"
Hãng Luật - John Grisham PDF EPUB
🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Hãng Luật - John Grisham PDF EPUB
Ebooks
Nhóm Zalo
HÃNG LUẬT
JOHN GRISHAM
Tuấn Việt dịch
CTU | 2024-03-08
1
Dễ đến lần thứ một trăm, vị đối tác cấp cao nghiền ngẫm bản lý lịch. Một lần nữa ông chẳng thấy có điều gì không ưng ý nơi Mitchell Y. McDeere, chí ít là qua giấy tờ. Anh ta có đầu óc, có tham vọng, mà trông cũng bảnh bao. Và anh ta đang đói, với xuất thân như thế này thì hẳn phải là như thế. Anh ta đã lập gia đình, và đó là một quy định bắt buộc. Hãng chưa bao giờ tuyển luật sư độc thân, và hãng rất húy kỵ chuyện ly hôn, cả chuyện mê gái và nhậu nhẹt cũng thế. Kết quả kiểm tra ma túy có ghi trong hợp đồng. Anh ta có chứng chỉ kế toán, đậu CPA ngay trong lần thi đầu tiên và đang muốn trở thành một luật sư thuế vụ, điều mà dĩ nhiên hãng luật nào cũng cần cả. Anh ta da trắng, và hãng chưa bao giờ thuê người da đen. Hãng xoay xở bằng sự kín kẽ cùng những mối quen biết, và chưa bao giờ khuyến khích đơn xin việc của người da đen. Các hãng khác khuyến khích người da đen, nhưng hãng thì cứ tuyển mộ và vẫn trắng tinh tươm. Hơn nữa, hãng đặt trụ sở tại Memphis trong khi những người da đen tài giỏi nhất thì lại muốn đi New York, Washington hay Chicago. McDeere là nam và hãng thì không tuyển nữ. Sai lầm đó đã
diễn ra vào giữa thập niên bảy mươi, khi hãng tuyển mộ người đỗ đầu Harvard, mà hóa ra lại là phái nữ và cũng là một phù thủy về thuế vụ. Cô ta đã gây ra bốn năm sóng gió rồi qua đời trong một vụ tông xe. Trên giấy tờ, anh ta trông bảnh bao. Anh ta là lựa chọn hàng đầu.
Thật ra thì năm đó cũng chẳng có triển vọng nào khác. Bản danh sách chỉ ngắn ngủi. Không ai cả ngoài McDeere ra.
Đối tác quản trị Royce McKnight đã nghiên cứu tập hồ sơ mang tiêu đề “Mitchell Y. McDeere Harvard.” Một hồ sơ dày hai phân rưỡi ghi chữ nhỏ chi chít kèm với vài tấm ảnh đã được soạn ra bởi vài cựu nhân viên CIA tại một cơ sở tình báo tư nhân ở Bethesda. Họ là những thân chủ của hãng và họ làm miễn phí cái công việc điều tra hàng năm này. Kiểm tra các sinh viên luật chẳng có gì khả nghi là một việc quá dễ, họ nói thế. Lấy ví dụ, họ biết anh ta đang muốn rời khỏi tây nam, anh ta đang thủ trong tay ba lời chào việc làm, hai ở New York và một ở Chicago, mức lương chào cao nhất là 76.000 đô la và thấp nhất là 68.000 đô la. Anh ta đang được săn đón. Anh ta đã được tạo cơ hội để gian lận trong bài kiểm tra chứng khoán năm học thứ hai, nhưng đã từ chối và đạt điểm cao nhất lớp. Mới hai tháng trước, anh ta đã được rủ rê dùng ma túy tại một bữa tiệc của trường luật. Anh ta đã nói không và bỏ đi vào lúc mọi người bắt đầu hút hít. Anh ta thi thoảng có uống bia, nhưng nhậu nhẹt thì tốn kém mà anh ta thì lại không có tiền. Anh ta nợ 23.000 đô la tiền cho sinh viên vay. Anh ta đang đói.
Royce McKnight lật giở tập hồ sơ và mỉm cười. McDeere đã là
người của họ.
Lamar Quin năm nay ba mươi hai tuổi và vẫn chưa phải là đối tác. Anh được đưa vào để hãng trông có vẻ trẻ trung, hành động cũng trẻ trung, và để phóng chiếu cái hình ảnh trẻ trung đó lên Bendini, Lambert & Locke, vốn thực tế là một hãng luật trẻ vì hầu hết các đối tác đều nghỉ hưu ở độ tuổi cuối tứ tuần hay đầu ngũ tuần với dư giả tiền bạc để mà đốt. Anh sắp trở thành đối tác của hãng. Với thu nhập sáu con số đủ đảm bảo cho phần đời còn lại, Lamar có thể sắm những bộ vest bó sát 1.200 đô la, ôm thoải mái cái bộ khung cao ráo và lực lưỡng của anh. Anh điềm tĩnh băng qua căn phòng lớn ngàn-đô la-ngày, rót thêm một tách decaf nữa. Anh nhìn đồng hồ. Anh liếc nhìn hai vị đối tác đang ngồi ở chiếc bàn họp nhỏ bên cửa sổ.
Chính xác vào lúc hai giờ ba mươi, có ai đó gõ cửa. Lamar nhìn các đối tác nhét bản lý lịch và hồ sơ vào chiếc cặp để mở. Cả ba cùng với lấy áo vest của họ. Lamar cài lại khuy cổ áo rồi bước ra mở cửa. “Mitchell McDeere phải không?” anh toét miệng cười, chìa tay ra. “Vâng.” Họ vồ vập bắt tay nhau.
“Rất vui được gặp anh, Mitchell. Tôi là Lamar Quin.” “Hân hạnh. Xin hãy gọi tôi là Mitch.” Anh bước vào và dọ xét nhanh căn phòng rộng.
“Dĩ nhiên, Mitch.” Lamar quàng vai anh, dẫn anh băng qua căn phòng, nơi các đối tác tự giới thiệu mình. Họ rất nồng nhiệt và thân thiết. Họ mời anh cà phê và nước uống. Ngồi quanh chiếc bàn họp
gỗ gụ bóng loáng, họ trao đổi những câu chuyện hài hước. McDeere cởi nút áo, ngồi bắt chéo hai chân. Nay anh đã lão luyện trong hoạt động tìm việc, và anh biết họ muốn anh. Anh thư giãn. Với ba lời chào việc từ ba hãng danh giá trên cả nước, anh không cần buổi phỏng vấn này, không cần cái hãng này. Nay anh có thể tự cho phép mình tự tin hơi thái quá. Anh chỉ ở đó vì tò mò mà thôi. Vả lại anh cũng thèm một thời tiết ấm áp hơn.
Oliver Lambert, vị đối tác cấp cao, khom tới, tì trên hai cùi chỏ, nắm lấy quyền kiểm soát cuộc tán gẫu sơ khởi. Ông nói liến thoắng và sôi nổi bằng một giọng nam trung ngọt ngào và hầu như chuyên nghiệp. Ở tuổi sáu mươi mốt, ông là bậc trưởng thượng của hãng, và ông dành phần lớn thời gian của mình vào việc quản trị và cân bằng cái tôi khổng lồ của các luật sư giàu có nhất đất nước. Ông là cố vấn, là người mà các cộng sự trẻ thường tìm đến khi gặp rắc rối. Lambert còn phụ trách cả việc tuyển mộ, và bổn phận của ông là phải ký được hợp đồng với Mitchell Y. McDeere.
“Anh đã chán việc phỏng vấn chưa?” Oliver Lambert hỏi. “Không hẳn. Chỉ phần nào thôi.”
Phải, phải, tất cả bọn họ đều đồng ý. Cứ như thể mới hôm qua chính bản thân họ vừa đi phỏng vấn, trình lý lịch, và đang sợ chết khiếp không tìm được việc làm để rồi ba năm mồ hôi và hành xác đều trôi cả xuống cống rãnh. Họ biết anh đang trải qua những gì. Cũng tốt thôi.
“Tôi hỏi câu này có được không?” Mitch hỏi.
“Được chứ.”
“Dĩ nhiên.”
“Bất cứ câu gì.”
“Tại sao chúng ta phải tiến hành phỏng vấn trong một phòng khách sạn? Các hãng khác đều phỏng vấn ở học khu, thông qua sắp xếp của văn phòng.”
“Câu hỏi rất hay.” Tất cả bọn họ gật đầu nhìn nhau, đồng ý câu hỏi này là rất hay.
“Có lẽ tôi trả lời được câu này, Mitch ạ,” đối tác quản trị Royce McKnight nói. “Anh phải hiểu hãng của chúng tôi. Chúng tôi khác biệt và chúng tôi tự hào về điều đó. Chúng tôi có bốn mươi mốt luật sư, cho nên chúng tôi chỉ là một hãng nhỏ so với các hãng khác. Chúng tôi không tuyển mộ quá nhiều; mỗi năm trước đây chỉ tuyển thêm chừng một người. Chúng tôi chào mức lương và phúc lợi phụ cao nhất nước, và tôi không quá lời đâu đấy. Cho nên chúng tôi rất kén chọn. Chúng tôi đã chọn anh. Lá thư mà anh nhận hồi tháng trước đã được chúng tôi gửi đi sau khi xem xét trên hai ngàn sinh viên luật năm ba từ các trường tốt nhất. Chỉ một lá thư duy nhất được gửi. Chúng tôi không đăng quảng cáo tuyển dụng và cũng không khuyến khích việc nộp đơn. Chúng tôi không rầm rộ, và chúng tôi làm mọi việc theo cách khác. Đó là lời giải thích của chúng tôi.”
“Vâng. Hãng ta thuộc dạng nào vậy?”
“Thuế vụ. Một ít chứng khoán, bất động sản, và ngân hàng,
nhưng tám mươi phần trăm là thuế vụ. Đó là lý do vì sao chúng tôi muốn gặp anh, Mitch ạ. Anh có một căn bản vững vàng đến khó tin về thuế vụ.”
“Tại sao anh theo học ở Western Kentucky?” Oliver Lambert hỏi. “Đơn giản lắm. Họ chào tôi một học bổng toàn phần để chơi bóng bầu dục. Nếu không vì lẽ đó thì tôi đã không vào đại học được.” “Kể về gia đình của anh đi.”
“Chuyện đó thì có gì là quan trọng?”
“Nó rất quan trọng đối với chúng tôi, Mitch a,” Royce McKnight sôi nổi nói.
Bọn họ ai cũng đều nói thế, McDeere nghĩ. “Được thôi, cha tôi chết trong mỏ than khi tôi lên bảy. Mẹ tôi tái hôn rồi đến sống ở Florida. Tôi có hai người anh. Rusty chết ở Việt Nam. Tôi còn người anh nữa tên là Ray McDeere.”
“Anh ta đang ở đâu?”
“E rằng đó không phải là việc của các ông.” Anh nhìn Royce McKnight, tỏ rõ sự bực bội. Hồ sơ của anh rất ít đề cập đến Ray. “Tôi xin lỗi,” vị đối tác quản trị dịu giọng xuống.
“Mitch này, hãng của chúng tôi nằm ở Memphis,” Lamard nói. “Anh có phiền hà gì điều đó không?”
“Không. Tôi không ưa thời tiết lạnh.”
“Anh đã đến Memphis bao giờ chưa?”
“Chưa.”
“Chúng ta sẽ sớm gặp nhau dưới đó. Anh sẽ yêu nó thôi.” Mitch mỉm cười, gật đầu, ra vẻ nhất trí. Mấy gã này có nghiêm túc không vậy? Làm sao anh có thể cân nhắc một hãng tí tẹo tại một thành phố tí tẹo như thế trong khi Wall Street đang vẫy gọi? “Anh xếp hạng thứ mấy trong lớp vậy?” ông Lambert hỏi. “Thuộc tốp năm.” Không phải là tốp năm phần trăm mà là tốp năm. Trả lời thế là đủ. Tốp năm trong ba trăm. Anh có thể nhận mình thuộc tốp ba, suýt nữa là hạng hai, và chỉ cách hạng nhất không bao xa. Nhưng anh không làm vậy. Họ đến từ các trường thuộc đẳng cấp thấp hơn – Chicago, Columbia, Vanderbilt - theo như anh nhớ nhờ xem nhanh bản danh mục tư pháp Martindale- Hubbell. Anh biết họ không giỏi về học thuật.
“Sao anh lại chọn Harvard?”
“Thật ra thì Harvard đã chọn tôi. Tôi nộp đơn xin học ở nhiều trường và đâu đâu cũng được nhận. Harvard đề nghị mức hỗ trợ tài chính cao nhất. Tôi nghĩ đó là trường tốt nhất. Đến nay tôi vẫn nghĩ vậy.”
“Anh học ở đó rất tốt, Mitch,” ông Lambert nói, thán phục bản lý lịch. Hồ sơ vẫn nằm trong chiếc cặp dưới gầm bàn.
“Cảm ơn ông. Tôi đã học tập cần cù.”
“Anh đạt điểm cực cao môn thuế và chứng khoán.”
“Đó là những môn tôi quan tâm.”
“Chúng tôi đã xem bài viết mẫu của anh, nó rất ấn tượng.” “Cảm ơn ông. Tôi thích việc nghiên cứu.”
Họ gật đầu thừa nhận lời nói dối sống sượng đó. Đó là một phần nghi thức. Không một sinh viên luật nào có đầu óc lành mạnh lại đi thích việc nghiên cứu, thế nhưng, không chừa một ai, từng cộng sự triển vọng đều bày tỏ tình yêu vô bờ bến của họ đối với thư viện.
“Kể cho chúng tôi về vợ của anh đi,” Royce McKnight nói, hầu như bẽn lẽn. Họ vấp phải một sự trách cứ nữa. Nhưng đó là một khu vực chuẩn mực, không phải là húy kỵ, mà mọi hãng đều khai thác.
“Tên của cô ta là Abby. Cô ta có bằng giáo dục sơ cấp tại Western Kentucky. Chúng tôi tốt nghiệp được một tuần thì tuần sau đám cưới. Ba năm qua, cô ta dạy tại một nhà trẻ tư nhân gần trường Boston.”
“Và cuộc hôn nhân đó có...”
“Chúng tôi rất hạnh phúc. Chúng tôi quen nhau từ hồi ở trung học.”
“Anh chơi bóng ở vị trí nào?” Lamar xoay câu chuyện theo chiều hướng ít nhạy cảm hơn.
“Tiền vệ. Tôi được cho ra sân rất nhiều cho đến khi cái đầu gối gặp sự cố trong trận cầu cuối cùng ở trung học. Mọi người đều mất tăm chỉ ngoại trừ Western Kentucky. Trong bốn năm, tôi lúc chơi lúc nghỉ, thậm chí bắt đầu chơi vài trận cho đội trẻ, nhưng cái đầu gối thì không bao giờ lành lại.”
“Làm cách nào anh vừa chơi bóng bầu dục, vừa đạt toàn điểm A vậy?”
“Tôi ưu tiên cho sách vở.”
“Tôi không ngờ Western Kentucky lại là một trường hàn lâm,” Lamar thốt lên với nụ cười ngốc nghếch và lập tức muốn rút lời. Lambert và McKnight chau mày, nhận ra sự sai lầm.
“Thì cũng kiểu như Kansas State vậy mà,” Mitch đáp. Họ đóng băng. Tất cả bọn họ đều đóng băng, nghi hoặc nhìn nhau trong vài giây. Anh chàng McDeere này đã biết Lamar Quin theo học ở Kansas State. Anh ta chưa từng gặp Lamar Quin và không có chút ý niệm ai là người đang hiện diện và tiến hành cuộc phỏng vấn nhân danh hãng. Thế mà anh ta lại biết. Hẳn anh ta đã tìm đến Martindale Hubbell để kiểm tra về họ. Anh ta đã đọc sơ yếu lý lịch của toàn bộ bốn mươi mốt luật sư trong hãng, và chỉ trong tích tắc đã nhớ ra rằng Lamar Quin là người duy nhất trong bốn mươi mốt luật sư từng theo học ở Kansas State.
Chết tiệt, họ cảm thấy ấn tượng.
“Tôi nghĩ mình đã lỡ lời,” Lamar cáo lỗi.
“Không sao cả.” Mitch cười hồn hậu. Chuyện đó đã được xí xóa. Oliver Lambert đằng hắng rồi quyết định trở lại với câu chuyện cá nhân. “Nghe này, Mitch, hãng của chúng tôi rất húy kỵ chuyện rượu chè và gái gú. Chúng tôi không phải là những vị thánh, nhưng chúng tôi đặt chuyện làm ăn lên trên hết. Chúng tôi luôn ẩn dật và làm việc cần cù. Và chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tôi có thể đáp ứng các yêu cầu đó.”
“Chúng tôi bảo lưu quyền kiểm tra sử dụng ma túy đối với mọi thành viên của hãng.”
“Tôi không dùng ma túy.”
“Tốt. Anh theo phái tôn giáo nào vậy?”
“Giáo hội Giám lý.”
“Tốt. Anh sẽ thấy một sự đa dạng lớn trong hãng của chúng tôi. Công giáo, Báp-tít, Anh giáo. Đó thực sự không phải là việc của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng muốn biết. Chúng tôi thích những gia đình ổn định. Các luật sư hạnh phúc là các luật sư hiệu quả. Đó là lý do vì sao chúng tôi hỏi anh những câu này.”
Mitch mỉm cười gật đầu. Anh đã nghe chuyện này từ trước. Ba người nhìn nhau rồi nhìn Mitch. Điều đó có nghĩa họ đã đi đến một thời điểm của cuộc phỏng vấn khi người bị phỏng vấn được phép nêu vài câu hỏi thông minh. Mitch duỗi lại chân. Tiền bạc là một câu hỏi lớn, đặc biệt khi phải so sánh với những lời chào mời khác. Nếu nó là không đủ thì, tốt thôi, rất hân hạnh được quen biết các ông, Mitch nghĩ. Nếu tiền bạc là hậu hĩnh thì cứ việc tha hồ mà bàn luận về gia đình, hôn nhân, bóng bầu dục, nhà thờ. Nhưng anh biết, giống như ở tất cả các hãng khác, họ sẽ lượn lờ xung quanh vấn đề này cho đến khi mọi thứ bung bét và té ra họ đã thảo luận về tất cả mọi thứ trên đời ngoại trừ chuyện tiền bạc. Cho nên, trước hết hãy hỏi họ một câu nào mềm mềm.
“Tôi sẽ phải khởi đầu bằng loại công việc nào?”
Họ gật đầu tán thưởng câu hỏi đó. Lambert và McKnight nhìn Lamar. Câu trả lời được dành cho anh ta.
“Chúng tôi có kiểu như hai năm thực tập, mặc dù chúng tôi không
gọi là như vậy. Chúng tôi sẽ cử anh đi khắp đất nước để dự các hội thảo về thuế. Việc học tập của anh còn lâu nữa mới kết thúc. Mùa đông tới anh sẽ trải qua hai tuần ở Washington, tại Viện Thuế Hoa Kỳ. Chúng tôi rất tự hào về kinh nghiệm và kỹ năng của chúng tôi, và việc huấn luyện là liên tục đối với tất cả chúng tôi. Nếu anh muốn học tiếp lên bậc thạc sĩ về thuế vụ thì chúng tôi sẽ trang trải. Còn về việc hành nghề thì hai năm đầu tiên sẽ là rất phấn khích. Anh sẽ phải làm nhiều nghiên cứu và những việc tựu trung là nhàm chán. Nhưng anh sẽ được chi trả hậu hĩnh.”
“Bao nhiêu?”
Lamar nhìn Royce McKnight, ông này nhìn Mitch và nói, “Chúng ta sẽ bàn về thù lao và các lợi ích khác khi nào anh đến Memphis.” “Tôi muốn một con số phỏng chừng, hoặc tôi có thể không đến Memphis.” Anh mỉm cười, ngạo mạn nhưng thân thiện. Anh đang nói như một người có ba lời chào mời.
Các đối tác mỉm cười với nhau, và ông Lambert là người lên tiếng đầu tiên. “Được thôi. Lương căn bản là tám chục ngàn trong năm đầu tiên, cộng với thưởng. Tám mươi lăm ngàn trong năm thứ hai, cộng với thưởng. Một khoản cho vay thế chấp lãi suất thấp để anh sắm nhà. Hai thẻ thành viên câu lạc bộ thể thao. Và một chiếc BMW mới. Dĩ nhiên, màu sắc là do anh tự chọn.”
Họ tập trung nhìn đôi môi anh, chờ cho các nếp nhăn hình thành trên đôi má và những chiếc răng lộ ra. Anh cố nén nụ cười, nhưng không tài nào. Anh cười thành tiếng.
“Không thể tin nổi,” anh lẩm bẩm. Tám chục ngàn ở Memphis tương đương với một trăm hai chục ngàn ở New York. Lão này còn nói về chiếc BMW nữa chứ! Chiếc Mazda cửa mở phía sau của anh đã lăn bánh cả triệu dặm và hiện thời phải đẩy để khởi động trong lúc anh đang dành dụm tiền để sửa chữa bộ đề.
“Với một vài khoản phụ trội nữa mà chúng tôi sẽ hân hạnh bàn luận tại Memphis.”
Đột nhiên, anh thấy rất tha thiết được viếng thăm Memphis. Nó nằm ở ven sông đúng không nhỉ?
Nụ cười tan biến và anh lấy lại tư thế. Trông anh nghiêm nghị và hệ trọng trước Oliver Lambert. Rồi anh nói như thể đã quên đi chuyện tiền bạc, nhà cửa và chiếc BMW, “Kể cho tôi về hãng của các ông đi.”
“Bốn mươi mốt luật sư. Tính trên đầu mỗi luật sư, năm ngoái chúng tôi kiếm được nhiều hơn bất kỳ hãng nào cùng quy mô hoặc lớn hơn, bao gồm những hãng lớn trên cả nước. Chúng tôi chỉ nhận những thân chủ giàu có – công ty, ngân hàng, những người giàu có sẵn sàng chi trả hậu hĩnh cho mọi phí tổn và không bao giờ than vãn. Chúng tôi đã triển khai một phương thức đặc biệt trong thuế vụ quốc tế, và nó vừa thú vị vừa rất sinh lợi. Chúng tôi chỉ làm việc với những ai có khả năng chi trả.”
“Phải bao lâu mới được làm đối tác?”
“Trung bình là mười năm, và đó là mười năm rất gian truân. Không có gì là bất thường khi các đối tác của chúng tôi kiếm được
nửa triệu mỗi năm, và hầu hết đều nghỉ hưu trước năm mươi tuổi. Anh chỉ việc làm bổn phận của mình, cứ cho là tám mươi giờ mỗi tuần, nhưng một khi anh trở thành đối tác thì điều đó sẽ đáng đồng tiền bát gạo.”
Lamar nhoài mình ra phía trước. “Anh không nhất thiết phải là đối tác mới có được thu nhập sáu con số. Tôi làm ở hãng đã bảy năm và từ bốn năm nay tôi đã vượt mức một trăm ngàn.”
Mitch suy nghĩ một lúc và nhẩm ra rằng, vào lúc ba mươi tuổi, anh sẽ vượt xa con số một trăm ngàn, có lẽ là hai trăm không biết chừng. Mới ba mươi thôi đấy nhé!
Họ quan sát anh kỹ càng và biết chính xác anh đang nhẩm tính gì. “Một hãng luật quốc tế thì làm gì ở Memphis?” anh hỏi. Câu này mang lại những nụ cười. Ông Lambert tháo cặp kính lão ra vân vê. “Câu hỏi hay đấy. Ông Bendini đã sáng lập ra hãng vào năm 1944. Là một luật sư thuế vụ ở Philadelphia, ông ta đã lượm ra được một số thân chủ giàu có ở miền nam. Ông ta đã có một quyết định táo bạo khi đáp xuống Memphis. Trong hai mươi lăm năm, ông ta chỉ thuê luật sư thuế vụ và, ở dưới miệt này, hãng đã phất lên rất nhanh. Chúng tôi không có ai đến từ Memphis cả, nhưng rồi cũng đều yêu thích nơi này. Đó là một thành phố cổ phương nam rất dễ chịu. Nhân tiện, ông Bendini đã từ trần vào năm 1970.” “Trong hãng có bao nhiêu đối tác?”
“Hai mươi người hiện đang hoạt động. Chúng tôi cố gắng giữ tỷ lệ mỗi đối tác một cộng sự. Đó là một tỷ lệ cao trong nghề, nhưng
chúng tôi thích như thế. Xin nhắc lại, cách làm việc của chúng tôi không giống như bình thường.”
“Tất cả các đối tác của chúng tôi đều trở thành triệu phú khi đến tuổi bốn mươi lăm.” Royce McKnight nói.
“Tất cả ư?”
“Đúng vậy. Chúng tôi không cam đoan nhưng nếu anh gia nhập hãng - cứ cho là mất mười năm nhọc nhằn đi - rồi làm đối tác - cứ cho là thêm mười năm nữa đi - anh sẽ không chỉ là triệu phú ở tuổi bốn mươi lăm đâu. Trong hai mươi năm nữa anh sẽ là triệu phú đầu tiên ở dưới độ tuổi này.”
“Thống kê ấn tượng đấy nhỉ.”
“Hãng mới là ấn tượng, Mitch ạ,” Oliver Lambert nói, “và chúng tôi rất tự hào về nó. Chúng tôi là một tập thể gắn bó, tuy nhỏ nhưng mọi người đều quan tâm lẫn nhau. Chúng tôi không cạnh tranh theo cái lối cắt cổ nhau vốn khét tiếng ở các hãng lớn. Chúng tôi rất thận trọng trong việc tuyển người, và mục tiêu của chúng tôi là mọi cộng sự đều trở thành đối tác càng nhanh càng tốt. Hướng đến mục tiêu đó, chúng tôi đã đầu tư một lượng thời gian và tiền bạc khổng lồ vào chính mình, đặc biệt là vào những người mới. Rất hiếm có luật sư nào rời bỏ hãng, phải nói là cực kỳ hiếm. Điều đó đơn giản là chưa từng ai nghe thấy. Chúng tôi còn đi xa hơn nữa khi giữ cho công danh luôn suôn sẻ. Chúng tôi muốn người của mình được hạnh phúc. Chúng tôi nghĩ đó là cách hoạt động hữu hiệu nhất.”
“Tôi còn có một thống kê ấn tượng khác nữa,” ông McKnight bổ
sung. “Năm ngoái, ở các hãng cùng kích cỡ hoặc lớn hơn, tỷ lệ bỏ việc trung bình của các cộng sự là hai mươi tám phần trăm. Tại Bendini, Lambert & Locke, con số này là không. Một năm trước cũng là số không. Lâu lắm rồi chưa có luật sư nào rời bỏ hãng.”
Họ quan sát anh kỹ lưỡng để đảm bảo tất cả những con số đó ngấm sâu. Từng điều khoản và điều kiện tuyển dụng đều tốt đẹp, kể cả tính bền vững, thứ cuối cùng quyết định sự chuẩn thuận của anh, bao trùm lên tất cả những hạng mục khác trong danh sách. Lúc này, họ ra sức trình bày. Những trình bày kế tiếp sẽ đến sau.
Dĩ nhiên, họ biết nhiều hơn những gì họ có thể nói. Ví như chuyện mẹ của anh sống trong một khuôn viên xe kéo ở bãi Panama City sau khi tái hôn với một lão tài xế xe tải có vấn đề trầm trọng về nhậu nhẹt. Họ biết bà đã nhận 41.000 đô la sau một vụ nổ mỏ; đã vung vãi phần lớn số tiền đó rồi phát điên khi người con trai cả bị chết. Họ biết anh từng bị bỏ bê, được nuôi lớn trong nghèo khổ bởi người anh trai tên Ray (mà họ không lần ra được) và một vài người họ hàng thương cảm. Cái nghèo gây nhức nhối và, rất chính xác, họ nghĩ nó ươm mầm cho một khát vọng thành công mãnh liệt. Anh từng làm việc ba mươi giờ mỗi tuần tại một cửa hàng tiện ích mở cửa suốt đêm mà vẫn chơi bóng bầu dục và đạt điểm số cao ngất ngưởng. Họ biết anh ít ngủ. Họ biết anh đói. Anh đã là người của họ.
“Anh muốn đến thăm chỗ chúng tôi không?” Oliver Lambert hỏi. “Khi nào?” Mitch hỏi lại, mơ màng về một chiếc 318i màu đen cửa
nóc.
Chiếc Mazda cửa sau cũ chỉ có ba chiếc bọc đùm, và tấm kính chắn gió thì nứt nẻ đến thảm hại. Nó nằm gác trên rãnh nước, bánh trước bẻ quặt sang bên, chĩa vào lề đường, để ngăn ngừa chiếc xe trôi xuống đồi. Abby phải cầm tay nắm giật hai lần thì mới mở được cửa. Cô tra chìa khóa vào, nhấn côn rồi xoay bánh xe. Chiếc Mazda từ từ lăn. Đợi cho nó đạt tốc độ, cô nín thở nhả côn ra và cắn môi cho đến khi tiếng máy xe bắt đầu rền rĩ.
Với ba thư chào việc nằm trên bàn, một chiếc xe mới chỉ còn cách bốn tháng. Cô sẽ không phải làm vậy nữa. Suốt ba năm họ đã sống nghèo khổ trong căn hộ sinh viên hai phòng ở học khu, nơi đầy ắp những chiếc Porsche và Mercedes mui trần loại nhỏ. Họ phớt lờ phần lớn những thói hợm hĩnh của bạn học và đồng nghiệp trong cái thành lũy trưởng giả của East Coast này. Họ là dân miệt vườn, đến từ Kentucky, với rất ít bạn bè. Nhưng họ chịu đựng được và tự thân đã thành công tốt đẹp.
Cô thích Chicago hơn NewYork, cho dù lương có thấp hơn, chủ yếu vì Chicago ở xa Boston hơn và ở gần Kentucky hơn. Nhưng Mitch không hứa hẹn gì cả. Anh cân nhắc mọi việc một cách kỹ càng và giữ kín phần lớn các toán tính. Cô không được mời đến viếng New York và Chicago cùng chồng. Và cô đã chán ngán việc đoán mò lắm rồi. Cô muốn một câu trả lời.
Trên đồi, cô đậu xe phạm luật ở một nơi gần căn hộ nhất, rồi đi
bộ qua hai dãy phố. Khu nhà của họ là một trong ba mươi khu chữ nhật hai tầng lầu bằng gạch đỏ. Abby đứng ngoài cửa, lục tìm xâu chìa khóa trong bóp. Thình lình, cửa bật mở. Anh tóm lấy cô, lôi vào căn hộ nhỏ, quẳng cô lên trường kỷ rồi tấn công cổ cô bằng đôi môi. Cô la lên rồi khúc khích khi những đôi tay và đôi chân cuốn lấy nhau. Họ hôn nhau, một trong những nụ hôn ướt át kéo dài đến mười phút cùng với những sờ soạng, mơn trớn và rên rỉ. Kiểu hôn mà họ đã trải nghiệm từ lúc hãy còn là thiếu niên, khi mà nụ hôn là niềm vui, là sự ảo diệu, sự tột cùng.
“Chúa ơi,” cô nói khi họ xong xuôi. “Nhân dịp gì vậy?” “Em có ngửi thấy mùi gì không?”
Cô nhìn sang bên và mỉm cười. “Ừ, có đấy. Món gì vậy?” “Mì xào thịt gà và trứng tráng kiểu Tàu. Từ quán Wong Boys.” “Nghe hấp dẫn quá. Nhân dịp gì vậy?”
“Cộng thêm một chai Chablis, loại đắt tiền đấy nhé. Thậm chí có cả nút bần nữa.”
“Anh vừa thành công chuyện gì à?”
“Đi theo anh.” Trên chiếc bàn bếp nhỏ quét sơn, giữa những ghi chép và sổ sách, là một chai rượu lớn và một bịch thức ăn Tàu. Họ xua những thứ linh tinh của trường luật rồi bày thức ăn ra. Mitch mở chai rượu, rót ra hai ly nhựa.
“Sáng nay anh vừa có một cuộc phỏng vấn tuyệt vời,” anh nói. “Ai phỏng vấn?”
“Em nhớ cái hãng ở Memphis đã gửi thư cho anh hồi tháng trước
không?”
“Nhớ. Anh không thấy ấn tượng lắm.”
“Chính là nó đấy. Anh rất ấn tượng. Chỉ rặt công việc về thuế và tiền lương có vẻ tốt.”
“Là bao nhiêu?”
Anh trịnh trọng lấy mì xào gà ra khỏi hộp, chia vào hai chiếc đĩa rồi xé chiếc bịch nhỏ đựng nước tương. Cô chờ câu trả lời. Mitch mở một hộp khác rồi bắt đầu chia trứng tráng. Anh nhấp rượu rồi chép môi.
“Là bao nhiêu?” cô lặp lại.
“Nhiều hơn ở Chicago. Nhiều hơn ở Wall Street.”
Cô khoan thai hớp một ngụm rượu dài, nhìn anh đầy ngờ vực. Đôi mắt nâu của cô díu lại và ánh lên. Đôi chân mày cụp xuống và vầng trán nhăn lại. Cô chờ đợi.
“Bao nhiêu vậy?”
“Tám chục ngàn trong năm đầu, cộng với thưởng. Tám mươi lăm ngàn năm thứ hai, cộng với thưởng.” Anh nói một cách hững hờ, mắt dán vào khúc cần tây trong hộp mì gà.
“Tám chục ngàn,” cô lặp lại.
“Tám chục ngàn, cưng ạ. Tám chục ngàn ở Memphis, Tennessee, là tương đương với một trăm hai chục ngàn ở New York lận đó.” “Ai mà thèm New York chứ?” cô nói.
“Cộng thêm một khoản vay thế chấp lãi suất thấp.”
Cái từ đó – vay thế chấp – từ lâu lắm đã không hề được thốt ra trong căn hộ này. Thực sự, cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng họ bàn bạc chuyện nhà cửa hay bất cứ chuyện gì liên quan. Nhiều tháng qua họ cam tâm sẽ chỉ thuê một nơi nào đó cho đến một thời điểm xa xăm và bất định trong tương lai, khi mà họ đủ phong lưu và đạt đủ tiêu chuẩn để được vay thế chấp một khoản tiền lớn.
Cô đặt ly rượu lên bàn rồi nói như thể chuyện đã rồi, “Em chưa từng nghe vụ này.”
“Một khoản vay thế chấp lãi suất thấp. Hãng sẽ cho ta vay tiền đủ để mua nhà. Mấy gã đó rất coi trọng việc các cộng sự trông có vẻ phát đạt, cho nên họ sẽ trao tiền cho chúng ta với một mức lãi suất thấp hơn hẳn.”
“Ý anh nói một ngôi nhà có thảm cỏ và những bụi cây bọc quanh?”
“Đúng vậy. Không phải là một căn hộ giá cắt cổ ở Manhattan mà là một ngôi nhà ba phòng ngủ ở ngoại thành có lối đi cho xe hơi và một ga ra hai chỗ, nơi chúng ta sẽ cất chiếc BMW.”
Phản ứng bị chậm lại mất vài giây, nhưng rồi cuối cùng cô cũng hỏi, “BMW? BMW của ai?”
“Của chúng ta đó, cưng à. BMW của chúng ta. Hãng sẽ cung cấp cho ta một chiếc mới cứng và trao cho ta chìa khóa. Đó kiểu như là một phần thưởng được ký kết cho cú úp sọt đầu tiên ở hiệp một. Nó trị giá ngang với năm ngàn đô bổ sung mỗi năm. Dĩ nhiên, màu nào là do chúng ta định đoạt. Anh nghĩ màu đen là ổn. Em nghĩ sao?”
“Không còn những tiếng kêu rổn rảng. Không còn những hỏng hóc. Không còn những linh kiện chắp vá,” cô nói trong khi khẽ lắc đầu.
Anh nhồm nhoàm nhai mì và mỉm cười với cô. Cô đang mơ, anh đoán thế, hẳn là mơ về nội thất, về giấy dán tường, và có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ là chiếc hồ bơi. Rồi là những em bé, những đứa nhóc mắt nâu, tóc nâu nhạt.
“Và còn vài lợi ích khác sẽ thảo luận sau.”
“Em không hiểu, Mitch. Sao lại hào phóng như thế được?” “Anh đã hỏi câu này. Họ rất kén chọn, và họ rất tự hào khi trả những khoản tiền đỉnh nhất. Họ muốn là số một và không ngại vung tiền. Tỷ lệ bỏ việc của họ là không. Và lại, anh nghĩ họ phải chịu tốn kém hơn thì mới lôi kéo được những người giỏi nhất về Memphis.” “Ta sẽ ở gần nhà hơn,” cô nói mà không nhìn anh.
“Anh làm gì có nhà. Ta sẽ ở gần nhà cha mẹ của em hơn, và điều đó mới làm anh lo ngại.”
Cô đánh trống lảng, như cách cô thường làm trước hầu hết những bình phẩm của anh về gia đình cô.
“Anh sẽ ở gần Ray hơn.”
Anh gật đầu, táp một miếng trứng tráng và tưởng tượng chuyến viếng thăm đầu tiên của cha mẹ cô, cái khoảnh khắc ngọt ngào khi họ lái chiếc Cadillac rệu rạo vào lối xe hơi và sửng sốt nhìn ngôi nhà với kiến trúc thuộc địa Pháp cùng hai chiếc xe mới coóng trong ga ra. Họ sẽ phát sốt lên vì ganh tỵ và tự hỏi làm cách nào thằng nhóc
nhà nghèo không gia đình đó lại tậu được bấy nhiêu thứ này ở tuổi hai mươi lăm, khi mới vừa chân ướt chân ráo bước ra khỏi trường luật. Họ sẽ cố rặn ra những nụ cười khó nhọc khi bình phẩm mọi thứ đều đẹp đẽ như thế nào. Lão Sutherland sẽ xuống nước để dò la ngôi nhà trị giá bao nhiêu tiền, và Mitch sẽ nói đó không phải là việc của lão ấy, khiến lão tức điên lên. Sau chuyến thăm ngắn ngủi, họ sẽ trở về lại Kentucky, nơi tất cả bạn bè của họ đều nghe tin về việc cô con gái và chàng rể của họ làm ăn khấm khá như thế nào ở Memphis. Abby sẽ rất buồn vì hai bên không hòa giải được với nhau, nhưng cô chẳng thể nói được gì nhiều. Ngay từ đầu, họ đã đối xử với anh như thằng hủi. Anh là một thằng tồi đến mức họ đã tẩy chay cả cái đám cưới nhỏ.
“Em đã đến Memphis bao giờ chưa?” anh hỏi.
“Một lần, hồi em còn là một bé gái. Kiểu như một buổi triệu tập của Nhà thờ ấy mà. Em chỉ còn nhớ mỗi con sông.”
“Họ muốn chúng ta viếng thăm nơi đó.”
“Chúng ta? Ý anh là em được mời?”
“Phải. Họ rất mong em đến.”
“Khi nào?”
“Vài tuần nữa. Họ sẽ đưa chúng ta đi máy bay xuống đó vào chiều thứ Năm cho kịp dịp cuối tuần.”
“Chưa gì em đã thấy thích hãng này rồi.”
2
Tòa nhà năm tầng được xây cách đây hàng trăm năm bởi một thương gia ngành bông và các con trai của ông ta sau thời kỳ Tái thiết, khi mà hoạt động buôn bán bông được hồi sinh ở Memphis. Nó tọa lạc giữa đường Cotton Row và đường Front, gần bờ sông. Qua các cánh cửa, hành lang và bàn làm việc của nó, hàng triệu kiện bông đã được mua từ Mississippi và đồng bằng Arkansas rồi bán ra khắp thế giới. Sau khi bị bỏ phế rồi trùng tu hết lần này đến lần khác sau đệ nhất thế chiến, nó được mua đứt vào năm 1951 bởi một luật sư thuế vụ năng nổ có tên là Anthony Bendini. Ông tu sửa lại nó một lần nữa rồi rót các luật sư vào và đổi tên nó thành “Tòa nhà Bendini”.
Ông nâng niu nó, ấp ủ nó, cưng chiều nó, và mỗi năm lại trát thêm một lớp phù hoa lên cái dấu ấn của bản thân. Ông gia cố tòa nhà, niêm lại các cánh cửa và cửa sổ rồi thuê an ninh có vũ trang để bảo vệ nó và những người bên trong nó. Ông bổ sung thêm thang máy, lắp các thiết bị theo dõi điện tử, gài các mã an ninh, các camera quan sát, xây một phòng giám đốc, một phòng tắm hơi, một
phòng thay quần áo và một phòng ăn ở tầng năm dành cho các đối tác với cảnh quan bắt mắt nhìn ra sông.
Trong hai mươi năm, ông đã dựng lên một hãng luật giàu có nhất Memphis và hẳn nhiên là ít điều tiếng nhất. Kín kẽ là niềm đam mê của ông. Từng cộng sự được thuê đều được giáo huấn về sự xấu xa của những chiếc lưỡi buông thả. Mọi thứ đều kín kẽ. Lương bổng, phúc lợi, đề bạt, và đặc biệt là các thân chủ. Các cộng sự được cảnh báo nếu để lộ công việc làm ăn của hãng thì chiếc chén thánh tưởng thưởng sẽ bị trì hoãn lại: quy chế đối tác. Không một điều gì lọt ra khỏi chiếc pháo đài trên đường. Các bà vợ được răn không được hỏi han chồng, và nếu có hỏi thì họ cũng sẽ bị nghe nói dối. Các cộng sự được kỳ vọng làm việc cần mẫn, giữ im lặng và tiêu pha những khoản lương bổng hậu hĩnh của họ. Họ làm y như vậy, không hề có ngoại lệ.
Với bốn mươi mốt luật sư, hãng được xếp thứ tư về quy mô tại Memphis. Các thành viên của hãng không tìm cách quảng cáo và cũng không tìm danh tiếng. Họ không giao du nhiều và không đàn đúm với các luật sư khác. Các bà vợ của họ chơi tennis, đánh bài bridge và đi mua sắm chỉ trong vòng nội bộ với nhau. Bendini, Lambert & Locke là một đại gia đình, đại thể là như thế. Một đại gia đình rất sung túc.
Lúc 10 giờ sáng thứ Sáu, chiếc limo của hãng dừng lại trên đường Front và Mitchell Y. McDeere bước ra. Anh lịch sự cảm ơn người tài xế rồi nhìn chiếc xe lao đi. Đó là cuốc xe limo đầu tiên trong đời anh. Anh đứng trên vỉa hè cạnh một ngọn đèn đường, chiêm ngưỡng sự
lạ lẫm, vẻ đẹp và sự bề thế toát ra từ tòa nhà của hãng luật Bendini. Nó khác biệt rõ rệt mọi tòa cao ốc đồ sộ bằng kính và thủy tinh, nơi sinh sống những người New York giàu sang nhất, khác cả những khối trụ khổng lồ mà anh từng viếng thăm ở Chicago. Thế nhưng anh lập tức biết rằng anh sẽ thích nó. Nó ít phô trương hơn. Nó giống như chính bản thân anh vậy.
Lamar Quin bước qua cửa trước rồi đi xuống các bậc thang. Anh ta gọi Mitch và vẫy tay với anh. Tối hôm trước, anh ta đã đón họ ở sân bay và giúp họ làm thủ tục nhận phòng tại Peabody – “Đại Khách sạn Phương Nam.”
“Chào Mitch! Tối qua thế nào?”
Họ bắt tay nhau như những người bạn lâu năm không gặp. “Tốt. Khách sạn đó rất tuyệt.”
“Biết ngay anh sẽ thích mà. Ai cũng thích Peabody cả.” Họ bước vào sảnh trước của tòa nhà Bendini, nơi có một tấm biển nhỏ chào mừng “Ông Mitchell Y. McDeere, vị khách danh dự của ngày hôm đó. Một cô lễ tân ăn mặc bảnh bao, tuy không lấy gì làm quyến rũ, nồng nhiệt cười với anh rồi xưng tên là Sylvia. Nếu anh cần bất cứ điều gì trong thời gian ở Memphis thì hãy cho cô biết. Anh cảm ơn cô. Lamar dẫn anh đi qua một hành lang dài, nơi anh ta bỗng dưng trở thành hướng dẫn viên du lịch. Anh ta giải thích về thiết kế của tòa nhà và dọc đường đã giới thiệu Mitch với nhiều cô thư ký và trợ lý luật sư. Trong thư viện chính ở tầng hai, một đám đông luật sư đang ngồi quanh một chiếc bàn họp khổng lồ, ăn bánh
ngọt và uống cà phê. Họ đột nhiên im lặng khi vị khách bước vào. Oliver Lambert ra đón Mitch và giới thiệu anh với cả nhóm. Họ gồm khoảng hai mươi người, đa số là các cộng sự trong hãng và đa số đều lớn tuổi hơn vị khách mời một chút. Các đối tác quá bận rộn nên sẽ gặp Mitch sau vào bữa trưa, Lamar giải thích như vậy. Mitch đứng ở đầu bàn vào lúc ông Lambert kêu gọi mọi người giữ im lặng. “Thưa quý vị, đây là Mitchell McDeere. Hẳn quý vị đã nghe về ông ta, và chính ông ta đây. Ông ta là lựa chọn số một của chúng ta trong năm nay, là ứng viên hàng đầu của chúng ta, có thể nói như vậy. Ông ta đã được các gã lớn ở New York và Chicago ve vãn và biết đâu cả những gã khác nữa, cho nên chúng ta phải lôi kéo ông ta vào cái hãng nhỏ ở Memphis này thôi.”
Họ mỉm cười và gật gù tán thưởng. Vị khách thấy lúng túng. “Ông ta sẽ tốt nghiệp Harvard trong hai tháng nữa và sẽ tốt nghiệp với bằng danh dự. Ông ta là cộng sự biên tập của tạp chí Harvard Law Review.” Điều này sẽ tạo ấn tượng, Mitch nghĩ. “Ông ta đã có những nghiên cứu sau đại học tại Western Kentucky, nơi ông ta đã tốt nghiệp hạng ưu.” Điều này thì không ấn tượng lắm. “Ông ta đã chơi bóng bầu dục trong bốn năm, khởi đầu là vị trí tiền vệ lúc còn trẻ.” Giờ thì họ mới thực sự ấn tượng. Một số người đã có vẻ nể phục, cứ như thể họ đang nhìn Joe Namath vậy.
Vị đối tác cấp cao tiếp tục câu chuyện một chiều của ông trong khi Mitch đứng lóng ngóng ở bên cạnh. Ông lải nhải về việc họ đã kén chọn như thế nào và Mitch đã đáp ứng tốt ra sao. Mitch đút hai
tay vào túi và im lặng lắng nghe. Anh quan sát nhóm người. Họ đều trẻ, thành công và phong lưu. Quy định trang phục có vẻ nghiêm ngặt, nhưng cũng chẳng khác gì ở New York hay Chicago. Áo vest bằng vải len màu xám đậm hay xanh dương, áo sơ mi cotton trắng gài khuy cổ hoặc sơ mi xanh hồ bột cùng cà vạt lụa. Không có gì quá nổi bật hay lập dị. Có thể là vài chiếc nơ, nhưng sự táo bạo chỉ đến thế. Chỉn chu là quy tắc. Không râu, không ria mép, không tóc phủ tai. Cũng có vài sự chệch choạc nhưng sự bảnh bao vẫn thống trị.
Ông Lambert đi đến hồi kết. “Ông Lamar sẽ đưa ông Mitch đi tham quan các văn phòng của chúng ta, cho nên quý vị sẽ còn cơ hội để trò chuyện với ông ta. Chúng ta hãy chào đón ông ta. Tối nay ông ta và Abby, người vợ kiều diễm của ông ta - tôi xin nhấn mạnh từ “kiều diễm” - sẽ dùng món sườn tại quán Rendezvous, và dĩ nhiên tối mai sẽ là bữa tiệc tại nhà tôi. Tôi sẽ yêu cầu quý vị cư xử hòa nhã nhất.” Ông mỉm cười nhìn vị khách. “Mitch, nếu anh chán Lamar thì hãy cho tôi biết nhé, chúng tôi sẽ cử ai đó chất lượng hơn.” Anh bắt tay từng người một lần nữa khi họ rời đi, cố ghi nhớ càng nhiều cái tên càng tốt.
“Ta bắt đầu tham quan nhé,” Lamar nói khi căn phòng đã trống vắng. “Đây dĩ nhiên là thư viện, và chúng tôi có những phòng tương tự ở mỗi bốn tầng đầu. Chúng tôi còn dùng chúng cho những cuộc họp lớn. Các cuốn sách thay đổi theo từng tầng, cho nên anh không bao giờ biết được việc nghiên cứu sẽ đưa anh đi đâu. Chúng tôi có hai quản thư toàn thời gian và chúng tôi sử dụng rất nhiều vi phim
và vi phiếu. Theo quy định, chúng tôi không làm việc nghiên cứu ở ngoài tòa nhà. Có cả thảy trên một trăm ngàn cuốn sách, bao gồm mọi dịch vụ khai báo thuế. Như vậy là còn hơn cả một số trường luật nữa đấy. Nếu anh cần cuốn sách nào mà chúng tôi không có, xin cứ nói với quản thư.”
Họ băng qua chiếc bàn họp dài giữa hàng chục dãy sách. “Một trăm ngàn cuốn,” Mitch lẩm bẩm.
“Phải, chúng tôi chi khoảng nửa triệu mỗi năm cho việc bảo quản, bổ sung và mua sách mới. Các đối tác luôn phàn nàn về khoản tiền đó, nhưng họ sẽ không nghĩ đến việc cắt giảm. Đây là một trong những thư viện luật tư nhân lớn nhất nước, và chúng tôi tự hào về điều này.”
“Nó ấn tượng thật đấy.”
“Chúng tôi cố gắng làm cho việc nghiên cứu càng ít gian khổ càng tốt. Anh cũng thừa biết rồi, tìm ra đúng tài liệu là một công việc nhàm chán và mất nhiều thời gian. Anh sẽ dành rất nhiều thời gian ở đây trong hai năm đầu, cho nên chúng tôi cố gắng làm cho khoảng thời gian đó được thoải mái.”
Đằng sau một chiếc bàn chồng chất tại một góc phía sau, một thủ thư tự giới thiệu rồi đưa họ tham quan nhanh phòng máy tính, nơi có khoảng một chục thiết bị sẵn sàng để cung cấp những nghiên cứu điện toán hóa mới nhất. Ông ta đề xuất biểu diễn thử một phần mềm mới nhất, thực sự rất khó tin, nhưng Lamar nói họ sẽ ghé lại sau.
“Ông ta là một người giỏi,” Lamar nói khi họ rời khỏi người thủ thư. “Chúng tôi trả cho ông ta đến bốn mươi ngàn mỗi năm chỉ để giữ gìn các cuốn sách. Thật không thể tin nổi.”
Thực sự là không thể tin nổi, Mitch nghĩ.
Tầng hai hầu như cũng y hệt như tầng một, ba và bốn. Trung tâm mỗi tầng đầy ắp các thư ký, bàn làm việc của họ, tủ hồ sơ, máy photocopy và những máy móc cần thiết khác. Thư viện nằm ở một bên cánh của một khu vực trống, cánh bên kia là một kết cấu gồm các phòng họp nhỏ hơn và các văn phòng.
“Anh sẽ không thấy cô thư ký xinh đẹp nào ở đây cả.” Lamar khẽ nói khi họ quan sát các cô thư ký làm việc. “Có vẻ như đó là một điều luật bất thành văn của hãng. Oliver Lambert đã cất công tìm những người cao tuổi nhất và ít kiểu cách nhất. Dĩ nhiên, một số người đã ở đây hai mươi năm và họ biết về luật còn nhiều hơn cả những gì chúng ta học được ở nhà trường.”
“Họ trông có vẻ đẫy đà,” Mitch nhận xét, hầu như với chính mình. “Vâng, đó là một phần của chiến lược tổng thể nhằm khuyến khích chúng tôi cất tay vào trong túi. Sàm sỡ là một điều bị nghiêm cấm, và theo như tôi biết thì nó chưa bao giờ xảy ra nơi đây.” “Còn ngộ nhỡ nó xảy ra thì sao?”
“Ai biết được. Thư ký có thể bị đuổi việc, dĩ nhiên. Và theo tôi thì luật sư cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Có thể họ sẽ phải trả giá bằng quy chế đối tác. Không ai muốn tìm hiểu chuyện đó cả, đặc biệt là với các nàng bò cái này.”
“Họ ăn mặc cũng đẹp đấy chứ.”
“Đừng hiểu lầm tôi. Chúng tôi chỉ thuê các thư ký pháp luật giỏi nhất và chúng tôi trả họ nhiều hơn bất cứ hãng nào trong thành phố. Chúng tôi tìm người giỏi nhất chứ không nhất thiết phải là người đẹp nhất. Chúng tôi đòi hỏi kinh nghiệm và sự chín chắn. Lambert không thuê ai dưới ba mươi tuổi cả.”
“Mỗi luật sư có một thư ký à?”
“Phải, cho đến khi anh trở thành đối tác. Khi đó anh sẽ có thêm một người nữa, và đến lúc đó anh cũng sẽ cần thêm người. Nathan Locke có đến ba thư ký, tất cả đều có hai mươi năm kinh nghiệm, và ông ta vẫn ép được họ chạy vắt giò lên cổ.”
“Văn phòng của ông ta ở đâu?”
“Tầng bốn. Nơi đó cấm ra vào.”
Mitch toan hỏi, nhưng kịp dừng.
Các văn phòng ở góc rộng tám nhân tám mét, Lamar giải thích. Và chúng được chiếm giữ bởi những đối tác cấp cao nhất. Các văn phòng quyền lực, anh ta gọi như thế với vẻ đầy ngưỡng vọng. Chúng được trang trí theo thẩm mỹ cá nhân mà không phải hao tổn đồng bạc nào, và chúng sẽ chỉ bỏ trống khi có người nghỉ hưu hoặc từ trần, sau đó các đối tác trẻ hơn sẽ đấu với nhau để giành giựt.
Lamar bật đèn một trong các căn phòng này và họ bước vào trong, khép cửa lại sau lưng. “Cảnh quan đẹp đấy nhỉ,” anh ta nói khi Mitch bước đến cửa sổ, phóng mắt nhìn ra con sông lững lờ trôi ở phía bên kia đường Riverside Drive.
“Sao anh vào được văn phòng này?” Mitch hỏi trong khi ngắm chiếc xà lan đang nhích dần dưới cây cầu dẫn đến Arkansas. “Cứ thong thả, khi nào đến được đây anh sẽ rất giàu có, và cũng rất bận rộn nữa. Khi đó anh sẽ chẳng còn thời gian đâu để mà thưởng thức cảnh quan.”
“Nó là của ai vậy?”
“Victor Milligan. Ông ta phụ trách về thuế. Một người rất tốt. Xuất thân từ New England, ông ta đến đây từ hai mươi lăm năm trước và đã chọn Memphis làm quê nhà.” Lamar đút hai tay vào túi, buóc xung quanh căn phòng. “Sàn và trần gỗ cứng hiện diện cùng tòa nhà đã hơn một trăm năm. Phần lớn tòa nhà được trải thảm, nhưng ở vài nơi gỗ vẫn chưa hư hỏng. Khi nào đến được đây anh sẽ có hai phương án, hoặc là thảm cố định và thảm trải.”
“Tôi thích gỗ. Thảm trải thì thế nào nhỉ?”
“Một loại thảm Ba Tư cổ nào đó. Tôi không biết lịch sử của nó. Bàn làm việc từng được cụ cố của ông ta sử dụng. Ông cụ này là thẩm phán ở đâu đó tại Rhode Island, hoặc đó là do ông ta nói vậy. Ông ta chứa đầy những chuyện tào lao, và anh sẽ không bao giờ biết lúc nào thì ông ta tung hỏa mù.”
“Ông ta đang ở đâu?”
“Đang nghỉ phép, tôi nghĩ vậy. Họ chưa nói với anh về chuyện nghỉ phép à?”
“Chưa.”
“Anh có hai tuần nghỉ phép mỗi năm trong năm năm đầu tiên.
Được chi trả, dĩ nhiên. Rồi ba tuần sau khi anh trở thành đối tác. Sau đó anh muốn lấy phép lúc nào cũng được. Hãng có một căn nhà gỗ ở Vail, một nhà lều ở Manitoba và hai căn hộ chung cư ở bãi Seven Mile Beach trên đảo Grand Cayman. Chúng đều miễn phí, nhưng anh phải đăng ký sớm. Các đối tác được ưu tiên. Sau đó ai đăng ký trước thì được trước. Cayman rất được ưa chuộng trong hãng. Nó là một thiên đường thuế quốc tế và nhiều chuyến đi của chúng tôi được miễn trừ. Tôi nghĩ Milligan đang ở đó, có lẽ ông ta đang lặn biển và gọi đó là đi công chuyện.”
Qua một trong những khóa học về thuế, Mitch từng nghe nói về đảo Cayman và biết nó nằm đâu đó ở Caribe. Anh định hỏi nó nằm cụ thể ở đâu, nhưng rồi lại quyết định sẽ tự mình kiểm tra. “Chỉ hai tuần thôi sao?”
“Ờ, vâng. Có vấn đề gì không?”
“Không, không hẳn. Các hãng ở New York cho nghỉ ít nhất ba tuần.” Anh nói như thể có sự chỉ trích kỳ thị đối với các kỳ nghỉ phép tốn kém. Nhưng anh đâu phải thế. Ngoại trừ ba ngày cuối tuần được nhắc đến như tuần trăng mật và một dịp lái xe băng qua New England, anh chưa bao giờ được nghỉ phép và cũng chưa bao giờ ra nước ngoài.
“Anh có thể lấy thêm một tuần, nhưng sẽ không được chi trả.” Mitch gật đầu như thể điều đó là chấp nhận được. Họ rời văn phòng của Milligan và tiếp tục cuộc tham quan. Hành lang dẫn vào một khu chữ nhật dài với các văn phòng luật sư hướng mặt ra ngoài,
tất cả đều có cửa sổ, ánh nắng và cảnh quan. Những căn có cảnh quan nhìn ra sông là những căn danh giá, thường bị các đối tác chiếm giữ, Lamar giải thích. Có cả một danh sách chờ.
Các phòng hội nghị, thư viện, bàn thư ký đều hướng mặt vào hành lang, cách xa các cửa sổ và những thứ có thể gây phân tâm. Văn phòng của các cộng sự thì nhỏ hơn – rộng năm nhân năm mét - nhưng được trang trí phong phú và trông bề thế hơn hẳn so với các văn phòng của cộng sự mà anh từng thấy ở New York hay Chicago. Hãng đã chi cả một gia tài nhỏ cho các nhà tư vấn thiết kế, Lamar nói. Tiền cứ như mọc ra từ trên cây vậy. Các luật sư trẻ tỏ ra thân thiện, xởi lởi, và hình như họ hoan nghênh sự ngắt quãng. Hầu hết đưa ra những xác nhận ngắn về sự tuyệt vời của hãng và của Memphis. Thành phố cổ này cứ như mọc lên ở bên trong mỗi người, nhưng cần phải có thời gian, họ không ngừng nói vậy. Cả họ cũng từng được chiêu mộ bởi các gã lớn ở Washington và Wall Street. Và họ đã không hề hối tiếc.
Các đối tác thì bận rộn hơn, nhưng cũng tử tế không kém. Anh đã được chọn lọc kỹ và anh sẽ sớm thích ứng thôi, họ lặp đi lặp lại như vậy. Đó là loại hãng mà anh thích. Họ hứa sẽ trao đổi nhiều hơn trong bữa trưa.
Một giờ trước đó, Kay Quin bỏ lại các con cho cô bảo mẫu và cô giúp việc để đến gặp Abby và dùng bữa xế tại Peabody. Kay là một cô gái tỉnh lẻ giống như Abby vậy. Cô kết hôn với Lamar sau khi tốt nghiệp đại học và đã sống ba năm ở Nasville khi anh học luật tại
Vanderbilt. Lamar kiếm được nhiều tiền đến mức cô bỏ việc và sinh hai con chỉ trong vòng mười bốn tháng. Giờ thì cô nghỉ ở nhà sau khi đã sinh nở xong. Cô dành phần lớn thời gian cho câu lạc bộ làm vườn, cho PTA và cho Nhà thờ. Dù có tiền và phong lưu, cô vẫn rất khiêm tốn, không thích phô trương, và có vẻ rất quyết tâm giữ như thế bất chấp sự thành công của chồng. Abby đã tìm được một người bạn.
Sau món bánh sừng bò và trứng Benedict, họ ngồi ở sảnh khách sạn, uống cà phê và nhìn những con vịt bơi lòng vòng xung quanh đài phun nước. Kay gợi ý một chuyến tham quan nhanh Memphis và dùng bữa trưa muộn ở gần nhà cô. Cũng có thể đi mua sắm một chút. “Họ có nhắc đến khoản trả chậm lãi suất thấp không?” cô hỏi. “Có, ngay trong lần phỏng vấn đầu tiên.”
“Họ sẽ muốn hai người mua nhà khi chuyển về đây. Hầu hết mọi người đều tậu được nhà sau khi rời trường luật, cho nên hãng sẽ cho hai người vay tiền với lãi suất thấp và giữ thế chấp.” “Trong bao lâu?”
“Tôi không biết. Hai vợ chồng tôi chuyển về đây đã bảy năm rồi, và kể từ đó chúng tôi đã mua một căn nhà khác. Sẽ có một cuộc mặc cả, tin tôi đi. Hãng sẽ tạo điều kiện cho vợ chồng cô sở hữu nhà. Đó kiểu như là một điều luật bất thành văn vậy.”
“Sao điều đó lại quan trọng như thế?”
“Có nhiều lý do. Trước hết, họ muốn lôi kéo vợ chồng cô về đây. Hãng này rất kén chọn và họ thường lấy được người nào họ muốn.
Nhưng Memphis lại không thực sự là điểm sáng trên sân khấu, cho nên họ phải chào cao hơn lên. Ngoài ra, hãng đòi hỏi rất cao, đặc biệt là ở các cộng sự. Có rất nhiều áp lực, công việc quá tải, tám mươi giờ mỗi tuần, thời gian xa nhà. Vợ chồng cô sẽ không dễ dàng gì đâu, và hãng cũng biết điều đó. Theo lý thuyết thì một cuộc hôn nhân bền chặt đồng nghĩa với một luật sư hạnh phúc; một luật sư hạnh phúc thì đồng nghĩa với một một luật sư năng suất cao, và mấu chốt vấn đề là lợi nhuận. Luôn luôn là lợi nhuận. Và cũng còn lý do khác nữa. Những gã này – toàn là đàn ông, chẳng có một phụ nữ nào – rất hãnh diện về sự sung túc của họ, và ai cũng muốn mình trông phong lưu cả. Sẽ là một điều sỉ nhục cho hãng nếu một cộng sự nào đó buộc phải sống trong căn hộ. Họ muốn vợ chồng cô có nhà cửa và sau năm năm sẽ có một ngôi nhà lớn hơn nữa. Chiều nay, nếu chúng ta còn thời gian, tôi sẽ chỉ cho cô xem vài ngôi nhà của các đối tác. Cô mà thấy chúng thì sẽ không còn ca cẩm về tuần làm việc tám mươi giờ nữa đâu.”
“Đến nay em đã quen với chuyện đó rồi.”
“Thế thì tốt, nhưng trường luật thì không thể so sánh với nơi này được. Vào mùa thuế, đôi khi họ làm việc một trăm giờ mỗi tuần cơ đấy.”
Abby mỉm cười lắc đầu như thể cô thấy điều đó rất ấn tượng. “Chị có làm việc không?”
“Không, phần lớn chúng tôi không làm gì cả. Tiền thì không thiếu, nên chúng tôi không bắt buộc phải đi làm, vả lại chúng tôi rất ít
được chồng trợ giúp việc chăm con. Dĩ nhiên, chẳng ai cấm đoán chuyện đi làm cả.”
“Cấm đoán ư? Ai cấm chứ?”
“Hãng.”
“Em mong họ không làm vậy.” Từ “cấm” được lặp lại trong đầu của Abby, nhưng cô không nói ra.
Kay nhấp cà phê, nhìn mấy con vịt. Một cậu bé tách khỏi mẹ, đến đứng bên cạnh đài phun nước. “Cô có định sinh em bé không vậy?” Kay hỏi.
“Có lẽ vài năm nữa.”
“Em bé được khuyến khích đấy.”
“Ai khuyến khích?”
“Hãng.”
“Tại sao hãng lại quan tâm đến chuyện chúng ta sinh con?” “Cũng vì lẽ đó thôi, họ muốn những gia đình ổn định. Một em bé mới sinh là một sự kiện trọng đại ở hãng. Họ gửi hoa và quà cáp đến bệnh viện. Cô sẽ được đối xử như bà hoàng. Chồng của cô sẽ được nghỉ một tuần, nhưng chú ấy sẽ quá bận rộn để nhận kỳ nghỉ đó. Họ sẽ bỏ một ngàn đô la vào một quỹ nghiệp đoàn để dành dụm cho bậc đại học. Nhiều điều hay lắm.”
“Nghe có vẻ đại đoàn kết nhỉ?”
“Giống như một đại gia đình thì đúng hơn. Cuộc sống xã hội của chúng ta sẽ xoay quanh hãng, và điều đó là quan trọng vì chúng ta
không ai đến từ Memphis cả. Tất cả chúng ta đều là dân nơi khác.” “Tốt quá, nhưng em không thích ai đó bảo em khi nào đi làm, khi nào nghỉ và khi nào sinh con.”
“Đừng lo. Họ rất quan tâm chăm sóc nhau, nhưng hãng sẽ không can thiệp sâu đâu.”
“Em bắt đầu thấy lạ.”
“Thoải mái đi, Abby. Hãng cũng giống như gia đình ấy mà. Họ là những người tuyệt vời, và Memphis là một thành phố cổ tuyệt vời để sinh sống và nuôi dạy con cái. Chi phí sinh hoạt thấp hơn hẳn và nhịp độ cuộc sống cũng chậm hơn. Hẳn cô đã từng cân nhắc các thành phố lớn hơn. Chúng tôi cũng thế thôi, nhưng tôi thì chọn Memphis chứ không chọn các thành phố lớn.”
“Em có được tham gia cuộc đại tham quan không đấy?” “Tôi ở đây là vì lẽ đó mà. Tôi nghĩ ta nên khởi đầu ở khu thương mại rồi đi ra hướng đông, ngắm vùng ngoại ô xinh đẹp. Có lẽ ta cũng nên xem vài ngôi nhà rồi ăn trưa tại quán ăn ruột của tôi.” “Nghe hay đấy.”
Kay trả tiền cà phê vì cô dùng bữa xế. Họ rời Peabody trên chiếc Mercedes mới của gia đình Quin.
Phòng ăn - theo cách đơn giản mà mọi người gọi nó - chiếm đầu phía tây của tầng năm, bên trên đường River Drive, và nhìn từ trên cao xuống con sông. Một dãy cửa sổ hai mét rưỡi nằm dọc tường, mở ra một cảnh quan cuốn hút với tàu lai dắt, tàu bánh guồng, sà lan, bến cảng và những cây cầu.
Căn phòng là một khu vực hạn chế, là vùng đất đặc quyền của những luật sư đủ tài năng và tham vọng để được phong làm đối tác của hãng Bendini. Họ tụ tập hàng ngày để dùng bữa trưa nấu bởi Jessie Frances - một bà già da đen to béo, tính khí thất thường - và phục vụ bởi ông chồng của bà ta, Roosevelt, người luôn xỏ găng tay trắng, khoác chiếc áo vest bạc màu, nhăn nhúm và kệch cỡm, do chính ông Bendini ban tặng ông ta trước khi qua đời. Một số buổi sáng, họ còn tụ tập để uống cà phê và ăn bánh rán, bàn công việc. Đôi khi họ uống một ly rượu vào chiều muộn để ăn mừng một tháng tốt đẹp hay một khoản phí luật sư cao bất thường. Căn phòng chỉ dành cho đối tác, thi thoảng mới có một người khách là thân chủ giàu có hay một người có tiềm năng được tuyển dụng. Các cộng sự có thể ăn ở đó hai lần mỗi năm, chỉ hai lần mà thôi - số lần ăn được ghi sổ - và chỉ khi được một đối tác mời.
Cạnh phòng ăn là một căn bếp nhỏ, nơi Jessie Frances trổ tài, và cũng là nơi bà đã nấu bữa ăn đầu tiên cho ông Bendini và vài người khác cách đây hai mươi sáu năm. Trong hai mươi sáu năm, bà chỉ nấu các món ăn phương nam và bỏ ngoài tai mọi yêu cầu thử nghiệm các món ăn khác mà bà không thể phát âm nổi cái tên. “Không thích thì đừng có ăn,” đó là câu nói cửa miệng của bà. Căn cứ theo những thứ thừa thãi mà Roosevelt thu thập được ở các bàn, các món đều được ăn và được cực kỳ ưa chuộng. Bà thường công bố tờ thực đơn trong tuần vào thứ Hai, yêu cầu phải đăng ký trước lúc mười giờ mỗi ngày, và bà sẽ nuôi hận suốt năm nếu ai đó hủy đăng ký hoặc không ló mặt. Bà và Roosevelt làm việc bốn giờ mỗi
ngày và được trả một ngàn đô mỗi tháng.
Mitch ngồi vào bàn cùng Lamar Quin, Oliver Lambert và Royce McKnight. Món chính là sườn bò dùng với mướp chiên và bí luộc. “Hôm nay bà ta không bỏ mỡ,” ông Lambert nhận xét. “Ngon tuyệt,” Mitch nói.
“Hệ thống của anh có tiêu hóa được mỡ không đấy?” “Có chứ. Ở Kentucky người ta cũng hay cho nhiều mỡ.” “Tôi gia nhập hãng vào năm 1955,” ông McKnight nói, “và tôi đến
từ New Jersey, đúng không nào? Dĩ nhiên tôi tránh xa hầu hết các món ăn phương nam. Món nào cũng trộn mỡ hay chiên trong mỡ động vật, đúng không nào? Rồi ông Bendini quyết định mở cái quán cà phê nhỏ này. Ông ta thuê Jessie Frances, và thế là tôi bị chứng ợ chua suốt hai mươi năm qua. Cà chua chiên, trứng chiên, mướp chiên, bí đỏ chiên. Cái gì cũng chiên hết ráo. Một ngày nọ, Victor Milligan đã ca cẩm quá nhiều. Ông ta đến từ Connecticut, đúng không nào? Và rồi Jessie Frances đã nấu một xuất dưa chua với thì là chiên. Tưởng tượng nổi không? Dưa chua với thì là chiên! Milligan đã nói câu gì đó rất tồi tệ với Roosevelt và ông ta bèn mách lại cho Jessie Frances. Bà ta bước thẳng ra cửa sau, đùng đùng bỏ về nhà, một tuần sau cũng không thấy trở lại. Roosevelt cũng muốn đi làm chớ, nhưng bà ta giữ chân chồng ở nhà. Cuối cùng, ông Bendini đã xoa dịu mọi thứ và bà ta đã đồng ý quay lại với điều kiện không ai được than phiền. Nhưng bà ta cũng có giảm bớt mỡ. Tôi nghĩ tất cả chúng ta sẽ sống thọ hơn được mười năm.”
“Nó ngon đấy chớ,” Lamar nói trong khi trét bơ vào một lát bánh nữa.
“Lúc nào mà chả ngon,” ông Lambert bổ sung khi Roosevelt đi ngang qua. “Các món của bà ta đều béo ngậy và nhiều dầu mỡ, nhưng chúng tôi rất hiếm khi bỏ bữa trưa.”
Mitch ăn một cách cẩn trọng, bồn chồn lắng nghe câu chuyện phiếm và giả tảng như hoàn toàn thoải mái. Điều này không hề dễ. Ngồi giữa các luật sư thành đạt, tất cả đều là triệu phú, trong một phòng ăn đặc quyền được trang trí xa hoa, anh cảm thấy như đang lạc trong một miền đất thánh. Sự hiện diện của Lamar và Roosevelt khiến anh yên tâm hơn.
Đợi khi Mitch có vẻ đã ăn xong, Oliver Lambert chùi miệng, chậm rãi đứng dậy, khuấy ly trà của ông bằng một chiếc muỗng. “Thưa các quý ông, cho phép tôi được phát biểu.”
Căn phòng im phăng phắc khi hai mươi đối tác quay mặt sang chiếc bàn ở phía đầu. Họ tháo khăn ăn, nhìn chăm chú vị khách mời. Đâu đó trên mỗi chiếc bàn là một bản sao hồ sơ. Hai tháng trước, họ đã nhất trí biểu quyết anh là lựa chọn số một. Họ biết anh chạy bộ sáu cây số rưỡi mỗi ngày, không hút thuốc, dị ứng với chất bảo quản, không bị amidan, sở hữu một chiếc Mazda, có một bà mẹ điên và từng thực hiện được ba lần chặn bóng trong một hiệp bóng bầu dục. Họ biết anh không dùng bất kỳ loại thuốc nào mạnh hơn aspirine ngay cả khi bị bệnh. Họ biết anh đủ đói để làm việc một trăm giờ mỗi tuần nếu như họ yêu cầu. Họ thích anh. Anh điển trai,
có dáng vóc một lực sĩ, có cái vẻ đàn ông với bộ óc minh mẫn và thân thể tráng kiện.
“Như quý vị đã biết, hôm nay chúng ta có một vị khách rất đặc biệt. Ông ta sẽ sớm tốt nghiệp Harvard với bằng danh dự...” “Hoan hô! Hoan hô!” vài luật sư tốt nghiệp Harvard hô lớn. “Vâng, xin cảm ơn quý vị. Ông ta và vợ, bà Abby, hiện đang ngụ tại Peabody cho đến hết cuối tuần với tư cách khách mời của chúng ta. Mitch sẽ tốt nghiệp ở tốp năm trong số ba trăm sinh viên và hiện đang được săn lùng ráo riết. Chúng ta muốn ông ta ở đây, và tôi biết quý vị sẽ nói chuyện với ông ta trước khi ông ta đi. Tối nay, ông ta sẽ dùng bữa cùng Lamar và Kay Quin, và tối mai tiệc chiêu đãi sẽ diễn ra ở nhà tôi. Quý vị được mong đợi đến tham dự.” Mitch lúng túng mỉm cười với các đối tác trong khi ông Lambert tán dương sự tuyệt vời của hãng. Khi ông nói xong, họ tiếp tục dùng tráng miệng và uống món cà phê do Roosevelt phục vụ. Quán ăn yêu thích của Kay là nơi tụ tập sang chảnh của những người trẻ phong lưu ở Đông Memphis. Hàng ngàn cây dương sỉ mọc tua tủa khắp nơi và hộp nhạc chỉ phát những ca khúc của thập niên sáu mươi. Món daiquiri được phục vụ trong những ly thủy tinh cao. “Một ly là đủ,” Kay cảnh báo.
“Em cũng không uống nhiều.”
Họ gọi món đặc biệt trong ngày và nhấp daiquiri. “Mitch có hay uống rượu không?”
“Rất ít. Anh ấy chơi thể thao nên đặc biệt chú ý đến cơ thể. Chỉ
thi thoảng mới uống một ly bia, không uống gì nặng hơn. Lamar thì sao?”
“Cũng na ná như thế. Hồi ở trường luật anh ấy rất thích uống bia, nhưng lại gặp vấn đề về cân nặng. Hãng cũng không thích việc rượu chè.”
“Thật đáng ngưỡng mộ, nhưng vì sao họ lại quan tâm chuyện đó nhỉ?”
“Vì rượu và luật sư luôn gắn kết với nhau như máu và ma cà rồng vậy. Hầu hết các luật sư đều uống như cá, và cái nghề này giống như bị con sâu rượu làm lây nhiễm vậy. Tôi nghĩ nó khởi đầu từ trường luật. Ở Vanderbilt, ai ai cũng uống cả két bia. Ở Harvard chắc cũng thế thôi. Công việc này gây ra nhiều áp lực và điều đó đồng nghĩa với rất nhiều bí tỉ. Những gã này không phải là một đám kiêng cử, hãy nhớ lấy điều đó, nhưng họ biết cách giữ mình trong vòng kiểm soát. Một luật sư khỏe mạnh là một luật sư có năng suất. Một lần nữa lại là lợi nhuận.”
“Em nghĩ em đã hiểu. Mitch nói không có ai bỏ việc cả, đúng không chị?”
“Công việc rất bền vững. Kể từ khi vợ chồng tôi đến đây suốt bảy năm qua, tôi không nhớ đã từng thấy ai bỏ việc. Chuyện tiền bạc là rất ổn và họ lựa chọn rất kỹ những ai họ định thuê. Họ không muốn những người có tiền bạc của gia đình.”
“Em không hiểu lắm.”
“Họ không thuê luật sư có nguồn thu nhập riêng. Họ muốn các
luật sư trẻ và đói. Vấn đề là lòng trung thành. Nếu toàn bộ tiền bạc đến từ một nguồn duy nhất thì người ta sẽ có khuynh hướng rất trung thành với nguồn tiền đó. Hãng đòi hỏi phải cực kỳ trung thành. Lamar nói sẽ chẳng ai hé răng về chuyện ra đi. Tất cả bọn họ đều vui vẻ khi trở nên sung túc hoặc giữ được như trước. Và nếu ai đó muốn ra đi thì người ấy sẽ không thể nào kiếm được nhiều tiền hơn ở hãng khác Họ sẽ chào Mitch bằng mọi giá để cô chú chịu xuống đây. Họ rất tự hào về việc trả lương cao.”
“Tại sao không có luật sư nữ?”
“Họ đã từng thử. Ả ta đúng là một con khốn đã biến nơi đây thành một mớ hỗn độn. Hầu hết luật sư nữ đều vênh váo, thích sục sạo và gây hấn. Rất khó làm việc với họ. Lamar nói hãng rất sợ thuê luật sư nữ vì không thể đuổi việc được họ khi họ làm ăn kém. Đó là do các quy định chống phân biệt đối xử và những ràng buộc khác.”
Món bánh mặn quiche đến và họ từ chối một cữ daiquiri nữa. Hàng trăm những người trẻ chuyên nghiệp xúm xít dưới các đám mây dương xỉ, và không khí hội hè tăng dần lên trong quán. Smokey Robinson du dương hát từ hộp nhạc.
“Tôi có ý này hay lắm.” Kay nói. “Tôi có quen một nhà môi giới. Tôi gọi cho cô ta rồi chúng ta đi xem vài căn nhà nhé?” “Loại nhà nào?”
“Loại nhà dành cho cô và Mitch, cộng sự mới nhất của Berdini, Lambert & Locke. Cô ta có thể giới thiệu nhiều căn trong mức giá mà cô chú muốn.”
“Em không biết mức giá của bọn em là bao nhiêu.”
“Tôi áng chừng từ một trăm đến một trăm năm mươi ngàn. Cộng sự gần đây nhất đã mua một căn tại Oakgrove, và tôi tin chắc anh ta đã trả cỡ đó.”
Abby chồm tới, hầu như thì thầm, “Tiền thanh toán hàng tháng là khoảng bao nhiêu vậy?”
“Tôi không biết, nhưng cô chú sẽ lo liệu được mà. Chừng một ngàn mỗi tháng, có thể cao hơn chút đỉnh.”
Abby nhìn sững cô, ừng ực nuốt nước miếng. Những căn hộ nhỏ ở Manhattan cũng được cho thuê với gấp đôi. “Chị gọi cho cô ta đi!” Đúng như chờ đợi, văn phòng của Royce McKnight là một văn phòng quyền lực với cảnh quan tuyệt vời. Nó nằm ở một góc cực tốt ở tầng bốn, đi hết hành lang là ra đến văn phòng của Nathan Locke. Lamar xin cáo lui và vị đối tác quản trị mời Mitch ngồi vào chiếc bàn họp nhỏ cạnh trường kỷ. Một cô thư ký được cử đi lấy cà phê. McKnight hỏi thăm anh về chuyến tham quan. Mitch nói anh thấy rất ấn tượng.
“Mitch, tôi muốn gút lại những điều khoản cụ thể trong lời chào của chúng tôi.”
“Vâng.”
“Lương căn bản là tám chục ngàn trong năm đầu. Khi vượt qua cuộc thi lấy chứng chỉ hành nghề, anh sẽ nhận thêm năm ngàn. Không phải thưởng mà là nâng lương đấy nhé. Cuộc thi lấy chứng chỉ sẽ bắt đầu trong tháng Tám và anh sẽ dành phần lớn mùa hè
cho việc ôn tập. Chúng tôi có những khóa pháp lý riêng và anh sẽ nhận những huấn luyện tăng cường từ một số đối tác của chúng tôi. Việc này được tiến hành chủ yếu trong thời gian làm việc của hãng. Anh biết đấy, hầu hết các hãng đều đẩy thẳng anh vào công việc và chờ đợi anh dùng thời gian của mình để ôn tập. Chúng tôi thì không vậy. Chưa từng có cộng sự nào trong hãng này bị trượt cuộc thi lấy chứng chỉ, và chúng tôi không lo anh phá vỡ truyền thống đó. Khởi đầu là tám ngàn, lên tám ngàn rưỡi sau sáu tháng. Anh ở đây một năm thì sẽ được nâng lương lên chín ngàn, cộng với tiền thưởng tháng Mười Hai dựa theo lợi nhuận và thành tích trong mười hai tháng trước. Năm ngoái, tiền thưởng trung bình của cộng sự là chín ngàn. Anh biết đấy, việc chia lợi nhuận cho cộng sự là điều cực hiếm thấy ở các hãng luật khác. Còn câu hỏi nào về lương thưởng nữa không?”
“Sau năm thứ hai thì sao?”
“Lương cơ bản của anh sẽ tăng khoảng mười phần trăm mỗi năm cho đến khi anh trở thành đối tác. Cả việc nâng lương lẫn tiền thưởng đều không được đảm bảo. Chúng dựa vào thành tích.” “Được lắm.”
“Anh biết đấy, chúng tôi rất coi trọng việc anh mua được nhà. Điều đó làm tăng sự ổn định và uy tín, cho nên chúng tôi quan tâm đến nó, đặc biệt là nơi các cộng sự. Hãng cung cấp một khoản vay thế chấp lãi suất thấp, trong vòng ba mươi năm, lãi suất cố định, không giả định rằng anh quyết định bán nó lại sau vài năm nữa. Đó
là thỏa thuận chỉ một lần, chỉ áp dụng cho ngôi nhà đầu tiên của anh. Sau đó thì anh tự lo liệu.”
“Lãi suất cỡ bao nhiêu?”
“Thấp nhất có thể, và không bị IRS sờ gáy. Lãi suất thị trường trung bình là khoảng mười, mười lăm phần trăm. Chúng tôi có thể cho anh lãi suất từ bảy đến tám phần trăm. Chúng tôi đại diện cho một số ngân hàng và họ hỗ trợ cho chúng tôi. Với mức lương này, anh sẽ không gặp khó khăn gì để được duyệt. Trên thực tế, hãng sẽ đứng ra đảm bảo khi cần thiết.”
“Như vậy là rất hào phóng, thưa ông McKnight.”
“Với chúng tôi điều đó là quan trọng. Và chúng tôi cũng chẳng mất đồng nào trong thỏa thuận đó cả. Khi anh tìm được nhà, bộ phận bất động sản của chúng tôi sẽ xử lý mọi việc. Tất cả những gì anh cần làm là di chuyển vào đó.”
“Còn chiếc BMW thì sao?”
Ông McKnight khùng khục cười. “Chúng tôi làm việc này từ khoảng mười năm nay rồi và nó đã chứng tỏ là rất hấp dẫn. Đơn giản lắm. Anh chọn một chiếc BMW, chiếc nào nho nhỏ thôi, chúng tôi sẽ cho thuê nó trong ba năm, rồi đưa chìa khóa cho anh. Chúng tôi trả tiền cà vẹt, bảo hiểm, bảo trì. Đến cuối năm thứ ba anh có thể mua lại nó từ một công ty tín dụng với một mức giá thị trường tốt. Đó cũng là thỏa thuận chỉ một lần.”
“Nghe rất cám dỗ.”
“Chúng tôi biết điều đó.” McKnight nhìn cuốn sổ ghi chép của ông.
“Chúng tôi trang trải chi phí y tế và nha khoa cho toàn bộ gia đình. Mang thai, khám thai, đặt vòng, tất cả mọi việc. Hãng trang trải tất tần tật.”
Mitch gật đầu nhưng không mấy ấn tượng. Đó là một chuẩn mực. “Chúng tôi có kế hoạch hưu trí vào hàng tốt nhất. Với mỗi đô la anh đầu tư, hãng sẽ thêm vào hai đô la, nhưng với điều kiện anh phải đầu tư ít nhất mười phần trăm lương căn bản. Ví dụ, anh khởi đầu ở mức tám mươi, và trong năm đầu tiên anh để dành được tám ngàn. Hãng sẽ đá vào mười sáu cho nên, sau năm đầu tiên, anh sẽ có hai mươi bốn. Một chuyên gia tiền tệ ở New York sẽ xử lý chuyện này và năm ngoái tiền hưu của chúng tôi đã đạt đến mười chín phần trăm. Không tệ. Đầu tư trong hai mươi năm, anh sẽ thành triệu phú ở tuổi bốn mươi lăm, chỉ tính riêng tiền hưu. Nhưng có một điều kiện: nếu anh rút tiền trước hai mươi năm thì anh sẽ mất tất cả trừ
số tiền mà anh bỏ vào, và sẽ không có thu nhập nào từ số tiền đó.” “Nghe có vẻ nghiệt ngã nhỉ.”
“Không, thật ra nó rất hào phóng đấy chứ. Tìm thử cho tôi xem có hãng nào đá hai vào một không. Theo tôi biết thì chẳng có hãng nào cả. Đó là cách chúng tôi chăm lo cho nhau. Nhiều đối tác của chúng tôi nghỉ hưu ở tuổi năm mươi, một số người thì ở tuổi bốn mươi lăm. Chúng tôi không có quy định bắt buộc về nghỉ hưu, nên có vài người làm việc đến tận sáu mươi hay bảy mươi tuổi. Mỗi người một kiểu. Mục đích của chúng tôi đơn giản là đảm bảo mức lương hưu rộng rãi và làm cho việc nghỉ hưu sớm trở thành một lựa
chọn.”
“Các ông có bao nhiêu đối tác đã nghỉ hưu?”
“Khoảng hai mươi. Thỉnh thoảng anh sẽ thấy họ ở đây. Họ thích đến đây dùng bữa trưa và một số người vẫn giữ văn phòng của họ. Lamar đã nói về nghỉ phép rồi chứ?”
“Vâng.”
“Tốt. Hãy sớm đăng ký đi Vail và quần đảo Cayman. Anh mua vé máy bay, còn các căn hộ chung cư thì miễn phí. Chúng tôi có nhiều mối làm ăn tại quần đảo Cayman nên thỉnh thoảng anh sẽ được cử xuống đó hai ba ngày để giải quyết công việc. Những chuyến đi này không được tính là nghỉ phép, và cứ khoảng mỗi năm anh sẽ được đi một chuyến. Chúng tôi làm việc cực nhọc, Mitch ạ, và chúng tôi hiểu giá trị của việc nghỉ ngơi.”
Mitch gật đầu tán thành và mơ đến việc nằm dài trên bãi biển Caribe ngập nắng, nhấp nước ép dứa và ngắm bikini dây. “Lamar đã nhắc đến phần thưởng ký kết chưa?”
“Chưa, nhưng nghe thú vị đấy.”
“Nếu anh gia nhập hãng, chúng tôi sẽ trao cho anh một tấm séc trị giá năm ngàn. Chúng tôi kỳ vọng anh chi tiêu phần lớn số tiền đó để sắm một tủ quần áo mới. Sau bảy năm mặc quần jeans áo flanel, bộ sưu tập áo vest của anh hẳn là không nhiều nhặn lắm, và chúng tôi hiểu điều đó. Vẻ bề ngoài là rất quan trọng đối với chúng tôi. Chúng tôi kỳ vọng các luật sư của mình ăn mặc chỉnh tề và thủ cựu. Không có quy định nào về ăn mặc cả, nhưng anh sẽ phải tự hình
dung.”
Có đúng ông ta nói năm ngàn đô la không? Cho quần áo ư? Mitch chỉ sở hữu hai bộ vest và anh hiện đang mặc một. Anh vẫn nhìn thẳng và không cười.
“Có câu hỏi nào không?”
“Có! Các hãng lớn thường nổi tiếng hay bóc lột, ở đó các cộng sự luôn ngập đầu ngập cổ làm công việc nghiên cứu và tự giam mình trong thư viện trong ba năm đầu tiên. Tôi không thích như vậy chút nào cả. Tôi không ngại chia sẻ phần nghiên cứu của tôi và tôi biết mình sẽ ở vị trí thấp. Nhưng tôi không muốn nghiên cứu và viết tóm tắt cho toàn bộ hãng. Tôi mong được làm việc với các thân chủ thật và những vấn đề thật của họ.”
Ông McKnight chăm chú lắng nghe và chờ đợi để đưa ra câu trả lời đã thuộc lòng. “Tôi hiểu, Mitch ạ. Anh có lý, đó thực sự là vấn đề ở các hãng lớn, nhưng không phải ở đây. Ba tháng đầu anh sẽ không làm gì nhiều ngoài việc học để thi lấy chứng chỉ. Khi nào xong việc đó, anh sẽ bắt đầu hành nghề. Anh sẽ được phân công đến một đối tác, và thân chủ của ông ta sẽ trở thành thân chủ của anh. Anh sẽ làm hầu hết công việc nghiên cứu của ông ta, và dĩ nhiên của cả chính anh nữa, và thi thoảng anh mới được yêu cầu hỗ trợ ai đó khác bằng việc chuẩn bị các bản tóm tắt hay một nghiên cứu. Chúng tôi muốn anh vui vẻ. Chúng tôi tự hào về tỷ lệ zero người bỏ việc, và chúng tôi còn đi xa hơn nữa bằng cách giữ cho công danh của mọi người được trót lọt. Nếu anh không thể ăn ý với đối tác của anh,
chúng tôi sẽ tìm cho anh một đối tác khác. Nếu anh phát hiện mình không thích về thuế, chúng tôi sẽ để anh thử nghiệm lĩnh vực chứng khoán hoặc ngân hàng. Đó là tùy theo anh quyết. Hãng sẽ sớm đầu tư một khoản tiền lớn vào Mitch McDeere, và chúng tôi muốn anh ta phải đắc lực.”
Mitch nhấp cà phê và cố tìm thêm một câu hỏi khác. Ông McKnight liếc qua tờ liệt kê của anh.
“Chúng tôi trang trải toàn bộ các chi phí để di chuyển đến Memphis.“
“Nó chẳng là bao. Chỉ là một khoản nhỏ tiền thuê xe.” “Còn gì nữa không, Mitch?”
“Không, thưa ông. Tôi không nghĩ ra được việc gì cả.” Tờ liệt kê được gấp lại và kẹp vào hồ sơ.
Vị đối tác chống hai cùi chỏ lên bàn và chồm tới. “Mitch này, chúng tôi không thúc ép, nhưng chúng tôi cần có câu trả lời càng sớm càng tốt. Nếu anh đi chỗ khác thì chúng tôi sẽ phải tiếp tục phỏng vấn. Đó là một quy trình lâu la, và chúng tôi muốn người mới của mình bắt đầu từ ngày 1 tháng Bảy.”
“Mười ngày có đủ sớm không?”
“Được. Trước 30 tháng Ba nhé?”
“Chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ liên hệ ông trước đó.”
Mitch cáo lui và bắt gặp Lamar đang đợi sẵn ở hành lang bên ngoài văn phòng của McKnight. Họ thỏa thuận đi ăn tối vào lúc bảy giờ.
3
Không có văn phòng luật nào ở tầng năm của tòa nhà Bendini. Phòng ăn của các đối tác cùng nhà bếp chiếm lĩnh đầu phía tây. Một số phòng kho không dùng đến và không sơn phết đã được khóa lại và bỏ trống ở giữa. Rồi đến bức tường bê tông dày niêm kín một phần ba còn lại của tầng lầu. Một cánh cửa kim loại nhỏ có nút bấm ở bên cạnh và camera ở bên trên. Cánh cửa nằm giữa bức tường, mở vào một căn phòng nhỏ, nơi các bảo vệ vũ trang canh gác cửa và theo dõi bức tường đầy những màn hình mạch kín. Một hành lang hình chữ chi đi qua một mê cung những văn phòng và phòng làm việc san sát nhau, nơi đủ loại nhân vật đang bí ẩn làm công việc canh gác và thu thập thông tin về họ. Các cửa sổ hướng ra ngoài đều bị niêm bằng sơn và phủ rèm. Ánh nắng chẳng có cơ hội nào để lọt được vào cái pháo đài này.
DeVasher, trưởng nhóm bảo vệ, chiếm căn lớn nhất trong số ba văn phòng nhỏ đơn sơ. Tấm bằng chứng nhận duy nhất trên các vách tường xác nhận ông đã có ba mươi năm tận tụy phục vụ trong vai trò thanh tra tại Sở Cảnh sát New Orleans. Trông ông chắc nịch
với chiếc bụng hơi nhô, bờ vai và lồng ngực vạm vỡ, chiếc đầu tròn xoe và khuôn mặt luôn mỉm cười một cách rất miễn cưỡng. Chiếc áo nhăn nheo của ông được khoan thai mở nút cổ, nhờ đó mà chiếc cổ to bành thoải mái tòi ra ngoài. Một chiếc cà vạt polyester treo trên móc áo cùng chiếc áo cộc tay sờn mòn đến thảm hại.
Sáng thứ Hai sau chuyến viếng thăm của McDeere, Oliver Lambert đứng trước cánh cửa kim loại nhỏ, ngước nhìn chiếc camera ở bên trên. Ông nhấn nút hai lần, chờ đợi, và cuối cùng được an ninh cho qua. Ông bước nhanh qua hành lang chật chội, đi vào văn phòng bừa bộn. DeVasher nhả khói từ điếu xì gà Dutch Masters vào một chiếc gạt tàn chống khói rồi xua các giấy tờ theo đủ mọi hướng cho đến khi phần gỗ tòi ra ở trên bàn của ông.
“Chào Ollie. Tôi đoán ông muốn bàn về McDeere.”
DeVaster là người duy nhất trong tòa nhà Bendini dám gọi ông là Ollie.
“Phải, và những chuyện khác nữa.”
“Hắn đã có một khoản thời gian vui vẻ và đã tỏ ra rất ấn tượng về hãng. Có vẻ như Memphis không thành vấn đề, chắc hắn sẽ ký thôi.” “Người của ông đâu cả rồi?”
“Chúng tôi đi lấy các phòng khách sạn ở cả hai bên. Phòng của hắn đã bị cài bọ, dĩ nhiên. Cả chiếc limo, điện thoại và những thứ khác nữa. Chuyện vặt mà, Ollie.”
“Ta đi vào cụ thể đi.”
“Được thôi. Tối thứ Năm họ nhận phòng muộn rồi lên giường ngay. Nói chuyện rất ít. Tối thứ Sáu, hắn kể lại cho vợ tất tật về hãng, về các văn phòng, về những người ở hãng. Nói anh là một người rất tốt. Tôi nghĩ anh thích nghe đấy.”
“Tiếp tục đi!”
“Hắn nói với cô vợ về phòng ăn sang trọng và bữa trưa ngắn cùng với các đối tác. Cho cô ta biết những lời chào cụ thể. Cả hai đã mê tít. Tốt hơn hẳn những lời chào mà hắn nhận được. Cô ta muốn một căn nhà có lối xe hơi và lối đi bộ, cùng với cây cối và sân sau. Hắn nói họ sẽ tậu được một căn như thế.”
“Hắn có vấn đề gì với hãng không?”
“Không hẳn. Cũng có bình phẩm về việc vắng bóng phụ nữ và người da đen, nhưng điều đó hình như chẳng làm phiền gì hắn.” “Vợ hắn thì sao?”
“Rất hào hứng. Cô ta thích thành phố. Cô ta và vợ của Quin rất ăn ý với nhau. Họ đi tìm nhà vào chiều thứ Sáu, và cô ta đã tìm được vài căn ưng ý.”
“Anh có địa chỉ nào không?”
“Dĩ nhiên, Ollie. Sáng thứ Bảy họ gọi chiếc limo rồi đi khắp thành phố. Rất ấn tượng về chiếc limo. Tài xế của chúng ta né những khu vực không đẹp, và họ đã tìm thêm được thêm nhiều căn nữa. Tôi nghĩ họ đã quyết một căn. Căn 1231 East Meadowbrook. Nó bỏ trống. Một cô nàng môi giới có tên là Betsy Bell đã đưa họ đi xem. Chủ nhà đòi một trăm bốn mươi, nhưng sẽ còn bớt giá. Họ cần phải
chuyển nhà.”
“Đó là khu vực đẹp của thành phố. Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?” “Mươi, mười lăm năm. Hai trăm tám mươi mét vuông. Kiểu nhà thời thuộc địa. Khá ổn cho lính mới của anh đấy, Ollie.” “Anh chắc đó là căn họ thích chứ?”
“Ít ra là cho đến lúc này. Họ bàn với nhau sẽ trở lại sau chừng một tháng để tìm kiếm thêm. Chắc hẳn anh chỉ chờ họ đồng ý là đưa ngay họ về. Quy trình bình thường mà, đúng không?”
“Phải. Chúng tôi sẽ lo việc đó. Còn về chuyện lương bổng thì sao?”
“Chuyện đó gây ấn tượng nhất. Lớn nhất cho đến nay. Họ cứ nói tới nói lui về chuyện tiền bạc. Lương, tiền hưu, thế chấp, BMW, tiền thưởng, tất tần tật. Họ không thể tin nổi. Đám trẻ thực sự rất dễ phỉnh.”
“Thật vậy. Anh nghĩ chúng tôi sẽ thu nạp được hắn à?” “Tôi dám cá điều đó. Hắn nói hãng tuy không danh giá bằng ở Wall Street nhưng các luật sư ở đây có chất lượng không thua kém mà lại còn rất tử tế nữa. Tôi nghĩ hắn sẽ ký thôi, đúng vậy.” “Có nghi ngờ gì không?”
“Không hẳn. Chắc chắn Quin đã dặn hắn tránh xa văn phòng của Locke. Hắn nói với vợ rằng không ai được bén mảng vào đó ngoại trừ vài thư ký và một dúm đối tác. Nhưng hắn kể Quin nói Locke là người lập dị và không mấy thân thiện. Tôi thì không nghĩ hắn nghi ngờ gì. Cô ta nói hãng có vẻ quan tâm đến những việc không phải là
của mình.”
“Chẳng hạn như?”
“Những chuyện riêng tư. Con cái, các bà vợ đi làm, vân vân. Cô ta có vẻ hơi bức xúc, nhưng tôi nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là một nhận xét. Sáng thứ Bảy, cô ta nói với Mitch rằng cô ta sẽ nổi khùng nếu một đám luật sư bảo ban cô khi nào thì đi làm, khi nào thì sinh em bé. Nhưng tôi không nghĩ đó là một vấn đề.”
“Hắn đã biết nơi này là lâu bền như thế nào rồi chứ?” “Tôi nghĩ hắn biết. Không thấy đả động gì đến chuyện làm thử vài năm rồi đi nơi khác. Tôi nghĩ hắn đã nhận được thông điệp. Hắn muốn trở thành đối tác giống như tất cả bọn họ. Hắn đã khánh kiệt và muốn có tiền.”
“Còn bữa tiệc ở nhà tôi thì sao?”
“Họ căng thẳng nhưng rất phấn khích. Rất ấn tượng về ngôi nhà của anh đấy. Họ thích vợ của anh.”
“Còn chuyện tình dục thì sao?”
“Mỗi tối. Có vẻ như đây là tuần trăng mật.”
“Họ làm gì?”
“Chúng tôi không thấy được, nhớ không? Nghe ra thì có vẻ bình thường. Chẳng có gì khác lạ cả. Tôi đã nghĩ đến anh và việc anh thích xem ảnh như thế nào. Tôi cứ nhủ thầm mãi rằng chúng tôi cần phải gắn vài chiếc camera cho lão Ollie.”
“Câm miệng đi, DeVasher.”
“Có lẽ để lần tới.”
Họ im lặng trong lúc DeVasher nhìn vào cuốn sổ tay. Ông dụi điếu xì gà vào gạt tàn rồi cười một mình. “Tất cả chỉ có thế,” ông nói, “đó là một cuộc hôn nhân bền vững. Họ có vẻ rất thân thiết nhau. Tài xế của anh nói họ quấn quýt nhau suốt cả dịp cuối tuần. Không một lời cãi cọ nào trong suốt ba ngày liền. Điều đó là rất tốt, đúng không? Tôi thì sao nào? Bản thân tôi đã kết hôn đến ba lần.”
“Chuyện đó thông cảm được mà. Còn chuyện con cái thì sao?” “Để vài năm nữa. Cô ta muốn đi làm một chút rồi mới có bầu.” “Anh có ý kiến gì về anh chàng này?”
“Rất tốt. Một chàng trai tử tế. Và cũng tham vọng nữa. Tôi nghĩ hắn có động lực và sẽ không từ bỏ cho đến khi leo đến đỉnh. Hắn sẽ chớp lấy vài cơ hội, bẻ cong một số luật lệ nếu cần.” Ollie mỉm cười. “Đó là những gì tôi muốn nghe.”
“Hai cú điện thoại. Cả hai đều gọi về cho bà mẹ ở Kentucky. Chẳng có gì đặc biệt.”
“Gia đình hắn thế nào?”
“Không thấy nhắc tới.”
“Không một lời nào về Ray?”
“Chúng tôi vẫn đang theo dõi, Ollie ạ. Cho chúng tôi chút thời gian đi.”
DeVasher đóng tập hồ sơ McDeere rồi mở ra một tập khác, dày hơn hẳn. Lambert chà xát hai thái dương, cụp mắt nhìn xuống sàn.
“Vụ gần đây thì sao?” ông từ tốn hỏi.
“Không tốt, Ollie ạ. Bây giờ thì tôi tin chắc Hodge và Kozinski đang làm việc cùng nhau. Tuần qua, FBI đã lấy được trát khám nhà Kozinski. Đã tìm thấy các thiết bị nghe lén của chúng tôi. Họ nói nhà của hắn bị cài bọ, nhưng dĩ nhiên chúng không biết ai làm việc đó cả. Kozinski kể lại cho Hodge hôm thứ Sáu tuần rồi trong khi hai đứa nó trốn trong thư viện tầng ba. Chúng tôi có gắn một thiết bị nghe lén ở gần đó và đã thu lượm được vài mẩu trò chuyện. Không nhiều, nhưng chúng tôi biết hai đứa chúng có nói về thiết bị nghe lén. Chúng tin rằng mọi thứ đều bị cài bọ, và chúng nghi ngờ chúng ta. Chúng rất cảnh giác về nơi chốn chúng trò chuyện.”
“Sao FBI lại quan tâm đến trát khám?”
“Hỏi hay đấy. Có lẽ đó là vì chúng ta. Chúng cần trát khám để làm cho mọi thứ trông có vẻ hợp pháp và đúng đắn. Chúng tôn trọng chúng ta mà.”
“Đặc vụ nào vậy?”
“Tarrance. Hiển nhiên hắn là gã phụ trách.”
“Hắn có ổn không?”
“Cũng ổn. Trẻ tuổi, còn non nớt, hăng tiết vịt, tuy cũng có năng lực. Hắn không đấu lại người của chúng tôi đâu.”
“Hắn có thường xuyên trao đổi với Kozinski không?”
“Không cách nào biết được. Chúng biết chúng tôi đang nghe lén nên rất thận trọng. Chúng tôi biết đã có bốn cuộc gặp trong tháng rồi, nhưng tôi nghi ngờ là còn nhiều hơn thế nữa.”
“Hắn phun ra nhiều cỡ nào?”
“Cũng chẳng nhiều nhặn gì, tôi hy vọng là thế. Chúng vẫn đang tung đòn gió. Lần trò chuyện sau cùng mà chúng tội biết là từ một tuần trước, và hắn đã không nói gì nhiều. Hắn sợ đến chết khiếp. Chúng đang dỗ ngọt hắn nhưng chẳng nhận được là bao. Hắn chưa quyết định việc hợp tác. Chúng đã tiếp cận hắn, nhớ không? Chúng tôi nghĩ ít ra chúng đã tiếp cận. Chúng thúc hắn rất dữ và hắn đã sẵn sàng thỏa hiệp. Nhưng giờ thì hắn đang nghĩ lại. Tuy vậy hắn vẫn cứ liên lạc với chúng, và đó là điều khiến tôi thấy lo lắng.”
“Vợ hắn có biết không?”
“Tôi không nghĩ vậy. Cô ta biết hắn đang hành động lạ, và hắn nói với cô ta đó là do áp lực ở văn phòng.”
“Còn Hodge thì sao?”
“Vẫn chưa nói gì với đám Fibbie, theo như tôi biết. Hắn và Kozinski rất thường hay thủ thỉ với nhau, tôi dám nói là vậy. Hodge luôn miệng nói rằng hắn sợ FBI đến khiếp đám, nói rằng họ chơi không đẹp, họ toàn ăn gian và chơi bẩn. Hắn sẽ không hé răng nếu không có Kozinski.”
“Còn nếu Kozinski bị khử thì sao?”
“Thì Hodge sẽ là người mới. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta phải đi đến mức đó. Chết tiệt, Ollie, hắn đâu phải là tên sát nhân máu lạnh đang ngáng đường. Hắn là một chàng trai rất tốt, có con nhỏ và mọi thứ.”
“Anh cảm thông nhiều quá rồi đó. Anh nghĩ tôi thích làm vậy sao?
Quỷ tha ma bắt, tôi đã từng nuôi dạy mấy gã trai đó đấy.” “Thôi được, vậy hãy chấn chỉnh chúng lại đi. Trước khi mọi việc đi quá xa. New York đã bắt đầu nghi ngại đấy, Ollie. Họ đang đặt ra hàng lô lốc câu hỏi.”
“Ai cơ?
“Lazarov.“
“Anh đã nói gì với họ, DeVasher?”
“Mọi chuyện. Nghề của tôi mà. Họ muốn anh đến New York ngày mốt để tường trình đầy đủ.”
“Họ muốn gì?”
“Các câu trả lời. Và các kế hoạch nữa.”
“Kế hoạch gì chứ?”
“Kế hoạch sơ bộ để khử Kozinski, Hodge. Và cả Tarrance nữa, nếu cần.”
“Tarrance! Anh có điên không đó, DeVasher? Chúng ta không thể khử một tên cớm. Chúng sẽ gửi cả một đội quân đến cho coi!” “Lazarov là một gã ngốc, Ollie ạ. Anh biết điều đó mà. Ông ta là một gã ngốc, nhưng tôi nghĩ ta không nên nói như thế với ông ta.” “Tôi nghĩ tôi sẽ nói. Tôi nghĩ tôi sẽ đến New York và nói thẳng với Lazarov rằng ông ta đã hoàn toàn điên rồ.”
“Cứ làm vậy đi, Ollie. Cứ làm vậy đi!”
Olivier Lambert đứng bật dậy khỏi ghế rồi đi thẳng ra cửa. “Nhớ theo dõi Mc Deeree thêm một tháng nữa nhé!”
“Tất nhiên, Ollie. Yên tâm đi. Hắn sẽ ký thôi mà. Đừng lo.”
4
Chiếc Mazda được bán với giá hai trăm đô la, và phần lớn tiền bán xe lập tức được đầu tư vào việc thuê chiếc xe vận tải U-Haul dài gần sáu mét. Anh sẽ được hoàn trả tại Memphis. Phân nửa những món nội thất cọc cạch được đem cho hoặc vứt đi, và khi chất xong đồ đạc lên xe thì nó bao gồm tủ lạnh, giường, tủ quần áo, tủ ngăn kéo, một chiếc tivi màu be bé, các thùng đựng chén đĩa, quần áo và đồ đạc linh tinh. Một chiếc trường kỷ cũ cũng được mang đi chỉ vì lý do tình cảm và sẽ chẳng tồn tại lâu tại địa điểm mới.
Abby bế Hearsay, con chó lai, trong khi Mitch tìm đường qua Boston rồi đâm thẳng xuống phương nam, hướng đến miền đất hứa của những điều tốt đẹp hơn. Suốt ba ngày, anh đi theo những con đường tắt, thưởng ngoạn cảnh thôn quê, ca hát theo radio, ngủ trong các nhà nghỉ giá rẻ và bàn tính về ngôi nhà mới, về chiếc BMW, về những bàn ghế mới, về những đứa con, về cuộc sống phong lưu. Họ quay cửa sổ xuống, để cho gió lùa vào khi chiếc xe tải phóng đi với vận tốc gần tối đa, hơn bảy mươi cây số mỗi giờ. Tại một điểm đâu đó ở Pennsylvania, Abby nhắc rằng họ có thể
dừng lại ở Kentucky để thực hiện một chuyến viếng thăm ngắn. Mitch không nói gì cả mà cứ tiếp tục chọn lộ trình đi qua Carolinas và Georgia, không bao giờ bén mảng đến gần biên giới Kentucky dẫu chỉ cách có ba trăm cây số. Abby làm ngơ, để xe đi qua.
Họ đến Memphis vào sáng thứ Năm và, như được hứa, chiếc 318i đen đã nằm sẵn trong ga ra cứ như thể nó đã sẵn thuộc về nơi này. Anh bắt đầu bằng chiếc xe. Cô bắt đầu bằng ngôi nhà. Thảm cỏ rất dày, rất xanh, và được cắt xén kỹ càng. Hàng rào đã được nắn chỉnh. Những bụi cúc đang trổ bông.
Các chìa khóa được tìm thấy dưới một chiếc xô trong phòng kho, như đã được hứa.
Sau lần đầu tiên lái thử, họ hấp tấp dỡ đồ xuống khỏi xe tải trước khi hàng xóm có thể soi mói những tài sản đơn sơ. Chiếc U-Haul được trả về cho nhà thầu ở gần nhất. Thêm một lần chạy thử nữa.
Một nhà thiết kế nội thất - cùng cái người sẽ thiết kế văn phòng của anh - đến sau buổi trưa, mang theo các mẫu thảm, tập quảng cáo màu sơn, mẫu ván sàn, rèm, khăn trải giường, giấy dán tường. Sau khi đã sống trong căn hộ ở Cambridge, Abby thấy ý tưởng thuê thiết kế có phần hơi buồn cười, nhưng cô cứ để mặc. Mitch lập tức chán ngán và xin cáo lui để thử xe lần nữa. Anh đánh một vòng những con đường yên tĩnh rợp bóng cây ở cái khu xinh đẹp mà nay anh đã là thành viên. Anh mỉm cười khi một cậu bé đi xe đạp dừng lại và huýt sáo trước chiếc xe bóng lộn. Anh vẫy tay chào người bưu tá đang rảo bước trên vỉa hè, mồ hôi chảy nhễ nhại. Là anh đấy,
Mitchell Y. McDeere. Chỉ mới hai mươi lăm tuổi và chỉ mới một tuần rời trường luật.
Vào lúc ba giờ, họ đi theo nhà thiết kế đến một cửa hàng nội thất cao cấp, nơi người quản lý lịch sự thông báo cho họ rằng ông Oliver Lambert đã thu xếp xong khoản vay của họ, nếu như họ chọn cách vay, và trên thực tế sẽ chẳng có giới hạn nào đối với những gì họ muốn mua và đầu tư. Họ đã mua cả một ngôi nhà với toàn bộ nội thất. Mitch cằn nhằn hết lần này đến lần khác và đã hai lần bác bỏ các món đồ vì chúng quá mắc tiền, nhưng Abby mới là người chủ xị của ngày hôm đó. Nhà thiết kế hết lời khen ngợi gu thẩm mỹ “vi diệu” của cô, và nói rằng cô ta sẽ gặp Mitch vào thứ Hai để thiết kế văn phòng của anh. “Vi diệu,” anh lặp lại.
Với tấm bản đồ thành phố, họ lái xe đến nhà Quin. Abby đã thấy ngôi nhà này trong lần viếng thăm đầu, nhưng không nhớ làm cách nào tìm ra nó. Nó nằm ở một khu vực của thành phố có tên là Chickasaw Garden. Nhưng cô nhớ lô nhà gỗ với những căn lớn có sân trước được bài trí chuyên nghiệp. Họ đậu trên lối xe, phía sau một chiếc Mercedes mới và một chiếc Mercedes cũ.
Cô giúp việc lễ phép gật đầu nhưng không cười. Cô ta dẫn họ vào phòng khách rồi bỏ họ lại ở đó. Ngôi nhà tối và im ắng – không có trẻ con, không có tiếng người, không có bóng dáng ai. Họ ngắm nghía nội thất và chờ đợi. Họ cằn nhằn và bắt đầu sốt ruột. Đúng là họ đã thỏa thuận, đúng là họ đã được mời dùng bữa tối vào đêm nay, thứ Năm ngày 25 tháng Sáu vào lúc 6 giờ chiều. Mitch kiểm tra đồng hồ một lần nữa rồi làu bàu câu gì đó liên quan đến thái độ bất
lịch sự. Họ chờ đợi.
Từ hành lang, Kay xuất hiện, cố gượng cười. Đôi mắt cô sưng húp và đờ đẫn, mascara lấm lem nơi khóe mắt. Những giọt lệ lăn tự do trên má, và cô cầm chiếc khăn tay che miệng. Kay ôm hôn Abby rồi ngồi xuống cạnh cô trên trường kỷ. Cô cắn chiếc khăn tay và bật khóc.
Mitch quỳ xuống trước cô. “Kay, có chuyện gì vậy?”
Cô nấc lớn hơn và lắc đầu quầy quậy. Abby ôm một bên gối của cô còn Mitch thì vỗ về gối bên kia. Họ lo lắng nhìn cô, chờ đợi điều tồi tệ nhất. Là chuyện Lamar hay chuyện mấy đứa nhỏ?
“Đã có một thảm họa,” cô nói giữa những tiếng nấc khẽ. “Ai gặp họa vậy?” Mitch hỏi.
Cô lau nước mắt rồi hít một hơi sâu. “Hai thành viên của hãng, Marty Kozinski và Joe Hodge, mới vừa chết hôm nay. Vợ chồng tôi rất thân với họ.”
Mitch ngồi lên chiếc bàn cà phê. Anh nhớ lại Marty Kozinski trong lần viếng thăm hồi tháng Tư. Anh ta đã ăn trưa cùng Lamar và Mitch tại một quán ngon trên đường Front. Anh ta là người kế tiếp sẽ trở thành đối tác, nhưng hình như lại chẳng mấy hào hứng. Mitch không thể nhớ mặt Joe Hodge.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” anh hỏi.
Kay đã ngưng khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào. Cô lau mặt lần nữa rồi nhìn anh. “Tôi cũng không chắc nữa. Họ đi Grand Cayman để lặn biển. Một vụ nổ vì nguyên do nào đó đã diễn ra trên
con tàu, và chúng tôi nghĩ rằng họ đã bị chết đuối. Lamar nói có rất ít chi tiết. Hãng vừa có một cuộc họp cách đây vài giờ và mọi người đều bàn tán về chuyện này. Lamar mới vừa về đến.” “Anh ấy đâu rồi?”
“Ở cạnh hồ bơi. Anh ấy đang đợi chú đấy.”
Anh ta đang ngồi trên chiếc ghế xếp chỗ thảm cỏ, bên cạnh chiếc bàn con dưới một chiếc dù nhỏ, chỉ cách mép hồ bơi vài chục phân. Cạnh một luống hoa, chiếc vòi nước đang xoay và khẽ rít lên, phun nước ra thành một hình vòng cung hoàn hảo, bắn đến tận chiếc bàn, cây dù, chiếc ghế và Lamar Quin. Anh ướt như chuột lội. Nước tong tỏng chảy xuống từ mũi, từ tai, từ tóc anh. Chiếc sơ mi cotton xanh và chiếc quần vải len đã sũng nước. Anh không mang giày mà cũng chẳng mang vớ.
Anh ngồi bất động, không màng đến những tia nước mới. Anh đã mất cảm giác. Một vật gì đó xa xa, ở bên hông của bờ dậu, như thu hút và níu giữ sự chú ý của anh. Một chai Heineken chưa khui nằm chơ vơ giữa vũng nước trên sàn xi măng bên cạnh ghế anh ngồi.
Mitch nhìn quanh quất bãi cỏ ở sân sau, phần nào đó để biết chắc không một người hàng xóm nào trông thấy. Không ai trông thấy cả. Bờ dậu hợp thành từ những cây bách cao hai mét rưỡi đã đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Anh đi bọc quanh hồ rồi dừng lại ở rìa của khu vực khô ráo. Lamar nhận ra anh, gật đầu, cố rặn một nụ cười gượng gạo, rồi ra dấu về phía chiếc ghế ướt. Mitch kéo lui ghế ra vài tấc, vừa kịp lúc tia nước kế tiếp ập đến.
Ánh mắt của Lamar quay trở lại bờ dậu hay vật gì đó ở xa xa. Họ ngồi im như bất tận, lắng nghe tiếng rì rào của vòi phun. Được một lúc, Lamar lắc đầu, toan thốt lên điều gì đó. Mitch bối rối mỉm cười, không biết phải nói gì.
“Lamar, tôi rất tiếc,” cuối cùng anh ngỏ lời.
Lamar gật đầu, nhìn Mitch. “Tôi cũng vậy.”
“Tôi ước có thể nói được điều gì.”
Đôi mắt của Lamar rời bờ dậu. Anh nghiêng đầu về hướng Mitch. Mái tóc đen của anh sũng nước, xõa xuống mắt. Đôi mắt anh đỏ quạch và trông đau đớn. Anh thờ thẫn nhìn, chờ cho tia nước kế tiếp đi qua.
“Tôi biết. Nhưng có chuyện gì đâu để mà nói chứ. Tôi rất tiếc về bữa tiệc mà lẽ ra phải diễn ra lúc này, trong hôm nay. Chúng tôi chẳng còn muốn nấu nướng gì nữa cả.”
“Anh lo chi chuyện đó. Tôi cũng đã mất khẩu vị rồi.” “Anh còn nhớ họ không?” Lamar hỏi, thổi nước ra từ môi. “Tôi nhớ Kozinski, nhưng không nhớ Hodge.”
“Marty Koziski là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Đến từ Chicago. Anh ta gia nhập hãng trước tôi ba năm và đang là ứng viên kế tiếp cho vị trí đối tác. Một luật sư tuyệt vời, một người mà tất cả chúng tôi đều ngưỡng mộ và trông cậy. Có lẽ anh ta là nhà thương thuyết giỏi nhất của hãng. Rất tỉnh táo và lì lợm trước áp lực.”
Lamar quệt chân mày rồi nhìn xuống sàn. Trong khi anh nói, nước
vẫn nhỏ giọt từ mũi anh và ảnh hưởng đến cả phát âm. “Ba đứa con. Hai bé gái sinh đôi của anh ta lớn hơn con trai tôi một tuổi, và chúng vẫn chơi đùa với nhau.” Anh nhắm mắt lại, cắn môi rồi bật khóc.
Mitch muốn rời đi. Anh tránh nhìn người bạn. “Tôi thực sự rất tiếc, Lamar ạ. Rất tiếc.”
Sau vài phút, tiếng khóc dừng lại, nhưng nước thì vẫn tiếp tục phun. Mitch nhìn thảm cỏ rộng, tìm kiếm một chiếc van khóa nước. Hai lần anh đã toan thu thập hết can đảm để hỏi xem liệu có thể khóa vòi phun hay không, và cả hai lần anh đều quyết định rằng nếu Lamar chịu được thì anh cũng chịu được. Có lẽ điều đó cũng có ích cho anh ta. Anh nhìn đồng hồ tay. Bóng đêm đã buông xuống được một tiếng rưỡi.
“Tai nạn là sao vậy?” Cuối cùng, Mitch hỏi.
“Chúng tôi cũng không biết nhiều. Họ đi lặn biển rồi xảy ra vụ nổ trên con tàu. Người đội trưởng kiêm hướng dẫn viên lặn cũng đã chết. Cậu ta là một người bản địa tại quần đảo đó. Nay họ đang tìm cách đưa các xác chết về.”
“Vợ của họ đang ở đâu lúc đó?”
“Ở nhà, may mà đó là một chuyến đi công việc.”
“Tôi không nhớ mặt Hodge.”
“Joe là anh chàng cao lớn tóc vàng, rất kiệm lời. Loại người anh thường gặp nhưng không bao giờ nhớ. Anh ta cũng tốt nghiệp Harvard giống như anh vậy.”
“Anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Anh ta và Marty đều ba mươi bốn. Anh ta sẽ được phong làm đối tác ngay sau Marty. Họ thân nhau lắm. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi rất gắn bó với nhau, đặc biệt là vào những lúc như thế này.”
Với cả mười ngón tay, Lamar chải mái tóc ra sau. Anh đứng dậy, bước đến chỗ khô ráo. Nước nhỏ giọt từ chiếc áo sơ mi và ống quần anh. Anh dừng lại gần Mitch, thất thần nhìn những ngọn cây của ngôi nhà đối diện. “Chiếc BMW thế nào?”
“Rất tuyệt. Một chiếc xe đẹp. Cảm ơn anh đã giao nó lại.” “Anh đến vào lúc nào?”
“Sáng nay. Tôi đã chạy thử bốn trăm cây số.”
“Cô trang trí nội thất đã thấy ló mặt chưa?”
“Rồi. Cô ta và Abby đã tiêu hết cả tiền lương năm tới của tôi.” “Thế thì tốt. Nhà đẹp đấy. Chúng tôi rất vui vì anh đến, Mitch ạ. Tôi chỉ tiếc về hoàn cảnh. Anh và cô ấy sẽ thích nơi đây thôi.” “Anh không cần phải xin lỗi đâu.”
“Tôi vẫn không tài nào tin nổi chuyện đó. Tôi cứ ngây ra, cứ như tê liệt vậy. Tôi sởn cả gai ốc với ý nghĩ sẽ phải gặp vợ và các con của Marty. Tôi thà bị quất bằng roi bò còn hơn là đến đó.”
Hai bà vợ xuất hiện, đi dọc hàng hiên lát gỗ xuống đến các bậc thang ra hồ bơi. Kay tìm ra khóa nước và chiếc vòi phun tắt ngúm. Dưới ánh mặt trời đang lụi tàn, họ rời Chickasaw Gardens đi về hướng tây theo dòng xe đổ về khu thương mại. Họ cầm tay nhau nhưng nói năng rất ít. Mitch mở mui xe và quay các cửa sổ xuống.
Abby lục lọi trong chiếc hộp đựng băng nhạc và tìm được Springteen. Âm thanh nổi hoạt động tốt. Bản Hundred Heart thoát ra từ cửa sổ xe khi chiếc xe mui trần bóng lộn lao về phía con sông. Tiết hè nóng bức, nhớp nháp và ẩm thấp của Memphis ập xuống cùng màn đêm. Các sân bóng mềm như sống dậy khi các đội bóng của những gã béo mặc quần polyester bó và khoác áo phản quang màu lục nhạt bắt đầu kẻ đường vôi và chuẩn bị cho trận chiến. Những chiếc xe chở đầy ắp thiếu niên xúm xít quanh các cửa tiệm thức ăn nhanh để uống bia, tán gẫu và cưa cẩm người khác phái. Mitch bắt đầu cười. Anh cố quên Lamar, Kozinski và Hodge. Cớ sao anh phải buồn? Họ đâu phải là bạn của anh. Anh rất tiếc cho gia đình họ, nhưng thực sự anh không quen biết những người đó. Còn anh, Mitchell Y. McDeere, một gã nhóc nhà nghèo không gia đình, thì lại đang có nhiều điều để vui vẻ. Vợ đẹp, nhà mới, xe mới, công việc mới, bằng Harvard mới. Một bộ óc sáng láng bên trong một thân thể tráng kiện đã không hề tăng cân và chẳng cần phải ngủ nghê nhiều. Tám chục ngàn mỗi năm, tạm thời là như thế. Sau hai năm, anh sẽ có mức lương sáu con số, và tất cả những gì anh cần làm là cày cuốc chín mươi giờ mỗi tuần. Dễ như ăn bánh vậy.
Anh đưa xe vào một trạm xăng tự phục vụ và bơm năm mươi lít xăng. Anh vào trong thanh toán rồi mua một lô sáu chai bia Michelob. Abby khui hai chai rồi họ phóng ngược ra đường. Giờ thì anh đã cười to.
“Ta đi ăn đi,” anh nói.
“Nhưng mình không ăn mặc tề chỉnh,” cô nói.
Anh nhìn cặp đùi dài bánh mật của cô. Cô mặc một chiếc váy cotton trắng ngắn trên đầu gối, áo gài khuy cổ cũng bằng cotton trắng. Anh thì mặc quần lửng, mang giày xỏ, khoác chiếc áo polo đen đã bạc màu.
“Với cặp đùi như thế này, em có thể đưa hai ta vào bất cứ quán ăn nào ở New York.”
“Quán Rendezvous có được không? Ở đó ăn mặc có vẻ thoải mái.” “Ý hay đấy.”
Họ trả tiền đậu xe tại một lô ở khu thương mại rồi đi bộ qua hai dãy phố đến một lối đi hẹp. Mùi thịt nướng hòa trộn với không khí hè lơ lửng suốt dọc đường tựa như một màn sương. Mùi hương của nó thoang thoảng lọt qua mũi, qua miệng, qua mắt, gây ra một cảm giác cồn cao ở thẳm sâu trong bao tử. Khói tràn vào lối đi, từ những chiếc quạt gió chạy ngầm ra đến những chiếc lò khổng lồ, nơi những khúc sườn heo ngon nhất đang được nướng trong quán nướng ngon nhất tại một thành phố nổi tiếng với món thịt nướng tầm cỡ thế giới. Quán Rendezvous nằm ở nhà dưới, bên dưới lối đi và bên dưới một tòa nhà cổ gạch đỏ suýt bị phá hủy từ nhiều thập niên trước nếu như không có người chủ nhà nổi tiếng cư ngụ ở tầng hầm.
Luôn có một đám đông và một danh sách chờ, nhưng các ngày thứ Năm thường vắng khách hơn, có vẻ là như vậy. Họ được dẫn vào cái quán trông như một hang động ngổn ngang và ồn ào, rồi được đưa vào một chiếc bàn nhỏ trải khăn bàn kẻ ô đỏ. Có những
ánh mắt dọc lối đi. Luôn là những ánh mắt. Nam giới ngừng ăn, đực mặt ra, khúc sườn vẫn lơ lửng trên răng khi Abby McDeere lướt qua như một người mẫu trên sàn diễn. Cô đã từng gây đình trệ giao thông trên một vỉa hè ở Boston. Những tiếng huýt sáo đã trở thành chuyện thường tình, và chồng của cô đã quen thuộc với chúng. Anh rất hãnh diện về cô vợ đẹp của mình.
Một ông da đen cáu kỉnh khoác tạp dề đứng trước họ. “Gọi gì?” ông ta quát hỏi.
Tờ thực đơn chính là tấm lót trên bàn và nó hoàn toàn không cần thiết. Sườn, sườn, và chỉ sườn.
“Hai phần đầy đủ, một đĩa phô mai và một vại bia,” Mitch quát ngược lại ông ta. Ông phục vụ không ghi gì cả mà chỉ quay đầu hét về hướng đi vào: “Hai đầy đủ, một phô mai, một vại!”
Đợi ông ta đi khỏi, Mitch chộp lấy đùi của cô dưới gầm bàn. Cô phát nhẹ vào tay anh.
“Em đẹp lắm,” anh nói.
“Lần cuối anh khen em đẹp là khi nào vậy?”
“Mới cách đây hai giờ.”
“Hai giờ! Anh khinh suất đến vậy sao?”
“Đừng để việc đó tái diễn lần nữa nhé.”
Anh lại chộp đùi cô và xoa vuốt đầu gối. Cô để yên và nhoẻn một nụ cười quyến rũ, các lúm đồng tiền hiện lên hoàn hảo, những chiếc răng lấp lánh dưới ánh đèn mờ, cặp mắt nâu long lanh, mái tóc nâu duỗi thẳng xõa hoàn hảo vài phân dưới bờ vai.
Món bia đến và ông phục vụ lẳng lặng rót ra đầy hai ca. Abby nhấp một ngụm nhỏ và thôi cười.
“Anh nghĩ Lamar có ổn không?” cô hỏi.
“Anh không biết. Thoạt đầu anh cứ ngỡ anh ấy bị say xỉn. Ngồi nhìn anh ấy ướt sũng mà anh thấy mình cứ như một thằng ngốc vậy.”
“Tội nghiệp anh ta quá. Kay nói tang lễ nhiều khả năng sẽ được cử hành vào thứ Hai nếu như họ đưa xác về kịp.”
“Ta nói chuyện gì khác đi. Anh không thích tang lễ, bất cứ tang lễ nào, nhất là khi phải đi dự để tỏ ra tôn trọng mà chẳng hề quen biết gì với người đã khuất. Anh đã có vài trải nghiệm xấu với các tang lễ.”
Món sườn đến. Họ được phục vụ bằng đĩa giấy với lá nhôm để quệt mỡ. Một đĩa nhỏ rau cải trộn và vài hạt đậu nướng xếp quanh mỗi khúc sườn dày cỡ ba phân, rưới một loại nước sốt bí ẩn. Họ vọc các ngón tay vào.
“Vậy anh muốn ta nói chuyện gì?” cô hỏi.
“Chuyện mang thai.”
“Em nghĩ nên đợi thêm vài năm nữa.”
“Đợi thì đợi. Nhưng anh nghĩ từ đây cho đến đó chúng ta phải siêng năng hành sự.”
“Chúng ta đã hành sự tại tất cả các nhà nghỉ dọc đường giữa nơi đây và Boston rồi còn gì.”
“Anh biết, nhưng trong nhà mới của mình thì chưa.” Mitch xé các
khúc sườn, làm bắn nước sốt lên lông mày.
“Ta mới đến sáng nay thôi mà.”
“Anh biết. Vậy ta còn chờ gì nữa?”
“Mitch, anh hành xử cứ như bị em bỏ lơ vậy.”
“Thì đúng rồi, kể từ sáng hôm nay. Anh đề nghị ta hãy làm chuyện đó tối hôm nay, ngay khi về đến nhà, kiểu như để mừng nhà mới đó mà.”
“Để xem đã.”
“Em đến kỳ à? Coi nào, em có thấy cái gã bên kia chưa? Hắn đang sắp gãy cổ vì cứ mải lo nhìn đùi. Anh sẽ sang bên đó và phát vào mông của hắn.”
“Đúng, em đến kỳ. Nhưng đừng lo mấy gã đó. Họ nhìn anh thì có. Chắc họ nghĩ anh xinh trai.”
“Vui nhỉ.”
Mitch xé các khúc sườn và ăn hết nửa phần của cô. Khi bia đã cạn, anh trả tiền rồi họ leo trở vào lối đi. Anh lái xe cẩn thận băng qua thành phố và tìm ra tên con đường mà anh đã nhận biết nhờ một trong rất nhiều chuyến đi trong ngày. Sau hai ngã rẽ sai, anh tìm được Meadowbrook, và rồi là ngôi nhà của ông bà Mirchell Y. McDeere.
Nệm lò xo đã được chất lên trên chiếc giường khủng, bao quanh bởi những chiếc thùng. Hearsay nấp cạnh chiếc đèn trên sàn nhà, quan sát họ hành sự.
Bốn ngày sau, vào cái dịp mà lẽ ra phải là ngày đầu tiên của anh
sau chiếc bàn làm việc mới, Mitch và cô vợ xinh đẹp của anh tụ tập cùng ba mươi chín thành viên còn lại của hãng và các bà vợ của họ, đến bày tỏ lần cuối sự tôn trọng đối với Martin S. Kozinski. Nhà thờ chật kín người. Oliver Lambert có bài điếu văn đầy cảm động khiến thậm chí Mitchell McDeere - người đã từng dự tang lễ anh trai - cũng phải nổi da gà. Đôi mắt của Abby ngấn lệ khi thấy bà quả phụ và những đứa con thơ.
Chiều hôm đó, họ gặp lại nhau ở nhà thờ của Giáo hội Trưởng Lão ở phía Đông Memphis để nói lời từ biệt Joseph M. Hodge.
5
Khi Mitch đến chính xác vào lúc tám giờ ba mươi, theo đúng lịch trình, hành lang nhỏ bên ngoài văn phòng của Royce McKnight vẫn còn trống lốc. Anh hắng giọng, ho khan, rồi bắt đầu lo lắng chờ. Từ sau hai chiếc tủ hồ sơ, một bà thư ký thâm niên tóc xanh xuất hiện và nhướn mắt nhìn anh. Thấy rõ mình không được chào đón, anh tự giới thiệu rồi trình bày rằng anh có cuộc hẹn với ông McKnight vào giấc đó. Bà mỉm cười, tự giới thiệu mình là Louise, thư ký riêng của ông McKnight đã ba mươi mốt năm nay. Cà phê nhé? Vâng, anh đáp, cà phê đen. Bà biến mất rồi quay lại với một chiếc tách và đĩa lót. Bà thông báo cho sếp qua nội đàm rồi mời Mitch ngồi xuống. Giờ thì bà đã nhận ra anh. Một trong các thư ký đã chỉ ra anh trong tang lễ hôm qua.
Bà xin lỗi vì bầu không khí u ám nơi đây. Chẳng ai muốn làm việc cả, bà giải thích, và chắc phải mất nhiều ngày nữa mọi thứ mới trở lại bình thường. Họ là những chàng trai tốt là thế. Chuông điện thoại reo và bà giải thích rằng ông McKnight đang dự một cuộc họp quan trọng và không thể phân tâm. Điện thoại lại reo, bà nghe điện rồi
đưa anh vào văn phòng của vị đối tác quản trị.
Oliver Lambert và Royce McKnight đón mừng Mitch rồi giới thiệu anh với hai đối tác khác, Victor Milligan và Avery Tolar. Họ ngồi quanh chiếc bàn họp nhỏ. Louise được phái đi lấy thêm cà phê. Milligan là người phụ trách bộ phận thuế, còn Tolar, bốn mươi mốt tuổi, là một trong những đối tác trẻ.
“Mitch này, chúng tôi xin lỗi vì sự khởi đầu buồn như thế,” McKnight nói. “Chúng tôi rất cảm kích sự hiện diện của anh trong các lễ tang hôm qua, và chúng tôi lấy làm tiếc rằng ngày đầu tiên của anh với tư cách thành viên của hãng chúng ta lại là một ngày buồn đến vậy.”
“Tại các buổi lễ tang, tôi cảm thấy mình giống như người một nhà.” Mitch nói.
“Chúng tôi rất tự hào về anh, và chúng tôi đang có những kế hoạch tuyệt vời cho anh đấy. Chúng ta vừa mất hai trong số các luật sư giỏi nhất, cả hai đều chuyên về thuế, cho nên chúng tôi sẽ đòi hỏi nơi anh nhiều hơn. Tất cả chúng ta đều sẽ phải làm việc cực nhọc hơn đôi chút.”
Louise đến, mang theo khay cà phê. Ấm cà phê bằng bạc, tách đĩa bằng sứ quý.
“Chúng tôi rất buồn,” Oliver Lambert nói. “Cho nên hãy chia sẻ cùng chúng tôi.”
Tất cả bọn họ đều gật đầu nghiêm nghị quanh bàn. Royce McKnight xem những ghi chép gì đó trên sổ tay.
“Mitch, tôi nghĩ chúng ta đã nói chuyện này rồi. Ở hãng này, chúng tôi phân công mỗi cộng sự làm việc với một đối tác, người sẽ đóng vai trò giám hộ và cố vấn. Mối quan hệ này rất quan trọng. Chúng tôi cố gắng ghép cộng sự với đối tác nào tương thích nhất để họ có thể làm việc mật thiết với nhau, và chúng tôi thường đúng. Chúng tôi cũng có phạm sai lầm khi ghép sai hay chi đó, nhưng một khi sai lầm diễn ra thì chúng tôi sẽ đơn giản điều phối lại. Avery Tolar sẽ là đối tác của anh.”
Mitch lúng túng mỉm cười với đối tác mới của anh.
“Anh sẽ ở dưới sự chỉ đạo của ông ta. Và tất cả các vụ việc và hồ sơ mà anh đào xới sẽ là của ông ta. Hầu như tất cả đều liên quan đến thuế vụ.”
“Được thôi.”
“Phải nói ngay điều này kẻo lại quên, tôi muốn hai ta dùng bữa trưa hôm nay,” Tolar nói.
“Chắc chắn rồi.” Mitch nói.
“Hãy lấy chiếc limo của tôi,” ông Lambert nói.
“Tôi đã định như thế,” Tolar nói.
“Khi nào thì tôi mới có được chiếc limo?” Mitch hỏi. Họ bật cười và có vẻ rất thích thú vì sự giải tỏa.
“Chừng hai mươi năm nữa,” Lambert nói.
“Tôi nóng lòng lắm rồi đây.”
“Anh thấy chiếc BMW thế nào?” Victor Milligan hỏi.
“Tuyệt. Nó đã sẵn sàng để phục vụ tám ngàn cây số.” “Anh dọn vào nhà mới ổn cả chứ?”
“Vâng, mọi thứ đều ổn. Tôi rất cảm kích sự hỗ trợ của hãng trong mọi việc. Các ông khiến chúng tôi cảm thấy rất được chào đón. Vợ chồng tôi rất cảm kích.”
McKnight thôi cười và quay trở lại với cuốn sổ ghi chép. “Như tôi đã nói với anh, Mitch, việc thi lấy chứng chỉ là ưu tiên hàng đầu. Anh có sáu tuần để học thi, và chúng tôi sẽ hỗ trợ anh bằng mọi cách. Chúng tôi có những lớp ôn thi riêng điều hành bởi chính các thành viên của chúng ta. Tất cả các môn thi đều sẽ được bao quát, và tiến bộ của anh sẽ được chúng tôi theo dõi sát sao, đặc biệt là Avery. Ít nhất phân nửa thời gian mỗi ngày và phần lớn thời gian rỗi rảnh của anh sẽ được dành cho việc ôn tập. Chưa từng có cộng sự nào của hãng bị trượt cuộc thi này.”
“Tôi sẽ là người đầu tiên.”
“Anh mà trượt thì chúng tôi lấy lại chiếc BMW đó,” Tolar nhếch miệng cười.
“Thư ký của anh là một bà tên Nina Huff. Bà ta đã ở hãng trên tám năm. Kiểu người hơi thất thường, không dễ nhìn cho lắm, nhưng rất có năng lực. Bà ta hiểu biết rất nhiều về luật và có xu hướng thích khuyên bảo, nhất là với các luật sư trẻ. Anh muốn giữ bà ta hay không là tùy anh. Nếu anh thấy không hợp thì chúng tôi sẽ điều chuyển bà ta đi.”
“Văn phòng của tôi ở đâu?”
“Tầng hai, đi hết hành lang là đến chỗ Avery. Cô trang trí nội thất sẽ có mặt ở đây chiều nay để chọn bàn và xem xét cách bài trí. Hãy làm theo lời khuyên của cô ta càng nhiều càng tốt.”
Lamar cũng ở tầng hai, ý nghĩ đó khiến anh thấy an tâm. Mitch chợt nhớ đến cảnh anh ta ngồi bên hồ bơi, ướt sũng, thổn thức và ú ớ lầm bầm.
McKnight nói tiếp. “Mitch, e rằng tôi đã bỏ qua một điều mà lẽ ra chúng ta phải thảo luận trong cuộc viếng thăm lần đầu.” Anh chờ đợi, và cuối cùng lên tiếng, “Điều gì vậy?”
Hai đối tác nhìn anh chằm chặp. “Chúng tôi không bao giờ cho phép các cộng sự bắt đầu sự nghiệp của mình với gánh nặng tiền vay sinh viên. Chúng tôi muốn anh tìm ra những việc khác để lo và những cách khác để tiêu tiền. Anh mắc nợ bao nhiêu vậy?”
Mitch nhấp cà phê và tính toán thật nhanh. “Gần hai mươi ba ngàn.”
“Điều đầu tiên trong sáng nay là hãy để lại các giấy tờ lên bàn làm việc của Louise.”
“Ông..... Ơ... Ý ông là hãng sẽ trang trải khoản vay này?” “Đó là chính sách của chúng tôi. Trừ khi anh phản đối.” “Không phản đối. Chỉ là tôi không biết phải nói sao.” “Anh chẳng cần phải nói gì cả. Từ suốt mười lăm năm qua chúng
tôi đã làm việc đó cho tất cả mọi cộng sự. Anh chỉ việc đưa giấy tờ cho Louise.”
“Như vậy là rất hào phóng, thưa ông McKnight.”
"""