" Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng - Thường Đông full prc pdf epub azw3 [Thanh Xuân Vườn Trường] 🔙 Quay lại trang tải sách pdf ebook Đừng Nhìn, Tớ Đầu Hàng - Thường Đông full prc pdf epub azw3 [Thanh Xuân Vườn Trường] Ebooks Nhóm Zalo Cách lấy pass Bӝ truyӋn Đừng nhìn, tͳ đầu hàng đưӧc đặt pass từ chương 45 trở đi đӇ phòng trӝm. Pass đưӧc chia làm hai phần: Từ chương 45 – 56 và Phiên ngoại. 1. HƯӞNG DẪN LẤY PASS Phần 1: Tӯ chương 45 – 56 – ĐӇ nhận đưӧc pass, mọi người cần làm mӝt bài Quiz gồm 15 câu hӓi trắc nghiӋm. – Tất cả các câu hӓi đӅu là tình tiӃt trong truyӋn, khi đọc truyӋn chӍ cần đӇ ý và kiên trì sӁ giải đưӧc Quiz (Quiz không khó nếu bạn đọc chậm lại, không lưͳt truyện) – Trả lời đúng 13/15 câu sӁ nhận đưӧc pass. HÃY NHẤN VÀO ĐỂ CHƠI QUIZ: https://www.fyrebox.com/play/quiz:-djung-nhin-to-djau- _xPQ9ymayy Phần 2: Phiên ngoại – ĐӇ nhận đưӧc pass phiên ngoại, hãy đӇ lại mӝt comment cảm nhận vӅ truyӋn chất lưӧng ở chương 56 kèm vӟi email của bạn. – Mọi người sӁ nhận đưӧc pass vào buәi tối cùng ngày hoặc chậm nhất là 1 – 2 ngày sau đó. Không nhắn tin hoặc comment hối mình. – Có thӇ bình luận bằng email hoặc tài khoản WordPress đӅu đưӧc. – Nhӳng comment mà mình like có nghĩa là mình đã gӱi pass. Các bạn hãy kiӇm tra kӻ cả hòm thư, bao gồm cả mục spam nӃu không thấy thư nhé. NӃu quá hai ngày chưa nhận đưӧc pass, hãy phản hồi lại cho mình biӃt. Liên hệ vͳi mình qua: KHÔNG SỬ DỤNG TEENCODE VÀ VIẾT TẮT QUÁ NHIỀU. MỌI BÌNH LUẬN SAI ĐỊA ĐIỂM SẼ KHÔNG NHẬN ĐƯͺC PASS 2. ĐỐI TƯӦNG ƯU TIÊN NHẬN PASS – Mình sӁ gӱi pass trӵc tiӃp cả hai phần cho nhӳng bạn đọc thân thiӃt và nhӳng bạn thường xuyên comment trong quá trình edit. – Ngoài ra, các bạn biӃt đӃn truyӋn khi đã hoàn nhưng vẫn comment nhiӋt tình, mình cũng gӱi pass trӵc tiӃp nhé. Ӈ ắ Các bạn hãy đӇ lại email ở post này hoặc nhắn tin vào fanpage của mình đӇ nhận đưӧc pass. NӃu bạn nhắn tin vào fanpage hãy gӱi kèm tên acc của bạn đӇ mình kiӇm tra nhé. 3. SAU KHI NHẬN ĐƯӦC PASS – Không chia sҿ pass lung tung, nhất là comment đӇ lӝ pass ở nhӳng trang công cӝng. – Không copy nhӳng chương set pass – NӃu mình phát hiӋn pass bị lӝ, mình sӁ đәi pass và chӍ chia sҿ cho nhӳng đӝc giả thân thiӃt. Note: – Nh·ng bạn đọc truyện trên app WordPress hãy chuyển sang đọc trên các trình duyệt như Google Chrome, Cͩc Cͩc… vì hiện giờ app WordPress chưa áp dụng chế đͱ nhập pass cho các chương private. HÃY LÀ MӜT ĐӜC GIẢ VĂN MINH VÀ CÓ Ý THӬC CÁM ƠN Đà THEO DÕI VÀ CHÚC MỌI NGƯӠI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ Chi Chi Chương 1: Không đưӧc nói đàn ông nhanh Editor: Chi Chi Ngày đầu tiên của kỳ nghӍ lӉ Quốc Khánh, ngành du lịch cả nưӟc bưӟc vào khoảng thời gian cao điӇm. Thời tiӃt rất tốt, nhӳng ngày qua thành phố Nam vốn dĩ có mưa phùn lác đác nhưng nay mặt trời chiӃu xuống cuốn trôi cơn giá lạnh. Tám giờ sáng. Trì Ý ngồi trên ghӃ ăn sáng, cô cúi đầu xúc mӝt thìa cháo, không nhanh không chậm đưa vào miӋng. Căn nhà rӝng không quá trăm mét vuông, bức tường trắng tinh đã hơi ngả vàng, bên trong trang trí đơn điӋu, chiӃc khăn trải bàn kҿ caro màu đӓ rӵc có thӇ xem là đồ trang trí bắt mắt nhất ngôi nhà. Màu sắc và hoa văn nhìn khá sang trọng, bất cứ ai cũng không nghĩ rằng nó đưӧc mua ở cӱa hàng trang trí vӟi giá chín đồng. Lâm San dӵa vào ghӃ khoanh tay trưӟc ngӵc, vҿ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm Trì Ý phía đối diӋn. Chӧt cô ta đứng dậy, giơ tay chӍ mặt Trì Ý, mắt nhìn Trương Phương Phương: “Mҽ, không phải mҽ đã nói Quốc Khánh năm nay dẫn con đi chơi sao? Tại sao vì mӝt người lạ mà bắt con ở nhà?” Mặc dù Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trưӟc mặt Trì Ý, sắc mặt bà vẫn hơi khó coi, nháy mắt vӟi Lâm San: “Con nói gì thӃ, đây là chị họ của con, không phải người lạ, còn không xin lӛi chị họ đi.” Lâm San nghe thấy vậy thì không vui: “Nó không phải chị họ con, sao con phải xin lӛi nó?” Cái nhà này vốn chӍ có mӝt đứa con là cô, sao gần đây mọi chuyӋn cô đӅu phải nhường nó, bây giờ còn phải xin lӛi nó? Không có cӱa đâu. “Trì Ý, con đừng so đo vӟi em nó nhé, nó bị chú dì chiӅu hư.” Thấy Lâm San không nghe lời dạy dӛ, Trương Phương Phương cũng không muốn Lâm San bị bӁ mặt trưӟc mặt Trì Ý. Con bé là họ hàng của chồng bà, không có quan hӋ gì vӟi bà, bà không thӇ vì mӝt người ngoài mà khiӃn con gái bảo bối của mình khó xӱ. Trì Ý liӃc nhìn Lâm San, khӁ lắc đầu. ấ Ý Ӄ ấ Thấy Trì Ý nhìn mình, Lâm San hừ mӝt tiӃng, trông thấy cô quay lưng bưng chén đi vào bӃp thì lập tức ôm cánh tay Trương Phương Phương lắc lắc: “Sao mҽ lại cho nó ở nhà mình, đӇ nó ở khách sạn không đưӧc sao? Mӝt nhà ba người vốn đã chật chӝi, giờ có thêm mӝt người nӳa, làm gì cũng bất tiӋn.” “Nó chӍ ở có vài ngày, nhịn mӝt chút sӁ qua, ai bảo ba con nhiӋt tình, không nói hai lời đã đưa người vӅ đây.” Sӧ Trì Ý nghe đưӧc, Trương Phương Phương hạ giọng: “Hơn nӳa, lấy đâu ra nhiӅu tiӅn như vậy cho nó ở khách sạn.” “Nó có tiӅn, con đã nhìn thấy cái đồng hồ của nó trên mạng, cái đấy có giá vài ngàn…” Thấy Trương Phương Phương không tin, Lâm San vừa định nói thêm vài câu thì Trì Ý đã đi ra, bắt gặp ánh mắt không mӝt tia tình cảm của Trì Ý, Lâm San nuốt mӝt ngụm nưӟc bọt, không nói gì nӳa. Trì Ý rút khăn giấy ra lau tay rồi ném chính xác vào sọt rác, dáng vҿ ngoan ngoãn dӉ bảo, phảng phất như nhӳng gì Lâm San vừa thấy chӍ là ảo giác. “Thím, con đã rӱa sạch chén.” BiӃt mҽ con Lâm San không chào đón mình, Trì Ý cũng không có ý định ở lại đây khiӃn người ta ngứa mắt: “Con ra ngoài đi dạo mӝt lúc, thím không cần phần cơm tối cho con.” Cӱa chống trӝm đưӧc kéo ra, Trương Phương Phương đi đӃn cӱa sә phòng khách, nhìn bóng dáng Trì Ý nhanh chóng biӃn mất, quay đầu nhìn Lâm San không đồng ý mở miӋng: “Dù sao cũng là ba con đưa vӅ, chờ qua Quốc Khánh nó sӁ dọn đӃn trường học. Hơn nӳa, mấy ngày này vừa hay có người rӱa chén…” Trương Phương Phương im bặt khi nhìn thấy bồn rӱa chén. Trong ngăn đầu tiên của tủ khӱ trùng chӍ đặt mӛi hai cái chén sứ đã rӱa sạch sӁ, trong bồn rӱa có hai cái chén vẫn còn nằm đó. Trong đó có mӝt cái chén nhӓ chuyên dùng của Lâm San. Ra khӓi căn nhà đó, Trì Ý cảm thấy không gian yên tĩnh hẳn đi. Trì Ý cầm ly nưӟc đá, so sánh kiӃn trúc bên đường vӟi ký hiӋu trên bảng chӍ đường đӇ tìm đường. Khi còn bé cô từng sống ở Thành phố Nam mấy năm, cô không sinh ra và lӟn lên ở đây, cũng không có ký ức lẫn tình cảm gì đặc biӋt vӟi thành phố này, vӟi cô nơi này hoàn toàn xa lạ. Nhӳng tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau, nәi tiӃng nhất Thành phố Nam là khu CBD, phân bố rải rác nhiӅu cӱa hàng lӟn nhӓ, nhӳng tấm kính trên tòa nhà cao mấy chục tầng ở giӳa không trung phản xạ ánh nắng tӓa ra nhӳng tia sáng lung linh, xoay tròn biӃn ảo thành đủ loại màu sắc, lӝng lẫy mơ hồ. Ý ắ Trì Ý giơ tay che mí mắt, xuyên qua nhӳng khe hở ngón tay quan sát trung tâm thương mại đứng sừng sӳng ở gần đó. Mặt ngoài của tòa nhà là lӟp cӱa kính trong suốt, dưӟi ánh sáng mặt trời, cả tòa nhà biӃn thành mӝt khối màu xanh lam, thiӃt kӃ đánh thẳng vào thị giác người nhìn, trên nhӳng công trình nhӓ xung quanh đӅu treo nhӳng tấm biӇn quảng cáo, chủ yӃu là quảng cáo cho trung tâm thương mại. BLUEBOX, trung tâm thương mại lӟn nhất Thành phố Nam, chủ yӃu kinh doanh khách sạn, quán bar, nhà hàng vӟi món ăn của nhiӅu quốc gia, cùng vӟi đủ lọai giải trí khác nhau. Ánh mắt Trì Ý lần lưӧt đảo qua nhӳng tấm biӇn quảng cáo, sau đó dừng lại trên tấm biӇn có hình hai chiӃc xe đua đang lao nhanh. Thành phố trò chơi. Có rất nhiӅu người vây quanh cӛ máy đua xe, quan sát sӵ khác biӋt trên màn hình, mӝt chiӃc xe lao vӟi tốc đӝ cӵc nhanh vào lối nhӓ, mӝt chiӃc không kịp phản ứng mất khống chӃ lao thẳng vào cây xanh ven đường. Trận tranh tài chӍ mất vài phút đã phân thắng bại, đám người đang quan sát lập tức bùng nә tiӃng reo hò. La Dương nhìn nhӳng đốm lӱa văng khắp nơi trong màn hình, nӃu ở ngoài đời chắc chắn xe đua đã nә tung. Cậu tức giận thở hәn hӇn đập tay xuống bánh lái, nhìn người bên cạnh đang đút tay vào túi áo khoác đưӧc mọi người vây quanh, cắn răng mở miӋng: “Tôi nhận thua.” Bàn tay đặt trên bánh lái mảnh khảnh, nhӳng ngón tay thon dài trắng nõn, từng khӟp xương rõ nét, móng tay cắt ngắn, tròn tròn có màu đӓ nhạt, nhìn không giống tay của con trai. Nhìn lên trên nӳa là mӝt gương mặt tinh xảo, mái tóc hơi lӝn xӝn, đôi mắt rũ xuống, con ngươi đen nhánh, môi mӓng mang theo ý cười, như thӇ đối vӟi ai cũng ôn hòa. Tiêu ChӍ Hàn dӵa lưng vào chiӃc ghӃ đen, hai tay đặt lên bụng, cӱ chӍ mang theo vài phần phóng túng bất kham, đôi mắt nhưӟng lên nhìn nam sinh không cam lòng, nói vӟi vҿ thờ ơ: “Cậu nhận thua vӟi ai thӃ?” “Tiêu ChӍ Hàn, cậu đừng quá đáng!” Trưӟc mặt bao nhiêu người, mặt La Dương đӓ lên, hận không thӇ lập tức xông lên túm lấy Tiêu ChӍ Hàn đánh cậu ta mӝt trận, đâu giống như bây giờ phải khom lưng cúi đầu xin lӛi. Tiêu ChӍ Hàn nhai kҽo cao su vị dâu tây, thәi bong bóng vào không trung, đầu ngón trӓ chống ở huyӋt Thái Dương, nghiêng đầu nhӃch ầ ắ Ӆ miӋng cười: “Có cần tôi nhắc cậu tiӅn đặt cưӧc của chúng ta là gì không?” Không đӧi Tiêu ChӍ Hàn nói rõ tiӅn đặt cưӧc, nam sinh cao ráo đứng đằng sau đã mở miӋng: “Người thua phải đứng tại chӛ hô to ba tiӃng tôi thua,” cậu ta nháy mắt ra hiӋu, chӃ nhạo vӛ bả vai La Dương: “Cậu thua Hàn ca của chúng tôi không thiӋt đâu.” Mӛi mӝt câu của nam sinh đӅu khiӃn sắc mặt của La Dương biӃn đәi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, trông rӵc rӥ hơn cả vӍ pha màu. Chẳng lӁ thua Tiêu ChӍ Hàn, cậu còn phải quỳ xuống cảm tạ cậu ta hay sao. Thấy cậu ta như thӃ, Tiêu ChӍ Hàn khӁ ‘Xì’ mӝt tiӃng, giơ ngón tay chӍ vào hàng ghӃ ngồi cách đó không xa, nơi đó có khá đông thiӃu niên thiӃu nӳ mười bảy mười tám tuәi đang ngồi, có mấy người còn thò đầu nhìn sang bên này. “Tôi sӁ đứng ở đó nhìn cậu.” Cậu đứng lên, phủi phủi quần áo vốn chẳng có chút bụi bặm, xoay người bӓ lại mӝt câu: “Không thú vị.” Giống như trêu chọc lại giống như cảm thán. La Dương vừa mӟi bình tĩnh trong nháy mắt lại phun trào tức giận. Cậu ta còn chưa đứng thẳng lên, đã bị hai nam sinh đè bả vai ép ngồi xuống, giống hӋt như đang trấn áp tӝi phạm, giọng nói cà lơ cà phất: “Cậu làm nhanh lên, Hàn ca vẫn đang chờ đấy.” Không gian bên ngoài không thӇ so sánh vӟi bên trong BLUEBOX, không khí mát mҿ yên tĩnh, ngay cả trong phòng game cũng thiӃt kӃ quầy bar đӇ nghӍ ngơi thư giãn, đặc biӋt có khu vӵc dành cho người hút thuốc lá. Đoạn đường chӍ có vài bưӟc chân nhưng Tiêu ChӍ Hàn đi rất chậm, tay đút túi quần, toàn thân đӅu hiӋn lên bốn chӳ chơi bời lêu lәng, tạo thành mӝt phong cảnh trong phòng game, hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Cậu còn chưa đi qua ghӃ sô pha đầy người đӇ vào chӛ vắng vҿ bên trong, đã có mӝt nam sinh cười hì hì đụng vai cậu: “KO thằng nhóc La Dương kia, tốc đӝ của Hàn ca lại nhanh hơn rất nhiӅu.” “Sao nói vậy đưӧc, ” Phương Vũ Thành ngồi trên ghӃ sa lon nghe vậy, không nhịn đưӧc xen vào đùa nghịch: “Không đưӧc nói đàn ông nhanh, cái kia của Hàn ca sӁ không vui.” Vừa nhắc đӃn đӅ tài này, đám nam sinh nở nụ cười ngầm hiӇu, hai ba nӳ sinh đi cùng bạn trai ngại ngùng cúi đầu, mấy người khác thì lén lút đánh giá Tiêu ChӍ Hàn. “Cậu thì biӃt cái gì.” Tiêu ChӍ Hàn cười, đạp Phương Vũ Thành mӝt cái. Xung quanh bày đủ loại rưӧu và đồ uống, Tiêu ChӍ Hàn vắt chéo chân, cúi người lấy mӝt chai trong số đó. Vị dâu ngọt ngào còn đọng lại trong miӋng, uống mӝt ngụm rưӧu vào, khoang miӋng lập tức đắng chát. Qua mấy phút, vẫn chưa nghe thấy điӅu muốn nghe, Tiêu ChӍ Hàn nhíu mày nhìn La Dương vẫn chần chừ đứng im mӝt chӛ, gọi nhân viên phục vụ đӃn quầy bar. “Đưa cho cậu ta mӝt cái loa.” Xung quanh thӍnh thoảng lại truyӅn đӃn tiӃng chém chém giӃt giӃt trong trò chơi, Tiêu ChӍ Hàn cúi thấp đầu, không nói chuyӋn vӟi người khác, yên lặng uống mấy ngụm rưӧu. “Hàn ca không chơi à?” Chơi lâu vӟi Tiêu ChӍ Hàn, tất cả mọi người đӅu biӃt cậu ta tăng đӝng thӃ nào, căn bản không thӇ ngồi yên, đây là lần đầu tiên cậu ta ngồi im không nói câu nào. “Không chơi, không có gì thú vị.” Phương Vũ Thành đang chơi ném xúc xắc vӟi người khác, nghe vậy ngẩng đầu: “Còn có mӝt trò rất thú vị, chắc chắn cậu chưa từng chơi.” Cậu ta dùng sức lắc xúc xắc trong tay, nói: “Chính là trò gắp gấu bông, đừng nói Hàn ca mà cả tӟ cũng chưa chơi bao giờ.” “Cậu ngu à, tӟ đӃn đây nhiӅu lần như vậy, sao không biӃt chӛ này có trò gắp gấu bông.” Có người không nhịn đưӧc phản bác. “Nghe nói cӱa hàng đó mӟi chuyӇn từ lầu năm xuống, tӟ cũng vừa mӟi nhìn thấy. Ầy, ở kia kìa.” ĐӇ chứng minh mình không nói xạo, Phương Vũ Thành đứng lên cái ghӃ nhӓ, chӍ vào chӛ đối diӋn vӟi góc nghiêng của ghӃ sô pha. Mấy người nhìn theo hưӟng Phương Vũ Thành chӍ, sau đó chӍ thấy cậu ta dụi dụi mắt như không tin vào mắt của mình, mắng câu mҽ nó. Trì Ý lại đәi mӝt trăm đồng tiӅn trò chơi, nhét hai đồng vào, cúi đầu loay hoay gắp gấu bông. Mӝt cậu bé khoảng bảy tám tuәi đang đứng bên cạnh nhìn chăm chú, nhạc trong thùng đӵng thú đã dừng phát, tay gắp lại rӅ rӅ không gắp trúng. “Ai, lại không gắp đưӧc.” Cậu bé có phần ủ rũ. Trì Ý không nói chuyӋn, lại móc hai đồng tiӅn từ trong túi ra. “Tôi thua Tiêu ChӍ Hàn.” Giọng nói qua sӵ phóng to của loa, giống như sấm sét nә vang giӳa không gian yên tĩnh, âm thanh vang vọng khắp nơi, khiӃn người Ӈ Ӈ khác không thӇ không đӇ ý. Trì Ý nhíu mày, tìm nơi phát ra âm thanh. ChӍ thấy mӝt nam sinh cao lӟn, làn da ngăm đen, đang xị mặt giơ chiӃc loa nhӓ màu trắng lên trưӟc miӋng, miӉn cưӥng lặp lại câu nói vừa rồi. Trì Ý không nhìn lâu, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. “Tӟ không nhìn lầm chứ? Cậu ta đang chơi gắp gấu bông?” Nghe đưӧc câu nói có phần kỳ lạ của Phương Vũ Thành, Tiêu ChӍ Hàn nhíu mày: “Cậu quen à?” Từ góc nhìn của bọn họ, có thӇ nhìn thấy gương mặt của cô gái bên kia. Làn da trắng nõn, đường nét khuôn mặt tinh xảo, mӝt chiӃc váy dài tay màu vàng nhạt, vòng eo mảnh khảnh, phía dưӟi bị che khuất bởi chӛ rӁ của bức tường trắng. Nghe Tiêu ChӍ Hàn hӓi, Phương Vũ Thành gãi gãi đầu: “Tӟ cũng không biӃt có đưӧc tính là quen không.” Thời gian quay lại mười phút trưӟc. Phương Vũ Thành ngồi ở ghӃ sô pha, mấy người xung quanh chơi game ầm ĩ, cậu rung chân hút thuốc, lười biӃng nhìn bọn họ. Vừa định nhìn xem tình huống của Tiêu ChӍ Hàn và La Dương, chӍ thấy chӛ đó có không ít người vây quanh, kín mít không thӇ nhìn thấy gì. Cậu quét mắt nhìn xung quanh, đôi mắt hơi híp lại, trông thấy mӝt cô gái đang đứng trưӟc lối vào Trung tâm trò chơi. Khuôn mặt cô gái nhӓ nhắn trong sáng, váy dài màu vàng nhạt bồng bӅnh, mӝt đôi mắt to đen như mӵc đang quan sát bên trong phòng game, ngoan ngoãn dịu dàng giống như thiӃu nӳ bị lạc đường đi nhầm vào đây. Phương Vũ Thành nghĩ tiên nӳ cũng chӍ như thӃ này thôi, cậu có trách nhiӋm nói cho cô ấy biӃt đây là chӛ nào, tiӋn thӇ kӃt bạn luôn. Ý nghĩ này vừa nảy ra, cậu lập tức dập thuốc, sӱa sang lại quần áo của mình, sải bưӟc đӃn cạnh cô gái. “Em gái, em cần giúp gì không?” Nhận ra cô đang nhìn mình, Phương Vũ Thành nhӃch miӋng, đӇ lӝ ra hàm răng trắng bóc. Thấy bờ môi cô chuyӇn đӝng, Phương Vũ Thành cảm thấy hơi căng thẳng. “Các cậu có biӃt cô ấy nói gì vӟi tӟ không.” Như đang nhӟ đӃn lần gặp mặt khi nãy, Phương Vũ Thành buồn bӵc uống mӝt ngụm rưӧu. “Chú à, chú có nhìn thấy chó của cháu không?” Ӈ Khóe miӋng Phương Vũ Thành giật giật, không thӇ duy trì nụ cười: “Chú?” Cô gái trưӟc mặt không phản ứng vӟi cậu, giơ tay quờ quạng thăm dò xung quanh, cẩn thận từng li từng tí sờ vách tường đi ra ngoài. HiӇn nhiên là người mù đang đi tìm chó. Tiêu ChӍ Hàn nghe vậy, ‘Xùy’ mӝt tiӃng, nghiêng đầu liӃc xéo Phương Vũ Thành, ngӳ khí không che giấu vҿ ghét bӓ. “ThӃ mà cũng bị lừa, cậu nói xem cậu ngu ngốc đӃn mức nào.” HӃt chương 1. Chương 2: Kẻ ngốc lắm tiền *Chương có nͱi dung hình ảnh Editor: Chi Chi Trò chơi trong Trung tâm rất đa dạng, sӵ tồn tại của máy gắp gấu bông cũng chӍ là thêu hoa trên gấm*. Thêu hoa trên gấm: làm cho sΉ vật càng đẹp hơn. Màn cӱa bốn phía bị hạ xuống chӍ đӇ lӝ khe hở rӝng vài centimet, tạo thành mӝt không gian tối tăm, thӍnh thoảng có cơn gió thәi qua khiӃn tấm rèm bay lên, cảnh vật sáng tӓ cũng chӍ là mӝt chốc thoáng qua. Nơi đây là góc tối nhất, so vӟi khu vӵc sáng rӵc xung quanh thì càng thêm u ám, Trì Ý cúi đầu tập trung vào chuyӋn trên tay mình, ngưӧc lại máy bên cạnh đã đәi người chơi thành hai ba nam sinh. Cậu bé cắt kiӇu tóc dưa hấu, phấn điêu ngọc trác* giống như búp bê trong tủ kính, bàn tay mũm mĩm nắm mӝt góc váy của Trì Ý, kiӉng chân quan sát tình hình chiӃn đấu. Phấn điêu ngọc trác: như ngọc đã đưͻc chạm khắc mài dũa. Nhìn thấy cánh tay gắp sưӧt qua con thӓ tai dài, ngay cả tai thӓ cũng chưa chạm vào đã theo đường cũ quay lại, cậu bé vӛ bắp đùi mình, bĩu môi, trên gương mặt tròn tròn chӍ kém chưa viӃt lên mấy chӳ đầy bất mãn và oán trách: “Sao chị vẫn chưa gắp đưӧc nӳa?” Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy khí thӃ vương giả của chị gái bên cạnh không giống giả bӝ, ai biӃt đâu qua vài lần gắp, vương giả vậy mà biӃn thành đồng đen. “Em có thӇ không nhìn.” Mӟi đầu, khi thấy bên cạnh mình có mӝt củ đậu béo đứng xem, Trì Ý vốn chẳng có cảm giác gì, nӃu không phải sau mӛi lần gắp củ đậu béo này đӅu lầm bầm bên tai cô, thì cô đã không mở miӋng nói chuyӋn. Củ đậu béo thè lưӥi, nhìn vҿ mặt Trì Ý không giống như tức giận, cậu lập tức cọ vào người Trì Ý nũng nịu, hiӇn nhiên rất thành thạo chuyӋn làm nũng. “Phương Vũ Thành, đӃn đây chơi cái này.” Giọng cô gái hơi to, như đang kӅ sát vào tai cô nói chuyӋn. ắ ấ ố ắ “Anh là chuyên gia gắp gấu bông, kҿ thù số mӝt của máy gắp thú, đӇ ca ca đây biӇu diӉn tài năng cho em xem.” Củ đậu béo nghe thấy thӃ lập tức mở to đôi mắt, không giấu đưӧc vҿ kích đӝng, cậu kéo tay Trì Ý nhӓ giọng nói: “Chị à, em đi nhìn xem bọn họ chơi như thӃ nào rồi quay lại dạy chị.” TiӃng đӝng của đôi nam nӳ bên cạnh khá lӟn, bất kӇ là âm thanh trò chuyӋn hay tiӃng đӝng loay hoay sӱ dụng máy móc, không giống đang gắp gấu bông mà giống như phá hủy máy gắp hơn. Bàn tay cậu ta đập mạnh vào nút điӅu khiӇn, Trì Ý chӍ nghe cũng cảm thấy da thịt đau nhức. Xem ra nam sinh này không chӍ có lӛ tai hoạt đӝng không tốt mà não đại khái cũng có chút vấn đӅ, trưӟc mặt con gái đӃn chӃt vẫn sĩ diӋn. “Cái gì thӃ này, kӻ thuật còn kém xa cả chị gái.” Giọng nói của củ đậu béo không xa không gần truyӅn đӃn. “Em chӍ là trҿ con biӃt gì mà nói, kӻ thuật của anh kém? Kӻ thuật của anh kém lúc nào?” Phương Vũ Thành xụ mặt, cậu không ngờ mình vừa bị mӝt đứa bé bảy tám tuәi chê bai, mӝt đứa bé mà còn là bé trai, có biӃt gì đâu vậy mà dám ghét bӓ cậu. Khuôn mặt cậu lӝ rõ vҿ không thӇ tin, trên mặt chӍ kém chưa viӃt lên mấy chӳ “Em đùa anh à” . Nӳ sinh cười ha ha, trêu chọc: “Anh Thành, cậu nhóc cũng không nói sai mà, kӻ thuật gắp gấu của anh quá tӋ.” Tiêu ChӍ Hàn vùi mình trong ghӃ sô pha, mí mắt cụp xuống, nghe thấy tiӃng bưӟc chân mӟi miӉn cưӥng mở mắt ra, đập vào mắt là vҿ mặt thối hoắc như vừa nuốt mӝt ký phân của Phương Vũ Thành, cậu ngáp mӝt cái, buӝt miӋng thốt ra: “Đӟp phân trở vӅ rồi?” Phương Vũ Thành vẫn còn hậm hӵc khi nãy bị mӝt đứa bé chê bai kӻ thuật kém, không nghe rõ lời Tiêu ChӍ Hàn nói, ngưӧc lại cô gái theo chân Phương Vũ Thành trở vӅ cười càng vui vҿ hơn, đôi mắt nhӓ nhanh chóng híp lại, chọn mӝt chӛ ngồi xuống, khoát tay: “Cũng không khác bao nhiêu.” “Anh Thành rất mưu mô, bảo em gọi to tên của anh ấy đӇ cô gái bên cạnh nghe thấy, không ngờ người ta chẳng thèm đӇ ý đӃn anh ấy, đã vậy còn bị mӝt đứa bé chê bai kӻ thuật kém ha ha ha ha…” Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm*, mấy chӳ “kӻ thuật kém” này, nhìn bӅ ngoài thì nói đӃn trò chơi, nhưng bất kӇ thao tác hay cấp đӝ sâu hơn nó lại có ý nghĩa khác. Bác đại tinh thâm: sâu rͱng, phong phú ấ Ӆ Ӈ Ӄ Mấy người nam sinh nghe đӅu hiӇu, nhӃch miӋng cười, có người còn giơ tay vӛ xuống lồng ngӵc Phương Vũ Thành, bảo cậu không nên so đo vӟi mӝt đứa bé. Dù vấn đӅ này rơi vào người ai thì người đó cũng thấy xấu hә. Phương Vũ Thành càng nghĩ càng thấy khó chịu, cậu nhìn vӅ phía Tiêu ChӍ Hàn, vҿ mặt trịnh trọng: “Hàn ca, cậu phải giúp anh em rӱa mối nhục này.” Có người cười hì hì nói: “A Thành tức đӃn điên rồi, còn xài cả thành ngӳ cơ đấy.” “Cút mҽ cậu đi.” Tiêu ChӍ Hàn điӅu chӍnh tư thӃ, dӵa lưng vào ghӃ sô pha, nhìn Phương Vũ Thành vӟi vҿ mặt ghét bӓ, hai mắt đӅu viӃt ‘So đo tính toán vӟi cả trҿ em, cậu có phải là đàn ông không vậy, chẳng lӁ nó nói bừa lại đoán trúng kӻ thuật cậu kém?’ “Liên quan gì đӃn tӟ.” Hai chân Phương Vũ Thành lập tức mӅm nhũn ngã xuống chӛ trống bên cạnh Tiêu ChӍ Hàn, dùng mӝt tư thӃ vӟi đӝ khó cӵc kỳ cao túm chặt ống quần của cậu không buông: “Hàn ca, Hàn đại gia, Hàn Hàn, Hàn bảo bối…” “Ọe…” “Quần chúng nhân dân nhiӋt tình của Thành phố Nam hãy báo cho BLUEBOX có người công khai quan hӋ.” “A Thành, đừng quá lӝ liӉu trưӟc công chúng, phải chú ý đӃn lời đồn.” “Gọi hồn à, ” Tiêu ChӍ Hàn trӵc tiӃp chào hӓi bằng mӝt cú đá, giật giật cánh tay: “Đừng gọi lão tӱ bằng cái tên kia, ai không biӃt lại tưởng là hamburger đấy.” “Ha ha ha ha, ” Có người cười vang: “Không ngờ Hàn ca còn có tính hài hưӟc.” Tiêu ChӍ Hàn không quay lại, cậu đứng lên vuốt phẳng quần áo của mình, thờ ơ nói: “Vừa hay tӟ cũng chưa chơi trò đó bao giờ.” Khi cậu nói, cả gương mặt đӅu là vҿ uӇ oải, dường như không có gì có thӇ khiӃn cậu chú ý thӵc sӵ: “Không biӃt cái máy gắp gấu bông này đủ cho tӟ chơi bao lâu.” TiӃng bưӟc chân dần xa, Trì Ý thở ra nhҽ nhõm, cảm thấy bên tai yên tĩnh hẳn đi. Cô thò tay vào trong túi, quấy quấy đồng tiӅn trò chơi đӇ bên trong, âm thanh giòn vang, xem ra vẫn còn rất nhiӅu. “Này, có dám thi vӟi bọn tôi không?” Ý ầ ồ Ӆ ắ ấ Trì Ý cầm hai đồng tiӅn trò chơi, vừa định quăng vào máy gắp gấu bông thì bất thình lình từ phía sau vang lên mӝt câu nói không đầu không đuôi. Khu vӵc nhӓ này vẫn luôn yên tĩnh, xung quanh cũng không có người nào khác, hiӇn nhiên là họ đang nói chuyӋn vӟi cô. Trì Ý quay người lại, nhìn thấy ba thiӃu niên, hai người nhuӝm tóc nhúm vàng nhúm xanh và mӝt người nhuӝm màu xanh lá cây đứng dàn thành hàng, thậm chí ngay cả ánh mắt đang dò xét cô và đáy mắt lóe lên vҿ kinh diӉm cũng giống hӋt nhau. Ba anh em Hải Nhĩ*. Anh em Hải Nhĩ: nhân vật trong mͱt bͱ phim hoạt hình cͿa Trung Quͩc, tên Tiếng Việt là Hai anh em hoặc Anh em Haier. Hình về nhân vật mình để ͷ cuͩi. Nhưng mà hai người kia thật không phúc hậu, đӇ mặc đӍnh đầu anh em mình mӝt màu xanh mơn mởn. Trì Ý giật giật khóe miӋng vì ý nghĩ đӝt nhiên xuất hiӋn trong đầu mình, cô không biӃt mình đã làm gì trêu chọc đӃn mấy người toàn thân tӓa ra khí chất “ThiӃu niên bất lương” này, lối ra cũng bị bọn họ chặn lại, cô muốn chạy cũng không chạy đưӧc. Mӝt mình cô đang chơi vui vҿ ở đây, à còn có củ đậu béo chơi cùng cô nӳa, chẳng hiӇu sao đám người này lại đӇ ý đӃn cô, nhìn tư thӃ của bọn họ hiӇn nhiên là muốn so tài vӟi cô. Hình như nghĩ đӃn điӅu gì đó, Trì Ý cúi đầu nhìn xung quanh, củ đậu béo đã sӟm chạy mất tích. Lông mi Trì Ý rung rung, gương mặt trắng trҿo lạnh lùng thêm vài phần, thấy cô im lặng không nói gì, bọn họ chӍ nghĩ cô gái này đang sӧ hãi, có lӁ đã hiӇu lầm ý của bọn họ. Mӝt người trong ba người ho mӝt tiӃng, tốt bụng giải thích: “Ba người bọn tôi có năm mươi tӋ, muốn thi vӟi cậu xem ai gắp đưӧc nhiӅu đồ hơn.” Trong mắt Trì Ý, ngôn ngӳ và đӝng tác của ba người trưӟc mặt đã có liên quan đӃn “Neuroticism”*, chӍ sӧ kích thích mӝt dây thì sӁ tác đӝng đӃn mӝt loạt dây khác, Trì Ý mở miӋng thăm dò: “Các cậu muốn đánh luân phiên vӟi tôi?” Neuroticism (Tâm lý bất ͭn): là mͱt đặc điểm tính cách cͿa mô hình tính cách 5 yếu tͩ trong nghiên c΁u tâm lý. Nh·ng người đạt điểm cao trong phần này thường trải nghiệm cảm xúc u uất, giận d·, lo sͻ, tͱi lͯi, ganh ghét cao hơn người bình thường. Trì Ý cảm thấy câu nói của mình vô cùng lịch sӵ lại cӵc kỳ dӉ hiӇu, không hӅ có hàm ý nào khác, ba nam sinh bọn họ lại bắt nạt mӝt cô gái nhӓ như cô, nói trắng ra chính là “Lấy nhiӅu địch ít” “Ỷ mạnh hiӃp Ӄ yӃu”, còn nói khách sáo mӝt chút chính là hình thức so tài đánh luân phiên. Cũng không biӃt chӳ nào chạm vào nút cười của bọn họ mà cả bọn đӅu cười hi hi ha ha, trao đәi ánh mắt vӟi nhau ngay trưӟc mặt cô, không biӃt đã đạt đưӧc suy nghĩ chung gì mà Tóc Vàng dùng loại ánh mắt đê tiӋn nhìn cô từ trên xuống dưӟi: “ChӍ bằng cái cơ thӇ nhӓ con này của cậu mà đòi đánh luân phiên?” Đã nói đӃn nưӟc này, lại nghe đưӧc giọng nói âm dương quái khí* của bọn họ, Trì Ý đã hiӇu rõ hiӋn giờ trong đầu bọn họ chӍ toàn suy nghĩ đồi trụy, ánh mắt cô lạnh lӁo, gương mặt không cảm xúc định mở miӋng, thì trông thấy mӝt lon nưӟc nӋn thẳng vào đầu Tóc Vàng, phát ra mӝt tiӃng “Bӝp”. Âm dương quái khí: c΅ chỉ, hành vi quái đản, kỳ lạ. Mái tóc tươi tốt của Tóc Vàng trở thành điӇm dừng chân tuyӋt vời của lon nưӟc, Trì Ý mở to mắt nhìn lon nưӟc xoay tròn ba trăm sáu mươi đӝ trên đầu Tóc Vàng, cuối cùng nằm bҽp xuống nhúm tóc trên trán cậu ta, miӋng lon hưӟng xuống dưӟi, chất lӓng màu vàng còn lại trong lon chảy xuống mặt Tóc Vàng, xuôi theo cằm nhӓ tí tách xuống mặt đất. Mùi rưӧu lập tức lan tӓa trong không khí. Công phu tốt. NӃu không phải ném ra không đúng thời điӇm lắm, Trì Ý thật muốn vӛ tay khen ngӧi. Tóc Vàng mặt không đәi sắc giơ tay lau lung tung nưӟc trên mặt, cầm lon nưӟc còn đang yên vị trên đӍnh đầu xuống. Mӝt giây. Hai giây. “Mҽ nó, con rùa nào dám ném ông…” Tóc Vàng bóp bҽp lon nưӟc, quay người định xông lên nӋn cho người sau lưng mӝt trận, nhưng vừa quay lại thì người như bị đóng mất công tắc thô tục, im lặng mӝt giây đӇ chuyӇn đәi chӃ đӝ, nói cà lăm: “Hàn, Hàn ca.” Con sói nhe răng lập tức biӃn thành cừu non ngoan ngoãn, Trì Ý lập tức nâng cao cảnh giác vӟi người đưӧc nhắc đӃn trong miӋng Tóc Vàng. Xem ra người đӃn là mӝt nhân vật hung ác. “Nói chuyӋn cho cẩn thận.” Là mӝt thiӃu niên, giọng nói trầm khàn, đối lập rõ rӋt vӟi nhӳng âm thanh ầm ĩ trong Trung tâm trò chơi. Trì Ý giương mắt nhìn xuyên qua bả vai của Tóc Vàng, trông thấy mấy người nam nӳ đứng ở gần đó. ầ Ӈ ầ Ӄ Ӆ Đứng đầu là mӝt nam sinh, thân thӇ thon dài, từ đầu đӃn chân đӅu viӃt đầy chӳ hoàn mӻ, cậu mặc quần áo màu đen, chiӃc áo ca rô trên người xӝc xӋch đӇ lӝ xương quai xanh tuyӋt đҽp, cái cә thon dài, cằm giương lên, con ngươi đen sâu thẳm, ánh mắt lạnh nhạt. Trì Ý vừa duy trì đối mặt vӟi cậu vừa im lặng dùng mӝt con mắt liӃc nhìn nhӳng người khác sau lưng cậu. Cô bất ngờ trông thấy Phương Vũ Thành đứng ở đó. Hình như lúc nãy cậu ta đã đӃn bắt chuyӋn vӟi cô khi cô đứng ở cӱa Trung tâm. Trên người cậu ta có mùi khói thuốc, nhìn cũng không giống người hiӅn lành lấy viӋc giúp đӥ người làm niӅm vui, cậu ta nói chuyӋn nhӓ nhҽ vӟi cô, còn lôi kéo gọi cô là em gái đӇ làm quen, trên người chӍ kém không giơ lên tấm bảng “Trong lòng tôi có quỷ” . LiӃc nhìn quần áo và giày bọn họ mang, Trì Ý đã hiӇu rõ phần nào. Khi nãy dù cô tập trung vào máy gắp gấu bông, nhưng vẫn quan sát mấy người đi tӟi đi lui bên người cô, cách ăn mặc không khác lắm vӟi mấy người đó. Có thӇ là, lúc đó cô giả vờ là người mù lừa cậu ta nên cậu ta gọi anh em đӃn báo thù, hoặc là nhìn cô mãi không gắp đưӧc cái gì, cho nên muốn nhân cơ hӝi này nhục nhã cô? Khó trách ba anh em Hải Nhĩ lại kéo đӃn đây đòi thi đấu vӟi cô, quả nhiên không thӇ đắc tӝi vӟi đàn ông có lòng dạ hҽp hòi. Lúc này, Phương Vũ Thành lòng dạ hҽp hòi đang sӱng sốt nhìn phía sau lưng Trì Ý, ngay cả cái bóng của củ đậu béo cũng không thấy đâu. “Sao không thấy thằng nhóc đâu nӳa?” Phương Vũ Thành nhӓ giọng lầm bầm. Nghe thấy cậu ta nói câu này, Trì Ý không rõ rốt cục đám người đӃn đây vì cô hay là vì củ đậu béo, cô tuân theo nguyên tắc “Địch không đӝng ta không đӝng”, Trì Ý không hӅ có hành đӝng nào chӍ duy trì tư thӃ cũ. Vốn Tiêu ChӍ Hàn cũng không có ý định bắt nạt mӝt cô gái, huống chi cô gái này chӍ cao đӃn lồng ngӵc của cậu nhưng nhìn cô quả thật giống vӟi miêu tả của Phương Vũ Thành, bӝ dáng ngoan ngoãn dịu dàng, chính là kiӇu người mà cậu ghét nhất, nói chuyӋn thì nhӓ như muӛi kêu, nghe cũng không nghe rõ, chӍ nói mӝt câu nặng lời đã rơi nưӟc mắt. Trông cái máy gắp gấu bông còn thu hút cậu hơn. Thấy Tiêu ChӍ Hàn nhấc chân đi đӃn, ba anh em Hải Nhĩ đứng cản giӳa đường tӵ đӝng tránh qua mӝt bên, nhường đường Tiêu ChӍ Hàn. ắ ấ Tóc Vàng đứng sau lưng Tiêu ChӍ Hàn làm bӝ giơ nắm đấm vӟi Trì Ý, vҿ mặt tức giận. Hình như cảm thấy gì đó, Tiêu ChӍ Hàn bèn quay đầu lại, Tóc Vàng không kịp phản ứng đành nhe răng trӧn mắt khép nép như quản lý. Không hiӇu sao có chút buồn cười. Tiêu ChӍ Hàn đi lưӟt qua cánh tay Trì Ý, không hӅ có chuyӋn bất ngờ nào xảy ra, cậu đi thẳng đӃn cái máy gắp gấu bông bên cạnh, vừa vươn tay ra thì đã có người bӓ vào tay cậu mӝt chồng tiӅn trò chơi chӍnh tӅ. Bӓ tiӅn trò chơi vào máy gắp gấu bông, bên trong phát ra tiӃng vang lanh lảnh, tiӃp theo là bài nhạc đưӧc cài tӵ đӝng trong máy. Cứ phát đi phát lại liên tục. “Oa.” Bӛng có nӳ sinh hô lên mӝt tiӃng, sau đó là đủ loại ca tụng khen ngӧi, Trì Ý đứng bên cạnh lờ mờ nghe đưӧc vài câu. “Hàn ca lӧi hại quá, mӟi lần đầu đã gắp đưӧc rồi.” “Anh gắp con heo màu hồng kia đi, vừa hay làm quà tặng cho bạn gái.” … Sau đó mӝt giọng nói uӇ oải muốn ăn đòn vang lên: “Chậc, chẳng có gì thú vị, các cậu tӵ chơi đi.” Phương Vũ Thành đang cúi đầu bấm điӋn thoại bӛng ngẩng đầu, cậu cầm con thӓ trắng trong tay Tiêu ChӍ Hàn, đôi mắt sáng lên, bưӟc đӃn trưӟc mặt Trì Ý. “Em gái, anh thấy em gắp lâu như thӃ vẫn không gắp đưӧc con nào, nӃu không đӇ bạn thân của anh gắp cho em mӝt con nhé.” Trì Ý tӵ đӝng không đӇ ý đӃn xưng hô của cậu ta, cӵc kỳ bình tĩnh đồng thời lịch sӵ từ chối: “Cám ơn, không cần đâu.” “Ai, ” Phương Vũ Thành vӛ bả vai Trì Ý như đã thân thiӃt từ lâu: “Anh nói này, em không cần khách khí vӟi bọn anh đâu, em xem thích cái nào cứ nói vӟi bạn thân của anh, bảo đảm sӁ gắp đưӧc cho em.” Lần này Trì Ý không trả lời cậu ta, cô móc hai đồng tiӅn trò chơi từ trong túi ra, ung dung gắp mӝt con heo màu hồng. “Không phải chứ? ” Phương Vũ Thành vừa nhìn gương mặt trầm tĩnh của cô vừa dụi mắt như đang nằm mơ, chӍ thấy cánh tay gắp trong tủ kính đã gắp lên mӝt con gấu Brown. Ai có thӇ nói cho cậu biӃt, đây rốt cuӝc là chân nhân bất lӝ tưӟng, hay là lӝ tưӟng bất chân nhân.* Chân nhân bất lͱ tưͳng, lͱ tưͳng bất chân nhân: cao nhân thật sΉ sẽ không dễ dàng để lͱ thân phận và tài năng cͿa mình, chỉ có nh·ng kẻ không có tài năng thật sΉ mͳi đi khoe khoang trưͳc mặt người khác. Không quá vài phút, thùng gấu bông trưӟc mặt Trì Ý như bị đánh cưӟp, nhanh chóng bị quét sạch không còn mӝt con. Ngay trưӟc mặt nhóm người này, Trì Ý ném từng con gấu bông bày trên mặt đất vào cái bao tải rách xin ở quầy bar. “Mҽ nó đây quả là cao thủ ở dân gian mà.” “Mҽ nó nhìn thao tác rõ ràng đã từng tập luyӋn, sao trưӟc đó cô ta không thӇ hiӋn tài năng?” … Tiêu ChӍ Hàn khӁ ‘xì’ mӝt tiӃng, nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cӱa kính, thiӃu nӳ mặc váy vác mӝt cái bao tải trên vai, đón nhận ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh. Cậu nói vӟi vҿ thờ ơ: “Còn tại sao nӳa, tất nhiên là kҿ ngốc lắm tiӅn chứ sao.” HӃt chương 2. * Anh em Hải Nhĩ Hai anh em (hoạt hình).jpg Chương 3: Cậu cũng đến thu tiền bảo kê? *Chương có nͱi dung hình ảnh Editor: Chi Chi Vào thu, thời gian ở Bắc Bán cầu trôi rất nhanh, thường không đӃn 6 giờ chiӅu, sắc trời đã tối đӃn bảy tám phần. Lúc Trì Ý, kҿ ngốc lắm tiӅn trong miӋng Tiêu ChӍ Hàn xách bao ra khӓi Trung tâm trò chơi, ngoài đường phố đã sáng trưng, nhӳng ánh đèn đường xen lẫn ánh đèn neon thӍnh thoảng lại chiӃu rọi lên gương mặt của cô. Màn đêm đã buông xuống. Trì Ý tӵ đӝng bӓ qua nhӳng ánh mắt nhìn ngó của mọi người xung quanh, cô di chuyӇn cә tay, đәi sang xách bao gấu bông bằng tay phải. Bưӟc chân nhҽ nhõm, không có mӝt chút ảnh hưởng vì đang xách vật nặng. Cô cứ đi tiӃp cho đӃn khi cảm giác đói bụng khiӃn dạ dày cô hơi quặn lên đau đӟn, nghĩ đӃn lời mình nói lúc ra khӓi nhà, Trì Ý thay đәi suy nghĩ, cô xem hưӟng dẫn chӍ đường trên điӋn thoại, đi vӅ hưӟng ngưӧc lại. Có quá nhiӅu gấu bông, cô cần phải có biӋn pháp xӱ lý. Ngoài các nhà hàng theo chủ đӅ phân bố ở BLUEBOX, còn có nhiӅu quán cơm văn phòng và nhà hàng nhӓ trên hai con đường giao nhau trong khu CBD. Trì Ý cúi đầu mắt nhìn nhӳng món ăn đủ loại màu sắc trên app chӍ đường, cuối cùng đi vào mӝt nhà hàng Hồng Kông ở gần nhất. Nhà hàng nhӓ sạch sӁ, ánh đèn màu ấm áp, bên trong trang trí đơn giản, không xa hoa lӝng lẫy, âm nhạc nhҽ nhàng, thiӃt kӃ kính hai chiӅu có thӇ nhìn thấy cảnh đêm nhӝn nhịp phía ngoài. Trì Ý gọi mӝt phần tôm chiên lúa mạch* và bánh bao kim sa*, cô lo lắng ăn toàn đồ khô sӁ khó nuốt, lại gọi thêm mӝt bát canh nấm tuyӃt. Nhân viên của nhà hàng khá đông, họ mang thức ăn lên rất nhanh. Cô gắp mӝt con tôm chiên bӓ vào miӋng, vừa ăn vừa cúi đầu tìm kiӃm địa điӇm nhӝn nhịp nhất Thành phố Nam. Ӄ Ý ấ Món ăn trong nhà hàng khá ngon, nӃu là lúc bình thường, Trì Ý nhất định sӁ từ từ thưởng thức món ngon, nhưng hiӋn giờ trong lòng cô có chuyӋn cần giải quyӃt nên chӍ hai ba gắp đã giải quyӃt sạch sӁ bӳa tối. Thanh toán xong, Trì Ý ra khӓi nhà hàng đi đӃn mӝt cӱa hàng văn phòng phẩm ở gần đó. Công viên TuyӅn Tháp là mӝt trong nhӳng địa điӇm náo nhiӋt nhất vào ban đêm ở Thành phố Nam. Công viên có hồ nưӟc bao quanh, nằm ở trung tâm là Tháp Phương cao mӝt trăm tầng nәi tiӃng, bên trong công viên có mӝt con đường nhӓ chín cong tám quҽo, ánh đèn phản chiӃu xuống mặt hồ, sóng nưӟc lăn tăn lấp lánh. Tháp Phương liên tục đưӧc trùng tu, sӱa chӳa tạo thành mӝt địa điӇm tham quan huyӅn bí, nhanh chóng trở thành phong cảnh nәi tiӃng xa gần. Khoảng cách từ công viên đӃn khu dân cư không xa, nhưng ở lân cận đa phần là cӱa hàng của thương hiӋu cao cấp và cơ sở giải trí có rất ít khách ghé thăm. NhiӅu người bán hàng rong phát hiӋn cơ hӝi buôn bán, họ bày sạp hàng ngay trên ngã ba đường trong công viên. Màn đêm vừa buông xuống, biӇn người chen chúc náo nhiӋt mӝt lời khó nói hӃt. Trì Ý tìm mӝt chӛ dừng chân, cô dùng tay phủi phủi bậc thang rồi đặt mông ngồi xuống. Thật sӵ thì địa điӇm cô chọn không quá tốt, là khu vӵc nӱa sáng nӱa tối lại còn ở ngay dưӟi gốc cây, người qua lại không mӝt ai chú ý đӃn chӛ này, cô cũng không nhìn thấy ai ngồi ở đây. Cô không suy nghĩ nhiӅu, lấy từ trong bao ra mӝt cây bút lông đen và mӝt tờ bìa các tông bӓ đi giá 5 đồng mà cô vừa mua trong cӱa hàng văn phòng phẩm, nhӟ lại nhӳng dòng quảng cáo lúc nãy cô nhìn thấy ở ven đường, bắt chưӟc viӃt nguӋch ngoạc lên tấm bìa. “Đi ngang qua đừng bӓ lӥ” “Mӝt vụ mua bán lӟn, giá năm đồng mӝt cái” “Mua hai tặng mӝt” … Trì Ý chần chờ vài giây, quyӃt định thӵc hiӋn chính sách “Giảm giá kiӇu tӵ sát”. Nӱa tiӃng sau. Trì Ý chống cằm, mở to đôi mắt có chút mӓi, nhàm chán quan sát nhӳng đôi chân qua lại. Bách Khoa Baidu quả nhiên không lừa cô, nơi này thӵc sӵ là địa điӇm náo nhiӋt nhưng hình như nó chẳng liên quan gì đӃn cô. Trung bình mười phút có năm sáu người đi qua, có ít nhất mӝt người dừng lại trưӟc quán đồ nưӟng của đôi vӧ chồng bên cạnh. Ngoại trừ mӝt người mҽ trҿ mua hai con gấu lúc đầu thì nhӳng Ӄ ắ người khác ngay cả mӝt cái liӃc mắt cũng không tặng cho cô, chӍ có nhӳng cơn gió lạnh căm thәi qua. “Em gái, mấy đứa bé bằng tuәi em đӅu đang đi học, sao em lại…” Quán đồ nưӟng hiӋn giờ không có khách, người phụ nӳ bắt chuyӋn vӟi Trì Ý. “… Em đang đi học, ngày nghӍ lӉ Quốc Khánh nên em đi làm thêm.” Trì Ý đáp lại theo phép lịch sӵ, vừa hay lại có khách đӃn quầy đồ nưӟng, cuӝc nói chuyӋn vì vậy mà gián đoạn. Cúi đầu nhìn bảy tám con gấu rӟt khӓi bao, Trì Ý đang cân nhắc có nên đәi địa điӇm hay không. Mӝt góc bao tải bị gió thәi lên, sau đó bị mӝt đôi dép tông dẫm xuống. Cô ngẩng đầu, đối diӋn là mӝt khuôn mặt rất đê tiӋn đang nhe hàm răng ố vàng: “Em gái nhӓ, em bày quầy hàng đã nӝp tiӅn bảo kê chưa?” Theo cái miӋng đóng mở của anh ta, không biӃt có phải là ảo giác hay không, nhưng Trì Ý luôn cảm thấy trong không khí có mӝt mùi hôi ẩn hiӋn. Trì Ý đứng dậy, cô đứng trên bậc thang duy trì trạng thái đối mặt vӟi anh ta, dùng đuôi mắt liӃc ra phía sau, trông thấy còn có hai người nӳa đang đứng. “TiӅn bảo kê cái gì, tôi bán ở đây lâu vậy…” Giọng nói của người phụ nӳ truyӅn đӃn. “Im miӋng, chuyӋn ở đây không liên quan đӃn bà.” ChӍ mӝt câu, Trì Ý đã hiӇu rõ tình huống trưӟc mắt. Lӵa quả hồng mӅm đӇ bóp, ba người này hẳn là mấy tên lưu manh thấp bé ở đây, nhìn thấy cô tuәi nhӓ lại chӍ có mӝt mình nên nảy sinh ý đồ xấu. Thấy Trì Ý nhìn mình chằm chằm không nói câu nào, đại ca đám lưu manh bị cô nhìn, lòng bӛng ngứa ngáy khó nhịn, dùng ánh mắt ngả ngӟn nhìn cô từ trên xuống dưӟi, đӃn bӝ ngӵc thì ánh mắt dừng lại lâu hơn, giơ tay muốn sờ cằm cô. “Không có tiӅn bảo kê cũng không sao, em vui đùa vӟi mấy anh mӝt lát là đưӧc.” Cô gái nhӓ phải bày sạp bán hàng ở đây chắc chắn hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhìn dáng vҿ hiӅn lành dӉ bắt nạt thӃ này, đoán chừng lá gan cũng nhӓ. Mặt hàng này rất tốt, có xảy ra chuyӋn cũng không dám làm ầm ĩ. Nhìn bàn tay bӍ әi trưӟc mặt, Trì Ý không chút suy nghĩ giơ tay đẩy mạnh ra. ә ấ Ý ắ Gã bӍ әi hoàn toàn bất ngờ trưӟc đӝng tác của Trì Ý, hắn không ngờ cô gái nhӓ trông yӃu ӟt mà khi đánh người lại mạnh tay đӃn thӃ, ‘bӝp’ mӝt tiӃng, mu bàn tay hắn đӓ lên mӝt mảng, cảm giác đau đӟn truyӅn đӃn. “Tôi đoán ba người đӅu hơn hai mươi tuәi rồi?” Trì Ý lùi lại mӝt bưӟc, bӛng nhiên mở miӋng. “Gì cơ?” Gã bӍ әi không hiӇu tại sao vào lúc này Trì Ý lại hӓi chuyӋn này. “NӃu vậy sӁ không đưӧc hưởng “Đạo luật bảo vӋ người vị thành niên”. Anh thấy tӝi danh quấy rối thӃ nào, hay là tӝi cưӥng gian không thành thì sao. ChӍ mӝt cái cũng đủ cho mấy người ngồi xәm trong Cục Cảnh Sát vài năm.” Gã bӍ әi cười cӧt trưӟc ngӳ khí của Trì Ý: “Dọa anh à, anh lại sӧ em quá cơ.” Trì Ý nhìn anh ta, mặt không biӃn sắc lấy điӋn thoại ra, bấm gọi cảnh sát ngay trưӟc mặt anh ta. “Con mҽ nó mày muốn chӃt phải không?” Nhìn thấy đӝng tác của Trì Ý, gã bӍ әi tiӃn lên mӝt bưӟc muốn giật điӋn thoại của cô . Cứ tưởng con nhӓ là quả hồng mӅm, ai ngờ lại đá vào tấm sắt. “Lại thêm mӝt tӝi đe dọa người khác.” Trì Ý lắc đầu: “Cứ thêm mӝt tӝi sӁ ngồi xәm thêm bảy tám năm.” Cô giơ điӋn thoại lên: “Tôi nhӟ ở gần đây có đồn công an, anh có tin chӍ cần tôi gọi mӝt cuӝc điӋn thoại, không quá vài phút…” Trì Ý bӓ ngӓ câu nói. “Anh, ” Tên đàn em đứng sau lưng gã bӍ әi thấy Trì Ý nói năng bài bản, có phần bị hù dọa, lôi kéo tên đại ca muốn rời đi. Vừa nãy bọn họ thấy cô gái nhӓ lҿ loi mӝt mình nên mӟi nәi lên ác ý, bọn họ thật sӵ không muốn ngồi xәm trong Cục Cảnh Sát. “Mày chờ đó.” Có lӁ cảm thấy cứ thӃ mà chạy sӁ làm mất uy phong, gã bӍ әi đӇ lại mӝt câu đӝc ác rồi mӟi dắt hai tên đàn em rời đi. Trong tình huống này Trì Ý giӳ im lặng. Cô ngồi xuống, cúi đầu nhặt mấy con gấu rӟt khӓi bao, chuẩn bị thu thập ra vӅ thì có mӝt đôi giày xuất hiӋn trưӟc mắt. Giày thӇ thao trắng tinh, lúc trưӟc cô đã từng nhìn thấy đôi giày kiӇu này khi đi dạo trong cӱa hàng chuyên doanh*, giá của nó vào khoảng hai ngàn. Cӱa hàng chuyên doanh: c΅a hàng chuyên kinh doanh mͱt dòng sản phẩm Đôi mắt của Trì Ý di chuyӇn từ cặp chân dài lên trên, đối mặt vӟi người đang từ trên cao nhìn xuống. Ӄ Ӆ “Cậu cũng đӃn thu tiӅn bảo kê?” Là nam sinh trong Trung tâm trò chơi, đuôi lông mày rõ ràng sắc bén, trong miӋng cậu còn ngậm que kem, đang cúi đầu nhìn cô. Cậu đứng ngay điӇm ranh giӟi sáng tối, như ngưӧc chiӅu ánh sáng mà đӃn, ngay cả ngũ quan cũng có phần mơ hồ. Nói thật, trong mắt Trì Ý, nam sinh này không khác gì mấy tên hồi nãy, dù nhìn quần áo cậu mặc trên người thì không đӃn mức coi trọng vài đồng tiӅn bảo kê. “TiӅn bảo kê?” Tiêu ChӍ Hàn thấp giọng lặp lại, đôi mắt liӃc qua dòng chӳ hào hùng trên tấm bìa, cậu nghiêng đầu cười, đá mũi giày vào tấm bìa các tông: “Tôi đӃn giải cứu cậu.” “À.” Trì Ý gật đầu, biӇu thị mình đã biӃt. “Ồ?” Tiêu ChӍ Hàn hơi bất ngờ vӟi phản ứng của Trì Ý, cậu nhíu mày nhìn cô, ra hiӋu cô giải thích. Nghĩ đӃn chiӅu nay nam sinh này đã xuất hiӋn ngăn cản hành đӝng của Tóc Vàng, Trì Ý kiên nhẫn mở miӋng: “Cậu có quyӅn mua còn tôi cũng có quyӅn không bán.” Tiêu ChӍ Hàn cầm que kem, cười lӝ ra hàm răng trắng bóc đӅu đặn: “Bây giờ ngay cả người bán hàng cũng kiêu ngạo thӃ à?” “Tôi là người, mà đã là người thì ai cũng có tính đó.” “Tôi có thӇ bán cho ai đó hoặc có thӇ đưa cho người ta không lấy mӝt đồng.” Trì Ý ngồi xәm thu dọn gấu bông nhét vào bao, thấy cậu vẫn đứng yên tại chӛ, nghiêng đầu nhìn cô, khӁ cau mày như đang tӵ hӓi. Cô đӝt nhiên có hứng thú giải thích: “Cậu có từng nghe câu này chưa?” “Hӱ?” “NӃu cậu khiӃn chủ cӱa hàng thích mình, thì người ta có thӇ tặng cho cậu cả cӱa hàng.” Khóe miӋng Tiêu ChӍ Hàn cong lên, hờ hӳng mở miӋng: “Thích tôi?” Trì Ý ngừng thu dọn gấu bông, nhìn Tiêu ChӍ Hàn từ trên xuống dưӟi. Đáy mắt cô không hӅ che giấu vҿ ghét bӓ khiӃn thái dương Tiêu ChӍ Hàn giật giật, cậu nghe thấy giọng nói của cô vang lên. “Tôi xin lӛi,” Trì Ý co đưӧc dãn đưӧc: “Không biӃt tôi đã nói hay làm chuyӋn gì khiӃn cậu nảy sinh ảo tưởng, tôi thӵc sӵ xin lӛi.” Tiêu ChӍ Hàn khӁ ‘A’ mӝt tiӃng. Trì Ý xách bao gấu bông đứng dậy, đưa con thӓ tai dài trong tay cho Tiêu ChӍ Hàn. “Tôi cũng cảm thấy gắp gấu bông không hӅ thú vị, quá dӉ dàng đӇ gắp đưӧc chúng.” Trì Ý đәi đӅ tài: “Cảm ơn hành đӝng chiӅu nay ầ ӛ Ӆ ắ của cậu, ầy, đừng khách sáo vӟi tôi, chӛ này của tôi còn nhiӅu lắm.” Sao Tiêu ChӍ Hàn lại không hiӇu, câu này chính là câu cậu đã nói lúc chiӅu. Bây giờ nghe cô nói, sao lại có cảm giác gӧi đòn thӃ này. “Đúng rồi.” Trì Ý đi vài bưӟc, quay đầu nhìn cậu: “Tôi nghĩ cậu nên đọc sách của Twenge và Campbell*, chắc chắn cậu sӁ hiӇu rõ.” Jean Twenge: bà là nhà tâm lý học tại MΏ, hiện đang là giáo sư Tâm lý học tại Đại học bang San Diego, ngoài ra bà còn là mͱt tác giả, nhà tư vấn và diễn giả. W. Keith Campbell: ông là nhà tâm lý xã hͱi đưͻc biết đến qua các nghiên c΁u về ch΁ng tΉ yêu bản thân thái quá, hiện là giáo sư khoa Tâm lý học thuͱc trường Cao đẳng Khoa học và Nghệ thuật Franklin thuͱc Đại học Georgia. Nhìn bóng lưng cô kéo dài dưӟi ánh đèn đường, Tiêu ChӍ Hàn như bị ma xui quỷ khiӃn gõ tìm kiӃm, cậu nhìn thấy quyӇn sách kia. “Thời đại tӵ luyӃn: Tại sao người hiӋn đại lại yêu bản thân mình đӃn vậy?”* Dù trong lòng có dӵ cảm xấu nhưng khi nhìn thấy kӃt quả tìm kiӃm, Tiêu ChӍ Hàn vẫn không nhịn đưӧc nhӓ giọng mắng vài câu. Cậu còn chưa nói cô giả tạo, cô ngưӧc lại bảo cậu tӵ luyӃn? HӃt chương 3. Chú thích: Ngất ngây vá»�i tôm chiên xù kiá»�u NhẠt - 9 Tôm chiên lúa mạch Hình ảnh có liên quan Bánh bao kim sa Kết quả hình ảnh cho ç�°ä»£äººï¼�ä½ ä¸ºä½�è¿�ä¹�ç�±è�ªå·±ï¼� Cuốn sách Trì Ý bảo Tiêu Chỉ Hàn đọc Chương 4: Ngắm cảnh Editor: Chi Chi Ngày nghӍ LӉ Quốc Khánh cuối cùng. Mҽ con Lâm San ngồi trên bàn ăn vô cùng vui mừng, nhất là Trương Phương Phương, niӅm vui đã tràn từ đáy mắt ra ngoài, phủ kín nhӳng nӃp nhăn nơi khóe mắt. Trì Ý không có nhiӅu đồ đạc, ăn bӳa tối xong, cô chӍ mất vài phút đã thu dọn sạch sӁ quần áo và vài món đồ lặt vặt của mình. Sau khi quét dọn, gian phòng khôi phục lại dáng vҿ sạch sӁ như lúc trưӟc, phảng phất xóa tan đi dấu vӃt sinh sống của cô mấy ngày nay. BiӃt trong nhà này chӍ có chú là người thật lòng vӟi mình, Trì Ý đang định gọi điӋn thoại báo cho ông chuyӋn mình chuyӇn đӃn trường thì Lâm Như Sơn đã gọi đӃn trưӟc. Trì Ý nhận điӋn thoại, cô nhìn lưӟt qua Trương Phương Phương đang ngồi đối diӋn, mở miӋng gọi ‘Chú’. “Nhung Nhung, chú vừa nghe thím nói tối nay con sӁ chuyӇn đӃn trường học? Con chưa quen đường xá ở đây, sao không đӧi ngày mai chú vӅ dẫn con đi.” “Ngày mai phải nhập học rồi ạ, con muốn qua đó trưӟc đӇ làm quen trường lӟp và bạn học.” “Mӝt mình con đi có đưӧc không? ĐӇ thím đưa con đӃn trường, hay là bây giờ chú vӅ nhà đưa con đi.” “Không cần đâu chú, ” Sӧ Lâm Như Sơn suy nghĩ nhiӅu, Trì Ý im lặng mӝt lát rồi bә sung: “Lúc nhập học cấp hai và cấp ba đӅu do mӝt mình con đӃn báo danh.” Nói đӃn chӳ cuối cùng, cô cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trải bàn màu đӓ, giọng nói bình tĩnh, vҿ mặt không cảm xúc. ĐiӋn thoại hai bên đӅu im lặng mấy giây. Vẫn là Trì Ý mở miӋng trưӟc: “Chú nhӟ ăn cơm tối nhé, con chuẩn bị đӃn trường đây ạ.” “Ừm, ” Lâm Như Sơn vẫn không yên lòng: “Ở trường học nӃu có vấn đӅ gì nhất định phải gọi điӋn thoại cho chú.” “Con biӃt rồi ạ.” Trì Ý cúp điӋn thoại, vài giây sau, cô cầm cái túi màu đӓ đặt trên va li lên, kéo khóa ra, lấy ra mӝt tӋp tiӅn toàn tờ 100 đồng đẩy đӃn trưӟc mặt Trương Phương Phương. ấ ấ ầ “Thím, mấy ngày nay con đã quấy rầy chú thím, đây là mҽ con bảo con đưa cho chú, chú không có ở nhà, con đưa cho thím cũng giống nhau.” BiӃt Trương Phương Phương ngầm lải nhải vӟi chú chuyӋn cho cô ở nhờ khiӃn chi phí sinh hoạt tăng lên, thậm chí không còn đủ tiӅn cho Lâm San đi học thêm, dù biӃt Trương Phương Phương nói quá lên, Trì Ý vẫn không muốn chú phải khó xӱ. Lúc nãy cô đã đӃn ngân hàng rút ra mӝt số tiӅn. Nhìn tӋp tiӅn có ít nhất hai mươi đӃn ba mươi tờ, Trương Phương Phương vui vҿ ra mặt, ý cười muốn giấu cũng không giấu đưӧc, tay thì nhận nhưng mặt thì giả vờ ngại ngùng: “Chúng ta là họ hàng, cái này. . .” Trì Ý không có tâm trạng nhìn bà ta giả vờ từ chối, cô đứng dậy kéo va li, bánh xe gắn trên va li ma sát vӟi nӅn nhà phát ra âm thanh khó nghe: “Con đi đây thím.” Trì Ý chẳng thèm quan tâm phản ứng của Trương Phương Phương và Lâm San, kéo va li bưӟc nhanh ra ngoài. ChuyӃn xe buýt cuối cùng trong ngày vӳng vàng dừng lại ở trạm xe buýt đối diӋn Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam, có rất đông người xuống trạm này. Sau khi cӱa mở ra, Trì Ý xách va li lên, chờ xe buýt chở đầy khách rời đi, cô mӟi đi đӃn vạch kҿ đường, chuẩn bị băng qua đường. Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam nằm trên đại lӝ Kim Hoa sầm uất, hai bên đường trồng toàn cây xanh, bên phải đường là mӝt chuӛi cӱa hàng lӟn, phía bên trái toàn quán ăn và quán bán đồ uống, ở giӳa là mӝt khu đất trống, bên cạnh khu đất trống là tiӋm sách và cӱa hàng tạp hóa, bên còn lại là khu công trình xanh*, đi vào trong mấy bưӟc là đӃn cәng chính của Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam. Công trình xanh: hay còn gọi là kiến trúc xanh hoặc toà nhà thân thiện vͳi môi trường là sΉ kết hͻp gi·a kiến trúc và áp dụng quá trình mang tính chất thân thiện vͳi môi trường và tận dụng tͩi ưu tài nguyên trong suͩt toàn bͱ chu kì hoàn thành cͿa mͱt toà nhà: từ lúc lên kế hoạch thiết kế, xây dΉng, hoạt đͱng, bảo trì, cải tạo và phá hu΍. Cәng chính đưӧc thiӃt kӃ theo kiӇu cәng vòm nӱa vòng tròn, trên cәng treo mӝt tấm biӇn viӃt mấy chӳ nạm vàng to “Trường Trung Học Nhất Trung Thành phố Nam”, phía dưӟi là mӝt tấm biӇu ngӳ “Lấy đức dạy người, Trung Hoa hưng thịnh”, vừa đơn giản vừa không mất đi sӵ uy nghiêm. ә Ӆ Ý Học sinh ra vào cәng đӅu phải có thҿ học sinh, Trì Ý là mӝt học sinh mӟi đӃn, bây giờ còn là thời gian tӵ học buәi tối, cô đành phải gọi điӋn thoại cho giáo viên phụ trách đӃn đón cô. Trì Ý đứng ở cӱa trường học vӟi bảo vӋ mấy phút, nhìn thấy mӝt bóng người đang bưӟc đӃn từ phía xa… Người đӃn là mӝt người đàn ông cao gầy, nhìn mặt khoảng chừng ba mươi tuәi, mặt chӳ điӅn, dáng vҿ nho nhã, cười tít mắt, xem ra là mӝt người ôn hòa dӉ ở chung. “Chào em Trì Ý, thầy là giáo viên chủ nhiӋm mӟi của em, cũng là thầy dạy Ngӳ Văn. Tên thầy là Trần Phát Chi, trong Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi.”* Hͫng đậu sinh nam quͩc, xuân lai phát k΍ chi: hai câu thơ trong bài thơ Tương tư cͿa Vương Duy. Trì Ý hoàn toàn không ngờ giáo viên chủ nhiӋm là mӝt người đàn ông nho nhã thӃ này, thấy Trần Phát Chi muốn xách hành lý giúp mình, cô có chút thụ sủng nhưӧc kinh*, vӝi vàng khoát tay nói cám ơn, bày tӓ mình có thӇ tӵ xách đưӧc. Thụ sͿng nhưͻc kinh: đưͻc sͿng ái mà đâm lo sͻ Đường đi trong Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam rất rӝng, dọc đường còn treo rải rác vài tấm biӇu ngӳ, trên đó viӃt trình tӵ của kỳ thi đại học chính quy năm nay, trên màn hình điӋn tӱ ở cәng lӟn đang phát hình ảnh kêu gọi mọi người giúp đӥ nhau học tập của thủ khoa ban xã hӝi. Tất cả mọi người sống ở Thành phố Nam đӅu biӃt trong số nhӳng trường trung học công lập, Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam là nәi bật nhất, hàng năm đӅu cung cấp vô số nhân tài cho các trường đại học, đã liên tục đứng đầu suốt mấy chục năm. Thấy ánh mắt Trì Ý dừng lại rất lâu trên biӇu ngӳ, Trần Phát Chi suy nghĩ mӝt chút rồi mở miӋng: “Thầy đã xem kӃt quả học tập của em, các môn căn bản đӅu rất vӳng vàng, đӃn môi trường mӟi em cũng đừng lo lắng quá, chӍ là thay đәi nơi học tập thôi. NӃu em có điӅu gì không hiӇu thì cứ đӃn hӓi thầy.” Trì Ý ‘vâng’ mӝt tiӃng, mở miӋng bә sung: “Em cám ơn thầy.” Trần Phát Chi dẫn Trì Ý đi xuyên qua sân thӇ dục ngoài trời đӃn bàn đăng ký. “Thầy dẫn em đӃn ký túc xá sắp xӃp hành lý.” Phòng 520 lầu 5, Trì Ý dùng chìa khóa mà dì quản lý ký túc xá vừa đưa cho cô mở cӱa ra. Bạn bè ở cùng phòng đӅu đӃn lӟp tӵ học buәi tối, ký túc xá nhất thời có phần yên tĩnh. ố ấ Mӝt phòng có bốn người ở, không gian không quá lӟn nhưng rất sạch sӁ gọn gàng. Trì Ý nhanh chóng thu dọn giường của mình rồi cầm chìa khoá ra khӓi phòng. Trần Phát Chi có viӋc đӝt xuất, chӍ có thӇ dặn dò Trì Ý mӝt vài chuyӋn, lo lắng đây là ngày đầu tiên Trì Ý chuyӇn đӃn sӁ có nhiӅu viӋc vặt phải làm, lại sӧ ảnh hưởng đӃn học sinh tӵ học buәi tối, đành phải đӇ Trì Ý tӵ mình thu xӃp, sáng ngày mai sӁ lên lӟp học. Lúc Trì Ý đi theo Trần Phát Chi, vô tình nhìn thấy mӝt quán bán đồ ăn vặt cách ký túc xá nӳ không xa. Tối nay cô ăn ít, lại bận rӝn nãy giờ, bây giờ cô cảm thấy hơi đói. TiӃt tӵ học buәi tối đầu tiên kӃt thúc, quán bán đồ ăn vặt cũng đông người hơn. Ngoại trừ vài nam sinh mặc áo thun đang cúi đầu chơi điӋn thoại, tụ tập mӝt chӛ nuốt mây nhả khói ở lầu mӝt, còn lại đӅu là học sinh mặc đồng phục. Bọn họ nhìn thấy Trì Ý mặc áo len màu đen trắng vӟi váy, vừa ngạc nhiên vừa tò mò. “Nӳ sinh kia không mặc đồng phục kìa, cậu ấy cũng tham gia vào viӋc kia à?” “Không biӃt nӳa, tӟ chưa nhìn thấy cậu ấy bao giờ.” Đối vӟi nhӳng giọng nói thì thầm to nhӓ xung quanh, Trì Ý xem như không nghe thấy, chӍ tập trung xӃp hàng chờ mua mӝt ly cà phê hòa tan. Có lӁ chờ lâu nên nhàm chán, hai nӳ sinh đứng trưӟc mặt Trì Ý thì thầm to nhӓ vӟi nhau. “Cậu có nghe nói gì không? Lâm ThiӃn ThiӃn lӟp sáu và Tô Giai lӟp chín định tӓ tình cùng lúc vӟi Tiêu ChӍ Hàn đấy.” Trì Ý vốn không muốn nghe, nhưng mấy nӳ sinh này chắc cảm thấy giọng của mình rất nhӓ, họ không biӃt Trì Ý đứng ở sau lưng nghe thấy hӃt. Tiêu ChӍ Hàn. Cái tên này nghe quen quen, nhưng cô không nhӟ nәi đã nghe thấy ở đâu. “Hả?” Mӝt người khác giật mình lên tiӃng: “Tӓ tình cùng lúc á? ThӃ sao mà nói đưӧc ?” “Nghe nói hình như là hai người bọn họ đồng thời gӱi tin nhắn Tiêu ChӍ Hàn, nhưng chӛ hҽn thì khác nhau, xem cuối cùng Tiêu ChӍ Hàn chọn ai.” “Má ơi hai chọn mӝt, sao giống kịch bản phim thần tưӧng thӃ? ” Nӳ sinh ngừng lại, tò mò hӓi: “ThӃ rốt cục Tiêu ChӍ Hàn chọn ai ?” “Tӟ cũng không biӃt, hình như là hҽn sau giờ tӵ học buәi tối, tӟ cũng chӍ nghe người ta nói thôi.” ồ Mӝt người khác ‘ồ’ lên, thái đӝ xem kịch vui mở miӋng: “Thành tích học tập của Lâm ThiӃn ThiӃn và Tô Giai cũng không tӋ, cả hai đӅu là hoa khôi của lӟp…” “Thôi đi, ” Mӝt giọng nói khinh thường vang lên: “Quan trọng là Tiêu ChӍ Hàn thích mӟi đưӧc.” Nӳ sinh tóc dài quay đầu liӃc nhìn xung quanh mӝt vòng, mấy giây sau mӟi yên lòng mở miӋng: “ChӍ mình tӟ cảm thấy Tiêu ChӍ Hàn là mӝt tên cặn bã à? Dù cậu ta rất đҽp trai, nhưng cũng không thӇ đùa giӥn con gái nhà người ta như thӃ đưӧc.” Mӝt người khác có phần không phục mở miӋng: “Không nói thӃ đưӧc, cậu ấy đã nói rõ là mình không thích, nhưng mấy cô gái kia cứ quấn lấy cậu ấy.” Trì Ý: “…” Mấy nӳ sinh nhanh chóng cãi nhau, quả nhiên là nam sắc hại người mà. TiӃng chuông báo hiӋu vào tiӃt tӵ học thứ hai vang lên, mấy học sinh vӝi vàng chạy vӅ phòng học. Trì Ý cầm ly cà phê Nestlé nóng hәi trong tay, cúi đầu uống mӝt ngụm. Trưӟc khi chuyӇn trường, cô đã tìm hiӇu sơ qua vӅ Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam trên mạng, cô biӃt tòa nhà đằng trưӟc là dãy phòng học của học sinh lӟp mười mӝt, đối diӋn vӟi tòa nhà là mӝt rừng cây nhӓ, ở đó còn có cả thiӃt bị vận đӝng ngoài trời và bàn đu dây. Trì Ý chẳng hӅ do dӵ đi đӃn rừng cây nhӓ. Ánh đèn đường yӃu ӟt chiӃu xuống rừng cây, mặt trăng bị mây đen che phủ tӓa ra vài tia sáng nhu hòa, tạo thành mӝt cảnh tưӧng u ám. Cô mӟi bưӟc vào rừng cây nhӓ vài bưӟc, đã trông thấy mӝt bóng người đứng dưӟi gốc cây đại thụ cách cô không xa. Cậu ta đứng quay lưng vӅ phía cô, dáng người rất cao, cậu cất giọng hờ hӳng: “Gọi tôi ra đây có chuyӋn gì?” Bây giờ Trì Ý mӟi phát hiӋn dưӟi gốc cây còn có mӝt bóng người nhӓ nhắn đang đứng, có vҿ là mӝt nӳ sinh. Giọng nói của người kia lại vang lên, hàm chứa ý cười như có như không, ngӳ điӋu rất lạnh lùng: “Cậu nghiêm túc à?” Không biӃt cậu ta lại nói gì nӳa mà nӳ sinh bụm mặt chạy đi. Sӵ viӋc chӍ diӉn ra trong vài giây, Trì Ý căng mắt nhìn cũng không biӃt đây là tiӃt mục tӓ tình bị từ chối hay là chia tay không thành. Cô đứng im tại chӛ, nhất thời tiӃn thoái lưӥng nan. Cũng may nam sinh kia không đứng ở đó nӳa mà nhanh chóng rời đi. ẩ Ý ấ Không cẩn thận thành người nghe trӝm, Trì Ý thấy nhân vật chính đӅu đã đi hӃt, cô vừa định bưӟc đi thì bị người ta vӛ vai, người đứng phía sau kӅ sát tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười hài hưӟc: “Bạn học, nhìn vẫn chưa đã nghiӅn à?” Nghe thấy giọng nói quen thuӝc, Trì Ý cụp mắt, xoay lại ngẩng đầu lên, không phải nam sinh hôm qua thì là ai. Thành phố Nam nhӓ thật, ở trường học mà cũng đụng phải cậu ta. Tiêu ChӍ Hàn nhìn cô gái đang đứng trưӟc mặt, giật giật môi: “Là cậu à.” Cái giọng điӋu này. Trì Ý không cảm xúc ‘ừ’ mӝt tiӃng, xoay người định rời đi, cô không tính ở lại ôn chuyӋn cũ. Đӝt nhiên có mӝt luồng ánh sáng lưӟt qua, soi rõ cả mӝt khu, ngay sau đó mӝt giọng đàn ông trầm trầm, mang theo cảm giác uy nghiêm vang lên. “Ai đang đứng ở đấy, không phải thầy đã nói không đưӧc viӋn cӟ trốn tiӃt tӵ học rồi ra rừng cây ngắm cảnh sao.” TiӃng bưӟc chân dẫm lên lá cây đã đӃn rất gần, Trì Ý không biӃt là ai đang nói, cô nghĩ mình không hӅ lén lút, vừa định quang minh chính đại bưӟc ra ngoài thì cә tay bӛng bị người kéo mӝt cái, toàn thân bị dáng người cao lӟn của Tiêu ChӍ Hàn che khuất. “Em không đӃn phòng học mà đứng ở đây làm gì?” Trì Ý sӳng sờ, đuôi mắt liӃc thấy mӝt bóng người mập mạp, nghe giọng nói có vҿ là giáo viên, hình như có quen vӟi Tiêu ChӍ Hàn. Tiêu ChӍ Hàn im lặng hai giây rồi ngẩng đầu quan sát bầu trời: “… Em ngắm cảnh.” Trần Kim Thủy sӳng sờ, mӝt lúc lâu sau mӟi tìm vӅ giọng nói: “Đừng đứng lâu quá, ngắm hӃt cảnh thì vӅ lӟp đi.” Trì Ý: “…” Đêm nay trăng mờ sao thưa, trong rừng cây nhӓ toàn là bụi cây cao lӟn, phong cảnh ở đâu ra. Kịch bản này mà cũng diӉn đưӧc. Thấy Tiêu ChӍ Hàn không đáp lại, Trần Kim Thủy cũng không nói gì nӳa, ông xoay người đi khӓi rừng cây. Đi đưӧc vài bưӟc, ông quay lại nhìn phương hưӟng Tiêu ChӍ Hàn rời đi, đưa tay dụi mắt. ChӍ trông thấy mӝt bóng lưng, ông lắc đầu. Kỳ lạ, sao khi nãy ông lại nghe thấy hai tiӃng bưӟc chân nhӍ? HӃt chương 4. Chú thích: Bài thơ Tương tư – Vương Duy ͫ ͩ Hͫng đậu sinh nam quͩc Xuân lai phát k΍ chi Nguyện quân đa thái biệt Th΅ vật tͩi tương tư. Dịch nghĩa: Hͫng đậu mọc ͷ phương Nam Mùa xuân về lại trͭ ra vài cành mͳi Xin chàng hái nhiều mͱt chút và bͧ vào vạt áo Vì vật này sẽ gͻi lên bao nͯi tương tư. Dịch thơ: Nưͳc nam sinh đậu đͧ Xuân về nͷ cành xinh Chàng ơi hái nhiều nhé Nhͳ nhau tha thiết tình Chương 5: Cơ thể gầy gò cӫa cậu Editor: Chi Chi Trì Ý ngồi chờ ở ký túc xá mӝt lúc lâu, lại lấy sách vở ra xem qua nӝi dung bài học đӇ ngày mai lên lӟp, bӛng có tiӃng bưӟc chân từ xa truyӅn đӃn. Nhӳng tiӃng bàn luận không to không nhӓ xuyên qua cánh cӱa đơn bạc truyӅn vào tai cô. “Không phải Phát ca nói có học sinh mӟi chuyӇn trường đӃn à, sao vẫn chưa thấy người đâu nhӍ?” “Không biӃt nӳa, chắc là mai mӟi đӃn.” Sau đó là tiӃng cắm chìa khóa. Khóa cӱa đưӧc mở ra, nương theo tiӃng kӁo kҽt, cӱa bị người đẩy ra từ bên ngoài. Ánh đèn sáng chói chiӃu xuống chân cô, Trì Ý đứng lên, nhìn nhóm ba người đang giật mình đứng ở cӱa: “Chào mọi người, tӟ là Trì Ý.” Nӳ sinh đӇ tóc mái ngang đứng đằng trưӟc hồi hồn trưӟc tiên, bưӟc mấy bưӟc vӅ phía Trì Ý, hơi ngại ngùng nói: “Chào cậu, tӟ là Hứa Hi.” Nghe thấy giọng nói của Hứa Hi, hai người đang đóng vai pho tưӧng giӳ cәng mӟi hồi phục tinh thần: “Tӟ là Đường Tư Kỳ, ” nӳ sinh tóc ngắn chӍ vào nӳ sinh đeo kính đứng bên cạnh: “Cậu ấy là Trần Vận.” Không khí im lặng có vài phần xấu hә nhàn nhạt. Trì Ý ung dung bình thản gật đầu vӟi các cô, quay người cúi đầu tiӃp tục tập trung làm viӋc của mình. “… Ài Trì Ý, cậu chuyӇn đӃn từ đâu?” Đường Tư Kỳ đӇ túi sách xuống, ngồi xuống ghӃ hӓi. “Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Dung.” Nghe thấy câu trả lời của Trì Ý, mấy người đӅu sӱng sốt. Nhìn ngang nhìn dọc đӅu không thấy Trì Ý giống người đӃn từ vùng nông thôn. Đường Tư Kỳ liӃc nhìn đống mӻ phẩm dưӥng da bày trên góc bàn của Trì Ý, ánh mắt hơi lóe lên, thu lại biӇu cảm của mình, không nói thêm gì nӳa. Hứa Hi thì ngưӧc lại, cô chuyӇn sang nói chuyӋn khác: “Không phải tối nay Tiêu ChӍ Hàn đӃn lӟp à? Vậy bọn Lâm ThiӃn ThiӃn tӓ tình vӟi cậu ta phải làm sao bây giờ?” Vừa chuyӇn sang đӅ tài này, mấy nӳ sinh như bắt đưӧc gốc rạ, lập tức líu ríu không ngừng. Trần Vận rõ ràng là mӝt người thích bà tám, nói liên tục vӅ đӅ tài này, cuối cùng, không quên phát biӇu cái nhìn của mình. “Theo tӟ thấy, trong ba năm cấp ba này, chúng ta chẳng có cơ hӝi nhìn thấy Tiêu ChӍ Hàn bị nӳ sinh thu phục đâu. Từ năm lӟp mười đӃn giờ, các nӳ sinh công khai rồi yêu thầm cứ như tre già măng mọc, vậy mà Tiêu ChӍ Hàn vӟi ai cũng bàng quan như không, nói chính xác thì, nӳ thí chủ xuân tâm nhӝn nhạo, Tiêu đại sư tâm lặng như nưӟc.” Trần Vận vừa nói vừa chắp tay trưӟc ngӵc, niӋm câu A Di Đà Phật. Hứa Hi bị cô ấy chọc cười. “Hi Hi, sao đӝt nhiên cậu lại nhắc đӃn Tiêu ChӍ Hàn, có phải là…” Đường Tư Kỳ đӝt nhiên hӓi. “Đúng vậy nha, Hi Hi, người ta tốt xấu gì cũng là vì cậu, cậu không có ý kiӃn gì à?” “Cái gì cơ? ” Hứa Hi hơi xấu hә: “Hôm đấy dù là ai thì Tiêu ChӍ Hàn cũng làm vậy thôi.” NӃu là người bình thường khi nghe thấy chuyӋn này, không chừng sӁ mở miӋng hӓi rõ xem Tiêu ChӍ Hàn trong miӋng các cô đã làm chuyӋn gì vì Hứa Hi, nhưng Trì Ý không phải người bình thường. Nói nhiӅu như thӃ, cô trái phải chӍ nghe lọt mӝt câu mờ ám mơ hồ. Thấy Hứa Hi phủ nhận, Đường Tư Kỳ không nói gì thêm nӳa. Câu chuyӋn vì vậy mà ngừng lại. Bởi vì tối hôm qua bận rӝn, sáng nay Trì Ý dậy muӝn hơn bình thường. BiӃt Trì Ý muốn đi ăn sáng, Đường Tư Kỳ cũng đi theo Trì Ý đӃn căn tin. Sắc trời dần sáng, trên con đường nhӓ tấp nập người qua kҿ lại, có người chạy xe đạp, có người sóng vai tay trong tay… Còn có âm thanh luyӋn đọc TiӃng Anh phát ra từ dãy phòng học lӟp mười hai. Dãy phòng học lӟp mười mӝt nằm phía sau dãy phòng học lӟp mười hai, không giống vӟi học sinh lӟp mười hai hận không thӇ tách mӝt giây thành mười giây, gần đӃn 7 giờ, mà cả tòa nhà cũng chӍ có vài bóng người lҿ tҿ, vô cùng yên tĩnh. Tòa nhà năm tầng đưӧc chia thành từng khu khác nhau vӟi hơn hai mươi lӟp Ban Tӵ Nhiên và Ban Xã Hӝi. Lӟp của Trì Ý là lӟp hai mươi Ban Xã Hӝi, nằm ở lầu bốn. “Cậu chờ mӝt lát hay là đi cùng tӟ vô lӟp luôn?” Đường Tư Kỳ hӓi. Ӄ “Tӟ đӃn phòng làm viӋc tìm ban…” Trì Ý còn chưa nói xong, mӝt vật thӇ từ giӳa không trung rơi xuống, sưӧt qua thái dương Trì Ý, từ từ rơi xuống mặt đất. Mӝt cái máy bay giấy. Máy bay giấy gấp bằng bài kiӇm tra, nhìn rõ nӃp gấp trên cánh. Trì Ý cụp mắt, cúi người nhặt cái máy bay lên, không nhanh không chậm mở ra. Không có gì ngoài kiӇu chӳ in, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là bốn chӳ to đùng viӃt bằng bút đen nằm giӳa bài thi. Ông đây không biӃt. Sau đó là dấu mӵc đӓ khoanh tròn bốn chӳ kia, bên cạnh còn ghi mӝt hàng chӳ nhӓ: Thái đӝ nghiêm túc, đây là bài kiӇm tra. Trì Ý còn chưa kịp nhìn họ tên ở góc trái, Đường Tư Kỳ đӃn gần, kinh ngạc: “Đây không phải bài kiӇm tra của Tiêu ChӍ Hàn sao?” Cái tên này, thật đúng là âm hồn bất tán. Trì Ý đè xuống sӵ phản cảm trong lòng, gấp đôi bài thi, nét mặt bình tĩnh hӓi: “Cậu biӃt à?” “Lӟp chúng ta mà, ” Đường Tư Kỳ hơi ngạc nhiên, mất mấy giây mӟi nhӟ ra Trì Ý là học sinh chuyӇn trường, giải thích: “Tӟ đoán cả trường học không có ai không biӃt cậu ấy.” “Ồ.” Trì Ý không hào hứng lắm, không mặn không nhạt đáp lại. Bây giờ cô chӍ muốn tìm ra chủ nhân của bài thi này, bắt cậu ta xin lӛi thay bài thi của mình. Suýt chút nӳa thì cái máy bay này đã đâm vào mắt cô. Dường như không phát hiӋn Trì Ý lạnh nhạt, Đường Tư Kỳ tӵa hồ cầm nhầm kịch bản của Trần Vận, đối vӟi mọi chuyӋn của Tiêu ChӍ Hàn nắm rõ như lòng bàn tay. “Đúng rồi, ” Cô ngừng lại, giọng nói nhàn nhạt: “Tất cả mọi người đӅu nói Tiêu ChӍ Hàn không thích nӳ sinh nào, nhưng tӟ cảm thấy cậu ấy có ý vӟi Hi Hi.” Đường Tư Kỳ không đӧi Trì Ý đáp lại đã mở miӋng: “Chắc cậu không biӃt.” Trì Ý: “…” Tӟ vừa đӃn sao mà biӃt đưӧc. “Lúc học lӟp mười, có mӝt đàn anh lӟp mười hai theo đuәi Hi Hi, không biӃt sau này thӃ nào mà lúc mọi người đang vui đùa ở Đại hӝi ThӇ dục ThӇ thao, anh ta đã dẫn mấy nam sinh tӟi chӛ lӟp mình kéo Hi Hi ra ngoài. Ban Xã Hӝi không có nhiӅu nam sinh, giáo viên lại không có ở đấy, các nӳ sinh đӅu sӧ ngây người, chẳng ai ngờ rằng Tiêu ChӍ Hàn sắp rời khӓi lại đӝt nhiên cầm ghӃ tiӃn lên.” ấ ә ӛ “Hôm đấy còn đә cả máu, ” Giọng nói của Đường Tư Kỳ bӛng nhӓ lại: “Cũng từ ngày hôm đó, tất cả mọi người đӅu nói Tiêu ChӍ Hàn đánh nhau vì Hi Hi, chắc là thích cậu ấy…” Trì Ý thờ ơ, mặt không cảm xúc. Lên đӃn lầu ba cô mӟi cắt ngang Đường Tư Kỳ vẫn đang phát biӇu quan điӇm của mình. “Cậu đi lên trưӟc đi, tӟ đӃn văn phòng chờ thầy chủ nhiӋm.” “A, ” Đường Tư Kỳ hơi sӱng sốt, lấy lại tinh thần cười cười: “Ừm.” 7 giờ 10 phút, âm nhạc buәi sáng đúng giờ vang lên trong sân trường. Trì Ý đi theo Trần Phát Chi bưӟc vào phòng học, cả lӟp đang líu ríu học thuӝc lòng. “Các em im lặng mӝt chút, ” Trần Phát Chi giơ tay ra hiӋu học sinh im lặng: “Lӟp chúng ta có mӝt bạn mӟi đӃn, em giӟi thiӋu đơn giản đi.” Câu cuối cùng là nói vӟi Trì Ý. Nhӳng đôi mắt đang cúi đầu xem sách giáo khoa hoặc nghịch điӋn thoại ngẩng lên nhìn Trần Phát Chi, rồi chuyӇn hưӟng sang Trì Ý đang đứng trên bục giảng. Mấy nam sinh ở cuối lӟp thậm chí thì thầm bàn tán vӟi nhau. “Tӟ không biӃt đồng phục trường mình mặc lên người trông đҽp thӃ này.” “Hoa khôi năm nay là ai thӃ, tӟ cảm thấy cậu ta có thӇ dọn dҽp đӇ thoái vị đưӧc rồi.” Phương Vũ Thành vừa chơi xong mӝt ván game, nghe thấy tiӃng bàn luận bèn ngẩng đầu, ngạc nhiên sӱng sốt: “Đây không phải là …” “Cậu biӃt hả A Thành?” Phương Vũ Thành không trả lời, xoay người gọi Tiêu ChӍ Hàn đang cúi đầu nghịch điӋn thoại: “Hàn ca, bạn học mӟi…” “Chào mọi người, mình tên là Trì Ý, hi vọng trong hai năm này, có thӇ học tập vui vҿ vӟi mọi người.” Nụ cười trong veo, giọng nói tӵ nhiên hào phóng, không hӅ lo lắng khi bị mӝt đám người tò mò quan sát. Sau mӝt hồi vӛ tay đứt quãng, Trần Phát Chi quét mắt nhìn phòng học, chӍ vào chӛ trống ở góc gần ngay đó: “Trì Ý, em tạm thời ngồi ở đây đi, sau kỳ thi giӳa kỳ sӁ đәi chӛ ngồi.” Trường Trung học Nhất Trung Thành phố Nam xӃp chӛ ngồi theo thành tích, giӳa kỳ và cuối kỳ đәi mӝt lần, sắp xӃp từ cao xuống thấp, nhất là góc bên đó, toàn học sinh đӝi sә của lӟp. “Hàn ca, kia không phải kҿ ngốc lắm tiӅn ở Trung tâm trò chơi à…” ồ Ӄ Tiêu ChӍ Hàn ngồi ở góc trong cùng, đôi chân dài gác trên ghӃ, cúi đầu nghịch điӋn thoại di đӝng, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên. Trì Ý vừa đi đӃn chӛ ngồi, bất thình lình nghe thấy câu này, nhìn thoáng qua Phương Vũ Thành, sau đó đối mặt vӟi đôi mắt đen nhánh của Tiêu ChӍ Hàn. “Học sinh chuyӇn trường à.” Thấy là Trì Ý, Tiêu ChӍ Hàn nở nụ cười khó hiӇu, cậu vẫn ngồi yên trên ghӃ, không hӅ có ý định đứng dậy nhường chӛ ngồi cho cô. NӃu cậu nhӟ không nhầm, học sinh chuyӇn trường nói cậu tӵ luyӃn. “Tӟ quen ngồi mӝt mình rồi, chắc là ở đây không có chӛ dành cho cậu, ” Ngӳ điӋu của cậu có vҿ buồn rầu, liӃc nhìn gương mặt vẫn bình tĩnh của Trì Ý, Tiêu ChӍ Hàn tốt bụng vӛ vӛ bắp đùi mình: “NӃu không, bạn học mӟi chịu khó ngồi lên đùi tӟ nhé.” Sắp xӃp chӛ ngồi xong, Trần Phát Chi liӅn rời đi, phần lӟn học sinh đӅu tập trung vào vụ lӝn xӝn đang diӉn ra trong phòng học. Không ai ngờ rằng, Tiêu ChӍ Hàn sӁ ra oai phủ đầu vӟi bạn học mӟi. Ngồi trên đùi, trông bạn học mӟi ngoan ngoãn dịu dàng thӃ này, cậu ấy sӁ không sӧ quá mà khóc chứ. Trì Ý nhìn chằm chằm Tiêu ChӍ Hàn, đặt mạnh cặp sách lên bàn, phát ra tiӃng đӝng không nhӓ. “Trưӟc kia có phóng viên đã tiӃn hành khảo sát, cặp sách của học sinh tiӇu học nặng trung bình 5.3 kg, cậu đoán thӱ xem cặp sách của mӝt học sinh trung học như tӟ nặng bao nhiêu? Đúng rồi,” Trì Ý chống tay lên mép bàn, cúi người đӃn gần Tiêu ChӍ Hàn: “Sáng hôm nay, tӟ còn bӓ vào đó cuốn Nho Lâm Ngoại Sӱ*.” Nho Lâm Ngoại S΅: có tên gọi khác là Chuyện làng nho, là tiểu thuyết chương hͫi cͿa Ngô Kính T΅ thời nhà Thanh, toàn thư gͫm 56 hͫi, miêu tả gần hai trăm nhân vật mà hầu hết là nhà Nho, nͱi dung phê phán và châm biếm sâu cay chế đͱ khoa c΅ công danh thời nhà Thanh. Cô ngừng lại: “Chắc cậu biӃt cuốn sách đó chứ, nó siêu siêu dày.” MiӋng thì nói vậy nhưng ánh mắt Trì Ý nhìn Tiêu ChӍ Hàn lại có vҿ không tin, chӛ nào cũng viӃt “Cậu là học sinh đӝi sә sao mà biӃt mấy tác phẩm nәi tiӃng”. Tiêu ChӍ Hàn nhịn, cậu thu lại nụ cười, mặt không biӇu cảm nhìn cô, như đang suy nghĩ xem cô còn có thӇ nói ra điӅu gì nӳa. “Cậu bảo tӟ ngồi lên đùi cậu, cũng đưӧc, chӍ cần cậu có thӇ chịu đưӧc trọng lưӧng cơ thӇ tӟ và cả cái cặp sách đӵng đầy đồ này.” Người Trì Ý rất gầy, lập tức chen vào khe hở giӳa cái bàn, nghiêng đầu nhìn lưӟt qua đôi chân đang đặt trên ghӃ của Tiêu ChӍ Hàn, có ầ ầ phần ghét bӓ: “Chân cậu gầy quá, trông chả có tý sức lӵc nào, tӟ ngồi lên chân vậy, cặp sách thì đặt trên đùi cậu.” Mọi người xung quanh nghe thấy lời này thì giật mình rối rít, dường như không nghĩ đӃn viӋc Trì Ý sӁ thật sӵ ngồi lên đùi Tiêu ChӍ Hàn. Thấy Trì Ý định ngồi xuống, lúc chӍ còn cách chân Tiêu ChӍ Hàn chừng mӝt hai centimet, cô lại đứng dậy. “Sao thӃ, không dám à?” Tiêu ChӍ Hàn chắc chắn Trì Ý chӍ dám nói mà không dám làm, cậu không hӅ do dӵ mở miӋng. Trì Ý không đӇ ý tӟi cậu, lấy giấy bút từ trong cặp sách ra: “Cậu viӃt giấy chịu trách nhiӋm đi, theo như tӟ biӃt, cơ thӇ người trưởng thành sau khi chịu đӵng sức nặng trong thời gian dài sӁ bị bại liӋt hoặc là liӋt nӱa người, huống chi…” Huống chi cái cơ thӇ gầy gò này của cậu. Cô chưa nói xong, Tiêu ChӍ Hàn đã muốn bә não cô ra. “Huống chi cái gì.” Tiêu ChӍ Hàn không tin, liӃc nhìn Trì Ý, vҿ mặt bình tĩnh hӓi. Trì Ý hӓi mӝt đằng, trả lời mӝt nҿo, nhưng vẫn là mӝt ý: “Không ai nói cho cậu biӃt, tӵ rưӟc lấy nhục thì không nên hӓi nhiӅu sao.” Gân xanh trên huyӋt thái dương Tiêu ChӍ Hàn giật giật, vừa muốn mở miӋng nói chuyӋn, giáo viên Anh Văn đã bưӟc vào. Miss Lâm mặc mӝt bӝ váy dài quá gối, khoác áo khoác ngắn, trên đầu quấn khăn lụa, dáng vҿ nghiêm túc, mӟi mở miӋng ra đã nói: “Đã học từ vӵng chưa? Giờ tӵ học buәi sáng sao không đọc TiӃng Anh, ồn ào cái gì? Cả dãy phòng học chӍ có mình lӟp các em ầm ĩ.” Thấy giáo viên đã đӃn, lӟp học yên tĩnh hẳn đi, có vài học sinh vӝi vàng lén lút đәi mấy cuốn sách môn học khác trên bàn thành sách Anh Văn, mở ra đӇ trưӟc mặt. “Vào giờ học rồi, còn không nhanh chóng ngồi xuống.” Miss Lâm vừa mở Power Point lên, thấy Trì Ý vẫn đang đứng, mở miӋng nói. Tiêu ChӍ Hàn không kiên nhẫn ‘chậc’ mӝt tiӃng, bӓ chân xuống, đứng lên nhường đường cho Trì Ý đi vào bên trong. “Đưӧc rồi.” Miss Lâm cũng bӓ qua câu chào hӓi ‘Good morning’, đi thẳng vào vấn đӅ, yêu cầu học sinh lấy bài kiӇm tra trưӟc khi nghӍ LӉ Quốc Khánh ra. Xung quanh toàn tiӃng lục lọi tìm bài kiӇm tra, Trì Ý không có bài kiӇm tra, bất đắc dĩ quay sang nhìn bạn cùng bàn mӟi của mình. Trì Ý lơ đãng trông thấy ánh mắt không lành của giáo viên, ý nghĩ mở miӋng đáp lời trong nháy mắt bị dập tắt. Thậm chí cơ thӇ cô theo bản năng dịch ra cách xa bạn cùng bàn. HӃt chương 5. Chương 6: Bạn cùng bàn cӫa tôi Editor: Chi Chi Bài kiӇm tra TiӃng Anh là bài kiӇm tra đưӧc tiӃn hành thường xuyên, bao gồm cả nghe và viӃt, tất cả đӅu đưӧc tiӃn hành theo tiêu chuẩn đӅ thi đại học. “Excuse me, can you tell me how much the shirt is? Yes, it’s nine fifteen.” Miss Lâm mở đoạn video luyӋn nghe và đӅ kiӇm tra ra, phát thӱ mӝt đoạn ngắn rồi nhấn tạm dừng: “Cô đã xem qua bài kiӇm tra của các em, câu hӓi của phần nghe chủ yӃu xuất hiӋn trong ở đoạn thứ ba, bây giờ các em nghe kӻ và đọc chậm theo .” Tốc đӝ nói không nhanh lắm, nhӳng câu nói lọt vào tai cô, chӍ mӝt hai giây sau bӝ não của Trì Ý đã tӵ đӝng phiên dịch chúng ra tiӃng Trung. TiӃng đọc theo lúc đầu còn thưa thӟt, qua mӝt lúc dần trở nên đӅu đặn, thấy học sinh đã әn định, Miss Lâm bӓ bài thi đang cầm trong tay xuống, giả vờ đi dạo mӝt vòng trong phòng học, sau đó dừng lại bên cạnh Tiêu ChӍ Hàn. Mấy bàn trưӟc biӃt cô giáo đi tuần tra, không hӅ chú ý đӃn tình hình ở phía sau, chӍ có mấy bàn cuối cùng, nhìn thấy Miss Lâm dừng lại, theo bản năng mở cә họng, dùng giọng nói sứt sҽo đọc TiӃng Anh, vӅ sau phát hiӋn Miss Lâm chӍ nhìn chằm chằm Tiêu ChӍ Hàn, liӅn thở phào nhҽ nhõm, không kiӅm chӃ đưӧc ánh mắt liӃc sang. “Bài kiӇm tra của em đâu?” Nhìn thấy bàn của Tiêu ChӍ Hàn trống không, Miss Lâm nén giận hӓi. Mặc dù kӃt quả học tập của Tiêu ChӍ Hàn khiӃn các giáo viên đӅu rất đau đầu, bình thường cũng gây chuyӋn không ít, nhưng cơ bản cậu không đi trӉ vӅ sӟm, không làm ồn trong lӟp, các thầy cô đành mắt nhắm mắt mở vӟi nhӳng hành đӝng của cậu. ChӍ trong đӧt kiӇm tra Anh Văn tuần này, không biӃt cậu bị làm sao, ngay cả sao chép rập khuôn bình thường cũng không làm, ghi mấy chӳ lên bài kiӇm tra rồi nӝp giấy trắng. Tiêu ChӍ Hàn giả vờ tìm kiӃm trong ngăn kéo lӝn xӝn, lục lọi vài lần, không tìm thấy bài kiӇm tra, ngưӧc lại lôi ra mấy bao thuốc lá. ấ Vҿ mặt của Miss Lâm càng lúc càng khó coi, nghe thấy đoạn video luyӋn nghe đã phát đӃn gần cuối, bất đắc dĩ nén giận rời đi. Miss Lâm vừa bưӟc đi mấy bưӟc, Phương Vũ Thành và bạn cùng bàn Lạc Gia ThiӋn ngồi ở phía trưӟc liӅn xoay đầu lại, vҿ mặt Phương Vũ Thành không thӇ tin nәi: “Đại Lâm hôm nay uống nhầm thuốc à? ThӃ mà không nәi cáu vӟi cậu?” Trường Trung học Nhất Trung có ba vị giáo viên TiӃng Anh nәi tiӃng, trùng hӧp thay cả ba đӅu họ Lâm, đӇ cho tiӋn, học sinh âm thầm phân biӋt gọi “TiӇu Lâm – Đại Lâm – Lão Lâm”. Tiêu ChӍ Hàn nghe vậy nhíu mày: “Con mҽ nó cậu thích nhìn tӟ bị chӱi?” “Đấy không phải bình thường sao? Lại nói, ” Phương Vũ Thành cười hì hì: “Ai bảo cậu viӃt mấy chӳ ‘Ông đây không biӃt’ lên bài kiӇm tra, thái đӝ quá phách lối rồi, là tӟ tӟ cũng muốn chӱi người.” “À, ” Tiêu ChӍ Hàn mặt không đәi sắc nhìn cậu ta: “Cậu mắng vài câu tӟ nghe thӱ xem nào.” “Cậu là Tiêu ChӍ Hàn?” Phương Vũ Thành vẫn chưa trả lời, Trì Ý ngồi ở bên cạnh vẫn luôn im lặng đӝt nhiên mở miӋng. Không khí im lặng mấy giây, Tiêu ChӍ Hàn xoay đầu, như có điӅu suy nghĩ nhìn Trì Ý: “Làm sao?” “Có phải là Hàn ca, ” Phương Vũ Thành thông minh đӝt xuất: “Đại danh của cậu truyӅn xa ngay cả bạn học mӟi cũng biӃt, ” cậu lấy Trì Ý ra làm trò đùa: “Không phải cậu vì Hàn ca của chúng tôi nên mӟi chuyӇn đӃn đây đấy chứ? ChӍ bằng mӝt câu này, Trì Ý xác định bạn cùng bàn chính là người cô muốn tìm. “Xin lӛi đi.” Trì Ý không phản ứng lại trò đùa của Phương Vũ Thành, nhìn thằng vào mắt Tiêu ChӍ Hàn. Nghe thấy lời này, Tiêu ChӍ Hàn bật cười ngay tức khắc. Đầu bạn cùng bàn của cậu có bӋnh à, tӵ dưng bảo cậu xin lӛi. Cậu đã gây ra tӝi ác tày trời gì vӟi cô hay sao? Trì Ý lấy bài kiӇm tra từ trong cặp ra, đặt lên bàn mở ra, chính là bài kiӇm tra mà Tiêu ChӍ Hàn viӃt mấy chӳ “Ông đây không biӃt”. Chӳ viӃt rồng bay phưӧng múa, phóng khoáng không bị gò bó, cơ hồ chiӃm hӃt mӝt mặt giấy bài kiӇm tra. “Mҽ nó, cậu còn nói cậu không có hứng thú vӟi Hàn ca của chúng tôi, thӃ mà biӃn thái đӃn mức cất giӳ cả bài kiӇm tra không điӇm của cậu ấy.” Giọng Phương Vũ Thành không lӟn, nhưng mấy cặp mắt đӅu tập trung vào chӛ này, tất nhiên cũng thấp thoáng nghe thấy. Ӄ Thì ra bạn học mӟi xinh đҽp thӃ kia cũng không phải ngoại lӋ, không chӍ thích Tiêu ChӍ Hàn, mà còn biӃn thái đӃn mức giấu bài kiӇm tra của cậu ấy. Vừa nghĩ thӃ này, mấy ánh mắt nhìn Trì Ý lập tức kỳ dị hẳn lên. “Tại sao cậu có bài kiӇm tra của tôi?” Tiêu ChӍ Hàn không suy nghĩ giống Phương Vũ Thành, mở miӋng hӓi luôn điӇm mấu chốt. “Máy bay giấy là do cậu gấp?” NӃu là người khác thì còn có ý khác, nhưng nӃu như người này là Tiêu ChӍ Hàn, ngoại trừ cậu ta, chắc không có ai dám gấp máy bay bằng bài kiӇm tra. Tiêu ChӍ Hàn nhíu mày, mất mấy giây mӟi nhӟ ra, vì hôm qua bị mất ngủ nên sáng sӟm nay cậu đӃn phòng học ngủ bù, hình như có tiӋn tay gấp mӝt cái máy bay… Thấy Tiêu ChӍ Hàn không nói gì, Trì Ý đã khẳng định đӃn tám chín phần, đôi mắt nhìn Tiêu ChӍ Hàn chằm chằm, trần thuật đơn giản: “Gần 7 giờ sáng nay, chính xác là 6 giờ 50 phút, ở dưӟi tòa nhà, cái máy bay này rơi trúng người tôi, thậm chí suýt đâm vào mắt tôi.” Nhìn thấy dáng vҿ trịnh trọng của Trì Ý, Tiêu ChӍ Hàn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyӋn gì lӟn, vừa nghe cô nói xong, cậu chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, cười lạnh nhạt: “ChӍ là mӝt tờ giấy, cậu dán kim cương lên à, nó quý thӃ sao?” “Quý hơn cậu.” Nghe thấy ý trào phúng trong lời nói của Tiêu ChӍ Hàn, Trì Ý không chút do dӵ phản kích. Ánh mắt cô nhìn quả trứng to đùng trên bài kiӇm tra, giọng nói bình tĩnh. “Bài kiӇm tra của cậu, nӃu như cậu không cần, làm phiӅn cậu ném vào thùng rác, tôi nghĩ trừ giáo viên, chẳng có ai hứng thú vӟi bài kiӇm tra của cậu đâu. Mặt khác, gấp bài kiӇm tra thành máy bay giấy, chӍ có hai loại kӃt quả, mӝt là rơi trúng người khác, hai là rơi xuống đất biӃn thành giấy rác.” Phương Vũ Thành và Lạc Gia ThiӋn ngồi phía trưӟc ngẩn người, Phương Vũ Thành không hӅ nghĩ tӟi tình huống này, nó khác hoàn toàn vӟi suy nghĩ của cậu. Bạn học mӟi đùa giӥn cậu ở Trung tâm trò chơi thì coi như xong, giờ đối vӟi Tiêu ChӍ Hàn cũng có dáng vҿ này. Chẳng lӁ cô ấy không biӃt lúc Tiêu ChӍ Hàn đánh người, sӁ chẳng quan tâm là nam hay nӳ. Quả thӵc không biӃt sӧ là gì. Mặc dù từ đó đӃn giờ cậu chưa nhìn thấy Tiêu ChӍ Hàn đánh con gái bao giờ. Ӄ ố Ӄ Ӈ Ӈ “NӃu như cậu muốn người khác biӃt cậu kiӇm tra đưӧc không điӇm, ” Trì Ý nhấn mạnh hai chӳ cuối cùng: “Tôi đӅ nghị cậu nên đӃn phòng phát thanh của trường học, mua tuyên truyӅn, mӝt khối đưӧc không?” “À, ” Lần này Tiêu ChӍ Hàn thật sӵ tức giận bật cười, suy nghĩ mӝt lúc mӟi nhӟ ra tên của cô: “… Trì… Ý?” Khi nãy cô đứng trên bục giảng giӟi thiӋu, Tiêu ChӍ Hàn căn bản không chú ý, khí thӃ mạnh mӁ vì vài giây chần chờ mà bị suy giảm không ít. “Không có có lần sau.” Miss Lâm đã giảng xong phần điӅn từ vào chӛ trống, Trì Ý không muốn tốn thời gian vӟi Tiêu ChӍ Hàn nӳa, chӍ muốn nhanh chóng kӃt thúc đoạn hӝi thoại này. “Này, Trì Ý…” Tiêu ChӍ Hàn thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói vốn thờ ơ cũng trở nên lạnh lùng. “Tiêu ChӍ Hàn.” Không đӧi Tiêu ChӍ Hàn nói thêm điӅu gì, Miss Lâm vẫn luôn chú ý đӃn đӝng tĩnh phía này lập tức gọi tên cậu: “Bài kiӇm tra thì không làm, giảng bài cũng không nghe, em đứng dậy dịch đoạn thứ ba cho cô.” Dường như không nghĩ đӃn giáo viên sӁ gọi mình, Tiêu ChӍ Hàn nhӓ giọng mắng câu đậu xanh, vҿ mặt khó coi, lӅ mӅ đứng dậy. Chân ghӃ cọ xát vӟi sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, cậu đứng dậy, đẩy cái ghӃ vӅ phía sau mӝt chút, khiӃn Trì Ý cũng rung rung theo. Bên cạnh có người nhӓ giọng nhắc nhở đӅ mục cho Tiêu ChӍ Hàn, còn có người cầm điӋn thoại di đӝng lên lén lút phiên dịch. Miss Lâm tốt bụng nhắc lại: “Đoạn ngắn thứ ba trong bài điӅn vào chӛ trống, em phiên dịch cho cô nghe. Cô không hӓi nhӳng bạn khác không đưӧc nói, hay là các em có ai muốn trả lời hӝ Tiêu ChӍ Hàn.” Thấy cậu đứng im không nói câu nào, Miss Lâm cũng biӃt trình đӝ gà mờ của cậu: “Không nói đưӧc thì đứng đó mӝt tiӃt đi.” Nghe thấy câu này, vҿ mặt không thành vấn đӅ của Tiêu ChӍ Hàn lập tức sӱng sốt, sau đó cậu phát hiӋn Trì Ý đang nhìn mình. Ánh mắt rõ ràng mang theo ác ý. Trì Ý không hӅ sӧ hãi đối đầu vӟi đôi mắt của cậu, cơ thӇ vô thức căng thẳng. Tiêu ChӍ Hàn nhìn chằm chằm Trì Ý, cong môi: “Cô ơi, em muốn bạn cùng bàn giúp em trả lời câu hӓi. Ý Trì Ý: “?” Trong lӟp có mӝt quy củ bất thành văn, nӃu như giáo viên đặt câu hӓi mà không trả lời đưӧc, có thӇ nhờ bạn cùng bàn trả lời giúp. NӃu Trì Ý không trả lời sӁ đúng theo ý muốn của Tiêu ChӍ Hàn, có khả năng giáo viên sӁ phạt đứng cả hai người, nӃu Trì Ý biӃt, thì càng tốt. Lúc trưӟc Tiêu ChӍ Hàn không có bạn cùng bàn, Miss Lâm dường như cũng không nghĩ đӃn viӋc Tiêu ChӍ Hàn đӅ nghị nhờ bạn cùng bàn trả lời giúp, sӱng sốt mӝt lúc, quay sang nhìn Trì Ý, ngӳ khí ôn hòa không ít. “Vẫn là là yêu cầu khi nãy, em dịch đoạn thứ ba.” Trì Ý không có bài kiӇm tra, đành phải ngẩng đầu nhìn màn hình máy chiӃu, nhanh chóng nhìn lưӟt qua. Phiên dịch không phải viӋc khó vӟi Trì Ý, cô nhìn màn hình dịch mӝt đoạn gồm năm sáu câu TiӃng Anh thành tiӃng Trung. Cô không dịch từng câu từng chӳ mӝt, mà là nhìn đoạn văn mӝt lần từ trên xuống dưӟi, tóm tắt ngắn gọn ý nghĩa của nó. Có lӁ là Miss Lâm không muốn buông tha Tiêu ChӍ Hàn dӉ dàng như vậy, lại mở miӋng hӓi câu khác. “Vậy em giải thích cho cô biӃt, vì sao câu bốn mươi đӅ hai chọn phương án C.” “Lie là đӝng từ, learning trong câu này là vị ngӳ…” Trì Ý gần như không cần suy nghĩ, như là bản năng, bӝ não nhanh chóng phản ứng, mở miӋng giải thích. Sau mӛi câu nói của cô, nhӳng ánh mắt sùng bài phía sau càng thêm sâu sắc. Miss Lâm hiӇn nhiên rất hài lòng vӟi phần giải thích của Trì Ý, vẫy tay ra hiӋu cho cô ngồi xuống, lại nhìn Tiêu ChӍ Hàn đang đứng, ngӳ điӋu không tốt lắm: “Em cũng ngồi xuống đi.” Lúc ngồi xuống, Trì Ý lườm Tiêu ChӍ Hàn mӝt cái. Không biӃt có phải ảo giác hay không, Tiêu ChӍ Hàn cảm thấy cái nhìn của Trì Ý ẩn chứa ý nghĩa sâu xa. Giống như chuӛi thức ăn bậc cao nhìn xuống tầng thấp nhất, ánh mắt viӃt đầy chӳ ” Cái thằng nhóc này cậu làm gì đưӧc tôi” “ChӍ cần tôi muốn thì sӁ tiêu diӋt cậu trong vài phút”. Mҽ nó. Tiêu ChӍ Hàn mắng nhӓ. Quả nhiên có bӋnh. Cậu không phải chuӛi thức ăn ở tầng chót. HӃt chương 6. Chương 7: Cậu ta thích tiên nӳ sao? Editor: Chi Chi “Không ngờ cậu giӓi TiӃng Anh vậy.” TiӃng chuông reo hӃt tiӃt vang lên, Phương Vũ Thành dӵa vào tường, khuỷu tay đặt trên mép bàn của Trì Ý, hào phóng biӇu lӝ sӵ khen ngӧi và sùng bái. Dù Phương Vũ Thành không hiӇu gì vӅ TiӃng Anh, nhưng khi nãy ngӳ điӋu phát âm của Trì Ý không khác Miss Lâm là bao, giọng London tiêu chuẩn, giải thích ngӳ pháp rõ ràng, dáng vҿ tӵ nhiên như đã biӃt trưӟc. Cậu chắc chắn cô là học bá* không thӇ nghi ngờ. Vӟi nhӳng học sinh dốt như cậu, trời sinh đã có sӵ sùng bái và kính nӇ vӟi các học bá xung quanh. “Có phải không Hàn ca?” Thấy Trì Ý không đӇ ý tӟi mình, Phương Vũ Thành cũng không thấy xấu hә, quăng vấn đӅ cho Tiêu ChӍ Hàn, như muốn Tiêu ChӍ Hàn khen ngӧi Trì Ý theo mình, đồng thời làm dịu bӟt quan hӋ ngồi cùng bàn căng thẳng của bọn họ. Tiêu ChӍ Hàn chӍ bĩu môi, khӁ ‘xì’ mӝt tiӃng. Dù cậu im lặng không nói gì, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy nét mặt của cậu đӅu biӃt, suy nghĩ của cậu hoàn toàn trái ngưӧc vӟi Phương Vũ Thành. Bầu không khí vốn không quá thân thiӋn trong nháy mắt lạnh hẳn đi. “Trì Ý.” Đường Tư Kỳ ngồi gần lối đi ở tә ba đӝt nhiên quay đầu gọi cô: “Đi toilet… chung không?” Bởi vì Phương Vũ Thành vẫn giӳ nguyên tư thӃ quay đầu nói chuyӋn vӟi Trì Ý, lại thêm Tiêu ChӍ Hàn ngồi ngay bên cạnh, Đường Tư Kỳ ở giӳa ngập ngừng mấy giây, dường như hơi ngại ngùng. Trì Ý khӁ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hứa Hi và Trần Vận ngồi trưӟc mặt Đường Tư Kỳ, trong lòng có vài phần ngoài ý muốn. Thấy Trì Ý không nói gì, Đường Tư Kỳ xem như cô đã đồng ý, nhìn vӅ phía Tiêu ChӍ Hàn vẫn ngồi im không đӝng đậy, chӟp chӟp lông mi: “Tiêu ChӍ Hàn, cậu có thӇ đứng dậy cho Trì Ý đi ra đưӧc không?” Tiêu ChӍ Hàn có phần bӵc bӝi, ‘chậc’ mӝt tiӃng, móc mӝt gói thuốc lá từ trong ngăn kéo ra nhét vào túi quần, đứng dậy đi ra khӓi lӟp. “Hàn ca, chờ tӟ vӟi.” ấ Thấy Tiêu ChӍ Hàn đi ra ngoài, Phương Vũ Thành và Lạc Gia ThiӋn cũng không ngồi yên, lần lưӧt đứng dậy chạy theo sau. Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiêu ChӍ Hàn và Phương Vũ Thành, quay đầu mӍm cười nhìn Trì Ý: “Đi thôi.” Cân nhắc lát nӳa nghӍ giải lao phải xuống sân tập thӇ dục, Trì Ý gật đầu. Lӟp của Trì Ý rất gần nhà vӋ sinh, cơ hồ là vừa ra khӓi cӱa, đi thẳng vài bưӟc đã đӃn. Vừa hӃt tiӃt, trong nhà vӋ sinh không có quá nhiӅu người, tiӃng nói chuyӋn thӍnh thoảng vang lên cũng nghe thấy rõ ràng. “Cậu có nghe nói không, hôm nay lӟp năm có mӝt nӳ sinh không đi học.” “Chắc là bị bӋnh, nӃu là tӟ tӟ cũng lấy lý do bị ốm xin phép nghӍ học.” “Không phải bị ốm đâu.” Nӳ sinh hạ giọng, thần thần bí bí: “Hình như là ngủ vӟi ai đó, người lӟn trong nhà đã đӃn trường làm ầm lên.” Dù nӳ sinh nói rất nhӓ, nhưng chӍ cách mӝt gian phòng, Trì Ý vẫn nghe rõ. Âm thanh trò chuyӋn bên cạnh mơ mơ hồ hồ mӝt lúc rồi lại trở nên rõ ràng: “Có phải Tằng Nguyên không?” “Hả?” Mӝt người khác suy nghĩ mӝt lúc rồi bừng tӍnh đại ngӝ: “Không phải cậu ta rất ăn chơi sao, hình như có cả bạn trai.” “Đúng rồi, tӟ không biӃt cô ta nghĩ thӃ nào, mà làm chuyӋn đó ngay trong quán Internet. Lúc đi bӋnh viӋn kiӇm tra thì bị phát hiӋn, nam sinh không thừa nhận, người ta tập trung thi đại học nên mặc kӋ cô ta, bây giờ Tằng Nguyên đã nghӍ học rồi.” “Mҽ ơi, bạn trai cô ta có phải là cái người học lӟp mười hai kia không…” “Trần Phóng.” “Đúng, chính là tên này, không phải cô ta từng thích Tiêu ChӍ Hàn sao? Xem ra không chӍ vҿ ngoài, mà ngay cả nhân phẩm Trần Phóng cũng không sánh đưӧc vӟi Tiêu ChӍ Hàn.” “Cậu đừng nói thӃ, hai bọn họ đӅu ăn chơi giống nhau, không chừng Tiêu ChӍ Hàn cũng ngủ vӟi nhiӅu người rồi.” “Thật hay giả thӃ?” Giọng nói vô cùng tò mò: “Chưa nghe nói cậu ấy có bạn gái bao giờ.” Trì Ý không nghe tiӃp, xả nưӟc xong thì đi đӃn bồn rӱa tay dùng chung vӟi nhà vӋ sinh nam rӱa tay. Vừa hay, đối tưӧng đang bị bàn luận bên trong đang đứng rӱa tay ngay bên cạnh cô, mấy nӳ sinh xung quanh cố ý rӱa tay lӅ mӅ đӇ nhìn trӝm cậu. Người đӃn bồn rӱa tay dần đông hơn, Trì Ý lập tức bị đẩy ra đứng sát Tiêu ChӍ Hàn. Cô mẫn cảm ngӱi thấy mùi khói nồng nặc trong trong không khí. Nghĩ đӃn câu bàn tán “Ngủ vӟi rất nhiӅu người” khi nãy, Trì Ý không dám nhìn thẳng vào Tiêu ChӍ Hàn. “Ấy, đây không phải Trì Ý sao? Cậu cũng rӱa tay ở đây?” Phương Vũ Thành đӝt nhiên xông ra, vӛ vai Trì Ý như quen biӃt đã lâu. Trì Ý lặng lӁ liӃc chӛ bị Phương Vũ Thành vӛ, cô ngẩn người nhìn chằm chằm bả vai mình. Có lӁ là đọc hiӇu biӇu cảm mӝt lời khó nói hӃt của Trì Ý, mặt cô chӍ kém không viӃt lên mấy chӳ “Cậu ngốc à, tôi không rӱa tay ở đây thì rӱa ở đâu?” vӟi “Sao lại dùng bàn tay chưa rӱa của cậu đập lên vai tôi?”, Phương Vũ Thành xòe tay ra giải thích vӟi Trì Ý: “Tӟ vừa rӱa tay rồi.” Trì Ý ‘ừ’ mӝt tiӃng, vҿ mặt lạnh nhạt. Tiêu ChӍ Hàn không có kiên nhẫn xem Phương Vũ Thành giải thích vӟi Trì Ý, vẩy vẩy tay cho ráo nưӟc: “Đi thôi.” TiӃt thứ hai vẫn là tiӃt Anh Văn, Miss Lâm đưa cho Trì Ý mӝt đӅ thi, bảo cô có thời gian rảnh thì làm. Trì Ý không chọn thời gian, vùi đầu làm bài thi ngay trên lӟp. Mӝt khi làm bài thi hoặc bài tập, người cô tӵ đӝng tạo thành kӃt giӟi loại bӓ hӃt thảy tạp âm bên ngoài. Tiêu ChӍ Hàn ngưӧc lại rất an tĩnh, ngoại trừ đôi lúc rung bàn. Tốc đӝ làm bài của Trì Ý đưӧc tích lũy qua nhӳng ngày tháng rèn luyӋn, bӓ đi phần nghe, cô vừa làm xong phần viӃt cũng là lúc tiӃng chuông báo hӃt tiӃt vang lên. “Hôm nay đӃn lưӧt lӟp các em tập thӇ dục sao?” Miss Lâm vốn định kéo dài tiӃt học thêm mấy phút đӇ giảng nốt đӅ thi, nhưng nghĩ đӃn thời gian tập thӇ dục, có phần không cam lòng hӓi. Thấy ánh mắt âm u của Miss Lâm, cả lӟp nhao nhao đồng thanh hô lӟn. Miss Lâm bất đắc dĩ phất tay thả người: “TiӃt sau cô sӁ giảng tiӃp phần chưa làm xong, tiӃt tӵ học buәi tối, đại biӇu môn nhӟ cho cả lӟp viӃt từ đơn của Unit 3.” “Ài, sao lại phải viӃt nӳa.” Vừa nghe thấy phải viӃt từ đơn, không ít người kêu rên. Bởi vì tập thӇ dục nên lần đầu tiên không có học sinh quấn lấy Miss Lâm hӓi bài, Trì Ý đӧi Tiêu ChӍ Hàn đứng dậy đi ra ngoài, mӟi cầm bài thi nӝp cho Miss Lâm, đӇ cô phê sӱa bài viӃt của mình. Ý ố ầ Lúc Trì Ý chạy xuống lầu, bên dưӟi chӍ còn vài học sinh đang chậm chạp chạy ra sân thӇ dục. Không ngờ cô lại trong thấy Tiêu ChӍ Hàn ra ngoài trưӟc. Hơn hai mươi lӟp, sân trường đông nghҽt người, lại thêm lúc nãy cô đӇ nhóm Đường Tư Kỳ đi trưӟc, nhất thời không biӃt lӟp mình đứng chӛ nào, đành phải đi theo sau Tiêu ChӍ Hàn. Trần Kim Thủy đứng trên bục cầm microphone, mở miӋng ra thúc giục: “Các em còn ở ngoài hàng đi nhanh chân lên, tất cả mọi người đang chờ các em đấy.” ChӍ còn vài học sinh đang đi, Trần Kim Thủy chӍ mặt gọi tên: “Tiêu ChӍ Hàn, cả em nӳ kia nӳa…” Thông qua microphone, cái tên đưӧc truyӅn đӃn mọi ngóc ngách trên sân, khiӃn toàn trường đang ồn ào lại càng thêm sôi nәi. Nhất là mấy lӟp đứng phía ngoài, không hӅ che giấu ánh mắt nhìn thẳng sang. Quy định nӳ sinh đứng trưӟc, nam sinh đứng sau, mӝt khối xӃp thành hai mươi mấy hàng dọc. Trì Ý đi theo phía sau Tiêu ChӍ Hàn qua hai ba lӟp, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuӝc buәi sáng, mӟi nhận ra đó là lӟp của mình, chạy chậm đứng vào hàng. Nhạc tập thӇ dục đã vang lên. Bởi vì nguyên nhân sân thӇ dục, mà không ít hoạt đӝng của Trường Nhất Trung Thành phố Dung bị hạn chӃ, hơn nӳa bài tập thӇ dục theo nhạc khác vӟi sơ trung, Trì Ý chưa quen đӝng tác, chậm nӱa nhịp mӟi theo kịp người trưӟc mặt. Cô có kinh nghiӋm học nhảy nhiӅu năm nên không cần tốn quá nhiӅu công sức đӇ học. Cuӝc trò chuyӋn của hai nӳ sinh lӟp bên cạnh truyӅn vào tai cô. “Vҿ mặt của Tô Giai hình như không tӋ, chẳng lӁ hôm qua Tiêu ChӍ Hàn đi gặp cô ấy?” “Nhưng mấy người lӟp đó nói tối qua lúc Tô Giai vӅ lӟp cười rất miӉn cưӥng, cũng không nhắc đӃn Tiêu ChӍ Hàn, chắc là cậu ta không đӃn đâu.” “Không phải chứ, Tô Giai học giӓi lại xinh đҽp, nhảy múa cũng đưӧc, năm lӟp mười còn múa lụa, dáng vҿ mӅm mại uyӇn chuyӇn, người như vậy mà Tiêu ChӍ Hàn còn chưӟng mắt, chắc cậu ta thích tiên nӳ quá.” Trì Ý giương mắt, xuyên qua khe hở giӳa biӇn người, nhìn thẳng vào bóng lưng đằng trưӟc, như có điӅu suy nghĩ. Bóng lưng này, hình như là nӳ sinh đứng trong rừng cây bụm mặt chạy đi hồi tối qua. Vậy là hôm qua cô ấy tӓ tình bị từ chối sao? Ý ấ Ӈ Ӈ Trì Ý cảm thấy không thӇ hiӇu đưӧc, nghe nói thì đây là mӝt cô gái mọi mặt đӅu xuất sắc, cô nghĩ không ra sao cô ấy lại coi trọng Tiêu ChӍ Hàn chӍ đưӧc mӛi gương mặt. Dù sao cũng là chuyӋn không liên quan đӃn mình, Trì Ý không suy nghĩ nhiӅu, tập trung vào đӝng tác của bài thӇ dục. “Hàn ca, cậu nhìn bạn cùng bàn mӟi của cậu kìa, đӝng tác trông rất tiêu chuẩn.” Thừa dịp đӃn đӝng tác xoay người, Phương Vũ Thành chӍ đứng im tại chӛ vung vẩy hai tay, nói chuyӋn vӟi Tiêu ChӍ Hàn. Tiêu ChӍ Hàn không mặn không nhạt liӃc mắt nhìn cậu, hiӇn nhiên không có hứng thú vӟi câu chuyӋn. Ban xã hӝi ít nam sinh, Trì Ý vừa hay đứng cuối cùng trong nhóm nӳ sinh, Tiêu ChӍ Hàn giương mắt, thoải mái nhìn gáy cô. Tóc đuôi ngӵa buӝc cao, đuôi tóc phất phơ theo từng đӝng tác. Có vҿ chưa quen đӝng tác, cô vung tay hơi chậm, nhưng mấy đӝng tác nhấc chân, xoay người, ép xuống đӅu thӵc hiӋn rất chuẩn. Tiêu ChӍ Hàn nhìn mӝt lát, vҿ mặt không biӇu tình dời ánh mắt. Lúc kӃt thúc, Trần Kim Thủy theo thường lӋ bình luận vài câu vӅ thái đӝ tập thӇ dục và đӝng tác của học sinh, đặc biӋt nhấn mạnh: “Có vài em đӝng tác chậm chạp, khiӃn cả khối chờ đӧi” . Mấy học sinh mà Trần Kim Thủy nhắc đӃn, không cần hӓi cũng biӃt là đang ám chӍ Tiêu ChӍ Hàn và Trì Ý. Trì Ý cảm thấy da mặt mình đủ dày, chӍ xem như không nghe thấy, im lặng đọc bài thơ cә vừa học thuӝc hôm qua. Đӧi giáo viên hô giải tán, rất nhiӅu người vung chân chạy như vũ bão vӅ phía tòa nhà dạy học. Lúc đầu Trì Ý không hiӇu vì sao, đi cùng Đường Tư Kỳ và nhóm bạn đӃn đầu cầu thang, mӟi hiӇu đưӧc vì sao nhӳng học sinh khi nãy giống hӋt “Cuӝi chiӃn giành cơm sinh tӱ ở căn tin”.* Hai cái cầu thang, nhìn từ dưӟi lên trên, đầu người đen kịt không thấy điӇm kӃt, muốn bưӟc lên mӝt bưӟc cũng khó khăn, gần như mӝt đường toàn bị người phía sau chen chúc xô đẩy. Trì Ý khó khăn lắm mӟi giẫm lên nӱa bậc thang, người đứng đằng trưӟc ngoài ý muốn lùi vӅ sau, cô bị chèn ép ở ở giӳa không giẫm trúng bậc thang, chӍ kịp né sang mӝt bên. Sau khi giẫm hụt, xung quanh ồn ào hӛn loạn, cô trông thấy Hứa Hi bèn vӝi vàng đưa tay muốn kéo cô ấy, không ngờ nắm hụt. Cô không khống chӃ đưӧc cơ thӇ ngã ra sau. Trì Ý cảm thấy mình rất giống Phật, còn có thời gian nghĩ xem người đứng đằng sau có giống cô khi nãy hay không, đầu cô sӁ đập xuống đất trưӟc hay là lăn thẳng xuống cầu thang. Tiêu ChӍ Hàn đi ở phía sau, có vài người vây xung quanh cậu, hào hứng thảo luận vӅ mӝt quán rưӧu mӟi mở ở đường Nam Giang. “Hàn ca, tối nay có đi không?” Tiêu ChӍ Hàn vẫn im lặng từ đầu, cũng không biӃt bọn họ đang nói cái gì, vừa định mở miӋng, khóe mắt liӃc thấy mӝt cái bóng đen đang ngã vào người cậu. Cơ thӇ cậu phản ứng nhanh hơn bӝ não, vươn tay đӥ eo người đó, giúp người đó đứng vӳng. Dù dừng lại chӍ mấy giây, bàn tay cậu vẫn cảm nhận vòng eo thon nhӓ giấu dưӟi bӝ đồng phục rӝng rãi. Nhận ra là Trì Ý, con ngươi Tiêu ChӍ Hàn co rút, cậu thu tay lại. Cậu không nói chuyӋn, nhưng Trì Ý đọc đưӧc suy nghĩ từ ánh mắt không kiên nhẫn của cậu “Uầy, nӃu biӃt là cậu tôi đã không giơ tay đӥ”, cô cụp mắt, vẫn nói cảm ơn vӟi cậu. Tiêu ChӍ Hàn ‘xùy’ mӝt tiӃng, rõ ràng là khinh thường câu cảm ơn của Trì Ý, khӁ liӃc nhìn cô rồi nhanh chân bưӟc vưӧt bậc đi lên lầu. HӃt chương 7. Tác giả có lời muͩn nói: Hàn ca: Đúng vậy, tôi thích tiên n·! Chính là tiên n· Trì! ! Chương 8: Cút bà cậu đi Editor: Chi Chi TiӃt học cuối cùng của buәi chiӅu là tiӃt thӇ dục. Tiêu ChӍ Hàn đәi sang mặc mӝt bӝ quần áo chơi bóng thuận tiӋn cho viӋc vận đӝng, trên đầu còn đeo mӝt cái băng đô màu đen in chӳ, tóc mai như ẩn như hiӋn. Ngón tay nhàn nhã xoay xoay quả bóng rә giӳa không trung, không nhanh không chậm đi đӃn chӛ ngồi, hấp dẫn biӃt bao ánh mắt. Vì không muốn làm phiӅn Tiêu ChӍ Hàn phải đứng lên cho cô đi vào, Trì Ý luôn luôn căn thời gian ngӛi vào chӛ trưӟc khi cậu ngồi xuống. Lúc này nghe thấy đӝng tĩnh, cô cũng không ngẩng đầu nhìn cậu, chӍ dịch sang bên cạnh mӝt chút. Tiêu ChӍ Hàn nhìn chằm chằm Trì Ý đang cúi đầu chӍ lӝ ra mái tóc đen mấy giây, cậu kéo ghӃ ra, tùy tiӋn ngồi xuống, cố định quả bóng rә ở dưӟi chân, thӍnh thoảng lại rung ghӃ. Trì Ý đang làm đӅ toán, nhíu mày nhẫn nhịn, qua vài giây tần suất rung ghӃ càng lúc càng lӟn, cô không thӇ nhịn đưӧc nӳa mở miӋng: “Cậu đừng rung nӳa đưӧc không?” “Sao nào?” Tiêu ChӍ Hàn nhíu mày, cười như không cười nói: “Tôi rung ghӃ rung chân cũng ảnh hưởng đӃn cậu à?” Trì Ý quay đầu liӃc nhìn cậu, lạnh nhạt nói: “Nam rung nghèo, nӳ rung tiӋn, cậu không biӃt sao?” Tiêu ChӍ Hàn quả thӵc không biӃt điӅu này, cậu chӍ hơi sӱng sốt rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, ác ý nghiêng người đӃn gần Trì Ý, sống mũi cao thẳng gần như chạm vào mũi cô, giọng nói rất nhӓ, hơi khàn khàn. “Tôi có nghèo cũng đâu liên quan đӃn cậu? Cậu quan tâm đӃn tôi à?” Tiêu ChӍ Hàn nhìn chằm chằm Trì Ý, dường như muốn nhìn ra điӅu gì đó từ trong ánh mắt bình tĩnh không chút gӧn của cô. Trì Ý như không nhận ra khoảng cách giӳa hai người đã quá gần, cô không né tránh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt thản nhiên như thường, chẳng có nӱa phần e lӋ. “Đừng hiӇu lầm, ” Giọng cô vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang trần thuật mӝt câu chuyӋn bình thường: “Hào quang và số mӋnh của ẫ ố con người vô hình chung ảnh hưởng lẫn nhau, tôi chӍ không muốn cậu gây ảnh hưởng đӃn tôi.” Tiêu ChӍ Hàn ‘hả’ mӝt tiӃng, đánh giá Trì Ý vài lần, ngӳ khí trào phúng: “Tốt xấu gì cậu cũng là học sinh cấp ba, tiӃp thu giáo dục hiӋn đại hơn chục năm, sao lại mê tín thӃ?” “Sӵ thật chứng minh lời tôi nói không hӅ sai, hành đӝng của cậu khi nãy đã ảnh hưởng đӃn suy nghĩ của tôi.” “Tôi đang suy nghĩ giải đӅ toán thì đӝng tác rung chân của cậu đã quấy rầy suy nghĩ của tôi, khiӃn tôi hao phí nhiӅu thời gian cho cái đӅ không quá khó này. Thời gian là vàng bạc, cậu đã gây cản trở đӃn con đường mưu tài cũng như gián tiӃp gây hại đӃn số mӋnh của tôi, ” Trì Ý tạm ngừng trong giây lát: “Cậu nghèo cậu tӵ hào, nhưng đừng gây ảnh hưởng đӃn tôi.” Tiêu ChӍ Hàn bị chҽn họng, nhất thời không nói nên lời. Cậu biӃt rõ Trì Ý đang tráo đәi khái niӋm, nhưng cậu lại không nghĩ ra lời gì đӇ phản bác, mơ hồ sinh ra cảm giác thất bại “Sách đӃn khi dùng mӟi thấy ít”. Sau hai tiӃt địa lý, Trì Ý và Tiêu ChӍ Hàn không gây ra mâu thuẫn gì nӳa, cũng không mở miӋng nói vӟi nhau mӝt câu. Chuông báo hӃt tiӃt vang lên, Tiêu ChӍ Hàn kҽp bóng rә trong khuỷu tay, vӝi vàng ra khӓi phòng học cùng vӟi mấy nam sinh. Lúc này có mấy lӟp khóa trên đang học thӇ dục, Tiêu ChӍ Hàn vừa bưӟc đӃn đã đối mặt vӟi nhӳng ánh mắt vụng trӝm quan sát của đám nӳ sinh. Gần 4 giờ 30 phút, nhӳng đám mây trên trời như nhӳng cục bông hӧp lại thành mӝt khối, che khuất ánh mặt trời không quá chói chang, gió khӁ thәi qua khiӃn ngọn cây lay đӝng, cũng nhҽ nhàng vén mái tóc rối trên trán Tiêu ChӍ Hàn lên. ThiӃu niên mặc quần áo chơi bóng màu trắng, phác họa dáng người thon dài, bắp chân gầy mà có lӵc, cánh tay trần đӇ lӝ cơ bắp, mặt mày tinh xảo rạng ngời, khóe môi cong cong nụ cười như có như không. Nhӳng người qua lại đӅu kìm lòng không đưӧc mà quay sang nhìn cậu, sau đó nhӓ giọng bàn luận vӟi bạn của mình. Tiêu ChӍ Hàn đã quen vӟi nhӳng ánh mắt đánh giá, nӃu là lúc bình thường, cậu sӁ chẳng đӇ ý đӃn, nhưng khi nãy… Người ngồi cùng bàn vӟi cậu có đúng là mӝt nӳ sinh không? Cậu đã kӅ sát như vậy, mà cô chẳng có mӝt chút ngưӧng ngùng nên có của con gái. Dù cậu chưa từng áp sát con gái, nhưng cậu cứ cảm thấy Trì Ý không nên phản ứng như vậy. Tiêu ChӍ Hàn bất giác sinh ra hoài nghi vӟi sức quyӃn rũ của mình. ә ấ Dưӟi sân bóng rә đã có rất đông nam sinh tụ tập, chạy tӟi chạy lui. Lạc Gia ThiӋn đang chơi bóng, Phương Vũ Thành lӟn tiӃng chào hӓi, vӛ bóng rә, vừa định nhảy ném bóng vào rә tạo dáng đҽp trai, thình lình bị người đứng ở đằng sau túm cә áo níu lại. “Tӟ hӓi cậu chuyӋn này.” Phương Vũ Thành theo thói quen mắng câu mҽ kiӃp, quay lại thì thấy vҿ mặt mất tӵ nhiên của Tiêu ChӍ Hàn, bị ảnh hưởng bởi dáng vҿ nghiêm túc của cậu, không tӵ giác nghiêm túc theo: “ChuyӋn gì?” Tiêu ChӍ Hàn ho khan mӝt tiӃng, lần đầu tiên cảm thấy ngưӧng, vành tai hơi đӓ lên: “Cậu cảm thấy tӟ thӃ nào?” “Cái gì thӃ nào.” Phương Vũ Thành không hiӇu mô tê gì, đầu óc luân chuyӇn, đӝt nhiên hoảng sӧ nhìn chằm chằm Tiêu ChӍ Hàn. “Nói đi.” Trong lòng Tiêu ChӍ Hàn phiӅn não, thấy Phương Vũ Thành bày ra bӝ dáng này, vҿ mặt có phần không kiên nhẫn. Trì Ý không thích cậu là do cô không có phẩm vị, sao ngay cả Phương Vũ Thành cũng có dáng vҿ quái lạ thӃ. “Hàn bảo, ” Phương Vũ Thành run lẩy bẩy, không đoái hoài đӃn quả bóng rә đã lăn xa, vòng tay ôm lấy mình: “Cậu đừng có ý gì vӟi tӟ, tӟ là trai thẳng nguyên chất 24k.” Tiêu ChӍ Hàn tối sầm mặt, lạnh lùng nhìn Phương Vũ Thành, không nhịn đưӧc đạp cậu ta mӝt cưӟc: “Cút bà cậu đi, ông đây không có hứng thú vӟi cậu.” “A a a thӃ thì tốt, thӃ thì tốt.” Phương Vũ Thành nhe răng trӧn mắt hơi cúi người xoa chӛ bắp chân bị đạp, thấy Tiêu ChӍ Hàn nói vậy, trong lòng yên tâm không ít. Thấy dáng vҿ này của cậu ta, Tiêu ChӍ Hàn càng sôi máu. Cậu khiӃn người ta ghét bӓ thӃ cơ à. Mӝt giây trưӟc khi chuông vang lên, Trì Ý mӟi khoan thai đӃn chậm. Người cô cao nên giáo viên thӇ dục xӃp cô đứng cuối, vừa hay đứng trưӟc Tiêu ChӍ Hàn. Trì Ý mặc bӝ chiӃc áo dài tay màu trắng, che phủ bӝ đồng phục tay ngắn mùa hè, trông cô rất gầy. Ánh nắng xuyên qua ngọn cây chiӃu xuống mặt đất, thӍnh thoảng lại đung đưa trên mặt Trì Ý, cô nghiêng người nhìn giáo viên thӇ dục đang nói ở phía trưӟc. Tiêu ChӍ Hàn bӛng có suy nghĩ, không biӃt là ai đã nói Trì Ý rất trắng ở trưӟc mặt cậu, có lӁ đúng là vậy, cậu có thӇ thấy gân xanh uốn lưӧn trên cә tay cô. Phát hiӋn ánh mắt ở sau lưng mình, Trì Ý cảm thấy khó hiӇu, nghiêng đầu liӃc cậu mӝt cái. ầ Sau khi khởi đӝng làm nóng người, chӍ cần chạy hai vòng quanh sân thì có thӇ tӵ do vận đӝng. Tốc đӝ chạy của nam sinh rất nhanh, lại thêm nhӟ nhung viӋc chơi bóng rә, các nӳ sinh mӟi chạy đưӧc mӝt vòng, trên đường chạy gần như không còn bóng dáng của nam sinh. Có mấy nӳ sinh đi bӝ từ từ, thấy giáo viên đi vào phòng dụng cụ thì không chạy nӳa, quang minh chính đại ngồi dưӟi bóng cây. Trên rào chắn sân thӇ dục cũng có không ít nam sinh lẫn nӳ sinh ngồi đó, có cả hai ba nam sinh thường đi chung vӟi Tiêu ChӍ Hàn, thấy Trì Ý chạy qua liӅn có vài phần không đứng đắn huýt sáo. “Sao bạn cùng bàn của cậu vẫn chạy thӃ?” Phương Vũ Thành ném bóng vào rә, vô tình nhìn thấy bóng người trên đường chạy: “Chậc, nghe lời thật, bảo chạy hai vòng là chạy đúng hai vòng.” “Đấy không phải ngu ngốc à?” Ngoan ngoãn vâng lời thӃ. “Cái gì?” Phương Vũ Thành không nghe rõ Tiêu ChӍ Hàn nói gì, nhìn bóng lưng dần đi xa: “Mӻ nӳ chạy bӝ, quả là phong cảnh mӻ lӋ của Nhất Trung.” “… Vậy à.” Nghe thấy Phương Vũ Thành khen Trì Ý xinh đҽp, Tiêu ChӍ Hàn hàm hồ nói mӝt câu. “Hàn ca, mắt cậu chả ra làm sao.” Phương Vũ Thành không đồng tình vӟi suy nghĩ của Tiêu ChӍ Hàn. Tiêu ChӍ Hàn thở mạnh, chӱi thӅ mӝt câu, kiӅm chӃ bản thân không đánh chӃt Phương Vũ Thành, thấy ánh mắt cậu ta dán lên người Trì Ý, trong lòng tӵ dưng bӵc bӝi, vӛ đầu của cậu ta: “Chơi bóng, có gì đâu mà nhìn, có nhìn nӳa cũng không phải của cậu.” Hứa Hi chạy hӃt hai vòng theo Trì Ý, dừng lại thì đi đӃn bóng cây. Mӟi ở chung vӟi Hứa Hi nhưng Trì Ý hiӇu rõ tính cách của cô ấy, Hứa Hi là mӝt học sinh ngoan, giáo viên bảo làm cái gì thì làm cái đó. Trì Ý điӅu hòa hơi thở sau khi chạy xong hai vòng, đứng tại chӛ đá chân thư giãn gân cốt, Hứa Hi thì ngưӧc lại, không quan tâm hình tưӧng đӥ đầu gối thở hәn hӇn, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trì Ý: “Tӟ vӟi cậu đӅu chạy hai vòng, tӟ đã mӋt thӃ này mà cậu vẫn bình thường như không thӃ.” Trì Ý nghe vậy mӍm cười, ngӳ khí lạnh nhạt: “Tӟ quen rồi.” Quen cái gì. Thấy vҿ mặt không muốn nói nhiӅu của Trì Ý, Hứa Hi chӍ mấp máy môi không hӅ mở miӋng. Dưӟi hai bóng cây, có khá đông nӳ sinh ngồi quây tròn. Vừa chạy xong không đưӧc ngồi xuống ngay, Trì Ý đứng xoay người, xoa nhҽ bắp chân của mình, phòng ngừa cơ bắp cứng lại, ẩ ầ Ӄ ầ ắ ngẩng đầu vô tình liӃc qua nhóm nӳ sinh, phát hiӋn tầm mắt của các cô ấy đӅu tập trung vào ai đó trên sân bóng. “Cậu nói bọn họ đang nhìn đám kia nam sinh chơi bóng rә, hay là, ” Đường Tư Kỳ bưӟc đӃn gần Trì Ý, nhӓ giọng nói: “Đang nhìn bạn cùng bàn của cậu chơi bóng.” Trần Vận luôn là người vui vҿ nói lời sảng khoái, nhìn sang: “Còn phải nói sao, tӟ khẳng định có mӝt nӱa nӳ sinh ở đây đang nhìn Tiêu ChӍ Hàn.” Có khoa trương vậy không? “Năm ngoái có trận bóng rә hӳu nghị giӳa lӟp mười các ban, mӝt mình Tiêu ChӍ Hàn đã hạ gục đám nam sinh ban Khoa học Tӵ nhiên.” “Hôm đấy có rất đông người đӃn sân bóng, đấy là lần đầu tiên tӟ thấy tan học mà rất nhiӅu người không đi vӅ, nhưng xem bóng hay nhìn người, chӍ có bọn họ mӟi biӃt.” Trì Ý mӍm cười không nói gì, nhìn vӅ phía sân bóng. ThiӃu niên dáng người mạnh mӁ, đầu tiên là làm đӝng tác giả, khiӃn nhӳng người vây quanh cậu hoa mắt. Quả bóng rә di chuyӇn tӵ nhiên như sinh trưởng trên người cậu, sau đó cậu lách cӵc nhanh qua vài người đang vây lấy mình, nhảy vọt lên ném bóng vào rә, quả bóng xoay vài vòng trên không trung rồi lọt vào rә, rơi xuống mặt đất bật lên mấy lần. Vào bốn năm giờ chiӅu, dù mặt trời không quá nóng cháy nhưng vẫn treo mình tӓa nắng như cũ, Trì Ý giơ tay che mắt. Trong kӁ hở, bưӟc chân cậu dừng lại, quay người đi trở vӅ, khóe môi phác họa mӝt đường cong không rõ nét, gió thәi qua khiӃn đoạn băng đô màu đen phất phơ theo sӧi tóc. Trì Ý chӍ nhìn mấy giây, rất nhanh đã dời mắt. Gần đӃn giờ tan học, Trì Ý đứng dậy đi đӃn căn tin mua mӝt hӝp sӳa và mӝt phần cơm tối. Trong tủ lạnh ở quầy bán đồ ăn vặt có rất nhiӅu loại sӳa, đủ kiӇu dáng, hӝp dài ngắn khác nhau, còn có cả sӳa chua tráng miӋng, kích thích ăn ngon. Trì Ý nӱa ngồi, xuyên qua cӱa kính nhìn đủ loại sӳa bày biӋn bên trong, nhíu mày suy nghĩ xem mình muốn uống gì. Trên đӍnh đầu bӛng có mӝt bóng đen che phủ, Trì Ý ngẩng đầu lên, đối diӋn vӟi đường cong góc hàm sắc nét của Tiêu ChӍ Hàn, cậu cũng lập tức cúi đầu nhìn cô. Cậu liӃc qua Trì Ý, mở mӝt tủ lạnh khác ra lấy mӝt chai nưӟc khoáng, đóng cӱa ‘bịch’ mӝt tiӃng rồi tính tiӅn rời đi. Trì Ý nhìn bóng mình trên cӱa kính tủ lạnh, trӅ môi cạn lời. Ӄ HӃt chương 8. Tác giả có lời muͩn nói: Tiêu Chỉ Hàn: “Có gì đâu mà xem, có nhìn n·a cũng không phải cͿa cậu, cô ấy là cͿa tͳ, cͿa tͳ!” Chương 9: Không có dөc vӑng *Chương có nͱi dung hình ảnh Editor: Chi Chi Trường Nhất Trung Thành phố Nam là trường trung học trọng điӇm, yêu cầu học sinh nghiêm túc tham gia tiӃt tӵ học buәi tối, bất kӇ là học sinh ngoại trú hay nӝi trú đӅu không đưӧc vắng mặt mà không có lý do. Sau khi tắm rӱa, Trì Ý vẫn ngồi trong lӟp làm bài tập vӅ nhà ngày hôm nay, mãi đӃn bảy giờ đúng, phòng học vắng vҿ mӟi dần dần náo nhiӋt. “Hôm nay phải làm bài nghe viӃt từ vӵng, đã thӃ còn có mӝt đống bài tập, mӋt chӃt mất. Chờ viӃt từ vӵng xong chắc cũng hӃt mӝt tiӃt.” “Tӟ vừa ra ngoài mua mӝt phần thịt Phúc ĐӍnh* vӟi sushi, các cậu có muốn ăn hay không.” “Có phải tối nay cũng phải nӝp bài viӃt TiӃng Anh không? Ầy, tối nay chӍ cần làm bài Anh Văn, nhӳng môn khác đӅu phải nhường đường cho TiӃng Anh.” “Lát nӳa tan học có ai muốn ra ngoài ăn không? Tối nay tӟ muốn ăn chè khoai dҿo sương sáo*.” Đường Tư Kỳ đi theo Trần Vận vào phòng học, lúc ngồi xuống hơi nghiêng đầu nhìn Trì Ý. Nhóm Tiêu ChӍ Hàn không đӃn lӟp, chӍ có mӝt mình Trì Ý ngồi ở góc đó nên rất dӉ nhìn thấy. Trên bàn là sách giáo khoa các môn, có cả vài cuốn tuyӇn tập các đӅ kiӇm tra, xӃp thành mӝt chồng rất dày vӟi mӝt lọ sӳa chua đặt ở góc bàn. Cô nhìn lưӟt qua bài kiӇm tra TiӃng Anh hàng tuần trên bàn, thuận tay cầm lấy mӝt cây bút rồi đi đӃn chӛ Trì Ý. Ánh đèn trong phòng học không quá sáng, mӝt bóng đen phủ lên trang sách, Trì Ý ngẩng đầu, khó hiӇu nhìn Đường Tư Kỳ đứng bên cạnh. “Trì Ý, tiӃt tӵ học buәi tối tӟ ngồi cùng cậu đưӧc không? Sáng nay tӟ lên văn phòng nӝp bài tập, tӟ nghe thấy Phát ca nói vӟi Đại Lâm, nhӳng bài kiӇm tra TiӃng Anh trưӟc kia của cậu đӅu đưӧc 130 – 140 điӇm, ầy, ” Cô giơ bài kiӇm tra hàng tuần trong tay lên: “Ngồi chung vӟi nhau, nhӳng bài tӟ không biӃt có thӇ nhờ cậu chӍ.” Trì Ý nhìn Đường Tư Kỳ, gương mặt không có biӇu cảm gì: “Tӟ ngồi cùng bàn vӟi…” “Tiêu ChӍ Hàn không đӃn lӟp tӵ học buәi tối.” Đường Tư Kỳ lập tức cắt ngang lời cô: “Từ năm lӟp mười đӃn bây giờ, số lần cậu ấy đӃn lӟp tӵ ә Ӄ ầ học buәi chӍ đӃm đưӧc trên đầu ngón tay.” “Bạn học, cậu đừng đứng ở giӳa, như thӃ sӁ cản đường tôi.” Gần như là Đường Tư Kỳ vừa dứt lời thì mӝt giọng nói vang lên ngay lập tức. Trì Ý cầm bút, quay đầu nhìn theo Đường Tư Kỳ, trông thấy Phương Vũ Thành đứng ở lối đi giӳa tә ba và tә bốn, mà phía sau cậu ta là Tiêu ChӍ Hàn. Tiêu ChӍ Hàn đã thay mӝt bӝ quần áo khác, tӵa người vào cӱa, tay đút túi quần nhìn cô cười như có như không, giọng nói cà lơ phất phơ. “NӃu tôi không đӃn, có phải chӛ ngồi của tôi sӁ thành chӛ của người khác không?” Đây vốn là chӛ ngồi của cậu, đáng lý ra phải hӓi ý kiӃn của cậu. Trì Ý thiӃu sót nên lần đầu tiên cô không mở miӋng phản bác hành đӝng châm chọc khiêu khích của cậu. Ngưӧc lại là Đường Tư Kỳ cười xấu hә: “Tӟ tưởng cậu không đӃn nên mӟi xuống ngồi cùng Trì Ý đӇ tiӋn hӓi bài.” Tiêu ChӍ Hàn “ờ” mӝt tiӃng, ngay lúc Đường Tư Kỳ thở phào, cậu khӁ cười, như đã hiӇu rõ mọi chuyӋn: “Sao cậu không đi hӓi đại biӇu môn mà lại hӓi bài cậu ấy? Hay là cậu cảm thấy đại biӇu môn do giáo viên chọn không có năng lӵc, nên cậu mӟi đi hӓi mӝt học sinh chuyӇn trường?” Không biӃt câu nào của Tiêu ChӍ Hàn đụng chạm đӃn Đường Tư Kỳ, hay còn có nguyên nhân gì khác, mặt Đường Tư Kỳ trắng bӋch, miӋng hơi đӝng đậy, cuối cùng mӝt câu cũng không nói thành lời. Lӟp học vốn ồn ào, chӍ có mӝt vài người chú ý đӃn tình hình ở góc này. Đường Tư Kỳ cụp mắt, không nói câu gì, cầm bài kiӇm tra quay lại chӛ ngồi của mình. “Tôi không thích người khác ngồi vào chӛ của tôi.” Tiêu ChӍ Hàn ngồi xuống, lập tức mở miӋng. “Xin lӛi, sӁ không có lần sau.” Nghe thấy câu trả lời của Trì Ý, Tiêu ChӍ Hàn hơi ngẩn người, biӇu cảm khó tả. Cậu sờ mũi, hàm hồ ‘ừ’ mӝt tiӃng. Nhận ra bầu không khí quái dị ở phía sau, Phương Vũ Thành quay đầu nhìn Trì ý cười hì hì: “Trì đại học bá, lát nӳa đӃn phần nghe viӃt từ vӵng làm phiӅn cậu nhé.” Trường Nhất Trung Nam Thành trường kỳ chiӃm đóng top đầu trong kỳ thi đại học không phải là không có lý do, ngay cả phần nghe viӃt từ vӵng TiӃng Anh thông thường, cũng phải nӝp sách TiӃng Anh cho các tә trưởng đӇ đӅ phòng gian lận. Thấy Trì Ý im lặng không nói gì, Phương Vũ Thành xem như Trì Ý đã đồng ý, vui vҿ quay đầu tiӃp tục chơi game. Ӄ ầ Ӄ Đӧi đӃn lúc làm phần nghe viӃt từ vӵng, Phương Vũ Thành ngạc nhiên nhìn Trì Ý che bài làm kín mít. ChuyӋn này đâu giống vӟi thӓa thuận khi nãy. “Tiên nӳ Trì Ý, ” Phương Vũ Thành cũng chẳng quan tâm đӃn mặt mũi, ngạc nhiên hӓi: “Không phải cậu đã đồng ý cho tӟ nhìn à?” “Tӟ nói khi nào, ” Trì Ý cụp mắt, cúi đầu viӃt tên mình: “Là cậu tӵ mình đa tình”. “Vӟi lại, ” Trì Ý vô cùng tốt bụng mở miӋng: “Lúc thi đại học không nhìn bài người khác đưӧc, cậu nên học thuӝc từ vӵng ngay bây giờ đi.” “Học cái tiӃng chim này á?” Phương Vũ Thành vẫn đang gào thét thảm thiӃt thì có mӝt quyӇn sách đập thẳng lên đầu cậu. “Mặt trời mọc từ hưӟng tây à? Ngay cả cậu cũng ngồi viӃt từ vӵng.” Nghe thấy lời của nam sinh bên cạnh, khóe miӋng Trì Ý hơi co rút. Cậu nói ra nhӳng lời này mà không cảm thấy xấu hә à? “Giai đoạn này là thời gian đặc biӋt, mҽ tӟ bảo sӁ đӃn gặp giáo viên hӓi thăm tình hình học tập gần đây của tӟ, nӃu tӟ biӇu hiӋn không tốt thì sӁ bị cắt tiӅn tiêu vặt. Hàn ca, đӃn lúc đó cậu nuôi tӟ nhá…” “Chép trong sách đi.” Phương Vũ Thành ngồi đằng trưӟc vẫn nói liӃn thoắng, gân xanh trên trán Tiêu ChӍ Hàn giật giật không ngừng. Cậu không thӇ nhịn đưӧc nӳa mở miӋng, vҿ mặt bất đắc dĩ nhìn Phương Vũ Thành như người thiӇu năng, hai mắt đӅu viӃt “Sao tӟ lại quen biӃt cái tên ngu ngốc như cậu? ” “Chơi chung vӟi tên ngốc như cậu sӟm muӝn gì tӟ cũng biӃn thành thằng ngốc”. Không thӇ không nói Tiêu ChӍ Hàn thật sӵ rất hiӇu Phương Vũ Thành, vừa nhìn thấy biӇu cảm hối hận ảo não của cậu ta, cậu đã đoán đưӧc ngay lý do. Cậu rút mӝt quyӇn sách từ trong ngăn kéo ra ném lên bàn Phương Vũ Thành, miӋng thì không hӅ lưu tình. “Cậu ngu vừa thôi, đã không biӃt viӃt lại còn nӝp sách.” Phương Vũ Thành nưӟc mắt lưng tròng nắm chặt tay Tiêu ChӍ Hàn: “Hàn bảo, cậu quả thӵc là người cha tái sinh của tӟ.” Thấy Tiêu ChӍ Hàn ghét bӓ hất ra, Phương Vũ Thành lại quay sang nhìn Trì Ý. Trì Ý sởn gai ốc. Nhìn vào mắt của tên ngốc bạch ngọt này, hình như cô nhìn thấy mӝt tia quấn quýt yêu thương giống hӋt ánh mắt của trҿ con khi nhìn mҽ. Chắc là ảo giác thôi. Phần nghe viӃt từ vӵng kӃt thúc, đã là chuyӋn của hai mươi phút sau. Tә trưởng đӃm số bài, hiӇn nhiên đã quen vӟi viӋc Tiêu ChӍ Hàn không nӝp bài, đại biӇu môn thì ngưӧc lại, sau khi biӃt thì đi thẳng đӃn chӛ ắ Ӄ Tiêu ChӍ Hàn, cắn môi nhìn cậu: “Tiêu ChӍ Hàn, cậu lại không viӃt từ vӵng.” Tiêu ChӍ Hàn còn chưa lên tiӃng, Phương Vũ Thành ngồi đằng trưӟc đã xen vào: “Hàn ca không viӃt không phải là chuyӋn thường à? Đại biӇu môn hӓi làm gì? Cậu là mҽ của Hàn ca à mà quản lắm thӃ?” “NӃu lần sau cậu vẫn không viӃt tӟ sӁ nói cho giáo viên biӃt.” Thẩm TiӇu Vân như không nghe thấy lời của Phương Vũ Thành, mở miӋng nói vӟi Tiêu ChӍ Hàn. “Không phải chứ, đã lӟn thӃ này rồi mà còn chơi trò mách giáo viên. Ài, đại biӇu môn, cậu mӟi tốt nghiӋp tiӇu học à.” Trì Ý vẫn luôn im lặng không đӇ ý đӃn tình hình bên cạnh, nhưng vô tình nghe thấy mấy câu này. Cô không ngờ tên ngốc bạch ngọt như Phương Vũ Thành cũng có lúc đӝc miӋng thӃ. “Tùy cậu.” Tiêu ChӍ Hàn cong môi cười, vҿ mặt không quan tâm. Thẩm TiӇu Vân bӛng trở nên ngưӧng ngùng, ấp úng nói: “Vậy, vậy lần sau cậu nhӟ viӃt từ vӵng.” “Chậc, ” Phương Vũ Thành sờ cằm, quay đầu nhìn Tiêu ChӍ Hàn nói: “Chẳng qua chӍ hơi đҽp trai mӝt tý, mấy người cứ vӝi vӝi vàng vàng như sӧ người ta không biӃt ấy.” Nói rồi cậu gác cằm lên bàn của Trì Ý, ánh mắt chăm chú: “Trì Ý, tӟ thấy cậu còn đҽp hơn nhӳng nӳ sinh thích Hàn ca rất nhiӅu, cậu có có hứng thú vӟi Hàn ca của bọn tӟ không…” Cậu còn chưa chưa nói dứt câu, mӝt cuốn sách dày úp thẳng mặt cậu rồi nhanh chóng rӟt xuống, đӇ lӝ gương mặt ngơ ngác của Phương Vũ Thành. “Trừ phi mắt tӟ bị mù.” “Ngại quá, tôi không có hứng thú vӟi nhӳng nam sinh chӍ đưӧc mӛi cái mặt.” Trì Ý đáp lời Tiêu ChӍ Hàn. “Hơn nӳa, ” Trì Ý mӍm cười bә sung: “Ngoại hình của cậu cũng không phải gu của tôi, vӟi tôi kiӇu nam sinh như cậu không khác người đồng tính là bao, bởi vì tôi không có hứng thú, không đӝng lòng cũng không có tình cảm lẫn dục vọng vӟi cậu.” Nghe thấy hai chӳ cuối cùng, Phương Vũ Thành ngạc nhiên há hốc mồm. Bạn học Trì Ý, không chӍ có tính cách và ngoại hình cách xa nhau, mà ngay cả cách nói chuyӋn cũng rất tùy ý. Dám chê bai Tiêu ChӍ Hàn ngay trưӟc mặt cậu ấy, Phương Vũ Thành không có can đảm nhìn mặt Tiêu ChӍ Hàn. Ngay lúc ngàn cân treo sӧi tóc, âm thanh giày cao gót của Miss Lâm vang lên trong phòng học yên tĩnh. “Không phải chứ, cậu ta đi mách giáo viên thật à?” Phương Vũ Thành biӃn sắc. Á ắ Ӈ Ánh mắt Tiêu ChӍ Hàn lóe lên, hiӇn nhiên là có cùng suy nghĩ vӟi Phương Vũ Thành, nhưng cậu không hӅ lo lắng, mở ra đóng vào cái bật lӱa cầm trong tay, thái đӝ hờ hӳng: “Tӟi thì tӟi.” Miss Lâm vừa bưӟc vào lӟp đã đi thẳng đӃn góc vắng của tә bốn. Nhưng không ngờ Miss Lâm lại lưӟt qua Tiêu ChӍ Hàn, đặt bài kiӇm tra lên bàn, cúi người trò chuyӋn vӟi Trì Ý. Mặt sau của bài kiӇm tra, chӍ có mӝt vài chӛ sӱa bằng bút đӓ, còn lại đӅu là dấu chấm điӇm sáng lóa. Mӝt lát sau, Miss Lâm mӟi xách túi đi vӅ phía bục giảng, cô vừa đi vừa nói: “Theo thường lӋ, nhӳng ai dưӟi hai mươi điӇm trong đӧt kiӇm tra lần này thì phải viӃt lại.” Cô tạm ngừng trong giây lát: “Các em cũng có thӇ mưӧn xem bài của Trì Ý, lần này cô chấm bạn 23 điӇm, Trì Ý cũng là học sinh duy nhất trên hai mươi điӇm của lӟp chúng ta, ý tưởng, từ vӵng và ngӳ pháp của bạn rất vӳng chắc…” Mӛi mӝt câu của Miss Lâm đӅu khiӃn học sinh trong lӟp ngạc nhiên khiӃp sӧ. Bài kiӇm tra Anh văn tuần này dӵa theo đӅ thi đại học năm nay, phần viӃt cӵc kỳ khó. Ngay cả Thẩm Tiêu Vân bình thường luôn thi đưӧc hơn mӝt 130 điӇm, lần này cũng chӍ đưӧc 18 điӇm. “Quả nhiên là học bá, tӟ thӵc sӵ không nhìn nhầm cậu.” Phương Vũ Thành quay đầu lại, thò tay muốn nắm tay Trì Ý đӇ lây nhiӉm chút khí tức của học bá, Tiêu ChӍ Hàn nhét luôn cuốn sách Anh Văn vừa đưӧc trả lại vào tay cậu. “Cậu sờ nó đi, có lӁ nó còn hӳu dụng hơn đấy.” Trì Ý liӃc Tiêu ChӍ Hàn, vӛ vӛ cuốn sách Anh Văn trong tay Phương Vũ Thành. “Cậu hӓi cuốn sách, xem nó có đồng ý đӇ cậu hấp thu tinh hoa đất trời, linh khí nhật nguyӋt không.” “Không đồng ý.” Tiêu ChӍ Hàn hoàn mӻ tiӃp lời. Đây là chồng tung vӧ hứng trong truyӅn thuyӃt sao, có đӇ cho người ta sống hay không. Phương Vũ Thành nói thầm trong bụng. HӃt chương 9. Tác giả có lời muͩn nói: Hàn ca: Sờ sờ sờ, sờ mẹ cậu ấy. Editor: Tui chờ ngày hai bạn trẻ bͣ nghiệp quật :)) Chú thích Thịt Phúc Đỉnh Chè khoai dẻo sương sáo Chương 10: Khәng Tưӟc Đông Nam Phi* Editor: Chi Chi Trì Ý bị tiӃng đọc Anh Văn đánh thức. Cô lắng nghe thật kӻ, thông qua nhӳng âm điӋu mơ hồ nhận ra đây là giọng của Đường Tư Kỳ. Rèm cӱa màu đen che khuất ánh sáng bên ngoài, Trì Ý đoán trời hẳn còn sӟm, cô cầm điӋn thoại đӇ bên gối lên xem đồng hồ, quả nhiên là vậy. Sáu giờ kém. Vẫn còn rất sӟm. Xung quanh lần lưӧt vang lên tiӃng sӝt soạt xen lẫn tiӃng ngáp: “Tư Kỳ, còn sӟm mà cậu đã dậy đọc TiӃng Anh rồi?” “Ừm, phần nghe viӃt từ vӵng hôm qua tӟ làm sai vài chӛ, lại không ngủ đưӧc nên dậy đọc TiӃng Anh.” Cô giải thích: “Tӟ đánh thức các cậu à? Xin lӛi nhé, tӟ sӧ tiӃng mở cӱa sӁ ảnh hưởng đӃn các cậu nên mӟi ngồi trong phòng, lần sau tӟ sӁ chú ý…” “Không sao đâu, ” Trần Vận lại ngã người ngủ tiӃp, giọng nói mơ mơ màng màng: “Mӝt hai lần còn đưӧc, chứ cứ liên tục như vậy sӁ không chịu nәi.” Tối qua Trì Ý ngủ muӝn nên bây giờ rất buồn ngủ, cô gối lên gối đầu ngủ thiӃp đi trong giây lát. Đang lúc mơ màng, nghe thấy vài câu hơi quen tai. Hình như là bài văn mẫu của đӅ kiӇm tra TiӃng Anh hàng tuần. Vì có khúc nhạc đӋm xen vào, Trì Ý ngủ không sâu, dậy sӟm hơn bình thường mười phút, xuống giường rӱa mặt. Giường của Đường Tư Kỳ ở đối diӋn cô, trên bàn lại bật đèn, Trì Ý nhìn thoáng qua, vô tình trông thấy mӝt góc màu đӓ trên bàn của cô ấy. Hình như là bài kiӇm tra TiӃng Anh, góc phải nhăn nhúm. Vì cách khá xa nên Trì Ý không nhìn thấy rõ, chӍ lưӟt nhanh qua đã thu hồi tầm mắt của mình. Lúc cô đi vào nhà vӋ sinh, Trần Vận đang đứng đánh răng ở bồn rӱa tay bên ngoài, vừa nhìn thấy cô thì cười toe toét, miӋng đầy bọt, ú ӟ trêu ghҽo: “Tối qua tӟ quên không hӓi, cảm giác của cậu khi ngồi chung bàn vӟi trai đҽp nәi danh toàn trường thӃ nào?” Ý ố ố ầ ấ ắ Trì Ý giơ tay vuốt vuốt huyӋt thái dương, có phần bất đắc dĩ: “Nói thật là tӟ chẳng có cảm giác gì cả.” Trần Vận bị dáng vҿ ghét bӓ không chút che giấu của cô chọc cười: “Cậu mà nói ra lời này chắc chắn sӁ bị toàn bӝ con gái trong trường chӱi mất.” “Cậu không biӃt à, Tiêu ChӍ Hàn әn định chiӃm cứ vị trí đứng đầu trong lӟp,” Cô súc miӋng, cầm khăn mặt treo bên cạnh lau mặt, bә sung: “À, là vị trí đứng đầu đӃm ngưӧc, khiӃn mấy em gái muốn ngồi cùng bàn vӟi cậu ấy không nghĩ ra biӋn pháp nào, muốn đọ thành tích cũng không đọ đưӧc, rất khó hạ gục Tiêu ChӍ Hàn.” Không hiӇu sao, mấy câu chӃ giӉu của Trần Vận khiӃn cô buồn cười, cô không kiӅm chӃ đưӧc bật cười thành tiӃng. Dùng ngӳ khí trang nghiêm trịnh trọng đӇ chê bai Tiêu ChӍ Hàn. Trì Ý cảm thấy cô nàng Trần Vận điӅm đạm ít nói trưӟc mặt rất lӧi hại, cô ấy luôn có cách khiӃn cô chẳng màng đӃn hình tưӧng cười to lên. “Hai cậu đang nói gì mà vui thӃ?” Hứa Hi cũng xúm lại, tò mò hӓi. “Nói vӅ bạn cùng bàn của Trì Ý.” “Bạn cùng bàn của Trì Ý không phải là Tiêu ChӍ Hàn sao?” Đường Tư Kỳ vẫn luôn im lặng ngồi trên ghӃ, bӛng nhiên ngừng lật sách, quay đầu nói to: “Các cậu đang tám chuyӋn gì thӃ? Sắp không kịp ăn sáng rồi.” “Không có gì, chúng tӟ gần xong rồi.” Đồ ăn sáng trong trường học không sánh đưӧc vӟi bánh quẩy và sӳa đậu nành đơn giản ở bên ngoài, nhưng nhóm Trì Ý sӧ muӝn giờ tӵ học buәi sáng, đành phải ăn qua loa ở căn tin. Ngoài dӵ kiӃn của Trì Ý, lúc cô vào lӟp đã trông thấy Tiêu ChӍ Hàn ngồi ở chӛ của mình. Cậu gục xuống bàn, trên đầu còn úp cuốn sách TiӃng Anh, coi vҿ sӁ không đứng dậy nhường chӛ cho cô. Đã thӃ, cậu còn kéo ghӃ vӅ sau che lấp khoảng trống nhӓ sau lưng, đôi chân dài gác vӅ phía trưӟc, cả trưӟc lẫn sau đӅu bị cậu chặn lại. “Tính tình Hàn ca khi thức dậy rất khó chịu.” Phương Vũ Thành ngồi đằng trưӟc chӍ chӍ Tiêu ChӍ Hàn đang ngủ, mở miӋng nhắc nhở Trì Ý. Trì Ý không hiӇu tại sao mӝt nam sinh người cao mét tám như cậu lại nói chuyӋn nhӓ như muӛi kêu. Nhưng dù sao cô cũng đã nghe thấy. Trì Ý đặt tạm cặp sách lên bàn của Phương Vũ Thành, sau khi thảo luận xong, Phương Vũ Thành và Lạc Gia ThiӋn quyӃt định dịch chuyӇn bàn ghӃ của mình sang mӝt bên. ẫ Ӄ ẳ “Cậu định giẫm lên ghӃ của tӟ à?” Phương Vũ Thành căng thẳng hӓi. “Không.” Trì Ý lắc đầu, bưӟc đӃn chӛ trống mà Phương Vũ Thành vừa dịch ra, lùi vӅ sau mấy bưӟc, hai tay chống lên mép bàn, sau đó cô bật mạnh cơ thӇ, nhảy vọt qua bàn học, vӳng vàng rơi xuống chӛ hҽp sau ghӃ. Âm thanh di chuyӇn bàn ghӃ thu hút ánh mắt không ít người, cảnh tưӧng khi nãy hiӇn nhiên cũng lọt vào mắt họ. Hành đӝng của cô cӵc kỳ nguy hiӇm, chӍ cần sơ sảy mӝt chút sӁ đâm đầu vào vách tường sau lưng. Lúc nãy khi Trì Ý thӵc hiӋn đӝng tác, bàn học không rung chuyӇn dù chӍ mӝt chút, cô phủi phủi quần áo, bình tĩnh nhận lấy cặp sách Phương Vũ Thành đưa cho. Tiêu ChӍ Hàn bị âm thanh hít khí xung quanh đánh thức. Cậu vừa mở mắt, đuôi mắt trông thấy có người đang đứng bên cạnh, Tiêu ChӍ Hàn cau mày, bất giác nghiêng đầu nhìn sang. Ánh bình minh vừa ló dạng phủ lên khung cӱa sә, thiӃu nӳ đứng ngưӧc chiӅu ánh sáng, sau lưng là nhӳng tia nắng sӟm mai, khuôn mặt của cô nhuốm màu nắng khiӃn làn da hơi đӓ lên như người say rưӧu. Cánh cӱa sә mở toang, có cơn gió khӁ lùa vào, hất tung mái tóc buӝc lӓng của Trì Ý. Đây là lần đầu tiên Tiêu ChӍ Hàn chủ đӝng đánh giá bạn cùng bàn của cậu. Bӝ đồng phục bị học sinh gọi đùa là “trҿ mồ côi”, mặc trên người cô lại có khí chất nӳ thần. Làn da trắng hồng, đôi mắt hạnh nhân, hàng mi dài cong cong, đôi môi đӓ hồng, không biӃt là tӵ nhiên hay bôi thứ gì lên. Trì Ý vừa đӝng đậy, Tiêu ChӍ Hàn ngay lập tức lấy lại tinh thần. Khi nãy cậu không chú ý, giờ cậu mӟi phát hiӋn bạn cùng bàn của cậu đang đứng vӟi tư thӃ rất kỳ lạ, giӳa hai chân bị mӝt cái ghӃ ngăn cách. Cӝng vӟi nӱa người trên của cô, có phần giống thӃ chân vạc. “Mӟi sáng sáng sӟm cậu đã diӉn xiӃc?” Cậu không nghĩ nhiӅu, thốt ra suy nghĩ trong lòng. Thấy Tiêu ChӍ Hàn đã tӍnh, Trì Ý không còn nhҽ nhàng nӳa, cô kéo ghӃ ra: “Khách đã xem xiӃc thì trả tiӅn đây.” Chân dài của Tiêu ChӍ Hàn kịp thời chống xuống nӅn, mӟi không bị cô kéo theo cái ghӃ vӅ phía trưӟc. “BiӇu diӉn xấu thӃ mà còn có mặt mũi lấy tiӅn?” Trì Ý không đáp lời Tiêu ChӍ Hàn. ầ Ӄ Ӈ Ӄ Vài lần giao chiӃn cô đã nhìn ra, Tiêu ChӍ Hàn là kiӇu người nӃu ném cho cậu mӝt cái sӧ dây thì cậu sӁ thuận thӃ leo lên. Không thӇ áp dụng nhӳng nguyên tắc bình thường vӟi cậu đưӧc. Trì Ý thầm khuyên mình không nên chấp nhặt vӟi cậu. Thấy Trì Ý im lặng không nói câu nào, Tiêu ChӍ Hàn tӵ chuốc lấy nhục ngậm miӋng. Cậu bật nguồn điӋn thoại, vừa định mở xem video mӝt trận bóng thì mӝt tờ bài kiӇm tra đưӧc truyӅn đӃn bàn của cậu. “Đầu óc có bӋnh à…” Có phải gần đây cậu sống quá lương thiӋn nên mấy người này xem chӛ của cậu như sọt rác? Tiêu ChӍ Hàn rũ mắt, đôi môi mӓng mang ý cười trời sinh lúc này mím chặt, ánh mắt lạnh lùng. Cậu vô tình liӃc thấy chӳ viӃt trên bài kiӇm tra, đôi bàn tay chuẩn bị vo tròn lập tức ngừng lại. Là bài kiӇm tra của Trì Ý. Nhӳng chӳ cái nằm nghiêm chӍnh trên dòng kҿ, chӳ viӃt ngay ngắn đҽp đӁ như kiӇu chӳ in, quả là cảnh đҽp ý vui. ĐiӇm duy nhất khiӃn nó trở nên không hoàn mӻ, chính là nhӳng nӃp nhăn ở góc dưӟi, bên trên mặt giấy còn in vài dấu giày. Cậu nhӟ rõ, hôm qua lúc Miss Lâm trả bài, bốn góc bài kiӇm tra thẳng tắp, bӅ mặt cũng rất sạch sӁ. Giờ nhìn nó không giống như đưӧc người khác xem tham khảo mà giống như bị ngưӧc đãi. Thấy Trần Phát Chi kҽp giáo án đã đi vào lӟp, Tiêu ChӍ Hàn tiӋn tay đưa bài kiӇm tra cho Trì Ý. Đối vӟi nhӳng nӃp nhăn và dấu chân trên bài kiӇm tra, Trì Ý chӍ hờ hӳng liӃc qua rồi nhét vào ngăn bàn. “Xem ra cũng có người không thích cậu.” Bên tai truyӅn đӃn ý cười, trầm thấp êm tai, nhưng lời thốt ra thì không dӉ nghe như vậy. “Tôi không phải nhân dân tӋ, làm sao mà đưӧc nhiӅu người yêu thích, ” Trì Ý lật đӃn bài văn hôm nay Trần Phát Chi sӁ giảng: “Cho nên tôi vẫn biӃt vị trí của mình ở đâu.” Cô lạnh nhạt: “Chí ít nӃu so trình đӝ bị ghét vӟi cậu, tôi chӍ dám đứng ở vị trí thứ hai.” Trần Phát Chi không đӇ ý bão táp đang nәi lên nơi góc vắng, vẫn là dáng vҿ cười tủm tӍm dịu dàng: “Lúc đầu thầy không định giảng bài này, nhưng đӅ thi đại học năm nay vừa hay có hai bài cә văn.” “Khәng Tưӟc Đông Nam Phi là bài thơ tӵ sӵ đӍnh cao trong lịch sӱ văn học Trung Quốc…” ầ Ӆ Trần Phát Chi không sӱ dụng Power Point, toàn bӝ bài giảng đӅu đưӧc viӃt lên bảng, sau khi giӟi thiӋu sơ qua vӅ tác phẩm, thầy đәi giọng: “Bài thơ hơi dài, nhân vật trong tác phẩm cũng khá nhiӅu, thầy mời vài em đứng dậy đọc diӉn cảm cho cả lӟp nghe mӝt lần.” Vừa dứt câu, lӟp học đang rì rào trở nên im lặng trong nháy mắt. Bài thơ dài lê thê, chắc phải đọc đӃn cuối giờ mӟi xong. Rất đông học sinh cúi đầu trốn tránh, sӧ Trần Phát Chi gọi tên mình. “Có em nào xung phong không?” Nhӳng cái đầu nhӓ càng cúi thấp hơn, chӍ kém chưa nhét vào trong ngăn bàn. “Không ai giơ tay thì thầy sӁ chӍ định.” Trần Phát Chi hắng giọng, ánh mắt quét ngang lӟp, băn khoăn: “Tiêu Trọng Khanh là đàn ông, vậy thì mời mӝt em nam đi.” Các nӳ sinh thở phào nhҽ nhõm, mặt các nam sinh biӃn thành màu đất. Tiêu ChӍ Hàn thì ngưӧc lại, cúi đầu cụp mắt, dáng vҿ buồn ngủ. Hàng trăm cặp mắt đә dồn vào Trần Phát Chi, thầy lại không ra bài theo lӁ thường: “Mời em Trì Ý.” Đậu xanh, Trì Ý là nam à? Không ít người sӧ ngây người, quay đầu nhìn thoáng qua Trì Ý, đúng là nӳ mà. Có phải Phát ca nói nhầm không. “Trì Ý, em đọc phần của Lưu Lan Chi.” Không ít người thở ra mӝt hơi, Trần Phát Chi chӍ thốt ra mӝt câu đã khiӃn mọi người kinh hồn bạt vía: “VӅ phần Tiêu Trọng Khanh…” Trần Phát Chi ngừng lại, nam sinh nào bị thầy liӃc qua đӅu hận không thӇ đào hố chôn mình, đồng thời âm thầm cầu nguyӋn người bị gọi không phải mình. “Mời em Tiêu ChӍ Hàn.” Trần Phát Chi bӝc bạch vài câu, rồi phân chia phần đọc của nhӳng nhân vật còn lại, vừa giơ tay đã có vài học sinh đứng dậy. “Bắt đầu nào.” HӃt chương 10. Tác giả có lời muͩn nói: Trì Lan Chi và Tiêu Chỉ Hàn ha ha ha! Chú thích: Khổng tước đông nam phi (Chim công bay về phương Nam) là tên mͱt bài nhạc phͿ đời Hán, đưͻc tìm thấy lần đầu trong “Ngọc đài tân vͣnh” do Từ Lăng người nưͳc Trần thời Nam triều biên soạn, đề là “Cͭ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác” (Bài cͭ thi làm thay vͻ Tiêu Trọng Khanh). Bài ca dài 1775 ch·, đưͻc chia làm bͩn đoạn, là bài ấ ề ẫ thơ tΉ sΉ đỉnh cao nhất cả về nghệ thuật lẫn tư tưͷng trong nhạc phͿ đời Hán. Tóm tắt nͱi dung: Cuͩi thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có mͱt viên quan nhͧ tên Tiêu Trọng Khanh, có vͻ là Lưu Lan Chi. Lưu thͣ bͣ mẹ chͫng ruͫng rẫy phải trͷ về nhà mẹ đẻ. Nàng đã thề sẽ không lấy chͫng n·a nhưng gia đình ép gả nàng cho nhà quan Thái thú đã b΁c nàng phải tΉ vẫn. Người chͫng hay tin vͻ mất bèn lấy tấm lụa cͿa vͻ dệt hôm nào buͱc lên cành cây trưͳc sân thắt cͭ tΉ t΅. Hai nhà đều thương con, cho hͻp táng bên núi Hoa Sơn, phía đông phía tây trͫng tùng bách, bên phải bên trái trͫng ngô đͫng. Trên nh·ng cành lá xum xuê, đͱt nhiên xuất hiện mͱt đôi chim khͭng tưͳc, líu lo không rời nhau, người trong miền gọi là chim uyên ương. Chương 11: Vӧ chӗng trẻ kề tai nói nhӓ Editor: Chi Chi Có lӁ do giáo viên chủ nhiӋm có tính uy hiӃp nên cả gian phòng rất yên tĩnh, chӍ thӍnh thoảng vang lên tiӃng ho khan. Trần Phát Chi nói tiӃng phә thông tiêu chuẩn, giọng nói hùng hậu, trong lúc đọc hai đoạn tӵ sӵ ngắn, ông ngắt câu nghӍ lấy hơi theo trình tӵ. “Thập tam năng chức tố, thập tứ học tài y…” (Mười ba biết dệt lụa, mười bͩn học cắt may.) Cơ hồ là Trần Phát Chi vừa ngừng nói, Trì Ý lập tức mở miӋng đọc nối vào. Cô phát âm từng chӳ rõ ràng, cảm xúc dào dạt, cách ngắt câu nghӍ lấy hơi giống hӋt Trần Phát Chi, giọng điӋu khác hẳn bình thường, âm điӋu mang theo sắc thái tình cảm, thӇ hiӋn cảm xúc buồn vui rõ nét. Giọng của Trì Ý đặc biӋt như phát thanh viên, hòa thêm cảm xúc của bản thân cô, trong phòng học yên tĩnh phá lӋ thanh tao biӃn ảo. Trì Ý cầm sách, tốc đӝ đọc không nhanh không chậm. Từ nhӳng lời phân tích lúc đầu đӃn cuối cùng là nhӓ giọng phàn nàng vӟi trưӧng phu, ánh mắt cô cũng di chuyӇn từ trang sách sang Tiêu ChӍ Hàn đứng bên cạnh. So vӟi vҿ nhàn nhã của Trì Ý, Tiêu ChӍ Hàn có vҿ không tình nguyӋn, cậu miӉn cưӥng đứng dậy, cầm cuốn sách Phương Vũ Thành móc từ đáy hӓm ra, hai ngón tay vân vê trang sách, giọng nói bình bình đọc từng câu từng chӳ, ngӳ điӋu cứng nhắc. Không biӃt có phải là ảo giác hay không, Trì Ý luôn cảm thấy Tiêu ChӍ Hàn khӁ ‘xì’ mấy tiӃng, nhất là khi đọc câu “Hoàng TuyӅn cӝng vi hӳu”. (Suͩi vàng chẳng chia tay) Trần Phát Chi vẫn cười híp mắt, dường như không phát hiӋn ra sӵ phản kháng âm thầm của Tiêu ChӍ Hàn, chӍ mở miӋng nhắc nhở: “Lúc vӧ chồng nói chuyӋn phải thӇ hiӋn tình cảm vӟi nhau, điӇm này Trì Ý làm rất tốt.” Mấy học sinh trong lӟp hiӇu sai ý lӝ ra đủ loại biӇu cảm phấn khích, riêng sắc mặt của Tiêu ChӍ Hàn thì thối đӃn cӵc điӇm. ầ ấ Không phải do thầy chủ nhiӋm nâng cao hạ thấp, mà là bị hai chӳ vӧ chồng chọc tức. Vӧ chồng cái quỷ. Không biӃt Trần Phát Chi là người có tính cách theo đuәi sӵ hoàn mӻ hay là nhàn đӃn phát chán, lại nói xen vào mӝt câu: “Nhӳng bạn học kia ngồi xa nhau còn hai em ngồi cùng bàn, đӃn đoạn hai vӧ chồng bất đắc dĩ phải chia lìa, thì các em vừa đọc vừa dùng hành đӝng diӉn tả.” “Các nghiên cứu tâm lý cho thấy, biӇu lӝ cảm xúc của con người không thӇ tách dời biӇu cảm của khuôn mặt và hành đӝng của cơ thӇ, theo thầy nhìn thấy khóe miӋng của em Trì Ý bây giờ, chắc chắn là không có gì đӇ phản bác vӟi lời nói của thầy.” Trì Ý giật mình. Rốt cục thầy chủ nhiӋm dạy ngӳ văn hay là nhà nghiên cứu tâm lý. Giống như nhìn ra thắc mắc của Trì Ý, Trần Phát Chi lại nói: “Thầy có tìm hiӇu vӅ Chu Dịch.” Ha ha. Trì Ý vừa định cụp mắt, lại nghĩ đӃn Trần Phát Chi đang quan sát biӇu cảm gương mặt cô thì khống chӃ lại, giả vờ tằng hắng mӝt cái rồi đọc tiӃp. Cũng may, từ đoạn này trở đi không có chӛ nào cần phải đối mặt hoặc phải diӉn tả bằng hành đӝng nӳa. Trần Phát Chi đọc chậm, giọng nói rất trầm, Trì Ý nhanh chóng nhìn lưӟt qua đoạn tiӃp theo, phát hiӋn mình vẫn quá ngây thơ. Trần Phát Chi đọc hӃt câu “Đê đầu cӝng nhĩ ngӳ” (Ghé tai rͫi khẽ nhͿ) thì liӃc nhìn Tiêu ChӍ Hàn và Trì Ý, hiӇn nhiên là muốn hai người biӇu diӉn đӝng tác tương ứng. Tiêu ChӍ Hàn vẫn giӳ nguyên vҿ lười biӃng, cậu phӟt lờ ám chӍ của Trần Phát Chi, định dùng ngӳ điӋu cứng nhắc đọc tiӃp. Trần Phát Chi bӛng ho mӝt tiӃng, ở dưӟi bàn, Trì Ý tiӋn tay nhặt quyӇn sách Toán học chọc eo cậu. Trì Ý cảm thấy mình chọc rất khӁ, gần như là chạm nhҽ vào, không ngờ Tiêu ChӍ Hàn phản xạ rất nhanh cũng rất lӟn, cậu tóm cә tay cô, đập mạnh lên bàn. Trì Ý quả thӵc không ngờ Tiêu ChӍ Hàn sӁ sӱ dụng đӝng tác cận chiӃn, nhất thời trӧn tròn mắt ngác nhiên. Đây là phản ứng sӧ nhӝt vô thức của cậu hay là phản ứng tӵ vӋ. Đàn ông sӧ nhӝt thường sӧ vӧ, nhưng nhìn dáng vҿ của Tiêu ChӍ Hàn hoàn toàn không giống người sӧ vӧ. Trì Ý tӵ đӝng quy hành đӝng của cậu của cậu là phản ứng tӵ vӋ. ChӍ là đang ở trong lӟp học, cậu lại dùng đӝng tác tӵ vӋ vӟi mӝt nӳ sinh, trông cô giống kҿ ác chiӃm đoạt trai nhà lành lắm à? Bầu không khí ngưng trӋ mấy giây. Tiêu ChӍ Hàn nhận ra hành đӝng của mình, vӝi buông cә tay Trì Ý ra. Bởi vì chuyӋn ngoài ý muốn này mà nhӳng phần đọc sau suôn sҿ hơn rất nhiӅu, Trần Phát Chi không yêu cầu bọn họ tiӃp xúc cơ thӇ nӳa. Sau giờ học, Phương Vũ Thành xoay đầu lại, vừa định nói đùa vài câu thì trông thấy cә tay đӓ ӱng của Trì Ý, hiӇn nhiên là mӝt vӃt bầm, cậu không suy nghĩ đã thốt lên: “Cә tay cậu bị sao thӃ, bị bạo lӵc gia đình à?” Vừa nói xong, cậu lại phủ nhận ngay câu nói của mình: “Không đúng, không phải đang ở trường học sao? Ở đâu ra bạo lӵc gia đình.” Trì Ý và Tiêu ChӍ Hàn đӅu im lặng. Phương Vũ Thành sӧ còn chưa đủ loạn: “Hàn ca, tӟ nhìn lầm cậu rồi, không ngờ cậu bạo lӵc gia đình vӟi Trì Ý.” Tiêu ChӍ Hàn đuối lý, không phản bác lại. Trì Ý cũng không thèm đӇ ý. “Vừa nãy, lúc Phát ca nói phải diӉn tả bằng hành đӝng tӟ đã cảm thấy không әn rồi, chӍ sӧ cậu đụng vào con gái thì sӁ trở nên thất thường, không khống chӃ đưӧc sӵ thô bạo của bản thân.” “Đằng này còn bắt kӅ tai nói nhӓ, đúng là muốn lấy mạng nhau mà. Phát ca cũng chẳng hiӇu gì cả, người ta là vӧ chồng trҿ lại bắt kӅ tai nói nhӓ trưӟc mặt bàn dân thiên hạ. Nói thӃ nào thì mấy chuyӋn như này phải làm vụng trӝm mӟi đúng…” Ý tứ ám chӍ của câu này quá rõ ràng, Tiêu ChӍ Hàn cảm thấy hơi khó chịu khi Phương Vũ Thành đùa giӥn gán ghép cậu vӟi Trì Ý, cô xứng sao! Có tìm khắp trường này cũng không tìm ra người thứ hai giả tạo thích diӉn trò như cô, cô không xứng đưӧc đánh đồng vӟi cậu. ChӍ là khóe mắt liӃc thấy cә tay ӱng đӓ của cô, cậu bӛng cảm thấy hơi tức giận. Cә tay cô nhӓ nhắn giống như dáng người cô, trông gầy yӃu mӝt tay có thӇ nắm hӃt. Đầu ngón tay ấm áp của cậu dường như còn lưu lại xúc cảm nhẵn mịn khi chạm vào tay cô. Nhận ra mình đang suy nghĩ vẩn vơ cái gì, Tiêu ChӍ Hàn mất tӵ nhiên sờ mũi, lại nghĩ đӃn bàn tay này vừa nắm cә tay Trì Ý, toàn thân càng cảm thấy không dӉ chịu. “Hàn ca, cậu diӉn tắc kè hoa à?” Lạc Gia ThiӋn xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy vҿ mặt đәi sắc liên tục của Tiêu ChӍ Hàn, mở miӋng đùa giӥn. Tiêu ChӍ Hàn rũ mắt, lần đầu tiên không nәi giận. Trần Phát Chi không hӅ có ý định giảng bài văn mӟi, tiӃt đầu tiên dùng đӇ đọc diӉn cảm, tiӃt thứ hai thì mở video xem hý kịch và phim điӋn ảnh, giải thích bối cảnh thời đại và chuyӋn cũ trong đó. Hai tiӃt học gần như không thu đưӧc ít kiӃn thức nào cứ thӃ qua đi. Trưӟc khi tan học, Trần Phát Chi bӓ rơi video, chӍ nhắc đӃn thơ ca. “Trưӟc kỳ nghӍ lӉ Quốc Khánh, thầy đã phân chia bài học thuӝc lòng, các em đã học chưa?” Dưӟi lӟp mӝt mảnh yên lặng, không ai trả lời. “Vậy thì tối nay các em đӃn chӛ tә trưởng trả bài, còn các tә trưởng đӃn chӛ đại biӇu môn.” Trần Phát thu dọn giáo án trên bục giảng, vừa định cho tan học sӟm thì bӛng nhiên đәi ý: “Chờ đã, thӃ này nhé, cứ bốn người tạo thành mӝt nhóm nhӓ, mӛi nhóm trưởng chịu trách nhiӋm kiӇm tra ba thành viên, xong xuôi thì các nhóm trưởng đӃn gặp tә trưởng trả bài.” Vừa dứt lời, phía dưӟi vang lên nhӳng tiӃng đáp lời. Lập nhóm làm gì không biӃt, không học cũng chả sao, chӍ cần quan hӋ tốt thì nói mӝt tiӃng là xong. Trần Phát Chi dùng mấy phút chӍ định vài nhóm trưởng, đӃn lưӧt mấy người Tiêu ChӍ Hàn thì càng dứt khoát hơn, gần như không suy nghĩ đã chӍ định. “Trì Ý làm nhóm trưởng nhóm các em.” Ông nói xong vẫn có chút không yên lòng, trưӟc mặt cả lӟp dặn dò Trì Ý: “Em Trì Ý làm nhóm trưởng nhӟ phải nghiêm khắc vӟi các thành viên,” ông tạm ngừng trong giây lát: “Đặc biӋt là Tiêu ChӍ Hàn, nӃu ngày mai em ấy không thuӝc, thầy sӁ tìm em.” Trì Ý: “…” Cô không nhận chức nhóm trưởng này đưӧc không. Trần Phát Chi không cho cô cơ hӝi cӵ tuyӋt, cho học sinh tan học rồi rời khӓi phòng học. Phương Vũ Thành nhìn Trì Ý vài lần muốn nói lại thôi, Tiêu ChӍ Hàn ngồi bên cạnh cong môi, tâm trạng rất tốt. ChuyӋn khác thường tất có điӅu kỳ lạ. Trӵc giác của Trì Ý nói cho cô biӃt chuyӋn này không thích hӧp, rất bất thường. Nhưng hӃt lần này tӟi lần khác cô lại không nghĩ ra nó bất thường ở chӛ nào. Mãi đӃn bảy giờ tối, bắt đầu thời gian tӵ học cô mӟi hiӇu ra. Tối nay thành viên của nhóm cô, hai người ngồi trưӟc và cả Tiêu ChӍ Hàn, tất cả đӅu vắng mặt. Thì ra là đây là điӅu đang chờ cô. Trì Ý không nói nên lời. Tiêu ChӍ Hàn nhìn lạnh lùng khó chọc nhưng hình như là có chút ngây thơ. Chẳng qua Trần Phát Chi chӍ nói đùa bảo cô giám sát bọn họ học thuӝc lòng, cậu lại thật sӵ cho rằng nӃu cậu không thuӝc thì Trần Phát Chi sӁ phạt cô. Không biӃt là ngu ngốc hay ngây thơ nӳa. Trì Ý ngồi mӝt mình càng vui vҿ, không chӍ tiӃt kiӋm đưӧc thời gian kiӇm tra bọn họ, mà ngay cả hiӋu suất làm bài tập cũng cao hơn bình thường. Trong quán bar trang nhã, có rất đông nam nӳ đang ngồi. Tiêu ChӍ Hàn mặc áo hoodie màu trắng ngồi ở giӳa, lười biӃng dӵa vào ghӃ sô pha màu đen, ném ra mấy lá bài poker. Có người lấy ra mӝt điӃu thuốc lá đưa đӃn miӋng Tiêu ChӍ Hàn, cậu nghiêng mặt từ chối, đӇ lӝ nhӳng đường nét đҽp đӁ. Mấy nӳ sinh ngồi xung quanh cầm điӋn thoại lên, lén lút chụp mấy tấm hình. Tiêu ChӍ Hàn hơi bӵc bӝi trong lòng. Tối nay cậu cố ý không đӃn trường. Không có cậu, đӇ xem Trì Ý diӉn thӃ nào, làm sao xây dӵng đưӧc hình tưӧng học sinh tốt. Chẳng phải thành tích học tập tốt, mọi thứ xuất sắc mӟi đưӧc các giáo viên yêu thích à. Nhìn xem, ngay cả nhiӋm vụ đơn giản nhất mà giáo viên giao cho cũng không làm đưӧc, nói gì đӃn học sinh giӓi ngoan ngoãn. Đӧi ngày mai thầy chủ nhiӋm hӓi đӃn, người xui xҿo không chӍ có mӝt mình cậu. Cậu đã quen rồi nhưng người quanh năm suốt tháng đưӧc khen thưởng như Trì Ý, lần đầu bị phê bình chắc chắn sӁ không chịu đưӧc. Nhưng càng nghĩ vậy thì cậu càng thấy buồn phiӅn. Tiêu ChӍ Hàn đӝt nhiên đứng dậy, đá chân Phương Vũ Thành và Lạc Gia ThiӋn ngồi bên cạnh. Lạc Gia ThiӋn giật mình, bӓ điӃu thuốc trong miӋng xuống: “Sao thӃ Hàn ca?” “Đi, ” Cậu rũ mắt, nhìn không rõ cảm xúc: “VӅ trường.” Quán bar cách trường học mấy con phố, chӍ mất khoảng năm phút đi xe. Lúc đi ngang qua tiӋm thuốc gần trường học, Tiêu ChӍ Hàn bảo Lạc Gia ThiӋn dừng xe. “Các cậu vào trưӟc đi, tӟ đi mua cái này.” Ӄ Cӱa xe phịch mӝt tiӃng đóng lại, Lạc Gia ThiӋn nhìn bóng dáng khuất dần của Tiêu ChӍ Hàn, hӓi: “Hàn ca đi đâu thӃ?” “Chắc là đi mua thuốc lá.” Phương Vũ Thành cúi đầu chơi game, thuận miӋng trả lời. Lạc Gia ThiӋn nhӃch môi không nói gì. NӃu khi nãy cậu không nhìn lầm thì mӝt góc lӝ ra trong túi quần Tiêu ChӍ Hàn là hӝp thuốc lá. HӃt chương 11. Chương 12: Giống ngưӡi thiểu năng *Chương có nͱi dung hình ảnh Editor: Chi Chi Lúc gần hӃt giờ học Tiêu ChӍ Hàn mӟi đi vào lӟp. Nhӳng học sinh trong lӟp đã không còn ngạc nhiên vӟi cảnh tưӧng này nӳa, Tiêu ChӍ Hàn đӃn lӟp tӵ học buәi tối đúng giờ bọn họ mӟi thấy lạ. Cũng giống như tối qua, Trì Ý làm xong bài tập sӁ kiӇm tra lại. Cô buông xõa tóc che giấu tai nghe ở bên trong, vừa định nghe nhạc đӇ thư giãn thì bӛng có mӝt lọ thuốc thoa ngoài da đặt xuống trưӟc mặt cô. Cô ngừng đӝng tác, phản xạ có điӅu kiӋn nghiêng đầu nhìn sang. Tiêu ChӍ Hàn dӵa vào bàn, cậu hơi nghiêng người, cúi đầu đối diӋn vӟi ánh mắt cô, đôi môi mӓng mang ý cười trời sinh, trên gương có thêm vài nét dịu dàng mà ngày thường không có: “Tôi đã hӓi nhân viên cӱa hàng, Vân Nam bạch dưӧc cao loại thuốc phù hӧp nhất.” Trì Ý nhìn chằm chằn lọ thuốc bôi màu trắng trên bàn. Hoạt huyӃt tan máu bầm. Giống như đã hoàn thành mӝt nhiӋm vụ nào đó, cậu nói xong cũng chẳng quan tâm Trì Ý nhận lấy hay từ chối, kéo ghӃ ra ngồi xuống. Lạc Gia ThiӋn và Phương Vũ Thành ngồi đằng trưӟc vô tình nghe thấy tình hình ở phía sau, quay sang trao đәi ánh mắt vӟi nhau. Không ngờ Hàn ca cũng biӃt quan tâm con gái. “Sáng nay thầy giáo bảo học bài nào?” “Gì cơ?” Trì Ý không ngờ Tiêu ChӍ Hàn sӁ chủ đӝng mở miӋng nói chuyӋn vӟi cô, mà còn là ngӳ điӋu bình thường, cô nhất thời nghe không rõ. Tiêu ChӍ Hàn nén giận, đè ép dáng vҿ không kiên nhẫn, lại lặp lần nӳa. Mặc dù cậu nhìn cô không quá thuận mắt, nhưng bởi vì mình vô ý tạo ra sai lầm, vừa hay dùng học thuӝc lòng giảm bӟt gánh nặng cho cô, công tӝi bù nhau. Trì Ý tӵ nhận mình không phải người có thích coi mình là trung tâm vũ trụ, suốt ngày oán trời oán đất. Lần này Tiêu ChӍ Hàn nói dӉ nghe như vậy, thái đӝ của cô cũng tốt lên vài phần. ầ Ӄ ầ Cô cầm sách giáo khoa nhăn nheo của cậu lên, lật đӃn bài thơ Trần Phát Chi chӍ định: “Ba bài này.” Tiêu ChӍ Hàn không nói gì, ánh mắt dừng trên đoạn cә tay của cô, mày nhíu lại. Hơi đӓ, dấu tay vẫn chưa biӃn mất. Mang theo mӝt loại bí ẩn nào đó khó mà diӉn tả bằng lời. Cậu đӝt nhiên nhӟ lại tình hình ở trong tiӋm thuốc khi nãy. Nhân viên bán thuốc là mӝt cô gái trҿ tuәi, gương mặt đӓ bừng, dáng vҿ vừa không dám nhìn cậu nhiӅu vừa không kiӅm chӃ đưӧc nhìn trӝm, khi nghe cậu miêu tả, biӇu cảm lập tức biӃn thành mӝt lời khó nói hӃt. “Em vẫn là học sinh à?” Cậu không mặc đồng phục, nhân viên cӱa hàng cũng không đoán ra cậu là học sinh cấp ba hay là sinh viên, chӍ nói mơ hồ: “Có mӝt số chuyӋn, phải tiӃt chӃ lại mӟi tốt, nӃu không sӁ gây hại đӃn thân thӇ.” ? Tiêu ChӍ Hàn lười giải thích, cầm lấy lọ thuốc nhanh chóng tính tiӅn rồi đi. Cậu trầm tư vài giây, từ trong hồi tưởng tӍnh lại. Vừa hӃt tiӃt, lӟp học theo thường lӋ bắt đầu ầm ĩ lӝn xӝn, có vài nam sinh lӟp khác đӃn tìm Tiêu ChӍ Hàn. “Hàn ca.” Bọn họ đứng bên ngoài gọi mӝt hai tiӃng, thấy Tiêu ChӍ Hàn đang đọc sách thì như gặp quỷ, không nhịn đưӧc đi thẳng vào trong. “Mҽ nó, mặt trời lặn ở phía đông! Hàn ca, anh vậy mà ngồi trong lӟp đọc sách?” Dương Trạch Lâm lӟp mười bốn dẫn đầu, cài điӃu thuốc bên tai tӵ cho thӃ là ngầu, nói liӃn thoắng. “Sách không phải là thứ chúng ta nên đọc, anh có đi xuống quầy bán đồ ăn vặt không?” Quầy bán đồ ăn vặt là địa điӇm cӵc tốt đӇ hút thuốc. Tiêu ChӍ Hàn ngả người dӵa vào tường, thở ra mӝt hơi. Trì Ý ngồi bên cạnh như không thấy đám người vây quanh bàn mình, cô cầm cây thưӟc kҿ mӝt đường trên bài tập hình học, rất nhanh đã viӃt ra đáp án. Vừa so sánh, Tiêu ChӍ Hàn cảm thấy mình hít thở càng không thông. Người vӟi người, sao lại khiӃn người khác tức chӃt như thӃ. Nhìn theo ánh mắt Tiêu ChӍ Hàn, Dương Trạch Lâm trông thấy Trì Ý ngồi trong góc khuất, ánh mắt lập tức sáng lên. Dương Trạch Lâm định nhìn lâu hơn mӝt lát thì Tiêu ChӍ Hàn vẫn im lặng nãy giờ đӝt nhiên đứng dậy, vừa hay ngăn trở ánh mắt của cậu ầ ta, cậu cầm điӋn thoại đặt trong ngăn kéo: “Đi thôi.” Cách thời gian hӃt tiӃt vài ba phút, quầy bán đồ ăn vặt có không ít người. Tiêu ChӍ Hàn lấy mӝt cây kem trong tủ lạnh, cậu xé vӓ rồi ngậm trong miӋng, ngồi chung vӟi mӝt đám thiӃu niên đang nuốt mây nhả khói. “Hàn ca, trời lạnh thӃ mà còn ăn kem, trong người nóng lắm à.” Máy hát vừa mở lên, nhӳng câu nói đùa cũng tuôn ra nhiӅu hơn, bӛng có người nhắc đӃn Trì Ý. “Hàn ca, bạn ngồi cùng bàn vӟi anh rất xinh, tên cô ấy là gì thӃ, đã có bạn trai chưa?” Tiêu ChӍ Hàn cắn mӝt miӃng kem, quay sang nhìn người vừa nói, thở ra mӝt hơi khí lạnh, ngӳ khí bình tĩnh: “Cậu là cảnh sát điӅu tra hӝ khẩu à?” Dương Trạch Lâm không hiӇu ý cậu, nở nụ cười: “Không phải là em nhìn thấy con gái xinh nên không nhịn đưӧc hӓi nhiӅu vài câu sao.” “Nhịn tiӃp đi.” Dương Trạch Lâm bị ngӳ khí nhìn như nhҽ nhàng của Tiêu ChӍ Hàn làm cho giật mình, quên nhả ngụm khói trong miӋng ra. Cậu ngạc nhiên, không phải là Tiêu ChӍ Hàn đӇ ý cô bạn ngồi cùng bàn đấy chứ? Cũng đúng, mӻ nӳ xinh đҽp ngồi cùng bàn, Tiêu ChӍ Hàn nӃu nhịn đưӧc thì không phải là đàn ông. Mӟi ngồi đưӧc vài phút, chuông vào học đã vang lên. Ngồi ở đây đa phần là học sinh chuyên gia trốn học cúp tiӃt, thấy người trong quầy bán đồ ăn vặt đi gần hӃt, bọn họ cũng không có ý muốn rời khӓi. “Hàn ca, cậu không mua kҽo hay đồ ăn vặt cho Trì Ý à?” Lúc gần ra khӓi quầy bán đồ ăn vặt, đi qua kӋ hàng, Phương Vũ Thành đӝt nhiên mở miӋng nói. Tiêu ChӍ Hàn khó hiӇu, gương mặt mang theo biӇu cảm “Cậu bị bӋnh à?”, cậu nhìn cậu ta: “Tại sao tӟ phải mua đồ cho cô ấy.” “KiӇu con gái như Trì Ý, nhìn thì xinh đҽp ngoan ngoãn nhưng khi tiӃp xúc rồi mӟi biӃt là hoa hồng có gai. Người như thӃ thường có lòng đӅ phòng rất nặng, nӃu có người liên tục đối xӱ tốt vӟi cô ấy, có lӁ…” “Liên quan gì đӃn tӟ, ” Tiêu ChӍ Hàn mở miӋng cắt ngang phán đoán của Phương Vũ Thành: “Cũng không phải bạn gái của tӟ, tӟ đối tốt vӟi cô ấy làm gì, có bӋnh à?” Lúc nãy cậu đưa thuốc bôi cho người ta cũng không giống người có bӋnh. Phương Vũ Thành nói thầm trong bụng. Ӊ Cậu cũng đâu dӉ dàng. Còn không phải do cậu ta bình thường không tiӃp xúc vӟi nӳ sinh, tất cả mọi người bên ngoài thì im lặng không nói nhưng trong lòng đӅu suy đoán có phải Tiêu ChӍ Hàn thích nam sinh không. Thật vất vả mӟi xuất hiӋn mӝt nӳ sinh khiӃn cậu ta hơi gần gũi, mặc dù phương thức chung sống của hai người có hơi khó tả… Con trai như cậu lại bóp nát trái tim của cha già rồi. Lúc trở vӅ chӛ ngồi, Phương Vũ Thành lập tức quay đầu đưa cho Trì Ý mӝt mӟ kҽo mút A Nhĩ Ti Tư vị dây tây. “Cái gì thӃ? Quà hối lӝ vụ học thuӝc lòng?” Trì Ý ngẩng đầu, xoay cây bút trong tay, không hӅ đӇ lӝ biӇu cảm dư thừa: “Cậu vẫn nên học thuӝc lòng đi.” “Không phải đâu, ” Phương Vũ Thành cười cười, đẩy đống kҽo mút vӅ phía Trì Ý: “Đây là kҽo Hàn ca mua cho cậu.” “Cậu đừng nhìn bình thường Hàn ca không có sắc mặt tốt vӟi cậu, kỳ thật cậu ấy chӍ không biӃt cách ở chung vӟi con gái.” Phương Vũ Thành nhìn lưӟt qua cӱa, thấy Tiêu ChӍ Hàn đi vӋ sinh chưa quay lại, mặt không đӓ tim không đập nói tiӃp: “Hàn ca của bọn tӟ là ngây thơ xấu hә.” Thấy Trì Ý lӝ ra vҿ mặt “Cậu đùa tôi à?”, Phương Vũ Thành chọc tay vào Lạc Gia ThiӋn đang trӧn mắt như chó ngốc, ngoài cười nhưng trong không cười: “A ThiӋn, tӟ nói có phải không?” Lạc Gia ThiӋn bị xưng hô kích thích nәi lên mӝt tầng da gà, thấy ánh mắt ám chӍ của Phương Vũ Thành đành bất đắc dĩ gật đầu, mở miӋng phụ họa: “Đúng đúng đúng, lúc Hàn ca nói chuyӋn vӟi con gái gần như chӍ nói ừ, đưӧc, đúng vậy, thӃ à. Cậu là người đầu tiên khiӃn Hàn ca nói nhiӅu vậy.” Mặc dù cậu không hiӇu Phương Vũ Thành muốn làm gì, nhưng cậu nói như vậy cũng không sai. Ừ, đưӧc, đúng vậy. Vậy cái câu “Cậu nghiêm túc” tối hôm đấy là quỷ nói à. Chӟ nói đӃn chuyӋn Tiêu ChӍ Hàn mua kҽo cho cô, quả thӵc là chuyӋn nghìn lҿ mӝt đêm. Hứa Hi vừa đi vӋ sinh vӅ, vô tình trông thấy đống kҽo trên bàn Trì Ý, giật mình hӓi: “Trì Ý, đây là…” “Phương Vũ Thành đặc biӋt mua cho cậu đấy, cậu nhanh cầm đi.” Trì Ý nhӟ ở trong ký túc xá, trên bàn của Hứa Hi cũng bày rất nhiӅu loại kҽo, xem ra vô cùng thích kҽo, cô thuận miӋng nói. “Hả?” Hứa Hi khӁ giật mình, nhìn thoáng qua Trì Ý và Phương Vũ Thành. Ӄ ấ Ý “Gì thӃ?” Phương Vũ Thành nghҽn họng mấy giây, Trì Ý nghĩ cậu sӁ phản bác lại, không ngờ cậu móc mӝt gói kҽo vị viӋt quất từ trong túi áo khoác ra đưa cho Hứa Hi, giọng nói khàn khàn, vҿ mặt mất tӵ nhiên. “Cái đấy là của Hàn ca mua cho Trì Ý, nӃu cậu muốn thì lấy thӓi tӟ mua này.” “… Không cần đâu, cám ơn.” Hứa Hi lịch sӵ từ chối. Phương Vũ Thành đứng lên, nghiêng người túm tay Hứa Hi, nhét thӓi kҽo vào trong tay cô rồi nhanh chóng quay lưng lại. Ánh mắt Trì Ý di chuyӇn từ bóng lưng của Phương Vũ Thành sang gương mặt có phần luống cuống của Hứa Hi, cảm thấy mình đã hiӇu rõ điӅu gì đó. Tiêu ChӍ Hàn vốn là người thông minh, trí nhӟ tốt, cậu nghiêm túc ngồi học bài, rất nhanh đã học thuӝc lòng ba bài thơ. Cậu ngả người dӵa vào ghӃ, lông mi cụp xuống, đôi mắt khép hờ. ThӍnh thoảng quên mất vài chӛ, cậu nhӃch môi giống như đang ngủ. Trì Ý quay đầu nhìn cậu, nhắc nhở mӝt hai chӳ. “Đa tình.” “Hӱ?” Tiêu ChӍ Hàn mở mắt, nghi ngờ nhưӟng mày. “Đa tình tӵ cә thương ly biӋt.” Trì Ý nhắc nhở. Tiêu ChӍ Hàn suy nghĩ mấy giây mӟi nhӟ ra nhӳng đoạn tiӃp theo, không nhanh không chậm đọc xong cả bài thơ. “Đưӧc rồi.” Tiêu ChӍ Hàn trầm thấp ‘ừ’ mӝt tiӃng, cầm điӋn thoại ở trên đùi lên, nhấn nút kӃt thúc ghi âm. Lúc này Trì Ý mӟi phát hiӋn, cái điӋn thoại màn hình đen thui kia ghi âm từ nãy giờ. “NӃu ngày mai tôi không đọc đưӧc…” Tiêu ChӍ Hàn chưa nói xong, Trì Ý đã hiӇu ra, ngẩn người nhìn cậu. Cậu thật sӵ nghĩ Trần Phát Chi sӁ phạt cô. Người này thật là… Giống như người thiӇu năng. Hết chương 12. Chú thích: Kẹo mút A Nhĩ Ti Tư Hình ảnh có liên quan Chương 13: Có mӝt chân Editor: Chi Chi Đúng như Trì Ý dӵ đoán, vào tiӃt Ngӳ Văn ngày hôm sau, Trần Phát Chi không hӓi Tiêu ChӍ Hàn, có lӁ ông đã ném bài đọc thuӝc lòng đӃn tận đảo Java. Tiêu ChӍ Hàn vẫn giӳ dáng vҿ uӇ oải như thường ngày, nhưng trong tiӃt Ngӳ Văn thì quy củ hơn nhiӅu. Không biӃt do là tiӃt của chủ nhiӋm lӟp hay là vì tiӃt học quá thú vị. Trì Ý nhìn Trần Phát Chi đứng trên bục giảng, giảng bài hăng say, mӝt người đóng hai vai, đӝng tác khoa trương buồn cười, biӃn đәi giọng nam giọng nӳ liên tục, thӍnh thoảng còn thêm vào vài câu “Bói toán Chu Dịch”, cô khӁ cong khóe miӋng. Cô thật sӵ không ngờ, trông thầy chủ nhiӋm nho nhã vậy mà gieo quҿ âm dương tӵ nhiên lưu loát, hình tưӧng tương phản cӵc mạnh, khiӃn cô không dám nhìn thẳng. Lúc quay vӅ ký túc xá nghӍ trưa, Trì Ý vừa đi đӃn cӱa đã nghe thấy nhӳng tràng cười lӟn ở bên trong. Vừa mở cӱa ra đã nhìn thấy Trần Vận đang cầm điӋn thoại di đӝng vừa đọc vừa cười, Trì Ý cảm thấy khó hiӇu. “Trì Ý tӟ đọc cho nghe đoạn văn này, buồn cười quá ha ha ha ha ha ha.” Trần Vận cười đӃn đӓ bừng cả khuôn mặt, thở mạnh ra mӝt hơi, đi đӃn cạnh Trì Ý: “Tӟ đọc cho cậu nghe ha ha ha ha ha ha, ” Cô ho khan rồi lại bật cười: “Ha ha ha ha ha ha cười chӃt tӟ mất, sao lại buồn cười thӃ này?” Cô nàng phấn khích còn tiӋn tay đập nhҽ Trì Ý hai cái: “Ha ha ha ha, tӟ, tӟ không nhịn đưӧc, buồn cười quá.” ? Trì Ý: “Buồn cười thӃ cơ à?” Quan trọng là cô đã vào phòng đưӧc hai phút, chuyӋn cười thì chưa nghe thấy mà chӍ nghe thấy tiӃng cười liên tục của Trần Vận. Cô lo lắng nӃu còn cười tiӃp có khi nào cơ mặt của cô bạn bị đơ luôn hay không. “Đúng vậy, ” Trần Vận dùng ba bốn giây lấy lại sӵ bình tĩnh: “Có người đăng bài vӅ nӝi dung mӝt quyӇn truyӋn lên diӉn đàn trường, Ӈ ấ ồ ầ ầ quyӇn đấy tӟ đọc rồi, cứ đọc mӝt lần là cười mӝt lần, bây giờ tӟ đọc cho cậu nghe.” Trần Vận đọc mӝt đoạn dẫn truyӋn rồi trịnh trọng ho khan mӝt cái: “ĐӃn trọng tâm.” “Hoàng Phủ ThiӃt Ngưu, dù ngươi chiӃm đưӧc thân thӇ ta cũng không chiӃm đưӧc trái tim ta.” Đôi mắt đen của nam nhân u ám như màn đêm, đôi môi mӓng gần trong gang tấc: “Tô Thúy Hoa, ta không ngại chơi trò chơi cấm kӷ vӟi nàng…” Nàng nhắm mắt, rơi lӋ, thân thӇ trắng nõn trên giường nở rӝ như mӝt đóa tuyӃt liên. Trần Vận vừa đọc xong thì không kiӅm chӃ đưӧc cười lӟn: “Ha ha ha ha ha ha Tô Thúy Hoa và Hoàng Phủ ThiӃt Ngưu, đau mắt quá trời ơi ha ha ha ha.” Đường Tư Kỳ và Hứa Hi cũng bật cười, chӍ là không cười khoa trương như Trần Vận. Trì Ý thì ngưӧc lại, vҿ mặt bình tĩnh, từ lúc vào phòng đӃn giờ không hӅ thay đәi biӇu cảm gương mặt. TiӃng cười trong nháy mắt dừng lại, Trần Vận gãi gãi đầu, khó hiӇu nhìn Trì Ý: “Không buồn cười à?” Lúc cô mӟi đọc đoạn này đã cười nghiêng ngả, đâu bình tĩnh như Trì Ý. “Cậu đang xem thường tәng tài bá đạo Long Ngạo Thiên của chúng ta à, ” Trì Ý vӛ vӛ bả vai Trần Vận, lời nói sâu xa: “Trời giá rét, Trần thị nên phá sản.” Trần Vận đầu tiên là sӳng sờ, sau đó bӛng nhiên vӛ xuống đùi mình, vҿ mặt bừng tӍnh hiӇu ra: “Đúng rồi, sao tӟ lại quên bài viӃt vӅ tuyên ngôn của tәng giám đốc bá đạo, tӟ đi tìm mӝt chút.” Trong lúc tìm kiӃm, cô khó tránh khӓi nhìn liӃc nhìn Trì Ý vài lần: “Tӟ không ngờ cậu cũng am hiӇu vӅ tәng tài bá đạo.” Lúc trưӟc có mӝt bài viӃt vӅ tuyên ngôn của tәng tài bá đọa đӝt nhiên xuất hiӋn trên Teiba, đã khiӃn không ít người cười nghiêng ngả. Nhưng nhìn Trì Ý luôn là dáng vҿ không hӓi sӵ đời, Trần Vận không ngờ cô thӃ mà biӃt cả cái này. “Sao tӟ lại không biӃt, ” Trì Ý buông tay: “Thời còn trҿ ai mà không đọc qua mấy quyӇn tiӇu thuyӃt tәng tài bá đạo.” Cô thu lại ý cười, làm ra vҿ thâm trầm, ngón tay trắng nõn vuốt nhҽ cằm, lạnh lùng nhìn Trần Vận: “Cô gái, cô đã thành công khiӃn tôi chú ý.” Trần Vận “phụt” mӝt tiӃng bật cười, cuối cùng không quên đưa ra lời nhận xét: “Trông rất giống đấy.” ồ Ӊ ấ Ӄ Cô nói rồi mở diӉn đàn trường Nhất Trung lên, vừa định tìm kiӃm bài viӃt vӅ tәng tài bá đạo, bất ngờ trông thấy mӝt bài viӃt nằm ở top đầu. “ChuyӋn cũ không thӇ nói của lão đại Tiêu ChӍ Hàn và bạn nӳ ngồi cùng bàn.” Trần Vận sӳng sờ nhìn tiêu đӅ của bài viӃt, vừa nhìn vừa nói. Bạn nӳ ngồi cùng bàn vӟi Tiêu ChӍ Hàn, không phải là Trì Ý à. “Tở tạm thời bӓ qua cái kia, mở thӱ cái này đã.” Trong bài đăng có vài tấm ảnh mờ mờ, rõ ràng là ảnh chụp lén nhưng vẫn thấy rõ hành đӝng. Mӝt tấm là sau tiӃt học thӇ dục, Tiêu ChӍ Hàn giӳ chặt Trì Ý ở cầu thang, mӝt tấm là trong giờ Ngӳ Văn, Tiêu ChӍ Hàn nắm cә tay Trì Ý… Dù là tấm nào thì người chụp cũng rất biӃt chọn góc chụp, nӃu không phải Trì Ý là người trong cuӝc thì chắc chắn sӁ nghĩ mình và Tiêu ChӍ Hàn thật sӵ có mӝt chân. Chủ topic: Trưӟc tiên đăng vài tấm, mọi người từ từ thưởng thức bình luận. Lầu 3: Bạn nӳ ngồi cùng bàn trông xinh thӃ, ảnh chụp mờ thӃ này cũng không ảnh hưởng đӃn khí chất và vҿ đҽp. Lầu 4: ChuyӋn giӳa hai người cùng bàn không phải rất bình thường sao, cái này có gì đâu mà đào, tôi còn tưởng Tiêu ChӍ Hàn yêu đương vӟi ai nӳa. Lầu 5: Tiêu ChӍ Hàn không phải gay ! ! ! Tôi còn tưởng rằng! ! ! A a a a, tôi muốn vào hậu cung của cậu ấy ngay bây giờ. Lầu 19: Hàn gia quả nhiên là mӻ nam thịnh thӃ, chụp lén mà cũng đҽp trai như vậy, đҽp trai khiӃn người ta phát khóc. Lầu 22: Hàn ca, tӟ có thӇ! ! ! … Lầu 44: Im lặng, vӟi mắt nhìn của Tiêu ChӍ Hàn sao lại coi trọng Trì Ý? Lầu 45: Lầu trên có ý gì thӃ, cầu phә cập kiӃn thức. Lầu 50: NӃu không phải trong lӟp chӍ còn bàn của Tiêu ChӍ Hàn có chӛ trống thì không đӃn lưӧt Trì Ý ngồi cùng bàn vӟi cậu ấy. Thật sӵ là biӃt diӉn, ngày đầu tiên đã muốn ngồi trên đùi người ta, còn nghĩ mình là công chúa bắt Tiêu ChӍ Hàn đi mua thuốc bôi. Đã lâu như thӃ vӃt sưng đã sӟm tan hӃt rồi. À đúng rồi, lúc đọc diӉn cảm Khәng Tưӟc Đông Nam Phi còn muốn kӅ tai nói nhӓ, trâu bò ghê. Lầu 56: Sao gần đây Tiêu ChӍ Hàn tốt tính thӃ, lại không dùng mӝt bàn tay đập chӃt người nào đó. Vҿ mặt Trì Ý mê man. ố """