng không phải là “quỷ.” Chúng chọn việc ở lại bên trong không gian Cõi Trần sau cái chết vật lý một thời gian, bởi ý chí riêng của mình, do một mức độ bất mãn cao. Theo ý tôi, đó là những linh hồn bị tổn thương, bởi vì chúng biểu lộ sự bối rối, tuyệt vọng, và thậm chí, sự thù địch, tới một mức mà chúng không muốn tiếp xúc với những vị hướng đạo của mình. Chúng ta biết, một linh hồn tiêu cực, bị lưu vong, có thể được tiếp cận và xử lý bằng nhiều biện pháp khác nhau, như trù ếm, buộc chúng phải ngừng can thiệp vào chuyện của con người. Những linh hồn này thường “nhập” vào một thân xác nào đó, và có thể được thuyết phục rời bỏ cái thân xác mà chúng đã nhập vào, và sau cùng, làm một chuyển tiếp thích đáng vào trong thế giới linh hồn.
Nếu thế giới linh hồn được cai quản một cách có trật tự – với những vị hướng đạo ân cần chăm sóc chúng ta – thì làm thế nào mà những linh hồn kém thích nghi, áp đặt năng lượng tiêu cực lên những
66
hữu thể “nhập thể,”59 được phép hiện hữu? Một lời giải thích, là chúng ta vẫn có ý chí tự do, ngay cả trong cái chết. Một giải thích khác, là bởi vì chúng ta chịu quá nhiều biến động trong vũ trụ vật lý của mình, nên những cái bất qui tắc và chệch khỏi sự “di cư” bình thường của những linh hồn cũng nên được dự kiến. Những hồn ma cũng chỉ đại diện cho một phần nhỏ trong năng lượng60 của một linh hồn lưu vong, trong khi phần còn lại, đã trở lại thế giới linh hồn cho việc tái đoàn tụ.61 Những linh hồn đã lìa khỏi xác, bất hạnh, tự đánh bẫy chính mình, có thể
là bộ phận của một “thiết kế vĩ đại.”62 Khi chúng sẵn sàng, thì những linh hồn này sẽ được nắm tay, dắt ra khỏi vùng trung giới của Cõi Trần, và được hướng dẫn vào trong cái nơi phù hợp của chúng trong thế giới linh hồn.
Bây giờ, tôi chuyển sang loại linh hồn bị nhiễu loạn thứ hai, phổ biến hơn. Đây là những linh hồn có dính dáng đến những hành vi xấu ác. Trước hết, chúng ta nên xem xét, liệu một linh hồn có nên được xem là có tội, hay vô tội, khi nó “chiếm cứ” bộ não của kẻ phạm tội? “Tâm trí linh hồn” [the soul mind]63 hay “bản ngã con người” [human ego] phải chịu trách nhiệm, hay cả hai chỉ là một? Thỉnh thoảng, một thân chủ thường nói với tôi: “Tôi cảm thấy bị xâm chiếm bởi một lực nội tại, nó bảo tôi làm những điều xấu.” Đây là những người bệnh tâm thần, họ cảm thấy bị đưa đẩy bởi những lực đối kháng của thiện và ác, mà họ tin rằng họ
hoàn toàn không thể kiểm soát.
Sau khi làm việc nhiều năm với siêu thức của những người ở trong cơn thôi miên, tôi đã đi tới kết luận rằng, con người 5 giác quan có thể tác động tiêu cực lên cái “thần thức” [psyche] của một linh hồn. Chúng ta biểu hiện cái “bản ngã vĩnh cửu” [eternal self] của chúng ta thông qua những nhu cầu sinh vật học chủ yếu và những áp lực của những kích thích môi trường, vốn có tính tạm thời đối với những linh hồn đã nhập thể [incarnated]. Mặc dù không có cái bản ngã xấu xa nào ẩn giấu bên
59 Incarnated being: Hữu thể đã “nhập thể” – tức là những người đang sống ở Cõi Trần.
60 Cần chú ý điểm này. Khi một cơ thể vật lý đã “chết hẳn,” thì linh hồn của nó sẽ trở lại thế giới linh hồn. Sau một thời gian “học tập” trong thế giới linh hồn, nó sẽ đầu thai xuống Cõi Trần. Khi đầu thai, nó để lại thế giới linh hồn một phần năng lượng của nó.
61 “Tái đoàn tụ”: Trong ngữ cảnh này, là “đoàn tụ” với cái phần năng lượng mà nó để lại trong thế giới linh hồn khi đầu thai xuống Cõi Trần.
62 Ý nói: có một “bàn tay vô hình nào đó” đã thiết kế sự việc này, chứ không phải là ngẫu nhiên. 63 Soul mind: “Tâm trí của linh hồn,” để phân biệt với “body mind”: tâm trí của thể xác.
67
trong cái cơ thể người của chúng ta, nhưng một vài linh hồn thì không đồng hóa trọn vẹn. Những người không hòa điệu với thân xác họ, cảm thấy bị tách rời khỏi [detached from] chính họ trong đời sống.
Điều kiện này không phải là cái cớ, để cho những linh hồn không cố hết sức để tránh những hành vi xấu ác ở Cõi Trần. Chúng ta thấy điều này trong lương tâm con người. Phân biệt được cái gì đang tác động một lực tiêu cực lên tâm trí chúng ta, và cái gì không, là điều quan trọng. Khi chúng ta nghe một âm thanh nội tại – mà có thể xúi giục sự tự hủy hoại chính chúng ta hay một ai khác – thì nó không phát xuất từ một thực thể gọi là “quỷ,” một sự có mặt xa lạ, cũng không phải từ một vị hướng đạo suy đồi, có ác ý. Những lực tiêu cực đó phát xuất từ chính chúng ta.
Tiềm ẩn bên dưới những xáo trộn cảm xúc, là những xung lực hủy diệt, mà nếu để yên không xử lý, thì chúng sẽ ngăn cản sự phát triển của linh hồn. Trong chúng ta, những ai đã trải nghiệm những chấn thương tâm lý cá nhân không được giải quyết trong đời mình, thì họ mang những hạt giống mà chúng sẽ hủy diệt chính họ. Sự thống khổ này tác động lên linh hồn chúng ta quá mạnh mẽ, đến nỗi dường như chúng ta không còn “toàn bộ” [nguyên vẹn - whole] nữa. Chẳng hạn, sự khao khát thái quá và hành vi nghiện ngập – vốn là hệ quả của sự đau đớn cá nhân – ngăn trở sự biểu hiện của một linh hồn lành mạnh và thậm chí, có thể trói buộc một linh hồn vào cái “cơ thể chủ”64 của nó.
Phải chăng cái mức bạo động đương đại có nghĩa là, hôm nay có nhiều những linh hồn “đi sai đường” hơn, so với trong quá khứ? Nếu không có lý do nào khác, thì tình trạng nhân mãn và nền văn hóa của chúng ta, đang bị ma túy tác hại, sẽ ủng hộ kết luận này. Ở khía cạnh tích cực, thì hiện nay, trên quy mô toàn cầu, ý thức của con người về sự đau khổ, dường như ngày càng gia tăng.
Tôi đã được cho biết rằng, trong mọi kỷ nguyên của lịch sử đẫm máu của Cõi Trần, luôn luôn có một số lượng đáng kể những linh hồn không thể kháng cự cái ác và [không thể kháng cự] sự tàn nhẫn. Những linh hồn nào đó – mà “thân xác chủ” của chúng có bộ não [với gene] bất thường – thì đặc biệt “dễ bị lây nhiễm” trong một môi trường bạo động. Chúng ta thấy, có những đứa trẻ quá bị tổn thương bởi sự bạo hành vật
66. Host body: “Cơ thể /thân xác chủ” – trong mỗi kiếp sống, linh hồn có một cơ thể riêng, cái cơ thể đó gọi là “cơ thể chủ” của nó.
68
lý và bạo hành cảm xúc trong gia đình, đến nỗi, khi trưởng thành, chúng làm những hành vi tàn nhẫn một cách cố ý, mà không hề có cảm thấy hối hận. Bởi vì, từ khi mới được tạo dựng, linh hồn vốn không hoàn hảo,
nên bản chất của nó có thể bị ô nhiễm trong một môi trường xấu. Nếu những vi phạm của chúng ta đặc biệt nghiêm trọng, thì chúng ta gọi chúng là xấu ác. Những thân chủ của tôi nói với tôi rằng, không có linh hồn nào xấu ác một cách bẩm sinh, mặc dù nó có thể thủ đắc cái “nhãn hiệu” này trong kiếp sống con người. Điều xấu ác có tính bệnh lý trong những con người, thì được đặc trưng hóa bởi những cảm nhận về sự bất lực và khuyết điểm cá nhân, vốn có ở những nạn nhân bất lực. Những linh hồn có dính dáng tới những hành vi thực sự xấu ác, thường được xem như là ở mức tiến hóa thấp. Mặc dù vậy, sự phát triển kém của linh hồn không tự động dẫn đến hành vi xấu ác, ngay cả đối với một con người bị tổn thương. Sự tiến hóa của linh hồn bao gồm một sự chuyển dịch từ sự bất toàn sang sự toàn thiện, đặt nền trên việc khắc phục nhiều trở ngại gây ra do những “thân xác chủ,” trong suốt những kiếp sống có định hướng65 của chúng, với những nhiệm vụ phải thực hiện. Những linh hồn cũng có thể có khuynh hướng muốn chọn những môi trường nơi mà chúng luôn luôn thất bại, hay bị sa đọa. Như thế, những linh hồn có thể phá hoại cái “bản sắc” [identity] của chúng do những chọn lựa xấu trong cuộc đời. Tuy nhiên, mọi linh hồn đều phải chịu trách nhiệm về cách hành xử của chúng trong những thân xác mà chúng “tạm trú.”
Trong chương kế tiếp, chúng ta sẽ thấy, như thế nào mà những linh hồn tiếp nhận một “cuộc ôn lại sơ khởi” về kiếp quá khứ vừa qua của chúng với những vị hướng đạo, trước khi tiếp tục di chuyển để nhập bọn với những người bạn của chúng. Nhưng cái gì xảy ra cho những linh hồn mà, qua thân xác “chủ” của chúng, đã gây khổ đau thái quá cho một người khác? Nếu một linh hồn không có khả năng sửa chữa những xung lực bạo động nhất trong “thân xác chủ” của nó, thì làm thế nào nó phải chịu trách nhiệm trong “cuộc sống sau cái chết”? Điều này đặt ra vấn đề lên thiên đường hay xuống địa ngục, tùy theo những hành động tốt hay
65 Task-oriented lives. Khi đầu thai xuống Cõi Trần, mỗi linh hồn đều có những “nhiệm vụ” riêng của nó, để học những bài học nào đó.
69
xấu – bởi vì vấn đề chịu trách nhiệm đã từ lâu là một phần của những truyền thống tôn giáo của chúng ta.
Trên tường phòng mạch của tôi có treo bức tranh Ai Cập, “Cảnh Phán Xét,” như được trình bày trong Tử Thư Ai Cập,66 vốn là một nghi thức [có tính] huyền thoại về cái chết, đã có cách đây 7000 năm. Những người Ai Cập cổ đại có một nỗi ám ảnh về cái chết và thế giới bên kia nấm mồ, bởi vì, trong đền thờ bách thần của họ,67 cái chết giải thích sự sống. Bức họa cho thấy một người mới chết đến một nơi tọa lạc giữa vùng đất của người sống và vương quốc của người chết. Ông ta đứng bên cạnh một cái cân, sắp bị phán xét về những hành động của ông ở
Cõi Trần. Vị chủ tế là thần Anubis, cẩn thận cân trái tim của người đàn ông này trên một đĩa cân, đĩa bên kia, là cái lông chim trĩ đại diện cho sự thật. Đối với những người Ai Cập cổ đại, thì trái tim, không phải cái đầu, đại diện cho sự hiện thân của linh hồn-lương tâm của một người. Đó là một khoảnh khắc căng thẳng. Một con quái vật đầu cá sấu đang nằm gần đó, miệng mở to, sẵn sàng vồ lấy trái tim đương sự, nếu những cái ác của người đàn ông này nặng hơn những cái thiện mà ông ta đã làm trong kiếp sống vừa qua. Nếu đĩa cân nghiêng về cái xấu ác, thì linh hồn này sẽ bị kết liễu.
Đối với bức họa này, những thân chủ của tôi có những bình luận khác nhau. Một người có khuynh hướng siêu hình học, sẽ nhấn mạnh rằng, không ai bị cấm bước vào vương quốc của linh hồn [sau cái chết], cho dẫu cái cân nghiêng về phía cái xấu ác. Niềm tin này có đúng không? Có phải mọi linh hồn đều được ban cho cơ hội trở lại vào trong thế giới linh hồn, bất luận trong kiếp vừa qua, chúng mang một cơ thể vật lý như thế nào đi nữa?
Để trả lời câu hỏi này, trước hết, tôi sẽ nói rằng, đa số người tin rằng mọi linh hồn không đi đến cùng một nơi chốn. Nền thần học ôn hòa hơn, không còn nhấn mạnh ý tưởng về lửa địa ngục dành cho những kẻ tội lỗi. Tuy nhiên, nhiều giáo phái khẳng định một sự cộng tồn của hai trạng thái tinh thần về thiện và ác. Về linh hồn “xấu ác,” nhiều triết gia cho rằng, sau cái chết, linh hồn tội lỗi sẽ chịu hình phạt bằng cách bị ly cách khỏi “yều tính của Thượng đế” [God-Essence].
66 Bạn đọc lưu ý: có 2 cuốn Tử Thư nổi tiếng: Tử Thư Ai Cập và Tử Thư Tây Tạng.
67 Cosmic pantheon: Đền thờ tất cả những vị thần, ở Hy Lạp và La Mã cổ đại.
70
Tử Thư Tây Tạng – một cội nguồn của niềm tin tôn giáo có trước Kinh Thánh hàng ngàn năm – mô tả trạng thái Bardo [của “thân trung ấm”] như là một thời gian khi mà “sự ác mà chúng ta đã phạm, đẩy chúng ta vào trong sự ly cách tâm linh.” Nếu những dân tộc phương Đông tin vào một địa điểm tâm linh đặc biệt dành cho những kẻ làm điều ác, thì phải chăng ý tưởng này tương tự với khái niệm về luyện ngục [purgatory] trong thế giới phương Tây?
Từ những khởi đầu xa xưa của nó, giáo lý Ki-tô giáo định nghĩa nơi luyện ngục như là một trạng thái bị trục xuất tạm thời dành cho những tội lỗi tương đối nhẹ. Luyện ngục Ki-tô giáo được xem như là một nơi đền tội – ở đó, linh hồn bị cô lập và chịu đau khổ. Khi toàn bộ
nghiệp tiêu cực được cất bỏ, thì sau cùng, những linh hồn này được cho phép vào thiên đường. Trái lại, những linh hồn phạm trọng tội, sẽ bị kết án xuống địa ngục và ở đó mãi mãi.
Có phải địa ngục hiện hữu để vĩnh viễn ly cách những linh hồn thiện lành ra khỏi những linh hồn xấu ác? Toàn bộ công việc của tôi với những linh hồn của những thân chủ của tôi, đã cho tôi xác tín rằng, không có nơi nào [như hỏa ngục, chẳng hạn. ND], mà ở đó, những linh hồn phải chịu đau khổ khủng khiếp,68 trừ ra ở Cõi Trần. Tôi được cho biết rằng, sau cái chết, mọi linh hồn đều đi tới một [one] thế giới linh hồn, nơi mà mọi người được đối xử với lòng kiên nhẫn và tình yêu.
Tuy nhiên, tôi đã học được rằng, có một số linh hồn thực sự kinh qua sự “cô lập” [ly cách] trong thế giới linh hồn, và điều này xảy ra vào thời gian khi mà chúng làm việc với những vị hướng đạo của mình, để tái định hướng. Chúng không được đi theo cùng những lộ trình như những linh hồn khác. Những người trong số thân chủ tôi – mà đã bị ngăn trở bởi cái xấu ác – tường thuật rằng, những linh hồn quá yếu, không thể chế ngự một xung lực muốn làm hại kẻ khác, sẽ bị cô lập ngay khi trở lại thế giới linh hồn. Trong một thời gian khá dài, những linh hồn này có vẻ như không giao tiếp với những thực thể khác – đây là điều khác biệt, so với những linh hồn bình thường.
Tôi cũng ghi nhận rằng, những linh hồn “sơ cơ” [beginner souls] – vốn có thói quen hành xử quá tiêu cực trong chuỗi kiếp sống đầu tiên
68 Chú ý: nhận xét này trái với khái niệm về “địa ngục” của nhiều tôn giáo lớn. Hiện nay, có nhiều vị tu sĩ cho rằng không có địa ngục, trong đó có thầy Thích Nhật Từ. Đây là vấn đề đang có nhiều tranh cãi.
71
của chúng – phải nhận chịu sự cô lập tâm linh [cá nhân]. Sau cùng, chúng được xếp cùng nhau trong nhóm dành riêng cho chúng, để tăng cường việc học hỏi dưới sự giám sát chặt chẽ. Đây không phải là sự trừng phạt, mà đúng hơn, là một loại luyện ngục, để giúp những linh hồn này tái cấu trúc khả năng tự nhận biết của chúng.
Bởi vì ở Cõi Trần, sự sai trái có nhiều hình thức, nên những linh hồn cũng bị cô lập một cách khác nhau, sự giáo huấn tâm linh cũng khác nhau. Rõ ràng là, bản chất của những biến thể [khác biệt] này được cân nhắc trong giai đoạn định hướng ở cuối [của] mỗi kiếp sống. Thời gian tương đối của sự cô lập và sự “cải tạo lại” thì cũng không nhất quán. Chẳng hạn, tôi đã có những bản tường thuật về những linh hồn kém thích nghi, sau một giai đoạn bị cô lập, chúng đã trở lại Cõi Trần ngay lập tức, để tự xóa bỏ con người cũ của mình càng sớm càng tốt, bằng những thành tích. Đây là một thí dụ, được kể cho tôi bởi một linh hồn, mà đã quen biết một trong những linh hồn này.
CA 10:
* TS N: Những linh hồn có chịu trách nhiệm về sự dính líu của chúng với những con người tội lỗi vốn đã làm tổn thương những kẻ khác ở Cõi Trần không?
+ CT: Vâng, những kẻ đã làm hại những người khác một cách dã man trong một kiếp sống – tôi biết một trong những linh hồn đó. * TS N: Bạn biết gì về thực thể này? Cái gì đã xảy ra sau khi linh hồn này trở lại thế giới linh hồn theo sau kiếp sống đó? + CT: Anh ấy đã…làm tổn thương một cô gái…một cách kinh khủng…và không được phép trở lại nhóm chúng tôi. Có một chương trình học quy mô dành riêng cho anh ấy, bởi vì anh ấy hành xử quá tệ trong khi ở trong thân xác đó.
* TS N: Anh ta chịu mức hình phạt nào?
+ CT: Nói “hình phạt” thì …không đúng …đó là sự cải tạo. Đây là trách nhiệm của vị thầy. Với những linh hồn đã từng có những hành vi tàn nhẫn, thì vị thầy sẽ nghiêm khắc hơn.
* TS N: Chữ “nghiêm khắc hơn” có ý nghĩa gì với bạn trong thế giới linh hồn?
72
+ CT: Vâng, bạn tôi không được phép trở lại nhóm chúng tôi… những người bạn của anh ấy…sau kiếp sống buồn bã này, nơi mà anh ấy đã làm tổn thương cô gái này.
* TS N: Khi anh ta chết, anh ta có đi qua cùng cánh cổng thế giới linh hồn như chính bạn không?
+ CT: Vâng, nhưng anh ấy không gặp gỡ ai…mà đi trực tiếp vào một nơi mà ở đó, chỉ có anh ấy với vị thầy.
* TS N: Và cái gì đã xảy ra cho anh ta?
+ CT: Sau một thời gian…không lâu…anh ấy sẽ trở lại Cõi Trần trong thân xác một phụ nữ…vào một nơi mà người ta tàn nhẫn…bạo hành thể xác…đó là một lựa chọn cố ý69…bạn tôi cần trải nghiệm cái đó…
* TS N: Bạn có nghĩ rằng, linh hồn này trách cứ cái bộ não người của cái “thân xác chủ” của mình trong kiếp trước, về việc đã làm tổn thương cô gái?
+ CT: Không, anh ấy tự giác thừa nhận những gì mà anh ấy đã làm…anh ấy trách cứ chính mình về việc thiếu kỹ năng khắc phục những khuyết điểm. Anh ấy tự giác yêu cầu 70 rằng, trong kiếp sống kế tiếp, mình được trở thành một phụ nữ bị bạo hành, để thủ đắc sự hiểu biết… để nhận thức rõ, là anh ấy đã làm tổn thương cô gái như thế nào.
* TS N: Nếu người này không thủ đắc sự hiểu biết, và tiếp tục dính líu với những kẻ bất lương, thì linh hồn anh ta có thể bị tiêu diệt bởi một ai đó trong thế giới linh hồn không?
+ CT: [im lặng hồi lâu] Nói chính xác, thì không thể nào hủy diệt được năng lượng…nhưng nó có thể được cải tạo…tính tiêu cực bất trị… trong nhiều kiếp sống…có thể được điều chỉnh.
* TS N: Bằng cách nào?
+ CT: [một cách mơ hồ] Không phải bằng sự hủy diệt…mà [bằng việc] thiết kế lại…
69 Chú ý cụm từ “lựa chọn cố ý.”
70 Cần chú ý chữ “tự giác yêu cầu.” Điều này hơi khác với quan niệm về nghiệp báo (Karma) của đạo Phật: nghiệp lực dẫn ta đi trong 6 nẻo luân hồi, chứ không phải ta “tự giác yêu cầu” như trong ca này.
73
Ca 10 không muốn trả lời thêm trước những câu hỏi thuộc loại này, và những chủ thể khác – họ biết một cái gì đó về những linh hồn bị tổn thương này – cũng chỉ cung cấp một vài thông tin ít ỏi. Về sau, chúng ta sẽ biết nhiều hơn một chút về sự h́nh thành và sự phục hồi năng lượng thông minh.
Phần lớn những linh hồn lầm lạc có thể giải quyết những vấn đề của riêng chúng về sự ô nhiễm [tâm linh]. Cái giá mà chúng ta trả cho những việc làm sai trái của chúng ta và những phần thưởng nhận được cho cách ứng xử tốt của chúng ta, xoay xung quanh những quy luật của karma [nghiệp]. Những kẻ làm hại kẻ khác sẽ đền tội bằng cách tự đặt mình vào vị trí của những nạn nhân tương lai trong một vòng luân hồi vay trả, trả vay. Kinh Bhagavad Gita – một kinh điển cổ xưa của phương Đông, mà đã vượt qua sự trắc nghiệm của hàng ngàn năm – có một đoạn nói, “những linh hồn gieo nhân xấu, phải gặt quả xấu.”
Không sự nghiên cứu nào về sự sống sau cái chết sẽ có bất cứ ý nghĩa nào, nếu không nói đến việc karma có quan hệ như thế nào với nhân quả và sự công bằng cho mọi linh hồn. Karma, chính nó, có thể là những hành vi xấu hay tốt. Đúng hơn, nó là kết quả của những hành động tiêu cực và tích cực của chúng ta trong đời. “Không có sự ngẫu nhiên nào trong đời chúng ta,” là một phát biểu nói lên tính nhân quả – nhưng không có nghĩa là karma, chính nó, có tính cưỡng bách một máy móc. Cái mà nó làm, là đẩy chúng ta tiến về phía trước bằng cách dạy những bài học. Vận mệnh tương lai của chúng ta bị ảnh hưởng bởi một quá khứ mà từ đó chúng ta không thể trốn thoát, nhất là khi chúng ta làm tổn thương những người khác.
Chìa khóa của sự phát triển tâm linh, là sự hiểu biết rằng, chúng ta được ban cho cái khả năng làm những sửa chữa “giữa dòng” [mid course] trong đời ta và có lòng can đảm để làm những thay đổi cần thiết, khi những gì ta đang làm không mang đến sự tốt lành cho đời ta. Bằng cách chinh phục sợ hãi và dám đánh liều, cái nghiệp lực [karmic pattern] của chúng ta sẽ chuyển đổi phù hợp với những kết quả của những chọn lựa mới. Ở cuối mọi kiếp sống, thay vì có một con quái vật đang đợi để ngấu nghiến linh hồn chúng ta, chúng ta tự đóng vai trò một nhà phê bình nghiêm khắc nhất trước những vị thầy-hướng đạo. Đây là lý do tại sao karma vừa công bằng, vừa nhân từ. Với sự giúp đỡ của
74
những vị cố vấn tâm linh và những người có cùng mức tiến hóa như chúng ta, chúng ta quyết định chọn kiểu hành xử thích đáng, phù hợp với lẽ công bằng.
Một vài người tin vào sự đầu thai cũng nghĩ rằng, nếu trong những kiếp sống, những linh hồn tiêu cực không học những bài học của chúng trong một khoảng thời gian hợp lý, thì chúng sẽ bị loại bỏ và thay thế bởi những linh hồn sốt sắng hơn. Những thân chủ của tôi phủ nhận cái tiền đề này.
Trong việc tự khám phá, không có con đường nào cố định, được thiết kế cho mọi linh hồn. Như một thân chủ của tôi đã bảo tôi, “những linh hồn được đưa trở lại Cõi Trần để phấn đấu.” Điều này có nghĩa là, những linh hồn được ban cho thời gian và cơ hội để làm những thay đổi cho sự tăng trưởng [tâm linh]. Những linh hồn nào tiếp tục biểu lộ
những thái độ tiêu cực thông qua cái “thể xác chủ” của chúng, phải khắc phục những khó khăn bằng cách liên tục nỗ lực để thay đổi. Theo những gì mà tôi đã thấy, thì không nghiệp tiêu cực nào còn có thể trói buộc một linh hồn sẵn sàng học hỏi và tự cải thiện trong nhiều kiếp sống của nó ở
Cõi Trần này.
Liệu một linh hồn có phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về những hành vi điên rồ, lệch chuẩn, và có tính hủy hoại của con người? Đây là một câu hỏi còn bỏ ngỏ. Những linh hồn phải học cách đương đầu bằng những cách khác nhau với mỗi thân xác mới, mà chúng “nhập thể.” Cái “bản sắc thường hằng” [permanent identity] của một linh hồn đóng con dấu lên tâm trí con người với một tính cách riêng, khu biệt nó với những linh hồn khác. Tuy nhiên, tôi thấy có một bản chất kép [dual] giữa tâm trí-linh hồn [soul-mind] và bộ não người. Tôi sẽ thảo luận khái niệm này thêm trong những chương về sau, sau khi bạn đọc đã biết nhiều hơn về sự hiện hữu của linh hồn trong thế giới linh hồn.
* * * * * * * * *
75
CHƯƠNG V
SỰ ĐỊNH HƯỚNG
Sau khi những thực thể mà đã gặp chúng ta [tại cổng vào thế giới linh hồn] đã giải tán, thì chúng ta sẵn sàng được đưa tới một không gian dành cho việc chữa trị. Sau đó, chúng ta sẽ được đưa tới một “trạm dừng,” để tái định hướng linh hồn, giúp nó thích nghi với một môi trường tâm linh mới. Tại nơi này, chúng ta được “thẩm vấn” [examined] bởi vị hướng đạo của mình.
Tôi có khuynh hướng gọi mọi địa điểm tâm linh như là những nơi, hoặc những không gian, là chỉ để cho dễ hiểu – bởi vì chúng ta đang nói đến một vũ trụ phi vật lý. Sự tương tự của những mô tả trong số những thân chủ của tôi – về những gì mà họ làm khi ở dạng thức linh hồn, tại 2 trạm liên hợp kế tiếp – là rất đáng chú ý, mặc dù họ thực sự gọi chúng bằng những cái tên khác nhau. Tôi nghe những thuật ngữ như: phòng, bến tàu, và “những trạm dừng,” nhưng, thông dụng nhất, là “nơi chữa trị.”
Tôi nghĩ về những trạm chữa trị như là một bệnh viện dã chiến dành cho những linh hồn bị bầm giập, đến từ những bãi chiến trường của Cõi Trần. Tôi đã chọn một thân chủ khá tiến hóa, đã và đang kinh qua quá trình phục hồi này nhiều lần, để mô tả bản chất của cái trạm dừng kế tiếp này.
CA 11:
* TS N: Sau khi bạn rời những người thân thiết mà đã chào đón bạn theo sau cái chết của bạn, thì kế tiếp, linh hồn bạn đi đâu, trong thế giới linh hồn?
+ CT: Trong một lát, tôi ở một mình…di chuyển xuyên qua những khoảng cách bao la …
76
* TS N: Rồi, kế tiếp, cái gì xảy ra với bạn?
+ CT: Tôi đang được hướng dẫn bởi một lực mà tôi không thể thấy, vào trong một không gian đóng kín hơn [enclosed] – mở vào trong một nơi chứa đựng năng lượng thuần túy.
* TS N: Khu vực này như thế nào?
+ CT: Đối với tôi…nó là “phòng tắm chữa trị.”
* TS N: Hãy cho tôi càng nhiều chi tiết càng tốt, về những gì mà bạn trải nghiệm ở đây.
+ CT: Tôi được đẩy vào và tôi thấy một chùm ánh sáng rực rỡ, ấm áp. Nó vươn ra với tôi như là một dòng suối năng lượng lỏng. Thoạt tiên, có một làn hơi nước đang xoay vòng xung quanh tôi…rồi nhẹ nhàng chạm vào linh hồn tôi. Rồi nó được thẩm thấu vào trong tôi như lửa, và tôi được tắm gội và rửa sạch những thương tích, những nỗi đau đớn của mình.
* TS N: Có phải ai đó đang tắm gội bạn, hay chùm ánh sáng này, đang bao phủ bạn, không đến từ nơi nào cả?
+ CT: Tôi ở một mình, nhưng mọi sự được chỉ đạo. “Yếu tính” của tôi [my essence] đang được tắm gội…phục hồi tôi sau những ngày “bụi bặm” ở Cõi Trần.
* TS N: Tôi nghe nói rằng, nơi này tương tự như một “vòi sen” mát mẻ sau một ngày làm việc vất vả.
+ CT: [cười] Sau một đời lao động. Nhưng nó tốt hơn, vì bạn không bị ướt.
* TS N: Bạn cũng không còn một thân xác vật lý, vậy, làm thế nào cái “sòi sen năng lượng” có thể chữa trị một linh hồn?
+ CT: Bằng cách thẩm nhập vào…bản thể của tôi. Tôi quá mệt mỏi với kiếp sống vừa qua và với cái cơ thể mà tôi đã có. * TS N: Có phải bạn đang nói rằng, những tàn phá gây ra cho cái cơ thể vật lý và tâm trí của con người [ở Cõi Trần], để lại một dấu ấn cảm xúc trên linh hồn sau cái chết?
+ CT: Lạy Chúa, vâng. Sự biểu hiện của chính tôi – con người tôi với tư cách là một hữu thể [being] – bị tác động bởi bộ não và cái cơ thể mà tôi đã chiếm giữ.
* TS N: Cho dẫu bây giờ bạn đã bị tách rời khỏi cái thân thể đó mãi mãi?
77
+ CT: Mỗi cơ thể để lại…một dấu ấn…trên bạn, ít ra, trong một thời gian. Có vài “cơ thể chủ” của tôi, mà tôi không bao giờ có thể thoát khỏi hoàn toàn. Cho dẫu bạn thoát khỏi chúng, thì bạn vẫn giữ một vài trong số những ký ức nổi bật về những cơ thể của bạn trong những kiếp sống nào đó.
* TS N: Được rồi, bây giờ, tôi muốn bạn hoàn tất “cuộc tắm gội,” và nói cho tôi biết, bạn cảm thấy ra sao.
+ CT: Tôi treo lơ lửng trong làn ánh sáng đó…nó ngấm vào xuyên suốt linh hồn tôi…loại bỏ phần lớn những con virus tiêu cực. Nó cho phép tôi buông bỏ những ràng buộc của kiếp sống vừa qua…đem lại sự chuyển hóa, để tôi có thể trở thành “nguyên vẹn” [whole] một lần nữa.
* TS N: “Vòi sen năng lượng” có cùng tác động trên mọi người? + CT: [im lặng một lát] Khi tôi “trẻ” hơn, và ít kinh nghiệm hơn, tôi đã đến đây, bị tàn phá nhiều hơn – cái năng lượng ở đây có vẻ ít hiệu quả hơn, bởi vì tôi không biết cách sử dụng nó để thanh tẩy một cách triệt để sự tiêu cực. Tôi đã mang những vết thương cũ với tôi lâu hơn, mặc dù được chữa trị bởi năng lượng.
* TS N: Tôi nghĩ rằng tôi hiểu. Vậy, bây giờ bạn làm gì? + CT: Khi tôi được phục hồi, tôi sẽ rời bỏ nơi này và đi tới một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện với vị hướng đạo của tôi.
Cái nơi này – mà tôi đã gọi là “phòng tắm chữa trị,” – chỉ là một khúc dạo đầu cho sự hồi phục của những linh hồn đang trở lại. Ngay sau đó, là giai đoạn định hướng – đặc biệt dành cho những linh hồn trẻ dại hơn – bao gồm một phiên tư vấn trọng yếu với vị hướng đạo linh hồn. Tắm gội xong, linh hồn đến cái trạm này để trải qua một “cuộc phỏng vấn” [debriefing] về cuộc đời vừa mới kết thúc. Cuộc phỏng vấn sẽ mang đến sự giải tỏa [release] nhiều hơn về cảm xúc và sự tái thích nghi với thế giới linh hồn.
Khi những thân chủ thảo luận loại tư vấn mà diễn ra trong suốt giai đoạn định hướng, họ nói rằng, những vị hướng đạo của họ rất dịu dàng nhưng các vị “điều tra” rất kỹ lưỡng. Hãy tưởng tượng vị thầy tiểu học ưa thích của bạn và bạn sẽ hiểu. Hãy nghĩ về một thực thể cương quyết nhưng quan tâm đến sự an vui của bạn, biết mọi sự về những thói quen
78
học tập của bạn, những ưu và khuyết điểm của bạn, những sợ hãi của bạn, và luôn sẵn sàng làm việc với bạn bao lâu mà bạn cố gắng. Khi bạn không cố gắng, thì sự phát triển của bạn sẽ giẫm chân tại chỗ. Những học trò không thể giấu giếm những vị thầy tâm linh bất cứ điều gì. Không có thủ đoạn hay sự lừa gạt trong một thế giới thần giao cách cảm.
Có rất nhiều khác biệt trong những “cảnh” định hướng, tùy thuộc vào cái bản chất của linh hồn cá nhân và trạng thái tâm trí của nó sau kiếp sống vừa mới chấm dứt. Những linh hồn tường thuật rằng, sự định hướng của chúng diễn ra trong một căn phòng. Những đồ đạc của những bối cảnh này và cường độ của buổi “hội ý” đầu tiên này có thể thay đổi sau mỗi kiếp sống. Ca dưới đây cho một thí dụ ngắn gọn về một cảnh định hướng, mà chứng thực rằng, những lực [sức mạnh] cao hơn mong muốn đem lại sự an ủi cho linh hồn đang trở lại.
CA 12:
+ CT: Tại trung tâm của nơi này, tôi thấy lại cái giường ngủ của mình, nơi mà tôi đã hạnh phúc khi còn bé. Tôi thấy giấy hoa dán tường màu hồng và cái giường với những cái lò xo cót két dưới một tấm chăn dày màu hồng, được bà tôi may cho tôi. Bất cứ khi nào tôi phiền muộn, tôi thường tâm sự với bà, và bây giờ bà cũng đang ở đây – ngồi trên mép giường của tôi với những con vật nhồi bông ưa thích của tôi xung quanh bà – đang đợi tôi. Khuôn mặt nhăn nheo của bà biểu lộ tình yêu, như bao giờ. Sau một lát, tôi thấy bà thực sự là vị hướng đạo của tôi, Amephus. Tôi nói chuyện với bà về những quãng đời vui buồn trong kiếp sống vừa qua. Tôi biết, tôi đã phạm những lỗi lầm, nhưng bà vô cùng tử tế với tôi. Chúng tôi cười và khóc cùng nhau trong khi tôi hồi tưởng lại. Rồi chúng tôi thảo luận mọi thứ tôi đã không làm, mà lẽ ra, tôi nên làm với cuộc đời tôi. Nhưng cuối cùng, mọi sự đều ổn. Bà biết rằng, tôi phải nghỉ ngơi trong cái thế giới xinh đẹp này. Tôi sẽ thư giãn. Tôi không quan tâm, liệu tôi có bao giờ quay trở lại Cõi Trần hay không, bởi vì ngôi nhà đích thực của tôi là ở đây.
79
Rõ ràng, những linh hồn tiến hóa hơn không cần bất cứ sự định hướng nào vào giai đoạn này. Điều này không có nghĩa là, 10 phần trăm trong số những thân chủ của tôi trong phạm trù này chỉ đơn giản “dong thuyền” trên một con sóng với vị hướng đạo của họ, ngay khi họ trở lại từ Cõi Trần. Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những kiếp quá khứ của họ. “Thành tích” được phán xét dựa trên việc mỗi cá nhân thuyết minh như thế nào và hành động như thế nào trên những vai trò của họ trong kiếp sống vừa qua. Về sau, những cuộc phỏng vấn dành cho những linh hồn tiến hóa được chủ trì bởi những vị thầy ở đẳng cấp “tôn sư” [master teacher]. Những thực thể ít kinh nghiệm hơn, thường được chú ý đặc biệt bởi những cố vấn, bởi vì sự chuyển tiếp đột ngột từ dạng thức vật lý sang dạng thức linh hồn, thì khó khăn hơn đối với họ.
Ca kế tiếp mà tôi chọn, có một sự định hướng mang tính trị liệu chuyên sâu [in-depth]. Công việc tiêu biểu của những vị hướng đạo, là khám phá những thái độ và cảm xúc [của linh hồn], nhằm tái định hướng hành vi tương lai. Thân chủ trong ca 13 là một phụ nữ 32 tuổi, mạnh mẽ, đường bệ, có chiều cao và trọng lượng trên trung bình. Mang ủng, mặc quần jeans và áo dài tay rộng thùng thình, Hester đến phòng mạch của tôi trong một trạng thái hoảng loạn.
Những vấn đề mà cô trình bày, có 3 phần. Cô không thỏa mãn với đời mình như là một người môi giới bất động sản thành công – bởi vì nó quá “nặng về vật chất” và không thỏa nguyện. Hester cũng cảm thấy cô thiếu nữ tính. Cô bảo rằng, cô có một tủ đầy y phục đẹp, mà “ghét không muốn mặc.” Thân chủ này nói với tôi, suốt đời mình, cô đã sai khiến đàn ông dễ dàng, bởi vì cô “có một sự gây hấn nam tính, mà cũng làm cho tôi cảm thấy bất hoàn chỉnh như là một phụ nữ.” Khi còn là một cô gái trẻ, cô không ưa mặc váy và chơi búp bê, bởi vì cô thích những môn thể thao có tính cạnh tranh với lũ con trai hơn.
Những cảm xúc nam tính của cô đã không thay đổi với tuổi tác, mặc dù cô đã tìm thấy một người đàn ông mà đã trở thành chồng cô, bởi vì anh ta chấp nhận sự thống trị của cô trong mối quan hệ của họ. Hester nói rằng, cô tận hưởng tình dục với anh ta bao lâu mà cô ở thế chủ động về thể xác, và rằng, anh ta thấy điều này là “hào hứng.” Thêm vào đó, thân chủ tôi than phiền về những cơn nhức đầu ở bên phải đầu cô, trên
80
tai, mà sau những cuộc khám nghiêm y học kỹ lưỡng, những bác sĩ đã cho rằng nguyên nhân là do stress.
Trong phiên thôi miên của chúng tôi, tôi biết được rằng, trong những kiếp gần đây, thân chủ này đều có thân xác đàn ông, cực điểm là một kiếp sống ngắn như là một công tố viên tên là Ross Feldon tại tiểu bang Oklahoma, trong những năm 1880. Như là Ross, thân chủ của tôi đã tự tử ở tuổi 33 trong một căn phòng khách sạn, bằng cách tự bắn vào đầu. Ross tuyệt vọng về cái hướng đi mà anh ta đã chọn, như là một công tố viên tại pháp đình.
Khi cuộc đối thoại diễn tiến, bạn đọc sẽ nhận thấy những biểu lộ cảm xúc mãnh liệt. Những nhà liệu pháp chữa trị bằng cách đưa thân chủ “lùi về quá khứ” gọi “phản ứng dữ dội” này là một trạng thái nhằm vào việc “tạo ra cuộc sống mới” – đối nghịch với trạng thái thôi miên mà trong đó, những thân chủ là những quan sát viên-tham dự viên.
CA 13:
* TS N: Bây giờ, cô đã rời “phòng tắm gội,” cô đang đi đâu? + CT: [lo lắng] Đi gặp vị cố vấn của tôi.
* TS N: Là ai vậy?
CT: [im lặng một lát] …Dees…không…tên ông ấy là Clodees. * TS N: Cô đã nói chuyện với Clodees khi cô bước vào [cổng] thế giới linh hồn?
+ CT: Lúc ấy, tôi chưa sẵn sàng. Tôi chỉ muốn gặp bố mẹ tôi. * TS N: Tại sao bây giờ cô đang đi gặp Clodees?
+ CT: Tôi…sắp phải làm một loại báo cáo nào đó…về chính tôi. Sau tất cả mọi kiếp sống của tôi, chúng tôi đều kinh qua việc này… nhưng lần này, tôi thực sự gặp rắc rối.
* TS N: Tại sao vậy?
+ CT: Bởi vì tôi quyên sinh.
* TS N: Khi một người quyên sinh ở Cõi Trần, phải chăng điều này có nghĩa là, khi vào thế giới linh hồn, người ấy sẽ nhận một loại hình phạt nào đó?
"""